Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 80: Họ muốn lời giải thích, mình sẽ cho họ



Lục Thượng Cẩm cười nhạt, lộ vẻ lạnh lùng: “Cục trưởng Ngụy, ông vừa nói muốn đuổi ai? Gửi ai đến trường giáo dục đặc biệt?"

Ngụy Đào là ông chủ ngành giáo dục của Minh Thành.

Con trai học ở trường trung học Minh Thành, vừa nhận được điện thoại của vợ gọi đến để gây áp lực cho nhà trường.

Trường trung học Minh Thành là trường cấp ba đào tạo ra nhiều nhân tài của Minh Thành, mỗi năm đều tuyển chọn rất nhiều học sinh xuất sắc vào các trường đại học hàng đầu cả nước.

Không thể để một người hủy hoại danh tiếng của trường trung học Minh Thành.

Ông ta giận điên người chạy đến.

Lúc này nhìn thấy bên trong có nhiều người như vậy, còn có hai nữ sinh mặc đồng phục.

Tim ông ta bỗng chốc đập thình thịch, một dự cảm không lành ập đến.

Có phải ông ta đến nhầm chỗ rồi...

Chân của Ngụy Đào hơi run: “Cục trưởng Lục, tôi nghe nói bên này có một học sinh, có chút khuynh hướng kích động nhẹ, cần sự hỗ trợ giáo dục của cơ quan đặc biệt, nên đến xem thử.”

Lục Thượng Cẩm đang bực bội, lười phí lời với ông ta: “Đưa người của ông, đến như thế nào thì đi như thế.”

Đào Ngụy không dám chọc giận vị đứng đầu Minh Thành này, run rẩy gật đầu, quay đầu định đi.

Mất hết mặt mũi rồi!

Chẳng trách loại học sinh này có thể vào trường trung học Minh Thành, hóa ra có chỗ dựa là cục trưởng Lục.

Vừa mở cửa, đụng phải La Tụng Hoa đang vội vã chạy đến.

La Tụng Hoa không để ý người chắn trước mặt là ai, bước vòng qua đi vào văn phòng, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Hiệu trưởng, không kiểm soát được phía phụ huynh nữa, đều muốn có một lời giải thích, ngài xem?”

Cô ta liếc nhìn Cố Mang, trong mắt không che giấu được sự đắc ý.

Cuối cùng cũng có thể đuổi được cục cứt chuột này rồi!

Bên ngoài văn phòng đột nhiên vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn, giống như ở tầng dưới văn phòng.

“Hiệu trưởng Phó, trường học có loại học sinh này, sao chúng tôi có thể yên tâm để con cái học ở đây! Hôm nay ngài nhất định phải cho phụ huynh chúng tôi một lời giải thích!”

Bên ngoài huyên náo hỗn loạn, những phụ huynh không ngồi yên nữa, ùa vào.

Đầu hiệu trưởng Phó lập tức đau như muốn nứt ra, kẹt giữa mọi người, lại không thể đắc tội ai.

Cố Mang cúi mặt xuống, lạnh nhạt nói: “Lục Thừa Châu, cảm ơn, tôi quyết định cùng Kim Dương chuyển trường.”

“Cố Mang.” Mạnh Kim Dương vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Ngài Lục nói đúng, không nên để cậu chịu ấm ức này, cậu vì mình mà gánh chịu quá nhiều rồi, lần này đổi lại mình bảo vệ cậu, được không, mình sẽ đi đối mặt với họ, họ muốn lời giải thích, mình sẽ cho họ.”

Cố Mang nhận ra cô ấy muốn làm gì, đáy mắt chợt lóe, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, từng câu từng chữ, nói cực kỳ chậm rãi: “Cậu không được đi giải thích.”

Khương Thận Viễn và Lục Thượng Cẩm cũng đồng thời thay đổi sắc mặt, đồng thanh nói: “Kim Dương…”

Mạnh Kim Dương khẽ cười: “Thực ra thực sự không có gì đáng sợ, tại sao người bị tổn thương lại phải trốn tránh, bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, những điều này lẽ ra không phải là kết cục của những kẻ phạm tội sao? Đó là lỗi của bọn họ, bọn họ mới đáng bị người đời khinh bỉ, chúng ta không có lỗi, sợ hãi việc phơi bày sự thật không phải là chúng ta. Cố Mang, đây là điều cậu nói với mình.”

Sắc mặt Cố Mang trầm đến đáng sợ: “Mạnh Kim Dương, cậu nghe rõ cho mình, cậu không được đi!”

“Cố Mang, mình phải đi.” Mạnh Kim Dương kiên quyết nói xong, cười cười với cô, kiên quyết nhìn về phía hiệu trưởng Phó: “Hiệu trưởng, hãy để các phụ huynh về trung tâm hoạt động trước, lời giải thích mà họ muốn, em sẽ cho họ ngay.”

Hiệu trưởng Phó sững sờ một lúc, thận trọng nhìn quanh những người đàn ông đang ngồi, thấy họ không ai lên tiếng, gật đầu: “Thầy sẽ đi sắp xếp ngay.”

Đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng.

Sắc mặt Cố Mang lạnh băng, toàn thân quanh quẩn luồng khí áp thấp âm u tàn bạo, nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai của Mạnh Kim Dương đi theo hiệu trưởng ra ngoài.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 81: Sự thật lúc năm tuổi



Cố Mang và mọi người đứng sau hậu trường của trung tâm hoạt động học sinh tại trường.

Trên màn hình giám sát, Mạnh Kim Dương từ một bên bước lên sân khấu đỏ rực được trang trí lộng lẫy.

Sắc mặt Cố Mang lạnh như băng, đáy mắt trầm ngâm đáng sợ, ẩn chứa sát khí, bàn tay buông thõng bên cạnh nắm chặt lại, các khớp xương trắng bệch.

“Chào các bậc phụ huynh, tôi là Mạnh Kim Dương, lớp 12 - 20.” Mạnh Kim Dương lịch sự cúi chào các phụ huynh.

Một phụ huynh ở hàng ghế đầu nhíu mày nói: “Nhà trường đưa cô lên đây là có ý gì? Chuyện này không liên quan đến cô, điều chúng tôi muốn là đuổi Cố Mang!”

“Đúng vậy! Điều chúng tôi muốn là đuổi Cố Mang!” Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đứng dậy, chính là mẹ của Nguyễn Thanh Thanh, Hứa Tuệ: “Để cô ta đến xin lỗi chúng tôi, nếu cô ta biết điều, thì nên chủ động thôi học.”

Mạnh Kim Dương mỉm cười, không tỏ ra yếu thế: “Cố Mang không làm sai, tại sao phải xin lỗi? Cô ấy cũng không vi phạm quy định của trường, tại sao phải chủ động thôi học?

“Tôi nói học sinh như cô ăn nói kiểu gì vậy! Đừng tưởng cô đứng đầu khóa thì có thể nói lý với người lớn chúng tôi, học sinh hư thì vẫn là học sinh hư! Lẽ nào cô ta còn có thể làm được việc tốt sao?” Hứa Tuệ khinh bỉ cười nhạo.

Giọng nói Mạnh Kim Dương rõ ràng, từng chữ một: “Đúng vậy, Cố Mang chính là đang làm việc tốt, cô ấy cũng không phải là học sinh hư.”

Ánh sáng trong mắt cô gái kiên định, như thể đang bảo vệ thần thánh của mình.

Mặt mày Hứa Tuệ nhăn nhó: “Đừng ở đây nói những lý lẽ vớ vẩn này với tôi! Nhìn những việc cô ta đã làm, cô ta không nên ở trong trường bình thường, cô ta nên đến trường giáo dục đặc biệt, nhốt lại!”

Mạnh Kim Dương chỉ nắm lấy cổ tay áo đồng phục, lông mi hơi run rẩy, im lặng vài giây, nhẹ nhàng hít một hơi rồi mới lên tiếng: “Cố Mang đánh người, không phải vì cô ấy không bình thường, mà chỉ là từ nhỏ cô ấy đã khỏe hơn người khác, nếu hôm đó cô ấy không đánh người, tôi nghĩ có lẽ tôi đã chết từ lúc năm tuổi.”

Tất cả mọi người có mặt đều ồ lên.

Lâm Chu cũng bất ngờ, Cố Mang đánh người đó liệt nửa người là để cứu Mạnh Kim Dương?

Hứa Tuệ trừng mắt nhìn Mạnh Kim Dương: “Cô đang có ý gì, định bịa chuyện để lấy lòng thương hại của chúng tôi sao?!”

Mạnh Kim Dương lắc đầu, cô ấy đặt tay lên bụng mình chỉ chỉ, giọng nói khàn khàn: “Trong bụng của tôi, các cơ quan hậu môn trực tràng đều là nhân tạo, trước khi 14 tuổi, mỗi ngày tôi phải đeo túi phân, sau đó đã trải qua nhiều ca phẫu thuật lớn mới có thể khôi phục cuộc sống bình thường.”

Hứa Tuệ choáng váng mở to mắt.

Tất cả các bậc phụ huynh có mặt đều im lặng, ngơ ngác nhìn nữ sinh gầy gò trên sân khấu.

Không ai ngu ngốc đến mức bịa ra câu chuyện như vậy để lấy lòng thương hại.

“Tôi không biết có ai nghe qua một vụ án ở trấn Trường Ninh không, một cô bé bị một người đàn ông trung niên… làm hại.” Mạnh Kim Dương không nói được hai từ đấy, miệng cô ấy run rẩy không thôi, cô ấy dùng sức nén lại rồi mới tiếp tục nói: “Tôi chính là cô bé đó, lúc đó tôi thở thoi thóp sắp chết, chính Cố Mang đã cứu tôi, người đàn ông trung niên đó… là một… là một kẻ tâm thần, ông ta rất điên cuồng…”

Sắc mặt Mạnh Kim Dương ngày càng trắng bệch, toàn thân đều đang run rẩy, cô ấy từ từ hít thở, khống chế cảm xúc: “Vì vậy, Cố Mang vì cứu tôi nên mới đánh ông ta, lúc đó Cố Mang nhìn thấy tôi như vậy, rất hoảng sợ, lúc đó cô ấy cũng chỉ mới năm tuổi, cô ấy chỉ muốn cứu tôi.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 82: Cố Mang, cô ấy là thần của tôi



Ở phía sau sân khấu, lặng ngắt như tờ.

Lục Thừa Châu đã từng nghe về vụ án này, khá nghiêm trọng và có ảnh hưởng rất lớn.

Những kẻ gây án đó do bị bệnh tâm thần nên án phạt không nặng, điều này đã gây ra nhiều tranh cãi.

Cũng chính vì vụ việc này mà mọi người bắt đầu chú ý đến lỗ hổng của pháp luật, dần dần sửa đổi và hoàn thiện.

Hiện tại, đã hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ dấu vết về vụ án này trên mạng, có lẽ là do các cơ quan liên quan vì để bảo vệ Mạnh Kim Dương nên mới xóa sạch mọi dấu vết.

Cố Mang nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập.

Giọng nói của Mạnh Kim Dương giống như một cơn ác mộng kéo dài nhiều năm, xé nát thần kinh của cô.

Hình ảnh cô gái nằm trên đất, mình đầy thương tích, như đang phóng đại vô tận trước mắt cô.

“Sau khi tôi xuất viện,trở lại trường học, có những cậu bé trong lớp cười nhạo tôi, kéo áo tôi lên xem túi đựng phân, chế giễu tôi, Cố Mang đã đánh họ, vì vậy mới bị đuổi học.” Ánh mắt Mạnh Kim Dương đỏ rực, cảm xúc gần như bùng nổ.

Nhiều phụ huynh có mặt tại hiện trường đều ngạc nhiên nhìn Mạnh Kim Dương, rõ ràng bọn họ đã nghe nói về vụ việc này, đáy mắt hiện lên sự đồng cảm.

Nhưng cũng có một số phụ huynh nhìn Mạnh Kim Dương với ánh mắt giống như ánh mắt lúc trước của những cậu bé trong trường, ghê tởm, cảm giác như Mạnh Kim Dương đã làm bẩn mắt của họ.

Ranh giới giữa thiện và ác thật rõ ràng.

Mạnh Kim Dương tiếp tục nói: “Hôm nay tôi đứng đây nói những điều này, là bởi vì tôi không cảm thấy xảy ra chuyện này thì tôi phải trốn tránh cả đời không gặp ai, chỉ cần tôi còn sống, cuộc sống sẽ luôn ưu ái tôi, hơn nữa, kẻ đáng bị mọi người chửi bới là tên tội phạm đó, anh ta mới là người xứng đáng nhận hình phạt của pháp luật, là kẻ đáng bị mọi người khinh ghét, tôi là nạn nhân, tôi không sai.”

Toàn bộ trung tâm hoạt động rộng lớn lặng ngắt.

“Cũng như Cố Mang không sai, cô ấy không phải là học sinh xấu, cô ấy là thần thánh của tôi.” Mạnh Kim Dương nghiêm túc nói từng chữ, hít một hơi thật sâu, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: “Tôi chỉ muốn nói như vậy, nếu ai không tin, có thể hỏi Cố Âm của lớp 1, cảm ơn mọi người.”

Tất cả các thầy cô đều ngạc nhiên và sững sờ nhìn Mạnh Kim Dương cúi chào rồi rời khỏi.

Một cô gái mười bảy tuổi nói ra những điều như vậy, họ không thể tưởng tượng được cô ấy phải cần bao nhiêu dũng khí.

Trên thực tế, sự việc đã xảy ra nhiều năm trước như vậy, cuộc sống của Mạnh Kim Dương cũng đã trở lại bình thường, chỉ cần cô ấy không nói ra, sẽ chẳng ai biết được loại chuyện đó đã từng xảy ra trên người cô ấy.

Cô ấy cũng không cần phải hồi tưởng lại cơn ác mộng.

Nhưng cô ấy lại nói ra vì Cố Mang.

Bởi vì Cố Mang đã cứu mạng cô ấy.

...

Trên màn hình, Mạnh Kim Dương đã rời khỏi sân khấu, nhưng Hiệu trưởng Phó vẫn ngây ngốc nhìn theo, sắc mặt trống rỗng.

Ánh mắt Lục Thừa Châu luôn chăm chú nhìn Cố Mang, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô.

Cố Mang từ từ mở đôi mắt lạnh lẽo, sát khí không hề giảm bớt, ngược lại còn thêm phần lạnh lùng tàn nhẫn.

Đuôi mắt hơi nhếch lên, lộ ra tà khí bất thường.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 83: Tìm ra là ai đã làm



Khương Thận Viễn đã đứng ở cửa sau từ sớm, Mạnh Kim Dương vừa trở lại, anh ta lập tức ôm lấy cô ấy, người đang có gương mặt tái nhợt: “Kim Dương, đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi, những gì xảy ra hôm nay sẽ không bị truyền ra ngoài, nhà trường đã soạn thảo thỏa thuận bảo mật rồi, nếu cô không muốn ở lại trường này thì chúng ta chuyển trường.”

Mạnh Kim Dương run rẩy nắm lấy áo của Khương Thận Viễn, mặt dựa vào ngực anh ta, bộ vest hơi cứng nhưng rất ấm áp.

Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, nếu tôi đã dám nói, thì tôi có thể đối mặt, đừng lo.”

Khương Thận Viễn vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, rồi buông cô ra.

Mạnh Kim Dương chậm rãi bước đến trước mặt Cố Mang, mím môi cười cười, mắt hơi ướt, nắm lấy tay cô: “Cố Mang, cậu xem mình không sao, mình đã ổn rồi.”

Năm đó, khi cô ấy rời khỏi trường, tinh thần cô ấy hoàn toàn không bình thường, giống như một người điên, đến cả bố mẹ cũng không nhận ra.

Lúc đầu bố mẹ còn muốn chăm sóc cô ấy, nhưng sau đó họ cảm thấy cô ấy làm mất thể diện, là gánh nặng, nên đã bỏ rơi cô ấy và sinh ra một đứa trẻ khác.

Chính Cố Mang đã giúp cô ấy, đưa cô ấy vào viện điều dưỡng.

Đến năm 12 tuổi, cô ấy mới hồi phục ý thức và nhận ra Cố Mang.

Sau đó, cũng chính Cố Mang đã phẫu thuật cho cô ấy, tìm giáo viên cho cô ấy, chăm sóc cô ấy.

Đôi mắt vô cảm của Cố Mang nhìn Mạnh Kim Dương, đáy mắt rất âm trầm, bao bọc trong ánh sáng hủy diệt, qua hồi lâu mới hơi cong môi: “Không sao là tốt.”

Mạnh Kim Dương thấy Cố Mang không tức giận, thần kinh vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, cô ấy bật cười, nước mắt cũng rơi xuống.

Cố Mang lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho cô ấy, nhẹ nhàng chậm rãi nói, giọng nói lạnh lùng: “Kim Dương, chuyện hôm nay có điều kỳ lạ.”

Mạnh Kim Dương tất nhiên biết điều đó, nếu không thì tại sao bài PPT của đại hội động viên lại đột nhiên biến thành như vậy.

Cố Mang quay đầu, ánh mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm vào Hiệu trưởng Phó: “Hiệu trưởng, em không muốn đi đường ngang ngõ tắt, chúng ta hãy xử lý theo quy định của trường.”

Hiệu trưởng Phó đối diện với đôi mắt đen của cô, cả người như đang bị nhấn chìm trong băng giá.

Ông ta liếc nhìn Lục Thượng Cẩm, nhận được chỉ thị, run rẩy gật đầu.

...

Rất nhanh, trợ lý chủ nhiệm dẫn mấy người khác mang theo một chồng thỏa thuận bảo mật đến để phụ huynh ký.

Đây là một thỏa thuận bắt buộc, không ký sẽ trực tiếp bị đuổi học.

Cuộc họp phụ huynh đã kết thúc, nhà trường để bọn họ trở về trước.

Vì việc học hành của con cái, các bậc phụ huynh đều giữ im lặng.

...

Mọi người không trở về văn phòng hiệu trưởng mà đến phòng họp của tòa nhà tổng hợp.

Cố Mang nhìn thấy đầu cắm bị kéo ra vứt sang một bên, cúi xuống cắm lại nguồn điện máy tính.

Kéo ghế ngồi xuống, bắt chéo chân, cô chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Đôi mắt xinh đẹp của cô đỏ ngầu, đáy mắt hiện lên màu đỏ tà ác.

Những người khác đứng ở phía sau nữ sinh.

Khi màn hình chính hiện lên, Cố Mang đặt tay lên bàn phím, mười ngón tay lướt nhanh như chớp, chỉ trong vòng chưa đầy mười giây, cô đã tìm ra virus vừa nãy ở trong máy tính.

Lục Thừa Châu nhìn nữ sinh, đôi mắt đen sâu thẳm hơi híp lại.

Hiệu trưởng Phó thì ngơ cả người, không biết chị đại này rốt cuộc là ai?!

Điểm 0 thực sự là do chị đại làm bừa sao?!

Khương Thận Viễn cũng có hơi bất ngờ, anh ta chỉ biết Cố Mang là thiên tài, y thuật cũng rất giỏi, không ngờ cô còn là một cao thủ máy tính.

Khi phát hiện ra virus, Cố Mang cầm điện thoại đứng dậy, gọi cho Lâm Sương, đi sang một bên nghe.

Cả người nữ sinh tỏa ra một áp lực đáng sợ, đôi mày thanh tú ẩn chứa sát khí lạnh lẽo.

Lục Thượng Cẩm chưa bao giờ thấy dáng vẻ Cố Mang lộ rõ sát khí như vậy, rất đáng sợ.

Những người khác ngồi bên bàn họp cũng im lặng như nhau.

Chỉ có Lục Thừa Châu, ánh mắt như có như không nhìn về phía Cố Mang, con ngươi đen có ý nghĩ sâu xa.

Sau đó, ý nghĩ sâu xa đó dần dần tan biến, thay vào đó là sự hứng thú lặng lẽ hiện lên.

Khi cuộc gọi được kết nối, Cố Mang lên tiếng: “Em đã gửi đồ cho chị, giúp em kiểm tra xem ai đã làm virus này.”

Lâm Sương ở bên kia đang là giữa đêm khuya, bị đánh thức có hơi không vui: “Đêm hôm thế này, em không tự tra được à?”

Cố Mang nói ít hiểu nhiều: “Không tiện.”

Nghe vậy, Lâm Sương tỉnh táo hơn một chút: “Được, cho chị vài phút.”

Cố Mang cúp điện thoại, cũng ngồi xuống trước bàn họp.

Ba phút sau, Lâm Sương gửi tin nhắn đến: “Tìm ra là một cô gái đã thuê một hacker không chuyên, hacker đó sợ xảy ra chuyện, nên đã lén chụp ảnh cô gái đó, chị gửi cho em.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 84: Bị dọa sợ chết khiếp



Cố Mang nhìn chằm chằm vào cô gái đeo khẩu trang và đội mũ trong bức ảnh, lông mày hơi nhướng lên, kiêu ngạo ngông cuồng, tuỳ ý tà mị.

Che chắn khá kín đáo.

Ánh mắt dừng lại ở một nốt ruồi trên đuôi lông mày của cô gái, mắt híp lại, phút chốc ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.

Nguyễn Thanh Thanh.

...

Các học sinh vẫn chưa được về, giáo viên chủ nhiệm đều đang trông coi ở trong lớp học.

So với sự lo lắng của lớp 20, lớp 12/1 vẫn im lặng như thường lệ.

La Tụng Hoa đứng ở cửa lớp, vẫn chưa thoát khỏi sự choáng váng sau sự việc của Mạnh Kim Dương, rất khâm phục sự mạnh mẽ của Mạnh Kim Dương, nhưng cũng tiếc nuối vì không thể đuổi được tai hoạ Cố Mang này đi.

Nếu không có cô, bây giờ Mạnh Kim Dương đã là học sinh của cô ta rồi!

Ngay lúc này, chủ nhiệm khoá bỗng nhiên đi tới.

La Tụng Hoa hơi nghiêm mặt: “Chủ nhiệm.”

Chủ nhiệm gật đầu, giọng trầm xuống: “Gọi Nguyễn Thanh Thanh của lớp cô ra đây.”

“Nguyễn Thanh Thanh?” La Tụng Hoa sững sờ: “Tìm em ấy có chuyện gì sao?”

Chủ nhiệm cũng không rõ lắm, nhưng đại khái cũng đoán được một số điều, chỉ nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy.”

La Tụng Hoa nhíu mày, đáy mắt lóe lên suy nghĩ, rồi đi vào lớp học: “Nguyễn Thanh Thanh, ra ngoài một chút.”

Nguyễn Thanh Thanh cúi đầu, cả người rất bất an.

Kể từ khi sự việc bị phơi bày đến giờ, đã hơn một giờ trôi qua, nhưng vẫn luôn không có tin tức gì được truyền ra, kéo dài càng lâu, cô ta càng cảm thấy lo lắng.

Nghe thấy giáo viên chủ nhiệm gọi tên mình, cả người cô ta bật dậy khỏi chỗ ngồi, vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.

Ngơ ngác nhìn La Tụng Hoa, giọng nói căng thẳng: “Cô, có chuyện gì vậy ạ?”

La Tụng Hoa không nói gì, quay người bước ra ngoài lớp học.

Nguyễn Thanh Thanh lo lắng đến mức hơi run rẩy, bước ra khỏi chỗ ngồi.

Đến cửa lớp, La Tụng Hoa nói: “Em và chủ nhiệm giáo vụ đi một chuyến, có việc cần tìm em.”

Nguyễn Thanh Thanh cắn môi, ánh mắt cực kỳ úp mở: “Vâng.”

Chủ nhiệm dẫn Nguyễn Thanh Thanh ra khỏi tòa nhà dạy học, rẽ phải vào cánh cửa sau của tòa nhà tổng hợp.

Trong nháy mắt, một sợi dây trong đầu Nguyễn Thanh Thanh căng lên, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống theo sống lưng.

Cô ta hoảng hốt đến mức hàng mi run rẩy không ngừng, chân mềm nhũn, thậm chí muốn ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.

Nắm chặt nắm đấm, cô ta cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.

Không sợ, Cố Mang mới là người đáng chết nhất, cô đánh người, còn có lý gì nữa?

Cho dù có bị phát hiện là cô ta làm, lẽ nào bọn họ còn có thể đảo ngược đúng sai sao?

Hơn nữa, cô ta làm kín đáo như vậy, sao có thể có người phát hiện.

Nghĩ vậy, Nguyễn Thanh Thanh lập tức thẳng lưng, ngoài mạnh trong yếu hất cao cằm.

Đến cửa phòng họp, chủ nhiệm đẩy cửa ra: “Vào đi.”

Nguyễn Thanh Thanh sững sờ, muốn hỏi tại sao chỉ bảo mình cô ta vào, nhưng lại không có lá gan đó.

Cắn môi, cô ta im lặng bước vào phòng họp, cánh cửa đóng lại sau lưng, tim cô ta lập tức đập mạnh.

Trong đại hội động viên, đây là lần đầu Nguyễn Thanh Thanh gặp hiệu trưởng.

Lúc này, trong phòng họp có vài người đàn ông đang ngồi, ngoài hiệu trưởng mà lúc nãy cô ta còn không nhìn rõ mặt, cô ta không biết ai nữa cả.

Cố Mang ngồi ở đó một cách không nghiêm túc, bắt chéo chân, tay chống cằm, cười như không cười nhìn cô ta.

Đôi mắt đó như những lưỡi kiếm sắc bén nhất, đâm vào cổ họng cô ta, khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.

Đuôi mắt hếch lên lạnh lùng đáng sợ, ẩn chứa sự bất thường.

Nguyễn Thanh Thanh cúi đầu, tự nhiên không dám đối mắt với cô.

Những người khác cúi đầu chơi điện thoại của họ.

Phòng họp im lặng đến mức khiến người ta lo âu.

Hiệu trưởng Phó lên tiếng: “Em chính là Nguyễn Thanh Thanh?”

Nữ sinh gật gật đầu.

“Ngồi đi.” Hiệu trưởng Phó chỉ vào vị trí đối diện ông ta.

Nguyễn Thanh Thanh run rẩy ngồi xuống.

Hiệu trưởng Phó đẩy tờ giấy trước mặt mình về phía Nguyễn Thanh Thanh: “Xem đi, người trong đó có phải là em không.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 85: Là Cố Âm muốn hại cậu và Mạnh Kim Dương



Nguyễn Thanh Thanh thận trọng giơ tay, cầm tờ giấy, khi nhìn thấy người đeo khẩu trang và đội mũ bên trong, sắc mặt tái nhợt tại chỗ vì sợ hãi.

Cô ta kiềm chế cảm xúc, nghiến răng nghiến lợi: “Em không biết người này!”

Ánh mắt hiệu trưởng Phó nặng trĩu: “Nguyễn Thanh Thanh, em nhìn rõ em.” Ông ta gõ gõ bàn: “Nghĩ kĩ rồi nói.”

Nguyễn Thanh Thanh cắn môi, không chịu thừa nhận: “Hiệu trưởng, em thật sự không biết người này!”

Hiệu trưởng Phó vốn muốn đợi Nguyễn Thanh Thanh chủ động thừa nhận sai lầm của mình, ông ta yêu cầu một ân huệ, thử xem có cứu được Nguyễn Thanh Thanh không.

Ban đầu bố của Nguyễn Thanh Thanh vì muốn cô vào trường trung học Minh Thành, nên đã tặng cho nhà trường một tòa ký túc xá.

Ông ta không nhìn mặt Đức Phật cũng phải nhìn mặt nhà sư.

Không ngờ Nguyễn Thanh Thanh lại không thấy quan tài không rơi lệ như thế.

“Không biết?” Cố Mang cười nhẹ, lông mày thanh tú hoang dã, khuôn mặt được đỡ trên cổ tay trắng nõn lạnh lẽo, tay còn lại cầm điện thoại lên, lười biếng lắc lắc: “Tôi còn có một bức ảnh nữa, lộ mặt, muốn xem không?”

“Cậu nói bậy! Ngày đó tôi không hề tháo khẩu trang ra, sao có thể bị chụp ảnh mặt!” Nguyễn Thanh Thanh vô thức thốt lên.

Lời nói vừa dứt.

Khóe miệng Cố Mang chậm rãi nhếch lên tạo thành một vòng cung tàn ác, nhìn chằm chằm vào cô ta, đôi mắt đen lạnh lùng như băng, mí mắt đỏ ngầu.

Nguyễn Thanh Thanh chợt ý thức được mình vừa nói cái gì, một luồng khí lạnh đột nhiên truyền từ chân đến đỉnh đầu, cả người cô ta giống như rơi vào hầm băng, toàn thân cứng ngắc.

Ngoại trừ Lục Thừa Châu không ngẩng đầu lên, những người còn lại chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

“Tôi…” Cổ họng cô ta như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đầu óc trống rỗng.

Cố Mang nhướng mày, ngả người ra sau, thản nhiên nói: “Hiệu trưởng, chuyện này theo quy định của trường xử lý như thế nào?”

Hiệu trưởng Phó bình tĩnh nói: “Làm loạn các hoạt động quy mô lớn của trường, tạo ra sự hoảng loạn gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỷ luật của trường trung học phổ thông, sẽ bị đuổi khỏi trường.”

Nguyễn Thanh Thanh lập tức thay đổi sắc mặt, nước mắt tại chỗ lăn xuống: “Hiệu trưởng, đừng đuổi học em! Đừng đuổi học em! Em biết sai rồi, đừng đuổi học em...”

Cô ta không thể bị đuổi học! Không thể!

“Đuổi học? Chẳng phải như vậy là quá nhẹ sao?" Khương Thận Viễn đột nhiên khoanh tay lên tiếng: “Đuổi học sẽ không thể khiến cô ta nhớ mãi, báo cảnh sát đi, nhất định phải bồi thường, làm tổn hại đến danh dự của bạn học, xâm phạm quyền riêng tư của bạn học, tất cả đều là tội danh, đã nhiều năm không có vụ kiện tụng nào có uy tín rồi.”

Kim Dương và Cố Mang vốn có thể yên ổn đến trường.

Sự việc này xảy ra, Kim Dương đã bị tổn thương tâm lý quá nặng nề, chỉ một câu “em biết sai rồi” là xong chuyện sao.

Thế giới này không có gì rẻ như vậy cả.

Nguyễn Thanh Thanh sợ đến mức bật khóc: “Không, đừng báo cảnh sát, em thực sự biết sai rồi, em xin lỗi Cố Mang, em xin lỗi Mạnh Kim Dương, đừng báo cảnh sát, đừng đuổi học em.”

Phòng họp tràn ngập tiếng khóc của Nguyễn Thanh Thanh.

Ánh mắt của Cố Mang lạnh lùng xa cách, duỗi tay đặt lên bàn, bình tĩnh nói: “Là ai nói cho cậu biết chuyện trước đây tôi đánh nhau bị đuổi học?”

Chuyện đã xảy ra hơn mười năm trước, không ai cố tình nhắc về điều đó, sao có ai để ý đến chuyện này.

Nghe vậy, Nguyễn Thanh Thanh sửng sốt, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, đột nhiên phản ứng lại, kích động hét lên: “Là Cố Âm! Là cô ta nói cho tôi biết! Cố Mang, là Cố Âm muốn hại cậu! Là cô ta ghen tị vì cậu nổi tiếng hơn cô ta trên diễn đàn trường, Mạnh Kim Dương là người đứng đầu khóa, chính là cô ta! Là cô ta muốn hại cậu và Mạnh Kim Dương!”

Khuôn mặt tái nhợt của Mạnh Kim Dương đầy kinh ngạc.

Cố Âm là em ruột của Cố Mang, sao có thể đối xử với Cố Mang như vậy?!

“Vậy sao.” Cố Mang chậm rãi nói hai chữ, tựa như không tin.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 86: Vả mặt!



Nguyễn Thanh Thanh giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Thật sự là Cố Âm mà! Ngày đó chúng tôi gặp Mạnh Kim Dương ở hành lang, Cố Âm còn ngăn cậu ta lại, nói cái gì mà Mạnh Kim Dương xảy ra chuyện như vậy còn tới trường, rồi hỏi túi phân của cậu ta, sau đó chúng tôi gặp Lục Dương mua đồ ăn cho cậu ở siêu thị, Cố Âm vẫn luôn nói cậu đánh nhau bị đuổi học, nói cậu hoàn toàn không xứng với những lời này của Lục Dương, là cô ta cố ý nói cho tôi biết!”

Lục Thượng Cẩm nhíu mày, sao lại liên quan đến Lục Dương?

Lục Dương xứng với Cố Mang sao?

Ông ta thậm chí còn không dám nghĩ tới điều đó?!

Đứa con trai thiếu thông minh của ông ta cũng có thể xứng với chị đại này?!

Nguyễn Thanh Thanh vội vã nhìn Cố Mang, vẻ mặt vô tội, giống như mình mới là người bị hại lớn nhất.

Cố Âm là em gái ruột của Cố Mang, cô nhất định sẽ không nhẫn tâm truy cứu Cố Âm.

Cô ta dùng sức nói: “Cố Mang, tôi thề mỗi một chữ tôi nói đều là sự thật!”

Sự lạnh lẽo trong mắt Cố Mang chợt lóe lên rồi biến mất, khóe miệng nhếch lên: “Được, cậu nói ra chuyện này ở trước mặt các bạn học toàn trường, cậu ở lại, Cố Âm đi.”

Nguyễn Thanh Thanh khó tin trừng to mắt: “Cậu muốn nhà trường đuổi học Cố Âm? Không phải cô ta là em gái ruột của cậu sao? Sao cậu lại ác độc như vậy!”

Mặt mày Cố Mang lạnh lùng, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn Lục Thượng Cẩm.

Lục Thượng Cẩm lười nói nhảm, đưa mắt nhìn hiệu trưởng Phó.

Hiệu trưởng Phó lạnh lùng nói: “Nguyễn Thanh Thanh, thứ hai tuần sau nói cho tôi biết quyết định của em, hoặc là đuổi em, hoặc là đuổi Cố Âm.”

Nghe vậy, cảm xúc kích động trên mặt Nguyễn Thanh Thanh lập tức bị rút đi sạch sẽ, chỉ còn lại trống rỗng.

Cô ta không đắc tội nổi Cố Âm, nhà họ Nguyễn bọn họ không đắc tội nổi Cố Âm.

Nguyễn Thanh Thanh mất hồn mất vía đi ra khỏi phòng họp.

Khương Thận Viễn và Lục Thừa Châu liếc nhìn nhau, đều cảm thấy chiêu này của Cố Mang rất thú vị.

Nhà họ Nguyễn và nhà họ Lôi có trò hay để xem rồi.

……

Nhà họ Nguyễn.

Ông cụ Nguyễn nghe nói đến chuyện này, gậy chống nặng nề chống đất: “Ngu xuẩn, ông vốn tưởng rằng con đến học ở trung học Minh Thành thì đầu óc có thể thông minh hơn một chút, không ngờ rằng con lại phạm phải loại sai lầm này!”

Nguyễn Thanh Thanh than thở khóc lóc: “Ông nội, ông giúp con với, con không muốn bị đuổi học, hay là chúng ta quyên góp thêm một tòa nhà nữa cho nhà trường được không?”

Ông cụ Nguyễn tức cười: “Con có đầu óc một chút đi! Con cho rằng hiệu trưởng Phó ngu sao?! Ông ta không biết địa vị của nhà họ Nguyễn chúng ta à? Nhưng ông ta vẫn muốn đuổi người để cho Cố Mang một câu trả lời như thường, con còn không rõ người đứng sau Cố Mang lợi hại hơn nhiều so với nhà họ Nguyễn chúng ta ư!”

Nguyễn Thanh Thanh nhớ tới mấy người đàn ông khí thế cao quý trong phòng họp.

Hiệu trưởng Phó hầu như đều nhìn đến sắc mặt của bọn họ.

Nhất thời mặt xám như tro tàn.

Hứa Tuệ khóc lóc túm Nguyễn Đông Thăng: “Ông xã, Thanh Thanh con bé không thể bị đuổi học, chúng ta âm thầm hòa giải với Cố Mang đi, nhà chúng ta bồi thường một ít tiền cho bọn họ.”

Nguyễn Đông Thăng cau mày, trong tiềm thức cảm thấy cách bồi thường tiền này không thực hiện được.

Nếu quả thật giống ông cụ nói, Cố Mang quen biết một số nhân vật lớn, vậy thì hẳn là cô cũng không thiếu tiền.

Suy nghĩ vài giây, ông ta nói: “Việc này cũng có một phần của Cố Âm, nó là em gái ruột của Cố Mang, nó làm sai chuyện, cho dù Cố Mang không tình nguyện thì cũng không thể trơ mắt nhìn trường học đuổi học Cố Âm được.”

“Vậy... ý của ông xã là, chúng ta đi tìm Cố Âm sao?” Hứa Tuệ lau nước mắt: “Nhưng cách này có được không? Cố Âm đó đối xử với chị mình như vậy.”

Mạnh Kim Dương nói Cố Âm biết chuyện của cô ấy, biết rõ Cố Mang đánh người là chuyện bất đắc dĩ nhưng vẫn còn nói chị gái mình như vậy trước mặt Thanh Thanh.

Tâm tư ác độc.

Nguyễn Đông Thăng mím môi, trầm giọng nói: “Anh đến nhà họ Lôi tìm bọn họ nói chuyện, nói như thế nào thì Lôi Tiêu cũng là cậu của Cố Mang, nó còn có thể không nghe lời cậu ruột à?”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 87: Chưa làm gì nó mà nó còn bám mãi không tha



Nhà họ Lôi.

Ông cụ Nguyễn và Nguyễn Đông Thăng cùng nhau đến nhà thăm hỏi, nói rõ ý đồ đến đây của mình với Lôi Tiêu.

Lôi Tiêu còn tưởng là chuyện gì đáng giá mà để cho hai nhân vật lớn nhà họ Nguyễn đến nhà ông ta.

Nghe xong chân tướng, ông ta khách sáo cười một tiếng: “Không giấu giếm gì hai người, đứa cháu gái kia của tôi quả thật là làm rất nhiều việc xấu, từ nhỏ đã đánh nhau trốn học như cơm bữa, chị gái và anh rể đã qua đời của tôi cũng hết cách với nó, về phần Âm Âm nhà tôi, hẳn là vô tình nói ra chuyện trước kia của chị gái, mà đứa bé nhà ông lại không nhìn lọt nên mới gây ra chuyện này.”

Ánh mắt già nua của ông cụ Nguyễn chợt lóe lên.

Thật đúng là kín kẽ không một lỗ hổng, phủi sạch cho Cố Âm.

Ý tứ này chính là không thừa nhận những gì Thanh Thanh nói, Cố Âm vô tội.

Trong lòng thầm mắng Lôi Tiêu giả bộ hồ đồ, trên mặt thở dài: “Chúng tôi đây cũng là hết cách rồi nên mới tìm đến chỗ của anh, chuyện Cố Mang bắt nạt người khác đã bày ra rõ ràng, nhưng lại muốn để trường học đuổi học Thanh Thanh nhà chúng tôi.”

“Quả thật Cố Mang đã làm sai chuyện này rồi, cũng chưa làm gì nó mà còn bám mãi không tha.” Lôi Tiêu nói: “Khi còn bé nó cũng không biết nhường nhịn em trai em gái, phá hỏng đồ chơi nhỏ còn muốn những người lớn như chúng tôi bồi thường, không ngờ nhiều năm trôi qua rồi mà tính tình này vẫn như thế, đứa bé này không hiểu chuyện lắm.”

Nguyễn Đông Thăng khiêm tốn nói: “Trước tiên không nói đến những chuyện này, anh giúp chúng tôi một chút, xin tha với nhà trường, Cố Mang muốn bồi thường cái gì, chỉ cần không quá đáng thì nhà họ Nguyễn chúng tôi đều sẽ cố gắng hết khả năng để thỏa mãn nó.”

Đáy mắt Lôi Tiêu sáng ngời, khẽ cười: “Hai người yên tâm, tôi sẽ nói cho bên phía Cố Mang biết, bảo nó đừng truy cứu nữa, coi như việc này chưa từng xảy ra.”

Nghe vậy, Nguyễn Đông Thăng cảm ơn cầm tay Lôi Tiêu: “Vậy làm phiền chỗ anh Lôi rồi.”

“Sếp Nguyễn khách sáo rồi.” Lôi Tiêu không ngờ Cố Mang còn có thể mang đến phần lợi ích này cho ông ta, ý cười trong mắt có vài phần là thật.

Người nhà họ Nguyễn vừa đi, Cố Âm từ trên lầu đi xuống.

“Cậu.” Cố Âm nhẹ giọng nói: “Không ngờ chị ấy lại ác độc như vậy, còn muốn nhà trường đuổi Nguyễn Thanh Thanh.”

Lôi Tiêu hừ một tiếng, nâng chung trà lên: “Âm Âm, con vẫn là quá đơn thuần, mặc dù nhà họ Nguyễn là nhà mới nổi ở Minh Thành, nhưng tiền đồ công ty rộng mở, lại còn từng quyên tặng tòa nhà cho trung học Minh Thành, trường học không có lý nào lại không cho ông ta mặt mũi, hiện tại chính là mượn chuyện này của Cố Mang để rêu rao, muốn bào thêm một tầng nữa từ Nguyễn thị, có lẽ nhà họ Nguyễn không muốn bỏ ra số tiền này, cho nên mới tìm tới chúng ta.”

Cố Âm nhìn Lôi Tiêu, ngoan ngoãn vâng một tiếng.

Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, cảnh tượng bố của Lục Dương và Cố Mang nói chuyện phiếm kia vẫn luôn xuất hiện ở trong đầu.

Có phải Lục Dương giúp Cố Mang không?

Nhưng vì một Cố Mang, cục trưởng Lục sẽ ra mặt sao?

Chắc chắn là cô ta nghĩ nhiều rồi.

Có điều lần này không thể đá cả Mạnh Kim Dương lẫn Cố Mang ra khỏi trường học, thật sự là đáng tiếc.

Cô ta còn tưởng rằng dùng chuyện Cố Mang đánh nhau này, buộc Mạnh Kim Dương nói ra chuyện không vẻ vang năm đó thì bọn họ sẽ không thể chịu đựng được ở trường nữa mà chủ động thôi học.

Kết quả nhà trường coi trọng thành tích của Mạnh Kim Dương, lại ép buộc tất cả các phụ huynh ký hiệp nghị bảo mật, ảnh hưởng của việc này đối với bọn họ lập tức giảm xuống mức thấp nhất.

Cô ta ngược lại đã coi thường Mạnh Kim Dương từ nhỏ yếu đuối không chịu nổi một đòn kia.

Chỉ có thể tìm cơ hội lần sau.

Lôi Tiêu uống xong một chén trà, nói: “Âm Âm, đi gọi điện cho Cố Mang, bảo nó đến nhà họ Lôi một chuyến, cậu có lời muốn nói với nó.”

Cố Âm gật đầu.

……

Lục Thượng Cẩm dẫn mọi người trở về nhà họ Lục.

Một đám người đều ngồi trong phòng khách.

Tuy rằng Lâm Chu không thích Cố Mang, nhưng sau khi nghe xong chuyện của Mạnh Kim Dương, trong lòng cũng nảy sinh chút bội phục cô.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 88: Thái độ này của chị đại thật khiến người ta tức điên



Cố Mang bắt chéo chân, ngồi trên ghế sofa.

Tư thế ngồi của chị đại.

Khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu cảm, tay cầm điện thoại chơi game.

Vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, dường như chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

Nếu không phải vì nghe Cố Mang nói một câu về việc đuổi học, dẫn đến việc nhà họ Nguyễn và nhà họ Lôi sẽ tranh giành đến chết đi sống lại, Lâm Chu cũng nghĩ như vậy.

Học sinh bị ghi bị đuổi học trong hồ sơ của trường trung học Minh Thành, cơ bản không thể tìm được trường khác.

Chỉ còn một con đường là ra nước ngoài.

Mà các trường mà họ có thể đến, cũng chỉ là những trường không quá tốt, những gia tộc có con cháu như thế là một nỗi nhục nhã của cả gia tộc.

Nếu nhà họ Nguyễn không đến bước đường cùng, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ Nguyễn Thanh Thanh.

Chiêu này của Cố Mang thực sự độc ác.

Lục Dương cảm thấy kỳ lạ tại sao chuyện này của Cố Mang lại có thể ép xuống như vậy, không bị đuổi học, cũng không cần ký bất kỳ cam kết hay viết kiểm điểm nào.

Nhưng chỉ cần Cố Mang không rời đi, thì những thứ khác đều không quan trọng.

Bố anh ta quả thật rất mạnh mẽ!

Lục Ý nghe Lâm Chu kể về chuyện của Mạnh Kim Dương, ánh mắt lạnh lùng dần trở nên dịu đi, thậm chí khi nhìn vào khuôn mặt của Cố Mang, cũng không còn cảm thấy chán ghét.

Lục Thượng Cẩm nhận một cuộc gọi xong, nói: “Nhà họ Nguyễn đã tìm đến nhà họ Lôi rồi.”

“Tốc độ khá nhanh.” Khương Thận Viễn nhướng mày, nhìn cô gái đang chơi game: “Cố Mang, mọi thứ bên tôi đã được chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể gửi thư kiện đến nhà họ Nguyễn, đảm bảo thắng kiện.”

Cô gái cụp mắt xuống, ánh mắt xếch đầy vẻ ngông cuồng, giọng nói trầm thấp, khẽ "ừm" một tiếng.

Lời vừa dứt, điện thoại của cô hiển thị một cuộc gọi đến.

Cố Âm.

Cô thản nhiên từ chối cuộc gọi, rồi tiếp tục chơi game như chưa có gì xảy ra.

Lục Thừa Châu ngồi bên cạnh Cố Mang, nhìn thấy cảnh này, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ.

Một phút sau, người gọi đổi thành Lôi Tiêu.

Cố Mang không thèm nhìn màn hình, ngón tay vuốt lên, từ chối cuộc gọi.

Ngón tay cô thoăn thoắt điều khiển, dùng súng AWM bắn một phát xuyên qua mũ cấp ba của đối thủ, giành được chức vô địch.

Một ván kết thúc, cô đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, biểu cảm thả lỏng, thấp thoáng vẻ ngạo mạn và cuồng nhiệt.

Một bàn tay sạch sẽ, thon dài đưa ly nước đến trước mặt cô.

Cố Mang ngẩng lên, đối diện ánh mắt đen sâu thẳm của Lục Thừa Châu, khóe môi cong lên: “Cảm ơn."

Khi Lôi Tiêu gọi lại lần thứ hai, Cố Mang chậm rãi uống nước rồi bắt máy.

“Cố Mang, con đang làm gì mà không nghe điện thoại?!”

Điện thoại vừa áp vào tai, giọng nói giận dữ của Lôi Tiêu truyền đến.

Giọng rất lớn, mọi người trong phòng đều nghe thấy.

Cố Mang thản nhiên đáp: “Đang chơi game.”

Lục Thượng Cẩm và Khương Thận Viễn cảm thấy tốt nhất là Lôi Tiêu không có vấn đề về tim mạch, nếu không thì thái độ của Cố Mang có thể khiến ông ta tức chết.

Bên kia, Lôi Tiêu siết chặt điện thoại, im lặng vài giây, cố gắng kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nói: “Bây giờ con lập tức đến nhà họ Lôi một chuyến.”

Cố Mang với đôi mắt xếch, ánh mắt lạnh lùng đầy tà khí, giọng nói mang chút lạnh lẽo: “Không rảnh.”

“Cố Mang, thái độ này là sao?!” Lôi Tiêu đứng bật dậy, gầm lên: “Con có biết mình đã gây ra chuyện gì không?!”

“Không biết.” Cố Mang nhàn nhã đáp.

Lôi Tiêu lập tức nghẹn lời, qua một lúc lâu mới hít sâu một hơi, nói: “Bây giờ cậu không muốn phí lời với con nữa, con đến nhà họ Lôi ngay lập tức, cậu cho con nửa tiếng.”

Nghe vậy, Cố Mang khẽ cười, tiếng cười vừa ngông cuồng vừa kiêu ngạo, sau đó dập máy.

Trong phòng khách nhà họ Lôi, Lôi Tiêu nghe tiếng tút tút từ điện thoại, sắc mặt trở nên u ám: “Đồ tai họa này!”

Từ nhỏ Cố Âm đã biết Cố Mang là người cúng đầu, rất khó nói chuyện, lần này cũng không ngoài ý muốn.

Cô ta nhìn Lôi Tiêu: “Cậu, bây giờ phải làm sao?”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 89: Vụ bùng nổ thứ hai! Nữ hoàng sáng lập Ảnh Minh!



Lôi Tiêu mím môi, tiếp tục bấm số gọi cho Cố Mang.

Lần này, cuộc gọi được nhận rất nhanh.

"Cố Mang, cậu không phí lời với con." Giọng nói của Lôi Tiêu đã bình tĩnh lại: "Bây giờ con đến trường, đừng truy cứu chuyện của Nguyễn Thanh Thanh nữa. Con muốn điều kiện gì cũng được."

Cố Mang nhìn về phía Mạnh Kim Dương sắc mặt đang tái nhợt trước mặt mình, ánh mắt hơi nheo lại: "Được, vậy để Cố Âm chuyển trường."

Sắc mặt Lôi Tiêu trầm xuống: "Con không có chút nhân tính nào sao! Đó là em gái ruột của con! Sao con có thể đối xử với nó như vậy?!"

Nghe thấy lời này, Cố Âm cũng ngớ người, hoảng hốt gọi: "Cậu ơi."

Lôi Tiêu trấn an cô ta bằng ánh mắt, tiếp tục nói: "Cố Mang, bên nhà họ Nguyễn đã nói, chỉ cần con không truy cứu, con muốn điều kiện gì cũng được. Làm người nên biết suy nghĩ, đừng đắc tội với những người không nên đắc tội."

Cố Mang nhướng mày: "Tiếp tục đi."

"Nếu con từ bỏ việc truy cứu, nhà họ Nguyễn sẽ bồi thường cho con một khoản tiền lớn. Cậu cũng đồng ý để con và Mạnh Kim Dương chuyển đến sống ở nhà họ Lôi, nuôi dưỡng hai người đến khi tốt nghiệp đại học." Lôi Tiêu nói với giọng điệu như đang ban ơn.

Cố Mang cúi đầu, khẽ bật cười.

Tiếng cười lạnh lẽo và sắc bén, khiến Lôi Tiêu cau mày, cảm thấy vô cùng bực bội.

"Cậu ơi, không phải cậu đã nhìn con lớn lên sao? Tính cách của con, cậu phải hiểu rõ chứ." Giọng nói của Cố Mang chậm rãi, mang theo áp lực mạnh mẽ: "Đã rơi vào tay con, thì phải theo quy tắc của con. Con nói chỉ một trong hai người được ở lại, thì chỉ có một người được ở lại. Hiểu chưa?"

Nghe vậy, hơi thở của Lôi Tiêu trở nên nặng nề: "Cố Mang, con đang tự tìm đường chết! Nhà họ Nguyễn sẽ không bỏ qua cho con đâu."

Khuôn mặt của Cố Mang không chút biểu cảm, vẻ ngoài lười nhác nhưng lại mang theo sự ngông cuồng: "Xem ra cậu đã quyết định bảo vệ Cố Âm rồi. Vậy thì hãy nghĩ xem giải thích thế nào với nhà họ Nguyễn đi."

"Cố Mang..."

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị dập máy. Khuôn mặt của Lôi Tiêu lúc này đen lại vì tức giận, gương mặt đầy vẻ âm u, tức giận, đúng là tiểu súc sinh không biết điều!

Cố Âm liếc nhìn sắc mặt của Lôi Tiêu, mím môi nói khẽ: "Xin lỗi cậu, lúc đó con chỉ thuận miệng nói với cậu ấy là trước đây chị ấy từng bị đuổi học vì đánh nhau, không ngờ Nguyễn Thanh Thanh lại làm như vậy."

Giọng nói Lôi Tiêu đầy kiềm chế: "Chuyện này dừng tại đây. Con không cần quan tâm nữa, chỉ cần học hành cho tốt."

Cố Âm ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Lúc này, phu nhân của Lôi Tiêu, Hạ Minh Châu, mang theo một đống túi lớn túi nhỏ trở về. "Ông xã, Âm Âm, em đã về rồi."

Cố Âm mỉm cười: "Chào mợ."

...

Buổi tối, Cố Mang và Mạnh Kim Dương ở lại Tỷ Cung.

Căn hộ vô cùng yên tĩnh.

Cố Mang ngồi trên thảm trong phòng khách, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên gương mặt cô, tạo nên những mảng tối sáng giao thoa. Khuôn mặt xinh đẹp đến cực hạn vừa mơ hồ lại vừa bí ẩn, toát lên vẻ quyền quý.

Giọng Lâm Sương đầy sát khí: "Em gái Cố, nếu em không tiện ra tay, cứ nói với chị một tiếng. Nhà họ Nguyễn, chị sẽ xử lý toàn bộ! Bọn họ dám chọc đến nữ hoàng sáng lập của Ảnh Minh chúng ta, không đánh chết bọn chúng thì không được!"

Tám năm trước, Ảnh Minh hoàn thành nhiệm vụ được xem là bất khả thi nhất thế giới, chỉ trong nửa năm đã trở thành tổ chức hacker đứng đầu trong bốn tổ chức lớn.

Đây là lời đồn từ bên ngoài, cũng là thông tin hiếm hoi trong nội bộ Ảnh Minh, một câu trong số rất ít thông tin về Cố Mang.

Các hacker trong tổ chức đều kính nể Cố Mang như thần.

Thực tế, tổ chức mang tên Ảnh Minh này, ban đầu chỉ có một mình Cố Mang.

Cô bé chưa đến mười tuổi đã đánh bại nhóm hacker nổi tiếng quốc tế.

Đến nay, vẫn chưa ai có thể vượt qua cô.

Sau đó, Cố Mang không biết mời được Vân Lăng từ đâu, Ảnh Minh mới bắt đầu chiêu mộ thêm người.

Mục đích chỉ có một: kiếm tiền.

Mỗi năm, số tiền ra khỏi tài khoản của Cố Mang ít nhất là hai đến ba trăm triệu.

Một nửa dùng cho nghiên cứu y học, nửa còn lại chi vào việc chăm sóc Mạnh Kim Dương.

Chi phí dưỡng bệnh cho Mạnh Kim Dương ở kinh thành, mỗi năm lên tới một trăm hai mươi triệu.

Đó là lý do tại sao lúc nào Cố Mang cũng nghèo.
 
Back
Top Bottom