Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 180: Đánh Cờ



Lời này vừa thốt ra, Thiên Ám liền sững sờ.
Quả nhiên, Tần Ninh không muốn chia sẻ nơi này.
“Tần Ninh!”
Thiên Ám lại lần nữa nghiêm túc nói: “Nơi đây linh khí dồi dào, mấy người các ngươi ở thôi thì quả thực là có chút...”
“Có chút lãng phí?”
Tần Ninh nhìn về phía viện trưởng Thiên Ám, nói: “Ông nghĩ nhiều rồi, con người ta thích nhất là lãng phí.”
“Hơn nữa, đám đệ tử đó đều kết bè kết phái, trong học viện Thiên Thần, tất cả đều là nghĩ đến lợi ích, điều này vốn đi ngược lại với tâm nguyện của tổ tiên của ông - Thiên Thanh Thạch!”
“Thân là viện trưởng, ông cũng không quản lý dạy dỗ cho tốt.

Hiện giờ, ngay cả đến một vài trưởng lão cũng tham gia vào trong các đảng nhóm đệ tử rồi”.
“Phải, phải, phải, ta nhất định sẽ thanh trừng!”
Thiên Ám lúc này lại nhìn về phía Tần Ninh một lần nữa, cười nói: “Có điều Tần Ninh à, ngươi nghĩ mà xem…”
“Học viện Thiên Thần, từng do tổ tiên của ta – ông tổ Thiên Thanh Thạch, xây dựng học viện Thiên Thần trở thành một học viện đứng đầu trên Cửu U đại lục dựa vào chính đôi bàn tay của mình”.
“Nhưng trải qua hàng vạn năm, dưới sự lãnh đạo của nhiều thế hệ viện trưởng, hiện giờ đang sa sút vô cùng”.
“Giờ quay về đến tay ta, ta muốn dốc hết sức mình để làm cho học viện Thiên Thần lớn mạnh hơn, nhưng...”

“Cảnh ngộ của ta chẳng khác nào hoàng đế Minh Ung, thật sự rất khó làm được!”
“Điều quan trọng nhất chính là nâng cao thực lực của đệ tử, dân số của đế quốc Bắc Minh lên đến hàng trăm triệu, nhưng so với những đế quốc, thượng quốc và cương quốc hùng mạnh kia thì vẫn còn quá ít, rất khó để bồi dưỡng nhân tài, nâng cao uy danh của học viện Thiên Thần”.
“Nhưng sự xuất hiện của linh mạch nơi này lại hoàn toàn khác, là cơ hội để học viện Thiên Thần chúng ta thay đổi”.
“Hơn nữa, ngươi cũng không mong muốn, học viện Thiên Thần do Thiên Thanh Thạch lão tổ một tay sáng lập, cứ giữ bộ dạng như này mãi chứ?”
Dứt lời, Thiên Ám yên lặng nhìn Tần Ninh, chờ Tần Ninh trả lời.
Trong chốc lát, Tần Ninh lên tiếng.
“Được!”
Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Ông có thể cho đệ tử tiến vào đây tu hành, nhưng nghe theo yêu cầu của ta!”
“Thứ nhất, phàm là đệ tử tu hành ở đây, không được đến từ bất kỳ đảng, nhóm đệ tử nào, nếu bị ta phát hiện thì đừng trách ta vô tình”.
“Thứ hai, nếu như đám đệ tử này tu luyện ở trong khu ba mươi sáu rồi mà cảnh giới thăng cấp vẫn chậm chạp, ta sẽ đuổi ra ngoài!”
“Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, làm phiền đến ta, tất cả cút xéo!”
“Được, được, được!”
Thiên Ám vội vàng gật đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Linh mạch, linh khí trong khu ba mươi sáu quá dồi dào.
Hơn nữa, đây mới chỉ là hiệu quả của việc mở rộng sau một tháng, trải qua một thời gian dài, linh mạch ở mảnh đất này, hoàn toàn có thể so sánh với sự cường đại của Tụ Linh trận cấp bốn.
Quả nhiên, đúng như lời hoàng đế Minh Ung nói, không thể giảng đạo lý với Tần Ninh được, bởi hắn vốn không hề nghe.
Bắt buộc phải chơi bài tình cảm.
Mặc dù không biết vị thiếu niên mười sáu tuổi trước mặt này, rốt cuộc có quan hệ gì tới lão tổ nhà hắn và vị hoàng đế Minh Ung kia.
Nhưng Thiên Ám hiểu rằng Tần Ninh rất quan tâm đến hai người đó.
Chỉ cần liên quan đến hai người đó, tâm tình của Tần Ninh thay đổi rất rõ ràng.
“Có điều ông nên nhớ rõ!”
Tần Ninh chậm rãi rời đi, thanh âm vang lên, nói: “Ông dùng tình cảm của lão tổ một lần, thì sẽ bớt đi một lần!”
Nghe đến đây, Thiên Ám cười chua chát.
Tên tiểu tử này, thật đúng là...!giống như một con cáo già!
“Hứa Thông Thiên!”
Lúc này, Thiên Ám lên tiếng nói: “Từ hôm nay trở đi, đệ tử nội viện cùng với Linh Đồ sẽ đến khu vực ba mươi sáu tu hành, nhưng cần phải giao nộp đầy đủ linh thạch!”
“Thứ hai, bất kỳ đảng nhóm đệ tử nào, cũng đều không được phép tiến vào khu ba mươi sáu, nếu không, một khi bị phát hiện, phế trừ tu vi, đuổi ra khỏi học viện Thiên Thần!”
“Chi tiết cụ thể, ngươi tìm người sắp xếp cẩn thận, mọi chuyện nhất định đừng để xảy ra sai sót!”
“Đồng thời căn dặn tất cả đệ tử tiến vào trong khu ba mươi sáu tu hành thì không được lớn tiếng ồn ào, không được gây ra bất kì chấn động lớn nào, nếu không thì suốt đời vĩnh viễn không được tiến vào trong khu ba mươi sáu tu luyện!”
Thiên Ám truyền đạt xuống một loạt mệnh lệnh, Hứa Thông Thiên liền gật gật đầu.

Dứt lời, Thiên Ám nhìn Tần Ninh rời đi phía trước.
“Ủa?”
Nhìn thoáng qua, nhìn thấy Vân Sương Nhi ở bên cạnh Tần Ninh, Thiên Ám sửng sốt.
“Vân Sương Nhi sao lại ở đây?”
Hứa Thông Thiên vội vàng nói: “Ồ, khởi bẩm viện trưởng, Vân Sương Nhi đã được Tần Ninh thu nhận làm tỳ nữ rồi!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Thiên Ám có vẻ kinh ngạc.
Thu làm tỳ nữ?
Đùa cái gì vậy hả!
Thân phận của Vân Sương Nhi…
Sắc mặt Thiên Ám khẽ thay đổi, xoay người rời đi, dáng vẻ vội vội vàng vàng...
Đây không chừng là rắc rối to rồi!
Cùng lúc này, ở phía bên kia, Tần Ninh quay về lại lầu các, tiếp tục tu hành.
Còn hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, cũng từng bước tu luyện theo hai môn thể quyết do Tần Ninh truyền thụ.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.
Sự việc cứ như vậy, sau hơn một tháng, toàn bộ khu ba mươi sáu, cũng dần dần trở nên náo nhiệt hơn.
Từng phòng trong túc xá đã được cải tạo thành phòng tu luyện, các đệ tử trong học viện cũng lần lượt tiến vào khu ba mươi sáu để tu luyện.
Đối với khu nhà ma này, các đệ tử không còn cảm giác sợ hãi nữa, mà là khao khát trong lòng.
Hiệu quả của linh mạch còn mạnh hơn cả Tụ Linh trận rất nhiều, linh thạch mà học viện thu thập được cũng không nhiều.

Ở trong khu ba mươi sáu tu hành, so với ở trong Tụ Linh trận của học viện, thực sự là có lợi hơn rất nhiều.
Mà cũng trong lúc này, khu vực mà Tần Ninh và những người khác đang ở lại là một túc xá hàng trăm mét, không có một ai tu luyện.
Để ngăn cản đám đệ tử kia ra ra vào vào sẽ quấy rầy đến Tần Ninh, Hứa Thông Thiên đã trực tiếp biến khu vực này của Tần Ninh thành cấm địa.
Vào ngày này, Tần Ninh chậm rãi đi ra ngoài.
Vươn vai, nhìn xung quanh.
“Vẫn là có chút hơi thở con người rồi…”
Tần Ninh thở ra một hơi, ngồi ở cửa tiểu viện.
“Biết đánh cờ không?”
Đối diện, ông Què đang chống gậy, cũng đang ngồi ở ngoài sân, nhìn Tần Ninh, khẽ nói.
“Biết một chút!”

Tần Ninh đứng lên, mỉm cười nói: “Dù sao cũng không có chuyện gì, cùng ông Què chơi hai ván!”
“Được!”
Ông Què gật đầu, hất tay một cái, linh khí bao phủ, trong phút chốc, giữa đường xuất hiện một bàn cờ.
“Ngươi tuổi trẻ nhiều tinh lực, để cho ông Què ta đây, ta đánh trước!”
“Vậy đâu có được, ông Què cứ thích giấu tài, ta trước mới phải!”
Tần Ninh mỉm cười, chỉ tay, linh khí tụ hội lại thành một quân cờ màu trắng, trực tiếp hạ xuống.
Ông Què mỉm cười, không nói nhiều, trực tiếp lật lòng bàn tay, quân cờ màu đen đánh xuống.
Một già một trẻ, ở hai căn gác đối diện, chơi cờ trong không khí.
“Mới từ tháng giêng mà đã từ cảnh giới Linh Đài tầng hai đạt đến cảnh giới Linh Đài tầng ba, xem ra cảnh giới của ngươi đã thăng cấp, không hề nhanh”.
Ông Què mở miếng nói câu được câu chăng.
“Trên con đường võ đạo, nếu như chỉ chú trọng đến tốc độ, vậy thì trong cùng một cảnh giới, sao còn có phân mạnh yếu?”.

Truyện Hot
“Hơn nữa ta có thể vượt cấp chém giết!”
Ông Què nghe xong mỉm cười.
“Kim Diễm Ngọc Tử, lão già này vẫn còn chưa kịp cám ơn ngươi tử tế!”
“Nếu như ngươi thật sự muốn cảm tạ ta, chi bằng làm một nô bộc của ta đi?”, Tần Ninh liếc mắt nhìn lão già trước mặt.
“Ta không phải là hai cô nhóc kia, có thể dễ dàng bị tên tiểu tử ngươi thu phục!”.

Ông Què cười haha nói: “Tuy không biết tại sao tên Thiên Ám kia đối với ngươi lại cung kính như vậy, nhưng ta nghĩ, tiểu tử ngươi, tuyệt đối không đơn giản!”
“Nhưng muốn ta đi theo ngươi, vẫn còn thiếu một chút năng lực đấy!Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 181: Ông Què Bất Phàm



“Nói vậy không chuẩn!”
Tần Ninh lại cười nói: “Đến cả công chúa đế quốc mà ta còn có thể lừa được vào tay, những người khác cũng chả là cái gì hết!”
“Mạnh miệng gớm nhỉ!”
“Ông Què, ông có dám đánh cược với ta không?”
Tần Ninh cầm quân cờ trong lòng bàn tay, cười nhẹ: “Ta hoàn toàn có thể tháo gỡ thứ đang quấy nhiễu trong thân thể ông, nhưng ông...!từ nay về sau đi theo ta, làm nô bộc của ta!”
Lời này vừa được thốt ra, bàn tay ông Què khẽ run rẩy.
“Bỏ đi bỏ đi, ông Què ta không vợ không con chỉ có một mình, cũng quen rồi.

Sống ở trong khu ba mươi sáu này cũng coi như an toàn!”
“Ngày thường thì có hơi nhàm chán, nhưng có mấy tên tiểu quỷ các ngươi đến, nơi này cũng đã trở nên náo nhiệt hơn một chút.

Nhìn các ngươi tu hành cả ngày, cũng coi như là ta có thêm chút niềm vui, vậy là đủ rồi!”
Lời vừa dứt, ánh mắt Tần Ninh dán chặt lên người lão già.
Đột nhiên, Tần Ninh nói: “Mối thù đó, không báo nữa sao?”
Dứt lời, cơ thể ông lão khẽ run lên, đầu ngón tay không khỏi run rẩy, cả người lúc này cũng dần dần gợn sóng trong lòng.
“Sao ngươi biết được?”

Hai mắt ông Què nhìn Tần Ninh lóe sáng, sau đó tia sáng cũng tắt ngúm
“Là do nhìn ra được!”
Tần Ninh nhàn nhã bình tĩnh nói: “Linh lôi trong cơ thể Cửu Cực Lôi Sư, ngưng tụ thành một lôi ấn, trực tiếp phong tỏa Sinh Môn g*** h** ch*n ông, khiến cho tu vi của cảnh giới Linh Phách của ông không cách nào thi triển được”.
“Hơn nữa vào mỗi đêm trăng tròn, chân sẽ có cảm giác khó chịu, ảnh hưởng đến các bộ phận khác trên cơ thế”.
“Nếu như lôi ấn kia không được giải trừ, cho dù là có dựa vào Kim Diễm Ngọc Tử có công năng mạnh mẽ, nó cũng chỉ có thể giúp ông thoát khỏi cảm giác đau đớn tạm thời, cuối cùng, cơ thể của ông vẫn tiếp tục xuất hiện vấn đề thôi!”
Cùng từng câu từng chữ Tần Ninh thốt ra, sắc mặt của ông Què càng lúc càng trở nên khó coi.
Lúc này ở trước mặt Tần Ninh, giống như mỹ nữ không mặc quần áo, để cho Tần Ninh thoải mái tùy tiện bình luận.
“Làm sao ngươi biết được những chuyện này?”.

Ông Què dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Cửu Cực Lôi Sư là linh thú cấp năm, không phải là vấn đề mà một tên tiểu tử ở cảnh giới Linh Đài tầng ba như ngươi có thể biết rõ như vậy!”
“Sao biết được ư? Là ta nhìn ra được!”
Tần Ninh vẫn cười nhạt như cũ.
“Tiểu quỷ, biết chuyện không nên biết là tự chuốc lấy rắc rối cho mình!”
“Bỏ đi, bỏ đi!”
Tần Ninh xua tay nói: “Ông Què, nếu như ông đã không muốn báo thù nữa, vậy thì bỏ đi, ta cũng không thích làm khó người khác!”
“Có điều, ngày nào đó hiểu ra rồi thì ông có thể tìm đến ta bất cứ lúc nào.

Ta có thể giúp ông, điều kiện không đổi, làm lão nô bộc ở bên cạnh ta!”
“Nhưng ta muốn nhắc nhở ông rằng, thời gian càng dài, sức nặng của vị trí nô bộc đó càng giảm”.
Tần Ninh không nói nữa, cầm quân cờ trong tay.
Không lâu sau, mấy người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều xuất hiện, nhìn một già một trẻ đánh cờ với nhau cách một con đường, cũng vô cùng thích thú theo dõi.
Vào lúc hoàng hôn, cả hai tạm biệt nhau.
Diệp Viên Viên đến phòng của Tần Ninh, thu dọn phòng cẩn thận.
“Ông Què đó...!dường như công tử rất có hứng thú với ông ta?”
Nghe được thắc mắc của Diệp Viên Viên, Tần Ninh mỉm cười nói: “Võ giả cảnh giới Linh Phách tầng chín, ta vẫn là có chút hứng thú!”
Cảnh giới Linh Phách tầng chín!
Lời này vừa thốt ra, Diệp Viên Viên ngây người.
Trong toàn đế đô, dường như chỉ có hai người là hoàng đế Minh Ung và viện trưởng Thiên Ám là đạt đến cảnh giới Linh Phách tầng chín thôi.
Từ lúc nào lại xuất hiện thêm một ông Què như vậy chứ, vậy mà lại là Cảnh giới Linh Phách tầng chín!
“Nhưng ta cảm thấy khí tức trên người ông ta, dường như không hề có linh khí chấn động…”
“Là do sức mạnh đã bị che chắn mà thôi, trong cơ thể đã bị hạ một ấn ký chí mạng bởi sức mạnh Cửu Cực Lôi Sư, còn sống đã là kì tích rồi!”
Tần Ninh an nhiên nói: “Có điều ta đối với ông ta khá hứng thú!”
“Vậy ông ta đồng ý rồi sao?”
“Dù sao cũng là cảnh giới Linh Phách tầng chín, sao có thể coi trọng cảnh giới Linh Đài tầng ba như ta đây được chứ?”

Tần Ninh mỉm cười, không nói nhiều.
Cùng với việc huỷ bỏ phong tỏa khu ba mươi sáu, toàn bộ trong học viện Thiên Thần cũng dần trở nên náo nhiệt.
Đối với cái tên Tần Ninh, càng có nhiều đệ tử cảm kích trong lòng.
Trong học viện Thiên Thần, đệ tử các đảng nhóm có số lượng rất nhiều, cũng có rất nhiều nhóm đệ tử cậy thế ức h**p người khác.
Mà lần này, khu ba mươi sáu mở cửa, lại quy định, không cho phép đệ tử của các đảng nhóm tiến vào trong tu hành.
Một số học viên không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Nhưng như vậy, nó cũng gây bức xúc cho không ít đệ tử nội viện, cũng như đệ tử Linh Đồ và các Linh Tử.
Động thái này của Tần Ninh, cho thấy rõ là hắn đang cố ý nhắm vào bọn họ.
Bên trong Thiên Tử Đảng.
Bốn người Sở Phương, Tần Nhất Hàng, Chiến Thương và Sam Vũ lần lượt ngồi vào chỗ.
Bốn người thân là Linh Đồ, đều là ở cảnh giới Linh Đài tầng tám, tầng chín, trong số các Linh Đồ, cũng là những người có tên tuổi vang dội.
Sở Phương không khỏi trầm ngâm: “Tần Ninh này, đúng là càng lúc càng hung hăng càn quấy rồi!”
“Rõ ràng là gây khó dễ với đệ tử các đảng nhóm chúng ta!”
Ba người bên kia cũng gật gật đầu.
Tần Nhất Hàng nhẹ giọng nói: “Xem ra, chúng ta nên làm chút gì đó rồi!”
“Được!”
Chiến Thương lúc này cũng gật đầu, nói: “Nhưng lúc này cần phải lập kế hoạch chi tiết, không được nóng vội, chúng ta chờ thêm xem thế nào!”
“Ừ!”
Bốn người liền gật đầu.
Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì nhất định phải giáng cho Tần Ninh một đòn chí mạng, khi ấy mới có thể khiến hắn không cách nào trở tay được.
Mà bên kia, thân là hội Thiên Kiếm danh giá trong học viện Thiên Thần, nơi ấy cũng đang tiến hành một cuộc tranh luận.
Hội trưởng của hội Thiên Kiếm, tên là Kiếm Tồn Nhất, cũng là một vị Linh Tử, thân phận cao quý.
Bên dưới lúc này, một vài bóng người xôn xao bàn luận.
“Đủ rồi!”
Đột nhiên, Kiếm Tồn Nhất lên tiếng.
“Tên Tần Ninh kia chẳng qua chỉ là cảnh giới Linh Đài, mấy người các ngươi, sao lại căng thẳng như vậy?”
“Người muốn đối phó với hắn không chỉ có hội Thiên Kiếm chúng ta.

Ta thấy Thiên Tử Đảng càng muốn đối phó với hắn hơn”.
Kiếm Tồn Nhất lên tiếng, mấy người có mặt đều lặng thinh không nói gì.
“Nhất ca!”
Bên cạnh Kiếm Tồn Nhất, một thanh niên chắp tay nói: “Ta thấy tên Tần Ninh kia, lần này đã đắc tội với tất cả các đảng nhóm đệ tử rồi.

Các đệ tử của Thiên Tử Đảng, Vân Tiêu Đoàn, An Nhiên Uyển, ta nghĩ họ đều sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu!”

“Nếu đã như vậy, chúng ta cứ đứng ngoài cuộc mà xem thôi!”
“Cứ làm theo lời Tề Triệt nói!”
Kiếm Tồn Nhất xua tay nói: “Ta hiện tại đã ở cảnh giới Linh Luân đỉnh cao, gần đạt tới cảnh giới Linh Phách rồi, đến lúc đó, một khi đã thăng cấp lên cảnh giới Linh Phách, cho dù Thiên Tử, ta không sợ!”
“Chúc mừng hội trưởng!”
“Chúc mừng hội trưởng!”
Mấy tên đệ tử phía dưới liền chắp tay.
Mà cùng lúc này, trong Học viện Thiên Thần, trong Vân Tiêu Đoàn và An Nhiên Uyển tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều đệ tử cũng đang bàn bạc.
Vào ngày này, Tần Ninh đang tản bộ trong khu ba mươi sáu, trước mặt lại xuất hiện hai bóng người.
“Tần công tử!”
“Tần công tử!”
Hai người chắp tay bước đến, nhìn thấy Tần Ninh, cung kính mỉm cười.
“Các ngươi…”
“Tại hạ Phương Thế Thành!”
“Ta là Viên Cương!”
Hai người nhìn Tần Ninh, vội vàng nói.
Phương Thế Thành… Viên Cương…
Tần Ninh gật đầu, có chút ấn tượng.
“Sao thế?”
“Tần công tử!”
Viên Cương lúc này lên tiếng, cung kính nói: “Công tử xem, công tử quản lí khu ba mươi sáu nhất định sẽ có không ít chuyện.

Hai huynh đệ chúng ta chủ động thỉnh cầu, nương nhờ công tử!”
Nương nhờ?
Ánh mắt Tần Ninh quan sát hai người bọn họ một lượt.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 182: Kiểm Tra Sức Mạnh



Cảnh giới Linh Đài tầng chín, thực lực không tệ, nhưng dù thế nào thì nhìn cũng giống kẻ ti tiện.

“Tam đệ!”
Đúng lúc này, một tiếng hô hoán vang lên.

Tần Sơn chạy tới, cười nói: “Sao đệ lại ở đây? Để ta nói cho đệ một tin tốt, Hâm Hâm đến rồi!”
“Hâm Hâm?”
Tần Ninh nở một nụ cười.

“Tên nhóc đó sao lại tới đây?”
Tần Sơn nói với vẻ thần bí: “Nghe nói học viện đặc cách thêm một chỗ cho Tần gia, tên nhóc đó là con của Nhị thúc, nên có lẽ phụ thân đã cho tên nhóc đó đến!”
“Vừa đúng hôm nay vào học, chúng ta cùng đến xem tên nhóc ấy thế nào!”
“Được!”
Tần Ninh khẽ cười.

Ngày hôm đó Tần Ninh tỉnh lại, thức tỉnh ký ức chín đời chín kiếp, tên nhóc Hâm Hâm này còn mua quan tài cho hắn.

Hai bóng người sóng vai rời đi.

Hai người Viên Cương và Phương Thế Thành cũng đi sát theo, cách một khoảng vừa đủ.

Vừa rồi Tần Ninh cũng không từ chối họ, nên giờ họ cũng không dám rời đi.

Hơn nữa, ban đầu khi những đệ tử trong nội viện thí luyện, bọn họ là một trong số ít những người nhìn thấy bộ mặt thật của Tần Ninh.

Nếu nương nhờ Tần Ninh, thì sau này chắc chắn sẽ có thể làm nên chuyện trong học viện.

Ra đến ngoại viện, vừa nhìn thấy các đệ tử rộn ràng nhộn nhịp, đi tới đi lui bận rộn, Tần Ninh đi theo Tần Sơn, đi vào Sự Vật Các.

Cùng lúc đó, ngoài Sự Vật Các - học viện Thiên Thần.

Một đệ tử nhìn có vẻ ngoài non nớt, đứng ở đó với biểu cảm khá căng thẳng.

Đối với mấy trăm đệ tử từ các quận thành của đế quốc Bắc Minh, học viện Thiên Thần là học phủ thiêng liêng và bất khả xâm phạm, là nơi vinh quang sẽ thay đổi cuộc đời.

Bọn họ may mắn được vào học viện Thiên Thần, nên cũng khó có thể không kích động được.

Mà lúc đó, trong Sự Vật Các, hàng trăm thiếu nam thiếu nữ đang đứng cùng nhau.

Trong số đó có vài bóng người rất đặc biệt.

Trong đám người, một thiếu niên nước da trắng trẻo, mặc quần áo đẹp đẽ, trông có vẻ rất kiêu ngạo.

Cậu ta nhìn đám người xung quanh, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường.

“Đám giun dế này sao lại được chọn vậy?”, thiếu niên xì một tiếng, nói: “Bị hoàng tử khinh thường cũng đáng lắm!”
“Thập tam gia nói đúng!”
Bên cạnh thiếu niên là một chàng trai mặc đồ đen, mái tóc dài được búi lên, vẻ mặt tươi cười nói: “Đám nhóc con này chẳng qua cũng chỉ là giun dế, sao dám so sánh với ngài!”
“Diệp Thịnh, nghe nói Diệp Viên Viên của Diệp gia nhà các ngươi bây giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Đài rồi!”
Thiếu niên được gọi là Thập tam thiếu pha trò: “Ta nghe nói Diệp Viên Viên thiên phú dị bẩm, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, ngươi nghĩ xem đến khi nào mới giới thiệu cho bổn hoàng tử đây?”
“Đợi khi Diệp Thành vào được học viện Thiên Thần, chắc chắn sẽ tiến cử cho thập tam thiếu!”
Diệp Thành kính cẩn nói.

Thập tam hoàng tử là đứa con thứ mười ba của hoàng đế Minh Ung đương thời, năm nay vừa tròn 15 tuổi, đã đạt đến cảnh giới cửa thứ bảy, thiên phú không tầm thường.

Diệp gia là một gia tộc lớn ở đế quốc Bắc Minh, nhưng đối diện với hoàng thất, vẫn phải khom lưng khuỵu gối.

“Yên lặng!”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên ở phía trước.

Một trưởng lão nhìn đám người rồi nói: “Các ngươi đều là những thiên tài trẻ tuổi của đế quốc được tuyển chọn kỹ càng, lần này vào trong học viện Thiên Thần, mọi việc đều phải bắt đầu từ đệ tử ngoại viện”.

“Hiện giờ, bắt đầu kiểm tra cấp độ, kiểm tra thực lực cơ sở của các ngươi!”
Trưởng lão nói, chỉ vào tấm bia đá trước mặt: “Bây giờ theo thứ tự, từng người dùng lực mạnh nhất đấm vào tấm bia đá.


“Mọi người yên tâm, đây chỉ là thủ tục kiểm tra thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc mọi người vào học viện Thiên Thần!”
Nghe thấy vậy, từng tiếng bàn luận vang lên trong đám đông.

“Kiểm tra thực lực sao?”
Thập tam hoàng tử cười nhẹ: “Ta thấy, có lẽ không ai có thể so sánh với ta đâu!”
“Tất nhiên rồi!”
Diệp Thành chắp tay cười nói: “Với nền tảng của Thập tam hoàng tử thì ít nhất sức mạnh cũng lên tới mấy ngàn cân!”

Nghe thấy vậy, Thập tam hoàng tử gật đầu hài lòng.

Theo giọng nói của trưởng lão, từng người một bước lên phía trước, bắt đầu kiểm tra sức mạnh.

Trong đám người có một thiếu niên, thân hình khỏe mạnh mập mạp, đôi mắt híp lại nhìn xung quanh.

Đó chính là Tần Hâm Hâm.

Hiện giờ, Tần Hâm Hâm rất kích động.

Khi Tần Ninh rời thành Lăng Vân, không ngờ mấy tháng sau, hắn đã có cơ hội vào học viện Thiên Thần.

Lần trước Tần Sơn viết thư trở về, sức khỏe đã khôi phục, ba anh em đều đã tiến vào nội viện.

Bây giờ Tần Hâm Hâm đang suy nghĩ, không lâu nữa có thể gặp được Tần Ninh, Tần Hải và Tần Sơn, nghĩ thôi đã cảm thấy kích động và hưng phấn.

Nhìn thấy cả học viện Thiên Thần, ở đâu cũng đều là những người hiếm có.

Mà lúc này, ở phía trước nơi kiểm tra, vang lên từng giọng nói tràn đầy ngạc nhiên.

“Diệp Thành, 13 ngàn cân!”
Giọng tuyên bố của trưởng lão vang lên, đám người vô cùng ngạc nhiên.

Cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn, đạt đến 13 ngàn cân, đã rất kinh người rồi.

Trưởng lão khẽ cười, gật đầu nói: “Không tệ.

Cảnh giới cửa thứ tám, 13 nghìn cân, Diệp Thành, Diệp Viên Viên của Diệp gia nhà ngươi thiên phú dị bẩm, ngươi cần phải cố gắng thêm!”
“Đa tạ trưởng lão đã khen ngợi!”
Diệp Thành mỉm cười, lùi lại.

“Minh Hãn!”
Lúc này, trưởng lão lại hô lên.

Lần này, đám đông đều nín thở.

Minh Hãn, Thập tam hoàng tử của hoàng thất đế quốc Bắc Minh, nghe nói 15 tuổi đã đạt đến cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn.

Nghe thấy tên của mình, Minh Hãn chắp tay đằng sau, bước lên phía trước.

Nhìn thấy bia đá, Minh Hãn nắm chặt tay, đánh xuống một quyền.

Ầm!
Đột nhiên, một tia sáng hiện lên trên tấm bia đá.

Hai mươi ngàn lẻ năm trăm cân!
Cảnh tượng này khiến cả đại điện yên tĩnh.

Sức mạnh lên đến hai mười ngàn cân!

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều cảm thấy khó có thể tin được.

Hai mươi ngàn cân, cảnh giới cửa thứ chín, đúng là không thể tin được!
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Minh Hãn, không hổ là con cháu hoàng thất!
Diệp Thành vội vàng bước tới, nịnh nọt: “Thập tam hoàng tử quả nhiên là nhân trung long phượng, lần này trong số hàng trăm đệ tử, chỉ có Thập tam hoàng tử là khiến bọn họ lóa mắt!”
“Tất nhiên rồi!”
Minh Hãn lúc này có vẻ tự hào, nhìn đám người.

“Hừ! ”
Nhìn thấy vậy, Tần Hâm Hâm hừ một tiếng.

Chỉ vỏn vẹn hai mươi ngàn cân mà thôi, cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, hai mươi ngàn cân, thế mà đã lợi hại lắm sao?
Tần Hâm Hâm bĩu môi.

“Tần Hâm Hâm!”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, Tần Hâm Hâm bước lên phía trước.

“Học viện Thiên Thần bây giờ biến thành trại nuôi heo rồi à?”, Minh Hãn nhìn thấy Tần Hâm Hâm, không nhịn được phì cười.

“Người béo như thế này mà cũng có thể vào học viện Thiên Thần sao? Ta thấy cả đời này hắn ta cũng chỉ có chân làm việc vặt thôi!”
“Thập tam gia nói đúng, ta thấy tên nhóc này chắc chắn đi cửa sau mới vào được!”, Diệp Thành cười nhạo.

“Nếu như học viện Thiên Thần là trại nuôi heo thì các ngươi chẳng phải cũng là heo sao?”
Tần Hâm Hâm nhếch miệng: “Khi mắng người khác thì cũng phải xem lại mình đi!”
Phụt!
Tần Hâm Hâm vừa nói xong, xung quanh đột nhiên vang lên vài tiếng cười.

Minh Hãn sải bước, phách lối hét lên: “Tên tiểu tử này, ngươi có biết ta là ai không?”
“Thế ngươi có biết ta là ai không?”
Tần Hâm Hâm hừ một tiếng, nói: “Mọi người vào học viện Thiên Thần thì đều là đệ tử của học viện Thiên Thần, không ai cao quý hơn ai cả!”
“Ngươi muốn chết à?”
“Yên lặng!”Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.

com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.

com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 183: Đang Làm Gì Đây



“Đây là Sự Vật các, không cho phép gây chuyện”.
Trưởng lão hừ lạnh nói.
Lúc này, Minh Hãn cũng lạnh lùng nhìn Tần Hâm Hâm.
“Thằng nhãi, đợi lát nữa kết thúc rồi ngươi cứ ở đây mà ăn đủ nhé!”, Minh Hãn bực bội nói.
Tần Hâm Hâm cũng hừ một tiếng rồi đi lên trước.
Nhìn bia đá, Tần Hâm Hâm đấm thẳng một quyền.
Bụp…
Âm thanh trầm thấp vang lên, bia đá kia lóe lên một luồng sáng, nhất thời trong đại điện mọi người đều sững sờ.
30 ngàn cân!
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều chết lặng.
Trưởng lão kia nhìn cuốn sổ trong tay, nhàn nhạt nói: “Tần Hâm Hâm, 30 ngàn cân!”
Tần Hâm Hâm mới đạt tới cửa thứ chín Thiên Môn thế mà lại được 30 ngàn cân.
So với Minh Hãn cao nhất vừa rồi còn nhiều hơn 10 ngàn cân.
Chuyện này quá khó tin.
Võ giả chín cửa cảnh giới, sức mạnh cao nhất cũng chỉ đạt tới khoảng 20 ngàn, đó còn là da thịt đã đạt tới cực độ.
Nhưng Tần Hâm Hâm dường như đã vượt qua cực độ.
Chính là một hạt giống tốt!
Trưởng lão không khỏi nhìn Tần Hâm Hâm thêm vài lần, khen ngợi nói: “Tốt lắm, tốt lắm, chín cửa cảnh giới mà đạt tới mức độ này thì sau này chăm chỉ luyện tập, đạt tới cảnh giới Linh Hải là có thể tiến vào nội viện rồi!”
“Cảm ơn trưởng lão!”

Lúc này, Tần Hâm Hâm chắp tay, cười nói.
Từ sau khi Tần Ninh rời đi, những ngày tháng của cậu ở thành Lăng Vân vô cùng buồn chán.

Cậu tu luyện bất cứ lúc nào, cộng thêm một số phàm đan mà Tần Ninh để lại thì đã đạt tới chín cửa cảnh giới.
Vốn cậu còn không dám nghĩ được tới mức đó, nhưng bây giờ có thể gọi là giơ tay là chạm tới rồi.
“Hừ!”
Bỗng một tiếng hừ lạnh vang lên.
“Nhà quê thì rốt cuộc vẫn là nhà quê, chỉ có một ít sức mạnh có thì tác dụng gì”, Minh Hãn lạnh lùng nói.
“Như thế còn hơn chút sức mạnh cũng không có chứ?”
Tần Hâm Hâm nhìn Minh Hãn, cười hê hê: “Vị công tử này, sau này mọi người đều là đệ tử của học viện Thiên Thần, cớ gì phải… tức giận như thế!”
“Ngậm cái miệng của ngươi vào!”
Diệp Thịnh đứng một bên chen mồm vào nói: “Cái gì mà công tử, đây chính là Thập tam hoàng tử, còn được gọi là Thập tam gia, biết không?”
Lời này nói ra khiến Tần Hâm Hâm khẽ biến sắc mặt.
Thập tam hoàng tử?
Con trai của hoàng đế?
Xong đời rồi, xong đời rồi, gây phiền phức lớn rồi.
Vừa rồi cậu còn cho rằng đây chỉ là đệ tử thế gia mà thôi, cho nên mới không phục mà phản kích hai câu.
Nhưng nào nghĩ tới, lại chọc phải hoàng tử chứ.
Đắc tội với một hoàng tử rồi…
Nghĩ thế thôi đã khiến Tần Hâm Hâm giật nảy mình.
Minh Hãn lạnh lùng nhìn Tần Hâm Hâm nói: “Thằng nhãi, lát nữa kết thúc thì đừng có mà lén trốn đi nhé”.
Sau đó, khi buổi đo lực kết thúc thì các đệ tử đều rời khỏi đại điện.
Tần Hâm Hâm lúc này thì lại do dự không quyết.
Ra khỏi đại điện này thì có khi nào bên ngoài có một đám người đang đợi mình không?
“Mẹ kiếp, sợ cái gì!”
Tần Hâm Hâm quát lên: “Người chết thì thăng thiên, không chết thì tiếng tăm để đời, cùng lắm là bị đánh một trận!”
Tuy cậu sợ hãi, nhưng càng đáng sợ hơn là vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với một hoàng tử khiến Tần gia gặp nguy hiểm.
Thậm chí còn liên lụy đến cả ba huynh trưởng Tần Sơn.
Như vậy thì rõ ràng là không biết tính toán.
Cậu bước ra khỏi đại điện, lúc này có một nhóm người đang đứng bên ngoài điện.
Khoảng 7, 8 người đều mặc áo giáp và mũ, uy phong bừng bừng.
Mà đứng giữa 7, 8 người đó có hai kẻ đang hào hứng mà đợi cậu.
“Thằng nhãi thối tha, ngươi còn dám ra ngoài”.
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm, Diệp Thịnh nói: “Bây giờ, biết mình đã đắc tội với ai chưa?”
Nhìn hai người trước mặt, Tần Hâm Hâm cười hê hê.
“Thập tam hoàng tử, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với ngài, xin lỗi, quả thật rất xin lỗi!”
Tần Hâm Hâm cười hê hê, chắp tay muốn rời đi.
Nhưng hộ vệ hai bên đã chặn hắn ngay lại.

“Bây giờ biết sợ rồi à?”
Minh Hãn cười chế giễu: “Vừa rồi còn chơi trội với ta, sao lúc đó không biết sợ đi?”
“Haizzz, ngài không nói sớm mà, nếu nói từ trước thì ta chỉ thi triển 10 ngàn cân sức mạnh thôi, chắc chắn ngài là to nhất!”, Tần Hâm Hâm cười tít cả mắt mà nói.
“Được, biết thế là tốt!”
Minh Hãn gật đầu nói.
“Vậy tại hạ cáo từ!”
“Khoan đã, ta cho ngươi đi rồi sao?”
Minh Hãn cười nham hiểm nói: “Muốn đi cũng được, bò qua háng ta mà đi!”
Lời này vừa dứt thì Tần Hâm Hâm bỗng chốc sững sờ.
Sỉ nhục chui háng ư?
“Thập tam hoàng tử!”
Sắc mặt Tần Hâm Hâm thay đổi, nói: “Tuy rằng ta đắc tội với ngài, nhưng không tới mức như vậy chứ? Ta đã xin lỗi rồi!”
“Ngươi như thế mà là xin lỗi à?”
Minh Hãn hừ lạnh, sải bước đi lên, kiêu ngạo nói: “Hoàng tử ta không chu di cả nhà ngươi vì ngươi dám đắc tội với ta đã là vô cùng khai ân rồi”.
“Sao? Không chui hả?”
“Ta…”
“Ta cái gì mà ta? Chui hay không?”
Minh Hãn hừ lạnh: “Người đâu, tát vào miệng cho ta!”
Bỗng chốc, hai tên hộ vệ bước lên, giữ chặt Tần Hâm Hâm.
Diệp Thịnh cười hê hê nói: “Thập tam gia, ta rất thích làm chuyện này, để ta làm!”
“Được!”
Minh Hãn vẫy vẫy tay, nói: “Tát 10 cái, dùng lực một chút!”
“Được ạ!”
Bốp…
Một cái tát vừa rơi xuống, khuôn mặt của Tần Hâm Hâm đã sưng lên.
Liên tục 10 cái tát rơi xuống như mưa mà từ đầu đến cuối, Tần Hâm Hâm không kêu lên một câu.
Sau đó, Tần Hâm Hâm mở miệng lại lần nữa nói: “Thập tam hoàng tử, ngài đánh cũng đánh rồi, giờ đã hả giận rồi chứ?”
“Hả giận?”
Minh Hãn hừ lạnh nói: “Cũng hả giận nhiều rồi, nhưng muốn đi thì vẫn phải chui qua háng ta.

Minh Hãn ta đã nói thì bắt buộc phải làm”.
“Thập tam hoàng tử, ngươi đừng ức h**p người quá đáng như thế”.
“Ta ức h**p người quá đáng đấy, thì sao?”
Minh Hãn quát lên: “Thằng nhãi, ngươi không chui đúng không? Cứng đầu quá nhỉ”.
“Diệp Thịnh!”
“Thập Tam gia!”
Minh Hãn coi thường nói: “Điều tra cho ta xem rốt cuộc là hắn tới từ đâu.

Ta lại muốn xem xem, cái gã nhà quê này từ đâu tới mà lại lớn lối như vậy, tra được rồi thì xử thẳng cả nhà cho ta!”
Lời này vừa nói ra, Tần Hâm Hâm tái mét mặt.
Mình vừa tới đế đô, vừa mới vào học viện Thiên Thần thì đã đắc tội với một vị hoàng tử.
Thậm chí còn vì chuyện này mà làm liên lụy tới Tần gia, hại Tần gia vừa mới phát triển thành nhà nát người tan.
Như vậy không được!
Tần Hâm Hâm siết chặt tay.

Cậu sợ chết, sợ lắm luôn, nhưng cậu chết cũng được, cậu bị sỉ nhục cũng không sao, nhưng không thể liên lụy đến Tần gia.
“Thập tam gia!”
Bỗng nhiên, Tần Hâm Hâm ngẩng đầu, nhìn Minh Hãn, treo một nụ cười lên khuôn mặt sưng tấy.
“Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân nhận sai với ngài, tiểu nhân chui!”
Tần Hâm Hâm phát hiện mình chẳng có khí phách gì.
Nếu như Tần Ninh ở đây thì chắc chắn sẽ không chui đâu.
Nhưng, cậu bị sỉ nhục không sao, nhưng vì thế mà khiến Tần gia đi vào đường chết, ba anh em Tần Sơn bị liên lụy thì cậu chính là tội nhân của Tần gia.
Cho dù đây là Thập tam hoàng tử, hay là Diệp Thịnh của Diệp gia thì cũng đều là người mà cậu hay Tần gia không thể đắc tội nổi.
Nén lại giọt nước mắt, Tần Hâm Hâm quỳ sụp xuống, bò trên mặt đất.
Lúc này, Minh Hãn cười ha ha, mở rộng hai chân, cười nói: “Thằng nhãi này, biết điều như thế từ đầu có phải tốt hơn không?”
“Nói thật cho người biết, cả đế quốc Bắc Minh này là thiên hạ của Minh gia ta.

Tuy hoàng tử ta không thể gặp người nào giết người đó nhưng muốn diệt một gia tộc thì dễ như trở bàn tay!”
Lời vừa nói ra, Tần Hâm Hâm run rẩy.
Cậu nhắm chặt hai mắt, lê đầu gối về phía trước.
Không phải chỉ chui qua háng thôi sao? Chui!
Mình gây rắc rối thì phải tự giải quyết!
Bốp…
Mà đúng lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai Tần Hâm Hâm.
“Đang làm gì đấy?”
Một giọng nói bất chợt vang lên.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 184: Thập Tam Hoàng Tử



Đôi mắt đang nhắm chặt của Tần Hâm Hâm mở ra.
Một người đang ngồi trước mặt cậu, bàn tay khẽ đặt lên vai cậu.
Mắt sáng như sao, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt thanh thoát vẫn còn mang nét trẻ con nhưng có thêm phần điềm đạm, thong dong và… tự tin.
“Ninh ca…”
Nhìn thấy người đang ngồi đó, Tần Hâm Hâm hơi sững sờ, sau đó oa lên một tiếng, bỗng nhiên bật khóc.
“Ninh ca, a…”
Cậu ôm chầm lấy Tần Ninh, nước mặt nước mũi chảy xuống cọ lên vai Tần Ninh.
“Thằng nhóc thối này, khóc tang đấy à!”
Bỗng nhiên, sau lưng cậu vang lên một giọng nói.
“Đại ca!”
Tần Hâm Hâm quay người lại, nhìn thấy Tần Sơn thì lại càng khóc to hơn.
“Đại ca, huynh khỏe rồi, huynh thật sự khỏe lại rồi!”
Tần Hâm Hâm lại đổi thế xông tới.
Tuy bộ dạng nước mắt nước mùi tèm nhèm kia, quả thật trông hơi ghê nhưng Tần Sơn cũng không tránh ra.
Nhìn bộ dạng của Tần Hâm Hâm, Tần Sơn cười khổ không thôi.
“Các ngươi là ai?”
Diệp Thịnh nhìn thấy Tần Ninh và Tần Sơn thì sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
“Hai vị, những chuyện gì không nên xen vào thì đừng nhúng tay vào!”
Diệp Thịnh cười lạnh: “Vị này là Thập tam hoàng tử!”
“Đắc tội với Thập tam hoàng tử mà chỉ cần bò qua háng, nhận sai cũng coi là quá lời rồi.

Hai người các ngươi đừng có mà mở mắt tìm chết”.
“Ồ?”
Lúc này, Tần Ninh cũng đã hiểu rồi.
“Thập tam hoàng tử?”, Tần Ninh khẽ cười: “Có vẻ lợi hại nhỉ”.
“Ninh ca…”
Tần Hâm Hâm bây giờ mới ngừng khóc, nói: “Đệ tự gây chuyện thì đệ có thể tự giải quyết!”
“Được rồi, nhóc con, đứng một bên mà nhìn!”
Tần Ninh cười nói: “Đệ là đệ của huynh, sao lại để người khác bắt nạt chứ? Trước tiên hãy nuốt hạt sen này xuống đã.

Vừa rồi nhìn thấy mặt của đệ, huynh còn tưởng đệ lại béo lên rồi, hóa ra là bị người ta đánh!”
Tần Ninh bón hạt sen cho Tần Hâm Hâm.
Ngay khi nuốt hạt sen xuống, một luồng khí mát lạnh lan ra trên khuôn mặt, cơn đau sưng tấy dần dần biến mất.
Có hiệu quả ngay tức thì!
Đây là thứ đồ tốt gì vậy?
Tần Hâm Hâm nhìn Tần Ninh, thì thầm nói: “Ninh ca…”
“Sao thế?”
“Món này ngon thế, còn không cho đệ thêm một hạt!”
“…”
“Hỗn xược!”
Đột nhiên có một tiếng quát tháo vang lên.
Diệp Thịnh bước ra, nhìn ba người.
Ba gã này hoàn toàn không thèm để ý tới hắn ta và Thập tam hoàng tử.
Diệp Thịnh quát lên: “Tần Hâm Hâm, mau quỳ xuống bò qua đi, nếu không Tần gia nhà ngươi sẽ bị diệt vong!”
“Diệt vong?”
Tần Ninh nhìn Diệp Thịnh không khỏi cười lớn.
“Tần gia ta diệt vong? Kể cả Minh gia diệt vong thì Tần gia ta vẫn bình an vô sự!”
“To gan!”
Đến lúc này, cuối cùng Minh Hãn cũng lên tiếng.
“Uy nghiêm của hoàng tử ta, uy nghiêm của hoàng thất không phải là thứ mà ngươi có thể khiêu khích?”
“Minh gia nhà ngươi là cái rắm gì!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Chuyện này mà xảy ra với hắn thì hắn cũng không thèm tính toán.
Nhưng liên quan tới Tần Hâm Hâm nên chắc chắn phải tính chuyện này.
Lúc đầu mình suýt nữa chết đi, sau khi dung hòa và thức tỉnh ký ức chín đời chín kiếp thì người đầu tiên nhìn thấy chính là Tần Hâm Hâm.
Nhóc con này rất sợ chết, nhưng cho rằng hắn chết rồi mà còn chuẩn bị một chiếc quan tài.
Phần tấm lòng này đã đủ để Tần Ninh luôn bảo vệ cậu.
“Đệ đệ của ta mà ngươi cũng dám động, ngươi là cái thá gì hả”.
Lúc này, Tần Ninh mới khẽ lên tiếng.
“Vừa rồi, là ngươi động tay phải không?”

Ánh mắt của Tần Ninh nhìn Diệp Thịnh.
“Là ta thì sao?”
Diệp Thịnh hừ lạnh nói: “Ta chính là con cháu Diệp gia, vị này chính là thập tam hoàng tử, sao nào, ngươi dám động tay chặt hai tay ta hả?”
“Chặt hai tay ngươi?”
Tần Ninh khẽ cười, nói: “Vậy thì ngươi được lời quá!”
Tần Ninh lên tiếng.
“Viên Cương, Phương Thế Thành, hai người các ngươi còn chưa ra đi?”
Soạt soạt…
Tần Ninh vừa dứt lời thì hai bóng người lập tức xuất hiện.
Tần Ninh vẫy vẫy tay nói: “Kẻ này! Chặt hai tay đi!”
Lời này vừa nói ra, Phương Thế Thành và Viên Cương hơi sững người.
Nhưng, cũng chỉ hơi sững lại mà thôi.
Ngay sau đó, hai người sải bước đứng ra.
Bọn họ quyết tâm đi theo Tần Ninh, đang lo không có cơ hội, nhưng bây giờ, trời cao lại cho họ một cơ hội rồi.
Tần Ninh ra lệnh cho họ rồi, vậy thì chính là coi họ là thủ hạ.
Vậy thì cũng chứng tỏ, sau này, họ là người của Tần Ninh.
Còn chặt hai tay của một vị thiếu gia Diệp gia thì sẽ mang lại hậu quả gì.
Họ cũng lười nghĩ.
Đến cả viện trưởng Thiên Ám, một trong hai đấng tôn quý của đế quốc Bắc Minh mà còn phải cẩn thận mà ứng xử với Tần Ninh thì một Diệp gia có là gì?
Tần Hâm Hâm đứng một bên bỗng chốc sững sờ, suýt nữa phun ra hạt sen vừa nuốt vào bụng.
“Ninh ca, Ninh ca… bỏ đi, bỏ đi, chỉ là mấy cái tát thôi, không sao!”, Tần Hâm Hâm bị dọa sợ chết khiếp.
Nói đùa gì thế!
Chặt đứt hai tay?
Diệp gia kia còn không báo thù Tần gia hay sao? So với Diệp gia, Tần gia chỉ là một con kiến đứng trước mặt con voi mà thôi.
Không thể hành động theo cảm tính!
“Yên tâm đi!”
Tần Ninh khẽ cười: “Gã này dám đánh đệ, ta sẽ giúp đệ dạy dỗ hắn ta, còn có vị hoàng tử này nữa!”
“Đừng nói là hắn ta, kể cả cha của hắn ta ở đây thì huynh cũng sẽ bắt hắn ta xin lỗi đệ”.
Nghe vậy thì Tần Hâm Hâm hoàn toàn sững sờ rồi.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Thật sự là Tần Ninh đang nói đùa sao?
Mà lúc này, Phương Thế Thành và Viên Cương đang xông lên giữ lấy Diệp Thịnh.
Trong chớp mắt, một luồng khí thế hào hùng, cuồn cuộn xuất hiện.
Tần Hâm Hâm chết lặng.
Đây là hai cao thủ… cảnh giới Linh Đài.
Mà có vẻ là cảnh giới Linh Đài tầng 9!
Trời ơi!
Hai gã này có cảnh giới Linh Đài tầng 9 mà cung kính với Tần Ninh như vậy, hơn nữa còn có vẻ là đợi Tần Ninh ra lệnh cho họ cả ngày rồi.
Điều càng khó tin hơn nữa là, khi Tần Ninh ra lệnh thì hai người này lại… vui vẻ không thôi!
Cảm giác đó giống như đám nịnh hót vội vàng muốn bỏ sức làm việc cho chủ nhân vậy.
Đúng, chính là như vậy.

Tần Hâm Hâm khẳng định.
Nhưng, cậu thật sự không dám tin, tại sao lại như vậy.
“Ngươi dám, thả ra, thả ra!”
Diệp Thịnh la hét om sòm: “Ta là cháu của Tam trưởng lão Diệp gia, ngươi dám chặt đứt tay ta thì Diệp gia sẽ giết ngươi!”
“Diệp Viên Viên là đường tỷ của ta.

Ngươi dám chặt đứt tay ta thì tỷ ấy sẽ lấy mạng ngươi!”
“Viên Viên là đường tỷ của ngươi?”
Tần Ninh mỉm cười: “Trùng hợp thật, nàng là tỳ nữ của ta”.
Tần Ninh cũng lười nói nhiều mà vung thẳng tay.
Hai tiếng rắc rắc vang lên, bỗng chốc hai bàn tay của Diệp Thịnh rời khỏi cánh tay.
Diệp Thịnh đau đớn quá, ngất lịm đi.
Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử.
Nhưng Tần Ninh không hề quan tâm.
“Láo xược!”
Lúc này, Minh Hãn hoàn toàn tức giận.
Trước mặt hắn ta mà động vào người của hắn ta.

Thiếu niên trước mặt chắc là chán sống rồi đấy!
“Người đâu, giết bọn chúng cho ta!”, Minh Hãn hạ lệnh.
“Giết ta?”
Tần Ninh hừ một tiếng.
Không cần hắn phân công, Viên Cương và Phương Thế Thành đã xông tới chém giết.
Hai người chính là cảnh giới Linh Đài tầng 9, những vệ vị bên cạnh Minh Hãn chỉ mới là cảnh giới Linh Hải, căn bản không đáng nhắc tới.
“Công tử, có giết không?”, Phương Thế Thành quay lại nhìn Tần Ninh hỏi.
“Ngươi nói đi?”.

Đam Mỹ Hay
Tần Ninh thản nhiên nói.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 185: Đời Người Thay Đổi Quá Nhanh



Lúc này, mấy kẻ đó không chịu nổi một đòn của Phương Thế Thành và Viên Cương.
Cảnh giới Linh Hải mà đối diện với cảnh giới Linh Đài thì gần như không có đường mà vùng vẫy.
Tần Hâm Hâm đứng một bên đã sớm chết lặng.
Quả thật là người trời đánh nhau!
Cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài ở thành Lăng Vân chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cảnh giới Linh Hải còn có thể đếm trên đầu ngón tay mà cảnh giới Linh Đài thì không tồn tại ở thành Lăng Vân.
Nhưng bây giờ, cậu lại mở to mắt mà nhìn hai học viên cảnh giới Linh Đài tầng 9 cung kính với Ninh ca của mình như vậy.
Nói giết người là giết!
Học viện Thiên Thần, điên cuồng như thế sao?
Lúc này, Tần Hâm Hâm cảm thấy… như thế lại rất tốt!
Đây mới là khí chất nên có của võ tu, lúc nên điên thì phải điên.
Nếu không thì tu võ để đấy à!
Ninh ca, vẫn là Ninh ca giống hệt như lúc ở thành Lăng Vân, điên cuồng và ngầu như vậy!
Sau đó, trên mặt đất nằm rải rác mấy xác chết.
Trong chớp mắt, những đệ tử đứng xung quanh hoàn toàn phát điên.
Dám ra tay giết người ở học viện Thiên Thần.
Kẻ này là ai? Không cần mạng nữa à!
“Ngươi ngươi ngươi…”

Minh Hãn hoàn toàn ngây ngốc.
Thế mà Tần Ninh dám nói giết là giết, dường như không thèm để ý tới thân phận hoàng tử hoàng thất của hắn ta.
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Tần Ninh lạnh mặt, nói: “Thập tam hoàng tử, lợi hại lắm hả?”
“Hôm nay, nhả ra câu nào thì nuốt lại câu đấy cho ta”.
Trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí, Tần Ninh sải bước đi lên, nhìn Minh Hãn.
Trong chớp mắt, Minh Hãn cảm thấy toàn thân giật thót, sức lực trong cơ thể dường như sụp đổ.
“Đến Minh Hiên ta còn dám giết thì ngươi cho rằng ngươi đáng giá hơn hắn ta sao?”
Nghe thấy vậy, Minh Hãn chợt sững sờ.
“Ngươi là… Tần Ninh!”
Bỗng chốc, Minh Hãn chết lặng.
Tần Ninh!
Là Tần Ninh đó!
Khóe miệng Minh Hãn giật giật.
Lúc trước, phụ hoàng, hoàng đế Minh Ung đã từng đích thân dặn dò bọn chúng.

Nếu gặp được Tần Ninh thì phải cung kính mà đối đãi như gặp phụ hoàng.
Hắn ta là hoàng tử, có một vài chuyện vẫn biết rõ.
Tam hoàng tử Minh Hiên, là bị Tần Ninh giết.
Mà Lục hoàng tử Minh Triệt, vì đắc tội với Tần Ninh mà bị đưa tới biên giới, vĩnh viễn không được quay lại đế đô.
Hai vị hoàng tử này đã trưởng thành và có tiếng vang lớn trong hoàng tộc.
Nhưng phụ hoàng lại không hề quan tâm tới hai người con trai một chết một phế của mình.
Mà tất cả những chuyện này đều do Tần Ninh mà ra.
Tần Hâm Hâm…
Tần Ninh…
Lẽ nào?
Lúc này, Minh Hãn hoàn toàn bối rối.
Bụp…
Đột nhiên, Minh Hãn khuỵu gối, những tiếng thình thịch vang lên, do hắn ta đập đầu mạnh quá mà phát ra.
“Công tử Tần Ninh, công tử Tần Ninh, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mong công tử Tần Ninh không tính toán”.
Lúc này, Minh Hãn quỳ sụp trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
Lúc này, Diệp Thịnh bị chặt hai tay cũng dần tỉnh lại, hai mắt còn chưa nhìn rõ lắm thì đã thấy bóng dáng của Minh Hãn đang quỳ trên đất, dập đầu như giã tỏi.
“Công tử Tần Ninh…”
Diệp Thịnh cau mày, bỗng chốc trong bộ não bé nhỏ xuất hiện cái tên này.
Tần Ninh, chữa bệnh cho phu nhân trưởng tộc, thu nhận đại tiểu thư làm tì nữ?
Hai mắt hắn ta trợn trắng lên, lại một lần nữa ngất xỉu.

Tần Hâm Hâm đứng một bên thì vô cùng sửng sốt.
Tình huống gì vậy?
Tại sao Minh Hãn và Diệp Thịnh lại có biểu cảm như vậy khi nghe thấy tên của Ninh ca?
“Hoàng thất Bắc Minh, đời sau không bằng đời trước.

Phụ hoàng ngươi nói phải dốc sức vì nước nhưng sinh ra toàn loại vớ vẩn như ngươi, mất mặt lão tổ nhà ngươi!”
Tần Ninh nhìn bộ dạng của Minh Hãn, tức giận không để đâu hết.
Hoàng đế Minh Uyên chính là đồ tôn của hắn.

Khi hắn là Cửu U đại đế thì đó là một đồ tôn được hắn rất yêu quý.
Hắn từng bước nhìn nhóc Minh Uyên đó lập nên đế quốc Bắc Minh, trở thành một cương quốc rộng lớn.
Nhưng tới giờ, hậu bối lại chìm đắm trong cường quyền mà ức h**p người khác, rồi lại mang bộ dạng tham sống sợ chết này khiến hắn không thể không đau lòng.
Lúc này, những tiếng bước chân đột ngột vang lên.
Một hàng mấy chục người bỗng nhiên xuất hiện ngoài Sự vật các.
Người đi đầu mặc một bộ long bào màu bạc, sắc mặt hơi tái, trán đầy mồ hôi.
Chính là Minh Vũ!
“Tần công tử!”
Minh Vũ nhìn thấy Minh Hãn đang quỳ trên đất mà dập đầu thì thở phào một hơi, chắp tay nói: “Tần công tử, thập tam đệ không hiểu chuyện, xin Tần công tử tha tội”.
Bây giờ, Minh Vũ đã trở thành thái tử, nhưng đối với Tần Ninh, hắn ta vẫn hiểu rõ.
Đây là cây lớn của hắn ta, hắn ta nhất định phải ôm chặt lấy.
Nếu không phải nhờ Tần Ninh thì hắn đã không thể được lập làm thái tử.
Cho nên, trong học viện Thiên Thần, hắn ta cũng sắp xếp người, chú ý tới Tần Ninh hằng ngày, chỉ cần có tin tức thì lập tức bẩm báo.
Hôm nay nghe thấy Minh Hãn lại chống đối Tần Ninh, hắn ta lập tức bỏ lại hết công việc mà chạy vội tới đây.
Nhìn thấy Minh Hãn chưa chết thì Minh Vũ mới thở phào.
“Đừng hỏi ta!”, Tần Ninh lạnh lùng nói.
Hắn đã nói cho hoàng đế Minh Ung biết từ trước, nếu có hoàng tử tới gây phiền phức cho hắn thì hắn sẽ không ngại giết luôn đâu.
Trước đây có một Minh Hiên, sau đó có Minh Triệt, bây giờ lại xuất hiện một Minh Hãn.
Hết lần này tới lần khác, lòng bao dung của hắn cũng có giới hạn.
Minh Vũ lập tức hiểu ra, đi tới bên cạnh Tần Hâm Hâm, khẽ cười: “Ngươi là Tần Hâm Hâm hả?”
Minh Vũ khẽ cười, nói: “Xá đệ không hiểu chuyện, tâm tính bướng bỉnh.

Ta nhất định sẽ đưa nó trở về dạy dỗ thật tốt, Hâm Hâm, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho nó!”
Lời này vừa nói ra, Tần Hâm Hâm bỗng hơi run rẩy.
Đời người thay đổi cũng nhanh quá.
Vừa rồi, cậu nhìn thấy một vị hoàng tử, tự cho rằng đắc tội với một vị hoàng tử thì sẽ hại Tần gia nhà mất người tan.
Cho nên, cậu sợ hãi, lo lắng, khuất phục.

Nhưng đến giờ, vừa chớp mắt, cậu lại trở thành người cần tha thứ cho vị hoàng tử này rồi.
Tần Hâm Hâm lắp bắp nói: “Ta… tha thứ cho hắn ta!”
“Đa tạ, đa tạ!”
Minh Vũ nắm tay Tần Hâm Hâm, thở phào một hơi.
Hắn ta quay lại nhìn Tần Ninh, khẽ cười.
“Tần công tử, xin bớt giận, ta đưa xá đệ quay về sẽ dạy dỗ cho thật tốt”.
Minh Vũ khẽ cười nói: “Tần công tử, lần này ta tới còn có một chuyện nữa, có thể sẽ làm phiền tới Tần công tử”.
“Hả?”
“Gần đây, có một nhóm người tới đế đô đế quốc Bắc Minh, mà chúng không dễ chọc!”
Minh Vũ thành thực nói: “Tuy nói đều là nước láng giềng của đế quốc Bắc Minh, nhưng người đến bất thiện, lại có suy nghĩ khác với đế quốc Bắc Minh…”
“Suy nghĩ khác?”
Tần Ninh đi tới cầu thang của Sự vật các, ngồi xuống, chậm rãi nói: “Có ý gì?”
“Huynh cũng biết”, Minh Vũ đi theo, ngồi xuống rồi nói tỉ mỉ: “Đế quốc Bắc Minh tuy có mang danh hiệu đế quốc, nhưng trên thực tế thì đã ở dưới đáy của đế quốc rồi”.
“Mấy nước láng giềng xung quanh đều nhìn chằm chằm như hổ đói.

Dù sao thì lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Cho nên, những đế quốc kia ngấp nghé một số thứ của đế quốc Bắc Minh”.
“Ví dụ như… kích Thâm Uyên”.
Minh Vũ nói xong thì ngừng một lát.
Tần Ninh lại nói: “Kích Thâm Uyên, là linh khí ngũ phẩm, trong đế quốc quả thật đáng để dẫn đến chiến tranh, mà nó còn mang chiến khí của lão tổ nhà ngươi, uy lực không tầm thường, không nghĩ tới các ngươi vẫn bảo tồn nó thật tốt”.
Minh Vũ chắp tay nói: “Thần binh của tổ tiên có vô số linh quyết, tới đời của phụ hoàng ta thì chỉ còn lại vài chiếc, kích Thâm Uyên là một trong số đó”.
“Những nước láng giềng tới lần này trên danh nghĩa là tới… so tài, nhưng trên thực tế là tới vì kích Thâm Uyên…”
“So tài?”
Tần Ninh nheo mắt, nói: “Xem ra là muốn mượn danh so tài thì thử xem thực lực hiện tại của hoàng thất các ngươi, để quyết định có liên hiệp lại để ép hoàng thất Bắc Minh các ngươi không!”
“Chính là như vậy!”, Minh Vũ lập tức kích động nói.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 186: May Thật Đấy!



Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đã nhìn Minh Vũ rồi nói: “Chuyện này ngươi tới tìm ta làm gì? Trong hoàng thất của ngươi lẽ nào không chọn ra được 1, 2 thiên chi kiêu tử có thể ứng phó với kiểu so tài này sao?”
“Chọn được, chọn được ạ!”
Minh Vũ lại nói: “Nhưng, phụ hoàng lo lắng sẽ có điều bất trắc, cho nên hi vọng…”
“Hi vọng ta sẽ đại diện đế quốc Bắc Minh tham gia?”, Tần Ninh xua xua tay nói: “Nhưng ta không có ý này.

Tuy nói ta không nhẫn tâm nhìn đế quốc Bắc Minh suy tàn, nhưng các ngươi cũng đã suy sụp tới mức độ này rồi”.
“Bây giờ ta ở đây chỉ có thể bảo đảm, không để đế quốc Bắc Minh các ngươi hoàn toàn diệt vong”.
“Không không không!”
Minh Vũ ngay lập tức lắc đầu và nói: “Hoàn toàn không có ý bảo huynh tham gia so tài mà là hi vọng huynh có mặt ở hiện trường, nhìn thấy huynh, phụ hoàng ta sẽ thấy yên tâm hơn một chút…”
“Phụ hoàng của ngươi còn thông minh hơn ngươi nhiều”.
Tần Ninh đứng dậy, vỗ vỗ quần áo: “Nếu có thời gian thì ta sẽ đi”.
“Đa tạ Tần công tử”.
Tần Ninh xoay người nhìn Tần Hâm Hâm, cười nói: “Nhóc con, đến học viện Thiên Thần mà không nói trước với ta.

Đi, Ninh ca đưa đệ đi ăn một bữa”.
“Vâng ạ!”, nhắc tới ăn là Tần Hâm Hâm đột nhiên kích động không thôi.

Ba anh em ung dung rời đi.
Lúc này, Minh Vũ mới thở phào một hơi, thân thể thả lỏng.
“Nhị ca!”
Minh Hãn đứng dậy, nhìn Minh Vũ, vẻ mặt tức giận bất bình: “Chúng ta là con cháu hoàng gia, tại sao lại đối xử với một thằng oắt như vậy? Tại sao phụ hoàng lại không giết kẻ này!”
Bốp…
Minh Hãn vừa dứt lời thì một cái tát nhanh như gió đánh cho hắn ta xoay vòng mấy vòng.
“Dám nói lời này một lần nữa, không cần phụ hoàng ra tay thì ta sẽ thẳng tay giết đệ!”
Minh Vũ lạnh lùng nói: “Đệ biết cái gì? Phụ hoàng giết Tần Ninh? Phụ hoàng bảo vệ huynh ấy còn không kịp đấy”.
“Từ nay trở đi, đệ cấm túc trong cung cho ta.

Nếu lại đi gây sự thì ta không bảo vệ nổi đệ đâu”.
Lời này vừa nói ra, Minh Hãn hoàn toàn sửng sốt…
Đây là lần đầu tiên nhị ca đánh hắn ta, thế mà lại vì Tần Ninh?
Sau đó, nhìn bóng lưng mấy người rời đi, Minh Vũ mới thở hắt ra một hơi.
Tần Ninh đã đồng ý tới thì phụ hoàng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Trên toàn Cửu U đại lục, các quốc gia mọc lên như rừng, mấy ngàn đế quốc, mấy trăm thượng quốc, mấy chục cương quốc, mà có 4 đại tông môn đỉnh nhọn nổi tiếng.
Đế quốc Bắc Minh của họ đã từng không quốc gia nào bì nổi, trở thành cương quốc, khiến tông môn đỉnh cao nhất cũng phải có ba phần nhún nhường.
Mà tới giờ thì lại suy sụp tới mức này.
Cắm sào sâu khó nhổ, khôi phục đế quốc, không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng sự xuất hiện của Tần Ninh lại như một vị thần bảo vệ, khiến cho hắn ta và phụ hoàng thêm yên tâm mà bước đi những bước lớn.
Ngày đó, Tần Ninh đã hứa với phụ hoàng, nếu có vấn đề lớn thì hắn có thể giải quyết!
Nếu không có Tần Ninh thì hoàng thất Bắc Minh gần như không dám mở đầu cuộc quật khởi này.
Ở phía khác, Tần Hâm Hâm nhìn đường phố hoa lệ thì vui vẻ không thôi.
“Ninh ca, Ninh ca, người vừa rồi là ai?”, khuôn mặt Tần Hâm Hâm đã bớt sưng, quay sang nhìn Tần Ninh, Tần Sơn.

Vốn tính cách của cậu rất hoạt bát nên cũng không nhịn được mà bắt đầu tán gẫu.
“Minh Vũ à, thái tử đương triều!”
“Ồ, thái tử à… Cái gì?”
Tần Hâm Hâm không khỏi kéo Tần Ninh lại, kích động nói: “Thái tử? Thái tử của hoàng thất Bắc Minh?”
Tần Hâm Hâm sửng sốt.
Vừa rồi, đường đường là thái tử đương triều mà đích thân xin lỗi cậu!
Trời ạ!

Tần Hâm Hâm nghĩ đi nghĩ lại rồi bất chợt bật cười, cười ngốc nghếch.
“Ninh ca, huynh là thần tượng của đệ đấy!”
Tần Hâm Hâm bỗng nhiên nhảy nhót, ôm lấy Tần Ninh, chu môi lên.
“Cút!”
Tần Ninh vỗ nhẹ vào cái miệng của cậu, rồi bật cười mà mắng.
“Ông đây thích con gái, không thích thằng béo như đệ”.
“Ha ha… không sao, không sao, đệ không để ý đâu!”
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm đang vô tư lự mà vui đùa xung quanh Tần Ninh, Phương Thế Thành và Viên Cương đi theo sau cảm thấy ghen tị.
Tần Hâm Hâm may thế!
Có một huynh trưởng như Tần Ninh thì tương lai ở học viện Thiên Thần ai dám bắt nạt nữa!
Mấy người bọn họ đi tới quán rượu Thánh Tước.
“Quán rượu Thánh Tước!”
Nhìn thấy cái tên đó, Tần Hâm Hâm sửng sốt, kéo tay Tần Ninh, thì thầm: “Huynh, không đủ tiền ăn ở đây đâu, quán rượu Thánh Tước không phải là quán rượu hào hoa nhất đế quốc Bắc Minh sao?”
“Không sao đâu!”
Tần Ninh vỗ nhẹ Tần Hâm Hâm, cười nói: “Chúng ta ăn cơm, không cần trả tiền.

Hơn nữa, nếu nhị thúc biết đệ vừa đến Đế Đô đã bị người đánh cho một trận thì chắc chắn sẽ trách ta.

Coi như đây là huynh đền cho đệ nhé!”
Nghe thấy lời này, Tần Hâm Hâm vò đầu bứt tóc.
Bị đánh?
Ăn 10 cái tát, nhưng đổi lại một đứa con cháu Diệp gia bị chặt hai tay, một hoàng tử dập đầu nhận tội thì trận đánh này cũng đáng lắm!
“Tần công tử!”
Mấy người xuất hiện trong quán rượu, chưởng quỹ vội vàng ra đón, khuôn mặt mang nụ cười rạng rỡ, cười ha ha nói: “Lâu lắm rồi Tần công tử mới tới đây, tiểu nhân cho chuẩn bị cơm ngay đây ạ”.
Tần Ninh khẽ gật đầu, chưởng quỹ dẫn đường cho mấy người đi lên tầng 2…
Trong đại sảnh, có hai tiểu nhị đang đứng đó, bỗng chốc kinh ngạc không thôi.
“Hôm nay chưởng quỹ bị ấm đầu à?”, một tiểu nhị hoang mang nói: “Mấy người này là ai mà chưởng quỹ lại mất công tự mình ra tiếp đãi?”
“Đúng vậy, bình thường, trừ trưởng tộc của vài gia tộc, hoàng tử công chúa thì chưởng quỹ mới đích thân tiếp đón mà”.
Hai người này rất kinh ngạc.
Bốp bốp…
Chưởng quỹ đột nhiên xuất hiện, đập cho hai tiểu nhị hai phát vào đầu, trách mắng: “Còn ngây ngốc ở đây làm gì, hầu hạ cho tốt mấy vị này cho ta!”
“Hả?”

“Hả cái gì!”, chưởng quỹ mắng mỏ: “Người đi đầu tên Tần Ninh kia chính là Tần đại sư của thiếu chủ nhà chúng ta, hầu hạ không tốt thì đừng mong giữ mạng!”
Nghe thấy câu nói này, hai tên tiểu nhị chợt sững sờ.
Người đó là… Tần Ninh?
Vẻ mặt của hai người bỗng trở nên cung kính.
Lúc này, mấy người Tần Ninh ngồi xuống.
Nhìn phòng bao cực lớn, rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy, Tần Hâm Hâm không khỏi thở mạnh.
Mà không lâu sau, một đầu bếp bước vào trong phòng mang theo các nguyên liệu nấu ăn.
Rồi bắt đầu nấu nướng ngay bàn bên cạnh, động tác thành thục, liền mạch, mang đến cho mọi người một bữa tiệc thị giác đặc biệt thú vị.
“Không hổ là quán rượu Thánh Tước!”, Tần Hâm Hâm không khỏi thốt lên: “Vừa rồi đệ nhìn thấy, hình như là linh thú cấp 4 phải không?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Quả thật đồ ăn ở đây là ngon nhất đế quốc Bắc Minh, nhưng tương lai có cơ hội, huynh sẽ đưa đệ đi ăn chỗ ngon hơn, đừng nói là linh thú cấp 4 mà thịt rồng cũng có thể ăn!”
Nghe lời này, Tần Hâm Hâm khẽ gật đầu.
Đừng nói ăn thịt rồng, bây giờ Tần Ninh nói đưa cậu lên trời thì cậu cũng tin!
Không lâu sau, cửa phòng bao được mở ra, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Lăng Tiểu Phi và mấy người Lục Huyền đều tới.
Tần Ninh giới thiệu từng người.
Nhìn thấy Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, hai mắt Tần Hâm Hâm như muốn rớt ra.
“Trời ạ, Diệp Viên Viên!”
Tần Hâm Hâm dụi hai mắt.
Tuyệt sắc mỹ nữ nổi tiếng đế quốc Bắc Minh, Diệp Viên Viên, thiên tài hoàng thể!
Diệp Viên Viên nhìn Tần Ninh, cung kính nói: “Công tử tha tội, Diệp Thịnh đó không biết trời cao đất dày, cha ta đã trừng phạt hắn ta rồi!”
“Không sao, lần sau nói với cha cô, phải nhớ, Tần Hâm Hâm là đệ đệ của ta, không kẻ nào được bắt nạt!”
“Vâng!”
Nhìn hai người nói chuyện, Tần Hâm Hâm có chút choáng váng.
Sao nhìn thế nào cũng giống như chủ tớ đang nói chuyện vậy?Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 187: Hoàng Tử Xích Như Hỏa



Mấy người lần lượt ngồi vào chỗ, Tần Hâm Hâm nhìn các món ăn đang dần mang lên, nước miếng chảy hết ra ngoài.
“Ăn cơm đi!”
Tần Ninh nhìn mấy người, khẽ cười nói.
Tần Hâm Hâm đã tới Đế Đô, ngày sau sẽ tu hành ở học viện Thiên Thần, cho nên hôm nay gặp gỡ làm quen với mọi người.
Đối với Tần Hâm Hâm, tuy chỉ là con trai của nhị thúc, nhưng hai người đã lớn lên cùng nhau từ thuở bé cho nên hắn đã coi Tần Hâm Hâm thành em trai ruột của mình.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi ngồi sang bên trái và bên trái Tần Ninh, cẩn thận gắp đồ ăn, làm tốt bổn phận của mình.
Tần Hâm Hâm kéo tay Trương Tiểu Soái bên cạnh, nói: “Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi này có quan hệ gì với Ninh ca của ta vậy?”
“Ngươi không biết à?”
Trương Tiểu Soái thấp giọng nói: “Hai vị này là tì nữ của Tần Ninh huynh!”
Phụt…
Trương Tiểu Soái vừa dứt lời thì Tần Hâm Hâm phun ra ngụm nước vừa uống.
“Sao thế, sao thế?”
Tiểu nhị đang phục vụ bên cạnh thấy thế thì bỗng chốc mồ hôi chảy đầy đầu, vội vàng đi tới hỏi: “Có phải rượu có vấn đề gì không? Uống không ngon sao?”
“Không sao đâu, ta bị sặc thôi!”
Tần Hâm Hâm vội vàng xua tay.
Thế nào mà người của quán rượu Thánh Tước thấy nhóm người của cậu tới mà như là thấy hoàng đế giá lâm vậy, vâng vâng dạ dạ, sợ phục vụ không chu đáo?

Nhưng đây không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, một người thì trông lạnh lùng, kiêu ngạo, một người thì trông xinh đẹp, thanh thuần mà lại là tì nữ của Ninh ca?
Cậu đưa mắt nhìn sang Tần Ninh, thái độ cung kính của Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi khiến trong lòng Tần Hâm Hâm thầm kính phục.
Nhất định phải học hỏi Ninh ca!
Đồ ăn của quán rượu Thánh Tước đương nhiên là đã nổi tiếng từ lâu, tất cả đều là những cao lương mỹ vị.
Trong lúc ăn cơm thì mọi người cũng nói chuyện cùng nhau.
Tuy nói, bình thường Tần Ninh đối với bọn họ có vẻ lạnh nhạt, nhưng thực ra sau khi quen biết lâu rồi thì lại khiến người khác cảm giác rất thân thuộc.
Giữa bữa ăn, Diệp Viên Viên đi ra khỏi phòng bao đi vệ sinh nhưng rất lâu không quay lại.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, hai người đi vào trong phòng.
Đó là Phương Thế Thành và Viên Cương.
“Tần công tử!”
Phương Thế Thành vội vàng nói: “Không hay rồi, Diệp tiểu thư ở bên ngoài bị một gã quấy rầy”.
“Hả?”
Tần Ninh khẽ cau mày.
Quấy rầy?
Dựa vào danh tiếng của Diệp Viên Viên ở đế quốc Bắc Minh thì có lẽ không ai dám làm phiền nàng?
“Hình như không phải là người của đế quốc Bắc Minh chúng ta.

Mấy gã đó đều có cảnh giới Linh Đài, xem ra lai lịch không nhỏ”.
Lời vừa nói ra, Tần Ninh đã đứng dậy, nói: “Thú vị đây”.
Sau đó, Tần Ninh sải bước ra ngoài, rời khỏi phòng bao, một đám người cũng đi theo.
Lúc này, bên ngoài phòng bao, trên hành lang rộng rãi, bóng dáng xinh đẹp của Diệp Viên Viên đứng đó, phía trước còn có mấy người đang chắn đường.
“Nghe nói, Viên Viên của Diệp gia xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng tài năng, 17 tuổi đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 4”.
“Không ngờ hôm nay gặp mặt, Diệp tiểu thư đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 7 rồi!”
Người đó quay lưng về phía Tần Ninh, lúc này cười nhạt rồi nói: “Không biết, Diệp tiểu thư có nhã hứng làm vài chén với công tử ta”.
Nghe thấy lời này, Diệp Viên Viên cau mày.
“Không có hứng, cút!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, thanh niên đó vốn đang cười ha ha, lúc này vẻ mặt tái mét.
Quay lại nhìn thấy mấy người sau lưng, thì ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Tần Ninh.
“Chuyện của hoàng tử nhà ta liên quan gì tới thằng nhãi nhà ngươi?”
Hộ vệ đứng cạnh thanh niên đó hừ lạnh một tiếng, nói: “Muốn chết à!”
Vừa dứt lời, hộ vệ bước ngay ra, bàn tay thành vuốt, bắt lấy Tần Ninh.
Bụp…

Một tiếng bụp vang lên, Phương Thế Thành và Viên Cương lao thẳng ra chém giết.
Dù sao hai người cũng là cảnh giới Linh Đài tầng 9, đối diện với hộ vệ cảnh giới Linh đài tầng 9 kia thì đương nhiên là chiếm thế thượng phong.
“Không đơn giản nhỉ, hộ vệ cảnh giới Linh Đài tầng 9 cơ đấy!”
Thanh niên kia cười ha ha nhìn Tần Ninh, nói: “Tại hạ là hoàng tử Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt.

Không biết vị huynh đài này tên là gì?”
“Ta không cần biết Xích Như Hỏa hay là Ngu Như Hỏa, còn quấy rầy tì nữ của ta thì ta đánh cho ngươi thành đần luôn đấy!”
Tần Ninh lười dài dòng, vẫy vẫy tay về phía Diệp Viên Viên, cười nói: “Viên Viên qua đây!”
Diệp Viên Viên đi qua, đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Cơm no rượu say rồi, chúng ta đi thôi!”
“Cứ thế mà đi à?”
Mấy hộ vệ bên cạnh hoàng tử Xích Như Hỏa vây lại ngay lập tức.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Bỗng nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Trong chớp mắt, một bóng người xuất hiện, mấy người mang hơi thở ngỗ ngược cũng đi theo sát.
“Thiếu các chủ!”
“Thiếu các chủ!”
Nhìn thấy Thánh Tâm Duệ tới, mấy hộ vệ của quán rượu Thánh Tước thầm thở phào.
Nếu hai đám người này mà đánh nhau thì sợ là bọn họ không khống chế được hiện trường.
“Không có gì!”, Tần Ninh xua xua tay: “Chỉ là gặp chút phiền phức nhỏ, tì nữ của ta bị người ta nhớ nhung mà thôi!”
“Tì nữ của Tần đại sư mà cũng dám nhớ đến sao?”
Thánh Tâm Duệ cao giọng, nói: “Là ai?”
“Ta”.
Xích Như Hỏa lạnh lùng nói.
“Ngươi?”
Thánh Tâm Duệ hừ một tiếng: “Ngươi là ai? Quán rượu Thánh Tước là nơi ngươi giở trò lưu manh à?”
“Vị công tử này!”
Hộ vệ bên cạnh Xích Như Hỏa cao giọng nói: “Công tử nhà ta chính là Xích Như Hỏa, hoàng tử của đế quốc Xích Nguyệt.

Lần này đại diện cho đế quốc Xích Nguyệt tới thăm đế quốc Bắc Minh các ngươi”.
“Ở tại quán rượu Thánh Tước đã là vinh dự lớn cho các ngươi rồi!”
Lời này vừa nói ra, Thánh Tâm Duệ bật cười.
“Cút!”
Thánh Tâm Duệ nói: “Quán rượu Thánh Tước của ta không hoan nghênh người mà Tần đại sư không thích!”

“Ngươi…”
Vứt dứt lời, một đám người đế quốc Xích Nguyệt bỗng trở nên tái mặt.
Thánh Tâm Duệ này quả thật là không nể nang ai.
“Chúng ta là quý khách tới từ đế quốc Xích Nguyệt, ở lại quán rượu Thánh Tước là đã cho các ngươi mặt mũi rồi”.
“Còn thật sự nghĩ mình là thái thượng hoàng sao?”, Thánh Tâm Duệ cười giễu nói: “Ta nói lại một lần, người mà Tần đại sư không thích thì quán rượu Thánh Tước chúng ta không đón tiếp, một chữ thôi, cút!”
“Chúng ta đi!”
Xích Như Hỏa thản nhiên nói: “Đế quốc Bắc Minh này không chỉ có một quán rượu Thánh Tước các ngươi, quán rượu Phong Diệp có vẻ cũng không kém quán rượu Thánh Tước đâu, hừ!”
Xích Như Hoa vung tay áo, định xoay người rời đi.
“Xin lỗi!”
Diệp Viên Viên lúc này mới lạnh nhạt nói: “Quán rượu Phong Diệp là sản nghiệp của Diệp gia ta, cũng không đón tiếp ngươi!”
Nghe câu này, Xích Như Hỏa loạng choạng suýt nữa thì ngã ra đất.
Mấy đứa nhóc này… đáng ghét vậy.
Quả thật coi người của đế quốc Xích Nguyệt bọn chúng như quả bóng mà đá.
Xích Như Hỏa hắn ta từ khi nào phải chịu thiệt như thế.
Nhưng Xích Như Hỏa cũng không dừng bước mà nghênh ngang đi ra khỏi quán rượu Thánh Tước.
“Tần huynh không sao chứ?”, Thánh Tâm Duệ chắp tay nói: “Ta tới muộn rồi, khiến Tần Ninh gặp phải vài phiền phức”.
“Cũng không coi là phiền phức gì”.
Tần Ninh xua tay nói: “Đúng rồi, nghe nói gần đây ngươi đạt tới linh đan sư nhị phẩm rồi hả.

Vừa hay, đưa ta tới Thánh Đan các xem đan thuật của ngươi thế nào”.
“Thuận tiện, ta cũng luyện chế mấy loại đan dược!”
“Được được được!”
Nghe lời này, Thánh Tâm Duệ mừng rỡ không thôi.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 188: Lửa Luyện Đan Vàng Thượng Đẳng



Đan thuật của Tần Ninh thì không cần nói nhiều, có thể luyện chế là linh đan có đan vân thì tới Khương Vinh đại sư cũng phải khen ngợi hết lời.
Thánh Tâm Duệ lập tức nói: “Nếu cha biết Tần huynh tới thì nhất định sẽ vui mừng không thôi”.
“Cha các ngươi ôm tính toán gì cho rằng ta không biết sao?”
Tần Ninh nhìn Thánh Tâm Duệ, cười nói: “Nhưng, ngươi đã là đan đồng của ta, được gọi kỳ tài đan thuật đệ nhất của đế quốc Bắc Minh, nếu tiến bộ quá chậm thì ta cũng mất mặt lắm”.
“Đúng đúng ạ!”
Thánh Tâm Duệ vội vàng chắp tay dẫn đường.
Mà lúc này, Phương Thế Thành và Viên Cương cũng hơi sững sờ.
Rốt cuộc là Tần Ninh có bản lĩnh gì?
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi kính phục, đám người viện trưởng kiêng nể.
Đến cả hoàng thất cũng phải cẩn thận, dè dặt cung kính.

Bây giờ đến Thánh Tâm Duệ của Thánh Đan các cũng cung kính như thế.
Có chuyện gì mà Tần Ninh không làm được không?
“Hai người các ngươi còn ngây ra đó làm gì!”
Tần Ninh nhìn hai người nói: “Nếu đã quyết định đi theo ta thì sau này phải nghe lời ta.

Khu 36 đang thiếu người quản lý, hai người các ngươi vừa may mang người của hội Phương Viên giúp ta trông nom”.
“Vâng!”
Phương Thế Thành và Viên Cương thở phào.
Thế là coi như Tần Ninh đã thu nạp bọn họ rồi à?
“Đi theo đi!”, Tần Ninh lại nói: “Lần này luyện đan cũng sẽ luyện một loại đan dược cho hai ngươi, hỗ trợ các ngươi đạt tới cảnh giới Linh Luân”.
Nghe thấy vậy, hai người đều giật mình.
Đạt tới… cảnh giới Linh Luân!
Bọn họ mắt chữ O mồm chữ A, ngây ngốc.
Bọn họ dừng ở cảnh giới Linh Đài tầng 9 đã lâu lắm rồi, vẫn luôn không có cách nào đạt tới đột phá.
Mà chấp hành nhiệm vụ của học viện cũng đổi lấy không ít linh đan nhị phẩm nhưng vốn dĩ cũng không có tác dụng gì.
Nhưng ý của Tần Ninh, hình như là… một viên linh đan mà hắn tự luyện ra có thể giúp bọn họ đột phá?
“Còn ngây ra đó?”
Lúc này Tần Ninh nhìn hai người, nói: “Các ngươi đã dừng ở cảnh giới Linh Đài tầng 9 bốn tháng rồi, lẽ nào, rất thích cảnh giới Linh Đài hả?”
Vừa dứt lời, hai người bỗng run rẩy.
Tần Ninh liệu sự như thần vậy!
“Dạ dạ, vâng vâng vâng!”
Hai người vội vàng đi theo.
Thánh Tâm Duệ thấy vậy thì cũng không nói gì.
Dựa vào hiểu biết và năng lực của Tần Ninh, có hai tùy tùng cảnh giới Linh Đài tầng 9 cũng không khó hiểu.
Đoàn người đi tới Thánh Đan các.
Mà ở phía kia, một nhóm nhân mã cũng mang sắc mặt xanh xám rời đi.
“Gia, gia!”
Đột nhiên, có một bóng người lao đến, nhìn thanh niên dẫn đầu.
“Gia, tra ra rồi!”, người kia thở hồng hộc, nói: “Thằng nhãi vừa rồi tên là Tần Ninh, nửa năm trước còn chưa nghe thấy tên người này.

Nhưng nửa năm gần đây thì lại nổi như cồn!”
“Thánh Tâm Duệ, thiếu các chủ của Thánh Đan các, đế quốc Bắc Minh được hắn thu nhận làm đan đồng”.
“Đại tiểu thư Diệp gia, Diệp Viên Viên là tỳ nữ của hắn”.
“Mà, trong học viện Thiên Thần, kẻ này cũng có tốc độ thăng cấp nhanh tới mức kỳ quái.

Từ cảnh giới Linh Hải tới cảnh giới Linh Đài cũng chỉ trong thời gian nửa năm”.

Tên kia vừa dứt lời, vẻ mặt Xích Như Hỏa chợt biến đổi.
Trong nửa năm mà từ cảnh giới Linh Hải đạt tới cảnh giới Linh Đài, đã có thể coi là tài năng thiên bẩm.
“Chẳng trách mà kiêu ngạo như vậy!”
Xích Như Hỏa hừ lạnh, nói: “Lần này, mấy đại đế quốc chúng ta liên thủ, đế quốc Bắc Minh ít nhất cũng phải nôn ra một cục xương”.
“Lần này, đến thăm dò tình hình thực tế ở đế quốc Bắc Minh.

Lần sau sẽ là lúc bốn đại đế quốc chúng ta liên thủ, vây diệt đế quốc Bắc Minh”.
“Vâng!”
Xích Như Hỏa lại nói: “Huyền Y Y của đế quốc Huyền Dương tới chưa?”
“Đã tới rồi ạ!”
Hộ vệ kia cung kính nói: “Không chỉ như thế, Kinh Thành của đế quốc Kinh Nguyệt, cùng thái tử Lãng Hiên của đế quốc Thiên Lang cũng tới rồi”.
“Tốt!”
Xích Như Hỏa mang vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Tứ đại đế quốc chúng ta lần này phải khiến đế quốc Bắc Minh phải xấu mặt, bắt lấy điểm yếu của bọn chúng.

Đến lúc đó, đại quân đế quốc có thể tấn công đế quốc Bắc Minh, để ta xem hoàng để Minh Ung làm thế nào để ngăn cản”.
“Chủ tử anh minh!”
“Tới lúc đó, hoàng tử ta sẽ thu nạp Diệp Viên Viên trở thành nô tì thiết thân, dạy dỗ cho thật tốt!”
Xích Như Hỏa cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm.
Mà cùng lúc này, mấy người Tần Ninh đã tới Thánh Đan các.
Thánh Đăng Phong nhìn thấy Tần Ninh tới thì nhiệt tình một cách kỳ quái.
Thời gian này, tuy nói, Tần Ninh ở trong học viện Thiên Thần nhưng mấy lần Thánh Tâm Duệ vào thăm cũng đem theo những thắc mắc của ông ta và cũng được Tần Ninh giải đáp.
Đến giờ, ông ta đã có thể thành thục luyện chế ra được linh đan ngũ phẩm.
Cách phân tích và giải đáp vấn đề của Tần Ninh khiến người ta thán phục từ đáy lòng, quả thật đã giúp ông ta một chuyện lớn.
Thánh Đăng Phong nghe thấy Tần Ninh tới thì đương nhiên sẽ bảo Thánh Tâm Duệ lập tức bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu mà Tần Ninh cần để luyện chế linh đan.
Trong phòng luyện đan, Tần Ninh và Thánh Tâm Duệ đang đứng.
Nhìn Tần Ninh thành thục xử lý nguyên liệu, Thánh Tâm Duệ cảm thấy khó mà tin nổi.
Mỗi lần nhìn thấy thủ pháp của Tần Ninh thì quả thật đều như một món ăn tinh thần.
Có thể đạt được mức độ này về luyện đan thì đời này, hắn ta mới gặp duy nhất một người là Tần Ninh.
“Đừng đứng sững ở đây mà nhìn nữa!”
Tần Ninh lập tức mở miệng nói: “Xử lý rễ Tử Linh Dụ cho ta”.
“Vâng, vâng!”
“Mọi người thường bỏ qua rễ của Tử Linh Dụ, thật ra nó cực kỳ có lợi cho việc hồi phục khí huyết của võ giả.

Nhưng rất nhiều người không biết xử lý nó thế nào!”
Tần Ninh vừa nói, bàn tay vung lên, Tử Linh Dụ kia xuất hiện trong tay, nhẹ nhàng lay động rễ tím, ngón tay Tần Ninh đẩy nhẹ vài lần thì tuốt mạnh một cái.
Rễ tím lúc này đã hoàn hảo, không hư tổn chút nào mà rơi ra.
“Có thể làm như vậy à?”
“Đương nhiên rồi!”, Tần Ninh gõ nhẹ vào đầu Thánh Tâm Duệ, cười: “Một thuật luyện đan có hàng ngàn cách làm, nhưng chỉ truyền đời nên một số phương pháp thì dần phong phú hơn còn một số thì lại mất đi”.
“Công tử nói đúng quá!”
Thánh Tâm Duệ nhớ kỹ điều này.
Nguyên liệu đã được sơ chế xong, đầu ngón tay của Tần Ninh hiện lên một ngọn lửa đang nhảy nhót.
“Lửa luyện đan vàng thượng đẳng!”
Lần này, Thánh Tâm Duệ không thể bình tĩnh được.
Trước đây, cấp lửa luyện đan của Tần Ninh chỉ mới đạt tới cam thượng đẳng thôi mà đã đủ để luyện chế linh đan cao đẳng nhất phẩm.
Nhưng bây giờ, mới không gặp nhau có hơn 1 tháng mà lửa luyện đan của Tần Ninh đã nâng cấp tới vàng thượng đẳng?
Như vậy thì quá nhanh đi!
“Sao lại thất thần thế?”, Tần Ninh cười mắng: “Lửa luyện đan của ta thăng cấp là dựa vào Thiên Hỏa Linh Tinh mạnh mẽ, còn có đá Tử Tinh Nguyên đều là linh bảo mạnh về tính hỏa”.
“Dù cho ngươi thì ngươi cũng không thể giống ta hấp thu hoàn mỹ, nâng cấp lửa luyện đan!”
“Cho nên, đừng nghĩ nhiều, tuần tự từng bước mà ngưng luyện lửa luyện đan của mình”.
“Vâng!”
Nếu là đổi một người khác nói như vậy thì chắc chắn Thánh Tâm Duệ sẽ không phục.
Đan thuật của Tần Ninh, hắn ta cũng đã được biết.

Những lời hắn nói, không thể là giả được.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Phong Thần Châu
Chương 189: Bốn Nước Viếng Thăm



Lửa luyện đan bốc lên, lò luyện đan cũng đã nóng, thời gian trôi qua từng chút một, Tần Ninh bắt đầu luyện đan, Thánh Tâm Duệ ở bên cạnh nhận chỉ thị, ghi nhớ từng động tác của Tần Ninh.
Cứ như vậy cho đến hết một ngày, khi mặt trời đã khuất bóng, hai người mới bước ra khỏi phòng luyện đan.
Thánh Tâm Duệ dường như đã kiệt sức, sắc mặt có hơi tái đi.
Luyện đan suốt một ngày, hắn ta thực sự có chút chịu không nổi.
Mà sắc mặt của Tần Ninh ở bên cạnh thì vẫn như trước, không hề thay đổi.
Thánh Tâm Duệ cầm trên tay vài chiếc hộp gấm, nhìn mấy người trước mặt vào lúc này.
"Viên Cương, Phương Thế Thành!"
Tần Ninh lên tiếng: "Hai viên Tụ Mạch nguyên đan này là chuẩn bị cho các ngươi, mỗi người một viên, sau khi quay về hãy uống, nhưng nhớ kỹ, trong vòng bảy ngày không được phép tu luyện.

Bảy ngày sau bế quan khổ tu, trong vòng ba ngày sẽ đột phá được cảnh giới Linh Luân".
Ngay khi Tần Ninh nói ra lời này, Phương Thế Thành và Viên Cương đã cầm lấy hộp gấm với vẻ mặt hưng phấn.
Mở hộp gấm ra, nhìn thấy hai viên linh đan tròn, long lanh hoàn hảo, hai người đều giật mình.
Đan văn!
Cả hai hoàn toàn sững sờ.

Từ xưa đến nay, người hiểu biết đan thuật có vô số kể.
Nhưng những thiên tài có thể luyện ra được đan văn thì vô cùng hiếm hoi, muốn tìm thấy họ thì cũng như mò kim đáy bể.
Đan văn thể hiện giá trị của linh đan, đã có thể luyện ra được đan văn thì cũng đủ để nói rõ năng lực của vị linh đan sư đó vô cùng mạnh mẽ.
Tần Ninh có thể luyện chế ra được đan văn.
Mười sáu tuổi đã là linh đan sư nhị phẩm, thậm chí còn là một vị linh đan sư nhị phẩm luyện chế ra được đan văn.
Cả hai người cảm tạ ân đức của Tần Ninh rồi rời đi.
"Phương huynh!"
Viên Cương đi trên đường, không kìm được mà hưng phấn nói: "Ta cảm thấy lựa chọn này có thể là lựa chọn làm thay đổi cuộc đời của chúng ta!"
“Ừm!”, Phương Thế Thành lại càng hưng phấn hơn, gã nói: “Tần Ninh thật sự quá đáng kinh ngạc, ta cảm thấy Thiên Tử năm xưa còn không giỏi bằng hắn”.
"Thiên Tử?"
Viên Cương chế nhạo nói: "Cho dù là Thiên Tử của bây giờ cũng chưa chắc có thể thắng được một câu kiếm tới của hắn đâu!"
...
Bên trong Thánh Đan Các.
Tần Ninh nhìn mấy người chung quanh.
"Đại ca, mười viên Trầm Thể đan này, mỗi tháng huynh cứ uống một viên, nó có công dụng rất tốt đối với Sơn Nhạc thần thể của huynh.

Tuy rằng bây giờ Sơn Nhạc thần thể của huynh chỉ mới phát huy được ở cấp độ linh thể, nhưng sẽ nhanh chóng phát triển lên cấp độ thần thể!"
"Được!"
"Nhị ca, ba viên Viêm nguyên đan này có lợi ích rất lớn đối với thân thể của huynh.

Nguồn gốc thân thể của huynh tuy chỉ là suy đoán của ta, nhưng khi cảnh giới của huynh càng tăng thì ta lại càng có thể chắc chắn hơn!"
"Ừm!"
Tần Ninh cũng phân phát từng viên đan dược cho Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc và những người khác.
Đối với việc tu luyện, tự thân khổ tu đúng là vô cùng quan trọng, nhưng dùng đan dược cũng có thể khiến cho bản thân võ giả được nâng cấp một cách rõ rệt.
Cuối cùng, còn thừa lại mấy viên linh đan, Tần Ninh nhìn về phía Thánh Tâm Duệ, nói: "Những linh đan này ta để lại, coi như là trả chi phí dược liệu ta đã sử dụng ở chỗ Thánh Đan Các của ngươi".
"Tần huynh nói lời này chẳng phải là không nể mặt ta rồi hay sao?", Thánh Tâm Duệ chắp tay nói: "Những linh đan này ta sẽ mang đi đấu giá đổi lấy hoàng kim, sau đó cất trữ vào trong tài khoản của Tần huynh".
Thánh Tâm Duệ cười nói: "Sau này nếu như Tần huynh muốn luyện đan, huynh đừng luyện ở học viện Thiên Thần, lúc nào huynh cũng có thể đến Thánh Đan Các này, chỉ cần huynh nói một tiếng, ta nhất định sẽ phái người tới tận cửa đón huynh".
"Được!"
Tần Ninh dặn dò thêm vài câu, sau đó mang theo mọi người rời đi.

Trên đường đi, Tần Hâm Hâm như được mở mang tầm mắt.
Diệp Viên Viên...!Thánh Tâm Duệ...
Những đại nhân vật nổi tiếng của đế quốc Bắc Minh này hôm nay lại xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, nguyện ý làm làm tỳ nữ và đan đồng của huynh ấy.
Ninh ca thật quá tuyệt vời!
"Hâm Hâm, đệ tới khu 36 nội viện ở đi, để tránh được mấy chuyện phiền toái".
"Không được!"
Tần Hâm Hâm lập tức nói: "Đệ vẫn còn là đệ tử ngoại viện, vào nội viện ở thật sự không thích hợp".
"Ninh ca yên tâm đi, khi đệ đột phá được cảnh giới Linh Hải, đệ sẽ tới nội viện tìm huynh ngay, he he..."
"Được!"
Sau khi trở về, mọi người lại bắt đầu tu luyện.
Khu 36 bắt đầu tiếp nhận đệ tử của hội Phương Viên, phải thẩm tra từng đệ tử một, Hứa Thông Thiên thân là trưởng lão, tất nhiên phải tự mình nhận làm công việc này.
Đây là nhiệm vụ do viện trưởng giao, nếu như lão ta không thể hoàn thành tốt thì đừng nghĩ đến cương vị trưởng lão của mình nữa.
Mà đi theo Tần Ninh thật sự cũng rất thoải mái.
Tu luyện ở khu 36 được hưởng nguồn linh khí dồi dào miễn phí, cộng thêm hạt sen mà Tần Ninh đã đưa cho lão ta lúc trước, thật sự rất có giá trị.
Mọi thứ đều khiến cho Hứa Thông Thiên cảm thấy sự sắp xếp của viện trưởng thực sự quá tốt.
Hôm nay, từ sáng sớm Tần Ninh đã thức dậy, ngoài cửa có mấy người đã yên lặng chờ đợi hồi lâu.
"Tần công tử!"
Đỗ Khiếu thống lĩnh mặc một bộ giáp sắt, nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: "Tần công tử, thái tử điện hạ bảo ta qua đón công tử".
"Ừm!"
Tần Ninh gật đầu.
Suýt chút nữa thì hắn đã quên, hắn có hẹn với Minh Vũ sẽ vào cung xem một trận tỷ thí.
"Viên Viên, Sương Nhi, đi thôi!"
Cất tiếng gọi Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, Tần Ninh mang theo bọn họ rời đi.
Cùng lúc đó, ở phía bên kia, bên trong hoàng cung Bắc Minh.
Phía trước võ trường, bốn cột trụ Bàn Long đang đứng sừng sững hiên ngang.
Võ trường ngày hôm nay được vũ lâm vệ canh phòng cẩn mật, các cung nữ và thái giám ra vào bị kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Ngồi yên tĩnh ở vị trí cao nhất là một người đàn ông mặc long bào.
Người đó chính là đương kim hoàng đế Minh Ung của hoàng thất Bắc Minh.

Võ trường có chu vi rộng ngàn thước vuông bên dưới được bố trí vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.
Hai bên trái phải có đặt hai dãy bàn tiệc, mỗi bàn lại có mấy cung nữ đang cẩn thận hầu hạ.
"Ha ha...!hoàng đế Minh Ung, lần này lão già ta tới đây là để đại diện cho hoàng đế của đế quốc Xích Nguyệt.

Ta thấy bên phía bệ hạ cũng đã chuẩn bị xong, không biết cuộc tỷ thí lần này có thể bắt đầu được chưa?"
Người vừa lên tiếng là một lão già râu tóc bạc phơ nhưng vẫn còn tráng kiện, dáng vẻ như khoảng 60, 70 tuổi, nhưng khí thế lại rất chèn ép người khác.
"Ngôn Vương không cần phải vội thế!"
Hoàng đế Minh Ung bình tĩnh nói: "Ta vẫn còn một vị khách quý chưa tới".
Khách quý?
Vừa nói xong, có một mỹ nữ mặc áo bào đạo sĩ đang ngồi ở bên phải lại cười nói: "Không biết người Minh Ung bệ hạ đang nhắc tới là ai?"
"Đạo sĩ Kính Tâm đợi lát nữa sẽ biết".
Na Ngôn Vương là một lão vương gia của đế quốc Xích Nguyệt, ông ta có danh tiếng lẫy lừng ở đế quốc Xích Nguyệt, ngay cả hoàng đế của đế quốc Xích Nguyệt cũng phải nhường ông ta ba phần.
Còn đạo sĩ Kính Tâm này là quốc sư của đế quốc Kính Nguyệt, dung mạo xinh đẹp, thực lực cao cường, có lời đồn cho rằng cô ta có mối quan hệ dây dưa với hoàng đế của đế quốc Kính Nguyệt.
Hai người này đều là những người có thân phận hiển hách của hai đế quốc.
Không chỉ như vậy, lần này thái phó Huyền Sư của đương kim bệ hạ đế quốc Huyền Dương cũng đích thân tới.
Còn có tướng quân Thiên Lang, chiến thần của đế quốc Thiên Lang, cũng đích thân tới cùng với thái tử Lãng Hiên.
Lần này, mục đích mà người của bốn đế quốc kia tới đây, ngoài mặt là để tiến hành cuộc tỷ thí giữa các nhân tài của năm đế quốc.
Nhưng dã tâm thật sự bên trong là gì, hoàng đế Minh Ung có thể hiểu rất rõ.
Bọn họ muốn mược danh trận tỷ thí này để thăm dò thực lực của đế quốc Bắc Minh.
Thậm chí, đám người này còn muốn đế quốc Bắc Minh cầm bảo vật ra tiến hành tỷ thí, muốn xem thử bên trong đế quốc Bắc Minh đã từng là cương quốc rốt cuộc có còn cất giữ những bảo vật quý giá gì.Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.
 
Back
Top Bottom