Lãng Mạn Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
83,407
0
0
297459696-256-k562944.jpg

Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Tác giả: Yukie_Han
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả : Tô Mã Lệ
Nguồn : truyenhd1.com
Tình trạng edit : full (56 chap)
Thể loại : Hiện đại, giới giải trí, sủng, sắc.

Nữ diễn viên gần như bị phong sát, vì thù lao đóng phim cao nên không tiếc hy sinh vẻ ngoài xinh đẹp để đóng phim điện ảnh.

Tuy nhiên trong quá trình đóng phim, cô lại không phân biệt được đâu là diễn, đâu là thật...​
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 1: Cởi sạch quần áo


Ngồi trên sô pha dọc dãy hành lang là mấy nữ diễn viên xinh đẹp trẻ trung, ngay cả cạnh tường cũng có một vài cô người mẫu dáng người phập phồng, quyến rũ.Điều đó đủ để thấy, lần thử vai này yêu cầu không khoa trương chút nào - muốn dáng tốt có dáng tốt, muốn xinh đẹp có xinh đẹp.Diệp Phù đến muộn, vừa mới nhận chủ đề vai diễn đã bị gọi tên, cô theo sau một nhóm nữ diễn viên xinh đẹp, xếp hàng đi vào.Phía bên trong, ngoài đạo diễn ra còn có một người đàn ông đeo kính râm đang ngồi, cách một khoảng cách, cô không dám nhìn nhiều, chỉ vội vàng lướt qua rồi tập trung vào chủ đề trên tay.Khóc.Nội dung về khóc thì rất nhiều, bi thương, tức giận, xấu hổ buồn bực, rồi cả đau khổ, mỗi loại hoàn cảnh khóc lại không giống nhau nên cô không biết làm thế nào để diễn đạt từ "khóc" này.Đố với buổi thử vai ngày hôm nay, tất cả những gì cô biết chỉ là quy mô cực kỳ lớn.Nhưng bằng bất cứ giá nào, đây cũng là một cơ hội cuối cùng dành cho một diễn viên nhỏ hạng ba bị phong sát như cô, cô không muốn đánh mất nó.Hơn nữa, vì đạo diễn vẫn chưa tìm được ứng viên phù hợp nên mức cát - xê để trả cho vai nữ chính này được nâng lên cao nhất trong lịch sử, là số tiền mà cô phấn đấu mười năm cũng không đạt được.Nó chứa đầy sự cám dỗ đối với cô."

Cởϊ qυầи áo."

Đạo diễn Từ mở miệng.Một nhóm nữ diễn viên đến phỏng vấn do dự một lúc, bắt đầu cởϊ qυầи áo.Đạo diễn Từ nổi tiếng là một người lập dị trong giới này, bước chân vào nghề đã hơn hai mươi năm, rất có tiếng với nhiều diễn viên.

Tuy nhiên ông khá khó tính, không đi quan hệ, kể cả bạn có là ảnh đế, ảnh hậu đến đây cũng phải theo quy trình thử vai.Hôm nay Diệp Phù đi vội nên chỉ mặc một chiếc váy màu xanh lam.Cô cởi váy ra, trên người chỉ còn lại một bộ nội y trắng tinh, so với những người khác, nội y màu tím màu đỏ hay thậm chí là hoạ tiết da báo, phong cách của cô quá thuần khiết."

Cởi cả giày và vớ ra."

Đạo diễn Từ nhìn mọi người một vòng, ánh mắt ông rất thẳng thắn, không có bất kỳ dục niệm của phái nam nào, ông như đang xem một món hàng có đáng giá mua hay không, đôi mắt tràn ngập sự bắt bẻ, đánh giá.25 nữ diễn viên đồng loạt cởi giầy và vớ, đi chân trần trên sàn gỗ.Có lẽ không ngờ rằng sẽ có quá trình cởi vớ nên một số người sơn móng chân đỏ đều xấu hổ, nhưng ngay sau đó bọn họ lại thản nhiên nghĩ - sơn móng có thể tẩy mà.Cũng không biết vì những thứ này mà mất điểm hay không."

Cô, cô, còn có cô..."

Đạo diễn Từ vươn ngón trỏ chỉ một vài người, "Các cô có thể đi về được rồi."

Những nữ diễn viên đó không cam lòng nhưng không nói, cầm quần áo và giày mặc vào, cúi đầu chào đạo diễn rồi rời đi."

Cởi hết quần áo ra."

Cánh cửa vừa đóng lại, đạo diễn Từ nâng mắt kính, nhìn nhóm người còn lại, nói, "Toàn bộ cởi ra."

Diệp Phù ngẩng đầu nhìn đạo diễn, ánh mắt không nhịn được chuyển sang người đàn ông bên cạnh.Người đàn ông đeo kính râm, không thấy rõ nửa khuôn mặt, sống mũi cao, cánh môi mỏng, anh vẫn luôn không tỏ thái độ gì nên cả người toát ra vẻ lạnh lùng.Ngón tay đặt trên bàn với những khớp xương rõ ràng, phía dưới bàn lộ ra hai đùi thẳng tắp thon dài.Từ đầu đến cuối anh vẫn chưa mở miệng nói câu nào, nhưng sự tồn tại của anh mang lại cảm giác rất lớn, mấy nữ diễn viên đứng bên cạnh không mấy ai xem đạo diễn, hầu như chỉ nhìn chằm chằm anh.Diệp Phù cúi đầu không nhìn, cô nhẹ nhàng cởi nội y và qυầи ɭóŧ, phía sau không có ghế nên những người khác đều ném nội y xuống đất, chỉ có cô lo chúng bị dơ nên cầm trong tay.Váy đã bẩn, cô không muốn quần áo bên trong cũng bẩn theo.Nhưng hiện tại là buổi thử vai.Cô do dự chần chừ, những người khác đã khoả thân đứng dậy.Đạo diễn Từ nhìn từ hàng cuối đi dần lên bên trên, Diệp Phù đứng ở vị trí thứ ba, cô vẫn nắm chặt nội y không buông.Đây là lần đầu tiên cô thử sức với một vai diễn có nội dung như vậy, cô rất hồi hộp đồng thời cũng thấy xấu hổ.Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày, vì một bộ phim điện ảnh, cô lại phải cởi hết quần áo ra đứng trước mặt đạo diễn.••••••••••••••••••
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 2: Cầu xin anh buông tôi ra


Đạo diễn Từ chỉ chỉ một vài người, bảo bọn họ ra về.Diệp Phù thở phào nhẹ nhõm, ngón tay kia không chỉ vào cô.Cô trộm nhìn sang bên cạnh thì phát hiện, trong vòng chưa đầy hai phút, chỉ còn lại năm người."

Các cô nhìn thấy tờ giấy trong tay rồi chứ?

Không sai, chủ đề mà các cô nhận được đều giống nhau, chính là "khóc."

" Đạo diễn Từ đỡ mắt kính, tuy chưa đến năm mươi nhưng tóc ông đã bạc trắng trông rất già, giọng nói đầy thăng trầm, "Bây giờ sẽ bắt đầu, cho các cô 1" để biểu diễn."

Diệp Phù ngơ ngẩn đứng đó, bốn nữ diễn viên khác đã quỳ xuống mặt đất bắt đầu khóc, họ khóc vô cùng bi thương, thậm chí còn gào lên thành tiếng, tuỳ ý bịa ra một cái tên, tăng thêm kịch tính cho vai diễn.Diệp Phù nhập vai rất chậm, bản thân cô tự biết điều này, vì thế mỗi lần đóng phim, cô đều đến sớm hơn người khác một tiếng, nhưng thử vai lại không giống như đóng phim, không ai cho cô thời gian chuẩn bị trước, huống hồ, chủ đề mới được nhận.Cô chưa có đủ thời gian để chuẩn bị, khi đạo diễn Từ kêu dừng lại, nước mắt Diệp Phù mới trực trào ra."

Cô, cô, cô... trở về đi."

Đạo diễn Từ giơ tay lên, Diệp Phù nhận lệnh cầm nội y chuẩn bị thay thì thấy ông chỉ vào cô nhíu mày nói, "Cô, khóc lại đi."

Diệp Phù ngạc nhiên nhìn ông."

Vừa nãy cô chưa khóc được, cho cô một cơ hội nữa."

Đạo diễn Từ nói xong, nhìn về phía Diệp Phù, "Cô còn một phút."

"Cô ấy nhập vai rất chậm."

Người đàn ông bên cạnh đạo diễn Từ bỗng mở miệng, giọng nói trầm thấp, từ tốn rất dễ nghe, "Cháu đi giúp một chút."

Đạo diễn Từ có chút bất ngờ nhìn anh, "Được thôi."

"Sầm Loan!"

Nữ diễn viên đứng bên cạnh Diệp Phù kinh ngạc thốt lên, "Đúng là anh ấy!"

Diệp Phù cũng kinh ngạc, người đàn ông kia thực sự là ảnh đế Sầm Loan.Khi Sầm Loan 24 tuổi, anh đã đạt được giải nam diễn viên xuất sắc nhất nhờ vai diễn trong bộ phim điện ảnh [ Huyết ] của đạo diễn Từ, từ đó nổi tiếng toàn cầu, nghe nói rằng mấy năm trước anh xuất ngoại để học tập, đến giờ cũng đã được vài năm, khi quay lại vẫn chưa đóng một bộ phim nào.

Ai có thể ngờ, buổi thử vai này lại có thể gặp được anh?Sầm Loan bước đến, tháo kính râm xuống.Đôi đồng tử của anh rất nhạt, có vẻ thực lãnh đạm, anh ít khi nói cười nên càng trông lạnh nhạt, anh nhẹ nhàng đặt kính lên bàn.Anh đi đến trước mặt Diệp Phù, không nói câu gì, đột nhiên bóp cổ cô đè xuống sàn gỗ.Cơn đau đớn bỗng xâm chiếm cột sống yếu ớt, Diệp Phù chưa kịp sợ hãi kêu lên, người bên cạnh đã hét lên.Nghe thấy tiếng kêu của những người đó, cô bình tĩnh hiểu ra, ảnh đế đang giúp cô tìm cảm hứng để diễn.Khóc.Chẳng lẽ là... bị cường bạo?Sau khi cô ngộ ra, ngay lập tức cô giãy giụa, trong đầu không ngừng tưởng tượng, người này muốn bạo hành mình, nước mắt chảy xuống, cô khóc và kêu lên, "Cầu xin anh buông tôi ra..."

Nước mắt giàn giụa khắp mặt, cô khóc đến mức rùng mình, bộ ngực đầy đặn vô tình cọ vào áo người đàn ông, vì lạnh nên đầṳ ѵú hơi dựng đứng lên.Cơ thể của Diệp Phù rất đẹp, làn da trắng nõn, làm người ta liên tưởng đến câu da như ngưng chi*.*Ngưng chi: 凝脂, Dầu mỡ đông.

Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng. ◇Thi Kinh 詩經: "Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi" 手如柔荑, 膚如凝脂 (Vệ phong 衛風, Thạc nhân 碩人) Tay nàng trắng và mềm như mầm cỏ non, Da nàng trắng mịn màng (như mỡ đông). ◇Bạch Cư Dị 白居易: "Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi" 溫泉水滑洗凝脂 (Trường hận ca 長恨歌) Nước suối ấm chảy mau, rửa thân thể mịn màng.Có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, khi khóc lại không đẹp, nhưng Diệp Phù thì không, cô khóc rất đẹp, vừa nãy khi nước mắt cô trực trào ra, đạo diễn Từ đã muốn nhìn người phụ nữ này khi khóc thành tiếng sẽ có dáng vẻ thế nào.Bây giờ ông đã thấy được, ánh mắt ông sáng lên, lập tức hô to, "Được rồi."

"Cô trở về đi."

Đạo diễn Từ nói với những người khác rồi quay sang Diệp Phù, "Sắp tới, cô hãy giữ dáng, không được có bất kỳ vết sẹo hay thay đổi nào, nếu xảy ra vấn đề gì hãy liên hệ cho tôi.

Ba ngày sau, đến địa điểm này, chúng ta bắt đầu đóng phim."

Đạo diễn Từ đưa cho cô một tấm danh thiếp và địa chỉ rồi xoay người rời đi.Diệp Phù sững sờ một lúc mới nhận ra, buổi thử vai của mình đã thành công, cô nhanh chóng đứng dậy, cảm ơn đạo diễn, sau đó thì nhớ tới ảnh đế Sầm Loan đang đứng bên cạnh."

Cảm ơn."

Cô có chút xấu hổ lấy tay che ngực.~~~~~~
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 3: Phản ứng của cô ấy làm cháu có dục vọng


Khi nãy bị ảnh đế đè xuống sàn nhà, tay cô buông lỏng nên nội y đã rơi xuống đất.Sầm Loan cúi đầu nhìn chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, anh khẽ nhếch môi trộm cười, "Không có gì, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."

Hợp tác vui vẻ?"

Anh...

Em...

Anh..."

Diệp Phù nói năng lộn xộn, cô không hề nghĩ tới, ảnh đế thực sự là nam chính đóng cùng cô!Sầm Loan gật đầu với cô rồi đi tìm đạo diễn nói chuyện.Diệp Phù đứng đó, cánh tay bị người khác chọc chọc, cô quay đầu thì thấy là nữ diễn viên khi nãy, cô ấy nhặt nội y lên đưa cho cô, "Chúc mừng nhé."

"Cảm ơn, xin lỗi cô."

Diệp Phù đang định cười vui vẻ, nhưng lại thấy không được tốt lắm, vội vàng mím môi."

Không, đạo diễn rất công bằng, tôi tin vào ánh mắt của ông ấy, hơn nữa, sau khi tôi xem cô diễn xong thì phát hiện, thực sự cô khóc đẹp hơn tôi rất nhiều, thậm chí, lúc cô khóc, cái kia của cô..."

Cái kia?Diệp Phù nhìn theo hướng ngón tay cô ấy, chợt thấy hai đầṳ ѵú dựng thẳng đứng của mình.Cô xấu hổ vô cùng, "Ai da, cô đừng nhìn."

Diệp Phù nhanh chóng mặc nội y vào.Nữ diễn viên kia lại cười, "Mắc cỡ làm gì, tôi thấy hết rồi, lúc cô khóc, nơi đó...

Tôi không cách nào diễn đạt được, tóm lại, tôi cảm thấy, nếu tôi là đàn ông, nhìn thấy cô khóc như vậy, tôi nhất định sẽ đè cô ra làm."

"..."

Diệp Phù đỏ mặt không biết nói cái gì.Nữ diễn viên kia tính tình phóng khoáng, cười nói với Diệp Phù xong vẫy tay bước đi.Diệp Phù thay xong quần áo, bên ngoài mọi người đã về hết, chỉ còn ảnh đế Sầm Loan và đạo diễn đang đứng chỗ hành lang nói chuyện với nhau, đầu ngón tay Sầm Loan kẹp điếu thuốc, đạo diễn hình như đang bàn với anh về vai diễn, anh thường gật đầu đáp lại.Diệp Phù đứng xem một lúc, Sầm Loan dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt anh nhàn nhạt, không có cảm xúc gì, thoáng liếc nhìn cô rồi quay sang nói chuyện tiếp với đạo diễn.Diệp Phù cảm nhận được, cô mỉm cười với đối phương.Tuy rằng đối phương không nhìn thấy.Nhưng... thực sự cô rất cảm ơn ảnh đế.Nếu không có anh, chắc chắn cô sẽ không có được vai diễn này.

Sau này nhất định phải báo đáp anh ấy thật tốt, nghĩ vậy Diệp Phù vui vẻ trở về nhà.Cô không biết, sau khi cô rời đi, nội dung cuộc trò chuyện giữa đạo diễn và Sầm Loan đều là cô."

Sao hôm nay cháu lại lòng tốt như vậy?"

Đạo diễn Từ hỏi, "Quen biết cô nhóc kia?"

Ngón tay anh búng nhẹ làn khói, nghe vậy thì cười, "Không, cháu không quen."

Đạo diễn Từ không tin, "Cô nhóc kia diễn cảnh khóc tốt hơn hẳn so với những người khác, nếu không phải vậy, tôi sẽ không giữ lại."

"Thật sự không biết."

Sầm Loan dập điếu thuốc, trước khi đi anh nói mấy câu với đạo diễn Từ, "Nói thật với ngài cũng được, cơ thể của cô ấy..."

Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo ý cười nhạt nhoà, "Gợi lên du͙ƈ vọиɠ."

"Hôm nay hơn trăm người thử vai, chỉ có cô ấy làm cháu có du͙ƈ vọиɠ?"

Đạo diễn Từ chống cằm, tựa hồ đang suy xét tính chân thật của những lời này.Sầm Loan không tỏ ý kiến, "Phản ứng của cô ấy, khiến cháu có du͙ƈ vọиɠ."

"Phản ứng gì?"

"Lúc cởϊ qυầи áo, những người khác do dự một lát rồi thản nhiên cởi, chỉ có cô ấy, từ lúc cởi ra đến khi biểu diễn chỉ có cảm giác xấu hổ, thẹn thùng."

Sầm Loan nhìn đạo diễn Từ, hỏi lại, "Cơ thể và phản ứng của cô ấy đều rất thật thà, phù hợp với hình tượng nữ chính kịch bản của ngài, không phải sao?"

Đạo diễn Từ trầm ngâm một lát rồi nói, "Phù hợp thì phù hợp, không biết cô nhóc đó có thể diễn tốt nhân vật này hay không?"

"Cô ấy có thể."

Sầm Loan nhìn hướng Diệp Phù rời đi, "Không phải vừa rồi chúng cháu phối hợp rất tốt sao?"

Đạo diễn Từ nghe vậy thì cười, "Thằng nhóc này."**********************
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 4: Ảnh đế thật ấu trĩ


Ba ngày sau, Diệp Phù đến đoàn phim.Tối hôm đó mọi người dùng bữa đơn giản, làm quen với nhau một chút.Tầm muộn muộn ảnh đế mới đến, anh mặc một chiếc sơ mi trắng và quần tây giản dị, trông vô cùng sáng sủa, gọn gàng.Dường như tóc anh lại cắt ngắn hơn, dáng vẻ trông sắc nét hơn lần trước, sau khi uống vài ly với đạo diễn và mọi người, anh tìm một chỗ ngồi xuống.Diệp Phù thấy anh cuối cùng cũng rảnh rỗi, cô nhanh chóng đi đến kính anh một ly rượu, nói lời cảm ơn.Dáng vẻ của Sầm Loan với mọi người luôn nhàn nhạt như vậy, anh nâng ly với cô, "Là đạo diễn coi trọng em, không phải tôi."

Diệp Phì cảm thấy những lời này khiến cô tràn đầy nhiệt tình."

Cảm ơn."

Cô rất cảm ơn ảnh đế, kính rượu xong, lại muốn xin chữ ký của anh."

Để tặng người khác?"

Sầm Loan ký xong, ngước mắt hỏi.Diệp Phù lắc đầu, cắn môi, hơi thẹn thùng, "À, không phải, em...

Em giữ lại."

Sầm Loan không nói gì nữa, ý cười trên khoé môi anh càng thêm sâu.Vì ngày mai khai máy nên mọi người ăn xong rồi tan cuộc, Diệp Phù không có xe bảo mẫu, cô đang định gọi một chiếc xe để trở về thì đạo diễn nhìn thấy, kêu cô lên xe.Vào xe rồi cô mới phát hiện, ảnh đế cũng ngồi ở ghế sau.Gương mặt anh hơi say, có lẽ uống không ít rượu, trông có vẻ không được thoải mái."

Anh có ổn không?"

Diệp Phù quan tâm hỏi.Đạo diễn Từ quay đầu lại nhìn, "Không sao, mỗi lần uống rượu xong hắn toàn vậy, ngủ một giấc là được."

Diệp Phù gật đầu.Sầm Loan nhấn nhấn vào giữa hai hàng lông mày, thấy cô ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, không nhịn được bật cười.Diệp Phù quay lại nhìn, thấy anh vẫn đang cười, không khỏi rướn người về phía trước hỏi đạo diễn Từ, "Anh ấy hình như cười say...

Thực sự không sao ạ?"

"Cười say?"

Đạo diễn Từ nhìn qua một cách kỳ quái, "Tôi chỉ nghe đến tôm say* thôi."*Tôm say: Tôm say rượu (tiếng Anh: Drunken shrimp) hay còn gọi là tôm túy quyền là một trong những cách ăn sống tôm phổ biến nhất của ẩm thực Trung Quốc.

Tôm túy quyền xuất phát từ Trung Quốc chứ không phải Nhật Bản và người thưởng thức luôn phải ăn sống.

Chúng được cho là có vị ngọt từ tôm còn sốngDiệp Phù: "..."

Sầm Loan mở miệng, vì uống rượu nên giọng anh hơi khàn khàn, "Lão Từ, ngài trở nên phá hỏng câu chuyện từ bao giờ vậy?"

"Tôi không thiên vị cho người quen, ngày mai cháu phải cho tôi một trạng thái tốt nhất, nếu không tôi sẽ không hài lòng."

Đạo diễn Từ nói xong, xe cũng ngừng lại.Sầm Loan gật đầu.Đạo diễn Từ đi rồi.Diệp Phù nhìn ông rồi lại nhìn Sầm Loan, cẩn thận hỏi, "Ảnh đế, anh...

Trợ lý của anh đâu?"

"Đi mua thuốc, em về trước đi."

Tay anh vẫn đè lại chân mày, lộ ra sống mũi và đôi môi, càng tăng thêm nét nam tính ở trong không gian xe tối tăm.Đầu anh hơi ngửa ra, lưng dựa vào ghế, hai cúc áo trên cùng cởi bỏ, hiện ra yết hầu trượt lên trượt xuống, vô cùng gợi cảm."

Vâng, anh ngủ ngon."

Diệp Phù không dám nhìn anh nữa, vội vàng xuống xe chạy vào khách sạn.Thực ra cô rất muốn hỏi, anh mua thuốc gì?Thuốc đau đầu?Thuốc giải rượu?Nhưng... hình như quan hệ của bọn họ chưa đến mức đó, có lẽ quay xong bộ phim này quan hệ của hai người sẽ thân thiết hơn?Có lẽ là vậy đi?Cô cũng không chắc.Tuy nhiên cô hy vọng mình sẽ gần hơn với ảnh đế.Diệp Phù không có trợ lý nên mọi việc phải tự làm nấy, cô thu xếp xong hành lý thì cũng đã 11h, cô cho rằng đêm hôm ấy sẽ nhận được kịch bản, kết quả, đến tận 12h đêm cũng không nhận được tin tức gì từ đạo diễn.Hôm sau khai máy, cô mới nhận được tờ kịch bản.Phong cách của đạo diễn Từ hoàn toàn không giống với đạo diễn khác, kịch bản mà Diệp Phù nhận được cũng là cảnh quay của ngày hôm đó, đối với nội dung của ngày hôm sau, cô hoàn toàn không biết gì cả.Diệp Phù lo lắng mình nhập vai quá chậm nên cô cẩn thận, khéo léo hỏi đạo diễn Từ về kịch bản ngày mai.Tuy nhiên đạo diễn Từ lại từ chối cô."

Ngày mai rồi nói."

Diệp Phù không còn cách nào khác chỉ đành thay quần áo chuẩn bị lát nữa diễn.Ảnh đế đã thay xong quần áo, anh đeo một chiếc mặt nạ hình con hổ, trên tay đùa nghịch một khẩu súng lục trông có vẻ rất thật.Thấy Diệp Phù nhìn sang, anh rút súng ra chĩa về phía cô.Diệp Phù phản xạ có điều kiện giơ tay lên.Sầm Loan dường như mỉm cười, bả vai giật giật.Diệp Phù nghĩ thầm, ảnh đế thật ấu trĩ.Còn mình thì quá xấu hổ.Diễn viên quần chúng đã vào chỗ.Đạo diễn Từ nhìn xung quanh, dặn dò diễn viên quần chúng vài câu, " Đừng nhìn chằm chằm vào ống kính, phải biểu hiện ra sự sợ hãi, run rẩy.

Có thể không cần ngẩng đầu hoặc khi ngẩng đầu lên thì phải thật cẩn thận, nếu muốn lộ mặt thì cần phải tỏ ra sợ hãi, mọi người hiểu chưa?"

"Đã hiểu!"

Tất cả mọi người vào chỗ, Diệp Phù hít sâu một hơi, từ từ thở ra.Trợ lý trường quay bắt đầu đánh claper - board, "Phân cảnh đầu tiên của Stockholm, action!"
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 5: Chúng ta tắm cùng nhau


[Cuối tuần có rất nhiều người đến ngân hàng nên không ít người đã xin nghỉ vào thứ hai để đến giao dịch.

Không ngờ, thứ hai cũng chả vắng đi là bao, bảo vệ ngáp ngắn ngáp dài đang lấy số thứ tự cho mọi người, kết quả, trước mặt xuất hiện một người đàn ông đeo chiếc mặt nạ hình lợn rừng, trong tay cầm một khẩu súng]."

Cướp đây."

Đối phương tủm tỉm cười nói với anh ta, "Kêu lên!"

Trong nháy mắt bảo vệ hết buồn ngủ, hô to, "Có cướp!"

Ngân hàng rơi vào trạng thái hỗn loạn, có người muốn chạy ra bên ngoài, nhưng ngoài cửa lại có những người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng, trong tay đều có súng."

Ôm đầu úp mặt vào tường!"

Người đàn ông đeo mặt nạ hình con trâu đạp vào mông một gã béo, "Mày chạy cái gì!

Ôm đầu úp mặt vào tường cho tao!

Không được nhúc nhích!"

Hắn giơ khẩu súng lên trần nhà bắn một phát, ngay lập tức, tiếng la hét xung quanh vang lên, trong vòng vài phút, mọi người ôm đầu ghé sát vào tường run lên bần bật.Một nhóm bảy, tám người trong ứng ngoại hợp, cầm túi vải đựng tiền mặt, giám đốc ngân hàng và nhân viên run rẩy cùng hỗ trợ.Nhóm người này sau khi đoạt được tiền của ngân hàng, ghìm súng vào tường, chĩa về đoàn người đang ôm đầu, "Tháo những đồ vật có giá trị xuống, bỏ vào trong túi, trang sức, vòng cổ, đồng hồ, nhanh tay nhanh chân lên!"

"Đừng nổ súng, giao hết cho anh."

Một tên béo run run tháo đồng hồ ra.Phối hợp như vậy mà vẫn bị bọn cướp đá một phát, "Nhìn dáng vẻ sợ chết của mày kìa, kinh hãi vậy sao?"

Gã béo bị đạp sang một bên, va phải một cô gái nhỏ, cô gái sợ quá đẩy hắn ra, lúc đứng lên, vô tình đối diện với bọn cướp đang đeo mặt nạ, cô lập tức cúi đầu sợ hãi."

Cô!"

Bọn cướp đi tới, dùng báng súng nâng cằm cô lên, "Dáng vẻ không tồi, cô tên gì?"

Cô gái nhỏ là một sinh viên, đây là lần đầu tiên gặp cướp như thế này, cô sợ đến mức nước mắt rơi xuống, nhỏ giọng lắp bắp, "Đường, Đường Cổ."

"Cổ?

Cổ nào?"

Bọn cướp buồn cười chọc súng vào ngực cô.Lời đùa bỡn dâʍ đãиɠ khiến cho những tên cướp kia cười phá lên, chỉ có Đường Cổ sợ hãi, run lập cập lấy ví tiền ra, "Tôi đưa anh..."

"Cho tôi?"

Tên cướp mang mặt nạ hình con khỉ cố ý hỏi lại cô, "Là tôi cho cô mới đúng, cô có thể cho tôi cái gì?"

"Thích thì đưa về, ở đây cợt nhả làm gì."

Tên cướp đeo mặt nạ lợn rừng đi đến, "Mau đi thôi, cảnh sát sắp tới rồi."

Đường Cổ đang vui mừng vì bọn họ sắp rời đi, giây tiếp theo đã bị người đàn ông nhấc cổ áo lên, cô sợ hãi hét ầm, "A...

Thả tôi ra!"

"Làn da này mềm mại thật."

Người đàn ông sờ lên mặt cô, sau đó vác cô lên vai khiêng ra ngoài.Đường Cổ khóc đến mức cổ họng trở nên khản đặc, cô nhìn bảo vệ ngân hàng, kêu lên, "Cứu tôi...

Cứu mạng...

Cầu xin các anh cứu tôi..."

Đáng tiếc, đến tận khi cô bị ném vào trong xe, cũng không có ai tới cứu cô.Xe đi suốt ba tiếng đồng hồ, giữa đường bọn họ ăn cơm trưa, sau đó đi chợ đồ cũ, đổi một chiếc xe bus nhỏ, lại lái thêm hai tiếng, cuối cùng trước khi trời tối, đến một điểm dừng chân.Đường Cổ được khiêng ra ngoài, trên đường đi cô bị đánh ngất xỉu, bây giờ đầu óc còn mơ mơ màng màng, lúc xuống xe, tiếng kêu cứu của cô đầy yếu ớt, giống một con mèo nhỏ bị thương."

Giàu rồi!"

Một đám bảy, tám người vào phòng tháo mặt nạ ra, vất lung tung trên bàn.Đường Cổ bị ném lên một chiếc ghế sô pha lộn xộn."

Đây là của tao!

Chúng mày không được động vào!"

Con khỉ cởi mặt nạ xuống, sờ sờ mặt Đường Cổ, "Đợi ở đây, anh trai đi pha nước tắm, chốc nữa, chúng ta tắm cùng nhau."
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 6: Em muốn... ngủ với anh


Đường Cổ lại sắp khóc, cô nắm lấy tay "con khỉ" van xin, "Anh thả tôi ra, được không?

Tôi xin anh, thả tôi được không?

Tôi đưa anh tiền, anh muốn bao nhiêu?

Tôi đưa tiền cho anh."

"Con khỉ" không để ý đến cô, ngân nga đi vào toilet.Đường Cổ lại đi cầu xin những người khác, những người đàn ông đeo mặt nạ kia đang đổ tiền ra mặt bàn, cô van xin từng người một, nhưng bọn họ lại nhìn cô với nụ cười xấu xa, "Yên tâm, để hắn nếm thử đầu tiên, chốc nữa sẽ đến chúng tôi."

Đường Cổ cắn chặt môi không để mình bật khóc thành tiếng, cô sợ hãi run lên, nước mắt rơi lã chã.Cho đến khi...

Một người đàn ông đeo mặt nạ hình con hổ xuất hiện.Anh ném súng xuống bàn, tháo mặt nạ xuống, tiếp nhận cốc nước của người khác đưa tới, uống lên rồi nói, "Cảnh sát đã bắt đầu điều tra, chúng mày chia xong tiền thì nên trốn đi một thời gian."

"Đại ca, anh chia đi."

Những người khác ân cần nhường vị trí cho anh.Người đàn ông trực tiếp ngồi xuống, cầm tiền nhét vào hết túi này đến túi khác, sau đó ném xuống đất, ""Lợn rừng", cái này cho "con khỉ", cái này cho "trâu đực"."

Anh chưa nói xong thì đã bị một bàn tay nhỏ, trắng nõn ôm lấy.Anh ngẩng đẩu nhìn lại, khuôn mặt của cô gái đầy nước mắt, ánh mắt cô sợ hãi, lộ vẻ đáng thương nhìn anh.Người đàn ông nhíu mày nói, "Con khỉ đâu?

Tự mình đưa về thì tự ra giải quyết đi."

"Con khỉ" vừa mới pha xong nước tắm, nghe vậy thì vui sướng chạy ra, "Đến đây!"

Lúc này, cô gái nhỏ ôm cánh tay của người đàn ông, âm thanh run rẩy lạc giọng, "Đại ca, em với anh, em với anh được không?"

"Con khỉ" thay đổi sắc mặt.Những người khác đều cười không ngừng, "Ha ha ha!

"Con khỉ", mày xấu quá!

Đại ca của chúng ta mới được nhiều cô gái thích đây này!"

"Với tôi?"

Người đàn ông quả thật nổi bật hơn hẳn so với những người ở đây, lông mày đen rậm, đôi mắt lạnh nhạt, khóe mắt anh có một vết sẹo, trông cả người có vẻ đầy u ám.Đường Cổ đè nén nỗi sợ hãi xuống, cô không muốn bị cưỡиɠ ɦϊếp tập thể, giờ đây trước mặt cô là đại ca của bọn họ, nếu lấy lòng anh, có nghĩa là cô sẽ không bị những người đàn ông khác... tàn nhẫn đối xử.Cô chỉ còn cách đánh cuộc một lần."

Với anh."

Đường Cổ run rẩy lặp lại, "Em nói, em muốn... ngủ với anh."

Người đàn ông nghe vậy thì cười, trước mặt mọi người, anh vén chiếc áo thun trắng trên người Đường Cổ lên, nhéo nhéo vòng eo thon gầy, sau đó nói, "Được, vào phòng tôi."

"Con khỉ" ở bên cạnh kêu lên, "Đại ca!

Đây là của em!"

Những người khác đều cười nhạo "con khỉ", "Thôi đừng kêu nữa, người ta coi trọng đại ca, mày nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Lợn rừng" khịt mũi, "Nhiều tiền như vậy, muốn loại phụ nữ nào chẳng được."

"Con khỉ" nghĩ lại thấy cũng có lý, hắn cầm theo túi tiền suиɠ sướиɠ ngồi một bên.Người đàn ông đã cơm nước xong xuôi, cô gái nhỏ còn chưa tắm xong, anh đi vào xem xét thì thấy phòng tắm bốc hơi nước mờ mịt, anh mở rèm tắm ra, nhìn cơ thể đang run rẩy kinh hãi trước mắt, giọng nói có chút khàn khàn, "Chưa tắm xong?"

Cô gái mắt đỏ hoe, dùng khăn lông che lại toàn bộ cơ thể, giọng nói lý nhí: "Chưa, chưa xong."

Người đàn ông nhìn thấu ý định của cô, cười khẽ, "Cảnh sát tìm không ra nơi này, em kéo dài thời gian cũng vô ích.

Nếu em hối hận đi theo tôi, có thể ra ngoài tìm "con khỉ"."

"Không phải."

Đường Cổ không quan tâm đến việc lau khô cơ thể, cô cầm khăn lông quấn quanh người rồi đi ra.Làn da của cô rất trắng, sau khi được tắm với nước ấm thì trở nên ửng hồng, cô đi dép lê của đàn ông nên trông chân càng thêm nhỏ, đầu ngón chân nhỏ nhắn, móng chân thì hồng hồng.Người đàn ông nhìn chân cô một hồi, lúc này mới ngẩng đầu nói với cô, "Bỏ khăn tắm ra đi."=======Mấy chương này là cảnh quay trong phim nhé cả nhà!!
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 7: Chốc nữa tôi sẽ nhẹ nhàng


Đường Cổ nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng khẽ run tay bỏ khăn lông ra, mái tóc dài hơi ướt xõa trước ngực, làm bộ ngực trắng nõn như ngọc, hai đầṳ ѵú tựa như mận chín.Eo cô rất nhỏ, cái rốn tinh tế giống như đầu lá tre.Người đàn ông nhìn chằm chằm vào rốn cô một lúc, không nhịn được đưa tay ra sờ, cô gái nhỏ sợ hãi lùi lại một bước, người đàn ông dừng tay, nhướng mày, không nói gì, chỉ nhìn cô như thế.Cô vừa bàng hoàng, vừa sợ hãi, ánh mắt rụt rè, đi chân trần về phía trước, để sát rốn vào tay anh.Người đàn ông vươn ngón trỏ ra búng búng.Cô gái nhỏ nhạy cảm rùng mình.Người đàn ông cởϊ qυầи áo, lộ ra dáng người vạm vỡ cường tráng, trước ngực sau lưng đều có vết sẹo, mỗi một vết đều nói cho cô, anh không phải là người bình thường.Anh là cướp."

Lại đây giúp tôi xoa lưng."

Người đàn ông cởϊ qυầи áo đi vào, tắm rửa.Đường Cổ nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn anh, anh đang nhắm hai mắt gội đầu, nếu bây giờ cô chạy trốn...Không, cô không chạy thoát được.Ngoài cửa còn có bảy người đàn ông khác.Cô cầm khăn tắm đi vào, anh rất cao, cô chà lưng và xoa sữa tắm cho anh.Người đàn ông gội đầu xong, bỗng nhiên xoay người đối diện với cô.Thứ đồ vật giữa hai chân kia đã dựng thẳng lên.Đường Cổ sợ hãi lùi về phía sau, đụng phải cửa kính.Anh đi đến, cúi đầu ngửi cổ cô, môi nhẹ nhàng di chuyển xuống cổ, cuối cùng ngậm đầṳ ѵú cô, bởi vì quá bất ngờ, Đường Cổ đột nhiên vùng vẫy kịch liệt.Kịch bản không có đoạn này!Diệp Phù giãy giụa quá mạnh, vô tình đánh vào mặt ảnh đế, cô cho rằng ảnh đế sẽ dừng lại, không ngờ người đàn ông đưa chân chống lại cô, một tay đè hai tay cô, giơ cao qua đầu.Đây là vị trí góc khuất nên không bị chụp đến, Sầm Loan cúi đầu giả vờ liếm hôn vành tai cô, nhẹ nhàng nói, "Tin tôi một lần, chúng ta xong cảnh này."

Diệp Phù hiểu ý anh, ngay lập tức phối hợp khóc lóc đẩy anh ra, "Đừng...

Xin anh..."

"Đừng?"

Người đàn ông dễ dàng dùng đôi bàn tay to ôm lấy bầu ngực đầy đặn của cô, xoa bóp thành đủ loại hình dạng, giọng nói lộ vẻ ác ý, "Muốn đám anh em của tôi cùng nhau làm em không?"

Đường Cổ nghe vậy càng sợ hãi lắc đầu."

Vậy phải ngoan, không phải em nói muốn ngủ với tôi sao?"

Giọng nói mê hoặc của anh vang lên bên tai, Đường Cổ rưng rưng gật đầu.Ngón tay anh chen vào giữa hai chân cô, ý đồ mở ra khu mật địa, Đường Cổ kinh hãi run rẩy, kẹp chặt ngón tay anh, không cho anh đi vào.Người đàn ông nhận ra điều gì đó, hỏi, "Chưa từng làm bao giờ?"

Đường Cổ chỉ rơi nước mắt, không nói lời nào.Dường như anh cười, tùy tiện lấy khăn lau rồi ôm cô vào phòng, anh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn cô nằm trên giường, nói khẽ, "Được rồi, chốc nữa tôi sẽ nhẹ nhàng."

Anh cúi người đè lên cô, bàn tay xoa bóp bộ ngực mềm mại, đầy đặn rồi ngậm lấy núʍ ѵú, đầu lưỡi liếʍ ɭáρ, gặm cắn.Đường Cổ run rẩy, giọng nói như đang khóc, "Đừng...

Làm ơn..."

Người đàn ông tách hai chân cô ra, để vật cứng ở hông cô, như muốn đẩy vào, thấp giọng thở dốc.Đường Cổ đau đến mức toàn thân trên cong lên, cần cổ thon dài trắng nõn ưỡn ra, hai mắt ngấn lệ, thê lương kêu thảm thiết, "A...

Đau quá..."

Nghe thấy âm thanh này, "con khỉ" ngoài cửa tiếc nuối xoa tay, "Mẹ kiếp!

Tao biết ngay là xử nữ mà!"============
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 8: Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là người đàn ông của em


Trong phòng người đàn ông đã tiến hành giao hợp, Đường Cổ thì vẫn luôn khóc, cô bị làm đến mức giọng nói đều run lên.Tuy chỉ là mượn góc, nhưng cây gậy thịt kia rất nhiều lần chọc vào giữa hai chân cô, khiến cô sinh ra một loại cảm giác rất chân thật rằng mình đang bị cường bạo cả thể xác lẫn tâm hồn.Cô khóc vô cùng khổ sở và áp lực, không biết qua bao lâu, người đàn ông nhanh chóng cắm vài cái, một dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng phun lên bụng cô.Diệp Phù kinh ngạc ngẩng đầu, ảnh đế ở trước mặt cô đang thở hổn hển làm ra dáng vẻ sau khi cao trào, trên mặt anh toàn là mồ hôi, lông mày dính hơi nước, cơ ngực trần trụi toàn vết sẹo loang lổ.Anh vừa bắn xong, lấy điếu thuốc ở bên cạnh đưa lên môi, nói với Đường Cổ đang nằm trên giường, "Lại đây, châm lửa cho tôi."

Trong nháy mắt, Diệp Phù không có cảm giác mình đang đóng phim, giống như cô thực sự bị người đàn ông trước mặt cường bạo, đối phương còn bảo cô châm lửa cho anh.Cô run rẩy suy nghĩ mà chân mềm quá, khi nãy bị người đàn ông đè ra "làm" vài phút, giữa hai chân cô đều nhớp nháp.Cô quay mặt đi vì xấu hổ, nước mắt trực trào ra."

Tức giận sao?"

Anh lẩm bẩm, tự châm lửa rồi nhả khói trên mặt cô, giọng nói khàn khàn, "Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là người đàn ông của em, hãy nhớ kỹ tên tôi."

"Tôi là Dư Trì Bắc."

"Cut!"

Khi đạo diễn kêu "cut", Sầm Loan vội tìm quần áo che lên người Diệp Phù, Diệp Phù thì vẫn còn khóc, cô điển hình cho kiểu người nhập vai chậm, thoát vai lại càng chậm.Đạo diễn cảm thấy cảnh quay ở trong phòng kia vẫn chưa tốt nên yêu cầu diễn lại lần nữa.Nhưng trạng thái của Diệp Phù không được ổn lắm.Sầm Loan liền nói, "Chờ một chút, để cháu từ từ đã."

Đạo diễn nghe thấy vậy, nhớ đến vừa rồi trong ống kính anh bắn tinh thật, không nhịn được nói, "Quay như thế này thì không bao lâu nữa cháu sẽ kiệt sức đấy, không phải cháu nên kiềm chế lại à?"

Diệp Phù dường như muốn độn thổ.Cô không ngờ, đạo diễn sẽ dạy bảo ảnh đế như vậy.Bất ngờ hơn nữa, ảnh đế lại thực sự "bắn" trong lúc quay phim.Mà cô cũng ướt.Diệp Phù ôm chân, giống như con đà điểu không dám ngẩng đầu lên."

Thôi được, cho hai người mười phút, quay thêm lần nữa, nếu qua chúng ta kết thúc công việc ngày hôm nay tại đây."

Đạo diễn Từ nói xong, đóng cửa đi ra ngoài.Bên ngoài bầu trời đã tối đen, cảnh quay cướp bóc ở ngân hàng kia có không ít diễn viên quần chúng diễn NG, vì thế bọn họ phải quay thêm mấy lần nữa, mới xong được cảnh đó.Trong phòng chỉ còn Diệp Phù và Sầm Loan, trên mặt đất vẫn còn tàn thuốc, trong không khí ngoài mùi thuốc lá, còn có mùi tanh ngọt - là mùi vị của tϊиɦ ɖϊƈh͙.Diệp Phù định ngẩng đầu, nhưng khi ngửi thấy mùi vị này, cô lại không dám."

Xin lỗi, trước đó không bàn bạc với em, em không sao chứ?"

Sầm Loan thấp giọng hỏi.Diệp Phù nhẹ nhàng lắc đầu, cô không dám nhìn lên, bởi vì vừa mới khóc nên âm thanh mang theo chút giọng nghèn nghẹn của mũi, cực kỳ đáng thương, "Em biết, thỉnh thoảng đạo diễn sẽ theo đuổi phản ứng chân thật, cố ý không nói cho diễn viên cảnh tiếp theo như thế nào...

Em hiểu mà, ảnh đế."

Sầm Loan dường như mỉm cười, một lúc lâu sau mới nói, "Đừng gọi tôi là ảnh đế."

Diệp Phù ngẩn ra, nước mắt còn đọng trên mi, vì khóc lâu rồi nên chóp mũi cô đỏ ửng, cái miệng nhỏ nhắn từ từ mở to, "A?"

Sầm Loan vẫn đang khỏa thân, trên người loang lổ những vết sẹo do chuyên viên trang điểm hóa trang, bên dưới quấn khăn tắm, bên trong lại không mặc qυầи ɭóŧ, xuyên qua khăn tắm, Diệp Phù có thể phán đoán ra vật kia của anh đang như thế nào.Lập tức, cô lại rúc đầu vào giữa hai chân."

Chốc nữa khả năng sẽ không có chừng mực, em có thể tiếp thu được không?"

Sầm Loan hỏi.Diệp Phù gật gật đầu.Sầm Loan đi ra tới cửa, gọi, "Đạo diễn Từ, OK."=========
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 9: Trừng trị nghiêm khắc


12 giờ đêm, rốt cuộc mọi người cũng kết thúc công việc để trở về.Giữa hai chân Diệp Phù bị cọ xát xước da, đi đường có vẻ khập khiễng, sợ người khác nhìn ra sự khác thường, cô cố ý đi cuối cùng.Không ngờ ra tới cửa, cô nhìn thấy Sầm Loan đeo kính râm đang dựa vào cửa xe, trong tay anh còn cầm một cái túi."

Thuốc này."

Thấy cô ra, anh đưa túi qua, "Lên xe đi."

Diệp Phù nhận lấy, trong miệng nói cảm ơn.Mở túi ra, ngay tức khắc gương mặt cô liền đỏ lên.Cô ngẩng đầu nhìn ảnh đế, thấy đối phương đã lên xe, gương mặt anh nhàn nhạt, không có gì bất thường.Dáng vẻ này với dáng vẻ khi nãy anh ôm chân và liếʍ ɭáρ đầy sắc tình, cứ như là hai người khác nhau vậy.Tưởng tượng đến cảnh này, giữa hai chân Diệp Phù cảm thấy ngứa ngáy tê dại, mu bàn chân vẫn còn cảm giác ẩm ướt của đầu lưỡi, cô căng cứng người vào trong xe, khách khí cảm ơn."

Không có trợ lý bất tiện lắm, ngày mai sẽ sắp xếp cho em một trợ lý, sáng mai tôi đón em đến trường quay."

Sầm Loan nhìn kính chiếu hậu nói.".."

Diệp Phù không biết nên nói cái gì, muốn từ chối lại thấy mình ra vẻ, cô chỉ nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."

Không phải là cô không muốn tìm trợ lý, chỉ là cô không có tiền, tạm thời không thể trả lương được thôi.Dường như nhận ra sự bối rối của cô, Sầm Loan lại nói rõ, "Đây là ý của đạo diễn, tiền lương ông ấy sẽ trả giúp em."

Diệp Phù nhẹ nhàng thở ra, lần này lời nói của cô mang theo sự chân thành và cảm động, "Cảm ơn."

"Trở về nhớ bôi thuốc."

Gần đến khách sạn, Sầm Loan lại nói, "Hai ngày tới khả năng là trên người em sẽ có nhiều dấu vết...

Xin lỗi, nhớ phải bôi thuốc đấy."

Diệp Phù đỏ mặt tía tai gật đầu, vừa đến khách sạn cô bèn chạy thẳng vào thang máy, không dám quay lại nói thêm gì với ảnh đế.Sầm Loan tìm chỗ đỗ xe rồi tiến vào thang máy, anh trông thấy đạo diễn Từ đứng ở đó, trên mặt đất có ba, bốn điếu thuốc đã tàn, không biết ông đã đứng đây bao lâu."

Có chuyện gì ạ?"

Trong lòng Sầm Loan biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.Đạo diễn Từ nhìn anh, "Cháu là diễn viên gạo cội, đóng rất nhiều phim rồi nên phải hiểu rõ hơn so với những người khác, hôm nay làm sao thế?"

"Không phải ngài bảo cháu quay rất tốt sao?"

Sầm Loan lấy ra bao thuốc, đưa một điếu cho ông, chính mình cũng lấy một điếu."

Tốt thì tốt thật, nhưng tôi sợ cháu quá nhập vai."

Đạo diễn Từ cau mày nhìn anh, "Cảnh cuối ấy, cháu không giống như đang diễn, mà chính xác thể hiện thú tính của mình, trừ bỏ việc không thực sự đi vào, cháu đã cường bạo linh hồn của con bé."

Ngón tay Sầm Loan khựng lại, điếu thuốc đã cháy được một nửa, để lại một đoạn dài tàn thuốc.Anh khẽ búng một cái, đưa điếu thuốc lên môi, "Lão Từ, cháu biết rồi."

"Nếu cháu biết cân nhắc thì đã không bỏ trợ lý ở lại, tự mình đưa con bé về."

Đạo diễn Từ nói xong, xoay người rời đi.Cửa thang máy khép lại, Sầm Loan không dám ngẩng đầu.Anh phải thừa nhận rằng, những lời khen ngợi Diệp Phù trong buổi thử vai lần đó đã trở thành thật, vì vậy, khi anh đối diện với thân hình hoàn hảo của cô, anh khó có thể kiểm soát được phản ứng sinh lý của mình.Khi trở về khách sạn, Sầm Loan đi tắm rửa, nhớ đến trong lúc đóng phim, cánh tay nhỏ nhắn, yếu ớt của cô gái nhỏ dán lên lưng anh, dùng khăn lông chà lau tấm lưng rộng lớn.Cô không biết rằng, núʍ ѵú của cô từng vô tình cọ vào lưng anh.Hại anh có phản ứng ngay lúc đó.Cảnh xoay người kia là anh nhất thời nổi lòng tham, bởi vì anh không nhịn được muốn quay đầu lại...

Trừng trị nghiêm khắc núʍ ѵú không nghe lời của cô.Ham muốn của Sầm Loan lại bùng phát một lần nữa, anh duỗi tay ra nắm lấy du͙ƈ vọиɠ thô to của mình rồi từ từ di chuyển, bên tai lại lơ đãng nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Diệp Phù khi bị anh đè xuống."

Làm ơn...

Không...

Đau...

A...

Ha...

Xin anh mà..."

Bộ ngực trắng như tuyết bị anh gặm cắn ướt nhẹp, eo thon bị bàn tay anh xoa bóp, khắp nơi đều là dấu tay màu đỏ, anh ôm hai chân trắng trẻo của cô, suýt chút nữa không nhịn được đâm gậy thịt của mình vào lỗ nhỏ non hồng, mềm mại đầy mật dịch, hai chân cô gái nhỏ thẳng tắp, chân trắng nõn nà đến chói mắt.Anh chỉ cần nghiêng đầu một chút thôi là có thể nhìn thấy đôi chân thon dài, trắng muốt đó.Nó quá nhỏ, bàn tay anh nắm chặt và giữ nửa cái chân, chân cô nhút nhát, cuộn tròn lại một cách rụt rè, anh lại dùng ngón cái đẩy ngón chân cô ra, khi nhìn thấy những chiếc móng màu hồng nhạt nhỏ xinh, ma xui quỷ khiến anh cúi đầu liếm chúng.Sầm Loan thở hổn hển dựa vào tường, dưới chân là những dòng tϊиɦ ɖϊƈh͙ màu trắng ngà bị nước rửa trôi, anh rửa sạch tay, ngửa đầu nhắm mắt, mặc cho vòi hoa sen cọ rửa cả khuôn mặt.=============Ư ư ảnh đế rung động rồi >
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 10: Cô ấy là của tao


"Đại ca, khi nào chơi chán rồi để cho bọn em chơi được không?"

Sáng sớm "Khỉ con" đã chờ Dư Trì Bắc ở cửa, nhìn thấy anh trần trụi bước ra, ngực và lưng chi chít những vết móng tay do cô gái nhỏ cào, hắn hưng phấn nói: "Mẹ kiếp, tối hôm qua nghe cô nhóc đó kêu gào, "chú gà con" của em cương cứng cả một đêm đấy."

"Bọn mày đừng có ý đồ gì với cô ấy."

Dư Trì Bắc ngầm cảnh cáo "khỉ con", "Chờ mọi chuyện lắng xuống, mày muốn tìm loại phụ nữ nào chả được, cô ấy là của tao."

"Khỉ con" bĩu môi, "Người này thật là, dù gì cũng là em..."

Ánh mắt Dư Trì Bắc thâm trầm nhìn hắn."

Khỉ con" vội vàng nuốt nước bọt, "Nói đùa thôi đại ca, sáng nay ăn gì đây?"

Khi Dư Trì Bắc vui vẻ, mấy anh em trêu đùa anh thế nào cũng được, nhưng nếu anh mà tức giận, đừng nói "khỉ con" đùa giỡn với anh, ngay cả "lợn rừng" cũng không dám trêu chọc."

Tìm người mua vật dụng cho phụ nữ đi."

Dư Trì Bắc nói ngắn gọn rồi đi ăn sáng."

Khỉ con" nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ, "Đại ca, không phải anh định giữ cô ta lại đấy chứ?"

Buổi sáng dục vọng của Dư Trì Bắc rất mạnh, nhưng tối qua làm cô nhóc kia tàn nhẫn quá, nơi đó của cô đều sưng lên, mà anh thì cương đến khó chịu, thành ra sáng nay anh rất bực dọc.Nghe thấy "khỉ con" hỏi, anh lạnh lùng hỏi lại, "Sao?

Tao không được giữ cô ấy lại?"

Không phải."

"Khỉ con" thấp giọng, "Chơi đùa thì không sao, để lâu nhỡ cô nhóc này bỏ chạy, đến lúc đó khai hết với bọn cớm..."

"Chạy?"

Khóe miệng Dư Trì Bắc hiện lên một nụ cười thâm trầm, lạnh lẽo, "Dám bỏ chạy, tao đánh gãy hai chân cô ấy."

"Khỉ con" yên tâm, còn châm ngòi thổi gió, "Đúng vậy, đúng vậy!

Dám chạy liền giết chết cô ta!"

Đường Cổ chưa ngủ được, cô vẫn luôn tìm cơ hội chạy trốn, nhưng bị người đàn ông kia đè ra làm cả một đên, bây giờ cô vẫn còn đau, ngủ thì mơ mơ màng màng, dường như cơ thể chỉ đang nghỉ ngơi còn ý thức vẫn tỉnh táo.Không biết qua bao lâu, người đàn ông kia đã trở lại.Bàn tay thô ráp tách hai chân cô ra.Đường Cổ lại rơi nước mắt, giọng nói của cô khô khốc khàn khàn, tiếng nức nở vô cùng đáng thương, "Dừng lại đi, không thể làm nữa...

Xin anh..."

"Bôi thuốc cho em."

Ngón tay thô ráp của người đàn ông dính một ít thuốc, bôi vào.Lúc này Diệp Phù gần như không phân biệt được mình đang diễn hay đang ở ngoài cảnh, tối qua ảnh đế cũng đưa cho cô một túi thuốc, dặn cô nhớ bôi chúng.Cô cẩn thận dùng ngón trỏ chấm một ít thuốc... bôi vào miệng cái lỗ nhỏ.Tựa như giờ phút này, giống như ngón trỏ thô ráp giữa hai chân cô, anh từ từ kích thích miệng huyệt, lòng bàn tay có một lớp thuốc dày, bôi xong, anh lại đút ngón trỏ vào trong xem xét.Đường Cổ khó chịu ưỡn cổ lên, cô cau mày, cái miệng nhỏ nhắn bị hàm răng cắn, khi ngẩng cổ lên, bộ ngực đầy đặn sừng sững, giống như đang chủ động đưa đến bên môi người đàn ông.Ngón tay người đàn ông vuốt ve âm vật cô, ngón trỏ bôi thuốc có chút ướt át, anh liền đi sâu vào bên trong.Cơ thể Diệp Phù cứng đờ.Theo lý thuyết, cảnh này là mượn góc quay thôi, nhưng ảnh đế lại không làm vậy, vì thế cô cũng không dừng lại, chỉ có thể phối hợp với anh, làm tư thế chống đẩy.Nhưng sau khi người đàn ông bôi thuốc mỡ vào xong, theo sự trơn trượt duỗi tay ra.Dường như khi nãy đưa ngón tay vào bên trong chỉ là ảo giác của Diệp Phù.Bôi thuốc xuống, người đàn ông đi ra ngoài.Đường Cổ nằm trên giường mơ màng ngủ, đến khi tỉnh lại, trời đã tối.Cô không chờ được đến cảnh sát, mà đợi chờ cô là một bộ ngủ ren gợi cảm."

Thay vào."

Người đàn ông ném áo ngủ lên giường rồi vào phòng tắm để tắm rửa.Sau khi tắm xong anh muốn làm gì, cô rất rõ ràng.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 11: Chỗ đó còn đau không?


Đường Cổ nhớ rõ đám người kia đã cầm tiền và có vẻ muốn tránh đi một thời gian, nên cô không biết ở bên ngoài cửa còn mấy người, lúc này, người đàn ông đã vào tắm rửa.Cô... có thể chạy không?Cô không quan tâm đến bộ đồ ngủ mà nhảy khỏi giường, ghé sát vào cánh cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.Có tiếng bước chân, hình như bọn họ vẫn chưa đi.Đường Cổ đang muốn quay lại giường thì thấy người đàn ông đã đứng ở cửa phòng tắm từ bao giờ, anh nhìn cô đầy chế nhạo, giọng nói lạnh lùng, "Em muốn chạy?"

Đường Cổ run lên vì sợ, "...

Không phải."

"Đi đi, đúng lúc gần đây bọn họ cũng chưa động vào người phụ nữ nào..."

Người đàn ông vừa nói vừa bước đến, vươn tay muốn mở cửa.Đường Cổ nghe thấy anh nói vậy, cô sợ hãi ôm chặt eo anh, "Không!

Đại ca, em không chạy!

Em không chạy!

Em thực sự không chạy đâu!"

Người đàn ông giữ cằm cô, giọng nói tàn nhẫn, "Nếu còn có lần sau, tôi sẽ trói em lại để bọn họ làm em."

Nước mắt Đường Cổ rơi lã chã vì sợ hãi.Anh lấy bàn tay lau nước mắt cho cô, "Đi, thay quần áo rồi nằm bò xuống đợi tôi."

Tay chân Đường Cổ run rẩy đi đến mép giường, cô sợ hãi cầm bộ đồ ngủ bằng ren mặc vào, thay xong, cô ngoãn ngoãn nằm trên giường, dẩu mông lên, đôi mắt rụt rè nhìn về hướng phòng tắm.Khi người đàn ông bước ra, anh liền nhìn thấy cảnh tượng này.Cô nhóc mặc một chiếc áo ngủ ren gợi cảm, mái tóc đen mềm mại như lụa buông xõa trên vai, hai cánh tay tinh tế nằm trên giường.Bộ ngực được bao trọn bởi lớp vải ren màu đen như một khối ngọc quý giá, bởi vì nằm sấp nên đầu vú tì lên ga giường, ga giường màu đen cùng với đầu vú nho nhỏ giống như đóa mận đỏ đang nở rộ.Chỗ dưới mông, bộ ngủ ren mở ra một cái động.Xuyên thấu qua cái động, có thể thấy rõ tiểu huyệt hồng hồng bên trong.Người đàn ông kéo khăn tắm giữa hai chân xuống, lộ ra dương vật đang ngẩng đầu đứng thẳng, đây là lần đầu tiên Đường Cổ nhìn thấy quái vật khổng lồ ở khoảng cách gần như vậy.Sự thống khổ khi bị nó tiến vào trong cơ thể vẫn còn đọng lại trong đầu, chỉ liếc mắt một cái cô bị dọa sợ không dám nhìn nữa.Người đàn ông bước vài bước đi đến mép giường, bàn tay đùa giỡn hai cánh mông cô, "Chỗ đó còn đau không?"

Biết anh đang nói đến chỗ nào, Đường Cổ lắc đầu.Chợt nhận ra anh không thể nhìn thấy cô ở phía sau lắc đầu, cô vội vàng trả lời, "Không đau."

Lúc này cô chỉ muốn lấy lòng anh bằng cơ thể của mình, cô không muốn làm anh tức giận, bởi vì khi anh tức giận, anh sẽ đưa cô cho đám anh em ngoài kia, cô không muốn bị thay nhau cưỡng gian.Anh duỗi tay bao lấy bộ ngực mềm mại của cô, bàn tay xoa nắn một cách tùy ý, gậy thịt nhẹ nhàng đụng vào cánh mông, chỉ cọ xát chứ không đi vào, thỉnh thoảng anh còn cúi xuống hôn lên sống lưng cô.Cơ thể của cô nhóc này, ngay cả đến sợi tóc cũng rất đẹp, người đàn ông chỉ hận không thể nuốt cô vào trong bụng, để cả đời này cô đừng nghĩ đến việc chạy trốn.Môi anh lướt nhẹ qua xương cánh bướm cô, quét đến sau eo, đây là nơi nhạy cảm nhất của cô, mỗi lần anh hôn đến nơi này, cô luôn khóc lóc kêu anh dừng lại.Làm sao có thể dừng được chứ?Người đàn ông khẽ liếm eo cô, chiếc lưỡi thô bạo đảo qua bụng cô.Cảm giác này thật khác với tối qua, cụ thể khác như thế nào Đường Cổ cũng không diễn tả được, nhưng ngực bị xoa nắn vô cùng thoải mái, lúc bị liếm mút như vậy, cô không cảm thấy ghê tởm, ngược lại lại cảm thấy vừa ngứa vừa tê.Côn thịt của người đàn ông thỉnh thoảng cọ qua hoa huyệt cô, không lâu sau thì nghe được tiếng nước nhớp nháp.Khuôn mặt Đường Cổ đỏ bừng vì xấu hổ.Cái lỗ nhỏ của cô... có vẻ như đang chảy nước.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 12: Kêu rất dễ nghe


Người đàn ông vặn cánh tay cô ra sau lưng.Anh đè lưng cô thấp xuống, để cả người cô nằm trên giường, chỉ có phần mông được đẩy lên cao.Sau đó anh đỡ dương v*t, từ từ tiến vào cô.Lần này, người đàn ông rất nhẹ nhàng, lúc bắt đầu anh không điên cuồng mà chậm rãi vùi toàn bộ vào cơ thể cô, lại còn cúi đầu hôn lên cánh môi xinh đẹp.Hai tay cô bị giữ ở sau lưng không thể phản kháng, trông vô cùng yếu ớt đáng thương.Nhưng chính dáng vẻ này lại vô thức khơi gợi ham muốn dục vọng lớn lao của người đàn ông, anh phải cố gắng hết sức lắm mới không đút mạnh vào, anh lo rằng tiểu huyệt mà bị làm sưng, sáng mai anh sẽ không thể làm tình được.Vì vậy, anh di chuyển một cách cẩn thận và nhẹ nhàng.Đường Cổ bất ngờ cảm nhận được khoái cảm, cô không muốn lên tiếng nhưng buộc phải phát ra âm thanh, cô cắn chặt răng, vài lần như vậy cũng không thể kìm nén được giọng nói của mình.Nhưng người đàn ông ở phía sau vẫn nghe thấy, anh vừa thọc vào vừa xấu xa nói, "Kêu rất dễ nghe."

Đường Cổ cảm giác muốn chết.Cô xấu hổ úp mặt vào ga giường, ý định che giấu giọng nói của mình, rồi bỗng người đàn ông kéo cô dậy, ôm bụng cô, đứng ở giữa nhà.Cô không thấp, nhưng so với anh rõ ràng là thấp hơn rất nhiều, anh bế cô lên, để chân cô đặt lên chân anh, lúc này mới thu hẹp dần khoảng cách chiều cao.Đường Cổ vừa ngẩng đẩu, đúng lúc nhìn thấy chiếc gương to trong phòng.Cô xấu hổ không muốn nhìn, nhưng anh vẫn cố tình kéo tay cô, để bầu ngực nhô lên cao, khiến cô phải đối diện với chiếc gương kia.Trong gương, cơ thể màu mật ong của người đàn ông đè chặt cô, cánh tay cứng cáp xoa bóp eo cô, tay kia giữ hai cánh tay cô.Gương mặt anh đỏ ửng nhìn cô trong gương, vòng eo rắn chắc, mạnh mẽ muốn cô.Đường Cổ kêu lên thất thanh, cô muốn khóc nhưng không khóc được, cảm giác hưng phấn bao phủ lấy cô, cô nhìn thấy dương v*t đỏ bừng của anh đang ra ra vào vào trong cơ thể cô, cô còn thấy bàn tay to lớn đang nắn bóp bộ ngực trắng như tuyết của mình, thấy ngón trỏ của anh khẩy núm vú nhạy cảm của cô.Cuối cùng, cô thấy ngón trỏ của người đàn ông tiến đến giữa hai chân cô, đầu ngón tay tìm được hạt đậu đỏ dựng đứng, xoa nắn một cách mạnh mẽ.Đường Cổ ngẩng cao cổ, gào thét lên đỉnh, bụng dưới run rẩy, lỗ tai bị người đàn ông ngậm vào trong miệng rồi liếm láp, có hơi nóng truyền đến khiến cô rùng mình.Phía sau người đàn ông vẫn nặng nề đẩy vào, hai bầu ngực trắng nõn của Đường Cổ bị lắc lư điên cuồng, cơ thể như bị say rượu, dường như có thứ gì đó sắp lao ra ngoài."

A...

Xin...

Xin...

Anh..."

Cô gào thét điên cuồng, nước mắt giàn giụa đầy mặt, cô khóc đẹp đến mức khiến người ta bối rối, cô khẽ cắn môi, tầm nhìn bị phân thành một trắng một đỏ, đỏ giống máu, trắng giống như tuyết.Trong khoảnh khắc này, cô nhíu hàng lông mi xinh đẹp, rơi xuống giọt nước mắt khiến người khác muốn yêu thương.Cơ thể cô run rẩy co rúm, cô lại bị người đàn ông này đưa lên đỉnh.Anh đè lên cô đưa đẩy vài cái, một luồng nhiệt nóng phun vào giữa hai chân cô.Diệp Phù bị nóng đến mức giật mình, cô không quay đầu lại, nhưng cô nhìn thấy trong gương, ảnh đế đang phát ra tiếng than thở sung sướng, dáng vẻ đầy thỏa mãn.Đây là...

Thật hay vẫn đang diễn?Diệp Phù không phân biệt được.Khi đạo diễn Từ hô "Cắt", việc đầu tiên mà Sầm Loan làm là tìm khăn giấy để lau cho Diệp Phù, cô nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.Cô không dám ngẩng đầu nhìn Sầm Loan.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 13: Khiến anh phát cuồng


Cảnh diễn lần này khiến đạo diễn Từ rất hài lòng, ông không yêu cầu diễn lại nữa.Sau bữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, Diệp Phù ngồi ở trong phòng, cô xấu hổ không muốn ra ngoài vì sợ nhìn thấy mấy nhân viên đó, cũng sợ ánh mắt dò xét, đánh giá của bọn họ đối với cô.Trợ lý Tiêu Hiểu Hồng đưa một cốc trà sữa nóng tới cho cô.Diệp Phù nói cảm ơn, cô ngồi vào ghế, trên người trùm một chiếc khăn tắm lớn, miệng nhỏ nhấp từng ngụm trà sữa.Chưa đến 6 giờ sáng, Tiêu Hiểu Hồng đã chờ cô ở cửa, khi Diệp Phù ra đến nơi thấy vậy thì xin lỗi và hỏi cô ấy sao lại không gõ cửa.Tiêu Hiểu Hồng rất dễ tính, cô ấy nói thẳng, "Anh Sầm nói rằng để chị nghỉ ngơi nhiều chút."

Diệp Phù nghe vậy thì đỏ mặt, cô không nói gì cả mà đi theo Tiêu Hiểu Hồng lên xe, tận đến khi quay, cô cũng chưa nói chuyện với Sầm Loan."

Chị muốn bôi thuốc không?"

Tiêu Hiểu Hồng lấy một hộp thuốc từ trong túi, hỏi Diệp Phù.Diệp Phù thẹn thùng kiểm tra chỗ đó, cô cắn môi nói: "Không cần đâu."

"Em ra ngoài trông cửa, chị vào toilet nhìn xem."

Tiêu Hiểu Hồng đưa thuốc cho Diệp Phù, xoay người đi ra ngoài.Diệp Phù rất cảm kích, cô cầm theo túi thuốc đi vào trong toilet, kéo khăn tắm ra, bên trong còn mặc chiếc áo ngủ gợi cảm kia.Cô cởϊ áσ ngủ và nhìn giữa hai chân, nơi đó bị cọ xát trở nên ửng đỏ.Cô vươn tay xuống chạm vào, hơi đau chút.Cô mở hộp thuốc mỡ, ngón trỏ lấy một ít bôi vào, thuốc mỡ mát lạnh, rất thoải mái.Bên ngoài cửa có tiếng động, cô tưởng là Tiêu Hiểu Hồng, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài thì nhìn thấy Sầm Loan đứng ở cửa, ánh mắt anh nhìn vào giữa hai chân đang mở ra của cô.Diệp Phù xấu hổ khép chân lại."

Nếu em không quay tiếp được thì ngày mai chúng ta lại quay?"

Sầm Loan tiến vào chỉ vì muốn hỏi tiến độ quay buổi chiều, hoặc cũng có lẽ là muốn nhìn xem cô nhóc này bị anh làm đau như thế nào.Diệp Phù lắc đầu, "Em vẫn quay được."

Sầm Loan nhìn ngực cô đỏ tím một mảng, cảm thấy có chút không đành lòng: "Xin lỗi."

"À, anh không phải xin lỗi, những chuyện như thế này...

đóng phim, không phải do anh sai..."

Diệp Phù ngượng ngùng khi nói về cảnh diễn lúc này, cô nói năng lộn xộn, không dám nhìn Sầm Loan."

Ừ."

Sầm Loan liếc nhìn Diệp Phù.Khó có thể tưởng tượng trong giới giải trí này vẫn còn người sạch sẽ như vậy, dường như cô không phát hiện ra, lúc nãy anh đã dựa vào việc đóng phim, dùng ngón trỏ cảm nhận khu vực ấm áp kia của cô.Trước khi đi, Sầm Loan ném cho cô một quả táo.Diệp Phù cầm nó trong lòng bàn tay, cô ngạc nhiên ngước nhìn anh.Sầm Loan rũ mi xuống, không đành lòng nhìn đôi mắt sạch sẽ kia, anh chỉ nói: "Em ăn đi."

"Cảm ơn anh."

Diệp Phù cười nói cảm ơn."

Không có gì."

Sầm Loan xoay người rời đi.Cô nhóc này đơn thuần như vậy...

Quả nhiên là xử nữ.Sầm Loan cúi đầu nhìn ngón trỏ, thật lâu sau mới đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ.Sự khít chặt và cản trở kia gần như khiến anh phát cuồng.Khi nào anh mới có thể thực sự phá bỏ tầng tầng lớp lớp trở ngại để đút côn ŧɦịŧ vào đây?Khi Sầm Loan bước ra, bên dưới quần anh phồng lên, Tiêu Hiểu Hồng đứng chờ ở cửa bắt gặp được, cô ấy đỏ mặt nhìn sang hướng khác, "Anh Sầm."

Sầm Loan gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm rời đi.Tiêu Hiểu Hồng không khỏi liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt.Không biết vị kia ở bên trong đã làm cái gì, mà có thể khiến ảnh đế "du͙ƈ vọиɠ phấn khởi" như vậy.=======
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 14: Không thể thoát


(Bọn cướp ngồi quây thành bàn đang đánh mạt chược).Theo kế hoạch, bọn họ chuẩn bị trốn đi một thời gian để tránh nguy hiểm, nhưng vì ở lại một đêm nên bên ngoài cảnh sát đang truy lùng gắt gao, bọn họ đành phải ở lại đây mấy ngày.Dù sao cũng không có ai tìm ra nơi này.Mấy ngày nay ngoài việc bị Dư Trì Bắc đè ra ân ái, thời gian còn lại Đường Cổ chỉ có ăn và ngủ, hôm nay tâm trạng của người đàn ông đó có vẻ khá tốt nên anh gọi cô ra ngoài chơi.Có điều là bị anh ôm ngồi lên đùi rắn chắc, mạnh mẽ của anh.Đó là tư thế độc chiếm."

Gần đây mặt mũi của đại ca hồng hào ghê, nhìn là biết làʍ ŧìиɦ rất suиɠ sướиɠ rồi."

Bọn cướp sôi nổi nói đùa."

Khỉ con" ngồi bên trái, ánh mắt hắn thèm thuồng nhìn đôi chân trắng nõn của Đường Cổ, nghe thấy người khác đùa như vậy, hắn cũng nhao nhao lên, "Da trắng thế này, chơi mấy phát chắc để lại vết vài ngày đấy!"

"Ha ha ha, "khỉ con" lau nước miếng đi, đó là người phụ nữ của đại ca."

"Mắt mày sắp rơi ra rồi kìa, đúng là không có tiền đồ."

Nằm trong lòng Dư Trì Bắc, bị mọi người trêu đùa như vậy, Đường Cổ cảm thấy nhục nhã, cô cắn chặt môi không nhìn bọn họ, ánh mắt đỏ hoe.Dư Trì Bắc thấy vậy thì ném một sập tiền lên bàn, "Nói vớ vẩn."

Mọi người cười ầm một trận rồi cũng tập trung vào chơi mạt chược.Hồi nhỏ Đường Cổ đã biết chơi mạt chược, bà ngoại và mẹ cô là nội trợ nên thời gian rảnh dỗi thì rủ hàng xóm tụ tập lại chơi đến tận trưa, đôi khi họ muốn đi WC, họ sẽ kéo cô đang ngồi học thay thế vào.Mà giờ đây Đường Cổ đang ở cùng một đám cướp chơi mạt chược.Dù thắng hay thua, chắc chắn bọn họ sẽ không tha cho cô.Tinh thần cô mệt mỏi rất muốn về phòng, nhưng lại sợ nói sai làm người đàn ông phía sau không vui nên cô đành phải nói nhỏ, "Tôi không biết chơi."

Dư Trì Bắc tựa đầu vào hõm vai nhỏ xinh của cô, hơi thở nóng rực, tuy rằng hạ thấp giọng nhưng tràn đầy tính chiếm hữu, "Cứ chơi tùy thích, thua cũng không sao."

Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy đã khiến một bên mặt Đường Cổ bỏng rát, cô chịu đựng cảm giác tê dại, thuận tay cầm một quân bài Trung màu đỏ ném lên bàn."

A!

Trúng!

He he!"

"Trâu đực" cầm quân bài Trung màu đỏ, mỉm cười đắc thắngBên cạnh cũng có một bàn, chẳng qua bọn họ chỉ chơi một ván rồi thôi, sau đó chuẩn bị đi nấu cơm nên chỉ còn lại bàn của Đường Cổ, "khỉ con" ngồi một bên, ánh mắt hắn thường xuyên nhìn trộm hai chân cô.Đường Cổ muốn trốn nhưng không biết trốn thế nào.Dư Trì Bắc nhìn cô có vẻ không biết chơi mạt chược, hai tay anh vòng qua eo Đường Cổ rồi dừng lại ở tay cô, sau đó anh hướng dẫn cô chơi, "Ăn cái này."

Một tên cướp khác kêu lên, "Đại ca!

Anh không được làm vậy, thế này là hai người cùng đánh còn gì!"

"Đánh hay không đánh?

Không nói nhiều."

Dư Trì Bắc ra vẻ không dễ chọc vào.Mọi người đều ngậm miệng lại.Đường Cổ bị anh cầm tay, lòng bàn tay người đàn ông khô ráo và nóng, tuy rằng chỉ là cầm nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô có ảo giác cả đời này cũng không thể thoát khỏi anh.Đường Cổ không biết đến khi nào mới có thể được về phòng, cô chỉ có thể căng da đầu, nghe theo chỉ đạo của anh, cuối cùng thì ù bài.Cô ù.Người đàn ông khen thưởng hôn tai cô, bàn tay xoa bóp vòng eo nhỏ nhắn qua chiếc váy.Cô không mặc áσ ɭóŧ bên trong, váy thì rộng thùng thình nên tay anh đi vào một cách dễ dàng, nắm lấy bầu ngực đầy đặn của cô xoa nắn.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 15: Nhẹ Chút


Đường Cổ cứng đờ người, cô nhìn thấy đám "khỉ con" bọn họ đang nhìn về phía mình với ánh mắt hèn hạ và dâm đãng.Cô cảm thấy nhục nhã muốn vùng vẫy nhưng không dám ồn ào quá mức sợ chọc giận người đàn ông này, huống hồ anh chỉ cho tay vào sờ mà thôi.Sờ một chút mà thôi.Cô chịu đựng.Ván thứ hai còn chưa bắt đầu, bàn tay kia đã đi tới mông cô, kéo quần lót xuống.Đường Cổ bị nhấc bổng lên trong nháy mắt, cô hô lên, "A..."

Sau đó, gậy thịt nóng hổi để vào giữa hai chân cô.Đường Cổ vừa sợ hãi vừa xấu hổ, cô rơm rớm nước mắt, ngón tay bóp chặt tay anh, quay đầu cầu xin, "Chúng ta vào phòng được không?"

Lông mày cô mảnh và tinh tế, đôi mắt tròn to, bên trong ầng ậc nước khiến chúng thêm nhu hòa, xinh đẹp, lúc khóc lên lại càng tình tứ khó có thể cưỡng lại được.Dư Trì Bắc không kìm được sự phấn khích, anh giữ eo cô nhóc bắt đầu di chuyển.Những người khác được xem AV trực tiếp miễn phí, còn "con khỉ" bị kích thích nên cũng móc ra cây gậy của mình tự thủ dâm.Đường Cổ cảm thấy quá nhục nhã, tuy cơ thể mềm như nước nhưng ý thức của cô lại chống cự quyết liệt, cho dù Dư Trì Bắc đưa đẩy thế nào cô cũng không cao trào, chỉ tiếp tục khóc.Cô khóc một hồi, kẹp chặt đến mức Dư Trì Bắc phải tước vũ khí đầu hàng.Làm xong, người đàn ông bế cô vào phòng tắm tắm rửa, sau đó ôm cô lên giường, cả quá trình Đường Cổ đều không nói gì, cô cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe như con thỏ.Người đàn ông đi ra ngoài, khi trở về trong tay anh cầm một chiếc váy mới.Chiếc váy khi nãy đã bị bẩn.Anh đặt chiếc váy mới lên giường rồi hỏi Đường Cổ, "Thích không?"

Đường Cổ không lên tiếng.Anh nhíu mày đi đến, dựng cô dậy, "Sao thế?"

Đường Cổ nhìn anh với đôi mắt đỏ bừng, "Anh làm vậy khiến tôi cảm thấy tôi thật giống gái gọi."

Người đàn ông ngẩn ra, "Sao lại..."

Đường Cổ khóc thành tiếng, "Anh dở trò trước mặt bọn họ... làm tình với tôi, không phải coi tôi như gái gọi à?

Không sao, kể cả bây giờ anh đưa tôi cho mấy người đó chơi đùa, tôi cũng không có vấn đề gì."

Cuối cùng Dư Trì Bắc cũng hiểu ý của cô, vừa rồi anh không nghĩ gì cả, chỉ là không nhịn được.Không ngờ điều đó lại khiến cô nhóc buồn như vậy.Anh vội vàng cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô, "Đừng khóc, lần sau tôi sẽ không làm thế nữa."

Đường Cổ thấy kỳ lạ, khi nãy cô bất chấp tất cả, chờ cơn tức giận của người đàn ông, vậy mà anh lại không hề tức, còn dỗ dành cô."

Được rồi, bảo bối."

Người đàn ông nhẹ giọng dỗ cô, "Để tôi hôn cái."

Anh hôn lên môi cô.Đường Cổ chỉ do dự trong chốc lát, hàm răng đã bị đầu lưỡi của anh đẩy ra và xông vào, lưu lại trong khoang miệng cô hơi thở và dấu vết của anh.Nụ hôn của anh mang đầy sự ngang tàn, cướp đoạt, Đường Cổ không chịu được khẽ thở dốc, sau đó anh nhẹ nhàng rời khỏi môi cô, cúi đầu ngậm lấy núm vú.Khoái cảm lạ lẫm bốc lên, Đường Cổ kêu lên hai tiếng, âm thanh giống như mèo con, nhỏ nhẹ yếu ớt, mang theo chút nức nở.Người đàn ông chơi đùa với núm vú rồi hôn dọc từ bụng đến khu vực cấm địa của cô.Diệp Phù cắn môi hơi ưỡn người lên.Cảnh này là mượn góc quay, nhưng...

Môi của ảnh đế lại quá gần nơi đó của cô.Nghe thấy có âm thanh nuốt nước miếng, Diệp Phù thẹn thùng co ngón chân lại, ảnh đế đang liếm giữa hai chân cô, khối thịt non nớt bị anh liếm ướt dầm dề.Diệp Phù cảm nhận được giữa hai chân mình chảy rất nhiều nước.Lúc côn thịt của anh tiến lại gần, Diệp Phù đứng hình trong giây lát, ảnh đế có lẽ đã vô tình đặt nhầm vị trí, quy đầu thô to kia suýt chút nữa thọc vào miệng huyệt cô.Sau đó tay cô bị người đàn ông nắm lấy và để vào sát mông.Diệp Phù phối hợp thể hiện ra dáng vẻ bị đút vào, cô há miệng, cố gắng tỏ ra thở hổn hển.Trước kia cô đã xem không ít AV, tuy không hình dung được cảm giác cụ thể là gì nhưng khả năng bắt chước của cô rất tốt, cô có thể bắt chước biểu hiện rất nhỏ của nhân vật nữ, bao gồm cả tiếng kêu.Người đàn ông đâm mạnh vào, có lẽ đây là lần đầu tiên anh dỗ dành cô theo cách này nên Đường Cổ cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ ngoài ý muốn, đối với cuộc ân ái lần này, cô rất phối hợp.Một khi thể xác và tinh thần phù hợp, khoái cảm tự nhiên không gì sánh được.Bên trong căn phòng ngoài tiếng bạch bạch của hai cơ thể va chạm vào nhau, còn có tiếng kêu hết sức quyến rũ của người phụ nữ."

A...

Nhẹ chút...

Ha...

A...

A..."

Dư Trì Bắc cảm thấy mình đã chinh phục được người phụ nữ đang nằm bên dưới nên anh càng đưa đẩy thêm hăng say, trước khi bắn, anh còn cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó đè cô ra, nhanh chóng di chuyển và cuối cùng thì bắn ra.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 16: Em đi tắm đi


"Cut!"

Lúc đạo diễn Từ hô "cut", Sầm Loan đang nhìn Diệp Phù, cô nhóc này cũng ngẩng đầu nhìn anh.Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt vẫn còn đọng lại, trên bụng là tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục.Sầm Loan nhìn ra chỗ khác, anh lấy quần áo che lên người cô rồi theo sau đạo diễn Từ, "Sao rồi ạ?"

Đạo diễn Từ liếc nhìn anh, "Mặc quần áo vào."

Sầm Loan không quan tâm đến bản thân, anh chờ Diệp Phù mặc xong đồ rồi lấy bừa một bộ quần áo mặc lên, đi theo đạo diễn Từ nghe ông nói về cảnh quay.Bên ngoài trời đã tối.Trợ lý lo rằng đêm nay sẽ quay muộn nên đã đặt cơm chiều, thấy đạo diễn đi ra, Tiêu Hiểu Hồng nhanh nhẹn mang hai suất cơm vào, "Anh Sầm, chị Phù, hai người ăn cơm đi."

Diệp Phù đã mặc xong quần áo và ngồi ở ghế, chân hẵng còn run lẩy bẩy, cô ngại ngùng nhận hộp cơm, nhỏ giọng cảm ơn, bởi vì khi nãy phải kêu khóc trong một thời gian dài, giọng cô hơi khàn, nghẹn ngào mềm mại."

Em để nước ở đây nhé."

Tiêu Hiểu Hồng bỏ đồ xuống, sau đó rời đi.Trong phòng có mùi rất nặng, bầu không khí giữa hai diễn viên chính cũng khá kỳ quái, cô đỏ mặt không dám chần chừ.Diệp Phù ăn xong, ngoan ngoãn thu dọn mang hộp cơm chuẩn bị đi vất, cô chưa kịp đứng dậy, hộp cơm đã bị Sầm Loan cầm lấy, "Để tôi đi."

"...Cảm ơn anh."

Không biết vì sao, bây giờ cô chỉ cần nhìn thấy ảnh đế là cô sẽ nhớ tới cảnh tượng khi nãy suýt chút nữa bị anh đâm vào."

Không sao chứ?"

Sầm Loan hỏi."...Không, không có gì ạ."

Mặt Diệp Phù hơi hồng, cô tìm chuyện để nói, "Không biết khi nãy quay thế nào ạ..."

Đang nói chuyện, đạo diễn Từ đi từ ngoài vào, "Được rồi, đêm nay chúng ta đã hoàn thành công việc, mai lại quay tiếp."

Diệp Phù khẽ thở phào, giữa hai chân cô vừa dính nhớp vừa đau, nếu đêm nay mà quay cảnh bổ sung, có lẽ cô sẽ đau không khống chế được vẻ mặt.Những người khác thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, Sầm Loan bảo trợ lý chờ ở cửa còn mình vào tắm rửa một cái rồi đi, Diệp Phù cũng định tắm rửa nhưng ở đây chỉ có phòng này mới có toilet.Những phòng khác có vẻ rất lôi thôi vì là chỗ của "bọn cướp".Chỉ có toilet của "Dư Trì Bắc" được coi như sạch sẽ.Diệp Phù đang định đứng dậy rời đi thì nghe thấy Sầm Loan nói, "Em chờ tôi tắm xong đi."

"..."

Diệp Phù không biết trả lời lại như thế nào, cửa toilet đã đóng lại.Cô yên lặng ngồi bên ngoài, nghe thấy tiếng nước ở bên trong, rồi nhớ tới cơ thể và ƈôи ŧɦịŧ hồng hồng của ảnh đế, nhớ đến lúc anh lên đỉnh, vẻ mặt đầy thỏa mãn.Diệp Phù ôm đầu, trong lòng thầm gào thét.Không được suy nghĩ về nó nữa.Cô nhắm mắt hít thở sâu, lúc mở mắt đã thấy ảnh đế quấn khăn tắm đi ra.Cô căng thẳng đứng dậy."

Em đi tắm đi."

Sầm Loan lau tóc đi ra, anh chuẩn bị thay quần áo.Diệp Phù cảm thấy cảnh tượng này và người đàn ông đang đứng trước mặt cô rất giống "Dư Trì Bắc", dường như, giây tiếp theo người đàn ông sẽ bảo cô thay áo ngủ ren gợi cảm kia, bắt cô vểnh mông lên chờ anh làm...Cô lắc đầu.Diệp Phù vất bỏ những suy nghĩ rối bời trong đầu, cô nói cảm ơn ảnh đế, đóng cửa toilet rồi vào tắm rửa.Tiếng nước vừa dừng lại, ngoài cửa có tiếng đập cửa, Diệp Phù lấy khăn lông che cơ thể rồi hỏi, "Hiểu Hồng à?"

Ngoài cửa là giọng nói của anh, "Là tôi."

"..."

Diệp Phù cúi đầu nhìn chính mình, cô vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc đồ, cửa toilet cũng chưa khóa, Diệp Phù sốt ruột cởi khăn tắm chuẩn bị thay quần áo thì thấy cửa toilet bị mở ra.Sầm Loan đứng ở cửa, trong tay anh cầm thuốc mỡ, "Tôi đến để..."

Ánh mắt anh dừng lại ở dấu cắn trước ngực cô, dừng một chút, giọng anh có chút khàn khàn, "...Bôi thuốc cho em."
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 17: Lạnh sao?


"A...

Không cần đâu ạ."

Diệp Phù xấu hổ che chắn cơ thể, "Em tự làm cũng được."

Cô không ngờ ảnh đế sẽ tiến vào, càng không ngờ một người như anh lại tự hạ thấp mình bôi thuốc cho cô."

Em không thể bôi sau lưng được."

Giọng nói của ảnh đế trầm ấm, ở trong không gian chật hẹp này, làm cho bầu không khí buồn đi vài phần."

Hiểu, Hiểu Hồng đâu ạ?"

Tay chân Diệp Phù không biết nên để đâu, "Cô ấy đâu rồi?"

"Cô ấy đi lấy xe."

Ảnh đế giơ lọ thuốc mỡ trong tay, "Xin lỗi em, vết thương trên người em đều do tôi, không cho tôi cơ hội xin lỗi sao?"

Anh đã nói như vậy, Diệp Phù từ chối há chẳng phải cô đang tỏ ra kiêu căng sao?Huống hồ lúc hai người đóng phim, những động tác thân mật đều đã làm rồi.Cô lúng túng nói, "Vậy làm phiền anh rồi."

Sau đó cô cầm khăn tắm quay lưng về phía anh.Sầm Loan nhìn thấy đủ loại dấu vết trên tấm lưng trắng nõn của cô, ánh mắt anh tối lại, ngón tay quẹt một chút thuốc mỡ, thoa lên lưng cô.Thuốc mỡ vốn mát lạnh nhưng sau khi qua tay anh, Diệp Phù chỉ cảm thấy từng lớp da nhỏ trên lưng như có lửa đốt.Cô cắn chặt môi, cố gắng khống chế cơ thể phát run.Đầu ngón tay Sầm Loan cảm nhận được cô đang run rẩy, anh nhẹ nhàng hỏi, "Lạnh sao?"

Lòng bàn tay anh chạm vào vai cô, trong nháy mắt, Diệp Phù như quay lại khoảnh khắc bị anh đè dưới thân yêu thương mãnh liệt.Cô ôm khăn tắm quay đầu lại, trong mắt hiện lên sự trong trẻo sáng ngời, làn da cô trắng như sứ tráng men, đôi môi tựa như hoa nở, đỏ tươi xinh đẹp.Cô đáng thương hé môi, một lúc lâu sau mới nói, "Cảm ơn ảnh đế."

Cô nói xong vội vàng mặc quần áo, mặc xong gần như bỏ chạy mất dạng.Sầm Loan đứng trong phòng tắm cầm thuốc mỡ, bên dưới quần tây dựng thành lều trại, anh cúi đầu nhìn, khẽ thở ra, sau đó xoay người đi ra ngoài.Diệp Phù ngồi ở ghế sau bình tĩnh một lúc mới phát hiện Hiểu Hồng không lái xe, cô hỏi, "Sao em không đi?"

Tiêu Hiểu Hồng trả lời, "Hồ Lực đi giúp đạo diễn việc gì ấy ạ, anh Sầm không có xe, chúng ta chờ anh ấy."

Trái tim Diệp Phù đập mạnh, "...

Ảnh đế, anh ấy...

Cũng ngồi chung xe với chúng ta à?"

Tiêu Hiểu Hồng nhìn cô qua gương chiếu hậu, "Có chuyện gì sao chị Phù?"

"Không, không có gì đâu."

Diệp Phù giấu diếm, nở một nụ cười.Ngay sau đó, cô nhìn thấy ảnh đế đang đi về hướng của bọn họ.Sau khi tắm xong, Sầm Loan đã thay một chiếc áo sơ mi đen, quần cũng là màu đen, nhìn từ xa trông anh cao lớn, sáng sủa, tóc anh vẫn hơi ướt, dưới màn đêm, gương mặt của người nọ mang theo chút lạnh lùng, hờ hững.Gần đây khi anh sắm vai Dư Trì Bắc, thường xuyên mặc áo đen ngắn tay, thành ra sau khi anh ngồi xuống ghế, khí thế thuộc về "Dư Trì Bắc" đã xâm chiếm toàn bộ thần kinh của Diệp Phù.Cô không dám nhúc nhích, ánh mắt cứng ngắc nhìn về phía trước.Sầm Loan thấy cô ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh, anh khẽ nhếch môi gần như không ai có thể phát hiện ra.Trong xe tối tăm, để điều chỉnh bầu không khí yên tĩnh trong xe, Tiêu Hiểu Hồng còn cố ý bật nhạc thư giãn cho hai người ngồi ở ghế sau.Diệp Phù mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhìn về phía trước, thì thấy ảnh đế dựa người về phía sau, không gian giữa bọn họ chỉ còn cách một khoảng nửa người, nhưng Diệp Phù lại cảm thấy, cô ngửi được mùi sữa tắm trên người anh.Giống mùi sữa tắm trên người cô.Điều đó khiến cô thấy xấu hổ.Tai cô lặng lẽ ửng đỏ, may là trong xe tối om, không ai nhìn thấy cô.======
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 18: Muốn liếm chỗ đó


Phim trường rất gần khách sạn, chỉ một lúc sau xe đã dừng lại, hai người một trước một sau xuống xe.Đạo diễn Từ đứng ở cửa, thấy hai người bọn họ đi đến thì vẫy tay, "Chỗ này, lại đây uống một chén nào."

Lúc này Diệp Phù mới biết, hôm nay là sinh nhật của đạo diễn Từ.Đạo diễn Từ không phải là người thích đón sinh nhật, nếu không sẽ không đóng phim muộn như vậy, tới giờ mới nhớ tới việc tìm người để tổ chức.Bữa tối mọi người đều ăn cơm hộp, tuy không đến mức ngon nhưng cũng no bụng.Biên kịch tự quyết định đặt một bàn ăn ở tầng một khách sạn, nói phải tổ chức sinh nhật cho đạo diễn Từ, ông thì bảo sinh nhật miễn đi, mọi người làm vài chén là được rồi.Vì thế, tiệc sinh nhật tùy ý mọi người muốn làm gì thì làm.Giữa hai chân Diệp Phù bị cọ qua cọ lại, cô lo bị người khác nhìn ra điểm khác lạ nên đi đường chịu đựng cơn đau, cố gắng tỏ ra như bình thường.Sau khi kính rượu đạo diễn Từ xong, cô lặng lẽ tìm một góc tối ngồi xuống, cẩn thận tách hai chân ra để thư giãn.Không bao lâu, Sầm Loan cũng đi tới, anh ngồi ngay bên cạnh cô.Diệp Phù vội khép chân lại, đang muốn di chuyển, đầu gối đã bị bàn tay người đàn ông giữ lại."

Đừng động đậy."

Dường như Sầm Loan có uống chút rượu, giọng nói của anh cũng hơi say."

Vâng."

Diệp Phù nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn anh.Người đàn ông giơ tay lên xoa lông mày, sống mũi anh cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mở, phả ra hơi thở nóng rực, anh cởi cúc cổ áo, làm lộ ra yếu hầu gợi cảm.

Vì anh hơi ngả người ra đằng sau nên yết hầu đặc biệt gồ ra."

Em nhìn gì?"

Người đàn ông buông tay, con ngươi nhàn nhạt nhìn thẳng vào cô.Diệp Phù bị bắt tại trận, cô vô cùng xấu hổ, lắp bắp một chút rồi mới nói, "Ảnh đế, anh đẹp trai quá."

Sầm Loan dường như đang cười, một nụ cười khàn khàn trầm ấm.Âm thanh kia rơi vào trong tai Diệp Phù cực kỳ giống tiếng gầm nhẹ của anh lúc anh xuất tinh.Tai cô đỏ lên, lập tức quay mặt đi, nhìn bình rượu trên bàn lẩm nhẩm thần chú không được suy nghĩ linh tinh."

Lúc về nhớ bôi thuốc đấy."

Giọng anh khàn khàn, từng câu từng chữ cháy bỏng mang rõ ý tứ, "Cảnh quay ngày mai...

Tôi muốn liếm chỗ đó."

Diệp Phù hoảng sợ, ngơ ngác nhìn người đàn ông, cô tưởng anh say rượu bèn hỏi, "Ảnh đế, anh... uống say rồi?Bằng không, sao có thể... nói ra những lời giống như quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ thế này?Sầm Loan khẽ nhếch môi mỏng, gần như mất tiếng, "Hình như vậy."

Diệp Phù thở phào nhẹ nhõm.Chả trách."

Để em gọi trợ lý của anh đưa anh về nhé?"

Diệp Phù chuẩn bị đứng lên, "Uống nhiều quá sẽ không thoải mái, mai còn đóng phim nữa."

Sầm Loan giữ chặt tay cô.Bàn tay đó nhỏ bé, trắng nõn lại có chút mềm mại.Anh nắm chặt tay cô không buông, nhìn Diệp Phù qua ánh đèn mờ ảo.Diệp Phù không dám thoát khỏi tay anh mà chỉ ghé sát lại nhìn anh, "Ảnh đế?

Có phải anh khó chịu hay không?"

Cái miệng nhỏ đỏ bừng lúc đóng lúc mở.Yết hầu anh trượt lên trượt xuống.Muốn hôn cô thật.Giống khi đóng phim thô bạo liếʍ ʍúŧ môi cô, liếʍ ʍúŧ linh hồn cô.Rồi hung ác tiến vào cô, nghe tiếng khóc như mèo kêu của cô.Chỉ nhớ lại thôi, chính mình lại cương cứng đến vậy.Sầm Loan thở gấp, giọng nói dụ hoặc, "Trợ lý đi mua thuốc rồi, em có thể đưa tôi về không?"======
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 19: Không thể cắn chỗ đó


"Nhưng mà em..."

Diệp Phù lo mình không đỡ nổi cơ thể to lớn của ảnh đế nhưng thấy anh lộ ra ánh mắt đáng thương, bất lực, cô lại nuốt lời nói đó xuống, "Để em đưa anh về."

Tuy giữa hai chân cô cũng rất đau.Nhưng có thể tạo mối quan hệ tốt với ảnh đế, cô bừng bừng khí thế, cảm giác đau đớn giữa hai chân cũng xem nhẹ.Ảnh đế không say đến mức không đi đường được, Diệp Phù đỡ một cánh tay anh, để anh dựa vào người cô, trọng lượng cũng không quá nặng.Sau khi vào thang máy bấm lên tầng 9, Diệp Phù mới phát hiện, ảnh đế ở phòng đối diện với cô.Sáng nào cô cũng dậy sớm nên không biết người ở phòng đối diện là ai.Còn ảnh đế cũng dậy sớm để chạy bộ, trong khoảng thời gian đóng phim này hai người cũng không chạm mặt nhau ở cửa phòng.Sau khi quẹt thẻ, Diệp Phù đỡ ảnh đế vào phòng, cô đặt anh lên giường rồi vào phòng tắm mở nước, tuy ở trường quay tắm rồi nhưng khi nãy uống rượu nên không tránh khỏi có mùi.Cô mở nước đầy bồn tắm xong, khi ra ngoài thì thấy ảnh đế đã cởi hết quần áo từ bao giờ.Diệp Phù sợ hãi che mắt lại, một lát sau cô mới run rẩy nói, "Ảnh đế, trợ lý của anh vẫn chưa trở về..."

Ảnh đế đỡ tường muốn đứng dậy.Lo anh sẽ bị ngã, Diệp Phù vội vàng chạy ra đỡ lấy anh, cô có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của anh.Nghe nói, vì vai diễn này ảnh đế đã cố ý phơi nắng rất nhiều, còn luyện tập vài tháng để có được cơ bắp rắn rỏi.Cô mở mắt ra xem, không ngờ lại thấy đồ vật giữa hai chân anh dựng thẳng lên.Diệp Phù trợn tròn mắt, cô không biết tại sao tự dưng ảnh đế lại cương cứng như vậy, nhưng giờ phút này, có vẻ cô không thích hợp ở lại đây cho lắm.Ảnh đế bắt đầu đi về hướng toilet, Diệp Phù không còn cách nào khác đành phải đỡ anh vào, đến khi vào trong bồn tắm, côn ŧɦịŧ đụng phải nước, nó hưng phấn nảy nảy lên.Diệp Phù kiềm chế ánh mắt của mình nhưng cô vẫn không thể không nhìn về phía đồ vật đỏ hồng kia.Mấy tối nay khi cô trở về khách sạn ngủ, đều nằm mơ đấy đồ vật đỏ hồng này đâm vào khiến cô khóc rống.Thời điểm cô định xoay người rời đi, cô nhìn thấy ảnh đế di chuyển.Anh nắm lấy đồ vật nóng bỏng của chính mình, ở trong bồn tắm bắt đầu tuốt lên tuốt xuống.Diệp Phù đỏ mặt đứng đó, cô tự hỏi có nên nói với ảnh đế rằng, cô còn chưa đi hay không.Trong quá trình tɦủ ɖâʍ, ảnh đế nhìn thấy cô."

Đường Cổ."

Anh gọi.Diệp Phù giật mình sửng sốt, anh cho rằng mình vẫn đang đóng phim sao?"

Em không phải...

Em là...

Diệp..."

Không chờ Diệp Phù nói xong, Sầm Loan đạp một chân ra khỏi bồn tắm.Anh cúi đầu nhìn Diệp Phù, duỗi tay ra nắm tay cô, đặt ở côn ŧɦịŧ mình vuốt ve hai lần, sau đó anh giữ cằm cô, hôn xuống.Diệp Phù dường như bị điện giật, cô không thể cử động mà buộc phải thừa nhận nụ hôn nồng cháy của anh.Anh mút môi cô, bàn tay cởϊ áσ cô ra, thành thạo xoa nắn bộ ngực đầy đặn của cô."

Không phải...

Ảnh đế, em là Diệp Phù, em không phải..."

Giọng nói vừa mới phát ra bất thình lình bị kɦoáı ƈảʍ đánh úp, Diệp Phù thở hổn hển, "A... nhẹ chút."

Núʍ ѵú của cô bị ảnh đế cắn.Cảnh này giống trong lúc đóng phim, nhưng lại không giống lắm.Giống là bởi vì có kɦoáı ƈảʍ, còn không giống chính là, bọn họ đang không đóng phim.Bàn tay to lớn của người đàn ông quen thuộc từng chỗ nhạy cảm trên cơ thể cô, chỉ một lát sau, cả người cô liền mềm nhũn, giữa hai chân chảy ra vệt nước trong suốt.Anh túm lấy núʍ ѵú của cô, đưa đến bên môi rồi nuốt vào, dường như muốn ăn luôn núʍ ѵú cô vậy.

Diệp Phù kêu lên, âm thanh giống mèo nhỏ, nhẹ nhàng có chút nghẹn ngào."

A, không thể cắn chỗ đó..."
 
Back
Top Bottom