Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10790: Có gì mà không thể?



Bóng người Tân Ninh đáp xuống đất, kim đỉnh kia phóng to lên cao đến ba trượng, treo lơ lửng ở trên đầu của Tần Ninh.

Đây rõ ràng là một món tiên khí Đế phẩm!

Khúc Phỉ Yên không nói hai lời, dứt khoát đánh thẳng về phía Long Thiên Thụy.

“Để ta xem xem, Khúc đại sư nổi danh của Xích Diệm tiên môn những năm gần đây rốt cuộc có được mấy phần năng lực!”

“Đủ để, giết ngươi!” Nghe vậy, Long Thiên Thụy bật cười ha ha.

Hắn ta đã là Tiên Đế cảnh giới trung kỳ, Khúc Phỉ Yên chẳng qua mới chỉ là cảnh giới Tiên Đế sơ kỳ.

Nếu muốn giết hắn ta, Khúc Phỉ Yên hầu như không thể làm được! “Chày Tường Long!”

Quát to một tiếng, bàn tay Long Thiên Thụy phất gọi, một cây chày dài lấp. lánh ánh kim bỗng nhiên xuất hiện trong tay.

Cây chày lấp lánh ánh sáng ra đòn tấn công, ánh sáng vàng kim vạn trượng phủ khắp bầu trời cuồn cuộn ập đến chỗ Khúc Phỉ Yên.

Nhìn thấy cảnh này, mặt Khúc Phỉ Yên chẳng hề đổi sắc, hai tay bắt quyết, một chiếc chuông đồng cổ bỗng nhiên xuất hiện, chặn ở trước người.

KenglII

Chày và chuông đồng va mạnh vào nhau, phát ra tiếng kêu chói tai. Cả trời đất giờ phút này dường như đều bị chấn động mà run lên. Sức mạnh khủng khiếp tuôn ra ào ạt.

Thùng thùng thùng...

Hai đại Tiên Đế đã thực sự ra đòn.

Tân Ninh đứng ở phía bên dưới, kim đỉnh treo trên đầu, đi đến phía trước mặt Phương Đông Nguyệt và Văn Thư, nói: “Bảo mọi người đều qua đây”.

Mười mấy Tiên Đế, Tiên Hoàng, Tiên Vương bị thương của Phương tộc, lúc này không thích hợp để chiến đấu, cần được bảo vệ thật tốt.

Kim đỉnh này là một tiên khí Đế phẩm, nơi mà ánh sáng vàng kim bao phủ đều sẽ được bảo vệ.

Tần Ninh và Phương Đông Nguyệt, Văn Thư đứng chung một chỗ.

Nhìn cuộc chiến hỗn loại ở bốn phía xung quanh, những nhân vật cấp bậc Tiên Đế, Tiên Thánh, Tiên Hoàng đang không ngừng chém giết lẫn nhau.

Mà chính vào lúc này.

Ởkhu vực rừng núi bên cạnh, có tiếng ma xát soạt soạt vang lên.

Từng bóng ngừng từ trong rừng rậm xông ra.

Đám người này, thân hình cao lớn, hơn nữa làn da còn ánh lên một màu trắng đục, hơn nữa cách ăn mặc của mỗi người đều không khác gì so với Nhân tộc, nhưng mà nếu nhìn kỹ lại, ngoại trừ làn da trắng đục ra, thì ở vị trí giữa hai đầu lông mày đều có một ấn ký hình vầng trăng và hình ngôi sao, như thể những ấn ký này đã theo họ ngay từ khi sinh ra.

“Nguyệt Ma tộc, Tỉnh Ma tộc!”

Bàn tay Văn Thư xiết chặt kiếm, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

“Đám người này, đã mai phục trước ở đây đợi sẵn chúng ta!”

Văn Thư quát to một tiếng, gương mặt lạnh lùng.

Từng bóng người xuất hiện từ bốn phía xung quanh, mấy người đứng đầu đều mang khí tức của Tiên Thánh.

Văn Thư và Phương Đông Nguyệt quay sang nhìn nhau, liền lập tức bước ra.

Tần Ninh nhìn thấy cảnh này, cũng không tiếp tục trốn bên dưới ánh sáng của kim đỉnh nữa.

“Tần công tử...”. Văn Thư nhìn thấy Tần Ninh xuất hiện, lập tức nói: “Không thể”.

“Có gì mà không thể?”, Tân Ninh lại dứt khoát nói: “Lần này dị tộc nhằm vào các ngươi mà đến, cũng có phải là nhằm vào mình ta đâu!”

Văn Thư còn muốn nói gì đó, nhưng Tân Ninh đã xông lên trước. Mà lúc này.

Mục Huyền Thần và Khúc Phỉ Yên đều đã nhìn thấy, Tân Ninh bắt đầu tấn công, trong lòng hai người thầm lo lắng không thôi.

Mục Huyền Thần lo lắng, đại ca bị Khúc Phỉ Yên vắt khô, ngộ nhỡ không cẩn thận một cái là mất mạng như chơi!

Tần Ninh tấn công chém giết, khí tức bên trong cơ thể tuôn ra cuồn cuộn. Cảnh giới Tiên Hoàng mệnh đài sơ kỳ.

Đạt đến tầng lớp này, Tân Ninh ở trong đại địa tiên giới đã được coi như một nhân vật thuộc tầng lớp trung kiên.

“Giết!"

Tinh Ma tộc và Nguyệt Ma tộc, hai bên có đến mấy chục người, lúc này đều đang kêu gào, từ bốn phương tám hướng tấn công đến.
 
Phong Thần Châu
Chương 10791: Hắn đã đến đâu?



Uỳnh uỳnh uỳnh... Chớp mắt, giữa đất trời, những tiếng nổ liên tiếp vang lên đinh tai.

Khắp người Tần Ninh từ trên xuống dưới, dẫn sức mạnh vào trong lòng bàn tay, một thanh trường kiếm bỗng nhiên xuất hiện.

Nay đã đạt đến cảnh giới Tiên Hoàng, Đông Hoàng tiên kiếm, Thiên Long tiên tháp, ấn Bát Quái Bộ Thiên mà lúc trước Tân Ninh sử dụng đương nhiên phẩm cấp cũng sẽ không đủ.

Chỉ là lần này.

Hắn đã đến đâu?

Thái Thần tiên vực!

Hơn nữa, còn gặp được Khúc Phỉ Yên.

Vị giai nhân trong lòng này, năm đó đã từng theo mình học tập Khí thuật, nay lại đạt đến cảnh giới Tiên Đế, một vị Tiên Khí đại sư Đế phẩm thực sự.

Thanh kiếm trong tay Tân Ninh lúc này, tên gọi là Tam Hoàng tiên kiếm, chính là một tiên khí cấp Hoàng phẩm thực thụ.

Hơn nữa kiếm này...

Không hẳn là do Khúc Phỉ Yên luyện chế, mà là tiên kiếm năm đó Tần Ninh đã dùng.

Tam Hoàng tiên kiếm, là thanh kiếm mà năm đóTần Ninh còn là Hồn Vô Ngân sử dụng khi ở cảnh giới Tiên Hoàng.

Sau này, thanh kiếm kia bị bỏ lại tại Thần Môn.

Mà khi Thần Môn bị tiêu diệt, Tam Hoàng tiên kiếm này trôi dạt trắc trở mãi, đến mấy năm trước được Khúc Phỉ Yên phát hiện trong một cuộc đấu giá, sau đó mua lại, lần này gặp lại Tân Ninh liền đem thanh kiếm giao lại cho hắn.

Đồng thời, bên ngoài cơ thể của Tần Ninh còn có một luồng ánh sáng màu vàng kim đang lay động, một bộ khải giáp màu vàng kim nhàn nhạt đang dần bao bọc lấy cơ thể hẳn.

Khải giáp phát ra ánh sáng trong vắt, tựa như một lớp vảy rồng, lấp lánh ánh vàng kim.

Đây là một bộ mũ giáp cấp Hoàng phẩm, áo giáp này được Khúc Phỉ Yên đích thân luyện chế.

Ngày trường, bộ mũ giáp này dán lên bề mặt của Tân Ninh, như thể không tồn tại, nhưng một khi được đẩy ra, sẽ hóa thành bộ mũ giáp bao bọc toàn thân,

lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.

Bộ giáp này tên gọi là Viêm Lân kim giáp, chính là lấy nham thạch trong lòng đất làm lò, lấy vây của một loại tiên cá bên trong Thái Thần tiên vực tôi luyện.

'Tam Hoàng tiên kiếm và Viêm Lân kim giáp này đều là do Khúc Phỉ Yên tặng cho Tân Ninh.

Kiếm trong tay, giáp trên người, Tân Ninh cũng chẳng ngại gì nữa, dứt khoát xông vào chiến trường chém giết.

Phương Đông Nguyệt và Văn Thư đều biết thân phận địa vị của Tân Ninh không tầm thường, nhưng hiện tại, đối thủ quá nhiều, hai người phụ nữ cũng không thể chăm lo được cho hắn.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Những tiếng nổ trầm đục vang lên.

Chớp mắt, khắp người Tân Ninh từ trên xuống dưới, sức mạnh bùng lên, xông thẳng vào trong đám người đang đỏ mắt chém giết.

Mặc kệ ở bất cứ đâu, cấp bậc Tiên Đế đều rất hiếm gặp, mà nhân vật cấp Tiên Thánh cũng rất ít gặp.

Tiên Thánh mà Tinh Ma tộc và Nguyệt Ma tộc dẫn đến, cũng chẳng qua chỉ có ba đến năm người, mà những cấp bậc khác đại khái đều là Tiên Hoàng, Tiên Vương.

“Thiên Canh Chính Khí Trảm!”

Kiếm vừa xuất chiêu, kiếm khí hung hăng tuôn ra, đánh về phía một vị Tiên Hoàng của Nguyệt Ma tộc.

Tân Ninh từ khi tỉnh lại đến nay, chưa từng thực sự đi tu hành một một tiên thuật nào.

Mà nay một môn tiên quyết Hoàng phẩm mà hắn thi triển ra, kiếm thuật Thiên Canh Viêm Hoàng, cũng là tiên quyết mà năm đó Tân Ninh từng tu luyện, nay lại được tế ra lần nữa, hơi gượng tay một chút nhưng cũng đủ để thi triển một cách hoàn chỉnh.
 
Phong Thần Châu
Chương 10792: Ta tên ông nội ngươi!



Bốn phía đất trời, tiếng nổ vang lên không dứt.

Mọi người đều chiến đấu với đối thủ của mình, lúc này đều đã bị bao vây, có một số đã không thể chạy thoát được ra ngoài.

Nam Đẩu Thiên Tông, núi Thánh Long, Tỉnh Ma tộc và Nguyệt Ma tộc lần này rõ ràng đều đã có sự chuẩn bị từ trước, mai phục sẵn ở đây.

Huyền Thần Các và Phương tộc tổng cộng mấy chục người, đối mặt với đối thủ nhiều hơn mình cả chục lần.

Hơn nữa Tần Ninh trong thời gian này quả thực là không hề tiết chế, sức lực đã thâm hụt nhiều.

Liên tục giao đấu, chém giết hết ba bốn kẻ mạnh cảnh giới Tiên Hoàng mệnh đài, Tân Ninh cũng đã thở hồng hộc, rõ ràng là sắp không chịu nổi nữa.

Nghĩ năm đó, hắn một đêm có thể cùng lúc thỏa mãn được cả Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Cốc Tân Nguyệt và Vân Sương Nhi mà không hề bị quá tải.

Nhưng bây giờ, lại thảm bại dưới tay Khúc Tân Nguyệt.

Lúc cơ thể của Tân Ninh bị đẩy lui về phía sau, liên tục lấy ra năm viên Tịnh Ma Tiên Đan, năm viên này chính là năm viên mà lúc hẳn g**t ch*t dị tộc cảnh giới Tiên Hoàng luyện chế ra được.

Những năm từ lâu về trước, Tịnh Ma Tiên Đan mà hắn tích lại được ở trong Tam Thanh tiên vực, trước khi hắn rời đi, hầu như đều đã để lại cho nhóm Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc, một là có thể hỗ trợ bọn họ tăng cảnh giới, hai là để phát triển Trúc Diệp Tông.

Từng viên Tịnh Ma Tiên Đan vào bụng, Tân Ninh cản thất khí tức đã thông thuận đi nhiều.

Nhưng lúc này, ở bốn phía xung quanh, nhiều bóng Tiên Hoàng của Tinh Ma tộc và Nguyệt Ma tộc nhao nhao lao đến.

Khi Tần Ninh g**t ch*t mấy vị Tiên Hoàng, có không ít kẻ mạnh của dị tộc đã chú ý đến hắn.

Đối diện với đợt vây giết này, sắc mặt Tân Ninh vẫn bình tĩnh như không, trong lúc chân bước ra, từ trên xuống dưới khắp người có lưồng sức mạnh tuôn trào.

Hơn nữa, trận chiến lúc nấy, Tân Ninh đã phát hiện ra một điều, sức mạnh tinh thần ngập đầy trong hồn hải, khi kết hợp với tiên lực của chính mình sẽ sản sinh ra một loại sức mạnh áp chế đặc thù đối với đám người dị tộc này.

Tiếng nổ khủng khiếp vang lên.

Bốn phía xung quanh, âm thanh chém giết vang lên không dứt.

RầmI!

Bỗng nhiên.

Cơ thể Tần Ninh bật ngược về phía sau, sắc mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi.

Trước mặt hắn, là một kẻ mạnh Tiên Thánh của dị tộc đang từ từ thu chân lại, đứng vững trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.

“Trong Huyền Thần Các, lại còn có một thiên tài như ngươi đây!”

Giữa hai đầu lông mày của thanh niên kia có một ấn ký hình trăng khuyết, nhìn về phía Tân Ninh, đáy mắt lộ ra sát khí.

Người thanh niên kia nhìn thấy rất rõ ràng, Tân Ninh hết lần này đến lần khác đã g**t ch*t mấy vị Tiên Hoàng mệnh đài.

Điều này tuyệt đối không phải là một Tiên Hoàng bình thường.

Đón nhận ánh mắt của đối phương, Tân Ninh nhổ một ngụm nước bọt nhuốm máu, tay xiết chặt Tam Hoàng tiên kiếm.

Trên thân kiếm, có ấn ký ba hàng dọc, mang theo mấy phần sát khí.

Người thanh niên mỉm cười nói: “Ta tên Nguyệt Minh Tây, ngươi tên là gì?”

Tân Ninh bật cười nói: “Ta tên ông nội ngươi!”

Ngay lập tức, tay hắn ta vung lên, sức mạnh khủng khiếp tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, bắn về phía Tân Ninh.

Nhìn thấy người thanh niên ra tay, Tân Ninh rõ ràng cảm nhận được, thằng nhãi này ít nhất phải là Tiên Thánh.

Với tình trạng hiện tại của mình, căn bản không thể chống lại được hắn ta.

Nhìn thấy người thanh niên vung tay lên, là muốn trấn áp Tần Ninh, hai mắt hắn lạnh lùng, khẽ há miệng...
 
Phong Thần Châu
Chương 10793: Cơ thể đó cao to



“Đại Hoàng, cắn chết hắn ta!” Sau khi lời của Tân Ninh vang lên. Bỗng nhiên.

Trong một góc ở phía bên cạnh, một cái bóng màu vàng nhanh như chớp lao ra, dứt khoát xông thẳng đến bên cạnh Nguyệt Minh Tây, mà sau đó...

“A!!!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Cơ thể của Nguyệt Minh Tây kia rơi thẳng xuống đất.

Tiếp đó, bóng màu vàng nhanh như chớp kia, từ từ dừng lại trên mặt đất.

Cơ thể đó cao to ngang với một con người, tứu chỉ to lớn khỏe mạnh, hai mắt lấp lánh có thần, lông vàng khắp người, trông càng uy phong lẫm liệt.

Chính là Đại Hoàng! “Ông nội Dương Thiên Vũ đến đây!”

Đại Hoàng kêu lên ngao ngao, rũ rũ bộ lông trên người, trông hừng hực sức. sống.

'Tám nghìn năm này.

Ý niệm của Tần Ninh đều chìm vào bên trong Phong Thần Châu, tập trung đào đá.

Nhưng Đại Hoàng lại cùng với Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần, Mục Huyền Thần xuất hiện bên trong Thái Thần tiên vực.

Ban đầu, Đại Hoàng đã là cảnh giới Tiên Hoàng.

Cách tám nghìn năm, con chó già lông vàng này đã trở thành một Thiên cẩu Tiên Đế rồi.

Trong miệng Đại Hoàng ngậm một cánh tay, rộp rộp hai miếng đã nuốt chứng cánh tay đó xuống, mà sau đó...

“Qe.... Hai mắt Đại Hoàng xoay tròn, nôn khan, kêu ầm lên: “Bà mẹ nó khó ăn thết”

Đại Hoàng xuất hiện ở trước người Tân Ninh, lắc đầu vẫy đuôi nói: “Tần gia, he he, cho chút đi?”

“Trên người hết rồi, đều bị ta nuốt hết rồi, nếu muốn... thì đi giết...”.

Nghe vậy, Đại Hoàng kêu lên ngao ngao nói: “Tịnh Ma Tiên Đan của đám Tiên Đế Tiên Hoàng Tiên Thánh này, có cho ta ăn thì cũng chẳng đủ sướng mồm nữa rồi, không có cấp bậc Tiên Đế à?”

“Bên trên không phải có ba người à?”

“Nam Đẩu Huyên, Tiên Đế đỉnh phong”.

“Nam Đẩu Triết, Tiên Đế đỉnh phong”.

“Long Thiên Thụy, Tiên Đế trung kỳ”.

Nghe vậy, Đại Hoàng bĩu môi.

Không dễ giết đâu!

“Vậy ta đi giết đám Tiên Thánh Tiên Hoàng còn hơn, giải cơn nghiện đã!”

Những năm gần đây, Tân Ninh ngủ say, Đại Hoàng là sốt ruột nhất. Không có Tịnh Ma Tiên Đan để ăn, thực sự là sốt ruột muốn chết chó.

Đại Hoàng vừa mới chuẩn bị rời đi, Tân Ninh lập tức nói: “Bắt Nguyệt Minh Tây kia lại!”

“Được!”

Nguyệt Minh Tây bị xé một cánh tay, nhìn thấy Đại Hoàng xuất hiện, sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn ta cũng không thể chống lại được Đại Hoàng, chỉ đành bị Đại Hoàng đá cho một đá văng đến trước mặt Tân Ninh”.

Nguyệt Minh Tây nhìn về phía Tân Ninh, vừa mới chuẩn bị hành động, Đại Hoàng lại dứt khoát nện cả người nó lên người hắn ta.

RầmI! Nguyệt Minh Tây há to miệng, hai tròng mắt như muốn lồi cả ra, đây tơ máu.

Đại Hoàng lại như chẳng hề để ý, chỉ đứng ở trên người Nguyệt Minh Tây, từ trên cao nhìn xuống, miệng nhễu dãi, nhìn chằm chằm Nguyệt Minh Tây.

Tần Ninh đi đến trước người Nguyệt Minh Tây, cười nói: “Theo lý mà nói, Huyền Thần Các đi đến Phương tộc, loại tin tức cỡ này, người biết được sẽ không nhiều, hơn nữa đường đi, thời gian đều không hề cố định, các ngươi lại có thể mai phục sẵn ở đây, hoặc là trong Huyền Thần Các có nội gián, hoặc là ở Phương tộc có người thông báo cho các ngươi”.

Máu tươi tràn ra, sắc mặt của Nguyệt Minh Tây sa sầm đến đáng sợ, cắn chặt hàm răng.

Tần Ninh cầm kiếm cắt đứt đầu vai của Nguyệt Minh Tây, phụt một tiếng, một nửa bân vai của Nguyệt Minh Tây đã bị cắt rời, hắn ta kêu lên thảm thiết.

Tần Ninh cũng chẳng khách khí, liên tiếp cắt đứt kinh mạch trên người của Nguyệt Minh Tây và cả thận của hắn ta, tiếng gào thét thê lương vang lên không dứt, khiến người nghe nổi da gà.

“Là Phương tộc!”
 
Phong Thần Châu
Chương 10794: Mà đúng vào lúc này



Giọng nói của Nguyệt Minh Tây bỗng nhiên vang lên, quát: “Là người của Phương tộc!”

Tân Ninh lúc này, cúi người dựa gần sát người Nguyệt Minh Tây. Qua một hồi.

Tần Ninh nhìn Đại Hoàng, cười nói: “Người đừng có g**t ch*t, để lại một hơi tàn!”

“Hiểu rồi”.

Đại Hoàng kêu lên ngao ngao, há miệng nuốt chửng Nguyệt Minh Tây vào. trong bụng.

Rất nhanh, Đại Hoàng cũng không nói nhiều nữa, đứng dậy lao thẳng về phía kẻ địch đánh giết.

Mà Tần Ninh đứng yên tại chỗ, cảm giác đầu óc đang quay mòng mòng.

Trên mặt đất, một mầm non phá đất chui lên, tiếp đó mầm cây này uốn lượn vặn vẹo biến thành một chiếc ghế dựa, trên ghế dựa còn có cả những đóa hoa đang bung nở phảng phất mùi hương thơm ngát.

Tiếp đó, một góc của ghế dựa, một gương mặt già nua được biến hóa ra, cười gian nói: “Tần gia mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi!”

'Tần Ninh liếc mắt nhìn gương mặt già, không khỏi cười ni ngươi đúng là chu đáo”.

ão Thụ Quái,

Biến hóa ra chiếc ghế dựa, đương nhiên là Lão Thụ Quái.

Lão Thụ Quái cười he he nói: “Tân gia nói đùa, được phục vụ cho Tần gia, đương nhiên ta sẽ không chối từ!”

“Đừng nịnh nọt nữa, có thể lấy ra được bao nhiêu Tịnh Ma Tiên Đan thì còn phải xem ngươi có thể giết được bao nhiêu người, nịnh nọt cũng vô dụng”.

Lão Thụ Quái cười he he nói: “Lão hiểu, lão hiểu”.

Lúc này, cuộc chiến xung quanh vẫn đang tiếp diễn một cách ồn ào.

Lão Thụ Quái lại lần nữa ngưng tụ ra chiếc ghế dựa bằng gỗ, chẳng qua chỉ là chút thuật phân hồn mà thôi, còn chân thân của ông ta thì đã gia nhập vào trong chiến trường rồi.

Mặt đất ở xung quanh có những tiếng nổ vang lên liên tiếp.

Bỗng nhiên, từng cây cổ thụ như được nhổ lên khỏi mặt đất, tựa như những gốc cây này là những sinh vật sống, phóng thích ra làn sóng dao động rung chuyển đất trời.

Những thân cây cổ thụ kia hóa thành từng gương mặt người, dùng một tốc độ nhanh chóng di chuyển trên mặt đất, rất nhiều bóng dáng võ giả bay ở trên không càng giật mình sợ hãi vì phát hiện ra, đám cổ thụ này đang vặn vẹo những dây mây tấn công thẳng lên trời, lực sát thương vô cùng khủng khiếp.

Cục diện cuộc chiến.

Vì có Lão Thụ Quái và Đại Hoàng xuất hiện nên đã bắt đầu được xoay. chuyển.

Từng vị Tiên Thánh, Tiên Hoàng, Tiên Vương của Nguyệt Ma tộc và Tỉnh Ma tộc đều bị g**t ch*t.

“Đáng ghét!”

Đối với cuộc chiến bên dưới mặt đất, hai người Nam Đẩu Huyên và Nam Đẩu Triết đương nhiên cũng cảm nhận được.

Thế cục đã như vậy, nếu mà cố tình muốn thay đổi, thì ắt sẽ càng loạn hơn.

Hai người nhìn nhau một cái, đã không còn muốn tiếp tục đánh với Mục Huyền Thần nữa.

“Rút”

Hai bóng người cùng nhau rút lui.

Mục Huyền Thần lo lắng có bẫy, cũng không tiếp tục đuổi theo chặn lại nữa.

Rất nhanh, Mục Huyền Thần đã quay trở lại bên cạnh Tần Ninh, đánh giá hắn một lượt từ trên dưới, nhìn thấy Tần Ninh mới chỉ bị chút thương tích nhẹ, trông càng yếu ớt hơn một chút mà thôi, nên cũng thầm thở phào.

“Ca, tiết chế chút đi!”

“Cút sang chỗ khác!”

Tần Ninh không khỏi mắng: “Nhìn xem chuyện tốt mà đệ làm, vận chuyển một chuyến đan dược, đưa người bị thương về, mà cũng bị mai phục được!”

Mục Huyền Thần cười he he gãi đầu nói: “Đệ cũng không ngờ sẽ xảy ra loại chuyện này”.

Hắn thực sự không ngờ tới. Trước đây con đường này vẫn luôn chẳng có gì nguy hiểm.

Dù gì, phía Bắc Huyền Thần Các là Phương tộc, đi về phía Tây là Xích Diệm tiên môn, dị tộc không hề hoạt động ở khu vực này.

Lần này vận chuyển thuốc, cả đường đều rất yên ổn. “Kiểm đếm tổn thất đi!”

“Ừnm".

tính là bản lĩnh gì hả? Hả?”

Long Thiên Thụy vốn là cảnh giới Tiên Đế trung kỳ, Khúc Phỉ Yên chỉ là Tiên Đế sơ kỳ, bất kể ra sao, Long Thiên Thụy cũng phải cao hơn một bậc.

Nhưng ai mà ngờ được...

Vừa mới giao đấu, Khúc Phỉ Yên đã tế ra một đống tiên khí Đế phẩm, ít cũng phải đến chín chiếc!
 
Phong Thần Châu
Chương 10795: Khúc Phỉ Yên nhíu mày



Chín chiếc tiên khí Đế phẩm!

Cả Thái Thần tiên vực, cũng không phải mỗi một vị Tiên Đế đều sẽ có một tiên khí Đế phẩm.

Nhưng Khúc Phỉ Yên thì lại có hẳn chín chiếc! Phải biết là.

Luyện chế tiên khí Đế phẩm, không chỉ đơn giản là cần đến tiên khí sư Đế phẩm mà thôi, vật liệu cần sử dụng đến lại càng cực kỳ xa xỉ.

Khúc Phỉ Yên nhìn Long Thiên Thụy đang nổi điên, lại chỉ nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Ta vốn dĩ là Đế phẩm sư, trên người có tiên khí Đế phẩm, tại sao lại

không dùng?”

“Chẳng lẽ, ngươi bảo một vị Đế trận sư khi giao đấu với ngươi, không được thi triển tiên trận, chỉ được dùng lực điền để đánh với ngươi à?”

Nghe vậy, Long Thiên Thụy cạn lời.

Khúc Phỉ Yên lại nói: “Tìm người trông chừng hắn ta, hắn ta chạy không thoát đâu, bây giờ cũng chỉ là một phế nhân mà thôi”.

“bược!" “Được!” Gần như đồng thời.

Lão Thụ Quái và Đại Hoàng, một trái một phải xuất hiện ở bên cạnh Long "Thiên Thụy.

Lão Thụ Quái bung dây mây ra, quấn chặt lấy cổ của Long Thiên Thụy. Đại Hoàng thì lại há to miệng gặm lên mặt của Long Thiên Thụy.

Long Thiên Thụy kêu thảm thiết, há miệng mắng: “Cút ngay đi!”

Khúc Phỉ Yên nhíu mày nói: “Ta là bảo các ngươi trông chừng hắn ta, chứ không bảo các ngươi ăn hắn ta, các ngươi làm gì đó?”

Đại Hoàng và Lão Thụ Quái tranh nhau, nhưng ai cũng không chịu buông tay buông miệng.

Khúc Phỉ Yên cũng lười chẳng thèm để ý bọn họ.

Đi đến phía trước Tân Ninh và Mục Huyền Thần, nhìn Mục Huyền Thần, Khúc. Phỉ Yên không khỏi nói: “Hai tên kia, chạy rồi?”

“Người hạ giới như đệ, hình như... cũng chẳng ra sao nhỉ?”

Mục Huyền Thần cười nói: “Chân thân ở Tam Thanh tiên vực, phân thân ở đây, duy trì ở mức độ Tiên Đế đỉnh phong, đệ cũng phải nỗ lực rất nhiều, dùng tạm là được...”.

Khúc Phỉ Yên không nói thêm nữa, đi đến trước người Tần Ninh, nhẹ nhàng khoác tay hắn, bộ dáng vô cùng thân thiết.

Rất nhanh, Cổ Văn Bác, Quản Hoa Thanh, Văn Thư, Phương Đông Nguyệt bốn người cùng đã thụ don xong tàn cuộc.

Một hàng mấy chục người ngoại trừ mười mấy người của Phương tộc bị thương chưa lành ra, những người bị chết và bị thương có ba mươi mấy người, tâm trạng ai nấy đều không được vui.

“Đi thôi!”

Mục Huyền Thần nói: “Đi đến Phương tộc trước đã rồi nói”.

“Vâng!”

Mọi người lại lần nữa xuất phát.

Mà lần này, Khúc Phỉ Yên đã tế ra một tòa cung điện dài rộng cả trăm trượng có thừa.

Bên dưới tòa cung điện, có tiên thạch đang được đốt cháy, nâng tòa cùng điện này bay về hướng Bắc.

Bên trong cung điện, mọi người lần lượt nghỉ ngơi.

Mục Huyền Thần cũng kiểm tra hết ngoại thương cho Tần Ninh, đồng thời lại lấy ra một ít tiên dịch bồi bổ để cho Tần Ninh uống.

Đại khái khoảng nửa ngày sau, tòa cung điện phi hành bắt đầu giảm dần tốc độ.

“Đã đến biên giới của Phương tộc rồi!”

Mọi người đều đi ra bên ngoài cung điện, nhìn về phía cảnh tượng ở bên ngoài cửa lớn.

Không bao lâu, mười mấy bóng người từ xa bay đến, lần lượt đáp xuống.

Người thanh niên lập tức bước lên trước, chắp tay nói: “Tại hạ Phương Phi Dật, nghe Mục các chủ nhắc đến đại danh của Tần công tử mấy lần, lần đầu tiên gặp mặt, Tân công tử đến Phương tộc ta, trên đường lại xảy ra loại chuyện như. vậy, quả thực vô cùng xin lỗi”.

Tần Ninh cũng chắp tay nói: “Không sao, thủ đoạn của dị tộc, ta cũng hiểu”.

Phương Phi Dật kéo vị thanh niên ở phía sau lưng mình ra, giới thiệu: “Đây là tộc đệ Phương Phi Quần của ta!”

Phương Phi Quần trông có vẻ không giống với Phương Phi Dật, người khá gầy, má hơi lõm, lúc này nhìn về phía Tân Ninh, trên mặt nặn ra một nụ cười xã giao.
 
Phong Thần Châu
Chương 10796: Rất nhanh



“Bây giờ đã đến địa vực của Phương tộc ta, đảm bảo sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra nữa”.

Phương Phi Dật cười nói: “Tiếp sau đây, ta hộ tống chư vị đi đến Phương tộc”.

Nhóm người của Phương Phi Dật, Phương Phi Quần đi phía trước, cưỡi một con phi cầm, phía sau là cung điện phi hành bay theo.

Bên trong cung điện.

Mục Huyền Thần cười nói: Đại ca hẳn là biết Phương Phi Dật chứ?”

“Ừm....

Mục Huyền Thần tiếp tục nói: “Đại ca năm đó khi rời khỏi Thái Thần tiên vực, thằng nhóc này có lẽ vẫn còn nhỏ, bây giờ đã là nhân vật đứng đầu trong đời thứ hai của Phương tộc rồi, là cảnh giới Tiên Đế sơ kỳ”.

Phương tộc đời thứ nhất.

Tộc trưởng Phương Hoằng Hóa.

Phương Thư Lương.

Phương Thiên Hòa.

Đây là ba nhân vật đại Mà đời thứ hai, chính là đám người Phương Phi Dật, Phương Phi Quần...

Mục Huyền Thần lại kể cho Tân Ninh nghe về một số thay đổi bên trong Phương tộc ngày nay.

Đại khái khoảng nửa ngày sau.

Nhóm người dẫn đoàn của Phương Phi Dật đi phía trước dần dần giảm tốc độ.

Tiếp đó, Một tòa thành trì vừa nguy nga tráng lệ vừa khí thế dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Nhóm người Mục Huyền Thần đã không phải là lần đầu tiên đến đây nữa, đương nhiên cũng không có gì lạ lẫm.

Tân Ninh đứng trên bậc thang của cung điện, ánh mắt nhìn xuống vùng đất trời nơi đây.

Một tòa thành trì vuông văn mở rộng ra, dài rộng phải đến mấy nghìn dặm. Ở đây, chính là đại bản doanh của Phương tộc, Thiên Phương Thành!

Thiên Phương Thành, lấy chữ Phương trong Phương tộc, xây dựng thành trì dựa theo thuyết trời tròn đất vuông.

Cả tòa thành trì, bốn phía vuông vắn, có bốn cổng Đông Nam Tây Bắc, vô cùng nguy nga tráng lệ.

Mà Thiên Phương Thành, bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, từ năm đó đã được xưng tụng là một trong những tòa thành trì rộng lớn và phồn hoa nhất của Thái Thần tiên vực.

Từ chỗ này nhìn ra, ở vị trí trung tâm, thấp thoáng có thể nhìn thấy không ít núi cao chập chùng, liên miên bất tận, mây mù vấn vít như thể có núi rừng bên trong thành.

Ở vị trí trung tâm đó, chính là nơi đặt Phương phủ của Phương tộc.

Rất nhanh.

Phương Phi Dật đứng từ xa chắp tay nói: “Chư vị, không cần đi xuống, cứ theo chúng ta đi thẳng vào bên trong Phương phủ là được”.

Nghe vậy, Mục Huyền Thần gật đầu. Một bên, Tần Ninh lại nói: “Ta muốn đi xuống nhìn xem một chút”. Vừa dứt lời, Mục Huyền Thần lại vội vàng nói: “Đã đến Thiên Phương Thành rồi, cũng không vội, đại ca ta lần đầu tiên đến đây, ta đưa huynh ấy xuống đi dạo. bên ngoài thành đã!”

Phương Phi Dật gật đầu nói: “Được, ta đi cùng mấy vị”. Rất nhanh, mọi người lần lượt đáp xuống đất. Thiên Phương Thành, cổng Nam.

Nhiều năm như vậy rồi, Tân Ninh mỗi lần trở lại nơi mà mấy đời trước mình từng đi qua, chung quy sẽ có cảm giác vật còn người mất.

Mà nay, đứng trước cổng thành, nhìn vào Thiên Phương Thành, dường như: tất cả đều chẳng thay đổi, lại dường như tất cả đều đã khác, trong một thoáng Tân Ninh cũng cảm thấy có chút thổn thức.

Mục Huyền Thần, Khúc Phỉ Yên đương nhiên đều biết, quay lại nơi xưa, trong lòng Tân Ninh sẽ khó tránh khỏi cảm khái, nên cũng đều dừng lại đứng yên lặng bên cạnh cùng hắn.

Mà lúc này, Phương Phi Quần lại kéo áo Phương Phi Dật, đè thấp giọng nói: “Tân Ninh này, rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
 
Phong Thần Châu
Chương 10797: Cũng không hẳn



Nghe vậy, Phương Phi Dật cười ha ha nói: “Huynh trưởng của các chủ Mục Huyền Thần, phu quân của Khúc Phỉ Yên trưởng lão”.

Phương Phi Quần ngạc nhiên nói: “Huynh trưởng của Mục Huyền Thần, tại sao lại tên là Tân Ninh? Mục Tân Ninh?”

“Cũng không hẳn”.

Phương Phi Dật chậm rãi nói: “Cụ thể ta cũng không rõ lắm, nhưng trước đó đã từng nghe Mục các chủ nhắc qua, huynh trưởng của hắn theo họ mẹ”.

“Mà về, Tần công tử vì sao lại là phu thê với Khúc Phỉ Yên, chuyện này, lúc ban đầu khi ta biết về chuyện này cũng rất ngạc nhiên”.

Một hàng người của Phương tộc có mười mấy người, đi theo nhóm người của Tần Ninh, bắt đầu đi dạo loanh quanh khắp nơi bên trong Thiên Phương Thành.

Mục Huyền Thần và Khúc Phỉ Yên đều biết, Tân Ninh bây giờ là đang nhìn vật nhớ người, trên đường đi cả hai đều nói chuyện cùng hắn.

Nửa ngày sau.

Một hàng người mới đến bên trong nội thành.

Diện tích của khu nội thành tương đương với khu ngoại thành, cũng có sông núi nước non, khí phách của Phương tộc gần như đã được thể hiện ra một cách hoàn toàn triệt để.

Dọc đường đi vào nội thành đến thẳng bên ngoài cửa Phương phủ.

Lúc này, mấy bóng người đã đứng ở bên ngoài phủ đệ để chờ.

“Mục các chủ!”

Người đi đầu cười ha ha bước nhanh lên phía trước, chắp tay nói: “Quả thực rất xin lỗi, không ngờ trên dường lại xảy ra chuyện như vậy, đợi khi trở về, ta sẽ

đích thân hộ tống Mục các chủ”.

“Chúng ta cần gì phải khách khí như vậy?”

Mục Huyền Thần cười nói: “Vị này là đại ca của ta, Tân Ninh”.

Người đàn ông trung niên nọ nhìn về phía Tân Ninh cười nói: “Tại hạ Phương Thư Lương!”

Tân Ninh nhìn về phía người đàn ông trung niên, biểu cảm thoáng ngây ra, tiếp đó cười nói: “Gặp qua Phương tiền bối”.

“Nào nào nào, đi vào rồi nói”. Một hàng người đi vào bên trong Phương phủ.

Phương tộc bây giờ, chính là một trong tám bá chủ của cả Thái Thần tiên vực, phủ đệ đương nhiên cũng huy hoàng tráng kệ, khó mà sánh được.

Người đến người đi, nô bộc tì nữ hộ vệ nhiều vô số kể.

Cuối cùng, Phương Thư Lương dẫn theo mấy người Mục Huyền Thần đi đến một tòa chính đình.

Bên trong đình có mấy bóng người, lần lượt bước ra chào đón. “Mục các chủ!” “Mục các chủ”.

Mấy người đều tỏ vẻ khách khí.

Tám nghìn năm trở lại đây, Huyền Thần Các từng bước từng bước hợp tác. bền chặt với Phương tộc và Xích Diệm tiên môn.

Giữa bọn họ luôn duy trì mối quan hệ mật thiết.

Huyền Thần Các cung cấp tiên đan cho Phương tộc và Xích Diệm tiên môn, mà hai bên này lại nằm ở giáp phía Bắc và phía Tây của Huyền Thần Các, ngăn chặn sự nhòm ngó từ các bên đối với Huyền Thần Các.

Hai người dẫn đầu bên phía Phương tộc.

Một người đàn ông trung niên thân mặc huyền y, thân hình cao lớn, chính là tộc trưởng Phương Hoằng Hóa!

Người đàn ông đứng bên cạnh ông ta, có vẻ ngoài cân đối, gương mặt ôn hòa, chính là Phương Thiên Hòa.

Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương, Phương Thiên Hòa, ba người nay đã là rường cột của Phương tộc.

Sự xuất hiện của Mục Huyền Thần có thể khiến cho ba rường cột của Phương tộc đứng ra tiếp đón, đã đủ để chứng minh cho thân phận địa vị của

Mục Huyền Thần trong thời điểm hiện tại.

“Long Thiên Thụy này, giao cho Phương tộc các ngươi, thẩm vấn cho kỹ, nói không chừng sẽ lấy được tin tức gì đó.

“Được!”

Mọi người bắt đầu lần lượt thảo luận về những câu chuyện và thế cục hiện tại.

Đến buổi tối, Phương phủ mở tiệc khoản đãi nhóm người Mục Huyền Thần. Tiệc tan mọi người trở về nơi nghỉ ngơi.
 
Phong Thần Châu
Chương 10798: Ta không tin



Nhóm người Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương, Phương Thiên Hòa sắp xếp thỏa đáng cho mấy người bên phía Mục Huyền Thần mới rời đi.

Chỉ là đến nửa đêm.

Mục Huyền Thần lại dẫn theo Tân Ninh, Khúc Phỉ Yên tìm đến chỗ tộc trưởng Phương Hoằng Hóa của Phương tộc.

“Mục các chủ, có chuyện gì sao?”

Bên trong phòng, Phương Hoằng Hóa khoác một chiếc áo khoác ngoài, khó hiểu hỏi.

Mục Huyền Thần cười nói: “Không phải là chúng ta có việc, là đại ca ta có việc muốn tìm ngươi”.

Mục Huyền Thần tự nhiên ngồi xuống ghế, nói.

Ánh mắt của Phương Hoằng Hóa nhìn về phía Tần Ninh, càng chẳng hiểu ra làm sao.

Tân Ninh từ tốn nói: “Dẫn ta đến nhà thờ tổ của Phương tộc xem đi!”

Nghe vậy, đáy mắt Phương Hoằng Hóa thoán: Huyền Thần, Mục Huyền Thần lại phất phất tay n đề gì chứ?”

run lên, lại nhìn sang Mục Đi xem cũng chẳng có vấn

“Được!”, do dự một hồi, Phương Hoăng Hóa gật đầu. Rất nhanh, Phương Hoằng Hóa gọi Phương Thư Lương và Phương Thiên Hòa tới, đi cùng với Mục Huyền Thần, Tần Ninh, Khúc Phỉ Yên đến nhà thờ tổ của

Phương tộc”.

Đối với một gia tộc siêu nhiên cỡ này mà nói, nhà thờ tổ chính là nơi vô cùng quan trọng.

Ở đây thờ cúng bài vị tổ tông các đời của nhà họ Phương, dù là nửa đêm thì đèn đóm vẫn sáng trưng, bên trong từ đường rộng lớn, từng chiếc bài vị được

đặt một cách trang nghiêm.

'Tần Ninh đi vào bên trong từ đường, đốt lên ba nén hương sau đó ba quỳ chín lạy mới đứng dậy.

Ánh mắt nhìn về phía ba người Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương và Phương Thiên Hòa, giọng nói bình tĩnh: “Phương Thư Thanh và Phương Thư Mạn đâu?”

Vừa hỏi xong.

Ba người Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương, Phương Thiên Hòa đều thoáng ngẩn người.

Phương Thư Lương nhìn Tần Ninh, giọng mang theo vài phần bỉ ai nói: “Năm đó, Thần Môn bị Cửu Âm tộc Cửu Dương tộc bắt tay tiêu diệt, Phương tộc ta dẫn người đến cứu viện, tổn thất Tiên Đế hai mươi hai vị, phải dưỡng thương mấy vạn

năm mới hồi phục lại được như ngày hôm nay”.

“Phương Thanh Thư và Phương Thư Mạn, là đường đệ đường muội của ta, hai người bọn họ đã chết trong kiếp nạn lớn khi Thần Môn bị diệt rồi”.

Trong Phương tộc. Phương Hoằng Hóa, là thế hệ thuộc chữ Hoằng, coi như là một dòng.

Phương Thư Lương, Phương Thư Mạn, Phương Thư Thanh, là thế hệ thuộc chữ Thư, là một dòng riêng, hơn nữa ba người này có chung một ông nội.

Phương Thiên Hòa thì là thế hệ thuộc chữ Thiên, lại là một dòng khác. Mà ba dòng này, vốn dĩ đều có chung một tằng tổ.

Ba dòng này, cũng là ba dòng chính yếu của Phương tộc hiện nay, trong Phương tộc chủ trì tất cả những chuyện lớn.

Tân Ninh nhìn Phương Thư Lương, nói thẳng: “Bọn họ chưa chết chứi”

Vừa dứt lời, Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương, Phương Thiên Hòa ba người đều ngẩn ra.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Phương Hoằng Hóa cất lời: “Tân công tử, huynh muội Phương Thư Thanh và Phương Thư Mạn quả thực là đã chết rồi, hồn đăng của bọn họ trong tộc của

chúng ta, đã tắt rồi...”.

Tần Ninh lại nói: “Cố Vân Kiếm cũng chưa chết, mấy người bọn họ, hẳn là đều chưa chết, những năm gần đây các ngươi chưa từng liên hệ với bọn họ à?”

Bị Tần Ninh hỏi như vậy, ba người có mặt tại đó đều ngây ra như phỗng. “Nói thật với ta đi!”

Tân Ninh từ tốn nói: “Ta không tin, bọn họ đã chết”.

Lúc này, vẻ mặt Phương Thiên Hòa thoáng mang vài phần đau đớn nói: “Tân công tử, chúng ta so với ngươi còn mong rằng đó là sự thật hơn nữa”.

“Cuộc chiến Thần Môn bị diệt, trong Phương tộc ta, phụ thân của tộc trưởng Phương Hưng Học, đã chết, phụ thân của Phương Thư Thanh là Phương Ôn 'Trạch cũng đã chết, phụ thân của ta Phương Bách Diệp, cũng không còn!”

Chỉ là nay vật còn người mất.

Nhưng đến tận bây giờ, hắn vẫn không tin, Phương Thư Mạn và Phương Thư Thanh đã chết.

Tân Ninh nhìn về phía ba người, giọng nói bình tĩnh: “Ta chính là Hồn Vô Ngân, ta trở lại rồi!”

Vừa dứt lời, trong từ đường bỗng tĩnh lặng như tờ.
 
Phong Thần Châu
Chương 10799: Tần Ninh đi đến



Ba người Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương và Phương Thiên Hòa đều đã hoàn toàn ngây dại.

Tần Ninh chính là Hồn Vô Ngân? Đùa cái gì vậy? Phương Hoằng Hóa cười ha ha nói: “Tân công tử, đừng nói đùa như vậy, Vô

Ngân đại nhân, hắn... hắn đã tọa hóa từ lâu, hơn nữa... hắn vốn cũng chẳng có đệ đệ”.

Vừa dứt lời, Mục Huyền Thần lại nói: “Các ngươi đừng hiểu lầm, chữ đệ đệ này của ta cùng với những đệ đệ khác, hoàn toàn không giống nhau!”

Nói đến đây, Mục Huyền Thần nhìn ba người nói: “Các ngươi nghe huynh ấy nói đil”

Tần Ninh đi đến chỗ bồ đoàn đặt trước bài vị, cong gối quỳ xuống. “Ta đời này tên là Tân Ninh, đời trước, ở Thái Thần tiên vực, ta tên là Hồn Vô Ngân, trong Thái Thần tiên vực, sáng lập nên Thần Môn, thu nhận Cố Vân Kiếm

làm đệ tử!"

Tân Ninh nhìn ba người Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Phương, Phương Thiên Hòa, nhất nhất kể lại mọi chuyện đã trải qua.

€ó rất nhiều chuyện, không hề khó để chứng thực.

Nhưng khi Tần Ninh nói xong, trong lòng Phương Hoằng Hóa, Phương Thư Lương, Phương Thiên Hòa vẫn rất khó để tiếp nhận chuyện này.

Nếu không phải Tần Ninh là huynh trưởng của Mục Huyền Thần, có lẽ ba người này đã trở mặt từ lâu.

Loại chuyện như vậy, sao có thể lấy ra để nói đùa?

Tân Ninh nhìn về phía ba người, không khỏi nói: “Năm đó, Phương tộc của các ngươi vốn là một đại tộc, sau này, ta sáng lập Thần Môn, phát triển lớn mạnh, Phương Thư Thanh, Phương Thư Mạn gia nhập vào Thần Môn ta, mối quan hệ giữa Thần Môn và Phương tộc lại càng thêm thắm thiết”.

“Lại sau đó, trong thế hệ của phụ thân các ngươi, ta đã từng làm một việc. cho Phương tộc!”

'Tần Ninh nhìn về phía từ đường rộng lớn, từ tốn nói: “Đại trận hộ tộc của Phương tộc ngươi, đã được điều chỉnh hợp nhất, trận pháp trận nhãn, đều được đặt ở trong từ đường này”.

“Khi đó, là do ta đích thân ra tay, gia trì thêm một hung trận bên trong đại trận hộ tộc của các ngươi, một khi đại trận hộ tộc bị phá, hung trận kia lập tức tự khởi động, tiêu diệt hết tất cả kẻ địch xâm lăng!”

Hai tay Tân Ninh mở ra, trận văn vấn vít, nhìn về phía ba người, “Trận này, hoặc là đại trận của Phương tộc mở ra, trận pháp sẽ khởi động, hoặc là... trên thế giới này ngoại trừ ta ra, không ai có thể chủ động khởi động nó, chuyện này, các ngươi biết chứ?”

Nói đoạn. Trận văn vấn vít bên trong từ đường. Trong chớp mắt.

Từ bốn khóc trong từ đường rộng lớn, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng của Long Hổ Tước Quy dần dần trải ra.

'Thoáng chốc.

Cả Phương tộc rộng lớn, thậm chí cả bầu trời bên trong Thiên Phương Thành, đều có thể thoáng nhìn ra được, có bóng dáng của từng con Long Hổ Tước Quy bay thẳng lên trời.

“Chúng ta tin rồi, tin rồi...”.

Phương Hoằng Hóa lúc này đã vội vàng nói: “Hồn đại nhân, không cần chứng minh nữa...”.

Tân Ninh nhìn sang Phương Hoằng Hóa, khẽ nói: “Thật chứ?” “Thật thật... mau dừng lại đi, hung trận này, quả thực là do Hồn Vô Ngân đại nhân lưu lại, Hồn Vô Ngân đại sư cũng từng nói, chỉ có hãn mới có thể mở

được!”

'Tần Ninh lúc này, từ từ dừng lại, nhìn về phía ba người, không khỏi nói: “Tin ta từ sớm có phải hơn không!”

Nghe vậy, ba người và một trận đều cạn lời.

Mục Huyền Thần cười he he nói: “Đại ca ta quả thực là Hồn Vô Ngân, về điểm này, ta cũng có thể làm chứng”.

Phương Hoằng Hóa nghiêm túc nói: “Hồn đại nhân và phụ thân chúng ta vốn là bạn chí giao, chúng ta đương nhiên là lấy lễ tiền bối để thể hiện lòng tôn kính với Hồn đại nhân!”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Được rồi, vốn dĩ ta cũng không muốn nói rõ thân phận để nói chuyện với các ngươi, chỉ là, Phương Thư Mạn và Phương Thư Thanh, rốt cuộc có từng liên lạc với các ngươi hay không?”

Ba người quay sang nhìn sau, rồi đều lắc đầu.

“Việc đã đến nước này, vẫn còn muốn giấu diếm ta à?”
 
Back
Top Bottom