Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 200: Lam Vân Sam Của Lam Gia



“Thế nào? Không đồng ý hả?”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, cười nhạt nói: “Nếu cảm thấy thiệt thòi thì bây giờ ngươi có thể đi”.
Lời vừa nói ra khiến Lãng Hiên giật mình.
Nhưng, đối với Tần Ninh mà nói thì người thiệt chính là hắn.
Nếu không phải bây giờ đang cần tinh thạch giúp Thiên Động Tiên mở lại Tinh Môn thì hắn cũng lười để ý tới Lãng Hiên.
Thế mà gã này lại coi nhẹ nó.
Khi vẫn là Cửu U đại đế thì không biết bao nhiêu người trên đời này muốn gặp hắn một lần còn khó.
Tuy rằng thời thế đã thay đổi nhưng hắn vẫn là hắn, sự kiêu ngạo trong đáy lòng vẫn nguyên vẹn.
“Được!”
Lãng Hiên gật đầu như giã tỏi.
Cho dù thế nào thì đây cũng là cách duy nhất để tiếp cận cao nhân đứng sau Tần Ninh.
Nếu có thể bái cao nhân đó làm thầy thì cho dù tốn một mảnh tinh thạch Thiên Lang cũng đáng giá.
Lãng Hiên gật đầu, Tần Ninh thu lại tinh thạch rồi quay người đi vào trong phòng.
“Lần này ngươi kiếm được một khoản lời rồi!”
Lúc này Diệp Viên Viên mới lạnh nhạt nói.
Vân Sương Nhi cũng cười nói: “Thái tử Lãng Hiên có vẻ rất biết cách làm việc.

Một canh giờ này thì có lẽ là cả đời ngươi tiêu hóa không hết!”
Nghe thấy lời nói của hai cô gái, trong lòng Lãng Hiên vô cùng kinh ngạc.
Lẽ nào… trong gian phòng kia có cao nhân đứng sau lưng Tần Ninh?
Khẽ cười một tiếng, Lãng Hiên nhìn Vân Sương Nhi cười nói: “Công chúa Sương Nhi, đế quốc Vân Lam chính là một trong 10 đế quốc đứng đầu trong hàng ngàn đế quốc.

Là công chúa của đế quốc Vân Lam mà lại che giấu thân phận như thế này thì khiến ta rất ngạc nhiên đấy”.
“Nhưng hôm nay gặp mặt, ta muốn nhắc nhở cô”.
“Sao cơ?”
Vân Sương Nhi không ngờ là Lãng Hiên còn nhận ra mình.
“Công chúa Sương Nhi đã có đính ước với Dương Khởi Nguyên, thái tử thượng quốc Linh Ương thì ta nghĩ, cho dù vì an nguy của đế quốc hay là vì mặt mũi của thượng quốc Linh Ương thì cô đều phải có mặt ở đế quốc Vân Lam mới đúng”.
“Chuyện của ta không cần ngươi lo”.
Thấy vẻ mặt Vân Sương Nhi lạnh băng, Lãng Hiên lại một lần nữa cười nói: “Công chúa Sương Nhi đừng hiểu lầm, ta không có ác ý đâu, nhưng có một số người khác thì ta không chắc”.
Lời vừa nói ra khiến trong ánh mắt của Vân Sương Nhi lóe qua một tia lo lắng.
Ngày đó đồng ý làm tì nữ cho Tần Ninh, cô ấy cũng lo lắng, sợ phụ hoàng và Dương Khởi Nguyên, thái tử của thượng quốc Linh Ương mà biết chuyện này thì nhất định sẽ không thể để yên.
Mà hôm nay, lời nói của Lãng Hiên càng khiến người ta lo lắng.
Sau đó, Lãng Hiên đi vào trong phòng.
Mấy người Lục Huyền cũng chia ra bắt đầu tu luyện.
“Ta nghĩ, cô nên biết làm như nào”, Diệp Viên Viên nhìn Vân Sương Nhi nói: “Nếu bây giờ cô rời đi, thì dựa vào tính cách của hắn, sợ là… sẽ xảy ra chuyện không hay”.
“Nhưng…”
Vân Sương Nhi thở dài, nói: “Nếu ta cứ cố ở đây, đến hết thời gian thì sợ là phụ hoàng sẵn sàng vì ta mà hủy bỏ hôn ước, thượng quốc Linh Ương mất hết mặt mũi cũng sẽ ra tay với đế quốc Vân Lam”.
“Tuy nói, đế quốc Vân Lam là một trong 10 đế quốc lớn nhất nhưng…”
“Vậy thì ta càng phải nhắc nhở cô!”
Diệp Viên Viên thành thực nói: “Tần Ninh là người không bao giờ chịu sự phản bội”.
Vừa dứt lời, Diệp Viên Viên cũng sải bước rời đi.

Vân Sương Nhi đứng tại chỗ ngây người rất lâu, nhất thời tâm hồn thiếu nữ cảm thấy vô cùng mông lung.
Một canh giờ s au, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn, khi Lãng Hiên lại một lần nữa bước ra từ căn phòng của Tần Ninh thì sống lưng không còn thẳng như trước mà hình như cong 90 độ.
“Tần đại sư, tiểu nhân cáo từ!”
Lúc này Lãng Hiên chắp tay nói: “Làm phiền Tần đại sư một giờ đồng hồ là tiểu nhân mạo muội rồi”.
Lãng Hiên vừa đi vừa nói không ngừng, thái độ thành khẩn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Diệp Viên Viên lại cảm thấy đương nhiên.

Ở cạnh Tần Ninh một thời gian dài, có những chuyện xảy ra rất kỳ quái thì họ cũng không thấy kỳ quái nữa.
Nhưng, Lãng Hiên vốn đang rời đi thì bỗng nhiên vòng lại, thì thầm nói gì đó rồi mới rời đi.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này mới bước tới, một như sen đá, một như sen hạ, đứng trái phải Tần Ninh.
“Cuối cùng hắn ta nói gì với công tử vậy?”
“Ồ, không có gì, nhắc ta trước phải cẩn thận Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt, chơi ám chiêu sau lưng, để người của thượng quốc Linh Ương tới đối phó với ta!”
“Thượng quốc Linh Ương…”
Vân Sương Nhi chợt tái mét mặt, nói: “Ta đã gây ra phiền phức cho công tử rồi ạ”.
“Cũng không tính là phiền phức gì cả”.
Tần Ninh xua tay nói: “Ta thu tì nữ liên quan gì đến chúng? Nếu nhìn ta không thuận mắt thì cứ đến là được”.
Lời này vừa nói ra, Diệp Viên Viên khẽ gật đầu, Vân Sương Nhi thì lại lo lắng không thôi.
Tần Ninh không hiểu, thượng quốc Linh Ương chính là thượng quốc đấy.
Từ cổ chí kim, giữa cương quốc, thượng quốc, đế quốc và quốc có sự phân chia rất rõ ràng.
Thứ nhất, xem thực lực quân sự chính trị.
Thứ hai, xem sự tồn tại của cường giả đỉnh cao.
Mà thượng quốc Linh Ương mạnh mẽ, nghe nói trong triều đường còn có cường giả vượt qua cả cảnh giới Linh Phách.
Hơn nữa, về mặt quân đội thì xét về thực lực, đó không phải là điều mà đế quốc có thể so sánh được.
Đế quốc Vân Lam của cô ấy, tuy là một trong 10 đại đế quốc, nhưng thực ra cũng không là gì khi đứng trước thượng quốc Linh Ương.
Sau đó mấy ngày, mỗi người đều tự mình tu hành rồi thảo luận với nhau.
Tới giờ lại qua mười mấy ngày nữa, một ngày này, trên không trung của học viện Thiên Thần xuất hiện những bóng hình cực lớn.
Khí thế mãnh liệt đó đã dấy lên uy võ cuồn cuộn gió bão, lúc này hiện ra vô cùng sống động.
Từng bóng hình giống như chim ưng, nhưng lại lớn hơn chim ưng gấp mấy lần.
Đôi cánh giang rộng, cuốn lên gió giật, quét xuống những kiến trúc của học viện bên dưới.
“Trời ơi, linh thú cấp 4 Linh Ưng xanh tía!”
“Linh thú cấp 4, thuộc tầng cường giả cảnh giới Linh Phách!”
“Đây là ai, thế mà khống chế được linh thú cấp 4 làm thú cưỡi?”
“Bệ vệ kiêu ngạo như thế tới học viện Thiên Thần của chúng ta, không muốn sống nữa sao?”
Những đệ tử nhìn thấy cảnh tượng này thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc và tức giận.
Soạt…
Một tiếng phá không vang lên, trên lưng Phi Ưng, một bóng người nhảy xuống mặt đất.
Người này mặc áo choàng màu bạc, phong độ phi thường.

Hai bàn tay mảnh mai, nhìn như ngọc Dương Chi.

Đây chính là một người đàn ông cực kỳ tuấn tú.
Người đàn ông vừa chạm đất, bàn tay vung lên, một luồng linh khí cuốn lên, chụp ngay lấy một người.
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi làm gì vậy?”
Đó là đệ tử linh đồ cảnh giới Linh Đài tầng 1 mà bị thanh niên kia bắt bằng một tay cũng không hề có năng lực phản kháng.
“Học viện Thiên Thần của các ngươi có một đệ tử tên là Tần Ninh phải không? Đang ở đâu?”
Thanh niên đó lạnh lùng hỏi.
“Có bao nhiêu người tên là Tần Ninh, ta sao biết ngươi hỏi ai!”
Đệ tử đó lẩm bẩm: “Nhưng gần đây có một kẻ rất nổi, cũng tên là Tần Ninh thì đang ở khu 36!”
“Đưa ta tới đó!”
Thanh niên kia lạnh lùng nói.
“Vị huynh đài này!”
Mà đúng lúc này, một tiếng cười lạnh lùng vang lên.
Hai bóng người bước tới.
Chính là Sở Phương và Tần Nhất Hàng của Thiên Tử đảng.
“Các ngươi là ai?”
Nhìn hai người này, chàng thanh niên vẫn lạnh lùng như thế.
“Tại hạ Sở Phương, đệ tử Linh Đồ của học viện Thiên Thần”.
Sở Phương chắp tay cười nói: “Huynh đài tìm Tần Ninh, tại hạ có thể dẫn đường”.
Lời này vừa nói ra, đệ tử ở trong tay thanh niên kia bị vứt thẳng như một cái rẻ rách, hắn ta nhìn hai người trước mặt, nói: “Dẫn đường!”
Ba người đi bộ trong học viện Thiên Thần, phía trên vẫn luôn có con chim ưng chậm rãi đi theo.
“Không biết vị huynh đài này xưng hô thế nào?”, Sở Phương dè dặt nói.
“Lam Vân Sam, Lam gia, đế quốc Vân Lam!”Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 201: Đóng Cửa Không Tiếp Khách



Lời vừa nói ra khiến bước chân của Sở Phương và Tần Nhất Hàng chợt sững lại.
“Lam gia của đế quốc Vân Lam sao?”, Tần Nhất Hàng run rẩy.
“Ngoài ra, còn Lam gia khác ở trong các đại đế quốc sao?”, chàng thanh niên lạnh nhạt nói: “Lần này ta tới đây để tìm Tần Ninh.

Hắn thế mà lại dám lừa gạt công chúa đế quốc Vân Lam chúng ta làm tì nữ.

Ta thấy thằng nhóc này chán sống rồi!”
“Công chúa đế quốc Vân Lam?”
Sở Phương sững sờ, nhưng như nghĩ tới cái gì đó nên nói ngay: “Vân Sương Nhi!”
“Láo xược!”
Lam Vân Sam lạnh lùng nói: “Tên của công chúa đế quốc Vân Lam ta để ngươi tùy tiện gọi sao?”
“Vâng vâng vâng!”
Lúc này, Sở Phương cung kính, không hề có vẻ ngạo mạn của người quản lý Thiên Tử đảng.
Đế quốc Vân Lam, một trong 10 đế quốc lớn của Cửu U đại lục mà đế quốc Bắc Minh không thể so sánh được.
Mà hoàng thất đế quốc Vân Lam chính là Vân gia, Lam gia thì là thần bảo vệ mạnh mẽ nhất, trung thành nhất của đế quốc Vân Lam.

Người này chính là con cháu của Lam gia, tới đế quốc Bắc Minh, đương nhiên là không hề sợ hãi.
Gã không đắc tội được với vị Lam Vân Sam trước mắt này.
Chỉ là lúc này, trong lòng gã lại vui như hoa nở.
Vân Sương Nhi là công chúa của đế quốc Vân Lam, mà Tần Ninh lại thu vị công chúa này làm tì nữ!
Công chúa một nước mà lại bị thu làm tì nữ.

Tần Ninh này, quả thật là ăn tim gấu mật beo, không muốn sống nữa à!
Lần này, kể cả Thiên Tử không có ở học viện Thiên Thần, không có cách nào áp chế được Tần Ninh, vậy thì bọn chúng có thể dựa vào công tử Lam Vân Sam để đối phó với Tần Ninh.
Sở Phương nhìn Tần Nhất Hàng, hai tên đưa mắt nhìn nhau cười như hiểu rõ đối phương nghĩ gì.
“Lam công tử, mời qua bên này…”
Ba người chậm rãi đi tới khu 36, chim ưng đằng sau vẫn luôn từ từ bay theo.
Khi tới bên ngoài khu 36 thì có hai người, dẫn theo mấy người nữa đang thảo luận gì đó.
Đó chính là Viên Cương và Phương Thế Thành.
Sau khi hai người về dưới trướng của Tần Ninh thì đang giúp trưởng lão Hứa Thông Thiên quản lý an toàn của khu 36.
Lúc này, nhìn thấy Sở Phương và Tần Nhất Hàng của Thiên Tử đảng đi tới thì bỗng chốc cẩn trọng hẳn lên.
Viên Cương lên trước, nhìn Sở Phương và Tần Nhất Hàng.
“Hai người các ngươi tới đây làm gì?”, Viên Cương lạnh lùng nói: “Khu 36 này đã có lệnh cấm của học viện, không cho phép đệ tử thuộc các đoàn thể được đi vào”.
Lời này vừa nói ra, Sở Phương và Tần Nhất Hàng cười lạnh.
“Viên Cương, khu 36 của ngươi linh khí dồi dào thật, nhưng Sở Phương ta cũng không thiếu linh thạch, ta vẫn có thể vào tụ linh trận ở trong học viện!”
Sở Phương cười giễu nói: “Lần này là vị Lam công tử này tới tìm Tần Ninh, mau bảo Tần Ninh ra đây”.
Lúc này Sở Phương thầm cười lạnh, đại nạn sắp rơi xuống đầu Tần Ninh rồi.

Lần này, kể cả viện trưởng học viện thì cũng khó mà cứu hắn.
Nhìn Lam Vân Sam vài cái, Viên Cương không khỏi nói: “Tần huynh đang bận, nói đóng cửa không tiếp khách”.
“Đóng cửa không tiếp khách?”
Tần Nhất Hàng chế giễu cười nói: “Vị này là…”
“Đóng cửa không tiếp khách?”, Sở Phương lại cắt ngang lời Tần Nhất Hàng, nói: “Tần Ninh cũng lớn lối quá nhỉ, vị công tử này đi đường xa vạn dặm tới thăm đấy”.
Lúc này, Phương Thế Thành bước lên trước, nói tiếp: “Tần huynh nói rồi, gần đây bận tu hành, không thể tiếp khách.

Ngày khác các ngươi lại tới!”
Hai người đầu quân cho Tần Ninh, nên đương nhiên là bây giờ làm việc cũng rất cẩn thận.
Tần Ninh dặn dò họ làm thế nào thì họ làm như vậy.

“Đóng cửa không tiếp khách?”
Lam Vân Sam cười giễu: “Phách lối nhỉ, chỉ là một đệ tử linh đồ của học viện Thiên Thần, cũng chỉ là cảnh giới Linh Đài mà còn kiêu ngạo, ngông cuồng như thế trước mặt ta?”
Lam Vân Sam vừa dứt lời thì bước thẳng tới, chuẩn bị xông vào.
“Vị bằng hữu này!”
Viên Cương đứng ngoài cửa, chắp tay nói: “Nếu Tần huynh đã không tiện thì cớ gì lại xông vào như thế? Nói thế nào thì đây cũng là học viện Thiên Thần!”
“Trong mắt ta, học viện Thiên Thần chỉ là một học viện bé tí mà thôi!”
Lam Vân Sam cười chế giễu nói: “Cút sang một bên, nếu không đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ”.
Lời này vừa nói ra, Viên Cương và Phương Thế Thành khẽ giật giật mí mắt.
Gã này, mềm không ăn thích ăn cứng à.
“Đứng lại!”
Thấy Lam Vân Sam vẫn muốn đi tiếp, hai người bỗng chốc xông tới, thi triển linh quyết, định bắt lấy Lam Vân Sam.
“Chỉ là cảnh giới Linh Luân tầng 1 thôi, cút!”
Lam Vân Sam không nói hai lời, hai tay chợt hiện lên hai thanh đoản kiếm.
Phụp phụp hai tiếng, ngay sau đó, máu trào ra trên cổ của Viên Cương và Phương Thế Thành.
Trong chớp mắt, Lam Vân Sam đứng thẳng, hai thanh đoản kiếm cũng biến mất không thấy đâu.
Viên Cương và Phương Thế Thành lúc này đang ôm chặt cổ, nhưng không thể cầm được dòng máu đang tuôn chảy…
Giết rồi!
Bỗng chốc, Sở Phương và Tần Nhất Hàng chợt sững sờ.
Viên Cương và Phương Thế Thành vừa đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 1, thăng cấp lên linh tử.
Ở trong học viện thiên Thần, Linh Tử chỉ là một nhóm người nhỏ, từng người đều là báu vật của học viện.
Lam Vân Sam lại trực tiếp ra tay, giết hai linh tử.
Nhưng sau khi sững sờ thì trong lòng hai tên này lại có cảm giác mừng như điên.
Bây giờ, bọn chúng đang cần một người như Lam Vân Sam.
Tới đối phó với kẻ coi thường tất cả như Tần Ninh.
Vị này không phải là người của học viện Thiên Thần mà là tới từ Lam gia, đế quốc Vân Lam.
Địa vị của Lam gia, ở đế quốc Vân Lam cao không thể đong đếm, chỉ kém hoàng thất Vân gia, thực lực còn đáng sợ hơn đế quốc Bắc Minh.
Lần này, ai tới cũng không thể bảo vệ nổi Tần Ninh rồi!
“Ở đâu? Dẫn đường!”, Lam Vân Sam thản nhiên nói.
“Được!”
Vừa dứt lời, Sở Phương và Tần Nhất Hàng lập tức dẫn đường.
“Không hay rồi, chuyện lớn rồi!”

Lúc này, trong khu 36 có một đệ tử vội vàng chạy tới.
“Chuyện bé xé ra to, có chuyện gì?”
Ba người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền đang so đấu linh quyết, nhìn thấy đệ tử chạy tới thì tùy ý nói.
Bây giờ trong khu 36, Tần Ninh là to nhất, kể cả viện trưởng cũng phải khách sáo, ai dám gây chuyện ở đây?
“Viên sư huynh và Phương sư huynh… bị giết rồi!”
Choang một tiếng vang lên, linh khí trong tay ba người Lục Huyền đều rơi xuống, chết lặng.
“Ngươi nói lại lần nữa!”
“Có một người tới bên ngoài, là một thanh niên do Sở Phương và Tần Nhất Hàng đưa tới xông vào khu 36 của chúng ta.

Kết quả là thanh niên đó nghe không lọt tai thì đã vung hai kiếm giết luôn hai sư huynh!”
Hai kiếm?
Vậy thì thực lực tới đâu?
“Lẽ nào Thiên Tử của Thiên Tử đảng về rồi?”
“Không phải Thiên Tử!”, đệ tử đó vội vàng nói: “Nhìn dáng vẻ và ăn mặc thì không giống đệ tử của học viện Thiên Thần của chúng ta”.
“Đó là ai?”
Ba người Lục Huyền khó mà tưởng tượng, tới giờ, trong học viện Thiên Thần, ngoài Thiên Tử còn có ai căm hận Tần Ninh như thế nữa.
“Là ta!”
Một giọng nói bất chợt vang lên.
Ba người sải bước tới.
Đi đầu là một thanh niên, vẻ mặt lạnh lùng, ngón tay mảnh mai, khoanh tay trước ngực, bộ dạng lười nhác.
“Lam Vân Sam!”
Khóe miệng Lam Vân Sam nhếch lên, mỉm cười, nói: “Tần Ninh đâu? Lăn ra đây chịu chết đi!”Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 202: Hậu Quả Rất Nghiêm Trọng



“Vừa mới sáng sớm đã tới trước của nhà ta ồn ào gì đấy?”
Một giọng nói không mặn không nhạt vang lên, nói: “Không biết mới sáng ra mà làm phiền người ta thế này thì sẽ khó chịu lắm không?”
“Ngươi chính là Tần Ninh?”
Lam Vân Sam nhìn thấy một thiếu niên mặc áo nhà nho màu trắng, tóc dài buộc lên, lông mày thanh tú thì hơi giật mình.
Thiếu niên nhìn mới 16, 17 tuổi này chính là Tần Ninh?
Đáng chết!
Trẻ như vậy mà công chúa Vân Sương Nhi lại đồng ý làm tì nữ cho hắn?
“Là ta, có chuyện gì?”
Tần Ninh đi tới bên cạnh bàn đá kia, ngồi xuống, còn ngáp một cái.
Tối qua tu luyện đã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 4.

Mấy ngày nay đều giúp Thiên Động Tiên mở lại Tinh Môn, bận rộn đến mức hơi mỏi.
“Có chuyện gì?”
Lam Vân Sam nhìn Tần Ninh tùy ý như vậy, gần như chẳng coi hắn ta ra gì, bỗng chốc bốc hỏa.
“Thằng nhãi, ta thấy ngươi không biết sống chết rồi đấy”.
Lam Vân Sam hét lên: “Vân Sương Nhi là công chúa của đế quốc Vân Lam, ngươi biết không?”
“Biết…”

Biết?
Thế mà thằng nhãi này lại biết!
Biết mà vẫn dám nhận Vân Sương Nhi làm tì nữ.
“Nếu đã biết mà còn dám bắt công chúa điện hạ làm tì nữ thì ngươi sắp chết đến nơi rồi đấy, biết không?”
“Không biết…”
“Ngươi…”
Lam Vân Sam sải bước lên, sắc mặt xanh xám, hét lớn: “Tần Ninh, công tử ta cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống trước mặt ta cầu xin và giải trừ quan hệ chủ tớ của ngươi và công chúa”.
“Nếu không thì ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
“Còn chưa đánh cái nào đã kêu chết không có chỗ chôn”, Tần Ninh xua tay, thản nhiên nói: “Đồ con nít nhà ngươi còn chưa có năng lực đấy đâu”.
Đồ con nít…
Lam Vân Sam gần như muốn nôn ra máu.
Thiếu niên trước mặt còn nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi mà dám kêu hắn ta là đồ con nít.
Chỉ là một đệ tử linh đồ của học viện Thiên Thần đế quốc Bắc Minh thôi mà dám bàn chuyện năng lực với hắn ta?
“Tự mình muốn chết thì đừng trách người khác!”
Hai tiếng soạt soạt vang lên, trong tay Lam Vân Sam lại hiện ra hai thanh đoản kiếm, sải bước đi lên, chém giết về phía Tần Ninh.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Tần Ninh dần hiện lên một tia sát khí.
Luôn có những người không biết trời cao đất dày, tự dẫn xác tới xin chết.
“Lam Vân Sam, láo xược!”
Một tiếng hét lanh lảnh vang lên.
Hai bóng dáng yêu kiều lao tới.
Trong đó, có một người chính là Vân Sương Nhi.
Vân Sương Nhi hôm nay mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, tôn lên thân hình yêu kiều với đường cong tinh tế, đôi lông mi dài, đôi mắt sáng, làn môi mỏng manh mang theo sự quyến rũ khiến người khác không khỏi muốn hôn lên nó.
Chỉ là lúc này, trên vẻ mặt xinh đẹp thuần khiết đó lại mang chút tức giận.
“Lam Vân Sam, ngươi đang làm gì!”
Nhìn thấy bóng người trước mặt, Vân Sương Nhi không nén được quát lên.
“Công chúa điện hạ!”
Lam Vân Sam thu lại kiếm, chắp tay nói: “Công chúa điện hạ, thằng nhãi này không biết trời cao đất dày, dám thu nhận người làm tì nữ, lần này kẻ hèn này tới đưa công chúa điện hạ trở về, thuận tiện g**t ch*t kẻ không biết trời cao đất dày này”.
“Đủ rồi!”
Vân Sương Nhi quát lên: “Chuyện của ta, ta có thể tự giải quyết, ngươi quay về đi!”
“Công chúa điện hạ…”
“Ta bảo ngươi về đi, không nghe thấy sao?”
Lam Vân Sam siết chặt hai tay, kêu lên răng rắc.
“Xin thứ cho tại hạ không thể tuân lệnh!”
Lam Vân Sam mãnh liệt ngẩng đầu lên, nhìn về Tần Ninh phía trước, quát mắng: “Tên này uy h**p, ép buộc công chúa điện hạ trở thành tì nữ của hắn.

Đây chính là lời khiêu khích với đế quốc Vân Lam ta”.
“Hôm nay, Lam Vân Sam ta nhất định phải giết tên này, bảo vệ danh dự của đế quốc Vân Lam!”
“Ồ, giết ta hả?”
Khóe miệng Tần Ninh hiện lên một tia chế giễu.
“Công tử!”, Vân Sương Nhi vội vàng chắp tay, nói: “Xin cho hắn ta một cơ hội, hắn ta chỉ là quá lo lắng cho ta…”
Mà cảnh tượng này đâm vào mắt Lam Vân Sam thì khiến hắn ta bỗng chốc nổ tung.
Đường đường là công chúa đế quốc Vân Lam mà lúc này lại khom lưng khuỵu gối cầu xin Tần Ninh?
Đây quả là một nỗi nhục vô cùng lớn.
“Công chúa điện hạ!”
Lam Vân Sam bỗng chốc hét lên: “Có phải tên này uy h**p người không? Hay là đã hạ cổ người? Kẻ hèn này sẽ bắt hắn ngay lập tức, ta có 100 cách để khiến hắn chết không có chỗ chôn!”
“Lam Vân Sam, ngươi im miệng!”
“Được…”
Lúc này, Tần Ninh đứng lên, thản nhiên nói: “Ta cũng muốn xem xem, ngươi có cách gì hay ho”.
“Muốn chết!”
“Dừng tay!”
Lam Vân Sam vừa muốn xông lên thì một bóng người lao tới ngay lúc này.
Đó chính là Hứa Thông Thiên.
Bóng người vụt qua, Hứa Thông Thiên đứng trước mặt Tần Ninh.
“Láo xược, đây chính là học viện Thiên Thần, chứ không phải là chỗ để ngươi giở thói ngang ngược!”, Hứa Thông Thiên nhìn Lam Vân Sam trước mắt, bỗng chốc hét lên.
Lão ta được viện trưởng phái tới khu 36, mỗi ngày theo dõi Tần Ninh.

Trên thực tế, qua thời gian 1, 2 tháng lão ta đã hiểu rõ.
Viện trưởng nào có bảo lão ta đi giám sát Tần Ninh, mà căn bản là tới để bảo vệ Tần Ninh, trợ giúp cho hắn.
Lão ta vừa nghe thấy hai người Viên Cương và Phương Thế Thành bị giết thì lập tức lao tới, sợ Tần Ninh xảy ra chuyện gì.
“Hứa trưởng lão, đã lâu không gặp!”
Sở Phương nheo mắt cười nói: “Vị này là Lam Vân Sam, công tử của Lam gia tới từ đế quốc Vân Lam.

Hứa trưởng lão, Lam công tử chỉ muốn đưa công chúa của họ trở về, như vậy cũng không quá đáng chứ?”
Vẻ mặt Hứa Thông Thiên chợt sững lại.
Đế quốc Vân Lam là một trong 10 đế quốc lớn, sức mạnh quốc gia hùng hậu.

Chuyện Vân Sương Nhi là công chúa của Vân Lam mà Tần Ninh thu nhận làm tì nữ thì lão ta cũng biết.
Nếu đế quốc Vân Lam đã biết chuyện này thì nhất định sẽ gây phiền phức, chỉ là không ngờ, phiền phức lại tới nhanh như vậy.

“Muốn đưa công chúa quý quốc đi thì quả thật không quá đáng.

Nhưng lại giết hai đệ tử linh đồ Viên Cương, Phương Thế Thành của học viện Thiên Thần ta thì Lam Vân Sam ngươi giải thích thế nào?”
“Giải thích?”
Lam Vân Sam cười giễu nói: “Chỉ là hai đệ tử cảnh giới Linh Đài tầng 1, giết thì giết thôi, có gì đáng phải đau lòng chứ?”
“Ngươi nói cái gì?”
Tần Ninh lúc này cau mày, sắc mặt trầm xuống.
“Hai người Viên Cương và Phương Thế Thành bị giết rồi?”
Tần Ninh vừa nói ra lời này, bàn tay Diệp Viên Viên đã để sẵn vào thắt lưng.
Đi theo Tần Ninh một thời gian rồi, nàng biết, biểu cảm này của Tần Ninh chứng tỏ hắn đang rất tức giận.
Tần Ninh tức giận rồi thì hậu quả rất nghiêm trọng!
“Hai con chó cản đường, ta giết rồi thì ngươi làm được gì?”
Lam Vân Sam nhìn vẻ mặt Tần Ninh lộ vẻ tức giận thì nở nụ cười chế giễu.
Hắn ta nhìn ra Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Đài tầng 4 mà thôi, trước mặt hắn ta cũng chẳng là cái thá gì.
“Được, ngươi rất dũng cảm!”
Tần Ninh gật đầu nói: “Đối với người dũng cảm, ta chỉ có một cách đó là, giết!”
Lời này vừa nói ra, Hứa Thông Thiên giật nảy mình.
Lam Vân Sam này là người thừa kế của Lam gia đế quốc Vân Lam.
Danh tiếng của Lam Vân Sam đã lan truyền rộng khắp trong các thế tử, hoàng tử và các quý công tử của các đế quốc.
Mà Lam gia, chỉ đứng sau gia tộc hoàng thất Vân gia của đế quốc Vân Lam, thực lực hùng hậu.
Giết?
Đừng đùa thế chứ!
“Hứa trưởng lão, ông không nghe thấy lời nói của ta sao?”
Lúc này, hai tay Tần Ninh chắp phía sau, thản nhiên nói: “Xem ra, ta không ra lệnh được cho ông rồi?”
Sau đó, bàn tay của Tần Ninh chậm rãi giơ ra.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 203: Kẻ Nào Dám



“Rõ!”
Lúc này, Hứa Thông Thiên đột nhiên gật đầu.
Lão ta thật sự sợ Tần Ninh rồi.
Nếu lúc này lại nói một câu “kiếm tới” thì chắc chắn lại chấn động học viện.
Viện trưởng đã dặn dò lão ta nghe theo mệnh lệnh của Tần Ninh.

Nếu đã như thế thì cứ giết là giết.

Chọc thủng trời còn có Tần Ninh hứng rồi.
Hứa Thông Thiên sải bước lên, mang theo tràn ngập sát khí.
“Hừ!”
Lam Vân Sam không hề sợ hãi còn hừ một tiếng rồi cũng bước lên, đoản kiếm trong tay hóa thành từng tàn ảnh rồi xông lên chém giết.
Keng…
Hai tay của Hứa Thông Thiên nắm thành quyền, trực tiếp ngưng tụ linh khí, bao phủ trên nắm đấm, đánh ra song quyền.
Tiếng bước chân vang lên, Lam Vân Sam mặt tái mét, từng bước lùi về sau.
“Cảnh giới Linh Luân tầng 7, chẳng trách lại kiêu ngạo như thế!”
Hứa Thông Thiên lạnh lùng nói.
“Đáng chết!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lam Vân Sam lại phát điên trong lòng.

“Khảm thúc, Trình thúc, g**t ch*t lão già này cho ta!”
Lúc này, Lam Vân Sam gằn giọng gầm lên, tức tối nói.
Dám ra tay với hắn ta như vậy, cho dù trước mặt là trưởng lão của học viện Thiên Thần, tu vi Linh Phách thì cũng phải chết!
“Vâng, công tử!”
“Vâng, công tử!”
Bỗng chốc, có hai người từ trên trời bay xuống mặt đất.
Hai luồng khí phách mãnh liệt, bỗng chốc lan ra.
Cảnh giới Linh Phách tầng 3!
Hai người vừa xuất hiện chính là cường giả cảnh giới Linh Phách tầng 3.
Tu vi cảnh giới Linh Phách thì trên toàn Cửu U đại lục, trừ 4 đại tông môn thì có thể gọi là sự tồn tại đỉnh cấp.
Bên cạnh Lam Vân Sam lúc nào cũng có hai cường giả cảnh giới Linh Phách tầng 3 bảo vệ.
Lam Khảm!
Lam Trình!
Hứa Thông Thiên nhìn hai người kia, đột nhiên gầm lên: “Lam Khảm, Lam Trình, các ngươi ngang ngược như vậy, không sợ viện trưởng học viện Thiên Thần ta tức giận sao?”
“Tức giận?”
Người đàn ông trung niên mập mạp mặc áo choàng xám cười giễu nói: “Hứa Thông Thiên, ta thấy chính ngươi không biết trời cao đất dày.

Làm trưởng lão ở học viện Thiên Thần lâu quá rồi thì thật sự cho rằng cái học viện này to nhất sao?”
“Trong mắt Lam gia, đế quốc Vân Lam thì học viện Thiên Thần nhà ngươi chẳng là cái thá gì?”
Người đàn ông trung niên thấp gầy bên cạnh thì lạnh lùng nói: “Công chúa đế quốc mà lại bị một thiếu niên thu nhận làm tì nữ.

Hôm nay chúng ta tới, không hỏi tội đế quốc Bắc Minh, không hỏi tội học viện Thiên Thần thì đã là đại ân đại đức lắm rồi đấy!”
“Hôm nay, thằng nhóc này phải chết, mà gia tộc của hắn, cũng xử theo luật của đế quốc Vân Lam ta, xử tội cửu tộc!”
Xong rồi!
Lời này vừa nói ra, đáy lòng Hứa Thông Thiên chợt lạnh lẽo.
Lão ta không lo lắng cho an nguy của Tần Ninh mà là biết rằng, hai người này nếu đã nói ra những lời nói bệ vệ, ngạo mạn như vậy thì chắc chắn là đi đời.
“Xử tội cửu tộc?”
Đôi mắt Tần Ninh toát ra một tia sát khí.
“Ta lại muốn xem xem, hôm nay các ông làm thế nào để xử tội cửu tộc Tần Ninh ta đấy”.
Vừa dứt lời, ánh mắt của Tần Ninh lóe lên, gằn giọng: “Ông què, phế Linh Phách của hai gã này đi rồi g**t ch*t cho ta”.
Ông què?
Tần Ninh vừa nói ra lời này thì Hứa Thông Thiên lại chán nản.
Ông què? Ai? Lẽ nào chính là ông què trước đây canh giữ ở khu 36?
Lạch cạch…
Tiếng côn gỗ gõ xuống mặt đất vang lên, một bóng người chậm rãi đi tới.
Dáng vẻ khập khễnh trông có vẻ kỳ dị và lạ lùng.
“Mẹ nó… là ông ta thật à…”
Hứa Thông Thiên không khỏi chửi thầm một câu.
Ông què này đã canh giữ khu 36 này 10 năm rồi nhỉ? Nhưng là một người què đấy, Tần Ninh gọi ông ta tới làm gì?
Làm trò hề à!

“Nhóc con, lão già ta là phu xe, chứ không phải là trợ thủ của ngươi đâu!”, ông què cười híp mắt nói.
“Nói nhiều thế làm gì”.
Tần Ninh hừ lạnh nói: “Cái mạng nhỏ của ta sắp bị người ta giết rồi kia kìa.

Ta chết rồi thì ông đánh xe cho ai?”
“Nhóc con nhà ngươi…”
Ông què lắc đầu cười khổ, từng bước đứng trước Lam Trình và Lam Khảm.
“Cảnh giới Linh Phách tầng 3… người của Lam gia cũng khoa trương, bá đạo đấy nhỉ!”
“Lão già chết tiệt, cút sang một bên, không có chuyện của ông!”.

Truyện mới cập nhật
Lam Vân Sam nói: “Hôm nay Tần Ninh chắc chắn phải chết!”
Soạt soạt…
Lam Vân Sam vừa dứt lời thì Lam Khảm và Lam Trình không quan tâm tới ông què mà xông ra giết Tần Ninh.
Ầm…
Bất chợt một tiếng ầm vang lên.
Lam Khảm và Lam Trình bỗng chốc dừng lại.
Phía trước một bóng người trông rõ già nua mà hai chưởng đánh ra lại cứng rắn chặn đứng hai lão già.
“Lão phu hầu hạ vị công tử này, tính tình cổ quái, tốt nhất là các ngươi đừng gây chuyện!”
Ông què chậm rãi nói: “Người của Lam gia, khoa trương quá thì sớm muộn cũng sẽ đẩy đế quốc Vân Lam xuống vực sâu”.
“Lão già chết tiệt, cút!”
Lam Khải gầm lên một tiếng, khí lực trong bàn tay bùng nổ đánh ra.
Khí thế bỗng chốc lan rộng, rồi lại xông lên đánh một lần nữa.
Nhưng, không hề có tác dụng!
Hai tay ông què cứ nhàn nhã mà vung ra khiến hai lão già không thể bước thêm một bước nào nữa.
“Giết!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Kẻ nào đứng trước mặt công tử ta mà mũi hếch lên trời, không giết đi thì lại thật sự cho rằng công tử ta là tượng đất à!”
“Được!”
Ông què khẽ cười, bàn tay vung lên.
Rắc rắc…
“A…”
Những tiếng kêu la thảm thiết đồng thời vang lên.

Lam Khảm và Lam Trình lúc này há to miệng, thở dồn dập.
Đau đớn lan tràn trong xương tủy.
Ông què trước mặt quá kinh khủng, thực lực sâu không thể đếm!
“Tần Ninh, ngươi nghĩ cho kỹ!”
Lúc này, Lam Vân Sam tức giận nói: “Ta là người thừa kế của Lam gia đế quốc Vân Lam, là đại diện của đế quốc Vân Lam tới đây.

Ngươi dám…”
“Bắt hắn ta câm miệng lại cho ta!”
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng.
Tới giờ, Hứa Thông Thiên đã là cảnh giới Linh Phách tầng 2 nên sau khi nghe thấy vậy thì không do dự nữa.
Lão ta bước lên, bóng người vụt một cái đã xuất hiện trước Lam Vân Sam, vung thẳng một cái tát.
Bốp…
Một mồm răng của Lam Vân Sam gãy văng ra, hắn ta xoay tròn liên tục mấy vòng rồi cuối cùng mới dừng lại, bị Hứa Thông Thiên nhấc lên trong tay.
“Làm thì làm đến nơi đến chốn, điên thì điên hẳn luôn vậy!”, Hứa Thông Thiên lẩm bẩm nói, cứng rắn khống chế Lam Vân Sam.
Bụp bụp…
Mà lúc này, phía bên kia, Lam Khải và Lam Trình đã sớm lăn ra đất.
Cảnh tượng này khiến Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên đều sửng sốt không thôi.
Họ cũng biết chuyện ông què được Tần Ninh chữa khỏi bệnh.
Nhưng, họ không biết, thực lực của ông què lại mạnh tới mức này.
Điều này thật sự khiến người ta cảm thấy khó bề tưởng tượng.
“Ta nói rồi, mới sớm ra đã làm ầm ĩ, làm phiền người khác đang nghỉ ngơi thì thật đáng chết”.
Tần Ninh lại nói: “Hơn nữa, ngươi còn giết người của ta vậy thì tội chết không thể miễn”.
“Hứa Thông Thiên, giết đi rồi vứt ra ngoài!”
“Rõ!”
Lúc này, Hứa Thông Thiên đã hoàn toàn hiểu rõ, vị chủ này của lão ta thật sự không sợ trời không sợ đất.
Dù sao, trời có sập xuống thì vẫn có Tần Ninh chống đỡ, không quản nhiều làm gì.
“Kẻ nào dám!”
Một tiếng thét vang lên, lúc này chim ưng trên không trung bổ xuống, xông thẳng tới giết Hứa Thông Thiên.
“Đáng chết!”
Hứa Thông Thiên đang ép Lam Vân Sam bỗng chốc lùi bước.
Chim ưng hạ cánh xuống đất, một bóng người mặc áo choàng màu xanh lam, bước chân vững chãi đứng trên mặt đất.
Lưng hổ eo gấu, râu ria xồm xoàm, hai mắt dữ tợn nhìn đám người.
“Nhị thúc, cứu ta!”, Lam Vân Sam khóc thành tiếng mà nói: “Gã này muốn giết ta!”
Bốp…
Nhưng Lam Vân Sam vừa nói dứt lời, Tần Ninh lại thẳng tay vung một phát tát vào mặt hắn ta.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 204: Làm Màu Còn Muốn Chạy



“Im mồm, nghe có hiểu không đấy?”
Bị Tần Ninh tát cho một phát, nhìn đôi mắt thâm sâu kia, Lam Vân Sam chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, bỗng chốc im lặng nhưng nước mắt thì như sắp rơi ra.
Thằng nhãi trước mắt này không cần biết hậu quả, không biết trời cao đất dày lại dám làm chuyện như thế với hắn ta.
Đợi chú hai cứu được hắn ta thì thằng nhãi này chắc chắn sẽ phải chết.
“Dừng tay!”
Một người đàn ông uy nghiêm xuất hiện, gằn giọng gầm lên, vẻ mặt u ám.
“Lam Thiên Bá, em ruột của trưởng tộc Lam gia!”
Ông què nhìn thấy người này thì khẽ cười, khom lưng nhặt cây gậy của mình lên.
“Ngươi là…”
Lam Thiên Bá nhìn thấy ông què thì hai mắt hiện lên một vẻ nghi ngờ kinh ngạc, nhưng không lâu sau thì trợn tròn hai mắt.
“Thiên Động Tiên, ngươi không chết!”
Thiên Động Tiên!
Lời này nói ra khiến Tần Sơn và Hứa Thông Thiên bỗng chốc tái mét mặt.
Thiên Động Tiên!
Cả học viện còn ai mà gánh được cái tên này?

Viện trưởng học viện Thiên Thần nhiệm kỳ trước chính là Thiên Động Tiên.
Nhưng, không phải là đã xác nhận viện trưởng đời trước chết bất đắc kỳ tử rồi sao?
Hứa Thông Thiên lúc này nhìn chằm chằm vào ông què.
Thiên Động Tiên, năm đó có thể gọi là dáng vẻ quắc thước, phong nhã vô song.

Lão ta thật sự không thể nào mà liên tưởng ông ta với ông què nhìn có vẻ lôi thôi, luộm thuộm này…
Mà Tần Sơn thì đã nhập học ở học viện Thiên Thần đã lâu nên cũng biết rõ những điều này.
“Ha ha… Thiên Động Tiên, không ngờ ngươi không chết.

Bây giờ để ta xem, thực lực của ngươi có khá khẩm không?”
Lam Thiên Bá cười ha ha: “Giả chết thoi thóp là sợ đại ca của ta tới gây phiền toái cho ngươi hả?”
Nghe vậy, ông què cũng không lên tiếng, vẻ mặt rõ ràng có chút hiu quạnh.
“Nhìn cái điệu bộ của ông kìa!”
Một giọng nói bất chợt vang lên.
Tần Ninh chỉ ông què, mang vẻ hơi trách móc: “Từ hôm nay, ông cũng có thể coi là phu xe của ta rồi, quần áo lấm lem, tóc tai bù xù như vậy, chân không què nữa rồi còn chống gậy làm gì, diễn sâu quá đấy?”
“Ông què, làm phu xe của ta, ông cũng phải chú ý đến vẻ ngoài của mình, không thể để ta mất mặt, ông hiểu chưa?”
“Công tử dặn dò chí phải, từ sau lão phu sẽ chú ý ăn mặc gọn gàng!”
Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Thế còn tạm được”.
“Thằng nhãi!”
Thấy Tần Ninh cứ thể mà phớt lờ đi một cường giả cảnh giới Linh Phách là lão ta, Lam Thiên Bá chợt gầm lên: “Thả cháu trai ta ra, nếu không, đừng nói là cái học viện Thiên Thần nhỏ bé này mà toàn đế quốc Bắc Minh cũng không bảo vệ được ngươi đâu”.
Lúc này, Tần Ninh đang từ từ đáng giá Lam Thiên Bá.
“Lão già, ta khuyên ông cút ngay đi thì còn giữ lại được một mạng, thuận tiện quay về báo lại với hoàng đế của các ngươi, Vân Sương Nhi tự nguyện trở thành tì nữ của ta, sau này đi theo ta rồi.

Tốt nhất các ngươi đừng tới kiếm chuyện nữa!”
“Còn nữa, đừng nói là Lam gia bé tí nhà ông, kể cả đế quốc Vân Lam thì trong mắt ta cũng chỉ là rơm rác mà thôi”.
“Nếu không biết tiến lui thì ta không ngại để đế quốc Vân Lam các ông đổi tên thay vua đâu”.
Ngông!
Ngông tới cực hạn!
Mấy người có mặt ở đây nghe thấy câu nói đó thì hít một hơi khí lạnh.
Độ ngông của Tần Ninh không phải là hô hoán ầm ĩ, mà là mỗi một câu đều xem như rất có đạo lý, cũng rất bình tĩnh mà nói ra, nhưng lại thể hiện ra rõ ràng rằng, thiên hạ rộng lớn này, trong mắt ta chỉ là một hạt bụi mà thôi.
Lời vừa nói ra khiến sắc mặt của Lam Thiên Bá trở nên vàng vọt.

Không phải là sợ vàng mặt mà là tức vàng mặt!
Một đế quốc Bắc Minh nhỏ bé, đã là một quốc gia dưới đáy đế quốc rồi, học viện Thiên Thần này là cái thá gì?
Một đệ tử nhỏ nhoi không biết tên lại dám ngang ngược như thế, ở đây mở miệng nói lời điên cuồng.
Ếch ngồi đánh giếng, 4 chữ này dùng để hình dung Tần Ninh thì quá hợp lý!
“Ngươi muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện!”
Lam Thiên Bá phát hiện, mình không thể nói chuyện tiếp với Tần Ninh, nếu không, lão ta sẽ bị tức chết.
“Lam Thiên Bá, năm đó đại ca của ngươi Lam Thiên Hùng, phế tu vi của ta.

Hôm nay, ta sẽ lấy đúng đạo của lão ta để trị em trai của lão ta!”
“Ngươi? Ngươi xứng sao?”
Lam Thiên Bá sải bước lên, hơi thở toàn thân thoắt cái đã trọn vẹn.
Cảnh giới Linh Phách! Tầng 9!
Cảnh giới Linh Phách tầng 9 là thực lực tu vi mạnh nhất trong đế quốc.
Người trước mắt này, đã đạt tới bước khủng khiếp như vậy.
“Tần Ninh, mau thả ta ra, nếu không ngươi chết không có chỗ chôn đâu!”, Lam Vân Sam lúc này cười giễu nói.
Chú hai của hắn ta là sự tồn tại cực lớn, cảnh giới Linh Phách tầng 9, đừng nói là Thiên Động Tiên trước mặt, mà ngay cả toàn đế quốc Bắc Minh thì cũng không có kẻ nào chống đỡ nổi.
“Lắm mồm quá, Viên Viên, cắt lưỡi hắn ta đi!”
“Vâng!”
“Tần Ninh, ngươi dám!”, Lam Vân Sam gào lên: “Ta là con cháu Lam gia”.
“Bỏ đi!”, Tần Ninh lúc này đột nhiên xua tay, nhưng, Lam Vân Sam vẫn chưa kịp thở phào thì Tần Ninh lại nói: “Giết luôn không phải nghĩ!”
Câu nói này khiến Lam Vân Sam bị sợ trợn trắng mắt rồi ngất đi.
Ầm…
Lúc này, Lam Thiên Bá và Thiên Động Tiên đang giao đấu, hơi trở hùng hồn lan rộng ra khắp nơi.
“Cảnh giới Linh Phách tầng 9!”
Nhìn thấy thực lực mà Thiên Động Tiên thi triển ra, Lam Thiên Bá bỗng chốc tái mặt.
“Sao có thể như thế…”
“Sao không thể!”, Thiên Động Tiên nói: “Năm đó, nếu không phải do đại ca của ngươi xảo quyệt chơi chiêu ác thì Thiên Động Tiên ta đã sớm đạt tới cảnh giới Địa Võ rồi”.
“Hôm nay, Thiên Động Tiên ta sẽ đòi lại một số khoản nợ trước!”
Ầm ầm ầm…
Lúc này, hai người giao đấu, tu vi đỉnh phong cảnh giới Linh Phách cũng triệt để được thể hiện, quả thật là khủng khiếp.
Những người khác vội vàng lui ra.

Giao chiến của cảnh giới Linh Phách tầng 9 thì bọn họ không đủ năng lực mà đối mặt.
Hai người vốn đều là cảnh giới Linh Phách tầng 9 nên thực lực tương đương.
Nhưng lúc này, dưới sự chứng kiến của mọi người thì có thể thấy rõ, thực lực của Thiên Động Tiên mang khí thế cao cấp hơn, không ngừng chèn ép Lam Thiên Bá.
Mà lúc này, Lam Thiên Bá lại không cảm nhận được điều này.
Thực lực của Thiên Động Tiên, càng giao đấu thì tấn công càng bá đạo mãnh liệt.
“Võ giả Tinh Mệnh, Tinh Môn của ngươi đã mở lại rồi!”, Lam Thiên Bá bỗng chốc nhận ra, gằn giọng gầm lên.
“Bây giờ mới biết sao, muộn rồi!”
Thiên Động Tiên vỗ chưởng thẳng tay, linh khí hào hùng ngưng tụ thành vuốt, bổ về phía Lam Thiên Bá.
Bụp…
Một đòn rơi xuống, Lam Thiên Bá phụt ra một ngụm máu tươi, ngã trên mặt đất.
Lam Vân Sam mới tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này thì lại trợn trắng mắt mà ngất đi.
Chú hai cảnh giới Linh Phách tầng 9, lại… thua rồi!
Làm sao có thể như vậy?
Từ lúc nào mà đế quốc Bắc Minh lại ẩn giấu một cường giả như thế?
“Thiên Động Tiên, ngươi không chết, vậy thì học viện Thiên Thần chuẩn bị tinh thần bị hủy diệt đi nhé!”
Lam Thiên Bá gằn giọng gầm lên: “Hôm nay tạm thời tha mạng cho ngươi, nếu cháu trai ta xảy ra chuyện gì thì sẽ hỏi tội ngươi”.
Vừa dứt lời, Lam Thiên Bá phi thân lên, chim ưng lập tức giang rộng cánh lao lên trời cao.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Động Tiên đứng nguyên tại chỗ, không đuổi theo.
“Linh thú cấp 4 đó cực kỳ khó đối phó trên trời cao!”, Thiên Động Tiên trầm giọng nói: “Ta không nắm chắc!”
Nghe lời này, Tần Ninh đang nheo hai mắt lại bỗng mở lớn.
“Tháo chạy còn nói khí thế như vậy, làm màu còn muốn chạy?”
Bàn tay vung lên, Tần Ninh chợt quát lên: “Giữ lại!”Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 205: Trục Bạch Hổ



Một tay vung ra, trong chớp mắt, bốn Thánh Trụ ở cửa lớn của học viện Thiên Thần, bỗng chốc lắc lư, lay động.

Thánh Trụ thứ hai bật chân khỏi mặt đất hóa thành một tàn ảnh, biến mất không thấy đâu.
“Đập chết lão ta!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì một âm thanh phá không ập đến ngay lập tức.
Theo âm thanh đó, trong không trung, một cái cột thật to dài mấy trăm mét, đường kính gần 10 mét bỗng hiện ra.
Cây côn khổng lồ đó lao từ trên trời xuống, bụp một tiếng, va mạnh vào con chim ưng và Lam Thiên Bá trên lưng nó.
“A…”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai bóng người bỗng chốc nhảy xuống, phụp một tiếng, đập xuống mặt đất.
“Có chuyện gì vậy?”
Cảnh tượng này khiến Tần Sơn và Thiên Động Tiên giật nảy mình.
Tần Sơn vô cùng kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Tần Ninh thi triển thần uy tới mức độ này.
Cái cột khổng lồ từ trên trời giáng xuống, thật sự là do em trai của mình tạo ra sao?
Nói đùa chứ, chuyện này thật không thể tin nổi?
Mà Thiên Động Tiên đứng một bên cũng kinh ngạc không thôi.

Với tư cách là viện trưởng nhiệm kỳ trước của học viện Thiên Thần, đương nhiên ông ta biết, điều này có nghĩa là gì.
Tứ Tượng Thánh Trụ!
Bốn Thánh Trụ do lão tổ của học viện Thiên Thần, Thiên Thanh Thạch chế tạo, đứng sừng sững trên quảng trường ngoài cửa, thể hiện thần uy của học viện Thiên Thần.
Nhưng theo sự suy tàn của hoàng thất đế quốc Bắc Minh, tới giờ, học viện Thiên Thần cũng dần sa sút.
Tứ Tượng Thánh Trụ này đã mấy vạn năm chưa từng được khởi động.
Nhưng nội quy học viện mà lão tổ truyền lại đã nói rõ.
Một khi có người khởi động Tứ Tượng Thánh Trụ thì học viện Thiên Thần phải cẩn trọng mà tuân theo mệnh lệnh của người này!
Nhưng bây giờ, đứng trước mặt ông ta chỉ là Tần Ninh mới 16 tuổi!
Chuyện này không buồn cười sao?
“Tứ Tượng Thánh Trụ phong ấn Tứ Tượng Kiếm Linh, đây là linh trục Bạch Hổ!”
Bàn tay Thiên Động Tiên run rẩy, cơ thể thẳng đứng.
Lão tổ hiển linh rồi sao?
“Làm màu còn muốn chạy hả? Ta thấy ông đang nằm mơ đấy à? Thật sự cho rằng đây là đế quốc Vân Lam nhà ông hay sao?”
Tần Ninh vỗ vỗ tay, lạnh nhạt nói: “Trục Bạch Hổ, đập chết!”
Bụp…
Thánh Trụ khổng lồ kia rơi thẳng xuống, những tiếng bụp bụp vang lên khiến mặt đất lún xuống từng tấc.
Tiếng la hét thảm thiết ngày càng trầm thấp, nhỏ dần, cuối cùng là biến mất.
Lúc này, Lam Vân Sam đã bị tiếng ầm ầm làm cho tỉnh lại, ánh mắt nhìn thấy chú hai bị cây côn đập như giã tỏi thì toàn thân chợt mơ hồ, trợn trắng mắt, đang muốn ngất tiếp thì một giọng nói vang lên.
“Còn giả chết nữa thì ta không ngại cho ngươi chết thật đâu!”
Nghe thấy vậy, Lam Vân Sam run như cầy sấy, bỗng chốc đứng thẳng dậy, nhìn Tần Ninh, trong hai mắt không còn nổi một tia cao ngạo mà chỉ có nỗi sợ hãi tận cùng.
“Tần công tử!”
Lam Vân Sam chắp tay nói: “Tại hạ có mắt không thấy thái sơn, Tần công tử tha mạng!”
Vừa nói xong, Lam Vân Sam quỳ bụp xuống đất.
“Chỉ là lần này tới, tại hạ mang theo thánh chỉ của hoàng đế đế quốc Vân Lam ta, không thể không tuân theo, vậy nên xin Tần công tử tha cho ta tội chết!”
“Thánh chỉ?”
Tần Ninh vẫy tay.
Diệp Viên Viên đi lên, nhận lấy thánh chỉ trong tay Lam Vân Sam, giao cho Tần Ninh.
Sau khi đọc thánh chỉ xong, khóe miệng Tần Ninh từ từ nhếch lên, đầu ngón tay nổi lên một ngọn lửa luyện đan, thánh chỉ đó, dần hóa thành tro bụi.
“Hóa ra là vậy…”
Lúc này, Tần Ninh mới ưu nhã nói: “Đế quốc Vân Lam ngươi trước đây chính là thành Lam Vân đúng không?”
“Lịch sử ngàn năm dựng nước, nhưng lại suýt nữa bị tiêu diệt, không ngờ, mấy vạn năm qua đi, thành Lam Vân bây giờ đã trở thành 1 trong 10 đại đế quốc rồi!”
“Ngươi là hậu nhân của Lam Thanh Thanh?”
Lời này vừa nói ra, Lam Vân Sam chợt giật nảy, rồi vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, tổ thượng nhà ta chính là Lam Thanh Thanh!”
Nghe vậy, Lam Vân Sam cũng chợt thở phào một hơi, hôm nay chắc là không phải chết rồi?

Tần Ninh quay lại nhìn Vân Sương Nhi, quan sát từ trên xuống dưới.
“Thế mà ta không nhìn ra…”
Tần Ninh tự nói tự nghe rồi lại hỏi: “Vậy cô là hậu nhân của Vân Trung Phi rồi?”
Vân Sương Nhi mở lớn đôi mắt, nhìn Tần Ninh, không thể tin được gật đầu.

Hình như Tần Ninh rõ như lòng bàn tay chuyện ngày trước của các đại đế quốc.
Tần Ninh bật cười khanh khách.
Vân Trung Phi!
Lam Thanh Thanh!
Một đôi vợ chồng tốt…
Sau đó, Tần Ninh lên tiếng: “Ngươi giết người của ta, vốn ta muốn giết ngươi, nhưng tạm thời tha cho ngươi một mạng”.
“Cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội!”
“Xin công tử mau nói ạ”.
Lúc này, Lam Vân Sam toát hết mồ hôi hột, có cơ hội miễn chết thì tốt quá rồi.

Hắn ta nhìn bộ dạng chết đi của Lam Thiên Bá thì quả thật quá sợ hãi.
Đây là chuyện quỷ quái gì vậy!
“Rất đơn giản, thứ nhất, ai nói cho ngươi biết, Vân Sương Nhi trở thành tì nữ của ta.

Ngươi đưa ta đi tìm người đó”.
“Thứ hai, sau khi tìm thấy người đó, thì đưa ta tới gặp hoàng đế của các ngươi, tránh về sau lại tới gây phiền phức cho ta!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Vân Sương Nhi đúng là công chúa của hoàng đế các ngươi, nhưng trước tiên, cô ấy là tì nữ của ta, sau đó mới là công chúa của các ngươi”.
Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt của Lam Vân Sam trở nên kinh ngạc.
Đùa à?
Tìm người nói cho hắn ta chuyện này thì đương nhiên là rất đơn giản.
Nhưng tìm hoàng đế bệ hạ?
Đến giờ, Vân Già Thiên, hoàng đế của đế quốc Vân Lam chính là nhân vật trí dũng kiệt xuất bậc nhất, là sự tồn tại to lớn đã vượt qua cảnh giới Linh Phách đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 1.
Cảnh giới Địa Võ là có ý gì?
Trong một đế quốc, cảnh giới Địa Võ chính là thần, chính là không có gì là không thể làm được.
Tìm ông ta, nói cho ông ta biết, con gái của ông ta, đường đường là công chúa đế quốc mà trước tiên là làm tì nữ của Tần Ninh, sau đó mới là công chúa?
Điều này quả thật là tự tìm đường chết!
“Thế nào? Không đồng ý?”
“Đồng ý, đồng ý ạ”.
Lúc này, Lam Vân Sam không hề có chút do dự, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cắn răng, ngập ngừng nói: “Tần công tử, chuyện thứ nhất, ta có thể giúp công tử.

Còn chuyện thứ hai… tuy Lam gia lớn mạnh, nhưng lớn đến đâu thì cũng chỉ là gia tộc đế quốc, vẫn nằm dưới sự khống chế của bệ hạ”.
“Ta không bảo ngươi nói!”
Tần Ninh chậm rãi nói, hai tay chắp sau lưng, xoay ngươi đi vào phòng mình.
Để lại một đám người, đưa mắt nhìn nhau.
“Đợi đã!”
Trong căn phòng đóng cửa kia, chợt vang lên một giọng nói.
“Ngươi giết hai thủ hạ của ta, tội chết ta tạm thời tha, nhưng tội sống thì khó thoát.

Hôm nay cho ngươi một cơ hội nhỏ để chuộc tội”.
“Dù sao, ngươi cũng đã giết 2 linh tử thì không ngại giết thêm 2 linh đồ chứ!”
Lời vừa nói ra, hai bóng người đang lén lút muốn rời đi bỗng khựng lại.
Chính là Sở Phương và Tần Nhất Hàng.
“Tần Ninh, ngươi đừng quá đáng!”
Sở Phương gào lên: “Thiên Tử mà quay về thì cũng không tha cho ngươi…”
“Tần Ninh, tốt nhất là ngươi nghĩ cho kỹ”.
Tần Nhất Hàng lúc này mặt mũi trắng bệch.
Nhưng mà, Tần Ninh đã tỏ rõ không thèm quan tâm tới lời nói của chúng.
Hai tên đó hoàn toàn chết lặng.
“Không vấn đề gì!”
Lam Vân Sam không muốn chết nên trên hai tay lại xuất hiện hai thanh đoản kiếm, bỗng chốc nhìn chằm chằm hai người với ánh nhìn mang đầy sát khí.
Bên ngoài căn phòng vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.
Tần Ninh lại khoanh chân ngồi xuống, nhàn nhã nhắm mắt trầm tư.
“Lam Thanh Thanh… Vân Trung Phi… thật là những cái tên quá cũ, suýt nữa quên mất hai vợ chồng họ rồi…”Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 206: Không Phải Là Đảng Phái Mà Còn Mạnh Hơn



Sau đó mấy ngày, trong khu 36 lại vô cùng yên tĩnh.
Nhưng cả học viện Thiên Thần lại xảy ra chấn động.
Sở Phương, Tần Nhất Hàng, 2 trong 4 thủ lĩnh của Thiên Tử đảng mất tích một cách bí ẩn.
Mà sau đó, học viện lại đưa ra kết luận là hai người ra ngoài thực luyện thì bị người khác g**t ch*t, học viện Thiên Thần đã bắt tay vào điều tra chuyện này.
Sự việc này đối với mấy người Tần Sơn, Tần Hải mà nói thì lại không gây ra chút sóng gió nào.
Hai anh em, đã quen rồi…
Thật sự là quen rồi!
Tần Ninh ra tay, không tính đến hậu quả, nhưng quả thật, lần nào cũng không gây nên hậu quả gì.
Đã ba ngày kể từ khi tin tức Sở Phương, Tần Nhất Hàng ra ngoài thực luyện không may bị chết truyền ra.
Lúc này, học viện Thiên Thần, trong viện Thiên Thần.
Nơi tập trung của các thành viên Thiên Tử đảng.
Mấy người đang ngồi trong đại điện, không khí vô cùng chán nản.
“Chết tiệt, chết tiệt!”
Một tiếng hét chợt vang lên.
“Rõ ràng là đệ tử Thiên Tử đảng của chúng ta nhìn thấy, Sở Phương và Tần Nhất Hàng đi vào khu 36, sau đó không thấy đi ra nữa”.

“Nhưng giờ thì sao? Bây giờ, học viện lại nói, hai người bọn họ ra ngoài thực luyện bị người ta giết, còn điều tra? Tra cái quỷ gì!”
Chiến Thương đang tức điên lên.
“Tần Ninh này vừa xuất hiện là đã đối đầu với Thiên Tử đảng chúng ta.

Bây giờ, khu 36 linh khí dồi dào, thu linh thạch giá hời, rất nhiều đệ tử như ong vỡ tổ tràn đến”.
“Vì thế mà có rất nhiều đệ tử của Thiên Tử đảng chúng ta chọn rời phái.

Gã này quả thật là nhằm vào chúng ta mà tới”.
“Mà thằng nhóc này đang nắm giữ khu 36.

Tuy hắn không thành lập đoàn thể, nhưng đã lấy được lòng của rất nhiều đệ tử, rất nhiều người ủng hộ thằng nhóc này, thậm chí còn tự nhận chúng là đệ tử khu 36”.
“Không phải đảng phái mà mạnh hơn đảng phái”.
Trong đại điện lúc này bầu không khí vô cùng nặng nề.
Sau đó, Sam Vũ chậm rãi nói: “Bây giờ tức giận cũng không có tác dụng gì”.
“Không chỉ có lần này Sở Phương và Tần Nhất Hàng bị giết kỳ lạ mà cả Viên Cương và Phương Thế Thành cũng chết một cách khó hiểu”.
“Lam Vân Sam của đế quốc Vân Lam kia ta đã điều tra rồi, con cháu dòng chính của Lam gia, tu vi cảnh giới Linh Luân tầng 7, chính là thiên chi kiêu tử của đế quốc Vân Lam, trưởng tộc chỉ định của đời sau Lam gia!”
“Gã này cũng vào khu 36 rồi mất hút”.
Một nhóm quản lý cấp cao của Thiên Tử đảng mang tâm trạng rất tồi tệ.
Lần này, sự việc có vẻ trở nên phức tạp hơn.
Tần Ninh kia rốt cuộc là có ba đầu sáu tay?
Diệp Viên Viên kính phục, Vân Sương Nhi tình nguyện săn sóc bên người, Viên Cương và Phương Thế Thành cũng ngoan ngoãn tuân theo, ngay cả Hứa Thông Thiên, thời gian gần đây cũng bận trước bận sau, quả thật là cống hiến một cách đáng sợ.
Rốt cuộc gã này có bối cảnh gì?
“Sam Vũ, ngươi mau nghĩ cánh đi!”, Chiến Thương không nhịn nổi nói.
“Nghĩ cách? Ta có thể nghĩ ra cách gì?”
Sam Vũ bình tĩnh nói: “Dù sao Thiên Tử cũng sắp trở lại rồi!”
“Thiên Tử trở lại rồi?”
Chiến Thương tỏ ra kinh ngạc và vui vẻ.
“Tốt lắm!”
Chiến Thương vỗ tay nói: “Theo tính cách vị Thiên Tử này của chúng ta thì chắc chắn sẽ không thể tha cho Tần Ninh”.
“Mà Lăng Thiên kia, khởi động Tinh Môn, cộng thêm Thiên Tử đích thân giúp đỡ thì sợ là tu vi cũng không kém chúng ta rồi.

Sở Ngưng Thi bị Tần Ninh giết, Lăng Thiên chắc chắn không nuốt nổi cục tức này…”
“Cho nên nói rồi!”
Sam Vũ thản nhiên nói: “Trước khi làm rõ tình hình thì chúng ta không nên ra tay bất cẩn, nếu không sẽ rơi vào kết cục của hai người Sở Phương thì quá thiệt thòi”.
“Đúng vậy!”
Trong mắt hai tên này dần hiện lên nét cười.
Mà cùng lúc đó, các đoàn thể đệ tử khác cũng giữ thái độ yên lặng đứng xem.
Mấy tháng gần đây, nếu nói toàn học viện Thiên Thần ai nổi nhất, vậy thì chỉ có Tần Ninh.
Mà điều quan trọng nhất là, người này vẫn luôn ở trong khu 36, thậm chí học viện sắc phong thành linh đồ cũng không vào viện Thiên Thần ở.
Điều khiến người khác khó hiểu nhất là gã này ở trong khu 36 gần như đóng cửa không ra, nhưng hầu như chuyện gì cũng dây mơ rễ má liên quan đến hắn.
Tên tuổi của Tần Ninh dần nóng lên trong toàn học viện.
Một ngày này, khu 36 có một chiếc xe ngựa tới.

Nó dài 3 mét, rộng gần 2 mét, trông bên ngoài thì có vẻ vô cùng bình thường, lặng lẽ dừng lại.
Trước xe ngựa có một người trông rất rắn rỏi, thân hình hơi gầy, tóc bạc búi lên, xương gò má nhô cao, mang một vẻ lạnh lùng.
Ông ta mặc một bộ quần áo màu xám, tay áo xắn lên, nhìn thì khoảng 40, 50 tuổi nhưng mang lại cho người khác cảm giác trẻ hơn tuổi và dồi dào sức sống.
“Tốt lắm, ông què!”
Giọng cười nhàn nhạt vang lên, mấy người đang đi tới.
“Công tử!”
Người đó xoay người lại, chắp tay khẽ cười.
Chỉ là nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đang đứng bên cạnh Tần Ninh bỗng giật mình.
Đây là… Thiên Động Tiên?
Hai người sững sờ, gần như là không thể nhận ra.
Bọn họ quả thật khó mà liên tưởng được Thiên Động Tiên trước đây và người trông tràn đầy sức sống, trang phục đơn giản nhưng hơi thở lại mạnh mẽ lạ thường trước mắt.
“Người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên.

Tốt lắm, thế này mới không làm mất mặt ta!”
Tần Ninh khẽ cười, gật gù.
Hai tì nữ, một phu xe, mang lại cảm giác như con cái thế gia ph*ng đ*ng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm giác này cũng không tệ lắm!
“Tần công tử!”
Lúc này, Thánh Tâm Duệ chắp tay khẽ cười.

“Có tâm đấy!”
Tần Ninh nhìn xe ngựa, khẽ gật đầu.
“Tần công tử thích là được ạ”.
Thánh Tâm Duệ mỉm cười, nói: “Ta đã nghe ngóng được, Xích Như Hỏa đó vẫn chưa rời khỏi Đế Đô, mà đang ở trong một quán rượu.

Ta đã đưa địa chỉ cho ông què rồi”.
“Được!”
Tần Ninh đứng dậy, gật đầu nói: “Lên xe!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi theo Tần Ninh lên xe, lúc này Lam Vân Sam cũng vô thức lên theo.
“Này này… ngươi làm gì thế?”
Ông què kéo Lam Vân Sam lại, trách mắng: “Đó là xe công tử ngồi, ngươi thành thực ngồi phía trước đánh xe cùng ta!”
Lời này vừa nói ra, Lam Vân Sam ngại ngùng cười một tiếng, nào dám phản bác, vội vàng gật đầu.
Hắn ta chính là con cháu dòng chính của Lam gia đế quốc Vân Lam, 1 trong 10 đại đế quốc mà không ngờ, hôm nay lại phải làm đánh xe cho Tần Ninh!
Bốn người ngồi xe ngựa rời khỏi học viện Thiên Thần.
Mà lúc này, trong xe, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nhìn trang trí xung quanh thì vô cùng kinh ngạc, giờ mới hiểu Tần Ninh nói Thánh Tâm Duệ có tâm là có ý gì.
Nhìn từ bên ngoài, chiếc xe ngựa quả thật trông rất bình thường.
Nhưng trang trí bên trong thì lại phủ một lớp thép không gỉ, có thể đề phòng đao kiếm tiễn.

Phần ghế ngồi được làm bằng Linh Dương Chi Ngọc ấm áp, bên trên còn phủ một lớp lông Linh dương bờm xanh, linh thú cấp 4, không chỉ dễ chịu mà còn có thể điều tiết độ ấm phù hợp với sự thay đổi nhiệt độ.
“Ninh ca!”
Bỗng có tiếng gọi vang lên, chiếc xe dừng lại, một người nhanh chóng sải bước mà tới.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 207: Giết Xích Như Hỏa



“Hâm Hâm?”
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm, Tần Ninh bước xuống xe ngựa.

“He he, Ninh ca đi đâu thế?”, lúc này, trong thân hình hơi bụ bẫm của Tần Hâm Hâm còn chứa đựng từng gợn sóng linh khí tích lũy, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng một.

“Tốt lắm, cảnh giới Linh Hải tầng một, đệ được thăng cấp làm đệ tử của nội viện rồi sao?”
“Phải!”
Tần Hâm Hâm vui vẻ nói: “Ninh ca, huynh đi đâu đây?”
“Ta đi giải quyết chút chuyện, nếu đã vào làm đệ tử của nội viện thì đến ở chỗ của ta đi, dù sao tốc độ tu hành ở linh trận sẽ nhanh hơn”.

“Hi hi, chuyện đó, Ninh ca… ta có thể dẫn thêm một người nữa không?”
Thêm một người?
“Thư Nhã!”
Bấy giờ, Tần Hâm Hâm vẫy tay, một bóng người xinh đẹp từ từ đi đến, hơi xấu hổ nhìn Tần Ninh.

“Tần Ninh đại ca!”
Tần Hâm Hâm cười nói: “Ninh ca, người này là tri kỷ của ta – Thư Nhã, ta muốn để nàng ấy cùng vào khu ba mươi sáu tu luyện với ta”.

“Được!”
Tần Ninh gật đầu vỗ vai Tần Hâm Hâm cười nói: “Đệ được đó!”
“Ha ha…”
Nói với Tần Hâm Hâm vài câu, sau đó Tần Ninh mới lên xe ngựa.

Nhưng sau khi bước lên xe ngựa, sắc mặt Tần Ninh lập tức trở nên bình tĩnh.

“Viên Viên, điều tra lai lịch của Thư Nhã này, ta muốn biết rõ mọi chi tiết về cô ta”.

“Vâng!”
Diệp Viên Viên gật đầu.

Cô gái trẻ khó hiểu nói: “Công tử nghi ngờ người này tiếp cận Hâm Hâm là vì ý đồ à?”
“Cũng không phải là nghi ngờ”.

Tần Ninh thờ ơ nói: “Chẳng qua là điều tra rõ ràng để không xảy ra rắc rối gì thôi, đệ đệ của Tần Ninh ta không thể bị lừa gạt”.

Tần Hâm Hâm là con trai nhị thúc, từ nhỏ đã chơi với hắn, Tần Hâm Hâm ở Đế Đô thì dĩ nhiên hắn phải lo cho cậu, không thể để chuyện gì xảy ra được.

Nếu không, đừng nói là nhị thúc, ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể tha thứ.

Xe ngựa chậm rãi đi vào trong thành Bắc Minh, khoảng nửa giờ sau đã đến một quán rượu.

“Phu xe, trông chừng xe ngựa cho cẩn thận, chúng ta đi rồi quay lại!”
Tần Ninh xuống xe bình thản đi vào quán rượu.

Lúc này Lam Vân Sam bất an đi theo bên cạnh Vân Sương Nhi.

Diệp Viên Viên cũng hiểu, bình thường Tần Ninh rất ít khi so đo chuyện này.

Nhưng lần này cái chết của Viên Cương và Phương Thế Thành khiến Tần Ninh rất khó chịu.

Hung thủ giết người là Lam Vân Sam nhưng Lam Vân Sam bị người khác sai khiến nên Tần Ninh cố ý đến đây để tìm ra người thao túng đằng sau.

Vừa bước vào quán rượu, tiểu nhị còn chưa đến hỏi thì Tần Ninh đã nói: “Người đang ở đâu?”
“Tầng ba!”
Lam Vân Sam rụt cổ lại nhìn phía trước, ánh mắt lóe sáng.

“Dẫn đường!”
Tần Ninh không nói gì mà ra lệnh.

Lúc này sắc mặt Vân Sương Nhi cũng khá khó coi.

Lam Vân Sam giết Viên Cương và Phương Thế Thành, có lẽ Tần Ninh không hề định tha cho Lam Vân Sam.

Nhưng Lam Vân Sam và cô ấy là bạn nối khố, mặc dù hoàng thất nhà họ Vân và nhà họ Lam có quan hệ vua tôi nhưng trước giờ không hề phân biệt bên này bên kia.

Nếu Lam Vân Sam bị Tần Ninh giết, cô ấy cũng không cách nào giải thích được với phụ hoàng của mình.

Hiện giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy.

Lúc này Lam Vân Sam đã vô cùng hoảng sợ.

.

Ngôn Tình Hay
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một giọng nói dè dặt bỗng vang lên trong phòng.

“Ai đó?”
“Là ta, Lam Vân Sam”.

Nghe hắn ta nói thế, âm thanh trong phòng dừng lại một lúc, cửa mới mở ra.

Thấy Lam Vân Sam đứng ngoài cửa, ánh mắt Xích Như Hỏa hiện lên vẻ cung kính, chắp tay cười nói: “Lam công tử, mấy ngày không gặp, ta còn tưởng ngươi vẫn chưa đến đế quốc Bắc Minh!”
“Ta đã đến rồi!”
Lam Vân Sam tỏ vẻ thờ ơ, hời hợt nói.

“Ồ?”
Xích Như Hỏa nhướng mày vội nói: “Thế nào? Có phải tên Tần Ninh đó đã bị Lam huynh g**t ch*t rồi không? Mấy ngày nay ta chưa đi là đợi tin tốt của Lam huynh đó”.

“Thế ngươi mong ta chết lắm sao?”
Một giọng nói thản nhiên bỗng vang lên.

Hành lang trở nên yên tĩnh.

Lúc này một tiếng phá tan không khí vang lên, một bóng người vụt qua, rút trường kiếm ra đặt ngay trên cổ Xích Như Hỏa.

“Động đậy sẽ chết!”
Diệp Viên Viên lạnh lùng nói.

“Tần Ninh!”
Nhìn thấy Tần Ninh, Xích Như Hỏa hơi sửng sốt, sau đó hắn ta lại nhìn Lam Vân Sam nói: “Lam huynh, ngươi đây là có ý gì?”
“Ta tốt bụng nói cho ngươi biết Vân Sương Nhi đang bị Tần Minh bắt làm tỳ nữ ở đế quốc Bắc Minh.

Ngươi không giết cái tên Tần Ninh xúc phạm quốc uy của đế quốc Vân Lam mà lại dẫn hắn đến đối phó với ta?”
“Lòng tốt này của ngươi cũng tốt lắm!”
Tần Ninh bước đến đi vào phòng, lạnh nhạt nói: “Đem người khác ra làm bia đỡ đạn mà còn nói là tốt cho hắn?”
Tần Ninh ngồi xuống nhìn Xích Như Hỏa, lại nói: “Có lời trăn trối gì thì có thể nói ngay bây giờ”.

“Tần Ninh, ngươi muốn làm gì?”
Xích Như Hỏa hừ một tiếng nói: “Ta chính là hoàng tử đế quốc Xích Nguyệt, ngươi dám giết ta có nghĩa là muốn khiêu khích chiến tranh giữa đế quốc Bắc Minh và đế quốc Xích Nguyệt sao?”
“Ta chẳng thèm quan tâm có xảy ra chiến tranh gì hay không”.

“Giết ngươi, ta muốn giết thì giết thôi”.

Tần Ninh đứng dậy nói: “Chức vị hoàng tử tốt biết bao ngươi không muốn làm mà lại đi đắc tội với ta, bản thân muốn chết thì ra thành toàn cho ngươi là phải rồi”.

“Cứu mạng!”
Bỗng một tiếng hét vang lên, Xích Như Hỏa gào lên một tiếng.

Rầm rầm.

Bức tường nứt toác ra, có vài người lao vào phòng của Xích Như Hỏa.

“Điện hạ!”
“Điện hạ!”
Hai người dẫn đầu có khí tức quấn quanh người, chắc chắn không phải là cao thủ tầm thường, ít nhất cũng là cường giả tầng cảnh giới Linh Luân.

“Giết hết bọn chúng”.

Xích Như Hỏa nói.

“Muốn chết!”
Tần Ninh khịt mũi, lúc này Diệp Viên Viên giơ trường kiếm trong tay lên quét qua một đường.

Lúc này cổ Xích Như Hỏa bỗng văng ra một vệt máu.

“Điện hạ!”
Mấy người đó đều hét lên, lao về phía đám người Tần Ninh.

Xoẹt…
Nhưng lại có một người nhanh hơn chúng.

Chính là Lam Vân Sam.

Giữa hai tay Lam Vân Sam là hai thanh đoản kiếm.

Cảnh giới Linh Luân tầng bảy.

Hai người dẫn đầu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi thay đổi.

Ngôn Vương không ở đây, mặc dù hai người là cảnh giới Linh Luân tầng năm, năng lực khá ổn nhưng đối đầu trực diện với cảnh giới Linh Luân tầng bảy như Lam Vân Sam thì chúng nào phải là đối thủ.

Chỉ thấy Lam Vân Sam ra tay cực nhanh, tốc độ thi triển linh quyết càng mạnh, uy lực gia tăng.

Ngay tức khắc, hai người đó ngã xuống đất, máu chảy ròng ròng.

Mấy người khác đều là cảnh giới Linh Đài tầng bốn, tầng năm, Diệp Viên Viên đã có đề phòng và giết hết chúng rồi.

Mùi máu tanh nồng dần lan ra khắp phòng.

“Tần công tử, ta có mắt không tròng bị sai khiến nên đã đắc tội với Tần công tử, hiện giờ ta muốn trịnh trọng xin lỗi Tần công tử”.

Lam Vân Sam quỳ một gối xuống, cúi đầu cung kính nói.

“Xin lỗi?”
Tần Ninh nhếch môi cười nói: “Được ta tha thứ cho ngươi!”
“Cảm ơn… Tần công tử!”
Ngay lập tức, thân hình đang quỳ dưới đất bỗng nhảy dựng lên, hai thanh đoản kiếm giữa hai tay b*n r* một trái một phải lao về phía ngực của Tần Ninh.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 208: Tần Ninh Bị Thương



“Quả nhiên ngươi vẫn như vậy”.

Lúc này trong tay Tần Ninh bỗng có thêm một cây côn mảnh.

Cảnh giới Linh Đài tầng bốn thế mà lại chặn được một đòn của Lam Vân Sam.

Thấy cảnh này, gương mặt sợ hãi của Lam Vân Sam lại hiện lên vẻ chế nhạo.

Cảnh giới Linh Đài tầng bốn hòng chặn được một đòn của cảnh giới Linh Luân tầng bảy sao?
Đùa à?
Hai thanh đoản kiếm va chạm tạo ra tiếng xé toạc trong không khí.

Ngay tức khắc, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không kịp phản ứng lại.

Hai người không ngờ một giây trước Lam Vân Sam còn cẩn trọng từng tí mà giờ lại ra tay đánh Tần Ninh.

Hai người cách nhau khá xa nhưng Tần Ninh và Lam Vân Sam rất rất gần nhau.

Hơn nữa tu vi của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi không bằng Lam Vân Sam.

Người này là cao thủ cảnh giới Linh Luân tầng bảy, khoảng cách gần như vậy dĩ nhiên tốc độ sẽ cực nhanh.

“Muốn chết!”
Tần Ninh thấy thế nhưng sắc mặt hắn vẫn khá lạnh nhạt.

Lúc này hắn rút cây côn gỗ ở thắt lưng ra.

Nhưng hắn không thi triển côn pháp trên cây côn gỗ mà lại sử dụng kiếm pháp.

Lúc này cây côn gỗ mảnh dài hơn một mét nhưng lại như sợi dây roi của ma quỷ đang đòi mạng đánh thẳng về phía Lam Vân Sam.

Thấy cảnh tượng này, Lam Vân Sam chỉ cười.

Dưới tình huống cấp bách, hắn ta ra tay định giết Tần Ninh.

Mặc dù trạng thái thi triển không tốt lắm nhưng một đòn này chí ít cũng tương đương với một đòn của cảnh giới Linh Đài tầng chín, đối phó với Tần Ninh thế là đủ rồi.

Đừng nói là cảnh giới Linh Đài tầng bốn mà ngay cả Linh Đài tầng chín cũng không chịu nổi.

Chỉ là ý cười trong mắt Lam Vân Sam dần biến mất.

Cộp…
Cộp…
Dường như hai tiếng này vang lên cùng một lúc.

Lúc này sắc mặt Lam Vân Sam trắng bệch lùi về sau một bước, sau đó ngã xuống đất, không thể tin được nhìn cây côn trước ngực mình.

Cây côn nhìn có vẻ đơn giản nhưng dễ dàng lấy mạng hắn ta.

Còn hai thanh đoản kiếm, một thanh chưa chạm được vào Tần Ninh, thanh còn lại cũng chỉ c*m v** phần bụng hắn mà thôi.

Hoàn toàn không thể g**t ch*t Tần Ninh.

Sao có thể như vậy?
Lam Vân Sam ngây người.

Diệp Viên Viên thấy vậy thì nhanh chóng bước đến, một kiếm chém chết Lam Vân Sam.

“Công tử!”
Diệp Viên Viên che vết thương ở bụng Tần Ninh lại, sắc mặt thay đổi.

“Là do ta sơ ý!”
Lúc này Diệp Viên Viên tự trách nói.

“Công tử, ta xin lỗi!”
Sắc mặt Vân Sương Nhi cũng trở nên ảm đạm.

Cô ấy không ngờ Lam Vân Sam sẽ ra tay.

“Không sao!”
Tần Ninh rút đoản kiếm ra, sau đó che vết thương lại hít một hơi.

“Quả nhiên vẫn rất yếu…”
Vẫn rất yếu…
Nghe hắn nói thế, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại không nói nên lời.

Đùa gì thế!

Một người cảnh giới Linh Luân tầng bảy đột nhiên ra tay muốn giết Tần Ninh nhưng lại không thành.

Ngược lại Tần Ninh còn g**t ch*t hắn ta, thế mà còn nói…là quá yếu.

Tần Ninh đứng dậy nhìn thi thể dưới đất.

“Xem ra vẫn phải đến đế quốc Vân Lam một chuyến rồi”.

Vừa dứt lời, Tần Ninh không nói gì nhiều bèn rời đi.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng đuổi theo sau.

Họ không biết rốt cuộc Tần Ninh đang nghĩ gì.

Bầu không khí trong xe ngựa hơi ngột ngạt.

“Chuyện này không liên quan đến cô!”, Tần Ninh bỗng nói: “Cô chỉ cần nhớ bây giờ ngươi đã là tỳ nữ của ta, thân phận công chúa hoàng thất chẳng qua chỉ là cái danh xưng của người đời thôi”.

“Sau này cô muốn trở thành nữ hoàng hàng nghìn người kính ngưỡng thì không nên đeo xiềng xích vào người”.

“Vâng, công tử”.

Vân Sương Nhi cẩn trọng hỏi: “Công tử định đến đế quốc Vân Lam làm gì thế?”
“Làm gì à?”
Tần Ninh mím môi cười nói: “Ta bị Lam Vân Sam hại cho bị thương, tất nhiên đế quốc Vân Lam phải bồi thường cho ta chứ”.

“Hơn nữa với thân phận của cô, ta không muốn cứ có người đến làm phiền, giải quyết một lần luôn là tốt nhất”.

“Với lại hồi trước tộc trưởng nhà họ Lam – Lam Thiên Hùng là kẻ thù một mất một còn với phu xe của ta”.

“Tất nhiên ta phải giúp phu xe của mình giải quyết rắc rối, nếu không, sau này ông ta chở ta đi đâu mà cũng mất tập trung, nhỡ xảy ra tai nạn xe thì sao?”
Tần Ninh nói liền một hơi, sau đó nở nụ cười.

Nhưng Vân Sương Nhi lại không cười nổi.

Nếu Tần Ninh muốn đối phó với Lam Thiên Hùng của nhà họ Lam, e là phụ hoàng sẽ không đồng ý.

Đến lúc đó, cô ấy nên lựa chọn thế nào?
Trên đường đi, Tần Ninh vận linh khí và uống một viên linh đan để ngưng huyết.

Về đến khu ba mươi sáu, thấy Tần Ninh bị thương, mấy người Tần Sơn, Tần Hải, Lục Huyền đều lo lắng.

Đây là lần đầu họ thấy Tần Ninh bị thương.

Nhưng sau khi nghe Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kể lại, mấy người đó đều há hốc mồm.

Vào thời điểm mấu chốt, Lam Vân Sam bỗng dưng ra tay thế mà lại bị Tần Ninh g**t ch*t.

Theo cách nói của Diệp Viên Viên, để không bị Tần Ninh nhận ra nên Lam Vân Sam tốc chiến tốc thắng chỉ có thể nhanh chóng ngưng tụ đòn công kích tương đương cảnh giới Linh Đài tầng chín.

Nhưng dù là vậy thì một đòn dùng toàn lực của cảnh giới Linh Đài tầng chín cũng bị Tần Ninh ở cảnh giới Linh Đài tầng bốn cản phá.

Điều này cũng quá khó tin!
Ba ngày sau, các đệ tử vẫn ra ra vào vào trong học viện Thiên Thần, ai nấy cũng đều bận rộn tu hành.

Ở khu ba mươi sáu nơi ở của mấy người Tần Ninh lại chật ních nào là người.

Lúc này có mấy bóng người đứng vững trên đường đi.

Đằng sau mấy người đó là một hàng các võ sĩ yên tĩnh đứng đó.

“Hứa trưởng lão!”
Một trưởng lão hơi mập trong đó có nước da hồng hào, da dẻ hơi bóng dầu nhìn Hứa Thông Thiên khẽ gọi: “Vết thương của Tần công tử thế nào rồi?”
“Đây là Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, viện trưởng bí mật nhờ ta đem đến chữa vết thương cho Tần Ninh”.

“Vương trưởng lão”.

Hứa Thông Thiên chắp tay nhìn mấy người xung quanh, kéo Vương Uyên sang một bên nhỏ giọng nói: “Tần công tử không có vấn đề gì lớn, không được để chuyện này lọt ra ngoài!”
“Nhất định mà!”
Vương Uyên ngưỡng mộ nhìn Hứa Thông Thiên nói: “Hình như cảnh giới của Hứa trưởng lão lại tăng lên rồi à?”.

Truyện Truyện Teen
“Sắp đến cảnh giới Linh Phách tầng ba rồi”.

Lão ta vừa nói thế, Vương Uyên sửng sốt.

Tầng ba, mới chỉ có vài tháng mà? Hứa Thông Tiên lại sắp thăng cấp?
Lúc này Hứa Thông Thiên nhỏ giọng nói: “Trước đó viện trưởng bảo ta chuyển đến Linh Các, ta còn không đồng ý!”
“Nhưng giờ có đuổi ta đi, ta cũng không đi”.

Vương Uyên đáp: “Nghe nói Tần công tử cực kỳ hiểu rõ tu hành võ thuật, có thể nói là có năng lực lĩnh ngộ, quả thật là như hóa mục nát thành cái thần kỳ!”
“Phải!”
Hứa Thông Thiên nhìn sang bên cạnh nói: “Ngươi nhìn Diệp Viên Viên đó đi, bây giờ đã là cảnh giới Linh Luân tầng một, Hoàng thể tiến bộ rất nhanh nhưng nào có nhanh như vậy?”
“Còn Vân Sương Nhi kia là cảnh giới Linh Hải tầng bốn; ba người đệ tử Lục Huyền, Tuân Ngọc, Trương Tiểu Soái…”
Lúc này Vương Uyên cực kỳ hâm mộ nói: “Ngày hôm đó, một kiếm của Tần Ninh đã chém giết liên tục đám người Tông Phong Ngọc và trưởng lão Kim Nhất Lôi là ta đã biết tên này không đơn giản!”
“Nhìn bề ngoài thì không sợ trời, không sợ đất nhưng thật ra đã làm được rồi!”Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.

com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.

com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 209: Thăm Viếng



Hứa Thông Thiên gật đầu: "Đúng vậy!"
Vương Uyên lại nói: "Hứa trưởng lão, nếu có thời gian xin hãy giúp lão phu nói mấy lời tử tế trước mặt Tần công tử.

Nếu lão phu có thể cùng Tần công tử uống trà thì càng tốt!"
"Được, nhất định, nhất định!"
Khi kỳ nội viện thí luyện kết thúc, Tần Ninh đã thẳng tay tàn sát, không thèm quan tâm đến quy định của học viện.
Tuy nhiên, hành động đó lại được viện trưởng ngầm cho phép, không hề trừng phạt.
Chuyện này chưa từng được truyền ra ngoài, ngay cả các trưởng lão và đệ tử biết chuyện cũng không dám nói ra.
Bọn họ đều có thể thấy được Tần Ninh đáng sợ như thế nào và viện trưởng đã nhẫn nhịn như thế nào, nên bọn họ cũng biết Tần Ninh là một người thâm sâu khó lường.
Ở một nơi khác, Diệp Viên Viên đang đứng bên ngoài một đình viện.
Bên cạnh nàng, có hai vợ chồng cũng đang đứng, nét mặt rất ân cần.
"Viên Viên, con đã đột phá cảnh giới Linh Luân tầng 1 rồi sao?"
Diệp Thông Nguyên kinh ngạc nhìn con gái.
Sau khi biết được Diệp Viên Viên có hoàng thể là Cửu Chuyển Linh Lung thể, ông ta đã vô cùng kinh ngạc, biết con gái mình sau này sẽ có tương lai vô hạn.

Nhưng mà, ông ta quả thực không ngờ chỉ trong khoảng nửa năm, Diệp Viên Viên từ cảnh giới Linh Hải đã vượt qua cảnh giới Linh Đài, cuối cùng tiến thẳng lên cảnh giới Linh Luân.
Thật sự không thể tin được.
“Đột phá cảnh giới quá nhanh có thể khiến căn cơ bất ổn, con gái của ta, chúng ta phải nâng cao cảnh giới chậm rãi, đi bước nào chắc bước đó mới được!”, Diệp Thông Nguyên lo lắng nói.
Nếu những lời này mà bị người khác nghe thấy được, nhất định sẽ tức tới mức phun máu.
Võ tu trong thiên hạ có ai không mong muốn trở thành một vị thánh vượt qua cả các đại hiền triết?
Nhưng bay giờ Diệp Thông Nguyên lại cảm thấy con gái mình thăng cấp quá nhanh, nên chậm lại một chút.
"Ông lo nhiều quá rồi!"
Cốc Nguyệt Hàn đứng bên cạnh bĩu môi nói: "Tần Ninh kiến thức uyên bác, nhất định là đã từng gặp được đại cơ duyên, nói không chừng còn lấy được đại năng truyền thừa từ thời viễn cổ, hắn còn hiểu biết hơn ông nhiều".
"Nếu hắn cảm thấy con gái chúng ta thăng cấp nhanh như vậy cũng không sao, vậy thì không thành vấn đề!"
Nhìn thấy bộ dáng của cha mẹ, Diệp Viên Viên cười khổ.
Cảnh giới Linh Luân tầng 1, tu vi tăng lên như vậy đúng là rất nhanh.
Tuy nhiên, ở trong mắt Tần Ninh thì đó chỉ là vừa đạt đủ tiêu chuẩn.
“Con gái ngoan, đây là Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, con cầm đưa cho Tần công tử chữa trị vết thương!”, Diệp Thông Nguyên lúc này mới nói: “Lần trước sau khi cứu được mẹ của con ta còn chưa có dịp cảm tạ Tần công tử, hắn còn giúp cho con khai mở Cửu Chuyển Linh Lung thể, còn giúp cho mẹ của con...”
"Cha, Tần công tử không có gì đáng ngại".
"Nói bậy, ta nghe nói Tần công tử bị kiếm đả thương, sao có thể không sao được?"
Cốc Nguyệt Hàn cũng nói: "Con mau cầm lấy đưa cho Tần công tử đi.

Đây là tâm ý của chúng ta".
Diệp Viên Viên mỉm cười bất lực.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia, trong một góc tại khu nhà chung.
"Hâm Hâm!"
Thánh Tâm Duệ kéo Tần Hâm Hâm lại, cười nói: "Tần đại sư thế nào rồi?"
"Lần này cha ta bảo ta mang theo một cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi tới đây.

Loại này là tốt nhất để chữa trị cho võ giả bị kiếm đả thương đó".
“Thánh công tử, Ninh ca của ta không sao, công tử đừng lo lắng!”, Tần Hâm Hâm cười nói, nhìn về phía cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, khóe miệng suýt chút nữa là nhiễu nước miếng đầy ra đất.
"Còn đây là Trúc Hải đan, là linh đan nhất phẩm, tổng cộng có mười viên, xem như là quà tặng mừng cậu tiến vào học viện Thiên Thần".
Thánh Tâm Duệ lấy ra một cái bình ngọc, cười nói: "Từ nay về sau đừng khách sáo như vậy, cứ gọi Thánh huynh đệ là được".
"Cái này quý quá, ta không nhận được đâu!"

Lúc này, Thánh Tâm Duệ lại nói: "Cậu không nhận chính là đang coi thường ta, ta là đan đồng của Tần đại sư, cậu là đệ đệ của Tần đại sư, đây là chuyện mà ta nên làm!"
Cùng lúc đó, ở bên kia đường, có một bóng người đang đứng bên cạnh xe ngựa.
"Thái tử điện hạ!"
Tần Sơn cùng Tần Hải cung kính chắp tay chào thái tử Minh Vũ.
Mặc dù đệ đệ của hai người dường như không để vị thái tử điện hạ này vào trong mắt, nhưng họ thì khác.
Hai người lớn lên ở thành Lăng Vân, mà thành Lăng Vân chỉ là một góc của đế quốc Bắc Minh, dân số hơn trăm vạn dân xem ra là nhiều, nhưng so với đế quốc Bắc Minh thì vẫn còn kém xa.
Đối mặt với hoàng thất bá chủ, người kế vị hoàng đế trong tương lai, trong lòng hai huynh đệ đương nhiên vẫn cảm thấy áp lực.
"Hai vị huynh trưởng khách khí rồi!"
Minh Vũ tỏ thái độ rất hòa nhã, cười nhẹ nói: "Tần huynh và ta là bạn thân của nhau, vì vậy hai người từ nay về sau cũng là đại ca và nhị ca của ta!"
Ngay khi những lời này được nói ra, Tần Sơn và Tần Hải liền biến sắc.
Minh Vũ lại nói: "Ta cũng đã thỉnh lên phụ hoàng, sắc phong gia phụ Tần Thương Sinh làm Vân Thương hầu, nâng thành Lăng Vân lên làm quận thành, mấy tòa thành trì lân cận đều nằm trong địa bàn quản lý của thành Lăng Vân".
"Hầu vị này sẽ được truyền thừa qua các thế thệ của Tần gia!"
Nghe vậy, cả Tần Sơn và Tần Hải đều thất kinh.
Sắc phong làm hầu gia?
Bên trong đế quốc Bắc Minh, chỉ có những gia tộc có công lớn với đất nước mới có thể được sắc phong, vậy mà bây giờ cha của bọn họ đã được sắc phong làm hầu gia rồi!
Địa vị thành chủ của cha bây giờ đã được chính hoàng quyền của đế quốc Bắc Minh thừa nhận.
Như vậy thì những gia tộc ở các thành trì khác nếu như muốn đối phó với Tần gia, liền phải suy nghĩ lại nếu như không muốn khiêu khích đến hoàng uy.
"Tạ thái tử..."
“Tạ tạ cái gì, khách khí quá!”, Minh Vũ kéo hai người đứng lên, lại nói: “Đáng ra phải sắc phong từ lâu rồi, nhưng từ khi ta trở thành thái tử, ta đã phải xử lý quá nhiều chuyện.

Hai vị huynh trưởng không chê ta chậm chạp là được rồi".
"Không dám không dám!"
Giờ phút này, trong lòng hai huynh đệ chỉ toàn là cảm giác khiếp sợ không thôi.
Được hoàng quyền thừa nhận, vậy thì Tần gia sau này chính là quan gia.
Trong đế quốc Bắc Minh, bất kỳ tông môn, gia tộc hay nhóm thế lực nào, so sánh với hoàng tộc đều không được công nhận.
Hai huynh đệ nhìn nhau, trong lòng vô cùng xúc động.
Tất cả những thay đổi này đều bắt nguồn từ Tần Ninh.
"Cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi này, mong hai vị huynh trưởng thay mặt ta truyền đạt.

Tần huynh bị thương cũng là do ta không thể đốc thúc kẻ dưới, sau khi trở về ta nhất định trừng phạt đám vũ lâm vệ đã làm việc tắc trách!"
Nhìn thấy cây Ngọc Linh Chi, hai huynh đệ liền trợn mắt hốc mồm.
Một cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, cho dù là cường giả cảnh giới linh phách thấy được cũng tuyệt đối không thể không ra tay cướp đoạt.
Đối diện với tòa lầu nơi Tần Ninh ở lúc này, Thiên Động Tiên đang nhàn nhã nằm trên ghế.
Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái ngồi bên cạnh Thiên Động Tiên, hoàn toàn choáng váng.
"Trưởng tộc Diệp và phu nhân!"
"Thái tử điện hạ Minh Vũ!"
"Thánh Tâm Duệ, thiên tài đan thuật!"
"Đây là Vương Uyên trưởng lão, Linh Các hiện tại là do Vương trưởng lão quản lý".
Ba người bọn họ nhìn kỹ những người vừa tới.
Thân phận của những người này, bên trong đế quốc Bắc Minh chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến cho đất trời rung chuyển.
Nhưng giờ phút này, những người này lại tụ tập ở chỗ này chỉ vì muốn thăm hỏi thương thế của Tần Ninh, lo lắng không biết Tần Ninh có bị thương nặng hay không.
"Ha ha ha..."
Đúng lúc này, có hơn chục bóng người đột nhiên xông vào khu 36, nơi mấy người Tần Ninh đang ở.
Mấy đệ tử canh giữ khu 36 hiển nhiên là không thể ngăn cản nổi.
"Ha ha..."
Cầm đầu là một tên mặc áo màu lam, trên ngực thêu ký hiệu của đệ tử Linh Đồ, đang ha ha cười lớn, xuất hiện ở khúc quanh.
"Ta nghe nói Tần Ninh suýt chút nữa bị giết? Ha ha...!Tần Ninh ơi là Tần Ninh, cuối cùng ngươi cũng có ngày này.

Hôm nay Trần Đông Phong ta tới đây là muốn g**t ch*t ngươi!"Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Back
Top Bottom