Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 390


Lần này, sĩ quan hậu cần cũng không từ chối, bởi vì lời trước đó của sĩ quan hậu cần, người xếp hàng phía sau, ngược lại đều rất tự giác, mỗi người một muỗng.

Gặp phải các chị dâu mang theo con đến mua cơm, đầu bếp Hoàng sẽ lấy thịt từ trong củ cải nhiều một chút, cố gắng lấy thịt băm cho bọn họ.

Điều này cũng làm cho các chị dâu đều cảm ơn rất nhiều, ngay cả đứa nhỏ kia cũng nở nụ cười: "Cảm ơn chú Hoàng."

Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người có chút chua xót.

Dù là, đám Quý Trường Tranh cũng không tiện đến lấy củ cải này, tất cả mọi người đều qua loa mỗi người một muỗng cải trắng là xong việc.

Thậm chí, Quý Trường Tranh có chút vui mừng, lấy hũ sốt thịt băm này ra cũng tốt, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên trên mặt bọn nhỏ, cũng đáng giá.

"Sĩ quan hậu cần, khi nào thì có thể lấy được thịt?"

"Bộ đội chúng ta đã lâu không ăn mặn rồi."

Lời này, quả thực là hỏi ra tiếng lòng của mọi người.

Sĩ quan hậu cần cũng đau đầu: "Qua năm mới, cung ứng thực phẩm phụ cho tết, lúc đó chỉ tiêu cả nước chỉ có hai trăm tấn thịt, nghe có vẻ không ít nhỉ? Nhưng nếu chia cho người dân trong nước thì mỗi người sẽ không được nửa lạng, ngược lại còn chúng ta còn phải chia ít người hơn."

"Lúc đó tôi cãi nhau với cấp trên, cãi nhau gần một tháng, mới phân bốn con heo tới, bốn con heo kia, ba ngày tết âm lịch cộng thêm một ngày tết nguyên tiêu, ăn hết rồi."

"Hiện tại chúng ta cũng không có chỉ tiêu, phải chờ lần sau ăn thịt, sợ là phải qua đoan ngọ rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ấy cũng không thay đổi được.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc theo, ngược lại tham mưu Chu đột nhiên hỏi một câu: "Trường Tranh, nhà người yêu của cậu lấy thịt ở đâu ra?"

Một hũ sốt thịt băm kia, nhìn bên trong có không ít thịt.

Quý Trường Tranh lại biết cái này, nói đến cũng dài dòng.

"Mỹ Vân nhà tôi không phải là sinh viên xuất sắc của trường đại học nông nghiệp sao? Khi cô ấy là thanh niên tri thức, vừa xuống vùng nông thôn, đã bị bí thư chi bộ địa phương bổ nhiệm đi nuôi heo, cô ấy dùng biện pháp khoa học nuôi heo, không chỉ cô ấy có thịt ăn, còn mang theo cả đại đội bọn họ có thịt ăn.

Thậm chí, bây giờ cô ấy còn bị điều đến công xã, được điều động về xã để giải thích cho các tổ sản xuất của mười tám xã, làm thế nào để nuôi lợn một cách khoa học và tăng sản lượng thịt lợn lên—"

Nói xong lời này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-390.html.]

Ánh mắt mọi người ở đây, nhìn Quý Trường Tranh đều lập tức sáng lên giống như bóng đèn.

Quý Trường Tranh: "Nhìn tôi làm gì?"

Sĩ quan hậu cần: "Quý Trường Tranh, khi nào thì cậu kết hôn? Như vậy đi, chọn ngày không bằng đụng ngày, ngày mai thì thế nào?"

"Hôm nay tôi cho cậu mượn xe hoa, ngày mai cậu phải cưới được cô dâu vào đội ngũ."

Quý Trường Tranh: "..."

Mắt thấy anh không nói lời nào, người chung quanh lướt qua anh, bắt đầu nhiệt tình thảo luận các chi tiết khác.

"Ngày mai đi đón dâu, chiều nay sẽ xuất phát, tôi đi làm phù rể."

"Tôi đi làm cướp dâu."

"Nếu không, tôi đi làm chú rể, cũng không phải không được."

Quý Trường Tranh: "..."

Khi nghe lời này, Quý Trường Tranh nhịn thể không được nữa.

Họ nói bất cứ điều gì bất chính để có thể thay đổi chú rể, nhưng Mỹ Vân là vợ của anh.

Vợ của anh.

Người mà anh đã trăm cay ngàn đắng theo đuổi mới rước về dinh được.

Làm sao có thể tùy tiện thay đổi chú rể, đây quả thực là muốn hủy hoại người khác.

Không thể chấp nhận được.

Nghĩ tới đây, Quý Trường Tranh dùng ánh mắt sát ý nhìn doanh trưởng Lý: "Anh có biết nói chuyện không?"

"Không có vợ chính là không có vợ. Cậu quan tâm đến vợ tôi làm chi. Cậu thấy giống người bình thường sao?"

Vợ của anh em không dễ bị bắt nạt!

Doanh trưởng Lý cũng nhận thức được bản thân mình nói nhầm, đã nói sai rồi.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 391


Anh ấy lập tức cầu xin tha thứ: "Tôi chỉ là vạ miệng, lỡ miệng thôi sao? Ai kêu Quý Trường Tranh cậu cưới được một người vợ ưu tú như vậy? Cô ấy còn có thể nuôi heo, lại còn có thể nuôi heo một cách khoa học, thịt ăn không tệ."

"Quý Trường Tranh, cậu biết điều này trong quân đội có ý nghĩa gì không?"

Quý Trường Tranh nheo mắt nhìn anh ấy: "Có ý nghĩa gì?"

"Có nghĩa là anh đã kết hôn với một tổ tông còn sống đó. Từ nay trở đi, vợ cậu sẽ làm tổ tông tương lai của chúng ta, là bà cô của tất cả chúng ta, cô ấy bảo chúng ta đi về hướng tây, chúng ta nhất định sẽ đi hướng tây, cô ấy bảo chúng ta đánh cậu, chúng ta nhất định sẽ đánh cậu."

Quý Trường Tranh: "..."

"Sau này nếu hai người dám cãi nhau, nếu cậu dám động một ngón tay vào cô ấy, dù chỉ là một cọng tóc, vậy đồng nghĩa là Quý Trường Tranh, cậu xong đời rồi, cậu trở thành kẻ thù của tất cả già trẻ lớn bé trong toàn bộ quân đội."

Thẩm Mỹ Vân biết nuôi heo, cô có thể giúp cho mọi người có thịt để ăn.

Vậy thì tất cả bọn họ đều sẽ là người thân ruột thịt của Thẩm Mỹ Vân, từ người lớn đến trẻ nhỏ, không một ai là không phải.

Bất cứ khi nào Quý Trường Tranh dám làm chuyện gì đó ác độc với cô, mỗi người trong số bọn họ chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi, cũng đủ đem anh nghiền nát.

Quý Trường Tranh: "..."

Anh chưa bao giờ ngờ được Mai Vân của anh trước khi kết hôn lại thu hoạch được một nhóm người nhà mẹ đẻ này ở đâu ra.

Đúng là không tuân theo chuẩn mực gì hết.

Thấy lời nói của bọn họ càng ngày càng không hợp thói thường, thậm chí bọn họ còn muốn tụ tập thành một nhóm đi xin nghỉ phép để ngày mai bọn họ có thể đi theo anh, đi rước cô dâu về, nếu như anh không cầm chắc báo cáo kết hôn trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-391.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Chắc là ngay khi rước dâu, sợ rằng bọn người này sẽ trực tiếp bỏ qua anh, trực tiếp đi cướp hôn luôn.

Đây là ——

Quý Trường Tranh nói: "Mấy người liền im miệng hết cho tôi."

Mấy người kia thấy anh mất bình tĩnh, lúc này, mọi người mới bình tĩnh lại.

"Mấy người đều nghe tôi nói cho kỹ. Điều thứ nhất, Mỹ Vân là vợ của tôi. Điều thứ hai, cô ấy thích làm việc gì thì đó cũng là mong muốn của riêng cô ấy. Không ai có thể ép buộc cô ấy làm gì hết."

Chẳng trách Mỹ Vân không thích nuôi heo, nhưng bọn họ cũng vì thấy Mỹ Vân nuôi heo giỏi nên mới đi cưỡng ép Mỹ Vân nuôi heo.

Cái chiêu này để đối phó với Quý Trường Tranh là không thể.

"Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất. Chuyện hôn sự của Mỹ Vân và tôi là do chúng tôi quyết định, cuộc sống hôn nhân cũng là do tôi và cô ấy cùng nhau thỏa thuận. Đó là chuyện riêng của hai cá nhân chúng tôi, vì vậy mấy người là người ngoài cuộc thì đừng có can dự vào."

Mọi chuyện cũng không thể qua loa như vậy, cũng không thể bởi vì Mỹ Vân biết nuôi heo và nuôi heo giỏi, mà khi quân đội cần chăn nuôi heo, và bọn họ có nhu cầu ăn thịt, liền đem chuyện hôn sự của Mỹ Vân tùy tiện quyết định được.

Thế thì dựa vào cái gì mà làm vậy?

Điều này đối với Mỹ Vân mà nói thì thật không công bằng, bất kì cô gái nào đi chăng nữa cũng chỉ kết hôn một lần trong đời, sao có thể tùy tiện làm như vậy được?

Quý Trường Tranh vừa nói xong, hiện trường lập tức yên tĩnh.

Ngay cả Trần Viễn cũng nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt sáng rực, anh ấy thầm nghĩ Quý Trường Tranh cũng ra dáng một người đàn ông, có tinh thần trách nhiệm, cũng là kiểu người tinh tế, tỉ mỉ, anh thật sự đem Mỹ Vân đặt ở đầu tim mà lo lắng và bảo vệ.

Ngược lại, nếu đổi lại là một người đàn ông tham lam, mở mắt toàn lợi ích, muốn leo lên vị trí phía trên một cách dễ dàng, cộng thêm vợ anh ta tình cờ có thể nuôi heo tốt, quả là một mũi tên g.i.ế.c c.h.ế.t hai con nhạn.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 392


Anh ta sẽ trực tiếp trao đổi với quân đội, để cho cô vợ của mình bị sai khiến, bị sử dụng đến chết. Sau khi bị lợi dụng xong, anh ta sẽ được đổi lấy mạng lưới mối quan hệ giao thiệp trong quân đội.

May mắn thay, Trần Viễn rất vui mừng vì Quý Trường Tranh không phải là một trong số mấy kẻ đó.

Cũng vào lúc này, Trần Viễn mới có sự yên tâm khi giao em gái Mỹ Vân của mình cho đối phương Quý Trường Tranh là một người đàn ông, sẽ là một người chồng tốt, anh có khả năng bảo vệ vợ mình.

Quả nhiên, sau khi anh nói xong, mấy người sĩ quan hậu cần cũng ý thức được có điều gì đó không ổn.

Sĩ quan hậu cần cũng biết lỗi sai của mình, ngay lập tức sửa lỗi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chuyện này đúng là tôi quá nóng lòng, chúng ta cứ làm như vậy đi, Trường Tranh, dù sao cậu cũng muốn đến nhà đàng gái để bàn bạc về thời gian kết hôn. Tôi sẽ đi cùng cậu hỏi thăm thử ý kiến của Mỹ Vân. Nếu cô ấy đồng ý, trong tương lai, tôi sẽ tiếp tục đẩy mạnh không ngừng, giúp đỡ, hỗ trợ cô ấy."

"Còn nếu cô ấy không đồng ý, tôi đương nhiên đang nghĩ cách, đương nhiên..."

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Quý Trường Tranh đang nhìn sang, sĩ quan hậu cần vội vàng nói thêm: "Nếu cô ấy không đồng ý, tôi đương nhiên không thể cưỡng ép cô ấy làm như vậy được."

Quý Trường Tranh: "Cái này còn tạm chấp nhận được."

*

Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn không biết rằng kỹ năng nuôi heo của cô nổi tiếng đến mức trong quân đội, ai ai cũng biết đến tên cô.

Tuy nhiên, cô có biết thì cũng không sao cả, dù sao thì bên này, cô vẫn đang tiến hành công việc một cách đâu vào đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-392.html.]

Cô đã hoàn thành khóa đào tạo kỹ thuật chăn nuôi heo cho hàng chục đội sản xuất ở công xã Thắng Lợi, sẵn tiện vừa thu thập, sửa sang lại tài liệu, vừa chắt lọc được nội dung vào ba cuốn sổ bìa cứng.

Kỹ thuật đào tạo của cô thậm chí còn dần dần lan rộng sang các công xã khác.

Thành phố Mặc Hà có tổng cộng tầm mấy chục công xã, mấy người lãnh đạo công xã phản ứng mau lẹ, cơ bản đều đưa cành ô liu về phía Thẩm Mỹ Vân.

Hy vọng Thẩm Mỹ Vân có thể đến công xã của bọn họ cũng như thực hiện việc đào tạo. Những lãnh đạo công xã đều cho rằng khoa học và công nghệ là lực lượng sản xuất chủ lực.

Thẩm Mỹ Vân là một nhân tài kỹ thuật, càng cần phải được khai thác, săn lùng để mọi người có thể được lợi từ nguồn tài nguyên sống này.

Nhưng mà, điều khiến công xã bọn họ bất ngờ là dù có bao nhiêu cành ô liu được đưa đến thì toàn bộ cũng đều không có chút tin tức nào như đá chìm đáy biển.

Điều này khiến người dân trong công xã đều đứng ngồi không yên.

Đều rối rít nảy sinh nghi ngờ.

"Chẳng lẽ kỹ thuật viên Thẩm đem công xã Thắng Lợi trở thành chiêu bài? Thực ra đối phương không biết gì cả. Sẽ không thật sự như vậy chứ. Không đâu. Lúc vận động đến chỗ chúng tôi giảng dạy, cô ấy đã không có tin tức gì cả."

"Chuyện này không phải là không có khả năng, ông quên rồi sao, trước đây công xã Lệ Hoa bọn họ có một nhân tài kỹ thuật về phân bón, kết quả là cũng mời được người đó đến công xã, nên nói như thế nào đây? Cậu ta còn nói chuyện không rõ ràng bằng một ông lão nông dân không đọc được một chữ."

"Nếu nhìn theo như vậy, khó có thể nói rằng kỹ thuật viên tên Thẩm Mỹ Vân kia là một kỹ thuật viên có học thức, thực sự có khả năng chỉ là một kiểu tung hỏa mù, tung tin thất thiệt của công xã Thắng Lợi mà thôi, chắc do lãnh đạo phía trên đầu cơ trục lợi, lấy lòng."

Khi nghe những lời này, có người nói phụ họa: "Chủ nhiệm Lưu của công xã Thắng Lợi trong bụng đầu ý xấu nên mới dám tung ra những tin tức sai lệch như vậy."

"Tôi nghĩ người còn tệ hơn chủ nhiệm Lưu là đồng chí Thẩm Mỹ Vân. Cô ấy còn dám thừa nhận sao. Tôi đã nói rồi. Cô ấy chỉ là một con nhóc ngốc nghếch, cô ấy biết được cái gì?"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 393


"Nếu còn để chúng ta học hỏi từ cô ấy, tôi thấy cô ấy không đem chúng tôi rớt xuống hố là còn tốt rồi."

Đối với những người luôn suy đoán ác ý, mấy cộng sự các công xã lân cận đều nghe thấy rồi trao nhau ánh mắt tinh ý, lẳng lặng ghi chép lại mấy lời nói xấu đồng chí Thẩm Mỹ Vân và chủ nhiệm Lưu của mấy kẻ này.

Sau khi nhớ kĩ công xã Khang Trang, công xã Hồng Sơn và công xã Thanh Thủy, dự định một hồi đến công xã Thắng Lợi rồi cùng mấy người bên đó cằn nhằn một hơi.

Một người cộng sự thông minh nhanh chóng cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây. Phải biết rằng, người càng có năng lực thì càng thích che giấu không muốn cho ai biết, nếu công xã của họ thực sự có người có năng lực tài giỏi đến như vậy.

Lãnh đạo công xã sao có thể cam lòng đem người cho người khác mượn được, tất nhiên họ phải bảo vệ công xã của bản thân mình đầu tiên rồi.

Phải biết là, công xã của bọn họ và các công xã khác cũng có mối quan hệ cạnh tranh lẫn nhau. Nhất là khi đến thời kỳ trồng vội gặt vội để thu hoạch lương thực, mấy người bọn họ đều hận không được so cao thấp với đối phương, phải hơn thua nhau một cái đầu.

Tất nhiên không thể quên dịp Tết Nguyên đán. Vừa đến dịp cuối năm, mỗi một công xã, mỗi một đại đội đều có một ngày g.i.ế.c heo, ngày này gần như là ngày vui nhất của toàn thể công xã, các thành viên trong đại đội.

Nếu không có cô, sau một năm lao động vất vả, vào ngày g.i.ế.c heo này, cuối cùng mỗi nhà, mỗi hộ gia đình mới có thể được chút đồ ăn mặn.

Nếu heo ở công xã hay ở đại đội được nuôi tốt, g.i.ế.c hai con heo cũng được hàng trăm cân thịt heo. Mỗi nhà, mỗi hộ gia đình cũng được chia hai hay ba cân thịt. Vậy cũng thật sự được xem là một năm béo bở.

Ngay cả khi thịt còn chưa được ăn vào miệng, thịt được phát ở mỗi hộ có thể được chuyển nhượng sang công xã bên cạnh, không vì lý do gì khác ngoài việc thẳng lưng khoe khoang công xã của họ giỏi như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu đi ngoài đường, có thể dễ dàng bắt gặp người vừa ăn thịt xong cố tình để dầu dính lại trên miệng, đi dạo một vòng, hận không thể hô tô cho thế giới biết hôm nay gia đình mình được ăn thịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-393.html.]

Hôm nay, đội sản xuất và mọi người trong công xã đều có thịt để ăn!

Nhìn vào ánh mắt ghen tị cùng hâm mộ của người khác thực sự có thể khiến người ta đắc ý đến chết!

Hoạt động hay tiết mục giải trí của người ở nông thôn chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Nếu gia đình anh ăn thêm được một hai miếng thịt thì sẽ trở thành chủ đề bàn tán tiệc trà sau bữa cơm.

Một năm nay thu hoạch nhiều thịt như vậy chính là hết sức quý báu.

Cho nên, đã là một người thông minh cùng biết suy nghĩ một chút, lại có thể cam lòng gây bất hòa với công xã Thắng Lợi chứ?

Chẳng những không thể bị loại mà còn phải làm một bản báo cáo nhỏ, không những loại bỏ một số đối thủ cạnh tranh mà còn dụ dỗ chủ công xã Thắng Lợi trở thành người tốt.

Bọn họ không chỉ là không thể gây bất hòa, ngược lại còn muốn đi chỉ điểm, không những phải loại bỏ một số đối thủ cạnh tranh mà còn vuốt đuôi ngựa nhân vật chính là công xã Thắng Lợi.

Đây chỉ đơn giản là chuyện một mũi tên g.i.ế.c hai con chim nhạn, vậy tại sao lại không làm điều này chứ.

Vì vậy, người thông minh bắt đầu ghi chép vào một cuốn sổ cầm tay nhỏ, ngay sau đó, chạy đến công xã Thắng Lợi, tìm chủ nhiệm Lưu và Thẩm Mỹ Vân, rồi truyền đạt lại nguyên vẹn cuộc nói chuyện nhỏ kia.

Cuối cùng, còn đặc biệt nhấn mạnh: "Chủ nhiệm Lưu, Thẩm Mỹ Vân, chính mấy cái công xã này nói xấu sau lưng hai người. Tất nhiên, công xã Hồng Tinh chúng tôi chắc chắn không có làm chuyện đó. Công xã Hồng Tinh của chúng tôi và công xã Thắng Lợi chính là những công xã anh em mà."

Mấy lời này cũng thật hay.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 394


Dù thế nào đi nữa, Chủ nhiệm Lưu cũng không khỏi chặc lưỡi: "Được rồi, cộng sự Diêu, chúng tôi đều hiểu được tấm lòng của anh. Anh cứ yên tâm, khi nào Thanh niên trí thức Thẩm có thời gian, tôi nhất định sẽ để cô ấy đến công xã của anh trước để mở lớp đào tạo và giảng bài."

Nghe xong lời này, cộng sự Diêu rất vui vẻ: "Cứ như vậy đi, chuyến đi này của tôi cũng không phải vô ích."

Nói đến đây, anh ta tò mò hỏi: "Không biết gần đây Thanh niên trí thức Thẩm có đang bận việc gì không?"

Chủ nhiệm Lưu liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu với ông ấy.

Chủ nhiệm Lưu mới lên tiếng nói: " Gần đây, Thanh niên trí thức Thẩm đang sắp xếp lại nội dung đào tạo, dự định đến lúc đó sẽ chia nhỏ ra từng tổ sản xuất dựa theo tình hình thực tế. Công việc này rất cực nhọc —"

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, ông ấy hạ giọng: "Hơn nữa, Cộng sự Diêu, cậu cũng không phải người ngoài, cho nên tôi sẽ không giấu giếm gì cậu. Chẳng phải trước kia khoa trưởng Lý đang đi thu thập các chủng loại heo ở bên trong thành phố sao?"

"Thanh niên trí thức Thẩm cùng chúng tôi ở trong này dốc hết sức lực, nhưng chỉ là người khác không biết. Chờ đến khi thu thập đủ các chủng loại heo này, nếu có thể bồi dưỡng ra được thì chúng tôi sẽ phân phối giống lai cho công xã Hồng Tinh các cậu."

Lúc này, Cộng sự Diêu không khỏi trợn tròn mắt, đây đúng là một tin tức chấn động. Anh ta xoa xoa tay, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên trí thức Thẩm này cũng thật lợi hại."

Anh ta thậm chí có thể thuận đường đi chung với khoa trưởng Lý trong thành phố, sẵn tiện giúp đối phương một tay.

Thẩm Mỹ Vân cầm cuốn sổ bìa cứng trong tay, mím môi cười nói: "Công sự Diêu quá khen rồi."

Thấy cô còn đang bận rộn, Cộng sự Diêu hết sức hiểu chuyện, chắp tay nói: "Vậy tôi không làm phiền nữa. Thanh niên trí thức Thẩm, khi nào cô có tin tức tốt, cô nhớ báo cho tôi biết trước tiên đấy."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ung dung: "Đương nhiên rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-394.html.]

Sự hờ hững luyện ra được từ kinh nghiệm từng trải.

Sau khi Cộng sự Diêu rời đi.

Chủ nhiệm Lưu thở dài, dạy dỗ Thẩm Mỹ Vân: "Cô thấy không? Công xã này với công xã kia tương tác qua lại cũng giống như giữa người với người chúng ta vậy. Có người tung tin đồn, có kẻ chỉ điểm, tố cáo, lại có người sẽ tâng bốc chúng ta. Đây là những điều mà chúng ta phải phân biệt rõ ràng."

Thẩm Mỹ Vân ậm ừ: "Chủ nhiệm Lưu, tôi biết rồi, mặc kệ bên ngoài nói thế nào, tôi chỉ cần làm tốt công việc của chính mình."

Nghe qua lời này, Chủ nhiệm Lưu không nhịn được giơ ngón cái lên: "Cô vẫn là cô, rất tỉnh táo."

"Được rồi, Thanh niên trí thức Thẩm, đi làm việc của mình đi."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu. Sau khi cô rời đi, Chủ nhiệm Lưu không khỏi thở dài với cấp dưới bên cạnh: "Tuổi của Thanh niên trí thức Thẩm này vẫn còn trẻ mà lại rất điềm tĩnh, trầm lặng không nói một lời, làm việc cũng rất tinh vi, sau này phải khách khí với cô ấy hơn."

Dựa theo tính tình của Thẩm Mỹ Vân, cuộc sống tương lai nhất định sẽ không tệ chút nào.

Người có thể làm được việc dưới sự chỉ đạo của chủ nhiệm Lưu, có thể không phải là người đặc biệt xuất sắc nhưng ít nhất bọn họ cũng không phải kẻ ngu ngốc, họ đương nhiên hiểu ý của Chủ nhiệm Lưu.

Tất nhiên là đáp ứng theo lời ông ấy.

Chuyện này Thẩm Mỹ Vân còn chưa biết, đương nhiên cho dù cô có biết, cô cũng sẽ không để trong lòng, mỗi người đều có phương thức đối nhân xử thế khác nhau, cho nên cô chỉ cần làm tốt công việc của bản thân mình là được.

Cô vừa chỉnh lí xong tài liệu, sau đó cô đi đến chuồng heo của công xã để ghi chép lại số liệu cuối cùng của lứa heo mới được phối giống.

Heo này là heo địa phương, mới phối giống được một tháng, nói thật là chưa thể phân biệt được.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 395


Tuy nhiên, tốt nhất vẫn nên có một nhóm đối chứng để so sánh, có như vậy, số liệu mới có thể đa dạng hóa được.

Muốn cái gì, cái đó liền đến.

Thẩm Mỹ Vân vừa từ chuồng heo đi ra, bên kia có cộng sự nhỏ hô lên: "Thanh niên trí thức Thẩm, Thanh niên trí thức Thẩm, mau về phòng làm việc một chuyến đi, khoa trưởng Lý có mang người đến tìm cô."

Nghe tin Khoa trưởng Lý tới, ánh mắt Thẩm Mỹ Vân nhất thời sáng lên, vội đi rửa tay rồi lao thẳng đến bộ chỉ huy đại đội.

Khoa trưởng Lý đi tới bộ chủ huy đại đội, ông ta không trực tiếp đi vào phòng làm việc mà chọn đứng đợi ở bên cạnh một chiếc xe máy cày.

Ông ta là đang đợi Thẩm Mỹ Vân, chứ không phải ai khác.

Đi cùng với Khoa trưởng Lý còn có hai cộng sự, cả hai đều đang cẩn thẩn từng ly quan sát hai con heo trên xe.

Nhìn như thế chẳng khác nào đối xử với một người tình hiếm có.

Đây cũng là sự thật, những người khác không biết Khoa trưởng Lý đã bỏ ra bao nhiêu công sức vì hai con heo này, là người thân cận bên cạnh khoa trưởng Lý, họ đương nhiên biết chuyện này.

Trong tháng này, Khoa trưởng Lý coi như sức đầu mẻ trán để xây dựng mối quan hệ, mới có thể mời hai vị tổ tiên sống này đến được.

Sau khi Thẩm Mỹ Vân đi tới, cô nhìn thoáng qua đã nhìn thấy có hai con heo bị nhốt bên trong lồng sắt trên chiếc xe máy cày.

Nhìn kích thước, màu sắc và hình dáng, cô gần như buột miệng thốt lên: "Giống heo Landrace."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô không nhịn được mà bước tới, đứng trước chiếc xe máy cày, nhìn tỉ mỉ mà tường tận, loại này giống hệt con heo trong cuốn hướng dẫn nuôi heo của cô.

Thẩm Mỹ Vân so sánh từng chút một: "Heo Landrace là chủng loại heo có tai run, hai lỗ tai cụp, gần như che mất mắt, thân mình dài, màu sắc thiên trắng, chân sau yếu ớt, vô lực."

Khoa trưởng Lý không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại có nhận thức về chủng loại heo, hơn nữa còn hiểu rõ đặc điểm, điều này không khác gì những chuyên gia mang một nhóm heo Landrace từ nước ngoài về.

Khi thấy nghe điều này, khoa trưởng Lý biết rằng chuyến đi của mình không phải là vô ích.

Ông ta chỉ vào con bên cạnh: "Cô nhìn thử con này xem?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-395.html.]

Thẩm Mỹ Vân quan sát: "Đây có phải là heo Yorkshire không?"

Cô không chắc chắn lắm, thực ra có rất nhiều loại heo Yorkshire, và đặc điểm của chúng là không rõ ràng lắm, chỉ có đôi tai dựng đứng lên.

Khoa trưởng Lý đứng lên nói: "Cô trả lời đúng."

"Thanh niên trí thức Thẩm, tôi thật sự không có khả năng lấy được heo nái Thái Hồ, cho nên tôi thay heo nái Thái Hồ bằng heo Yorkshire, nhưng tôi sẽ lấy heo Landrace cho cô."

"Tôi sẽ giao cho cô hai con heo này."

"Cuối năm -"

Thẩm Mỹ Vân hiểu lời còn dang dở, lập tức ra lệnh giấy đảm bảo quân lệnh: "Cuối năm, tôi sẽ đưa cho ông ít nhất mười con heo."

Một năm tăng trưởng gấp mười lần. Đương nhiên, trong đó không bao gồm Thẩm Mỹ Vân, những chú heo con bị chính công xã của họ bỏ lại.

Khoa trưởng Lý bấm đầu ngón tay tính nhẩm, nói: "Được, cuối năm nay, cô sẽ giao cho tôi mười con heo."

"Sau khi hoàn thành chỉ tiêu, tôi nhất định sẽ cho cô một phần thưởng mà cô không ngờ tới."

Chiếc bánh ngọt đã được bày ra, chờ người đến ăn.

Thẩm Mỹ Vân không khỏi bật cười: "Được, vậy tôi sẽ đợi."

Khoa trưởng Lý chỉ vào cô khen ngợi: "Tôi khá thích dáng vẻ hiên ngang, tài hoa của cô đó."

Nói xong, ông ta trịnh trọng nói với Thẩm Mỹ Vân: "Đồng chí Thẩm, nguồn cung thịt heo ở thành phố Mạc Hà trong tương lai phụ thuộc vào cô."

Ông ta cúi đầu chào cô, nói: "Kính nhờ cô."

Đây không chỉ là chuyện cá nhân của Thẩm Mỹ Vân mà còn là chuyện mà mọi người đều mong đợi.

Nhìn thấy Khoa trưởng Lý như vậy, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy gánh nặng trên vai đột nhiên trở nên nặng nề hơn rất nhiều, cô hít một hơi thật sâu, cúi người đảm bảo.

"Khoa trưởng Lý, tôi hứa sẽ cố gắng hết sức."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 396


Để đại đội Tiến Lên có thịt ăn, để công xã Thắng Lợi có thịt ăn, để toàn bộ thành phố Mặc Hà, người người có thịt ăn.

Thẩm Mỹ Vân đột nhiên phát hiện mình còn phải đi một chặng đường dài.

Sau khi Khoa trưởng Lý rời đi, Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng lao vào thí nghiệm bận rộn, cô phát hiện mình càng cần một trợ lý hơn, một trợ lý cẩn thận mà không sợ gian khổ, đồng thời cũng là người trợ lý có thể hiểu được cùng nghiền ngẫm số liệu.

Sau khi tìm kiếm khắp công xã, cô không tìm được người phù hợp.

Cuối cùng, mục tiêu được ấn định, là chú ý đến Thanh niên trí thức ở các điểm thanh niên trí thức.

Nhưng đối với Thanh niên trí thức ở các điểm thanh niên trí thức, chỉ tiêu của họ không phải ở cấp công xã mà ở các đội sản xuất.

Có khá nhiều khúc mắc ở đây.

Sau đó, cô thảo luận chuyện đó với Chủ nhiệm Lưu.

Chủ nhiệm Lưu nói thẳng: "Chỉ cần cô có thể hoàn thành chỉ tiêu Khoa trưởng Lý giao cho, tôi có thể tìm cho cô một vị trí trợ lý, hơn nữa đối phương không cần đi đến đội sản xuất, có thể giữ nguyên chức vị ở công xã bên này."

Điều này tương đương với việc chỉ đạo công xã tuyển người từ bên ngoài, nếu người bên ngoài biết chuyện, nhất định là chen chúc đến sức đầu mẻ trán.

Thẩm Mỹ Vân hai mắt lập tức sáng lên: "Cám ơn Chủ nhiệm Lưu."

Chủ nhiệm Lưu lắc đầu: "Nhưng cô phải suy nghĩ thật kỹ muốn giao chỉ tiêu này cho ai, bất luận giao cho ai đều dễ dàng."

Hầu hết Thanh niên trí thức ở các điểm thanh niên trí thức đều là những người biết chữ nên chọn một người không khó, nhưng điều khó là đưa chỉ tiêu sẽ được trao cho ai.

Thẩm Mỹ Vân mím môi cười: "Tôi biết rồi, chuyện này tôi biết rõ."

Cùng chủ nhiệm Lưu thương lượng xong, cô tranh thủ buổi trưa đi điểm thanh niên trí thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-396.html.]

Lúc này, những Thanh niên trí thức ở Điểm thanh niên trí thức mới đi làm đồng trở về. Sau khi tuyết tan đầu xuân, họ mới từ từ bắt đầu cày cấy cho mùa xuân.

Vào mùa xuân, lúa mì phải loại bỏ để làm rơm, mà đất cũng cần được xới tơi, gieo hạt, tưới nước, dẫn nước tưới ruộng, không có công việc nào là dễ dàng.

Đến nỗi khi Thẩm Mỹ Vân đi tới, tất cả những Thanh niên trí thức ở các điểm thanh niên trí thức đều lộ mặt xanh xao.

Trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ mệt mỏi, không có cách nào làm được, làm ruộng chính là như vậy, không có thời gian để thư giãn.

Mọi người đều bận rộn làm việc, có người đang dùng nước trong xô tưới nước dưa chua trong sân, có người đang cạo lá bắp cải trắng, không đành lòng vứt lá bắp cải vàng đi, sau khi rửa sạch sẽ, định đem đi xào nấu.

Mùa này không phải mùa thu hoạch nên nếu có thể ăn được một ít bắp cải thì đó cũng được xem là ngày tuyệt vời nhất.

Mọi người bận rộn đến nỗi khi Thẩm Mỹ Vân đột ngột đến, mọi người đều rất ngạc nhiên, người đầu tiên nhìn thấy cô chính là Diêu Chí Anh.

Cô ấy đang xúc tro trong nồi ở bên ngoài sân nhỏ của điểm thanh niên trí thức, chiếc nồi sắt khổng lồ nằm ở trong trên tay cô ấy khiến cô ấy trông càng thêm nhỏ nhắn.

"Thanh niên trí thức Thẩm."

Nhìn Diêu Chí Anh giống như một con mèo nhỏ, Thẩm Mỹ Vân khẽ cau mày, chiều rộng của chiếc nồi sắt dài hơn một thước so với Diêu Chí Anh.

"Sao hôm nay em lại xúc tro trong nồi?"

Ngày trước, chuyện xúc tro thường do nam Thanh niên trí thức đến làm.

Nghe vậy, Diêu Chí Anh thở dài: "Sau tai nạn của Thanh niên trí thức Hậu, nam Thanh niên trí thức chúng ta ở Điểm thanh niên trí thức đã không đủ người để dùng nữa. Ba người trong số họ đã bị điều động đi xây dựng cơ sở bảo tồn nước. Chị thấy đấy, hiện tại người thiếu đến hơn phân nữa, còn lại nam Thanh niên trí thức duy nhất chỉ còn em trai em thôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuyện này ——

Thẩm Mỹ Vân không biết nên nói gì mới tốt, cô suy nghĩ, trực tiếp khom người hỗ trợ đem cái nồi kia đi vào bên trong.
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 397


Cô vừa di chuyển, Diêu Chỉ Anh liền nhanh chóng từ chối: "Thanh niên trí thức Thẩm, chị đừng cử động, nếu chị cử động, quần áo sạch sẽ trên người chị sẽ bị bẩn mất."

Mới đến thôn quê được mấy tháng, trên mặt của Diêu Chỉ Anh đã không còn là khuôn mặt với vẻ trẻ con, dịu dàng, trẻ trung khi mới xuống thôn quê nữa, mà thay vào đó là nét rắn rỏi và cương quyết hơn rất nhiều.

Đây là một dấu hiệu tốt nhưng đối với cha mẹ của Diêu Chí Anh, khi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, họ có thể sẽ rất đau lòng.

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, nhưng động tác trên tay không dừng lại, trực tiếp đem chiếc nồi sắt đi vào.

Sau khi bước vào, cô mới nhận thấy mọi người đều luôn bận rộn công việc.

Kiều Lệ Hoa đang rửa dưa chua. Dưa chua đã được đông lạnh nên cần phải rã đông trước khi rửa. Công việc này không hề dễ dàng, không có nhiều người đồng chí nữ nguyện ý làm chuyện. Đối với những người đồng chí nữ, điều đó thực sự bất tiện. Mỗi tháng, bọn họ đều có bà dì ghé thăm, nếu đụng nước lạnh nhiều, sẽ dễ dàng bị đau bụng.

Đến nỗi không ai ngoại trừ Kiều Lệ Hoa nguyện ý làm công việc này.

Thẩm Mỹ Vân khẽ thở dài, cô phát hiện mỗi người đều có nỗi khổ riêng, ai cũng không có cách để có thể giúp đỡ đối phương.

Kiều Lệ Hoa nhìn thấy cô, không khỏi phẩy sạch nước trên tay đi, sau đó mới nói đùa: "Thanh niên trí thức Thẩm, cuối cùng thì cô cũng nhớ ra nhà mẹ ruột của mình, cô biết quay lại thăm hỏi rồi?"

Cho dù đã đến tháng ba, nhiệt độ lúc này còn chưa cao, tay cô ấy cũng đỏ bừng vì lạnh.

Ánh mắt Thẩm Mỹ Vân chăm chú, sau đó thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: "Đó là tất nhiên rồi."

Kiều Lệ Hoa một bên kiểm soát lượng nước trong rổ rồi đem hết dưa chua bỏ, một bên mời cô vào trong: "Đi thôi, tôi còn chưa biết cô. Nếu không có việc gì thì đến Tam Bảo Điện, chúng ta vào đó nói chuyện."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-397.html.]

Cô vừa bước vào, những Thanh niên trí thức khác đang bận rộn bên cạnh cũng tò mò bước vào.

"Thanh niên trí thức Thẩm, sao cô lại tới đây?"

Thẩm Mỹ Vân nói thẳng: "Các người đều biết tôi ở đây nuôi heo, nhưng lãnh đạo bên kia đưa cho tôi hai giống heo mới, tôi cần người hỗ trợ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi nghe thấy vậy, ánh mắt mấy nữ Thanh niên trí thức ở đây đều sáng lên: "Thanh niên trí thức Thẩm, cô xem xét tôi thử xem?"

Hồ Thanh Mai gần như không suy nghĩ nói, những ngày làm việc gần đây thật sự rất tệ, cô ấy nằm mơ cũng muốn đổi một công việc khác.

Tào Chí Phương bên cạnh mặc dù không nói gì, nhưng lại chăm chú nhìn Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân không từ chối: "Công việc này chủ yếu liên quan đến sự cẩn thận, cẩn thận chính là ghi chép số liệu của hai con heo giống. Tôi chia ca làm việc theo ca mười một tiếng mỗi ngày, cái này cũng đồng nghĩa là sẽ thường trực ở trong chuồng heo."

Những lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Hồ Thanh Mai liền biến mất. Ai có thể tình nguyện thường xuyên ở trong chuồng heo chứ.

Vừa bẩn thỉu vừa hôi hám.

Thẩm Mỹ Vân không có gì ngạc nhiên, cô nói tiếp: "Một mặt, sẽ phải thường trực ở chuồng heo, việc đầu tiên là chăm sóc heo thật tốt. Hai con heo giống này đều được mua lại từ tỉnh khác với giá cao, có nghĩa là nếu người đó chăm sóc hai con heo giống này, người đó phải chịu trách nhiệm cho cả hai con heo giống cùng một lúc."

Nói xong, Tào Chí Phương không nhịn được hỏi: "Giống như lúc trước trong đội sản xuất vậy, nếu heo trong đội sản xuất xảy ra chuyện, phải có người chịu trách nhiệm bồi thường?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Cô có thể hiểu như vậy, heo giống của công xã càng có giá trị hơn. Nếu xảy ra chuyện gì với heo giống thì không phải là một hai năm làm việc vô ích, thấm chí có thể là rất nhiều năm nữa."

"Cho nên công việc này có ưu và nhược điểm. Mọi người cứ suy nghĩ trước."
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 398


Việc cô cần phải làm là sàng lọc, thứ nhất là tỉ mỉ, thứ hai là chịu khó, chịu khổ được, thứ ba là người không tệ, về cơ bản, sau khi sàng lọc như vậy, người đó chính là người cô muốn.

Trên thực tế, trước khi đến đây, cô đã có người trong lòng rồi, nhưng sẽ không tốt khi đi tìm một người một cách riêng tư được, bởi vì dù cô có đến gặp ai, cô cũng sẽ dễ dàng làm mất lòng người khác.

Vì vậy, Thẩm Mỹ Vân liền đem lời cảnh báo ra trước.

Quả nhiên, cô vừa nói xong Hồ Thanh Mai và Tào Chí Phương, vốn là người ồn ào nhất, đều trở nên im lặng.

Cả hai người đều lùi lại một bước.

Tào Chí Phương nói: "Tôi còn thiếu chi phí thuốc men của đại đội, chưa có trả hết."

"Tôi chắc là không thể làm được công việc này."

Đây là một công việc làm ăn thua lỗ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồ Thanh Mai nói: "Tôi cũng vậy, tôi ăn rất nhiều, phải làm thêm công việc bên ngoài, mới có thể đủ ăn. Nếu làm công việc này, tôi sẽ c.h.ế.t đói mất."

Lúc này, chỉ còn lại hai người là Kiều Lệ Hoa và Diêu Chí Anh.

Diêu Chi Anh cũng muốn thử một lần, nhưng cô ấy nhìn cậu em trai mười ba tuổi đứng ở bên ngoài rồi quyết định: "Em muốn đi nhưng không đi được rồi. Một khi em đi, sẽ không có ai chăm sóc em ấy được."

Em trai cô ấy mới mười ba tuổi, mỗi ngày đều ở bên cạnh cô ấy, để cô ấy có thể chăm sóc em trai nhiều hơn.

Nếu cô ấy rời đi và để em trai cô làm việc một mình trong đại đội, thành thật mà nói, Diêu Chí Anh không chắc liệu em trai có sống tốt cho đến ngày cô ấy trở lại thành phố hay không.

Hiện tại chỉ lại một mình Kiều Lệ Hoa, cô ta suy nghĩ một chút: "Nếu như phải bồi thường thì phải bồi thường bao nhiêu?"

Thẩm Mỹ Vân nói: "Nếu cả hai con heo giống đều không còn, hai người chúng ta sẽ chịu mỗi người một nửa, tối thiểu là ba năm tiền lương."

Kiều Lệ Hoa nghe vậy, ánh mắt Kiều Lệ Hoa tối sầm lại, ba năm không ăn uống, chắc chỉ còn bộ xương.

"Đây là con heo kiếm ra tiền đó."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Cô cũng có thể hiểu như vậy, việc chăn nuôi heo có quan hệ với tương lai sau này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-398.html.]

"Cho nên, cô phải suy nghĩ thật kỹ."

Cô cũng không muốn ép buộc người khác, thậm chí còn cân nhắc rõ ràng ưu nhược điểm của công việc.

Việc này khiến Kiều Lệ Hoa rối rắm, có vài người nhìn cô ta.

"Nếu không, Thanh niên trí thức Kiều tính toán thử đi."

"Ừ, đây là thứ mà người bình thường chúng tôi có thể mua nỗi."

"Thanh niên trí thức Thẩm có thể làm được bởi vì cô ấy có người nhà phơi bày mặt trái ngay từ đầu."

Mấy thanh niên trí thức nói hết câu này đến câu khác, giồng như gáo nước lạnh dội vào đầu Kiều Lệ Hoa nhưng đồng thời cũng k*ch th*ch cô ta suy xét chuyện này.

"Tôi có tiền gửi tiết kiệm ngân hàng, tôi muốn đầu tư hết số tiền đó và đánh cược thử một lần." Lúc này, trong mắt Kiều Lệ Hoa hiện lên vẻ kiên định.

"Mỹ Vân, tôi muốn thử một lần."

Cô ta kéo lấy cô, cô ta biết, nếu như cả sự quyết tâm còn không có, cô ta thật sự cả đời đều phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.

Kiều Lệ Hoa thật sự cam tâm sao?

Không, cô ta không cam lòng.

Kiều Lệ Hoa vừa nói lời này, trong sân đều trở nên an tĩnh lại

Hậu Đông Lai không biết từ khi nào đã đi ra từ trong nhà, anh ta khập khiễng đi ra ngoài với chiếc nạng kẹp dưới cánh tay.

"Lệ Hoa, em cứ đi đi, nếu heo giống thật sự không còn nữa, anh sẽ giúp em bồi thường."

"Đây là cơ hội ngàn năm chỉ có một lần trong đời."

Hai mắt Kiều Lệ Hoa chợt đỏ lên: "Đông Lai."

Bất kể người đàn ông này ở đâu đi chăng nữa, anh ta đều ủng hộ cô ta vô điều kiện.

Hậu Đông Lai nhìn cho tương lai xa hơn, anh ta không thể nói rõ chuyện riêng tư trai gái với Kiều Lệ Hoa, anh ta hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Nếu tôi đoán không lầm, chúng ta đang dự định thành lập một căn cứ thí nghiệm chăn nuôi heo giống ở công xã Thắng Lợi, thành phố Mạc Hà đúng không?"
 
Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 399


Thẩm Mỹ Vân không ngờ Hậu Đông Lai lại nhạy bén như vậy, cô gật đầu nói: "Trước mắt có thể coi là như vậy, chẳng qua, mọi việc mới bắt đầu nên còn nhiều khó khăn, sau này có thành công hay không lại là khó nói trước được."

Nên, cô nói không thể quá đầy đủ thông tin được.

Hậu Đông Lai lập tức hiểu ra, quay đầu nói với Kiều Lệ Hoa: "Lệ Hoa, em cứ đi theo Thanh niên trí thức Thẩm đi."

"Một khi em bỏ lỡ cơ hội này, sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa."

Lời này rất đúng.

Kiều Lệ Hoa muốn đi, nhưng khi nhìn thấy Hậu Đông Lai một thân thương tật, cô ta hỏi: "Em đi rồi, anh phải làm thế nào đây?"

Sự thật ngay trước mắt khiến cô ta càng đắn đo nhiều hơn, không thể như trước đây mà can đảm bất chấp mọi thứ.

Hậu Đông Lai không khỏi bật cười: "Anh chỉ bị què tạm thời thôi, chứ anh cũng không phải sẽ tàn tật mãi mãi. Hơn một tháng nữa, anh sẽ đi tháo thạch cao ra rồi. Đến lúc đó, anh sẽ ghé qua công xã thăm em, em có muốn anh đến thăm em không?"

Những lời nói đùa giỡn này làm giảm bớt rất nhiều áp lực cho Kiều Lệ Hoa.

Lần này cô ta không do dự nữa.

"Mỹ Vân, tôi lấy hết tất cả tiền trong người và sự tín nhiệm của Đông Lai dành cho tôi, tôi sẽ đi cùng cô."

Chuyến đi này, cô ta sẽ rời khỏi đội sản xuất và đi đến công xã làm việc. Đối với những người khác, đây là cơ hội mà họ không bao giờ có được kể cả trong suy nghĩ của họ.

Tất nhiên, việc này cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro.

Thẩm Mỹ Vân nói: "Cô yên tâm, tôi sẽ không bán cô. Bây giờ cô đã quyết định như vậy, vậy thì bây giờ cô đi theo tôi, khi chúng ta đến công công xã thì đến chuồng heo, trước tiên ghi chép lại số liệu của hai con heo giống, chờ việc chuẩn bị đã hoàn tất, thì chỉ cần phối giống chúng thôi."

"Nhưng trước đó -"

Cô nghĩ đến điều gì đó nghiêm túc: "Trước tiên, phải đi tìm lão bí thư một chuyến, đem giấy chứng nhận lương thực của cô chuyển đến công xã đã."

Nếu Kiều Lệ Hoa không còn được điểm công ở đội sản xuất nữa, thì đương nhiên là giấy chứng nhận lương thực cũng phải chuyển đi, nếu không chào hỏi trước, người ghi điểm sẽ ghi chép lại là Kiều Lệ Hoa bỏ bê công việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-399.html.]

Cuối năm chẳng phải là muốn nhịn đói không lương thưởng sao.

"Được."

Kiều Lệ Hoa cũng là người lanh lẹ, sau khi quyết định xong, cô ta lập tức bắt tay vào làm.

Cô ta đi theo Thẩm Mỹ Vân đi tìm lão bí thư, khi đến nhà lão bí thư, gia đình lão bí thư đang ngồi xổm trước cửa húp cháo loãng.

Sùm sụp, sùm sụp.

Húp cực kì thỏa mãn.

Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân tới, lão bí thư sửng sốt, đặt chiếc bát sứ thô sang một bên, vẻ mặt ân cần nói: "Thanh niên trí thức Thẩm, sao cô lại tới đây?"

Nói thật, lão bí thư đối với Thẩm Mỹ Vân rất có cảm giác tốt. Ban đầu, Thẩm Mỹ Vân mang đứa con gái năm tuổi xuống thôn quê này.

Công xã khác không muốn nhận cô, đội sản xuất cũng không muốn.

Lão bí thư cả đời cứng rắn, cũng có một chút mối quan hệ nào cả nên công xã nhét cho ông ấy cái gì, ông ấy liền lén nhét cho cô.

Tuy nhiên, lão bí thư không bao giờ ngờ rằng mình sẽ nhặt được bảo bối.

Thanh niên trí thức Thẩm nuôi heo từ đội sản xuất đến công xã, nơi ông đào tạo và giảng dạy cho tất cả thành viên trong công xã.

Lập tức trở thành niềm tự hào của đại đội Tiến Lên của bọn họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mỗi lần nhắc đến Thanh niên trí thức Thẩm, rất nhiều người đều sẽ giơ ngón cái lên thán phục, Thanh niên trí thức Thẩm biết rất nhiều kiến thức, và các chương trình giảng dạy của Thẩm Mỹ Vân thực sự rất tốt.

Khi nhắc đến Thanh niên trí thức Thẩm, mọi người sẽ nhắc đến đại đội Tiến Lên.

Nói thật, trong đời lão bí thư chưa bao giờ được đi họp công xã vui vẻ như vậy.

Cho nên khi nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân, vẻ mặt ông ấy cực kỳ ân cần, Thẩm Mỹ Vân kể lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back