Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 200



Cố Hành Chu nhanh nhẹn khuân đồ xuống.

"Cô chờ chút, vẫn còn nhiều lắm. Ta sẽ quay lại ngay."

Chưa đợi Đường Khê phản ứng thì hắn đã đẩy xe đi mất.

Đường Khê nhìn đống đồ dưới đất, đầu óc trống rỗng. Cô nhìn về phía Cố Hành Chu vừa đi khuất, tự an ủi bản thân:

"Dù sao cũng là đồ cổ, không lấy thì phí..."

Cố Hành Chu đi hết chuyến này đến chuyến khác mang đồ đến, khiến Đường Khê từ ngạc nhiên đến sững sờ không ngậm được miệng.

Ban đầu cô nghĩ rằng mấy khung cửa sổ và bình phong đã là giới hạn rồi.

Không ngờ hắn còn tháo cả giường gỗ ra từng mảnh, đến cả rèm cửa cũng không tha.

Đường Khê đã hoàn toàn tê liệt cảm xúc, cho đến khi thấy cặp sư tử đá cao hơn cả người mình...

Tâm trạng treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng sụp đổ.

Nhìn Cố Hành Chu mồ hôi nhễ nhại, cô vẫn cố nhịn không nói gì.

"Còn mấy rương cuối cùng nữa thôi, toàn là vàng bạc châu báu."

Đường Khê nhìn mấy chiếc rương lớn, chiếc trên cùng còn không thèm đóng nắp.

Đôi mắt cô sáng rỡ, cuối cùng cũng có thứ đáng để mong chờ!

Cố Hành Chu khuân mấy chiếc rương vào nhà kho, đặt xe đẩy sang một bên.

Đường Khê nhìn đống đồ cổ la liệt dưới đất, trong lòng thở dài. Xem ra tối nay lại phải tìm người chuyển đồ rồi.

Dù sao cũng là những thứ mà Cố Hành Chu đã vất vả mang tới từng chuyến.

Đường Khê đã chuẩn bị thức ăn và vật dụng cần thiết cho ngày đầu tiên của nhóm Cố Hành Chu, đặt sẵn trên xe đẩy.

Nhìn Cố Hành Chu mồ hôi ướt đẫm, cô lấy từ trong túi ra một tờ giấy, nhẹ nhàng lau cho hắn.

"Nghỉ ngơi một lát đi, không còn nhiều thời gian nữa. Tôi sẽ dạy anh cách lái chiếc xe này."

Đường Khê cũng không tự tin lắm, vì cô chỉ biết những thao tác cơ bản, đủ để đảm bảo xe chạy được.

Nhìn Cố Hành Chu học chăm chú mà lòng Đường Khê đầy bất an.

Đúng là một người dám dạy, một người dám học...

Không ngờ Cố Hành Chu học còn nhanh hơn cô tưởng. Chỉ mất vài phút mà đã nắm được những điều cơ bản để lái xe.

Thậm chí còn lái tốt hơn cả cô, khiến Đường Khê kinh ngạc. Đúng là người so với người tức chết mà.

Nghĩ đến một người hiện đại như cô mà lái xe còn không bằng người cổ đại, Đường Khê chỉ biết dở khóc dở cười.

"Đa tạ Đường cô nương, tại hạ đã học xong rồi. Đợi chúng ta gần tới nước Tang Nam thì ta sẽ quay lại lấy xe. Còn về số lượng đồ đạc thì..."

Đường Khê liếc nhìn phía sau chiếc xe, trong đầu nhanh chóng tính toán.

Ngoài hàng ghế trước có thể ngồi được sáu người, thì phần mui trần phía sau có thể chứa khoảng chín mươi người.

Nếu mọi người chịu khó chen chúc thêm một chút, một trăm người cũng không thành vấn đề.

"Chắc khoảng năm mươi chiếc là đủ, mọi người ngồi sát lại một chút. Đến lúc đó phía trước cũng có thể ngồi thêm vài người nữa, không sao đâu. Anh dạy họ cách sắp xếp là được."

Đường Khê vỗ tay, nhìn một người đến từ thời cổ đại như Cố Hành Chu lái xe đúng là một trải nghiệm rất đặc biệt.

Thấy Cố Hành Chu chuẩn bị bắt đầu chuyển đồ cần thiết cho ngày đầu tiên lên xe, Đường Khê nhanh chân chạy tới giúp hắn đẩy đồ ra cửa sau.

"Cha anh có biết anh chuẩn bị trở về Nam Triều không?"

Đường Khê chợt nhớ đến cậu bé Cố Tử Dật, đã lâu không thấy nhóc con đến tìm cô, nghĩ đến mà có chút nhớ nhung.

"Thư tín chắc sẽ đến tay họ trong hai ngày tới. Họ đang trên đường quay về kinh đô, có lẽ ba ngày nữa sẽ đến."

"Thảo nào..."

Đường Khê khẽ lẩm bẩm một câu.

"Gì cơ?"

Cố Hành Chu khựng lại, quay đầu nhìn cô hỏi.

"Không có gì, chỉ là đã lâu rồi không thấy Cố Tử Dật đến tìm tôi, không biết giờ họ thế nào."

Khóe miệng Cố Hành Chu khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ.

"Nghe giọng cô có vẻ rất thích nhóc con đó nhỉ?"

"Đứa nhỏ vừa đáng yêu, vừa lễ phép như vậy thì ai mà không thích chứ? Chỉ có mấy đứa trẻ quậy phá mới đáng ghét thôi."
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 201



Đường Khê đáp lời một cách tự nhiên.

Cố Hành Chu quay lưng lại với cô, biết Đường Khê không nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình nhưng giọng nói của hắn vẫn lộ ra một chút căng thẳng.

"Vậy... cô có từng nghĩ sẽ sinh con không?"

Đường Khê sững người, không hiểu sao câu chuyện lại rẽ sang chủ đề này nhanh như vậy. Thích Cố Tử Dật không có nghĩa là thích tất cả trẻ con mà?

Cô thành thật trả lời: "Lỡ đẻ ra một đứa nhỏ không đáng yêu, thông minh như Cố Tử Dật thì làm sao? Lúc đó cũng không thể trả lại được, người chịu khổ chẳng phải là tôi sao."

"Không đâu! Chắc chắn sẽ đáng yêu như Tử Dật..."

Cố Hành Chu đột nhiên lên tiếng đầy kích động, khiến Đường Khê ngẩn người, không hiểu ra sao.

"Anh làm gì mà căng thẳng thế?"

Giọng nói của Cố Hành Chu bỗng lắp bắp, mặt hơi đỏ, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.

"Không... không có gì. Ta chỉ nghĩ rằng, Đường cô nương xinh đẹp như vậy, con cái chắc chắn cũng sẽ giống cô mà thôi..."

Nói xong, hắn vội vàng quay lưng lại như thể trốn tránh. Sau đó thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt vẫn đầy vẻ hối hận.

Lại không kìm được rồi.

Đường Khê nhìn dáng vẻ của hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Cô cho rằng có lẽ hắn chỉ đang lo lắng vì sắp trở về Nam Triều, nên tìm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý.

Nhắc đến chuyện con cái, Đường Khê chợt nhớ đến việc người xưa thường kết hôn từ năm mười ba, mười bốn tuổi.

Nhìn Cố Hành Chu, chắc chắn phải hai mươi mấy rồi. Ở thời đại của hắn, chẳng phải tuổi này đã có thể làm ông nội rồi sao?

Nhưng hình như cô chưa từng nghe hắn nhắc đến vợ hay con gì cả...

Tính tò mò nổi lên, Đường Khê không nhịn được mà hỏi:

"Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Cố Hành Chu trả lời theo phản xạ:

"21"

Đường Khê gật đầu, hóa ra cô đoán đúng, quả nhiên là hai mươi mấy tuổi.

"Thế anh kết hôn chưa?"

Đôi tay đang chuyển đồ của Cố Hành Chu chợt khựng lại.

Đường Khê nghĩ hắn không hiểu từ "kết hôn", bèn đổi sang cách nói khác.

"Ý tôi là thành thân ấy."

Tim của Cố Hành Chu bỗng đập thình thịch, hắn lại trở nên căng thẳng.

"Vẫn chưa."

Tinh thần hóng hớt của Đường Khê lập tức bùng cháy.

"Không phải thời cổ đại các anh đều kết hôn rất sớm sao? Mười ba, mười bốn tuổi là cưới rồi, sao anh vẫn chưa kết hôn vậy?"

Đường Khê thề rằng cô chỉ hỏi vì tò mò, không hề có ý gì khác. Nhưng khi lọt vào tai Cố Hành Chu thì câu hỏi ấy lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

Hắn lúng túng đáp, "Nhà họ Cố bọn ta có gia quy, nam 22 tuổi mới được thành thân, nữ phải 24 tuổi. Ta vẫn chưa đủ tuổi..."

Đường Khê khẽ nhướng mày. Hóa ra lại có quy định như vậy. Cô lập tức tò mò hơn:

"Nhưng tại sao lại có quy định đó?"

Cố Hành Chu nghĩ một lát. Trước đây hắn cũng từng hỏi cha mình câu này, nhưng câu trả lời của ông lại toàn là "cẩu lương".

"Từ khi cha ta rời gia tộc liền bắt đầu làm ăn buôn bán, rất nhiều quan to hiển quý muốn gả nữ nhi của họ cho ông. Nhưng ông đều từ chối. Sau đó, họ chuyển mục tiêu sang ta. Vì thế cha ta mới lập ra gia quy này, để những người đó không đạt được ý định."

Hắn dừng lại một chút rồi bổ sung:

"Nhưng ta đoán cũng có thể là vì cha và mẫu thân ta thành thân năm 21 tuổi, nên điều đó có ý nghĩa đặc biệt với ông ấy."

Hóa ra người xưa không phải ai cũng kết hôn sớm, cũng không khác gì thời hiện đại.

"Thế còn nữ 24 tuổi thì sao? Chẳng phải thời đó có lời đồn là con gái qua 18 tuổi mà chưa kết hôn sẽ bị coi là không ai thèm à?"

Ánh mắt Cố Hành Chu nhìn Đường Khê trở nên kỳ lạ. Sau đó, hắn bật cười. Hắn thật sự muốn mở đầu cô ra xem trong đó chứa những gì.

"Cô nghe ai nói vậy? Có một số gia đình đúng là như thế, nhưng cũng có nhiều nữ tử hơn 20 tuổi vẫn chưa thành thân, ví dụ như tỷ tỷ của ta. Người theo đuổi tỷ ấy từ cổng hoàng cung xếp hàng dài đến tận ngoại ô kinh thành."
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 202



Đường Khê lẩm bẩm, "Phim truyền hình diễn thế mà, ai ngờ các anh cũng hiện đại phết đấy."

"Đặc biệt là các gia đình quyền quý. Chuyện thành thân lại càng thận trọng. Tình huống như cô nói cũng có, nhưng không phổ biến. Ở thời của ta, mọi người vẫn khá tự do."

Đường Khê kinh ngạc, "Các anh còn có tự do yêu đương nữa à?"

Nếu nói trước đây cô chỉ hơi tò mò về Nam Triều thì giờ cô thật sự muốn tìm hiểu về nó nhiều hơn.

Dù lần trước cô đã đến đó khoảng nửa tiếng, nhưng toàn bộ thời gian đều ở vùng ngoại ô, ngoài rừng cây ra thì chẳng thấy được gì.

"Thật ra, tôi rất muốn xem thời đại của các anh trông thế nào."

Đôi mắt Cố Hành Chu sáng lên. Cô vừa nói gì? Muốn đến thế giới của hắn ư?

Khóe miệng hắn từ từ cong lên, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

Đường Khê nghe thấy tiếng cười liền liếc nhìn hắn đang cười ngây ngô.

"Anh cười cái gì?"

"Không có gì. Nếu cô có thể đến được thời của ta thì ta nhất định sẽ đưa cô đi chơi thật vui."

Đường Khê nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó. Cố Hành Chu không nghe rõ, nhưng không quan trọng.

Trong lòng hắn vốn đang băn khoăn không biết làm thế nào để lừa— à không, để mời cô qua thế giới của mình.

Giờ thì Đường Khê tự nói muốn qua xem, hắn vui đến mức cười không khép được miệng.

"Nhưng không biết có cơ hội xuyên qua không..."

Đường Khê nhớ lại lần trước mình đã đến Nam Triều, chắc vẫn còn cơ hội.

Nếu có thể ở đó nửa tiếng thì sau này chắc có thể là một tiếng, một ngày, thậm chí là vài ngày.

Chỉ là cảm giác khi xuyên qua... thật sự không dễ chịu chút nào.

Cố Hành Chu nhẹ nhõm nói, "Sẽ được thôi."

"Vì sao anh lại chắc chắn thế?" Đường Khê nghi ngờ.

Nụ cười tự tin của Cố Hành Chu dưới ánh nắng chiều rực rỡ đến lạ thường.

"Ta còn xuyên đến đây được thì tại sao cô lại không thể qua bên kia chứ? Chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi."

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ khung cảnh.

Đường Khê cố ý không sử dụng công nghệ tự động vận chuyển mà cùng Cố Hành Chu dùng sức người để đưa đồ lên xe đẩy.

Cô cũng không hiểu vì sao, nhưng thời gian ở bên Cố Hành Chu trôi qua rất nhanh.

Rõ ràng đồ đạc nhiều như vậy, nhưng loáng một cái đã dọn xong.

Nhìn lại đồng hồ thì đã trôi qua bốn tiếng.

Cố Hành Chu cố tình kéo dài thời gian, nhưng cuối cùng cũng không tránh được việc hoàn thành sớm.

- --

Sau khi sắp xếp xong các thùng hàng, Cố Hành Chu quay lại nhìn Đường Khê, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn:

“Cô cứ yên tâm. Mọi thứ đã sẵn sàng. Khi ta lên đường, ta sẽ thường xuyên qua lại để lấy thêm đồ, không làm phiền cô đâu.”

Đường Khê mỉm cười gật đầu, ánh mắt vẫn thấp thoáng chút trêu đùa.

“Anh đi đường cẩn thận. Có gì cần thì cứ gọi tôi.”

Đường Khê đứng nhìn theo bóng anh khuất dần trong màn sương, sau đó quay lại nhìn đống đồ đạc chất đầy trên mặt đất, cảm giác có chút đau đầu.

“Đinh——”

Tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên. Đường Khê mở ra xem, là một giao dịch chuyển khoản từ Quách Miểu Miểu.

Cô tròn mắt nhìn dãy số trên màn hình, rồi bắt đầu đếm số chữ số 0 phía sau.

“Một, mười, trăm, nghìn…”

Tròn năm ngàn vạn!
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 203



Đây là bán cái gì mà lại kiếm được nhiều tiền đến vậy?

Ngay sau đó, điện thoại đổ chuông. Là Quách Miểu Miểu gọi đến.

Đường Khê vẫn chưa thoát khỏi cảm giác phấn khích, nhận cuộc gọi với giọng ngạc nhiên:

“Cậu bán cái gì mà được nhiều tiền thế?”

Đầu dây bên kia, giọng Quách Miểu Miểu đầy tự hào.

“Tất cả những gì cậu đưa tới, tôi bán hết rồi.”

Đường Khê ngỡ ngàng. Chỉ trong một ngày mà bán hết sao?

“Hơn nữa, toàn bộ đều được một người mua.” Quách Miểu Miểu nói thêm.

Đường Khê vội hỏi:

“Ai mua vậy?”

“Là ông cụ Lưu.”

Giọng Quách Miểu Miểu trở nên bí ẩn.

Đường Khê hơi sững lại, ông cụ Lưu? Lại là ông ấy mua tất cả những món đồ đó.

Quách Miểu Miểu thấy cô không nói gì, liền tiếp tục kể:

“Ông cụ Lưu đúng là hào phóng, món nào cũng trả cao hơn giá thị trường. Ông ấy dặn lần sau có hàng ngon thì cứ mang trực tiếp cho ông ấy, không cần đăng lên nhóm nữa. Đêm qua, những món tốt nhất đã bị Đới Vũ Ninh mua rồi. Ông cụ ngủ sớm, không thấy tin nhắn, sáng nay xem lại thì đã muộn.”

Quách Miểu Miểu nói đầy phấn khích, còn Đường Khê thì chống tay lên hông, đứng tại chỗ cười nhẹ.

Cô đang đau đầu vì không biết tìm ai phụ giúp chuyển đồ, thì Quách Miểu Miểu lại tự đưa mình tới.

“Được rồi, tôi biết rồi. Bây giờ cậu có rảnh không?”

“Có rảnh, chuyện gì thế? Lại có món hời nào à?”

Giọng Quách Miểu Miểu lộ rõ sự háo hức.

“Cậu tới đây sẽ biết, đảm bảo bất ngờ. Tôi đang ở kho hàng.”

Nói xong, Đường Khê cúp máy, ngồi xổm xuống bắt đầu lục lọi đống đồ trong thùng.

Quách Miểu Miểu đến với niềm mong đợi lớn lao, nghĩ rằng chắc Đường Khê lại có món đồ cổ tuyệt vời nào đó.

Nhưng khi đến nơi, nhìn thấy Đường Khê đang ngồi xổm dưới đất, trước mặt là một đống gỗ và mảnh vụn, anh lập tức ngớ người.

“Đường Khê, cậu phá nhà à? Sao lại có nhiều đồ đạc thế này?”

Đến khi tiến lại gần hơn, Quách Miểu Miểu phát hiện có cả một chiếc giường bị tháo rời và một đôi tượng sư tử đá, anh càng thêm bối rối.

“Đừng nói nhảm, nhìn xem mấy thứ này thế nào?”

Đường Khê đứng dậy, mở một vài thùng hàng ra.

“Ôi trời! Nhiều vàng bạc thế này! Cậu đi cướp à?”

Khoảnh khắc những chiếc thùng được mở ra, ánh sáng lấp lánh như phát ra từ vàng và bạc bên trong khiến Quách Miểu Miểu ngây người.

“Cướp chắc cũng chưa chắc kiếm được nhiều thế này đâu.”

Ánh mắt Quách Miểu Miểu nhanh chóng dừng lại ở những thùng hàng khác, toàn là những món đồ anh từng thấy ở chỗ Đường Khê.

Khi nhìn thấy những tấm gỗ và đèn lồng trên đất, ánh mắt anh sáng rực lên, ngồi xổm xuống bắt đầu lục lọi.

“Lư hương này không tệ, thuộc thời Chiến Quốc. Chao ôi, khung cửa sổ này làm từ gỗ trắc vàng thượng hạng. Còn tấm thảm này, tuy có dấu vết đã qua sử dụng nhưng là tác phẩm của Tây Vực cổ đại, giờ bán đi chắc chắn giá cao. À, chậu hoa này… hoa không đáng giá, nhưng chậu thì giá trị đấy!”

Đường Khê đứng bên cạnh, nghe Quách Miểu Miểu lảm nhảm không ngớt.

“Thế nào? Tôi không lừa cậu đúng không? Có bất ngờ không?”

Đường Khê hơi chột dạ nhưng nhanh chóng giấu đi. Chính cô cũng không ngờ Cố Hành Chu lại dọn sạch đồ trong cung Diêu Quang, càng không ngờ những thứ đó toàn là đồ tốt.

Quách Miểu Miểu cười tít mắt, không kiềm được ngồi phịch xuống đất.

“Đúng đúng, bất ngờ thật, toàn là bảo vật cả!”

Vừa nói, anh vừa sờ thử chiếc giường bị tháo rời.

“Giường này làm từ gỗ hoàng hoa lê hảo hạng, thời xưa chỉ quý tộc mới dùng được. Mấy cái ghế kia tuy chỉ làm từ gỗ trầm hương bình thường, nhưng nhìn là biết có tuổi đời cả ngàn năm. Để tôi xem đôi tượng sư tử đá này…”

Quách Miểu Miểu đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi đi vòng quanh tượng sư tử đá cao ngang người.

“Cái này cũng là bảo vật! Chắc là từ thời Thương đấy. Đồ cổ lâu đời thế này, giá trị phải nói là không tưởng!”

Quách Miểu Miểu cứ đi vòng vòng quanh đống đồ, ánh mắt không thể rời khỏi tấm bình phong.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 204



“Cậu đúng là vớ được món hời. Toàn đồ của quý tộc ngày xưa, chỉ cần đống này thôi cũng phải trị giá hàng chục vạn. Cái giường nếu ráp lại cũng bán được khoảng hai mươi vạn.”

Quách Miểu Miểu nhìn Đường Khê, bỗng nhận ra điều gì đó.

“Cậu gọi tôi tới đây, chẳng lẽ là muốn tôi chở hết đi?”

Đường Khê làm vẻ mặt "cậu đoán đúng rồi đó", khiến Quách Miểu Miểu nhíu mày nhìn đống đồ trên đất.

“Phải gọi xe tải mới chở nổi. Cậu đúng là biết kiếm việc cho tôi. Vừa bán xong lô đồ cổ trước, giờ lại thêm một lô nữa!”

Nhưng khi nhìn kỹ hơn, anh chợt nảy ra ý tưởng.

“Sao cậu không để mấy thứ này vào bảo tàng? Hôm nay tôi vừa nhận được cuộc gọi từ nhà thiết kế, họ bảo đã hoàn thành mọi thứ rồi. Cậu chọn ngày làm lễ khai trương đi.”

Đường Khê mở to mắt.

“Nhanh thế? Không phải bảo còn cần thêm thời gian sao? Sao mà xong rồi?”

“Tôi cũng bất ngờ. Nhưng xong sớm thì có gì không tốt? Chắc là đội thiết kế và thợ xây làm việc hiệu quả thôi.”

Đường Khê gật gù, nhưng lại thắc mắc:

“Mấy món đồ rời rạc này, ai ráp được đây?”

Quách Miểu Miểu suy nghĩ một lúc, ánh mắt sáng lên.

“Ông cụ Lưu quen nhiều người làm trong ngành phục chế cổ vật. Hay nhờ ông ấy giúp?”

Đường Khê ngẫm nghĩ, tuy không muốn làm phiền người khác, nhưng không còn cách nào khác.

“Vậy đành phiền ông ấy vậy.”

Quách Miểu Miểu bật cười thành tiếng.

“Ông cụ Lưu mà biết cậu có đống đồ cổ thế này chắc mừng chết mất. Cậu cũng biết ông ấy mê đồ cổ thế nào mà. Chỉ cần nghe thấy tin, ông ấy sẵn sàng bỏ cả cơm mà chạy tới đây ngay.”

Nói xong, Quách Miểu Miểu rút điện thoại ra nhắn tin cho ông cụ Lưu.

Nhắn xong còn chưa đủ, anh lùi lại vài bước, chụp một bức ảnh đống đồ, rồi gửi luôn.

Không ngoài dự đoán, chưa đầy một phút sau, điện thoại đã đổ chuông.

Giọng nói đầy phấn khích của ông cụ Lưu vang lên. Ông không nói được mấy câu, đã bảo sẽ dẫn thợ phục chế tới ngay. Sau khi hỏi địa chỉ, ông cụ còn chẳng đợi Quách Miểu Miểu đáp mà đã cúp máy luôn.

Đường Khê thấy Quách Miểu Miểu há hốc miệng, không kịp chen vào câu nào, liền bật cười.

Nhìn vẻ mặt đầy oán thán của Quách Miểu Miểu, cô cười càng lớn.

Nhưng khi ông cụ Lưu tới nơi chỉ trong vài phút, Đường Khê mới hiểu câu "cười người hôm trước, hôm sau người cười" là thế nào.

Ông cụ không chỉ dẫn một thợ phục chế tới, mà là cả một đội ngũ chuyên gia.

“Ông cụ Lưu, sao ông lại mang cả đội phục chế cổ vật hàng đầu quốc gia tới đây vậy?”

Đường Khê và Quách Miểu Miểu ngây ra khi thấy một xe người bước xuống.

Giọng nói đầy uy lực của ông cụ Lưu vang lên từ cửa:

“Mau dẫn tôi đi xem, cái giường cổ đâu rồi!”

Đường Khê nhìn mấy gương mặt lạ vừa bước xuống từ chiếc xe.

“Cô giáo Lý, bà cũng đến rồi!” Quách Miểu Miểu bước lên đỡ lấy bà.

Đường Khê quan sát kỹ, trước mặt là bốn người, ba nam một nữ, trông ai cũng đã hơn sáu mươi.

Người được Quách Miểu Miểu gọi là cô giáo Lý chính là người phụ nữ duy nhất trong nhóm, dường như có tuổi lớn nhất, thậm chí còn chống gậy.

Từ chiếc xe phía sau, ông cụ Lưu bước xuống với dáng vẻ tràn đầy năng lượng.

“Đường Khê, mau dẫn ta đi xem cái giường cổ kia nào!”

“Ông Lưu, đừng vội quá, dục tốc bất đạt!”

Một trong số những người mới bước xuống xe, là một ông cụ mặc vest chỉnh tề và đội mũ kiểu cũ, vừa cười vừa nói.

“Ông Tiền, ông còn nói được ông Lưu à? Vừa nãy trên xe không phải ông cũng cứ nhắc mãi đó sao?”

Bên cạnh ông Tiền là một ông cụ khác, trông trẻ hơn chút, mặc đồ thể thao và cao đến gần 1m90.

“Cô gái này chắc là Đường Khê, đúng không?”

Bà Lý đang được Quách Miểu Miểu dìu, mỉm cười dịu dàng hỏi.

Ông cụ Lưu vỗ trán một cái, tươi cười giới thiệu:

“Đúng rồi, đây chính là Đường Khê, người sở hữu những món đồ cổ kia. Còn người kia thì chắc các ông bà đều biết rồi.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 205



Ông cụ Lưu chỉ tay hờ hững về phía Quách Miểu Miểu khi nói đến anh.

Ánh mắt của mọi người lập tức dồn về phía Quách Miểu Miểu, khiến anh bối rối.

“Cậu con trai không ra gì của nhà họ Quách.”

Ông cụ mặc đồ thể thao buông một câu nhận xét khá thẳng thắn.

Quách Miểu Miểu cười gượng, trong lòng thầm nghĩ mấy vị tiền bối này đều là người chứng kiến mình lớn lên. So với những chuyên gia phục chế văn vật hàng đầu này, đúng là mình không đáng nhắc đến.

Thấy mấy vị lớn tuổi đứng ngoài cửa thổi gió lạnh, Đường Khê vội lên tiếng mời vào.

“Mời các vị vào trong, ở đây gió to, có gì thì chúng ta nói chuyện bên trong cho tiện.”

Cả nhóm bước vào kho, nhìn xung quanh một lượt rồi nhanh chóng chú ý đến đống đồ cổ chất đống dưới đất.

Mấy vị bước nhanh đến, không ngần ngại cúi xuống xem xét.

Ông cụ Lưu cố tình đi sau cùng, nhẹ nhàng nói với Đường Khê, như để trấn an.

“Đường Khê, cháu đừng trách ta vì dẫn nhiều người đến thế. Ta biết cháu muốn giữ bí mật, nhưng không còn cách nào khác. Thằng nhóc Quách Miểu Miểu kia gửi tin nhắn đúng lúc mấy người này có mặt. Tất cả đều là chuyên gia phục chế văn vật, không mời ai trong số họ thì cũng không hợp lý. Vì thế, ta quyết định mang cả nhóm tới luôn.”

Nói xong, không đợi Đường Khê phản ứng, ông cụ tiếp lời.

“Nhưng cháu yên tâm, mấy người này là bạn già của ta mấy chục năm nay. Trên xe ta đã dặn kỹ, chuyện ở đây tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Mấy người này hiểu rõ điều gì nên nói, điều gì không nên nói, cháu cứ yên tâm.”

Ông cụ Lưu cẩn thận nhìn phản ứng của Đường Khê.

Cô gái này sở hữu nhiều bảo vật như vậy, đúng là không thể xem thường.

Ông vốn có ấn tượng tốt về Đường Khê, lại thêm chuyện cô đã cứu Quách Miểu Miểu và Hứa Tư Niên lần trước, chuyện này đã lan truyền khắp các gia tộc lớn.

Đường Khê không chỉ sở hữu vô số đồ cổ, mà còn có một trái tim dũng cảm và ngay thẳng.

Việc lần này không báo trước mà lại mang theo nhiều người như vậy, Đường Khê lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

Nghe những lời nói từ ông cụ Lưu, Đường Khê thoáng ngẩn người. Nhìn về phía đám đông đang tụ tập, cô mới phản ứng, đây chẳng phải là đang xin lỗi cô sao?

Thực ra, cô đâu có giận gì, vội vàng xua tay cười đáp:

“Không sao đâu, ông Lưu. Có nhiều chuyên gia phục chế hàng đầu trong nước như vậy, cộng thêm cả ông nữa, những món đồ này chắc chắn sẽ được phục hồi nhanh chóng. Đã vậy, nguồn gốc của chúng đều rõ ràng, cháu cũng không sợ bị ai nói gì, ông đừng lo lắng quá.”

Đường Khê nở nụ cười ngọt ngào.

Ông cụ Lưu thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

“Ha ha, vậy thì tốt. Giới thiệu với cháu, đây là bà Lý, cô giáo của mấy ông già này.”

Ánh mắt ông cụ Lưu hướng về phía bà lão được Quách Miểu Miểu đỡ đi. Đường Khê ngạc nhiên, hóa ra bà Lý không chỉ là một người lớn tuổi, mà còn là thầy của các chuyên gia phục chế kia.

Bà Lý trông khoảng bảy tám mươi tuổi, dù chống gậy và đi lại khó khăn, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn. Được Quách Miểu Miểu đỡ ngồi xuống ghế, bà bắt đầu xem xét những món đồ mà anh đưa tới.

Đường Khê và ông cụ Lưu cùng cúi xuống xem đống đồ đang được bàn tán. Xung quanh, mấy người kia đang tập trung nghiên cứu chiếc giường cổ khổng lồ cùng các món đồ nội thất đã được tháo rời.

Ông Tiền mặc vest chỉnh tề, vừa xem vừa thốt lên kinh ngạc:

“Chiếc giường này thật lớn, có vẻ là giường của một phụ nữ quý tộc ngày xưa, còn đi kèm bàn trang điểm nữa chứ.”

Đường Khê ngẩn ra. Cô chưa từng thực sự để ý kỹ những món đồ này từ khi được Cố Hành Chu mang tới. Chiếc giường đã bị tháo rời, giờ nhìn không ra hình dáng gì, chẳng rõ có kèm theo bàn trang điểm thật không.

Ông cụ Lưu cũng cúi xuống xem xét các món đồ khác. Những chiếc hòm chứa châu báu, vàng bạc đã được Đường Khê khéo léo giấu trong đống thực phẩm, còn phủ thêm một lớp vải.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 206



Nếu để họ thấy được mấy chiếc hòm đó, chắc hẳn sẽ sốc đến mức phải nhập viện. Ngay cả Đường Khê nhìn cũng đã thấy choáng váng, huống chi là mấy người lớn tuổi.

Bà Lý xem xong, ánh mắt chăm chú nhìn Đường Khê, chậm rãi hỏi:

“Cháu định sửa chữa những thứ này rồi bán đi sao?”

“Không ạ, bà Lý. Cháu muốn để chúng trong bảo tàng của mình.”

“Bảo tàng? Là bảo tàng nào vậy?” Bà Lý ngạc nhiên.

Đường Khê bước tới gần, ngồi xuống bên cạnh bà, nhẹ nhàng giải thích:

“Là bảo tàng của cháu. Vài ngày nữa sẽ cắt băng khánh thành. Những món đồ này nếu bán đi thì tiếc lắm, cháu nghĩ để vào bảo tàng sẽ tốt hơn, mọi người đều có thể chiêm ngưỡng chúng.”

Câu nói này ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Ông cụ Lưu sửng sốt:

“Cháu xây một bảo tàng sao, Đường Khê?”

Không chỉ ông Lưu, ngay cả bà Lý cũng lộ rõ vẻ bất ngờ.

Xây dựng một bảo tàng đòi hỏi nguồn lực và kinh phí khổng lồ, thật khó tin một cô gái trẻ như Đường Khê lại có can đảm làm điều này.

Nhìn mọi người đổ dồn ánh mắt vào mình, Đường Khê cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Thật ra cháu có một số món đồ cổ, bán đi một phần, giữ lại một phần. Những thứ giữ lại, nếu để ở nhà thì phí quá, cháu nghĩ tốt nhất là để vào bảo tàng, vừa bảo tồn được, vừa cho mọi người cùng xem.”

Ông Tiền mặc vest, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

“Một người trẻ tuổi như cháu mà có suy nghĩ như vậy thật hiếm có. Cô bé, hôm khánh thành bảo tàng, liệu mấy lão già như chúng tôi có thể đến góp vui không?”

Quách Miểu Miểu đứng bên cạnh, nghe vậy thấy hơi tủi thân. Sao không ai nhắc đến công lao của anh?

Dường như ngửi được mùi ghen tị, Đường Khê mỉm cười nói:

“Tất nhiên rồi. Từ khi bắt đầu xây dựng đến nay, đều do Quách Miểu Miểu giúp cháu trông coi. Bảo tàng này cũng có phần công sức của anh ấy.”

Quách Miểu Miểu lập tức nở nụ cười mãn nguyện, nhìn Đường Khê với ánh mắt như muốn được khen thêm.

"Thật sao? Hóa ra bảo tàng này cũng có công của cái thằng nhóc này à?"

Ông Tiền ngước mắt nhìn Quách Miểu Miểu, ánh mắt có chút nghiêm nghị.

"Được, được lắm. Đi theo cô bé Đường làm ăn cho đàng hoàng, đừng có suốt ngày lêu lổng trêu hoa ghẹo bướm nữa."

Ông cụ Lưu mỉm cười hài lòng, khẽ gật đầu.

Trong mắt mấy ông cụ, Quách Miểu Miểu không khác gì một cậu công tử phá gia chi tử.

Hồi đi học thì không chịu học hành, suốt ngày trốn học ra ngoài đua xe.

Đến cấp ba, không hiểu sao lại mê đồ cổ, ngày nào cũng trốn học ra chợ trời tìm đồ, bị người ta lừa mất không ít tiền.

Lên đại học, anh lén đổi nguyện vọng, không chịu nghe lời gia đình để đi du học ở trường danh tiếng nước ngoài.

Sau này, thay vì kế thừa gia sản, anh lại chọn làm streamer nổi tiếng.

Tuy rằng sau này cũng có được chút thành tựu, nhưng trong mắt các bậc trưởng bối thì anh vẫn là một thằng nhóc "bất học vô thuật".

Quách Miểu Miểu nở nụ cười tự mãn, trông đầy tự hào:

"Bây giờ cháu đâu có trêu hoa ghẹo bướm nữa. Công việc còn bận không hết, thêm cả cái bảo tàng này, cháu cũng góp vốn đầu tư đấy. Tính ra đây cũng là tài sản của cháu, nên cháu phải có trách nhiệm chứ."

"Cũng nhờ có con bé Đường, không thì giờ chắc cậu vẫn còn lêu lổng ngoài kia. Mà này, lần sau đi nhuộm lại cái đầu trắng kia đi, nhìn chướng mắt quá!"

Người vừa lên tiếng là một ông cụ từ lúc xuống xe vẫn chưa nói gì.

"Ông nội, tóc trắng là xu hướng thời thượng, ông không hiểu đâu."

"Ông nội?"

Đường Khê ngẩn người, ánh mắt liếc về phía ông cụ ít nói kia.

Từ nãy tới giờ, ông cụ này rất ít gây chú ý, nhưng giờ cô mới nhận ra ông ấy có vài nét giống ông cụ Lưu, ăn mặc đơn giản trong bộ đồ thể thao thoải mái.

Hóa ra đây là ông nội của Quách Miểu Miểu. Phát hiện này khiến cô không khỏi kinh ngạc.

Đường Khê nhìn dáng vẻ bất cần đời của Quách Miểu Miểu mà chìm vào suy nghĩ.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 207



Tại sao trong nhà họ Quách, tính cách của anh lại khác xa mọi người đến vậy?

Ngoại trừ dì Hạ An là hơi sôi nổi, còn lại ai cũng điềm đạm, ít nói.

Xem ra, Quách Miểu Miểu đã thừa hưởng tính cách của mẹ mình. Nhưng dù sao, dì Hạ An cũng không "điên" như anh.

Vậy chỉ có một cách giải thích: Gen đột biến.

Ông cụ Quách bước lên, khuôn mặt hiền từ, nhìn Đường Khê cười nói:

"Đường Khê, dạo này thằng nhóc Miểu Miểu nhà tôi làm phiền cháu nhiều rồi. Đây là chút quà gặp mặt, cháu nhận lấy nhé."

Nói rồi, ông cụ lấy từ trong túi áo ra một miếng ngọc bội tinh xảo, đặt vào tay cô trước khi cô kịp phản ứng.

Miếng ngọc sáng bóng, mượt mà, chạm vào thấy mát lạnh. Một lớp ánh mờ mịn trên bề mặt cho thấy đây là món đồ cổ quý giá.

Đường Khê vội vàng trả lại, giọng gấp gáp:

"Ông nội Quách, cháu không thể nhận được. Quý giá quá ạ!"

Cô càng từ chối, ông cụ càng nhét ngọc bội vào tay cô:

"Cháu đừng khách sáo. Hôm trước, chú Quách của cháu đã kể rằng lần đầu cháu tới nhà tôi đã mang theo những món đồ giá trị không nhỏ. So với những thứ đó, món này chẳng đáng là gì. Cháu đừng áy náy, nhà chúng tôi mới là người nợ cháu."

"Đúng đó Đường Khê. Cậu cứ nhận đi. Đây không phải món đồ gì quá đắt đâu. Nhà tôi có đầy, cậu thích thì lần sau tôi mang thêm cho."

Quách Miểu Miểu ở bên cạnh nói vu vơ, như thể những món đồ quý hiếm này chẳng có gì to tát.

Đường Khê ngẫm nghĩ, dù bối rối nhưng không thể từ chối mãi, đành nhận lấy miếng ngọc bội rồi cất vào túi, ánh mắt đầy cảm kích.

Nghe đoạn đối thoại của mọi người, ông Tiền tò mò quay sang ông Quách.

"Cái gì mà giá trị không nhỏ? Tặng lúc nào thế?"

Câu hỏi của ông Tiền thành công thu hút sự chú ý của mọi người, ánh mắt đầy tò mò đổ dồn về phía ông Quách.

Quách Miểu Miểu và ông nội anh trao đổi ánh mắt. Ông cụ Quách hiểu ý, cười xòa đánh trống lảng:

"Không có gì đâu, con bé Đường đến nhà tặng một món quà nhỏ thôi, chứ chẳng phải thứ gì giá trị cả. Chắc ông nghe nhầm rồi."

Ở một góc, ông cụ Lưu khẽ cười thầm.

Lần trước, khi tới nhà họ Quách dùng bữa, ông cụ Lưu, Hứa Quốc An và Hứa Tư Niên cũng có mặt. Hôm đó, họ bất ngờ nhận được một món quà đặc biệt.

Bức thư pháp mà Hứa Quốc An mang về đã khiến ông cụ Lưu cực kỳ kích động, đến mức run cả tay khi chạm vào. Cuối cùng, vì quá yêu thích, ông đã đặt bức thư pháp ở vị trí trang trọng nhất trong thư phòng.

Bị ông cụ Quách chuyển chủ đề, mọi người nhanh chóng quay lại công việc, tiếp tục xem xét những món đồ cổ trên sàn nhà.

Bà cụ Lý ngồi bên cạnh khẽ thở dài.

Đường Khê, đang đứng gần, nghe thấy tiếng thở dài thì lập tức tò mò hỏi:

"Bà Lý, có chuyện gì ạ?"

Cô lo lắng, không biết những món đồ cổ này có vấn đề gì không.

Bà cụ Lý nhìn Đường Khê, ánh mắt mờ đục thoáng qua một tia xót xa.

"Cháu gái, sao những món đồ này lại đặt trực tiếp trên sàn thế? Dơ lắm. Đây đều là đồ cổ, có món còn cả ngàn năm tuổi. Lẽ ra cháu nên tìm thứ gì sạch sẽ để chứa chứ."

Đường Khê chưa kịp trả lời thì Quách Miểu Miểu đã nhanh miệng giải thích trước:

"Bà Lý không biết rồi. Mấy thứ này nặng quá, Đường Khê làm sao tự mình nhấc lên được, đành phải để tạm trên sàn thôi."

Nghe xong, bà cụ Lý gật gù, có vẻ đã hiểu:

"Thì ra là vậy..."

Quách Miểu Miểu nhìn Đường Khê, nháy mắt tinh nghịch, như thể đang khoe rằng mình rất thông minh.

Trong lúc đó, mấy ông cụ đang kiểm tra đống đồ cổ thì bàn bạc với nhau:

"Thế này nhé, cứ quyết vậy đi?"

"Tôi thấy ổn, nhưng nên hỏi ý con bé đã."

"Vậy hỏi xem sao. Nếu được thì gọi xe chở luôn."

Ông Tiền đứng dậy, nhìn Đường Khê và nói:

"Cháu gái, những món đồ này cần sửa chữa bằng thiết bị chuyên dụng. Chúng tôi hy vọng có thể mang chúng về xưởng làm việc. Cháu thấy sao?"
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 208



Đường Khê lập tức gật đầu đồng ý:

"Không có vấn đề gì đâu ạ. Để cháu gọi xe tải chở những thứ này đi luôn."

Nói rồi, cô liền rút điện thoại, gọi một chiếc xe tải lớn, còn cẩn thận nhấn mạnh cần thêm hai người phụ trách vận chuyển.

Trong lúc đó, Đường Khê không khỏi nghĩ tới cách mà những món đồ này đã được mang đến đây.

Chiếc giường cổ khổng lồ kia vừa to vừa nặng, cô không thể hiểu nổi làm sao mà Cố Hành Chu có thể tự mình chuyển hết được.

Ngoài cô ra thì chỉ toàn các ông cụ lớn tuổi và Quách Miểu Miểu.

Đường Khê thầm cảm thán: "Cố Hành Chu đúng là đàn ông thực thụ!"

Trong lúc đợi xe, cô tranh thủ hỏi ông Tiền:

"Ông Tiền, những thứ này phải mất bao lâu thì sửa xong ạ?"

Ngoài chiếc giường, còn có một số khung cửa sổ và đồ trang trí nhỏ cần sửa chữa.

Ông Tiền nhìn qua đống đồ, ngẫm nghĩ rồi trả lời:

"Không quá ba ngày. Những thứ này không quá khó, mà trong xưởng chúng tôi còn có các học trò, tổng cộng cũng vài chục người. Họ sẽ giúp làm nhanh hơn."

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm. Ba ngày là thời gian hoàn toàn chấp nhận được.

Nhìn vào tình trạng của các món đồ, có thể thấy khi Cố Hành Chu "dọn nhà" thì cách thức khá... mạnh tay.

Nhiều món đã bị hư hỏng ít nhiều. Có những thứ thậm chí cô còn không biết là gì, và mảnh nào mới là một phần của món nào.

Thôi thì giao hết cho mấy ông cụ, để ở đây cũng chỉ phí công. Cùng lắm đống gỗ này chỉ còn giá trị... đốt lò.

Khi hai nhân viên vận chuyển đến, việc chuyển những món đồ này ra xe cũng gặp không ít khó khăn.

Quá trình khuân vác khiến các ông cụ đứng xem không khỏi xót xa, miệng liên tục nhắc nhở:

"Chậm thôi, cẩn thận một chút!"

Đường Khê đứng nhìn theo chiếc xe chở đồ đi xa dần, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Quả nhiên, việc chuyên môn phải giao cho người chuyên nghiệp xử lý.”

Ông Lưu bước đến gần, nhẹ nhàng nói:

“Đường Khê, vậy bọn ta đi trước nhé. Sửa xong sẽ liên lạc lại với cháu.”

“Vâng, ông Lưu, mọi người đi cẩn thận ạ!” Đường Khê tươi cười vẫy tay chào, đứng ở cửa tiễn các cụ lên xe.

Hôm nay đúng là một ngày mở mang tầm mắt, cô được gặp không chỉ một mà là cả một nhóm chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực bảo tồn và phục chế cổ vật.

Chiếc xe khuất dần, Đường Khê quay lại nhìn đống đồ còn lại, một phần đã giao cho Quách Miểu Miểu đem bán. Ánh mắt cô dừng lại ở mấy chiếc thùng lớn được giấu trong góc, giữa đống thực phẩm dự trữ. Cô quyết định gọi một chiếc xe khác để chở mấy thùng này về nhà.

Đưa được tất cả cổ vật vào két sắt và khóa cẩn thận, Đường Khê nhìn quanh ngôi nhà mình. Cô cảm thấy không gian này ngày càng xuống cấp và không hợp ý mình chút nào.

Dù nhà có một mặt là kính suốt từ sàn lên trần, nhưng những bụi cây dại mọc kín bên ngoài đã chắn hết ánh sáng, khiến bên trong lúc nào cũng âm u như một lâu đài cổ bị lãng quên trong phim Mỹ.

Phía sau nhà là một cái ao nhỏ, chỉ có thể đi qua cửa bếp mới ra được. Không có cách nào từ ngoài vượt qua tường rào cao hai mét để vào được khu vực này, trừ phi leo qua bức tường kiên cố.

Còn bức tường phía trái bếp chính là nơi mỗi lần Cố Hành Chu đều vượt qua để đến gặp cô.

Nhìn ra cái ao, Đường Khê lắc đầu ngao ngán. Đúng hơn là một vũng nước đọng lâu ngày. Giờ cô đã có chút tiền, phải cải tạo lại ngôi nhà và môi trường sống mới được.

“Nghĩ là phải làm ngay!”

Đường Khê mở máy tính, tra cứu các dịch vụ cải tạo nhà. Cô tìm được một studio thiết kế có phong cách đúng kiểu mà cô thích – phong cách đồng quê mộc mạc, giản dị. Điều thú vị hơn nữa, nhà thiết kế này lại ở ngay trong thành phố, và dịch vụ rất nhanh, chỉ cần trả tiền là có thể bắt đầu ngay.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 209



Đường Khê nhấc máy gọi. Điện thoại vừa kêu hai tiếng thì đầu dây bên kia đã bắt máy. Một giọng nam trẻ trung vang lên: “Chào bạn, đây là Thiết kế Ô Lam, tôi có thể giúp gì cho bạn?”Giọng nói trẻ đến mức khiến Đường Khê ngạc nhiên, nghe như một cậu trai mới lớn còn trong độ tuổi vỡ giọng, hơi khó phân biệt nam hay nữ.

“Chào anh, anh có phải là nhà thiết kế Ô Lam không? Tôi thấy các thiết kế của anh trên mạng, muốn hỏi thêm một số thông tin.”

Đầu dây bên kia trả lời rất nhiệt tình. Khi biết cô có ý định sử dụng dịch vụ, đối phương nhanh chóng hẹn gặp mặt để trao đổi trực tiếp.

“Đúng rồi, tôi đây. Bạn có muốn gặp trực tiếp để thảo luận cụ thể hơn không?”

Đường Khê suy nghĩ một chút rồi hẹn ở một quán cà phê mới mở gần nhà. Lần trước đi ngang qua, cô để ý quán này trông khá dễ thương, bên trong còn bày rất nhiều bánh ngọt, mà lại đang khuyến mãi 20% nhân dịp khai trương.

Nghe cô chọn một địa điểm ở khu nhà tập trung dân lao động, giọng nói bên kia dường như thay đổi, mang chút ngập ngừng trước khi miễn cưỡng đồng ý.

Đường Khê vốn vô tư, không nhận ra sự khác biệt trong giọng nói của đối phương, liền nhanh chóng thay quần áo, vui vẻ chạy đến quán cà phê.

Chủ quán là một cô gái trẻ, khoảng 27-28 tuổi, toát lên vẻ dịu dàng đặc trưng của con gái miền Nam. Mỗi cử chỉ đều mang một nét duyên dáng nhẹ nhàng, khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Do bối cảnh là khu dân cư, quán cà phê trông có phần vắng vẻ, khách trẻ lại rất ít.

Đường Khê bước vào, dựa vào quầy kính, gọi hai chiếc bánh nhỏ nhìn rất ngon mắt cùng một ấm trà xanh. Dù đây là quán cà phê, nhưng thực đơn cũng có cả đồ uống từ trà. Bánh ngọt kết hợp với trà xanh đúng là sự lựa chọn hoàn hảo.

Quán vắng tanh, nhà thiết kế mà cô hẹn vẫn chưa đến. Đường Khê bắt đầu trò chuyện với chủ quán, người phụ nữ trẻ mang vẻ dịu dàng đúng chuẩn con gái vùng Giang Nam, tên là Du Liễu.

“Sao chị lại chọn mở quán ở đây vậy? Khu này toàn người già, mà họ đâu có uống cà phê.”

Đường Khê thắc mắc. Rõ ràng mở quán ở đây sẽ không có lời, đây thực sự không phải là quyết định sáng suốt.

Du Liễu nghe vậy, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

“Vậy nên tôi đã thêm trà vào thực đơn.”

Cô ấy vừa nói vừa rửa ly, động tác thành thạo và nhịp nhàng.

“Hơn nữa, giá thuê mặt bằng ở đây rẻ hơn trung tâm thành phố gần một nửa. Dù ít người trẻ, nhưng vẫn có đấy chứ. Ví dụ như em, chẳng phải em đang ngồi đây sao?”

Đường Khê cảm nhận không khí nhẹ nhàng dễ chịu trong quán, mùi hương thoang thoảng của trầm hương dường như khiến người ta thư thái. Nghe lời giải thích của Du Liễu, cô thấy cũng hợp lý.

“Chị dùng loại hương gì thế? Tôi chưa từng ngửi thấy mùi trầm nào dễ chịu như vậy, khiến người ta cảm thấy bình yên lạ.”

Du Liễu giữ nguyên vẻ mặt bình thản, mở ngăn kéo ở quầy lấy ra một vòng trầm nhỏ, giống như loại hương muỗi hay dùng ở nhà.

“Hương này là của nhà tôi tự làm, nếu em thích thì để tôi tặng cho em.”

Đường Khê mỉm cười tươi tắn, nhìn Du Liễu với ánh mắt cảm kích.

“Thật sao? Để tôi chuyển khoản cho chị nhé. Loại hương này thơm thế này chắc không rẻ đâu, tôi không thể nhận không được.”

Nói rồi, cô giơ điện thoại quét mã thanh toán trên bàn. Nhưng Du Liễu vội vàng giơ tay che mã QR lại.

“Đừng khách sáo thế. Loại này nhà tôi có nhiều lắm, không đáng tiền đâu. Nếu muốn cảm ơn thì cứ thường xuyên đến ủng hộ quán tôi là được. Gần đây quán vắng khách lắm.”

Nghe vậy, Đường Khê không tranh cãi thêm. Dù sao quán cũng gần nhà, cô có thể ghé thường xuyên để mua bánh, coi như ủng hộ.

Trước mắt cô là chiếc bánh tiramisu được bày biện tinh tế, hương vị ngọt ngào. Đường Khê dùng muỗng múc một miếng, đưa lên miệng.

Hương vị rất tuyệt vời. Bánh mềm mịn, mùi kem tươi và phô mai hòa quyện, ngọt ngào mà không ngấy. Mỗi ngóc ngách trong khoang miệng, kể cả mũi đều ngập tràn hương vị ngọt ngào, quyến rũ.

“Mấy cái bánh này là chị tự làm à?” – Đường Khê hỏi, ánh mắt sáng lên.
 
Back
Top Bottom