Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 80: Đáng Đời, Ai Bảo Tự Đưa Mặt Tới Cho Người Ta Đánh Chứ



Lời này khiến cả Tống Tiêu San lẫn Bạch Cẩn Niên đều đờ người.

Không đợi bọn họ phản ứng, Đường Khê đã kéo Quách Miểu Miểu và Hứa Tư Niên đường hoàng bước đi.

Lúc đi được một đoạn, Hứa Tư Niên ngoảnh đầu lại nhìn rồi cười nói:

“Chị Đường, mặt hai người họ xanh như tàu lá chuối rồi.”

Đường Khê nhếch môi:

“Đáng đời, ai bảo tự đưa mặt tới cho người ta đánh chứ.”

Ba người bước vào một căn phòng VIP khác.

Đây là phòng riêng mà Hứa Quốc An đặc biệt chuẩn bị cho họ.

Hứa Tư Niên đóng cửa lại, cầm một đĩa hoa quả trên bàn rồi vừa ăn vừa khoe:

“Phòng này là tốt nhất trong các phòng VIP, từ đây có thể nhìn thấy mọi thứ rõ nhất.”

Đường Khê ngồi xuống ghế, nhìn dòng người lũ lượt kéo đến bên dưới mà không khỏi thầm kinh ngạc.

Phần lớn cô không biết họ là ai, nhưng chỉ cần nhìn cách họ ăn mặc, chắc chắn đều là những người quyền thế, giàu có.

Một nhân viên mang vào một cuốn catalog liệt kê các món sẽ được đấu giá tối nay.

Đường Khê lật xem và lập tức nhìn thấy hình ảnh đầu tiên: bộ đồ sứ Thanh Hoa và chiếc vòng tay vàng của cô.

- --

Thời gian không còn sớm, những vị khách đã đến đủ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Quách Miểu Miểu ngồi bên cửa sổ, chăm chú nhìn xuống dưới.

Kính của phòng VIP là kính một chiều, bên trong có thể thấy rõ mọi thứ bên ngoài, nhưng bên ngoài thì không nhìn vào được.

Đường Khê thấy Quách Miểu Miểu ngồi thẫn thờ liền hỏi:

“Cậu nhìn gì thế? Những món này chẳng phải cậu đã thấy rồi sao?”

Quách Miểu Miểu quay lại, cười một cái rồi đáp:

“Tôi đâu có nhìn đồ, tôi đang ngắm Tiểu Điềm Điềm.”

“Tiểu Điềm Điềm là ai?” Đường Khê ngơ ngác.

Hứa Tư Niên cười:

“Là nữ đấu giá viên của buổi đấu giá hôm nay. Cô ấy rất nổi tiếng, phong cách thân thiện, nụ cười ngọt ngào, nên mọi người gọi là Tiểu Điềm Điềm.”

Cả hai nhìn xuống dưới, nơi một người phụ nữ mặc chiếc sườn xám xanh, tóc búi cao, phong thái thanh lịch đang bước ra sân khấu.

Không chỉ Quách Miểu Miểu, ngay cả những người ngồi dưới cũng hào hứng khi thấy cô xuất hiện.

Có vẻ Tiểu Điềm Điềm đúng thật là một ngôi sao trong giới đấu giá.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, Đường Khê đứng bên cửa sổ, tay bưng một đĩa trái cây, chăm chú theo dõi.

“Thưa quý bà quý ông, xin chào mừng đến với buổi đấu giá hôm nay. Tôi là Ngô Tinh, đấu giá viên của buổi tối nay. Hy vọng sẽ mang lại may mắn cho tất cả các vị!”

Đường Khê nhìn người phụ nữ dưới ánh đèn sân khấu, mặc chiếc sườn xám màu xanh ngọc lấp lánh, từng sợi tóc đều ánh lên vẻ hoàn mỹ.

Không lạ khi cả nam lẫn nữ dưới sảnh đều phấn khích đến thế. Ngay cả Đường Khê cũng không kìm được mà dồn toàn bộ sự chú ý vào cô ấy.

Hứa Tư Niên thấy hai người bên cửa sổ nhìn không chớp mắt, cảm thấy nhàm chán bèn bước lại gần.

Ngô Tinh không chỉ là đấu giá viên nổi tiếng của nhà họ Hứa, mà còn là "chị dâu tương lai" của cậu ta.

Với Hứa Tư Niên, Ngô Tinh chẳng có gì lạ lẫm. Cô ấy hay đến nhà chơi, thành ra cậu ta thấy mãi cũng quen.

Hôm nay, Hứa Tư Niên đến đây một phần là vì muốn xem náo nhiệt, một phần là tò mò về những món bảo vật mà Đường Khê đem ra đấu giá.

Dù đã biết qua lời Quách Miểu Miểu rằng đây đều là những báu vật quý giá, nhưng theo quy tắc của nhà đấu giá, trước buổi đấu giá thì cậu ta không được nhìn hay tiếp xúc với các món đồ.

Trước đó, Hứa Tư Niên cũng đã cố tìm gặp Quách Miểu Miểu để xem thử. Nhưng lúc ấy, Quách Miểu Miểu đang bận bịt kín thông tin, tránh bị người khác làm phiền, thậm chí còn phải tắt cả điện thoại chính. Cậu ta cũng chẳng thể liên lạc được.

Lúc này, Hứa Tư Niên không biết lôi ra được một chiếc ống nhòm nhỏ từ đâu.

Quách Miểu Miểu liếc mắt nhìn hỏi:

“Ống nhòm ở đâu ra thế?”

“Đem từ nhà theo, nhét trong túi áo từ sáng!” Hứa Tư Niên đắc ý đáp, rồi chọc ghẹo: “Nhìn Tiểu Điềm Điềm từ xa mà không dùng ống nhòm, anh xem được gì?”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 81: Em Làm Gì Vậy?



Quách Miểu Miểu vỗ trán, tiếc rẻ:

“Quên mất, cho mượn cái ống nhòm đi!”

Hứa Tư Niên nhanh như chớp tránh sang bên, ôm chặt chiếc ống nhòm như báu vật.

Đường Khê lật cuốn catalog trên tay, thấy rằng món đồ của mình sẽ xuất hiện ở lượt sau.

“Các anh đừng đùa nữa, chẳng phải nói đến đây để học hỏi kinh nghiệm sao?”

Hứa Tư Niên nghiêm túc trả lời, vừa nói vừa ôm chiếc ống nhòm vào ngực như bảo vệ tài sản:

“Đúng rồi! Em đang học đây! Để sau này mua đồ cổ khỏi bị lừa, anh đừng làm phiền em!”

Đường Khê bật cười, tiếp tục theo dõi buổi đấu giá. Đây là lần đầu cô tham gia một sự kiện thế này, cảm giác vừa mới lạ vừa thú vị.

Trên màn hình lớn, món đồ đầu tiên được giới thiệu: một chiếc bình hoa kiểu dáng cổ điển.

Các nhân viên nhanh chóng đặt món đồ vào một chiếc hộp gỗ trong suốt và đặt trên bàn đấu giá bên phải Ngô Tinh.

“Dưới đây là món đồ đầu tiên trong buổi đấu giá hôm nay: Bình phun hoa văn dây leo thời Minh Tuyên Đức, giá khởi điểm 500 vạn.”

Lời vừa dứt, dưới khán đài lập tức xôn xao.

“Mới đầu đã là món lớn rồi!”

“Bình Tuyên Đức à, đáng đồng tiền thật!”

Người tham dự bắt đầu nhộn nhịp, nhanh chóng giơ biển ra giá.

“600 vạn... 650 vạn... 700 vạn, thầy Đới ra giá 700 vạn!”

“Có ai ra giá 800 vạn không? Vâng, 800 vạn qua điện thoại! Thầy Đới, có muốn tăng giá không?”

“900 vạn, thầy Đới ra giá 900 vạn! 950 vạn, có ai muốn thêm nữa không?”

“1000 vạn, thầy Đới tăng giá lên 1000 vạn! Ai muốn tăng nữa nào?”

“1000 vạn lần thứ nhất... 1000 vạn lần thứ hai... 1000 vạn lần thứ ba! Chúc mừng thầy Đới!”

Chiếc búa nhỏ gõ xuống, kết thúc lượt đấu giá đầu tiên.

Chỉ trong vài phút, món đồ từ giá khởi điểm 500 vạn đã được đẩy lên 1000 vạn.

Đường Khê nhìn mà há hốc mồm:

“Thật quá đáng sợ, giá tăng gấp đôi luôn!”

Các món tiếp theo cũng lần lượt được đấu giá, nhưng hầu hết người đấu đều là khách ngồi ở tầng dưới. Những khách VIP trên lầu vẫn chưa ra tay.

Đến món tiếp theo, một chuỗi hạt pha lê xanh lục từ thời Đông Hán, đã thu hút sự chú ý của Đường Khê.

“Quý vị, đây là chuỗi pha lê Đông Hán, bao gồm tổng cộng 30 viên hạt: 2 viên mã não, 15 viên pha lê và 13 viên beryl.”

“Nhìn ánh sáng xuyên qua từng hạt, quý vị có thể thấy dù đã nằm dưới lòng đất suốt 2.000 năm nhưng các viên pha lê vẫn sáng trong, hoàn toàn không bị mờ đục.”

“Món này có giá khởi điểm là 20 vạn.”

Đường Khê nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt. Những viên pha lê lấp lánh trong ánh sáng, trông như mới vừa được làm ra.

Rất nhiều người trong khán phòng, đặc biệt là phụ nữ đều bị thu hút bởi món đồ này.

Giá khởi điểm chỉ 20 vạn, nhưng rất nhanh đã nhảy vọt lên 120 vạn.

Một vị khách nước ngoài trong khán phòng liên tục ra giá, thể hiện rõ quyết tâm phải giành lấy món đồ.

Đường Khê bắt đầu lo lắng. Cô không muốn món đồ quý này rơi vào tay người nước ngoài, nhưng bản thân lại không thể can thiệp.

Hứa Tư Niên nhận ra sự chú ý của Đường Khê, liền hỏi:

“Chị Đường, chị thích chuỗi hạt này sao?”

Đường Khê còn chưa kịp trả lời, Hứa Tư Niên đã bấm nút ra giá, tăng lên thêm 10 vạn.

Cô quay lại nhìn cậu ta, không khỏi kinh ngạc:

“Em làm gì vậy?”

Hứa Tư Niên vô tội đáp:

“Chị thích mà! Với lại, chuỗi này có đáng bao nhiêu đâu, nhiều nhất chỉ đến 300 vạn là cùng.”

Quách Miểu Miểu chen vào:

“Đúng vậy, mấy chuỗi pha lê kiểu này chỉ có giá trị lịch sử thôi. Đẹp thì có đẹp, nhưng 300 vạn là cao rồi.”

Đường Khê im lặng. Ba trăm vạn trong miệng họ, sao nghe như chỉ là mấy chục ngàn vậy...

“Chị chỉ không muốn báu vật quốc gia rơi vào tay người nước ngoài.”

Hứa Tư Niên bị khích lệ lòng yêu nước, liền nhấn nút tăng giá lên thẳng 3 trăm vạn, đóng luôn mức giá trần.

Quả nhiên, vị khách nước ngoài sau một hồi suy nghĩ đã từ bỏ.

“3 trăm vạn, chúc mừng Hứa thiếu gia số 18!”

Chiếc búa nhỏ gõ xuống, món đồ thuộc về Hứa Tư Niên.

Dù đau lòng số tiền lớn như vậy, Đường Khê vẫn thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, báu vật này cũng sẽ ở lại quê hương.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 82: Ghen Ghét Tới Đỏ Mắt



Đường Khê nhìn Hứa Tư Niên đang nhàn nhã ăn nho mà không khỏi lắc đầu bất lực. Gã này đúng là không xem tiền ra gì, vừa rồi hoàn toàn có thể dùng hơn hai trăm vạn để đấu giá thành công, vậy mà cậu ấy lại nhảy vọt lên ba trăm vạn. Đúng là không biết nói gì cho phải.

- --

"Cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên, phá tan bầu không khí thoải mái.

“Chắc họ mang đồ đấu giá đến để kiểm tra. Sau buổi đấu giá sẽ thanh toán ngay, quẹt thẻ xong là có thể lấy đồ đi được.”

Quách Miểu Miểu vừa giải thích, vừa nhâm nhi cốc nước trái cây.

“Phải trả tiền ngay sao? Vậy nếu ai đó đấu giá xong mà hối hận thì sao?” Đường Khê thắc mắc, cảm giác buổi đấu giá thực sự rất nhiều quy tắc kỳ lạ.

Hứa Tư Niên cười, bắt đầu giải thích:

“Đấu giá không phải trò đùa, là chuyện rất nghiêm túc. Nếu hối hận sau khi đấu giá, người đó sẽ bị trừ tiền đặt cọc và còn mất uy tín. Nếu tình huống nghiêm trọng, họ có thể bị cấm tham gia bất kỳ buổi đấu giá nào trong tương lai.”

Đường Khê tròn mắt kinh ngạc: “Quy định nghiêm ngặt vậy à...”

Hứa Tư Niên đi ra mở cửa, nhìn lướt qua vật phẩm, rồi không chút do dự ký tên vào giấy xác nhận.

“Chắc chắn là hàng thật, không vấn đề gì cả. Trong địa bàn của nhà tôi, làm gì có chuyện đồ giả xuất hiện!” Cậu tự tin nói.

Nhân viên cẩn thận thu dọn đồ và rời đi. Trước khi rời khỏi, họ còn lịch sự đóng cửa.

Nhưng ngay khoảnh khắc cửa khép lại, một đôi mắt lấp ló từ bên ngoài, khiến nhân viên giật nảy mình. Tuy vậy, vì tất cả khách tham dự đều là những người thuộc giới thượng lưu nên nhân viên vẫn lịch sự nhắc nhở:

“Thưa quý khách, xin vui lòng trở về chỗ ngồi của mình. Khu vực này không dành cho người ngoài.”

- --

Ở bên ngoài, không ai khác chính là Tống Tiêu San.

Cô ta vừa kịp liếc vào trong để nhìn rõ người trong phòng là ai. Hóa ra là Đường Khê, đang trò chuyện thân thiết với hai người đàn ông, trong đó có cả Hứa Tư Niên, thiếu gia nhà họ Hứa.

Nhìn thấy cảnh này, mặt Tống Tiêu San méo xệch, lòng đầy ghen tỵ.

Vừa nãy cô ta đã tham gia đấu giá chuỗi hạt pha lê Đông Hán nhưng đành bỏ cuộc ở mức giá tám mươi vạn.

Tống Tiêu San đến buổi đấu giá hôm nay không phải dùng tiền của chính mình. Cô ta đi cùng với Bạch Cẩm Niên, mà gã này lại đang dựa dẫm vào một ông chủ lớn tên là Elvin tới từ nước D.

Elvin là một doanh nhân giàu có chuyên kinh doanh đá quý, tài sản tính bằng trăm triệu. Gần đây Bạch Cẩm Niên nhờ cậy ông ta nên công ty mới được bơm thêm vốn, còn Tống Tiêu San thì nhanh chóng quay lại quấn lấy Bạch Cẩm Niên.

Cô ta dùng đủ chiêu trò, giả vờ đáng thương để cuối cùng khiến Bạch Cẩm Niên mềm lòng tha thứ.

Mục tiêu của Tống Tiêu San rất rõ ràng: dùng Bạch Cẩm Niên làm bàn đạp để tiếp cận Elvin. Nếu có thể bám được vào ông chủ này thì cả đời của cô ta sẽ không phải lo nghĩ.

Chuỗi pha lê Đông Hán ban nãy là thứ cô ta rất muốn có, cô ta đã nài nỉ Bạch Cẩm Niên cho mình tham gia đấu giá. Nhưng khi vượt mốc năm mươi vạn thì anh ta đã bảo dừng, nhưng cô ta vẫn lén tăng giá lên tám mươi vạn.

Cuối cùng, món đồ vẫn thuộc về Đường Khê, điều này càng khiến Tống Tiêu San tức tối không thôi.

Cô ta trở về phòng của Elvin, nhìn quanh không thấy Bạch Cẩm Niên đâu. Tống Tiêu San nảy ra một ý tưởng, liền vòng tay ôm lấy cánh tay Elvin, cố tình làm nũng:

“Elvin tiên sinh, ngài đã đến đây lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra giá cho món nào. Có phải vì không có món nào xứng với tầm của ngài không?”

Elvin là một người đàn ông tóc vàng, mặc bộ vest màu xanh sẫm tinh tế, nghe vậy liền chau mày.

Ông ta lạnh lùng hất tay Tống Tiêu San ra, ánh mắt đầy chán ghét.

Ông vốn không muốn cô ta đi cùng đến đây, nhưng Bạch Cẩm Niên cứ nài nỉ. Vì đang cần cậu ta giúp đỡ làm quen với môi trường trong nước nên Elvin đành nhắm mắt đưa cô ta theo.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 83: Món Đấu Giá Đầu Tiên



Thấy cô ta càng ngày càng phiền, ông lập tức sai trợ lý ra mặt:

“Xin lỗi, Tống tiểu thư, ông chủ tôi muốn yên tĩnh. Xin mời cô vào phòng nghỉ.”

Bị cản đường, Tống Tiêu San chỉ có thể giận dữ rời đi.

- --

Bên trong phòng đấu giá VIP của Đường Khê.

Cô đang hồi hộp theo dõi phiên đấu giá tiếp theo, chính là cặp bình sứ thanh hoa Long Tuyền thời Tống mà cô đã đưa ra.

“Quý vị, đây là một trong những món đấu giá đỉnh cao của buổi tối hôm nay: Cặp bình Long Tuyền thời Tống. Giá khởi điểm là một trăm vạn, mỗi lần nâng giá tối thiểu là 50 vạn.”

Ngay khi lời giới thiệu vừa dứt, dưới khán đài lập tức bùng nổ.

Không chỉ những người tham dự ở hội trường mà các đại gia trong phòng VIP cũng bắt đầu tham gia.

Chỉ trong chốc lát, giá đã nhảy vọt từ 100 vạn lên 600 vạn.

Quách Miểu Miểu nhìn tình huống này mà không khỏi há hốc mồm.

“Cặp bình này đúng là gây sốt thật!”

Chưa đầy vài phút, giá đã tăng gấp sáu lần. Và chắc chắn, đây vẫn chưa phải là mức giá cuối cùng.

“1.000 vạn, tới từ vị khách số 20 là thầy Đới.”

“Khách số 12, ông Elvin, 1.500 vạn, thầy Đới có muốn tăng giá hay không”

Toàn trường nín thở, chỉ còn hai người lớn mạnh nhất đang cạnh tranh: thầy Đới và Elvin.

Đường Khê đứng bên cửa sổ, không rời mắt khỏi cảnh tượng phía dưới, trong lòng vừa căng thẳng vừa phấn khích.

“Thầy Đới ra giá 2.000 vạn. Elvin tiên sinh, ngài có muốn tiếp tục không?”

“Tiếp tục!” Trợ lý của Elvin không chút do dự nhấn nút.

2.100 vạn...

Không khí trong phòng càng trở nên gay cấn. Cặp bình thanh hoa đã phá vỡ mọi dự đoán giá trị ban đầu.

Đường Khê nhìn khung cảnh này mà lòng dậy sóng: Đúng là một buổi đấu giá điên rồ!

Đường Khê quan sát người đàn ông được gọi là thầy Đới, ánh mắt đầy tò mò.

Có vẻ ông ấy thường xuyên xuất hiện tại các buổi đấu giá, vì thái độ của Ngô Tinh đối với ông ấy rất tự nhiên, như thể đã quen biết từ lâu.

Hứa Tư Niên rất nhạy bén, lập tức giải thích:

“Thầy Đới là giáo sư của Hoa Đại. Cả gia đình ông ấy đều làm trong ngành khảo cổ, có địa vị cao trong giới cổ vật. Ông ấy không chỉ giàu có mà còn rất được kính trọng.”

Quách Miểu Miểu bổ sung thêm:

“Còn có một chuyện rất thú vị. Mỗi lần đấu giá, thầy Đới đều chi rất mạnh tay, nhưng đa phần những thứ ông ấy mua về đều được hiến tặng cho bảo tàng. Vì vậy, ông ấy nhận được sự ngưỡng mộ từ mọi người.”

Đường Khê kinh ngạc, không ngờ một người lại có thể hào phóng và cống hiến đến vậy. Không trách được việc ông ấy đấu giá mà cứ như không cần nhìn giá tiền.

- --

“2.500 vạn từ thầy Đới!”

“Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba... thành công! Chúc mừng thầy Đới!”

Chỉ trong năm phút, cặp bình Long Tuyền thời Tống của Đường Khê đã từ mức giá khởi điểm 100 vạn được đẩy lên tận 2.500 vạn.

Theo quy định của nhà đấu giá, những món đấu giá có giá trị dưới 4000 vạn chỉ chịu mức phí hoa hồng 5%, còn trên mức đó là 14%.

Nhưng với thỏa thuận riêng tư giữa cô và Quách Miểu Miểu, số tiền chia chác sẽ là tám hai. Vậy là cô không mất chút công sức nào mà đã bỏ túi tận 1.900 vạn.

Và đây mới chỉ là món đấu giá đầu tiên của cô.

Nhìn chiếc hộp chứa những cổ vật còn lại mà cô đã gửi gắm, Đường Khê tính toán. Cô còn gần hai mươi món nữa. Nếu tính sơ, khả năng lớn là cô sẽ thu về hơn một trăm triệu!

Cảm giác trở thành một triệu phú dường như đang trở thành hiện thực ngay trước mắt cô.

- --

Lúc này, trên sân khấu, Ngô Tinh tiếp tục giới thiệu món đấu giá tiếp theo.

“Các quý vị thân mến, món đấu giá tiếp theo là một tác phẩm nghệ thuật độc đáo: Chậu nho tiểu cảnh đá quý thời Thanh, với chậu làm từ đồng tráng men Cảnh Thái Lam, nho được chế tác từ thạch anh tím và ngọc bích Tân Cương.

Từng cành nho đều được chạm khắc tinh xảo, sống động như thật. Đây là món cổ vật đã lưu lạc suốt hơn hai trăm năm và nay cuối cùng đã trở về với quê hương. Giá khởi điểm: 20 vạn!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 84: Tranh Giành



Ngay khi lời giới thiệu kết thúc, cả khán phòng nổ tung.

“Cái gì? Món này cũng trở về nước rồi sao? Không phải nó từng nằm ở S quốc à?”

“Chỉ 20 vạn? Thật sự không tin nổi!”

“Vật liệu thì đúng là không có gì quá giá trị, nhưng lớp men Cảnh Thái Lam trên chậu lại rất hiếm.”

“Đừng chỉ đánh giá bằng tiền. Đây là tinh hoa nghệ thuật của tổ tiên!”

“Nhìn kìa, từng quả nho bóng loáng, thạch anh tím trong veo không chút tạp chất, ngọc bích cũng là loại thượng hạng. Làm sao mà bảo không đáng tiền được?”

Bên dưới, mọi người không ngừng bàn luận. Những người yêu cổ vật đều coi món đồ này là vô giá.

Đường Khê nhìn hình ảnh tiểu cảnh được phóng lớn trên màn hình và không khỏi trầm trồ. Quả thật là nó rất đẹp. Sắc tím của thạch anh kết hợp với màu xanh của ngọc bích, đặt trong chiếc chậu Cảnh Thái Lam lấp lánh, tạo nên một vẻ đẹp khó tả.

“Cậu thích món này à?” Quách Miểu Miểu liếc mắt nhìn cô.

Đường Khê gật gù suy nghĩ. Với số tiền hiện tại của mình, cô có thể thử tham gia đấu giá. Và đúng là cô cũng khá thích chậu tiểu cảnh này.

Nhưng quan trọng hơn là cô không muốn món đồ quý giá này lại rơi vào tay người nước ngoài.

Không chút do dự, Đường Khê bấm nút tham gia đấu giá.

“40 vạn, đến từ số 18, Hứa thiếu gia!”

Dưới khán đài, mọi người im lặng. Rõ ràng, khi nhà họ Hứa đã ra mặt, không ai muốn đối đầu.

Một vài người cân nhắc nhưng cuối cùng họ chọn cách từ bỏ. Với họ thì đấu giá không chỉ là chuyện tiền bạc mà còn là vấn đề thể diện. Chọc giận nhà họ Hứa chỉ vì một món đồ, rõ ràng không đáng.

Thấy vậy, Đường Khê cũng hơi bất ngờ. Cô còn tưởng sẽ phải đấu giá rất kịch liệt.

“Không ai tiếp tục ra giá nữa sao? 40 vạn lần thứ nhất, 40 vạn lần thứ hai…”

“50 vạn! Ông Elvin, khách số 12, ra giá 50 vạn! Số 18 có muốn tiếp tục không?”

Đường Khê thầm vui mừng. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần “rút máu” vì món đồ này, nhưng không ngờ lại chẳng có ai theo giá.

Cô còn nghĩ chỉ với 40 vạn là đã có thể mang chậu cảnh này về.

Ai mà ngờ giữa chừng lại có người chen vào phá hoại.

Một người nước ngoài, lại muốn tham gia đấu giá món này sao?

Nếu là món khác thì không nói làm gì, nhưng đây là một bảo vật đặc biệt, khó khăn lắm mới quay về quê hương. Giờ lại có người nước ngoài muốn đấu giá?

Cả hội trường xôn xao hẳn lên.

Đối với chậu cảnh này, những người nước ngoài khác đều cẩn trọng, không ai dám ra giá.

Vấn đề không còn là thích hay không thích.

Nếu không khéo thì chuyện này có thể bị đưa ra tòa án quốc tế.

Mọi người đều ngầm hiểu điều đó, vậy mà lại thật sự có một người nước ngoài không sợ rắc rối, muốn giành lấy món đồ này?

“Điên rồi sao?”

“Ông Elvin này đang làm gì vậy? Lẽ ra ông ta không nên phạm sai lầm này chứ!”

“Nghe nói ông ta rất thích văn hóa Trung Hoa, có lẽ mê chậu cảnh này thật.”

“Dù có thích thế nào cũng phải biết hôm nay là dịp gì chứ!”

Hội trường nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

“Yên lặng nào! Khách số 12 ra giá 50 vạn. Số 18 có muốn tiếp tục không?”

Sắc mặt Ngô Tinh cũng trở nên khó coi.

Trong một sự kiện như thế này, việc một người nước ngoài xuất hiện và đấu giá bảo vật dân tộc chẳng khác nào một hành động khiêu khích công khai.

Trong khi đó, người đang trở thành tâm điểm của sự chỉ trích là Elvin lại hoàn toàn không hay biết mình đã bị cả hội trường nhắm đến.

Ông ta vẫn đang gọi điện với đối tác ở nước D để bàn bạc về món đồ đấu giá.

Lần này đến đây, Elvin không mang theo nhiều tiền, và mục tiêu chính của ông là những cổ vật mà Đường Khê mang tới.

Hiện tại, ông đang đứng ngoài hội trường, gọi điện thoại, hoàn toàn không biết những gì đang xảy ra bên trong.

Trong phòng VIP số 12.

Tống Tiêu San đứng bên cửa sổ, nét mặt dữ tợn.

Khi thấy phòng VIP của Đường Khê ra giá, cô ta không chút do dự đặt giá theo ngay.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 85: Giải Thích



“Cô thích gây chú ý chứ gì? Tôi sẽ cho cô được chú ý thật đã đời!”

Cô ta lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng.

Tối nay, cô ta nhất định phải hạ bệ Đường Khê.

Nếu Đường Khê giành được món đấu giá mà không trả nổi tiền…

Theo quy định của nhà đấu giá, Đường Khê sẽ phải bồi thường tới táng gia bại sản!

Ánh mắt Tống Tiêu San chợt sáng lên khi thấy trợ lý của Elvin vội vã chạy tới phòng.

Cô ta lập tức đi tới cửa và khóa chặt lại.

“Mở cửa! Cô biết mình đang làm gì không? Mau dừng tay!”

Giọng trợ lý gắt gỏng, nhưng Tống Tiêu San hét lên chói tai: “Câm miệng! Không ai có thể ngăn được tôi!”

Trợ lý đứng ngoài đập cửa một hồi lâu, cuối cùng đành bỏ đi, tiếng bước chân hỗn loạn vang xa.

Đường Khê cau mày nhìn về phía phòng VIP số 12.

“Chuyện này là thế nào đây?”

Cả ba người trong phòng đồng loạt rơi vào im lặng.

“Tôi cũng nghe nói về Elvin này rồi. Ông ta là một nhà sưu tập đồ cổ nổi tiếng ở nước ngoài. Nhưng rốt cuộc ông ta định làm gì vậy?”

Quách Miểu Miểu vừa chống cằm vừa suy nghĩ.

Hứa Tư Niên thường ngày vẫn cợt nhả, giờ ánh mắt lạnh lùng, cười nhạt:

“Còn định làm gì nữa? Ý xấu không thay đổi thôi!”

Giọng của Ngô Tinh lại vang lên.

“Số 18 có muốn tiếp tục ra giá không? Hiện tại là 50 vạn.”

Đường Khê bước ra ngoài phòng VIP, ghé sát tai nhân viên bên ngoài nói vài câu.

“Hiểu rồi, thưa tiểu thư” Nhân viên đáp nhẹ, sau đó cúi đầu nói gì đó vào bộ đàm.

“Vâng, số 18 ra giá 100 vạn! Có ai muốn tiếp tục không?”

Cả hội trường kinh ngạc. Ra tay một lần nâng giá lên hẳn một trăm vạn, đúng là phong cách nhà họ Hứa.

Trong phòng VIP số 12, Tống Tiêu San siết chặt tay đến mức móng tay gần như đâm vào da, răng nghiến chặt đến phát đau.

“Tại sao cô không chết đi chứ! Đồ khốn! Chỉ biết bám vào cậu công tử nhà họ Hứa, một kẻ không có giá trị gì ngoài việc dụ dỗ đàn ông để gây chú ý! Tôi sẽ khiến cô phải thân bại danh liệt!”

“Bốp!”

“Phòng số 12 ra giá 200 vạn! Số 18, có muốn tiếp tục không?”

Bên ngoài, Elvin đang gọi điện thì nhận được hàng loạt cuộc gọi gấp gáp từ trợ lý.

“Sếp, ngài ở đâu rồi? Có chuyện lớn xảy ra!”

Trong hội trường, Elvin vội vã chạy về phía khu vực của đấu giá viên, khiến cả hội trường lại một lần nữa náo động.

“Hóa ra người đấu giá không phải ông ta sao?”

“Nếu không phải ông ấy, vậy người trong phòng VIP là ai?”

“Trời đất, dám làm chuyện này ngay trước mặt nhà họ Hứa? Không sợ mất mạng à?”

“Rốt cuộc đây là trò gì? Sao lại có người vào được phòng VIP của Elvin?”

“Nhà họ Hứa quản lý chặt chẽ như vậy, hẳn là người mà Elvin tự ý dẫn vào. Nhưng rốt cuộc ông ta đang định làm trò gì?”

“Làm sao chắc chắn đây không phải màn tự biên tự diễn của chính Elvin chứ?”

Ngô Tinh liếc nhìn Elvin đang cúi đầu đổ mồ hôi hột, ra sức giải thích với đấu giá viên.

Cô ấy hiểu ra vấn đề, biết rằng có người cố tình gài bẫy.

Mặc dù trước giờ chưa từng có tình huống như thế này, nhưng ánh mắt chỉ đạo từ phía chủ tịch đã rõ ràng.

Ngô Tinh hắng giọng, cầm micro nói lớn:

“Thưa quý vị, xin hãy giữ trật tự. Về món chậu cảnh ngọc từ triều Thanh, số 12 quyết định rút khỏi phiên đấu giá. Có người đã lợi dụng sự lơ là để tự ý tham gia đấu giá từ phòng VIP của ông Elvin. Toàn bộ hậu quả sẽ do kẻ đó chịu trách nhiệm. Sau khi buổi đấu giá kết thúc, chúng tôi sẽ đưa ra lời giải thích rõ ràng.”

“Vì vậy, giá đặt trước đó không được tính. Quay lại mức 40 vạn. Còn ai muốn ra giá không? Nếu không thì món đồ này sẽ thuộc về số 18.”

Đường Khê đứng trên lầu quan sát màn kịch dưới hội trường.

Trời ơi, đây là một buổi đấu giá đấy. Làm sao lại có kẻ ngu ngốc đến mức bày trò ngay trong dịp này chứ?

“40 vạn lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba! Chúc mừng số 18!”

Cuối cùng, Đường Khê cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 86: Phá Cửa



Cô quay đầu lại, giơ tay làm dấu chiến thắng với hai người bạn trong phòng.

Dù sự cố đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng vẫn phải có người gánh chịu hậu quả.

Đường Khê thấy năm, sáu người mặc vest đen, đeo kính râm và trông rất chuyên nghiệp đang tiến về phía phòng VIP số 12.

Trong phòng, mắt Tống Tiêu San trợn trừng, tức đến phát điên, chộp lấy đồ trên bàn và ném mạnh xuống sàn.

“Tại sao? Tại sao? Tại sao?!”

"Vì sao lúc nào cô cũng may mắn như vậy? Vì sao ai cũng giúp cô chứ!"

“Cộc cộc—”

"Người bên trong nghe đây, trong vòng 10 giây, nếu không mở cửa ra thì chúng tôi sẽ phá cửa bằng biện pháp cưỡng chế!"

Nghe tiếng bên ngoài, Tống Tiêu San bỗng chốc hoảng loạn.

Không thể mở cửa! Nếu mở cửa thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Cô ta không tin họ dám thật sự phá cửa trong một buổi đấu giá thế này, khi mà sự kiện còn chưa kết thúc.

Làm vậy chẳng phải sẽ khiến nhà họ Hứa mất mặt sao?

Chắc chắn họ chỉ đang dọa cô ta, nhất định là thế!

"10 giây đã hết!"

“Rầm—”

Tiếng động lớn vang lên, bụi mù cuốn cao, khiến không khí ngột ngạt.

Tống Tiêu San sững người, trân trối nhìn mấy người bảo vệ đứng ngoài cửa.

Vừa định quay người bỏ chạy thì những người mặc đồ đen đã nhanh như chớp tóm lấy cô ta.

"Buông tôi ra! Mau buông ra! Các người có biết bạn trai tôi là ai không? Là Bạch Cẩm Niên đấy! Các người biết anh ấy chứ? Một doanh nhân nổi tiếng! Tôi khuyên các người mau buông tôi ra, nếu không đừng trách tôi không cảnh báo!"

Mấy bảo vệ vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, mặc kệ Tống Tiêu San vùng vẫy, thẳng thừng áp giải cô ta tới đồn cảnh sát.

Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Hứa Tư Niên kéo Quách Miểu Miểu và Đường Khê ra ngoài hóng chuyện.

Anh muốn xem thử rốt cuộc là kẻ ngu ngốc nào dám làm trò hề như vậy.

Khi những người bảo vệ áp giải người đi ngang qua phòng VIP số 18, cả ba nhìn thấy Tống Tiêu San đang kích động gào thét.

Cô ta điên cuồng chửi bới, và khi nhìn thấy ba người họ, ánh mắt liền lóe lên sự căm hận.

Cô ta vùng ra khỏi tay bảo vệ, lao thẳng về phía Đường Khê.

"Đường Khê, đồ khốn! Sao cô lại có thể may mắn như vậy, dụ dỗ được bao nhiêu đàn ông giúp cô? Cô chỉ là kẻ đáng thương bị đàn ông bỏ rơi! Tôi nguyền rủa cô chết không toàn thây!"

Đường Khê lập tức hiểu ra. Thì ra kẻ mượn tay Elvin để gây rối là cô ta.

Hứa Tư Niên muốn xông lên dạy cho cô ta một bài học, nhưng bị Đường Khê ngăn lại.

Cô bước lên, điềm tĩnh nhìn thẳng vào Tống Tiêu San.

"Tôi không phải may mắn, mà là tôi thực sự có đủ tiền. Mấy món đồ tôi vừa đấu giá đều là bằng tiền của tôi cả. Muốn dùng tiền để đè bẹp tôi à? Ai dám?"

Nhìn thấy vẻ không tin trong mắt Tống Tiêu San, Đường Khê tiến lại gần, lấy điện thoại ra, khẽ nói vào tai cô ta:

"Chậu sứ thanh hoa tối nay, cô thấy rồi đúng không? 2.500 vạn. Và cuốn danh mục đấu giá nữa, cô cũng xem rồi nhỉ? Những món đồ mà Quách Miểu Miểu mang tới đấu giá thực chất chủ nhân của nó đều là tôi. Anh ấy chỉ là người được tôi ủy quyền mà thôi... Tôi không muốn công khai xuất hiện."

Cô cười nhạt, tiếp tục nói:

"Rốt cuộc thì ai mới là kẻ đáng thương? Đôi giày tôi không thèm đi, cô mang có thấy thoải mái không? Không phải Bạch Cẩm Niên bỏ tôi, mà là tôi không cần anh ta, vì anh ta quá bẩn."

Ánh mắt Tống Tiêu San hiện lên sự khó tin, đôi môi run rẩy, lẩm bẩm:

"Không thể nào… không thể nào… Tôi luôn giỏi hơn cô, xinh hơn cô, dáng đẹp hơn cô, gia thế cũng hơn cô. Vậy mà tại sao…"

Giọng cô ta nhỏ dần, cho đến khi bị áp giải lên xe cảnh sát.

Nhìn dáng vẻ thất thần của cô ta lúc rời đi, Đường Khê không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ tinh thần cô ta đã bị tổn thương rồi sao?

Nhưng cô không hề nói gì quá đáng cả, tất cả đều là sự thật, không hề phóng đại.

"Chị Đường, chị đừng để ý lời con điên đó nói. Chị không chỉ đẹp, dáng chuẩn mà còn thông minh, làm sao có thể so với loại người như cô ta?"
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 87: Buổi Đấu Giá Kết Thúc



Hứa Tư Niên cười nói, cố gắng an ủi cô.

Đường Khê phì cười. Những lời vừa rồi làm sao có thể khiến cô tổn thương được? Không đời nào! Như đánh vào một cú vào bông mềm vậy.

Trừ sự cố nhỏ này thì buổi đấu giá diễn ra rất thuận lợi.

Buổi tối nay, các món cổ vật của Đường Khê thì chậu sứ và vòng tay là được bán với giá cao nhất.

Chậu sứ thanh hoa bán được 1.900 vạn, vòng tay ngọc bán được 1.200 vạn.

Đến khi buổi đấu giá kết thúc, Đường Khê vẫn cảm thấy mình như đang bay bổng.

"Đường Khê? Đường Khê!"

Quách Miểu Miểu hét vào tai cô, kéo cô về thực tại.

"Buổi đấu giá kết thúc rồi. Bên ngoài chắc chắn có người chờ cô. Có muốn rút lui trước không?"

Cả buổi tối mải nghĩ về việc sắp trở thành triệu phú, cô quên mất rằng mình đang là tâm điểm.

Tối nay, chủ nhân đứng sau những món đồ đấu giá gây chú ý nhất chính là cô. Không biết có bao nhiêu người đang tìm cách tiếp cận cô.

Nhưng Đường Khê chỉ muốn làm một "phú bà" kín tiếng. Cô thì thầm:

"Che cho tôi! Quyết đấu vòng cuối nào!"

- --

Không nằm ngoài dự đoán, trước cửa nhà đấu giá đã có cả một đám đông đang chực chờ.

Hầu hết những người tham gia buổi đấu giá tối nay vẫn chưa rời đi, họ túc trực bên ngoài với hy vọng được gặp người bán ra những món cổ vật giá trị như vậy.

Không ai tin rằng người bán là Quách Miểu Miểu, bởi anh vốn là một nhân vật nổi tiếng trong giới, từng hành động của anh đều bị dõi theo sát sao.

Mọi người đều chắc chắn rằng phía sau phải có một nhân vật bí ẩn khác.

Nhưng người này giấu mình quá kỹ, và họ tin rằng với một buổi đấu giá quan trọng như thế này thì kẻ đó chắc chắn cũng có mặt tại hiện trường.

Rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía Quách Miểu Miểu.

May mắn là Đường Khê đã đến sớm để ký hợp đồng, khi đó chưa ai có mặt tại nhà đấu giá.

Nếu không thì tối nay Đường Khê sẽ chẳng thể nào yên ổn được.

Trong bụi cây, những tay săn tin cũng cực kỳ phấn khích.

Họ vốn mong chờ ghi lại hình ảnh của người bán bí ẩn, nhưng không ngờ lại có thêm một màn kịch với Tống Tiêu San.

Trước đây, bất kỳ ai dám làm loạn tại địa bàn của nhà họ Hứa đều nhận cái kết không mấy tốt đẹp, nghe đồn rằng cỏ trên mộ họ đã cao đến 5 mét.

Đường Khê mặc đồng phục nhân viên của nhà đấu giá Hứa Thị, trà trộn vào nhóm nhân viên để lẻn ra ngoài.

Đi bộ một đoạn khá xa, với mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cô cũng gỡ được chiếc áo vest ra, lau mồ hôi trên trán.

“Phù—cuối cùng cũng thoát rồi.”

Cô đi đến lề đường, ngó nghiêng tìm xe. Nhưng đã hơn 10 giờ, việc bắt taxi không hề dễ dàng.

Đang lúc gọi xe thì một chiếc ô tô bất ngờ dừng ngay trước mặt cô.

Đường Khê khựng lại, lòng thầm kêu không ổn. Có khi nào bị phát hiện rồi không? Có nên chạy không?

Đầu óc cô đang rối bời, còn cơ thể thì cứng đờ, không dám ngẩng đầu lên.

“Đường Khê, tôi đưa cô về.”

Một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân vang lên.

Cô ngẩng lên, giật mình nhận ra đó là giọng của Ngô Tinh, người dẫn chương trình đấu giá, chính là “Tiểu Điềm Điềm” mà mọi người vẫn gọi.

Tấm kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt của Ngô Tinh hiện ra. Đúng là cô ấy.

“Đừng ngây ra nữa, mau lên xe. Nếu không, lát nữa đám người theo dõi cô sẽ đuổi đến đây đấy.”

Đường Khê quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấp thoáng có bóng người đang tiến đến gần.

Không nói một lời, cô nhanh chóng mở cửa ghế phụ và ngồi vào.

“Thắt dây an toàn đi” Ngô Tinh nhắc, mỉm cười khi thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô.

Chiếc xe lăn bánh, không gian bên trong bỗng trở nên hơi ngại ngùng.

Ngô Tinh là người phá vỡ sự im lặng trước.

“Cô không thắc mắc sao tôi biết đám người kia đang nhắm vào cô à?”

Đường Khê gãi mũi, liếc nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của Ngô Tinh. Đúng là cô ấy rất đẹp.

“Không cần hỏi. Hứa Tư Niên đã nói với tôi cô là chị dâu cậu ấy. Nếu là người nhà họ Hứa, biết cũng không có gì lạ.”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 88: Phát Tài Rồi



Dường như Ngô Tinh đang có tâm trạng tốt, lại mỉm cười.

“Cô thông minh đấy. Vậy đoán thử xem, vì sao tôi lại gặp cô ở đây?”

Đường Khê suy nghĩ một lát, rồi đáp:

“Con đường này vốn là tuyến vắng người nhất để rời khỏi nhà đấu giá. Tôi đoán cô cũng không thích bị đám đàn ông vây quanh, hoặc… Hứa Tư Niên đã nói với cô rằng tôi đang ở đây.”

Đường Khê cảm thấy lời giải thích của mình vô cùng logic, rất tự hào với khả năng suy luận của bản thân.

Ánh mắt Ngô Tinh thoáng lộ vẻ tán thưởng. Cô ấy không ngờ rằng người đứng sau những món cổ vật giá trị kia lại là một người phụ nữ thông minh và nhanh trí đến vậy.

“Cô chỉ đoán đúng một nửa. Cô là khách hàng lớn của chúng tôi, nên chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho cô.”

“Thế cô có biết nhà tôi ở đâu không mà cứ lái xe đi thẳng thế này?”

Ngô Tinh cười, lúm đồng tiền hiện rõ, tạo cảm giác vô cùng đáng tin cậy.

“Quách Miểu Miểu đã đưa địa chỉ nhà cô cho tôi. Sau khi giúp cô rời khỏi buổi đấu giá an toàn, anh ấy tìm đến tôi và nhờ tôi đưa cô về.”

“Cũng được đấy chứ.”

Trên đường, hai người trò chuyện rất hợp ý, đủ mọi chủ đề, thậm chí còn trao đổi cả tài khoản mạng xã hội.

Trước khi Đường Khê xuống xe, Ngô Tinh nói:

“Tống Tiêu San đã được đưa đến bệnh viện để kiểm tra tâm thần. Kết quả cho thấy cô ta có dấu hiệu rối loạn lưỡng cực và tâm thần phân liệt. Hiện giờ cô ta đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Cô cứ yên tâm, cô ta không thể ra ngoài nữa đâu.”

Nhìn ánh mắt an ủi của Ngô Tinh, Đường Khê chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

“Cảm ơn cô đã đưa tôi về nhà. Trên đường về nhớ cẩn thận nhé” Đường Khê ngọt ngào nói.

“Có khi tôi không nên được gọi là Tiểu Điềm Điềm nữa, mà cô mới chính là người ngọt ngào.”

Chỉ trong nửa giờ đồng hồ, cả hai đã trở nên thân thiết một cách tự nhiên.

Họ mỉm cười nhìn nhau, rồi Đường Khê quay người bước vào nhà.

- --

Đêm khuya, điện thoại của Đường Khê báo tin nhắn từ Quách Miểu Miểu gửi đến. Đó là một danh sách dài, kèm theo hàng loạt thông báo tiền vào tài khoản.

Đôi mắt buồn ngủ của Đường Khê lập tức bừng tỉnh, cô cầm máy tính lên, nhanh chóng bấm bấm.

Chỉ trong vài phút, cô đã tính ra con số.

Sau khi trừ đi phí cho nhà đấu giá và chia phần trăm với Quách Miểu Miểu thì tối nay tổng cộng cô nhận được 5000 vạn!

Cộng thêm hơn 6.000 vạn trước đó của cô nữa.

“Phát tài rồi!!”

Đường Khê cảm giác như đang mơ. Tháng trước, cô còn là một cô gái nhỏ bị gã đàn ông tệ bạc tính kế. Tháng này, cô đã hoàn toàn tự do tài chính.

Những ngày qua, mỗi lần kiểm tra số dư tài khoản, cô đều bị dọa đến suýt tăng huyết áp.

Giờ thì phải lên kế hoạch sử dụng số tiền này sao cho hợp lý.

Sáng hôm sau, Đường Khê quyết định làm một điều lớn lao.

Cô muốn xây dựng một bảo tàng tư nhân, để trưng bày một phần số cổ vật mà Cố Hành Chu đã tặng cô. Số còn lại thì cô sẽ đem đi đấu giá.

Đường Khê gọi cho Quách Miểu Miểu.

“Tôi muốn mua đất, cậu có mối nào không?”

“Mua đất làm gì?” Quách Miểu Miểu ngạc nhiên.

Đường Khê mỉm cười bí ẩn: “Xây bảo tàng tư nhân.”

Sau buổi đấu giá hôm qua, ngoài những người trong ngành, trước cửa nhà đấu giá còn có thêm rất nhiều phóng viên chờ gặp Quách Miểu Miểu.

Anh không thể nào ra ngoài dễ dàng nên mượn tạm đồ của nhân viên dọn vệ sinh rồi khom lưng lén rời khỏi tòa nhà.

Khi gặp Đường Khê, anh mặc bộ đồ đó với vẻ mặt đầy u oán.

“Tôi thật sự quá khó khăn rồi. Người chờ tôi càng lúc càng đông, tôi phải dùng chiêu “giấu trời qua biển” mới thoát được.”

Đường Khê đồng cảm sâu sắc. Để bày tỏ lòng biết ơn, cô đề nghị mời anh ăn một bữa.

“Trước tiên, chúng ta đi xem đất đã. Nhưng sao cậu lại muốn xây bảo tàng tư nhân? Có phải sau buổi đấu giá hôm qua, cậu đã bị mê hoặc bởi cổ vật không? Đừng để sa vào hố sâu này!”
 
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 89: Mua Đất Xây Bảo Tàng



Quách Miểu Miểu ra dáng một người từng trải, khuyên nhủ:

“Nghe tôi đi, chụp ảnh còn nghèo ba đời, chơi cổ vật thì là hố không đáy. Lại dễ bị lừa đến khánh kiệt nữa.”

Nói rồi, anh bổ sung đầy nghiêm túc:

“Cậu cần một chuyên gia cổ vật, người có thể chạy việc, tìm nguồn hàng, xử lý các giao dịch và quản lý bảo tàng cho cậu. Ví dụ như tôi — đẹp trai, đáng tin, chuyên môn vững, quan hệ rộng, chắc chắn không làm cậu thất vọng!”

Đường Khê nhìn anh với ánh mắt đầy ngao ngán.

“Thứ nhất, không phải tôi đột nhiên muốn làm, mà từ hôm qua tôi đã nghĩ đến rồi. Những món cổ vật này để ở chỗ tôi thì không phát huy hết giá trị, bảo tàng mới là nơi thích hợp nhất. Thứ hai, cậu có thể bớt mặt dày lại được không?”

Thật ra, từ đầu cô đã biết mình không hiểu gì về cổ vật, và cần một người chuyên nghiệp hỗ trợ.

Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Quách Miểu Miểu. Dù anh không nói thì cô cũng sẽ chủ động nhờ.

Cô đã tính toán kỹ. Với số tiền hiện tại, cô hoàn toàn có thể mua đất. Nếu thiếu, cô sẽ bán thêm vài món trong chiếc két sắt của mình.

Trong lòng Đường Khê còn âm thầm nghĩ, chắc Cố Hành Chu sẽ sớm liên lạc với cô để nhập thêm hàng thôi.

"Tôi quen một người, anh ta có một mảnh đất vẫn chưa bán được vì vị trí hơi hẻo lánh. Để tôi dẫn cậu đi xem thử."

- --

Hai người cùng đến khu vực ngoại ô. Đường Khê vừa nhìn đã rất hài lòng với địa điểm này.

Cô vốn thích những nơi ít người qua lại.

Ngay tại chỗ, cô quyết định mua mảnh đất này và đặt cọc 5 ngàn vạn.

Vấn đề quan trọng nhất đã được giải quyết, Đường Khê cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

- --

Bắc Triều, tại cửa hàng của Cố Tuyết Trúc

Cố Tuyết Trúc không tiện trực tiếp xuất hiện nên đã thuê một quản sự để đứng trông tiệm, còn nàng ấy thì giữ vai trò bà chủ phía sau.

Đống hàng hóa mà Cố Hành Chu mang về chất đầy, chỉ riêng việc tháo hộp đã tốn rất nhiều thời gian.

Những người trong cửa hàng không hiểu chữ viết hiện đại, phải loay hoay mãi mới đoán được đó là gì.

Nhìn thấy số lượng lớn thực phẩm và đồ uống, Cố Hành Chu lập tức cho người vận chuyển tất cả đến cửa hàng Gà Rán".

"Thế tử, cuối cùng thì hàng cũng về! Mấy ngày nay cửa hàng gà rán sắp phát điên rồi. Ngày nào cũng có người đến thúc giục. Nếu không nhanh chóng bổ sung hàng thì chắc họ sẽ phá cửa mất!"

Tần Nhị đứng bên cạnh than thở.

Hiện tại, cửa hàng Khẳng Đức thị đã không còn là cửa hàng chuyên bán gà rán nữa, mà đã trở thành một nơi bán đủ các loại mỹ thực.

Có gà rán, có đồ uống và đủ loại thực phẩm khác.

Cố Hành Chu suy nghĩ một lát:

"Chuyện chi nhánh mới làm đến đâu rồi? Có tìm được địa điểm phù hợp không?"

Tần Nhị lấy từ trong áo ra một tấm bản đồ và giấy tờ sở hữu đất:

"Thế tử, xong rồi. Đây là một tửu lâu ở phía đông thành, cao sáu tầng. Chủ cũ muốn về quê nên chỉ cần 300 lượng bạc là mua được."

Cố Hành Chu xem qua, thấy tửu lâu này đúng là ở vị trí rất đẹp, nằm trên con phố sầm uất nhất, giá cả cũng hợp lý.

"Vậy việc này giao cho ngươi, nhanh chóng khai trương."

"Dạ!"

- --

Trong cửa hàng của Cố Tuyết Trúc

Cố Tuyết Trúc chăm chú quan sát đống đồ trang điểm chưa từng thấy qua.

Dù đây là lần đầu tiên tiếp xúc với những món đồ mới lạ này, nhưng bản năng mách bảo nàng ấy cách sử dụng từng món.

Nàng ấy thử nghiệm một chút và lập tức bị kinh ngạc.

Những thứ này tốt hơn tất cả những gì nàng ấy đã từng dùng, kể cả những món đồ do ngoại bang triều cống.

Phấn mịn màng, kèm theo một mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu.

Khi thoa lên mặt, làn da trở nên trắng hồng rạng rỡ.

Còn son thì khỏi phải bàn, có đủ mọi màu sắc.

Cố Tuyết Trúc trước giờ chưa từng nghĩ rằng màu cam cũng có thể dùng làm phấn má.

Khi thoa lên mắt, phấn không chỉ có thể là đỏ mà còn có thể là màu nâu.
 
Back
Top Bottom