Khi bàn tay nhỏ bé của Lê Nam Trân chạm phải, Kỳ Hàn đã lập tức có phản ứng.Lê Nam Trân thấy có chống cự cũng vô ích, nên cô cứng người lại, không dám cử động, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cự vật ở dưới bàn tay mình.'Thật lớn...' Ý nghĩ không thể kìm nén mà bật ra ngay trong đầu Lê Nam Trân.Hôm nay Kỳ Hàn mặc một chiếc quần thể thao màu đen, phần vải rộng thùng thình kia đã bị một vật nhô lên phía trước làm cho căng phồng, tưởng chừng như sắp bật ra ngoài.
Điều tệ hơn là tay của cô đang bị ép chặt ngay tại đó.
Lớp vải mềm mại càng giúp cô cảm nhận rõ hơn hình dạng và xúc cảm bên dưới.Hơi thở của Kỳ Hàn dần trở nên gấp gáp, bàn tay anh cũng từ từ siết chặt hơn.Dù chưa từng trải qua, Lê Nam Trân vẫn nhận ra rằng tình huống hiện tại vô cùng nguy hiểm.Lê Nam Trân đứng bất động, nhưng sự 'ngoan ngoãn' ấy lại chẳng khiến Kỳ Hàn hài lòng.
Anh nắm chặt lấy tay cô, chậm rãi cọ xát lên nơi đó."
Thế nào?"
Kỳ Hàn cất lời, không rõ là đang ám chỉ điều gì.Lê Nam Trân ngay lập tức nhớ đến bức ảnh đôi tay Kỳ Hàn đang nắm lấy vật đỏ thẫm ấy.Bầu không khí như bị đè nén, cô không dám lên tiếng.Kỳ Hàn không cho cô cơ hội trốn tránh: "Sao lại lén lút lục đồ của người khác thế?"
Anh nghiêng đầu nhìn sang tủ quần áo, những bộ đồ vốn được gấp gọn gàng giờ đây đã trở nên lộn xộn:"Trẻ con mà tùy tiện chạm vào đồ của người khác thì thật chẳng ngoan chút nào.
"'Thật vô lý!
Chính anh ta đi bắt cóc người khác mà còn dạy dỗ, nói cô không ngoan?'Lê Nam Trân ngẩng đầu trừng mắt với anh, Kỳ Hàn liền nhân cơ hội giữ lấy gáy cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô.Đây là nụ hôn đầu tiên của cô!Lê Nam Trân muốn lùi lại, nhưng bị giữ chặt.Sự chênh lệch sức lực giữa nam và nữ lúc này vô cùng rõ ràng.
Lê Nam Trân vốn lười biếng, chỉ thích ngồi.
Thế nên sự chống cự của cô chẳng khác gì một chú mèo con yếu ớt đang vùng vẫy.Cánh tay đang bị đè lên c.ự v.ật của Kỳ Hàn cuối cùng cũng được giải phóng, nhưng hai má cô lại bị anh siết chặt.
Kỳ Hàn ép cô hé môi, rồi thừa cơ len lỏi vào, quấn chặt và mút lấy lưỡi cô một cách thô bạo."
Ưm...
ưm..."
Lê Nam Trân dùng hai tay đẩy ngực Kỳ Hàn, nhưng hoàn toàn không thể chống lại sức lực của anh.Môi của Kỳ Hàn khô ráp, thô nhám, hôn một cách không có quy củ nhưng lại rất hung hăng và tàn nhẫn.
Lưỡi anh thâm nhập vào miệng cô cũng hoàn toàn bằng bản năng quấy phá, khiến cô cảm thấy vô cùng choáng váng.Lê Nam Trân cắn mạnh một cái.
Vì quá sốt ruột, cô đã cắn cả vào lưỡi mình, vị máu tanh lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, nhưng chính điều đó đã khiến anh dần lấy lại bình tĩnh và buông cô ra.Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Kỳ Hàn.Anh hé miệng thở dốc, đôi môi khô ráp đã bị nước bọt dính ướt, trong nước bọt còn vương chút máu.
Cả người anh hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.Con trong mắt Kỳ Hàn, dáng vẻ của Lê Nam Trân cũng rất gợi tình.
Quần áo xộc xệch, khóe mắt rưng rưng, một sợi chỉ bạc vẫn còn vương trên cằm cô, ẩm ướt.Không chút do dự, Kỳ Hàn túm tay cô kéo về phía giường.
Lê Nam Trân bị lôi kéo mạnh bạo, không kịp phản kháng đã bị ném lên giường.Anh mở ngăn kéo chứa đồ dùng t.ình dục, lấy ra một cặp còng tay bằng da và còng hai tay cô vào đầu giường.
Rồi anh gác một chân lên người cô, quỳ xuống, vị trí nhô lên ở hạ bộ vừa vặn đối diện với mặt cô."
Đừng nhúc nhích, nhìn tôi này."
Kỳ Hàn một tay kéo quần xuống, c.ự v.ật nóng bỏng như được giải phóng, thẳng tắp hướng về phía mặt của Lê Nam Trân.Hạ thân anh căng cứng, nơi đó đỏ rực, gân mạch hằn rõ, đỉnh khẽ ngẩng cao và rỉ ra chút d.ịch trong suốt.Anh cúi đầu xuống, giọng trầm khàn: "Chỉ cần cậu nhìn tôi tự giải tỏa thôi, tôi sẽ không động vào cậu...
đừng cựa quậy."
Kỳ Hàn siết chặt vật nóng bỏng của mình, bàn tay di chuyển gấp gáp.
Tay còn lại giữ chặt gáy Lê Nam Trân, buộc cô phải ngẩng đầu lên, dõi theo từng cử động di chuyển của anh."
Cậu nhìn đi... thử tưởng tượng xem, vật này cắm sâu vào trong, chạm tới tận cùng, cọ xát vào từng tấc thịt mềm của cậu."
Kỳ Hàn vừa tự ve vuốt, vừa thì thầm.Trong đầu anh tràn ngập hình ảnh cái h.uyệt nhỏ non nớt, ướt mềm mà anh đã từng nhìn thấy và chạm vào khi Lê Nam Trân bất tỉnh."
Tôi muốn cậu phải nhìn tôi làm cậu... nhìn nó cắm vào, ép cậu run rẩy đến mức không thể khống chế được bản thân mà co rút."
Ngón tay Kỳ Hàn thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da mang theo chút lạnh lẽo.
Khi siết lấy c.ự vật đỏ sẫm kia, từng đường gân xanh trên mu bàn tay và cánh tay đều nổi lên, căng cứng theo từng nhịp khoái cảm, toát ra một thứ ham muốn mãnh liệt khó kìm nén.Nhịp tay của anh ngày một gấp gáp, thân thể nóng bỏng kia cũng theo đó mà càng tiến sát lại gần.
Đỉnh q.uy đầu suýt chút nữa chạm vào chóp mũi Lê Nam Trân mấy lần.
Trong hơi thở, cô đã ngửi thấy mùi hăng nồng xen lẫn hương sữa tắm nhàn nhạt.
Không phải khó chịu, chỉ là quá kích thích khiến cô phải nhắm chặt mắt, cố nghiêng đầu né tránh."
Đừng cựa quậy."
Kỳ Hàn siết chặt, ép đầu cô quay về, thậm chí cố tình ấn q.uy đầu khẽ lướt qua chóp mũi cô.Giọng anh trầm thấp, mang theo uy hiếp: "Mở mắt ra nhìn cho rõ.
Nếu nhắm lại nữa... tôi sẽ thật sự làm cậu."
"Tôi... không cần!"
Lê Nam Trân bật ra sự chống cự bằng giọng run rẩy, nhưng vẫn buộc phải mở mắt.
Cô thực sự sợ Kỳ Hàn, chẳng dám trái ý anh.Chóp mũi rõ ràng bị thứ nóng ẩm kia cọ qua, còn lưu lại chút chất nhầy ấm nóng."
Ha... ha..."
Kỳ Hàn thở dốc.Một tay anh chống vào tường, cúi đầu nhìn xuống, c.ự vật nóng bỏng của anh đang ngang tầm với gương mặt nhỏ nhắn, trắng mịn như ngọc.Cô buộc phải mở to mắt nhìn thứ thô dài kia, run rẩy không ngừng.
Sức ép căng thẳng ấy khiến anh nhanh chóng dâng trào, như chỉ chực bùng nổ."
Ha...
Tôi sắp ra rồi...
Cậu xem tôi bắn nhé?
Tôi bắn vào mặt cậu nhé..."
Nghe tưởng chừng như là một câu hỏi, nhưng thực chất anh không hề cho cô bất cứ phản kháng nào.Trong tích tắc, ngay trước gương mặt mịn màng ấy, dòng t.inh d.ịch đặc nóng phóng ra.
Một mảng lớn tràn xuống cằm, nhỏ giọt ướt đẫm cổ áo và ga trải giường.Kỳ Hàn thở dốc, vẫn chưa chịu buông tha, đem vật đó dí sát môi cô, còn cố ý ma sát vài lần.
Từng đợt k.hoái cảm cuối cùng khiến t.inh d.ịch tiếp tục phun ra, vấy lên môi, thậm chí cả chóp mũi, khiến cô gần như ngạt thở trong mùi vị của anh.