Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 470


Giống như kiếp này, rõ ràng biết Lâm Lan Lan có vấn đề, biết rõ cậu ta không nên cùng Lâm Lan Lan đến đây làm giáo viên.

Nhưng chỉ cần Lâm Lan Lan đưa ra yêu cầu, cậu ta liền không thể từ chối.

Nghĩ đến đây.

Khuôn mặt Quý Minh Viễn thoáng hiện lên vẻ u ám, đây chính là sức mạnh của sự kiểm soát sao?

"Anh Quý, sao anh lại nhìn em như vậy?"

Ánh mắt của Quý Minh Viễn khiến cô bé sợ hãi, ánh mắt đó như thể đang hận cô bé, không còn là Quý Minh Viễn hiền hòa và dễ chịu như trước nữa.

Quý Minh Viễn cụp mắt: "Tôi muốn gặp chú Út và đồng chí Thẩm..."

Cậu ta không trả lời câu hỏi của Lâm Lan Lan, mà lặp lại yêu cầu của mình, hơn nữa còn nói với Lâm Chung Quốc.

Cậu ta dường như hoàn toàn phớt lờ Lâm Lan Lan.

Điều này khiến Lâm Lan Lan vừa ấm ức vừa khó chịu, anh Quý chưa bao giờ đối xử với cô bé như vậy.

Lâm Lan Lan há miệng, định nói gì đó, nhưng lại bị Lâm Chung Quốc trừng mắt: "Câm miệng."

"Không thấy thầy Quý không muốn để ý đến con sao?"

Câu nói này càng khiến Lâm Lan Lan đau lòng, một cô bé sống khép mình, nằm sấp xuống đầu giường bệnh khóc nức nở.

Nếu là Quý Minh Viễn trước đây chắc chắn sẽ đến dỗ dành cô bé, nhưng đối với Quý Minh Viễn đã phiêu bạt mấy chục năm như một hồn ma, thì không.

Thậm chí, cậu ta còn làm ngơ trước lời quát mắng của Lâm Chung Quốc đối với Lâm Lan Lan.

Như thể trong mắt cậu ta, Lâm Lan Lan đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng có phải không, không ai biết, Quý Minh Viễn đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể kiềm chế được bản thân không nhìn vào ánh mắt của Lâm Lan Lan.

Bản tính Quý Minh Viễn là phục tùng Lâm Lan Lan, nhưng cậu ta đang chống lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-470.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Cậu ta dùng một sức mạnh vô cùng ngoan cường để chống lại.

Lâm Chung Quốc dường như nhận ra có điều gì đó không ổn, anh ta vội quát Lâm Lan Lan ra ngoài, Lâm Lan Lan định đến gặp Quý Minh Viễn, nhưng Quý Minh Viễn đã nhắm mắt lại.

Điều này khiến Lâm Lan Lan càng thêm thất vọng.

Một cô bé, bước từng bước nhỏ, ba bước ngoái đầu một lần đi ra khỏi phòng bệnh.

Cô bé vừa đi khỏi phòng bệnh, Quý Minh Viễn theo bản năng buông nắm đấm, dường như Lâm Lan Lan không còn nữa, hơi thở của cậu ta cũng trở nên dễ chịu hơn đôi chút.

Lâm Chung Quốc nhìn Quý Minh Viễn, thấy sắc mặt cậu ta không được tốt lắm: "Thầy Quý, tôi đi báo cho chú Út của thầy ngay, thầy nghỉ ngơi cho khỏe."

Quý Minh Viễn ừ một tiếng, xoa xoa giữa mày, một lượng lớn ký ức khiến cậu ta hơi đau đầu, đối với cậu ta mà nói, ngay cả đau đớn cũng là một loại hưởng thụ.

Là một hồn ma, cậu ta đã không bị đau trong mấy chục năm qua.

Sau khi Lâm Chung Quốc đi ra ngoài, anh ta thấy Lâm Lan Lan nhỏ bé, ôm cánh tay, co rúm người ở cửa, trông thật đáng thương.

Điều này khiến Lâm Chung Quốc mềm lòng trong chốc lát, nhưng chỉ là trong chốc lát.

"Lan Lan, con về nhà trước đi."

Lâm Lan Lan nghe thấy tiếng động, theo bản năng ngẩng đầu: "Vậy anh Quý..."

"Anh Quý của con không muốn gặp con." Lâm Chung Quốc gần như theo phản xạ có điều kiện nói ra câu này, khi thấy sắc mặt của cô con gái nhỏ trắng bệch.

Trong lòng khẽ thở dài, dù sao cũng là cô con gái mình nuôi nấng từ bé, anh ta dặn dò: "Ba đưa con về đầu ngõ, con về sớm một chút" - anh ta dừng lại, nhìn vết sưng đỏ trên mặt con gái, có chút hối hận: "Để mẹ con lấy trứng lăn mặt cho con."

Anh ta đánh cô bé, nhưng nói không đau lòng là giả.

Nghe vậy, Lâm Lan Lan lập tức hoàn hồn, nước mắt cô bé như chuỗi hạt đứt dây: "Con tưởng ba không yêu Lan Lan nữa."

Cô bé khóc rất đáng thương, một bé con khóc không thành tiếng, khiến người ta đau lòng nhất.

Lâm Chung Quốc cũng vậy, lau nước mắt cho cô bé: "Lúc đó ba cũng nóng ruột mới lỡ tay đánh con, không phải không yêu con, đánh là thương mắng là yêu, ba thương con nên mới quản giáo con, đánh con. Được rồi, ba bảo người đưa con về trước, ba đi tìm người."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 471


Lâm Lan Lan khựng lại, ngẩng đầu, hốc mắt chứa đầy nước mắt: "Tìm ai?"

"Thầy Quý của con không phải muốn gặp chú Út Quý Trường Tranh của cậu ta sao? Bây giờ ba đi tìm người xem làm thế nào để liên lạc được với anh ấy."

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Lan Lan lập tức trắng bệch, trong suốt như tờ giấy, cô bé nắm lấy tay Lâm Chung Quốc theo bản năng, cầu xin: "Ba, đừng thông báo cho Quý Trường Tranh được không."

Cô bé trực tiếp gọi tên Quý Trường Tranh.

Vì quá sợ hãi, nên giọng nói cũng run rẩy, thậm chí quên cả che giấu.

Điều này khiến Lâm Chung Quốc không khỏi nhìn sang: "Lan Lan? Con sợ cái gì? Con chưa từng gặp Quý Trường Tranh, con sợ anh ấy làm gì?"

Anh dù sao cũng chỉ là một thanh niên, mặc dù có nhà họ Quý chống lưng, nhưng xét cho cùng anh vẫn là một thanh niên, thủ đoạn quá lộ liễu, vẫn là loại dễ bị sắc đẹp làm cho lạc lối.

Không đáng lo ngại.

Dù sao, trong mắt Lâm Chung Quốc, Quý Trường Tranh quả thực là một kẻ si tình khi muốn cưới Thẩm Mỹ Vân.

Nhìn thấy người cha kiêu ngạo như vậy, Lâm Lan Lan suýt nữa buột miệng thốt ra, ba quên kiếp trước ba sợ Quý Trường Tranh đến thế nào rồi sao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thậm chí, nhà họ Lâm còn vì cô ta mà bị Quý Trường Tranh nhắm đến, các mối quan hệ con người cùng làm ăn mà nhà họ Lâm tích cóp từng chút, dần dần tạo thành một cây đại thụ.

Nhà họ Lâm xưng vương xưng bá ở Mạc Hà nhiều năm, nhưng Quý Trường Tranh chỉ mất một ngày để giải quyết nhà họ Lâm.

Chỉ một ngày đã khiến Lâm Chung Quốc vốn vô cùng phong quang, cao cao tại thượng, trở thành giống như một con ch.ó nhà tan cửa nát, quỳ gối trước mặt Quý Trường Tranh, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho nhà họ Lâm.

Lâm Chung Quốc đã từng hưởng thụ những ngày tháng vô cùng phong quang, đương nhiên không muốn mất đi, đến nỗi ngày mất đi, ông không muốn chấp nhận, mới đến cầu xin Quý Trường Tranh tha thứ, thậm chí còn muốn đưa cả Lâm Lan Lan đến.

Nhưng khi đó, Lâm Lan Lan đã lấy Chu Thanh Tùng, cô ta đã thoát khỏi nhà mẹ đẻ, đương nhiên sẽ không đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-471.html.]

Vì vậy, Lâm Lan Lan tận mắt nhìn thấy cây đại thụ nhà họ Lâm sụp đổ nhanh chóng. Sau khi sụp đổ, Lâm Chung Quốc hoàn toàn căm hận cô ta.

Nói cô ta là kẻ vô ơn, nếu không phải vì cô ta thì nhà họ Lâm sao có thể đắc tội với Quý Trường Tranh?

Nhưng trong mắt Lâm Lan Lan thì không phải vậy, nhà họ Lâm cũng từng hưởng lợi từ Quý Minh Viễn, chỉ là vào lúc Quý Minh Viễn tự sát, họ đã chọn cách đứng nhìn.

Chỉ có vậy thôi -

Chuyện này đáng lẽ phải chôn vùi dưới lòng đất, không ai biết, nhưng không hiểu sao, Quý Trường Tranh lại biết được, từ đó về sau nhà họ Lâm, Lâm Lan Lan không còn được sống yên ổn nữa.

Lâm Lan Lan vốn tưởng rằng sau khi cây đại thụ nhà họ Lâm ầm ầm sụp đổ, thì sự trả thù của Quý Trường Tranh sẽ kết thúc.

Không ngờ.

Đó chỉ là sự khởi đầu của Quý Trường Tranh.

Anh thậm chí còn nhắm mục tiêu vào Lâm Lan Lan, thủ đoạn đối xử với Lâm Lan Lan hoàn toàn khác với thủ đoạn đối xử với nhà họ Lâm.

Nếu nói lúc Quý Trường Tranh giải quyết nhà họ Lâm là thủ đoạn sấm sét, trong chốc lát đã tiêu diệt nhà họ Lâm.

Thì đối với Lâm Lan Lan, lại là d.a.o cắt thịt, ước gì có thể lăng trì cô ta, đau đớn từng chút một đến chết.

Quý Trường Tranh cũng thực sự làm như vậy, anh thậm chí còn không ra tay, chỉ bảo người khác thổi phồng chuyện Thẩm Miên Miên tự sát bên tai Chu Thanh Tùng.

Sau khi phóng đại Chu Thanh Tùng sinh lòng thương cảm với Thẩm Miên Miên, nảy sinh lòng bảo vệ. Sau đó đối phương thích anh ta thì lại tàn nhẫn phớt lờ đối phương.

Đồng thời nói với Thẩm Miên Miên, người anh ta thích từ đầu đến cuối vẫn là Lâm Lan Lan.

Hơn nữa, dựa trên chuyện này còn công khai tất cả những chuyện mà Lâm Lan Lan từng làm.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 472


Cô ta đố kỵ với Thẩm Miên Miên như thế nào, cô ta vu oan cho Thẩm Miên Miên như thế nào, cô ta khiến Chu Thanh Tùng từng chút một chán ghét Thẩm Miên Miên như thế nào.

Những chuyện đó -

Từng là những ký ức bị Lâm Lan Lan quên lãng, lại một lần nữa bị Quý Trường Tranh từng chút một đào bới ra, anh như một con đỉa đeo bám, khiến Lâm Lan Lan không thể không nhớ lại, thậm chí còn bị phơi bày ra bộ mặt ẩn giấu nhất, không ai biết đến nhất.

Hóa ra, Lâm Lan Lan lương thiện cũng từng độc ác đến vậy, hóa ra cô ta dùng vẻ ngoài ngây thơ lương thiện, cũng từng bức tử hai người.

Một là Quý Minh Viễn, một là Thẩm Miên Miên.

Bọn họ đều là xương khô trên con đường hạnh phúc của cô ta.

Hóa ra Lâm Lan Lan mới là người xấu xa nhất.

Lâm Lan Lan không muốn nghĩ đến, khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời, phải nói là mọi người xa lánh cũng không quá đáng.

Nhà mẹ đẻ cắt đứt quan hệ với cô ta, chồng cô ta tránh xa, mang lòng áy náy với Thẩm Miên Miên đã khuất, đồng thời thương nhớ vô cùng.

Ba mẹ chồng là người ngay thẳng, không thể chấp nhận được một con sói đội lốt cừu như vậy, thu dọn đồ đạc cho con trai Chu Thanh Tùng ly hôn với cô ta.

Lâm Lan Lan đương nhiên không chịu, sau đó thì sao?

Sau đó thế nào rồi?

Sau đó Lâm Lan Lan may mắn, cô ta được tái sinh, kiếp này ngay từ đầu cô ta đã không định tìm Chu Thanh Tùng nữa, cô ta chỉ muốn ở bên Quý Minh Viễn thật tốt.

Cô ta sẽ nắm bắt Quý Minh Viễn trong tay, chỉ cần Quý Minh Viễn bình an vô sự, thì Quý Trường Tranh sẽ không ra tay với cô ta.

Nhưng Lâm Lan Lan không hiểu.

Cô ta đã cẩn thận từng bước một như vậy, tại sao vẫn có thể có biến cố lớn như vậy?

Tại sao Quý Minh Viễn vẫn xảy ra chuyện, từ trên cây ngã xuống, tại sao cậu ta nhất định phải để Quý Trường Tranh xuất hiện?

Tại sao - cậu ta không thể nghĩ cho cô ta sao?

Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt nhỏ của Lâm Lan Lan vừa phức tạp vừa tức giận, cô bé đột nhiên dừng bước: "Ba, con không thể đi, con phải ở đây với anh Quý."

Cô bé đi rồi, nếu bên này xảy ra chuyện gì, cô bé sẽ không biết gì cả.

Câu này vừa nói ra, Lâm Chung Quốc liền cau mày, tính tình nóng nảy cũng nổi lên: "Lan Lan, con ở đây làm gì? Con không thấy Quý Minh Viễn không muốn nhìn thấy con sao?"

"Năm nay con đã năm tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, con có thể đừng tùy hứng như vậy không?"

"Lúc con học ở trường, con bảo Quý Minh Viễn đi nhặt diều cho con, cậu ta ngã từ trên cây xuống, hôm nay cậu ta may mắn tỉnh lại. Lâm Lan Lan, nếu cậu ta không tỉnh lại, con có nghĩ đến việc con phải chịu trách nhiệm như thế nào không?"

Chịu trách nhiệm?

Đây là chuyện Lâm Lan Lan chưa từng nghĩ đến, giống như cô bé chưa từng nghĩ đến việc Quý Minh Viễn sẽ xảy ra chuyện vậy.

"Con xem, con chẳng quan tâm gì cả, chỉ biết làm bừa, rồi để người khác phải chùi đ.í.t cho con. Lâm Lan Lan, ba không còn trẻ nữa, ba xin con hãy để ba bớt lo lắng được không?"

"Con có biết bây giờ ba phải đi làm gì không? Bây giờ ba phải đi tìm Quý Trường Tranh, ba đi đâu để tìm Quý Trường Tranh con có biết không? Con không biết, con hoàn toàn không biết, sau khi con gây chuyện người khác phải chùi đ.í.t cho con như thế nào, Lan Lan, ba mong con hãy thông minh lên một chút. Cho dù con không ngoan ngoãn như con nhà người ta, thì ít nhất con cũng đừng gây rắc rối cho ba được không?"

Lâm Lan Lan nghe Lâm Chung Quốc mắng té tát như vậy, cô bé hoàn toàn bị mắng đến ngây người: "Ba."

Lâm Chung Quốc: "Con đừng gọi ba. Bây giờ ba không muốn làm ba của con."

Anh ta châm một điếu thuốc, hút xong, nhanh chóng đưa ra quyết định, xách cổ Lâm Lan Lan, tiện tay kẹp vào nách.

Lâm Lan Lan: "?"

"Ba, ba buông con xuống"

"Ba mau buông con xuống."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô bé đá loạn xạ, kết quả Lâm Chung Quốc đánh vào m.ô.n.g một cái thật đau: "Lan Lan, con ngoan ngoãn một chút, đừng ép ba đánh con nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-471-1.html.]

Đây là muốn dùng thái độ cứng rắn mang người đi.

Lâm Lan Lan thấy phản kháng vô ích nên bắt đầu khóc.

Lâm Chung Quốc không hề lay động: "Từ bây giờ, ba đưa con về nhà, con ở nhà cho ba, không được bước ra khỏi cửa nửa bước, đợi ba giải quyết xong chuyện này, con hãy đến xin lỗi Quý Minh Viễn, Quý Trường Tranh từng người một, nghe rõ chưa?"

Lâm Lan Lan không nói gì.

"Ba thật sự đã quá chiều con làm xằng làm bậy, chuyện gì con cũng dám làm."

Thấy Lâm Lan Lan không nói gì, Lâm Chung Quốc tưởng cô bé đã từ bỏ.

Liền gọi con trai cả đến, bảo con trai cả đưa Lâm Lan Lan về, còn bản thân anh ta thì suy nghĩ một lúc.

Muốn gọi điện thoại, gọi đến đơn vị, nhưng đã hơn chín giờ tối, giờ này hoàn toàn không có chỗ nào có điện thoại cho anh ta gọi, thậm chí ngay cả những cửa hàng tạp hóa có thể gọi điện thoại cũng đã đóng cửa.

Điều này khiến Lâm Chung Quốc có chút sốt ruột, anh ta dứt khoát đi xe về đơn vị, nào ngờ chạy một chuyến không công, Quý Trường Tranh không có ở đó.

Điều này khiến Lâm Chung Quốc hoàn toàn ngồi không yên: "Đồng chí, anh có biết Quý Trường Tranh ở đâu không? Bây giờ cháu trai anh ấy xảy ra chuyện, tôi cần gặp anh ấy gấp."

Câu này vừa nói ra, khiến Trần Viễn đang xin nghỉ phép về quê để tiễn em gái đi lấy chồng phải dừng lại.

Anh ấy đeo ba lô, nhìn đối phương một lúc: "Lâm Chung Quốc?"

Đây chính là người lúc trước muốn cướp Miên Miên.

Lâm Chung Quốc thấy Trần Viễn, lập tức như nhìn thấy cứu tinh: "Đoàn trưởng Trần, anh là đoàn trưởng Trần phải không? Xin hỏi anh có gặp Quý Trường Tranh không?"

"Tôi bây giờ thật sự có chuyện gấp cần tìm anh ấy, cháu trai anh ấy xảy ra chuyện, bây giờ phải gặp anh ấy một lần."

Thấy Lâm Chung Quốc không giống như đang nói dối.

Trần Viễn: "Quý Trường Tranh không có ở đơn vị."

"Hả?"

Lâm Chung Quốc không ngờ lại là tình huống này: "Vậy anh ấy ở đâu? Cháu trai anh ấy còn đang ở bệnh viện chờ anh ấy."

Cái này -

Trần Viễn suy nghĩ một chút: "Tôi sẽ giúp anh liên lạc, không chắc có thể liên lạc được với đối phương không."

Anh ấy trực tiếp đến văn phòng tìm, mượn điện thoại gọi đến công xã, đáng tiếc là giờ này ở công xã cũng không có người nghe máy.

Phải nói là, đúng lúc không bằng may mắn, toàn bộ mọi người ở công xã đều đã tan làm.

Ngoài Kiều Lệ Hoa, bây giờ cô ấy coi Đại Bạch và Trường Bạch như tổ tông để đối đãi, thậm chí còn trực ban ở công xã vào buổi tối, kê hai chiếc bàn trong văn phòng để nghỉ ngơi.

Lúc này, vừa từ chuồng lợn lên, chuẩn bị ghi lại số liệu mới nhất, thì nghe thấy tiếng điện thoại reo liên hồi.

Có nên nghe không?

Sau khi Kiều Lệ Hoa do dự mấy lần, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, chuẩn bị tâm lý rồi nghe máy: "Alo, công xã Thắng Lợi, xin hỏi có chuyện gì không?"

Cô ấy nghe máy vì nghĩ rằng một cuộc điện thoại vào lúc đêm muộn thế này, lại gọi liên tục, chắc chắn là có chuyện gấp.

Khi điện thoại vừa kết nối.

Bên kia Trần Viễn liền đi thẳng vào vấn đề: "Đồng chí, tôi tìm Quý Trường Tranh của đại đội Tiền Tiến."

"Anh tìm Quý Trường Tranh có chuyện gì?"

Kiều Lệ Hoa hỏi ngược lại một câu, thấy đối phương quen biết, Trần Viễn liền nói thẳng: "Cháu trai của Quý Trường Tranh xảy ra chuyện, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện thành phố. Cậu ta muốn gặp anh ấy một lần, xin anh ấy đến ngay lập tức."

Chuyện này -

Kiều Lệ Hoa cũng ý thức được không ổn rồi.

Bên kia, Lâm Chung Quốc đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Đúng đúng đúng, còn có Thẩm Mỹ Vân, đối phương cũng muốn gặp Thẩm Mỹ Vân."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 473


Ngay cả khi cách điện thoại, Kiều Lệ Hoa cũng nghe thấy, ba chữ Thẩm Mỹ Vân, cô ấy lập tức sắc mặt nghiêm lại: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đi thông báo ngay."

Nói xong, liền cúp điện thoại, lập tức cầm lấy chiếc chăn bông to định làm chăn để trên bàn, quay đầu chạy đến đại đội Tiền Tiến.

Bốn mươi phút sau.

Kiều Lệ Hoa thở hổn hển xuất hiện ở cửa nhà gỗ của nhà họ Trần, bắt đầu gõ cửa điên cuồng: "Mỹ Vân, Mỹ Vân, cô có ở đó không?"

Nhà họ Trần vốn đã nghỉ ngơi nghe thấy tiếng kêu này, lập tức sáng đèn lên.

Hơn nữa rất trùng hợp là, không chỉ có Quý Trường Tranh nghỉ ngơi ở nhà họ Trần, mà ngay cả tham mưu Chu và sĩ quan hậu cần cũng ở đó.

Tối hôm đó, mấy người đàn ông uống rượu say mèm, không thể lái xe được, đành nghỉ lại ở nhà họ Trần.

Cũng may là lúc Trần Hà Đường sửa sang nhà cửa, ông ta đã sửa một phòng cho mình, một phòng cho Mỹ Vân và Miên Miên, một phòng cho vợ chồng Trần Thu Hà, còn một phòng nữa là của A Viễn.

Bốn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, vừa đủ để giữ lại ba người Quý Trường Tranh.

Trong đó, phòng của Trần Viễn được dọn ra riêng, để ba người họ chen chúc trên một chiếc giường gạch.

Này, bên ngoài Kiều Lệ Hoa vừa gọi, Quý Trường Tranh lập tức mở mắt, trong mắt không còn chút say nào, rõ ràng là tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng động, có vẻ như Mỹ Vân đã thức dậy, cô xỏ dép lê đi ra mở cửa.

"Lệ Hoa, có chuyện gì vậy?"

Khi ở trên giường gạch, Thẩm Mỹ Vân đã nghe ra, giọng nói của người bên ngoài có chút quen thuộc, cô suy nghĩ một lúc, rồi nhớ ra đây là giọng của Kiều Lệ Hoa.

Kiều Lệ Hoa: "Quý Trường Tranh có ở đó không?"

"Cháu trai anh ấy xảy ra chuyện, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố Mạc Hà, muốn gặp anh ấy lần cuối, còn có cô nữa, đúng rồi, đối phương còn nói cũng muốn gặp cô lần cuối."

Kiều Lệ Hoa có chút thắc mắc, cháu trai của Quý Trường Tranh gặp Mỹ Vân để làm gì?

Chẳng lẽ là muốn trước khi chết, gặp thím rồi mới thực sự mãn nguyện?

Cưỡi hạc về trời?

Kiều Lệ Hoa gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Trước mặt, Thẩm Mỹ Vân nghe Kiều Lệ Hoa nói vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, cháu trai của Quý Trường Tranh xảy ra chuyện?

Cô định quay đầu gọi người, không ngờ Quý Trường Tranh như một cơn gió lốc đi ra, thậm chí còn cầm một chiếc áo khoác trên tay, còn chưa kịp mặc vào người.

Tiếng nói của anh truyền ra.

"Anh đi ngay đây."

Nói là làm, không hề chậm trễ chút nào.

Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân và Kiều Lệ Hoa đều ngây người, không ai ngờ Quý Trường Tranh lại nhanh như vậy.

"Chuyện gì xảy ra với Minh Viễn vậy?"

Vừa đến cửa, Quý Trường Tranh đã hỏi.

Kiều Lệ Hoa: "Qua điện thoại thì nói là đang ở bệnh viện, muốn gặp anh một lần."

Nghe vậy, Quý Trường Tranh nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm không giấu được sự lo lắng, giây tiếp theo liền định bước ra khỏi cửa.

Thấy anh định ra ngoài, Kiều Lệ Hoa vội vàng bổ sung: "Mỹ Vân, còn Mỹ Vân, đối phương cũng muốn gặp Mỹ Vân lần cuối."

Cái này...

Bước chân của Quý Trường Tranh lập tức dừng lại, lúc này Minh Viễn muốn gặp Mỹ Vân để làm gì?

Đôi mắt anh tuấn của anh cũng nhuốm một tầng u ám. Gần như trong nháy mắt, Quý Trường Tranh đã nghĩ đến vô số khả năng.

Cuối cùng, dừng lại ở một ý nghĩ.

Đừng hòng!

Đây là Quý Trường Tranh mà Thẩm Mỹ Vân chưa từng thấy bao giờ.

Cũng là một mặt khác của Quý Trường Tranh.

Khí thế mạnh mẽ, quyết đoán.

"Đi."

Chỉ sau một giây, anh đã đưa ra câu trả lời cho Thẩm Mỹ Vân.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, mím môi: "Đợi em một phút."

Cô vào nhà mang giày, tiện tay cầm một chiếc khăn quàng cổ, quấn bừa vào cổ. Khi cô ra ngoài, Quý Trường Tranh đang dựa vào cửa hút thuốc, dưới ánh đèn đêm, cả người anh nửa ẩn trong ánh sáng, nửa ẩn trong bóng tối, mơ hồ.

Khói thuốc phả ra, càng làm nổi bật ngũ quan anh tuấn của anh, nhưng lúc này anh lại cau mày rõ ràng là có nỗi ưu phiền không thể giải quyết được.

Có lẽ nhận ra Thẩm Mỹ Vân đến, Quý Trường Tranh lập tức dập tắt điếu thuốc: "Anh xin lỗi, mình đi thôi, lên xe luôn"

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng.

Cô quay đầu nhìn Kiều Lệ Hoa, Kiều Lệ Hoa lập tức lắc đầu: "Không cần lo cho tôi, hai người đi ngay đi."

Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Lúc về tôi sẽ đến cảm ơn cô."

Bên kia, trên đường xuống núi, hai người lần lượt lên xe.

Trên đường đi đều im lặng.

Quý Minh Viễn là người mà cả hai đều không muốn nhắc đến, đến nỗi khi Quý Trường Tranh kết hôn, anh thậm chí còn không nghĩ đến việc thông báo cho cháu trai của mình.

Còn tại sao.

Có lẽ chỉ có Quý Trường Tranh mới biết.

Xe chạy trên đường, vì tốc độ quá nhanh nên có chút xóc nảy, nhưng hai người lúc này không quan tâm đến những điều đó.

Bởi vì, quan trọng hơn hết là tình hình của Quý Minh Viễn như thế nào.

Đây mới là vấn đề mà họ quan tâm.

Trên đường đi, vốn mất gần ba tiếng đồng hồ, nhưng Quý Trường Tranh đã giảm đi một nửa, khi họ đến nơi, đã hơn một giờ sáng.

Bệnh viện cũng tối om, may là nơi nhập viện có một y tá trực, đang ngủ gật.

Quý Trường Tranh tìm kiếm một lượt, rồi đi về phía y tá trực đó, vừa định mở lời hỏi thăm.

Thì bị người ta chặn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-472.html.]

"Quý Trường Tranh phải không?"

Là Lâm Chung Quốc nửa đêm không về, mà ở lại bệnh viện, ban đầu anh ta định ở lại trông Quý Minh Viễn, nhưng Quý Minh Viễn không cho anh ta vào phòng bệnh.

Bị đuổi ra ngoài, Lâm Chung Quốc đành ra ngồi ở ghế trong sảnh bệnh viện, vừa chờ Quý Trường Tranh đến, vừa tiện thể qua đêm.

Này, vừa nghe thấy có người vào, Lâm Chung Quốc đã không nhịn được mà nhìn lại, quả nhiên thấy Quý Trường Tranh.

Anh ta cũng hết buồn ngủ, nhanh chóng chạy đến. Chỉ là, khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân đi bên cạnh Quý Trường Tranh.

Lâm Chung Quốc đột nhiên có chút không được tự nhiên, dù sao thì mâu thuẫn giữa anh ta và Thẩm Mỹ Vân vẫn còn như mới xảy ra ngày hôm qua.

Mặc dù anh ta nể mặt Quý Trường Tranh, tạm thời từ bỏ quyền nuôi dưỡng Miên Miên, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta hoàn toàn từ bỏ Miên Miên.

Anh ta nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân cũng nhìn anh ta, chỉ là lúc này có chuyện quan trọng hơn.

Cả hai đều rất ăn ý không nhắc đến Miên Miên.

Mà quay sang nhìn Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh không ngờ lại nghe thấy tên mình, anh theo giọng nói nhìn lại, khi nhìn thấy là Lâm Chung Quốc, anh khựng lại: "Sao anh lại ở đây?"

Nói ra thì dài dòng.

Lâm Chung Quốc đơn giản kể lại sự việc.

Khi nghe nói Quý Minh Viễn không sao, Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân vô thức thở phào nhẹ nhõm, trên đường đến đây, cả hai đều căng thẳng, mãi đến lúc này, cả hai mới không nhịn được nhìn nhau, mang theo chút may mắn.

May quá.

May là Quý Minh Viễn không sao.

Quý Trường Tranh vẫn như không yên tâm, còn xác nhận lại lần nữa: "Anh chắc Quý Minh Viễn không nguy hiểm đến tính mạng chứ?"

Lâm Chung Quốc chỉ thiếu mỗi việc thề với trời: "Chắc, tuyệt đối chắc, cậu ta chỉ bị ngã, bác sĩ đã kiểm tra rồi, nói tỉnh lại được là không sao."

Nói đến đây, rốt cuộc vẫn là vấn đề của con gái nhà họ, mới dẫn đến việc Quý Minh Viễn bị ngã.

Vì vậy, Lâm Chung Quốc chủ động nói: "Đồng chí Quý, chuyện này thực sự là vấn đề của Lan Lan nhà tôi, tôi thay nó xin lỗi hai người."

Quý Trường Tranh không đáp lời, bây giờ nói gì cũng còn quá sớm, anh phải nhìn thấy Quý Minh Viễn không sao, anh mới có thể yên tâm.

"Tôi quên mất, đi thôi, giờ tôi đưa hai người lên, thầy Quý ở phòng 206."

Quý Trường Tranh lúc này mới ừ một tiếng, đến phòng bệnh trên lầu.

Đi đến cửa, Quý Trường Tranh vốn đã bước ra ngoài một bước, nhưng lại thu chân lại.

Đáng tiếc, cảnh này Lâm Chung Quốc không nhìn thấy, anh ta trực tiếp gõ cửa: "Thầy Quý, người thân của thầy đến rồi."

Trong phòng bệnh hơi dừng lại một chút, một giọng khàn khàn truyền ra.

"Vào đi."

Nghe vậy, những người bên ngoài cũng đi vào theo.

Rắc một tiếng, đèn sợi tóc trong phòng bệnh được bật sáng, ánh đèn trắng chói mắt chiếu vào mặt Quý Minh Viễn, càng khiến khuôn mặt cậu ta tái nhợt và không còn chút máu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của Quý Minh Viễn tham lam nhìn Quý Trường Tranh, từng tấc từng tấc đánh giá, Quý Trường Tranh ngoài hai mươi tuổi, khí phách hiên ngang, anh tuấn bức người.

Tóc anh vẫn đen, không phải bạc trắng vô lực, trên mặt anh cũng không có nếp nhăn, thậm chí mí mắt anh cũng không có quầng thâm đen.

Sau khi Quý Minh Viễn chết, ở bên cạnh Quý Trường Tranh gần ba mươi năm, cậu ta chứng kiến tóc chú Út mình một đêm bạc trắng sau khi biết tin cậu ta tự tử.

Sau đó, anh bắt đầu mất ngủ, phải dùng thuốc an thần mới ngủ được, từ một viên đến hai viên, rồi đến một lần nhiều viên, đều không có tác dụng gì.

Cho đến khi anh điều tra rõ nguyên nhân tự tử của cậu ta, anh đã ngồi cả đêm bên nấm mồ của cậu ta.

Sau đó Quý Trường Tranh bắt đầu thu thập chứng cứ, điều tra rõ mọi chuyện trong quá khứ.

Khi biết được mối quan hệ phức tạp giữa Quý Minh Viễn, Lâm Lan Lan, Chu Thanh Tùng và cả Thẩm Miên Miên đã tự tử trước Quý Minh Viễn, Quý Trường Tranh đã chửi một câu: "Đồ ngốc."

Câu đồ ngốc này, chửi ai? Tất nhiên là Quý Minh Viễn.

Lúc Quý Minh Viễn nghe được, cậu ta cũng thấy mình khá ngu ngốc.

Sau khi xem chú của mình chửi mình xong, đối phương liền bắt đầu trả thù thay cậu ta, chỉ trong một ngày, anh đã hạ gục được nhà họ Lâm.

Tất cả tài sản của nhà họ Lâm đều bị tịch thu, chỉ vì một chuyện trốn thuế, hơn nữa còn bị bắt làm điển hình.

Đầu tiên là nhà họ Lâm, ngay sau đó là Lâm Lan Lan.

Nói thật, Quý Minh Viễn sau khi c.h.ế.t không còn thích Lâm Lan Lan nữa, cậu ta chỉ nhìn đối phương khóc, nhìn Lâm Chung Quốc đi cầu xin Lâm Lan Lan, để cô ta đến xin lỗi Quý Trường Tranh.

Để anh tha cho nhà họ Lâm.

Rốt cuộc, Quý Trường Tranh ra tay với nhà họ Lâm cũng chỉ vì Lâm Lan Lan gián tiếp hại c.h.ế.t Quý Minh Viễn, nên Quý Trường Tranh mới tìm đến nhà họ Lâm để trả thù.

Nhưng dù bản thân là nguyên do của chuyện này, Lâm Lan Lan cũng không muốn đến.

Cô ta khóc rồi nói mình sợ Quý Trường Tranh, cô ta không dám, chỉ trơ mắt nhìn nhà họ Lâm sụp đổ.

Đổ sụp hoàn toàn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc đó, cùng Quý Trường Tranh chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Quý Minh Viễn có một cảm giác không thể nói nên lời.

Giống như cô gái mà cậu ta nâng niu trong lòng bàn tay nhiều năm, nhìn cô ta từ nhỏ đến lớn, thực ra, cũng chỉ đến thế thôi.

Lúc đó, trong lòng Quý Minh Viễn như có thứ gì đó đứt đoạn, bối rối.

Sau đó, tâm trạng của cậu ta lên xuống theo sự trả thù của Quý Trường Tranh.

Đợi đến khi xử lý xong tất cả mọi người.

Quý Trường Tranh cầm một vò rượu, chạy đến nấm mồ của cậu ta, chửi một câu: "Đồ ngốc, chú đã trả thù cho cháu rồi."

"Cháu bảo cháu có ngu không, chính mình c.h.ế.t rồi, người mình thích lại không phải một người tốt, còn liên lụy đến cô bé Thẩm Miên Miên, cô ấy vô tội biết bao?"

Nói đến đây, họ đều hiểu, Thẩm Miên Miên tự tử đột ngột như vậy, không đấu lại Lâm Lan Lan, một phần là do nguyên nhân gia đình cô ấy.

Nhưng nguyên nhân lớn nhất là, Lâm Lan Lan có chỗ dựa vững chắc là Quý Minh Viễn, cho nên cả nhà họ Lâm đều đi nịnh bợ Lâm Lan Lan.

Thậm chí, cả cha mẹ Lâm Lan Lan cũng vậy.

Thẩm Miên Miên bị mọi người bỏ rơi, mang theo sự cô độc và hận thù, tuổi đời còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn.

Nói đến đây.

Quý Trường Tranh tóc đã bạc, uống một ly rượu, đổ một ly xuống trước nấm mồ, vậy mà lại có tâm tư nói đùa.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 474


"Chú thấy cháu ở đây một mình cũng khá cô đơn, chú chuyển nấm mồ cô đơn của cô bé Thẩm Miên Miên đến đây với cháu, hai người làm bạn, dưới đó cháu hãy chăm sóc người ta, coi như cháu đền bù lỗi lầm."

Điều này khiến Quý Minh Viễn như hồn ma có chút cạn lời, chú của cậu ta đã lớn tuổi thế rồi mà vẫn thích trêu chọc cậu ta.

Tuy nhiên, chuyển mộ của Thẩm Miên Miên đến đây cũng tốt, cô bé Thẩm Miên Miên còn thảm hơn cậu ta, sau khi c.h.ế.t trở thành một nắm đất vàng, thậm chí không có người cúng bái, càng không nói đến một ngôi mộ.

Quý Minh Viễn muốn nói: "Chú, chú chuyển đi."

Nói một câu nhưng đối phương không nghe thấy gì cả, điều này khiến Quý Minh Viễn có chút thất vọng.

Sau này, số lần thất vọng nhiều rồi, cậu cũng quen.

Cậu ta đi theo chú Quý Trường Tranh cả đời, nhìn chú Út mình cô đơn cả đời, không lấy vợ, không sinh con.

Chỉ là vào các dịp lễ tết, mang theo một bình rượu đến thăm cậu ta.

Đây là điều mà ba mẹ cậu ta đều không làm được, vì ba mẹ cậu ta không chỉ có cậu ta là con.

Cậu ta mất rồi, ba mẹ cậu ta vẫn còn những đứa con khác phụng dưỡng.

Nhưng chú thì khác, nhiều đứa cháu trai như vậy, chú dường như chỉ coi trọng cậu ta.

Dùng lời của chú Út, tình nghĩa lớn lên cùng nhau, thực sự mắc nợ cậu ta.

Đúng vậy.

Nhưng, chú Út đã nói sai một câu, không phải chú nợ cậu ta, mà là cậu ta nợ chú Út.

Cậu ta đã mắc nợ chú Út cả đời.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Quý Minh Viễn ướt nhòe, như cách biệt cả thế hệ, cậu ta gọi một tiếng: "Chú Út."

Ánh mắt tuy rằng tang thương, nhưng lại mang theo hoài niệm.

Quý Trường Tranh nhìn thấy Quý Minh Viễn như vậy, cơn tức giận trong lòng lập tức tan biến, anh giơ tay lên định tát như trước đây, nhưng khi chú ý đến băng gạc trên đầu Quý Minh Viễn.

Ngay lập tức, động tác anh lại chậm rãi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nghe nói cháu ngã từ trên cây xuống, ngã thành ra thế này? Giỏi quá nhỉ?"

Thật sự có tiền đồ.

Đàn ông nhà họ Quý, còn có người ngã từ trên cây xuống như vậy.

Nghe chú Út tiếp tục dạy dỗ mình như vậy, Quý Minh Viễn không những không tức giận, ngược lại còn có chút nhớ nhung, đôi mắt sâu thẳm già nua kia, cũng vui theo.

"Chú út."

Cậu ta định ngồi dậy, nắm lấy tay đối phương.

Nhưng lại bị Quý Trường Tranh ấn xuống: "Nắm cái gì? Không nhìn thấy cháu thành ra thế này sao, nằm yên cho chú."

Quý Minh Viễn ừ một tiếng, ánh mắt không ngừng nhìn anh.

Chú của cậu ta khi còn trẻ thật tốt, khí phách hiên ngang, không uể oải, không tóc bạc, tinh thần phấn chấn.

Đây mới chính là chú của cậu ta.

Quý Trường Tranh bị ánh mắt của cháu trai nhìn đến nổi da gà, anh cầm gối kê sau lưng Quý Minh Viễn, không nhịn được nói: "Cháu nhìn gì đấy? Chú là chú cháu, là bậc trưởng bối của cháu, chứ không phải cháu của cháu, cất cái ánh mắt hiền lành của cháu đi."

Sao mà giống ông già thế.

Quý Minh Viễn: "..."

Quý Minh Viễn bật cười, ánh mắt cậu ta không hiền lành sao được, không tính kiếp này, chỉ tính kiếp trước, cậu ta đã sống đến hơn sáu mươi tuổi rồi.

Ba mươi năm đầu là người, ba mươi năm sau là hồn ma.

Cộng thêm tuổi của kiếp này, ít nhiều cũng được coi là một ông lão trăm tuổi.

Nghĩ đến đây, Quý Minh Viễn bật cười: "Chú, chú không giới thiệu với cháu sao?"

Cậu ta nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân bên cạnh.

Chuyện này.

Bầu không khí đột nhiên im lặng.

Nụ cười trên mặt Quý Trường Tranh cũng biến mất, anh im lặng một lát rồi giới thiệu với Quý Minh Viễn: "Đây là thím của cháu, Thẩm Mỹ Vân."

Khi anh nói lời này, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, dường như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của đối phương.

Quý Minh Viễn dường như không nhìn thấy, cậu ta đưa tay về phía Thẩm Mỹ Vân, gọi một tiếng: "Thím."

Rất chân thành.

Kiếp này chú của cậu ta có thể gặp được người mình thích, có thể kết hôn, cũng coi như đã thỏa mãn nguyện vọng làm hồn ma kiếp trước của cậu ta.

Về sau, cậu ta còn sốt ruột hơn những người nhà họ Quý khác.

Sốt ruột, Quý Trường Tranh sao không lấy vợ, nếu cô đơn cả đời thì phải làm sao?

Bây giờ lại làm người, cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng này, cậu ta thực sự có chút an ủi.

Nhìn thấy Quý Minh Viễn như vậy, Quý Trường Tranh ngạc nhiên, Thẩm Mỹ Vân cũng ngạc nhiên.

Cô nhìn vào mắt Quý Minh Viễn, phát hiện ra đối phương gọi thím rất chân thành.

Điều này cũng khiến Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn bình tĩnh lại, gọi một tiếng: "Chào cháu."

Quý Minh Viễn: "..."

Nụ cười dần dần đông cứng lại.

Nói thật, tuổi của cậu ta phải gấp đôi tuổi của Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh cộng lại.

Thôi.

Đây là người mà chú của cậu ta thích.

Quý Minh Viễn ngẫm nghĩ, cũng thật kỳ lạ, kiếp trước chú của cậu ta cô đơn cả đời, kiếp này lại gặp được người mình thích.

Vấn đề là-

Kiếp trước có Thẩm Mỹ Vân không?

Hình như là không có nhỉ?

Quý Minh Viễn bắt đầu tìm kiếm ký ức của mấy chục năm qua, Thẩm Mỹ Vân, người mẹ đẹp tuyệt trần của Thẩm Miên Miên đã c.h.ế.t sớm.

Tìm thấy rồi sao.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Quý Minh Viễn mang theo vài phần dò xét, cậu ta đột nhiên quay đầu lại nói với Quý Trường Tranh: "Chú, cháu muốn nói riêng với thím vài lời được không?"

Chuyện này...

Quý Trường Tranh vô thức cau mày, Thẩm Mỹ Vân vỗ tay anh: "Được rồi, anh ra ngoài trước đi, yên tâm, anh không thấy tình trạng của cháu trai bây giờ rất tốt sao?"

Quý Trường Tranh tuy không yên tâm, nhưng cũng đành chịu khi hai người trong cuộc Thẩm Mỹ Vân và Quý Minh Viễn đều bắt anh ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-473.html.]

Anh đành bước từng bước một ra khỏi cửa phòng bệnh.

Quý Minh Viễn: "Chú Út, chú nhớ đi xa một chút, không được nghe lén."

Chú của cậu ta trước đây là trinh sát, có đôi tai rất thính.

Kiếp trước cậu ta sống quá khổ, cậu ta không muốn để chú của cậu ta biết người cháu trai này của chú, hóa ra không chỉ là một tên ngốc, mà còn là đồ bỏ đi.

Quý Trường Tranh không ngờ Quý Minh Viễn lại chơi trò này với anh.

Động tác định nghe lén của anh đột nhiên dừng lại, anh bình tĩnh nói: "Vậy thì chú ra đầu hành lang, hai người nói nhanh một chút."

Quý Minh Viễn cười với anh và ừm một tiếng.

Sau khi Quý Trường Tranh đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Quý Minh Viễn mới hoàn toàn biến mất, cậu ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân.

Cậu ta suy nghĩ một lát: "Tôi nên gọi cô là đồng chí Thẩm Mỹ Vân, hay gọi là thanh niên trí thức Thẩm, hay thím Út?"

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy đây mới là Quý Minh Viễn, Quý Minh Viễn vẫn luôn cười với Quý Trường Tranh lúc nãy thực sự làm cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Hơn nữa, nụ cười đó còn quá hiền lành.

Còn kỳ lạ hơn phải không?

Thẩm Mỹ Vân không để ý đến những cách gọi này: "Tùy cậu, cậu thích gọi gì thì gọi, tôi không để ý những điều này."

Cô tự kéo một cái ghế ngồi xuống.

Điều khiến cô thấy lạ là người trước mặt rõ ràng là Quý Minh Viễn, nhưng lại khác rất nhiều so với Quý Minh Viễn của vài tháng trước.

Quý Minh Viễn trước đây sẽ xấu hổ và e thẹn, nhưng Quý Minh Viễn trước mặt này lại giống như một nhà sư khổ hạnh, không gợn sóng.

Khuôn mặt hiền lành.

Đúng vậy, ngay cả ánh mắt nhìn cô cũng hiền lành.

Thẩm Mỹ Vân không biết nói gì, chỉ có thể sờ vào da gà trên cánh tay mình.

Quý Minh Viễn nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cười một tiếng, mang theo sự bao dung: "Vậy thì cháu gọi là thím Út, cháu nghĩ chú Út chắc chắn sẽ hy vọng cháu gọi thím như vậy."

Thẩm Mỹ Vân nhướng mày: "Ừ, tùy cháu." Sau đó, cô chuyển hướng câu chuyện: "Nhưng, cháu gặp riêng thím có chuyện gì?"

Cô không cho rằng mình và Quý Minh Viễn có gì để nói riêng tư.

Quý Minh Viễn nghe được câu hỏi này, nụ cười dần biến mất, thậm chí còn trở nên nghiêm túc: "Cháu muốn biết, thím đã thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện như thế nào?"

Lời này vừa nói ra, giống như một tiếng sấm, khiến Thẩm Mỹ Vân sửng sốt hồi lâu.

"Cháu nói gì???"

Quý Minh Viễn nhìn thẳng vào cô, lặp lại và nhấn mạnh: "Cháu muốn biết, thím đã thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện như thế nào??"

Khi Thẩm Mỹ Vân nghe được những lời này, cô suýt nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, nhưng khi nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Quý Minh Viễn.

Thẩm Mỹ Vân biết mình không nghe nhầm, nhưng cô không muốn thừa nhận, cô vẫn cố gắng giả vờ ngốc: "Cốt truyện gì?"

Chuyện cô và Miên Miên xuyên không là bí mật lớn nhất của hai mẹ con họ, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai biết được.

Thậm chí ngay cả Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn cô còn không nói, càng không cần phải nói đến Quý Minh Viễn.

Quý Minh Viễn cúi đầu nói: "Thím, thím đừng giấu cháu nữa."

"Kiếp trước thím đã qua đời ở Bắc Kinh, đưa Miên Miên trở về nhà họ Lâm."

Nhưng kiếp này, Thẩm Mỹ Vân không những không qua đời, mà còn không nói một lời, còn dẫn Miên Miên xuống núi, ở lại đại đội Tiền Tiến Mạc Hà với Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn.

Chỉ vì điểm này, Quý Minh Viễn đã biết, Thẩm Mỹ Vân đã thay đổi số phận của tất cả mọi người.

Chuyện này...

Khi Quý Minh Viễn nói lời này, Thẩm Mỹ Vân đã hiểu ra mọi chuyện: "Cháu đã trọng sinh?"

Cô hỏi dò.

Quý Minh Viễn lẩm bẩm hai chữ này: "Trọng sinh?"

Có vẻ như có thể hiểu như vậy, và còn rất thích hợp, cậu ta từ một hồn ma của mấy chục năm sau, trở về quá khứ, trở về thời trẻ của mình.

Hơn nữa, cậu ta phát hiện ra rằng mọi thứ trong kiếp này khác rất nhiều so với kiếp trước.

Kiếp trước, cậu ta vẫn luôn là thanh niên trí thức ở đại đội Tiền Tiến. Khoảng những năm 1975. cậu ta mới gặp Lâm Lan Lan.

Nhưng kiếp này, mặc dù cậu ta cũng là thanh niên trí thức ở đại đội Tiền Tiến, nhưng chỉ ở đại đội chưa đầy một tháng.

Sau đó rời đại đội Tiền Tiến, đến dạy học bên ngoài đơn vị Mạc Hà, và tất cả những điều này đều do Lâm Lan Lan.

Lâm Lan Lan đã gặp được cậu ta sớm hơn trong kiếp này, vì vậy đã thay đổi số phận của cậu ta.

Nhưng...

Là cơ duyên gì đã khiến Lâm Lan Lan gặp được cậu ta sớm hơn?

Trừ khi, Lâm Lan Lan cũng trọng sinh.

Khi nhận ra điều này, Quý Minh Viễn đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân: "Cháu đã trọng sinh, nhưng Lâm Lan Lan cũng trọng sinh phải không?"

Nghe thấy Lâm Lan Lan cũng trọng sinh.

Cuối cùng Thẩm Mỹ Vân cũng vỡ lẽ, không trách được, trước đây cô thấy Lâm Lan Lan không ổn lắm, hóa ra cô ta đã trọng sinh.

Hèn chi!

Lúc Lâm Lan Lan đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy Miên Miên ở đại đội Tiền Tiến, và khi thấy cô làm thanh niên trí thức.

Khó trách Lâm Lan Lan lại vội vàng để Quý Minh Viễn rời khỏi đại đội Tiền Tiến.

Nghĩ đến đây.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Lâm Lan Lan thay đổi, cô ta thực sự đã trọng sinh, còn cháu..."

Cô cố gắng hỏi Quý Minh Viễn: "Cháu bị sao vậy?"

Sao cậu ta lại trọng sinh một cách bình thường như vậy?

Quý Minh Viễn chỉ vào đầu mình: "Cháu giúp Lâm Lan Lan leo lên cây lấy diều, ngã một cú đập đầu, rồi trọng sinh."

Cậu ta không nói mình đến từ năm nào, nhưng Thẩm Mỹ Vân rất thông minh.

Ngay lập tức nhận ra lỗ hổng.

"Cháu đến từ năm nào?"

Hỏi xong, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy điều này có vẻ không quan trọng lắm, quan trọng là, cô ngẩng đầu nhìn đối phương: "Cháu biết số phận của mình rồi à? Chính là nam phụ chính thức của Lâm Lan Lan?"

Quý Minh Viễn vừa gật đầu vừa lắc đầu: "Cháu biết số phận của mình, nhưng nam phụ chính thức là gì?"

Thẩm Mỹ Vân: "Có nghĩa là trong cuốn sách này, cháu không thể thoát khỏi sự kiểm soát của Lâm Lan Lan, bởi vì cháu là nhân vật nam phụ trung thành của cô ta, sứ mệnh và nhiệm vụ của cháu là hoàn thành yêu cầu của cô ấy, và yêu cô ta sau khi cô ta trưởng thành."

"Sau đó hy sinh mạng sống vì cô ta."

Quý Minh Viễn nghe xong, có vẻ như đúng là như vậy, kiếp trước cậu ta đã đi theo số phận này.

Sau đó, cậu ta chết, chú của cậu ta mất nửa đời người để trả thù cho cậu ta.

Người nhà họ Quý cũng vì cái c.h.ế.t của cậu ta mà đau buồn, ông bà nội càng không thể chấp nhận sự thật, lần lượt ra đi.

Mà tất cả những điều này, chỉ vì bốn chữ, nam phụ chính thức của Lâm Lan Lan.

Quý Minh Viễn thấy buồn cười: "Vậy thì cuộc đời của cháu..."

Thẩm Mỹ Vân: "Người khác đã viết sẵn, sinh ra là để dành cho Lâm Lan Lan."

Sợ Quý Minh Viễn suy sụp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân tiếp tục nói: "Không chỉ có cháu, còn có thím, cái c.h.ế.t của thím đã trở thành một lý do chính để Miên Miên trở về nhà họ Lâm."

Nói đến đây, mặt cô không cảm xúc: "Cháu thấy thím không chết, Miên Miên không trở về nhà họ Lâm."

Đây mới là điều Quý Minh Viễn muốn hỏi.

"Thím làm thế nào đã thay đổi kịch bản?"

Quý Minh Viễn cố gắng diễn tả cảm xúc của mình: "Mỗi khi cháu định từ chối Lâm Lan Lan, mọi tế bào trong cơ thể cháu đều phản kháng. Chúng phản kháng việc cháu từ chối đối phương. Chúng thậm chí còn muốn giam cầm suy nghĩ của cháu, bắt cháu tuân theo mệnh lệnh, tuân theo sự khống chế và mệnh lệnh của Lâm Lan Lan."

Giống như...

Quý Minh Viễn sinh ra đã là con ch.ó của Lâm Lan Lan, đối phương bắt cậu ta làm gì thì cậu ta phải làm nấy.

Thẩm Mỹ Vân nghe xong, lắc đầu: "Thím làm sao mà thay đổi được, thím chỉ không muốn để con gái thím... đi vào vết xe đổ."

Là một người mẹ, cô tuyệt đối không thể chấp nhận việc con gái mình trở thành vai phụ trong cuộc đời người khác, cuối cùng c.h.ế.t thảm.

Không thể chấp nhận!

Tuyệt đối không thể chấp nhận!

Vậy thì chỉ còn cách phản kháng quyết liệt.

Cô không phục tùng, không chịu thua, ngay từ đầu cô đã phản kháng vì con gái mình.

Nghe vậy, Quý Minh Viễn như có điều suy nghĩ: "Vậy trong quá trình phản kháng, thím có cảm thấy cốt truyện áp bức và kiểm soát thím không?"

Nghe vậy.

Thẩm Mỹ Vân cười lạnh, vẻ mặt bất phục: "Cốt truyện thì tính là cái gì, nó dám lấy mạng con gái thím, thím đây tuyệt đối sẽ phá nát cốt truyện của nó."

Quý Minh Viễn: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-474.html.]

Điều này rất không giống Thẩm Mỹ Vân, thô lỗ và ngang ngược.

Nhưng vào lúc này, tính cách của Thẩm Mỹ Vân lại trùng hợp một cách bất ngờ với chú Út của cậu ta.

Hơn nữa là giống hệt nhau.

Họ đều lịch thiệp trong ngày thường, nhưng ngay khi gặp phải vấn đề, bản chất cứng cỏi và không chịu thua kém bên trong họ lại hiện ra. Đó là một phẩm chất vốn có của họ.

Bắt họ đi theo cốt truyện, họ thà c.h.ế.t cùng nhau.

Khi nhận ra suy nghĩ này, toàn thân Quý Minh Viễn chấn động, cậu ta như đột nhiên hiểu ra, tại sao kiếp trước, chú Út luôn ngồi trên mộ cậu ta, hỏi cậu ta có phải là đồ ngốc không.

Cậu ta thực sự khá ngốc.

Chú Út kiếp trước đã hiểu rõ mọi chuyện, cậu ta bây giờ mới hiểu, thậm chí Thẩm Mỹ Vân cũng hiểu ngay từ khi đến.

Cậu ta đã mất hàng chục năm mới hiểu được.

Điều này khiến Quý Minh Viễn có chút hối hận và tự trách, vấn đề lớn nhất của cậu ta là do dự, đây cũng trở thành nhược điểm chí mạng của cậu ta.

Có thể nói, nếu đổi một người khác, dù là thay chú Út hay Thẩm Mỹ Vân vào vị trí cậu ta, thì số phận của cậu ta kiếp trước sẽ khác.

Bởi vì họ không tin vào số phận.

Bởi vì họ tuyệt đối không cho phép những người mình quan tâm bị tổn thương.

Nếu Lâm Lan Lan khiến những người họ quan tâm bị tổn thương, họ thà c.h.ế.t cùng nhau.

Cũng sẽ không lựa chọn phục tùng bất kỳ cốt truyện nào, phục tùng bất kỳ Lâm Lan Lan nào.

Đừng mơ.

Đừng hòng!

Chỉ có thể nói, tính cách quyết định số phận, đây chính là lý do tại sao kiếp trước cậu ta lại đi đến bước đường đó.

Quý Minh Viễn lẩm bẩm: "Cháu biết rồi."

"Cháu biết rồi."

Cậu ta thực sự đã biết, phải làm gì.

Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Thực sự biết rồi?"

Quý Minh Viễn ừ một tiếng, cậu ta cố gắng đứng dậy, cúi đầu cảm ơn Thẩm Mỹ Vân.
 
Back
Top Bottom