Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 70: Hạng cuối cùng à, là con, sao vậy?



Mạnh Kim Dương ngẩn người: "Cố Mang, không phải chúng ta đi ăn với luật sư Khương sao?"

"Có hơi nhiều người, chú Lục cũng có mặt." Cố Mang nghiêng đầu, hoàng hôn không có nắng, cô đội ngược mũ lưỡi trai, tùy ý đứng đó.

Mạnh Kim Dương ồ lên một tiếng.

Qua vài câu nói, Lục Thừa Châu đã băng qua đường đến trước mặt họ: "Đi thôi, Thiên Hạ Cư, Khương Thận Viễn đã đến rồi."

Cố Mang khẽ gật đầu, hai tay đút túi dẫn Mạnh Kim Dương đi qua bên đường đối diện.

Lục Dương đột nhiên phản ứng lại, hét lên: "Mọi người đi ăn à? Em cũng muốn đi!"

Lục Thừa Châu nheo mắt nhìn anh ta, chậm rãi nói: "Xe ngồi đầy rồi."

Lục Dương trực tiếp vẫy tay ngăn một chiếc taxi đi ngang qua lại, ngẩng cằm: "Em tự bắt taxi đi."

Nói xong anh ta trực tiếp kéo cửa lên xe, cực kỳ đắc ý.

Lục Thừa Châu cười cười, ánh mắt đầy khinh thường.

...

Cố Âm đi đến cổng trường, chỉ thấy Cố Mang và Mạnh Kim Dương lên một chiếc xe.

Mấy người đàn ông trên xe vừa nhìn là biết không phải là người bình thường.

Sao Cố Mang lại quen biết những người như vậy?

Cho đến giờ, cô ta vẫn không biết Cố Mang làm sao vào được trường trung học Minh Thành. Lúc trước để cô ta vào đây cậu còn phải tốn rất nhiều công sức, thành tích đó của Cố Mang, làm sao có thể vào được?

Còn dẫn theo một Mạnh Kim Dương nữa.

Cô ta chăm chú nhìn theo hướng chiếc SUV rời đi.

"Chị họ, lên xe nào." Em họ học lớp 10 của cô ta chui vào xe nhà họ Lôi, thấy Cố Âm vẫn không nhúc nhích, gọi lớn.

Cố Âm thu hồi tầm mắt, cười khẽ, nhẹ giọng: "Được."

Vào rồi thì sao.

Rất nhanh, sắp bị đuổi học rồi.

...

Thiên Hạ Cư.

Lục Dương đến trước, gọi điện thoại cho Lục Thượng Cẩm hỏi số phòng riêng, tự mình đi lên.

Chốc lát sau, nhóm Cố Mang cũng đẩy cửa bước vào.

"Cố Mang, Kim Dương." Khương Thận Viễn cười chào hỏi từng người.

Anh ấy thấy rất lạ, sao Cố Mang lại quen biết nhà họ Lục, hôm nay còn ngồi chung một bàn.

Cô gái gật đầu với anh ấy.

Đi đến chỗ ngồi định ngồi xuống, Lục Thừa Châu kéo ghế cho cô.

Mắt lạnh lùng của cô nhìn anh ta, người đàn ông nhướng mày, môi mỏng hơi cong lên.

Cố Mang không nói gì, ngồi xuống rồi treo mũ lên ghế.

Lục Thừa Châu tiện thể ngồi bên cạnh cô.

Tần Phóng và Hạ Nhất Độ nhìn nhau, trong mắt hai người đều đầy kinh ngạc.

Nếu họ không bị mù thì có phải anh Thừa đang ra vẻ nịnh bợ không?

Nhìn khắp Bắc Kinh, tam thiếu gia nhà họ Lục, xưa nay chỉ có người khác điên cuồng theo đuổi, làm sao có chuyện hôm nay lại kéo ghế cho người khác như vậy?!

Hai người đàn ông ngây người ngồi xuống, chẳng lẽ anh Thừa thật sự thích cô bé này?

Mọi người trong bàn đều quen biết nhau, cũng không có lời khách sáo nào.

Tần Phóng nhắc đến chuyện không nên nói, cầm đũa, cổ tay tự nhiên buông xuống: "Lục Dương, chúc mừng cậu, anh nghe nói lần này cậu tiến bộ một bậc."

Lục Dương bị nghẹn cơm, ho sặc sụa.

Lục Thượng Cẩm nghe vậy thì cười một tiếng: "Ai mà học còn kém hơn con, hạng cuối cùng?"

Lục Dương nhìn Cố Mang, không nói gì.

Lục Thượng Cẩm nhìn thấy biểu cảm của con trai, nụ cười trên mặt cứng đờ, cúi đầu im lặng.

Bầu không khí có chút lúng túng.

Cố Mang nghịch miếng cá chua ngọt trong bát, lấy ra một cái xương cá, ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch: "Hạng cuối cùng à, là con đấy, sao vậy?"

Đôi lông mày thanh tú của cô gái nhướng lên, giọng điệu chậm rãi.

Trên bàn không ai lên tiếng.

Lục Thượng Cẩm lặng lẽ rót cho Cố Mang một ly sữa đậu nành: "Cố Mang, con ăn nhiều rồi, uống chút đi."
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 71: Chỗ này là nơi con có thể tới hả?



Khương Thận Viễn nhịn cười: “Hèn gì cô lại để tôi họp phụ huynh giúp cô và Kim Dương, kém xa nhau vậy mà, lúc ký tên không ảnh hưởng mấy đâu.”

Cố Mang nhướng mày.

“À, đúng rồi, lần này Kim Dương thi được không?” Lục Thượng Cẩm hỏi.

Mạnh Kim Dương chưa kịp lên tiếng.

Lục Dương đã gằn từng chữ một trước cô ấy: “Đứng nhất khóa.”

Lục Thượng Cẩm hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại liếc qua Cố Mang một cái, sau đó mỉm cười hiền lành: "Kim Dương thi tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé.”

Mạnh Kim Dương mỉm cười một cách khiêm tốn.

Lục Thừa Châu dùng đũa chung gắp một miếng bánh dày đường đỏ cho Cố Mang, giọng nói trầm thấp từ tính: "Một người mà phải họp phụ huynh giúp hai người, phiền lắm, vừa khéo ngày mai tôi cũng rảnh."

Mọi người đều nhìn về phía Lục Thừa Châu.

Ý gì đây?

Cố Mang liếc mắt qua, dưới đôi mắt trong trẻo chứa đôi chút nét bướng bỉnh, giọng điệu lười biếng thờ ơ: "Anh muốn họp phụ huynh cho tôi à?"

Lục Thừa Châu cũng nhìn cô, cười nói: "Muốn không?"

Hai người nhìn nhau vài giây, Cố Mang thờ ơ mở miệng nói: "Không sợ kết quả học tập nát bét của tôi thì được.”

Mọi người trên bàn đều dừng đũa giữa không trung, sửng sốt nhìn Cố Mang.

Sao...sao lại đồng ý rồi?

Hai người này thân nhau đến vậy hả?

Lục Thượng Cẩm ngẩn người, hình như cảm nhận được bầu không khí khác thường.

.....

Lúc ra khỏi Thiên Hạ Cư đã là tám giờ tối.

Vì là thứ sáu, trong trung tâm thương mại có rất nhiều cô gái, phụ nữ giàu sang có địa vị, người đến kẻ đi tấp nập.

Những người khác đã xuống trước để lấy xe.

Còn Lục Thừa Châu đang đứng trong tiệm bánh ngọt nổi tiếng mua bánh cho Cố Mang.

Lúc này, trong thang máy riêng của Thiên Hạ Cư, một nhóm người bước ra.

Người dẫn đầu chính là Lôi Tiêu.

Cố Mang cúi đầu chơi điện thoại, không để ý đến, còn Mạnh Kim Dương cũng quên mất từ lâu, nên không nhận ra.

Lôi Tiêu bất ngờ nhìn thấy một người giống Cố Mang, tưởng mình nhìn nhầm. Ông ta nhíu mày nhìn về phía này, khi nhìn rõ khuôn mặt bướng bỉnh của Cố Mang, mắt ông ta trầm xuống.

"Ông Hà, các ông vào trước đi, tôi vào ngay." Ông ta nói với những người bạn đi cùng.

Người được gọi là ông Hà đáp lại: “Vậy ông đừng đi lâu quá nhé.”

Lôi Tiêu cười cười vỗ bả vai ông ta: “Được.”

Sau khi nhìn nhóm người bước vào trong, sắc mặt Lôi Tiêu lập tức trở nên nghiêm trọng, bước nhanh đến gần Cố Mang, lạnh lùng nói: "Cố Mang, sao con lại ở đây?"

Mạnh Kim Dương nghi ngờ nhìn Lôi Tiêu: “Bác là?”

Lôi Tiêu không thèm liếc nhìn Mạnh Kim Dương dù chỉ là một cái.

Cố Mang nghe thấy âm thanh, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi game, thờ ơ hỏi: "Tại sao con không được ở đây?”

Lôi Tiêu ghét nhất là thái độ không xem ai ra gì của cô, giơ tay định giật lấy điện thoại.

Cố Mang bình tĩnh xoay người né tay của ông ta, lạnh lùng ngước mắt lên, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn: “Cậụ, cậu tính làm gì vậy?”

Mạnh Kim Dương ngớ người, cậu của Cố Mang?

Lôi Tiêu đè giọng xuống, khinh thường nói: “Cậu hỏi con làm gì ở đây? Có biết đây là đâu không, chỗ này là nơi mà người như con tới được à?”

"Con ở đâu, có liên quan gì đến cậu chứ?" Mặc dù khuôn mặt Cố Mang không biểu cảm, nhưng lại tỏa ra sự lạnh lẽo.

Sắc mặt Lôi Tiêu càng thêm khó coi: “Tự biết lượng sức mình đi! Con có khả năng mua những thứ ở chỗ này không?”

Cô có thể mua được cái gì trong trung tâm thương mại xa xỉ bậc nhất Minh Thành chứ?

Cố Mang nhếch hàng lông mày, khóe miệng cong lên một nụ cười ngả ngớn: "Con mua nổi hay không, không đến lượt cậu lo."

Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, kiêu ngạo bướng bỉnh, toát ra vẻ ngỗ ngược.

“Kim Dương, đi thôi." Cô lạnh nhạt nói, cà lơ phất phơ đi về phía thang máy, trông vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Lôi Tiêu trừng mắt nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên ông ta nghĩ ra điều gì đó, bước hai ba bước đuổi kịp tới, nắm lấy cánh tay cô, đè giọng nói: "Cố Mang, cậu nói cho con biết, nếu con dám làm ra chuyện gì bôi nhọ danh tiếng của gia đình, thì đừng trách người cậu này không giữ mặt mũi cho con!”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 72: Đừng để tôi nghe ông mắng cô ấy một lần nữa



Ánh mắt Cố Mang sắc lẹm, cô liếc ông ta một cái, bầu không khí quanh cô cũng trở nên nghẹt thở, giọng nói lạnh lùng: "Bỏ tay ra."

Trong lòng Lôi Tiêu càng thêm tức giận, siết chặt tay hơn: “Cậu nói con có nghe không! Đừng để cậu biết những chuyện đồi phong bại tục con làm bên ngoài!”

Một giây sau, tay ông ta bị một bàn tay lộ rõ khớp xương nắm lấy siết chặt lại.

Lôi Tiêu bị đau theo bản năng buông tay ra, đột nhiên bị ai đó hất văng ra ngoài.

Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng tuyệt mỹ, thân hình cao lớn, khí thế mạnh mẽ, chỉ đứng đó cũng đủ khiến người ta không rét mà run.

Siêu sao đẹp trai nhất trong giới giải trí, có lẽ cũng không thể sánh với người này.

Lôi Tiêu nhìn anh ta, trông không giống người Minh Thành: "Cậu là ai? Tôi đang nói chuyện với cháu gái tôi, liên quan gì đến cậu?”

Lục Thừa Châu quay mặt qua, không chút biểu cảm hỏi cô: “Cậu của cô?”

Khuôn mặt Cố Mang trông rất thờ ơ, đôi mắt trắng đen rõ ràng lạnh lẽo tựa hồ nước lạnh, trầm giọng đáp: “Ừm.”

Lục Thừa Châu đảo mắt qua nhìn ông ta, nháy mắt như có một thanh kiếm sắc bén đâm vào yết hầu của Lôi Tiêu.

Sởn cả tóc gáy.

"Không giống lắm." Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, giống như một nụ cười mỉa mai.

Lôi Tiêu nhìn thấy trong nụ cười đó là sự sỉ nhục, sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc này, điện thoại của Cố Mang đổ chuông, là Khương Thận Viễn gọi đến giục bọn họ mau đi xuống.

“Đi thôi.” Cố Mang quay người, đi về phía thang máy.

Mạnh Kim Dương vội vàng đuổi theo.

Lôi Tiêu cau mày, khuôn mặt tái nhợt đang định đuổi theo: “Cố Mang, cậu chưa có nói xong đâu!”

Một cánh tay đột ngột chắn trước mặt ông ta, Lôi Tiêu đối mặt với đôi mắt vừa độc ác vừa tàn nhẫn, giọng điệu lạnh lẽo đến đáng sợ: "Đừng để tôi nghe thấy ông mắng cô ấy nữa."

Trong phút chốc, cả người Lôi Tiêu cứng đơ tại chỗ, dây thần kinh căng như dây đàn.

Lục Thừa Châu khinh thường nhếch mép, đôi chân dài rảo bước vào thang máy.

Mãi đến lúc này Lôi Tiêu mới hồi thần lại, nghiến răng nghiến lợi.

Quả nhiên là bạn của Cố Mang, tên côn đồ phường cướp giật không ra gì!

......

Trên xe, Cố Mang xin lỗi bạn cùng chơi game vì lúc nãy đã thoát game.

Rồi cô lại chơi một ván mới.

Lục Thừa Châu liếc nhìn cô, chỉ thấy cô ngồi vắt chéo chân như một chị đại, dáng ngồi rất tùy ý, trong mắt lóe lên ý cười, đặt đồ ăn vừa mua xuống cạnh tay cô.

“Đồ cô thích ăn đó, bên trong còn có hai ly trà sữa.”

Cố Mang liếc mắt nhìn.

Có macaron, crepe matcha, crepe dâu tây, với mấy bịch kẹo bông.

Cô nhướng mày nói: “Cảm ơn.”

"Không có gì." Lục Thừa Châu nhìn vào vòng eo của cô, có chút tò mò hỏi: "Ăn nhiều đồ ngọt thế này, cô không sợ mập à?"

Cố Mang khẽ nhếch môi, tùy ý nói: “Tôi đang lớn mà.”

Lục Thừa Châu khép hờ mắt lại, không ngờ cô lại dùng lời của anh ta để phản bác lại, anh ta chuyển chủ đề: "Mai họp phụ huynh cô có ở trường không?”

“Có.” Cố Mang thờ ơ, ngón tay đẹp đẽ linh hoạt điều khiển nhân vật trong game: “Tôi sẽ đợi anh ở cửa tòa nhà của khối 12.”

Lục Thừa Châu nghĩ đến thành tích của Cố Mang, ngón tay gõ nhè nhẹ lên tay vịn: "Liệu tôi có bị thầy cô gọi vào để nói chuyện không?"

Cố Mang nghĩ đến tính cách của Tịch Yên: “Có.”

Lục Thừa Châu liếc nhìn cô, ánh mắt cực kỳ lưu manh giả danh tri thức, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Xem ra sau này anh ta có thể quang minh chính đại dùng lý do học tập để gặp cô rồi.

Dù sao hạng nhất từ dưới lên có rất nhiều cơ hội để tiến bộ.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 73: Vả mặt La Tụng Hoa



Ngày mai là lần họp phụ huynh đầu tiên của khối 12, buổi động viên thứ nhất của học sinh lớp 12.

Trường học đã đổ vào tất cả tiền vốn, tạo ra một buổi lễ hoành tráng.

Cách 500 mét bên ngoài cũng có thể nghe thấy giai điệu âm nhạc khiến lòng người cảm thấy phấn chấn của buổi lễ.

Có thể nhìn thấy phụ huynh và học sinh lớp 12 mặc đồng phục ở khắp nơi trong sân trường.

Một vài nhóm người tụ tập, so sánh kết quả học tập của con cái, thảo luận về học sinh đứng đầu trường.

"Cái gì cơ? Học sinh đứng nhất khối lần này là một học sinh chuyển trường, lại còn là học sinh của lớp 12/20 sao?!"

"Đúng vậy, nhưng tôi không hiểu sao học sinh chuyển trường có thành tích tốt như vậy mà lại vào lớp 20, không phải nên vào lớp 12/1 sao?"

“Không biết nữa, chắc là trường có kế hoạch riêng.”

La Tụng Hoa đi đến đâu cũng nghe được những cuộc trò chuyện có nội dung giống như vậy.

Cô ta giữ nụ cười cứng đờ trên mặt, nhưng răng gần như sắp bị cô ta nghiền nát tới nơi.

Hỏi cô ta có hối hận không, làm sao mà không hối hận được!

Nếu biết trước Mạnh Kim Dương là hạt giống tốt, thì ngày hôm đó sao cô ta dám nói những lời đó trong phòng của hiệu trưởng chứ!

Học sinh xuất sắc như vậy, chắc chắn năm nay sẽ có thể cạnh tranh ngôi vị thủ khoa của tỉnh.

Thế mà bây giờ lại bị Tịch Yên hớt tay trên!

Cô ta hít thở sâu một hơi, kiểm soát biểu cảm trên mặt, bước đến khu của lớp 1.

Hôm nay Lâm Chu và Lục Thượng Cẩm cũng đến họp phụ huynh cho Lục Ý và Lục Dương.

Lục Ý mặt mày không cảm xúc bước đi bên cạnh Lâm Chu.

Lâm Chu cười rất miễn cưỡng.

Những người bạn trong giới thượng lưu của bà ta sau khi biết thành tích của Lục Ý đều không dám lại gần vì sợ nói sai điều gì.

Lục Thượng Cẩm như thường lệ mắng Lục Dương mấy câu để anh ta cố gắng học tập.

Lục Dương cười hì hì nói được, khuôn mặt rất miễn cưỡng, mắt thì đảo qua đảo lại không biết đang tìm ai.

“Chào ngài Lục, bà Lục.” La Tụng Hoa tiến đến đầu tiên là chào hỏi Lục Thượng Cẩm và Lâm Chu, cô ta cười nịnh nọt.

Lục Thượng Cẩm không lên tiếng.

Vì sao đã nói rõ Mạnh Kim Dương sẽ vào lớp 12/1 mà đột nhiên lại vào lớp 20, chuyện này không khó để đoán ra.

Chắc chắn là giáo viên đã làm gì đó khiến Mạnh Kim Dương không hài lòng, chạm đến điểm giới hạn của Cố Mang

Chỉ có Lâm Chu khách sáo chào lại: “Chào cô La.”

Lục Dương liếc mắt đã thấy Cố Mang vừa xuất hiện ở sân trường: “Ba mẹ, con qua kia tìm bạn học nha, lát nữa ba nhớ qua lớp 12/20 tập trung sau nhé.”

Vừa nói xong đã chạy mất.

Khóe miệng Lục Thượng Cẩm co giật, hơi cúi đầu nói với Lâm Chu: “Chúng ta cũng đi thôi, đừng khó chịu nữa, nào có tướng quân luôn thắng đâu, lần sau Ý nhi chắc chắn sẽ thi được hạng nhất mà.”

Lâm Chu mím môi cười yếu ớt, nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Thượng Cẩm ôm vai bà ta đi về phía Cố Mang.

.....

Lục Thừa Châu và Khương Thận Viễn đều là những người nổi tiếng trong giới thượng lưu của Bắc Kinh, vô số phụ nữ luôn cố gắng tiếp cận bọn họ.

Còn khuôn mặt Cố Mang lại quá gây chú ý, cả người toát ra khí chất lạnh lùng kiêu ngạo.

Chiếc nón lưỡi trai đen che đi đôi mắt sắc bén, đôi môi xinh đẹp đang nhấm nháp một cây kẹo m*t, trông vừa nghịch ngợm vừa ngả ngớn.

Nhiều nam sinh trong trường chưa từng gặp Cố Mang.

Lần này, hoa khôi trong truyền thuyết của trường đột nhiên xuất hiện, rất nhiều học sinh nam đều trợn tròn mắt nhìn.

Ba ngươi lười biếng tùy tiện đứng ở đó câu được câu không trò chuyện với nhau.

Xung quanh bắt đầu xôn xao, rì rầm bàn tán.

“Trời ạ, người đàn ông kia là ai vậy? A a a đẹp trai quá đi mất!!!” Một nữ sinh phấn khích nhìn về phía Lục Thừa Châu.

Bạn học nữ bên cạnh cũng nhìn chằm chằm không dời mắt đi được: “Không biết nữa, đứng chung với Cố Mang thì chắc là người thân của Cố Mang hả?”

“Chàng trai bên cạnh cũng đẹp trai ghê! Trời ạ, mấy người đó là cái tổ hợp thần tiên gì vậy, trị số nhan sắc siêu cao!!!”

Lục Thượng Cẩm đã đoán trước được tình huống này, trong lòng cảm xúc bộn bề trăm mối.

Có những người thật sự từ lúc sinh ra chắc chắn không bao giờ khiêm tốn được.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 74: Nghi ngờ



“Cố Mang.” Ông ta gọi.

Cố Mang dùng ngón tay đẩy vành mũ lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, khóe mắt hếch lên vừa ngang tàng vừa không đứng đắn, giọng nói trong trẻo lạnh lẽo: “Chú Lục.”

Mạnh Kim Dương cũng lễ phép chào hỏi: “Chú Lục.”

Lục Thượng Cẩm nở nụ cười hiền hòa, ông ta cũng chào hỏi Lục Thừa Châu và Khương Thận Viễn.

Lục Thừa Châu mặc áo khoác da punk màu đen, một tay nhét túi quần, nheo mắt nhìn về phía cổng vòm khí đang căng lên cách đó không xa: “Phụ huynh và học sinh cùng đi lên thảm đỏ, băng qua cổng vòm đó, và lên sân khấu ký tên sao?”

Lục Dương gật đầu, bĩu môi ghét bỏ: “Cũng không biết là ai lên kế hoạch đại hội động viên lần này, hoa hòe lòe loẹt.”

Khương Thận Viễn nhướng mày, tỏ vẻ khá thích thú: “Tôi lại thấy kế hoạch này khá thú vị, giống như tổ chức lễ trưởng thành cho mấy đứa vậy.”

Cố Mang cong chân tùy ý đứng đó, cầm điện thoại chơi game, im lặng kiệm lời.

Bỗng nhiên, Lục Thượng Cẩm nhìn thấy vết sẹo tầm hơn 1cm trên mu bàn tay của Cố Mang, kinh ngạc hỏi: “Tay con bị gì vậy?”

Cố Mang lật tay lại, thờ ơ nhìn vết thương đã đóng vảy: “Không cẩn thận bị nhánh cây quẹt phải thôi.”

Lục Thượng Cẩm thở phào nhẹ nhõm: “Sau này nhớ chú ý chút, Lục Dương, đi mua băng cá nhân đi.”

Khóe miệng Lục Dương giật giật, lại bắt đầu nghi ngờ liệu mình có phải là con ruột không.

Ngày xưa anh ta trèo cây bị ngã gãy chân, bố anh ta còn không lo lắng như thế này.

Hơn nữa, tay của Cố Mang rõ ràng không cần băng cá nhân, cạn lời nói: “Bố, cần gì phải như vậy, vết thương đã đóng vảy rồi, còn mua băng cá nhân làm gì?”

Lục Thượng Cẩm: “...”

Lục Thừa Châu nhìn chằm chằm Lục Thượng Cẩm, ánh mắt đen kịt sâu không thấy đáy.

Cố Mang ngước mắt lên, trong đôi mắt hơi đỏ chứa sự lạnh lẽo, ngầm tỏ ý cảnh cáo.

Lục Thượng Cẩm ý thức được cách cư xử này của mình không mấy bình thường, trong lòng rất chột dạ, ông ta ho một tiếng rồi vội vã chuyển chủ đề.

“Có phải phụ huynh của mấy đứa xem lịch không thế, chọn được ngày không tồi, thời tiết đẹp quá, trời trong nắng ấm...”

.....

Lôi Tiêu đến trường tham dự buổi họp của Cố Âm, vừa tới trường thì nghe được lần này Cố Âm không đứng thứ nhất, sắc mặt có hơi không tốt lắm.

Phụ huynh của học sinh đứng đầu khối lần này sẽ là tâm điểm của buổi động viên lần này.

Cơ hội tốt như thế, nhưng đáng tiếc Cố Âm chỉ đứng hạng ba của khối.

Nhìn người xếp thành đống ở phía trước, trong mắt ông ta toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn, nếu biết trước ông ta đã không tới.

Ánh mắt vô tình lướt qua lớp học cuối cùng, nhìn thấy gương mặt vô cùng nổi nổi bật kia, ông ta sững người: “Đó là Cố Mang?”

Cố Âm nhìn theo hướng đó, khẽ ừm một tiếng.

Lôi Tiêu nhíu mày: “Sao Cố Mang đến trung học Minh Thành mà con không nói với cậu?”

Cố Âm ngoan ngoãn đáp: “Không phải cậu bảo con sau này đừng để ý đến chị nữa sao?”

Lôi Tiêu nghẹn lời, nghĩ đến việc tối hôm qua gặp Cố Mang, cơn tức giận bùng lên trong lòng: “Sao nó vào được trường này?”

Đây là trung học Minh Thành, loại học sinh như Cố Mang sao có thể vào được chỗ này chứ?

Cố Âm lắc đầu: “Con không biết, bọn họ đột nhiên đến vào tuần trước.”

“Bọn họ?” Lôi Tiều nhìn chằm chằm vào lớp 20, chậm chạp hỏi: “Còn ai nữa?”

“Còn Mạnh Kim Dương nữa.” Cố Âm nói xong, sợ ông ta đã quên người này nên vội bổ sung thêm một câu: “Là cô gái đứng bên cạnh chị, cô con gái bị điên lúc năm tuổi của chú Mạnh.”

Lôi Tiêu nghe thế, ngây ra, nhớ lại vụ án chấn động toàn quốc ở trấn Trường Ninh năm đó.

Cô bé đó giờ đã lớn thế này, còn đến trường đi học rồi, dường như hồi phục khá tốt.

Ông ta còn tưởng rằng sau sự kiện đó, đời này của cô bé coi như hỏng rồi.

Cố Âm cũng không giấu ông ta thành tích lần này, nói thẳng: “Lần này Mạnh Kim Dương là người đứng nhất khối.”

Lôi Tiêu mím chặt môi, đang muốn nói Cố Âm mấy câu, thì người đàn ông trung niên đứng đối diện Cố Mang bỗng quay người lại.

Ông ta ngạc nhiên trợn to mắt.

Đó là....Cục trưởng Lục?
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 75: PPT của đại hội động viên



Lôi Tiêu nhìn gương mặt không thể quen thuộc hơn của Lục Thượng Cẩm, người lãnh đạo lớn hơn ông ta mấy cấp bậc, là người đứng đầu thành phố Minh Thành, là người mà ông ta tìm đủ mọi cách để tiếp cận, nhưng đến thăm hỏi mấy lần đều bị từ chối.

Vậy mà tại sao lại đứng cùng với Cố Mang?

“Âm Âm, sao Lục Dương và bố cậu ta lại đứng với Cố Mang vậy?” Ông ta nhìn về phía đó, trầm giọng hỏi.

Cố Âm không biết Lục Thượng Cẩm, chỉ nhìn sáu người ở đó, đoán người lớn tuổi hơn một chút là bố của Lục Dương.

Đột nhiên, cô ta nhận ra thân phận của Lục Dương.

Bố của Lục Dương là lãnh đạo lớn ở Minh Thành, trước đó cậu cô ta còn bảo cô ta tìm cách tạo mối quan hệ tốt với Lục Dương, nếu cậu biết được quan hệ giữa Cố Mang và Lục Dương, thì chắc chắn sẽ bất ngờ.

Ánh mắt ngay lập tức thay đổi.

Cô ta mím môi, nói ngắn gọn: “Chị ấy vào lớp 12/20, ngồi cùng bàn với Lục Dương, có lẽ là phụ huynh của họ đang trò chuyện.”

Lôi Tiêu không hiểu vì sao, cảm thấy nhẹ nhõm một cách vô lý.

Cũng đúng, sao Cố Mang có thể quen biết một nhân vật lớn như Lục Thượng Cẩm chứ.

Chị gái đã mất của ông ta cũng chưa bao giờ nhắc đến việc nhà họ quen biết với lãnh đạo ở Minh Thành.

Lôi Tiêu nghĩ một lát, cũng thấy chỉ đơn giản là phụ huynh của hai người quen nhau, nhưng bỏ lỡ cơ hội này, ông ta cảm thấy rất không hài lòng.

Nếu biết trước thì đã cho Cố Âm vào lớp 12/20 rồi.

Nếu có thể kết bạn với Lục Dương, có được sự giúp đỡ của Lục Thượng Cẩm, con đường sự nghiệp của ông ta sẽ một bước lên mây.

Đáng tiếc.

“Âm Âm.” Lôi Tiêu dịu dàng nhắc nhở: “Con cũng biết thân phận của Lục Dương, bây giờ các con học cùng một trường, con phải nắm bắt cơ hội này thật tốt.”

Ông ta đưa Cố Âm đến đây chính là vì ông ta không có con gái.

Cố Âm nhìn Lục Dương, nam sinh rất đẹp trai, cả trường trung học Minh Thành không ai dám trêu chọc anh ta, lại có gia thế hùng mạnh.

Mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng: “Con biết rồi, cậu.”



8 giờ 50 phút, hầu hết phụ huynh của khối 12 đã có mặt, giai điệu âm nhạc của đài phát thanh lại vang lên đến phần cao trào.

Phụ huynh và học sinh đứng xếp hàng hai bên quảng trường, đợi vào hội trường.

MC thông báo đại hội động viên bắt đầu, hiệu trưởng Phó là người đầu tiên lên phát biểu.

“Các thầy cô, các bậc phụ huynh và các bạn học sinh, chào buổi sáng. Hôm nay là buổi họp phụ huynh lần đầu tiên của lớp 12 khóa 49, cũng là đại hội động viên bắt đầu năm học mới của lớp 12. Mười hai năm miệt mài học hành, thành công hay thất bại quyết định ở thời khắc này. Mồ hôi mà chúng ta đã bỏ ra, những ngày đêm của chúng ta, sẽ sớm gặt hái được những thành quả xứng đáng nhất.”

Trên sân khấu, giọng của hiệu trưởng Phó mạnh mẽ và đầy nhiệt huyết.

Nguyễn Thanh Thanh lén lút chạy vào phía hậu trường, các thầy cô và học sinh của khối 10, 11 đang ngồi quanh bàn họp trò chuyện.

Trợ lý chủ nhiệm thấy Nguyễn Thanh Thanh chạy vào, ngạc nhiên hỏi: “Thanh Thanh, sao em lại chạy vào đây? Không phải sắp bắt đầu ký tên đại hội động viên rồi sao?”

Nguyễn Thanh Thanh ngượng ngùng cười: “Em quên kính ở đây.”

Trợ lý chủ nhiệm nói: “Vậy em nhanh tìm đi, tìm được thì ra ngoài tập hợp ngay.”

Nguyễn Thanh Thanh gật đầu, nhìn một lượt mấy người đang tiếp tục trò chuyện và xem điện thoại, đi đến trước chiếc máy tính.

Cô ta nhìn chằm chằm vào ổ USB trên máy tính, nhanh chóng rút ra và cắm chiếc USB của mình vào.

Thay thế tài liệu PPT của đại hội động viên trên màn hình máy tính bằng tệp trong USB của mình.

Ánh mắt lóe lên một tia ác ý.

Khôi phục lại màn hình máy tính như ban đầu, cô ta quay đầu lại, thấy mấy giáo viên và học sinh vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nãy, cơ thể căng thẳng đã thả lỏng.

Cô ta lấy kính từ trong túi ra, cầm trong tay: “Thầy ơi, em tìm được kính rồi, em đi trước.”

Nói xong, vội vã chạy ra ngoài.

Trợ lý chủ nhiệm thở dài: “Lúc nào cũng quên trước quên sau.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 76: Cảnh tượng thay đổi hoàn toàn



Nguyễn Thanh Thanh làm xong những việc này chỉ mất ba, bốn phút, chạy trở lại đội ngũ của lớp 1. Đúng lúc bài phát biểu của hiệu trưởng vừa kết thúc.

“Các bạn học sinh, đây là năm học cuối cấp của các bạn, cũng là năm học vất vả nhất. Tôi xin chúc các bạn lớp 12 sẽ đạt được kết quả xuất sắc trong kỳ thi đại học năm sau, thực hiện bước nhảy vọt mới và tiến tới những ước mơ mới!”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Vẻ mặt hiệu trưởng Phó nghiêm túc: “Bây giờ, xin các bạn học sinh dẫn theo phụ huynh của mình, đi qua cánh cổng thành công của chúng ta, ký tên tuyên thệ trên màn hình của lớp mình.”

Cố Âm liếc nhìn Nguyễn Thanh Thanh, khẽ hạ lông mày, môi mỉm cười.



Lục Thừa Châu nhìn những học sinh đang khoác tay phụ huynh đi qua cổng vòm, nhướng mày, chỉ cho Cố Mang xem.

Nữ sinh nhìn qua, khóe mắt hơi nâng lên một chút, ánh mắt lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc, rồi lại cúi xuống, hoàn toàn không quan tâm.

Khóa kéo áo đồng phục ra, hai tay nhét vào túi, đi theo đội ngũ một cách lười biếng.

Lục Thừa Châu cười nhạt, đôi mắt đẹp hơi nheo lại, không khách khí nắm lấy tay nữ sinh.

Cố Mang lập tức nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bàn tay anh ta đang nắm lấy tay mình.

Lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng, cô cảm thấy như bị bỏng, một cảm giác kỳ lạ lan ra trong cơ thể.

Rất kỳ lạ.

“Đàn ông phải chủ động một chút.” Lục Thừa Châu siết chặt tay cô, hơi cúi đầu, thấp giọng nói bên tai cô.

Cố Mang ngước mắt lên.

Bốn mắt chạm nhau, trong mắt nữ sinh có một chút tia máu, đôi mắt đen láy sáng ngời, trong suốt và rõ ràng, thoáng hiện lên một làn sương mỏng lạnh lùng.

Tim Lục Thừa Châu đập nhanh một chút, nhìn gương mặt của nữ sinh, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Dưới ánh sáng, chiếc áo đồng phục trắng làm nổi bật chiếc cổ xinh đẹp của cô, cơ thể như có điều gì đó sắp phá vỡ giới hạn.

Siết chặt hàm lại, khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên một nụ cười tà mị: “Không giận là tốt.”

Thật sự sợ cô sẽ đá anh ta một cú giống như tối hôm đó ở cổng Thiên Khuyết.

Anh ta thu ánh mắt lại, nắm tay cô di chuyển theo đội ngũ.

Cố Mang vẫn nhìn vào tay hai người đang nắm chặt, mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng nếu nhìn kỹ, đáy mắt có chút suy tư.

Chưa kịp suy nghĩ thêm, hai người đã đi qua cổng vòm và lên sân khấu.

Lục Thừa Châu nhận lấy cây bút ký từ Lục Dương đưa cho, rồi đưa cho Cố Mảng một cây.

Lục Dương quay đầu lại thấy hai người đang nắm tay nhau, kinh ngạc mở to mắt.

Lục Thượng Cẩm chỉ liếc qua một cái, trong lòng đã hiểu rõ, kéo Lục Dương đang ngẩn ngơ đi xuống sân khấu.

Cảnh tượng ký tên rất hoành tráng, vì để tiết kiệm thời gian nên ký tên theo lớp.

Mỗi người đều phải viết lời tuyên thệ của riêng mình.

Cố Mang chỉ ký tên một cách cẩu thả, không viết lời tuyên thệ, cô là người cuối cùng, rất dễ nhận ra.

Đặt bút xuống, hai tay nhét vào túi, quay người đi xuống.

Tịch Yên cũng không nói gì, để cho cô đi.

Khi tất cả các lớp ký xong, mọi người quay về chỗ ngồi

MC nói: “Tiếp theo, chúng ta hãy cùng nhìn lại lịch sử phát triển của trung học Minh Thành và những học sinh lớp 12 xuất sắc của các khóa trước. Các thầy cô, phụ huynh và học sinh, xin mời nhìn lên màn hình.”

Trên màn hình lớn, xuất hiện lịch sử phát triển của trung học Minh Thành và vô số danh hiệu đạt được.

Ngay vào lúc này, màn hình đột ngột nhấp nháy, cảnh tượng thay đổi hoàn toàn.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 77: Bị lộ, lớn chuyện rồi



Trước quảng trường tòa nhà tổng hợp, trên màn hình lớn xuất hiện một bức ảnh của một bé gái 5 tuổi.

Cơ thể nhỏ bé của cô bé ngồi trên ghế, gương mặt non nớt nhưng lại rất âm u đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt có vết máu khô.

Hơi thở khát máu xộc đến, giống như vừa bò ra từ địa ngục.

Đôi mắt đầy lạnh lẽo, bướng bỉnh và lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người phụ nữ trẻ mặc đồng phục đứng trước mặt.

Cô bé dường như đang nhận một bài giáo dục gì đó.

Bên cạnh bức ảnh, ba dòng chữ lớn xuất hiện rõ ràng.

Tình huống đánh người cực kỳ nghiêm trọng, dẫn đến bị tàn phế một phần, tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc.

Người tiếp nhận giáo dục: Cố Mang.

Tuổi: 5 tuổi.

Chỉ sau vài giây, một bức ảnh khác lại xuất hiện. Là hồ sơ của Cố Mang bị đuổi học vì đánh nhau với bạn học lúc 6 tuổi.

Bác sĩ tâm lý của Hiệp hội trẻ em địa phương đến nhà thăm Cố Mang, Cố Mang lại cười một cách quái dị với bác sĩ, không biết hối cải.



Phòng họp của tòa nhà tổng hợp hỗn loạn!

Trợ lý chủ nhiệm hét lên: “Nhanh chóng tắt màn hình đi! Nhanh!”

Một học sinh mồ hôi lạnh đổ đầy mặt, liều mạng nhấn chuột: “Thầy ơi, máy tính bị lag rồi, hình như là bị virus rồi, em nhấn rồi nhưng không có phản hồi!”

Trợ lý chủ nhiệm cắn môi, kéo học sinh qua một bên để tự xử lý, bàn phím gần như bị ông ta gõ vỡ, nhưng máy tính vẫn không có phản ứng.

Một giáo viên khác giọng run run nói: “Hình như bị virus rồi?! Nhưng tại sao PPT lại biến thành cái này?!”

Trợ lý chủ nhiệm bấm chuột và bàn phím như thế nào cũng đều vô dụng, đột nhiên nhận ra, nghiến răng rút dây nguồn.

Màn hình lập tức chìm vào bóng tối.



Quảng trường đại hội động viên.

Dưới sân khấu, sau khoảnh khắc im lặng chết chóc, tiếng bàn tán vang lên như cuồng phong.

“Đây là cái gì vậy? Trung học Minh Thành sao lại cho phép một học sinh nguy hiểm như thế vào trường?”

“Trời ơi! Trường của con tôi sao lại có loại học sinh như này?! Thật nguy hiểm! Phải báo cảnh sát ngay, cách ly những phần tử nguy hiểm này đi!”

“Chuyện này chưa rõ ràng, mọi người bình tĩnh lại đã!”

“Đây là ai? Cố Mang là học sinh của lớp 12/20 phải không?”

“Sao tôi có thể yên tâm để con tôi học ở đây? Không được, tôi sẽ chuyển trường cho con tôi ngay lập tức!”

“Đúng! Chuyển trường! Tôi chỉ có một đứa con gái, thật đáng sợ…”



Cố Âm liếc nhìn những phụ huynh xung quanh đang hoảng loạn, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười thoáng qua rồi biến mất.

Lôi Tiêu hừ một tiếng: “Tôi đã nói rồi, Cố Mang chính là tai họa! Kẻ gây rối!”

May mà lúc trước ông ta không đón cái tai họa này về nhà.

Nguyễn Thanh Thanh chưa từng làm chuyện như thế này, chột dạ siết chặt tay, nhưng lại không nhịn được đi nghe tiếng bàn tán của các phụ huynh.

Nhà trường chắc chắn sẽ chọn cách đuổi học Cố Mang để xoa dịu phụ huynh.

Loại học sinh như thế bị đuổi học, là cô ta đang làm việc tốt!

Lâm Chu liếc nhìn màn hình lớn, cười lạnh nói: “Mẹ đã bảo bố con đừng đưa Cố Mang vào trung học Minh Thành, giờ thì tốt rồi, chuyện này lớn rồi, xem ông ấy giải quyết thế nào.”

Lục Ý nhíu mày, cụp mắt lộ vẻ suy tư.

Ai đã đổi PPT?



Lớp 12/20 hoàn toàn im lặng, vô số ánh mắt hoang mang và sợ hãi đổ dồn vào Cố Mang.

Mặt Tịch Yên tái mét, không biết phải làm sao, trong đầu đều là làm thế nào để xoa dịu những phụ huynh đang hoang mang.

Lục Dương đã biết chuyện Cố Mang từng đánh nhau, nhưng không ngờ lúc đánh nhau Cố Mang lại hung dữ đến vậy, còn là khi còn nhỏ như vậy.

Sắc mặt Lục Thượng Cẩm thay đổi, liếc nhìn thấy vài phụ huynh đang quay video, một sợi dây trong đầu căng ra.

“Cố Mang, tìm cách xử lý trên mạng trước đã.” Ông ta hạ thấp giọng, lo lắng nói.

Những thông tin này bị lộ, hoàn toàn không thể giải thích được, Cố Mang cũng sẽ không giải thích.

Năm đó đã tốn bao nhiêu công sức mới giấu được chuyện này.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 78: Mạng lưới internet tê liệt một giờ



Mặt nữ sinh không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, đôi mắt ấy, như hố đen sâu không thấy đáy, mang theo sự lạnh lẽo hủy diệt tất cả.

Chưa kịp chờ Cố Mang có hành động gì, Lục Thừa Châu đã gọi một cuộc điện thoại.

Sắc mặt người đàn ông trầm trọng, giọng nói lạnh lùng quyến rũ: “Cho tất cả các mạng lưới truyền thông tê liệt không dấu vết trong một giờ, trong vòng một giờ, không được phép cập nhật bất kỳ tin tức nào, chuyển lời cho bọn họ, tin tức liên quan đến trường trung học Minh Thành, bất kỳ ai cũng không được phép đưa tin.”

Trong lòng Lục Tam vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc, nhưng không dám chậm trễ nửa giây, lập tức bắt tay vào làm.

Đáy mắt sâu thẳm như hồ sâu của Cố Mang lúc này mới có chút gợn sóng, liếc nhìn Lục Thừa Châu, vừa mở miệng, giọng nói như mang theo băng giá: “Cảm ơn.”

Lục Thừa Châu nắm lấy tay cô, khẽ nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ ép việc này xuống.”

Cố Mang không nói gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh ta.

Trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, là sự tin tưởng không cần hỏi thêm câu nào, không nghe bất kỳ ai nói và không có giới hạn.

Lục Thượng Cẩm còn muốn nói thêm gì đó, điện thoại đột nhiên reo lên, là hiệu trưởng Phó.

Chuyện lớn như vậy, hiệu trưởng Phó chỉ có thể tìm ông ta để giải quyết.

...

Mạnh Kim Dương và Giang Thận Viễn làm đại diện học sinh và đại diện phụ huynh, vốn dĩ đang đứng bên cạnh chờ lên phát biểu.

Nhìn thấy cảnh tượng trên PPT, sắc mặt hai người thay đổi rõ rệt, vứt bỏ bài thuyết trình, quay đầu chạy về phía lớp 20.

Môi Mạnh Kim Dương tái nhợt, răng không kiểm soát được va vào nhau, run rẩy không thôi.

“Cố Mang…” Mạnh Kim Dương dùng sức đẩy những người chắn trước mặt, chạy đến trước mặt Cố Mang.

Cố Mang nghiêng đầu, nhìn về phía cô ấy, đáy mắt đỏ ngầu đáng sợ hơi thu lại, giọng nói trầm thấp: “Kim Dương, mình không sao.”

Nước mắt từ khóe mắt Mạnh Kim Dương lăn xuống: “Mình…”

Giang Thận Viễn đặt tay lên vai Mạnh Kim Dương, ánh mắt đau lòng: “Kim Dương, kiềm chế cảm xúc một chút.”

Lục Thượng Cẩm nghe điện thoại xong, quay lại trầm giọng nói: “Chú đã bàn bạc với hiệu trưởng Phó, trước tiên cho học sinh về các lớp, đưa tất cả phụ huynh đến trung tâm hoạt động văn hóa thể thao của trường.”

Lục Thừa Châu gật đầu.

...

Trung tâm hoạt động văn hóa thể thao của trường.

Cao hai tầng, có thể chứa được hơn hai nghìn người.

Một phụ huynh hét lên: “Khi nào nhà trường mới đưa ra một biện pháp giải quyết cho chúng tôi? Hoặc là các người đuổi học sinh đó đi! Hoặc là chúng tôi sẽ cho con chuyển trường!”

Chủ nhiệm khóa khối 12 chưa từng gặp cảnh tượng náo loạn lớn như vậy, đầu đầy mồ hôi, ổn định lại giọng nói: “Ban lãnh đạo nhà trường đã họp khẩn cấp để thảo luận phương thức xử lý, chắc chắn sẽ không làm các vị phụ huynh thất vọng, xin các vị kiên nhẫn chờ đợi.”

“Được! Tôi nói cho các người biết, con tôi là học sinh top 50 của khóa các người, sau này sẽ học ở Bắc Kinh, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, trường các người không đền nổi đâu! Nếu không đuổi học, chúng tôi sẽ chuyển trường!”

Chủ nhiệm khóa cố gắng nở nụ cười gượng gạo: “Xin các vị phụ huynh yên tâm.”
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 79: Người của tôi không thể bị ức hiếp



Phòng hiệu trưởng.

Ngồi chật kín người.

“Cục trưởng Lục, chuyện này phải làm sao đây?” Hiệu trưởng Phó lau mồ hôi trên trán: “Vừa rồi chuyện vừa xảy ra, rất nhiều giáo viên đến tìm tôi, nói nếu không đuổi học Cố Mang, phụ huynh sẽ cho con chuyển trường.”

Chuyện gây ầm ĩ quá lớn.

Không phải vài phụ huynh, mà là tất cả phụ huynh học sinh lớp 12.

Toàn bộ hơn hai nghìn người, không đưa ra lời giải thích được, làm sao có thể bịt miệng thiên hạ?

Lục Thượng Cẩm cũng rối bời, mãi không nghĩ ra cách giải quyết.

Kế hoạch có chủ ý, nhắm thẳng vào Cố Mang.

Phương thức rất tàn nhẫn, động tay động tay trong buổi đại hội động viên của cả khối 12.

Lục Thừa Châu ngồi trên ghế sofa đơn, chân dài bắt chéo, áo sơ mi đen toát ra vài phần lạnh lẽo, ngũ quan tuyệt sắc lạnh lùng.

Nghe vậy, khẽ cười một tiếng, giọng trầm thấp mở miệng: “Muốn chuyển trường thì cho họ chuyển, Cố Mang không phạm lỗi, bọn họ tụ tập gây rối, hồ sơ ghi đuổi học, tôi nghĩ đối với hiệu trưởng Phó mà nói, không phải chuyện gì khó khăn.”

Lục Thượng Cẩm: "..."

Nhìn nụ cười chế giễu trên khóe miệng Lục Thừa Châu, ông ta không khỏi rùng mình.

Có phải sau này chỗ dựa của Cố Mang sẽ đổi người rồi không?

Mồ hôi lạnh trên mặt Hiệu trưởng Phó càng nhiều, run rẩy nói: “Thiếu gia Lục, ngài đừng đùa nữa, những phụ huynh này phần lớn đều là phụ huynh của vài lớp đầu, đặc biệt là lớp 1, không có họ, tỷ lệ đỗ đại học của trường năm nay sẽ xong đời.”

Lục Thượng Cẩm cau mày, cũng biết chuyện hôm nay không dễ xử lý.

Cố Mang và Mạnh Cẩm Dương yên lặng đứng bên cạnh.

Nữ sinh thờ ơ cong chân đứng bên cạnh Lục Thừa Châu, hai tay đút túi, đáy mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng.

Trên mặt Mạnh Cẩm Dương không có biểu cảm gì, hơi tái nhợt, ánh mắt vô hồn.

Khương Thận Viễn suy nghĩ vài giây, nói: “Hay là trực tiếp cho Cố Mang và Cẩm Dương chuyển trường đi.”

Đến bước này, chuyển trường rõ ràng là cách giải quyết tốt nhất.

Lục Thừa Châu phong tỏa tin tức, không để lộ ra chút nào, chuyện hôm nay đối với Cố Mang và Mạnh Cẩm Dương không có ảnh hưởng gì.

Chỉ là ấm ức, chờ chuyện giải quyết xong, nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu hôm nay.

Góc mắt lạnh lùng của Lục Thừa Châu liếc qua, lông mày nhíu lại, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi: “Khương Thận Viễn, cậu đồng ý chịu thiệt, người của tôi không thể bị ức h**p được.”

Không nói Cố Mang lúc trước đánh người có phải có nỗi khổ gì hay không.

Vào trường trung học Minh Thành, cô không hề có lỗi gì, tại sao phải nhẫn nhục chịu đựng?

Người Lục Thừa Châu để mắt tới, không thể bị ức h**p.

Cố Mang nhìn người đàn ông bên cạnh đang cười nhạt, con ngươi đen nhánh hơi ngưng lại, ngón tay trong túi áo đồng phục khẽ gõ nhẹ.

Khương Thận Viễn nghẹn lời, định giải thích rằng anh ta không có ý đó.

Lúc này, truyền đến vài tiếng gõ cửa.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên bước vào, phía sau là vài nam nữ mặc đồng phục: “Hiệu trưởng Phó, bây giờ anh lập tức đuổi học Cố Mang cho tôi, tôi không cho phép học sinh như cô ta làm ô uế danh tiếng của trường trung học Minh Thành, môi trường học tập của con trai tôi càng không thể có loại học sinh kém cỏi này, người của trường giáo dục đặc biệt sẽ đưa Cố Mang đi...”

Giọng nói của người đàn ông trung niên đột nhiên dừng lại, ngơ người nhìn nhóm người đang ngồi trên ghế sofa kia: “Cục trưởng Lục?”
 
Back
Top Bottom