Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10320: Chịu hết nổi là sao?"



Thần t*nh d*ch không nói nên lời.

Đồ trai thẳng, thẳng như ruột ngựa Diệp Nam Hiên! Đời này nhà lão Diệp e rằng đến thế hệ Diệp Nam Hiên là hoàn toàn tuyệt hậu rồi! Đúng lúc này, Diệp Nam Hiên ngẩn người một lát, sau đó cười ám muội hỏi: "Thần sư đệ, người kể ta nghe xem, ngươi thích gì ở Vũ Vô Tuyết kia?"

Câu này hỏi trúng tim đen Thần t*nh d*ch.

Hắn ta đứng dậy, khoa tay múa chân miêu tả: "Người của Hàn Mị tộc có cơ thể mát lạnh trời sinh. Chậc chậc, sư huynh, ngươi có biết khi nóng và lạnh chạm nhau sẽ mang đến cảm giác ra sao không?"

Diệp Nam Hiên đần mặt ra, nóng và lạnh ư?

Advertisement

"Không phải chạm nhau sẽ bốc hơi còn gì?"

Diệp Nam Hiên nghiêm túc giảng giải: "Khi cho sắt nóng vào nước sẽ bốc khói trắng xèo xèo đấy, ngươi chưa thấy bao giờ hả?

Mà thế thì sao?"

Thần t*nh d*ch nghe vậy thì kiểu: ?_? "Vậy sư đệ, ta hỏi ngươi, ngươi thích Vũ Vô Tuyết hơn hay Ninh Chi Vi hơn?"

Nghe thấy câu này, Thần t*nh d*ch đưa một tay lên sờ cằm, nghiêm túc nghĩ ngợi: "Vấn đề này... Nói sao cho dễ hiểu nhỉ?"

"Vũ Vô Tuyết giống như băng vậy, lạnh đến rét run, lạnh thấu xương, lạnh thấu tâm can, đem lại cảm giác rất thoải mái".

"Còn Ninh Chi Vi thì giống như lửa vậy, nóng bỏng đến mức khiến người ta rung động".

Nhắc đến cái tên Ninh Chi Vi này, Thần t*nh d*ch ngay lập tức tâm viên ý mã.

Đó là một nữ tử rất đỗi xinh đẹp.

Chứ không đẹp thì đã không lọt vào mắt xanh của hắn ta rồi.

Ninh Chi Vi là một nữ nhân nóng tính và mạnh mẽ, khá điêu ngoa, trái hẳn với tên của nàng ấy.

Diệp Nam Hiên lại cười hỏi tiếp: "Vậy rốt cuộc ngươi thích cùng tìm tòi nguồn gốc sinh mệnh với ai hơn?"

"Ái chà chà, sư huynh cũng không phải dạng vừa đâu!"

Thần t*nh d*ch phá lên cười to: "Cái này thì khó nói, nhưng nếu phải nói là thích ai hơn thì ta nghĩ từ trước đến nay, trong Tam Thanh tiên vực, người làm ta nhớ mãi không quên vẫn là Linh Nguyệt tiên tử. Dáng vẻ ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, chất giọng ấy... Ôi trời đất ơi, ta chịu hết nổi rồi!"

"Chịu hết nổi?

Chịu hết nổi là sao?"

"Ôi trời, chẳng biết nên nói sao cho tên trai thẳng nhà ngươi hiểu cảm giác này nữa!"

Thần t*nh d*ch cười kệch cỡm.

"Thế nói với ta thì được chứ?"

"Tất nhiên rồi...", hả?

Ai thế?

Thần t*nh d*ch đần mặt ra, xoay người lại thì thấy một nữ tử đang đứng trước mặt mình, hắn ta chết điếng ngay.

Nữ tử ấy có mái tóc dài đỏ rực xõa tự nhiên trên vai, đem lại cho người ta một cảm giác nóng rực.

Nàng ấy khoác trên mình áo đối khâm và một chiếc váy dài màu tím nhạt mang đến một phong cách khác lạ, bỗng nhiên khiến cho khí chất nóng như lửa trở nên đáng yêu, tươi tắn hơn nên người ta cũng yêu thích hơn, muốn che chở hơn.

Làn da của nữ tử trắng nõn không tì vết hệt quả trứng gà vừa lột vỏ, đôi mắt to lúng liếng như biết nói, đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn làm nổi bật hơn trên làn da trắng ngần, lúm đồng tiền cân xứng ở hai bên, khi khẽ nhoẻn môi cười sẽ làm lúm đồng tiền thấp thoáng trên má, đáng yêu tựa Thiên Tiên vậy.

Chỉ bàn về sắc đẹp và khí chất thôi thì chắc chắn nữ tử này thuộc về tầng cấp thượng thừa.

Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy nữ tử, nụ cười trên mặt Thần t*nh d*ch thoắt cái cứng đờ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Giây lát sau.

Thần t*nh d*ch ngay lập tức nhào tới ôm chặt nữ tử vào lòng, ngạc nhiên thốt: "Chi Vi, sao nàng lại đến đây, ta nhớ nàng chết đi được!"

Không ngờ lại ở đây dan díu với nữ nhân khác!"

Dứt lười, nữ tử tóc đỏ hằm hằm đi qua một bên, vung một chưởng đập một ngọn núi thành cát bụi.
 
Phong Thần Châu
Chương 10321: Diệp Nam Hiên thấy họ rất đẹp.



Thấy cảnh tượng ấy, Thần t*nh d*ch nuốt nước miếng.

Kế đó, hắn ta sực nhớ ra việc Diệp sư huynh khịt mũi khinh bỉ nữ nhân xưa giờ bỗng dưng hỏi hắn ta toàn mấy câu kỳ lạ như vậy.

Hóa ra là chờ mỗi giây phút này! Diệp Nam Hiên ch* đ*! Dám gài hắn ta vào tròng! Thần t*nh d*ch không còn tâm trạng nào mà để ý tới Diệp Nam Hiên nữa, ba chân bốn cẳng chạy đi vỗ về ái nhân tri kỷ của mình.

Đến tận khi hai bóng người đã đi thật xa.

Diệp Nam Hiên vẫn chăm chú lau đao, không thèm hỏi han mà cũng không thèm ngó ngàng.

Advertisement

Nữ nhân là phiền phức! Nữ nhân của sư tôn là rắc rối của người.

Còn nữ nhân của Thần t*nh d*ch thì là đại bác của hắn ta! Chỉ có đao là không... Chỉ cần ngươi đối xử thật lòng thật dạ với nó, nó sẽ tâm linh tương thông với ngươi, hơn hết là sẽ không phản bội ngươi.

Chẳng thể nào hiểu nổi tại sao sư tôn và Thần sư đệ đều muốn đắm chìm trong cái ôm của nữ nhân cả, cho dù có bị nghẹt thở đi chăng nữa thì cũng không muốn xa rời.

"Chao ôi...", Diệp Nam Hiên thở dài thườn thượt.

"Sao ngươi lại thở dài?"

Một chất giọng trong trẻo tựa tiếng trời chầm chậm cất lên.

"Hả?"

Diệp Nam Hiên đột nhiên sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên, thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đứng cạnh mình thì lập tức đứng dậy, khom người thi lễ: "Diệp sư nương...", nhìn đi! Rắc rối tới rồi đấy! Chính vì đây là nữ nhân của sư tôn nên hắn ta mới phải hành lễ một cách kính cẩn thế này đây!

Chứ nếu đổi lại là những nữ nhân khác thì Diệp Nam Hiên đang rút đao ra chém rồi.

Đó là một nữ tử mặc thúy yên sam trắng tinh khôi, váy xếp nếp với những đóa hoa rơi lác đác trên làn cỏ xanh rì đọng hơi sương, khoác kèm một chiếc áo lụa mỏng màu xanh nhạt.

Bờ vai vuông vắn như được gọt giũa, vòng eo thon thả như tấm lụa trắng quấn chặt, da thịt mịn màng tựa mỡ đông, hơi thở u lan mà chứa đựng đôi phần hờ hững lạnh nhạt.

Mái tóc đen tuyền như thác nước chạm đến eo, vóc dáng yểu điệu, chỗ nào cần cong thì cong, chỗ nào cần phồng thì phồng, không hề có một khuyết điểm nào.

Đôi mắt nàng tựa thu ba, có vẻ khá lạnh lùng, mười ngón tay mảnh khảnh với nước da trắng hồng rạng rỡ, đứng ở đó như một tiên tử bước ra từ trong tranh.

Nếu như nói Ninh Chi Vi mang vẻ đẹp kiều diễm, lộng lẫy động lòng người, nóng rực như lửa thì nữ tử trước mắt lạnh lùng như hàn thủy, đâu đó còn cho người ta cảm giác khí chất của nàng cất giấu vài phần hờ hững, lạnh lùng và thanh cao, khó gần.

Hơn nữa... Mặc dù khí chất của hai nữ tử khác nhau một trời một vực nhưng nếu so sánh khí chất cả hai với nhau, hiển nhiên nữ tử trước mắt chiếm ưu thế hơn một bậc, hoặc có lẽ mấy bậc cũng nên.

"Diệp sư nương, sao ngươi lại đến đây?"

Diệp Nam Hiên tò mò hỏi.

Vị này chính là một trong những mối lo của sư tôn - Diệp Viên Viên.

Tất cả nữ nhân của sư tôn đều sở hữu sắc đẹp trời ban, đẹp đến nao lòng, có đủ các phong cách từ lạnh lùng, thanh cao như Diệp Viên Viên, đơn thuần, vui vẻ như Vân Sương Nhi, nhã nhặn, ít nói như Thời Thanh Trúc cho đến tao nhã, cao quý như Cốc Tân Nguyệt, quyến rũ như Khúc Phỉ Yên, lạnh lùng hơn cả là Chiêm Ngưng Tuyết.

À, không đúng, Chiêm Ngưng Tuyết thì chưa tính.

Diệp Nam Hiên thấy họ rất đẹp.

Nhưng vỏn vẹn dừng lại ở "rất đẹp" mà thôi.

Đẹp như rừng hoa ven đường vậy, nhưng... liên quan quái gì đến hắn ta đâu?

Thoạt trông Diệp Viên Viên vẫn dửng dưng, hờ hững như năm ấy.

Duy chỉ có một mình Tần Ninh biết rằng sự lạnh lùng đó chỉ là vỏ bọc của Diệp Viên Viên, thực chất trái tim nàng vô cùng ấm áp.

Đã hơn hai vạn năm trôi qua kể từ khi hai người họ xa cách tại Trung Tam Thiên.

Diệp Viên Viên đã trưởng thành hơn so với lúc bước từng bước trên quá trình từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên.

Và khí chất của nàng cũng đã đặc biệt hơn một cách rõ rệt.

"Ngươi làm gì mà thở dài thườn thượt vậy?"

Cái "an ủi dỗ dành này".

Diệp Nam Hiên thừa biết hắn ta sẽ an ủi dỗ dành thế nào.
 
Phong Thần Châu
Chương 10322: Đành vậy thôi chứ biết làm sao.



Tạm thời không nhắc đến những chuyện khác, mặc dù nữ nhân của Thần t*nh d*ch nhiều đến mức lên đến con số ngàn vạn nhưng mỗi khi những chú "cá" trong ao hồ mình cãi nhau chí chóe, lần nào Thần t*nh d*ch cũng có thể trấn an từng người một rồi lại trả về ao của mình.

Dỗ dành ư?

Diệp Viên Viên nhíu mày nói: "Ta biết Kỳ Manh, Cáo Thừa Thiên, Cù Thanh Thư đã xuất hiện nên mới tới đây một chuyến để xem thế nào".

"Sư nương còn lo lắng chuyện này hả? Ta mới bắt gặp bản mặt tên Kỳ Manh kia là một đao chém chết hắn ta ngay".

Advertisement

Nhưng Diệp Viên Viên lại lắc đầu: "Tên Kỳ Manh này bước vào cảnh giới Tiên Vương đã được một thời gian dài, mặc dù ngươi đã đến cảnh giới Tiên Quân phá mệnh, không phải e ngại gì khi đối đầu với Tiên Vương bình thường nhưng đấu với hắn ta thì phần thắng của ngươi không nhiều đâu".

Diệp Nam Hiên không phục.

Trong thế giới quan của Diệp Nam Hiên.

Thứ nhất, nữ nhân là rắc rối! Thứ hai, trên thế gian này, ngoại trừ lời nói của sư tôn ra thì còn lại nói gì cũng sai cả! Thứ ba, sư tôn mà khen nữ nhân tốt, có ích thì sư tôn sai! Bị Diệp Viên Viên cho rằng mình không phải đối thủ của Kỳ Manh, Diệp Nam Hiên nói với vẻ không phục: "Ta cảm thấy nếu đánh một trận với hắn ta, ta sẽ có cơ hội đột phá. Một khi ta đột phá đến Tiên Vương thì hắn ta chết chắc".

Diệp Viên Viên gật đầu cho có.

Việc nói chuyện cùng tần số với các đệ tử của Tần Ninh thật sự rất khó khăn.

Ngoại trừ Dương Thanh Vân ra thì những người còn lại đều... khó mà diễn tả được.

Dù sao thì các đệ tử của Tần Ninh đều thuộc dạng cứng đầu, không chịu nghe lời khuyên của người khác. Dương Thanh Vân xem như Tiên Nhân bình thường duy nhất, đi theo Tần Ninh đến tận khi phi thăng mà vẫn một lòng nhớ nhung phu nhân của mình.

Còn Ôn Hiến Chi... thì suốt ngày cứ thích chơi với dã thú. Mặc dù không trai thẳng như Diệp Nam Hiên nhưng hắn ta lại khờ một cách quá đáng! Diệp Nam Hiên thì thôi khỏi nói, Diệp Viên Viên không phải chỉ mới một lần cảm nhận được ánh mắt đầy oán trách của Diệp Nam Hiên hướng về phía mình.

Sự oán trách ấy cứ như là... nàng cướp sư tôn của hắn ta, là thủ phạm khiến cho hai sư đồ bọn họ phiêu bạt nơi cuối chân trời, tình cảm xa cách vậy.

Lý Huyền Đạo... là người đàng hoàng nhất trừ Dương Thanh Vân, nhưng hắn ta cứ thích nằm rình ở góc tường là sao?

Tên đó hóng hớt là giỏi! Hễ có ai kể chuyện gì thú vị là y như rằng Lý Huyền Đạo sẽ vểnh tai lắng nghe, dù cho đang ở cách đó tám trăm dặm.

Còn Trần Nhất Mặc thì... Nghĩ đến Trần Nhất Mặc, Diệp Viên Viên chỉ nhớ mỗi bốn câu nói.

Tay cầm âm dương định càn khôn.

Cửu trọng thiên địa ta vi tôn.

Chân đạp nhật nguyệt chấn thương khung.

Thương Mang Vân Giới ta xưng hùng.

Bốn câu này gần như đã khắc sâu trong đầu tất cả những người quen biết với Trần Nhất Mặc.

Quá lố lăng! Cả Thần t*nh d*ch nữa, hắn ta chẳng khác gì cái máy đóng cọc vậy.

Cả bốn người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên và Thần t*nh d*ch đều tình cờ ở tại Tam Thanh tiên vực. Mấy ngàn năm qua, mỗi người đều trải qua một cơ hội nhất định mới được gặp nhau.

Nhưng trong mấy ngàn năm ấy, Thần t*nh d*ch có đến mấy chục hồng nhan tri kỷ.

Thật không thể tin được! Viên Viên không khỏi hoài nghi rằng sở dĩ bây giờ Tần Ninh có những hồng nhan như họ làm bạn phần nhiều là do chịu ảnh hưởng từ Thần t*nh d*ch.

Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết thì khỏi nhắc đến.

Cố Vân Kiếm thì đến tận bây giờ vẫn chưa gặp nên chưa thể nhận xét được.

Nhưng bảo đảm đó cũng là một tên có vấn đề.

Còn hai người nữa... Thạch Cảm Đương, hay thật, không ngoa khi nói rằng đấy là kẻ nịnh nọt nhất thiên hạ! Nhưng là nịnh nọt sư tôn chứ không phải nịnh nọt nữ nhân.

Cho dù Tần Ninh đánh rắm thì e rằng vào miệng Thạch Cảm Đương cũng thành cái rắm có thể khiến cho anh hào trong thiên hạ xúc động. Rồi còn Lý Nhàn Ngư nữa, tên này cũng bình thường nhưng lại quá hiền lành, quá kiệm lời.
 
Phong Thần Châu
Chương 10323: Nàng tin tưởng vào thiên phú của mình.



Diệp Viên Viên vẫn còn nhớ như in lúc ở đại lục Vạn Thiên, Tần Ninh đã thu hai vị đệ tử, một là Thạch Cảm Đương, hai là một người đang học thuật luyện đan.

Diệp Viên Viên không nhớ nổi tên người này là gì.

Có điều Tần Ninh không dành nhiều thời gian để giảng dạy cho vị đệ tử kia, cũng không thấy dẫn vị đệ tử đó đi theo lần nào.

Lý Nhàn Ngư là hậu nhân của Lý Nhất Phong thì luôn được Tần Ninh dẫn theo bên mình, từ đó có thể thấy hắn rất yêu mến người đệ tử này.

Có lẽ vì hắn thấy Lý Nhàn Ngư quá hiền lành, dễ chịu thiệt thòi nên Tần Ninh có vẻ lo lắng cho Lý Nhàn Ngư hơn cả.

Nói chung đệ tử của Tần Ninh là như thế.

Tổng kết lại là... muôn màu muôn vẻ.

Dù sao thì trừ Dương Thanh Vân ra, không có ai là bình thường cả.

Advertisement

Hơn nữa, Tần Ninh có khuynh hướng yêu quý Dương Thanh Vân hơn, từ trước đến nay những đệ tử còn lại chưa bao giờ thấy điều đó có vấn đề, đều xem như lẽ đương nhiên cả.

Nếu đổi lại là đồng môn bình thường, đại sư huynh được ưu ái hơn như vậy thì những sư đệ khác ắt sinh lòng oán hận, dần dà sẽ dẫn đến lục đục nội bộ trong tông môn, những trận chiến khốc liệt diễn ra không ngừng.

Cũng phải may mắn vì bọn đệ tử của Tần Ninh đều dở hơi, không hề nghĩ theo hướng này.

Cơ mà... Diệp Viên Viên kìm lòng không đặng nghĩ đến một việc.

Giá như họ gặp được Dương Thanh Vân ở Tiên Giới thì cuộc sống của họ hơn hai vạn năm qua đã thoải mái hơn chút đỉnh rồi.

Đâu như Thần t*nh d*ch và Diệp Nam Hiên.

Người thì chỉ biết ngủ với nữ nhân.

Kẻ thì lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đập vỡ đầu nữ nhân.

Hai bên chỉ khác nhau vỏn vẹn một chữ.

Nhưng lại khác nhau một trời một vực! "Diệp sư nương, ngươi đang lo lắng Thần sư đệ không đáng tin cậy đúng không?

Ngươi yên tâm, có ta đây mà, ta sẽ trông chừng sư đệ!"

Diệp Nam Hiên mỉm cười, nói với vẻ đầy tự tin.

Có ngươi ta mới càng không yên tâm đấy! Diệp Viên Viên không nói nên lời.

Dù thế nào đi chăng nữa thì Diệp Nam Hiên và Thần t*nh d*ch cũng đều là đệ tử của Tần Ninh, còn nàng là nữ nhân của hắn, hai người họ đều gọi nàng là sư nương.

Sau nhiều năm đến Tiên Giới, Diệp Viên Viên lần lượt có được những cơ duyên đáng quý nên tốc độ thăng cấp nhanh đến không tưởng, bây giờ đã là một vị Tiên Vương rồi. Còn Thời Thanh Trúc nên bước vào cảnh giới Tiên Vương sớm hơn nàng một bước.

Trước kia Tần Ninh cứ dõng dạc bảo rằng thiên phú của nàng hết sức xuất chúng, lúc ở đại lục Vạn Thiên thì đúng là Hoàng thể của nàng đã đem đến uy lực không gì sánh bằng, nhưng sau này Hoàng thể không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Diệp Viên Viên cảm thấy tốc độ nâng cao tu vi của mình nhất định đã chậm hơn so với trước đây.

Tần Ninh khen nàng thiên phú xuất sắc chẳng qua là để động viên nàng mà thôi, giống như cách hắn đã dỗ dành Thạch Cảm Đương vậy.

Nhưng những năm gần đây, trên Tiên Giới, Diệp Viên Viên dần dần phát hiện ra rằng thiên phú của mình quả thật rất khó lường.

Cơ mà Thời Thanh Trúc lại bước vào Tiên Vương sớm hơn mình một bước, điều đó làm Diệp Viên Viên hết sức sửng sốt.

Tuy nhiên, theo như những gì Thời Thanh Trúc đã nói, sở dĩ nàng có thể bước vào Tiên Vương sớm hơn là vì từng được Vô Thượng Thần Đế, tức phụ thân của Tần Ninh, tặng một hạt châu. Khi dung nhập vào cơ thể Thời Thanh Trúc, nó đã đem lại cho nàng biến hóa long trời lở đất.

Đương nhiên vốn dĩ bản thân Thời Thanh Trúc đã có thiên phú rất mạnh, cộng thêm món quà từ Vô Thượng Thần Đế thì sự biến hóa như thoát thai hoán cốt ấy đã định sẵn sẽ xảy ra.

Diệp Viên Viên không mảy may ghen tị về chuyện đó.

"Thượng Thanh Lâu chỗ ta đang ở cũng nhận được tin tức giống hệt vậy".

"Vốn dĩ Thái Giang Vực này chỉ là một vùng đất xó xỉnh nơi biên cương, giờ thì nó chuẩn bị náo nhiệt lên rồi".
 
Phong Thần Châu
Chương 10324: "Ngươi thăm dò được gì chưa?



Vừa nghe thấy câu này, Diệp Nam Hiên kích động hơn hẳn: "Náo nhiệt thì tốt chứ, náo nhiệt thì tốt chứ, Diệp Nam Hiên ta đây sẽ đột phá Tiên Vương, ngay trong hôm nay!"

Diệp Viên Viên dặn dò: "Tiên Vương bình thường không làm gì được ngươi, nhưng Tiên Vương đại thành, thậm chí Tiên Vương đỉnh phong thì ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn. Hơn nữa, trên đường ta đến đây phát hiện có Tiên Hoàng ở bên ngoài, xem ra lần này bên Cảnh Hỏa tộc không chịu dừng tay rồi".

Nhắc đến Cảnh Hỏa tộc, trong lòng Diệp Nam Hiên hết sức căm phẫn và bực bội.

Những ngày đầu lên Tiên Giới, hắn ta được một gia tộc nhỏ thu nhận, hiểu biết được đại khái tình hình trên Tiên Giới trong mấy trăm năm sống tại gia tộc nhỏ ấy.

Sau này gia tộc đó đã bị Cảnh Hỏa tộc tiêu diệt.

Diệp Nam Hiên vẫn còn nhớ như in vị tộc trưởng ở đó còn định gả con gái mình cho hắn ta, nhưng Diệp Nam Hiên thấy phiền phức nên chỉ nhận làm muội muội mà thôi.

Những năm gần đây, mọi người ở Tiên Giới đều trải qua nhiều lần vào sinh ra tử, ai cũng có những trải nghiệm riêng của mình.

"Diệp sư nương, Thời sư nương không tới sao?"

Advertisement

"Ừm, bên Trúc Diệp Tông bề bộn công việc, nàng ấy phải ở lại trấn thủ mới được, dạo gần đây Tây Thanh Vực cũng chẳng yên bình gì cho cam".

Diệp Viên Viên nói với vẻ bất đắc dĩ: "Thời gian này, bọn dị tộc càng lúc càng lộng hành".

Diệp Nam Hiên hùng hổ ngay: "Tới một tên giết một tên, tới hai tên giết hai tên!"

"Giết giết giết, óc heo nhà ngươi suốt ngày chỉ biết giết giết giết!"

Đúng lúc này, giọng nói của Thần t*nh d*ch cất lên.

Có cả vị Ninh Chi Vi kia đi cùng Thần t*nh d*ch đến đây.

Hai người nắm tay nhau, trông có vẻ đã làm hòa xong.

Diệp Nam Hiên thấy câu nói của Thần t*nh d*ch quá vớ vẩn.

Hắn ta tự dõng dạc hô hào mình dẻo miệng, chưa bao giờ thất bại trong việc dỗ ngọt nữ nhân.

Ban đầu Diệp Nam Hiên còn cố chấp hỏi: Nếu có lúc ngươi dẻo miệng mà vẫn không dỗ ngọt được một nữ nhân thì ngươi sẽ làm gì?

Đến tận bây giờ, câu trả lời của Thần t*nh d*ch vẫn còn in đậm trong tâm trí Diệp Nam Hiên.

Chỉ một chữ duy nhất.

l**m! Nhưng đến tận hôm nay mà Diệp Nam Hiên vẫn không hiểu dẻo miệng và l**m liên quan quái gì đến nhau.

Nghe Thần t*nh d*ch nói vậy, Diệp Nam Hiên hừ lạnh: "Rồi sao?

Số dị tộc ta đã chém chết trong những năm qua chưa một vạn cũng được tám ngàn đấy!"

"Hừ, chỉ biết chém chém chém, đầu óc ngươi để làm cảnh à?"

Thần t*nh d*ch xỉa xói: "Nếu không do ngươi giết quá nhiều dị tộc, lại còn giết công khai cho thiên hạ thấy thì bọn dị tộc đó có thù dai Trúc Diệp Tông chúng ta không hả?"

"Hơn nữa, ngươi không thắc mắc tại sao bao nhiêu năm qua, chúng ta theo sư tôn phi thăng đến đây mà dị tộc cứ ùn ùn kéo đến, diệt mãi cũng không hết à?"

Diệp Nam Hiên nói ngay: "Biết chứ sao không, có người trong Nhân tộc giúp đỡ chúng".

"Chuẩn không cần chỉnh".

"Nhưng điều đó cũng đâu ảnh hưởng gì đến việc ta hễ thấy dị tộc là làm thịt chúng đâu".

"...", Thần t*nh d*ch thừa biết Diệp Nam Hiên hơi thẳng thắn với nữ nhân thôi chứ thực chất hắn ta đâu có ngốc.

Chẳng qua Diệp Nam Hiên là người tu hành võ ý chân chính nhưng sau này lại chuyển sang tu luyện đao pháp, tu luyện sao không biến đao thành người mà lại như biến mình thành đao vậy.

Thẳng như ruột ngựa! Quá thẳng thắn! Thẳng còn hơn sắt thép nữa! Diệp Viên Viên lên tiếng thừa nhận: "Quả thật có đôi lúc Diệp Nam Hiên hành động quá nông nổi, lúc không đáng giết thì giữ lại mạng sống kẻ địch sẽ giúp ích nhiều cho chúng ta hơn".

Thần t*nh d*ch nghe vậy lập tức khom người hành lễ: "Thỉnh an Diệp sư nương".

"Ngươi thăm dò được gì chưa?
 
Phong Thần Châu
Chương 10325: "Là nữ à?"



Vũ Vô Tuyết kia có địa vị rất cao tại Hàn Mị tộc, chắc chắn biết được không ít tin tức".

Nghe vậy, Thần t*nh d*ch thầm sửng sốt.

Đậu xanh rau má! Sao hắn ta có thể quên báo cáo chuyện quan trọng nhất nhỉ?

"Ta đã thăm dò rồi".

Thần t*nh d*ch nghiêm túc nói: "Sau khi thực hiện một cuộc giao dịch đầy đau đớn, đệ tử đã lấy được một tin tức động trời".

Advertisement

Một cuộc giao dịch đầy đau đớn?

Đau đớn ra tay, làm mất hàng vạn sinh linh vẫn chưa thành hình chứ gì?

Diệp Nam Hiên thầm chửi rủa trong bụng.

Diệp Viên Viên hơi cau mày.

Advertisement

Lúc này rồi mà cái tên này còn bày đặt úp úp mở mở nữa! "Sư tôn đang ở dãy núi Thái Giang".

Câu này vừa thốt lên, vẻ không dám tin hiện lên trong mắt Diệp Viên Viên.

Diệp Nam Hiên bật thốt: "Thần t*nh d*ch, sao nay ngươi chơi trò lạ thế?"

"Đi mẹ ngươi đi!"

Thần t*nh d*ch đi thẳng vào vấn đề: "Ta moi được một tin từ Vũ Vô Tuyết rằng Ôn Ngọc Trạch bị một kẻ thuộc Nhân tộc mang đi, người đó tên là Tần Ninh. Để đề phòng trùng tên trùng họ, ta đã bảo Vũ Vô Tuyết vẽ dung mạo của người đó".

"Không phải ai khác, chính là sư tôn!"

Thần t*nh d*ch nói một cách chắc nịch.

Những năm về trước, lúc ở Tam Thanh tiên vực, một ngày nọ Diệp Nam Hiên đã tung ta tung tăng triệu tập mọi người, nói rằng đã phát hiện tung tích của sư tôn Tần Ninh.

Ai nấy cũng vui mừng khôn xiết.

Thế là cả đám kéo nhau đến đó, kết quả... Khi đến nơi, họ lại tìm được một ông lão góa vợ tóc hoa râm, chống gậy, run cầm cập trong một thôn xóm.

Ông lão góa vợ ấy tên là Tần Ninh.

Tất cả đều như bị tạt một gáo nước lạnh. Lúc đó, kể cả người hiền lành như Thời Thanh Trúc cũng suýt chút nữa hành hung Diệp Nam Hiên một trận tơi bời.

Sau đó, nàng đã viện cớ so tài để đánh Diệp Nam Hiên bầm dập thật.

Bởi vậy lần này, khi nghe thấy cái tên Tần Ninh, điều đầu tiên Thần t*nh d*ch làm là bảo Vũ Vô Tuyết vẽ gương mặt Tần Ninh ra.

Chắc chắn là sư tôn, không thể sai được.

Nghe vậy, Diệp Nam Hiên ngây ra như phỗng.

"Sao có thể..." "Sao lại không?"

Thần t*nh d*ch tặc lưỡi.

"Sao ngươi lại tìm thấy sư tôn trước được, đáng lẽ ta phải là người tìm ra trước chứ! Suốt ngày ngươi chỉ lo ngủ với ngủ, còn ta ráo riết tìm kiếm cả ngày trời mà!"

"...", Diệp Viên Viên vội vàng hỏi: "Chàng ấy đang ở đâu?"

"Cụ thể là nơi nào thì chưa rõ, nhưng hiện giờ sư tôn đã bước vào Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên rồi".

"Yếu thế?"

Diệp Nam Hiên bật thốt.

Cả Diệp Viên Viên lẫn Thần t*nh d*ch đều đen mặt.

Tên này mà ngậm chặt miệng thì là đại soái ca tuấn lãng ngời ngời, vừa mở mồm một cái là biến thành tên dở hơi vô địch thiên hạ ngay! Diệp Viên Viên gằn từng câu từng chữ: "Hắn, đến, Tiên, Giới, muộn, hơn, chúng, ta, cơ, mà!"

Diệp Nam Hiên sợ sệt rụt cổ lại.

Hắn ta có thể đánh cả tá Tiên Vương khác, nhưng Diệp sư nương và Thời sư nương thì hắn ta thật sự không đánh lại.

Diệp Nam Hiên hỏi.

Bàn tay đang giấu dưới tay áo của Diệp Viên Viên không kìm được siết lại, trông như sắp đánh người tới nữa.
 
Phong Thần Châu
Chương 10326: "Chẳng lẽ là đệ tử mới nhận của sư tôn?"



Thần t*nh d*ch nói một cách xa xăm: "Nam".

"Hả?"

Diệp Nam Hiên tỏ ra hụt hẫng thấy rõ.

Ái chà! Diệp Nam Hiên! Xem ra ngươi chán sống thật rồi! Cuối cùng, Diệp Viên Viên không thể nhịn nổi nữa, nắm chặt bàn tay ngọc ngà lại, vung một cú đấm xuống.

Bốp! Diệp Nam Hiên nằm ngay dưới đất, hai tay hai chân dang rộng, đầu bị ép chặt dưới đất.

"Diệp sư nương, ta sai rồi!"

Diệp Nam Hiên dính một mớ đất cát trong mồm, cuống quýt giải thích: "Ta đang suy nghĩ sư tôn đến Tiên Giới lâu như vậy mà đem theo hai người trẻ tuổi nữa để làm gì mà, ta đang nghĩ không biết hai người đó có phải là nữ nhân không, lỡ đâu là Cốc sư nương hay Vân sư nương thì sao?

Như thế tất cả sẽ vui vầy rồi còn gì?"

Vừa nghe thấy câu này, Diệp Viên Viên thở hắt ra, không nắm đầu hắn ta nữa.

Còn Thần t*nh d*ch đứng kế bên thì tỏ ra tiếc nuối.

Phải vặn đầu Diệp Nam Hiên hai vòng mới vui chứ.

Nói cho cùng thì Diệp sư nương vẫn còn tốt bụng quá.

Diệp Viên Viên quay sang nhìn Thần t*nh d*ch, hỏi: "Có khi nào là những sư huynh đệ đồng môn của ngươi không?"

"Không phải".

"Chẳng lẽ là đệ tử mới nhận của sư tôn?"

Mặt mũi Diệp Nam Hiên dính đầy bụi bặm, hắn ta ngờ vực hỏi.

"Cũng có thể lắm".

Thần t*nh d*ch gật gù đồng ý.

Nhưng Diệp Viên Viên lại phản bác: "Không đâu, chàng ấy từng nói với ta rằng chàng ấy không có ý định thu đồ đệ nữa".

"Kiếp này sở dĩ nhận Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư làm đồ đệ cũng do bị dòng đời đưa đẩy thôi".

Nghe thấy câu này, Thần t*nh d*ch thầm xỉa xói trong bụng: Thế lúc sư tôn xin xỏ người khéo còn thề thốt sẽ không bao giờ tìm nữ nhân nữa, rồi người có tin không?

"Dù thế nào đi nữa, Tần Ninh cũng đã đến rồi, chàng ấy đang ở Tam Thanh tiên vực, hơn nữa hầu hết là vì ngươi".

Diệp Viên Viên nhìn về phía Thần t*nh d*ch.

"Vì ta?"

"Ngươi phụng lệnh Vũ Vô Tuyết giả vờ quy thuận Cảnh Hỏa tộc, kết nghĩa huynh đệ với Ôn Ngọc Trạch. Nếu Ôn Ngọc Trạch đã nhắc với Tần Ninh về ngươi thì đương nhiên Tần Ninh sẽ chạy từ Thái Thượng tiên vực đến đây để tìm ngươi rồi".

Thần t*nh d*ch nghe nàng nói vậy thì khen ngợi: "Sư nương nhanh trí hơn người, thảo nào bao giờ sư tôn cũng khen người thanh khiết, thông minh cả".

Gương mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng của Diệp Viên Viên hơi ửng hồng.

Thấy vậy, một suy nghĩ hiện lên trong lòng Diệp Nam Hiên.

Thần t*nh d*ch giỏi ghê chưa.

Mới nói có một câu đã lấy lòng được sư nương rồi.

Sau một hồi nghĩ ngợi, Diệp Nam Hiên cũng ton hót theo: "Sư tôn cũng luôn nói với ta rằng, nếu ta chém các vị sư nương thì người là người khó chém nhất, xem ra đúng là Diệp sư nương được sư tôn yêu nhất thật rồi".

Diệp Viên Viên: ╰_╯ Thần t*nh d*ch: ヾ(≧o≦)〃 bên cạnh Ninh Chi Vi: ╭(⊙o⊙)╮ Trước giờ Ninh Chi Vi luôn nghe Thần t*nh d*ch chê bai rằng Diệp Nam Hiên là một trai thẳng, phát ngôn khó đỡ, cuối cùng hôm nay cô ta cũng được "chiêm ngưỡng" điều đó rồi.

Câu này nghe sao cũng không giống khen ngợi cả! Ấy thế mà Diệp Nam Hiên còn cười hí ha hí hửng cho được.

Khen người khác ấy hả? Diệp Nam Hiên ta đây cũng biết mà! Diệp sư nương là người khó chém nhất thì chẳng phải chứng tỏ Diệp sư nương lợi hại nhất còn gì, thế không phải khen nàng rồi ư?

Có điều ngay sau đó.

Diệp Nam Hiên đã cảm thấy có gì đó sai sai.

Ơ kìa! Sao hắn ta lại bay lên trời thế này?

Sao hắn ta lại không giữ được thăng bằng?

Ủa ủa?

6000977-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10327: "Lên đường thôi!"



Lát sau, Diệp Viên Viên nhìn về phía Thần t*nh d*ch, nói: "Nếu sư tôn ngươi đang ở tại dãy núi Thái Giang, bắt giữ Ôn Ngọc Trạch thì dù là Cảnh Hỏa tộc, Hàn Mị tộc hay người của Thái Thanh tiên tông đi nữa, tất cả đều sẽ tìm ra chàng ấy bằng mọi giá".

"Chúng ta phải tìm được sư tôn ngươi trước một bước".

Thần t*nh d*ch nói ngay: "Ta đã đưa tin về cho Trúc Diệp Tông, ta tin rằng cứu viện sẽ đến ngay thôi".

Sau một hồi nghĩ ngợi, Diệp Viên Viên lên tiếng: "Ta sẽ sử dụng quan hệ của ta với Thượng Thanh Lâu để nhờ họ chú ý giúp".

Không lâu sau, Diệp Viên Viên nhìn về phía Thần t*nh d*ch, nói: "Những năm gần đây ngươi làm gián điệp kép, thế nếu bảo ngươi giết Vũ Vô Tuyết thì ngươi sẽ không lưu luyến đấy chứ?"

Advertisement

Nghe vậy, Thần t*nh d*ch ngay lập tức vỗ ngực tuyên bố: "Để tru diệt dị tộc, ta có thể bán rẻ nhan sắc của mình".

"Vũ Vô Tuyết kia chẳng phải hạng tốt đẹp gì, lợi dụng ta hết lần này đến lần khác, sao ta có thể không nỡ giết nàng ta được!"

"Ừm, ngươi hiểu là tốt".

Diệp Viên Viên phân công: "Đã vậy thì hai chúng ta chia nhau ra làm việc, tìm kiếm Tần Ninh trong dãy núi Thái Giang này".

Advertisement

"Nếu để bọn Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc chiếm thượng phong thì chúng ta... sẽ bị áp đảo về mọi mặt".

"Đệ tử hiểu".

Dứt lời, Diệp Viên Viên xoay người rời đi ngay.

Ninh Chi Vi nhìn về phía Thần t*nh d*ch, thắc mắc hỏi: "Sư tôn chàng?

Là người mà ngày nào chàng cũng khen?"

"Đấng phu quân mà Diệp đại nhân và Thời đại nhân một lòng một dạ đấy sao?"

Thần t*nh d*ch gật đầu.

"Cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên, sư tôn chàng mà lại có cảnh giới thấp hơn chàng sao?"

Vừa nghe nàng ấy nói vậy, Thần t*nh d*ch lập tức thanh minh: "Nàng đừng xem thường sư tôn lão nhân gia, sư tôn đến Tiên Giới trễ hơn bọn ta mà”.

"Hơn nữa, nhìn thì sư tôn mới Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên vậy thôi chứ tu vi Cửu Thiên Huyền Tiên ngũ trọng thiên của nàng còn chưa đủ để hứng cú chưởng của người nữa, kể cả Tiên Quân... thì có khi sư tôn ta cũng giết dễ như trở bàn tay".

Nghe thấy câu này, Ninh Chi Vi bĩu môi.

Chỉ là một Cửu Thiên Huyền Tiên nhị trọng thiên thôi mà, sao có thể là đối thủ của nàng ấy được chứ?

Giết Tiên Quân ư?

Chuyện đó lại càng không thể.

Từ trước đến giờ chưa có lần nào Thần t*nh d*ch nói thật, mặc dù Ninh Chi Vi chưa gặp sư tôn Tần Ninh bao giờ nhưng vẫn biết Thần t*nh d*ch cực kỳ kính trọng sư tôn mình.

Ít ra bình thường hắn ta luôn tỏ ra cà lơ phất phơ, nhưng hễ nhắc đến sư tôn là bao giờ nét mặt cũng đầy kính cẩn cả.

Điều này không phải muốn ngụy trang là ngụy trang được.

Vù... Một tiếng kêu xé gió vang lên, ngay sau đó.

Uỳnh... Diệp Nam Hiên bay xuống.

Không lâu sau đó, hắn ta phủi mông đi tới, vẫn ôm thanh đao kia bằng hai tay.

"Diệp sư nương đâu rồi?"

"Đi rồi, lo cho sư tôn quá nên đi tìm".

Diệp Nam Hiên nghe vậy bèn nói: "Chúng ta cũng đi tìm thôi".

"Ngươi tìm phần ngươi, ta tìm phần ta, tìm được thì nhớ liên lạc".

Thần t*nh d*ch nói: "Đang chờ ngươi bay xuống để chào ngươi một tiếng này, đi đây".

Không lâu sau, Thần t*nh d*ch nắm tay Ninh Chi Vi rời khỏi nơi này.

Diệp Nam Hiên tặc lưỡi.

Đúng là không biết xấu hổ! Nhưng Diệp Nam Hiên cũng quen với cái thói này của Thần t*nh d*ch rồi nên cũng lười chửi hắn ta.

"Lên đường thôi!"
 
Phong Thần Châu
Chương 10328: Biến thành nữ nhân?



Nhìn Thập Vạn Đại Sơn trải dài miên man vô bờ, Diệp Nam Hiên hăm hở nói: "Sư tôn, cuối cùng người cũng tới rồi, đệ tử nhớ người chết đi được!”

Nói xong câu ấy, bóng người Diệp Nam Hiên cũng biến mất tăm.

Dãy núi Thái Giang mênh mông rộng lớn.

Tìm bốn người tại dãy núi bao la này khó khăn biết mấy?

Có điều lần này, Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc quyết không bỏ cuộc, Thái Thanh tiên tông nhất định cũng sẽ không từ bỏ.

Advertisement

Cùng lúc đó, một số thế lực khác hay tin cũng dẫn người chạy tới đó.

Điều này làm cho dãy núi Thái Giang trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Nhưng bọn Tần Ninh không quan tâm mấy đến chuyện đó.

Trong một sơn cốc yên tĩnh.

Advertisement

"Hây da...", một tiếng thét dài vang lên.

Chỉ thấy trong sơn cốc, một bóng dáng màu vàng nhảy lên nhảy xuống như thể muốn đâm một cái lỗ trên trời vậy.

Trong sơn cốc.

Ba người Tần Ninh, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đứng yên nhìn vầng sáng vàng hết nhảy lên trời lại nhào xuống đất, thoáng chốc cũng cạn lời chẳng nói nên câu.

"Tên này...", Bạch Hạo Vũ không nói nên lời: "Gì mà phấn khích dữ thế?"

Đương nhiên vầng sáng vàng đang nhảy nhót kia chính là con chó vàng Dương Thiên Vũ.

Tần Ninh dành một ít thời gian để phá giải phong ấn cho nó, quả nhiên con chó vàng này điên khùng như con ngựa thoát cương vậy.

Nó không chỉ nhảy nhót trong sơn cốc mà còn tung tăng chạy ra ngoài đi đây đi đó mấy ngày mới chịu vác mặt về.

Nhưng sau khi trở lại, con chó vàng vẫn vô cùng hào hứng.

Chẳng mấy chốc, mùi thịt thơm nức mũi thoang thoảng trong sơn cốc.

Ba người Tần Ninh ngồi quanh đống lửa ăn thịt nướng, uống rượu mạnh, vô cùng tự do.

Tiếng sột soạt vang lên, con chó vàng đáp xuống, tứ chi chạm đất, cơ thể đồ sộ đứng trên một hòn đá. Trông ra khoảng trời vời vợi ngoài kia, nó thản nhiên thốt: "Cuối cùng bổn tọa cũng thoát khỏi phong ấn!"

Dù nghe nó nói vậy nhưng cả Dịch Tinh Thần lẫn Bạch Hạo Vũ đều không thèm ngó ngàng gì tới nó.

Con chó vàng tự nói tự nghe: "Chao ôi, các ngươi không biết cảm giác bị nhốt tại nơi này những mấy ngàn năm thế nào đâu. Một con chó, một sơn cốc bạt ngàn, không có ai nói chuyện cùng, đến một con chó cái cũng không có, cô đơn chết đi được!"

Ba người Tần Ninh ăn thịt uống rượu, vẫn mặc kệ nó.

"Này này này, ba tên kia, chỗ thịt đó là ta săn về mà, để lại một ít cho ta với chứ!"

Trong sơn cốc, ba người một chó ngồi với nhau, tạo ra một bức tranh phong cảnh rất riêng.

Ăn uống xong, con chó vàng lại gần một ao đầm, soi tới soi lui, nói với vẻ đắc chí: "Lão tử bảnh bao quá đi thôi!"

Nghe vậy, hai người Dịch Tinh Thần, Bạch Hạo Vũ không buồn đáp trả.

Họ đã từng gặp biết bao nhiêu người vô liêm sỉ nhưng chưa thấy ai tới trình độ như nó.

Đúng là không biết xấu hổ mà! Con chó vàng không thèm quan tâm ánh mắt khinh bỉ của hai người, tiếp tục ngắm nghía hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước.

"Mặt này, mắt này... Ơ?

Mặt ai thế kia?

Đậu má, lỗ mũi bé tí, môi trề, mặt trắng bóc... Á!"

Con chó vàng tự dưng hét toáng lên.

"Tự nhiên gào lên thế hả?"

Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần sửng sốt.

Biến thành nữ nhân?
 
Phong Thần Châu
Chương 10329: Trong sạch?



Con chó đang đứng bên ao đầm kia mà, đâu ra nữ nhân?

"Các ngươi tự nhìn đi, ảnh ta dưới nước... biến thành nữ nhân kìa!"

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần nghe nó nói vậy thì vội vàng tiến lên.

Bên hồ nước, hai người một chó cúi đầu nhìn.

Một gương mặt đang thấp thoáng dưới mặt nước.

Advertisement

"Trời đụ!"

"Đậu má!"

Cả Bạch Hạo Vũ lẫn Dịch Tinh Thần đều sợ hãi giật mình.

Quả thật có một gương mặt dưới mặt nước, đó là gương mặt một nữ nhân xinh đẹp động lòng người.

Advertisement

Đó nào phải ảnh chiếu của con chó vàng, mà đó là một người, một nữ nhân... nằm dưới nước! Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ vội vàng kéo nữ nhân ấy lên.

Nữ tử đã được đặt lên bờ, không biết còn sống hay đã chết, váy sam ướt đẫm dính sát vào cơ thể làm tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp một cách tinh tế.

Có điều giờ phút này, nước da của nữ nhân quá nhợt nhạt, chẳng biết do bị ngâm dưới nước quá lâu hay vì bị thương quá nặng.

Cả ngực, bụng, lẫn phần góc đùi của nữ tử đều dính máu đỏ thẫm.

Khi kéo nữ tử này ra, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ sững sờ.

"Trời đất ơi!"

Bọn Dịch Tinh Thần nhìn nhau, vội vàng hét to: "Tần tiên sinh, ngài mau đến xem này!"

Tần Ninh vốn đang ngồi tu luyện, ổn định bản thân trước lôi kiếp thì chợt nghe Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ la lên, anh hơi nhíu mày rồi đứng dậy.

“Là cô ta!”

Vừa thấy bóng dáng nằm bên bờ hồ, Tần Ninh bèn nhướng mày.

Cô gái nằm bên hồ ấy chính là Lý Uyển Thanh của Thái Thanh tiên tông hắn đã gặp trước đó. Chẳng qua là lúc này Lý Uyển Thanh không còn phong thái Tiên Quân như xưa, trông cô ta còn bị thương rất nặng.

Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần nhíu mày.

Cô ta đã từng giam giữ bọn họ một khoảng thời gian.

Con chó vàng nhìn Lý Uyển Thanh nằm trên mặt đất bèn bảo: “Chao ôi, khí tức sinh mệnh của cô ta đang rất yếu, có thể tắt thở bất cứ lúc nào đó”.

Tần Ninh bèn bảo: “Đưa cô ta vào phòng đi”.

Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ bèn đáp: “Tần tiên sinh, trước kia người phụ nữ đó còn tính giết chúng ta đấy!”

Dịch Tinh Thần đứng một bên nói ngay: “Đừng nói nhiều, bảo ngươi đưa vào thì đưa vào đi, cô ta muốn giết chúng ta là thật nhưng đó là bởi cô ta tưởng chúng ta là động bọn của Dị tộc kia”.

Nghe vậy, Bạch Hạo Vũ nói thầm: “Đây chẳng phải là do cô ta không biết phân biệt đúng sai à...”, Dịch Tinh Thần trừng mắt nhìn Bạch Hạo Vũ.

Đầu óc tên này bị úng nước rồi.

Sau khi gây sức ép một hồi, Bạch Hạo Vũ vẫn đưa Lý Uyển Thanh vào phòng với Dịch Tinh Thần.

Tần Ninh thấy hai người họ còn túc trực bên giường bèn nói: “Sao còn chưa ra ngoài?

Cô nương nhà người ta còn cần trong sạch đấy”.

Trong sạch?

Thế là Dịch Tinh Thần ngượng ngùng kéo Bạch Hạo Vũ ra ngoài.

Tần Ninh ngồi bên giường nhìn Lý Uyển Thanh rồi bắt đầu c** q**n áo của cô ta ra... cặp giò, bụng, giữa ngực đều có vết thương thấy rõ, hiển nhiên Lý Uyển Thanh đã ăn tiên đan rồi nên vết thương bên ngoài tệ nhất là đang trong tình trạng hồi phục.

Tần Ninh đặt bàn tay lên mi tâm, cảm thấy trong biển hồn phách của cô ta, khí tức của hồn phách đã trở nên vô cùng mong manh, dường như sắp mất ý thức tới nơi.

Nhưng dựa vào tình trạng vết thương thì không nhận ra là do Dị tộc hay nhân loại gây ra.

Tần Ninh thở một hơi.

Người cô ta chi chít vết thương, không chút động đậy.

Lại nói tiếp, từ Thái Thượng tiên vực đến Tam Thanh tiên vực cũng đã khoảng ba bốn năm rồi, chẳng biết Sương Nhi bé bỏng... à không... Đại Sương Nhi bây giờ thế nào.
 
Back
Top