Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10350: Hai người phụ nữ này suy nghĩ cái gì vậy?



“Được rồi, ngươi đã giải thích, đương nhiên ta cũng sẽ không để trong lòng”.

Tần Ninh đi đến bên cạnh giường.

“Lấy chút nước đến đây rửa sạch sẽ thánh nữ của các ngươi đi”.

Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh đi nhanh về nhanh.

Lúc hai người c** q**n áo cho Cù Thanh Thư, nhìn thấy Tần Ninh vẫn còn đứng bên cạnh, không khỏi do dự.

“Nhanh lên”.

Tần Ninh không khỏi thúc giục nói: “Bây giờ các ngươi không cho ta xem, lát nữa ta cũng phải xem, hơn nữa vết thương trên người cô ta ảnh hưởng đến rất nhiều thứ, mặc dù là rửa sạch, các ngươi cũng không có thể tùy tiện động vào cô ta, ta không đứng nhìn, đợi các ngươi rửa sạch sẽ cho cô ta rồi, chỉ sợ cô ta cũng đã chết!”

Hai người phụ nữ này suy nghĩ cái gì vậy?

Advertisement

Lúc trước cho dù là Lý Uyển Thanh hay là Lam Nhược Vân, đều từng được hắn trị liệu, hai người này có người nào không bị hắn xem vô số lần?

Thật sự nghĩ rằng y sư chỉ cần bắt mạch, kê đơn thuốc là có thể chữa khỏi ư?

Trình độ phức tạp trong đó, người thường không thể tưởng tượng được đâu.

Lý Uyển Thanh và Lam Nhược Vân không dám trì hoãn, vội vàng dựa theo chỉ thị của Tần Ninh rửa sạch cho Cù Thanh Thư.

Rất nhanh, trên giường đã đổi một cái chăn mới, Cù Thanh Thư không một mảnh vải nằm trên ga mềm, trên người chỉ đắp mỗi một cái áo mỏng.

Cái áo này mỏng như cánh ve, có cũng như không.

Sau đó Tần Ninh nhẹ nhàng đưa tay ra... Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh thấy như màn vậy một đều đỏ bừng mặt, không dám nhìn nữa.

Nhưng lại lo lắng Tần Ninh sẽ làm ra chuyện gì khác người, hai người vẫn không nhịn được trông chừng.

Cù Thanh Thư có khuôn mặt thanh tú, da thịt như trăng sáng, cho dù đang hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, nhưng dáng người thon dài, đường cong lả lướt kia vẫn có thể làm cho người ta thấy được rõ ràng.

“Cảnh Hỏa tộc, trời sinh có thể để bản thân và viêm khí trong trời đất dung hợp, điều này có chút tương tự với Viêm tộc”.

“Nhưng mà viêm của Viêm tộc là lửa, viêm của Cảnh Hỏa tộc càng thiên về khí!”

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Xem ra hai người đánh nhau rất ác liệt”.

Ngay lập tức, Tần Ninh vung tay lên, từng cái ngân châm xuất hiện.

Từng cái ngân châm ở trong lòng bàn tay Tần Ninh, c*m v** từng bộ phận trên cơ thể Cù Thanh Thư, tổng tổng chừng trên trăm cái... Tần Ninh kiên nhẫn chữa bệnh, Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh chăm chú quan sát.

Không khó để nhìn ra, y thuật của Tần Ninh quả thật là cực kỳ cường đại.

Mặc dù hai người không tinh thông đan thuật, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ra được Tần Ninh không phải làm vớ vẩn.

Cứ như thế, chỉ chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.

Trong phòng.

Tần Ninh thở ra một hơi, nói: “Có lẽ ngày mai cô ta sẽ tỉnh lại, nhưng mà sau khi tỉnh tốt nhất không nên cử động, nếu không viêm khí còn sót lại trong cơ thể sẽ không thể giải quyết, sẽ làm ảnh hưởng đến việc tăng cấp sau này”.

“Cảm ơn ngươi!”

Lý Uyển Thanh nhẹ nhàng thở ra.

Trong ba ngày nay, Tần Ninh không ngừng làm việc, đúng là đã khiến Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh được mở mang tầm mắt.

Mặc dù cảnh giới của kẻ này không cao, nhưng y thuật thật sự nghịch thiên.

Mà đối với Tần Ninh mà nói... hắn đã sắp mệt chết rồi.

Cảnh giới chênh lệch quá nhiều khiến cho Tần Ninh phải chọn cách đi dần từng bước, thay đổi từng bước.

Điều này có thể khiến người ta mệt chết! Tần Ninh cảm thấy còn mệt hơn cả việc mình đóng cọc ba ngày ba đêm không ngừng không nghỉ! Hắn đi ra khỏi nhà cỏ.
 
Phong Thần Châu
Chương 10351: “Vậy đừng giết vội!”



“Tần tiên sinh...”, giờ phút này sắc mặt Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần cổ quái tiêu sái đi đến.

“Làm sao vậy?”

Tần Ninh hiếu kỳ nói: “Là các đệ tử ba thế lực lớn đánh nhau sao?”

“Không phải”.

Dịch Tinh Thần chỉ ra bên ngoài, nói: “Lần này Đại Hoàng lại bắt được một đám dị tộc nữa”.

Advertisement

“Lão Tần lão Tần!”

Đúng lúc này, bóng dáng Đại Hoàng xuất hiện ở trước nhà cỏ, cười ha ha nói: “Gâu gâu gâu, lão Tần, lần này ta lại cứu được vài người”.

Tần Ninh bất đắc dĩ nhìn về phía Đại Hoàng, day trán nói: “Ngươi bắt được bao nhiêu dị tộc?”

“Một trăm năm mươi bảy người!”

“...”, “Cứu bao nhiêu người?”

“Sáu!”

Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Đại Hoàng, Tần Ninh có chút choáng váng, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

“Ê! Ê?

Ê?”

Đại Hoàng lập tức tiến lên đỡ lấy Tần Ninh suýt nữa ngã xuống đất, vội vàng nói: “Đừng hôn mê, đừng hôn mê, lần này lấy được bao nhiêu Tịnh Ma Tiên Đan, ta chia cho ngươi một phần ba là được mà?”

Tần Ninh quả thật là có chút choáng váng, hắn đang rất mệt mỏi! Mà vừa nghe thấy lời này của Đại Hoàng, Tần Ninh lại không muốn phản ứng.

Nhưng rất nhanh, Đại Hoàng đã cõng Tần Ninh đi đến bên ngoài sơn cốc.

Trên mặt đất có một đám võ giả dị tộc đang bị trói gô lại.

Trong đó có không ít chiến sĩ Cảnh Hoải tộc, tuy rằng đã bị trói lại, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Manh bị trói trên vách núi đá, ai nấy đều quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đau đớn.

Hàn Mị tộc cũng có không ít chiến sĩ, đang tụ tập chung một chỗ, vẻ mặt đau thương.

“Thả ta xuống!”

Tần Ninh than thở một tiếng, đứng lên khỏi người Đại Hoàng.

Mặc dù hắn còn có chút choáng váng, nhưng nếu cứ nằm trên lưng Đại Hoàng mãi, Tần Ninh cảm thấy mình sẽ bị rung lắc đến chết mất.

Đại Hoàng kích động nhìn về phía trước.

Đó là một trăm năm mươi bảy chiến sĩ dị tộc sao?

Không phải! Đó là một trăm năm mươi bảy viên Tịnh Ma Tiên Đan.

“Có một con cá lớn!”

Đại Hoàng kích động dẫn Tần Ninh đi về phía Hàn Mị tộc, đá văng mấy võ giả bị trói ra, đi đến trước mặt một người trong đó.

“Người này cũng là Tiên Vương!”

Nó đá đá vào người thanh niên đang ngất trên đất, vẻ mặt chờ mong nói: “Tạm thời không thể giết Kỳ Manh, nhưng người này có thể giết đi?”

Tần Ninh nhìn thanh niên, nhíu mày lại.

Lại một Tiên Vương! Tuổi trẻ như thế, chắc chắn là nhân vật trung tâm của Hàn Mị tộc.

“Hãy hỏi Kỳ Manh xem có biết người này hay không?”

“Kỳ Manh sắp bị tra tấn đến chết, mơ mơ màng màng, căn bản không nhận ra được...”, “Vậy đừng giết vội!”

Tần Ninh lập tức nói: “Mang ta đi xem sáu người mà ngươi cứu được đi”.

“Không không không... Cơ hội là để dành cho con chó biết nhẫn nại và chờ đợi!”

Đại Hoàng lắc đầu nói: “Ta không phải may mắn, ta tìm thấy bọn họ giao chiến, cho nên đã chờ khoảng ba ngày, mới đợi bọn họ đánh xong, sau đó ta mới ra tay...”, sau đó Tần Ninh và Đại Hoàng đi đến trước mặt sáu người kia.
 
Phong Thần Châu
Chương 10352: Tiên đan của ta đâu?



Trong đó có ba người đã ngất đi, ba người khác đang tựa vào trên tảng đá nghỉ tạm.

Trong ba người ngất đi kia có một người quỳ rạp trên mặt đất, hơi thở yếu ớt.

Nhưng khí tức cường đại trong cơ thể hắn ta lại làm Tần Ninh cảm thấy rất kinh ngạc.

Mặc dù người này không phải Tiên Vương, nhưng đã sắp đến Tiên Vương rồi! Nhưng mà quần áo của hắn ta đã rách tung toé, hơi thở tán loạn, cứ như có thể chết đi bất cứ lúc nào vậy.

Tần Ninh ngồi xổm xuống lật người này lại, lúc nhìn thấy khuôn mặt kia, hắn đột nhiên co quắp khóe miệng, cả người run rẩy.

Advertisement

“Nam Hiên!”

Thanh niên đang quỳ rạp trên mặt đất kia.

Rõ ràng là đệ tử thứ ba của hắn - Diệp Nam Hiên.

Chuyện này... Tần Ninh vô cùng ngạc nhiên.

Advertisement

Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại gặp được Diệp Nam Hiên ở chỗ này.

“Ặc...”, Đại Hoàng ở bên cạnh ngẩn người.

Hình như nó đã cứu một người quen của Tần Ninh?

Vậy thì tốt quá! Không phải Tần Ninh sẽ phải biết ơn tám đời tổ tông nhà mình sao?

Tần Ninh không nói hai lời, ôm lấy Diệp Nam Hiên đi vào bên trong sơn cốc.

Đi đến một nửa, Tần Ninh đột nhiên ngừng lại.

“Đại Hoàng, làm thịt đám dị tộc này đi”.

“Được được được!”

Đại Hoàng vô cùng kích động.

Xem ra Tần Ninh gặp được người quen, tâm trạng rất tốt, cho nên mới muốn luyện chế Tịnh Ma Tiên Đan ra cho nó trước.

Bên trong sơn cốc, một trăm năm mươi bảy vị chiến sĩ dị tộc có cả Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên, Tiên Quân đều chết dưới móng vuốt của Đại Hoàng.

Đến khi trên người nhuộm đỏ máu tươi, Đại Hoàng mới lui về.

Cho dù cả người đầm đìa máu tươi, nó cũng không để ý.

Dù sao... Sắp có thể lấy được một trăm năm mươi bảy viên Tịnh Ma Tiên Đan, sau đó thoải mái ngâm mình trong hồ, tắm rửa, ăn đan, trong đời chó còn có chuyện gì sung sướng hơn sao?

Hả?

Hả?

Tần Ninh chạy đi đâu rồi?

Tiên đan của ta đâu?

Đại Hoàng nhìn Tần Ninh biến mất nhanh như chớp, không khỏi ngạc nhiên nói: “Gâu gâu gâu, lão Tần, đan của ta!”

Tần Ninh cũng không quay đầu lại nói: “Nợ, ta đang cần, sau này cho ngươi sau!”

Nghe nói như thế, Đại Hoàng ngẩn ra.

Không ai lại đùa chó như thế đâu! Rất nhanh Tần Ninh đã đi vào bên trong sơn cốc, tiến vào một căn nhà cỏ.

Trong nhà cỏ, Ninh Tùy Vân đang nằm trên giường xem tiên quyết, tĩnh tâm tu luyện.

“Tần đại ca!”

Nhìn đến Tần Ninh vô cùng lo lắng đi đến, Ninh Tùy Vân sửng sốt, nhưng lập tức nhìn thấy người mà Tần Ninh ôm, Ninh Tùy Vân lại sửng sốt.

“Diệp đại ca!”

Ninh Tùy Vân vội vàng ngồi dậy khỏi giường, nhìn Tần Ninh đặt Diệp Nam Hiên sang một bên thì nhiên nói: “Tần đại ca, ngươi... ngươi gặp được Diệp đại ca như thế nào vậy?”

“Ừm, được”.

Trong nhà cỏ, Tần Ninh c** q**n áo của Diệp Nam Hiên ra, nhìn thấy bên trên cơ thể Diệp Nam Hiên chằng chịt vết thương, vết máu loang lổ, xương cốt vỡ nát.
 
Phong Thần Châu
Chương 10353: “Không phải ta đang nằm mơ chứ?”



“Tên nhóc thối”.

Tần Ninh mắng một câu, lấy ra một viên Tịnh Ma Tiên Đan tinh khiết nhét vào trong miệng Diệp Nam Hiên.

Tiên đan này có thể chữa thương cho Diệp Nam Hiên ở trình độ nhất định, ổn định sức sống của hắn ta.

Tiếp theo, Tần Ninh bắt đầu lấy ra đủ loại dụng cụ, rửa sạch vết thương trên người Diệp Nam Hiên, rịt thuốc, loại trừ hàn khí trong cơ thể hắn ta vân vân... Hắn cứ bận rộn như thế.

Bốn ngày trôi qua.

Trong phòng.

Tần Ninh ngồi ở bên giường, chậm rãi thở ra.

Hắn quá mệt mỏi! Cho dù đã ăn không ít Tịnh Ma Tiên Đan tăng thêm tinh thần cho mình, nhưng cũng mệt chết đi.

Hắn liền trực tiếp nghỉ ngơi trong phòng này.

Kết quả lại ngủ mất.

Trên giường, người Diệp Nam Hiên quấn đầy băng vải, lông mi run run, chậm rãi tỉnh dậy.

Đập vào mắt hắn ta là trần nhà cỏ.

Diệp Nam Hiên cảm giác đầu hơi choáng váng.

Sau đó trên người truyền đến đau nhức.

Mẹ nó! Đây là ở đâu?

Diệp Nam Hiên gian nan ngồi dậy, nhìn thấy một bóng người bên giường.

Sườn mặt rất quen thuộc.

Diệp Nam Hiên ngẩn ra.

Hắn ta chậm rãi đi xuống giường, nhìn khuôn mặt, dáng người của người đang tựa vào bên giường kia.

“Sư... Sư phụ...”, Diệp Nam Hiên giật mình, cả người ngây ra tại chỗ, vẻ mặt không thể tin.

Thật là... sư phụ?

Đây không phải nằm mơ chứ?

Không phải hắn ta đang đánh nhau với Vũ Vô Mộng sao, cuối cùng không biết Vũ Vô Mộng có chết hay không, dù sao hắn ta đã hôn mê đi.

Sao lại xuất hiện trong căn nhà cỏ này, hơn nữa sư phụ còn ở bên cạnh?

“Không phải ta đang nằm mơ chứ?”

Diệp Nam Hiên lẩm bẩm nói.

“Là mơ?

Hay không phải?”

Nhìn sư phụ gần trong gang tấc trước mắt, trong lòng Diệp Nam Hiên vô cùng rối rắm.

Nếu đây là một giấc mơ thì nó quá chân thực! Nhưng nếu không phải mơ thì sao có thể?

Diệp Nam Hiên cắn chặt răng, nâng cánh tay phải còn lành lặng lên, sau đó vươn tay lên cao, lập tức hạ xuống.

Chét! Một tiếng bàn tay đánh vào mặt lanh lảnh vang lên.

Mà đúng lúc này, cửa nhà cỏ bị mở ra, Ninh Tùy Vân bưng một bát canh thịt vừa vặn bước vào.

Thấy một màn như vậy, Ninh Tùy Vân chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, bát canh thịt cầm trong tay rơi xuống đất choang một tiếng, cả người hắn ta cũng ngồi bệt xuống đất.

Hắn ta đã nhìn thấy gì?

Diệp Nam Hiên... cho... Tần đại ca một cái tát! Đệ tử cho sư phụ một cái tát?

6001004-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10354: “Còn kém một bước cuối cùng!”



Diệp Nam Hiên vừa tát một cái, chỉ cảm thấy xúc cảm vô cùng chân thật! Hơn nữa, quả thật là người, không phải ngụy trang, cái tát của hắn cũng không hề đánh vào mặt nạ hay cái gì khác.

Mà khi nhìn thấy Ninh Tùy Vân xuất hiện ở nhà cỏ, Diệp Nam Hiên cũng ngẩn ra.

“Tùy Vân lão đệ!”

Diệp Nam Hiên vô cùng kích động, tiến lên từng bước, kéo tay Ninh Tùy Vân, cười ha ha nói: “Tỷ tỷ ngươi lo lắng cho ngươi muốn chết, hóa ra tên nhóc ngươi lại ở đây!”

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Nơi này là đâu?”

“Là ai đã cứu ta?”

Lúc này thân thể Ninh Tùy Vân như nhũn ra, bị Diệp Nam Hiên lắc đi lắc lại, cuối cùng chỉ ra sau lưng Diệp Nam Hiên.

“Là ta!”

“Hả?

Ngươi là ai... Hả?”

Diệp Nam Hiên quay người lại, chỉ nhìn thấy Tần Ninh mặc quần áo trắng đứng dậy, gò má bên trái sưng vù.

Cái tát này đúng là hung ác! Nếu không phải Diệp Nam Hiên đang bị thương, một cái tát này có thể khiến Tần Ninh mất hết cả một bên hàm răng! “Ôi chao!”

Diệp Nam Hiên vô cùng kích động nhìn Tần Ninh, quỳ rạp xuống đất bịch một tiếng, ôm lấy Tần Ninh khóc lóc kể lể: “Sư phụ, con nhớ người muốn chết!”

Nước mũi nước mắt giàn dụa, Diệp Nam Hiên than thở: “Con đã đi tìm người rất nhiều năm, vẫn không tìm được người...”, nghe nói như thế, Tần Ninh đang muốn nâng cánh tay đang cầm kiếm lên, cuối cùng lại chậm rãi buông xuống.

Ninh Tùy Vân thấy một màn như vậy thì xấu hổ cười.

Đầu óc của Diệp đại ca không được tốt lắm.

Xem ra Thần đại ca thật sự không nói sai.

“Đồ đệ ngoan!”

Tần Ninh mỉm cười, thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Một cái tát này... Đủ kính trọng!”

Vừa nghe thấy lời này, Diệp Nam Hiên ngẩng đầu nhìn về hướng Tần Ninh, nói: “Sư phụ, con tưởng mình đang nằm mơ, đệ tử ngày ngày đêm đêm nằm mơ thấy sư phụ!”

“Vậy sao?”

Tần Ninh cười nhạo nói: “Có phải mơ thấy sư phụ cả ngày ở cùng với phụ nữ hay không?”

“Hả?”

Diệp Nam Hiên sửng sốt.

Đáy lòng hắn ta cũng yên lặng ghi sổ nợ cho Ninh Tùy Vân.

Tên nhóc này, lại dám nói lung tung! “Đứng lên đi!”

Tần Ninh ôm mặt, ngồi ở bên giường.

Diệp Nam Hiên vội vàng xê dịch, quỳ gối bên chân Tần Ninh, cười hì hì nói: “Quỳ thoải mái hơn, đã lâu không gặp sư phụ, trước kia có muốn quỳ cũng không được”.

“...”, Ninh Tùy Vân thấy một màn như vậy, không còn gì để nói nữa.

Hắn ta nhớ rất rõ ràng, lúc Diệp Nam Hiên nhắc đến sư phụ Tần Ninh, vẫn luôn nói là hắn thì tính là cái gì?

Sớm muộn gì cũng có một ngày ông đây dùng đao đánh sư phụ, cũng không phải là nói chơi.

Tính khí kia, khí phách kia ngông cuồng lắm mà! Sao bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy?

Tần Ninh lập tức nói: “Những năm gần đây, Tùy Vân cũng đã nói với ta những gì các ngươi trải qua rồi...”, nhìn thấy bộ dáng đó của Diệp Nam Hiên, Tần Ninh cười nói: “Chỉ còn cách Tiên Vương không xa đi?”

“Còn kém một bước cuối cùng!”

“Ừm... Nhanh hơn đại sư huynh của ngươi một chút”.

Vừa nghe thấy lời này, Diệp Nam Hiên lập tức cười nói: “Đại sư huynh bây giờ là cảnh giới gì?”

Ha! Đại sư huynh kém cỏi như vậy ư! Trong lòng Diệp Nam Hiên vô cùng vui vẻ.

Mấy năm nay hắn ta ở cùng một chỗ với Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Thần t*nh d*ch.
 
Phong Thần Châu
Chương 10355: “Xảy ra chuyện lớn rồi”.



Bỏ qua Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc không nó, tu vi tăng lên rất nhanh, khiến người ta phải hâm mộ.

Bởi vì Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc tu hành rất khắc khổ, vô cùng chăm chỉ.

Nhưng Thần t*nh d*ch... Một người đàn ông thối mỗi ngày đi đóng cọc khắp nơi, vậy mà lại gần bằng Diệp Nam Hiên hắn ta.

Điều này đúng là đáng giận! “Sư phụ còn gặp được ai nữa?”

“À, lúc trước ở Đại La tiên vực gặp được Trần Nhất Mặc, lại tìm một sư nương nữa cho ngươi”.

Advertisement

Tần Ninh lập tức nói: “Ta không rõ về thực lực bây giờ của Mặc Nhi lắm, ta cũng rời khỏi Đại La tiên vực lâu rồi”.

“Lúc ở Thái Thượng tiên vực đã tìm được Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư, còn có Sương Nhi cũng ở Thái Thượng tiên vực...”, Diệp Nam Hiên không quan tâm Tần Ninh có bao nhiêu phu nhân, thứ tự như thế nào, hắn ta chỉ quan tâm đến đệ tử của Tần Ninh, đến sư huynh đệ của mình.

“Nhàn Ngư thì sao?”

“Cũng là Tiên Quân trung phẩm”.

Advertisement

Tần Ninh nói: “Mấy năm nay thì ta không rõ lắm”.

Mấy năm nay?

Mấy năm có thể tăng lên được bao nhiêu chứ?

Trong lòng Diệp Nam Hiên càng thêm vui vẻ.

Thoải mái quá! Tên khùng thích làm lố Trần Nhất Mặc kia tuyệt đối không bằng hắn ta.

Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư cũng đều yếu hơn hắn ta.

Cảm giác này đúng là thoải mái! Rất thư thái! Tần Ninh lấy ra một ít nước thuốc, xoa lên lòng bàn tay, sau đó úp lên mặt.

Qua một hồi lâu, bên má hắn nhìn có vẻ không còn sưng vù lên nữa, ít nhất cũng bớt đỏ đi rồi.

Diệp Nam Hiên vẫn quỳ dưới đất, không dám đứng lên.

Lúc này chỉ cần nhận sai, chỉ cần tỏ ra đáng thương, sư phụ căn bản sẽ không nỡ đánh hắn ta.

Nếu tỏ ra cứng đầu với sư phụ, tuyệt đối sẽ bị đánh rất thảm.

Ầm... Đang lúc sư đồ hai người đang trò chuyện, đột nhiên trong trời đất vang lên một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.

Cả sơn cốc dường như đều run rẩy.

Khí tức kh*ng b* bùng nổ ra.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Ba người Tần Ninh, Diệp Nam Hiên, Ninh Tùy Vân lập tức đi ra khỏi nhà cỏ.

Bên trong sơn cốc, những người khác cũng đều xuất hiện.

Một tiếng nổ vang vừa rồi kinh thiên động địa, khiến người ta phải hoảng sợ.

Sao lại thế này?

Tần Ninh nhìn thấy mặt đất xung quanh sơn cốc đều xuất hiện những vết nứt, trên vách núi bốn phía cũng có vô số hòn đá vụn rơi xuống.

Ầm! Lại một tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền ra.

Giờ phút này hai người Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đi tới.

“Xảy ra chuyện lớn rồi”.

Bạch Hạo Vũ cả kinh kêu lên: “Ngoài cốc có người đang mạnh mẽ phá phong ấn!”

Cấm chế ngoài sơn cốc chính là do Dương Vân lão tiên để lại, thứ mà Tiên Vương để lại phải mạnh cỡ nào chứ?

Vậy mà có người lại đang phá trận! Ít nhất cũng phải là một vị Tiên Vương.

“Gâu gâu gâu...”, lúc này Đại Hoàng chạy như bay đến giống như một tia chớp màu vàng, hét lớn: “Lão Tần lão Tần, có người tấn công, ta dẫn ngươi chạy, tốc độ của ta nhanh, Tiên Vương cũng không đuổi kịp”.

“Ngươi ngốc à!”

Đại Hoàng bác bỏ: “Tiên Vương dẫn đầu, ta bắt được cái đầu ngươi ấy”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10356: “Kỳ Manh đâu?”



“Ta còn nghĩ ngươi muốn đan đến mức không muốn sống rồi chứ!”

Lúc này, ba bóng người cũng cùng nhau đi đến.

Người phụ nữ ở giữa đúng là thánh nữ Cù Thanh Thư của Thái Thanh tiên tông.

Nhiều ngày qua, Cù Thanh Thư đã gần khôi phục, nhưng bởi vì bị thương, làn da vốn trắng trẻo nhìn qua lại có vẻ hơi tái nhợt.

Mặc dù hơi tái nhợt, nhưng nhìn qua Cù Thanh Thư vẫn còn khí chất siêu phàm thoát tục như tiên tử.

“Tần công tử!”

Cù Thanh Thư nhìn về phía Tần Ninh, khách khí nói: “Cảm ơn ngươi lúc trước đã ra tay giúp đỡ, Lam Nhược Vân bất kính với Tần công tử và Đại Hoàng, tại hạ chân thành xin lỗi”.

Tần Ninh nhìn Cù Thanh Thư một cái.

“Thánh nữ như ngươi đúng là lễ phép hơn”.

Nói xong, Tần Ninh liền đi ra bên ngoài sơn cốc.

Diệp Nam Hiên nắm đại đao trong tay, dáng vẻ thấy chết không sợ.

“Ngươi làm gì thế?”

Tần Ninh nhìn thấy tư thế đó của Diệp Nam Hiên, không khỏi hiếu kỳ nói.

“Chuẩn bị đánh nhau!”

“Đánh cái đầu ngươi!”

Tần Ninh quát lớn: “Vi sư vừa mới chữa khỏi cho ngươi, ngươi lại đánh một trận nữa, không nói đến việc mất mạng, mà cả đời này đừng nghĩ đến việc tiến vào cảnh giới Tiên Vương”.

Vừa nghe thấy lời này, trong lòng Diệp Nam Hiên run lên.

Vậy không thể đánh được! Tần Ninh lập tức nói: “Không phải ngươi nói Viên Viên và Thanh Trúc, còn có Thần t*nh d*ch đều ở dãy núi Thái Giang sao?

Có biện pháp nào thông báo cho bọn họ không?”

Ánh mắt Diệp Nam Hiên sáng ngời, nói: “Có có có, con sẽ thông báo nhanh!”

Nói xong, Diệp Nam Hiên lập tức tìm kiếm trong nhẫn không gian của mình.

Nhưng tìm tới tìm lui, cũng không lấy ra được cái gì.

“Thông báo chưa?”

“Không thấy đá truyền tin nữa rồi!”

“...”, Tần Ninh bước ra, thở dài một hơi.

Không cần giận dữ.

Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?

Không có gì phải tức giận cả! “Đi ra ngoài nhìn xem đi!”

Mọi người đều đi ra ngoài sơn cốc.

Ở cửa sơn cốc, con đường vốn chỉ có thể để một người đi qua, giờ phút này lại bị nổ ra rộng chừng mười trượng.

Mọi người đi dọc theo con đường đến cửa sơn cốc, chỉ nhìn thấy trong núi rừng phía trước có rất nhiều bóng người đứng yên.

Quả thật giống như lời của Đại Hoàng, có từ hơn trăm đến ngàn người, đều là Cảnh Hoả tộc và Hàn Mị tộc.

Hai bóng người cầm đầu vô cùng nổi bật.

Một nam một nữ.

Người đàn ông nhìn qua liền biết là võ giả Cảnh Hoả tộc, thân hình cao lớn, mặc kính phục, khoác áo khoác, mặt mũi sáng sủa, đằm đằm sát khí.

Trên hai má hắn ta có hỏa văn giống như ngọn lửa đang bốc cháy, rất sống động.

Mà người phụ nữ mặc váy đen, khoác một cái áo mỏng, dáng người yểu điệu, thân thể thướt tha, da thịt nhìn qua trắng bệch, mặt ngoài có những hoa văn hình bông tuyết lấp lánh.

Dấu hiệu rất đặc biệt của Cảnh Hoả tộc và Hàn Mị tộc.

Người phụ nữ bên cạnh cũng hừ một tiếng nói: “Vũ Vô Mộng ở nơi nào?”

Hiển nhiên, sau khi hai người Kỳ Manh và Vũ Vô Mộng bị Đại Hoàng mang về, vẫn để lại dấu vết, đã bị đám dị tộc này biết.
 
Phong Thần Châu
Chương 10357: Thấy thế nào cũng không ổn.



Đại Hoàng vừa nghe thấy vậy lập tức cẩn thận cảnh giác hẳn lên.

Kỳ Manh! Vũ Vô Mộng! Là hai Tiên Vương dị tộc kia! Nhóm người này đến vì hai Tiên Vương kia, tuyệt đối không thể để cho bọn họ mang đi! Nếu không mình sẽ không có được hai viên tiên đan thật to nữa.

Ai có thể chịu được! “Vũ Vô Mộng nào, Kỳ Manh nào?”

Đại Hoàng bước ra, tỏ vẻ không hiểu gì cả: “Đừng ăn nói bậy bạ, chỗ chúng ta chẳng có cái gì hết”.

“Đây chính là nơi bế quan năm đó của Dương Vân lão tiên, ta là tiên thú số một dưới trướng Dương Vân lão tiên - Thiên Cẩu Dương Thiên Vũ, nếu biết điều thì mau cút đi”.

Advertisement

Nó vừa dứt lời, một nam một nữ kia vô cùng kinh ngạc.

Dương Vân lão tiên?

Là ai?

Chưa từng nghe qua! Chưa từng nghe qua, cho nên mới lo lắng.

Advertisement

Hoàn toàn không biết sâu cạn.

Thanh niên Cảnh Hoả tộc mở miệng nói: “Dương Vân lão tiên tiền bối ở đâu?”

“Ông ta sao?

Ông ta đã sớm tọa hóa nhiều năm rồi...”, Đại Hoàng lập tức nói ra, sau đó ngây người.

Mẹ nó! Lỡ mồm rồi.

“Đã chết ư?”

Thanh niên Cảnh Hoả tộc hừ lạnh nói: “Con chó kia, dám lừa chúng ta!”

“Ê ê ê, ta không hề nha, này quả thật là chỗ tọa hóa của Dương Vân lão tiên”.

Đại Hoàng nói: “Các ngươi dám tiến vào, ta đảm bảo các ngươi có đến mà không có về”.

Nghe nói như thế, thanh niên Cảnh Hoả tộc và cô gái kia của Hàn Mị tộc đều không thèm để ý.

Mà lúc này, Cù Thanh Thư đi ra, nhìn về phía thanh niên và cô gái kia, nói thẳng: “Cảnh Lang, Băng U Cơ, hai người các ngươi rêu rao như vậy, bây giờ Thái Thanh tiên tông ta có vài vị tiền bối Tiên Hoàng...”, “Cù Thanh Thư!”

Cô gái kia hừ một tiếng nói: “Ngươi và Kỳ Manh giao chiến, chắc chắn là Kỳ Manh thắng, ngươi ở trong này, đương nhiên hắn ta cũng ở chỗ này, mau giao người ra đây!”

“Bớt lấy Thái Thanh tiên tông ngươi ra để hù dọa đi, Hàn Mị tộc ta cũng không sợ Thái Thanh tiên tông ngươi đâu”.

Nghe cô ta nói vậy, ánh mắt Cù Thanh Thư vô cùng lạnh lùng.

Nếu không phải đang có thương tích trong người, giờ phút này cô ta đã xông ra ngoài rồi.

Cảnh Lang?

Băng U Cơ?

Xem ra lại là nhân vật yêu nghiệt của Cảnh Hoả tộc và Hàn Mị tộc.

Tần Ninh nhìn đám người xung quanh.

Cù Thanh Thư và Diệp Nam Hiên có vẻ mạnh hơn.

Nhưng hai người đều đang bị thương, bây giờ ra ngoài đánh nhau chưa chắc đã thắng.

Ngoài ra, mấy người Thạch Quang Diệu của Thượng Thanh Lâu, Vân Học Lâm của Ngọc Thanh tiên cung, Lam Nhược Vân, Lý Uyển Thanh của Thái Thanh tiên tông đều là cảnh giới Tiên Quân, căn bản không phải đối thủ của Tiên Vương.

Đại Hoàng... Đại Hoàng chắc hẳn là Tiên Quân, đối phó với Tiên Vương sợ là quá sức.

Thấy thế nào cũng không ổn.

Cũng may cấm chế sơn cốc này là năm đó Dương Vân lão tiên để lại, những người không thể xông vào ngay được.

“Áp giải Vũ Vô Mộng và Kỳ Manh đến đây!”

Vũ Vô Mộng đã tỉnh, nhưng trên người loang lổ vết máu, sắc mặt tái nhợt.

Kỳ Manh còn thảm hại hơn, tay chân đều đã biến mất.
 
Phong Thần Châu
Chương 10358: Tịnh Ma Tiên Đan.



“Kỳ Manh ca...”, “Vô Mộng...”, Cảnh Lang và Băng U Cơ nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của hai người, sát khí cuồn cuộn trong lòng.

Đám võ giả khác của Hàn Mị tộc và Cảnh Hoả tộc nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của hai người kia cũng bùng nổ hận ý, hận không thể trực tiếp xông lên.

Tần Ninh đứng vững như Thái Sơn: “Muốn giết chúng ta ư?

Bây giờ các ngươi còn chưa đủ tư cách”.

Nói xong, Tần Ninh lấy Liệt Hỏa Tiên Lôi Kiếm ra, trường kiếm chợt lóe hào quang, chỉ thẳng về phía trước.

“Kế tiếp, chúng ta hãy tâm sự một lát đi!”

Tâm sự?

Cảnh Lang cùng Băng U Cơ đều khó hiểu.

Tần Ninh cười nhạo nói: “Hãy nhìn cho rõ đây”.

Hắn vừa nói xong, một bóng người được thả ra.

Đúng là Ôn Ngọc Trạch.

“Ôn Ngọc Trạch!”

Vừa thấy Ôn Ngọc Trạch, Cảnh Lang biến sắc.

Lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, thậm chí Tiên Vương Tiên Hoàng đều xuất hiện, cũng chính là vì Ôn Ngọc Trạch.

Mà bây giờ Ôn Ngọc Trạch lại đang ở trong tay Tần Ninh.

Đám đệ tử các tiên tông tiên cung khác nhìn thấy Ôn Ngọc Trạch xuất hiện, cũng trợn mắt há hốc mồm.

Ôn Ngọc Trạch mà bọn họ muốn tìm lại đang ở trong tay Tần Ninh.

Tần Ninh cười nói: “Ôn Ngọc Trạch đang ở chỗ ta”.

“Mạng sống của Kỳ Manh và Vũ Vô Mộng cũng đang bị ta nắm trong tay, có thể nói chuyện tử tế rồi đúng không?”

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Cảnh Lang càng thêm âm trầm.

Băng U Cơ ở bên cạnh cũng hừ lạnh một tiếng, vẫn chưa mở miệng.

Đúng là hai người không thể phá được cấm chế trong sơn cốc này ngay được.

“Ngươi muốn nói chuyện gì?”

Cảnh Lang mở miệng nói: “Ngươi tên là Tần Ninh đúng không?

Nếu ngươi nguyện ý thả ba người bọn họ ra, việc này có thể xóa bỏ, bọn ta có thể cho ngươi một cuộc sống như cá gặp nước ở Tam Thanh tiên vực!”

“Ngươi chỉ là một Tiên Vương nho nhỏ thôi, cũng đừng đứng đây nói hươu nói vượn nữa!”

Tần Ninh nói thẳng: “Ta hỏi ngươi, Ôn Ngọc Trạch rốt cuộc có bí mật gì?

Lại đáng để Cảnh Hoả tộc các ngươi trả giá lớn như vậy cũng không chịu từ bỏ?”

Hắn vừa hỏi xong, Băng U Cơ đưa mắt nhìn về phía Cảnh Lang.

Mặc dù Hàn Mị tộc và Cảnh Hoả tộc ở Tam Thanh tiên vực vẫn luôn giúp đỡ nhau, nhưng cô ta cũng không biết Ôn Ngọc Trạch rốt cuộc có bí mật gì! “Tần Ninh, chỉ cần ngươi thả...”, “A!”

Cảnh Lang còn chưa dứt lời, Tần Ninh đã trực tiếp chém một kiếm lên vai trái của Kỳ Manh, máu tươi chảy ra ròng ròng.

Sắc mặt Cảnh Lang run lên.

“Là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta!”

Tần Ninh lập tức nói: “Bây giờ chúng ta đang ở trong cấm trận, ngươi không giết được ta, nhưng ta lại có thể giết bọn họ, ngươi không nói, ta sẽ giết Kỳ Manh trước, sau đó giết Vũ Vô Mộng, cuối cùng là giết Ôn Ngọc Trạch, để ta xem rốt cuộc đến khi nào thì ngươi mới bằng lòng nói!”

Cảnh Lang vốn tưởng rằng Tần Ninh không dám làm gì.

Nhưng không ngờ Tần Ninh lại quả quyết như thế.

Hắn ta nhất định không thể nói ra bí mật của Ôn Ngọc Trạch được.

6001009-0.jpg


Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ metruyenhot.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !
 
Phong Thần Châu
Chương 10359: Đây là sự chuẩn bị phía sau của Cảnh Hoả tộc.



Bên trong sơn cốc, ngoài tiếng kêu thảm thiết của Kỳ Manh ra thì không còn những âm thanh nào khác.

Tất cả mọi người đều cứng đờ tại chỗ.

Tính cách nói được thì làm được của Tần Ninh không chỉ dọa đám người Cảnh Lang, Băng U Cơ, còn dọa được đám người Cù Thanh Thư, Thạch Quang Diệu.

Đàm phán với Tiên Vương chính là như vậy sao?

“Dừng tay!”

Advertisement

Đột nhiên, sắc mặt Cảnh Lang lạnh lẽo, lập tức giận dữ quát.

“Đã nghĩ xong chưa?”

Tần Ninh cười nói: “Kế tiếp, hoặc là ngươi nói thẳng rốt cuộc Ôn Ngọc Trạch là thần thánh phương nào, hoặc là cứ chuẩn bị nhặt xác cho Kỳ Manh đi!”

“Nếu còn nói thêm một câu vô nghĩa, Kỳ Manh chắc chắn sẽ phải chết, Ôn Ngọc Trạch... cũng không cần sống nữa!”

Advertisement

Cảnh Lang nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt mang theo phẫn hận.

“Ta nói!”

Cảnh Lang mở miệng nói: “Ôn Ngọc Trạch chính là Hỏa thánh tử của Cảnh Hoả tộc chúng ta!”

Hỏa thánh tử?

Có ý gì?

Mọi người đều vô cùng tò mò.

Cảnh Lang lập tức nói: “Thân xác của Ôn Ngọc Trạch chỉ là một tộc nhân bình thường trong Cảnh Hoả tộc chúng ta thôi, chỉ là năm đó, Cảnh Hoả tộc chúng ta tiến vào Tiên Giới, các nhân vật lớn trong tộc đã để lại một chiêu sau đề phòng”.

“Trong cơ thể của Ôn Ngọc Trạch phong ấn hồn phách của một nhân vật cái thế!”

“Hồn phách này sẽ dung hợp dần dần với thân xác, đến một ngày nào đó nó hoàn toàn dung hợp, sau đó sẽ lột xác, trở thành một vị cường giả, ít nhất là sẽ vô địch ở trong Tiên Giới!”

Nghe thấy lời này, mọi người ở đây đều há hốc mồm.

Mọi người đã hiểu được đại khái.

Ôn Ngọc Trạch là một nhân vật nhỏ.

Nhưng trong cơ thể Ôn Ngọc Trạch lại phong ấn hồn phách của một nhân vật lớn, đến khi thời gian chín muồi, hồn phách kia sẽ dung hợp làm một với cơ thể Ôn Ngọc Trạch, đến lúc đó Ôn Ngọc Trạch sẽ là một Ôn Ngọc Trạch khác, một Ôn Ngọc Trạch khác cường đại vô địch.

Nghe đến đây, Tần Ninh nói thẳng: “Khi nào thì mới có thể dung hợp?”

Ôn Ngọc Trạch không nói dối! Hắn ta quả thật không biết cái gì cả.

Cảnh Lang liền nói ngay: “Sao ta biết được?

Đây là chuyện mà chỉ có Tiên Đế Tiên Tôn trong tộc mới được biết, ta chỉ biết Ôn Ngọc Trạch không thể chết được thôi”.

“Nếu hắn ta chết, Cảnh Hoả tộc các ngươi chỉ còn có thể lấy ra con bài chưa lật phải không?”

“Không chỉ như vậy!”

Cảnh Lang liền nói ngay: “Nếu Ôn Ngọc Trạch chết, hồn phách của hắn ta sẽ tiêu tán, hồn phách của nhân vật lớn kia sẽ dung hợp với thân thể này, nhưng bởi vì hồn phách của hai người vẫn chưa đủ để dung hợp, điều đó sẽ khiến thần trí của nhân vật lớn kia hỗn loạn, trở thành một cỗ máy giết người không có nhân tính...”, lời này cũng có nghĩa là... nếu muốn ngăn cản Ôn Ngọc Trạch “thức tỉnh”, bây giờ giết hắn ta cũng không được.

Một khi Ôn Ngọc Trạch chết ở đây, như vậy... Ôn Ngọc Trạch kia sẽ lập tức bùng nổ, tất cả mọi người đều sẽ chết hết.

“Một hồn phách của nhân vật lớn vô cùng cường đại...”, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Cường đại đến mức nào?”

“Dù sao tuyệt đối không phải người mà Tiên Đế Tiên Tôn có khả năng sánh được, rốt cuộc là cấp bậc gì thì... ta cũng không rõ lắm”.

Cảnh Lang thở dài.

Đây là sự chuẩn bị phía sau của Cảnh Hoả tộc.

Nhưng bây giờ đã bị đào ra.

Thậm chí nhân vật lớn đến từ ngoài thế giới kia cũng bị thương, nhiều năm qua chưa hề khôi phục lại.

Cho nên Ôn Ngọc Trạch rất quan trọng! Cho dù là Tiên Đế Tiên Tôn cũng không quan trọng bằng hắn ta .
 
Back
Top