Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
30. Nghe nói thái tử tư chất bình thường


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-------

Nhà họ Tống rõ ràng biết nhà họ Lâm đang tính toán điều gì, vậy mà vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì, ngậm đắng nuốt cay chịu đựng, hết thảy là vì sao?Đương nhiên là vì kẻ đứng sau nhà họ Lâm không thể đắc tội, hoặc có thể nói rằng, hiện tại nhà họ Tống vẫn chưa có đủ thực lực để đối đầu với hoàng tử và quý phi.Nhưng nếu một ngày nào đó... có người tạo phản thì sao?Nhà họ Tống chỉ thiếu một cơ hội, còn cơ hội đó nằm ở đâu, chỉ có Tạ Chu Dục là rõ nhất.Từ đình nghỉ mát, tiếng cười đùa của đám quý nữ thỉnh thoảng vọng đến chỗ băng đá bên này.Tống Nam Hâm cúi đầu, sắc mặt khẽ biến, hạ giọng nói đầy căm hận: "Dưới mái hiên người ta, không cúi đầu không được."

"Chỉ mong sau này người kế vị không phải vị kia..."

Bằng không, những ngày tháng của nhà họ Tống cũng coi như chấm dứt.

Nhưng chuyện nhà họ Tống ra sao không quan trọng, điều đáng lo là những binh sĩ đang ngày đêm trấn giữ vùng biên cương giá lạnh.Tạ Dư Vi đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lành lạnh của Tống Nam Hâm, vỗ về an ủi: "Đương nhiên sẽ không như vậy."

Hiện nay thánh thượng đang ở vào giai đoạn quyền lực vững chắc, sao có thể dễ dàng nhường ngôi thoái vị?

Phải biết, ngôi vị hoàng đế này của người cũng không dễ dàng có được, mới qua bao lâu chứ?

Một kẻ đã đứng ở đỉnh cao quyền lực như thế, sao có thể cam lòng buông tay?!Tống Nam Hâm từng nghe người ngoài nói về hôn ước từ nhỏ giữa Tạ Uyển Yên và thái tử, chỉ cần có Tạ gia chống đỡ, Thái tử sẽ không thể sụp đổ.Chỉ là, nghĩ đến chuyện phụ thân luôn canh cánh trong lòng suốt bao năm qua, nàng chỉ hời hợt gật đầu, nói: "Nghe nói thái tử tư chất tầm thường, hơn nữa còn là kẻ mềm yếu bất tài, một người như vậy làm sao có thể đảm đương ngôi vị hoàng đế?

Huống hồ, sau này tỷ tỷ ruột của muội vào Đông Cung, e rằng những ngày tháng của muội sẽ càng gian nan hơn..."

Ngay cả nàng còn nhìn ra được bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Tạ Uyển Yên, huống chi là người trong cuộc như Tạ Dư Vi.Tạ Dư Vi chưa từng nghe người trong phủ Công chúa bàn luận về con người của thái tử.

Điều nàng nghe nhiều nhất là lời ca tụng về dáng vẻ phong nhã tuấn tú, tính tình ôn hòa của vị trữ quân này.Giờ đây nghe Tống Nam Hâm nói vậy, trong lòng nàng càng thêm khẳng định dã tâm của Tạ Chu Dục.Nếu không phải Tạ gia có dã tâm bừng bừng, thì người trong cung kia cớ gì lại hạ độc thủ với một kẻ chẳng hề có bất kỳ chức vị nào như "gia chủ" của Tạ gia?Chính bởi vì mối hôn sự giữa Tạ gia và thái tử khiến người kia cảm thấy nguy hiểm, chứ không phải vui mừng vì muội muội mình kết thân với hoàng thất.Một khi Tạ Uyển Yên đến tuổi cập kê tiến vào Đông Cung, e rằng từ nay thánh thượng sẽ ngày đêm bị ác mộng quấy nhiễu, khó lòng an giấc.Vậy nên, chỉ có cách giết chết Tạ Chu Dục, như vậy Tạ Uyển Yên sẽ không thể vào Đông Cung.

Đến lúc đó, chỉ cần chậm rãi lựa chọn một thái tử phi mới cho thái tử, hoặc để Tạ Uyển Yên gặp chuyện ngoài ý muốn thì có thể hoàn toàn dập tắt dã tâm đưa nữ nhân Tạ gia vào hoàng cung.Nếu không, thử hỏi năm đó thánh thượng vì sao không cưới nữ nhân Tạ gia làm phi?

Chẳng lẽ thực sự là do Tạ gia không có nữ nhi thích hợp tiến cung?"

Muội và tỷ tỷ mới chỉ tiếp xúc nửa ngày, vậy mà tỷ đối xử với muội còn tốt hơn cả ruột thịt.

Muội thực sự vô cùng cảm kích..."

Vừa nói, Tạ Dư Vi vừa lấy khăn tay chấm khóe mắt, hạ giọng thì thầm bên tai Tống Nam Hâm: "Tống tỷ tỷ đối đãi với muội chân thành như vậy, muội chẳng biết lấy gì báo đáp.

Chỉ là, tỷ tỷ xuất môn bên ngoài tai vách mạch rừng, những lời vừa rồi mong tỷ chớ nên nói nữa, dù là trong nhà cũng vậy..."

Lúc này, Tống Nam Hâm mới giật mình hoàn hồn, nếu những lời nàng vừa nói một khi bị truyền ra ngoài, đó chính là trọng tội mất đầu."

Ta... ta..."

Tống Nam Hâm đảo mắt nhìn quanh, trong lòng nhất thời có chút hoảng loạn.

Dù nàng đang ngồi cùng toàn bộ tiểu thư nhà võ tướng, nhưng nếu lời này lọt ra ngoài...Tạ Dư Vi rót cho nàng một chén trà, dịu dàng nói: "Tỷ cứ yên tâm, bên ta... họ không thèm để mắt đến đâu, còn đám hạ nhân, ta đã đuổi đi xa rồi."

"Vẫn là muội suy nghĩ thấu đáo hơn ta.

Dù lớn hơn muội hai tháng, nhưng tâm tư lại không tinh tế bằng muội..."

Tạ Dư Vi mỉm cười không nói gì, vừa định mở lời thì thấy một nha hoàn từ xa hoảng hốt chạy tới, hoang mang kêu lên: "Tiểu thư... công tử ngài ấy..."
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
31. Nhị tiểu thư trượt chân xuống nước


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----

Thấy xung quanh có người, tiểu nha hoàn nhanh chóng ghé sát tai Tống Nam Hâm thì thầm mấy câu.

Sắc mặt Tống Nam Hâm lập tức biến đổi, vội vàng đứng bật dậy.Tạ Dư Vi thấy vậy liền kéo tay Tống Nam Hâm, dịu giọng hỏi: "Tỷ tỷ có chuyện gấp sao?"

"Ừm."

Tống Nam Hâm gật đầu, lo lắng nói: "Ca ca ta ở biên cương lâu ngày đã quen tự do phóng khoáng, hôm nay đến phủ Công chúa, e là đã đắc tội với quý nhân...

"Tạ Dư Vi cũng đứng lên, đứng cạnh Tống Nam Hâm: "Tỷ tỷ đừng vội, muội đi cùng tỷ."

Chuyện xảy ra hôm nay rõ ràng là nhằm vào nhà họ Tống.Tạ Chu Dục muốn lôi kéo Tống gia, vậy thì nàng nhất định phải bảo vệ Tống gia.

Trong phủ Công chúa, ngoài những khóm hải đường nở rộ, một góc sân còn có cả hoa lê trắng muốt.Bên cạnh hồ sen vẫn chưa vào mùa nở rộ, hai ba thiếu niên đang tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.

Nếu không phải có tôi tớ ra sức ngăn cản, e rằng bây giờ đã đánh nhau rồi."

Đồ thô kệch Vân Châu!

Ngươi có biết ta là ai không?

Cha ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu tướng giữ cổng, còn tưởng mình là đại tướng quân chắc?

Ta khinh!

Đồ nhà quê đần độn!"

Thiếu niên áo đen tức giận giơ chân đá mạnh vào không khí, quát lên: "Tên khốn kiếp nhà ngươi, có gan thì mắng thêm câu nữa xem?"

"Mắng thì sao?

Mãng phu Vân Châu!

Đồ nhà quê ngu....A... !"

Còn chưa kịp nói hết câu, thiếu niên áo đen đã lao lên, nhào tới đối phương, tung nắm đấm liên tiếp vào mặt thiếu niên áo lam, mặc cho những người xung quanh cố gắng kéo ra nhưng không được.Mãi đến khi khuôn mặt thiếu niên áo lam sưng vù như đầu heo, hắn mới bị kéo ra.Tạ Dư Vi đứng một bên nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi thiếu niên áo đen lao lên là do hai người đang giữ hắn đột ngột buông tay.

Còn thiếu niên áo lam vốn có thể tránh được, nhưng lại bị hai gia nô giữ chặt tại chỗ.Hơn nữa, khi hai người vật lộn với nhau, đám gia nhân của thiếu niên áo lam chẳng những không thực sự can ngăn, mà bàn tay chúng còn lén lút lần mò trên người thiếu niên áo đen....Đó tuyệt đối không phải động tác can ngăn mà giống như đang... rắc thứ gì đó lên người thiếu niên áo đen...Còn chưa kịp phản ứng, Tống Nam Hâm đã xông ra ngoài, quát lên: "Nhị ca!

Huynh đang làm gì vậy!?

Huynh quên lời dặn dò của phụ thân trước khi ra khỏi cửa rồi sao?"

"Nhưng tên khốn này dám sỉ nhục phụ thân!"

"Tống Nam Dương!"

Khi nhìn rõ thiếu niên dưới đất, giọng của Tống Nam Hâm bỗng cao lên vài phần: "Đây là Giang Châu!

Không phải Vân Châu!

Huynh...

""Tỷ tỷ...

"Tạ Dư Vi bước lên cắt ngang lời Tống Nam Hâm: "Tục ngữ có câu 'trong trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu', thân là con cái sao có thể khoanh tay để mặc kẻ khác lăng nhục phụ thân mình?"

Nói rồi, Tạ Dư Vi quay sang nhìn thiếu niên bị đánh sưng vù trên mặt đất: "Vị công tử này....

Bất kể thân phận của ngài ra sao thì hiện tại ngài vẫn đang ở phủ Công chúa.

Ngài nhận lời mời của phụ thân ta mà đến, vậy mà lại vô cớ đắc tội khách quý của chủ nhà.

Không biết công tử xuất thân từ phủ nào, mà dám không coi mẫu thân ta Trưởng Công chúa, cũng như phụ thân Phò mã gia nhà ta, ra gì?"

Tống Nam Hâm và Tống Nam Dương không ngờ Tạ Dư Vi lại thẳng thắn thiên vị trước mặt bao người như vậy, hơn nữa lời nói còn có lý có lẽ, khiến tất cả những người có mặt nhất thời không thể phản bác.

"Ngươi...

Ngươi nói bậy!

Rõ ràng là tên mãng phu Vân Châu đó ra tay trước... !"

Lý Thịnh Văn là con trai của Tổng binh Giang Châu, nhưng trong nhà hắn luôn muốn kết thân với phủ Bình Dương Hầu.

Mà nhà họ Lâm không ưa nhà họ Tống, vậy nên hắn nhất định phải nhằm vào Tống gia.

Chỉ là không ngờ lần này không những không chiếm được lợi mà còn tự mình rước họa vào thân, thậm chí còn đắc tội với cả nhà họ Tạ và Trưởng Công chúa."

Đồ thô lỗ rừng rú, hành xử man rợ không có phép tắc!

Dù có đến trước mặt Phò mã gia, ta cũng có lý để nói!"

"Ngươi dám ăn nói hồ đồ nữa thử xem... !"

Nghe vậy, Tống Nam Dương không nhịn được, lại tiến lên vài bước, nhưng bị Tống Nam Hâm kéo lại: "Nhị ca!"

Khi Tạ Dư Vi thấy Tống Nam Dương đi ngang qua mình, chóp mũi nàng khẽ động, đồng tử thoáng co rút, sau đó lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Lan Đào đứng gần đó.Lan Đào không chút chậm trễ tiến lên, Tạ Dư Vi ghé sát tai nàng nói nhỏ mấy câu.

Sau đó, Lan Đào liếc nhìn Tống Nam Dương rồi nhanh chóng lui xuống.Trận ẩu đả bên hồ nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhóm nam nữ không xa.

Tạ Dư Vi đưa mắt nhìn về phía Lâm Hoan của phủ Bình Dương Hầu, nhẹ nhàng kéo tay áo Tống Nam Hâm, khẽ nói: "Tỷ tỷ...

Nhiều người nhiều tai mắt...

"Tống Nam Hâm tóm lấy tay áo của Tống Nam Dương kéo hắn rời đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên mắng vài câu về phía khuôn mặt sưng vù kia."

Muội muội đừng cười ta, ca ca ta từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh, người trong quân ngũ vốn thô lỗ, vì vậy...

"Tạ Dư Vi bị câu nói của Tống Nam Hâm chọc cười: "Tỷ tỷ chẳng lẽ quên rồi sao?

Muội cũng sinh ra ở chốn quê mùa...

""Ôi chao!

Nhìn đầu óc ta này!

Muội muội Dư Vi đừng trách!

Muội muội Dư Vi đối đãi chân thành như thế, con cháu đất Vân Châu chúng ta cũng trọng tình trọng nghĩa, từ nay chúng ta chính là tỷ muội ruột thịt!"

Nói đoạn, Tống Nam Hâm ghé sát tai Tạ Dư Vi thì thầm: "Tránh xa tỷ tỷ ruột của muội một chút đi.

Khi nãy chúng ta ở bên ngoài lương đình, ta thấy nàng ta cứ nhìn chằm chằm muội từ xa, ánh mắt đó không hề tốt lành gì...

""Muội sẽ để ý."

Tạ Dư Vi cúi mắt, xem ra sau chuyện vừa rồi, Tống Nam Hâm đã xem nàng như nửa người một nhà."

Muội ấy à...tính tình quá mềm mỏng... rõ ràng biết nàng ta lợi dụng ta để sỉ nhục muội....

" Sau những chuyện đã xảy ra trong hôm nay, Tống Nam Hâm đối với sự bảo vệ của Tạ Dư Vi vừa rồi đã buông bỏ phần nào cảnh giác.Không lâu sau, Lan Đào vội vàng trở lại, lặng lẽ đưa hai túi hương cho Tạ Dư Vi.Nàng đưa túi hương lên mũi ngửi thử, đúng là dược liệu trong phòng nàng.

"Tỷ tỷ, hôm nay muội và tỷ vừa gặp đã quen thân, thiết nghĩ chỉ còn hơn một tháng nữa là đến Tiết Dục Lan.

Giang Châu không giống vùng biên ải, mỗi khi vào tháng Năm là khắp nơi đầy rẫy độc trùng và chướng khí.

Muội không giúp được gì khác, chỉ có thể tặng hai túi hương đuổi côn trùng này cho Nhị ca và Tống tỷ tỷ...

"Tống Nam Hâm kinh ngạc nhận lấy túi hương, một mùi thuốc thanh mát lập tức xộc vào mũi, trái tim vốn đã mềm đi đôi chút vì muội muội giữa đường nhặt được này nay càng thêm mềm mại: "Dư Vi muội muội thật chu đáo... ta thật sự...

"Hóa ra những năm trước, mỗi khi vào hè, nàng đều cảm thấy khó chịu vô cùng khi ở Giang Châu, nguyên nhân là do đây.Nghĩ đến nhà họ Tống đã ở Giang Châu hơn năm năm, nhưng chưa từng nhận được tấm chân tình nào từ người bất kỳ ai..."

Nếu tỷ đã xem muội như muội muội ruột, cần gì phải nói lời cảm ơn."

"Ừ!

Từ nay muội chính là muội muội ruột của Tống Nam Hâm ta!"

So với sự cảm kích lộ rõ trên mặt của Tống Nam Hâm khi nhận túi hương, thì Tống Nam Dương kẻ vừa rồi còn ngang tàng hung hăng, lúc này cả khuôn mặt đen nhẻm lại đỏ bừng."

Ta... ta...

Dư, Dư Vi muội muội... ta... ta...

"Tống Nam Dương lắp bắp nửa ngày vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.

Cuối cùng, dưới ánh mắt khó hiểu của Tạ Dư Vi, vội vội vàng vàng nhét túi hương vào thắt lưng, còn đặc biệt chỉnh lại hai lần để phòng lộ ra ngoài.Tống Nam Hâm ngơ ngác nhìn Tống Nam Dương: "Nhị ca, huynh sao thế?"

"Không... không có gì.. ta.. ta qua bên kia dạo một chút..

"Nói xong, Tống Nam Dương không dám nhìn vào bóng hình xinh xắn của Tạ Dư Vi thêm một lần nào nữa."

Muội muội đừng để ý, Nhị ca ta trước đây không như thế đâu...

""Không sao, Nam Dương ca ca là người có khí khái, không thể so với đám văn nhân yếu ớt ở Giang Châu được..."

Tạ Dư Vi ngước mắt, xa xa nhìn theo bóng lưng Tống Nam Dương.Tống Thạch An rốt cuộc có phẩm tính ra sao, mới có thể dạy dỗ ra hai đứa con chất phác thuần tuý đến vậy?Chỉ mong vị tướng quân này có thể có một kết cục tốt đẹp.*Ở một góc khuất, nam tử áo xanh nghe thuộc hạ bẩm báo, ngón tay đang gõ nhẹ trên bàn đá hơi khựng lại: "Túi hương?"

"Dạ....

"Thuộc hạ cúi người, lén nhìn sắc mặt nam tử trước mặt, nhưng trên khuôn mặt giả kia không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Một lát sau, mới nghe người nọ nói: "Đã kiểm tra túi hương chưa?"

"Túi hương do đích thân cô nương Lan Đào điều chế theo lời dặn của Nhị tiểu thư... chỉ là dược liệu lấy từ trong phòng riêng của Nhị tiểu thư...

""Từ trong phòng riêng...

"Tạ Chu Dục khẽ ho một tiếng, còn chưa kịp phân phó gì thêm thì từ hoa viên phía sau đột nhiên truyền đến một trận huyên náo."

Không hay rồi...

Nhị tiểu thư sẩy chân rơi xuống nước...

""Mau cứu người...

"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
32.Chặt hết tay chân


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----
Khi mọi người nghe tiếng chạy đến, Tạ Dư Vi đã uống không ít nước trong hồ vào miệng."

Ưm...

Cứu... cứu mạng...

""Nhị tiểu thư...

Nhị tiểu thư...

Người đâu...

"Trên bờ đám nha hoàn tỳ nữ chỉ biết gào thét, chẳng ai nhảy xuống cứu người.Tạ Dư Vi nhìn cảnh tượng trước mắt, đáy mắt trầm xuống.

Vừa rồi, đại nha hoàn bên cạnh Tạ Uyển Yên đến truyền lời, nói Trưởng Công chúa tìm nàng.

Nàng biết trong lòng Tạ Uyển Yên chắc chắn chẳng có ý tốt nhưng cũng vui vẻ "thành toàn" cho nàng ta.Dù sao, nàng thực sự muốn xem thử, rốt cuộc Tạ Chu Dục đã nuôi Tạ Uyển Yên thành kẻ vô dụng và ngu xuẩn đến mức nào.Huynh muội nhà họ Tống cũng chạy tới bờ hồ, trước khi Tống Nam Hâm kịp nhảy xuống nước thì Tống Nam Dương đã nhanh tay quất roi, quấn lấy mấy gã nam nhân lén lút, rồi quăng thẳng chúng lên tảng đá ven hồ."

Tiểu muội, trông chừng mấy tên này!"

Dứt lời, không chờ ai kịp phản ứng, "tõm" một tiếng, hắn nhảy xuống hồ.Tống Nam Hâm nghe huynh trưởng dặn dò, lập tức rút roi da quất thẳng vào mấy kẻ định nhân lúc hỗn loạn mà nhảy xuống nước."

A...

Tiểu thư tha mạng...

Tha mạng..."

"Á á...

Đau quá...

"Chỉ trong chốc lát, quần áo trên người đám nam nhân bị một tiểu cô nương trông như yếu đuối vụt rách nát, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, không ngừng cầu xin.Những người nghe tiếng chạy đến, thấy rõ roi pháp hung hãn của Tống Nam Hâm, lập tức không ai dám lại gần bờ hồ, sợ bị nàng vụt trúng.Tạ Dư Vi uống vài ngụm nước, nhưng chưa đến mức bị sặc.

Tống Nam Dương vì muốn tránh hiềm nghi, cũng dùng roi quấn lấy nàng kéo lên bờ."

Khụ...

Khụ khụ...

"Tạ Dư Vi vừa ho hai tiếng, Tống Nam Hâm đã vội khoác áo ngoài lên người nàng, thấp giọng nói: "Nơi này nhiều người, muội về viện thay đồ trước, rồi quay lại xử lý đám này."

Nghe vậy, Tạ Dư Vi liếc mắt nhìn mấy kẻ có diện mạo thô kệch kia, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo.

Nàng ghé sát tai Tống Nam Hâm, nói: "Phủ Công chúa tuyệt đối không có loại hạ nhân như vậy, để Nam Dương ca ca đưa chúng đến quan phủ!"

Tống Nam Hâm nhìn thoáng qua huynh trưởng mình, Tống Nam Dương lập tức hiểu ý, gọi gia nô: "Người đâu, trói hết bọn chúng lại!

Dám lẻn vào phủ Công chúa trộm cắp, mưu đồ bất chính!

Gia cho lũ rác rưởi này có đi không có về!"

"Không...

Đại nhân...

Hiểu lầm...

Chúng tôi...

Chúng tôi bị...

"Kẻ kia chưa kịp nói hết câu, mắt đã trợn trắng rồi ngã xuống đất.Những tên khác cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.Tạ Dư Vi nhìn mấy kẻ nằm bất động dưới đất, lại nhìn mấy bông hải đường trôi nổi bên cạnh, cõi lòng càng thêm rét lạnh.Người phụ thân tốt của nàng đúng là thiên vị không có giới hạn...

Tạ Uyển Yên muốn dùng thủ đoạn hạ lưu này để hủy hoại nàng, vậy mà phản ứng đầu tiên của Tạ Chu Dục lại là giúp Tạ Uyển Yên bịt miệng.Ha...

Phải rồi...

Dù sao Tạ Uyển Yên cũng là "Thái tử phi" mà hắn nuôi suốt mười bốn năm.Còn nàng, Tạ Dư Vi, là cái thá gì chứ....Tống Nam Dương cảnh giác nhận ra có người ở phía sau, nhưng chẳng thèm để tâm, chỉ ra lệnh cho gia nhân trói hết đám kia rồi đưa ra khỏi phủ Công chúa.Tạ Chu Dục cầm trong tay một đóa hải đường vừa hái, đứng từ xa nhìn bóng lưng rời đi của Tạ Dư Vi, giọng nhẹ nhàng: "Chặt hết tay chân bọn chúng."

"Dạ."

Thuộc hạ vừa định rời đi, lại nghe hắn tiếp tục ra lệnh: "Tối nay, rút hết ám vệ trong phủ Công chúa...

Chỉ để lại vài đội thị vệ trực ban như thường lệ."

"Gia chủ...

""Làm theo lời ta."

"Vâng."

Tạ Chu Dục mân mê đóa hải đường trong tay, trong lòng bỗng có chút mong chờ...không biết vị Nhị tiểu thư này sẽ mang đến cho hắn điều bất ngờ gì đây.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
33. Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Tạ Dư Vi một đường đi nhờ có Tống Nam Hâm bảo vệ, không để đám người muốn xem náo nhiệt trông thấy bộ dạng chật vật của nàng."

Muội muội....

Hôm nay phủ muội bận rộn, tỷ tỷ không tiện ở lại lâu."

Dư Vi gật đầu, yếu ớt nói: "Hôm nay làm phiền tỷ tỷ rồi."

Tống Nam Hâm thấy Dư Vi thật sự bị kinh sợ, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, "Chúng ta là tỷ muội, sao phải khách sáo!"

Nghĩ đến những thủ đoạn qua lại giữa các tiểu thư thế gia, Tống Nam Hâm khẽ cười khinh miệt, "Ở đất Vân Châu của chúng ta, nữ nhi chưa bao giờ bị bó buộc trong hậu viện, danh tiết lại càng...

Nơi biên ải có biết bao nữ nhân tái giá sau khi phu quân qua đời, chỉ có bọn hủ nho mới đòi hỏi nữ tử phải thủ tiết giữ lễ!

Hừ!"

Vừa mắng, Tống Nam Hâm vừa hạ giọng bên tai Tạ Dư Vi, "Nhị ca ta tính tình ngay thẳng, ta sợ huynh ấy ứng phó không nổi đám cáo già bên này, ta đi giúp huynh ấy trông chừng một chút!"

Nghe vậy, hốc mắt Tạ Dư Vi hơi đỏ lên, "Tỷ tỷ...

""Được rồi...

Ta đã nói muội là muội muội ruột của ta, ai dám bắt nạt muội, chính là đối đầu với ta."

Tống Nam Hâm vội vã rời đi, Tạ Dư Vi nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng khẽ động.Chỉ mới nửa ngày ngắn ngủi, huynh muội nhà họ Tống đã đối đãi với nàng chân thành như vậy.

Còn người thân của nàng...Phụ mẫu của nàng...Chỉ biết tính toán và lợi dụng nàng.Tạ Dư Vi vừa về đến viện Ngọc Trúc không bao lâu, ma ma bên cạnh Trưởng Công chúa liền vội vã tới, "Trưởng Công chúa bảo lão nô chuyển lời đến Nhị tiểu thư...Chuyện hôm nay liên quan đến thanh danh của Nhị tiểu thư, đừng làm lớn chuyện."

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Dư Vi lạnh đi vài phần, nàng cụp mắt che giấu hàn ý trong đáy mắt, dịu dàng nói: "Ma ma... từ lúc rơi xuống nước đến giờ, Dư Vi chưa từng nói gì, chẳng hay mẫu thân đại nhân có phải đã hiểu lầm gì không...

"Đầu tiên đám côn đồ kia bị Tống Nam Hâm đánh cho sống dở chết dở, sau đó lại bị Tống Nam Dương trói lại đưa đến quan phủ.

Nàng, thân là Nhị tiểu thư từ đầu đến cuối chưa hề làm gì, vậy mà lại đổ tội lên đầu nàng.Cũng đúng thôi, Tạ Uyển Yên tâm tư độc ác nhưng chẳng có đầu óc, xảy ra chuyện chỉ biết chạy đến tìm Trưởng Công chúa Tấn Ninh để ép nàng nhẫn nhịn.Chuyện xấu trong nhà không thể để lộ...

Hừ....

Nếu như Tạ Uyển Yên không còn là "Thái tử phi tương lai" nữa thì sao?Danh nghĩa là Thái tử phi, nhưng sau lưng lại tư thông với người nhà họ Lâm....Tạ Uyển Yên... ngươi đã giở trò trước, thì đừng trách ta đánh trả."

Nhị tiểu thư...

"Ma ma kia còn định nói gì thêm, nhưng Tạ Dư Vi dường như không nghe thấy, chỉ quay sang hỏi Lan Đào bên cạnh: "Đồ đạc đã thu dọn xong chưa?"

Lan Đào gật đầu, "Bẩm Nhị tiểu thư, đã thu dọn xong."

"Vậy thì tốt, không bỏ sót gì thì mang theo cả đi."

Dứt lời, nàng mới như chợt nhớ ra ma ma bên cạnh, mỉm cười dịu dàng, "Phụ thân không khỏe, đang tĩnh dưỡng tại phủ Tạ, tổ mẫu đặc biệt cho phép Dư Vi ở bên cạnh phụ thân để chăm sóc.

Bây giờ cũng không còn sớm, Dư Vi còn phải về phủ sắc thuốc cho phụ thân, không tiện sang viện của mẫu thân cáo từ nữa."

Nói xong, nàng hơi cúi người hành lễ với ma ma, rồi mang theo Lan Đào xoay người rời đi.Nàng mà còn ở lại Phủ Công chúa lâu hơn, e rằng tối nay trong phủ không còn mấy mạng nữa đâu.Trong từ điển của nàng, chưa từng có tám chữ "nhẫn nhục chịu đựng, ủy khuất cầu toàn".Sau khi Trưởng Công chúa Tấn Ninh nghe ma ma hồi báo, tức giận đến mức ném thẳng cây quạt do hoàng thượng ban thưởng xuống đất."

Nó bây giờ biết có tổ mẫu che chở, liền không để Bổn cung vào mắt nữa!?

Đồ nghiệt súc!"

"Điện hạ...

Xin bớt giận, cẩn thận hại đến thân thể...

"Tạ Uyển Yên thấy vậy, trong lòng càng hoảng loạn.

Nếu Tạ Dư Vi không ở phủ Công chúa, muốn nắm thóp nàng ta càng khó hơn, "Mẫu thân...

""Con câm miệng cho ta!

Con thật sự nghĩ ta không biết chuyện hôm nay là ai giở trò sao!?"

Hai ngày nay trong phủ đã đủ chuyện rối ren, trước là Phò mã trúng độc, sau đó Khổng ma ma bị hủy dung, tiếp đến lại là các sự việc liên tiếp xảy ra tại yến hội thưởng hoa.

Dù có ngốc đến đâu, bà cũng đoán được sau lưng những chuyện này có ai nhúng tay vào.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
34. Ngẫm lại, sau này ắt hẳn phú quý vô song...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----
"Từ nhỏ, phụ thân con vì chuyện muội muội thất lạc mà hết mực nuông chiều con, chẳng ngờ lại nuông chiều đến mức...

""Điện hạ!"

Tiếng gọi của ma ma bên cạnh kéo Trưởng Công chúa Tấn Ninh ra khỏi cơn tức giận.

"Đại tiểu thư chẳng làm gì cả...

Hôm nay tại yến tiệc, Đại tiểu thư đã xử sự rất tốt....

"Dù sao thì Tạ Uyển Yên cũng là chuẩn Thái tử phi, là mẫu nghi thiên hạ trong tương lai...

Nếu chuyện nàng ta hãm hại muội muội, hủy hoại danh tiết muội muội truyền ra ngoài, thì sau này làm sao có thể xứng đáng với vị trí mẫu nghi thiên hạ?"

Thôi vậy....

"Trưởng Công chúa Tấn Ninh nghĩ đến Phò mã hôn mê bất tỉnh, liền ôm ngực, không muốn nhìn Tạ Uyển Yên thêm nữa."

Hôm nay con về viện mình sao chép hai lần kinh Phật cầu phúc cho phụ thân, chưa chép xong thì không được bước ra khỏi cửa nửa bước!"

"Mẫu thân...

"Tạ Uyển Yên trăm ngàn lần không cam lòng, nhưng thấy sắc mặt khó coi của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, nàng ta cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, "Vâng...

Nữ nhi hiểu rồi...

"Mãi đến khi Tạ Uyển Yên rời đi, dáng vẻ căng cứng của Trưởng Công chúa Tấn Ninh mới đột nhiên trở nên mệt mỏi, kiệt quệ.

"Giờ Phò mã thì hôn mê bất tỉnh, hai đứa con gái thì chỉ biết tranh đấu lẫn nhau.

Cả phủ Công chúa to lớn này...

Bổn cung vậy mà chẳng có ai để nương tựa...

""Điện hạ...

Người vẫn còn có nô tỳ, còn có tiểu Thế tử...Người không thể ngã quỵ được đâu...

""Tiểu Thế tử...

Nếu Uyển Yên sinh ra đã là con trai thì tốt biết bao..."*Sau khi trở về phủ Tạ, việc đầu tiên Tạ Dư Vi làm là đến thỉnh an Tạ lão phu nhân.

Ban ngày, lão phu nhân có nghe nói về chuyện xảy ra trong yến tiệc, liền hỏi han vài câu, Tạ Dư Vi cũng cung kính đáp lại đôi ba lời.Suốt cả quá trình, nàng không hề nhắc đến chuyện bản thân rơi xuống nước, cũng không tố cáo, càng không oán than.Mãi đến khi Tạ Dư Vi thỉnh an xong, lui về Thanh Trúc Hiên, nụ cười hòa nhã trên mặt Tạ lão phu nhân mới dần phai nhạt.

Bà chậm rãi xoay xoay nắp chén trà trong tay, giọng điệu có phần trầm ngâm.

"Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tính và lòng dạ rộng rãi như vậy, e rằng Dục Nhi đã nhìn lầm rồi...

"Lão quản gia đứng bên cạnh nghe vậy, chỉ mỉm cười mà không lên tiếng."

Thôi được rồi, tất cả lui xuống đi...

Nếu bản thân nó đã không cảm thấy ấm ức, lão thân cũng không cần phải đóng vai kẻ xấu làm gì....

"Tạ lão phu nhân xưa nay vốn không thích Tạ Uyển Yên, còn nhỏ mà tâm tư đã quá nặng nề thì thôi, đằng này mọi suy tính của nàng ta đều bày ra lồ lộ, ai nhìn vào cũng xem thấu ngay lập tức.

Nhìn qua nhiều kẻ như vậy, bà chỉ cảm thấy chướng mắt mà thôi."

Vâng...Lão phu nhân nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Lão quản gia cũng không ngờ Tạ Dư Vi trở về không lập tức đi tìm Tạ lão phu nhân than thở mà lại chọn đến "thỉnh an" trước.Thậm chí, suốt cả quá trình, nàng vẫn giữ dáng vẻ bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ như thể những lời nhục mạ và những nỗi tủi nhục trong buổi yến tiệc hôm nay chưa bao giờ tồn tại vậy.Khi Tạ Dư Vi trở lại viện Thanh Trúc, hai vị thái y cũng vừa bắt mạch cho Tạ Chu Dục xong.Trương thái y nhìn thiếu nữ mảnh mai trước mặt, bỗng cất tiếng hỏi: "Nhị tiểu thư dường như cũng hiểu biết về y thuật?"

Tạ Dư Vi dịu giọng đáp: "Bẩm đại nhân, Dư Vi chẳng qua chỉ nhận biết được vài loại dược thảo, chứ không thông hiểu về y lý hay thuật cứu người...

""Ồ?

Ta vừa thấy thuốc sắc mà Nhị tiểu thư sai nha hoàn mang đến, còn tưởng rằng Nhị tiểu thư cũng tinh thông y lý....

"Tạ Dư Vi khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Dư Vi được cha mẹ nuôi dưỡng trong thôn trang, cha mẹ nuôi của ta đều là thợ săn.

Khi đi săn thường hay bị thương, trong núi lại không có đại phu, thế nên chỉ có thể tìm cây thuốc trong rừng mà tự chữa trị.

Lâu ngày tích lũy, Dư Vi cũng dần ghi nhớ được đôi chút...

""Thì ra là vậy."

Nghe nàng kể, Trương thái y không khỏi cảm thán, rồi bất chợt nhìn kỹ dung mạo thanh tú của nàng mà thốt lên: "Bản quan từ nhỏ theo sư phụ du ngoạn khắp nơi, biết chút ít về tướng số.

Xem tướng Nhị tiểu thư, quả là phú quý bẩm sinh, nghĩ rằng sau này ắt hẳn phú quý vô song...

"Tạ Dư Vi nghe vậy, chỉ khẽ cúi người hành lễ.

"Đa tạ lời hay của đại nhân."

"Không dám, không dám...

"Sau khi hai vị thái y lui xuống, Tạ Dư Vi mới bước vào phòng, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường với hàng mày nhíu chặt.Bàn tay giấu trong tay áo khẽ động, nàng tiến lên cầm lấy bàn tay gầy guộc nhưng xương cốt rõ ràng của hắn, nhẹ nhàng áp lên má, cọ cọ đầy thân mật."

Cha– "
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
35. Ngủ cùng giường


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-----

Bất kể Tạ Chu Dục có nghe thấy hay không, có thật sự hôn mê hay không, Dư Vi vẫn kể lại tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra trong phủ Công chúa hôm nay cho hắn nghe.Tất nhiên, nàng cũng không bỏ qua chuyện mình "sẩy chân" ngã xuống nước.

Nói xong, thấy người đàn ông trên giường hơi nhíu mày, Tạ Dư Vi giả như không thấy, nắm lấy tay Tạ Chu Dục, quỳ gối bên cạnh giường."

Cha, Vi Nhi mệt quá– "Suốt cả ngày ở phủ Công chúa đã hao tâm tổn sức, lại còn uống mấy ngụm nước hồ.

Giờ đầu óc choáng váng nặng trĩu, Tạ Dư Vi níu lấy tay Tạ Chu Dục, dựa vào mép giường mà thiếp đi.Ngay khi nàng vừa ngủ, Tạ Chu Dục đã mở mắt, nhìn bàn tay bị Tạ Dư Vi nắm chặt, lại nhìn bờ vai bị nàng dựa vào.Ánh mắt hắn trầm xuống, suốt mười mấy năm qua, ngay cả khi còn ở chung với Trưởng Công chúa Tấn Ninh, cũng chưa từng có lúc nào thân mật gần gũi đến thế."

Vi Nhi...

để nha hoàn trải giường khác cho con ngủ...

"Tạ Dư Vi ngủ say như chết, chỉ chép miệng hai cái rồi càng ôm chặt tay Tạ Chu Dục hơn."....

"Tạ Chu Dục không còn cách nào, chỉ đành dùng tay còn lại ôm lấy nàng, đặt lên giường.

Chỉ là, khoảng cách gần như thế này khiến hắn khẽ cử động mũi, lại ngửi thấy hương thơm quen thuộc kia....

Hương thơm thanh dịu, xen chút ngọt ngào an thần, không những không khiến hắn cảm thấy phản cảm mà còn sinh ra một chút tham luyến khó hiểu đối với mùi hương ấy.Tạ Dư Vi không hề hay biết, cứ thế ngủ chung giường với Tạ Chu Dục.

Nàng ngủ thẳng đến khi ngoài trời tối đen, nha hoàn bên ngoài thấy Nhị tiểu thư mãi chưa gọi dùng bữa tối, bèn nhẹ nhàng gõ cửa phòng."

Nhị tiểu thư...

Nhị tiểu thư?"

Từ khi trở về Phủ Công chúa, hiếm khi Dư Vi được ngủ ngon thế này.

Nhưng lại có kẻ không biết điều phá giấc ngủ của nàng.

Nàng bực bội, bịt tai, trở mình, cả nửa người đều đè lên Tạ Chu Dục."

Ưm– cha– ồn ào quá– "Đột nhiên trong lòng nặng thêm, lại nghe tiếng nàng lầm bầm trách móc, Tạ Chu Dục im lặng giây lát, rồi nhẹ nhàng nâng tay phải bị nàng đè đến tê rần lên, vỗ nhẹ lưng nàng."

Cha sẽ bảo bọn họ lui xuống...

""Ưm– ""Lan Đào... lui xuống đi.

""Vâng."

Tạ Chu Dục khẽ ôm Dư Vi, ngước mắt nhìn lên màn giường, một lát sau, hắn khẽ bật cười.

Cả đời này, lần đầu tiên hắn có một giấc ngủ khăng khít không chút câu thúc như thế, mà đối phương lại chính là con gái của hắn.Trưởng Công chúa Tấn Ninh thân là công chúa hoàng gia, ngay cả trên giường cũng vô cùng giữ lễ nghi, chưa từng vượt giới hạn dù chỉ một chút.

Hiếm hoi lắm mới có một lần gần gũi, hắn cũng không có tâm tình dung túng như bây giờ.Có lẽ là... vì đứa con gái này quá giống hắn.Tạ Chu Dục nghĩ vậy, tay đặt trên eo Dư Vi cũng dần thả lỏng, sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ.Trong vòng tay mềm mại của Tạ Chu Dục, không còn ai quấy rầy, Dư Vi ngủ một mạch đến tận khuya.

Khi tỉnh dậy, nàng mới phát hiện bản thân ngủ chung giường với Tạ Chu Dục, hơn nữa còn... còn ở trong lòng hắn.Nghĩ đến điều này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Vi bỗng chốc đỏ bừng.

Đêm qua lúc giúp Tạ Chu Dục lau người, nàng còn không thẹn thùng đến mức này!"

Nhị tiểu thư...

Gia cần lau người rồi...

"Đúng lúc này, giọng nói của Lan Đào vang lên ngoài cửa.

Dư Vi vội vàng trở mình xuống giường, luống cuống chỉnh lại y phục hơi xộc xệch của mình."

Vào....vào đi...

"Hai nha hoàn bưng nước ấm bước vào, dường như chẳng nhìn thấy sắc mặt ngượng ngùng của Dư Vi."

Nhị tiểu thư, hôm nay...

""Để ta làm là được...

"Dư Vi không dám nhìn người đàn ông trên giường, cũng chẳng nhìn hai nha hoàn trong phòng.Ai mà ngủ một giấc rồi lại tỉnh dậy trên giường phụ thân mình mà vẫn có thể thản nhiên như không có gì xảy ra được chứ?Huống chi, Tạ Chu Dục còn là một trong những nam nhân tuấn mỹ nhất Đại Tấn.

Một người như thế, ngày thường nhìn từ xa đã là một sự xa xỉ, vậy mà bây giờ... lại chân thực tồn tại ngay bên cạnh nàng."

Nhị tiểu thư, lát nữa gia còn phải uống thêm một thang thuốc...

"---Meo: Bộ này thu hút mình chủ yếu là cốt truyện ấy, H thì tầm chương 47 thì phải nhưng không dày đâu nha.

H chỉ để phục vụ cốt truyện thôi~ Tình yêu nào muốn đọc H, cấm kỵ thì ghé trang nhà tham khảo mấy bộ khác hen.

Tại mình tính đăng hết bộ này đã rồi mấy bộ kia có đăng thì tính sau.

Có điều dạo này vừa beta bộ Nhìn trộm (1 chương dài bà cố đi), không kịp chạy bộ Liều thuốc luôn.

Đợt trước có đăng mấy bộ kia lên Wattpad nhưng bị xoá vì viết từ i-n-s-c-e-s -t chỗ thể loại.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
36. Miệng đối miệng đút thuốc


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----
Tạ Dư Vi ổn định tâm thần, không để lộ bất kỳ biểu cảm khác thường nào, khẽ gật đầu: "Ta biết rồi, thuốc sắc xong thì mang vào đi."

"Vâng."

Sau khi hai nha hoàn lui ra, Tạ Dư Vi nhìn người đàn ông trên giường.

Trải qua một đêm chung chăn gối, chuyện cởi áo nới dây lưng lau mình dường như cũng đã trở thành điều quen thuộc.Cứ như thể nàng đã chắc chắn rằng Tạ Chu Dục sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn, lần này Tạ Dư Vi không còn vẻ ngượng ngùng hay bối rối như tối qua.

Nàng thấm nước vào khăn, chậm rãi lau từng tấc da thịt từ cổ xuống đến tận bụng dưới của Tạ Chu Dục.Đêm qua, nàng biết hắn đã tỉnh, vì thế động tác lau chùi đầy căng thẳng, tay chân cũng có phần lóng ngóng.

Nhưng hôm nay... trước khi đến đây, nàng đã bôi hương dược an thần khắp người.

Tạ Chu Dục ôm nàng ngủ lâu như vậy, vô thức hít vào không ít mùi hương này.

Trước khi trời sáng, hắn sẽ không tỉnh lại được.Ngón tay trắng nõn lướt nhẹ trên làn da hắn, đôi mắt nàng không còn dáng vẻ e thẹn, sợ sệt như ban ngày, chỉ còn ánh nhìn u tối trầm lắng.

Mái tóc dài buông xõa trước vai, đôi mắt thâm trầm dõi theo người đàn ông đang say ngủ trên giường.

Hắn vốn là một nam nhân lạnh lùng tuấn tú, chỉ đơn giản nằm đó thôi cũng toát lên vẻ tao nhã thoát tục.Một nam nhân xuất chúng như vậy, giờ đây lại nằm trong tay nàng, mặc cho nàng tùy ý "dày vò".

Loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị dâng lên từ tận đáy lòng này, làm sao có thể so sánh với nỗi khuất nhục mà nàng phải chịu ban ngày?Tạ Chu Dục thiên vị Uyển Yên thì đã sao?

Trưởng Công chúa Tấn Ninh xem thường nàng thì đã sao?

Giờ đây, chẳng phải hắn cũng ngoan ngoãn nằm im cho nàng....Nghĩ đến đây, Tạ Dư Vi còn chưa kịp làm gì thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa."

Nhị tiểu thư, thuốc đã sắc xong."

Tạ Dư Vi đứng dậy, tùy ý kéo chăn phủ lên thân thể chỉ còn mặc mỗi quần nhỏ của Tạ Chu Dục, rồi đáp: "Ta tự lấy, đừng để gió lùa vào phòng."

"Vâng."

Nàng nhận bát thuốc từ nha hoàn, vừa đưa lên mũi đã ngửi ra điểm bất thường, trong thuốc này có ít nhất một lạng Huyền Câu.Một liều lượng lớn Huyền Câu như vậy...

Nếu Tạ Chu Dục ngày nào cũng uống, chẳng lẽ không sợ bổ quá mức dẫn đến khí huyết chảy ngược hay sao?Tạ Dư Vi múc một muỗng, nhưng thử cách nào cũng không thể đút được thuốc vào miệng Tạ Chu Dục.

Quay qua quay lại đến mức đổ cả mồ hôi, đôi mắt nàng khẽ trầm xuống, liếc nhìn cửa sổ, sau đó dứt khoát ngửa đầu uống hết thuốc vào miệng.Rồi nàng cúi xuống, đè lên người Tạ Chu Dục, môi áp lên đôi môi mỏng của hắn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, truyền thuốc vào miệng hắn.Đôi môi và hàm răng dán chặt vào nhau, ánh mắt Tạ Dư Vi khẽ dao động khi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt dưới thân.

Đầu lưỡi nàng lướt qua khoang miệng hắn một vòng, ép lưỡi hắn xuống để hắn nuốt thuốc đắng chát xuống bụng.Một bát thuốc, nàng phải dùng cách này đến ba bốn lần mới đút hết.

Khi rời khỏi, hàm răng khẽ cắn lên môi hắn trong một thoáng chợt khựng lại.Trên đời này, có người phụ nữ nào lại không động lòng trước một nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy?Tạ Dư Vi chậm rãi giúp Tạ Chu Dục mặc lại y phục, sau đó cởi bộ xiêm y phức tạp của mình ra, lấy một bộ dạ hành từ dưới giường, thừa lúc trời tối lặng lẽ leo cửa sổ ra ngoài.Dựa vào trí nhớ ban ngày, nàng lần mò đến cửa sau của Tạ phủ, nhẹ nhàng đạp lên rặng trúc, tung người bay sang phủ Công chúa.Lưu lạc bên ngoài mười năm, những gì nàng học được không chỉ là chút y thuật bên ngoài.Lợi dụng bóng tối, nàng men theo con đường quen thuộc đến Phù Dung Uyển của Tạ Uyển Yên.

Khi vừa đặt chân lên bậu cửa sổ, nàng liền nghe thấy giọng nói tức giận của Tạ Uyển Yên phát ra từ bên trong."

Có chút chuyện cỏn con mà cũng làm không xong!

Đem đám nam nhân kia giết hết đi!

Giết hết!

Một lũ vô dụng!"

Hai nha hoàn quỳ rạp dưới đất không dám thở mạnh, mặc cho Uyển Yên giận dữ trút giận lên mình."

Cút!

Đồ xui xẻo!

Tự đi lĩnh phạt đi!"

Tạ Uyển Yên lạnh lùng quét mắt qua hai người, giọng điệu băng giá: "Chuyện hôm nay mà lộ ra nửa chữ, các ngươi tự cân nhắc xem mình có mấy cái mạng!"

"Nô tỳ... nô tỳ đã rõ."

Hai nha hoàn vừa lui xuống, Tạ Dư Vi bèn nhặt một viên sỏi lên, nhắm ngay sau gáy Tạ Uyển Yên, ném thẳng tới.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
37. Không hổ là con gái của Tạ Chu Dục


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Ngay khi Tạ Uyển Yên ngã xuống đất, Tạ Dư Vi đẩy cửa sổ bước vào, lạnh lùng nhìn người đang nằm trên mặt đất, từ thắt lưng lấy ra một bình sứ, vặn nắp, rồi không chút do dự rót thẳng thuốc vào miệng Tạ Uyển Yên.Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức người đàn ông âm thầm theo dõi trong bóng tối muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp."

Thái tử phi tương lai?"

Ngón tay Dư Vi điểm nhẹ lên chiếc cổ thon dài của Tạ Uyển Yên, nàng ta lập tức nuốt hết thuốc mà không hề phản kháng.Chưa dừng lại ở đó, Tạ Dư Vi còn thô bạo kéo xiêm y trên người Tạ Uyển Yên, để lộ ra làn da trắng nõn và khuôn ngực đầy đặn.

Người đàn ông bên ngoài thấy cảnh này liền vội vã quay mặt đi.Tạ Dư Vi nhỏ nốt phần thuốc còn lại lên đỉnh vú mềm mại trắng như tuyết của Tạ Uyển Yên.

Chỉ trong chốc lát, núm vú vốn hồng hào lập tức sưng đỏ lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.Cùng lúc đó, gương mặt của Tạ Uyển Yên cũng bắt đầu sưng vù.

Chỉ sau vài hơi thở, dung nhan xinh đẹp như hoa của nàng ta đã sưng như đầu heo.Tạ Dư Vi hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình, sau đó thu dọn mọi thứ rồi rời đi.Người đàn ông theo dõi nãy giờ nhìn Tạ Uyển Yên đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt sưng phù đến mức khó nhận ra, trong lòng không khỏi rùng mình."

Không hổ là con gái của Tạ Chu Dục....

Tâm tư độc ác này, e rằng còn hơn Tạ Chu Dục một bậc."

Đêm nay quả thật đã mở mang tầm mắt cho hắn, trên đời này số người có thể điều chế ra thứ độc quái dị chuyên nhắm vào nữ nhân như 'Khúc Nương Tử' chỉ đếm trên đầu ngón tay.Sau khi trở về Thanh Trúc Hiên, Tạ Dư Vi thay một bộ y phục sạch sẽ nằm xuống bên cạnh Tạ Chu Dục.Nàng thích nhất là Tạ Chu Dục như lúc này, khi trái tim không nghiêng lệch về một phía, trong đôi mắt đào hoa cũng chẳng vương những mưu toan, chỉ yên tĩnh nằm bên nàng.Chỉ là... những ngày tháng thế này thực sự rất hiếm hoi.Thậm chí.... có lẽ cũng chỉ có đêm nay mà thôi.

Bởi vì thời gian càng dài, muốn khiến lão hồ ly Tạ Chu Dục không nghi ngờ cũng khó.*Sáng sớm hôm sau.Tạ Dư Vi bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, còn Tạ Chu Dục vẫn chưa tỉnh."

Lan Đào, bên ngoài có chuyện gì vậy?"

"Bẩm Nhị tiểu thư, hình như là thân thể Đại tiểu thư không khỏe, phủ Công chúa phái người đến triệu hai vị thái y về...

""Oh?

Đại tỷ tỷ thân thể không khỏe?

Trong phủ không có đại phu sao?

Hai vị thái y chẳng phải ở lại đây để chăm sóc cha à?"

Khuôn mặt Tạ Dư Vi ngây ngô trông rất khó hiểu, hỏi: "Hôm qua lúc rời phủ, thân thể Đại tỷ tỷ vẫn còn tốt, sao chỉ sau một đêm đã....

"Lời còn chưa dứt, giọng của Tạ lão phu nhân từ ngoài sân truyền đến, trực tiếp tiếp lời: "Ta thấy không phải phủ Công chúa cần thái y!

Trưởng Công chúa Tấn Ninh không muốn cứu phu quân của nó thì có!"

Sáng sớm, Tạ lão phu nhân đã bị quản sự trong phủ đánh thức, báo rằng phủ Công chúa phái người đến đòi thái y về khám bệnh cho Tạ Uyển Yên.Nhưng sao lão phu nhân có thể tin Tạ Uyển Yên thực sự mắc bệnh nặng?

Trong mắt bà, nhất định là do Trưởng Công chúa Tấn Ninh nhận được tin từ trong cung, muốn viện cớ đưa thái y đi để trì hoãn bệnh tình của Phò mã.Vì thế, Tạ lão phu nhân vội vã rời giường, đến Thanh Trúc Hiên để giúp con trai mình giữ thái y lại."

Tổ mẫu...

"Tạ Dư Vi bước lên dìu Tạ lão phu nhân, khóe mắt lướt qua hai vị thái y đứng phía sau bà, đi cũng không được, ở lại cũng chẳng xong, khẽ nhếch môi cười nhẹ: "Sáng sớm sương xuống nặng, sao tổ mẫu lại đến đây...

""Ta mà không đến, chỉ sợ không ai dám làm chủ cho phụ thân con!"

Tạ lão phu nhân ngồi xuống ghế chính, quan sát căn phòng một lượt rồi nắm chặt bàn tay hơi lạnh của Tạ Dư Vi, dùng sức bóp nhẹ, "Nhị nha đầu, trong cái phủ này chỉ có con là một lòng một dạ với phụ thân con...

"Tạ Dư Vi hơi rũ mắt xuống, dịu dàng đáp: "Tổ mẫu, đây là chuyện Vi Nhi nên làm."

Đoàn người đột ngột kéo đến, nhưng trong phòng lại chẳng có dấu hiệu nào của sự bừa bộn, giường chiếu cũng đã được dọn dẹp gọn gàng.

Điều này chứng tỏ Tạ Dư Vi cả đêm không ngủ, luôn túc trực bên cạnh Tạ Chu Dục.Nghĩ đến đây, sắc mặt Tạ lão phu nhân càng trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đều là con cái trong nhà, vậy mà có kẻ lại chẳng bằng một góc của con!

Hai vị thái y mới ở trong phủ có một ngày, bên kia đã vội vàng muốn đòi người về!

Hừ!

Nghĩ ta chết rồi chắc?"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
38. Vi Nhi không hạ độc Uyển Yên?


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687---"Xin tổ mẫu bớt giận...

Có lẽ...

Có lẽ đại tỷ...

"Tạ Dư Vi nói rồi lại có chút khó xử, dù sao hôm qua trước khi nàng rời đi, dáng vẻ của Tạ Uyển Yên thật sự không giống người mắc bệnh cấp tính.Trương thái y theo lệ bắt mạch cho Tạ Chu Dục, nhưng ánh mắt lại không nhịn được dừng trên người Tạ Dư Vi.

Đến cùng Tạ Uyển Yên có bị bệnh hay không, trong lòng Tạ Dư Vi rõ ràng hơn ai hết.Chỉ là giờ phút này, vẻ mặt khó xử của nàng ta ai cũng nhìn thấy, quả nhiên Tạ lão phu nhân lại lạnh lùng cười một tiếng: "Chỉ sợ đại tỷ của con không phải nửa đêm phát bệnh, mà là làm chuyện xấu nên chột dạ!"

"Dư Vi, thế gian này dù hà khắc với nữ nhi chúng ta thế nào, cũng không dạy chúng ta gặp chuyện là chỉ biết tìm cái chết.

Thói đời dẫu khó khăn ra sao, chỉ cần bản thân ngay thẳng, cần gì phải sợ những mưu mô thủ đoạn không lên được mặt bàn....

"Hôm qua Tạ Dư Vi rơi xuống nước tuy không ai truy cứu, nhưng không có nghĩa là không ai nhớ."

Những kẻ không ra gì đó, cũng chỉ biết dùng mấy trò hạ lưu...

"Lời vừa dứt, những người hầu hạ trong phòng đều cúi đầu, không dám lên tiếng.Dù sao người mà Tạ lão phu nhân ám chỉ không phải ai khác, chính là Trưởng Công chúa đương triều và vị Thái tử phi tương lai...Thế nhưng, Tạ Dư Vi không hề né tránh, cúi người hành lễ trước mặt Tạ lão phu nhân, trịnh trọng nói: "Dư Vi ghi nhớ lời dạy của tổ mẫu."

"Lão thân không tin phủ Công chúa ngoài thái y ra thì không tìm được đại phu nào ở Giang Châu chắc?"

Bên này, Tạ lão phu nhân không chịu nhượng bộ, bên kia hai vị thái y cũng không dám rời khỏi Thanh Trúc Hiên nửa bước, chứ đừng nói đến chuyện 'hồi Phủ Công chúa' để khám bệnh cho Đại tiểu thư nhà họ Tạ.Tạ Dư Vi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đã hiểu rõ.

Dù cao quý như Trưởng Công chúa, trong mắt nhà họ Tạ cũng chỉ là một "kẻ không ra gì".Nhà họ Tạ trên có Phụ quốc công*, dưới có Thái sư, Thái phó, với thế lực gia tộc hùng mạnh như vậy, Tạ lão phu nhân tất nhiên chướng mắt Trưởng Công chúa Tấn Ninh.*Phụ quốc công: được ban cho các trọng thần hoặc thân vương có công giúp đỡ quốc gia, nhưng không nhất thiết phải thuộc hoàng tộc.

Tước vị này thường cao hơn hầu tước nhưng thấp hơn vương tước.Huống hồ, hôm qua thứ nàng cho Tạ Uyển Yên uống cũng không phải là độc, dù là thái y hay đại phu bình thường ở Giang Châu cũng thế thôi.

Nàng không tin Tạ Uyển Yên dám tự mình cởi áo tháo dây lưng, để lộ gò ngực trắng nõn để các đại phu chẩn bệnh."

Khụ...

Mẫu thân...

"Trên giường, Tạ Chu Dục lúc này mới chậm rãi tỉnh lại, cố gắng chống người ngồi dậy: "Khụ...

Mẫu thân..

""Phụ thân...

"Dư Vi giật mình kêu lên, nhanh chóng bước tới đỡ lấy Tạ Chu Dục, để hắn tựa vào thân hình nhỏ nhắn của mình, đôi tay bé nhỏ không ngừng vỗ nhẹ lưng hắn: "Phụ thân, người có thấy khá hơn không ạ?"

"Ừm...

" Tạ Chu Dục tựa vào Dư Vi, yếu ớt gật đầu, giọng khàn khàn hỏi: "Vi Nhi, sao tổ mẫu lại tức giận dữ thế?"

Tạ Dư Vi ngước lên, có chút khó xử nhìn về phía lão phu nhân đang ngồi cách đó không xa: "Phụ thân, tổ mẫu không hề tức giận, tổ mẫu chỉ là lo lắng cho sức khỏe của người....

""Mẫu thân...

"Tạ Chu Dục còn muốn nói gì, chỉ thấy Tạ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Thôi đủ rồi....

Dục Nhi, con vừa mở mắt đã hỏi han này kia.

Sao con không hỏi con gái ruột của mình xem hôm qua ở yến tiệc có chịu ấm ức gì, có bị thiệt thòi gì không?"

Nghe vậy, Tạ Dư Vi khẽ cúi đầu mà không nói gì.

Tạ Chu Dục thấy thế liền đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang buông thõng bên người nàng, dịu dàng an ủi: "Hôm qua phụ thân tinh thần không được tốt, nhưng những ấm ức mà Vi Nhi phải chịu, phụ thân đều biết cả.

Vi Nhi... cứ... khụ khụ... yên tâm...

""Vi phụ... khụ khụ... vi phụ...

""Cha đừng nói nữa... người mau nằm xuống nghỉ ngơi đi....

Vi Nhi không sao... chỉ cần cha bình an vô sự, Vi Nhi thế nào cũng được...

"Tạ Dư Vi vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ Tạ Chu Dục nằm xuống.

Xong xuôi, nàng lo lắng nhìn cánh cửa phòng đang mở rộng, chậm rãi bước lên trước, nhỏ giọng khuyên nhủ Tạ lão phu nhân: "Tổ mẫu, thái y nói thân thể phụ thân sợ lạnh, ngày thường cần cẩn thận chăm sóc, không thể để chút hơi lạnh nào lọt vào phòng, bằng không phụ thân sẽ ho khan không dứt..."

Sắc mặt Tạ lão phu nhân hơi thay đổi: "Vẫn là Vi Nhi chu đáo, tổ mẫu vì nóng ruột mà quên mất....

"Nói rồi, bà đứng dậy, Tạ Dư Vi liếc nhìn vị thái y trẻ tuổi vẫn đang đứng hầu bên cạnh giường, sau đó đỡ Tạ lão phu nhân ra khỏi phòng."

Thân thể cha con giao cho kẻ khác, ta cũng không yên tâm, giờ có con bên cạnh, ta mới thấy an lòng...

"Nhưng nghĩ đến hai kẻ không biết điều ở phủ Công chúa, sắc mặt Tạ lão phu nhân trầm xuống vài phần: "Chỉ cần ta còn sống, bọn họ đừng hòng đưa thái y đi!"

Tạ Dư Vi dìu bà, vẻ mặt vẫn đầy lo lắng: "Nhưng tổ mẫu... nhỡ đâu Đại tỷ thật sự....

""Chậc... có cái gì mà nhỡ đâu!?

Chỉ có con lòng dạ quá nhân từ!

Con có biết sau khi con đi, mẫu thân con đã phạt Đại tỷ con thế nào không?

Chỉ chép hai lần kinh Phật mà thôi!

Hừ... danh tiết trong sạch của con gái Tạ gia trong mắt Hoàng thất bọn họ chẳng qua chỉ đáng giá chép kinh Phật hai lần thôi sao!"

Càng nói, vẻ mặt Tạ lão phu nhân càng thêm giận dữ, nói xong bà nắm lấy tay Tạ Dư Vi, trầm giọng nói: "Phủ Công chúa không bảo vệ con, nhưng con còn có phụ thân, có tổ mẫu.

Sau này con cứ yên tâm ở lại Thanh Trúc Hiên, trong viện cha con vốn đã có phòng bếp nhỏ, hôm nay ta sẽ sai người sửa sang lại...

""Dư Vi tạ ơn tổ mẫu đã yêu thương...

"Tạ Dư Vi chưa từng nghĩ đến việc để Tạ lão phu nhân ra mặt vì mình, nhưng chuyện Tạ Uyển Yên gây ra sáng nay đã khiến bà hoàn toàn nghiêng về phía nàng.Tạ Uyển Yên... ngươi tự làm tự chịu, không thể sống...Tạ lão phu nhân hành động rất nhanh, vừa mới rời đi đã lập tức sai người sửa sang lại phòng bếp nhỏ trong Thanh Trúc Hiên.Chỉ có điều Tạ Dư Vi phải ở bên cạnh chăm sóc Tạ Chu Dục nên nàng tạm thời dọn dẹp một góc khác trong phòng ngủ làm "khuê phòng" của mình.Trên giường, Tạ Chu Dục nheo đôi mắt sâu thẳm, nhìn vị thái y trước mặt bằng vẻ mặt khó đoán, khóe môi khẽ nhếch lên như cười như không:"Vậy ra, Vi Nhi không hạ độc Uyển Yên?"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
39. Cha cẩn thận nóng...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Trương thái y khẽ lắc đầu cười, trong giọng nói có vài phần tán thưởng đối với Tạ Dư Vi."

Khúc nương tử loại này, là độc nhưng cũng không phải độc...

"Sắc mặt Tạ Chu Dục trầm xuống: "Như nào?"

"Khúc nương tử bản thân không có độc, rễ, thân, lá sau khi phơi khô đều có thể làm thuốc bổ dưỡng.

Nhưng nếu nhổ cả cây lên, nghiền nát thành nước cho người vô tình uống vào... hoặc dính phải ở một số bộ phận trên cơ thể... thì hậu quả...

"Nhìn thấy thái y ngập ngừng, mày Tạ Chu Dục không tự chủ nhíu lại: "Sẽ thế nào?"

"Không có gì nghiêm trọng... chỉ là khắp người, đặc biệt là mặt sẽ sưng đỏ suốt bốn mươi chín ngày.

Trong thời gian đó, toàn thân sẽ đau đớn không chịu nổi, ngứa ngáy đến cùng cực.."

Thấy sắc mặt Tạ Chu Dục không vui, thái y vội vàng giải thích: "Loại dược này chỉ có tác dụng trong bốn mươi chín ngày, sau đó không cần thuốc cũng tự khỏi."

"Bốn mươi chín ngày?"

Tạ Chu Dục nhẩm lại câu nói của thái y, càng cảm nhận được tâm tư ác độc của Tạ Dư Vi.

"Không cần thuốc cũng tự khỏi...

"Nếu Tạ Dư Vi thực sự hạ độc, ngược lại sẽ dễ để lại sơ hở nhưng nàng chọn loại "tựa độc mà không phải độc" này, không chỉ tránh được sự nghi ngờ mà còn hoàn toàn đẩy trách nhiệm ra khỏi mình...Quan trọng nhất là có thể khiến Tạ Uyển Yên chịu đủ đau khổ.

Trong vòng một tháng tới, chỉ sợ Tạ Uyển Yên sẽ phải nếm trải những cực hình mà mười bốn năm qua nàng ta chưa từng trải qua."

Cha...rửa mặt xong rồi, nên ăn sáng đi ạ...

"Tạ Dư Vi dẫn theo hai nha hoàn bước vào, rèm giường nặng nề được vén lên."

Khụ khụ...

"Tạ Chu Dục nhìn thoáng qua Trương thái y, người sau lặng lẽ lui ra nhường không gian lại cho đôi cha con giỏi diễn kịch này."

Vi Nhi đã ăn sáng chưa?"

Tạ Dư Vi quỳ một gối xuống bên giường, đưa nước súc miệng cho Tạ Chu Dục: "Con không đói, đợi cha ăn xong rồi con mới ăn...

"Tạ Chu Dục súc miệng xong, khẽ cười yếu ớt: "Cha cũng không đói... hai ngày nay uống thuốc, trong miệng lúc nào cũng đắng không có cảm giác thèm ăn...

""Cha....

"Tạ Dư Vi kéo tay áo Tạ Chu Dục, giọng dịu dàng nói: "Con biết cha miệng đắng, nhưng bữa sáng hôm nay cha thử một chút được không?"

"Tam gia... bữa sáng hôm nay không phải do nhà bếp chính đưa tới... mà do Nhị tiểu thư tự tay nấu cho gia ở phòng bếp nhỏ của viện chúng ta..."

"Gia... dù không có khẩu vị thì cũng nên nếm thử một chút...

đây là tấm lòng của Nhị tiểu thư mà....

"Nghe vậy, Tạ Dư Vi kéo cánh tay Tạ Chu Dục, hơi ngượng ngùng chôn mặt vào người hắn: "Lan Đào tỷ tỷ... không phải tỷ đã hứa sẽ không nói với cha sao...

""Được rồi...

Vi Nhi đừng trách Lan Đào, mang bữa sáng lên đi...

"Một bát cháo loãng, hai đĩa dưa muối đơn giản."

Cha... cẩn thận nóng...

"Tạ Dư Vi thổi cháo, rồi mới múc một muỗng đưa đến trước môi Tạ Chu Dục."

Được...

"Tạ Chu Dục nhìn vào đôi mắt trong sáng của nàng, trong con ngươi kia phản chiếu hình bóng hắn, khóe môi bất giác nở nụ cười thật sự.

Câu "tự ta làm được" bị hắn nuốt lại.Một bát cháo loãng, vốn không có khẩu vị, nhưng hắn lại ăn hết sạch."

Vi Nhi... bát cháo này...

""Con hỏi Lan Đào tỷ tỷ, biết cha thường ngày thích uống trà, nên có thêm một chút vào cháo.

Cha nghỉ ngơi trước đi, lát nữa con sẽ làm thêm ít điểm tâm khai vị cho cha...

"Nói xong, Tạ Dư Vi bưng bát không lui xuống.Tạ Chu Dục giả bệnh, chắc chắn là có tính toán riêng, chỉ là không ngờ Tạ lão phu nhân lại giữ nàng bên cạnh để "chăm sóc" hắn.Nàng buộc phải ở lại viện của Tạ Chu Dục, nhưng không đến mức suốt mười hai canh giờ đều bám theo hắn.May mắn là Tạ lão phu nhân đã mở riêng cho nàng một "căn bếp nhỏ", nàng có thể "chu đáo" lo lắng cho "ba bữa một ngày" của Tạ Chu Dục.Tạ Chu Dục cũng có thể tự do xử lý chuyện của mình.Tạ Dư Vi.... nàng thật đúng là một "chiếc áo bông nhỏ" của phụ thân.*Sau khi Tạ Dư Vi rời đi, trong phòng xuất hiện thêm một nam nhân."

Đại tiểu thư hiện tại thế nào?"

Tạ Chu Dục chậm rãi ngồi dậy, bất giác đưa tay chạm nhẹ lên đôi môi mỏng, không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy môi mình còn lưu lại một cảm giác khó nói thành lời."

Đại tiểu thư... hiện giờ không ổn lắm... gương mặt có lẽ vì quá ngứa mà bị cào đến mức máu thịt lẫn lộn.

Trưởng Công chúa không dám mời lang trung Giang Châu vào phủ...

để ngăn tiểu thư làm hại bản thân, người...

đã trói tiểu thư lại trên giường....

"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back