Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
30. Nghe nói thái tử tư chất bình thường


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-------

Nhà họ Tống rõ ràng biết nhà họ Lâm đang tính toán điều gì, vậy mà vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì, ngậm đắng nuốt cay chịu đựng, hết thảy là vì sao?Đương nhiên là vì kẻ đứng sau nhà họ Lâm không thể đắc tội, hoặc có thể nói rằng, hiện tại nhà họ Tống vẫn chưa có đủ thực lực để đối đầu với hoàng tử và quý phi.Nhưng nếu một ngày nào đó... có người tạo phản thì sao?Nhà họ Tống chỉ thiếu một cơ hội, còn cơ hội đó nằm ở đâu, chỉ có Tạ Chu Dục là rõ nhất.Từ đình nghỉ mát, tiếng cười đùa của đám quý nữ thỉnh thoảng vọng đến chỗ băng đá bên này.Tống Nam Hâm cúi đầu, sắc mặt khẽ biến, hạ giọng nói đầy căm hận: "Dưới mái hiên người ta, không cúi đầu không được."

"Chỉ mong sau này người kế vị không phải vị kia..."

Bằng không, những ngày tháng của nhà họ Tống cũng coi như chấm dứt.

Nhưng chuyện nhà họ Tống ra sao không quan trọng, điều đáng lo là những binh sĩ đang ngày đêm trấn giữ vùng biên cương giá lạnh.Tạ Dư Vi đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lành lạnh của Tống Nam Hâm, vỗ về an ủi: "Đương nhiên sẽ không như vậy."

Hiện nay thánh thượng đang ở vào giai đoạn quyền lực vững chắc, sao có thể dễ dàng nhường ngôi thoái vị?

Phải biết, ngôi vị hoàng đế này của người cũng không dễ dàng có được, mới qua bao lâu chứ?

Một kẻ đã đứng ở đỉnh cao quyền lực như thế, sao có thể cam lòng buông tay?!Tống Nam Hâm từng nghe người ngoài nói về hôn ước từ nhỏ giữa Tạ Uyển Yên và thái tử, chỉ cần có Tạ gia chống đỡ, Thái tử sẽ không thể sụp đổ.Chỉ là, nghĩ đến chuyện phụ thân luôn canh cánh trong lòng suốt bao năm qua, nàng chỉ hời hợt gật đầu, nói: "Nghe nói thái tử tư chất tầm thường, hơn nữa còn là kẻ mềm yếu bất tài, một người như vậy làm sao có thể đảm đương ngôi vị hoàng đế?

Huống hồ, sau này tỷ tỷ ruột của muội vào Đông Cung, e rằng những ngày tháng của muội sẽ càng gian nan hơn..."

Ngay cả nàng còn nhìn ra được bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Tạ Uyển Yên, huống chi là người trong cuộc như Tạ Dư Vi.Tạ Dư Vi chưa từng nghe người trong phủ Công chúa bàn luận về con người của thái tử.

Điều nàng nghe nhiều nhất là lời ca tụng về dáng vẻ phong nhã tuấn tú, tính tình ôn hòa của vị trữ quân này.Giờ đây nghe Tống Nam Hâm nói vậy, trong lòng nàng càng thêm khẳng định dã tâm của Tạ Chu Dục.Nếu không phải Tạ gia có dã tâm bừng bừng, thì người trong cung kia cớ gì lại hạ độc thủ với một kẻ chẳng hề có bất kỳ chức vị nào như "gia chủ" của Tạ gia?Chính bởi vì mối hôn sự giữa Tạ gia và thái tử khiến người kia cảm thấy nguy hiểm, chứ không phải vui mừng vì muội muội mình kết thân với hoàng thất.Một khi Tạ Uyển Yên đến tuổi cập kê tiến vào Đông Cung, e rằng từ nay thánh thượng sẽ ngày đêm bị ác mộng quấy nhiễu, khó lòng an giấc.Vậy nên, chỉ có cách giết chết Tạ Chu Dục, như vậy Tạ Uyển Yên sẽ không thể vào Đông Cung.

Đến lúc đó, chỉ cần chậm rãi lựa chọn một thái tử phi mới cho thái tử, hoặc để Tạ Uyển Yên gặp chuyện ngoài ý muốn thì có thể hoàn toàn dập tắt dã tâm đưa nữ nhân Tạ gia vào hoàng cung.Nếu không, thử hỏi năm đó thánh thượng vì sao không cưới nữ nhân Tạ gia làm phi?

Chẳng lẽ thực sự là do Tạ gia không có nữ nhi thích hợp tiến cung?"

Muội và tỷ tỷ mới chỉ tiếp xúc nửa ngày, vậy mà tỷ đối xử với muội còn tốt hơn cả ruột thịt.

Muội thực sự vô cùng cảm kích..."

Vừa nói, Tạ Dư Vi vừa lấy khăn tay chấm khóe mắt, hạ giọng thì thầm bên tai Tống Nam Hâm: "Tống tỷ tỷ đối đãi với muội chân thành như vậy, muội chẳng biết lấy gì báo đáp.

Chỉ là, tỷ tỷ xuất môn bên ngoài tai vách mạch rừng, những lời vừa rồi mong tỷ chớ nên nói nữa, dù là trong nhà cũng vậy..."

Lúc này, Tống Nam Hâm mới giật mình hoàn hồn, nếu những lời nàng vừa nói một khi bị truyền ra ngoài, đó chính là trọng tội mất đầu."

Ta... ta..."

Tống Nam Hâm đảo mắt nhìn quanh, trong lòng nhất thời có chút hoảng loạn.

Dù nàng đang ngồi cùng toàn bộ tiểu thư nhà võ tướng, nhưng nếu lời này lọt ra ngoài...Tạ Dư Vi rót cho nàng một chén trà, dịu dàng nói: "Tỷ cứ yên tâm, bên ta... họ không thèm để mắt đến đâu, còn đám hạ nhân, ta đã đuổi đi xa rồi."

"Vẫn là muội suy nghĩ thấu đáo hơn ta.

Dù lớn hơn muội hai tháng, nhưng tâm tư lại không tinh tế bằng muội..."

Tạ Dư Vi mỉm cười không nói gì, vừa định mở lời thì thấy một nha hoàn từ xa hoảng hốt chạy tới, hoang mang kêu lên: "Tiểu thư... công tử ngài ấy..."
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
31. Nhị tiểu thư trượt chân xuống nước


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----

Thấy xung quanh có người, tiểu nha hoàn nhanh chóng ghé sát tai Tống Nam Hâm thì thầm mấy câu.

Sắc mặt Tống Nam Hâm lập tức biến đổi, vội vàng đứng bật dậy.Tạ Dư Vi thấy vậy liền kéo tay Tống Nam Hâm, dịu giọng hỏi: "Tỷ tỷ có chuyện gấp sao?"

"Ừm."

Tống Nam Hâm gật đầu, lo lắng nói: "Ca ca ta ở biên cương lâu ngày đã quen tự do phóng khoáng, hôm nay đến phủ Công chúa, e là đã đắc tội với quý nhân...

"Tạ Dư Vi cũng đứng lên, đứng cạnh Tống Nam Hâm: "Tỷ tỷ đừng vội, muội đi cùng tỷ."

Chuyện xảy ra hôm nay rõ ràng là nhằm vào nhà họ Tống.Tạ Chu Dục muốn lôi kéo Tống gia, vậy thì nàng nhất định phải bảo vệ Tống gia.

Trong phủ Công chúa, ngoài những khóm hải đường nở rộ, một góc sân còn có cả hoa lê trắng muốt.Bên cạnh hồ sen vẫn chưa vào mùa nở rộ, hai ba thiếu niên đang tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.

Nếu không phải có tôi tớ ra sức ngăn cản, e rằng bây giờ đã đánh nhau rồi."

Đồ thô kệch Vân Châu!

Ngươi có biết ta là ai không?

Cha ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu tướng giữ cổng, còn tưởng mình là đại tướng quân chắc?

Ta khinh!

Đồ nhà quê đần độn!"

Thiếu niên áo đen tức giận giơ chân đá mạnh vào không khí, quát lên: "Tên khốn kiếp nhà ngươi, có gan thì mắng thêm câu nữa xem?"

"Mắng thì sao?

Mãng phu Vân Châu!

Đồ nhà quê ngu....A... !"

Còn chưa kịp nói hết câu, thiếu niên áo đen đã lao lên, nhào tới đối phương, tung nắm đấm liên tiếp vào mặt thiếu niên áo lam, mặc cho những người xung quanh cố gắng kéo ra nhưng không được.Mãi đến khi khuôn mặt thiếu niên áo lam sưng vù như đầu heo, hắn mới bị kéo ra.Tạ Dư Vi đứng một bên nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi thiếu niên áo đen lao lên là do hai người đang giữ hắn đột ngột buông tay.

Còn thiếu niên áo lam vốn có thể tránh được, nhưng lại bị hai gia nô giữ chặt tại chỗ.Hơn nữa, khi hai người vật lộn với nhau, đám gia nhân của thiếu niên áo lam chẳng những không thực sự can ngăn, mà bàn tay chúng còn lén lút lần mò trên người thiếu niên áo đen....Đó tuyệt đối không phải động tác can ngăn mà giống như đang... rắc thứ gì đó lên người thiếu niên áo đen...Còn chưa kịp phản ứng, Tống Nam Hâm đã xông ra ngoài, quát lên: "Nhị ca!

Huynh đang làm gì vậy!?

Huynh quên lời dặn dò của phụ thân trước khi ra khỏi cửa rồi sao?"

"Nhưng tên khốn này dám sỉ nhục phụ thân!"

"Tống Nam Dương!"

Khi nhìn rõ thiếu niên dưới đất, giọng của Tống Nam Hâm bỗng cao lên vài phần: "Đây là Giang Châu!

Không phải Vân Châu!

Huynh...

""Tỷ tỷ...

"Tạ Dư Vi bước lên cắt ngang lời Tống Nam Hâm: "Tục ngữ có câu 'trong trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu', thân là con cái sao có thể khoanh tay để mặc kẻ khác lăng nhục phụ thân mình?"

Nói rồi, Tạ Dư Vi quay sang nhìn thiếu niên bị đánh sưng vù trên mặt đất: "Vị công tử này....

Bất kể thân phận của ngài ra sao thì hiện tại ngài vẫn đang ở phủ Công chúa.

Ngài nhận lời mời của phụ thân ta mà đến, vậy mà lại vô cớ đắc tội khách quý của chủ nhà.

Không biết công tử xuất thân từ phủ nào, mà dám không coi mẫu thân ta Trưởng Công chúa, cũng như phụ thân Phò mã gia nhà ta, ra gì?"

Tống Nam Hâm và Tống Nam Dương không ngờ Tạ Dư Vi lại thẳng thắn thiên vị trước mặt bao người như vậy, hơn nữa lời nói còn có lý có lẽ, khiến tất cả những người có mặt nhất thời không thể phản bác.

"Ngươi...

Ngươi nói bậy!

Rõ ràng là tên mãng phu Vân Châu đó ra tay trước... !"

Lý Thịnh Văn là con trai của Tổng binh Giang Châu, nhưng trong nhà hắn luôn muốn kết thân với phủ Bình Dương Hầu.

Mà nhà họ Lâm không ưa nhà họ Tống, vậy nên hắn nhất định phải nhằm vào Tống gia.

Chỉ là không ngờ lần này không những không chiếm được lợi mà còn tự mình rước họa vào thân, thậm chí còn đắc tội với cả nhà họ Tạ và Trưởng Công chúa."

Đồ thô lỗ rừng rú, hành xử man rợ không có phép tắc!

Dù có đến trước mặt Phò mã gia, ta cũng có lý để nói!"

"Ngươi dám ăn nói hồ đồ nữa thử xem... !"

Nghe vậy, Tống Nam Dương không nhịn được, lại tiến lên vài bước, nhưng bị Tống Nam Hâm kéo lại: "Nhị ca!"

Khi Tạ Dư Vi thấy Tống Nam Dương đi ngang qua mình, chóp mũi nàng khẽ động, đồng tử thoáng co rút, sau đó lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Lan Đào đứng gần đó.Lan Đào không chút chậm trễ tiến lên, Tạ Dư Vi ghé sát tai nàng nói nhỏ mấy câu.

Sau đó, Lan Đào liếc nhìn Tống Nam Dương rồi nhanh chóng lui xuống.Trận ẩu đả bên hồ nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhóm nam nữ không xa.

Tạ Dư Vi đưa mắt nhìn về phía Lâm Hoan của phủ Bình Dương Hầu, nhẹ nhàng kéo tay áo Tống Nam Hâm, khẽ nói: "Tỷ tỷ...

Nhiều người nhiều tai mắt...

"Tống Nam Hâm tóm lấy tay áo của Tống Nam Dương kéo hắn rời đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên mắng vài câu về phía khuôn mặt sưng vù kia."

Muội muội đừng cười ta, ca ca ta từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh, người trong quân ngũ vốn thô lỗ, vì vậy...

"Tạ Dư Vi bị câu nói của Tống Nam Hâm chọc cười: "Tỷ tỷ chẳng lẽ quên rồi sao?

Muội cũng sinh ra ở chốn quê mùa...

""Ôi chao!

Nhìn đầu óc ta này!

Muội muội Dư Vi đừng trách!

Muội muội Dư Vi đối đãi chân thành như thế, con cháu đất Vân Châu chúng ta cũng trọng tình trọng nghĩa, từ nay chúng ta chính là tỷ muội ruột thịt!"

Nói đoạn, Tống Nam Hâm ghé sát tai Tạ Dư Vi thì thầm: "Tránh xa tỷ tỷ ruột của muội một chút đi.

Khi nãy chúng ta ở bên ngoài lương đình, ta thấy nàng ta cứ nhìn chằm chằm muội từ xa, ánh mắt đó không hề tốt lành gì...

""Muội sẽ để ý."

Tạ Dư Vi cúi mắt, xem ra sau chuyện vừa rồi, Tống Nam Hâm đã xem nàng như nửa người một nhà."

Muội ấy à...tính tình quá mềm mỏng... rõ ràng biết nàng ta lợi dụng ta để sỉ nhục muội....

" Sau những chuyện đã xảy ra trong hôm nay, Tống Nam Hâm đối với sự bảo vệ của Tạ Dư Vi vừa rồi đã buông bỏ phần nào cảnh giác.Không lâu sau, Lan Đào vội vàng trở lại, lặng lẽ đưa hai túi hương cho Tạ Dư Vi.Nàng đưa túi hương lên mũi ngửi thử, đúng là dược liệu trong phòng nàng.

"Tỷ tỷ, hôm nay muội và tỷ vừa gặp đã quen thân, thiết nghĩ chỉ còn hơn một tháng nữa là đến Tiết Dục Lan.

Giang Châu không giống vùng biên ải, mỗi khi vào tháng Năm là khắp nơi đầy rẫy độc trùng và chướng khí.

Muội không giúp được gì khác, chỉ có thể tặng hai túi hương đuổi côn trùng này cho Nhị ca và Tống tỷ tỷ...

"Tống Nam Hâm kinh ngạc nhận lấy túi hương, một mùi thuốc thanh mát lập tức xộc vào mũi, trái tim vốn đã mềm đi đôi chút vì muội muội giữa đường nhặt được này nay càng thêm mềm mại: "Dư Vi muội muội thật chu đáo... ta thật sự...

"Hóa ra những năm trước, mỗi khi vào hè, nàng đều cảm thấy khó chịu vô cùng khi ở Giang Châu, nguyên nhân là do đây.Nghĩ đến nhà họ Tống đã ở Giang Châu hơn năm năm, nhưng chưa từng nhận được tấm chân tình nào từ người bất kỳ ai..."

Nếu tỷ đã xem muội như muội muội ruột, cần gì phải nói lời cảm ơn."

"Ừ!

Từ nay muội chính là muội muội ruột của Tống Nam Hâm ta!"

So với sự cảm kích lộ rõ trên mặt của Tống Nam Hâm khi nhận túi hương, thì Tống Nam Dương kẻ vừa rồi còn ngang tàng hung hăng, lúc này cả khuôn mặt đen nhẻm lại đỏ bừng."

Ta... ta...

Dư, Dư Vi muội muội... ta... ta...

"Tống Nam Dương lắp bắp nửa ngày vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.

Cuối cùng, dưới ánh mắt khó hiểu của Tạ Dư Vi, vội vội vàng vàng nhét túi hương vào thắt lưng, còn đặc biệt chỉnh lại hai lần để phòng lộ ra ngoài.Tống Nam Hâm ngơ ngác nhìn Tống Nam Dương: "Nhị ca, huynh sao thế?"

"Không... không có gì.. ta.. ta qua bên kia dạo một chút..

"Nói xong, Tống Nam Dương không dám nhìn vào bóng hình xinh xắn của Tạ Dư Vi thêm một lần nào nữa."

Muội muội đừng để ý, Nhị ca ta trước đây không như thế đâu...

""Không sao, Nam Dương ca ca là người có khí khái, không thể so với đám văn nhân yếu ớt ở Giang Châu được..."

Tạ Dư Vi ngước mắt, xa xa nhìn theo bóng lưng Tống Nam Dương.Tống Thạch An rốt cuộc có phẩm tính ra sao, mới có thể dạy dỗ ra hai đứa con chất phác thuần tuý đến vậy?Chỉ mong vị tướng quân này có thể có một kết cục tốt đẹp.*Ở một góc khuất, nam tử áo xanh nghe thuộc hạ bẩm báo, ngón tay đang gõ nhẹ trên bàn đá hơi khựng lại: "Túi hương?"

"Dạ....

"Thuộc hạ cúi người, lén nhìn sắc mặt nam tử trước mặt, nhưng trên khuôn mặt giả kia không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Một lát sau, mới nghe người nọ nói: "Đã kiểm tra túi hương chưa?"

"Túi hương do đích thân cô nương Lan Đào điều chế theo lời dặn của Nhị tiểu thư... chỉ là dược liệu lấy từ trong phòng riêng của Nhị tiểu thư...

""Từ trong phòng riêng...

"Tạ Chu Dục khẽ ho một tiếng, còn chưa kịp phân phó gì thêm thì từ hoa viên phía sau đột nhiên truyền đến một trận huyên náo."

Không hay rồi...

Nhị tiểu thư sẩy chân rơi xuống nước...

""Mau cứu người...

"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
32.Chặt hết tay chân


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----
Khi mọi người nghe tiếng chạy đến, Tạ Dư Vi đã uống không ít nước trong hồ vào miệng."

Ưm...

Cứu... cứu mạng...

""Nhị tiểu thư...

Nhị tiểu thư...

Người đâu...

"Trên bờ đám nha hoàn tỳ nữ chỉ biết gào thét, chẳng ai nhảy xuống cứu người.Tạ Dư Vi nhìn cảnh tượng trước mắt, đáy mắt trầm xuống.

Vừa rồi, đại nha hoàn bên cạnh Tạ Uyển Yên đến truyền lời, nói Trưởng Công chúa tìm nàng.

Nàng biết trong lòng Tạ Uyển Yên chắc chắn chẳng có ý tốt nhưng cũng vui vẻ "thành toàn" cho nàng ta.Dù sao, nàng thực sự muốn xem thử, rốt cuộc Tạ Chu Dục đã nuôi Tạ Uyển Yên thành kẻ vô dụng và ngu xuẩn đến mức nào.Huynh muội nhà họ Tống cũng chạy tới bờ hồ, trước khi Tống Nam Hâm kịp nhảy xuống nước thì Tống Nam Dương đã nhanh tay quất roi, quấn lấy mấy gã nam nhân lén lút, rồi quăng thẳng chúng lên tảng đá ven hồ."

Tiểu muội, trông chừng mấy tên này!"

Dứt lời, không chờ ai kịp phản ứng, "tõm" một tiếng, hắn nhảy xuống hồ.Tống Nam Hâm nghe huynh trưởng dặn dò, lập tức rút roi da quất thẳng vào mấy kẻ định nhân lúc hỗn loạn mà nhảy xuống nước."

A...

Tiểu thư tha mạng...

Tha mạng..."

"Á á...

Đau quá...

"Chỉ trong chốc lát, quần áo trên người đám nam nhân bị một tiểu cô nương trông như yếu đuối vụt rách nát, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, không ngừng cầu xin.Những người nghe tiếng chạy đến, thấy rõ roi pháp hung hãn của Tống Nam Hâm, lập tức không ai dám lại gần bờ hồ, sợ bị nàng vụt trúng.Tạ Dư Vi uống vài ngụm nước, nhưng chưa đến mức bị sặc.

Tống Nam Dương vì muốn tránh hiềm nghi, cũng dùng roi quấn lấy nàng kéo lên bờ."

Khụ...

Khụ khụ...

"Tạ Dư Vi vừa ho hai tiếng, Tống Nam Hâm đã vội khoác áo ngoài lên người nàng, thấp giọng nói: "Nơi này nhiều người, muội về viện thay đồ trước, rồi quay lại xử lý đám này."

Nghe vậy, Tạ Dư Vi liếc mắt nhìn mấy kẻ có diện mạo thô kệch kia, trong mắt đầy vẻ lạnh lẽo.

Nàng ghé sát tai Tống Nam Hâm, nói: "Phủ Công chúa tuyệt đối không có loại hạ nhân như vậy, để Nam Dương ca ca đưa chúng đến quan phủ!"

Tống Nam Hâm nhìn thoáng qua huynh trưởng mình, Tống Nam Dương lập tức hiểu ý, gọi gia nô: "Người đâu, trói hết bọn chúng lại!

Dám lẻn vào phủ Công chúa trộm cắp, mưu đồ bất chính!

Gia cho lũ rác rưởi này có đi không có về!"

"Không...

Đại nhân...

Hiểu lầm...

Chúng tôi...

Chúng tôi bị...

"Kẻ kia chưa kịp nói hết câu, mắt đã trợn trắng rồi ngã xuống đất.Những tên khác cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.Tạ Dư Vi nhìn mấy kẻ nằm bất động dưới đất, lại nhìn mấy bông hải đường trôi nổi bên cạnh, cõi lòng càng thêm rét lạnh.Người phụ thân tốt của nàng đúng là thiên vị không có giới hạn...

Tạ Uyển Yên muốn dùng thủ đoạn hạ lưu này để hủy hoại nàng, vậy mà phản ứng đầu tiên của Tạ Chu Dục lại là giúp Tạ Uyển Yên bịt miệng.Ha...

Phải rồi...

Dù sao Tạ Uyển Yên cũng là "Thái tử phi" mà hắn nuôi suốt mười bốn năm.Còn nàng, Tạ Dư Vi, là cái thá gì chứ....Tống Nam Dương cảnh giác nhận ra có người ở phía sau, nhưng chẳng thèm để tâm, chỉ ra lệnh cho gia nhân trói hết đám kia rồi đưa ra khỏi phủ Công chúa.Tạ Chu Dục cầm trong tay một đóa hải đường vừa hái, đứng từ xa nhìn bóng lưng rời đi của Tạ Dư Vi, giọng nhẹ nhàng: "Chặt hết tay chân bọn chúng."

"Dạ."

Thuộc hạ vừa định rời đi, lại nghe hắn tiếp tục ra lệnh: "Tối nay, rút hết ám vệ trong phủ Công chúa...

Chỉ để lại vài đội thị vệ trực ban như thường lệ."

"Gia chủ...

""Làm theo lời ta."

"Vâng."

Tạ Chu Dục mân mê đóa hải đường trong tay, trong lòng bỗng có chút mong chờ...không biết vị Nhị tiểu thư này sẽ mang đến cho hắn điều bất ngờ gì đây.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
33. Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Tạ Dư Vi một đường đi nhờ có Tống Nam Hâm bảo vệ, không để đám người muốn xem náo nhiệt trông thấy bộ dạng chật vật của nàng."

Muội muội....

Hôm nay phủ muội bận rộn, tỷ tỷ không tiện ở lại lâu."

Dư Vi gật đầu, yếu ớt nói: "Hôm nay làm phiền tỷ tỷ rồi."

Tống Nam Hâm thấy Dư Vi thật sự bị kinh sợ, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, "Chúng ta là tỷ muội, sao phải khách sáo!"

Nghĩ đến những thủ đoạn qua lại giữa các tiểu thư thế gia, Tống Nam Hâm khẽ cười khinh miệt, "Ở đất Vân Châu của chúng ta, nữ nhi chưa bao giờ bị bó buộc trong hậu viện, danh tiết lại càng...

Nơi biên ải có biết bao nữ nhân tái giá sau khi phu quân qua đời, chỉ có bọn hủ nho mới đòi hỏi nữ tử phải thủ tiết giữ lễ!

Hừ!"

Vừa mắng, Tống Nam Hâm vừa hạ giọng bên tai Tạ Dư Vi, "Nhị ca ta tính tình ngay thẳng, ta sợ huynh ấy ứng phó không nổi đám cáo già bên này, ta đi giúp huynh ấy trông chừng một chút!"

Nghe vậy, hốc mắt Tạ Dư Vi hơi đỏ lên, "Tỷ tỷ...

""Được rồi...

Ta đã nói muội là muội muội ruột của ta, ai dám bắt nạt muội, chính là đối đầu với ta."

Tống Nam Hâm vội vã rời đi, Tạ Dư Vi nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng khẽ động.Chỉ mới nửa ngày ngắn ngủi, huynh muội nhà họ Tống đã đối đãi với nàng chân thành như vậy.

Còn người thân của nàng...Phụ mẫu của nàng...Chỉ biết tính toán và lợi dụng nàng.Tạ Dư Vi vừa về đến viện Ngọc Trúc không bao lâu, ma ma bên cạnh Trưởng Công chúa liền vội vã tới, "Trưởng Công chúa bảo lão nô chuyển lời đến Nhị tiểu thư...Chuyện hôm nay liên quan đến thanh danh của Nhị tiểu thư, đừng làm lớn chuyện."

Nghe vậy, sắc mặt Tạ Dư Vi lạnh đi vài phần, nàng cụp mắt che giấu hàn ý trong đáy mắt, dịu dàng nói: "Ma ma... từ lúc rơi xuống nước đến giờ, Dư Vi chưa từng nói gì, chẳng hay mẫu thân đại nhân có phải đã hiểu lầm gì không...

"Đầu tiên đám côn đồ kia bị Tống Nam Hâm đánh cho sống dở chết dở, sau đó lại bị Tống Nam Dương trói lại đưa đến quan phủ.

Nàng, thân là Nhị tiểu thư từ đầu đến cuối chưa hề làm gì, vậy mà lại đổ tội lên đầu nàng.Cũng đúng thôi, Tạ Uyển Yên tâm tư độc ác nhưng chẳng có đầu óc, xảy ra chuyện chỉ biết chạy đến tìm Trưởng Công chúa Tấn Ninh để ép nàng nhẫn nhịn.Chuyện xấu trong nhà không thể để lộ...

Hừ....

Nếu như Tạ Uyển Yên không còn là "Thái tử phi tương lai" nữa thì sao?Danh nghĩa là Thái tử phi, nhưng sau lưng lại tư thông với người nhà họ Lâm....Tạ Uyển Yên... ngươi đã giở trò trước, thì đừng trách ta đánh trả."

Nhị tiểu thư...

"Ma ma kia còn định nói gì thêm, nhưng Tạ Dư Vi dường như không nghe thấy, chỉ quay sang hỏi Lan Đào bên cạnh: "Đồ đạc đã thu dọn xong chưa?"

Lan Đào gật đầu, "Bẩm Nhị tiểu thư, đã thu dọn xong."

"Vậy thì tốt, không bỏ sót gì thì mang theo cả đi."

Dứt lời, nàng mới như chợt nhớ ra ma ma bên cạnh, mỉm cười dịu dàng, "Phụ thân không khỏe, đang tĩnh dưỡng tại phủ Tạ, tổ mẫu đặc biệt cho phép Dư Vi ở bên cạnh phụ thân để chăm sóc.

Bây giờ cũng không còn sớm, Dư Vi còn phải về phủ sắc thuốc cho phụ thân, không tiện sang viện của mẫu thân cáo từ nữa."

Nói xong, nàng hơi cúi người hành lễ với ma ma, rồi mang theo Lan Đào xoay người rời đi.Nàng mà còn ở lại Phủ Công chúa lâu hơn, e rằng tối nay trong phủ không còn mấy mạng nữa đâu.Trong từ điển của nàng, chưa từng có tám chữ "nhẫn nhục chịu đựng, ủy khuất cầu toàn".Sau khi Trưởng Công chúa Tấn Ninh nghe ma ma hồi báo, tức giận đến mức ném thẳng cây quạt do hoàng thượng ban thưởng xuống đất."

Nó bây giờ biết có tổ mẫu che chở, liền không để Bổn cung vào mắt nữa!?

Đồ nghiệt súc!"

"Điện hạ...

Xin bớt giận, cẩn thận hại đến thân thể...

"Tạ Uyển Yên thấy vậy, trong lòng càng hoảng loạn.

Nếu Tạ Dư Vi không ở phủ Công chúa, muốn nắm thóp nàng ta càng khó hơn, "Mẫu thân...

""Con câm miệng cho ta!

Con thật sự nghĩ ta không biết chuyện hôm nay là ai giở trò sao!?"

Hai ngày nay trong phủ đã đủ chuyện rối ren, trước là Phò mã trúng độc, sau đó Khổng ma ma bị hủy dung, tiếp đến lại là các sự việc liên tiếp xảy ra tại yến hội thưởng hoa.

Dù có ngốc đến đâu, bà cũng đoán được sau lưng những chuyện này có ai nhúng tay vào.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
34. Ngẫm lại, sau này ắt hẳn phú quý vô song...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----
"Từ nhỏ, phụ thân con vì chuyện muội muội thất lạc mà hết mực nuông chiều con, chẳng ngờ lại nuông chiều đến mức...

""Điện hạ!"

Tiếng gọi của ma ma bên cạnh kéo Trưởng Công chúa Tấn Ninh ra khỏi cơn tức giận.

"Đại tiểu thư chẳng làm gì cả...

Hôm nay tại yến tiệc, Đại tiểu thư đã xử sự rất tốt....

"Dù sao thì Tạ Uyển Yên cũng là chuẩn Thái tử phi, là mẫu nghi thiên hạ trong tương lai...

Nếu chuyện nàng ta hãm hại muội muội, hủy hoại danh tiết muội muội truyền ra ngoài, thì sau này làm sao có thể xứng đáng với vị trí mẫu nghi thiên hạ?"

Thôi vậy....

"Trưởng Công chúa Tấn Ninh nghĩ đến Phò mã hôn mê bất tỉnh, liền ôm ngực, không muốn nhìn Tạ Uyển Yên thêm nữa."

Hôm nay con về viện mình sao chép hai lần kinh Phật cầu phúc cho phụ thân, chưa chép xong thì không được bước ra khỏi cửa nửa bước!"

"Mẫu thân...

"Tạ Uyển Yên trăm ngàn lần không cam lòng, nhưng thấy sắc mặt khó coi của Trưởng Công chúa Tấn Ninh, nàng ta cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, "Vâng...

Nữ nhi hiểu rồi...

"Mãi đến khi Tạ Uyển Yên rời đi, dáng vẻ căng cứng của Trưởng Công chúa Tấn Ninh mới đột nhiên trở nên mệt mỏi, kiệt quệ.

"Giờ Phò mã thì hôn mê bất tỉnh, hai đứa con gái thì chỉ biết tranh đấu lẫn nhau.

Cả phủ Công chúa to lớn này...

Bổn cung vậy mà chẳng có ai để nương tựa...

""Điện hạ...

Người vẫn còn có nô tỳ, còn có tiểu Thế tử...Người không thể ngã quỵ được đâu...

""Tiểu Thế tử...

Nếu Uyển Yên sinh ra đã là con trai thì tốt biết bao..."*Sau khi trở về phủ Tạ, việc đầu tiên Tạ Dư Vi làm là đến thỉnh an Tạ lão phu nhân.

Ban ngày, lão phu nhân có nghe nói về chuyện xảy ra trong yến tiệc, liền hỏi han vài câu, Tạ Dư Vi cũng cung kính đáp lại đôi ba lời.Suốt cả quá trình, nàng không hề nhắc đến chuyện bản thân rơi xuống nước, cũng không tố cáo, càng không oán than.Mãi đến khi Tạ Dư Vi thỉnh an xong, lui về Thanh Trúc Hiên, nụ cười hòa nhã trên mặt Tạ lão phu nhân mới dần phai nhạt.

Bà chậm rãi xoay xoay nắp chén trà trong tay, giọng điệu có phần trầm ngâm.

"Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tính và lòng dạ rộng rãi như vậy, e rằng Dục Nhi đã nhìn lầm rồi...

"Lão quản gia đứng bên cạnh nghe vậy, chỉ mỉm cười mà không lên tiếng."

Thôi được rồi, tất cả lui xuống đi...

Nếu bản thân nó đã không cảm thấy ấm ức, lão thân cũng không cần phải đóng vai kẻ xấu làm gì....

"Tạ lão phu nhân xưa nay vốn không thích Tạ Uyển Yên, còn nhỏ mà tâm tư đã quá nặng nề thì thôi, đằng này mọi suy tính của nàng ta đều bày ra lồ lộ, ai nhìn vào cũng xem thấu ngay lập tức.

Nhìn qua nhiều kẻ như vậy, bà chỉ cảm thấy chướng mắt mà thôi."

Vâng...Lão phu nhân nghỉ ngơi sớm đi ạ."

Lão quản gia cũng không ngờ Tạ Dư Vi trở về không lập tức đi tìm Tạ lão phu nhân than thở mà lại chọn đến "thỉnh an" trước.Thậm chí, suốt cả quá trình, nàng vẫn giữ dáng vẻ bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ như thể những lời nhục mạ và những nỗi tủi nhục trong buổi yến tiệc hôm nay chưa bao giờ tồn tại vậy.Khi Tạ Dư Vi trở lại viện Thanh Trúc, hai vị thái y cũng vừa bắt mạch cho Tạ Chu Dục xong.Trương thái y nhìn thiếu nữ mảnh mai trước mặt, bỗng cất tiếng hỏi: "Nhị tiểu thư dường như cũng hiểu biết về y thuật?"

Tạ Dư Vi dịu giọng đáp: "Bẩm đại nhân, Dư Vi chẳng qua chỉ nhận biết được vài loại dược thảo, chứ không thông hiểu về y lý hay thuật cứu người...

""Ồ?

Ta vừa thấy thuốc sắc mà Nhị tiểu thư sai nha hoàn mang đến, còn tưởng rằng Nhị tiểu thư cũng tinh thông y lý....

"Tạ Dư Vi khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Dư Vi được cha mẹ nuôi dưỡng trong thôn trang, cha mẹ nuôi của ta đều là thợ săn.

Khi đi săn thường hay bị thương, trong núi lại không có đại phu, thế nên chỉ có thể tìm cây thuốc trong rừng mà tự chữa trị.

Lâu ngày tích lũy, Dư Vi cũng dần ghi nhớ được đôi chút...

""Thì ra là vậy."

Nghe nàng kể, Trương thái y không khỏi cảm thán, rồi bất chợt nhìn kỹ dung mạo thanh tú của nàng mà thốt lên: "Bản quan từ nhỏ theo sư phụ du ngoạn khắp nơi, biết chút ít về tướng số.

Xem tướng Nhị tiểu thư, quả là phú quý bẩm sinh, nghĩ rằng sau này ắt hẳn phú quý vô song...

"Tạ Dư Vi nghe vậy, chỉ khẽ cúi người hành lễ.

"Đa tạ lời hay của đại nhân."

"Không dám, không dám...

"Sau khi hai vị thái y lui xuống, Tạ Dư Vi mới bước vào phòng, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường với hàng mày nhíu chặt.Bàn tay giấu trong tay áo khẽ động, nàng tiến lên cầm lấy bàn tay gầy guộc nhưng xương cốt rõ ràng của hắn, nhẹ nhàng áp lên má, cọ cọ đầy thân mật."

Cha– "
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back