Ngôn Tình Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 20: Kết Nhóm Ăn Cơm 2


"Ba mươi đồng là đủ rồi, không cần đưa thêm nữa." Dù sao cũng không thể tiêu hết ba mươi đồng trong một tháng được.

"Mẹ, hiện tại tiền phụ cấp của con đã hơn một trăm đồng rồi, con có tiền mà."

"Đó cũng là số tiên con dùng mạng đổi lấy, con giữ lại cưới cho mẹ một cô con dâu càng sớm càng tốt là được."

"Mẹ, mẹ lại như vậy rồi."

"Như vậy, như vậy là sao. Con cũng đã hai mươi lăm tuổi, người khác ở tuổi này, con cái đã có thể đi mua nước tương được rồi..."

"Mẹ, mẹ, mẹ, con nhức đầu quá, con đi ngủ đây." Nói xong, Tống Cảnh Chi nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

"Con khiến mẹ tức chết đi được." Mẹ Tống trừng mắt nhìn anh, cầm ống nhổ đi ra ngoài.

Sau khi Đường Tiêu Tiêu trở về, cô lấy nửa cân kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng mua lúc sáng và hai cái hộp lớn từ trong không gian ra, tiếp đó gói đồ kỹ lại rồi đi đến nhà trưởng thôn.

Bây giờ mỗi ngày cô đều phải đi đưa canh cho Tống Cảnh Chị, lại còn phải thường xuyên chăm sóc cho anh nên cô cũng sẽ thường xuyên phải xuất hiện trước mặt anh, nếu không làm vậy thì làm sao có thể khiến cho anh tin tưởng cô được.

Vì thế, cô phải bàn bạc công việc với trưởng thôn để xem liệu có công việc nào dễ dàng hơn không, không có công điểm cũng được, dù sao cô cũng không sống dựa vào nó.

Cách bố trí sân ở phía nam cũng không khác là mấy, điểm khác biệt chính là phía sau có bao nhiêu gian phòng.

"Trưởng thôn có ở nhà không ạ?" Đường Tiêu Tiêu đứng ngoài cửa, gọi với vào trong nhà.

"Có, có." Trong gian phòng chính, giọng thím Ngô vang lên, người cũng đi ra.

"Ái chà, thanh niên trí thức Đường hả, cháu tìm trưởng thôn có việc gì không? Ông ấy đang ở nhà, cháu vào đi."

Cô đi theo thím Ngô vào gian nhà chính, Tống Kiến Quốc đang ngồi trên ghế uống trà và hút thuốc.

"Thanh niên trí thức Đường tới rồi, cháu có chuyện gì không? Bà mau đi pha trà đi."

"Thím, không cần đâu ạ, cháu nói xong sẽ đi ngay."

"Cháu có chuyện gì, mau nói đi." Tống Kiến Quốc cười nói.

"Trưởng thôn, chú biết cháu từ thôn trở về làng chủ yếu là để chăm sóc cho đồng chí Tống Cảnh Chi. Vì thế, cháu muốn hỏi xem cháu có thể làm một chút công việc đơn giản và dễ dàng hơn được không?"

Tống Kiến Quốc nhìn cô với vẻ hơi khó xử: "Cũng không phải là không thể nhưng thanh niên trí thức Đường, cháu phải biết rằng nếu như cháu không làm việc thì cháu sẽ không có công điểm, cũng sẽ không có lương thực."

"Không sao đâu trưởng thôn, cháu sẽ tự giải quyết việc này, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái tới trưởng thôn”

Nghe cô nói vậy, Tống Kiến Quốc mới yên tâm: "Được, vậy cháu có thể đi cắt cỏ heo. Mỗi gùi được hai điểm công điểm, mỗi ngày phải gánh ít nhất một gùi. Nhưng thanh niên trí thức Đường, đến lúc gặt lúa, cháu vẫn phải phụ giúp."

"Trưởng thôn, không có vấn đề gì, cháu cảm ơn ạ!" Đường Tiêu Tiêu đặt đồ lên bàn.

"Vậy cháu về trước đây, cháu cảm ơn chú." Cô lại cảm ơn lân nữa.

"Thanh niên trí thức Đường, cháu cầm thứ này về đi, chú không thể nhận được." Tống Kiến Quốc cũng không thấy thứ cô đặt xuống là gì, vội vàng từ chối.

Đường Tiêu Tiêu cũng không để ý đến lời từ chối của ông ấy, cô rời khỏi gian nhà chính, thím Ngô vội cầm đồ đuổi theo tới cửa.

"Thanh niên trí thức Đường, chúng ta không thể nhận được, cháu mau cầm về đi."

"Thím, thím đừng làm vậy, đợi một lúc nữa bị người khác nghe thấy sẽ không ổn đâu." Cô vội đẩy ra mấy cái rồi chạy đi thật nhanh.

"Thanh niên trí thức Đường này thật là." Thím Ngô cầm đồ bất lực nhìn Tống Kiến Quốc.

"Thôi bỏ đi, từ nay về sau, chúng ta chiếu cố con bé thêm một chút là được, dù sao con bé cũng tới đây vì Cảnh Chi."

Thím Ngô mở túi nhỏ ra, nhìn xem bên trong là thứ gì: "Cái này..."

Sáng nay, bà vừa nhìn thấy Đường Tiêu Tiêu mua kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng này xong, không ngờ con bé lại mang tới nhà bà ấy.

"Thuốc lá này."

"Chắc hẳn con bé mang từ nhà đến, hai hộp ngày hôm qua cũng là con bé mang tới." Tống Kiến Quốc nói, xem ra điều kiện gia đình nhà thanh niên trí thức Đường khá tốt.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 21


Khi Đường Tiêu Tiêu quay về điểm thanh niên trí thức, Vương Nhị Hi đang giặt quần áo, một chàng trai không phải là người của điểm thanh niên trí thức đứng bên cạnh cô ta.

Cô chỉ gật đầu chào hỏi với Vương Nhị Hi rồi đi về phòng của mình.

"Đó là thanh niên trí thức mới tới à? Lớn lên cũng xinh đẹp đấy." Ánh mắt Lưu Đại Bảo cứ dõi theo bóng dáng Đường Tiêu Tiêu.

"Thế nào? Nhìn trúng người ta à?" Vương Nhị Hỉ nhướng mày nhìn anh ta.

"Sao có thể, anh còn đang chờ cha mẹ em đồng ý gả em cho anh đây này."

Gia đình của Lưu Tiểu Bảo và gia đình Vương Nhị Hi kết bạn làm việc chung, Vương Nhị Hi không chỉ làm việc chung với gia đình Lưu Tiểu Bảo mà bình thường anh ta còn phụ giúp cô ta làm việc.

Lưu Tiểu Bảo luôn muốn yêu đương với Vương Nhị Hỉ, còn cô ta thì cứ viện cớ mặc dù bản thân cũng thích Lưu Tiểu Bảo nhưng cha mẹ không đồng ý để từ chối anh ta.

Thậm chí Vương Nhị Hi còn nói với Lưu Tiểu Bảo rằng cha mẹ mình là công nhân trong thành phố, chỉ cần anh ta đối xử tốt với mình, sau này khi cha mẹ cô ta đồng ý cho họ yêu nhau thì sẽ sắp xếp công việc trong thành phố cho anh ta.

Tuy rằng mẹ của Lưu Tiểu Bảo cảm thấy cách ăn mặc của Vương Nhị Hỉ không giống như con gái của gia đình khá giả, nhưng mà bà ấy đã sinh năm đứa con gái mới sinh được một cậu con trai, thế nên bà ấy xem anh ta như bảo bối, anh ta nói gì bà ấy cũng nghe.

"Vậy thì anh phải đối xử tốt với em, em chỉ nhờ anh giặt quần áo cho em mà anh cũng không chịu làm."

"Mẹ anh nói đàn ông không cần làm việc nhà."

"Anh nghe lời em hãy nghe lời mẹ anh hả?" Giọng nói của Vương Nhị trở nên vặn vẹo.

"Nghe em, nghe em hết, mạng anh cũng là của em, để anh giặt quần áo cho em."

Nghe bọn họ nói chuyện, Đường Tiêu Tiêu chưa kịp đóng cửa cảm thấy toàn thân sởn da gà, cô nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

Hiện tại là lúc thời tiết của tỉnh Hồ Nam nóng nhất trong năm, Đường Tiêu Tiêu đang ngôi trên giường chợt nhớ bản thân chưa mua chiếu, mà bây giờ cô cũng không thể lấy chiếu từ trong không gian hiện đại ra được.

Ở đời sâu, chiếu của tỉnh Hồ Nam là loại tốt nhất, không biết hôm nay Tống Cảnh Chi có nhà không, cô định chiều này sẽ hỏi thăm anh thử.

Cô nằm trên giường, lấy quạt hương bồ từ không gian ra quạt gió, không bao lâu đã ngủ mất.

Lúc thức dậy, Đường Tiêu Tiêu giơ tay xem giờ, khi phát hiện trên tay mình không có đồng hồ, cô mới sực nhớ lần trước bản thân té ngã ở Từ Sơn đồng hồ đã bị hỏng.

Đường Tiêu Tiêu lấy từ không gian ra một cái đồng hồ kiểu dáng đơn giản đeo vào tay, lúc này sắp bốn giờ rồi.

Sau khi rời giường, cô lấy một ít thịt ba chỉ trong không gian ra, chuẩn bị nấu canh thịt viên cho Tống Cảnh Chỉ ăn tối.

Tất cả thanh niên trí thức đều đi làm việc, lúc Đường Tiêu Tiêu đang chặt thịt trong nhà bếp, trước mặt bất ngờ xuất hiện một cây kẹo hồ lô ngào đường. "Nhanh ăn đi, nó sắp bị chảy rồi." Thì ra Hà Tiểu Thiến đã và.

"Chị mua thật à!" Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng cầm lấy.

"Chị đã hứa sẽ mua cho kẹo hồ lô ngào đường cho em mà." Cô ấy cười ngọt ngào nói: "À đúng rồi, chị thấy trước cửa phòng em có một chiếc xe đạp chở đầy củi."

"Em mua củi hả?" Hà Tiểu Thiến hỏi.

"Dạ, em mua củi của bác Thôi ở đầu thôn." Cô cắn một ngụm hồ lô ngào đường rồi nói: "Tuy rằng đường hơi chảy nhưng mùi vị không bị ảnh hưởng."

"Lát nữa chị cũng mua ít củi”

"Ớt cay và rau củ còn lại này em cho chị hết đó, lát nữa em sẽ phần cho chị một ít canh thịt viên, chị nấu thêm cơm là có thể ăn cơm chiều rồi."

"Còn em thì sao?"

"Từ đây về sau em sẽ làm việc chung với nhà họ Tống." Cô cười nói.

"Tống Cảnh Chi trông thế nào, có đẹp trai không?" Hà Tiểu Thiến tò mò hỏi.

"Ừm..." Đường Tiêu Tiêu nhớ lại dáng vẻ của Tống Cảnh Chỉ: "Cũng khá đẹp trai." Cô mỉm cười.

"Ái chà, con bé này!" Hai cô gái cùng cười đùa.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 22


Đường Tiêu Tiêu tiếp tục chặt thịt, sau khi Hà Tiểu Thiến đi mua củi về thì giúp cô nhóm lửa.

Thấy cô nấu nhiều canh thịt viên quá, Hà Tiểu Thiến tò mò hỏi: "Sao em nấu nhiều canh vậy?"

"Em đến nhà Tống Cảnh Chi ăn lương thực và thức ăn của nhà người ta, dù sao cũng không thể chỉ mang cạnh cho một mình anh ấy được. Huống chỉ, nếu muốn có được sự tin tưởng của Tống Cảnh Chi thì em phải tạo được mối quan hệ tốt với người nhà của anh ấy chứ."

"Cũng phải, cha mẹ anh ấy là người thế nào?" Hà Tiểu Thiến sợ cô chịu thiệt.

"Rất tốt, bọn họ rất chất phác." Kiếp trước Đường Tiêu Tiêu là một doanh nhân nên cô nhìn người rất chuẩn.

"Chị xúc gạo dùm em nhé, em nấu sắp xong rồi. Chị cứ dùng củi này để nấu cơm, đợi lát nữa bọn họ tan ca sẽ tiện tay mang hộp cơm về cho chị."

"Được."

Lúc Đường Tiêu Tiêu múc thịt viên cho Hà Tiểu Thiến, nói gì cô ấy cũng chỉ chịu lấy hai viên: "Em múc cho chị một ít canh là được, chị sẽ chan canh vào cơm ăn."

Hà Tiểu Thiến giúp Đường Tiêu Hành mang vơm để lên xe đạp, dùng dây thừng cố định lại rồi đặt hộp cơm chứa cạnh thịt viên vào rổ, treo phía trước tay lái.

"Không cần chị đi chung thật hả?”

"Không cần đâu, chị nhanh đi ăn cơm đi."

"Ừ, vậy tối nay chị nấu nước cho em."

"Được."

Thấy Đường Tiêu Tiêu đạp xe đi rồi, Hà Tiểu Thiến mới bưng hộp cơm quay về phòng.

Tại thời đại này, thịt viên thật sự là thứ tốt nhất, cô ấy thanh niên trí thức khác nhìn thấy sẽ gây ra phiền phức cho Đường Tiêu Tiêu.

"Tiêu Tiêu đến rồi à!" Lúc Đường Tiêu Tiêu đến nói, mẹ Tống đang ở nhà nấu cơm.

Bình thường phụ nữ trong thôn đều tan ca sớm hơn một chút để về nhà nấu cơm, mẹ Tống cũng không ngoại lệ, có điêu mẹ Tống luôn nấu cơm cho Tống Cảnh Chi trước.

“Thím, cháu mang lương thực tới."

Mẹ Tống nhanh tay giúp cô lấy đồ xuống, vừa thấy bên trong đều là gạo trắng, bà bật thốt: "Lương thực của cháu đều là gạo trắng ư, có ai kết nhóm lại dùng toàn gạo trắng thế này, hơn nữa cháu còn nấu thịt cho Cảnh Chi nhà thím ăn nữa. Lương thực này cháu mang về đi, cháu cứ tới nhà bọn ta ăn cơm là được rồi."

"Thím, cháu còn ăn thức ăn của nhà thím nữa mà, cháu chỉ góp mỗi gạo trắng thôi."

"Cháu... Mẹ Tống hơi khó xử.

"Cứ quyết định vậy đi, thím à, cháu đã nói với thôn trưởng rằng cháu sẽ cắt cỏ héo, dù sao cháu cũng không kiếm được bao nhiêu công điểm. Nếu không thì cháu chỉ mang lương thực tới một lần này thôi, sau này cháu sẽ không mang đến nữa."

"Vậy cũng được, sau này cháu không cần mang lương thực tới nữa." Bấy giờ mẹ Tống mới đồng ý nhận lương thực.

"Cơm của cháu và Cảnh Chi đã chuẩn bị xong rồi, hai đứa ăn trước đi, thím chờ chú về rồi ăn sau Mẹ Tống sợ có mình ăn cơm chung thì Đường Tiêu Tiêu sẽ không được tự nhiên, đồng thời bà cũng muốn tạo cơ hội cho hai người bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn.

"Dạ thím, hộp thức ăn này cho chú và thím ạ." Cô lấy ra một hộp cạnh thịt viên.

"Bọn thím không ăn đâu, hai đứa các cháu cứ ăn đi." Mẹ Tống không chịu lấy.

"Cháu nấu nhiều lắm, ăn không hết thì phí, thời tiết hôm nay cũng không để dành lại được."

"Thôi được, lần này thím nhận, nhưng lần sau đừng nấu nhiều như thế nữa, nấu đủ các cháu ăn là được."

"Dạ.

Đường Tiêu Tiêu đi vào phòng của Tống Cảnh Chi, cô kéo chiếc bàn nhỏ ra rồi đi theo mẹ Tống đồ ăn lên.

Tống Cảnh Chi im lặng quan sát Đường Tiêu Tiêu, xem cô đã hết giận hay chưa.

Hôm nay mẹ Tống nấu món cháo mồng tám tháng chạp ăn kèm thịt xông khói chưng, trứng gà xào và một tô canh mướp hương. Tuy món chính không phải là cơm te nhưng cũng là cơm khoai lang, phần cơm cũng nhiều hơn khoai.

Chờ mẹ Tống rời đi, cô ngồi xuống vị trí đối Tống Cảnh Chi và nhỏ giọng nói: "Có phải vì tôi đến ăn cơm chung nên mẹ anh với cố tình nấu thịt hay không? Không cần như vậy đâu, tôi ăn gì cũng được hết."

"Tôi có tiền trợ cấp."

"Tôi biết, nhưng tôi không cần ăn ngon, bình thường mọi người ăn gì thì tôi ăn đó là được, không cần phải làm thịt khô và cơm tẻ."

"Bình thường họ vẫn ăn như vậy." Tống Cảnh Chi cũng không nói dối, nhà họ Tống được xem là gia đình ăn ngon nhất trong thôn."

Sức khoẻ của cha Tống khá tốt nên luôn lấy trọn công điểm, hằng ngày mẹ Tống cũng lấy trọn phần công điểm trong hạn mức của phụ nữ, cộng thêm trước đây Tống Cảnh Chi luôn gửi hết tiền trở cấp của mình về nhà. Trong nhà họ có một khoản tiền tiết kiệm, hiện tại mỗi tháng Tống Cảnh Chi cũng nộp tiên dưỡng lão cho họ.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 23


"Được rồi." Nghe anh nói vậy, cô không nói thêm gì nữa. Cô mở hộp cơm mình mang tới ra, mùi thịt lập tức xộc vào mũi.

Tống Cảnh Chi nhíu mày nhìn hộp canh thịt viên và những viên thịt tròn vô bên trong.

"Cô đi chợ đen à?"

"Hả?" Cô vẫn đang cầm nắp hộp cơm trong tay.

"Sáng nay cô đã nấu xương ống và xương sườn, buổi chiều lại nấu thịt viên, cho dù cô có phiếu thì lượng thịt được mua cũng có hạn." Tống Cảnh Chi nhìn thẳng vào mắt cô.

"Thông minh, anh cũng rất khôn khéo. Xương sườn và xương ống để tới chiêu cũng không bán được, với thời tiết như hiện giờ thì cũng không thể bảo quản được. Tôi đã năn nỉ người bán hàng rằng trong nhà có người bị gãy chân, cần phải bồi bổ, thế nên người bán hàng đã bán cho tôi." Đường Tiêu Tiêu đặt nắp hộp cơm xuống.

Nghe hai chữ trọng nhà từ miệng cô, lỗ tai Tống Cảnh Chi đỏ ửng.

"Tỉnh Hồ Nam của các anh có chợ đen hả?" Cô gắp một viên thịt bỏ vào chén anh, tò mò hỏi.

"Không được đi." Giọng nói nghiêm khắc của Tống Cảnh Chi bất ngờ vang lên.

Đường Tiêu Tiêu nhìn anh, Tống Cảnh Chi khiến cô giật mình suýt làm rơi viên thịt.

Tống Cảnh Chỉ dời mắt, lỗ tai càng đỏ hơn: "Cô là con gái, đi tới chỗ đó quá nguy hiểm."

Anh lẹ tay gấp một viên thịt lên, muốn che giấu sự xấu hổ của mình.

"Không đi thì không khí, anh hùng dữ như thế làm gì?" Cô chớp mắt nhìn anh: "Tống Cảnh Chi, anh đang quan tâm tôi hả?"

"Khu." Tống Cảnh Chỉ vừa bỏ thịt viên vào miệng đã bị sặc vì lời nói của cô.

"Tôi chỉ nói một câu thôi mà, anh ổn chứ?" Đường Tiêu Tiêu định đứng dậy vỗ lưng cho anh.

Tống Cảnh Chi phát giác hành động của cô nên hơi né tránh: "Nam nữ khác biệt."

Đường Tiêu Tiêu đứng trước mép giường nhìn lỗ tai và gương mặt ửng hồng của anh, cô mỉm cười, cố ý bước tới thêm một bước: "Tống Cảnh Chi, anh là người cổ đại à? Tôi nghĩ chúng ta là bạn bè cùng trải qua hoạn nạn, không cần phải xa cách như vậy, anh nói đúng không?"

Đường Tiêu Tiêu ngồi xuống giường, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.

Tống Cảnh Chi nhìn cô, đúng lúc cô cũng nhìn về phía anh.

Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy sự chân thành và kiên trì trong mắt cô, Tống Cảnh Chi cảm thấy trong mắt cô có một tia sáng hấp dẫn sự chú ý của anh, như thể nếu anh ở gần cô thì sẽ có được ánh sáng, ngược lại sẽ rơi vào bóng tối.

"Ừ" Tống Cảnh Chi gật đầu rồi tiếp tục ăn cơm.

"Nếu tôi để ý đến lời bàn tán của mọi người thì đã không đến tỉnh Hồ Nam mà di tỉnh Hắc, bởi vì anh trai của tôi đang đi lính ở đó." Đường Tiêu Tiêu quyết định nói rõ ràng.

Nếu muốn nhận được sự tin tưởng của người khác thì bạn phải tin tưởng người ta trước, kiếp trước khi kinh doanh cô cũng làm như vậy. Nếu người khác đối xử chân thành với bạn thì chính bạn phải thể hiện sự chân thành của bản thân trước. Huống chi là Tống Cảnh Chi đã từng bất chấp tính mạng bản thân để cứu cô.

"Cô tới tỉnh Hắc có anh trai cô chăm sóc sẽ tốt hơn." Không hiểu tại sao khi nghe cô nhắc đến việc đi tỉnh Hắc, trái tim anh chợt nhảy căng thẳng, bàn tay cầm đũa cũng siết chặt.

"Cuộc sống của tôi ở đây cũng tốt lắm, chú trưởng thôn đã đồng ý để tôi đi cắt cỏ lợn, không cầm làm việc nặng, có lẽ việc này là nhờ ơn của anh đấy." Đường Tiêu Tiêu mỉm cười.

"Tống Cảnh Chi, chắc là trong lòng anh nghĩ bản thân là nhân viên chữa cháy, còn tôi chỉ là một trong số rất nhiều người anh từng cứu." Đường Tiêu Tiêu nhìn anh.

"Nhưng trong lòng tôi, anh là người duy nhất mà tôi có thể dựa vào khi ở trong đống phế tích. Chính lời nói của anh đã khiến tôi có thể kiên trì trong những lúc tôi muốn buông tay."

"Ăn cơm đi, không thôi đồ ăn sẽ nguội mất." Anh thấp giọng nói.

"Ừ" Đường Tiêu Tiêu cười ngọt ngào với anh, cô biết anh đã nghe lọt tai lời cô nói.

Tại phòng khách, cha Tống và mẹ Tống cũng bắt đầu ăn cơm.

"Canh thịt viên này là do thanh niên trí thức Tiểu Đường mang đến à?" Cha Tống hỏi.

"Phải, tôi đã nói không cần, nhưng cô gái này thật sự là một người tốt."
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 24


Nghe vậy, cha Tống gật đầu: "Vậy bà hãy nấu đồ ăn ngon một chút, đừng tiếc tiền."

"Tôi biết rồi, ông yên tâm. Haizz, ông nói xem con trai chúng ta và Tiêu Tiêu có duyên với nhau hay không?" Mẹ Tống hạ thấp giọng.

"Tôi không biết, điều kiện của thanh niên trí thức Tiểu Đường rất tốt, không phải là người mà gia đình chúng ta có thể với tới."

"Cũng đúng, thằng nhóc nhà mình ngốc như vậy, không nên khiến Tiêu Tiêu chịu uất ức."

Ăn cơm xong, Đường Tiêu Tiêu kéo một cái ghế dựa tới cạnh mép giường để ngồi tán gẫu với Tống Cảnh Chi, nài nỉ anh kể cho cô nghe chuyện của anh lúc làm việc trong đội cứu hoả.

"Cô về đi kẻo trễ." Tống Cảnh Chỉ quan sát sắc trời bên ngoài, màn đêm đang dần buông xuống.

"Được, ngày mai tôi lại đến." Cô đứng dậy, lúc nhìn thấy chiếc chiếu trên giường của anh cô mới sực nhớ mình vẫn chưa có chiếu.

"Loại chiếu này được sản xuất trong thôn hả?"

"Điểm thanh niên trí thức không có chiếu sao?" Tống Cảnh Chi nhìn cô, thấy Đường Tiêu Tiêu lắc đầu, vậy tối qua sao cô ngủ được?

"Mẹ ơi " Tống Cảnh Chỉ gọi với ra cửa.

"Sao thế?" Mẹ Tống đứng ngoài cửa trả lời: "Hai đứa cứ nói chuyện đi, gọi mẹ làm gì?"

"Trong nhà mình còn chiếu mới không? Nếu có thì mẹ lấy cho thanh niên trí thức Đường một tấm nhé."

"Có, để mẹ đi lấy." Thằng nhóc này nghĩ thông rồi?

"Bao nhiêu tiền để tôi trả lại." Nói xong, Đường Tiêu Tiêu nghiêng người lấy tiền trong túi xách.

"Hôm qua cô không nhận tiền của tôi." Tống Cảnh Chi nhắc nhở.

"Tiền bạc gì! Trúc được chặt từ sau núi, còn chiếu là do chú tự mình dệt, không cần tiền." Mẹ Tống đứng ở cửa, bà vừa ôm chiếu vừa nói.

"Để lên xe đạp đi." Cha Tống nhận lấy chiếc chiếu và cột vào xe cho cô.

"Vậy thì cảm ơn chú thím ạ." Đường Tiêu Tiêu cũng không phải người thích làm màu nên không hề từ chối.

"Tôi về nhé." Cô chào Tống Cảnh Chi rồi ra khỏi phòng.

"Thím ơi, buổi sáng cháu không ăn cơm ở đây, thím không cần nấu phần cháu ạ."

"Vậy buổi sáng cháu ăn gì? Lương thực của cháu đều ở nhà thím hết rồi." Mẹ Tống nhờ cha Tống đi lấy lương thực.

"Không cần lấy lương thực đâu chú, cháu không có thói quen ăn sáng bằng cơm, cháu đã mua mì sợi, buổi sáng cháu sẽ ăn mì."

"Để thím lấy trứng gà cho cháu." Mẹ Tống lại muốn đi lấy trứng gà.

"Thím, trứng gà cháu cũng mua rồi, cháu về đây." Nói xong, Đường Tiêu Tiêu nhanh chân đạp xe rời đi.

Mẹ Tống nhiệt tình quá làm cô hơi ngại.

Tống Cảnh Chi ngồi trên giường làng nghề động tĩnh bên ngoài, anh vô thức mỉm cười. Nhớ lại tình huống lúc anh và Đường Tiêu Tiêu bị vùi lấp dưới đống đổ nát, Tống Cảnh Chi cảm giác được cô rất sợ hãi, cô đã gọi anh là anh trai, giọng nói đó rất mềm mỏng.

Tống Cảnh Chi cứ nghĩ cô là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng không ngờ Đường Tiêu Tiêu lại là một cô gái rực rỡ như ánh mặt trời.

"Cha ơi." Anh hướng ra cửa gọi một tiếng.

"Ơi, tới ngày." Cha Tống cho rằng anh muốn đi vệ sinh nên vội vã chạy vào phòng.

"Cha làm cho con một chiếc xe đẩy nhé."

"Hả, không phải con nói không muốn sao?" Trước đây cha Tống đã muốn làm cho anh một chiếc xe đẩy, nhưng anh lại nói làm xong cũng không dùng bao lâu, không cần làm.

"Khụ, bây giờ ngày nào cũng phải ngồi trên giường nên con muốn di dạo trong sân."

"Vậy được, cha đi tìm hai cái bánh xe rồi làm cho con."

"Cảm ơn cha."

"Con có thấy chân mình tốt hơn chút nào không, còn đau không?" Cha Tống hỏi.

"Hơi đau nhưng vẫn chịu được."

Khi căn nhà sụp xuống, anh đã dùng cơ thể mình bảo vệ Đường Tiêu Tiêu nên chân bị đè ở dưới. Bác sĩ nói xương chân đã được nối lại nhưng phải nằm trên giường ba tháng mới có thể hồi phục, sau đó anh còn phải tập vật lý trị liệu.

Bởi vậy Tống Cảnh Chi mới quyết định vê quê tĩnh dưỡng, hiện giờ tình trạng ở khu vực bị thiên tai rất nghiêm trọng, nếu anh ở lại thì trong đội phải cử người chăm sóc anh.

Tuy rằng anh về quê sẽ khiến cha mẹ vất vả nhưng bình thường anh rất ít có thời gian ở bên cạnh cha mẹ, đây cũng là dịp để anh ở cạnh cha mẹ nhiều hơn.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 25: Lần Đầu Đi Chợ Đen 1


Sau khi Đường Tiêu Tiêu trở về, trước tiên cô ủi chiếu một chút rồi mang ra ngoài phơi khô.

Cô tắm xong, vừa mới vào phòng, Hà Tiểu Thiến cũng theo vào, vẻ mặt không vui lắm.

"Sao vậy chị?" Cô vừa lau tóc vừa hỏi.

Hà Tiểu Thiến cầm chiếc khăn trong tay cô, giúp cô lau tóc, nói: "Cái tên Tào Huy đó thật đáng ghét, anh ta cứ lảng vảng quanh cửa sổ nhà chúng ta."

"Cẩn thận một chút, ngày thường đừng ở một mình với anh ta." Đường Tiêu Tiêu liếc nhìn cửa sổ, mặc dù cửa sổ lúc này không xuyên thấu lắm, nhưng chỉ cần muốn nhìn, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy.

Cô võ nhẹ tay Hà Tiểu Thiến, ra hiệu cho cô ấy dừng lại.

Sau đó bước đến tủ quần áo, từ trong tủ lấy ra hai mảnh vải rèm cửa sổ, đưa một mảnh cho Hà Tiểu Thiến.

"Mẹ em mang cái này đến cho em, lát nữa chị qua treo nhé."

"Những tấm rèm này đẹp thật, giá bao nhiêu vậy? Chị trả tiền cho em." Rèm có nhiều màu sắc và hoa văn khác nhau, đó là màu mà các cô ở độ tuổi này thích.

"Sao động gì chị cũng tính tiền thế? Hôm nay em còn chưa trả tiền kẹo hồ lô cho chị đấy."

"Hôm nay chị cũng ăn thịt viên của em rồi, nói đi, bao nhiêu tiền." Hà Tiểu Thiến đẩy cô: "Không lấy tiền chị sẽ không đi."

"Ba đồng." Cô tùy tiện nói một cái giá.

"Em không lừa chị chứ, sao rẻ vậy được? Còn phiếu vải nữa."

"Cái này là làm bằng vải vụn của xã cung ứng, không cần phiếu, mẹ em có người quen ở xã cung ứng." Cô cười nói.

"Chị đi lấy tiền trước rồi sẽ giúp em sấy tóc." Trí nhớ Hà Tiểu Thiến không tốt, cô ấy sợ một lúc sau lại quên.

Đợi đến khi quay lại, cô ấy đưa tiên cho Đường Tiêu Tiêu rồi bắt đầu giúp cô lau tóc.

"Đúng rồi, ngày mai khi nào em thức dậy? Chị làm bánh trứng cho em. Hôm nay chị có mua trứng gà và bột mì.”

"Em dậy sớm lắm, chị tự ăn đi, em không ăn đâu, em muốn đi chợ xem có cá gì mua không." Hồ Nam gần khu vực hồ nên chắc là mua cá không khó, cô cũng muốn xem có chợ đen mà Tống Cảnh Chi nói hay không.

"Được rồi, hôm khác chị sẽ làm cho em."

"Đúng rồi, hôm nay em đã nói với trưởng thôn là em chỉ cắt cỏ cho lợn ăn, ngoại trừ việc đồng áng quan trọng em sẽ không ra đồng."

"Chị cũng không muốn ra đồng." Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Hà Tiểu Thiến như đưa đám: "Tiêu Tiêu, em nói xem tại sao trong nhà có hai người con thì một đứa phải xuống nông thôn chứ, những người có anh trai đi lính như chúng ta, số mệnh duy nhất là về quê."

Gia cảnh của Hà Tiểu Thiến cũng giống như Đường Tiêu Tiêu, đều là gia đình công nhân viên chức, điều kiện gia đình khá giả, chính vì có hai người con, anh trai lại tham gia quân ngũ nên mới đến lượt các cô phải về quê.

"Haizz." Đường Tiêu Tiêu thở dài, cô có lý do chính đáng, Hà Tiểu Thiến không có, cho nên cô ấy không thể đến gặp trưởng thôn đi cửa sau, như vậy sẽ bị người ta nói là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, tác phong như chủ nhà.

"Chị có thể làm được bao nhiêu thì làm, một ngày có thể kiếm được vài công điểm."

"Đúng vậy, nếu phải tự mình kiếm công điểm nuôi sống bản thân, không chừng chị sẽ chết đói mất” Nghĩ đến đây, Hà Tiểu Thiến liền cảm thấy dễ chịu hơn.

Kiếp trước Đường Tiêu Tiêu cũng làm ruộng để kiếm công điểm, cô không quen với công việc đồng áng, công điểm kiếm được trong một ngày thậm chí còn không đủ để húp cháo.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 26: Lần Đầu Đi Chợ Đen 2


Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tiêu Tiêu đạp xe đi ra ngoài, trên đường đi cầm hai cái bánh bao trong không gian ăn sáng.

May mắn khi siêu thị mở cửa, còn một quầy bán bánh bao đang mở, như vậy tình cờ có thể lấy trộm.

Thực ra hôm nay cô ra ngoài sớm như vậy vì muốn khám phá chợ đen.

Cô không dám bán số lượng lớn nên quyết định mỗi lần bán một ít để tiết kiệm chút tiền.

Như vậy, khi cải cách mở cửa, gây dựng sự nghiệp, không cần cả đời phải chìa tay xin tiền cha mẹ nữa.

Dựa vào kỹ năng tự vệ mà cô đã học được ở kiếp trước, chỉ cân không bị đòn lớn nhắm tới thì cô sẽ trốn thoát dễ dàng, hơn nữa cô vẫn còn không gian, nếu thật sự không ổn thì cô lập tức trốn trong không gian.

Theo những gì cô nghe người ta nói ở kiếp trước, chợ đen thường ở gần nhà ga hoặc bệnh viện.

Cô định đến gần bệnh viện thử vận may, dù sao gần bệnh viện bán gì cũng cao giá hơn.

Cô tìm một góc vắng người, bước vào không gian, thay đổi quần áo, cải trang một chút, khi bước ra là một cô gái nông thôn dáng vẻ bình thường.

Cô đi một vòng quanh bệnh viện, cuối cùng nhìn thấy một con hẻm có nhiều người qua lại, cô nhét một mảnh vải bên ngoài giỏ rồi bước vào.

"Mua hay bán?" Vừa đi tới ngõ nhỏ đã bị một thanh niên chặn lại.

"Bán."

"Hai hào."

Cô đưa cho thanh niên hai hào, thanh niên thu tiên, phất tay bảo cô vào.

Đi vào ngõ, cô thấy nhiều người bán hàng đặt giỏ dưới đất.

Đường Tiêu Tiêu cũng đặt giỏ xuống đất, thả hai con gà vào trong giỏ.

Gà vừa mới bỏ vào, một người đàn ông trung niên đi ngang qua cô, nghe thấy tiếng gà gáy liền nhìn cô.

"Cô có bán gà không?”

"Có, ông muốn mua không?" Cô gật đầu: "Lén nuôi ở trên núi." Những ngày này, dù gà được nuôi ở nông thôn đều có số định mức.

"Bao nhiêu một con?”

"Năm đồng."

"Cho tôi một con."

Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng trói chân gà đưa cho ông ấy, người đàn ông trung niên đưa cho cô năm đồng.

Ngay sau khi người đàn ông trung niên vừa rời đi, một người phụ nữ khác đi đến mua một con gà khác.

Cô xách giỏ lên, đi thêm một đoạn vào ngõ, cô cho vào giỏ hai lon sữa bột và hai mươi quả trứng, rồi mở một góc vải trên giỏ.

Chẳng bao lâu sau, sữa bột được bán với giá tám đồng một lon, trứng được bán với giá một hào hai Ở chợ đen bán thứ gì cũng không cần phiếu. Sau khi kiếm được hai tám đồng bốn hào, trừ hai hào ở cổng, vẫn còn hai tám đồng hai hào, Đường Tiêu Tiêu đã rất hài lòng, dù sao thì vật phẩm trong không gian đều có thể được tái tạo, cô xem như là buôn bán không cần vốn.

Sợ thu hút sự chú ý của người khác, cô không dám bán nhiều, nên đi ra khỏi chợ đen.

Sau khi tiến vào không gian, khôi phục lại hình dáng ban đầu, cô tìm được một nơi bán cá địa phương, trong không gian của cô có thủy sản, chủ yếu là sợ Tống Cảnh Chi hỏi cô mua ở đâu, cô không trả lời được.

Sau khi xác nhận có bán cá, cô đạp xe trở vê thôn, đến cổng thôn, cô bỏ hai con cá lóc vào giỏ sau lưng.

Cô định nuôi một con cá lóc nên cô đạp xe thẳng đến nhà họ Tống.

Khi đến nhà họ Tống, vừa vặn nhìn thấy Tống Cảnh Chi đang ngôi trên xe lăn tắm nắng trong sân.

"..." Kiếp trước biết không thể đi mới làm xe lăn mà nhỉ?

Thật ra Tống Cảnh Chi đã nhìn thấy cô đạp xe tới từ lâu rồi, vì phải đạp xe nên hôm nay cô không mặc váy.

Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng và quần đen, giống như một nữ sinh trung học, tươi tắn, xinh đẹp.

"Anh làm cái này khi nào vậy?” Cô dừng xe, hỏi anh.

"Sáng nay cha tôi làm.”

"Cũng tốt, thà ra ngoài phơi nắng còn hơn là mỗi ngày đều ở trong phòng." Cô tìm một cái chậu, múc một ít nước giếng nuôi một con cá, con còn lại chuẩn bị làm thịt.

"Cô biết làm cá sao?" Tống Cảnh Chi nhìn cô, thấy cô mềm mại yếu đuối, chắc cô sẽ không dám làm.

"Sao anh không làm đi?" Cô nhìn anh, có ý gì vậy chứ? Xem thường người ta hả?

"Cô thấy bây giờ tôi như vậy có thể làm gì?"

"..." Quên đi, cô gái tốt không tranh cãi với đàn ông, không bắt nạt người tàn tật.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 27: Tôi Thấy Hôm Nay Anh Nói Hơi Nhiều 1


Thật ra Đường Tiêu Tiêu không biết làm cá, chủ yếu là vì cá trơn trượt, cô không thể cầm vững.

Cô cho tay vào giỏ, từ từ nhắm mắt lại, vừa bắt được con cá, nó đã rơi xuống đất, sau đó nảy lên vài lần trên mặt đất.

"Ôi trời ơi, mẹ ơi, Tống Cảnh Chi, Tống Cảnh Chi." Cô sợ đến mức lùi lại vài bước.

"Phì." Tống Cảnh Chi cười nói: "Gọi tôi với mẹ cô cũng vô dụng."

Cô quay đầu liếc mắt nhìn anh, sao cứ cảm thấy cái người Tống Cảnh Chi đang ngồi trên xe lăn này trông gợi đòn thế nhỉ?

Cô nhìn đống củi chất ở góc tường, bước tới nhặt một cây lớn lên.

"Cô đang làm gì vậy?”

"Anh đoán xem." Vừa nói cô vừa nhặt củi lên, vung mạnh vào con cá lóc lớn một cây, con cá lóc lớn bật dậy khỏi mặt đất khiến cô sợ hãi lùi lại.

"..." Tống Cảnh Chi cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

"Mày mà còn vùng được thì tao sẽ gọi mày là cá sắt." Cô vung gậy thêm hai lần nữa, thịt cá tan nát.

"Cái này còn có thể ăn được sao?" Anh nhìn con cá hơi thảm thương không nỡ nhìn trên mặt đất.

An được chứ, nhất định phải ăn được."

Cô nhặt con cá trên mặt đất lên, bỏ nội tạng và mang cá, rửa sạch và dội máu cá trên mặt đất.

Tống Cảnh Chi theo cô vào bếp, nhìn cô làm vảy cá, bỏ xương rồi bắt đầu chặt thịt cá.

"Con cá này đáng thương quá."

Đầu tiên bị đánh chết bằng một gậy, sau đó còn bị thêm hai gậy nữa, giờ lại bị lột da lóc xương, cuối cùng biến thành thịt băm.

Đường Tiêu Tiêu đi tới trước mặt anh, cúi đầu nhìn anh.

Cô đột nhiên đến gần, mùi hoa sơn chi thoang thoảng truyền tới khiến anh đỏ lỗ tai.

"Tống Cảnh Chị, tôi thấy hôm nay anh nói hơi nhiều."

"Có, có sao?" Anh quay mặt đi, ngượng ngùng đối mặt với cô.

"Đi giúp nhóm lửa đi." Cô đẩy anh đến bếp lò, anh nhìn cô không nhúc chích.

"Sao vậy? Anh bị thương ở chân chứ không phải tay."

"Ừ" Anh gật đầu và bắt đầu giúp nhóm lửa.

Anh nhìn cô đun nồi nước, sau đó rửa tay, nặn thịt cá thành từng viên rồi cho vào nồi.

"Cô có vẻ nấu ăn rất giỏi."

Món sườn kho với canh thịt viên hôm qua người bình thường cũng không làm như vậy. Còn món canh cá viên này, bây giờ chỉ cho cá vào nồi đun sôi với nước, có mùi tanh nông nặc.

"Thích ăn thì thích nấu thôi."

Cô nhìn vườn rau bên ngoài, hái hai quả dưa chuột và mười trái ớt xanh, gọt vỏ vài củ khoai lang rồi vo gạo. "Nhóm lửa nồi đằng kia đi, tôi sẽ nấu cơm khoai lang."

"ồ." Tống Cảnh Chi đáp lại, nhanh chóng nhóm lửa.

"Cô muốn nấu đồ ăn cho bố mẹ tôi luôn hả?" Có vẻ như phần cô nấu có hơi nhiều.

"Anh bớt nói nhảm đi, chẳng lẽ tôi chỉ nấu cơm cho chúng ta à? Có đúng không? Hơn nữa, bây giờ anh đã có thể cử động được rồi, tôi nghĩ anh không muốn ăn cơm ở trên giường đâu, chúng ta cùng nhau ăn một bữa náo nhiệt."

"Ừ-" Tống Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn cô, cô giống như một tia sáng, soi sáng cuộc đời anh.

Khi ở trong quân đội, cuộc sống của anh trừ huấn luyện chính là ra ngoài làm nhiệm vụ. Sau khi bị thương trở về nhà, anh chỉ có thể ngồi trên giường, bố mẹ anh ban ngày phải đi làm, chỉ có mấy cuốn sách bầu bạn với anh.

Canh cá viên đã chuẩn bị xong, Đường Tiêu Tiêu lấy ra bát, nhổ hai rễ hành lá ở vườn rau, rửa sạch, cắt thành từng đoạn rồi rắc lên trên.

Rửa sạch nồi lần nữa, rửa sạch ớt xanh và dưa chuột, thái ớt xanh trên thớt hai ba lần, cho dầu vào nồi rồi bắt đầu làm dưa chuột xào ớt xanh.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 28: Tôi Thấy Hôm Nay Anh Nói Hơi Nhiều 2


"Không biết nhà ai nấu ăn thơm như vậy, hóa ra là Tiêu Tiêu đang nấu cơm. Lúc này, mẹ Tống bước vào, tình cờ nhìn thấy Tống Cảnh Chi đang nhóm lửa trước bếp.

"Này, con nhà ai mà ngoan vậy, thế mà còn biết giúp nhóm lửa cơ đấy."

"Mẹ nói gì vậy chứ?" Tống Cảnh Chi liếc nhìn mẹ mình.

"Thím, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, chờ chú về là có thể ăn." Đường Tiêu Tiêu cười nói.

"Sao cháu lại làm cho chúng ta? Vất vả cho cháu rồi." Vẻ mặt mẹ Tống tươi cười.

"Đồng chí Tống giúp nhóm lửa, không vất va a Cô liếc nhìn Tống Cảnh Chi, khiến tai anh đỏ bừng.

Sau khi cha Tống trở về, liền bắt đầu ăn cơm, đây là lần đầu tiên bốn người ngồi ăn cùng một bàn.

"Món canh cá viên này ngon quá." Cha mẹ Tống khen tay nghề của Đường Tiêu Tiêu không dứt miệng.

"Sinh được con gái vẫn tốt hơn, Tiêu Tiêu, cha mẹ cháu thật hạnh phúc, nhìn cháu xem, cháu vừa tri kỷ, vừa nấu ăn ngon, không giống như thím và chú cháu. Ôi!" Mẹ Tống liếc nhìn Tống Cảnh Chỉ.

"Mẹ, mẹ khen thì khen, đừng giam đạp lên con."

"Hắc, mẹ nói sai sao? Con ngay cả..." con dâu cũng không tìm về cho mẹ.

An đi, ăn đi." Cha Tống sợ mẹ Tống nói sẽ khiến Đường Tiêu Tiêu chê cười nên nhanh chóng múc một miếng cá viên cho mẹ Tống.

"Thím ơi, đồng chí Tống rất tốt."

Mẹ Tống rất vui khi nghe Đường Tiêu Tiêu khen con trai mình: "Cháu thấy tốt là được."

"Mẹ. Mẹ đang nói cái gì vậy?

Vốn Tống Cảnh Chi cố gắng điềm nhiên trước mặt Đường Tiêu Tiêu, nhưng thật ra đã bị lời nói của mẹ Tống làm cho đỏ mặt.

Mẹ Tống lúc này mới nhận ra hình như mình nói sai: "Tiêu Tiêu, thím nói mà không cân nhắc, quen nói chuyện tùy tiện, cháu đừng để trong lòng, thím không có ý đó."

"Thím, không sao đâu, chúng ta ăn cơm đi." Đường Tiêu Tiêu cúi đầu gẩy cơm, gắp một quả ớt xào cắn một miếng.

Cái này suýt chút nữa tống cô đi, sao ớt Hồ Nam lại cay đến thế, nước mắt cô chảy ra.

Vừa rồi khi xào cô không nghĩ nó lại cay đến thế.

"Mẹ, nhanh đưa nước cho cô ay" Tống Cảnh Chi nhìn thấy phản ứng của cô đầu tiên.

"A, a. Mẹ Tống vội vàng đứng dậy.

"Mau, uống nước đi." Mẹ Tống đưa vại trà cho cô.

Một lúc sau, cô mới bình thường trở lại, nói: "Cháu không sao." Cô mỉm cười nhìn ba người đang chú ý tới động tác của cô.

"Không có việc gì là tốt rồi, đây là ớt địa phương của chúng ta, cay đến mức người miền Bắc các cháu ăn không quen." Lúc này, mẹ Tống mới yên tâm ngồi xuống, tiếp tục ăn.

"Dạ." Đường Tiêu Tiêu nhìn quả ớt còn lại trong bát, không biết nên làm thế nào, những ngày này không thể lãng phí đồ ăn." "Đưa cho tôi." Tống Cảnh Chi chìa bát ra.

“..... Như vậy được không?

"Không phải là không ăn được sao?" Anh lại duỗi mình ra.

"" Cô bỏ quả ớt vào bát của anh.

Cha Tống và mẹ Tống nhìn nhau, im lặng cúi đầu rồi bắt đầu ăn.

Ăn cơm xong, mẹ Tống rửa bát, giữa trưa nắng chói chang nên Đường Tiêu Tiêu đẩy Tống Cảnh Chi về phòng.

"Tôi đỡ anh lên giường nghỉ ngơi nha?"

"Không cần đỡ, tôi có thể tự mình làm được."

Sau đó, cô nhìn thấy anh đẩy xe lăn đến mép giường, dùng hai tay chống tay vịn lên giường.

Cô cảm khái trong lòng, quả nhiên là người tham gia quân ngũ nhiều năm, lực chống này thật kinh khủng!

"Cô có muốn quay về ngủ một chút không?" Anh hỏi.

Đường Tiêu Tiêu dời ghế đến bên giường nói: “Anh muốn đọc sách không, nếu không anh đọc cho tôi nghe đi." Giọng nói của Tống Cảnh Chi mang theo từ tính, đọc sách nhất định rất êm tai.

"Được." Anh gật đầu, cầm cuốn sách trên đầu giường lên, bắt đầu chậm rãi đọc.

Cô đặt tay lên mép giường, tựa đầu, lắng lặng nghe.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao kiếp trước lại có nhiều người thích diễn viên lồng tiếng như vậy, hóa ra nghe được giọng nói hay là một loại hưởng thụ.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 29


Nghe một hồi, Đường Tiêu Tiêu bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ mơ màng ap tới, không bao lâu sau cô đã ngủ gục ngay mép giường.

Đây cũng là lần đầu tiên cô ngủ bên ngoài như thế này kể từ khi sống lại tới nay, nhưng lại có cảm giác ngủ rất ngon. Là do mấy hôm nay cứ lo lắng cho chân của Tống Cảnh Chi, nên cô luôn ở trạng thái vô cùng áp lực.

Nhưng bây giờ, có thể là vì Tống Cảnh Chi đang ở ngay bên cạnh mà cô nằm mơ. Cô mơ thấy chân anh đã khỏe hẳn, còn đứng bên ruộng lúa nhìn cô cười.

Tống Cảnh Chi vẫn đang ngồi học thì nghe được động tĩnh bên này, nhìn sang thấy cô đã ngủ.

"Cảnh Chi..." Mẹ Tống vừa gọi vừa tính đi vào.

Tống Cảnh Chi vội vàng làm động tác "suyt" với mẹ anh, ngăn mẹ lên tiếng đánh thức Đường Tiêu Tiêu.

Mẹ Tống đi tới mép giường, đau lòng nhìn Đường Tiêu Tiêu, nhỏ giọng nói: "Con bé này, có lẽ mấy ngày nay đã không thể nào ngủ ngon."

"Mẹ, có chuyện gì không?”

"Không có gì, mẹ và cha con đi làm đây. Buổi chiều cha mẹ sẽ về sớm một chút để làm cơm, đừng để cho Tiêu Tiêu bận rộn."

"Vâng." Anh gật đầu.

Mẹ Tống và cha Tống đi làm việc. Tống Cảnh Chi biết, bây giờ điều đúng đắn nhất anh nên làm hẳn là kêu cô tỉnh lại, để cho cô trở về điểm thanh niên trí thức mà ngủ.

Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say sưa, còn hơi nở nụ cười, anh không đành lòng.

Lại còn thấy cô kê mặt lên tay nên đổ một lớp mồ hôi mỏng, anh cầm quạt lá bên cạnh lên nhẹ nhàng quạt cho cô.

Hôm sau là ngày làm việc đầu tiên của Đường Tiêu Tiêu và Hà Tiểu Thiến, hai người dậy từ rất sớm.

Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người đi theo Lưu Phượng Quyên tới sân phơi lúa. Mỗi ngày trước khi đi làm nông, mọi người phải đến sân phơi lúa để phân chia công việc.

Nhưng với người mà khi không phải thời điểm bận rộn chỉ cần làm việc cắt cỏ heo như Đường Tiêu Tiêu, thì hôm nay chủ yếu chỉ là tới nhận người.

"Đó chính là cô bé tới đây trả ơn Tống Cảnh Chi sao? Nhìn xinh xắn thật." Lúc này có mấy cô bác bắt đầu bàn tán.

"Đúng vậy, nhìn thì có vẻ yếu đuối, không ngờ lại có tấm lòng như thế, thật sự không tệ đâu."

"Đúng vậy đó, tốt tính thật. Người bình thường làm gì có ai chạy tới cái thôn xa xôi như chỗ chúng ta chỉ vì trả ơn đâu."

Hai ngày nay chính thím Ngô đã cổ động tuyên dương ở trong thôn, nói Đường Tiêu Tiêu là một cô gái tốt, biết báo đáp ân tình.

Ban đầu mọi người trong thôn bàn luận rất sôi nổi chuyện Tống Cảnh Chi bị thương trở về. Bây giờ Đường Tiêu Tiêu đến đây trả ơn, mọi người mới biết là vì anh cứu người mới bị thương.

Bây giờ mọi người đều đang truyền tai nhau chuyện Tống Cảnh Chi người tốt gặp may, Đường Tiêu Tiêu tri an bao dap.

Cũng không có ai nói lời ong tiếng ve gì ve chuyện hai ngày nay cô ra ra vào vào nhà họ Tống. Nếu có ai nhắc tới thì sẽ lập tức có người phản bác, người ta đang trả ơn, sao có thể có suy nghĩ xấu xa như vậy?

"Nhưng mà dáng vẻ cô ta cứ như con hồ ly tinh vậy, mọi người thử nhìn mấy đứa thanh niên trong thôn này đi, ánh mắt đứa nào đứa nấy cũng dán chặt lên người cô ta." Người đang nói chuyện chính là mẹ của Lưu Đại Bảo.

"Trần Phượng Nha kia, bà nói ai là hồ ly tinh đấy? Làm ơn giữ miệng mồm sạch sẽ chút đi." Mẹ Tống nghe bà ta nói Đường Tiêu Tiêu như vậy thì không vui.

"Tôi có nói bà à? Bà cứ xem con nhỏ đó như bảo bối vậy, bộ nó là con dâu nhà bà hả?" Bình thường Trân Phượng Nha cũng không thân thiết gì mấy với mẹ Tống.

Nhà ngoại của Trân Phượng Nha và mẹ Tống ở cùng một thôn, hai người gả đến thôn này gần như cùng một thời điểm. Thế nhưng Trần Phượng Nha lại mang thai trước nên vô cùng đắc ý, cảm thấy mình tốt đẹp hơn hẳn so với mẹ Tống.

Kết quả là bà ta sinh liên tiếp năm cô con gái, còn mẹ Tống vừa mang thai lần đầu đã sinh được Tống Cảnh Chi. Sau đó Trân Phượng Nha phải sinh được Lưu Tiểu Bảo thì chuyện này mới dừng lại.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 30


"Trân Phượng Nha, bà lại ầm ï cái gì đó? Cả thôn này cái họng bà là lớn nhất đấy." Ngay lúc này thím Ngô cũng đi tới bên cạnh mẹ Tống. Cả hai người là chị em bạn dâu, đã thân thiết với nhau từ khi còn trẻ.

Bởi vì mẹ chồng của hai người qua đời sớm, mẹ Tống chỉ có một mình Tống Cảnh Chi, còn thím Ngô lại có đến bốn đứa con, cho nên mẹ Tống lại giúp chị dâu là thím Ngô chăm lo cho bọn trẻ.

Khi đó cuộc sống khó khăn, mẹ Tống còn lấy cả phần lương thực ít ỏi trong nhà ra chia cho bọn trẻ nhà thím Ngô ăn, cho nên quan hệ hai nhà vẫn luôn rất tốt.

Tống Cảnh Chi vắng nhà quanh năm, bọn trẻ nhà thím Ngô cũng sẽ thường xuyên sang thăm cha Tống mẹ Tống, giúp chú thím làm nương hay trông nom nhà cửa.

Dù sao thím Ngô cũng là vợ của trưởng thôn. Có bà ấy lên tiếng, Trân Phượng Nha không dám nói thêm gì nữa.

Đường Tiêu Tiêu nghe được tiếng động bên này nên nhìn sang, mẹ Tống thấy cô bèn vẫy vẫy tay.

Cô lên tiếng chào hỏi Hà Tiểu Thiến và Lưu Phượng Quyên, sau đó đi về hướng mẹ Tống.

Mẹ Tống dắt tay cô, nói với những cô bác đứng chung quanh: "Sau này Tiêu Tiêu sẽ là con gái tôi, hễ ai mà nói con bé một câu nào không tốt thì chính là đang làm khó dễ với Triệu Thúy Nga tôi đấy."

"Thúy Nga, em yên tâm, nếu có ai dám bắt nạt thanh niên trí thức Tiểu Đường đây, chị sẽ là người đầu tiên không đồng ý." Thím Ngô mỉm cười nhìn Đường Tiêu Tiêu.

"Cháu cám ơn hai thím." Cô cười tươi, tiếp nhận tấm lòng của mọi người.

Trên đài, Tống Kiến Quốc đã phân công xong cho mọi người, ông liếc nhìn Đường Tiêu Tiêu trong đám người.

"Mọi người đều biết, thanh niên trí thức Đường đến thôn chúng ta là để trả ơn. Bởi vì ngày thường phải chăm sóc cho Cảnh Chi, cô ấy sẽ không có thời gian để làm nông. Cho nên trừ những thời điểm bận rộn, cô ấy sẽ chỉ làm việc cắt cỏ heo."

Bên dưới lập tức bàn tán âm ï, Tống Kiến Quốc khoát tay một cái.

"Mọi người cứ yên tâm, thanh niên trí thức Đường cam kết cắt được bao nhiêu cỏ thì chỉ nhận bấy nhiêu công điểm, sẽ không gây thêm một chút xíu phiền toái nào cho bà con trong thôn."

Ông ấy nói xong, những lời bàn tán phía dưới mới dừng lại, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc phân chia lương thực trong thôn thì sẽ không có ai thèm quan tâm cô kiếm được công phân hay không.

"Thanh niên trí thức Đường, chiều hôm qua hành lý và số tiền được chuyển cho cô đã đến nơi, lát nữa cô sang ủy ban thôn cầm về đi, cả thanh niên trí thức Hà nữa."

Vốn dĩ chuyện này có thể để nói riêng sau nhưng lý do Tống Kiến Quốc nói ra ngay trước mặt tất cả mọi người là vì muốn cho mọi người biết điều kiện gia đình của Đường Tiêu Tiêu rất tốt, chớ nhìn chằm chằm chuyện người ta không được nhiều công điểm.

Đường Tiêu Tiêu cũng nghĩ như vậy. Dẫu sao cô mới tới đã mua một chiếc xe đạp, lại thường xuyên sang nấu món thịt cho nhà Tống Cảnh Chi, trưởng thôn nói như vậy quả thật đã giảm bớt cho cô không ít phiền toái.

Còn về những người cứ để ý chuyện của cô mãi, cô còn không để vào mắt. Nếu dám lại gần kiếm chuyện thì phải hỏi thử quả đấm của cô đi. "Tiêu Tiêu, thím nói con nghe, sau núi có không ít đứa trẻ cũng đến cắt cỏ heo. Cháu nhớ để ý đi cùng bọn trẻ, nhất định không được đi sâu vào núi, có heo rừng đấy. Lát nữa cháu cứ theo Tiểu Lan đi lấy dụng cụ." Mẹ Tống kéo Đường Tiêu Tiêu lại, giới thiệu Tống Tiểu Lan cho cô biết.

"Chị Tiêu Tiêu." Tống Tiểu Lan là con gái út nhà Tống Kiến Quốc, là em gái họ của Tống Cảnh Chi. Cô ấy nhỏ hơn Đường Tiêu Tiêu mấy tháng, là người chấm công trong thôn.

"Được, Tiểu Lan, vậy sau này xin làm phiền em."

"Cháu cắt cỏ heo xong cứ về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần đi thành phố mua thức ăn, ở nhà có khô gà, thịt muối và cá khô, để buổi trưa thím về nhà nấu cơm." Mẹ Tống kéo tay Đường Tiêu Tiêu lại dặn dò.

"Vâng, cháu biết rồi thím."

Cho đến khi mấy cô bác thân thiết với mẹ Tống bắt đầu thúc giục, bà ấy mới buông tay Đường Tiêu Tiêu ra.

"Chị thấy em thật sự xem thanh niên trí thức Tiểu Đường này là con gái ruột rồi đó." Sau khi kéo mẹ Tống đi, thím Ngô nhỏ giọng chọc ghẹo.

"Tất nhiên, chị không biết đó thôi, con bé ngoan lắm, tốt hơn thằng nhóc thúi nhà em nhiều. Nói chuyện rất nhẹ nhàng, người cũng dịu dàng đáng yêu, thật sự rất tốt." Mẹ Tống cười nói.

Nếu như Đường Tiêu Tiêu nghe được mấy câu này, có lẽ cô sẽ "Ha hả, thím, chắc thím chưa thấy những lúc cháu không dịu dàng đâu đúng không?
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 31


Đường Tiêu Tiêu đi theo Tống Tiểu Lan lấy công cụ. Tống Tiểu Lan đưa cho cô một cái lưỡi hái mới rồi dẫn cô đi ghi danh.

"Chị Tiêu Tiêu, lưỡi hái này thì chị cứ giữ để làm, đến khi không còn việc trên ruộng nữa thì trả lại là được. Chị phải giữ gìn kỹ, nếu để mất cái này thì phải tự đền đó." Tống Tiểu Lan dặn dò.

"Được, chị biết rồi, cám ơn em Tiểu Lan." Cô biết Tống Tiểu Lan nể mặt mẹ Tống nên mới cho cô giữ lưỡi hái mới.

Đời trước bất kể ở chợ tỉnh Hắc hay là ở Từ Sơn, những thanh niên trí thức mới tới như bọn họ đều phải dùng công cụ cũ trước. Phải đợi đến khi làm việc trôi chảy rồi mới có tư cách được dùng đồ mới.

"Lát nữa chị cứ đi cắt một gùi cỏ heo, đưa đến cho em đến số lượng là được. Nếu chị chưa biết cỏ heo trông ra sao thì có con trai của anh hai em ở đó, nó tên tắt là Thạch Đầu, chị cứ nhờ thằng bé giúp." Tống Tiểu Lan cười nói.

"Được, chị có biết." Khi ở Từ Sơn và tỉnh Hắc, cô cũng từng đi cắt cỏ heo rồi.

Chào tạm biệt Tống Tiểu Lan, Đường Tiêu Tiêu cõng cái gùi đi về phía sau núi. Sau núi quả nhiên có rất nhiều đứa trẻ đang cắt cỏ heo, bọn trẻ cũng tò mò nhìn Đường Tiêu Tiêu, dẫu sao người trưởng thành ai cũng ngại công phân ít như vậy, nên chỉ có trẻ con mới làm cái này.

Lúc này, một đứa bé trai chừng bảy, tám tuổi từ dưới núi chạy tới: "Chị Đường, à không đúng, dì Đường."

Đường Tiêu Tiêu quay đầu nhìn cậu bé rồi bật cười: "Rốt cuộc em muốn gọi chị là chị Đường hay là dì Đường?"

"Chú họ của cháu cứ bảo phải gọi là dì Đường, nhưng rõ ràng dì là một chị đẹp mà." Đứa bé trai gãi gãi ÓI.

"Chú họ của em là ai?" Cô hỏi.

"Chú họ của cháu là Tống Cảnh Chi, cháu tên Tống Hoài Ân, tên ở nhà là Thạch Đầu."

"Thì ra cháu chính là Thạch Đầu." Cô cười cười sờ đầu Thạch Đầu.

"Dì Đường, chú họ nhờ cháu đưa cái này cho dì." Thạch Đầu lấy một đôi bao tay từ cái gùi ra đưa cho cô.

Đường Tiêu Tiêu nhận lấy cái bao tay, anh cũng tỉ mỉ thật.

"Anh ấy có nói gì với cháu không?" Cô ngồi xổm xuống hỏi cậu nhóc.

"Chú họ còn nói cháu phụ dì làm việc, chú sẽ thưởng kẹo cho cháu." Thạch Đầu móc từ trong túi ra một viên kẹo trái cây.

"Việc này cứ để dì làm, không cần cháu giúp đâu." Cô cười nói.

"À, nhưng vậy thì cháu sẽ không có kẹo." Thạch Đầu có chút tiếc nuối, nhưng cậu bé cảm thấy nếu như mình không giúp Đường Tiêu Tiêu làm việc thì nên trả lại cho chú họ viên kẹo này.

"Kẹo thì cháu cứ cầm đi, nếu chú họ đã cho cháu thì nó là của cháu rồi."

“Cháu được giữ thật không?”

"Dĩ nhiên." Đường Tiêu Tiêu nhìn quanh một chút, bốn phía có chừng mười mấy đứa trẻ, cô lấy trong túi ra khoảng chừng hai mươi viên kẹo sữa màu trắng to tròn. "Cháu giúp dì chia số kẹo này cho các bạn đi, mỗi người một viên, còn du lại thì cháu cứ để dành ăn." Cô đặt kẹo vào trong gùi của cậu bé.

"Được."

Đường Tiêu Tiêu cười một tiếng rồi lập tức đi cắt cỏ.

"Dì Đường cho chúng ta kẹo này, mọi người mau tới xếp hàng." Thạch Đầu hét một tiếng to, bọn trẻ cũng chạy tới xếp hàng.

Con nít trong thôn đều rất thật thà, chúng ăn kẹo của Đường Tiêu Tiêu cho xong thì đều cảm thấy phải giúp cô làm chút gì đó.

Có hai đứa bé chạy xuống núi, những đứa trẻ khác cũng bỏ cỏ heo vừa cắt được vào chiếc gùi trên lưng của cô.

"Ồ, các cháu." Đường Tiêu Tiêu nhìn cái gùi đã đầy của mình mà có chút dở khóc dở cười.

Cô chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà cái gùi đã đầy rồi.

"Dì Đường, dì mau đi nộp cỏ heo đi." Bọn trẻ thúc giục cô.

"Dì Đường, không phải dì cắt xong cỏ heo còn phải về chăm chú họ của cháu sao? Dì đi nhanh đi." Thạch Đầu đẩy đẩy cô.

"Vậy dì xuống núi đây, các cháu cẩn thận nhé."

"Tạm biệt dì Đường."

Cô quay đầu nhìn những đứa trẻ đáng yêu này, cảm thấy có chút cảm động.

Tống Tiểu Lan kinh ngạc nhìn Đường Tiêu Tiêu chỉ mới vừa lên núi: "Chị Tiêu Tiêu, chị làm vậy là quá nhanh rồi đó."

"Không phải chị làm nhanh đâu." Cô cười rồi kể hết những chuyện trên núi.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 32


"Mấy đứa nhỏ này cũng tốt bụng lắm, ngày nào bọn trẻ cũng gom thành nhóm hỗ trợ lẫn nhau. Tất cả mọi người cùng nhau lên núi, cùng nhau cắt đầy một cái gùi cỏ heo rồi lại cùng nhau xuống núi." Tống Tiểu Lan cười nói.

"Thì ra là như vậy." Cô lấy trong túi ra mấy viên kẹo đưa cho Tống Tiểu Lan.

"Em không ăn đâu, chị Tiêu Tiêu.”

"Cầm đi." Cô nhét kẹo vào trong tay Tống Tiểu Lan rồi chuẩn bị đi về.

Cô chuẩn bị đi đến ủy ban thôn để nhận hành lý và tiền, kết quả vừa đi ra cửa đã gặp phải hai đứa bé mới vừa rồi chạy xuống núi, trong tay chúng còn cầm một giỏ tôm đất to.

"Dì Đường, cái này cho dì. Không phải là đồ quá tốt, nhưng cái này là tự chúng cháu đặt lồng ở sông bắt được đó." Đứa bé lớn hơn nói.

"Vậy dì không thể nhận được." Đây là tôm do bọn trẻ cực khổ bắt, làm sao cô nhận được chứ.

"Dì Đường, có phải dì chê hay không? Mặc dù tôm này ăn không ngon lắm nhưng ít nhiều cũng có chút thịt." Bọn trẻ có vẻ khá hụt hãng.

Bình thường hai đứa nhỏ đi bắt tôm mang về, người nhà cũng rất chê bai. Loại tôm này nấu lên xong chỉ toàn là xác, chỉ có một chút thịt, lại còn mất công rửa sạch.

"..." Chê? Làm sao có thể, cả đời trước và hiện tại thì thứ này hoàn toàn là đồ tốt.

"Không phải, dì không ngại, dì rất thích ăn cái này." Đường Tiêu Tiêu lại lấy thêm kẹo từ trong túi ra: "Dì không thể bỗng dưng vô cớ mà nhận của hai cháu được, để dì đổi kẹo cho hai cháu nhé."

"Nhưng mới vừa rồi dì đã cho chúng cháu kẹo rồi mà."

"Hồi nấy là hồi nãy, giờ nếu hai cháu không nhận kẹo thì dì sẽ không thể nhận số tôm sông của hai cháu được đâu."

Hai đứa bé nhìn nhau một cái: “Được ạ."

Đường Tiêu Tiêu cười đưa kẹo cho bọn trẻ, sau đó vui vẻ xách tôm đi.

"Anh, chúng ta lại nhận kẹo của dì Đường rồi." Đứa bé trai nhỏ hơn nhìn anh mình.

"Sáng sớm ngày mai chúng ta đi cắt cỏ heo sớm một chút rồi giao cho dì Đường." Đứa bé lớn hơn sờ đầu em trai một cái.

"Được." Thằng bé gật đầu.

Đường Tiêu Tiêu bỏ túi lưới bỏ vào trong gùi, sau đó đến ủy ban thôn lấy đồ đạc và tiên cha mẹ gửi đến.

Số đồ đạc này chính là rương hành lý bằng trúc lần trước cô không mang theo, còn có một bọc đồ lặt vặt, chắc là thức ăn. Số tiền được gửi đến là năm mươi đồng tiền, còn có một phong thư đựng một ít phiếu.

Sau khi đem đồ về lại điểm thanh niên trí thức, cô lấy gia vị cần dùng để làm món tôm đất từ không gian ra, sau đó đi thẳng đến nhà họ Tống. Vì phải xử lý số tôm đất nên sẽ mất chút thời gian.

"Sao cô lại xách mấy thứ này về thế?" Tống Cảnh Chi nhìn tôm hùm đất trên tay cô, có chút chê bai.

"Thì sao? Cái này là do bọn trẻ cho tôi đấy, đồ tốt." "Nhưng thứ này ăn không ngon đâu, nếu như cô muốn ăn thịt thì sau nhà có không ít thịt đấy, cô cứ đi chọn."

"Anh im miệng, đi lấy một cái ghế xếp nhỏ tới đây giúp tôi." Đường Tiêu Tiêu bỏ tôm hùm đất vào trong chậu chứa nước, sau đó lấy bàn chải cùng kéo đã chuẩn bị trước đó ra.

Tống Cảnh Chi nhìn cô, sau đó không thể làm gì khác ngoài đẩy xe lăn đi lấy ghế xếp cho cô.

Ngồi lên chiếc ghế xếp anh vừa đem tới, cô vừa xử lý tôm đất vừa nhìn anh hỏi: "Tống Cảnh Chi, hôm nay anh nhờ Thạch Đầu đem bao tay tới cho tôi à?"

"Ừ”" Anh không có chối.

"Thế mà tôi không phát hiện ra nhỉ, anh thật biết quan tâm người khác."

Ánh mắt cô nhìn anh khiến anh cảm thấy hơi mất tự nhiên một chút, anh nghiêng đầu sang chỗ khác: "Sao cô lại vê sớm như vậy?"

"Căn bản là tôi không thể nào làm việc." Cô kể lại hết những chuyện trên núi và chuyện tôm cho anh một lần.

"Ở nhà có kẹo, bằng không sau này cô cứ lấy kẹo đi đổi cỏ heo với bọn trẻ đi."

Cô trừng mắt nhìn anh, người này đang quan tâm cô hả? Đúng không? Đúng không?
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 33


Tống Cảnh Chỉ bị cô nhìn đến mức tai ửng đỏ: "Cô cẩn thận..." Anh thấy một con tôm hùm đất sắp kẹp vào tay cô.

"Ây da, suýt chút nữa suýt chút nữa." Cô vội vàng thu tay về, chỉ chút nữa thôi là đã bị kẹp cho chảy máu.

"Để tôi làm." Vừa nói, anh vừa đẩy xe lăn lên trước rồi đưa tay lấy bàn chải cô đang cầm. Thế nhưng đụng phải tay cô, anh lại rụt trở về.

"..." Đến mức đó sao? Con gái như tôi còn không giống vậy.

Có người làm giúp, dĩ nhiên Đường Tiêu Tiêu cam tâm tình nguyện, cô đưa bàn chải cho Tống Cảnh Chỉ.

Sợ anh ngồi trên xe lăn quá cao, phải khom người thì không tiện, cô còn rất quan tâm mà dời chiếc bàn nhỏ từ gian nhà chính tới cho anh, sau đó tự cầm kéo bắt đầu cắt tôm đuôi.

Trưa hôm nay Đường Tiêu Tiêu làm món tôm đất cay tê, hoàn toàn chinh phục được khẩu vị của ba người nhà họ Tống. Ngay cả người không biết ăn cay như cô cũng ăn rất ngon lành.

Buổi trưa, cơm nước xong, cha Tống cầm vải thưa cùng thuốc vào phòng. Ông ấy thúc giục Tống Cảnh Chi vào nhà, thuốc này phải ba ngày đổi một lần, hôm nay đã đến hạn.

"Phải thay thuốc."

"Vâng." Ngay khi Tống Cảnh Chi tự đẩy xe lăn vào nhà, đã có thêm một người phía sau.

"Chú, hôm nay cứ để cháu thay thuốc đi, lúc ở khu tai nạn cháu cũng từng học một ít về y tế."

"Chậc..." Thế này không tốt lắm đâu, cha Tống nhìn về phía Tống Cảnh Chỉ.

"Tôi tới cũng là để chăm sóc anh mà, hơn nữa tôi cũng từng thay thuốc cho người khác ở khu tai nạn rồi." Đường Tiêu Tiêu đẩy anh vào phòng rồi nhận lấy vải thưa cùng thuốc từ tay cha Tống.

"Vậy, vậy các con cứ thay, cha đi ra ngoài trước." Cha Tống đi ra như chạy trốn.

Ra đến cửa phòng, ông ấy khẽ liếc nhìn con trai phía sau, có phải là nhà bọn họ sắp được làm đám cưới rồi hay không?

"Lên giường." Cô nhìn Tống Cảnh Chi đang đơ người ra một lúc lâu.

"Hay là để cho cha tôi làm đi, như vầy không thích hợp." Anh nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào cô.

"Có gì mà không thích hợp, anh bị thương ở chân chứ đâu phải chỗ tế nhị gì."

"Nhưng..."

"Đàn ông con trai mà sao cứ lằng nhằng mãi thế? Anh có phải đàn ông hay không?"

"Cô... Câu này đúng là có tác dụng! Tống Cảnh Chi chống hai cánh tay, dùng một chút lực là đã nhanh chóng lên được giường.

Quần ở thời đại này tương đối rộng rãi, có thể xắn lên từ phía dưới chứ không cần phải cởi.

Lúc ấy Tống Cảnh Chi ôm Đường Tiêu Tiêu ngã nhào xuống rồi bị thương, cho nên anh nằm sấp ở trên giường.

Đường Tiêu Tiêu cũng biết đại khái tại sao đời trước anh không khôi phục được. Là do đầu gối có những mạch máu và dây thần kinh quan trọng.

Nhìn qua thì băng vải trên đùi anh vòng từ giữa bắp đùi xuống đến bắp chân, chủ yếu bao bọc phần đầu gối bị tổn thương.

Cô đặt vải thưa cùng thuốc ở mép giường, nhẹ nhàng mở lớp băng cũ, nhưng sau đó lại không có bất kỳ động tác nào.

Trừ y tá ra, đây là lân đầu tiên Tống Cảnh Chi để cho con gái đụng chạm vào người. Anh nắm thật chặt gối, cố làm mình tỏ ra không căng thẳng.

Nhưng đợi thật lâu, sự mát rượi của thuốc đắp lên da thịt mà anh dự tính vẫn không xảy ra. Anh quay đầu sang thì thấy Đường Tiêu Tiêu đang che miệng, nước mắt đang rơi liên tục từ đôi mắt sáng ngời.

"Có phải thấy sợ hay không, cô đi gọi cha tôi..."

Giọng anh vang lên, cô đã vừa khóc vừa nằm lên lưng anh, ôm anh thật chặt.

"Tại sao anh phải cứu tôi chứ!"

Cô cúi người khóc lóc trên lưng anh. Ngay khoảnh khắc mở lớp băng vải ra, tim cô như chợt ngừng đập, cá này làm sao có thể gọi là chân được nữal

Ngoài một vết sẹo lồi thật dài do giải phẫu, dưới lớp băng là rất nhiều vết thương lớn nhỏ, có cả vết thương đã lành và chưa lành được. Nhất là phần đầu gối nhìn cứ như đã bị cán qua vậy.

Nếu là ở thời đại sau này, với vết thương như vậy, dù anh có khôi phục được thì cũng không có khả năng về lại quân đội.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 34


Ngay lúc đó, cô quên hẳn sự cách biệt giữa nam nữ của thời đại này, cũng quên bọn họ chẳng qua là người xa lạ mới quen biết mấy ngày, cô chỉ muốn ôm anh thật chặt.

Cô và anh chỉ là người xa lạ, tại sao anh có thể không màng tính mạng để cứu cô chứ?

"Tôi là nhân viên cứu hỏa, cũng là một quân nhân, kể có đó không phải cô thì tôi cũng sẽ cứu." Anh lên tiếng, sự kiên định trong giọng nói khiến cho Đường Tiêu Tiêu ngẩn ra.

"Nếu như cô sợ..." Cô gái nhỏ thấy vết thương kiểu này, sợ là bình thường.

"Tôi không sợ, tôi làm được." Cô ngồi thẳng dậy, lau nước mắt.

Cô bắt đầu thay thuốc cho anh. Dù lúc đổ thuốc tay cô còn run rẩy, nhưng nước mắt có rơi xuống cũng không dám rơi lên đùi anh.

Cha Tống mẹ Tống vẫn luôn đứng ở cửa đưa mắt nhìn nhau, sau đó lập tức trở về phòng của mình.

Thay thuốc xong, anh ngồi tựa vào đầu giường, nhìn cô đứng ở mép giường. Rồi anh mò từ dưới gối ra một ít kẹo sữa to tròn đưa cho cô.

"Ăn kẹo đi, rất ngọt."

"Xì." Cô nín khóc rồi bật cười: "Tôi cũng đâu phải là con nít”"

"Có tác dụng là được."

"Tại sao anh cho Thạch Đầu kẹo trái cây mà lại cho tôi cái này?" Cô lấy một viên kẹo trên tay anh, lột giấy gói rồi bỏ vào trong miệng: “Đúng là rất ngọt."

"Kẹo này xịn, ăn ngon, để lại cho cô ăn."

Đường Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, quả nhiên lỗ tai của anh đã đỏ lên.

Anh nghiêng người, mở tủ đầu giường, lấy ra một cái túi vải đưa cho cô.

"Cái này cũng cho cô luôn." Đây là anh nhờ người giao liên trong thôn đi thành phố mua.

"Cho tôi hết sao?"

"Ừm”" Anh gật đầu, lần này không chỉ là bên tai đỏ, đến cả mặt cũng đỏ theo.

Cô nhận lấy roi mở túi vải ra, bên trong là một ít kẹo cùng vài món đồ ăn vặt, riêng kẹo sữa là có chừng một cân.

Cô không hỏi tại sao anh lại mua đồ ăn cho mình, vì sợ anh sẽ nói là để bù vào việc cô mua thịt nấu cơm cho nhà anh, chọc cho cô tức giận.

Trên thực tế thì Đường Tiêu Tiêu đã đúng, đó cũng là lời giải thích mà Tống Cảnh Chi nghĩ đến.

Lúc này cô không hỏi, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Anh có muốn ăn không?" Cô cầm một viên kẹo trong tay anh lên, tính mở vỏ kẹo cho anh.

"Tôi không ăn, tôi không thích ăn ngọt." Anh nói, sau đó nghĩ tới điều gì, còn nói: "Cha mẹ tôi cũng không thích ăn kẹo, không thích ăn đồ ăn vặt."

Cô nhìn anh rồi cười lên, biết anh sợ mình nói không muốn ăn thì cô lại để dành cho cha mẹ anh ăn.

Cô dời cái ghế, ngồi bên mép giường giống như hôm qua.

"Sáng sớm ngày mai tôi đi cắt cỏ heo xong sẽ lên thành phố một chuyến." Chân anh đã thành ra thế này, quả thực không nên ngày nào cũng ăn thịt muối.

"Được, đi đường chú ý an toàn." Không biết anh lại lấy từ đâu ra mấy tờ phiếu thịt: "Đây là trợ cấp tôi vừa nhận, cha mẹ tôi cũng không có thời gian đi mua thịt."

"Được." Lần này cô thản nhiên nhận lấy.

"Có muốn nghe tôi đọc sách không?" Tay kia của anh ở phía trong giường vô thức kéo ống quần xuống một chút.

"Muốn." Cô gật đầu.

Lần này Đường Tiêu Tiêu không có ngủ, trái lại cô lang lặng nghe anh đọc sách, thỉnh thoảng nghe được nội dung mình cảm thấy hứng thú, hai người sẽ dừng lại rồi cùng nhau thảo luận.

Sau bữa cơm chiều, lúc Đường Tiêu Tiêu chuẩn bị đi về, Tống Cảnh Chi vẫn nhìn cô mà không nói chuyện. Cho đến khi cô cầm túi thức ăn kia lên, anh mới nói một câu: "Chú ý an toàn!"

Đến gần điểm thanh niên trí thức, cô lại thấy Tào Huy đang đi loanh quanh ở cửa phòng mình.

Lúc này, Hà Tiểu Thiến đột nhiên mở cửa, một chậu nước vừa vặn tạt thẳng vào người Tào Huy.

"Phụt." Cô nàng này cũng dữ dan thật, Đường Tiêu Tiêu cười rồi bước nhanh hơn.

"Á, xin lỗi nhé, tôi mới vừa ngâm chân xong nên không biết anh đang ngoài cửa."

"Cô, cô... Tào Huy chỉ Hà Tiểu Thiến, tức đến mức không nói ra lời, nhất là khi biết đây là nước rửa chân.

"Thế nào?" Hà Tiểu Thiến cố ý nói thật to cho ba người thanh niên trí thức đứng gần đó nghe được.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 35


"Tôi đứng ở bên ngoài, cô ta chẳng thèm để ý mà hất nước rửa chân lên người tôi." Tào Huy nóng nảy nói, anh ta vừa mới tắm xong, trên người đã thay quần áo sạch sẽ.

Đường Tiêu Tiêu bình tĩnh đi tới bên cạnh Hà Tiểu Thiến, hai người nhìn nhau, không nói lời nào.

"Chị đã nói xin lỗi rồi." Hà Tiểu Thiến uất ức nhìn nhóm Lưu Đống: "Bên này chỉ có tôi và Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu lại không ở nhà, nên tôi không biết thanh niên trí thức Tào lại ở bên này."

"Đúng vậy, thanh niên trí thức Tào, sao anh lại ở trước cửa nhà tôi?" Đường Tiêu Tiêu chỉ vào vết nước đọng trên mặt đất và Tào Huy.

"Tôi, tôi tản bộ không được sao?" Nói đến đây, tự nhiên Tào Huy đuối lý, hôm nay trưởng thôn nói trong nhà Đường Tiêu Tiêu gửi bưu kiện còn có giấy gửi tiền tới, anh ta đã nghe thấy hết.

Hơn nữa mấy ngày nay trong thôn đều đang truyền tin, những ngày qua Đường Tiêu Tiêu đều đi chợ mua thịt về, đồ ăn ở nhà họ Tống đều rất ngon.

Tuy rằng trong phòng Hà Tiểu Thiến và Đường Tiêu Tiêu đều có rèm cửa sổ, nhưng anh ta vẫn muốn tới xem.

Lưu Đống và Lưu Phượng Quyên liếc nhìn nhau, tính tình của Tào Huy thì bọn họ đều biết.

"Ủa, Tào Huy đây còn có thói quen tản bộ sao? Lúc bắt đầu làm việc cũng không thấy anh làm việc cho tốt, tan làm lại có sức lực tản bộ nhỉ." Vương Nhị Hỉ liếc anh ta một cái, rồi đóng cửa một cái ram, đi vào nhà ngủ.

"Thanh niên trí thức Tào, bộ đồ anh mặc trên người cũng không phải đồ đi làm, tắm rửa xong còn tản bộ, đúng là gan dạ nhỉ?" Đường Tiêu Tiêu nhìn anh ta, rõ ràng là không tin anh ta.

"Tùy các người muốn nghĩ sao thì tùy." Tào Huy rõ ràng có chút chột dạ, nhưng lại không muốn mất mặt.

"Dù sao việc này không phải xin lỗi là được, thanh niên trí thức Hà, cô phải bồi thường cho tôi bộ quần áo này."

"Bồi thường quần áo đúng không?" Đường Tiêu Tiêu đi về phía anh ta.

"Đúng, vừa rồi cô ta cũng đã thừa nhận là mình đổ nước rửa chân lên tôi rồi." Tào Huy chỉ vào Hà Tiểu Thiến nói.

Đường Tiêu Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất đi lướt qua anh ta, rồi hất Tào Huy ngã xuống đất.

"A." Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Tào Huy ngã xuống đất, vừa vặn ngã trúng vũng nước kia, áo Sơ mi màu nhạt trong nháy mắt đã thành màu đen.

"Ôi, thanh niên trí thức Tào, sao cái áo sơ mi này của anh còn đen thế?"

"Cô, là cô." Tào Huy ở trên mặt đất đau không dậy nổi, chỉ có thể dùng ngón tay chỉ vào Đường Tiêu Tiêu.

"Thanh niên trí thức Lưu, chị Phượng Quyên, mọi người phân xử thử đi. Cơ thể tôi nhỏ nhắn thế này, còn thanh niên trí thức Tào thì ít nhất cũng phải hơn năm mươi ký, tôi có thể quật anh ta ngã xuống đất sao?" Đường Tiêu Tiêu nháy mắt mấy cái với bọn họ.

"Không, không thể." Hai người họ Lưu trơ mắt nói dối, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ. Tuy rằng động tác vừa rồi của cô rất nhanh, bọn họ cũng không biết rốt cuộc cô làm như thế nào, nhưng bọn họ thật sự không có mù mal

Nhưng rõ ràng Tào Huy này hết rình rap lại lừa người, bọn họ cũng không thể giúp anh ta, vì sao vừa rồi hai người họ không đi vào chứ.

Chỉ có Hà Tiểu Thiến che cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Đường Tiêu Tiêu với vẻ mặt đầy sùng bái, vừa rồi cô ấy còn suýt chút nữa thì vỗ tay.

Tào Huy chật vật đứng dậy từ mặt đất, không ai làm chứng, cho dù hiện tại anh ta đi tìm công an cũng vô dụng.

Anh ta há miệng, vừa định buông lời tàn nhẫn thì bên này Đường Tiêu Tiêu đã vung nắm đấm về phía anh ta. Hà Tiểu Thiến vung chậu rửa chân về phía anh ta, nên anh ta chỉ đành iu xìu trở về phòng.

Chờ anh ta vào phòng, bên Lưu Phượng Quyên giơ ngón tay cái lên với Đường Tiêu Tiêu, Lưu Đống mỉm cười bất lực.

Trò khôi hài đã kết thúc, Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng tắm rửa xong.

Buổi sáng dậy quá sớm, buổi trưa lại không ngủ trưa, hiện tại cô vừa đặt người xuống giường là có thể ngủ.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 36


Sáng hôm sau Đường Tiêu Tiêu vác gui đi lên núi, hai đứa nhỏ hôm qua cho cô tôm hum đất đã ở trên núi chờ cô.

"Dì, dì Đường, đây là cỏ cho heo mà chúng cháu lấy cho cô, để cảm ơn kẹo của dì ngày hôm qua." Đứa trẻ lớn hơn đặt cái gùi đầy cỏ cho heo ở trước mặt Đường Tiêu Tiêu.

"Cái này dì không thể nhận của các cháu được." Nếu cô lấy thì chẳng phải đang bóc lột chúng sao?

"Nếu dì không nhận, vậy cháu phải trả kẹo lại cho dì, chúng cháu không thể lấy được." Đứa trẻ nhỏ hơn lấy kẹo từ trong túi ra, thời tiết nóng bức, kẹo đã hơi tan.

"Sao hai người không ăn đi?" Hai đứa nhỏ này đúng là rất bướng bỉnh.

"Dì nhận lấy cỏ cho heo của chúng cháu thì chúng cháu sẽ ăn." Đứa trẻ lớn hơn vẫn rất kiên trì.

"Hai đứa tên là gì?" Đường Tiêu Tiêu hỏi.

"Cháu tên là Giang Đại Hà, đây là em trai cháu Giang Tiểu Hà." Đứa trẻ lớn hơn nói.

"Đại Hà, Tiểu Hà, lần này dì sẽ nhận cỏ cho heo của các cháu, nhưng sau này đừng làm như vậy nữa được không? Dì cho các cháu kẹo không phải là vì muốn lấy đồ của các cháu." Cô xoa đầu hai đứa bé, cười nói.

"Vâng dì, dì mau mang cỏ cho heo đi nộp đi, chúng cháu biết dì còn muốn đi chăm sóc chú Cảnh Chi nữa." Đại Hà ý bảo cô lấy cái gùi xuống.

"Làm sao các cháu biết?"

"Mẹ cháu nói chú Cảnh Chỉ là người tốt, là anh hùng. Di Đường cũng là người tốt, có ơn tất báo." Tiểu Hà nhìn cô với vẻ mặt sùng bái.

"Thật ngoan."

Tạm biệt hai đứa nhỏ, Đường Tiêu Tiêu đi nộp cỏ cho heo để ghi công điểm, rồi lập tức cưỡi xe chạy vào thành phố.

Cô chạy thẳng đến kế bên bệnh viện, lại tới chợ đen giao dịch mấy lần, kiếm lời ba mươi mấy đồng thì rời đi, vô cùng cẩn thận.

Ngày hôm qua phiếu thịt mà Tống Cảnh Chi cho là phiếu thịt toàn quốc dài hạn, cái này giữ lại vê sau vẫn có thể dùng, cho nên cô không có tiêu.

Lấy từ không gian ra hai cái giò heo, lại đi tới khách sạn quốc doanh mua mười mấy cái bánh bao thịt lớn.

Trời nóng quá, lười nấu cơm, chuẩn bị ăn bánh bao thịt vào buổi trưa.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã hơn nửa tháng trôi qua. Từ Trạch Minh trở về Từ Sơn quay lại từ lâu và bắt đầu làm việc.

Tất cả người nhà đều không còn nữa, nhà cũng đã biến thành một đống phế tích, xử lý xong hậu sự của người nhà thì anh ấy cũng quay lại.

Mấy ngày nay, về cơ bản cứ cách một ngày là Đường Tiêu Tiêu lại đến chợ đen một chuyến, tổng cộng mỗi đợt kiếm được ba bốn trăm đồng, cô đã rất hài lòng, đây chính tiền lương một năm của công nhân bình thường đấu. Tống Cảnh Chi cũng bởi vì được cô chăm lo, có thể thấy đã có da có thịt hơn. Ngay cả cha Tống mẹ Tống cũng đầy đặn hơn.

Hôm nay, Đường Tiêu Tiêu nấu canh đậu xanh ngâm trong nước giếng một ngày, muốn đi đưa cho cha Tống và mẹ Tống một ít.

Cô xách giỏ đi xuống ruộng, lại thấy mẹ Tống đang tranh chấp với người khác.

"Triệu Thúy Nga, tôi nói sai sao? Con trai của bà đã trở ve một tháng, vẫn không thể xuống ruộng, nhất định là không khỏi rồi." Hóa ra người cãi nhau với mẹ Tống chính là Trân Phượng.

"Con mẹ nó nói nhảm, Cảnh Chi của chúng tôi bị thương quá nặng, bác sĩ đều nói phải tịnh dưỡng ba tháng, còn phải làm phục hồi chức năng."

"Còn nuôi ba tháng nữa, tôi thấy chân đã gãy đến tàn phế thì có. Để xem có cô gái nào dám gả vào nhà mấy người, cái cô thanh niên trí thức giỏi dụ dỗ ở nhà mấy người cũng sắp chạy rồi đấy." Trân Phượng Nha càng nói càng quá đáng.

"Ngày nào cũng chạy đến nhà bà, còn không biết hai người làm chuyện xấu xa gì đâu."

Nói Tống Cảnh Chi thì mẹ Tống có thể nhịn, dù sao đến lúc đó có thể đi lại là chứng minh được rồi, nhưng bà ta còn kéo theo Đường Tiêu Tiêu thì mẹ Tống không thể nhịn nổi.

Mấy ngày nay mẹ Tống thật sự coi cô là con gái, đương nhiên không thể nào nhìn Trân Phượng Nha phá hoại thanh danh của cô được.

"Trân Phượng Nha, tôi sẽ cho bà biết sự ghê gớm của bà đây." Nói xong mẹ Tống lập tức muốn xông lên, nhưng đã sớm bị các thím bên cạnh kéo lại, vì biết hai người này lại sắp động tay động chân.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 37: Tôi Không Muốn Tiền, Tôi Muốn Báo Công An 1


Thế nhưng lúc này một bóng người màu hồng nhạt chạy tới trước mặt bọn họ, đầu tiên là quật vai Trân Phượng Nha ngã sấp xuống mặt đất.

Sau đó lập tức cưỡi lên người bà ta, rồi vả miệng bà ta, trong miệng còn nói mấy lời hùng hồn đầy lý lẽ.

"Cho bà nói Tống Cảnh Chỉ tàn phế này, cho bà nói này, tôi đánh chết loại người nhiều chuyện như bà..."

Mọi người xung quanh đều nhìn đến ngây người, thanh niên trí thức Đường này bình thường dịu dàng yếu ớt, sao lại, lại...

Vẫn là thím Ngô kịp thời phản ứng: "Mau, mau kéo ral"

Hai thím có sức lực lớn lập tức kéo ra: "Sao, sao kéo không được vậy?”

Đường Tiêu Tiêu sử dụng sức mạnh bí mật, vẫn còn đang ra sức đánh. Đánh cũng đã đánh rồi, đánh một lân mà không đủ thì cô không còn là Đường Tiêu Tiêu nữa.

"Mau đi tìm trưởng thôn đi."

Trên bờ ruộng bên kia, một bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng chạy về phía nhà họ Tống.

Cho đến khi đánh cho Trân Phượng Nha nhổ ra một cái răng, cô mới buông tay, cuối cùng hai thím này cũng kéo cô ra được.

"Cô, cô dám đánh tôi..." Trân Phượng Nha bò trên mặt đất mấy cái, cũng không đứng lên được.

"Tôi đánh bà thì đã làm sao? Tống Cảnh Chi là anh hùng, bà dám mắng anh ấy tàn phế. Tôi lại là thanh niên trí thức từng cứu nạn ở khu vực thiên tai, là người tình nguyện được nhận cờ thưởng. Bà dám nói xấu quan hệ của chúng tôi, tôi có thể báo công an, bắt bà đi xử bắn."

Cả người Đường Tiêu Tiêu run lên chỉ vào Trân Phượng Nha đang ở trên mặt đất rồi lớn tiếng nói, nói xong nước mắt lập tức chảy ra.

Đường Tiêu Tiêu thật sự đã từng nhận cờ thưởng, là lúc cha mẹ cô tới đón cô, chính quyền thành phố Từ Sơn tự mình ban phát.

Các thím ở bên cạnh nhìn một loạt thao tác của cô, vừa rồi không phải cô gái này còn rất dũng cảm sao? Sao lại khóc rồi?

Sau đó mọi người lại nghĩ, nếu là ai mà chẳng tức giận chứ. Nói ân nhân cứu mạng của mình là đồ tàn phế, mình đến báo ân mà còn bị nói là hai người đang làm chuyện xấu xa.

Đường Tiêu Tiêu càng khóc càng đau lòng, mẹ Tống nhanh chóng đi tới bên cạnh cô, ôm cô nhẹ giọng an ủi.

"Trưởng thôn tới rồi." Không biết là ai hô lên.

Trưởng thôn nhìn một người chảy máu ở trên mặt đất, còn một người đang đứng khóc. Không phải nói thanh niên trí thức Đường đánh Trân Phượng Nha ư, sao thanh niên trí thức Đường còn đang khóc?

Cha Tống ở phía sau trưởng thôn đi tới bên cạnh mẹ Tống và Đường Tiêu Tiêu, dáng vẻ bảo vệ nghé con này khiến khóe miệng thím Ngô không khỏi co rút.

"Trưởng thôn, tôi muốn báo công an để tố cáo Trần Phượng Nha nhục mạ anh hùng, tố cáo bà ta nói xấu anh hùng và tình nguyện viên đã từng được nhận cờ thưởng, làm chuyện xấu xa." Vừa nói cô lại khóc, càng khóc càng lớn tiếng. "Cái gì?" Có lẽ đây là lân đầu tiên trưởng thôn nghe thấy người đánh người muốn kiện người bị đánh.

Nhưng trưởng thôn vẫn biết thân phận quân nhân của Tống Cảnh Chi, còn có thân phận từng nhận cờ thưởng của Đường Tiêu Tiêu, đều là người được bảo vệ.

Tuy nhiên nếu thật sự báo công an cũng có ảnh hưởng đối với thôn, nhưng Tống Cảnh Chỉ là cháu trai ông ấy, ông ấy cũng không thể nhìn anh chịu uất ức được.

Nhưng thanh niên trí thức Đường này lại thật sự đánh người, không bị phạt cũng phải bồi thường tiền, điều này thật sự muốn làm khó ông già này rồi?

Lúc này, Đường Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái với trưởng thôn.

"Trưởng thôn, cũng không thể báo công an, không nói đến chuyện báo công an thì Trân Phượng Nha sẽ bị bắn chết hoặc là ngồi tù, năm nay danh hiệu tiên tiến của thôn chúng ta cũng sẽ mất." Kế toán trong thôn nói.

Trưởng thôn còn chưa nói chuyện, Trân Phượng Nha từ trên mặt đất mới vừa bò dậy, nghe được hai từ bắn chết và ngồi tù, sợ tới mức lại ngã sấp xuống đất.

Vừa rồi bà ta nghe Đường Tiêu Tiêu nói bắn chết, cho rằng cô đang hù dọa bà ta, không ngờ lại là sự thật.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 38: Tôi Không Muốn Tiền, Tôi Muốn Báo Công An 2


Lúc này, chông Trân Phượng Nha đi đến vừa vặn nghe được những lời này, tức giận đến đạp bà ta hai phát: "Cho bà lắm mồm này."

Sau đó lại hiện khuôn mặt tươi cười với trưởng thôn rồi nói: "Trưởng thôn, chúng ta đừng báo công an, tôi bằng lòng bồi thường tiền, chúng tôi bồi thường tiền được không?"

Lúc này Từ Trạch Minh và Hà Tiểu Thiến ở bên cạnh vẫn không nói chuyện, sau khi nhận được tín hiệu của Đường Tiêu Tiêu mới lên tiếng.

"Không được, nhất định phải báo công an, thanh niên trí thức chúng tôi tới đây để kiến thiết nông thôn, chịu uất ức còn không thể báo công an sao?" Hà Tiểu Thiến chống nạnh lớn tiếng nói, khí thế này giống như không báo công an thì thê không bỏ qua.

"Trưởng thôn, việc này nhất định phải cho thanh niên trí thức Đường và đồng chí Tống một sự công bằng, bằng không tập thể thanh niên trí thức chúng tôi sẽ đến ban công tác thanh niên trí thức tố cáo chuyện thôn mọi người bao che." Từ Trạch Minh tiến lên một bước.

Trưởng thôn qua lại một vòng ở trên người ba người, thâm cảm thán ba người này phối hợp thật hay, đúng là không phục cũng không được: "Mọi người muốn thế nào mới không đi báo công an?”

Đường Tiêu Tiêu nhìn Từ Trạch Minh một cái, cô không biết tình huống nhà Trần Phượng Nha, nhưng Từ Trạch Minh tới lâu hơn nên vẫn biết đôi chút.

Năm đứa con gái nhà bà ta kiếm được không ít tiền sính lễ, đều để tích góp lấy vợ cho Lưu Đại Bảo, mỗi tháng năm người con gái còn bị ép trở về đóng tiền dưỡng lão.

"Thế này đi, thanh niên trí thức Đường, nể tình người trong thôn và trưởng thôn, cứ để đồng chí Trần Phượng Nha bồi thường cho cô và đồng chí Tống mỗi người ba trăm đồng có được không?”

Các thôn dân ở gần đó bắt đầu nghị luận, nhiều tiền như vậy, bình thường bọn họ còn chưa từng nghe thấy.

"Nói cái gì? Sao không đi cướp đi? Người trong thôn chúng ta một năm mới có được thu nhập mấy chục đồng." Lưu Phú Quý, chồng của Trân Phượng Nha mặc kệ, một người ba trăm, hai người là sáu trăm đồng lận đấy.

Đầu năm nay gạo bao nhiêu tiền một cân? Thịt bao nhiêu tiền một cân?

"Vậy coi như tôi chưa nói, thanh niên trí thức Đường đưa chìa khóa xe của cô cho tôi đi, tôi đi báo công an." Từ Trạch Minh đưa tay, hỏi Đường Tiêu Tiêu chìa khóa.

Đường Tiêu Tiêu cầm chìa khóa đưa cho anh ấy, Từ Trạch Minh cầm lấy chìa khóa định rời đi.

"Thanh niên trí thức Từ, cậu chờ một chút, chờ một chút." Trưởng thôn và kế toán kéo một cánh tay của Từ Trạch Minh lại.

"Kéo tôi làm gì? Các người cũng muốn vào đồn công an sao?"

Trưởng thôn và kế toán vừa nghe lời này, lập tức buông lỏng tay ra.

"Lưu Phú Quý, còn không về nhà lấy tiền, thật sự muốn nhìn vợ ông bị bắn chết sao?" Kế toán là người biết tính toán nhất ở trong thôn, đương nhiên biết nhà họ Lưu có số tiền này hay không.

"Tôi." Lưu Phú Quý nhìn Trần Phượng Nha bị đánh thành đầu heo ở trên mặt đất, nói thật là muốn để bà ta bị bắn chết cho rồi. "Lưu Phú Quý, ông không muốn cứu tôi?" Trân Phượng Nha tum lấy quần Lưu Phú Quý mà bò dậy, người đầu ấp tay gối nhiều năm, sao có thể không nhận ra ý định của ông ta.

"Tôi không muốn tiền, tôi có tiên, tôi muốn báo công an." Tiếng khóc của Đường Tiêu Tiêu lại truyên đến, thanh âm uất ức đó, làm cho thím bên cạnh cũng có chút xúc động.

Cũng đúng, rõ ràng con gái người ta đến để báo ân, kết quả bị người ta nói thậm tệ như vậy.

Huống chỉ cả thôn đều biết thanh niên trí thức Đường không thiếu tiền, Tống Cảnh Chi cũng không thiếu tiền, người ta cần tiền của bà làm gì? Người ta chỉ muốn xả giận, muốn bà bị bắn chết thì bà có thể làm sao?

"Rốt cuộc tính thế nào?" Từ Trạch Minh nhìn về phía trưởng thôn và kế toán.

Trưởng thôn quyết định không lên tiếng, việc này còn liên lụy đến người nhà họ Tống, danh hiệu tiên tiến của thôn có lớn bằng danh dự của cháu ông ấy sao?

Phản ứng của trưởng thôn khiến mọi người càng thêm chắc chắn rằng nếu báo công an, e là Trần Phượng Nha này chạy không thoát.

"Lưu Phú Quý." Giọng nói của kế toán rất lớn, làm Lưu Phú Quý sợ tới run ray.

"Tôi bồi thường, tôi bồi thường

"Đi, tôi theo ông lấy tiền." Kế toán gọi hai người đỡ Lưu Phú Quý trở về lấy tiền.

"Chú họ, bọn họ ở kia." Thạch Đầu chỉ vào đám người.

Tống Cảnh Chi nhìn bóng dáng nho nhỏ run rẩy ghé vào người mẹ anh, anh hận mình ngồi trên xe lăn không thể xuống ruộng, không thể đến bên cô.

Đồng ý để cô chăm sóc cho mình, cuối cùng vẫn khiến cô bị nói bóng nói gió, quả nhiên vẫn hại cô.
 
Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 39


Đường Tiêu Tiêu chậm rãi đứng dậy khỏi người mẹ Tống, nhìn vẻ mặt mơ hồ của Trân Phượng Nha ở đối diện, rôi nhìn quanh thôn dân ở bốn phía.

Gần đây đang truyền tin là chân Tống Cảnh Chi không khỏi, cô không phải chưa từng nghe qua.

Nói sau này anh không tìm được vợ, cô cũng đã nghe, ngay cả tin đồn về chuyện của hai người họ, cô cũng đã nghe qua.

Sau khi cô trải qua sóng to gió lớn ở kiếp sau, cho tới bây giờ vẫn chưa từng để tâm đến những lời này. Nhưng hôm nay giáp mặt nghe thấy có người nói Tống Cảnh Chi, cô thật sự nổi giận.

"Hôm nay Đường Tiêu Tiêu tôi nói rõ ở đây, nếu như tôi còn nghe thấy nửa câu nói xấu Tống Cảnh Chị, tôi thấy lân nào đánh lần đó." Cô nhìn quanh bốn phía một lượt, khí thế là người bề trên ở kiếp trước lập tức phóng ra hết.

Trân Phượng Nha nhìn cô, toàn thân run rẩy, cô gái này thật đáng sợ.

"Tôi và Tống Cảnh Chi cùng ở Từ Sơn cứu nạn, trong cơn động đất là anh ấy đã cứu tôi, đây là quan hệ cách mạng hữu nghị. Nếu có một ngày anh ấy thật sự không thể đứng dậy, Đường Tiêu Tiêu tôi sẵn lòng làm vợ anh ấy, chăm sóc anh ấy cả đời."

"Tiêu Tiêu." mẹ Tống nhìn cô gái trước mặt, mấy ngày nay bà cũng nghe được một số tin đồn, nói Tống Cảnh Chi sẽ không khỏi được.

Tuy bác sĩ nói phải mất ba tháng, nhưng lâu vậy rồi mà Tống Cảnh Chi không có tiến triển, bà và cha Tống cũng rất lo lắng. Nhưng bà chỉ dám len lén lau đi nước mắt vào buổi tối, cha Tống chỉ có thể vừa hút thuốc, vừa thở dài.

Không ngờ cô gái này lại đứng ra, đứng ở phía trước người một nhà bọn họ.

Tống Cảnh Chi cảm thấy đôi mắt có chút khô khốc, anh nắm đầu gối của mình.

Cô lại nói như vậy ở trước mặt nhiều người thế này?

Cô thật sự chắc chắn rằng anh sẽ khỏi sao? Cô nói vậy để làm gì? Thật sự muốn cả đời chăm sóc một người tàn tật ư? Là vì trách nhiệm? Hay là vì?

Thật ra chính anh đã có chút dự cảm, chân của anh có lẽ không thể lành lại.

Hơn một tháng qua, đầu gối của anh đã không còn đau đớn như lúc trước, cũng không còn bất kỳ cảm giác nào.

Chỉ là anh chưa bao giờ dám ở trước mặt cô, ở trước mặt cha mẹ biểu hiện ra ngoài.

Đường Tiêu Tiêu như thể cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại, vừa lúc thấy Tống Cảnh Chi nhìn về phía cô. Cô chạy về phía anh, Tống Cảnh Chi theo ý thức lăn xe lăn muốn rời đi.

Nhưng làm sao anh có thể nhanh bằng cô được, cô chạy tới, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to lớn của anh, ngồi xổm ở trước mặt của anh.

"Tống Cảnh Chị, tôi tin rằng sẽ có ngày anh khỏe lại, anh không được từ bỏ đâu, biết không?"

Thật ra mấy ngày nay bọn họ ở bên nhau cả ngày, sao cô không biết tâm trạng của anh thế nào chứ? Chính bởi vì như vậy, cô mới không dám tùy tiện cho anh dùng ngọc lộ, cô sợ không có hiệu quả thì sẽ lãng phí.

Anh nhìn thấy đôi mắt của cô còn có ánh nước, lóe ra vẻ kiên định và sáng ngời, đây là ánh sáng lấp lánh nhất thế gian.

Cô nở nụ cười rạng rỡ với anh, lúm đồng tiền trên má là cảnh sắc đẹp nhất mà Tống Cảnh Chi từng thấy.

"Chúng ta về nhà." Cô đứng dậy đẩy anh đi về phía trước.

Các thôn dân nhìn bóng lưng của bọn họ, không ai bởi vì hành động vừa rồi của Đường Tiêu Tiêu mà lời ra tiếng vào, ngược lại có người bắt đầu chỉ vào Trân Phượng Nha.

"Hai người tốt như vậy, mà bà cũng nhẫn tâm nói lời ác ý. Trần Phượng Nha, bà có trái tim không vậy."

"Đúng vậy, bà là hạng lòng lang dạ sói, bị bắn chết cũng đáng, bồi thường tiền cũng đáng."

"Tôi khinh, thiếu chút nữa làm hại cả thôn không có được danh hiệu tiên tiến."

Tình huống phía sau Đường Tiêu Tiêu không có tâm trạng tâm, hiện tại cô phải trở về làm đồ ăn ngon, để đãi cho bản thân.

Còn phải uống thật nhiều nước giếng, rơi nhiều nước mắt cá sấu như vậy, cần phải bổ sung nước thật tốt.

Lúc này nước giếng vừa lạnh vừa ngọt, chính là đồ tốt để giải nhiệt mùa hè.
 
Back
Top Bottom