Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 475


Dù là Quý Minh Viễn mười tuổi hay Quý Minh Viễn sáu mươi tuổi, tính cách trong xương cốt vẫn không thay đổi, khi có được thứ mình muốn từ Thẩm Mỹ Vân.

Cậu ta liền đi cảm ơn đối phương.

Cho dù cơ thể mình lúc này không thích hợp để đứng dậy, nhưng cậu ta vẫn chọn cách cảm ơn đối phương.

Thẩm Mỹ Vân thấy khóe mắt mình giật giật, ấn cậu ta xuống: "Được rồi, cháu vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe, đợi đến khi cơ thể khỏe lại rồi hãy nói."

Quý Minh Viễn cười khổ: "Không sao, cháu chỉ bị ngã ở đầu, cơ thể vẫn ổn"

Chỉ là mấy chục năm không có cơ thể, đột nhiên lại có thêm một cơ thể, khiến Quý Minh Viễn thực sự có chút không thích ứng.

Thấy cậu ta không sao, Thẩm Mỹ Vân mới ngồi xuống, cô hỏi: "Sau khi biết được sự thật, cháu định đối xử với Lâm Lan Lan như thế nào?"

Câu hỏi này khiến Quý Minh Viễn bối rối.

Đối xử như thế nào?

Kiếp trước mình trở nên như vậy, mình có lý do, Lâm Lan Lan cũng có lý do, nhưng để cậu ta trả thù Lâm Lan Lan.

Trả thù Lâm Lan Lan mới năm tuổi, Quý Minh Viễn phát hiện mình vẫn không làm được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Là thực sự không làm được.

Đây là do tính cách, cho dù là hai kiếp, Quý Minh Viễn cũng không thay đổi được tính cách do dự này.

Cậu ta suy nghĩ một lúc: "Sau khi tham gia hôn lễ của thím và chú Út, cháu sẽ trở về Bắc Kinh."

Kiếp trước cậu ta không không tận hiếu với người lớn trong nhà họ Quý. Sau khi cậu ta chết, mẹ và ba cậu ta đã rất lâu không thể vượt qua.

May nhờ có em trai ngày ngày lấy lòng hai ông bà, mới làm cho cha mẹ cậu ta từ từ thoát khỏi nỗi đau mất con.

Sau đó em trai kết hôn, lập gia đình, có con, cha mẹ cậu ta cũng dần dần trở nên cởi mở hơn.

Còn có ông bà nội, sau khi biết tin cậu ta xảy ra chuyện, hai người vốn có sức khỏe tốt cũng sau lần lượt sinh bệnh rồi qua đời không lâu sau đó.

Trong số rất nhiều người này, có người đã dần vượt qua nỗi buồn, Quý Minh Viễn vui mừng thay họ, nhưng chú Út của cậu ta cả đời cũng không vượt qua được.

Anh cô đơn một mình, cô đơn đến già.

Nguyện vọng duy nhất của Quý Minh Viễn trước khi trở về Bắc Kinh là thấy chú của mình kết hôn, có người bên cạnh bầu bạn.

Bởi vì kiếp trước chú của cậu ta đã sống quá khổ.

Nghĩ đến đây.

Quý Minh Viễn ngẩng đầu, nhìn Thẩm Mỹ Vân, vẫn là khuôn mặt ôn hòa như vậy, nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần tang thương và từ ái: "Thím, chú của cháu là người ngoài lạnh trong nóng, tấm lòng rất tốt, sau này hai người kết hôn phải sống thật hạnh phúc nhé."

Chú của cậu ta kiếp trước đã khổ cả đời, kiếp này có thể gặp được người mình thích để kết hôn, thực ra là một chuyện rất may mắn.

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy kỳ lạ: "Không, Quý Minh Viễn, cháu không phải là cháu của Quý Trường Tranh sao? Sao lại dùng giọng điệu của bậc trưởng bối để căn dặn vậy."

Muốn Quý Trường Tranh hạnh phúc, muốn cô đối xử tốt với Quý Trường Tranh.

Quý Minh Viễn nghĩ, mặc dù cậu ta không thông minh, nhưng sống lâu lên lão làng, người tám mươi tuổi rồi, chẳng phải là bậc trưởng bối sao.

Bây giờ nhìn chú của mình giống như mới mười tuổi, chẳng phải là bậc trưởng bối sao.

Bậc trưởng bối mong muốn con cháu sống tốt, đây là điều rất tự nhiên.

Chỉ là, Quý Minh Viễn không dám nói những lời này trước mặt Quý Trường Tranh, nếu nói ra, Quý Minh Viễn dám nói, chú của cậu ta chắc chắn sẽ đánh cậu ta một trận. Sau đó nói thêm câu "một ngày là chú, cả đời là chú, " bất kể cậu ta bao nhiêu tuổi, cậu ta cũng chỉ là cháu trai lớn.

Nghĩ đến đây.

Quý Minh Viễn không nhịn được mím môi cười: "Tóm lại nhìn thấy hai người sống hạnh phúc, cháu vui lắm."

"Sau khi tham gia xong hôn lễ của hai người, cháu sẽ trở về thủ đô. Kiếp này nếu không có gì ngoài ý muốn, cháu sẽ không đến Mạc Hà nữa."

Vì ở Mạc Hà có Lâm Lan Lan, đã không thể thoát khỏi sự khống chế của cô ta đối với mình, vậy thì chỉ có thể dùng biện pháp vật lý rồi.

Trước tiên, đánh bại sự khống chế bằng khoảng cách.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Cháu tự biết là được rồi, nhưng chuyện cháu muốn rời khỏi đây, cháu nói với thím cũng vô dụng, cháu phải nói với chú của cháu."

Cô không có bản lĩnh đưa Quý Minh Viễn đến Bắc Kinh, dù sao thì người bình thường chắc chắn không có khả năng này.

Quý Minh Viễn gật đầu: "Cháu biết."

Cậu ta dừng lại một chút, có chút ngượng ngùng: "Thím, làm phiền thím gọi chú Út của cháu vào đây một chút, cháu muốn nói chuyện riêng với chú ấy."

Thẩm Mỹ Vân hiểu ý: "Được rồi, thím ra ngoài gọi người, cháu nghỉ ngơi trước đi."

Dừng lại một chút, đi đến cửa rồi, cô còn quay đầu nhìn Quý Minh Viễn: "Cháu nói xem, cháu đã sống qua một kiếp rồi, sao còn ngại ngùng như vậy?"

"Dù sao thì cũng quyết đập nồi dìm thuyền rồi, ai khiến cháu không thoải mái, thì cháu cứ khiến người ta không thoải mái."

Quý Minh Viễn ngẩn ra, sau đó cậu ta suy nghĩ một chút, mặc dù lời này hơi thô lỗ, nhưng đạo lý thì rất tốt.

Cậu ta gật đầu: "Được."

Có thể coi như đã đồng ý.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, quay đầu ra khỏi cửa, liếc mắt đã nhìn thấy Quý Trường Tranh đang hút thuốc ở cuối hành lang.

Anh dựa vào bệ cửa sổ, nửa dựa nửa ngồi, dáng người thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú, nhưng hàng lông mày rậm cau lại, rõ ràng tâm trạng anh không được bình tĩnh.

Vẫn còn chút ưu sầu.

Thậm chí, với tư cách là một quân nhân, anh còn không để ý đến cả Thẩm Mỹ Vân đi ra, có thể thấy được, hiện tại anh đang nghĩ ngợi rất chăm chú.

Thẩm Mỹ Vân đi tới, nhẹ giọng gọi: "Quý Trường Tranh."

Quý Trường Tranh vừa quay đầu đã nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, nửa đêm một hai giờ, hành lang chỉ có một bóng đèn sợi đốt ở trên cùng, chụp đèn chiếu xuống đất một bóng sáng, vừa vặn chiếu lên khuôn mặt Thẩm Mỹ Vân.

Càng làm cho làn da trong suốt trắng nõn, lông mày như họa, xinh đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Quý Trường Tranh khẽ dừng lại một lúc, anh nghĩ, hình như không ai có thể khiến anh từ bỏ Thẩm Mỹ Vân.

Ngay cả Minh Viễn cũng không được.

Nghĩ đến đây, anh cụp mắt, ngón trỏ và ngón cái nghiền nát tàn thuốc, sau đó mới ném sang một bên, sải bước đi về phía Thẩm Mỹ Vân.

Anh rất cao ráo và đẹp trai, thậm chí đầu còn sắp chạm vào chụp đèn treo ở trên hành lang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-475.html.]

Còn phải cúi đầu một chút, tránh chụp đèn đó.

"Mỹ Vân, thế nào rồi?"

Quý Trường Tranh nhỏ giọng hỏi, giọng nói của anh khàn đặc lạ thường, thậm chí còn có chút trầm, nhưng nghe vào tai lại hay đến không ngờ.

Thẩm Mỹ Vân cũng vậy, cô thậm chí còn có thời gian để suy nghĩ lung tung, trong lòng nghĩ, giọng nói của Quý Trường Tranh này thực sự hay đến mức tai cũng muốn mang thai rồi.

Nghĩ đến đây, cô gạt bỏ những cảm xúc lộn xộn trong tai.

Nói với Quý Trường Tranh: "Ổn, tâm trạng của Quý Minh Viễn không tệ." Dừng lại một chút: "Cậu ấy còn nói, đến lúc đó sẽ đến uống rượu mừng chúng ta."

Nghe vậy, ánh mắt Quý Trường Tranh khẽ đọng lại một lúc: "Thật sao?"

Thẩm Mỹ Vân: "Tất nhiên, em không đến mức lừa anh chuyện này."

"Cậu ấy vừa rồi có..."

Anh còn chưa hỏi xong, Thẩm Mỹ Vân đã biết anh muốn nói gì, cô cười một tiếng: "Không có."

Nói xong, cô dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn, khuôn mặt của Quý Trường Tranh đẹp trai và anh tuấn, làn da anh cực kỳ trắng, nhưng không có vẻ yếu đuối, ngược lại, ngũ quan quá sắc bén và anh tuấn, trung hòa đi vẻ yếu đuối, khiến anh thêm phần đẹp trai.

Cô nhẹ nhàng nói: "Quý Minh Viễn đã thay đổi rất nhiều, chúng ta không thể dùng ánh mắt ngày xưa để nhìn cậu ấy."

Quý Minh Viễn sau khi được tái sinh, dường như đã hoàn toàn xóa hết chút không khí kiều diễm trước đây đối với cô.

Hoặc có thể nói là không còn nữa.

Quý Minh Viễn sau khi trải qua gian khổ, thậm chí là thử thách của sự sống và cái chết, có vẻ đã hiểu ra rất nhiều điều.

Cậu ta không còn quan tâm đến những chuyện tình cảm này nữa, cậu ta quan tâm đến người thân hơn, quan tâm Quý Trường Tranh, đến người nhà họ Quý.

Vì vậy, cậu ta mới có thể dùng ánh mắt bao dung và từ ái như vậy để nhìn cô.

Con người biết nói dối, nhưng đôi mắt thì không.

Thẩm Mỹ Vân không biết nên miêu tả Quý Minh Viễn bây giờ như thế nào, nhưng cô nghĩ, so với chút không khí kiều diễm gì đó, thì Quý Minh Viễn dường như hy vọng Quý Trường Tranh sống tốt hơn.

Quý Trường Tranh có thể tìm thấy hạnh phúc của mình.

Có lẽ ở kiếp trước của Quý Minh Viễn, Quý Trường Tranh đã sống không tốt, khiến Quý Minh Viễn vô cùng áy náy với Quý Trường Tranh.

Nghe vậy, Quý Trường Tranh dường như hiểu ra điều gì đó, anh ừ một tiếng, giơ tay giúp Thẩm Mỹ Vân thắt lại chiếc khăn quàng cổ đang lộn xộn.

Thấy chiếc khăn quàng cổ đã quấn kín cả khuôn mặt cô, chỉ lộ ra đôi mắt, anh mới yên tâm, dặn dò cẩn thận.

"Cửa sổ cuối hành lang không đóng chặt, có gió lạnh thổi vào, em đừng qua đó, cứ ngồi ở chiếc ghế dài bên cạnh đây là được."

Hơn nữa, ở bên đó anh có hút thuốc, mùi thuốc rất nồng, Mỹ Vân qua đó không tốt.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đẩy anh vào: "Em không phải trẻ con nữa rồi, biết tự chăm sóc cho mình, anh mau vào đi, Minh Viễn vẫn đang đợi anh."

Quý Trường Tranh gật đầu, thấy Thẩm Mỹ Vân thực sự không sao, anh mới đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào, mắt Quý Minh Viễn đã sáng lên, cậu ta thực sự rất thích nhìn chú của mình khi còn trẻ.

Tuổi trẻ tài cao, ý chí hăng hái, trên người anh toát lên sức sống vô hạn.

Những lời này là điều mà Quý Trường Tranh của kiếp trước không có.

Quý Trường Tranh của kiếp trước có gì? Âm trầm ít nói, gầy gò sắc bén, anh giống như một con d.a.o được mài từng chút một đến sắc nhọn.

Con d.a.o đó, không chỉ lưỡi d.a.o được mài mà cả cán d.a.o cũng được mài, thực ra rất nhiều lúc anh không chỉ làm tổn thương người ngoài mà còn làm tổn thương chính mình.

Nhưng Quý Trường Tranh bây giờ thì không phải vậy, anh tuy vẫn sắc bén, nhưng Quý Minh Viễn có thể nhìn thấy một chút dịu dàng ở anh.

Giống như bên ngoài sắc bén được bao bọc bởi một lớp mềm mại, giống như một con d.a.o sắc bén có vỏ bọc, che giấu đi sự sắc bén.

Đây có phải do chú đã tìm được người mình thích không?

Có phải đã thay đổi vì người mình thích không?

Thật tốt.

Thật tốt quá.

Đây là điều mà Quý Minh Viễn ở hai kiếp đều muốn nhìn thấy. Vì vậy, làm sao cậu ta sao có thể nỡ tranh giành với chú mình chứ.

Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.

Bởi vì đối với Quý Minh Viễn bây giờ, người thân quan trọng hơn tình yêu.

Cậu ta đã từng nhìn thấy chú mình sống không hạnh phúc, vậy làm sao cậu ta có thể nỡ phá vỡ hạnh phúc khó khăn lắm chú mình mới có được.

Quý Minh Viễn cứ như vậy, nhìn chằm chằm Quý Trường Tranh, mắt không chớp lấy một cái, dường như muốn nhìn hết những gì kiếp trước cậu ta chưa nhìn thấy.

Ánh mắt dính chặt đó khiến Quý Trường Tranh vô cùng không thoải mái, anh xoa xoa cánh tay, xoay ngược ghế lại, ngồi ngược lên trên: "Cháu đừng dùng ánh mắt này nhìn chú nữa, chú chịu không nổi."

Quý Minh Viễn không nhịn được cười, nhìn thấy người chú tràn đầy sức sống và thích đùa giỡn như vậy.

Thật tốt.

Vẫn là biểu cảm này.

"Đừng nhìn chú như vậy."

Quý Trường Tranh không nhịn được vỗ nhẹ vào cậu ta: "Chú hỏi cháu trả lời, chuyện tiếp theo rất quan trọng."

Quý Minh Viễn ừ một tiếng.

"Tâm trạng tốt hơn rồi?"

"Dạ."

"Xác định?"

"Xác định."

Được, có câu này, Quý Trường Tranh mới hoàn toàn yên tâm, trong lòng cũng không khỏi thả lỏng hơn đôi chút.

Bắt đầu một số chuyện chính sự.

"Cháu bị ngã khi đi nhặt diều cho Lâm Lan Lan?"

Quý Minh Viễn gật đầu: "Đúng vậy."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 476


"Cháu và Lâm Lan Lan có chuyện gì vậy? Lần trước cháu muốn đến đơn vị Mạc Hà làm giáo viên, chú không đồng ý, cháu nhất quyết muốn đi, giờ lại té ngã vì nhặt diều cho cô bé? Cháu không biết mình sợ độ cao sao? Còn leo lên cây? Lần sau thì sao? Lần sau cháu còn muốn vì Lâm Lan Lan mà đánh đổi cả mạng sống của mình sao?"

Phải nói rằng, Quý Trường Tranh đã nói đúng.

Đây thực sự là con đường của Quý Minh Viễn ở kiếp trước, cậu ta thực sự đã đánh đổi cả mạng sống vì cô ta.

"Chú, chuyện giữa cháu và Lâm Lan Lan, nhất thời cháu cũng không giải thích rõ ràng được."

"Vậy cháu tóm tắt, nói trọng điểm."

Quả nhiên, vẫn là tính cách của Quý Trường Tranh, nhanh gọn dứt khoát.

Điều này khiến Quý Minh Viễn không nhịn được cười: "Đừng nhắc đến cô bé đó nữa, đau đầu lắm chú."

Cậu ta hét lên.

Quý Trường Tranh ngẩng đầu nhìn sang: "Cháu nói gì?"

"Chờ cháu tham dự xong đám cưới của chú và thím, cháu sẽ về Bắc Kinh."

Nghe vậy, Quý Trường Tranh vô thức cau mày: "Lúc trước không phải cháu nói muốn xuống nông thôn góp phần xây dựng đất nước sao?"

Quý Minh Viễn thở dài: "Chú, cháu muốn tránh xa Lâm Lan Lan."

Mặc dù lời này rất hèn nhát, nhưng cậu ta thực sự muốn tránh xa Lâm Lan Lan càng tốt.

Lời này càng khiến Quý Trường Tranh khó hiểu: "Cháu nói rõ xem?"

Quý Minh Viễn cũng không giấu, cậu ta sợ chú mình sau này sẽ chịu thiệt trong tay cô ta, nhưng nghĩ lại, hình như sẽ không.

Giống như kiếp trước, có rất nhiều người thích Lâm Lan Lan, đều sẽ mềm lòng với Lâm Lan Lan.

Nhưng chú cậu ta thì không, ra thủ đoạn sấm sét giải quyết cô ta ngay lập tức.

Thậm chí còn khiến Lâm Lan Lan sống không bằng chết.

Nghĩ đến đây, Quý Minh Viễn cười cười: "Chỉ là cháu càng gần Lâm Lan Lan thì cháu càng xui xẻo, nên cháu chỉ có thể tránh xa ra."

Nghe vậy, Quý Trường Tranh hiểu ra: "Được thôi, vậy chú sẽ tìm người sắp xếp cho cháu, cháu mau về Bắc Kinh cũng tốt, tránh cho ba mẹ cháu cứ gọi điện thoại, gửi điện tín đến đây hỏi thăm tình hình của cháu."

Quý Minh Viễn bất ngờ, cậu ta không ngờ rằng chú mình lại dễ dàng đồng ý như vậy, cậu ta còn tưởng chú mình sẽ mắng cậu ta là đồ hèn nhát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-476.html.]

"Chú, chú không hỏi xem thật hay giả sao? Không sợ cháu lừa chú à?"

Quý Trường Tranh liếc mắt: "Cháu sẽ lừa chú sao? Với nhãn quang này của cháu, chú thấy cháu phải tu luyện thêm hai kiếp nữa mới được."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu nói nhãn quang của Quý Trường Tranh là cái sàng thì nhãn quang của Quý Minh Viễn chính là một cái giếng.

Hơn nữa chỉ có một nhãn quang, còn gọi là nhãn quang chết.

Nghe thấy cách miêu tả này.

Quý Minh Viễn: "..."

Hình như rất có lý, nếu cậu ta có một nửa nhãn quang của chú mình, thì kiếp trước có lẽ đã không tệ đến nỗi như vậy.

Cậu ta không nhịn được cười: "Vậy chú ơi, nếu bây giờ cháu quay về Bắc Kinh, có gây phiền phức cho chú không?"

Quý Trường Tranh nhướng mày: "Có một chút phiền phức, nhưng không phải không giải quyết được."

"Sáng mai, chú sẽ gọi điện về nhà, bảo ông nội cháu chạy quan hệ, xem sắp xếp thế nào để đưa cháu mau về."

Nếu Lâm Lan Lan kia đã tà môn như vậy, thì vẫn nên sắp xếp cho Minh Viễn tránh xa càng tốt.

Còn có một điều nữa...

Quý Trường Tranh suy nghĩ xa hơn, Minh Viễn gặp Lâm Lan Lan sẽ xui xẻo, vậy thì Miên Miên thì sao?

Thân phận của Miên Miên và Lâm Lan Lan rất gần gũi và phức tạp.

Còn Mỹ Vân nữa.

Nghĩ đến đây, Quý Trường Tranh không khỏi nghiêm túc, không được, anh phải bảo vệ vợ con mình.

Sau này dặn dò Mỹ Vân, ít qua lại với cái Lâm Lan Lan kia.

Thấy chú mình đang đăm chiêu, Quý Minh Viễn cũng không quấy rầy, cậu ta lặng lẽ nhìn anh, không nhịn được mỉm cười.

Thật tốt.

Được sống lại thật tốt.

*

Tin tức Quý Minh Viễn muốn về Bắc Kinh truyền đến nhà họ Quý, người nhà họ Quý đương nhiên rất vui mừng.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 477


Lúc đầu, khi Quý Minh Viễn muốn xuống nông thôn, cả nhà đều không khuyên can được, mới đồng ý để cậu ta báo danh xuống nông thôn.

Bây giờ muốn về cũng là chuyện tốt.

Ông Quý và anh cả nhà họ Quý liền nhanh chóng bắt tay sắp xếp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nhiên, Quý Trường Tranh lại không nói với người nhà chuyện Quý Minh Viễn nhập viện, để tránh cho họ lo lắng.

Ngày đầu tiên, bác sĩ kiểm tra xong Quý Minh Viễn, xác định không có gì đáng ngại, liền cho phép Quý Minh Viễn xuất viện.

Chỉ là Quý Minh Viễn phải quấn một vòng băng gạc trên đầu. Cậu ta rất không thích, cảm thấy quấn băng trắng đi dự đám cưới của chú mình có vẻ không hay lắm.

Vì vậy, cậu ta yêu cầu bác sĩ gỡ bỏ toàn bộ vòng băng gạc đó, thay bằng băng gạc nhỏ, bác sĩ đương nhiên không đồng ý.

Nhưng Quý Minh Viễn quá kiên quyết: "Nếu bác sĩ không gỡ giúp tôi, tôi sẽ tự gỡ."

Bác sĩ thực sự không thể cứng đầu hơn cậu ta, cũng không còn cách nào khác đành để mặc bệnh nhân: "Vết thương trên đầu của cậu, nếu gỡ băng gạc lớn, dùng băng gạc nhỏ quấn thì nhất định phải chú ý, không được để dính nước."

"Ngoài ra, còn phải cẩn thận một chút, phải thay băng kịp thời."

Quý Minh Viễn đương nhiên đồng ý.

Đợi đến khi thay một miếng băng gạc nhỏ bằng bàn tay, cậu ta soi gương tự ngắm, lúc này mới hài lòng.

Bên kia, Quý Trường Tranh cũng đang làm thủ tục xuất viện cho cậu ta. Nhưng anh vừa đi đã được thông báo rằng viện phí của Quý Minh Viễn đã được người khác thanh toán.

Quý Trường Tranh không bất ngờ, xem ra đây chính là thành ý của Lâm Chung Quốc.

Anh nhếch mép, cảm thấy sau này vẫn phải dây dưa với nhà họ Lâm. Cho nên khi Quý Trường Tranh nhìn Lâm Chung Quốc bên cạnh, ánh mắt anh rất không thiện.

Lâm Chung Quốc không biết tại sao, hôm qua Quý Trường Tranh còn bình thường, hôm nay lại như vậy.

Anh ta không hiểu, chỉ có thể nói: "Đồng chí Quý, không biết tôi có chỗ nào chưa chu đáo, anh cứ nói, tôi sẽ sửa."

Không thể không nói, đây chính là sự khéo léo của thương nhân.

Quý Trường Tranh: "Anh về quản lý con gái mình cho tốt, nếu không, lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."

Anh nhướng mày, mang theo chút sát khí bẩm sinh.

Điều này làm Lâm Chung Quốc rùng mình: "Tôi biết, đó là điều đương nhiên."

Lần này Quý Minh Viễn xảy ra chuyện, anh ta chạy trước chạy sau, vừa bồi thường vừa xin lỗi, vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, mục đích chỉ là để chuyện này dừng lại ở đây.

May mà kết quả hiện tại cũng không tệ.

Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Còn nữa, sau này không được để con gái anh xuất hiện trước mặt vợ con tôi."

Điều này...

Lâm Chung Quốc thầm nghĩ thật vô lý, nhưng khi đối diện với ánh mắt thâm sâu của Quý Trường Tranh, anh ta lập tức gật đầu: "Được, tôi biết rồi."

Quý Trường Tranh nghe được câu trả lời này, không nói thêm gì với anh ta nữa, quay đầu trực tiếp lên cầu thang, hôm nay anh còn phải đón Minh Viễn xuất viện.

Ngày mai còn phải kết hôn nữa, còn rất nhiều việc.

Lúc anh lên, Quý Minh Viễn đã đang thu dọn đồ đạc, thấy cậu ta hồi phục không tệ, điều này cũng làm Quý Trường Tranh yên tâm hơn một chút: "Xong hết chưa?"

Quý Minh Viễn ừ một tiếng: "Xong rồi."

"Vậy đi thôi."

Quý Trường Tranh trực tiếp đi tới, tiếp nhận hành lý: "Cần chú dìu cháu không?"

Quý Minh Viễn bật cười: "Chú, cháu chỉ bị đập đầu thôi, chứ có phải gãy chân đâu, cháu vẫn đi được."

"Vậy được, đi thôi, chú đưa cháu đến nhà khách ở, mấy ngày nay chú và đồng chí của chú đều ở đó, sau khi kết hôn xong chú sẽ trả phòng."

Quý Minh Viễn đương nhiên không từ chối.

Khi họ xuống, Thẩm Mỹ Vân đã đợi ở dưới, cô đến căng tin bệnh viện mua một ít đồ ăn sáng.

Cháo trắng, bánh bao thịt to, có thể coi là đồ ăn ngon nhất rồi.

Quý Minh Viễn cũng không khách sáo với Thẩm Mỹ Vân, nói lời cảm ơn với cô: "Một lát nữa đưa cháu đến nhà khách là được, chú thím đi làm việc của mình đi."

Ngày mai hai người họ sẽ kết hôn, họ còn lo lắng cho mình. Quý Minh Viễn thực sự áy náy.

"Chuyện này không cần cháu lo, chú thím tự biết."

"Được rồi, lên xe trước."

Thẩm Mỹ Vân thúc giục.

Quý Minh Viễn gật đầu, vừa mới bước lên xe, cửa xe còn chưa kịp đóng, thì đột nhiên có một bóng người nhỏ bé đi tới từ đằng xa.

Quý Minh Viễn quen thuộc vô cùng.

Bởi vì, cậu ta đã giao tiếp với đối phương trong một thời gian dài, người đó không phải ai khác, chính là Lâm Lan Lan.

Quý Minh Viễn cầm lấy chiếc bánh bao, tay gần như bóp nát, cậu ta nói với Quý Trường Tranh ở phía trước: "Chú, đi thôi."

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng chỉ có người quen cậu ta mới biết, cậu ta không hề bình tĩnh chút nào.

Ngược lại, sau khi nhìn thấy Lâm Lan Lan, bản năng muốn phục tùng, muốn xuống chào hỏi đối phương gần như muốn bộc phát.

Toàn thân đều đang nói với cậu ta, Quý Minh Viễn à, mau xuống xe đi, ngẩng đầu lên xem đi, Lâm Lan Lan đây.

Đó là Lâm Lan Lan mà cậu ta phải bảo vệ.

Như vậy, Quý Minh Viễn gần như toàn thân run rẩy, cậu ta nghiến răng nói: "Chú, đi, đi nhanh."

Thẩm Mỹ Vân thấy không ổn, cô cũng thúc giục: "Quý Trường Tranh, đừng nhìn nữa, đi thẳng đi."

Quý Trường Tranh thu hồi tầm mắt, từ kính chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Quý Minh Viễn, rõ ràng nhiệt độ chỉ khoảng bảy tám độ, nhưng trên trán cậu ta vẫn lấm tấm mồ hôi.

Điều này khiến Quý Trường Tranh càng nhíu chặt mày, anh đè nén sự tò mò, nhấn ga, xe đột nhiên lao vút đi.

Vừa vặn tránh được Lâm Lan Lan bên cạnh.

Xe chạy quá đột ngột, nên phun ra một đám khói lớn, Lâm Lan Lan cũng không ngờ mình lại xui xẻo như vậy.

Mới vừa trốn ra khỏi nhà, thì đã hít phải một đống khói xe ô tô.

Vừa định mắng một câu, nhưng nghĩ lại, anh Quý vẫn đang ở bệnh viện chờ mình, liền nhổ một bãi nước bọt vào chiếc xe jeep.

Quay đầu chạy về phía bệnh viện, thành thạo chạy đến trước phòng bệnh của Quý Minh Viễn, chỉ thấy phòng bệnh trống không.

Lâm Lan Lan rơi vào trạng thái bối rối, còn tưởng mình đi nhầm phòng bệnh, quay ra ngoài cửa nhìn xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-477.html.]

Xác nhận đây chính là phòng bệnh đó, hôm qua khi cô bé bị đưa đi, cô bé đã cố ý nhớ số phòng bệnh này.

Vừa lúc có y tá đến dọn phòng bệnh.

Lâm Lan Lan vội vàng hỏi: "Chị ơi, em muốn hỏi một chút, bệnh nhân trong phòng bệnh này đâu rồi ạ? Họ Quý, tên là Quý Minh Viễn."

Sợ đối phương không biết, còn ráng bổ sung thêm một câu.

Y tá nói: "Đi rồi, sáng sớm người nhà đã đón đi rồi, em gái nhỏ, người nhà em không nói với em sao?"

Điều này...

Lâm Lan Lan hoàn toàn ngơ ngác: "Đi rồi ạ? Đi đâu rồi ạ? Anh ấy không nói với em ạ?"

Anh Quý sao lại có thể đi một mạch như vậy, không nói với mình chứ?

Y tá nào biết được, cô ta lắc đầu: "Em về hỏi người nhà em đi, chị cũng không rõ lắm."

Lâm Lan Lan nhìn căn phòng bệnh rộng lớn, trống không, trái tim cũng trống rỗng theo.

Cô bé không biết mình đã đi ra khỏi phòng bệnh như thế nào, cô nhìn bầu trời bên ngoài, rõ ràng là màu xanh, nhưng trong mắt cô bé lại xám xịt.

Sao lại như vậy chứ?

Anh Quý xuất viện rồi, nhưng không nói với cô bé.

"Lâm Lan Lan?!"

Ngay khi Lâm Lan Lan đang tự thương hại mình, Lâm Chung Quốc từ đằng xa đi tới, trên tay còn cầm một hóa đơn đóng tiền, đây là hóa đơn chữa bệnh mà anh ta đóng cho Quý Minh Viễn, vừa mới nói chuyện xong với bác sĩ.

Cầu hết người này đến người khác, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện này.

Nhưng Lâm Chung Quốc không ngờ, lại nhìn thấy Lâm Lan Lan ở cửa bệnh viện.

Điều này khiến Lâm Chung Quốc tức điên lên được không?

Anh ta tiến lên túm lấy cổ áo Lâm Lan Lan, tát một cái vào vai cô bé: "Con có phải muốn làm ba tức c.h.ế.t con mới vui phải không?"

Để giải quyết chuyện Quý Minh Viễn bị ngã, anh ta đã chạy tới chạy lui bao nhiêu lần rồi?

Đã tốn bao nhiêu mối quan hệ, bao nhiêu tiền?

Đây vẫn là thứ yếu, anh ta còn phải giả vờ hạ mình trước mặt Quý Minh Viễn và Quý Trường Tranh, chính là để đối phương bỏ qua chuyện này.

Nhưng Lâm Lan Lan thì sao?

Cô bé đúng là giỏi, lại trốn khỏi nhà, nhất quyết chọc tức cả nhà họ Quý.

Để nhà họ Lâm chôn cùng cô bé mới vừa lòng sao?

Lâm Lan Lan cũng không ngờ, vừa ra khỏi cửa bệnh viện, đã đụng phải ba mình, hơn nữa ba cô bé còn nổi giận lớn như vậy.

Cô bé theo bản năng muốn giải thích: "Ba..."

"Con đừng nói nữa, từ giờ trở đi, con ở nhà cho ba, không được đi đâu hết."

"Ba, anh Quý đâu ạ?" Cô bé vẫn cố chấp hỏi.

Nghe vậy, Lâm Chung Quốc lại giơ tay lên, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của Lâm Lan Lan, thì rốt cuộc cũng không nỡ đánh xuống.

Mặc dù không đánh, nhưng không che giấu được cơn giận dữ trong lòng anh ta.

Một xấp hóa đơn nộp tiền, lập tức ném hết vào mặt Lâm Lan Lan: "Con còn hỏi Quý Minh Viễn? Đây là hóa đơn đóng tiền của Quý Minh Viễn, Lâm Lan Lan, hay là con trả tiền cho ba đi? Tổng cộng là ba mươi bảy đồng một hào."

Lâm Lan Lan nào có tiền, cô bé càng không ngờ ba mình lại tính toán tiền bạc với cô bé.

Lâm Lan Lan ngơ ngác.

Càng ngơ ngác hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

"Lâm Lan Lan, con đừng ép ba đưa con về với ba mẹ ruột của con."

Câu nói này thốt ra, giống như một tiếng sấm, khiến Lâm Lan Lan sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, giọng cô bé cao lên, mang theo vẻ không thể tin nổi: "Ba!"

Cô bé không ngờ Lâm Chung Quốc lại có suy nghĩ như vậy, đưa cô bé về với ba mẹ ruột.

Nhà ba mẹ ruột cô bé như thế nào?

Mặc dù ở thủ đô, nhưng nghèo nghèo rớt mồng tơi, cả nhà sáu bảy chị em gái, hơn nữa đều là con gái, cô bé là con thứ ba không cao không thấp.

Nếu cô bé trở về, đừng nói đến được cưng chiều, ngay cả việc ăn no cũng khó khăn.

Nhà đông con, không đủ cơm ăn, ai quan tâm đến đứa con thứ ba không cao không thấp như cô bé chứ.

Thấy Lâm Lan Lan phản ứng lớn như vậy, Lâm Chung Quốc biết cô bé sợ rồi, anh ta nhìn cô bé: "Lan Lan, con đừng ép ba phải đi con đường này."

So với việc đắc tội nhà họ Quý, việc Lan Lan sau này gả cho Chu Thanh Tùng chỉ là chuyện nhỏ, dù sao, con người ta chỉ có thể lo trước mắt thôi.

Đợi đến khi Lâm Lan Lan lớn lên, có thể gả cho Chu Thanh Tùng hay không còn chưa biết, nhưng anh ta biết, nếu bây giờ đắc tội với Quý Trường Tranh.

Thì những ngày tháng tốt đẹp của nhà họ Lâm sẽ chấm dứt.

Nghe thấy lời nói thực dụng của ba, Lâm Lan Lan hoàn toàn sửng sốt, cô bé đứng im, mặc cho Lâm Chung Quốc nắm lấy.

Cô bé nghĩ, ba cô bé vốn là như vậy, lợi ích là trên hết.

Còn cô bé chỉ là một quân cờ trong tay đối phương.

Lúc này, cô bé lại hâm mộ Thẩm Miên Miên, bởi vì mặc dù Miên Miên không ở bên ba mẹ ruột, nhưng lại có một người mẹ yêu thương cô bé hết mực.

Đó là tình thân mà cô bé cầu xin cả hai kiếp cũng không có được.

Nghĩ đến đây, Lâm Lan Lan lặng lẽ rơi nước mắt, không nói gì nữa, cũng không hỏi đến tung tích của Quý Minh Viễn.

Sau này thời gian còn dài, cô bé nhất định sẽ tìm được anh Quý.

*

Quý Minh Viễn đang lo lắng cho Lâm Lan Lan, ngồi trên xe, khi rời xa Lâm Lan Lan, cảm giác đau nhói trong lòng cũng dần dần biến mất.

Sắc mặt cũng dần dần khá hơn.

Đến nhà khách, Quý Trường Tranh liền nghiêm mặt: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Rõ ràng trước đó cậu ta đã giấu giếm anh, chưa nói hết.

Thẩm Mỹ Vân rất tự giác đóng cửa lại, tự mình đi dạo, nhường không gian cho hai chú cháu.

Quý Minh Viễn cụp mắt: "Chính là như chú thấy đó, một khi gặp Lâm Lan Lan, cháu sẽ không thể khống chế được mình, muốn đối xử tốt với Lan Lan, nhưng mà..."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 478


Cậu ta ngẩng đầu: "Chú, cháu không muốn bị sức mạnh này khống chế."

Kiếp trước cậu ta đã bị khống chế cả đời, kiếp này, cậu ta muốn sống vì chính mình.

Quý Trường Tranh là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, lần đầu tiên nghe thấy điều này: "Không có cách giải quyết sao?"

Quý Minh Viễn lắc đầu: "Cháu chết, hoặc Lan Lan chết, hoặc là cháu đi, tránh xa Lan Lan."

Quý Trường Tranh cau mày, anh đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, một lúc sau, đưa ra quyết định: "Bây giờ cháu đi, chú đưa cháu đến nhà ga về Bắc Kinh."

Đã là tình hình như vậy, cậu ta ở lại Mạc Hà chính là một quả b.o.m hẹn giờ.

Chi bằng bây giờ rời đi, tránh xa thì hơn.

Anh vừa dứt lời.

Quý Minh Viễn: "Chú, ngày mai chú kết hôn rồi, cháu muốn đi..."

Quý Trường Tranh bắt đầu thu dọn hành lý, không cho từ chối: "Lúc đó chú sẽ gửi ảnh cưới về nhà, bây giờ chú đưa cháu đến nhà ga."

Quý Minh Viễn còn muốn nói gì đó, nhưng bị Quý Trường Tranh cắt ngang: "Minh Viễn, trước mặt Lâm Lan Lan, cháu có thể khống chế được bản thân không??"

Quý Minh Viễn: "Khó lắm."

"Vậy thì được rồi, bây giờ lập tức lên đường ngay."

Đối với Quý Trường Tranh mà nói, anh thích bóp c.h.ế.t mọi điểm rủi ro ngay từ trong trứng nước.

Anh không cho phép bất kỳ tai nạn nào xảy ra.

Đã không thể ra tay với Lâm Lan Lan, vậy chỉ còn cách khác.

Điều này...

Đối mặt với ánh mắt kiên định của Quý Trường Tranh, Quý Minh Viễn biết chuyện này không có chỗ thương lượng, cậu ta im lặng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quý Trường Tranh nhanh chóng thu dọn xong.

Cầm hành lý, chuẩn bị thuốc xong, liền dẫn Quý Minh Viễn ra ngoài.

Thấy cảnh này, Thẩm Mỹ Vân ngây người: "Sao vậy?"

"Đi đâu thế?"

Quý Trường Tranh: "Đưa Minh Viễn về Bắc Kinh, lên đường ngay bây giờ."

Chuyện này...

Thẩm Mỹ Vân nhíu mày nhìn về phía Quý Minh Viễn, Quý Minh Viễn cười khổ: "Cháu đã kể chuyện của Lâm Lan Lan."

Chú của cậu ta luôn có tính cách sấm sét, quyết định đã đưa ra rất khó thay đổi.

Thẩm Mỹ Vân hiểu ra: "Đi cũng tốt, nếu không thì bên phía Lâm Lan Lan sẽ xảy ra chuyện."

Đây là sự thật.

Thấy Thẩm Mỹ Vân cũng không phản đối, lúc này Quý Minh Viễn suy nghĩ một chút, cũng không nói gì nữa.

Lúc này, có vẻ như không có chỗ cho cậu ta phát biểu.

Đến nhà ga, Quý Trường Tranh trực tiếp mua một vé tàu nhanh nhất đi Bắc Kinh, đưa cho Quý Minh Viễn: "Trên đường đi chậm một chút, chú sẽ nói với ba cháu, để anh ấy đến nhà ga đón cháu."

Quý Minh Viễn gật đầu, nhìn chú mình chuẩn bị từng thứ lớn nhỏ cho cậu ta.

Trong giây lát, cậu ta không biết nên nói gì.

"Chú Út, chú giữ gìn sức khỏe."

Quý Trường Tranh gật đầu, tiễn đối phương rời đi, lúc này anh mới hoàn toàn thả lỏng trái tim treo lơ lửng.

Quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt vừa cười vừa không cười của Thẩm Mỹ Vân: "Thành thật khai báo, anh có tư tâm không?"

Chuyện này...

Quý Trường Tranh không nói gì, anh chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Mỹ Vân, một lúc sau, anh mới nói: "Mỹ Vân, trái tim anh không lớn, chỉ có thể chứa một mình em."

Anh không cho phép người khác ngấp nghé Mỹ Vân.

Ai cũng không được.

Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân đột nhiên khựng lại, cô ngẩng đầu nhìn anh, khác với vẻ cười vô hại thường ngày, lúc này Quý Trường Tranh có đôi mắt sâu thẳm, trong đáy mắt lộ rõ tham vọng nồng đậm, hiển nhiên không thể che giấu.

Đây mới là Quý Trường Tranh thực sự.

Bên dưới lớp vỏ ngoài chơi bời không đứng đắn, hời hợt là sự quyết đoán, anh luôn biết rõ mình muốn gì, và một khi đã xác định mục tiêu, anh sẽ không bao giờ lùi bước.

Cho dù người đó là Quý Minh Viễn mà anh quan tâm nhất cũng không được.

Cho dù giữa họ có tình cảm lớn lên từ nhỏ cũng không được.

Anh luôn rất rõ ràng về những gì mình muốn.

Khi nhận ra điều này, Thẩm Mỹ Vân đột nhiên phản ứng lại, cô mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Anh phát hiện từ khi nào?"

Quý Trường Tranh im lặng một lúc, anh nhìn theo bóng tàu hỏa đang đi xa, đột nhiên hỏi ngược lại: "Có thể không trả lời không?"

Thẩm Mỹ Vân: "Không được."

"Được rồi." Quý Trường Tranh trầm ngâm một lúc: "Lần đầu gặp mặt."

Câu nói này vừa dứt, Thẩm Mỹ Vân đột nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: "Lần đầu gặp mặt?"

Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Lúc đó em mặc đồ bảo hộ kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt."

Lúc đó anh đã nghĩ, một người có đôi mắt đẹp như vậy, khuôn mặt bị che khuất bên dưới hẳn phải rất xinh đẹp.

"Sao anh nhận ra được?"

Đây là điều mà Thẩm Mỹ Vân thấy kỳ lạ, lúc đó họ không giới thiệu với nhau, thậm chí còn không tiết lộ tên, khi đó là ngày đầu tiên cô đến báo danh làm việc ở chuồng heo, cô đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ.

Mục đích che kín toàn thân là để có thể chịu được mùi hôi thối của chuồng heo.

Quý Trường Tranh nhướng mày, anh cười cười, nói một câu không liên quan đến câu hỏi.

"Lúc anh vào bộ đội, em có biết tại sao anh được tuyển dụng không?"

Điều này Thẩm Mỹ Vân thực sự không biết, cô lắc đầu.

"Lúc đó anh có đôi mắt tinh tường nhất trong số những người có mặt, và còn được đơn vị đóng quân đánh giá là đôi mắt duy nhất không có khuyết điểm từ khi thành lập đến nay."

Điều này có nghĩa là, anh vừa thích hợp làm trinh sát, vừa thích hợp làm lính b.ắ.n tỉa.

Không chỉ thị lực tốt, mà còn có trí nhớ siêu phàm.

Thực ra, lần đầu tiên gặp mặt, lúc đó anh vẫn chưa thể xác định được cô chính là thanh niên trí thức Thẩm.

Chỉ là, mơ hồ có một khả năng.

Cho đến khi đi gặp Quý Minh Viễn, cậu ta nói rằng người cậu ta thích vẫn đang làm việc ở chuồng heo bên kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-478.html.]

Vậy là

Tất cả sự thật đều sáng tỏ.

Lúc này, đến lượt Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Sớm vậy sao?"

"Quý Trường Tranh, không ngờ anh còn là người có đầu óc khá thâm trầm đấy nhỉ?"

Thật không ngờ, ngày thường Quý Trường Tranh ở trước mặt cô giống hệt như một chú chó lông vàng vô hại, thích được ôm, thích được hôn, thích được bế lên cao.

Hoàn toàn trái ngược với người trong thực tế, hay nói cách khác là người đã làm chuyện đó trước đây.

Nghe vậy, Quý Trường Tranh khựng lại, anh nắm tay cô, giấu dưới lớp áo khoác, giữa dòng người đông đúc ồn ào.

Anh nghiêng đầu, thì thầm bên tai cô: "Mỹ Vân, anh không phải là người tốt hoàn toàn, nên bây giờ em có hối hận cũng đã muộn rồi."

Đây là sự thật.

Họ đã làm giấy báo kết hôn.

Anh tưởng Thẩm Mỹ Vân sẽ sợ hãi, nhưng nào ngờ, Thẩm Mỹ Vân nắm tay anh, khẽ cười: "Thật khéo, em cũng không phải là người tốt."

Bốn mắt nhìn nhau.

Hai người nhìn nhau cười.

Giống như những người bạn tâm giao, là bạn bè, là những người thân thiết nhất.

Khi mọi chuyện được phơi bày, Thẩm Mỹ Vân có thể cảm nhận rõ ràng rằng tình cảm giữa họ dường như đã tiến thêm một bước.

Điều này khiến cô cũng không còn e dè nữa: "Vậy anh biết em là người anh em của anh từ khi nào?"

Lúc này...

Câu hỏi này thực sự khiến Quý Trường Tranh khó trả lời, anh không muốn thừa nhận rằng ngay cả những người thông minh cũng có lúc phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn.

Vì vậy, anh không nói gì.

Thẩm Mỹ Vân nhìn anh cúi đầu ủ rũ, không khỏi bật cười: "Không phải là lần ở tiệm cơm quốc doanh đó chứ?"

Quý Trường Tranh buồn bã ừ một tiếng.

Lúc này, Thẩm Mỹ Vân không nhịn được bật cười ha ha: "Quý Trường Tranh, không ngờ anh thông minh cả đời, vậy mà cũng có lúc như vậy sao!"

Không ngờ, cô thực sự không ngờ.

Thấy Thẩm Mỹ Vân cười vui vẻ, Quý Trường Tranh cũng không giận, anh suy nghĩ một chút, cẩn thận nhớ lại lý do tại sao mình lại phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy.

Anh suy nghĩ một chút: "Lúc đó anh chỉ toàn tâm toàn ý coi em như anh em thôi."

Chủ yếu là lúc đầu, Thẩm Mỹ Vân đã khiến anh quá kinh ngạc.

Đặc biệt là nhát d.a.o đ.â.m vào Hứa Đông Thăng, anh vẫn còn nhớ rất rõ, có thể nói là nhát d.a.o đó đã khiến anh ngay lập tức say mê người anh em tương lai này.

Sự say mê này không phải là sự say mê của tình yêu, mà là sự ngưỡng mộ thực sự, muốn kết bạn với đối phương.

Ngay cả khi lúc đó họ chưa từng gặp mặt, Quý Trường Tranh cũng rất chắc chắn rằng người anh em Thẩm Mỹ Vân này tuyệt đối có thể kết giao.

Rốt cuộc, anh đã sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên anh gặp được một người hợp tính đến vậy.

Chỉ là, Quý Trường Tranh không ngờ rằng, người anh em mà anh tưởng tượng ra lại là người năm thô, khỏe như trâu, có thể nhổ được cây liễu rủ.

Nhưng mà, người anh em trong thực tế của anh

Nhỏ nhắn xinh xắn, xinh đẹp rạng ngời, sự khác biệt này, có lẽ chỉ có người trong cuộc như anh mới biết được.

Vì vậy, mỗi khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Tranh không khỏi thốt lên một câu cảm thán.

Hồi đó mình đúng là mù.

Vậy mà lại coi Mỹ Vân là anh em, đây thực sự không phải là mù bình thường.

Nghe những lời độc thoại nội tâm của Quý Trường Tranh, Thẩm Mỹ Vân không khỏi bật cười, cười đến đau cả bụng: "Ngựa cũng có lúc mất móng, cũng bình thường thôi."

Quý Trường Tranh: "..."

*

Tiễn Quý Minh Viễn đi rồi, đồng nghĩa với việc Quý Minh Viễn không còn bị Lâm Lan Lan đe dọa nữa.

Nói cách khác, sự an toàn của cậu ta tạm thời được đảm bảo.

Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Quý Trường Tranh vẫn còn những lo lắng khác.

"Mỹ Vân, đứa bé Lâm Lan Lan kia quá kỳ lạ, bình thường em nên tránh tiếp xúc với cô bé, còn cả Miên Miên nữa."

Đây là sự thật.

Minh Viễn đấu không lại đối phương, trong mắt anh, Mỹ Vân và Miên Miên cũng vậy.

Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu nhìn anh: "Em biết." Nói rồi, cô chuyển hướng câu chuyện: "Nhưng mà, anh đừng coi thường quyết tâm bảo vệ con của một người mẹ."

Lâm Lan Lan có kỳ lạ đến mấy thì ở đây cũng vô dụng.

Bởi vì, cô là một người mẹ.

Cô còn sống một ngày, Miên Miên sẽ không thể về nhà họ Lâm, chỉ cần Miên Miên không về nhà họ Lâm, thì Lâm Lan Lan có hàng ngàn mưu kế cũng không làm gì được.

Rốt cuộc, khoảng cách thực sự chính là một đòn tấn công vật lý.

Nghe Thẩm Mỹ Vân nói vậy, Quý Trường Tranh đưa tay xoa đầu cô: "Được rồi, anh biết em lợi hại rồi, nhưng vẫn phải chú ý một chút."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Em biết."

Hai người từ nhà ga đi thẳng về nhà, Quý Trường Tranh đưa Mỹ Vân về nhà trước, còn anh thì đi chuẩn bị những thứ để ngày mai đón dâu.

Hoa hồng lớn, kẹo lạc, hạt dưa, táo đỏ, lì xì, những thứ này đều không thể thiếu.

Hơn nữa, với tư cách là ba của Miên Miên, anh còn phải tặng Miên Miên một món quà ra mắt, nói thật thì Quý Trường Tranh hơi bối rối.

Anh cũng không biết chuẩn bị gì cho tốt.

Anh đến trung tâm thương mại xem quần áo. Thực ra anh phát hiện ra rằng quần áo may sẵn bán ở trung tâm thương mại còn không tốt bằng chất liệu vải trên người Miên Miên, chưa kể còn không đẹp bằng những bộ quần áo cô bé mặc thường ngày.

Điều này dẫn đến việc Quý Trường Tranh không thích đồ vật được bán bên ngoài.

Nhìn quen nên tầm mắt của anh khá cao.

Tặng quà cho người khác thì sao có thể tặng đồ kém được chứ?

Điều này làm cho Quý Trường Tranh hơi bực bội, anh suy nghĩ một hồi rồi thấy rằng vẫn phải dẫn theo Miên Miên và Mỹ Vân đến cửa hàng Hoa Kiều ở thành phố Cáp để xem.

Thành phố Cáp dù sao cũng là thành phố tỉnh lỵ, hơn nữa vì quan hệ tốt với người Nga nên cửa hàng Hoa Kiều ở thành phố Cáp thực ra có rất nhiều hàng nhập khẩu.

Trước đây anh từng đi làm nhiệm vụ ở biên giới, đã nhìn thấy những cô bé bên Nga mặc quần áo như công chúa rất đẹp.

Còn những đồng chí nữ bên đó nữa, loại áo khoác đó trông rất sành điệu.

Lại nói, nếu có cơ hội nhất định phải dẫn Mỹ Vân và Miên Miên đi mua sắm điên cuồng.

Thẩm Mỹ Vân còn chưa biết, cô còn chưa gả đến nơi, Quý Trường Tranh đã đang suy nghĩ làm sao dẫn cô và Miên Miên đi mua sắm rồi.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 479


Tất nhiên, nếu biết được, chắc chắn sẽ nghĩ Quý Trường Tranh khá hiểu tâm lý phụ nữ.

Biết con gái thích mua sắm.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mỹ Vân lại thấy không bài xích việc gả cho Quý Trường Tranh, thậm chí giai đoạn hiện tại ở chung với Quý Trường Tranh thấy rất hợp.

Nhìn theo cách này, đối phương làm bạn đời cũng không tệ.

Trần Thu Hà thấy con gái mình tươi cười, trong lòng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra bệnh viện bên kia không có chuyện gì lớn.

"Bên kia không sao chứ?"

Bà ấy vừa mở miệng đã hỏi.

Thẩm Mỹ Vân biết mẹ đang hỏi Quý Minh Viễn, cô dạ một tiếng, vào nhà lấy khăn quàng cổ. Phải nói rằng, đến tháng này, nhiệt độ cũng tăng dần từng ngày.

Trước đây quàng khăn quàng cổ rất ấm, bây giờ quàng vào cổ lại thấy nóng đến mức cổ bị thắt lại.

Sau khi tháo ra, cô lập tức cảm thấy cổ mát mẻ và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cô mới trả lời chi tiết: "Đã giải quyết xong rồi, Quý Minh Viễn giúp Lâm Lan Lan nhặt diều bị ngã từ trên cây xuống, bệnh viện kiểm tra thì không có vấn đề gì lớn, chỉ là đầu bị thương ngoài da nên đã băng bó. Quý Trường Tranh đã đưa Quý Minh Viễn về Bắc Kinh rồi."

Nói xong, Trần Thu Hà lập tức cau mày: "Ngày mai Trường Tranh sẽ kết hôn với con, lúc này lại đưa cháu trai về. Vậy lúc con kết hôn, nhà họ Quý không có lấy một người thân nào sao?"

Theo Trần Thu Hà, điều này là không phù hợp.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thì cười: "Mẹ, chuyện của Quý Minh Viễn hơi phức tạp, không thể nói rõ trong một hai câu, mẹ chỉ cần biết rằng nếu cậu ta ở lại đây có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng."

"Đưa đi là cách duy nhất."

Tất nhiên, bên trong cũng có tâm tư riêng của cô và Quý Trường Tranh.

Chỉ là, những điều này không tiện nói với mẹ cô.

Trần Thu Hà không ngờ lại là như vậy: "Nguy hiểm đến tính mạng?" Bà ấy vô thức hỏi: "Ai muốn hại cậu ta?"

Thẩm Mỹ Vân đi đến bàn, rót một cốc nước nóng tráng men, uống một ngụm thấy cơn đau rát ở cổ họng đã dịu đi.

Cô mới nói: "Lâm Lan Lan."

Chuyện này

Trần Thu Hà suy nghĩ một chút: "Chính là đứa bé bị ôm nhầm với Miên Miên đúng không?"

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Chính là cô bé đó."

Trần Thu Hà nghe mà đau cả đầu: "Bên trong thật rối rắm, người già như mẹ theo không kịp."

Thẩm Mỹ Vân cười uống hai ngụm thấy thoải mái hơn nhiều, cô liền đặt cốc tráng men xuống.

"Tóm lại, mẹ chỉ cần biết, đưa Quý Minh Viễn đi không có gì hại gì."

Nói đến đây, cô tò mò liếc nhìn: "Miên Miên đâu?"

Sao không thấy Miên Miên ở nhà?

Trần Thu Hà: "Đi đặt bẫy trên núi với cậu của con."

Bà ấy cất cốc tráng men, vẻ mặt dịu dàng: "Ngày mai con kết hôn, chắc chắn sẽ có nhiều khách, đến lúc đó phải chuẩn bị một số món ăn chính. Bên ngoài cũng không dễ mua thịt, cậu của con nói mấy ngày nay chạy lên núi nhiều lần."

Dù chỉ săn được một con thỏ thì ngày mai trên bàn ăn cũng có thêm một bát đồ ăn phải không?

Câu nói dựa vào núi ăn núi, dựa vào nước ăn nước, chính là như vậy.

Thẩm Mỹ Vân hiểu ra lý do Miên Miên hứng thú. Trước đây cô bé là đứa trẻ lớn lên ở thành phố, bây giờ đến đại đội Tiền Tiến gặp gì cũng tò mò.

Gà vịt cá ngỗng gì cũng muốn sờ thử.

Chậu Trần Hà Đường đi đặt bẫy bắt thú, chuyện vui như vậy sao có thể thiếu Miên Miên được.

Đang lúc cô suy nghĩ.

Bên kia Miên Miên đã về, phía sau còn theo một đàn gà mẹ dẫn theo gà con. Gà mẹ bị trói hai chân, đi lại khó khăn, sau chân nó có một đàn gà con.

Khoảng năm sáu con.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tương đương với việc Miên Miên đi trước, phía sau gà con đi theo, cô bé vui vẻ đến cỡ nào.

Thấy vậy, Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Miên Miên, con làm gì đấy?"

Nhận ra mẹ đã về, Miên Miên lập tức vui mừng không thôi, nắm dây thừng chạy về phía Thẩm Mỹ Vân, quên mất phía sau còn theo một đàn gà con.

Cô bé chạy nhanh, thế là gà mẹ và gà con phía sau chạy theo, lập tức ngã lăn quay ra đất.

Đừng nói buồn cười đến mức nào, lúc này Thẩm Mỹ Vân cũng không nhịn được cười, vội vàng đỡ lấy Miên Miên lao tới.

"Miên Miên, con quên phía sau còn theo gà con phải không?"

Được nhắc nhở như vậy, Miên Miên lè lưỡi: "Con quên mất, thấy mẹ là quên hết mọi thứ."

Sáng dậy, không thấy mẹ, chỉ có bà ngoại, Miên Miên thực ra rất thất vọng.

Lúc này thấy mẹ, cô bé vui mừng không nói nên lời.

Vừa chạy tới, không nhịn được ríu rít: "Mẹ ơi, mẹ ơi con nói cho mẹ biết, mẹ không biết đâu, ông cậu lợi hại lắm, ông ấy một tay bắt liền hai con gà! Còn có thỏ, thỏ ngốc lắm, rơi xuống hố, cố gắng bò lên, nhảy một phát vào lòng ông cậu."

Thấy nụ cười ngây thơ ngọt ngào trên mặt con gái, Thẩm Mỹ Vân cũng vui từ tận đáy lòng.

"Ừm, ông cậu lợi hại, Miên Miên nhà ta cũng lợi hại. Tính gộp lại thì Miên Miên và ông cậu lên núi săn b.ắ.n siêu lợi hại!"

Được khen như vậy, Miên Miên hơi ngượng ngùng, xấu hổ che mắt: "Mẹ ơi, mẹ đừng nói như vậy, con sẽ bị khen đến mức kiêu ngạo mất."

Thấy Miên Miên như vậy, những người lớn bên cạnh đều không nhịn được cười.

Kể cả Trần Hà Đường vốn dữ tợn, trên mặt cũng mang theo nụ cười từ ái cưng chiều.

"Miên Miên đúng là rất lợi hại, không sợ chút nào."

Ông ta bẻ gãy đầu con thỏ, Miên Miên tuy sợ nhưng vẫn cố gắng nhìn một lúc.

Trần Hà Đường hỏi cô bé tại sao sợ mà vẫn nhìn.

Miên Miên nói phải bảo vệ mẹ.

Nếu Miên Miên g.i.ế.c cả thỏ mà cũng sợ, thì sau này làm sao bảo vệ mẹ được?

Nghe vậy, Trần Hà Đường nhất thời không nói nên lời, ông ta cảm thấy việc đúng đắn nhất mà Mỹ Vân làm là đưa Miên Miên về nhà.

Việc đúng đắn nhất mà ông ta làm là nhận lại Mỹ Vân và Miên Miên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-479.html.]

Cũng làm cho ngôi nhà lạnh lẽo nhiều năm nay bỗng trở nên ấm áp.

Nghĩ đến đây, nụ cười của Trần Hà Đường càng thêm hiền hòa, thậm chí cả vẻ mặt dữ tợn cũng nhạt đi.

"Cậu chỉ bắt được một con thỏ, còn hai con gà rừng, không biết có đủ cho tiệc ngày mai không?"

Nghe vậy, Trần Thu Hà cũng nhìn về phía Mỹ Vân, bà ấy cũng không chắc ngày mai tiệc cưới sẽ có bao nhiêu người đến.

Thẩm Mỹ Vân bấm đốt ngón tay tính toán: "Bên con có năm sáu thanh niên trí thức, công xã có hai người, cộng thêm hai người mà Quý Trường Tranh đưa đến, ít nhất cũng phải một bàn chứ?"

"Sau đó còn có người nhà chúng ta, cũng như xã viên công xã ít nhất cũng phải một bàn, vậy là hai bàn."

Nói đến đây, Thẩm Mỹ Vân thích tính toán theo hướng rộng rãi: "Cậu, mẹ, con thấy nhà mình cứ chuẩn bị nhiều vào, ít nhất cũng phải chuẩn bị ba bàn."

Đây là sự thật.

Đừng đến lúc khách đến mà không có đồ ăn, đến lúc đó mất mặt thì không hay.

Nghe Thẩm Mỹ Vân ước tính, Trần Thu Hà vỗ mặt: "Vậy chắc chắn không đủ, mẹ chỉ chuẩn bị một bàn."

Bà ấy nghĩ nhà họ ở đây cũng không có mấy người thân, chỉ có một người anh trai là Trần Hà Đường, người ngoài cũng không thân quen nên cũng không định chuẩn bị nhiều.

Thẩm Mỹ Vân: "Vẫn phải chuẩn bị, chuẩn bị nhiều một chút cũng không sao, ngày mai dùng không hết, chúng ta cũng có thể ăn."

Thẩm Hoài Sơn vừa khám bệnh về, trên người còn đeo một hộp đựng thuốc, ông ấy nghe vậy gật đầu: "Mỹ Vân nói đúng, bên anh có thể cũng phải một bàn."

Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà cũng nhìn theo.

Thẩm Hoài Sơn: "Bây giờ anh đã trở thành bác sĩ của đại đội Tiền Tiến, thỉnh thoảng còn đến trạm y tế công xã giúp khám bệnh một ngày, lâu dần cũng tích lũy được không ít bệnh nhân, họ đều đến xin anh một chén rượu mừng."

Người ta đã mở lời, đương nhiên ông ấy cũng không tiện từ chối.

Đúng là vậy.

"Vậy cộng thêm một bàn bên ba con, chúng ta phải chuẩn bị bốn bàn?"

Nhiều quá, nhà không đủ bàn ghế.

Thẩm Hoài Sơn: "Sáng mai anh đi mượn bàn ghế, đến lúc đó anh cả đi xuống núi cùng anh để khiêng.

Là bác sĩ của đại đội Tiền Tiến, ông ấy đi mượn vài bộ bàn ghế, đối phương vẫn phải cho chút thể diện này.

"Được, Hoài Sơn, vậy việc trong nhà này giao cho em."

Trần Thu Hà sắp xếp, tay cũng không chậm, cắt một mạch mười mấy chữ song hỷ màu đỏ, thấy đủ rồi.

Bà ấy đưa cho Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường: "Em và Mỹ Vân đến hợp tác xã mua ít đồ, hai người ở nhà dán hết tất cả các cửa sổ và cửa ra vào trong nhà bằng chữ song hỷ màu đỏ."

Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường đương nhiên không từ chối.

Trần Hà Đường với vẻ mặt đáng yêu nhận tờ giấy đỏ cắt chữ song hỷ: "Anh sẽ cẩn thận, không làm rách."

Cả đời này ông ta chưa từng làm việc tỉ mỉ như vậy.

Nghe vậy, mọi người đều không nhịn được cười.

Thẩm Hoài Sơn: "Anh cả, có em đây, lát nữa em chỉ đạo ở dưới, anh trên cao, trèo lên cửa sổ dán."

Thấy Thẩm Hoài Sơn sai khiến anh mình trôi chảy như vậy, Trần Thu Hà không nhịn được vỗ vào người ông ấy: "Anh đừng bắt nạt anh cả tôi."

Anh cả bà ấy là người thật thà, nếu một người đọc sách như Thẩm Hoài Sơn mà tính toán, thì Trần Hà Đường sợ rằng sẽ bị tính đến mức không còn gì.

Thẩm Hoài Sơn cười: "Đương nhiên là không rồi, anh chỉ có một ông anh thôi."

Ông ấy không nhận những người nhà họ Thẩm khác, bây giờ chỉ còn lại một anh cả này.

Nói thật, lúc trước chưa cảm thấy hoạn nạn mới thấy chân tình, lần này nhà có chuyện mới thật sự hiểu rõ câu này.

Trần Thu Hà cũng bất ngờ, nhưng suy nghĩ một chút, cũng có thể hiểu được lời nói của chồng mình.

Thấy mọi người trong nhà đều được sắp xếp, chỉ trừ mình.

Miên Miên sốt ruột, nhón chân, ưỡn ngực: "Còn cháu thì sao? Còn cháu thì sao?"

"Bà ngoại, bà có quên mất cháu không?"

Trần Thu Hà cười, ôm Miên Miên: "Sao có thể chứ? Bà ngoại có quên tất cả mọi người cũng sẽ không quên cháu đâu?"

Đây là sự thật, đứa bé tự mình nuôi, càng nuôi càng yêu, bây giờ vị trí của Miên Miên trong lòng bà chỉ sau Mỹ Vân.

"Vậy bà ngoại, cháu phải làm gì?"

"Cháu đi xuống núi cùng bà và mẹ, đến hợp tác xã, chúng ta đi mua sắm chịu không?"

Vì vậy, ngay từ đầu, bà ấy đã không định giao việc này cho Thẩm Hoài Sơn và những người khác.

Mua sắm đương nhiên là niềm vui của những người phụ nữ.

Nghe nói đi mua đồ, Miên Miên không nhịn được cười: "Con thích mua đồ nhất."

Thẩm Mỹ Vân bổ sung: "Mẹ thấy con thích tiêu tiền nhất."

Miên Miên cười khúc khích: "Sau này con kiếm tiền cho mẹ tiêu."

Quả là một đứa trẻ thông minh.

Sau khi dọn dẹp xong, Thẩm Mỹ Vân theo Trần Thu Hà dẫn Miên Miên xuống núi, trên đường đi, bà ấy còn hỏi: "Chúng ta sẽ mua những gì?"

Thực ra, trong Bong Bóng có hết.

Trần Thu Hà: "Mua ít thức ăn cho ngày mai, còn có kẹo lạc, mẹ đã xin Trường Tranh giấy báo kết hôn của hai đứa, mang giấy báo kết hôn đi mua theo định lượng."

Lần trước đính hôn mua bị giới hạn, nên sau khi mang về rất nhanh là hết.

Thẩm Mỹ Vân vô thức nói: "Con có."

Nghe vậy, Trần Thu Hà trừng mắt: " Mỹ Vân con không để ý kẹo lạc hạt dưa của con có gì đặc biệt sao?"

Thẩm Mỹ Vân á lên một tiếng.

"Lạc của con đều to đều, lại còn loại trắng tinh, con xem trong hợp tác xã và bách hóa có chỗ nào bán loại lạc như vậy không?"

Nhìn lạc là biết khác biệt với mọi người, nên hà cớ gì phải lấy ra để chọc vào mắt người khác.

"Còn kẹo, toàn bộ đều là kẹo sữa thỏ trắng, loại kẹo ngon như vậy lấy ra đãi khách, có thiệt không?"

Thẩm Mỹ Vân không để ý đến những điều này, chỉ có thể nói rằng gừng càng già càng cay.

Cô nịnh nọt Trần Thu Hà: "Vẫn là mắt mẹ tinh tường, phản ứng nhanh."

Đây đúng là điều cô không để ý.

Trần Thu Hà: "Mỹ Vân, sau này kết hôn về nhà đóng cửa rồi sống, về lâu dài bí mật của con có nên nói với Trường Tranh không?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back