Lãng Mạn [Q1] CƯNG CHIỀU CÔ VỢ QUÂN NHÂN (1-200)

[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 20: Thay quần áo trước mặt người mù


Không ngờ lại là Phùng Anh Anh!

Sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại xuất hiện vào đúng lúc này, xem ra vị phu nhân kia thực sự muốn dồn cô vào chỗ chết mới thôiHy sinh trong lúc đang làm nhiệm vụ, cái chết này quả thực rất hợp lý!

Nhân lúc hỗn loạn, cô cúi đầu lẻn vào trong đám người, sau đó, nhân lúc mọi người không chú ý liền xoay người, nhanh chóng đi về phía cửa thoát hiểm"Xin lỗi, rất xin lỗi!

Tôi không cố ý!"

Phùng Anh Anh vội vàng lấy khăn để lau.Nhìn mấy người như hung thần ác sát trước mặt, cô ta sợ tới mức tay run rẩyVốn dĩ làm theo chỉ thị của phu nhân, theo dõi đến tận nơi này là để phá hỏng nhiệm vụ của Nhiếp Nhiên, nhưng ai mà ngờ chờ cả buổi sáng cũng không thấy cô xuất hiện, giờ lại không cẩn thận hắt rượu lên người gã đàn ông kiaGã đàn ông kia nhìn đáng sợ như vậy, đám vệ sĩ bên người cũng cực kỳ hung tợn, phải làm sao, phải làm sao bây giờ, liệu cô ta có bị đánh không?

Nghĩ đến đây, bàn tay cô ta cầm khăn lau ở sau lưng cho người đàn ông kia cũng run lên.Kết quả, không biết đụng phải cái gì liền phát ra một tiếng kêu nhỏVài tên vệ sĩ nhìn thấy một vật gì đó như sticker trên tay cô ta thì rùng mình trong lòng.Mà sau khi Lương Phỉ nhìn thấy thứ đó, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, hắn ta quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Nhiếp Nhiên theo bản năng, nhưng ở đó đã sớm không còn bóng người.Vì thế, hắn ta lập tức tìm trong đám người, cuối cùng cũng thấy một bóng người nhoáng lên ở chỗ lối thoát hiểm, lập tức âm thầm dùng mắt ra hiệu cho mấy tên vệ sĩSau khi nhận được chỉ thị, đám vệ sĩ đã được huấn luyện kĩ càng len qua đám người, bước nhanh về phía lối đi.Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần trên hành lang, Nhiếp Nhiên cúi đầu, rảo bước đi nhanh hơn, nhìn qua gương phản chiếu thấy ở góc ngoặt phía trước cũng có mười mấy tên vệ sĩ ập vào.Bước chân Nhiếp Nhiên khựng lại, nhanh chóng quay ngược phương hướng, tùy ý tránh vào trong một căn phòngVừa đóng cửa liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài."

Cộp cộp, cộp cộp."

Cô đứng yên sau cánh cửa, nín thở chờ đợi, cho đến tận khi tiếng bước chân dần xa rồi mới thoáng thở phào nhẹ nhõmCô quan sát xung quanh một chút, nhìn như là một phòng chứa đồ, bên trong còn có vài bộ quần áo công nhânĐể thoát khỏi nơi này, cô lập tức lấy khăn tay còn ẩm ướt trên người ra, lau sạch trang điểm trên mặtSau đó, cô đứng tránh ở phía sau mấy thùng gỗ, kéo khóa váy, đang chuẩn bị thay vảy ra để thay đồ công nhân vào thì tay cô hơi dừng lại.Có người!

Trực giác nói cho cô biết, trong phòng này có người!

Nhiếp Nhiên bước chân trần trên sàn gỗ cũ kĩ, nhón chân tiến vào phòng chứa đồ bên trong.Quả nhiên, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở góc tường, hơn nữa thoạt nhìn thì thấy cực kỳ thản nhiên.Cô đứng ở cách đó không xa, tay không tự chủ được đặt lên con dao găm giắt bên hông.Sau khi tạm dừng mười giây, Nhiếp Nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.Tại sao người đàn ông này nhìn thấy cô mà lại không có phản ứng gì vậy?

Nhiếp Nhiên lại đi vào, cẩn thận đi tới sát góc tường đó, người kia vẫn không có phản ứng gìCô hơi híp mắt lại, quan sát người đàn ông trước mắt, khi một người ngồi ở trạng thái hai chân khép lại thì chỉ có ba khả năng xảy ra.Một, anh ta được giáo dục cực kỳ tốtHai, anh ta đang ở trong trạng thái căng thẳng, có thể tấn công người bất cứ lúc nào.Ba, chính là người này là người tàn tậtBởi vì người tàn tật sợ làm người khác vấp hoặc gây trở ngại cho người khác, cho nên lâu dần mới hình thành thói quen hai chân khép lại như thếNhiếp Nhiên cẩn thận quan sát người đàn ông trước mắt, ngồi ở trên ghế trong phòng, không phải là tàn tật ở chân rồi.Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc kính râm mà anh ta đang đeoMắt có vấn đề?

Nhiếp Nhiên nở nụ cười lạnh, cuối cùng là mù thật hay mù giả thì còn phải nghiên cứu thêm mới đượcPhút chốc, người cô hơi nghiêng đi, bên hông thoáng hiện lên sắc lạnh, mang theo tiếng gió rít tàn nhẫn nhắm về phía kính mắt của người đàn ông đó.Nhưng mà khi còn cách kính mắt 0.01mm, lưỡi dao lạnh như băng liền dừng lạiNgười đàn ông đó vẫn ngồi yên ở đó không hề nhúc nhích gì, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không hề bị bên ngoài tác động vào, nhưng tốc độ của Nhiếp Nhiên quá nhanh nên tóc trên trán anh ta hơi bay lênXem ra đúng là người mù thật rồi!

Sau khi chắc chắn người đàn ông này bị mù, cô yên lặng lùi về chỗ cũ, vội vàng cởi váy của mình raVì đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng nhiều, thế nên cô phải nhanh chóng hóa trang, sau đó thừa dịp hỗn loạn mà chạy điCởi váy, gỡ miếng dán ngực, búi tóc lên cao, tiện tay mặc một bộ quần áo công nhân vào ngườiSau khi đã chuẩn bị xong hết thảy, cô cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định không có vấn đề gì, cô nhanh chóng lẻn ra ngoài.Nhưng mà cô không ngờ, sau khi cô thay đổi trang phục và biến mất ở cửa sau, người đàn ông vốn dĩ vẫn luôn ngồi đó không nhúc nhích lại nhếch môi cười một cái"Cạch."

Cửa lại được mở raNgười tới có vẻ mặt tươi cười đầy xã giao, đứng ở đó áy náy nói: "Thực xin lỗi Hoắc Nhị thiếu, khiến ngài phải ở trong này chịu ấm ức lâu như thế, kể cả vệ sĩ như tôi cũng phải làm việc theo thông lệ, phàm là người muốn lên tầng hai thì phải trải qua kiểm tra gắt gao, xin ngài hiểu cho."

Vị Hoắc Nhị thiểu mà Nhiếp Nhiên tưởng là người mù kia gỡ kính mắt tùy thân ra, sau đó thay bằng một chiếc kính gọng vàng, ngẩng đầu nhìn lên người vệ sĩ kia, cười ôn hòa: "Không sao, xe của tôi đã kiểm tra xong chưa?"

Gã vệ sĩ kia vội vàng đẩy xe lăn đã được chuẩn bị vào, dừng ở bên cạnh anh"Kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì lớn, Lương gia nhà chúng tôi mời ngài đến trò chuyện."

"Nhị thiếu, cẩn thận."

Trợ lý đi theo bên người anh cũng bị kéo đi kiểm tra vội vàng chạy tới đỡ người, dìu anh ngồi lên xe lăn, sau đó cùng đẩy xe ra ngoài.Ở ngoài hành lang, vệ sĩ đang đi tới đi lui rất hỗn loạn"Có chuyện gì mà nhiều người thế này?"

Vệ sĩ cung kính đáp: "Ô, có một con ruồi không biết sống chết trà trộn vào, Nhị thiểu yên tâm đi, sẽ giải quyết nhanh thôi."

"Vậy sao?"

Khóe môi người đàn ông hơi cong lênThì ra cô gái kia không phải do Lương Phỉ phải tới kiểm tra xem mình có tàn phế không.Có điều, đúng là rất thú vị, nơi anh ngồi quá sáng nên mới đeo kính để che đi, không ngờ lại bị cho là người mù.Không chỉ dám dùng dao găm để kiểm tra xem mình mà thật hay mù giả, lại còn cực kỳ hào phóng thay đồ trước mặt mình nữa chứ.Nghĩ tới tấm lưng mảnh khảnh, cái mông vểnh, đôi chân trắng nõn mịn màng và hương thơm cơ thể nhanh nhã của cô khi tới gần anh, Hoắc Hoành cảm thấy cổ họng cứng đờKhông biết nếu cô ấy mà biết người vừa rồi ngồi trước mặt cô ấy không phải là người mù mà là người què thì có tức chết không nhỉ?

Đột nhiên anh cảm thấy thật mong chờ lần gặp thứ hai với cô.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 21: Giáo quan đột nhiên xuất hiện (1)


Một đám vệ sĩ đứng chắn kín hai cửa trước và sau, đợi gần năm phút mà vẫn không tìm được người

Một gã đàn em của Lương Phỉ liền nổi giận mắng chửi đám vệ sĩ: "Người đâu rồi?

Tại sao còn chưa bắt được!

Chúng mày làm ăn cái kiểu gì thế hả, ngay cả một đứa con gái cũng không bắt được!"

"Tất cả người của chúng ta đều đã chặn ở cửa, hẳn là sẽ lập tức tìm thấy người thôi."

Một gã vệ sĩ yếu ớt nói"Hẳn là?

Tao nói cho chúng mày biết, không bắt được người thì chúng mày cứ ngồi đó chờ chết đi!"

Đám vệ sĩ đứng ở đó chịu trận không biết phải làm sao"Chúng mày còn đứng đây làm gì, còn không mau đi tìm đi?

Mau đi tìm cho tao!"

Sau một tiếng quát giận dữ, đám vệ sĩ áo đen lập tức tản ra, hòa vào biển người tìm kiếmNhiếp Nhiên đang treo người giả vờ lau cửa sổ tòa nhà, nghe thấy hết mọi chuyệnKhi nhìn thấy bên dưới đã không còn ai, cô mới thả dây thừng thoát hiểm xuống.Chờ đến khi xuống dưới bình an, cô cởi bỏ dây thừng, kéo thấp vành mũ, đẩy một chiếc xe vệ sinh đi về phía một chiếc taxi.Cô vừa mới ngồi vào liền nghe thấy tiếng người nói khẽ ở bên trong, "Hình như vừa rồi đã bị phát hiện, lúc này ở trong đã giới nghiêm, tôi muốn xin chi..."

Nhiếp Nhiên cong môi cười khẽ, người trong xe còn chưa nói xong, cô đã mở cửa xe raNgười ngồi trong xe chợt nghe thấy tiếng của xe đóng sầm lạiAnh ta quay đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy Nhiếp Nhiên cởi mũ ra, cười hỏi: "Chi gì thế, giáo quan?"

Phương Lượng kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên ngồi yên ổn ở trên ghế phụ lái, "Em..sao em có thể ra ngoài được thế?"

"Chẳng lẽ giáo quan hy vọng em ở trong đó cả đời không ra à?"

Phương Lượng cảm thấy mình như đang nằm mơ, người vốn dĩ đang ở bên trong đó tràn đầy sợ hãi lại có thể ung dung rời đi mà không mất một sợi tóc nào.Trong điện thoại truyền đến âm thành làm cho anh ta tỉnh táo lại, vội vàng nói với người ở đầu bên kia, "Đúng thế, người đã đi ra!

Nhiệm vụ..."

Nhắc tới nhiệm vụ, Phương Lượng không khỏi nhìn về phía Nhiếp NhiênHẳn là không hoàn thành rồi, vừa rồi anh ta ở trong đó có nhìn thấy rõ ràng cái máy nghe trộm kia đã bị giật ra.Phương Lượng vừa định mở miệng thì lại nghe thấy Nhiếp Nhiên hướng về phía chiếc điện thoại, báo cáo: "Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn."

Hoàn thành?

Sao có thể chứ!Anh ta vội vàng cúp máy, nói: "Sao có thể, vừa rồi rõ ràng tôi đã nhìn thấy Lương Phỉ lấy được cái máy nghe trộm được gắn trên người..."

"Ồ, vậy chẳng phải là còn cái ở trên người thầy hay sao?"

Nhiếp Nhiên cười tủm tỉm nhìn về phía túi quần ở phía sau quần Phương LượngPhương Lượng lập tức sờ soạng bên trong túi quần của mình, quả nhiên, cái máy nghe trộm ở trong đó đã không còn nữa, nhất thời trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt"Em!

Em trộm của tôi ư?"

Chết tiệt, anh ta bị người ta trộm đồ mà còn không phát hiện ra!

Mà người trộm lại là học trò của anh ta nữa chứ, quả thực quá mất mặt rồi!

Nhiếp Nhiên thản nhiên như không ngồi dựa vào ghế xe, liếc mắt nhìn anh ta, "Bên trong nhiệm vụ nói rõ ràng là cho em hai cái, thế mà thầy còn lén lấy một cái, là thầy lén giữ riêng mới đúng."

"Em ấy!"

Phương Lượng nghiến răng tức giận, anh ta lén giữ lại cái kia là để đề phòng nếu Nhiếp Nhiên không thành công thì anh ta sẽ làm thay, ai mà ngờ cô lại đánh cắp nó từ trên người anh ta chứ!"

Em làm thế nào?"

Anh ta hỏi.Nhiếp Nhiên lạnh nhạt hỏi lại: "Thầy muốn hỏi cái nào?"

Phương Lượng nhìn dáng vẻ cô, tức giận mà không có chỗ trút, "Cả hai!"

Nhiếp Nhiên nhìn gương chiếu hậu, kéo sụp mũ một lần nữa, sau đó ngả ghế xuống: "Hay là chúng ta đi trước đi đã, sẽ có người lập tức đuổi tới đây đấy."
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 22: Giáo quan đột nhiên xuất hiện (2)


Phương Lượng cũng nhìn vào gương, quả nhiên thấy một đám vệ sĩ áo đen đang tìm kiếm về phía này, anh ta liền khởi động xe, phóng đi như bay Kết quả vì giẫm chân ga quá mạnh nên làm cho đám vệ sĩ kia lập tức chú ý về phía bọn họ."

Đứng lại!"

Phương Lượng nhìn qua gương chiếu hậu, thầm kêu không ổn, anh ta nắm vô lăng, chân giẫm mạnh ga, thấp giọng chửi đổng một tiếng."

Mắng chửi người không phải là giáo quan tốt đâu ạ!"

Lúc này, Nhiếp Nhiên lại từ tốn nói một câu như thếPhương Lượng trừng mắt với cô, hỏi: "Còn nữa, làm sao em biết tôi ở đây hả?

Không phải em gắn máy nghe trộm trên người tôi đấy chứ?"

"Em cũng muốn thế lắm, nhưng em chỉ có hai cái thôi, đều lãng phí hết trên người một tên rồi, chuyện này làm em thấy rất đau lòng."

Nhiếp Nhiên cố ý ôm ngực, như thể Tây Tử đỡ tim nói"Đừng nói linh tinh nữa, rốt cuộc mọi chuyện là sao?"

Phương Lượng tức giận nói.Nhiếp Nhiên nhìn xe càng ngày càng cách xa bọn vệ sĩ thì lại bỏ mũ ra, ngồi ngay ngắn lại, "Chẳng phải thầy ở trong đó đã chứng kiến rất rõ rồi sao?"

"Tôi trốn ở góc xa như thế, làm sao mà nhìn thấy được chứ!

Có điều, tôi thấy em cũng to gan thật đấy, lại dám quang minh chính đại mặt đối mặt với mục tiêu nhiệm vụ."

"Em hóa trang mà, cũng không thể gọi là quang minh chính đại đượcNhưng mà nếu em đã hóa trang rồi, sao thầy nhận ra em được thế?"

Điểm này làm Nhiếp Nhiên thấy rất lạMặc dù cô hóa trang không thể hoàn toàn thay đổi thành người khác, nhưng trên cơ bản vẫn sẽ khác với người thật, hơn nữa đèn trong đó rất tối, căn bản càng khó phân biệt hơn.Phương Lượng lại chuyển vô lăng rẽ vào một con phố, cuối cùng cũng cắt đuôi được đám người kia, anh ta nhìn đường phía trước không chớp mắt, "Cả chỗ đó chỉ có mình em là nổi bật nhất, mà trong doanh trại quân đội cũng chỉ có em là bất thường nhất, cho nên nếu hợp hai người lại, thì chính là em thôi."

Thực ra, lúc đó anh ta cũng đã chờ đợi ở trong rất lâu rồi nhưng mãi không thấy bóng dáng Nhiếp Nhiên đâu, cho đến khi bị tiếng ồn ào trên chiếu bạc cách đó không xa thu hút, thế nên anh ta mới phát hiện ra cô."

Giáo quan à, sau khi xuất ngũ thầy nên đi làm thám tử đi, rất hợp với thầy đấy ạ!"

Nhiếp Nhiên nói thật lòng"Ít nói linh tinh thôi, làm sao em có thể gắn hai cái máy kia lên người hắn ta được?"

Lại rẽ một lần nữa, dường như Phương Lượng muốn trút bỏ cơn tức vì bị trộm đồ kia, quay xe đột ngột một góc chín mươi độ, suýt chút nữa khiến Nhiếp Nhiên văng cả ra ngoàiNhưng dường như Nhiếp Nhiên đã quen với kiểu lái xe này rồi, vô cùng bình tĩnh thắt chặt dây an toàn, dựa lưng vào ghế ngồi"Một cái chắc thầy cũng đoán được rồi, nhân lúc người ta không chú ý, dán lên trên lưng ghế, chờ khi hắn ta ngồi vào vị trí của em rồi, chỉ cần dựa lưng vào là OK ngay!"

Phương Lượng nhíu mày, "Nhưng tôi chưa từng thấy tay em rời khỏi mặt bàn."

"Nếu để thấy phát hiện được thì em còn chơi kiểu gì chứ, sớm chết từ lâu rồi."

"Vậy cái thứ hai thì sao?"

"Ồ, em vứt ngay dưới ghế ấy."

Nhiếp Nhiên thản nhiên đáp"Hả?"

Phương Lượng nhất thời không hiểu gì, sau khi tạm dừng ba giây, rốt cuộc anh ta cũng nghĩ ra, phanh xe dừng lại"Két.!"

Lốp xe nghiến lên mặt đường để lại hai vạch màu đen"Tức là em coi máy nghe trộm loại mới nhất như rác thải, ném xuống mặt đất để hắn ta giẫm lên hả?"

Nhiếp Nhiên nhanh tay nhanh mắt túm lấy tay vịn trên xe, tránh để thân mình va chạm vào cửa kính.

"Ôi..Thầy đừng như vậy chứ, còn hơn là không dán được đúng không?

Hơn nữa, giấu ở dưới giày thì ai mà phát hiện ra được chứ?"

Phương Lượng tức giận cười lạnh một tiếng, "Đúng là không phát hiện được, nhưng vấn đề là nếu hắn cởi giày ra thì sao?"

"Nhiệm vụ của em chỉ là gắn máy nghe trộm lên người hắn ta, đâu có nói là phải gắn như thế nào đâu, hơn nữa, cho dù em có gắn lên quần áo thì cũng có lúc hắn ta cởi quần áo cơ mà."

Chính bản thân Phương Lượng cũng biết mình đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc, vì thế anh ta liền hỏi sang một vấn đề khác: "Vậy rốt cuộc em nói gì mà lại khiến hắn ta chạy sang ngồi ở vị trí của em thế?"

"Em nói ở đó thuận phong thủy, có thể thắng được rất nhiều tiền."

"Chỉ mấy câu đó mà hắn ta đã ngoan ngoãn sang ngồi ở chỗ em?"

Phương Lượng cảm thấy rất nghi ngờ lời Nhiếp Nhiên nói.Nhiếp Nhiên cũng bày ra vẻ giữ kín như bưng, "Đừng coi thường mấy câu đó, đối với những người tin tưởng vào phong thủy thì mấy câu nói đó còn có tác dụng hơn đàn bà đẹp nhiều."

"Vậy làm sao em biết hắn ta tin vào phong thủy chứ?"

"Em thấy trên cổ hắn ta có miếng ngọc đã khai quang, trên tay còn có một tràng hạt nhà Phật, bên hông đeo tì hưu chiêu tàiNgười như thế, tám phần rất tín, còn hai phần là làm màu, nhưng em cảm thấy làm màu lâu dần rồi cũng thành rất tín thôi."

"Lương Phỉ ngu thật, lại tin lời em nói dễ dàng như thế."

Sau khi Phương Lượng lẩm bẩm một câu liền khởi động xe.Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, nói một câu cảm thán như có như không, "Đúng thế, người ngu như thế mà các thầy còn không dám ra tay, lại để một người mới đi làm, chậc chậc chậc..."

"..."

Phương Lượng cảm thấy bản thân mình đang bị khinh bỉ.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 23: Giải quyết chướng ngại vật (1)


Thời gian trở về doanh trại còn khoảng hơn một tiếng, Nhiếp Nhiên đang định ngủ một giấc ở trên xe thì đột nhiên lại nghe Phương Lượng hỏi: "Người đột nhiên xông tới lúc đang làm nhiệm vụ là ai?"

Vốn dĩ Nhiếp Nhiên định không nói tới chuyện này, không ngờ rốt cuộc vẫn bị Phương Lượng trông thấy, cô liền trả lời sự thật: "Phùng Anh Anh"Phương Lượng nhíu mày: "Em chắc chứ?"

"Người hại em suýt chút nữa bị lộ, làm sao em có thể không chắc được?"

Nhiếp Nhiên cười lạnh đáp.Nếu không phải cô thông minh để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra nên đã thay đổi dung mạo, chỉ sợ giờ đã bị kéo đi làm thịt rồi ấy chứ, làm gì còn có thể ngồi ở đây, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ được?"

Sao có thể là em ấy chứ..."

Nhiếp Nhiên nhìn Phương Lượng, ánh mắt thâm sâu: "Đúng thế, em cũng giật mình, mới được thả sao lại đã chạy tới đây rồi, còn trùng hợp va trúng nhân vật mục tiêu nữa chứ?"

Dường như Phương Lượng cũng hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của cô, không khỏi quay đầu nhìn sang: "Ý em là gì?"

"Giáo quan nghĩ gì thì đó chính là ý của em."

Nhiếp Nhiên ném đề tài vòng lạiCô muốn giải quyết dứt điểm Phùng Anh Anh, mà nếu nói quá rõ ràng thì có khi còn tạo ra hiệu quả ngược lại, không bằng cứ thử khơi gợi suy nghĩ của giáo quanVẻ mặt Phương Lượng rất nghiêm túc: "Ý của em là em ấy cố ý ư?"

"Đây không phải ý của em, là thầy nghĩ thế."

Anh ta hừ một tiếng, "Em đừng có lòng vòng với tôi, em nói những lời này không phải muốn dẫn dắt tôi tới đúng đích của em sao?"

Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, "Giáo quan, sao thầy vừa ra khỏi doanh trại là không còn vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nữa vậy?"

"Chờ đến khi em làm giáo quan, nhìn thấy học trò của mình lần đầu tiên làm nhiệm vụ xảy ra vấn đề, em cũng sẽ lo lắng cho họ giống tôi thôi."

"Lo lắng ư?"

Nhiếp Nhiên cảm thấy cực kỳ xa lạ với từ nàyLần đầu tiên có người nói với cô hai chữ nàyKiếp trước, cô luôn vùi mình trong việc huấn luyện, bị thương vẫn phải huấn luyện, làm nhiệm vụ thất bại đồng nghĩa với cái chếtCả đời chỉ biết huấn luyện, làm nhiệm vụ, thành công, cái chết, không có gì khác cả."

Em cẩn thận kể lại cho tôi nghe tình hình lúc đó xem nào."

Nhiếp Nhiên thu hồi suy nghĩ của mình, nhún vai nói: "Em cảm thấy việc mà giáo quan nên làm ngay bây giờ là nghĩ xem làm sao để cứu Phùng Anh Anh ra chứ."

Mặc dù độ khó cực kỳ cao, nhưng cái máy nghe trộm kia vẫn còn đang dính trên tay cô ta."

Ý em là..."

"Tuy rằng em không biết rốt cuộc cậu ta bị làm sao, nhưng em biết đêm nay trước khi nơi đó đóng cửa mà cậu ta còn chưa trở về được thì gần như chắc chắn tám phần mười là không thể về được nữa."

Nghe Nhiếp Nhiên nói "không thể về được nữa", Phương Lượng lập tức phanh xe, sau đó vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, đang định bấm gọi thì lại nghe Nhiếp Nhiên nói tiếp: "Nhưng mà giáo quan phải hiểu cho rõ, mấy hôm trước cậu ta gọi điện thoại trên sân thể dục bị người của thầy bắt quả tang tại chỗ, giờ tự nhiên là được thả ra, cuối cùng còn xuất hiện trong lúc em đang làm nhiệm vụ, hại em suýt nữa thì bị lộ, hết thảy những chuyện này thấy không thấy kỳ quặc à?"

"Nhưng mà..."

Cho dù có kỳ quặc thế nào thì đó cũng là một mạng người đấy!

Trong đầu Phương Lượng vẫn nghĩ tới việc cứu người"Còn nữa, vì sao cậu ta được thả ra không lý do, thầy thật sự không hề nghĩ tới sao?"

Phương Lượng nhìn nụ cười lạnh nhạt và vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong lòng bắt đầu do dự, "Vậy ý của em là..coi như không biết ư?"

Nhiếp Nhiên lại nở nụ cười, hai tay gối đầu, tựa lưng vào ghế, "Em thật sự không biết, lúc đó chỉ biết chạy trối chết, có thể là nhìn nhầm lắm chứ."
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 24: Giải quyết chướng ngại vật (2)


"Em!"

"Hay là cứ chờ đến đêm, nếu Phùng Anh Anh thật sự không về, vậy chứng tỏ em không nhìn nhầm rồi."

"Chẳng phải em đã nói nếu đêm mà em ấy không về thì không thể về nữa sao?"

Trong lòng Phương Lượng sắp bị cô bé này làm cho loạn đến mức rối tinh rối mù rồiNhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta, cười đáp: "Đúng thế, nên quyền quyết định ở trên tay thầy, nhưng rốt cuộc người thầy cứu còn là học trò của mình hay là người của phe địch, em không thể cam đoan, không biết thầy có nắm chắc không."

Những lời này cực kỳ kiên định, làm cho tay nắm điện thoại của Phương Lượng cũng khẽ run rẩy.Trong lúc nhất thời, không khí trong xe trở nên áp bứcSau chừng nửa phút, Phương Lượng lại nhét điện thoại vào túi quần, khởi động xe tiếp tục chạy về phía trước.Từ lúc đó cho đến khi quay về doanh trại, Phương Lượng đều không nhắc tới Phùng Anh Anh nữa, cứ như thể chưa từng nhắc tới lần nào vậyNhiếp Nhiên biết, lời nói của mình có tác dụng rồiSau khi về tới ký túc xá, phát hiện những người kia coi cô như người vô hình, thật sự giống như tất cả mọi người đều cố ý cô lập côNhiếp Nhiên chẳng quan tâm, mấy ngày nay, vì nhiệm vụ mà cô đã gần như không được ngủ ngon, thế nên giờ cô phải hưởng thụ giấc ngủ của mình mới được.Một đêm qua đi.Sáng sớm hôm sau, khi Nhiếp Nhiên rời giường chuẩn bị đi chạy buổi sáng, nhìn cái giường trống không của Phùng Anh Anh, cô âm thầm nở một nụ cười lạnh.Cảm giác giải quyết được một chướng ngại vật quả thật rất tốtCô vừa mới ra khỏi phòng ngủ thì đã thấy Lý Kiêu không biết đứng trên hành lang từ bao giờ, hình như là đang chờ cô"Cậu đã làm gì Phùng Anh Anh rồi?"

Nhiếp Nhiên giơ tay với lấy cốc đánh răng và khăn mặt, "Tôi vừa mới dậy, cậu nhìn dáng vẻ của tôi giống như tôi đã làm gì lắm sao?"

Sau đó, cô định rời đi, lại không ngờ bị Lý Kiêu túm chặt cổ tay."

Tôi hỏi lại một lần, cậu đã làm gì Phùng Anh Anh rồi?"

Lúc này, mặt Nhiếp Nhiên cũng lạnh xuống, cô đáp: "Tôi cũng nhắc lại lần nữa, tôi không biết!"

"Không thể nào!"

Lý Kiêu trả lời chắc như đinh đóng cột, suýt chút nữa làm cho Nhiếp Nhiên cảm thấy hôm qua lúc mình làm nhiệm vụ, Lý Kiêu đã trốn ở một góc nào đó quan sát mình"Tại sao cậu lại cho rằng không thể nào chứ?"

"Trực giác."

Nhiếp Nhiên tức cười, giật tay ra khỏi tay cô, "Cậu mấy tuổi rồi mà còn dùng trực giác hả?

Đầu óc cậu chỉ dùng làm vật trang trí à?"

"Cậu vừa trả phép trở về thì đã không thấy tăm hơi Phùng Anh Anh đâu cả, nếu nói trong chuyện này không có gì liên quan thì tôi không tinHuống hồ..tối hôm đó cậu ta nói muốn giết cậu."

Câu cuối cùng kia, Lý Kiêu nói rất nhẹNhiếp Nhiên liếc nhìn cô, "Thế nên cậu cho rằng tôi tiên hạ thủ vi cường* à?"

(*) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ giành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt Tuy rằng đúng là cô đã tiến hạ thủ vi cường, nhưng không trách cô được.

Nếu Phùng Anh Anh không có ý xấu thì sao cô có thể mượn lực đã lực, thuận thể giải quyết cô ta chứ?

Lý Kiêu nghiêm túc gật đầu: "Đúng!"

"Nếu cậu cảm thấy quả thực tôi đã làm gì đó, vậy cậu có thể đi tìm, sau khi tìm thấy thì đi báo cáo với giáo quan, sau đó nên bắt thì bắt, nên bắn thì bắn."

Dáng vẻ khinh thường của Nhiếp Nhiên làm cho Lý Kiêu càng chắc chắn trong lòng rằng chuyện Phùng Anh Anh mất tích có liên quan bí hiểm tới Nhiếp Nhiên"Tôi nhất định sẽ đi tìm."

"Vậy tôi chân thành từ đáy lòng hy vọng cậu có thể tìm được."

Dù sao giáo quan cũng đã đứng cùng phe với cô rồi, cô không tin Lý Kiêu có thể tìm ra được gì, cùng lắm chính là thi thể của Phùng Anh Anh mà thôiNhiếp Nhiên mỉm cười, xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Lý Kiêu đứng lại đó.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 25: Bị phái đi nằm vùng lâu dài


Nhiếp Nhiên trả hết phép trở về lại bắt đầu tham gia huấn luyện dồn dậpHuấn luyện thể năng vừa buồn tẻ vừa mệt nhọc mỗi ngày khiến con người ta mệt mỏi không chịu nổi.Nhưng trạng thái của Nhiếp Nhiên lại càng ngày càng tốtCô có thể cảm nhận được thể lực của mình đang từ từ nâng cao, nhưng để có thể đạt tới trạng thái cao nhất của cô ở kiếp trước thì còn cần thêm một chút thời gian nữa.Lại là một buổi chiều nắng gắt, mọi người huấn luyện xong một vòng, nhưng vì không đạt được tới yêu cầu của Phương Lượng nên bị phạt đứng trên sân."

Sao hả, có phải cho rằng thông qua sát hạch rồi là có thể gia nhập quân đội ngay, không cần luyện tập gì phải không?"

Phương Lượng đứng ở trên cùng, răn dạy: "Tôi nói cho các em biết, trước khi các em vào được quân đội, tôi sẽ cố gắng thao luyện các em!

Giờ lập tức lên xà đơn, luyện lực cánh tay!"

"Rõ!"

Âm thanh đều nhịp vang lênMặt trời đã ngả về Tây, tất cả mọi người đều ở trên xà đơn luyện lực cánh tay, mồ hôi chảy ròng ròng từ trên đầu xuống dưới mặt, cánh tay mỏi nhừ và đau nhức như bị kéo đứt rời vậyHai tiếng sau.."

Để tôi xem ai dám rơi xuống."

Giọng nói nghiêm khắc của giáo quan vang lên ở bên dưới khiến cho mọi người đành phải lặng lẽ cắn răng kiên trìNhưng dường như Phương Lượng đang cố ý, anh ta cũng chẳng gây trở ngại cho người nào, lại cứ cố tình vỗ mạnh lên sống lưng Nhiếp Nhiên"Thẳng lưng cho tôi!"

Đập mạnh tới mức làm cô trượt tay, suýt chút nữa rơi từ trên xà xuống"Không được động đậy!"

"Run cái gì?"

Nhiếp Nhiên cắn răng ổn định thân thể hơi lay động của mình, nhưng không ngờ Phương Lượng lại vỗ mạnh thêm một cái nữa, cơ thể vốn dĩ đã lắc lư liền bị đánh rơi xuống đấtChân chống đỡ, lập tức bị treo"Tôi cho em xuống ư?

Tiếp tục lên cho tôi!"

Vì khi tiếp đất khiến cổ chân bị treo, Nhiếp Nhiên hơi lảo đảo.Phương Lượng chú ý tới động tác nho nhỏ đó của cô, liền ngăn Nhiếp Nhiên đang định lên xà lại, "Bị thương thì tới phòng Y tế."

"Em không sao."

Nhiếp Nhiên từ chối, muốn tiếp tục lên xà, nhưng lại bị Phương Lượng kéo xuống, anh ta nói với sĩ quan phụ tá vừa mới tới ở bên cạnh, "Đưa em ấy đến phòng Y tế."

Nhiếp Nhiên thậm chí còn chẳng kịp nói gì thì đã bị vị sĩ quan phụ tá kia nửa dìu, nửa cưỡng chế đưa điĐây là tình huống thì vậy?

Cô không gặp phải chuyện gì quá lớn thì tại sao lại bị đưa tới phòng Y tế chứ?Đến phòng Y tế, sau khi bác sĩ quân y kiểm tra cho Nhiếp Nhiên xong liền đáp: "Xương bị nứt, cần phải nghỉ ngơi cẩn thận."

Xương bị nứt ư?

Đùa cái gì vậy, cô còn không biết vết thương trên chân mình thế nào hay sao?Nhiếp Nhiên đang định gọi bác sĩ lại thì đã bị sĩ quan phụ tá ngăn cản"Nhiếp Nhiên phải không?"

Nhiếp Nhiên quan sát sĩ quan phụ tá trước mắt một chút, gật đầu, "Phải."

"Xin chào, tôi là Đội trưởng đội cảnh sát số 2, Lệ Xuyên Lâm."

"Đội cảnh sát ư?"

Làm sao người của đội cảnh sát lại rảnh rỗi chạy tới đây chứ?Lúc Nhiếp Nhiên còn đang cảm thấy khó hiểu thì Phương Lượng lại đi từ ngoài cửa vào, hỏi Lệ Xuyên Lâm: "Đã nói với em ấy chưa?"

"Chưa."

"Vậy để tôi nói đi."

Phương Lượng lập tức cầm lấy túi hồ sơ trong tay Lệ Xuyên Lâm, ngồi xuống trước mặt Nhiếp Nhiên, "Đây là nhiệm vụ."

"Em còn nghĩ sao tự nhiên lại đưa em tới phòng Y tế, còn nói cái gì mà nứt xương?"

Nhiếp Nhiên nhìn thấy túi hồ sơ quen thuộc kia thì lập tức hiểu ra, cười nói, thảo nào vừa rồi giáo quan lại cứ nhằm vào cô.Phương Lượng thở dài bất đắc dĩ, "Thì cũng phải cho em lý do ra ngoài chứ, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, cũng rất nguy hiểm."

"Sao lại là em ạ, chẳng lẽ vì lần trước em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ à?"

Nhiếp Nhiên hỏi đùa."

Đây cũng là một trong các lý do, nhưng quan trọng là nhân vật mục tiêu của em đã chết."

Những lời của Phương Lượng khiến Nhiếp Nhiên không khỏi kinh ngạc, "Sao cơ?"

Chết ư?

Sao có thể nhanh như thể được?Lúc này, Lệ Xuyên Lâm cũng ngồi xuống mép giường bệnh, nghiêm túc nói: "Ba ngày sau khi cô gắn máy nghe trộm cho hắn ta, hắn ta đã bị người khác ám sát, tại một khu biệt thự trong rừng."

"Thế thì sao?"

Nhiếp Nhiên cúi đầu đọc tài liệu trong hồ sơ."

Chúng tôi nghi ngờ là do Nhị thiếu của Hoắc gia làm, gần đây anh ta có quan hệ hợp tác làm ăn với Lương Phỉ."

"Nhị thiểu của Hoắc gia là ai cơ?"

Lệ Xuyên Lâm rút từ trong hồ sơ ra một tờ giấy, chỉ vào gương mặt trên bức ảnh, "Hoắc Hoành, con thứ hai của nhà họ Hoắc, là con riêng, người ta thường gọi là Hoắc Nhị thiếuNăm mười sáu tuổi được đưa về nhà, nhưng nửa năm sau gặp phải tai nạn xe hơi nên trở thành người tàn tật, hơn nữa tình hình sức khỏe xuống dốc không phanh, bởi vậy nên không bao giờ xuất hiện trước người ngoàiNhưng hai năm qua, chúng tôi điều tra thấy Hoắc gia không chỉ thu lợi nhuận từ kinh doanh mà còn có lợi nhuận từ những việc phạm pháp, mà những mối làm ăn đó đều do anh ta quản lý."

Nhiếp Nhiên nhìn kĩ bức ảnh, chỉ có dáng người hoặc một bên mặt, gần như không thấy chính diện, thỉnh thoảng có bức chụp được sườn mặt nhưng cũng rất mơ hồNhiếp Nhiên ngắm nghía bức ảnh: "Vị Hoắc Nhị thiểu này có vẻ cực kỳ hung ác, máu lạnh vô tình phải không?"

Lệ Xuyên Lâm lắc đầu đáp: "Không, nghe nói cách nói năng, hành động của anh ta cực kỳ quân tử, đối nhân xử thế cũng rất tao nhã."

Thì ra là kẻ nham hiểm!

Cô chỉ vào ảnh chụp của Hoắc Hoành, "Nên giờ tôi phải ám sát anh ta à?"

"Không, chúng tôi nghe lén thấy trong cuộc trò chuyện của Lương Phỉ có nhắc tới một người tên Lưu ChấnMà sở dĩ Hoắc Hoành làm giao dịch với Lương Phỉ là vì muốn tiếp cận người tên Lưu Chấn này."

Phương Lượng vẽ sơ đồ mối quan hệ giữa các đối tượng, giảng giải một lượt cho Nhiếp Nhiên"Thế nên, giờ thấy bảo em đi tiếp cận Lưu Chấn, sau đó gắn máy nghe lén trên người hắn ta hả?"

"Không, tôi muốn em đi nằm vùng lâu dàiTheo thông tin tình báo thì bọn họ còn muốn kéo thêm một người thứ ba để thực hiện một cuộc giao dịch cực kỳ lớn, tôi muốn em tra ra nội dung cuộc giao dịch, vào lúc quan trọng thì phá hủy nó."

Nghe Phương Lượng lải nhải về kế hoạch nhiệm vụ, Nhiếp Nhiên không nhịn được ngắt ngang lời anh ta, "Khoan đã, thầy có chắc là muốn phái một tân binh đi làm nhiệm vụ nằm vùng lâu dài không thế?

Hơn nữa, chẳng lẽ đội cảnh sát không còn ai có thể làm việc này à?"

Lúc nói tới đội cảnh sát, Nhiếp Nhiên cố ý nhìn về phía Lệ Xuyên Lâm.Phương Lượng chỉ Lệ Xuyên Lâm ở bên cạnh, giải thích: "Xét thấy biểu hiện xuất sắc lần trước của em, cho nên vị này đặc biệt xin cấp trên cho mượn em đấy."

Nhiếp Nhiên nhìn Lệ Xuyên Lâm, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: "Có phải em nên cảm ơn cảnh sát Lệ đã khen ngợi không?"

Ai ngờ Lệ Xuyên Lâm lại nói: "Đừng khách sáo."

Phương Lượng nhìn thấy vẻ mặt như gặp ma của Nhiếp Nhiên thì yên lặng quay đi coi như không nhìn thấy.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 26: Giả làm nhân viên công sở, gặp lại người quen cũ


Tuy rằng không được hài lòng cho lắm về chuyện sắp xếp nhiệm vụ lần này nhưng Nhiếp Nhiên giờ đang làm quân nhân nên chỉ có thể phục tùng, huống hồ nếu hoàn thành tốt thì có thể sẽ sớm

gặp được vị phu nhân kia hơn một chút"Lần này em vẫn được tự do phát huy cách tiếp cận nhân vật mục tiêu hay sao ạ?"

Lệ Xuyên Lâm đưa cho Nhiếp Nhiên một tập hồ sơ khác, "Không, chúng tôi đã sắp xếp cho cô một thân phận giả để trà trộn vào tập đoàn này."

"Thân phận gì?"

"Trợ lý của thư ký trưởng của Lưu Chấn, tên là Diệp Lan."

Cái tên Diệp Lan nghe cũng ổn, nhưng thấy chỉ là trợ lý của thư ký thì Nhiếp Nhiên chậc lưỡi hai cái, "Chức vị trợ lý có vẻ hơi nhỏ thì phải?"

"Còn có một công việc làm nhân viên vệ sinh nữa, cô có muốn không?"

Lệ Xuyên Lâm đẩy ra một bộ hồ sơ khác.Nhân viên vệ sinh?Nhiếp Nhiên cảm thấy tuy kiếp trước, vì để đạt được mục đích mà cô đã từng giả làm đủ mọi nghề nghiệp, nhưng đó chỉ là nhiệm vụ ngắn hạn, một khi giải quyết xong nhân vật mục tiêu thì có thể cầm tiền rồi chạy, chứ không phải nằm vùng lâu dài như bây giờ.Nghĩ tới lúc mình phải mặc trang phục như bác gái lao công, cô lập tức sửa miệng, "Thực ra tôi cảm thấy trợ lý cũng rất ổn."

Phương Lượng thấy cô giữ khư khư hồ sơ trong lòng như bị cướp mất thì cảm thấy rất buồn cườiNhưng Lệ Xuyên Lâm vẫn nghiêm túc như cũ, "Cái điện thoại này là của cô, nếu gặp phải tình hình nguy cấp thì có thể gọi điện thoại cho tôi bất kỳ lúc nào."

Nhiếp Nhiên nghịch ngợm chiếc điện thoại di động mới mà Lệ Xuyên Lâm đưa cho mình, sau đó lại nhìn sang Phương Lượng, "Vậy còn thầy thì sao?"

Phương Lượng lấy lại tinh thần, khẽ ho mấy tiếng, "Lần hành động này chủ yếu là cảnh sát, cho nên anh ta là lãnh đạo trực tiếp kiêm người liên lạc của em."

Cô nhíu mày, "Nói cứ như thầy đã bán em rồi ấy, thế mà thầy không thấy áy náy à?"

Bởi vì từng được coi là có hợp tác với nhau, hơn nữa cũng có chung bí mật nên Phương Lượng và Nhiếp Nhiên cũng không còn quá chú trọng vào thân phận sĩ quan huấn luyện với học trò nữa, vì thế nói chuyện cũng tương đối tùy ýLúc này, Phương Lượng hơi cảm thấy không ổn, quyết định tránh trước cho lành.Anh ta vội vàng đứng dậy nói: "Tôi sẽ thông báo với bên ngoài là em bị nứt xương cần phải phẫu thuật, cho nên tạm thời sẽ rời khỏi đây, tóm lại là em phải tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ."

Sau khi vỗ vai cổ vũ Nhiếp Nhiên xong, anh ta lập tức rời đi.Lệ Xuyên Lâm nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Nhiếp Nhiên, quay về đề tài cũ, "Nhiệm vụ này vô cùng quan trọng, cũng vô cùng bí mật, việc cô phải làm đó là tìm ra nội dung giao dịch và danh sách nhân viên của tổ chức ám sát, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi."

Tổ chức ám sát, đó chẳng phải là những người cùng nghề với cô hay sao?Nghĩ đến việc sẽ phải đấu tranh với chính người trong ngành của mình, sự hưng phấn trong người cô bắt đầu sôi sục lênNhiếp Nhiên lập tức nhận lời, "Được, tôi hiểu rồi."

"Đây là chìa khóa và địa chỉ nơi cô ở tạm thời, thứ hai tuần tới tới chỗ làm báo cáo đúng giờ."

Lệ Xuyên Lâm đưa cho cô chìa khóa và toàn bộ hồ sơ nhân sự của tập đoàn MLNhiếp Nhiên nhận lấy hết, "Đã rõ."

"Giờ mau thay quần áo rồi theo tôi rời đi."

"Bây giờ ư?"

Chẳng phải là thứ hai sao?

Sao phải lập tức rời đi rồi?"

Ừ."

Lệ Xuyên Lâm quay lưng đi chờ đợi."

Được thôi."

Nhiếp Nhiên nhìn thoáng qua Lệ Xuyên Lâm đang quay lưng về phía mình, nhanh chóng thay bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn từ trước, sau đó nhân dịp trời tối, ngồi vào xe của Lệ Xuyên Lâm, suốt đêm rời khỏi doanh trại.Bọn họ đi hơn mười tiếng đồng hồ mới tới được thành phố AĐêm đó, cô được đưa về ở tại căn nhà mà Lệ Xuyên Lâm sắp xếp.Trong vài ngày tiếp theo, Nhiếp Nhiên tìm hiểu kĩ càng về nhân sự của tập đoàn ML, thậm chí còn cải trang lẻn vào trong tập đoàn đó, làm quen với hết tất cả các cửa thoát hiểm.Kiếp trước, cấp trên đã nói với cô, nếu muốn giữ mạng thì nhất định phải nắm rõ vị trí của mình cũng như các cửa chạy trốn, như vậy mới có thể sống sót dễ hơn người khác.Từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng tới tám giờ sáng thứ hai tuần kế tiếp, Nhiếp Nhiên xuất hiện đúng giờ tại phòng Thư ký của ML."

Cô Diệp Lan, chào mừng cô tới tập đoàn MLTôi là Vệ Vi, thư ký của chủ tịch Lưu

Sau này cô sẽ là trợ lý của tôi, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."

"Vâng.. tôi sẽ cố..cố gắng làm việc..."

Nhiếp Nhiên mặc một bộ đồ công sở màu đen cổ lỗ sĩ, tóc mái dày rậm, đeo kính gọng đen đứng co quắp trước mặt vị thư ký trưởng kiaVệ Vi khinh thường không thèm bắt tay với cô.Vệ Vi chỉ vào một đống tài liệu chất đầy trên bàn: "Đây là những việc sau đây có phải làm, nhập hết dữ liệu của quý này vào máy tính theo thứ tự thời gian."

"Vâng..Được, tôi làm ngay đây ạ!"

Nhiếp Nhiên liên tục gật đầu."

Còn nữa, pha cho tôi một ly cà phê, không đường, không sữa, nóng 85 độ."

Vệ Vi ngồi vào bàn làm việc của mình, bắt đầu gõ bàn phím"85 độ ạ?

Vâng, được, tôi lập tức làm ngay."

Nhiếp Nhiên nhọc nhằn ôm đồng tài liệu, sau đó đi ra ngoài.85 độ?

Trời nóng thế mà còn đòi uống cà phê nóng, không sợ bị bỏng chết à!

Nhiếp Nhiên âm thầm oán thán một câu, những bước chân lại càng nhanh hơnQua gần mười phút sau, cô bưng một ly cà phê nóng quay trở vào, cung kính đặt lên bàn làm việc"Cà phê của chị đây ạ!"

Thấy Vệ Vi còn không thèm nhìn lên, Nhiếp Nhiên thức thời định lui ra ngoài, chợt nghe thấy điện thoại ở trên bàn làm việc đổ chuông, giọng nói trong điện thoại làm cho vẻ mặt hất hàm sai khiến của Vệ Vi hoàn toàn biến mấtCô ta cúi đầu khom lưng trả lời điện thoại một hồi, sau đó liền cúp máy.Nhiếp Nhiên sợ bị Vệ Vi nghi ngờ nên muốn nhanh chóng rời đi, không ngờ lại bị cô ta gọi lại: "Cô chờ một chút!

Những thứ này cần mang tới Văn phòng Chủ tịch, cô mang đi đi."

Nhìn thấy trên bàn lại có một đống tài liệu nữa, Nhiếp Nhiên cúi đầu nói: "Vâng."

Cô bê chồng tài liệu cồng kềnh kia, bước theo Vệ Vi đang đi đôi giày cao gót 10cm vào Văn phòng Chủ tịch."

Để lại ở đây đi."

Vệ Vi chỉ vào bàn ở cửa.Nhiếp Nhiên giả vờ như đang cố sức, đứng run rẩy tại chỗ mấy cái, nhân cơ hội nhìn quanh văn phòng rộng lớn nàyMà đúng trong một cái chớp mắt ấy, cô nhìn thấy một đôi mắt!

Bên cạnh cửa sổ, chiếc kính gọng vàng phản xạ ánh nắng mặt trời, hắt ra một tia sángMột gương mặt rất quen thuộc!
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 27: Không phải người mù mà là người què (1)


Lúc Nhiếp Nhiên nhìn thấy khuôn mặt đó, trong đầu liền nhớ tới một cảnh tượng tương tự thế này.Trong không gian phòng chứa đồ tối mờ và bừa bộn, người đàn ông ngồi bên cửa sổ, đeo đôi kính râm màu đen...Nhất thời, trái tim cô run lên, đồ trên tay cũng lung lay theo"Cô còn không mau đặt xuống đó đi!"

Vệ Vi nhìn dáng vẻ chậm chạp của cô, thấp giọng răn dạy một câuNhiếp Nhiên bừng tỉnh, lập tức cúi đầu, bắt tay vào sắp xếp tài liệu, nhưng trong lòng thì như có sóng to gió lớnLà anh ta ư?

Nhưng rõ ràng người kia đeo kính mắt màu đen, là người mù cơ mà, có phải mình nhìn nhầm rồi không?Tuy rằng trong lòng cứ luôn tự nhủ là mình đã nhìn nhầm rồi, nhưng trong đầu đã đang tự động thay cặp kính giọng vàng kia bằng kính râm màu đenKhi hai khuôn mặt khớp lại với nhau, tay cô lại run lên.Là anh ta, chắc chắn là anh ta rồi!Nhiếp Nhiên có thể hoàn toàn chắc chắn khuôn mặt này chính là khuôn mặt mà mình nhìn thấy trong phòng chứa đồ kia!

Chết tiệt, không phải anh ta bị mù ư?

"Được rồi, hết việc của cô rồi, mau đi làm việc đi."

"Vâng."

Sau khi Nhiếp Nhiên nghe Vệ Vi nói thế liền vội vã gật đầu rồi đi ra ngoài."

Khoan đã!"

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng đàn ông khiến cho Nhiếp Nhiên đã đi ra tới cửa khẽ chấn độngSau đó, cô nghe thấy giọng anh ta đầy hiền hòa, cực kỳ lễ độ nói: "Vị tiểu thư đứng ở cửa, phiền cô rót cho tôi một cốc nước."

"Vâng, xin Hoắc Nhị thiếu chờ một chút ạ!".Vệ Vi trả lời vô cùng tự nhiên khiến cho Nhiếp Nhiên đứng ở cửa âm thầm thở phào.Hoắc Nhị thiếu ư?

Anh ta chính là Hoắc Hoành ôn hòa, nho nhã trên ảnh kia ư?Nhưng vào lúc này, Hoắc Hoành lại nói: "Không phải cô, là cô ấy."

Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy ngón tay thon dài của Hoắc Hoành đang chỉ về phía mìnhTại sao anh ta lại cố ý nhắc tới mình, chẳng lẽ đã nhận ra mình rồi sao?Không thể nào!

Gương mặt cô đã hoàn toàn thay đổi, sao anh ta có thể nhận ra mình với khoảng cách xa như thế chứ?

Vệ Vi thấy Nhiếp Nhiên đứng ngẩn ngơ ở đó thì có vẻ hơi lo lắng, dù sao thì Hoắc Nhị thiếu chính là khách quý của chủ tịch LưuCô ta cười, "Hôm nay cô ấy mới tới đây làm việc, vẫn là người mới, hay là để tôi làm đi."

Hoắc Hoành khẽ cười, "Việc nhỏ như bưng trà rót nước này cứ để người mới làm là được rồi, những tài liệu này do thư ký Vệ tự mình soạn thảo, chẳng lẽ không định nói cho tôi nghe một chút sao?"

Vệ Vi thấy Hoắc Nhị thiếu cười với mình thì cảm thấy như có gì đó vừa chạm phải cõi lòng, nếu bỏ qua đôi chân tàn phế kia thì người đàn ông này, cho dù là vẻ bề ngoài hay là tiền bạc, đều không ai sánh bằng."

Còn nữa, tôi cần một ly cà phê, không đường, cảm ơn."

Sau khi Hoắc Hoành nói xong liền cúi đầu đọc tài liệu hợp tác trên tayTrước khi Vệ Vi tiến về đằng trước còn thấp giọng thúc giục Nhiếp Nhiên: "Cô còn không mau đi đi!"

"Vâng..."

Nhiếp Nhiên cúi đầu, ra vẻ bình tĩnh rời điNhưng vừa vào tới phòng pha trà, sự lạnh nhạt trên mặt Nhiếp Nhiên đã lập tức biến mấtKế hoạch mà cô đã sắp xếp đầu vào đấy lập tức trở nên khó giải quyết hơn vì sự xuất hiện của Hoắc Hoành - người đã từng chạm mặt côAi ngờ giữa chừng lại xuất hiện một vị Hoắc Nhị thiếu chứ!Anh ta đường đường là Nhị thiếu gia của Hoắc gia, chạy tới phòng chứa đồ làm quái gì?

Sở thích quái gở gì không biết!Đã thế cô lại còn ra tay thử anh ta, anh ta đã thấy mặt thật của cô rồi, sau này phải cẩn thận hơn mới được!

Nhiếp Nhiên nhanh chóng pha cà phê, bước nhanh về phía Văn phòng Chủ tịch, hoàn toàn quên mất còn một chuyện vô cùng quan trọng liên quan tới mình.Nhưng mà khi cố định mở cửa tiến vào thì cửa đã được mở ra trước, sau đó, Hoắc Hoành xuất hiện ở ngay trước mắt cô.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 28: Không phải người mù mà là người què (2)


Toi rồi!Nhiếp Nhiên trố mắt nhìn, muốn lùi lại theo bản năng, nhưng nghĩ tới thân phận hiện tại của mình, cô đành phải bước qua theo quán tínhVì thế, một tiếng "rầm" vang lên, ngay sau đó, bên cạnh có người hét lên kinh hãi."

Đây là cà phê của tôi ư?

Hình như hơi nóng rồi."

Nhiếp Nhiên vấp phải bánh xe lăn, cái chân bị treo vốn dĩ còn chưa đỡ hẳn, cho nên cả người và cả cà phê đều đổ hết vào trong lòng Hoắc HoànhLúc này, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh nhạt của Hoắc Hoành khiến Nhiếp Nhiên lập tức bừng tỉnhCô ngẩng phắt đầu lên, nhưng không ngờ lại chạm vào môi anh taMôi anh ta hơi lạnh, thậm chí còn có hương vị của thuốc Đông y.Nhiếp Nhiên rùng mình trong lòng, vội vàng gục đầu xuống, cuống quýt rời khỏi lòng Hoắc Hoành và đứng lênToi rồi toi rồi, gần sát như thế, bị nhận ra thì làm sao đây?

Mà Vệ Vi đã bị sợ hãi tới mức phải hét lên cũng lập tức tỉnh táo lại, lập tức nổi giận mắng: "Diệp Lan, cô đang làm gì thế hả?

Pha cà phê lề mề thì cũng thổi đi, giờ còn thất lễ như thế trước mặt Hoắc Nhị thiếuCô còn muốn làm việc không hả?"

"Thực..thực xin lỗi..."

Nhiếp Nhiên cúi đầu, bởi vì vừa đụng phải xe lăn nên vết thương ở chân tái phát, một chân hơi kiễng lên, trên quần áo toàn là nước cà phê, nhìn vô cùng nhếch nhác"Xem ra, ly cà phê này phải chờ đến lần sau rồi."

Nhưng Hoắc Hoành lại chỉ nhìn cà phê dính trên bộ Âu phục của mình, lời nói đầy vẻ tiếc nuối, giống như không nhận ra cô vậyĐiều này làm Nhiếp Nhiên hơi thở phào trong lòng.Vệ Vi vội vàng dùng khăn tay lau cho Hoắc Hoành, "Tôi thành thật xin lỗi, Hoắc Nhị thiếu, mong anh đừng giận!"

"Không sao, người mới khó tránh khỏi."

Hoắc Hoành chỉ cười nhẹ nhàngKhông ngờ đúng là người khiêm nhường, giống y như trong lời đồnNếu không phải biết anh ta làm ăn phi pháp, là Nhiếp Nhiên cũng sẽ bị nụ cười của anh ta mê hoặc mất thôi.Vệ Vi thấy Hoắc Hoành không so đo gì mới thở phào một hơi, sau đó lạnh lùng nói với Nhiếp Nhiên: "Cô còn không nhanh xin lỗi Hoắc Nhị thiếu đi!"

Nhiếp Nhiên tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, cúi đầu mấy cái tới 90 độ, "Rất xin lỗi, rất xin lỗi..Tôi không cố ý!"

Hoắc Hoành không nói, chỉ cười nhẹ, sau đó được người đẩy giúp xe lăn đi ra ngoài cửa.Nhiếp Nhiên thấy anh ta rời đi thì mới thả lỏng người, thuận thế xoa miệng, vừa rồi hình như có bị chạm phải một chút.Kết quả lại bị Hoắc Hoành vừa quay lại định bảo Vệ Vi lấy cho mình tài liệu nhìn thấy đượcHoắc Hoành nhìn thấy cô tỏ vẻ ghét bỏ lau miệng mấy cái thì không khỏi nhướng mày, lập tức thay đổi ý định"Đi nào, nếu tôi đã đụng vào cô, tôi cũng phải đền cho cô một bộ quần áo mới được."

Nghe thấy anh ta nói thế, Nhiếp Nhiên lập tức xua tay, "Không..không cần..."

Đùa gì thế, giờ cô chỉ ước cách anh ta càng xa càng tốt ấy chứ!Nhưng Hoắc Hoành lại làm như không thấy, cười nhìn cô, "Tôi thì cảm thấy dáng người cô khá đẹp."

Sau đó, còn cố ý dừng lại ba giây, "Mặc váy hẳn là rất ưa nhìn."

Cánh tay của cô vốn dĩ còn đang xua loạn lên lập tức khựng lại.Chuyện gì đây, cô đang bị đùa giỡn à?

Mà khi Nhiếp Nhiên nhìn vào đôi mắt qua cặp kính của Hoắc Hoành thì cảm thấy trong con ngươi u tối lặng lẽ và bí ẩn như màn đêm của anh ta chợt xuất hiện một vệt sáng giống như sao băng khiến cô thót timDáng người ư?

Nhiếp Nhiên nhìn chính mình, cuối cùng cô cũng đã nhớ ra một chuyện cực kỳ, cực kỳ quan trọng!
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 29: Doạ dẫm hay cợt nhả?


Nếu Hoắc Hoành là người què mà không phải người mù, vậy có nghĩa là...Toàn bộ quá trình cô thay quần áo ở trong phòng chứa đồ đã bị anh ta nhìn thấy!

Cũng có nghĩa là, cô đã bị nhìn thấy hết sạch!Như có tiếng sét nổ "đùng đoàng" ở bên tai, Nhiếp Nhiên nhất thời cảm thấy cả người chao đảo.Cô nhìn vào đôi mắt đang nhìn mình không chớp kia, máu nóng vọt lên đầuNếu không phải vì đang làm nhiệm vụ, cô nhất định sẽ xông lên móc mắt anh ta ra ngay lập tức.Bình tĩnh, phải bình tĩnh!Không thể lỗ mãng, tuyệt đối không thể lỗ mãng!Vì nhiệm vụ, phải nhịn, nhịn, nhịn!Khi còn đang bận nhắc đi nhắc lại vô số lần từ bình tĩnh và bình tĩnh, Nhiếp Nhiên đột nhiên lại nhớ ra một chuyện càng đáng sợ hơnĐột nhiên anh ta nhắc tới chuyện dáng người của mình, có phải là đang ám chỉ với cô rằng anh ta đã nhận ra cô rồi không?

"Cô Diệp, mời đi nào!"

Nhiếp Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Hoắc Hoành đã đi vào thang máy, dường như đang chờ cô, trợ lý của Hoắc Hoành ở bên cạnh ra dấu tay mời.Cô nhìn Hoắc Hoành đang ngồi lẳng lặng trong thang máy chờ mình, con người sau cặp kính gọng đen hơi nheo lạiThế này là cô đang bị uy hiếp sao?

Trợ lý ở bên cạnh thấy cô vẫn không nhúc nhích thì không khỏi cao giọng thêm một chút: "Cô Diệp, mời cô!"

Nháy mắt, ánh mắt của đám người trong văn phòng đều dừng lại trên người Nhiếp Nhiên, yên tĩnh đến mức còn không nghe thấy cả tiếng gõ bàn phím."

Hiếm khi được Hoắc Nhị thiếu tha cho, còn có lòng tốt mua quần áo đền, cô còn không mau đi đi!"

Tuy Vệ Vi rất tức giận, nhưng Hoắc Nhị thiếu đã gọi tên, cô ta cũng chẳng thể nói thêm gì.Nhiếp Nhiên cắn môi, nắm chặt tay.Bỏ đi, nếu đã thực sự bại lộ thì cùng lắm tìm cơ hội trốn về quân doanh tiếp tục huấn luyện thôi, dù sao đây vốn chẳng phải việc của cô."

Vâng."

Cô gật đầu yếu ớtSau đó, trước con mắt của một đám người, cô nhắm mắt đi theo tên trợ lý kia vào trong thang máy.Cho đến khi cô đứng ở sau lưng Hoắc Hoành rồi, Hoắc Hoành mới sai người đóng cửa thang máy lại.Khi thang máy đi xuống dưới, Hoắc Hoành hơi nghiêng đầu nhìn Nhiếp Nhiên, "Hình như cô Diệp rất sợ tôi, tôi đáng sợ thế sao?"

Đèn trong thang máy chiếu lên chiếc kính gọng vàng của anh ta, phản xạ ra ánh sáng khiến Nhiếp Nhiên không khỏi nhảy dựng lên trong lòngCô càng cúi gằm mặt xuống, tỏ vẻ vô cùng bối rối, "Không.. không phải, tôi chỉ là..thấy thật có lỗi khi mang phiền toái tới cho ngài Hoắc..Thật sự rất xin lỗi..."

Nói xong, cô còn liên tục khom lưng mấy lần với anh ta.Thần sắc Hoắc Hoành không đổi, anh cười: "Nếu cô thật sự cảm thấy có lỗi, vậy chút nữa nhờ cô Diệp chọn giúp tôi một bộ quần áo thích hợp, tôi có tiệc tối phải tham dự."

"Không, không, không, mắt nhìn của tôi kém lắm, cực kỳ tệ!"

Ngoài chọn vũ khí ra thì cô cũng chỉ biết giết người, có biết chọn quần áo gì đâu chứ?"

Thật sao?"

Hoắc Hoành nhẹ giọng hỏi một câu, nhưng càng giống như đang lẩm bẩm làm cho Nhiếp Nhiên không biết có nên đáp lời hay khôngNhưng đúng lúc này, một tiếng "ting" vang lên, thang máy đã xuống tới tầng dưới cùng, cửa chậm rãi mở ra.Nhiếp Nhiên liền ngậm miệng đi theo sau Hoắc Hoành, tiến vào hầm.Cô thấy Hoắc Hoành dùng hai cây nạng để chống người đứng lên, sau đó được trợ lý và lái xe đỡ ngồi vào trong xeĐại khái có lẽ vì ánh mắt của cô quá mức trắng trợn, trợ lý của Hoắc Hoành lập tức quát lên với cô, "Quay đầu ra chỗ khác!"

"Vâng, rất xin lỗi..."

Nhiếp Nhiên tỏ ra sợ hãi, vội vàng quay đầu điQua gần một phút sau liền nghe thấy giọng nói ôn hòa của Hoắc Hoành vang lên từ trong xe"Cô ngồi ở bên cạnh tôi đi."

Lúc này Nhiếp Nhiên mới thử quay đầu lại nhìn, phát hiện trợ lý đã tự động ngồi lên ghế phụ lái, chỉ còn một vị trí trống bên cạnh Hoắc Hoành mà thôiCô bất đắc dĩ đành phải ngồi vào cạnh anh taTrên đường đi, thỉnh thoảng Nhiếp Nhiên lại liếc nhìn hai chân Hoắc Hoành, cô cứ cảm thấy người đàn ông này giả bộ tàn phế quá giỏi, rõ ràng không phải người mù nhưng lại hoàn toàn không tỏ vẻ kinh hãi gì khi cô thử anh taThế nên, giờ cô cũng đang nghi ngờ không biết có phải chân anh ta tàn phế thật không."

Sao thế?"

Dường như Hoắc Hoành phát hiện ra hành động nhìn trộm của cô, mỉm cười hỏi làm Nhiếp Nhiên sợ tới mức lập tức lắc đầu.Người đàn ông này sắc bén tới đáng sợ, mình đã lén nhìn kín đáo thế rồi mà vẫn bị anh ta nhìn ra được.Vì thế, đến tận khi xuống xe, Nhiếp Nhiên không dám nhìn hai chân anh ta thêm lần nào nữa.Nhóm người tiến vào trong cửa hàng, lập tức nhìn thấy quản lý và tất cả nhân viên cửa hàng đều đang đứng ở cửa, cúi đầu chào rất đều nhịp: "Hoan nghênh Nhị thiếu!"

Cảnh tượng này chẳng khác nào khi Nhiếp Nhiên tham gia huấn luyện trong quân ngũ cả"Nhị thiếu, xin mời!"

Sau đó, quản lý tự mình nghênh đón, hơn nữa còn dẫn họ vào trong một phòng VIP ở tầng hai, quần áo treo trên tường được đèn pha lê hắt lên, nhìn bộ nào cũng giống như một bức vẽ đẹp đẽ vậyNhiếp Nhiên làm ra vẻ như chưa bao giờ được chứng kiến, một hồi lâu cũng không thể hoàn hồn."

Chọn giúp tôi một bộ đi."

Hoắc Hoành ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhiên.Cô như bừng tỉnh, lắc đầu kinh hãi, "A?

Không không không, mắt nhìn của tôi thật sự rất dở..Không được đâu..."

"Không sao, chọn thêm vài món là được mà."

Hoắc Hoành vẫn nhìn cô cười, nụ cười đó cực kỳ ấm áp, thế nhưng Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy vô cùng nặng nềCuối cùng, cô đành phải gật đầu nói: "Vậy, xin anh Hoắc chờ một chút."

Cô tiến vào trong phòng rồi nhìn quanh một vòng, dường như đang thực sự lựa chọn quần áo, trên thực tế là cô đang tìm đường chạy trốnCô càng lúc càng cảm thấy chỉ số nguy hiểm của người đàn ông này không ngừng tăng lên, xuất phát từ bản năng, cô cảm thấy nên sớm rời đi là tốt nhất."

Ở đó là cửa ra, cô Diệp không định không chọn được quần áo nên chạy trốn luôn đấy chứ?"

Đột nhiên, tiếng nói đùa của Hoắc Hoành vang lên ở sau lưngNhiếp Nhiên vốn còn đang cẩn thận quan sát bị lời này dọa cho sợ tới mức trong lòng căng thẳng, xoay người giải thích: "Không..không phải, tôi chỉ là.. chỉ là nhất thời không tìm thấy, những bộ quần áo này làm tôi hoa cả mắt..."

"Cứ từ từ chọn, không vội."

Nhiếp Nhiên giả vờ tỏ ra ngoan ngoãn, gật đầu nghe theo, nhưng khi vừa xoay người đi thì mặt lập tức lạnh như băngCô nghiến răng, híp mắt nhìn một bộ quần áo ở ngay trước mắt.Chết tiệt, rốt cuộc gã đàn ông này đang đùa giỡn hay thật sự nhìn ra cô có ý định chạy trốn thế?

Cảm giác mơ hồ nửa thật nửa giả này làm cho Nhiếp Nhiên cảm thấy khó chịu muốn chết!
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 30: Trai đẹp chơi trò thay đồ khoe dáng người đẹp


"Cái này, cả cái này nữa."

Nhiếp Nhiên tìm một hồi lâu, lục tung khắp nơi, rốt cuộc cũng không biết lôi được ở xó nào ra hai bộ Âu phục màu sắc sặc sỡ.Chủ tớ hai người đứng ở đó nhìn quần áo trong tay Nhiếp Nhiên, đồng thời im lặngNhìn thấy dáng vẻ hai người họ như nhìn thấy ma, trong lòng cô thầm đắc ýNhiếp Nhiên cô không phải là nắm bột mì để cho người ta tùy tiện nhào nặn, tùy tiện sai khiến đâu nhé!"

Được không ạ?"

Nhiếp Nhiên còn cố tình trêu ngươi anh, cố ý di hai bộ quần áo này sát lại cho Hoắc Hoành nhìn.Khóe miệng Hoắc Hoành cứng đờ một chút, sau đó nói: "Ánh mắt của cô Diệp quả là vô cùng độc đáo."

"Nhị thiếu chưa bao giờ mặc quần áo màu sắc sặc sỡ cả."

Trợ lý đứng bên cạnh lạnh lùng nói"Ôi vậy sao, vậy, để tôi đi đổi..."

Lại qua hơn mười phút sau, khi Nhiếp Nhiên giơ bộ Âu phục màu hồng phấn lên, trên gương mặt vốn chưa từng thay đổi của trợ lý cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt"Cũng không mặc Âu phục màu hồng nhạt."

"Ồ, vậy để tôi.. tôi lại chọn bộ khác.."

Chạy ra chạy vào tới lần thứ V, Nhiếp Nhiên cảm thấy Hoắc Hoành có vẻ đã miễn dịch với trò này rồi nên cũng chẳng làm khổ mình nữa, tiện tay cầm một bộ Âu phục màu trắng nhìn khá bình thường giơ lên."

Cái này thì sao?"

Trợ lý ở bên cạnh lưu loát đáp lời: "Trắng cũng không mặc."

Tên này nội tâm đen tối thế cơ à?

Màu sắc sặc sỡ không mặc thì cũng thôi đi, giờ còn không thích cả Âu phục màu trắng, thảo nào toàn làm ăn phạm pháp, từ trong ra ngoài đều đen.Nhiếp Nhiên âm thầm buông một câu oán thán, đang định chọn cho anh ta một bộ đồ đen như đồ dự tang lễ thì Hoắc Hoành lại mở miệng, "Chọn bộ này đi."

"Nhị thiếu?"

Trợ lý bên cạnh lên tiếng tỏ vẻ phản đối, nhưng Hoắc Hoành lại làm như không nghe thấy, cười hỏi Nhiếp Nhiên, "Có thể phiền cô thay giúp tôi không?"

Nhiếp Nhiên kinh ngạc chỉ vào mình, "Tôi ư?

Cái này..cái này có vẻ không hay cho lắm..."

Nhưng Hoắc Hoành lại tự đẩy xe lăn vào trong phòng thay đồ, Nhiếp Nhiên vẫn đứng chôn chân tại chỗ.Cô có phải vú em đâu, tại sao phải thay giúp anh ta chứ!Nhưng mà không ngờ trợ lý ở sau lưng lại dùng tay đẩy mạnh cô vào, "Nhị thiếu bảo cô vào thì cô vào đi."

Vết thương trên cổ chân khiến Nhiếp Nhiên ngã luôn vào trong phòng thay đồ, sau đó, cửa ở sau lưng cũng đóng sầm lại.Cô hãi hùng trong lòng, muốn kéo cửa mở ra theo bản năng, kết quả lại nghe thấy Hoắc Hoành ở phía sau nói một câu, "Cửa này dùng khóa mật mã, không kéo mở được đâu."

Ý gì đây?Xuất phát từ bản năng, Nhiếp Nhiên lập tức quay người nhìn anh, cả người căng thẳng dán sát vào cửa, đôi mắt dưới cặp kính gọng đen nhìn Hoắc Hoành đầy cảnh giácTrong phòng thay đồ rộng lớn chỉ có hai người cứ nhìn nhau như thế, thời gian như bị đóng băng lại"Cô định để tôi tự cởi cúc áo đấy à?"

Cuối cùng, Hoắc Hoành mỉm cười hỏiNhiếp Nhiên đang mải nhìn anh chằm chặp lập tức tỉnh táo lại, thì ra khóa cửa chỉ đơn giản là muốn thay quần áo mà thôiNhưng mà, chân người này bị tàn tật chứ có phải tay đâu, sao có việc cởi cúc áo cũng phải cần người khác làm chứ?

Thật đúng là một tên công tử bột!

"Nếu còn kéo dài thời gian thì chiều nay sẽ tới muộn mất."

Hoắc Hoành có lòng tốt nhắc nhởNhiếp Nhiên nhìn gương mặt mỉm cười đầy vô hại của anh ta, sau một hồi suy nghĩ liền quyết định phải nhanh chóng giúp anh ta cởi ra, không nên ở trong không gian kín như thế này quá lâuCô chậm rãi đi tới trước mặt Hoắc Hoành, giơ tay lên định cởi cúc áo cho anh, lại phát hiện đây là loại cúc áo ẩn, phải dùng ngón tay thò vào trong áo đẩy ra mới được"Cúc áo này khó cởi thế à?"

"Cũng..cũng bình thường..."

Bởi vì góc độ không đúng, hơn nữa cúc áo lại khó cởi nên Nhiếp Nhiên sờ soạng một hồi lâu vẫn không cởi được cúc áo đầu tiên ra.Một lúc sau, cô cảm thấy eo mỏi lưng đau, trán cũng đã toát mồ hôi.Rốt cuộc kẻ nào đã thiết kế cái loại cúc áo này, sao khó cởi vậy chứ?Vào lúc cô còn đang chiến đấu với cái cúc áo đầu tiên, bỗng nhiên cô lại cảm thấy một bàn tay ấm áp cọ nhẹ lên má mình.Ngón tay Nhiếp Nhiên siết chặt theo bản năng, túm chặt lấy cổ áo Hoắc Hoành, thậm chí giây tiếp theo có thể cắt đứt cổ họng Hoắc Hoành ngay lập tức.Nhưng mà Hoắc Hoành làm như hoàn toàn không biết, vẫn nhẹ lau mồ hôi rịn ra trên trán cô, mỉm cười hỏi: "Có cần bảo nhân viên cửa hàng hạ thấp nhiệt độ điều hòa không?"

Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện mặt Hoắc Hoành đã sắp chạm vào chóp mũi mình rồi, trong đôi mắt thâm thúy kia tràn đầy ý cười.Ngón tay với khớp xương rõ ràng gạt tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau tai, ánh nắng hắt vào, thoáng có cảm giác như năm tháng bình yên.Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bỏ bàn tay đang bóp cổ người đàn ông raCô có cảm giác hầu kết dưới tay mình hơi chuyển động, lập tức hoàn hồn, vội vàng buông tay ra, lùi lại ba bước, "Không..không cần..."

Chết tiệt, vừa rồi suýt chút nữa, suýt chút nữa đã thật sự bẻ gãy cổ anh ta rồi, thế mà không ngờ người đàn ông này vẫn cứ thờ ơ như thếCó phải phản xạ thần kinh của anh ta có vấn đề không thế?Hoắc Hoành cười không nói gì, sau đó tự cởi áo sơ mi của mình ra.

Nhiếp Nhiên vốn vẫn còn đang rối rắm với hành động lỗ mãng của mình, không ngờ được Hoắc Hoành lại cứ thể cởi luôn áo sơ mi ra trước mặt cô!

Khi nhìn thấy xương quai xanh cân xứng sau lớp áo, cô khẽ nuốt nước bọtĐây..đây..đây có được coi là dùng sắc đẹp quyến rũ không?

Bởi vì suốt ngày ngồi trên xe lăn nên nhìn Hoắc Hoành có vẻ hơi gầy yếu, nhưng khung xương của anh rất đẹp, hơn nữa vẻ bề ngoài rất ưa nhìn nên cũng đem đến cho người ta vị riêng rất khác"Bảo trợ lý của tôi vào giúp tôi đi."

Hoắc Hoành cúi đầu cởi cúc, nhưng nhận ra người trước mắt dường như quá yên lặng nên mới lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đang hơi dại ra thì mỉm cười hỏi: "Hay là cô muốn giúp tôi thay quần?"

Nhiếp Nhiên lập tức tỉnh táo lại, vội vã đi ra cửa"Tôi ra gọi trợ lý cho ngài."

Trời ạ, rốt cuộc cô đang làm gì thế này?

Sao tự nhiên lại nhìn thân thể một người đàn ông đến ngây người như thế chứ?

Đường đường là sát thủ số 1 mà lại trúng mỹ nam kể rồi biến thành tù binh, nói ra đúng là trò cười cho thiên ha!

Nhớ tới mấy giây ngây người kia của mình, trong lòng cô cảm thấy sợ hãiKhông được, cô phải rời khỏi nơi này, đi ngay lập tức mới được!

Đến giờ cô còn không biết người đàn ông này có mục đích gì với mình, không thể cứ ngồi chờ chết thể được."

Nơi này rất lớn, đừng chạy lung tung, cẩn thận lạc đường."

Sau lưng cô, Hoắc Hoành nhắc nhở một câu, nhất thời khiến Nhiếp Nhiên chấn độngTại sao mỗi lần cô muốn đi thì anh ta sẽ nói như thế chứ, là đang cảnh cáo mình à?Nhiếp Nhiên thản nhiên gật đầu, sau đó vặn khóa cửa đi ra ngoài.Nhìn thấy trợ lý đứng ở cạnh cửa đi vào trong phòng thay đồ, Nhiếp Nhiên cũng thuận theo ngồi xuống ghế đợi ba, bốn giây, sau khi chắc chắn là cửa sẽ không mở ra nữa, cô liền vội vàng mở cửa phòng VIP ra.Nhưng vừa mới mở cửa, cảnh tượng trước mắt đã làm cô hoảng hốt!
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 31: Nhị thiếu đại biến thái xông thẳng vào phòng thay đồ nữ


Chết tiệt, sao lại còn có người canh gác thế này?Nhiếp Nhiên vừa mở cửa đã thấy một đám nhân viên cửa hàng và quản lý đứng trước cửa như môn thần, mà sau khi thấy cô xuất hiện thì ánh mắt lập tức nhìn chằm chặp vào côĐiều này làm cho chân cô vốn đã bước ra ngoài liền rụt trở vào.Có nhầm không thể mua quần áo thôi mà, sao nhóm người này cứ đứng ở cửa như học sinh tiểu học bị phạt đứng vậy?"

Sao hả, nhìn được không?"

Đúng lúc Nhiếp Nhiên còn đang trừng mắt nhìn đám người kia thì Hoắc Hoành đã thay quần áo xong và từ trong đi raBộ Âu phục màu trắng trên người làm cho nước da vốn đã hơi tái của anh càng trở nên trắng nõn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo kính mắt gọng vàng, khóe miệng hơi nhướng lên, dưới ánh đèn, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ tao nhã, tự phụThật sự không thể không khen ngợi, người đàn ông này quả thực là mặc gì cũng đẹp"Vâng, rất..rất đẹp."

Nhiếp Nhiên giật mình sửng sốt ba giây rồi mới gật đầu."

Tiếp theo tới lượt cô."

"Sao?"

Nhiếp Nhiên nhất thời không hiểu lời anh nói, cứ đứng nhìn ngây ra"Dựa theo phong cách tiệc tối, tìm cho cô ấy một bộ đồ."

Hoắc Hoành phân phó trợ lý"Tiệc tối ư?"

Nhiếp Nhiên thấy trợ kia gật đầu đi ra ngoài, trong lúc nhất thời không biết phải làm gìHoắc Hoành gật đầu, cười tao nhã: "Đúng thế, tôi đền cho cô một bộ trang phục, vậy chẳng phải cô Diệp nên đáp lễ một chút, làm bạn cặp của một lần sao?"

Nhiếp Nhiên nghe thấy thế liền lập tức xua tay, "Không, không không không..Chuyện này không ổn đâu, thực sự không ổn, tôi..tôi chưa từng đi dự tiệc tối bao giờ, tôi không đi được đâu..."

Giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, thiết tha gì đi tham gia tiệc tối vớ vẩn kia chứ!

"Cô không cần làm gì cả, chỉ cần đứng bên cạnh tôi là được rồi."

Hoắc Hoành nhìn cô khẽ cườiRất nhanh, mười mấy stylist, chuyên viên trang điểm từ ngoài cửa đi vào, đứng trước mặt Nhiếp Nhiên"Không phải, chuyện này..Ngài Hoắc à, tôi thật sự..tôi còn phải đi làm nữa, ngài Hoắc..Này?

Các người đứng kéo tôi thế..."

Cô còn chưa nói xong, đám người kia đã kéo cô đi luôn rồi."

Đừng cởi quần áo của tôi thế!"

"Đừng tháo kính của tôi!"

"Đừng gỡ tóc của tôi ra!"

Sau đó, ở trong phòng thay đồ truyền ra những tiếng la hét đầy hoảng sợTrợ lý ở ngoài cửa nghe thấy thế thì không nhịn được cái khom người xuống, cung kính hỏi, "Nhị thiếu, chẳng phải sáng sớm nay ngài đã nói là không đi dự tiệc tối kia sao?"

Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, chậm rãi lật trang tạp chí, cười khẽ, "Giờ có bạn cặp rồi, sao lại không đi chứ?"

Nghe thấy tiếng la hét kinh hãi trong phòng kia, miệng anh lại càng cười tươi hơnQuả nhiên, mỗi lần cô gái nhỏ này xuất hiện đều làm cho anh thấy vô cùng vui vẻ."

Ngài Hoắc, vị tiểu thư này không cho chúng tôi chạm vào, chúng tôi không thể nào trang điểm và làm tóc cho cô ấy được."

Một stylist ra khỏi phòng thay đồ nói"Không sao, cứ phối hợp với ý tưởng của cô ấy là được."

Phối hợp với ý tưởng của vị tiểu thư kia, thế thì còn cần stylist như cô ta tới đây làm gì không biết?

Hơn nữa, vừa nhìn cái bộ quần áo công sở quê mùa và cách trang điểm của cô gái kia, cô ta cực kỳ nghi ngờ gu thẩm mỹ của cô ấyNhưng Hoắc Nhị thiếu đã lên tiếng, cô ta nào dám trái lời, stylist lại yên lặng quay về phòng thay đồ.Không bao lâu sau, một đám người đi ra"Đã ổn hết rồi sao?"

Hoắc Hoành nhìn thời gian, mới chỉ qua hơn mười phút mà thôi.Stylist đứng trước mặt anh lắc đầu, "Không ạ, vị tiểu thư kia nói không quen thay đồ trước mặt người khác nên đuổi hết chúng tôi ra ngoài."

Hoắc Hoành nhăn mày, dường như anh nghĩ tới cái gì đó, lập tức buông tạp chí trong tay ra, tự đẩy xe lăn tiến về phía phòng thay đồ.Vừa mới mở cửa ra, nhìn thấy Nhiếp Nhiên đang dùng hai tay nâng cửa sổ lên, đã gần như thò nửa người ra ngoài rồi"Cô đang làm gì thế hả?"

Hoắc Hoành híp mắt, lên tiếng hỏiNhiếp Nhiên đang cố gắng chạy trốn từ cửa sổ, sau khi nghe thấy tiếng của Hoắc Hoành thì quay phắt đầu lại, kinh ngạc: "Sao anh có thể."

Trong lòng cô thầm kêu không ổn, tay run lên, lập tức rơi xuống cửa sổ Hoắc Hoành nhìn thấy thế thì người ngả về phía trước theo bản năngLúc này, Nhiếp Nhiên cũng chẳng quan tâm Hoắc Hoành có phát hiện ra hay không, vì xương sống của mình, cô liền đưa tay bám lấy bệ cửa sổ theo bản năng, mượn lực này mới miễn cưỡng tiếp đất an toànSau khi Hoắc Hoành thấy cô rơi xuống đất bình an thì mới thoáng thở phào, nhưng theo đó là cơn giận cũng ập đến, may mà cô gái nhỏ này ngã vào bên trong, lỡ như ngã ra bên ngoài thì chẳng phải tan xương nát thịt rồi sao?

Anh ngồi trên xe lăn, giọng nói trầm và thấp, hỏi: "Cô Diệp, rốt cuộc cô đang làm gì thế hả?"

Nhiếp Nhiên vừa đứng lên, thấy sắc mặt không được vui của Hoắc Hoành thì cười khan mấy tiếng, miễn cưỡng đào ra một cái cớ, "Tôi..tôi thấy con mèo từ trên nhảy xuống, tôi sợ nó ngã chết nên muốn lên xem."

Hoắc Hoành nhíu mày, "Ồ, thế ư?

Con mèo hoang ấy đúng là không ngoan."

"A, ha ha..Đúng thế, không..không ngoan gì hết."

Nhìn vào đôi mắt đầy ý tứ thâm sâu và cái môi mím chặt của anh, Nhiếp Nhiên hơi xấu hổ, "Tôi..tôi đi thay quần áo đây."

Thật là, người này không có việc gì tự nhiên đi vào phòng thay đồ nữ làm gì chứ, đúng là đại biến thái!

Không những không chạy trốn được mà còn hại cô suýt chút nữa ngã sấp mặt rồi.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 32: Thay quần áo đi, tôi không nhìn


Trong lòng cô cực kỳ căm tức, cầm lấy trang phục quay trở lại từ cửa sổ.Khoan đã, đúng thế, đây là phòng thay đồ nữ, anh ta chạy vào đây làm gì chứ?

"Ngài Hoắc, anh đột nhiên xông vào đây là..có chuyện gì thế?"

"À, tôi ở ngoài nghe thấy có tiếng động, nghĩ chắc xảy ra chuyện gì nên mới vào."

Hoắc Hoành nhìn giá treo quần áo đổ bên cạnh cửa sổ, thản nhiên nói dối.Nhiếp Nhiên cũng nhìn thấy giá treo đồ, trong lòng ảo não vì thân thể này còn chưa đủ nhanh nhẹn"Vậy à, tôi không sao đâu, tôi phải thay quần áo bây giờ."

Nhìn Hoắc Hoành vẫn cứ ngồi ở cửa không có ý rời đi, cô liền khẽ nhắc một câu"Thay đi."

Nhiếp Nhiên nhìn anh ta đang làm ra vẻ "cô mau thay đồ đi", hoàn toàn không có ý thức về việc mình là đàn ông thì không khỏi cắn răng yếu ớt nói: "Ngài Hoắc à, đây là phòng thay đồ nữ, ngài."

Hoắc Hoành như hiểu ra gì đó, mỉm cười, "Không sao, cô thay đi, tôi không nhìn đâu."

Con mẹ anh đang đùa tôi đấy à?

Hoắc Hoành thấy khóe miệng Nhiếp Nhiên mấp máy mà không nói gì thì lại cười nói tiếp: "Tôi nói đùa cô thôi."

"..."

Anh à, không buồn cười tí nào đâu!Nhiếp Nhiên rất không nể mặt cúi đầu nghịch chiếc váy trong tay mình, chờ anh ta rời đi, nghĩ chờ lát nữa thừa dịp anh ta đi rồi, sẽ lại thử trốn lần nữa.Ai ngờ, Hoắc Hoành lại quay đầu nói với người bên ngoài, "Treo rèm vào trong phòng này đi."

Rèm rèm gì?

Tại sao phải treo rèm?

Chẳng lẽ anh ta định ngồi canh ở trong này thật đấy à?

Nhiếp Nhiên nhìn một đám người cầm rèm và cả thang đi vào, bắt đầu bắt vít lên trần nhà, bên tai là tiếng khoan tường rè rè, cô hơi kinh ngạc: "Ngài Hoắc à, không cần phiền toái như vậy chứ?"

Đáng tiếc, lúc này đến lượt Hoắc Hoành nghe như không thấyKhông mất quá nhiều thời gian, rèm đã được mắc lên, một đám người chậm rãi rút ra ngoài.Hoắc Hoành dùng tay làm dấu hiệu mời, Nhiếp Nhiên thấy kế hoạch chạy trốn sắp thất bại thì đột nhiên lại nảy ra một kế khác."

Tôi cảm thấy bộ trang phục này không được tốt lắm, để tôi đi thay bộ khác."

Nhiếp Nhiên tính ra khỏi đây sẽ tìm cách chạy trốn, ai ngờ còn chưa bước ra khỏi cửa phòng thay đồ thì đã nghe thấy Hoắc Hoành nói với người quản lý, "Chuyển hết lễ phục vào đây cho cô Diệp lựa chọn."

Nhiếp Nhiên lập tức đơ ngườiCô ai oán nhìn đám nhân viên giúp mình mang lễ phục vào phòng, nhưng cô không biết, trong lòng người quản lý cũng thấy rất khổ sở, nếu mà chuyển hết đám lễ phục này vào thì sẽ chết người mất, ngài Hoắc à!

"Cái này đi."

Hoắc Hoành chỉ một chiếc váy ngắn treo trên giá."

Không..không được..cái này lộ ngực nhiều quá..Tôi...không mặc được đâu..."

"Vậy cái này thì sao?"

"Cũng không được, đằng sau hở hang quá."

"Cái này?"

"Không được, bên trái không có tay áo, nhìn xấu lắm."

Đối với một đống lễ phục xinh đẹp, Nhiếp Nhiên hầu hết đều vô cùng "soi mói", cô cảm thấy nếu đã không có cách nào chạy trốn, vậy thì khiến Hoắc Hoành ghê tởm mình đi, sau đó chủ động đuổi mình đi là được.Nhưng, những lời nói này lại làm cho những chuyên viên trang điểm và nhà thiết kế hàng đầu trong giới đứng ở đây cảm thấy bị nội thươngCái gì mà lộ ngực quá nhiều, sau lưng hở hang, không có tay áo, đây là kiểu dáng đó có được không hả!Cô gái này xuyên không từ cổ đại tới đấy à?

Cũng không ngờ, ngài Hoắc không những không tức giận mà còn kiên nhẫn lựa chọn từng cái một, thậm chí còn nói"Mang hết những lễ phục kín đáo nhất trong cửa hàng tới đây đi."

Đám người kia chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi."

Cái này thì sao?"

Hoắc Hoành chọn từ trong đống quần áo ra một bộ lễ phục kiểu Trung Quốc màu trắng với hoa văn rườm rà, tay áo dài, cổ cao, sau lưng kín mít, những làn váy hoa văn thêu thủ công kết hợp với những hạt đá quý lấp lánh như ẩn như hiện sau lớp voan mỏng bên ngoài vô cùng tinh tế.Sau khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy bộ lễ phục không có gì để soi mói kia thì cuối cùng đành phải miễn cưỡng cười gật đầu, "Cái này được đấy."

Vốn dĩ muốn tra tấn Hoắc Hoành cho nên mới vắt óc nghĩ ra nhiều lý do soi mói như thế, ai ngờ anh ta lại nhẫn nại tới mức ấy, rốt cuộc không biết ai mới là người tra tấn ai nữa.Cô cắn răng cầm lễ phục đi vào trong khu vực quây rèm để thay đổiNhìn thấy trong mắt cô gái nhỏ như dấy lên những ngọn lửa và dáng vẻ như chỉ muốn xé nát lễ phục, Hoắc Hoành chỉ cảm thấy quả thực rất vui vẻĐúng là một cô bé thú vị!
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 33: Bạn cặp kỳ quặc nhất lịch sử


Khi Nhiếp Nhiên đi từ trong ra, mặc bộ lễ phục Trung Quốc màu trắng, cổ cao kín đáo, làn váy dài xuất hiện trước mặt mọi người thì không khỏi khiến mọi người đều ồ lên kinh ngạcNếu không tính mắt kính to màu đen và tóc mái dày rậm thì không thể không nói, dáng người quả thực rất chuẩnVị quản lý kia đi tới trước mặt cô, cười cảm thán, "Lễ phục này là trang phục kinh điển cho chính tay bà Lal thiết kế, không ngờ lại hợp với vị tiểu thư này như vậy.

Tôi tin nhóm các stylist của chúng tôi sẽ giúp cô trang điểm và tạo ra kiểu tóc phù hợp nhất."

"Không không không, không phải phiền toái thể..."

Nhiếp Nhiên nghĩ tới hóa trang và mái tóc giả mất mấy giờ để làm của cô thì ra sức lắc đầu, đáng tiếc sau khi đám stylist kia nhìn thấy lễ phục mặc trên người cô thì đã nóng lòng muốn thử, lập tức nửa mở nửa kéo Nhiếp Nhiên tới trước bàn trang điểm."

Xin cô hãy tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của chúng tôi."

Stylist nói cực kỳ khẩn thiết, đang định tháo mắt kính của cô ra, kết quả lại bị Nhiếp Nhiên kịch liệt phản đối, "Đừng động vào kính của tôi!"

Nếu không có kính mắt thì không chỉ có cảm giác con người thay đổi mà sẽ càng bị người ta ghi nhớ kĩ hơn, về sau có hành động cũng sẽ càng khó khăn hơnStylist bị câu nói này của cô làm cho sợ hãi, lập tức dùng sự chuyên nghiệp được rèn luyện hằng ngày của mình kiên nhẫn, hiền lành giải thích: "Cô à, chúng tôi sẽ cho cô dùng kính áp tròng, sẽ không làm ảnh hưởng đến thị lực của cô."

Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn phản đối"Không cần, tôi không cần!"

Cuối cùng, stylist chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Hoắc Hoành, Hoắc Hoành chỉ mỉm cười, "Không sao, cứ để cô ấy đeo kính đi."

"Vâng."

Stylist với nguyên tắc khách hàng là thượng đến nên đành nhẫn nhịn, sau khi buông tha cho cặp mắt kính lớn kia liền quyết định đầu tư hơn vào mái tóc vậy.Nhiếp Nhiên nhìn stylist cầm kéo đi về phía mình thì lập tức rụt về sau, cảnh giác hỏi, "Các cô định làm gì hả?"

Stylist giải thích, "Chúng tôi phải tỉa bớt tóc của cô rồi sửa lại tóc mái một chút."

"Không, không thể!"

Cô dùng tay ôm chặt lấy đầu mình, một trăm hai mươi vạn phần không muốn."

Nhưng mà..."

Stylist quay đầu nhìn Hoắc Hoành, cô ta không tin đến nước này mà ngài Hoắc còn đồng ý cho vị tiểu thư này làm loạn, kết quả..."

Tùy cô ấy đi."

Stylist hít một hơi thật sâu, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Thế thì, chúng tôi chỉ trang điểm thôi vậy."

Nhưng bạn học Nhiếp Nhiên cũng không phối hợp, một mực lắc đầu, "Mặt tôi gần đây rất nhạy cảm, không thể bôi trát linh tinh được."

"Yên tâm đi, chúng tôi có thể làm thí nghiệm trên da cho cô trước, sau đó tùy theo da cô mà lựa chọn sản phẩm thích hợp."

"Thế cũng không cần, tôi không thích bởi mấy thứ đó."

Nhìn cô kháng cự như vậy, stylist còn muốn tiếp tục thuyết phục, nhưng lại nghe thấy Hoắc Hoành nói: "Bỏ đi, cứ để thế thôi."

Sao có thể thể được chứ, thế thì còn cần stylist như cô ta tới làm gì?

Làm vật trang trí thôi à?

"Nhưng mà.."

Rốt cuộc stylist vẫn không nhịn được, cô ta yếu ớt hỏi, "Ngài Hoắc, để thể có nhợt nhạt quá không?"

"Đúng thế, đúng thể, mặt tôi nhợt nhạt mà lại mặc lễ phục thì thật chẳng ra sao cả, sẽ bị người khác chê cười đấy, hay là cứ đổi bạn cặp khác đi."

Nhiếp Nhiên cảm thấy đây là cơ hội rời đi cuối cùng của mình, vì thế nhìn Hoắc Hoành với ánh mắt tràn đầy mong đợi, ai ngờ anh ta vẫn cứ giữ nụ cười ôn hòa như cũ: "Cô đứng ở bên cạnh tôi, ai dám chê cười cô?"

Tuy rằng anh ta nói chuyện không hề có vẻ cứng rắn, nhưng trong sự ôn hòa lại mang theo sự bá đạo ép người."

Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi."

Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, mới giữa trưa thôi mà, "Sớm vậy ư, không phải là tiệc tối sao?"

"Lộ trình khá xa, cho nên phải đi từ bây giờ mới được."

Nói xong, Hoắc Hoành được trợ lý đẩy ra ngoài, còn Nhiếp Nhiên trước khi ra ngoài có nhìn bản thân mình qua gương trên mắt cửa, tóc mái dày rậm che mất một phần ba gương mặt, hơn nữa còn có mắt kính lớn màu đen, da mặt hơi vàng vọt, mặc lễ phục dài kiểu Trung Quốc, quả thực nhìn quái dị không thể nói thành lờiThế mà Hoắc Hoành lại cảm thấy ổn, Nhiếp Nhiên quả thực bái phục anh ta.Xe chạy như bay trên cao tốc, nắng chói chang mùa hè hắt qua cửa kính xe, Nhiếp Nhiên ngồi sát cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài.Hai tiếng rồi, sao cô cứ có cảm giác đã ra khỏi thành phố A rồi?

Nếu cứ tiếp tục chạy nữa thì sẽ tới thành phố CNhiếp Nhiên quay đầu nhìn Hoắc Hoành đang cúi đầu đọc tài liệu ở bên cạnh, do dự một chút liền hỏi: "Chúng ta..rốt cuộc là đang đi đâu thế?"

Cô chưa bao giờ là người bị động, giờ lại phải giả trang làm một người nhát gan, sợ phiền phức, đáng thương, bị hạn chế đủ mọi mặt, thật sự là vô cùng khó chịu!

Hoắc Hoành rời mắt khỏi tài liệu, ngẩng đầu lên cười, "Đợi lát nữa cô sẽ biết."

"Vâng."

Nhiếp Nhiên cúi đầu xuống, thừa dịp anh không chú ý liền bĩu môi khinh bỉKhông có việc gì mà cứ tỏ vẻ thần bí, cẩn thận bị sét đánh!
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 34: Lén tra thân phận, quá nham hiểm


Nhiếp Nhiên không biết là Hoắc Hoành ngồi bên cạnh thực ra vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của cô, sau khi nhìn thấy cô có hành động tỏ vẻ khinh bỉ thì hơi nhíu mày.Phỏng chừng cô gái nhỏ này lại đang nói xấu gì anh đâyVài phút sau, xe rời khỏi cao tốc và tiến vào một hầm để xe"Nhị thiếu, chúng ta tới rồi."

Lái xe xuống xe để giúp Hoắc Hoành ngồi lên xe lăn, Nhiếp Nhiên đã có bài học lần trước nên lần này không nhìn chằm chằm chân Hoắc Hoành nữa mà là cúi đầu nhìn lénCô cứ cảm thấy hai chân của Hoắc Hoành có vấn đề, có lẽ là do lúc trước hành động của người đàn ông này đã qua mắt mình quá giỏi, thế nên giờ cô tuyệt đối không tin tưởng anh ta nữaHoắc Hoành vờ như không biết hành động lén nhìn của cô, nói với cô: "Xuống xe đi."

"Vâng."

Nhiếp Nhiên thu hồi tầm mắt, xuống xe, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút: "Đây không phải sân bay ư?

Chúng ta tới đây làm gì?"

"Ra nước ngoài thì đương nhiên phải tới sân bay rồi."

Nhiếp Nhiên cau mày hỏi: "Không phải đi tham gia tiệc tối ư?"

"Đúng thế."

Thấy Hoắc Hoành mỉm cười gật đầu, Nhiếp Nhiên khựng lại ba giây, sau đó lập tức bừng tỉnh, "Không thể nào, phải đi xa như thể để dự tiệc tối ư?"

"Ừ, nên cô phải vất vả một chút rồi."

Nhiếp Nhiên thấy anh ta nhờ vả thành khẩn như vậy thì cuống quýt lắc đầu, nói: "Không không không, ngài Hoắc, anh đừng đùa nữa, tôi mặc thế này ra nước ngoài ư?"

"Không được sao?"

"Đương nhiên không được!"

Nhiếp Nhiên lập tức từ chối không hề nghĩ ngợiNhưng đợi nói xong rồi cô mới phát hiện ra lời nói của mình không ổn, vì thế lập tức mềm giọng xuống, nói: "Ý của tôi là..ra nước ngoài..ra nước ngoài thì cần phải có hộ chiếu, tôi không có hộ chiếu!"

Hoắc Hoành dường như không để ý tới giọng điệu vừa rồi của cô, cười ôn hòa: "Không sao, tôi đã làm giúp cô rồi."

Sau đó để cho lái xe đẩy anh ta vào trong thang máy dành cho người khuyết tật.Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Chẳng phải làm hộ chiếu thì phải có chứng minh thư sao?"

Hoắc Hoành ngồi trong thang máy nhìn cô: "Lúc cô thay lễ phục, tôi đã cho trợ lý đem túi xách của cô ở công ty tới đây và làm thủ tục, còn thuận tiện xin nghỉ giúp cô hai ngày."

Vừa nghe thấy túi mình bị anh ta lấy đi, cô nhất thời cảm thấy không ổn.Giấy tờ chứng minh thân phận của cô đều là giả, nếu bị anh ta mang đi làm hộ chiếu, chỉ cần vừa tra là sẽ lòi ra ngay!

Chẳng lẽ anh ta đã nhận ra cô?

Cho nên mới cố ý giữ cô trong phòng thay đồ để kéo dài thời gian sao?

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Nhiếp Nhiên là chạy trốn!

Cô âm thầm quan sát xung quanh hầm để xe này một vòngLối ra nửa khép kín, bên trong cửa có hai thanh chắn điện, ngoài cửa còn có hai nhân viên an ninh trông coi, ở ba góc có gắn sáu camera."

Còn không vào à, thang máy sắp đóng rồi."

Lúc này, Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, một bàn tay giữ cửa thang máy hỏi.Nhiếp Nhiên nhìn Hoắc Hoành đang ngồi bên trong thang máy, bình tĩnh suy nghĩ vài giâyKhông được, chưa nói tới camera theo dõi, bây giờ còn có Hoắc Hoành nhìn mình chằm chặp như thế, một khi có hành động khác thường là anh ta sẽ gọi người ngay, phần thắng không lớn, đợi lát nữa tìm cơ hội có vẻ tốt hơnCuối cùng, cô vẫn quyết định tìm cơ hội để trốn là tốt nhất, vì thế liền nhanh chân tiến vào trong thang máy.Thang máy chậm rãi đi lên, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, thang máy lại kêu lên một tiếng, cửa mở raNhiếp Nhiên đi theo Hoắc Hoành vào một phòng chờ riêng, căn phòng rộng rãi và sáng sủa, thậm chí có thể nhìn thấy máy bay đón ánh mặt trời, cất cánh xông thẳng lên trời cao, cho đến khi hóa thành một vệt sáng qua khung cửaNhưng mà lúc này Nhiếp Nhiên nào còn tâm trạng ngắm những cái đó, trong đầu toàn là làm thế nào để trốn thoát đượcTheo kim đồng hồ nhích dần từng chút một, cô nhìn Hoắc Hoành ngồi ở bên kia đọc tài liệu, rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên"Tôi muốn đi toilet."

Cô đi nhanh ra cửa, lại nghe thấy Hoắc Hoành không hề ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên đáp một câu: "Không cần ra ngoài, ở đây có."

Nhiếp Nhiên hơi dừng chân một chút, lại tiếp tục nói: "Tôi muốn uống nước."

"Ở đây cũng có."

"Tôi muốn ăn gì đó."

"Đều có cả."

"Tôi..."

Nhiếp Nhiên có cảm giác như Hoắc Hoành đã chuyển cả thế giới vào trong căn phòng chờ này vậy.

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng gõ cửa, sau đó một người đàn ông tiến vào, đi sát qua bên người Nhiếp Nhiên.Anh ta dừng ở trước mặt Hoắc Hoành, cung kính nói: "Nhị thiếu."

"Làm xong rồi chứ?"

Nhiếp Nhiên đứng ở cửa nghe thấy thế thì trong lòng "lộp bộp" một chút, quay phắt đầu lại, chỉ thấy người đàn ông kia cầm túi xách và chứng minh thư của cô đưa lên.Thình thịch..thình thịch..Từ lúc người đàn ông đó đưa đổ ra cho đến khi Hoắc Hoành nhận lấy chỉ có mấy giây, nhưng Nhiếp Nhiên lại có cảm giác như một đoạn phim quay chậm, thậm chí cô còn nghe được cả tiếng trái tim đập thình thịch trong ngực, càng ngày càng nhanhĐôi mắt dưới tóc mái dày rậm của cô hơi nheo lại, hai tay nắm chặt, cả người căng thẳng, nín thở chờ đến giây phút cuối cùng"Đã làm xong cả rồi."

Nhiếp Nhiên đang ở trong trạng thái đề phòng nghe thấy người đàn ông kia nói thế thì kinh ngạc trừng mắtSao có thể chứ?Rõ ràng thân phận của cô là gì, sao có thể thông qua được chứ?"

Ồ?

Thật ư?"

Hoắc Hoành nhìn hộ chiếu mới mẻ vừa mới ra lò thì đuôi lông mày hơi nhếch lên, khóe miệng nở nụ cười như có như không.Thú vị thật, xem ra đúng là không thể coi thường cô nàng này.Sau đó, anh liền đưa hộ chiếu cho Nhiếp Nhiên vẫn còn đang đứng sững ra ở đó, "Giữ hộ chiếu cho cẩn thận."

"Cảm..cảm ơn."

Nhiếp Nhiên nhận lấy hộ chiếu, mở ra, vừa nhìn liền thấy quả nhiên là mặt của mình, chỉ có tên là tên giả - Diệp Lan.Chẳng lẽ máy tính gặp trục trặc gì sao?

Không, không thể nào, cho dù máy tính gặp trục trặc thì cũng không thể nào có chuyện tên và nét mặt lại khớp nhau được.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 35: Quan hệ chủ tớ kỳ quái


Đúng lúc khi Nhiếp Nhiên còn đang cầm hộ chiếu với vẻ nghi hoặc, khó hiểu thì bỗng nhiên có cảm giác túi trong của bộ lễ phục ở bên sườn hơi run nhẹ Đó là điện thoại di động mà Lệ Xuyên Lâm cho cô Nhưng sao anh ta lại gọi vào lúc này chứ?

Đúng là kỳ quái!

Vì thế cô thản nhiên nói, "Ngại quá, tôi muốn đi toilet."

Hoắc Hoành chỉ vào phòng bên cạnh, tốt bụng nhắc nhở: "Rẽ trái chính là toilet."

Nhiếp Nhiên mang theo túi xách tay của mình, lập tức chui vào trong toilet Sau đó, cô cố ý mở cả quạt thông gió và vòi nước để tạo ra tạp âm, che giấu tiếng gọi điện thoại của mìnhCô vừa ấn nghe máy, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng điệu chất vấn ở đầu bên kia: "Có chuyện gì với cô thế, tại sao lại muốn ra nước ngoài?"

Thì ra là anh ta ở bên kia giúp đỡ, thảo nào có thể dùng thân phận giả để làm hộ chiếu.Lúc này Nhiếp Nhiên mới cảm thấy yên lòng"Chỗ tôi xảy ra chút chuyện, cho nên phải ra nước ngoài."

Cô đứng ở dưới quạt thông gió, che miệng thì thàoDường như nghe thấy tạp âm ở đầu bên này nên Lệ Xuyên Lâm cũng lập tức trở nên cảnh giác, "Có tình huống gì?"

"Tạm thời không thể nói rõ, tóm lại, đến lúc trở về tôi sẽ gọi cho anh."

Nhiếp Nhiên cẩn thận nhìn ra cửa toilet, cô có cảm giác như có người đang tới gầnLệ Xuyên Lâm cảm nhận được sự thận trọng trong lời nói của cô nên sau khi tạm dừng vài giây mới đáp: "Được."

Nhanh chóng cúp máy, cô cúi người nhìn qua khe hẹp của mắt cửa, quả thực có một cái bóngDám dùng việc giúp cô làm hộ chiếu để để điều tra cô ư?

Muốn chết!

Nhiếp Nhiên cười lạnh, sau khi nhấn xả nước xong, cô liền đi tới bên cánh cửa, mạnh mẽ đẩy ra, chỉ nghe một tiếng "rầm", cửa và vào xương đầy nặng nề.Trong đáy mắt Hoắc Hoành lóe lên tia sáng khác thường.Trợ lý đứng ở bên cạnh tức giận mắng: "Cô đang làm cái gì thế hả?"

Anh ta lập tức ngồi xổm xuống, vén ống quần Hoắc Hoành lên kiểm traNhiếp Nhiên tỏ vẻ như chính mình cũng bị kinh hãi, vội vàng cúi đầu khom lưng xin lỗi, "Xin..xin lỗi, anh không sao chứ?

Tôi không biết là anh..anh ở ngoài cửa, thật là có lỗi, rất xin lỗi..."

Vừa nói vừa thấy hối hận trong lòng là sao vừa rồi không mở cửa mạnh hơn chút nữa, kế hoạch mà cô vạch ra là muốn đập gãy chân anh ta, nhưng dựa vào độ lớn của âm thanh va chạm vừa rồi, cô cảm thấy thậm chí còn chẳng làm nứt xương nổi ấy chứ, cùng lắm là chỉ bị bầm tím mà thôi.So với sự kích động của trợ lý và sự ảo não giả bộ của Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành lại khá hờ hững, chỉ cười nói: "Là tôi không chú ý, không liên quan gì tới cô."

"Nhị thiếu, tôi đi gọi bác sĩ."

Trợ lý nhìn thấy trên đầu gối của Hoắc Hoành đã nổi lên vết bầm thì vội vàng đi ra cửa, nhưng lại bị Hoắc Hoành gọi trở về, "Không cần, chỉ là va chạm một chút thôi mà, không nghiêm trọng."

"Nhưng bác sĩ nói nếu chân của ngài bị bầm tím thì sẽ không tốt cho tuần hoàn máu ở chân, vẫn nên gọi bác sĩ thì hơn..."

Trợ lý muốn kiên trì nhưng đáng tiếc còn chưa nói xong đã bị Hoắc Hoành ngắt lời"Không cần."

Trợ lý đứng ở cửa suy tư vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đi ra cửa, nhưng kết quả còn chưa rời khỏi đã nghe thấy giọng nói đầy lạnh lùng của Hoắc Hoành, "Lời của tôi, cậu không nghe thấy ư?"

Trợ lý cau mày, cúi đầu kêu một tiếng, "Nhị thiếu!"

"Chỉ là hai cái chân tàn tật không có tri giác mà thôi, không cần phải chuyện bé xé ra to như thế!"

"Ông chủ đã nói."

Hoắc Hoành ngẩng đầu, cặp kính mắt khúc xạ hai mảnh ánh sáng trắng, "A Hổ, nếu cậu nghe lời cha tôi như vậy, thế thì cậu quay về bên cạnh ông ấy luôn đi."

Nhất thời, căn phòng rơi vào trạng thái yên lặng.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 36: Mượn cơ hội kiểm tra thật giả


A Hổ đứng yên ở nơi đó, không hề động đậyAnh ta được ông chủ phái tới bảo vệ cho Nhị thiếu, nhưng người sáng suốt thì đều biết đây là giám sátGiờ Nhị thiếu lại vịn vào chuyện này để đuổi anh ta đi, chẳng lẽ là Nhị thiếu muốn thoát khỏi sự kiểm soát của ông chủ ư?

Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh nhìn chủ tớ hai người này, cũng cảm thấy mơ hồ.Chỉ là đụng bầm chân mà thôi, có cần biến thành dáng vẻ sinh ly tử biệt thế này không, đang diễn phim Quỳnh Dao đấy à?

Có điều, vừa rồi Hoắc Hoành có nói đây là một đôi chân tàn tật không có cảm giác!

Tầm mắt của cô dừng trên hai cái chân kia một hồi lâu, sau đó nói: "Hay là...để tôi xem cho anh xem sao nhé?"

Vừa hay nhân cơ hội này kiểm tra xem chân anh ta có cảm giác thật hay không, lần trước cô đã bị anh ta dùng kính mắt để lừa rồi, lần này cô phải kiểm tra cho cẩn thận, thủ đoạn mà cô dùng, bác sĩ bình thường không thể so đượcNếu là giả, vừa hay cô có thể tra tấn anh ta, để báo thù vụ cởi đồ lần trước!A Hổ nghiêm mặt lạnh lùng khiển trách: "Chân của Nhị thiếu có thể cho cô nhìn được chứ?"

Ban nãy ở trong phòng thay đồ cô còn nhìn thấy hết cả thân trên của Hoắc Hoành ấy chứ, một cái chân có là gì?

Nhiếp Nhiên hừ lạnh trong lòng đầy khinh bỉ."

Cô biết xem à?"

Hoắc Hoành cảm thấy cô gái nhỏ này chủ động đứng ra như thế, hẳn là lại có âm mưu quỷ kế gì, vừa rồi lúc nói chuyện, hai mắt cô rõ ràng còn sáng lên"Biết, trước kia mỗi lần tôi bị thương đều tự tùy tiện chữa cho mình."

Ý của Nhiếp Nhiên là vết bầm tím rất dễ chữa khỏi, nhưng không ngờ lại bị A Hổ răn dạy: "Cô tưởng Nhị thiếu là cô, có thể tùy tiện chữa là được à?"

Cô cúi đầu, yếu ớt đáp: "Tay nghề của tôi khá tốt mà."

Thật lâu sau, Hoắc Hoành nói: "Vậy cô thử xem một chút đi."

"Nhị thiếu!"

A Hổ cau mày cúi đầu hô một tiếng, anh ta không cho rằng cô gái họ Diệp này có thể chữa bầm chân cho Nhị thiếu.Thực ra, Hoắc Hoành cũng không tin cô gái nhỏ này thật lòng muốn massage cho anh, với cái lực mở cửa ban nãy của cô, khả năng cực cao là cô cố tình dùng lực mở cửa để làm anh bị thương.Mà sau khi nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của cô, cho dù biết là cô diễn kịch thì anh vẫn cứ muốn đồng ý với cô.Đương nhiên, quan trọng nhất là, anh rất muốn xem xem cô gái nhỏ này muốn giở trò quỷ gì.Quả nhiên, sau khi nghe anh đồng ý, sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức thay đổi, vô cùng vui vẻ hỏi lại, "Có trứng gà nóng không?"

"Cô đói à?"

Hoắc Hoành hỏiNhiếp Nhiên lắc đầu, chỉ vào vết bầm trên đầu gối của anh, "Không phải, nếu bị vết bầm, có thể dùng trứng gà nóng để lăn lên, sẽ rất nhanh tiêu bầm."

A Hổ nghe thấy phương pháp không có cơ sở trị liệu trong sách vở này thì thật sự không nhịn được nói: "Nhị thiếu, hay là cứ để tôi đi tìm bác sĩ đi."

"Ừ, đi tìm trứng gà nóng đi."

A Hổ nghe thấy Hoắc Hoành ừ một tiếng, tưởng là anh đã đồng ý yêu cầu của mình, ai ngờ kết quả là sai anh ta đi tìm trứng gà, vẻ mặt nhất thời suy sụp, "Nhị thiếu!"

"Không hiểu tôi nói gì à?"

Giọng nói lạnh lùng, cứng rắn và mang theo áp lực kia làm cho A Hổ phải câm miệng, yên lặng đi tìm trứng gà nóngNhưng trước khi đi, anh ta còn trừng mắt với Nhiếp Nhiên một cái, biểu cảm vô cùng tức tối, y như mụ đàn bà bị cướp mất chồng vậyNhiếp Nhiên coi như không thấy, cẩn thận xem xét tình hình bầm tím trên đầu gối Hoắc HoànhKhông mất quá lâu, A Hổ liền mang về mười mấy quả trứng gà luộc nóng nổi, Nhiếp Nhiên dùng khăn bông trong toilet bọc lấy trứng, sau đó đặt lên trên đầu gối Hoắc Hoành.A Hổ vừa thấy thế lập tức kêu dừng, "Như vậy sẽ bị bỏng đấy!"

"Nhất định phải nóng thì mới có hiệu quả."

Nhiếp Nhiên bày ra vẻ chân thành nhìn Hoắc Hoành.A Hổ thấy Hoắc Hoành không có phản ứng gì thì đành phải ngậm miệng lạiNhiếp Nhiên xử lý xong liền bắt đầu dùng khăn bọc trứng gà chà nhẹ vòng quanh xương bánh chè, nhiệt độ của trứng chậm rãi tản ra, cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực ở trên khăn bôngNóng như thế này thì cũng đủ để có phản ứng rồi!

Bởi vì phản ứng bản năng của con người không bao giờ thay đổi được, nếu thực sự có tri giác, khi chạm phải vật cực nóng, cho dù ra sức thể hiện mình không có cảm giác thì trung ương thần kinh vẫn ra lệnh khiến cho vẻ mặt của anh ta xuất hiện sắc thái nhỏ theo bản năngThế nên, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, ra vẻ quan tâm hỏi: "Sao, có thấy thoải mái không?"

Nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chặp vào gương mặt của Hoắc Hoành.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 37: Không tức giận đấy chứ?


"Không có cảm giác gì cả."

Hoắc Hoành mỉm cười lắc đầu.Còn tưởng cô gái nhỏ này có mưu ma chước quý gì, thì ra là lợi dụng việc tiêu trừ vết bầm tím mà thử chân của anh, nhưng liệu việc dùng nhiệt độ để kiểm tra có phải quá đơn giản rồi không?

Nhiếp Nhiên nửa ngồi xổm quan sát Hoắc Hoành không chớp mắt tới nửa phút, sau khi chắc chắn là trên mặt Hoắc Hoành không có phản ứng gì, cho dù là khóe miệng hay sự co dãn của đồng tử, thật sự giống một người có đôi chân tàn tật vậy.Chẳng lẽ anh ta chịu đựng được nhiệt độ cao ư?

Có điều, sau đó Nhiếp Nhiên nghĩ, cảm thấy lúc trước người đàn ông này còn có thể bình thản trước mũi dao như vậy, chắc chút nhiệt độ này chẳng nhằm nhò gì đâu.

Nếu không dùng nhiệt độ được, vậy thì thử dùng biện pháp sắc bén hơn vậyNhiếp Nhiên trầm mặc day thêm hai ba phút nữa rồi mới nói: "Thực ra massage xung quanh vùng đầu gối cũng rất dễ dàng làm tan vết bầm."

"Thế ư?"

Vốn Nhiếp Nhiên chỉ đang dùng câu này làm điểm tựa, không ngờ Hoắc Hoành lại hưởng ứng câu này của cô, thế là cô lập tức tập trung tinh thần, gật đầu chắc nịch: "Đúng thế, không tin tôi có thể thử massage cho anh xem."

Vừa nói, cái tay còn lại đã bắt đầu bóp lên vùng xung quanh đầu gốiChỉ có làm cơ bắp thả lỏng, đến lúc ấy mới có thể ra chiêu hiểm!

Ôm ý nghĩ như vậy, Nhiếp Nhiên liền ra sức massage.Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn nhìn Nhiếp Nhiên nửa ngồi xổm bên chân mình, vì vấn đề góc độ quan sát, lại thêm việc khi cô dùng sức thì cái đầu với mái tóc bù xù hơi ngả về trước, làm cho nơi đó càng hút mắt người khác hơn.Đôi mắt dưới thấu kính của anh càng trở nên u ám hơn, "Không ngờ tay nghề của cô Diệp lại chuyên nghiệp đến thế."

"Tôi đã từng theo học các chuyên gia mấy năm mà."

Toàn bộ sự chú ý của Nhiếp Nhiên đều dồn lên đôi chân kia, căn bản không hề phát giác ra chuyện gì khác thường cả"Thật thế sao?"

"Phải."

Đúng, đây là sự thật, cấp trên của cô chính là chuyên giaLàm thế nào để vặn sái tay trật chân, hoặc là thẳng tay bẻ gãy cổ cho đối phương chết tươi, đều là những chiêu cô được học từ chính cấp trên của mình.Khóe môi Hoắc Hoành khẽ nhướng lên, "Thế thì vinh hạnh cho tôi rồi."

Thế nên, khi Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ của Hoắc Hoành thì biết thời cơ đã chín muồi, bàn tay vốn đang xoa nhẹ nhàng đột nhiên bóp mạnh vào huyệt âm lăng tuyền và vùng cơ ở sườn trong đầu gốiVị trí này chuyên dùng để tấn công bản thân bất toại, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ có phản ứng!Nhưng kết quả lại khiến cô thất vọng, trên mặt người đàn ông này vẫn tĩnh lặng như hồ nước, không nổi bất kỳ một gợn sóng nào.Tại sao có thể như thế, chẳng lẽ hai chân thật sự bị tàn tật ư?

Nếu là huyệt âm lăng tuyền thì có khi cô còn không tin, nhưng vùng cơ ở sườn trong đầu gối là vị trí mà năm đó chính cô khám phá ra để khống chế đối phương, ngay cả cấp trên của cô còn phải chịu thua, không thể nào có chuyện lại sai khi sử dụng trên người anh ta mới đúngĐúng lúc cô còn đang nghi hoặc khó hiểu, cô đã hoàn toàn quên quả trứng gà nóng vẫn còn đang dán lên vùng xương bánh chèA Hổ nhìn trứng gà trong tay Nhiếp Nhiên, "Cô không thấy là đầu gối của Nhị thiếu đã đỏ lên rồi kia à, cô mù hả?"

Nhiếp Nhiên lập tức hoàn hồn, sau khi nhìn thấy vùng xương bánh chè đỏ lên thì vội vàng nói: "A!

Rất xin lỗi..rất xin lỗi..Tôi cảm thấy tay mình rất bình thường nên..Thực sự rất xin lỗi..."

Những ánh mắt lại nhanh chóng liếc lên mặt Hoắc Hoành, nhưng khiến cô phải thất vọng là anh ta vẫn chẳng có biểu cảm gì như cũ, chỉ cười đáp một câu, "Không sao cả."

"Hay là lấy đá chườm cho đỡ bỏng đi?"

Nhiếp Nhiên đột nhiên nảy ra suy nghĩ, cảm thấy nếu nóng không được thì dùng lạnh đi, kiểu gì cũng phải có cách thử raNhưng A Hổ lại phản đối, anh ta cất bước chắn trước mặt Nhiếp Nhiên, khi thể hùng hổ như muốn ăn thịt người, lạnh lùng đáp: "Đủ rồi!

Không phiền cô Diệp phải lo lắng nữa."

Nhiếp Nhiên nhìn Hoắc Hoành ngồi ở đó không nói gì, sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ, nhưng cô lại cảm thấy..hình như anh ta đang tức giậnKhông thể nào, Hoắc Hoành nhỏ nhen thế sao?
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 38: Chạm vào đùi


"Ngài Hoắc, chuẩn bị check-in ạ!"

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một giọng nữ ngọt ngàoHoắc Hoành hơi cúi đầu nhìn xuống dưới, sau đó nói với A Hổ, "Đi thôi."

"Vâng!"

A Hổ vội vàng sửa sang lại ống quần cho Hoắc Hoành, sau đó đẩy thẳng anh vào lối đi dành cho VIP, hoàn toàn không quan tâm tới Nhiếp NhiênNhiếp Nhiên cẩn thận quan sát Hoắc Hoành lúc anh đi sát qua mình, sau đó nhắm mắt đi theo.Chờ đến khi lên tới khoang hạng nhất rồi, Hoắc Hoành vẫn cứ cúi đầu lật tài liệu, hoàn toàn phớt lờ Nhiếp NhiênKhông phải tức giận thật đấy chứ?

Chỉ là một đôi chân tàn tật thôi mà, cũng đâu có tri giác gì, cho dù có đỏ thì cũng đâu có vấn đề gì nghiêm trọng lắm đâu chứ?

Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh yên lặng suy nghĩChẳng được bao lâu, A Hổ cũng từ ngoài khoang máy bay tiến vào, cầm một hộp giấy trong tay, cung kính đứng bên cạnh Hoắc Hoành nói: "Nhị thiếu, đây là giày mà quản lý cửa hàng vội đưa tới đây."

Hoắc Hoành không ngẩng đầu lên, chỉ dùng giọng mũi ừ một tiếng, lại tiếp tục lật xem tài liệu trong tayA Hổ nhất thời hiểu rõ, xoay người đứng bên cạnh Nhiếp Nhiên, chia cái hộp giấy ra một cách khó khăn, "Cô Diệp, đây là giày của cô, mời cô nhanh đi vào."

"Tôi..."

Nhiếp Nhiên nhíu mày nhìn đôi giày cao gót siêu cao cấp trong hộp, không đưa tay ra nhậnThấy Nhiếp Nhiên không nhận, mặt A Hổ sầm xuống, cố ý đè thấp giọng nói: "Chẳng lẽ cô Diệp còn định không đi giày nữa sao?

Định ăn mặc như thế tới dự tiệc tối để giúp Nhị thiếu dọa người khác à?"

Nhiếp Nhiên hơi vặn vẹo cổ chân mình theo bản năng, mặt càng nhăn hơn, cuối cùng lắc đầu từ chối: "Không phải, trước giờ tôi chưa từng đi giày cao như thế này, tôi sợ tới lúc đó sơ ý bị ngã, vậy mới..thật sự giúp ngài Hoắc dọa người mất."

A Hổ khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhìn cái váy cô đang mặc, lại nhìn làn váy dài phía sau, nhưng phía trước chỉ ngắn tới đùi.Nếu cô Diệp không sợ lộ hàng, vậy cô có thể sơ ý ngã một cái thử xem."

Nói xong liền đặt luôn đôi giày đó lên đùi Nhiếp NhiênĐôi mắt nhu hòa của Nhiếp Nhiên lập tức híp lại.Chết tiệt, nếu không phải đang nằm vùng thì cô đã sớm tát cho người này đến mức cha mẹ anh ta cũng không nhận ra rồi.Đúng là một thằng ranh chán sống, dám tỏ thái độ với cô nữa cơ đấy.Chờ kết thúc hành động nằm vùng này rồi, cô nhất định sẽ tìm cơ hội bắt cóc anh ta vào trong ngõ tối không người, trùm giỏ tre rồi đánh cho một trận mới được!

Đúng lúc cô đang thầm oán trong lòng, Hoắc Hoành ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng lại đột nhiên hỏi: "Chân của cô bị làm sao thế?"

Thì ra hành động nho nhỏ vừa rồi của Nhiếp Nhiên không thoát khỏi ánh mắt quan sát của anh Cho dù Nhiếp Nhiên là sát thủ hay quân nhân, trong những điều kiện vô cùng khắc nghiệt, vết thương nhỏ như thế này đều coi như không tồn tại, cho nên cô liền đáp theo bản năng: "À, không sao đâu."

Nhưng nói ra miệng rồi, cô lại thấy hối hậnSao lại nói là không sao chứ, phải nói là cực kỳ nghiêm trọng mới đúng, nói thế rồi có khi sẽ không phải đi dự cái tiệc quỷ quái gì đó nữa!

Đúng lúc cô đang ảo não vì mình quá nhanh nhảu, đột nhiên từ dưới mắt cá chân truyền tới cảm giác ấm áp, ngay lập tức từ đùi tới mũi chân đều cứng đờ, suýt chút nữa tung chân lên đá theo bản năng."

Do lúc trước bị vấp trong văn phòng à?"

Nhiếp Nhiên mạnh mẽ hoàn hồn, vừa vặn đối mặt với Hoắc Hoành, ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, Âu phục màu trắng của anh như được dát thêm một lớp vàng mỏng manh óng ánh.
 
[Q1] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (1-200)
Chương 39: Nhị thiếu có suy nghĩ kỳ quái, muốn hoá sói


"Do lúc trước bị vấp trong văn phòng phải không?"

Hoắc Hoành lại hỏi lại một câu.Bởi vì hai người ngồi ngay cạnh nhau, thế nên Hoắc Hoành liền cúi người nâng mắt cá chân của cô lênNhiếp Nhiên gật đầu, "Ừm."

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, lông mày Hoắc Hoành không tự chủ được nhăn lạiTừ lúc ở văn phòng cho tới bây giờ cô chưa từng ngồi xuống lần nàoHoắc Hoành nhìn về phía A Hổ, phân phó: "Đi lấy túi chườm đá qua đây."

Anh nhìn bàn tay to khô ráo, thon dài của mình đang cầm cái cổ chân nhỏ nhắn, dưới ánh sáng nhưng ở đằng sau những ngón tay lại là mắt cá chân đã sưng đỏ lên, cực kỳ chói mắtLại nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, cô mặc váy, chân trần giẫm trên sàn nhà bằng gỗ cũ kĩ, rón rén đi về phía mình, sau đó lại đứng thay đồ sau những chiếc hòm...Ánh mắt của anh nhất thời trở nên hơi tối"Không..không cần phải thế đâu."

Nhiếp Nhiên là người có giác quan nhạy bén lập tức nhận ra Hoắc Hoành lúc này rất khác thườngCô muốn rụt chân về theo bản năng, nhưng lại bị anh giữ chặt lấy"Sao bị đụng vào mà không nói chứ?"

Hoắc Hoành hoàn hồn, nhìn mắt cá chân bị thương đến mức hơi đáng sợ, lên tiếng trách cứNhiếp Nhiên nhìn mắt cá chân của mình, đúng là nhìn hơi đáng sợ thật, nhưng đối với cô mà nói, đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

Không sao, nên mới không nói."

Không tới vài phút sau, A Hổ đã mang túi chườm đá về, Hoắc Hoành đưa tay ra lấy rất tự nhiên, A Hổ hơi do dự nói: "Nhị thiếu, để tôi làm cho."

Hoắc Hoành vẫn giơ tay lên như cũ, kiên định nói: "Đưa tôi."

Nhìn sự căng thẳng giữa chủ tớ hai người này, sợ lại tiếp tục diễn một màn sinh ly tử biệt, Nhiếp Nhiên vội vàng từ chối, đứng phắt dậy, "Không..không cần đâu..tôi tự làm được mà."

"Cô mặc váy không tiện, tôi chườm giúp cô, coi như cảm ơn vừa rồi cô lăn trứng gà cho tôi."

Nói xong, anh lạnh lùng nhìn A Hổ, A Hổ cúi đầu cầm túi chườm đá ngoan ngoãn dâng lên.Nhiệt độ của đá lạnh làm cho cô không nhịn được mà hít mạnh một hơi."

A..."

Đang định rụt chân về, kết quả lại bị Hoắc Hoành nhanh tay đè xuống, anh sợ động vào vết thương của cô nên chỉ chạm hờ mà thôi.Nhiếp Nhiên không thể động đậy, chỉ có thể khẽ than một câu, "Lạnh!"

Kết quả là bị câu nói của Hoắc Hoành làm cho câm nín, "Lạnh cũng phải nhịn, thế mới có thể tiêu sưng được."

Nhiếp Nhiên nhìn anh dùng túi chườm đá ra sức ấn lên nơi bị sưng đỏ của mình, cảm thấy cứ như có mũi dao đang chui vào trong kho xương mắt cá chân, khiến cho huyệt thái dương cảm nhận được cơn đau đến co rút lại.Tuy rằng cô đã quen với cuộc sống nguy hiểm, cũng chẳng để tâm tới chút vết thương nhỏ, đau đớn nhỏ này, nhưng không hiểu vì sao Hoắc Hoành vẫn luôn tìm được chính xác chỗ đau nhất rồi ra sức ấn vàoCô cực kỳ nghi ngờ có phải vì vừa rồi cô bóp xương bánh chè của anh ta, còn dùng trứng gà nóng làm anh ta bị bỏng nên giờ anh ta đang trả thù mình không."

Còn đau không?"

Lúc này, Hoắc Hoành liền ngẩng đầu hỏi, nhưng ở trong mắt Nhiếp Nhiên lại chính là khiêu khích, trắng trợn khiêu khíchCô cắn răng nở một nụ cười, "Không..không đau..."

"Mang đôi giày này đi đi."

Trong lúc chườm đá cho Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành lại bảo A Hổ ở bên cạnh mang hộp giày điNhiếp Nhiên kinh ngạc hỏi: "Không phải đi nữa sao?"

"Đã sưng thế này rồi còn đi kiểu gì nữa?"

Nghe Hoắc Hoành nói với vẻ trách cứ như thế, Nhiếp Nhiên như nghĩ ra cái gì đó"Giờ tôi đã như thế này rồi, sợ là khó mà đứng vững được, hay là tôi không đi dự tiệc tối nữa?"

Cô không buông tha cho bất kỳ cơ hội có thể đào thoát nào, hỏi với ánh mắt tràn trề hy vọng"Ừm..."

Quả nhiên, Hoắc Hoành trầm ngâm một lát liền gật đầu, đúng lúc mắt Nhiếp Nhiên hơi sáng lên thì anh lại quay đầu nói với A Hổ: "A Hổ, đợi lát nữa xuống máy bay rồi, bảo họ tìm cho cô Diệp một cái xe lăn."

A Hổ nhìn chân Nhiếp Nhiên, sau đó gật đầu đáp: "Vâng."

Cái gì, ngồi xe lăn ư?

Vậy đợi chút nữa làm sao mà chạy đây?
 
Back
Top Bottom