Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 120



Thì ra cô có một quá khứ đáng thương đến vậy, còn nhỏ đã mất cha mẹ, trở thành trẻ mồ côi.

Ánh mắt anh lạnh băng nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt.

“Quản lý đâu?”

Anh lớn tiếng gọi ra ngoài cửa.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông mặc vest chạy vội vào.

“Thưa ngài, có chuyện gì vậy ạ?”

Đào Hành Tung nhìn quản lý với vẻ không hài lòng.

“Nhà hàng các người đào tạo nhân viên kiểu gì vậy? Khách đang ăn mà nhân viên xông vào la hét ầm ĩ, đây là phong cách của nhà hàng sao?”

Sắc mặt người quản lý lập tức biến đổi.

“Chuyện này là sao?!”

“Quản lý, hiểu nhầm thôi, tôi chỉ lên chào hỏi cháu gái tôi một chút...”

Đường Khê cười nhạt, cắt ngang lời bà ta.

"Không phải hiểu lầm, tôi hoàn toàn không quen bà ta. Bà ta tự nhiên xông vào la hét, phá hỏng tâm trạng vui vẻ của chúng tôi."

Quản lý toát mồ hôi, vội vàng kéo người phụ nữ kia lại xin lỗi.

"Thưa hai vị khách, thật sự rất xin lỗi. Đây là lỗi của chúng tôi khi không đào tạo nhân viên kỹ càng. Thế này nhé, bữa ăn này chúng tôi xin được miễn phí cho hai vị, như một lời xin lỗi. Ý hai vị thế nào?"

Nghe đến miễn phí, mắt Đường Khê sáng lên, cô liếc nhìn Đào Hành Tung, dường như muốn tham khảo ý kiến của anh.

Đào Hành Tung nhìn cô, khẽ gật đầu, để cô quyết định.

Đường Khê cố tỏ vẻ khó xử, hắng giọng.

"Vậy được, cho tôi thêm vài đĩa thịt bò hoa và thịt bò ba chỉ nữa nhé."

Quản lý dẫn người phụ nữ trung niên rời khỏi phòng.

Trước khi đi, người phụ nữ vẫn không cam lòng, hét lớn:

"Đường Khê, mày đúng là đồ vô ơn! Có tiền rồi là quên hết họ hàng thân thích!"

Quản lý cau mày, không muốn phí thêm thời gian, lập tức gọi bảo vệ đưa bà ta đi.

Sắc mặt Đường Khê vẫn không thay đổi, chẳng buồn để tâm đến những lời mắng chửi.

Cha mẹ cô đã qua đời từ lâu, bao nhiêu năm qua cô đều tự mình chống chọi với cuộc sống.

Dù người phụ nữ đó thực sự là họ hàng của cô thì cô cũng không định nhận.

Đào Hành Tung chăm chú quan sát nét mặt của Đường Khê.

"Tôi hiểu được cảm giác của cô. Mẹ tôi cũng mất khi tôi còn rất nhỏ. Tất cả rồi sẽ qua thôi."

Anh không giỏi an ủi người khác, ngập ngừng một lúc mới thốt ra được câu này.

Đường Khê nhìn biểu cảm của anh, không nhịn được bật cười.

"Tôi không buồn đâu. Con người phải nhìn về phía trước. Họ mất khi tôi còn quá nhỏ. Chưa từng có được thì làm sao cảm nhận được nỗi mất mát chứ."

Nói rồi, cô gắp một miếng thịt bò nóng hổi bỏ vào miệng, đến mức cay nóng làm mắt cô đỏ hoe.

Đào Hành Tung cảm thấy lòng mình như bị lay động. Một hạt giống nhỏ lặng lẽ nảy mầm trong lòng anh, bắt đầu phá vỡ lớp băng giá trong tâm hồn.

Chuyện vừa rồi nhanh chóng bị Đường Khê quẳng ra sau đầu. Cô vẫn nhớ đến chuyện quan trọng hơn.

"Anh Đào, khoản tiền lần trước tôi vẫn phải trả cho anh. Nếu không trả, lần sau tôi chẳng dám đến mua đồ của ông Đào nữa."

Đào Hành Tung vừa định từ chối, nhưng ánh mắt anh chạm phải ánh nhìn đầy kiên định và chân thành của Đường Khê.

Anh bật cười.

"Được thôi. Nếu tôi không nhận, nhỡ đâu sau này cô cắt đứt liên lạc với tôi thì sao."

Đường Khê nhanh chóng lấy điện thoại ra, chuyển ngay 50 vạn.

"Sao cô lại sợ nợ ân tình nhà tôi đến thế?"

Đào Hành Tung nhìn dáng vẻ hối hả của cô, không nhịn được mà lắc đầu cười.

"Làm ăn phải trả tiền bạc sòng phẳng, như thế mới lâu bền được. Nếu không, trước sau gì cũng xảy ra vấn đề."

Đường Khê nói với giọng đầy lý lẽ.

Đào Hành Tung ngày càng thay đổi cách nhìn về cô, ánh mắt càng thêm phần ngưỡng mộ.

Khi ăn xong và đưa Đường Khê về nhà, anh vẫn lưu luyến nhìn cô.

"Chúng ta có thể gặp nhau ăn cơm lần nữa không?"

Khi Đường Khê sắp vào nhà, anh sốt ruột gọi với theo.

Đường Khê quay đầu lại, hơi bất ngờ.

"Tất nhiên là được rồi, tại sao lại không?"

Cô không hiểu ánh mắt của anh chứa đựng điều gì, chỉ nghĩ rằng anh vẫn áy náy vì chuyện vừa rồi.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 121



"Khi nào có thời gian thì cùng ăn, lần sau ăn đồ nướng nhé."

Cô cười nói, cảm thấy có thêm một người bạn ăn uống cũng không tồi.

Đào Hành Tung đứng nhìn cô bước vào nhà, sau đó mới quay về xe, khởi động máy rời đi.

Khi về đến nhà, vừa mở cửa thì Đường Khê đã thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt u buồn nhìn cô.

"Trời đất, ai đấy?!"

Đường Khê giật mình, rồi nhận ra đó là Cố Tử Dật.

Cô thở phào, nói:

"Sao em lại ở đây? Suýt nữa làm chị chết khiếp!"

Cố Tử Dật bĩu môi, mắt ngân ngấn nước lao vào ôm cô.

"Tỷ tỷ, ca ca đó có phải người yêu của chị không? Tỷ không cần nhị ca của đệ nữa đúng không?"

Đường Khê nghe mà đơ người, hỏi lại:

"Người yêu cái gì? Ai dạy em nói thế?"

Cố Tử Dật lau nước mắt, bướng bỉnh đáp:

"Đệ nghe Nhị Nha nhà Hoài Viễn thúc bên cạnh nói. Tỷ ấy bảo, tẩu tẩu có người yêu mới là sẽ không cần tướng công của mình nữa."

Cái gì với cái gì thế này?

Đường Khê cạn lời, khóe miệng giật giật vì tức cười.

"Nhóc con, anh ấy không phải người yêu của chị. Bọn chị chỉ là đối tác thôi."

Nói xong, cô lại thấy có gì đó sai sai.

Sao cô lại để thằng nhóc này dẫn dắt câu chuyện như vậy?

Và tại sao cô phải giải thích?

Quả nhiên, nghe xong những lời này, Cố Tử Dật hít mũi, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

“Đệ biết mà, tỷ sẽ không bỏ rơi nhị ca của đệ đâu. Người nam nhân kia làm sao so được với nhị ca chứ! Nhị ca của đệ mới là tuyệt nhất! Huynh ấy văn võ song toàn, dung mạo như Phan An, giỏi kinh doanh, lại còn là thế tử, danh tiếng lẫy lừng, gia đình giàu có bậc nhất. Nhị ca của đệ mới là bến đỗ tốt nhất!”

Đường Khê nhìn Cố Tử Dật vừa nói vừa khoa tay múa chân, cười đến mức không thở nổi.

Thằng nhóc này đúng là fan cuồng của nhị ca mình mà. Hễ mở miệng ra là nhị ca, khép miệng vào cũng nhị ca.

Cô kéo Cố Tử Dật ngồi xuống ghế sofa, rồi đi tới tủ lạnh lấy ra một đống đồ ăn vặt.

“Hôm nay sao em lại đến đây? Chuyện lũ lụt đã giải quyết xong rồi à?”

Cố Tử Dật nhìn đống đồ ăn vặt, mắt sáng như sao.

Cậu vội vàng xé một gói khoai tây chiên, mở một lon nước ngọt, vừa ăn vừa uống.

“Giải quyết xong rồi. Tất cả tôm càng nhỏ đều đã được vớt lên, mỗi nhà được chia vài chục cân, ai cũng ngồi nhà ăn tôm càng cay kèm mì tôm cả ngày. Cả huyện giờ đâu đâu cũng toàn mùi tôm càng cay.”

Đường Khê tưởng tượng cảnh đó: cả huyện ngập tràn mùi lẩu...

“Rồi thêm nữa là mùa mưa đã qua, nước sông không dâng lên nữa, nên cha đệ xử lý rất nhanh gọn. Sáng nay, hoàng thượng ban thánh chỉ, bảo cả nhà đệ về kinh...”

Nói đến đây, môi Cố Tử Dật bặm lại, nước mắt lại lưng tròng.

“Lại làm sao thế? Về kinh không phải là chuyện tốt à? Chứng tỏ cha em được phục chức rồi còn gì.”

Cố Tử Dật ôm chặt cánh tay Đường Khê.

“Về kinh rồi thì chẳng phải đệ sẽ không được đến đây nữa sao? Nhỡ đệ không có ở đây, tỷ bị người nam nhân nào lừa mất thì sao!”

Đường Khê thực sự muốn mở đầu cậu nhóc này ra xem trong đó chứa gì.

Nhưng nhìn khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem của cậu, cô lại mềm lòng.

“Về kinh rồi thì em vẫn có thể đến đây mà. Chỉ cần em đứng ở một chỗ, trong lòng thầm nghĩ muốn đến đây, sau đó bước về phía trước năm bước, rẽ phải mười bước là sẽ thấy một vòng xoáy sương trắng. Chỉ cần đi vào đó là tới được.”

Cố Tử Dật lập tức ngừng khóc.

“Thật không ạ?”

“Thật mà. Lần tới em cứ thử đi.”

Đường Khê vừa nói vừa nghĩ lại những gì đọc được trong cuốn hướng dẫn. Đây là cách thức được ghi rõ ràng trong sách, bất kể ở đâu, chỉ cần làm theo là có thể đi qua cánh cổng thời không để đến nơi này.

Cố Tử Dật lau nước mắt, thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tốt rồi. Đệ nhất định phải trông chừng tỷ thay nhị ca.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 122



Đường Khê đang uống nước, không kịp đề phòng nghe được câu lẩm bẩm của Cố Tử Dật liền phun hết nước ra.

Trẻ con thời xưa thật giỏi!

Cố Tử Dật đang ăn dở, bỗng nhớ ra điều gì đó, lại thở dài.

“Làm sao nữa? Sao lại thở dài?”

Cố Tử Dật ôm lấy đôi má bầu bĩnh, vẻ mặt đầy âu lo.

“Còn không phải tại tên hoàng đế đáng ghét kia sao? Nhị ca đệ làm thế tử đang yên đang lành, vậy mà lại bắt huynh ấy đi đánh giặc với Bắc Triều. Triều đình đâu phải không có tướng quân, sao cứ nhất định phải để nhị ca đi chứ?”

“Rõ ràng là một trận chắc chắn thắng, không hiểu sao lại thất bại. Ban đầu chỉ có nhị ca bị bắt làm con tin, không biết vì sao đại tỷ cũng bị đưa sang bên đó.”

“Cha mẹ đệ cầu xin mãi, thậm chí tìm cả hoàng thái hậu, nhưng chẳng ai giúp được. Nhị ca còn chưa đi được mấy ngày thì hoàng đế đã hạ chỉ điều cha đệ đến Ký Châu trị thủy. Nhưng khi đó đã có lũ lụt đâu, chẳng hiểu trị thủy cái gì nữa...”

Cái miệng nhỏ của Cố Tử Dật líu lo, nói không ngừng nghỉ.

Đường Khê nghe, dần trầm ngâm suy nghĩ.

Xem ra chuyện này không hề đơn giản.

Theo kinh nghiệm nhiều năm xem phim cổ trang của cô, khả năng cao là hoàng đế đã dùng thủ đoạn gì đó để ép Cố Hành Chu ra chiến trường, rồi thiết kế khiến hắn không thể quay về Nam Triều.

Nhân lúc hắn vắng mặt liền âm thầm hạ bệ gia tộc họ Cố.

Nhưng chuyện đưa cả đại tỷ của Cố Hành Chu sang Bắc Triều thì là ý gì?

Dựa vào nội dung của những bộ phim cung đình dài tập, Đường Khê suy đoán...

Trời đất!

Lão hoàng đế này chắc chắn chẳng có ý tốt gì.

Có khi nào đại tỷ của Cố Hành Chu quá xinh đẹp, nên bị đưa đi làm vật hiến dâng để liên hôn với Bắc Triều?

Đem một nữ tử ra để đổi lấy hòa bình?

Hoàng đế này đúng là thâm hiểm và vô tình.

Thậm chí có khả năng cả cuộc chiến này từ đầu đến cuối chỉ là màn kịch.

Thực chất, đây chỉ là cái cớ để hoàng đế Nam Triều triệt hạ gia tộc họ Cố, và rất có thể ông ta đã âm thầm thông đồng với Bắc Triều từ trước.

Dù sự thật có là gì thì tình thế hiện tại của gia đình họ Cố nhìn qua cũng giống như một nước cờ chết.

"Cha em có biết chuyện này không?"

Cố Tử Dật uống một ngụm nước, gật đầu.

"Cha đệ biết chứ, đây là những điều đệ nghe được khi cha nương đệ nói chuyện với nhau."

Cũng đúng, một gia tộc lớn như nhà họ Cố, người đứng đầu chắc chắn không phải loại người dễ bị bắt nạt.

"Vậy cha em định làm gì? Nhà em đông người như vậy, nhỡ bọn chúng lấy mẹ em và em ra để uy h**p thì sao?"

Cố Tử Dật nghiêng đầu suy nghĩ một lúc.

"Nhà đệ cũng không phải dạng vừa đâu. Nương đệ vẫn còn giữ lệnh bài miễn tử mà dì Khương để lại. Dù thế nào thì hoàng đế cũng phải kiêng dè lệnh bài này."

Dì Khương?

Đường Khê nhớ rằng hình như mẹ của Cố Hành Chu mang họ Khương.

Khoan đã... cô cảm giác như mình vừa bỏ qua một chi tiết rất quan trọng.

"Dì Khương đó chẳng lẽ là..."

"Chính là mẫu thân của nhị ca đấy. Nhị ca chưa kể với tỷ sao?"

Đường Khê cảm thấy lòng mình bỗng trĩu nặng, không nói gì thêm.

Cố Tử Dật tiếp tục huyên thuyên.

"Đệ chưa từng gặp dì Khương, chỉ thấy qua tranh vẽ. Nhưng nghe mẫu thân đệ kể thì dì Khương là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, lại còn là anh hùng trên chiến trường. Người Bắc Triều đều sợ dì ấy, quân đội do dì Khương dẫn dắt gần như không bao giờ thua trận."

"Cha của dì Khương từng là Trấn Quốc Công, nên gia đình dì ấy ở Nam Triều có địa vị gần như chỉ dưới một người mà trên vạn người."

Đường Khê tò mò. "Vì sao lại nói là từng?"

"Bởi vì sau khi dì Khương qua đời, gia tộc bên ngoại của dì ấy bị kết tội thông đồng với địch và phản quốc. Sau đó cả gia đình, tổng cộng 208 người, đều bị xử tử."

Hai trăm tám người, bị giết sạch...
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 123



Đường Khê cảm giác da gà nổi lên, sống lưng lạnh toát.

Cố Tử Dật vẫn hồn nhiên kể tiếp.

"Nghe nói dì Khương mất rất đáng ngờ. Trong một lần chiến đấu với các tiểu quốc xung quanh, dì ấy uống rượu trong quân doanh, say rượu nên trượt chân ngã xuống vực. Nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được thi thể, nên cả Nam Triều lúc đó đều bàn tán không ngớt, không biết dì ấy thực sự đã chết hay chưa."

Đường Khê nghe mà lòng nghẹn lại, xót xa cho nữ tử tên Khương Hòa mà cô chưa từng gặp.

Một đời chinh chiến sa trường, đến khi chết vẫn trở thành chủ đề bàn tán, lại còn chết không rõ ràng.

Người đau khổ nhất, hẳn là Cố Hành Chu...

Cố Tử Dật nhỏ bé vươn tay nắm lấy cánh tay Đường Khê, vỗ nhẹ như muốn an ủi.

"Nhị ca lúc đó buồn lắm. Huynh ấy luôn tin rằng cái chết của dì Khương không phải tai nạn, nhưng khi ấy huynh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, không làm được gì."

Đường Khê chợt nhớ đến nhân vật chưa từng xuất hiện trong câu chuyện này: cha của Cố Tử Dật.

"Vậy cha em thì sao?"

"Cha đệ vì muốn đòi lại công bằng cho dì Khương, sợ liên lụy đến người nhà, nên đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Khương. Ông một mình điều tra suốt hơn mười năm, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào. Bề ngoài thì ông tỏ ra là một trung thần tận tụy, nhưng khi dì Khương mất, cha đệ chính là người điên cuồng nhất. Ông nghi rằng hoàng đế đã âm thầm sắp đặt tất cả để giết dì Khương, thậm chí từng muốn xông vào hoàng cung giết hoàng đế, nhưng bị mẫu thân của đệ cản lại."

"Mẫu thân đệ là ai?"

Đường Khê tò mò. Nếu cha của Cố Tử Dật yêu Khương Hòa đến vậy, tại sao ông lại tái hôn?

"Mẫu thân đệ là thuộc hạ đắc lực nhất và cũng là thị nữ của dì Khương. Tỷ đang thắc mắc rằng nếu cha đệ yêu dì Khương như thế, tại sao lại cưới mẫu thân đệ đúng không?"

Đường Khê ngơ ngác gật đầu.

Cố Tử Dật cười tinh nghịch.

"Bởi vì cưới mẫu thân đệ là di nguyện cuối cùng của dì Khương. Dưới vách núi nơi dì Khương bị ngã, người ta tìm được một bức huyết thư. Trong thư, dì Khương nhờ cha đệ cưới mẫu thân đệ, để bảo toàn dòng máu cuối cùng của nhà họ Khương."

Đường Khê nghe mà rối bời.

"Mẫu thân đệ cũng là người nhà họ Khương sao?"

Cố Tử Dật suy nghĩ một lát rồi trả lời.

"Không hẳn đâu, nhưng mẫu thân đệ là binh lính của nhà họ Khương. Chỉ cần là binh lính của nhà họ Khương thì cũng được coi là người nhà họ Khương rồi."

Dường như Đường Khê đã hiểu ra điều gì đó.

"Những binh lính này là quân đội riêng của nhà họ Khương à?"

"Không phải đâu. Vì ông Khương từng cứu mạng thái thượng hoàng, nên gia tộc được phép nuôi quân riêng, nhưng số lượng bị giới hạn."

Đường Khê không khỏi ngạc nhiên. "Nhà họ Khương quả thực rất được sủng ái, ngay cả việc nuôi quân riêng cũng được cho phép."

Cố Tử Dật giơ bàn tay nhỏ lắc lắc.

"Không chỉ là được sủng ái, nhà họ Khương còn có vị thế chẳng khác nào hoàng đế. Người dân yêu mến nhà họ Khương hơn cả hoàng đế nữa kìa."

"Có lẽ vì vậy mà nhà họ Khương mới bị hủy diệt."

Cố Tử Dật không hiểu vì sao. Nhà họ Khương trung thành tuyệt đối, làm sao có chuyện thông đồng với địch phản quốc được.

Đường Khê cảm giác như mình đã chạm đến chân tướng.

Nhưng Khương Hòa rốt cuộc đã chết như thế nào, chuyện này có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết rõ.

Tuy nhiên, có một điều chắc chắn: cái chết của Khương Hòa chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan đến hoàng đế hiện tại.

Thì ra, Cố Hành Chu lại có một quá khứ bi thảm đến thế.

Trong lòng Đường Khê dâng lên một cảm giác xót xa.

Cố Tử Dật thấy cô đăm chiêu, tò mò ghé đầu lại gần.

"Tỷ đang nghĩ gì vậy?"

Đường Khê giật mình tỉnh lại.

"Chị đang nghĩ, lần này các em về kinh chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Hoàng đế đã trừ khử nhà họ Khương, bước tiếp theo chính là gia tộc họ Cố. Đây là cơ hội tốt để ông ta hành động."
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 124



Cố Tử Dật trợn tròn mắt.

"Nhưng tại sao hoàng đế lại phải làm thế? Ông ta đã tiêu diệt nhà họ Khương rồi, tại sao còn không buông tha nhà họ Cố? Rốt cuộc ông ta căm ghét nhà đệ đến mức nào?"

Đường Khê cũng cảm thấy khó hiểu. Nếu nói diệt nhà họ Khương là vì lo sợ công cao lấn chủ, thì giờ đây nhà họ Cố đã mất đi sự bảo trợ của nhà họ Khương, thực sự không còn đe dọa gì đến ngai vàng nữa.

Chẳng lẽ... là vì Cố Hành Chu?

Đường Khê liếc nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của Cố Tử Dật, rồi trong đầu lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng, điển trai của Cố Hành Chu.

Chẳng lẽ...

Không thể nào. Chắc cô suy nghĩ quá xa rồi.

Hai anh em vốn không cùng một mẹ sinh ra, không giống nhau cũng là chuyện bình thường.

Đường Khê nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ kỳ quái trong đầu.

"Năm xưa giữa Khương Hòa và hoàng đế đã xảy ra chuyện gì nhỉ?"

Đường Khê lẩm bẩm.

Cố Tử Dật với đôi mắt to tròn long lanh nhìn Đường Khê.

"Đệ nghe cha nói hoàng đế và dì Khương là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Thái hậu rất yêu quý dì Khương, từng có ý định gả dì ấy cho hoàng đế. Nhưng lúc đó, hoàng đế chỉ là một vương gia nhàn rỗi, không có thực quyền. Thêm vào đó, ông Khương lại không thích hoàng đế nên nhất quyết không đồng ý. Quan trọng nhất là dì Khương chỉ xem hoàng đế như ca ca thôi."

Đường Khê âm thầm kinh ngạc. Đây đúng là một câu chuyện đầy kịch tính.

Cố Tử Dật kể tiếp.

"Dì Khương thích cha đệ. Cha đệ xuất thân từ gia tộc họ Cố danh giá, lại là con trai trưởng. Năm đầu tiên thi khoa cử, ông đỗ trạng nguyên, vào cung đã là quan tam phẩm, chưa đầy một năm đã thăng lên Tả tướng, trở thành tể tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Hai người gặp nhau tại buổi săn bắn của hoàng gia và trúng tiếng sét ái tình. Tỷ, đệ nói cho tỷ một bí mật nhé!"

Cố Tử Dật che miệng, cười tủm tỉm, khiến Đường Khê không khỏi tò mò.

"Bí mật gì cơ?"

"Chuyện này là dì Khương chủ động theo đuổi cha đệ đấy. Dì ấy đeo bám cha đệ dai như đỉa, ngày nào cũng chờ trên con đường cha đệ đi làm. Dì ấy theo đuổi suốt hơn nửa năm."

Đường Khê kinh ngạc, khóe miệng không ngừng cong lên, cảm giác như đang xem một câu chuyện vô cùng thú vị.

"Thật sao? Hơn nửa năm mà vẫn chưa cưa đổ được cha em à?"

Cố Tử Dật làm ra vẻ huyền bí.

"Đệ nghi cha đệ đã muốn đầu hàng từ lâu rồi, nhưng ông ấy cố làm bộ kiêu ngạo, chỉ để tận hưởng cảm giác được dì Khương theo đuổi."

Đường Khê nghe mà thấy thích thú. Đúng là tình yêu của người khác lúc nào cũng hấp dẫn hơn.

"Rồi sao nữa?"

"Rồi dì Khương thấy cha đệ mãi không động lòng, một ngày nọ đột nhiên không chờ nữa. Cha đệ hoảng hốt, sai người điều tra mới biết dì Khương định gả cho con trai út nhà họ Thường. Nhưng người đó lại là một kẻ ăn chơi trác táng, suốt ngày chỉ biết đấu gà, chơi chó, đúng kiểu công tử bột nổi tiếng khắp kinh thành."

Trong đầu Đường Khê đã tưởng tượng ra cả một cảnh phim.

"Vậy cha em làm gì?"

"Cha đệ cuống lên, tối hôm đó sai người đánh cho con út nhà họ Thường một trận nhừ tử. Sau đó, ông đến thẳng nhà họ Khương, trói dì Khương lại và bày tỏ tình cảm. Ngày hôm sau, ông mang sính lễ đến cầu hôn luôn."

Đường Khê cười phá lên.

"Cha em đúng là kiểu người hành động dứt khoát!"

"Đúng vậy. Bề ngoài nhìn có vẻ dì Khương yêu cha đệ nhiều hơn, nhưng cả Nam Triều đều biết dì Khương là sinh mạng của cha đệ. Ai dám động vào dì ấy, cha đệ sẽ liều mạng với người đó."

Đường Khê cảm thán. Một nữ tướng uy phong và một quyền thần thâm trầm, đúng là một câu chuyện bi hùng.

Nếu mang lên phim, chắc chắn sẽ rất ăn khách.

"Vậy nên khi dì Khương qua đời, cha đệ cũng muốn đi theo dì ấy. Nhưng mẫu thân đệ khuyên ông, nếu ông đi thì nhị ca và đại tỷ phải làm sao. Cha đệ vì thế mới miễn cưỡng sống tiếp. Nhưng mấy năm sau đó, mẫu thân của đệ kể rằng cha đệ luôn sống trong u sầu, chẳng thiết tha gì nữa."
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 125



Đường Khê thở dài. "Đúng là số phận trêu ngươi, hóa ra họ từng có một đoạn tình cảm sâu sắc đến vậy."

Cố Tử Dật uống một ngụm nước, rồi nói tiếp.

"Nhưng cũng chưa chắc đâu. Mọi người đều nói dì Khương đã mất, nhưng thi thể lại không tìm thấy. Chỉ cần chưa tìm thấy thi thể, thì có nghĩa là dì ấy vẫn có thể còn sống."

Nghe những lời ngây thơ của Cố Tử Dật, Đường Khê chỉ biết thầm thở dài trong lòng.

Nếu nói như cậu, chẳng lẽ bố mẹ cô cũng còn sống?

"Nếu dì ấy còn sống, sao lại để cha em đau khổ mà không xuất hiện?"

Đường Khê trêu chọc, cảm thấy suy nghĩ của trẻ con lúc nào cũng thật đẹp đẽ.

Cố Tử Dật chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói:

"Có lẽ dì ấy có nỗi khổ riêng. Biết đâu dì ấy gặp một kỳ ngộ nào đó, giống như đệ vậy. Lúc đệ rơi xuống sông, chẳng phải đệ đã đến chỗ tỷ sao? Nhưng chuyện này tỷ nói ra thì liệu có ai tin không?"

Đường Khê đang cười bỗng khựng lại, gương mặt trở nên nghiêm túc.

Cậu nói có lý!

Cô không khỏi cảm thấy bản thân được một đứa trẻ dạy cho một bài học cuộc đời.

Nhưng rồi cô cũng không quá để tâm. Mất tích lâu như vậy, về mặt pháp luật, dì Khương đã bị tuyên bố là đã chết.

Đường Khê không muốn nói thẳng với Cố Tử Dật rằng mất tích bao nhiêu năm như vậy, khả năng cao là dì Khương thực sự đã qua đời.

Cô nhìn đống rác từ bao bì đồ ăn vặt trước mặt cậu.

"Được rồi, đừng ăn nữa. Khi nào nhà em xuất phát về kinh thành?"

"Chắc là tối mai. Cha đệ bảo đi vào ban đêm để tránh mai phục trên đường."

Đường Khê suy nghĩ. Chuyến đi này của họ chắc chắn sẽ gặp không ít nguy hiểm.

Nhìn Cố Tử Dật còn nhỏ thế này, lại là người thân của Cố Hành Chu, cô quyết định giúp một tay.

"Vậy mai em đến đây. Tỷ sẽ chuẩn bị cho mọi người một số thứ, đảm bảo an toàn cho cả nhà."

Cố Tử Dật buông đống đồ ăn vặt trên tay xuống, lập tức nhảy cẫng lên.

“Thật sao? Cảm ơn tỷ!”

Cậu nhóc lao đến ôm chầm lấy Đường Khê, dụi dụi vào người cô.

“Tay em chưa rửa kìa, tránh ra, làm bẩn hết váy của chị rồi.”

Tay Cố Tử Dật đang bẩn vì ăn đồ ăn vặt, khiến chiếc váy của Đường Khê in đầy những dấu tay lem nhem.

Cậu rửa tay xong, thấy thời gian cũng đã muộn, liền chào tạm biệt Đường Khê.

“Tỷ, đệ phải về rồi. Nếu cha nương phát hiện đệ không có ở nhà thì họ sẽ lo lắng lắm.”

Đường Khê mỉm cười, nhìn Cố Tử Dật nhảy chân sáo rời đi. Trong đầu cô lại nghĩ đến chuyện của gia đình họ Cố.

Nếu đúng như lời Cố Tử Dật nói, thì thái độ thù địch của hoàng đế với nhà họ Cố lớn như vậy, có lẽ Cố Hành Chu ở Bắc Triều còn an toàn hơn.

Đường Khê bắt đầu lên danh sách những thứ cần chuẩn bị cho gia đình họ Cố.

Ở thời đại mà vũ khí lạnh là chủ đạo, không có súng đạn, thì áo chống đạn chắc chắn là vật không thể thiếu.

Nếu áo chống đạn có thể cản được đạn, thì chẳng việc gì phải sợ những loại vũ khí lạnh cả.

Ngoài ra, cần phải mua thuốc men, cả loại thuốc bôi cầm máu lẫn thuốc uống.

Cô cũng nghĩ đến việc chuẩn bị một ít đồ ăn tiện lợi.

Nghĩ là làm, Đường Khê gọi điện cho ông Trần và Chu Chính Bình để đặt mua các vật phẩm cần thiết.

Lần này không cần quá nhiều, chỉ chuẩn bị đủ cho vài người sử dụng.

Cô còn tìm đến Trịnh Lai để mua thêm một số món ăn chế biến sẵn. Đường đi vất vả, có đồ ăn giàu dinh dưỡng vẫn hơn.

Tuy nhiên, mì ăn liền và đồ ăn nhanh cũng không ít.

Khi đồ được giao đến, Đường Khê sắp xếp tất cả vào hai chiếc ba lô leo núi.

Cả hai chiếc ba lô đều đầy ắp đồ.

Giờ chỉ còn thiếu áo chống đạn.

Đường Khê tra cứu trên mạng, thấy áo chống đạn có thể mua được tại các cửa hàng chuyên cung cấp thiết bị an toàn.

Cô tìm được số điện thoại của một cửa hàng và gọi điện.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 126



Ban đầu, cô chuẩn bị sẵn rất nhiều lý do để thuyết phục.

Nhưng vừa nói ra yêu cầu, đối phương liền đồng ý bán mà chẳng hỏi thêm gì.

Đúng lúc cửa hàng đang có chương trình khuyến mãi: mua năm tặng một, kèm giao hàng tận nơi.

Đường Khê nhìn vị trí của cửa hàng trên bản đồ. Nếu gần, cô có thể tự đi lấy.

Nhưng khi xem bản đồ, cô trợn tròn mắt.

Cửa hàng cách đây quá xa, đã ra khỏi thành phố, thậm chí còn ở thành phố lân cận.

Không chần chừ, cô đồng ý dịch vụ giao hàng tận nơi và thanh toán trước 1,5 vạn tiền cọc.

Cúp máy, Đường Khê nhìn số dư trong tài khoản.

Gần đây cô chi tiêu hơi quá tay.

Hôm nay may chỉ tốn hơn 3 vạn, cộng thêm khoản còn lại của áo chống đạn khi giao đến, tổng chi phí sẽ không vượt quá 5 vạn.

Đường Khê liếc nhìn chiếc két sắt, thầm nghĩ phải bán bớt vài món đi thôi.

Sau khi Cố Tử Dật tới lấy đồ vào ngày mai, cô sẽ chuyển một phần đồ còn lại cho Quách Miểu Miểu.

Cô nhắn tin cho Quách Miểu Miểu, nhưng không nhận được hồi âm.

Đường Khê cũng không để tâm, có lẽ anh ta đang bận.

Quay người, cô bước vào bếp.

“Đinh linh——”

Tiếng chuông gió vang lên, bước chân của Đường Khê vừa bước vào bếp liền khựng lại.

Trước mặt cô là Cố Hành Chu, trên người mặc một bộ áo dài xanh rộng thùng thình, tóc buông xõa tự nhiên.

Trông thật đúng dáng vẻ của một công tử phong lưu.

“Sao anh lại đến đây?”

Đường Khê ngạc nhiên nhìn hắn, đầy vui mừng.

Cố Hành Chu đã hai ngày không tới, khiến cô có chút không quen. Hơn nữa hôm nay trông hắn đặc biệt anh tuấn, Đường Khê chưa từng thấy hắn mặc màu nào khác ngoài đen và trắng.

Bộ áo dài xanh rộng thùng thình khiến cả người hắn toát lên vẻ trẻ trung đầy sức sống.

Đường Khê đánh giá hắn từ trên xuống dưới một chút.

“Anh nên mặc nhiều màu sáng hơn, anh còn trẻ mà lúc nào cũng u ám thì không hợp đâu.”

Khoé mắt Cố Hành Chu thoáng hiện lên ý cười, rất nhẹ nhàng.

“Không có chuyện gì thì không thể đến tìm cô sao? Mặc đen trắng thì không đẹp ư? Đường cô nương, câu nói này của cô có vẻ hơi bất công rồi đó.”

Chuỗi câu hỏi liên tiếp làm Đường Khê sững người.

Cô cảm thấy hôm nay hắn có gì đó rất khác.

“Được, được, anh là thần tài của tôi, sao lại không hoan nghênh anh chứ?”

Đường Khê cười đáp, rót cho hắn một cốc nước.

“Ta tới là vì muốn báo cho cô một tin vui.”

“Tin gì vậy?”

Cố Hành Chu cười bí ẩn, trông tâm trạng của hắn rất tốt.

“Buổi đấu giá lần trước mà cô hướng dẫn ta tổ chức đã rất thành công, kiếm được không ít bạc.”

Đường Khê vừa nghe đến bạc, lập tức phấn khích hẳn.

“Thật sao? Hoá ra bên anh cũng chuộng kiểu này à? Anh đấu giá thế nào vậy?”

Đường Khê thật sự rất tò mò, không biết buổi đấu giá ở thời cổ đại có giống như ở hiện đại không.

Cố Hành Chu kéo một chiếc ghế bên cạnh ra, ngồi xuống kể lại cho Đường Khê nghe.

“Ta bảo Tần Nhị dọn chỗ trong chi nhánh mới mở của ta, sắp xếp các phòng riêng và ghế ngồi ở đại sảnh.”

Đường Khê nghe kỹ, không khỏi cảm thán: đây chẳng phải giống hệt với hiện đại sao?

“Những món đấu giá tốt nhất là các loại giấy đủ màu sắc, còn có mỹ phẩm. Tỷ tỷ của ta cũng đến tham dự, hôm đó chúng ta kiếm được cả bồn đầy bạc.”

Đường Khê:...

Khoan đã, giấy?

Mỹ phẩm được giá cao thì cô không thấy lạ.

Dù sao cũng có chai nước hoa phiên bản giới hạn giá 20 vạn một chai.

Đừng nói là ở cổ đại, ngay cả hiện đại cũng chỉ có thể mua được hai chai mà thôi.

Nhưng giấy...

Cô không nhịn được đặt câu hỏi trong lòng.

“Giấy mà cũng đấu giá được sao?”

Cố Hành Chu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, hỏi ngược lại.

“Tại sao không? Ở chỗ chúng ta thì giấy vốn rất hiếm, đa phần chỉ dùng để viết chữ, không có loại nào mềm mại cả. Vì vậy hôm đó vừa đem ra đấu giá đã bị tranh nhau mua sạch.”

Đường Khê trố mắt kinh ngạc, không khỏi chậc lưỡi.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 127



Sống từng này tuổi, cô chưa từng nghĩ tới giấy ở hiện đại giá một tệ một gói mà đến cổ đại lại có thể đem ra đấu giá?

“Vậy anh đấu giá bao nhiêu một gói?”

Theo cách tính tiền tệ bên Cố Hành Chu, chắc cũng chỉ vài tệ thôi nhỉ?

Cố Hành Chu giơ một ngón tay lên.

“Một tệ, cũng gần như vậy, ở chỗ chúng tôi giá cũng như thế.”

“Một lượng.”

Đường Khê giật mình nhìn hắn.

“Bao nhiêu?! Một lượng?”

Dù tiền bạc thời đó không giá trị bằng thời Đường, Tống sau này.

Nhưng một lượng bạc quy đổi sang tiền hiện đại, ít nhất cũng vài trăm tệ.

Vài trăm tệ? Mua một gói giấy?

Là tôi điên hay họ quá giàu?

Cố Hành Chu nhìn dáng vẻ kinh ngạc đến không khép miệng được của cô, tâm trạng lại càng vui hơn.

“Hai chai nước hoa độc nhất đó còn được đấu giá tới một trăm lượng.”

Đường Khê lại sửng sốt lần nữa.

Người cổ đại...

Không, nữ tử cổ đại giàu có đến vậy sao?!

Không tính đến giá trị cổ vật, chỉ nói riêng tiền tệ thời đó, một trăm lượng cũng tương đương với khoảng 100 vạn thời hiện đại.

Nếu tính thêm giá trị cổ vật, tăng gấp ba lần cũng không quá đáng nhỉ?

Nghĩa là 300 vạn?!

Chai nước hoa giá 20 vạn bán được 300 vạn, lời gấp hơn mười lần.

Cô thật sự muốn đến thời đại của Cố Hành Chu để xem thử sức mua của phụ nữ cổ đại đáng sợ đến mức nào.

Cố Hành Chu tiếp tục nói, “Đêm qua buổi đấu giá vừa kết thúc, Tần Nhị đang kiểm kê doanh thu, ngày mai ta sẽ mang qua cho cô.”

“Còn có phần của tôi sao?”

“Cô là cổ đông của cửa tiệm, đương nhiên phải có phần rồi.”

Giọng nói của Cố Hành Chu trầm ấm, khiến Đường Khê cảm thấy lòng ngứa ngáy.

Cách đó không xa, trên ghế sofa có đặt hai chiếc balo du lịch căng phồng.

Cố Hành Chu nhìn qua, trên mặt đầy vẻ tò mò.

“Cô định đi đâu sao?”

“Không có.”

“Vậy mấy cái túi kia là...”

Ánh mắt của Đường Khê theo tầm nhìn của Cố Hành Chu mà dừng lại.

“Là chuẩn bị cho nhà anh đấy, cha anh đã được khôi phục chức quan, sắp về kinh thành. Tôi sợ họ gặp trục trặc trên đường nên mua ít đồ dùng cho họ.”

Cố Hành Chu ngẩn người một lát.

“Chuẩn bị cho nhà ta sao?”

Hắn tiến lại gần, mở balo ra xem bên trong có những gì.

Ngoài các loại thực phẩm và nước uống thì còn có một số vũ khí tự vệ.

Dù không nhận ra những thứ đó là gì, nhưng hắn có thể thấy rõ ràng chúng tiên tiến hơn hẳn so với vũ khí ở thời đại của mình.

Đường Khê thấy hắn nhìn chăm chú vào món đồ tự vệ đặt trên cùng, liền cầm lên, giơ ra giới thiệu cho hắn.

“Đây là còi, nếu gặp nguy hiểm thì thổi lên, sẽ thu hút đồng đội đến giúp.”

“Cái này là gậy điện, có dòng điện trong đó. Ai dám tấn công cha anh thì dùng cái này chích, dù là con bò cũng sẽ bị ngất xỉu.”

“Còn cái này là bình xịt hơi cay, xịt một cái là có thời gian để chạy thoát...”

Cố Hành Chu đột ngột quay người, kéo Đường Khê vào lòng mình.

Cánh tay rắn chắc siết chặt lấy cô, đầu cô tựa vào khuỷu tay hắn, có thể nghe rõ ràng nhịp tim dồn dập của hắn.

Đường Khê ngơ ngác, vừa định vùng ra thì chợt nhớ đến chuyện về mẹ hắn.

Cô nhẹ nhàng vỗ vai hắn như để an ủi.

Một lúc sau, Cố Hành Chu buông cô ra, vẻ mặt hắn đã trở lại bình thường.

Chỉ là ánh mắt tràn đầy cảm kích không cách nào che giấu nổi.

“Cảm ơn cô...”

Đường Khê giơ tay đập vào cánh tay hắn một cái.

“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn. Nhà anh đã trả tôi không ít tiền rồi, tôi nói anh sẽ đưa thì cha anh nhất định bảo em trai anh nhét tiền cho tôi.”

Cô nói như thể nhà họ Cố ép cô nhận tiền vậy, nhưng trong lòng thì sung sướng không thôi.

Cố Hành Chu bị cô chọc cười, bật cười thành tiếng.

“Có mà cô mong họ đưa tiền cho cô ấy.”

Đường Khê thấy hắn cười, liền cố tình đổi chủ đề để đánh lạc hướng.

Thực ra cô làm những việc này không hẳn vì Cố Hành Chu, nhưng dù không nể mặt hắn thì vì cái hòm đầy vàng bạc châu báu kia, cô cũng phải bảo vệ cho gia đình thần tài này.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 128



Nếu không, sau này ai mang tiền đến cho cô chứ.

Cố Hành Chu nhìn những món đồ tự vệ có vẻ như đồ chơi kia, bất lực nhìn cô.

“Cô chắc chắn mấy thứ này có ích ở thời của ta chứ?”

Đường Khê ngó qua đống đồ, có chút nản lòng.

“Tôi biết chúng có thể không giúp ích được gì nhiều, nhưng ở bên tôi thì súng ống đều là hàng cấm, có tiền cũng không mua nổi. Nếu không, tôi đã chuẩn bị cho cha anh một khẩu AK rồi. Ai dám đuổi giết thì cứ bắn tung toé.”

Những món đồ này là kết quả của sự cân nhắc kỹ càng, chỉ có thể mua được những thứ như vậy.

Súng đạn thì cấm, không đời nào mua nổi.

Thuốc men còn có thể viện cớ, nhưng nếu mua súng thì dù lấy cớ gì cũng vô ích.

Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu dõi theo cô, nhìn cô nói chuyện không ngừng, nụ cười trong mắt hắn như muốn tràn ra.

Đường Khê tiếp tục lấy từ trong chiếc balo khác ra một chiếc áo giáp.

“Thứ này hữu dụng lắm đấy. Đây là áo giáp chống đạn cao cấp, súng bắn không xuyên qua được, huống chi là các loại vũ khí lạnh ở thời các anh.”

Cô nhấn mạnh hai chữ "cao cấp" như để tăng thêm trọng lượng cho lời nói.

Áo chống đạn loại thường và loại cao cấp rất khác nhau. Không chỉ giá cả chênh lệch đến mấy lần, mà chất lượng và chức năng cũng vượt trội hơn rất nhiều.

Áo giáp cao cấp có chất liệu tốt hơn, ứng dụng đa dạng hơn. Để tránh bất trắc, Đường Khê quyết định mua loại tốt nhất của cửa hàng.

Dù những món đồ tự vệ mà cô mua trông có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng nếu dùng làm ám khí thì chắc vẫn hữu dụng.

Cố Hành Chu mỉm cười, hỏi:

“Thứ này thực sự có thể ngăn được vũ khí đâm xuyên qua sao?”

Đường Khê đầy tự hào đáp:

“Đương nhiên rồi. Thực ra, thứ này phù hợp nhất trên chiến trường, khi hai bên sử dụng các loại giáo dài hay thương dài. Lúc đó, nó sẽ phát huy tác dụng rất lớn.”

Cố Hành Chu nhìn chiếc áo giáp trước mặt, trông thì có vẻ tầm thường, ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc.

Hắn không tin một chiếc áo nhỏ như vậy lại có thể chống được vũ khí đâm xuyên.

Thấy hắn không tin, Đường Khê liền lấy chiếc áo giáp lớn hơn, mặc thử lên người hắn.

“Mặc vào đi, thử rồi sẽ biết.”

Khi Cố Hành Chu mặc vào, trông hắn buồn cười không chịu được.

Đường Khê lấy con dao gọt hoa quả từ bàn ăn trở lại, nhìn bộ dạng hắn mà cười đến gập cả người.

Người đàn ông với bộ áo dài xanh thùng thình, tóc xõa tự nhiên, bây giờ lại đang khoác một chiếc áo giáp rằn ri.

Hình ảnh ấy thật sự quá lệch pha, buồn cười đến không nói nên lời.

Một người vốn mang phong thái thần tiên, giờ lại bị kéo thẳng xuống mặt đất.

“Để tôi thử xem, tôi sẽ dùng con dao này đâm anh nhé.”

Đường Khê vừa nói vừa cười.

Cố Hành Chu cảm thấy khó hiểu. Có gì buồn cười đâu, hắn thấy cái áo giáp này cũng khá đẹp mà.

Chiếc áo với hoa văn màu xanh lá trông cũng khá hợp mắt.

“Chuẩn bị nhé, tôi sẽ đâm mạnh hết sức đấy.”

Đường Khê lùi lại năm mét, chạy đà rồi lao tới, con dao đâm vào chiếc áo nhưng lập tức bị chặn lại như gặp phải một bức tường vô hình.

Áo giáp không hề hấn gì.

Cố Hành Chu tròn mắt ngạc nhiên. Thứ này quả thật là kỳ diệu!

Nếu khi ra chiến trường, mỗi binh sĩ đều mặc áo giáp này thì chẳng phải sẽ giảm thiểu thương vong rất lớn sao?

Hắn hầm tính toán trong đầu, lúc trở về sẽ đặt mua một lô áo giáp như thế này.

Đường Khê ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy tự hào như đang chờ được khen ngợi.

“Lúc anh về Nam Triều, tôi sẽ chuẩn bị sẵn cho anh.”

Khoé môi Cố Hành Chu cong lên thành một nụ cười đáp: “Được.”

Sau đó, hắn cởi áo giáp ra, cẩn thận gấp lại rồi bỏ vào balo.

Đường Khê ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, thản nhiên hỏi:

“Em trai anh nói có khả năng hoàng đế sẽ nhắm vào nhà các anh. Anh thấy sao?”

Cô nhường chỗ trên ghế, Cố Hành Chu vén tà áo dài, ngồi xuống.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 129



Đường Khê thầm cảm thán, quả nhiên là thế tử, ngay cả cách ngồi cũng tao nhã đến vậy.

Ánh mắt Cố Hành Chu không biểu lộ cảm xúc gì, giọng hắn trầm thấp:

“Từ trước tới nay hoàng đế luôn nhắm vào nhà họ Cố. Vì vậy, chuyến đi lần này của cha ta chắc chắn không suôn sẻ, ông ta sẽ nhân cơ hội để trừ khử cha ta.”

Đường Khê nhíu mày lo lắng:

“Thế phải làm sao? Mấy thứ này dù có hữu dụng nhưng cũng chỉ để phòng thân, chẳng có tính sát thương.”

“Yên tâm đi, cha ta có cách. Bên cạnh cha còn có Thường bá bá, ông ấy không phải người dễ bị ức h**p. Ngoài mẫu thân ta ra thì ông ấy là vị tướng lợi hại nhất, có thể địch nổi mười người. Một khi về tới kinh thành, ông ấy nhất định sẽ khiến kinh thành đảo lộn.”

Thường bá bá? Đường Khê nhớ lại, hình như Cố Tử Dật từng nói, năm xưa Khương Hòa định gả cho công tử nhà họ Thường, vậy nên cha của Cố Hành Chu mới phát điên.

Chẳng lẽ chính là vị Thường bá bá này?

Đường Khê không hỏi ra miệng, cô nghĩ để lần sau hỏi Cố Tử Dật thì hơn, tránh động chạm vào nỗi đau của Cố Hành Chu.

“Nhưng cha anh chẳng phải đã rời khỏi gia tộc rồi sao, tại sao hoàng đế vẫn nhắm vào ông ấy?”

Ánh mắt Cố Hành Chu trở nên lạnh lùng, sát khí nơi khóe mắt hiện rõ, nhưng chỉ trong chớp mắt hắn lại trở về vẻ bình thường, như thể tất cả chỉ là ảo giác.

“Có lẽ hoàng đế ghen tị vì cha ta cưới được mẫu thân ta. Nhưng quan trọng hơn không phải là điều đó, mà là bảo vật gia truyền của nhà ta. Nghe nói nó là bí mật lớn nhất của gia đình, liên quan tới sự tồn vong của cả một quốc gia.”

Bảo vật gia truyền?

Đường Khê chợt nhớ tới chiếc hộp nhỏ mà Cố Tử Dật khăng khăng đưa cho cô.

Dù Cố Tử Dật không nói rõ, nhưng từ ánh mắt của cậu bé lúc đó đủ để thấy rằng đó là thứ rất quan trọng.

“Anh đợi tôi một chút, tôi đi lấy một thứ.”

Đường Khê chạy thình thịch lên lầu, mở két sắt.

Cô lấy ra một chiếc hộp đen đơn giản.

Từ lúc Cố Tử Dật đưa cô chiếc hộp này, cô chưa từng mở ra xem, mà chỉ cất nó vào két sắt.

Khi cô chạy xuống lầu, Cố Hành Chu đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua lớp kính, tò mò quan sát xung quanh.

Bên ngoài nhà cô chẳng có gì đáng xem, nơi đây hẻo lánh, người qua lại rất thưa thớt, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe chạy ngang.

“Đáng tiếc là anh không thể ra ngoài, nếu không thì tôi đã dẫn anh đi dạo quanh đây một vòng.”

Ánh mắt Cố Hành Chu rời khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, quay lại nhìn cô.

“Nhìn này, có phải đây là bảo vật gia truyền mà anh nói không?”

Đường Khê lấy chiếc hộp gỗ nhỏ ra, đặt trên bàn trà.

Cố Hành Chu vừa nhìn thấy chiếc hộp, ánh mắt hắn lập tức thay đổi, vội bước nhanh đến trước bàn.

Hắn cầm chiếc hộp lên bằng một tay, nâng niu quan sát kỹ lưỡng.

“Sao cô lại có thứ này? Đây đúng là bảo vật gia truyền của nhà họ Cố. Hồi nhỏ ta từng thấy nó từ xa trong từ đường, nhưng cha không cho phép chúng ta lại gần. Vì vậy, ta chỉ nhận ra chiếc hộp này thôi.”

Nhìn dáng vẻ cẩn trọng của hắn, Đường Khê biết mình đã đoán đúng.

Theo kinh nghiệm của cô thì món đồ càng nhỏ càng có giá trị.

Từ viên đá ngọc vàng mà Cố Hành Chu tặng cô đến giờ là bảo vật gia truyền của nhà họ Cố.

“Bên trong là gì vậy? Em trai anh nói là cha anh bảo cậu ấy đưa nó cho tôi.”

Cố Hành Chu nhẹ nhàng v**t v* bề mặt chiếc hộp gỗ đen.

Hắn chưa từng thấy bên trong, chỉ nhớ mơ hồ về một lần mẫu thân nắm tay hắn ngồi trước cửa từ đường, tay bà cầm chiếc hộp này.

“Có lẽ cha ta biết hoàng đế muốn lấy được thứ này. Dù để ở đâu cũng không an toàn nên chỉ có thể giao cho cô, ở một thế giới xa lạ như thế này, mới tránh được sự dòm ngó của người khác.”

Đường Khê suy nghĩ một lát, cũng thấy có lý. Nếu không, cô thật sự không hiểu vì sao bảo vật gia truyền lại được giao cho một người chưa từng gặp mặt như cô.
 
Back
Top Bottom