Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 20: Ngày Đầu Tiên Xuyên Không 4


Máu nhuộm đỏ ngôi mộ.

Cũng nhuộm đỏ đôi mắt cô.

Không, tuyệt đối không thể như vậy !!

Thẩm Mỹ Vân khàn giọng, đây là câu đầu tiên cô nói.

"Mẹ, con phải đi tìm Miên Miên."

Con gái bảo bối của cô đã xuyên không, cô chắc chắn và khẳng định.

Bà nhất định phải tìm thấy con bé!

Nghe xong câu này.

Trần Thu Hà ngây người, bà ấy vô thức đặt bát sứ thô xuống, thậm chí còn quên mất cho cô uống thuốc.

"Không phải, Mỹ Vân, Miên Miên đã lên tàu rồi mà, hơn nữa có Miên Miên ở đó, con còn đi xem mắt lấy chồng thế nào được."

Đúng vậy, họ đưa Miên Miên đi, chỉ mong con gái có thể dựa vào việc lấy chồng để tránh khỏi thảm họa này.

Tuy con gái bị bệnh sợ đàn ông, trước đây họ cũng không ép buộc, nhưng trước sự sống chết, bệnh tật cũng không còn là chuyện gì nữa.

Thẩm Mỹ Vân biết nỗi khổ tâm của ba mẹ, nhưng cô không thể từ bỏ Miên Miên, đó là con gái bảo bối của cô.

Cô không thể để con gái bảo bối của mình đến nhà kia, chịu đựng những tội lỗi phi nhân tính đó.

Hơn nữa con gái còn có một không gian Bào Bào, cô bé năm tuổi, nếu không có cô bên cạnh sẽ xảy ra sai sót gì.

Thẩm Mỹ Vân không dám nghĩ.

Dù sao thì giấu ngọc trong thân mang họa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, nói từng chữ một: "Mẹ, Miên Miên là mạng sống của con."

Nước mắt làm ướt hàng mi, như một dòng suối trong vắt, sạch sẽ đến cùng cực, cũng đẹp đến cùng cực.

Không ai có thể từ chối được.

Trần Thu Hà cũng vậy, bà ấy nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Oan nghiệt, oan nghiệt!"

Đứa trẻ đó là mạng sống của Mỹ Vân, nhưng Mỹ Vân cũng là mạng sống của họ.

Là mẹ ai mà không thương con mình chứ.

Mỹ Vân thương đứa trẻ đó.

Nhưng bà ấy cũng thương Mỹ Vân.

Vẫn là Thẩm Hoài Sơn đẩy cửa bước vào phá vỡ sự im lặng giữa hai mẹ con, ông ấy trầm giọng nói: "Thu Hà, để con bé đi đi."

Nghe vậy.

Trần Thu Hà không kìm được đứng dậy, cãi lại: "Hoài Sơn!"

Cuối cùng cũng đưa được đứa trẻ đó đi để giải quyết chuyện đại sự của con gái.

Là ba mẹ, nhất định phải lo liệu cho con gái trước khi mình ra đi.

Nhưng nếu đưa Miên Miên quay lại, vậy thì con gái của bà ấy chẳng phải lại phải đi trên một con đường chông gai sao?

Con đường đó bà ấy và Hoài Sơn đều biết không dễ đi, cũng là con đường khó đi nhất.

Không còn sự giúp đỡ của ba mẹ, Mỹ Vân sẽ có cuộc sống rất khó khăn.

"Thu Hà, em không thấy sao? Miên Miên không ở đây, tinh thần của Mỹ Vân đã mất rồi."

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 21: Ngày Đầu Tiên Xuyên Không 5


“Kể từ khi Miên Miên đi được hai ngày, con bé không ăn không uống, cơm cũng không ăn, tuyệt thực để phản đối. Thay vì để con bé mất hết tinh thần như vậy, chi bằng để con bé đi tìm Miên Miên. Con đường tiếp theo, dù có khổ đến đâu, cả nhà ở bên nhau, chung quy cũng có thể vượt qua. Nếu không vượt qua được, cũng chỉ là một nắm đất vàng mà thôi.”

Nghe lời ba nói, Thẩm Mỹ Vân nhảy xuống giường, quỳ xuống trước mặt ba mẹ: "Ba mẹ, cho con đi đi, con tìm được Miên Miên, sẽ nhanh chóng quay lại."

ba mẹ và con cái, vốn là một cuộc phụ bạc không ngừng.

Cô phụ tấm lòng ba mẹ vì con, ba mẹ phụ tấm lòng của ba mẹ của họ vì con.

Tình yêu này, nhất định là từ người bề trên giành cho người bê dưới.

Nhìn thấy con gái như vậy, Trần Thu Hà còn từ chối được sao?

Bà ấy nhắm mắt lại, đi đến tủ năm ngăn, kéo ngăn giữa ra lấy một phong bì màu nâu đưa cho cô.

"Đây là nơi gửi Miên Miên."

"Hoài Sơn, anh đi làm giấy chứng nhận đi lại cho Mỹ Vân."

Không có giấy chứng nhận đi lại, Mỹ Vân sẽ không đi đâu được.

Nhìn thấy cảnh này.

Nước mắt Thẩm Mỹ Vân trào ra, đây chính là ba mẹ, chiều theo cô, ủng hộ cô vô điều kiện.

Cô nhận lấy phong bì, nghiến răng nghiến lợi: "Ba mẹ, hãy đợi con, đợi con đón Miên Miên về sẽ có cách giải quyết."

Đây là sự thật.

Miên Miên có không gian Bào Bào, còn có hàng triệu vật tư dự trữ của con bé.

Có những thứ này, ngay cả khi gặp phải tai họa lớn.

Cả gia đình họ dù ở đâu cũng sẽ sống rất tốt.

Còn một điều nữa, hiện tại cô cũng không thể nói, có lẽ tìm được Miên Miên, có thể giải quyết được cuộc khủng hoảng lớn nhất của gia đình họ!



"Chú ơi, đây là đâu vậy?"

Miên Miên năm tuổi, đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ, tiếng ầm ầm xung quanh khiến cô bé rất bối rối.

Cô bé nắm chặt chiếc cặp nhỏ màu hồng mà mẹ đeo cho trước khi đi, vô thức nhìn xung quanh.

Có một xe người ở đây.

Nhưng không có mẹ cô bé vô thức nhìn xung quanh.

Người đàn ông trẻ vừa đi vệ sinh trên tàu hỏa ra, nghe Miên Miên nói vậy, không nhịn được nói: "Chú đưa cháu về nhà."

Người đàn ông tên là Triệu Phùng Quốc, chính là người nhà họ Thẩm nhờ đưa Miên Miên về.

Anh ta dừng lại một chút, có chút tò mò nhìn chiếc cặp màu hồng trên người Miên Miên: “Trước đây cháu không có chiếc cặp này, bây giờ cái này ở đâu ra vậy?"

Miên Miên sửng sốt, nắm chặt chiếc cặp màu hồng, ngẩng đầu nhìn anh ta, khó hiểu: "Cái này vẫn luôn có mà, mẹ cháu đeo cho cháu."

"Thật sao?" Triệu Phùng Quốc sửng sốt, chẳng lẽ là anh ta nhớ nhầm sao?

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 22: Ngày Thứ Hai Xuyên Không 1


Anh ta dò xét nhìn qua, chỉ thấy Miên Miên trước mặt này dường như trắng hơn trước một chút?

Chắc là anh ta hoa mắt thôi?

Rõ ràng vẫn là một người mà.

Cũng có thể là do ánh sáng thôi.

Triệu Phùng Quốc từ bỏ suy nghĩ lung tung, nhắm mắt dưỡng thần: “Được rồi, đợi xuống tàu lên thuyền một lát nữa là đến nhà cháu rồi."

Miên Miên nghe vậy vô thức nhíu mày, nhỏ giọng xác nhận: "Là về nhà có Thẩm Mỹ Vân không?"

Xin lỗi mẹ, Miên Miên đã gọi tên mẹ.

Nghe vậy.

Trên mặt Triệu Phùng Quốc lộ ra vẻ đồng cảm: “Không phải, là mẹ Thẩm Mỹ Vân của cháu, bảo tôi đưa cháu về nhà bố mẹ đẻ của cháu."

"Nói bậy, Thẩm Mỹ Vân chính là mẹ ruột của cháu."

Cái này…

Triệu Phùng Quốc thở dài, cũng không biết phải giải thích thế nào, thật sự là, nói ra thì dài dòng lắm.

"Vậy thì nói tóm lại đi."

Miên Miên hoảng hốt trước, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, mẹ đã dạy cô bé, đến nơi xa lạ, trước tiên phải xác định đây là đâu.

Rất nhanh Miên Miên đã hiểu ra đây chính là nơi mẹ cô bé nói là xuyên không.

Mẹ cũng xuyên không rồi.

Nhưng mà Miên Miên xuyên không đến trên tàu hỏa.

Mẹ xuyên không đến đâu?



Tháng hai ở Bắc Kinh gió xuân lạnh lẽo, mái hiên của khu nhà tập thể đã kết những tảng băng dài trong suốt như pha lê.

Đáng tiếc, Thẩm Mỹ Vân là người phương Nam, lại không có tâm trạng ngắm cảnh đẹp này.

Sau khi lấy được giấy chứng nhận đi lại, cô đã ăn một bát cháo trắng, nhanh chóng mặc áo khoác, xách hành lý mẹ cô chuẩn bị, theo người ra ngoài.

Cô vừa ra ngoài.

Những người hàng xóm đang rửa rau trên bồn nước trong sân đột nhiên giật mình.

"Mỹ Vân?!"

"Chẳng phải cô bị bệnh sao? Sao còn ra ngoài gió lạnh thế này?"

"Người nhà cô đâu? Họ để cô ra ngoài sao?"

Gió lạnh tháng hai, vẫn còn rất thấu xương, đôi tay rửa rau đã tê cóng.

Bà Ngô bên cạnh không nhịn được nói.

"Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến."

Giọng nói mềm mại, như tiếng nói ngọt ngào của người Giang Nam, nghe mà lòng người mềm nhũn.

Lúc này những người hàng xóm nghe thấy giọng nói không khỏi nhìn lại.

Không nhịn được hít một hơi.

Đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc, rõ ràng đều mặc những chiếc áo khoác to sụ giống nhau, nhưng chiếc áo khoác đó, mặc trên người cô, lại có thể nhìn ra được dáng người yểu điệu thon thả.

Còn khuôn mặt đó, lông mày lá liễu, mắt hạnh, mũi dọc dừa, môi anh đào, đúng là có thể gọi là một tuyệt sắc giai nhân.

Mọi người cũng theo đó vô thức hạ thấp giọng, sợ làm cô ấy giật mình: “Đã khỏe thì ở nhà dưỡng sức đi."

"Đứa trẻ Miên Miên đã được đưa đi rồi, cô còn có việc gì gấp phải ra ngoài thế?"

"Có chuyện lớn đến mấy cũng không quan trọng bằng sức khỏe của bản thân chứ?"

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 23: Ngày Thứ Hai Xuyên Không 2


Đối mặt với lời khuyên can của những người hàng xóm nhiệt tình xung quanh, Thẩm Mỹ Vân cười khổ, qua loa cho xong rồi theo đó rời khỏi khu nhà tập thể.

Cô vừa đi.

Xung quanh lập tức nổ tung.

"Cô ấy định đi tìm Miên Miên sao?"

"Chắc là vậy, tính tình cô bé Mỹ Vân đó vốn nhu mì, chỉ khi gặp chuyện của Miên Miên mới sốt ruột."

"Nhưng mà đứa trẻ Miên Miên đó đã bị vợ chồng nhà họ Thẩm đưa đi rồi mà."

"Nhà họ Thẩm sắp gặp nạn rồi, tìm đứa trẻ Miên Miên đó về có ích gì?"

"Tôi thấy họ còn không bằng chuyển về nhà cũ, đó mới là nơi những người trí thức như họ nên ở."

Nói thật, nhiều năm trước, Trần Thu Hà từ ngõ Ngọc Kiều gả đến tứ hợp viện.

Đột nhiên lại mang theo chồng và con gái, chuyển về khu nhà tập thể nghèo nàn này.

Nói thật mọi người đều rất khó hiểu.

Rõ ràng là một tứ hợp viện độc lập không ở, lại ở trong khu nhà tập thể này, đánh rắm ở nhà bên cạnh cũng có thể nghe thấy.

Đây không phải là không nghĩ thông sao?

"Có gì mà không nghĩ thông chứ, tôi thấy người không nghĩ thông hơn, chính là vợ chồng nhà họ Thẩm, để Mỹ Vân một cô gái chưa chồng nhận nuôi một đứa con gái."

Lời này vừa nói ra, mọi người nhìn nhau.

Năm năm trước nhà họ Thẩm muốn nhận nuôi đứa trẻ Miên Miên đó, họ đã thấy kỳ lạ.

Dù sao năm đó nhà nào cũng không đủ ăn.

Nuôi sống con mình đã khó rồi.

Huống hồ là nuôi một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống.

Nhưng mà nhà họ Thẩm nói nuôi là nuôi, mọi người mặc dù nói ra nói vào, nhưng trong lòng vẫn cho rằng, người nhà họ Thẩm lương thiện.

Đều là hàng xóm sống chung một mái nhà.

Hàng xóm là người lương thiện, họ cũng yên tâm hơn mà?

Nhưng mà không lâu sau, nhà họ Thẩm truyền đến tin, đứa trẻ đó không được ghi dưới tên ông cô nhà họ Thẩm, mà được ghi dưới tên Thẩm Mỹ Vân.

Chẳng phải là một tiếng sấm giữa trời quang khiến mọi người đều không kịp phản ứng sao?

Cái gì?

Nhận nuôi dưới danh nghĩa của Mỹ Vân sao?

Lúc đó, Mỹ Vân mới mười chín tuổi, đúng là độ tuổi tốt để gả chồng.

Bất ngờ xuất hiện thêm một đứa trẻ, thì làm sao có thể gả chồng được?

Vì thế, lúc đó không ít hàng xóm đến khuyên, vợ chồng nhà họ Thẩm không được chiều con quá, như vậy sẽ hại đứa trẻ.

Nhưng vợ chồng nhà họ Thẩm không nghe, còn cố chấp.

Bắt con gái họ nuôi đứa trẻ.

Cũng coi như xong, dù sao nhà họ Thẩm cũng có điều kiện, điều kiện nhà họ Thẩm, trong cả khu tập thể này là độc nhất vô nhị.

Lại chỉ có một đứa con gái độc thân là Mỹ Vân.

Nói gì đến nuôi một đứa trẻ như MIÊN MIÊN, dù là ba đứa trẻ cũng nuôi nổi.

Không ngờ, nuôi đến tận năm năm.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 24: Ngày Thứ Hai Xuyên Không 3


Bây giờ bên ngoài, đều biết nhà họ Thẩm sắp xảy ra chuyện, vợ chồng nhà họ Thẩm vội vã sắp xếp hậu sự.

Mới đưa MIÊN MIÊN đi.

Chỉ là, nếu Mỹ Vân thật sự tìm đứa trẻ đó về, thì không phải là uổng phí sự khổ tâm của ba mẹ sao?

Nghĩ đến đây.

Những người hàng xóm xung quanh lắc đầu: “Tôi thấy Viện trưởng Thẩm và cô giáo Trần chính là chiều đứa trẻ đó quá rồi.”

Bà Ngô bên cạnh nghe xong, không nhịn được khinh thường.

“Nếu như hai vợ chồng nhà cô, đều là những người được hưởng chế độ cung cấp lương thực, là những người đàng hoàng, chỉ có một đứa con gái độc thân, lại còn xinh đẹp như tiên nữ, cô có chiều không?”

“Đừng nói là Viện trưởng Thẩm và cô giáo Trần, nếu Mỹ Vân đầu thai vào nhà tôi, tôi cũng chiều cô ấy lên tận trời.”

Không gì khác, đứa trẻ này quá xinh đẹp.

Mọi người nghe cô Ngô nói, có người không nhịn được mà ghen tị: “Nếu có thể để tiên nữ Mỹ Vân đó đầu thai vào nhà tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

Vừa nói ra lời này, đã bị người khác cười mắng: “Bà cũng không nhìn xem bộ dạng nhà cô thế nào, nuôi nổi tiên nữ Mỹ Vân không?”

Nói một câu khó nghe. Khu tập thể rộng lớn của họ, trước sau hai dãy nhà, mấy chục hộ dân cũng chỉ có nhà họ Thẩm mới nuôi nổi tiên nữ Mỹ Vân này. Cũng là vì, nhà họ Thẩm vốn không phải là người ở khu tập thể của họ.

Dùng lời của người đời trước, đó là chim phượng hoàng đậu trên cành cây khô.

Chỉ là tạm thời đậu thôi.

Có người nói.

“Các cô tính xem, từ nhỏ đến lớn Mỹ Vân ăn gì mặc gì, có phải là thứ mà người bình thường mơ tưởng mới được không?”

“Cũng đúng.”

Có người thở dài: “Đứa trẻ đó sinh ra, nghe nói mẹ nó không có sữa, toàn dựa vào sữa bột để sống.”

Thời buổi này, sữa bột quý giá thế nào?

Một hộp sữa bột có thể bằng nửa tháng lương của người ta kìa.

Nhưng Mỹ Vân lại cố chấp uống đến tận hai tuổi, đến khi lớn rồi, thì càng không thể nói.

Nhà người khác nhà nào cũng ăn đồ thô, riêng Mỹ Vân thì bữa nào cũng ăn đồ tinh, đường đỏ, trứng, mạch nha, thứ gì cũng có.

Còn về việc mặc, lúc đó Viện trưởng Thẩm vẫn chưa phải là Viện trưởng Thẩm, mà chỉ là bác sĩ Thẩm.

Mỗi tháng ông ấy nhận lương, việc đầu tiên là đưa Mỹ Vân đến bách hóa tổng hợp mua đồ.

Nên đến khi mười lăm tuổi, Mỹ Vân đã có chiếc xe đạp Phượng Hoàng dành cho nữ đầu tiên trong khu tập thể.

Mười sáu tuổi, Mỹ Vân đã có chiếc Đài Hồng Đăng đầu tiên trong khu tập thể.

Mười chín tuổi, Mỹ Vân chỉ cần nói một câu muốn nhận nuôi đứa bé gái không ai nhận nuôi.

Viện trưởng Thẩm và cô giáo Trần không nói hai lời đã đồng ý.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 25: Ngày Thứ Hai Xuyên Không 4


Nói thật những người hàng xóm trong khu tập thể này cũng coi như đã sống cả đời người.

Cũng chưa từng thấy nhà nào, lại chiều con như Viện trưởng Thẩm và cô giáo Trần như vậy.

Không phải, chiều quá rồi.

Vợ chồng nhà họ Thẩm vừa gặp nạn, thì phúc khí của Mỹ Vân e là sắp hết rồi.

Thật đáng thương.



Mỹ Vân vẫn chưa biết mình vừa ra ngoài đã trở thành tâm điểm của khu tập thể, dĩ nhiên có biết cũng không sao.

Suy nghĩ của người ngoài với cô mà nói không quan trọng.

Bây giờ cô chỉ muốn đi tìm con gái bảo bối của mình.

Mỹ Vân ra khỏi khu tập thể, đi về phía tây, bên đường hẹp, cành cây già nua của cây cổ thụ vươn ra, thấp thoáng những chồi xanh.

Cô đi qua hợp tác xã, đứng ở ngã tư phố Ngọc Kiều, chờ xe buýt số ba đi ga tàu.

Cô vừa đứng ở đây.

Chiếc xe buýt vốn không định dừng ở đây, lại đột ngột phanh gấp khiến những người trên xe hoảng loạn.

Nhưng tài xế và nhân viên bán vé lại không để ý.

Vẫy tay với người bên dưới là Mỹ Vân, giọng nói sảng khoái: “Đồng chí, lên xe.”

Mỹ Vân đáp một tiếng cảm ơn, sau đó xách hành lý, bước lên.

Lên xe rồi, chiếc xe buýt ồn ào, đột nhiên yên tĩnh hẳn.

Hàng chục đôi mắt, cùng nhìn về phía này.

Nên dùng từ gì để miêu tả khuôn mặt này đây?

Như được điêu khắc bằng bạch ngọc, như thể đang phát sáng, chỉ đứng ở đó không làm gì, cũng đã sáng chói vô cùng.

Cuối cùng họ cũng hiểu, thế nào là giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành.

Không phải sao, trước mặt chính là một người sống sờ sờ.

Thấy mọi người không nói gì.

Mỹ Vân có chút kỳ lạ, cô quay đầu nói với tài xế và nhân viên bán vé.

“Đồng chí, đưa tôi đến ga tàu thì xuống, cảm ơn.”

Giọng nói mềm mại như được bọc một lớp mật ong chảy ra, chỉ cần nghe thôi, cũng là một loại hưởng thụ.

Tài xế ngây người mất ba giây, mới khởi động xe, nói một câu: “Không có gì.”

Nhân viên bán vé bên cạnh thấy Mỹ Vân không có chỗ ngồi, còn cố ý đứng dậy, nhường chỗ cho cô: “Đồng chí, cô ngồi đây.”

Mỹ Vân đúng là có chút đứng không vững, chiếc xe buýt chật như nêm cối, gần như không có chỗ để chân.

Trên sàn xe còn đặt những chiếc lồng đan bằng tre, gà vịt ngỗng kêu inh ỏi, còn tỏa ra một mùi phân hôi hám.

Mỹ Vân nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu nhìn đối phương.

Nhân viên bán vé đó hít một hơi, thật sự đối diện với khuôn mặt đó mới là một loại xung kích thị giác. Đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách.

Khiến người ta quên cả thở.

“Tôi vừa nói gì ấy nhỉ?”

Nhân viên bán vé đó xấu hổ gãi đầu.

Mỹ Vân hiếm khi thấy bộ dạng ngốc nghếch của đối phương, khiến cô bật cười: “Đồng chí, không cần nhường chỗ đâu, không sao đâu.”

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 26: Ngày Thứ Hai Xuyên Không 5


“Không sao không sao, phục vụ nhân dân là việc nên làm của nhân viên bán vé chúng tôi.”

Nói xong, nhân viên bán vé trẻ tuổi đó liền đứng dậy, chủ động nhường chỗ ngồi của mình cho cô.

Nói thật, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trên xe kinh ngạc.

Phải biết rằng, nhân viên bán vé trên xe buýt luôn kênh kiệu, thái độ cực kỳ tệ, chỗ ngồi của họ, đó là chỗ được dát vàng.

Bất kể lúc nào, cũng sẽ không nhường ra.

Bây giờ không chỉ nhường ra, mà thái độ còn tốt như vậy.

Thật là…

Ồ, đúng rồi, nhìn thấy gương mặt của Thẩm Mỹ Vân, hình như cũng không có gì lạ.

Thẩm Mỹ Vân nói lời cảm ơn với đối phương: "Thế thì phiền anh đưa tôi đến ga tàu, đến nơi thì gọi tôi một tiếng."

"Vâng, vâng, không thành vấn đề."

Đến ga tàu, Thẩm Mỹ Vân nhận được sự chú ý của cả một toa tàu, cô xuống xe đi thẳng đến ga tàu.

Ga tàu thủ đô những năm 70 là một trong những công trình tiêu biểu của Bắc Kinh, rất trang nghiêm, người qua lại đông đúc.

Thẩm Mỹ Vân hỏi đường, đi thẳng đến phòng vé.

Nhờ giấy chứng nhận đi lại do cha cô cấp, cô đã mua được vé tàu đến Tỉnh Hắc một cách thuận lợi, cô đến muộn, đã lỡ mất chuyến tàu sớm nhất.

Hiện tại chuyến tàu nhanh nhất cũng phải đến mười một giờ mới khởi hành.

Vẫn phải đợi đến giờ khởi hành.

Thẩm Mỹ Vân có chút sốt ruột, cô đứng trên sân ga nhìn những người qua lại, có người mặc áo Lenin, có người đội mũ Lei Phong.

Còn có người cõng chăn bông làm thành gói, bị đè cong lưng, khó khăn tiến về phía trước.

Lúc này cô mới có cảm giác chân thực.

Cô đã xuyên không đến thủ đô những năm 70.

Hơn nữa, còn làm mất đứa con gái bảo bối của cô.

Nghĩ đến đây cô càng thêm sốt ruột, cứ đợi đến lúc xếp hàng kiểm tra vé.

Thẩm Mỹ Vân gần như là người đầu tiên xếp hàng.

Đợi đến khi lên tàu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hơi thở nhẹ nhàng đó khi nhìn thấy đứa trẻ trên đường khóc lại biến mất.

Miên Miên của cô, có phải cũng đang ở một nơi nào đó không tìm thấy, đang khóc gọi mẹ không?

Từ ga tàu Bắc Kinh đến Tỉnh Hắc, chỉ cần một ngày một đêm.

Hơn chín giờ sáng hôm sau, Thẩm Mỹ Vân đã đến ga tàu Tỉnh Hắc, xe dừng ở bên cạnh đã đến giờ ra ga.

Càng về phía bắc, thời tiết càng lạnh, vừa ra ngoài, gió lạnh thấu xương ùa vào người.

Thẩm Mỹ Vân siết chặt khăn quàng cổ, che mất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt long lanh.

Cô chống chọi với gió lạnh, xếp hàng chờ ở cửa ra ga.

Nhưng cô không biết rằng ngay tại cửa vào bên cạnh.

Miên Miên đã suy nghĩ cả một đêm, mẹ cô bé tên là Thẩm Mỹ Vân, đang đợi cô bé ở thủ đô.

Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía đó...

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 27: Ngày Thứ Ba Xuyên Không 1


Cô bé không thể đi theo Triệu Phùng Quốc, cô bé cũng không đi tìm ba mẹ ruột.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Miên Miên bắt đầu hành động một mình.

Cô đợi đến khi Triệu Phùng Quốc ngủ say, thì lén chạy ra khỏi nhà trọ. Theo trí nhớ chạy đến ga tàu.

May mà hai nơi này cách nhau không xa, trí nhớ của cô bé cũng không tệ, vừa vặn nhớ đường.

Đến ga tàu, Miên Miên hỏi thăm nhân viên tàu hỏa mặc đồng phục, hỏi rõ tàu từ Tỉnh Hắc đến Bắc Kinh.

Sau đó lén lút đi theo sau mọi người chuẩn bị lẻn lên tàu.

Đúng lúc sắp thành công, thì nhân viên kiểm tra vé dường như đã phát hiện ra.

"Này, nhóc con này? Xảy ra chuyện gì vậy?? Vé của cháu đâu?"

Nghe thấy động tĩnh.

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy đám đông đen nghịt, dường như nhân viên bán vé đang quát mắng đứa trẻ trốn vé.

Vé tàu hỏa năm nay đắt, hơn nữa còn cần giấy chứng nhận đi lại, một là không đủ tiền mua, hai là giấy chứng nhận đi lại cũng không dễ xin.

Cho nên trốn vé là một chuyện rất phổ biến.

Thẩm Mỹ Vân mấp máy môi, vừa nhón chân lên, muốn nhìn kỹ hơn.

Người xếp hàng ra ga phía trước đến lượt cô, nhân viên kiểm tra vé hét về phía cô: "Đồng chí, đưa vé tàu cho tôi."

Thẩm Mỹ Vân khựng lại, hạ chân xuống, lấy vé tàu trong túi ra đưa cho đối phương.

Đối phương kiểm tra vé xong mới cho đi.

Đợi cô ra khỏi ga, cô quay đầu nhìn lại, nhân viên kiểm tra vé vẫn đang ồn ào quát mắng ở đằng kia.

Dường như còn có quần chúng nhiệt tình, hình như còn cãi nhau.

Thẩm Mỹ Vân mím môi, thu lại lòng muốn xen vào chuyện của người khác.

Thôi vậy, dù sao tìm con gái mới là quan trọng nhất.

Dù sao thì chuyện bên ngoài cũng không liên quan đến cô, bây giờ cô quan trọng nhất là phải tìm thấy con gái.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Mỹ Vân nặng nề nhìn về phía chân trời.

Không quay đầu lại rời khỏi ga tàu, bắt đầu hành trình tìm kiếm con gái.

Cô chỉ hy vọng mình nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa, như vậy thì có thể gặp được con gái sớm hơn.



Bên cạnh, cửa kiểm tra vé.

Ban đầu muốn cùng mọi người lẻn lên tàu, nhưng không ngờ lại bị phát hiện.

Còn bị chỉ đích danh lôi ra, tim Miên Miên như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nước mắt lập tức rơi xuống, giọng nói cũng nghẹn ngào.

"Cô ơi, cháu xin lỗi, cháu không có vé, cháu là đứa trẻ hư, nhưng mà cháu muốn tìm mẹ, mẹ cháu ở Bắc Kinh."

"Cô cho cháu lên tàu đi."

"Cháu xin cô."

Giọng nói nhỏ nhẹ lại đáng thương.

Cô bé rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn, lúc cầu xin người khác thì long lanh nước mắt, người bình thường thực sự không nỡ từ chối.

Hơn nữa cô bé còn mặc quần áo đẹp, dù quần áo hơi mỏng nhưng lại rất tươm tất, còn đeo một chiếc túi màu hồng.

Nhìn là biết là con nhà có điều kiện.

Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía đó...

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 28: Ngày Thứ Ba Xuyên Không 2


Nhân viên kiểm tra vé cũng thế, cô ấy khó xử nói: "Nhưng ở đây của chúng cô có quy định, có vé mới được lên tàu."

Cô ấy để đối phương lên tàu, như vậy là không tuân theo quy định.

Miên Miên suy nghĩ một chút, lấy một viên kẹo từ trong chiếc túi màu hồng đưa cho cô ấy: "Cháu đổi kẹo lấy vé tàu được không?"

Nhân viên kiểm tra vé nhìn viên kẹo đó, mắt mở to, viên kẹo này trông rất đẹp mắt, giấy gói màu sắc sặc sỡ, cô ấy chưa từng thấy bao giờ.

Chỉ là dù chưa từng thấy thì cũng không được.

"Không được, vé tàu phải dùng tiền mua."

Tiền ư?

Miên Miên lại suy nghĩ một chút, lục tung chiếc túi màu hồng ra, lấy ra một nắm tiền lẻ, có tờ một tệ, năm tệ, mười tệ.

Tất cả đều đưa cho đối phương.

"Được không? Đủ mua vé không?"

Đây là tiền mẹ đưa cho cô bé đều ở đây.

Tất cả đều đưa cho đối phương, chỉ cần để cô bé lên tàu là được.

Lúc này nhân viên kiểm tra vé nhận lấy xem xét, không nhận ra, kinh ngạc nói: "Đây là tiền gì vậy?"

"Đây không phải là tiền chứ? Là tiền giả à?" Cô ấy chưa từng thấy bao giờ.

Miên Miên á lên một tiếng, vội vàng giải thích: "Đây là tiền thật, đây thực sự là tiền thật."

Là mẹ bảo cô bé vào thời điểm quan trọng thì dùng đến.

Mẹ không thể lừa cô bé được.

Nhưng mà không ai tin cô bé.

Mọi người xung quanh đều lần lượt cầm số tiền đó xem xét, rồi trả lại: "Đây không phải là tiền của chúng cô, đây hẳn là đồ chơi của cháu, không thể mua vé được."

Lúc này Miên Miên hoàn toàn thất vọng, cô bé nhét tiền vào trong chiếc túi nhỏ màu hồng, cô bé không hiểu, tại sao tiền của mình lại thành tiền giả?

Đây là tiền mẹ đưa cho cô bé mà.

Cô bé rất buồn.

Tiền là giả, mẹ cũng không thấy đâu.

Không có tiền thì không lên được tàu, không lên được tàu thì không tìm được mẹ.

"Cháu không tìm được mẹ rồi, cháu đợi cả một đêm rồi."

"Mẹ không đến tìm cháu, cháu muốn tìm mẹ."

Không phải là loại khóc lóc thảm thiết, mà là loại nhỏ nhẹ, yếu ớt, tủi thân, không phát ra tiếng.

Khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

"Đứa trẻ này, cháu có phải gặp phải kẻ bắt cóc không?"

Miên Miên không biết kẻ bắt cóc là gì.

Cô bé nghe vậy, ngẩng đầu nhìn đối phương, nhỏ giọng giải thích: "Cháu lên xe cùng một người chú không quen biết, người đó nói sẽ đưa cháu đi tìm ba mẹ ruột."

"Nhưng mẹ ruột của cháu tên là Thẩm Mỹ Vân."

"Cháu không có ba mẹ ruột nào cả, cháu chỉ có một người mẹ thôi."

Sau khi cô bé có trí nhớ, cái tên đầu tiên cô bé học được chính là Thẩm Mỹ Vân.

Mẹ đã dạy cô bé, nếu ở bên ngoài không tìm được nhà, thì hãy tìm chú công an.

Để họ đưa mình đi tìm Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía đó...

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 29: Ngày Thứ Ba Xuyên Không 3


Nhưng mà cô bé không nhìn thấy chú công an, cô bé chỉ nhìn thấy các cô chú mặc đồng phục.

"Ôi, thế thì đứa trẻ này thật sự có thể gặp phải kẻ bắt cóc rồi."

Những người đi đường xung quanh, nghe Miên Miên giải thích đều cảm thấy điều này rất giống với kẻ bắt cóc.

"Đứa trẻ này đáng thương như vậy, cô cứ để cô bé lên tàu đi."

"Đúng vậy, trẻ con thì nhỏ, không chiếm bao nhiêu chỗ đâu."

Nhân viên kiểm tra vé lại một lần nữa khó xử.

Miên Miên ôm chân cô ấy, nhỏ giọng cầu xin: "Cô cho cháu lên đi, mẹ cháu có tiền, đợi cháu tìm được mẹ, cháu sẽ để mẹ trả tiền cho cô."

Mẹ cô bé rất có tiền, mẹ đã cho cô bé xem tiền gửi trong nhà.

Cô bé còn biết mật khẩu sổ tiết kiệm ở nhà nữa.

Đúng lúc nhân viên kiểm tra vé đang sốt ruột.

Từ phía sau có một vị lãnh đạo mặc đồng phục bốn túi đi đến, người đó còn đội mũ Lôi Phong (lưỡi trai).

"Có chuyện gì vậy?"

Nhân viên soát vé và những hành khách xung quanh ồn ào kể lại sự việc.

Vị lãnh đạo ngẩng đầu lên, liếc nhìn Miên Miên, thấy cô bé có làn da trắng hồng, dáng vẻ đáng yêu.

Không giống con nhà nghèo.

Có lẽ là con của một vị lãnh đạo nào đó.

Những người làm việc trong ngành đường sắt, năm nào không gặp vài vụ trẻ em bị bắt cóc.

Cuối cùng những gia đình đó đều tan đàn xẻ nghé.

Nghĩ đến đây, anh ấy coi như làm việc tốt, ra lệnh cho người bên cạnh: "Cho cô bé lên tàu, tôi thấy chiều cao chưa đến một mét hai, không cần mua vé, bảo nhân viên soát vé trên tàu giúp đỡ, đến ga Bắc Kinh thì cho cô bé xuống tàu."

Miên Miên nghe vậy, mắt sáng lên, cảm ơn vị lãnh đạo bên cạnh.

"Cảm ơn chú lãnh đạo, khi nào cháu tìm được mẹ, nhất định sẽ bảo mẹ trả tiền cho chú."

Đây là lời mẹ dặn, nếu ở ngoài gặp người giúp đỡ mình, phải hứa trả họ một số tiền lớn trước.

Mẹ cô bé có rất nhiều tiền.

Cho dù người ta chỉ vì tiền mà giúp đỡ, thì cũng sẽ đưa cô bé đến chỗ mẹ.

Miên Miên nhớ mọi lời mẹ dặn.

Cô bé nói xong, những người xung quanh không nhịn được cười, trêu chọc: "Mẹ cháu làm gì mà giàu thế?"

Miên Miên nghiêng đầu, giọng mềm mại: "Mẹ cháu vốn dĩ đã giàu rồi."

Cô bé không biết mẹ mình lấy tiền ở đâu.

Dù sao thì mẹ cũng có rất nhiều tiền, cô bé đếm không xuể.

Mẹ nói đợi cô bé học cấp hai là có thể đếm được.

Mọi người nghe vậy, cũng nghĩ là trẻ con nói bừa, không để tâm.

Nhưng vị lãnh đạo đó lại ghi nhớ tên của Miên Miên, dặn dò cô bé: "Không cần tiền của cháu, đưa cháu lên tàu, nhớ ngồi đến ga cuối rồi hãy xuống tàu, sau đó tìm mẹ cháu."

"Trên đường đi dù có ai gọi cháu, cháu cũng đừng trả lời."

Miên Miên gật đầu, vẻ mặt như đang suy nghĩ.

Thẩm Mỹ Vân nhìn về phía đó...

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
 
Back
Top Bottom