Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10330: Nó rất muốn rời khỏi đây.



Còn có Đại Vi Vi ở Đại La tiên vực xa xôi cũng khiến Tần Ninh rất nhớ nhung.

Không có hắn các nàng ấy sẽ sống thế nào đây! Tần Ninh vứt suy nghĩ vẩn vơ của mình qua một bên rồi bắt đầu chữa trị cho Lý Uyển Thanh.

Sau khi bận rộn một hồi, mặt trời đã xuống núi, ánh sáng trong sơn cốc dần ảm đạm, những viên đá dạ quang tỏa sáng lấp lánh khắp sơn cốc.

Trong sơn cốc.

Bên đống lửa trại bập bùng.

Ba người một chó cầm bát canh thịt, ăn thịt nướng, uống rượu ừng ực, trông có chút tiêu diêu tự tại.

Dịch Tinh Thần không khỏi thảng thốt: “Tần tiên sinh, Lý Uyển Thanh kia...”, “Đã giữ được mạng nhưng thương thế rất nghiêm trọng, ta không nỡ cho cô ta tiên dược chữa thương tốt nhất nên đợi cô ta tỉnh dậy thì tự điều trị cho mình đi”.

Câu ấy rất thẳng thắn.

Advertisement

Theo như lời Bạch Hạo Vũ, Lý Uyển Thanh ghét ác như cừu, không hề có chút lòng bao dung với Dị tộc, coi Dị tộc là đại dịch nhưng đúng là không phân biệt rõ đúng sai thật.

Không nên coi hắn, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần thành đồng bọn của Dị tộc.

Nếu không phải Tần Ninh thấy sát tâm của cô ta với Dị tộc rất lớn thì hắn cũng lười cứu.

“Lát nữa bưng cho cô ta chút canh thịt ăn rồi để cho cô ta từ từ tỉnh dậy”.

Tần Ninh nói tiếp: “Đại Hoàng mở hết mấy cấm chế khác ở nơi này đi, cũng có vài chỗ khá thích hợp cho việc tu luyện, chúng ta không cần phải vội vàng rời đi”.

Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đều gật đầu.

Vài năm nay bọn họ đều đi theo Tần Ninh học được rất nhiều thứ.

Hơn nữa, qua lời nói hằng ngày của Tần Ninh, hai người họ càng có thêm nhiều sự thông hiểu đối với con đường tu luyện.

Đây là thứ mà các trưởng bối trong tông môn, gia tộc không thể giúp họ bồi đắp.

Dịch Tinh Thần xuất thân từ thế lực siêu cấp ở Thái Thượng tiên vực, trong nhà không thiếu Tiên Đế, nhưng có so sánh mới thấy rõ thực tại, Dịch Tinh Thần cảm thấy Tần Ninh còn lợi hại hơn cả Tiên Đế.

Kiến thức của Tần Ninh vượt qua rất nhiều Tiên Đế.

Trước kia, ở Thái Thượng tiên vực, phụ thân của Bạch Hạo Vũ hy sinh nhưng hắn ta cũng hiểu rằng nay phủ Hạo Thiên đã không còn phụ thân, hơn nữa Thanh Vân cung càng ngày càng hùng mạnh, sớm muộn gì cũng phải sáp nhập vào Thanh Vân Cung mà thôi.

Nên hắn ta dứt khoát không ngồi đợi ở Thái Thượng tiên vực mà cắn răng quyết định đi theo Tần Ninh.

Bây giờ nhìn lại thì thấy quyết định lúc ấy thật quá đúng đắn.

Nhờ đi theo Tần Ninh mà kinh nghiệm, kiến thức của hắn ta tăng thêm gấp mấy lần.

Thật ra, điều khiến Bạch Hạo vũ kính nể và ngưỡng mộ nhất ở Tần Ninh không phải là học thức uyên bác hay kinh nghiệm phong phú, mà ấy chính là... sự tự tin của Tần Ninh.

Đó là một sự tự tin tuyệt đối cho dù trời lay đất chuyển vẫn mãi không đổi thay.

Lần duy nhất bọn họ thấy Tần Ninh thất thố là khi ba người vừa tới Tam Thanh tiên vực, chứng kiến cảnh tượng Cảnh Hỏa tộc ở núi Thái Bạch bị quét sạch.

Khi ấy, hình như Tần Ninh rất lo lắng cho đệ tử của mình, Thần t*nh d*ch.

Nhưng sau khi bị bắt, dù khi Thái Thanh tiên tông đánh nhau với Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc, Tần Ninh vẫn không hề sợ hãi.

Từ đầu chí cuối, Tần Ninh vẫn luôn thờ ơ quan sát như người ngoài cuộc.

Sau đó.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần tiếp tục tu luyện còn Tần Ninh thì tiếp tục áp chế lôi kiếp của bản thân.

Hôm nay.

Bị phong ấn ở nơi này suốt mấy ngàn năm qua, nó đã phát điên mất rồi.

Nhưng nó không nỡ rời xa Tần Ninh.
 
Phong Thần Châu
Chương 10331: Thị Huyết Hồng Nghị Cổ.



Tịnh Ma Tiên Đan mà Tần Ninh cho nó quá ư là ngon.

Mỗi lần nó ăn đan dược, cả người nóng bừng, bộ lông thay màu, vừa nóng vừa sướng khiến nó nghiện không bỏ được.

Nó còn muốn đi tàn sát Dị tộc với Tần Ninh, nhờ hắn biến chúng thành Tịnh Ma Tiên Đan để tăng thực lực cho nó.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần còn đang tu luyện trong gian nhà tranh.

Tần Ninh xếp bằng ngồi trên một bãi đất trống trong sơn cốc, khi tu luyện, khí tức trong cơ thể hắn cuồn cuộn.

Mỗi một ngày, Tần Ninh càng thêm hiểu rõ về Diễn Ma Tiên Đao và Liệt Hỏa Tiên Lôi Kiếm.

Cặp đôi đao kiếm này đã được đại kim oa rèn hoàn thiện, hơn nữa, Tần Ninh còn dung hợp một chút đặc biệt của Tiên Chi Canh Kim, còn được sửa chữa khí phù nên dĩ nhiên đao kiếm đã thăng cấp thành Cửu Huyền tiên khí.

Bây giờ, cảnh giới của Tần Ninh là Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên, Cửu Huyền tiên khí là vũ khí thích hợp với hắn nhất.

Advertisement

Ngoài ra, Tần Ninh thời thời khắc khắc luyện chế Nguyên Hoàng Đỉnh khiến khí tức của đỉnh càng mạnh mẽ hơn.

Nhờ đó sức mạnh của pháp bảo bản mạng càng lúc càng tăng lên.

Pháp bảo bản mạng cần tiêu tốn rất nhiều sức lực.

Sau khi tôi luyện thành công, pháp bảo bản mạng rất hùng mạnh, nhờ vậy sức mạnh của bản thân võ giả cũng sẽ được pháp bảo bản mạng tăng thêm, đây là tác dụng quá tuyệt vời.

Thậm chí tương lai Nguyên Hoàng Đỉnh còn có thể được Tần Ninh rèn thành thần khí, thậm chí có khi còn hơn cả thần khí.

Nguyên Hoàng Đỉnh được thêm Thần Luân Kim vào vẫn tròn đầy, vẫn cứng cáp, vẫn là cái vạc ba chân cực kỳ khí thế.

Còn tiên khí vương phẩm Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng, Âm Dương Thiên Bảo Kính, Đông Hoàng tiên kiếm và chuông Nam Thiên Hỗn Độn.

Tần Ninh dốc hết sức rèn lại mấy món pháp bảo này.

Chẳng hạn như Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng, Cửu Thiên Huyền Tiên như hắn chắc chắn không thể nào thi triển hết sức mạnh của nó, ít nhất phải là Tiên Vương mới có thể thi triển toàn bộ sức mạnh.

Nhưng Tần Ninh kết hợp nó với tiên hỏa Bát Hoang Ly Thiên Viêm cũng có thể thi triển một phần sức mạnh của Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng.

Đông Hoàng tiên kiếm cũng là tiên khí vương phẩm.

Bây giờ Tần Ninh vẫn chưa thể thông thạo nó.

Nhưng tiên khí vương phẩm Âm Dương Thiên Bảo Kính lại có đất dùng, dù sao nó đã bị hư hỏng rất nhiều, không còn hoàn chỉnh, bề mặt đầy dấu răng, nhưng tệ gì vẫn có thể ngăn cản một phần đòn tấn công của Tiên Quân.

Ngoài chúng ra, trong cơ thể Tần Ninh vẫn còn vài con cổ trùng.

Thiên Ngô Cổ Công.

Sa La Mạn Xà Cổ.

Đại Lực Hùng Cổ.

Hấp Ma Văn Cổ.

Ám Ảnh Huyết Bức Cổ.

Thị Huyết Hồng Nghị Cổ.

Trước kia hắn có được mấy con cổ trùng này ở Nam Thiên Tiên cung, lợi hại nhất trong đó chính là Thạch Tượng Quỷ Cổ và Cửu Mãnh đã phát nổ.

Còn sáu con cổ thú kia vẫn được giữ lại.

Tần Ninh luôn kiên nhẫn nuôi dưỡng, dẫn dắt sáu con cổ trùng đó.

Nói đi nói lại, mấy con cổ trùng đó cũng đã từng đánh một trận vì hắn, vả lại tiềm lực của chúng khá lớn, dưỡng không thiệt.

Ngoài ra, Tần Ninh cũng nghiên cứu tiên quyết của mình.

Nay hắn đã thành Cửu Thiên Huyền Tiên nên đã đến lúc lựa chọn đao pháp và kiếm pháp lần thứ hai rồi.

Đại Đao Tứ Phương Thuật! Vạn Kiếm Bát Phương Quyết! Đao pháp và kiếm pháp này đều không phải do Tần Ninh tự nghĩ ra mà là do Tần Ninh đoạt được ở Tiên Giới khi xưa, lúc ấy hắn cảm thấy chúng khá thú vị nên đã chép lại.
 
Phong Thần Châu
Chương 10332: Là căn cứ của Dị tộc hả?



Đời này, hắn lại tới cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên, tất nhiên giờ Tần Ninh sẽ không bỏ qua hai tiên quyết này, lựa chọn tu luyện chúng lần thứ hai.

Ngoại trừ bộ đao pháp và kiếm pháp này thì Tần Ninh cũng không học tập những tiên thuật khác.

Nhưng mà, Tần Ninh vẫn chưa từng bỏ bê quyển thứ sáu của Vạn Cổ Tinh Thần Quyết, Cửu Thiên Tinh Nguyên Thuật.

Hắn đã tu luyện Vạn Cổ Tinh Thần Quyết từ sau khi bắt đầu kiếp này đến nay, bây giờ đã tu luyện tới quyển thứ sáu, lý giải về Vạn Cổ Tinh Thân Quyết cũng càng thêm sâu rộng.

Nó được phụ thân hắn truyền lại, đã nhiều năm trôi qua, Tần Ninh vẫn chưa hiểu rõ được chân lý ảo diệu trong đó, chỉ cảm thấy nó rất mạnh, còn hơn xa những võ quyết mà hắn tích lũy suốt mấy năm qua.

Advertisement

Nhưng mà, chỉ như vậy phụ thân mới không phí kha khá thời gian truyền cho hắn.

Tất nhiên nó còn ẩn chứa những điều huyền diệu khác! Bây giờ hắn không phát hiện, nhưng nếu tu luyện hoàn chỉnh Vạn Cổ Tinh Thần Quyết thì chắc có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.

Dù sao, hắn không cần nôn nóng.

Nôn nóng cũng chả được gì! Cũng như cơm thì phải ăn từng miếng, con đường tu hành cũng phải đi từng bước một.

Advertisement

Lúc đi nhanh được thì cứ đi, nhưng tới lúc quan trọng cần phải tạm dừng thưởng thức xung quanh.

Khí tức trong cơ thể hắn cuồn cuộn.

Lôi kiếp lần thứ ba, thứ tư và thứ năm thoắt ẩn thoắt hiện.

Lúc nào Tần Ninh cũng phải áp chế chúng.

Không thể cứ vậy lãng phí lôi kiếp được.

Keng két.

Cửa nhà tranh mở ra.

Một bóng dáng uyển chuyển, khoác một chiếc áo choàng màu xanh, đuôi mắt hơi nheo, loạng choạng bước ra khỏi phòng.

Đó chính là Lý Uyển Thanh.

Lúc này, Lý Uyển Thanh quan sát xung quanh, mặt mày mơ màng.

Mình... còn sống ư?

Chẳng phải mình đã chết rồi sao?

Bị thương nặng rồi còn chìm xuống nước, hôn mê, vậy sao giờ mình lại xuất hiện ở đây?

Trong sơn cốc chỉ có một người duy nhất ngồi xếp bằng trên mặt đất, Lý Uyển Thanh nhìn sang, cảm thấy người nọ rất quen.

“Là ngươi đã cứu ta sao?”

Lý Uyển Thanh hỏi.

Tần Ninh mở mắt xoay người nhìn Lý Uyển Thanh.

“Là ngươi!”

Gương mặt xinh đẹp của Lý Uyển Thanh biến sắc, người liên tục lùi về sau, dáng vẻ thấy chết không sờn hừ hỏi: “Đây là đâu?

Là căn cứ của Dị tộc hả?

Ngươi quá nham hiểm, vậy mà đã phá giải tất cả xiềng xích trói buộc của Thái Thanh tiên tông chúng ta...”, “Gâu gâu, ê cô nương, thơm quá đi!”

Bỗng nhiên, bên chân váy của Lý Uyển Thanh thò ra một con chó vàng, nó lấy mũi ngửi rồi hớn hở nói: “Ôi mẹ ơi, thơm quá!”

“Á!”

Lý Uyển Thanh bị con chó vàng làm giật mình, ngã phịch ra đất, run rẩy nói: “Ngươi... Ngươi là chó của Dị tộc à?”

Vừa nghe thế, chó vàng mắng to: “Gâu gâu gâu, ngươi mới là chó Dị tộc, ông đây chính là Dương Thiên Vũ, là thiên cẩu hàng thật giá thật!”

Nghe vậy, Lý Uyển Thanh quan sát nó rồi nói: “Ngươi... ngươi không phải là chó cỏ bình thường ở thôn làng à?”

“Gâu gâu!”

Con chó vàng nhe răng trợn mắt nói: “Ôi cái đồ đàn bà này đúng là không có tầm nhìn mà, nếu không nhờ cẩu gia ta cứu ngươi thì ngươi đã chết lâu rồi”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10333: “Vậy ngươi cứu ta làm gì?”



Bấy giờ, Tần Ninh mới bước lên, nói: “Nơi này không phải là căn cứ của Dị tộc gì hết, chẳng qua là một chỗ bí ẩn trong dãy núi Thái Giang mà thôi, chúng ta đã ở đây mấy tháng rồi”.

Chẳng trách! Chẳng trách bọn họ tìm khắp nơi không thấy bốn người Tần Ninh và Ôn Ngọc Trạch.

Lý Uyển Thanh nhìn vào Tần Ninh, cẩn thận xem xét hắn từ trên xuống dưới.

Chẳng bao lâu sau, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần cũng đến đây.

Advertisement

Hai người bọn họ thấy Lý Uyển Thanh cũng không niềm nở gì.

Dù sao, bọn họ đã bị Lý Uyển Thanh coi là đồng bọn của Dị tộc rồi nhốt một khoảng thời gian nên đương nhiên bây giờ sẽ chẳng có hảo cảm gì với Lý Uyển Thanh.

Tuy rằng cô gái này rất đẹp.

“Ôn Ngọc Trạch đâu rồi?”, Lý Uyển Thanh hỏi.

“Bị ta nhốt lại rồi”.

“Các ngươi không phải là đồng bọn với Dị tộc thật ư?”

“Nếu là đồng bọn của Dị tộc thì cứu ngươi làm gì, giết ngươi mới hợp lý hơn”.

Bạch Hạo Vũ tức giận nói.

Đến giờ rồi mà còn nghi ngờ bọn họ.

Người phụ nữ này có não không thế?

Lý Uyển Thanh bèn đáp: “Ai biết có phải các ngươi cố tình lập mưu hay không, năm ấy trong Thái Thanh tiên tông chúng ta có một vị đệ tử nòng cốt được người do Dị tộc ngụy trang cứu giúp rồi từ đó trở thành bạn bè với nhau, thế nhưng... lại hại Thái Thanh tiên tông chúng ta hy sinh hơn mười vị đệ tử nòng cốt”.

Đệ tử nóng cốt của Thái Thanh tiên tông đều có cảnh giới Tiên Quân, số lượng vốn không nhiều, nên mỗi một người đều vô cùng quý giá.

Hơn nữa, đệ tử nòng cốt giờ đều rất có thể trở thành những trưởng lão quyền cao chức trọng của Thái Thanh tiên tông ở tương lai, rất có khả năng trở thành Tiên Vương, Tiên Hoàng.

“Dị tộc đều mưu ma quỷ chước!”

Tần Ninh bèn nói: “Ngươi nói thế cũng hợp lý”.

Bạch Hạo Vũ nghe vậy cũng nói: “Tần tiên sinh, cô ta...”, “Được rồi, không sao cả”.

Tần Ninh khoát tay, nhìn về phía Lý Uyển Thanh rồi bảo: “Từ giờ trở đi ngươi cứ ở đây tĩnh dưỡng, muốn đi thì cứ đi”.

“Tuy ta cứu ngươi nhưng cũng không cần ngươi hậu tạ cái gì, nên làm gì thì cứ làm đi!”

Lý Uyển Thanh hỏi ngay: “Vậy ngươi cứu ta làm gì?”

Tần Ninh cười đáp: “Sau hôm nay, hễ là ai tiêu diệt Dị tộc thì Tần Ninh ta sẽ giúp một lần!”

Lý Uyển Thanh cảm thấy câu nói ấy của Tần Ninh không giống đùa giỡn thì bất chợt giật mình.

Lẽ nào mình đã hiểu lầm Tần Ninh thật sao?

Nhưng cái tên Ôn Ngọc Trạch kia bảo rằng đệ tử của Tần Ninh là bạn thân tri kỷ của hắn ta mà.

Vậy sao Tần Ninh lại không có quan hệ gì với Dị tộc được chứ?

Mấy ngày sau, Lý Uyển Thanh tiếp tục ở lại đây với mấy người Tần Ninh.

Mỗi ngày, Bạch Hạo Vũ đều đưa chút canh thịt và thịt nướng cho Lý Uyển Thanh nhưng mà hắn ta chả thích thú gì.

Mười ngày trôi qua, tình hình của Lý Uyển Thanh trông tốt hơn nhiều, nhưng chỉ là nhìn ngoài mà thôi.

Nếu tĩnh dưỡng bình thường thì tám năm mười năm vết thương trong cơ thể cô ta cũng không cách nào hồi phục được, tất nhiên là nếu nuốt tiên đan tiên dược thì lại là chuyện khác.

Trong sơn cốc này có mấy chỗ rất thần kỳ nên Dịch Tinh Thần cũng dẫn Lý Uyển Thanh đi làm quen, cô ta muốn tu luyện ở đâu đều được.

6000984-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10334: “Chuyện này không thể nào xảy ra”.



Thật ra, Tần Ninh không có gì bất mãn với lòng đề phòng của Lý Uyển Thanh.

Cái gì mà ta cứu người, ngươi lại vô ơn đề phòng ta, Tần Ninh chưa từng có suy nghĩ như vậy.

Nghĩ lại khi ấy, hắn ở chung một chỗ với Ôn Ngọc Trạch, quả thật dễ khiến người ta hiểu lầm.

Hơn nữa... Lý Uyển Thanh cảnh giác hắn như vậy càng chứng minh rằng ở Tam Thanh tiên vực quả thật Dị tộc quá giả dối.

Theo như lời Lý Uyển Thanh nói, Thái Thanh tiên tông có người từng lọt vào cạm bẫy của lũ Dị tộc, thế là khiến cả Thái Thanh tiên tông tổn thất rất lớn.

Vả lại, nhiều năm qua Tần Ninh qua lại với Dị tộc khá nhiều nên cũng hiểu biết phần nào sự đáng ghét của Dị tộc.

Hôm nay, bốn người một chó ngồi bên bờ hồ ăn thịt uống rượu.

Tần Ninh nói: “Rốt cuộc Ôn Ngọc Trạch là ai, Thái Thanh tiên tông các ngươi cũng không không có thông tin gì sao?”

Advertisement

Bây giờ, lòng cảnh giác của Lý Uyển Thanh với ba người Tần Ninh đã thấp hơn nhiều.

Mười ngày qua, đúng là Tần Ninh dẫn Ôn Ngọc Trạch theo thật.

Nếu Tần Ninh là đồng bọn của Dị tộc thì đã sớm đuổi Ôn Ngọc Trạch về Cảnh Hỏa tộc rồi.

Lý Uyển Thanh đáp: “Ta cũng không biết, chỉ tuân lệnh làm việc thôi!”

“Mệnh lệnh của ai?”

“Tất nhiên là mệnh lệnh của bậc bề trên trong tông môn rồi!”

Lý Uyển Thanh nghiêm túc nói tiếp: “Lòng bao dung của Thái Thanh tiên tông với Dị tộc là không, từ trong ra ngoài, cho dù là đệ tử hay trưởng lão, nếu giết Dị tộc thì đều được ban thưởng”.

Chà! Cách này được đấy! Đệ tử tông môn đề cao thực lực rồi bảo bọn họ đi giết Dị tộc, chỉ coi họ như bình thường chẳng để ý gì.

Nhưng thưởng cho bọn họ thì khác.

Có động lực mới có trả giá.

“Nhưng mà lần này ta không ngờ rằng một tên Ôn Ngọc Trạch lại khiến quản lý cấp cao của cả Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc ra tay”.

“Không chỉ có Tiên Vương, riêng Tiên Hoàng đã có hơn mười người rồi”.

Trong Tiên Giới rộng lớn, cảnh giới Tiên Hoàng đã được xếp vào hàng cường giả rồi.

Lý Uyển Thanh nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Hay là ngươi giao Ôn Ngọc Trạch cho ta đi, Ôn Ngọc Trạch chắc chắn có liên quan tới rất nhiều chuyện không thể xem nhẹ được, ngươi chỉ mới tới cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên, sợ rằng không canh giữ hắn ta được”.

Lần này Tiên Vương, Tiên Hoàng đều ra tay, Tần Ninh mới chỉ là Cửu Thiên Huyền Tiên sao có thể thành công thoát nạn được chứ?

Tần Ninh lắc đầu.

“Ngươi...”, “Ta không tin Thái Thanh tiên tông”.

Tần Ninh nói thẳng: “Thành thật mà nói, khi trước gặp gỡ mấy người các ngươi, thấy các ngươi ra tay tàn nhẫn với Dị tộc nên ta có chút hảo cảm với các ngươi”.

“Ta cũng sẽ ra tay tàn nhẫn với Dị tộc, không chút nương tay”.

“Sở dĩ ta nói không tin Thái Thanh tiên tông được cũng là vì chuyện lần này”.

Tần Ninh nhìn về phía Lý Uyển Thanh, nói: “Kế hoạch dẫn dụ người của Cảnh Hỏa tộc lần này của các ngươi rất tỉ mỉ, ta thấy quy mô không nhỏ”.

“Nhưng người của Cảnh Hỏa tộc xuất hiện lại có quy mô còn lớn hơn nữa, hiển nhiên là tin tức đã bị lộ nên bọn chúng đã biết trước, nhưng vẫn quyết định đương đầu!”

“Ta thấy tầm quan trọng của Ôn Ngọc Trạch quá lớn”.

Lý Uyển Thanh nhíu mày: “Ý của ngươi là Thái Thanh tiên tông chúng ta có nội gián sao?”

“Chuyện này không thể nào xảy ra”.

Lý Uyển Thanh không tin vào tai mình.
 
Phong Thần Châu
Chương 10335: Lý Uyển Thanh ta nợ ngươi một ân tình”.



Tần Ninh cười nói: “Ta cũng không nắm chắc nên không thể liều lĩnh giao Ôn Ngọc Trạch cho ngươi được”.

Nói đến đây, Lý Uyển Thanh im lặng.

Tần Ninh hiểu cô ta đang nghĩ gì trong đầu.

Dưới góc nhìn của cô ta, hành động của Thái Thanh tiên tông đầy chính nghĩa, tư tưởng tiêu diệt Dị tộc đã khắc sâu vào trong trí óc của cô ta.

Nhưng thế giới này không phải là kiểu không phải đen thì là trắng.

Advertisement

Nếu chính nghĩa là chính nghĩa, tà ác là tà ác thì Dị tộc không thể nào cắm rễ ở Tiên Giới được.

Mấy ngày tiếp theo, Lý Uyển Thanh rất ít khi nói chuyện.

Tần Ninh cũng không quan tâm.

Bây giờ hắn ta tập trung áp chế lôi kiếp của bản thân, không rảnh đi thông não cho Lý Uyển Thanh.

Advertisement

Hơn nữa... bọn họ cũng không thân thiết gì.

Suy cho cùng, hắn cứu Lý Uyển Thanh là bởi vì dã tâm tiêu diệt Dị tộc của cô ta quá mãnh liệt, Tần Ninh không thể nào không cứu người như vậy.

Nhưng nhiều hơn sẽ không.

Hắn không phải là hạng người suy nghĩ bằng nửa th*n d***, thấy phụ nữ là hận không thể dán cả người lên.

Cứ thế lại trôi qua thêm mấy ngày.

Hôm nay, con chó vàng lang thang bên ngoài cả ngày trở về, vừa thấy Tần Ninh nó đã tỏ vẻ thần bí nói: “Ta phát hiện một vài thi thể ở gần sơn cốc...”, có thể nói sơn cốc này tách biệt với thế giới, nếu không nhờ Tần Ninh nhạy cảm với văn ấn thiên địa thì không thể nào phát hiện ra chỗ này.

Đây cũng là lý do tại sao bọn họ ở đây suốt mấy tháng trời mà vẫn không ai tìm ra.

“Con người à?

Hay Dị tộc?”

“Con người!”

Tần Ninh suy tư một lát rồi bảo: “Đi ra xem sao”.

Chốc lát sau, Dịch Tinh Thần, Bạch Hạo Vũ và Lý Uyển Thanh đều đi ra, bọn họ quyết định ra ngoài xem xét.

Trong dãy núi Thái Giang to lớn, núi rừng rậm rạp, khắp nơi đều hiện ra sự bất phàm của nó và diện tích bao la vô ngần.

Bọn Tần ninh đi ra khỏi sơn cốc, chó vàng dẫn đường bọn họ đến một khe núi.

Trong khe núi la liệt đầy xác chết nằm ngang nằm dọc trên mặt đất, nhìn tình hình có vẻ đã tử vong mấy ngày rồi.

Lý Uyển Thanh vừa thấy những xác chết đó thì biến sắc.

“Đó là đệ tử của Thái Thanh tiên tông bọn ta!”

Sắc mặt Lý Uyển Thanh càng lúc càng u tối.

Trong vòng hơn mười lý quanh đây có hơn chục thi thể, quan sát kỹ thì thấy bọn họ đều là đệ tử cấp bậc Huyền Tiên và Cửu Thiên Huyền Tiên.

“Lam sư tỷ!”

Ngay sau đó, Lý Uyển Thanh phát hiện ra một vị đồng môn quen thuộc.

Lam Nhược Vân! “Lam sư tỷ...”, Lý Uyển Thanh tiến lên, cẩn thận quan sát vết thương của Lam Nhược Vân.

“Còn hơi thở, còn hơi thở, Tần Ninh, ngươi cứu sư tỷ được không?

Lý Uyển Thanh ta nợ ngươi một ân tình”.

Tần Ninh ngồi xổm xuống, cần thận kiểm tra vết thương của Lam Nhược Vân.

Đúng là còn một hơi, chẳng qua hơi thở quá mong manh.

“Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi!”

Lý Uyển Thanh ôm Lam Nhược Vân, dọc đường luôn miệng nói lời cảm ơn với Tần Ninh.
 
Phong Thần Châu
Chương 10336: “Muốn đánh cướp ta à?”



Sau khi trở lại sơn cốc, bước vào gian nhà tranh, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đi ra ngoài còn Lý Uyển Thanh ở lại.

Tần Ninh xé lớp áo trên người Lam Nhược Vân ra, ân cần kiểm tra mỗi một chỗ kinh mạnh xương cốt trên cơ thể Lam Nhược Vân.

Lý Uyển Thanh đứng bên thấy cảnh đó bèn nhớ tới vài ngày trước, lòng thầm đoán chắc là mình cũng được Tần Ninh chữa trị như vậy.

Nhưng khi nghĩ đến sự an nguy của Lam sư tỷ, Lý Uyển Thanh bèn xóa tan những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nhìn về phía Tần Ninh hỏi: “Sao rồi?”

“Tâm mạch phế phủ đều bị tổn thương, còn sống đã là kỳ tích rồi, nhờ vào đan dược mới giữ được một hơi cuối cùng”.

Sắc mặt Lý Uyển Thanh tăm tối, hỏi: “Vậy... vậy có thể cứu được không?”

“Có thể, bị thương nặng hơn cô nhiều, nhưng vẫn cứu được”.

Tần Ninh không nói không rằng tiếp tục chữa trị... Hắn bận rộn cả một đêm, đến ngày hôm sau mới bước ra khỏi nhà tranh duỗi người.

Advertisement

Bận rộn một ngày một đêm đã khiến hắn mệt chết rồi.

May thay đó là Tần Ninh chứ nếu là những người khác gặp Lam Nhược Vân, cho dù Lam Nhược Vân vẫn còn một hơi thì xác định chết chắc rồi.

Đúng lúc này, trên bầu trời sơn cốc truyền tới tiếng xé gió.

“Tần Ninh Tần Ninh...”, một tia sáng vàng lóe lên rồi lao xuống ngay bên cạnh Tần Ninh.

Đó chính là con chó vàng kia.

Lúc này, trên lưng nó đang cõng một người.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần chạy tới thấy người trên lưng chó, bèn hiếu kỳ hỏi: “Người này... là ai vậy?”

Con chó vàng cười hì hì nói: “Ta phát hiện ở cách đây khoảng ba nghìn dặm có người bị võ giả Dị tộc bao vây tấn công nên ta ra tay tương trợ g**t ch*t lũ Dị tộc đó”.

Con chó vàng nhìn về phía Tần Ninh nói tiếp: “Mau lên, ta đã giết hai mươi bảy tên võ giả Dị tộc, ngươi mau cho ta hai mươi bảy viên Tịnh Ma Tiên Đan đi”.

Cho ngươi à?

Cho ngươi cái quần á! “Không có”.

“Sao ngươi tệ hại thế!”

“Ta giỡn cái đầu ngươi, ta nói là ngươi phải giết Dị tộc khi có ta ở đó mới được”.

Con chó vàng ngơ ngác hỏi: “Ngươi được lắm, ngươi nghi ngờ ta lừa ngươi hả?”

“...”, nó bị sao thế! Đầu óc ngu vãi! Tịnh Ma Tiên Đan là do Phong Thần Châu ngưng tụ ra mà không phải do Tần Ninh hắn tự biến ra.

Tần Ninh hít một hơi rồi giải thích: “Tịnh Ma Tiên Đan là do ta dùng một món bảo vật ngưng tụ thành khi hấp thu hồn phách khí huyết bay ra lúc Dị tộc vừa mới tử vong, vậy nên, đúng là ngươi giết Dị tộc thật nhưng mà ta không có ở đó nên không thể ngưng tụ Tịnh Ma Tiên Đan, bây giờ đã hiểu chưa?”

Nghe xong con chó vàng hiểu nhưng ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh lộ ra chút tham lam.

“Con chó điên kia, ngươi muốn làm gì?”

“Muốn đánh cướp ta à?”

Nghe vậy, con chó vàng cười nói: “Không có, không có...”, “Trên lưng ngươi là ai?”

“Khi ta tới đó đã thương vong nghiêm trọng lắm rồi, chỉ cứu được một tên này”.

Bạch Hạo Vũ bèn cười bảo: “Đại Hoàng, không ngờ ngươi tốt bụng như vậy đấy”.

Con chó vàng kia nghe Bạch Hạo Vũ gọi mình là Đại Hoàng thì nhe răng trợn mắt, quăng người bị thương trên lưng mình qua bên chỗ Bạch Hạo Vũ.

Một người một chó lao vào cắn xé nhau.

Trong gian nhà tranh.

Trên giường là một người thanh niên mặt mày trắng nõn đang nhắm nghiền mắt, vẻ mặt đầy sự đau đớn, cơ thể hơi run.
 
Phong Thần Châu
Chương 10337: “Ngươi đi đâu mà bắt được thế?”



“Hình như là vết thương do Cảnh Hỏa tộc gây ra”.

Dịch Tinh Thần nói.

Tần Ninh gật đầu rồi bắt tay chữa trị.

Nhờ sự chữa trị của Tần Ninh, người thanh niên nằm trên giường từ từ khôi phục sức sống, tỉnh táo phần nào.

Khi thấy mình không phải đang bị Dị tộc bao vây mà đang ở trong một gian nhà tranh, người thanh niên ấy đau đớn nói: “Cảm ơn, ta tên là... Ninh Tùy Vân!”

Advertisement

Tần Ninh tập trung chữa trị cho hắn ta, không nói một lời.

Dịch Tinh Thần bèn bảo: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đừng lo lắng, nơi này không có Dị tộc”.

Ninh Tùy Vân nhìn Dịch Tinh Thần rồi chuyển qua Tần Ninh, ánh mắt mơ màng, lẩm bẩm nói: “Ngươi là... Tần Ninh...”, ồ! Quen ta à?

Tần Ninh sửng sốt bèn hỏi: “Sao ngươi biết ta là ai?”

“Ta đã thấy... bức tranh... chân dung ngươi...”, Ninh Tùy Vân đứt quãng nói: “Diệp đại ca... đưa cho ta xem...”, mới nói được một nửa, Ninh Tùy Vân đã hôn mê.

Tần Ninh bất ngờ.

Diệp đại ca nào?

Ai là Diệp đại ca?

Diệp Nam Hiên sao?

Chẳng lẽ Diệp Nam Hiên ở Tam Thanh tiên vực?

Tần Ninh không nói gì mà tiếp tục chữa trị.

Mặt trời ló ra đằng đông lặn xuống đằng tây.

Đợi đến khi mặt trời nhô lên vào ngày thứ hai, Tần Ninh mới thở phào bước ra khỏi nhà tranh.

Cứu người còn khó hơn giết người nữa! Mệt quá! Một đêm giữ mạng sống của Lam Nhược Vân.

Một đêm khác giữ một tia sự sống cho Ninh Tùy Vân.

Hắn quá mệt! Hắn vừa bước ra khỏi gian nhà tranh.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đi tới, nói: “Tần tiên sinh, người đi xem một chút đi, Đại Hoàng bị điên rồi!”

Điên rồi hả?

Hắn đến rìa sơn cốc, thấy trên mặt đất ở đây có vài người đang ngồi.

Những người đó bị trói chặt, trên người đầy vết thương, trông vô cùng thê thảm.

“Gâu!”

Con chó vàng xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, kích động thè lưỡi, cười nói: “Thấy thế nào?

Lần này ta tóm một trăm lẻ bảy tên võ giả Dị tộc tới đây, Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên, Tiên Quân gì có hết”.

“Tất cả đều còn sống, ngươi giết chúng đi rồi mau đưa tiên đan cho ta ăn”.

Vừa thấy hơn một trăm tên võ giả Dị tộc bị trói kia, Tần Ninh cũng ngỡ ngàng.

Quả nhiên con chó vàng kia muốn ăn tiên đan đến phát điên rồi! “Ngươi đi đâu mà bắt được thế?”

“Trong vòng mười vạn lý, ta ra ngoài tản bộ thấy Dị tộc thì bắt về”.

Con chó vàng cười hì hì nói: “Nhanh lên nào, ta nhớ tiên đan kia phát điên rồi, mau cho ta ăn đi”.

Tần Ninh còn chưa nói gì, Dịch Tinh Thần đứng bên bèn nói: “Có mấy võ giả nhân loại bị thương nữa”.

Cái quái gì thế! Con chó ngu này! Nó đang tính làm hắn mệt chết à! Tần Ninh bèn bảo: “Ta cứu người trước, những Dị tộc đó không cần giết vội, ngươi thẩm vấn thử xem bọn chúng có biết gì không”.

Nghe vậy, Đại Hoàng cụt hứng.
 
Phong Thần Châu
Chương 10338: Vấn đề là... phải bắt thế nào?



Không cần giết vội hả?

Nó vội muốn chết rồi đó! “Thẩm vấn thì bảo Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đi, ta chờ ăn tiên đan được rồi”.

Đại Hoàng nói: “Ngươi muốn cứu người thì cứu đi, đừng lo cho ta”.

Ông đây cũng đâu tính lo cho ngươi! Tần Ninh đến bên cạnh trăm tên Dị tộc bị trói kia, trên mặt đất chỗ đó là mấy người đang ngồi hoặc nằm.

Có người mặc cẩm bào nhưng lại bị rách nát bươm, bị thương rất nghiêm trọng.

“Các ngươi từ đâu đến?”

Một người thanh niên bị thương nhẹ trong đó trả lời: “Bọn ta đến từ Ngọc Thanh tiên cung”.

Ngọc Thanh tiên cung! Một trong ba thế lực đứng đầu Tam Thanh tiên vực.

Advertisement

“Người này bị thương nặng nhất, ta sẽ chữa trị cho hắn ta trước”.

Tần Ninh nói: “Các ngươi mang hắn ta đi theo ta”.

“Cảm ơn công tử”.

Người thanh niên kia phấn khích nói: “Đây là sư huynh Vân Học Lâm, nếu ngươi có thể cứu mạng sư huynh, Ngọc Thanh tiên cung chúng ta ắt có hậu tạ”.

Hậu tạ thì thôi bỏ đi.

Chẳng qua Tần Ninh cứu người suốt hai ngày trời nên thể xác và tinh thần cũng dần suy kiệt.

Hắn dẫn bọn họ tới một chỗ trong sơn cốc rồi chọn một gian nhà tranh, bảo bọn họ tiến vào.

Trong một gian nhà tranh khác, Lý Uyển Thanh nghe ồn ào bèn đi ra, vừa thấy cảnh trước mặt thì khiếp sợ.

Sau khi hiểu biết ngọn nguồn mọi chuyện, lòng Lý Uyển Thanh đầy cảm kích nhìn về nhà tranh nơi Tần Ninh đang ở.

Có vẻ như cô ta đã hiểu lầm ba người Tần Ninh rồi.

Quả nhiên bọn họ không có quan hệ gì với Dị tộc.

Nếu không thì không thể nào bắt những Dị tộc đó.

Lại chăm sóc thêm một ngày một đêm.

Sáng sớm ngày thứ ba, Tần Ninh bước ra khỏi gian nhà tranh rồi duỗi thắt lưng.

Quá mệt! Chữa bệnh cứu người là mệt nhất, việc đan sư không muốn làm nhất chính là nó, nó sao thư thả thoải mái như dựa vào phương thuốc luyện đan chứ! “Tần tiên sinh!”

Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ xuất hiện, thấy sắc mặt Tần Ninh trắng bệch thì không khỏi đau lòng.

“Tần tiên sinh đúng là người tốt”.

“Tốt cái đầu ngươi!”

Tần Ninh vả một câu, rồi nói: “Nếu những người này không bị thương do đánh nhau với Dị tộc, bình thường gặp ta chả thèm quan tâm đâu”.

Lúc này, Tần Ninh vô cùng nhung nhớ Trần Nhất Mặc.

Nếu Mặc Nhi ở đây thì sẽ có cơ hội cho hắn ta trổ tài cứu người, thể hiện sự thánh thiện của mình, chẳng phải nghe quá tuyệt còn gì?

“Có cạy ra được tin gì không?”

Bạch Hạo Vũ lắc đầu đáp: “Phần lớn mấy tên này rất cứng miệng, nhưng cũng có kẻ yếu đuối, nhưng tin tức nôn ra cũng không quan trọng, đơn giản là bọn chúng không biết gì chỉ tuân lệnh làm việc thôi, xem ra... chỉ có những kẻ quan trọng trên Tiên Quân kia mới biết được điểm kỳ dị của Ôn Ngọc Trạch!”

Trên Tiên Quân! Tiên Vương Tiên Hoàng! Vấn đề là... phải bắt thế nào?

Hơn nữa, cũng không thể bắt được! “Đại Hoàng đâu rồi?”

Tần Ninh bèn hỏi.

6000989-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10339: “Cảm ơn công tử đã cứu mạng!”



Cùng với tiếng động ầm ĩ kia, trên bầu trời sơn cốc có một bóng đen đang lao xuống.

Một con chó tóm một người đáp xuống.

Khói bụi mịt mù.

Tần Ninh ghét bỏ khoát tay.

Nhưng ngay sau khi khói bụi tản bớt, Tần Ninh nhìn qua, ngơ ngẩn cả người.

Advertisement

“Đệch mợ nhà ngươi!”

Thấy cảnh tượng trong sơn cốc, Tần Ninh chửi ầm lên.

Sau khi con chó vàng đáp đất vững vàng, đằng sau nó có hơn trăm người bị xích sắt khóa, có người của Hàn Mị tộc, cũng có người của Cảnh Hỏa tộc.

Ngoài ra, còn có vài người bị thương đang vô cùng u sầu.

Advertisement

Con chó vàng nghe Tần Ninh quát to, không vui nói: “Chẳng phải ngươi nói giết Dị tộc là trách nhiệm của mỗi người sao?”

“Ta là thiên cẩu, cũng có trách nhiệm chứ!”

Tần Ninh mắng: “Ngươi bắt Dị tộc thì bắt chứ lần nào cũng hốt thêm mấy kẻ bị thương về làm gì?”

“Không ngờ là Tần Ninh ta ở đây lánh nạn tránh người làm phiền mà ngươi lại coi đây là nhà thương hả?

Ngươi coi ta là Bồ Tát sống chữa bệnh cứu người làm niềm vui à?”

“Chẳng phải ngươi hận Dị tộc thấu xương hả?

Ta bắt Dị tộc giúp ngươi còn không tốt sao?”

Con chó vàng u sầu nói.

“Bắt Dị tộc thì bắt, nhưng hốt mấy tên bị thương đó về rồi ngươi bắt ta phải làm sao bây giờ?”

“Cứu chứ, ngươi tinh thông y thuật mà, ta nói nè cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, đây là một chuyện cực kỳ tốt đó, dược điền trong sơn cốc đều có trồng dược liệu, ngươi muốn cái gì thì cứ ngắt lấy!”

Tần Ninh hạn hán lời.

Mẹ nó, coi hắn là thần y chữa bệnh cứu người thật hả! Nhưng mà con chó vàng đó nói cũng đúng.

Những Dị tộc đó đáng chết.

Mà những võ giả nhân loại giao chiến với Dị tộc ấy, dù không biết thiện ác thế nào nhưng chỉ cần là địch của Dị tộc thì Tần Ninh không thể không cứu.

Tần Ninh bước tới chỗ lũ Dị tộc kia, nói: “Giết hết đi!”

“Không thẩm vấn hả?”

Con chó vàng nghiêng đầu nhìn Tần Ninh.

“Cấp bậc Tiên Quân vốn chẳng biết sự tồn tại của Ôn Ngọc Trạch có ý nghĩa gì nên thẩm vấn cũng chả được gì!”

Con chó vàng cười bảo: “Lần này đừng có mà lừa ta nha, tổng cộng có hai trăm hai mươi hai viên Tịnh Ma Tiên Đan”.

Tần Ninh lại câm nín.

Con chó vàng nhìn hai trăm hai mươi hai tên võ giả Dị tộc kia chỉ thấy bọn chúng nào phải ác ma mà đó là thiên thần mới đúng.

Mỗi một tên đều là một viên Tịnh Ma tiên Đan thuần khiết, ngon lành hơn bất kỳ tiên đan gì trên thế gian này.

Con chó vàng thẳng tay giết lũ Dị tộc kia.

Chẳng bao lâu sau, Tần Ninh lôi ra một đống Tịnh Ma Tiên Đan cho con chó vàng kia.

Ánh mắt con chó vàng sáng rực, cả người con chó như phát sáng, nó nhảy vào hồ nước, thong dong vui vẻ ăn tiên đan... còn Tần Ninh đi đến chỗ những người bị thương kia.

“Cảm ơn công tử đã cứu mạng!”

“Các ngươi từ đâu tới?”

“Tại hạ đến từ Thượng Thanh Lâu, tên là Thạch Quang Diệu, đây đều là sư đệ sư muội đồng môn của tại hạ”.
 
Back
Top