Ngôn Tình Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 220


“Hay là chúng ta bán hoành thánh đi?" Lúc này Đường Tiêu Tiêu nói.

Mẹ Tống và cha Tống đều là người miền Nam, làm bánh bao và sủi cảo chắc chắn không bằng người miền Bắc chính gốc.

Hơn nữa, để làm nó cũng phải dậy từ ba bốn giờ sáng để chuẩn bị, mẹ Tống và cha Tống đều đã lớn tuổi, nên không phù hợp lắm.

Để làm hoành thánh, chỉ cần nấu một nồi canh trước, xong gói bán là được, cô đã ăn hoành thánh mẹ Tống gói, mùi vị rất ngon.

"Chúng ta có thể dùng xương để nấu canh, kết hợp với các món ăn kèm do mẹ làm, việc kinh doanh nhất định sẽ thuận lợi." Đường Tiêu Tiêu nói.

"Xương thì dễ, vậy thịt thì phải làm sao? Chúng ta lấy đâu ra nhiều phiếu thịt như thế chứ?" Cha Tống do dự nói.

"Bây giờ chính phủ đề xướng tự chủ kinh doanh, nơi bán thịt sẽ buôn bán mỗi sáng, buổi sáng con đi mua là được, nhà chúng ta làm hoành thánh chứ không phải bánh bao thịt, không cần nhiều." Tống Cảnh Chi cảm thấy đề nghị của vợ không tệ.

"Tôi nghĩ đây là một ý tưởng hay, chúng ta chỉ làm bữa sáng, buổi chiều có thể chuẩn bị vỏ hoành thánh trước, làm bao nhiêu thì ngày hôm sau bán bằng đó, cũng sẽ không lãng phí." Mẹ Tống nhìn cha Tống, như vậy ban ngày bà cũng có thời gian giúp đỡ trông cháu.

Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu cũng nhìn cha Tống, chờ đợi quyết định của ông.

"Vậy chúng ta bán đồ ăn sáng, làm hoành thánh đi." Cha Tống đưa ra quyết định.

Nói là làm, ngày hôm sau cha Tống và mẹ Tống sửa sang lại viện luôn.

Ngoài cửa viện có mái hiên, có thể che nước mưa vào trong viện, ông dự định dựng một sạp ngay cửa viện, hoành thành cũng được làm và nấu ở đây luôn, để khách hàng có thể nhìn thấy.

Còn bên trong viện, ông dự định làm mấy bộ bàn ghế ở trong sân, còn phòng ở viện sẽ chuyển thành phòng riêng theo gợi ý của con dâu.

Sáng sớm hôm nay Tống Cảnh Chi đã đến nơi bán thịt, lúc này đã có vài người đang chờ mua.

"Thủ trưởng, anh muốn mua gì? Có đặt trước chưa?" Cửa mở ra, đập vào mắt chủ nhiệm nơi bán thịt là Tống Cảnh Chi cao lớn trong bộ quân phục.

"Cha mẹ tôi muốn mở quán hoành thánh, mỗi ngày cần một ít xương và thịt." Tống Cảnh Chi thành thật nói.

“Anh ghi số lượng và ngày đặt hàng đi, cứ đến giờ này mỗi ngày anh đến lấy là được." Thấy anh là quân nhân nên chủ nhiệm rất khách khí.

"Nếu số lượng có thay đổi thì sao?" Anh hỏi, dù sao anh cũng không biết tình hình kinh doanh sẽ như thế nào.

"Báo trước một ngày rồi điền lại đơn là được." Chủ nhiệm cười nói, trên tờ đơn còn có địa chỉ của cửa hàng.

Dù sao loại thịt này không cần phiếu thịt, không phải muốn mua là mua được, nơi bán thịt sẽ thường xuyên kiểm tra. Liệu cửa hàng này mỗi ngày có cần nhiều thịt như vậy không, liệu có treo đầu dê bán thịt chó không, tất cả những điều này cần phải được kiểm tra.

Vấn đề thịt đã được giải quyết, vấn đề bột mì thì càng dễ giải quyết hơn, trong không gian của Đường Tiêu Tiêu có rất nhiều bột mì, nông dân ở ngoại ô thỉnh thoảng mang bột mì ra ngoài đổi lấy tiền nên không phải lo bột mì không có xuất xứ.

Lời tác giả: Sở dĩ không viết thịt đến từ không gian, là bởi vì nam chính là quân nhân, việc buôn bán của gia đình khó tránh sẽ bị điều tra, cho nên sẽ tương đối chú ý đến xuất xứ của mọi thứ.

Một ngày trước khi khai trương, một tấm biển được treo trước cửa viện số 2 "Cửa hàng hoành thánh nước xương Tống Ký".

Không ít người vây quanh cửa viện xem náo nhiệt, mọi người đều bàn tán không biết cửa hàng hoành thánh này sẽ trụ được bao lâu, dù sao gân đó đã có rất nhiêu cửa hàng ăn sáng đóng cửa.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 221


Ngày khai trương, Tống Cảnh Chi xin nghỉ một ngày, sáng sớm lấy thịt và xương về xong, nhiệm vụ của anh là trông bọn trẻ.

Lúc cánh cửa viện số 2 mở ra, canh xương đang sôi, Đường Tiêu Tiêu dán tờ giấy đỏ viết tối qua lên trên cửa.

Suất nhỏ mười hai cái bốn hào, suất vừa mười sáu cái năm hào, suất lớn hai mươi hai cái bảy hào, tặng miễn phí món ăn kèm.

Mẹ Tống ngồi trên ghế cao gói hoành thánh, trong lòng cảm thấy không tự tin, trời vẫn còn sớm, bên ngoài chưa có người.

"Con gái, có phải chúng ta bán đắt quá rồi không?" Mẹ Tống có chút lo lắng, bà làm việc ở nông thôn cả ngày cũng không kiếm được mấy hào, vậy mà một suất hoành thánh nhỏ đã bốn hào, là bà bà cũng không ăn.

"Mẹ, hoành thánh này nhân thịt, canh cũng được ninh từ xương." Còn thêm cả đồ ăn kèm, sức người, còn chưa phải giá đó sao?

"Đúng, chúng ta nghe con dâu đi, con bé hiểu biết hơn chúng ta." Cha Tống đeo tạp dề và chiếc mũ Đường Tiêu Tiêu làm cho, trông lửa bếp than, than cũng là một khoản chỉ phí.

Chẳng bao lâu, vị khách đầu tiên đã tới cửa hàng, người này chính là chủ nhân ban đầu của tứ hợp viện.

"Chú, chú tới ăn hoành thánh à?" Đường Tiêu Tiêu nhiệt tình chào hỏi.

"Ừ, sáng sớm mùi canh nhà các cháu đã đánh thức con sâu thèm ăn trong bụng chú rồi, cho chú một suất vừa đi."

"Được ạ, chú, mời chú vào bên trong." Thấy ông ấy không mang theo cà men, Đường Tiêu Tiêu đưa ông ấy vào trong sân.

"Mẹ ơi, cho chú ấy thêm hai cái nhé." Ngay trước mắt ông ấy, cô nói với mẹ Tống.

"Được." Mẹ Tống gói 18 cái hoành thánh, đưa cho cha Tống.

Chẳng bao lâu hoành thánh đã chín, Đường Tiêu Tiêu bưng hoành thánh lên: "Chú, trên chiếc bàn nhỏ bên kia có đồ ăn kèm miễn phí, chú cứ lấy tự nhiên ạ, lọ trên bàn là ớt chưng do mẹ cháu làm, có cả hạt tiêu nữa a.

Ba món đồ ăn kèm được đặt trên chiếc bàn nhỏ ở góc sân, dưa chua, chao và đậu xào củ cải, tất cả đều được đựng trong bát lớn, bên cạnh là bát nhỏ để khách hàng đựng.

"Được, cháu cứ bận việc của cháu đi." Ông ấy gật đầu, cười nói với Đường Tiêu Tiêu.

Mùi canh xương rất thơm, vào sáng sớm rất dễ câu dẫn người khác, nhất là vào thời điểm cuối thu này.

Rất nhiêu công nhân gần đó chuẩn bị đến nhà máy giày làm việc đã bị thu hút, họ nhìn vào giá cả trên tường, thấy cũng không rẻ lắm.

Đang lúc do dự thì nhìn thấy mẹ Tống đang làm hoành thánh, quả thực có rất nhiêu nhân thịt.

"Cho tôi một suất nhỏ đi." Người lên tiếng là một cô gái.

"Được, mời cô vào bên trong." Đường Tiêu Tiêu nhiệt tình tiếp đãi. "Đừng đứng ở cửa nữa, ăn ngon lắm." Ông chú ở bên trong hét lên.

Ông ấy đã sống ở đây nhiều năm, thân thuộc với người xung quanh, có sự hiện diện của ông ấy, không ít người đã muốn gọi suất nhỏ và suất vừa để ăn thử.

Trong sân càng ngày càng nhiều người, thực khách muốn thử ngoài cửa, gặp phải người quen trong sân cũng sẽ hỏi một chút, nhận được câu trả lời khẳng định, họ cũng gọi một suất.

Một số người ra ngoài mua rau canh, cũng mua một suất, hoặc là ăn sáng rồi, mua một suất trở vê cho người nhà ăn thử.

Đến khoảng tám giờ, bọn họ đã bán mấy chục suất hoành thánh, cha Tống và mẹ Tống đều cười không khép được miệng.

"Mẹ, mẹ gói thêm đi, con sợ lát nữa sẽ không giúp được." Đường Tiêu Tiêu thu dọn bát thìa vừa dùng, lau bàn sạch sẽ, sau đó nhanh chóng giúp cha Tống chuẩn bị bát gia vị.

Đã đến lúc kết thúc ca đêm ở nhà máy giày, rất nhiều công nhân vốn định đi ăn ở căng tin đã đến quán hoành thánh sau khi nghe nói quán hoành thánh mới mở rất ngon.

Mẹ Tống gói hoành thánh, cha Tống nấu hoành thánh thu tiên, Đường Tiêu Tiêu thì bưng hoành thánh và dọn bàn.

"Xin lỗi, hôm nay hoành thánh đã bán hết rồi." Còn chưa đến 9 giờ, họ đã bán hết hoành thánh.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 222


Những thực khách chưa được ăn hoành thánh đều mặt đầy tiếc nuối rời đi, quyết định ngày mai phải đến thật sớm để thử.

Một suất hoành thánh nhân thịt có giá mấy hào, có thể rất đắt đối với những người dân nông thôn chỉ kiếm được vài hào mỗi ngày.

Nhưng đối với người làm công ăn lương mà nói, thì giá cả khá hợp lý, dù sao cũng có canh xương và thịt, còn có đồ ăn kèm miễn phí, một tô mì trứng ở tiệm cơm Quốc Doanh cũng phải năm hào.

Sau khi dọn viện số 2 xong, cả nhà tụ họp ở phòng khách nhà chính, cha Tống cười ha ha đặt hộp tiền lên bàn.

"Suất nhỏ bán được sáu mươi chín suất, suất vừa bán được ba mươi mốt suất, suất lớn bán được mười hai suất." Cha Tống có trí nhớ rất tốt, mỗi lần làm xong hoành thánh, đều nhớ đếm số lượng.

"Con đoán ngày mai suất vừa và suất lớn sẽ bán được nhiều hơn." Đường Tiêu Tiêu nói.

Suất nhỏ ít, hôm nay thực khách chủ yếu chỉ ăn thử, nên cơ bản đều gọi suất nhỏ, suất lớn đa phần là do nghe người khác nói ăn ngon, nên mới mua.

Cha Tống đổ số tiền trong hộp lên bàn, mọi người cùng nhau đếm tiền lẻ, cha Tống bỏ năm hào lẻ cuối cùng vào hộp đựng tiền.

"Tổng cộng là năm mươi mốt đồng năm hào, Tiêu Tiêu, số tiền này cho con." Cha Tống đặt tiền xuống trước mặt con dâu.

"Cha, đây là tiền cha và mẹ kiếm được, sao có thể đưa cho con được?" Đường Tiêu Tiêu xua tay liên tục, nói là cô không thể nhận số tiền này được.

"Sao không thể đưa cho con chứ? Cha và mẹ con chỉ có một đứa con trai là Cảnh Chi, sau này số tiền này cũng là của các con, vả lại không phải các con là người bỏ tiền mua bột mì và thịt à?" Cha Tống nghiêm túc nói.

"Nhưng mà..." Này chẳng phải cha mẹ chồng làm việc cho cô rồi không được nhận lương sao.

"Cha mẹ bàn bạc với nhau cả rồi, Tiêu Tiêu, con mau cầm lấy đi." Mẹ Tống bỏ tiền vào tay con dâu.

Tống Tiêu Tiêu luống cuống cầm lấy, đá chân Tống Cảnh Chi, bảo anh nói gì đó.

"Cha mẹ cho em, thì em cầm đi." Anh cười ha ha nói: "Sau này mỗi tháng em cho cha mẹ ít tiền tiêu vặt là được.”

"Không cần tiền tiêu vặt đâu, mẹ và cha con vẫn còn có tiền." Trước khi vợ chồng trẻ kết hôn họ vẫn còn ít tiền, là công điểm hai năm nay họ tích góp được, tiền dưỡng lão vợ chồng trẻ cho họ cũng chưa động vào.

Từ lúc con dâu sinh cha Tống cũng bỏ thuốc lá, bình thường hai vợ chồng già cũng không chỉ tiêu gì nhiều, giờ lên đây có con dâu con trai lo rồi, càng không chỉ tiêu gì.

"Vậy thì cứ như trước đây, mỗi tháng cho mười đồng đi." Cha Tống biết tính cách của con dâu, họ không nhận đồng nào, cô sẽ không đồng ý.

Đường Tiêu Tiêu thấy cha mẹ Tống và chồng mình đã nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng thầm nghĩ, sẽ dùng cách khác để đền bù cho cha mẹ chồng.

"Vợ, trừ đi tiền vốn thì hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu?" Tống Cảnh Chi nhìn Đường Tiêu Tiêu, anh chỉ biết sáng nay đã tốn bao nhiêu tiền mua thịt, xương.

"Trừ tất cả thì còn khoảng ba mươi hai đồng." Cô suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Bao nhiêu?" Cha Tống gân như phun ngụm nước đang uống ra ngoài, ông tưởng trừ đi vốn, còn khoảng mười, hai mươi đồng đã là tốt rồi, không ngờ lại nhiều như vậy.

"Trời ạ, bằng tiền lương một tháng của công nhân rồi." Mẹ Tống ôm ngực nói.

"Nếu không, chúng ta thuê người phục vụ đi." Tống Cảnh Chi đề nghị.

Anh không thể ngày nào cũng xin nghỉ, ở nhà trông bọn trẻ được, buổi sáng phải có người trông chúng, vợ anh từng nhắc, chờ sang năm sau sẽ cho bọn trẻ đi học, cô có việc mình muốn làm.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 223


"Đúng là phải thuê một người." Cha Tống đồng ý nói.

Dù cả buổi sáng con dâu chỉ bưng hoành thánh và dọn bát đĩa nhưng chạy đi chạy lại cũng khá mệt.

Đường Tiêu Tiêu tính toán thuê một người phục vụ, có thể phụ dọn đẹp và rửa bát.

Buổi chiều, cô đến nhà của chủ nhà cũ, ông ấy đã sống ở đây lâu, quen biết nhiều người.

"Chú, làm phiền chú rồi ạ." Cô mang theo một lọ chao mẹ Tống làm, buổi sáng cô thấy ông ấy rất thích.

"Ồ, Tiểu Đường tới đấy à, tới thì tới, còn mang theo quà làm gì." Ông ấy cười nói.

"Mẹ chồng cháu làm ạ, cũng không phải đồ quý giá gì." Cô mỉm cười đặt lọ chao lên bàn.

"Chú, cửa hàng chúng cháu đang tìm một người phục vụ, có thể phụ cả dọn dẹp và rửa bát, chú thấy gân đây có ai phù hợp không ạ?" Cô nói rõ mục đích của mình.

Ông ấy suy nghĩ một lúc nói: "À, có một người đấy, thằng bé chưa quá mười bảy tuổi, cũng là một đứa trẻ đáng thương, không biết cháu có cần hay không."

Đường Tiêu Tiêu nghe ông ấy nói xong thì muốn đi tìm thiếu niên này xem thử.

Thiếu niên này tên là Bành Vũ, cha cậu ấy vốn là tài xế vận tải, mấy năm trước gặp tai nạn ô tô, bị liệt nửa người, thấy không còn hy vọng nữa mẹ cậu ấy liền tái hôn.

Ở nhà có một em gái mười hai tuổi và một em trai tám tuổi, chỉ có một mình cậu ấy chống đỡ.

"Dù phía bên vận tải đã bồi thường ít tiên, nhưng ba đứa nhỏ cộng thêm một người liệt giường thì làm sao đủ dùng. Chưa học xong cấp hai thì nó đã bỏ học, nhưng vẫn để các em đi học." Ông ấy thở dài nói.

"Cháu cũng biết, trong thành chúng ta đều có hạn ngạch làm việc, với tuổi và bằng cấp đó của nó, chẳng thể tìm được công việc nào tốt cả, chỉ có thể đi làm công nhân ở công trường."

Đường Tiêu Tiêu đi theo ông ấy đến nhà Bành Vũ, nhà của Bành Vũ ở một sân viện lớn trong ngõ hẻm, có tám gia đình chung sống.

Có thể thấy trước khi gia đình Bành Vũ xảy ra chuyện, xem như điều kiện cũng khá tốt, một nhà chiếm ba phòng.

Ông ấy dẫn Đường Tiêu Tiêu qua chào hỏi nhà bác gái cùng viện, cuối cùng đi đến sân sau, chỗ ở của Bành Vũ.

Vừa bước vào sân, cô đã nhìn thấy một chàng trai trẻ, người dính đầy bụi bặm, đang múc nước giếng để rửa tay.

"Bành Vũ." Ông ấy gọi một tiếng.

Chàng trai trẻ quay người lại, mỉm cười: "Chú Lưu, chú đợi cháu một chút ạ." Cậu ấy nhanh chóng rửa sạch sẽ, dùng khăn lau sạch bụi trên người.

"Chú Lưu, mời chú vào nhà rồi nói ạ." Chàng trai trẻ đón chú Lưu và Đường Tiêu Tiêu vào nhà chính.

Đường Tiêu Tiêu im lặng quan sát căn nhà, mặc dù không có nhiều đồ đạc nhưng lại rất sạch sẽ.

"Cháu vừa từ công trường về à?" Chú Lưu hỏi.

Bành Vũ gật đầu.

"Tiểu Vũ, chú Lưu của con đến à?" Một giọng nói vang lên từ căn phòng bên trái, là cha của Bành Vũ. "Tôi đến tìm tiểu Vũ có chút chuyện, lát nữa vào thăm cậu." Chú Lưu nói về phía phòng bên trái.

"Vị này là đồng chí tiểu Đường, người mua lại tứ hợp viện kia của chú, cha mẹ cô ấy đang mở một cửa hàng hoành thánh ở viện số 2”

"Xin chào, em tên là Bành Vũ." Cậu ấy lịch sự chào Đường Tiêu Tiêu trước: "Em biết, sáng nay lúc ra ngoài em có nhìn thấy."

"Chị muốn tìm một người phục vụ, có thể phụ cả dọn dẹp và rửa bát, thời gian từ 5h30 sáng đến trưa, lương hai mươi lăm đồng, lo bữa sáng, em có muốn làm không?" Thật ra Đường Tiêu Tiêu định trả hai mươi đồng, nhưng cô cho thêm năm đồng.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 224


"Chị, em chỉ cần mười tám đồng thôi." Chàng trai trẻ tuổi nghiêm túc nhìn cô, cậu ấy có đủ tay đủ chân, không cần người khác phải thương cảm.

Cậu ấy biết giá nhân viên phục vụ ở cửa hàng ăn sáng, đều là mười lăm đồng, không cần rửa bát, nhưng cửa hàng muốn tuyển cách nhà cậu ấy quá xa.

Buổi trưa, các em ăn cơm ở căng tin trường, cậu ấy phải chạy về nấu cơm cho cha.

"Vậy thì hai mươi đồng đi, cửa hàng là do cha mẹ chồng chị mở, rất nhiều việc vặt đều cần sự giúp đỡ của em." Đường Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn cậu ấy, chàng trai trẻ tự lập có chút xúc động.

"Cảm ơn chị." Chàng trai trẻ không từ chối nữa, công việc này có thể giúp cải thiện cuộc sống gia đình của cậu ấy, buổi chiều cậu ấy có thể đến công trường làm thêm.

"Sáng mai em đến làm đi." Đường Tiêu Tiêu bàn bạc với Bành Vũ xong thì đi về trước.

Đợi cô đi rồi, chú Lưu mới vào phòng của cha Bành.

Biết cha Bành không yên tâm, ông ấy nói rõ thân phận quân nhân của Tống Cảnh Chi, dặn dò Bành Vũ làm việc cho tốt, rồi cũng đi về.

Lúc Đường Tiêu Tiêu trở về nhà, mẹ Tống đã chuẩn bị xong bữa tối, đều là món cô yêu thích.

Ăn cơm xong, cha Tống và mẹ Tống bắt đầu làm bột, để chuẩn bị làm vỏ hoành thánh cho ngày mai.

Theo gợi ý của con dâu, họ chỉ chuẩn bị nhiều hơn hôm qua một chút.

Hôm nay bán được một trăm mười hai suất hoành thánh, Đường Tiêu Tiêu thỉnh thoảng còn có thể giúp cho cha Tống và mẹ Tống, cả ba người đều không cảm thấy mệt.

"Không phải hôm nay còn có người chưa ăn hoành thánh sao? Sao không chuẩn bị nhiều hơn?" Trước khi đi ngủ, Tống Cảnh Chi tò mò hỏi.

Dù sao hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, một khi hương vị của quán hoành thánh lan tỏa, việc kinh doanh nhất định sẽ tốt hơn.

Giống như quán bánh bao ở cửa khu gia đình Tổng cục, nhiều người ở xa, buổi sáng cũng đạp xe đến mua bánh bao.

"Bánh bao dù có ngon đến mấy, ăn liên tục ba ngày rồi, anh còn muốn ăn không?" Cô mỉm cười nhìn anh.

"Ừm”" Tống Cảnh Chi suy nghĩ một lúc, lắc đầu.

"Vậy hôm qua anh muốn ăn, nhưng không mua được, hôm nay anh còn muốn đi không?" Cô lại hỏi.

"Chắc là sẽ đi."

"Hơn nữa, mục đích mở quán hoành thánh không phải để kiếm tiên, mà là để cha mẹ có việc làm, cuộc sống phong phú hơn."

Hôm nay, nụ cười trên mặt cha mẹ chồng chưa từng tắt, cha mẹ là như vậy, bọn họ cảm thấy đến thành phố, có thể giúp con trai và con dâu kiếm tiền, không gây rắc rối gì cho họ, là đã rất vui vẻ.

Tất nhiên, là con dâu, cô đương nhiên không muốn cha mẹ chồng vất vả, ý định của cô là mỗi ngày bán tối đa hai trăm suất hoành thánh là đóng cửa.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tống Cảnh Chi lại đi lấy thịt, Đường Tiêu Tiêu và cha mẹ Tống đến viện số 2. Bọn họ đến nơi còn chưa đến năm giờ, vừa mới mở cửa viện, Bành Vũ đã ngồi run ray ở cửa, rõ ràng là đã đợi ở cửa rất lâu.

"Không phải chị bảo em năm giờ hãng đến à? Sao em đến sớm thế, lạnh không?" Đường Tiêu Tiêu vội vàng cho cậu ấy vào trong.

"Chị, chú, thím." Bành Vũ lễ phép chào hỏi trước, sau đó nói: "Em nghĩ sáng sớm phải nhóm bếp, nên đến sớm hơn”"

"Trời ạ, đứa nhỏ này đúng là thành thật." Cha Tống cười, múc cho cậu ấy một bát canh xương.

Bây giờ đã bước vào đầu đông, mẹ Tống và Đường Tiêu Tiêu đều sợ lạnh, bếp lửa trong nhà chưa bao giờ tắt.

Mẹ Tống đưa túi bánh trứng gà bà làm lúc sáng sớm cho Bành Vũ, nói: "Ăn nhanh đi, còn ấm đấy."

"Thím, cháu không ăn được nhiều như vậy đâu." Nhìn thấy ba cái bánh trứng gà lớn trong túi giấy dầu, Bành Vũ từ chối lia lịa.

"Thanh niên lớn như thế, làm sao không ăn hết, mau ăn đi." Đường Tiêu Tiêu cười nói.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 225


Có lẽ vì hôm nay đi làm, nên Bành Vũ đã thay bộ quần áo công nhân trên người hôm qua, mặc một bộ quần áo hơi mới.

"Lát nữa em mặc chiếc áo này vào, đừng để quần áo bị bẩn." Cô đưa cho cậu ấy một chiếc áo khoác màu xanh.

"Cảm ơn chị." Cậu ấy nhanh chóng ăn xong bữa sáng, rồi bắt đầu làm việc với Đường Tiêu Tiêu.

Trộn gia vị, bày các món ăn kèm, đều rất nhanh nhẹn.

Khách đến cửa, cậu ấy nhiệt tình đón người vào trong, dù quen hay là không quen, mở miệng là gọi "anh, chị, thím, chú", bất kể là ai cũng có thể trò chuyện với họ mấy câu.

Đường Tiêu Tiêu chẳng có việc gì để làm nữa, đành xách một cái ghế đến ngồi bên cạnh mẹ Tống, giúp gói hoành thánh.

"Anh, anh muốn ăn hoành thánh à? Anh muốn ăn suất nào? Chúng tôi..." Lúc này, một người quân nhân đi xe đạp, dừng xe ở cửa, Bành Vũ nhiệt tình tiến lên phía trước.

"À, tôi là người nhà này." Tống Cảnh Chi có chút lúng túng nhìn cậu ấy, nói thật anh chưa từng thấy người phục vụ nào nhiệt tình như vậy.

"A - Chào anh rể, anh rể, anh ăn sáng chưa?" Lúc này Bành Vũ nhớ tới lời hôm qua chú Lưu nói, Tống Cảnh Chi là quân nhân.

"Ha ha." Đường Tiêu Tiêu cười lớn, hôm qua cô chỉ cảm thấy Bành Vũ thành thật, hôm nay mới phát hiện trình xã giao của cậu ấy còn rất đỉnh nữa.

Người trong sân ăn xong, Bành Vũ đưa họ ra khỏi cửa, nhiệt tình nói chuyện với họ, rồi chạy về dọn bàn, dọn bát đũa sau khi khách đã đi xa.

An mấy hào hoành thành, mà hưởng dịch vụ như năm đồng." Tống Cảnh Chi vừa ăn sáng vừa nhìn Bành Vũ đi đi lại lại trong sân, không nhịn được bật cười.

Bữa sáng của anh giống như của Bành Vũ, canh xương và bánh trứng gà.

Ăn sáng xong Tống Cảnh Chi trở về tổng cục, Đường Tiêu Tiêu giúp mẹ Tống gói một ít hoành thánh rồi quay về nhà chính, bọn trẻ cũng sắp ngủ dậy.

Bữa sáng bọn trẻ cũng ăn bánh trứng gà, cô pha cho mỗi đứa một cốc sữa bò.

Chờ bọn trẻ ăn xong, mẹ Tống cũng cầm hộp tiền trở về, lúc này mới 9 giờ.

"Cha và Bành Vũ đang dọn dẹp ạ?" Đường Tiêu Tiêu đoán là hoành thánh đã bán hết.

"Ừ, thằng nhóc đó đúng là không tệ, vừa chăm chỉ vừa nhanh nhẹn, quan trọng là cái miệng còn hoạt bát." Mẹ Tống rất hài lòng với Bành Vũ.

"Vâng, đúng là rất nhanh nhẹn ạ." Cô cười nói, không ngờ lại tìm được một bảo bối.

"Ngày mai chúng ta bán thêm không con?" Mẹ Tống nhìn con dâu.

"Để qua mấy ngày nữa xem thế nào đã ạ." Cô nhìn mẹ Tống, kéo tay bà: "Chúng ta mới mở cửa, người dân quanh đây không thể ngày nào cũng ăn hoành thánh được." Đường Tiêu Tiêu cười nói.

Mẹ Tống nghe lời con dâu, gật đầu nói: "Con nói đúng, chúng ta quan sát thêm đã."

"Mẹ, chúng ta cứ bán như hôm qua, một ngày đã được một tháng tiền lương của công nhân bình thường rồi, vả lại chúng ta cũng không cảm thấy mệt, con thấy có buôn bán đắt đến đâu, một ngày tối đa hai trăm suất là được rồi ạ."

"Mẹ và cha đều nghe lời con, con nói muốn bán bao nhiêu thì chúng ta bán bấy nhiêu." Mẹ Tống trìu mến nhìn con dâu.

Cửa hàng hoành thánh làm ăn càng ngày càng tốt, nửa tháng sau đã đạt tới hai trăm suất Đường Tiêu Tiêu nói, đồ ăn kèm miễn phí cũng được thay đổi hai ngày một lần.

Giờ đã có nhiều người từ nơi khác đạp xe đến mua hoành thánh, mỗi ngày Bành Vũ đều tràn đầy năng lượng, làm việc rất chăm chỉ, khách hàng đều rất thích cậu ấy.

Đặc biệt là những công nhân làm ca tối ở nhà máy giày, cơ thể vốn mệt mỏi, sau khi ăn một bát hoành thánh nóng hổi, ngắm chàng trai trẻ tràn đây năng lượng, tinh thân họ cũng khôi phục không ít.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 226


Ngày hôm nay là tròn một tháng Bành Vũ làm việc ở quán hoành thánh. Sau khi cậu ấy dọn dẹp xong nhị viện, Đường Tiêu Tiêu đi tới.

"Tiểu Vũ, đây là tiền lương tháng này của em." Cô đưa cho cậu ấy một phong bì.

"Chị, lúc trả lương chủ đều bớt một ít." Cậu ấy không nhận phong bì mà chỉ nhắc nhở cô.

Đường Tiêu Tiêu cười, kiếp trước cô cũng là chủ nên đương nhiên biết chuyện ăn bớt lương này.

"Chị biết, cứ cầm lấy đi." Cô đưa phong bì về phía trước.

"Chị, nhiều lắm." Cậu ấy mở phong bì ra xem, thấy có thêm hai đồng.

"Tiền thưởng." Ban đầu cô định bỏ năm đồng, nhưng nghĩ lại nếu bỏ nhiều quá chắc chắn cậu nhóc sẽ không lấy.

"Em làm rất tốt, chắc cũng biết doanh thu mỗi ngày của quán, đây đúng là tiền thưởng."

Bành Vũ nhìn cô một cái, chỉ nói cảm ơn mà không từ chối.

"Chị, chị có nghĩ đến chuyện cho thuê tam viện với tứ viện không?" Cậu ấy hỏi.

Đường Tiêu Tiêu nhìn cậu ấy, cô thực sự chưa nghĩ đến vấn đề này, chỉ là một tuần sẽ dọn dẹp một lần.

"Bây giờ không phải đang cải cách mở cửa sao? Rất nhiều người từ tỉnh khác đến Kinh Thị kiếm sống, xung quanh đây còn có mấy nhà máy, lại gần trung tâm thành phố, nếu chị cho thuê chắc chắn có người muốn thuê." Thấy cô có vẻ quan tâm, Bành Vũ nói.

"Hơn nữa, nhà cửa quanh năm không có người ở dễ bị hỏng, nếu cho thuê, có người trông coi nhà cửa giúp chị còn có thể thu tiền thuê nữa."

Nghe cậu nhóc nói, mặt mày cô vui vẻ.

Quả thật, nếu cho thuê viện, vừa có thêm một khoản thu nhập, vừa có người giúp cô dọn dẹp nhà cửa miễn phí.

"Cảm ơn em nhé, lát nữa chị về sẽ bàn với anh rể, dù sao cũng phải chuẩn bị ít đồ đạc."

"Em chỉ thuận mồm nhắc tới thôi." Cậu nhóc xoa xoa gáy, rồi tiếp tục làm việc.

Tam viện và tứ viện mặc dù không có đồ đạc nhưng vẫn còn có giường đất, chỉ cần sửa lại giường đất, làm thêm ít đồ dùng trong nhà đơn giản là có thể cho thuê được rồi.

Bởi vì có nhiều phòng, nên để cha Đường sửa giường đất vào cuối tuần, còn đồ đạc trong nhà do cha Tống làm vào giờ nghỉ chiều, cũng mất một thời gian.

Lúc Đường Tiêu Tiêu đăng thông tin cho thuê là đã gân cuối năm.

Nhưng đúng như lời bành Vũ nói, vị trí của tứ viện rất tốt, không lo không có người thuê, thông tin cho thuê vừa được gửi đi, rất nhanh đã có người đến hỏi.

Đến gần Tết, đã cho thuê được vài phòng.

Hôm hai lam tháng Chạp, sau khi tan làm, Tống Cảnh Chi dẫn vợ con đến viện gia chúc của xưởng sắt thép.

Ngày hôm nay là ngày Đường Mục dẫn vợ con về Kinh Thị, lần này Đường Mục bị điều đến quân khu Kyoto, nên vợ con cũng theo đến quân khu Kyoto. Đường Tiêu Tiêu mang quần áo mới may cho hai đứa cháu trai, còn mang theo ít thịt lợn muối và gà muối cho cha mẹ. Anh trai và chị dâu về, trong nhà cũng cần chuẩn bị ít món mặn.

"Chị dâu." Kiếp này, đây là lần đầu tiên Đường Tiêu Tiêu gặp Hà Vũ Tình, cô ấy vừa bước vào cửa đã nhiệt tình gọi người.

"Ơi." Hà Vũ Tình vui vẻ nắm tay cô, hai người giống như kiếp trước, vừa gặp đã quen.

Tống Cảnh Chi và Đường Mục đều mặc quân phục. Anh cả." Tống Cảnh Chi chào một tiếng.

Đường Mục mỉm cười, vỗ vai Tống Cảnh Chi, sau đó nhìn sang hai đứa cháu trai: "Sao không chào chú?”

"Cháu chào chú, cháu chào cô." Hai đứa nhỏ không sợ người lạ, nhất là Bình Bình còn sờ bộ quân phục của Đường Mục.

"Chú cũng là anh hùng đấy." Đường Mục mỉm cười.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 227


Khi họ đến, mẹ Đường đã chuẩn bị xong bữa tối, cả nhà ngôi xuống bắt đầu ăn cơm.

Trên bàn ăn, những người đàn ông thì nói về tình hình hiện tại, còn chủ đề của phụ nữ đương nhiên là con cái.

Ăn cơm xong, Đường Tiêu Tiêu lấy quần áo cho cháu trai ra, Hà Vũ Tình vừa nhìn đã rất thích, cô may toàn là áo bông màu đỏ, còn đặc biệt nhờ mẹ Tống thêu hai con hổ nhỏ lên trên.

"Chuyện kinh doanh của quán thế nào rồi?" Hà Vũ Tình cười hỏi, cô ấy nghe nói em chồng mở quán hoành thánh ở Kinh Thị.

"Cũng ổn, mỗi ngày đều bán hết sạch hai trăm suất." Cô cười nói.

Hương vị hoành thánh ngon, nguyên liệu đầy đủ, nên ngày càng có nhiều khách đến ăn. Đường Tiêu Tiêu quyết định mỗi ngày chỉ bán hai trăm phần.

"Không phải con định mùa xuân gửi bọn trẻ đến lớp mầm non hả, con định phụ giúp việc ở quán hoành thánh a? Mẹ Đường nhìn con gái.

"Con muốn tự mình làm chút chuyện." Đường Tiêu Tiêu nói.

Mẹ Đường nhìn con gái rồi lại nhìn con dâu, bà hơi xấu hổ vì đã nói trước mặt con dâu.

Hà Vũ Tình là người hiểu chuyện, cô ấy cười nói: "Ý của mẹ là em rể là quân nhân, việc trong nhà còn phải do em gánh vác."

Mẹ Đường thấy con dâu hiểu ý mình, mỉm cười gật đầu.

"Con biết, mẹ, mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ đặt gia đình lên hàng đầu."

Trên đường về, Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi sánh vai bước đi, mỗi người dắt một đứa trẻ, cô ngẩng đầu nhìn anh.

"Anh."

"Sao thế?" Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi hỏi.

"Em có một suy nghĩ." Cô chớp mắt nhìn anh.

"Em muốn mua thêm vài căn nhà để cho thuê, tự mình làm chủ nhà."

Bất động sản ở Kinh Thị vài thập kỷ tới sẽ tăng giá, cô không muốn làm bất động sản như kiếp trước, nhưng làm chủ nhà rồi thu tiền thuê cũng tốt.

Không cần chạy khắp Hoa Quốc, vừa có thể chăm sóc cho gia đình, cũng có thể lo cho sự nghiệp riêng của mình.

“Anh nói rồi, dù em muốn làm gì, anh đều sẽ ủng hộ em." Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt kiên định và cưng chiều.

"Dù em muốn làm gì, anh đều ở phía sau ủng hộ và bảo vệ em." Tống Cảnh Chi cười nói.

“Anh, có anh thật tốt." Một nhà bốn người tay trong tay đi về phía tứ hợp viện.

Sau khi về nhà, Đường Tiêu Tiêu vào không gian tính toán tài sản của mình, số tiền bán hàng trước đó vẫn chưa đụng đến.

Sau khi mua tứ hợp viện, tiền tiết kiệm ban đầu của họ vẫn còn vài nghìn, cộng với số tiền tiết kiệm ba năm qua và thu nhập của quán hoành thánh hai tháng này, cô còn hơn hai vạn. Đường Tiêu Tiêu quyết định mua thêm vài tiểu viện, bây giờ cho thuê, về sau để lại cho Bình Bình và An An cũng là tài sản không nhỏ.

Quán hoành thánh mở cửa đến ngày hai tám tháng Chạp, trên cửa ra vào dán một tờ giấy đỏ sẽ mở lại vào mùng sáu.

Ngày hai tám, Đường Tiêu Tiêu trả lương cho Bành Vũ trước tết, còn lấy hai cân thịt cho cậu ấy mang vê.

"Chị, buổi chiều chị có thời gian không?”

"Chị có, sao vậy?" Cô hỏi.

"Hôm qua em từ công trường về, nghe người ta nói phố Tiền có một cái viện cần bán, em quen chủ nhà, chiều nay chị có muốn đi xem không?"

Ngày hôm sau sau khi ăn cơm ở nhà họ Đường, cô đã nói với Bành Vũ chuyện muốn mua nhà, nhờ cậu ấy tìm hiểu hộ, không ngờ cậu ấy lại hành động nhanh như vậy.

"Được, chiều nay đến tìm chị, chị đi xem."

"Vâng, em ăn cơm xong rồi qua tìm chị."

"Cảm ơn chị." Bành Vũ lắc lắc phong bì trong tay, chuẩn bị đi về.

"Nó là một đứa trẻ ngoan." Cha Tống nhìn bóng lưng Bành Vũ cười nói.

"Đúng vậy ạ." Đường Tiêu Tiêu đồng ý, hai viện đằng sau của tứ hợp viện cho thuê, Bành Vũ cũng giúp giới thiệu hai người người thuê.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 228


Buổi chiều, Đường Tiêu Tiêu giao con cho cha mẹ chồng rồi theo Bành Vũ đến phố Tiền.

Phố Tiền là con phố kiểu mẫu của Kinh Thị cũ, hầu hết những người sống ở đây đều là hộ gia đình cũ, rất ít người bán nhà.

"Chủ nhân ngôi nhà này là bà Thịnh, con trai bà ấy đã đến Cảng Thành mấy năm trước, bây giờ không phải mở cửa rồi sao? Con trai bà ấy định đưa bà ấy qua đó dưỡng lão nên bán nhà." Dọc đường Bành Vũ giải thích cho cô.

Đường Tiêu Tiêu đi theo Bành Vũ đến nhà bà Thịnh, nhà của bà Thịnh là một cái viện có hai tâng, tâng một của viện có một khoảng sân.

Chưa kể, Đường Tiêu Tiêu khá thích bố cục của viện này, mang phong cách Giang Nam.

"Cô chính là chị gái mà thằng nhóc Bành nói muốn mua nhà đúng không?" Lúc này có một bà cụ trông rất đẹp lão từ trên tâng đi xuống, còn có một người đàn ông trung niên đang đỡ bà ấy.

"Vâng ạ, chào bà, cháu là Đường Tiêu Tiêu."

Bà Thịnh gật đầu nhìn cô: "Nếu cô nhìn trúng căn nhà này thì cứ ra giá đi."

"Dạ?" Đường Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn bà cụ, sau đó nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh bà.

"Chuyện là thế này." Người đàn ông xấu hổ cười: "Mấy năm trước tôi đến Cảng Thành, cô cũng biết lúc đó không thể liên lạc được, bây giờ cải cách mở cửa, tôi quay lại đón mẹ tôi qua đó dưỡng già, đã đặt vé ngày mai phải đi rồi."

"Căn nhà này chúng tôi đã rao bán một tháng rồi, mãi đến hôm qua Tiểu Vũ mới mang tin cô muốn mua cho chúng tôi. Bây giờ về một chuyến cũng không tiện, mẹ tôi cũng lớn tuổi rồi, nếu cô đồng ý mua, lát nữa chúng ta làm thủ tục luôn."

Bà Thịnh và con trai đều định bỏ hoang căn nhà này rồi, cuối cùng Đường Tiêu Tiêu xuất hiện, nên họ thực sự cũng không quan tâm giá cả lắm.

"Cháu thực sự rất thích căn nhà này, nhưng cháu cũng không biết nên trả bao nhiêu tiền thì hợp lý." Đường Tiêu Tiêu hơi bối rối.

Dù sao, hiện tại việc mua bán nhà cửa cũng không nhiều, rất khó nói ra một mức giá hợp lý, phần lớn là chủ nhà ra giá, người mua nhà xem có đáng hay không.

Cuối cùng, Đường Tiêu Tiêu mua căn nhà với giá một nghìn, bao gồm cả đồ đạc trong nhà, cả hai bên đều rất hài lòng.

Sau khi hoàn tất thủ tục, tối nay bà Thịnh và con trai sẽ ở lại thêm một đêm nữa nên ngày mai họ sẽ đưa chìa khóa cho cô.

"Nhà ở cuối ngõ kia có một thím cũng là vợ quân nhân giống như chị, nhưng chồng bà ấy đã hy sinh hơn mười năm trước rồi." Trên đường về, Bành Vũ kể cho Tang Tiêu Tiêu nghe.

"Họ có con không?” Cô hỏi.

Bành Vũ lắc đầu: "Nhưng thím Tạ có nhận nuôi mấy đứa nhỏ, đều là những đứa trẻ không khỏe mạnh."

Từ miệng Bành Vũ, Đường Tiêu Tiêu biết được hai vợ chồng thím Tạ vừa mới kết hôn không lâu thì chồng bà ấy phải đi biên giới, một năm sau thì có tin chồng bà ấy hy sinh.

Chồng bà là trẻ mồ côi, thím Tạ nhận tiền trợ cấp và làm công nhân ở trạm lương thực, có rất nhiều người có tình cảm với bà, nhưng bà vẫn không tái hôn.

Một ngày nọ, trên đường về thím Tạ thấy một bé gái, tìm rất lâu cũng không thấy cha mẹ cô bé nên thím Tạ ôm cô bé về nhà và nuôi nấng như con mình.

Cô bé từ từ lớn lên, thím Tạ phát hiện đứa trẻ này hơi ngốc, bà đưa đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện đứa trẻ bị chậm phát triển trí tuệ.

Thím Tạ không hề ghét bỏ và đưa đứa trẻ về nhà.

Rồi một ngày nọ, khi thím Tạ ra ngoài làm việc, thấy trước cửa có một chiếc giỏ, bên trong có một em bé sơ sinh đang ngủ, thím mở chăn quấn đứa bé ra thì phát hiện đứa bé bị mất một cánh tay.

Sau đó, bà ấy cứ vậy mà nhận nuôi tổng cộng sáu đứa trẻ, cho đến khi nhà nước thành lập viện phúc lợi trẻ em.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 229


Tuy nhiên, cũng vì đã có tình cảm với những đứa trẻ này nên thím Tạ không gửi chúng đến viện phúc lợi mà dựa vào đồng lương ít ỏi của mình và tiền trợ cấp của chồng để duy trì gia đình này.

Đường Tiêu Tiêu vô cùng xúc động khi nghe câu chuyện của thím Tạ, kiếp sau bà ấy đã cứu không ít trẻ mồ côi, trong đó cũng có những đứa trẻ trong viện phúc lợi xã hội.

Mỗi lần gặp những đứa trẻ này, không lần nào cô không xúc động, phần lớn những đứa trẻ sinh ra bị khuyết tật hoặc thiểu năng trí tuệ đều là những đứa trẻ mà thế hệ sau này gọi là hội chứng Down.

Đặc biệt là những ngày đầu mới lập nước, việc kết hôn cận huyết không được kiểm soát chặt chẽ như hiện nay, và kết hôn cận huyết ở nông thôn lại là chuyện bình thường, trẻ em khuyết tật, thiểu năng trí tuệ càng nhiều hơn.

Đường Tiêu Tiêu bảo Bành Vũ theo cô vê nhà một chuyến, rồi kêu cậu ấy đợi ở sân một lát.

Khi cô bước ra, trên tay cô cầm một chiếc giỏ, bên trong có ba cân thịt, vài cân mì trắng và ít bánh kẹo cô mới lấy ra từ không gian.

"Em giúp chị mang đến nhà thím Tạ nhé." Cô đưa giỏ cho Bành Vũ.

Mười mấy năm nuôi sáu đứa trẻ, chắc là tiền trợ cấp của của chồng thím Tạ đã hết từ lâu, những thứ này có thể giúp họ có một cái Tết vui hơn, ăn một bữa sủi cảo.

"Chị, em kể những chuyện này không phải để chị cứu tế họ, em chỉ muốn nói thím Tạ là người tốt thôi." Bành Vũ bối rối cầm đồ.

"Chị biết mà, nhà chị không thiếu những thứ này." Với trí thông minh của Bành Vũ, sao cậu ấy có thể không biết thu nhập của quán hoành thánh như thế nào.

"Vậy, vậy được rồi, em thay mặt bọn trẻ cảm ơn chị." Bành Vũ cúi đầu chào cô rồi cầm giỏ quay lại phố Tiền.

"Sao Úc Tử lại đến đây?" Thím Thẩm mời Bành Vũ vào nhưng anh không vào mà chỉ đưa giỏ cho thím Tạ.

"Đây là cái gì vậy? Không phải hôm qua cháu mang bánh bông lan cho bọn trẻ rồi sao?" Thím Thẩm không nhận, dù sao điều kiện nhà Bành Vũ cũng không tốt, cậu ấy còn có một người cha bị liệt và hai đứa em cần phải nuôi dưỡng.

Cách đây một năm, Bành Vũ biết được hoàn cảnh nhà thím Tạ, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ mang cho mấy đứa trẻ ít bánh ngọt, nhất là sau khi cậu ấy làm ở quán hoành thánh.

Chính vì hôm qua cậu ấy mang bánh bông lan đến đây cho bọn trẻ nên mới biết nhà bà Thịnh sắp bán nhà.

"Đây là chị Đường Tiêu Tiêu nhờ cháu mang đến. Chị ấy cũng là vợ quân nhân, là một người tốt." Bành Vũ đặt chiếc giỏ xuống đất rồi xoay người bỏ chạy.

Nếu cậu ấy nói thêm nữa, chắc chắn thím Tạ sẽ bảo cậu ấy mang đồ về.

Ngày hôm sau, Đường Tiêu Tiêu đến lấy chìa khóa nhà, vừa tiễn bà Thịnh và con trai đi, lúc đang khóa cửa thì nhìn thấy một thím đang mỉm cười nhìn cô.

"Cô có phải là chị Tiêu Tiêu mà Tiểu Vũ nhắc tới đúng không?" Người đến không ai khác chính là thím Tạ. Thim là thím Tạ?” Đường Tiêu Tiêu đoán.

"Là tôi, tôi chỉ muốn đích thân cảm ơn cô một tiếng và trả giỏ cho cô." Thím Tạ đưa giỏ cho cô.

Giỏ được phủ một tấm vải và khá nặng, cô mở giỏ ra xem, bên trong có ít bánh dày và một vài tấm giấy cắt màu đỏ.

"Bánh dày được làm từ gạo nếp do trạm lương thực phát mấy ngày trước, còn giấy cắt là do bọn trẻ cắt." Thím Tạ cười nói.

"Cảm ơn." Đường Tiêu Tiêu không từ chối, cô biết nếu cô từ chối thì thím Tạ và bọn trẻ sẽ rất buồn.

"Cháu có thể đi gặp bọn trẻ không?" Cô hỏi.

"Đương nhiên là được, nhưng cô không sợ sao? Bọn trẻ..." Thím Tạ nhìn cô.

"Cháu không sợ." Cô lắc đầu và đi theo thím Tạ về nhà.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 230


Đường Tiêu Tiêu theo thím Tạ về nhà, trong viện có một đứa trẻ hơn mười tuổi đang quét sân, nhưng cô cảm thấy đứa trẻ này không bình thường, thế hệ sau gọi đó là bệnh bại não.

Đứa trẻ cầm chổi quét sân rất khó khăn, mất rất lâu mới quét được được một đoạn nhưng cô bé vẫn không bỏ cuộc.

"Đây là đứa trẻ đầu tiên tôi nhận nuôi, Tiểu Hoa." Thím Tạ giới thiệu cho Đường Tiêu Tiêu.

"Tiểu Hoa." Thím Tạ gọi một tiếng, Tiểu Hoa mới quay đầu nhìn thím Tạ mỉm cười với bà, rồi lại tò mò nhìn Đường Tiêu Tiêu ở phía sau.

"Đây là chị gái hôm qua cho chúng ta thịt và kẹo." Thím Tạ cười nói với Tiểu Hoa.

"Cảm ơn - chị." Tiểu Hoa nói một tiếng cảm ơn với Đường Tiêu Tiêu, tay cầm cây chổi nhưng vẫn nhìn cô.

"Không có gì đâu." Cô cũng nhìn kỹ đứa trẻ, chỉ gật đầu sau đó đi theo thím Tạ vào nhà.

Trong nhà chính có ba đứa trẻ tâm mười tuổi đang ngồi trên ghế, một đứa còn bị trói bằng dây.

"Đứa nhỏ này tương đối nghiêm trọng, sợ nó lúc kích động sẽ làm tổn thương bản thân, nếu tôi không ở nhà thì phải trói nó lại." Thím Tạ giải thích.

Khi nhìn hai đứa trẻ còn lại, Đường Tiêu Tiêu thấy đôi chân của chúng không giống với tuổi, trông giống như chân của đứa trẻ bốn, năm tuổi nhưng lại mọc trên người đứa trẻ mười mấy tuổi.

Đây cũng là một loại hội chứng Down, và ba đứa trẻ này không chỉ có khuyết tật về cơ thể, mà còn bị bại não, nặng hơn Tiểu Hoa, chúng không nói được mà chỉ có thể biểu đạt cảm xúc của mình bằng cách lẩm bẩm và la hét.

Bên cạnh có hai cậu bé đang chăm sóc chúng, nhìn kỹ thì thấy cánh tay trái của hai cậu bé đều bị cụt.

Mặc dù kiếp trước cô đã từng thấy nhiều hoàn cảnh như vậy ở viện phúc lợi, nhưng khi gặp lại, lòng Đường Tiêu Tiêu vẫn không thể bình tĩnh được.

Nước mắt cô trực trào ra nhưng cô cố để chúng không chảy ra vì cô biết bọn trẻ không thích nhìn thấy những điều này.

Từ sân đến nhà trước đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, quần áo bọn trẻ mặc tuy đã bạc màu nhưng rất gọn gàng.

"Thím Tạ, thím là người tốt." Đường Tiêu nhìn dì Tạ.

Nếu không phải vì những đứa trẻ này, thím Tạ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Thím Tạ mỉm cười lắc đầu.

"Ban đầu tôi chỉ muốn nuôi một đứa cho có người bầu bạn, sau này càng nuôi càng nhiều. Bây giờ, chỉ mong sống lâu thêm một chút, sức khỏe tốt hơn một chút, không thì bọn trẻ sẽ phải vào viện phúc lợi."

Điều kiện của viện phúc lợi hiện tại không tốt như sau này, một chiếc giường tâng mười mấy đứa trẻ ngủ, có những đứa trẻ không thể tự chăm sóc bản thân chỉ có thể nằm trên giường mỗi ngày.

Một nhân viên chăm sóc phải chăm mười mấy đứa trẻ, những đứa trẻ này đều cần được cho ăn, còn những chuyện như vệ sinh cá nhân thường không được xử lý kịp thời.

Sau khi trở về nhà, Đường Tiêu Tiêu không thể ngồi yên, tâm trí cô chỉ nghĩ đến mấy đứa trẻ nhà thím Tạ, làm gì cũng không thể tập trung được.

Buổi chiều, cả nhà đang ngồi ở nhà chính nói chuyện, Tống Cảnh Chi nhìn cô vợ nhỏ đang cầm một nắm hạt dưa ngồi ngơ ngẩn, không nhịn được hỏi.

"Em sao thế? Trưa nay em cũng không ăn mấy."

"Anh nói xem, nếu em đưa tám trăm đồng nhà họ Lưu bồi thường cho thím Tạ, thím ấy có nhận không?" Trước đó cô đã quyết định sẽ quyên góp tám trăm đồng, cô cảm thấy đưa cho thím Tạ là tốt nhất.

"Mẹ đoán bà ấy sẽ không muốn." Mẹ Tống lên tiếng.

Nếu thím Tạ muốn nhận cứu tế thì bà ấy đã đến xin chính phủ trợ cấp rồi.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 231


"Anh nghĩ chúng ta có thể đổi tám trăm đồng này thành đồ vật, không cần phải đưa hết một lần, mỗi tháng mang ít đồ ăn đồ dùng đến, như vậy thím Tạ sẽ dễ nhận hơn." Tống Cảnh Chi suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Ừ, cách của Cảnh Chi cũng được." Cha Tống gật đầu đồng ý.

Đường Tiêu Tiêu cân nhắc một chút, cảm thấy cách của Tống Cảnh Chi cũng khá ổn.

Tối hôm đó, cô lấy từ trong không gian sáu bộ áo bông phù hợp cho bọn trẻ, quyết định sáng mai đem qua để bọn trẻ có quân áo mới mặc Tất.

Kết quả sáng hôm sau tuyết rơi lớn, Tống Cảnh Chi không cho cô ra ngoài, anh đẩy xe đạp mang quần áo tới.

Khi thím Tạ mở cửa, bà thấy Tống Cảnh Chi mặc quân phục, lập tức đoán ra thân phận của anh.

"Cậu là chồng của Tiểu Đường?"

"Đúng vậy, thím Tạ, đây là quần áo chúng cháu gửi cho bọn trẻ." Tống Cảnh Chỉ giải thích mục đích của mình.

Lúc đầu, thím Tạ nhất quyết không chịu nhận mãi cho đến khi Tống cảnh Chỉ nói thì bà mới nhận.

"Thím, chúng cháu chỉ muốn bọn trẻ vui vẻ thôi. Hôm nay là đêm giao thừa rồi."

Nghe vậy, thím Tạ quay đầu nhìn bọn trẻ trong nhà, mắt đỏ hoe gật đầu.

"Cảm ơn, cảm ơn hai người!"

Sau đó, Tống Cảnh Chi lấy quần áo trên xe ra, vì bên ngoài đang có tuyết rơi nên Đường Tiêu Tiêu đã bọc một lớp dày để tránh tuyết làm ướt quần áo.

Tống Cảnh Chi cũng không rời đi luôn, anh vào nhà xem bọn trẻ và đưa cho mỗi đứa một phong bao lì xì.

"Ơ, cậu làm gì thế? Tôi không nhận đâu." Thím Tạ nhanh chóng từ chối.

"Thím Tạ, như vậy mới có ý nghĩa." Anh vội vàng giải thích.

Quả thực, trong mỗi phong bao lì xì có một ít tiền, trong lòng anh biết nếu bỏ nhiều thím Tạ chắc chắn sẽ trả lại.

"Anh ơi, anh là quân nhân sao?" Một cậu bé bị cụt tay trái cam phong bao lì xì nhìn Tống Cảnh Chi với ánh mắt ngưỡng nộ.

"Đúng vậy, anh là lính cứu hỏa." Anh vừa cười vừa xoa đầu cậu bé.

"Em biết lính cứu hỏa là người cứu hỏa cứu nạn, anh là anh hùng." Cậu bé nhìn cánh tay mình, trong mắt hơi thất vọng.

"Đừng buồn, dù cơ thể em tàn tật, nhưng trái tim em còn nguyên vẹn thì chính em cũng là anh hùng." Anh kiên định nói với cậu bé.

Cậu bé muốn tự mình trở thành anh hùng, trở thành anh hùng của thím Tạ, trở thành anh hùng của các em trai và em gái.

Chiều hôm đó, thím Tạ và bọn trẻ dùng bột mì và thịt mà Đường Tiêu Tiêu gửi để làm sủi cảo, bọn trẻ cũng mặc quần áo mới mà Tống Cảnh Chi tặng, vui vẻ đón năm mới. Tại nhà của Đường Tiêu Tiêu, cha mẹ Đường và cả nhà Đường Mục đều đến tứ hợp viện, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Nhà của Đường Mục trong quân khu đã sắp xếp ổn rồi, mấy ngày nay anh vẫn ở nhà cha mẹ đẻ, dự định sau Tết sẽ chuyển đến đó.

Những người lớn tuổi chuẩn bị bao lì xì cho bọn trẻ, Bình Bình đưa bao lì xì cho mẹ ngay, nhưng An An thì chân chừ rất lâu.

Đường Tiêu Tiêu cũng không đòi, để cô bé cầm chơi một lúc, thấy chán thì vẫn đưa cho mẹ.

Xung quanh tứ hợp viện cũng rất náo nhiệt, trẻ con nhà nào cũng chơi pháo, Bình Bình và An An cũng muốn chơi.

"Con lại mua thêm một cái viện nữa à?" Mẹ Đường hỏi con gái.

"Vâng, con gái mẹ sắp làm bà chủ cho thuê nhà rồi, mẹ, nếu mẹ biết có nhà nào phù hợp mà bán thì nhớ nói cho con biết nhé."

Mẹ Đường là chủ nhiệm khu phố nên đương nhiên nắm rõ thông tin này.

"Được." Mẹ Đường gật đầu mỉm cười.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 232


Mùng tám tháng giêng, đã có người bắt đầu tới cửa thuê phòng, người tới là một cặp vợ chồng chuẩn bị đến Kinh Thị làm việc.

Kể từ khi cải cách mở cửa đến nay, có không ít thương nhân nước ngoài đến Trung Quốc mở nhà máy, cũng thu hút không ít thanh niên nông thôn đến thành phố làm việc.

"Hai người đã tìm được công việc rồi sao?" Đường Tiêu Tiêu hỏi.

Dù sao cô cũng là chủ nhà, vẫn hy vọng cho khách thuê dài hạn.

"Đúng vậy, hôm nay chúng tôi đi ứng tuyển, cho nên phải nhanh chóng tìm nhà."

Đường Tiêu Tiêu gật gật đầu, dẫn bọn họ đi xem phòng, hai vợ chồng rất nhanh đã quyết định.

Mùng sáu tiệm mì van thắn bắt đầu kinh doanh, buổi sáng Bành Vũ làm xong việc trong tiệm, buổi chiều đi dạo khu vực nhà máy gân đó, giúp Đường Tiêu Tiêu tìm khách trọ.

Hiện tại công trường còn chưa bắt đầu làm việc, mỗi lần cậu ấy tìm được một khách trọ, Đường Tiêu Tiêu sẽ cho cậu ấy hai đồng hoa hồng, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là khách thuê lâu dài.

Tài ăn nói của Bành Vũ rất giỏi, lại biết Đường Tiêu Tiêu yêu quý phòng ở, khách trọ mà cậu ấy tìm cho cô hầu như đều là những gia đình vào thành phố làm việc.

Khách trọ như vậy thường thuê thời gian dài, cũng giữ gìn nhà cửa hơn người độc thân, hơn nữa bình thường đều sẽ thuê hai phòng.

Không lâu sau, căn nhà đã được cho thuê.

"Tiên cho thuê phòng của em còn nhiều hơn tiền trợ cấp một tháng của anh nữa." Tống Cảnh Chi lật xem sổ sách của cô, trong lòng cảm thán một phen.

Lợi nhuận một tháng của tiệm van thắn tâm khoảng một ngàn rưỡi, hiện tại cô vợ nhỏ nhà anh chỉ dựa vào tiên thuê cũng kiếm được nhiều hơn anh.

"Nhưng anh vẫn là trụ cột của gia đình chúng ta." Đường Tiêu Tiêu mỉm cười vỗ vỗ vai anh.

Anh là người đàn ông đứng sau lưng em." Anh cười nói.

Hôm nay là ngày khai giảng lớp học mẫu giáo, từ sáng Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi đã đưa bọn nhỏ tới đó.

"Cha mẹ, có phải hai người không cần con và anh trai nữa không?" An An ôm cây đại thụ trước cửa lớp mẫu giáo, sống chết không chịu buông tay.

Đường Tiêu Tiêu chống nạnh nhìn cô bé, Tống Cảnh Chi lại lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, Bình Bình ở bên cạnh lôi kéo quần áo em gái, một nhà bốn người cứ thế giằng co ở cửa hơn mười phút.

Nửa tháng trước khi nói đến lớp học mẫu giáo với hai đứa nhỏ, An An còn rất phấn khởi đồng ý.

Thậm chí tối hôm qua, còn phấn khởi đến mức ngủ không yên, hận không thể lập tức đến lớp mẫu giáo.

Sáng sớm hôm nay, cô và Tống Cảnh Chi vừa nói tạm biệt với chúng, An An đã ôm thân cây không chịu đi vào, ngay cả anh em sinh đôi là Bình Bình cũng không có phản ứng kịp.

"Tống Tiêu Nhiễm, hôm qua không phải đã nói roi sao?" Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía An An.

"Có phải cha mẹ định bỏ bọn con lại lớp học mẫu giáo, rồi hai người quay về sinh em trai không?" An An làm bộ đáng thương nhìn cha mẹ trước mặt.

Dáng vẻ ấy làm cho Tống Cảnh Chi nhớ tới lúc cô vợ nhỏ của mình khóc lóc kể lể, không nhịn được mà nghiêng đầu bật cười.

Đường Tiêu Tiêu trừng mắt liếc anh một cái, sau đó ngồi xổm xuống nhìn con gái: "Tại sao con lại có ý nghĩ này?”

"Tối hôm qua nằm mơ thấy, cha mẹ có em trai cũng không cần con và anh nữa." Cô bé nac cụt.

"Em trai ở đâu ra, mẹ và cha chỉ có hai cục cưng là con và anh trai thôi." Cô đưa tay xoa xoa đầu đứa bé.

Lúc trước còn âm ï đòi em trai, bây giờ nằm mơ đã sợ hãi như vậy, đúng là trẻ con dễ thay đổi.

"Đúng đấy, em gái, chúng ta vào đi, không có em trai đâu." Bình Bình lấy khăn tay từ trong túi ra, đưa cho An An.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 233


An An không nhận, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn đến trước mặt anh trai, Bình Bình lập tức đưa tay lau nước mắt cho em gái.

"Phụt." Tống Cảnh Chi cười ra thành tiếng.

"Đúng là đã sinh ra cô bé nũng nịu giống hệt em, đây là nhờ công lao anh dạy dỗ đó nhé." Anh nói bên tai vợ mình.

Anh thương là thương vợ của anh, Bình Bình thương là thương em gái mình.

Lau sạch nước mắt, Bình Bình nắm tay An An: "Em gái, chúng ta vào thôi."

"Được." An An nhìn anh trai rồi gật gật đầu, để anh trai dắt mình vào lớp mẫu giáo, còn không quên quay đầu nói với Đường Tiêu Tiêu: "Mẹ, mẹ nhớ phải tới đón con nhé."

"Sẽ tới đón con, yên tâm đi." Cô vẫy vẫy tay với bọn nhỏ.

Nhìn bọn nhỏ vào lớp mẫu giáo, hai người mới xoay người đi.

"Anh đưa em đi chỗ mẹ nhé?" Tống Cảnh Chi đẩy xe đạp nhìn về phía cô vợ nhỏ.

Cô nhìn đồng hồ, thấy anh vẫn còn thời gian: "Được, anh đưa em qua đi."

Trụ sở chính phòng cháy chữa cháy đã bắt đầu đào tạo vào năm nay, năm ngoái đào tạo suốt một năm, bắt đầu từ Kinh Thị và những thành phố tỉnh lị khác, cả nước đã tăng cường tuyên truyên phòng cháy chữa cháy với người dân.

Cuối năm ngoái, Tống Cảnh Chi đề xuất cập nhật nâng cấp thiết bị phòng cháy chữa cháy trong hội nghị, cũng đã được xét duyệt.

Hôm nay Đường Tiêu Tiêu đi tìm mẹ Đường để xem nhà, ngày hôm qua mẹ Đường báo tin tức tới, nói khu phố bên kia có hai căn nhà muốn bán, nếu cô có ý định thì hôm nay đến văn phòng khu phố tìm bà ấy.

Tống Cảnh Chi đưa vợ đến văn phòng khu phố, sau khi chào hỏi mẹ vợ thì đi thẳng đến tổng cục.

Mẹ Đường nói với đồng nghiệp một tiếng, rồi dẫn Đường Tiêu Tiêu đi xem nhà.

"Bọn nhỏ đến lớp học mẫu giáo rồi?" Mẹ Đường hỏi.

"Vâng, đã đến rồi." Cô kể chuyện ở cửa lớp học mẫu giáo cho mẹ nghe, khiến mẹ Đường bật cười thành tiếng.

"Chị dâu của con có rồi." Mẹ Đường nhìn con gái: "Các con thật sự không muốn có thêm sao?"

Văn phòng khu phố báo tin, chính sách kế hoạch hóa gia đình sẽ lập tức được chứng thực, hiện tại không tranh thủ mang thai thì về sau có thể sẽ không cho mang thai. Nhất là người có thân phận như Đường Mục và Tống Cảnh Chi.

"Con rể của mẹ xót con." Đáy mắt của Đường Tiêu Tiêu hiện ý cười.

"Con đấy, da mặt thật dày."

Lúc mẹ con nói đùa với nhau thì đã đến căn nhà thứ nhất, nhà trông rất lớn, mặc dù căn nhà chỉ có một sân.

Ngoại trừ gian phòng chính, hai bên trái phải đều có ba gian phòng, ngược lại thích hợp với mục đích dùng để cho thuê của Đường Tiêu Tiêu.

Quan trọng nhất là giá cả cũng thích hợp, đương nhiên đối phương cũng nể tình cô là con gái của mẹ Đường, nên không nâng giá lên.

"Đơn vị của chồng tôi góp vốn xây nhà, chúng tôi muốn xây một căn nhưng tiền trong tay không đủ, cho nên mới bán căn nhà này đi." Nữ chủ nhà vừa cười vừa nói.

Thời đại này đã có đơn vị bắt đầu góp vốn xây nhà, bắt đầu từ lúc này đơn vị mới chậm rãi từ tập thể chuyển sang cá nhân.

"Vậy cô bán nhà rồi thì trong khoảng thời gian xây nhà định ở đâu?" Mẹ Đường hỏi.

"À, trước tiên chúng tôi sẽ đến nhà mẹ tôi ở một khoảng thời gian, chờ nhà xây xong lại chuyển đến, chủ yếu là việc góp vốn xây nhà không đợi người, không tranh thủ nộp tiền thì sẽ lập tức bị người khác chiếm suất." Người phụ nữ cười nói.

Giờ đây mọi người còn chưa biết nhà vườn lúc này, đợi đến đời sau sẽ tăng giá, cho nên so với nhà vườn, bọn họ càng thích mới xây nhà lầu hơn. Cho dù biết rõ không gian của nhà lầu sẽ nhỏ hơn nhà vườn.

Thương lượng giá cả xong, bọn rất nhanh bọn họ đã làm thủ tục sang tên.

Căn sân thứ hai và căn thứ nhất không khác nhau mấy, nên Đường Tiêu Tiêu cũng mua lại.

Mẹ Đường nhìn con gái mua hai căn nhà với vẻ mặt không đỏ tim không đập nhanh, thật sự không nhịn được mà hỏi.

"Con mua như vậy, trong tay có nhiều tiền lắm sao?"

"Có chứ." Cô gật đầu.

Đường Tiêu Tiêu nói cho mẹ Đường về tiệm van thắn và thu nhập hàng tháng của cô, cũng dặn rằng cô vẫn cần nhà vườn như thế này, nên bà ấy nhớ báo cho cô.

"Được được được." Biết con gái dựa vào tiên thuê nhà mà một tháng kiếm được không ít.

Hơn nữa tuy rằng nhà này cho thuê, nhưng vẫn là của con gái, thế là vội vàng đồng ý.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 234


Làm thủ tục với con gái xong, mẹ Đường cũng trở về văn phòng khu phố để làm việc.

Lúc Đường Tiêu Tiêu trở về tiệm vằn thắn, mẹ Tống đã trở về nghỉ ngơi, cha Tống và Bành Vũ thì đang thu dọn.

"Xong chuyện rồi chứ?" Cha Tống rót cho con dâu một ly nước nóng, cho chút đường đỏ.

"Vâng, làm xong rồi, mua cả hai căn nhà." Cô gật đầu.

Tuy rằng cha mẹ chồng chưa bao giờ hỏi đến chuyện của cô, nhưng mỗi lân cô đều sẽ chủ động nói ra.

"Có cần nội thất gì không? Đúng lúc buổi chiều không có việc gì, để cha làm cho." Đồ dùng trong phòng trọ phần lớn đều do cha Tống và Tống Cảnh Chi làm, trong phòng chính còn bày một số đồ dùng mà lúc rảnh rỗi họ làm.

"Thiếu mấy cái giường, phòng bên thì đủ cả rồi."

"Được." Cha Tống gật đầu, trong lòng tính toán buổi chiều sẽ làm thêm, để tránh lúc con dâu cần lại không đủ.

"Tiểu Vũ, sau bữa trưa em đến sân chính tìm chị, giúp chị mang vài thứ đến nhà thím Tạ nhé." Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía Bành Vũ nói.

Bắt đầu từ tháng trước, cô hay bảo Bành Vũ đưa vài thứ đến chỗ thím Tạ, mỗi lần số lượng đều không nhiều, nhưng phần lớn đều là vật phẩm mà bọn nhỏ nhất định sẽ cần.

"Được thôi, chị." Bành Vũ gật đầu lia lịa.

Sau bữa trưa, Bành Vũ tới sân chính như đã hẹn, Đường Tiêu Tiêu không có lập tức đưa đồ cho cậu ấy, mà rót cho cậu ấy chén nước, bảo cậu ấy tới phòng chính ngồi.

"Tiểu Vũ, lúc cậu làm công nhân thời vụ ở công trường, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?" Cô hỏi.

"Lúc ổn thì một buổi chiều có thể kiếm được còn đồng, lúc không ổn thì ba hào năm hào cũng có, làm sao vậy chị?”

"Chị có việc này, em có làm không?" Đường Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn cậu ấy.

"Em giúp chị thu tiền thuê, mỗi tháng chị cho em tám đồng, tìm khách thuê thì vẫn trả như cũ. Mặt khác, em lại giúp chị tìm những căn nhà muốn bán hoặc cho thuê, chị cũng sẽ cho em hoa hồng."

Hôm nay lúc sang tên với mẹ Đường, Đường Tiêu Tiêu đã nghĩ đến vấn đề này, hiện tại rất nhiều đơn vị đều đang xây nhà góp vốn, rất nhanh việc kinh doanh bất động sản sẽ phất lên, tình huống mua nhà bán nhà thuê nhà sẽ càng ngày càng nhiều.

Với số tiền trong tay cô, cô không thể nào mua hết tất cả những căn nhà ưng ý được, vậy sao cô không thành lập một phòng môi giới bất động sản, kiếm phí môi giới chứ?

Khách thuê hiện tại của cô phần lớn đều trả tiền thuê nhà theo tháng, khách thuê càng ngày càng nhiều, cô nào có sức lực để đi thu tiên thuê hàng tháng.

Thằng nhóc Bành Vũ này có tài ăn nói, lại biến luồn lách, nếu ở kiếp sau sẽ là người tiếp thị giỏi giang, để cậu ấy làm công việc này là quá thích hợp.

Bành Vũ cũng không có suy nghĩ nhiều, đã gật đầu đồng ý.

"Sáng nay chị mua hai căn nhà, em xem có người thuê nào muốn thuê không." Cô nói địa chỉ hai căn nhà cho cậu ay biết.

Lại viết vào sổ tất cả thời gian đến hạn nộp tiền thuê của khách trọ, để cho cậu ấy dựa theo thời gian này đi thu tiên thuê.

Cô còn tính toán, mở một văn phòng mặt tiền ở đối diện đường cái, coi như văn phòng môi giới bất động sản, không cần quá lớn, chỉ cân một phòng nhỏ là được.

Buổi chiều, đã đến giờ đón bọn nhỏ tan học, Đường Tiêu Tiêu ở cửa lớp mẫu giáo đón hai anh em song sinh, mà An An còn chưa muốn trở về.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đón chúng con sớm vậy? Con còn chưa chơi đủ mà."

"Các cục cưng, có phải lớp mẫu giáo rất vui không?" Cô cười v**t v* hai má bọn nhỏ.

"Vui lắm, ngày mai phải tới tiếp." An An gật đầu.

"Vậy Bình Bình thì sao?" Cô nhìn về phía con trai vẫn chưa nói gì.

"Phải tới." Bình Bình liên tục gật đầu.

Dọc đường đi, hai anh em chia sẻ với mẹ những chuyện thú vị trong lớp mẫu giáo.

Có dự định làm môi giới bất động sản, nên Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng hành động, trong bất động sản mà Bành Vũ tìm, vừa vặn có một căn nhà đối diện đường cái.

Đường Tiêu Tiêu tự mình mua căn nhà này, làm một cánh cửa nhỏ trong một gian phòng riêng đối diện với đường cái, dùng để làm văn phòng, những gian phòng khác thì có thể dùng để cho thuê.

Buổi sáng sau khi cô đưa bọn nhỏ đến lớp học mẫu giáo thì đi thẳng đến cửa tiệm, buổi chiều Bành Vũ ở bên ngoài tìm nguồn khách, cô thì ở trong tiệm trông coi.

Việc làm ăn của tiệm van thắn đã ổn định, mà việc làm ăn của văn phòng môi giới càng ngày càng tốt, cha Tống cảm thấy Bành Vũ ở lại tiệm vằn thắn đúng là lãng phí nhân tài.

Tính chuyện tuyển thêm người khác đến tiệm van thắn để giúp đỡ, cho Bành Vũ tập trung giúp đỡ con dâu kinh doanh văn phòng môi giới.

Cha Tống cũng không tìm ai khác, mà thuê cô vợ ở căn nhà kề trong sân thứ ba, là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi.

Chồng của cô ấy là công nhân kỹ thuật trong nhà máy gần đó, đứa nhỏ đi học ở trong thành phố, cô ấy đang muốn tìm một công việc thời vụ để làm, tiệm vằn thắn chỉ cần làm buổi sáng, vậy chẳng phải là rất thích hợp sao.

Sau khi Bành Vũ đến làm việc ở phòng môi giới toàn thời gian, còn cất công đến cửa hàng bách hóa mua hai bộ âu phục, lần đầu tiên Đường Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ mặc âu phục của cậu ấy, cũng giơ ngón tay cái lên.

"Giống như một người môi giới bất động sản."

"Đúng không chị? Em cũng cảm thấy như vậy." Cậu ấy mỉm cười sờ sờ mũi.

"Thấy chiếc xe đạp bên ngoài không? Cái đó cho em dùng đấy." Cô cười đưa chìa khóa cho cậu ấy.

Cậu ấy phải tìm khách trọ rồi lại phải tìm nhà, còn phải giúp giúp cô thu tiền thuê nhà nữa. Mỗi ngày đều phải chạy đi khắp nơi, ít nhiều Đường Tiêu Tiêu cũng thấy không đành lòng. Dù sao cũng chỉ là một chàng trai 18 tuổi, để cậu ấy chạy bộ bị thương thì cũng không tốt.

"Chị, không cân đâu, em đi bộ là được." Bành Vũ liên tục xua tay, cả nhà Đường Tiêu Tiêu đã giúp đỡ cậu ay rất nhiều rồi.

"Cũng không phải cho em, đây là tài sản trong văn phòng. Hơn nữa, một ngày em chạy được thêm mấy nhà, chẳng phải em có thể kiếm được nhiều tiền hơn sao." Cô cười nói với cậu ấy.

"Vậy em cảm ơn chi Bành Vũ nghe cô nói xong, không từ chối nữa nữa, chỉ âm thầm tính toán trong lòng là phải đi nhiều hơn để kiếm thêm nhà, để Đường Tiêu Tiêu kiếm được nhiều tiền hơn.

Bành Vũ tìm được nhà, nếu như là muốn cho thuê thì cô xem như cò nhà, từ đó thu phí môi giới hoặc là cô thuê lại trước, sau đó chia tiền thuê cho họ.

Nếu như là muốn bán, cô sẽ đánh giá trước, xem có đáng giá để mình mua hay không. Nếu không phải căn mà mình muốn, cô sẽ giúp đỡ để bán ra ngoài, kiếm được phí môi giới.

Mấy ngày nay, dựa vào văn phòng môi giới, cô đã kiếm được không ít tiền, hơn nữa mỗi ngày còn không chậm trễ việc đưa đón con.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 235: Hoàn


Ngày 19 tháng 6 năm 1982, trung ương Đảng quyết định thống nhất ba lực lượng là vũ trang, biên phòng và cứu hỏa hiện có trên cả nước đang thực hiện luật nghĩa vụ quân sự, kể cả bộ đội nội vệ do giải phóng quân tiếp nhận, để thành lập "Lực lượng cảnh sát vũ trang nhân dân Trung Quốc". Vào tháng 1 năm 1983. triển khai trên toàn quốc.

Lúc này, văn phòng môi giới của Đường Tiêu Tiêu đã mở mấy văn phòng chi nhánh ở nội thành Kinh Thị.

Bao gồm của Bành Vũ, Từ Trạch Minh và Từ Vĩ tốt nghiệp đại học Kinh Thị, cũng đã trở thành tiếp thị tinh anh của văn phòng môi giới.

Hà Tiểu Thiến và Tống Tiểu Lan cũng tốt nghiệp đại học, làm giáo viên nhân dân.

Hôm nay là cuối tuần, cũng là ngày Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi mang theo bọn nhỏ, đến viện phúc lợi xã hội.

Một năm trước, câu chuyện của thím Tạ đã được tòa soạn báo tuyên truyền ra ngoài, lúc này quốc gia cũng đang gia tăng cứu trợ và quản lý trẻ em mồ côi.

Trưởng khoa phúc lợi xã hội của cục dân chính, tìm tới thím Tạ, hy vọng bà ấy có thể đảm nhiệm chức viện trưởng viện phúc lợi nhi đồng.

Nhìn sáu đứa nhỏ bên cạnh, thím Tạ vui vẻ đồng ý.

Sau một năm quen nhau, Bình Bình và An An đã ở chung rất vui vẻ với bọn nhỏ trong viện phúc lợi, chúng còn mang đồ ăn vặt đến để chia sẻ cho các bạn nhỏ.

Thím Tạ thấy bọn họ tới, trên mặt mang theo ý cười.

Sau đó, Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi thay quần áo nhân viên xã hội, cùng bọn nhỏ chơi trò chơi.

Dưới ảnh hưởng của thím Tạ và Đường Tiêu Tiêu, Diêu Lệ và Lý Mẫn cũng thường xuyên tới chăm sóc bọn nhỏ, cùng bọn nhỏ chơi trò chơi.

"Hơn một năm nay, nhờ có mọi người, bọn nhỏ đã thay đổi rất nhiều."

Thím Tạ đi tới nói với Đường Tiêu Tiêu.

Một năm trước, khi bà ấy tiếp nhận viện phúc lợi, bọn nhỏ nhìn thấy người lạ đều sẽ bất an mà kêu to.

Nhưng từ sau khi nhóm Đường Tiêu Tiêu đến, bọn họ làm bạn để cho bọn nhỏ có thể mở lòng đối mặt với người xa lạ, nên bệnh tình không còn quá nghiêm trọng, còn có thể mỉm cười với người tới thăm bọn chúng.

"Lần này con mang cho bọn nhỏ ít quần áo và sách vở."

Đường Tiêu Tiêu cười nói.

Thím Tạ nhìn cô, vỗ vỗ tay cô, tỏ vẻ biết ơn.

Nhà nước có chính sách trợ cấp đối với viện phúc lợi, nhưng viện phúc lợi có quá nhiều trẻ em, nhất là quần áo, phần lớn đều là quyên tặng từ xã hội.

Tuy rằng thời đại này đã qua những năm tháng gian khổ, nhưng cùng lắm mọi người cũng chỉ có thể bảo đảm cho mình đủ ăn đủ mặc.

Cho nên những món quà này của Đường Tiêu Tiêu, đối với bọn nhỏ mà nói là rất hiếm có, thím Tạ cũng không có từ chối.

Năm 1994. năm thứ ba Tống Cảnh Chi giữ chức tư lệnh tổng cục phòng cháy chữa cháy của Kinh Thị, năm này cũng là lúc cặp song sinh tham gia kỳ thi đại học.

Lúc này Đường Mục nhậm chức quan chỉ huy đội đặc chiến, phụ trách tuyển chọn bộ đội đặc chủng toàn quốc.

Hôm nay chính là ngày tuyển chọn, anh ấy ở trong đám người thấy được một bóng dáng quen thuộc, người này đứng ở trong đội ngũ tuyển thẳng.

Không nằm ngoài suy đoán, người này đạt tất cả các chỉ tiêu, thậm chí là hạng nhất trong đợt tuyển chọn lần này. Cho đến khi cuộc tuyển chọn kết thúc, anh ấy mới gọi người ấy đến văn phòng.

"Thủ trưởng."

Người ấy chào theo nghi thức quân đội với anh, từ hôm nay trở đi cậu ấy chính là một thành viên của đội đặc chiến.

Bởi vì cha mẹ muốn cậu ấy tham gia kỳ thi đại học, cho nên từ lúc đăng ký đến khi được tuyển thẳng, cậu ấy cũng không nói với người nhà.

"Tống Đình Hiên, lá gan của cháu cũng lớn lắm, dám giấu cha mẹ tới tham gia cuộc tuyển chọn bộ đội đặc chủng, cháu bảo cậu biết nói sao với cha mẹ cháu đây?"

"Cậu, là cháu muốn tham gia, hơn nữa cháu đã được chọn rồi."

"Cháu thật là. Đường Mục đỡ trán, thằng nhóc này chẳng hề để lộ một chút tâm muốn đầu quân khi ở trước mặt người nhà.

"Cậu, nguyện vọng từ nhỏ của cháu chính là giống như cậu và cha cháu, trở thành quân nhân."

Ánh mắt Tống Đình Hiên kiên định nhìn về phía anh ấy.

Khi Đường Mục đưa Bình Bình mặc quân phục trở lại nhà họ Tống, chuẩn bị tiếp nhận lời phê bình của em gái và em rể thì hai vợ chồng bọn họ lại giống như đã sớm biết.

"Nếu đã lựa chọn thì không được phụ lòng bộ quân phục này, không được phụ lòng quốc gia và nhân dân."

Tống Cảnh Chi nhìn về phía con trai.

"Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."

Tống Đình Hiên thực hiện chào quân đội với cha.

Tống Cảnh Chi chào lại, sau đó vỗ vỗ bả vai cậu ấy:

"Con là niềm tự hào của cha."

"Cũng là niềm tự hào của mẹ."

Đường Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn về phía cậu ấy.

Thân là cha mẹ, sao có thể không đoán được suy nghĩ của con trẻ, cho nên ngay từ đầu cậu ấy báo danh tòng quân, hai vợ chồng đều đã biết rõ trong lòng, chỉ là không có vạch trần.

Sau khi vào đại học thì An An học ngành kinh tế ở đại học Kinh Thị, sau khi tốt nghiệp thì vào làm ở văn phòng môi giới.

Sau đó cô ấy không chỉ mở rộng môi giới bất động sản ra toàn quốc, còn tham gia phát triển bất động sản, đưa hoạt động kinh doanh ra cả nước.

Năm 2018. đội phòng cháy chữa cháy toàn quốc lại đón chào một chương mới, lính cứu hỏa tổ chức lễ trao cờ, tặng quân hàm và nghi thức thay đổi trang phục.

Thay đổi màu sắc từ "xanh ô liu" sang "xanh lửa", cái không thay đổi là quyết tâm trung thành, kỷ luật nghiêm minh với Đảng.

Quân lính cứu hỏa đã thay đổi thành chiến sĩ chỉ huy cứu hỏa, tên gọi thay đổi, nhưng không thay đổi được sứ mệnh hết lòng phục vụ nhân dân, bất chấp gian nguy.

Lúc này Tống Cảnh Chi đã về hưu cũng được đặc biệt mời đến, thay đồng phục lính cứu hỏa màu xanh lửa, tham gia nghi thức trao hàm lần này, dựa theo đẳng cấp, hàm trên vai của anh đã đổi thành kiểu dáng của tổng thanh tra.

Lúc từ tổng cục phòng cháy chữa cháy đi ra, Đường Tiêu Tiêu đang ở cửa chờ anh, giống như mấy năm nay, cô ở nhà chờ anh về nhà, trên mặt mang theo nụ cười.

Tuy rằng hiện giờ bọn họ đều đã già đi, anh tiến lên nắm lấy tay cô, nhéo nhéo mặt cô, giống như lúc bọn họ còn trẻ vậy.

Hai người sóng vai đi trên đường về nhà, mấy năm nay bọn họ vẫn ở trong tứ hợp viện, đây là căn nhà đầu tiên mang tên hai người bọn họ, là nhà của bọn họ.

"Vợ à, đời này em đã từ bỏ sự nghiệp để trông coi cái nhà này, cảm ơn em."

"Anh à, anh chính là sự nghiệp của em."

Dưới trời chiêu, hai ông bà già đầu tóc bạc trắng dựa sát vào nhau đi ở đầu đường, có lẽ tình yêu của bọn họ rất đỗi bình thường, nhưng lại khắc cốt ghi tâm.

Anh dùng cả đời để bảo vệ quốc gia, em dùng cả đời để bảo vệ anh. - Đường Tiêu Tiêu

Cơ thể bảy thước đã hứa với quốc gia, một lòng vì người. - Tống Cảnh Chi

[TRUYỆN HOÀN].
 
Back
Top Bottom