Lãng Mạn [Q1] CƯNG CHIỀU CÔ VỢ QUÂN NHÂN (1-200)

[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 40: Nghe lén được tin tức động trời


Nghe thấy mình không những không thể rời đi, còn phải ngồi xe lăn, Nhiếp Nhiên lập tức xua tay từ chối: "Không không không.

không cần...không cần phiền phức thế đâu."

Hoắc Hoành ghé mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa thật nửa đùa, "Thực sự không cần à?"

Cô vội vàng bày ra vẻ vô cùng nghiêm túc, "Không cần!

Tôi chườm một lúc là sẽ tốt ngay thôi."

"Vậy cô nghỉ ngơi đi."

Sao Hoắc Hoành không biết tâm tư ma quỷ của cô gái nhỏ này chứ, chỉ là anh muốn trêu đùa cô một chút, không ngờ cô thật sự không phụ mong đợi của anh bày ra phản ứng đáng yêu như thếAnh nín cười, tiếp tục phân phó cho A Hổ: "Bảo tiếp viên hàng không mang chăn và một cốc sữa ấm tới đây."

"Không cần, tôi bị dị ứng với thực phẩm làm từ sữa."

Nhiếp Nhiên vừa nghe tới ăn uống liền lập tức từ chối, cô chưa bao giờ ăn đồ ăn do người khác đưa tới, đây là sự cảnh giác cơ bản nhất.Hoắc Hoành đăm chiêu nhìn cô một chút, sau đó nói: "Vậy mang một cái chăn tới."

Tiếp theo đó liền giúp cô ngả ghế ra rồi nói: "Chân của cô cần đặt cao lên, nếu không sẽ bị tụ máu, đến lúc đó sẽ phải ngồi xe lăn thật đấy."

Nhìn từng hành động cẩn thận của anh, Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy vô cùng mất tự nhiên"Ngài Hoắc à, tôi..ngài cứ kệ tôi, ngài làm việc của mình đi..."

Nhìn thấy anh ta cầm chắn định đắp lên người cho mình, Nhiếp Nhiên vội vàng giật lấy cái chăn, tùy tiện đắp lên người, cười miễn cưỡng.Hoắc Hoành nhìn cái tay trống không của mình, cuối cùng khẽ cười thả tay xuống, ngồi thẳng người, một lần nữa cầm tài liệu lên đọcNhiếp Nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, chân bị nâng lên đặt trên ghế, trên người đắp chăn, nhìn bên ngoài thì thấy rất bình thường, nhưng trong lòng cô lại đang thầm tính toán đợi chút nữa sau khi xuống máy bay thì phải chạy trốn như thế nào.Cô cứ cảm thấy thái độ của Hoắc Hoành đối với mình rất kỳ quáiDù gì anh ta cũng là một công tử có giá, lại mặc quần áo do cô chọn đi dự tiệc tối, đã thế còn chườm đá, đắp chăn cho cô một cách giả dối, nếu nói cô có dung nhan tuyệt sắc thì còn hiểu được lý do mà Hoắc Hoành làm vậy.Nhưng vấn đề là diện mạo hiện tại của cô vừa đen vừa xấu, y như một kẻ quê mùa vậyHơn nữa, kỳ lạ nhất là anh ta còn lặng lẽ cầm chứng minh thư của cô để đi làm hộ chiếu, điểm ấy vô cùng khả nghiKhiển cho cô không thể không đề phòng!Đúng lúc cô đang cau mày suy tư thì một giọng nói vang lên bên tai, "Đang nghĩ gì thế?"

Nhiếp Nhiên quay phắt đầu lại thì thấy Hoắc Hoành đang cười nhìn mình, mắt kính khúc xạ ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ làm cô không nhìn rõ thần sắc của anh lúc này"Không có gì."

Cô không tỏ thái độ, chỉ lắc đầu."

Vậy tranh thủ nghỉ ngơi đi, chúng ta còn cách địa điểm cần tới mười mấy giờ bay cơ."

Hoắc Hoành nóiMười mấy tiếng ư?

Nói cách khác là cô còn phải bị giam chân bên cạnh Hoắc Hoành tới mười mấy tiếng ư?

Trời ơi, thế thì khác gì tra tấn chứ!Nhiếp Nhiên nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, miễn cưỡng ừm một tiếng rồi nhắm mắt vào, cuộn mình lại.

Hoắc Hoành nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của cô với mình thì khóe miệng nhướng lên một cái, rồi di chuyển tầm mắt về đống tài liệu.Trong lúc nhất thời, trong cabin chỉ còn lại tiếng lật giở giấy loạt soạt của Hoắc HoànhMà lúc này, A Hổ ở bên ngoài cabin tiến vào, Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên ở bên cạnh, thấy hơi thở cô đều đều thì mới bảo A Hổ lên tiếng.A Hổ khom lưng, cúi đầu nói bên tai Hoắc Hoành: "Nhị thiếu, vừa lấy được tin tức, chủ tịch Lưu đã lên chuyến bay tiếp theo, dự tính sẽ tới muộn hơn chúng ta hai tiếng."

Hoắc Hoành không nói gì, chỉ gật đầu, A Hổ lập tức lui xuống, cabin khôi phục vẻ yên lặngNhưng bọn họ không biết là, Nhiếp Nhiên mà họ tưởng như đã ngủ say rồi thực ra vẫn đang âm thầm nghe lén hết thảy.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 41: Đẹp trai và xấu gái rất xứng đôi


Lưu tổng?

Là Lưu Chấn ư?Nếu đúng là ông ta, vậy tại sao dù cùng phải ra nước ngoài để tham dự một bữa tiệc tối nhưng hai người bọn họ lại phải tách ra hành động như thế?Sau khi Nhiếp Nhiên nhắm mắt giả vờ ngủ, nghe A Hổ nói vậy thì trong đầu liền xuất hiện một loạt câu hỏiTrong khoảnh khắc, cô đột nhiên nhớ ra Phương Lượng từng nói rằng bọn họ muốn kéo thêm người thứ ba để làm một giao dịch lớnChẳng lẽ, tiệc tối lần này là giả, nhân cơ hội này đàm phán buôn bán mới là thật?

Nếu đúng là như thế, vậy thì cô không những không thể rời đi mà còn phải đi theo Hoắc Hoành tới hiện trường bữa tiệc tối kia rồiBởi vì phải làm thế thì mới có cơ hội biết được kẻ thứ ba là ai, mới có thể lấy được tài liệu cụ thể về đợt giao dịch lần này.Nhưng giờ cô đã bị Hoắc Hoành nghi ngờ, nếu tiếp tục ở lại thì liệu có xảy ra vấn đề gì không?

Âm thầm đấu tranh một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định ở lạiNguy hiểm và cơ may đều luôn song hành với nhau, lần này cô sẽ cầu thắng trong nguy hiểm một phen, nói không chừng sẽ đạt được thu hoạch ngoài ý muốn!

Ôm suy nghĩ này trải qua suốt mười mấy tiếng, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh an toànNhiếp Nhiên "tỉnh dậy" nhờ tiếng thông báo ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng khôngHoắc Hoành quan tâm hỏi: "Cô có cảm thấy chân mình đỡ hơn chút nào không?"

Nhiếp Nhiên thử xoay cổ chân mấy cái, gật đầu, "Ừm, đã đỡ nhiều rồi."

"Vậy là tốt rồi, nếu có việc gì, cô nhất định phải nói cho tôi biết đấy, biết chưa hả?"

Nhiếp Nhiên gật đầu, "Tôi biết rồi, ngài Hoắc."

Hoắc Hoành được A Hổ nâng dậy, đỡ ngồi vào xe lăn.Mà trong thời gian đó, Nhiếp Nhiên cúi gằm mặt xuống đầy tự giác, vờ như đang xoa nắn cái chân bị thương của mình.Rất nhanh, ba người rời khỏi máy bayCô đi theo sau xe lăn của Hoắc Hoành, chờ sau khi qua lối đi dành cho VIP, hai người bọn họ liền lên một chiếc xe đã chờ sẵn ở bên ngoài sân bay.Bởi vì lệch múi giờ nên lúc này ở đây mới là ba giờ chiều, bầu trời trong vắt như vừa mới được rửa sạch, không có một gợn mây nàoXe lao đi như bay trên đường cao tốc, Nhiếp Nhiên cúi đầu, im lặng ngồi ở ghế sau.Nguyên nhân đơn giản là bị giày vò bởi chặng bay mười mấy tiếng, cô hoàn toàn không ăn hay uống gì trên máy bay, nếu là kiếp trước thì chẳng có vấn đề gì, nhưng mà hiện tại cái thân thể còn đang trong quá trình rèn luyện này đã sớm thể hiện sự kháng nghị, cho nên giờ cô càng nói ít càng tốt, cố gắng giữ gìn thể lực.Hoắc Hoành ở bên cạnh dường như lại phát hiện ra sự khác thường của cô, nhưng anh chỉ hơi liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại thản nhiên tiếp tục công việc của mìnhAnh thật sự muốn nhìn xem cô gái nhỏ này có thể nhịn được tới khi nàoBa tiếng sau, cuối cùng xe cũng chạy vào một khu vườn hoa tư nhânCánh cổng chạm rỗng màu vàng với những hình điêu khắc phức tạp chậm rãi mở ra, cây cối hai bên đường xanh um tươi tốt, một con đường lớn trải thảm đỏ nối thẳng từ đầu vườn hoa tới tận trước một khu biệt thựSau khi xuống xe, Hoắc Hoành không ra lệnh cho A Hổ đẩy mình vào cửa, ngược lại còn bảo A Hổ đưa anh tới bên cửa xe chỗ Nhiếp Nhiên ngồi, mở cửa ra như một quý ông, hơn nữa còn đưa tay ra làm từ thể muốn dắt tayNhiếp Nhiên hơi kinh ngạc và chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn để anh dắt ra khỏi xe.Hai người cùng song song đi vàoHai người vừa mới bước một chân qua cửa, âm thanh huyên náo trong sảnh lớn lập tức im bặt, ánh mắt của mọi người đều dồn hết lên người Hoắc Hoành và Nhiếp NhiênDưới ánh đèn pha lê lớn, anh mặc Âu phục màu trắng lẳng lặng ngồi ở đó, cánh môi tuyệt đẹp hơi nhướng lên, đôi mắt dưới chiếc kính gọng vàng vừa dịu dàng lại vừa thâm thúy, tóc như được nhuộm thêm một lớp màu vàng sáng bóng tự nhiênĐiều tiếc nuối duy nhất, chính là đôi chân phải ngồi trên xe lăn, khiến đám phụ nữ không khỏi thở dài một tiếng.Nhưng nếu Hoắc Hoành làm cho người ta vừa kinh ngạc cảm thán, vừa tiếc nuối, thì Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh lại khiến người ta thấy choáng váng, khinh bỉVáy dài thướt tha màu trắng tay đẹp nhưng đôi giày đen để bệt, tóc mái dày rậm và đôi mắt kính màu đen hoàn toàn phá hủy đi sự đẹp đẽ của chiếc váy, nhìn cực kỳ chướng mắtSao người phụ nữ xấu như thế lại có thể xuất hiện ở cái nơi tụ tập toàn người quyền quý thế này chứ?

Đúng lúc mọi người còn đang bày tỏ thái độ chán ghét, khinh thường, trào phúng thì một giọng nói ồm ồm vang lên từ xa, "Ngài Hoắc đại giá quang lâm, thật có lỗi vì không tiếp đón từ xa."
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 42: Bị bệnh lâu quá nên khẩu vị thay đổi mạnh


Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đẹp trai mặc Âu phục màu xanh nước biển đậm, trên cổ áo sơ mi trắng có thắt nơ đang chậm rãi đi xuống bậc cầu thang.Tất cả mọi người đều lui về sau một bước, nhường ra một con đườngHoắc Hoành mỉm cười đáp, "Ngài Roth khách khí quá rồi."

Nói xong, hai người bắt tay với nhau."

Vị này là..."

Khi Roth di chuyển tầm mắt tới Nhiếp Nhiên thì ánh mắt hơi run rẩy mấy giây, không nhịn được hỏi.Hoắc Hoành giới thiệu, "Bạn cặp của tôi hôm nay, cô Diệp Lan."

Roth liền hoàn hồn, gật đầu, sau đó nâng tay cô lên, khẽ hôn một cái đầy lịch sự, "Xin chào cô Diệp Lan."

Nhiếp Nhiên như bị kinh sợ, người không khỏi dịch về phía Hoắc Hoành, "Xin..xin chào, ngài Roth."

Hoắc Hoành vốn còn đang nhíu mày khi thấy Roth hôn tay Nhiếp Nhiên, thấy cô nhích về phía mình theo bản năng thì mày lại hơi dãn ra."

Cô đi kiếm gì ăn trước đi."

Lúc này, đến phiên Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày, nói vậy là ý bảo mình rời đi ư?"

Vâng, được ạ!"

Tuy cô rất muốn ở lại để nghe ngóng chút thông tin hữu ích, nhưng cô đã nhịn đói lâu lắm rồi, phải tìm cái gì lót dạ trước mới đượcNhiếp Nhiên gật đầu với hai người họ rồi xoay người rời đi.Roth nhìn theo bóng dáng Nhiếp Nhiên đi xa dần, lúc này mới mở miệng trêu chọc: "Theo lời của thầy dạy khẩu ngữ của tôi, không ngờ khẩu vị của ngài Hoắc lại nặng thể, bạn cặp kiểu này mà cũng có thể dẫn tới, hơn nữa còn nói năng dịu dàng, nhẹ nhàng như vậy, lợi hại, lợi hại!

Có điều, người bạn cặp mà có thể khiến ngài Hoắc phải dẫn ra ngoài, chắc là không thể lạc quan rồi."

Ánh mắt Hoắc Hoành vẫn nhìn theo Nhiếp Nhiên, lập tức trả lời, "Phải là không thể coi thường."

Roth bừng tỉnh hiểu ra, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, là không thể coi thường, không thể coi thường.

Xem ra tôi còn phải luyện khẩu ngữ nhiều hơn mới được."

Nhìn Hoắc Hoành cười không nói gì, ánh mắt vẫn dán chặt theo bóng dáng cô gái tên Diệp Lan kia, Roth quả thực rất tò mò, "Có điều, anh còn chưa nói cho tôi biết, rốt cuộc cô ấy là thiên kim tiểu thư nhà nào mà có thể khiến anh phải để tâm như thế?

Chẳng lẽ chủ tịch Hoắc đang tính liên hôn à?"

Hoắc Hoành nhìn chằm chằm vào sau lưng Nhiếp Nhiên, thật lâu sau mới mỉm cười đáp khẽ, "Thiên kim tiểu thư cũng không thú vị bằng cô ấy."

Đám phụ nữ chỉ biết đón ý hùa lấy lòng hoặc chẳng khác nào con búp bê xinh đẹp đó sao có thể so sánh được với con mèo hoang dã nhỏ có bộ móng vuốt sắc bén này chứ.Nghĩ đến đây, ý cười của anh càng sâu hơn.Roth cũng là đàn ông, sao không hiểu nụ cười đầy ý tứ thâm sâu của Hoắc Hoành chứ, chỉ là..diện mạo của cô Diệp kia thật sự không thể nào khen nổi Anh ta hướng tầm mắt theo Hoắc Hoành, quả nhiên những nơi mà cô Diệp bước tới, tất cả mọi người đều tỏ vẻ ghét bỏ và tránh đi, nhưng cô Diệp kia hình như cũng chẳng để tâm, vẫn cứ không ngừng đi qua đi lại không mục đích trong sảnh lớn, thỉnh thoảng cũng gảy đồ ăn trên bàn, nhưng cũng không ăn.Thật là kỳ quái!Biết Hoắc Hoành lâu như thế, tuy rằng vẫn luôn chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn, nhưng cũng biết rõ vì tai nạn kia mà sức khỏe của Hoắc Hoành cực kỳ không tốt, cho nên chưa bao giờ xuất hiện cùng với bất kỳ cô gái nàoĐây là lần đầu tiên anh ta biết, thì ra Hoắc Hoành lại có hứng thú với kiểu người như vậyQuả nhiên mắc bệnh lâu, tâm tính và khẩu vị đều trở nên rất nặng"Chơi thì chơi, nhưng cũng đừng quên chuyện chính."

Roth thu lại tầm mắt, vỗ vai Hoắc Hoành, tỏ vẻ trịnh trọng nhắc nhở.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 43: Dám trách mắng cô, đáng đời bị ngã


Mà bên kia, Nhiếp Nhiên đang cầm một ly rượu đỏ trong tay, đứng trước một chiếc bàn, nhìn thì như đang tìm đồ ăn, thực ra là đang tạm thời cơ thỏa đáng để trốn ra khu nhà bếp tìm gì đó để bỏ bụngỞ nơi xa lạ như thế này, cho dù là đồ ăn trong bữa tiệc, cô cũng không thể nào yên tâm ăn đượcNhưng chết tiệt là, Hoắc Hoành ở cách đó không xa cứ nhìn cô chăm chăm, đôi mắt thâm thúy tựa như đang quan sát, nghiên cứu, làm cho cô thật sự không có cách nào rời đi được.Nhưng đúng lúc cô vừa cầm một miếng bánh ngọt lên giả vờ ăn thì lại có một người tới gầnNhiếp Nhiên quay phắt đầu lại, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ đứng ở trước mặt mình, hất hàm hỏi, "Cô là ai?"

Nhiếp Nhiên vốn cũng không muốn quan tâm tới cô ta, nhưng thoáng liếc thấy Hoắc Hoành vẫn đang nhìn mình, cô vội vàng thả bánh ngọt trong tay xuống, không ngừng cung kính gật đầu liên tục, tiếp theo vươn tay ra nói, "Chào..chào cô, tôi là Diệp Lan."

Người phụ nữ kia không thèm nhìn cánh tay đang vươn ra của cô, hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lẩm bẩm, "Diệp Lan?

Hình như thành phố A đâu có nhà họ Diệp nào có vai về đâu chứ?"

Nhiếp Nhiên thả tay xuống, nhỏ giọng giải thích, "Không phải, tôi chỉ là trợ lý thư ký, ngài Hoắc không tìm được ai nên mới dẫn tới tới đây."

"Trợ lý thư ký ư?

Hoắc Hoành điên rồi à?

Thà tìm một trợ lý thư ký cho đủ số cũng không thèm tìm Mục Nghiên Nghiên tới ư, quá đáng rồi đấy!"

Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ tức tối của cô ta, cúi đầu không nói gì.Đối với loại đại tiểu thư tự cho mình ở chiếu trên này, cô quyết định nên giữ im lặng là tốt nhấtNhưng mà, loại thiên kim tiểu thư này cũng sẽ không tùy tiện bỏ qua nơi trút giận có sẵn như côCô ta khoanh tay trước ngực, liếc xéo nhìn Nhiếp Nhiên, "Nhìn cô ăn mặc thật chẳng ra làm sao, vừa đen vừa xấu, sao lại có mặt mũi theo Hoắc Hoành tới đây chứ?"

Nhiếp Nhiên vẫn cúi đầu không nói lời nào.Mục Nghiên Nghiên nhìn dáng vẻ ăn đòn cũng quyết không mở miệng của cô thì chỉ cảm thấy phiền chán, "Còn muốn làm chim sẻ hóa phượng hoàng chắc, được rồi, đừng có lởn vởn trước mặt làm tôi thấy tởm nữa, mau đi đi!"

"Vâng..."

Nhiếp Nhiên gật đầu, liền đi ra chỗ khácLàm ơn đi, cô cũng không muốn dây dưa với cái loại con gái được nuông chiều này, sẽ làm cô cảm thấy chẳng muốn ăn gì nữa mấtCô còn chưa đi được hai bước, lại chợt nghe thấy giọng nói của Mục Nghiên Nghiên, "Đúng rồi, cũng đừng có tới chỗ ngài Hoắc nữa, tôi sợ cái dáng vẻ nghèo nàn quê kệch của cô sẽ làm ảnh hưởng tới anh ấy mất."

Như vậy sao được, hành động của cô còn chưa bắt đầu mà!

Mục Nghiên Nghiên thấy cô không nói gì liền sải bước trên đôi giày cao 10cm tới trước mặt cô, nhìn từ trên cao xuống, "Sao hả, không nghe thấy tôi nói gì ư?

Hay là cô thấy mình có thể đứng bên cạnh Hoắc Hoành nên trong lòng xuất hiện những mơ mộng không nên có."

Nhiếp Nhiên lắc đầu, "Không..Không phải."

Sau khi nghe được đáp án mình muốn, Mục Nhiên Nhiên cố đè thấp giọng, nói: "Vậy thì mau cút ra chỗ khuất mắt đi!

Đừng làm bẩn mắt tôi."

Nhiếp Nhiên nghe thấy cô ta nói xong tiếng cuối cùng, ánh mắt hơi tối xuống, lại nhỏ giọng đáp "Vâng" rồi nhấc chân rời đi.Nhưng cũng không biết có phải do bước quá nhanh hay không mà đụng phải góc bàn làm phát ra âm thanh rất nhỏ, hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanhNhiếp Nhiên không ngừng cúi đầu xin lỗi mọi người, sau lưng lại vang lên tiếng cười nhạo đầy khinh bỉ Cô vội vàng ôm cái chân bị đụng phải, tránh sang một bênMục Nghiên Nghiên nhìn thấy đứa con gái xấu xí kia bị xấu mặt trước mặt người khác thì cười trào phúng, sau đó định xoay người đi.Ai ngờ cô ta mới đi chưa được mấy bước liền cảm thấy làn váy sau lưng mình căng lên."

Choang..."

"..."

Lập tức, trong sảnh lớn vang lên tiếng hét chói tai.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 44: Lấy cớ chuồn êm


Những ly rượu vang đỏ xếp chồng lên nhau ở trên bàn đổ vỡ loảng xoảngHơn mười ly rượu đổ lên làn váy cô ta, làm cho cô ta sợ tới mức ngã ngồi xuống mặt đất, trông vô cùng nhếch nhác"Váy của tôi!

Đây là mẫu mới ra mà khó khăn lắm tôi mới mua được đấy!"

Mục Nghiên Nghiên nhìn thấy trên người mình là một đống tạp nham thì lập tức không nhịn được mà gào toáng lên, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người cô ta."

Cô ơi, cô không sao chứ?"

Một người phục vụ vội vàng tiến tới, kết quả lại bị cô ta chửi mắng "Cút ngay!

Bản tiểu thư là người mà cô có thể giúp à, không muốn sống nữa sao?"

Người phục vụ kia đành phải đứng ở một bên, không dám tới gần Roth ở cách đó không xa nhìn thấy vậy thì nhíu mày, nói với quản gia ở sau lưng mình: "Mau đi giúp cô Mục đi!"

"Vâng, thiếu gia."

Quản gia cung kính gật đầu, xoay người đi nhanh về phía Mục Nghiên Nghiên"Tiệc vừa mới bắt đầu đã xảy ra chút sóng gió nhỏ này rồi, thực là khiến người ta lo lắng."

Tuy rằng trên mặt Roth không có cảm xúc gì quá lớn nhưng Hoắc Hoành biết trong lòng anh ta đang cực kỳ không vui Chắc sau này cái cô Mục kia sẽ bị kéo vào sổ đen thôi "Chỉ là một chút ngoài ý muốn trước giờ dùng bữa thôi mà, ngài Roth đừng quá lo lắng, sẽ không ảnh hưởng tới bữa chính của chúng ta đâu."

Thần sắc Hoắc Hoành không thay đổi, nhưng khóe miệng lại mở rộng hơn mấy phần Anh không quên, vừa rồi chính cô gái nhỏ kia cố ý đụng vào bàn ăn là vì để chèn chân bàn lên váy của Mục Nghiên Nghiên Biết ngay là cô gái nhỏ này sẽ không để người ngoài tùy tiện bắt nạt mà "Tốt nhất là như thế."

Sau khi Roth nghe thấy hai tiếng "bữa chính" liền nở một nụ cười hài lòng "Lưu tổng đến rồi."

Giọng của A Hổ vang lên bên tai làm Hoắc Hoành tập trung tinh thần Hoắc Hoành nhìn Lưu Chấn với mái tóc xám trắng, chống quai trường đi tới, sau đó khi quay đầu lần nữa tìm kiếm Nhiếp Nhiên thì đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Điều này không khỏi làm cho anh nhíu chặt mày.

Xem ra cô gái nhỏ này không chỉ muốn làm cho Mục Nghiên Nghiên xấu mặt mà quan trọng hơn là muốn tạo ra sự hỗn loạn để trốn.

"Thật xin lỗi, vì tôi có chút việc nên tới trễ một chút, hy vọng cậu Hoắc và cậu Roth đây sẽ không để ý."

Lưu Chấn đi tới trước mặt hai người bọn họ.

Roth chủ động tiến lên bắt tay ông ta, cười nói: "Đương nhiên là không rồi, Lưu tổng bận rộn như thế mà vẫn từ xa tới đây, đã là vinh hạnh của tôi rồi."

"Ngài Roth khách khí quá!"

"Nếu người đã tới đủ, không bằng chúng ta lên lầu bàn bạc công việc và ăn tối thôi, mời, mời!"

Roth làm tư thế mời hai người bọn họ lên lầu Trước khi Hoắc Hoành bị A Hổ đẩy lên lầu đã quét mắt khắp sảnh chính lần nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Nhiếp Nhiên đâu cả Chẳng lẽ cô gái nhỏ này chạy trốn thật rồi ư?

Điều này không giống với phong cách của cô cho lắm, lúc ở trên máy bay anh đã cố ý nói như thế, còn cô rõ ràng là đã nghe được khi đang giả vờ ngủ, sao có thể buông tha một cơ hội tốt như thế chứ?

Kết quả này thực nằm ngoài dự kiến của anh Đúng lúc anh còn đang cúi đầu suy tư, Roth nhìn thấy anh vẫn ở nguyên tại chỗ không động thì cười nói: "Tôi thấy mình chẳng hợp với cái tính không nóng không lạnh của ngài Hoắc đây chút nào, tôi đang rất nôn nóng muốn được dùng bữa chính đây này."

Nói xong, anh ta quay người, tự mình đẩy Hoắc Hoành vào trong thang máy Trước khi Hoắc Hoành vào thang máy, âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu cho A Hổ, A Hổ hiểu ý khẽ gật đầu một cái, đứng yên tại chỗ không đi lên nữa.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 45: Ra sau bếp nhưng lại gặp được một kẻ thần bí


Còn Nhiếp Nhiên, sau khi tạo ra một trận ồn ào nho nhỏ, cô thừa dịp lúc sự chú ý của Hoắc Hoành và mọi người đều đang tập trung vào trò cười kia, liền vọt ra sau một người bồi bàn, tránh ở sau lưng anh ta rời khỏi sảnh lớn tổ chức tiệc tối Đợi ra ngoài hành lang sảnh lớn rồi cô mới tỏ vẻ như đi ra ngoài hít thở không khíChờ sau khi người bồi bàn kia đi khỏi, cô liền trốn vào một góc, buộc làn váy của mình lên rồi nhanh chân đi về phía phòng bếp"Nhanh lên, nhanh lên, mang hết chỗ bánh ngọt kia ra!"

"Mau xuống hầm lấy hai thùng rượu vang đỏ lên đây, nhớ kĩ là chờ rượu bay hơi 15 phút rồi hãy mang đi!"

"Còn nữa, lấy thêm mười mấy cái ly chân dài ra đây!"

Bếp sau rất ồn ào, khí thế ngất trời, bếp trưởng đứng ở trước mặt một đám phụ bếp cao giọng phân nhiệm vụChờ sau khi đám người kia đi làm việc của mình rồi, bếp trưởng mới lau mồ hôi sau gáy, hùng hổ mắng, "Đúng là, không biết đại tiểu thư nhà nào lại bất cẩn như thế, gây ra chuyện bất ngờ như thế này!

Tiệc tối đã lắm việc rồi, giờ lại càng thêm việc nữa!"

Phòng bếp rối loạn, một thợ bánh lấy bánh ngọt mới nướng xong ra khỏi lò, kết quả mới xoay người đi một chút, lúc quay về đã phát hiện trên bàn vốn có tổng cộng hai mươi phần bánh, giờ lại thiếu mất một"Bánh của tôi đâu rồi, sao tự nhiên thiếu mất một cái thế này?"

Một thợ bánh khác nhìn thấy anh ta đứng đó lẩm bẩm nói với đống bánh thì đi tới hỏi, "Tiểu Lý, có chuyện gì thế?"

Thợ bánh tên Tiểu Lý kia nhíu mày: "Anh Vương, bánh ngọt của tôi lại bị thiếu mất một phần."

"Có phải do cậu làm thiếu một phần không?"

"Không thể nào, vừa rồi tôi còn đếm mà, chắc chắn không sai đâu."

Tiểu Lý gãi đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu nổi"Hai người các cậu đứng đó lải nhải gì thế hả, xong rồi thì mau mang ra đi!

Chẳng lẽ chờ khách tự vào bếp lấy đồ à?"

Bếp trưởng đứng ở phía trước mắt sắc thấy hai người bọn họ không làm gì mà cứ đứng nói chuyện thì quát lên.Hai người kia sợ tới mức giật bắn người, liên tục gật đầu: "Vâng!"

"Mau làm thêm một phần đi, nếu không bếp trưởng lại chửi cho đấy."

Thừa dịp bếp trưởng không nhìn về phía này, anh Vương liền nói nhỏ với Tiểu Lý"Y như có ma."

Tiểu Lý vừa bị mắng cúi đầu nói một câu, đành phải lấy bột mì và các loại nguyên liệu từ trong ngăn tủ ra.Mà lúc này, Nhiếp Nhiên nấp ở trong phòng chứa đồ ở bếp sau đang nhàn nhã ăn bánh ngọtNghe thấy đầu bếp kia tức giận mắng một câu và tiếng bước chân đi xa dần, cô đắc ý gặm miếng bánh ngọt trong tay, "Làm sao mà anh nhìn thấy ma được chứ?"

Cô đứng tựa vào cửa, nhấm nháp miếng bánh ngọt thơm ngon, không biết có phải do đã đói lâu lắm rồi nên chỉ cắn được vài cái đã ăn xong miếng bánh, lại vẫn cứ cảm thấy chưa no bụngVì thế, cô quyết định tìm cơ hội lấy thêm vài cái bánh nữa.Ai ngờ, đúng lúc cô mở cửa sổ của phòng chứa đồ ra thì lại thấy một người đàn ông mặc đồ bồi bàn đang đứng ở cách mình không xa.Đột nhiên, người đàn ông kia lấy thứ gì đó từ trên người ra, nhân lúc tất cả mọi người không chú ý, dùng tốc độ cực nhanh ném vào trong ly rượu.Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, mắt hơi híp lại.Rượu trong ly sủi bọt, viên thuốc kia nhanh chóng tan ra gần như không còn gì nữa.Định ám sát ư?

Ám sát ai chứ?Là ai phái tới ám sát?Sau khi bồi bàn nam kia rời đi, thần sắc Nhiếp Nhiên liền trở nên nghiêm nghị.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 46: Nhị thiếu bảo vệ người, suýt nữa nổi giận


Tuy nói Hoắc Hoành không nhận ra cô, cũng không điều tra ra gì, nhưng cũng tuyệt đối không thể tin tưởng, nếu anh ta xảy ra chuyện gì, cô rất dễ bị đưa vào danh sách tình nghiMà quan trọng nhất là, lúc trước ở trên máy bay, cô đã nghe được bọn họ nói rằng hôm nay rất có thể sẽ có giao dịch gì đóCho nên, dù là ai bị ám sát thì giao dịch ấy sẽ bị dừng ngay! chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!Nghĩ tới đây, cô quyết định phải ngăn cản hành động của sát thủ kia lạiNhiếp Nhiên mở cửa sổ kia ra, sau đó thoải mái nhảy ra ngoàiCô vừa nhanh chóng đi về sảnh lớn tổ chức tiệc vừa gỡ làn váy bị buộc của mình ra, hơn nữa còn sửa sang lại cho phẳng phiu.Cô còn chưa vào sảnh lớn thì sau lưng đã vang lên một giọng cứng rắn và lạnh lùng, "Cô đi đâu thế?"

Cô khựng chân lại."

Cô Diệp không ở trong sảnh, chạy ra đây làm gì?"

Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gầnSau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy tiếng gọi "cô Diệp" thì trái tim mới thả lỏng ra, cô bày ra vẻ như kích động vì sống sót sau tai nạn, quay đầu nhìn A Hổ đang đi lại gần phía mình"Trợ lý A Hổ, may quá, gặp được anh, chỗ này rộng quá, tôi..

tôi muốn đi toilet, kết quả lại không tìm được đường về, nên lạc đường."

A Hổ tất nhiên không dễ bị lừa thế, hừ lạnh một tiếng, "Ở đây nhiều người phục vụ như vậy, cô cứ tùy tiện tìm ai đó dẫn cô về là được rồi, sao có thể lạc đường được chứ?"

Nhiếp Nhiên cụp mắt, hai tay túm chặt góc áo, dáng vẻ như khó nói, "Tôi..tôi không dám..Bọn họ thấy tôi mặc như vậy thì chỉ muốn đuổi tôi đi."

"."

A Hổ quan sát cô một lượtĐược rồi, lý do đúng đắn như thế, anh ta chẳng còn lời nào để nói nữa."

Được rồi, mau theo tôi vào."

A Hổ lười lãng phí thời gian với cô, xoay người đi về phía sảnh lớnNhiếp Nhiên gật đầu, bước theo sau lưng A Hổ, xuyên qua sảnh lớn tổ chức tiệc, vào thang máy đi thẳng lên tầng hai.Thang máy vừa mở ra, phát hiện tầng bên trên chỉ có một phòng, A Hổ cung kính gõ cửa, dẫn theo Nhiếp Nhiên tiến vào."

Diệp Lan?"

Vừa mới bước vào một giọng nói đầy kinh ngạc đã vang lên.Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Vệ Vi búi tóc, mặc váy đen cúp ngực, đang đứng bên cạnh Lưu ChấnMà Hoắc Hoành và Roth thì ngồi ở phía đối diện.Xem ra tình báo của Lệ Xuyên Lâm rất chính xác, Lưu Chấn và Hoắc Hoành đúng là có cấu kết với nhau để làm việc xấu, không chỉ thế, người được coi là kẻ thứ ba kia chắc hẳn chính là ngài Roth đây rồi.Cô nhanh chóng liếc nhìn một vòng xung quanh, sau đó mới cung kính chào một tiếng, "Chào thư ký Vệ."

Vệ Vi thấy cô ăn mặc như quỷ xuất hiện trong buổi tiệc tối hoa lệ này thì không khỏi cau mày, mở miệng khiển trách theo bản năng: "Sao cô lại ở đây hả?"

Hoắc Hoành thấy khẩu khí cô ta không tốt thì đôi mày kiếm hơi nhíu vào, sau đó không đợi Nhiếp Nhiên mở miệng đã nói: "Xin lỗi, lúc tôi đang chọn đồ thì đột nhiên nhớ ra hôm nay có một bữa tiệc, trong lúc nhất thời không tìm thấy bạn cặp nên mới tìm trợ lý Diệp, thư ký Vệ sẽ không trách chứ?"

Sắc mặt anh cực kỳ hiền lành, nói năng lại bình dị, gần gũiỞ thành phố A, có ai mà không biết Hoắc Nhị thiếu luôn ôn hòa, nói chuyện gần gũi, thân thiết với bên ngoài, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh ta không biết tức giậnHễ càng cười như gió xuân ấm áp thì lại càng phải để ý.Thế nên, Lưu Chấn lập tức liếc xéo làm cho Vệ Vi sợ đến mức run lên, liên tục xua tay, "Không không không, ngài Hoắc tìm Diệp Lan làm bạn cặp, sao tôi phải để ý chứ?"

Hoắc Hoành như không thấy sắc mặt đã bị dọa đến mức tái nhợt của Vệ Vi, vẫn cười khẽ, "Thư ký Vệ không để ý tới sự lỗ mãng của tôi, vậy là tốt rồi."

Lưu Chấn nhìn phản ứng của Hoắc Hoành thì kinh ngạc trong lòng, cẩn thận quan sát một chút Nhiếp Nhiên đang đứng ở sau lưng anhNhiếp Nhiên cảm nhận được ánh mắt quan sát của Lưu Chấn thì càng cúi đầu xuống thấp hơn."

Cốc cốc cốc."

Đột nhiên, tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họCửa được mở ra"Tôi mang rượu tới."

Một người phục vụ đẩy bàn ăn, đứng ở cửa nóiNhiếp Nhiên nhìn về phía người nói, vừa liếc mắt, đồng tử đã lập tức co rút mạnh.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 47: Dịu dàng đến mức làm người ta kinh ngạc


Chính là gã bồi bàn kia.Dưới tóc mái dày rậm, mày Nhiếp Nhiên nhíu chặtquả nhiên, gã định ra tay với một trong những người ở đâyNhưng rốt cuộc gã muốn ra tay với ai đây?Trong ba ly rượu vang này, đâu mới là ly bị bỏ thuốc?Cô phải làm gì để ngăn cản đây?

Quan trọng nhất là, làm sao có thể làm mà không để bọn họ phát hiện ra được?"

Màu rượu Margaux thường hơi đen, thoạt nhìn thì thấy giống mực. nhưng nó tỏa ra mùi thơm nức mũi, nồng nàn mà tinh tế, là loại rượu vang mà tôi thích nhất."

Roth nhận ly rượu từ gã bồi bàn, cười và hơi lắc nhẹ ly rượu màu đỏ hơi đen.Lưu Chấn cũng nhận rượu từ gã bồi bàn, sau đó cười nói: "Ngài Roth thật biết hưởng thụ."

"Giống như các vị hay nói, đời chẳng được bao lâu nên cứ mặc sức mà tận hưởng.

Tận hưởng thú vui trước mắt mới là quan trọng nhất."

Nói xong, Roth hít hương thơm của rượu, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãnNhiếp Nhiên đứng bên cạnh vừa dán chặt mắt vào hai người kia, chỉ sợ bọn họ nâng cốc uống vào, vừa cố gắng nghĩ xem phải làm thế nào để ngăn cảnNhưng mà, đúng lúc cô đang tập trung quan sát Roth và Lưu Chấn, đột nhiên, chóp mũi thoáng ngửi được một mùi rất nhẹ, rất nhạtTầm mắt cô lập tức di chuyển tới ly rượu vang mà gã bồi bàn đưa cho Hoắc Hoành, rượu màu đỏ hơi đen ở trong chiếc ly chân dài hơi sánh lên, hương rượu lan vào không khí.Ánh mắt cô nheo lại, lập tức tập trung vào mục tiêu.Thì ra, mục tiêu của gã sát thủ kia là Hoắc Hoành.Thấy gã đưa ly rượu tới, Hoắc Hoành cũng lập tức cầm lên định uống, dưới tình thế cấp bách, cô cũng không quan tâm tới sự cẩn trọng hay cố ý làm mờ nhạt bản thân nữaCô cố tình nghiêng người, đụng mạnh vào vai Hoắc Hoành, kêu đau một tiếng, "Ổi!"

Nháy mắt, ly rượu vang đỏ bị văng đi."

Choang.." chiếc ly rơi xuống đất, vỡ tan tànhHoắc Hoành vội vàng giúp cô đứng thẳng lênSau khi Nhiếp Nhiên luống cuống đứng thẳng người lên thì liên tục cúi đầu xin lỗi, "Rất..rất xin lỗi, rất xin lỗi ngài Hoắc, tôi..tôi..."

"Cô làm sao thế hả!"

A Hổ đưa tay kéo cô sang một bên, cẩn thận xem xét xem Hoắc Hoành có bị thương ở đâu khôngTầm mắt của mọi người trong phòng đều tập trung lên người Nhiếp NhiênVệ Vi thấy cô không cẩn thận như thế thì không khỏi thầm cười lạnhChờ xem Hoắc Nhị thiếu sẽ trừng trị cô ta như thế nào!Nhưng ai ngờ, Hoắc Hoành không những không tức giận mà còn lo lắng hỏi han: "Có phải vết thương ở chân lại tái phát rồi không?"

Nhiếp Nhiên rũ mắt, lắc đầu, "Vẫn..vẫn ổn..Không có gì trở ngại..."

"Có cần ra ngoài nghỉ ngơi chút không?"

"Không..không cần..vừa rồi tôi chỉ vô tình loạng choạng thôi."

Dường như Nhiếp Nhiên rất kinh hãi, lùi vào trong một gócĐiều này khiến cho mọi người ở đây đều kinh ngạc, chẳng lẽ Hoắc Nhị thiếu này lại thích một đứa con gái nhát gan chẳng ra sao thế này ư?

Thế thì thật sự quá kinh khủng rồi!

Vì có màn lộn xộn nhỏ này, A Hổ tìm người dọn dẹp một chút.Gã bồi bàn kia lại bưng một ly rượu khác tới trước mặt Hoắc Hoành, "Thưa ngài, tối rót cho ngài một ly khác."

Nói xong, lại rót rượu cho anh.Trái tim Nhiếp Nhiên lại căng thẳngTuy rằng cô thấy chỉ có một ly rượu bị bỏ thuốc, nhưng không có nghĩa là sát thủ này không có kế hoạch BLỡ như xảy ra chuyện gì, cô còn lấy cái cớ chân bị thương thì quá giả dối rồi!

Nhiếp Nhiên đứng ở một bên, cứ vậy trơ mắt nhìn chai rượu chậm rãi nghiêng đi...
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 48: Ngăn cản ám sát, rước phải phiền phức


Nhưng lại không ngờ rằng, rượu vẫn chưa rót ra chỉ nghe thấy Hoắc Hoành nói một câu: "Không cần nữa."

Bàn tay định rót rượu của gã bồi bàn bỗng run lênSau đó lại nghe thấy Hoắc Hoành nói với Roth: "Tôi vốn dĩ cũng không biết thưởng thức rượu, vả lại cơ thể cũng không cho phép."

"Vậy thì thật là đáng tiếc."

Roth cau mày tỏ vẻ tiếc nuốiHoắc Hoành cũng thở dài một cái, "Đúng vậy, ôm cái tấm thân ốm yếu này thật phụ lòng anh rồi."

"vậy có cần rót thêm một cốc nước nữa không ạ?"

Gã bồi bàn chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm một câu nữa, kết quả là nhận được một ánh mắt sắc lẹm từ Hoắc HoànhAnh ta nhếch mép cười một cái, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, không nói một lời nhìn về phía gã bồi bàn khiến gã đó run sợVài giây sau, anh ta mới mở miệng nói: "Không cần đâu, cảm ơn."

"Được rồi, không có việc gì cần đến anh đâu, ra ngoài đi."

Roth thật sự không vừa ý với người phục vụ lắm lời này nên lập tức đuổi gã ra ngoài."

Vâng ạ."

Gã bồi bàn cũng tự cảm nhận được sự tức giận này, suýt nữa bị lộ rồiVì thế, gã cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi chỗ này luônThế nhưng, trước khi ra ngoài ánh mắt của gã không biết vô tình hay hữu ý lại dừng lại nơi góc phòng đúng chỗ của Nhiếp Nhiên đang rũ mắt nhìn xuống liếc nhẹ một cáiCánh cửa cuối cùng cũng đã đóng lại"Rượu thì cũng đã thưởng rồi, chúng ta cũng nên bàn một chút chuyện về chuyện chính đi."

Roth uống một hơi cạn ly rượu vangLưu Chấn liếc nhìn đồng hồ, gật đầu: "Đúng là cũng đến lúc rồi."

Nhiếp Nhiên liên tục ở trong trạng thái cảnh giác cao độ đột nhiên nghe thấy hai từ "việc chính", tại cô lập tức vểnh cao lênBắt đầu giao dịch luôn đúng không?

Khoan đã, có gì đó không ổn!Cô có cảm giác tất cả mọi thứ đã quá dễ dàng rồi, vụ làm ăn lớn này Lệ Xuyên Lâm phải thông qua rất nhiều người mới nghe ngóng được, làm sao lại có thể nói ra một cách công khai như thế này, huống hồ lại còn trước mặt Vệ Vi và một người ngoài như cô.Quả nhiên, cô vừa liếc nhẹ một cái đã nhìn thấy ngay ánh mắt khinh thường của Hoắc Hoành đang hướng về phía mìnhThật sự là như thế!Người này đúng là đang thăm dò cô!Chắc anh ta đã nảy sinh sự nghi ngờ đối với thân phận của cô, thế nhưng không tìm thấy bằng chứng nào rõ ràng cả, vì thế liền dùng cuộc giao dịch này để thăm dò côNghĩ lại, lúc ở trên máy bay cuộc trò chuyện của anh ta với A Hổ là cố tình để cho cô nghe thấyGã đàn ông đáng chết này, cô thì tổn tâm sức bảo vệ cái mạng nhãi nhép của hắn mà kết quả suýt nữa bị rơi vào kể của hắn!

Thế nên cô không thể để hắn toại nguyện!

"Ngài Hoắc, tôi ra ngoài trước."

Nhiếp Nhiên bám vào chiếc chân đau nói.Hoắc Hoành nhíu nhẹ lông mày sau đó cười một cách rõ ràng, gật đầu nói: "Được."

Xem ra cô gái này quả thật là thông minh, nhanh như vậy mà có thể nghĩ ra rồiVệ Vi lúc này cũng nói nhỏ: "Lưu tổng, vậy tôi cũng ra ngoài đây."

Hai người cùng lúc đi ra ngoài"Đi cùng tôi ra nhà vệ sinh!"

Cửa vừa đóng lại, Vệ Vi ngay lập tức làm mặt lạnh, bỏ lại câu nói này rồi đi thẳng về hướng nhà vệ sinh tầng dướiHai người đi qua dòng người trong buổi tiệc ở đại sảnh rồi tiếp tục đi thẳng về phía nhà vệ sinh ở cuối hành langVừa đóng cửa lại, Vệ Vi quăng luôn túi xách trước bồn rửa tay, cô ta cười lạnh nhạt nói: "Cô giỏi thật đó, vừa vào công ty chưa đến 24 giờ đã xin nghỉ hai ngày, còn được Hoắc Nhị thiếu dẫn đến nơi như thế này.

Thế nào?

Ăn mặc như vậy đứng ở đây có phải có cảm giác bản thân giống như phượng hoàng muốn bay lên ngọn cây không?"

Nhiếp Nhiên, người vừa ngăn chặn một vụ ám sát, lúc này lại lười ứng phó, tranh cãi với loại đàn bà nàyCô chỉ muốn dùng sự im lặng này để nhanh chóng giải quyết cuộc nói chuyện này mà thôiNhưng thấy cô không nói nửa lời, Vệ Vi lại càng tức giận, cao giọng nói: "Nói đi!"

Nhiếp Nhiên thấy rằng im lặng không có tác dụng gì đối với Vệ Vi, vờ như bị dọa đến giật mình, người run bần bật, lắc đầu quây quậy, "Không, không phải đâu..."

"Tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất nên an phận biết điều một chút!

Không thèm nhìn xem bộ dạng mình thế nào mà dám đến một nơi như thế này, thật sự là không thể hiểu nổi!"

Đúng lúc Vệ Vi đang giáo huấn thì cửa phòng vệ sinh nữ đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông đội một chiếc mũ đen sang trọng và mặc một chiếc áo khoác dài từ ngoài cửa bước vào"Vị tiên sinh đây có phải là đi nhầm không?

Đây là nhà vệ sinh nữ."

Vệ Vi nhíu mày nói.Thế nhưng người đàn ông kia không vì thế mà dừng bước, gã hơi cúi đầu, phân nửa khuôn mặt bị chiếc mũ che khuất đi.Vệ Vi nhìn thấy gã không dừng bước liền tiến lên phía trước lớn tiếng quát: "Này, anh bị điếc à?

Nếu cố tình tiến vào tôi sẽ gọi người đến đấy!"

Thế nhưng Nhiếp Nhiên đứng nép về một bên lại có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng gã đàn ông, hai bàn tay cô nắm chặt lại.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 49: Sự báo thù dưới lớp ngụy trang


Không xong rồi, đích thị là tên sát thủ lúc nãy đóng giả nhân viên phục vụ!Là người trong nghề, dựa vào trực giác nhạy bén của mình, cô có thể cảm nhận được sát khí của người đàn ông trước mặtNhiếp Nhiên nhìn giống như bị dọa cho ngây ngốc ra đứng bất động ở đó, nhìn người đàn ông kia từng bước đến gần mìnhThế nhưng dây thần kinh toàn cơ thể cô đều đã căng hết lên"Anh, anh muốn làm gì?

Tôi cảnh cáo anh, tôi chính là...là thư kí của Lưu Chấn...Lưu tổng, anh cứ thử đụng vào tôi xem!"

Vệ Vi cũng sợ đến mức liên tục lùi về phía sau, lời nói ra đều lắp ba lắp bắpCô gái này đúng là ngốc nghếch mà!

Làm gì có chuyện không biết thân phận của người đàn ông kia lại đi tự giới thiệu về mìnhChẳng may có động đến họng súng thì có chạy cũng không có cửa thoát thânNhiếp Nhiên không còn gì để nói nữa, cô trợn mắt lên nhìn người đàn bà ngốc kia.Thế nhưng cùng lúc ấy, trong đầu cô bỗng lóe lên một ý tưởng, khóe miệng khẽ hiện lên một nụ cười gian xảoAi bảo cô giáo huấn tôi, để xem tôi dọa chết cô thế nào nhé!

Cô điều chỉnh lại biểu cảm, hét to lên với người đàn ông kia: "A!

Đừng qua đây, anh đừng qua đây!"

Tiếp đến cô vờ như bị dọa, sợ hãi kêu la ầm ĩ đưa tay ra vồ lấy bình hoa ở bồn rửa tay đưa lên cao, nhưng điều này lại chẳng làm cho gã đàn ông kia nao núngGã bước nhanh về phía trước, Nhiếp Nhiên lại lùi dần lại phía sau, đến lúc chạm vào bức tường phía thì cô cực kì hoảng loạn mà ném chiếc bình xuống."

Choang!"

Trong nháy mắt, chiếc bình hoa tinh xảo đã vỡ vụnNhưng cũng may là rơi ở phía chân của Về Vi, thật sự là đã dọa cho Vệ Vi sợ hết hồn hết vía, một tiếng thét chói tai vang lên: "Aaaaaa!"

Người đàn ông kia thấy phản ứng của Vệ Vi tưởng rằng cô ta đang tập kích mình liền lập tức nắm chặt lấy tay cô ta.Vệ Vi khua tay múa chân đánh đuổi gã, hét lớn: "Anh muốn gì?

Cút đi!

Cút đi cho tôi!"

"Đừng cào nữa chị Vi!

Chị chạy nhanh lên!"

Nhiếp Nhiên sau khi nhìn thấy Vệ Vi bị tóm lại liền vội vàng ném chiếc bình ở cạnh mình về phía đó.Kết quả là ném trúng vào lưng của Vệ Vi.Vệ Vi bị ném trúng hét lên, quay đầu về phía cô mắng: "Rốt cuộc là cô ném ai vậy?"

"Tôi xin lỗi, xin lỗi chị!"

Nhiếp Nhiên miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng ngay sau đó lại ném cây lau nhà về phía Vệ Vi, cây lau nhà lại vừa đúng trúng vào ót của cô taSuýt nữa làm cô ta ngất xỉu đi.Nhìn bộ dạng vừa la hét vì đau vừa giãy giụa trong vòng tay của gã đàn ông kia vô cùng thảm thương của Vệ Vi, trong lòng Nhiếp Nhiên thật sự không nhịn được cười.Thế nhưng vẻ mặt cô phải làm như đang vô cùng sợ hãi vậyCô ném tất cả những thứ bên cạnh mình từ thùng rác cho đến chổi quét nhà qua bên đóThế nhưng khi Nhiếp Nhiên định lấy nốt chiếc giẻ lau phơi bên bệ cửa sổ ném qua bên đó thì chợt thấy phía cổ tay áo của người đàn ông kia có một chiếc dao găm sắc bén sáng loángNgay tức khắc ánh mắt của Nhiếp Nhiên trở nên khác hẳn, sự đùa vui trong lòng lập tức được thu hồiCô cầm lấy hộp đựng xà phòng chỗ bồn rửa tay, vung tay một cái chiếc hộp xà phòng đập vào cổ tay lúc gã đang chuẩn bị rút ra"Tôi..tôi liều mạng với anh!"

Nhiếp Nhiên vờ như phát điên lên, nghiến răng nghiến lợi lao tớiCô trông có vẻ như không có sự chuẩn bị gì mà lao tới, thế nhưng thực tế thì cô đã ngắm chính xác thời cơ, nhắm về phía khớp tay của gã, trong nháy mắt đã bẻ gập được khớp tay gã khiến gã không thể nào cựa quậy được"Chị Vi, chị chạy đi nhanh lên!"

Nhiếp Nhiên trông có vẻ rất khó khăn mới giữ được nửa người của tên đàn ông kia, sau đó quay ra phía Vệ Vi nói.Vệ Vi không thể ngờ Nhiếp Nhiên đột nhiên lại làm như vậy, ngạc nhiên đến mức sững sờ bất độngNhiếp Nhiên nhìn cô ta không nhúc nhích gì quát lớn: "Nhanh lên!

Gọi người đến nhanh lên, tôi không chống đỡ được lâu đâu!"

Thật là muốn đánh chết người đàn bà này mà, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc lại đột nhiên ngẩn ngơ ra.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 50: Đóng vai người vô tội bị thương


Vệ Vi đúng một bên nghe thấy tiếng cô quát lớn xong mới hoàn hồn lập tức gật đầu: "Ừ được, tôi...tôi đi ngay đây?"

Cô ta hoảng hốt chạy khỏi sự khống chế của tên đàn ông kia, sau đó chạy nhanh về phía cánh cửaNhiếp Nhiên sợ người đàn bà ngu dốt này qua cầu rút ván liền nói thêm một câu: "Chị nhanh lên, nếu như làm náo loạn bữa tiệc, tất cả mọi thứ đều bị hủy, đến lúc ấy ngài Hoắc nổi giận thì tất cả chúng ta đều không xong đâu!"

Vừa mới nghĩ đến vẻ mặt ấm áp ôn nhu của Hoắc nhị thiếu ban nãy bỗng chốc chuyển thành gương mặt đầy giận dữ phẫn nộ, Vệ Vi rùng mình một cáiKhông có Vệ Vi làm loạn bên cạnh, Nhiếp Nhiên mới có thể nhanh chóng đoạt lấy con dao găm trên tay của gã đàn ông kia, thoắt một cái đã bẻ gọn tay của gã về phía sau, một chân đá vào đầu gối gã khiến gã quỳ rạp xuống đấtTên đàn ông kia bị giữ chặt trên mặt đất không cựa quậy được quát lên: "Rốt cuộc cô là ai?"

"Là một người mà anh không quen biết."

Nhiếp Nhiên đã thay đổi bộ mặt sợ hãi lúc ban nãy, trói cố định tay của gã đàn ông kia lại, cô thản nhiên ngồi trên người gãBị đè lên người vô cùng khó chịu, gã ngoái cổ lại nói: "Lẽ nào cô cũng đến để ám sát Hoắc Hoành?"

Nhiếp Nhiên cười khẩy một cái, đang định mở miệng nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần phía cửa nhà vệ sinh.Cô bỗng thay đổi sắc mặt, trượt mạnh một cái từ trên lưng gã xuống đất, tiếp đến bày ra vẻ mặt gào khóc nức nở: "Anh muốn làm gì?

Anh đừng giết tôi!

Đừng giết tôi!"

Gã đàn ông kia bị sự thay đổi như chong chóng của cô làm cho kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã nhảy bật lên giữ người Nhiếp Nhiên lại ở bồn rửa tay"Rốt cuộc cô là ai?"

"Tôi..tôi là trợ lý của chị Vi, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé thôi, cầu xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi!"

Nhiếp Nhiên thổn thức khóc từng tiếng đầy run rẩy"Cô mà không nói thì tôi sẽ giết cô!"

Con dao găm trên tay lập tức đặt ngay lên động mạch chủ ở cổ của Nhiếp Nhiên"Đừng, xin anh tha cho tôi!"

Nói xong, cô bỗng hét lên thảm thiết.Ngay lúc ấy bốn, năm người đàn ông từ ngoài cửa chạy vào, Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn dẫn đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gã đàn ông kia, mở miệng nói một câu nhẹ bẫng: "Bắn chết!"

"Đoàng!"

Sau khi tiếng súng vang lên thì tràn ngập nhà vệ sinh nữ là mùi khói thuốc nồng nặc.Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy rằng mặt mình bị bắn đầy máuTrên trán người đàn ông đang khống chế cô bỗng nhiên xuất hiện một dòng máu đỏ tươi, gã kinh ngạc đến mức trợn trừng hai mắt, sau đó buông lỏng tay, ngã gục xuống đất.Nhiếp Nhiên "bị dọa" đến mức cũng trượt dần từ bồn rửa tay xuống đấtSau khi nhìn thấy tên sát thủ bị giết, Vệ Vi cuống cuồng chạy đến bên cạnh Nhiếp Nhiên: "Diệp Lan!

Cô vẫn ổn chứ?

Cô sao rồi?"

Sau khi gọi vài tiếng, mắt của Nhiếp Nhiên mới dần dần mở ra, hàng mi chớp nhẹ, cô cẩn thận sờ lên cổ mình, từ từ đưa tay ra trước mặt thì bỗng thấy một thứ chất lỏng ấm nóng màu đỏ hiện lên trước mắt.Sau khi cô mấp máy môi nói khe khẽ, "Máu.." thì ngất lịm điMột dòng máu đỏ chảy dài trên chiếc cổ trắng ngần của cô, chiếc váy màu trắng ngà bị nhuộm một mảng lớn màu đỏ khiến người nhìn không khỏi rùng mình"Còn đứng đấy làm gì nữa, mau gọi cứu thương đến đi!

Nhanh lên!"

Hoắc Hoành gầm lên giận dữ.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 51: Bị cứa vào động mạch suýt mất mạng


Bữa tiệc đang diễn ra vui vẻ thì đột nhiên bị một đội cảnh sát và bác sĩ làm mất vui.Điều này làm nhóm người quý tộc tham gia bắt đầu phàn nàn vì mất hứngNhưng sau khi nhìn thấy trên hai chiếc cáng cứu thương là một cô gái toàn thân đẫm máu và một người đàn ông bị bắn vỡ đầu chết, đám người đó không ai bảo ai quay ra nhìn nhauNgay sau đó, ngài Roth bước ra với sắc mặt không được tốt lắm, miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên nói với mọi người: "Thành thật xin lỗi, do có sự cố xảy ra nên bữa tiệc hôm nay sẽ dừng ở đây."

Nói xong anh ta cùng đội bác sĩ đi ra khỏi đại sảnh.Phòng tiệc lúc này bắt đầu xôn xaoNhưng đây là việc không thể giấu nổi, Roth vội vã lên xe.

Vừa lên đến xe, anh ta nghe thấy Hoắc Hoành đã ngồi trên xe từ trước, lo lắng hỏi: "Tình hình của cô ấy thế nào?"

"Bị cứa vào động mạch, mất máu rất nhiều, phải tiếp máu!"

Sau khi bác sĩ trả lời câu hỏi xong thì lập tức quay ra dặn dò y tá: "Lấy khăn bịt chặt lấy vết thương để cầm máu, sau đó gọi điện cho kho máu của bệnh viện báo cần rất nhiều máu."

Chiếc xe phóng như bay trên đường, chỉ một lát đã đến của bệnh viện rồi.Cửa xe vừa mở ra, đội ngũ nhân viên đã ngay lập tức xuống xe, cáng cứu thương được đẩy luôn vào phòng cấp cứu.Đèn cấp cứu màu đỏ được bật lên.Hoắc Hoành ngồi ở cửa phòng cấp cứu nhìn chiếc đèn đỏ kia mà lòng không khỏi đau xót.Chết tiệt!

Vừa nãy không nên vì thử người con gái này mà để cô ở bên ngoàiCứ nghĩ là thân thủ của cô tốt, nhất định có thể thoát thân, không ngờ lại...Khoan đã!Hoắc Hoành đột nhiên mơ hồ nhận ra điều gì đóBản lĩnh của cô Hoắc Hoành cũng hiểu đôi chút, sao lại không thể chống lại được một con dao găm?

Lẽ nào là cô cố ý?Nghĩ đến đây, mắt anh ta nheo lại một chút.Thời gian cứ thế trôi qua, chiếc đồng hồ trên tường chậm rãi chuyển độngHoắc Hoành trầm tĩnh ngồi đợi trước phòng phẫu thuật chờ kết quảRạng sáng, đèn của phòng cấp cứu tắt, cánh cửa mở ra rất nhanh"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"

Vừa mới thấy bác sĩ xuất hiện, Hoắc Hoành đã đẩy chiếc xe lăn tớiBác sĩ bỏ khẩu trang ra nói: "Cứa vào động mạch, vết thương tuy không sâu nhưng mất máu rất nhiều, cơ thể vô cùng yếu."

Quả nhiên là như thế!

Cô gái này điên rồi!Nhìn thấy Nhiếp Nhiên được đẩy ra, anh ta nắm chặt hai tay lại, cố kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, nghiến răng hỏi: "Thế bây giờ cô ấy thế nào rồi?"

"Chúng tôi đã băng bó vết thương lại rồi, vì cơ thể cô ấy khá yếu nên có thể sáng mai mới tỉnh lại."

Ngài Roth đứng một bên cũng vô cùng áy náy nói: "Đều là do chúng ta không cẩn thận mới khiến cô Diệp bị thương nặng như thế này.

Tôi nhất định phải tìm được kẻ đứng sau vụ này."

Hoắc Hoành không thèm ngẩng đầu lên, chỉ buông ra một câu: "A Hổ, tiễn khách!"

Sau đó, anh ta đẩy xe lăn vào phòng bệnh"Vậy thì, Nhị thiếu, việc làm ăn của chúng ta..."

Roth lại hỏi thêm một câu.Hoắc Hoành chỉ trả lời vỏn vẹn hai từ: "Tạm hoãn!"

Cửa đã bị đóng sầm lại.Roth đứng sững sờ trước cửa, anh ta chưa từng thấy Hoắc Hoành tàn ác như thế này bao giờ, anh ta có cảm giác không khí đều tràn ngập mùi thuốc súng vậy.Không phải Hoắc Hoành vì người con gái này mà đau lòng chứ?Roth nhíu mày lại, nhìn cánh cửa phòng bệnh một lần nữa rồi bước vào thang máy.Trong phòng bệnh, Hoắc Hoành đẩy chiếc xe lăn về phía giường bệnh, nhìn khuôn mặt xanh xao tái nhợt yếu ớt và những vết băng bó chằng chịt ở cổ của cô, anh ta tức đến nỗi chỉ muốn dựng cô dậy đánh cho một trậnNếu như muốn chứng minh bản thân giống như một người trợ lý nhỏ bé thì cũng không cần phải lấy mạng ra để liều như vậy chứ!"

Két..."

Cửa mở ra.A Hổ bước vào, nói nhỏ vào tai Hoắc Hoành: "Nhị thiếu, gương mặt người đó đã chỉnh sửa rồi, không thể tra ra được lại lịch của gã."

"Tiếp tục điều tra!"

Anh ta nhìn Nhiếp Nhiên, gương mặt không có bất kì cảm xúc nào, giọng nói cũng lạnh như băng.Từ lúc hai mươi tuổi A Hổ đã ở bên cạnh Hoắc Hoành, chưa bao giờ anh ta thấy Hoắc Hoành như thế nàyAnh ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng khẽ gật đầu: "Vâng."

Cửa đóng lại, trong phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng nước truyền dịch chảy.Tầm mắt của Hoắc Hoành dừng lại ở gương mặt xanh xao của cô, bàn tay không tự chủ xoa nhẹ gò má côCách một lớp phấn dày, anh ta bỗng nhiên nhớ đến ngày trong căn phòng kho cũ nát u tối, gương mặt trắng ngần kia, đôi mắt tinh ranh thông minh, cùng nụ cười nhàn nhạt bất cẩn của cô.Ngón tay từ từ vuốt nhẹ lên khóe môi lạnh ngắt của côĐôi môi kia vì mất máu quá nhiều mà trở nên nhợt nhạt, khô cong, giống như cánh đào mất đi hương sắcAnh ta nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve, đôi mắt dần dần tối lại, cơ thể bỗng chốc không tự chủ được nghiêng về một bên.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 52: Bộ dạng bị thương vừa đáng thương vừa đáng giận


Thế nhưng khi gần chạm vào đôi môi ấy, anh ta lập tức khựng người lạiAnh ta đang làm gì vậy?

Hoắc Hoành nhìn chằm chằm vào người con gái đang nhắm nghiền mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùngNgười con gái này chẳng phải chỉ là một con mồi, một món đồ chơi thú vị mà thôi, sao anh ta có thể nảy sinh tình cảm chân thành với một con mồi chứ?Không, không thể nào!

Đôi mắt sâu thẳm ẩn sau chiếc gọng kính màu vàng kia dần dần lặng lạiAnh ta ngồi trở lại vị trí cũ, lưng dựng thẳng lên

Thời gian dần dần trôi qua, bầu trời sáng dần

Anh ta đã ngồi như vậy nguyên một đêm trước giường bệnh của Nhiếp Nhiên

Mãi đến lúc trời sáng, khi ánh nắng bắt đầu xuyên qua cửa sổ vào phòng, đôi hàng mi của Nhiếp Nhiên mới rung nhẹ, rồi cô mới dần dần tỉnh lạiTrong cơn hồn mê cô có cảm giác như có một đôi mắt đen láy luôn nhìn chằm chằm vào mình.Do tác dụng của thuốc mê làm mọi phản ứng của cô trở nên chậm chạp, trước mắt như có một màn sương trắng giăng mắc"Cô tỉnh lại rồi?"

Khóe miệng Hoắc Hoành khẽ nhếch lên, câu hỏi mang lại cảm giác khác lạAnh ta vừa hỏi xong, Nhiếp Nhiên tự nhận thấy mình đã tỉnh lại, cô đưa tay chạm vào vết băng bó trên cổ mình rồi kêu "A" một tiếng"Cẩn thận!"

Hoắc Hoành nhìn vết thương trên cổ Nhiếp Nhiên thì xích lại gần cô hơn rồi an ủi: "Vết thương của cô vừa mới được bôi thuốc rồi.

Miệng vết thương rất nhỏ, có điều băng bó trông có vẻ hơi kinh khủng một chút thôi."

Nhiếp Nhiên co rúm lại ở một góc giường: "Tôi..tôi..đây là đâu vậy?"

"Yên tâm, cô đang ở bệnh viện."

"Bệnh viện?"

Nhiếp Nhiên vừa ngẩng đầu lên một cái thì ngay lập tức động vào vết thương ở cổ, cô lập tức kêu lên: "Ôi!"

"Cẩn thận một chút, cô đừng cử động mạnh!"

Trên nền tấm gạc trắng bắt đầu xuất hiện những đốm màu đỏ khiến Hoắc Hoành phải nhíu mày.Khuôn mặt của Nhiếp Nhiên nhăn nhó lại, cô lo lắng hỏi: "Vết thương của tôi có để lại sẹo không?"

Dáng vẻ của cô thật sự giống như những cô gái bình thường yêu vẻ đẹp của bản thân mìnhNhưng chỉ là trông có vẻ như thế mà thôi.Hoắc Hoành nhìn kĩ khuôn mặt cô, anh ta muốn tìm ra điểm gì đó khác biệt trên khuôn mặt ấyĐáng tiếc là không cóSự ngụy trang của cô thật sự rất tốt"Không đâu, chỉ cần cô nghe lời của bác sĩ thì nhất định sẽ không để lại sẹo."

"Vậy tôi có thể về nhà không?"

Nhiếp Nhiên chớp chớp mắt hỏi"Cơ thể của cô đang rất yếu, cần phải ở đây để theo dõi mấy ngày, đến lúc ổn định thì sẽ cho cô về."

"Ừm."

Nhận được câu trả lời không như mong muốn, Nhiếp Nhiên không nói một lời rồi ngủ thiếp điGương mặt nhỏ bé xanh xao cùng bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình khiến cô càng thêm phần đáng thương, ai nhìn thấy cũng sẽ vô cùng đau lòngNếu như Hoắc Hoành chưa từng chứng kiến dáng vẻ thật sự của cô thì chắc cũng bị qua mặt bởi sự diễn xuất quá đạt nàyAnh ta điềm tĩnh nói: "Đối với sự việc lần này ngài Roth cảm thấy vô cùng có lỗi.

Anh ta nói nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau vụ này."

Nhiếp Nhiên lắc đầu: "Thôi, không sao, là do tôi không cẩn thận mới thành ra thế này."

Ánh mắt của Hoắc Hoành bỗng trở nên lạnh lẽo, môi khẽ nhếch lênÁnh sáng chiếu vào người anh ta khiến anh ta giống như một bức tượng bất động vậyMột lúc lâu sau, Hoắc Hoành nhìn cô rồi lẩm bẩm một câu: "Tốt nhất là cô không cẩn thận mới trở nên thế này."

Sau đó, anh ta đẩy chiếc xe lăn ra ngoài."

Tôi đi gọi bác sĩ cho cô."

Khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, dáng vẻ đau khổ ấm ức của Nhiếp Nhiên cũng theo đó mà tan biến.Cô khép đôi mi, bỗng nhớ lại lời của Hoắc Hoành vừa nói.Anh ta..anh ta nói thế là có ý gì nhỉ?
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 53: Suy sụp tinh thần


"Ting..."

Thang máy dừng ở tầng thượng của bệnh việnKhi Hoắc Hoành đẩy xe lăn từ trong thang máy ra thì nhìn thấy cả một dãy hành lang đều được canh giữ rất nghiêm ngặt, không khí ở đó đã trở nên ngưng đọngHoắc Hoành vừa đi đến cửa phòng họp ở cuối hành lang đã nghe thấy tiếng nói đầy phẫn nộ của ngài Roth vọng ra: "Các anh đã điều tra ra danh tính của kẻ đó chưa?"

"Người đàn ông đó rất lạ mặt, chưa ai từng nhìn thấy gã."

Một tên thuộc hạ nói"Vậy thì ý của các anh là gã từ trên trời rơi xuống, không có một tung tích gì sao?"

Tiếng của Roth từ trầm tĩnh biến thành vô cùng tức giận"Ngài Roth, xin hãy cho chúng tôi thêm một chút thời gian."

Một tiếng đập mạnh xuống bàn vang lên"Tôi cho các anh thời gian vẫn chưa đủ sao?

Có người trà trộn vào các anh không biết, ám sát ai các anh cũng tìm không ra, vậy tôi cần các anh để làm gì?"

Lúc này, Hoắc Hoành đẩy cánh cửa lớn phòng họp ra thì thấy một chiếc cốc trên bàn bị đập vỡ, nước chảy lênh láng từ trên bàn xuốngSau khi Roth nhìn thấy Hoắc Hoành ở cửa thì hít sâu một hơi, nói với đám thuộc hạ: "Còn đứng đấy làm gì nữa?

Dù có phải đào ba tấc đất lên thì cũng phải tìm cho ra danh tính của tên đây cho tôi!"

Chờ đám thuộc hạ đi ra ngoài xong, Hoắc Hoành mới đẩy xe tiến vào trong hỏi: "Tình hình bây giờ thế nào?"

Roth ngồi xuống, "Tạm thời thì vẫn chưa tìm được thông tin về thân phận của tên đó."

"Thế còn cô ta thì sao?"

Anh nhìn của Hoắc Hoành hướng về phía Vệ Vi - người ngồi im lặng không lên tiếng nãy giờ"Từ hôm qua lúc tôi đưa cô ta đến đây cô ta vẫn chưa nói một lời, hỏi cũng chả được gì cả."

Roth nhìn về phía Vệ Vi ngồi cách đó không xa, khẽ lắc đầu.Hoắc Hoành nhìn thấy trên tay cô ta vẫn còn vết máu của Nhiếp Nhiên, đầu tóc bù xù, quả nhiên là bị dọa cho sợ chết khiếp, cả người cứ đờ đẫn raAnh ta đẩy chiếc xe lăn đến trước mặt cô ta rồi khẽ gọi: "Cô Vệ."

Vệ Vi nghe thấy có người gọi mình, cô ta khẽ run lên rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Hoành.Lời nói của Hoắc Hoành ấm áp tựa như đang mê hoặc: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút chuyện mà thôi."

Sau khi nhìn thấy cô ta gật đầu, Hoắc Hoành mới tiếp tục nói: "Tôi muốn cô cố gắng lục lại kí ức một chút.

Về chuyện hôm qua, tôi muốn cô kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện, càng chi tiết càng tốt."

Ai ngờ, Vệ Vi lại đột nhiên nhảy dựng lên, kích động đến nỗi không kiềm chế nổi."

Hắn ta là một người điên!"

Hoắc Hoành nhíu mày hỏi lại: "Người điên?"

"Đúng thế, hắn ta từ đầu chạy tới, không thèm nói lời nào đã bắt tôi lại.

Rất may lúc đó Diệp Lan xông tới, nếu không người đang nằm kia phải là tôi, là tôi!"

Cô ta gào lên, đập thật mạnh vào ngực mình, trông có vẻ như đang phát điên."

Thật sự là không nói gì sao?"

Hoắc Hoành hơi nghi ngờ hỏi lại."

Đúng thế, hắn ta tự nhiên xông vào nhà vệ sinh nữ."

"Trước đây cô đã từng gặp người này chưa?"

Vệ Vi lại kích động hét toáng lên: "Làm sao tôi có thể quen kẻ điên đấy, hắn ta đúng là một gã điên!"

Hoắc Hoành nhìn thấy dáng vẻ điên dại của cô ta, nghiêm nghị nói: "Cô Vệ, cô làm ơn bình tĩnh một chút!"

Ánh mắt thâm sâu của anh ta hiện lên dưới cặp kính gọng vàngVệ Vi đứng đúng tầm nhìn của anh ta nên cả người khẽ run lên,"Vệ Vi, cô để ý một chút."

Lúc này Lưu Chấn cũng chống gậy đi từ ngoài vàoBởi vì tối hôm qua có việc, ông ta được Roth sắp xếp cho ở khách sạn của anh ta.Thế nhưng xảy ra chuyện như thế này thì ai có thể ngủ nổi cơ chứ, lại còn đúng là thư kí ở bên cạnh mình suýt nữa thì bị giết chếtThế nên trời vừa sáng ông ta đã đi ngay đến phòng họp trên tầng thượng của bệnh viện"Sao Lưu tổng lại đến đây thế này?"

Roth nhìn thấy Lưu Chấn đến thì vội bước tới hỏi"Tôi đến để xem có thể giúp được gì không?

Nói rồi, ông ta nhìn Vệ Vi đã lấy lại bình tĩnh ngồi ở đóRoth áy náy nói: "Thật sự rất xin lỗi, bởi vì chuyện xảy ra tối qua mà cuộc giao dịch lần này tạm thời bị hủy, để ngài phí công đến một chuyến rồi."

"Hủy ư?"
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 54: Rơi vào cảnh bị nghi ngờ nhiều hơn


Lưu Chấn tức giận nhíu mày hỏi: "Chẳng phải lúc đầu đã nói rồi sao, vì sao bây giờ lại đột nhiên hủy?"

Roth nhìn Hoắc Hoành ở gần đó, sau đó nói với Lưu Chấn: "Thật sự vô cùng xin lỗi, vì chuyện xảy ra tối qua nên tôi muốn đặt sự an toàn lên hàng đầu, tạm hoãn vài ngày có vẻ như sẽ tốt hơn."

Thế nhưng Hoắc Hoành lại làm như không nghe thấy, anh ta tiếp tục hỏi Vệ Vi: "Lúc đó cô có nói gì với hắn ta không?"

"Tôi nói..."

Gương mặt Vệ Vi nhợt nhạt, cô ta cố gắng nhớ lại: "Lúc đó tôi nhìn thấy hắn ta bước vào phòng vệ sinh nữ thì có lên tiếng cảnh cáo, dọa sẽ gọi người đến.

Hắn ta có vẻ rất sợ nên bước đi bỗng chốc nhanh hơn.

Tôi vừa nhắc đến, sau đó nhìn thấy hắn ta vẫn tiếp tục tiến đến, tôi có nói tôi sẽ gọi người đến, nói đến gọi người hắn ta dường như rất sợ, nhưng khi tôi vừa nhắc đến việc mình là thư ký của Lưu tổng thì hắn ta lập tức tóm lấy tôi."

Nói đến câu cuối cùng, giọng của cô ta đầy hoảng loạn"Vì thế ý của cô là, người đó là nhắm vào những người bên cạnh của Lưu tổng?"

Đôi mắt thâm sâu của Hoắc Hoành dừng lại ở người Lưu ChấnTrong lòng Lưu Chấn lập tức có một sự chấn động nhẹChẳng còn ý định chất vấn nữa, ngay lập tức ông ta ngầm đồng ý với phương án trì hoãn của RothVệ Vi nhìn Lưu Chấn, nói: "Tôi..tôi không biết."

"Được rồi, cảm ơn cô cô Vệ, cô cũng phải chịu sự kinh hãi rồi, cô nhanh chóng về nghỉ ngơi đi."

Hoắc Hoành ngồi thẳng lưng lên, mỉm cười nói"Vâng."

Vệ Vi gật đầu lủi thủi đi ra ngoài"Chờ một chút!"

Đột nhiên Hoắc Hoành gọi giật cô ta lại: "Khi tên đàn ông kia xông vào, xin hỏi cô Diệp có phản ứng gì?"

Vệ Vi đứng sững lại ở cửa, cẩn thận nghĩ lại: "Cô ấy..rất sợ, vô cùng sợ hãi!

Lúc đấy sợ đến nỗi co rúm lại trong một góc, cuối cùng thì ném đồ về phía hắn ta."

"Không có hành động khác sao?"

Hoắc Hoành vẫn nghi ngờ, sao cô gái đó có thể đứng yên nhìn Vệ Vi bị uy hiếp như vậy chứ?

Vệ Vi vắt óc suy nghĩ cũng không thể nhớ được bất kì hành động nào khác"Tiếp theo cô ấy giống như bị ép đến bước đường cùng, xông ra thế vào vị trí của tôi rồi đối mặt với gã kia để tôi đi gọi người.

Chỉ vậy thôi, không còn hành động gì khác."

Roth nghe những lời cô ta nói xong thì hoài nghi hỏi: "Lẽ nào theo ý của cô thì cô Diệp là nội gián?"

Hoắc Hoành bình tĩnh nói: "Không thể, ban nãy trong lúc ngủ mê man cô Diệp như gặp ác mộng vậy, lúc tỉnh dậy tinh thần cũng vô cùng hoảng loạn.

Vì thế tôi mới hỏi để xem có nên tìm chuyên gia tâm lí để điều trị cho cô ấy hay không."

"Anh đúng là rất để tâm đến cô Diệp rồi."

Roth buông một câu bông đùa, rồi lại đi đến chỗ máy tính bắt đầu xem lại camera của buổi tiệc tối qua.Chỉ có Hoắc Hoành là ngồi trầm tĩnh.Cô gái này thật sự là có quan hệ với tên sát thủ sao?Cô cố ý xông ra thế thân cho Vệ Vi chạy là để trao đổi thông tin mật báo sao?Hoắc Hoành đang chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân thì A Hổ từ ngoài bước vào, trên tay cầm một túi tài liệu đi thẳng đến bên cạnh anh ta"Nhị thiếu, kết quả xét nghiệm."

Hoắc Hoành mở túi tài liệu ra, quả nhiên đúng như suy nghĩ của mìnhTrong ly rượu mà cô gái này đánh đổ quả nhiên là có thuốc độc ảnh hưởng đến thần kinhNgười mà gã sát thủ muốn giết hại chính là mình!

Chắc là cô gái này phát hiện ra trong ly rượu của mình có độc, nên cố tình mượn cớ chân đau làm đổ ly rượu, kết quả là lúc đi xuống tầng dưới bị tên sát thủ tìm đến báo thùVì thế đúng là cô không có ý hại mìnhSau khi có được kết luận này, không hiểu sao tâm trạng của Hoắc Hoành lại tốt lên đáng kể.Nhưng ngay sau đó anh ta lại rơi vào dòng suy nghĩ khácNếu không phải đến để giết mình, vậy rốt cục mục đích của cô gái này là gì?
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 55: Giữ cô ấy ở bên mình cũng không tệ


Ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu, Hoắc Hoành lại đi đến trước cửa phòng bệnh của Nhiếp Nhiên.Anh đang ngồi ngoài hành lang, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía người nằm trên giường bệnh rất lâu không nhúc nhíchKhoảng 10 phút sau, trước khi anh ta đẩy chiếc xe lăn đi thì quay lại nó với A Hổ ở phía sau: "Canh chừng cô ấy nghiêm ngặt 24/24."

Nhận được mệnh lệnh, A Hổ lập tức trả lời: "Rõ."

Hơn một tuần nghỉ ngơi, vết thương ở cổ của Nhiếp Nhiên đã đỡ hơn rất nhiềuSuốt thời gian này, Hoắc Hoành không tới đây, cô cũng không hy vọng anh ta sẽ tới, vì những lúc đó cô lại phải giả vờ yếu đuối sợ sệt, mệt vô cùngThế nhưng, ở ngoài cửa lại xuất hiện hai vệ sĩ để bảo vệ sự an toàn của cô,Nhiếp Nhiên thấy rằng mỗi ngày đều được ăn uống đầy đủ thì cũng vui vẻ chấp nhận những chú chó gác cổng bảo vệ an toàn cho mình Cô ở phòng bệnh tĩnh dưỡng cũng đã hơn một tuầnCó điều thời gian nghỉ ngơi hơi ít, cô vẫn chưa thấy đã lắm.Mỗi ngày ở đây, cô luôn được ăn uống ngon lành, nhưng họ lại không để cô đi đâu, vậy là sao chứ?Nếu như ngày nào cũng ở đây, vậy thì nhiệm vụ của cô sẽ không hoàn thành nổiNhư vậy thì thời gian gặp mặt của cô và vị phu nhân kia lại bị kéo dàiNghĩ đến việc sẽ gặp mặt vị phu nhân ấy, trong lòng cô không khỏi chờ đợi, bao nhiêu ước muốn báo thù lại trở nên sôi sụcVì thế, lúc bác sĩ kiểm tra cho cô vào buổi trưa, cô hỏi đến lần thứ tư: "Bác sĩ, vết thương của tôi cũng khá ổn rồi, lúc nào tôi có thể xuất viện?"

"Vết thương ở cổ của cô thật sự là không sao rồi, thế nhưng xuất viện hay không thì phải hỏi ngài Roth."

Bác sĩ viết nốt vào bệnh án rồi mới nói với cô"Vậy bác sĩ, tôi..."

Nhiếp Nhiên vẫn muốn hỏi thêm nữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng chào "Ngài Hoắc" của vệ sĩ phía ngoài cửaCô lập tức sửa ngay: "Bác sĩ, vết thương ở cổ tôi có để lại sẹo không?"

Bác sĩ cười rồi lấy từ túi áo ra một hộp thuốc bôi: "Lúc trước ngài Hoắc đã dặn dò chúng tôi rồi, chờ vết thương ở cổ cô đóng vẩy thì dùng thuốc này bôi để liền sẹo."

Nhiếp Nhiên cầm lấy hộp thuốc, trong lòng ngập tràn niềm vui đến nỗi liên tục cảm ơn bác sĩĐúng vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, A Hổ đẩy xe của Hoắc Hoành đi vàoNhìn thấy anh ta, bác sĩ khẽ gật đầu: "Ngài Hoắc" sau đó hiểu ý đi ra ngoàiHoắc Hoành được đẩy đến trước giường bệnh, nở nụ cười ấm áp nhìn Nhiếp Nhiên nói: "Cô ở đây tĩnh dưỡng nhiều ngày như thế, phục hồi cũng khá tốt rồi."

"Đúng vậy, cơm ở đây còn ngon hơn tôi tự nấu nhiều."

"Ồ, vậy à?"

Mấy ngày vừa qua, mặc dù anh ta không đến những thông qua A Hổ và bác sĩ anh ta có thể biết được cô gái này ở đây nghỉ vài ngày đã không chịu được, ngày nào cũng hỏi bác sĩ bao giờ thì mình được xuất viện.Bây giờ lại bày ra dáng vẻ ngốc nghếch, anh ta đột nghiên nghĩ ra cách trêu đùa cô."

Vậy thì cô cứ ở đây đi."

"Thế thì sao được!"

Quả nhiên là Nhiếp Nhiên lập tức phá bỏ lớp ngụy trang, nhưng nhìn ánh mắt đang cân nhắc của Hoắc Hoành, cô nhanh nhảu thêm vào: "Ý của tôi là..tôi cảm thấy mọi thứ đều quá đắt đỏ."

Nhìn cô vừa bùng nổ sau đó lại ngay lập tức làm ra vẻ dịu dàng, Hoắc Hoành thấy cô rất thú vịNếu như thân phận của cô không rõ ràng thì thật ra giữ cô bên mình cũng khá tốtĐột nhiên trong đầu anh ta lại nảy ra ý định đó.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 56: Lấy danh nghĩa bảo vệ để giam lỏng


"Tôi vẫn có thể nuôi nổi cô."

Anh ta nhếch mép, nói nửa đùa nửa thật"Hả?"

Cái gì?Tai mình có vấn đề sao?

Anh ta vừa nói gì?

Nuôi mình?Anh ta muốn nuôi mình?Có nhầm không vậy?

Ban ngày ban mặt nói thứ điên rồ gì vậy?

Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn Hoắc Hoành, muốn nhìn ra điều gì đó trên gương mặt anh ta thì lại nghe thấy anh ta nói: "Đi thôi, tôi đã làm xong thủ tục xuất viện rồi, giờ chúng ta có thể đi."

"Thật sao?"

Mắt Nhiếp Nhiên bỗng sáng bừng lên, cô lập tức bỏ qua tất cả những lời vừa nãyCô lật chăn ra, định nhảy từ trên giường bệnh xuống thì nhận được cái nhíu mày của Hoắc Hoành"Cô cẩn thận một chút, vận động quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến vết thương, đến lúc đó lại bị nhiễm trùng, không những không được xuất viện mà vết thương còn để lại sẹo nữa."

"Ồ."

Nhiếp Nhiên nghe xong giống như là đang sợ hãi vậy, cô giữ chiếc cổ rồi từ từ xuống giường bệnh, sau đó đứng cạnh giường bệnh, tay giữ mép áo, cẩn thận hỏi: "Vậy thì..chúng ta về nước sao?"

Hoắc Hoành không trả lời mà hỏi lại: "Cô muốn về nước?"

"Đúng vậy, tôi khá nhớ nhà."

Cô nhẹ nhàng gật đầu.Đôi mắt ấm áp của Hoắc Hoành nhìn côNhưng Nhiếp Nhiên lại thấy đây là ánh mắt dò xét, tính toán, đánh giáSau vài giây, anh ta mới cười nhẹ nói: "Chuyến bay sẽ cất cánh sau ba tiếng nữa, ngày kia là về đến nhà."

Sau ba tiếng nữa?

Cô mở to mắt kinh ngạc nhìn Hoắc Hoành.Vậy là mười mấy ngày qua, cô đúng là bị giam lỏng rồiGiam lỏng đến khi giao dịch của bọn họ kết thúc mới được thả raNgười đàn ông trời đánh này, đúng là biết mượn gió bẻ măng!Cô định dựa vào việc bị thương do đối phó với vụ ám sát này để lấy sự tín nhiệm và đồng tình, quan trọng hơn là lấy hậu quả của việc này để gián đoạn vụ giao dịch của bọn họ.Kết quả lại bị anh ta mượn cớ bị thương mà giam giữ côCũng có thể nói là vụ giao dịch của bọn họ có khả năng..đã xong hết rồi!

Nhiếp Nhiên hỏi ngay lập tức: "Vậy thì..công việc ở đây đã giải quyết xong chưa?"

Hoắc Hoành gật nhẹ: "Ừ, trải qua hai tuần lễ, ngài Roth đã điều tra thông tin của tên sát thủ, tôi tin rằng sẽ có kết quả nhanh thôi."

Hai tuần qua đủ thời gian cho họ giao dịch mười mấy vụ làm ăn rồi ấy chứ!

Kế hoạch ban đầu là ăn cắp danh sách và tài liệu giao dịch của cô bị đảo lộn hết cả rồi!

Đáng chết!Lúc Nhiếp Nhiên đang nắm chặt tay cố kìm nén xúc động muốn xông lên đánh cho anh ta một trận thì bỗng nhiên Hoắc Hoành nói: "Đúng rồi, đây là cái túi cô đánh rơi ở khách sạn, tôi bảo A Hổ cẩm về đây giúp cô."

Nói rồi, A Hổ cầm cái túi của cô đến."

Cô Diệp, đồ của cô."

Giây phút Nhiếp Nhiên nhìn cái túi của mình, tim của cô đập thình thịch".Không xong rồi, điện thoại mà Lệ Xuyên Lâm đưa cho côLúc Hoắc Hoành nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô thì khẽ nhếch miệng lênAi bảo cô dùng cách nguy hiểm này để chứng minh mình vô tội chứ, giờ đây lại thấy không đáng chút nàoĐể xem lần sau cô còn dám dùng cách này nữa khôngHoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên làm ra vẻ bình tĩnh nhận cái túi từ tay A Hổ, sau đó phải miễn cưỡng cười nói với mình: "Khiến ngài Hoắc phải lo lắng rồi, cảm ơn anh!"

"Đừng khách sáo, cô tranh thủ thay quần áo đi, tôi ra ngoài đợi cô."

Hoắc Hoành vừa nói vừa cười sau, đó được A Hổ đẩy ra ngoàiNhiếp Nhiên nhìn bóng anh ta đi khuất, cái túi trên tay như nặng ngàn cân vậy.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 57: Chơi một kế hay


Trong phòng bệnh trống trơn, cô vẫn đứng ngây như phỗng, tay áo rộng thùng thình đung đưa theo làn gió nhẹ ngoài cửa sổTrong lòng cô như có sóng biển cuộn trào vậyNhiếp Nhiên nghĩ nhất định Hoắc Hoành đã kiểm tra toàn bộ hành lý của cô một lượt rồi, bao gồm cả chiếc điện thoại nàyNhỡ đâu lúc anh ta kiểm tra mà tìm kiếm được thông tin gì đó hoặc là đúng lúc Lệ Xuyên Lâm gọi đến...Chắc không đâuNếu như thực sự phát hiện ra dấu vết gì, Hoắc Hoành đã sớm giết cô rồi, sao lại có thể để cô xuất viện chứ?

Cô lấy lại bình tĩnh rất nhanhBây giờ mọi đồ đạc trong chiếc túi này đều bị kiểm tra rồi, cũng có nghĩa là tất cả mọi thứ đều không an toàn.Lúc này cho dù cô có làm bất cứ điều gì cũng đều có khả năng bị ghi lạiVì thế, cô không thể không tìm kiếm, hơn nữa còn phải vờ như là mọi chuyện đều ổn mới đượcNhiếp Nhiên hít sâu một hơi, thay xong quần áo, cầm hành lí của mình đi theo Hoắc Hoành ra sân bay.Suốt dọc đường, cô luôn tỏ ra hết sức bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.Điều này lại khiến Hoắc Hoành thấy kì lạCủa cải tài sản đều bị kiểm tra hết rồi mà cô lại có thể bình tĩnh đến thế, không hổ là con mồi anh ta nhìn trúng, thật là vô cùng thú vị.Sau khi bay một ngày một đêm, cuối cùng bọn họ cũng về nướcHoắc Hoành rất lịch sự ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng bị cô từ chốiSao có thể chứ?

Bây giờ cô phải bỏ hết đồ đạc ra để kiểm tra lại một lượt mới được, lấy đâu ra thời gian mà ngồi đây nói chuyện tào lao với anh taThấy vậy, Hoắc Hoành chỉ nói vài lời dặn dò cô chăm sóc vết thương, sau đó bảo A Hổ lái xe đi.Nhiếp Nhiên nhìn thấy xe của Hoắc Hoành đi khuất qua khúc quanh thì ngay lập tức bắt taxi đến phía dưới khu chung cư mà Lệ Xuyên Lâm thuê cho cô.Vừa mới đi lên lầu, cô thấy dấu vết cô đánh dấu ở cửa không hề có dấu hiệu bị phá phách.Thế này mới có thể yên tâm đôi chút.Bước vào căn phòng, ngay lập tức cô kiểm tra một lượt tất cả những chỗ có thể giấu những thiết bị lưu trữ thông tin như camera, máy nghe lén trong nhà.Sau khi chắc chắn trong nhà không có gì, cô mới mở vali của mình ra, bỏ hết đồ đạc bên trong ra kiểm traRất may là quần áo trong nhà không bị gắn thiết bị nghe lénCuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại ở chiếc điện thoại.Đó là chiếc điện thoại cũ kĩ màu bạc đã bị tróc sơn và sửa lại.Lúc này, ánh sáng của chiếc đèn huỳnh quang ở phòng khách lại chiếu thẳng vào chiếc điện thoại khiến nó sáng loáng lên làm cho cô rùng mình.Nhiếp Nhiên lấy chiếc điện thoại từ trong vali ra, vừa mở lên, màn hình không hề có dấu hiệu nào của việc bị xâm nhập cảNhiếp Nhiên lập tức cậy phần vỏ phía sau của điện thoại, gỡ tung hết pin và các loại linh kiện khác ra kiểm tra một lần, tuyệt nhiên không tìm thấy thứ gì như máy theo dõi hay thiết bị định vị.Cô cau mày lại, cố gắng kiểm tra lại một lần nữaLẽ nào là cô nghĩ nhiều quá rồi?

Hoắc Hoành không hề lắp đặt bất cứ thiết bị gì vào điện thoại của cô?Chắc Lệ Xuyên Lâm không gọi cuộc nào tới, vậy nên Hoắc Hoành há miệng không chờ được sung mới đưa trả cô chiếc điện thoại này.Mục đích của việc làm này là làm cho cô hoảng loạn, không biết phải làm như thế nào.Chỉ cần cô hoảng hốt gọi điện thoại cho Lệ Xuyên Lâm hoặc Lệ Xuyên Lâm gọi điện tới thì Hoắc Hoành có thể dễ dàng điều tra được thân phận của côNhiếp Nhiên vuốt ve chiếc điện thoại cũ kĩ này, mắt như có một màn sương mờ.Không tìm thấy thiết bị định vị không có nghĩa là trong điện thoại không có thiết bị nghe lén.Hoắc Hoành này đúng thật là đang chơi một trò vuiCô siết chặt hai tay lại, cuối cùng miệng khẽ cười một cách lạnh lùng.Màn đêm tĩnh mịch bên ngoài, những đám mây dày nặng che lấp đi ánh sáng của mặt trăng, phía xa xa kia là những ánh đèn mờ mịt mơ hồ.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 58: Thích ôm chặt tôi vào lòng đến thế


Sáng hôm sau, đúng tám giờ Nhiếp Nhiên đã có mặt ở văn phòng.Sau ngày đầu tiên đi làm cô bị ngài Hoắc đưa đi tận hơn nửa tháng, bây giờ mới xuất hiện ở tập đoàn ML, khiến đám nhân viên thì thầm to nhỏ bắt đầu bàn tán với nhau"Đã nói là Hoắc Nhị thiếu chơi đùa với cô ta mà, nhìn xem, giờ anh ta chơi chán rồi, cô ta còn không cút về đi làm tiếp à?"

Một người phụ nữ tóc dài trang điểm đậm nói: "Đấy!

Nhìn xem cổ cô ta còn băng bó kìa, nói không chừng là bị đánh rồi."

"Trời, đúng là đáng thương" Một người phụ nữ khác ngoài miệng nói đáng thương nhưng vẻ mặt thì giống như là đang xem kịch hay vậy"Đáng thương gì chứ!

Trèo cao thì ngã đau thôi, đáng đời!"

"Ha ha, cô nói cũng đúng!

Lần này chị Vi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta."

Chị Vi vốn có chút tình cảm với Hoắc Nhị thiếu, bây giờ lại bị một đứa xấu xí thế này qua mặt, không ác với cô ta mới lạ đấy!"

Nói xong, những người phụ nữ ấy bắt đầu cúi đầu cười rúc rích.Đột nhiên, có người khẽ hô lên: "Chị Vi đến rồi ạ!"

Lúc ấy, tất cả những người lắm chuyện kia đều làm ra vẻ rất bận rộn nhưng ánh mắt đều dừng lại trên người Nhiếp NhiênNhiếp Nhiên nhìn thấy Vệ Vi từ phòng Lưu tổng bước ra thì lập tức chạy đến"Chị Vi, tôi đến làm rồi ạ."

Vệ Vi đang cúi đầu xem giấy tờ, ngẩng lên nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì ngạc nhiên: "Sao cô lại đến đây?

Sao không ở nhà nghỉ ngơi đi?

Vết thương trên cổ cô vẫn còn đang băng bó mà đã đi làm, thật là liều mạng quá!"

Câu nói này làm đám người đang chờ xem kịch hay kia suýt thì ngất xỉu vì kinh ngạc.Theo tính cách nóng nảy của Vệ Vi không phải là sẽ mắng cho cô ta một trận ư?

Sao lại có thể trở nên nhẹ nhàng ấm áp đến thế?

Mặc dù Nhiếp Nhiên biết là vì mình đã cứu mạng cô ta nên cô ta mới đối với mình như thế nhưng cô vẫn chưa thích ứng kịp, liên tục xua tay: "Không, không cần đâu, tôi đã nghỉ ngơi rất lâu rồi."

"Vậy thì được, hai ngày tới cô làm việc nhẹ nhàng một chút đi, cô nhập các giấy tờ này vào phần lưu trữ trong máy tính, không giới hạn thời gian với cô."

Vệ Vi đi về phía trong phòng làm việc của mình lấy tài liệu sau đó đưa cho Nhiếp Nhiên.Nhiếp Nhiên nhìn trên tay chỉ có vài văn bản mà thôi, gật đầu: "Được ạ, tôi đi lưu vào đây."

Cô cầm tài liệu định về bàn làm việc của mình thì suýt nữa đã va vào Hoắc Hoành ở góc hành lang.Nhiếp Nhiên trợn tròn mắt, dùng hết sức mình phanh lại mới có thể không đâm vào anh ta.Nhưng những trang giấy kia vì tuột tay mà rơi hết xuống đấtHoắc Hoành vẫn bình tĩnh ngồi trên xe lăn, nhịn cười nhìn cô: "Sao lần nào nhìn thấy tôi, cô đều muốn lao vào vòng tay của tôi vậy?"

Những người trong văn phòng nghe Hoắc Hoành nói lời ngọt ngào yêu chiều như thế thì kinh ngạc đến mức rớt cả quai hàm.Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Công khai diễn màn tình cảm sao?Lẽ nào Hoắc Nhị thiếu bị con bé xấu xí nhìn không vừa mắt này mê hoặc?

Những người chứng kiến sự việc này đều ngưỡng mộ con vịt xấu xí muốn hóa thiên nga trắng Nhiếp NhiênCòn về phần Nhiếp Nhiên, cô bị những lời nói ban nãy làm cho buồn nôn, sởn cả gai ốcRõ ràng là mấy ngày trước còn điều tra lai lịch của mình, bây giờ lại nói với mình mấy lời ngọt ngào này, anh ta bị biến thái hay thần kinh phân liệt không biếtNhưng mặc dù hận đến mức muốn xông lên mắng cho anh ta một trận thì cô vẫn phải bày ra vẻ mặt vụng về luống cuống: "Xin..xin lỗi" "Tôi chỉ đùa thôi, cô không cần căng thẳng đâu."

Hoắc Hoành nở nụ cười ấm áp"..."

Thật sự là không vui đâu, cảm ơn!
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 59: Kế hoạch thành công


Sau khi Vệ Vi đứng một bên chờ vài phút, cô cười nhắc nhở: "Hoắc Nhị thiếu, Lưu tổng đã ở văn phòng đợi anh rồi ạ, nói là muốn cùng anh bàn về mấy vấn đề trong hợp đồng giao dịch đó."

Lúc này, Hoắc Hoành mới thu lại nụ cười, nói với A Hổ phía sau: "Đưa tôi đi".

Một chủ một tớ đi vào văn phòng, cánh cửa lại một lần nữa đóng lạiNhiếp Nhiên nhìn về phía cánh cửa, nhíu nhẹ lông mày

Hợp đồng giao dịch?

Không phải là đã đâu vào đấy rồi sao, sao lại phải bàn nữa?

"Làm gì mà lại đứng ở đây thế!

Mặc dù không quy định thời gian với cô nhưng cô cũng không được lười biếng chứ."

Vệ Vi nhìn thấy cô đứng im trước cửa văn phòng nên nói nhỏ"A!

Được ạ, tôi đi ngay đây!"

Nhiếp Nhiên lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng về chỗ của mình nhập tài liệu vào máy tính.

Chỉ là, ánh mắt cô lúc này lại dừng lại ở phía cánh cửa đang đóng chặt kia.Rốt cuộc là hợp đồng gì mà cần anh ta vừa trải qua hai ngày bay về đã phải lập tức đến đây?

Lẽ nào cuộc giao dịch đó vẫn chưa xong?

Suy nghĩ này khiến cho đầu óc cô trở nên quay cuồngNhiếp Nhiên lại cẩn thận nhớ lại lời nói của Hoắc Hoành, hình như anh ta chỉ nhắc đến việc sau hai tuần đã tra được thông tin của tên sát thủ chứ hoàn toàn không nói đến việc làm ăn.

Còn cô lại vì câu nói "thời gian hai tuần" của Hoắc Hoành mà cho rằng giao dịch đã xong xuôi hết rồi.

Người đàn ông này nói lập lờ nước đôi, rõ ràng là cố ý mà.

Không được, cô nhất định phải tìm thời cơ để lại gần đó nghe ngóng một chút mới đượcThời gian chầm chậm trôi qua, đồng nghiệp ở văn phòng cũng lũ lượt kéo nhau đi ăn cơm ở nhà ăn tầng dưới rồi, chỉ còn lại ba, bốn người vẫn đang dở tay mà thôi.Nhiếp Nhiên nhìn từng giây trôi qua trên đồng hồ, cô vờ như đang bận gõ bàn phím, cuối cùng cả văn phòng chỉ còn mỗi mình cô.Cô nhìn một lượt xung quanh, chắc chắn rằng không còn ai đi vào nữa mới rón rén đi nghe lén.Nhưng cô vẫn còn chưa kịp đứng dậy thì Vệ Vi lại từ văn phòng của mình bước ra.Cô ta nhìn thấy Nhiếp Nhiên vẫn còn đang ngồi ở bàn làm việc của mình gõ bàn phím thì hơi ngạc nhiên rồi nói: "Cô làm gì mà vẫn chưa đi?

Đến giờ ăn rồi, đi thôi, đi ăn đi."

Nói rồi, cô ta liền bỏ tài liệu ở trên tay mình xuống, kéo cô về phía nhà ăn tầng dưới."

Không, tôi...không phải...đi?"

Nhiếp Nhiên chưa kịp phản ứng đã bị Vệ Vi kéo đi rồi"Cô muốn ăn gì?

Tôi mời."

Đến nhà ăn Vệ Vi rất nhiệt tình chỉ vào thực đơnNhiếp Nhiên không nghe lén được giống như quả bóng xì hơi, đứng yên bất động: "Không cần đâu chị Vi, như thế thật sự là không được."

Vệ Vi vỗ nhẹ vào tay cô: "Có gì mà không được?

Cô cứu mạng tôi, tôi mời cô một bữa cơm thế là tôi vẫn lãi rồi."

Nhiếp Nhiên nghe cô ta nói thế xong, lập tức lấy lại tinh thầnĐúng rồi, sao cô lại có thể bỏ qua được thứ có ích xuất hiện ngay trước mắt này chứ!

Lúc trước sở dĩ cô thay cô ta nhận một dao, không chỉ đơn giản là để lấy lòng tin từ Hoắc Hoành, quan trọng hơn là lấy được sự biết ơn và lòng tin của Vệ Vi, nếu không thì cô cũng không liều mình như thế."

Chị Vi, lần này tôi đã nghỉ nhiều ngày như thế thì bị trừ bao nhiêu tiền lương thế!"

Nhiếp Nhiên cúi đầu vò vò hai tay, dáng vẻ như rất khó mở miệng vậyVệ Vi nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của cô, khẽ cười: "Con bé ngốc này, Lưu tổng đã nói cô là vì công việc mà bị thương, không tính là bỏ bê công việc, cùng lắm thì tính là nghỉ ốm thôi."

Nhiếp Nhiên nghe xong, hai mắt lập tức sáng rực lên, "Thật không?

Vậy thì tốt quá!

Chị không biết là tôi đã lo lắng thế nào đâu, chỉ sợ không có tiền trả tiền thuê nhà."

"Yên tâm đi, không để cô không có tiền đâu, chỉ cần cô làm việc tốt, tăng lương chỉ là việc sớm muộn mà thôi."

Câu nói này của Vệ Vi mang rất nhiều hàm ýNhiếp Nhiên biết rằng, cô đã cầm chắc Vệ Vi trong tay rồi

Nhìn xem, thâu tóm được Vệ Vi dễ dàng hơn nắm bắt Hoắc Hoành nhiều."

Vậy thì thật sự cảm ơn chị rất nhiều."

Cô miệng thì nịnh tay thì múc một muỗng canh trứng vào bát của Vệ Vi, sau đó tiếp tục nói: "Đúng rồi, vậy chị và Lưu tổng về nước lúc nào đấy?

Khi tôi xuất viện ngài Hoắc nói là hai người đã về nước rồi, tôi còn nghĩ là tôi bị bỏ rơi rồi cơ."

"Bọn tôi bay về vào buổi chiều sau khi kết thúc buổi tiệc hai ngày, lúc ấy cô còn phải tĩnh dưỡng làm sao mà có thể về cùng bọn tôi được chứ?"

Quả nhiên là như thế!

Giao dịch thực sự là bị tạm hủy rồi!

Haha, đúng là một mũi tên trúng hai đích, kế hoạch đã thành công rực rỡ rồi.
 
Back
Top Bottom