Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 150: Công Bố Danh Sách



“Hai vị, hai vị!”
Trưởng lão Cảnh Trường Đông vội vàng đứng dậy, cười ha ha nói: “Các đệ tử nội viện sắp trở lại rồi, đừng làm trò cười trước mặt hậu bối nữa mà!”
Lời này vừa nói ra, Kim Nhất Lôi và Liệt Hỏa Lão Tổ hậm hực tức giận nhưng mỗi người quay về một phía khác nhau.
Mười mấy vị trưởng lão khác cũng ngồi nhìn hai người tranh luận.
Đông…
Không lâu sau, trên võ trường học viện lại vang lên một hồi chuông.
Cửa lớn nội viện mở ra, từng bóng người lần lượt xuất hiện.
Lần này, đệ tử tham gia nội viện thí luyện có tới hơn 100 ngàn người.

Mà bây giờ số người trở về cũng rất đông, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy ít hơn 20, 30 ngàn người.
Học viện Thiên Thần, tôn sùng giáo chỉ thiết huyết.
Nếu ngay cả thí luyện mà học viện sắp xếp cũng không vượt qua thì rời khỏi học viện, sớm muộn cũng trở thành thức ăn trong miệng kẻ khác.
Cho nên, tổn thương lần này cũng nằm trong dự tính của các trưởng lão.
“Chào mừng các học viên đã an toàn trở về!”

Cảnh Trường Đông đứng dậy, cười lớn: “Thời gian tôi luyện 1 tháng đã kết thúc, ta nghĩ rằng các ngươi đã có sự tiến bộ rất lớn”.
“Bây giờ, bắt đầu thống kế đẳng cấp ấn ký lệnh bài của học viên, một lát sau sẽ biết được ai là 10 đệ tử đứng đầu!”
Lời nói của Cảnh Trường Đông vừa dứt thì đám đệ tử bên dưới cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Ha ha, Tống trưởng lão, ông cho rằng lần này người đứng thứ nhất là ai?”, trong mấy vị trưởng lão có một ông lão gầy còm cười ha ha nhìn một người khác đang đứng bên cạnh.
“Ta nghĩ khả năng rất lớn là Tử Việt!”
Tống trưởng lão cười nheo mắt nói.
“Ồ thật sao? Ta lại cho rằng, có khả năng lớn là Liễu Thanh Thừa!”, vị trưởng lão gầy kia nhàn nhạt nói: “Thực lực của Liễu Thanh Thừa không thấp, lần tôi luyện này chắc chắn sẽ tiến thêm một bước, tới cảnh giới Linh Đài chưa biết chừng”.
“Trưởng lão Thường Lương, lời nói này không đúng lắm nhỉ?”
Kim Nhất Lôi lên tiếng, coi thường nói: “Từ trước tới nay, Tô Triếp lợi hại nhất nội viện, lần này đứng thứ nhất chắc chắn là Tô Triếp!”
Mấy vị trưởng lão đều lên tiếng, bàn tán xôn xao.
Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt của mấy người đều trở nên mất tự nhiên.
Kim Nhất Lôi là trưởng lão danh dự nhưng ai cũng biết, lão ta có quan hệ cực sâu sắc với Thiên Tử của Thiên Tử Đảng.
Thiên Tử của Thiên Tử Đảng ở trong học viện Thiên Thần chính là một linh tử truyền kỳ xuất sắc.

Trong các linh tử, không nhiều người có thể mang ra để mà so với hắn ta.
Lúc này, Liệt Hỏa Lão Tổ hừ một tiếng, cũng không nói câu nói.
Là trưởng lão danh dự, ông ấy biết rằng những đồng liêu này của mình cũng không phải hạng tốt đẹp gì.
Mấy vị trưởng lão này và một số linh tử có quan hệ sâu sắc, thì đương nhiên là sẽ thiên vị những đệ tử đó.
Liệt Hỏa Lão Tổ nhìn Tần Sơn bên cạnh mình rồi nhàn nhạt cười nói: “Không biết lần này, tam đệ kia của con có đạt tới ấn ký cấp 5 không!”
“Dù sao, đạt tới ấn ký cấp 5 đã giành được giải thưởng của học viện là một viên linh đan rồi.

Tuy không được lựa chọn, nhưng đã là linh đan của học viện thì vô cùng có giá trị!”
“Bây giờ, con không nhìn thấu tam đệ nữa rồi!”
Tần Sơn cười khổ, nói: “Nhóc con này không biết học đan thuật từ đâu nữa”.
“Ừ!”, Liệt Hỏa Lão Tổ khẽ gật đầu, nói: “Nhưng lần này, tiêu chuẩn đẳng cấp mà học viện đặt ra là đã có thảo luận rất kỹ trong nội bộ rồi”.
“Ít nhất là cảnh giới Linh Hải tầng 5 mới có khả năng đạt tới cấp 5”.
Lời này vừa nói ra, Tần Sơn chợt sững người.
Không biết, lần này, rốt cuộc Tần Ninh có nâng lên tới cảnh giới Linh Hải tầng 5 hay không.
Hắn ta nhớ lần trước gặp Tần Ninh hình như nhóc con đó là cảnh giới Linh Hải tầng 3, hay 4 gì đó?

Trong thời gian một tháng có thể tăng được 1 tầng sao?
“Đã có kết quả!”
Lúc này, mọi người lập tức kích động.
“Thứ 10, Thu Hạc!”
Bên rìa võ trường nội viện, trên một bia đá, từng cái tên bỗng nhiên xuất hiện.
“Thế mà Thu Hạc lại đứng thứ 10?”
“Thực lực của gã này đứng sau Tổ Hùng!”
“Đúng vậy, lần này thật may mắn!”
“Thứ 9, Lư Nhiên!”
Nhìn thấy cái tên thứ 9, mọi người lại lần nữa sững sờ.
“Lư Nhiên này vốn mạnh hơn Thu Hạc một chút.

Lần này ấn ký lại xếp thứ 9?”
“Kỳ lạ thật, Tổ Hùng, Liễu Xán đều thuộc cấp cao, được công nhận thứ 9, thứ 10.

Theo lý mà nói thì số lượng linh thú săn giết được phải càng nhiều mới đúng, tại sao đẳng cấp lại kém họ?”
“Không phải đâu, chắc là ở đằng trước”.
Lần này, mọi người hoàn toàn không hiểu.
Nhưng dù nói thế nào thì xếp hạng lần này chắc chắn những cái tên đứng đầu sẽ có sự thay đổi lớn.
“Thứ 8, Hà Thừa Phong!”
Cái tên thứ 8 xuất hiện cũng khiến mọi người hoàn toàn sửng sốt.
Lúc đầu, 10 người đứng đầu nội viện theo thứ tự là Tô Triếp, Liễu Thanh Thừa, Tử Việt, Thai Phi, An Thi Thi, Cổ Hạt, Trử Thông, Đới Thắng, Liễu Xán, Tổ Hùng.
Mà bây giờ thứ 8, 9, 10 đều không thấy xuất hiện một người nào trong 10 người này.
Tới cái tên thứ 8 là 3 người rồi mà vẫn chưa xuất hiện cái tên quen thuộc nào.
Điều này chứng tỏ, trong 10 người có ít nhất 3 người đã bị đẩy ra khỏi vị trí 10 người đứng đầu nội viện.
Điều này là tin tức cực lớn đối với nội viện học viện Thiên Thần.
“Thứ 7, An Thi Thi!”
Lúc này, ánh sáng trên bia đá lại lóe lên.
Tiếng bàn tán của mọi người cũng im bặt.

Vốn dĩ, An Thi Thi được công nhận là thứ 5, là thành viên An Nhiên uyển có tiếng trong học viện.

Thế mà lần này lại xếp thứ 7.
Tuy nói lần này dựa vào đẳng cấp để xếp hạng nhưng nếu thực lực không đủ thì sao săn giết được nhiều linh thú, nâng cao đẳng cấp ấn ký?
Chuyện này quả thật quá kỳ lạ!
Lúc này, mọi người cũng nín thở chờ đợi.
“Thứ 6, Trương Tiểu Soái!”
Mà cái tên này vừa hiện ra, cả võ trường hoàn toàn im lặng.
“Trương Tiểu Soái là ai?”
“Không biết!”
“Chưa nghe thấy cái tên này bao giờ!”
Bỗng chốc, đám người ồn ào hẳn lên.
“Thứ 5, Tuân Ngọc!”
“Thứ 4, Lục Huyền!”
Hai cái tên tiếp theo khiến đám đệ tử hoàn toàn sửng sốt.
Tuy nói trong khu thí luyện những chuyện Tần Ninh đã làm rất chấn động, nhưng dù sao, số lượng đệ tử tham gia thí luyện rất đông nên có một số người vẫn không được biết tin.
Mà bây giờ, nhìn bảng xếp hạng không chỉ những đệ tử sững sờ mà ngay cả những trưởng lão danh dự đều đưa mắt nhìn nhau.
10 đệ tử tiếng tăm lừng lẫy mà họ quen thuộc thì không thấy một cái tên nào xuất hiện.
Mà lúc này, 3 kẻ không rõ là ai đột nhiên chiếm thứ 4 tới thứ 6.
Đùa gì vậy?
Đây quả thật là một câu chuyện quá buồn cười rồi?
“Thứ 3, Tần Hải!”

phong-than-chau-150-0.jpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 151: Ta Phản Đối



“Thứ 2, Diệp Viên Viên!”
Lúc này, toàn hội trường đã náo loạn vô cùng.
Chỉ còn một người nữa thôi.
Nhưng nhóm mười người lúc trước lại chỉ có mình An Thi Thi xuất hiện, mà còn giảm hạng.
Trong sáu người đứng đầu thì đã công bố năm, trong đó có bốn người vô danh.
Tuy Diệp Viên Viên giác tỉnh hoàng thể, nhưng cũng không thể có thay đổi lật trời như vậy trong một tháng thí luyện chứ?
“Thứ 1, Tần Ninh!”
Cuối cùng, bia đá kia lóe lên một cái tên.
Tất cả đã hoàn toàn sửng sốt.
Tần Ninh hạng 1?
Tần Ninh là ai?
Ở đâu chui ra?
Mười cao thủ đứng đầu nội viện ban đầu lại chỉ có An Thi Thi lọt vào trong?
Mà ba người Thư Hạc, Lư Nhiên và Hà Thừa Phong thì lộ ra vẻ mặt vui sướng.
Lần này bọn chúng vất vả vạn lần để nâng cấp ấn ký lên 8, vốn nghĩ chỉ cần một cái hạng tàm tạm là được.
Nhóm mười người đứng đầu có Tổ Hùng, Liễu Xán áp chế thì hai bọn chúng đâu dám nghĩ đến.
Nhưng hiện giờ lại thấy tên mình trong danh sách.

Cả ba sao có thể không kích động cho được!
Lúc này, mười cái tên đứng đầu đã được công bố xong.
Ba trưởng lão Kim Nhất Lôi, Thường Lương và Tống Phong Ngọc đã hoàn chết sững.
Ba người bọn họ hy vọng Tô Triếp, Liễu Thanh Thừa và Tử Việt lọt vào danh sách, nhưng lại không có một ai!
Sao có thể?
Ba vị trưởng lão quay sang nhìn nhau.
Mà người kinh ngạc nhất, khó tin nhất, chính là Tần Sơn.
Tần Ninh hạng 1!
Tần Hải hạng 3!
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây?
Hắn ta nhớ rõ rằng khi tam đệ rời khỏi học viện thì đang ở cảnh giới Linh Hải tầng 4, nhị đệ thì là tầng 2.
Thực lực như vậy mà lấy được hạng 1 và hạng 3?
Vậy nhóm mười cao thủ đứng đầu đâu rồi? Đến cả những học viên đi theo bọn chúng, trừ An Thi Thi, đi đâu mất rồi?
Kim Nhất Lôi đã đứng dậy, nói: “Thống kê toàn bộ danh sách nhóm một trăm đệ tử cho Thiên Ám!”
Kim Nhất Lôi nói xong thì bia đá cũng sáng lên, từng luồng sáng rơi xuống là một dãy danh sách hiện ra.
Nhưng...!vẫn không có nhóm Tô Triếp và Liễu Thanh Thừa.
“Không thể nào...”
Kim Nhất Lôi hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
“Haha...!Kim trưởng lão, lần này vẫn chiếu theo cấp bậc mà xếp hạng thôi.

Trong bia đá có trận pháp và mấy vị trưởng lão nòng cốt đã đích thân kiểm tra, nên sẽ không sai sót được đâu.

Giờ nên mời mười vị đệ tử lên lĩnh thưởng chứ nhỉ?”
Liệt Hỏa lão tổ lại cười khà khà.
Dù gì thì hai vị huynh đệ của Tần Sơn đều đã lọt vào nhóm mười người đứng đầu, hơn nữa còn đều đạt cấp 9.
Đây là tin tức không thể tốt hơn.
Ông ấy cực kỳ quan tâm đến đồ nhi của mình.
Hai em trai của đồ nhi có thành tựu như vậy thì ông ấy cũng vui lây.
Cộng thêm việc, nhìn sắc mặt đỏ gay của các trưởng lão có đệ tử trong bè phái như Kim Nhất Lôi, ông ấy lại càng vui hơn.
Mấy lão già đó đang tức chết rồi!
“Không có...”
Lúc này, Kim Nhất Lôi mặt đỏ gay.
Tô Triếp không có trong danh sách 100 người, Tổ Hùng cũng vậy.
Sao lại thế được?

“Kim Nhất Lôi, dựa theo quy tắc, nên mời mười đệ tử lên trên đài thôi!”
Liệt Hỏa lão tổ lại nói.
Kim Nhất Lôi đã tức nổ đầu.
“Được!”
Lão ta thật sự muốn xem rốt cuộc là đệ tử nào lọt vào nhóm mười người đứng đầu, đây đều là những cái tên rất lạ.
Nhóm Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Tần Hải lần lượt lên đài.
Tất cả đệ tử bên dưới đều sửng sốt.
Muốn lọt vào nhóm đứng đầu thì ít cũng phải ở cảnh giới Linh Hải tầng 8 tầng 9 gì đó, nhưng lúc này, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc còn chưa đạt đến tầng 7!
“Đây...”
Kim Nhất Lôi ngơ ngác.
Sao lại thế này?
“Ta phản đối!”
Có thanh âm đột nhiên lên tiếng.
Chính là Thai Phi, người từng đứng hạng 4 lần trước!
Thai Phi bay lên đài, nói: “Khởi bẩm trưởng lão, Tần Ninh này ăn gian.

Hắn đem theo một cường giả cảnh giới Linh Luân bên mình, ép bọn đệ tử nộp ấn ký ra để cho bọn chúng cùng đạt cấp 9!”
“Rõ ràng là vi phạm quy định của học viện mà!”
Sao cơ!
Hắn ta nói ra khiến mọi người loạn lên như cào cào.
“Ăn gian? Chẳng trách mà mấy tên đó còn chưa đạt tầng 7 đã lọt được vào danh sách rồi!”
“Quá khốn nạn, thế này thì còn gì công bằng nữa?”
“Đúng vậy, một tháng khổ cực của chúng ta bị bọn chúng cướp hết rồi!”
Nhất thời, mọi chuyện rối tung rối bành lên.
“Tần Ninh!”
Kim Nhất Lôi nhìn sang Tần Ninh, ánh mắt mang theo sát khí.
Soạt soạt soạt.
Lúc này lại có những âm thanh xé gió vang lên.
Bên cạnh võ đài có một nhóm người hạ xuống.
Khoảng hai đội nhóm lúc này xuất hiện ở các phía Đông và phía Tây.
Đội nhóm này có khoảng mười mấy người, trước ngực đeo huy hiệu hình tròn.
Đại biểu cho thân phận Linh Đồ!
Linh Đồ có thực lực ở cảnh giới Linh Đài.

Những người có tư cách tiến vào học viện Thiên Thần và trở thành Linh Đồ sẽ có được nguồn tài nguyên tu vi cùng đãi ngộ hơn đệ tử nội viện mấy lần.
“Đó là Đỗ Ngọc Nhiễm của Thiên Tử Đảng!”
“Đỗ Ngọc Nhiễm là cao thủ nổi danh trong nhóm Linh Đồ đấy!”
“Không ngờ hắn ta lại xuất hiện ở đây”.
Mà phía Tây là một nhóm người, khí thế bừng bừng.
Người đàn ông đi đều mặt đỏ da trắng, khí thế ôn hòa, khiến người ta cảm thấy hòa nhã như ngọc.
“Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn!”
“Gã này là trợ thủ đắc lực của Linh Tử Liễu Khai Nguyên, quản lý một nhóm Linh Đồ trong Liễu Môn”.
“Có trò vui để xem rồi!”
Mà lúc này cũng có một nhóm người tập hợp ở bên lề võ đài.
Hai người đứng đầu khí thế bừng bừng, sát khí tràn ngập.
“Phương Thế Thành!”
“Viên Cương!”
“Người tạo ra hội Phương Viên, nghe nói đã tiến vào cảnh giới Linh Luân, thăng cấp thành Linh Tử rồi!”
“Sao hai người này lại đến đây?”
Linh Tử, Linh Đồ, đệ tử nội viện, đệ tử ngoại viện là các cấp bậc trong học viện Thiên Thần.
Linh Tử là cao thủ cảnh giới Linh Luân.
Mà Linh Đồ là cảnh giới Linh Đài.
Linh Đồ và Linh Tử là những kẻ mạnh của học viện Thiên Thần, mỗi Linh Tử, Linh Đồ đi ra từ học viện Thiên Thần đều sẽ là những nhân vật lớn trong đế quốc Bắc Minh!
Lúc này, những người kia xuất hiện với khí thế bừng bừng, xem ra chuyện hôm nay sẽ không yên bình đâu.
“Đỗ Ngọc Nhiễm, Liễu Phương Ngọc, Phương Thế Thành, Viên Cương, các ngươi đến làm gì?”
Liệt Hỏa lão tổ lên tiếng: “Là Linh Đồ mà không tu luyện trong Viện Thiên Thần đi, chạy ra nội viện làm gì?”
“Khởi bẩm trưởng lão Liệt Hỏa!”
Đỗ Ngọc Nhiễm lễ độ nói: “Đệ tử nghe nói, trong lần thí luyện này có người dám mang theo hộ vệ cảnh giới Linh Luân, đại khai sát giới, cướp lấy vị trí mười người đứng đầu.

Đệ tử rất tò mò nên muốn đến xem!”
Gã nói xong thì mọi người bỗng trở nên ồn ào..
 
Phong Thần Châu
Chương 152: Chỉ Biết Đi Chứ Không Biết Lăn



Liệt Hỏa lão tổ âm thầm kinh ngạc.

Nhóm trưởng lão bọn họ chỉ vừa mới nhận được thông tin, thế mà đám đệ tử Thiên Tử Đảng này đã biết trước và đến đây rồi.

Nhóm người này!
Có căn cơ trong học viện sâu thật.

Hiện giờ uy nghiêm của Linh Tử trong học viện Thiên Thần còn cao hơn mấy trưởng lão danh dự bọn họ nhiều, đây không phải là chuyện tốt!
“Lần này có các trưởng lão danh dự chúng ta ở đây, các ngươi không cần lo đâu!”, trưởng lão Cảnh Trường Đông cũng chau mày nói.

Tốc độ nhận được tin tức của đám đệ tử này còn nhanh hơn bọn họ, mà còn khua chiêng gõ trống đến, thật sự là hơi không tôn trọng trưởng bối rồi.

Đỗ Ngọc Nhiễm lại cười nói: “Đệ tử nào dám lạm quyền, chuyện này đương nhiên các trưởng lão danh dự sẽ xử lý chu toàn, đệ tử chỉ muốn xem xem là ai to gan mà không sợ chết như vậy thôi!”
Đỗ Ngọc Nhiễm tuy là nói vậy, nhưng lại nhìn sang Tần Ninh.

Gã đã nhận được tin rằng Tần Ninh là người đứng sau tất cả.

Mà tên này chỉ trong một tháng đã đạt cảnh giới Linh Hải tầng 9 như một kỳ tích, thật sự rất khó tin.

Đắc đội Thiên Tử Đảng trong học viện Thiên Thần thì chỉ có một con đường chết mà thôi!

Mà một bên khác, Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn cùng hai người mở ra Liễu Môn là Phương Thế Thành cùng Viên Cương cũng đang lạnh lùng không nói.

Mọi chuyện đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

Kim Nhất Lôi nói: “Không sai, bổn tọa sẽ điều tra chuyện này!”
“Tần Ninh, lăn ra đây cho ta!”
Kim Nhất Lôi đang ở cảnh giới Linh Phách tầng 4, một tiếng gầm của lão ta đã trấn áp đám đệ tử cảnh giới Linh Hải khiến đầu óc phát run, hai tai ong ong.

Nhưng lúc này, Tần Ninh vẫn yên lặng đứng giữa võ đài, không hề di chuyển.

“Tần Ninh, bổn tọa gọi ngươi, sao ngươi không trả lời!”
Kim Nhất Lôi lại nói lớn thêm mấy lần.

“Gọi ta?”
Tần Ninh đáp: “Có chuyện gì vậy trưởng lão?”
“Ta bảo ngươi lăn ra đây, không nghe thấy à?”, Kim Nhất Lôi phẫn nộ nói.

Chỉ là một đệ tử cảnh giới Linh Hải mà dám bày ra cái vẻ mặt đó.

“Ờ, ta có nghe thấy!”, Tần Ninh một tay để phía trước, một tay chắp sau lưng, bình thản đáp: “Nhưng trưởng lão Kim à, đệ tử chỉ biết đi chứ không biết lăn đâu.

Hay là trưởng lão thử lăn thị phạm một lần đi?”
Phụt!
Hắn nói xong thì bên dưới liền truyền ra tiếng cười nhỏ.

Tần Ninh này còn dám trêu ngươi trưởng lão Kim nữa!
“Hỗn xược!”
Kim Nhất Lôi đã hoàn toàn nổi giận.

“Tần Ninh!”
Liệt Hỏa lão tổ cũng tức giận nói: “Trưởng lão Kim là trưởng lão danh dự cảnh giới Linh Phách, hỏi ngươi thì ngươi phải trả lời cho tử tế chứ!”
“Ta trả lời tử tế mà, nhưng vị trưởng lão Kim này đâu có hỏi cho tử tế đâu?”
“Ngươi! ”
Trước mặt đám đông, Kim Nhất Lôi không thể tát chết Tần Ninh được, đành phải nhẫn nhịn nói: “Ta hỏi ngươi, bên cạnh ngươi có cao thủ cảnh giới Linh Luân giúp ngươi cướp điểm của người khác trong thời gian thí luyện hay không?”
“Phải, mà cũng không phải”
Tần Ninh cũng lạnh nhạt nói: “Cao thủ cảnh giới Linh Luân là đúng, nhưng, ta không ăn gian!”
“Ồ?”
Tần Ninh không nói nhiều, vỗ tay một cái.

Tiếng bước chân bình bịch bỗng vang lên.

“Đây là! ”
“Con rối!”
Tần Ninh đáp: “Trong khu thí luyện, ta phát hiện hoa sen Thanh Ngọc và có được hạt sen Thanh Ngọc, vừa hay gặp phải con rối này nên đem theo bên mình”.

Hạt sen Thanh Ngọc!
Nghe vậy, hô hâp của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập hơn, đây là món đồ quý giá cỡ nào chứ.

“Lúc ấy, đám Tô Triếp, Tử Việt muốn giết ta, cướp đi hạt sen ta khó khăn lắm mới lấy được.

Ta liền bảo con rối g**t ch*t chúng, sau đó đám người kia vẫn không chịu bỏ cuộc, ta liền cướp điểm của chúng!”
Tần Ninh thong dong nói: “Cho nên ta không hề ăn gian là nhờ cường giả cảnh giới Linh Luân đến giúp, mà nó là con rối do ta phát hiện ra, nghe lệnh của ta, cũng tính là sức mạnh của ta.

Thứ hai, học viện có quy định là không được cướp điểm của người khác đâu?”
Hắn nói xong, Kim Nhất Lôi liền chết sững lại.

Lão ta nhìn sang con rối Linh Bàn màu đen.

Đây là con rối gì mà có tu vi ở cảnh giới Linh Luân?
“Trưởng lão, hắn thừa nhận hắn giết người kìa!”
Thai Phi lại hét lên: “Tần Ninh không làm theo quy định của học viện, tàn sát đệ tử đồng môn sẽ bị g**t ch*t”.

Hắn ta nói vậy khiến mọi người nghị luận ầm ầm.

Tần Ninh nhìn Thai Phi như nhìn một thằng ngốc, nói: “Không lẽ người khác muốn giết ta thì ta phải kề cổ ra à?”
“Hỗn láo!”
Kim Nhất Lôi quát lên: “Ngươi nói bọn họ muốn giết ngươi, ai làm chứng nào?”
Lão ta nói xong, toàn hội trường yên tĩnh.

“Có ta!”
Diệp Viên Viên đứng ra.

“Ta cũng vậy!”, Lục Huyền đứng ra theo.

Ba người Tần Hải, Trương Tiểu Soái cùng Tuân Ngọc cũng đứng lên.

“Không tính!”, Thai Phi nói: “Các ngươi đều cùng một phường với nhau nên đương nhiên sẽ bênh hắn rồi!”
Sắc mặt Kim Nhất Lôi trở nên lạnh giá.

“Mọi chuyện đã rõ rồi!”, trưởng lão Tống Phong Ngọc cũng lên tiếng: “Tần Ninh tìm được con rối đó nhưng lại dùng để tàn sát đệ tử, mà còn cướp điểm tích lũy của họ, thật không công bằng”.

“Bổn tọa đề nghị trực tiếp g**t ch*t, không thể làm ô uế thanh danh của học viện Thiên Thần ta được!”
“Ta tán thành!”
Trưởng lão Thường Lương cũng gật đầu: “Tên nhóc này tâm thuật bất chính, tàn sát nhiều đồng môn như vậy, sao có thể giữ lại học viện ta được?”
Nghe vậy, tất cả đều im lặng.

Kim Nhất Lôi nhìn mọi người rồi quát lên: “Các đệ tử khác rời khỏi đây ngay!”
Các đệ tử nội viện cũng trở nên kinh ngạc.

Xem ra Tần Ninh phải chết rồi.

Nếu không các trưởng lão sẽ không bảo bọn họ rời đi.

Dù gì thì bên cạnh Tần Ninh có một con rối cảnh giới Linh Luân, nếu hắn phát điên lên thì sẽ gây ra làn sóng cực lớn.

Các đệ tử nội viện vội vàng rời đi.

Đây đã là chuyện mà bọn họ không nên hỏi đến nữa rồi.

Trong nháy mắt, trên võ trường chỉ còn một vài đệ tử Linh Đồ cùng mười trưởng lão, tất cả đều nhìn về đám Tần Ninh với ánh mắt ác độc.

“Trưởng lão Kim sao có thể nghe lời từ một phía như vậy?”
Diệp Viên Viên cãi lại: “Đám Liễu Thanh Thừa đó muốn giết chúng ta, không lẽ chúng ta phải chịu chết à?”
“Dù gì thì!”, Kim Nhất Lôi quát lại: “Tần Ninh tàn sát rất nhiều thiên tài, vi phạm nội quy, tội đáng muôn chết!”
“Mà con rối này cũng sẽ bị thu lại!”
Kim Nhất Lôi nói vậy khiến mấy vị trưởng lão vây đến.

“Kim Nhất Lôi, ông định làm gì?”
Liệt Hỏa lão tổ cũng hừ nói: “Tần Ninh giết người có gì sai? Hắn đáng bị giết à? Nếu ông nói vậy thì lần thí luyện này tổn thất mất hàng chục ngàn đệ tử, vậy có nên tra xem là ai giết bọn họ rồi xử lý đám thủ phậm ấy không hả?”.

truyện đam mỹ
Liệt Hỏa lão tổ nói xong thì Kim Nhất Lôi cũng nhướng mày.
 
Phong Thần Châu
Chương 153: Kiếm Tới



Cứ giết Tần Ninh như vậy thì cũng khó nói.

Nhưng Thiên Tử Đảng nhất định sẽ không bỏ qua như thế.

“Được!”
Kim Nhất Lôi gật đầu: “Tội chết có thể miễn, nhưng dùng con rối để cướp điểm của người khác, tàn sát đệ tử, rất nhiều đệ tử khác đã biết chuyện này rồi, nên tội sống khó thoát!”
“Ồ?”, Liệt Hỏa lão tổ khẽ chau mày.

“Phế đi tu vi, đuổi ra khỏi học viện!”, Kim Nhất Lôi nói.

Sắc mặt Tần Sơn liền biến đổi, nhìn sang Liệt Hỏa lão tổ.

“Không thể!”
Liệt Hỏa lão tổ quát lên “Nếu làm vậy thì Tần Ninh sao có thể tự bảo vệ bản thân?”
“Trưởng lão Liệt Hỏa, ta đã nhượng bộ lắm rồi mà ông còn không vừa ý à? Như vậy ta nên trả lời thế nào với các đệ tử khác đây?”
“Không vừa ý!”
Lúc này có âm thanh đột ngột vang lên.

Toàn bộ sửng sốt.

Các trưởng lão đang bàn luận xem làm sao để trừng phạt Tần Ninh, kẻ nào dám chen vào?
Mọi người tập trung lên võ đài, chính là Tần Ninh.

Tần Ninh khẽ chau mày nói: “Ta đã nói rõ ràng lắm rồi, ta phát hiện ra con rối, nó là con rối của ta, ta dùng thì không tính là phạm quy”.

“Thứ hai, người ta muốn giết ta, ta muốn sống, đương nhiên phải giết lại!”
“Thứ ba, cướp điểm, càng không vi phạm quy tắc”.

“Ta không làm sai gì cả, quy tắc của học viện cũng không ràng buộc được ta!”
Tần Ninh lúc này đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên có một dự cảm không lành.

Mỗi lần nàng nhìn thấy biểu cảm mất kiên nhẫn của Tần Ninh là sẽ xảy ra chuyện xấu, thậm chí là! án mạng!
“Ngươi im miệng!”
“Ngươi im miệng!”
“Ngươi im miệng!”
Ba vị trưởng lão danh dự Kim Nhất Lôi, Tống Phong Ngọc và Thường Lương gần như hét ra cùng một lúc.

Chư vị trưởng lão có vị trí cực cao trong học viện Thiên Thần, thế mà một đệ tử nội viện nho nhỏ năm lần bảy lượt không biết hối cải, bộ dáng tự cho mình là đúng.

Thật sự tưởng rằng học viện Thiên Thần là do nhà hắn mở hay sao?
Lời này nói ra khiến tất cả đông cứng.

Sắc mặt Tần Ninh cũng đen lại.

“Một đệ tử nội viện nho nhỏ mà không biết hối cải, cãi lại trưởng lão danh dự, ai cho ngươi lá gan vậy hả!”
Đỗ Ngọc Nhiễm cũng hừ một tiếng.

“Ngươi còn nói thêm câu nữa thì ta không ngại g**t ch*t ngươi đâu!”, Tần Ninh nhìn qua, nói: “Thiên Tử phía sau ngươi vẫn chưa phải kim bài miễn tử của ngươi đâu, hiểu chưa?”
Tần Ninh nói ra khiến mặt Đỗ Ngọc Nhiễm lạnh lại.

Gã là Linh Đồ, cao thủ cảnh giới Linh Đài tầng 9, trong học viện Thiên Thần này chỉ kém một vài Linh Tử mà thôi.

Là Linh Đồ thủ lĩnh Thiên Tử Đảng, trước giờ đều là gã uy h**p người khác, nào có bị ai uy h**p bao giờ?
Tần Ninh đã khó giữ mạng rồi, lúc này còn dám phát ngôn ngông cuồng, uy h**p g**t ch*t gã?
“Các vị trưởng lão!”
Đỗ Ngọc Nhiễm lại chắp tay nói: “Tên nhóc này dám uy h**p giết đệ tử trước mặt các vị trưởng lão, nếu không xử nghiêm! ”
Bộp!
Rầm rầm!
Đột nhiên, Đỗ Ngọc Nhiễm đang nói bỗng nhiên bị một bóng đen kéo lên võ đài, đấm vỡ đầu.

Dịch não chảy ra, bóng đen đó đấm xuống liên tục, không chút lưu tình.

Tần Ninh nhìn thi thể đầy máu đó rồi nói: “Ta nói rồi, ngươi nói nữa là ta sẽ giết ngươi mà!”
“Ta không thích nuốt lời đâu”.

Nhất thời, xung quanh trở nên im lặng.

Diệp Viên Viên ngơ ngác.

Bốn người Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái thì chết đứng.

Liệt Hỏa lão tổ, Kim Nhất Lôi, Thường Lương cùng Tống Phong Ngọc thì mắt chữ A mồm chữ O.

Tần Ninh dám g**t ch*t Đỗ Ngọc Nhiễm ngay trước mặt bọn họ và tất cả mọi người.

Tần Ninh lúc này đang rất khó chịu.

Quy tắc ban đầu của học viện Thiên Thần là đồ tôn Thiên Thanh Thạch chốt sẵn rồi hỏi sư tổ là hắn.

Lần này vào học viện Thiên Thần, muốn yên ổn làm một đệ tử không phạm quy.

Thế nhưng đám người này lại quá hỗn xược.

Dám phạt hắn?
Lấy quy định hắn đặt ra để trị hắn?
Thế thì cùng xem là ai trị ai!
“Tần Ninh, đồ láo toét!”
Kim Nhất Lôi cực kỳ tức giận.

Tần Ninh lúc này dù có vô tội thì cũng thành có tội.

Dám giết một Linh Đồ trước mặt các trưởng lão.

Tên này bị điên à?
Liệt Hỏa lão tổ thì sửng sốt.

Ông ấy giờ có muốn bảo vệ Tần Ninh cũng không được nữa rồi.

Tần Sơn hoàn toàn sững sờ, đầu óc ong ong, vội vàng nhìn Kim Nhất Lôi, chắp tay nói: “Trưởng lão Kim, đệ đệ của đệ tử chỉ nhất thời! ”
“Cút!”
Kim Nhất Lôi tát một cái, cơ thể Tần Sơn cong như viên đạn, bắn về chỗ cũ.

“Sơn nhi!”
“Đại ca!”
“Đại ca!”
Liệt Hỏa lão tổ, Tần Hải, Tần Ninh cùng sửng sốt.

Cơ thể Tần Sơn chỉ vừa mới hồi phục, nhưng tu vi cũng là ở cảnh giới Linh Hải tầng cơ bản nhất.

Một đấm của cảnh giới Linh Phách là mạnh cỡ nào chứ.

“Sơn nhi!”
Liệt Hỏa lão tổ đau lòng đến cùng cực.

Ông ấy vội nhét ra một viên linh đan màu xanh cho Tần Sơn uống.

“Tần Ninh hỗn láo như vậy mà còn nói đỡ cho, ta thấy Liệt Hỏa lão tổ ông có đứa đồ đệ chán sống rồi đấy!”
“Kim Nhất Lôi, đồ nhi của ta mà bị làm sao thì ta sẽ liều mạng với ông!”
“Hừ!”, Kim Nhất Lôi hừ lại, không thèm quan tâm.

Hôm nay, nếu không giết Tần Ninh thì lão ta không biết làm sao với Thiên Tử.

“Ai cho ông ra tay đấy hả!”
Sắc mặt Tần Ninh lúc này đã hoàn toàn trầm xuống.

Cùng lúc đó, ba Linh Đồ Liễu Phương Ngọc, Phương Thế Thành và Viên Cương cũng lộ ra nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa.

Tần Ninh lại tự tìm chết rồi.

Cứng đầu với trưởng lão danh dự? Cả cái học viện Thiên Thần này, dù là Linh Tử cũng không dám ngông cuồng như thế.

“Bổn tọa không những muốn ra tay mà còn muốn giết thằng nhãi nhà ngươi nữa cơ!”
Kim Nhất Lôi đã giận đến cùng cực.

Tống Phong Ngọc và Thường Lương cũng sát khí bừng bừng.

“Giết ta?”
Tần Ninh cười lạnh, bước lên nói: “Học viện Thiên Thần mà có cái đám già ngu ngốc như các ngươi thì Thiên Thanh Thạch cũng phải nhảy từ trong quan tài ra để tát chết các ngươi mất!”
“Hỗn láo!”
“Ngông cuồng!”
“Ai cho phép ngươi nói ra tên của viện trưởng đời đầu hả?”
Ba vị trưởng lão bừng bừng sát khí.

“Ngươi nghĩ chỉ với một con rối cảnh giới Linh Luân là đủ để giữ mạng à?”
Kim Nhất Lôi cười khẩy, giơ tay ra bắt lấy Tần Ninh.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên bước ra.

“Lui xuống!”
Tần Ninh nói.

“Nhưng! ”
“Lui xuống!”
Tần Ninh lại nói: “Nếu ta không trị được mấy lão già này thì mới là xấu hổ đấy!”
Diệp Viên Viên từ từ lùi xuống.

Lúc này Kim Nhất Lôi đã xông đến trước mặt Tần Ninh.

“Chết đi!”

ppjpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 154: Cự Kiếm Từ Trên Trời Giáng Xuống



Tần Ninh hô nhẹ, trong giây lát, cả người Tần Ninh như trở nên cao lớn hơn gấp trăm lần.
Mà lúc này, bên ngoài cửa của học viện Thiên Thần, có một cây trụ trong Tứ Tượng Thánh Trụ đột nhiên rung chuyển.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao Tứ Tượng Thánh Trụ lại rung chuyển?”
“Tứ Tượng Thánh Trụ này nghe nói là do viện trưởng Thiên Thanh Thạch đời đầu đích thân mở ra, nói là căn cơ của học viện Thiên Thần.

Nhưng hàng chục ngàn năm qua đã không có động tĩnh gì rồi.

Sao hôm nay lại?”
“Không lẽ là thủy tổ hiển linh?”
Từng âm thanh vang lên, tất cả mọi người nhìn Tứ Tượng Thánh Trụ, ánh mắt biến đổi.
Cùng lúc đó, trên đỉnh của thanh trụ đầu tiên trong Tứ Tượng Thánh Trụ đột nhiên xuất hiện một dấu ấn.
Ngay sau đó là một âm thanh liểng xiểng vang lên.
Soạt...
Giây phút ấy, một thanh kiếm từ bên trong Thánh trụ bay lên, hóa thành một bóng hình bay thẳng vào nội viện...
Cùng lúc đó, phía trên nội viện, Kim Nhất Lôi đang giết về phía Tần Ninh.

Con rối Linh Bàn lúc này đã g**t ch*t Đỗ Ngọc Nhiễm và ngăn Kim Nhất Lôi lại.
“Con rối ở cảnh giới Linh Luân mà cũng đòi ngăn ta lại?”
Kim Nhất Lôi hừ lạnh, vươn tay ra.
Phập...
Một tiếng trầm nhẹ vang lên, con rối Bàn Linh kia đột nhiên lui lại.
Kim Nhất Lôi không nói năng gì, áp sát Tần Ninh.
“Kiếm, chém!”
Lúc này, trong mắt Tần Ninh lộ ra vẻ lạnh lùng rồi biến mất.
Hắn hét nhẹ.
Soạt...
Giây phút ấy, có một thanh cự kiếm dài trăm mét từ trên trời giáng xuống.
Phập...
Mà nơi Kim Nhất Lôi đứng đã lập tức vỡ ra, mặt đất hằn lên dấu vết rất mạnh, khiến cho cả võ trường rộng lớn giống như một bát quái trận vậy.
Mà cự kiếm từ trên trời giáng xuống kia có uy thế không thể chặn nổi.
Khi mây mù tan ra, mọi người nhìn thấy thân thể Kim Nhất Lôi lúc này đã bị cự kiếm giày xéo thành máu huyết.
Đường đường là trưởng lão danh dự, cường giả cảnh giới Linh Phách tầng 4 mà lại chết dưới một kiếm.
Cảnh tượng này quá sức đáng sợ, tất cả đều hoàn toàn chết đứng.
“Đây là...!Tứ Tượng Thánh Trụ!”
Liệt Hỏa Lão Tổ run rẩy chỉ vào, lắp bắp nói.
Tứ Tượng Thánh Trụ là biểu tượng của học viện Thiên Thần, hàng chục ngàn năm qua vẫn chưa ai phá giải được bí mật của nó.
Mọi người đều biết Tứ Tượng Thánh Trụ là căn cơ của học viện Thiên Thần, nhưng chưa một ai biết uy năng của Tứ Tượng Thánh Trụ là gì!
Liệt Hỏa lão tổ phát hiện ra, trên cây kiếm kia có dấu ấn của Tứ Tượng Thánh Trụ.
Là một con Thanh Long!
Nói vậy, không lẽ...
Liệt Hỏa Lão Tổ sửng sốt.
Không lẽ Tứ Tượng Thánh Trụ không phải là bốn cây trụ đá mà bên trong là...!kiếm!
Cự kiếm trước mặt rất giống như được rút ra từ trong trụ đá, nhanh chóng chém Kim Nhất Lôi.
Nghĩ kỹ lại thì Tứ Tượng Thánh Trụ nhìn giống...!kiếm hơn.
Nhưng đó không phải kiếm có góc nhọn là một cự kiếm hình trụ.
Đây chính là bí mật thật sự của Tứ Tượng Thánh Trụ sao?
Nhưng sao Tần Ninh lại dẫn động được Tứ Tượng Thánh Trụ chứ?
Đây không chỉ là thắc mắc của mình Liệt Hỏa lão tổ mà còn là của tất cả mọi người.

Tống Phong Ngọc run rẩy nói: “Ngươi ngươi ngươi...!Ngươi dám giết trưởng lão danh dự, phản rồi, phản rồi!”
“Không chỉ lão ta đâu, ông cũng thế!”
Tần Ninh hạ giọng hét, cự kiếm chuyển động, lại tỏa ra sát khí mạnh mẽ.
“Chém!”
Tần Ninh không nói nhiều, chém ngay lập tức.
Một tiếng phập vang lên, cự kiếm còn chưa di chuyển mà đã có ánh kiếm tỏa ra.
Thân thể Tần Phong Ngọc chia thành hai, máu tươi chảy ra.
Ba vị trưởng lão còn kiêu ngạo lúc này đã hoàn toàn thất bại.
Còn lại Thường Lương đã không dám nói gì nữa.
Lão ta lui về sau, mặt xám như tro tàn.
“Trưởng lão Thường Lương, ông định đi đâu đấy?”
Tần Ninh lạnh lùng nói: “Ban nãy ông muốn giết ta mà? Hôm nay ta đã đại khai sát giới rồi thì thêm ông cũng chẳng nhiều”.
Nói xong, cự kiếm tỏa ra thêm một ánh sáng nữa.
“Hạ thủ lưu tình!”
Lúc này, có tiếng hô vang lên thất thanh.
Có người xông đến với tốc độ cực nhanh.
Nhưng tốc độ có nhanh cũng không bằng kiếm được.
“Viện trưởng cứu ta!”
Thường Lương đã hoàn toàn sững sờ.
Phập...
Nhưng khi ngã xuống, Thường Lương đã không còn hơi thở nữa.
Bóng dáng màu đen ấy vẫn đến muộn.
Trong nháy mắt, cả ba vị trưởng lão đã chết.
Lúc này, mười mấy con người ở võ đài đều không dám thở mạnh.
Liễu Phương Ngọc, Phương Thế Thành cùng Viên Cương và mười mấy đệ tử càng thêm sợ hãi.
“Viện trưởng!”
“Viện trưởng!”
Thấy người này, mười mấy vị trưởng lão còn lại chậm chạp mãi mới hành lễ.
Người đó mặc đồ đen huyền, tóc dài buộc lại, vẻ ngoài tuấn tú, cũng không quan tâm đến bọn họ.
Soạt soạt soạt...
Lúc này, trên võ đài nội viện, mọi người đều nghe thấy âm thanh và vội vàng bay đến.
“Lui lại!”

Một giọng nói âm trầm vang lên, những người xung quanh võ đài không dám thở mạnh, dừng lại trước võ đài.
“Ngươi tên gì?”
Thiên Ám nhìn thiếu niên trước mặt, giọng nói không hề uy nghiêm mà chỉ như trưởng bối hỏi thăm vãn bối.
“Tần Ninh!”
“Sao ngươi lại khởi động được Tứ Tượng Thánh Trụ?”, Thiên Ám hỏi lại.
“Ta không thể nói cho ông được!”
Tần Ninh nói: “Viện trưởng học viện Thiên Thần các ông đời sau kém hơn đời trước, trưởng lão của học viện còn cấu kết với đệ tử!”
“Ta thấy Thiên Thanh Thạch nếu như chết đi cũng sẽ bật nắp quan tài lên đấy”.
“Tần Ninh!”
Viện trưởng Thiên Ám nói lớn hơn mấy phần: “Ngươi nên biết, Tứ Tượng Thánh Trụ là bí mật của học viện Thiên Thần, chuyện này, không thể lơ là!”
“Nếu nó liên quan đến bí mật của học viện Thiên Thần thì viện trưởng ngươi đã không biết bảo vệ bí mật lại còn hỏi ngược lại ta à?”
Tần Ninh nói xong thì vẫy tay.
“Về!”
Hắn nói xong, thanh cự kiếm kia cũng vung lên hóa thành một làn khói rồi biến mất.
Mà Thánh trụ bên ngoài cửa đã ổn định như cũ.
Cảnh này giống như chưa từng phát sinh ra vậy.
Thiên Ám nhìn Tần Ninh, ánh mắt sâu thẳm.
“Ngươi có quan hệ gì với Thiên Thanh Thạch? Hay là nói, ngươi có quan hệ gì với đại đế Minh Uyên?”
Nghe vậy, Tần Ninh chỉ thản nhiên nhìn Thiên Ám.
“Ông không có tư cách hỏi những chuyện đó”.
Tần Ninh nói xong, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái cùng Tần Hải hoàn toàn sững sờ.
Người đứng trước mặt bọn họ là ai?
Viện trưởng của học viện Thiên Thần, Thiên Ám!
Người duy nhất có thể so bì với hoàng đế Minh Ung trong đế quốc Bắc Minh.
Tần Ninh nói vậy, thật sự...!không sợ chết sao?.
 
Phong Thần Châu
Chương 155: Ta Đoán Được Ông Có Tin Không



Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thiên Ám liền trầm xuống.
"Ha ha..."
Nhưng ngay lập tức, Thiên Ám đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn Tần Ninh cười nói: "Đã vậy, chuyện này ta sẽ không hỏi tới nữa!"
"Đại ca của ngươi bị thương không nhẹ, đưa hắn ta đi chữa trị trước đi!"
Tần Ninh cất bước, thẳng thừng xoay người rời đi.
Mấy người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền thì phải quay lại chắp tay lễ phép chào Thiên Ám rồi mới rời đi.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người đều sững sờ.
"Viện trưởng đại nhân!"
Trưởng lão Cảnh Trường Đông bước tới.
"Chuyện hôm nay chỉ có những người có mặt ở đây biết, nếu ai để lộ một chữ nào, giết không tha!"
Nụ cười trên gương mặt của Thiên Ám đã biến mất, ông ta lại trở nên lãnh đạm, trong mắt lại từ từ phóng ra một tia sát ý lạnh lùng.
"Vâng!"
Thân thể Cảnh Trường Đông phát run, ông ta chắp tay lần nữa, nói: "Vậy còn Tần Ninh và mấy người đó..."
"Ban thưởng theo xếp hạng như lúc đầu.

Mỗi đệ tử tham gia khảo hạch lần này đều được ban thưởng một viên linh đan xem như đền bù".
"Chuyện này, nhớ cho kỹ!"
Thiên Ám nhìn mười mấy vị trưởng lão đang ngồi xung quanh, cũng như Liễu Phương Ngọc, Viên Cương và Phương Thế Thành, rồi lại nói: "Nếu như có ai ngoài những người có mặt tại đây ngày hôm nay biết về chuyện này, ta nhất định...!đích thân tàn sát!"
Lời này vừa nói ra, mấy người có mặt đều không dám thở mạnh.
Bọn họ chưa bao giờ thấy viện trưởng tỏ ra thận trọng đến như vậy.
Mà thái độ vừa rồi của Tần Ninh có thể nói là vô cùng kiêu căng ngạo mạn.
g**t ch*t Linh Đồ.
Tàn sát ba vị trưởng lão danh dự.
Thậm chí còn chống đối viện trưởng Thiên Ám.
Nhưng dường như viện trưởng Thiên Ám lại không hề quan tâm tới tất cả những điều này!
Còn nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Tứ Tượng Thánh Trụ?
Biêt bao nhiêu nghi vấn đã lan tràn trong lòng của mọi người vào lúc này.
Thiên Ám nói xong liền nhìn xoáy vào ba người Liễu Phương Ngọc, Viên Cương và Phương Thế Thành, họ như hiểu ra, rời khỏi võ trường.
"Chuyện của hôm nay, ai cũng phải quản cho tốt cái miệng của mình, nói nhiều thêm một câu sẽ có thể bị giết không thương tiếc, viện trưởng đã lên tiếng, các ngươi cũng nên biết rằng đây không phải là chuyện chơi đâu!"
Đúng vậy, với thực lực của viện trưởng, đây tuyệt đối không phải chuyện chơi.
Một khi tin tức bị rò rỉ, chắc chắn là do giữa bọn họ có người nói ra ngoài.
Đến lúc đó, viện trưởng chắc chắn sẽ trừ khử người làm lộ ra bí mật.
Chuyện hôm nay thật quá mức chấn động.
Các trưởng lão giờ phút này đều thở dài.
Nếu không phải trước đó đã cho rút bớt rất nhiều đệ tử nội viện, thì lần này có khi toàn bộ học viện Thiên Thần cũng đều sẽ nổ tung.
Phía bên kia, Tần Ninh tiến vào Viện Thiên Thần, nơi ở của Liệt Hỏa lão tổ, hắn thấy sắc mặt của Tần Sơn tái nhợt đang nằm trên giường nhỏ, khó khăn lên tiếng trong cơn mê man.
"Tam đệ...!tam đệ..."
"Đại ca, ta đây!"
Nhìn Tần Sơn, Tần Ninh khẽ cười nói: "Đừng lo lắng, không sao đâu!"
Như nghe được lời Tần Ninh nói, Tần Sơn chậm rãi thở nhẹ, chìm vào giấc ngủ.
Tần Ninh lúc này đứng lên, nhìn về phía Liệt Hảo lão tổ, hỏi: "Lão tổ, ông có lò luyện đan không?"
"Có!"
"Được rồi, giúp ta chuẩn bị một chút, bây giờ ta phải luyện đan!"
"Được được được!"

Liệt Hỏa lão tổ xem ra lại càng lo lắng hơn so với Tần Ninh, vội vàng chuẩn bị.
Tần Ninh không nói nhiều, đi thẳng vào trong phòng luyện đan, bắt đầu bận rộn.
Có một bóng người từ từ xuất hiện ngoài cửa, âm thầm như một bóng ma.
"Viện trưởng!"
Thấy viện trưởng xuất hiện, Liệt Hỏa lão tổ vội vàng chắp tay chào.
"Không cần khách khí, cứu mạng đồ nhi của ngươi quan trọng hơn!"
"Vâng!"
Liệt Hỏa lão tổ tiếp tục trông nom Tần Sơn, còn viện trưởng Thiên Ám đã bước vào bên trong phòng luyện đan.
Tần Ninh cau mày, biết Thiên Ám tới, liền nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi!"
Hiện tại tâm tình của hắn vô cùng không tốt, nên cũng không thèm để ý tới Thiên Ám.
Vừa nói dứt lời thì Tần Ninh đã bắt đầu phối trộn dược liệu, động tác nhanh chóng chỉnh chu.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”, Thiên Ám không nhịn được mà nói: “Trừ phi ngươi là hậu duệ của Thiên Thanh Thạch hoặc hậu duệ của Minh Uyên đại đế thì mới có thể dẫn động Tứ Tượng Thánh Trụ, hơn nữa, ngươi chắc chắn cũng hiểu rõ bí mật của Tứ Tượng Thánh Trụ!"
"Ngươi…"
"Ta nói rồi, ta là ai, ông không có tư cách biết!"
Tần Ninh nhẹ giọng nói, còn không thèm nhìn viện trưởng Thiên Ám.
"Bên trong Tứ Tượng Thánh Trụ có Tứ Tượng Kiếm Linh, Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ!"
“Còn việc tại sao ta có thể mở nó ra”, Tần Ninh xoay người, nhìn thoáng qua Thiên Ám rồi nói: “Ta nói ta đoán được cách, ông có tin không?"
Thiên Ám cười khổ.
Bí mật liên quan đến Tứ Tượng Thánh Trụ quá lớn.
Ông ta phải hỏi cho rõ ràng.
Nhưng Tần Ninh đã có thể kích hoạt được Tứ Tượng Thánh Trụ, thì cho dù là ông ta cũng không có khả năng xuất thủ g**t ch*t được Tần Ninh.
Hơn nữa, chính hắn mới là người có khả năng xuất thủ g**t ch*t ông ta!
Nhưng ông ta biết rằng, Tứ Tượng Thánh Trụ năm đó được thủy tổ Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên đại đế hợp lực xây dựng lên, bên trong hàm chứa huyền cơ.
Ông ta cũng biết, ngoại trừ hai vị này, thì bí mật của Tứ Tượng Thánh Trụ còn cón một người khác biết, vị đó chính là sư tổ của thủy tổ Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên đại đế!
Nhưng Tần Ninh mới mười sáu tuổi, hắn chắc chắn không thể là vị sư tổ đó.
Lời giải thích duy nhất là Tần Ninh rất có thể là hậu duệ của Thiên Thanh Thạch, hoặc hậu duệ của Minh Uyên đại đế.
Nhưng bản thân ông ta là một hậu duệ của Thiên Thanh Thạch, vậy mà ông ta không hề biết rằng tổ tiên của mình còn có những hậu duệ khác.
Thân phận của Tần Ninh này thật kỳ quái!
"Tứ Tượng Thánh Trụ được xây dựng lên chính là bởi vì Thiên Thanh Thạch muốn phòng ngừa việc sau này học viện Thiên Thần sa sút, bị người khác hủy đi căn cơ, mục đích xây dựng cũng giống như Bát Hoang Viêm Long Hộ của hoàng thất Bắc Minh vậy".
"Ông là hậu duệ của Thiên Thanh Thạch mà không biết chuyện này sao?"

"Mấy chục ngàn năm qua đã phát sinh rất nhiều chuyện, cũng như học viện Thiên Thần năm đó cực kỳ hưng thịnh, sau lại cùng với đế quốc Bắc Minh trở nên suy yếu dần, bởi vậy, có rất nhiều chuyện...!không cách nào tính toán trước được!"
Nghe tới đây, vẻ mặt của Tần Ninh trở nên rất khổ tâm, trong mắt thoáng hiện lên sự bất lực.
Hắn chợt nghĩ đến một câu nói đã lưu truyền trong dân gian từ lâu, rất th* t*c, nhưng lại rất đúng.
Thời gian là một con dao mổ heo!
Thứ mà nó giết, nào chỉ là vẻ ngoài!
"Tứ Tượng Thánh Trụ, ông đã không mở được thì cũng không cần hỏi nữa!"
Tần Ninh lãnh đạm nói: "Nhưng ta đã ở đây, tương lai nếu như học viện Thiên Thần gặp phải nguy cơ, ta có thể giúp ông mở ra Tứ Tượng Thánh Trụ, tru thần diệt quỷ!"
Lời này vừa nói ra đã khiến cho Thiên Ám phải sững sốt.
Những gì Tần Ninh vừa nói không phải là lời mà một thiếu niên mười sáu tuổi có thể nói ra, mà giống như của một vị cổ nhân đã sống qua ngàn vạn năm vừa nói ra vậy.
Cảm giác ấy đã khiến cho Thiên Ám cảm thấy kính sợ.
"Nếu không có chuyện gì nữa thì ông lui xuống trước đi!", Tần Ninh lại nói: "Chuyện ngày hôm nay nếu như để lộ ra bên ngoài, ta nghĩ xung quanh đế quốc Bắc Minh nhất định sẽ có vô số đế quốc, thượng quốc, thậm chí là cương quốc tràn tới đây, ông chắc là biết mình phải làm sao rồi chứ!"
"Ta đã truyền lệnh xuống dưới rồi".
Thiên Ám vừa nói xong, Tần Ninh đã phất tay.
Thiên Ám nhanh chóng lui ra khỏi phòng luyện đan.
Chỉ có điều, lúc Thiên Ám ra tới bên ngoài phòng luyện đan, cơ thể ông ta lúc này mới duỗi thẳng cao ngất, rồi đột nhiên ông ta lại sững người.
Không đúng!
Ông ta là viện trưởng, là cường giả độc nhất vô nhị ở đế quốc Bắc Minh này.
Nhưng vừa rồi, tại sao ông ta lại...!đột nhiên trở nên luồn cúi như thế?
"Tần Ninh...!Tần Ninh..."
Thiên Ám lẩm bẩm nghĩ ngợi, nhưng nghĩ mãi không ra cái tên này có gì đặc biệt.
Ở trong phòng, Tần Ninh không khỏi thở dài.
 
Phong Thần Châu
Chương 156: Có Chuyện Gì



Thời gian thực sự là một con dao mổ heo.

Năm đó, hắn đã dõi theo Minh Uyên, từ lúc tên nhóc đó đang xây dựng nước Bắc Minh, rồi phát triển nó thành một đế quốc, thượng quốc, cương quốc.

Cuối cùng, tên nhóc đó thậm chí còn cùng với một tông môn truyền thừa vạn năm ở Cửu U đại lục đấu một trận.

Tên nhóc Thiên Thanh Thạch cũng đã mở học viện Thiên Thần trên toàn bộ Cửu U đại lục, hưng thịnh một thời.

Nhưng đế quốc Bắc Minh hiện tại, ngay cả xưng là đế quốc cũng không xứng, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là một nước Bắc Minh.

Còn học viện Thiên Thần bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một học viện ở trong nước Bắc Minh.

Tuy nói học viện Thiên Thần ở trong nước Bắc Minh là độc nhất vô nhị, địa vị cao quý, nhưng so với địa vị năm đó của nó trên Cửu U đại lục thì thật sự là! không đáng nhắc tới.

Mùi thơm của đan dược chậm rãi lan tỏa khắp căn phòng.

Trong tay Tần Ninh lúc này đang cầm một viên đan dược tròn xoe màu tím to cỡ ngón tay cái, tản ra từng luồng ánh sáng tím.

"Tử Huyết linh đan!"
Thở phào nhẹ nhõm, Tần Ninh bước ra khỏi phòng luyện đan.

"Đại ca, huynh nuốt hạt sen này trước đi!"

Hắn cẩn thận cho Tần Sơn nuốt hạt sen, ngay sau đó trong phòng liền tản ra mùi thơm tươi mát.

Vết thương trong cơ thể Tần Sơn đang từ từ hồi phục.

Nửa canh giờ sau, Tần Ninh mới cho Tần Sơn uống Tử Huyết linh đan.

Hắn không ngừng thăm dò mọi sự thay đổi bên trong cơ thể Tần Sơn, cho đến khi Tần Sơn chậm rãi tỉnh lại.

"Tam đệ!"
Nhìn thấy Tần Ninh, Tần Sơn lập tức nắm chặt hai vai của Tần Ninh, lớn tiếng nói: "Sao đệ lại bốc đồng như vậy? Kim trưởng lão có làm khó đệ không?"
"Đại ca, ta không sao!"
Tần Ninh khẽ cười.

"Về phần Kim trưởng lão! lão ta đã chết rồi!"
Chết rồi?
Tần Sơn hơi run lên, vội vàng hỏi: "Sao lại chết?"
"Đại ca, chuyện này để sau hãy nói.

Huynh thấy cơ thể của mình thế nào rồi?"
Nghe Tần Ninh nói vậy, Tần Sơn lập tức có phản ứng.

Trước giờ hắn ta vẫn cảm thấy bên trong cơ thể đau nhức không chịu nổi, giống như có một con rồng lửa đang tung hoành bên trong vậy.

Nhưng bây giờ, cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất!
Tần Sơn bình tĩnh lại, tự cảm nhận bên trong cơ thể.

Đột nhiên, bên trong cơ thể của hắn ta, năm đạo linh hải đã bắt đầu vận hành cùng một lúc.

Cứ như thể bản thân cũ vốn đã chết đi bây giờ lại tìm được nguồn sống, sinh lực ồ ạt tuôn ra.

Hơn nữa, sinh lực của hắn ta so với trước đây còn mạnh hơn gấp mấy lần.

"Chuyện này…"
"Hiệu quả của Tử Huyết linh đan rất mạnh mẽ, bây giờ huynh chỉ đang trong quá trình bị động hấp thu một phần tác dụng của viên linh đan mà thôi".

"Mấy ngày nữa huynh cũng đừng vội dùng sức, ở yên một chỗ hấp thu thêm tác dụng của đan dược thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn!"
Trong những ngày tiếp theo, Tần Ninh ở bên cạnh chăm sóc cho Tần Sơn rất kỹ lưỡng, Tử Huyết linh đan cũng từ từ khuếch tán ra bên trong cơ thể của hắn ta.

Năm đạo linh hải của Tần Sơn cũng đang dần dần ngưng tụ và hoàn thiện, không chỉ có vậy, dường như hắn ta còn mơ hồ ngưng tụ được thêm một đạo linh hải thứ sáu!
Thấy Tần Sơn đã hồi phục, Tần Ninh cùng Tần Hải mới rời khỏi Viện Thiên Thần.

Học viện đã ra mệnh lệnh, quy tắc chính là quy tắc, xếp hạng của nhóm Tần Ninh vẫn không thay đổi.

Sau khi nội viện thí luyện kết thúc, rất nhiều đệ tử mới cũng ở lại, được thu xếp chỗ ở.

Tần Ninh cùng mấy người Tần Hải đi tới Linh Các của học viện Thiên Thần để nhận y phục đệ tử nội viện, nhận sắp xếp chỗ ở.

Toàn bộ học viện Thiên Thần rất nguy nga tráng lệ, mấy người đang đi trên con đường bên trong học viện Thiên Thần đều cảm thấy thổn thức không dứt.

Một tháng trước, bọn họ chẳng qua chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 1, tầng 2.

Nhưng hiện tại bọn họ đều đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 4, tầng 5, tuy rằng không thể so sánh với Tần Ninh và Diệp Viên Viên, nhưng có thể thăng cấp như vậy đã là rất nhanh rồi.

Cho đến tận bây giờ, ba người Lục Huyền vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Thậm chí ngay cả Diệp Viên Viên cũng cảm thấy lâng lâng khó tin.

Tần Hải lại càng không cần phải nói, ngay từ lúc ở thành Lăng Vân thì hắn ta đã bị Tần Ninh khiến cho hoàn toàn kinh ngạc.

Cộng thêm những chuyện đã xảy ra trong một tháng nay, càng lúc Tần Hải càng cảm thấy nhị đệ của mình đúng là đã thực sự được Cửu U Đại Đế truyền thừa lại.

Dẫu sao thì vị Cửu U Đại Đế đó cũng chính là một nhân vật truyền kỳ trên toàn bộ Cửu U đại lục.

Nếu nghĩ như vậy, thì việc đệ đệ của hắn ta có thể thăng cấp thần tốc, lại có thể thông hiểu chuyện của hoàng thất Bắc Minh và học viện Thiên Thần cũng có thể giải thích được.

"Linh Các!"
Nhìn thấy một tòa cung điện cao trăm thước ở phía trước, mấy người dừng chân lại.

Linh Các là nơi xử lý các công việc nhỏ của đệ tử học viện, đồng thời cũng là nơi các đệ tử của học viện tiếp nhận nhiệm vụ, hoặc đổi lấy linh đan, linh quyết, linh khí.

Trong học viện Thiên Thần, nơi đây cũng là một phần rất quan trọng.

"Lần này, mọi người có thể tùy ý chọn linh quyết, linh khí, linh đan, mọi người không cần phải lấy thứ tốt nhất, bây giờ quan trọng nhất là phải lấy được thứ thích hợp với mình".

Tần Ninh căn dặn kỹ lưỡng.

"Được được!"
Tần Ninh lại nhìn về phía Diệp Viên Viên, nói: "Khi chọn linh đan, linh khí, linh quyết, thì cô đi cùng ta!"
"Vâng!"
Sáu người đi thẳng về phía cổng Linh Các.

"Chính là bọn chúng!"
Vào lúc này, đứng cách nhóm Tần Ninh mấy trăm thước, có mười mấy người đang âm thầm theo dõi.

Trong số mười mấy người đó, người đứng đầu trông có vẻ cao ráo và rất sắc bén.

"Chính là tên đó sao?"
"Đúng vậy, Trừ đại ca, cái tên đó ra tay vô cùng tàn độc!"

Bên cạnh, một thanh niên khác mở miệng nói: "Tử Việt đã bị chính hắn g**t ch*t".

"Đệ yên tâm đi Trử Thông, tuy rằng ta không biết mấy ngày trước rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cho dù tên nhóc này có lợi hại cỡ nào đi nữa, thì hắn chẳng qua cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9!"
Trử Tồn Kiếm chế nhạo nói: "Ta cũng muốn xem thử hắn có được bao nhiêu bản lĩnh mà dám tác quái ở trong học viện Thiên Thần này".

Trử Thông âm thầm gật đầu.

Gã vốn đứng thứ bảy trong số mười đại cao thủ nội viện, lần này nhất định có thể tiến vào trong nhóm mười người đứng đầu, đạt được phần thưởng, nhưng cuối cùng tất cả lại đều bị Tần Ninh phá hỏng hết.

Cục tức này gã không thể nào nuốt trôi được.

Hơn nữa, ngày hôm đó có rất nhiều đệ tử bị đuổi ra ngoài, khiến cho gã vốn tưởng rằng Tần Ninh nhất định sẽ chết.

Không ngờ, mọi thứ lại không hề thay đổi, và Tần Ninh vẫn còn sống.

Sau hôm đó học viện lại phát thông báo rằng ba vị trưởng lão danh dự Kim Nhất Lôi, Tống Phong Ngọc và Thường Lương đều đã được cử ra ngoài để thực hiện nhiệm vụ quan trọng.

Chuyện này thật quá kì lạ!
Tuy nhiên, các trưởng lão và đệ tử có mặt bên trong ngày hôm đó đều im lặng về vấn đề này, không hé răng lấy nửa lời.

Thế là mọi người đều suy đoán, tên nhóc này chắc chắn đã giở trò đổi chác đáng xấu hổ gì bên trong đó rồi.

Nếu không thì làm sao hắn có thể sống tới giờ này được?
"Đại ca, bên cạnh của tên đó có một con rối, thực lực cảnh giới Linh Luân, rất lợi hại!"
"Yên tâm đi!"
Trử Tồn Kiếm lãnh đạm nói: "Đây là Học viện Thiên Thần, hắn dám lấy ra dùng sao? Hơn nữa ta nghe nói, sở dĩ lãnh đạo học viện cuối cùng cũng không xử lý hắn, là bởi vì Tần Ninh đã đem con rối đó nộp lên trên".

"Tên nhóc đó không có con rối kia thì chẳng qua chỉ là võ giả cảnh giới Linh Hải, có khả năng nhảy vào nội viện là tốt lắm rồi, Linh Đồ như chúng ta sao có thể sợ hắn được?"
"Ha ha, đại ca nói chí phải!"
Trử Thông mỉm cười, gã đang rất nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Tần Ninh.

"Đứng lại!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên khi nhóm Tần Ninh chuẩn bị bước vào Linh Các.
 
Phong Thần Châu
Chương 157: Nỗi Âu Lo Của Hai Tên Linh Đồ



“Trử Thông là đệ đệ của ta, ngươi dám cướp lấy điểm của nó, chuyện này nếu như lãnh đạo học viện đã không quản, thì Trử Tồn Kiếm ta sẽ quản”.

“Hôm nay bọn ta cũng không muốn đến tìm các ngươi để gây phiền toái, có điều chút nữa khi các ngươi tiến vào Linh Các, lấy được linh đan, linh quyết và linh khí xong rồi phải lập tức mang ra đây giao nộp cho bọn ta, thì bọn ta sẽ bỏ qua chuyện này, nếu không! các ngươi đừng mong ở lại học viện Thiên Thần này nữa”.

Lời này vừa nói ra, nét mặt của Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc đều trở nên kỳ quái.

Mấy ngày nay, bọn họ đều ở chỗ của Liệt Hỏa lão tổ bên trong Viện Thiên Thần, không hề rời đi.

Nhưng chuyện ba vị trưởng lão và một Linh Đồ đã chết, chắc chắn phải bị truyền đi rất xa.

Họ vốn tưởng rằng các đệ tử học viện bây giờ phải kinh hãi khi nhìn thấy Tần Ninh, nhưng dường như cái tên tự xưng là Trữ Tồn Kiếm này lại! không hề biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó.

“Ngươi biết ta là Tần Ninh mà còn tới quấy rầy ta sao?”
“Tên nhóc thối tha, chính vì biết ngươi là Tần Ninh cho nên ta mới tới tìm ngươi!”
Trử Tồn Kiếm hừ một tiếng, nói: “Ngày đó ba vị trưởng lão lại không xử tử ngươi, nếu không phải vì ba vị trưởng lão có nhiệm vụ gấp gáp phải xử lý, thì tên nhóc nhà ngươi đã tiêu đời từ mấy ngày trước”.

Có nhiệm vụ gấp gáp phải xử lý?
Tần Ninh lập tức hiểu ra.

Có vẻ như đây là lời giải thích với bên ngoài của Thiên Ám.

“Linh khí, linh quyết cùng linh đan ở chỗ của ta không có đâu, nếu ngươi muốn có thì cứ đi tìm Thiên Ám mà đòi!”
“Láo xược, tên của viện trưởng là điều kiêng kỵ, sao ngươi dám nhắc đến!”
Trử Tồn Kiếm hừ lạnh nói: “Xem ra tên nhóc nhà ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ! Ngươi cho rằng mình có con rối ở bên cạnh thì có thể ngang tàng trong học viện này sao?”
Đáp lại lời này, Tần Ninh lắc đầu cười nói: “Đối phó với ngươi hoàn toàn không cần phải dùng đến rối Bàn Linh!”
“Nói khoác mà không biết ngượng!”
Trữ Tồn Kiếm bây giờ cuối cùng đã hiểu những gì mà đệ đệ của mình đã nói.

Tên này thực sự rất cuồng vọng!
“Thân là Linh Đồ đệ tử, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học!”
Trữ Tồn Kiếm hừ một tiếng, vung lòng bàn tay lên ngưng tụ một đạo linh khí ấn quyết, lao thẳng về phía Tần Ninh.

Thấy vậy, Tần Ninh khẽ nhíu mày.

“Trử Tồn Kiếm, láo xược!”
Đột nhiên, một tiếng quát khác vang lên vào lúc này.

Đột nhiên, trước mặt Tần Ninh xuất hiện hai bóng người, xuất thủ cùng một lúc.

Bang bang!
Tiếng nổ lớn vang lên, sắc mặt Trử Tồn Kiếm tái nhợt, cả thân hình bị đánh bật ra, va thẳng vào cột đá phía sau.

Gã phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất.

“Phương Thế Thành!”
“Viên Cương!”
Nhìn thấy hai tên này, Trử Tồn Kiếm tái mặt, lau máu trên miệng rồi quát lớn: “Các ngươi làm gì vậy? Các ngươi cho rằng đệ tử hội Thiên Kiếm của chúng ta sợ đệ tử hội Phương Viên của các ngươi sao? Các ngươi phải biết, hội trưởng của bọn ta đã là Linh Tử, không phải là người mà đám Linh Đồ các ngươi có thể so sánh được!”
“Cút!”
Phương Thế Thành lúc này còn không thèm nhìn Trữ Tồn Kiếm, hừ một tiếng nói: “Tuy rằng Kiếm Tồn Nhất là một Linh Tử, nhưng cả hai bọn ta cũng chẳng sợ gã đâu, nếu muốn gây rắc rối thì cứ tới đây!”
Viên Cương cũng hung hăng nói: “Cút đi, ông đây mà còn thấy ngươi gây sự với Tần Ninh công tử một lần nữa thì sẽ tự tay lột da ngươi ra!”
Tần Ninh công tử?
Phương Thế Thành và Viên Cương có quan hệ tốt như vậy với Tần Ninh từ khi nào?
Hai tên này đều là Linh Đồ đứng đầu, có cảnh giới Linh Đài tầng 9, trong đám Linh Đồ đã thành lập nên một hội Phương Viên uy danh hiển hách.

Trử Tồn Kiếm thầm nghĩ, tuy mình là đệ tử của hội Thiên Kiếm, nhưng chẳng qua cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1, nếu cứ tiếp tục đối chọi với cả hai tên này thì nhất định sẽ không có kết quả tốt.

“Hừ, chuyện hôm nay Trữ Tồn Kiếm ta sẽ ghi nhớ!”
Dứt lời, Trữ Tồn Kiếm phất tay áo rời đi!
Phương Thế Thành và Viên Cương lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng chắp tay cúi đầu.

“Tần công tử, công tử không sao chứ?”, Phương Thế Thành cười nhẹ, một nụ cười trông nịnh nọt không thể tả.

“Tần công tử, Trữ Tồn Kiếm này có mắt mà không biết Thái Sơn, lần sau nếu như gã còn làm phiền tới công tử thì hai người bọn ta sẽ làm thịt gã cho công tử!”, Viên Cương, một người đàn ông cao mét tám, lúc này đang cúi xuống ngước nhìn lên Tần Ninh, nở nụ cười nịnh nọt nói.

“Xen vào việc của người khác!”
Nhìn hai tên này, Tần Ninh khẽ cau mày.

“Đúng, đúng, đúng!”, Phương Thế Thành tự tát vào mặt của mình một cái, khép nép cười nói: “Là do hai người bọn ta hồ đồ, quá hồ đồ, với thực lực của Tần công tử, thì Trử Tồn Kiếm đến gây sự cũng chính là tự tìm cái chết”.

“Vâng vâng vâng, không sai chút nào!”
Viên Cương phụ họa theo: "Là do bọn ta xen vào chuyện của người khác, xen vào chuyện của người khác! "
Tần Ninh cũng lười để ý tới hai tên này, xoay người rời đi.

Nhìn thấy Tần Ninh và mấy người kia bước vào Linh Các, Phương Thế Thành và Viên Cương lúc này mới dám thở ra, lau mồ hôi trên trán.

Thân là Linh Đồ đứng đầu đã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 9, hai tên này đã có thể được coi là đệ tử đứng đầu trong học viện Thiên Thần, chỉ đứng sau số ít các Linh Tử.

Tuy nhiên, trong võ trường nội viện mấy ngày trước, hai tên này đã nhìn thấy cảnh tượng ba vị trưởng lão danh dự bị chặt đầu, lãnh tụ Linh Đồ Đỗ Ngọc Nhiễm của Thiên Tử Đảng bị đánh chết, trong lòng đã cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Trong mấy ngày qua, nghĩ tới nghĩ lui, nhưng người biết về chuyện này trừ hai Linh Đồ như bọn chúng còn có Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn, cộng với mấy vị trưởng lão danh dự.

Chuyện này cho dù đánh chết cũng không thể nói cho người khác biết.

Nhưng ngày hôm đó, cũng chính là hai người bọn chúng tới bức bách các vị trưởng lão phải g**t ch*t Tần Ninh.

Tần Ninh nhất định đã ghi hận đối với bọn chúng.

Tần Ninh chỉ cần lia một nhát kiếm, thì bọn chúng sẽ xong đời.

Ngay cả viện trưởng cũng không thể chủ trì công đạo cho bọn chúng.

Hơn nữa, những tấm gương vẫn còn ở đó.

Ba vị trưởng lão danh dự đều đã chết, Tần Ninh cũng không thèm cho viện trưởng Thiên Ám một chút mặt mũi, còn viện trưởng thì sao?
Cho đến cuối cùng, viện trưởng vẫn chỉ nở một nụ cười!
Bị Tần Ninh ghi hận, chắc chắn là không tốt.

Mấy ngày nay, hai tên này mỗi ngày đều theo dõi chỗ của Liệt Hỏa lão tổ, muốn đợi đến khi Tần Ninh bước ra thì sẽ tạ lỗi với hắn.

Lúc nãy vừa hay nhìn thấy Trử Tồn Kiếm đang gây sự với Tần Ninh, bọn chúng liền chạy lên che mưa chắn gió cho Tần Ninh để thể hiện thành ý.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, Tần Ninh vốn chẳng cần bọn chúng che mưa chắn gió cho mình!
Chỉ bằng một nhát kiếm mà hắn đã có thể tiễn mấy vị trưởng lão danh dự đi về nơi xa, thì Trử Tồn Kiếm cảnh giới Linh Đài là cái đinh gỉ gì trong mắt hắn kia chứ?
Việc bọn chúng xuất hiện hoàn toàn không cần thiết!
Nhưng ngay cả như vậy, bọn chúng biết mình vẫn phải làm điều đó!
Ít nhất phải để cho Tần Ninh biết được bọn chúng đã nhận ra mình từng phạm phải sai lầm, chân thành muốn tạ lỗi với Tần Ninh.

“Huynh nói xem, liệu hắn có còn ghi hận đối với chúng ta không?”
Viên Cương lo lắng hỏi: “Mặc dù Viên Sơ Sinh và Phương Thế Vũ đã bị hắn giết, nhưng cũng là do hai tên khốn kiếp đó tự mình tìm chết!”
"Lỡ đâu hắn vẫn chưa hả giận, ghi hận đối với chúng ta thì! "
“Chắc là không đâu!”
Phương Thế Thành lúc này cũng lo lắng: “Lúc nãy có phải là chúng ta đã ra tay quá nhẹ rồi hay không?”
“Bây giờ huynh mới nhận ra là chúng ta ra tay quá nhẹ hay sao?”, Viên Cương mắng: “Ta đã nói rồi, chỉ cần phế Trử Tồn Kiếm làm cho Tần Ninh hài lòng thì chúng ta sẽ bình an vô sự”.

“Vậy thì bây giờ chúng ta lại đi tìm gã!”
“Được!”
Bọn chúng nói xong liền quay người rời đi.

Trử Tồn Kiếm thì không hề biết rắc rối lớn hơn vẫn còn ở đằng sau.

Còn đối với Tần Ninh, mấy chuyện của bọn Viên Cương hay Trử Tồn Kiếm, hắn đều chẳng thèm quan tâm.

Hắn đã sống qua mấy đời mấy kiếp, nếu mấy chuyện nhỏ này còn có thể khiến cho hắn lo lắng thì đứng là hắn đã sống quá uổng phí rồi!
 
Phong Thần Châu
Chương 158: Đối Chọi Cảnh Giới Linh Đài



“Viên Cương và Phương Thế Thành thực sự rất thú vị nha.

Chính bọn chúng đã ép các vị trưởng lão phải giết lão đại, vậy mà bây giờ lại trưng ra các bộ dạng luồng cúi nịnh nọt đó! ”, Trương Tiểu Soái cười nói.

“Bọn chúng biết sợ rồi!”
Lục Huyền nhìn Tần Ninh cười nói: “Dù sao cũng không ai chịu nổi một câu kiếm tới của lão đại!”
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa!”
Tần Ninh nhìn về phía đại sảnh Linh Các, trong đại sảnh có hàng trăm cửa sổ, Tần Ninh đi tới trước một cửa sổ để hỏi thăm.

“Đến nhận sắp xếp chỗ ở của đệ tử nội viện sao?”
Trong cửa sổ đó có một đệ tử đang đứng, liếc nhìn Tần Ninh.

“Ngươi là Tần Ninh!”
Đệ tử kia nhìn Tần Ninh từ trên xuống dưới, cười nói: “Tần Ninh xếp hạng nhất trong kỳ nội viện thí luyện lần này phải không?”
Tần Ninh hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Chính là ta!”
“Trễ như thế này mới tới nhận chỗ ở, còn tới làm gì nữa?”
Đệ tử kia liếc mắt nhìn Tần Ninh, lạnh nhạt nói: “Bây giờ không phải là thời gian xử lý việc này, ngươi tự đi tìm chỗ ở trước đi, có đợt khác sẽ thông báo cho ngươi sau!”
Không phải là thời gian xử lý?
Trương Tiểu Soái, Lục Huyền và Tuân Ngọc đều sửng sốt.

“Vị sư huynh này, bọn ta nhận được thông báo rằng trong vòng mười ngày kể từ ngày nội viện thí luyện kết thúc thì vẫn còn thời gian xử lý việc này!”, Trương Tiểu Soái khó hiểu hỏi.

“Ta nói không phải là không phải, hôm khác quay lại đi!”
Đệ tử kia vẫn lạnh nhạt, giễu cợt nói: “Đều sắp chết đến nơi rồi, còn nhận chỗ ở làm gì?”
“Lời này của ngươi là có ý gì?”
Lục Huyền sa sầm sắc mặt nói.

“Ý gì hả?”
Đệ tử kia cười chế nhạo: “Các ngươi đã đắc tội với Thiên Tử Đảng, Liễu Môn, hội Phương Viên và các thế lực khác, các ngươi cho rằng mình còn có thể sống sao?”
“Dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, còn tìm chỗ ở làm gì nữa? Nếu ta là các ngươi, ta sẽ tranh thủ thời gian này để ăn uống, ngồi chờ chết là được rồi”.

“Ngươi đang nói nhảm nhí gì vậy?”
Diệp Viên Viên cau mày, lãnh đạm nói: “Cứ làm chuyện mà ngươi phải làm đi, mau thu xếp chỗ ở cho bọn họ”.

“Diệp tiểu thư, cô nói xem tại sao cô lại đi giao du với cái đám không biết sống chết này?”, đệ tử kia lại nói: “Cô cứ yên phận làm Diệp đại tiểu thư, thiên tài hoàng thể thì tốt biết bao nhiêu”.

“Ngươi thật lắm lời!”
Diệp Viên Viên lại nói: “Rốt cuộc ngươi có sắp xếp hay không, nói rõ đi!”
“Không!”
“Ngươi…”
“Nói nhiều làm gì?”
Tần Ninh phất tay, nói: “Lôi đầu gã ra đây cho ta, đánh gã một trận rồi mới hỏi tiếp, rốt cuộc là hôm nay sắp xếp hay ngày khác mới sắp xếp”.

“Ngươi muốn làm gì!”
Gương mặt của đệ tử kia biến sắc, gã hét lên: “Đường Nguyên ta là đệ tử được học viện cấp quyền, quản lý công việc của các đệ tử ở đây.

Nếu ngươi dám tấn công ta, cũng chính là ngươi đang thách thức uy nghiêm của học viện”.

“Uy nghiêm của học viện Thiên Thần, ta cứ thích thách thức đấy thì sao?”
Tần Ninh hừ một tiếng, nói: “Viên Viên, ra tay!”
“Vâng, công tử!”
Diệp Viên Viên bước ra, thi triển chiêu thức, một luồng linh khí từ trong bàn tay phóng ra ngoài.

Tiếng lách cách vang lên, song sắt cửa sổ lúc này đã trở nên méo mó, Đường Nguyên bị lôi ra nhưng vẫn mắc kẹt giữa những song sắt của cửa sổ.

“Aaaaaaaa! dừng lại, dừng lại, ta sẽ sắp xếp, sẽ sắp xếp!”
Sắc mặt của Đường Nguyên tái nhợt, gã đau đớn hét lên.

Cảnh tượng này ngay lập tức khiến cho các đệ tử có mặt phải hoảng hốt.

Một số ít các đệ tử tiến tới, vây quanh chỗ đó.

“Đường Nguyên, ngươi bị làm sao vậy?”
Đột nhiên từ đâu lại vang lên tiếng hỏi lớn.

Có mấy tên khác đang nhanh chóng bước tới.

Y phục của bọn chúng trông hoàn toàn khác với đệ tử nội viện, thần sắc vô cùng kiêu ngạo.

Đệ tử Linh Đồ!
Nhìn thấy mấy tên đó, tất cả mọi người lập tức đứng tản ra bên ngoài, vì sợ rằng sẽ bị cuốn vào rắc rối.

Một thanh niên cầm đầu đám người kia bước ra, đi vào giữa cuộc hỗn loạn.

“Mấy người các ngươi thật to gan, Đường Nguyên là đệ tử được bổ nhiệm đặc biệt ở chỗ này, vậy mà các ngươi lại dám tùy tiện ra tay với gã”.

“Tề Sam sư huynh, cứu ta, cứu ta với!”
Đường Nguyên vội vàng tố cáo: “Mấy tên này đột nhiên tấn công ta, thật sự quá hung ác!”
“Tề Sam sư huynh, hãy giúp ta dạy cho bọn chúng một bài học!”
Tần Ninh trừng mắt nhìn Đường Nguyên, Đường Nguyên ngay lập tức co rụt đầu lại.

“Ngươi là ai?”
Tề Sam nhìn về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Ra tay tấn công đệ tử khác, không coi trọng nội quy của học viện, hôm nay với tư cách là sư huynh, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, có một số chỗ mà ngươi không được phép giương oai!”
Tề Sam vừa dứt lời thì đã ra tay, hoàn toàn không cho Tần Ninh cơ hội, một chưởng đánh ra hướng thẳng về phía Tần Ninh.

“Cút!”
Tần Ninh hừ lạnh, phất tay áo, trong lòng bàn tay ngưng tụ ấn ký.

Vào lúc này, không chỉ có ba hay năm đạo Tu La Viêm Ấn ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, mà có tới tận bảy đạo.

Bảy đạo Tu La Viêm Ấn chồng lên nhau, phóng thẳng ra ngoài.

“Không biết sống chết!”, Tề Sam chế nhạo nói: “Chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9, ỷ mình đứng nhất trong kỳ nội viện thí luyện thì liền nghĩ mình có thể chống lại cảnh giới Linh Đài hay sao?”
Tề Sam vô cùng tự tin, thực lực của gã vốn đang ở cảnh giới Linh Đài tầng 2, chỉ một Tần Ninh nhỏ nhoi, chẳng là cái thá gì trong mắt của gã.

Trong cơ thể của gã, chín đạo linh hải đã ổn định, hơn nữa linh hải còn đúc thành hai tòa linh đài, tiếp tục ngưng tụ linh khí.

Nếu như nói bên trong thân thể của võ giả chính là biển khơi, thì linh hải chính là tàu lớn bên trong biển khơi đó, nên chín đạo linh hải chính là chín con tàu lớn.

Chức năng của chín con tàu lớn này chính là tồn trữ vật liệu bên trong thân thể của võ giả, không ngừng truyền linh khí.

Nếu chín con tàu lớn đều không vững vàng, thì biển khơi có thể nổi sóng gió bất cứ lúc nào.

Việc đúc nên linh đài chính là để củng cố sự ổn định của linh hải, giống như tạo nên một chiếc neo trên con tàu lớn, để linh hải có thể tồn tại vững chắc trước sóng gió.

Cảnh giới Linh Đài tầng 2, đúc thành hai tòa linh đài, khiến cho linh khí bên trong thân thể võ giả lưu chuyển thông suốt hơn, linh hải càng có thể tồn trữ nguồn linh khí phong phú hơn.

Cho nên, võ giả cảnh giới Linh Hải, dù trong cơ thể có nguồn linh khí phong phú thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng mạnh hơn võ giả cảnh giới Linh Đài, càng không thể nào vững vàng bằng.

Ngay lập tức, hai thân ảnh đã va vào nhau
Răng rắc!
Trong nháy mắt, đại sảnh vang lên một tiếng răng rắc rõ ràng.

Tần Ninh lùi lại, thu tay về.

Mà ở bên kia, sắc mặt Tề Sam đột nhiên tái nhợt, linh khí trên người lập tức trở nên mờ mịt.

Xương cánh tay của gã đã gãy.

Hơn nữa, nó không chỉ gãy lìa ở một chỗ.

“Tần Ninh, ngươi! ”
Sắc mặt Tề Sam trắng bệch, chỉ vào Tần Ninh mà mắng: “Đệ tử nội viện mà dám ra tay với Linh Đồ, tội đáng chết vạn lần, mấy người các ngươi, mau giúp ta làm thịt hắn”.

Tề Sam không thể tự mình ra tay nữa, liền ra lệnh cho mấy tên đứng đằng sau xông lên.

Gã không ngờ hôm nay mình lại gặp một đệ tử nội viện mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 mà đã bá đạo như thế!
Sắc mặt của mấy tên sau lưng cũng đã tái xanh, nhưng vẫn lần lượt bước ra, đằng đằng sát khí tung chiêu về phía Tần Ninh.

Cảnh tượng này khiến cho các đệ tử ở xung quanh kinh hãi.

Tần Ninh này sao lại mạnh đến như vậy?
Một đệ tử cảnh giới Linh Hải tầng 9 đối đầu với đệ tử cảnh giới Linh Đài tầng 2, vậy mà hắn vẫn có thể đánh gãy cánh tay của Tề Sam.
 
Phong Thần Châu
Chương 159: Vậy Là Xong Rồi Sao



Chỉ có điều Tề Sam cũng không dễ chọc, gã vừa mới được thăng lên đệ tử Linh Đồ, cảnh giới Linh Đài tầng 2, đi theo gã cũng toàn là đệ tử Linh Đồ cảnh giới Linh Đài.

Hơn nữa, Tề gia ở đế quốc Bắc Minh có thực lực không tầm thường, Tề Sam làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ?
Mấy tên kia ngay lập tức lao vun vút tới chỗ Tần Ninh, thể hiện hết mình, mong muốn có thể ở trước mặt Tề Sam thể hiện tốt một chút.

"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng gầm từ đâu lại đột nhiên vang lên.

"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Tiếng gầm vang lên đinh tai nhức óc, tất cả mọi người có mặt đều phải ngưng dòng suy nghĩ của mình.

Đám đệ tử Linh Đồ cảnh giới Linh Đài kia cũng tái mặt, đồng loạt dừng tay lại.

Một lão già mặc áo choàng đen, râu tóc bạc trắng chậm rãi bước tới.

"Hứa trưởng lão!"
"Hứa trưởng lão!"
Tề Sam lập tức vui mừng khi nhìn thấy người vừa tới.

"Hứa trưởng lão, người tới thật đúng lúc, cái tên vô pháp kia dám ở trong Linh Các ra tay với đệ tử công vụ!"
Tề Sam vội vàng nói: "Hứa trưởng lão, người là một trong những trưởng lão quản lý Linh Các, người nhất định phải xử lý chuyện này".

Tề Sam chỉ về phía Tần Ninh nói.

Hứa trưởng lão Hứa Thông Thiên là trưởng lão danh dự, thực lực cảnh giới Linh Phách tầng 1, quản lý Linh Các lúc nào cũng vô cùng công bằng, tính cách cương nghị.

Tần Ninh hôm nay dám làm loạn ở đây, lần này đụng phải Hứa trưởng lão, không cần gã ra tay thì hắn cũng sẽ thê thảm.

Hứa Thông Thiên cau mày.

Dám gây rắc rối trong Linh Các?
Ngay cả đám Linh Đồ, Linh Tử cũng không có can đảm đó.

“Hừ!”, Hứa Thông Thiên hừ một tiếng, nói: “Nếu có người dám gây chuyện trong Linh Các, trưởng lão ta nhất định phải giải quyết.

Ai gây chuyện sẽ bị trừng phạt theo quy định của học viện”.

Dứt lời, Hứa Thông Thiên cao ngạo nhìn về phía bóng người đang đứng giữa đám đông.

Tần Ninh!
Đột nhiên nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt Hứa Thông Thiên lóe lên.

Sau đó, khí thế ban đầu của Hứa Thông Thiên liên tục giảm xuống, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.

Sau hai ba sải chân dài, Hứa Thông Thiên đã đi thẳng tới trước mặt Tần Ninh.

"Tên nhóc này xong đời rồi!"
Tề Sam vô cùng hả hê.

Hứa Thông Thiên trước giờ không thích những kẻ gây rối, Tần Ninh đã gây rối, Hứa Thông Thiên bỏ qua cho hắn mới là lạ.

Hứa trưởng lão mà đã ra tay, thì đệ tử vi phạm nội quy của học viện ít nhất cũng phải nằm liệt giường mấy tháng.

"Hừ, dám vi phạm nội quy của học viện, đáng bị trừng phạt!"
Hứa trưởng lão khẽ “hừ” một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía Tần Ninh.

Chát…
Thanh âm bạt tai vang lên, cả đại sảnh lúc này hoàn toàn im lặng.

"Ô...!huhu..."
Đường Nguyên đang bị kẹt ở song sắt cửa sổ, lúc này một bên má của gã đã sưng tấy, đau đớn rơi lệ.

"Hứa trưởng lão, không phải đệ tử, mà là hắn..."
Đường Nguyên vô cùng ấm ức, tự dưng lại bị đánh, còn phải cắn răng chịu đựng.

Mọi người xung quanh cũng ngẩn người.

Tề Sam cũng hoàn toàn ngẩn người.

Vừa rồi người mà gã tố cáo là...!Tần Ninh, không phải Đường Nguyên!
Tại sao Hứa trưởng lão lại tát vào mặt Đường Nguyên? Nhận nhầm người rồi sao?
Tề Sam lập tức tiến lên nói: "Hứa trưởng lão, đây mới là Tần Ninh!"
"Cút!"
Hứa Thông Thiên không chút khách khí, thẳng thừng đá Tề Sam bay ra ngoài, gã chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 2, làm sao có thể chịu được cú đá của cường giả cảnh giới Linh Phách tầng 1 được.

Cả thân thể của gã bị đá văng ra phía sau, đâm vào mấy người đang đứng, đau đớn k** r*n.

"Cút đi!"
Nhìn đám người Tề Sam, Hứa Thông Thiên lập tức quát to: "Tưởng trưởng lão ta bị mù sao?"
"Đường Nguyên!"
Quay đầu lại nhìn Đường Nguyên, Hứa Thông Thiên lại quát lên: "Ngươi dám lạm dụng chức quyền.

Vị trí đệ tử công vụ này ngươi không cần làm nữa.

Cút ngay!"
Sao?
Lạm dụng chức quyền, không cần làm nữa?
Đường Nguyên ngẩn ra.

Thân là đệ tử công vụ trong Linh Các, gã chỉ muốn làm bẽ mặt Tần Ninh một chút.

Xét cho cùng, đám người này đã đắc tội với Thiên Tử Đảng, Liễu Môn và hội Phương Viên, sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối.

Gã vốn tưởng rằng Hứa trưởng lão sẽ nghe theo Tề Sam dạy dỗ Tần Ninh, nhưng ai mà ngờ được, Hứa trưởng lão lại không xử lý Tần Ninh mà ngược lại đi xử lý gã chứ.

Tề Sam lúc này cũng sững sờ.

Tình huống gì đây?
Hứa trưởng lão không biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao lại chiếu cố Tần Ninh như thế?
"Hứa trưởng lão!"
Xương cánh tay của Tề Sam vừa rồi bị Tần Ninh đánh gãy, bây giờ lại hứng chịu cú đá của Hứa Thông Thiên, cục tức trong lòng ngày càng lớn.

"Có chuyện gì?"
"Cho dù Đường Nguyên có sai, nhưng Tần Ninh lại dám ra tay công khai thách thức uy quyền của học viện, đánh gãy tay đệ tử.

Trong chuyện này Tần Ninh vẫn là kẻ vô pháp, mong Hứa trưởng lão làm chủ cho đệ tử!"
Tề Sam nói rất to, rất có khí phách.

Gã không tin trước mặt mọi người mà Hứa Thông Thiên còn có thể bỏ qua chuyện này!
Thách thức uy quyền của học viện?
Nghe vậy, mí mắt Hứa Thông Thiên run lên, trong lòng cũng run lên.

Sau lưng lão ta đã đầm đìa mồ hôi.

Tề Sam, cái tên khốn kiếp này, ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta theo.

Uy quyền của học viện?
Dám nói chuyện uy quyền của học viện với Tần Ninh, chỉ sợ tên nhóc nhà ngươi đã chết hơn trăm lần rồi! Trong mắt Tần Ninh, mấy quy định quy tắc gì đó đều chỉ là chuyện tầm phào.

"Được rồi, lão phu làm chủ cho ngươi!"
Hứa Thông Thiên nhìn Tề Sam, thẳng thừng nói: "Ngươi vừa rồi bị đánh gãy tay sao? Bây giờ lão phu giúp ngươi nối lại!"
Vừa dứt lời, Hứa Thông Thiên đã bước tới, nâng lòng bàn tay lên, lôi Tề Sam tới gần mình.

Hứa Thông Thiên nắm lấy cánh tay đã gãy của gã, tiếng răng rắc lại liên tục vang lên.

Trong phút chốc, Tề Sam đã mặt cắt không còn một giọt máu.

Tiếng r*n r* ngắt quãng phát ra từ miệng của gã.

Sự đau đớn đó ngay cả những đệ tử đứng xung quanh còn có thể cảm nhận được, huống chi là gã.

Gãy xương rất đau, nhưng nối xương như thế này còn đau hơn!
“Bây giờ ngươi còn phản đối gì không?”, Hứa Thông Thiên âm thầm dùng sức, nhìn Tề Sam, cười nhẹ nói.

"Không...!không còn nữa..."
Tề Sam bây giờ chỉ cảm thấy cánh tay hoàn toàn tê dại, thân thể như đã không còn thuộc về gã.

Còn dám phản đối, chính là tự mình tìm đường chết.

"Được rồi, nếu đã như vậy thì lui ra đi!"
Hứa Thông Thiên lúc này mới nhìn về phía mọi người và nói: "Thân là đệ tử công vụ của Linh Các, Đường Nguyên đã không tuân theo quy trình của học viện, đáng bị trừng phạt.

Tề Sam ra tay đánh đệ tử khác ở đây, đã không tuân thủ các quy định của học viện, được trưởng lão ta dạy cho một bài học!"
"Còn đứng chung quanh đây làm gì? Vẫn chưa chịu lui ra hả?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy hoang mang.

Xong rồi?
Vậy là xong rồi sao?
Tần Ninh thì sao?
 
Back
Top Bottom