Lãng Mạn [Q3] CƯNG CHIỀU CÔ VỢ QUÂN NHÂN (401-600)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
Tham gia
25/9/25
Bài viết
121,848
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
392077797-256-k347357.jpg

[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Tác giả: lazyylinn
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Cơ hội được trao một lần nữa, làm lại cuộc đời, thu hoạch tân sinh.

Sát thủ hàng đầu lại trở thành tân binh??

Tình huống hình như hơi sai sai...

Rõ ràng kiếp trước cô là sát thủ tinh nhuệ nhất của đội lính đánh thuê.

Kiếp này thế mà lại trở thành nữ ân binh yếu ớt, nhát gan????

Không được, cô nhất định sống lại một đời phải sống cho ra dáng, phải bước lên đỉnh cao như đời trước.

Nghe đồn, cô là kẻ ngang ngược trong doanh trại, không coi quân luật ra gì...

Ha ha ha, ỷ mạnh hiếp yếu là quy tắc của chị.

Nghe đồn, cô không hề có ý thức tập thể, nên không ai dám hợp tác với cô...

Ha ha ha, hành động một mình là bản lĩnh của chị.

Nghe đồn, cô là vợ của vị thiếu gia ốm yếu tàn tật của nhà họ Hoắc...

Ha ha ha, kẻ nào nói lăn ra đây cho chị, chị phải giết kẻ đó!

Anh là Nhị thiếu tàn tật của nhà họ Hoắc mà cả thành phố A đều biết.

Nhưng, mọi người lại không biết, anh chính là con rồng trong thế giới ngầm.

Lần đầu gặp cô, anh nở nụ cười hứng thú, lần thứ hai gặp mặt, cô khiến anh phải nhướng mày.

Lần thứ ba cứu cô, anh vừa giận vừa thương.

Ừ thì... thật ra hương vị cũng được, chỉ là hơi "cay".

Nghe nói, nước Z có một đội quân thần bí, không biết người đứng đầu là ai.

Nghe nói, người đó, hành tung bí ẩn, quỷ không biết, thần không hay, vô cùng ngông cuồng, tác phong làm việc kỳ quái.

Nghe nói, người này là đối tượng truy bắt của nhiều nước, khiến các nước này vô cùng đau đầu, chỉ muốn giết càng sớm càng tốt.
author: Huỳnh Hạ
reup cre: gg + beta: Linn Tags: cungchieucovoquannhanhoachoanhngontinhnhiepnhienquannhan​
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 401: Hình tượng người ba hiền từ thật buồn nôn (1)


Trời ơi, bà ta không dám tưởng tượng đến lúc đó Nhiếp Dập nổi điên lên sẽ nói lời gì không nên nói với Nhiếp Thành Thắng nữa."

Nhiếp Nhiên, giỏi lắm, Nhiếp Nhiên!"

Mắt Diệp Trân như tóe ra điện, mặt bà ta vặn vẹo dữ tợn, nhưng nghiến răng nghiến lợi nói xong mấy chữ kia, bà ta đột nhiên trợn to mắt, hơi thở không ổn định."

Bà chủ?

Bà chủ làm sao thế, bà chủ bà đừng dọa tôi!"

Chị Lưu thấy bà ta khác thường, hô lớn ra phía cửa: "Mau, mau, mau gọi bác sĩ đến đây!"

Nhà họ Nhiếp lại rơi vào cảnh hỗn loạn....Nhiếp Thành Thắng và Nhiếp Nhiên thì dẫn Nhiếp Dập đi tới một căn biệt thự nên vẫn không biết ở nhà xảy ra chuyện gì.Nhiếp Dập thấy hình như hôm nay tâm trạng ba mình cực kì tốt, còn tươi cười dắt nó đi bộ.Từ lần trước bị ba đánh xong, đã rất lâu nó không được ba dắt đi rồi, lần này tâm trạng nó cũng tốt hẳn lên.Chỉ có một điều chưa đủ tốt đẹp là bên cạnh lại thừa ra một người.Nhiếp Dập rất chán ghét liếc Nhiếp Nhiên ở bên cạnh Nhiếp Thành Thắng, chỉ thấy cô cầm quà trong tay, đi ở bên cạnh ba, vẻ mặt dửng dưng, không có gì vui vẻ."

Ba, chúng ta định đi đâu thế?"

Nhiếp Dập cảm thấy rất khó hiểu, có chuyện gì mà cần Nhiếp Nhiên ra ngoài cùng bọn họ?

Trước kia không phải ba rất chán ghét với Nhiếp Nhiên sao?

Thậm chí ngay cả ra ngoài cũng sẽ không đưa đi cùng mới đúng, sao hôm nay lại đưa đi theo?Nhiếp Thành Thắng suy nghĩ một chút, thần bí nói: "Đến rồi con sẽ biết."

Ông ta cảm thấy Nhiếp Nhiên nói đúng.

Thằng nhóc này bướng bỉnh y như mình, bây giờ đi được nửa đường đã nói sự thật với nó, nói không chừng nó sẽ khóc lóc om sòm lăn lộn không ngừng, còn không bằng đi thẳng đến cổng nhà người ta, như vậy nó cũng không tiện làm ầm lên ngay trước mặt người khác, cuối cùng chỉ có thể bị ép ngoan ngoãn xin lỗi.Nhiếp Dập thấy ông ta không chịu nói, tưởng là có gì hay cho mình nên rất ngây thơ đi theo ông ta.

Hai ba con nắm tay nhau đi đến một căn biệt thự khác.Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ngu xuẩn của nó, đột nhiên có chút tò mò lúc này Diệp Trân nghe được tin tức Nhiếp Dập đã theo mình ra ngoài, liệu có giận đến nỗi phát điên không?Sự thật là, mặc dù không giận đến phát điên, nhưng bà ta cũng đã ngất đi.Dù có ngoan ngoãn ngu xuẩn thế nào, sau khi nhìn thấy con đường và hướng đi càng ngày càng quen thuộc thì nụ cười trên mặt Nhiếp Dập bắt đầu cứng lại.Cho đến khi cánh cổng quen thuộc kia đập vào mắt, nó nắm chặt tay Nhiếp Thành Thắng, không chịu đi thêm nửa bước.Chân nó như mọc rễ, đứng im tại chỗ: "Không, con không đi!"

Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên đã sớm biết nó sẽ phản ứng như vậy, vì vậy mỉm cười an ủi: "Dập Dập, em phải ngoan, xin lỗi rồi ba sẽ không giận nữa."

"Không đi, đánh chết tôi cũng không đi!

Cái đồ xấu xa này, chị lại giở trò quỷ gì để ba nghe lời chị rồi hả!"

Nhiếp Dập tức giận giậm chân, thật sự muốn đánh chết cái đồ xấu xa đang cười nói này.Rõ ràng là sói đói thấy người là cắn, nhưng lần nào ở trước mặt ba cũng giả làm một con cừu ngoan ngoãn, thật sự quá xấu!Quả nhiên Nhiếp Thành Thắng thấy nó chùn lại, ngồi xổm dưới đất ăn vạ, không nhịn được khẽ gọi một tiếng, "Nhiếp Dập!"

Vốn dĩ mấy ngày nay thấy nó hết lòng chăm sóc Diệp Trân, ông ta còn tưởng là nó đã ngoan ngoãn rồi, không ngờ bây giờ bệnh cũ lại tái phát.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 402: Hình tượng người ba hiền từ thật buồn nôn (2)


Thấy nó ngồi xổm ở giữa đường, Nhiếp Thành Thắng cau mày lại.

Mặc dù đây là đường trong khu biệt thự nhưng thỉnh thoảng cũng có người ra người vào.

Nó đường đường là con trai của sư đoàn trưởng mà lại khóc lóc om sòm ngồi xổm trên đường, người khác thấy sẽ nghĩ thế nào!

Ông ta đang định khiển trách mấy câu, lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: "Ba, hay là bỏ đi, con không cần nhất định phải nghe những kinh nghiệm kia.

Em trai không muốn xin lỗi, chúng ta như vậy sẽ mạo phạm."

Lúc này chuyện lớn nhất trong lòng Nhiếp Thành Thắng chính là đội dự bị của Nhiếp Nhiên, còn Nhiếp Dập thì chỉ là làm nền cho cô thôi.

Nhưng nếu như không có lớp nền này, ông ta sẽ không có cách nào chường mặt ra được.

Cho nên Nhiếp Dập nhất định phải làm vật hy sinh cho Nhiếp Thành Thắng.

"Nhiếp Dập, đi!"

Nhiếp Thành Thắng càng thêm kiên định, kéo tay Nhiếp Dập đi về phía trước.

Nhiếp Dập đặt mông ngồi xuống đất, làm ầm lên, "Không, không đi!

Con không muốn đi xin lỗi, con không sai, con không đi!"

Nó thật sự không hiểu tại sao ba phải khăng khăng bắt mình đi xin lỗi, rõ ràng mấy ngày trước đã không nói chuyện này nữa rồi.

Lúc này nếu không phải bị Nhiếp Thành Thắng giữ lấy, Nhiếp Dập thật sự muốn lao vào cấu xé Nhiếp Nhiên.

"Con bấm chuông đi."

Nhiếp Thành Thắng thấy nó la lối om sòm, bảo Nhiếp Nhiên đi gọi cửa.

Ông ta không tin ở trước mặt người ngoài mà tên nhóc này vẫn dám khiến ông ta khó xử.

"Ba!"

Nhiếp Dập lập tức cuống lên.

Cửa mở ra có nghĩa là nó phải xin lỗi người ta, xin lỗi Uông Minh Hạo?

Không, đánh chết nó cũng không muốn xin lỗi!

Như vậy quá mất mặt!

Nhiếp Thành Thắng sầm mặt lại, lạnh lùng nói: "Hôm nay con phải xin lỗi!

Nếu không ba sẽ đưa con đến trường quân đội!"

"Rõ ràng trước đó ba đã đồng ý không đưa con đến trường quân đội nữa rồi!"

Nhiếp Dập tức giận gân cổ lên cãi.

Nhiếp Thành Thắng dùng sức nhấc nó lên khỏi mặt đất, "Con phải xin lỗi cho ba, ba mới không đưa con đến trường quân đội."

"Con không sai, tại sao phải xin lỗi!

Ba, có phải ba già nên hồ đồ rồi không, lúc nào cũng nghe lời đồ xấu này!"

Nhiếp Dập vừa cuống vừa tức giận không cẩn thận nói lời đại nghịch bất đạo này, làm sắc mặt Nhiếp Thành Thắng lập tức tái xanh.

"Con nói cái gì?"

Mới mấy tuổi đã dám mắng mình như vậy, tương lai lớn lên không phục có phải sẽ đánh nhau với mình không?

Nhiếp Thành Thắng tức giận giơ tay lên định đánh nó thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng nhắc nhở, "Ba, có người đến."

Ông ta lập tức dừng tay, lửa giận trên mặt cũng giảm bớt.

Không được, hôm nay là đến nhà họ Uông để giảng hòa, không thể để Nhiếp Dập khóc quấy vào thời khắc mấu chốt này được.

Lúc ông ta điều chỉnh lại tâm trạng, cổng lớn nhà họ Uông đã mở ra.

Lúc nhìn thấy Nhiếp Thành Thắng, sắc mặt Uông Phủ hơi cứng lại, nhưng lại nhanh chóng chào hỏi, "Sao hôm nay anh Nhiếp lại có thời gian qua đây thế?"
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 403: Hình tượng người ba hiền từ thật buồn nôn (3)


Nhiếp Thành Thắng cũng cười nói: "Chuyện lần trước tôi nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đúng, cho nên hôm nay lôi thằng nhóc này đến đây xin lỗi."

Nói xong ông ta còn trừng Nhiếp Dập ở bên cạnh, trong mắt đầy ý cảnh cáo.

Lần này Uông Phủ rất kinh ngạc, không ai không biết chuyện Nhiếp Thành Thắng nuông chiều con trai út, cho nên lúc đó ở hồ nhân tạo Nhiếp Thành Thắng xin lỗi xong, ông tưởng chuyện này chắc là xong rồi.

Mặc dù hiểu ông ta nuông chiều con trai, nhưng nói thật Uông Phủ rất để ý lời Nhiếp Dập nói khi đó, vô cùng để ý, chỉ vì là đồng liêu cho nên ông mới đè nén sự không vui trong lòng xuống.

Không ngờ lúc này Nhiếp Thành Thắng lại dẫn con trai đích thân đến nhà xin lỗi, đúng là bất ngờ.

Uông Phủ cười ha ha, "Anh Nhiếp khách sáo quá, tôi không để bụng lời trẻ con đâu!"

"Như vậy sao được, không thể để thằng bé này ỷ vào mình là trẻ con mà làm xằng làm bậy được."

Trong giọng nói của Nhiếp Thành Thắng tràn đầy ý khiển trách con mình.

Vì có người ngoài ở đây, cho nên Nhiếp Dập không dám nổi cáu, chỉ có thể cố nhịn.

Nhưng Uông Phủ nhìn thấy lại cho là Nhiếp Dập hổ thẹn cho nên mới cúi đầu không chịu nói gì, vì vậy vội vàng giảng hòa, mời bọn họ vào nhà.

"Ha ha, được rồi, đừng làm khó trẻ con nữa, mau vào đi."

Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên đến đây.

Cô đặc biệt để ý cách bài trí trong nhà, hơi cũ kĩ nhưng giữ gìn rất tốt, nhìn ra được chủ nhân của ngôi nhà này vô cùng cẩn thận với những đồ dùng trong nhà.

Có lẽ những thứ này là người vợ quá cố của Uông Phủ bày biện, chỗ nào cũng vô cùng tinh tế tỉ mỉ.

Quả nhiên người đàn ông rất yêu người vợ quá cố của mình.

"Minh Hạo, con xem ai đến này."

Uông Phủ gọi với lên tầng hai một tiếng, có hai tiếng bước chân vang lên trên cầu thang.

Sau đó, hai bóng người một lớn một nhỏ đi từ trên tầng xuống.

Uông Minh Hạo đi nhanh hơn, khi nhìn thấy người mình không muốn thấy nhất.

"Nó đến đây làm gì?"

Minh Hạo xị mặt ra, hiển nhiên không muốn gặp Nhiếp Dập.

"Minh Hạo, không được vô lễ như vậy!"

Một giọng nói ôn hòa truyền xuống.

Uông Minh Hạo nghe xong câu này, mặc dù vẫn nhăn mặt nhưng không tiếp tục nói nữa.

Sau đó, một cậu thanh niên chậm rãi đi từ trên tầng xuống.

Đây là Uông Tư Minh sao?

Nhiếp Nhiên âm thầm quan sát anh ta, phong thái không tầm thường, điệu bộ nhẹ nhàng công tử có ba bốn phần giống với Hoắc Hoành.

Nhưng đáng tiếc là dù sao cũng vẫn còn trẻ, bề ngoài anh ta có nhanh nhẹn như thế nào đi nữa cũng không thể chú ý đến mọi mặt như hồ ly nghìn năm Hoắc Hoành được.

Khuôn mặt lạnh lùng kia còn để lộ ra anh ta đang không ưa gì Nhiếp Dập.

Cũng đúng, hai anh em bọn họ đều là một mẹ sinh ra, mắng một người thì chẳng khác nào mắng người còn lại cả.

"Xin lỗi, con trai út của tôi giống tôi, tính tình ngang bướng, đứa lớn thì ôn hòa giống mẹ."

Uông Phủ cười xin lỗi Nhiếp Thành Thắng.

Nhiếp Thành Thắng vừa ngồi xuống sofa, nhìn thấy Uông Tư Minh lại kinh ngạc đứng lên, "Tư Minh nhà anh về rồi à?"

Nhiếp Nhiên thấy ông ta diễn trò xuất sắc như vậy thì liên tục cười lạnh trong lòng.

Uông Tư Minh nhã nhặn gật đầu, khiêm tốn chào một tiếng, "Cháu chào chú Nhiếp."
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 404: Hình tượng người ba hiền từ thật buồn nôn (4)


Nhắc đến con trai lớn nhà mình, vẻ mặt Uông Phủ tràn đầy tự hào và vui sướng, "Đúng vậy, cháu nó được nghỉ phép hai ngày về nhà, tuần sau lại phải về đơn vị rồi."

Nhiếp Thành Thắng vỗ đùi, "Ôi, vậy thì thật là thật trùng hợp!

Tuần sau Nhiên Nhiên nhà tôi cũng phải đến đơn vị dự bị rồi."

Ba người trong nhà đều ngẩn ra, bao gồm cả Nhiếp Dập.

Tất cả ánh mắt đều đồng loạt hướng về Nhiếp Nhiên ngồi trên sofa không nói một câu.Trong đó người chấn động nhất chính là Nhiếp Dập, đơn vị dự bị, đó không phải là đơn vị ba luôn hy vọng tương lai mình có thể vào à?Nghe ba nói điều kiện vào đó vô cùng hà khắc, không phải là nơi người bình thường có thể vào, tại sao cái người xấu này lại vào được?Không thể nào!"

Ồ, nữ binh vào đó thật không dễ dàng."

Sau mấy phút sững sờ, Uông Phủ không nhịn được than thở một tiếng, quan sát kĩ Nhiếp Nhiên không nao núng ngồi ở đối diện.Ông biết nhà họ Nhiếp có một cô con gái lớn, cũng biết cô con gái này chưa bao giờ được yêu thương, đặc biệt là sau khi người vợ cũ của Nhiếp Thành Thắng qua đời, có thể nói là ngay cả người giúp việc cũng không bằng.Ông cũng biết ít nhiều chuyện cô bị đưa vào quân đội.

Người sáng suốt nhìn là biết Diệp Trân không quan tâm đến cô bé đáng thương này, nhưng chuyện nhà người khác, ông cũng không tiện nói gì.Ai ngờ, chớp mắt cô lại vào được đội dự bị rồi.Thật là không nhìn ra."

Tôi cũng chỉ để nó đi học hỏi kinh nghiệm thôi.

Ai ngờ vừa nãy nó nói với tôi là vào được đó, trước khi đi không yên tâm về em trai mình nên nó mới đến đây cùng."

Trong lời nói của Nhiếp Thành Thắng tràn đầy cảm giác tự hào, sau đó ông ta nói với Nhiếp Nhiên: "Đây là chú Uông của con, còn đây là anh Uông, mau chào hỏi đi."

Sự yêu thương trong giọng nói đó làm Nhiếp Nhiên không nhịn được thấy buồn nôn, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, "Cháu chào chú, em chào anh."

Uông Tư Minh rất khách sáo chào lại cô, "Chào em Nhiên."

Câu chào này suýt nữa làm Nhiếp Nhiên nôn ọe, em Nhiên... anh ta tưởng là đang diễn Hồng Lâu Mộng à?Uông Phủ cười ha ha gật đầu, nói với Nhiếp Thành Thắng: "Trẻ con bây giờ mạnh hơn chúng ta hồi xưa nhiều."

"Còn không phải sao, đời này hơn đời trước mà, sau này chúng ta cũng coi như được an ủi rồi."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Hai người khách sáo cảm thán mấy câu xong, cuối cùng Nhiếp Thành Thắng cũng đi thẳng vào chủ đề chính."

Tư Minh à, lần này Nhiếp Nhiên đến đó đúng là may mắn.

Nó vốn không phải là tốt nghiệp từ trường quân đội, từ nhỏ chú cũng không dạy nó cái gì, chú sợ nó ở đó sẽ không thích ứng, cho nên hy vọng cháu có thể giúp đỡ.

Dù sao nó cũng là con gái, lại ở bên ngoài một mình, hy vọng cháu có thể châm chước cho chú Nhiếp."

Lời này của ông ta từ trong ra ngoài đều lộ ra sự quan tâm và thương yêu đối với Nhiếp Nhiên, vẻ không nỡ để cô chịu ấm ức kia đúng là diễn trọn hình tượng người ba hiền từ.Nhiếp Nhiên im lặng nhìn, thật sự không thể không bội phục.Uông Tư Minh nhìn Nhiếp Nhiên, cười trả lời: "Chú Nhiếp nói gì thế, nếu như em Nhiên cần, đương nhiên cháu sẽ giúp rồi, vẫn nói bà con xa không bằng láng giềng gần mà."

Nhiếp Thành Thắng vô cùng cảm động, liên tục gật đầu nói: "Tốt, tốt!

Vậy chú Nhiếp yên tâm rồi."

Có lẽ là cảm thấy mình nói hơi thẳng thắn cho nên ông ta lại vội vàng quay lại chủ đề cũ."

À đúng rồi, cứ mải nói chuyện này, quên mất cả chuyện chính!"

Nhiếp Thành Thắng lôi Nhiếp Dập vốn định im lặng làm không khí ở bên cạnh đến, nói: "Anh Uông này, thằng bé này bị tôi chiều hư từ bé, có lúc nói chuyện không suy nghĩ, vì thế mẹ nó cũng tốn không ít công sức.

Lần này tôi dẫn nó đến đây xin lỗi Minh Hạo."

Đến bây giờ Uông Phủ cũng coi như biết ý đồ thật của ông ta, nhưng thấy hiếm khi ông ta nhân từ với con gái mình.

Mặc dù có thể lòng tốt này pha tạp vài thứ khác, nhưng cũng còn hơn không để ý, vì vậy ông khoát tay, cười nói: "Anh Nhiên, anh cần gì phải như thế."

"Anh không để ý là do anh độ lượng, tôi thì không thể không nói gì được."

Nhiếp Thành Thắng thấp giọng nói với Nhiếp Dập: "Mau, xin lỗi Minh Hạo đi."

"Con không muốn!"

Nhiếp Dập theo bản năng quay người đi, cự tuyệt.

Nhiếp Thành Thắng thấy con trai mình lại không hề nể mặt, nhưng ở trước mặt người ngoài lại không thể mất thể diện được, ông ta cố nén kích động muốn đánh nó lại, chỉ có thể kéo ra một nụ cười, khuyên nhủ: "Nhiếp Dập à, chúng ta phải biết sửa sai, vậy mới là em bé ngoan.

Con mau xin lỗi đi."

"Ba!"

Nhiếp Dập xị cái mặt bánh bao ra, đứng im không nhúc nhích.Nhiếp Thành Thắng thấy nó bướng bỉnh như vậy, giọng nói không tự chủ được mạnh thêm mấy phần, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi: "Đi, xin lỗi mau!"
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 405: Hình tượng người ba hiền từ thật buồn nôn (5)


Nhiếp Dập thấy đáy mắt ba mình đã dâng lên một ngọn lửa thì trong lòng run lên, không cam tâm tình nguyện đi tới trước mặt Uông Minh Hạo."..."

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Uông Minh Hạo, là cậu út ngang ngược từ nhỏ của nhà họ Nhiếp, Nhiếp Dập không thể mở miệng được.Bầu không khí trong căn phòng khách lớn lập tức lạnh đi.Nhiếp Thành Thắng không tự chủ được siết chặt tay lại, nhìn chằm chằm vào gáy Nhiếp Dập.Mặc dù nói mục đích chủ yếu lần này ông ta đến đây là hỏi chuyện đơn vị dự bị, nhưng nhà họ Nhiếp và nhà họ Uông đúng là như Nhiếp Nhiên nói, không thể sinh ra chút xa cách nào, điểm này cũng rất quan trọng.Hai nhà đứng cùng một phe, vậy nên ông ta mới buộc phải dẫn Nhiếp Dập tới xin lỗi.Lần này nếu như Nhiếp Dập không xin lỗi, có thể quan hệ giữa hai nhà sẽ thành bằng mặt mà không bằng lòng.Thời gian chậm chạp trôi qua, mãi mà Nhiếp Dập không chịu mở miệng khiến Nhiếp Thành Thắng vô cùng lúng túng.

Ông ta đè nén lửa giận trong ngực, cố cười.Trên khuôn mặt bình tĩnh đã thoáng hiện lên chút hung ác.Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên."

Thật ra lỗi lớn nhất là do con, khi ấy con cũng ở đó, thấy hai em đánh nhau nên con bị dọa, không kéo hai em ra, người sai là con, nên là con xin lỗi mới đúng."

Nhiếp Nhiên đứng lên, cúi người với Uông Minh Hạo cách đó không xa, "Minh Hạo, chị xin lỗi."

Cô cúi người như vậy dọa Uông Minh Hạo giật mình.Từ nhỏ đến lớn nó đâu có được ai cúi người thế này, khuôn mặt nhỏ vốn đang căng ra lập tức trở nên hoảng hốt.Đây là người lần trước lạnh lùng đứng dưới tán cây xem đó sao?

Sao lại như biến thành một người khác thế này?Dù sao Uông Minh Hạo cũng còn nhỏ, không hiểu ý đồ thật của việc cô đột nhiên thay đổi, chỉ vội vàng cúi người như gà con mổ thóc.Uông Phủ thấy Nhiếp Nhiên khôn khéo hiểu chuyện, ôm tất cả lỗi lầm vào mình như vậy thì trong lòng càng cảm thấy Nhiếp Thành Thắng đã sinh ra một cô con gái tốt, chỉ hy vọng tương lai ông ta sẽ biết quý trọng.Uông Phủ cảm thán trong lòng, vội vàng điều chỉnh bầu không khí, "Ha ha, vẫn nói con gái là áo bông của ba, hôm nay mới thấy quả nhiên là như vậy!

Haiz... anh Nhiếp, tôi thật hâm mộ anh.

Anh xem hai thằng nhóc nhà tôi đi, không làm tôi tức chết đã là tốt lắm rồi."

Nhiếp Thành Thắng thấy con gái giải vây cho mình thì chấn động.

Ông ta thở dài ở đáy lòng.

Tiếc rằng con bé không phải là con trai, nếu không nhất định có thể thành người tài.Ông ta cố cười, nói: "Con trai cũng có cái tốt của con trai, sau này hai đứa có thể dẫn về cho anh hai cô con dâu, mà tôi còn phải gả con gái như hoa như ngọc của mình ra ngoài, đau lòng lắm!"

"Ha ha ha, nếu anh đau lòng như vậy, không bằng gả con gái anh cho con trai tôi đi, như vậy hai nhà lại càng thêm thân.

Tôi có thêm con gái anh có thêm con trai, vậy là hòa."

Uông Phủ nói đùa.Nhiếp Thành Thắng vừa nghe thấy hai nhà kết hôn lập tức cảm thấy hay.

Cho dù là dòng dõi hay tuổi tác, hai đứa nhỏ đều rất xứng đôi.

Hơn nữa, ông ta còn chứng kiến quá trình trưởng thành của Uông Tư Minh, nhân phẩm cũng không tệ, năng lực cũng rất tốt.Chỉ có điều, ông ta vốn muốn để Nhiếp Dập vào quân đội, Nhiếp Nhiên gả cho con cháu mấy nhà chính trị, như vậy cả nhà có cả quân đội cả chính trị sẽ càng thêm vững chắc.Nhiếp Thành Thắng cười ha ha nói: "Tôi nói này anh Uông, sao anh có thể làm lính được, anh nên đi làm thương nhân mới đúng, tính toán nhanh nhạy như vậy cơ mà."
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 406: Con trai lớn nhà họ Uông - Một pha mạo hiểm (1)


Sau khi Nhiếp Nhiên xin lỗi thay Nhiếp Dập trước mặt mọi người, Uông Tư Minh luôn dùng ánh mắt như có gì suy nghĩ nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên.Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên cũng cảm nhận được, có điều xung quanh có nhiều người như vậy nên cô chỉ có thể giả vờ không biết.Nhiếp Thành Thắng hy vọng Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh nói chuyện liên quan đến đơn vị, cho nên tìm một cái cớ lôi Uông Phủ đi.Bởi vì trước khi đi Uông Phủ đã dặn dò Uông Minh Hạo và Nhiếp Dập chơi với nhau tử tế, cho nên Uông Minh Hạo chỉ có thể không cam tâm tình nguyện dẫn Nhiếp Dập vào phòng mình.Trong phòng chỉ còn lại Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh."

Em Nhiếp không ngại ngồi ở đây một mình chứ, anh có việc phải đi một lúc."

Chưa được năm phút, Uông Tư Minh đã đứng lên, áy náy nói."

Được, anh cứ đi đi."

Nhiếp Nhiên mỉm cười bảo anh ta tự nhiên, nhưng đợi anh ta đi rồi, vẻ mặt cô lập tức thay đổi.Cái tên này thật thú vị.

Ánh mắt nhìn mình mặc dù ôn hòa, nhưng cô lại có thể nhìn ra ngay vẻ chán ghét và lạnh lùng dưới nụ cười kia.Chán ghét?

Hình như mình chưa hề động đến anh ta.Trong phòng khách trống rỗng chỉ còn lại một mình Nhiếp Nhiên, cô yên lặng ngồi đó, nửa tiếng sau cuối cùng cũng đứng dậy lên tầng hai.Nhiếp Nhiên muốn lấy cớ đi về thăm Diệp Trân để về sớm, ở cầu thang tầng hai lại nhìn thấy Nhiếp Dập đi từ phòng của Uông Minh Hạo ra, nhìn sắc mặt nó cũng không tốt lắm.Chắc là lại cãi nhau với Uông Minh Hạo rồi.Nó tức giận muốn xuống tầng, nhưng sau khi nhìn thấy mình, không biết tại sao lại càng tức giận hơn."

Hừ, cái đồ xấu này, tính toán hãm hại tôi, bây giờ lại giả vờ làm người tốt trước mặt ba!

Chị đúng là giỏi diễn trò!"

Vừa rồi ở trong phòng Uông Minh Hạo, nó bị cười nhạo nói mình không can đảm bằng một cô gái, sự chế nhạo đó làm nó chỉ muốn lật bàn.Tên kia còn nói Nhiếp Nhiên tốt.

Mẹ kiếp!

Chị ta tốt chỗ nào?

Ở trước mặt ba, chị ta giả vờ như một con dê con ngoan ngoãn, làm người ta hài lòng, nhưng sau lưng thì sao, chị ta lại nhấc nó lên định ném xuống cầu thang!"

Em làm ba mất mặt, chị giải vây cho em, bây giờ em còn chỉ trích chị, thế này có đúng với câu..."

Nhiếp Nhiên dựa vào cầu thang, cười thần bí.Nhiếp Dập tức giận bạnh quai hàm ra, bị cô làm tò mò, hừ hừ nói, "Câu gì?"

Nhiếp Nhiên dịch lại gần, nói nhỏ bên tai nó, "Chó cắn Lã Động Tân, không biết tốt xấu."

Nhiếp Dập ngẩn ra ba giây, sau đó bùng nổ tại chỗ, "Chị nói ai là chó, chị mắng ai là chó!"

"Chị chỉ nói ví dụ thế thôi, em nhận như vậy làm gì?"

Nhiếp Nhiên rất hài lòng với biểu hiện của nó.Nhiếp Dập nghiến răng, tức giận nói: "Hừ!

Tôi biết ngay chị là đồ giả dối mà!"

"Đúng vậy, chị giả vờ tốt bụng, thế thì đã sao?

Em ngu xuẩn khiến ba khó chịu, mà chị giả dối lại khiến ba vui, đây chính là sự khác biệt."
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 407: Con trai lớn nhà họ Uông - Một pha mạo hiểm (2)


Nghe thấy Nhiếp Nhiên thừa nhận thẳng thắn như vậy, Nhiếp Dập tức giận giậm chân, nhưng nó lại chẳng làm gì được cô, trong đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy lửa giận."

Chị... chị là đồ xấu!"

"Suỵt... nói nhỏ thôi, ba nghe thấy sẽ lại tức giận đấy."

Nhiếp Nhiên nhìn khuôn mặt béo mập của nó bị mình trêu cho đỏ lên, cái dáng vẻ như con sư tử con nổi giận đó cực kì buồn cười.Cô đang định đi vòng lên tầng tìm Nhiếp Thành Thắng thì Nhiếp Dập cau mặt thấp giọng nói: "Chị đi chết đi!"

Sau đó nó dùng sức đẩy cô một cái.Nhiếp Nhiên đi đến giữa cầu thang, chỗ đó không có tay vịn, bất ngờ bị xô nên ngã xuống.Thật không ngờ thằng nhóc này ác độc hơn cả mẹ nó, dám đẩy cô từ trên cầu thang xuống.Đáy mắt Nhiếp Nhiên lướt qua một tia lạnh lùng, sau đó lợi dụng góc độ mình ngã xuống, bình tĩnh tìm đúng tay vịn cầu thang định bám vào.Nhưng đúng lúc này, cô thấy cửa phòng sách ở tầng hai mở ra, Nhiếp Thành Thắng đang cười nói với Uông Phủ đi ra ngoài.Nhiếp Nhiên cong môi lên cười lạnh.Cô rút cái tay vốn muốn bám lấy tay vịn lại, mặc cho mình ngã về phía sau.Dù sao cầu thang này không dốc, cũng không cao, chỉ cần tìm đúng góc độ ngã xuống, cô có thể bảo đảm mình bình yên vô sự.Không biết Diệp Trân biết con trai bảo bối của bà ta đẩy cô xuống tầng, còn bị Nhiếp Thành Thắng nhìn thấy thì có lo chết không nữa.Cô thật sự rất mong đợi.Nhiếp Nhiên tìm được một góc độ tránh cho xương sống của mình không bị đập vào.

Lúc định ngã mạnh xuống, cô đột nhiên cảm thấy có một cái bóng lướt qua cầu thang, cơ thể mình được một đôi tay vững chắc đỡ lấy."

Cẩn thận, em Nhiên!"

Một giọng nói hờ hững vang lên từ đỉnh đầu cô.Xen vào việc của người khác!

Nhiếp Nhiên oán thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười khẽ cảm ơn, "Cảm ơn anh Uông."

"Nhiếp Nhiên, con không sao chứ?"

Nhiếp Thành Thắng vội vàng chạy từ trên hành lang xuống, kiểm tra cô từ trên xuống dưới một lần.Cảnh tượng vừa rồi đối với ông ta thật sự là quá nguy hiểm.

Nếu như Uông Tư Minh không kịp thời xuất hiện đỡ lấy Nhiếp Nhiên thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!Lại thêm việc Nhiếp Nhiên còn chưa vào đội dự bị, nếu bị thương thì chắc chắn sẽ không theo kịp việc huấn luyện.Cuối cùng Nhiếp Thành Thắng vẫn không quên chuyện đội huấn luyện dự bị."

À, con không sao, con không cẩn thận nên bị vấp thôi, suýt nữa thì xấu mặt, may mà anh Uông ra tay kịp thời."

Nhiếp Nhiên thể hiện như sống sót sau tai nạn."

Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi."

Thật ra Nhiếp Thành Thắng đứng ở trong hành lang đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, rõ ràng là Nhiếp Dập đẩy Nhiếp Nhiên xuống tầng, nhưng việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ông ta sợ Nhiếp Nhiên sẽ vì sợ hãi mà làm Nhiếp Dập khó coi trước mặt mọi người, làm mình cũng mất cả thể diện.Nhưng may mà cô rất hiểu chuyện, nhận lỗi chuyện vừa rồi về mình, lúc này ông ta mới thả lỏng được.Chỉ có điều Nhiếp Dập đúng là càng ngày càng không nên thân, lại dám cả gan làm loạn trong nhà người khác như vậy, thật sự là láo xược đến cực điểm!Lại nghĩ đến vừa rồi lúc xin lỗi suýt nữa nó khiến mình bị bẽ mặt, ánh mắt ông ta lạnh như băng, lúc nhìn Nhiếp Dập mơ hồ còn lộ ra chút tàn bạo.Nhiếp Dập nhìn thấy ánh mắt Nhiếp Thành Thắng thì rùng mình.Nó biết mình xong đời rồi!
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 408: Con trai lớn nhà họ Uông - Một pha mạo hiểm (3)


"Anh Uông à, nhà tôi còn có chút chuyện, không quấy rầy anh nữa."

Nhiếp Thành Thắng làm như không có chuyện gì xảy ra, cười chào hỏi Uông Phủ.Cả quá trình Uông Phủ đều ở bên cạnh Nhiếp Thành Thắng, cảnh vừa rồi cũng làm ông giật mình.

Ông quả thực không ngờ con trai út nhà họ Nhiếp lại độc ác như vậy.Ngẩn ra mấy giây, ông vội vàng cười gật đầu nói: "A, được, vậy tôi cũng không giữ nữa."

"Nhiếp Dập, chúng ta về nhà thôi."

Nhiếp Thành Thắng quay lại nói với Nhiếp Dập một câu có vẻ như ôn hòa, nhưng sự lạnh lùng ở đáy mắt lại làm người ta kinh hãi.Nhiếp Dập không dám phản kháng nữa mà cúi đầu ngoan ngoãn đi theo sau ông ta xuống nhà."

Lợi dụng em trai mình hết lần này đến lần khác như vậy, cô không cảm thấy vô sỉ à?"

Lúc quay người xuống tầng, Nhiếp Nhiên nghe thấy một câu nhẹ nhàng truyền đến tai mình.Cô dừng bước lại, nghiêng đầu cười như không cười nhìn Uông Tư Minh đã lạnh mặt lại, "Anh nấp ở một góc nghe trộm, biết rõ em trai bị tôi bắt nạt nhưng không ra mặt giúp đỡ, chẳng lẽ không vô sỉ sao?"

Từ sau khi Uông Tư Minh rời đi, Nhiếp Nhiên luôn cảm thấy có người nấp trong bóng tối quan sát mình, chỉ có điều cô không để ý đến cái trò trẻ con này mà thôi.Mình để anh ta xem một vở kịch miễn phí, anh ta lại còn trách mình.Kỹ năng đánh lén ẩn nấp của Uông Tư Minh đứng số một trong đơn vị, ngay cả sĩ quan huấn luyện của anh ta cũng có lúc không tìm được anh ta, không ngờ ngay từ đầu đã bị cô gái nhìn có vẻ tầm thường này phát hiện được.Điều này làm anh ta không nén nổi kinh ngạc, nhưng sau đó lại hừ lạnh một tiếng, "Chuyện nhà cô, tại sao tôi phải quan tâm."

Từ lúc thấy Nhiếp Nhiên xin lỗi thay Nhiếp Dập, anh ta đã biết tâm tư của cô gái này không đơn giản rồi.Lúc ấy Uông Minh Hạo nói với mình là Nhiếp Dập có một người chị rất kỳ quái, thấy em trai mình bị đánh cũng không giúp, nhưng bây giờ ở trước mặt chú Nhiếp lại giả vờ hiểu chuyện lễ phép như thế, đây rõ ràng là cố ý.Cô gái này lợi dụng cậu em trai đáng thương của mình, đúng là làm người ta chán ghét!"

Cho nên anh có tư cách gì chất vấn tôi?"

Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, chặn họng anh ta."

Cô..."

Anh ta vô cùng tức giận, giọng nói ghét bỏ: "Sao đơn vị lại cần loại người tâm tư ác độc như cô chứ?"

Nhiếp Nhiên cười gật đầu, "Ừm, người tuyển tôi đúng là hơi mù thật."

Uông Tư Minh ngây ra, cô ta dám nói lời như vậy!...Nhiếp Nhiên đi theo Nhiếp Thành Thắng đang nín nhịn cả đường về nhà.

Cô cảm nhận được ngay hình như trong nhà hơi khác thường, đặc biệt là mùi thuốc bắc nồng nặc trong phòng bếp.Xem ra sau khi mình đi, Diệp Trân lại phải cấp cứu một lần rồi.Nhưng Nhiếp Thành Thắng đang đắm chìm trong cơn phẫn nộ không hề phát hiện ra.Mới vừa bước vào nhà, sắc mặt ông ta đã đen sì, quay người tát cho Nhiếp Dập một cái, khiến Nhiếp Dập ngã thẳng xuống đất.Chị Lưu vừa mới chăm sóc Diệp Trân ngủ, lúc này mới xuống tầng đã nhìn thấy cảnh này, lập tức kinh hãi đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.Nhiếp Dập che mặt, vô cùng sợ hãi nhìn Nhiếp Thành Thắng nhưng không dám nói câu nào.Vừa rồi ở nhà họ Uông, nó bị Nhiếp Nhiên ép cho nhất thời tức giận mê muội nên mới muốn đẩy cô xuống tầng, bây giờ hoàn hồn lại nghĩ mà cũng sợ.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 409: Con trai lớn nhà họ Uông - Một pha mạo hiểm (4)


Nhiếp Thành Thắng thấy nó không nói một lời, im lặng che mặt nằm bò dưới đất thì trong lòng vừa thất vọng vừa tức giận.

Con trai ông ta lại đẩy người xuống tầng!Đây là vẫn còn chưa đến tuổi trưởng thành, nếu như trưởng thành rồi thì sẽ phải ngồi tù!Con trai của Nhiếp Thành Thắng phải vào tù?

Còn không bằng bây giờ đánh chết nó cho xong, tránh để tương lai làm mất mặt mình!Nhiếp Thành Thắng đang trong cơn thịnh nộ nhìn thấy chị Lưu đứng ở cầu thang thì lạnh lùng dặn dò, "Đi, lấy roi ngựa đến đây cho tôi!"

Chị Lưu vội vàng gật đầu nói: "Vâng, ông chủ."

Sau đó chị ta lảo đảo chạy lên tầng hai, chỉ có điều không phải đi lấy roi ngựa mà vội vàng nói tin tức này cho Diệp Trân.Diệp Trân nghe thấy thế thì không quan tâm được đến sức khỏe của mình nữa mà nhanh chóng xuống tầng.Bà ta biết mà, bà ta biết Nhiếp Nhiên dẫn Nhiếp Dập đi nhất định sẽ xảy ra chuyện!Mới vừa xuống tầng, bà ta đã nhìn thấy con trai bảo bối của mình che mặt ngồi dưới đất, nhỏ giọng khóc thút thít, Nhiếp Thành Thắng cau có giận dữ đến đáng sợ."

Thành Thắng, chuyện gì thế này?"

Diệp Trân mặc váy ngủ, sắc mặt tái nhợt không có sắc máu.Nhiếp Thành Thắng thấy bà ta ốm yếu chạy xuống thì cau mày lại, "Bà không khỏe, lên tầng đi."

"Nhưng mà..."

"Đi lên nhà!"

Ánh mắt ông ta lập tức chuyển tới chị Lưu mách lẻo, quát mắng: "Roi ngựa của tôi đâu!"

"Vâng, tôi... tôi sẽ đi lấy ngay..."

Diệp Trân thấy Nhiếp Thành Thắng cầm roi ngựa từ từ đến gần thì trong lòng càng thêm hoảng sợ, "Rốt cuộc làm sao thế?

Thế nào thì ông cũng phải nói ra mới được chứ, đừng dọa thằng bé!"

"Dọa nó?

Tôi bị dọa mới đúng!"

Nhiếp Thành Thắng nghiêm nghị quát, lửa giận không ngừng nhảy múa trong mắt, "Con trai ngoan của bà dám đẩy Nhiếp Nhiên từ trên cầu thang nhà họ Uông xuống.

Nếu không phải lúc đó Uông Tư Minh nhanh tay bảo vệ nó, có lẽ bây giờ tôi đang ở trước phòng phẫu thuật của bệnh viện rồi!"

Tim Diệp Trân thắt lại.Cái gì?

Đẩy từ trên cầu thang xuống, làm sao có thể!Không thể nào, nhất định không thể nào!

Sao Dập Dập có thể đẩy con ranh này xuống?

Là con ranh đó cố ý, đúng!

Nhất định là con ranh đó cố ý lập bẫy hãm hại!"

Không đâu, Dập Dập sẽ không làm chuyện như vậy!"

Diệp Trân vội vàng giải thích cho con trai mình."

Tôi chính mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn giả à?"

Lửa giận trong mắt Nhiếp Thành Thắng càng mạnh hơn, "Chị con giải vây cho con ngay trước mặt nhiều người như vậy, cuối cùng rơi xuống suýt nữa ngã chết.

Nhiếp Dập, sao trước kia ba không phát hiện ra con lại ác như thế hả?"

Diệp Trân thấy ông ta định quất roi ngựa trong tay xuống, vội vàng nhào tới, "Không đâu, từ trước đến giờ Dập Dập rất ngoan, có phải là có hiểu lầm gì không?

Dù sao ông cũng phải nghe con giải thích đã chứ, ông không thể quyết định qua loa thế này được."

Đối mặt với vẻ khóc lóc và cầu khẩn thê lương của Diệp Trân, Nhiếp Thành Thắng tức giận tới cực điểm, hất tay bà ta ra, "Diệp Trân, trước không nhắc tới chuyện nó làm Nhiếp Nhiên ngã, chỉ riêng làm cái chuyện này ở nhà họ Uông, ngộ nhỡ Nhiếp Nhiên ngã thật, ngã ở nhà họ Uông, cuối cùng người nhà họ Uông sẽ nghĩ như thế nào?"

"Tôi..."

Diệp Trân bị ông ta chất vấn không nói được gì."

Nó muốn phá hủy quan hệ giữa nhà họ Nhiếp và nhà họ Uông!"

Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, Nhiếp Thành Thắng lại sợ hãi.Nhiếp Nhiên ở bên cạnh nghe thấy câu nói cuối cùng của Nhiếp Thành Thắng thì cười lạnh trong lòng.Nhìn đi, đến cuối cùng vẫn là sợ quan hệ giữa nhà họ Nhiếp và nhà họ Uông xảy ra vấn đề chứ mà không phải là sợ mình bị ngã.Nhiếp Nhiên à Nhiếp Nhiên, rốt cuộc kiếp trước cô đã làm chuyện xấu gì mà kiếp này lại gặp phải người ba như vậy?

"Đừng!

Thành Thắng, nó... nó còn nhỏ, làm sao hiểu được chuyện này!

Hơn nữa, hơn nữa không phải Nhiếp Nhiên không sao ư?

Nếu đã không có chuyện gì thì tha cho nó một lần đi!"

Khi đó Diệp Trân không có mặt nên không bắt được điểm khả nghi nào, chỉ có thể ôm con trai không ngừng cầu xin tha thứ."

Đúng vậy, ba tha cho em trai đi, dù sao em ấy cũng là đứa con trai ba thương yêu nhất, tương lai còn phải thừa kế nhà họ Nhiếp."

Từ lúc vào nhà Nhiếp Nhiên không nói gì, lúc này lại nói một câu vô thưởng vô phạt.Nhưng Nhiếp Thành Thắng nghe thấy lại thành ra ý khác.Đứa con trai ông ta yêu thương nhất liệu có ngày nào đó vì thừa kế nhà họ Nhiếp mà làm gì mình không?Nghĩ tới đây, sống lưng ông ta lạnh toát.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 410: Con trai lớn nhà họ Uông - Một pha mạo hiểm (5)


Đáy mắt Nhiếp Thành Thắng u ám, "Không cẩn thận?

Bây giờ nó còn nhỏ như vậy đã có thể làm thế với con, tương lai ba già rồi, nói không chừng ngày nào đó nó cũng không cẩn thận đẩy ba xuống tầng!"

Mấy câu cuối cùng ông ta gần như rít ra khỏi kẽ răng.

Diệp Trân chưa bao giờ thấy ông ta tức giận như vậy, chỉ cảm thấy phát run trong lòng."...

Không đâu, ông là ba nó, làm sao nó có thể đẩy ông xuống tầng!"

"Sao lại không?

Hôm nay không phải ngay cả chị mình mà nó cũng có thể đẩy xuống hay sao!

Sao tôi lại nuôi một thứ ác độc như vậy!"

Nói xong, ông ta lại giơ roi trong tay lên muốn quất xuống."

Không, Thành Thắng!

Ông đừng đánh nó!

Ông muốn đánh thì đánh tôi đi, ông đừng đánh con!

Nó là khúc ruột của tôi!"

Diệp Trân kêu khóc nhào tới, Nhiếp Thành Thắng đẩy mạnh bà ta ra, "Bà tránh ra!"

Cái roi trên tay ông ta lập tức quất xuống, "đét" một tiếng, Nhiếp Dập hét chói tai.Cái roi đó vô cùng hung ác, trên cánh tay nó nhanh chóng hiện lên dấu roi vừa to vừa đỏ, nhìn mà kinh hãi.Diệp Trân cuống lên, lại thêm tiếng hét vừa rồi giống như con dao đâm thẳng vào trái tim bà ta, vừa rồi vì suy nghĩ quá nhiều nên bà ta đã không thở được rồi.Lần này càng khiến bà ta phẫn nộ hơn, "phụt" một tiếng, bà ta phun ra một ngụm máu tươi."

Mẹ!"

"A Trân!"

Theo hai tiếng la thất thanh, Diệp Trân mềm nhũn người ngã xuống.Nhiếp Thành Thắng kinh hãi vứt luôn roi xuống đất, vội vàng chạy tới ôm lấy bà ta.Nhiếp Dập cũng không quan tâm đến cơn đau của mình, lăn một vòng đến bên cạnh Diệp Trân.

Vừa rồi mẹ nó hộc máu làm nó sợ hãi quên cả khóc, toàn thân đang không ngừng run rẩy."

Mau, mau gọi xe cấp cứu!"

Nhiếp Thành Thắng ôm chặt Diệp Trân, vội vàng gầm lên với chị Lưu.Chị Lưu như tỉnh mộng, cuống quýt đi gọi điện thoại.Người trong nhà đều loạn hết lên vì Diệp Trân, duy chỉ có Nhiếp Nhiên đứng một mình ở xa nhìn, khóe miệng lướt qua ý cười cực nhẹ.Lần này Diệp Trân không chết cũng mất nửa cái mạng rồi.Không lâu sau, xe cấp cứu đã dừng ở cổng nhà họ Nhiếp, nhân viên y tế dùng cáng đưa Diệp Trân lên xe, Nhiếp Thành Thắng và Nhiếp Dập cũng đi theo."

Nhiếp Nhiên, con còn không mau lên đi!"

Nhiếp Nhiên nhướng mày, cô lên xe?Quan hệ của cô và Diệp Trân cần phải đi theo đến bệnh viện à?"

Ngộ nhỡ đơn vị của ba có việc, con ở lại cũng có thể chăm sóc dì ấy giúp ba."

Chăm sóc?Nhiếp Thành Thắng phải vô tâm thế nào mới có thể nói ra lời này.

Cô chăm sóc?

Cô không âm thầm bóp chết Diệp Trân đã không tệ rồi."

Nhanh lên!"

Nhiếp Thành Thắng sốt ruột kéo thẳng cô lên xe.Tiếng còi xe cứu thương vang lên cả đường, xe chạy thẳng đến cổng bệnh viện.Mới xuống xe, bác sĩ Hoàng đứng ở cửa bệnh viện chờ lệnh lập tức chạy đến, nhìn Diệp Trân nằm trên cáng cứu thương, lo lắng nói: "Không phải tôi dặn để bà ấy bình tĩnh sao?

Mới tiêm thuốc được nửa tiếng, sao bây giờ lại tệ hơn rồi?"

"Nửa tiếng trước?"

Nhiếp Thành Thắng rất kinh ngạc.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 411: Bị tức hộc máu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ (1)


Nửa tiếng trước ông ta vẫn đang ở nhà Uông Phủ, Diệp Trân lại tái phát à?Không phải là suy nghĩ quá nhiều lại cộng thêm tức giận nên mới ngất đi sao?

Trong thời gian này ở nhà không có ai nói chuyện với bà ta, sao bà ta lại tái phát?Một loạt nghi vấn hiện ra trong đầu ông ta."

Sư đoàn trưởng, bà Nhiếp còn dễ giận dễ lo như vậy thì thuốc có tốt thế nào cũng không chữa được đâu."

Bác sĩ Hoàng tưởng là Nhiếp Thành Thắng và Diệp Trân cãi nhau nên mới khiến bà ta liên tục tức ngất đi, cho nên nghiêm túc nói với Nhiếp Thành Thắng.Mặc dù Nhiếp Thành Thắng cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, "Tôi biết rồi."

Bác sĩ Hoàng đưa người vào phòng cấp cứu, truyền dịch, tiêm thuốc.Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng Diệp Trân nằm ở trên giường bệnh không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt.Bác sĩ Hoàng cau mày, nhìn chằm chằm máy theo dõi nhịp tim và đồng hồ trên tay mình, tính toán thời gian quan sát, cuối cùng ông ta lắc đầu, "Không được, toàn thân bà Nhiếp co giật, hơn nữa cũng không có phản ứng với lượng thuốc gia tăng, lập tức đưa vào phòng phẫu thuật!"

Đám y tá xung quanh đeo khẩu trang lên, đưa bà ta vào phòng phẫu thuật.Bầu không khí nghiêm túc đó làm lòng bàn tay Nhiếp Thành Thắng ươn ướt.Trước khi đi đến cửa phòng phẫu thuật, bác sĩ Hoàng nói: "Tình hình của bà Nhiếp không được lạc quan, có thể sư đoàn trưởng phải chuẩn bị tâm lý."

"Cái gì gọi là chuẩn bị tâm lý?

Anh có ý gì hả!"

Nhiếp Thành Thắng lập tức nổi giận, túm lấy bả vai ông ta ra lệnh: "Anh nhất định phải cứu sống bà ấy cho tôi!"

Ông ta đã mất một người vợ rồi, mất thêm một người nữa thì không biết bên ngoài sẽ đồn đại thế nào.Bác sĩ Hoàng chỉ có thể khuyên giải an ủi: "Sư đoàn trưởng đừng kích động, tôi chỉ nói là có thể.

Dù sao tình hình bây giờ của bà Nhiếp cũng rất không tốt, nửa tiếng trước tôi đã tiêm cho bà ấy lượng thuốc rất lớn rồi, khó khăn lắm mới hồi phục lại, vậy mà bây giờ lại hộc máu, tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố hết sức."

Sau đó, ông ta đi vào phòng phẫu thuật.

Đèn đỏ ở phòng phẫu thuật sáng lên, Nhiếp Thành Thắng đứng ở ngoài cửa không ngừng đi qua đi lại, vẻ mặt sốt ruột và bất an."

Nhiếp Nhiên, con nói tiếp theo phải làm thế nào đây?"

Nhiếp Thành Thắng cảm thấy mấy ngày nay ở nhà không được yên bình.Đầu tiên là Nhiếp Dập Đầu khiêu khích ranh giới cuối cùng của mình hết lần này đến lần khác, sau đó là Diệp Trân bị bệnh ngất xỉu, dần dần biến thành hộc máu cấp cứu.Bây giờ ông ta chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi không có sức lực.Nhiếp Nhiên hờ hững nói: "Ba là chủ gia đình, nên nghe theo ba."

Nhiếp Thành Thắng được một câu nói suông càng thêm khó chịu bất an, tốc độ đi qua đi lại không nhịn được mà nhanh hơn.Mãi mà đèn phòng phẫu thuật không tắt, mấy y tá ra ra vào vào vô cùng bận rộn.Việc này làm Nhiếp Thành Thắng càng thêm lo lắng.

Ông ta vô tình liếc về phía Nhiếp Dập đang run rẩy co rúc trong góc, lửa giận lại phừng lên.Ông ta chỉ Nhiếp Dập mắng, "Đều tại thằng nghiệt tử này!

Nếu không phải thằng nghiệt tử này đẩy con xuống tầng, bây giờ mẹ nó cũng không tức giận đến nỗi phải vào bệnh viện!

Sớm biết thế này, lúc đó ba đã đưa nó đến trường quân đội rồi, như vậy cũng không đến nỗi xảy ra chuyện này!"

Nhiếp Nhiên khuyên qua loa, "Ba, ba bớt giận đi."

Nhưng câu nói vô thưởng vô phạt này làm sao có thể khiến Nhiếp Thành Thắng hết giận được?

Cứ nghĩ chuyện những ngày qua đều do thằng nhóc này gây ra, ông ta đột nhiên cảm thấy đề nghị ban đầu của Nhiếp Nhiên không sai một chút nào.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 412: Bị tức hộc máu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ (2)


Tên nhóc này đúng là được mình cưng chiều quá mức, không biết nặng nhẹ!"

Đợi mẹ con khỏi rồi, con lập tức cút đến trường quân đội cho ba, đỡ cho mẹ con nhìn thấy con lại phiền muộn trong lòng!"

Nhiếp Thành Thắng tức giận nói với Nhiếp Dập.Nhiếp Nhiên do dự nói: "Như vậy không ổn đâu ba, ngộ nhỡ dì Diệp vừa khá hơn, lại nghe tin dữ em trai phải đi, con sợ dì ấy lại phát bệnh."

Nhiếp Thành Thắng cau mày: "Con nói không sai, vậy thì mấy hôm nữa đưa nó đi, tránh cho mẹ nó vừa tỉnh dậy nhìn thấy nó lại bị kích động."

Nhiếp Thành Thắng nói xong tức giận đi đến cầu thang hút thuốc, Nhiếp Dập nghe được số phận tiếp theo của mình thì không khóc không làm ầm lên mà rưng rưng nước mắt đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, khuôn mặt nhỏ béo múp vô cùng bình tĩnh.Một lúc lâu sau, nó nghiến răng nói với cô ba chữ: "Tôi hận chị!"

Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi cùng với tâm trạng lộ ra trong mắt kia đủ để thấy nó rất hận cô.Nhưng vậy thì đã sao, mặc dù mục tiêu của cô là Diệp Trân, nhưng thằng nhóc này không chỉ bất kính với cô, còn dám đẩy cô xuống tầng.

Chỉ riêng hành động này thôi là nó đã nên đến trường quân đội chịu khổ cho nhớ lâu rồi."

Ừm, chị biết."

Nhiếp Nhiên gật đầu, mỉm cười.Nhiếp Dập thở hổn hển, lại quay về trong góc ngồi xổm xuống đợi.Sau khoảng ba tiếng, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ Hoàng đi ra.Nhiếp Thành Thắng và Nhiếp Dập vội vàng chạy lên, hỏi: "Không sao chứ?"

"Vẫn ổn, phẫu thuật rất thành công, chỉ là thật sự không thể để bị kích động nữa, nếu không tôi sẽ bó tay."

Bác sĩ Hoàng thành khẩn nói với Nhiếp Thành Thắng.

Nhiếp Thành Thắng gật đầu, "Được, tôi biết rồi."

Giường bệnh nhanh chóng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Diệp Trân ngủ mê man."

Tôi tiêm thuốc an thần cho bà ấy cho nên sẽ không tỉnh lại ngay đâu."

Bác sĩ Hoàng vừa ghi chép vào sổ phẫu thuật vừa nói với bọn họ: "Mọi người cần kiên nhẫn, cơ thể bệnh nhân rất yếu, nhớ không cho bà ấy ăn đồ dầu mỡ, cố gắng thanh đạm hết mức."

Nhiếp Thành Thắng ghi hết những gì cần chú ý lại, sau đó mới đi theo y tá đến phòng bệnh VIP.Sau khi thu xếp xong xuôi tất cả, Nhiếp Thành Thắng bảo chị Lưu nấu ít đồ thanh đạm mang đến.

Vì đơn vị có chuyện nên ông ta phải đến đó, vốn dĩ muốn tiện đường đưa Nhiếp Dập và Nhiếp Nhiên về nhưng Nhiếp Dập chết cũng không chịu rời đi.Nhiếp Thành Thắng thấy nó lại bướng bỉnh, lửa giận trong lòng khó khăn lắm mới nguôi ngoai lại bừng lên."

Con không để mẹ con ở một mình được, con phải ở bên mẹ!"

Nhiếp Dập bấu chặt khe giường, nhìn chằm chằm Diệp Trân trên giường bệnh.Nhiếp Thành Thắng nghĩ nếu tên nhóc này đến trường quân đội thì sẽ rất lâu không về nhà nên không đành lòng, vì vậy ra lệnh cho nó phải ngoan ngoãn về nhà trước bữa tối, sau đó dẫn Nhiếp Nhiên rời khỏi bệnh viện.Lần này Diệp Trân tức giận hai lần lại thêm hộc máu, thân thể yếu ớt nằm trong bệnh viện khoảng ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.

Nhiếp Thành Thắng chạy qua chạy lại giữa đơn vị và bệnh viện, bận đến nỗi lao lực, suýt nữa cũng bị bệnh theo."

Dập Dập đâu!"

Diệp Trân mở mắt ra, câu đầu tiên là liên quan tới Nhiếp Dập.Bởi vì sau khi Diệp Trân ra khỏi phòng phẫu thuật, Nhiếp Thành Thắng lập tức liên lạc với trường học cho nên mấy ngày nay Nhiếp Dập đều ở nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đăng ký.Nhiếp Thành Thắng không muốn nói cho bà ta biết, sợ bà ta lại bị kích động, cho nên chỉ chỉnh lại chăn cho bà ta, nói: "Bà cứ nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói bà không thể chịu thêm kích động nữa."
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 413: Bị tức hộc máu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ (3)


Nhưng Diệp Trân vẫn kiên trì, thậm chí yên lặng nắm lấy tay Nhiếp Thành Thắng, cổ họng nhiều ngày không có nước khô khốc khàn khàn, "Dập Dập đâu!"

Nhiếp Thành Thắng thấy bà ta cố chấp như vậy, lại sợ bà ta không thể yên tâm dưỡng bệnh, suy nghĩ mấy giây, ông ta vẫn nói với bà ta, "Tôi sắp xếp cho nó ngày kia đến trường quân đội rồi."

"Cái gì!"

Thấy Diệp Trân khiếp sợ trợn to hai mắt, Nhiếp Thành Thắng nói với bà ta: "Bác sĩ đã nói rồi, bà mà còn kích động thì bệnh tình sẽ càng nguy kịch hơn, cho nên nếu như bà còn muốn gặp con trai thì yên tâm dưỡng bệnh đi."

Diệp Trân ngây ngẩn mấy giây, cảm thấy ở nhà bị Nhiếp Thành Thắng đánh, bị Nhiếp Nhiên tính toán như vậy, đi đến trường quân đội vẫn tương đối an toàn hơn.Đợi mình khỏi bệnh rồi, Nhiếp Nhiên cũng vào đơn vị, bà ta sẽ nghĩ cách đưa Nhiếp Dập về, đó cũng là một cách hay.Suy đi nghĩ lại, bà ta quyết định vẫn nên nhịn thì hơn, cho nên làm ra vẻ bình tĩnh nói với Nhiếp Thành Thắng: "Có thể để tôi gặp Dập Dập trước khi đi không?"

Thấy Diệp Trân không làm ầm lên như dự liệu, lúc này Nhiếp Thành Thắng mới thở phào nhẹ nhõm, "Được, trước khi gặp con trai, bà phải cố gắng giữ gìn sức khỏe."

"Ừm."

Diệp Trân gật đầu, lại nhắm mắt vào.Đương nhiên bà ta phải giữ gìn sức khỏe sớm ngày bình phục rồi.

Bà ta còn phải loại bỏ hết tất cả trở ngại trên con đường bước lên vị trí chủ nhân nhà họ Nhiếp thay Nhiếp Dập.

Đặc biệt là hòn đá ngáng chân Nhiếp Nhiên này, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con ranh đó.Nhất định thế!Ngoài cửa sổ gió vẫn rét căm căm, tầng mây dày màu xám tro nặng nề trôi, vẻ mặt Diệp Trân bình tĩnh, nhưng lại đang âm thầm tính toán.Cho đến ngày Nhiếp Dập phải đi, Nhiếp Thành Thắng mới đưa Nhiếp Dập và Nhiếp Nhiên tới bệnh viện thăm Diệp Trân.

Mấy ngày nay, ngày nào Diệp Trân cũng uống thuốc nghỉ ngơi đúng giờ cho nên khôi phục rất tốt, nhưng đả kích và tái phát liên tiếp khiến sức khỏe bà ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng, chưa dứt được bệnh.Lúc nhìn thấy Nhiếp Dập, Diệp Trân có cảm giác như mấy năm không nhìn thấy con trai rồi."

Mẹ!"

Nhiếp Dập cố nhịn khóc yếu ớt gọi bà ta một tiếng.Hốc mắt Diệp Trân ươn ướt, nhưng để đề phòng tâm trạng mình lại dao động mà tái phát lần nữa, bà ta cố nén kích động muốn khóc, nghẹn ngào vẫy nó."

Qua đây để mẹ xem con nào, hình như con gầy đi rồi."

"Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Nhiếp Dập thận trọng đi từng bước qua đó, nó thật sự sợ Diệp Trân sẽ ngã xuống trước mặt mình một lần nữa."

Mẹ không sao, con yên tâm."

Diệp Trân cố cười, chỉnh lại cổ áo cho nó, dặn dò, "Lần này đến trường quân đội, con nhất định phải chăm sóc tốt cho mình.

Mẹ không ở bên cạnh con, con phải nhớ ngày ăn ba bữa đúng giờ, buổi tối phải đi ngủ sớm, con biết chưa?"

"Vâng, con biết rồi."

Nhiếp Dập ngoan ngoãn gật đầu, trả lời bà ta."

Đợi mẹ khỏi bệnh rồi, nhất định sẽ lo lót bên đó cho con."

Diệp Trân ôm nó vào trong lòng, vô cùng không nỡ.

Nhiếp Dập cũng ôm chặt Diệp Trân, "Mẹ, sau khi con đi, mẹ phải chú ý giữ gìn sức khỏe."

"Mẹ biết rồi!"

Diệp Trân nghe thấy con trai dặn dò, lại nghĩ đến chuyện nó sắp phải rời xa mình, trong lòng đau như dao cắt.Giọng nói của bà ta mang theo sự căm phẫn, "Con yên tâm, mẹ sẽ không bỏ qua cho con ranh đáng chết đó đâu!"

"Vâng!"

Nhiếp Dập gật mạnh đầu."

Ba đã lo liệu bên trường học cho con rồi, con ở bên ngoài phải chú ý một chút."

Nhiếp Thành Thắng thấy hai mẹ con quyến luyến như vậy, thật ra ông ta cũng không đành lòng, nhưng biểu hiện của Nhiếp Dập những ngày qua thật sự khiến người ta thất vọng, có không nỡ thế nào cũng phải chịu.

Ông ta nhẹ giọng giục: "Đi thôi."
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 414: Bị tức hộc máu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ (4)


"Nhớ phải gọi điện thoại cho mẹ đấy."

Trước khi đi Diệp Trân lại dặn dò mấy câu, lúc này mới quyến luyến đưa mắt nhìn Nhiếp Dập rời đi.Nhiếp Thành Thắng bảo tài xế gia đình đưa Nhiếp Dập đi, mình thì xem đồng hồ rồi nói với Nhiếp Nhiên: "Đơn vị còn có việc, ba đi trước, con tự về đi."

Sau khi dặn dò xong, ông ta rời khỏi bệnh viện.Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Trân oán hận nói: "Chúc mừng cô, cuối cùng cũng đạt được mục đích rồi.

Thế nào, đuổi được em trai cô đi, cô rất đắc ý đúng không?"

"Mục đích của tôi là bà, không phải nó."

"Cho dù có phải hay không thì cô cũng thành công rồi."

"Tôi đâu có thành công, không phải bà vẫn còn sống sờ sờ ra đó sao?"

"Cô!"

Quả nhiên ban đầu là nó cố tình chọc giận mình, tốt nhất là khiến mình tức giận mà chết ngay tại chỗ.

Khiến Nhiếp Thành Thắng thất vọng về Nhiếp Dập, lại khiến mình chết tại chỗ, một mũi tên trúng hai đích, thật là độc ác!Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh bà ta, hơi cúi người xuống, cười nhạt, "Diệp Trân, tôi sẽ không thay đổi ý định giết bà đâu, còn Nhiếp Dập hoàn toàn là vì bà mới bị dính líu vào.

Huống hồ tôi đã nương tay với nó rồi, chỉ là chịu khổ trong trường quân đội mà thôi."

Cô dừng một chút, sau đó lại ý tứ nói: "Lại không bảo nó đi thực hiện nhiệm vụ."

Sắc mặt Diệp Trân không tự chủ được vặn vẹo thêm mấy phần.

Bà ta nghiến chặt răng, cơ mặt gần như đang co giật, rõ ràng là đang áp chế lửa giận của mình."

Được rồi, dì Diệp nghỉ ngơi đi, dù sao con đường của Nhiếp Dập còn rất dài, cần dì nâng đỡ."

Nụ cười nhạt nhẽo mà lạnh như băng của Nhiếp Nhiên trước khi đi khiến trái tim Diệp Trân đau đớn.Không thể mắc bẫy được, nó đang cố ý khích mình, không thể mắc bẫy được!

Diệp Trân không ngừng tự nói với mình.Diệp Trân nhìn bóng lưng cô rời đi, vẻ hung ác trong ánh mắt cuối cùng đều hóa thành một nụ cười lạnh, "Nhiếp Nhiên, mày tưởng là mày thắng rồi à?

Tương lai còn dài, chúng ta cứ từ từ đợi đi!"

Sau khi tiễn Nhiếp Dập đi, Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi cũng chuẩn bị đến đơn vị.Buổi tối trước hôm đi, Nhiếp Thành Thắng lại đến cửa phòng cô quan tâm mấy câu."

Còn mấy ngày nữa là con phải vào đơn vị rồi, đã chuẩn bị xong đồ đạc chưa?"

Lúc đó Nhiếp Nhiên vốn giết Hoắc Hoành xong là tay không rời khỏi thành phố A, cho nên về cơ bản không có gì phải chuẩn bị cả."

Vâng, con đã thu dọn xong rồi."

"Vậy thì tốt, ngày mai ba có việc, con đi cùng Uông Tư Minh đến đơn vị báo cáo."

Nhiếp Nhiên kinh ngạc, đúng là chuyện hiếm có.Có điều với thái độ của Uông Tư Minh với mình lúc ấy, chắc đoạn đường này sẽ rất khó chịu đây."

Không cần đâu, con có thể tự đi được."

Nhiếp Nhiên vừa dứt lời, Nhiếp Thành Thắng đã nói: "Lần đầu tiên con đến đó không quen đường, đến lúc đó tới muộn sẽ làm ba mất mặt."

Nói cho cùng ông ta vẫn là sợ mình mất mặt mà thôi.

Cô khinh thường oán thầm trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn nói: "Vâng, con biết rồi.

Vậy ngày mai con sẽ đi cùng anh Uông."

"Đến đơn vị nhớ phải huấn luyện cho tốt, đừng để mất mặt!"

Nhiếp Thành Thắng dặn dò xong thì rời đi.Nhiếp Nhiên đưa mắt nhìn bóng lưng ông ta rời đi, khóe miệng cong lên lạnh lùng.

Đợi đi Nhiếp Thành Thắng, Diệp Trân và Nhiếp Dập đã ngã xuống rồi, không bao lâu nữa sẽ đến lượt ông!
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 415: Bị tức hộc máu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ (5)


Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên đến trạm tàu hỏa một mình.Thời tiết tháng mười hai rét căm căm, Nhiếp Nhiên mặc áo khoác lông vũ màu đen dài qua đầu gối, đeo một cái ba lô chậm rãi đi lại trong trạm tàu hỏa.Bởi vì vẫn chưa đến tết cho nên trạm tàu hỏa không có nhiều người, cô nhìn thấy ngay Uông Tư Minh mặc một chiếc áo bành tô dài đang không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, nhìn xung quanh.Không lâu sau, khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên trong đám người, anh ta cau mày đi tới, lạnh lùng nói: "Cô đến muộn ba phút."

Nhiếp Nhiên nhìn sắc mặt anh ta, lại nghĩ đến cái người mở miệng là gọi em Nhiên hôm ở nhà họ Uông, không thể không cảm thán cái tên này đúng là giỏi thay đổi."

Anh cũng có thể lựa chọn không đợi tôi mà đi trước."

Nhiếp Nhiên nhún vai, sau đó quay người đi đến trạm tàu hỏa.Uông Tư Minh đi ngay theo cô, "Nếu đã đồng ý rồi thì tôi nhất định sẽ làm được."

Mặc dù anh ta không thích cô gái giở thủ đoạn với người nhà mình như cô, nhưng nếu đã đồng ý với chú Nhiên rồi thì anh ta phải làm được.Nhiếp Nhiên dùng ánh mắt không kiên nhẫn và khó hiểu nhìn anh ta, "Vậy anh còn ở đây phí lời làm gì?"

"..."

Uông Tư Minh cạn lời.Ý của anh ta không phải là vì mình hứa hẹn mà trở thành cái cớ cho cô đến muộn!Là quân nhân, khái niệm thời gian phải vô cùng quan trọng mới đúng!Hai người kiểm vé, dựa theo chỗ ngồi trên vé tàu tìm được vị trí của mình, trùng hợp là hai người lại ngồi cùng một hàng.Nhiếp Nhiên vốn dĩ muốn yên tĩnh cả đường, xem ra sẽ bị phá hỏng rồi.Mười phút sau, còi tàu hỏa vang lên mấy tiếng, cuối cùng cũng lăn bánh."

Nghe nói em trai cô vì chuyện lần trước đẩy cô mà bị đưa đến trường quân đội rồi?"

Uông Tư Minh đột nhiên hỏi.Nhiếp Nhiên đang nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, không buồn mở mắt ra, thờ ơ nói: "Tin tức thật nhạy bén, không phải anh nói không quan tâm đến việc nhà chúng tôi sao?"

"Cô còn nhỏ như vậy mà thật tuyệt tình, với em trai mình mà cũng ra tay được."

Uông Tư Minh không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại ghét Nhiếp Dập như vậy, ghét đến nỗi ra tay với một đứa bé mới mười hai tuổi, cho dù không phải ruột thịt thì cũng không cần phải như vậy."

Không phải là em trai ruột, sao mà không ra tay được?"

Nhiếp Nhiên vẫn nhắm mắt trả lời, câu nói hời hợt này làm ấn tượng của Uông Tư Minh với cô tụt xuống đến cực điểm.Anh ta châm biếm: "...

Không biết nếu bà Nhiếp nghe thấy lời này thì sẽ có cảm tưởng thế nào?"

"Tôi nghĩ bà ta đã không còn sức mà cảm tưởng nữa rồi."

Uông Tư Minh ngẩn ra, sau đó nghĩ tới chuyện mấy ngày trước bà Nhiếp được xe cấp cứu đưa đi, nghe nói đến bây giờ vẫn nằm trong bệnh viện, có lẽ là bệnh tình rất nghiêm trọng.Bây giờ con trai ruột lại bị Nhiếp Nhiên đuổi đi, chú Nhiếp thì thường xuyên bận rộn trong đơn vị, bên cạnh ngay cả một người thân cũng không có, chắc chắn trong lòng rất khó chịu.Nghĩ đến tình cảnh thê lương đó, Uông Tư Minh ghét cô đến mức đỉnh điểm.Nhưng Nhiếp Nhiên không thèm quan tâm, vừa rồi Uông Tư Minh ngầm châm chọc cô, cô nghe thấy hết, chỉ là lười giải thích.

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cô không có hứng giải thích với một người xa lạ, dứt khoát dùng giấc ngủ để ngăn chặn cuộc đối thoại giữa bọn họ.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 416: Lên đường - Chuyện bất ngờ trong toa tàu (1)


"Tôi phải nghỉ ngơi đây, lát nữa ăn cơm thì gọi tôi."

Nhiếp Nhiên dịch vào bên trong.Uông Tư Minh thấy cô ngang nhiên ra lệnh cho mình thì không phục hỏi: "Dựa vào cái gì?"

Nhiếp Nhiên mở mắt, đột nhiên cười dịu dàng nói với anh ta: "Dựa vào mấy ngày trước anh Uông bảo đảm với ba tôi là sẽ chăm sóc tốt cho tôi, hơn nữa vừa rồi anh cũng nói đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ làm được."

Uông Tư Minh nghẹn họng.

Lúc ấy anh ta nói thế với Nhiếp Thành Thắng chỉ là xã giao mà thôi, không ngờ người này lại tưởng thật.Nhìn cô bình yên chìm vào giấc ngủ, mình chỉ có thể ngây ngốc đợi xe đồ ăn đến, anh ta đột nhiên có cảm giác mang đá tự đập vào chân mình.Mãi mới đợi được xe đồ ăn được đẩy vào, lần đầu tiên anh ta cảm thấy xe đồ ăn thật thân thương.

Giống như là hoàn thành một nhiệm vụ gì, anh ta vỗ Nhiếp Nhiên ở bên cạnh, nói: "Ăn cơm!"

Nhiếp Nhiên tỉnh dậy nhìn bữa trưa nghèo nàn trong hộp, đúng là muốn bao nhiêu tệ hại có bấy nhiêu tệ hại.

Có điều cô không phải là một người kén ăn, trước kia lúc thực hiện nhiệm vụ cái gì cô cũng ăn cả, chỉ cần có thể ăn được, không có độc là đều có thể nhét vào trong miệng để lót dạ.Cô nhanh chóng giải quyết bữa trưa, nhưng vào lúc này, đột nhiên liếc thấy chút khác thường ở chỗ cách đó không xa.Cô thấy ở hướng ba giờ có một người đàn ông đang lởn vởn bên cạnh một bà cụ, không lâu sau người đàn ông đó đi sát qua bà cụ, lén đặt một tay vào trong túi của bà ấy.Uông Tư Minh theo ánh mắt cô nhìn qua, thấy người đàn ông đó lấy ví tiền của bà cụ ra khỏi túi xách, động tác vô cùng nhanh chóng bỏ ví tiền vào trong túi mình.Anh ta thu hồi ánh mắt cố ý liếc Nhiếp Nhiên ở bên cạnh, muốn xem cô phát hiện có kẻ ăn trộm tiền thì sẽ có hành động gì.Kết quả ngoài dự liệu của anh ta, Nhiếp Nhiên chỉ hờ hững liếc một cái, rồi cụp mắt xuống tiếp tục ăn cơm.Cô không hô lên, không nhắc nhở, mà hờ hững không đếm xỉa đến.Chuyện này làm Uông Tư Minh tức giận không có chỗ phát tiết.Là quân nhân, thấy nhân dân gặp khó khăn không giúp đỡ mà lại lạnh lùng ở bên cạnh xem.Uông Tư Minh đặt mạnh đũa trong tay xuống, đứng lên khỏi ghế, bước nhanh đến bên cạnh bà cụ đó, chụp lấy gã ăn trộm còn chưa kịp chuồn đi: "Lấy ra!"

Lúc nhìn thấy anh ta để đũa xuống xông ra, Nhiếp Nhiên đã biết anh ta muốn làm gì rồi, cô chỉ có mấy chữ có thể bày tỏ chuyện này: Xen vào việc của người khác.Cô lắc đầu thở dài.Thanh niên đúng là thiếu rèn luyện, không giữ được bình tĩnh chút nào.Gã đàn ông giật mình nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi: "Cậu thanh niên này, cậu đột nhiên chạy tới bắt tay tôi làm gì thế?"

Khách trong toa tàu nhao nhao nhìn qua.Uông Tư Minh hỏi bà cụ bên cạnh, "Bà, bà sờ thử xem ví tiền có còn không?"

Bà cụ bị chuyện bất ngờ xảy ra dọa cho giật mình, mơ hồ sờ ví tiền của mình, quả nhiên không thấy đâu nữa.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 417: Lên đường - Chuyện bất ngờ trong toa tàu (2)


"Ôi, không thấy thật nữa rồi!"

Bà cuống cuồng sờ mãi, xem hết trong ngoài túi một lượt nhưng không tìm được ví tiền thì quýnh lên.Uông Tư Minh túm lấy cổ tay tên trộm kia, lạnh lùng nói: "Còn không mau lấy ra!"

Tên ăn trộm kia bị bẻ quặt tay ra phía sau, vội vàng cầu xin tha thứ, "A!

Đau đau đau, cậu đừng vặn nữa, tôi lấy!

Tôi lấy!"

Nói rồi, gã bất đắc dĩ lấy cái ví tiền ra khỏi túi xách của mình, đưa cho bà cụ kia."

Được lắm, tên trộm này!"

Bà cụ tức giận đánh gã mấy cái, sau đó lại bỏ ví tiền vào trong túi xách của mình.Uông Tư Minh thấy đã giải quyết xong thì nhẹ nhàng đẩy gã về phía trước.Gã đàn ông sờ cái tay bị vặn đau của mình, chỉ Uông Tư Minh tức giận nói: "Mày... mày... có ngon thì...

đợi đó cho tao!"

Sau đó gã chạy đi như một làn khói."

Cảm ơn cháu, thật sự cảm ơn cháu!"

Bà cụ nắm tay Uông Tư Minh.Uông Tư Minh mỉm cười trả lời: "Không có gì ạ, chuyện nhỏ thôi.

Bác cất kĩ ví đi, đừng để ăn trộm lấy mất nữa."

"Được được, bác biết rồi, bác sẽ cất cẩn thận, không để ăn trộm tìm được."

Uông Tư Minh quay về chỗ ngồi của mình, thấy Nhiếp Nhiên vẫn đang vùi đầu ăn cơm thì vẻ mặt lạnh đi mấy phần."

Rõ ràng thấy nhưng không lên tiếng, cô thật sự là quân nhân à?"

Nhiếp Nhiên tỏ ra vô cùng bình tĩnh, cô thong thả ung dung ăn nốt một miếng canh cuối cùng, lạnh nhạt nói: "Anh tưởng đây là hành động chính nghĩa à?

Thật ra anh đang hại tất cả mọi người trong toa đấy."

"Cô có ý gì?"

"Anh nhìn phía đầu toa đi."

Nhiếp Nhiên cúi đầu làm như không để ý, tiếp tục nói: "Đều là đồng bọn của tên kia, hơn nữa bọn chúng mang đồ nguy hiểm.

Nếu đánh nhau, anh có thể bảo đảm người trong toa sẽ không phải chịu chuyện gì ngoài ý muốn không?"

Uông Tư Minh nhìn ra phía trước, quả nhiên tên trộm kia đang nói chuyện với một gã đàn ông đầu trọc ở trước mặt, thỉnh thoảng còn chỉ về phía mình."

Bọn chúng không lớn gan như vậy chứ?"

Uông Tư Minh cau mày.Anh ta tưởng đây chỉ là chuyện ăn trộm đơn thuần cho nên mới không suy nghĩ nhiều mà đi lên làm việc nghĩa như vậy, không ngờ tên ăn trộm kia dẫn theo nhiều người như vậy, hình như mấy toa tàu phía trước đều bị đám người đó chiếm cứ."

Không à?

Ha, anh nhìn về phía sau xem, đồng bọn của gã ở toa thứ sáu cũng đến rồi, anh cảm thấy sẽ không đánh nhau à?

Vốn dĩ là trộm tiền mà thôi, sẽ không có thương vong, nhưng bây giờ anh lại đòi làm anh hùng, ầm ĩ khiến mọi người đều biết, chọc vào bọn chúng, làm sao bọn chúng có thể chịu để yên được?"

Nhiếp Nhiên cười lạnh châm biếm.Uông Tư Minh quay đầu lại nhìn ra phía sau, quả nhiên thấy một đám người hùng hùng hổ hổ đi từ toa sau vào, còn cầm dao con và gậy bóng chày bằng sắt trong tay.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 418: Lên đường - Chuyện bất ngờ trong toa tàu (3)


Nhìn đã biết không phải dạng hiền lành gì rồi.Uông Tư Minh thấp giọng nói với cô: "Chuyện này do tôi làm, tôi sẽ giải quyết."

Nhiếp Nhiên liếc anh ta một cái, thoải mái dựa vào ghế, "Vậy hi vọng anh có thể giải quyết sạch sẽ gọn gàng, đừng hại đến tôi."

Vì đám người này đột nhiên viếng thăm khiến bầu không khí trong toa tàu thay đổi, người trong toa tàu rối rít cầm túi chạy trốn tới toa tàu khác.Đám người kia ngồi cách Uông Tư Minh không xa, bầu không khí trong toa tàu trở nên vô cùng căng thẳng.Nhưng đúng lúc này, cửa toa tàu lại đột nhiên mở ra.Đám côn đồ kia nhanh nhẹn cất đồ đi, giả vờ làm hành khách."

Sao toa này lại lạ vậy, hai toa sau đầy kín người, ở đây lại ít thế này?"

Một người đàn ông nhìn tình hình trong toa, kinh ngạc lẩm bẩm."

Hơn nữa sao lại toàn là nam, không có nữ, thế này phải chơi thế nào?"

Một người đàn ông khác cũng đi từ ngoài vào, nhưng anh ta nhanh chóng nhìn thấy sự tồn tại của một cô gái duy nhất, vì vậy kéo người đàn ông khác ở sau cửa vào, "Này, ở đây có con gái, đến lượt cậu rồi."

"Không... không hay lắm đâu..."

Nhìn người đàn ông kia hơi nhát gan, co rúc ở trong góc với vẻ mặt do dự."

Này này này, không phải cậu không biết bốn chữ dám chơi dám chịu chứ?

Dù sao cũng là lính, có dáng vẻ nam tử hán đại trượng phu đi được không hả?"

"Đúng vậy, làm lính hơn một năm rồi mà cậu còn nhát gan như vậy."

Rõ ràng người đàn ông nhát gan kia bị hai người bọn họ khích, sau khi hít sâu mấy hơi, anh ta gật đầu, "Được rồi."

Anh ta lấy can đảm dịch từng bước nhỏ, rất khó khăn cúi đầu đi đến trước mặt cô gái duy nhất trong toa tàu, bởi vì quá sợ hãi nên chỉ có thể nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí nói: "Anh... anh thích em..."

Ánh mắt đám người xung quanh lập tức đổ dồn lên người đàn ông này.Uông Tư Minh không nhịn được cau mày lại, "Mã Tường, cậu đang làm gì thế hả?"

"Ơ?

Uông Tư Minh, thật là trùng hợp, sao cậu cũng ở đây?"

Người đàn ông kia nhìn thấy Uông Tư Minh thì cực kì kinh ngạc, liên tục gọi hai người ngoài cửa, "Này, Uông Tư Minh ở đây!

Mau qua đây đi!"

Hai người đàn ông còn lại đi vào, một người trong đó trêu, "Bây giờ cậu cả Uông Tư Minh càng ngày càng giỏi lăn lộn rồi, lại còn có bạn gái đưa đến đơn vị nữa."

Hai người kia tự nhiên ngồi xuống đối diện Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh, hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí căng thẳng cổ quái bên đó."

Này, em gái, kiểu đàn ông như Uông Tư Minh rất nhàm chán, còn không bằng tìm người hoạt bát thông minh thoải mái như Nghiêm Hoài Vũ anh đây."

Nghiêm Hoài Vũ tự luyến hất cái đầu cua không có tóc mái của mình."

Thật ra Kiều Duy anh cũng không tệ."

Nhiếp Nhiên nghiền ngẫm nhìn ba người đàn ông trước mặt, ba tên này rất thú vị, lại xen vào đúng lúc này.Uông Tư Minh thấy cô không nói gì, hờ hững giải thích, "Mấy người này là nhóm cùng vào đơn vị dự bị với tôi, nhưng vì không qua được tư cách huấn luyện nên bị giáng cấp, lần này chắc sẽ cùng nhóm với cô."
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 419: Lên đường - Chuyện bất ngờ trong toa tàu (4)


Nghiêm Hoài Vũ bị Uông Tư Minh nói thẳng trước mặt con gái như vậy cảm thấy mất mặt, không nhịn được đập bàn, "Này!

Cái gì gọi là không qua tư cách huấn luyện bị giáng cấp?

Là chúng tôi luyến tiếc cuộc sống quân đội, cho nên cố ý ở thêm một năm nữa."

Kiều Duy phụ họa: "Không sai!

Ai lại lủi nhanh như cậu, mới được một năm đã muốn rời đi, không lưu luyến một chút nào."

Ở trong đơn vị, Uông Tư Minh vốn đã không có gì để nói với bọn họ, huống hồ dưới tình huống này, bọn họ ở đơn vị dự bị từ trước đến giờ luôn đứng hạng nhất từ dưới lên, ngộ nhỡ một lát nữa thật sự đánh nhau khiến bọn họ bị thương thì không hay."

Các cậu không có chuyện gì thì đi mau đi."

Uông Tư Minh lạnh mặt giục ba người bọn họ.Nhưng ba tên ngốc kia lại không hiểu, thấy anh ta như vậy thì khó chịu nói: "Cái toa tàu này do nhà cậu mở à, dựa vào cái gì bọn tôi không thể ở lại, lính mũi nhọn ưu tú thì ngon lắm à?"

"Đúng thế."

Uông Tư Minh thấy bọn họ chết cũng không đi, lại nhìn ánh mắt những người xung quanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc các cậu muốn làm gì?"

Mấy người này rốt cuộc ngu xuẩn đến mức nào mà không nhìn ra những người xung quanh đang nhìn chòng chọc vào bọn họ hả!"

À đúng rồi, béo, mau làm việc chính đi."

Nghiêm Hoài Vũ bị anh ta nhắc nhở như vậy, vội vàng giục Mã Tường.Mã Tường huấn luyện trong đơn vị hơn một năm nên đã gầy đi rất nhiều, chỉ có điều so với hai người bọn họ vẫn to lớn hơn một chút.Anh ta khó xử nói: "Đừng như thế, đây là bạn gái của Uông Tư Minh..."

Nhưng Nghiêm Hoài Vũ không đồng ý, "Dám chơi dám chịu, cậu chưa từng nghe bốn chữ này à, mau lên mau lên!"

Mã Tường cau mày, "Tôi... tôi...

Uông Tư Minh... tôi... không phải tôi muốn như vậy đâu, thật sự là tôi cá cược bị thua, cậu đừng để ý..."

"Này, đã nói là đại mạo hiểm rồi mà, cậu thẳng thắn như vậy còn mạo hiểm làm sao nữa."

Nghiêm Hoài Vũ đập bàn, rất phiền muộn.Gã đàn ông đầu trọc cách đó không xa nhìn thấy đám người này không coi ai ra gì thì tức giận cầm lấy cái gậy bóng chày của một tên đàn em bên cạnh, đi tới trước bàn của bọn họ, ngang ngược gõ lên bàn, "Này, nói chuyện xong chưa!

Có phải nên nói chuyện chính rồi không?"

"Nghe nói là mày gây chuyện, thật to gan!

Mày không nghe ngóng xem mày đắc tội với ai rồi!"

Nghiêm Hoài Vũ liếc gã một cái: "Anh là ai?"

"Đúng thế, anh là ai?

Tự dưng cầm gậy sắt tính dọa ai hả?"

Kiều Duy ở bên cạnh cũng khinh thường hỏi.Gã đàn ông đầu trọc này không bị úng não đấy chứ, lại dám một mình một ngựa chạy tới đây, không muốn sống nữa à?Ba người bọn họ là từ quân đội ra, cho dù là học sinh kém nhưng giải quyết một ông chú thì vẫn không thành vấn đề.Gã đầu trọc kia tức giận đến nỗi bật cười, "Đám nhãi ranh này được lắm!

Được, hôm nay ông đây sẽ cho chúng mày ngông nghênh.

Không phải muốn làm việc nghĩa làm anh hùng sao?

Được, hôm nay ông đây sẽ khiến chúng mày thành gấu chó hết!"

Gã đập mạnh cái gậy lên mặt bàn thô sơ dùng để ăn cơm, "ầm" một tiếng, vụn gỗ văng khắp nơi, nửa miếng gỗ rơi thẳng xuống đất.Đám đàn em xung quanh nhao nhao đứng lên, đi đến chỗ bọn họ.Nghiêm Hoài Vũ không cần nhìn cũng biết nhất định sẽ thua rồi.

Huống hồ chuyện này lại không liên quan đến bọn họ, đang định lên tiếng giải thích thì đột nhiên nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên vang lên, "Đợi đã!"

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên cô.Uông Tư Minh còn tưởng cô định bất bình thay mình, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc."

Sao thế, chẳng lẽ cô muốn xin tha cho nó à?"

Gã đàn ông đầu trọc nhe răng trợn mắt vung cái gậy bóng chày.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom