Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 100: Chị đại ở cửa ngân hàng



Ai ai cũng biết đến người đứng đầu khoa não - Úc Trọng Cảnh, nhưng không ai biết rằng ông ta còn có một người thầy.

Thật muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt chuyên gia khoa não nổi tiếng Lục Hi Vi sẽ thú vị đến mức nào khi biết Cố Mang là cô giáo của thầy cô ta.

Ngón tay Lâm Sương kẹp điếu thuốc, người tựa vào giường, khóe miệng nở một nụ cười vừa quyến rũ vừa ma mị.

Tin nhắn của Cố Mang đến.

“Biết rồi, em sẽ chuyển một trăm triệu tệ qua.”

Lâm Sương nhướn mày, tiện tay ném điện thoại lên giường rồi nằm xuống ngủ.

Lục Dương thấy sắc mặt Cố Mang bỗng chốc lạnh đi thì tim đập thình thịch: “Chị Mang… có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Cố Mang tắt điện thoại, nhét hai tay vào túi, đi về phía trước với khuôn mặt vô cảm.

Không dám đến tìm cô xin tiền mà để Lâm Sương đến.

Ông già chết tiệt.

Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì thì tốt: “Chị Mang, sáng nay em đến trường thấy quán trà sữa có món mới, chị có muốn uống không?”

Cố Mang vốn đang cúi đầu, nghe vậy thì liếc mắt nhìn về phía anh ta, đuôi mắt lộ ra chút lạnh lùng kiêu ngạo, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa quỷ dị vừa hoang dã: “Cảm ơn.”

Ánh nắng chiếu lên gương mặt của nữ sinh, làn da trắng nõn như mỡ dê thượng hạng, các đường nét trên khuôn mặt cũng đặc biệt xinh đẹp.

Nụ cười tà ác nơi khóe miệng khiến đầu óc Lục Dương trống rỗng trong vài giây.

Một ánh mắt rất khí chất đã rất mạnh mẽ.

Anh ta chớp mắt, hoảng hốt tránh né ánh mắt của Cố Mang, đá nhẹ Bé mập một cái: “Đi thôi, đi mua trà sữa.”

“Đi thì đi.” Bé mập ôm mông, miễn cưỡng đi theo sau Lục Dương.

Sở Nghiêu, Cố Mang và Mạnh Kim Dương cùng đi bộ đến siêu thị.



Lôi Tiêu bị Tạ Thành Vận gọi vào văn phòng.

“Cục trưởng Tạ, có tra được điều gì về chuyện đó của tôi không?”

Tạ Thành Vận đặt bút ký xuống, ngẩng đầu lên: “Lãnh đạo được điều động từ trên xuống là một hậu duệ của nhà họ Tần ở Bắc Kinh”

“Cái gì?! Bắc Kinh?!” Sắc mặt của Lôi Tiêu biến đổi, ông ta sốt ruột nhìn Tạ Thành Vận: “Cục trưởng Tạ, tôi không hề trêu chọc gì đến người nhà họ Tần cả, mà cho dù tôi có muốn gây sự thì cũng không thể gây sự được!”

Đáy mắt Tạ Thành Vận thâm sâu: “Ông chắc chắn là không đắc tội gì với người nhà họ Tần chứ?”

Lôi Tiêu nghe vậy thì tim đập thình thịch: “Cục trưởng Tạ, ngài nói vậy có ý gì?”

“Bên nhà họ Tần bảo tôi chuyển lời cho ông.” Tạ Thành Vận nhìn vào biểu cảm cứng đờ của Lôi Tiêu, giọng trầm thấp hùng hồn: “Bảo ông đừng chọc vào người không nên chọc.”

Lôi Tiêu bước ra khỏi văn phòng của Tạ Thành Vận, đôi mắt đầy suy ngẫm.

Ngoài nhà họ Nguyễn ra thì chỉ còn lại một người là Cố Mang.

Nhưng nếu nói là Cố Mang quen biết người nhà họ Tần thì lại là điều không thể.

Buổi trưa, Lôi Tiêu có một bữa tiệc.

Khi đi qua cửa ngân hàng, bỗng ông ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ bên trong.

“Dừng xe.” Lôi Tiêu nói với tài xế, nghiêng đầu nhìn sang.

Cố Mang có mái tóc dài đen nhánh. Cô đội mũ lưỡi trai đen, mặc áo khoác trắng, quần công sở màu đen, hai tay cho vào túi, đứng một cách lười biếng.

Bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên, người đàn ông đó hơi hơi khom khom người khi nói chuyện với Cố Mang.

Khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, Lôi Tiêu ngạc nhiên tròn mắt.

Đây không phải là giám đốc ngân hàng sao, ông ấy đích thân tiễn Cố Mang ra ngoài à?!

Lôi Tiêu mím môi, không nhịn được mà xuống xe chặn lại.

Giám đốc ngân hàng nói chuyện với Cố Mang xong thì đi vào bên trong.

“Cố Mang.” Lôi Tiêu gọi từ xa.

Nghe thấy tiếng, nữ sinh quay đầu sang. Khi nhìn thấy Lôi Tiêu thì đôi mắt hơi nheo lại, không nói gì.

Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con đến ngân hàng làm gì?”

Cố Mang nhếch mép, đôi lông mày tinh tế đầy lạnh lùng, đôi mắt đen kiêu ngạo ngông cuồng, thờ ơ mở miệng: “Rút tiền.”

“Rút tiền? Con có bao nhiêu tiền mà giám đốc ngân hàng phải đích thân tiễn con ra ngoài?” Lôi Tiêu khinh thường hừ một tiếng: “Nói dối cũng phải khéo hơn chút.”

Cố Mang nhướn mày, nhìn vào trong ngân hàng: “Ồ, cậu nói ông ấy à.”

Lôi Tiêu lạnh lùng chờ đợi nửa câu còn lại của cô.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 101: Bà cụ Lục can thiệp



Cố Mang chậm rãi mở miệng: “Còn không phải là do Cố Âm làm con và Kim Dương tức giận sao, giám đốc thấy con đánh nhau khá giỏi nên muốn con đánh người ta giúp ông ấy.”

Mặt mày Lôi Tiêu lập tức tối sầm.

Cố Mang lập tức tươi cười với ông ta, khóe miệng cong lên vừa xấu xa vừa cường đạo, nhìn kỹ thì sẽ thấy có chút lạnh lùng tàn nhẫn.

Tài xế đột nhiên bước nhanh đến, thấy khuôn mặt Cố Mang, ánh mắt dừng lại hai giây rồi nói: “Lôi trưởng, đám người Triệu cục đã đến rồi.”

Lúc này Lôi Tiêu mới nhớ ra bản thân còn có một bữa tiệc. Ông ta trừng mắt cảnh cáo Cố Mang: “Lúc đó, chính con là người không nhận năm vạn kia. Nếu đã có khí phách đó thì đừng làm những chuyện như côn đồ đó nữa.”

Nói xong, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi quay người bước đi.

Mặt Cố Mang vẫn không biểu cảm gì. Cô đưa tay kéo vành mũ xuống, hai tay nhét vào túi, lững thững đi về phía trạm xe buýt.

Giữa đường, một chiếc SUV màu đen dừng bên cạnh cô.

Cố Mang liếc nhìn qua một cách hờ hững.

Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt lém lỉnh của Tần Phóng xuất hiện.

“Cố Mang, đi đâu vậy?” Tần Phóng tuỳ ý khoác tay lên vô lăng, cười tủm tỉm.

Cố Mang hơi nhướng mày, giọng nói trong trẻo trầm thấp: “Về trường.”

Tần Phóng nghiêng đầu về phía ghế sau: “Lên xe đi, tôi đưa cô về.”

Khuôn mặt của Cố Mang không có chút cảm xúc nào, cô mở cửa xe rồi chui vào trong.

“Anh Thừa đã về Bắc Kinh rồi.” Tần Phóng khởi động xe: “Nhờ tôi chăm sóc cô mấy ngày này.”

Cố Mang tìm một tư thế thoải mái, ngả người chơi điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt: “Bệnh nhân hồi phục thế nào rồi?”

Tần Phóng gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng: “Cũng ổn, sau khi dùng thuốc đông y cô đưa, bây giờ đã hoạt động bình thường, không có vấn đề gì cả.”

Cố Mang nhẹ ừ một tiếng, không nói gì nữa.



Bắc Kinh, nhà họ Lục.

Bà cụ Lục đeo kính lão cổ điển quý phái đang ngồi đọc sách trong sảnh phụ.

Đột nhiên thấy Lục Thừa Châu bước vào từ bên ngoài, bà ấy liếc nhìn một cái rồi tiếp tục lật sách.

“Bà nội.” Giọng nói trầm thấp của Lục Thừa Châu vang lên, mang theo ba phần lạnh lẽo.

Bà cụ Lục hừ một tiếng: “Còn biết trở về à, bà cứ tưởng phải đợi đến khi bà chết rồi thì con mới quay về để lo chịu tang cho bà chứ.”

Lục Thừa Châu nhướng mày, quay người định đi.

Bà cụ lập tức nóng nảy: “Con đứng lại đó cho bà!”

Lục Thừa Châu cho một tay vào túi, nghiêng người qua, ánh mắt sâu thẳm khép hờ, đôi môi mỏng hơi mím lại, vô tình lộ ra chút lạnh lùng.

Bà cụ tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Ngồi xuống!”

“Đừng có nổi giận như vậy.” Lục Thừa Châu thờ ơ lên tiếng, lười biếng ngồi xuống bên cạnh bà cụ, chân dài vắt chéo, tay tùy tiện đặt lên tay vịn, cười nhẹ một tiếng: “Không phải con đã quay về thăm người rồi đấy sao.”

Bà cụ liếc anh ta một cái: “Nghe nói dạo này con thường xuyên chạy đến Minh Thành.”

Lục Thừa Châu hơi hạ cằm, mày mắt nhướng lên, gật đầu.

“Vì một nữ sinh trung học?” Vẻ mặt của bà cụ trông không được vui, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo: “Bà nghe nói, cô gái này không phải là một người đơn giản, có quá khứ không được tốt cho lắm.”

Ông cụ Lục mất sớm, một mình bà cụ gánh vác cả nhà họ Lục, thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông.

Bình thường bà cụ rất hiền hòa, nhưng lúc này ánh mắt lại chứa đựng sự áp bức khiến người khác sợ hãi.

Lục Thừa Châu ngước mắt, ánh mặt trời chiếu vào đáy mắt anh ta, phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo. Anh ta mở miệng, giọng nói mang theo một sự tàn nhẫn không nói rõ nên lời: “Ai đã nói cho bà biết?”

Bà cụ cũng không giấu giếm anh ta: “Vu Xu.”

Khóe miệng Lục Thừa Châu hơi hạ xuống, khí áp tỏa ra từ trên người anh ta khiến những người hầu phải rùng mình.

Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đó vang lên, một cách nhẹ nhàng, chậm rãi: “Sau này ai dám cho Vu Xu bước vào nhà họ Lục thì cút hết khỏi đây.”

Người hầu run rẩy đáp: “Vâng.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 102: Xâm nhập vào máy tính của cô



Bà cụ nhíu mày: “Không phải con và Vu Xu đang ở bên nhau rất tốt đẹp đấy sao. Bà còn tưởng rằng bà sẽ sớm có chắt bế bồng, sao bây giờ lại thế này? Vì cô nữ sinh trung học đó à?”

“Bà nội, bà đừng gọi cô ấy là học sinh trung học nữa, cô ấy tên là Cố Mang, là ân nhân cứu mạng của bà đó.” Lục Thừa Châu châm một điếu thuốc, khí thế nặng nề: “Người đừng có qua cầu rút ván, quên ơn cứu mạng. Là chủ nhân nhà họ Lục, đừng để mất mặt như vậy.”

Nghe vậy, bà cụ nghẹn lời, giọng điệu không được tự nhiên: “Bà có nói gì đâu, chỉ hỏi thôi mà, sao con đã bênh vực thế rồi?”

“Bà nội, con chỉ nói câu này một lần.” Lục Thừa Châu thong thả ung dung, mặt mày mang theo vài phần lạnh lùng, giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút: “Ai cũng không được can thiệp vào chuyện giữa con và Cố Mang, nói một chữ cũng không được.”

Bà cụ nhíu mày: “Con cháu bất hiếu! Con đang nói chuyện với ai vậy!”

Khóe miệng Lục Thừa Châu nhếch lên, khuôn mặt diễm lệ lại có nét hư hỏng kia toát lên vẻ tuyệt sắc không thể diễn tả bằng lời. Anh ta cười nhạt: “Chuyện ôm chắt nội vẫn còn sớm, bà chờ thêm vài năm nữa đi.”

Anh ta đứng dậy, đôi chân dài thẳng tắp, ánh mắt nửa khép lại như có lớp sương mù mỏng manh.

Một tay cho vào túi, ung dung rời đi.

“Bà đâu có rảnh mà quản con.” Bà cụ nhìn theo bóng lưng cao ráo của anh ta, hừ một tiếng, đeo kính vào rồi tiếp tục đọc sách.



Buổi tối.

Cố Mang tắm xong bước ra, ném khăn tắm lên giường.

Cô nắm lấy lan can giường trên, lộn người một vòng, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, lên giường một cách vững vàng.

Tất cả mọi người trong ký túc xá đều ngẩn ngơ nhìn chăm chăm.

Cố Mang quá ngầu quá đẹp rồi.

Thế nhưng người làm điều này lại không có biểu cảm gì, mặt mày rủ xuống, bớt đi vài phần ngông cuồng.

Nữ sinh lấy khăn tắm, ấn lên tóc còn ẩm ướt, đôi chân vừa dài vừa thẳng cong lên, tay chống lên đầu gối, cầm điện thoại di động đăng nhập vào game.

Một tin nhắn WeChat đột nhiên hiện lên.

Thịnh Thính: “Cố Mang, dạo này chị có bận không?”

Cố Mang dùng khăn tắm lau đuôi tóc, một tay trả lời: “?”

Thịnh Thính: “Chị giúp em một việc với, MV bài hát mới của em thiếu nữ chính, tìm mãi mà vẫn không có người phù hợp.”

Cố Mang không mấy hứng thú: “Đang đếm ngược đến kỳ thi đại học, học tập là trên hết.”

Nhìn chằm chằm vào mấy chữ này, Thịnh Thính im lặng vài giây: “Chị hai, chúng ta thẳng thắn thành thật với nhau được không.”

Với khả năng của cô mà còn cần thi đại học sao?

Cố Mang nhướng một bên mày: “Khi nào bắt đầu quay?”

Thịnh Thính nghe thấy có hy vọng thì kích động mở to mắt: “Vãi thật! Chị thật sự đồng ý dễ dàng như vậy sao?!”

Cố Mang mở tài khoản ngân hàng của mình ra xem, nhíu mày.

Vào buổi trưa, cô đã chuyển cho Úc Trọng Cảnh một trăm triệu tệ, bây giờ trong tay cô chỉ còn vài nghìn vạn trong khi rất nhiều chỗ cần tiền.

“Lương của tôi phải cao một chút.” Cố Mang lười biếng gõ chữ.

Bây giờ, đầu óc của Thịnh Thính chỉ toàn việc chị đại đã đồng ý làm nữ chính MV của anh ta thôi, không quan tâm chuyện tiền bạc mấy: “Yên tâm, tiền kiếm được sẽ chia đôi.”

Cố Mang nhướng mày: “Thời gian.”

Thịnh Thính nhìn vào lịch làm việc của mình: “Cuối tuần sau nhé, hắn là có thể quay xong trong một ngày, cần em chuẩn bị trang phục cho chị không?”

“Không cần, MV của cậu theo phong cách gì.” Cố Mang mở máy tính, màn hình tối đen.

Thịnh Thính nói: “Chuẩn bị cho lễ đón năm mới, phong cách cổ điển, tốt nhất là màu đỏ.”

Cố Mang tìm một bức thiết kế trang phục trong máy tính, gửi email đi rồi mới trả lời anh ta: “Ừ.”

Thịnh Thính vui mừng không thể tả: “Được, cuối tuần sau gặp.”

Đang chuẩn bị chơi game tiếp thì bỗng có một giao diện đột ngột xuất hiện trên máy tính của Cố Mang, có thứ gì đó đang cố gắng xâm nhập vào máy tính của cô.

Nữ sinh nheo mắt lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đuôi mắt hơi cong lên hiện lên vẻ ngông cuồng.

Phá vỡ sự ngỗ ngược trong xương tủy.

Tháng nào cũng phải diễn một màn kịch lớn, đúng là tìm đường chết.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 103: Cố Mang là thánh thần mà chúng ta chỉ có thể ngước nhìn



Những ngón tay thon dài lướt trên bàn phím trông rối hết cả mắt, những dòng mã khó hiểu hiện lên trên màn hình.

Ánh sáng xanh lá cây hiện lên trong đôi mắt vừa đen vừa sáng của nữ sinh, như con sói trong đêm tối, tỏa ra hơi lạnh đáng sợ.

Ánh mắt kiêu ngạo tùy tiện đó, không coi ai ra gì.

Mới được vài phút.

Tại một căn cứ hacker ở nước K.

Một người đàn ông đấm mạnh xuống bàn, nhìn chằm chằm hình ảnh ngón tay cái chỉ xuống trên màn hình máy tính, tức giận không thôi.

“Đ.m! Lại thất bại rồi!”

Đi hack máy tính người khác, kết quả lại bị hack ngược trở lại, thật quá xấu hổ.

Một hacker khác thổi thổi mái tóc vàng ở trán: “Cái này của cậu tính là gì. Vừa rồi khi cậu đấu với người kia, tôi đã đi kiểm tra vị trí của đối phương, kết quả lại như vậy.”

Anh ta chỉ vào bức ảnh trên máy tính của mình.

Một tấm bản đồ với vô số những điểm nhấp nháy màu đỏ, rất dày đặc. Khi thu nhỏ bức ảnh lại thì được hình dạng giống như chữ "Cút".

Bầu không khí trong căn cứ rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Rốt cuộc đây là kỹ thuật gì vậy, đã bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn chưa ai có thể xâm nhập vào máy tính và tìm ra vị trí của Bạch Hồ?

Vua không ngai thật sự là một vị thần mà giới hacker chỉ có thể ngước nhìn?

Mẹ nó tức chết đi được!



Cố Mang chống khuỷu tay lên đầu gối, cằm hơi nâng lên, khóe miệng cong cong vừa tà ác vừa hoang dã, đôi mắt đẹp khép hờ lơ đãng nhìn vào màn hình máy tính.

Tư thế lười biếng, tùy tiện.

Bức màn giường đột nhiên bị vén lên, một lọ kem dưỡng da ban đêm được đưa tới.

Cố Mang nghiêng mắt, đôi mắt còn sót lại một chút lạnh lẽo nhìn về phía Mạnh Kim Dương đang ngẩng đầu.

"Thời tiết lạnh rồi, trước khi ngủ cậu nhớ bôi một chút, chăm sóc da nhé." Cô ấy tươi cười, nói.

Cố Mang cười khẽ: "Thật chu đáo."

Nhận lấy, nhân tiện véo nhẹ vào khuôn mặt mịn màng của cô ấy, cảm giác thật tuyệt.



Ngày hôm sau, trong tiết đọc buổi sáng.

Cố Mang vừa chép xong bài tập và đưa cho lớp trưởng thì Tịch Yên bước vào từ cửa sau.

Lục Dương giật mình, vội vàng thu dọn bài tập, giả vờ lớn tiếng đọc văn học cổ.

Tịch Yên lạnh lùng liếc nhìn anh ta nhưng không có thời gian để dạy dỗ anh ta vài câu, bước nhanh đến bên Mạnh Kim Dương.

Dù vẻ mặt Cố Mang trông lạnh nhạt nhưng ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn về phía bên kia.

Không biết Tịch Yên đã nói gì mà Mạnh Kim Dương mím môi rồi cúi đầu.

Sau vài giây, cô ấy đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Cố Mang và nhíu mày nói: "Cố Mang, bố mẹ mình đến rồi."

Nghe vậy, trong mắt nữ sinh lập tức hiện lên ánh sáng lạnh, toàn thân tỏa ra một luồng áp suất thấp.

Lục Dương trố mắt, cẩn thận nhìn về phía bọn họ.

Tịch Yên nhỏ giọng: "Vừa mới tới thôi. Vì Mạnh Kim Dương đã nổi tiếng, trường vừa nghe nói là bố mẹ của em ấy thì đã cho vào trước."

Môi Cố Mang mím lại tạo thành một đường nét lạnh lùng, đáy mắt lạnh lẽo đầy ương bướng. Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Kim Dương: "Về học tiết đọc buổi sáng đi, mình đi một chuyến."

Mạnh Kim Dương lắc đầu: "Mình đi cùng cậu."

Cố Mang nhíu mày, cuối cùng gật đầu, hỏi Tịch Yên: "Cô ơi, họ ở đâu?"

Tịch Yên nói: "Ở phòng họp của khối."

Cố Mang đứng dậy, đôi chân vừa dài vừa thẳng giận dữ đá văng ghế, ghế rơi xuống sàn kêu loảng xoảng.

Cô đi ra từ cửa sau.

Tịch Yên và Mạnh Kim Dương bước theo cô.

Mạnh Kim Dương cụp mắt. Cô ấy đã sớm đoán được sẽ có cảnh này, cô ấy được lên báo, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của bố mẹ.

Nhưng từ đầu đến cuối, cô ấy vẫn không quên được chuyện năm đó sau khi cô ấy phát điên, bố mẹ đã đưa cô ấy đến một nơi xa lạ và vứt cô ấy ở trên đường phố.

Nghe Cố Mang nói, bây giờ họ đã có một người con trai.

Ban đầu họ đã không thích cô ấy là con gái, giờ đã có con trai thì cần gì phải tìm cô ấy nữa.



Cố Mang bỏ hai tay vào túi, đá văng cửa phòng họp, bước vào với dáng đi lười biếng không kỷ luật.

Bên trong có một cặp vợ chồng và một cậu bé khoảng mười tuổi.

Cặp vợ chồng kia ăn mặc rất giản dị.

Người phụ nữ uốn tóc xoăn rối, còn người đàn ông thì đỉnh đầu thưa thớt.

Trong mắt tràn đầy toan tính.

"Nói đi, các người muốn làm gì?" Cố Mang nói ngắn gọn, tùy tiện kéo một cái ghế ra và ngồi xuống, dáng vẻ khá ngông cuồng.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 104: Nhà họ Mạnh muốn nhận lại con gái



Mạnh Kim Dương vừa theo Tịch Yên vào trong thì đã thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi tươi cười nịnh nọt.

Mẹ cô ấy tên là Vương Á Phương, còn có bố cô ấy tên là Mạnh Quân.

"Cố Mang, chúng tôi chỉ muốn đến thăm Kim Dương thôi, thằng bé A Hạo cứ nói nhớ chị gái." Nói xong, bà ta ôm lấy đứa bé bên cạnh, chỉ vào Mạnh Kim Dương đang đứng ở cửa: "A Hạo, đó là chị gái Kim Dương của con, mau qua gọi chị đi."

Mạnh Dữ Hạo lập tức chạy qua và nắm lấy tay Mạnh Kim Dương: "Chị ơi, đồng phục của chị đẹp quá, em cũng muốn mặc. Trường của chị còn có siêu thị lớn nữa, chị có tiền không, mua đồ ăn ngon cho em đi."

Mạnh Kim Dương cứng đờ người, không nhúc nhích gì, cúi đầu nhìn cậu ta với gương mặt không cảm xúc.

Cố Mang lạnh lùng khép hờ mắt, liếc nhìn Mạnh Dữ Hạo được nuông chiều đến mức không biết trời cao đất dày rồi cười nhẹ một tiếng: "Nếu tôi không nhớ nhầm thì các người đã sớm vứt bỏ mọi thứ mà Kim Dương để lại một cách sạch sẽ rồi mà, như thể chưa từng có cậu ấy vậy. Chắc con trai của các người cũng mới biết mình còn có một người chị gái vào mấy ngày nay thôi."

Vương Á Phương như bị chạm vào nỗi đau, trên mặt có vẻ hơi luống cuống, nói với giọng thiếu tự tin: "Nhưng dù sao con bé cũng là miếng thịt rơi ra từ trên người tôi, là con gái của tôi."

Mạnh Quân cũng phụ họa theo: "Cố Mang, chú rất cảm ơn cháu vì đã chăm sóc Kim Dương trong những năm qua. Bây giờ con bé xuất sắc như vậy, trở về thị trấn cũng coi như là áo gấm về làng, sẽ không ai còn coi thường, chỉ trỏ con bé nữa. Hơn nữa trong người con bé chảy dòng máu của chúng ta, con người không thể quên gốc gác được."

Mạnh Dữ Hạo ngẩng đầu: "Chị ấy là chị gái ruột của em. Bố em nói đánh gãy xương thì vẫn còn dính gân đấy thôi, chúng ta vẫn là người một nhà."

Gần đây, thường xuyên có người đến thăm nhà, rất náo nhiệt, còn tặng đồ chơi và cho cậu ta đồ ăn nữa.

Mẹ nói đây đều là công lao của chị gái, sau này trong nhà còn phải dựa vào chị ấy.

Cậu ta cũng muốn học ở trong thành phố, cũng muốn ăn đồ ngon.

Vương Á Phương nhìn con trai với ánh mắt hài lòng, lại tự hào mở miệng: "Người trong thị trấn đều nói Kim Dương lên tivi, còn là đài truyền hình quốc gia, làm rạng danh cho thị trấn chúng ta."

Lấy thân phận nạn nhân để lên tivi là làm rạng danh đấy à?

Mạnh Kim Dương mím môi, hình ảnh mười mấy năm trước hiện lên trong đầu.

"Con gái nhà họ Mạnh thật mất mặt quá đi, nhỏ tuổi như vậy mà đã xảy ra chuyện đó. Cả thị trấn chúng ta cũng mất mặt theo."

"Đúng vậy đó. Bà nói xem, làm gì có ai tự dưng lại đi làm việc ác đâu. Không có lửa làm sao có khói, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, thị trấn chúng ta có nhiều cô gái như vậy, sao chỉ có cô ấy bị... ai, thật mất mặt."

"Sau này hãy tránh xa nhà họ Mạnh ra, để khỏi dính phải vận xui của nhà họ."

Giờ lại nói cô ấy làm rạng danh.

Trong lòng Mạnh Kim Dương cảm thấy lạnh lẽo, những người này thật thực dụng.

Cố Mang duỗi thẳng cánh tay, tùy ý đặt lên bàn họp, đầu ngón tay lơ đãng gõ nhẹ, ấn đường loáng thoáng có chút bực bội: "Tôi không hứng thú nghe các người chơi bài tình cảm, Mạnh Kim Dương sẽ không trở về."

Vương Á Phương hoảng hốt, đứng dậy: "Cố Mang, ý của cháu là gì? Con bé là con gái của tôi, cháu có tư cách gì mà quản nó!"

Những ngày nay, chuyện của Mạnh Kim Dương đã mang lại không ít lợi ích cho Mạnh Quân.

Rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn và cho họ tiền, bảo họ khuyên Mạnh Kim Dương thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền, sau đó còn được nhận thêm tiền.

Người vốn luôn kiêu ngạo như Mạnh Quân cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Cố Mang, cháu đừng quá tàn nhẫn. Gia đình chúng ta đoàn tụ, cháu là người ngoài thì can thiệp ít thôi!"

Tịch Yên nhíu mày, có lẽ cũng đoán được mục đích cuối cùng của cặp vợ chồng này khi đến trường là gì.

Bây giờ bản thân Mạnh Kim Dương đang là một đề tài nóng, có thể kiếm được một khoản tiền.

Chỉ là, với tư cách là bố mẹ, cư xử như vậy có phần khó coi.

"Can thiệp ít thôi?" Cố Mang lặp lại bốn chữ này một cách nhẹ nhàng, chậm rãi. Trong ánh mắt lười biếng tràn đầy sự lạnh lẽo và áp lực khiến người ta sợ hãi, khóe miệng cô nhếch lên, lộ ra chút lạnh lùng tàn nhẫn: "Được, mười mấy năm Mạnh Kim Dương đều tiêu tiền của tôi. Các người trả lại tiền cho tôi thì chuyện của cậu ấy sau này sẽ không liên quan gì đến tôi nữa."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 105: Con thành công rồi thì không nhận bố mẹ nữa sao?



Nghe vậy, Mạnh Quân và Vương Á Phương lập tức vui mừng.

Hai người nhìn nhau, Mạnh Quân hỏi: “Cháu nói đi, bao nhiêu tiền, vài vạn tệ chúng tôi vẫn trả được.”

Cố Mang nhẹ nhàng cười khẩy một tiếng: “Vài vạn? Làm phẫu thuật cho cậu ấy đã tốn của tôi hơn bốn trăm vạn, tiền mặt hay quẹt thẻ?”

Sắc mặt vợ chồng họ thay đổi lớn: “Cái gì? Hơn bốn trăm vạn?”

Cả đời này họ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!

Cố Mang có phải đang lừa họ không!

Thẳng thừng tìm phóng viên phơi bày Cố Mang này, xem cô có còn không cho Mạnh Kim Dương về không.

Sự tính toán trong mắt hai người rất rõ ràng.

Cố Mang vắt chéo chân, ánh mắt đen nhánh bất cần đời nhìn họ, bộ dạng uể oải mở miệng: “Chỗ tôi có hóa đơn, đừng quên các người đã không chăm sóc Mạnh Kim Dương mười mấy năm, tôi yêu cầu trả tiền là điều hiển nhiên, các người không phải là người một nhà sao, hử?”

Giọng nữ sinh kéo dài, vừa lạnh lùng vừa tà ác, khóe miệng nở nụ cười mang chút xấu xa.

Vợ chồng họ nghe vậy, lập tức từ bỏ ý định tìm phóng viên, nhìn nhau không biết phải làm sao.

Mạnh Quân nói lảm nhảm: “Chúng tôi làm sao biết hóa đơn của con có thật hay không! Hơn nữa, con là một cô gái, đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy, đừng lừa chúng tôi!”

Vẻ mặt Cố Mang nhạt nhẽo, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ: “Đi vay, các người muốn đưa Mạnh Kim Dương đi, trả tiền lại cho tôi, tôi sẽ không quan tâm nữa.”

Tịch Yên vẫn đang nghĩ Cố Mang lấy tiền ở đâu mà nhiều như vậy, cô kiếm được bằng cách nào?

Nghe cô nói là đi vay, thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy đã thấy bạn bè lái xe đến đón Cố Mang trước cổng trường, đều giống như người giàu.

Mạnh Kim Dương cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Im lặng một lúc, Cố Mang lại lên tiếng, giọng nói hơi trầm khàn: “Chú Mạnh, hoặc là trả tiền, thì bây giờ các người có thể nhận lại con gái, hoặc là…”

Cô dừng lại, đáy mắt chợt lóe lên tia lạnh lẽo, nghiêm nghị nhìn họ: “Mang theo con trai của các người, đến từ đâu thì về đó đi.”

Vẻ mặt Vương Á Phương đầy lo lắng, không biết làm gì nhìn Mạnh Kim Dương, đánh vào tình cảm: “Kim Dương, con cũng không nhớ bố mẹ sao? Con nhanh nói với Cố Mang, số tiền này đợi con tốt nghiệp đại học rồi trả, chúng ta về nhà trước, A Hạo, nhanh gọi chị về nhà.”

Mạnh Dữ Hạo nắm tay cô ấy, dùng lực lắc: “Chị, nhanh về nhà với bố mẹ!”

Trên mặt Mạnh Kim Dương không có biểu cảm gì, có chút ngây ngốc: “Rốt cuộc các người muốn đưa tôi về vì cái gì, trong lòng các người tự biết rõ.”

Sắc mặt Mạnh Quân trầm xuống: “Con như vậy là ý gì, cảm thấy bây giờ bản thân có thành công rồi, muốn làm kẻ vô ơn không nhận bố mẹ sao?”

Mạnh Kim Dương cúi mắt, tự giễu cười một tiếng: “Thành công? Bố cảm thấy tôi lên tivi là thành công à.”

Mạnh Quân nghẹn lời.

Vương Á Phương nhíu mày, khuyên nhủ: “Kim Dương, con hãy hiểu chuyện một chút, dù sao chúng ta cũng là bố mẹ ruột của con, con không thể thông cảm cho tâm tư của người làm bố mẹ như chúng ta sao?”

Giọng nói Mạnh Kim Dương nhàn nhạt: “Lúc đó khi các người bỏ rơi tôi, có suy nghĩ không?”

“Bốp…” một tiếng vang.

Cố Mang liếc qua, Mạnh Kim Dương bị đánh quay mặt đi.

Ánh mắt lạnh lùng của nữ sinh hiện lên sự tàn nhẫn, toàn thân tràn ngập áp lực thấp.

Tịch Yên kinh ngạc mở to mắt: “Ông Mạnh…”

Sắc mặt Mạnh Quân xanh mét nhìn Mạnh Kim Dương, chỉ tay vào cô ấy: “Thật không ngờ con còn có thể học ở trường tốt như vậy! Hiếu thảo với bố mẹ còn chưa học được, còn không bằng A Hạo! Để thằng bé học ở đây còn tốt hơn con!”

Mạnh Dữ Hạo nhăn mũi, chê bai nói: “Đúng vậy, chị, chị phải nghe lời bố mẹ.”

Ngay lúc này, giọng nói của Cố Mang đột nhiên vang lên.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 106: Chị hai nóng nảy



"Là tôi." Giọng nữ sinh lạnh lẽo đến rùng mình, bàn tay trắng đẹp lạnh lùng cầm điện thoại, chậm chạp nói: "Khương Thận Viễn, mang hợp đồng vay mượn mà Mạnh Kim Dương đã ký đến trường. Ừ, lập tức khởi kiện, Mạnh Kim Dương chưa đủ tuổi, tranh chấp nợ trực tiếp tìm bố mẹ. Cộng với lãi suất tổng cộng là bốn trăm tám mươi bảy vạn."

Nghe thấy tên Khương Thận Viễn, Mạnh Quân và Vương Á Phương lập tức biến sắc.

Vụ kiện của Mạnh Kim Dương chính là do anh ấy xử, báo chí nói rất lợi hại, chưa từng thua lần nào, là luật sư lớn ở Bắc Kinh.

Cố Mang muốn làm gì?

Cúp điện thoại, Cố Mang đứng dậy, chân vừa dài vừa thẳng, hai tay nhét vào túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn họ, đôi mày tinh tế không còn kiên nhẫn: "Đưa người đi, ngày mai người của tòa án sẽ đến, nhớ chuẩn bị tiền."

Nói xong, nữ sinh trực tiếp quay người rời khỏi phòng họp, dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa điên cuồng.

Tịch Yên ngây người nhìn, phản ứng lại, không khỏi ngưỡng mộ tính khí của Cố Mang, thật sự rất ngầu.

"Cố Mang! Cố Mang!" Vương Á Phương từ ghế đứng dậy, tay chân hoảng hốt đuổi theo, chỉ có thể nhìn cô rời đi, rồi lo lắng nắm lấy cánh tay Mạnh Quân, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa: "Bố A Hạo, giờ phải làm sao, Cố Mang thật quá tàn nhẫn! Chúng ta làm sao có thể lấy ra nhiều tiền như vậy?"

Mạnh Kim Dương bình thản nhìn họ: "Bố mẹ, đi thôi, con về nhà với mọi người."

"Còn về nhà cái rắm! Đồ tốn tiền! Nhà họ Mạnh chúng tôi không có cô con gái như vậy!" Mạnh Quân nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm dữ tợn, kéo Vương Á Phương và Mạnh Dữ Hạo: "Đi, về nhà!"

Mặt Mạnh Dữ Hạo đầy vẻ không nỡ: "Bố mẹ không phải nói tìm được chị thì con có thể học ở trường này sao? Con không muốn về, ở đây tốt hơn nhiều so với cái trường tồi tàn kia."

Khuôn mặt già nua của Mạnh Quân lập tức đỏ bừng, vừa tức vừa giận: "Học cái gì! Đồ khốn kiếp! Mau cút về nhà!"

Mấy người vội vàng bỏ chạy.

Mạnh Kim Dương đứng đó, kéo kéo môi, có chút tự giễu.

Tịch Yên nắm lấy vai cô ấy, véo nhẹ: "Đừng sợ, xung quanh còn có thầy cô và Cố Mang, sau này tương lai rực rỡ, cuộc sống tốt đẹp đang chờ đợi em."

Mạnh Kim Dương quay đầu nhìn.

Tịch Yên cười dịu dàng, thân thiện.

Mạnh Kim Dương cũng cười: "Vâng, cảm ơn cô."

Hai người đi đến góc giữa tầng bốn và tầng năm, thấy Cố Mang đứng ở đó.

Nữ sinh mặc đồng phục trường phanh ra, tựa lưng vào tường, lười biếng co chân dài.

Đôi mày tinh tế khẽ cụp xuống, có vẻ rất thờ ơ, bên miệng cắn một cây kẹo m*t.

Tư thế của một chị đại rất ngầu.

Đôi mắt đen trong suốt lạnh lùng khẽ nâng lên, một bên mày nhướng lên: "Người đi rồi à?"

Mạnh Kim Dương gật đầu: "Chắc là sau này sẽ không quay lại nữa."

Cố Mang khẽ ừ một tiếng, đứng thẳng người, ôm lấy vai cô, đi lên lầu.

Một tay nhét vào túi, cổ hơi cúi xuống, lười biếng hỏi: "Trưa nay ăn gì, nhà hàng mới mở một quán cá dưa chua, đi thử nhé?"

Tịch Yên không nhịn được cười phì: "Cố Mang, hai người như vậy thật sự rất giống đại ca và vợ nhỏ của anh ta."

Cô Mang nhướng mày, tay còn lại khoác lên vai Tịch Yên: "Vậy cô thấy chúng ta như thế này thì giống cái gì?"

Mạnh Kim Dương cũng cười.

Tịch Yên lấy ra uy quyền của giáo viên chủ nhiệm, mặt nghiêm túc: "Giáo viên và học sinh."

Cố Mang cười trầm, rất dễ nghe.



Lại là thứ Ba công bố điểm thi giữa kỳ.

Ba người Lục Dương và Sở Nghiêu, Bé mập nhận được bài thi của mình, ngây người như phỗng.

Đây thật sự là bài thi của họ sao?

Bé mập quay lại, thấy Cố Mang đang ngủ gục trên bàn, giọng nói hạ thấp: "Anh Dương, lần này anh thi được bao nhiêu điểm?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 107: Điểm thi bất ngờ



Lục Dương dùng sức chớp mắt mấy cái: "Tôi, tôi thật sự đã qua môn toán! Điểm khoa học tự nhiên trên 100! Đ.M!"

Trước đây điểm tổng hợp của anh ta chỉ khoảng 40-50 điểm, còn phải có chút may mắn, lần này trên 100!

Còn môn toán, chết tiệt, được thẳng 91 điểm đạt tiêu chuẩn!

Á đù!

Mặt mày Bé mập như đang sống trong mơ: "Anh Dương, em cũng vậy, có phải giáo viên chấm sai bài thi không?"

"Ai, anh Dương, Bé mập, thi được bao nhiêu điểm?" Sở Nghiêu tiến lại hỏi, giọng điệu rõ ràng đang kiềm chế sự phấn khích.

Cả hai cùng nhìn về phía anh ta: "Còn cậu, được bao nhiêu điểm?"

Sở Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt, dùng tay chỉ con số: "Toán 93, khoa học tự nhiên 138."

Ba người cúi đầu lại gần nhau, giọng nói vô cùng nhỏ, sợ làm phiền đến chị đại đang ngủ bên cạnh.

Lục Dương nhíu mày: "Tình huống này là sao? Tôi thề là tôi không gian lận, chỉ cảm thấy đề lần này có nhiều câu tôi có thể làm, đều có thể viết ra, nhưng tại sao tôi lại có thể làm bài?"

Ở trường trung học Minh Thành, anh ta hạng một từ dưới lên, bây giờ là hạng hai từ dưới lên, anh ta chỉ biết chép bài, làm sao có thể làm bài được?

Sở Nghiêu và Bé mập gật đầu điên cuồng: "Anh Dương, không phải một mình anh."

Ba người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, đột nhiên, đáy mắt dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Cố Mang.

Bé mập không thể tin được nói: "Đừng nói với mình là chúng ta đã chép bài của chị Mang và Mạnh Kim Dương nên làm đúng bài."

Sở Nghiêu nhất thời không biết mở miệng thế nào, mãi mới thốt ra được: "Các cậu không nhận ra là bài tập và đề thi của Kim Dương bây giờ viết rất rõ ràng, ngay cả một học sinh kém như mình cũng có thể xem hiểu sao?"

Lục Dương ngẩn người gật đầu: "Nếu cậu không nói tôi cũng không nhận ra."

Bé mập cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: "Hình như tôi đột nhiên hiểu tại sao Thẩm Hoan lại thi tốt như vậy trong kỳ thi tháng đầu tiên, một phát lên trời."

Sở Nghiêu gật đầu điên cuồng.

Mạnh Kim Dương là người dẫn dắt cả nhóm học sinh kém này bay cao!

Lục Dương đột nhiên nhớ ra điều gì: "Lần này chị Mang thi được bao nhiêu?"

Nhắc đến, sắc mặt Sở Nghiêu rất phức tạp: "Vẫn là một con số không đẹp đẽ."

Bầu không khí rơi vào sự im lặng kỳ quái.

Chuông vào lớp lúc này vang lên, giáo viên cầm giáo án đi vào.

Bé mập quay lại chỗ ngồi.

Sở Nghiêu cũng trở về chỗ ngồi của mình.

Lục Dương cẩn thận gọi Cố Mang: "Chị Mang, vào học rồi."

Nữ sinh bỏ tai nghe ra, ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, ánh mắt mờ mịt như có một lớp sương lạnh, ánh lên chút đỏ nhạt.

Cả người bao trùm bởi áp lực thấp.

Lục Dương không dám động đậy, lặng lẽ đẩy một viên kẹo qua.

Nữ sinh nhướng mày, bóc ra ăn, áp lực thấp trên người giảm bớt.

Rút ra cuốn sách vật lý, bàn tay trắng mảnh chống cằm, nửa nhắm mắt, thờ ơ nhìn lên bảng đen.



Buổi trưa.

Cố Mang đi ra cổng trường lấy một bưu phẩm trước, ôm về ký túc xá.

Trong ký túc xá mọi người vẫn chưa về, rất yên tĩnh.

Cô mở bưu phẩm, bên trong là một bộ quần áo đỏ, váy dài bằng vải voan, khá rách nát, như thể đã bị lửa thiêu rách.

Nhưng điều đó lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bộ quần áo, thậm chí còn tăng thêm vài phần vẻ đẹp độc nhất vô nhị của sự rách nát.

Điện thoại vang lên.

"Cố Thần, quần áo thế nào, cô có hài lòng không?"

Ngay khi bưu phẩm được ký nhận, bên kia đã nhận được thông báo, lập tức đến hỏi.

Cố Mang nhìn tin nhắn WeChat, lông mày rủ xuống, ngón tay thon dài sạch sẽ thờ ơ gõ chữ: "Ừm."

"Bộ quần áo này là sản phẩm mà tất cả chúng tôi đã dồn hết tâm huyết trong một tuần, đảm bảo mặc lên sẽ đẹp tuyệt vời! Cô nhớ chụp ảnh cho chúng tôi xem nhé!"

Cố Mang nhướng mày, cười một tiếng: "Biết rồi."

"Được rồi, vậy tôi không làm phiền cô nữa."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 108: Anh Thừa, anh xem người đó có phải là Cố Mang không?



Cố Mang cất điện thoại, đang định thử đồ thì cửa ký túc xá bị đẩy ra.

Cô không biểu lộ cảm xúc mà ném quần áo lên giường.

Quay đầu lại, Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan bước vào.

"Cố Mang, mình mang đồ ăn cho cậu, cơm cuộn trứng." Mạnh Kim Dương đặt hộp cơm lên bàn, mở nắp ra, rồi đi rửa muỗng: "Cậu mau lại ăn đi, cẩn thận nguội mất."

Cố Mang tùy tiện đặt hộp chuyển phát sang một bên, đi qua ngồi xuống.

Thẩm Hoan liếc nhìn hộp rỗng: "Cố Mang, cậu mua cái gì vậy, hộp đẹp quá."

Hộp quà màu đen vàng, trên đó có một con hồng hạc, toát lên vẻ bí ẩn, vô cùng cao quý và đẹp mắt.

Cố Mang nhận lấy muỗng mà Mạnh Kim Dương đưa, lười biếng tuỳ tiện mở miệng: "Quần áo, cậu thích hộp thì tặng cậu."

Thẩm Hoan thích sưu tầm những thứ đẹp, nghe vậy, cười vui vẻ: "Thật sao, cảm ơn."

Cố Mang nhướng mày, môi cong lên, tâm trạng không tệ, toát lên vẻ không đàng hoàng.



Chiều thứ Sáu, Cố Mang tìm Tịch Yên xin nghỉ, đeo ba lô đi ra khỏi cổng trường.

Nữ sinh mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai đen, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

Đôi môi xinh đẹp hơi mím lại, bảy phần lạnh lùng, ba phần xấu xa.

Ở cổng gọi một chiếc taxi, mở cửa xe chui vào trong: "Sân bay, cảm ơn."

Điện thoại kêu ting một tiếng, là tin nhắn của Thịnh Thính.

"Chị hai, chuyến bay mấy giờ?"

Cố Mang tìm một tư thế thoải mái ngồi trong ghế, lười biếng trả lời: "Mười giờ tối."

Thịnh Thính ở bên này, cũng chui vào xe đưa đón, hướng về sân bay.

MV bài hát mới đang quay ở phim trường Bắc Kinh, anh ta đang quay phim ở nơi khác, phải gấp rút trở về.

"Có cần em tìm người đến đón chị không?" Anh ta vừa ngồi xuống đã hỏi cô.

Giọng điệu Cố Mang khá nhạt: "Không cần."

Thịnh Thính nhướng mày, cũng không hỏi thêm cô ở đâu, chỉ nói: "Vậy được, mai gặp ở phim trường."



Ra khỏi nhà ga Bắc Kinh, Cố Mang hạ thấp vành mũ, đi đến bên đường để gọi xe.

"Anh Thừa, anh xem người đó có phải là Cố Mang không?" Tần Phóng vừa đón Lục Thừa Châu từ sân bay, mắt nhìn quanh một chút thì thấy một người không nên xuất hiện ở đây.

Hạ Nhất Độ ngẩn ra, nhìn kỹ, quả thật là Cố Mang.

Hình dáng nữ sinh cao gầy, khí chất quá mạnh mẽ, đặc biệt là gương mặt nổi bật đó, không thể nhận nhầm.

Người đàn ông đang nắm chặt khóe mắt mở đôi mắt đen láy, thấy Cố Mang, đáy mắt sâu thêm một chút: "Lái xe lại gần."

Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt Cố Mang.

Ánh mắt nữ sinh hơi dừng lại, ngẩng đầu, đuôi mắt hơi nhếch lên mang vẻ lạnh lùng, còn có chút ngông cuồng.

Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt tuyệt đẹp của Lục Thừa Châu hiện ra trước mắt.

"Lên xe." Giọng đàn ông hơi trầm khàn, lại có chút mệt mỏi.

Cố Mang nâng đôi mắt tinh tế, mở cửa xe chui vào, tự báo địa điểm: "Khách sạn W, cảm ơn."

Tần Phóng không nhịn được cười khúc khích, khởi động xe: "Tôi nói này Cố Mang, cô thật sự coi chúng tôi là tài xế của cô à?"

Nữ sinh không nói gì, vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng.

Lục Thừa Châu đã gần hai tuần không gặp cô, lúc này thấy người, trong lòng có chút ngứa ngáy, ngay cả sự mệt mỏi cũng tan biến: "Sao lại đến Bắc Kinh, có việc à?"

"Ừm." Cố Mang thờ ơ, dùng điện thoại trả lời tin nhắn.

Dán màng chống nhìn trộm, từ góc độ của Lục Thừa Châu chỉ thấy một mảng tối đen, không nhìn thấy gì cả.

Ánh mắt vô tình quét qua cổ cô, đáy mắt lại sâu thêm vài phần.

Áo hoodie đen lần này cô mặc có cổ hơi rộng, khi ngồi nghiêng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh tế.

Đẹp mắt lại quyến rũ.

Lục Thừa Châu rất phong độ chuyển ánh mắt đi: "Đã ăn chưa?"

Cố Mang trả lời xong tin nhắn, nhét điện thoại vào túi, đôi mắt đẹp nửa khép lại nhìn anh: "Chưa, cùng ăn một bữa nhé?"
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 109: Cuộc đối đầu trước cửa phòng khách sạn



Lục Thừa Châu nghe vậy, ngẩn ra một giây, khá bất ngờ khi Cố Mang lại chủ động như vậy.

Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một nụ cười mỏng manh: "Muốn ăn gì?"

Cố Mang cúi đầu suy nghĩ một lúc: "Nếu thiếu gia Lục không chê, lẩu đi, gần khách sạn tôi ở có một quán."

"Không chê không chê, Cố Mang, cô mời à?" Tần Phóng cười một cách lả lơi, rất ngứa đòn.

Nữ sinh nhìn về phía anh ta, đôi mắt vừa đen vừa sáng, mù mịt như sương mù, mờ mờ ảo ảo, có chút hờ hững: "Tôi mời Lục Thừa Châu, các anh tự túc."

Hạ Nhất Độ cũng không chịu, cười nói: "Ey, như vậy là quá đáng, không coi hai chúng tôi ra gì à."

"Đúng vậy!" Tần Phóng nói với giọng như một người vợ oán trách: "Cô và anh Thừa có quan hệ gì mà chỉ mời anh ấy thôi?"

Lục Thừa Châu nhìn cô gái ngồi bên cạnh, ý cười trong mắt vẫn chưa phai.

Muốn nghe cô trả lời thế nào.

Điện thoại trong túi Cố Mang lại vang lên, cô lấy ra xem, thuận miệng ném ra hai chữ: "Anh đoán xem."

Tần Phóng bĩu môi: "Keo kiệt, lão Hạ, tối nay cậu mời, thể hiện phong độ của thiếu gia nhà họ Hạ đi!"

Hạ Nhất Độ cười mắng nhỏ: "Cậu biến đi."

Khóe miệng Lục Thừa Châu cong lên, không nói gì.

Con gái vẫn còn chút lương tâm, không uổng công anh ta đã mua cho cô nhiều đồ ăn như vậy.

Cuối cùng người thanh toán là Hạ Nhất Độ.

Cố Mang ăn xong lẩu với Lục Thừa Châu, trực tiếp về khách sạn.

Người đàn ông lấy một hộp sô cô la trắng từ trong xe, rồi tự mình đưa cô lên tận nơi.

Hai người đi qua đại sảnh về phía thang máy: "Ngày mai có rảnh không? Khám lại cho bà cụ."

Thang máy xuống, một tay Cố Mang cho vào túi bước vào, tháo mũ lưỡi trai, vuốt tóc: "Chờ điện thoại của tôi."

Phía bên Thịnh Thính kết thúc lúc nào, cô chưa chắc.

Tóc dài đen nhánh của nữ sinh lướt qua những ngón tay trắng nõn dài, thật quyến rũ.

Lục Thừa Châu đi theo sau cô, đáy mắt vô tình trở nên tối lại, nhìn vào gương mặt xinh đẹp không giống người thường của cô, giữa đôi mày tinh tế ẩn chứa sự lạnh lùng.

Anh ta khẽ gật đầu với giọng trầm thấp: "Xong việc thì cho tôi biết, tôi đến đón cô."

Cố Mang gật đầu.

Trong thang máy chỉ có hai người họ, thang máy ngắm cảnh, xung quanh đều là kính.

Ánh đèn đủ màu sắc lướt qua khuôn mặt họ.

Hai người có ngoại hình không chênh lệch, tuyệt sắc lại lấp lánh, gần như khiến mọi người say đắm.

Đến cửa phòng, Lục Thừa Châu dừng lại, đưa hộp sô cô la trong tay cho cô: "Có việc thì gọi cho tôi."

Cố Mang nhận lấy, lơ đãng nghiêng đầu nhìn hộp quà được bọc tinh xảo trong tay, cười lười biếng: "Muốn biết ngày mai tôi làm gì, có thể hỏi thẳng, hay thiếu gia Lục thích sự kín đáo?"

Nói xong, cô nhướng mày với anh ta, đôi mắt xinh đẹp của cô thật quyến rũ.

Rồi quay người đi vào phòng một cách thoải mái, đóng cửa lại trước mặt anh ta.

Lục Thừa Châu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, cười nhẹ.

Tiếng cười nhẹ nhàng có chút trầm, mang theo vài phần tà ác, trong ánh mắt như chứa cả dải ngân hà rực rỡ.

Ánh sáng và bóng tối trong hành lang đổ xuống, gương mặt đó khiến mọi người phụ nữ phát cuồng.

Đôi mắt lấp lánh ánh sáng săn mồi.

Một tay cho vào túi, quay người rời đi.

Hình ảnh Cố Mang vừa rồi nhướng mày với anh ta chợt lóe lên trong đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị, trong lòng không hiểu sao lại ngứa ngáy khó chịu.

Cô gái nhỏ này còn nhiều điều thú vị hơn anh tưởng.



Tần Phóng và Hạ Nhất Độ ngồi trong xe, chờ Lục Thừa Châu.

Hai người đều rất buồn chán.

Tần Phóng nói: "Lão Hạ, cậu nói anh Thừa có thái độ gì với Cố Mang?"

Hạ Nhất Độ cầm điện thoại chơi game: "Không rõ ràng à? Trước đây quan hệ với Vu Xu còn ổn, nghe nói lần trước anh Thừa về nhà họ Lục, đã ra lệnh sau này không cho Vu Xu vào nhà họ Lục, nhà họ Vu dù bất mãn nhưng không dám tức giận."

Người khác có thể không biết nguyên nhân bên trong nhưng anh ta và Tần Phóng còn có thể không biết sao.
 
Back
Top Bottom