Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

[BOT] Mê Truyện Dịch
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 295: Chương 295



Nữ sinh suy nghĩ mấy giây, bình thản trả lời: "Tháng chín sẽ đến khoa Y báo danh."

Ông Đàm cảm thấy như vậy cũng rất tốt: "Cứ từng bước một, không cần gấp."

Mười mấy năm trước, điểm thi đại học của Cố Mang vừa ra, vô số trường đại học hàng đầu đều đến trường Thanh Thủy với hy vọng Cố Mang có thể chọn trường của bọn họ.

Ông ấy vẫn luôn cảm thấy tuổi của Cố Mang còn nhỏ, không thích hợp đến trường đại học.

Cố Mang đáp một tiếng.

Thang máy vừa đến, một đám người lần lượt đi vào.

Trở lại Thiên Hạ Cư, nhân viên phục vụ ở cửa đã đổi thành ông chủ của Thiên Hạ Cư.

Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi được bảo dưỡng rất tốt.

Ông ta biết chuyện Lục Thượng Cẩm đặt chỗ, nhưng với thân phận của Lục Thượng Cẩm thì cũng không cần ông ta phải đích thân đến đây, ông ta vẫn đang nhàn nhã uống trà ở nhà.

Kết quả là quản lý gọi điện thoại cho ông ta, nói là vị kia ở Bắc Kinh cũng đến.

Nghe vậy, ông ta vội vàng chạy từ nhà đến.

"Cục trưởng Lục." Ông chủ cung kính khom người, sau đó quay sang nhìn Lục Thừa Châu, thái độ càng thêm cung kính: "Thiếu gia Lục."

Lục Thừa Châu hất cằm vào bên trong.

Ông chủ gật đầu ý bảo mình đã hiểu, sau đó nghiêng người cúi đầu làm động tác mời: "Mời mấy vị vào trong."

Cố Mang đi bên cạnh ông Đàm cùng vào trong.

Hai quản lý của Thiên Hạ Cư cung kính đi theo sau đám người.

Đến cửa phòng riêng, ông chủ đẩy cửa ra, những người bên trong vô thức nhìn sang.

Hiệu trưởng Nhậm nhìn thấy những người trong phòng thì lại vô cùng kinh ngạc, tất cả đều là những người trẻ tuổi có tầm ảnh hưởng ở Bắc Kinh.

Đến cả vị Phó viện trưởng trẻ tuổi nhất của Học viện Luật thuộc Đại học Bắc Kinh bọn họ cũng ở đây, còn có tiểu ma nữ Tần Dao Chi nhà họ Tần, tổng giám đốc Quý Hành của Lan Đình...

Đúng rồi, Cố Mang là tổng thiết kế của Lan Đình mà.

Hiệu trưởng Nhậm ngây người, rốt cuộc thì đây là tiệc sinh nhật cấp bậc gì vậy?

Phải biết là muốn mời đủ những người này không phải là việc dễ dàng gì đâu. Kết quả là ông ta lại có thể gặp họ ở đây!

Rốt cuộc người đứng đầu toàn quốc mà Đại học Bắc Kinh bọn họ tuyển được có lai lịch gì vậy?

Mấy người Khương Thận Viễn thấy người đến thì đều đứng dậy, lễ phép chào hỏi.

Cố Tứ nhìn thấy Mạnh Kim Dương thì vui vẻ vẫy tay với cô ấy: "Chị Kim Dương."

Mạnh Kim Dương đi đến, cười xoa đầu cậu ta: "Cao lên nhiều rồi."

Cố Tứ nghe người ta khen cậu ta cao lên thì vô cùng sung sướng, tỏ vẻ khiêm tốn: "Hầy, bình thường thôi, mục tiêu của em chỉ là một mét chín."

Lúc nói chuyện, cậu ta liếc nhìn thấy Lục Thừa Châu cao hơn chị cậu ta gần hai mươi cm.

Chị cậu ta đã cao một mét bảy rồi đấy!

Khương Thận Viễn nghe thấy cậu ta hùng hồn như vậy thì không nhịn được mà cười thành tiếng, rất coi trọng cậu ta: "Ăn cơm cho đàng hoàng."

Cố Tứ nhướng mày, làm một động tác trên trán tỏ ý đã hiểu, sau đó quay đầu cười híp mắt chào hỏi Quý Hành.

Lục Thượng Cẩm gọi mọi người ngồi xuống.

Ông Đàm ngồi ở vị trí chủ nhà, một bên là Lục Thượng Cẩm, một bên là Cố Mang, Lục Thừa Châu ngồi cạnh cô, phía dưới là mấy người Tần Phóng.

Cố Tứ ngồi cạnh Mạnh Kim Dương và Tần Dao Chi.

Tần Dao Chi chưa từng gặp Cố Tứ, hỏi mới biết đây là em trai của chị Mang nhà cô ấy.

Ai da, cậu em trai này thật quá đáng yêu.

Chỉ trong chốc lát, Tần Dao Chi và Cố Tứ đã thân thiết với nhau, Cố Tứ liên tục gọi "chị Dao Chi".

Gọi đến mức khiến Tần Dao Chi vui vẻ vô cùng, trực tiếp lấy chiếc máy chơi game mấy chục vạn trong túi ra tặng cho Cố Tứ.

Cố Mang liếc nhìn: "..."

Đợi mọi người đều ngồi xuống hết thì Lục Thượng Cẩm nhìn ông chủ, ý bảo có thể lên món được rồi.

Ông chủ lập tức bảo quản lý đi chuẩn bị.

Một quản lý khác của Thiên Hạ Cư bưng trà vào, lướt qua người quản lý vừa đi ra ngoài.

Ông chủ cầm ấm trà trên khay lên, cười nói:“Đây trà Phổ Nhĩ mà Thiên Hạ Cư vừa mới thu mua, các vị nếm thử xem.”

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng riêng.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 296: Chương 296



Quản lý ở cửa mở cửa ra thì thấy một người phụ nữ được bảo dưỡng rất tốt dẫn theo hai đứa con, hình như là vừa mới đến.

"Xin chào, cho hỏi quý khách tìm ai?" Quản lý khách sáo.

"Dì Lâm." Tần Duệ ngồi gần cửa nghe thấy tiếng thì nhìn sang, thấy Lâm Chu dẫn Lục Ý và Lục Dương đến thì lập tức đứng dậy.

Quản lý thấy người đến quen biết với người bên trong thì không dám chậm trễ, nghiêng người làm động tác mời.

Ba mẹ con đi vào trong, Lục Ý và Lục Dương lễ phép chào hỏi từng người một: "Ông nội Đàm, ba, anh ba..."

Lâm Chu là trưởng bối, những người nhỏ tuổi hơn ở đây đều lễ phép đứng dậy chào hỏi.

Lục Thượng Cẩm đi đến trước mặt ba người: "Đến rồi à."

Ông ta đến đón ông Đàm trước, Lâm Chu dẫn Lục Dương và Lục Ý đến sau.

Lâm Chu gật đầu, nhìn Cố Mang, nở nụ cười tao nhã: "Cô Cố, chúc mừng sinh nhật."

Thái độ thay đổi rất nhiều.

Cố Mang đã không gặp Lâm Chu mấy tháng rồi. Lúc trước, vì bệnh của bà cụ Lục mà Lục Thượng Cẩm đến thị trấn Trường Ninh tìm Cố Mang mấy lần, khiến ông ta có một khoảng thời gian thường xuyên không ở nhà.

Lâm Chu nghi ngờ Lục Thượng Cẩm có người phụ nữ khác bên ngoài nên bám theo đến thị trấn Trường Ninh.

Cuối cùng nhìn thấy Lục Thượng Cẩm ở cùng một cô gái, Lâm Chu không nhịn được mà xông đến trước mặt hai người.

Lúc đó Lâm Chu rất sĩ diện, không có hành động gì quá khích, chỉ cười nhạo Cố Mang hãy tự trọng.

Mặc dù sau đó chuyện này đã được giải thích rõ ràng, nhưng mỗi khi Lâm Chu gặp Cố Mang thì bà ta đều sẽ không được tự nhiên, không được thoải mái như hôm nay.

"Cảm ơn dì Lâm." Cố Mang mỉm cười, giữa hai đầu lông mày mang theo vẻ tinh quái.

Lâm Chu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, không còn thành kiến lớn như trước nữa, ừ một tiếng rồi nhìn Lục Dương và Lục Ý.

Hai người cầm quà đến tặng Cố Mang.

"Chị Mang, chúc mừng sinh nhật chị." Lục Dương rất tùy tiện nhưng cũng rất thân thiết: "Chị Mang, chị khiêm tốn quá, bọn em đều không biết hôm nay chị sinh nhật đấy!"

Cố Mang nhướng mày đầy lãnh đạm.

Tuy Lục Ý là con gái, nhưng lại trầm tính hơn Lục Dương nhiều, trông cũng điềm đạm hơn. Lục Ý mỉm cười: "Cố Mang, chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn." Cố Mang lễ phép đáp lại rồi hất cằm về phía chỗ trống bên cạnh Lục Thượng Cẩm, bảo bọn họ ngồi xuống trước.

Ông chủ im lặng đứng bên cạnh, đợi mẹ con Lâm Chu ngồi xuống xong, ông ta mới bưng ấm trà đến rót trà cho ba người.

Mấy vị quản lý biến thành người gác cổng. Nhưng nhìn dáng vẻ làm việc chăm chỉ của ông chủ nhà mình thì đột nhiên cảm thấy dường như việc bọn họ đứng ở cửa đón khách cũng không khó chấp nhận cho lắm.

Sau khi món ăn được dọn đủ, Lục Thượng Cẩm thấy còn hai chỗ trống thì nhìn Cố Mang: "Bên con còn có bạn muốn đến nữa sao?"

Cố Mang chống tay lên bàn, cổ tay buông thõng, ngón tay tùy ý gõ gõ cốc trà: "Còn hai người nữa ạ."

Tần Phóng nhìn lướt qua những người trên bàn, nhướng mày: "Cô còn bạn nào chưa đến?"

Chắc chắn Cố Mang sẽ không mời người nhà họ Lôi, mà bạn bè chơi thân với Cố Mang đều ở đây cả rồi.

Lục Thừa Châu cũng không biết Cố Mang còn mời ai nữa.

Lúc này, có người gõ cửa phòng hai tiếng, cửa được đẩy ra từ bên ngoài.

"Chính là ở đây, mời hai vị vào trong." Giọng nói lễ phép của nhân viên phục vụ vang lên.

Những người trong phòng nghe vậy thì đồng loạt nhìn sang.

Một nam một nữ đang đứng ở cửa.

Cố Tứ nhìn thấy người phụ nữ thì rất kích động, cao giọng nói: "Chị Lâm, chị cũng đến à!"

Tần Dao Chi thấy người đàn ông thì trừng lớn mắt đầy kinh ngạc: "Thịnh Thính?"

Hai người gần như đồng thời lên tiếng.

Từ trước đến nay Lâm Sương rất thích đến những nơi náo nhiệt. Nghe nói tối nay Cố Mang tổ chức tiệc sinh nhật mười tám tuổi thì đã gửi tin nhắn cho Cố Mang, không mời mà đến.

Còn Thịnh Thính là do Cố Mang mời đến.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 297: Chương 297



Hai người gặp nhau ở bãi đậu xe dưới hầm.

Lâm Sương biết Thịnh Thính quen Cố Mang, đoán chắc là anh ta cũng đến để tham dự tiệc sinh nhật của Cố Mang nên đã chủ động chào hỏi, sau đó cùng đến đây.

Thịnh Thính đưa quà cho Cố Mang: "Vừa quay phim xong, may mà không đến muộn, chúc mừng sinh nhật."

Cố Mang nói lời cảm ơn, nhận quà rồi đặt lên bàn phía sau, chỉ vào chỗ trống bên cạnh Tần Dao Chi.

Thịnh Thính gật đầu.

Tần Dao Chi thấy Thịnh Thính đi về phía mình thì kích động đến mức không biết để tay ở đâu, máu toàn thân như sôi lên.

Mẹ ơi! Cô ấy được ăn cơm cùng bàn với thần tượng rồi!

Tần Duệ nhìn khuôn mặt hơi đỏ ửng của em gái mình: "..."

Thịnh Thính ngồi xuống bên cạnh Tần Dao Chi, nhìn Tần Duệ, khẽ gật đầu chào.

Tần Duệ đáp lễ.

Lâm Sương và Cố Mang rất thân thiết, chào hỏi bằng một ánh mắt là đủ rồi.

Bây giờ cô ta càng thích chơi với Cố Tứ hơn, cậu ta vẫn đội mũ lưỡi trai màu đen trên đầu, vành mũ xoay ra sau gáy, có thể thấy được kiểu tóc húi cua.

Chắc là chê kiểu tóc quá xấu nên cứ đội mũ.

Cô ta xoa đầu Cố Tứ: "Sao lại đen thế này?"

Trước đây trắng trẻo đáng yêu biết bao, vừa ngầu vừa dễ thương.

Cố Tứ nhướng mày, rất kiêu ngạo: "Chị Lâm, chị không hiểu rồi, đây gọi là màu da đàn ông."

Lâm Sương lập tức bật cười rồi hừ một tiếng: "Nhóc con mà cũng bày đặt đàn ông."

Nói xong, cô ta đặt hai chai rượu vang đỏ trên tay lên bàn, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhất Độ.

Hạ Nhất Độ nhìn rượu vang đỏ trên bàn: "..."

Anh ta biết Lâm Sương rất giàu có, lần đầu tiên gặp mặt còn tranh "Miên Ngọc" với anh Thừa nhà bọn họ. Nhưng anh ta không ngờ Lâm Sương lại hào phóng như vậy, vừa ra tay đã là một chai rượu mấy trăm vạn tệ.

Hai chai rượu được buộc chung với nhau bằng dây thừng, trông rất nguy hiểm, như thể có thể va vào nhau và vỡ tan bất cứ lúc nào.

Thế mà Lâm Sương lại xách đến bằng sợi dây như vậy.

Nếu không có kỹ thuật nhanh tay lẹ mắt thì không ai dám làm vậy.

Nhỡ đâu không cẩn thận làm rơi...

Tần Phóng che miệng, hạ giọng nói bên tai Hạ Nhất Độ: "Cậu có phát hiện không, những người có liên quan đến Cố Mang đều có thân phận rất đặc biệt."

Thiên vương giới ca hát, Quý Hành, ông Đàm, còn có tiểu thư nhà giàu này.

Hạ Nhất Độ gật đầu, hơi nghiêng đầu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh với ánh mắt dò xét.

Khuôn mặt của Lâm Sương rất quyến rũ, lại phô trương, nổi bật nhất là đường kẻ mắt màu xanh lam kia.

Đang nhìn thì người phụ nữ ngồi nghiêng người trò chuyện với Cố Tứ đột nhiên quay đầu lại, Hạ Nhất Độ không kịp đề phòng, đụng phải đôi mắt ma mị quyến rũ đó, ngẩn ngơ.

Lâm Sương nhếch môi, mỉm cười, vuốt tóc: "Sao vậy thiếu gia Hạ, bị người ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi sao?"

Hạ Nhất Độ: "..."

Tần Phóng phì cười, cười đến run cả người. Chưa từng có ai dám nói những lời như vậy với lão Hạ nhà anh ta.

Hạ Nhất Độ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh ta lập tức nghiêm túc, đứng dậy nâng ly chúc rượu ông Đàm, giải vây cho người anh em của mình.

Cố Tứ cũng cười, cậu ta không nhát gan như Tần Phóng.

Cố Mang cũng nâng ly mời ông Đàm, sau đó ngồi xuống ăn cơm.

Hiệu trưởng Nhậm ở Đại học Bắc Kinh cũng là một người hô mưa gọi gió. Nhưng ở trên bàn này, ông ta cũng phải kiềm chế ánh mắt không được nhìn lung tung.

Bầu không khí trong phòng rất náo nhiệt.

...

Tối nay Lôi Tiêu cũng có tiệc rượu ở Thiên Hạ Cư. Cố Âm đã đến Tổ chức Y tế, có rất nhiều người đến nịnh bợ ông ta.

Ông ta đi vệ sinh, lúc đi ngang qua một phòng riêng, nhìn thấy hai quản lý của Thiên Hạ Cư đang đứng ở cửa phòng thì sửng sốt.

Trong phòng là người ra sao mà phải để hai quản lý đích thân ra mặt thế này?

Ông ta chưa từng thấy tình huống như này.

Đúng lúc này, một quản lý của Thiên Hạ Cư bưng trà đến phòng, Lôi Tiêu nhìn thấy ông ta thì lại tiếp tục kinh ngạc.

Sau đó thấy quản lý đẩy cửa ra, ông ta không kiềm được tò mò mà ngó vào trong phòng.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 298: Chương 298



Lôi Tiêu biết rất nhiều người ở bên trong. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ ở cùng Cố Mang là ông ta lập tức có cảm giác hối hận đến mức ruột gan như xoắn lại.

Nếu ông ta không làm căng thẳng với Cố Mang đến mức này thì tương lai ông ta sẽ tươi đẹp biết bao.

Có lẽ ông ta đã sớm thăng tiến trên quan trường rồi, làm gì đến nỗi không có hy vọng thăng chức như lúc này.

Nhưng bây giờ nói những điều này thì cũng vô dụng thôi.

Ông ta mím môi, đang định dời tầm mắt thì liếc nhìn thấy một khuôn mặt nho nhã, ông ta đột nhiên khựng lại.

Một giây sau, đầu óc ông ta như bị sét đánh, cả người đứng ngây ra đó, mắt nhìn chằm chằm.

"Hiệu trưởng Nhậm?" Ông ta lẩm bẩm.

Hiệu trưởng Nhậm của Đại học Bắc Kinh nổi tiếng quốc tế, địa vị không thua kém gì Úc Trọng Cảnh. Ông ta xuất thân từ khoa Y, là Quyền Hội trưởng của Hội Y học Trung Quốc.

Bây giờ ông ta lại hòa nhã nói chuyện với Cố Mang như thế, thái độ rất cung kính.

Hoàn toàn khác với thái độ của Tổ chức Y tế đối với Cố Âm.

Tổ chức Y tế chỉ phái một giáo sư không mấy nổi tiếng đến trường trung học Minh Thành để tuyển sinh.

Bên Cố Mang lại là hiệu trưởng của Đại học Bắc Kinh đích thân đến...

Không ai trong số những người trên bàn là người ông ta có thể với tới, nhưng ánh mắt của họ đều xoay quanh Cố Mang.

Dường như tất cả mọi thứ đang phát triển theo hướng mà ông ta không dám tưởng tượng đến.

Sự xuất hiện của hiệu trưởng Nhậm đủ để chứng minh rằng Cố Mang đã bước nửa bước vào giới Bắc Kinh, hơn nữa còn có ảnh hưởng không nhỏ đến toàn bộ Bắc Kinh.

Bắc Kinh chính là nơi mà sau khi bước chân vào quan trường, có nằm mơ ông ta cũng muốn được đến.

Lôi Tiêu không biết bản thân đã trở về phòng của mình như thế nào, vẻ mặt ông ta cứ ngơ ngác.

Những người trên bàn rượu đều chúc mừng ông ta.

"Cố Âm được Tổ chức Y tế nhận, Cố Mang được khoa Y của Đại học Bắc Kinh nhận, sau này Lôi trưởng sẽ thăng tiến vù vù." Có người nâng ly với ông ta.

Lôi Tiêu gượng cười, cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình.

...

Bên kia.

Mãi đến hơn mười giờ, khi ông Đàm phải về nghỉ ngơi, Lục Thượng Cẩm gọi đám người rời đi.

Mọi người đều uống chút rượu, ông Đàm dặn dò bọn họ phải gọi tài xế đến đón.

Lục Thừa Châu gọi điện thoại bảo Lục Nhất và Lục Tam đến lấy quà sinh nhật của Cố Mang, bản thân thì cùng Cố Mang đưa ông Đàm về, Cố Tứ cũng đi theo.

Lâm Chu cũng tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh. Bà ta vừa trò chuyện với hiệu trưởng Nhậm, vừa cùng đi vào thang máy.

Nhóm người đầu tiên đi xuống trước, những người khác thì đợi thang máy lên lại.

Mạnh Kim Dương thấy Cố Mang và Lục Thừa Châu càng ngày càng thân mật, ngại làm phiền bọn họ nên lặng lẽ bảo Khương Thận Viễn đưa cô ấy về trường.

Khương Thận Viễn nhìn mọi người: "Tôi đưa Kim Dương về trường trước, mười một giờ là ký túc xá đóng cửa rồi."

Tần Phóng khó hiểu: "Muộn thế này rồi mà còn về sao? Hay là cậu để cậu ấy ở tạm căn hộ của cậu đi."

Mạnh Kim Dương nghe thấy câu này thì hơi nắm chặt ngón tay, cả người có chút căng thẳng: "Không sao, vẫn còn kịp."

Tần Phóng nhìn biểu cảm không được tự nhiên của nữ sinh, đại khái hiểu ra chuyện gì, hoàn hồn nói: "Đi thang máy của trung tâm thương mại ở bên ngoài sẽ nhanh hơn đấy, cậu đưa cậu ấy đi trước đi."

Còn tưởng rằng bây giờ Mạnh Kim Dương bây giờ đã hồi phục, không ngờ cô ấy vẫn còn bóng ma tâm lý.

Khương Thận Viễn gật đầu: "Các cậu nói với Cố Mang một tiếng."

"Được."

Nhìn Khương Thận Viễn dẫn Mạnh Kim Dương rời đi, mấy người Tần Phóng thu hồi ánh mắt.

Đợi thang máy chuyên dụng của Thiên Hạ Cư đến, những người đứng ở cửa chen chúc đi vào, xuống bãi đậu xe B2.

Cố Mang và Lục Thừa Châu đang đợi ở bãi đậu xe, Cố Tứ đứng bên cạnh bọn họ, đang cầm chơi máy chơi game mà Tần Dao Chi tặng.

Mấy người Hạ Nhất Độ đi về phía Lục Thừa Châu.

Bọn họ đều là những người đàn ông có ngoại hình nổi bật, khí chất tôn quý, những người khác trong bãi đậu xe liên tục nhìn về phía bọn họ.

Quý Hành trầm tính, cũng ít nói, vừa xuống dưới đã chào tạm biệt Cố Mang, rời đi trước.

Tần Duệ nói ngắn gọn hai câu, nhấn chìa khóa xe, hai tiếng bíp vang lên, sau đó gật đầu với mọi người, xoay người dẫn Tần Dao Chi đi về phía đó.

Thịnh Thính cũng rời đi cùng bọn họ.
 
Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt
Chương 299: Chương 299



Trước khi lên xe, Tần Dao Chi đột nhiên chạy đến trước mặt Thịnh Thính, không biết nói gì mà Thịnh Thính lấy điện thoại ra, hai người đều cúi đầu bấm điện thoại.

Chắc là đang trao đổi phương thức liên lạc hay gì đó.

Cố Mang lười biếng khoác một tay lên vai Lục Thừa Châu, tư thế đứng tùy ý, nhướng mày nhìn Tần Dao Chi và Thịnh Thính.

Người đàn ông đút một tay vào túi, bên vai đó hơi nghiêng xuống, chiều theo hành động của cô.

Tần Phóng liếc nhìn, chỉ cảm thấy anh Thừa nhà anh ta hết thuốc chữa thật rồi. Ai mà dám khoác vai bá cổ anh Thừa nhà anh ta cơ chứ.

Tam thiếu gia nhà họ Lục - Lục Thừa Châu là người có thân phận trên vạn người.

Anh Thừa nhà anh ta đang muốn nâng Cố Mang lên vị trí trên một vạn lẻ một người đây mà.

Hạ Nhất Độ không có suy nghĩ nhiều như Tần Phóng, thấy mọi người đều đi rồi thì nhìn Lục Thừa Châu: "Anh Thừa, tôi với Tần Phóng về sở 14 trước đây. Chiều mai sẽ đến đón Cố Tứ về Bò Cạp Đỏ."

Lục Thừa Châu ừ một tiếng rồi nhìn Lục Nhất: "Đưa bọn họ đi."

Hai người này đều uống rượu, không thể lái xe.

Lục Nhất cung kính cúi đầu: "Vâng."

Ba người xoay người rời đi.

Ánh mắt những người còn lại đều nhìn Lâm Sương.

Đúng lúc Cố Tứ vừa chơi xong một ván game, cũng ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt: "Chị Lâm, tối nay chị ở đâu?"

Lâm Sương thấy chỉ còn lại một mình cô ta thì duỗi người, xoay người rời đi: "Tôi sẽ đến Thiên Khuyết chơi, mọi người không cần lo cho tôi."

Cố Mang nhướng mày: "Bảo Lục Nhất đưa chị đến đó."

Lâm Sương cười cười, phất tay với cô, rất thoải mái: "Đường đến sở 14 cũng không tiện, chị sẽ ra ngoài bắt xe."

Lục Thừa Châu nhìn Cố Mang: "Chúng ta cũng về thôi."

Cố Mang lười biếng ừ một tiếng rồi ngáp một cái, giọng nói có chút mệt mỏi: "Buồn ngủ quá."

"Ngủ trên xe đi." Lục Thừa Châu mở cửa xe, Cố Mang cụp mắt xuống, khom lưng chui vào xe.

Cố Tứ cũng leo lên ghế phụ, cầm máy chơi game mà Tần Dao Chi tặng, tay bấm không ngừng.

Lục Tam ngồi vào ghế lái, liếc nhìn Cố Tứ bên cạnh.

Trò chơi mà cậu ta chơi là trò chơi kiểm tra tốc độ tay, đôi tay nhỏ bé đó di chuyển với tốc độ khiến Lục Tam phải kinh ngạc.

Là một người có kỹ thuật máy tính không tệ, Lục Tam cảm thấy Cố Tứ là một nhân tài có thể bồi dưỡng. Lúc nào đó phải đề nghị với cậu chủ thêm môn máy tính vào chương trình học của Cố Tứ mới được.

Vừa nghĩ, vừa đạp chân ga.

Cố Mang vừa lên xe thì lập tức tìm một tư thế thoải mái để nằm, sau đó ngủ thiếp đi.

Lục Thừa Châu lấy một chiếc chăn từ phía sau xe, đắp lên người cô.

Lục Tam lái xe không nhanh, rất ổn định. Mặc dù xe đã được cải tạo, nhưng anh ta cũng sợ làm phiền vị đang ngủ ở phía sau.

Chiếc SUV dừng ở bãi đậu xe của Tỷ Cung, không ai trong xe động đậy.

Cố Tứ cẩn thận quay đầu lại, thấy chị của cậu ta đã nghiêng đầu dựa vào vai củ Lục Thừa Châu: "..."

Hai người này đúng là...

Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ vai Cố Mang, giọng nói ôn hòa, trầm thấp: "Cố Mang, đến nơi rồi."

Nữ sinh gần như mở mắt ngay lập tức. Ánh mắt rất lạnh lùng, một phần buồn ngủ, chín phần còn lại là sự lạnh lẽo thấu xương.

Cô có tính cảnh giác rất cao, giấc ngủ cũng không sâu.

Nhận ra bản thân đang dựa vào người khác, cô mím môi, ngồi thẳng dậy.

Sau đó mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Nhìn thấy khuôn mặt của Lục Thừa Châu, hàng mi dài rũ xuống che đi vẻ lạnh lùng. Cô ngáp một cái, chậm rãi nói: "Ồ, đến nơi rồi."

Ánh mắt Lục Thừa Châu trở nên sâu thẳm thêm một chút. Anh ta gật đầu, ôn hòa nói: "Về nhà rồi ngủ tiếp."

Cố Mang gật đầu, đưa chiếc chăn trên người cho anh ta, đẩy cửa xuống xe, lấy điện thoại nắp gập từ trong túi ra, bên trong có một tài khoản, có mấy tin nhắn chưa đọc.

Cô không thèm nhìn mà thẳng tay xóa ngay.

Quay sang nhìn Cố Tứ, giọng điệu bình thản: "Huấn luyện thế nào rồi?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back