Lãng Mạn [Q1] CƯNG CHIỀU CÔ VỢ QUÂN NHÂN (1-200)

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
78,433
0
0
367666451-256-k873500.jpg

[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Tác giả: lazyylinn
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Cơ hội được trao một lần nữa, làm lại cuộc đời, thu hoạch tân sinh.

Sát thủ hàng đầu lại trở thành tân binh??

Tình huống hình như hơi sai sai...

Rõ ràng kiếp trước cô là sát thủ tinh nhuệ nhất của đội lính đánh thuê.

Kiếp này thế mà lại trở thành nữ ân binh yếu ớt, nhát gan????

Không được, cô nhất định sống lại một đời phải sống cho ra dáng, phải bước lên đỉnh cao như đời trước.

Nghe đồn, cô là kẻ ngang ngược trong doanh trại, không coi quân luật ra gì...

Ha ha ha, ỷ mạnh hiếp yếu là quy tắc của chị.

Nghe đồn, cô không hề có ý thức tập thể, nên không ai dám hợp tác với cô...

Ha ha ha, hành động một mình là bản lĩnh của chị.

Nghe đồn, cô là vợ của vị thiếu gia ốm yếu tàn tật của nhà họ Hoắc...

Ha ha ha, kẻ nào nói lăn ra đây cho chị, chị phải giết kẻ đó!

Anh là Nhị thiếu tàn tật của nhà họ Hoắc mà cả thành phố A đều biết.

Nhưng, mọi người lại không biết, anh chính là con rồng trong thế giới ngầm.

Lần đầu gặp cô, anh nở nụ cười hứng thú, lần thứ hai gặp mặt, cô khiến anh phải nhướng mày.

Lần thứ ba cứu cô, anh vừa giận vừa thương.

Ừ thì... thật ra hương vị cũng được, chỉ là hơi "cay".

Nghe nói, nước Z có một đội quân thần bí, không biết người đứng đầu là ai.

Nghe nói, người đó, hành tung bí ẩn, quỷ không biết, thần không hay, vô cùng ngông cuồng, tác phong làm việc kỳ quái.

Nghe nói, người này là đối tượng truy bắt của nhiều nước, khiến các nước này vô cùng đau đầu, chỉ muốn giết càng sớm càng tốt.
author: Huỳnh Hạ
reup cre: gg + beta: Linn Tags: cungchieucovoquannhanhoachoanhngontinhnhiepnhienquannhan​
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 1: Sống lại thành tân binh (1)


"Cộp cộp cộp"

Trong bóng tối, tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang hẹp dài, lạnh lẽo và tối tăm.Một tiếng "phụt" của nòng súng giảm thanh đột nhiên vang lên, một cô gái lập tức ngã xuống, máu chảy thành dòngCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên."

Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì.

Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình."

Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió."..không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?"

"Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thế được?"

Không biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậyTiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô"Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"

"Trần Lạc, sao cậu nhát gan thế, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao?

Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay."

Tiếng bước chân dần tới gần, đầu óc còn đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì nhưng bản năng đã cảm nhận được nguy hiểm cận kề, cô lập tức mở trừng mắt ra, giơ tay ôm chặt lấy cái chân đang đá mạnh tới, sau đó dùng sức vặn một cái.Cùng với tiếng "răng rắc" vang lên, Phùng Anh Anh chỉ cảm thấy chân mình như bị chặt đứt vậy, đau đến mức lập tức hét chói tai"A..."

Trong nháy mắt, chim chóc trong rừng cây xung quanh cũng lập tức vỗ cánh bay lên"Cái con vô dụng chết tiệt này!

Mày dám vặn chân tao!

Có phải muốn chết đúng không?"

Khi Phùng Anh Anh nhìn thấy người nằm trên mặt đất đã mở mắt ra thì trên mặt xuất hiện vẻ khác thường, nhưng cuối cùng lực chú ý đã bị sự đau đớn trên chân phân tánTừ bao giờ mà lực tay của con bé nhát gan này lại khỏe đến vậy chứ?"

Vô dụng ư?"

Là sát thủ hàng đầu mà lại bị người ta mắng là vô dụng, hiển nhiên là cô không vui, cho nên cô lại tăng thêm ba phần lực tayPhùng Anh Anh cảm thấy cơn đau từ chân chạy vào tận tim, vội vàng hét toáng lên"Á...!

Có phải mày bị dìm vào nước lâu quá nên não cũng úng nước rồi không hả, mau bỏ tay ra ngay!"

"Chuyện gì xảy ra thế?"

Đột nhiên, ở cách đó không xa vang lên tiếng đàn ông quát lớnPhùng Anh Anh như thấy được cứu tinh, người ác tố cáo trước, nói: "Báo cáo giáo quan, Nhiếp Nhiên bị điên, đang huấn luyện lại ra tay đánh người!"

Giáo quan ư?

Cô chỉ có trưởng quan, không có giáo quan gì cả!Đột nhiên, đầu óc cô như có sóng cuộn biển gầm, một loạt hình ảnh xuất hiện trong đầu có giống như một thước phim, cuối cùng dừng lại ở cảnh cô ngã xuống, máu tươi trào ra từ vết thương trên ngực, nhuộm đỏ quần áo.Đúng rồi, cô đã chết rồi!

Trong lúc làm nhiệm vụ ám sát, cô đã bị gián điệp trong tổ chức bắn chết!Thế thì chuyện hiện tại là thế nào, sao cô lại sống lại rồi?

Chẳng lẽ thực ra đây là một nhiệm vụ bí mật gì sao?Sĩ quan huấn luyện Phương Lượng đã đi tới, nhìn lướt qua vài người bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người thiếu nữ nhếch nhác đang ngồi bệt dưới đất, "Ở trong đại đội tân binh đã hơn một tháng rồi mà vẫn còn có sức cãi nhau và đánh lộn, xem ra các cô còn chưa luyện tập đủ nhiều đúng không?

Tốt lắm!

Chạy 3km cho tôi, không chạy xong thì không được ăn cơm!"

Phùng Anh Anh nhìn Nhiếp Nhiên vẫn đang ngồi đó không nhúc nhích như thể bị choáng váng, tức tối quát: "Nhiếp Nhiên, cậu đã nghe thấy giáo quan nói gì chưa?"

Nhiếp Nhiên?

Từ ngày bắt đầu huấn luyện, cô chỉ có biệt hiệu, thế nên Nhiếp Nhiên là cái quỷ gì vậy?
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 2: Sống lại thành tân binh (2)


Nhưng khi cô nhìn thấy bóng người in ngược dưới mặt nước sông thì lập tức nhíu mày lại, người này là ai?Cô híp mắt nhìn cảnh và người lạ lẫm trước mắt, cùng với cảm giác khó chịu ở trên người, bên tại vẫn còn đang vang vọng mấy tiếng Nhiếp Nhiên, đại đội tân binhĐột nhiên, đáp án hiện lên trong đầu cô.Có phải...cô đã sống lại ở trên người người khác rồi không?

Hơn nữa, còn máu chó hơn là, hình như cô đã sống lại vào một người tham gia quân ngũ!

Sát thủ biến thành tân binh ư?

Đột nhiên cô cảm thấy hơi đau đầu Mà Phương Lượng ở bên kia lại chỉ tay vào Phùng Anh Anh và Trần Lạc, tức giận nói: "Mệnh lệnh của tôi bao gồm cả hai người các em!"

Anh ta thuận thể quét mắt nhìn Nhiếp Nhiên vẫn còn đần mặt ngồi bệt dưới đất Đối với cô, Phương Lượng chỉ biết âm thầm lắc đầu, cho dù là về thể chất, năng lực hay là lòng gan dạ, Nhiếp Nhiên đều là người kém cỏi nhất Anh ta có lẽ nên suy nghĩ xem có nên nhân dịp đánh giá thể chất và năng lực vào cuối tháng này,trục xuất cô ra khỏi đại đội tân binh không nữa "Em còn định ngồi dưới đất bao lâu nữa hả?"

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh ta vang lên trên đầu, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn 3km?

Với tình trạng sức khỏe không tốt hiện tại của cô, chắc chắn chưa được 2km thì đã ngất rồi Vì thế, sau khi liếc nhìn giáo quan, cô ra quyết định thật nhanh, lại để người ngã xuống mặt đất Phùng Anh Anh đang định chấp hành mệnh lệnh chạy bộ, nhưng nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngã xuống đất thì lập tức tức giận nói: "Giáo quan, cậu ta giả vờ kìa!"

Vừa rồi rõ ràng lực tay còn mạnh như thế, xoay đến mức làm cô ta cảm thấy đau muốn chết, giờ vừa nghe thấy bị phạt đã ngất luôn Nhiếp Nhiên chết tiệt lại dám giở trò này!

Phương Lượng nhíu mày, nói: "Tôi bảo các em chạy bộ, tại sao các em còn đứng ở đây?

Có phải cảm thấy quá ít nên không muốn động đúng không?

Vậy 4km!"

"Em..."

"5km!"

Phùng Anh Anh và Trần Lạc bị con số khiến người ta sợ hãi này làm cho sợ đến mức không dám ho he gì nữa Phải biết rằng, từ lúc bắt đầu tiến vào đại đội tân binh, mỗi ngày 3km đã là ác mộng với hầu hết tất cả các tân binh rồi, giờ mà phải chạy đến 5km thì chắc chắn không sống nổi mất thôi!

Phùng Anh Anh căm hận trừng mắt nhìn Nhiếp Nhiên đang giả vờ ngất trên mặt đất, cắn răng chạy ra phía sân huấn luyện.

Phương Lượng nhìn Nhiếp Nhiên đã "ngất" trên mặt đất, nói với hai cậu lính ở sau lưng mình, "Khiêng em ấy tới phòng Y tế."

Rất nhanh, sau khi vào phòng Y tế, cô được người ta đặt lên giường, sau đó là bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho cô một lượt từ trong ra ngoài.

"Bác sĩ, hiện tại em ấy thế nào?"

Bác sĩ vừa ghi bệnh án vừa đáp: "Nhìn quần áo của em ấy ướt như vậy, chắc hẳn là trượt chân ngã xuống nước, bị hoảng sợ nên mới ngất đi."

"Vậy thì khi nào có thể tỉnh lại?"

Bác sĩ nhìn người nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, lắc đầu: "Không biết, em ấy rất yếu, cho nên tôi không thể chắc chắn được khi nào em ấy có thể tỉnh lại."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Hai người trao đổi ngắn gọn xong, trong phòng liền lập tức yên tĩnh lại, cũng chỉ còn mỗi mình cô là bệnh nhân nằm ở đây Sau khi vất vả tiêu hóa chuyện mình sống lại thành quân nhân, đầu cô lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, trí nhớ của thân thể này mạnh mẽ tràn vào não.

Thì ra, cô gái tên Nhiếp Nhiên mới xui xẻo mất mạng này là đại tiểu thư bị từ bỏ của một gia tộc lớn, mẹ mất sớm, ba cưới mẹ kế, sau đó bị mẹ kế ghẻ lạnh Mới 16 tuổi cô ấy đã bị đẩy đi lính, nói văn vẻ là vì muốn cô ấy làm rạng danh gia tộc, nhưng trên thực tế là để mặc cô ấy tự sinh tự diệt Sau đó vì tính cô ấy quá nhút nhát nên luôn bị người ta bắt nạt, cuối cùng con thật sự bị giết.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 3: Sống lại thành tân binh (3)


Chuyện của cô ấy thực ra không khác mình là bao, từ nhỏ đã được người đưa ra khỏi cô nhi viện, sau đó bắt đầu chuỗi ngày huấn luyện gian khổ không ngừng nghỉ, cuối cùng trong lúc đi làm nhiệm vụ lại bất ngờ bị người ta giết chếtChỗ khác biệt duy nhất đó là, trong đội ngũ tham gia huấn luyện, chỉ có Số 1 cô bắt nạt người khác chứ không ai dám bắt nạt cô cảNhưng vào đúng lúc này, Nhiếp Nhiên vốn đang nằm trên giường tiếp nhận ký ức của thân thể này đột nhiên rùng mình một cáiTrực giác mách bảo cho cô biết, có người đang tới gần, hơn nữa bầu không khí xung quanh cũng rất khác thường!

Cô vẫn nằm im tại chỗ, có điều cả người dưới chắn đã trở nên cứng đờ.

Thời gian chậm chạp trôi qua, sự im ắng trong phòng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, dần dần, mí mắt cảm nhận được có một bóng đen bao phủ Cô lập tức siết chặt nắm tay, vận sức chờ phát động, chỉ còn chờ đúng thời cơ để đánh ra một đòn!

Nhưng mà, đột nhiên lại có một âm thanh phá vỡ sự im lìm đáng sợ này.

"Phùng Anh Anh, cậu đứng ở đây làm gì hả?"

Bóng đen bao phủ trên mí mắt cô lập tức biến mất "Lý Kiêu?

Tôi.. tôi đến.. tôi đến xem cậu ấy có làm sao không."

Phùng Anh Anh nhìn thấy Lý Kiêu đứng ở cửa thì sợ tới mức nói năng cũng trở nên lắp ba lắp bắp Tiếng bước chân từ xa dần tới gần "Chát..."

Tiếng tát tai vang dội vang lên, làm cho mọi người ở đây đều giật mình căng thẳng "Lý Kiêu, thôi bỏ đi, bác sĩ cũng nói là không sao rồi, cậu đừng đánh Cậu ấy cũng không biết đứa nhát gan này lại vô dụng tới mức ấy, còn có thể bị dọa tới chết ngất nữa."

Trần Lạc thấy thế liền nói đỡ cho Phùng Anh Anh.

Lý Kiêu nhìn cô ta, lạnh giọng, "Phùng Anh Anh, cậu coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai đúng không?

Có phải tôi đã nói là đừng có gây họa quá mức không hả?"

Phùng Anh Anh ôm má, giọng nói tràn đầy sự ấm ức, "Tôi chỉ dọa nó có một chút thôi, ai mà ngờ nó lại sợ quá, kết quả trượt chân rơi xuống nước chứ?"

"Trượt chân rơi xuống nước ư?

Cậu tưởng tôi là đồ ngu à!

Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, chân của cậu ấy không hề có hiện tượng chuột rút gì cả, thế nên chẳng có chuyện trượt chân đuối nước gì đó đâu!"

Lời của Lý Kiêu làm cho Phùng Anh Anh không nhịn được phải nuốt nước bọt.

"Tôi..."

"Cho dù cậu có đùa thì cũng có mức độ thôi!

Tôi cảnh cáo cậu, cậu muốn bị giáo quan đuổi đi, tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng đừng có làm ảnh hưởng tới tôi!"

"Ừ..

Xin lỗi..."

Phùng Anh Anh gục đầu xuống.

"Không có lần sau, hiểu chưa!"

Nghe ý của Lý Kiêu là không so đo với mình nữa, trong lòng cô ta lập tức thở phào, liên tục gật đầu nói: "Hiểu rồi."

Ngay sau đó, có vài tiếng bước chân dần đi xa, trong phòng lại trở nên yên ắng Bệnh nhân nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, cô dựa vào kinh nghiệm làm sát thủ nhiều năm của mình mà có thể cam đoan rằng vừa rồi người tên Phùng Anh Anh kia muốn giết chết cô thật!

Vậy thì rốt cuộc chuyện trượt chân đuối nước chỉ là tai nạn, hay vào một khắc đó, cô ta còn có ý định muốn giết mình?

Những lý do của tất cả những chuyện này là gì?

Trong trí nhớ của Nhiếp Nhiên, hai người bọn họ đều nghe lời Lý Kiêu, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó Nhưng vừa rồi Lý Kiêu lại cảnh cáo Phùng Anh Anh như vậy, rõ ràng là không biết ý đồ thật của cô ta rồi Rốt cuộc, người thật sự đứng sau lưng Phùng Anh Anh muốn giết chết mình là ai?

Nhiếp Nhiên à, cô yếu ớt thế này rồi mà còn có người muốn giết cô, cô đúng là quá đen đủi mà Cô nhìn thẳng ra cửa rồi cong khóe môi, đáy mắt sáng bừng lên, "Có điều, nể tình việc tôi được sống lại trên thân xác cô, tôi sẽ giúp cô."

Dù sao, chẳng phải Lý Kiêu vừa mới nói, dù có chơi thể nào thì cô ta cũng không có ý kiến hay sao?
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 4: Tới cửa "mua hành"


Mặt trời đã khuất bóng, trên sân khu vực huấn luyện, tất cả mọi người đều đứng thẳng tắp ở đó, không nhúc nhíchĐột nhiên một bóng người từ xa chạy chậm tới "Báo cáo!"

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người đó Phương Lượng nhìn thoáng qua, là Nhiếp Nhiên, vì thế cau mày khiển trách: "Em không nghỉ ngơi cho tốt, chạy tới khu vực huấn luyện làm gì?"

Mọi người trong lớp đứng thẳng nhìn Nhiếp Nhiên như xem kịchBởi vì bọn họ đều biết Nhiếp Nhiên sợ nhất là nói chuyện với giáo quan, mỗi lần nói chuyện với giáo quan đều lí nha lí nhí như muỗi vo ve, luôn không tránh được bị giáo quan răn dạy một bàiThế nên, hiện tại bọn họ coi như được xem kịch trước khi vào huấn luyện "Báo cáo giáo quan, em muốn xin về đơn vị."

Sau ba ngày nằm trên giường bệnh trong phòng Y tế, Nhiếp Nhiên đã tiếp nhận xong toàn bộ ký ức của thân thể này Cô biết cuối tháng sẽ có một buổi sát hạch, nếu còn tiếp tục nằm ở trên giường thì chắc chắn cô sẽ bị đá ra ngoài, thế nên bây giờ cô phải phấn khởi tiến lên mới được.

Nhiếp Nhiên nói năng khí phách, cộng thêm một cái cúi chào cực kỳ tiêu chuẩn khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt.

Sao lại thế này, Nhiếp Nhiên lúc nào cũng nói chuyện lí nhí gần như không nghe rõ đâu rồi?

Phương Lượng nhíu mày: "Với sức khỏe của em liệu có được không?"

"Báo cáo giáo quan, hoàn toàn không có vấn đề!"

Nhiếp Nhiên cầm giấy trả phép và đưa lên bằng hai tay, vẻ mặt lạnh nhạt mà nghiêm túc, đáy mắt hoàn toàn không có sự sợ hãi nào Phương Lượng cầm lấy giấy trả phép, nhìn qua một chút, sau đó lại cố ý liếc mắt nhìn cô, lúc này mới gật đầu nói: "Tốt lắm, về đơn vị!"

"Rõ!"

Lại là một câu trả lời dõng dạc, cô chạy chậm về đứng ở cuối hàng Phương Lượng đứng thẳng người, "Dựa theo lệ thường, 3km chạy xong trong vòng mười lăm phút, lập tức chấp hành!"

"Báo cáo!"

Một âm thanh trong trẻo vang lên ngay sau lời của giáo quan Phương Lượng nhíu mày không hài lòng, nói: "Nói."

Phùng Anh Anh đứng ngay đầu hàng thẳng sống lưng, lớn tiếng nói: "Lần trước Nhiếp Nhiên ngất nên chưa hoàn thành phạt chạy 5km, có phải lần này phải nên chịu phạt bù không ạ?"

Bình thường chạy 3km, thêm phạt chạy 5km nữa, tổng cộng là 8km Phương Lượng gọi tên cô, hỏi: "Nhiếp Nhiên, có thể hoàn thành được 8km không?"

"Giáo quan, thầy nói vậy là quá khinh thường Nhiếp Nhiên, còn cả em và cả nhóm nữ tân binh bọn em rồi Tuy rằng là tân binh nhưng đã là quân nhân thì vẫn có thể vượt qua chút khó khăn nhỏ nhoi đó."

Nói rất phấn chấn, nhưng thấy thế nào cũng giống như đang cố ý nhằm vào Nhiếp Nhiên Nhiếp Nhiên cười lạnh trong lòng mấy tiếng, cô còn chưa đi tìm cô ta tính sổ, ấy thế mà cô ta đã ngoan ngoãn dâng lên của thế này Cô nhìn thẳng về trước, cả người đứng nghiêm, nói: "Không có vấn đề!"

"Tốt lắm, 3km đầu hoàn thành trong vòng mười lăm phút cùng đội ngũ, 5km sau chạy tới lúc nào cũng được."

"Vâng!"

Sau tiếng hô to, người trong lớp liền bắt đầu chạy vòng quanh sân thể dục của căn cứ huấn luyện Tân binh dù sao vẫn là tân binh, sau khi chạy được 2km, đội ngũ vốn dĩ ngay ngắn cũng bắt đầu rệu rã Phùng Anh Anh nhân cơ hội này thụt lùi về sau, nói lời trào phúng với Nhiếp Nhiên, "Không ngờ cậu cũng dám nhận lời cơ đấy, với cái thân thể này của cậu, không sợ chạy 8km xong thì lăn đùng ra chết à?"

Khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy chỗ ngoặt trên sân thể dục thì trong đáy mắt sáng lóe lên, lập tức ghé mắt mỉm cười đáp: "Lo lắng cho tôi như thế, vậy thì cậu theo giúp tôi chạy đi."

Phùng Anh thấy cô tươi cười khác thường như thế thì kinh ngạc mất ba giây, sau đó lại lạnh lùng cười nhạo: "Khẩu khí của cậu cũng không nhỏ đâu nhỉ, tôi và cậu ư?

Có phải hôm trước bị ngâm trong nước lâu quá nên đầu óc cũng bị hỏng luôn rồi không?"

"Về chuyện đuối nước hôm trước, cách đây mấy hôm giác quan đã tới tìm tôi Tôi nói tôi không nhớ rõ lắm."

Nhắc tới chuyện đuối nước lần đó, Nhiếp Nhiên tỏ vẻ nghĩ mà sợ, cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Quả nhiên, Phùng Anh Anh liền đắc ý: "Thế thì còn được."

Sau đó cô ta lại ngẩng đầu ưỡn ngực định vượt lên trước chạy tiếp, nhưng một câu sau đó của Nhiếp Nhiên lại làm cho bước chân cô ta phải khựng lại.

"Có điều, hình như giờ tôi lại hơi nhớ ra rồi."

Phùng Anh Anh nhíu mày, nhìn cô cảnh giác: "Cậu nói thế là có ý gì?"

Định đi báo cáo hay sao?

Nhiếp Nhiên nhìn về phía trước không chớp mắt, cũng không nói gì khiến cho Phùng Anh Anh cảm thấy không yên lòng, cô ta cứ có cảm giác Nhiếp Nhiên trước mắt có gì đó không giống trước đây Vì thế, cô ta hung tợn nói: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng có nghĩ tới việc dùng chuyện này đe dọa tôi!"

Nhiếp Nhiên vẫn không quan tâm như cũ Phùng Anh Anh gần như nổi giận, cố ý đè thấp giọng, quát lên: "Cậu có nghe hay không hả?"

Vừa dứt lời thì cô ta đột nhiên hét lên rất lớn, "Á!"

Khóe miệng Nhiếp Nhiên nhất thời cong lên, thời điểm ngã cũng rất đúng lúc.

Cô nhìn Phùng Anh Anh đang gục người dưới đất không đứng dậy nổi, "Ôi trời ơi, cậu đúng là đểnh đoảng thật đấy, giờ mới chạy được có 2km, còn phải chạy 1km nữa mới xong cơ."

Phùng Anh Anh bị đau, ôm chân mình, không khỏi thấp giọng mắng chửi.

Chết tiệt, cô ta quên mất ở mỗi khúc rẽ trên sân thể dục này đều có những hòn đá nhỏ làm chướng ngại vật.

Toi rồi!

Hai ngày trước vất vả lắm vết thương trật khớp mới lành lại, giờ ngã một cái đúng lúc làm vết thương cũ tái phát "Có chuyện gì thế?"

Phương Lượng cũng nhìn thấy tình hình ở bên này, đi tới hỏi "Báo cáo giáo quan, Phùng Anh Anh không cẩn thận bị treo chân."

Nhiếp Nhiên nhìn Phùng Anh Anh đang nghiến răng nghiến lợi muốn đứng lên, sau đó lại lớn tiếng nói, "Nhưng mà cậu ấy nói không sao, làm quân nhân, chút khó khăn cỏn con ấy không phải vấn đề, nhất định sẽ hoàn thành 3km đúng giờ, nếu không về đúng giờ sẽ tự phạt thêm 3km nữa ạ!"

Phùng Anh Anh ngẩng phắt đầu lên, vừa sợ hãi lại vừa tức tối nhìn cô, "Nhiếp Nhiên, cậu..."

Nhiếp Nhiên nhìn cô ta với vẻ vô tội, "Sao thế?

Chẳng phải vừa rồi cậu nói thể với giáo quan ư, tôi chỉ nhắc lại giúp cậu thôi mà Thôi cố lên, còn có 1km nữa là xong rồi."

Phùng Anh Anh ôm chân mình, ánh mắt tràn ngập sự tức giận, "Tôi chưa từng nói là muốn tự phạt 3km, cậu rõ ràng là đang trả thù tôi."

Nhiếp Nhiên dường như chợt nhớ ra, khẽ hô lên một tiếng: "Ơ: À đúng rồi, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi bị mấy lời cậu nói làm cho sôi trào nhiệt huyết, không để ý là mình đã nói quá."

"Các em đang làm gì thế hả, có phải tính đợi lát nữa phạt chạy luôn đúng không?"

Phương Lượng nhìn thấy hai người vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy thì không nhịn được quát lên "Xin lỗi nhé, tôi đi trước đây."

Nhiếp Nhiên nhún vai cười, sau đó không hề quay đầu lại mà tiếp tục chạy về phía trước, để lại một mình Phùng Anh Anh chật vật đứng nguyên tại chỗ.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 5: Không làm vật hy sinh nữa (1)


Cuối cùng, Phùng Anh Anh luôn có thành tích chạy bộ trong top mười người đứng đâu lại không hoàn thành đúng thời gian, còn Nhiếp Nhiên trước giờ luôn đội sổ thì lại lần đầu tiên về đích đúng giờ.Hai người đối ngược nhau, vô hình chung càng làm nổi bật lên sự thất bại của Phùng Anh AnhVì thế, khi cô ta đi tới trước mặt Phương Lượng, Phương Lượng nghiêm mặt nói: "Phùng Anh Anh, em không hoàn thành đúng thời gian, dựa theo chính lời em nói, lại phạt thêm 3km nữa, lập tức chấp hành!"

Cảm nhận sự đau đớn nhẹ truyền tới từ mắt cá chân, Phùng Anh Anh giải thích: "Đó không phải em nói, là Nhiếp Nhiên..."

Phương Lượng cao giọng cắt ngang lời giải thích của cô ta, "Là quân nhân mà lại ngang nhiên lật lọng, phạt thêm 2km!

Tổng cộng 5km, em và Nhiếp Nhiên cùng nhau chạy!"

Phùng Anh Anh nhìn gương mặt lạnh lẽo dọa người của vị giáo quan trước mắt, nghĩ tới lần trước chỉ vì cãi nhau mà bị phạt chạy đến 5km, cuối cùng cô ta cắn chặt răng đi qua bên kiaPhùng Anh Anh phẫn nộ đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giỏi lắm, dám tính kế tôi!"

Nhiếp Nhiên mỉm cười, tỏ vẻ không sao cả: "Một người chạy thì buồn mà, dù thế nào cũng phải tìm người chạy cùng chứ."

"Tìm người chạy cùng?

Ha, cậu cũng không cẩn thận mà nghĩ cho kĩ, cái giá của việc chạy cùng này cậu có gánh nổi hay không à!"

Lời của cô ta có ý đe doạ rõ ràng, nếu là Nhiếp Nhiên của trước kia chắc chắn sẽ sợ đến mức hai mắt đỏ hoe rồi xin lỗi rối rít, nhưng...Nhiếp Nhiên bây giờ không phải là Nhiếp Nhiên đó nữa Cô ngẩng đầu lên một góc bốn mươi lăm độ, cảm thán một câu: "Có lẽ đúng như cậu nói, đầu óc tôi bị nước làm cho hỏng rồi."

Phùng Anh Anh tức đến nổ phổi, "Cậu!"

Cô ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói chuyện với Nhiếp Nhiên thì chắc chắn sẽ hạ thấp chỉ số thông minh của mình, bèn lập tức đẩy nhanh tốc độ chạy về phía trước "Ơ này, cậu chạy nhanh như thể làm gì, dù sao thì chắc chắn cậu sẽ không phải về cuối cùng đâu."

Nhiếp Nhiên ở phía sau nói một câu chẳng khác nào đâm đúng chỗ đau của Phùng Anh Anh Cô ta luôn đứng trong top mười người về đích đầu tiên, đã bao giờ về cuối cùng đâu chứ Phùng Anh Anh quay đầu trừng mắt tức tối với Nhiếp Nhiên, sau đó lại đẩy nhanh tốc độ, muốn cách xa cô một chút Cũng không biết tại sao, hôm nay Nhiếp Nhiên hình như bị mất não thật rồi, cô cứ luôn chạy bám sát phía sau không rời khiến cô ta càng căm tức hơn Phùng Anh Anh dùng hết toàn lực chạy về phía trước, hoàn toàn không để ý vết thương vẫn còn đang nhức nhối trên chân mình Đến tận khi chạy xong, cô ta dừng lại thở hổn hển nhìn Nhiếp Nhiên bị mình bỏ xa một đoạn, cười đắc ý.

Nhưng cô ta đã nhanh chóng không thể tiếp tục cười được nữa, bởi vì vết thương vốn chỉ hơi đau trên chân liền trở thành đau không thể chịu đựng nổi, thậm chí bàn chân cũng không đặt xuống mặt đất được nữa.

Cô ta ngồi xổm xuống tháo giày, thấy mắt cá chân của mình đã sưng phồng như cái bánh bao, da bên ngoài cũng chuyển thành màu tím đen rất đáng sợ.

"Tôi nhớ hình như lần trước cậu bị tội vặn chân mà, giờ lại bị đau thêm còn cố chạy, vết thương sẽ càng trầm trọng hơn, cậu có chắc cậu còn tiếp tục tham gia huấn luyện được không thế?"

Không biết Nhiếp Nhiên đã hoàn thành bài chạy của mình và đến bên cạnh cô ta từ lúc nào, cô nhìn chân cô ta, lạnh lùng hỏi.

Phùng Anh Anh giờ khắc này có ngu ngốc mấy cũng hiểu ra được, trong mắt cô ta tràn ngập tức tối và oán hận: "Thì ra cậu đã tính toán hết thảy!

Muốn tôi không thể tiếp tục tham gia huấn luyện nữa, có đúng không?"

Thật sự là không phải!

Vốn dĩ Nhiếp Nhiên muốn làm cho cái chân này của cô ta hỏng hẳn cơ, thế nhưng vì thân thể không có sức lực, luôn không có cách nào vượt qua cô ta, thế nên đành phải đánh vào tính hiếu thắng của cô ta, khiến cô ta chạy nhanh hơn, chân sẽ càng bị thương nặng hơn.

"Sao lại thế này?"

Phương Lượng từ xa nhìn thấy Phùng Anh Anh ngã xuống mặt đất thì đi tới Nhiếp Nhiên đứng thẳng người, nói: "Báo cáo giáo quan, mắt cá chân của Phùng Anh Anh bị sưng lên ạ!"
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 6: Không làm vật hy sinh nữa (2)


Phương Lượng nhìn mắt cá chân của Phùng Anh Anh, thấy đúng là rất đáng sợ, anh ta hơi nhíu mày: "Không thế chạy nữa mà còn cậy mạnh, đức tính của quân nhân là dùng cảm kiên cường và chấp nhất, chứ không phải ra cố chấp ra vẻ kiên cườngNếu trong chiến đấu mà cái đầu không biết lạnh thì làm sao có thể đánh thắng trận được chứ?"

Phùng Anh Anh ngậm bồ hòn, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi: 'Vâng...Em xin lỗi..."

Cuối cùng, cô ta được người khác dìu khập khiễng ra hỏi khu vực huấn luyện.Nhiếp Nhiên đi sau đội ngũ, trong lúc lơ đãng đã cùng Lý Kiêu trao đổi ánh mắt, hai tròng mắt của cô ta bình thản như nước, hoàn toàn không có gợn sóng gì"Phùng Anh Anh đen đủi thật."

"Đúng đấy, chắc chắn là bị lây đen đủi của Nhiếp Nhiên rồi" Phương Lượng nghe tiếng xì xào nói chuyện trong đám người, quát lên một tiếng: "Ai đang nói chuyện, đứng ra cho tôi!"

Mọi người lập tức im bặt."

Tôi nhắc lại lần nữa, ai vừa nói chuyện, đứng ra cho tôi!"

Đám tân binh vẫn yên lặng không tiếng động như cũ, không ai bước ra khỏi hàng"Không ai đứng ra chứ gì?

Vậy được, hôm nay nhóm các em đứng nghiêm cho tôi, đứng cho đến khi nào có người bằng lòng bước ra mới thôi!"

Thời gian chậm chạp trôi quaMặt trời tháng tám chói chang như muốn lấy mạng người, cảm giác giống như bị nướng cháy, huống chi bọn họ đã đứng cả một buổi sáng, đã sắp tới giữa trưa mà vẫn không thấy có ai muốn đứng raBụng cả đám đang sôi ùng ục còn chưa kể, đã thế còn bị các lớp khác đang định đi ăn cơm vây xem miễn phí, thật sự là vô cùng xấu hổ!Ánh mắt bọn họ bắt đầu chuyển động chuyển dời đến trên người Nhiếp Nhiên, bởi vì trước kia bọn họ đã từng âm thầm "thương lượng" với Nhiếp Nhiên, chỉ cần có những chuyện như thế này thì cô sẽ tự động đứng ra, như vậy sẽ miến cho cả lớp bị phạt, xem như làm được một chuyện tốt cho lớp.Vì thế, Nhiếp Nhiên nhát gan cứ như vậy mà trở thành vật hy sinh"Sao hả, vẫn không ai chịu đứng ra đúng không?

Tốt lắm, các em muốn thi gan với tôi chứ gì, tôi theo!"

Phương Lượng đi tới chỗ râm mát, tìm một chỗ ngồi xuống.Ánh mắt của đám người sắc bén nhìn muốn lác mắt, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn như bị mù, đứng im không nhúc nhích nhìn về phía trước.Một tiếng trôi qua..."

Giáo quan, em không chịu nổi nữa."

"Phải chịu!"

Hai tiếng trôi qua.."

Giáo quan, em cũng không chịu nổi nữa rồi."

"Nhẫn nhịn!"

Cuối cùng, trong đội ngũ cũng có người ngã xuống, mỗi lần có người ngã xuống đất đều phát ra âm thanh nặng nề, chẳng khác nào một cái búa giáng thẳng vào lòng, làm cho người ta bắt đầu dao động."

Tất cả đứng vững cho tôi!

Tóm lại, nếu không có ai bằng lòng đứng ra thì các em đứng đến chết cho tôi!"

Giọng nói vang dội và nghiêm khắc của Phương Lượng nhất thời làm cho cái lưng đã cứng cùng của đám nữ binh run lên.Mặt trời dần đổ về phía Tây, trong thời gian này, không ngừng có người ngã xuống, được khiêng đi, dần dần, trên sân thể dục chỉ còn lại có Nhiếp Nhiên và mấy người Lý Kiêu còn đứng vững, không nhúc nhích.Trong đó, điều làm cho người ta không thể tưởng tượng được đó là Nhiếp Nhiên lại có thể kiến trì cho tới tận bây giờ.Bởi vì đại bộ phận mọi người trong lớp đều tốt nghiệp từ trường quân đội, trong đó bao gồm Lý Kiêu và Phùng Anh Anh, mà ai cũng biết Nhiếp Nhiên chỉ tốt nghiệp từ trường cấp ba bình thường, không thể lực, không năng lực lại càng chẳng gan dạNhưng cô lại đứng đến tận lúc này, cho dù phần áo phía sau lưng đã ướt đẫm cũng chưa từng lung lay một cái, điều này làm cho những người còn lại không khỏi cắn răng kiên trì.Trong lúc nhất thời, không khí trở nên hơi giằng co.Lý Kiểu liếc nhìn Nhiếp Nhiên đứng cách đó không xa, người đứng thẳng, hai tay kề sát chỉ quần, đây là tiêu chuẩn đứng nghiêm, liên tục đúng như vậy suốt tám giờ mà người còn ung dung tự tại như thế.Đây..thật sự là Nhiếp Nhiên nhút nhát yếu đuối, động tí là khóc ư?

Lại qua hơn mười phút, có người không kiên trì được nữa, thẳng thắn nói: "Giáo quan, là em."

"Còn cả em nữa."

Phương Lượng đứng trước mắt hai người kia, lạnh lùng thốt lên: "Giỏi lắm!

Chỉ vì hai người các em mà cả lớp phải phơi mình dưới nắng nóng cả một ngày, hai người bọn em chạy 3km cho tôi, bây giờ, lập tức chấp hành!"

Hai người kia oán hận nhìn thoáng qua Nhiếp Nhiên vẫn đứng ở nơi đó như cũ, sau đó liền chấp nhận số phận thực hiện trừng phạt.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 7: Ra oai phủ đầu (1)


Sau khi trở lại phòng ngủ, toàn bộ đám người đều ngã ra giường, đầu ngón chân cũng chẳng muốn động, cả người vừa đau nhức vừa mệt mỏi.Ngược lại, Phùng Anh Anh vốn đã được đưa tới phòng Y tế bóp thuốc và được đưa về phòng nghỉ ngơi được một lúc, thấy bọn họ tới tận tám giờ mới về thì không khỏi tò mò hỏi: "Sao muộn thế này rồi các cậu mới về vậy?"

Trần Lạc nhìn về phía Nhiếp Nhiên ở cách đó không xa đang sắp xếp đồ chuẩn bị đi tắm, nói bằng giọng không nóng không lạnh: "Chẳng phải vì hôm nay có người lật lọng không muốn đứng ra, làm hại cả lớp chúng ta bị phạt đứng hay sao?"

Phùng Anh Anh cau mày, vừa định hỏi nghĩa là làm sao, thì thấy hai người cùng lớp vừa thở hổn hển vừa chạy vào phòng, trên mặt tràn ngập tức tối chất vấn: "Nhiếp Nhiên, lúc trước cậu đã nhận lời là nếu có việc gì thì cậu gánh, tại sao hôm nay lại không đứng ra hả?"

Nháy mắt mấy người trong phòng ngủ liền phụ hoạ theo: "Đúng thế, làm hại chúng tôi còn chẳng được ăn cơm tối nữa!"

"Đúng là hơi quá đáng!"

Nhưng Nhiếp Nhiên lại làm như không nghe thấy, vẫn đang cố tìm bàn chải đánh răng, khăn mặt và chậu rửa mặt của mình."

Cậu nói gì đi chứ hả!"

Có người phụ hoạ, hai người bị phạt chạy 3km càng kiêu ngạo hơn, "Bao nhiêu người chúng tôi ở đây mà cậu không thấy à, mù rồi sao?"

Nói xong, cô ta liền đưa tay ra đẩy Nhiếp Nhiên một cáiNhất thời, cốc đựng bàn chải đánh răng trên tay cô rơi luôn xuống nền nhà, phát ra một tiếng vang thật lớnNhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên, ném ra một ánh mắt sắc bén khiến hai người kia lạnh cả sống lưng.Cô đặt chậu rửa mặt xuống, đi tới gần bọn họ, cười lạnh hỏi: "Là tôi nói chuyện riêng trong hàng hại các cậu bị phạt đứng à?

Không phải!

Là tôi ra lệnh phạt các cậu à?

Không phải!

Là tôi hại các cậu không được ăn cơm chắc?

Cũng không phải!

Thế thì lạ thật, nếu đã không phải thì nhóm các cậu có tư cách gì chỉ trích một người đứng đến tận cuối cùng mà chưa từng ngã xuống nghỉ ngơi chứ hả?"

Giọng nói của cô mang theo khi thể ép người, tuy là đang cười nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy sự lạnh lẽo, làm cho hai người kia không nhịn được lùi về sau mấy bước."

Nhưng lúc trước cậu...rõ ràng đã nhận lời rồi mà?"

Cô cười một tiếng đầy trào phúng, "Nhận lời ư?

Một đám người các cậu đứng ở trước mặt tôi nói rằng sau này trong lớp có chuyện gì thì tôi cứ chủ động dũng cảm đứng ra đi, nếu không sẽ không tha cho tôiCậu nói đi, nếu cậu là tôi, cậu có nhận lời không hả?"

"Tôi..."

Hai người kia quay sang nhìn nhau."

Nói thật, tôi còn bắt đầu nghĩ, các cậu không phải là quân nhân mà là côn đồ."

Một nói này làm cho những người tốt nghiệp ở những trường cao cấp thấy hơi tức giận, nói bọn họ bắt tay nhau lấy đông bắt nạt ít thì cũng thôi đi, lại còn nói bọn họ côn đồ ư?

Cái loại từ ngữ chợ búa này sao có thể được sử dụng để nói về họ chứ!Quả nhiên, Phùng Anh Anh lập tức tập tễnh đi tới, tức giận nói: "Cậu nói gì hả?"

Nhiếp Nhiên liếc mắt nhìn Phùng Anh Anh: "Không hiểu tiếng người sao?"

"Tôi thấy cậu nghỉ ngơi mấy ngày trong phòng bệnh nên giờ không biết trời cao đất dày rồi gì đúng không?"

Phùng Anh Anh chỉ thẳng vào mũi cô mà mắng chửi.Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn ngón tay của cô ta gần như sắp chạm vào mũi mình, giọng không cao không thấp, "Phùng Anh Anh, tôi thấy là cậu vừa lành sẹo đã quên đau rồi đấy.

Chân vừa bị trẹo, giờ lại còn muốn nếm thử cảm giác gãy xương tay đúng không?"

Phùng Anh Anh bị sự điên cuồng và kiêu ngạo của cô làm cho tức giận, trong cơn giận dữ, nghĩ đến cái chân của mình cũng là do cô ban tặng, cô ta liền nổi trận lôi đình."

Cậu nói cái gì hả?"

Cô ta chỉ vào mũi Nhiếp Nhiên rồi vọt tớiLý Kiêu vẫn luôn bận sắp đồ rửa mặt nhìn thấy thế liền gọi to tên cô ta: "Phùng Anh Anh!"
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 8: Ra oai phủ đầu (2)


Đáng tiếc là Phùng Anh Anh còn chưa kịp hoàn hồn, cô ta đột nhiên cảm thấy tay mình bị bóp chặt lấy, ngay sau đó từ trên cánh tay truyền đến một tiếng vang "răng rắc" Lý Kiêu nhìn thấy thủ pháp bá đạo và mạnh mẽ của Nhiếp Nhiên thì không khỏi tròn mắt "A...!

Tay của tôi, tay của tôi!"

Một chân của Phùng Anh Anh vốn đã không trụ vững, mất đi khả năng giữ thăng bằng, hơn nữa trên tay còn truyền tới cơn đau kịch liệt làm cho cô ta lập tức ngã nhào xuống đất, ôm cánh tay lăn lộn Trần Lạc cao giọng chất vấn: "Cậu làm gì thế hả?"

Nhiếp Nhiên nhún vai, vô vị nói: "Dạy cho cậu ta một bài học thôi mà."

Mấy người cùng phòng nhìn thấy cô không kiêng nể gì như thế thì thấy tức giận nhiều hơn là sợ hãi"Nhiếp Nhiên, cậu thật quá đáng, lại dám đánh bạn cùng đội bị thương!"

"Tôi sẽ nói với giáo quan!"

"Đúng thế, quá đáng rồi đấy, chúng tôi sẽ đi báo ngay cho giáo quan!"

Nói xong, Trần Lạc liền dẫn đám người định đi ra ngoài cửaNhiếp Nhiên dựa vào giường của mình, không hề có vẻ hoang mang gì, khoanh tay trước ngực nhìn Phùng Anh Anh đã đau đến mức sắc mặt tái nhợt."

Đi đi, tôi cũng muốn xem xem, một bên là vặn cánh tay bạn bị thương so với ác vấn đầu bạn cùng đội vào nước trong lúc huấn luyện, khiến bạn cùng đội suýt chút nữa ngạt chết, chuyện nào nghiêm trọng hơn!"

Quả nhiên, cơ thể Phùng Anh Anh cứng đờ, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãiTrần Lạc là người biết rõ nội tình, vừa nghe Nhiếp Nhiên nói như vậy thì lửa giận trong người lập tức tắt ngúm.Đám người kia nhìn dáng vẻ thản nhiên tự đắc của Nhiếp Nhiên, lại nhìn vẻ mặt Phùng Anh Anh, trên cơ bản cũng đoán ra điều gì, nhất thời đứng sững ra không biết phải làm thế nào cho phảiLý Kiêu bước nhanh tới, nắn bóp xương tay của Phùng Anh Anh, có ý định giúp cô ta nắn lại, không ngờ lại thấy xương cốt bị xoắn vào với nhau theo một phương thức rất kỳ quái, không chỉ đơn giản là trật cánh tayCô ta cau mày, ngẩng đầu lên: "Khôi phục tay cậu ta về như cũ ngay!"

Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên coi như không nghe thấy, cứ đứng tựa vào đó thưởng thức thẻ tên gắn trên quần áo mình.Trần Lạc thấy cô kiêu ngạo như vậy thì không nhịn được nói với Lý Kiêu: "Hay là cứ gọi giáo quan tới giúp Anh Anh phục hồi lại như cũ đi."

"Xin lỗi đi!"

Phùng Anh Anh thấy Lý Kiêu nói vậy với mình thì mặt mũi nhăn nhó hỏi: "Cái gì?"

"Không muốn hỏng cánh tay này thì cậu xin lỗi đi!"

Phùng Anh Anh cứng cổ: "Tôi không xin lỗi!"

Ai ngờ Lý Kiêu lại thả tay cô ta ra, mặt không đổi sắc, đứng lên thản nhiên buông một câu: "Tùy cậu."

Sau đó, cô ta đi về phía giường của mình, không thèm quan tâm tới nữaPhùng Anh Anh giật mình nhìn theo bóng dáng Lý KiêuCô ta không ngờ Lý Kiêu lại bảo mình cúi đầu với Nhiếp NhiênNhưng bây giờ, đã mất đi chỗ dựa vững chắc nhất, cô ta vừa sợ lại vừa không muốn bị mất mặt nên vô cùng hoang mang."

Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi tắm đây."

Nhiếp Nhiên làm bộ cầm chậu rửa mặt định điPhùng Anh Anh cảm nhận được từng cơn đau đớn truyền tới từ cánh tay, lại nhìn Nhiếp Nhiên sắp rời đi, buồn bực thốt lên một câu: "Xin lỗi..."

Nhiếp Nhiên đang đi ra phía cửa dừng lại, mỉm cười nhìn xuống Phùng Anh Anh dưới đất, "Tôi không nghe rõ."

Phùng Anh Anh nhìn nụ cười đó của cô thì chỉ muốn xông lên tát cô một cái, nhưng cô ta vừa mới hơi động thì cơn đau đớn truyền tới từ cánh tay làm cô ta không đứng lên nổiCô ta thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ, "Rất, xin, lỗi!"

Nhiếp Nhiên thản nhiên đứng ở đó, nhìn đám người đang đứng xung quanh một vòng, chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy hình như không phải chỉ một mình cậu nợ tôi câu này đâu."

Hai người bị phạt chạy bị Nhiếp Nhiên nhìn tới thì cả người run rẩy, thủ pháp vừa rồi của cô, ngay cả Lý Kiêu cũng chẳng thể giải được, vì thể hai người bọn họ vội vàng nói, "Rất xin lỗi!"

"Rất xin lỗi!"

Những người khác cùng phòng ngủ thấy mấy người kia xin lỗi, vì để đề phòng vạn nhất, không quan tâm đúng sai thế nào cũng mở miệng nhận lỗiLúc này, Nhiếp Nhiên mới hài lòng nhoẻn miệng cười, cô lập tức chậm rãi đi về phía Phùng Anh Anh, túm lấy chỗ bị thương trên tay cô ta, "Nhớ kĩ lời của cậu hôm nay, nếu còn có lần sau, tôi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị gãy xương thật."

Vừa nói dứt lời, tay cô uốn éo một cái cực rõ ràng và lưu loát, Phùng Anh Anh lại hét lên như heo bị chọc tiết."

A!!!"
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 9: Hai người kỳ quái


Giải quyết xong những người kiêu ngạo, vênh váo trong lớp.

Nhiếp Nhiên liền đi tắm, sau đó lên giường ngủ luôn Người trong phòng đều hơi e dè cô, sợ chính mình cũng trở thành một Phùng Anh Anh thứ hai, nên ngay cả tiếng nói chuyện cũng nhỏ đi rất nhiều Tới thời gian tắt điện, ngoài ánh đèn pin thỉnh thoảng chớp loé bên ngoài cửa sổ thì toàn bộ doanh địa đều im ắng không có một âm thanh nàoMột đêm bình yên trôi quaBa giờ sáng, trời còn chưa sáng, Nhiếp Nhiên vốn dĩ đang ngủ say ở trên giường đột nhiên ngồi bật dậyBởi vì cô biết nếu muốn ở lại đại đội tân binh thì tháng sau phải vượt qua bài kiểm tra thể lục, cũng may cơ thể này mặc dù yếu nhưng không ốm đau, cố gắng huấn luyện tàn khốc một chút thì hẳn là không có vấn đề gì lớnThế nên, cô cần phải ra ngoài chạy bộ trước khi tới giờ dậyNhanh chóng thay quần áo và đi giày, sau khi gấp chăn và vệ sinh cá nhân một cách lưu loát, cô liền xuất phát hướng về phía sân thể dục của doanh trại huấn luyện.Tháng tám, ba giờ sáng, mặt trời còn chưa mọc, nhiệt độ trong không khí vẫn hơi lạnhCô khởi động làm nóng thân mình một cách đơn giản rồi bắt đầu chạy bền, nhưng mới chạy được nửa vòng ngắn ngủi thì đã thấy Lý Kiêu cũng xuất hiện trên sân thể dụcCô ta tới đây làm gì vậy?

Hai người nhìn nhau, tuy rằng cách nhau khá xa nhưng Nhiếp Nhiên có thể cảm thấy được đối phương hơi kinh ngạc và có phần giật mình ngẩn raNhưng rất nhanh, Lý Kiêu cũng đã bắt đầu tự khởi động làm nóng cơ thểCuối cùng, hai người cứ thế chạy cách nhau nửa vòng sân thể dục, coi như đối phương không hề tồn tại, nhìn về khu vực huấn luyện chỉ thấy hai bóng người đang chạy bền buổi sángNhiếp Nhiên biết rõ ràng cơ thể mình thế nào, thế nên sau khi chạy bền được 5km và chạy nhanh 1km thì kết thúc buổi chạy sáng của mìnhTrên đường trở về phòng ngủ, Nhiếp Nhiên nhìn thấy Lý Kiêu vẫn đang tiếp tục chạy, trên sân huấn luyện chỉ nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ của cô taNhiếp Nhiên cảm thán nói thầm trong lòng: Xem ra, để làm học sinh ưu tú cũng không phải dễ dàng gì.Liên tục nửa tháng, mỗi ngày hai người đều như hẹn sẵn với nhau, đúng ba giờ dậy, ba rưỡi khởi động cơ thể trên sân thể dục, tận lực chạy bền quanh sânChưa kể, chạy suốt nửa tháng qua làm Nhiếp Nhiên cảm nhận được rõ ràng rằng thể lực của mình đã khá hơn rất nhiều, hơi thở cũng đều đặn hơn nhiều.Chỉ tiêu sức bền và cơ năng thân thể đều từ từ thay đổi, nhưng cái duy nhất không thay đổi chính là hai người đều coi đối phương như là không khíThỉnh thoảng hai người chạy ngang qua nhau, nhưng cũng chưa từng nhìn đối phương lấy một cái"Reng reng reng reng..."

Tiếng kẻng kiểm tra vệ sinh đột nhiên vang lên lúc bốn giờ.Hai người đang chạy bộ bên ngoài nghe thấy tiếng chuông reo vang, sau đó toàn bộ đèn điện ở ký túc xá sáng bừng lênHai người nghĩ có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng chạy về phía phòng ngủ của mình, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng Phương Lượng vang lên từ trong phòng ngủ"Hai bạn Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên đâu rồi?"

Hai người nghe thấy tên mình, chân lại càng nhanh hơn vài bước."

Báo cáo!"

"Báo cáo!Hai giọng nói không hẹn mà cùng vang lên ở ngoài cửa, Phương Lượng quay đầu lại nhìn thấy hai người mặc áo ngụy trang, trên mặt đầm đìa mồ hôiAnh ta cau mày hỏi: "Tiếng kẻng kiểm tra vệ sinh buổi sáng vừa vang lên, hai người các em đi đâu vậy hả?"

"Chạy sáng."

"Chạy sáng."

Hai giọng nói ấy lại không hẹn mà cùng vang lên một lúcĐám nữ binh trong phòng ngủ liếc mắt nhìn những người xung quanh, tình huống gì đây?

Hạng nhất và hạng bét của lớp cùng nhau đi chạy sáng ư?

Lý Kiêu thân thiện như thế từ bao giờ vậy?

Không khí trong nháy mắt trở nên quỷ dịPhương Lượng chắp tay sau lưng đi tới, "Bốn giờ đi chạy sáng, các em cũng hào hứng thật đấy."

Ngay sau đó, anh ta quát lên với đám nữ binh trong phòng ngủ một cách giận dữ: "Trong vòng 10 phút, giải quyết xong toàn bộ việc vệ sinh cá nhân, nếu không thì cũng chăn bông luyện tập"Bị quát lên như vậy, mọi người lập tức dõng dạc đáp lại theo bản năng, "Vâng!"

Tiếp theo liền bước ra ngoàiNhìn đám người trong phòng ngủ vội vàng đi đánh răng rửa mặt, hai người Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu vốn đã rời giường từ lâu lại có vẻ nhàn nhãNhiếp Nhiên chỉ cảm thấy cái đầu dính đầy mồ hôi của mình thật sự quá hôi nên đi rửa mặt một chútCô đi tới cuối hành lang, nơi đó có hai bồn rửa mặt giống hệt nhau, chụm tay bưng nước vỗ lên mặt mình, cảm thấy tinh thần sáng láng hẳn."

Rốt cuộc cậu là ai?"

Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Lý KiêuNhiếp Nhiên vuốt nước trên mặt, ngẩng đầu, nhếch môi, "Ở cùng phòng với nhau suốt hơn một tháng trời, đến bây giờ còn chưa nhớ được tên tôi, quả nhiên học sinh ưu tú của lớp chúng ta rất kiêu ngạo."

"Cậu không phải cậu ta!"

Giọng điệu cô ta cực kỳ chắc chắnNhiếp Nhiên chống hai tay xuống bồn rửa mặt, nghiêng đầu hỏi: "Cậu có gì để chứng minh không hả?"

"Chỉ bằng thủ pháp đầy kinh nghiệm cậu vặn cổ tay Phùng Anh Anh mấy ngày trước, không giống một tân binh vừa mới tốt nghiệp trung học."

Nhiếp Nhiên cười, đứng thẳng lên, đối mặt với cô ta, nói: "Chẳng phải cậu đã nói sao, chơi thế nào cũng được mà?

Giờ tôi đang cố gắng áp dụng vào thực tiễn, không bằng hãy chờ mà nhìn xem thành quả của tôi đi."

Mắt Lý Kiêu hơi lạnh: "Hôm đó cậu giả vờ ư?"

Sao có thể chứ!

Hơi thở của một người giả vờ ngủ sẽ khác hẳn một người đang ngủ, ngày đó rõ ràng cô ta cảm thấy hơi thở của Nhiếp Nhiên ở trên giường rất yếu, sao có thể ở trong trạng thái tỉnh táo được chứ?Chẳng lẽ cảm giác của mình có vấn đề ư?

Không thể nào!

Những năm gần đây, cô ta được gia tộc huấn luyện lâu như thế, cảm giác vô cùng nhạy bén, sao có thể sai được chứ?

Lý Kiêu càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợLần sau nếu làm nhiệm vụ cũng khinh suất như vậy, nói không chừng giây tiếp theo đã bị kẻ địch bắn nát đầu rồi."

Cũng coi như nửa giả vờ đi, quả thực tôi bị bạn tốt của cậu làm cho nửa sống nửa chết, phỏng chừng cô ta mà cố thêm tí nữa, có khi tôi đã thật sự đi gặp Diêm Vương rồi ấy chứ."

Nhiếp Nhiên nhún vai, bước qua người cô ta định rời đi, lại bị Lý Kiêu túm lấy tay, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì, định trả thù Phùng Anh Anh sao?

Cậu làm thể thì sẽ càng làm cho sự tình càng ngày càng hỏng bét, thậm chí sẽ bị khai trừ đấy."

Ánh mắt Nhiếp Nhiên nhìn thẳng phía trước, cô không chớp mắt lấy một cái, trả lời: "Đừng có dùng cái đầu không ai bì nổi kia của cậu để nghiên cứu tôi, tôi và cậu không phải cùng một loại người đâu."

Sau đó, cô nhẹ nhàng hất văng cái tay đang ngăn mình lại kia, không quay đầu mà đi thẳng ra sân thể dục.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 10: Cảm giác bị nhắm làm mục tiêu không tốt lắm (1)


Sáng sớm sáu giờ, tất cả mọi người đã xếp thành hàng ngay ngắn trên sân thể dục"Hôm nay chúng ta sẽ huấn luyện hợp tác theo nhóm".

Phương Lượng đứng ở trên cùng, chỉ vào một đống cọc gỗ to, nói: "Hai người một cọc gỗ, đặt ở trên người, cùng lên cùng xuống, hiểu chưa?"

Đội ngũ nữ binh nhìn thấy cây cọc gỗ to đến mức phải hai người mới có thể khiêng được thì trong lòng hơi lo sợ"Liệu có bị đè chết không nhỉ?"

Một nữ binh không tự chủ được mà nhỏ giọng nói thầm một câu Kết quả bị Phương Lượng thính tai nghe thấy, anh ta quát lên một tiếng, "Có phải lại muốn đứng phạt đúng không?"

Trên sân huấn luyện lập tức im phăng phắc, mọi người đều ngậm chặt miệngSau khi Phương Lượng nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của các cô gái thì trong lòng mới hơi cảm thấy có thành tựu: "Bây giờ tự phân thành chia hai người một nhóm."

Đám nữ binh tự phân hai người một nhóm dựa theo yêu cầu, Nhiếp Nhiên vì chuyện xảy ra lúc trước làm mọi người không khỏi sợ hãi, mà Lý Kiêu lại là cao không thể với tới, vì thế hai người liền trở thành hai kẻ lạc bầy.Nhiếp Nhiên nhìn Lý Kiêu, cuối cùng nhấc tay hộ báo cáo: "Giáo quan, không có người, em xin hoàn thành một mình."

Cô chẳng thèm cùng chung nhóm với Lý Kiêu quá mức kiêu căng kiaNhưng ai ngờ Phương Lượng còn chưa kịp nói gì, Lý Kiêu lạnh lùng đứng ở chỗ rất xa đã đi tới, "Tôi và cậu."

Sau khi Phùng Anh Anh nghe thấy thế liền lập tức chặn lại: "Đừng, Lý Kiêu, cậu đừng tới gần cậu ta!"

Lý Kiêu xoay người lại, hỏi một câu: "Vậy cậu qua chắc?"

"Tôi..."

Phùng Anh Anh từng bị rơi vào bẫy của Nhiếp Nhiên, cũng từng bị cô cho ăn đòn, làm sao dám chung tổ với Nhiếp Nhiên chứ?

Ngay lúc cô ta còn đang cực kỳ chần chừ, giáo quan đã lập tức lên tiếng ra lệnh: "Mọi người nằm xuống!"

Nháy mắt, mọi người ôm cọc gỗ nằm xuống đất, ngay cả Lý Kiêu cũng ôm một đầu cọc gỗ nằm xuống, chỉ còn lại mỗi mình Nhiếp Nhiên đứng đóBị ánh mắt sắc bén của giáo quan đảo qua, Nhiếp Nhiên rơi vào đường cùng nên đành phải ôm đầu cọc gỗ còn lại, nằm cùng một chỗ với Lý Kiêu"Tôi không chắc có thể hợp tác thành công với cậu, cẩn thận lúc đó bị tôi liên lụy."

Nhiếp Nhiên nói một câu không nặng không nhẹ, nhưng không ngờ Lý Kiêu lại học theo Nhiếp Nhiên, ném trả lại cho cô lời mà cô từng nói"Không phải cậu muốn cố gắng chứng minh bằng thực tiễn sao, tôi đang kính cẩn chờ mong đây?"

"..."

Nhiếp Nhiên cứng họng, chỉ biết hừ mũi hai tiếng.Giáo quan từ trên cao nhìn xuống bọn họ, nói: "Tôi đếm một, các em đứng lên, hai nằm xuống, đã rõ chưa?"

"Rõ!"

"Một!"

"Hai!"

Lần huấn luyện này của giáo quan nhằm vào việc hợp tác, cho nên nếu không đồng thời nằm xuống, lực không đều nhau thì người ở đầu bên kia sẽ bị đè ngã ngay lập tức.Khẩu lệnh còn chưa đọc được mấy lần thì đã nghe thấy trên mặt đất có tiếng kêu rên"Ôi!"

"Cậu nằm nhanh quá làm tôi bị đè vào rồi!"

"Cậu mau đứng lên đi, một mình tôi không khiêng được."

"Chịu rồi chịu rồi, tôi không đứng dậy nổi, quá nặng!"

Người trong lớp làm chưa tới hai mươi lần thì cả một đám người đã không đứng dậy nổi"Nhanh lên cho tôi, không được lười biếng!

Ai không bắt kịp nhịp đếm, đến lúc đó thiếu một phạt mười!"

Phương Lượng tức giận quát lên một tiếng làm cho cả đám người run lên, lập tức bò dậy từ mặt đất Trái lại, tổ của Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu, hai người nâng lên hạ xuống cực kỳ nhịp nhàng theo nhịp đếm, tốc độ thống nhất, vô cùng ăn ýSau khi đứng lên nằm xuống năm mươi cái, toàn thể nữ binh đều ngã xuống, thậm chí còn chẳng có sức đâu mà đẩy cọc gỗ đang đè trên người ra"Trời ạ, huấn luyện này còn mệt hơn chạy 3km nhiều, lưng tôi sắp gãy tới nơi rồi!"

"Tôi cũng thế."
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 11: Cảm giác bị nhắm làm mục tiêu không tốt lắm (2)


Đám người ngã khuỵu trên đất, vừa thở hổn hển vừa nói:

"Lần huấn luyện này, ngoài tổ của Lý Kiêu hoàn thành định mức có thể nghỉ ngơi, các nhóm khác tiếp tục làm."

Lời của Phương Lượng khiến cho mọi người đều kinh ngạcLý Kiêu có thể hoàn thành định mức, bọn họ chẳng có gì phải ngạc nhiên cảNhưng sao Nhiếp Nhiên có thể chứ!Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu tìm một chỗ râm mát để nghỉ ngơi trước ánh mắt ghen tị hoặc hâm mộ của cả lớpLý Kiêu ngồi uống nước bên cạnh cô, nói: "Cố gắng chứng minh bằng thực tế mấy ngày nay của cậu có hiệu quả rõ rệt ấy chứ."

"Cậu nói đùa nhạt nhẽo thật đấy."

Nhiếp Nhiên thở hổn hển mấy hơi, sau đó hơi liếc mắt nhìn sang cô ta: "Mà này, ở đây nhiều chỗ thế, cậu sang chỗ khác ngồi đi, ngồi bên cạnh tôi, tôi sợ bị đám người kia đánh lắm đấy."

Lý Kiêu quay sang nhìn cô, "Cậu nói đùa cũng chẳng thú vị gì cả, giờ có khi cả lớp này sợ bị cậu đánh nhất ấy chứ."

Hai người qua lại mấy câu thì đợt huấn luyện đã qua một vòngĐám người kia sau khi làm xong một trăm lần ôm cọc gỗ đứng lên nằm xuống thì đã mệt đến mức hai chân run lẩy bẩy, đi tới tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi"Sớm biết thế này tôi đã chung tổ với Lý Kiêu, lại để cho Nhiếp Nhiên được lời rồi."

Mấy người trong đám không phục liền nhỏ giọng than thở với nhauMột người khác cũng phụ họa theo, "Còn chẳng phải sao, Nhiếp Nhiên đúng là gặp phải vận dẫm trúng phân chó."

"Suỵt!

Nói bé mồm thôi, cậu ta đang nhìn về phía chúng ta đấy."

Nhiếp Nhiên thoáng nhìn về phía mấy người kia làm cho đám người cúi gằm mặt cố tỏ ra mình không tồn tại.Một đám chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!

Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười châm chọcMấy ngày tiếp theo đó, hạng mục huấn luyện gần như đều là hợp tác theo tổ đội, cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, lần nào Lý Kiêu cũng có cách để còn thừa lại chính mình, sau đó sẽ cực kỳ "trùng hợp" mà ghép chung tổ với Nhiếp NhiênNhiều lần như thế, Nhiếp Nhiên nhận ra, rõ ràng Lý Kiêu cố ý làm vậy!

Cô ta đang nhắm vào cô!Nhiếp Nhiên không ngu, vì muốn đá bay Lý Kiêu đi nên cô bắt đầu lần nào cũng không hoàn thành đúng định mức huấn luyện, thậm chí có đôi khi còn làm liên lụy tới Lý Kiêu bị phạt chạy hoặc phạt luyện tập với mình,Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể chấp nhận nổi chuyện này, nhưng Lý Kiêu vẫn nhịn.Cho dù là chạy cùng hay tập luyện cùng, cô ta cũng chẳng hề có nửa lời oán trách, kiên trì tới cuối cùng thì thôi.Nếu là đàn ông, Nhiếp Nhiên cảm thấy chắc cô đã bị làm cho cảm động tới phát khóc rồi ấy chứSau khi nhẫn nhịn tới bốn, năm ngày, cuối cùng Nhiếp Nhiên không nhịn được mà lên tiếng: "Rốt cuộc cậu đang làm gì thế hả?"

Cô nhìn Lý Kiêu đang giúp cô ấn hai chân để gập bụng, vô lực hỏiLý Kiêu đáp lại đầy đứng đắn và nghiêm túc: "Đang đè chân giúp cậu chứ làm gì."

Nhiếp Nhiên nằm xuống đất, cười nhạo: "Có thể được một học sinh ưu tú giúp mình ấn chân để gập bụng, tôi thật có phúc đấy!

Hai chúng ta nói thẳng ra đi, rốt cuộc cậu muốn gì?

Ngày nào cũng cùng tôi đày đọa thân mình như thế, cậu không cảm thấy ức à?"

Lý Kiều còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, đáp: "Tôi sợ cậu làm tổn thương tới bạn trong lớp."

Một câu trả lời thật thông minh!Nếu không phải lần trước ở phòng Y tế, cô nghe thấy Lý Kiêu tát Phùng Anh Anh một cái ngay tại chỗ, và cả dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng của cô ta thì có khi Nhiếp Nhiên đã like điên đảo cho cô ta rồi ấy chứCô nhịn chuyện cô ta tùy tiện bịa ra lý do, Nhiếp Nhiên lại nói lời cam đoan: "Chỉ cần bọn họ không động tới tôi, tôi cũng sẽ không động tới bọn họThế nên, xin cậu hãy mau đi đi, đừng có suốt ngày nhắm vào tôi nữa!"

Lý Kiêu chậm rãi buông lỏng tay, ngẩng đầu lên đáp với vẻ kiên định hiếm thấy, "Cậu nói đúng rồi, tôi đã nhắm trúng cậu."

Trực giác của Lý Kiêu mách bảo rằng Nhiếp Nhiên trước mắt chắc chắn không phải người trước kia nữa".."

Nhiếp Nhiên mấp máy môi, không nói lên lời Bị một cô gái nhắm trúng, còn thông báo theo kiểu vừa bá đạo vừa lạnh lùng thế này, cô cảm thấy rất không thoải mái"Tha cho tôi đi, có được không hả?"

"Vậy cậu hãy nói cho tôi biết, cậu là ai, cậu muốn làm gì?"

Nhìn dáng vẻ Lý Kiêu như thể "nếu cậu không nói cho tôi biết thì tôi vẫn cứ nhắm vào cậu", Nhiếp Nhiên cảm thấy rất đau đầu, cô nằm ra đất, "Lần đầu tiên tôi phát hiện lòng hiếu kỳ của cậu lại lớn như thế đấy."

"Trả lời tôi!"

Nhiếp Nhiên nhìn cô, đột nhiên nhíu mày cười, "Được thôi, nếu cậu thắng tôi trong kỳ sát hạch thể năng, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Lý Kiêu khẽ cau mày, thành tích của Nhiếp Nhiên luôn đứng cuối cùng trong lớp, cho dù dựa vào việc chạy bộ rèn luyện hàng ngày cùng mình trong suốt một tháng ngắn ngủi này thì cũng không thể nào thắng nổi mình đượcNhiếp Nhiên, có phải quá không biết trời cao đất rộng rồi không!"

Quyết định như thế đi!"
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 12: Cuộc thi thể năng có âm mưu (1)


Thời tiết cuối tháng tám vẫn nóng như đổ lửaCuộc sát hạch thể năng một tháng một lần cũng đã đến, mọi người bị dẫn ra sau núi xếp thành hai hàng"Sát hạch thể năng là hạng mục được tổ chức vào mỗi cuối tháng, để khích lệ ý chí chiến đấu của các em!

Nhưng lần sát hạch này của chúng ta còn là để đào thải một vài học viên không hợp tư cách!"

Đào thải ư?Tân binh trải qua ba tháng huấn luyện, hai tháng đầu đều không có quy chế đào thải, sao đến tháng cuối cùng lại xuất hiện quy chế đào thải chứ?Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Phương Lượng lại tiếp tục nói: "Nội dung sát hạch ngày hôm nay là mang vật nặng chạy bộ 6km, người nào về cuối cùng sẽ bị đào thải, nghe rõ chưa?"

"Rõ!"

Âm thanh đều nhịp vang lên

Phương Lượng gật đầu hài lòng, khóe môi cong lên thành một nụ cười

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều chạy nhanh về phía trước.Bởi vì có chế độ đào thải nên những người này cực kỳ máu lửa, Nhiếp Nhiên thấy có mấy người đã vọt lên trước mình.Nhưng rất nhanh, bao cát buộc trên chân bắt đầu phát huy tác dụng, đôi chân nặng trịch làm cho tốc độ của bọn họ bắt đầu chậm dần lạiThậm chí, còn chưa tới giữa sườn núi, bọn họ đã cảm thấy không thể nhấc chân nổi nữa rồi, trong lòng bắt đầu trở nên nôn nóng, lỡ như bị đào thải thì làm sao đây?

Nhưng khi bọn họ nhìn xuống phía sau, lại lập tức yên tâmBởi vì Nhiếp Nhiên đang chậm chạp chạy ở tít sau cùng, cô chạy bộ với tốc độ không vội vàng, không nóng nảy, còn người ở vị trí thứ hai từ dưới lên là Phùng Anh Anh đang bị thương ở chânGiữa rừng cây xanh um, chỉ nghe thấy tiếng chim chóc hót líu loPhùng Anh Anh cố ý chạy chậm lại, sóng vai cùng Nhiếp Nhiên chạy lên trênQua không bao lâu, cô ta không còn nhìn thấy bóng dáng của đám người phía trước, lúc này mới âm thầm dần nhích tới gần Nhiếp NhiênĐột nhiên, người Phùng Anh Anh khẽ nghiêng đi, giống như là sẽ ngã thẳng vào Nhiếp NhiênNhưng tay lại nhờ thân thể che giấu, thò ra định đẩy mạnh Nhiếp Nhiên một cáiAi ngờ, lúc này Nhiếp Nhiên lại tăng tốc chạy về phía trướcPhùng Anh Anh đẩy hụt vô cùng kinh ngạc, nhưng bởi vì dùng lực quá mạnh nên chính bản thân cô ta không thể giữ thăng bằng được, chỉ nghe thấy một tiếng hét "A...", bọt nước bắn tung lên"Trò mèo."

Nhiếp Nhiên nhìn Phùng Anh Anh rơi xuống suối, hơi cười trào phúngThực ra, lúc Phùng Anh Anh nhích tới gần thì Nhiếp Nhiên đã phát hiện ra rồi, nhưng cô cũng chẳng vạch trần, muốn xem chiêu sau của cô ta là gì.Cái trò mèo như thế mà cũng dám dùng, IQ thực sự làm cho người ta sốt ruột, phí công cô cố ý chạy cuối cùng chờ cô ta ra chiêu, đúng là lãng phí thời gianNghĩ đến đây, Nhiếp Nhiên liền đẩy nhanh tốc độ chạy lên sườn núi.Những người đã chạy đến lưng chừng núi đang cảm thấy may mắn vì chắc chắn Nhiếp Nhiên sẽ là người về đích cuối cùng, đột nhiên thấy có người vợt lên trước mặt, cẩn thận quan sát, không ngờ lại là Nhiếp Nhiên.Dáng người mạnh mẽ như bay khiến cho đám người trong lớp lập tức cảm thấy hoa cả mắtChuyện..chuyện..chuyện này làm sao có thể chứ?

Đã chạy lâu như thế, sao còn có thể chạy với tốc độ nhanh như vậy được!

Mà Lý Kiêu vốn dĩ chạy ở đầu tiên mãi không thấy Nhiếp Nhiên đâu thì còn cảm thấy hình như mình đã nhận định sai lầm rồi.Có lẽ Nhiếp Nhiên vẫn chỉ là Nhiếp Nhiên kia mà thôi, cho dù mấy ngày nay cô ta gần như đổi thành một người khác, nhưng tới thời điểm này thì lại trở về nguyên hìnhLý Kiêu nhìn đỉnh núi, hai tròng mắt u ám, đang định tiến lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa, tiếng chân nhẹ và nhanh, căn bản không giống tiếng của người thường khi chạy bộ.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 13: Cuộc thi thể năng có âm mưu (2)


Cô hơi quay đầu nhìn lại, lập tức nhận ra Nhiếp Nhiên mang theo nụ cười chạy nhanh tới.Làm sao có thể chứ!

Đồng tử Lý Kiêu co chặt, chỉ một thoáng chững lại thôi mà bóng người kia đã tới ngay sát mình"Còn nhìn nữa thì sẽ không giữ được hàng đầu đâu."

Nhiếp Nhiên thừa dịp chạy ngang với Lý Kiêu, mỉm cười nói một câuLý Kiêu lấy lại tinh thần, cũng chẳng tỏ ra sợ hãi, "Vậy cứ thử xem."

Hai người bám sát nhau không rời trong rừng, vốn dĩ phải hoàn thành mang vật nặng chạy trong vòng mười hai phút, nhưng hai người bọn họ chạy quá nhanh nên chỉ trong tám phút đã gần hoàn thànhCòn không đến sáu trăm mét, Nhiếp Nhiên đã nhìn thấy Phương Lượng đứng ở vạch đích, trong tay cầm đồng hồ bấm thời gianCô quay đầu nhìn về phía Lý Kiêu, cười đắc ý: "Chút nữa chúng ta gặp lại sau nhé!"

Nói xong, tốc độ của cô đột nhiên tăng gấp đôi, nháy mắt đã không còn thấy bóng dángLý Kiêu không tự chủ được nhíu mày, tốc độ dưới chân cũng lập tức đẩy nhanh hơn, nhưng cuối cùng vẫn bị Nhiếp Nhiên lấy được hàng đầu nhờ hơn kém một giâyKhi Phương Lượng nhìn thấy thành tích này thì cũng ngây người ra, anh ta không ngờ người gần như chắc chắn bị đào thải lại có thể thay thế Lý Kiêu giành được hạng nhấtChuyện này quả thực là không thể ngờ nổi!

Nhiếp Nhiên thở hổn hển, cười nói với Lý Kiêu: "Xin lỗi nhé, tôi phá vỡ bảng thành tích liên tục hạng nhất của cậu mất rồi."

"Hy vọng đến cuộc sát hạch ngày mai, cậu vẫn có thể tiếp tục kiên trì."

Lý Kiêu đứng ở bên cạnh uống nước, đáp một câu, vẻ mặt không hề thay đổiLại qua hai, ba phút, các đội viên ở phía sau lục đục chạy về đíchĐến tận khi qua hai mươi phút, danh sách trong tay Phương Lượng chỉ còn thiếu mỗi thành tích của Phùng Anh Anh"Phùng Anh Anh đâu?

Vì sao đến giờ mà Phùng Anh Anh còn chưa lên đây?"

Anh ta còn chưa nói dứt lời thì chợt nghe thấy một tiếng bước chân từ xa truyền tớiPhùng Anh Anh đang cố gắng chạy tới, quan trọng nhất là cả người ướt dầm dề, cực kỳ nhếch nhácĐiều này làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợPhương Lượng cau mày hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"

Phùng Anh Anh tức tối, phẫn nộ chỉ vào Nhiếp Nhiên, nói: "Giáo quan, lúc em đang chạy thì bị Nhiếp Nhiên đẩy xuống nước ạ!"

Nhất thời khiến cả đám ồ lên"Nhiếp Nhiên, đã có chuyện gì?"

Nhiếp Nhiên nhún vai trả lời: "Giáo quan, em cũng không biết chuyện này là thế nào ạ!"

"Nhiếp Nhiên, cậu đừng có giả bộ nữa, ai chẳng biết cậu là người xếp thứ nhất từ dưới lên, lần này có thể bị đào thải, cậu thấy chân tôi bị thương nên mới đây tôi xuống nước, như thể cậu sẽ không phải là người xếp cuối cùng nữa!

Nhưng mà tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có đẩy tôi xuống nước thì cậu cũng chỉ là người về thứ hai từ dưới lên, còn là thứ hai từ dưới lên đầy dối trá nữa!"

Phùng Anh Anh tức giận nóiNhiếp Nhiên cũng chẳng phản bác lại mà nhìn về phía Phương Lượng, "Giáo quan, em có nhất định phải đẩy cậu ấy xuống nước để tranh cái vị trí thứ hai từ dưới lên không ạ?"

Đúng thế, giờ cô đã đứng hàng đầu tiên, thậm chí ngay cả Lý Kiều còn không sánh bằng, căn bản chẳng cần phải đẩy Phùng Anh Anh xuống nước vì cuộc thi nàyVẻ mặt Phương Lượng rất nghiêm túc: "Phùng Anh Anh, nếu em về cuối cùng chỉ vì bị đau chân thì có thể xin thi lại, nhưng em lại vu cáo hãm hại bạn học Nhiếp Nhiên, đây là vấn đề trung thực và chữ tín, phải bị phạt kỷ luật!"

"Em không hề, em không hề vu cáo hãm hại cậu ta!"

Trần Lạc đi tới, kéo quần áo cô ta: "Anh Anh, cậu đừng nói nữa."

"Vì sao?

Tôi phải nói!

Chẳng lẽ cậu không tin tôi?"

Vẻ mặt Phùng Anh Anh đầy ấm ức và tức tốiGiờ cô ta đã mang cái vẻ người ngợm như quỷ thế này rồi, tại sao ngay cả bạn tốt của cô ta cũng không nói giúp cô ta chứ?

Trần Lạc

thấy cô ta như thế liền ghé sát tai cô ta, nhỏ giọng giải thích: "Lần này, Nhiếp Nhiên đứng hạng nhất trong sát hạch thể năng, Lý Kiêu còn kém cậu ta một giây, chỉ đứng thứ hai."

"Cái gì?"

Sau khi Phùng Anh Anh nghe thấy thế, suýt chút nữa đã nhảy dựng lênKhông thể nào, sao có thể chứ!

Nhiếp Nhiên mới chạy được vài bước đã thở dốc kia sao có thể vượt qua được cả Lý Kiêu chứ?

"Sao có thể Có phải mắt giáo quan mù rồi không?"

Cô ta hỏi một câu không có não xong, đột nhiên cảm thấy lưng mình lạnh buốtPhương Lượng nói: "Phùng Anh Anh về cuối cùng, đào thải!"

Cô ta thậm chí còn chưa kịp giải thích biện bạch gì mà đã bị đào thải luôn rồi.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 14: Đêm khuya theo dõi tìm kẻ đứng sau lưng (1)


Ban đêm, trời tối đen như mựcTrải qua một ngày sát hạch thể năng, sau khi đèn tắt, mọi người đều mệt lả, lăn ra ngủ từ rất sớm để ngày mai lại tiếp tục sát hạch, trong phòng ngủ tĩnh lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng ai đó trở mìnhĐột nhiên, trong bóng tối, một bóng người lén lút rời giường, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ Khi cửa vừa khép lại, Nhiếp Nhiên vốn dĩ vẫn đang nằm ngủ trên giường liền lập tức mở bừng mắt ra.Cô nhìn cánh cửa kia, khóe môi lạnh lùng nhếch lênRốt cuộc cũng không nhịn được rồiNhiếp Nhiên lập tức ngồi dậy, xuống giường, bám theo ra ngoàiToàn bộ doanh trại đều im ắng không một tiếng độngNhiếp Nhiên đi theo sau lưng người kia, vòng qua vòng lại mấy lần, bóng người kia liền dừng lại ở một góc tối, không di chuyển nữa.Để đề phòng bị phát hiện nên cố nép người vào trong một gócRất nhanh, ở góc đó có tiếng nói khe khẽ vang lên."

Lần đó rõ ràng là tôi đã giết chết cô ta rồi, nhưng không hiểu sao lại sống lại!

Nhưng cứ có cảm giác như thay đổi thành một người khác ấy, còn suýt chút nữa vặn gãy cả tay của tôi, hoàn toàn không giống một đứa mới tốt nghiệp cấp ba, bà nói liệu có phải là do trước giờ cô ta luôn giả vờ không?"

Quả nhiên, Phùng Anh Anh thật sự muốn giết cô, trực giác của cô hoàn toàn chính xácCô liên tục đợi tới khuya như vậy, quả nhiên đáng giáNhiếp Nhiên tránh trong một góc tối, nghe rõ từng chữ một."

Thật mà, tôi lấy nhân cách ra bảo đảm đấy, cô ta hoàn toàn khác với trước kiaHôm nay tôi đã định thừa dịp sát hạch thể năng, đẩy cô ta xuống nước, vừa có thể làm cô ta bị đào thải, vừa có thể làm cô ta bị thương, ai ngờ cô ta lại tránh được, không chỉ làm tôi bị rơi xuống nước, mà hại tôi bị đào thải ở vòng đầu tiênQuan trọng nhất là, lần chạy mang vật nặng này, cô ta đã đứng hạng nhất!"

Đang nghe, đột nhiên tại Nhiếp Nhiên hơi động, quay phắt đầu lại quát khẽ một tiếng: "Ai!"

Cô híp mắt nhìn về một chỗ tối khác, khí thể quanh thân cũng trở nên cực kỳ nghiêm nghị.Từng giây một trôi quaĐúng lúc Nhiếp Nhiên chậm rãi đưa tay sờ tới bên hông thì có một bóng đen bước ra khỏi chỗ ẩn nấp."

Cậu theo dõi tôi?"

Cô nhìn Lý Kiêu đứng cách mình chưa tới một thước, kề sát ngay bên cạnh hồng cô, sát khí dần xuất hiện trong mắt."

Tôi đã nói rồi, tôi sẽ theo sát cậu."

Một câu này của Lý Kiêu khiến hơi thở giết chóc trên người Nhiếp Nhiên càng thêm nồng đậm."

Vậy nên cậu tới để giúp Phùng Anh Anh?"

Cô thì thào, con dao găm giắt bên hông đã nhích ra khỏi vỏ, hắt ra ánh sáng lạnh lẽo.Cô vận sức chờ phát động, chỉ chờ Lý Kiêu gật đầu.Nhưng mà không ngờ Lý Kiêu lại nói: "Không phải."

"Không phải?"

Thấy Nhiếp Nhiên vẫn giữ thái độ hoài nghi, Lý Kiêu lại nói: "Tôi không nhất thiết phải lừa dối cậu làm gì, tôi cũng vừa mới biết là cậu ta muốn giết cậu."

Quả thực Lý Kiêu là người cực kỳ cao ngạo, lạnh lùng, cũng cực kỳ khinh bỉ chuyện lừa dối người khácNhiếp Nhiên nhìn chằm chằm cô ta một hồi lâu, cuối cùng vẫn giắt dao găm vào lại bên hông, cơ thể cũng dần thả lỏng hơn"Nhưng, tại sao cậu ta lại muốn giết cậu chứ?"

Lý Kiêu cảm nhận được một cách rõ ràng sự nguy hiểm tăng vọt trên người Nhiếp Nhiên đã rút đi, lúc này mới hỏi, "Bởi vì cậu ta biết cậu là ai nên mới muốn giết người diệt khẩu ư?"

"Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú."

Nhiếp Nhiên nhỏ giọng đáp một câu, sau đó tiếp tục dựng tai lên nghe"Phu nhân, bà bảo tôi nên làm gì bây giờ?

Tôi đã bị giáo quan đào thải rồi, tiếp đây không thể nào làm việc cho bà nữa đâu."

Tiếng nói khe khẽ đẩy nôn nóng của Phùng Anh Anh truyền đến, "Bà xem có cách nào giúp tôi để tôi tiếp tục được ở lại trong đội ngũ hay không?"
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 15: Đêm khuya theo dõi tìm kẻ đứng sau lưng (2)


Sau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy hai tiếng "phu nhân" liền xoay người quay trở về.Cô nghĩ là cô đã biết kẻ đứng sau lưng hại cô là ai rồi"Cậu đi đâu vậy?"

Lý Kiêu thấy Nhiếp Nhiên không tìm Phùng Anh Anh tính sổ mà quay đầu rời đi thì cảm thấy hơi kinh ngạc."

Về đi ngủ thôi, không về, chờ lát nữa lỡ như giáo quan phát hiện ra thì sẽ không hay lắm đâu."

Khi Nhiếp Nhiên nói tới lời cuối cùng, Lý Kiêu nhìn thấy trên mặt cô xuất hiện một nụ cười thấm sâu và xấu xa thì gần như cũng cảm nhận được "vận đen" của Phùng Anh Anh đã tới rồi.Không qua bao lâu, trong toàn bộ doanh trại vang lên tiếng chuông cảnh báo "Reng reng reng..."

Toàn bộ hệ thống cảnh báo trong quân doanh được bật lên, đèn đỏ cảnh báo ở các mái nhà và các con đường đều phát ra âm thanh rất lớn khiến cho toàn bộ nhân viên ở trong các tòa nhà đều lập tức hành động"Cậu nhất định phải chơi lớn như thế sao?"

Lý Kiêu nghe thấy âm thanh cảnh báo thì không khỏi nhìn về phía đầu sỏ gây tội trước mắt.Nhiếp Nhiên thổi con dao găm sắc bén trong tay mình, lại nhìn về phía dây điện vừa bị cắt đứt"Không chơi lớn như thế thì cái mạng nhỏ này của tôi khó mà giữ nổi, vì giữ mạng nên tôi đành phải để cậu ta chịu ấm ức, vào phòng tối doanh trại ở mấy ngày thôi."

Sau đó, hai bóng người lặng lẽ rời khỏi nơi thị phi, nhân lúc hỗn loạn, lập tức trở về phòng ngủ"Báo cáo, chúng tôi phát hiện có người đi lại trên sân thể dục!"

Sau khi chuông báo động vang lên, lính tuần tra lập tức chạy tới hiện trường, phát hiện Phùng Anh Anh đang đờ đẫn tại chỗ vì bị tiếng chuông báo động làm cho sợ hãiPhương Lượng đang ở trong phòng An ninh, sau khi nghe lính tuần tra báo qua bộ đàm liền ra chỉ thị: "Lập tức bắt người!"

"Rõ!".Ngay sau đó liền nghe thấy đầu bên kia có tiếng con gái hét lên chói tai"Các anh định làm gì hả?

Mau thả tôi ra!"

Phùng Anh Anh không thể ngờ được, mình chỉ ra đây gọi điện thoại thôi mà đột nhiên chuông báo động khắp nơi đều kêu lên, dọa cho cô ta sợ tới mất mật thì cũng thôi đi, giờ còn bị một đám lính vây lấy."

Các anh có nghe thấy gì không hả, mau buông tay!"

Nhưng cho dù cô ta có giãy giụa thế nào cũng chẳng ăn thua, cuối cùng vẫn bị đưa tới phòng An ninh.Phương Lượng vừa nhìn thấy cô ta thì lập tức nhíu mày, "Phùng Anh Anh, đêm hôm khuya khoắt, em tới sân thể dục làm gì?"

"Giáo quan, em..em..."

Không được, cô ta không thể nói ra chuyện gọi điện thoại đượcPhùng Anh Anh muốn che giấu chuyện gọi điện thoại cho người khác nên không do dự bịa ra một lý do: "Em đi dạo mát."

"Phùng Anh Anh!"

Phương Lượng tức giận quát lên, sắc mặt nghiêm nghị lạnh như băng, "Em tưởng tôi là đồ ngốc à?

Em lén lút đi lại trong doanh trại, còn khởi động hệ thống báo động, em có biết, với hành vi này của em, tôi có quyền nghi ngờ em là phần tử bất hợp pháp, thậm chí có thể kéo em ra bắn chết ngay lập tức không hả?"

"Không, đừng mà, em không phải phân tử bất hợp pháp gì cả..."

Phùng Anh Anh bị câu nói cuối cùng kia dọa cho ngu người."

Nói ngay, rốt cuộc em ra sân thể dục làm gì?"

"Em..em..."

Phương Lượng thấy cô ta chần chừ không chịu khai ra, lạnh lùng nói tiếp: "Được lắm, em không chịu nói cũng không sao, tôi có cách khiến em phải nói!"

Anh ta ra lệnh cho hai binh lính mang súng ở phía sau: "Nhất riêng em ấy vào một phòng, thẩm vấn cho kĩ, hỏi cho đến khi nào em ấy chịu khai ra mới thôi!"

"Không..em vô tội..em vô tội mà giáo quan!"

Trong hành lang chỉ có tiếng gào của Phùng Anh Anh, cuối cùng dần đi xa."

Báo cáo, chúng tôi tìm thấy một chiếc điện thoại di động ở trong một bụi cỏ trên sân thể dục."

Phương Lượng nhìn chiếc điện thoại di động mà cảnh viện tuần tra đưa ra, nhíu mày.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 16: Nhiệm vụ bất ngờ (1)


Tuy rằng nửa đêm hôm qua chuông báo động kêu vang nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc sát hạch vào sáng hôm sau.Bởi vì không còn Phùng Anh Anh gây vướng tay vướng chân nên Nhiếp Nhiên toàn lực thể hiện trong các sát hạch thể năng tiếp theo, hoàn toàn không còn dáng vẻ chậm rãi ung dung như ngày đâu tiên mang vật nặng chạy bộ nữaNgay cả Lý Kiêu cũng phải nhìn Nhiếp Nhiên bằng con mắt khácCô thật sự không ngờ được rằng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi chạy bộ buổi sáng với mình mà Nhiếp Nhiên lại tạo ra hiệu quả khác biệt lớn đến như vậy."

Cậu nói xem có phải Nhiếp Nhiên bị điên rồi không?

Tinh thần thất thường nên mới biến thành như vậy?"

"Tôi cũng đang vô cùng nghi ngờ đây, cứ cảm thấy từ sau khi bị đuối nước, cậu ta đã không còn như trước nữa!

Không ngờ lại còn vượt qua cả Lý Kiêu."

"Thật sự là không thể tưởng tượng nổi!"

Sau khi mọi người nghe được sĩ quan huấn luyện tuyên bố người đứng hạng nhất đợt sát hạch thể năng lần này là Nhiếp Nhiên thì ai nấy đều nhỏ giọng bàn tán xì xàoMà Nhiếp Nhiên, trong ánh mắt nghi ngờ và kinh ngạc của mọi người, đi thẳng về phía Lý Kiêu."

Còn nhớ giao hẹn lúc trước của chúng ta không?"

Lý Kiêu gật đầu, không nói lời nào"Vậy thì phiền cậu sau này..."

Nhiếp Nhiên dừng một chút, nụ cười trên miệng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng, nghiêm túc nổi lên trong đáy mắt, "Đừng có suốt ngày theo dõi tôi nữa."

"Chỉ cần cậu không gây hại cho đồng đội và đại đội tân binh thì tôi sẽ không theo dõi cậu nữaNhưng mà..."

Lý Kiêu cũng tạm dừng mấy giây, trong mắt tràn đầy vẻ kiến nghị, "Nếu cậu làm gì có hại, tối nhất định sẽ không tha cho cậu!"

Nói xong, cô xoay người rời điNhiếp Nhiên nhìn theo bóng dáng của cô, lạnh lùng cười nhạoThật không biết tấm lòng yêu nước thương dân của cô ta có phải có từ trong bụng mẹ không nữa.

Sau khi kết thúc kỳ sát hạch căng thẳng, mọi người sẽ có một tuần để nghỉ ngơi, vì thế mọi người đều quyết định ra ngoài để thư giãnTrời vừa sáng, mọi người đều thay bộ quân phục huấn luyện ra, ăn mặc xinh đẹp rời khỏi phòng ngủ, ngay cả Lý Kiêu cũng tới thư viện sau khi tập thể dục buổi sáng xong, chỉ còn lại mình Nhiếp Nhiên vẫn còn ngủ nướng ở trên giường.Toàn bộ doanh trại huấn luyện rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, nhìn vô cùng trống trảiMà trong một văn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà huấn luyện, Phương Lượng đang đứng trước một người đàn ông trung niên, là sĩ quan huấn luyện trưởng của đại đội tân binh lần này - Nghiêm Quý Quảng."

Lần sát hạch thể năng này, nghe nói Lý Kiêu bị một người tên là Nhiếp Nhiên giành mất hạng nhất."

Phương Lượng gật đầu: "Đúng thế, tôi cũng cảm thấy bất ngờ với chuyện này."

Đâu chỉ là bất ngờ, quả thực là bị dọa sợ ấy chứ!

Vào ngày hôm sau, khi anh ta nhìn thấy tên Nhiếp Nhiên chễm chệ đứng đầu tiên ở tất cả các hạng mục, anh ta cảm thấy cứ như mình đang nằm mơ vậy."

Được rồi, lần này chúng ta có nhiệm vụ cần em học viên Nhiếp Nhiên này hoàn thành đây."

Nghiêm Quý Quảng lấy từ trong ngăn kéo ra một túi hồ sơ giao cho Phương Lượng."

Trước giờ tân binh của đại đội chúng ta chưa từng nhận nhiệm vụ."

Phương Lượng nhìn túi hồ sơ mỏng manh kia, cau mày trả lời"Nhiệm vụ lần này cấp trên cho rằng sử dụng người mới thì tốt hơn."

Phương Lượng nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đầy hồ sơ trở về, "Cho dù có là người mới thì cũng cần phải có năng lực, tôi cho rằng Nhiếp Nhiên bây giờ còn chưa có năng lực này."

Nghiêm Quý Quảng không tức giận, chỉ ngẩng đầu lên hỏi: "Nếu nhiệm vụ này để Lý Kiêu thực hiện, cậu nghĩ là có thể hoàn thành?"

"Đương nhiên là có thể rồi."

Dựa vào thực lực và trình độ mà Lý Kiểu thể hiện ra trong mấy tháng qua, cô đã sớm không còn được tính là tân binh nữa, hoàn toàn có thể tiếp nhận huấn luyện cấp độ cao của bộ đội."

Thì đúng rồi, ngay cả Lý Kiêu mà em ấy cũng có thể thay thế được, chứng tỏ em ấy hoàn toàn có thể nhận nhiệm vụ này."

Nhưng Lý Kiêu tốt nghiệp trường quân đội, còn Nhiếp Nhiên chỉ tốt nghiệp cấp ba, ngay cả kỹ năng theo dõi cơ bản nhất còn không có."

Phương Lượng cảm thấy có phải thủ trưởng của mình quá tin tưởng Nhiếp Nhiên rồi không.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 17: Nhiệm vụ bất ngờ (2)


"Em ấy có thể vượt qua Lý Kiêu trong thời gian ngắn như vậy, chứng minh năng lực của em ấy không kém, cậu chỉ cần thực hiện theo là được rồi."

Hiển nhiên Nghiêm Quý Quảng không muốn tiếp tục thảo luận với anh ta về sự khác nhau giữa Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên nữa"Vậy tại sao lại không để Lý Kiêu đi?"

Phương Lượng không hiểu, nếu bàn tới năng lực thì chẳng phải Lý Kiêu sẽ ổn định hơn, thích hợp hơn sao?

Tại sao lại cứ phải chọn một người đột nhiên nổi bật lênMặt Nghiêm Quý Quảng không đổi sắc, ông ta đẩy hồ sơ lên, "Tôi chỉ muốn lính tốt nhất, mà Lý Kiêu đã bị đánh bại rồi."

Câu nói này của ông ta làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, cũng cảm thấy lạnh lòng"À đúng rồi, còn có chuyện lần trước cậu báo cáo lên, tôi đã điều tra kĩ rồi, cậu thả học sinh tên Phùng Anh Anh đó ra đi, là hiểu lầm thôi."

Nghiêm Quý Quảng tựa lưng vào ghế, nóiPhương Lượng đang định rời đi, sau khi nghe nói như vậy thì dừng bước, "Hiểu lầm ư?"

"Đúng thế, chỉ là hiểu lầm."

"Vậy cái điện thoại mà tôi nộp lên đó cũng không có vấn đề gì sao?"

"Đúng thế, không có vấn đề gì"Sau khi thấy thủ trưởng của mình nói như chắc như đinh đóng cột, anh ta mím môi lại, như muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn đứng thẳng lưng, nói: "Rõ!"

Sau đó rời khỏi văn phòngNghe tiếng bước chân đi xa dần, Nghiêm Quý Quảng mới nhấc điện thoại gọi đi, giọng điệu và dáng vẻ hoàn toàn không còn lạnh nhạt như ban nãy mà ngồi thẳng sống lưng, cực kỳ cung kính nói: "Tôi đã ra lệnh xuống theo chỉ thị của ngài."

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà mắt Nghiêm Quý Quảng lập tức sáng bừng lên, hơn nữa còn liên tục cam đoan, nói: "Vâng, tôi biết!

Đại đội tân binh của chúng tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, không phụ sự kỳ vọng của cấp trên dành cho chúng tôi!"

Sau đó mới cảm thấy mỹ mãn cúp máyCòn ở bên kia, Nhiếp Nhiên đã ngủ đẫy mắt, đang định rời giường xuống căng tin ăn cơm, kết quả giữa đường lại bị Phương Lượng gọi tới văn phòng.Sau khi cô nhìn thấy hồ sơ kia thì lập tức nhíu mày hỏi: "Nhưng chẳng phải em là tân binh sao?

Còn chưa vào bộ đội, sao lại phải chấp hành nhiệm vụ chứ ạ?"

Thực ra trong lòng Phương Lượng cũng có nghi vấn, nhưng nếu cấp trên đã nói thế, anh ta chỉ có thể phục tùng"Em có thể coi nó như một bài sát hạch, có điều lần sát hạch này sẽ có nguy hiểm và những chuyện ngoài ý muốn."

"Nếu em từ chối thì sao ạ?"

Nhiếp Nhiên nhìn về phía gương mặt không hề có cảm xúc của Phương Lượng, câu trả lời nhận được là: "Quân nhân chỉ có phục tùng, không có từ chối."

"Không phải em thì không được ạ?"

"Đúng thế."

Nếu đã là chuyện ván đã đóng thuyền, Nhiếp Nhiên cũng không thể từ chối được, cô tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống, "Vậy khi nào thì bắt đầu nhiệm vụ ạ?"

Phương Lượng chỉ vào túi hồ sơ kia, "Trong này có viết cụ thể thời gian, địa điểm và chi tiết nhiệm vụ em phải làm."

Khi hai người đang bàn bạc một ít chuyện liên quan đến nhiệm vụ lần này, bên ngoài có mấy tiếng gõ cửa, sau khi Phương Lượng nói câu "vào đi", một lính bảo vệ liền đẩy cửa vào."

Báo cáo, Phùng Anh Anh đã được thả ra."

Phương Lượng gật đầu tỏ vẻ đã biết, "Bảo em ấy về phòng nghỉ ngơi đi."

"Rõ!"

Nhiếp Nhiên ngồi yên tại chỗ, tuy cô không kinh ngạc vì chuyện Phùng Anh Anh được thả ra, nhưng thời điểm cô ta được thả ra lại khá kì lạ.Lúc đó, Phùng Anh Anh giết cô thất bại, bị cô hãm hại phải vào phòng tối, giờ cô ta được thả ra, còn bản thân cô thì phải đi làm nhiệm vụNhiếp Nhiên cảm thấy trong chuyện này nhất định có sự can thiệp của vị phu nhân kia rồi!
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 18: Thất bại bất ngờ trong gang tấc (1)


"Sao thế, em đang nghĩ gì vậy?"

Phương Lượng thấy dáng vẻ Nhiếp Nhiên cúi đầu như đang suy nghĩ.Nhiếp Nhiên hoàn hồn, chỉ vào hồ sơ trên bàn, "Em nghĩ xem phải làm sao để hoàn thành nhiệm vụ lần này."

Có lẽ là vì vẻ mặt Nhiếp Nhiên quá nghiêm túc nên Phương Lượng nghĩ chắc cô đang rất lo lắng vì lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ, liền trấn an mấy câu: "Em không cần lo lắng, cảnh sát đã theo dõi tập đoàn Lương thị này lâu rồi, cũng sắp đến lúc thu lưới, giờ em qua đó cũng chỉ là thuận thế rèn luyện mà thôi."

Nhiếp Nhiên nhìn giấy ban bố nhiệm vụ trong tay, lạnh nhạt đáp: "Em còn chưa từng thấy có bài luyện tập nào là gắn máy nghe trộm lên trên người một tên đại ca cả."

Thực ra, Phương Lượng cũng không nghĩ nhiệm vụ quan trọng như thể lại giao cho một người mới, những nhiệm vụ đã ban ra, anh ta cũng chẳng thể làm gì được, chỉ đành đáp: "Bọn chúng đã biết mặt hết người của cảnh sát rồi, thế nên phải tìm một người mới."

"Vậy em phải làm như thể nào, giả làm gái làng chơi bán rẻ tiếng cười đi quyến rũ tên Lương Phỉ đó sao?"

Nhiếp Nhiên vung vẩy nhiệm vụ trong tay như thể đang vui đùa, đáng tiếc Phương Lượng lại không chú ý tới"Cứ vào thứ ba hằng tuần, Lương Phỉ sẽ tới Tước Đế, nơi hắn ta điều hành để chơi và bàn chuyện làm ănĐến lúc đó, em trà trộn vào, tìm một thời gian hợp lý, dán thứ này vào chỗ mà hắn ta không chú ý."

Nói xong, anh ta liền giao cho Nhiếp Nhiên một máy nghe trộm mini.Cô cực kỳ quen thuộc với loại máy nghe trộm này, đây là dòng máy nghe trộm đời mới nhất, kiếp trước thường được dùng để dán lên trên người những nhân vật quan trọngNó gần như trong suốt, chỉ có khác là, nó sẽ không phản xạ ánh sáng khi có nguồn sáng hắt lên, thật sự như một thể hòa hợp với mục tiêu bị nó dính lên vậy.Cho nên, hiển nhiên là mục tiêu nhiệm vụ của cô lúc này cực kỳ quan trọngNhiếp Nhiên vừa đùa nghịch chiếc máy nghe trộm trong tay, vừa nghe Phương Lượng nói tiếp: "Theo tin tình báo chúng ta thu thập được, hầu hết thời gian hắn ta đều ở khu vực ăn chơi uống rượu công cộng dưới tầng một đánh bài một lúc, sau đó mới đi bàn công việc làm ănCho nên, tôi nghĩ đó sẽ là thời cơ tốt nhất của em."

"Vâng, càng lộn xộn càng dễ giết người."

Nhiếp Nhiên nói xong liền nhận được ánh mắt có ý cảnh cáo của Phương Lượng, cô liền cười xòa: "Em chỉ đùa thôi mà."

"Nhớ kĩ, không được làm việc lỗ mãng."

Cô vội vàng đứng lên, thẳng sống lưng trả lời: "Rõ!"

Nhiếp Nhiên cảm thấy càng ngày mình càng thích ứng được với cơ thể này hơn.Bởi vì hành động bí mật một mình nên cô không thể trở lại phòng ngủ, để phòng ngừa bại lộ.Thế nên, sau khi nhận được mệnh lệnh, cô liền chuẩn bị đơn giản rồi rời khỏi doanh trại quân đội, tới ở một khách sạn cách Tước Đế không xaVì thế, không hề gặp mặt được các đồng đội trở về vào buổi tối.Mà đám đồng đội kia thấy cô không ở phòng thì rất vui vẻ, dù sao không có cô, không khí trong phòng ngủ càng hài hòa hơn.Ngược lại, Lý Kiêu lại cực kỳ chú ý tới việc Nhiếp Nhiên đột nhiên mất tích, vì thế còn cố ý hỏi giáo quanĐương nhiên giáo quan sẽ không nói cho cô biết tình hình thực tế, chỉ nói là Nhiếp Nhiên có việc nên xin nghỉ phépNhiếp Nhiên dành thời gian hai ngày để thăm dò rõ ràng tình hình của Tước Đế, ghi nhớ kĩ cửa thoát hiểm và thời điểm nhân viên an ninh giao cả, chỉ chờ đến ngày mai là thứ ba, Lương Phỉ sẽ xuất hiện.Giữa trưa hôm sau, cô hóa trang lại gương mặt mình, nhìn thoáng qua sẽ có cảm giác cô là con lại vậyĐây là quy củ cũ của cô, không bao giờ dùng gương mặt thật để gặp người ngoài, để đề phòng khi có chuyện bất ngờ thì có thể dùng một gương mặt khácCó điều, kiếp trước có thể dùng mặt nạ giả, còn bây giờ cô chỉ đành phải dựa vào hóa trang để thay đổi.Sau khi thay một chiếc váy dài màu đen, lúc cô vào Tước Đế thì bên trong đã đầy ắp tiếng người cười nói ồn ào, chẳng trách ở đây kinh doanh 24/24, bởi một khi tiến vào bên trong sẽ có cảm giác như đi vào một thế giới hoàn toàn khác, ồn ào, xa hoa, lãng phí.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 19: Thất bại bất ngờ trong gang tấc (2)


Cô tìm một vị trí thoải mái, gọi một ly rượu và ngồi xuống.Một tiếng sau, cuối cùng Lương Phỉ cũng xuất hiệnHắn ta được vài vệ sĩ vây lấy đi về phía chiếu bạc ở sảnh lớn, miệng ngậm thuốc lá, chơi cực kỳ vui vẻ.Nhiếp Nhiên ngồi quan sát ước chừng hai mươi phút sauCô uống xong ly rượu đỏ trong tay, đeo kính râm nghênh ngang tới chỗ chiếu bạc, khéo cái là cô lại trở thành cánh dưới của Lương PhỉCô ngồi ở đó chơi với hắn ta vài lượt, không biết có phải vì may mắn không mà đánh liền mấy ván đã thắng được của nhà cái một số tiềnNgay cả những người chơi xung quanh đều nói cô đúng là may mắn"Ha ha, xin lỗi các vị, tôi lại thắng rồi!"

Nhiếp Nhiên kéo đống chip đến trước mặt mình, cười tủm tỉm nói"Tôi thấy hôm nay cô đang gặp vận đỏ đấy."

Người đàn ông ngồi bên cạnh đã thua liền mấy lượt nhìn thấy ngũ quan mơ hồ của cô sau lớp kính mắt màu đen và đôi môi đỏ mọng thì trong lòng cũng trở nên nhộn nhạo.Nhiếp Nhiên đếm chip, cười tươi như hoa, cực kỳ có dáng vẻ phụ nữ hám của thấy tiền là sáng mắt lên, "Đương nhiên rồi, có người từng tính cho tôi rồi, tôi cầm tinh con hổ, ngũ hành khuyết thủy, thủy hướng về khí, mà bắc dương nam thủy, cho nên năm nay cứ ngồi hướng Nam là sẽ được lộc, thế nên hôm nay tôi mới thắng nhiều như vậy!"

Gã đàn ông kia không ngừng nhìn chằm chặp vào vùng ngực đẫy đà của cô, híp mắt hỏi, "Ồ?

Cô tin mấy cái này cơ à?"

"Đúng thế, tôi tin!

Hôm nay tôi tài vận hanh thông, các anh chẳng phải là đối thủ của tôi đâu."

Nhiếp Nhiên đắc ý lắc ngón trỏVài người xung quanh không tin lắm, nói: "Nói quá rồi đấy."

"Đúng thế, sao mà có thể tin mấy cái bói toán đó chứ?"

"Thà rằng tin là có còn hơn tin là không!

Thầy tướng số kia còn nói lưng dựa vào núi, sau lưng là nước thì nhất định sẽ phát tài."

Nhiếp Nhiên cố ý chỉ hòn núi giả và bể phun nước dùng để ngăn cách sàn nhảy và sòng bạc ở sau lưng mình.Mọi người thấy cô ba hoa như thật thì cảm thấy nói như vậy cũng có lý lắm"Có phải thật không?"

"80% có thể tin, phải biết rằng nếu phong thủy tốt thì sẽ có thể được thêm lộc."

Nhiếp Nhiên cười, lúm đồng tiền như hoa, làm động tác đếm tiền.Ô?

Vậy tôi phải thử xem mới được."

Gã đàn ông kia làm bộ đứng lên muốn đổi vị trí với Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên thì kiên quyết không chịu đi, nói là còn muốn chơi thêm hai lượt."

Khoan đã!"

Hai người đang tranh giành nhau, đột nhiên có một giọng nói chen vào giữaLương Phỉ ngồi ở đối diện Nhiếp Nhiên vuốt ve mặt dây chuyền lớn bằng ngọc trước ngực mình, ưỡn bụng phệ rời khỏi ghế, híp mắt cười đi về phía Nhiếp Nhiên"Tôi cũng cầm tinh con hổ đây, hay là để cho tôi thử một chút đi?"

Nhiếp Nhiên quan sát hắn ta một chút, cuối cùng lắc đầu: "Đừng!

Hai hổ đánh nhau ắt sẽ có con bị thươngVới tướng mạo của ngài, tôi sợ đến lúc đó vận may của tôi bị nghi hút hết, tôi lại thua mất."

"Sao dám nói chuyện với Lương gia như thế hả!"

Một vệ sĩ ở sau lưng lấy tay đẩy cô ra, sau đó cung kính mời Lương Phỉ ngồi xuống ghế.Nhìn thấy Lương Phỉ ngồi dựa lưng vào ghế rồi, Nhiếp Nhiên liền tranh thủ lúc mọi người không để ý, miệng hơi nở một nụ cười châm biếmXong, thiết bị nghe trộm đã được gắn lên người đối phương!

"Được rồi, được rồi, vậy tôi ngồi ở bên cạnh là được chứ gì, chí ít cũng lấy được một lát."

Nhiếp Nhiên tỏ vẻ tiếc nuối, ôm theo một đống chip đi tới ngồi bên cạnh Lương Phỉ.

Sau khi chơi thêm mấy lượt, quả nhiên Lương Phỉ thắng được không ít, mắt cười híp lại sắp không nhìn thấy cả tròng nữa rồi"Quả thực rất thuận."

"Tôi đã bảo rất thuận mà lại!"

Nhiếp Nhiên ngoài mặt cười tủm tỉm nhưng trong lòng lại đang âm thầm mắng: nói thừa, chị mớm bài cho chú, đương nhiên chú thắng là đúng rồi!Đúng lúc Nhiếp Nhiên đang tìm cơ hội để rời đi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai, sau đó có một bóng người nhào tới, chén rượu đỏ trong tay hắt hết lên quần áo Lương PhỉHai vệ sĩ không kịp trở tay vừa nhìn thấy thế liền vội vàng bắt lấy người kia, "Cái con ranh lừa đảo nào muốn chết đấy à!"

Nhưng đúng lúc khi người đó ngẩng đầu lên, trong lòng Nhiếp Nhiên thầm kêu không ổn.
 
Back
Top Bottom