Lãng Mạn [Q3] CƯNG CHIỀU CÔ VỢ QUÂN NHÂN (401-600)

[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 440: Sĩ quan huấn luyện nhỏ mọn - Nam chính xuất hiện (7)


Thật ra anh ta cũng chỉ là tạm thời giày vò cô gái này mà thôi, nhưng nếu thật sự là nhân tài, anh ta cũng sẽ không cố ý để bị chôn vùi."

Cũng được, vậy thì tạm thời ở lại lớp 6 đi."

Lý Tông Dũng cảm thấy sắp xếp an toàn như vậy cũng thỏa đáng, lúc này mới gật đầu.An Viễn Đạo đắc ý hếch cằm lên với Nhiếp Nhiên.Hàng người lớp 6 sau lưng vì vào đồn cảnh sát cùng Nhiếp Nhiên nên không hề bài xích cô, chỉ có sắc mặt Uông Tư Minh là không quá dễ nhìn.Lớp 6, cô vẫn phải vào lớp 6.Cho dù là lớp 3 lớp 4 cũng còn hơn lớp 6.Uông Tư Minh cứ cảm thấy là mình hại cô, trong lòng càng thêm áy náy.Bọn họ đi ra khỏi phòng làm việc của tiểu đoàn trường, thấy Phương Lượng đã ngồi xổm đợi.

Anh ta đi nhanh đến trước mặt Nhiếp Nhiên, lo lắng hỏi: "Sao rồi, giải quyết xong rồi chứ?

Em không bị đuổi khỏi đội dự bị đấy chứ?"

"Không ạ, đội dự bị tốt như vậy, sao em nỡ rời đi?"

Đối mặt với cách nói của Nhiếp Nhiên, Phương Lượng không tin một chút nào, anh ta bĩu môi: "Khó nói."

Nghiêm Hoài Vũ tiến lên, tỏ vẻ anh em tốt khoác vai Nhiếp Nhiên, "Yên tâm đi, cô ấy không bị đuổi ra ngoài mà thành một phần tử của lớp 6 chúng tôi.

Nhiếp Nhiên, sau này ở lớp 6 anh đây sẽ bảo vệ cô, ai dám bắt nạt cô thì nói với anh đây."

Vừa rồi cô làm An Viễn Đạo mất mặt, cảm giác ấy thật sự quá đã ghiền, khiến Nghiêm Hoài Vũ coi cô là phe cánh của mình."

Chào mừng cô, Nhiếp Nhiên, sau này chúng ta là chiến hữu cùng lớp rồi."

Mã Tường cũng cười thân thiện."

Mặc dù là tạm thời nhưng vẫn muốn chào mừng cô."

Kiều Duy đứng ở bên cạnh Nghiêm Hoài Vũ cười nhún vai.Phương Lượng anh ta trợn mắt nhìn cô, "Em bị phân vào lớp 6 à?"

"Vâng."

Nhiếp Nhiên gật đầu.

Lúc này An Viễn Đạo mới đi từ phòng làm việc của tiểu đoàn trường ra, đắc ý đi tới, "Cho cô bẫy tôi này, nhóc con, vào lớp 6 liệu mà cố gắng nhé!"

Phương Lượng vội vàng hỏi: "Sĩ quan huấn luyện An, sao Nhiếp Nhiên lại bị đưa đến lớp 6?

Có phải có nhầm lẫn gì không?"

Nghiêm Hoài Vũ rất khó chịu đi tới trước mặt Phương Lượng, "Sao hả, xem thường lớp chúng tôi đúng không?

Lớp 6 rất kém cỏi à?"

"Không sao, đến lớp nào đối với em mà nói cũng không thành vấn đề."

Nhiếp Nhiên không để ý khoát tay.Nhưng chuyện này lại khiến Phương Lượng kích động, "Không thành vấn đề?

Làm sao có thể không thành vấn đề!

Nếu đã quyết định vào đội dự bị rồi thì đương nhiên phải vào chỗ tốt nhất!"

Nhiếp Nhiên liên tục lắc đầu, "Không không không, lớp 1 khổ cực như vậy, thầy bỏ qua cho em đi."
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 441: Sĩ quan huấn luyện nhỏ mọn - Nam chính xuất hiện (8)


Phương Lượng thấy cô như vậy lập tức hiểu ngay, quả nhiên là cô giở trò."

Em cố ý!"

Nhiếp Nhiên nhướng mày, dáng vẻ thầy làm gì được em khiến Phương Lượng tức đến ngứa răng.Cô gái này biết từ chối đội dự bị không có kết quả nên muốn đến lớp kém để được nhàn rỗi.Có điều tức thì tức, Phương Lượng vẫn nhận lấy ba lô của cô, nói: "Đi thôi, tôi đưa em đến phòng ngủ của nữ binh.

Ngày mai phải chính thức huấn luyện rồi, tối nay em nghỉ ngơi đi."

Nhiếp Nhiên cũng cảm thấy không còn sớm nữa, hôm nay cô hơi mệt thật, mới vừa nhấc chân lên muốn đi theo anh ta, không ngờ lại bị một người lôi ngược lại.Nghiêm Hoài Vũ nắm cánh tay Nhiếp Nhiên, "Không cần anh, cô ấy là người ở lớp chúng tôi, chúng tôi đưa cô ấy đi là được rồi."

"Ở đội tân binh em ấy còn là lính của tôi đấy!"

Phương Lượng cũng không chút khách sáo kéo Nhiếp Nhiên đến bên cạnh mình."

Nhưng vấn đề là bây giờ cô ấy không còn ở đội tân binh nữa, mà là người ở lớp 6 chúng tôi!"

Hai người mỗi người kéo một tay Nhiếp Nhiên, không ai khoan nhượng.Đời này đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên bị người ta tranh đoạt như búp bê thế này.

Cô ngẩn ra mấy giây, sau đó vẻ mặt tươi cười dần dần biến mất.Hai tay bị nắm của cô như vô ý đặt lên trên cánh tay Phương Lượng và Nghiêm Hoài Vũ, sau đó ba ngón tay cong lên, nhẹ nhàng bấu vào khuỷu tay bọn họ.Nhưng đúng lúc cô ra sức, An Viễn Đạo đi tới dùng sức kéo Phương Lượng và Nghiêm Hoài Vũ ra."

Làm gì thế làm gì thế!

Cô ta có tay có chân, không cần các cậu ở đây nhọc lòng!

Mau cút về phòng ngủ của mình cho tôi!

Trước khi tắt đèn chưa về đến phòng ngủ thì chạy ba mươi vòng thao trường!"

An Viễn Đạo thấy mấy tên nhóc này vì xun xoe con nhỏ đó mà ầm ĩ ở trước cửa phòng làm việc của tiểu đoàn trường thì cảm thấy tức giận đến bốc khói.Sau khi bị khiển trách, Phương Lượng, Uông Tư Minh và mấy người Nghiêm Hoài Vũ mới ảo não rời đi.Trên hành lang chỉ còn lại Nhiếp Nhiên và An Viễn Đạo.Sau khi khôi phục tự do, Nhiếp Nhiên cười ý tứ với anh ta, "Cảm ơn sĩ quan huấn luyện An, em sẽ cố gắng."

Sau đó cô đi ra ngoài.An Viễn Đạo nhìn bóng lưng cô rời đi với ánh mắt u ám.Anh ta không bỏ sót hành động cô chụp hai tay lên khuỷu tay Phương Lượng và Nghiêm Hoài Vũ lúc nãy.

Vừa rồi nếu như anh ta chậm một bước, chắc chắn tay hai tên kia sẽ phải chịu đau.Còn nhỏ tuổi mà thủ đoạn lại tàn nhẫn như vậy.An Viễn Đạo không nhịn được nhớ tới gã đầu trọc bị gãy tay trong đồn cảnh sát vừa rồi, thủ đoạn như vậy không giống tân binh.Có lẽ... năng lực của cô gái này còn mạnh hơn mình thấy nhiều.Để cô ta đến lớp 6 thật sự là quyết định đúng đắn sao?...Lý Tông Dũng ở trong phòng làm việc nghe thấy tiếng huyên náo ngoài cửa dần dần biến mất, lúc này mới lấy điện thoại riêng của mình ra gọi đi.Điện thoại nhanh chóng kết nối.Lý Tông Dũng cười nói: "Cô gái cháu giới thiệu vừa đến báo cáo rồi."

Giọng đàn ông ôn hòa vang lên bên đầu kia điện thoại, hình như có vẻ yếu ớt, "Muộn thế ạ?"

"Đúng thế, xuống tàu hỏa bị cảnh sát bắt đến đồn cảnh sát, đợi cả chiều, cho nên đến muộn."

Giọng nói đầu kia trở nên dồn dập, "Bị cảnh sát bắt?

Chuyện gì thế ạ?"

"Không phải chuyện lớn, hôm nay trên đường đến báo cáo, cô bé cùng mấy tên nhóc lớp 6 bắt một người trên tàu hỏa, cuối cùng bị bắt vào đồn cảnh sát, ầm ĩ cả đơn vị đều biết."

"Vậy cô ấy được phân đến lớp nào rồi?"

"Lớp 6, có điều là tạm thời thôi, nếu như cô bé đó có thể thông qua kiểm tra thì vẫn có thể vào lớp 1."

Đầu kia điện thoại dừng lại mấy giây, lúc này mới tiếp tục nói: "Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn chú Lý."

Lý Tông Dũng cười nói: "Chú tưởng là cháu sẽ trách chú, dù sao người này là cháu đích thân kiểm tra mà đưa đến lớp 6, hình như chú chôn vùi nhân tài rồi."

"Không đâu ạ."

Hai người lại hàn huyên mấy câu, cuối cùng cúp điện thoại.Trong phòng bệnh VIP ở thành phố A, một bóng người ngồi trên xe lăn nhìn bầu trời đen kịt không có một chút ánh sáng nào ngoài cửa sổ, mãi mà không nói gì.Nhiếp Nhiên, đây cũng là vở kịch em tự biên tự diễn đúng không?Lớp 6?Vì muốn chạy trốn khỏi đơn vị dự bị cho nên im lặng kháng nghị như vậy?

Ha ha, vậy tôi sẽ không để em được toại nguyện!Nhiếp Nhiên, chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhanh thôi...
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 442: Sĩ quan huấn luyện nhỏ mọn - Nam chính xuất hiện (9)


Nhiếp Nhiên rời khỏi phòng làm việc của tiểu đoàn trường là đến phòng tuyển sinh giải quyết nốt thủ tục.

Bởi vì thời gian báo cáo quá muộn nên cô bị binh sĩ ở phòng tuyển sinh mắng cho một trận.Sau khi phát cho cô một bộ quần áo huấn luyện rằn ri, đồ dùng hàng ngày, chăn nệm, sắp xếp phòng ngủ và lịch huấn luyện cơ bản của đơn vị dự bị xong thì cho cô đi.Nhiếp Nhiên nhìn lịch huấn luyện, phía trên viết là lớp quân sự, lớp chính trị, một ngày hai tiết, buổi tối sau khi ăn xong còn có tiết giáo dục nữa.Nếu như là ở lớp kém... chắc có thể ngủ nhỉ?Nhiếp Nhiên nghĩ đến dáng vẻ lộn xộn của lớp 6 không ai quản lý kia thì vui vẻ hơn hẳn.Trên đường đến phòng ngủ, nhìn thao trường to lớn và đủ loại hố cát dùng để huấn luyện, cô có cảm giác rất kỳ quái.Thời gian cô ở đội tân binh không lâu, chỉ có gần nửa tháng, sau đó bị đưa đi làm nhiệm vụ.

Đối với hai chữ "đơn vị", cô thật sự không có cảm giác gì.Chỉ có điều lần này vào đây lại có cảm giác tạo hóa trêu người mạnh mẽ.Trùng sinh đã là chuyện nghìn lẻ một đêm lắm rồi, mình vốn là một sát thủ lại phải làm quân nhân.

Hai đời làm người đều phải sờ đến súng, chẳng lẽ cô trời sinh phải làm bạn với những thứ này đến chết à?Cô vừa nghĩ vừa đi, mới đến cổng tòa phòng ngủ đã thấy một cô gái mặc quần áo huấn luyện rằn ri, võ trang đầy đủ.Mặc dù nhìn rắn rỏi nhưng vẻ yếu ớt trong ánh mắt kia vẫn làm hỏng cả toàn thể.Cô gái kia thấy Nhiếp Nhiên ôm quần áo huấn luyện mới và hành lý thì chậm rãi đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: "Cậu là Nhiếp Nhiên à?"

Nhiếp Nhiên gật đầu, "Đúng thế."

Cô gái kia nghe thấy đúng là người mình phải đợi, lúc này mới cười, hai cái lúm hạt gạo nhỏ ở khóe miệng hiện lên, "Chào cậu, tôi là Cổ Lâm, lớp trưởng lớp 6 chúng ta."

"Chào cậu, lớp trưởng Cổ Lâm."

Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, thái độ không nhiệt tình cũng không xa cách.Cổ Lâm khoát tay, xấu hổ cười, "Không cần khách sáo như vậy, cậu cứ gọi tôi là Cổ Lâm được rồi."

"Được, Cổ Lâm."

Cổ Lâm thấy thái độ của cô có vẻ rất ôn hòa.

Ở nơi yêu ma quỷ quái hoành hành như lớp 6, Cổ Lâm cảm thấy mình tìm được một tri kỷ rồi."

Bây giờ tôi đưa cậu đến phòng ngủ của chúng ta.

Nào, tôi cầm giúp cậu."

Cổ Lâm cười giơ tay muốn đón lấy túi hành lý trong tay Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên nhướng mày, im lặng đặt túi hành lý của mình ra sau lưng, sau đó thuận thế đưa đồ rằn ri của mình cho cô ấy."

Cảm ơn."

Cô không thích người khác động vào đồ cá nhân của mình, bản năng cảnh giới của sát thủ nói với cô, giao càng nhiều đồ ra, cơ hội bị người ám toán càng nhiều, xác suất chết càng lớn.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 443: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (1)


Cho dù ở trong đó chỉ là mấy bộ quần áo có cũng được không có cũng được mà thôi, nhưng tiềm thức này đã tồn tại thâm căn cố đế ở trong đầu cô rồi.Cổ Lâm thấy thái độ của cô nhã nhặn lễ độ thì càng thêm vui vẻ, "Không có gì không có gì, đi, chúng ta về phòng ngủ.

Trong phòng ngủ của chúng ta tính cả tôi đã có bốn người rồi, bây giờ thêm cậu nữa, tổng cộng là năm người.

Cuối cùng tất cả cũng đông đủ rồi."

Nhiếp Nhiên nhìn cổ tay mình bị nắm, theo bản năng muốn tránh ra thì lại thấy Cổ Lâm dè dặt dịch đến gần mình, dùng giọng nói cực kì nhỏ dặn dò cô, "Có điều trong phòng ngủ của chúng ta có mấy nữ binh không dễ chung sống lắm, cho nên cậu... cậu phải cẩn thận, nhất định đừng nảy sinh mâu thuẫn với bọn họ, cậu biết chưa?"

Vừa rồi lúc cô nhận được điện thoại, người trong phòng ngủ đều đã biết chuyện có tân binh sắp vào.

Hà Giai Ngọc nghe xong vui vẻ la hét muốn đánh nhau phân cao thấp với người mới.Hà Giai Ngọc đó tính tình nóng nảy, lại thích vũ lực, đánh nhau rất hung dữ, trong lớp mấy nam binh cũng không đánh lại được cô ta.

Nhiếp Nhiên nhỏ thế này, làm sao có thể đánh thắng được cô ta."

Dù sao... dù sao... cuối cùng tôi sẽ bảo vệ cậu."

Cổ Lâm nhịn rất lâu, lúc này mới lắp bắp nói xong câu này.Bảo vệ?Rõ ràng là sợ mấy nữ binh kia muốn chết, còn bảo vệ mình, Nhiếp Nhiên không nhịn được muốn cười."

Yên tâm đi, tôi nói được nhất định sẽ làm được, cậu đừng sợ."

Cổ Lâm thấy cô ngẩn ra, tưởng là cô sợ quá nên tốt bụng lên tiếng an ủi mấy câu.Chẳng mấy chốc, Cổ Lâm đã dắt tay Nhiếp Nhiên đi tới cửa phòng ngủ."

Cậu xem, đến rồi, phòng ngủ 305, đây là phòng ngủ của chúng ta, đi vào thôi."

Cổ Lâm cười đang định đẩy cửa phòng ngủ ra thì đột nhiên bị Nhiếp Nhiên kéo lại."

Sao thế?

Không sao, tôi sẽ..."

Còn chưa nói ra ba chữ "bảo vệ cậu" thì lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói: "Lớp trưởng, cậu tránh ra một chút."

"Hả?"

Cổ Lâm ngẩn ra.

Mặc dù không hiểu Nhiếp Nhiên định làm gì nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo lui về phía sau hai ba bước.Nhiếp Nhiên nhìn cửa phòng ngủ mở ra một kẽ hở nhỏ, rõ ràng cửa sổ hành lang đang mở nhưng cái cửa này lại không nhúc nhích, cũng không có dấu hiệu bị gió thổi lay động, rất quỷ dị.Cô quan sát cẩn thận một lúc, đột nhiên tầm mắt dừng lại trên cái bóng mờ nho nhỏ trên khung cửa, quả nhiên có vấn đề!Cô khẽ híp mắt lại, lui về phía sau mấy bước, đạp mạnh vào cửa phòng ngủ.Ầm!

Tiếng đạp cửa dữ dội vang lên, sau đó là tiếng nước chảy róc rách cùng với tiếng vật gì đó rơi xuống đất."

Mẹ kiếp!

Cô bị thần kinh à, đang yên đang lành đạp cửa làm gì!"

Một giọng nữ lanh lảnh tức giận đột nhiên vang lên phía trong cửa.Nhiếp Nhiên nhìn thấy cô gái ở cửa phòng ngủ bị nước làm ướt đẫm cả người, tóc ngắn gọn gàng ướt nước dính vào mặt cô ta, trên mặt đầy vẻ giận dữ.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 444: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (2)


"Không đạp cửa thì sao nhìn thấy cảnh cô bị tắm thế này?"

Nhiếp Nhiên cười như không cười nhìn cô ta.Cổ Lâm bị dọa run lên, sau đó lại thấy chậu nước dưới đất và Hà Giai Ngọc ướt đẫm người thì hiểu mọi chuyện.

Có thể cô ta nghĩ chiêu này tuyệt đối không có vấn đề nên không đứng xa, nhưng không ngờ lại Nhiếp Nhiên phát hiện ra, cuối cùng tự mình hại mình."

Ái chà, tân binh này thật ngang ngược!

Nào, đánh một trận đi!"

Hà Giai Ngọc nổi lên hứng thú, không quan tâm đến bộ đồ rằn ri ướt nhẹp dính trên người, siết hai tay lại đặt ở ngực, bày ra tư thế tấn công.Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong phòng, "A!

Giường của tôi!"

Sau đó, một bóng người màu đen lao từ hành lang vào."

Thi Sảnh, cậu có thể bé mồm chút không hả!"

"Hà Giai Ngọc, cậu cách xa giường tôi ra!

Búp bê của tôi ướt hết rồi!"

Cô gái tên Thi Sảnh kia ôm một con búp bê trên giường lên, vẻ mặt tức giận.Hà Giai Ngọc khinh thường hừ một tiếng, "Ướt càng tốt, tôi nhìn con búp bê đó không vừa mắt từ lâu rồi.

Đã trở thành quân nhân rồi mà còn ôm búp bê đi ngủ, cậu có thể yếu ớt thêm nữa không?"

"Mẹ kiếp, bà đây ôm búp bê ngủ liên quan gì đến cậu!"

Thi Sảnh ôm con búp bê ướt nửa người của mình, trừng cô ta một cái."

Chướng mắt tôi!"

"Vậy cậu móc mắt ra đi!"

Hà Giai Ngọc hưng phấn, bày thế xong, chỉ mắt mình nói: "Nào nào nào, cậu đến móc đi, chỉ cần cậu móc được."

"Được, cậu đừng hối hận, có gan thì lên sân thượng đấu tay đôi đi!"

Hai người đi lên sân thượng gào thét đấu tay đôi.Nhiếp Nhiên bị lãng quên đi vào phòng ngủ, chỉ giường số năm hỏi: "Cái giường này là của tôi đúng không?"

Nhưng mãi không nghe thấy câu trả lời, Nhiếp Nhiên không nhịn được nhìn về phía cửa, thấy Cổ Lâm đang ngây ra nhìn mình.Cổ Lâm nhìn cô bằng vẻ mặt đầy phức tạp.

Chỉ dựa vào một đạp vừa rồi, cô ấy có thể kết luận Nhiếp Nhiên này cũng không phải một người hiền lành."

Lớp trưởng?"

Nhiếp Nhiên thấy cô vừa phiền muộn vừa lắc đầu, không nhịn được nhắc nhở, lúc này Cổ Lâm mới hoàn hồn lại."

Đúng đúng đúng, giường số năm là của cậu."

Nhiếp Nhiên đặt đồ dùng hằng ngày, chăn nệm vừa được phát cùng hành lý của mình lên giường ngủ, bắt đầu dọn dẹp."...

Cậu có cần tôi giúp không?"

Cổ Lâm cẩn thận hỏi."

Không cần đâu, tôi tự làm được."

Nhiếp Nhiên không ngẩng đầu lên, nhanh chóng trải xong chăn nệm, sau đó đặt hành lý của mình vào trong tủ.Thu dọn xong xuôi, cô nhìn thời gian biểu trên bàn, còn nửa tiếng nữa là đến giờ tắt đèn, vì vậy cô cầm chậu rửa mặt và quần áo định đi đến phòng tắm tắm rửa.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 445: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (3)


Mà đúng lúc này hai người trên sân thượng đã đánh nhau xong và đi vào phòng."

Ha ha ha, thua rồi chứ!"

Hà Giai Ngọc vui vẻ cười lớn, tiếng cười sang sảng kia không giống con gái một chút nào.Thi Sảnh rất không cam lòng hừ lạnh một tiếng: "Lần sau bà đây sẽ thắng, cậu chờ đó!"

"Được, lúc nào tôi cũng chờ!"

Hà Giai Ngọc đắc ý làm mặt quỷ với cô ta, quay sang thấy Nhiếp Nhiên cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài thì gọi cô lại: "Này, tiếp theo đến lượt cô, đi, đi lên sân thượng làm một trận."

Bởi vì nhiệt độ bên ngoài vô cùng lạnh, sau khi vận động, áo T-shirt mỏng của Hà Giai Ngọc đã bốc lên mấy luồng hơi nóng, có vẻ trận đánh này rất quyết liệtNhiếp Nhiên nhẹ nhàng ném ra ba chữ: "Không có hứng."

Rồi cô cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài cửa.Hà Giai Ngọc dựng mày lên, "Cái gì gọi là không có hứng, có phải cô xem thường tôi không?"

Nói rồi cô ta siết tay lao đến chỗ cô.Nhiếp Nhiên cảm nhận được sự khác thường sau lưng, cô dịch sang bên cạnh, nắm đấm mạnh mẽ cuốn theo gió lướt qua tai cô.Hà Giai Ngọc thấy mình đấm trượt, năm ngón tay lập tức xòe ra thành móng vuốt nhào đến trước mặt Nhiếp Nhiên.Nhiếp Nhiên khẽ cong mũi chân lên.Hà Giai Ngọc thấy cô đứng im, còn tưởng là cô không tránh được thì vô cùng đắc ý.

Nhưng lúc xoay người chẳng biết tại sao cẳng chân cô ta lại mềm nhũn, đứng không vững, ngã sấp mặt ra ngoài cửa phòng ngủ."

Ầm" một tiếng, tiếng vang nặng nề khiến lòng người thắt lại.Vì Hà Giai Ngọc nổi tiếng là hay đánh nhau ở hành lang này cho nên mọi người không hề để ý đến tiếng động ở phòng ngủ 305.Trên hành lang yên tĩnh, Hà Giai Ngọc nằm im không nhúc nhích giống như cá chết.Thi Sảnh đứng ở trong phòng ngủ nhìn Hà Giai Ngọc nằm dưới đất chưa đứng lên, chỉ cảm thấy kỳ quái.Trước kia lúc huấn luyện ngã không biết bao nhiêu lần mà cô ta vẫn có thể lập tức vui vẻ đứng lên, sao lần này ngã xong lại bất động thế này?Có lẽ là chờ quá lâu, Thi Sảnh dao động đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, dùng chân đạp Hà Giai Ngọc dưới đất, lẩm bẩm: "Không phải chứ, ngất rồi à?

Không thể nào, con nhỏ chết tiệt này da thô thịt dày, ném từ tầng ba xuống cũng chưa chắc đã chết."

Nhiếp Nhiên nhìn người nằm thẳng tắp dưới đất, lạnh lùng nói: "Muốn chơi trò đánh bất ngờ cũng vô dụng, cô còn không đứng lên, tôi chỉ có thể đạp lên cô đi ra ngoài tắm thôi."

Vừa dứt lời, Hà Giai Ngọc nhảy phắt dậy: "Mẹ kiếp, cái đồ không có tính người!

Dù sao cũng là chiến hữu mà cô dám đạp lên tôi đi ra ngoài à?"

Nhiếp Nhiên nhún vai, "Ai bảo đơn vị thiết kế cửa bé như vậy, tôi hết cách rồi."

Nói xong, cô tiếp tục đi ra cửa."

Không được không được, làm lại!

Vừa rồi cô đánh lén không tính!"

Hà Giai Ngọc vội vàng muốn kéo Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên lật ngược tay lại chụp lên mạch máu trong cổ tay Hà Giai Ngọc.Hà Giai Ngọc ngẩn ra rồi hưng phấn nói: "Đúng đúng đúng, cứ tấn công tôi như vậy!

Nào nào nào, tiếp tục tiếp tục!"

Cô ta cực kì hứng thú giơ chân lên đá, nhưng sau khi nhìn thấy người ở cửa, chân lập tức dừng lại giữa không trung.Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt cô ta bất thường thì quay đầu lại nhìn.

Lúc đối diện với đôi mắt lạnh như băng cao ngạo kia, khóe miệng cô cong lên thành một nụ cười.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 446: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (4)


"Đã lâu không gặp, Lý Kiêu.

Cùng lớp cũng thôi đi, lại còn cùng phòng ngủ, thế này đúng là quá có duyên rồi."

Lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên, đáy mắt Lý Kiêu lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại, lạnh lùng nói: "Tôi đợi cậu lâu lắm rồi."

"Cậu đợi tôi?

Lý Kiêu, thật ra tôi không có hứng với con gái."

Nhiếp Nhiên ghét bỏ lui về phía sau mấy bước.Hà Giai Ngọc thấy hình như hai người bọn họ rất thân quen, không nhịn được hỏi: "Cái gì, chị Kiêu quen tân binh này à?"

"Chị Kiêu?

Chậc chậc chậc, sao cậu đi đến đâu cũng thích kiếm đoàn thể thế?"

Nhiếp Nhiên dựa vào khung cửa, liếc Lý Kiêu một cái.Lý Kiêu cũng không khách sáo phản bác lại, "Sao cậu đi đến đâu cũng náo loạn thế?"

Náo loạn?

Cô ấy đang nói chuyện mình vặn gãy tay Phùng Anh Anh ở đại đội tân binh à?Thật ra cô rất vô tội, nếu như không phải là bọn họ ức hiếp người quá đáng thì cô sẽ không đến nỗi bẻ gãy tay cô ta.Nhiếp Nhiên cười nhún vai, định đi tắm, nhưng vừa mới nhúc nhích đã bị Lý Kiêu ngăn lại."

Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.

Cậu..."

Lý Kiêu vừa hỏi thì đã thấy Hà Giai Ngọc hóng hớt đứng ở bên cạnh: "Tôi vừa thấy chính trị viên đang đi tuần tra.

Nếu như bị bọn họ phát hiện có nhiều nước dưới đất thế này, cô không thoát được chạy phạt 10km đâu."

Hà Giai Ngọc cuống quýt giậm chân, "Mẹ kiếp, sao chị không nói sớm!"

Cô ta vội vàng chạy về phòng ngủ như một làn khói để lau dọn.Ở cửa chỉ còn lại hai người bọn họ, lúc này Lý Kiêu mới lên tiếng hỏi: "Hôm đó cậu đang thực hiện nhiệm vụ đúng không?"

Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, "Cậu thật kỳ lạ, tại sao cứ cố chấp với chuyện của tôi như vậy chứ?"

"Nói cho tôi biết!"

"Không phải trong lòng cậu đã sớm có câu trả lời rồi sao?

Lúc nhìn thấy tôi xuất hiện ở đây, tôi tin cậu đã biết."

"Quả nhiên là như vậy!"

"Tôi có thể đi rồi chứ?"
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 447: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (5)


"Nhưng tôi không hiểu, tại sao phải chọn cậu mà không phải là tôi?"

Giọng Lý Kiêu rất thấp, đầy vẻ không cam lòng.Nhiếp Nhiên kinh ngạc quay lại, "Có thể sẽ mất mạng đấy."

"Vậy thì đã sao?"

Lý Kiêu sầm mặt lạnh lùng hỏi."

Một nhiệm vụ lúc nào cũng có thể khiến cậu chết, có gì hay ho mà phải tranh giành?"

"Chúng ta là quân nhân, lúc nào cũng phải có tinh thần hi sinh."

Lý Kiêu nghiêm túc nói.Lời nói hùng hồn này khiến Nhiếp Nhiên á khẩu không trả lời được.

Được rồi, đúng là quá nhiều kẻ ngốc, đều thích xông pha nguy hiểm không màng hi sinh.Nhiếp Nhiên cảm thấy không cùng quan điểm thì không thể nói chuyện được.

Cảnh giới tư duy của Lý Kiêu quá cao, không nằm trong phạm vi cô có thể hiểu được."...

Được rồi, lần sau tôi tiến cử cậu đi."

Dù sao Diệp Trân cũng phải nằm trên giường ít nhất là nửa năm, ít nhất cũng có thể sống yên ổn trong khoảng thời gian đó."

Rốt cuộc cậu là ai?"

Lý Kiêu né tránh khiến tay Nhiếp Nhiên rơi vào khoảng không.

Nhiếp Nhiên cau mày, thu tay lại đút vào túi, "Tôi nhớ cậu đã thảo luận với tôi cái vấn đề này lúc ở đội tân binh, khi đó tôi cũng cho cậu đáp án rồi."

Nhưng Lý Kiêu không chịu bỏ qua, đáy mắt lạnh như băng đầy vẻ dò xét, "Nhưng tôi luôn cảm thấy cậu rất kỳ quái, ngay cả nhiệm vụ này cũng kỳ lạ."

Nhiếp Nhiên cười khẽ, "Cậu thật sự không cần tò mò về tôi như vậy.

Sau này cậu sống cuộc sống của cậu, tôi sống cuộc sống của tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng là được rồi."

Nói xong, cô vừa định tiếp tục đi đến phòng tắm thì lại quay người lại."

Có điều, tại sao cậu lại ở lớp 6?"

"Lần đó tôi bị đưa vào đồn cảnh sát khiến đơn vị rất tức giận, đánh hết tất cả thành tích và vinh dự của tôi ở đội tân binh về số không."

"Phụt!

Ha ha ha, chuyện này chính là bài học cậu, tò mò hại chết mèo!

Sau này không phải chuyện của mình thì đừng quan tâm."

Nhiếp Nhiên không chút khách sáo cười lớn, hơn nữa còn giậu đổ bìm leo.Vẻ mặt lạnh như băng của Lý Kiêu lại càng thêm u ám, cô oán hận nói: "Tôi sẽ không ở đây mãi đâu!"

Sĩ quan huấn luyện nói rồi, chỉ cần thông qua đợt kiểm tra tiếp theo là có thể thành công lên lớp 1."

Ừm, điều này thì tôi tin."

"Chị Kiêu, đã dọn dẹp xong nước đọng dưới đất rồi."
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 448: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (6)


Hà Giai Ngọc cười đi từ trong phòng ngủ ra, vẻ mặt mong được khen kia khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được tò mò hỏi: "Cô gái này nghe lời cậu như vậy, không phải là cậu đánh cô ta một trận rồi đấy chứ?"

Vừa rồi lúc nhìn thấy Lý Kiêu, cô gái này từ bạo long biến thành mèo con ngoan ngoãn, tốc độ nhanh đến nỗi khiến cô tưởng là ảo giác.Lý Kiêu: "Tôi không phải là cậu."

Rồi quay người đi vào trong phòng ngủ.Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó xì một tiếng.Cô bạo lực như vậy à?

Đánh người rất lãng phí sức lực biết không hả!Nhiếp Nhiên bĩu môi, đi vào phòng tắm.Gần đến giờ tắt đèn, trong phòng tắm không còn ai, cô thoải mái tắm nước nóng không có ai quấy rầy, nước ấm khiến tay chân cô khoan khoái.Đến lúc cô tắm xong về đến phòng ngủ, sàn phòng ngủ đã được lau sạch sẽ.

Hà Giai Ngọc vẫn còn đang luyện nhảy cóc, Thi Sảnh ngồi ở trên giường đếm cho cô ta, Cổ Lâm và Lý Kiêu ngồi ở trước bàn đọc sách quân sự rất nghiêm túc.Nhiếp Nhiên cầm quần áo bẩn lên sân thượng giặt rồi phơi, vừa đặt mông lên giường, tiếng kèn lệnh tắt đèn đã vang lên.Cổ Lâm vội vàng tắt đèn trong phòng đi, tất cả mọi người đều nhanh nhẹn lên giường.Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, đèn pin chiếu từ ngoài cửa vào, lắc mấy cái.Dần dần, tiếng bước chân càng lúc càng xa...Nhiếp Nhiên nằm ở trên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ....."

Uuu..."

Sáu giờ sáng, ngoài cửa sổ vẫn còn đen kịt, tiếng còi báo thức đã vang lên khắp tòa nhà.Trong phòng ngủ 305 vang lên tiếng mặc quần áo."

Mau dậy hết cho tôi, lập tức tập hợp!"

Sĩ quan huấn luyện đã bắt đầu gọi dưới tầng.Nhiếp Nhiên bị tiếng còi báo thức đáng chết làm tỉnh ngủ thì ấn gối lên đầu mình, rên rỉ: "Không phải là lớp kém sao?

Tại sao cũng phải dậy sớm như vậy?"

"Lớp kém ở đơn vị dự bị vẫn hơn những đơn vị khác."

Lý Kiêu đã ăn mặc chỉnh tề, trước khi ra khỏi phòng ngủ hờ hững nói, "Không tập hợp đúng giờ sẽ bị phạt chạy."

"Mau lên, lề mề làm gì thế hả!

Còn không ra ngoài, tôi sẽ lên tầng đạp cửa đấy!"

Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng đòi mạng của sĩ quan huấn luyện dưới tầng thì thấp giọng mắng "Mẹ kiếp!", sau đó nhảy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo đội mũ, đi theo những người khác cùng chạy xuống tầng.Trong đội dự bị có tổng cộng sáu lớp, mỗi lần kiểm tra đều dùng thành tích để sắp xếp lại.

Lớp 1 là lớp ưu tú, hễ ai ở lớp 1 mà trong hai năm không có bất cứ ghi chép nào không tốt là có thể có cơ hội lên một cấp cao hơn.

Uông Tư Minh và Phương Lượng là hai người sang năm có thể tốt nghiệp.Năm lớp còn lại thì sẽ sau ba năm, căn cứ vào thành tích để xác định xem đi đâu.Sáu lớp có tổng cộng một trăm năm mươi người, lúc này đứng hết ở trên thao trường mênh mông.

Bọn họ đứng thẳng tắp trong gió rét, hoàn toàn không còn dáng vẻ vừa tỉnh ngủ nữa."

Lần này mất tổng cộng hai phút, thụt lùi rồi!

Có phải đến bây giờ vẫn chưa tỉnh ngủ không hả?"

An Viễn Đạo nhìn đồng hồ bấm giây trên tay, cười lạnh, "Không bằng bây giờ cho các cô các cậu làm nóng người cho tỉnh táo đi!

10km, hoàn thành trong vòng hai mươi lăm phút, tất cả mọi người rẽ phải!"

Tuýt...

Tiếng còi chói tai vang lên.Tất cả mọi người đồng loạt đi về bên phải, men theo đường chạy nhanh chóng tiến về phía trước.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 449: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (7)


"Lại hành hạ người ta 10km, trời ơi điên mất!"

"Lần này biến thành hai mươi lăm phút, xong rồi xong rồi, sắp chết rồi."

"Chắc chắn tôi không đạt yêu cầu rồi!"

Trong đơn vị có nhiều người nhỏ giọng ca thán, trong đó nhiều nhất chính là lớp 6, Thi Sảnh nghe thấy 10km thì như sắp sụp đổ đến nơi."

Còn chưa ăn sáng đã chạy, nếu như tôi hôn mê nhớ cõng tôi về nhé."

Cô ta nói với Hà Giai Ngọc ở bên cạnh.Hà Giai Ngọc nhìn thao trường mênh mông thì lại nóng lòng muốn thử, "Không sao, cậu cứ nghĩ tổng cộng có mười vòng, chạy xong là xong rồi."

Thi Sảnh lườm cô ta một cái, "Chị hai, chị có biết an ủi người khác không thế?"

Lúc mới chạy hàng ngũ vẫn còn đầy đủ chỉnh tề, nhưng khi còn một nửa chặng đường thì bắt đầu có phân hóa hai cực.

Trừ lớp 1 vẫn chạy đều nhịp ra, những lớp khác bắt đầu lề mề.Ba người Nghiêm Hoài Vũ, Kiều Duy và Mã Tường nhân lúc người trong hàng chạy chậm lại, chạy tới bên cạnh Nhiếp Nhiên."

Thế nào, ngày đầu tiên đã chạy như vậy, vẫn ổn chứ?"

Nghiêm Hoài Vũ hưng phấn cả đêm hôm qua vì chuyện cô bật An Viễn Đạo, phát hiện cô gái này là bảo bối, cho nên thấy sáng sớm đã huấn luyện mạnh như vậy, anh ta hơi lo cho Nhiếp Nhiên.Cô gái này vui như vậy, phải bảo vệ thật tốt mới được."

Nếu như không chịu nổi thì nói một tiếng, đến lúc đó mấy anh em sẽ đỡ cô chạy."

"Lề mà lề mề, làm cái gì thế hả!

Hôm nay nếu như không đúng giờ thì đừng có ăn cơm!"

Từ khi bắt đầu An Viễn Đạo đã nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, thấy mấy người Nghiêm Hoài Vũ lởn vởn bên cạnh cô thì lập tức rống lên.Âm thanh vang dội kia khiến đám lính tăng tốc độ."

Mục tiêu hôm nay của anh thật ác, hai mươi lăm phút 10km, đơn vị bình thường hai mươi mốt phút mới có 5km."

Sĩ quan huấn luyện Trần Quân của lớp 2 đi tới bên cạnh anh ta, cười tán dóc.An Viễn Đạo hừ một tiếng, "Tôi không bắt bọn chúng vũ trang đầy đủ chạy là đã không tệ rồi."

"Mỗi lần đến lượt anh đứng lớp thể dục buổi sáng đều như lửa cháy nhà ấy."

"Ai giống anh, đối xử với bọn chúng tốt như vậy, buổi sáng ra thao trường chỉ có 5km."

An Viễn Đạo nhìn đồng hồ bấm giây trong tay, đi tới cạnh đường chạy, hô lên với các binh lính chạy qua trước mặt mình: "Chưa ăn cơm có đúng không, chạy mau lên cho tôi!"

"Vốn dĩ chưa ăn cơm mà."

Không biết ai trong hàng oán giận một câu bị An Viễn Đạo nghe được."

Chà, tôi nghe thấy trong hàng có người vẫn còn mạnh miệng đúng không?

Vậy được rồi, nếu các cô các cậu vẫn còn sức để mạnh miệng, vậy thì đổi thành hai mươi phút!"

Anh ta lại thổi còi."

Trong vòng hai mươi phút, chạy hết 10km cho tôi, nếu không hôm nay chạy cả ngày!"

Giọng anh ta theo tiếng gió truyền vào từng góc trên thao trường.Nghiêm Hoài Vũ chửi bậy, "Mẹ kiếp, An Viễn Đạo này điên rồi à, hai mươi phút?

Tại sao anh ta không nói một phút đi!"

"Lần này chạy chết rồi!"

Mã Tường cau mày, hơi thở nặng nề."

Lớp 6 các cậu có thể lựa chọn từ bỏ thì sẽ không cần chạy nữa."

Đột nhiên một nam sinh chạy qua bên cạnh Nghiêm Hoài Vũ.Là người ở lớp 1, hơn nữa bọn họ đã vượt qua những lớp khác một vòng!Lớp 6 và lớp 1 từ trước đến giờ luôn bất hòa, Nghiêm Hoài Vũ nghe vậy thì lập tức khó chịu, "Tôi nói này, lớp 1 các cậu huênh hoang cái sh*t gì, hôm nay ông đây sẽ liều mạng với các cậu!"
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 450: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (8)


"Được thôi, chỉ cần cậu theo kịp, nhưng chúng ta đã cách nhau một vòng rồi!"

"Mẹ kiếp, kém mười vòng ông đây cũng có thể đuổi kịp!"

Hai người lập tức lao nhanh.Nghiêm Hoài Vũ vừa rồi là vì nói chuyện với Nhiếp Nhiên mới cố ý chạy chậm lại, bây giờ muốn cạnh tranh với người ta, dĩ nhiên chạy hết tốc lực, chẳng mấy đã vượt qua người kia một vòng lớn.Kiều Duy và Mã Tường đương nhiên cũng chạy theo.Nhiếp Nhiên nhìn ba người ra sức chạy kia, vẫn giữ tốc độ đều đặn.Chỉ cần đạt mức là được rồi, cần gì phải liều mạng như vậy?Trong đám lính liều mạng xông về phía trước, Nhiếp Nhiên vô cùng khoan thai.Cứ chạy quanh thao trường hết vòng này đến vòng khác, lúc đến vòng thứ chín, Nhiếp Nhiên phát hiện sắc mặt lớp trưởng Cổ Lâm cách mình không xa hơi khó coi."

Lớp trưởng, cậu làm sao thế?"

Bởi vì tối qua Cổ Lâm quan tâm đến mình nên hiếm khi Nhiếp Nhiên có ý tốt, chủ động chạy đến bên cạnh Cổ Lâm hỏi.Sắc mặt Cổ Lâm phờ phạc, trên trán đầy mồ hôi, yếu ớt cười với cô, "Tôi... tôi không sao..."

Cười xong, cô lập tức che bụng.Nhiếp Nhiên hỏi: "Cậu đau sốc hông à?"

"Không sao, tôi... tôi vẫn có thể kiên trì..."

Mặc dù luôn nói có thể kiên trì, không sao, nhưng từ dáng người lảo đảo muốn ngã của cô ấy là có thể nhìn ra được cô ấy đã không có cách nào kiên trì được nữa.Nhiếp Nhiên thấy cô ấy càng dùng sức che bụng mình hơn, tốc độ càng lúc càng chậm, biết cô ấy sắp không ổn rồi.Đau sốc hông nói nghiêm trọng thì không nghiêm trọng, nhưng một khi bắp thịt co giật lâu không được xoa dịu, nếu còn trầm trọng hơn thì hậu quả sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng.Cô vội vàng kéo Cổ Lâm lại, "Cậu không thể tiếp tục chạy nữa."

"Không được, sẽ... sẽ không đạt yêu cầu..."

Cổ Lâm thở hổn hển, cơ thể lắc lư, lúc nào cũng có thể ngã xuống."

Hai người đang làm gì thế, có phải định hôm nay không ăn cơm, chạy cả ngày không!"

An Viễn Đạo nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên rất lâu rồi, lúc thấy cô chạy với tốc độ đều đặn đã muốn bới lông tìm vết, bây giờ thấy cô dừng lại cuối cùng có thể ra sức mắng rồi."

Báo cáo..."

Nhiếp Nhiên vừa mới hô một tiếng thì đã bị Cổ Lâm kéo lại, "Đừng nói, tôi vẫn ổn!

Thật đấy, tôi không muốn kéo chân lớp mình, xin cậu đấy!"

Nhiếp Nhiên nhìn An Viễn Đạo còn cách bọn họ rất xa, cuối cùng cô chỉ có thể thỏa hiệp: "Chạy chậm tại chỗ."

Cổ Lâm nhất thời không phản ứng kịp, ngây ra."

Không muốn tôi báo cáo thì chạy chậm tại chỗ."

Nhiếp Nhiên nhỏ giọng ra lệnh uy hiếp, Cổ Lâm vẫn muốn chạy về phía trước lập tức chạy chậm tại chỗ."

Cậu hít sâu một hơi trước, sau đó nín lại."

Cổ Lâm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hít mạnh một hơi, ngậm chặt miệng lại.Nhiếp Nhiên tìm được chỗ đau ở lồng ngực cô ấy, sau đó dùng sức đập vào hai bên lồng ngực và chỗ đau dưới xương sườn."

Chậm thôi, hít sâu vào."

Hít..."

Lại!"

"Nhiếp Nhiên, còn không chạy chúng ta sẽ là người cuối cùng đấy."

Cổ Lâm nhìn từng chiến hữu chạy qua mình thì sốt ruột."

Tốc độ của cậu như vậy, cho dù chạy không ngừng cũng là người cuối cùng.

Tranh thủ thời gian đi, hít sâu nào!"

Nhiếp Nhiên vừa nói vừa đánh có quy luật vào chỗ đau dưới xương sườn cô ấy."

Rốt cuộc hai cô đang làm gì thế!

Tại sao không tiếp tục chạy!"

An Viễn Đạo ở xa thấy bọn họ dừng lại tại chỗ không nhúc nhích thì tức giận chạy tới.Nhiếp Nhiên này đúng là ăn tim hùm gan báo rồi, lại dám lười biếng!Tiếng quát giận dữ kia khiến Cổ Lâm hoảng lên, cô theo bản năng chạy về phía trước, "Sĩ quan huấn luyện đến rồi."

Nhưng lại bị Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt kéo lấy, "Mặc kệ đi, tiếp tục hít thở!"

Sau ba bốn lần như thế, Nhiếp Nhiên mới hỏi: "Thế nào rồi?"

"Ồ!

Không đau nữa rồi."

Cổ Lâm sờ phía dưới xương sườn mình, cảm thấy thật thần kỳ, đập mấy cái như vậy sao lại hết đau rồi?"

Không đau nữa đúng không, không đau nữa thì mau chạy đi!

Sĩ quan huấn luyện tới rồi!"

Vừa rồi lúc cấp cứu cho Cổ Lâm, cô vẫn luôn liếc An Viễn Đạo, trong lòng lặng lẽ tính toán thời gian anh ta chạy tới.Nếu như bây giờ còn không chạy, có lẽ anh ta sẽ đuổi đến thật.Cổ Lâm hoàn hồn lại, không ngừng gật đầu, "Ừ ừ ừ!"

Sau đó nhanh chóng chạy về phía trước.Mà Nhiếp Nhiên sợ An Viễn Đạo bắt được mình, lúc này cũng dùng hết sức chạy đi."

Con nhóc này còn thật biết tìm thời gian chạy."

Anh ta chống nạnh nhìn Nhiếp Nhiên đã chạy rất xa, nghiến răng nghiến lợi nói."

Vừa rồi nữ binh kia làm cấp cứu xoa dịu đau sốc hông cho người khác à?"

Trần Quân chậm rãi đi tới bên cạnh An Viễn Đạo, ánh mắt như dừng lại trên bóng người đang ra sức chạy kia.An Viễn Đạo: "Đúng vậy, cũng chỉ có cô ta mới thảnh thơi như thế."

Trần Quân nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của cô rất lâu, cảm thấy rất xa lạ, "Nhưng sao tôi chưa bao giờ thấy nữ binh đó nhỉ?"

"Hôm qua mới tới."

Cứ nhắc tới hôm qua là An Viễn Đạo lại tức giận.

Con nhỏ này dám tính toán anh ta, sớm muộn gì anh ta cũng phải đòi lại hết món nợ này!"

Không phải đã qua thời gian đơn vị chúng ta thu nhận học viên rồi à?"

Trần Quân nghi ngờ hỏi."

Ừ, ban đầu con nhỏ đó từ chối vào đơn vị dự bị, sau đó mới thay đổi, cho nên lãng phí chút thời gian."

"Từ chối?"

Trần Quân trợn to mắt nhìn anh ta."

Anh cũng cảm thấy rất khó tưởng tượng đúng không?"

Trần Quân cứng ngắc gật đầu, "Đúng là lần đầu tiên nghe nói."

Tầm mắt hai người không tự chủ được tập trung vào bóng lưng rằn ri nhỏ nhắn xinh xắn kia.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 451: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (9)


Chỉ còn một vòng cuối cùng, tất cả mọi người đều liều mạng xông về phía trước, liều nhất trong lớp 6 là ba người Nghiêm Hoài Vũ cùng với Lý Kiêu.An Viễn Đạo đứng ở điểm kết thúc nhìn từng binh lính của lớp 1 xông pha đi đầu lướt qua bên cạnh mình, theo sát phía sau chính là Lý Kiêu.Từ lúc ở đội tân binh vào, cô mất một tháng là có thể đuổi kịp tiết tấu của lớp 1, An Viễn Đạo không nhịn được thầm gật đầu.

Anh ta tính toán trong lòng chờ lần kiểm tra này kết thúc, thành tích của Lý Kiêu đạt đến trình độ của lớp 1 là sẽ lập tức nhận cô.Không thể chôn vùi một người lính tốt như vậy."

Chị Kiêu lại chạy đến điểm cuối cùng lúc với lớp 1, ngầu thật!"

Hà Giai Ngọc vẫn còn gần nửa vòng nữa, nhìn thấy Lý Kiêu cùng người của lớp 1 đến điểm cuối, trong giọng nói tràn đầy sự kính phục.Từ lần diễn luyện thực chiến cô ta và Lý Kiêu được chia vào một tổ, sau đó bị Lý Kiêu đánh bại, Hà Giai Ngọc hoàn toàn trở thành người hâm mộ của Lý Kiêu, cứ mở miệng là chị Kiêu.

Người trong lớp đều biết khi Hà Giai Ngọc nổi điên tìm người khác đánh nhau, Lý Kiêu sẽ là thuốc giải tốt nhất.Thi Sảnh chạy song song lườm cô ta, "Chị Kiêu chị Kiêu, cậu lo thân cậu đi đã!

Sớm muộn gì người ta cũng có thể vào lớp 1, cậu thì sao?"

"Này, lần trước kiểm tra bắn bia, tôi nhất thời sơ suất mới không thể vào lớp 1, lần này tuyệt đối không thành vấn đề!"

Hà Giai Ngọc tự tin nói.Vì có thể ở bên chị Kiêu, lần này liều mạng cô ta cũng phải cố đến cùng!Thi Sảnh cười khan mấy tiếng, "Ha ha ha, tốt nhất là như vậy!"

Lần trước kiểm tra bắn bia, Hà Giai Ngọc đứng bét lớp, quyền thuật của cô ta lợi hại nhưng với súng ống thì cô ta là khúc gỗ, y như cậu Mã Tường béo trong lớp."

Nhanh lên, sắp hết giờ rồi!

Mau lăn đến đây cho tôi!"

An Viễn Đạo thấy lớp 4, lớp 5 và lớp 6 nối đuôi nhau trên đường chạy thì gầm lên.Lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên lao qua điểm kết thúc, An Viễn Đạo cố ý nhìn đồng hồ bấm giây trong tay, vừa vặn hai mươi lăm phút, đạt tiêu chuẩn.Anh ta nhướng mày.

Cô gái này đúng là có sức bật không tệ, lãng phí ba bốn phút trên đường chạy mà vẫn có thể đạt tiêu chuẩn, thành tích này không kém lớp 1 là bao.

Đủ để có thể thấy vừa rồi lúc tất cả mọi người đều ra sức chạy nhanh, cô không dùng toàn lực.Hôm qua ở trong phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng, mặc dù anh ta bảo cô đến lớp 6, nhưng anh ta cũng đã nói nếu như thông qua kiểm tra sẽ cho cô vào lớp 1.Theo suy nghĩ bình thường, lúc này cô nên liều mạng chạy giống như Lý Kiêu, ra sức sớm ngày vào lớp 1 đúng không?Tại sao không làm như vậy?An Viễn Đạo suy nghĩ mãi mà không nghĩ ra nên đành mặc kệ.

Dù sao lần này cuối cùng cũng rơi vào tay mình rồi.

Dám dừng lại giữa đường, xem anh ta chỉnh chết con nhỏ này thế nào!Đến khi tất cả mọi người đều chạy đến điểm cuối, An Viễn Đạo nhìn bảng thành tích tổng thể, chậm nhất là hai mươi chín phút rưỡi, thật ra đã coi như rất tốt rồi.Bây giờ An Viễn Đạo đang muốn tìm lỗi của Nhiếp Nhiên cho nên cũng sẽ không yêu cầu phạt bọn họ chạy nữa.Chỉnh đốn đội ngũ xong, An Viễn Đạo chắp hai tay sau lưng, chỉ Nhiếp Nhiên và Cổ Lâm ở lớp 6 hô to một tiếng: "Hai cô lớp 6 này bước ra khỏi hàng cho tôi!"
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 452: Bới lông tìm vết - Cô là miếng ngọc thô (1)


Tim Cổ Lâm thắt lại, lần này sắp hại đến Nhiếp Nhiên rồi.Cô áy náy nhìn Nhiếp Nhiên ở bên cạnh đi ra khỏi hàng cùng mình mà không biết mình mới là người vô tội.An Viễn Đạo đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, lạnh giọng mắng: "Tại sao vừa rồi cô lại dừng lại?"

"Báo cáo sĩ quan huấn luyện, vừa rồi em bị đau sốc hông cho nên Nhiếp Nhiên giúp em."

Cổ Lâm vội vàng nhận lỗi về mình.Đương nhiên An Viễn Đạo sẽ không quan tâm đến lời giải thích của Cổ Lâm mà nhìn thẳng vào Nhiếp Nhiên, chờ đợi câu trả lời của cô.Lúc giúp Cổ Lâm thật ra Nhiếp Nhiên đã hối hận rồi.

Vốn dĩ hôm qua mình ngứa mồm hại anh ta một vố, với tính cách của An Viễn Đạo sẽ không bỏ qua mình.

Bây giờ mình còn để lại thóp cho anh ta bắt, đây không phải là tự dâng lên họng súng à?Nhưng làm thì đã làm rồi, hối hận cũng không kịp nữa, lúc này Nhiếp Nhiên chỉ có thể lớn tiếng trả lời: "Báo cáo sĩ quan huấn luyện, chúng em không dừng lại, chỉ là chạy bộ tại chỗ thôi!"

An Viễn Đạo cười, "Cô cảm thấy thời gian tôi cho quá dài, khiến cô có thừa thời gian để chạy bộ tại chỗ đúng không?"

Cổ Lâm vội vàng giải thích: "Là lỗi của em, không liên quan đến Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên chỉ tốt bụng..."

"Tôi có hỏi cô không?"

An Viễn Đạo nghiêm nghị ngắt lời Cổ Lâm, ánh mắt hung ác kia dọa Cổ Lâm run rẩy, không dám ngẩng đầu lên.Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.Sau đó, An Viễn Đạo lại di chuyển tầm mắt lên người Nhiếp Nhiên, cười lạnh nói: "Nếu cô cảm thấy thời gian quá dài thì cứ nói với tôi, lần sau tôi có thể thiếp lập thời gian riêng cho cô, cô cảm thấy thế nào?"

Thiếp lập thời gian riêng, rõ ràng là muốn giày vò Nhiếp Nhiên!Lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, An Viễn Đạo này thật đê tiện!Nghiêm Hoài Vũ đứng ở trong hàng theo bản năng muốn bước ra khỏi hàng nói chuyện thì Kiều Duy ở bên cạnh kéo lại.Kiều Duy nhẹ nhàng lắc đầu.Anh ta cảm thấy chỉ dựa vào việc tối hôm qua Nhiếp Nhiên làm An Viễn Đạo tức đến mức đó chắc cô sẽ không thua thiệt, nếu Nghiêm Hoài Vũ lỗ mãng đi ra ngoài thì sẽ càng khiến chuyện trở nên tệ hại hơn.Công khai chống đối sĩ quan huấn luyện là đại kỵ.Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn An Viễn Đạo, đáy mắt không có bất cứ chút sợ hãi nào, cô ưỡn ngực ngẩng đầu nói: "Thứ nhất, em đến đích đúng trong thời gian sĩ quan huấn luyện quy định, cho nên trong thời gian đó em làm bất cứ chuyện gì chắc cũng là quyền lợi của em.

Thứ hai, nếu như nói cứu người thành lỗi sai của em, vậy thì em có thể xin lỗi thậm chí chấp nhận trừng phạt, hơn nữa bảo đảm sau này nếu còn tình huống tương tự, em sẽ tuyệt đối thấy chết mà không cứu."

Giọng cô không lớn không nhỏ, nhưng rõ ràng khiến tất cả mọi người nghe thấy.Một trăm bốn mươi tám người sau lưng kia không nhịn được đồng loạt hít một hơi lạnh, đặc biệt là lớp 1.An Viễn Đạo nổi tiếng là hung ác tàn bạo.

Mặc dù sau khi kết thúc huấn luyện anh ta sẽ hòa mình với các binh lính, cười đùa tức giận mắng mỏ có hết, nhưng trên sân huấn luyện từ trước đến giờ anh ta đã bị gắn mác "An ma đầu", mà bây giờ nữ binh lớp 6 này lại dám phản bác như trần thuật lại với anh ta như thế, đúng là can đảm đáng khen!
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 453: Bới lông tìm vết - Cô là miếng ngọc thô (2)


Mặc dù là lớp 6, nhưng chỉ dựa vào dũng khí này, bọn họ cảm thấy vẫn phải yên lặng rơi nước mắt đồng tình với cô, hi vọng cô sẽ không chết quá thảm."

Nếu như sĩ quan huấn luyện cảm thấy như vậy vẫn không được, vậy thì Cổ Lâm, bây giờ cậu bắt đầu liên tục thở mạnh năm phút đi, cơn đau ngực cấp tính của cậu sẽ xuất hiện lại, lần này tôi tuyệt đối không giúp."

Nhiếp Nhiên thản nhiên dặn dò, dọa cho Cổ Lâm ở bên cạnh tưởng là sĩ quan huấn luyện An thật sự nghĩ như vậy, vội vàng gật đầu nói: "Ồ, được!"

Sau đó, cô bắt đầu thở mạnh."

Cô!"

An Viễn Đạo bị nghẹn họng không biết làm như thế nào, kìm nén đến đau ngực.Cách làm quyết đoán như vậy, ngay cả đường lui cũng chặt gãy, cô còn có thể bảo anh ta nói gì?Nghe tiếng thở hổn hển của Cổ Lâm, đầu anh ta phát đau, gầm lên, "Im miệng!"

Cổ Lâm vừa mới hít vào lập tức theo bản năng nuốt vào bụng.Kiều Duy không nhịn được cong khóe miệng lên.Nhìn đi, biết ngay là cô sẽ không dễ dàng khoanh tay chịu trói như vậy mà.Toàn bộ thao trường chỉ nghe thấy tiếng gió rét thấu xương gào thét, An Viễn Đạo và Nhiếp Nhiên đứng đối diện nhau khiến bầu không khí như ngừng lại."

Được rồi, được rồi, nếu tân binh này đã đến đích trong thời gian quy định, còn giúp chiến hữu thì thật ra cũng không có gì sai.

Nhưng ý của sĩ quan huấn luyện An là nếu như gặp phải tình huống đột ngột này thì nên báo cáo với sĩ quan huấn luyện mới đúng, không nên tự mình hành động, sẽ dây dưa lỡ việc ảnh hưởng đến bệnh tình."

Lần đầu tiên Trần Quân thấy An Viễn Đạo nghẹn họng như vậy nên đứng ở bên cạnh xem kịch hay.

Lúc này thấy anh ta cứng đờ ở đó không xuống nước được thì vội vàng đến hòa giải cho anh ta bậc thang bước xuống.An Viễn Đạo tức giận quay đi chỗ khác, không tiếp tục kiếm chuyện nữa.Lần này thua vẫn có lần sau, một ngày nào đó con nhỏ này sẽ bại dưới tay mình.Trần Quân tha cho hai người bọn họ, "Về hàng đi."

"Rõ!"

"Rõ!"

"Tiếp theo cho mọi người mười phút đánh răng rửa mặt sửa sang lại phòng ốc, nhớ lấy, mười phút sau tập hợp ở cửa phòng ăn, đến muộn sẽ không có đồ ăn."

Trần Quân ra lệnh giải tán, lúc này binh lính trong hàng mới thả lỏng một chút."

Tiểu Nhiên Tử, cô thật sự là quá ngầu!"

Nghiêm Hoài Vũ chạy đến trước mặt Nhiếp Nhiên đầu tiên, giơ ngón tay cái lên với cô, ngay cả cách gọi cũng thay đổi.

"Nghĩ đến gương mặt thở hổn hển của An Viễn Đạo vừa rồi, thật là thoải mái!

Nếu không phải Kiều Duy kéo tôi lại, chắc chắn tôi đã đi ra trút giận cùng cô, tức chết An Viễn Đạo đó!"

"Cậu đi ra sẽ chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn thôi."

Kiều Duy cười nói.Cổ Lâm, Hà Giai Ngọc cùng với Thi Sảnh đồng loạt chạy chậm bên cạnh Nhiếp Nhiên."

Không hổ là người huấn luyện cùng chị Kiêu, thật là ngầu!

Lần sau cùng đánh một trận đi."

"Nhiếp Nhiên, cậu dám làm sĩ quan huấn luyện An không xuống nước được, cẩn thận thầy ấy ngầm đối phó với cậu đấy."

Cổ Lâm áy náy nói: "Xin lỗi Nhiếp Nhiên, nếu không phải tại tôi thì cậu sẽ không xích mích với sĩ quan huấn luyện An."

"Sợ cái gì, đây không phải lần đầu tiên Tiểu Nhiên Tử xích mích với sĩ quan huấn luyện An.

Hôm qua ở đồn cảnh sát, cô ấy đã đối chọi với An Viễn Đạo rồi."

Nghiêm Hoài Vũ khoát tay thay Nhiếp Nhiên."

Đồn cảnh sát?"

Cổ Lâm không hiểu tại sao sĩ quan huấn luyện An lại ở đồn cảnh sát với Nhiếp Nhiên, không phải là mấy người Nghiêm Hoài Vũ được sĩ quan huấn luyện An bảo lãnh ra sao?
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 454: Bới lông tìm vết - Cô là miếng ngọc thô (3)


Chiều hôm qua chuyện đồn cảnh sát gọi điện thoại đến đơn vị đã lan truyền khắp nơi, nhưng tất cả mọi người đều biết là mấy người Nghiêm Hoài Vũ, sao lại kéo đến Nhiếp Nhiên rồi?"

Đúng vậy, ha ha!

Các cậu không nhìn thấy cảnh tối hôm qua An Viễn Đạo bị Nhiếp Nhiên làm tức chết đâu, đúng là quá tuyệt vời!

Tôi nói với các cậu này..."

Nghiêm Hoài Vũ đang định nói tiếp thì nghe thấy Nhiếp Nhiên dửng dưng: "Còn tám phút."

Câu này lập tức khiến mọi người hoàn hồn lại.Đám người vội vàng tản ra.Lúc trở lại phòng ngủ, bọn họ thấy Lý Kiêu đã gấp chăn vuông vức, đang định đi đánh răng rửa mặt rồi."

Mẹ kiếp, chị Kiêu, chị nhanh quá rồi!"

Hà Giai Ngọc không nhịn được than thở một câu.Lý Kiêu không hoạt bát bằng Nhiếp Nhiên, từ trước đến giờ cô luôn đơn độc cho nên không trả lời cô ta, mà trầm mặc nhìn Nhiếp Nhiên một cái rồi đi đến phòng rửa mặt ở cuối hành lang."

Đừng ngẩn ra nữa, chị Kiêu nhà cậu đi đánh răng rồi, ngay cả chăn cậu còn chưa gấp đấy."

Thi Sảnh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Hà Giai Ngọc, không nhịn được vỗ lên trán cô ta, cho cô ta hoàn hồn lại."

Mẹ kiếp, đừng đánh vào đầu tôi, sẽ ngu đi đấy!"

"Cậu vốn không thông minh!"

Lúc hai người trêu đùa qua lại, Nhiếp Nhiên cũng đã nhanh chóng gấp xong chăn màn, đi đến cuối hành lang rửa mặt, lại chạm mặt Lý Kiêu một lần nữa.Sau mười phút ngắn ngủi, một trăm năm mươi người lính đã đứng ở cửa phòng ăn, có lẽ là thể dục buổi sáng quá mệt, đã sớm đói đến nỗi bụng dính vào lưng cho nên không có ai đến muộn.Trong phòng ăn yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng xoong nồi bát đũa va vào nhau, mười phút sau, dưới tiếng hô tập hợp của An Viễn Đạo, tất cả mọi người lập tức đặt đũa xuống.Nhiếp Nhiên nhìn miếng bánh bao dở trong tay mình, bất đắc dĩ để xuống.Chưa ăn no, khốn kiếp!

An Viễn Đạo này đúng là không có tính người, chỉ cho có mười phút, thế nào cũng phải cho mười lăm phút chứ!Sau khi kết thúc bữa sáng, ca trực ra thao trường của An Viễn Đạo cũng tạm dừng, sĩ quan huấn luyện các lớp dẫn người đi bố trí huấn luyện."

Tất cả, nghỉ!"

Sĩ quan huấn luyện Quý Chính Hổ của lớp 6 đi từ cửa phòng ăn ra, đứng ở trên bậc thang nhìn học viên trong lớp mình."

Tôi nghe nói sáng nay lớp trưởng lớp chúng ta và một nữ binh chống đối lại sĩ quan huấn luyện An tại chỗ à?"

Không phải chứ, lại nữa à?

Chuyện này định mãi không xong hả?"

Lớp trưởng và nữ binh kia, bước ra khỏi hàng!"

Sau tiếng ra lệnh của anh ta, Nhiếp Nhiên và Cổ Lâm đứng dậy.Quý Chính Hổ nhìn khuôn mặt xa lạ bên cạnh Cổ Lâm, nghĩ đến chuyện tối hôm qua tiểu đoàn trưởng đích thân gọi điện thoại cho anh ta nói có một tân binh vào lớp 6.Lớp 6 nổi tiếng là kém nhất ở đơn vị dự bị, thể năng không đạt tiêu chuẩn, tính cách của ai cũng kỳ quặc, nhìn là biết không hợp làm lính, thậm chí còn có người đi cửa sau.

Ban đầu Quý Chính Hổ nhất định không đồng ý làm sĩ quan huấn luyện của lớp này, anh ta cảm thấy không nên mở cái lớp này, đơn giản là làm nhục hai chữ quân nhân.Nhưng sau đó tiểu đoàn trưởng lại coi đây là công việc giao cho anh ta, bảo anh ta mài giũa những viên ngọc thô này.Anh ta lớp 6 đã hai năm rồi, ngọc thô chưa thấy đâu, còn bùn nát thì lại rất nhiều.Bây giờ lại thêm một người, mới huấn luyện một ngày đã chống đối sĩ quan huấn luyện lớp 1, Quý Chính Hổ cảm thấy chắc chắn lại là con gái nhà nào ỷ vào bối cảnh nhà mình diễu võ dương oai ở đây rồi.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 455: Bới lông tìm vết - Cô là miếng ngọc thô (4)


"Cô chính là Nhiếp Nhiên, tân binh hôm qua mới đến đó à?"

Quý Chính Hổ cau mày quan sát cô.Nhiếp Nhiên đứng thẳng người lên, lớn tiếng trả lời: "Báo cáo sĩ quan huấn luyện, đúng vậy!"

"Ngày đầu tiên huấn luyện đã mắng sĩ quan huấn luyện lớp 1, cảm giác thế nào?"

Mẹ kiếp, đám quân nhân này có thôi đi không hả?

Có phải tiếp theo tiểu đoàn trưởng cũng sẽ đến hỏi cô cảm giác đối đầu với sĩ quan huấn luyện An có vui không, có sảng khoái không hả?Nhiếp Nhiên nghiến răng oán thầm, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, "Báo cáo sĩ quan huấn luyện, em chỉ trả lời đúng sự thật, không hề mắng chửi người."

Quả nhiên miệng lưỡi sắc bén!Vừa rồi lúc ăn cơm Trần Quân còn nhắc nhở anh ta có một tân binh thú vị, ngay cả An Viễn Đạo cũng dám chống đối, lần này đúng là mở mang tầm mắt rồi.Anh ta im lặng mấy giây rồi mới ra lệnh: "Về hàng."

"Rõ!"

Sau khi hai người về lại hàng, Quý Chính Hổ mới nhìn toàn bộ lớp 6 ra lệnh: "Hôm nay là thứ hai, quy củ cũ, huấn luyện chịu lạnh, tất cả mọi người rẽ phải, mục tiêu hố bùn!"

Hố bùn?Nhiếp Nhiên chỉ huấn luyện ở đội tân binh gần nửa tháng, chưa trải qua tất cả hạng mục huấn luyện trong đơn vị cho nên cô không biết hết những hạng mục huấn luyện trong quân đội.Nhưng lúc cô nhìn thấy súng bắn nước cao áp ở cạnh hố bùn thì lập tức hiểu ra.Ở kiếp trước cô cũng từng huấn luyện thứ này trong căn cứ, chỉ có điều căn cứ bắt bọn họ đứng ở trong nước biển lạnh buốt giữa mùa đông, sau đó dùng súng bắn nước cao áp phun, nếu ai ngã xuống, cấp trên sẽ liên tục phun nước vào người đó, khiến người đó không bò dậy nổi trong nước biển.Cho đến khi nước biển lạnh buốt làm nhiệt độ cơ thể gần biến mất, cơ thể tê dại sắp chết đuối mới bỏ qua, từ đó khiến cho tất cả mọi người đều nhớ, không muốn chết thì tuyệt đối không thể ngã xuống.So với cái thứ tàn khốc đó, Nhiếp Nhiên cảm thấy cái này vẫn rất có tính người, ít nhất không chết chìm được.Tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nhảy vào trong hố bùn, hai mươi lăm người cầm tay nhau đứng ngay ngắn thành một hàng, chờ đợi thử thách từ súng bắn nước cao áp.Nhưng khoảnh khắc nước trong súng bắn nước phun ra ngoài, Nhiếp Nhiên thật sự muốn chửi bậy.Mẹ kiếp, lại là nước bùn!Bùn bám lên quần áo sẽ trở nên nặng hơn, rất dễ ngã xuống, lại thêm phản ứng dây chuyền, một người ngã xuống sẽ ảnh hưởng đến người bên cạnh.Quả nhiên những chiêu trong quân đội và trong căn cứ đều rất biến thái!Trong hố bùn mênh mông dưới trời lạnh, súng bắn nước cao áp phun nước bùn lên từng người.Gió thổi qua lạnh thấu xương.Có một số người thể năng không đạt tiêu chuẩn bị đợt súng cao áp đầu tiên bắn cho ngã thẳng xuống đất.Quý Chính Hổ gầm lên giận dữ: "Đứng lên!

Ai cho các cô các cậu ngã xuống!

Mau bò dậy cho tôi!"

Trong giọng nói vang dội của anh ta, Thi Sảnh nắm chặt tay Hà Giai Ngọc, miệng run rẩy nói: "Trời lạnh như thế này... lạnh... lạnh chết bà...

đây rồi..."

Hà Giai Ngọc ở bên cạnh xì một tiếng, "Xem cái tiền đồ của cậu kìa!"

"Cậu có tiền đồ, có bản lĩnh thì răng đừng run nữa."

Thi Sảnh nhìn miệng cô ta cắn chặt không nhả ra thì phì cười."

Tôi đâu có run!

Tôi đang ngứa răng, nghiến... nghiến răng!"

"Tốt nhất là cậu... mài hết răng... thành không răng đi... bà già..."
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 456: Bới lông tìm vết - Cô là miếng ngọc thô (5)


Bên cạnh Nhiếp Nhiên là Lý Kiêu, cô không nói gì giống như là bị dừng hình, cho dù súng bắn nước càn quét thế nào, trừ thỉnh thoảng hơi lắc lư bả vai ra thì không hề ngã xuống.Nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện môi cô đã tím đen vì lạnh, lúc nắm tay Nhiếp Nhiên dùng lực rất lớn.Hóa ra cũng chỉ là đang khoe sức mà thôi.Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, lại đặt sự chú ý lên súng bắn nước."

Tất cả lên tinh thần cho tôi!"

"Không được ngã xuống!"

"Đứng lên!"

Ở bên hố bùn, đi kèm với tiếng súng bắn nước cao áp là tiếng nói vang dội của Quý Chính Hổ.Sau khoảng hai tiếng, cuối cùng súng bắn nước cũng được đóng lại.Chỉ có điều, người đứng ở trong hố bùn đều biến thành tượng đất hết."

Nghỉ ngơi mười phút, đợi lát nữa lại tiếp tục!"

Đám lính đang định bò ra ngoài hố bùn lập tức bị Quý Chính Hổ đạp cho quay lại.Đám người kia sợ không dám lên, chỉ có thể ngồi tạm nghỉ trong nước bùn lạnh như băng.Quý Chính Hổ thấy dáng vẻ ỉu xìu của bọn họ thì cảm thấy bọn họ rất yếu ớt, dứt khoát đi đến bên cạnh nghỉ ngơi.Thấy sĩ quan huấn luyện đi rồi, cuối cùng đám người kia mới thở phào nhẹ nhõm."

Mùa đông còn phải dùng nước bùn chịu lạnh, rốt cuộc tên khốn kiếp nào nghĩ ra thế, biến thái!"

Hà Giai Ngọc lau bùn trên mặt, mắng."

Chịu đựng thứ người bình thường không thể chịu đựng mới là quân nhân."

Lý Kiêu lạnh lùng nói với cô ta."

Chị Kiêu nói có lý!"

Hà Giai Ngọc mang tâm lý của người hâm mộ nghe thấy Lý Kiêu tiếp lời mình đã vui đến nỗi không biết trời Nam đất Bắc nữa rồi, liên tục gật đầu."

Hu hu hu... bây giờ chắc chắn tôi xấu chết!

Tôi không thích làm quân nhân chút nào, khổ sở quá rồi!"

Trong đám người có người nhỏ giọng khóc thút thít lẩm bẩm một tiếng.Người bên cạnh vội vàng kéo áo cô gái kia nói: "Đừng nói linh tinh, bị sĩ quan huấn luyện nghe thấy chắc chắn cậu sẽ phải chịu khổ!"

Cô gái kia bĩu môi, uất ức nói: "Tôi nói cũng không được à, ở đây có còn nhân quyền không hả!"

Mọi người đều im lặng không lên tiếng.

Trong lớp 6 trừ ba người Nghiêm Hoài Vũ là người cũ ra, những người khác đều là tân binh mới vào được hơn một tháng, là chiêu mộ từ nhiều nơi nhưng lại thất bại ở kỳ kiểm tra cuối cùng, bất đắc dĩ mới bị xếp vào lớp 6.Bọn họ không có cách nào tưởng tượng, lớp 6 mà huấn luyện đã tàn khốc như vậy thì lớp 1 sẽ như thế nào?Nhiếp Nhiên dựa trên hố bùn lặng lẽ cởi quần áo ra vắt.Hà Giai Ngọc tưởng là cô nổi bệnh sạch sẽ, tốt bụng nói: "Nhiếp Nhiên, cậu đừng vắt nữa, không nghe thấy lát nữa lại tiếp tục sao?

Cậu làm như vậy chỉ phí công, lãng phí sức lực mà thôi."

Thật ra con người Hà Giai Ngọc không xấu, chỉ là thích đánh nhau, cũng không có ý đối địch với Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên là người mới cùng phòng ngủ, cô ta cảm thấy vẫn muốn nhắc nhở cô."

Đúng vậy, đừng lãng phí sức nữa."

Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh cũng nói.Anh ta đã miễn dịch với súng cao áp này, bị phun cũng không phải một hai lần cho nên lúc này đang tựa vào hố bùn nhìn rất khoan thai thoải mái.Chỉ có điều Nhiếp Nhiên không nghe bọn họ, vẫn cúi đầu vắt khô hết quần áo của mình.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 457: Bới lông tìm vết - Cô là miếng ngọc thô (6)


Hà Giai Ngọc thấy cô không phản ứng với mình thì không nói nữa."

Sao cô lại không nghe lời thế hả!"

Nghiêm Hoài Vũ thấy cô vẫn kiên trì dùng sức vắt, bất đắc dĩ đi tới vắt giúp cô.Tay Nhiếp Nhiên nhỏ, cộng thêm vừa rồi nhiệt độ cơ thể giảm mạnh, không còn chút sức nào, Nghiêm Hoài Vũ mới dùng sức một cái là nước bùn chảy xuống hết."

Nhìn cái tay nhỏ của cô đi, vắt nửa ngày cũng không biết vắt cái gì."

Anh ta đưa áo khoác rằn ri đã biến thành cái bánh quai chèo cho Nhiếp Nhiên.Nhiếp Nhiên cười cầm lấy giũ "soạt soạt" "soạt soạt" mấy tiếng, bùn không có nước bùn biến thành miếng bùn khô rơi xuống.Âm thanh rơi vào vũng nước khiến mọi người kinh ngạc."

Còn không mau cởi ra vắt đi?"

Nhiếp Nhiên thấy Nghiêm Hoài Vũ sững sờ thì mỉm cười nói.Nếu tên này đã vắt quần áo giúp mình thì vậy cô sẽ trả lễ lại.Cô không thích nợ ơn huệ người khác."

Nhiếp Nhiên, cô thật thông minh."

Kiều Duy phản ứng nhanh nhất lập tức cởi quần áo ra vắt."

Ha ha, tôi cũng hiểu rồi!

Tiểu Nhiên Tử cô quá thông minh!"

Nghiêm Hoài Vũ cũng vội vàng cởi quần áo ra bắt đầu vắt khô.Dần dần, đám người trong hố cũng tỉnh ngộ.Súng bắn nước phun lâu, bùn trên quần áo sẽ tăng thêm sức nặng, thời gian càng dài quần áo lại càng nặng, vậy thì sẽ càng mất thêm nhiều sức để chống đỡ, nhiệt độ cơ thể sẽ càng mất nhanh."

Không hổ là người cùng đội tân binh với chị Kiêu, chỉ dựa vào cái này, sau này chúng ta đánh một trận đi!"

Hà Giai Ngọc cũng cởi quần áo ra vắt, cười nói với Nhiếp Nhiên.Đây đã là lần thứ ba Nhiếp Nhiên nghe thấy rồi.Con gái mà lần nào cũng yêu cầu đánh nhau rốt cuộc là thế nào vậy?Quý Chính Hổ cách đó không xa luôn âm thầm chú ý tình hình trong hố bùn.

Trong một tháng huấn luyện cho tới bây giờ không có ai nghĩ đến cái vấn đề này, không ngờ cô gái kia mới đến ngày đầu tiên đã có thể nghĩ ra.Chẳng lẽ cô gái này chính là viên ngọc thô trong lời của tiểu đoàn trưởng?Mà người cũng quan sát Nhiếp Nhiên như vậy còn có cả Lý Kiêu nữa.

Mới ngày đầu tiên Nhiếp Nhiên đã biết được điểm mấu chốt trong nước bùn, mà mình ở đây đã một tháng nhưng cũng không nghĩ ra, chỉ tưởng đây đơn giản là thử thách sức nhẫn nại của bọn họ.Cô đột nhiên hiểu tại sao hồi ở đội tân binh, người phía trên lại yêu cầu Nhiếp Nhiên đi làm nhiệm vụ rồi."

Vắt xong hết rồi chứ, hết mười phút nghỉ ngơi rồi!"

Quý Chính Hổ không kiên nhẫn giơ tay lên, súng lại bắt đầu đợt thứ hai.Suốt một ngày, quần áo của bọn họ không hề khô.

Lúc sáu giờ tối, ai cũng giống như một pho tượng đất chạy vào phòng ăn, bị những lớp khác vây xem rất lâu.

Tuy nhiên, khi đó bọn họ đã không còn quan tâm hình tượng gì nữa rồi.

Nhiệt độ cơ thể bị giảm quá lớn khiến cho tất cả năng lượng trong thân thể bị tiêu hao hết, còn không ăn gì có lẽ sẽ phải đi đến chỗ Diêm vương báo cáo thật.Người lớp 6 giống như sói đói vồ mồi quét sạch đồ ăn trên bàn.Nhiếp Nhiên có kinh nghiệm buổi sáng có một miếng bánh bao chưa ăn xong đó nên buổi tối cũng điên cuồng ăn, đã rất nhiều năm cô không giành giật đồ ăn với người khác như vậy rồi.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 458: Bới lông tìm vết - Cô là miếng ngọc thô (7)


Sau bữa tối, Quý Chính Hổ mới tha cho bọn họ về phòng ngủ tắm rửa, sau đó sẽ đến phòng học lớn học tiết lý luận quân sự.Quy định là bảy giờ đến, nhưng sáu rưỡi mọi người đều đã ngồi ở trong phòng học lớn rồi.

Lúc Nhiếp Nhiên đi qua, Cổ Lâm vội vàng gọi cô ngồi bên cạnh mình.Mấy người Nghiêm Hoài Vũ ngồi ở sau lưng Cổ Lâm, vừa thấy Nhiếp Nhiên tới, lập tức xích lại gần cô hỏi: "Nhiếp Nhiên, hôm nay cảm thấy thế nào?"

Nhiếp Nhiên chỉ nói một chữ: "Lạnh."

Kiểu huấn luyện chịu lạnh này trước kia với cô đương nhiên không tính là gì, nhưng bây giờ thân thể này không bằng một nửa năm đó.Để đề phòng mình bị bệnh, cô còn đặc biệt ngâm nước nóng lâu hơn trong phòng tắm, thuận tiện xoa nóng toàn thân khiến khí lạnh tích ở trong da nhanh chóng tản hết đi."

Ha ha ha, có như vậy đã kêu lạnh rồi à?

Không thì lần sau lúc huấn luyện chịu lạnh cô đứng bên cạnh tôi, tôi cao hơn cô, có thể chắn cho cô.

Còn có Kiều Duy và Mã béo nữa, đặc biệt là Mã béo thể tích lớn có thể chắn cho cô."

"Đúng vậy, tôi có thể chắn cho cô một lúc."

Mã Tường lập tức gật đầu.Chắn?

Nhiếp Nhiên nghe thấy anh ta nói thế thì cong khóe miệng lên.Trong lớp bọn họ có hơn hai mươi người, bọn họ xếp hàng ngang, sao có thể có cơ hội nấp phía sau người khác?Thấy cô cười không trả lời, Nghiêm Hoài Vũ không nhịn được hỏi: "Cô đang nghĩ gì thế?"

"Tôi đang nghĩ tại sao trừ lúc tập thể dục buổi sáng nhìn thấy lớp 1 ra, thời gian khác bọn họ lại không xuất hiện?"

Cả ngày hôm nay cô nhìn thấy rất nhiều người ở lớp khác đi ngang qua hố bùn, làm đủ loại huấn luyện, nhưng lại không nhìn thấy người lớp 1 xuất hiện.Cô rất tò mò dáng vẻ ngoan ngoãn của Phương Lượng lúc bị An Viễn Đạo huấn luyện, dù sao lúc ở đội tân binh, anh ta huấn luyện cũng rất nghiêm khắc."

Ồ, bởi vì lớp 1 làm bài tập dã ngoại nhiều rồi, bọn họ không cần kiểu huấn luyện cơ bản này nữa."

Kiều Duy nhìn chằm chằm cô, hỏi ngay: "Cô muốn gặp Phương Lượng hay là Uông Tư Minh?"

Nghiêm Hoài Vũ lập tức lên tinh thần, nghiêm túc nói: "Này này này, Tiểu Nhiên Tử cô không thể thích hai người bọn họ được, từ trước đến giờ lớp 1 và lớp 6 không đội trời chung!"

"Là anh không thích lớp 1 mới đúng chứ."

Nhiếp Nhiên cười.Lớp 6 khác với những lớp khác, nó thuộc về một vị trí rất kỳ quái.

Hằng năm đơn vị sẽ thanh lý những người không đạt tiêu chuẩn ra, sau đó nhận thêm người mới, có thể nói là bỏ cũ lấy mới cực kì nhanh.Cho nên bây giờ về cơ bản lớp 6 toàn là người mới, là người mới thì đâu có chuyện không đội trời chung với người ở lớp đi trước như lớp 1."

Dù sao cô cũng không thể thích hai người bọn họ, cô là người của tôi!"

Nghiêm Hoài Vũ bị nói trúng tim đen sờ cái đầu húi cua của mình, ngượng ngùng ngồi về chỗ.Cổ Lâm nghe thấy câu nói sau cùng thì kinh hãi chọc chọc vạt áo Nhiếp Nhiên, dè dặt hỏi: "Nhiếp Nhiên, cậu và Nghiêm Hoài Vũ có quan hệ thế nào vậy?"

Nghiêm Hoài Vũ ở trong lớp từ trước đến giờ luôn bá đạo, không có chút dáng vẻ quân nhân nào, luôn thích gây chuyện, cũng không hề nhiệt tình với người khác, nhưng kỳ quái là anh ta đặc biệt quan tâm đến Nhiếp Nhiên.

Hơn nữa từ thái độ và giọng điệu nói chuyện của mấy người bọn họ giống như đã quen biết rất lâu rồi.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 459: Bới lông tìm vết - Cô là miếng ngọc thô (8)


Cộng thêm câu ban nãy, cô là người của tôi!Phản ứng đầu tiên của cô nàng Cổ Lâm chính là, Nhiếp Nhiên không phải là bạn gái của Nghiêm Hoài Vũ đấy chứ?Nhiếp Nhiên cười đáp: "Là quan hệ chiến hữu."

Chiến hữu?

Chỉ đơn thuần là chiến hữu sao?"

Nhưng vừa nãy rõ ràng tôi nghe thấy anh ấy nói cậu là người của anh ấy."

Cổ Lâm chau mày thì thầm."

Cậu nghe nhầm rồi, anh ta nói tôi là người của lớp chúng ta."

"Thật vậy sao?"

"Ừm."

Cổ Lâm ngây thơ đã hoàn toàn tin vào lời của kẻ nói dối chuyên nghiệp Nhiếp Nhiên.Nhiếp Nhiên cười chuyển chủ đề, "Chờ chút nữa thầy giáo tới, cậu che chắn giúp tôi nhé, tôi chợp mắt một lát."

Lên lớp ngủ sao?

Cổ Lâm kinh ngạc nói: "Không hay lắm, tiết này phải kiểm tra đó."

"Không sao, tôi chỉ ngủ nửa tiết thôi, như vậy mới có tinh thần nghe tiếp nửa tiết sau.

Nếu không cứ mơ mơ hồ hồ cả một tiết, tôi chẳng nghe vào gì hết thì càng lãng phí hơn."

Cổ Lâm nghĩ thấy cũng đúng, ngủ nửa tiết, nghe nửa tiết, tốt hơn so với cả tiết ngủ gà ngủ gật không nghe vào chữ nào.Bất tri bất giác, Cổ Lâm đã bị Nhiếp Nhiên gian xảo lừa gạt."

Ừ được, cậu cố gắng nghỉ ngơi, tôi sẽ giúp cậu canh cẩn thận."

Cô gái này thật dễ lừa!Nhiếp Nhiên gục mặt xuống bàn cười trộm, nhắm mắt nghỉ ngơi.Nói là ngủ nhưng trong môi trường như thế này làm sao cô có thể ngủ thật được?

Đúng bảy giờ khi Quý Chính Hổ bước vào, cô đột nhiên mở mắt, ngồi thẳng người dậy.Tiết học trôi qua nửa tiếng, ngoài hai người Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy kinh nghiệm đầy mình ra, những người khác đều rất nghiêm túc cẩn thận chép bài nghe giảng.Điều này làm Nhiếp Nhiên hơi ngại ngùng vì cô không mang theo giấy và bút, cả tiết chỉ có thể nhìn Quý Chính Hổ chằm chằm.Vì cô của kiếp trước luôn phải đối mặt với tình huống có thể chết bất cứ lúc nào nên đã luyện được khả năng ghi nhớ rất tốt.

Nhưng vấn đề ở chỗ, khi tất cả mọi người đều cúi đầu chép bài, chỉ có mình cô không động đậy, nhìn thế nào cũng cảm thấy thái độ không tốt.Khó khăn lắm mới chờ được đến khi kết thúc tiết học và về phòng, Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh đã đổ vật ra giường không dậy nổi."

Cuối cùng buổi huấn luyện hôm nay đã kết thúc rồi, mệt chết đi được, vừa rồi tôi suýt ngủ đó!

10km chạy bộ buổi sáng cộng thêm cả ngày huấn luyện, quả thực sắp chết tới nơi rồi."

Thi Sảnh yếu ớt nói: "Mỗi lần An Viễn Đạo tới huấn luyện, chúng ta đều như xuống địa ngục vậy."

Chỉ có Cổ Lâm ngồi trước bàn học cúi đầu viết rất nghiêm túc.

Một lúc sau, cô đi tới giường của Nhiếp Nhiên, nói: "Nhiếp Nhiên, đây là bài giảng ngày hôm nay, tôi đã chép cho cậu một phần rồi, cậu cầm đi."

Nhiếp Nhiên lập tức mở mắt ra, nhìn thấy trên sổ chi chít chữ thì hơi nhướng mày, sau đó cười nhận lấy, "Cảm ơn lớp trưởng."

"Đừng khách sáo."

Cổ Lâm cười ngọt ngào quay người đi ra ban công giặt quần áo.Chờ Cổ Lâm đi rồi, nụ cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên liền vụt tắt.

Cô nhìn chằm chằm cuốn ghi chép đó trong tay, mặt sầm xuống, cuối cùng vứt bài ghi chép đó sang một bên.Mười giờ, hiệu lệnh tắt điện vừa thổi, đèn trong tòa nhà lần lượt tắt đi.Nhiếp Nhiên nằm trên giường, một ngày huấn luyện với cường độ cao khiến cô như có ảo giác về lại căn cứ ở kiếp trước.Cũng là vài người một phòng, trong đêm lạnh giá đen như mực này, mỗi ngày cô đều mong mình có thể trốn ra ngoài, trốn ra ngoài sẽ có cơ hội gặp ba mẹ, có thể sống cuộc sống của người bình thường.Nhưng cuối cùng thì hết lần này tới lần khác bị bắt về, trừng phạt, không ngừng trừng phạt.

Nhắm mắt lại, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng rên non nớt của mình khi bị treo lên rồi bị đánh bằng roi da.Thở dài một tiếng...Trời càng về đêm, cả nơi đóng quân yên tĩnh không một tiếng kêu, tất cả binh sĩ đều đã chìm vào giấc mộng.Tuýt!

Tiếng còi lanh lảnh đột nhiên vang lên.Trong chớp mắt, đèn ở phòng ngủ của cả tòa nam nữ đều bật sáng.Người trong phòng 305 nhất thời kinh ngạc nhảy từ giường xuống."

Tập hợp gấp trong đêm!"

Tiếng của An Viễn Đạo dưới tầng truyền tới một lần nữa.Lý Kiêu ở giường đối diện nhanh nhẹn đã nhanh nhẹn chuẩn bị xong, đi ra phía ngoài cửa."

Bà đây mà còn tiếp tục bị An Viễn Đạo giày vò như thế này, chắc chắn sẽ bị mệt tới chết!"

Thi Sảnh gào lên.Hà Giai Ngọc mặc xong quần áo liền nhảy từ trên giường xuống, giục giã: "Cậu nhanh lên, muộn lại bị phạt chạy đó.

Tên An Viễn Đạo đó chắc chắn lại sẽ phạt chạy 10km."

"Cũng may anh ta chỉ huấn luyện có hai lần trong tuần, nếu không bà đây chắc chắn sẽ chết!"

Sau khi Thi Sảnh xỏ giày xong, tiện giục Nhiếp Nhiên, "Nhanh lên, còn không xuống tầng sẽ chết người đó!"

"Mình chắc chắn điên rồi, vì để tìm một đáp án mà chạy tới đây chịu tội!"

Nhiếp Nhiên nhìn đám người đó chạy xuống tầng, cô không nhịn được mà thấp giọng chửi thề, rồi lập tức nhảy từ trên giường xuống, nhanh chóng mặc quần áo rồi phi xuống tầng.Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, các binh sĩ vốn dĩ nên ngủ trên giường lúc này đã ăn mặc chỉnh tề chạy về phía thao trường, nhanh chóng đứng ở vị trí chỉ định, chờ chỉ thị.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom