Ngôn Tình Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 40


"Lời vừa rồi cô nói." Tống Cảnh Chi mở miệng.

"Lời nào?" Vừa rồi cô nói nhiều lắm.

Bàn tay to đặt trên đùi anh nắm chặt lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt.

Đường Tiêu Tiêu đứng sau xe lăn cũng nhìn thấy, lại nhìn lỗ tai anh. Rất tốt, lại đỏ rồi.

Lần này, không cần anh nói, Đường Tiêu Tiêu cũng biết là câu nào.

Cô biết anh đại khái muốn nói cái gì, thanh niên trí thức Đường, tôi không phải là trách nhiệm của cô, đổi thành người khác tôi cũng sẽ cứu, đại loại như thế.

"Sao vậy, Tống Cảnh Chi, bộ dạng này của anh là coi thường tôi sao?" Tay đẩy xe lăn của cô ngưng lại, hai tay khoanh trước ngực, đứng ở trước mặt của anh.

Anh không dám ngẩng đầu nhìn cô, lời vốn dĩ muốn nói cũng nghẹn lại ở cổ họng. Anh biết cô tức giận, giây tiếp theo có thể sẽ lập tức bùng nổ.

Nhưng lời nói đáp trả khiến anh phải bất lực ở trong dự đoán không có xuất hiện, cũng không có đứng ở trước mặt anh mà lặng lẽ rơi lệ, lúc này đây cô lại tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước.

Trở về nhà họ Tống, Đường Tiêu Tiêu đẩy Tống Cảnh Chi đẩy tới chỗ đất phẳng thì mặc kệ, cầm vại trà uống liền ba chén nước giếng, lúc muốn uống chén thứ tư thì bị anh lên tiếng ngăn cản.

"Đừng uống nữa, uống thêm nữa sẽ đau dạ dày đấy."

Mặt cô không chút cảm xúc buông vại trà xuống, cũng không có trả lời anh, mà vào thẳng trong bếp chuẩn bị cơm tối.

Đường Tiêu Tiêu như vậy làm cho Tống Cảnh Chi có chút hoảng hốt, anh đi theo cô vào phòng bếp.

"Không phải mẹ tôi nói cô không cần nấu ăn sao?"

Mẹ Tống đã nói từ lâu rồi, công việc trong nhà cũng không cho cô làm, nếu hai người bọn họ không có việc gì thì cứ trở vê phòng đọc sách.

Cô không nói lời nào, buổi sáng lấy không ít sườn từ trong không gian ra, cô định làm sườn sốt tương.

Cũng không có bảo anh nhóm lửa, mà tự cô chuẩn bị ra tay.

"Để tôi." Thấy cô muốn nhóm lửa, anh vội vàng đi trước cô một bước. Thấy anh đến, cô lại làm việc khác.

Buổi sáng lúc mang sườn về, sợ thời tiết quá nóng, cô đã chần qua nước, đun nước xong bỏ tương vào nấu là được.

Nhìn tay cô làm việc thoăn thoát, lại không để ý tới mình, Tống Cảnh Chi có chút hoảng hốt.

Thấy cô đã bỏ sườn vào nồi, biết lúc này sẽ không cần thêm lửa nữa, anh đẩy xe lăn tới trước mặt cô.

"Cô nói chuyện đi, nếu cô tức giận thì cô đánh tôi mấy cái được không? Cô đừng như thế."

Cô nhìn anh, rất nghiêm túc nói: "Tống Cảnh Chi, Đường Tiêu Tiêu tôi đây không phải loại người vì báo ân, mà phải bôi thường nửa đời sau của mình."

Nói xong cô lại không để ý tới anh, chuyện hôm nay đánh Trần Phượng Nha, ngay từ đầu là do cô nghe thấy Trần Phượng Nha nói xấu Tống Cảnh Chi mà nổi giận, sau đó mới là tính toán của cô trong việc xử lý chuyện này. Bề ngoài, lời nói cuối cùng là để bảo vệ Tống Cảnh Chi, nhưng trên thực tế chẳng phải là tiếng lòng của cô sao?

Tống Cảnh Chi rất xem trọng chừng mực giữa nam nữ, bị cô tùy tiện trêu chọc một chút là đã đỏ tai, nhưng Đường Tiêu Tiêu biết anh không ngốc.

Mấy ngày nay, hầu như mỗi tuần anh đều gọi người mang đồ ăn vặt đến cho cô một lần, từ sau khi biết cỏ cho heo mà ngày đầu tiên cô có là dùng kẹo để đổi thì mỗi ngày đều bảo Thạch Đầu cầm kẹo đi đổi cỏ cho heo đưa cô.

Cho nên từ ngày đầu tiên cô làm việc đến bây giờ, cô cũng chưa từng tự mình cắt cỏ heo. Mỗi buổi trưa anh đọc sách cho cô, cô ngủ thì anh quạt cho cô.

Không thể nào Tống Cảnh Chi còn chưa hiểu trái tim của mình? Nếu nghe được lời nói ấy, trong tình huống bình thường, không phải sẽ nhân cơ hội này mà thổ lộ ư?

Tóm lại, sau khi đoán được anh muốn nói gì, Đường Tiêu Tiêu thật sự tức giận, không phải vì trêu chọc anh như lúc trước, hay giả bộ ở trước mặt mẹ Tống.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 41: Tống Cảnh Chi Thẳng Thắn 1


Tay của Tống Cảnh Chi kéo chặt lấy ống quần của mình, tâm trạng hơi bối rối, thế nhưng anh biết nếu mình không nói gì thì nhất định sẽ hối hận.

"Nếu như chân tôi có thể khỏi hẳn thì sẽ cưới cô." Anh không thể làm hại cô cả đời được.

Đường Tiêu Tiêu nhìn trời, anh không nói gì còn tốt nhưng một khi anh đã thốt ra lời này, cô mẹ nó càng tức giận hơn.

Trong những cảnh mà Đường Tiêu Tiêu từng thấy, Tống Cảnh Chi vào lúc này ở kiếp trước không hề giống như bây giờ, anh không hề quan tâm chân mình có thể lành lại hay không.

Cô biết rất có thể nguyên nhân là vì đời này cô xuất hiện nên anh mới sốt ruột như vậy.

Cho dù biết anh làm vậy là vì tốt cho cô nhưng cô tức giận, thật sự rất tức giận.

[Ký chủ, cô không thể tức giận, để Tống Cảnh Chi thẳng thắn bày tỏ lòng mình xong là có thể cho anh ấy uống ngọc lộ. ]

Âm thanh bất ngờ vang lên dọa Đường Tiêu Tiêu giật mình, không phải con bướm nhỏ này biến mất rồi sao? Sao đột nhiên nó lại xuất hiện?

[Ký chủ, chỉ là tôi cảm ứng được thời khắc then chốt của hai người nên mới cố ý xuất hiện để nhắc nhở cô. ]

"Cho nên tôi phải làm sao?”

[Vậy còn phải phụ thuộc vào cô nữa, ký chủ. ]

"Tôi ạ cậu! Cho nên ngay từ đầu cậu đã bẫy tôi? Không phải là để anh ấy tín nhiệm tôi mà là thích?"

[Cũng không hoàn toàn là vậy, cô biết đấy, kiếp trước cuối đời Tống Cảnh Chi đã chết trong cô độc mà, cho nên... |

"Cho nên còn không phải là cậu bay tôi sao?" Hóa ra cậu là một con bướm nhỏ như vậy.

[Ký chủ, cô cố lên! Tôi còn có nhiệm vụ khác nữa, tôi đi trước đây. ]

"Tống Cảnh Chi, anh nhờ trưởng thôn viết giúp em một lá thư giới thiệu nhé, ngày mai em muốn trở về Kinh Thị." Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt cô đã rơm rớm nước mắt, khoảnh khắc đó lập tức rơi xuống.

Tống Cảnh Chi cảm giác tim mình bỗng dưng hụt nửa nhịp, không biết là bởi vì lời nói của cô hay là bởi vì nước mắt cô.

"Sau này em phải gả cho Tống Cảnh Chi, cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ nắm tay Tống Cảnh Chi cùng nhau tiến lên, chứ không phải lúc giàu sang thì cùng nhau hưởng thụ nhưng khi nghèo đói lại mỗi người một ngả."

Xương ống trong nồi đã hâm xong, cô tắt lửa trên bếp.

"Là em quấn lấy đòi chăm sóc anh, là do em tự nói muốn gả cho anh, cũng chính em nói phải đi, mặc kệ người ta chê cười thế nào cũng không liên quan đến anh hay gia đình của anh."

"Không phải, tôi... Tống Cảnh Chi muốn giải thích nhưng làm sao Đường Tiêu Tiêu có thể cho anh cơ hội đó.

"Dù sao từ trước đến giờ anh cũng chưa từng nói thích em, đều chỉ là em tình nguyện từ một phía mà thôi."

Tống Cảnh Chi nghe cô nói, nhìn cô rơi nước mắt, trong lòng chỉ cảm thấy đau xót.

"Cũng đúng, làm gì có một cô gái đoan trang nào lại chạy tới nhà người khác để chăm sóc một người đàn ông chứ? Một khi tới là nán lại cả ngày, chẳng trách Trần Phượng Nha lại nói như vậy."

Miệng anh khẽ cử động nhưng lại không thể xen vào lời nói của cô. Nghe cô nói, sắc mặt của anh đã bắt đầu trắng bệch, anh đã làm tổn thương cô nghiêm trọng như vậy sao? Bởi vì câu nói lúc nãy ư?

"Vì sợ người khác đồn đoán cho nên anh mới nói khi nào chân khỏi thì sẽ cưới em đúng không?" Cô cười tự giễu.

"Không..."

"Đồng chí Tống Cảnh Chi." Cô liếc thấy cha Tống và mẹ Tống đang đi ra ngoài phòng bếp. Cô dùng sức lau mạnh nước mắt, đi tới trước mặt Tống Cảnh Chi và cúi đầu thật sâu.

"Thật xin lỗi, trước đây là do em tự mình đa tình nên đã gây phiền toái cho anh và người nhà của anh, Sau này em sẽ không như vậy nữa."

Đầu tiên cha Tống và mẹ Tống đứng ở cửa không rõ tình hình cảm thấy kinh ngạc, mẹ Tống chuẩn bị bước vào phòng bếp thì bị cha Tống kéo lại.

Đường Tiêu Tiêu liếc nhìn Tống Cảnh Chi, hai người vừa lúc đối mặt với nhau. Khi cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng bếp, mẹ Tống cũng định bước ra ngăn cản.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 42: Tống Cảnh Chi Thẳng Thắn 2


Đường Tiêu Tiêu bị người kéo lại, cô nhìn theo tay mình thì thấy Tống Cảnh Chi hoảng hốt nhìn cô, cô cảm nhận được tay của anh đang hơi run rẩy.

"Anh thích em." Thanh âm của Tống Cảnh Chi cũng run rẩy theo.

Thật ra là cô cố ý đi tới bên cạnh xe lăn của anh, cố ý cho anh cơ hội kéo mình. Hơn nữa, cô cũng tính toán nếu như anh không kéo cô thì mẹ Tống cũng sẽ ngăn cô lại.

Nhưng cô không ngờ tới anh vừa kéo mình xong đã mở miệng bày tỏ, cô còn tưởng rằng sẽ là một loạt lời giải thích đạo lý các thứ vì đây chính là một Tống Cảnh Chi luôn đỏ tai.

Cha Tống và mẹ Tống đứng ở cửa nhìn nhau, hay là hai ta nên đi?

"Cha mẹ còn đang đứng ở cửa, em đi về phòng với anh, chúng ta nói chuyện với nhau thật tốt có được không?” Giọng anh mang theo sự van xin.

Thằng con trai nhà mình có thể nhìn bằng gáy hả, cha Tống và mẹ Tống rất lúng túng.

"Vào phòng nói chuyện, vào phòng nói chuyện, thím với chú của cháu đi nấu cơm." Mẹ Tống nháy mắt với cha Tống.

Một người kéo Đường Tiêu Tiêu, một người đẩy xe lăn rồi đẩy hai người vào phòng, đóng cửa lại. Đây là lần đầu tiên hai người cùng ở trong phòng, đóng cửa phòng lại.

Đường Tiêu Tiêu bị mẹ Tống kéo đến ngồi trên giường còn Tống Cảnh Chi bị cha Tống đẩy tới đối diện cô. Tới lúc hai người đối mặt với nhau, cũng không nói với nhau lời nào, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Cô cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống từ trong mắt.

"Em đừng khóc nữa, hình như anh luôn làm cho em khóc." Anh giơ tay lên dùng ngón cái lau sạch đi giọt nước mắt kia.

Đường Tiêu Tiêu thật sự muốn sụp đổ, anh trai, nếu như anh còn không mở miệng thì nước mắt cá sấu sắp cạn luôn rồi, nó cũng có hạn lượng thôi biết không?

"Khi chúng ta ở Từ Sơn, anh đã thích em rồi." Giọng nói trâm thấp của Tống Cảnh Chi vang lên, không ngoài dự đoán khiến cho cô ngạc nhiên vô cùng.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc ở Từ Sơn, thậm chí trước cơn dư chấn họ còn không nói với nhau một lời.

"Vừa đến Từ Sơn vào ngày hôm đó, anh đã thấy một cô gái tình nguyện đang xử lý vết thương cho những người bị thương, mặc dù mặt mày hơi lấm lem nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp của cô ấy." Tống Cảnh Chi bình tĩnh kể lại, giống như là đang đọc sách cho cô nghe vậy.

"Sau đó, anh nghe nói cô gái này vốn là thanh niên trí thức đến từ vùng dưới Từ Sơn. Sau khi gặp phải động đất, cô ấy không lựa chọn quay về quê hương mà ở lại l*m t*nh nguyện viên."

"Cơm ăn mỗi ngày của bọn anh đều được cô gái này mang tới, cô ấy rất thiện lương và xinh đẹp. Mỗi lần đưa cơm đến cho bọn anh đều sẽ mỉm cười với bọn anh để lộ ra hai má lúm đồng tiền. Anh bắt đầu mong đến thời điểm ăn cơm mỗi ngày, mong có thể gặp được cô ấy. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy, sự mệt mỏi của anh dường như tan biến đi hết."

"Ngày hôm đó khi dư chấn ập đến, anh là lính cứu hỏa, đương nhiên cũng biết lúc này nên đảm bảo an toàn cho bản thân mình trước nhưng anh lại đi tìm kiếm, anh đi tìm cô ấy." Nghe đến đây, Đường Tiêu Tiêu đã khóc không thành tiếng, cô không hề biết những chuyện này.

Tống Cảnh Chi lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, vừa lau nước mắt cho cô vừa nói.

"May mà, anh đã tới rồi." Anh cười khẽ một tiếng mang theo sự vui mừng.

"Khi hai chúng ta bị đè ở dưới đống đổ nát, anh cảm nhận được sự đau đớn ở trên cơ thể, cơn đau ở dưới đầu gối đau đến mức anh không nói nên lời nhưng anh cũng cảm nhận được nỗi sợ của cô ấy, cô ấy đã gọi anh ơi."

"Anh không biết cô ấy có bị thương hay không, anh cũng không biết mình sẽ bị đau đến mức ngất đi vào lúc nào nên anh chỉ có thể nói chuyện với cô ấy để cho cô ấy sống thật tốt, dù thế nào đi chăng nữa cũng muốn cô ấy sống thật tốt."
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 43: Em Là Người Yêu Của Anh 1


"Anh vốn cho là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, không ngờ cô ấy lại tìm tới nơi này. Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, anh rất vui nhưng anh lại phải đuổi cô ấy đi vì những lời người ta bàn tán ra vào trong thôn là một chuyện mà cô gái ấy không thể tiếp nhận nổi."

"Tống Cảnh Chi, anh đừng nói nữa." Cô nhào tới ôm anh, gào khóc ở trên vai anh, ở kiếp trước cô không hề biết những chuyện này, không hề biết chút nào cả.

Chờ cô khóc đủ rồi, anh đỡ cô dậy, nhìn cô chăm chú, trong mắt anh mang theo sự van xin.

"Em đừng đi." Anh biết nếu như cô nhất quyết quay về thành phố Kinh thì anh không những không ngăn cản cô mà còn sẽ dùng tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để mở đường cho sự thành công sau này của cô.

"Vậy bây giờ quan hệ của hai chúng ta là gì?" Cô hỏi.

Tống Cảnh Chi hơi sửng sốt, không ngờ cô không những không đáp mà còn hỏi ngược lại.

"Tống Cảnh Chi, có phải anh muốn giở trò lưu manh không? Anh kéo tay em, lại còn tỏ tình với em." Đột nhiên cô đứng dậy.

"Người yêu, em là người yêu của anh." Anh sợ cô lao ra cửa, vội vàng kéo lấy tay cô.

"Còn gì nữa?" Cô phá lên cười nhưng anh vẫn chưa nói ra điều quan trọng nhất.

"Cho dù chân anh có khỏi hay không, em cũng sẽ là vợ của anh." Anh biết đây là lời cô muốn nghe nhất.

Khi Tống Cảnh Chi thật sự nói ra những lời này, trái lại Đường Tiêu Tiêu là người đỏ mặt.

Mặc dù kiếp trước có rất nhiều người đàn ông đã tỏ tình với cô nhưng đây là Tống Cảnh Chỉ đấy, anh lại có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời này.

Đây có phải là anh trai nhỏ ngây thơ dù bị cô chọc ghẹo một chút đã cảm thấy ngại ngùng không?

Trong phòng bếp, mẹ Tống không yên lòng cắt rau, cha Tống sợ bà ấy cắt vào tay nên lấy dao trong tay bà ấy đi.

"Để tôi cắt cho."

"Cha nó, con trai của chúng ta thông suốt rôi đúng không?”

"Đúng vậy." Cha Tống vừa trả lời vừa cắt rau.

"Vậy không phải chúng ta sắp chuẩn bị chuyện vui đấy chứ?" Mẹ Tống cảm thấy vẫn có chút không chân thật.

"Dù sao cũng phải qua hỏi cha mẹ của thanh niên trí thức Tiểu Đường đã rồi mới nói được, chuyện này không thể vội, chân của Cảnh Chi còn chưa lành đâu."

Mẹ Tống nhìn về phía cha Tống, bà ấy hiểu ý của ông ấy, nếu như chân của Tống Cảnh Chi thật sự không thể lành thì cho dù Đường Tiêu Tiêu có nguyện ý thì nhà bọn họ cũng không thể đồng ý, đó không phải là hại người cả đời hay sao?

Hai người đứng trong phòng, anh nhìn em, em nhìn anh cũng không nói được lời nào.

"Em muốn rửa mặt." Cuối cùng vẫn là Đường Tiêu Tiêu phá vỡ sự yên lặng.

“Anh đi lấy nước cho em." Anh đẩy xe lăn ra khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng của anh, cô hài lòng với Tống Cảnh Chi ở mọi phương diện, nếu như đời này lập gia đình thì cô cũng chỉ nguyện ý là anh mà thôi.

Bây giờ điều mà cô nên tính toán chính làm sao để cho anh uống ngọc lộ.

"Em nghT gì vậy?”

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì Tống Cảnh Chi đẩy xe lăn tới, trên đùi của anh có một chậu nước.

"Đang nghĩ nếu như em không từ thôn Ngọc Hồ xuống thôn thì chờ lúc chân anh khỏi, anh có đi tìm em không?”

Tay anh vắt khăn lông ngừng một lát: "Không." Dẫu sao khi đó chẳng qua là anh tương tư đơn phương.

Cô trợn mắt nhìn anh, người này không thể nói dễ nghe một chút hay sao, dỗ cô một chút cũng được mà.

"Có điều anh sẽ hỏi thăm tin tức của em." Chắc chắn cô sẽ không sao.

"Vậy còn được." Nghe anh nói như vậy, trên mặt cô lộ ra nụ cười, ngay sau đó cô duỗi khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần để anh rửa mặt cho cô.

"Em tự, tự lau đi, như vậy không tốt đâu." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đưa đến trước mặt, tai của Tống Cảnh Chi lại đỏ lên.

"Tự lau thì tự lau, sau này anh cầu xin lau cho em, em cũng không muốn đâu." Cô nhận lấy khăn anh đưa cho lau mặt.

"Sau này, vẫn phải lau."
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 44: Em Là Người Yêu Của Anh 2


Nghe được lời của anh, cô nhướng mày nhìn anh, ôi! Không tệ nha, anh trai nhỏ Tống Cảnh Chi đã có chút tiến bộ rồi.

"Khu, để anh đi lấy nước." Lấy đi chiếc khăn mặt trong tay cô, anh vội vàng đẩy xe lăn đi ra ngoài.

"Ha ha." Cô cười một cách thô lỗ ở phía sau lưng anh, cô vừa thấy anh đỏ mặt.

Đến tối, mẹ Tống đưa cho Đường Tiêu Tiêu sáu trăm đồng lấy từ kế toán nhà họ Lưu.

"Đây là sáu trăm đồng, hôm nay Tiêu Tiêu đã giúp nhà chúng ta xả một cục tức."

"Thím, cháu chỉ lấy ba trăm thôi còn ba trăm là của Tống Cảnh Chi."

"Thím không quan tâm, đây là chuyện của hai con." Nói xong, mẹ Tống rời khỏi phòng.

Đường Tiểu Tiểu cầm lấy tiền đếm, cô chuẩn bị đếm ra ba trăm đưa cho Tống Cảnh Chi.

"Em cầm hết đi." Anh ngắt lời cô.

"Đầu cho em hết sao?"

"Ừ, vốn dĩ số tiền này được lấy ra là vì em, nhà họ Lưu phải bồi thường. Hơn nữa, chúng ta đang là người yêu của nhau, dùng tiền của em để mua thịt là không hợp lý."

"Được, vậy em cầm lấy." Cô đứng dậy đi vào phòng chính lấy cho anh một ly nước, cô rót ngọc lộ vào nhân lúc trong phòng chính không có ai.

"Anh uống nước đi." Cô đưa ly nước cho anh.

"Ừ”" Anh nhận lấy ly nước và uống một ngụm: "Em thêm đường vào sao?" Sao anh cảm thấy hôm nay nước hơi ngọt.

"Không có, chắc hẳn đây là ly nước đầu tiên em rót cho anh với tư cách là người yêu nên anh mới cảm thấy ngọt." Cô nháy mắt với anh.

Tống Cảnh Chi mỉm cười uống hết nước, cô cam ấm trà lên xem anh có phản ứng gì.

"Sao thế?"

"Không, không sao cả." Cô đặt ly nước xuống, nói thâm trong lòng, liệu sẽ khỏi ngay hay là phải mất một khoảng thời gian?

"Trời tối rồi, em có muốn về không?" Anh cho rằng cô định chuẩn bị trở vê điểm thanh niên trí thức.

Đường Tiêu Tiêu trì độn, cô lại quên mất thời gian, có lẽ sáng mai cô nên qua đây đưa ngọc lộ cho anh.

Bên ngoài trời đã tối, hôm nay trong ruộng xảy ra chuyện gì, đoán chừng Hà Tiểu Thiến vẫn còn đang đợi cô.

“Anh đưa em về." Tống Cảnh Tri nói, nếu muộn nữa thì trời sẽ tối lắm.

"Được."

Anh đưa cô đến trong sân, nhìn cô đi vê hướng điểm thanh niên trí thức đi một bước quay đầu ba lần. Anh mỉm cười vẫy tay với cô, chuyện hôm nay là thế nào? Sáng mai là anh có thể gặp cô.

Cho đến khi chính mắt nhìn thấy cô đến điểm thanh niên trí thức, anh mới chuẩn bị về phòng.

".

"Cảnh Chi, sao thế?" Đúng lúc cha Tống đang định đi lấy nước thì nghe thấy động tĩnh của anh. "Phần khoeo chân của con hơi đau với hơi ngứa." Giống như, giống như có thứ gì đó đang lớn lên.

"Sao thế? Con có muốn đến bệnh viện không?" Nghe xong, cha Tống hơi sốt ruột, không phải hai ngày trước anh đã nói hết đau rồi sao?

"Con không sao, cha, có lẽ là hiện tượng tốt." Trước kia anh từng bị thương, vết thương lành lại thì những phản ứng này đều là hiện tượng bình thường, chỉ sợ nó không có phản ứng gì giống như hai ngày trước.

"Vậy nếu buổi tối con cảm thấy không thoải mái thì gọi cha nhé." Từ khi Tống Cảnh Tri vê nhà dưỡng thương, cha Tống đều ngủ ở phòng phía sau phòng của anh.

"Vâng al

Bên này, ngay khi Đường Tiêu Tiêu vừa trở lại điểm thanh niên trí thức, cô gặp phải Vương Nhị Hi vừa ăn cơm tối ở nhà họ Lưu về.

"Thanh niên trí thức Đường, đúng là không nhìn ra, cô thật lợi hại." Nói ve chuyện trước đây giữa Đường Tiêu Tiêu và Vương Nhị Hi hai bên chính là nước sông không phạm nước giếng nhưng lúc này, Vương Nhị Hỉ không có thiện cảm tốt với cô.

Vương Nhị Hỉ vẫn luôn chung một chỗ với Lưu Đại Bảo, mặc dù cô ta thực sự không định có chuyện gì với anh ta nhưng cô ta không hề biết rằng nhà họ Lưu lại có tiền như thế.

Nhà họ Lưu này bị Đường Tiêu Tiêu lấy đi mất sáu trăm đồng, cô ta cảm thấy như thể trên người bị cắt đi mất một miếng thịt vậy.

Vốn dĩ đang nhập hội với nhà họ Lưu, cô ta chỉ cân mang lương thực kiếm được từ công điểm qua, phần lớn số lương thực đó vẫn là Lưu Đại Bảo linh hoạt giúp cô ta. Hôm nay Trân Phượng Nhã chảy máu đầm đìa, lại mở miệng đòi tiên cơm nước của cô ta.

Nếu như không phải cô ta lại đi dỗ dành Lưu Đại Bảo mấy câu, e rằng lần này cô ta thật sự phải đưa một ít tiền. Dù sao cơm nước của nhà họ Lưu cũng không tệ, chí ít mỗi ngày có thể ăn một hai loại thịt.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 45


"Không thì thanh niên trí thức Vương giúp tôi nói với nhà họ Lưu một tiếng rằng tôi không cần số tiên này nữa, hay là đi báo công an đi." Sau khi ném những lời này xong, Đường Tiêu Tiêu đi thẳng về phòng.

Vừa tới cửa, cô đã bị Hà Tiểu Thiến kéo vào phòng cô ấy, trong phòng Từ Trạch Minh đang ngồi trên ghế gập uống nước.

Đường Tiêu Tiêu nhìn qua nhìn lại giữa hai người: "Tôi đã bỏ lỡ điều gì sao?"

"Anh Lưu và chị Phượng Quyên đang yêu nhau, Trạch Minh không biết nấu cơm nên sang ăn cơm chung với bọn chị." Trong phòng của Hà Tiểu Thiến chỉ có một cái ghế gập, cô ấy kéo Đường Tiêu Tiêu ngồi ở cạnh giường.

"Hai người họ bắt đầu từ khi nào? Sao em không biết?"

"Mỗi ngày em đều đi sớm về muộn thì biết được gì? Hai người họ vừa mắt nhau từ lâu rồi, chỉ là ai cũng ngại nói thôi." Từ Trạch Minh đến sớm hơn các cô.

"Mặc dù đây là sự thật nhưng cũng có chút đau lòng."

"Tiêu Tiêu, sau này em thật sự định gả cho đồng chí Tống sao?" Hà Tiểu Thiến không nhịn được hỏi.

"Em với anh ấy đang yêu nhau rồi."

"Nói thật, hôm nay cô kích động quá. May là trưởng thôn là bác của Tống Cảnh Chi, nếu như hôm nay ông ấy không phối hợp thì chuyện này sẽ không êm đẹp như vậy đâu."

Những lời Từ Trạch Minh nói không hề sai, dẫu sao Trần Phượng Nha cũng là động miệng còn Đường Tiêu Tiêu là động tay.

Nói xong mấy câu, Từ Trạch Minh đi ra ngoài đun nước nóng cho hai cô gái.

"Tình huống gì đây?" Thấy anh ay đi ra ngoài, Đường Tiêu Tiêu vội quay sang hỏi Hà Tiểu Thiến.

"Tình huống gì là sao?" Hà Tiểu Thiên nhìn cô với vẻ ù ù cạc cạc.

"Hai người đấy, từ khi nào mà quan hệ lại tốt như vậy?

"Vào ngày thứ hai sau khi anh ấy trở về từ Từ Sơn, chị với anh ấy được phân chung một mảnh đất, sau đó anh ấy giúp chị làm việc còn chị mời anh ăn đồ ngọt. Anh Lưu không thể kết nhóm ăn cơm với anh ấy nữa, anh ấy hỏi chị có thể ăn chung với anh ấy không. Sau đó anh ấy còn gặp trưởng thôn muốn làm chung một miếng đất với chị, anh ấy luôn giúp chị làm việc nên chị đã đồng ý rồi."

"Hóa ra là vậy." Đường Tiêu Tiêu gật đầu, chẳng trách hôm nay hai người họ cùng xuất hiện trong một mảnh đất.

Có điều Hà Tiểu Thiến có thể ăn chung với Từ Trạch Minh khiến cho Đường Tiêu Tiêu yên tâm hơn hẳn. Từ Trạch Minh làm người chính trực, anh ấy có thể chăm sóc tốt cho Hà Tiểu Thiến không ít.

"Tiêu Tiêu, em với đồng chí Tống yêu nhau là em thật lòng thích anh ấy hay chỉ là báo ân?" Cô ấy sợ vì báo ân mà Đường Tiêu Tiêu làm trễ nãi cả cuộc đời mình.

"Tiểu Thiến, chị cảm thấy em là loại người vì báo ân mà khiến bản thân chịu ấm ức sao?" Cô cười hỏi.

"Vậy chị yên tâm rồi."

Đường Tiêu Tiêu nhớ đến tình huống sau khi Tống Cảnh Chi uống ngọc lộ ngày hôm qua nên mới sáng sớm cô đã đến nhà họ Tống. Tống Cảnh Chi mất ngủ cả đêm bởi vi khoeo chân của anh vừa đau vừa ngứa, không phải anh không nhịn được cảm giác này mà là nó quá dữ dội.

Đến sáng, dường như cảm giác này đã biến mất.

Anh thử sờ vào khoeo chân, thậm chí còn dùng thêm một chút sức lực. Không giống với cảm lúc trước chút nào, anh cảm thấy đau đớn.

Anh đang bàn bạc với cha mẹ rằng hôm nay anh sẽ tới bệnh viện ở thành phố một chuyến thì Đường Tiêu Tiêu đã tới.

"Chú và thím không có nghỉ phép, vậy để cháu đi cùng là được rồi ạ."

Đôi vợ chồng già cũng nghĩ như vậy, mỗi ngày đi làm của nhân viên đều đã được sắp xếp từ trước cả rôi nên nếu như cả nhà họ xin nghỉ phép thì thực sự không ổn chút nào.

"Hay là tôi đi tìm Kiến Quốc để Tiểu Vĩ lái máy kéo đưa hai đứa đến đó, Tiểu Vũ cũng có thể giúp một tay." Cuối cùng, cha Tống đưa ra quyết định.

Cha Tống và mẹ Tống đi làm tiện đường tìm trưởng thôn, Tống Vĩ rất nhanh đã đến.

Sau khi đặt Tống Cảnh Chi lên máy kéo, Đường Tiêu Tiêu cũng nhờ Tống Vĩ mang giúp xe lăn lên máy kéo.

Ngồi ở trên máy kéo, thực ra cô còn căng thẳng hơn cả Tống Cảnh Chi, cô không biết liệu ngọc lộ kia có tác dụng hay không.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 46


Nhìn thấy biểu cảm căng thẳng của cô gái bên cạnh, anh đưa bàn tay to lớn của mình ra nắm lấy và siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hôm nay đôi mắt đen như hồ nước sâu của anh tràn ngập bóng hình của cô.

Cô để lộ má lúm đồng tiên hướng về phía anh, dù kết quả có ra sao thì đời này anh đã có cô.

Ba người nhanh chóng tới được bệnh viện bởi vì thân phận của Tống Cảnh Chi là quân nhân nên bọn họ không cần xếp hàng.

Tống Cảnh Chi nằm sấp ở trên giường, bác sĩ tháo băng ra và kiểm tra cẩn thận cho anh.

Thời gian trôi qua rất lâu, Tống Vĩ lo lắng đi vòng quanh mãi trong phòng điều trị còn Đường Tiêu Tiêu ma sát hai tay liên tục.

"Tôi nhớ đã từng đọc tư liệu về quá trình điều trị phẫu thuật của cậu rồi, hồi ấy nói rằng việc hồi phục sẽ mất ít nhất ba tháng." Lúc ấy khi các đồng đội đưa anh về, họ lo lắng rằng anh sẽ xảy ra chuyện gì đó trong quá trình hồi phục nên họ quyết định đưa tư liệu đến bệnh viện."

"Hồi phục rất tốt, các mạch máu và kinh mạch đã phát triển rất tốt, các vết thương ngoài da và vết khâu sau phẫu thuật cũng đã lành nên không cần phải dùng băng gạc nữa."

Đường Tiêu Tiêu tiến lên nhìn một cái, quả nhiên hoàn toàn khác với lúc bôi thuốc ngày hôm qua.

Trong lòng cô cảm thấy lo lắng, may mà trong khoảng thời gian này cô đã đổi thuốc, nếu không lúc này nhất định cha Tống sẽ nghi ngờ.

"Hiện tại cậu thử đứng lên xem." Bác sĩ nói.

"Tôi có thể tự đứng lên sao?" Đối với điểm này, Tống Cảnh rất nghi ngờ. Rõ ràng vừa rồi họ đẩy xe lăn của anh đi vào.

"Nếu như mạch máu và kinh mạch đã phát triển tốt thì chắc chắn xương cũng sẽ phát triển rất tốt nên việc tự đứng lên không thành vấn đề."

"Được." Anh gật đầu, thử đặt chân xuống đất rồi đứng dậy khỏi giường.

Đường Tiêu Tiêu và Tống Vĩ đều rất lo lắng nhìn anh, nhất là Đường Tiêu Tiêu đưa tay ra vì sợ anh bị ngã.

Tống Cảnh Chi đặt chân xuống mặt đất, cảm giác mềm nhữn mà anh tưởng tượng không hề xuất hiện. Anh dùng hai tay chống giường, hai chân dùng sức chậm rãi đứng dậy.

"Đứng lên, anh hai, anh đứng lên đi." Tống Vĩ hô to đầy phấn khởi.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy anh đứng lên, Đường Tiêu Tiêu đứng một bên rơi nước mắt.

Quá tốt rồi, Tống Cảnh Chi của kiếp trước dành nửa đời còn lại trên xe lăn đã đứng dậy được rồi.

"Em đừng khóc." Anh đưa một tay ra chạm vào tóc cô.

"Ừm, đây là chuyện tốt, em sẽ không khóc." Cô lau nước mắt, mỉm cười với anh.

Nhìn thấy hai người trẻ tuổi tương tác với nhau, bác sĩ cười nói: "Bây giờ, cậu hãy thử bước đi."

Bởi vì đã lâu không đi, các cơ bắp không nghe theo sai bảo khiến anh đi rất chậm nhưng cuối cùng anh đã bước được. "Rất tốt, sau khi trở về hãy luyện tập nhiêu hơn nhưng thời gian tập không nên quá lâu, rất nhanh thôi sẽ có thể khôi phục như bình thường." Bác sĩ cười nói: "Nhìn dáng vẻ của cậu là biết được chăm sóc rất tốt."

"Là người yêu của tôi đang chăm sóc tôi." Tống Cảnh Chi nhìn vê phía Đường Tiêu Tiêu.

"Không có." Đây là lần đầu tiên anh giới thiệu với người khác như vậy khiến cho khuôn mặt nhỏ của Đường Tiêu Tiêu đỏ lên.

"Anh hai, anh và thanh niên trí thức Đường, hai người đang yêu nhau sao?" Chẳng trách ngày hôm qua thanh niên trí thức Đường lại nói như vậy." Dường như Tống Vĩ đã phát hiện ra chuyện không thể nào.

Tống Cảnh Chi nhìn anh ấy một cái, không thấy cô gái nhà anh đang đỏ mặt sao.

Tống Vĩ bị anh trừng mắt nhìn nên lập tức im miệng, từ nhỏ người mà anh ấy sợ nhất không phải là cha của anh ấy. Là người anh hai trước mặt này đây, chỉ cần anh hai trợn mắt, nói không chừng một lúc nữa lại làm gì đó để đối phó với anh ấy.

Sau khi tạm biệt bác sĩ, ba người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện nhưng Tống Cảnh Chi không ngôi xe lăn nữa mà nhất quyết muốn tự đi ra khỏi bệnh viện.

Khi trở lại thôn, vừa mới tới cửa thôn, Tống Cảnh Chi đã muốn Tống Vĩ dừng lại.

"Sao vậy?" Đường Tiêu Tiêu nhìn anh.

Lúc này là giờ tan làm, mọi người đang chuẩn bị về nhà ăn cơm.

"Em dìu anh đi về đi, anh muốn để cho họ thấy người em sắp ga không phải là một kẻ tàn phế.”
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 47: Cô Ấy Là Vợ Tương Lai Của Tôi 1


Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía anh, sau khi nhận được ánh mắt kiên định của anh thì không thể nào thốt ra lời nói vốn đang định từ chối.

"Được, em dìu anh về."

Đường Tiêu Tiêu dìu anh xuống máy kéo. Tống Vĩ định ngừng máy kéo ở cửa thôn để đi bộ đưa bọn họ về trước.

"Tiểu Vĩ, em lái máy kéo đi trước đi, tụi anh sẽ tự đi về." Tống Cảnh Chi quay đầu nói với Tống Vĩ.

"Anh hai." Anh ấy sợ anh hai mình chướng mắt, lắm mồm với thanh niên trí thức Đường.

"Đi đi. Tiêu Tiêu là chị dâu hai tương lai của em, là chị dâu hai duy nhất." Tống Cảnh Chi nhìn Đường Tiêu Tiêu nói ra câu này.

"Vâng, anh hai."

Đợi Tống Vĩ lái máy kéo rời đi rồi, Đường Tiêu Tiêu mới dìu Tống Cảnh Chi đi về phía trước.

Quả nhiên trên đường đã gặp không ít thôn dân tan làm. Mọi người đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tống Cảnh Chi, dù gì hôm qua cũng có nhiều người nhìn thấy anh ngồi xe lăn ra ngoài.

"Cảnh Chi đã khỏe rồi đấy à?" Người hỏi là bác Thôi gái. Nhà bà ấy có quan hệ khá tốt với nhà họ Tống.

"Bác gái, cháu đã khỏe rồi ạ. Qua quãng thời gian nữa sẽ hoàn toàn bình phục."

"Khỏi rồi thì tốt. May mà có thanh niên trí thức Đường. Cảnh Chi, cháu nhớ phải đối tốt với người ta đấy."

"Tất nhiên rồi bác gái."

Chào tạm biệt bác gái xong, hai người tiếp tục tiến về phía trước. Không ít người đã nghe qua chuyện hôm qua, nên không nói gì va chuyện Đường Tiêu Tiêu dìu Tống Cảnh Chỉ.

Mọi người đều chỉ hỏi han vài câu vê chân của Tống Cảnh Chi, dù gì thân phận của cả hai đều bày ra đó, đâu thể đi tìm k*ch th*ch giống như Trần Phượng Nha.

Nhưng cũng có người lao vào họng súng, là chị em dâu với Trân Phượng Nha tên là Dương Chiêu Đệ. Trong nhà có một cô con gái, thấy Tống Cảnh Chi điển trai, là sĩ quan có tiền trợ cấp cao nên muốn kết thân.

Nhưng lần này nhìn thấy Tống Cảnh Chi nằm ngang trở về, sợ anh không khỏe nên muốn quan sát thêm. Ai ngờ còn chưa đâu vào đâu bỗng nhảy ra một Đường Tiêu Tiêu, kết quả bây giờ người cũng khỏe lên rồi.

"Ôi chao, Cảnh Chi đấy à? Bây giờ đã khỏe rồi sao? Hai đứa thế này là không được. Tôi nói này thanh niên trí thức Đường, nếu Cảnh Chi đã khỏe rồi thì cô làm thế này là không thích hợp."

Bà ta vừa nói vừa đi về phía hai người: "Nào nào nào, Cảnh Chi, để thím dìu cháu về nhé."

"Không cần đâu." Tống Cảnh Chi kéo Đường Tiêu Tiêu lùi lại: "Tôi và thanh niên trí thức Đường đã đính hôn rồi, cô ấy là vợ tương lai của tôi nên chẳng có gì không thích hợp cả."

Đường Tiêu Tiêu chớp mắt nhìn anh. Chúng ta đính hôn hồi nào, sao tôi không biết gì thế?

"Chuyện này, hai đứa mới quen chưa được bao lâu mà đã đính hôn rồi. Cháu đừng có mà lừa thím. Thím nói này Cảnh Chi, cô vợ này phải hiểu tận gốc rễ mới tốt. Nhà thím..." "Tôi nói này Dương Chiêu Đệ, hôm qua chị dâu nhà bà mới đến bồi thường tiền, hôm nay bà lại đến gây sự. Mấy người cho rằng nhà họ Tống tôi không có ai à?" Người lên tiếng là mẹ Tống.

Tống Vĩ đi giao xe lăn, roi nói với bà rằng Tống Cảnh Chi đã khỏe rồi nên bà ra ngoài xem, vừa hay chứng kiến cảnh tượng này.

Đường Tiêu Tiêu nhớ anh đã đi một quãng đường rất dài, cộng thêm việc đã đứng chào hỏi khá nhiều người, sợ anh chịu không nổi.

"Thím, chúng ta về trước thôi."

"Được, về nhà thôi nào." Mẹ Tống dìu bên còn lại của Tống Cảnh Chi. Ba người cứ thế hắt hủi Dương Chiêu Đệ sang một bên.

"Dương Chiêu Đệ, có phải bà vẫn muốn giới thiệu Tiểu Mai nhà bà cho Cảnh Chi không?” Người cất tiếng hỏi là quả phụ Tào trong thôn.

Dù là một quả phụ, nhưng vì đã ở góa hai mươi năm nay. Đầu tiên là phụng dưỡng cha mẹ chồng đến cuối đời, rồi lại nuôi nấng ba đứa con trong nhà, cho bọn họ lập gia đình nên rất có danh tiếng trong thôn.

"Tôi nói này, chuyện mất mặt như này bà đừng có mà nghĩ đến nữa. Không phải ai cũng có thể so bì với thanh niên trí thức Đường đâu." Bà ấy cũng có mặt trong cảnh tượng ngày hôm qua.

Ban đầu bà ấy cũng cảm thấy không ổn khi thấy một cô gái như Đường Tiêu Tiêu chăm sóc cho Tống Cảnh Chi, nhưng hôm qua lời nói của Đường Tiêu Tiêu đã khiến bà ấy nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa.

"Tôi cần bà quản chắc." Nói xong câu này, Dương Chiêu Đệ vội vàng rời đi.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 48: Cô Ấy Là Vợ Tương Lai Của Tôi 2


Bên cạnh quả phụ Tào còn có vài người trong thôn thích nói chuyện thường ngày. Nếu bà ta nói gì thì chưa tới một lát sau những lời đó sẽ truyền ra khắp thôn.

Bên này ba người Đường Tiêu Tiêu đã về đến nhà họ Tống. Cha Tống cũng nhanh chóng tan làm trở về. Cả cha mẹ Tống đều rất vui vẻ về sự bình phục của Tống Cảnh Chi.

"Cha, mẹ, buổi tối con muốn mời cả nhà bác cả đến nhà ăn cơm. Một là để cảm ơn bọn họ đã chăm sóc trong quãng thời gian này. Hai là con định đính hôn với Tiêu Tiêu, nên muốn mời bọn họ đến làm chứng."

Sau bữa trưa, bốn người đang ngồi trong phòng của Tống Cảnh Chi để trò chuyện. Anh nói ra suy nghĩ của mình cho cha mẹ Tống nghe.

"Tất nhiên đính hôn là chuyện tốt. Nhưng chúng ta phải thông báo chuyện này cho cha mẹ Tiêu Tiêu." Dĩ nhiên mẹ Tống cũng muốn mau chóng cưới cô con dâu này.

Tống Cảnh Chi biết phải thông báo chuyện này cho cha mẹ Đường, nhưng qua chuyện ngày hôm qua, bây giờ chân anh đã có thể đứng lên rồi. Nếu Tiêu Tiêu còn ra vào nhà bọn họ, sẽ khó tránh khỏi việc bị người ta lời ra tiếng vào, nhưng chỉ cần bây giờ bọn họ đính hôn thì sẽ hết.

"Lát nữa cháu sẽ viết thư cho cha mẹ cháu. Bọn họ rất tiến bộ, hơn nữa Tống Cảnh Chi tốt như thế, chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý thôi." Đương nhiên Đường Tiêu Tiêu biết nỗi lo lắng của Tống Cảnh Chi.

Cha Tống gật đầu nhìn mẹ Tống. Mẹ Tống đứng dậy trở vê phòng mình, đến khi đi vào đã lấy ra một bao lì xì dày cộm.

"Đây là sính lễ mà thím và chú cháu đã chuẩn bị, cũng không nhiều, tổng cộng là sáu trăm sáu mươi sáu, còn lại sẽ do Cảnh Chi bổ sung cho cháu."

Đường Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn Tống Cảnh Chi. Sáu trăm sáu mươi sáu? Ở trong thành phố cũng không có sính lễ nào cao đến thế?

"Tiêu Tiêu, cháu hãy nhận lấy đi. Đây là chút lòng thành của chú và thím cháu. Chú biết ở trong thành phố của cháu còn phải có ba xoay một vang*. Thứ này thì chú và thím cháu không có. Đây là do Cảnh Chi cho, sau này chú thím xây nhà xong thì tiền trợ cấp của Cảnh Chi sẽ do thằng bé tự cất giữ."

*Chỉ bốn mặt hàng gia dụng: radio, xe đạp, máy may và đồng hồ.

"Chú, cháu không có chê ít mà số tiền này quá nhiều rồi." Kết hôn ở nông thôn mà sính lễ sáu trăm sáu mươi sáu đã là con số trên trời rồi.

"Em cứ nhận lấy đi, đây là tấm lòng của cha mẹ." Tống Cảnh Chi gật đầu với cô.

"Cảm ơn chú, cảm ơn thím." Nếu anh đã nói như thế thì cô sẽ nhận lấy.

Thấy cô nhận lấy, Tống Cảnh Chi đi tới trước tủ, lấy sổ tiết kiệm và hai bì thư trong túi hành lý quân dụng của anh ra.

"Đồng chí Đường Tiêu Tiêu." Anh câm món đồ trong tay đi tới trước mặt cô, vẻ mặt hơi nghiêm túc và căng thẳng.

"Có." Thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô cũng không khỏi nghiêm túc theo.

"Cả đời này, thân xác anh đã thuộc về Tổ quốc, chỉ có trái tim là có thể trò chuyện, hy vọng em có thể chấp nhận." Anh đưa món đồ trong tay cho cô. "Đồng chí Tống Cảnh Chi, cả đời này, thân xác của anh đã từng thuộc ve em, mà em cũng đã chấp nhận trái tim của anh." Cô nhận lấy món đồ trong tay anh, thẹn thùng cúi đầu."

Cha mẹ Tống thấy cô đồng ý thì nhìn nhau nở nụ cười.

"Cha đến bác cả con để mời bọn họ đến ăn tối." Cha Tống tươi cười đi ra ngoài.

"Tiện thể ông hãy xin nghỉ giúp tôi, buổi chiều tôi phải đi chợ mua tí thịt." Mẹ Tống cũng ra ngoài theo.

"Em không xem thử trong sổ tiết kiệm có bao nhiêu tiền à?" Anh kéo cô ngồi xuống bên giường.

"Ồ" Cô mở sổ tiết kiệm ra, trợn tròn mắt: "4600?"

"Ừm. Tiền trợ cấp mỗi tháng của tôi là 121. 3 đồng, ăn cơm đều ăn ở nhà ăn của đội phòng cháy chữa cháy. Hàng tháng chỉ gửi cho cha mẹ mười đồng phí phụng dưỡng, chứ không tiêu gì khác. Đôi khi ra ngoài làm nhiệm vụ còn có thêm tiên thưởng."
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 49: Tưởng Tống Lão Nhị Tôi Là Bùn Đất Để Nặn À? 1


"Trong bì thư là tiên trợ cấp và tiền thưởng mà anh đã nhận được ở khu tai nạn lần này. Bì thư còn lại là phiếu mà tôi đã tích góp trong mấy năm qua, bên trong có phiếu ba xoay một vang, anh đã đổi sang phiếu dài hạn rồi."

"Trên người anh vẫn còn mấy chục đồng và một ít phiếu, để lại cho em mua ít đồ ăn vặt."

"Mấy thứ này đều cho em à?" Cô cầm sổ tiết kiệm và bì thư nhìn anh. Đây là toàn bộ gia sản của anh.

"Ừm, cho em hết đấy. Đến khi chúng ta kết hôn, em phải cho anh ít tiền đấy nhé." Tống Cảnh Chi cười nói.

Đường Tiêu Tiêu nhìn anh, tại sao bây giờ người này lại mặt không đỏ cũng chẳng th* d*c khi nói về chuyện này thế? Dáng vẻ ngượng ngùng ngày trước đâu rồi?

"Anh nghĩ thế này." Anh nắm lấy tay cô: "Em hãy viết thư nói cho cha mẹ em biết về chuyện của hai chúng ta trước. Nếu họ đồng ý thì anh sẽ viết báo cáo kết hôn. Nhân lúc anh đang nghỉ phép ở nhà, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó em sẽ tòng quân theo anh luôn."

"Ngay cả chuyện này mà anh cũng đã nghĩ xong rồi ư?"

"Ừm"" Anh gật đầu. Trên đường từ bệnh viện thành phố trở về, anh đã nghĩ xong chuyện này rồi.

Nếu nói bây giờ chân anh vẫn chưa khỏi, có lẽ anh sẽ do dự. Nhưng bây giờ anh đã vô cùng kiên định, anh muốn cưới cô, cả đời này chỉ có thể là cô.

Buổi chiều, tin chân của Tống Cảnh Chi đã khỏi lan truyền khắp thôn. Lúc làm việc, thím Ngô cũng nói chuyện hai người đính hôn ra ngoài.

Ở trong thôn đính hôn có nghĩa là nhà gái đã nhận sính lễ của nhà trai, đừng nói là Đường Tiêu Tiêu suốt ngày ở nhà họ Tống, cho dù cô ngủ ở nhà họ Tống cũng chẳng có ai nói một chữ không.

Cha Tống đang làm việc ngoài đồng, không ít thôn dân chúc mừng ông, nói nhà ông đã tìm được một cô con dâu tốt, gương mặt xinh xắn, lòng dạ lương thiện còn ở trong thành phố.

Cha Tống tươi cười đáp lại, đến lúc đó sẽ mời mọi người đến uống rượu mừng.

Nhưng nhà của Lưu Song Quý ở cuối thôn lại âm ĩ. Lúc Lưu Tiểu Mai làm việc thì nghe thấy tin Tống Cảnh Chi đã đính hôn với Đường Tiêu Tiêu, nên bỏ làm, khóc lóc chạy về nhà.

"Đều tại bác gái cả, nếu không phải hôm qua bà ta gây náo loạn thì làm sao bọn họ có thể đính hôn nhanh đến thế"

"Đính cũng đính rồi, con còn có thể làm gì được. Mẹ sẽ tìm người tốt hơn để gả con đi." Dương Chiêu Đệ ôm lấy con gái an ủi.

Nhà bọn họ trái ngược với nhà Lưu Phú Quý. Trân Phượng Nha sinh năm cô con gái liên tiếp mới sinh được một cậu con trai. Còn nhà bọn họ lại sinh ba cậu con trai liên tiếp mới sinh được một cô con gái là Lưu Tiểu Mai.

Bình thường đều rất cưng chiêu, chuyện gì cũng chiêu theo ý của cô ta. Sau khi cô ta thích Tống Cảnh Chi, Dương Chiêu Đệ đã đến nhà họ Tống nói chuyện mấy lần, nhưng nhà họ Tống đều không chịu nói gì. Cô ta vẫn luôn chờ đợi, cho nên bây giờ đã hai mốt tuổi đầu rồi vẫn chưa gả chồng.

"Đều tại bọn họ. Lúc đó anh ấy bị thương quay về, con đã nói muốn đi chăm sóc cho anh ấy, nhưng cha mẹ lại không cho. Bằng không làm sao đến lượt hồ ly tinh được hời kia." Lưu Tiểu Mai lại đổ lên đầu cha mẹ. "Chẳng phải là vì muốn tốt cho con ư? Lúc Tống Cảnh Chi quay về là nằm ngang, ai mà biết nó có thể khỏi hay không."

"Nhưng bây giờ anh ấy đã khỏi rồi." Lưu Tiểu Mai gào khóc: "Con mặc kệ, con muốn gả cho anh ấy."

"Hay là ông đi nói thử xem." Dương Chiêu Đệ hết cách với con gái, nhìn về phía người đàn ông nhà mình.

"Chuyện này phải nói thế nào? Hôm nay người ta đã làm lễ đính hôn rồi, huống chi còn cộng thêm chuyện của chị dâu vào hôm qua." Hai nhà đã là kẻ thù thì đi nói thế nào.

"Con mặc kệ." Lưu Tiểu Mai bắt đầu lăn qua lăn lại la lối om sòm. Trước đây chỉ cần cô ta làm như vậy, cha mẹ đều sẽ đồng ý mọi chuyện với cô ta.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 50: Tưởng Tống Lão Nhị Tôi Là Bùn Đất Để Nặn À? 2


"Ông hãy đi nói với lão Tống rằng, suy cho cùng chúng ta đều là người một thôn, hiểu tận gốc rễ. Rồi nói lão Tống thật thà. Nếu thật sự không được, trước tiên cứ phá hỏng lễ đính hôn ngày hôm nay cũng được." Dương Chiêu Đệ nói, chỉ cần phá hỏng lễ đính hôn thì con gái vẫn còn cơ hội.

"Đúng đó, phá hỏng lễ đính hôn của họ." Nghe Dương Chiêu Đệ nói vậy, Lưu Tiểu Mai chợt có tỉnh thần, không còn khóc lóc nữa.

Lưu Song Quý nhìn vợ và con gái, thật sự không còn cách nào khác, thế là đi ra đồng.

Thấy cha Tống đang làm việc, xung quanh lại chẳng có ai nên Lưu Song Quý đến gần.

"Vệ Quốc, đang làm việc à?"

Cha Tống đáp lại, phớt lờ ông ta. Hôm qua nhà bọn họ còn đòi tiên anh cả ông ta, chắc chắn hôm nay người này đến cũng không phải chuyện tốt lành gì.

"Hôm nay Cảnh Chi làm lễ đính hôn à?”

"Ừm"

Lý Song Quý thấy cha Tống không thích bắt chuyện với ông ta thì định bỏ đi. Nhưng ngẫm lại vì con gái, ông ta đã nhẫn nhịn.

"Vệ Quốc, tôi nói ông này. Thanh niên trí thức tri thức này không được đâu, không biết làm việc thì thôi đi, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ quay về, tốt hơn hết vẫn là người trong thôn chúng ta hiểu rõ lẫn nhau."

Cha Tống bỏ cây cuốc trong tay xuống, nhìn Lưu Song Quý, hóa ra người này đến là để cố tình bịa đặt con dâu nhà ông.

Lưu Song Quý vừa nhìn thấy ông lắng nghe thì biết có hy vọng: "Thanh niên trí thức Đường kia là người đanh đá. Ông nhìn dáng vẻ hung dữ của cô ta vào ngày hôm qua mà xem, làm gì có người đàn ông nào mà yêu cơ chứ. Trong khi Tiểu Mai nhà tôi vừa nghe lời vừa hiếu thảo..."

Lưu Song Quý còn chưa kịp nói hết đã bị cha Tống vung cuốc xuống chân.

"Mẹ kiếp, ông tưởng Tống lão nhị tôi là bùn đất để nặn à? Dám cế tình bịa đặt con dâu tôi, để xem ông đây có đánh chết ông không." Cha Tống ném cuốc lao tới định đánh ông ta.

Đương nhiên là Lưu Song Quý sẽ không đứng im mặc cho ông đánh, mà trước khi cha Tống vung cuốc xuống chân ông ta, ông ta đã nhảy ra xa rồi.

"Vệ Quốc, tôi chỉ muốn tốt cho nhà ông thôi, ông hãy nghe tôi nói..."

"Nói cái đầu nhà ông, tôi đánh chết ông." Cha Tống đuổi theo Lưu Song Quý chạy trên đồng, thu hút sự chú ý của nhiều người.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc này đã thu hút không ít người, kể cả trưởng thôn.

"Chú hai, chú đang làm gì thế?" Trưởng thôn hiểu rõ em trai mình. Vì mình làm trưởng thôn, nên em ấy chưa từng đi gây sự, trừ phi người khác trêu chọc em ấy.

"Ông ta mắng Tiêu Tiêu nhà em, còn nói con gái ông ta tốt thế này thế kia." Cha Tống chỉ vào Lưu Song Quý giận dữ mắng.

Thôn dân ở bên cạnh nghe cha Tống nói thế thì đều chỉ chỏ Lưu Song Quý.

"Lưu Song Quý, hôm qua chị dâu ông bị thanh niên trí thức Đường đánh thành bộ dạng như vậy, mà ông vẫn không nhớ à? Nhà họ Lưu ông và nhà họ Tống đã ầm ï như thế, vậy mà ông còn dám làm mai Tiểu Mai nhà ông cho Cảnh Chi. Ông có biết xấu hổ không thế?"

"Đúng đó. Ông không thấy ngại hay sao mà nói ra những lời đó?"

"Lưu Song Quý, kể từ ngày mai, ông hãy đi gánh phân một tháng." Trưởng thôn chỉ vào Lưu Song Quý nói.

"Trưởng thôn, ông đang làm việc thiên tư." Lưu Song Quý chẳng muốn làm công việc gánh phân này, vừa bẩn vừa hôi, làm xong còn chẳng nuốt nổi cơm.

"Nếu ông cảm thấy tôi đang làm việc thiên tư trước mặt nhiều người như vậy, thế thì ông cứ việc đi lên công xã báo cáo tôi đi." Dứt lời, trưởng thôn kéo cha Tống rời đi.

Cha Tống quay đầu lại nói với Lưu Song Quý: "Nếu tôi còn nghe thấy nhà họ Lưu các ông nói xấu một câu nào về con dâu tôi thì tôi gặp lân nào sẽ đánh các ông lân đó, mặc kệ nam nữ"

"Tống Vệ Quốc bị chọc điên thật rồi."

"Nếu đổi thành ông, liệu ông có đánh không?”

"Hồi nấy tôi còn nhìn thấy Lưu Tiểu Mai nhà ông ta. Vừa nghe được tin hôm nay Cảnh Chi làm lễ đính hôn đã khóc lóc quay về, tiếp theo là hai vợ chông Lưu Song Quý này cũng chạy về theo." Có người phụ nữ trong thôn nói.

"Chẳng phải cô nhóc nhà bọn họ luôn thích Cảnh Chi à? Lúc trước Cảnh Chỉ bị thương ở chân thì chẳng thấy bọn họ ngó ngàng gì đến, bây giờ khỏi rồi lại sáp tới."

"Chuyện này còn phải hỏi sao? Trước đây là sợ Cảnh Chi nằm trên giường cả đời, còn bây giờ thấy cậu ta đã khỏe rồi, nên tiếp tục lăm le đến tiền trợ cấp của cậu ta."

Người trong thôn đều biết, nhà Tống Cảnh Chi là nhờ vào tiền trợ cấp của anh mới xây được nhà ngói xanh, tất nhiên cũng đoán ra được tiền trợ cấp không hề thấp.

Lưu Song Quý nghe thấy lời bàn tán của mọi người, đành phải chán nản quay về.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 51: Tiệc Đính Hôn 1


"Cha, sao thế? Không phải tiệc đính hôn của nhà họ Tống bị hủy bỏ sao?" Lưu Song Quý vừa đến nhà một cái, Lưu Tiểu Mai đã chạy ra ngoài hỏi ông ta.

"Hủy bỏ cái đầu con đấy, sau này con đừng có nhắc tới chuyện này trước mặt cha nữa." Đây là lần đầu tiên Lưu Song Quý nổi giận trước mặt cô ta.

Có thể tưởng tượng được, Lưu Tiểu Mai lại bắt đầu ầm ï.

Thế nhưng, cho dù nhà của Lưu Song Quý ầm ï thế nào, bữa tiệc đính hôn của nhà họ Tống vẫn diễn ra vô cùng náo nhiệt.

Cả nhà của Tống Kiến Quốc đều có mặt, bao gôm cả người con gái lớn được gả đến thành phố và con rể cũng chạy vê.

Cơm tối được thím Ngô và mẹ Tống cùng chuẩn bị, chia ra thành hai bàn, một bàn cho đàn ông, một bàn cho phụ nữ.

"Tiêu Tiêu, sau này khi em đánh Trần Phượng Nha nhớ gọi chị tới đấy, chị không vừa mắt bà ta lâu rồi." Người nói là con dâu cả của thím Ngô, Bốc Ngọc Lan, bây giờ đang mang thai đứa con thứ hai được hơn năm tháng rồi.

"Đã sắp là mẹ hai con rồi, con có thể ra dáng một người mẹ một chút được không?" Thím Ngô gắp cho con dâu một miếng thức ăn.

"Thứ người như thế phải bị đánh cho một trận, không đánh không đàng hoàng nổi." Con gái lớn, Tống Tiểu Thiến cũng lên tiếng phụ họa.

Nói xong, chị chồng và em dâu đưa mắt nhìn nhau một cái, chọc giận thím Ngô cho mỗi người một đũa.

"Tiêu Tiêu ăn cơm đi." Biết Đường Tiêu Tiêu không ăn thịt mỡ, mẹ Tống chỉ gắp thịt nạc cho cô.

"Cháu cảm ơn thím."

"Thím Đường lợi hại lắm nhé, ha ha, đánh cho mụ phù thủy kia bò dậy không nổi luôn." Thạch Đầu ngồi bên cạnh quơ quơ quả đấm nhỏ.

"Suyt." Bốc Ngọc Lan nhìn về phía con trai mình, ra dấu tay.

Thím Ngô ném cho con dâu một ánh mắt sắc như dao, không cần phải nói, cái từ "mu phù thủy" này chắc chắn là xuất phát từ miệng của cô ấy.

"Thế ở nhà họ Lưu kia chẳng có ai tốt cả." Tống Tiểu Lan tổng kết một câu.

Tống Tiểu Lan nói thế, cũng không phải không có lý do, ngay cả năm cô con gái mà Lưu Phú Quý và Trân Phượng Nha đã ga đi, mỗi một tháng đều sẽ trở về nhà một đẻ một chuyến, không vì điều gì khác, đều là để đưa lương, đưa tiền từ nhà chồng về cho nhà mẹ mình.

"Cũng không biết sao năm người con rể kia có thể chịu được nữa." Thím Ngô lắc đầu.

"Lúc ấy khi đi tìm, không phải vấn đề là người nào sẽ thành thật sao?" Mẹ Tống cười một tiếng, đó cũng là chuyện nhà người ta.

Thím Ngô giúp mẹ Tống dọn dẹp xong rồi mới trở về, lúc đi còn tặng cho Đường Tiêu Tiêu một bao lì xì.

Bà ấy nói đây là tập tục trong thôn, dưới sự ra hiệu của Tống Cảnh Chi, Đường Tiêu Tiêu nhận lấy. Chờ sau khi cả nhà Tống Kiến Quốc ra về, Đường Tiêu Tiêu đỡ Tống Cảnh Chi trở về nhà.

"Hôm nay anh có mệt không?" Cô hỏi, hôm nay anh vừa từ bệnh viện trở về, cũng chưa ngồi xuống xe lăn.

"Không mệt, hôm nay anh rất vui." Anh cười với cô một cái.

Cô đỡ anh ngồi xuống mép giường, đôi mắt ẩn chứa sự quyến rũ nhìn anh: "Tống Cảnh Chi."

"Sao thế?" Anh ngẩng đầu lên.

Cô trừng mắt với anh một cái: "Hôm nay em ngủ ở đây nhé?"

Tống Cảnh Chi nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn trước mặt mình, cục xương ở cổ họng cũng không nhịn được di chuyển, ngay sau đó mặt cũng không nhịn được đỏ lên: "Tiêu Tiêu, bây giờ không được, còn chưa nói với cha mẹ em một tiếng, phải kết hôn rồi mới được."

"Phut Đường Tiêu Tiêu cười lớn: "Tống Cảnh Chi, anh đang nghĩ gì thế? Anh buồn cười thật đấy." Cô chọt chọt vào bả vai anh.

"Anh nằm xuống giường đi, em bóp chân cho anh." Lúc trước cô đã từng xem trên tivi, người bị thương ở chân đang trong giai đoạn hồi phục phải thường xuyên được xoa bóp chân.

"Không, không cần." Tống Cảnh Chi vội vàng từ chối, sao có thể để Tiêu Tiêu xoa bóp chân giúp anh được chứ?

"Mau, nhanh lên, không bao lâu nữa em phải trở về điểm thanh niên trí thức rồi." Đường Tiêu Tiêu dùng giọng điệu ra lệnh.

Anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, không còn cách nào khác chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 52: Tiệc Đính Hôn 2


Đường Tiêu Tiêu xoa bóp theo như chỉ dẫn trên tivi, nhẹ nhàng giúp anh xoa bóp bắp chân.

Bây giờ vẫn đang trong mùa hè, mặc quần mỏng, Tống Cảnh Chi cảm nhận được rõ rệt, nhiệt độ ấm áp truyền tới từ bàn tay cô.

"Anh đừng có băng bó chặt như thế, em không ấn được." Đường Tiêu Tiêu lên tiếng, vốn dĩ mấy cơ bắp trên người anh đều rất khó ấn.

"Ừ, ừ, được." Tống Cảnh Chi nhắm mắt, chậm rãi thả lỏng người, nếu như Đường Tiêu Tiêu chú ý nhìn một chút, tay của anh đang siết rất chặt.

Đối với người đã sống đến tám mươi tuổi như Đường Tiêu Tiêu mà nói, những kiểu xoa bóp của mấy người thế hệ trẻ này cũng chẳng là gì, dù sao những chuyện này cô đã từng làm qua rồi.

Hơn hai mươi phút sau, cô ngừng lại.

"Được rồi, ngày mai lại tiếp tục."

"Cái gì, ngày mai còn phải làm nữa sao?" Tống Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn cô, cô không biết khi bị một cô gái xoa bóp chân cho sẽ có cảm giác thế nào sao?

"Đúng thế, đến khi anh hoàn toàn khôi phục, mỗi ngày em đều sẽ xoa bóp chân cho anh." Cô cũng không cảm thấy việc này có gì lạ, chỉ là bắp chân thôi mà, cũng không phải chỗ khác.

Đôi môi mỏng của Tống Cảnh Chi mím chặt, anh có nên bảo cô đừng xoa bóp nữa không, anh sắp nổ tung rồi.

Anh còn chưa có cơ hội nói ra câu này, Đường Tiêu Tiêu đã nhìn trời bên ngoài: "Em phải về rồi."

"Được, để anh tiễn em." Tống Cảnh Chi vội vàng ngồi dậy, muốn tiễn cô.

"Không cần, em vừa mới xoa bóp chân cho anh, anh nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi." Đường Tiêu Tiêu đẩy anh nằm xuống, sau đó rời khỏi phòng.

Sau khi chào cha mẹ Tống, cô quay trở về điểm thanh niên trí thức.

Chân của Tống Cảnh Chi đã có thể đi lại rôi, cha Tống cũng dọn vê phòng của vợ chồng ông.

Sau khi Đường Tiêu Tiêu trở về điểm thanh niên tri thức, rửa mặt xong lập tức bắt đầu viết thư cho cha mẹ.

Trong thư cô viết vô cùng cặn kẽ, mục đích ban đầu khi tới vùng thôn quê này, cùng với mối quan hệ hiện giờ với Tống Cảnh Chi, cũng như tính cách của người nhà họ Tống.

Với tính cách của cha mẹ Đường, kiếp trước bọn họ còn có thể chấp nhận việc cô không kết hôn, vì thế cô cảm thấy mình nên thẳng thắn với họ.

Không bao lâu sau, cô nhận được thư hồi âm từ gia đình, trong thư mẹ Đường có viết, lúc đầu cô đã đổi địa chỉ thôn thành tỉnh Hồ Nam, hơn nữa chắc chắn đã tìm ra thôn mà cô đến.

Thật ra đối với tính cách và gia đình của Tống Cảnh Chi, bà ấy đã bảo anh cô đi nghe ngóng, cả nhà rất yên tâm, điều bọn họ lo lắng chủ yếu là tính cách của cha mẹ Tống.

Bây giờ khi nhận được tin của con gái, bọn họ cũng yên tâm rồi, cũng bày tỏ sẽ cùng cha Đường dành thời gian đến tỉnh Hồ Nam thăm cô.

Khoảng thời gian này, mỗi ngày Tống Cảnh Chi đều kiên trì đi lại trong sân, Đường Tiêu Tiêu cũng sẽ kiên trì giúp anh xoa bóp chân.

Bây giờ mỗi sáng sớm anh đều sẽ lên núi nhặt cỏ phấn cùng cô, buổi chiều anh sẽ đọc sách cho cô nghe.

"Ngày mai chúng ta đến công xã gọi điện thông báo chuyện kết hôn đi." Anh đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn cô ở phía đối diện.

Cô ngồi dậy nhìn anh, khóe miệng nhịn cười: "Sao đội trưởng Tống lại đột nhiên trở nên gấp gáp thế?"

"Muốn được cưới em sớm một chút." Tống Cảnh Chi nói vô cùng nghiêm túc.

Cô đưa bàn tay nhỏ ra nắm lấy tay anh, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vào lòng bàn tay anh, kéo dài âm cuối: "Vâng."

"Đừng động." Anh nắm chặt tay cô, có chút không biết làm sao.

Kể từ sau khi cô xoa bóp chân cho anh, phát hiện anh thường hay siết chặt nắm đấm, cô sẽ thường xuyên làm vài động tác nhỏ để khiêu khích anh.

Bây giờ tai anh cũng không đỏ nữa, thế nhưng hai người còn chưa thông báo kết hôn, thế nên lần nào anh cũng chỉ nắm lấy tay cô, không để cô tiếp tục khiêu khích anh.

"Anh phải nói, đừng nghịch." Ánh mắt cô liếc nhìn, chỉ cần cầm tay là có thể khống chế được em sao?

“Anh đừng thế" Anh dùng một tay khác che kín hai mắt cô, dù gì anh cũng là một người đàn ông bình thường, đối diện lại là cô gái anh yêu, cô sẽ không sợ anh sẽ không chống cự lại sự khiêu khích này của cô sao?

“Buông tay ra."

"Em phải đồng ý không nhìn anh như thế nữa trước."

“Anh lấy ra trước đi."

"Em đồng ý với anh trước đi."

"Buông tay ra trước."

"Em..." Cuối cùng Tống Cảnh Chi vẫn bại trận trước cô, buông tay ra trước.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 53: Làm báo cáo kết hôn 1


Ngày hôm sau, bởi vì lo lắng Tống Cảnh Chi còn chưa hồi phục, Đường Tiêu Tiêu cũng không dám để anh chạy xe đạp, bọn họ nhờ Tống Vĩ lái máy cày đưa bọn họ đi.

Bởi vì anh còn có những chuyện khác cần phải nói, thế nên Đường Tiêu Tiêu cũng không cùng anh vào phòng làm việc ở công xã, ngay cả chủ nhiệm Vương cũng rời khỏi phòng làm việc trước khi anh gọi điện thông báo kết hôn.

"Chính ủy, tôi muốn làm báo cáo kết hôn, thế nhưng tôi tạm thời chưa thể trở về đơn vị được." Đợi sau khi điện thoại được kết nối, Tống Cảnh Chi nói thẳng mục đích của mình.

Đầu bên kia dừng lại mấy giây, hiển nhiên có chút khiếp sợ khi nghe thấy tin tức này.

"Cậu tìm được đối tượng rồi? Mau gửi thông tin của đối phương đến đây, phía bộ đội sẽ giúp cậu xử lý, đến lúc đó hai người cứ đi làm giấy đăng ký kết hôn luôn là được."

"Vâng." Anh báo cáo thông tin của Đường Tiêu Tiêu, đương nhiên phía bộ đội sẽ đi điều tra tình hình, đến phúc đó sẽ lại phê chuẩn lần nữa.

"Chân của cậu thế nào rồi?" Chính ủy hỏi.

"Đã có thể đi lại bình thường, nhưng vẫn còn đang trong giai đoạn hồi phục."

"Nhanh vậy sao?" Chính ủy nghe thấy tin tức này, cảm thấy vô cùng vui mừng: "Cậu đừng gấp, đợt nghỉ phép của cậu được được xếp qua tới sang năm rồi, cậu cứ ở nhà dưỡng thương cho tốt đi."

Lúc phẫu thuật, bác sĩ cũng đã nói quá trình hồi phục sẽ mất ít nhất ba tháng, hơn nữa còn cần thời gian dài để phục hồi, thế nên đội cứu hỏa đã cho anh nghỉ phép vì thương tật.

"Cảm ơn tổ chức." Nếu như là trước kia, Tống Cảnh Chi sẽ vội vàng quay trở về đội, thế nhưng anh vẫn phải ấn định ngày cưới, đã nhiều năm anh không đón tết Nguyên Đán cùng cha mẹ, thế nên anh cũng không từ chối.

"Tiền trợ cấp mấy tháng này, cậu muốn tôi gửi tới cho cậu hay để cậu trở về đội roi nhận sau?" Chính ủy nghĩ đến việc anh muốn kết hôn, chắc hẳn cần dùng đến tiền.

"Chờ tôi trở vê đội rồi lấy sau đi." Anh ngừng một chút: "Chính ủy, tôi muốn lúc tôi trở ve đội có thể dẫn vợ vào đội theo."

"Ha ha, được rồi, cậu muốn xin nhà trong đơn vị đúng không?”

"Vâng."

"Được, không thành vấn đề, sau khi báo cáo kết hôn được phê chuẩn, tôi sẽ xin giúp cậu, sau đó giữ đợi đến khi cậu trở về có thể vào ở."

"Cảm ơn chính ủy." Tống Cảnh Chỉ lại hỏi thăm một chút tình hình của Từ Sơn, sau đó cúp máy.

Bởi vì trong thôn vẫn còn phải dùng máy cày, hai người cũng không làm chậm trễ thời gian của Tống Vĩ nữa, lập tức quay trở về thôn.

"Em phải đi nhặt cỏ phấn." Sau khi về đến nhà, Đường Tiêu Tiêu đeo cái gùi, chuẩn bị rời khỏi nhà.

Anh đi cùng em."

Cô nháy mắt với anh mấy cái, chung quy đường núi cũng không bằng phẳng dễ đi, cô không chắc anh có thể đi được không. "Yên tâm đi, không sao đâu." Ngày hôm qua anh còn thử tập nửa bài huấn luyện, hoàn toàn không có phản ứng khó chịu gì.

"Vậy cũng được, nếu anh thấy không thoải mái ở đâu nhớ nói với em đấy."

Tống Cảnh Chỉ cầm lấy cái gùi trên người cô, sau đó đeo lên lưng mình, sau đó lại cầm lấy lưỡi hái, hai người chậm rãi đi lên núi.

"Chú Đường, thím Đường."

"Chú Cảnh Chi, dì Đường."

Thạch Đầu cùng bọn trẻ nhìn thấy hai người họ cũng nhiệt tình chào hỏi, Tống Cảnh Chi lấy mấy viên kẹo từ trong túi ra, phân phát cho bọn trẻ.

"Hôm nay chú mời mấy đứa ăn kẹo, hôm nay chú sẽ cắt cỏ phấn cho dì Đường."

"Vậy bọn cháu cho chú mấy quả dại vừa hái." Bọn trẻ vừa hái được một ít trái cây rừng, lúc này đều chất hết trước mặt bọn họ.

Tống Cảnh Chi cười nhận lấy, bây giờ chỉ vừa mới vào thu, anh cởi chiếc áo khoác mỏng xuống, bọc số trái cây rừng kia lại, sau đó đưa Đường Tiêu Tiêu đi theo một hướng khác.

"Sao không đi cùng bọn trẻ?" Cô tò mò hỏi.

"Muốn ở một mình với em." Anh dừng bước, sau đó nắm lấy tay cô.

"Đội trưởng Tống, quả nhiên là người vừa làm báo cáo kết hôn, nói chuyện làm việc cũng khác hẳn rồi." Còn biết mười ngón tay đan vào nhau nữa đấy.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 54: Làm báo cáo kết hôn 2


Tống Cảnh Chi nhìn đôi môi đỏ mọng đang khép hờ của cô, ánh mắt mơ hồ liếc nhìn sang chỗ khác.

"Em sang bên kia ngồi đi, để anh cắt là được rồi." Anh tìm cho cô một chỗ sạch sẽ, đưa tay lấy trái cây rừng trong túi ra đưa cho cô, để cô ngồi đó nghỉ ngơi.

Đường Tiêu Tiêu cũng không tranh với cô, không phải việc đối tượng làm việc giúp là bình thường sao.

Cô nhìn anh cầm lưỡi hái bắt đầu cắt cỏ phấn, cầm lấy áo khoác, tò mò lấy ra một quả trái cây rừng, trái cây rừng không lớn lắm, cỡ bằng một quả táo đỏ.

Sau khi bóc vỏ, cô bỏ một quả vào miệng: "Chua quái"

Tống Cảnh Chi quay đầu, phát hiện lông mày cô đang nhíu chặt, bật cười.

"Con mèo nhỏ tham lam, đó là cây táo chua, lần đầu tiên ăn chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu." Anh lấy bình nước ra đưa cho cô: "Hơn nữa bọn trẻ hái về, một vài quả sẽ được dùng để làm lát táo chua cùng khoai lang đỏ."

Cho dù không dùng làm cây táo chua, bình thường bọn trẻ cũng không có nhiều đồ ăn vặt, thế nên cũng đã quen với mùi vị này rồi.

"..." Đường Tiêu Tiêu là người miền bắc, đương nhiên không biết thứ này.

"Trở về bảo mẹ làm cho em ăn."

Thấy cô đã bình tĩnh lại, Tống Cảnh Chi tiếp tục đi hái cỏ phấn.

Anh mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong áo khoác, tay áo vén lên để lộ cánh tay nhỏ cường tráng, lúc anh khom người xuống cắt cỏ phấn, mấy đường cong gầy gò sau lưng cũng lộ ra.

Ở đời sau, Đường Tiêu Tiêu cũng đã nhìn thấy mấy người mẫu nam, không nhịn được suy nghĩ, Tống Cảnh Chi có cơ bụng hay không, được mấy múi?

Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, mặc dù anh đang đưa lưng về phía cô, thế nhưng anh cũng nhanh chóng phát hiện ra.

Anh giả vờ như không biết, tiếp tục cắt cỏ phấn.

Động tác của Tống Cảnh Chi nhanh chóng, chiếc gùi đeo sau lưng nhanh chóng đầy ắp, ánh mắt Đường Tiêu Tiêu cũng không dời đi chỗ khác.

"Đẹp trai không?”

"Đẹp trai." Chờ tới khi cô hoàn hồn, anh đã đứng trước mặt cô, bất thình lình, trong lòng cô có cảm giác như vừa bị bắt quả tang.

Nếu bản thân không ngại vậy thì người ngại sẽ là người khác, Đường Tiêu Tiêu bật thốt lên một câu nói.

"Đội trưởng Tống, anh có cơ bụng không?"

Tống Cảnh Chi cầm lấy chiếc áo khoác trên tay cô, mấy quả táo chua cũng rơi day đất.

Anh biết Đường Tiêu Tiêu to gan lớn mật, thế nhưng lại không ngờ cô sẽ nói ra mấy lời này.

Nhìn thấy phản ứng này của anh, sự tò mò trong lòng cô lại tăng lên.

“Có không? Có không? Có không?”

Anh vốn đang ngồi xổm dưới đất nhặt mấy quả táo chua, cô lập tức ghé đến trước mặt anh, hỏi. "Em từng hỏi người khác câu hỏi thế này chưa?" Anh buồn rầu lên tiếng.

"Đương nhiên là chưa rồi, ngay cả anh trai của em, em còn chưa hỏi cơ, anh là đối tượng của em nên em mới hỏi." Cô vô cùng nghiêm túc nói.

Tống Cảnh Chi thở phào nhẹ nhõm, cũng được!

"Vậy rốt cuộc anh có hay không?”

Sau khi nhặt tất cả táo chua lên, anh đứng thẳng người dậy, cô cũng rướn người lên, nháy mắt nhìn anh, giống như đang chờ câu trả lời của anh vậy.

Hai mắt Tống Cảnh Chi tối sam lại, nhìn ánh mắt tò mò phát sáng của cô.

"Hay là, em sờ thử đi?"

"..." Vừa nghe anh nói, mặt Đường Tiêu Tiêu đỏ lên giống hệt như quả táo.

"Anh, anh là đồ lưu manh." Vừa dứt câu, cô đã đi xuống dưới núi.

Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, khóe môi anh cong cong, quả nhiên vẫn phải lấy độc trị độc.

Tống Cảnh Chi nhanh chóng đuổi kịp cô: "Giận rồi sao? Ăn kẹo này."

Anh lấy một viên kẹo ra, lột vỏ kẹo rồi đưa đến trước mặt cô, bởi vì vừa cắn cỏ phấn, thế nên tay anh không thể chạm vào kẹo.

Cô liếc anh một cái, há miệng ngậm lấy viên kẹo, hai người một trước một sau đi về nhà.

Lúc Tống Cảnh Chi đang dùng nước giếng rửa tay, Đường Tiêu Tiêu vẫn nhìn anh.

Cô vốn thuộc kiểu người sẽ mất ngủ khi trong lòng có tâm sự, chuyện liên quan tới cơ bụng, chắc hẳn hôm nay cô không thể bỏ qua được.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 55: Em Có Thể Ngủ Được, Còn Anh Thì Không 1


Buổi chiều lúc Tống Cảnh Chi chẻ củi, cô mang một chiếc ghế ra ngồi nhìn xem anh làm.

"Tống Cảnh Chi, anh không nóng sao?"

Thời đại này ai cũng mặc một chiếc áo ba lỗ bên trong chiếc áo sơ mi, nếu như cởi áo sơ mi ra, phía dưới chiếc áo ba lỗ ấy là cơ bụng, thì có thể nhìn thấy được không nhỉ?

Từ khi anh muốn chẻ củi, cô đã bắt đầu mang ghế ra, anh chỉ biết rằng việc này vẫn chưa thể kết thúc được.

"Không nóng."

"Hình như anh đang đổ mồ hôi đó."

"Một lát nữa tắm nước lạnh là tốt rồi."

"Bây giờ là mùa thu, tắm không tốt lắm." Cô nháy nháy mắt mấy cái với anh, cởi ra đi mài

Tống Cảnh Chi thật sự rất muốn đỡ trán, sao lại dùng cái ánh mắt như vậy nhìn anh chứ.

Anh dứt khoát dừng việc chẻ củi lại, múc nước sạch rửa tay, nhìn cô một cái rồi đi vào phòng.

Đường Tiêu Tiêu tưởng rằng anh muốn cởi áo sơ mi ra nên nhanh chóng theo anh vào phòng.

Cô vừa mới bước vào gian phòng, Tống Cảnh Chi đã đóng cửa phòng lại, đè cô lên trên cửa.

"Anh, anh, anh." Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, bắt đầu nói lắp bắp, cúi đầu không dám nhìn anh, đây là đang muốn kabe-don cô sao?

Tống Cảnh Chỉ thì ngược lại càng có hứng thú nhìn cô hơn: "Không phải em muốn biết anh có cơ bụng không à? Tự mình sờ thử đi."

Nói xong, bàn tay to lớn của anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên lồng ngực của mình rồi buông lỏng ra.

Hình như cô cảm giác được cái gì đó cứng rắn, đây là cơ ngực? Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, chỉ thấy anh đang nhướng mày nhìn cô, hình như là đang chắc chắn cô không dám chạm vào.

Cô rút lại bàn tay đang đặt trên ngực của anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc một chút, lại ngẩng đầu nhìn anh một cái, phát hiện ra vẻ mặt của anh vẫn như vậy.

Căn cắn môi, lại chọc hai cái, tuy rằng đỏ mặt thế nhưng ngượng ngùng cũng không thể cưỡng lại nỗi lòng hiếu kỳ của cô, cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra chọc một chút vào bụng của anh.

Sau đó là chọc cái thứ hai, sau khi đã xác định được suy nghĩ của bản thân, trên môi cô hiện lên một nụ cười, lại chọc thêm vài cái nữa.

"...!" Tống Cảnh Chi nắm lấy tay cô, ánh mắt tối sam lại, anh nheo mắt nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói từ tính còn mang theo chút hơi tram khàn khàn.

"Đường Tiêu Tiêu, em đúng là rất can đảm."

Cô bị anh nhìn đến mức xấu hổ, cúi đầu nhìn giày của mình, nhỏ giọng thầm thì: “Anh lại không chịu nói cho em biết, nếu như không biết thì tối nay em sẽ không ngủ được đâu."

Nghe thấy những lời của cô, Tống Cảnh Chi bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cúi đầu thấp giọng nói bên tai cô: "Em có thể ngủ được, còn anh thì không."

Anh lập tức thả bàn tay đang chống ở cửa kia ra, dưới vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh xách cô đến bên giường, tự mình đi lấy nước giếng lạnh, rửa mặt bằng nước lạnh.

Sau đó Đường Tiêu Tiêu mới hiểu ra, kiếp trước tuy rằng anh chưa từng kết hôn, thế nhưng chưa từng ăn qua thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy, tự nhiên anh biết lời nói vừa rồi là có ý gì, chuyện gì đang xảy ra.

Cô hơi áy náy nhìn anh, trong khoảng thời gian hẹn hò của hai người, nhiêu lắm cũng chỉ là nắm tay nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ có hành động táo bạo như ngày hôm nay.

Cô nhìn thấy anh vẫn luôn dùng nước giếng để rửa mặt thì cầm một ấm trà lang lặng đứng bên cạnh anh.

Chờ đến khi anh đứng dậy dùng khăn lau mặt thì đưa ấm trà đến trước mặt anh.

“Anh Cảnh Chi, uống nước." Giọng nói rất ngọt, nở nụ cười tươi rói ngọt ngào.

Tống Cảnh Chi cầm lấy ly trà, nhìn cô một cái, nụ cười của cô càng ngọt ngào hơn.

Uống một ngụm nước, anh mới nhẹ giọng mở miệng: "Sau này em chỉ có thể nói những lời như thế này với anh thôi, nói với anh trai em cũng không được."

"Vâng." Cô ngoan ngoãn gật đầu.

"Chờ sau khi mẹ đi làm trở về, anh sẽ nói mẹ đi tìm thím để xem ngày." Anh đặt ấm trà xuống, tiếp tục cầm rìu chẻ củi.

"Anh xem ngày gì?" Cô không phản ứng kịp.

"Ngày kết hôn"
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 56: Em Có Thể Ngủ Được, Còn Anh Thì Không 2


Một tuần sau, phía bên quân đội truyền tin đến, đơn xin kết hôn đã được phê duyệt, mẹ Tống cũng đã xem kỹ ngày, mười hai tháng chạp, đúng lúc qua năm hai người có thể quay về đội cứu hỏa.

Trong một tuần này, Tống Cảnh Chi đều cùng Đường Tiêu Tiêu đi cắt cỏ heo và lên thành phố mua thịt, vì vậy mà một tuần này cô cũng không đi đến chợ đêm để bán đồ.

Hôm nay, hai người vào thành phố mua một chút thịt trở về, thuận tiện gửi thư cho cha mẹ Đường, nói cho hai người biết ngày kết hôn của bọn họ.

Hiện tại Tống Cảnh Chi đã có thể đi xe đạp, lúc anh chở Đường Tiêu Tiêu quay về, định đưa xe đến điểm thanh niên trí thức thì lại phát hiện xung quanh điểm thanh niên trí thức lại có rất nhiều người vây quanh.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, bước từ trên xe xuống, đẩy xe đi tới.

Người bị vây ở chính giữa là Vương Nhị Hi Trân Phượng Nha đang chỉ vào cô ta lớn tiếng nói cái gì đó.

Những người thanh niên trí thức khác đều đứng phía sau Vương Nhị Hỉ, sắc mặt đều rất khó coi.

"Chúng ra có nên đi tới không?" Đường Tiêu Tiêu cũng là một thanh niên trí thức, lúc này nếu như không ra mặt thì hình như không được tốt lắm.

"Anh đi với em." Người của nhà Lưu Phú Quý, bao gồm năm người con gái của ông ta, cùng năm người con rể cũng đang ở đây, Tống Cảnh Chi sợ cô sẽ bị người khác làm bị thương.

Anh dẫn cô đi vòng qua bên cạnh ở phía sau những thanh niên trí thức, Lưu Phượng Quyên đang được Lưu Đống bảo vệ phía sau người, Hà Tiểu Thiến thì được Từ Trạch Minh bảo vệ phía sau, Tào Huy đứng sang một bên, còn Vương Nhị Hỉ thì đứng ở trước mặt.

Đối diện không chỉ có một nhà Lưu Phú Quý, mà còn có rất nhiều thôn dân đứng xem náo nhiệt.

Mối quan hệ giữa các thanh niên trí thức vừa nhìn đã có thể thấy rõ, khi Hà Tiểu Thiến nhìn thấy hai người, cô ấy đi đến bên người Đường Tiêu Tiêu, kể lại sự tình cho bọn họ nghe.

Lần trước Trần Phượng Nha yêu cầu Vương Nhị Hi đưa ra chỉ phí ăn uống, Vương Nhị Hi lại lợi dụng Lưu Tiểu Bảo để ngăn cản việc này lại.

Trân Phượng Nha đề nghị Lưu Tiểu Bảo đi cầu hôn Vương Nhị Hỉ, đương nhiên là Vương Nhị Hỉ không chịu, cô ta vốn chỉ muốn lợi dụng Lưu Tiểu Bảo để cho cuộc sống hằng ngày bớt khó khăn một chút mà thôi.

Cho nên cô ta vẫn dùng những lý do lúc trước để quanh co lấy lệ Lưu Tiểu Bảo, Trân Phượng Nha vốn đã đoán được điều kiện gia đình của Vương Nhị Hỉ không được tốt lắm.

Để cho Lưu Tiểu Bảo nói rằng, không muốn làm việc ở trong thành nữa, trong nhà sẽ cho hai trăm tệ làm sính lễ, để cho hai người bọn họ kết hôn sớm một chút.

Kỳ thực thì hai trăm tệ tiên sinh lễ ở thôn Ngọc Hồ đã là rất cao rồi, những gia đình có điều kiện bình thường ở đây cũng chỉ được tâm sáu mươi sáu hoặc là tám mươi tám tệ mà thôi.

Lưu Tiểu Bảo cũng đã hứa mua cho Vương Nhị Hỉ một cái đồng hồ đeo tay, Vương Nhị Hỉ đã yêu cầu Lưu Tiểu Bảo mua đồng hồ đeo tay cho cô ta trước.

Lưu Tiểu Bảo tưởng rằng cô ta đã đồng ý kết hôn rồi, mua một phiếu đồng hồ đeo tay ở chợ đêm rồi mang cô ta đi mua chiếc đồng hồ đeo tay, tốn 160 tệ mua một chiếc đồng hồ hoa mai. Cùng ngày đó chiếc đồng hồ đeo tay cũng đã đưa đến tay Vương Nhị Hi thế nhưng Lưu Tiểu Bảo làm gì có tiền, tiên mua cái phiếu này cùng chiếc đồng hồ đeo tay đều là do cậu ta trộm của Trân Phượng Nha.

Vài ngày sau Trân Phượng Nha phát hiện ra, tự nhiên sẽ biết được chuyện này, ý tứ của gia đình họ Lưu chính là nếu đã lấy được đồng hồ đeo tay rồi thì nhanh chóng kết hôn đi.

Vương Nhị Hỉ lại nói rằng cha mẹ không đồng ý, khóc lóc sướt mướt nói rằng chỉ có thể chia tay với Lưu Tiểu Bảo.

Trân Phượng Nha làm sao có thể đồng ý được, yêu cầu Vương Nhị Hỉ trả lại đồng hồ.

Giao đủ toàn bộ chi phí ăn uống trong hai năm qua, số điểm công mà Lưu Tiểu Bảo đã giúp cô ta làm việc trong hai năm qua, phải trả lại cho bọn họ bằng tiền mặt.

Vương Nhị Hỉ không muốn, bèn dẫn theo người của mình tìm đến điểm của thanh niên trí thức.

Một vài người ở điểm thanh niên trí thức sau khi biết chuyện đều cảm thấy khó chịu, thế nhưng không có biện pháp khác, bọn họ đều là thanh niên trí thức, lẽ nào lại nhìn Vương Nhị Hỉ bị một đống người bao vây mà không ra mặt sao?

Chờ sau khi Lưu Đống hỏi rõ mọi chuyện thì những thanh niên trí thức đứng ở đây đều không nói nên lời.

Vương Nhị Hi chiếm tiện nghi của nhà họ Lưu, trong lòng bọn họ đều biết được, nhưng lại không nghĩ đến cô ta biết Lưu Tiểu Bảo muốn kết hôn với cô ta, hơn nữa còn muốn lấy đồng hồ của người ta.

Loại hành vi lừa gạt này, bọn họ đến nơi này cũng chỉ vì muốn lợi dụng những thanh niên trí thức ở đây mà thôi.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 57: Hái Nấm Trên Núi 1


"Vương Nhị Hi tôi nói cho cô biết, nếu như cô không trả lại tất cả đồ vật cho nhà của chúng tôi, thì cô nhất định phải cưới Tiểu Bảo nhà chúng tôi."

"Đó đều là Lưu Tiểu Bảo nguyện ý cho mà." Vương Nhị Hỉ căn bản không có ý định trả lại.

"Là do cô đã đồng ý làm người yêu của tôi nên tôi mới đưa cho cô." Lưu Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh Trân Phượng Nha tức giận đến run người.

Chỉ sau khi Vương Nhị Hi nói muốn chia tay với cậu ta, cậu ta mới nhận ra rằng, thì ra Vương Nhị Hi vừa mới bắt đầu đã lừa gạt cậu ta rồi.

"Trưởng thôn và đại đội trưởng đến."

Hôm nay vừa lúc đại đội trưởng thị sát ở thôn Ngọc Hồ, khi thanh niên trong làng đi mời trưởng thôn đến thì đại đội trưởng cũng cùng đi theo.

Sau khi hiểu rõ tình hình, đại đội trưởng nhìn về phía Vương Nhị Hỉ: "Thanh niên trí thức Vương, nhà họ Lưu nói đều là sự thật à?"

"Mấy thứ đó đều do cậu ta cho tôi ăn, không phải là do tôi yêu cầu." Dù sao thì thân phận của đại đội trưởng cũng khác, sự tự tin của Vương Nhị Hỉ yếu hẳn đi.

"Chiếc đồng hồ kia thì sao? Nếu như cô không có ý định kết hôn với Lưu Tiểu Bảo thì vì sao còn muốn cậu ta mua đồng hồ đeo tay cho cô? Cô đang phạm tội lừa đảo đấy, phải đi lao động cải tạo, thân là thanh niên trí thức, chẳng lẽ cô không biết điều này sao?" Đại đội trưởng hỏi cô ta.

"Là cậu ta nhất quyết muốn mua cho tôi." Vừa nghe đến phải đi lao động cải tạo, Vương Nhị Hi lập tức đổ toàn bộ trách nhiệm lên người của Lưu Tiểu Bảo, dù sao thì lúc đó cũng không có người nào khác, ai biết được trong hai người bọn họ ai là người muốn mua chứ.

"Không phải, là do chính cô muốn." Lưu Tiểu Bảo nhìn Vương Nhị Hỉ, mắt đỏ bừng lên.

"Vậy cô cũng nên trả lại đi."

"Đúng vậy." Thôn dân đứng bên cạnh nhìn Vương Nhị Hi không ngừng lắc đầu, một chiếc đồng hồ đeo tay và một phiếu tiêu tốn đến tận hai trăm tệ lận đấy.

Những thanh niên trí thức khác thấy Vương Nhị Hỉ như vậy bèn liếc mắt nhìn nhau, nếu như trưởng thôn và đại đội trưởng đã tới thì bọn họ cũng không cần tham gia náo nhiệt này nữa, tránh rước thêm rắc rối vào người.

"Đại đội trưởng, đây là sổ sách ghi chép những thứ mà hai năm qua tôi đã mua cho cô ta, còn có đồ ăn mà cô ta đã ăn của nhà tôi, phần lớn công điểm và lương thực là do tôi kiếm, cô ta ăn cái gì cũng chưa bao giờ trả tiền." Lưu Tiểu Bảo lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đưa cho đại đội trưởng.

"Anh." Vương Nhị Hỉ chưa bao giờ nghĩ đến cậu ta lại ghi sổ, vốn dĩ cô ta dự định rằng nếu đại đội trưởng tới, cùng lắm trả đồng hồ lại là xong.

Xem đến đây, Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi dứt khoát đạp xe quay trở vê nhà họ Tống.

Không nghi ngờ gì chuyện này sẽ có ba loại kết quả, Vương Nhị Hi ga cho Lưu Tiểu Bảo, thế nhưng Đường Tiêu Tiêu đoán chắc cô ta sẽ không chịu đâu.

Xảy ra loại chuyện này, Trân Phượng Nha lại là người như vậy, cô ta gả qua kia chắc chắn sẽ bị giày vò.

Một là Vương Nhị Hỉ phải trả tiền cho những thứ đó, hai là nhà họ Lưu sẽ báo công an. Sau khi ve đến nhà, hai người bắt đầu làm cơm, ngày hôm nay có mua một ít ruột già về, kiếp trước Đường Tiêu Tiêu đã ăn qua ruột già kho, nên muốn làm thử một lần.

Chỉ là xử lý cái này rất phiền phức, mùi rất thối, phải chà thật mạnh nên cô giao chuyện này cho Tống Cảnh Chi làm.

Chờ đến khi mùi món kho lan tràn khắp nhà họ Tống, cha mẹ Tống đã tan tâm trở về, cũng mang theo kết quả chuyện của Vương Nhị Hỉ và nhà họ Lưu.

Vương Nhị Hỉ trả lại chiếc đồng hồ cho Lưu Tiểu Bảo, cũng sẽ bồi thường cho Lưu Tiểu Bảo số tiên và phiếu mà hai năm qua Lưu Tiểu Bảo đã tiêu cho cô ta.

Về phần số công điểm mà Lưu Tiểu Bảo cho cô ta và khoản chi tiêu khi ở nhà họ Lưu, cái này khó có thể tính toán được, hơn nữa lúc đó hai người họ yêu đương thật.

"Thu hoạch vụ mùa thu cũng sắp đến rồi, chú đã nói với bác cả, đến lúc đó Cảnh Chi sẽ làm thay phần việc của Tiêu Tiêu." Lúc ăn cơm, cha Tống vừa ăn vừa nói.

Thu hoạch vụ mùa thu rất bận rộn, ngay cả bọn trẻ con cũng phải đi nhặt lúa rơi ngoài đồng, mẹ Tống nhất định là không có thời gian trở về để làm cơm.

"Cháu sẽ ở nhà làm cơm ạ." Đến lúc đó có thể mang một ít thịt ra để bồi bổ cho người nhà họ Tống.

"Vậy Tiêu Tiêu cực khổ rồi, nếu như mệt mỏi quá thì chờ thím về cũng không sao cả." Ở trong mắt của mẹ Tống, không có đạo lý con dâu phải nấu cơm.

"Không cực khổ ạ."
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 58: Hái Nấm Trên Núi 2


"Chờ đến khi thu hoạch vụ mùa xong, Cảnh Chi cũng phải học làm cơm đi, không thể chờ sau này mấy đứa đi bộ đội đều là Tiêu Tiêu nấu cơm được." Mẹ Tống nhìn Tống Cảnh Chi, ở nhà cha Tống cũng sẽ giúp đỡ bà làm cơm.

"Được." Anh gật đầu.

"Còn có những việc nhà khác cũng phải làm, không nên nhìn vào nhà người khác, cái gì cũng đều là phụ nữ làm, con xem nhà chúng ta, hầu hết cha con đều giúp đỡ mẹ." Mẹ Tống bổ sung.

Người con gái gia đình người ta phủng ở trong lòng bàn tay, dựa vào cái gì mà phải đến nhà bạn để làm trâu làm ngựa, chịu đủ mệt nhọc chứ?

"Con biết rồi."

Đường Tiêu Tiêu bưng cái bát lên, trong lòng thầm vui vẻ.

"Tiêu Tiêu, nếu như Cảnh Chi đối xử với cháu không tốt, ở nhà mà giống hệt như ông chủ cái gì cũng không làm thì cháu nói thím một tiếng, thím và chú sẽ đến Tân Thị đánh nó một trận."

"Dạ." Đường Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.

"Cảnh Chi, nơi đồn trú của con có cách không xa nhà của Tiêu Tiêu phải không?" Cha Tống nhìn về phía con trai.

"Đúng ạ, đi xe lửa thì hơn ba tiếng, đi xe quân đội thì chỉ cần hơn hai giờ."

"Vậy thì các con cần phải đến thăm nhiều một chút, dù sao cũng cách gần như vậy." Mẹ Tống vừa cười vừa nói.

Lúc đầu còn cảm thấy lo lắng Đường Tiêu Tiêu lấy chồng xa, sau này ông bà thông gia sẽ không vui, nhưng giờ thì ổn rồi, ở gân như vậy.

Mấy ngày trước có hạ xuống một trận mưa, Đường Tiêu Tiêu muốn lên núi thử vận may xem có nhìn thấy nấm hay không, buổi chiều bèn cùng Tống Cảnh Chi cõng sọt đi tìm thử.

Bởi vì mưa xuống nên đường trên núi không dễ đi, toàn bộ hành trình đều là Tống Cảnh Chi nắm tay dẫn cô đi.

Nấm bên ngoài phần lớn đều đã bị bọn trẻ hái hết, Tống Cảnh Chi dẫn cô đi sâu vào bên trong.

"Cẩn thận dưới chân." Anh cầm một cành cây quét ngang qua bãi cỏ gần đó, sợ trong đó có rắn hoặc côn trùng.

"Tống Cảnh Chi, bên kia có rất nhiều nấm." Đường Tiêu Tiêu chỉ về phía bên phải khu rừng.

Tống Cảnh Chi dẫn cô đến bên kia, quả nhiên có rất nhiều phiến nấm to mọc thành đàn, ước chừng bọn họ hái xong hết những thứ này là có thể quay về.

Hai người nhanh chóng ngồi xuống hái, cho đến khi sọt không thể bỏ được nữa mới thôi.

"Ngày mai còn muốn quay lại, hái thêm một chút, sau khi phơi nắng thì có thể ăn vào mùa đông rồi." Cô vừa cười vừa nói, nấm này bất luận là xào hay nấu canh đều ăn rất ngon.

"Được, em vui là được." Tống Cảnh Chi nhìn về phía cô.

Anh cảm thấy Đường Tiêu Tiêu thật sự là một cô gái dễ thỏa mãn, anh đã đề cập vài lần với cô rằng dẫn cô vào trong thành xem phim, đi dạo phố mua sắm đồ ở cửa hàng bách hóa nhưng cô đều không muốn.

Tình nguyện đợi ở nhà, chờ anh đọc sách cho cô nghe, hoặc là lên núi hái quả, hái nấm.

"Mấy ngày nữa là sẽ đến thu hoạch vụ mùa thu, em không cần mỗi ngày đều phải vào thành mua thịt đâu, dùng thịt khô và thịt gà trong nhà cũng được.”

Đoán được mỗi ngày nhất định cô sẽ đi mua thịt, để bồi bổ cơ thể cho bọn họ, anh lên tiếng nhắc nhở.

"Thịt tươi rất ngon." Cô còn muốn thừa dịp lúc đi mua thịt, đi đến chợ đêm kiếm thêm một chút thu thập mà.

"Ngủ thêm một lát không phải tốt hơn sao?" Anh đưa tay chạm vào tóc của cô.

"Nhưng mà anh giúp em làm việc, rất cực khổ."

"Vậy có thưởng gì không?" Anh vốn muốn nhờ cô hầm cho anh một nồi xương to với nước tương, từ khi ăn món xương hầm nước tương cô làm, ngày nào anh cũng nhớ đến nó, thế nhưng lại có chút xấu hổ không dám nhắc tới.

Cô nhìn anh, do dự giây lát, sau đó đỏ mặt nhón chân lên, hôn một cái lên mặt của anh.

Cô vừa mới định lùi lại thì đã bị anh ôm lấy eo của cô, hôn lên môi của cô.

Cô choáng váng đến ngẩn cả người, mở to đôi mắt ngan nước nhìn anh.

Động tác của Tống Cảnh Chi rất nhẹ, hệt như chuồn chuột lướt qua mặt nước, chạm vào đôi môi mềm mại của cô một chút, rồi lập tức buông ra.

Mãi cho đến khi anh buông cô ra, Đường Tiêu Tiêu mới hồi thần lại.

Ôi, đây vẫn là Tống Cảnh Chi ư?
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 59


"Anh dẫn em vào rừng cây à." Cô nhìn anh, ánh mắt oán trách.

"Hả?" Mới đầu Tống Cảnh Chi vẫn chưa kịp phản ứng, sau mới nhận ra lời cô nói nghĩa là gì.

Anh nhếch môi: "Cô nương, chui vào rừng cây không phải là chui như thế đâu."

Anh để cô tựa vào gốc cây sau lưng, cúi đầu nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ vì ngượng ngùng, hàng mi dài khẽ chớp, sống mũi nhỏ cao thẳng còn rướm mồ hôi khiến khuôn mặt của cô cuốn hút đến lạ, khiến người ta chỉ muốn đè cô lên gốc cây mà bắt nạt.

Hô hấp của Tống Cảnh Chi dần trở nên nặng nề, ánh mắt anh như tóe lửa, đôi môi anh kề sát gần cô, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt mịn màng của cô.

Hơi thở của anh phả vào tai làm cô thấy nhột, không nhịn được rụt cổ lại.

Bàn tay anh trượt theo vòng eo thon của cô, kéo cô vào lòng mình.

Đôi môi mỏng của anh chạm vào vầng trán trơn bóng của cô rồi chuyển dần sang sống mũi thẳng tắp, cuối cùng chạm vào đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô.

Lần này anh không lướt qua rồi dừng lại nữa mà dùng sức thưởng thức hương vị của cô.

Đường Tiêu Tiêu cảm giác đầu óc quay cuồng, cô như con cá bơi lội trong khoang miệng Tống Cảnh Chỉ.

Anh hôn đến mức cô không thở nổi mà vẫn không nỡ buông cô ra.

Cô chỉ thấy không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít, hơi thở càng ngày càng gấp gáp.

Đột nhiên anh rời khỏi đôi môi cô, nâng khuôn mặt cô lên, đôi mắt sâu chăm chú nhìn cô.

"Nhớ chưa? Thế mới gọi là chui vào rừng cây."

Đôi mắt Đường Tiêu Tiêu mê man, nghe lời anh nói, cô cố gắng chớp mắt.

Đôi môi cô hơi sưng vì nụ hôn của anh, trông như thể bôi một lớp son hồng, xinh đẹp động lòng người.

Yết hầu Tống Cảnh Chi nhúc nhích, đôi mắt như tối hơn.

"Vê thôi." Giọng anh trâm khàn đến lạ, ở lại lâu hơn thì có chuyện mất.

"Ừm”" Đường Tiêu Tiêu đầu óc vẫn mơ màng bị động nói.

Anh cười khẽ nhéo má cô, dắt cô xuống núi.

Hôm nay mẹ Tống về sớm, lúc bọn họ về nhà, mẹ Tống đã làm việc nhà rồi.

"Về rồi à!" Mẹ Tống thấy con trai và con dâu vê mà bầu không khí có vẻ lạ lùng, con trai thì hào hứng còn con dâu cúi thấp đầu.

"Tiêu Tiêu sao thế?"

"À, không sao ạ." Đường Tiêu Tiêu nghe giọng mẹ Tống mới ngẩng phắt đầu lên.

Mẹ Tống thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi môi sưng lên, nhớ ra hai người đi lên núi thì còn gì mà không hiểu.

Bà trừng mắt nhìn con trai, ra sức bấu tay anh: "Còn không mau đỡ Tiêu Tiêu lên giường nằm nghỉ đi." "Hả?" Sao lại nằm nghỉ? Có phải thím hiểu nhầm gì không?

"Vâng." Tống Cảnh Chi không giải thích, chỉ bỏ gùi xuống, đỡ Đường Tiêu Tiêu đi vào phòng.

"Không phải, thim.… Cô muốn giải thích nhưng bị anh kéo về phòng.

"Ôi... sao anh không cho em giải thích? Chắc thím hiểu lầm rồi." Đường Tiêu Tiêu ngồi trên giường xấu hổ che mặt.

"Giải thích cái gì? Mẹ tưởng chúng ta thế này từ lâu rồi."

Thanh niên trí thức nữ trong thôn mà đính hôn sẽ ngầm thừa nhận là kết hôn luôn rồi sống cùng nhau.

Có người còn không tổ chức đám cưới, đợi mang thai rồi mới đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Có người còn chẳng lấy giấy đăng ký kết hôn, quan hệ hôn nhân chỉ dựa vào một tờ giấy.

"Em, em nên về điểm thanh niên trí thức thôi."

Trước đây cô hở ra là trêu ghẹo anh, bây giờ lại không làm thế nữa.

Nhất là khi bị mẹ Tống phát hiện, hiểu lầm, Đường Tiêu Tiêu không biết phải đối mặt với mẹ Tống thế nào nữa.

Cô đứng dậy định đi nhưng bị anh giữ lại.

"Không phải lúc trước mạnh dạn lắm sao?" Anh nhìn cô cong môi cười.

"..." Mặt cô đỏ bừng.

"Sao thế? Không dám nhìn anh à?"

Cô lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh.

"Thế ngoan ngoãn ngồi đây đợi, không cho đi đâu cả." Anh nắm chặt tay cô.

"Vâng." Cô gật đầu.

"Làm sao đây." Anh kéo cô vào lòng: "Chắc anh không đợi được đến mười hai tháng chạp mất."

Nghe lời anh nói, cô đẩy anh ra nhưng không thoát ra được, bị anh ôm chặt hơn.

"Yên tâm, anh sẽ kiên trì, chỉ cần em bớt trêu ghẹo anh là được."

Cô tựa vào lòng anh, yên lặng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, lúc này cô thấy cực kỳ yên tâm.

Vài ngày sau, Đường Tiêu Tiêu nhận được hàng và thư cha mẹ gửi đến.

Cha mẹ Đường tỏ ý bọn họ sẽ đến trước lúc kết hôn để chuẩn bị đồ cưới cho cô.

Trong túi có quần áo và đệm chăn mùa đông cho cô, còn có cả giấy chuyển khoản nữa.

Lúc bắt đầu thu hoạch vụ thu, chuông báo làm việc sớm hơn thường ngày một tiếng.

Dù Đường Tiêu Tiêu không phải đi làm, nhưng lúc nghe thấy tiếng chuông cô vẫn thức dậy.

"Tiêu Tiêu, sao em dậy sớm thế?" Thấy cô đã dậy, Hà Tiểu Thiến ngạc nhiên, cô ấy biết Tống Cảnh Chi đã đi làm giúp cô rồi.

"Không ngủ được, chị đi rửa mặt đi, em giúp chị với Từ Trạch Minh chuẩn bị bữa sáng."

"Thế phiên em rồi, đồ ăn trong phòng chị, em đi lấy đi."

Hôm nay là ngày đầu tiên thu hoạch vụ thu, cô chuẩn bị làm cho mỗi người một chút, lấy đồ muốn ăn từ trong phòng mình ra. Bữa sáng có canh bánh trứng gà, còn nấu thêm cho mỗi người một quả trứng nữa để bổ sung thể lực.

Đợi hai người rửa mặt xong, Đường Tiêu Tiêu cũng đã nấu bữa sáng xong.

Ba người ngồi trong nhà chính ăn sáng, Từ Trạch Minh là lao động chính, cô múc cho anh ấy một bát to, múc cho Hà Tiểu Thiến một hộp cơm đầy, còn cô chỉ có một hộp cơm nhỏ.

Cục bánh cô làm khá to, hai người làm việc không sợ bị đói bụng.

Cô thấy Từ Trạch Minh múc trứng trong bát mình bỏ vào bát Hà Tiểu Thiến, còn Hà Tiểu Thiến mỉm cười với anh ấy rồi cúi đầu ăn.

"Lát nữa em mệt thì cứ nghỉ đi, anh làm xong sẽ đến giúp em." Từ Trạch Minh nhìn Hà Tiểu Thiến nói.

"Vâng." Cô ấy vừa ăn vừa gật đầu.

"Nhớ đeo găng tay đây."

"Vâng.

Đường Tiêu Tiêu cảm giác mình như đang ăn thức ăn chó: "Hai người là sao thế?"

"Tôi và Tiểu Thiến đang tìm hiểu nhau." Từ Trạch Minh thoải mái thừa nhận.

Cô nhìn qua nhìn lại hai người: "Chúng ta có còn là bạn bè không? Sao em không biết chuyện này?"

"Nhất là chị đó, em tìm hiểu là nói cho chị biết ngay." Cô nhìn Hà Tiểu Thiến, cảm giác như bị bạn bè bỏ rơi.

"Không phải đâu Tiêu Tiêu, chuyện mới hôm qua thôi, chị chưa kịp nói với em." Hà Tiểu Thiến kéo tay cô, vẻ mặt như có lỗi.

"Được rồi." Đường Tiêu Tiêu cũng không giận thật: "Chúc mừng hai người nhé."

Cô khá yên tâm về Từ Trạch Minh.

Điều kiện của Từ Trạch Minh cũng không tệ, cô biết lúc anh về Từ Sơn xử lý chuyện người nhà xong, chính phủ còn giúp anh lấy lại tài sản trong nhà, hơn nữa còn được đền bù khá nhiều.

Cha mẹ Hà Tiểu Thiến cũng là gia đình viên chức, thế nên hai người khá môn đăng hộ đối.
 
Back
Top Bottom