Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10340: “Ý hay đó!”



Tần Ninh bảo: “Đi theo ta, ta chữa trị cho các ngươi”.

Nghe vậy, Thạch Quang Diệp bèn đáp: “Vết thương của tại hạ không đáng lo, phiền công tử chữa trị cho các sư đệ sư muội của tại hạ trước”.

Tần Ninh liếc mắt nhìn Thạch Quang Diệp nói: “Vết thương của ngươi không đáng lo hả?

Bọn họ không chết nhưng chưa tới ngày mai, ngươi đã chết rồi!”

Thạch Quang Diệu sửng sốt.

Advertisement

Tần Ninh nói thêm: “Ngươi là y sư hay ta là y sư?

Theo ta!”

Dứt lời, Tần Ninh dẫn đám người Thạch Quang Diệu đến một chỗ trong sơn chốc, chọn vài gian nhà tranh rồi bắt đầu chữa trị cho Thạch Quang Diệu.

Giờ thì hay lắm.

Advertisement

Thái Thanh tiên tông có Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh.

Ngọc Thanh tiên cung có nhóm người Vân Học Lâm.

Thượng Thanh Lâu bây giờ thì có mấy người Thạch Quang Diệu... đệ tử của tam đại bá chủ đều tụ tập về đây hết.

Sơn cốc này nghiễm nhiên bị Tần Ninh coi thành dược quán.

Đến trước gian nhà tranh, Tần Ninh nói với Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ: “Nói cho con chó ngu kia lại dẫn người về thì ta sẽ không chữa mà cũng không có đan dược ăn đâu”.

Dịch Tinh Thần gật đầu.

Bạch Hạo Vũ cười thầm rồi đi ngay.

Mấy ngày nay, hắn ta chọc chó rất vui vẻ.

Chẳng qua hắn ta đã bị Đại Hoàng cắn vài phát nên hơi lo chẳng biết bình có biến thành một con chó đần độn hay không. Trong gian nhà tranh.

Thạch Quang Diệu nằm trên giường, Tần Ninh vén quần áo hắn ta lên, thấy rõ lỗ máu tươi to rõ trên bụng.

“Nay ngươi cảm thấy không sao nhưng đến mai ngươi sẽ đi đời nhà ma đấy!”

Tần Ninh không nói gì bắt tay vào việc chữa trị.

Lại một ngày một đêm trôi qua.

Trong sơn cốc, Tần Ninh đi ra khỏi gian nhà tranh lần thứ hai.

Vừa bước ra ngoài, Tần Ninh suy sụp mất rồi... trong sơn cốc rộng lớn ấy chỉ có khoảng tầm mấy trăm người, bọn họ đều bị nhốt, trông rất ủ rũ.

Cảnh Hỏa tộc.

Hàn Mị tộc.

Con chó vàng ngồi trên một tảng đá lớn như một chú chó chăn cừu, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mấy trăm người kia.

Ánh mắt nó nhìn chúng như không phải đang nhìn người mà là nhìn những viên tiên đan sáng rực.

Tần Ninh đã bất lực đến nơi.

Ôi cái tên vô nhân tính này! Đại Hoàng thấy Tần Ninh bước ra bèn hứng phấn nói: “Lão Tần, lão Tần, Dị tộc, đều là Dị tộc hết đó, chẳng phải ngươi hận Dị tộc nhất sao...”, không! Đó không phải Dị tộc! Đó là Tịnh Ma Tiên Đan mà con chó nhà ngươi thích nhất! Tần Ninh hờ hững hỏi: “Sao lần này ngươi không cứu người nữa?”

“Gâu gâu gâu! Không thể nào!”

Đại Hoàng cừu to nói: “Lần này cứu nhiều hơn nữa, ha ha ha...”, Đại Hoàng chỉ tay qua một chỗ khác trong sơn cốc, Tần Ninh nhìn qua, hơn mười người đang ở đó, có người ngồi có người nằm, vẻ mặt trông rất đau đớn.

Siêu thật! Tần Ninh phải thốt lên! “Hay là ngươi mở bảng hiệu ở ngoài sơn cốc ghi tên là Thần Y cốc, ta sẽ treo biển hành nghề làm một thần y, ngươi bắt người, ta cứu người!”

Con chó vàng nghe vậy gật đầu nói: “Ý hay đó!”

“Hay cái đầu chó nhà ngươi, cút đi”.

“Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần”.

“Đây ạ”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10341: Quả thực là kỳ tích!



“Dẫn mấy bệnh nhân đó qua đây”.

“Vâng”.

Tuy rằng Tần Ninh không tình nguyện lắm nhưng hắn vẫn sẽ cứu những người bị thương Đại Hoàng mang đến đây.

Tần Ninh bước đến đó nói: “Nhà tranh bên trái là nơi đệ tử Thái Thanh tiên tông ở, một đám nhà tranh ở giữa là của đệ tử Ngọc Thanh tiên cung, còn phía bên phải là của đệ tử Thượng Thanh Lâu”.

Advertisement

Ôi đỉnh! Đều đã phân chia xong xuôi rồi!

“Các ngươi tự tìm gian nhà tranh trống trước đi, ta sẽ dựa vào độ nặng nhẹ của vết thương mà đến chữa trị cho các ngươi”.

Từng người đi theo sự dẫn dắt của Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đến những gian nhà khác nhau.

Tần Ninh thở dài.

Đây được gọi là gì chứ! Chẳng bao lâu sau, Tần Ninh xuất hiện trong sơn cốc.

“Lần này có tóm được con cá lớn nào không?”

Tần Ninh hỏi.

Đại Hoàng lắc đầu nói: “Ta đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng dãy núi Thái Giang quá lớn nên rất khó tìm được chúng”.

“Nhưng mà ngươi cứ yên tâm đi, mấy ngày nữa ta sẽ đi ra tìm tiếp”.

Nói xong, Đại Hoàng lại ăn mấy viên tiên đang, vẻ mặt trông rất thư thả.

Tịnh Ma Tiên Đan mà Tần Ninh cho quả đúng là món ăn ngon nhất trần đời.

Ôi mẹ ơi sao ngon thế nhỉ! Hơn nữa, mỗi khi ăn xong, Đại Hoàng đều cảm giác như mình bước từ cõi thần tiên xuống, cảm giác sung sướng ấy không gì có thể diễn tả nổi.

Bắt Dị tộc! Nó không quan tâm.

Nhưng nó rất để tâm tới việc ăn tiên đan!

Mỗi ngày, Đại Hoàng luôn ra ngoài săn bắt.

Mà mỗi ngày Tần Ninh đều trị bệnh cứu người, vội đến mức chân không chạm đất.

Chỉ chớp mắt, một tháng đã trôi qua.

Ngày hôm đó.

Bên trong sơn cốc.

Mấy bóng người ngồi dưới một mái hiên bằng cỏ.

Lam Nhược Vân sắc mặt tái nhợt cùng với Lý Uyển Thanh sắc mặt tái nhợt, còn có Vân Học Lâm của Ngọc Thanh tiên cung và Thạch Quang Diệu của Thượng Thanh Lâu.

Bốn người này đều là cảnh giới Tiên Quân, cũng là cấp bậc mạnh nhất được cứu trong khoảng thời gian này.

Bên trong sơn cốc đã được xây dựng giống như một y quán, những người qua lại đều là người bị thương.

Mà mấy người ngồi dưới mái hiên cỏ đều không ngoại lệ, trên người hoặc bị quấn băng gạc, hoặc là có sắc mặt tái nhợt.

Lúc trước bị thương quá nặng, cho dù mấy người đã dùng đan dược chữa thương, nhưng cũng rất khó khôi phục trong khoảng thời gian ngắn.

Tần Ninh chỉ đảm bảo tính mạng của bọn họ không có việc gì thôi, đương nhiên hắn cũng tiếc lấy tiên đan tiên dược trân quý của mình ra cho những người này khôi phục.

Lý Uyển Thanh một bên trêu ghẹo nói: “Hai ngày trước, ta nhìn thấy một vị sư đệ đã không có hơi thở, kết quả trải qua ba ngày chữa trị không ngừng nghỉ của Tần thần y, vậy mà đã sống lại”.

Quả thực là kỳ tích! Mấy người đều gật đầu.
 
Phong Thần Châu
Chương 10342: “Nói tiếng chó đi!”



Đây đúng là kỳ tích! Khó có thể tưởng tượng được! Thạch Quang Diệu cười nói: “Ngày đó Tần thần y nhìn thấy ta, nói thương thế của ta nặng nhất, ta còn không thèm để ý, kết quả mới biết được bên trong vết thương có độc...”, mấy người đều là những nhân vật thiên tài trong ba bá chủ lớn.

Ví dụ như Lý Uyển Thanh, Lam Nhược Vân chính là đệ tử hạch tâm của Thái Thanh tiên tông, ở trên đệ tử hạch tâm chỉ có vài vị thánh tử thánh nữ.

Cho nên cấp bậc đệ tử hạch tâm cũng gần như là bảo bối của Thái Thanh tiên tông rồi.

Đương nhiên Vân Học Lâm, Thạch Quang Diệu cũng là như thế.

Vẫn còn trẻ mà đã có thể tới cảnh giới Tiên Vương, cho dù là ở Thái Thanh tiên tông hay là ở Ngọc Thanh tiên cung, Thượng Thanh Lâu, đó đều là độc nhất vô nhị, cực kỳ hiếm thấy! Mà cảnh giới Tiên Quân cũng rất khó gặp được.

Trong khoảng thời gian này ở trong sơn cốc, đã có trên trăm vị đệ tử đến từ ba tông môn lớn, cảnh giới Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên, Tiên Quân đều có.

Hiển nhiên Tần Ninh đã trở thành thần y trong mắt đám đệ tử ba tông môn.

Mỗi ngày nhìn thấy Tần Ninh, ai nấy đều luôn miệng gọi Tần thần y, cực kỳ nhiệt tình.

Advertisement

Mà Tần Ninh... đã chết lặng rồi! Trong một tháng này, Đại Hoàng đi ra ngoài hơn mười lần, tổng cộng bắt được hơn một ngàn vị võ giả dị tộc, cứu trở về một hai trăm vị đệ tử ba tông môn.

Con chó ngốc này đúng là không biết mệt! Tần Ninh không thể thấy chết mà không cứu được.

Cứ như thế, sơn cốc rộng lớn đã nghiễm nhiên thành thần y quán chân chính.

Đại Hoàng cũng không thèm quan tâm đến việc này.

Nó chỉ nghĩ không biết Tần Ninh có thể cho nó Tịnh Ma Tiên Đan hay không thôi.

Mấy người ngồi dưới hiên cổ nói chuyện phiếm.

Đột nhiên, ngoài sơn cốc, một bóng người chạy tới, thở hồng hộc nói: “Lần này con Thiên Cẩu kia bắt được cá lớn!”

Cá lớn?

Mọi người đều vui vẻ, vội vàng đứng dậy rời đi.

Đi ra bên ngoài sơn cốc.

Đại Hoàng đang vô cùng kích động sủa, vờn quanh bên cạnh Tần Ninh, rung đùi đắc ý, hưng phấn nói: “Ngươi mau nhìn đi, ngươi mau nhìn đi, lão Tần, đây là Tiên Vương, Tiên Vương chân chính đấy!”

Có phải là Tiên Vương hay không, Đại Hoàng căn bản không để ý, thứ mà Đại Hoàng để ý chính là... dị tộc cấp bậc Tiên Vương hóa thành Tịnh Ma Tiên Đan tuyệt đối là siêu mạnh! Tần Ninh chán ghét nói: “Lau khô nước miếng của ngươi đi”.

Hắn đi đến trước mặt người bị trói gô dưới đất, cúi đầu đánh giá người này.

“Khó lường, Kỳ Manh!”

Tần Ninh nhìn thấy bóng người chật vật trên mặt đất, lại nhìn Đại Hoàng, không khỏi nói: “Ngươi bắt được hắn ta như thế nào vậy?”

Đúng lúc này, đám người Lý Uyển Thanh, Lam Nhược Vân cũng đi đến.

“Là Kỳ Manh!”

Lý Uyển Thanh kinh ngạc nói.

Kỳ Manh chính là người có thể đánh không phân cao thấp với thánh tử Thái Thanh tiên tông Cáo Thừa Thiên.

Nhưng bây giờ cũng đã bị bắt! Nghĩ lại đã khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được rồi.

Đại Hoàng cười ha ha nói: “Dương Thiên Vũ ta chính là hậu duệ của tộc Thiên Cẩu hiếm thấy trên thế gian, chỉ là một Tiên Vương...”, “Nói tiếng chó đi!”

“Hắn ta đánh nhau với một người phụ nữ, cả hai đều bị thương, ta đuổi theo hắn rồi bắt đến đây, cũng đưa cả người phụ nữ kia về luôn”.

Đại Hoàng giận dữ nói.

Lần này Đại Hoàng trói toàn bộ tù binh thành một quả cầu rồi tha về.

Nó tìm được một cánh tay trắng trẻo ở giữa đám tù binh, trực tiếp kéo ra.
 
Phong Thần Châu
Chương 10343: “Ta nói ta không định cứu cô ta!”



“Đây, chính là cô ta! Không biết đã chết hay chưa!”

Đại Hoàng chỉ vào một người dính đầy bùn đất, mái tóc dài bẩn thỉu, quần áo rách rưới nằm trên mặt đất.

“Thánh... Thánh nữ...”, hai người Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh đưa mắt nhìn lại, hoàn toàn ngây người.

Hai người lập tức xông lên phía trước, vén mái tóc của cô gái lên để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ lại mang theo vài phần thống khổ.

Thánh nữ của Thái Thanh tiên tông - Cù Thanh Thư! Tần Ninh cũng đã từng gặp qua vị thánh nữ này.

Nhưng mà chưa được nhìn kỹ mặt mũi.

Nhưng bây giờ người phụ nữ bẩn thỉu, thậm chí trên người còn có mùi nước miếng của chó này thật sự khó có thể làm cho người ta nghĩ đến thánh nữ.

“Con chó chết này...”, Lam Nhược Vân nổi giận mắng: “Sao có thể đối xử với thánh nữ như vậy!”

Advertisement

Vừa nghe thấy lời này, Đại Hoàng lập tức mắng: “Bà cô thối, là ông đây cứu các ngươi về, là lão Tần cứu mạng của các ngươi”.

“Ngươi dám mắng ông đây à?

Có tin ông đây đánh ngươi không!”

Lam Nhược Vân biến sắc, lập tức quát: “Ngươi...”, “Lam sư tỷ, đừng ồn ào nữa”.

Lý Uyển Thanh liền nói ngay: “Phải lập tức chữa thương cho Cù sư tỷ!”

Lam Nhược Vân vội vàng ôm lấy Cù Thanh Thư.

“Tần Ninh, nhanh lên!”

Hả?

Nghe được lời này của Lam Nhược Vân, Tần Ninh nhíu mày lại.

Sắc mặt Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần ở bên cạnh cũng trầm xuống.

Mấy ngày nay ở bên trong sơn cốc, đám người Lam Nhược Vân vẫn luôn được Tần Ninh chữa trị.

Từ trước đến nay, đám người Lam Nhược Vân cũng luôn khách khí với Tần Ninh.

Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Cù Thanh Thư bị thương, Lam Nhược Vân vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Cù Thanh Thư, cho nên đã bắt đầu không còn khách khí với Tần Ninh nữa.

Lý Uyển Thanh cảm thấy Lam Nhược Vân nói lỡ, lập tức cười nói: “Tần thần y, làm phiền ngài!”

“Không phiền không phiền”.

Tần Ninh cười nói: “Ta lại không định cứu cô ta!”

Hắn vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Lý Uyển Thanh khựng lại.

Lam Nhược Vân ở một bên không thể tin nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói ta không định cứu cô ta!”

Tần Ninh trực tiếp đi sang một bên, ngồi trên một cái ghế đá, cười nói: “Mấy ngày nay ta cứu các ngươi là do tâm trạng ta tốt, muốn cứu liền cứu, nhưng bây giờ ta lại không muốn cứu!”

Lam Nhược Vân lập tức quát: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?

Đây là thánh nữ của Thái Thanh tiên tông chúng ta, ngươi không cứu, các trưởng lão Thái Thanh tiên tông sẽ giết ngươi!”

Vừa nghe thấy lời này, Đại Hoàng ở một bên lập tức không vui.

Giết ai?

Giết Tần Ninh?

Ai dám?

6000994-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10344: “Tần thần y!”



Lịch đăng truyện hàng ngày:

Truyện mới hay dành cho bạn: Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm - Đ

Tần Ninh ngồi ở một bên, không khỏi cười nói: “Đại Hoàng muốn nhờ vả ta, trái một câu lão Tần phải một câu Tần gia, còn cho ta thoải mái hái dược liệu trong sơn cốc, đối xử với ta cũng vô cùng khách khí”.

“Lam Nhược Vân ngươi muốn cầu xin ta, bây giờ lại ra vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến?”

“Ngay cả một con chó cũng không bằng, ta không muốn cứu cô ta, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?”

Đại Hoàng ở một bên hầm hừ nói: “Đúng thế, tính mạng của thánh nữ nhà ngươi quan trọng, cho nên ngươi liền quên ai là lão đại nơi này rồi sao?”

Khoan! Không đúng! Sao nó lại cảm thấy lời nói của Tần Ninh sai sai! Cái gì mà ngay cả một con chó cũng không bằng?

Lam Nhược Vân biết chính mình thất thố, vừa lo lắng đến sự an toàn của Cù Thanh Thư, vừa nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Tần Ninh công tử, là ta liều lĩnh”.

“Ta thật sự rất lo lắng cho sự an toàn của Cù sư tỷ, cô ta là thánh nữ của Thái Thanh tiên tông chúng ta, ta chết mười lần mà có thể làm cho cô ta sống sót cũng được”.

“Ồ?

Vậy sao?”

Tần Ninh nhìn Cù Thanh Thư, lại nhìn Lam Nhược Vân, cười dài nói: “Được rồi, ta cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, ta sẽ cứu người, nhưng ngươi phải xin lỗi trước đi!”

“Xin lỗi Tần công tử”.

“Không phải xin lỗi ta, là xin lỗi nó!”

Tần Ninh chỉ chỉ Đại Hoàng.

Đại Hoàng nhìn thấy Tần Ninh chỉ vào chính mình, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm nghị.

Mấy ngày nay Đại Hoàng ra ngoài quả thật là vì Tịnh Ma Tiên Đan, nó cũng hoàn toàn có thể không cứu đám võ giả bị trọng thương kia.

Nhưng mà Đại Hoàng vẫn còn có nhân tính.

Thánh nữ này nhìn có vẻ chật vật là vì Đại Hoàng không che chở tử tế.

Nhưng cô ta vẫn còn chưa chết, che chở hay không che chở cái gì?

Lam Nhược Vân nghe nói như thế, sắc mặt trắng nhợt.

“Xin lỗi”.

Lam Nhược Vân nhìn về phía Đại Hoàng, nói.

Đại Hoàng vừa nghe thấy lời này, trong lòng vô cùng thoải mái, đang chuẩn bị mở miệng tha thứ.

Nhưng ngay sau đó, Tần Ninh lại nói: “Đây là thái độ xin lỗi của ngươi sao?”

Lam Nhược Vân sửng sốt.

“Phải có thành ý một chút, muốn xin lỗi thì ít nhất cũng phải quỳ xuống chứ?”

Hắn vừa dứt lời, mọi người ở đây đều sửng sốt.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần cũng ngây ra.

Quỳ xuống?

Không đến mức đó chứ! Hơn nữa, căn cứ vào kinh nghiệm ở chung với Tần Ninh nhiều năm của bọn họ, bọn họ cũng biết Tần Ninh không phải loại người kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.

Bây giờ hắn lại bắt Lam Nhược Vân quỳ xuống xin lỗi Đại Hoàng trước mặt nhiều người như vậy đúng là có chút ép buộc.

“Sao nào?

Không muốn à?”

Tần Ninh không khỏi cười nói: “Xem ra ngươi cũng không để ý đến mạng sống của thánh nữ nhà ngươi lắm!”

“Tần thần y!”

Giờ phút này Lý Uyển Thanh đi ra, nói: “Lam sư tỷ quả thật chỉ vì quá lo lắng cho Cù sư tỷ nên mới đắc tội, cô ta cũng không phải cố ý mạo phạm Đại Hoàng đâu”.

Nhiều năm qua, trừ Dương Vân lão tiên ra thì không ai đối xử tốt với nó như vậy.

Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ metruyenhot.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !
 
Phong Thần Châu
Chương 10345: “Hiểu rồi hiểu rồi”.



Mặc dù Dương Vân lão tiên bắt nó đóng cửa ở trong này, mấy ngàn năm không được đi ra ngoài, nhưng trong lòng Đại Hoàng hiểu được Dương Vân lão tiên cũng không phải bắt nó trông mộ, mà lo lắng nó ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.

Thân là Thiên Cẩu, lại đặt tên cho mình là Dương Thiên Vũ, Đại Hoàng rất lông bông.

Nhưng sự lông bông này có thể cứu mạng nó vào lúc nguy hiểm.

Mặc dù ở trong này rất nhàm chán, nhưng ít nhất sẽ không có nguy hiểm.

Đương nhiên, Đại Hoàng không biết là Dương Vân lão tiên làm như vậy là đúng.

Dù sao... Một con chó, còn là một con chó thích cằn nhằn, một con chó độc thân mấy ngàn năm, thật sự đã nghẹn đến điên rồi.

Tần Ninh nhìn về phía Lý Uyển Thanh, thản nhiên nói: “Đại Hoàng là bạn của ta, mấy ngày nay, mạng sống của mấy người các ngươi đều là Đại Hoàng cứu về, nếu nó không đưa các ngươi trở về, cho dù ta có y thuật ngập trời cũng không thể cứu sống các ngươi”.

“Lam Nhược Vân, ngươi cũng được Đại Hoàng mang về, vậy mà còn vô lễ bất kính với nó, ngay cả thái độ làm người cơ bản cũng không có!”

“Hôm nay ta sẽ thay mặt trưởng bối tông môn ngươi để dạy ngươi, ra ngoài phải làm người như thế nào!”

Lam Nhược Vân nghe nói như thế, sắc mặt càng thêm khó coi.

Nhưng nhìn sắc mặt Cù Thanh Thư trắng bệch, trên người bẩn thỉu, Lam Nhược Vân cũng đành chịu đựng.

Bịch! Lam Nhược Vân cong chân quỳ xuống đất, nhìn về phía Đại Hoàng, cung kính nói: “Đại Hoàng, là ta không đúng, Lam Nhược Vân ta thành tâm xin lỗi ngươi”.

Đại Hoàng mỉm cười gật đầu.

A! Cảm giác được người ta tôn trọng thật thoải mái!

“Như vậy đã đủ chưa?”

Lam Nhược Vân nhìn về phía Tần Ninh.

“Không đủ!”

Tần Ninh tiếp tục nói: “Ba khấu chín bái mới tốt”.

Lam Nhược Vân vừa nghe thấy lời này, sắc mặt trắng bệch.

Lý Uyển Thanh liền nói ngay: “Tần thần y, làm sao phải như thế?

Lam sư tỷ cô ta...”, “Uyển Thanh!”

Lam Nhược Vân giữ chặt lấy Lý Uyển Thanh, sau đó nhìn về phía Tần Ninh nói: “Được, ba khấu chín bái, ta thật lòng xin lỗi Đại Hoàng”.

Bịch bịch bịch... Lam Nhược Vân không ngừng dập đầu.

Tần Ninh nhìn thấy vậy thì mỉm cười.

Ba khấu chín bái xong.

Tần Ninh nhìn về phía Đại Hoàng, cười nói: “Xin lỗi như vậy đã đủ thành ý chưa?”

“Đủ rồi đủ rồi!”

Đại Hoàng vô cùng hưng phấn.

“Đứng lên đi!”

Tần Ninh lập tức nói: “Đưa Cù Thanh Thư vào trong nhà cỏ, ta sẽ chữa thương cho cô ta sau”.

Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh lập tức đưa Cù Thanh Thư rời đi.

Lúc này Tần Ninh mới xoay người nói: “Đại Hoàng”.

“Có!”

Đại Hoàng đứng thẳng lên, nhìn về phía Tần Ninh.

“Kỳ Manh này chính là một vị Tiên Vương hàng thật giá thật, nhỡ may hắn ta lén lút khôi phục thương thế, trong chúng ta ai cũng không đánh lại, cho nên hãy chém đứt tay chân hắn ta đi!”

Tần Ninh nói: “Một khi có dấu hiệu khôi phục, lập tức chém tiếp!”

Nghe nói như thế, Đại Hoàng cười ha ha nói: “Hiểu rồi hiểu rồi”.

“Đám dị tộc này thì giết hết đi, Tịnh Ma Tiên Đan đều cho ngươi”.

Giờ phút này, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đi đến bên cạnh Tần Ninh.

“Tần tiên sinh”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10346



Dịch Tinh Thần nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Có phải Lam Nhược Vân kia có vấn đề gì không?”

Tần Ninh liếc mắt nhìn Dịch Tinh Thần một cái.

“Tại hạ có một chút hiểu biết về Tần tiên sinh, Tần tiên sinh cũng không phải loại người được đà lấn tới không buông tha cho người ta như vậy, nhưng ngươi lại làm nhục Lam Nhược Vân...”, Tần Ninh cười nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy”.

Dịch Tinh Thần có chút kích động.

Hắn ta là người thận trọng, quan sát thấy mấy ngày nay thái độ của Tần Ninh với Lam Nhược Vân có nhiều chỗ bất đồng.

“Vậy có cần hai người chúng ta chuẩn bị cái gì không?”

Dịch Tinh Thần kích động nói.

Chuẩn bị?

Tần Ninh lắc đầu, lập tức nói: “Không cần chuẩn bị”.

Hai người nghe nói như thế, trong lòng vô cùng mất mác.

Điều này chứng minh ở trong mắt Tần Ninh, hai người bọn họ không thể giúp được cái gì cả.

“Cũng không đúng”.

Tần Ninh đột nhiên dừng lại.

“Cái gì?”

Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ vô cùng chờ mong.

Tần Ninh nói: “Hai người các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, tìm một chỗ an toàn bên trong sơn cốc, nhỡ may xảy ra đại chiến, điều các ngươi cần phải làm là... bảo vệ tốt mạng sống của mình”.

Nghe nói như thế, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần: ( ̄▽ ̄”) lời này còn không bằng không nói.

Đại Hoàng lần lượt g**t ch*t từng vị võ giả dị tộc.

Mấy ngày nay, cửa ra vào sơn cốc đã nghiễm nhiên thành pháp trường.

Từng viên khỏa Tịnh Ma Tiên Đan xuất hiện trong tay Tần Ninh, đưa cho Đại Hoàng.

Tần Ninh nói: “Đừng quên Kỳ Manh kia...”, “Yên tâm!”

“Ừm”.

Ngay sau đó, Tần Ninh rời đi, tiến vào bên trong sơn cốc, đi đến trước một căn nhà cỏ.

Hắn tiến vào trong nhà cỏ, một bóng người nằm ở trên giường, dựa vào ánh mắt trời từ ngoài cửa sổ để đọc một quyển võ quyết.

“Đang đọc cái gì vậy?”

Tần Ninh nhìn thanh niên nằm trên giường, ôn hòa cười nói.

“Tần đại ca!”

Trên mặt thanh niên có vài phần vui vẻ, ngồi thẳng dậy cười nói: “Trong Cửu Huyền Tiên Quyết, Phá Vân Kim Chưởng Thuật có một số chỗ ta không hiểu được, mấy ngày nay không thể xuống giường, ta liền cẩn thận suy nghĩ lại...”, “Cho ta xem!”

Tần Ninh nhận lấy tiên quyết, nhìn kỹ rồi lập tức nói: “Chưởng pháp này, ngươi hãy tu hành ở chỗ nào có nhiều khí tức kim loại”.

“Cho dù có trầm tư suy nghĩ, ở nơi tu luyện nồng đậm tiên khí bình thường cũng rất khó tu thành, lần sau hãy thử xem”.

“Ừm”.

Thanh niên mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn tú nhu hòa có vài phần mỹ mãn.

“Có liên lạc được với Diệp Nam Hiên không?”

Nghe vậy, thanh niên lắc đầu.

Thanh niên trên giường này đúng là người tên là Ninh Tùy Vân trong đám người mà Tần Ninh cứu.

Ninh Tùy Vân đến từ Thái Trữ Vực.

Thái Trữ Vực cũng nằm ở phía tây Tam Thanh tiên vực, ở phái bắc Thái Trữ Vực.

Từ trong miệng Ninh Tùy Vân, cuối cùng Tần Ninh cũng đã biết được tin tức của Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch cùng với Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc.

Ninh Tùy Vân này có thể nói là tiểu lão đệ trung thành của Diệp Nam Hiên và Thần t*nh d*ch.
 
Phong Thần Châu
Chương 10347



Tỷ tỷ hắn ta - Ninh Chi Vi là một trong vô số tình nhân của Thần t*nh d*ch.

Ừm... Mặc dù bây giờ Tần Ninh chỉ biết là Thần t*nh d*ch có mỗi mình Ninh Chi Vi, nhưng hắn cảm thấy với tính cách của đệ tử kia của mình, nhiều năm qua chắc chắn sẽ không chỉ có mỗi một nhân tình.

Cho dù Thần t*nh d*ch đồng ý, huynh đệ của Thần t*nh d*ch cũng sẽ không đồng ý! Mà Diệp Nam Hiên đơn giản là kẻ cuồng đao.

Tình yêu với đao vượt qua tất cả, ừm… có thể không bằng sư phụ của hắn ta.

Năm đó hai người Diệp Nam Hiên và Thần t*nh d*ch tiến vào Tiên Giới, đã vươn lên ở nhà họ Ninh Thái Trữ Vực, bởi vậy Ninh Chi Vi rất dễ dàng đã bị Thần t*nh d*ch đánh cắp trái tim, mà Ninh Tùy Vân cũng bị thuyết phục bởi việc tăng cảnh giới lên cực nhanh của hai người.

Sau đó Diệp Nam Hiên và Thần t*nh d*ch gặp Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên ở Tam Thanh tiên vực.

Tiếp theo bốn người sáng tạo ra một tông môn tên là Trúc Diệp Tông ở Tây Thanh Vực phía bắc Thái Trữ Vực.

Lấy tên theo Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên.

Advertisement

Không thể không nói, cái tên này đúng là quá yếu! Trúc Diệp Tông được bốn người phát triển nhiều năm, đã cắm rễ vững vàng ở Tây Thanh Vực.

Tần Ninh nghe được mấy tin tức này cũng biết sở dĩ Thần t*nh d*ch sẽ trở thành huynh đệ với Ôn Ngọc Trạch là bị Vũ Vô Tuyết sai sử.

Mà Thần t*nh d*ch sở dĩ sẽ nghe lời Vũ Vô Tuyết chỉ là để dùng mỹ nam kế, giả vờ là chó săn cho Vũ Vô Tuyết.

Đương nhiên, nếu để Diệp Nam Hiên làm chuyện này, chắc chắn Diệp Nam Hiên đã trực tiếp vung đao g**t ch*t Vũ Vô Tuyết rồi.

Nhưng nếu để Thần t*nh d*ch làm, Thần t*nh d*ch tuyệt đối sẽ không hề từ chối.

Sau khi hoàn toàn biết rõ mọi chuyện, Tần Ninh cũng nhẹ nhàng thở ra trong lòng.

Không chỉ có mỗi Thần t*nh d*ch ở Tam Thanh tiên vực, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên cũng ở đó.

Nếu tính như thế.

Khương Thái Vi và Trần Nhất Mặc ở Đại La tiên vực.

Vân Sương Nhi, Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư ở Thái Thượng tiên vực.

Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch ở Tam Thanh tiên vực.

Hành trình đi tìm đồ đệ phu nhân ở Tiên Giới xem như đã tiến hành một nửa đi?

Đậu má! Mấy người kia thật sự là không thể khiến hắn bớt lo.

Từ trước đến nay đều là hắn đi tìm bọn họ, không có bọn họ tìm hắn! Còn có Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo, Thạch Cảm Đương nữa, cũng không biết đã đi đâu.

Còn có Cốc Tân Nguyệt, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Ngưng Tuyết cũng không biết đi đâu rồi.

Nhưng cũng may, ít nhất đã biết một nửa.

Tần Ninh nhìn về phía Ninh Tùy Vân, cười nói: “Xương cốt và kinh mạch ở chân ngươi bị thương nghiêm trọng, nhưng mấy ngày sau sẽ có thể xuống giường đi lại rồi”.

“Ngươi hãy cầm mấy viên tiên đan này đi, bao giờ đau chân thì ăn hai viên”.

Thứ mà Tần Ninh lấy ra đúng là Tịnh Ma Tiên Đan.

Nếu Đại Hoàng biết Tần Ninh lấy tiên đan mà nó vất vả bắt dị tộc biến ra để đưa cho Ninh Tùy Vân hư đốn, tuyệt đối sẽ mắng Tần Ninh hối lộ trái luật.

“Cám ơn ngươi, Tần đại ca!”

Ninh Tùy Vân cười nói: “Mấy ngày này ở cùng với ngươi, ta mới biết được, Diệp đại ca và Thần đại ca miêu tả ngươi căn bản không đúng”.

“Ồ?”

Tần Ninh cười nói: “Bọn họ miêu tả ta như thế nào?”

Hai vị đệ tử còn biết khen hắn, không tồi.

“Nhưng bọn họ nói ngươi là hạng người háo sắc, ta đã thấy Diệp đại nhân và Thời đại nhân, các nàng đều rất đẹp, Tần đại ca với các nàng chính là trai tài gái sắc, nhưng mấy ngày nay ta lại cảm thấy được Tần đại ca căn bản không hề háo sắc, bằng không có nhiều tiên tử mang ơn ngài như vậy, chỉ cần ngài muốn, chắc chắn có thể khiến các nàng yêu thương nhung nhớ”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10348: “Ngươi mắng ai vậy?”



“Ha hả...”, Tần Ninh miễn cưỡng cười.

Được lắm! Diệp Nam Hiên nói hắn háo sắc thì thôi, dù sao hắn ta cũng là thẳng nam.

Thần t*nh d*ch.

Ngươi cũng có mặt mũi nói sư phụ ngươi háo sắc?

Ông đây so sánh với ngươi, quả thực là một người đàn ông trung trinh biết không?

“Tên chó này!”

Tần Ninh không nhịn được mắng một câu.

“Ngươi mắng ai vậy?”

Một cái đầu chó thò vào từ ngoài cửa, Đại Hoàng hờn giận nói: “Tên chó là ai?”

“Không ai cả!”

Tần Ninh không nói gì.

Ninh Tùy Vân vội vàng nói: “Thật ra hai vị đại ca rất tôn trọng ngài, nhiều năm qua, nhà họ Ninh chúng ta, còn có Trúc Diệp Tông Tây Thanh Vực đều đang âm thầm hoặc công khai tìm tin tức về ngài ở khắp nơi trong Tam Thanh tiên vực”.

“Được rồi được rồi, ta biết”.

Tần Ninh lập tức nói: “Ngươi cứ tĩnh dưỡng cho tốt, ở trong này rất an toàn, cứ yên tâm đi”.

“Ừm”.

Ninh Tùy Vân mỉm cười.

Lúc này Tần Ninh mới rời đi.

“Làm sao vậy?”

Nhìn thấy Đại Hoàng ở ngoài cửa, Tần Ninh hỏi.

“Kỳ Manh tỉnh, muốn gặp ngươi”.

“Ồ?”

Tần Ninh mỉm cười, nói: “Đi”.

Hắn cũng đã nhìn thấy Kỳ Manh và thánh tử của Thái Thanh tiên tông Cáo Thừa Thiên giao thủ, ở cảnh giới Tiên Vương, quả thật hai người đều vô cùng cường đại.

Tần Ninh đoán cho dù mình có lôi kiếp, cộng thêm Cửu Thiên Tinh Nguyên Thuật cũng không thể đánh được bất cứ ai trong hai người này.

Trừ khi dùng Đại Tác Mệnh Thuật.

Hai người này đều là nhân trung long phượng, quả thật là không so được.

Hắn đi ra ngoài sơn cốc.

“Người đâu?”

Tần Ninh nhìn bốn phía sơn cốc, hiếu kỳ nói.

“Không phải đang bị treo ở kia sao?”

Đại Hoàng chỉ lên trên vách núi đá.

Giờ phút này.

Vách núi bên trái bị đào ra một cái rãnh.

Kỳ Manh kia đang bị xiềng xích quấn chặt trong cái rãnh, không thể động đậy được.

Tần Ninh phi người lên, dừng ở trên một tảng đá trước mặt Kỳ Manh.

Trong cái rãnh, trên xiềng xích có những lưỡi đao rất nhỏ, rậm rạp, cứa rách da thịt của Kỳ Manh.

Đại Hoàng cười ha ha nói: “Lão già kia năm đó để lại một số thứ có ích, thứ này chuyên môn dùng để trói người”.

“Lưỡi đao này dùng để cắt tay chân của hắn ta, một khi tay chân lành lặn, lưỡi dao sẽ xoay tròn, cứa nát tay chân tính cả xương cốt, sau đó sẽ chảy xuôi theo cái rãnh đằng sau vào trong ổ khoá này, chuyển hóa thành lực lượng, tiếp tục trói chặt hắn ta!”

Nghe thấy vậy, Tần Ninh sửng sốt.

6000999-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10349



“Tại hạ tên là Tần Ninh!”

Tần Ninh cười nói: “Lần đầu gặp mặt, xin chào”.

Chào cái đầu ngươi! Hỏa văn ở hai má Kỳ Manh nhảy lên lên vẻ mặt biến hóa.

Đau đến rút gân! Kỳ Manh chậm rãi nói: “Nhân tộc các ngươi quả thực là gian trá, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì tính là bản lĩnh gì chứ?”

“Haiz, việc này thì ngươi hiểu nhầm ta rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Cũng không phải là ta bắt ngươi tới, mà là con chó ngốc này”.

Đại Hoàng ngạo kiều ưỡn ngực lên.

Kỳ Manh nhìn về phía con chó vàng cực kỳ bình thường kia, sau đó nhìn về phía Tần Ninh, hừ một tiếng nói: “Ngươi dám thả ta ra không?”

“Không dám!”

“...”, Tần Ninh cười ha hả nói: “Ngươi chính là cảnh giới Tiên Vương, ta chỉ là Cửu Thiên Huyền Tiên, thả ngươi ra, là ngươi ngu ngốc hay là ta ngu ngốc?”

“Được rồi, có chuyện mau nói, có rắm mau thả, ta còn phải đi cứu người”.

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Kỳ Manh trầm xuống, hờ hững nói: “Ta có thể làm giao dịch với ngươi, ngươi thả ta ra, ta sẽ cho ngươi những thứ ngươi muốn!”

“Cho dù là tiên quyết hay là tiên khí, tiên đan, cùng với thiên tài địa bảo, thậm chí mỹ nhân, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi”.

Kỳ Manh nghiêm túc nói: “Ta lấy tổ tiên Cảnh Hỏa tộc để thề, nếu lừa ngươi, ta sẽ không chết tử tế được!”

Nghe thấy lời này, Tần Ninh cũng cười nhạo nói: “Được thôi”.

Được?

Kỳ Manh khó hiểu nhìn Tần Ninh.

Tần Ninh cười nói: “Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc Ôn Ngọc Trạch có bí mật gì, ta sẽ tha cho ngươi”.

Nghe hắn nói vậy, Kỳ Manh biến sắc, lập tức nghiêng đầu đi, nhắm mắt tĩnh dưỡng, không hề mở miệng ra nữa.

Hay lắm! Trong lòng Tần Ninh vô cùng kinh ngạc.

Kỳ Manh này thà chết cũng không muốn nói ra bí mật về Ôn Ngọc Trạch.

Xem ra, bí mật trên người Ôn Ngọc Trạch còn lớn hơn cả tưởng tượng của hắn.

Tần Ninh cũng lười tiếp tục tán gẫu với Kỳ Manh.

Nếu không chiếm được tin tức hắn muốn từ trên người Kỳ Manh, hai người nói chuyện tiếp cũng không có ý nghĩa.

“Đại Hoàng, để ý đến hắn ta, bây giờ người này vẫn không thể chết được, nhưng về sau nếu ta giết hắn ta, tiên đan lấy được...”, vừa nghe thấy lời này, Đại Hoàng rỏ cả nước miếng ra, vội vàng nói: “Yên tâm yên tâm, ta hiểu rồi!”

Tịnh Ma Tiên Đan do một vị Tiên Vương ngưng tụ ra.

Tuyệt đối còn tuyệt hơn cả tiên đan Vương phẩm.

Đời này Đại Hoàng còn chưa được nếm thử tiên đan Vương phẩm bao giờ đâu! Tuyệt đối là đại bổ! Tất nhanh Tần Ninh đã đi đến trước một căn nhà cỏ.

Lý Uyển Thanh đã muốn ở cửa lo lắng chờ đợi lâu ngày.

“Tần thần y!”

Lý Uyển Thanh nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Lúc trước Lam sư tỷ không phải cố ý, trước kia Lam sư tỷ và Cù Thanh Thư sư tỷ cùng nhau bái nhập Thái Thanh tiên tông, Cù Thanh Thư sư tỷ có thiên phú rất tốt, mới trở thành thánh nữ, hai người có tình cảm vô cùng tốt, cho nên nhìn thấy Cù sư tỷ bị thương, Lam sư tỷ mới thất thố, thật sự xin lỗi”.

Tần Ninh không khỏi nhìn về phía Lý Uyển Thanh, cười nói: “Xem ngươi nói kìa, cô ta đã giải thích rồi, đương nhiên ta sẽ không truy cứu cái gì nữa”.

“Dẫn ta đi xem vị thánh nữ của các ngươi như thế nào rồi!”

Hai người tiến vào trong nhà cỏ, Lam Nhược Vân đang canh giữ ở bên cạnh Cù Thanh Thư bẩn thỉu, nhìn thấy Tần Ninh đến, Lam Nhược Vân vội vàng đứng dậy.

“Lúc trước là ta không đúng, xin lỗi, Tần công tử”.
 
Back
Top