[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 79,322
- 0
- 0
Phòng Giam Của Bạn Học
Chương 60. Cảm ơn
Chương 60. Cảm ơn
"Kỳ Hàn!"
Không thấy bóng dáng anh đâu, Lê Nam Trân theo thói quen chạy ngay sang gõ cửa phòng đối diện, đập liên hồi:
"Mở cửa !
Kỳ Hàn, mau mở......"
Cửa bật mở, cô lập tức loạng choạng ngã vào người anh, mặt vùi chặt vào ngực, giọng nghèn nghẹn:
"Kỳ Hàn......"
Trên tai anh vẫn còn đeo tai nghe, điện thoại hiển thị đang trò chuyện.
Bất ngờ bị cô đâm sầm vào, trong tai nghe còn vang lên tiếng kêu đồng thanh của một nam một nữ: "Ôi trời..." rồi lẫn cả âm thanh đồ vật rơi loảng xoảng.
Anh vội cúp máy."
Lại uống rượu nữa à?"
Cái chai rượu kia cô lấy ra từ khi nào?
Rõ ràng lúc dọn dẹp anh đã cất kỹ rồi cơ mà!
Kỳ Hàn chỉ thấy gân xanh trên trán giật liên hồi."
Hì hì."
Lê Nam Trân ngẩng mặt lên, cười ngốc nghếch:
"Ngon lắm~""Ngon hả?" – Kỳ Hàn kéo cô vào phòng, đóng cửa rồi bóp hai má:
"Tại sao lại uống trộm?
Không phải nói là không say được à?"
"Ưm...
Em tự mua!
Không cho anh nói em!"
Cô vừa lắp bắp vừa đưa tay che miệng anh, mặt tỉnh bơ."
Em mua?"
Anh bế thốc cô lên, định đặt xuống giường thì lại bị cô quấn chặt như bạch tuộc, không buông."
Lê Nam Trân, em có biết mình đang làm gì không?"
Nhìn cô hai ngày liên tiếp say đến thành thế này, Kỳ Hàn ngẩng lên xem đồng hồ.
Đã hơn mười hai giờ rồi, đánh trẻ con vào giờ này hình như cũng chẳng mấy đạo đức."
Đừng nói em hôm nay!"
Lê Nam Trân làm bộ mặt sắp khóc, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy giọt lệ nào, rõ là đang giả vờ:
"Hôm nay em chịu không nổi... uống rượu để giải sầu thôi mà......"
"Khó chịu à?"
Kỳ Hàn nhìn điệu bộ cố tình làm ra vẻ đau khổ của cô, không nhịn được nhếch môi.
"Uống nhiều quá, ngay cả diễn cũng chẳng giống nữa rồi."
"Xì."
Lê Nam Trân bật khỏi người anh, loạng choạng suýt ngã, may mà anh nhanh tay đỡ kịp.
Trong cơn say, cô mông lung quan sát phòng anh, còn anh thì vội giữ chặt bên hông, sợ cô lảo đảo lại ngã nhào.Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt ngà say mà lại như trống rỗng:
"Kỳ Hàn."
"Sao thế?"
Thấy cô bất chợt trầm xuống, nhìn mình chăm chú, anh tưởng cô sắp thổ lộ gì, nghiêm túc hỏi.Lê Nam Trân nhìn anh chằm chằm hồi lâu, rồi bỗng "A!" một tiếng, trợn to mắt, trong mắt chỉ toàn mông lung:
"Em...
đang ở đâu thế này?"......Kỳ Hàn đưa tay xoa trán, bất lực hồi lâu.
Anh bế ngang cô dậy, định đưa đi rửa mặt rồi cho ngủ sớm.
May sao lần này cô ngoan ngoãn để mặc anh sắp xếp."
Đây là cái mà em gọi là 'cảm thấy không ổn định' à?"
Đặt cô lên giường, thấy trên bàn chỉ còn nửa chai rượu trắng, anh lại không nhịn được, quay đầu hỏi:
"Em thật sự không biết tiết chế sao?"
Lê Nam Trân co cổ lại, mắt ầng ậc vô tội, vẻ mặt như oan ức."
Hừ."
Kỳ Hàn cười nhạt, tự nhủ tranh cãi với một con ma men thật phí lời.
Anh lại nhìn đồng hồ:
"Hôm nay là thứ Năm, đã quá nửa đêm rồi.
Để mai nói tiếp."
Cô chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ gáy lan ra, vội níu lấy tay anh:
"Anh... không ngủ cùng em sao?"
Giọng cô run run như trẻ nhỏ sợ lạnh."
Không."
Kỳ Hàn mở miệng đáp ngay lập tức, vẻ lạnh lùng của anh cũng tan thành mây khói:
"Anh đang giận."
"Ơ......"
Lê Nam Trân lộ vẻ tủi thân, không hiểu vì sao anh giận, cũng chẳng rõ có liên quan gì đến mình, nhưng cuối cùng vẫn buông tay."
Mau ngủ đi."
Kỳ Hàn quay người định đi rửa mặt.Phía sau, giọng cô khẽ gọi:
"Kỳ Hàn."
Âm thanh nghe trong trẻo, tỉnh táo lạ thường:
"Cảm ơn anh."
Anh quay lại nhìn, thấy cô đã nhắm mắt, như đã ngủ.Dù vậy, đêm ấy Kỳ Hàn vẫn nằm xuống chiếc giường ấy.