Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 40: Ngày Thứ Năm Xuyên Không 3


"Cháu rất ngoan, cũng không ăn nhiều, không, cháu có thể không ăn. Hơn nữa mẹ cháu ở thủ đô, đến thủ đô rồi, chú cảnh sát, chú đưa cháu đến chỗ mẹ cháu, mẹ cháu sẽ trả tiền cho chú."

Quý Trường Tranh nghe vậy bật cười, anh đẹp trai ngời ngời, anh tuấn phi phàm nụ cười này khiến đôi mắt sắc sảo của anh cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần.

Anh giật hai bím tóc nhỏ của cô bé, trêu chọc: "Ồ, còn nhỏ tuổi đã biết hối lộ người khác à?"

Còn chưa đồng ý đã bắt đầu hứa hẹn tiền bạc.

Miên Miên xấu hổ cười cười, thở dài một hơi nhỏ, quyết định nói thật: "Con sợ chú không đưa con đi." Cùng với ánh mắt đầy lo lắng: "Nếu trên đường lại gặp phải kẻ xấu như vậy, con sẽ không tìm được người giúp con."

Mẹ không có ở đây, cô bé phải tự bảo vệ mình thì mới có thể gặp được mẹ.

Lời này vừa nói ra.

Quý Trường Tranh im lặng một lúc, không biết qua bao lâu anh mới lên tiếng:

"Được rồi, vừa hay chú cũng đến thủ đô, vậy thì con cứ đi theo chú một thời gian." Đứa trẻ này khá ngoan ngoãn, lại dễ thương, không giống mấy đứa trẻ nhà mấy người anh trai kia, nghịch ngợm vô cùng.

Chỉ là ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng.

Nghe đối phương nói vậy Miên Miên thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười hết sức tin tưởng, nằm trên vai Quý Trường Tranh, giọng nói nhỏ như muỗi.

"Cảm ơn chú, cảnh sát."

Điều này khiến Quý Trường Tranh cảm thấy phức tạp hơn.

Khi Quý Trường Tranh ôm Miên Miên trở về giường nằm, tất cả đồng đội trong toa đều giật mình đi ra.

"Chết tiệt, anh Quý, sao anh lại ôm một đứa trẻ về vậy?"

"Đúng đúng đúng, anh từ đâu bắt cóc được đứa trẻ xinh đẹp như vậy?"

Mày thanh mắt sáng, mặt mày thanh tú như một đứa trẻ trong tranh vẽ, xinh đẹp quá đi mất.

Nghe thấy điều này.

Miên Miên nhíu mày, cô bé sốt ruột giải thích thay cho anh: “Con không phải do ba cảnh sát bắt cóc về đâu, là con tự muốn đi theo."

"Ba?"

Nhóm người kia lập tức nghe ra điểm chính.

"Lão Quý à, anh Quý, lãnh đạo đã giới thiệu cho anh bao nhiêu lần rồi, anh đều không đồng ý sao? Sao anh lại có con rồi cơ chứ? Còn lớn như vậy nữa?"

"Đây là vấn đề về lối sống của anh đấy, phải kiểm điểm đi."

Quý Trường Tranh liếc nhìn một vòng, anh cũng không giải thích, cố tình mím chặt hàm, càng làm cho gương mặt anh tuấn kia trở nên ngông cuồng không gì sánh được.

Anh trực tiếp ôm Miên Miên nằm xuống giường dưới, nghĩ rằng giường này có vẻ hơi cứng, cô bé nằm không thoải mái.

Anh đi đến giường trống đối diện lấy một chiếc chăn.

Đặt trên giường của mình, hai lớp dày sờ thấy mềm mại.

Lại cuộn chăn của mình lại, cuộn thành một cái tổ.

"Ngủ đi."

Miên Miên nhìn thấy hai lớp chăn và cái ổ nhỏ được cuộn đặc biệt.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 41: Ngày Thứ Năm Xuyên Không 4


Cô bé ngẩn người, không khỏi ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt to tròn lóe lên vẻ nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao chú lại đối xử tốt với con như vậy?"

Ngoài mẹ ra, chưa từng có người đối xử tốt với cô bé như vậy.

Lời này vừa thốt ra.

Quý Trường Tranh sửng sốt, nhướng mày, sự trêu chọc và chọc ghẹo gần như tuôn trào: “Chỉ trải chăn cho cháu là tốt rồi sao? Vậy thì ba cháu đối xử với cháu còn tốt hơn chứ?"

Người ta nói, ba mẹ đối xử tốt với con cái, con cái sẽ không biết, vì đó là điều hiển nhiên.

Nhưng người ngoài đối xử tốt với trẻ con, dù chỉ một chút, trẻ cũng có thể cảm nhận được.

Quý Trường Tranh đoán rằng cô bé trước mặt chính là một kiểu như vậy.

Sinh ra trong ổ phúc khí.

Nhưng không ngờ.

Miên Miên nghe anh nói thì im lặng một lúc, rồi mím môi lắc đầu yếu ớt nói: “Con không có ba."

Vì vậy, cô bé không biết ba đối xử với mình như thế nào. Có giống như ba cảnh sát không? cô bé cũng không rõ.

Lời này vừa thốt ra toa xe ồn ào náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên yên tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô bé đậu xanh trước mặt.

Quý Trường Tranh sửng sốt, không ngờ lại như vậy. anh dừng lại một chút, rồi đột nhiên bật cười, giơ cô bé lên cao.

"Nói bậy!"

"Ba không phải là ba cảnh sát của con sao?"

"Ai nói con không có ba?"

Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, phá lên cười: “Đúng rồi, chú là ba cảnh sát của con, con còn có ba đầu bếp, ba đồ chơi nữa…"

"Con có rất nhiều ba."

"Nhưng chỉ có ba cảnh sát mới bênh vực, giúp con trả thù, đánh đuổi kẻ xấu."

Miên Miên rất nghiêm túc, cũng rất trân trọng, cô bé ôm cổ anh, một lần nữa cảm ơn: “Cảm ơn chú, ba cảnh sát."

Giọng điệu dựa dẫm, nhưng lại khiến người nghe không khỏi đau lòng.

Quý Trường Tranh chính là như vậy, trong lòng như bị kim châm, đau từng cơn.

Anh đặt cô bé cao ngạo trên đỉnh đầu trước mặt, ngang tầm mắt với cô bé.

"Ừ, sau này ai bắt nạt con, nhớ tìm ba cảnh sát."

"Ba cảnh sát nhất định sẽ giúp con trả thù."

Miên Miên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đưa ngón út ra: “Ngoắc tay ngoắc tay, một trăm năm không được thay đổi."

Quý Trường Tranh cúi đầu, nhìn ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô bé, lòng mềm nhũn, đưa ngón tay thon dài của mình ra.

" Ngoắc tay ngoắc tay."

Khi chỉ đạo viên Ôn bước vào, anh ấy đã nhận ra rằng toàn bộ toa xe đều yên tĩnh đến mức cùng cực.

Anh ấy biết, trước khi anh ra ngoài, bên trong còn ầm ĩ đến mức không giống ai.

"Làm sao vậy?"

Có người đa cảm, tránh Miên Miên, léo nhéo giải thích một lần.

Chỉ đạo viên Ôn nghe xong, cau mày.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 42: Ngày Thứ Năm Xuyên Không 5


Liếc nhìn Quý Trường Tranh đang ôm Miên Miên ngủ, thiếu chút nữa là trố mắt ra.

Đây vẫn là Quý Trường Tranh mà anh ấy biết, tiểu ma vương nhà họ Quý sao?

Dù nhắm mắt nghỉ ngơi, Quý Trường Tranh vẫn duy trì sự cảnh giác, bất giác bị nhìn chằm chằm.

Anh vô thức mở mắt ra, đôi mắt đào hoa còn mang theo chút sát khí, khi nhìn thấy chỉ đạo viên Ôn.

Lại trở về vẻ như vậy, lười biếng nói: “Sao thế? Đã xử lý xong hết rồi sao?"

Chỉ đạo viên Ôn ừ một tiếng: “Người đó đã xác nhận là kẻ buôn người rồi, chuyên chạy tuyến xe này đến Bắc Kinh, bắt cóc trẻ em nhà lành."

Tàu hỏa chạy đến nơi sâu trong núi, ranh giới giữa sáng và tối đổ bóng trên khuôn mặt anh tuấn của Quý Trường Tranh, khiến cả người anh trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

"Bắt được rồi à?"

"Có bị xử bắn không?"

Chỉ đạo viên Ôn trừng mắt: “Bắt cóc bất thành, anh nói xem có không?"

Nghe đến đây, Quý Trường Tranh vô thức ngồi thẳng dậy, đôi mày dài ẩn chứa vẻ không vui: “Những vụ án trước đây của bà ta họ không điều tra ra sao?"

"Anh không cho họ thời gian điều tra à? Anh nghĩ họ như anh, bẩm sinh có đôi mắt tinh tường, trời sinh biết phán đoán người tốt kẻ xấu à?"

Khả năng của Quý Trường Tranh rất mạnh, đặc biệt là khả năng tác chiến đơn binh. Đôi mắt của anh như được thượng đế hôn cho. Thân thủ của anh như thể thượng đế đã mở cửa sau. Đôi mắt tinh tường thì thôi đi, lại còn có thể cầm nã(*)

(*) Cầm nã là một kỹ thuật chiến đấu tay không, dùng để khống chế đối phương bằng cách nắm bắt, khóa các khớp xương, bẻ gãy tay chân hoặc dùng lực siết chặt khiến đối phương bất tỉnh.

Hơn nữa anh đẹp trai, gia thế xuất chúng, như vậy chẳng phải là không cho người khác đường sống sao.

Vì vậy khi nhắc đến Quý Trường Tranh, những người đồng đội của anh đều đầy oán giận.

Nhưng! Nếu làm nhiệm vụ mà mang theo Quý Trường Tranh, thì sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi. Chỉ cần chờ nhiệm vụ lần này thành công, về sau sẽ báo cáo lên cấp trên.

Được khen Quý Trường Tranh cũng không tỏ ý gì.

"Nếu họ cần giúp đỡ, thì cứ gọi tôi."

"Biết rồi, tổ tông của tôi."

Chỉ đạo viên Ôn nhỏ giọng nói: “Nhiệm vụ đến Bắc Kinh lần này, chúng ta có thể coi là hai bên phối hợp. Anh phải kiềm chế lại đấy."

"Ồ, biết rồi."

Nghe vậy, chỉ đạo viên Ôn càng không chắc chắn, chỉ cảm thấy lãnh đạo thật là làm khó người ta.

Sao lại bắt anh ấy dẫn theo tên đại ma vương này đi làm nhiệm vụ chứ.

Nhưng mà, nghĩ lại thì, đây là trở về đại bản doanh của đại ma vương này.

Không dẫn theo anh cũng không được.

Hai người đang nói chuyện, thì Miên Miên đang ngủ bên cạnh đột nhiên hừ một tiếng.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 43: Ngày Thứ Năm Xuyên Không 6


Quý Trường Tranh quay đầu nhìn lại, giơ tay vỗ vỗ, chỉ đạo viên Ôn nghĩ rằng gọi dậy như vậy cũng tốt.

Vừa hay có thể hỏi rõ ràng tình hình.

Ai ngờ, Quý Trường Tranh như có mắt sau gáy, giọng nói trầm thấp khàn khàn, dường như đã hạ thấp tám độ.

"Cô bé không ngủ ngon."

Đó là sự thật. Làn da cô bé trắng trẻo, vì thời gian dài không được nghỉ ngơi tốt, nên vùng mí mắt có một quầng thâm đen rất rõ ràng.

"Không hỏi rõ ràng, xuống xe rồi, thì đứa trẻ này biết làm sao?"

Quý Trường Tranh: “Lúc đó rồi tính."

"Thôi thì, tôi đưa về nhà tôi trước vậy."

Dù sao thì ở nhà họ Quý, tính từ trên xuống ba đời đều không có đứa cháu gái nào.

Nếu anh mang về một đứa bé gái ngoan ngoãn như vậy, thì chắc chắn ba anh sẽ vui đến mức tìm không thấy phương Bắc.

Chỉ đạo viên Ôn: “…”

Anh ấy thực sự thương xót cho lãnh đạo cũ của mình một phút lận.

Hai người đang nói chuyện thì Miên Miên động đậy mí mắt, cố gắng mở mắt ra, không thấy mẹ có chút thất vọng.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Kỷ Trường Tranh, cô bé ngây người, mềm mại gọi: "Ba cảnh sát."

"Ba đây."

Kỷ Trường Tranh cong môi, khi anh cười khóe môi hơi nhếch lên, mang theo vẻ kiêu ngạo quyến rũ không nói nên lời.

Chỉ đạo viên Ôn bên cạnh không nhịn được chửi thầm một câu: "Đồ vô liêm sỉ."

Nếu để lãnh đạo già biết được, đứa con trai út của mình còn chưa kết hôn đã có một đứa con gái năm tuổi, e là tức đến nỗi lên cơn mất thôi.

Quý Trường Tranh nhìn anh ấy: “Ghen tị à?"

Anh vô cùng đẹp trai, ánh sáng bên ngoài xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt quá trắng trẻo của anh, vừa tuấn tú vừa anh khí.

Ngay cả chỉ đạo viên Ôn cũng không khỏi ngẩn người trong chốc lát, thầm mắng một câu yêu nghiệt.

Ngay sau đó, anh ấy thu hồi tầm mắt, quay sang nói chuyện với Miên Miên, giọng nói cũng không tự chủ mà hạ thấp tám độ.

"Cháu bé, cháu tên gì? Là người ở đâu? Trong nhà còn những ai?"

Liên tiếp đặt ra một loạt câu hỏi, hỏi đến mức Miên Miên ngơ ngác.

Cô bé suy nghĩ một chút, nhỏ giọng trả lời: “Cháu tên Miên Miên, Miên Miên chỉ có mẹ."

"Mẹ ở thủ đô."

Hỏi những câu khác, cô bé không chịu nói.

Điều này khiến chỉ đạo viên Ôn khó xử: “Nhà cháu ở đâu?"

Cũng không thể để họ đi làm nhiệm vụ, mà lại mang theo đứa trẻ này chứ. Miên Miên không nói nữa, thấy hỏi không ra được.

Quý Trường Tranh vòng tay ôm Miên Miên vào lòng, thản nhiên nói: “Hỏi hộ khẩu à, đứa trẻ vừa mới ngủ dậy, biết được gì chứ?"

Nói xong, anh dường như không quan tâm đến phản ứng của chỉ đạo viên Ôn, lấy một gói giấy dầu từ trong hành lý ra.

Là một chiếc bánh bông lan màu vàng cam.

"Đến đây nào, Miên Miên, ăn lót bụng nào."

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 44: Ngày Thứ Năm Xuyên Không 7


Quý Trường Tranh kén ăn, trong điều kiện cho phép, anh sẽ không để miệng mình chịu thiệt.

Anh vừa làm những người đồng đội bên cạnh cũng làm theo.

"Còn có lạc nữa, có muốn lạc không?"

"Chú còn hai viên kẹo trái cây."

"Chú có bánh quy."

Nhìn thấy từng người chú bưng đồ ăn ngon đến trước mặt mình.

Miên Miên nhìn đến ngây người, cô bé nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cháu hạnh phúc quá."

Câu nói này thốt ra.

Trái tim những người xung quanh lại nhói lên.

Khi tàu hỏa đến ga tàu Bắc Kinh thì cũng đã đến chiều.

Những người đồng đội của Quý Trường Tranh đã lần lượt rời đi, chỉ còn lại anh vẫn không yên tâm ở lại chăm sóc Miên Miên.

"Miên Miên, cháu chắc chắn là mẹ cháu ở ga tàu thủ đô chứ?"

Miên Miên gật đầu, cắn môi nhỏ giọng nói: “Vâng ạ, mẹ bảo cháu đợi mẹ ở ga tàu thủ đô."

Chờ đợi này, là từ chiều chờ đến khi trời tối mịt.

Quý Trường Tranh bên kia đã không chờ được nữa.

Anh không ngừng đi lại, rõ ràng là đang sốt ruột.

Miên Miên đều nhìn thấy trong mắt, cô bé mím môi, mềm mại nói: “Chú cảnh sát, nếu chú có việc thì cứ đi trước đi, cứ để cháu ở đây là được, cháu ở đây đợi mẹ."

Sao có thể được chứ?

Quý Trường Tranh làm sao yên tâm được?

Thấy thời gian từng phút từng giây trôi qua, Quý Trường Tranh đã đưa ra một quyết định.

Anh bế Miên Miên đến phòng phát thanh trong ga tàu.

Theo lý mà nói, đây là nơi không cho người ngoài vào.

Nhưng Quý Trường Tranh có giấy tờ tùy thân, anh lấy giấy tờ tùy thân ra, gương mặt không còn vẻ lêu lổng như thường ngày, ngược lại mang theo vài phần lạnh lùng nghiêm nghị.

"Tôi là Quý Trường Tranh, doanh hai, đoàn ba, trung đoàn 688, tỉnh Tỉnh Hắc. Hiện đang làm nhiệm vụ trên tàu hỏa, gặp bọn buôn người bắt cóc trẻ em…"

"Bọn buôn người đã bị bắt, nhưng không có người nhận đứa trẻ."

"Hiện tại mượn phòng phát thanh của ga tàu một chút."

Nhân viên phát thanh của phòng phát thanh hoàn toàn bị thao tác này của anh làm cho ngây người.

Người này hình như là bộ đội đang phá án?

Ồ ồ phải phối hợp.

"Đồng chí cứ dùng thoải mái."

Cảm giác áp bức tràn đầy khiến nhân viên phát thanh hầu như không thể nảy sinh ý định phản kháng, gần như không suy nghĩ gì đã đồng ý.

Quý Trường Tranh gật đầu, trực tiếp cầm lấy micrô, giọng nói trầm thấp và khàn khàn truyền ra: “Đồng chí Thẩm Mỹ Vân xin chú ý, đồng chí Thẩm Mỹ Vân xin chú ý, con gái của đồng chí là Thẩm Miên Miên hiện đang ở phòng phát thanh, nghe thấy thì xin hãy đến nhận!"

Bên trong trạm xe lửa, Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn không ngờ rằng bản thân vừa xuống xe lửa đến bến xe Bắc Kinh, vậy mà lại nghe thấy tên mình ở trên loa phát thanh.

Hơn nữa còn là thông báo tìm người.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 45: Ngày Thứ Sáu Xuyên Không 1


Thẩm Mỹ Vân sững sờ ngay tại chỗ, ước chừng ba giây mới phản ứng trở lại.

Con gái của cô Miên Miên đang ở trạm phát thanh mà!!!

Mẹ à.

Đây là nam Bồ Tát nào xuất hiện để phổ độ chúng sinh vậy???

Đến cứu cô ra khỏi dầu sôi lửa bỏng sao? Đây là khiến cô nghĩ gì được đó sao? Phải biết là cả dọc đường cô đã từng tưởng tượng ra xuống xe ra khỏi trạm xe lửa là có thể tìm thấy con gái.

Thẩm Mỹ Vân gần như kích động đến nước mắt lưng tròng, cô đi tìm nhân viên tàu, chuyện đầu tiên chính là hỏi hướng đi đến trạm phát thanh.

Sau khi biết được phương hướng.

Cô gần như là dùng tốc độ tám trăm mét, trực tiếp chạy thẳng về hướng trạm phát thanh.

*

Bên trong trạm phát thanh.

Quý Trường Tranh liên tiếp lặp lại ba lần, anh nói với nhân viên phát thanh ở bên cạnh: "Đồng chí, làm phiền cứ cách năm phút là lặp lại trên loa phát thanh một lần, cho đến khi đối phương đến nhận lại đứa trẻ mới thôi."

Suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn Miên Miên đang cuộn tròn lại một cái, vẻ mặt uy nghiêm trở nên dịu dàng hơn mấy phần: "Nếu như, tôi nói là nếu như, đứa bé này đến cuối cùng không có ai đến nhận lại, phiền cô đưa đến địa chỉ này."

Anh lấy từ trong túi áo ra một cây viết, viết xoạt xoạt lên đó một dòng chữ.

Chữ của anh rất đẹp, khỏe khoắn mạnh mẽ, khí khái lỗi lạc.

Phát thanh viên đó nhìn đến ngây ngốc, ngẩng đầu lên đối mặt với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Quý Trường Tranh, khí phách mà lại sáng sủa.

Trong lòng vô ấy nghĩ, chẳng lẽ người ưa nhìn như vậy, đến chữ viết cũng đẹp sao.

"Có thể hiểu không?"

Thấy phát thanh viên hồi lâu không trả lời, Quý Trường Tranh kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.

"Hiểu rồi hiểu rồi hiểu rồi."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, ngồi xổm xuống nói với Miên Miên: "Ba cảnh sát phải ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, cháu cứ ở đây đợi mẹ, nếu như không đợi được."

"Có thấy ba cảnh sát đưa địa chỉ cho cô phát thanh viên không? Cháu cứ đến tìm địa chỉ đó tìm ba cảnh sát, có biết chưa?"

Miên Miên gật đầu cứ như con gà nhỏ đang mổ thóc, nhỏ giọng thì thầm: "Ba cảnh sát, chú phải đi rồi sao?"

Giọng điệu mang vẻ quyến luyến.

Quý Trường Tranh hơi sững lại, anh gật đầu, không nhịn được xoa xoa đầu Miên Miên, phần tóc đó có xúc cảm rất tuyệt.

Khiến người ta không dứt ra được.

Nhưng mà, có quyến luyến không rời thế nào thì cũng phải rời đi rồi.

Dù sao anh còn có nhiệm vụ bên người.

Quý Trường Tranh đứng dậy, không quay đầu lại, bóng lưng cao to rắn rỏi cứ như vậy sải bước rời khỏi trạm phát thanh.

Vừa ra khỏi cửa chính là hành lang dài ngoằn bên ngoài, anh vừa đi đến vị trí ngã rẽ.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 46: Ngày Thứ Sáu Xuyên Không 2


Liền bị người ta lôi qua, Quý Trường Tranh phản xạ có điều kiện mà dùng cùi chỏ trở tay tiến công trở lại, đợi khi nhìn rõ người đó là ai, anh ngay lập tức thu lại sức mạnh của mình.

Mà đối phương suýt chút nữa bị đánh một trận, nhất thời tức giận vô cùng: "Quý Trường Tranh, anh là thế nào đây? Còn không trở về đội, tôi sẽ trừng phạt anh đó!"

Là chỉ đạo viên Ôn, anh ấy sốt ruột chết đi được, phải quay đầu trở lại tìm người.

Quý Trường Tranh thu cánh tay lại, lắc lư cổ tay một chút, phần cơ ở bắp tay nhỏ của anh rắn chắc, theo đó là một tiếng vang răng rắc, anh không giải thích gì nhiều, chỉ nói thẳng không vòng vo: "Bây giờ xuất phát."

Chỉ là, không biết Miên Miên có tìm thấy mẹ của cô bé hay không?

Anh vừa dứt lời, chỉ đạo viên Ôn hận không thể lôi Quý Trường Tranh bay trở về ngay, đúng thật là, Hỗn Thế Ma Vương không quản được là không quản được mà, bắt buộc phải cột ở trên thắt lưng!

Mà Quý Trường Tranh không biết rằng, vào lúc anh đi xuống từ cầu thang bên trái.

Thẩm Mỹ Vân đang từ phía cầu thang bên phải, hai bên một người lên một người xuống, lúc này ánh tà dương chiếu vào chỗ bậc thang, bóng lưng hai người chồng chéo lên nhau, lại chỉ cách nhau trong gang tấc, có điều chỉ là một khoảnh khắc, một chút gần nhau, hai người lại tiếp tục bôn ba về phía hành trình phía trước của mình.

Đối với việc này, Thẩm Mỹ Vân không hề có chút phát giác nào, trong lúc cô leo cầu thang, hận không thể một chân vượt tám bậc thang.

Chỉ muốn nhanh chóng gặp được con gái, chỉ là vừa lên lầu hai, nhìn thấy nhiều văn phòng như vậy.

Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên ngơ ngác một chút, cô tiện tay kéo một vị cán sợ của trạm xe lửa vừa mới đi ngang qua, hỏi: "Đồng chí, xin hỏi phòng phát thanh là phòng làm việc nào vậy?"

"Bên đó, quẹo trái đi đến căn phòng thứ ba."

"Ồ, cảm ơn."

Lúc Thẩm Mỹ Vân đi đến phòng phát thanh, Miên Miên ngồi ở trong một cái ghế, cái ghế rất lớn đến nỗi trực tiếp bao trùm lấy cô bé ở bên trong.

Trông cô bé vô cùng nhỏ nhắn.

Cửa phòng phát thanh đang mở, đây là do lúc nãy Quý Trường Tranh yêu cầu, vì thế, Thẩm Mỹ Vân vừa bước qua, liền nhìn thấy Miên Miên đang ngồi ở bên giữa cái ghế.

Mặc bộ đồ thể thao màu hồng, cài một nụ hoa trên đầu, còn đeo một cái túi đeo vai màu hồng.

"Miên Miên!"

Cánh môi cô run rẩy, giọng nói phát ra từ trong lồng ngực.

Miên Miên trông có chút phờ phạc, lúc nghe thấy giọng nói này, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn qua.

Vào lúc nhìn thấy là Thẩm Mỹ Vân.

Cô bé ngơ ngác, dụi dụi mắt.

Tiếp đó, dường như nghĩ tới gì đó, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn qua, xác nhận lại một lần.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 47: Ngày Thứ Sáu Xuyên Không 3


Cô bé mếu lại, đôi môi màu hồng nhạt uất ức mà bĩu lại, tiếp đó òa lên khóc một trận, từng giọt nước mắt cứ thế không ngừng tràn ra.

Nhưng lại không chút ảnh hưởng đến tốc độ cô bé xông ra ngoài: "Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ."

"Mẹ, sao bây giờ mẹ mới tới."

Ngay cả giọng nói cũng mang vẻ ấm ức tột cùng,

Thẩm Mỹ Vân chuẩn xác mà đón lấy cô bé, ôm cô bé vào lòng, cứ như đang ôm món bảo vật vừa đánh mất mà lại có được.

Cô dùng sức hôn trán cô bé: "Xin lỗi bảo bối, là mẹ đến muộn."

"Miên Miên, Miên Miên của mẹ, mẹ ở đây, mẹ sẽ ở đây mãi, mãi mãi bên cạnh Miên Miên của mẹ."

Cô lặp lại một lần lại một lần.

"Không trách mẹ, là Miên Miên không ngoan, Miên Miên làm lạc mất mẹ." Cô bé nghẹn ngào khóc thút thít, , ánh mắt sáng lấp lánh: "Nhưng mà, Miên miên vui quá, Miên Miên lại tìm thấy mẹ rồi."

Nói năng lộn xộn, thế nhưng Thẩm Mỹ Vân vừa nghe đã hiểu.

Cô ôm lấy cô bé, kiểm tra trên dưới, đây là con gái của cô, ngay cả từng sợi tóc cũng giống hệt.

Còn có cái túi màu hồng đó, c*̃ng giống y như đúc.

Con gái của cô xuyên không qua rồi, còn là kèm theo cơ thể mà cùng xuyên không tới.

Chỉ là, cô nghi ngờ Miên Miên nguyên bản đâu?

Con có Thẩm Mỹ Vân nguyên bản, bọn họ đều đi đâu rồi?

"Miên Miên, lúc con đến đây, bên cạnh có người khác không? Lớn bằng con?"

Đây là câu hỏi mang theo vài phần dò xét.

Hỏi là Miên Miên bị đứa đi đó, cô bé đi đâu rồi?

Miên Miên lắc đầu một cái: "Không có, chỉ có một mình con thôi."

Không có bạn nhỏ nào lớn bằng cô bé cả.

Lần này, Thẩm Mỹ Vân rơi vào trầm tư, cô và Miên Miên từ thế kỷ 22 xuyên không đến nơi này, vậy thì mẹ con Thẩm Mỹ Vân ban đầu, là đến thế giới đó của cô sao?

Cho đến khi nhân viên phát thanh ở bên cạnh cắt ngang cuộc đối thoại của hai người bọn họ.

"Khụ khụ, cô chính là đồng chỉ Thẩm Mỹ Vân sao?"

Thẩm Mỹ Vân hoàn hồn lại, cô bế Miên Miên không nỡ buông tay, cô quay đầu nhìn qua, gật đầu: “Là tôi, đồng chí, thật sự là làm phiền cô rồi, cảm ơn, vô cùng cảm ơn.”

“Cô là mẹ của đứa bé này là được.”

“Không cần cảm ơn tôi.”

Nói xong, phát thanh viên đó nhớ lại một chuyện, lấy tờ địa chỉ mà Quý Trường Tranh để lại, đưa qua cho cô.

“Muốn cảm ơn thì cảm ơn đồng chí này là được, là vị đồng chí này đưa con cô đến đây.”

Thẩm Mỹ Vân cúi đầu nhìn qua, đập vào mắt chính là một hàng chữ cực kỳ đẹp, là một địa chỉ, cuối cùng ghi tên là Quý Yêu.

Quý Yêu?

Đúng thật là một cái tên kỳ lạ.

“Mẹ, đây chính là ba cảnh sát đã cứu con.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 48: Ngày Thứ Sáu Xuyên Không 4


Thẩm Mỹ Vân ngẩn người một lúc: “Ba cảnh sát?”

Miên Miên kể lại chi tiết chuyện ở bên đường một lần, Thẩm Mỹ Vân lại nghe đến hãi hùng khiếp vía, nếu không là con gái phản ứng nhanh, số may gặp phải cảnh sát.

Sợ là lần này, thật sự chạy trời không khỏi nắng.

Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Vân không khỏi ôm chặt Miên Miên thêm mấy phần.

"Miên Miên, đối phương còn ở đây không? Mẹ đi cảm ơn đối phương."

Nếu như không phải đối phương, có lẽ cả đời này cô không chắc có thể gặp lại được con gái.

Miên Miên lắc đầu: "Ba cảnh sát có việc đi ra ngoài rồi."

Thẩm Mỹ Vân có chút tiếc nuối, xoa xoa đầu cô bé: "Vậy sau này gặp được chú ấy rồi, Miên Miên chỉ cho mẹ có được hay không?"

Miên Miên liên tục gật đầu.

Đợi sau khi ra khỏi phòng phát thanh, nhìn thấy xung quanh không có ai.

Miên Miên đột nhiên dán vào tai Thẩm Mỹ Vân, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại thay đổi rồi?"

Trở nên càng xinh đẹp hơn.

Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một chút, cô sờ vào mặt mình.

Cô đúng là quên rồi, bản thân không phải Thẩm Mỹ Vân năm 2023 nữa, mà là Thẩm Mỹ Vân năm 1970.

Cô vẫn chưa nhìn kỹ bản thân mình trông thế nào.

Nhưng mà, nghe thấy lời con gái nói, cô không nhịn được tò mò hỏi: "Mẹ thay đổi rồi, sao con lại nhận ra được mẹ vậy?"

Miên Miên ôm lấy cổ cô, nghiêng đầu, cười khanh khách: "Mẹ chính là mẹ mà."

Cái này còn cần phải nhận ra sao?

Trái tim Thẩm Mỹ Vân lập tức trở nên mềm nhũn đến rối tinh rối mù, cô dán vào mặt con gái: "Ừm, mẹ cũng nhận ra Miên Miên."

Miên Miên che miệng cười: "Đó là bởi vì Miên Miên không có thay đổi đó."

"Đúng rồi mẹ, đây chính là xuyên không mà mẹ nói sao?"

Nghe thấy câu này, Thẩm Mỹ Vân theo bản năng nhìn xung quanh một cái, phát hiện những người đi đường đều qua lại vội vàng, lúc này mới thở phào một hơi.

Cô gật đầu, rất nghiêm túc nói: "Miên Miên, chuyện xuyên không này, không thể nói cho bất cứ ai biết."

"Ồ, được, cứ giống như là Bào Bào vậy, đúng không?"

Con gái vừa nhắc nhở.

Thẩm Mỹ Vân lập tức nhớ tới chuyện quan trọng: "Miên Miên, Bào Bào của con có theo đến đây không?"

Cô đã tích trữ hàng vạn thứ vật tư đó.

Có thể ăn không no, mặc không ấm hay là , ăn ngon mặc đẹp ở thời đại này, toàn bộ đều dựa vào Bào Bào hết.

Miên Miên sờ sờ cái bụng nhỏ, bàn tay nhỏ dùng sức vỗ vỗ: "Vẫn luôn ở đây nè."

"Chỉ là trước đó Miên Miên chỉ lo tìm mẹ, quên rằng Miên Miên còn có Bào Bào."

Thẩm Mỹ Vân thở phào một hơi, hỏi: "Đồ đạc vẫn còn chứ?"

"Đều ở đây."

"Vậy thì, bắt đầu từ hôm nay, Miên Miên và mẹ có ba điều quy ước."

"Điều thứ nhất, không được nhắc đến Bào Bào ở trước mặt bất cứ ai."

"Điều thứ hai, không được phép lấy ra bất cứ món đồ nào bên trong Bào Bào ở trước mặt ai ngoài trừ mẹ ra."

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 49: Ngày Thứ Sáu Xuyên Không 5


"Điều thứ ba... Ừm, điều thứ ba mẹ vẫn chưa nghĩ đến, đợi sau này nghĩ ra rồi sẽ nói với con."

Miên Miên: "Vâng thưa mẹ."

*

Trên đường trở về, Thẩm Mỹ Vân liền dặn dò con gái kỹ càng lại một chút về hoàn cảnh sống trước mắt, trong nhà đã có những người nào.

Miên Miên nghe xong rất là kinh ngạc: "Nói cách khác, con có bà ngoại, ông ngoại rồi?"

Trước đây cô bé đã rất ngưỡng mộ những bạn nhỏ khác có bà ngoại, ông ngoại, còn cô bé lại không có.

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chút nữa con có thể nhìn thấy bọn họ rồi, Miên Miên, con chỉ cần biết, ông ngoại và bà ngoại sẽ đối xử với con rất tốt là được rồi."

"Vậy... Có thể nói cho họ biết về Bào Bào không?"

"Đương nhiên là không được."

"Con quên rồi? Bào Bào là bí mật của con và mẹ, không ai được biết cả."

Cho dù là ba mẹ ruột của cô cũng không được.

Nếu như rời vào tình huống vạn bất đắc dĩ, cô sẽ chọn đem món đồ là Bào Bào này bố trì lên trên người mình.

Như vậy sẽ hạ xuống đến mức thấp nhất về mức độ nguy hiểm của con gái cô.

Đi ra từ trạm xe lửa, Thẩm Mỹ Vân liền bế Miên Miên lên xe buýt, trở về ngõ Ngọc Kiều.

Cả đường đi cô đều không nỡ thả Miên Miên xuống, con gái mất đi rồi lại có được, khiến cô hận không thể dán cô bé lên người mình cho tốt.

Chỉ là.

Vừa vào đến ngõ Ngọc Kiều, đã có không ít hàng xóm sống ở xung quanh nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân.

Khi thấy Thẩm Mỹ Vân bế một cô bé trong lòng ngực, bọn họ sửng sốt một lúc.

"Mỹ Vân, cháu lại đón đứa bé Miên Miên đó trở về rồi?"

"Vậy sau này cháu có đưa đi nữa không?"

Nhà họ Thẩm này sắp xảy ra chuyện rồi, cô đón đứa bé này về có tác dụng gì?

Nghe thấy muốn đưa mình đi, Miên Miên theo bản năng ôm chặt lấy cổ Thẫm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân vỗ vỗ cô bé tỏ ý vỗ về, ngay sau đó mím môi lắc đầu nói: "Con gái của cháu sẽ đi theo cháu, không đi đâu cả."

Cái này...

Mọi người đưa mắt nhìn nhau: "Vậy cháu..."

Sau này làm sao nuôi sống đứa nhỏ này?

Thẩm Mỹ Vân dường như biết bọn họ muốn nói cái gì, cô không muốn nhắc đến vấn đề này ở trước mặt con.

Thế là ôm chặt con gái lại rồi ứng phó nói: "Thím à, cháu về nhà trước đây."

Tóm lại, con gái cô cô không thể vứt bỏ được.

Tạm biệt những người hàng xóm nhiệt tình, Thẩm Mỹ Vân liền đi vào đại tạp viện.

Gian nhà của cả nhà bọn họ, là căn nhà lớn có hai gian đang nằm đường hoàng ngay ngắn, là căn thứ hai ở phía bên trái đang quay lưng về phía Bắc, nhìn về phía Nam, ở ngay phía trước sân của đại tạp viện.

Chính là ở trong đại tạp viện cũng là một phần đầu.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Back
Top Bottom