Lãng Mạn Phòng Giam Của Bạn Học

Phòng Giam Của Bạn Học
Chương 60. Cảm ơn


"Kỳ Hàn!"

Không thấy bóng dáng anh đâu, Lê Nam Trân theo thói quen chạy ngay sang gõ cửa phòng đối diện, đập liên hồi:

"Mở cửa !

Kỳ Hàn, mau mở......"

Cửa bật mở, cô lập tức loạng choạng ngã vào người anh, mặt vùi chặt vào ngực, giọng nghèn nghẹn:

"Kỳ Hàn......"

Trên tai anh vẫn còn đeo tai nghe, điện thoại hiển thị đang trò chuyện.

Bất ngờ bị cô đâm sầm vào, trong tai nghe còn vang lên tiếng kêu đồng thanh của một nam một nữ: "Ôi trời..." rồi lẫn cả âm thanh đồ vật rơi loảng xoảng.

Anh vội cúp máy."

Lại uống rượu nữa à?"

Cái chai rượu kia cô lấy ra từ khi nào?

Rõ ràng lúc dọn dẹp anh đã cất kỹ rồi cơ mà!

Kỳ Hàn chỉ thấy gân xanh trên trán giật liên hồi."

Hì hì."

Lê Nam Trân ngẩng mặt lên, cười ngốc nghếch:

"Ngon lắm~""Ngon hả?" – Kỳ Hàn kéo cô vào phòng, đóng cửa rồi bóp hai má:

"Tại sao lại uống trộm?

Không phải nói là không say được à?"

"Ưm...

Em tự mua!

Không cho anh nói em!"

Cô vừa lắp bắp vừa đưa tay che miệng anh, mặt tỉnh bơ."

Em mua?"

Anh bế thốc cô lên, định đặt xuống giường thì lại bị cô quấn chặt như bạch tuộc, không buông."

Lê Nam Trân, em có biết mình đang làm gì không?"

Nhìn cô hai ngày liên tiếp say đến thành thế này, Kỳ Hàn ngẩng lên xem đồng hồ.

Đã hơn mười hai giờ rồi, đánh trẻ con vào giờ này hình như cũng chẳng mấy đạo đức."

Đừng nói em hôm nay!"

Lê Nam Trân làm bộ mặt sắp khóc, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy giọt lệ nào, rõ là đang giả vờ:

"Hôm nay em chịu không nổi... uống rượu để giải sầu thôi mà......"

"Khó chịu à?"

Kỳ Hàn nhìn điệu bộ cố tình làm ra vẻ đau khổ của cô, không nhịn được nhếch môi.

"Uống nhiều quá, ngay cả diễn cũng chẳng giống nữa rồi."

"Xì."

Lê Nam Trân bật khỏi người anh, loạng choạng suýt ngã, may mà anh nhanh tay đỡ kịp.

Trong cơn say, cô mông lung quan sát phòng anh, còn anh thì vội giữ chặt bên hông, sợ cô lảo đảo lại ngã nhào.Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt ngà say mà lại như trống rỗng:

"Kỳ Hàn."

"Sao thế?"

Thấy cô bất chợt trầm xuống, nhìn mình chăm chú, anh tưởng cô sắp thổ lộ gì, nghiêm túc hỏi.Lê Nam Trân nhìn anh chằm chằm hồi lâu, rồi bỗng "A!" một tiếng, trợn to mắt, trong mắt chỉ toàn mông lung:

"Em...

đang ở đâu thế này?"......Kỳ Hàn đưa tay xoa trán, bất lực hồi lâu.

Anh bế ngang cô dậy, định đưa đi rửa mặt rồi cho ngủ sớm.

May sao lần này cô ngoan ngoãn để mặc anh sắp xếp."

Đây là cái mà em gọi là 'cảm thấy không ổn định' à?"

Đặt cô lên giường, thấy trên bàn chỉ còn nửa chai rượu trắng, anh lại không nhịn được, quay đầu hỏi:

"Em thật sự không biết tiết chế sao?"

Lê Nam Trân co cổ lại, mắt ầng ậc vô tội, vẻ mặt như oan ức."

Hừ."

Kỳ Hàn cười nhạt, tự nhủ tranh cãi với một con ma men thật phí lời.

Anh lại nhìn đồng hồ:

"Hôm nay là thứ Năm, đã quá nửa đêm rồi.

Để mai nói tiếp."

Cô chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ gáy lan ra, vội níu lấy tay anh:

"Anh... không ngủ cùng em sao?"

Giọng cô run run như trẻ nhỏ sợ lạnh."

Không."

Kỳ Hàn mở miệng đáp ngay lập tức, vẻ lạnh lùng của anh cũng tan thành mây khói:

"Anh đang giận."

"Ơ......"

Lê Nam Trân lộ vẻ tủi thân, không hiểu vì sao anh giận, cũng chẳng rõ có liên quan gì đến mình, nhưng cuối cùng vẫn buông tay."

Mau ngủ đi."

Kỳ Hàn quay người định đi rửa mặt.Phía sau, giọng cô khẽ gọi:

"Kỳ Hàn."

Âm thanh nghe trong trẻo, tỉnh táo lạ thường:

"Cảm ơn anh."

Anh quay lại nhìn, thấy cô đã nhắm mắt, như đã ngủ.Dù vậy, đêm ấy Kỳ Hàn vẫn nằm xuống chiếc giường ấy.
 
Phòng Giam Của Bạn Học
Chương 61. Thẩm vấn


Lê Nam Trân lo lắng không yên.Dù không nhớ rõ tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Kỳ Hàn "tiên đoán" cái gì, trong lòng cô vẫn có dự cảm chẳng lành.Tối qua cô uống rượu, ban đầu cũng không thấy gì, nhưng rồi dần rơi vào vòng xoáy men say: ban đầu thì chẳng thấy gì, càng lúc càng ngấm, càng say lại càng ngỡ mình chưa say, càng thế càng muốn uống thêm.Suốt bữa sáng, Lê Nam Trân vẫn dò xét từng chút một, thế nhưng Kỳ Hàn cứ tỏ ra bình thường, lời nói cử chỉ không hề để lộ ra chút gì bất thường.Chậc.Cảm giác bất an của cô dâng đến cực điểm khi vào lớp học:"Uông Phục?

Sao cậu lại ở đây?"

"Sao tớ lại ở đây à?"

Uông Phục làm vẻ mặt như phạm nhân bị thẩm vấn, "Tớ qua học ké, được chưa?"

"Cậu còn hỏi bọn tớ nữa?"

Thi Tĩnh Lôi hóng hớt ra mặt, "Chuyện gì thế?

Biến mất cả ngày, không phải bị... giữ lại nguyên một ngày đấy chứ..."

"Cậu nói bậy gì thế!"

Lê Nam Trân giật nảy như mèo bị dẫm đuôi, phản ứng quá mức kích động khiến bao người ngoái nhìn.Cô vội hạ giọng: "Không phải như các cậu nghĩ đâu..."

"Thế thì chắc chắn là đúng rồi."

Thi Tĩnh Lôi cười đùa, "Lại còn có tật giật mình."

"Hơn nữa, tớ chưa nói là nghĩ đến cái gì đâu nhé."

Uông Phục nghiến răng, "Hai người các cậu bắt đầu từ bao giờ vậy?

Hôm qua tớ còn đang ngồi chửi đổng, vậy mà..."

"Đúng rồi đấy!"

Thi Tĩnh Lôi vỗ vai Uông Phục, "Uông Phục à, cậu đúng là 'người bị hại' trong chuyện tình này.

Cậu nhìn xem, Lê Nam Trân còn nỡ giấu bọn mình kìa?"

"Sao cậu ấy lại thành người bị hại chứ?

Với lại, bọn tớ không có yêu đương gì hết!"

Mặt Lê Nam Trân đỏ bừng, chợt nhớ ra chuyện gì, cô chỉ tay vào Thi Tĩnh Lôi:"Tại sao cậu lại đưa địa chỉ của tớ cho Kỳ Hàn?

Hôm sau còn dám xin nghỉ hộ nữa!

Nhỡ đâu là kẻ buôn người thì giờ này tớ bị bán sang Thái Lan rồi cũng nên!"

"Á..."

Thi Tĩnh Lôi ban đầu cũng sững ra, nhớ tới mà toát mồ hôi lạnh.

Đến tận ngày hôm sau khi Kỳ Hàn đến xin nghỉ thay cho Lê Nam Trân và sau đó phát hiện Kỳ Hàn cũng đã xin nghỉ, không đến lớp, nỗi sợ ấy mới chuyển thành một thứ cảm giác kỳ lạ.

"Không phải đâu, tớ cũng nhận ra rồi...

Cứ yên tâm, ít nhất bọn tớ sẽ giúp cậu báo thù."

"Hai cậu thôi vòng vo đi!

Rốt cuộc thế nào?

Bắt đầu từ bao giờ?"

Uông Phục nhất quyết không chịu vào lớp, ba người chiếm một góc phòng học, ghé tai bàn tán nhỏ giọng, không hề để ý tới ai khác.Thi Tĩnh Lôi cũng gật gù chen vào:"Đúng đó, tớ tận mắt thấy cậu gửi tin nhắn thoại cho anh ta!

Với lại... trên cổ cậu, kem che khuyết điểm còn chưa tán đều kìa."

Nghe vậy, Lê Nam Trân vội đưa tay che cổ, nhất thời không biết cãi làm sao.

Mà nếu nói thật thì càng chẳng thể nói nổi.

Chẳng lẽ khai ra rằng mình bị Kỳ Hàn trói lại, rồi bị buộc phải ở nhà anh sao?Quá mất mặt!

Nghĩ đi nghĩ lại, thà bị coi như đang yêu đương với anh còn đỡ hơn!"

Tuần trước..."

Cuối cùng, Lê Nam Trân buông bỏ chống cự.

Đến lúc này cô mới sực nhận ra: chẳng phải mình và Kỳ Hàn chỉ vừa mới dây dưa thôi sao?

Vậy mà đã bị nhìn thấu hết rồi ư?"

Thế mà cuối tuần trước cậu còn than 'nhìn thấy anh ta là chướng mắt' cơ mà?"

Thi Tĩnh Lôi cười gian, "Ra là người yêu cãi nhau chứ gì?"

"Cũng đỡ, ít ra không phải vừa chê cười tớ vừa tình chàng ý thiếp với anh ta."

Uông Phục bĩu môi, coi như đã mất đi một "đồng minh".Cậu ta lại tò mò: "Nhưng mà, Kỳ Hàn trông cổ hủ thế kia, sao cậu lại dây dưa với anh ta được?

Hơn nữa... hóa ra anh ta còn chịu được 'hành vi trước hôn nhân' cơ à?

Đúng là đàn ông đều giả nghiêm túc!"

"Này, đâu phải tớ thông đồng với anh ấy, mà là anh ấy thông đồng tớ thì có!"

Rõ ràng chuyện này vốn dĩ cô bị ép buộc, thế mà giờ lại bị gán ghép thành "tình yêu"."

Thế thì cũng chẳng quan trọng."

Thi Tĩnh Lôi cười gian, còn thình lình vỗ một cái vào mông cô, "Nói đi, thật sự có 'hành vi trước hôn nhân' à?

Cảm giác thế nào?"

Lê Nam Trân bị hai ánh mắt soi mói ép đến chân tường, cắn răng chống cự, nhưng rồi vẫn bị một câu chốt của Thi Tĩnh Lôi:"À ha... xem ra không tệ đâu nhé."

"Không tệ cái khỉ gì!

Chán muốn chết thì có!"

"Ồ..."

Uông Phục chìa điện thoại ra, trên màn hình dừng lại đoạn trò chuyện với Kỳ Hàn, tin nhắn thoại vừa gửi đang được chuyển sang chữ viết.Một tin là: "Thật sự có hành vi trước hôn nhân à?

Cảm giác thế nào?"

Một tin là: "Chán muốn chết."

Lê Nam Trân trợn tròn mắt, há hốc mồm chết lặng.Nếu một ngày nào đó cô phải xuống địa ngục, nhất định sẽ lôi theo hai đứa này cho bằng được.
 
Phòng Giam Của Bạn Học
Chương 62. Cả đêm không về


Cả ngày hôm đó, Lê Nam Trân cứ rối bời, không biết có nên giải thích với Kỳ Hàn hay không.

Nếu đã muốn giải thích, thì phải nói thế nào đây?Thế nhưng, lạ một điều... phía Kỳ Hàn chẳng có chút động tĩnh nào.

Anh không đến tìm cô, cũng không trả lời tin nhắn của Uông Phục.

Cả người cô giống hệt như có lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu, chẳng biết bao giờ rơi xuống, cũng chẳng biết một khi rơi xuống thì sẽ đau đớn đến mức nào.Thi Tỉnh Lôi nhìn thấy cô cứ ôm khư khư chiếc điện thoại, mặt mày rối rắm, liền nhịn không được mà nói:

"Cả ngày nay cậu ra nông nỗi này luôn sao?

Biết đâu anh ta đã chặn tin nhắn của Uông Phục rồi, có khi còn chẳng nhìn thấy, thì làm gì mà trả lời."

"Tớ..."

Trong lòng Lê Nam Trân biết rõ là thật, nhưng ngoài miệng vẫn cố chấp chối.

"Tớ đâu có rối chuyện của anh ấy đâu!"

Thi Tỉnh Lôi trợn mắt, quay sang Uông Phục:

"Tớ thấy Kỳ Hàn cũng không dễ dàng gì."

Uông Phục gật gù:

"Thế cậu rối cái gì?"

"Tớ rối tiền của tớ chứ sao.

" Lê Nam Trân chợt nhớ ra, "Chính là số cổ phần trong tay tớ.

Tớ thấy nhà họ Lê sắp không trụ nổi nữa, nên định bán."

"Ừ, bán cũng được."

Uông Phục trầm ngâm, "Ba tớ với mọi người cũng đang tính chia Lê thị thế nào rồi."

Bảo sao mỗi ngày ba Uông Phục đều muốn đánh cậu ta một trận.

Thế mà mấy câu chuyện nghiêm túc như vậy, gặp đúng người nhà họ Lê là Lê Nam Trân thì Uông Phục lại buột miệng kể tuồn tuột, còn làm ra vẻ thật thà mà lắc đầu:

"Thế nên ba tớ thích Kỳ Hàn lắm, bởi đều bụng dạ hiểm sâu như nhau cả.

Cậu thử xem, ngày thường thì gọi anh gọi em, thân như ruột thịt, vậy mà đến lúc ra tay thì tuyệt tình chẳng nể nang gì."

Nói xong, cậu ta còn làm bộ cười cợt, nhìn Lê Nam Trân mà chắp tay:

" Ấy, xin lỗi nhé, tớ lỡ miệng nói Kỳ Hàn nhà cậu không ra gì.

Trân tỷ, đừng giận tớ nha?"

Giận chứ!

Đến mức Lê Nam Trân muốn lột da cậu ta ra luôn ấy!"

Đừng có đánh trống lảng."

Cô trừng mắt, "Giờ muốn bán thì làm sao?

Hai cậu có biết người nào không?"

"Không.

Để tớ về hỏi thử."

Thi Tỉnh Lôi lôi điện thoại ra lục danh bạ, "Nhưng mà chuyện này phải hỏi ai thì được nhỉ?"

"Thì hỏi Kỳ Hàn chứ còn ai!

" Uông Phục nhíu mày, ngạc nhiên, "Sao cậu không tìm anh ta?"

"Tìm anh ấy làm gì?"

Nghĩ đến việc mình và Kỳ Hàn chưa nói rõ ràng chuyện kia, trong lòng cô càng khó chịu, "Thế anh ấy giờ đang làm cái gì vậy?"

"Anh ta là người yêu của cậu chứ có phải của tớ đâu, sao tớ biết."

Uông Phục cố tình trêu chọc.

Cuối cùng, cả hai vẫn chẳng nói cho Lê Nam Trân biết thêm điều gì.Tan học.Về đến nhà, cô thấy cửa vẫn khóa, Kỳ Hàn chưa trở về.

Trong lúc đang chơi điện thoại, cô nhận được tin nhắn của anh:[Có việc, tối nay không về.]Có việc gì chứ?

Rõ ràng cả ngày nay vẫn bình thường cơ mà...Vốn dĩ cô đã định chờ anh về để bàn chuyện bán cổ phần, không ngờ hôm nay anh lại chẳng thèm về.Thôi thì chỉ còn cách nhờ Thi Tỉnh Lôi hỏi hộ.Mà... có phải Kỳ Hàn đang giận không?Nếu đổi lại là mình, bị người yêu đem ra đùa cợt trước mặt bạn bè, chắc chắn cũng tức đến bốc khói mất thôi.Thôi kệ.Cúi đầu, cô đặt đồ ăn qua mạng.Thế nhưng đến tận đêm, Kỳ Hàn vẫn không trở về.Lê Nam Trân cầm điện thoại, định hỏi anh một câu, nhưng ngón tay vừa đặt lên khung chat thì lại lập tức thoát ra.Chắc chắn là do cô bị Thi Tỉnh Lôi với Uông Phục tẩy não rồi!Cái chuyện nói cô và Kỳ Hàn đang yêu nhau, rõ ràng chỉ là lời đùa cợt thôi mà!Kỳ Hàn có về hay không thì liên quan gì đến cô?

Tốt nhất đừng về, như thế cô có thể ngủ một mình, không phải chịu cảnh bị anh động tay động chân!Nghĩ thế, cô ném điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại ngủ.Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, chiếc giường bên cạnh vẫn trống trơn, lạnh lẽo.Kỳ Hàn quả thực cả đêm không về.

Nhưng sáng nay, anh lại xuất hiện ở trường, bình thản như không có chuyện gì.Trong suốt cả ngày hôm qua, chỉ có đúng một dòng tin nhắn: [Có việc, tối nay không về.]
 
Phòng Giam Của Bạn Học
Chương 63.


Rốt cuộc thế này là sao...?Thứ sáu chỉ học có nửa buổi.

Thi Tỉnh Lôi buổi sáng vốn dĩ không đến, dứt khoát trốn luôn, chỉ còn một mình Lê Nam Trân ngồi trong lớp, vừa rối bời vừa bực dọc.

Cuối cùng, cô gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay.Trải qua cả buổi sáng lười nhác, đến khi hết tiết, ngẩng đầu lên lại phát hiện Kỳ Hàn đã biến mất.

Lê Nam Trân bĩu môi, chán chẳng buồn nghĩ nhiều, tự mình lái xe về trước.Nhưng vừa vào phòng, cô đã thấy Kỳ Hàn đang ngồi đó, trong tay còn cầm một vật gì."

Anh..."

Lê Nam Trân ngẩn người, có chút lúng túng, "Hôm nay anh không bận gì sao?"

"Ừ."

Kỳ Hàn ngẩng đầu nhìn cô.

Qua lớp kính phản quang, cô không thấy rõ nét mặt anh, trong lòng bỗng dưng thêm căng thẳng."

Cái đó..."

Lê Nam Trân chợt nhớ đến đoạn ghi âm Uông Phục gửi hôm qua, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi nhé..."

"Xin lỗi vì chuyện gì?"

Kỳ Hàn khẽ nhíu mày, giọng có chút nghi hoặc.Chẳng lẽ thật sự là anh đã chặn Uông Phục?"

A... chính là..."

Lời còn chưa dứt, Kỳ Hàn đã chậm rãi bổ sung:"Là xin lỗi vì hôm đó uống say?

Hay xin lỗi vì trước kia hỏi anh là công hay thụ?

Hay còn gì nữa?"

Khóe môi Kỳ Hàn nhếch lên, ý cười chẳng hề ấm áp:

"Bạn học Lê, rốt cuộc em xin lỗi anh vì chuyện gì nào?"

Cái gì chứ!

Thù này cũng dai quá rồi, hỏi công thụ chẳng phải chuyện từ đời nào rồi sao!"

Em... thật ra..."

Lê Nam Trân định giải thích, nhưng mỗi chuyện anh nhắc lại, quả thực đều là cô gây ra.Kỳ Hàn bỗng đứng dậy bước đến gần.

Lê Nam Trân thoáng hoảng hốt, rồi chợt phát hiện sau lưng chỗ anh ngồi lại có đặt một tấm gương toàn thân."

Ơ... cái gương này từ bao giờ vậy?"

"Hôm nay."

Kỳ Hàn bất ngờ nắm lấy tay cô, tiếng "cạch" vang lên, một vật lạnh buốt khóa chặt cổ tay cô.

Cúi xuống nhìn, Lê Nam Trân sững sờ: đó là một chiếc còng tay bạc sáng loáng."

Anh định làm gì!"

Cô lùi lại hai bước, ấp úng, "Cơm... cơm trưa còn chưa ăn mà..."

Mình đang nói linh tinh gì thế này!Nhưng rõ ràng bây giờ còn là ban ngày cơ mà..."

Cho bạn học Lê tỉnh táo một chút, nói rõ ràng xin lỗi vì chuyện gì."

Kỳ Hàn nhấc sợi xích giữa hai chiếc còng, kéo tay cô giơ cao qua đầu, buộc cô phải kiễng chân.

Thân thể loạng choạng, cô nghiêng hẳn về phía anh, khoảng cách gần đến mức hơi thở lẫn vào nhau.Lại một tiếng "cạch" nữa vang lên."

Tại sao lại nhắm mắt?"

Giọng nói vang lên ngay bên tai khiến cô giật mình nhận ra bản thân vừa vô thức nhắm mắt."

Lê Nam Trân, chẳng lẽ em nghĩ anh muốn làm gì em?

Xem truyện tranh nhiều quá rồi chăng?"

Kỳ Hàn lùi mấy bước.

Lê Nam Trân kinh ngạc nhìn theo, hai tay vẫn bị treo lơ lửng, chỉ còn mũi chân chạm đất.Sao lại... tàn nhẫn thế này chứ?Kỳ Hàn đưa tay kéo khóa áo khoác của cô, từ xương quai xanh trượt dần xuống bụng, dừng lại ở rốn.

Lê Nam Trân run rẩy co người lại."

Khá tiện lợi đấy."

- giọng anh lạnh nhạt."

Kỳ Hàn..."

Lê Nam Trân chợt hiểu anh định làm gì.

Đến hôm nay, cô không còn quá kháng cự, nhưng tư thế này thực sự khiến cô mệt mỏi."

Sao thế, nghĩ kỹ rồi à?"

Bàn tay anh đã dịch xuống sau lưng cô.

Thân thể cô mất thăng bằng, khẽ đung đưa, vô tình áp sát vào tay anh."

Em... em phải nghĩ gì cơ?"

Lê Nam Trân mơ hồ.

Anh có nói là muốn cái gì đâu..."

Bạn học Lê quả nhiên không hề nghe anh nói."

Kỳ Hàn kéo mạnh khóa áo ngoài của cô, khiến đường cong thon dài hiện rõ, "Anh chỉ muốn biết, rốt cuộc em xin lỗi anh... vì chuyện gì?"

"Ờm... em xin lỗi tất cả...

được chưa?"

"Tất cả sao?"

Sắc mặt Kỳ Hàn tối sầm lại.

Nỗi sợ dấy lên trong lòng cô."

Xin lỗi như thế chẳng phải là qua loa đối phó thôi sao?"

"Em không...

Ưm!"

Chưa kịp dứt lời, môi cô đã bị nhét vào một vật cứng, gồ ghề.

Dây da vòng ra sau đầu, lại một tiếng "cạch" khóa chặt."

Đã không nói được, thì khỏi cần nói nữa."

Kỳ Hàn kéo mạnh áo lót của cô, một đường cong căng tràn bật ra, lay động trong không khí.

Giọng anh thấp trầm, như mang theo châm chọc:"N.gực đã dựng lên thế này rồi...

Lê Nam Trân, trong lòng em, rốt cuộc là muốn xin lỗi... hay đang nghĩ đến điều gì khác?"
 
Back
Top Bottom