Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 90: Lỗ nặng!



Năm đó, Cố Mang đã phải dùng không biết bao nhiêu công sức để xóa sạch dấu vết vụ án của Mạnh Kim Dương, ngay cả những bài báo từng lan truyền khắp nơi cũng bị tiêu hủy toàn bộ.

Vậy mà bây giờ, vì một sự việc của nhà họ Nguyễn, Mạnh Kim Dương bị ép buộc phải tự phơi bày quá khứ của mình.

Hơn hai ngàn phụ huynh biết chuyện, giấy không gói được lửa, hiện tại nhóm phụ huynh này không nói ra, ai dám đảm bảo sau này sẽ không ai nói.

Lớp mười hai chỉ còn một năm.

Kể từ hôm nay, cuộc sống yên bình của Mạnh Kim Dương đã không còn. Tin đồn sẽ ngày càng lan rộng.

Tâm huyết nhiều năm của Cố Mang, tất cả đều vô ích!

Khốn thật! Lỗ nặng!

Lâm Sương là người nóng tính, suýt chút nữa đã muốn cho nổ tung tòa nhà của nhà họ Nguyễn.

Cố Mang: "Không cần, nhà họ Nguyễn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Cố Âm."

Lâm Sương bật cười: "Nói cũng đúng, Nguyễn Thanh Thanh, người có thể thuê cả thám tử tư và hacker, không dễ đối phó chút nào."

Cố Mang bình thản đáp: "Truyền thuyết về Miên Ngọc là thật."

Lâm Sương ngạc nhiên nhướng mày: "Em đã tìm thử rồi?"

"Ừm." Cố Mang nói: "Không có tác dụng phụ. Em đã đeo nó cho Kim Dương, đêm nay cậu ấy ngủ rất ngon."

Đã hai giờ sáng, cũng không gặp ác mộng và bị tỉnh dậy nữa.

Lâm Sương cũng thở phào nhẹ nhõm.

Những năm qua, Cố Mang gần như cạn kiệt sức lực để nghiên cứu phương pháp điều trị thần kinh, nhưng chưa có đột phá lớn. Bây giờ, tình cờ có được Miên Ngọc, vấn đề của Mạnh Kim Dương đã được giải quyết, Cố Mang cũng có thể thả lỏng đôi chút.

"Nếu vậy, phòng thí nghiệm bên đó còn cần tiếp tục đầu tư không?" Cô ta hỏi.

Cố Mang gật đầu: "Trước tiên cứ đầu tư. Chị cũng giúp em tìm hiểu thêm, Miên Ngọc này xuất xứ từ đâu. Em chỉ có một viên, không nỡ dùng để nghiên cứu."

"Được."

Cúp cuộc gọi video với Lâm Sương, Cố Mang đứng dậy về phòng ngủ.

...

Thứ hai.

Khi Cố Mang xuất hiện ở trường, tất cả học sinh khối mười hai đều sững sờ.

"Ý gì đây? Cố Mang không bị đuổi học sao? Trường nghĩ gì vậy?"

"Liệu có nhầm lẫn gì không? Hình ảnh và tài liệu hôm đó có khả năng là giả không? Năm tuổi mà đã đánh người đến mức liệt nửa người? Thật sự là chuyện của thiếu niên võ thuật? Nghe quá hoang đường!"

"Năm tuổi tôi còn đang học cách cầm đũa. Bảo rằng một cô bé như Cố Mang lúc năm tuổi đã đánh người tàn phế nửa cái mạng, đừng hỏi, hỏi là không tin."

"Tôi vẫn tin rằng việc trường giữ Cố Mang lại là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng. Cố Mang không giống kiểu người gây chuyện thị phi."

"Nhưng những tài liệu đó trông khá cũ, không giống như bị làm giả. Cô Lạc cũng từng nhắc đến chuyện Cố Mang bị đuổi học ở trường cũ."

Những người từng tin tưởng Cố Mang bắt đầu dao động.

Lục Ý vừa bước vào lớp 12-1 với cặp sách trên lưng, đã nghe thấy các bạn trong lớp, những người thường ngày chỉ chăm chú làm bài tập, giờ đây tụm lại bàn tán về chuyện này.

Sắc mặt lạnh đi, ánh mắt thoáng nhìn thấy La Tụng Hoa đang tiến về phía lớp 12-1, thản nhiên nói: "Đừng bàn nữa, giáo viên chủ nhiệm đến rồi."

Nghe vậy, cả lớp cuống quýt quay về chỗ ngồi cầm sách ngữ văn lên, giả vờ lớn tiếng đọc sách ngữ văn.

Cố Âm vô tình chạm phải ánh mắt của Lục Ý.

Người sau khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, rồi lạnh lùng quay đi.

Cố Âm mím môi.

Sắp đến giờ tan tiết đọc buổi sáng, Nguyễn Thanh Thanh xuất hiện trước cửa lớp 12-1.

Mọi người không mấy chú ý, tưởng cô ta đến muộn.

Cho đến khi Nguyễn Thanh Thanh thu dọn đồ đạc trên bàn, nhét vào balo rồi đeo lên vai, tất cả ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về phía cô ta.

Cô gái trông có vẻ kiệt sức, quầng mắt thâm đen, môi tái nhợt.

Nguyễn Thanh Thanh đeo balo, bước ra khỏi lớp, khi đi ngang qua Cố Âm, cô ta dừng lại, ánh mắt đầy căm hận, nắm chặt tay.

"Chát!" Một âm thanh vang lên.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 91: Tất cả mọi chuyện, đều là do cô làm



Lớp 12-1 đang đọc bài bỗng chốc trở nên yên lặng như tờ. Hàng chục đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía Cố Âm, người đang ngồi ôm mặt.

Khóe miệng bị nứt, lộ ra vết máu rỉ. Điều này đủ thấy cái tát của Nguyễn Thanh Thanh nặng đến mức nào.

Nguyễn Thanh Thanh chỉ vào Cố Âm, nghiến răng nói: "Cố Âm, đây là cô nợ tôi!"

Tát mạnh vào mặt Cố Âm một cái, Nguyễn Thanh Thanh với vẻ mặt lạnh lùng rời khỏi lớp 12-1.

"Âm Âm, cậu không sao chứ?" Nam sinh ngồi phía sau Cố Âm lập tức rút khăn giấy đưa cho cô ta, vẻ mặt đầy lo lắng.

Cố Âm lắc đầu, đôi mắt hơi đỏ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Không sao."

Nói rồi, cô ta bất ngờ đứng dậy, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Lớp học lập tức hỗn loạn.

"Chuyện gì vậy? Tại sao Nguyễn Thanh Thanh lại đánh Cố Âm?"

"Không rõ nữa. Cô ta thu dọn đồ đạc, định nghỉ học sao? Trời ạ, vừa rồi còn đoán tại sao Cố Mang không bị đuổi học, giờ thì Nguyễn Thanh Thanh rời đi."

"Khoan đã, bài PPT ở buổi họp phụ huynh chắc chắn đã bị ai đó thay đổi. Không lẽ...?"

Một nhóm người ngơ ngác nhìn nhau.

"Không lẽ người đổi bài PPT là Nguyễn Thanh Thanh sao?"

"Tôi chợt nhớ ra một chuyện, Nguyễn Thanh Thanh thích Lục Dương. Lục Dương thì đối xử đặc biệt tốt với Cố Mang. Có khi nào vì lý do này không?"

"Nhưng tại sao cô ta lại đánh Cố Âm? Còn ngay trong lớp nữa, thật quá đáng!"

...

Hành lang vô cùng yên tĩnh, không một bóng người.

Cố Âm vừa chạy ra khỏi lớp, vẻ mặt tội nghiệp ngay lập tức biến thành lạnh lùng. Cô ta sải bước lớn xuống cầu thang.

Tại chỗ rẽ tầng hai, cô ta đuổi kịp Nguyễn Thanh Thanh, túm lấy cánh tay cô ta rồi kéo mạnh, sau đó giơ tay tát một cái thật mạnh.

Nguyễn Thanh Thanh không kịp phòng bị, bị cái tát va vào tường, tiếng "bốp" vang lên, khiến đầu óc choáng váng mất vài giây.

Khi hoàn hồn, sắc mặt Nguyễn Thanh Thanh tối sầm lại: "Cố Âm!"

Cô ta lao đến với vẻ mặt đầy dữ tợn.

Cố Âm lập tức lùi lại một bước, đứng ở bậc thang, tay nắm lấy lan can, giương cằm lên ngạo mạn, nhìn xuống cô ta: "Nguyễn Thanh Thanh, tốt nhất là cô đừng ra tay. Cô cũng không muốn tôi làm ầm chuyện này đến tai bố mẹ cô đâu, đúng không?"

Nguyễn Thanh Thanh lập tức đứng sững lại.

Cố Âm khẽ mỉm cười: "Nhà họ Nguyễn các người đã hy sinh cô, nghĩa là họ không dám đụng đến cậu tôi. Chuyện hôm nay cô đánh tôi, nếu lan truyền ra ngoài, cô đoán xem, nhà họ Nguyễn sẽ xử lý cô thế nào?"

Nguyễn Thanh Thanh siết chặt tay, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay, trừng mắt nhìn chằm chằm cô ta: "Nếu không phải vì cô, sao tôi có thể bị đuổi học!"

"Chuyện đó liên quan gì đến tôi?" Nửa khuôn mặt Cố Âm sưng đỏ, khóe miệng nứt ra, nhưng nét mặt lại dịu dàng vô hại: "Tôi chỉ nói rằng chị tôi có nhiều tiền án tiền sự, gia đình nhà họ Lục có thể sẽ không thích chị ấy. Tất cả mọi chuyện đều do cô làm."

Nguyễn Thanh Thanh hít thở nặng nề, ánh mắt sắc lạnh, hận không thể lột da của cô ta để hả giận.

Cố Âm khẽ cười: "Thấy cô như vậy cũng có phần đáng thương, cái tát hôm nay coi như chúng ta hòa nhau."

Nói xong, cô ta quay người bước lên tầng.

Nguyễn Thanh Thanh nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh mai của Cố Âm, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, khóe miệng nhếch lên một đường cong đầy hiểm độc, quay người bỏ đi.

...

Cố Âm đến phòng vệ sinh, rửa mặt, súc miệng rồi chỉnh lại biểu cảm trước gương, sau đó quay về lớp.

Những nam sinh thích Cố Âm thấy tóc mái cô ta ướt dính thành từng lọn, đều nghĩ rằng cô ta vừa khóc, từng ánh mắt đều tràn đầy sự xót xa không nguôi, tiến lại gần an ủi Cố Âm, chửi rủa Nguyễn Thanh Thanh là kẻ điên.

Cố Âm miễn cưỡng cười, cố gắng không để lộ vết thương ở khóe môi, cô ta mấp máy môi.

Cố nhịn xuống sự ẩm ướt trong mắt, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu. Thực ra chuyện Nguyễn Thanh Thanh bị đuổi học, mình cũng có phần trách nhiệm. Cậu ấy từng hỏi mình rằng việc chị mình từng bị đuổi học vì đánh nhau có thật không. Những chuyện thế này không thể nói dối được, thầy chủ nhiệm cũng đã từng nhắc tới, nên mình chỉ nói là thật. Ai ngờ cậu ấy lại đi điều tra chị mình và phát hiện ra những chuyện đó."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 92: Chị đại của trường trung học Minh Thành



"Hóa ra thực sự là Nguyễn Thanh Thanh làm chuyện này, cô ta cũng quá độc ác đi mất! Tự mình làm sai mà còn trách cho Âm Âm, vừa ngu xuẩn lại vừa ác độc!" Một người hâm mộ Cố Âm lên tiếng.

Những người khác cũng hùa theo gật đầu.

Cố Âm thở dài: "Thật ra chị mình đánh người có nỗi khổ tâm cả. Nếu không thì sao nhà trường lại không đuổi chị mình?"

Một nữ sinh hỏi: "Nỗi khổ tâm gì vậy?"

Cố Âm cúi mặt, không nói gì.

Chưa đầy vài phút, một bài đăng đã bùng nổ trên diễn đàn trường.

Có nội tình!

Cố Âm vì ghen tỵ việc của chị mình nổi trội hơn, nên đã cố tình xúi giục Nguyễn Thanh Thanh điều tra Cố Mang, để cô ta vạch trần tại buổi họp phụ huynh, cô em gái độc ác hại chị gái suýt nữa bị đuổi học.

Có người đọc được bài viết này, đưa cho Cố Âm xem.

Cố Âm cười cay đắng, im lặng rút tài liệu ôn tập tiếng Anh của mình ra bắt đầu làm bài.

Gương mặt bị tổn thương, trông thật đáng thương.

Các nam sinh trong diễn đàn chửi rủa ầm ầm người đăng bài vu khống Cố Âm.

Làm xong một bài điền từ chỗ trống, giữa giờ giải lao, Cố Âm lấy điện thoại ra nhìn những bình luận chửi rủa ngày càng càng khó nghe, mím môi cười nhạo.

Thật ngu xuẩn.

Lục Ý liếc ngang qua Cố Âm, rồi khinh miệt quay đi.



Nguyễn Thanh Thanh nhìn những lời chửi bới tràn ngập dưới bài đăng của mình, sụp đổ la hét: “Đồ tiện nhân!"

"Đủ rồi!" Hứa Tuệ đỏ mắt quát lên, nhìn vết bạt tai trên mặt con gái, vừa tức giận vừa thương xót: "Thanh Thanh, con nghe lời mẹ, sang nước ngoài học tập thật tốt, đừng gây thêm phiền phức cho gia đình nữa."

Nguyễn Thanh Thanh nhào vào vào lòng Hứa Tuệ khóc: "Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ qua cho Cố Âm! Đều là cô ta hại con thành ra như này!"

Bị nhà trường đuổi học, cô ta trở thành trò cười của cả giới nhà giàu Minh Thành, chuyện hôn sự trong tương lai của cô ta cũng bị hủy hoại!

"Con yên tâm, mẹ hứa với con!" Bà ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho tiểu tiện nhân Cố Âm kia, bà ta biết rõ con gái của bà ta làm gì nghĩ ra được kế hoạch này, chắc chắn có người xúi giục ở phía sau: "Ông nội con và bố con cũng sẽ không tha cho nhà họ Lôi."



Tin Nguyễn Thanh Thanh bị đuổi học đã lan truyền khắp khối mười hai trong ra chơi.

Tất cả mọi người đều biết cô ta cố ý hãm hại Cố Mang.

Bé mập quay sang, nằm bò trên đống sách cao chồng chất của Lục Dương: "Anh Dương, mặc dù sự thật đã rõ ràng, chị Mang đã vượt qua thành công, trực tiếp trở thành chị hai của trường trung học Minh Thành, nhưng em vẫn tò mò, chị Mang lúc nưm tuổi thực sự đã đẹp trai như vậy sao?"

Sở Nghiêu kéo ghế lại gần bên kia: "Tôi cũng tò mò, mẹ kiếp, tấm ảnh đó thực sự quá đẹp trai quá đi mất! Như đóng phim vậy, quá ngầu!"

Lục Dương cười ha ha: "Để tôi gọi cô ấy dậy, đánh các cậu một trận, các cậu thấy thế nào?"

Anh ta nghiêng đầu về phía cô gái đang đeo tai nghe ngủ bên cạnh.

Bé mập: "..."

Sở Nghiêu mặt không biểu cảm ngồi vào chỗ của mình.

Bé mập hừ một tiếng: "Anh Dương, anh thật ác mà!"

"Biến!"

Lục Dương cười mắng, ánh mắt lướt sang người Cố Mang, tì cằm nhìn cô, cũng rất tò mò rốt cuộc Cố Mang đánh nhau đỉnh cỡ nào.

Khi chuông vào lớp vang lên, anh ta cẩn thận chọc Cố Mang: "Chị Mang, vào học rồi."

Cố Mang mở mắt.

Ánh mắt lạnh lẽo, những tia máu nhỏ xíu hiện lên ánh đỏ mang chút hung dữ.

Đôi lông mày hơi nhíu lại, thoáng hiện vẻ khó chịu, cả người tỏa ra khí áp thấp đến đáng sợ.

Tim Lục Dương treo lên cao, lén lấy một viên kẹo trái cây nhỏ từ trong túi ra rồi đẩy sang.

Cố Mang liếc qua, bóc vỏ bỏ vào miệng.

Vẻ lạnh lùng hiện trong đôi lông mày dịu đi phần nào.

Giáo viên tiếng Anh cầm giáo án bước vào, vứt lên bàn giáo viên.

Cố Mang tì cằm, mắt chăm chú nhìn bảng.

Một tay xoay bút, động tác trơn tru đẹp mắt, một cây bút như đang nhảy múa trên đầu ngón tay sạch sẽ và mảnh mai của cô.

Lục Dương vô cớ cũng bắt chước xoay theo, kết quả là văng bút đụng trúng đầu Bé mập ngồi phía trước.

Ánh mắt của nữ sinh lười biếng lướt qua.

Lục Dương: "..."

Chết tiệt! Danh dự trùm trường của anh ta!
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 93: Cố Âm, cô tự tìm cái chết!



Trưa hôm sau.

Trên Weibo bỗng nổ ra một hot search: Tên tội phạm của vụ án trấn Trường Ninh mười hai năm trước đã được thả tự do.

Mạnh Kim Dương trực tiếp bị "người trong cuộc" đưa lên hot search với danh nghĩa nạn nhân.

Một đống tài khoản tiếp thị chuyên lợi dụng chuyện người khác đang rêu rao khen Mạnh Kim Dương mạnh mẽ, nói cô ấy chăm chỉ, là người thông minh.

Đặc biệt, ở kỳ thi tháng đầu tiên của lớp mười hai, Mạnh Kim Dương còn đạt được thành tích đứng đầu của khóa.

Gần như từng chữ đều là điểm nóng trong mắt cánh truyền thông.

Tin tức về Mạnh Kim Dương tràn ngập khắp nơi.

Điện thoại văn phòng trường trung học Minh Thành hầu như đều bị các phóng viên gọi tới tấp, yêu cầu được phỏng vấn đặc biệt Mạnh Kim Dương.

Nhưng chẳng ai nghĩ đến việc nhắc lại chuyện cũ sẽ gây ra tổn thương to lớn thế nào cho cô gái này.

Mạnh Kim Dương nhắm mắt làm ngơ, bỏ ngoài tai tất cả mọi ồn ào, chú tâm làm bài kiểm tra Cố Mang giao hôm qua.

Nhưng khi nhìn kỹ chữ của cô ấy, có thể phát hiện rằng từng nét bút đều đang run rẩy.



Cố Mang bước lên tầng hai giảng đường.

Cố Âm đang dựa lan can trò chuyện với một cô gái lớp 1.

"Cố Mang?" Cô gái chú ý tới cô, ngờ vực la lên.

Cố Âm quay đầu lại, chợt đối mặt với ánh mắt đen lạnh ngắt thấu xương của Cố Mang, trong lòng hơi hồi hộp, sống lưng hơi cứng đờ, vô thức muốn lùi lại.

Ánh mắt Cố Mang lóe lên tia lạnh lẽo đáng sợ, mí mắt đỏ ngầu, đôi môi xinh đẹp mím chặt, vừa lạnh lùng vừa hung dữ.

Cô tóm cổ Cố Âm, hung ác đẩy mạnh đầu cô ta ra bên ngoài lan can..

Hai chân Cố Âm lơ lửng trên không trung, nửa người lơ lửng bên ngoài lan can, ánh mắt lập tức đầy hoảng sợ.

Cô ta sống chết bám chặt tay Cố Mang, muốn kêu cứu nhưng không phát ra âm thanh nào

Nữ sinh bên cạnh bị dọa đến mức mặt mày tái nhợt: "Cố Mang, cô làm gì vậy!"

Cố Mang nhìn chằm Cố Âm, giọng vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi: "Cố Âm, tôi đã tha cho cô một lần, cô thấy tôi dễ chọc lắm à?:

Cổ họng Cố Âm phát ra tiếng ư ư, bị dọa đến nước mắt ứa ra.

"Dám tiết lộ cho giới truyền thông." Cố Mang khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng và nguy hiểm: "Cố Âm, cô tự mình tìm chết!"

Cô gần như nhấc bổng Cố Âm lên bằng một tay.

Chân cách mặt đất càng lúc càng xa, Cố Âm gần như sợ hãi đến cứng đờ, cổ họng phát ra tiếng: "Chị..."

Không rõ là ai gọi La Tụng Hoa và Tịch Yên, hai người vội vàng chạy tới.

"Cố Mang, mau buông tay!" Tịch Yến sợ hãi hét lên.

Sắc mặt La Tụng Hoa xanh mét: “Làm gì đấy! Muốn giết người hả? Lại gây chuyện đến cửa lớp 1!"

Cố Mang liếc qua bọn họ, thả lỏng bàn tay đang bóp cổ Cố Âm.

Chân Cố Âm vừa chạm đất lập tức khóc lên, ôm cổ ho dữ dội một cách tuyệt vọng.

Cố Mang nắm cổ áo cô ta, kéo sát cô ta ra trước mặt mình, tay kia vỗ vào má cô ta: "Nhớ kỹ, không có lần sau."

Ném Cố Âm xuống đất, Cố Mang đút tay vào túi rồi quay người bỏ đi.

"Cố Mang! Em dừng lại ngay cho tôi!" La Tụng Hoa vừa chạy vừa đuổi.

Đáy mắt chỉ còn lại tà áo khoác trường bay bay, bóng lưng cao ráo, mảnh mai biến mất trong góc hành lang.

La Tụng Hoa tức điên: "Thật là coi trời bằng vung!"

Tịch Yên cắn môi, không kịp đuổi theo Cố Mang, trước tiên kiểm tra xem Cố Âm có sao không



Trên đường về phòng học, điện thoại của Cố Mang vang lên.

“Ừ.” Gọng của nữ sinh trầm thấp, lạnh lẽo rợn người.

Nghe xong, Khương Thận Viễn sững người: “Cô sao vậy?”

Cố Mang lạnh lùng nói: “Không sao.

Thấy cô không muốn nói, Khương Thận Viễn không tiếp tục hỏi nữa: “Cô muốn xử lý thế nào?”

Cố Mang không nhịn được muốn hút thuốc, nhưng phát hiện trong túi không có, chỉ có kẹo m*t.

Cô xé vỏ nhét vào miệng, rồi trầm giọng nói, có chút khàn khàn: “Đã ầm ĩ đến mức này rồi, thì làm ầm ĩ thêm chút nữa đi, tôi muốn giải quyết một lần cho xong.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 94: Cố Mang đánh nhau rất đỉnh



"Được, để tôi đi chuẩn bị." Khương Thận Viễn đáp: "Lần này chắc sẽ rất nhanh chóng. Ngày mở phiên tòa cô muốn đến không?"

Cố Mang im lặng ừm một tiếng.

Điện thoại im lặng vài giây, Khương Thận Viễn lại lên tiếng, giọng hơi do dự: "Tôi biết tính tình cô không tốt, mọi chuyện cứ giao cho tôi đi, cô đừng có bốc đồng…”

Cái kiểu hung hãn kia của Cố Mang nghĩ tới thôi cũng đủ làm người ta sởn cả da gà.

Cô gái nói mà chẳng có chút cảm xúc nào: "Biết rồi."



Thẩm Hoan cẩn thận nhìn Mạnh Kim Dương đang yên lặng làm bài ở bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng lại thấy rằng trong lúc này có gì đó thì đừng có nói ra, đây mới là sự tôn trọng lớn nhất với Mạnh Kim Dương.

Chỗ ngồi của lớp mười hai thay đổi luân phiên, tuần này hai người ngồi thành một nhóm ở gần cửa.

Nhóm người ngồi bên cửa sổ, xung quanh rất nhiều người, đang xì xào thảo luận, đôi lúc thì liếc sang phía này.

Chẳng cần đoán cũng biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì.

Thẩm Hoan mím môi, nhíu chặt mày.

Bọn Lục Dương đều đi tìm Cố Mang hết rồi, trong lớp không còn ai trấn áp được.

Âm thanh dần dần ngày càng lớn lên.

"Hóa ra Mạnh Kim Dương đã từng trải qua chuyện như vậy à, thật đáng thương. Nghe nói trước đây cậu ta còn phải đeo túi đi vệ sinh, sau đó trải qua nhiều ca phẫu thuật mới sống được như bình thường." Cô gái kia chỉ vào bụng: "Từ chỗ này trở xuống đều là nhân tạo cả."

Vẻ mặt của mọi người phức tạp, không rõ rốt cuộc là đang thương hại hay có điều gì khác.

Nói chung là có vẻ bài xích.

"Thi đứng đầu khối thì có ích gì chứ, bản thân đã biến thành như vậy rồi." Một cô gái khác thở dài: "Về sau còn lấy được chồng kiểu gì nữa, chắc chẳng ai thèm để ý cậu ta."

"Bịch" một tiếng.

Một cuốn sách bay thẳng vào mặt cô gái kia.

Cô gái thét một tiếng, nhăn mặt vì đau, đứng phắt dậy, hung hăng trừng mắt về phía người ném sách: "Thẩm Hoan! Cô làm gì vậy!"

Thẩm Hoan lạnh lùng nhìn cô ta: "Nên rửa sạch mồm đi! Có bản lĩnh thì cô cũng thi hạng nhất toàn khối đi xem nào! Cô muốn lấy chồng như thế thì cô còn đi học làm gì! Dù sao cô cũng đã học lại cấp, năm nay đã hai mươi tuổi rồi, độ tuổi vừa đủ đấy."

"Cô...!" Cô gái kia bị chặn mồm, không nói được lời nào.

Thẩm Hoan cười nhạo: "Nhưng mà này Lý Manh, với loại người như cô, chắc là sẽ chẳng có ai thèm đếm xỉa đâu, nhân phẩm tồi tệ, lại ưa đố kỵ, là loại người hay ghen ghét, không chịu nổi cái tốt của người khác!”

Mặt Lý Manh lập tức đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, muốn lao tới nhưng bị bạn cùng bàn giữ lại.

Bạn cùng bàn nhìn Thẩm Hoan: "Thẩm Hoan, Lý Manh cô ấy không có ý gì đâu, chỉ là tùy tiện nói vậy thôi."

"Tùy tiện nói vậy à?" Thẩm Hoan không một chút biểu cảm: "Không thì đợi chị Mang và Lục Dương quay lại, xem mấy người có dám phát biểu quan điểm một chút trước mặt họ không?"

Cả đám người lập tức im re.

Mạnh Kim Dương kéo ống tay của Thẩm Hoan: "Đừng để ý tới bọn họ, hồi nãy cậu hỏi mình câu hỏi, mình đã giải được rồi, để mình chỉ cậu cách giải nhé."

Thẩm Hoan cực kỳ tức giận.

Chả lẽ muốn Mạnh Kim Dương ngày ngày phải khóc lóc, sống dựa vào việc kiếm lấy sự thương hại, mọi người mới chịu im miệng?

Rõ ràng mọi người phải đi chửi cái tên cặn bã của xã hội đã hại Mạnh Kim Dương kia chứ!

Nguyền rủa tên rác rưởi đó chết không yên, nghiền xương cốt thành bụi!

Chứ không phải đi bàn tán về Mạnh Kim Dương.

Ống tay áo lại được kéo, Thẩm Hoan nhìn sang Mạnh Kim Dương, cô gái không để tâm mà cười với cô ấy.

Mũi Thẩm Hoan đột nhiên thấy hơi cay cay, cô ấy hít một hơi sâu, ngồi xuống để cùng Mạnh Kim Dương thảo luận câu hỏi.

Mạnh Kim Dương giảng bài cho cô ấy, nụ cười nơi khóe miệng xuất phát từ tận đáy lòng.

Cô ấy thực sự rất may mắn, có thể quen biết những người bạn Cố Mang và Thẩm Hoan này, cuộc đời của cô ấy thật sự đáng giá.



Tịch Yên và La Tụng Hoa là do Lục Dương gọi tới, lúc đó khi nhìn thấy Cố Mang suýt chút nữa thì ném Cô Âm xuống tầng, bọn họ bị dọa đến mức chân nhũn cả ra.

Sợ xảy ra chuyện nên mới đi gọi giáo viên.

Sở Nghiêu và Bé mập cuối cùng cũng tin Cố Mang thực sự đánh nhau cực kỳ đỉnh.

Mẹ kiếp! Trực tiếp dùng một tay xách Cố Âm lên!

Mấy người trở về lớp học thì nhận ra không khí có chút khá thường.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 95: Khương Thận Viễn: Tôi là kẻ bại trận dưới tay của cô ấy.



Cố Mang liếc nhìn Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan đang cười nói, sợi dây đang căng ra trong đầu cũng thả lỏng.

Cô tiến lại gần, để vài thanh socola và kẹo sữa thỏ trắng xuống bàn của Mạnh Kim Dương, rồi đút hai tay vào túi và quay lại chỗ ngồi của mình.

Mạnh Kim Dương cười nhẹ, cô ấy và Thẩm Hoan mỗi người bóc một viên kẹo sữa thỏ trắng ăn.

Ba người Lục Dương cùng Sở Nghiêu và Bé mập cùng chia nhau một miếng socola, vẻ mặt khá tự mãn, ánh mắt nhìn Mạnh Kim Dương không có chút thay đổi nào, vẫn trêu chọc như thường.

Cố Mang và Lục Dương vừa xuất hiện.

Những người vừa bàn tán ồn ào trong lớp giờ lại im re một cách kỳ lạ.

Cố Mang gửi tin nhắn cho Lục Thượng Cẩm, dặn không được để cánh nhà báo đến trường trung học Minh Thành quấy rối Mạnh Kim Dương.

Lục Thượng Cẩm trả lời: “Yên tâm đi, không cần con nhắc, chú đều đã sắp xếp ổn rồi.”

Cố Mang đáp: "Vâng.”

Lục Thượng Cẩm hỏi: "Hôm nay thế nào rồi? Còn ổn không?"

Cố Mang khẽ cúi mắt, gõ chữ một cách lơ đễnh: "Khá ổn".

Lục Thượng Cẩm: "Haiz, chuyện này khó giải quyết, nhiều năm tâm huyết của con đều lãng phí hết. Cái con nhỏ Cố Âm này thực sự là đứa vô dụng, nếu nó không phải là em gái con thì chú đã..."

Đáy mắt Cố Mang lóe lên một tia lạnh lẽo rồi biến mất, uể oải trả lời: "Nên con vừa suýt g**t ch*t cô ta."

"..."

Lục Thượng Cẩm gần như bấu người tại chỗ, run rẩy gõ chữ: "Chị đại à! Bình tĩnh đi!”

Khóe miệng Cố Mang nhếch lên, vừa quỷ dị vừa ngang tàn.

...

Trên mạng lại xuất hiện tin động trời.

Tên tội phạm mới được thả - Tào Cương được nhà tâm lý nhận định có khả năng tái phạm, để phòng ngừa xảy ra hoảng loạn nên đã bị giữ lại để quan sát.

Luật sư vàng hàng đầu của Bắc Kinh - Khương Thận Viễn đã khởi kiện lại Tào Cương, cho rằng việc kết án năm đó không hợp lý.

Mười hai năm trước, việc mắc bệnh tâm thần gây án đã trở thành tấm bảo vệ cho bọn tội phạm.

Nhưng giờ đây, nhờ sự hoàn thiện của pháp luật, mắc bệnh tâm thần không còn là giấy phép giết người, hành vi gây án vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự.

Tào Cương với tội trạng nghiêm trọng, đáng bị phán tử hình!

Bài đăng mới nhất trên Weibo của Khương Thận Viễn:

"Pháp luật là để bảo vệ nhân dân, không nên để những phần tử phạm pháp lợi dụng kẽ hở. Với tư cách là luật sư của Mạnh Kim Dương, tôi sẽ khởi kiện lại Tào Cương, yêu cầu phúc thẩm vụ án, không hề lấy một đồng!"

Khương Thận Viễn là người có tầm ảnh hưởng, luật sư hàng đầu trong giới, một vụ án thường thu về ít nhất trên một triệu.

Việc kiện tụng miễn phí cho Mạnh Kim Dương đã nhận được sự khen ngợi rộng rãi từ toàn thể người dân trong cả nước.

“Luật sư Khương làm quá đỉnh!”

“Đã hủy hoại cả cuộc đời một cô gái! Mười hai năm quá dễ dàng cho tên rác rưởi này! Đề nghị xử bắn!”

"Nhìn ảnh thôi mà thấy tên này trông thực sự ghê tởm, tâm sinh tướng."

"Đồ súc sinh này gần như mất đi nhân tính! Đáng chết!"



Khương Thận Viễn đã gần một năm không tranh tụng, lần này vì vụ án gần như chắc chắn này mà ra tay.

Cả giới kinh sợ.

Trên bàn rượu, người bạn nhìn Khương Thận Viễn đang uống rượu: "Thận Viễn, dù sao Tào Cương cũng khó thoát án tử hình, cậu hoàn toàn có thể giao vụ án này cho luật sư trong văn phòng, một luật sư vàng hàng đầu như cậu cần gì phải ra tay?"

Khương Thận Viễn ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo, lắc ly rượu trong tay, nheo mắt nhìn anh ta: "Cậu nghĩ tôi rất giỏi?"

Người bạn nhướng mày, hỏi lại: "Có luật sư nào ở trong nước giỏi hơn cậu sao?"

"Có chứ." Khương Thận Viễn cười nhẹ.

Người bạn hơi ngỡ ngàng: "Thật hay giả đấy? Cậu lừa tôi đấy à, tôi chưa từng nghe nói có người như này."

Ánh mắt Khương Thận Viễn bao trùm một lớp sương mỏng, như đang nhớ đến điều gì đó: "Tôi đều là kẻ bại trận dưới tay của cô ấy."

Người bạn không dám tin nổi nhìn anh ấy.

"Tôi còn việc, đi trước đây." Khương Thận Viễn để ly rượu xuống, đứng dậy vỗ vai anh ta, khoác áo ngoài vào rồi quay người rời đi.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 96: Thẻ đen quý giá thứ hai của Tỷ Cung



Vụ án của Mạnh Kim Dương trở thành một chủ đề được thảo luận sôi nổi trên toàn quốc, được cấp trên coi trọng.

Một tuần sau, mở phiên tòa thụ lý lần nữa.

Ngày hôm đó, Cố Mang và Mạnh Kim Dương đã xin nghỉ phép.

Đi ra khỏi trường học, chiếc xe SUV của Lục Thừa Châu dừng ở cổng trường.

Cửa sổ chỗ ngồi phía sau xe vẫn là mở ra, người đàn ông mặc vest ngồi phía sau, chiếc cúc áo sơ mi duy nhất phía trên cùng, cảnh tượng hiện ra như đang cấm dục cực độ.

Đôi lông mày lá liễu mạnh mẽ sắc nét.

Một khuôn mặt khiến cho vô số phụ nữ phát điên.

Đôi môi mỏng đang cắn điếu thuốc, không châm thuốc, còn đang gọi điện thoại.

Nhìn thấy Cố Mang, anh ta đã nói điều gì đó với bên kia điện thoại, cúp điện thoại.

Đem điếu thuốc trong miệng vút vào gạt tàn, xuống xe.

Cố Mang nheo mắt nhìn, liếc nhìn ánh mặt trời, khóe miệng hơi nhếch lên, đè vành mũ.

Lục Thừa Châu một tay đút túi đi tới, hất cằm về phía xe: “Đi thôi, lên xe.”

Cố Mang gật đầu.

Trước khi lên xe, Cố Mang đột nhiên hơi tiến lại gần người đàn ông đó, hạ thấp giọng nói: “Tài xế dành riêng cho tôi?”

Lục Thừa Châu nhướng mày một cái, khá quyến rũ, đuôi mắt có tà khí.

Vẻ mặt Cố Mang nhạt nhẽo nhìn anh ta: “Mục đích gì?”

“Cô cảm thấy thế nào?” giọng nói của Lục Thừa Châu rõ rằng trầm ấm, đáy mặt hiện lên điệu cười yếu ớt.

Cố Mang nheo mắt nhìn, chỉ đơn giản nhếch mép cười một tiếng, không nói chuyện.

Chui vào trong xe.

Chỗ ghế lái, ánh mắt Lục Nhất vô cùng phức tạp.

Vụ án này không liên quan đến bọn họ, ông nội nhà anh ta mới từ thủ đô qua thế này, đặc biệt đến đây để đón Cố tiểu thư.

…..

Tới toà án Minh Thành.

Những bức ảnh của Mạnh Kim Dương đã bị lộ trên mạng.

Nhà báo đã đợi ở đó từ sớm để nhìn thấy cô ấy, lao tới với chiếc máy ảnh và micro.

Tại thời điểm này, một nhóm người mặc đồ đen từ đâu xuất hiện, tiến lên trực tiếp chặn các nhà báo.

Vẻ mặt mấy người Cố Mang vô cảm đi vào trong toà án.

Mười giờ sáng, phiên toà chính thức bắt đầu.

Mạnh Kim Dương nhìn thấy người đàn ông trung niên gầy gò đang ngồi ở bên bị cáo, bình chân như vại, ánh mắt chán ghét.

Hít một hơi thật sâu, cô ấy mím môi ngồi ở bên nguyên cáo.

Khương Thận Viễn đã sớm chuẩn bị tất cả bằng chứng, hơi thở có chút nặng nề, lời nói sắc bén lạnh lùng nghiêm túc, mười phút đồng hồ ngắn ngủi, sau đó bên này luật sư của Tào Cương không nói nên lời.

Một tiếng đồng hồ sau, thẩm phán gõ búa đưa ra phán quyết cuối cùng.

Tào Cương bị tuyên án tử hình.

Đoạn video về phiên toà đã đồng loạt được tung lên mạng.

“Tuyên án tử hình” bốn chữ ra đời, cư dân mạng reo hò, hả lòng hả dạ!

Cố Mang ngồi vắt chéo chân trong khán phòng, đan mười ngón tay vào nhau và nói lời tạm biệt, cằm hơi thu lại, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào Tào Cương, vừa xảo trá vừa yên tĩnh, màu đỏ của tà nịnh phát sáng.

Từ mười hai năm trước, đáng lẽ đã phải là một người chết rồi.

Phiên tòa kết thúc.

Cố Mang và Mạnh Kim Dương vừa bước ra ngoài, đã nhìn thấy người phụ nữ đeo phù hiệu báo chí đang đứng ở giữa sảnh tòa án.

Người phụ nữ vác chiếc máy ảnh trên vai, mái tóc dài được búi bằng chiếc bút.

“Cố Mang.” Người phụ nữ hô lên, hướng về phía bọn họ đi đến, trông thấy Lục Thừa Châu, bất ngờ nói: “Thiếu gia Lục, anh đã yêu cầu tôi thực hiện cuộc phỏng vấn độc quyền ngày hôm nay, chính là vụ án này chứ?”

Lục Thừa Châu liến nhìn Cố Mang, đôi mắt tối sâu hoắm, ừm một tiếng.

Người phụ nữ cười híp mắt nói: “Thật sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hôm nay tôi thay mặt người uỷ thác đến đây.”

Cô ấy nhướng mày nhìn Cố Mang.

Lục Thừa Châu đút một tay vào túi, đang nhìn về đáy mắt của Cố Mang, càng hứng thú cực độ.

Thậm chí còn quen biết Tống Hàm nhà báo được đánh giá cao nhất của đài truyền hình Bắc Kinh.

Nhà báo hàng đầu nước Z.

Cố Mang bình tĩnh nói: “Cho cô nửa giờ, chúng tôi còn phải trở về đi học.”

Tống Hàm trở mình khinh thường, quá lười để vạch trần cô: “Bà chủ, trước tiên hãy tìm cho tôi một nơi, tôi rất hào hứng cho cuộc phỏng vấn.”

Lục Thừa Châu suy nghĩ hai giây: “Đến Tỷ Cung đi, tôi có một căn hộ ở đó, không xa.”

Mạnh Kim Dương có chút khó hiểu nhìn Cố Mang.

Cố Mang không nói chuyện, vô cùng thận trọng.

……

Đoàn người lái xe đến Tỷ Cung.

Cố Mang nhìn thấy tấm thẻ đen quý giá mà Lục Thừa Châu đưa cho bảo vệ, cau mày, dùng di động gửi tin nhắn cho Lâm Sương.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 97: Dạy cho nhà họ Lôi một bài học.



Lâm Sương đang nằm phơi nắng trên bãi biển, điện thoại leng keng một tiếng.

Cô ta tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt quyến rũ với eyeliner xanh lam, cầm điện thoại lên.

Cố Mang: “Nhà của Tỷ Cung, chị bán khi nào thế?”

Đề cập đến vấn đề này, Lâm Sương vô cùng kiêu ngạo: “Chị đã bán căn nhà ngay khi giành được! Lợi nhuận ròng kiếm được năm mươi triệu bằng cách đổi chủ! Hãy khen chị đi!”

Chuyện này cô ta làm cực kỳ xuất sắc! Lãi lớn rồi!

Cố Mang: “Chị có biết ai đã mua nhà của chị không?”

Lâm Sương sửng sốt, không biết Cố Mang hỏi câu hỏi này là có ý gì: “Ai vậy?”

Vẻ mặt Cố Mang vô cảm: “Lục Thừa Châu.”

Lâm Sương: “….”

Cố Mang ngồi bên trong xe, thay đổi tư thế thoải mái, không đếm xỉa tới: “Em và Lục Thừa Châu là hàng xóm.”

Khóe miệng Lâm Sương giật giật, để lại hai chữ: “Bảo trọng.”

Cố Mang không nói chuyện.

Lúc đó trong đầu Lâm Sương trần ngập hưng phấn, đã mua được hai căn hộ đắt nhất ở Tỷ Cung, một cái cho cô ta.

Nhưng mà không nghĩ đến, Lâm Sương sang tay căn hộ của bản thân đem bán.

Căn hộ của Lục Thừa Châu rộng hơn căn hộ của cô ta, trang trí sang trọng hơn.

Người giàu.

Tống Hàm thực hiện cuộc phỏng vấn độc quyền với Mạnh Kim Dương trong phòng khách.

Cố Mang đút hai tay vào túi, đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn trong phòng khách, mặt mày rủ xuống, nhìn xuống sông lớn phía dưới.

Tầm nhìn đẹp hơn căn hộ kia của cô.

Lục Thừa Châu rót một cốc nước ấm, đưa cho cô: “Giáo viên đã gửi cho tôi kết quả hai bài kiểm tra của cô vào hai ngày trước, bảo tôi thúc giục việc học của cô.”

Cuộc họp phụ huynh đã thất bại, ngày hôm đó giáo viên chỉ có thể làm theo mẫu đăng nhập vào cuộc họp phụ huynh, liên hệ với từng phụ huynh một.

Cố Mang cầm lấy ly nước, không nóng không lạnh nói một cách lạnh lùng.

Diện mạo vốn có của tên cặn bã.

Lục Thừa Châu đang nhìn cô, đôi lông mày nhướng lên: “Như vậy là không thích học nhiều?”

“Không có.” Giọng Cố Mang lãnh đạm, uống một ngụm nước: “Mượn một chỗ, có chút buồn ngủ.”

Tối qua nhận một công việc, cô đã không ngủ cho đến bốn giờ sáng.

Những cuộc phỏng vấn của Tống Hàm từ trước đến nay luôn chậm chạp, chỉ trong một giờ không thể kết thúc.

Tầm mắt của Lục Thừa Châu rơi vào màu xanh nhạt nhạt dưới mắt cô, đáy mắt sâu thẳm: “Đi theo tôi.”

Cố Mang gật đầu.

Đưa cô vào phòng ngủ chính, giọng nói trầm thấp kìm nén: “Nếu không thể ngủ ngon ở ký túc xá thì chuyển ra ngoài.”

Cố Mang đang dụi khóe mắt: “Vẫn ổn.”

“Cảm thấy buồn ngủ vì nghĩ đến việc học?” Lục Thừa Châu mỉm cười hỏi.

Cố Mang nhìn thoáng qua anh ta, khóe miệng hiện lên một đường cong không đúng đắn như có như không, ý tứ không rõ ràng.

……

Lục Thừa Châu ngồi trên chiếc ghế mềm ngoài ban công, chống tay đỡ mặt, một điếu thuốc được giữ trên đầu ngón tay mảnh mai sạch sẽ.

Đôi mắt tăm tối sâu thẳm, nhìn chăm chú Cố Mang một lát.

Ánh mắt đó giống như một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, lịch thiệp có chút cặn bã.

Người con gái đang nằm trên giường ngủ.

Đang nằm nghiêng, chiếc chăn che nửa khuôn mặt, dung mạo tinh xảo, có chút lạnh lùng và hơi buông thả.

Xinh đẹp.

Chỉ là màu xanh dưới mắt có chút chói mắt.

Đưa điếu thuốc lên miệng, anh gửi tin nhắn cho Tần Phóng: “Dạy cho nhà họ Lôi một bài học.”

Tần Phóng và Hạ Nhất Độ vừa cùng nhau bàn bạc công việc người đó xong, đã nhận được tin nhắn, liếc nhìn Hạ Nhất Độ.

Hai người nhìn nhau cười.

Anh ta: “Anh Thừa, anh định trút giận cho Cố Mang?”

Lục Thừa Châu nói: “Được rồi, bên đó ít gây sự, cô ấy có thể ngủ ngon.”

Đôi mắt Tần Phóng mở to vì kinh ngạc, nhìn sang Hạ Nhất Độ, không thể tưởng tượng: “Lão Hạ, cậu có nhìn thấy không, bởi vì Cố Mang ngủ không ngon, đã không nhẫn nại rồi.”

Hạ Nhất Độ vỗ vai anh ta: “Làm việc đi.”

Vẻ mặt Tần Phóng rất phức tạp.



Gần đây Lôi Tiêu đang được thăng chức, ông ta được lọt vào danh sách ứng cử viên sớm.

Ai ngờ, buổi chiều lãnh đạo bất ngờ ghé thăm.

Không có báo trước.

Chức vị ấp ủ bấy lâu nay đã không còn nữa!

Ông ta đã ở vị trí này ba năm rồi, cuối cùng cũng chờ được một cơ hội.

Sắc mặt Lôi Tiêu khó coi chạy tới chất vấn: “Cục trưởng Tạ, chuyện này là thế nào? Không phải ông đã quyết định chọn tôi rồi sao?!”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 98: Người được chị đại dẫn ra ngoài



Tạ Thành Vận đang ngồi trước bàn làm việc phê chữa văn kiện, mắt ngước lên nhìn thoáng qua ông ta: “Tôi cũng mới nhận được văn kiện bổ nhiệm cách đây không lâu, biết điều đó trước ông vài phút.”

Lôi Tiêu hít sâu mấy hơi để bản thân lấy lại bình tĩnh, giọng điệu vẫn không thể bình tĩnh được: “Không đúng, cục trưởng Tạ, chẳng phải điều này đã được quyết định rồi sao?! Làm thế nào mọi chuyện có thể phát sinh biến cố tại thời điểm này?”

Ánh mắt Tạ Thành Vận am hiểu sâu sắc: “Tự mình suy nghĩ xem đã đắc tội tới ai.”

Lôi Tiêu cau mày, thở hổn hển trong mắt tức giận suy nghĩ.

Không thể là nhà họ Nguyễn, nếu như nhà họ Nguyễn thực sự có thực lực này, có cần phải hy sinh Nguyễn Thanh Thanh?

Ngoại trừ nhà họ Nguyễn, gần đây ông ta liên tục giao hảo về tất cả mọi mặt, thời điểm quan trọng để thăng tiến, ông ta cẩn thận trong mọi việc, tại sao tất cả vẫn phí công vô ích?!

Rốt cuộc ai đang đối đầu với ông ta!

Lôi Tiêu nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía Tạ Thành Vận: “Cục trưởng Tạ, tôi thực sự không biết tôi đã đắc tội lãnh đạo nào, ngài có thể vui lòng giúp tôi nghe ngóng thêm, tôi muốn đến nhà xin lỗi.”

Đối phương trực tiếp sắp xếp lãnh đạo trên không, địa vị tuyệt đối không tầm thường.

Nếu vấn đề này không được xử lý tốt, chỉ sợ rằng ông ta sẽ ở vị trí hiện tại cho đến khi chết!

Tạ Thành Vận gật đầu, cuối cùng nói lời an ủi: “Ông cũng đừng nản lòng, còn có rất nhiều cơ hội, làm tốt công việc nhé!”

Lôi Tiêu miễng cưỡng cười một tiếng.

Dự cảm không tốt không thể thoát khỏi trong lòng.

……

Vào phiên toà tối hôm đó, kênh tin tức thời sự nhà nước.

Đoạn video phỏng vấn dài hai phút của Mạnh Kim Dương đã được đăng tải.

Đã đến giờ tự học buổi tối tại trường trung học Minh Thành.

Lớp mười, lớp mười một, lớp mươig toàn bộ lớp học, tất cả đều đang xem cuộc phỏng vấn của Mạnh Kim Dương trong lớp học.

Một nữ sinh mười bảy tuổi đang ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn, dung mạo thuỳ mị, hiện ra một nụ cười yếu ớt.

Tống Hàm hỏi: “Kim Dương, kẻ muốn làm hại em đã bị pháp luật trừng trị, em có điều gì muốn nói với mọi người không?”

Trong giây lát ánh mắt của của Mạnh Kim Dương bần thần, âm thanh rất nhỏ: “Mười hai năm trước, bởi vì đối phương xuất trình giấy chứng nhận bệnh tâm thần. Luật sư thưa kiện vụ án của em, đã cố gắng hết sức để khiến đối phương bị kết án mười hai năm tù, đối phương là mười hai năm, nhưng với điều kiện y tế khi ấy, cuộc đời em đã bị huỷ hoại, rất suy sụp, nhưng chỉ có thể nhìn những người xung quanh khóc, không thể làm được gì.”

Tống Hàm nói: “Chắc hẳn lúc đó rất khó khăn.”

“Đều trôi qua rồi, hiện tại mọi thứ đang dần thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, em rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng xin cảm ơn tới người bạn đã không bao giờ bỏ rơi em.” Mạnh Kim Dương nhìn vào ống kính mỉm cười, không biết đang cười với ai, cô ấy dừng lại, tiếp tục nói: “Luật pháp được sử dụng để bảo vệ quyền lợi và an toàn của người dân, không phải dùng để cho kẻ xấu lợi dụng sơ hở.”

Tống Hàm gật đầu: “Hệ thống pháp luật tuy thưa mà khó lọt.”

“Em rất biết ơn vì pháp luật ngày càng hoàn thiện như hiện nay, để cho kẻ xấu không có nơi nào để trốn.”

Mạnh Kim Dương nói, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn: “Thế giới này, hàng ngày đều có những vụ án xảy ra, có thể nhẹ hoặc nặng, cũng có những cuộc thảm sát kinh hoàng khiến người ta không rét mà run.

Chúng ta không ngừng tiếp thu bài học từ những vụ án, hoàn thiện chế độ, để cho kẻ xấu phải nhận hình phạt thích đáng.

Sẽ giống như bệnh tâm thần, chắc chắn không thể dùng giấy phép để trở thành kẻ sát nhân.

Những gì chúng ta thấy bây giờ, những luật pháp và nghị định này bảo vệ con cháu chúng ta, những quy định cứng nhắc ấy đều được xây dựng bằng cuộc đời của những sinh mạng đã bị sát hại, từng chữ khóc ra máu. Mỗi người chúng ta đều nên tôn trọng kính nể pháp luật, giống như tôn kính những sinh mạng qua đời ấy.”

Tống Hàm thực sự ngưỡng mộ Mạnh Kim Dương, không hổ người có máu mặt xuất hiện.

Cô ấy nói với giọng mạnh mẽ: “Tất cả chúng ta nên tin tưởng vào nhà nước, tin tưởng rằng pháp luật công bằng ngay thẳng, chính nghĩa có lẽ đến muộn, nhưng không bao giờ vằng mắt.”

Vụ án này đã thu hút sự chú ý của toàn quốc, cả khu vực thủ đô đều đã kinh động.

Khương Thận Viễn và Tống Hàm, là những người đứng đầu thực sự trong giới, không bao giờ tuỳ tiện hành động, vậy mà bởi vì vụ này tập hợp lại.

Rốt cuộc người nào đứng phía sau Mạnh Kim Dương?
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 99: Học trò của em đuổi học trò của học trò em đi



Cố Mang chống cằm trên cổ tay trắng lạnh, mắt lơ đãng nhìn về phía bảng đen.

Giáo viên toán Trần Bác đang giảng giải câu hỏi cuối cùng trong bài thi tuần trước.

Khi vô tình chạm phải đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của Cố Mang, Trần Bác lập tức cảm thấy sốt ruột không chịu nổi.

Cô bé xinh đẹp vậy mà sao lại xui xẻo đến thế. Không làm được câu lớn của môn toán thì thôi, nhưng sao ngay cả câu trắc nghiệm cũng không lụi đúng được câu nào vậy?

Có phải là vướng phải vận rủi gì không?

Nếu dẫn cô bé này đi đánh cược, có lẽ sẽ trở nên giàu có chỉ sau một đêm.

Cược ngược lại Cố Mang, mua biệt thự cạnh biển.

Nghe nói so với lần thi vào tháng trước, lần này Cố Mang đúng được một câu điền vào ô trống môn hóa học.

Câu hỏi yêu cầu điền số lượng đồng phân của hợp chất hữu cơ, cô đoán "năm", được ba điểm.

Tại thời điểm đó Tịch Yên không còn gì để nói nữa.

Cố Mang hứa với cô ấy sẽ không bị điểm 0, cho nên lần này đã thi được ba điểm.

Giảng bài xong thì giờ tự học buổi tối chỉ còn lại hai mươi phút.

"Tất cả xem lại bài kiểm tra của mình, có câu hỏi gì thì hỏi tôi." Trần Bác chắp tay sau lưng, xuống bục giảng đi quanh lớp, vừa đi dọc lối nhỏ vừa nhìn trái nhìn phải.

Bầu không khí học tập của lớp 12/20 bây giờ tốt hơn nhiều so với trước đây.

Điểm số của Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan như tiếp thêm sức mạnh cho tất cả mọi người, ai cũng có động lực học hành chăm chỉ hơn.

Trần Bác đi đến trước mặt Cố Mang, nhìn cô chép lại lời giải của câu hỏi mà ông ta đã giảng giải không sót chữ nào, cuối cùng trong lòng ông ta cũng được an ủi đôi chút.

Dù điểm số không tốt, nhưng ít nhất thì thái độ cũng đủ nghiêm túc.

Trần Bác kiên nhẫn mở lời: "Cố Mang, có chỗ nào không hiểu thì hỏi giáo viên ngay nhé."

Cố Mang ngước đôi mắt đen lạnh lẽo kia lên, đuôi mắt lộ ra vài phần tà khí, trên mặt không có biểu cảm gì, đáp một tiếng "vâng".

Trần Bác cảm thấy rất vui mừng: "Cố gắng học tập."

Nói xong câu đó, ông ta tiếp tục đi về phía trước.

Cố Mang cúi đầu nhìn lời giải của Trần Bác cho câu hỏi cuối cùng, nhướng mày.

Quá trình giải câu này quá phức tạp rồi.

Trong tiết tự học thứ hai vào buổi tối, Mạnh Kim Dương đến ngồi cùng Cố Mang.

Nữ sinh đẩy một tờ giấy đến trước mặt cô ấy rồi nằm xuống bàn bắt đầu ngủ.

Mạnh Kim Dương liếc nhìn tờ giấy, hình như là lời giải của một bài toán.

Cô ấy nhìn về phía Cố Mang với ánh mắt khó hiểu, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên lời giải, cô ấy ngạc nhiên tròn mắt.

Đây là câu hỏi lớn cuối cùng mà giáo viên toán đã giảng trong tiết học trước.

Lời giải trên tờ giấy này ngắn gọn hơn nhiều, phương pháp giải quyết cũng thông minh và khéo léo hơn.

Ai đã viết nó vậy?

Mạnh Kim Dương không thể không nhìn về phía Cố Mang, trong lòng cô ấy có một cảm giác kỳ lạ như muốn bùng nổ.



Sáng hôm sau, trong giờ giải lao.

Cố Mang và đám Lục Dương đi siêu thị mua đồ ăn.

Trên đường đi thì gặp phải học sinh lớp 12/1, ai cũng không vừa mắt ai.

Cố Âm cũng ở đó, thấy Cố Mang thì ánh mắt hơi lảng tránh.

Ngày hôm đó, cô ta đã bị Cố Mang dọa sợ đến mức không dám chọc ghẹo gì bọn họ nữa.

Cố Mang cầm điện thoại trả lời tin nhắn, dáng vẻ lười biếng tuỳ tiện, bước đi vô tình vô cảm.

Cố Âm nhìn về phía ba người Lục Dương ở phía sau Cố Mang, đáy mắt không thể kiềm chế sự ghen tị.

Lục Dương thì không cần phải nói nữa rồi, Sở Nghiêu và Lăng Càn đều là những thiếu gia nhà giàu và có địa vị cao ở Minh Thành, nhưng bọn họ lại đối xử tốt với Cố Mang như vậy.

Rõ ràng là cô ta xuất sắc hơn Cố Mang nhiều như thế.

Tại sao những người đó lại thích Cố Mang chứ?

Một nữ côn đồ làm đủ việc xấu, thành tích còn đứng cuối lớp.

Cố Âm cắn môi, nhanh chóng tránh sang một bên rồi đi về phía lớp 12/1.

Cậu bạn đi theo Cố Âm lập tức đuổi theo.

Miệng Lục Dương ngậm một cọng cỏ, cười khẩy: “Chị Mang, cô ta thật sự là em gái ruột của chị sao?”

Sở Nghiêu và Bé mập đồng loạt nhìn về phía Cố Mang, cũng rất quan tâm đến chuyện này.

Cố Mang lười biếng ừ một tiếng, tay thì trả lời tin nhắn của Lâm Sương: “Ông già chết tiệt tiêu tiền nhanh vậy sao? Hai tuần trước Lục Thừa Châu vừa cho ông ta năm nghìn vạn tệ.”

Lâm Sương: “Sao đủ được, học trò của em đã đuổi học trò của học trò em đi. Nhà họ Lục cũng không đầu tư cho ông ta nữa, tài chính đang thiếu hụt trầm trọng đây.”
 
Back
Top Bottom