Lãng Mạn [Q3] CƯNG CHIỀU CÔ VỢ QUÂN NHÂN (401-600)

[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 420: Lên đường - Chuyện bất ngờ trong toa tàu (5)


Nhiếp Nhiên nhìn Uông Tư Minh ở bên cạnh, sau đó lắc đầu nói: "Không, tôi muốn nói là trước khi các người đánh nhau, có thể để tôi đi không?"

Cô gái này thật có bản lĩnh làm người ta tức chết!Khóe miệng Uông Tư Minh không nhịn được giật giật mấy cái.Gã đàn ông đầu trọc nhìn Nhiếp Nhiên, lại nhìn Uông Tư Minh, không tưởng tượng nổi hỏi: "Cô đi?

Các người không phải một nhóm à?"

"Tôi không biết bọn họ."

Nhiếp Nhiên dứt khoát phủ nhận.Uông Tư Minh bắt đầu không tự chủ được nghiến răng hàm ken két.Nếu như Nhiếp Nhiên không phải con gái, anh ta thật sự muốn đánh cô một trận để hả giận!Mặc dù anh ta đã nói là mình giải quyết chuyện này, nhưng người này cũng không cần vội vàng phủi sạch như vậy chứ!"

Không biết?

Uông Tư Minh cậu thật xấu, lại biết bắt chuyện với con gái rồi."

Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm Uông Tư Minh.Mà Kiều Duy ở bên cạnh cũng cảm thán chặc lưỡi mấy tiếng, "Không ngờ nha, quân nhân mũi nhọn ưu tú lại cũng biết chơi chiêu này."

"Mấy người nói linh tinh gì thế!"

Uông Tư Minh vô cùng mất tự nhiên, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích như thế nào."

Em gái nhỏ ra ngoài du lịch một mình à?

Thật là lớn gan!

Nhìn cái khuôn mặt nhỏ trắng nõn này đi, mùi vị nhất định là không tệ."

Gã đàn ông đầu trọc kia quan sát cô từ trên xuống dưới, vuốt cằm cười quỷ quái.Uông Tư Minh mặc dù giận Nhiếp Nhiên trở mặt nhưng lúc nghe thấy lời này, anh ta đứng phắt lên khỏi ghế, ánh mắt sắc bén như dao nổi giận nói: "Mày nói cái gì?"

"Tôi tưởng mình đã đủ xấu rồi, hôm nay lại gặp một tên đê tiện hơn."

Vừa rồi vì chỉ chú ý tới chuyện giáng cấp của mình nên Nghiêm Hoài Vũ không nghe thấy Nhiếp Nhiên cùng nhóm với mình, thật sự tưởng là Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh không quen nhau.Vốn muốn định giải thích để không dính líu vào, nghe thấy lời của gã đàn ông đầu trọc kia, anh ta không nhịn được chửi bậy."

Ừm, đúng là khốn nạn hơn cậu."

Kiều Duy gật đầu, bổ một dao rất đúng trọng tâm.Gã đàn ông đầu trọc khinh thường cười lạnh, "Vẫn muốn làm anh hùng à?

Các anh em, đánh chết bọn chúng đi!

Tao muốn tâm sự với người đẹp này một chút."

Sau đó gã vung tay lên, đám đàn em lập tức vây lại.Dù sao Uông Tư Minh cũng được rèn luyện trong quân đội, lúc đối mặt với đám người bao vây tấn công kia, nhìn anh ta rất bình tĩnh ung dung, nhưng Nhiếp Nhiên nhạy bén cảm nhận được khí thế của anh ta hơi thay đổi.Vòng vây dần dần thu nhỏ lại, Uông Tư Minh nhặt chai nước khoáng trên bàn lên, nhanh như chớp đập vào đầu gã gần nhất.Nước trong chai vì chịu áp lực cực lớn mà nổ tung, tên đó ngã xuống đất.Ba người Nghiêm Hoài Vũ mặc dù bị giáng cấp ở đội dự bị nhưng so với quân nhân bình thường mà nói vẫn ưu tú hơn rất nhiều, lập tức đánh ngã mấy tên vây quanh.Nhưng dù có mạnh hơn nữa thì sức người cũng có hạn, một lúc lâu sau động tác của bọn họ bắt đầu chậm đi.Nhiếp Nhiên dửng dưng nhìn bọn họ đánh nhau giống như người ngoài cuộc.Cuối cùng, lúc Uông Tư Minh đang đấm vào bụng một gã, một cây gậy bóng chày đập mạnh xuống vai anh ta."

Hự!"

Anh ta rên một tiếng, còn chưa kịp quay người lại đánh trả thì bụng đột nhiên bị đấm một phát, lục phủ ngũ tạng giống như bị đảo lộn.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 421: Vừa ăn cắp vừa la làng - Bị bẫy một vố (1)


Nhiếp Nhiên dửng dưng nhìn anh ta một cái, sau đó cụp mắt xuống.Không đánh vào điểm trí mạng, cuối cùng chỉ hao tổn sức lực của mình, chắc chắn sẽ thua.Nương tay cuối cùng chỉ hại mình mà thôi, ngu xuẩn!Sau một tiếng kêu, Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy bị bắt, ngay sau đó Mã Tường cũng vì bị năm sáu tên vây lấy mà bị áp chế.Cuối cùng chỉ còn lại một mình Uông Tư Minh đơn độc chiến đấu.Không thể không nói thân thủ và thể lực của anh ta thật sự không tệ, người xung quanh đều mệt đến nỗi thở hổn hển, chỉ có anh ta vẫn thở rất bình thường.Không hổ là quân nhân mũi nhọn của đội dự bị!Nhưng...Nhiếp Nhiên âm thầm lắc đầu.Lại giằng co khoảng mười phút nữa, cuối cùng Uông Tư Minh vẫn bị đám người đánh loạn xạ kia áp chế.Gã đàn ông đầu trọc đặt mông ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên, cười xấu: "Nào nào nào, người đẹp, cười một cái cho anh xem, lát nữa anh đây sẽ sủng ái cưng."

"Đừng động vào cô ấy!"

Uông Tư Minh vùng vẫy, anh ta đã hứa với chú Nhiếp là chăm sóc Nhiếp Nhiên rồi, nhưng bây giờ lại biến thành thế này...Anh ta vô cùng muốn chết, sớm biết thì vừa rồi không nên hành động thiếu suy nghĩ như vậy rồi.Gã đàn ông đầu trọc bị cắt ngang, bình tĩnh dặn dò tên đàn em, "Làm nó ngậm miệng lại cho tao."

Gã đàn em bên cạnh gật đầu, sau đó quật mạnh cây gậy bóng chày lên bụng Uông Tư Minh, cú đánh đó làm anh ta gập người lại.Gã đàn ông đầu trọc có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Uông Tư Minh, sau đó quay sang cười nói với Nhiếp Nhiên: "Nào, người đẹp cười một cái đi."

Tay gã dịch dần đến chỗ Nhiếp Nhiên.Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc gã một cái, cười như không cười nói: "Tôi sợ ông không chịu nổi."

"Sao thế được, nụ cười của người đẹp làm sao lại không chịu nổi?"

Gã ngứa ngáy trong lòng, dựa cái đầu bóng loáng lại gần."

Thật không?"

Khóe miệng Nhiếp Nhiên chậm rãi cong lên thành một nụ cười, nhưng đáy mắt lại rét lạnh."

Dĩ nhiên rồi."

Gã đàn ông đầu trọc đang muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô một cái..."

Rắc" một tiếng, tiếng xương gãy vang lên."

A...!"

"Đại ca!"

Những tên đó không ngờ cô gái ngồi ở bên trong nhìn như bình thường đó lại dùng thủ đoạn như vậy bẻ gãy tay đại ca mình, kinh hoàng ngẩn ra mấy giây.Người kinh ngạc nhất chính là Uông Tư Minh, anh ta thật sự bị thủ đoạn hung ác vừa rồi của Nhiếp Nhiên làm kinh hãi."

Mày muốn chết à?"

Mấy tên đàn em nổi giận đùng đùng đi tới, nhưng còn chưa đi đến gần thì đã thấy một con dao đang đặt ở cổ đại ca mình.Cô hờ hững ra lệnh: "Không muốn đại ca của chúng mày chết quá khó coi thì tất cả cút ra khỏi toa tàu này cho tao!"

"Mày dám!"

Một tên đàn em nổi giận nói: "Mày đừng quên mấy tên này vẫn còn ở trong tay chúng tao!"

Nhiếp Nhiên khinh thường hừ một tiếng: "Mày lấy mấy người lạ ra uy hiếp tao có tác dụng gì?"

"Người lạ?

Tao không tin tên này và mày không quen nhau."

Tên đàn em kia lôi Uông Tư Minh đến bên cạnh, cũng cầm một con dao đặt lên cổ anh ta.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 422: Vừa ăn cắp vừa la làng - Bị bẫy một vố (2)


"Vậy coi như thỏa thuận không thành rồi nhé?"

Nhiếp Nhiên cười lạnh, không chút khách sáo dán lưỡi dao kia vào cổ gã, lưỡi dao sắc bén lạnh toát cắt đứt da gã đàn ông đầu trọc kia, một vết cắt mỏng hiện lên, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.Mọi người hít một hơi lạnh.Cô gái này thật sự muốn giết người!Nhất thời, cả toa tàu lập tức rơi vào yên tĩnh.Gã đàn ông đầu trọc cảm nhận được cơn đau trên cổ mình, cơ thể không ngừng run rẩy."

Cô... cô đừng kích động, đừng kích động.

Đám khốn kiếp kia, chúng mày còn không mau cút ra ngoài đi à!"

Mấy tên thuộc hạ đành nghe theo dặn dò của đại ca nhà mình, tất cả đều lui ra khỏi toa tàu.Nhiếp Nhiên thu lại con dao quân đội, đạp tên kia từ trên ghế xuống."

Ngang ngược đi, không phải vừa rồi ngang ngược lắm à!

Cho mày ngang ngược này!"

Nghiêm Hoài Vũ được thả ra nhìn thấy gã đầu trọc kia sắc mặt tái nhợt ngồi xổm dưới đất không ngừng phát run thì đạp mạnh thêm mấy cái để trút giận rồi hỏi: "Bây giờ làm thế nào?"

"Đương nhiên là trói gã lại rồi, ngộ nhỡ gã chạy mất thì sao?"

"Gã không dám chạy đâu."

Nhiếp Nhiên dùng khăn giấy lau vết máu trên dao, bình tĩnh trả lời."

Cảm ơn."

Mặc dù rất không muốn, nhưng Uông Tư Minh không thể không thừa nhận vừa rồi cô gái này đã cứu mình.Nhiếp Nhiên: "Không cần, tôi vốn không muốn cứu anh."

Uông Tư Minh mím chặt môi, vẻ mặt khó coi."

Này, rốt cuộc hai người có quen nhau không?"

Nghiêm Hoài Vũ thấy Uông Tư Minh hiếm khi bị chặn họng, không nhịn được tò mò."

Quen, không thân."

Nhiếp Nhiên dùng ba chữ khái quát quan hệ của cô và Uông Tư Minh."

Vậy vừa rồi không phải cô định thấy chết mà không cứu thật chứ?"

Vừa rồi Kiều Duy không bỏ qua ánh mắt của cô lúc quét qua bốn người bọn họ, giống như đang nhìn người chết, không hề dao động."

Anh đoán xem."

Nhiếp Nhiên cười, không trả lời thẳng.Cô sợ làm tổn thương trái tim nhỏ bé yếu đuối của bốn cậu thiếu niên này.Mấy người vì mải nói chuyện với Nhiếp Nhiên nên quên mất gã đàn ông đầu trọc bị dọa nằm run lẩy bẩy trên mặt đất.

Gã nhân cơ hội này dịch dần ra phía cửa toa tàu, sau đó nhảy lên khỏi đất.Nhiếp Nhiên híp mắt lại, vung con dao ra."

Mẹ kiếp, đã nói gã sẽ trốn mà!"

Nghiêm Hoài Vũ vội vàng đuổi theo.Vừa dứt lời, Nghiêm Hoài Vũ đã thấy một vệt sánh sáng bạc lóe qua khóe mắt mình, sau đó bắn về phía gã đàn ông đầu trọc.Phập!

Con dao quân đội đóng mạnh vào chốt cửa, cách chỗ gã đàn ông đầu trọc vừa bám vào 2cm, chuôi dao vẫn đang rung lên."

Còn chạy nữa thì con dao tiếp theo sẽ cắm thẳng vào gáy mày đấy."

Giọng nói bình thản của Nhiếp Nhiên lộ ra sự ác nghiệt, gã đàn ông đầu trọc nhũn chân ra, ngã thẳng xuống đất.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 423: Vừa ăn cắp vừa la làng - Bị bẫy một vố (3)


Trong toa tàu lại rơi vào im lặng.Uông Tư Minh nhìn Nhiếp Nhiên từ nãy đến giờ luôn bình tĩnh, còn mấy người bọn họ lại nhếch nhác.Anh ta luôn cho rằng Nhiếp Nhiên có thể vào đội dự bị chắc là do Nhiếp Thành Thắng nhúng tay vào, cho nên không hề coi trọng cô.

Nhưng vừa rồi nhìn con dao kia bay ra ngoài, phải can đảm thế nào mới có thể làm được như vậy?

Ánh mắt anh ta nhìn về phía Nhiếp Nhiên có sự thay đổi kỳ lạ."

Cô là ai thế, thân thủ không tệ, hình như là người luyện võ."

Nghiêm Hoài Vũ vốn bị thủ đoạn tàn nhẫn vừa rồi của cô làm kinh sợ, bây giờ lại vì con dao này mà càng thêm tò mò về cô gái nhìn như chưa đến tuổi trưởng thành này."

Nếu như các anh thật sự bị lưu ban, vậy chắc chúng ta là học viên cùng một lớp huấn luyện, tôi là Nhiếp Nhiên."

Cô thu hồi ánh mắt khỏi gã đàn ông đầu trọc, nhân tiện cũng thu lại vẻ u ám trên người mình."

Cô là tân binh?

Không thể nào!

Tân binh đã sớm vào đơn vị huấn luyện từ hơn một tháng trước rồi."

Nghiêm Hoài Vũ chưa bao giờ nghe tân binh có thể đến đơn vị báo cáo muộn hơn một tháng.

Huống hồ còn là đơn vị ưu tú như đơn vị dự bị.

Không phải cô gái này đang lừa người đấy chứ?"

Tôi chưa từng thấy tên cô trong danh sách tân binh."

Kiều Duy đã xem qua danh sách, nhưng anh ta không nhìn thấy tên Nhiếp Nhiên.Nhiếp Nhiên gật đầu: "Ừm, tôi là ngoại lệ."

"Ngoại lệ?

Lần đầu tiên tôi nghe thấy trong đội dự bị có hai chữ 'ngoại lệ' đấy.

Nói thật đi, có phải nhà cô có bối cảnh gì đặc biệt lớn không, lớn đến nỗi có thể khiến cô được ngoại lệ một lần?"

Nghiêm Hoài Vũ rất tò mò dịch lại gần hỏi.Nhiếp Nhiên cười, "Không có."

Bối cảnh gia đình?

Mặc dù với năng lực của Nhiếp Thành Thắng thì có thể miễn cưỡng đưa mình vào, nếu như là Nhiếp Dập có lẽ ông ta sẽ làm như vậy, nhưng vì mình?Ha, không thể nào!"

Vậy tại sao đơn vị dự bị phải ngoại lệ với cô?"

Kiều Duy dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát Nhiếp Nhiên.

Anh ta cảm thấy cô gái tên Nhiếp Nhiên này hình như không đơn giản.Nhiếp Nhiên mỉm cười nói: "Thật ra tôi cũng muốn biết vấn đề này."

Cho dù có huy chương chiến công có thể khiến đơn vị dự bị tiếp nhận, nhưng sau khi đã biểu đạt rõ ràng là không muốn vào mà vẫn khăng khăng bắt cô vào."

Có lẽ đợi tôi vào rồi thì toàn bộ chân tướng sẽ sáng tỏ thôi."

Nhiếp Nhiên lẩm bẩm, cụp mắt xuống.Mấy người kia nghe thấy cô nói thế, không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.Tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn hơn, trời đất trắng xóa.Tàu hỏa chậm rãi tiếp tục chạy trên đường ray.Nhiếp Nhiên tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, còn mấy người Nghiêm Hoài Vũ thì ngồi nói chuyện chơi trò chơi giết thời gian.Vài tiếng sau, khi sắc trời ngoài cửa sổ đã dần dần tối lại, tiếng còi tàu hỏa cuối cùng vang lên, đoàn tàu dừng bánh."

Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng có thể xuống rồi, ở trong này chán chết!"

Nghiêm Hoài Vũ vươn vai."

Vậy tên này làm thế nào?"

Kiều Duy chỉ gã đàn ông đầu trọc vẫn ngồi xổm dưới đất."

Đến nơi rồi, còn để ý đến gã làm gì, mau đi thôi!"

Nghiêm Hoài Vũ vừa nói vừa đi ra ngoài."

Bây giờ ngoài cửa toa toàn là đàn em của tên này, anh không đưa gã theo thì không đi được đâu."

Nhiếp Nhiên đi đến bên cạnh gã đàn ông đầu trọc, nhẹ nhàng rút con dao quân dụng trên cửa ra.Chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại dọa cho gã đàn ông đầu trọc kia theo bản năng run lên."

Mã Tường, dẫn gã đi."

Nghiêm Hoài Vũ bảo Mã Tường trói tay gã đàn ông đầu trọc ra sau, sau đó dùng quần áo phủ lên dẫn ra ngoài.Cửa toa mở ra, đám đàn em ban nãy đứng bày trận đợi ở cửa.Đám người đông nghịt vây lấy cửa khiến mấy người Nghiêm Hoài Vũ không tự chủ được mà căng thẳng, càng giữ chặt gã đàn ông đầu trọc hơn."

Để chúng tôi xuống tàu."

Nhiếp Nhiên nói."

Thả đại ca của chúng tao ra!"

"Hình như các anh nhầm rồi, tôi không thương lượng với các anh, mà là ra lệnh cho các anh."

Bởi vì ở cửa tàu nên hành khách qua lại tương đối nhiều, Nhiếp Nhiên không dám làm quá lộ liễu, chỉ chỉnh lại quần áo, thuận thế để lộ con dao bên hông trước mặt gã đàn ông đầu trọc và đám đàn em kia.Gã đàn ông đầu trọc vội vàng nói: "Cho bọn nó xuống, cho bọn nó xuống!"

Đám người kia không cam tâm tránh ra thành một con đường cho bọn họ xuống tàu.

Nhìn ánh mắt tức giận của đám người hai bên, Nhiếp Nhiên vô cùng bình tĩnh."

Tiếp theo nên làm thế nào, có thể thả người rồi chứ?"

Nghiêm Hoài Vũ nhìn đám đàn em sau lưng rối rít xuống tàu, hỏi Nhiếp Nhiên."

Không được, phải đưa đến đồn cảnh sát."

"Tùy các anh, tôi không có hứng, đi trước đây."

Nhiếp Nhiên dửng dưng nói, sau đó đi đến lối ra.Uông Tư Minh cau mày, đi nhanh đến trước mặt cô, hỏi: "Cô biết đường à?"

"Tôi có mồm, có thể hỏi."

Nhiếp Nhiên vòng qua anh ta rồi tiếp tục đi về phía cổng ra."

Này, anh làm gì thế hả!"

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu giận dữ của Nghiêm Hoài Vũ.Nhiếp Nhiên quay đầu lại, thấy gã đàn ông đầu trọc dùng cơ thể xô Mã Tường ra, sau đó nhào tới trước mặt một nhân viên an ninh của trạm tàu hỏa vừa đi qua, hô to: "Cảnh sát cứu mạng!

Cô gái kia gọi người muốn bắt cóc tôi!"

Nhiếp Nhiên híp mắt lại, đây là vừa ăn cắp vừa la làng à?Cô còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có một bàn tay túm lấy mình.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 424: Vừa ăn cắp vừa la làng - Bị bẫy một vố (4)


"Đi mau!"

Uông Tư Minh kéo tay Nhiếp Nhiên chạy về phía cổng trạm tàu hỏa.Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ đi theo, nhưng vẫn không nhịn được cau mày lại, "Anh làm gì thế?"

"Bây giờ gã đang trả đũa, cô mà vào đồn cảnh sát thì sẽ lớn chuyện!"

Uông Tư Minh nhanh chóng phân tích tuyến đường, kéo cô đến chỗ đông người.Nhân viên an ninh sau lưng nghe thấy gã đàn ông đầu trọc hét lên như vậy, lại thấy hai người kia đột nhiên tăng tốc chạy về phía trước, cho là họ có tật giật mình nên lập tức hô lên: "Đứng lại!"

Anh ta vội vàng dùng bộ đàm gọi người đến giúp.Trong nháy mắt, cảnh sát và nhân viên an ninh trong trạm tàu hỏa đều được điều động đến.Nhiếp Nhiên thấy nhân viên mặc đồng phục xung quanh vây lại thì dùng sức kéo Uông Tư Minh lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có phải vì vừa rồi tôi không cứu anh cho nên anh cố ý chỉnh tôi không?"

Uông Tư Minh ngẩn ra, rõ ràng là anh ta nghĩ cho Nhiếp Nhiên, sao lại thành cố ý chỉnh cô rồi?Vào đồn cảnh sát thì sẽ lớn chuyện, nhìn cái gã kia không phải dạng hiền lành gì, nếu đơn vị dự bị biết được tin tức này thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng xấu với tân binh mới vào như Nhiếp Nhiên."

Tôi không nhàm chán như vậy, tôi chỉ nghĩ cho cô thôi."

Đối với cách làm không phân biệt tốt xấu của cô, Uông Tư Minh hơi tức giận."

Nghĩ cho tôi?

Dẫn tôi chạy trốn là vì nghĩ cho tôi à?"

Nhiếp Nhiên cạn lời, rốt cuộc đầu óc người này thế nào vậy, bị một đấm vừa rồi làm mất chỉ số thông minh rồi à!Không nói cách chạy trốn này chẳng vẻ vang gì, chỉ riêng cách anh ta kéo mình chạy đi thôi, mục tiêu lớn như vậy, làm sao có thể tránh được đám cảnh sát kia?"

Bây giờ gã bị trói, trên cổ còn có vết dao, chắc chắn là muốn cắn ngược lại cô.

Chẳng lẽ tôi bảo cô đi là sai à?"

Uông Tư Minh cau mày.Nhiếp Nhiên tức không thở nổi: "Nhưng tôi chạy như vậy không phải chứng minh tôi có tật giật mình, chứng minh lời gã nói là thật à?

Anh nghĩ đám cảnh sát kia bị mù à?"

Uông Tư Minh tỉnh táo lại.Vừa rồi anh ta chỉ nghĩ làm sao để đừng khiến chuyện này ầm ĩ lên, cho nên theo bản năng kéo Nhiếp Nhiên chạy đi, nhưng quên mất làm như vậy chỉ càng chứng thực lời vu cáo hãm hại của gã đàn ông đầu trọc kia.Nhiếp Nhiên hất cái tay ra: "Xin anh đấy, có thể động não lúc làm việc được không!"

Cô phát hiện ra hình như đầu óc của đám làm quân nhân ít nhiều đều có vấn đề.

Lý Kiêu như thế, Uông Tư Minh cũng như thế, luôn đặc biệt cố chấp với cách nghĩ của mình, giống như tất cả những gì mình làm vĩnh viễn là đúng.Thật không biết rốt cuộc bọn họ lấy đâu ra tự tin và cảm giác ưu việt tài trí hơn người như vậy?Chắc quân đội sẽ không dạy bọn họ cái này chứ!Bởi vì bọn họ dừng lại nên đám cảnh sát truy đuổi nhanh chóng vây đến, một nhân viên an ninh trong đó dẫn theo gã đàn ông đầu trọc vừa được cởi trói, hỏi: "Có phải cô ta không?"

"Đúng, chính là mấy người này bắt tôi!

Cô ta còn dùng dao cắt cổ tôi!"

Gã đàn ông đầu trọc trưng vẻ mặt bị hại ra chỉ chứng cứ cho bọn họ.Cảnh sát dẫn đầu vung tay lên, nói: "Dẫn hết đi!"

"Cái tên khốn kiếp này, kẻ xấu mà lại cáo trạng trước, chờ đó cho tao!"

"Lại không sợ chết cắn ngược lại, đến đồn cảnh sát tao sẽ tính sổ với mày."

"Mày sẽ gặp báo ứng!"

Đám người Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy Mã đã sớm bị cảnh sát đưa đi, không ngừng mắng gã đàn ông đầu trọc.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 425: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - Người ở đơn vị đến (1)


"Uông Tư Minh, việc này nhờ phúc của anh nên vô cùng đặc sắc, cảm ơn anh."

Uông Tư Minh bị cô chế giễu nên không lên tiếng.Xe cảnh sát phóng nhanh, chẳng mấy chốc đã đến đồn cảnh sát."

Nói, rốt cuộc là thế nào!"

Người cảnh sát dẫn đầu bắt bọn họ ngồi ở trước bàn làm việc, quát một tiếng."

Đồng chí cảnh sát, mấy người này bắt cóc tôi, anh xem đi, bọn họ dùng dao đâm tôi bị thương."

Gã đàn ông đầu trọc cáo trạng trước, vạch vết thương cực nhỏ trên cổ mình ra cho cảnh sát xem.Gã không tin cảnh sát sẽ không tin lời mình!Con ranh đó lại dám hại mình thành như thế này, gã tuyệt đối không thể bỏ qua!Dù sao người trên tàu hỏa đã sớm rời khỏi trạm tàu hỏa rồi, huống hồ lúc gã gây sự, đám hành khách đều chạy tới toa khác nên không có ai có thể làm chứng cả."

Rõ ràng là mày muốn đánh chúng tao!"

Nghiêm Hoài Vũ là người dễ kích động nhất.Cảnh sát thấy anh ta ngang ngược như vậy, lập tức nổi giận nói: "Im miệng!

Tôi chưa bảo cậu nói chuyện!"

Hai cảnh sát sau lưng lại ấn anh ta xuống ghế, Nghiêm Hoài Vũ nghiến răng trợn mắt nhìn gã đàn ông đầu trọc kia."

Được rồi, anh nói từ đầu đến cuối một lượt đi."

Cảnh sát thấy Nghiêm Hoài Vũ không lên tiếng nữa, lúc này mới tiếp tục nói với gã đàn ông đầu trọc."

Được!"

Gã đàn ông đầu trọc vội vàng gật đầu, dáng vẻ nghĩ lại mà sợ, "Tôi nhớ lúc ấy tôi đang ngồi nghỉ ngơi trên tàu, mấy người này đột nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm dao uy hiếp tôi, nói muốn tôi đưa tiền.

Tôi nói tôi không có, bọn họ đe dọa tôi, muốn giết chết tôi!"

Nghiêm Hoài Vũ không nhịn được nữa, đập mạnh bàn, lại đứng lên, kích động mắng: "Mẹ kiếp, cái tên đầu trọc đáng chết này!

Mày đúng là đê tiện quá rồi, nói dối không cần nháp luôn!"

Gã đàn ông đầu trọc kia giả vờ sợ hãi, run lẩy bẩy nói: "Đồng chí cảnh sát, anh xem đi, bọn họ đe dọa tôi như vậy đấy!"

Cảnh sát kia thấy anh ta còn nhỏ tuổi mà hùng hùng hổ hổ như vậy thì mắng: "Có phải cậu muốn bị giam một đêm không hả?"

Mặc dù Nghiêm Hoài Vũ lăn lộn quen rồi, nhưng bị giam... nếu người ba làm ở Đảng ủy thành phố của anh ta nhận được tin tức này, chắc sẽ chạy tới đánh chết anh ta mất!Cân nhắc thiệt hơn xong, anh ta lại nhịn lửa giận xuống.

Gã đàn ông đầu trọc thấy bọn họ bị cảnh sát dạy dỗ không thể nói gì, tự nhiên trong lòng rất đắc ý, tiếp tục nói: "Sau đó tôi vì mạng sống của mình mà lừa bọn họ, nói đợi lát nữa xuống tàu hỏa sẽ có người tới đón tôi, đến lúc đó bảo người kia mang tiền qua chuộc tôi.

Nhưng sau khi xuống xe, tôi nhân cơ hội đẩy bọn họ ra, tìm một cảnh sát kêu cứu."
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 426: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - Người ở đơn vị đến (2)


"Mấy người thì sao, có gì muốn nói không?"

Cuối cùng cũng có quyền phát biểu, Nghiêm Hoài Vũ tức giận phản bác: "Mẹ kiếp, chuyện vốn không phải như vậy!

Chúng tôi mới là người bị hại!"

Gã đàn ông đầu trọc đề phòng bọn họ sẽ nói gì bất lợi với mình, vội vàng chỉ cổ mình nói: "Đồng chí cảnh sát, vết dao trên cổ tôi chính là do cô gái kia cắt, cô ta đeo dao ở eo!

Các anh không tin có thể đi lục soát!

Mặc dù cô ta đã lau máu rồi, nhưng vết lưỡi dao và vết thương của tôi chắc chắn ăn khớp trăm phần trăm, các anh có thể đi kiểm tra!"

Cảnh sát kia dặn dò nữ cảnh sát bên cạnh: "Đi lục soát xem."

Nữ nữ cảnh sát đi đến bên cạnh Nhiếp Nhiên, định bảo cô giơ hai tay lên để bắt đầu lục soát người."

Không cần lục soát, dao ở đây."

Nhiếp Nhiên lấy con dao găm bên eo mình ra, ném lên bàn."

Cô mang theo dao làm gì?"

Cảnh sát thấy cô không hợp tác như vậy càng thêm tức giận.Một cô gái không lo học hành, đi theo một đám con trai làm ra chuyện cướp bóc này, thật không biết phụ huynh đã dạy dỗ thế nào!Nhiếp Nhiên ngồi về chỗ của mình, so với Nghiêm Hoài Vũ kích động, nhìn cô vô cùng hờ hững, "Phòng thân, một cô gái như tôi một thân một mình đến nơi xa lạ, đương nhiên phải mang ít đồ phòng thân rồi."

"Một thân một mình?

Cô là con gái mà không ở bên cạnh ba mẹ, một mình đến đây làm gì?"

Cảnh sát kia càng chắc chắn đây là một đội gây án hoạt động ở khắp nơi, nếu không sao cô gái này phải cầm dao đến một thành phố xa lạ.

Anh ta bắt đầu âm thầm tính toán lát nữa sẽ đi xem mấy vụ bắt cóc tập thể gần đây đã được phá chưa."

Tôi đến đơn vị báo cáo."

"Đơn vị?"

Nghiêm Hoài Vũ vỗ đầu một cái, cuối cùng cũng nhớ ra mình là quân nhân, có ai thấy quân nhân cướp bóc không!Ha, Nhiếp Nhiên này thật là thông minh, rửa sạch oan khuất cho bọn họ!

Anh ta vội vàng thẳng người lên, kiêu ngạo ngẩng cao đầu nói: "Không sai, chúng tôi đều là quân nhân, đương nhiên phải về đơn vị rồi!"

Lần đầu tiên Nghiêm Hoài Vũ cảm thấy cái thân phận quân nhân này của mình không tệ lắm.

Trước kia anh ta luôn cảm thấy cuộc sống trong đơn vị quá khô khan.

Vốn dĩ là muốn tránh ba mình cho nên anh ta mới bất đắc dĩ trốn vào trong quân đội, nhưng sau đó vào đơn vị mới phát hiện ra không ổn, hằng ngày trừ huấn luyện ra chính là huấn luyện, quá nhàm chán.Không ngờ hôm nay lại được thơm lây vì là quân nhân!"

Mấy đứa vắt mũi chưa sạch này đều là quân nhân?

Làm sao có thể!"

Trước đó ở trong toa tàu, gã đàn ông đầu trọc cách bọn họ quá xa nên không nghe rõ bọn họ nói gì.

Đến lúc đến trước mặt bọn họ, gã lại chỉ mải nghĩ xem nếm thử mùi vị của Nhiếp Nhiên thế nào nên cũng không hề để ý.

Càng đừng nói là sau đó bị Nhiếp Nhiên bẻ gãy tay rồi suýt nữa bị dao cắm vào người, gã bị dọa mất hồn, làm sao còn có thể nghe được đoạn đối thoại của bọn họ?Nghiêm Hoài Vũ cười lạnh, "Đơn vị không cần thanh niên như chúng tôi, chẳng lẽ cần ông chú già như ông à?"
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 427: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - Người ở đơn vị đến (3)


Cảnh sát kia cảm thấy nếu là người trong quân đội thì chuyện này nghiêm trọng rồi.

Nếu như lời gã đàn ông đầu trọc kia nói là thật, người trong quân đội cướp giật bắt cóc là hành động trái quy định, phải ra tòa án quân sự.Nhưng nếu như gã đàn ông đầu trọc kia nói dối, vu cáo hãm hại quân nhân hoặc người đi nghĩa vụ quân sự, vậy thì tội của gã sẽ nặng hơn người bình thường nhiều.Sau khi suy nghĩ, cảnh sát cảm thấy phải cẩn thận một chút, anh ta nghiêm túc hỏi: "Các cậu ở đơn vị nào?"

"Ở chỗ các anh, trừ đơn vị dự bị ra còn có thể có đơn vị nào nữa!

Đần!"

Nghiêm Hoài Vũ có bùa hộ mệnh quân ngũ, không sợ gì hết, bắt tréo hai chân đắc ý nói.Thấy Nghiêm Hoài Vũ nói bốn chữ "đơn vị dự bị", cảnh sát không thể không kiềm chế lửa giận trong lòng xuống.Đơn vị đó là căn cứ trọng điểm ở chỗ bọn họ, quân nhân trong đó toàn là người vô cùng ưu tú, có thể vào đó đều là tinh anh, hoàn toàn không thể đánh đồng với cảnh sát như bọn họ.Trong đơn vị xuất sắc như vậy, sao lại xuất hiện kiểu quân nhân thô tục thế này?Anh ta nghi ngờ sâu sắc về chuyện này."

Chúng tôi cần gọi điện thoại xác minh."

Anh ta làm cảnh sát ở đây được mười năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp người trong quân đội bắt cóc, cũng là lần đầu tiên gọi điện thoại cho đơn vị dự bị.Lúc anh ta định kiểm tra trong mạng nội bộ ở đồn cảnh sát thì lại đột nhiên nghe thấy Uông Tư Minh nói: "Đợi đã!

Chúng tôi có phải người trong quân đội hay không liên quan gì đến việc bắt cóc này?

Việc quan trọng nhất của các anh bây giờ không phải là lấy lời khai của chúng tôi à?"

Cảnh sát ngẩn ra, đúng là bây giờ có phải người trong quân đội hay không không phải đặc biệt quan trọng, thân phận này chỉ có lúc xử án mới có liên quan.Nhưng...

đơn vị khác thì có thể bỏ qua, nhưng người của đơn vị này thì phải cực kì thận trọng mới được.Gã đàn ông đầu trọc tưởng là bọn họ sợ, vội vàng nói: "Đồng chí cảnh sát, bọn họ đang chột dạ, bọn họ không dám gọi điện thoại cho đơn vị tức là bọn họ nói dối."

Đám nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch này lại nói mình là quân nhân, làm sao có thể!Nếu như là quân nhân thật, bây giờ nên sớm làm ầm lên bảo người trong đơn vị đến đón mình rồi, sao lại ở đây lấy lời khai cái quỷ gì?Thật ra không phải Uông Tư Minh sợ gọi điện thoại xác minh thân phận của bọn họ, mà là một khi xác minh rồi thì mọi người sẽ biết Nhiếp Nhiên là tân binh còn chưa vào đơn vị báo cáo mà đã đến đồn cảnh sát trước, sẽ có ấn tượng xấu với cô.Đơn vị dự bị không giống đơn vị khác, nơi này có phân chia cấp bậc, quân nhân có ưu tú thế nào vẫn tồn tại khác biệt tốt xấu.Cho dù khó khăn lắm mới vào được, nhưng nếu như bị chia vào lớp kém thì sớm muộn cũng sẽ bị người ưu tú đào thải.Anh ta không muốn Nhiếp Nhiên vì chuyện này mà để lại ấn tượng không tốt cho người trong đơn vị, cuối cùng bị xếp vào lớp không tốt."

Cút xéo, ông đây là quân nhân chứ không phải là kẻ gian, có cái gì đáng để nói dối!"

Nghiêm Hoài Vũ tức giận.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 428: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - Người ở đơn vị đến (4)


"Nếu các anh không tin, các anh có thể gọi điện thoại!"

Mã Tường nói.Nhưng duy chỉ có Kiều Duy trước giờ chuyên phụ họa lại có thái độ khác hẳn: "Anh chắc chắn muốn gọi điện thoại à?

Chúng tôi nhân từ không muốn dùng quân đội áp chế anh mà thôi, nếu anh tự tìm cái chết thì chúng tôi hết cách rồi."

Uông Tư Minh nhìn về phía anh ta.Lúc này Kiều Duy cũng nhìn Uông Tư Minh.Chuyện Uông Tư Minh có thể nghĩ đến, đương nhiên Kiều Duy cũng có thể nghĩ đến.Kiều Duy nhớ vừa rồi ở trên tàu Nhiếp Nhiên ra tay giúp đỡ, cho nên lần này hiếm khi anh ta và Uông Tư Minh có cùng chung mối thù.Người cảnh sát kia bị gã đàn ông đầu trọc nhắc nhở như vậy, ánh mắt nhìn mấy người Uông Tư Minh thay đổi.Đúng vậy, nếu là quân nhân thật tại sao không muốn mình gọi điện thoại xác minh?Anh ta sầm mặt xuống, "Đọc tên!"

Trái tim Uông Tư Minh chùng xuống.Xong đời, việc chia lớp của Nhiếp Nhiên thật sự gặp vấn đề rồi!"

Mau nói đi!"

Cảnh sát thấy Uông Tư Minh không lên tiếng, cho là anh ta sợ, trong lòng càng nghi ngờ thân phận của mấy người này."

Quát cái gì, ông đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Nghiêm Hoài Vũ, lớp 6 đơn vị dự bị!"

"Mã Tường lớp 6!"

Thấy hai đồng đội heo kia nói trước, Uông Tư Minh và Kiều Duy bất đắc dĩ cau mày lại.Lần này hoàn toàn xong rồi.Cảnh sát kia giao số điện thoại của đơn vị dự bị vừa ghi lại cho nữ cảnh sát khác xử lý, sau đó tiếp tục nói: "Bây giờ đến lượt mấy người lấy lời khai rồi."

"Sớm nên đến lượt chúng tôi rồi!"

Nghiêm Hoài Vũ đứng lên, căm hận chỉ tên đầu trọc nói: "Vừa nãy tên khốn này nói đều là giả hết!

Gã ta vừa ăn cắp vừa la làng!"

Cảnh sát nghe thấy anh ta ăn nói thô tục từ đầu tới cuối, không nhịn được vỗ bàn quát một tiếng, "Yên tĩnh!

Đây là đồn cảnh sát, không phải cái chợ!"

Uông Tư Minh sợ đồng đội heo sẽ làm chuyện này càng ngày càng tệ hại hơn, vội vàng cướp lời, không nhanh không chậm thuật lại câu chuyện một lần."

Anh cảnh sát, là người đàn ông này bịa đặt vô căn cứ.

Đàn em của gã ta ăn trộm đồ trên tàu hỏa bị tôi bắt được tại chỗ, chúng tôi vì tự bảo vệ mình nên mới bất đắc dĩ làm gã ta bị thương.

Vốn dĩ chúng tôi định xuống tàu rồi dẫn gã ta đến đồn cảnh sát giao cho các anh xử lý, không ngờ gã ta lại cắn ngược lại trước."

Bây giờ đã kinh động đến đơn vị rồi, chỉ có thể hi vọng nhanh chóng giải quyết chuyện này trước khi người ở đơn vị đến, như vậy cũng dễ bề xử lý.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 429: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - Người ở đơn vị đến (5)


"Mấy người nói linh tinh, bây giờ tôi bị thương, các người bình an vô sự, rốt cuộc ai là người bị hại hả!"

Gã đàn ông đầu trọc giơ cái cổ tay quặt xuống của mình đến trước mặt bọn họ, tức giận nói.Nghiêm Hoài Vũ khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Đó là do bản lĩnh của mày không bằng người khác, ai bảo mày chỉ muốn trêu đùa con gái!

Đáng đời!

Không chặt cái móng heo của mày đã coi như khách sáo rồi!"

"Không sai, một tên lưu manh còn giả bộ vô tội cái gì!"

Mã Tường cũng tức giận.Gã đàn ông đầu trọc tức giận mặt mũi đỏ bừng, "Mày!

Đồng chí cảnh sát anh nghe đi, đến bây giờ bọn họ vẫn đe dọa tôi!

Mau bắt bọn họ lại!"

"Được rồi, ồn ào đủ chưa!"

Cảnh sát bị mấy người bọn họ tranh cãi làm cho đau đầu.Đang nghĩ xem có cần chia bọn họ ra để lấy lời khai không thì nữ cảnh sát đi gọi điện thoại kia bước vào, thấp giọng nói với anh ta: "Người của đơn vị dự bị nói mấy người này đúng là học viên trong quân đội, hơn nữa sẽ có người lập tức tới xử lý chuyện này."

Bây giờ đã là bảy giờ tối rồi, trong đồn cảnh sát trừ mấy cảnh sát trực ban ra thì không còn ai khác, cho nên vô cùng yên tĩnh.Cho dù nữ cảnh sát đã thấp giọng nhưng vẫn khiến những người đang ngồi ở đây đều nghe thấy rõ ràng, đặc biệt là Nghiêm Hoài Vũ, "Nghe thấy chưa, chúng tôi là người trong quân đội!

Đầu trọc chết tiệt, mày xong đời rồi!"

Gã đàn ông đầu trọc chấn động, vẻ mặt thay đổi.Gã không ngờ cái đám này lại thật sự là người trong quân đội, lần này thì xong rồi!

Vu cáo hãm hại người trong quân đội sẽ phải ngồi tù mấy năm!Làm thế nào, phải làm thế nào đây!"

Cho dù các cậu là người trong quân đội nhưng nếu như chuyện này là thật thì sẽ bị xử phạt nghiêm khắc hơn!"

Cảnh sát nghiêm nghị trách mắng.Cảnh sát kia nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ hung hăng không coi ai ra gì thì tự nhiên nảy sinh cảm giác chính nghĩa, lập tức đứng về phía gã đàn ông đầu trọc.Nhưng anh ta lại không ngờ là câu nói của mình đã khiến gã đàn ông đầu trọc nghĩ ra cách.Đúng vậy, chỉ cần chuyện này là thật, mấy thằng nhóc này và con ranh đáng chết kia sẽ bị xử phạt lớn hơn.Dù sao thì trên tàu cũng không có camera, bà cụ duy nhất kia chắc chắn cũng rời khỏi trạm tàu hỏa rồi, bây giờ có thể nói là chết không có đối chứng.Chỉ cần khăng khăng là bọn họ bắt cóc mình, cho dù là người trong quân đội cũng vô dụng!Sau khi quyết định xong, gã giả vờ bình tĩnh, trưng ra vẻ mặt bị hại."

Này, đầu óc anh có vấn đề à, chúng tôi cướp giật bắt cóc gã ta làm gì!"

"Cái đó phải hỏi các cậu!"

Cảnh sát kia quay đi làm so sánh dao găm và vết thương.Nếu người trong quân đội muốn đích thân đến đây, vậy thì cứ đợi người đến rồi hãy nói."

Xin lỗi, cuối cùng vẫn làm lớn chuyện."

Uông Tư Minh áy náy nói với Nhiếp Nhiên."

Từ lúc anh kéo tôi đi là tôi đã biết rồi."

Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói."

Xin lỗi."

Nhiếp Nhiên liếc anh ta một cái, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.Không biết người tới đón bọn họ có phải người mình nghĩ không?

Cũng không biết phát súng kia có khiến anh ta vẫn không bò dậy được không?
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 430: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - Người ở đơn vị đến (6)


Thời gian chậm rãi trôi qua, cảnh sát trực ban đều đang bận rộn với công việc của mình, chỉ có mấy người bọn họ là ngồi yên tĩnh như kẻ ngốc."

Đã hơn một tiếng rồi, sao người trong đơn vị vẫn chưa đến thế?"

Nghiêm Hoài Vũ thật sự không ngồi nổi nữa, chưa bao giờ anh ta ngồi yên tĩnh hơn một tiếng như vậy, đúng là hành hạ!"

Chỗ này là thành phố, đơn vị ở nơi hẻo lánh như vậy, nhất định sẽ tốn chút thời gian, kiên nhẫn một chút."

Kiều Duy thấp giọng khuyên mấy câu.Lại qua hơn một tiếng nữa, một người đàn ông mặc đồng phục bước vào đồn cảnh sát."

Xin hỏi, quân nhân của đơn vị dự bị đang ở đâu?"

Giọng nói điềm tĩnh trầm thấp kia khiến mấy người Nghiêm Hoài Vũ nhao nhao nhìn qua.Nhiếp Nhiên ngồi ở trong cùng nghe thấy giọng nói xa lạ kia, biết không phải là người mình hi vọng rồi."

Sĩ quan huấn luyện An."

Uông Tư Minh đứng lên cúi chào tiêu chuẩn với người đàn ông mặc đồng phục kia.Nghiêm Hoài Vũ thấp giọng mắng, "Mẹ kiếp, tại sao lại là sĩ quan huấn luyện của Uông Tư Minh!"

"Thật là xui xẻo!

Lần này An Viễn Đạo nhất định sẽ không tha cho chúng ta."

Ba người còn lại nhìn thấy người đó rõ ràng đều rất không vui, chào cũng qua loa lấy lệ, nói cho có, "Sĩ quan huấn luyện An."

"Chuyện gì thế?

Cho các cậu nghỉ phép, sao các cậu lại biến thành kẻ bắt cóc thế này!"

An Viễn Đạo tức giận quát bọn họ.Cơn giận này rõ ràng hướng về phía ba người Nghiêm Hoài Vũ, Nghiêm Hoài Vũ dĩ nhiên không phục, anh ta lập tức nói: "Báo cáo sĩ quan huấn luyện, chúng em vô tội!

Là cái tên đầu trọc đáng chết này lấy trộm tiền, bị chúng em bắt được, bây giờ vu cáo hãm hại chúng em!"

"Ba cậu còn dám làm việc nghĩa cơ à?"

An Viễn Đạo khinh thường."

Sĩ quan huấn luyện, thầy nói gì vậy, dù sao chúng em cũng là quân nhân, chẳng lẽ chút giác ngộ này mà cũng không có à?"

Nghiêm Hoài Vũ tức giận trả lời."

Các cậu có giác ngộ?

Các cậu an phận một chút cho tôi đã là tốt lắm rồi!"

An Viễn Đạo khiển trách bọn họ mấy câu xong quay sang Uông Tư Minh ở bên cạnh, thất vọng nói: "Uông Tư Minh, cậu là quân nhân ưu tú nhất mà tôi đào tạo, sao có thể lăn lộn với đám quân nhân ở lớp kém này hả?"

"Xin hỏi, anh là sĩ quan huấn luyện của bọn họ đúng không?"

Cảnh sát biết người ở đơn vị đến nên vội vàng chạy tới, cung kính hỏi."

Đúng thế, tôi là An Viễn Đạo, sĩ quan huấn luyện của đơn vị huấn luyện dự bị."

An Viễn Đạo nói sang sảng, cúi chào cảnh sát kia.

"Chào anh chào anh."

Cảnh sát kia vốn muốn bắt tay anh ta, mới giơ tay ra được một đoạn đã thấy anh ta cúi chào, vì vậy cũng vội vàng cúi chào, "Vậy mấy người bọn họ đúng là quân nhân của đơn vị huấn luyện à?"

"Đúng vậy."

An Viễn Đạo gật đầu."

À, là thế này, anh đây nói quân nhân của anh bắt cóc anh ấy, hơn nữa còn vơ vét tài sản."

Cảnh sát kia khái quát ngắn gọn cả chuyện lại thành một câu tự thuật với An Viễn Đạo.An Viễn Đạo cau mày, vơ vét tài sản bắt cóc?Uông Tư Minh là quân nhân do mình đào tạo, làm sao có thể làm việc đó.

Mấy tên kia mặc dù ở trong đơn vị rất cà lơ phất phơ, thường xuyên ở ranh giới đạt tiêu chuẩn, nhưng nếu nói là bắt cóc vơ vét tài sản thì cũng không có nhiều khả năng.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 431: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - Người ở đơn vị đến (7)


An Viễn Đạo tính toán trong lòng một lúc, trầm giọng hỏi: "Xin hỏi có chứng cứ chứng minh vụ án bắt cóc này không?"

"Chuyện này... không có, nhưng trên cổ anh đây có vết thương do đồ sắc bén rạch lên."

Cảnh sát kia chỉ cổ gã đàn ông đầu trọc, đồng thời đưa bản so sánh vũ khí và vết thương vừa mới kiểm tra được cho An Viễn Đạo.An Viễn Đạo nhận lấy xem, vết thương và hung khí ăn khớp trăm phần trăm."

Các cậu lấy dao ở đâu ra hả?"

An Viễn Đạo lạnh mặt chất vấn.Là quân nhân mà dùng dao tấn công dân chúng vô tội, chuyện này truyền ra ngoài sẽ tạo thành đả kích rất lớn cho đơn vị dự bị."

Không phải chúng em, là cô ấy."

Nghiêm Hoài Vũ chỉ Nhiếp Nhiên ngồi im không nói câu nào.An Viễn Đạo không nhịn được hỏi: "Cô là ai?"

"Nhiếp Nhiên."

"Nhiếp Nhiên?"

An Viễn Đạo cố gắng nhớ lại tên trong danh sách ở đơn vị, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, cuối cùng anh ta đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước có một hồ sơ chuyển từ đội tân binh vào đơn vị của bọn họ.Nghe nói cô gái kia là phía trên yêu cầu chuyển vào!Anh ta đã xem qua thành tích huấn luyện ba tháng ở đội tân binh của cô gái này, không thể dùng từ bình thường để hình dung, mà là dở tệ!Hai tháng đầu, thành tích kiểm tra của cô đều ở mức thấp nhất, duy chỉ có tháng cuối cùng lại thành đứng đầu tiên, còn đánh bại Lý Kiêu vào trước đó.Kiểu nhảy vọt đáng sợ này khiến anh ta nghi ngờ có phải thành tích tháng cuối cùng của cô gái này là giả không.Nhưng sau đó anh ta lại đặc biệt xem hồ sơ của Nhiếp Nhiên, phát hiện sở dĩ cô có thể vào đơn vị dự bị là do thời kỳ tân binh đã làm nhiệm vụ nằm vùng, thành công tìm ra vật chứng quan trọng cho cảnh sát.Nhiệm vụ này đã giúp cô giành được tư cách vào đơn vị dự bị, nhưng đây dù sao cũng là nằm vùng, lại không phải là súng thật dao thật bắn chết mục tiêu nhiệm vụ, cứ có cảm giác đầu cơ trục lợi."

Cô chính là người mới đó à?"

An Viễn Đạo quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi.Nhiếp Nhiên gật đầu trả lời: "Đúng thế."

An Viễn Đạo cảm thấy không vui.Cho dù mấy tên nhóc ở lớp kém này nhìn thấy anh ta cũng lễ độ cung kính, cô gái này thì thật ngông cuồng!Ngay cả quy củ cơ bản nhất cũng không biết!Anh ta tức giận quát to, "Đội tân binh dạy cô như thế nào hả!

Bọn họ không nói với cô lúc trả lời sĩ quan huấn luyện thì phải nói mấy chữ 'báo cáo sĩ quan huấn luyện' à?

Còn nữa, trả lời phải đứng lên!"

Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua anh ta, "Tôi vẫn chưa vào đơn vị báo cáo, không phải quân nhân của anh, không cần nói sớm như vậy."

"Cô!"

An Viễn Đạo tức giận nghiến răng nghiến lợi.Cô gái này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp!Giỏi, giỏi, giỏi lắm!Nếu đã ngông cuồng như vậy, thế thì cứ để cô ta ở lại đây tự giải quyết chuyện này đi!Uông Tư Minh nhìn thấy vẻ mặt anh ta, biết sĩ quan huấn luyện của mình tức giận rồi.

Vốn dĩ chuyện này đã có ảnh hưởng không tốt với Nhiếp Nhiên, nếu lại khiến sĩ quan huấn luyện tức giận, có lẽ tình hình của Nhiếp Nhiên sẽ tệ hại tới cực điểm."

Sĩ quan huấn luyện An, người này động tay động chân với Nhiếp Nhiên trước, do tự bảo vệ mình nên Nhiếp Nhiên mới không cẩn thận đâm vào gã ta."

Uông Tư Minh lên tiếng giải vây cho Nhiếp Nhiên."

Không cẩn thận?

Vậy tay tôi bị cô ta bẻ gãy cũng là không cẩn thận à?"

Gã đàn ông đầu trọc cũng nhìn thấy sắc mặt thấy An Viễn Đạo không tốt lắm, quyết định nhân cơ hội
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 432: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - Người ở đơn vị đến (8)


Nhiếp Nhiên: "Rõ ràng là ông ngã nên mới bị gãy tay, liên quan gì đến tôi?"

Mấy người kia lập tức nhìn về phía cô.Kiếm cớ thế này đúng là quá tệ rồi, phải ngã như thế nào mới có thể làm tay bị gãy thành ra như thế chứ?Gã đàn ông đầu trọc kia đứng phắt lên, tức giận nói: "Cô nói linh tinh, rõ ràng là lúc tôi muốn sờ mặt cô, cô mới ra tay vặn gãy tay tôi."

Vừa dứt lời, gã đàn ông đầu trọc bừng tỉnh, theo bản năng che miệng lại.Xong rồi xong rồi, lần này chắc chắn xong rồi!Khóe miệng Nhiếp Nhiên chậm rãi cong lên, cô đứng lên nói với cảnh sát: "Anh nghe thấy lời gã ta vừa nói rồi chứ?

Nếu như là chúng tôi uy hiếp bắt cóc thì tại sao gã ta có thể có tâm trạng sờ mặt tôi?"

Gã đàn ông đầu trọc hoảng hốt lo sợ không biết biện giải như thế nào, "Tôi... tôi..."

Đáng chết, con ranh này lại cố ý lừa mình!Gã nghiến răng tức giận trừng cô.Nhiếp Nhiên cười như không cười nhìn gã, "Cho nên đủ để có thể thấy, từ đầu tới cuối đều là gã ta gạt người."

Một câu nói hoàn toàn kết thúc vụ án bắt cóc ầm ĩ này.Mấy người bên cạnh thấy Nhiếp Nhiên chỉ dùng ba câu đã khiến gã không đánh mà khai thì đều kinh sợ.Đặc biệt là Nghiêm Hoài Vũ, từ lúc vào đồn cảnh sát, anh ta luôn đập bàn tức giận mắng chửi, tâm trạng kích động nhưng vẫn không giải quyết được tên đầu trọc đáng chết đó, không ngờ cuối cùng cô gái này chỉ dùng ba câu, ba câu!Thì ra vừa rồi mình náo loạn như vậy đều là diễn xiếc cho cô xem?Chỉ có Uông Tư Minh là nhìn cô khó hiểu, nếu chỉ cần mấy câu nói là có thể giải quyết được, tại sao vừa rồi Nhiếp Nhiên luôn không lên tiếng, tại sao phải chờ người trong đơn vị đến cô mới giải quyết?Chẳng lẽ cô cố ý muốn làm lớn chuyện à?Nhưng như vậy thì có lợi gì cho cô?Nhiếp Nhiên hỏi cảnh sát: "Nếu chuyện đã sáng tỏ, bây giờ chúng tôi có thể đi được rồi chứ?"

"Chuyện này..."

Cảnh sát cũng không ngờ gã đàn ông đầu trọc này lại không đánh đã khai như vậy, uổng công anh ta còn coi gã như người bị hại!Thật là mất mặt!An Viễn Đạo thấy cô đã giải quyết xong mọi chuyện thì hừ lạnh một tiếng: "Nếu chân tướng đã được làm sáng tỏ rồi, tôi có thể dẫn học viên của tôi đi rồi chứ?"

Coi như cô may mắn, vốn dĩ anh ta còn muốn dạy dỗ cô, bỏ cô lại đây một đêm để cho cô biết sự lợi hại.Cảnh sát vội vàng gật đầu, nhường lối: "Có thể, có thể, dĩ nhiên có thể rồi!"

"Cảm ơn."

An Viễn Đạo gật đầu, nói với mấy người Uông Tư Minh: "Đi thôi, tôi đưa các cậu về đơn vị."

Đoàn người bình an vô sự đi ra khỏi đồn cảnh sát.Nhiếp Nhiên nhìn sắc trời đã tối, uổng công cô mong đợi!Vốn dĩ nghĩ là làm lớn chuyện thì có thể khiến người kia sớm xuất hiện, không cần để mình tìm ở trong đơn vị như một con ruồi không đầu, không ngờ anh ta lại rất kiên định.Cô đi theo sau đám người Uông Tư Minh, nhưng sau khi đến bãi đỗ xe, An Viễn Đạo bảo mấy người kia lên xe, giữ Nhiếp Nhiên đi cuối cùng lại."

Vừa rồi cô nói cô chưa báo cáo cho nên không phải quân nhân của tôi, nếu đã không phải quân nhân của tôi, chắc không cần tôi chở cô đến đơn vị đâu nhỉ?"

Nhiếp Nhiên ngẩn ra, đúng là đồ nhỏ mọn!

"Sĩ quan huấn luyện."

Uông Tư Minh đang muốn xuống xe nói giúp thì nghe thấy An Viễn Đạo tiếp tục nói: "Nhắc nhở cô một câu, nếu như chín rưỡi mà cô chưa đến, cổng đơn vị sẽ đóng, tội đến muộn bị xử lý rất nghiêm trọng."

Hừ!

Dám coi thường sĩ quan huấn luyện, đến đơn vị rồi, anh ta không phạt cô khóc lóc kêu trời lên thì ba chữ An Viễn Đạo sẽ viết ngược lại!Anh ta đắc ý hừ lạnh một tiếng, quay người ngồi vào ghế lái, sau đó đóng rầm cửa lại, bỏ Nhiếp Nhiên một thân một mình tại chỗ."

Mẹ kiếp, em nói này sĩ quan huấn luyện An, thầy không cần đối xử với một cô gái như vậy chứ?

Dù sao thầy cũng là sĩ quan huấn luyện của đơn vị dự bị!"

Nghiêm Hoài Vũ bất bình thay cô.Kiều Duy cũng bồi thêm một câu, "Quá vô sỉ!"

Ngay cả Mã Tường luôn quy củ cũng lên tiếng phụ họa: "Sĩ quan huấn luyện An, thầy xem trời đã tối rồi, cô ấy đi một mình sẽ nguy hiểm."

"Các cậu ngồi trên xe của tôi mà còn lắm mồm như vậy, còn nói nữa thì xuống xe cho tôi!"

An Viễn Đạo không chút khách sáo ra lệnh đuổi khách, chọc cho Nghiêm Hoài Vũ nổi giận, "Xuống xe thì xuống xe!

Có gì ngon lắm à, cùng lắm thì thuê xe về."

Hai người kia cũng xuống xe theo.Nhiếp Nhiên nhìn ba người kia, nhướng mày hỏi An Viễn Đạo trong xe: "Tất cả mọi người đến muộn đều bị phạt à?"

"Dĩ nhiên."

Nhiếp Nhiên sáng tỏ gật đầu một cái, nói với Uông Tư Minh trong xe: "Uông Tư Minh, bây giờ đã muộn thế này rồi, tôi lại không biết đường, anh đưa tôi về đi."

An Viễn Đạo quay sang nói với Uông Tư Minh đang định xuống xe: "Uông Tư Minh, cậu dám xuống xe!"

Uông Tư Minh dừng cái chân vừa bước ra lại.Nhiếp Nhiên nhìn thấu sự do dự của anh ta thì mỉm cười, "Đừng quên chuyện hôm nay là anh nợ tôi."

Uông Tư Minh ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng chút do dự kia hoàn toàn bị đè nén, anh ta dứt khoát xuống xe, nói với An Viễn Đạo: "Sĩ quan huấn luyện, chuyện ngày hôm nay là do em tạo thành, nếu như thầy cảm thấy đưa Nhiếp Nhiên đi cùng không tiện, vậy em sẽ đưa cô ấy về đơn vị."

"Cậu nói cái gì?

Tôi là sĩ quan huấn luyện của cậu, cậu phải nghe tôi!"

Đây là lần đầu tiên An Viễn Đạo thấy Uông Tư Minh chống lại mệnh lệnh của mình.Nhiếp Nhiên cười khẽ với An Viễn Đạo đang tức giận, "Học viên mà sĩ quan huấn luyện An hài lòng nhất chịu phạt cùng em, đáng!"

Nói rồi cô kéo Uông Tư Minh đi ra khỏi gara.Một...Hai...Ba...Mới đếm đến ba đã nghe thấy tiếng An Viễn Đạo nghiến răng kèn kẹt ở sau lưng, "Coi như cô giỏi!

Lên xe!"

Ý cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên sâu thêm mấy phần.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 433: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - Người ở đơn vị đến (9)


Mấy người Nghiêm Hoài Vũ nghe thấy An Viễn Đạo nói thế, phản ứng trên mặt y như gặp quỷ.Từ khi vào đơn vị đến nay, đây là lần đầu tiên thấy An Viễn Đạo lại có lúc chủ động nhận thua.

Nhiếp Nhiên này thật có bản lĩnh!Không chỉ khiến lính mũi nhọn Uông Tư Minh từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời sĩ quan huấn luyện phản kháng lại tại chỗ mà còn có thể chọc giận An Viễn Đạo, không tệ, không tệ!"

Vậy thì cảm ơn sĩ quan huấn luyện An nhé!"

Nhiếp Nhiên cười, sau đó chui vào trong xe như một làn khói.Bọn họ ngồi vào sau xe, Nghiêm Hoài Vũ lặng lẽ giơ ngón tay cái với cô, nhỏ giọng nói: "Nhiếp Nhiên, cô đỉnh lắm, dám chọc giận An Viễn Đạo, anh đây bội phục."

Kiều Duy ở phía sau cũng lại gần phụ họa nói: "Tiền đồ xán lạn."

"Nhưng đối xử với sĩ quan huấn luyện An như vậy, sĩ quan huấn luyện An sẽ tức giận."

Mã Tường ngồi ở phía sau vẫn hơi lo lắng.Nghiêm Hoài Vũ dửng dưng hừ một tiếng, "Tức giận thì làm sao?

Tính toán với một cô gái như vậy, đâu có dáng vẻ của sĩ quan huấn luyện!"

"Hình như cũng đúng."

Mặc dù đám người kia ngồi ở phía sau thì thầm bàn tán nhưng không gian của cái xe này không quá lớn, ít nhiều vẫn truyền vào tai An Viễn Đạo khiến anh ta tức đến ngứa răng.Anh ta kéo cần gạt tốc độ, sau đó giống như trút giận đạp mạnh chân ga, xoay mạnh vô lăng, chiếc xe lao vút từ trong gara ra ngoài.Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cái tay vịn trên nóc xe, những người khác không may mắn như Nhiếp Nhiên, mới lên xe còn chưa ngồi vững đã bị cú phóng mạnh mẽ của An Viễn Đạo làm đập vào cửa kính."

Mẹ kiếp, An Viễn Đạo thầy có biết lái xe không thế!

Định đua xe à!"

Nghiêm Hoài Vũ vì bị đập mạnh mà gọi cả tên họ anh ta ra mắng."

Các cậu lên xe không thắt dây an toàn cẩn thận, liên quan gì đến tôi!"

An Viễn Đạo lại xoay mạnh vô lăng, xe quẹo một góc ba mươi độ ở chỗ rẽ trên phố.Người trong xe lập tức xô sang một hướng khác.An Viễn Đạo qua kính chiếu hậu nhìn thấy đám nhóc kia kêu đau, lúc này mới hài lòng cong khóe miệng lên.Lúc thu hồi tầm mắt, anh ta lại phát hiện Nhiếp Nhiên vẫn yên ổn.

Hình như cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên lạnh lùng quét mắt qua kính chiếu hậu.Ánh mắt hai người giao nhau, An Viễn Đạo hừ lạnh nhìn về phía trước.Coi như cô gái này nhanh tay, nếu không với tốc độ vừa rồi của anh ta, thế nào cũng khiến cô đập cả người vào cửa."

Sĩ quan huấn luyện."

Uông Tư Minh thấy sĩ quan huấn luyện nhà mình có hành động nhỏ mọn như vậy thì bất đắc dĩ gọi một tiếng.An Viễn Đạo bĩu môi, cuối cùng điều chỉnh tốc độ xe lại bình thường.Lúc này Nhiếp Nhiên mới buông tay ra, sĩ quan huấn luyện An thế mà lại nghe lời Uông Tư Minh.Xem ra Uông Tư Minh thật sự rất được ưu ái.Đến đèn xanh đèn đỏ chỗ ngã ba, An Viễn Đạo đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói với Uông Tư Minh: "Lần này trở về có một đợt kiểm tra liên quan đến giới hạn thể năng, cậu chuẩn bị đi."
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 434: Sĩ quan huấn luyện nhỏ mọn - Nam chính xuất hiện (1)


Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc, "Có kiểm tra?

Sao bọn em không biết?"

"Bởi vì tân binh không có đợt kiểm tra này, các cậu theo tân binh huấn luyện thể năng nền tảng đi, đừng để nhóm tân binh này thăng cấp rồi mà các cậu vẫn giậm chân tại chỗ."

Nghiêm Hoài Vũ không hề để ý, "Giậm chân tại chỗ có cái gì không tốt, chứng minh em yêu đơn vị."

Nhiếp Nhiên cong môi lên.Hóa ra còn có người vô sỉ như cô, rõ ràng không thích đơn vị nhưng cứ nói yêu đơn vị.Vừa rồi ở trên tàu hỏa, mặc dù Nghiêm Hoài Vũ là người đầu tiên bị bắt nhưng người bao vây tấn công anh ta đều cầm vũ khí, độ khó còn lớn hơn Uông Tư Minh.Huống hồ động tác của anh ta cũng lưu loát không kém gì Uông Tư Minh.Nghiêm Hoài Vũ thật thú vị, rõ ràng có tiềm năng vào lớp 1 nhưng lại muốn ở lớp 6, thà lưu ban cũng không chịu rời đơn vị sớm, anh ta đang né tránh cái gì?"

Cho dù năm nào cậu cũng lưu ban thì ba cậu cũng không thể để cậu ở lại đơn vị cả đời được.

Đơn vị không phải là chỗ lánh nạn của cậu."

An Viễn Đạo vạch trần cái cớ của anh ta.Ồ, hóa ra là trốn ba mình à?Nhiếp Nhiên liếc Nghiêm Hoài Vũ sau lưng, thấy sắc mặt anh ta nhanh chóng sầm xuống.Nghiêm Hoài Vũ dừng lại mấy giây, sau đó mới cứng rắn nói: "Sĩ quan huấn luyện An, em không phải là lính của thầy, chắc không cần nghe thầy dạy dỗ đúng không?"

"Tôi lười phải dạy đám học sinh lớp kém các cậu."

Bầu không khí trong xe trở nên hơi ngột ngạt."

Này, con bé luôn không lên tiếng kia!"

Có lẽ An Viễn Đạo cũng cảm thấy trong xe quá yên tĩnh cho nên lại kiếm chuyện.Nhiếp Nhiên không phản ứng lại ngay được.

Sống hơn hai mươi năm bỗng chốc sống lại trong thân phận của người chưa đến tuổi trưởng thành, nói thật, đến bây giờ cô vẫn không thích ứng được với thân thể ốm yếu này."

Có phải cô giả điếc không hả?"

Mã Tường chọc nhẹ vào vai Nhiếp Nhiên, cô quay sang thấy Mã Tường đang dè dặt chỉ về phía An Viễn Đạo.Lúc này, cô mới giật mình, hóa ra vừa rồi An Viễn Đạo gọi mình!Nhiếp Nhiên cười, "Tôi chỉ cảm thấy với phong thái của sĩ quan huấn luyện An chắc sẽ không chủ động nói chuyện với tôi, cho nên cảm thấy quá kinh ngạc mà thôi."

"Hừ!

Tôi có phong thái gì?

Cô nói thử xem!"

Nhiếp Nhiên không trả lời ngay mà nói một câu không đầu không đuôi, "Nhìn sĩ quan huấn luyện An rất trẻ."

Mặc dù thấy hơi khó hiểu nhưng An Viễn Đạo vẫn trả lời: "Dĩ nhiên, tôi vốn cũng không nhiều tuổi."

"Ồ, vậy thì không sai rồi."

Nhiếp Nhiên gật đầu, không nói tiếp.An Viễn Đạo bị hai câu này của cô làm cho mơ hồ, sau một lúc lâu mới chợt hiểu ra.

Anh ta đạp phanh xe, bánh xe lập tức tạo ra hai vết đen trên đường."

Con nhỏ này, cô đang chửi xéo tôi trẻ tuổi tài đức kém đúng không!"

An Viễn Đạo tức giận trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên vô tội nhún vai, "Tôi không nói như vậy, từ đầu tới cuối tôi chỉ khen sĩ quan huấn luyện trẻ tuổi mà thôi."
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 435: Sĩ quan huấn luyện nhỏ mọn - Nam chính xuất hiện (2)


An Viễn Đạo nghiến răng ken két nhưng lại chẳng làm gì được cô, "Hừ!

Con gái đúng là con gái, nói chuyện lúc nào cũng vòng vo!

Thật không biết phía trên nhận nữ binh làm gì!"

Nói xong, anh ta lại khởi động xe."

Hóa ra sĩ quan huấn luyện còn phân biệt giới tính đấy."

Ý cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên không thay đổi nhưng đáy mắt lại rét lạnh.Bây giờ câu cô không thích nghe nhất chính là phụ nữ không bằng đàn ông!Nguyên nhân chủ yếu khiến chủ nhân đích thực của cơ thể này chết trẻ khi chưa đến tuổi thành niên là do Diệp Trân, tuy nhiên Nhiếp Thành Thắng lại là nhân tố quan trọng nhất.

Tư tưởng trọng nam khinh nữ của ông ta đã khiến Nhiếp Nhiên bị khinh thường, từ đó tạo thành tính cách nhát gan hèn yếu của cô, vì thế cô mới bị bắt nạt hết lần này đến lần khác trong đơn vị, cho đến khi bị chết đuối.Cho nên, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nhiếp Thành Thắng!Nhiếp Nhiên đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì An Viễn Đạo ngồi ở ghế lái tự nhiên đáp trả, "Đây không phải là kỳ thị mà là sự thật!

Ở chiến trường, đàn ông có tác dụng hơn phụ nữ nhiều."

Từ trước đến nay đơn vị dự bị vốn không thu nhận nữ binh, là cấp trên quyết định thay đổi việc này.

Mặc dù cũng không ít nữ binh vào được lớp mũi nhọn nhưng anh ta vẫn cảm thấy con gái chạy tới chạy lui cùng đàn ông hơi kỳ cục.An Viễn Đạo thấy mãi mà Nhiếp Nhiên không lên tiếng, còn tưởng là cô ngầm thừa nhận với cách nói của mình, lập tức cảm thấy mở mày mở mặt."

Xem đi, cô không nói gì, chứng minh lời tôi là đúng!"

Thật ra đâu phải là Nhiếp Nhiên không phản bác, mà là cô đang nghĩ xem phải đối phó với Nhiếp Thành Thắng thế nào mà thôi.

Chờ sau khi cô hoàn hồn lại, An Viễn Đạo đã dương dương tự đắc cho là mình thắng, Nhiếp Nhiên dứt khoát không dây dưa vấn đề này với anh ta nữa."

Sĩ quan huấn luyện, trong lớp mũi nhọn cũng có nữ binh, như nhau cả thôi."

Uông Tư Minh nhìn Nhiếp Nhiên cụp mắt không nói gì sau lưng, tưởng là cô đau lòng, không nhịn được nói thay cô mấy câu.An Viễn Đạo hiếm khi được vui vẻ, chưa được bao lâu lính của mình đã vội vàng nói thay cho cô, anh ta vô cùng tức giận, "Này, cậu là lính của tôi, sao cứ giúp cô ta này suốt thế hả?"

Uông Tư Minh ngẩn ra, cứ giúp suốt ư?Anh ta nói thay Nhiếp Nhiên chỉ là vì nợ ơn cô chuyện lúc trên tàu mà thôi.Lúc này, Nghiêm Hoài Vũ cũng lên tiếng, "Này, sĩ quan huấn luyện An, thầy phân biệt giới tính như vậy cẩn thận em nói với tiểu đoàn trường đấy."

An Viễn Đạo liếc Nghiêm Hoài Vũ trong kính chiếu hậu, giả vờ sợ hãi vỗ ngực, "Ôi ôi ôi, tôi sợ quá.

Cậu mau đi đi, tiểu đoàn trường đang muốn hỏi cậu chuyện lưu ban đấy."

Nghiêm Hoài Vũ nghẹn họng.An Viễn Đạo trong nháy mắt KO tất cả mọi người vô cùng đắc ý, không tự chủ được ngâm nga mấy câu.

"Thật ra không cần nói với tiểu đoàn trường, nói với nữ binh cấp dưới của sĩ quan huấn luyện An là được rồi."

Kiều Duy lập tức cắt ngang khúc ca kia.Nghiêm Hoài Vũ vỗ mạnh lên trán, bừng tỉnh: "Đúng thế, không sai!

Nếu như những nữ binh kia biết sĩ quan huấn luyện An phân biệt giới tính, ha ha ha..."

"Này này này, mấy thằng nhóc này có cần chơi lớn như vậy không hả!

Kiều Duy, cái đồ chuyên dùng chiêu âm hiểm này, trong mấy người này cậu là xấu nhất!"

An Viễn Đạo cuống lên.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 436: Sĩ quan huấn luyện nhỏ mọn - Nam chính xuất hiện (3)


Nếu như nữ binh của mình biết được không phải họ sẽ làm ầm lên hay sao?

Huống hồ mặc dù anh ta nói như vậy nhưng thật ra trong lòng không phải quá kỳ thị.Trong lớp có hơn hai mươi nữ binh, mẹ ơi, anh ta không đánh lại được hai mươi nữ binh lớp mũi nhọn ưu tú đâu!Càng đừng nói hai mươi người kia còn là học trò anh ta dạy dỗ ra."

Các cậu đừng có về nói linh tinh!"

Nghiêm Hoài Vũ thấy anh ta cuống lên thì càng cười vui vẻ hơn, đắc ý hỏi: "Rốt cuộc là ai nói linh tinh?"

An Viễn Đạo đang ngồi ở ghế lái nên không thể đánh mấy tên nhóc kia, cho nên chỉ có thể dùng khí thế áp chế bọn họ, "Tôi đâu có nói linh tinh.

Đây là sự thật, là sự thật!"

"Vậy được thôi, nếu là sự thật, vậy em sẽ nói với nữ binh."

"Mấy cái thằng này, các cậu đợi đó cho tôi!"

An Viễn Đạo tức giận sầm mặt lại, rít mấy chữ qua kẽ răng."

Thầy mới chờ đó cho em!"

Chiếc xe ồn ào đi về hướng càng ngày càng hẻo lánh trong bóng tối.Hai tiếng sau, xe tiến vào một ngọn núi lớn hoang vu.

Nhờ ánh đèn xe, Nhiếp Nhiên mơ hồ nhìn thấy hai người lính gác đang đứng ở trên trạm gác, giơ súng trong tay, bày thế trận.Nơi này được canh gác rất nghiêm.Sau khi thông qua kiểm tra, chiếc xe chậm rãi tiến vào.Vừa mới đi vào cổng xe đã dừng lại, An Viễn Đạo hạ cửa xe xuống, nói với một người đứng trong bóng tối: "Cái tên này, sao cậu vẫn còn ở đây?

Vẫn chưa đợi được người cậu muốn đợi à?"

Người ở trong bóng tối nhúc nhích, sau đó đi tới cúi chào, "Báo cáo sĩ quan huấn luyện, đúng vậy!"

"Đã mấy giờ rồi mà cậu còn đợi?"

An Viễn Đạo nhìn đồng hồ đã là chín giờ tối rồi."

Không phải là bạn gái cậu chứ?"

An Viễn Đạo quan sát anh ta từ trên xuống dưới, muốn nhìn ra chút đầu mối từ vẻ mặt anh ta."

Người thầy chờ không phải là em chứ?"

Lúc này Nhiếp Nhiên đột nhiên hạ cửa kính xuống, cười như không cười nhìn người đàn ông bên ngoài xe, "Giáo quan, đã lâu không gặp."

Người đàn ông đứng ở ngoài xe chính là Phương Lượng!Lúc nhìn thấy cô ngồi ở trong xe, Phương Lượng vô cùng kinh ngạc, "Nhiếp Nhiên, sao em lại ngồi trong xe của sĩ quan huấn luyện An?"

"Nói ra dài lắm."

Nhiếp Nhiên dùng bốn chữ để sơ lược cả chuyện, sau đó nhìn bộ đồ huấn luyện rằn ri của anh ta, "Đừng nói với em thầy là người của đội dự bị đấy nhé?"

Lúc này Phương Lượng mới nhớ ra nguyên nhân hôm nay đứng ở đây, anh ta vội vàng chỉnh lại mũ, thần bí nói: "Đúng vậy, thế nào, tôi từ sĩ quan huấn luyện của em biến thành chiến hữu của em, cảm giác thế nào?"

Từ khi nhận được tin tức Nhiếp Nhiên sắp đến đơn vị dự bị, anh ta luôn rất vui vẻ.

Anh ta vốn còn tưởng là đội tân binh kết thúc là sẽ không gặp được cô nữa, không ngờ lại có thể gặp nhau ở đơn vị dự bị.Cho nên lúc đó nghe được tin tức Nhiếp Nhiên không đi, anh ta vô cùng nóng nảy nhưng lại không có cách nào ngăn cản.

Sau đó, khó khăn lắm cô mới đồng ý, chờ mãi cũng đến ngày báo cáo rồi.

Anh ta đứng ở đây đợi từ mười hai giờ trưa vì muốn cho cô ngạc nhiên, nhưng đợi đến hơn tám giờ vẫn không thấy bóng dáng cô gái này đâu.

Anh ta sốt ruột đến nỗi suýt nữa đến phòng điện thoại chuyên dụng ở đơn vị gọi điện thoại cho cô.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 437: Sĩ quan huấn luyện nhỏ mọn - Nam chính xuất hiện (4)


"Có phải rất ngạc nhiên không?"

Anh ta mong đợi muốn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhiếp Nhiên."

Giáo quan?

Hóa ra giáo quan của cô ấy ở đội tân binh chính là cậu?"

Nhiếp Nhiên còn chưa kịp nói, An Viễn Đạo ngồi ở ghế lái đã tranh trả lời trước.Anh ta không ngờ cô gái này lại là tân binh ở đội của mình!Phương Lượng đứng thẳng người, lớn tiếng nói: "Báo cáo sĩ quan huấn luyện, đúng vậy."

"Tôi bảo cậu đến đội tân binh dạy tân binh, cậu lại dạy ra một con nhỏ tức chết người không đền mạng như vậy à?"

An Viễn Đạo lại nghĩ đến dáng vẻ coi thường mình vừa rồi của cô.Phương Lượng nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của sĩ quan huấn luyện nhà mình, lại nhìn Nhiếp Nhiên ngồi khoan thai ở phía sau, yếu ớt hỏi: "... có phải Nhiếp Nhiên cũng mắng thầy không?"

Chân mày An Viễn Đạo lập tức dựng lên, "Cũng?

Cô ta còn mắng cậu à?"

Nào chỉ là mắng, còn suýt nữa ra tay đánh ấy chứ!

Phương Lượng lặng lẽ bổ sung một câu trong lòng.Nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cười khan mấy tiếng: "Ha ha, thật ra cô gái này rất tốt bụng.

Sĩ quan huấn luyện, thầy đừng để ý."

"Cút cút cút, sau này đi ra ngoài đừng nói cậu là lính tôi dạy!

Mất mặt!"

Hai tên lính mình một tay dạy ra đều hướng về con nhỏ này, đúng là tức chết anh ta rồi.Phương Lượng ngoan ngoãn bị An Viễn Đạo giáo huấn.Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, còn lề mề nữa có lẽ phòng ngủ sẽ tắt đèn mất, cô không muốn tối lửa tắt đèn lần mò vào trong phòng ngủ đâu."

Đoạn đường còn lại em tự đi được rồi, cảm ơn sĩ quan huấn luyện An."

Cô sửa sang lại ba lô của mình, muốn mở cửa xuống xe, lại nghe thấy An Viễn Đạo tức giận nói: "Tự đi?

Cô mơ à, vụ án bắt cóc lần này ầm ĩ khiến người trong đơn vị đều biết, tiểu đoàn trường muốn đích thân gặp mấy người."

"Vụ án bắt cóc?"

Phương Lượng căng thẳng đi tới, đặt tay lên cửa xe, lo lắng hỏi: "Em bị bắt cóc à?

Có bị thương không?"

An Viễn Đạo nhìn cái dáng vẻ căng thẳng tới cực điểm của anh ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Phương Lượng, nhìn cái dáng vẻ lo lắng hãi hùng của cậu đi, đâu có phải là giáo quan của con nhỏ này mà là ba của cô ta!"

"Em không sao, không phải em bị bắt cóc, là em bắt cóc người khác.

Em đi cùng sĩ quan huấn luyện An giải quyết chuyện này trước, sau đó sẽ đến tìm thầy."

Sau khi nói xong, chiếc xe đi vào đơn vị, để Phương Lượng đứng ngây ra trong gió.Cô ấy vừa nói gì, bắt cóc người khác?Không phải cô đến đơn vị báo cáo sao, sao lại bắt cóc người khác?Đây rốt cuộc là chuyện gì thế!...Xe đã được lái xuống tầng, bọn hộ được An Viễn Đạo đưa đến phòng làm việc của tiểu đoàn trường.Cốc cốc cốc..."

Vào đi."

Sau khi đẩy cửa phòng làm việc ra, Nhiếp Nhiên nhạy bén cảm thấy mấy người An Viễn Đạo và Nghiêm Hoài Vũ đều thu lại hết biểu tình trên mặt, đứng nghiêm, sắc mặt cương nghị."

Báo cáo tiểu đoàn trường, tôi đã đưa hết người về rồi."

Sau khi cúi chào tiêu chuẩn, An Viễn Đạo nói năng hùng hồn.Nhiếp Nhiên đứng cuối cùng nhìn người đàn ông trung niên ngồi ở trước bàn, ánh mắt sáng ngời có thần, trên người trừ cảm giác không giận tự uy ra còn có vẻ trang nghiêm, có lẽ lúc còn trẻ cũng là một vị tướng mạnh.
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 438: Sĩ quan huấn luyện nhỏ mọn - Nam chính xuất hiện (5)


Cô nhìn bảng tên để ở trên bàn, trên đó viết ba chữ Lý Tông Dũng."

Vụ án bắt cóc đó giải quyết xong rồi à?"

An Viễn Đạo đứng nghiêm, lớn tiếng nói: "Đã giải quyết rồi!

Người của chúng ta làm việc nghĩa trên tàu hỏa, lúc bị đưa đến đồn cảnh sát thì gã đàn ông kia đã cắn ngược lại."

Lý Tông Dũng gật đầu, im lặng một lát, nghiêm túc nói: "Giải quyết rồi thì tốt.

Nhưng chuyện này tạo thành ảnh hưởng nhất định cho đơn vị, cho nên không thể bỏ qua người kia."

"Vâng, tôi biết rồi!"

An Viễn Đạo gật đầu, trầm giọng trả lời."

Nếu không còn chuyện gì nữa thì về đi, sắp tắt đèn rồi."

Lý Tông Dũng dùng ánh mắt tuần tra nhìn từng người Uông Tư Minh, Nghiêm Hoài Vũ... cho đến lúc nhìn thấy người cuối cùng, không nhịn được cau mày lại."

Đây là ai?"

Ông ta chỉ Nhiếp Nhiên, hỏi."

Tiểu đoàn trường, đây là tân binh hôm nay đến báo cáo, Nhiếp Nhiên."

Đã nói xong chuyện chính, An Viễn Đạo cũng thả lỏng hơn.Vừa nghe thấy hai chữ Nhiếp Nhiên, vẻ mặt Lý Tông Dũng cũng có phần kinh ngạc, "Em chính là Nhiếp Nhiên?"

"Vâng."

Nhiếp Nhiên trầm tĩnh gật đầu.Lý Tông Dũng cười, "Chính là Nhiếp Nhiên từ chối gia nhập đội dự bị chúng ta đó sao?"

Ông ta đã nghe tên cô nhiều lần rồi, trong đó lần ấn tượng sâu sắc nhất là người ở đội tân binh muốn xin lại hồ sơ của cô.

Đây là lần đầu tiên đơn vị dự bị gặp phải chuyện này, đích thân gọi điện thoại cho ông ta xin ý kiến.Tất cả mọi người đứng đây nghe thấy lời Lý Tông Dũng đều kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên.Bọn họ không nghe nhầm chứ?Mà người tức giận đến nỗi nhảy lên đầu tiên là An Viễn Đạo, anh ta hoàn toàn quên bây giờ mình đang ở đâu, hô to: "Từ chối?

Cô điên rồi à!

Đội dự bị chúng ta là nơi những người ưu tú nhất mới có thể vào, cô lại dám từ chối!"

Nhiếp Nhiên nhìn lướt qua anh ta, sau đó cười cổ quái, "Bởi vì là nữ binh nên em cảm thấy có lẽ mình sẽ không theo kịp huấn luyện ở đơn vị dự bị.

Dù sao trên chiến trường, đàn ông cũng có tác dụng lớn hơn phụ nữ, cho nên quyết định để lại cơ hội này cho nam binh thì hơn."

An Viễn Đạo sững ra tại chỗ.Lúc này cô lại lôi cái lý do này ra.

Không ổn rồi!

Có vấn đề!Quả nhiên, một giây tiếp theo đã nghe thấy Lý Tông Dũng khiển trách: "Cái gì mà nam binh nữ binh, biết đánh trận, có thể đánh trận, đánh thắng trận thì đều là binh tốt!

Con bé này còn nhỏ mà sao lại có tư tưởng trọng nam khinh nữ thế hả?"

Bốp bốp bốp - câu này giống như ba cái tát vang dội lên mặt An Viễn Đạo.Mấy người Nghiêm Hoài Vũ không nhịn được phì cười.Cô gái này thật xấu, lại mượn tay tiểu đoàn trường vả vào mặt An Viễn Đạo, thế này mạnh hơn bọn họ đi tố cáo với các nữ binh nhiều!Thấy An Viễn Đạo vừa giận vừa tức, nhưng lại vướng vì đang ở phòng làm việc của tiểu đoàn trường, đám người kia cúi đầu xuống cười, vai rung lên."

Cười cái gì mà cười, có quy củ không hả!"

An Viễn Đạo thấy mấy thằng nhóc kia lén cười nhạo mình, trách mắng một trận rồi lại tức giận chất vấn Nhiếp Nhiên: "Nếu đã cảm thấy không theo kịp, vậy tại sao bây giờ lại tới?"

Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, vô tội nói: "Không phải mọi người không đồng ý đơn xin từ chối của em, cứ muốn em đến sao?"

"Cái gì?"

An Viễn Đạo nổi giận, "Này!

Xem cô nói gì đi, đội dự bị chúng tôi không đáng giá thế à, còn cầu xin cô đến?

Tên khốn kiếp nào muốn cô vào đây hả?"
 
[Q3] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (401-600)
Chương 439: Sĩ quan huấn luyện nhỏ mọn - Nam chính xuất hiện (6)


Lúc này Lý Tông Dũng ho nhẹ mấy tiếng, "Khụ, cái đó... là tôi từ chối đơn xin của em ấy, yêu cầu em ấy đến đây."

Trong phòng làm việc lập tức yên tĩnh một cách quỷ dị, An Viễn Đạo cứng đờ ra tại chỗ, mặt hết xanh lại đỏ, nhìn rất đẹp mắt."..."

Nghiêm Hoài Vũ kinh ngạc, sau đó quả thực không nhịn được phát ra mấy tiếng cười khẽ, tần số rung của vai càng cao hơn.Lý Tông Dũng giả vờ ôn hòa, nhìn hồ sơ của Nhiếp Nhiên trong tay, "Tôi cảm thấy cô gái này rất lợi hại.

Chỉ mất một tháng mà kiểm tra thể năng từ hạng bét lên hạng nhất, tiềm lực này người bình thường không thể có được, cho nên tôi muốn phân em ấy vào lớp cậu, cậu cảm thấy thế nào, An Viễn Đạo?"

An Viễn Đạo đang cảm thấy mình sắp xong rồi thì nghe thấy tiểu đoàn trường chỉ đích danh mình, hoàn hồn lại, theo bản năng đồng ý ngay, "Vâng, rõ!"

Cô gái này khiến mình xấu mặt liên tiếp mấy lần trước mặt tiểu đoàn trường, còn xem thường đội dự bị, anh ta phải trị cô mới được!"

Mặc dù sức bật của em ấy kinh người, nhưng tiểu đoàn trường, đây dù sao cũng là ngẫu nhiên, hơn nữa đơn vị chúng ta từ trước đến giờ tuyển người đều lấy giá trị trung bình, nếu như cộng thêm hai tháng trước đó, vậy thì thành tích của em ấy ngay cả cổng đội dự bị cũng không vào được."

An Viễn Đạo đổi chủ đề, biến điểm mạnh trong mắt Lý Tông Dũng thành điểm yếu.Nhiếp Nhiên nhướng mày, xem ra An Viễn Đạo này muốn tìm cho mình một "chỗ tốt" rồi.Lý Tông Dũng lật thành tích hai tháng trước đó của cô, đúng là tệ hại, ngay cả đạt tiêu chuẩn cũng không, sau một lúc lâu, ông mới lên tiếng hỏi: "Vậy cậu cảm thấy phân em ấy đến lớp nào thì ổn?"

"Lớp 6 đi."

An Viễn Đạo không do dự trả lời.Rất rõ ràng anh ta đã sớm nghĩ xong đáp án này rồi.Nhiếp Nhiên liếc An Viễn Đạo, người này rõ ràng là cố ý mượn cơ hội để chỉnh cô, báo thù riêng.Nhưng mà không thành vấn đề, cô vốn mượn cơ hội làm chuyện này ầm ĩ như vậy vì cũng có mục đích vào lớp 6.Trước khi chưa đến đơn vị, cô đã hỏi thăm được từ chỗ Phương Lượng, đơn vị dự bị có chế độ cấp bậc, số lớp càng gần cuối càng tệ, lớp 6 là cuối cùng, cũng chính là kém nhất.Cho nên cô đã sớm nhắm vào lớp 6, chỉ là không ngờ cuối cùng An Viễn Đạo lại giúp mình.Lý Tông Dũng cau mày lại, "Lớp 6?"

Khoảng cách này thực sự hơi lớn đúng không?Xét hai lần hoàn thành nhiệm vụ trước đó của Nhiếp Nhiên, thật ra cô có dư sức vào lớp 1, nhưng vì thể năng của cô lên xuống không ổn định cho nên vào lớp 2 lớp 3 cũng được.Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến lớp 6.Lớp 6 là lớp kém, trong nhóm binh lính này có người lúc mới vào lớp trạng thái không tệ, nhưng lâu rồi cũng không có cách nào theo kịp được.

Còn cả những con em bộ đội bị nhét vào kia nữa, rõ ràng không có năng lực nhưng vì cái gọi là vinh quang của gia tộc mà được sắp xếp vào đây.Nếu như là trước kia, đội dự bị tuyệt đối sẽ không để người như vậy tiến vào, nhưng khổ nỗi vướng người phía trên cho nên mới nghĩ ra chiêu này.

Dù sao vào thì cứ vào, nếu như không theo kịp, năm cuối cùng vẫn phải đưa đến đơn vị huấn luyện bình thường.Năng lực của Nhiếp Nhiên mà đến lớp 6 có phải là không biết trọng nhân tài không?"

Không phải vĩnh viễn sẽ ở lớp 6, em ấy có thể giống như Lý Kiêu, tạm thời ở lớp 6, đến khi thành tích thật sự có thể tiến vào lớp 1 thì sẽ điều chỉnh lại.

Dù sao thành tích của em ấy cũng lên xuống không ổn định, chúng ta lại không kiểm tra em ấy, cho nên tôi cảm thấy nên quan sát một thời gian."

Hình như An Viễn Đạo nhìn thấu việc Lý Tông Dũng không đồng ý, lại vội vàng bồi thêm một câu.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom