Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
35. Ngủ cùng giường


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687-----

Bất kể Tạ Chu Dục có nghe thấy hay không, có thật sự hôn mê hay không, Dư Vi vẫn kể lại tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra trong phủ Công chúa hôm nay cho hắn nghe.Tất nhiên, nàng cũng không bỏ qua chuyện mình "sẩy chân" ngã xuống nước.

Nói xong, thấy người đàn ông trên giường hơi nhíu mày, Tạ Dư Vi giả như không thấy, nắm lấy tay Tạ Chu Dục, quỳ gối bên cạnh giường."

Cha, Vi Nhi mệt quá– "Suốt cả ngày ở phủ Công chúa đã hao tâm tổn sức, lại còn uống mấy ngụm nước hồ.

Giờ đầu óc choáng váng nặng trĩu, Tạ Dư Vi níu lấy tay Tạ Chu Dục, dựa vào mép giường mà thiếp đi.Ngay khi nàng vừa ngủ, Tạ Chu Dục đã mở mắt, nhìn bàn tay bị Tạ Dư Vi nắm chặt, lại nhìn bờ vai bị nàng dựa vào.Ánh mắt hắn trầm xuống, suốt mười mấy năm qua, ngay cả khi còn ở chung với Trưởng Công chúa Tấn Ninh, cũng chưa từng có lúc nào thân mật gần gũi đến thế."

Vi Nhi...

để nha hoàn trải giường khác cho con ngủ...

"Tạ Dư Vi ngủ say như chết, chỉ chép miệng hai cái rồi càng ôm chặt tay Tạ Chu Dục hơn."....

"Tạ Chu Dục không còn cách nào, chỉ đành dùng tay còn lại ôm lấy nàng, đặt lên giường.

Chỉ là, khoảng cách gần như thế này khiến hắn khẽ cử động mũi, lại ngửi thấy hương thơm quen thuộc kia....

Hương thơm thanh dịu, xen chút ngọt ngào an thần, không những không khiến hắn cảm thấy phản cảm mà còn sinh ra một chút tham luyến khó hiểu đối với mùi hương ấy.Tạ Dư Vi không hề hay biết, cứ thế ngủ chung giường với Tạ Chu Dục.

Nàng ngủ thẳng đến khi ngoài trời tối đen, nha hoàn bên ngoài thấy Nhị tiểu thư mãi chưa gọi dùng bữa tối, bèn nhẹ nhàng gõ cửa phòng."

Nhị tiểu thư...

Nhị tiểu thư?"

Từ khi trở về Phủ Công chúa, hiếm khi Dư Vi được ngủ ngon thế này.

Nhưng lại có kẻ không biết điều phá giấc ngủ của nàng.

Nàng bực bội, bịt tai, trở mình, cả nửa người đều đè lên Tạ Chu Dục."

Ưm– cha– ồn ào quá– "Đột nhiên trong lòng nặng thêm, lại nghe tiếng nàng lầm bầm trách móc, Tạ Chu Dục im lặng giây lát, rồi nhẹ nhàng nâng tay phải bị nàng đè đến tê rần lên, vỗ nhẹ lưng nàng."

Cha sẽ bảo bọn họ lui xuống...

""Ưm– ""Lan Đào... lui xuống đi.

""Vâng."

Tạ Chu Dục khẽ ôm Dư Vi, ngước mắt nhìn lên màn giường, một lát sau, hắn khẽ bật cười.

Cả đời này, lần đầu tiên hắn có một giấc ngủ khăng khít không chút câu thúc như thế, mà đối phương lại chính là con gái của hắn.Trưởng Công chúa Tấn Ninh thân là công chúa hoàng gia, ngay cả trên giường cũng vô cùng giữ lễ nghi, chưa từng vượt giới hạn dù chỉ một chút.

Hiếm hoi lắm mới có một lần gần gũi, hắn cũng không có tâm tình dung túng như bây giờ.Có lẽ là... vì đứa con gái này quá giống hắn.Tạ Chu Dục nghĩ vậy, tay đặt trên eo Dư Vi cũng dần thả lỏng, sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ.Trong vòng tay mềm mại của Tạ Chu Dục, không còn ai quấy rầy, Dư Vi ngủ một mạch đến tận khuya.

Khi tỉnh dậy, nàng mới phát hiện bản thân ngủ chung giường với Tạ Chu Dục, hơn nữa còn... còn ở trong lòng hắn.Nghĩ đến điều này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Vi bỗng chốc đỏ bừng.

Đêm qua lúc giúp Tạ Chu Dục lau người, nàng còn không thẹn thùng đến mức này!"

Nhị tiểu thư...

Gia cần lau người rồi...

"Đúng lúc này, giọng nói của Lan Đào vang lên ngoài cửa.

Dư Vi vội vàng trở mình xuống giường, luống cuống chỉnh lại y phục hơi xộc xệch của mình."

Vào....vào đi...

"Hai nha hoàn bưng nước ấm bước vào, dường như chẳng nhìn thấy sắc mặt ngượng ngùng của Dư Vi."

Nhị tiểu thư, hôm nay...

""Để ta làm là được...

"Dư Vi không dám nhìn người đàn ông trên giường, cũng chẳng nhìn hai nha hoàn trong phòng.Ai mà ngủ một giấc rồi lại tỉnh dậy trên giường phụ thân mình mà vẫn có thể thản nhiên như không có gì xảy ra được chứ?Huống chi, Tạ Chu Dục còn là một trong những nam nhân tuấn mỹ nhất Đại Tấn.

Một người như thế, ngày thường nhìn từ xa đã là một sự xa xỉ, vậy mà bây giờ... lại chân thực tồn tại ngay bên cạnh nàng."

Nhị tiểu thư, lát nữa gia còn phải uống thêm một thang thuốc...

"---Meo: Bộ này thu hút mình chủ yếu là cốt truyện ấy, H thì tầm chương 47 thì phải nhưng không dày đâu nha.

H chỉ để phục vụ cốt truyện thôi~ Tình yêu nào muốn đọc H, cấm kỵ thì ghé trang nhà tham khảo mấy bộ khác hen.

Tại mình tính đăng hết bộ này đã rồi mấy bộ kia có đăng thì tính sau.

Có điều dạo này vừa beta bộ Nhìn trộm (1 chương dài bà cố đi), không kịp chạy bộ Liều thuốc luôn.

Đợt trước có đăng mấy bộ kia lên Wattpad nhưng bị xoá vì viết từ i-n-s-c-e-s -t chỗ thể loại.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
36. Miệng đối miệng đút thuốc


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----
Tạ Dư Vi ổn định tâm thần, không để lộ bất kỳ biểu cảm khác thường nào, khẽ gật đầu: "Ta biết rồi, thuốc sắc xong thì mang vào đi."

"Vâng."

Sau khi hai nha hoàn lui ra, Tạ Dư Vi nhìn người đàn ông trên giường.

Trải qua một đêm chung chăn gối, chuyện cởi áo nới dây lưng lau mình dường như cũng đã trở thành điều quen thuộc.Cứ như thể nàng đã chắc chắn rằng Tạ Chu Dục sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn, lần này Tạ Dư Vi không còn vẻ ngượng ngùng hay bối rối như tối qua.

Nàng thấm nước vào khăn, chậm rãi lau từng tấc da thịt từ cổ xuống đến tận bụng dưới của Tạ Chu Dục.Đêm qua, nàng biết hắn đã tỉnh, vì thế động tác lau chùi đầy căng thẳng, tay chân cũng có phần lóng ngóng.

Nhưng hôm nay... trước khi đến đây, nàng đã bôi hương dược an thần khắp người.

Tạ Chu Dục ôm nàng ngủ lâu như vậy, vô thức hít vào không ít mùi hương này.

Trước khi trời sáng, hắn sẽ không tỉnh lại được.Ngón tay trắng nõn lướt nhẹ trên làn da hắn, đôi mắt nàng không còn dáng vẻ e thẹn, sợ sệt như ban ngày, chỉ còn ánh nhìn u tối trầm lắng.

Mái tóc dài buông xõa trước vai, đôi mắt thâm trầm dõi theo người đàn ông đang say ngủ trên giường.

Hắn vốn là một nam nhân lạnh lùng tuấn tú, chỉ đơn giản nằm đó thôi cũng toát lên vẻ tao nhã thoát tục.Một nam nhân xuất chúng như vậy, giờ đây lại nằm trong tay nàng, mặc cho nàng tùy ý "dày vò".

Loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị dâng lên từ tận đáy lòng này, làm sao có thể so sánh với nỗi khuất nhục mà nàng phải chịu ban ngày?Tạ Chu Dục thiên vị Uyển Yên thì đã sao?

Trưởng Công chúa Tấn Ninh xem thường nàng thì đã sao?

Giờ đây, chẳng phải hắn cũng ngoan ngoãn nằm im cho nàng....Nghĩ đến đây, Tạ Dư Vi còn chưa kịp làm gì thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa."

Nhị tiểu thư, thuốc đã sắc xong."

Tạ Dư Vi đứng dậy, tùy ý kéo chăn phủ lên thân thể chỉ còn mặc mỗi quần nhỏ của Tạ Chu Dục, rồi đáp: "Ta tự lấy, đừng để gió lùa vào phòng."

"Vâng."

Nàng nhận bát thuốc từ nha hoàn, vừa đưa lên mũi đã ngửi ra điểm bất thường, trong thuốc này có ít nhất một lạng Huyền Câu.Một liều lượng lớn Huyền Câu như vậy...

Nếu Tạ Chu Dục ngày nào cũng uống, chẳng lẽ không sợ bổ quá mức dẫn đến khí huyết chảy ngược hay sao?Tạ Dư Vi múc một muỗng, nhưng thử cách nào cũng không thể đút được thuốc vào miệng Tạ Chu Dục.

Quay qua quay lại đến mức đổ cả mồ hôi, đôi mắt nàng khẽ trầm xuống, liếc nhìn cửa sổ, sau đó dứt khoát ngửa đầu uống hết thuốc vào miệng.Rồi nàng cúi xuống, đè lên người Tạ Chu Dục, môi áp lên đôi môi mỏng của hắn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, truyền thuốc vào miệng hắn.Đôi môi và hàm răng dán chặt vào nhau, ánh mắt Tạ Dư Vi khẽ dao động khi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt dưới thân.

Đầu lưỡi nàng lướt qua khoang miệng hắn một vòng, ép lưỡi hắn xuống để hắn nuốt thuốc đắng chát xuống bụng.Một bát thuốc, nàng phải dùng cách này đến ba bốn lần mới đút hết.

Khi rời khỏi, hàm răng khẽ cắn lên môi hắn trong một thoáng chợt khựng lại.Trên đời này, có người phụ nữ nào lại không động lòng trước một nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy?Tạ Dư Vi chậm rãi giúp Tạ Chu Dục mặc lại y phục, sau đó cởi bộ xiêm y phức tạp của mình ra, lấy một bộ dạ hành từ dưới giường, thừa lúc trời tối lặng lẽ leo cửa sổ ra ngoài.Dựa vào trí nhớ ban ngày, nàng lần mò đến cửa sau của Tạ phủ, nhẹ nhàng đạp lên rặng trúc, tung người bay sang phủ Công chúa.Lưu lạc bên ngoài mười năm, những gì nàng học được không chỉ là chút y thuật bên ngoài.Lợi dụng bóng tối, nàng men theo con đường quen thuộc đến Phù Dung Uyển của Tạ Uyển Yên.

Khi vừa đặt chân lên bậu cửa sổ, nàng liền nghe thấy giọng nói tức giận của Tạ Uyển Yên phát ra từ bên trong."

Có chút chuyện cỏn con mà cũng làm không xong!

Đem đám nam nhân kia giết hết đi!

Giết hết!

Một lũ vô dụng!"

Hai nha hoàn quỳ rạp dưới đất không dám thở mạnh, mặc cho Uyển Yên giận dữ trút giận lên mình."

Cút!

Đồ xui xẻo!

Tự đi lĩnh phạt đi!"

Tạ Uyển Yên lạnh lùng quét mắt qua hai người, giọng điệu băng giá: "Chuyện hôm nay mà lộ ra nửa chữ, các ngươi tự cân nhắc xem mình có mấy cái mạng!"

"Nô tỳ... nô tỳ đã rõ."

Hai nha hoàn vừa lui xuống, Tạ Dư Vi bèn nhặt một viên sỏi lên, nhắm ngay sau gáy Tạ Uyển Yên, ném thẳng tới.
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
37. Không hổ là con gái của Tạ Chu Dục


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Ngay khi Tạ Uyển Yên ngã xuống đất, Tạ Dư Vi đẩy cửa sổ bước vào, lạnh lùng nhìn người đang nằm trên mặt đất, từ thắt lưng lấy ra một bình sứ, vặn nắp, rồi không chút do dự rót thẳng thuốc vào miệng Tạ Uyển Yên.Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức người đàn ông âm thầm theo dõi trong bóng tối muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp."

Thái tử phi tương lai?"

Ngón tay Dư Vi điểm nhẹ lên chiếc cổ thon dài của Tạ Uyển Yên, nàng ta lập tức nuốt hết thuốc mà không hề phản kháng.Chưa dừng lại ở đó, Tạ Dư Vi còn thô bạo kéo xiêm y trên người Tạ Uyển Yên, để lộ ra làn da trắng nõn và khuôn ngực đầy đặn.

Người đàn ông bên ngoài thấy cảnh này liền vội vã quay mặt đi.Tạ Dư Vi nhỏ nốt phần thuốc còn lại lên đỉnh vú mềm mại trắng như tuyết của Tạ Uyển Yên.

Chỉ trong chốc lát, núm vú vốn hồng hào lập tức sưng đỏ lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.Cùng lúc đó, gương mặt của Tạ Uyển Yên cũng bắt đầu sưng vù.

Chỉ sau vài hơi thở, dung nhan xinh đẹp như hoa của nàng ta đã sưng như đầu heo.Tạ Dư Vi hài lòng ngắm nhìn kiệt tác của mình, sau đó thu dọn mọi thứ rồi rời đi.Người đàn ông theo dõi nãy giờ nhìn Tạ Uyển Yên đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt sưng phù đến mức khó nhận ra, trong lòng không khỏi rùng mình."

Không hổ là con gái của Tạ Chu Dục....

Tâm tư độc ác này, e rằng còn hơn Tạ Chu Dục một bậc."

Đêm nay quả thật đã mở mang tầm mắt cho hắn, trên đời này số người có thể điều chế ra thứ độc quái dị chuyên nhắm vào nữ nhân như 'Khúc Nương Tử' chỉ đếm trên đầu ngón tay.Sau khi trở về Thanh Trúc Hiên, Tạ Dư Vi thay một bộ y phục sạch sẽ nằm xuống bên cạnh Tạ Chu Dục.Nàng thích nhất là Tạ Chu Dục như lúc này, khi trái tim không nghiêng lệch về một phía, trong đôi mắt đào hoa cũng chẳng vương những mưu toan, chỉ yên tĩnh nằm bên nàng.Chỉ là... những ngày tháng thế này thực sự rất hiếm hoi.Thậm chí.... có lẽ cũng chỉ có đêm nay mà thôi.

Bởi vì thời gian càng dài, muốn khiến lão hồ ly Tạ Chu Dục không nghi ngờ cũng khó.*Sáng sớm hôm sau.Tạ Dư Vi bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, còn Tạ Chu Dục vẫn chưa tỉnh."

Lan Đào, bên ngoài có chuyện gì vậy?"

"Bẩm Nhị tiểu thư, hình như là thân thể Đại tiểu thư không khỏe, phủ Công chúa phái người đến triệu hai vị thái y về...

""Oh?

Đại tỷ tỷ thân thể không khỏe?

Trong phủ không có đại phu sao?

Hai vị thái y chẳng phải ở lại đây để chăm sóc cha à?"

Khuôn mặt Tạ Dư Vi ngây ngô trông rất khó hiểu, hỏi: "Hôm qua lúc rời phủ, thân thể Đại tỷ tỷ vẫn còn tốt, sao chỉ sau một đêm đã....

"Lời còn chưa dứt, giọng của Tạ lão phu nhân từ ngoài sân truyền đến, trực tiếp tiếp lời: "Ta thấy không phải phủ Công chúa cần thái y!

Trưởng Công chúa Tấn Ninh không muốn cứu phu quân của nó thì có!"

Sáng sớm, Tạ lão phu nhân đã bị quản sự trong phủ đánh thức, báo rằng phủ Công chúa phái người đến đòi thái y về khám bệnh cho Tạ Uyển Yên.Nhưng sao lão phu nhân có thể tin Tạ Uyển Yên thực sự mắc bệnh nặng?

Trong mắt bà, nhất định là do Trưởng Công chúa Tấn Ninh nhận được tin từ trong cung, muốn viện cớ đưa thái y đi để trì hoãn bệnh tình của Phò mã.Vì thế, Tạ lão phu nhân vội vã rời giường, đến Thanh Trúc Hiên để giúp con trai mình giữ thái y lại."

Tổ mẫu...

"Tạ Dư Vi bước lên dìu Tạ lão phu nhân, khóe mắt lướt qua hai vị thái y đứng phía sau bà, đi cũng không được, ở lại cũng chẳng xong, khẽ nhếch môi cười nhẹ: "Sáng sớm sương xuống nặng, sao tổ mẫu lại đến đây...

""Ta mà không đến, chỉ sợ không ai dám làm chủ cho phụ thân con!"

Tạ lão phu nhân ngồi xuống ghế chính, quan sát căn phòng một lượt rồi nắm chặt bàn tay hơi lạnh của Tạ Dư Vi, dùng sức bóp nhẹ, "Nhị nha đầu, trong cái phủ này chỉ có con là một lòng một dạ với phụ thân con...

"Tạ Dư Vi hơi rũ mắt xuống, dịu dàng đáp: "Tổ mẫu, đây là chuyện Vi Nhi nên làm."

Đoàn người đột ngột kéo đến, nhưng trong phòng lại chẳng có dấu hiệu nào của sự bừa bộn, giường chiếu cũng đã được dọn dẹp gọn gàng.

Điều này chứng tỏ Tạ Dư Vi cả đêm không ngủ, luôn túc trực bên cạnh Tạ Chu Dục.Nghĩ đến đây, sắc mặt Tạ lão phu nhân càng trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đều là con cái trong nhà, vậy mà có kẻ lại chẳng bằng một góc của con!

Hai vị thái y mới ở trong phủ có một ngày, bên kia đã vội vàng muốn đòi người về!

Hừ!

Nghĩ ta chết rồi chắc?"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
38. Vi Nhi không hạ độc Uyển Yên?


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687---"Xin tổ mẫu bớt giận...

Có lẽ...

Có lẽ đại tỷ...

"Tạ Dư Vi nói rồi lại có chút khó xử, dù sao hôm qua trước khi nàng rời đi, dáng vẻ của Tạ Uyển Yên thật sự không giống người mắc bệnh cấp tính.Trương thái y theo lệ bắt mạch cho Tạ Chu Dục, nhưng ánh mắt lại không nhịn được dừng trên người Tạ Dư Vi.

Đến cùng Tạ Uyển Yên có bị bệnh hay không, trong lòng Tạ Dư Vi rõ ràng hơn ai hết.Chỉ là giờ phút này, vẻ mặt khó xử của nàng ta ai cũng nhìn thấy, quả nhiên Tạ lão phu nhân lại lạnh lùng cười một tiếng: "Chỉ sợ đại tỷ của con không phải nửa đêm phát bệnh, mà là làm chuyện xấu nên chột dạ!"

"Dư Vi, thế gian này dù hà khắc với nữ nhi chúng ta thế nào, cũng không dạy chúng ta gặp chuyện là chỉ biết tìm cái chết.

Thói đời dẫu khó khăn ra sao, chỉ cần bản thân ngay thẳng, cần gì phải sợ những mưu mô thủ đoạn không lên được mặt bàn....

"Hôm qua Tạ Dư Vi rơi xuống nước tuy không ai truy cứu, nhưng không có nghĩa là không ai nhớ."

Những kẻ không ra gì đó, cũng chỉ biết dùng mấy trò hạ lưu...

"Lời vừa dứt, những người hầu hạ trong phòng đều cúi đầu, không dám lên tiếng.Dù sao người mà Tạ lão phu nhân ám chỉ không phải ai khác, chính là Trưởng Công chúa đương triều và vị Thái tử phi tương lai...Thế nhưng, Tạ Dư Vi không hề né tránh, cúi người hành lễ trước mặt Tạ lão phu nhân, trịnh trọng nói: "Dư Vi ghi nhớ lời dạy của tổ mẫu."

"Lão thân không tin phủ Công chúa ngoài thái y ra thì không tìm được đại phu nào ở Giang Châu chắc?"

Bên này, Tạ lão phu nhân không chịu nhượng bộ, bên kia hai vị thái y cũng không dám rời khỏi Thanh Trúc Hiên nửa bước, chứ đừng nói đến chuyện 'hồi Phủ Công chúa' để khám bệnh cho Đại tiểu thư nhà họ Tạ.Tạ Dư Vi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đã hiểu rõ.

Dù cao quý như Trưởng Công chúa, trong mắt nhà họ Tạ cũng chỉ là một "kẻ không ra gì".Nhà họ Tạ trên có Phụ quốc công*, dưới có Thái sư, Thái phó, với thế lực gia tộc hùng mạnh như vậy, Tạ lão phu nhân tất nhiên chướng mắt Trưởng Công chúa Tấn Ninh.*Phụ quốc công: được ban cho các trọng thần hoặc thân vương có công giúp đỡ quốc gia, nhưng không nhất thiết phải thuộc hoàng tộc.

Tước vị này thường cao hơn hầu tước nhưng thấp hơn vương tước.Huống hồ, hôm qua thứ nàng cho Tạ Uyển Yên uống cũng không phải là độc, dù là thái y hay đại phu bình thường ở Giang Châu cũng thế thôi.

Nàng không tin Tạ Uyển Yên dám tự mình cởi áo tháo dây lưng, để lộ gò ngực trắng nõn để các đại phu chẩn bệnh."

Khụ...

Mẫu thân...

"Trên giường, Tạ Chu Dục lúc này mới chậm rãi tỉnh lại, cố gắng chống người ngồi dậy: "Khụ...

Mẫu thân..

""Phụ thân...

"Dư Vi giật mình kêu lên, nhanh chóng bước tới đỡ lấy Tạ Chu Dục, để hắn tựa vào thân hình nhỏ nhắn của mình, đôi tay bé nhỏ không ngừng vỗ nhẹ lưng hắn: "Phụ thân, người có thấy khá hơn không ạ?"

"Ừm...

" Tạ Chu Dục tựa vào Dư Vi, yếu ớt gật đầu, giọng khàn khàn hỏi: "Vi Nhi, sao tổ mẫu lại tức giận dữ thế?"

Tạ Dư Vi ngước lên, có chút khó xử nhìn về phía lão phu nhân đang ngồi cách đó không xa: "Phụ thân, tổ mẫu không hề tức giận, tổ mẫu chỉ là lo lắng cho sức khỏe của người....

""Mẫu thân...

"Tạ Chu Dục còn muốn nói gì, chỉ thấy Tạ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Thôi đủ rồi....

Dục Nhi, con vừa mở mắt đã hỏi han này kia.

Sao con không hỏi con gái ruột của mình xem hôm qua ở yến tiệc có chịu ấm ức gì, có bị thiệt thòi gì không?"

Nghe vậy, Tạ Dư Vi khẽ cúi đầu mà không nói gì.

Tạ Chu Dục thấy thế liền đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang buông thõng bên người nàng, dịu dàng an ủi: "Hôm qua phụ thân tinh thần không được tốt, nhưng những ấm ức mà Vi Nhi phải chịu, phụ thân đều biết cả.

Vi Nhi... cứ... khụ khụ... yên tâm...

""Vi phụ... khụ khụ... vi phụ...

""Cha đừng nói nữa... người mau nằm xuống nghỉ ngơi đi....

Vi Nhi không sao... chỉ cần cha bình an vô sự, Vi Nhi thế nào cũng được...

"Tạ Dư Vi vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ Tạ Chu Dục nằm xuống.

Xong xuôi, nàng lo lắng nhìn cánh cửa phòng đang mở rộng, chậm rãi bước lên trước, nhỏ giọng khuyên nhủ Tạ lão phu nhân: "Tổ mẫu, thái y nói thân thể phụ thân sợ lạnh, ngày thường cần cẩn thận chăm sóc, không thể để chút hơi lạnh nào lọt vào phòng, bằng không phụ thân sẽ ho khan không dứt..."

Sắc mặt Tạ lão phu nhân hơi thay đổi: "Vẫn là Vi Nhi chu đáo, tổ mẫu vì nóng ruột mà quên mất....

"Nói rồi, bà đứng dậy, Tạ Dư Vi liếc nhìn vị thái y trẻ tuổi vẫn đang đứng hầu bên cạnh giường, sau đó đỡ Tạ lão phu nhân ra khỏi phòng."

Thân thể cha con giao cho kẻ khác, ta cũng không yên tâm, giờ có con bên cạnh, ta mới thấy an lòng...

"Nhưng nghĩ đến hai kẻ không biết điều ở phủ Công chúa, sắc mặt Tạ lão phu nhân trầm xuống vài phần: "Chỉ cần ta còn sống, bọn họ đừng hòng đưa thái y đi!"

Tạ Dư Vi dìu bà, vẻ mặt vẫn đầy lo lắng: "Nhưng tổ mẫu... nhỡ đâu Đại tỷ thật sự....

""Chậc... có cái gì mà nhỡ đâu!?

Chỉ có con lòng dạ quá nhân từ!

Con có biết sau khi con đi, mẫu thân con đã phạt Đại tỷ con thế nào không?

Chỉ chép hai lần kinh Phật mà thôi!

Hừ... danh tiết trong sạch của con gái Tạ gia trong mắt Hoàng thất bọn họ chẳng qua chỉ đáng giá chép kinh Phật hai lần thôi sao!"

Càng nói, vẻ mặt Tạ lão phu nhân càng thêm giận dữ, nói xong bà nắm lấy tay Tạ Dư Vi, trầm giọng nói: "Phủ Công chúa không bảo vệ con, nhưng con còn có phụ thân, có tổ mẫu.

Sau này con cứ yên tâm ở lại Thanh Trúc Hiên, trong viện cha con vốn đã có phòng bếp nhỏ, hôm nay ta sẽ sai người sửa sang lại...

""Dư Vi tạ ơn tổ mẫu đã yêu thương...

"Tạ Dư Vi chưa từng nghĩ đến việc để Tạ lão phu nhân ra mặt vì mình, nhưng chuyện Tạ Uyển Yên gây ra sáng nay đã khiến bà hoàn toàn nghiêng về phía nàng.Tạ Uyển Yên... ngươi tự làm tự chịu, không thể sống...Tạ lão phu nhân hành động rất nhanh, vừa mới rời đi đã lập tức sai người sửa sang lại phòng bếp nhỏ trong Thanh Trúc Hiên.Chỉ có điều Tạ Dư Vi phải ở bên cạnh chăm sóc Tạ Chu Dục nên nàng tạm thời dọn dẹp một góc khác trong phòng ngủ làm "khuê phòng" của mình.Trên giường, Tạ Chu Dục nheo đôi mắt sâu thẳm, nhìn vị thái y trước mặt bằng vẻ mặt khó đoán, khóe môi khẽ nhếch lên như cười như không:"Vậy ra, Vi Nhi không hạ độc Uyển Yên?"
 
Phượng Quyền Bên Trên (H Văn)
39. Cha cẩn thận nóng...


Tác giả: Đông TrúcBiên tập: Meo687----Trương thái y khẽ lắc đầu cười, trong giọng nói có vài phần tán thưởng đối với Tạ Dư Vi."

Khúc nương tử loại này, là độc nhưng cũng không phải độc...

"Sắc mặt Tạ Chu Dục trầm xuống: "Như nào?"

"Khúc nương tử bản thân không có độc, rễ, thân, lá sau khi phơi khô đều có thể làm thuốc bổ dưỡng.

Nhưng nếu nhổ cả cây lên, nghiền nát thành nước cho người vô tình uống vào... hoặc dính phải ở một số bộ phận trên cơ thể... thì hậu quả...

"Nhìn thấy thái y ngập ngừng, mày Tạ Chu Dục không tự chủ nhíu lại: "Sẽ thế nào?"

"Không có gì nghiêm trọng... chỉ là khắp người, đặc biệt là mặt sẽ sưng đỏ suốt bốn mươi chín ngày.

Trong thời gian đó, toàn thân sẽ đau đớn không chịu nổi, ngứa ngáy đến cùng cực.."

Thấy sắc mặt Tạ Chu Dục không vui, thái y vội vàng giải thích: "Loại dược này chỉ có tác dụng trong bốn mươi chín ngày, sau đó không cần thuốc cũng tự khỏi."

"Bốn mươi chín ngày?"

Tạ Chu Dục nhẩm lại câu nói của thái y, càng cảm nhận được tâm tư ác độc của Tạ Dư Vi.

"Không cần thuốc cũng tự khỏi...

"Nếu Tạ Dư Vi thực sự hạ độc, ngược lại sẽ dễ để lại sơ hở nhưng nàng chọn loại "tựa độc mà không phải độc" này, không chỉ tránh được sự nghi ngờ mà còn hoàn toàn đẩy trách nhiệm ra khỏi mình...Quan trọng nhất là có thể khiến Tạ Uyển Yên chịu đủ đau khổ.

Trong vòng một tháng tới, chỉ sợ Tạ Uyển Yên sẽ phải nếm trải những cực hình mà mười bốn năm qua nàng ta chưa từng trải qua."

Cha...rửa mặt xong rồi, nên ăn sáng đi ạ...

"Tạ Dư Vi dẫn theo hai nha hoàn bước vào, rèm giường nặng nề được vén lên."

Khụ khụ...

"Tạ Chu Dục nhìn thoáng qua Trương thái y, người sau lặng lẽ lui ra nhường không gian lại cho đôi cha con giỏi diễn kịch này."

Vi Nhi đã ăn sáng chưa?"

Tạ Dư Vi quỳ một gối xuống bên giường, đưa nước súc miệng cho Tạ Chu Dục: "Con không đói, đợi cha ăn xong rồi con mới ăn...

"Tạ Chu Dục súc miệng xong, khẽ cười yếu ớt: "Cha cũng không đói... hai ngày nay uống thuốc, trong miệng lúc nào cũng đắng không có cảm giác thèm ăn...

""Cha....

"Tạ Dư Vi kéo tay áo Tạ Chu Dục, giọng dịu dàng nói: "Con biết cha miệng đắng, nhưng bữa sáng hôm nay cha thử một chút được không?"

"Tam gia... bữa sáng hôm nay không phải do nhà bếp chính đưa tới... mà do Nhị tiểu thư tự tay nấu cho gia ở phòng bếp nhỏ của viện chúng ta..."

"Gia... dù không có khẩu vị thì cũng nên nếm thử một chút...

đây là tấm lòng của Nhị tiểu thư mà....

"Nghe vậy, Tạ Dư Vi kéo cánh tay Tạ Chu Dục, hơi ngượng ngùng chôn mặt vào người hắn: "Lan Đào tỷ tỷ... không phải tỷ đã hứa sẽ không nói với cha sao...

""Được rồi...

Vi Nhi đừng trách Lan Đào, mang bữa sáng lên đi...

"Một bát cháo loãng, hai đĩa dưa muối đơn giản."

Cha... cẩn thận nóng...

"Tạ Dư Vi thổi cháo, rồi mới múc một muỗng đưa đến trước môi Tạ Chu Dục."

Được...

"Tạ Chu Dục nhìn vào đôi mắt trong sáng của nàng, trong con ngươi kia phản chiếu hình bóng hắn, khóe môi bất giác nở nụ cười thật sự.

Câu "tự ta làm được" bị hắn nuốt lại.Một bát cháo loãng, vốn không có khẩu vị, nhưng hắn lại ăn hết sạch."

Vi Nhi... bát cháo này...

""Con hỏi Lan Đào tỷ tỷ, biết cha thường ngày thích uống trà, nên có thêm một chút vào cháo.

Cha nghỉ ngơi trước đi, lát nữa con sẽ làm thêm ít điểm tâm khai vị cho cha...

"Nói xong, Tạ Dư Vi bưng bát không lui xuống.Tạ Chu Dục giả bệnh, chắc chắn là có tính toán riêng, chỉ là không ngờ Tạ lão phu nhân lại giữ nàng bên cạnh để "chăm sóc" hắn.Nàng buộc phải ở lại viện của Tạ Chu Dục, nhưng không đến mức suốt mười hai canh giờ đều bám theo hắn.May mắn là Tạ lão phu nhân đã mở riêng cho nàng một "căn bếp nhỏ", nàng có thể "chu đáo" lo lắng cho "ba bữa một ngày" của Tạ Chu Dục.Tạ Chu Dục cũng có thể tự do xử lý chuyện của mình.Tạ Dư Vi.... nàng thật đúng là một "chiếc áo bông nhỏ" của phụ thân.*Sau khi Tạ Dư Vi rời đi, trong phòng xuất hiện thêm một nam nhân."

Đại tiểu thư hiện tại thế nào?"

Tạ Chu Dục chậm rãi ngồi dậy, bất giác đưa tay chạm nhẹ lên đôi môi mỏng, không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy môi mình còn lưu lại một cảm giác khó nói thành lời."

Đại tiểu thư... hiện giờ không ổn lắm... gương mặt có lẽ vì quá ngứa mà bị cào đến mức máu thịt lẫn lộn.

Trưởng Công chúa không dám mời lang trung Giang Châu vào phủ...

để ngăn tiểu thư làm hại bản thân, người...

đã trói tiểu thư lại trên giường....

"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back