Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 110



Lần trước cậu bé bước ra từ trong nước, cứ nghĩ rằng phải xuống nước mới có thể kích hoạt được lối vào.

Nhưng giờ, một cánh cổng dẫn vào không gian lại xuất hiện ngay trên mặt đất.

Cố Cửu Hòa bước lên một bước, quay lại nói với Thường Hoài Viễn phía sau:

"Ta sẽ vào cùng Dật nhi xem sao."

Nói rồi, ông nắm tay Cố Tử Dật, dẫn cậu bước vào vòng xoáy trắng.

Nhưng kết quả là cả hai người như va vào một bức tường vô hình.

"Chuyện gì thế này?"

Cố Cửu Hòa thử đẩy vài lần, nhưng dù làm cách nào cũng không thể xuyên qua bức tường trước mặt.

Du Hoa bước lên, vẻ mặt có chút phân vân.

"Có khi nào chỉ Dật nhi mới qua được không?"

Cố Cửu Hòa cúi đầu nhìn Cố Tử Dật, rồi buông tay cậu ra nói:

"Dật nhi, con thử xem."

Cố Tử Dật bước lên thử vài bước.

Cậu dễ dàng đi qua màn sương trắng mà không gặp trở ngại gì.

Mọi người đứng ngây người, trố mắt nhìn cảnh tượng kỳ diệu trước mặt.

"Cha nương ơi, con vào được rồi!"

Cố Tử Dật chạy trở ra, đứng trước mặt Cố Cửu Hòa.

Cố Cửu Hòa thở dài, đưa cho cậu một chiếc hộp nhỏ dài.

Chiếc hộp giản dị, nhưng bên ngoài được chạm trổ những hoa văn tinh xảo, toát lên vẻ quý giá.

"Dật nhi, giờ chúng ta không vào được, chỉ có con tự vào thôi. Chắc là bên trong sẽ không có nguy hiểm gì. Con hãy giao thứ trong hộp này cho tỷ tỷ đó giúp cha nương."

Cố Tử Dật gật đầu nghiêm túc.

"Con nhớ rồi!"

Nói xong, dưới ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của mọi người, cậu bước vào vòng xoáy trắng.

Sau một hồi trời đất quay cuồng quen thuộc, khi mở mắt ra, Cố Tử Dật phát hiện mình đang đứng trong một con hẻm vắng vẻ.

Cậu nhìn thấy ánh sáng phía trước, liền nhanh chân chạy tới.

Lần trước đến đây, đầu óc mơ màng, hoàn toàn không ý thức được mình đã đi đến chỗ Đường Khê như thế nào.

Giờ trong con hẻm này chỉ có một nơi phát sáng, chắc chắn là ở đó.

Cố Tử Dật bước vào vùng sáng, thấy Đường Khê đang nằm trên ghế nghỉ ngơi.

"Tỷ tỷ!"

Đường Khê mơ màng, ngẩng lên nhìn thấy một cậu nhóc nhỏ bé đang chạy ùa về phía mình.

"Cuối cùng em cũng đến rồi!"

Đường Khê dụi mắt, nhìn Cố Tử Dật đang nhào vào lòng mình.

Cố Tử Dật lấy chiếc hộp nhỏ ôm trong tay ra, dúi vào lòng Đường Khê.

"Tỷ tỷ, đây là do cha đệ bảo đưa cho tỷ, coi như là tiền cảm ơn."

Đường Khê nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay, nói:

"Anh trai em sẽ đưa chị tiền. Cái này em cầm về đi."

Cố Tử Dật chợt nhớ ra điều gì, vỗ trán một cái:

"Đệ quên chưa nói với cha chuyện của nhị ca!"

Đường Khê bật cười, lắc đầu:

"Thế thì lần này về nhớ đừng quên nữa nhé. Cái hộp này đệ cứ cầm về, bảo với cha đệ là nhị ca đệ sẽ đưa tiền."

Cố Tử Dật bướng bỉnh đẩy hộp lại cho cô:

"Không được! Tỷ tỷ, tỷ cứ cầm lấy đi. Nhà đệ không thiếu tiền đâu. Coi như đây là quà cảm ơn tỷ vì hôm qua tỷ đã cứu đệ. Nếu tỷ không nhận thì đệ sẽ giận đấy!"

Vừa nói, cậu vừa phồng má lên ra vẻ dỗi.

Đường Khê nhìn khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu của cậu nhóc, không nhịn được liền véo nhẹ má cậu.

"Thôi được rồi, vậy chị nhận nhé!"

Nghe vậy, Cố Tử Dật liền tươi cười, nhảy cẫng lên vui sướng.

"Dạ, dạ!"

Thực ra, trong lòng cậu còn có ý định riêng.

Cậu đã thấy rõ từ tối qua: trong hộp là bảo vật gia truyền của nhà họ Cố, món đồ giá trị nhất của gia tộc.

Có bảo vật này đồng nghĩa với việc Đường Khê đã được nhà họ Cố thừa nhận.

Cậu rất thích tỷ tỷ này, muốn tỷ ấy làm tẩu tẩu của mình...

Đường Khê không để ý đến biểu cảm ranh mãnh của Cố Tử Dật, ánh mắt cô tập trung vào chiếc xe tải lớn trong góc.

"Tử Dật, giờ mau lấy đồ chị đã chuẩn bị cho nhà em mang đi nhé!"

Cố Tử Dật ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo hướng Đường Khê chỉ.

"Á! Cái gì thế này?!"

Cậu nhìn thấy chiếc xe tải khổng lồ, giật mình sợ hãi, lập tức trốn sau lưng Đường Khê.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 111



Chiếc xe trước mặt cao hơn cả người lớn, chứ đừng nói đến một đứa trẻ.

Trước xe tải, Cố Tử Dật trông chẳng khác gì một chú kiến nhỏ.

"Đây là xe, phương tiện giao thông ở chỗ chị. Đồ nhiều quá nên một mình em không mang hết được đâu."

Đường Khê vừa nói vừa trấn an cậu bé.

Cố Tử Dật thò đầu ra từ phía sau lưng cô, tò mò hỏi:

"Nhưng làm sao để di chuyển nó được ạ?"

Đường Khê kéo cậu lại gần, kiên nhẫn giải thích:

"Khi em ngồi vào, nhấn nút này là xe sẽ tự động di chuyển. Đến nơi thì em nhấn lại nút này để xe dừng."

Cô bế cậu lên ghế lái, chỉ cho cậu cách sử dụng nút tự động.

"Tử Dật, em nhớ chưa?"

Thực ra, để điều khiển xe này, cậu chỉ cần nhớ một nút là đủ.

Cố Tử Dật gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc:

"Dạ, tỷ tỷ, đệ nhớ rồi!"

Đường Khê dặn dò thêm:

"Bảo cha đệ và mọi người bên đó vận chuyển nhanh lên nhé, xe này chỉ dùng được trong một khoảng thời gian thôi."

Cố Tử Dật ngồi trên ghế lái, trông có vẻ rất "đối lập" với chiếc xe.

"Dạ, đệ biết rồi! Tỷ chờ đệ quay lại nhé!"

Nói xong, cậu nhấn nút tự động lái. Chiếc xe từ từ lăn bánh, chỉ trong vài giây đã đi vào vòng xoáy trắng.

- --

Ở bên bờ sông, Cố Cửu Hòa cùng mọi người lo lắng đứng đợi, ai nấy đều sốt ruột.

"Cũng vào được một lúc rồi, sao vẫn chưa ra nhỉ?"

"Đó... đó là gì vậy?!"

Du Hoa hét lên, chỉ vào thứ vừa xuất hiện từ vòng xoáy trắng.

"Thứ gì đây?! Cẩn thận!"

Người của Thường Hoài Viễn lập tức bao vây, giương giáo và thương nhắm vào thứ đó.

"Cha nương ơi, Hoài Viễn thúc! Con về rồi đây!"

Cố Cửu Hòa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cố Tử Dật ló ra khỏi thứ to lớn kia, tay vẫy chào mọi người.

Cố Tử Dật đứng trên ghế lái, thò đầu ra ngoài.

Cố Cửu Hòa và những người xung quanh sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cái "quái vật khổng lồ" trước mặt.

Thường Hoài Viễn thấy Cố Tử Dật trên xe liền thở phào nhẹ nhõm.

"Hóa ra không phải sinh vật ngoài hành tinh."

"Rút lui đi."

Những binh sĩ đang vây quanh chiếc xe lập tức lùi lại, tạo thành một vòng tròn xung quanh nó.

Cố Tử Dật nhanh tay bấm nút, chiếc xe lập tức dừng lại.

Cậu mở cửa xe, chống hai chân ngắn ngủn từ từ trèo xuống.

Du Hoa vội bước tới định bế cậu xuống, nhưng Cố Tử Dật lắc đầu, từ chối.

"NƯơng, con tự làm được."

Cậu cẩn thận leo xuống bằng chính sức mình, vẻ mặt đầy quyết tâm.

"Cha ơi, đây là những thứ tỷ tỷ đã chuẩn bị cho chúng ta! Tỷ tỷ nói phải nhanh chóng chuyển hết, chiếc xe này chỉ dùng được trong một thời gian thôi!"

"Hóa ra cái này gọi là xe à..."

Thường Hoài Viễn lẩm bẩm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chiếc xe tải to lớn.

Những người bị kinh ngạc lúc này mới hoàn hồn lại.

Cố Cửu Hòa lập tức ra lệnh: "Mọi người, mau chuyển đồ xuống!"

Hàng chục người vội vã lao tới, leo lên xe để bốc dỡ hàng hóa.

Phần sau của chiếc xe không có cửa, mà là kiểu thùng mở, dễ dàng nhìn thấy số lượng lớn thùng hàng bên trong.

Cố Cửu Hòa đứng nhìn đống hàng hóa chất cao như núi mà không khỏi thầm kinh ngạc.

Không ngờ nữ tử kia lại chuẩn bị nhiều đến vậy.

Trong lòng ông bỗng trào lên cảm giác áy náy, nghĩ rằng số tiền công đưa cho nữ tử ấy thật sự quá ít ỏi.

Người ta hào phóng thế, mang cả một xe hàng giúp đỡ, còn mình chỉ đưa một món bảo vật gia truyền chẳng mấy giá trị.

Thường Hoài Viễn tò mò ngắm nghía chiếc xe tải, đứng ở ghế lái nghiên cứu hồi lâu, dáng vẻ rất muốn thử lái.

Cố Cửu Hòa tuy không tỏ ra rõ ràng như vậy, nhưng trong lòng cũng rất hiếu kỳ.

Ông tự hỏi, chiếc xe này hoạt động như thế nào.

Thời xưa, xe cộ đều cần ngựa hoặc lừa để kéo, nhưng chiếc xe này lại không hề có bất kỳ con vật nào, mà kích thước còn to lớn như vậy.

Rõ ràng, cấu tạo của nó phải cực kỳ phức tạp.

Trong lòng ông không khỏi dâng lên sự khâm phục dành cho nữ tử tên Đường Khê kia dù chưa từng gặp mặt.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 112



Một nữ nhân mà sở hữu được những thứ kỳ diệu thế này, lại có thể gom đủ lương thực trong thời gian ngắn như vậy, quả thật là nhân vật truyền kỳ.

Nếu có cơ hội, ông thật sự muốn gặp mặt để bày tỏ lòng cảm kích.

Chưa đầy một lúc, tất cả hàng hóa trên xe đã được chuyển xuống.

Cố Tử Dật thấy vậy, nhanh chóng leo trở lại cabin, hạ cửa kính xuống, nói với cha mình:

"Cha ơi, đây mới chỉ là chuyến hàng đầu tiên. Vẫn còn nhiều đồ nữa chưa chuyển qua, con phải quay lại để tiếp tục chất hàng!"

Cố Cửu Hòa cùng mọi người ngẩng đầu nhìn cậu, nghe vậy không khỏi thêm phần kinh ngạc.

"Gì cơ?! Vẫn còn nữa à?"

Cố Cửu Hòa càng cảm thấy hổ thẹn.

Ban đầu, ông nghĩ chỉ có một xe hàng, bởi với khả năng của một người thì việc gom được ngần này đồ trong một đêm đã là kỳ tích.

Nhưng không ngờ, số hàng còn nhiều hơn thế.

Cố Cửu Hòa cau mày, lòng thầm nghĩ: Lần này đúng là nợ nữ tử kia một ân tình lớn rồi.

Ông nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Cố Tử Dật, khi cậu điều khiển chiếc xe tải từ từ lùi lại, rồi biến mất vào vòng xoáy trắng.

Cố Cửu Hòa khẽ thì thầm gì đó với Du Hoa.

Du Hoa gật đầu, sau đó quay người đi nhanh về phía nhà...

Đường Khê chờ một lát thì thấy chiếc xe tải chậm rãi lao ra khỏi màn sương trắng, tốc độ chẳng khác gì một cụ bà đang chống gậy.

Cố Tử Dật ngồi trên ghế lái, phấn khích hét lớn:

"Tỷ tỷ, xe này ngầu quá! Thích ghê!"

Đường Khê nhìn cậu bé chỉ cao tới lốp xe mà ngồi chễm chệ trên ghế lái, không nhịn được muốn bật cười.

"Tử Dật, em không cần xuống đâu, sẽ xong nhanh thôi."

Nói xong, cô bước ra phía đuôi xe. Chẳng mấy chốc, hàng hóa đã được chất đầy lên xe.

"Xong rồi, Tử Dật, đi thôi!"

Cố Tử Dật đang nghịch ngón tay, nghe vậy thì tròn mắt ngạc nhiên.

"Nhanh thế! Tỷ tỷ, tỷ là tiên nữ à?!"

"Phụt—"

Đường Khê bật cười thành tiếng, không thể nhịn được nữa.

Chiếc xe tải lại chậm chạp lăn bánh, tiến vào màn sương trắng.

Nhìn tốc độ của nó, trong lòng Đường Khê không khỏi sốt ruột.

Cô quay lại nhìn kho hàng. Tính ra, chỉ cần vài chuyến nữa là chuyển hết được đồ.

Bên phía Cố Tử Dật, do hàng hóa quá nhiều nên Cố Cửu Hòa phải điều thêm nhân lực từ huyện nha.

Gần như toàn bộ người trong huyện nha đều đã có mặt, cộng thêm cả người của Thường Hoài Viễn, tổng cộng lên tới cả trăm người.

Những người mới tới bờ sông, vừa nhìn thấy chiếc xe tải, trong lòng vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ.

Họ thầm nghĩ:

Nhà họ Cố chắc chắn đã được quý nhân nào đó bí mật giúp đỡ. Nếu không, sao lại có thứ kỳ lạ như thế này?!

Nhiều người khôn khéo, liếc nhìn nhà Cố Cửu Hòa và Thường Hoài Viễn, trong lòng đã bắt đầu tính toán.

Tuy bị giáng chức đến đây để giải quyết vấn đề thủy lợi, nhưng dù sao gia đình họ vẫn là thân thích hoàng tộc, không lý nào phải ở đây cả đời.

Nghĩ vậy, họ càng làm việc hăng hái hơn, mong thể hiện tốt trước nhà họ Cố.

Đường Khê nhìn đồng hồ, tính toán thấy chỉ cần đúng một tiếng là sẽ vận chuyển xong hết hàng.

Lần cuối cùng, Cố Tử Dật lái xe tải trở lại, sau đó trèo xuống, hai tay đẩy một chiếc thùng lớn hơn cả người mình.

"Tỷ tỷ, giúp đệ với!"

Nhìn dáng vẻ loay hoay của cậu nhóc, Đường Khê đoán chắc chiếc thùng này phải rất nặng.

Cô bước tới nhấc thử, vừa nâng lên đã phải cảm thán:

"Ôi trời, đúng là nặng thật đấy!"

Nói xong, "phịch" một cái, cô đặt chiếc thùng xuống đất.

"Tử Dật, chị bảo rồi mà, nói với cha em là đã có anh trai lo, không cần gia đình em phải đưa gì thêm."

Cố Tử Dật cười hì hì, vỗ tay như ông cụ non, vẻ mặt đắc ý:

"Tỷ tỷ, đây là tấm lòng của cha nương đệ. Dù đệ chưa kịp nói với cha chuyện của nhị ca, nhưng nếu cha biết thì chắc chắn cũng sẽ kiên quyết trả tiền cho tỷ. Tỷ đã giúp nhà đệ nhiều như vậy, đây là điều nên làm. Với lại, mấy thứ này cũng không phải đồ đáng giá gì đâu. Nhà đệ giàu lắm!"
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 113



Đường Khê nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cậu nhóc mà không nhịn được bật cười.

Cô mở nắp thùng ra xem bên trong là gì mà nặng đến vậy.

Vừa nhìn vào, cô đã sững người.

Bên trong là những món trang sức lấp lánh, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Cái này mà không đáng giá sao?!

Những chuỗi vòng cổ ngọc trai được ném vào thùng một cách tùy tiện, vài khối ngọc quý, dây chuyền vàng đính đá quý, hàng chục chiếc lược vàng, thậm chí còn có vài cây ngọc như ý. Nhìn chất liệu và độ tinh xảo thì toàn là đồ thượng hạng...

Cả một thùng thế này mà nói không đáng giá?!

Cố Tử Dật đảo mắt, nảy ra một ý.

"Tỷ tỷ, nếu tỷ thích tiền thì nhà đệ còn nhiều lắm. Tỷ làm tẩu tẩu của đệ đi, vậy thì tất cả tiền nhà đệ đều là của tỷ!"

Lời nói của cậu khiến Đường Khê sững sờ, cảm giác như vừa bị sét đánh trúng.

Trẻ con thời xưa phát triển sớm như thế sao... Đã biết giúp ca ca đi mai mối rồi à?

Nhìn ánh mắt mong chờ của cậu nhóc, Đường Khê bật cười, xoa má cậu, rồi đáp một cách lảng tránh:

"Chuyện đó em phải hỏi anh trai của mình mới đúng."

Cô khéo léo đẩy vấn đề sang cho Cố Hành Chu, lúc này đang ở xa nhà.

Cố Tử Dật bĩu môi, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này.

Đường Khê dắt tay cậu: "Thôi, mau về đi, đừng để cha mẹ em lo lắng."

Cố Tử Dật miễn cưỡng bước vào màn sương trắng, trước khi biến mất còn quay lại nói với Đường Khê:

"Tỷ tỷ, sau này đệ sẽ đến chơi với tỷ nhé!"

Đường Khê đứng trong con hẻm, nở nụ cười dịu dàng:

"Được thôi."

Cô chỉ thuận miệng đáp lại, không ngờ rằng, câu trả lời này về sau sẽ khiến cô muốn tự vả vào miệng mình mỗi khi nghĩ lại.

Trẻ con thật sự rất khó chiều!

Đường Khê vui vẻ đẩy một thùng đầy châu báu về nhà.

Trên đường về, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Hình như mình quên mất điều gì rất quan trọng.

Cô vỗ trán, cố gắng nghĩ nhưng không tài nào nhớ ra được.

Cho đến khi về đến cửa nhà, cô nhìn thấy một bóng người đen thui đứng lù lù trước cửa.

Cô giật bắn cả mình.

"Đường Khê!"

Trong màn đêm, một tiếng hét giận dữ vang lên, làm chim chóc trên dây điện giật mình bay tán loạn.

Đường Khê nheo mắt, cố gắng nhìn rõ bóng người trước mặt.

Nhận ra đó là ai, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu bị gì thế? Giữa đêm khuya làm tôi sợ chết khiếp!"

Từ trong bóng tối, Quách Miểu Miểu bước ra, ánh mắt sắc lạnh như muốn đâm chết người.

"Tại sao cậu không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn?!"

Đường Khê ngơ ngác nhìn điện thoại.

"Chết rồi, tớ để chế độ im lặng, không để ý..."

Giờ đây, Đường Khê vô cùng chột dạ.

Hơn một trăm cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc cũng 99+...

"Nhưng mà cậu tìm tôi làm gì chứ?"

Cô tắt điện thoại, vẫn chẳng hiểu chuyện gì mà anh ta lại vội vã như vậy.

Quách Miểu Miểu trừng mắt nhìn cô, thấy gương mặt ngơ ngác của cô, anh ấy gần như muốn phát điên.

"Cô quên hôm nay phải làm gì rồi à? Trả nốt tiền đất đấy!"

"Chết tiệt!"

Đường Khê đứng bật dậy, suýt thì hét lên.

Cô thực sự đã quên khuấy mất chuyện này.

Cả ngày bận rộn lo việc của Cố Tử Dật khiến cô hoàn toàn quên béng đi việc quan trọng này.

"Bây giờ làm sao đây? Mai trả còn kịp không?!"

Quách Miểu Miểu cười lạnh, không buồn che giấu sự bực tức:

"Trước khi cậu ung dung vừa đi vừa ngân nga hát về nhà thì tôi đã xoay sở đủ tiền và trả thay cậu rồi!"

Trong lòng Đường Khê tràn đầy áy náy.

Cả đoạn đường cô cứ thắc mắc không biết mình đã quên gì, hóa ra lại là chuyện to thế này.

Nghe Quách Miểu Miểu nói anh đã lo xong tiền, cô liền trở nên nịnh nọt, chạy lại xoa vai, đấm lưng cho anh:

"Cậu đúng là người bạn tốt nhất trên đời! Tôi sẽ chuyển lại tiền cho cậu ngay, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi!"

Quách Miểu Miểu khoanh tay trước ngực, giọng nghiêm nghị:

"8000 vạn đấy, nhớ chuyển lại đủ cho tôi. Còn nữa, tôi đã tìm luôn bên xây dựng cho cậu, 500 vạn là đủ, nhớ chuyển nốt!"
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 114



Đường Khê cười gượng, lúng túng mời anh vào nhà.

Cô vẫn đẩy theo thùng châu báu lớn vào trong.

Quách Miểu Miểu liếc mắt thấy họa tiết quen thuộc trên thùng, lập tức nhận ra Đường Khê lại vừa có được "hàng lớn".

"Để tôi giúp cậu."

Anh nói một cách nghiêm túc, tiến lên nhận lấy chiếc thùng từ tay Đường Khê.

Dĩ nhiên, anh cũng muốn xem bên trong là thứ gì.

Từ khi Đường Khê chia tay gã bạn trai cũ tồi tệ, cuộc sống của cô như bước sang trang mới, ngày nào cũng xuất hiện những món đồ cổ làm người ta kinh ngạc.

Hai người cùng bước vào nhà.

Quách Miểu Miểu hạ giọng, ánh mắt lấp lánh như một tên trộm:

"Lại có đồ tốt nữa à?"

Đường Khê nhìn Quách Miểu Miểu với dáng vẻ như vậy, trong lòng cảm thấy khó tả.

Rõ ràng mấy món đồ cổ này cô có được qua những kênh chính thống.

Thế mà nhìn bộ dạng của Quách Miểu Miểu bây giờ, cứ như cô đang buôn lậu đồ cổ từ chợ đen vậy.

"Cậu nghiêm chỉnh chút đi, đây là đồ chính ngạch đấy, làm gì mà lén lút như ăn trộm vậy chứ!"

Không nhịn được, Đường Khê véo anh một cái.

Quách Miểu Miểu đau quá hét lên:

"Biết rồi, biết rồi! Tôi có nói không phải chính ngạch đâu, cậu hung dữ gì chứ. Tôi vừa đem hết tài sản riêng của mình ra trả tiền đất cho cậu đấy!"

Đường Khê trừng mắt nhìn anh:

"Cậu còn biết xấu hổ không? Tôi không muốn nói toạc ra, nhưng tài sản của cậu không chỉ có bấy nhiêu đâu nhé! Đúng là tư bản xấu xa!"

Quách Miểu Miểu cười đầy tò mò:

"Thôi, cho tôi xem đi, lần này là thứ gì thế?"

Dưới ánh mắt chờ mong của anh, Đường Khê mở chiếc thùng ra.

"Đây, cậu tự xem đi."

Trong ánh đèn, những món trang sức trong thùng vẫn tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.

Đôi mắt của Quách Miểu Miểu lập tức mở to, đồng tử co lại:

"Đây... đây là..."

Đường Khê thấy anh ngạc nhiên như vậy cũng không còn thấy lạ, cô ung dung ngồi uống nước, tỏ vẻ chẳng hề bận tâm.

Quách Miểu Miểu thật sự không thể ngồi yên.

"Đường Khê, cậu ra giá đi! Những món này đẹp đến mức hoàn hảo!"

Anh gần như muốn khóc.

Trong nghề bao nhiêu năm, anh đã thấy không biết bao nhiêu bảo vật quý giá.

Nhưng những món Đường Khê mang về gần đây thực sự khiến anh kinh ngạc. Chúng không giống như những món đồ cổ được khai quật.

Chúng gần như hoàn toàn nguyên vẹn, không khác gì đồ mới tinh.

Nếu không phải nhìn chất liệu và kỹ thuật chế tác thì chắc chắn anh sẽ nhầm đây là đồ hiện đại.

Những món đồ này không hề có dấu hiệu xuống cấp của thời gian, sáng bóng như vừa được tạo ra từ tay những người thợ tài hoa thời xưa.

Quách Miểu Miểu vốn nhạy bén, trong lòng đã có suy đoán.

Rõ ràng là Đường Khê đã trải qua một cơ duyên kỳ lạ nào đó. Thậm chí, chuyện xuyên thời gian cũng không phải là không thể.

Đường Khê nhìn ánh mắt của anh mà thở dài. Cô biết chuyện của mình sớm muộn cũng không giấu được anh.

Quách Miểu Miểu có sự nhạy cảm bẩm sinh với đồ cổ, không phải điều người khác có thể học được.

Những lời nói dối của cô có thể qua mắt mấy ông già trong nghề, nhưng không qua mắt được anh. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đường Khê bất đắc dĩ cười một tiếng:

"Cậu chọn vài món đi, tôi không lấy tiền. Nhưng chuyện của tôi..."

Đôi mắt Quách Miểu Miểu lập tức sáng rỡ.

"Thật hả? Tùy ý chọn vài món?! Cậu đúng là hào phóng!"

"Được rồi, tôi không khách sáo đâu!"

Quách Miểu Miểu cúi người chọn tới chọn lui.

Cuối cùng, anh lấy một chuỗi vòng cổ pha lê, một chiếc ngọc như ý, một dây chuyền vàng đính hồng ngọc và thêm vài món nhỏ khác.

"Chỉ chọn mấy thứ này thôi!"

Đường Khê nhìn anh ôm khư khư những món đồ như bảo vật, không nhịn được buông lời chế nhạo:

"Thật là... chẳng có chí khí gì cả."

"Cậu không hiểu đâu! Những thứ này quý hiếm thế nào cậu có biết không?! Tôi chưa từng thấy chúng ở bất kỳ cuộc đấu giá nào. Chỉ cần những thứ này thôi là cậu có thể mua được cả một thành phố đấy!"
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 115



Đường Khê kinh ngạc:

"Mua cả một thành phố à? Cậu nói quá rồi!"

"Không hề! Đây là tôi còn tính thấp đấy. Đồ cổ đắt giá là vì chúng hiếm. Nếu trên đời chỉ có duy nhất một món, thì cậu nghĩ giá trị của nó là bao nhiêu?"

Lúc này Đường Khê mới nhận ra giá trị tài sản của mình khổng lồ đến mức nào.

Nhưng cô không để tâm lắm, vì những thứ này cô muốn bao nhiêu cũng có.

Cô mỉm cười ranh mãnh:

"Miểu Miểu này..."

Quách Miểu Miểu lập tức căng thẳng, mỗi lần cô gọi như thế đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

"Cậu lại muốn gì nữa đây?"

"Để tôi cho cậu xem bảo bối lớn hơn."

Quách Miểu Miểu nhìn cô nghi hoặc:

"Bảo bối? Ý cậu là..."

"Đừng có nghĩ linh tinh! Tôi nói là đồ cổ, không phải mấy thứ cậu đang tưởng tượng đâu!"

Trên lầu, Đường Khê mở một chiếc két sắt lớn.

"Mời xem."

Cô đứng sang một bên, nhường đường cho anh.

"Chết tiệt!"

Quách Miểu Miểu không kiềm được thốt lên, tay anh run run.

"Những thứ này cậu đã cho ai xem chưa?"

"Chỉ mỗi cậu thôi. Tôi đâu có ngốc."

"Vậy thì tốt. Đừng bao giờ để người khác thấy. Những thứ này không thể mua bán, nếu không cậu sẽ phải ngồi tù cả đời đấy!"

Đường Khê gật đầu, mặt đầy vẻ thấu hiểu:

"Tôi biết mà, nên tôi vẫn để đây chứ đâu mang ra ngoài."

Nghe vậy, cuối cùng Quách Miểu Miểu cũng nhẹ lòng.

"Sau này đừng nhận những thứ kiểu này nữa. Cứ nhận mấy món trang sức là được. Những thứ này nếu không giải thích được nguồn gốc sẽ rất phiền phức."

Đường Khê tiễn Quách Miểu Miểu ra về, rồi nằm trên giường suy nghĩ về những lời anh ta vừa nói.

Quả thực là cô không thể để người khác biết về sự tồn tại của những món đồ này.

Nửa đêm, cô trở mình không ngủ được, bèn dời két sắt sang một ch* k*n đáo hơn.

Cô phủ lên trên một lớp khăn trải bàn, rồi đặt thêm vài chiếc bình hoa và đồ trang trí lên đó.

Nhìn qua, nó không khác gì một chiếc bàn thông thường.

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù két sắt rất an toàn, ngoài cô ra thì không ai có thể mở được, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Nếu có bất kỳ sơ suất nào xảy ra thì hậu quả sẽ không phải là điều cô có thể gánh nổi.

"Đinh—"

Đang định đi ngủ, cô đột nhiên nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn trên điện thoại.

Đường Khê lẩm bẩm: Ai mà nhắn tin giữa đêm thế này? Mình có đi làm đâu chứ.

Mở ra xem, cô hơi nhíu mày.

Tin nhắn từ Đào Hành Tung.

"Đường tiểu thư, rất xin lỗi vì giờ mới nhắn tin cho cô. Tôi vừa xong công việc. Ngày mai cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô một bữa, cảm ơn cô vì đã chăm sóc cho quán gà rán của ba tôi."

Đường Khê đọc xong liền trả lời ngay:

"Không sao đâu, anh không cần cảm ơn. Gà rán của ông Đào vốn đã rất ngon mà. Hơn nữa, các anh còn không lấy tiền của tôi, nếu nói cảm ơn thì phải là tôi mời mới đúng!"

Ban đầu cô định từ chối, nhưng nhớ ra mình còn chưa trả tiền cho chỗ gà rán, cô cảm thấy thật ngại.

Người nợ tiền chưa mời nổi chủ nợ, mà chủ nợ lại đề nghị mời trước, thế thì kỳ cục quá!

Cô quyết định nhận lời và nhấn mạnh rằng mình sẽ là người mời.

Nhân tiện, cô cũng muốn trả lại số tiền còn nợ.

Bên kia rất nhanh trả lời:

"Chiều mai tôi đến đón cô."

"Được."

Trước khi đi ngủ, cô chợt nhớ ra mình chưa chuyển tiền đất cho Quách Miểu Miểu.

Lập tức, cô tìm số tài khoản của anh và chuyển 8.500 vạn qua.

"Đinh—"

Thông báo hiện lên:

"Số dư tài khoản của bạn: 1.325 vạn."

Đường Khê nhìn số dư, thở dài.

Hôm qua còn là một phú bà, thế mà hôm nay chỉ còn hơn 1.300 vạn.

Nhìn chiếc thùng châu báu, cô nghĩ: Có lẽ phải bán bớt vài món để thu hồi vốn thôi. Nếu không, chi phí nhập hàng đợt tới chắc cũng không đủ.

Nhập hàng mỗi lần đều ngốn vài trăm vạn.

Ánh mắt cô lướt qua chiếc hộp gỗ nhỏ dài đặt trên bàn.

Đôi mắt cô trầm xuống, mang theo vẻ tò mò, nhìn chiếc hộp đó.

Đây là thứ mà Cố Tử Dật dúi vào tay cô, nói là tiền công.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 116



Dù sau đó cậu bé còn mang cả một thùng châu báu tới, nhưng linh cảm mách bảo cô rằng thứ trong hộp này rất đặc biệt.

Cô cẩn thận cất chiếc hộp vào trong két sắt.

Có lẽ lần sau gặp Cố Hành Chu, mình sẽ trả lại nó cho hắn.

- --

Chiều hôm sau, Đường Khê đang ở nhà xem bản thiết kế bảo tàng mà Quách Miểu Miểu gửi tới.

Cả tòa nhà to lớn, bề thế, mang phong cách phương tây, cao bốn tầng.

Đường Khê thấy số bốn không may mắn, liền bảo Quách Miểu Miểu nhắn lại với kiến trúc sư, sửa thành năm tầng.

Người thiết kế là một kiến trúc sư nước ngoài nổi tiếng, nghe nói rất có tiếng ở nước ngoài.

Nhìn bản vẽ, Đường Khê cũng phải công nhận thiết kế rất đẹp, tinh tế.

Nhưng rõ ràng, ông ta không hiểu thẩm mỹ và nhu cầu của người dân Trung Quốc.

Chẳng hạn, tòa nhà bốn tầng này, ngay cả khi mua nhà thif các tầng có số 4 đều rẻ hơn.

Dù vậy, cũng chẳng có mấy người chịu mua tầng này.

Hơn nữa, Đường Khê lại thích kiến trúc truyền thống Trung Quốc hơn, liền lập tức yêu cầu Quách Miểu Miểu đổi sang một nhà thiết kế của Hoa Hạ để phụ trách chính.

Hôm nay, Đường Khê chỉ mặc một chiếc váy dài hoa nhí đơn giản. Tóc cô được tết thành một bím lệch qua vai.

Cả người cô đều như mang khí chất thần tiên, nhẹ nhàng phiêu dạt.

“Đinh—”

Đào Hành Tung: Tôi đến rồi, cô xuống đi.

Đường Khê kéo rèm cửa, nhìn xuống dưới thì thấy một chiếc xe đang đỗ.

Nhưng lần này không phải chiếc xe bắt mắt màu bạc lần trước, mà là một chiếc Maserati màu đen rất kín đáo.

Hôm nay, Đào Hành Tung mặc một bộ đồ thể thao màu xám.

Anh đứng dựa vào xe, nhìn cô.

Thấy bóng dáng cô xuất hiện, anh mỉm cười và vẫy tay chào.

Đường Khê vội vàng tắt điện thoại, chạy nhanh xuống lầu, vì để chủ nợ phải đợi thật sự không hay chút nào.

Đào Hành Tung ân cần mở cửa xe cho Đường Khê.

Hôm nay nhìn Đào Hành Tung không còn vẻ nghiêm nghị như lần gặp trước.

Phải nói rằng, so với vẻ đẹp tà mị của Quách Miểu Miểu, khí chất lạnh lùng của Cố Hành Chu thì Đào Hành Tung lại mang đến cảm giác như anh trai nhà bên, khiến người ta cảm thấy dễ chịu như tắm mình trong gió xuân, rất thoải mái.

Trong suốt quãng đường, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ. Không quan trọng chủ đề là gì, anh đều có thể bắt kịp.

Chỉ là, anh luôn cố ý hoặc vô tình liếc nhìn tay trái của Đường Khê.

Cô phát hiện ra không chỉ một lần liền cảm thấy có chút kỳ quặc.

Tay trái cô thì có gì đâu, ngoài...

Ngoài chiếc vòng tay mà Cố Hành Chu đã tặng cô.

Đường Khê chủ động hỏi: “Anh đang nhìn cái này à?”

Cô giơ tay trái lên, chỉ vào chiếc vòng tay.

Dường như Đào Hành Tung không ngờ rằng Đường Khê lại hỏi thẳng như vậy.

Anh sững người một lúc, rồi mỉm cười.

“Tôi cứ nghĩ mình che giấu rất tốt rồi, vậy mà vẫn bị cô phát hiện.”

“Tất nhiên rồi, anh lộ liễu như thế cơ mà.”

Đường Khê hạ tay xuống, nhìn về phía trước.

Lúc này trong lòng cô đang nghĩ, liệu đây có phải là một cái bẫy mà Đào Hành Tung cố ý dàn dựng để tiếp cận chiếc vòng tay này không?

Nhưng không đúng, trước khi gặp cô hôm nay, chắc chắn anh không biết cô có chiếc vòng này.

Hơn nữa, anh lại là con trai của ông Đào, Đường Khê luôn có thiện cảm khó tả với anh.

Vì vậy, suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu cô rồi biến mất.

Đường Khê lúc này cũng không chắc nữa, chiếc vòng này chẳng phải chỉ là ngọc hoàng thạch thôi sao?

Dù có quý giá đi nữa, cũng không đến mức lọt vào mắt xanh của một tổng tài như Đào Hành Tung chứ.

Đường Khê quyết định thẳng thắn:

“Chiếc vòng này có gì đặc biệt à?”

Đào Hành Tung giữ vẻ mặt điềm nhiên, rất giỏi che giấu cảm xúc trong mắt.

“Nếu tôi không nhìn nhầm thì đây là ngọc hoàng thạch loại thượng hạng. Trước đây tôi từng định mua một chiếc để tặng mẹ nhân dịp sinh nhật, nhưng cuối cùng giá của nó lên tới hàng trăm triệu, nên tôi không thể đấu giá được.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 117



Nghe đến con số đáng kinh ngạc này, biểu cảm của Đường Khê lập tức méo mó.

Bao nhiêu? Hàng trăm triệu? Chỉ vì một hòn đá vàng vàng này thôi sao?

Đường Khê cúi đầu xem xét chiếc vòng tay. Nhìn bề ngoài cũng đâu có gì đặc biệt?

Nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, Đào Hành Tung cũng hơi lưỡng lự.

Nhìn cô có vẻ không hiểu giá trị của chiếc vòng, điều đó có nghĩa là nó không phải do cô mua, rất có thể là người khác tặng.

Anh từng nhìn thấy loại ngọc này một lần khi còn nhỏ, nhưng khi đó chỉ nhìn từ xa.

Hồi đó anh cũng không thấy nó có gì đặc biệt.

Mãi đến khi vào đại học, chuyên ngành của anh là khoa học vật liệu. Có không ít loại đá quý được đưa đến để họ nghiên cứu.

Trong thời gian học, anh từng tham gia một nghiên cứu về ngọc hoàng thạch.

Viên ngọc đó được lấy ra từ lòng đất. Vì sản lượng loại đá này cực kỳ hiếm, màu vàng nhạt của nó trông rất giống đá cẩm thạch thông thường, nên rất dễ bị nhầm lẫn và vứt bỏ.

Khi đó, anh và vài anh chị khóa trên đã nghiên cứu suốt mấy tháng, cuối cùng cũng có chút kết quả.

Họ phát hiện một số dao động năng lượng nhỏ trên viên đá.

Lúc đầu còn tưởng là chất phóng xạ, khiến cả nhóm sợ chết khiếp.

Về sau, khi chuyên gia can thiệp, họ mới phát hiện ra đây là một dạng năng lượng bí ẩn, cực kỳ mờ nhạt.

Đào Hành Tung nhìn Đường Khê, có vẻ như cô hoàn toàn không biết gì về những chuyện này.

Rốt cuộc anh có nên nói cho Đường Khê không? Nhưng dù sao, đến giờ nghiên cứu đó cũng vẫn chưa có kết quả rõ ràng.

Tận đến khi anh đã tốt nghiệp được một thời gian dài, trong một buổi họp lớp tình cờ, anh mới nghe nói các chuyên gia vẫn đang tiếp tục nghiên cứu thứ đó, nhưng dự án vẫn không có tiến triển gì đáng kể.

Dù anh muốn nói với Đường Khê, nhưng anh nên nói thế nào đây? Bởi lẽ bản thân anh cũng chỉ hiểu lơ mơ mà thôi.

Cả hai đi đến một nhà hàng.

“Chào mừng quý khách!”

Nhân viên phục vụ đứng ở cửa chào đón khách.

Đường Khê nhìn qua tên quán, hóa ra lại là một quán lẩu.

Sao anh lại biết cô thích ăn lẩu nhất nhỉ?

Đường Khê ngay lập tức quên mất chuyện về ngọc hoàng thạch, bị mùi thơm của nước lẩu trong nhà hàng làm cho mơ màng.

Loại gia vị lẩu ở đây rất giống với loại mà cô từng đưa cho Cố Tử Dật.

Hồi đó, khi cô dùng phần gia vị lẩu ấy để xào tôm càng nhỏ, cô còn giữ lại một gói cho mình.

Mùi thơm ấy, đừng nói là tôm càng, ngay cả xào với đế giày cũng sẽ ngon.

Không biết bên Cố Tử Dật giờ sao rồi nhỉ? "Cuộc khủng hoảng tôm càng đã qua chưa?

...

Cố Tử Dật hắt xì một cái.

“Dật Nhi, hay con về nhà đi, xào xong nương sẽ mang cho con.”

Ở sân huyện nha, một chiếc chảo sắt lớn được dựng ở giữa sân, hai nha dịch đang dùng những chiếc xẻng cỡ đại để đảo thức ăn không ngừng.

Mùi thơm nồng nàn của vị cay tê tỏa ra, khiến tất cả mọi người ở đó đều nuốt nước miếng liên tục.

“Không sao đâu nương, con muốn ăn ngay khi vừa xào xong cơ!”

Vừa nói, cậu lại hắt xì thêm cái nữa.

Có các loại gia vị mà Cố Tử Dật mang đến, sau khi được cậu giới thiệu, mọi người lập tức ra sông bắt tôm càng nhỏ.

Trước đó, nếu ai nói thứ trong sông này có thể ăn được, có đánh chết họ cũng không tin. Thứ xấu xí và kỳ lạ thế kia sao lại ăn được chứ?

Nhờ nhà họ Cố và Thường Hoài Viễn thuyết phục nhiều lần, cuối cùng mọi người cũng đánh bắt một ít về thử nấu một nồi.

Kết quả là tất cả mọi người đều kinh ngạc đến rớt cằm. Sau đó, họ lao vào ăn như chết đói.

Thậm chí có cả các văn nhân học sĩ trong vùng, họ ca ngợi món này là “mỹ thực của thần tiên”.

Cố Tử Dật còn chưa ăn được bao nhiêu thì toàn bộ đều bị mấy người lớn tranh hết.

Cậu bĩu môi, ngồi đợi mẻ tôm càng cay đầu tiên được xào chín.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 118



Lần này, cậu nhất định phải ăn đủ. Tôm càng trong sông chắc cũng đủ cho cả huyện ăn vài tháng.

Tất cả nhân lực ở huyện nha đều được huy động, người dân xung quanh tò mò kéo nhau đến sông xem.

Cả huyện đồn đại rằng không biết quan lớn nhà họ Cố đã dùng cách gì mà tìm được nhiều món ăn lạ đến vậy.

Hiện giờ mỗi nhà đều được phát vật phẩm cứu trợ, nhưng không biết cách chế biến.

Cố Tử Dật liền phát huy vai trò “đại sứ truyền bá”, vẽ lại các cách chế biến của từng loại nguyên liệu.

Thường Hoài Viễn cho người sao chép hàng nghìn bản, mang đến từng nhà phát.

Vì gia vị có hạn nên mỗi nhà chỉ được nhận hai gói.

Người dân ngửi mùi thơm từ sân huyện nha truyền ra, ai cũng nuốt nước miếng không ngừng.

Mùi thơm này thật sự quá hấp dẫn.

Mọi người liền học theo các nha dịch, ra sông bắt tôm càng.

Họ đem hết các kỹ năng ngư dân của mình ra, chỉ trong chốc lát đã bắt được mấy nghìn cân.

Giờ đây, khi nhìn thấy tôm càng nhỏ, ánh mắt mọi người chẳng còn chút sợ hãi nào như trước kia, thay vào đó là sự thèm thuồng lấp lánh ánh xanh.

Trong lúc chờ món tôm càng cay, Cố Tử Dật lấy ra một phần lẩu tự sôi và bắt đầu ăn.

“Dật Nhi, sao lại chín được vậy?”

Cố Cửu Hòa nhìn Cố Tử Dật loay hoay với vài thứ nguyên liệu sống, chỉ cần làm gì đó rồi đậy nắp lại, một lát sau khói bốc lên, mở ra thì tất cả đã chín.

“Tỷ tỷ nói cái này lợi dụng nguyên lý vôi sống gặp nước sẽ tỏa nhiệt.”

Cố Cửu Hòa trầm ngâm. Vôi sống ở vùng này khá phổ biến, trước đây ông cũng từng nghe kể chuyện thợ thủ công bị vôi sống và nước làm bỏng.

Nhưng chẳng ai nghĩ rằng điều này lại có thể áp dụng để nấu ăn.

“Nữ tử đó rốt cuộc là ai? Quả thực là thiên tài.”

Cố Tử Dật đảo mắt, kéo Cố Cửu Hòa sang một bên.

“Cha à, tỷ tỷ nói tỷ ấy đã gặp nhị ca.”

“Cái gì?!” Gương mặt Cố Cửu Hòa lập tức biến sắc.

“Hành Chu vẫn ổn chứ?”

Cố Tử Dật đoán trước được ông sẽ kinh ngạc nên không vòng vo, nhanh chóng kể hết chuyện giữa Đường Khê và Cố Hành Chu.

Nghe xong, rõ ràng Cố Cửu Hòa đã thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Nghe tin Hành Chu và Trúc Nhi bình an, cha cũng yên tâm hơn.”

Nói xong, ông lại thở dài.

“Nữ tử ấy đúng là đại ân nhân của nhà chúng ta. Lần sau phải đưa thêm nhiều tạ lễ hơn nữa.”

Cố Tử Dật cười toe toét nhìn cha mình.

“Cha ơi, con muốn tỷ ấy làm tẩu tẩu của con!”

Gương mặt nghiêm nghị của Cố Cửu Hòa bất chợt bật cười.

“Trẻ con thì biết gì chứ, chuyện của người lớn cứ để họ tự giải quyết đi.”

Cố Tử Dật phồng má.

“Nếu nhị ca không lấy thì con lấy! Tỷ ấy tốt bụng, xinh đẹp như thế, nhị ca chẳng có lý do gì mà không thích tỷ ấy cả.”

Cố Cửu Hòa cười lớn hơn nữa.

“Đại nhân, món ăn xong rồi! Thường đại nhân gọi tiểu nhân báo ngài qua đó.”

Một nha dịch chạy tới hô lớn.

Cố Tử Dật lập tức hào hứng.

“Cha ơi, nhanh lên, đến muộn là không còn phần đâu!”

Nói rồi, cậu chạy vụt về phía tiền sảnh.

Cố Cửu Hòa bật cười, lắc đầu.

Dù vậy, ông vẫn để ý đến lời Cố Tử Dật nói.

Nếu có thể thì ông thực sự mong nữ tử thần bí đó và Cố Hành Chu sẽ thành đôi.

Nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng ép, cứ để họ tự phát triển thôi.

Nghĩ vậy, ông chậm rãi bước về phía sảnh trước.

Ở bên này, Đường Khê ăn rất vui vẻ.

“Lẩu ở đây ngon quá trời!”

Đào Hành Tung nhìn Đường Khê ăn chẳng giữ chút hình tượng nào mà khóe môi càng cong lên.

Ban đầu, anh chẳng có cảm xúc gì đặc biệt với Đường Khê, chỉ đơn thuần coi cô là một cô em gái xinh xắn mà thôi.

Anh đã gặp vô số người đẹp, tự nhận bản thân sẽ không dễ động lòng.

Nhưng không chịu nổi việc cha mình ngày nào cũng nhắc bên tai, cuối cùng anh quyết định tìm cơ hội hẹn cô ra ngoài, muốn xem thử cô gái này có gì đặc biệt.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 119



Kết quả, nhìn cách cô ăn uống vui vẻ như thế này, anh bỗng chợt hiểu vì sao cha mình lại thích cô đến vậy.

Những người phụ nữ từng tiếp cận anh hoặc là giả tạo, hoặc là vụ lợi. Người thì ham mê vẻ ngoài, người thì nhắm đến tiền bạc.

Còn Đường Khê, đúng là rất thú vị.

“Anh nhìn gì vậy? Mặt em dính gì à?”

Đường Khê vội cầm giấy lau mặt.

“Không, nhìn em ăn thấy ngon thôi.”

Đào Hành Tung hoàn hồn, mỉm cười đáp.

“Thế thì anh ăn đi, quán này ngon lắm, đặc biệt là phần thịt bò này.”

Đường Khê nhìn đĩa thịt bò trống trơn, ngượng ngùng cười.

“Phục vụ, cho thêm một đĩa thịt bò!”

Lời vừa dứt, cửa phòng riêng bật mở, một phục vụ bước vào.

“Được rồi, thêm một đĩa...”

“Đường Khê?!”

Người phục vụ nhìn có vẻ lớn tuổi, khoảng ngoài 50.

Đường Khê ngẩn người. “Bà biết tôi à?”

Người phục vụ bước tới, nắm lấy tay Đường Khê, nhanh chóng kiểm tra mặt trong cánh tay cô.

“Bà làm gì vậy!”

Đào Hành Tung lập tức thay đổi sắc mặt, tiến lên ngăn lại.

“Có vết bớt màu xanh, cháu chính là Đường Khê!”

Nói xong, người phục vụ buông tay Đường Khê ra.

“Tôi là Đường Khê. Còn bà là ai?”

Lúc này, Đường Khê hoàn toàn hoang mang. Người phụ nữ trước mặt rốt cuộc là ai? Làm sao lại biết bên trong cánh tay cô có vết bớt màu xanh?

Người phụ nữ trung niên trước mặt trông vô cùng kích động.

Bà ta nắm lấy tay Đường Khê.

“Cô là cô của cháu đây!”

Đường Khê ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì.

Cô làm gì có cô chứ? Trước giờ chưa từng nghe nói đến.

Từ nhỏ cô đã lớn lên trong cô nhi viện, làm sao có họ hàng thân thích được?

Dù cho có thì bao nhiêu năm nay cũng chẳng ai tới thăm cô, chứ đừng nói tới việc chu cấp cho cô một đồng nào.

Chuyện này cần phải làm rõ, cô không thể để người khác dễ dàng dắt mũi mình đi được.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Đường Khê trở nên lạnh lùng, cô mạnh mẽ rút tay ra khỏi tay người phụ nữ trung niên.

“Bà nhận nhầm người rồi, tôi không phải cháu bà.”

Ánh mắt lạnh lùng của Đường Khê khiến người phụ nữ trung niên lập tức thay đổi sắc mặt.

Bà ta nhìn Đào Hành Tung với vẻ ngoài đầy khí chất quý phái, rồi lại nhìn Đường Khê rực rỡ xinh đẹp, lập tức nổi giận mắng.

“Đường Khê, cô đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Hồi nhỏ tôi còn bế cô, bây giờ cô phất lên, bám được người giàu rồi thì quay ra khinh thường họ hàng à?!”

Đào Hành Tung nhíu mày, định đứng dậy nói lý, nhưng Đường Khê ngăn anh lại.

“Bà à, bà có bằng chứng gì để chứng minh bà là cô tôi? Chỉ dựa vào một cái bớt sao? Người biết tôi có cái bớt trên tay nhiều lắm, chẳng lẽ ai nói là cô tôi thì tôi cũng phải nhận à?”

Cô ngừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, nụ cười trên môi pha chút giễu cợt.

“Với lại, nếu định bịa chuyện thì làm ơn tìm hiểu kỹ trước đi. Bố mẹ tôi mất từ khi tôi mới một tuổi, tôi lớn lên ở cô nhi viện, chưa từng gặp bất kỳ cô bác nào. Dù tôi có giàu có hay nổi tiếng thì liên quan gì đến một người xa lạ như bà chứ?”

Mấy lời nói của Đường Khê khiến người trước mặt á khẩu không đáp được.

Người phụ nữ trung niên cố chấp cãi lại, giọng vẫn cao ngạo như trước.

“Cô chính là Đường Khê, không giấu được tôi đâu. Lúc cô mấy tháng tuổi thì tôi còn bế cô, cô không nhớ cũng là bình thường. Khi bố mẹ cô qua đời, nhà tôi cũng đã cố giành quyền nuôi cô, nhưng lúc đó nhà tôi đã có hai anh và một em gái của cô rồi, thêm cô nữa thì thực sự không nuôi nổi...”

Bà ta nói với vẻ đầy lý lẽ, nhưng Đường Khê chỉ thấy buồn cười.

Nuôi không nổi? Cũng chưa từng đến cô nhi viện thăm cô một lần.

Cô đã nghĩ, họ hàng bên nhà bố mẹ cô chắc chắn đã không còn ai, nên không một ai nhớ tới sự tồn tại của cô.

Bây giờ bà ta tìm tới để nhận thân, rốt cuộc là vì điều gì?

Đào Hành Tung nghe những lời của Đường Khê, trong mắt anh thoáng hiện lên vẻ đau lòng.
 
Back
Top Bottom