Lãng Mạn Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]

Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 20: Ngoan, rất nhanh sẽ không đau nữa (H)


Núʍ ѵú bị chơi đùa, anh liếm đến eo cô, rồi từ rốn đi dọc xuống.Diệp Phù gần như không đứng vững, nửa người trên phải dựa vào vai anh, giọng nói nhẹ nhàng kêu lên, "Ảnh đế...

Sầm Loan, em, là...

A...

Ha..."

Lỗ nhỏ non mịn bị chiếc lưỡi thô dày của anh bao bọc lấy.Cô run đến mức suýt khóc, "Không...

A...

Nơi đó không thể liếm..."

Âm thanh nuốt nước miếng vang lên, đầu lưỡi thô dày nhiều lần chạm vào hạt đậu đỏ đang cứng dần, Diệp Phù rùng mình lạc cả giọng, "A...

Xin anh..."

Cô không biết cô đang kêu cái gì, kɦoáı ƈảʍ cuồn cuộn kéo tới, không giống như lúc đóng phim, lần đầu tiên cô lên đỉnh hét lên, "A ——"Sau đó cơ thể mềm mại ngã xuống đất.Sầm Loan ôm người vào lòng, anh mang cô ra khỏi toilet, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.Diệp Phù lên đỉnh nên ý thức mơ hồ, vì thế cô không hề phát hiện ra, ánh mắt của người đàn ông này hoàn toàn tỉnh táo, đâu có chút men say nào.Ngón tay anh thăm dò vào nơi ẩm ướt kia, cô vô thức kẹp chặt hai chân nhưng lại bị người đàn ông này mạnh mẽ tách ra.Cô hốt hoảng nhớ lại, lúc đóng phim, anh cũng thô bạo tách hai chân cô ra, sau đó...Côn ŧɦịŧ của anh để giữa chân cô, nhiệt độ nóng bỏng thẳng đứng bắn ra đụng vào miệng huyệt, cô ngồi dậy, định nói cho ảnh đế biết, bọn họ đang không đóng phim.Trong khoảnh khắc đó, côn ŧɦịŧ đột nhiên tiến vào bên trong cơ thể, xuyên qua linh hồn cô, mọi âm thanh đều biến mất.Cô há to miệng, đau đớn chảy nước mắt."

Ảnh đế..."

Cô khóc lóc gọi anh, "Em...

Là em mà."

Vừa khóc, chỗ đó lại càng đau thêm.Cô tủi thân và thẹn thùng, muốn giãy giụa nhưng không được chỉ đành nằm dưới thân người đàn ông bị anh dùng hết sức đâm vào rồi rút ra.Không giống với khi đóng phim, cô có thể cảm nhận rõ ràng đồ vật to lớn kia đâm vào trong cơ thể, lại nhanh chóng rút ra, sau đó lại lấp đầy cô.Người đàn ông cúi đầu liếʍ ɭáρ đầṳ ѵú cô, giọng nói khàn khàn dỗ dành cô, "Đừng khóc, ngoan...

Rất nhanh sẽ không đau nữa..."

Diệp Phù khóc lóc đẩy anh ra, bên dưới căng trướng khó chịu, "Anh...

Tránh ra, em, không phải...

Không phải...

A...

Đường Cổ..."

"Ừ, em không phải."

Người đàn ông nói theo cô nhưng anh không dừng động tác lại, anh nhấc chân cô lên, đặt lên vai, vừa đưa đẩy vừa liếm mu bàn chân cô.Diệp Phù ngẩn ngơ cảm thấy mình giống như vẫn đang ở phim trường, lần trước ảnh đế cũng làm vậy, vừa đâm vào trong cô, vừa liếm ngón chân cô một cách sắc tình.Kỳ lạ là, đau đớn rất nhanh biến mất, thay vào đó là một loại kɦoáı ƈảʍ khó có thể diễn tả.Cô mất kiểm soát hét lên, rồi đẩy người đàn ông ra, "Không, thả...

A...

Ha...

Buông ra...

A...

Ha..."

Hai tay anh giữ vòng eo thon nhỏ của cô, dồn hết sức vào bụng, anh tăng tốc độ cực nhanh lao lên khiến Diệp Phù bị đâm đến mức giọng nói đứt quãng, "A...

Ha...

Chậm...

Một... chút...

Ha...

A..."

Cây gậy khổng lồ vô tình chọc đến chỗ nào đó, Diệp Phù run rẩy rùng mình, bàn chân duỗi thẳng, cô khóc lóc kêu lên một tiếng dài, sau đó người đàn ông rút ra gậy thịt thì thấy cái lỗ của cô phun nước tí tách.Những chấm máu đỏ tươi rơi xuống khăn trải giường trắng tinh, cũng rơi vào trong ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.Thấy vệt máu đỏ hồng đó, gương mặt anh hiện lên sự điên cuồng, gân xanh trên cổ nổi lên, vật giữa hai chân lại thô to thêm một vòng.Tìиɦ ɖu͙ƈ bùng nổ.Diệp Phù thở hổn hển, đôi mắt mê ly, hai chân cô mềm nhũn, giọng nói ấm ức, nức nở lại mềm mại, yếu ớt, hết sức chọc người, "...

Ảnh đế..."==========
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 21: Đừng... (H)


Sầm Loan bế người lên, lật ngược cô lại để cô nằm trên giường, anh kéo mông cô lại, một tay đùa nghịch núm vú của cô, một tay bóp vòng eo thon nhỏ của cô, rồi anh dồn người xuống, từ đằng sau đâm vào trong cơ thể cô.Diệp Phù ngửa cổ lên, khoái cảm khiến cô mất hồn, trong nháy mắt cô quên ngọ nguậy, bị anh ấn eo xuống ra vào mạnh mẽ, lúc này mới khóc nức nở xin tha."

Sầm Loan...

Là em...

Ư...

A..."

Giọng nói của cô vỡ vụn thành từng mảnh, hai đầu vú cứng lên vì cọ xát với khăn trải giường, mỗi lần người đàn ông đâm mạnh vào, khoái cảm lại dâng trào, Diệp Phù khóc lóc kêu lên, "A...

Sầm Loan...

A...

A..."

Sầm Loan giữ eo cô đưa đẩy khoảng hai mươi lần rồi rút ra và bắn ở trên lưng cô.Anh thở hổn hển nằm trên người Diệp Phù, môi mỏng hôn dọc cần cổ tinh tế ướt đẫm mồ hôi, tiếp đến là hôn lên sống lưng nhô lên xinh đẹp của cô, rồi từ từ hôn đến vòng eo.Diệp Phù mệt đến độ không còn chút sức lực nào, miệng cô còn vô thức gọi, "Sầm Loan..."

Cuối cùng cô cũng không gọi anh là ảnh đế nữa.Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên, anh lật người cô lại, cúi đầu hôn môi cô."

Đừng..."

Diệp Phù đẩy anh, "Sầm Loan..."

Sầm Loan kéo cánh tay cô vòng qua cổ mình, bao bọc người phụ nữ ở trong ngực, sau đó anh ôm cô, nhẹ nhàng hôn lỗ tai cô.Tai Diệp Phù đặc biệt xinh xắn, trắng nõn, hàm răng anh cắn nhẹ một cái, liền lưu lại dấu răng.Nơi đó của cô nhạy cảm nhất, khi đầu lưỡi người đàn ông đùa bỡn lỗ tai cô, cô đã quên mình đang ở đâu, cô khóc lóc giãy giụa muốn thoát khỏi đầu lưỡi đang khiến cô tê dại, rùng mình, "A...

Ngứa...

Xin anh...

Tha cho em đi..."

Cô kêu lên, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, nhưng khi người đàn ông nghe thấy tiếng rên rỉ, nức nở đó của cô, dương vật vừa mới mềm nhũn lại dâng trào bừng bừng khí thế, hùng dũng, oai vệ.Sầm Loan cúi đầu nắm tay cô đi vuốt ve côn thịt cứng rắn của anh.Bàn tay nhỏ kia dường như sợ hãi, không dám đụng vào nó.Chỉ chạm nhẹ một chút lại vội vàng rụt trở về.Người đàn ông phát ra tiếng cười trầm ấm trong cổ họng, anh giữ tay kia của cô vòng chặt lấy vật cứng bên dưới, sau đó từ từ đưa đồ vật đó vào trong cơ thể cô, tận mắt nhìn cô bị anh lấp đầy, vẻ mặt từ chống cự biến thành cắn môi rồi đến không chịu được khóc lóc.Chỗ đó vừa chặt vừa ấm nóng.Sau khi Sầm Loan đi vào, anh hổn hển thở sâu để ngăn lại dục vọng muốn điên cuồng làm cô.

Thay vào đó anh từ từ cúi đầu ngậm núm vú đang dựng thẳng đứng của cô trước, một tay xoa bóp bầu ngực mềm mại, tay kia đỡ lưng cô.Không cho cô ngã xuống.Diệp Phù hơi mất khống chế, khuôn mặt cô đầy nước mắt, cả người từ trên xuống dưới như bị nhiễm điện, chỉ cần người đàn nhẹ nhàng di chuyển, khoái cảm lại kéo đến, mấy lần như thế đều bức điên cô, cao trào ập vào mặt."

A...

A...

Ha...

A...

A...."

Cô hét thất thanh, lại phun nước.Mặt cô đầy thỏa mãn, gợi tình, con ngươi mất đi tiêu cự, cơ thể bủn rủn, miệng phát ra những tiếng rên rỉ rách nát, "A...Ưm...a....".Người đàn ông cũng sắp ra, anh đè cô mạnh mẽ ra vào, cô run lên bần bật, giọng không ngăn được nức nở, "A...a...ưm...

Không.....a....
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 22: Cô ngủ với ảnh đế?


Tiêu Hiểu Hồng nghe nói Diệp Phù đã đưa ảnh đế trở về nên cô ấy lại đây gõ cửa để xem Diệp Phù đã về phòng hay chưa, đáng tiếc gõ mãi nhưng không thấy cô ra mở cửa.Cô muốn đi hỏi ảnh đế, nhưng vừa đến cửa phòng anh, cô chợt nghe thấy bên trong có tiếng rêи ɾỉ.Cô mặt đỏ tía tai thu tay về, đang định rời đi thì nhìn thấy trợ lý của anh – Hồ Tùng Vũ trở về, cô vội vàng chặn lại, "Cái gì nhỉ, đột nhiên tôi nhớ ra tôi bị rơi đồ ở dưới kia, anh giúp tôi tìm đi."

"Cô muốn tìm thì tự tìm đi, tôi còn phải đưa thuốc cho anh Sầm."

Hồ Tùng Vũ vừa nói vừa tránh khỏi cô.Tiêu Hiểu Hồng giữ lấy tay hắn, "Chúng ta tìm cùng nhau đi."

Trợ lý cảm thấy kỳ lạ, hắn đi theo cô, được hai bước thì hắn chợt xoay người chạy về phía cửa phòng của ảnh đế, đang muốn giơ tay gõ cửa thì nghe thấy âm thanh khóc nức nở bên trong.Nhất thời hắn hiểu ra, mặt đỏ lên, kéo Tiêu Hiểu Hồng đi ra ngoài, "Đi, cô, cái gì của cô, di động rơi đúng không?

Tôi giúp cô tìm."

Tiêu Hiểu Hồng: "..."

Trong phòng Diệp Phù vẫn còn khóc, âm thanh của cô nhẹ nhàng, yếu ớt, giống một con mèo nhỏ bị thương, kêu động lòng người, càng kêu cô càng khiến cho máu trong người anh dâng lên, chỉ tiếc không thể đâm sâu hơn nữa côn ŧɦịŧ vào trong cơ thể cô.Mỗi lần đút vào, tiểu huyệt chật hẹp giống như vô số cái miệng nhỏ thân mật cắn lấy anh, không cho anh rời đi.

Còn mỗi khi rút ra, tầng tầng lớp lớp thịt non bên trong quấn quanh lấy côn ŧɦịŧ, làm cho xương sống anh tê dại, suýt chút nữa tước vũ khí đầu hàng.Sầm Loan ngăn lại cảm giác muốn xuất tinh, tay anh giữ chặt vòng eo mềm nhỏ của cô, sau khi mạnh mẽ ra vào mấy lần, lúc này anh mới rút ra, xuất tinh giữa hai chân phiếm hồng của cô.Trong phòng chỗ nào cũng ngập tràn mùi vị tanh ngọt, Sầm Loan xoa bóp đơn giản cho cô rồi ôm cô vào toilet, rửa sạch sẽ.Ý thức Diệp Phù mơ màng, hôm nay đóng phim cô đã bị "làm" rất lâu, buổi tối lại bị súng thật đạn thật "làm" những hai lần, kɦoáı ƈảʍ điên cuồng còn bủa vây nên tinh thần cô không tỉnh táo, lông mi run rẩy, khóe miệng hơi khẽ mở, chân tay mệt mỏi không có sức.Sầm Loan hôn mặt cô, sau khi rửa sạch cho cô, anh bao bọc cô thật kỹ rồi đưa lên giường.Chờ anh tắm rửa xong đi ra, người phụ nữ nằm trên giường đã không thấy.Anh nhìn vết máu khô cạn trên khăn trải giường, đôi mắt nhàn nhạt dâng lên ý cười.Diệp Phù ôm chặt khuôn mặt trốn vào phòng mình, sau khi vào, chân tay cô nhũn ra ngồi rạp xuống đất.Cô ngủ với ảnh đế?Chỗ riêng tư đau nhức đang nhắc nhở cô, những gì đã xảy ra không phải là một giấc mơ.Không, ảnh đế uống say, anh ấy chắc đang nghĩ mình đóng phim.Diệp Phù che mặt, cô thấy xấu hổ, lẩm bẩm nói: "Giờ phải làm sao đây...

Ngày mai gặp anh ấy kiểu gì..."

Sáng hôm sau, Tiêu Hiểu Hồng gõ cửa rất lâu Diệp Phù mới tỉnh ngủ, eo cô vô cùng đau mỏi, sắc mặt cũng không được tốt – cả đêm qua, cô đều mơ bị ảnh đế lăn lộn qua lại.Cô khóc lóc đến khản cả giọng, linh hồn lơ lửng giữa không trung.Nghe thấy tiếng gõ cửa cô mới hoàn hồn.Tiêu Hiểu Hồng thấy cô như thế, có chút lo lắng, "Chị Phù, hay chúng ta xin nghỉ nửa ngày?

Sắc mặt chị kém lắm, tối qua ngủ không ngon sao?"

Vừa dứt lời, cô ấy lại cảm thấy mình hơi lắm mồm.Quả nhiên, Diệp Phù vừa nghe thế, gương mặt liền xấu hổ, cô cắn môi, ra vẻ có tinh thần, "Không phải đâu, em giúp chị trang điểm đi."

Tiêu Hiểu Hồng cũng không nói thêm gì nữa, cầm đồ đạc chuẩn bị xuống tầng.Cùng lúc đó, cửa phòng đối diện cũng mở ra.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 23: Cứu em


Người đàn ông có vẻ đau đầu, anh xoa hai bên thái dương, khi nhìn thấy Tiêu Hiểu Hồng, anh hỏi cô, "Cô có nhìn thấy Hồ Tùng Vũ không?"

Tiêu Hiểu Hồng là một người thông minh, cô lập tức bỏ lại Diệp Phù, nói với Sầm Loan, "Anh Sầm, anh chờ chút, để em đi tìm."

Nói xong liền lon ton rời đi.Diệp Phù xấu hổ định đi theo Tiêu Hiểu Hồng nhưng lại thấy nếu gặp ảnh đế mà không chào hỏi anh thì không được tốt cho lắm.

Trong lúc do dự, cô vô tình chạm mắt với anh, cô chột dạ cúi đầu, "Chào buổi sáng, em, em đi... phim trường đây ạ."

Sầm Loan đứng dựa vào cửa, ngón tay vẫn day day hai bên thái dương, ánh mắt anh nhìn sau gáy trắng nõn của cô, trong đầu bỗng nhớ tới dư vị mất hồn khi anh đè cô xuống mạnh mẽ ân ái, môi mỏng áp lên da thịt non mịn tối qua.Hôm nay cô ăn mặc thật kín đáo, quần dài áo dài.Tối qua anh không tự chủ được sức lực, để lại rất nhiều dấu ấn trên cánh tay và bắp chân cô, lúc anh giúp cô tắm rửa mới để ý đến, tắm xong anh còn yêu thương hôn lên."

Đêm qua..."

Ánh mắt Sầm Loan dừng lại trên đôi môi đỏ ửng của cô, trong đầu không ngăn được suy nghĩ muốn đút côn ŧɦịŧ vào cái miệng nhỏ và chiếc lưỡi hồng nhạt này, vô cùng mê hồn và chật hẹp.Diệp Phù vội vàng xua tay, "Em biết mà, anh...

Anh tưởng lúc đó đang đóng phim, không sao, em hiểu, em...

Em, em đi đây."

Không chờ Sầm Loan mở miệng, Diệp Phù đã chạy mất dạng.Tưởng đóng phim?Sầm Loan nhìn bóng lưng cô, môi mỏng câu lên.Cảnh diễn tiếp theo, "khỉ con" lợi dụng Dư Trì Bắc ra ngoài, kéo Đường Cổ tới ghế sô pha cưỡиɠ ɦϊếp.Diệp Phù đang đứng đối mặt với nam diễn viên đóng vai "khỉ con", nam diễn viên đó vẫn luôn nói chuyện với cô, không biết nói gì mà cô nhẹ nhàng nở một nụ cười.Vẻ ngoài của cô rất thuần khiết và ngây thơ, lông mày mảnh và đôi mắt to tròn, làn da vừa mịn vừa trắng, quan trọng hơn, dáng người cô rất đẹp, eo nhỏ ngực to, chân dài và trắng, ngay cả đến ngón chân cũng xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt được.Lúc này cô đã thay một chiếc dép lê và không đi tất.Khi trò chuyện với bạn diễn, nam diễn viên kia nhìn chằm chằm vào ngón chân cô.Dường như đang hỏi sao chân cô lại đẹp đến vậy.Diệp Phù hơi thẹn thùng mím môi cười, nhỏ giọng nói gì đó.Sầm Loan đứng từ xa nhìn về phía này.Đạo diễn Từ lấy kịch bản vỗ lên tay anh, "Tôi đang nói cháu có nghe thấy không?"

Sầm Loan gật đầu, "Vâng."

"Tôi nói gì?"

Đạo diễn Từ không vui nhìn anh.Sầm Loan cũng không ngẩng đầu lên, "Quay nhanh thôi, quay xong rồi, cháu muốn nghỉ ngơi."

"Nghỉ ngơi?"

Ông hừ lạnh một tiếng, "Việc tối qua đừng cho là tôi không biết."

Sầm Loan cười khẽ.Trước khi đi, đạo diễn Từ nói một câu: "Tôi không quan tâm nổi, nhưng bộ phim này cháu phải diễn cho tốt, đừng có làm náo loạn lên."

Sầm Loan vẩy vẩy đầu thuốc lá, "Ngài yên tâm, cảnh diễn tiếp theo, cháu rất mong chờ."

Đạo diễn Từ nghĩ đến cảnh kế tiếp, ông trừng mắt nhìn anh, "Đừng làm bậy."

Sầm Loan nhìn về phía Diệp Phù vẫn còn đang nói chuyện với nam diễn viên kia, cô che miệng cười, đôi mắt cong lên, dường như còn nhìn thấy chiếc lưỡi hồng nhạt thông qua mấy ngón tay.Đối với lời nói của đạo diễn Từ, Sầm Loan chỉ khàn khàn trả lời ba từ."

Tùy tình hình."

Khâu ánh sáng đã sẵn sàng, Sầm Loan đứng bên cạnh, nhìn trợ lý trường quay hô lên, "Cảnh quay thứ 30 của Stockholm, lần thứ nhất!

Action!"

Đôi mắt anh nhàn nhạt xuyên thấu qua mọi người, dừng lại trên người cô nhóc đang mặc chiếc váy rộng thùng thình, đi chiếc dép lê của đàn ông.Hàng mi dài run rẩy, một giọt nước mắt chảy xuống, cô bị "khỉ con" hung bạo ném lên sô pha, cô khóc lóc nhìn anh, ánh mắt cực kỳ đáng thương, "Cứu em..."

Điếu thuốc rơi khỏi tay Sầm Loan.Đừng nói đến việc cứu cô.Hiện tại ngay đến cả mạng sống của mình, anh cũng muốn đem cho cô.=======
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 24: Hôm nay tao phải chơi cô ta bằng được


Đường Cổ bị "khỉ con" đè trên sô pha, cởi hết quần áo.Đang định tiến hành bước tiếp theo, "lợn rừng" xông tới, kéo "khỉ con" ra."

Mày điên à?!

Đại ca nói người phụ nữ này không thể động vào!"

"Khỉ con" bộc phát sự dâm loạn, "Ông đây không nhịn được, ngày nào cũng nhìn mà không được ăn, ông đây sắp phát điên lên rồi, tao chơi trộm cô ta một lần, chỉ cần chúng mày không nói ra, đại ca cũng không biết."

"Mày ngu vừa thôi!

Chả lẽ cô ta không nói?!"

"Lợn rừng" chỉ vào Đường Cổ, "Cô ta không phải người câm!

Đợi đến khi đại ca trở về, cô ta sẽ nói lại, vậy thì mày xác định!"

"Khỉ con" nghe thấy vậy, khịt mũi coi thường, "Cô ta là cái thá gì?!

Chẳng lẽ đại cô vì cô ta mà trở mặt với tao?"

"Khỉ con, tao nói mày biết, đại ca đối xử với chúng ta không tệ, khó khăn lắm anh ấy mới thích một người phụ nữ, mọi người đều thấy, mày đừng chọc ngoái phá vỡ tình anh em..."

"Vì một người phụ nữ, chẳng lẽ hắn không làm anh em với tao?"

"Khỉ con" lo lắng kéo quần xuống, nhất định phải đưa côn thịt vào giữa hai chân người phụ nữ, "Ông đây không tin!

Hôm nay tao phải chơi cô ta bằng được!"

Đường Cổ khóc lóc trốn chạy, hai chân thon dài, trắng nõn bị người đàn ông đặt trên vai, đồ vật kia của hắn rất xấu xí dữ tợn, kỳ lạ là, Đường Cổ lại cảm thấy, vật đó của Dư Trì Bắc đẹp hơn nhiều so với tên này.Trong khoảng khắc đó, cô thấp thỏm lo lắng - nếu mình bị "khỉ con" cưỡng hiếp, cô sẽ bị Dư Trì Bắc ghét bỏ.Cô dùng hết sức vùng vẫy, nghẹn ngào hét lên, "Cứu...

Dư Trì Bắc...

Cứu em..."

"Khỉ con" cười xấu xa, "Kêu tiếp đi, hôm nay đại ca không trở về đâu, đợi đến khi hắn trở về, cô đã ngoan ngoãn liếm dương vật cho ông đây rồi."

Phía sau bỗng nhiên có âm thanh trầm xuống, "Vậy sao?"

"Khỉ con" sửng sốt, động tác đỡ dương vật khựng lại, hắn xoay người, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị người đàn ông đá ra khỏi ghế sô pha.Bụng "khỉ con" bị đá, hắn ngã trên mặt đất, dương vật như lệch về một bên, lập tức đau đến nhói tim, hắn hô lên, "A a...

Đại ca, em... em..."

"Lợn rừng" bọn họ vội vàng kéo "khỉ con" ngồi dậy, dương vật của hắn nghiêng hẳn sang một bên, máu rỉ ra thấm ướt cả lông hắn."

Khỉ con" đau đớn, sắc mặt trắng bệch, "Đưa tao...

đi... bệnh viện!"

"Lợn rừng" lo lắng nhìn Dư Trì Bắc, "Đại ca?

Làm sao bây giờ?"

"Chịu đựng đi, lúc này đi bệnh viện kiểu gì?"

Vẻ mặt Dư Trì Bắc u ám, "Cho mày một bài học, sau này, thứ gì nên động vào hay không nên động vào, mày nhớ kỹ cho tao!"

"Vâng vâng!

Đại ca, tha cho hắn nhé!"

"Lợn rừng" đứng ra khuyên can."

Chúng mày đi ra."

Dư Trì Bắc lạnh lùng nhìn bọn họ, "Khỉ con muốn chơi người phụ nữ của tao, chúng mày lại đứng nhìn!

Cút hết đi!

Tao không cần anh em như chúng mày!"

"Đại ca!"

Những người khác kinh ngạc nhìn anh."

Lợn rừng" cũng sửng sốt, "Đại ca..."

Dư Trì Bắc không nói chuyện, anh tiến về phía trước, ôm Đường Cổ đang trần truồng vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi mắt ngập nước của cô, sau đó không để ý đến mọi người ở phía sau, anh ôm cô vào trong phòng.Đường Cổ vẫn nhỏ giọng khóc lóc, hai mắt giàn giụa, Dư Trì Bắc tiến lại gần, hôn lên nước mắt cô, "Ngoan, người đàn ông của em đã trở lại, không sao rồi."

Đường Cổ sợ hãi ôm anh òa khóc."

Hắn đã chạm vào đâu?"

Bàn tay Dư Trì Bắc xoa lưng cô.Đường Cổ thút thít, sợ hãi, cô tủi thân chỉ ngón tay lên ngực.Nơi đó có in một dấu bàn tay to.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 25: Không... a a....


Ánh mắt Dư Trì Bắc âm u, anh ôm cô vào trong toilet, tắm rửa sạch sẽ cho cô, cuối cùng bế lên giường, bắt đầu liếm từ lỗ tai đến từng ngóc ngách trên cơ thể cô."

A..."

Đường Cổ không ngăn được tiếng thở dốc, mu bàn chân căng ra, hai chân đặt lên vai người đàn ông, khóe mắt thấm đẫm nước mắt, đôi tay cô giữ lấy tóc của anh, dáng vẻ vừa khổ sở lại vừa suиɠ sướиɠ, cô sợ hãi cắn môi, cái miệng xinh đẹp lúc đóng lúc mở: "...

A...

Không cần...

A...

Không cần...

Liếm nơi đó..."

Cảnh này đáng nhẽ phải tá vị*.Tá vị*: nghĩa là đạo diễn sẽ quay những góc khuất để đánh lừa thị giác người xem.Nhưng ảnh đế lại không tá vị, môi lưỡi anh liếm thẳng vào âm đế nhạy cảm của cô, tiến vào miệng huyệt.Cô thở hổn hển, hai tay bất lực nắm tóc anh, vừa khóc vừa kêu, "A a...

Không...

A a..."

Bụng cô co giật vài cái, dâʍ ŧɦủy̠ phun ra.Diệp Phù ngây ngẩn cả người.Cô quay ra nhìn đạo diễn kết quả lại bị người đàn ông giữ lấy cằm, tiếp theo anh hôn cô một cách nồng nhiệt.Đồng thời bàn tay anh bao trọn bầu ngực mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn.Lúc này Diệp Phù dường như không phân biệt nổi, cô đang đóng phim hay cảnh ngoài đời.Vì sao...

Ảnh đế không tá vị?Cô không hiểu.Kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt giống cơn sóng biển đánh ập vào cô, giữa hai chân chảy ra rất nhiều nước, chảy xuống cả mông cô, rồi chảy ra khăn trải giường, bên dưới ướt đẫm một mảng.Tay cô bị người đàn ông nắm lấy, di chuyển xuống thăm hỏi đồ vật to lớn kia của anh.Sau khi xảy ra chuyện với "khỉ con", tình cảm mà Đường Cổ đối với Dư Trì Bắc đã có sự biến chuyển, cô nguyện ý làʍ ŧìиɦ với Dư Trì Bắc, bao gồm... khẩu giao cho anh.Lần đầu tiên thấy cô chủ động như vậy, Dư Trì Bắc thoải mái đỏ mặt tía tai.Cô cúi đầu, làm ra vẻ phun ra nuốt vào đồ vật đó, ảnh đế lại giơ tay ra giữ gáy cô, làm môi cô nhiều lần chạm vào qυყ đầυ của anh.Đôi môi mềm mại chạm vào qυყ đầυ, Diệp Phù vừa sợ vừa xấu hổ, cô không biết phải làm gì bây giờ, cô cũng không dám dừng lại, chỉ đành tiếp tục diễn.Lúc cô vươn đầu lưỡi ra để làm động tác liếʍ ɭáρ, ƈôи ŧɦịŧ của ảnh đế dường như rất hưng phấn hẩy hẩy lên, vô tình đánh lên mặt cô.Diệp Phù ngẩn ngơ, khoảnh khắc đó trông cô cực kỳ đáng yêu.Người đàn ông không chịu được đẩy đẩy hông, Diệp Phù phát ngốc trở tay không kịp, ngậm lấy đồ vật to lớn đó, cả người cô mềm nhũn, không biết nên tiếp tục hay nhả ra.Ánh mắt cô cầu xin nhìn ảnh đế, lại nhìn về phía đạo diễn.Nhưng anh lại không cho cô cơ hội làm điều đó, anh giữ gáy cô, vòng eo tiến về phía trước, sau đó, chống lên môi cô, làm ra vẻ bắn tinh.Nhưng Diệp Phù biết, anh không bắn.Ảnh đế thở dốc, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, gương mặt nhìn có vẻ... càng tối tăm hơn trước.Tiếp theo là cảnh diễn trong bồn tắm.Trước khi quay, đạo diễn Từ đã nói, cảnh này sẽ quay liên tục.Diệp Phù cũng biết vậy, nhưng hiện tại cô thực sự không muốn quay.Lát nữa cô sẽ nằm trong bồn tắm đầy bọt, bị Dư Trì Bắc...

ôm và làʍ ŧìиɦ.Hình ảnh tối qua vẫn còn in đậm trong tâm trí cô, cảm xúc chân thật vẫn hằn sâu trong ký ức, cô căng thẳng muốn kêu đạo diễn tạm dừng, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị người đàn ông ôm vào trong toilet.Bên trong bồn tắm là nước sạch và trong, anh bóp sữa tắm ra rồi thoa lên người cô, dịu dàng giúp cô rửa sạch.Cảnh này, anh em của Dư Trì Bắc đều không ở.Cả căn phòng chỉ còn lại anh và Đường Cổ.Mấy ngày nay hai người đều ở bên nhau, thời thời khắc khắc chỉ làʍ ŧìиɦ.Cảnh diễn trong bồn tắm này là cảnh chuyển biến về mặt cảm xúc của Đường Cổ, lúc này cô đã buông bỏ cảm giác thẹn thùng, hoàn toàn hưởng thụ việc làʍ ŧìиɦ với Dư Trì Bắc.Cô, yêu tên cướp này.=====
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 26: Ngoan, em muốn cái gì?


Sẵn lòng nuốt cây gậy của anh, khẩu giao cho anh, sẵn lòng nằm trong lòng anh cùng anh hôn môi vào mỗi đêm.Càng sẵn lòng, khi mỗi sáng tỉnh dậy, rúc vào vòng tay anh, hôn lên yết hầu gợi cảm của anh.Hai người cực kỳ giống một đôi yêu nhau, nhưng trong quá trình quay phim, ở các loại hoàn cảnh rối loạn, lại cho thấy khoảng cách giữa hai người.Bọt xà phòng tràn ra khỏi bồn tắm.Đường Cổ bị người đàn ông ôm vào trong ngực, xung quanh hai người đều là bọt trắng, vị trí camera không quay được phía dưới nên không một ai biết, ngón tay của anh đã đưa vào miệng huyệt cô.Diệp Phù kinh hãi không dám nhúc nhích, hơi thở của cô nặng nề, người đàn ông cúi đầu hôn lên cần cổ xinh đẹp của cô, bàn tay xoa nắn hai bầu ngực đầy đặn rồi kéo dài núʍ ѵú ra, sau đó anh khom lưng hôn lấy hai núʍ ѵú đáng thương của cô."

A...

Ha..."

Diệp Phù khẽ kêu, âm thanh đè nén và tràn ngập tìиɦ ɖu͙ƈ.Người đàn ông hơi nâng mông cô lên, lúc này chỉ cần tá vị, hai người diễn cảnh đang làʍ ŧìиɦ là được.Nhưng đồ vật thẳng đứng kia lại cắm phập vào trong cơ thể Diệp Phù, ở dưới nước, ngón tay cô bấu chặt đùi anh, trong nháy mắt nước mắt trào ra.Ảnh đế...

Lớn quá.Đã vậy...

Vì sao ảnh đế... vì sao không tá vị?Diệp Phù muốn giãy giụa nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt eo di chuyển, mặt nước và bọt xà phòng nhấp nhô, Diệp Phù cắn môi để kiềm chế tiếng rêи ɾỉ không khỏi bật ra.Tư thế này quá sâu.Diệp Phù không dám lên tiếng, cô sợ bị người khác phát hiện mình bị ảnh đế thực sự cắm vào."

Cắt."

Đạo diễn Từ giơ tay ra hiệu.Diệp Phù căng thẳng, cô nghe thấy đạo diễn Từ nói: "Cảnh này là cô đang hưởng thụ việc làʍ ŧìиɦ nên cô phải kêu thành tiếng."

Diệp Phù vô cùng run rẩy, đồ vật to lớn trong cơ thể tuy không di chuyển nhưng lại giật giật, đâm vào bụng cô vừa cộm vừa khó chịu.Cô cố gắng trấn tĩnh, nói với tông giọng bình thường, "Cháu biết rồi ạ."

Máy quay lại bắt đầu quay tiếp.Bàn tay của người đàn ông tiếp tục xoa bóp bầu ngực đầy đặn của cô, Diệp Phù không biết diễn thế nào, đạo diễn Từ bảo cô phải kêu thành tiếng.Lúc quay phim thì kêu thế nào cũng được, nhưng bây giờ...

Tuy cô đang quay phim, nhưng dường như lại không phải diễn.Bởi vì đồ vật kia thực sự đút vào trong cơ thể cô.Diệp Phù đang do dự không biết nên thể hiện thế nào thì âm đế bị người ác ý bóp nhẹ một cái, vòng eo cô mềm nhũn, run rẩy kêu lên, "A..."

Từng điểm nhạy cảm trên người cô như bị người mở khóa, anh đâm mạnh vào, Diệp Phù bật ra tiếng kêu.Hạt đậu nhỏ bị anh xoa bóp đủ kiểu, bụng cô co giật, thét chói tai lên đỉnh.Đây không phải là đóng phim nữa.Đây là... phản ứng vô cùng chân thật của cô.Cô hoảng hốt nhớ lại tối hôm qua khi bị người đàn ông này đè xuống ân ái, đột nhiên kɦoáı ƈảʍ hưng phấn dâng cao, khiến cô nháy mắt quên mất mình đang ở đâu, bắt đầu tập trung hưởng thụ khoảnh khắc này.Lên đỉnh một lần rồi nên cơ thể rất mẫn cảm, bụng thì vừa trướng vừa khó chịu, mỗi lần người đàn ông thọc vào rút ra, sự suиɠ sướиɠ làm chân cô run lẩy bẩy giống hệt như một kẻ điên, cô cắn răng, ngăn lại tiếng khóc trong cổ họng.Cả người Diệp Phù mềm nhũn, cô quay lại ôm cổ người đàn ông, âm thanh nức nở cầu xin anh, "Sâu quá...

Dừng lại..."

Anh giữ mông cô và đâm vào rất tàn nhẫn, còn có cả nước đi vào trong cơ thể cô khiến Diệp Phù rùng mình."

A...

Ưʍ...

Xin anh..."

Người đàn ông cắn vành tai cô, giọng nói đầy thỏa mãn và suиɠ sướиɠ, "Ngoan, em muốn cái gì?"

Cô đang định nói chuyện thì bị anh nhanh chóng đâm thẳng vào.Sau đó, anh đè cô vào bồn tắm, ấn vai cô xuống rồi mạnh mẽ ra vào, Diệp Phù bị anh làm một cách mạnh bạo, hai bầu ngực bị nhào nặn thành đủ hình dạng, cô khóc lóc, "A...

A...

Ha a...

Ha a..."

Nhân viên quay phim đều khen ngợi diễn xuất của hai người họ, thực sự quá chân thật.======
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 27: Uống ngon sao?


Buổi tối sau khi kết thúc công việc.Diệp Phù không dám nhìn hay giao tiếp với ảnh đế, cô mau chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài.Tiêu Hiểu Hồng mua cho cô ly trà sữa nóng để giữ ấm tay, Diệp Phù ôm ly trà, hai tai hồng hồng, miệng nhỏ hút trà sữa, gương mặt đỏ ửng phinh phính trông vừa thuần khiết vừa đáng yêu.Nam diễn viên diễn vai "khỉ con" đi đến, gõ cửa xe hỏi cô, "Tối nay đi hát không?"

Diệp Phù nhẹ nhàng cười lắc đầu, "Chắc không được, tôi không biết ca hát."

"Đừng lo, chỉ có vài người thôi, đều quen biết cả."

Hắn nói vài người, chính là những người sắm vai "bọn cướp" lợn rừng và trâu đực.Diệp Phù mím môi không nói gì.Cô vốn không quen những trường hợp thế này, trước kia nếu không phải vì chuyện này, cô sẽ không đến mức đắc tội với người ta, rồi bị phong sát lâu như vậy, không đề cập đến việc không nhận được vai diễn, lúc nghèo nhất, mỗi ngày ba bữa cô chỉ ăn bánh bao, mà còn là bánh bao chay chứ làm gì có bánh bao thịt."

Ngồi xe chúng tôi đi chứ?

Cách đây cũng không xa lắm đâu."

Tống Vũ vừa nói vừa muốn kéo tay Diệp Phù, cánh tay của cô gái nhỏ tinh tế mềm mại, trắng nõn như ngọc, hắn vẫn còn nhớ xúc cảm trơn mịn khi đóng phim.Hắn chỉ tiếc mình không phải là Sầm Loan, nếu không, người mỗi ngày đè Diệp Phù dưới thân để "làm" chính là hắn.Cũng may là tính cách ảnh đế trầm ổn, đổi lại là hắn, e là ngày đầu tiên sẽ không chịu được mà "súng thật đạn thật" với Diệp Phù.Diệp Phù tránh tay hắn, "Không thể, hôm nay tôi..."

Cô chưa dứt lời, có một cánh tay chắn ngang, ngăn cách cô và Tống Vũ.Khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Sầm Loan không biết lại đây từ bao giờ, gương mặt anh đầy mệt mỏi, anh nói với Tống Vũ bằng tông giọng nhạt nhòa: "Xin lỗi, hôm nay hơi mệt, cô ấy sẽ không đi đâu cả."

Sầm Loan cúi đầu tiến vào trong xe, Diệp Phù ngồi bên cạnh, thấy anh đi lên, cô vội vàng dịch vào trong nhưng bàn tay của người đàn ông lại đè lên vai cô: "Đừng dịch, ngoan ngoãn ngồi đây."

Những lời này có vẻ ái muội.Nếu không nhận ra, đó chính là kẻ ngốc.Tống Vũ ngại ngùng phất tay với Diệp Phù, "Lần sau có cơ hội chúng ta đi hát với nhau nhé."

Nói xong hắn xoay người rời đi.Bàn tay đang giữ cốc trà sữa của Diệp Phù cương lại, cô không dám nghiêng đầu nhìn ảnh đế, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của ảnh đế cúi thấp người, mang chút lưu luyến, khiến người khác mơ màng khi nói ra sáu từ:"Đừng dịch, ngoan ngoãn ngồi đây."

Tiêu Hiểu Hồng nhanh chóng lái xe, không biết có ý tưởng gì, cô ấy rất hiểu chuyện tắt đèn sau xe, còn dâng tấm chắn xe lên.Diệp Phù: "..."

Cô bất giác vân vê ngón tay, miệng nhỏ hồi hộp, không ngừng cắn ống hút."

Uống ngon sao?"

Sầm Loan hỏi câu.Diệp Phù gật đầu, "...

Uống ngon ạ, hơi ngọt chút."

Cô nói xong, bạo dạn nhìn anh một cái, bên trong xe tối tăm, cô chỉ có thể nhìn thấy anh một cách mơ hồ, đường cong sắc bén, con ngươi nhàn nhạt lập lòe ánh điện chiếu vào.Cô bị ánh sáng kia hắt đến, không biết thế nào lại nghĩ tới hình ảnh lúc ở bồn tắm, cô quay đầu cầu xin anh, khi ấy đôi mắt anh cũng có ánh sáng như vậy.Mồm miệng cô khô nóng, cô gấp gáp hỏi, "Anh muốn uống không?"

Ý cô là, có thể bảo trợ lý mua cho anh một cốc, nhưng những lời này lọt vào trong tai Sầm Loan, không biết sao lại thay đổi thành ý khác, "Có thể chứ?"

Cái gì có thể?Người đàn ông vươn tay lấy cốc trà sữa trong tay cô, lúc đầu ngón tay chạm vào nhau, Diệp Phù như cảm thấy nóng rực, cô vội vàng buông lỏng tay, chợt thấy ảnh đế dùng ống hút của cô... hút một ngụm trà sữa mà cô đã uống qua.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 28: Sợ em và anh ta đi với nhau


Diệp Phù đỏ bừng mặt, "...

Em...

Uống chúng rồi."

Cô hạ thấp giọng, không dám để Tiêu Hiểu Hồng nghe thấy.Sầm Loan lại không sao cả, anh uống xong trà sữa, mím môi, "Sao lại không ngọt?"

"Sao lại vậy ạ?"

Diệp Phù mở to mắt, "Đậu đỏ mà, ngọt lắm."

Mỗi lần quay xong, Tiêu Hiểu Hồng đều mua cho cô một cốc trà sữa đậu đỏ siêu ngọt, cô ấy nói rằng khi một cô gái mệt mỏi, chỉ cần uống 1 ly trà sữa ngọt ngào, sẽ như lấy lại sức sống."

Thích ngọt sao?"

Sầm Loan nghiêng đầu hỏi, vẻ ngoài của anh rất đẹp, chỉ là ngày thường quá đạm mạc, nên trông có vẻ vô tình lãnh khốc.Diệp Phù nhẹ nhàng gật đầu.Gần đây đóng phim tiếp xúc nhiều với anh, Diệp Phù cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh rút ngắn lại, có điều hai người...

Bởi vì chuyện này, nên tạo ra một bức tường ngăn cách khó có thể mở miệng.Vì vậy, cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.Nếu nói tối hôm qua ảnh đế uống say, nghĩ lầm bọn họ đang đóng phim, như vậy hôm nay...

Anh không say rượu, lại, lại... làm vậy với cô, là có ý gì?Cô không dám hỏi.Trong tiềm thức của cô, ảnh đế Sầm Loan giống như sao bắc cực xa xôi không thể với tới, nhưng vì hai người đóng cùng một bộ phim nên mới có tiếp xúc, cô thật sự rất vui, rất cảm kích và khâm phục anh.Giống như fans gặp thần tượng nhiều năm của mình.Tình cảm mà cô đối với anh, trước khi bắt đầu quay phim chính là tình cảm này.Nhưng...

Sau khi trải qua mấy ngày diễn chung, cô rõ ràng nhận ra tình cảm của mình đối với ảnh đế đã thay đổi, dường như cô đã coi anh là Dư Trì Bắc.Người đàn ông kia một khi tức giận sẽ rất đáng sợ, rồi lại cho cô sự chiều chuộng vô hạn.Cô thích anh, lại sợ anh."

Đưa em đi uống đồ ngon nhé."

Sầm Loan nói với Diệp Phù rồi nhẹ nhàng gọi Tiêu Hiểu Hồng, "Đi Đông Hưng."

Tiêu Hiểu Hồng đáp, "Vâng."

Diệp Phù khẽ cắn môi, "...

Không phải anh nói rất mệt sao?"

Sầm Loan không chịu được, đưa tay nhéo tai cô, "Lừa anh ta."

Anh thấp giọng, mang theo chút mê hoặc, "Sợ em và anh ta đi với nhau."

"Không, em không muốn đi."

Diệp Phù không dám nhìn anh, sợ gương mặt đỏ bừng của mình bị anh nhìn thấy."

Vậy em, muốn đi cùng tôi sao?"

Ngón tay Sầm Loan di chuyển xuống, sờ lên mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô rồi xoay lại đây.Diệp Phù đỏ mặt tía tai, cắn môi không nói gì."

Ngoan."

Anh trấn an, dùng ngón cái cọ lên môi cô, "Không được đi cùng người đàn ông khác."

Diệp Phù bị ngón tay của anh cọ vào, cơ thể không chịu được liền rùng mình, "Vâng."

Chuông điện thoại vang lên, trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí ái muội, Diệp Phù mở điện thoại ra, là mẹ cô gọi đến.Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi để chế độ im lặng, không muốn nghe.Sầm Loan ở bên cạnh thấy, hỏi cô, "Sao em không nghe máy?"

"Em...

Đợi chốc nữa sẽ nghe."

Diệp Phù cười hơi miễn cưỡng.Sầm Loan không khỏi nghĩ ngợi, đầu dây bên kia là ai, sao lại khiến cô tỏ ra dáng vẻ kháng cự như vậy?Xe ngừng ở bãi đỗ xe, Tiêu Hiểu Hồng xuống xe trước, cô ấy đi xem phòng đã được đặt hay chưa.Sầm Loan nói đi toilet, lúc này Diệp Phù mới trốn vào toilet nữ, gọi điện lại cho mẹ cô."

Sao lâu như vậy mới gọi lại?"

Giọng nói của Từ Thắng Lan bên kia có vẻ mất kiên nhẫn."

Mẹ à, con đóng phim, vừa nãy mới kết thúc công việc."

Giọng Diệp Phù nhẹ nhàng, "Có chuyện gì sao ạ?"

"Chuyện gì?

Nói chuyện với mẹ mà con tỏ thái độ này à?"

Âm thanh của Từ Thắng Lan rất lớn, truyền qua điện thoại, làm lỗ tai Diệp Phù đau nhói, "Em trai con sắp cưới vợ, cần hơn 50 vạn để mua phòng ở, con nhanh chóng gả cho người có tiền để bổ sung thêm khoản này, mẹ đang rất buồn phiền vì tiền đây, tóc bạc trắng hết rồi, ba con còn đang bị bệnh, tiền khám bệnh cũng không có..."
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 29: Khóc?


"Mẹ..."

Diệp Phù khổ sở, "Con không có tiền, tiền kiếm được từ đợt đóng phim lần trước cũng đưa cho mọi người rồi, bây giờ con còn chưa quay xong, vẫn chưa có thù lao đóng phim..."

"Con không thể xin đạo diễn ứng trước sao?"

Từ Thắng Lan bày cách cho cô, "Đóng phim điện ảnh đạo diễn sẽ không keo kiệt đâu, con cứ hỏi ông ấy thứ con muốn."

"Mẹ!"

Diệp Phù hơi tức giận, "Mẹ như vậy khiến con ở đoàn phim rất khó xử, con không muốn ứng trước, hơn nữa...

Diệp La không còn là đứa trẻ nữa, nó nên tự mình kiếm tiền để kết hôn mua nhà, tự mình..."

Không chờ cô nói xong, Từ Thắng Lan tức giận bừng bừng ngắt lời cô, "Tự mình kiếm tiền?!

Nếu nó có bản lĩnh đó, tao còn tìm mày làm gì?!

Được lắm, Diệp Phù, mày trưởng thành rồi, mày đủ lông đủ cánh rồi, tao cũng không nói được mày nữa, nhưng mày hãy nhớ kỹ, mày là miếng thịt rơi từ trên người tao xuống, cả cuộc đời này mày nợ tao đấy!

Tao sinh ra mày, nuôi lớn mày vất vả như vậy, xin mày một chút tiền không phải là điều đương nhiên sao?!

Mày nói nhiều như vậy là có ý gì?

Không muốn đưa tiền phải không?!"

"Mẹ..."

Diệp Phù không chịu được bật khóc, "Con là con gái mẹ, không phải chủ nợ, mỗi lần gọi điện mẹ đừng đòi tiền con có được không, con thực sự không có tiền..."

Cô vốn định khống chế âm thanh của mình, nhưng giờ phút này cô đã quên bên cạnh còn có ảnh đế, nức nở khóc lóc.

"Con cũng muốn đưa tiền cho mọi người, nhưng con thực sự không có tiền...

Con xin mẹ, mẹ thông cảm cho con, mỗi lần gọi đến đừng như vậy nữa...

Mẹ làm thế khiến con cảm thấy, con chỉ là một công cụ để kiếm tiền...

Mẹ...

Con rất hối hận con không phải đứa con mà mẹ yêu thương mà chỉ là đứa con gái rẻ tiền..."

Cô dập máy, ngồi trên bồn cầu khóc nức nở.Sầm Loan đứng ở cửa toilet nghe xong, anh lôi di động ra gửi tin nhắn cho trợ lý:【 Giúp tôi điều tra về gia đình của Diệp Phù. 】Năm phút sau, Diệp Phù mới ra khỏi toilet.Thấy ảnh đế đang chờ ở cửa, cô cúi đầu nói lời xin lỗi, "Xin lỗi..."

"Khóc?"

Sầm Loan nâng cằm cô lên, lòng bàn tay xoa khóe mắt cô.Diệp Phù chưa kịp phản ứng, anh lại buông cô ra, không hỏi nhiều mà đi về phía trước, "Đi thôi."

Diệp Phù thở phào nhẹ nhõm.Đông Hưng là một rạp chiếu phim tư nhân, tầng một là Sober Bar*, tầng hai là rạp chiếu phim với các phòng riêng.*Sober Bar: quán bày trí như bar nhưng mở nhạc thư giãn, nhẹ nhàng và phục vụ đồ uống không cồn.Sầm Loan ngồi trên sô pha, anh rót cho Diệp Phù ly rượu trái cây có nồng độ cồn rất thấp.Rượu trái cây có màu xanh lục, mép ly là một quả anh đào màu đỏ, Diệp Phù uống vào, chúng có vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon.Cô nhấp nhấp chút rượu, nghiêng đầu nhìn sang Sầm Loan đang ở bên cạnh, anh ngồi trên ghế, hai chân vắt lên nhau, cả người toát lên vẻ tự nhiên và sang trọng.Anh cầm một ly rượu vang đỏ, không biết nói gì đó với người phục vụ, trước mặt đang chiếu một bộ phim điện ảnh nước ngoài, ánh sáng và bóng tối đan xen, dáng vẻ của anh được khắc họa rất sâu, ngay cả đôi mắt cũng chiếu lên ánh sáng nhỏ vụn.Người phục vụ không biết rời đi từ khi nào.Xung quanh tối sầm lại, Diệp Phù nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt rồi vô thức uống năm ly rượu trái cây, sau khi uống xong, cô cảm thấy bụng hơi căng chướng, nên đã đi toilet.Đến khi ra tới nơi, cơn say muộn màng ập vào.Tuy nồng độ cồn không cao, nhưng tửu lượng của Diệp Phù rất kém, cô không nên uống nhiều như vậy, bình thường cô sẽ không uống nhiều, nhưng hôm nay, không rõ có phải là do người ngồi bên cạnh đem lại cho cô cảm giác an toàn hay không, cũng có thể là do cuộc điện thoại khi nãy làm cô bực bội, bất an.Tóm lại, cô say rất có chừng mực."

Say?"

Sầm Loan vẫn luôn chờ ở cửa, thấy cô đi ra bước chân loạng choạng, anh tiến lên đỡ lấy cô, "Tửu lượng kém vậy sao?"
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 30: Ngoan, Sẽ Cho Em


"Không say."

Đầu óc Diệp Phù choáng váng nhưng vẫn biết người đàn ông trước mặt là ai, cô đẩy tay anh ra, "Em...

Em tự đi được, đừng đỡ em."

Đi một bước lại suýt ngã một bước.Sầm Loan ôm cô, "Tôi đưa em về."

Diệp Phù chôn mặt trong ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ, bỗng nhiên rơi nước mắt.Cô uống rượu vào rất ngoan, say nhưng không khóc náo loạn, mặc dù đang khóc nhưng rất yên tĩnh, cô không giống người khác gào khóc thành tiếng mà chỉ yên tĩnh rơi nước mắt.Sầm Loan dùng bàn tay lau nước mắt cho cô, sau đó cúi người ôm cô lên, đi vào trong xe.Sau khi lên xe, không biết có phải Diệp Phù nhận sai anh thành người khác hay không, cô liền chống cự đẩy anh ra, "Đạo diễn Trần...

Tôi, tôi phải về nhà, mẹ tôi còn...

đang đợi tôi..."

Sầm Loan đè tay cô, có lẽ lực hơi mạnh nên Diệp Phù bật khóc, "Đạo diễn Trần...

Tôi không làm chuyện kia...

Ông thả tôi ra...

Tôi chỉ muốn đóng phim...

Tôi không ngủ..."

Câu nói cuối cùng dường như dẫm nát trái tim của Sầm Loan, anh hạ thấp giọng, gần như thong thả hỏi, "Đạo diễn Trần nào?

Có phải Trần Việt Mật của phim truyền hình không?"

Diệp Phù nghe thấy âm thanh của anh, mơ màng mở mắt ra, "Ảnh đế...

Xin lỗi...

Hình như em...

Nhận lầm người...

Xin lỗi anh..."

Lông mày cô nhóc này thanh mảnh, nước mắt còn vương ở khóe mắt, vô cùng đáng thương.Sầm Loan cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, "Ngoan, sau này có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt em nữa."

Diệp Phù chẹp miệng, đôi mắt mang theo men say tủi thân nhìn về phía anh, "Hôm nay anh...

đã... bắt nạt em."

"Khi nào?"

Khóe môi Sầm Loan vô thức cong lên."

Bồn tắm...

Phải tá vị, anh có thể đóng phim nghiêm túc không, anh như vậy...

Thực sự...

đi vào, em rất khó chịu."

Diệp Phù lớn tiếng tố cáo.Tiêu Hiểu Hồng đang lái xe, nghe thấy vậy suýt nữa đâm thẳng vào dải phân cách.Trời ạ, cô đang nghe được chuyện gì thế này!Bồn tắm?Đóng phim?Bọn họ...

Hôm nay đóng phim...

Làm?!"

Chỗ nào khó chịu?"

Âm thanh Sầm Loan hạ thấp, dường như mang theo ý cười.Diệp Phù cẩn thận suy nghĩ, trong đầu mơ mơ màng màng, cô dựa theo ký ức kể lại, "...

Cũng không hẳn khó chịu, rất thoải mái, nhưng...

Quá lớn, lại quá sâu, em..."

Trong nháy mắt, Sầm Loan bị mấy lời nói đơn giản của cô làm cho có phản ứng.Diệp Phù nhíu mày hỏi, "Gì thế này?"

Cô vươn tay chạm vào đồ vật đang cương cứng lại nóng bỏng ở trên mông mình.Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, "Đừng nghịch linh tinh."

Tiêu Hiểu Hồng ngồi phía trước nơm nớp lo sợ cho xe chạy vào bãi đỗ xe, cô đang muốn nói chuyện thì nghe thấy Sầm Loan nói với cô, "Để chìa khóa xe lại, cô xuống xe đi."

Tiêu Hiểu Hồng đáp lại rồi nhanh chóng xuống xe.Sầm Loan đặt Diệp Phù ở ghế sau, cúi đầu hôn lên môi cô, dụ dỗ hỏi, "Chờ lát nữa tôi khiến em thoải mái được không?"

Diệp Phù không biết nhớ tới cái gì, cô lắc đầu, "Không cần."

Sầm Loan hôn môi cô, "Ngoan, nói em muốn."

Diệp Phù lắc đầu, không kịp mở miệng lại bị Sầm Loan hôn lấy, anh cởi bỏ nội y của cô, lòng bàn tay kích thích núm vú nhạy cảm, anh cúi đầu ngậm lấy chúng, liếm láp, sau đó nhẹ nhàng dùng hàm răng cắn."

Ngoan, nói em muốn."

Giọng nói mê hoặc của anh dừng trong không khí.Diệp Phù bị anh hôn động tình, giữa hai chân trào ra d*m thủy, núm vú bị người đàn ông vừa liếm vừa cắn, cảm giác thống khổ lại vui thích, một tay khác của anh tiến vào giữa hai chân cô, theo mật dịch ướt đẫm, bắt đầu tìm tòi.Cô chảy nước mắt, giọng nói hơi nức nở, "Em muốn."

Môi mỏng người đàn ông khẽ cong lên, giọng nói lại gần như mất tiếng, "Ngoan, sẽ cho em."
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 31: Lớn quá... không.. (H)


Sầm Loan kéo áo sơ mi ra, cúi đầu cắn áo cô rồi nhấc lên, anh che đôi mắt Diệp Phù, môi mỏng ngăn chặn cánh môi cô, mút đi vị ngọt của rượu trái cây trong miệng cô.Đồ vật to lớn được phóng thích trong không khí, bừng bừng khí thế đứng thẳng, người đàn ông nắm lấy nó, thong thả tiến vào cái lỗ nhỏ chặt chẽ kia.Diệp Phù cong người, cô kêu lên một tiếng than dài, "A..."

Hai mắt cô đẫm lệ, cái miệng đỏ bừng giương lên, chiếc lưỡi hồng nhạt bên trong dường như phát ra lời mời.Sầm Loan cúi đầu hôn cô, eo và bụng anh dùng lực, bắt đầu quá trình thọc vào rút ra.Diệp Phù khóc thành tiếng: "A...

Lớn quá...

Không...

A...

Ảnh đế..."

Mỗi lần Sầm Loan rút ra, dâm thủy cũng chảy ra ngoài.Anh mới phát hiện ra một điều, sau khi uống rượu cô nhóc này trở nên rất nhạy cảm.Anh cúi đầu ngậm hai đỉnh đồi căng tràn đầy đặn, bàn tay vô cùng yêu thích xoa bóp vòng eo nhỏ nhắn của cô, côn thịt của anh nhiều lần đâm vào chỗ sâu nhất, nghe thấy tiếng kêu mị hoặc ê ê a a của cô, phía dưới anh lại lớn thêm một vòng.Ở bãi đỗ xe, nếu mọi người đi ngang qua chiếc xe này đều có thể nghe thấy được bên trong xe có tiếng phụ nữ đang rên rỉ khóc nức nở, tiếng thở gấp của người đàn ông cùng với chiếc xe đang rung lắc, hình ảnh đó khiến ai nấy đều đỏ mặt tía tai.Diệp Phù liên tục bị khoái cảm chi phối, dâm dịch phun đầy trong xe ướt nhão dinh dính, giọng cô khàn khàn, "Ảnh đế..."

Cô mê man không biết mình đang nói gì, chỉ bất lực gọi anh.Sầm Loan ở đằng sau cắn tai cô, thở gấp nói, "Kêu tên tôi."

Diệp Phù bị anh chọc vào sâu quá, cô nức nở một tiếng, nhưng lời nói phát ra lại là, "Dư Trì Bắc..."

Người đàn ông ở phía sau dừng lại, giây tiếp theo, anh "làm" càng hung ác, bờ mông trắng nõn dường như bị bàn tay to rộng của anh bóp nát.

Anh như phát điên lên đâm vào cô, đưa đẩy liên tiếp vào vị trí điểm G, khi cô không chịu được nữa mà phun nước, anh lại vươn tay khảy khảy hột le đang nhô lên, khiến cô lên đỉnh mãi không ngừng, tiếng kêu khóc không dứt.

Sau khi Sầm Loan bắn xong, anh ngồi lên ghế, châm một điếu thuốc.Hình như Diệp Phù ngủ rồi, cô nằm ở một góc, trên người nhơm nhớp dinh dính, cô hơi khó chịu rên rỉ, như đang lẩm bẩm nói cái gì.Sầm Loan ghé sát vào nghe.Cô đang nói, "Dư Trì Bắc...

Dừng lại..."

Sầm Loan không hình dung được cảm giác trong lòng là gì, anh chỉ biết, khi cô nhóc này cất giọng mềm mại gọi Dư Trì Bắc, côn thịt của anh liền cương lên.Anh kéo người ôm vào lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh không nhịn được hôn lên đôi môi ấy.Lưỡi của cô nhóc này vừa mềm vừa thơm, dường như anh hôn thế nào cũng không đủ, Sầm Loan ngậm vào trong miệng liếm láp đùa nghịch, rồi lại hôn xuống cổ cô, bàn tay thì thưởng thức đôi chân xinh đẹp của cô.Giờ khắc này, đôi chân kia dính đầy tinh dịch trắng ngà, ngực cô cũng lấm tấm vài giọt.Bên trong khoang xe tối tăm là hình ảnh dâm mỹ vô cùng.Có lẽ cho rằng người đàn ông lại muốn làm, Diệp Phù lẩm bẩm vài câu rồi bẹp miệng một cách đáng thương, sau đó thì bật dậy hôn anh.Cô như đang đắm chìm trong phim, rất tự nhiên ôm cổ người đàn ông, hôn lên yết hầu nhô lên của anh.

Sau đó, cô hôn từ ngực đi xuống, cuối cùng, dừng lại ở dương vật đang dựng thẳng đứng.Đầu lưỡi cô nhẹ nhàng liếm láp, lúc đóng phim cô hầu như tá vị, liếm trong không khí, làm ra động tác nuốt giả, nhưng lúc này, cô thật sự nuốt hẳn vào.Sầm Loan bị cái miệng nhỏ ấm áp, ẩm ướt kia bao bọc lấy, da đầu tê dại hoàn toàn.Anh kìm nén lại dục vọng muốn thọc vào rút ra trong khoang miệng cô, bàn tay nhẹ nhàng giữ gáy cô, chậm rãi đút côn thịt vào trong cổ họng Diệp Phù.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 32: Ngoan, ăn đi nào (H)


Diệp Phù không nuốt được lại càng không nhả ra được, cô bị anh giữ gáy, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nước mắt chảy ra."

Ư ư ư..."

Cô đáng thương lắc đầu, núʍ ѵú xinh đẹp run rẩy.Nước mắt chảy dọc khuôn mặt, dừng ở khóe môi, rồi từ khóe môi chảy xuống ƈôи ŧɦịŧ, cô vô thức nuốt nước miếng.Sầm Loan nhìn thấy cô như vậy, anh không chịu được thở dốc, suýt chút nữa tước vũ khí đầu hàng trước cái miệng nhỏ ướt nóng, chật chội này.Ánh mắt Diệp Phù đáng thương nhìn anh, cô lắc lắc cái đầu, nức nở kêu lên, "A ư...

Sâu quá..."

Không lâu sau, rốt cuộc người đàn ông cũng buông tay, xong, một giây sau, anh lại giữ chặt gáy cô bức cô nuốt đồ vật to lớn kia vào một lần nữa, giọng anh khàn khàn mê hoặc cô, "Ngoan, ăn đi nào..."

Diệp Phù không trốn được, cô đành ăn vào từng chút một, giống như ăn quả anh đào trên ly rượu trái cây đêm nay.Nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ, sau đó...

Dùng hàm răng...Sầm Loan đỏ mặt vì bị răng cô cọ đến, anh lật người cô lại để cô đưa lưng về phía mình, mặt đối diện với cửa xe làm bằng pha lê, đem hai cánh tay cô vòng ra đằng sau.Anh ấn bờ mông trắng nõn kia xuống, ra vào vô cùng tàn nhẫn.Bầu ngực trắng như tuyết bị ép sát vào cửa xe, cô tê dại vì hơi lạnh chạm vào, Diệp Phù bật khóc tu tu vì kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt."

A...

Ha a...

Không...

A...

Ưʍ..."

Sầm Loan kéo cô lại, cuối cùng thì bộ ngực mềm mại cũng không bị dính vào cửa xe lạnh lẽo nữa, nhưng núʍ ѵú đáng thương thi thoảng lại bị cọ vào vì sự đưa đẩy của anh, bàn chân Diệp Phù căng ra, cô kêu lên một tiếng dài, bụng nhỏ phun ra vệt nước trong suốt.Sầm Loan lật người cô lại, anh đang định đè cô xuống tiến vào lần nữa thì thấy Diệp Phù nhỏ giọng khóc."

Sao vậy?"

Anh cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô.Cánh tay trắng nõn của Diệp Phù ôm cổ anh, giọng cô mềm mại như tiếng mèo kêu, "Dư Trì Bắc..."

Một lúc lâu sau, Sầm Loan mới đáp lại, "Tôi đây."

"Đừng chết...

Được không?"

Cô khóc lóc hôn lên mặt anh.Sáng nay cô mới nhận được kịch bản của phần sau.Kết cục của Dư Trì Bắc... là chết."

Ừ."

Sầm Loan hôn môi cô, "Tôi đồng ý với em."

Anh thong thả, dịu dàng tiến vào bên trong cô, hai tay anh ôm mặt cô, nhẹ nhàng, lưu luyến hôn cô.Khoảng khắc đó.Bọn họ là Đường Cổ và Dư Trì Bắc.Cũng là Diệp Phù và Sầm Loan.Sau khi đưa Diệp Phù về phòng, Sầm Loan nhận được tài liệu mà trợ lý gửi đến, xem xong mặt anh không có cảm xúc gì, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý."

Cho bà ta một khoản tiền, làm một hợp đồng bảo mật, giữ kín miệng bà ta cho tôi."

Trợ lý Hồ Tùng Vũ do dự hỏi, "Nhỡ đâu đối phương nhận được khoản báu bở, sau này lại đòi tiền chúng ta không ngừng thì sao?"

"Bà ta muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu."

Sầm Loan nhìn thẳng vào gương, trong đó phản chiếu lên ánh mắt âm u, lạnh lẽo có vài phần giống với Dư Trì Bắc, "Nhưng từ giờ trở đi, Diệp Phù sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với bọn họ nữa, cô ấy là của tôi, nếu bọn họ dám quấy rầy cô ấy, tìm luật sư nói với bọn họ, uy hiếp đòi tiền ảnh đế là tội danh gì.

Tất nhiên, nếu có thể đưa bọn họ vào ăn cơm tù mấy năm cũng được."

Hồ Tùng Vũ nhận ra anh đang tức giận, vội vàng lên tiếng, "Vâng ạ."

Trước khi nhận bộ phim này, có rất nhiều người không xem trọng việc đạo diễn Từ lựa chọn ảnh đế, rốt cuộc ở trước mặt công chúng, Sầm Loan là một người đàn ông hoàn mỹ, ngoại trừ tính tình hơi lạnh nhạt.Nhưng chỉ có đạo diễn Từ và trợ lý quen biết anh mới rõ, người đàn ông này giống Dư Trì Bắc.Vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.Anh không phải đang diễn Dư Trì Bắc, anh chính là Dư Trì Bắc.=========
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 33: Ngoan nào, tôi ở đây


Trước khi ngắt máy, Hồ Tùng Vũ nghe được giọng nói lạnh như băng của người đàn ông, "Gần đây Trần Việt Mật làm gì, tra cho tôi."

"Đã biết ạ."

Đạo diễn Trần Việt Mật có tiếng là ham mê sắc đẹp, Hồ Tùng Vũ kết hợp giữa việc này và việc Sầm Loan bảo tìm hiểu về quan hệ gia đình Diệp Phù là biết...

Ngày trước chỉ sợ Diệp Phù nếm không ít mùi đau khổ từ đạo diễn Trần.Mà không rõ...

Đạo diễn Trần đã thực hiện được hay chưa.Rốt cuộc, giọng nói của anh Sầm nghe có vẻ rất khủng bố.Hồ Tùng Vũ trả lời xong, vội vàng tìm người điều tra.Đạo diễn Trần...

Ông tự cầu phúc đi.Sầm Loan ở trong phòng nằm xuống, nhắm mắt lại trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh cô nhóc kia khóc lóc kêu "Tôi không ngủ", anh cau mày, đứng dậy xuống giường.Anh dùng thẻ phòng mở phòng cô ra.Sầm Loan nằm xuống cạnh cô, một lúc sau, anh vươn tay, ôm người vào lòng.Đêm nay Diệp Phù ngủ không được an ổn, cô uống rượu xong lại bị anh "làm" cho chết đi sống lại, bị lăn lộn lâu như vậy, lúc nằm trên giường, cơ thể cô còn vô thức run rẩy.Dư âm của cuộc lên đỉnh khi nãy còn chưa tiêu tan, ý thức cô còn đang mơ màng, dường như trong tiềm thức vẫn cảm thấy người đàn ông đang ra vào, miệng phát ra vài tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.Diệp Phù vất vả mãi mới ngủ được thì lại nằm mơ thấy mình khi còn nhỏ.Em trai cướp đồ chơi của cô rồi ném xuống hồ, cô tức giận chỉ tay vào hắn thì lại bị mẹ bắt gặp, sau đó mẹ liền đem cô ra đánh một trận.Trong lúc mơ ngủ cô tủi thân khóc tỉ tê, vô thức cầu xin, "Đừng đánh con..."

Sầm Loan ngủ không sâu, nghe thấy cô khóc, anh lập tức nắm tay cô, "Ngoan nào, tôi ở đây."

Anh ghé sát tai vào mới nghe rõ cô đang khóc cái gì.Trái tim anh thắt chặt lại.Từ nhỏ đến lớn Diệp Phù luôn bị cha mẹ áp bức chỉ vì em trai của mình, cô học xong cấp 2, cha mẹ không cho cô học nữa mà bắt cô đi làm kiếm tiền.Thật trùng hợp, khi cô đang làm phục vụ ở một quán cơm thì được một người đại diện nhìn trúng, sớm bước chân vào giới giải trí.Vì không chấp nhận quy tắc ngầm, nên cô chỉ có thể nhận những vai phụ mờ nhạt, tên tuổi cũng tăng lên chút ít, kỹ thuật diễn cũng ngày càng khá hơn, nhưng vẫn không có cơ hội dành được những vai diễn quan trọng.Đây là lần đầu tiên cô diễn vai nữ chính.Đáng tiếc... là một bộ phim người lớn.Sầm Loan ôm người vào lòng, môi mỏng hôn lên trán cô, "Đừng sợ, từ giờ sẽ không ai đánh em nữa...

Có tôi ở đây, không ai dám đánh em."

Trong lúc Diệp Phù mơ màng ngủ nghe được câu bảo đảm, lại bị anh ôm chặt chẽ khít khao như vậy, cô như con mèo con dụi dụi vào cổ người đàn ông, yên tâm ngủ say.Sầm Loan cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của cô nhóc này, không chịu được liền vươn tay chạm nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh của cô.Ngoan quá.Anh lôi di động ra, gửi tin nhắn cho đạo diễn Từ, sau đó nhắm mắt lại, vùi chóp mũi vào hõm vai tràn ngập mùi hương của cô gái.Sáng hôm sau 9 giờ, đạo diễn Từ nhìn thấy tin nhắn, ông tức giận đến mức bữa sáng cũng không muốn ăn.【 Lão Từ, nay cho bọn cháu nghỉ ngơi một ngày. 】Bọn... cháu?Không cần phải nói, tối qua thằng nhóc này lại làm chuyện xấu!"

Sầm Loan đâu?!"

Đạo diễn Từ tìm được Hồ Tùng Vũ, chất vấn nói, "Sao trong phòng không có ai?"

Hồ Tùng Vũ nơm nớp lo sợ, "Dạ, tôi...

Tôi không biết."

Đạo diễn Từ dịch chuyển ánh mắt, nhìn về phía phòng của Diệp Phù.Da đầu Hồ Tùng Vũ tê rần, anh ta vội vàng tiến lên ngăn cản, "Đạo diễn Từ, xin ông bớt giận, anh Sầm anh ấy..."

Đạo diễn Từ không tới gõ cửa, ông chỉ hừ một tiếng, xoay người rời đi."

Buổi chiều kêu hắn đến!"

Hồ Tùng Vũ xoa mồ hôi trên trán, "Vâng!"
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 34: Uống ngon


Khi Diệp Phù tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong lòng ảnh đế.

Cô ngạc nhiên mở to mắt, ý thức mơ hồ, chưa tỉnh táo, trông có vẻ ngơ ngác.Ngay lập tức, ký ức rời rạc tối qua dần hợp lại, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng dâm loạn.

Bên trong xe, cô gái bị áp sát vào cửa sổ bằng pha lệ, núʍ ѵú thi thoảng bị cọ vào tấm kính lạnh lẽo...Người đàn ông giữ gáy cô, âm thanh mê hoặc, "Ngoan, ăn đi nào..."

Độ ấm nóng bỏng của đồ vật to lớn kia tựa hồ còn lưu lại bên môi, Diệp Phù hoảng loạn che miệng, động tác nhỏ của cô đã khiến Sầm Loan nằm bên cạnh thức giấc.Người đàn ông mở mắt ra, nhìn thẳng vào cô.Diệp Phù không dám cử động.Anh vừa mới tỉnh ngủ, dáng vẻ hơi lười nhác, đôi mắt nhàn nhạt, lông mi anh rất dài, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm chui vào trong phòng, hắt những tia sáng nhỏ vụn lên sống mũi cao thẳng của anh, chia khuôn mặt anh thành hai nửa.Một mặt lười biếng, một mặt gợi cảm.Nhất thời, Diệp Phù xem đến ngây người.Môi người đàn ông khẽ giật giật, anh ghé sát vào cô, hôn lên ngón tay đang che miệng.Diệp Phù run lên vì nụ hôn mềm mại kia."

Chào buổi sáng."

Sầm Loan nhìn cô, giọng nói khàn khàn quyến rũ, "Em đói bụng chưa?"

Diệp Phù vừa nghe thấy anh nói vậy, trong bụng phát ra tiếng ọc ọc, cô thẹn thùng che lại, nhưng chợt phát hiện...

Mình đang không mặc gì."

A..."

Cô khẽ kêu lên, túm chăn vây quanh người.Ở trong chăn, anh lại dễ dàng ôm eo cô, bao cả người lẫn chăn lại, sau đó hơi dùng sức bế cô lên."

Đi, đi đâu ạ?"

Diệp Phù hoảng hốt ôm cổ anh."

Đi tắm rửa, ăn cơm."

Sáng sớm Sầm Loan có thói quen chạy bộ, sau đó thì tắm rửa rồi ăn sáng, tiếp theo anh mới xem kịch bản để chuẩn bị đóng phim.

Nhưng khi hai người tỉnh giấc đã là giữa trưa, tắm rửa xong vừa vặn đến bữa trưa.Tiêu Hiểu Hồng và Hồ Tùng Vũ không dám nhìn bọn họ, đưa cơm lại đây xong thì cúi đầu đi ra ngoài, đến nỗi chiếc giường kia cũng không liếc một cái.Đến bây giờ Hồ Tùng Vũ vẫn nhớ rõ, lúc giúp anh Sầm thu dọn hành lý, anh ta phát hiện bên trong có một chiếc ga giường được gấp gọn gàng.

Nhưng kỳ lạ là, chiếc ga giường này không sạch, trên đó dính vệt nước bẩn, dường như còn lấm tấm vết máu.Ban đầu anh ta không rõ, vì sao anh Sầm lại nhét ga giường vào hành lý, mãi đến tối qua...

Khi anh ta mang xe đi rửa, thấy có vệt nước phía sau xe và giấy vệ sinh vo thành nhúm, anh ta mới hiểu....

Chiếc ga giường kia đã phải trải qua những gì.Quả nhiên anh Sầm có sức lực thật dồi dào, Hồ Tùng Vũ thầm nghĩ.Chị Phù đáng thương quá, huhu, nhìn dấu vết trên người chị ý kìa, hừ, anh Sầm quá cầm thú, Tiêu Hiểu Hồng thầm nghĩ.Sau khi đóng cửa lại, Sầm Loan và Diệp Phù cùng nhau ăn cơm trưa.Khi ăn, ánh mắt anh chỉ nhìn vào cái miệng nhỏ đang phồng lên của cô nhóc này, mỗi lần cô uống một ngụm canh hay nhét một miếng thịt vào miệng, khuôn mặt nhỏ hiện lên sự thỏa mãn.Vừa ngoan vừa mềm mại.

Sầm Loan không kìm được đưa tay ra sờ đầu cô.Trong miệng Diệp Phù vẫn còn thức ăn, tự dưng bị anh xoa đầu như thế, cô vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt còn lưu lại ửng hồng tối qua.

Dáng vẻ kia cực kỳ giống dáng vẻ khi cô ngậm ƈôи ŧɦịŧ anh, khóc lóc kêu lớn quá.Diệp Phù cố gắng nuốt đồ ăn xuống, sau đó mới hỏi, "Ảnh đế, sao vậy ạ?"

"Canh ngon không?"

Người đàn ông đẩy bát canh của mình qua, "Của tôi, em uống đi."

Diệp Phù mặt đỏ lên.

Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua...

Cô bị anh dụ dỗ nuốt vào đồ vật nóng bỏng đó, liếʍ ɭáρ một lúc cô nghe thấy anh thở dốc hỏi, "Cho em uống đồ này rất ngon, được không?"

Ý thức cô mơ màng, miệng lưỡi khô đắng nên ngay lập tức gật đầu.

Sau đó, một dòng tinh dịch nóng ấm rót đầy khoang miệng.

Cô khóc đến run người, Sầm Loan lại giữ lấy người cô, đút ƈôи ŧɦịŧ to lớn vào càng sâu, dường như còn chọc vào tận cổ họng cô.Diệp Phù cắn môi, lí nhí nói cảm ơn, tiếp theo cô tiếp nhận bát canh, uống từng ngụm một.

Hai tai cô lúc này đỏ như trái cà chua.===========
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 35: Quyến rũ


Sầm Loan thấy vành tai trắng nõn của cô đã phiếm hồng, tuy muốn trêu đùa cô một chút nhưng thời gian không cho phép, chờ cô ăn xong, anh dắt tay cô đi ra ngoài.

Diệp Phù không dám rút tay ra, bàn tay cô bị năm ngón tay anh bao bọc.

Dường như mọi thứ không chân thật, khiến cô sinh ra cảm giác kỳ diệu.Đến trường quay, Sầm Loan đi tìm đạo diễn Từ, còn Diệp Phù thì ngồi một mình xem lại kịch bản và đọc lời thoại.Tiếp theo, hai người sẽ có phân cảnh "thân thiết" trên ghế sô pha, nhưng chưa làm xong thì cảnh sát ập đến.

Vì bị Dư Trì Bắc phế đi "quả ớt nhỏ", khỉ con vô cùng hận anh, sau khi chạy trốn tới nơi khác, hắn đã dùng điện thoại công cộng báo cảnh sát.Lại nói đến Tống Vũ, tối qua phân cảnh của "bọn cướp" đóng máy nên bọn họ mới rủ nhau uống rượu chúc mừng.

Bọn họ chỉ là những vai phụ chớp nhoáng, hiển nhiên không mời đến ảnh đế.Nhưng Tống Vũ không ngờ, lúc trở về khách sạn, hắn lại nhìn thấy xe của Diệp Phù ở bãi đỗ.

Lúc hắn tiến lại gần đã nghe thấy trong xe truyền ra tiếng rêи ɾỉ.

Tiếng kêu khiến hắn cương lên ngay lập tức.

Âm thanh này giống như khi đóng phim, nhưng không hoàn toàn giống 100%.Lúc này đây, tiếng rêи ɾỉ không có chút áp lực nào, vừa yêu kiều, mị hoặc vừa nức nở, đáng thương.

Chỉ cần nghe thấy, máu nóng dâng lên.Cứ tưởng ảnh đế là chính nhân quân tử, cuối cùng lại "chơi" con gái nhà người ta trong xe.Ngay sau đó, Tống Vũ không còn ngưỡng mộ anh vì sự cao ngạo, lạnh lùng nữa, rốt cuộc ảnh đế cũng chỉ là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi.

Có điều, ảnh đế ra tay trước hay Diệp Phù quyến rũ ảnh đế, điều này hắn không xác định được.Không ai là không biết, trong sự nghiệp đóng phim nhiều năm kèm theo rất nhiều tai tiếng, nhưng ảnh đế chưa từng công khai mối quan hệ nào.

Anh luôn giữ mình trong sạch.Nhưng Diệp Phù lại không giống vậy, là một diễn viên tuyến mười tám, có vẻ ngoài và dáng người xinh đẹp, để đóng được phim cái gì cũng có thể làm, có lẽ trước khi thử vai, cô ta đã ngấm ngầm thông đồng với ảnh đế.

Bằng không, sao lại có lời đồn, ảnh đế chủ động diễn với cô.

Tống Vũ mặc kệ thật thật giả giả, hắn muốn thử xem, Diệp Phù thật sự thuần khiết, hay giả vờ thuần khiết."

Tối nay sinh nhật tôi, cùng ăn một bữa cơm chứ?"

Diệp Phù ngẩng đầu, khi thấy người tới là Tống Vũ, cô co quắp mím miệng.Tối hôm qua, ở trong xe, dường như cô nhìn thấy hắn.

Lúc ấy Tống Vũ...

Đang ở bên ngoài, nghe tiếng kêu của cô rồi tɦủ ɖâʍ.

Diệp Phù thì say rượu, trạng thái không tỉnh táo nên chỉ nhìn thấy bên ngoài có một người đang đứng.

Khi cô bị ảnh đế dồn vào cửa xe, cũng chỉ nhìn thấy đôi giày thể thao của người đó.Hiện giờ, đôi giày mà Tống Vũ đang đi giống y như đúc đôi giầy tối qua.Ban đầu cô không phản cảm với Tống Vũ, biết là hắn diễn vai ác nhưng không vì nhân vật này mà ghét hắn, nhưng tối qua sau khi biết được một mặt khác của người đàn ông này, dường như cô không thích nổi hắn nữa."

Tôi sẽ mời cả ảnh đế."

Tống Vũ cười nói, "Hiếm khi mọi người được đóng phim cùng nhau, cô sẽ không từ chối chứ?"

Hắn đã nói như vậy, nếu cô từ chối có vẻ như đang cố tình.Diệp Phù mím môi, căng da đầu nói, "Vâng."

Khi Sầm Loan bước lại đây, anh nhìn thấy Tống Vũ nói cười với Diệp Phù mấy câu rồi rời đi.

Ánh mắt anh tối sầm, đi được vài bước, đang muốn nói chuyện với Diệp Phù thì đạo diễn Từ kêu trợ lý trường quay bắt đầu đánh bản quay phim.Rốt cuộc anh không nói nữa, chỉ nhìn Diệp Phù bằng đôi mắt sâu xa, cô bị anh nhìn có chút chột dạ bèn cười nhẹ nhàng một cái, sau khi đánh bản quay phim, cô nhanh chóng tiến vào trạng thái diễn suất.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 36: Nhạy cảm vậy sao?


"Stockholm cảnh số 78 lần thứ nhất!

Action!"

Đường Cổ đi từ trong toilet ra, mái tóc ướt rũ xuống trước ngực, cô cầm khăn lông lau tóc, lộ ra gương mặt sạch sẽ không son phấn, làn da căng mọng, đôi mắt ướt át đen nhánh, lông mi dài cong và chiếc mũi nhỏ xinh.Khi nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha, cái miệng đỏ bừng rất tự nhiên mỉm cười.Cảnh này quay khá tốt.Hai người ở trên ghế triền miên đụng chạm.

Không cần phải nhập diễn, khi anh hôn môi cô, cơ thể cô đã làm rất tốt bước chuẩn bị, mỗi tế bào trong cơ thể cô đều đang kêu gào, dường như rất chào mừng anh đến.Người đàn ông vô cùng kiên nhẫn vuốt ve và hôn cô giống như tối qua, cô hơi ưỡn người đứng dậy, cần cổ thon dài, trắng nõn bị chiếc lưỡi ấm áp của anh liếm qua, cơ thể cô run lên phát ra tiếng.Anh khẽ cười, "Nhạy cảm vậy sao?"

Lời này không có trong kịch bản.Nhưng Sầm Loan tỏ ra không sao cả, bàn tay to lớn của anh bao bọc bộ ngực đầy đặn, năm ngón tay cảm nhận được sự mềm mại tràn ra khỏi lòng bàn tay mình.Hôm nay Đường Cổ mặc một chiếc váy dài màu trắng, bên dưới là một chiếc quần lót ren, đó chính là bộ quần áo mà sáng nay Dư Trì Bắc bảo cô mặc vào, anh nói anh thích nhìn cô mặc như vậy.

Đường Cổ chỉ đành ngại ngùng làm theo đam mê biến thái này của anh.Giờ phút này, người đàn ông đang dùng đầu ngón tay thon dài lột ra lớp vải hơi mỏng kia, từng chút một tiến gần đến chỗ non mềm giữa hai chân cô.Tối qua bị anh "yêu thương" quá đà, nơi đó của Diệp Phù vẫn còn sưng và đau.

Lòng bàn tay anh chạm vào, cô lập từng run rẩy.Sau vài lần thăm dò, thấy cơ thể cô bất giác căng thẳng, Sầm Loan liền tá vị, ngón tay anh di chuyển vào bên trong đùi cô, giả vờ làm động tác cắm vào.Đường Cổ khẽ thở hổn hển.Có vẻ người đàn ông cảm thấy bôi trơn đủ rồi, anh bắt đầu cởi thắt lưng quần.

Sầm Loan không cởi quần lót, hôm nay diễn trong phòng khách, đạo diễn không bảo mọi người tránh đi, những nhân vật nam phụ như Tống Vũ cũng đều đứng bên cạnh nhìn.Anh xoa xoa vài cái, đặt đồ vật dưới thân sát mông cô gái, làm ra vẻ cắm vào, sau đó anh ôm chặt cô, hôn lấy tiếng rên rỉ của cô.Cảnh này Dư Trì Bắc rất dịu dàng, anh chỉ muốn Đường Cổ cảm nhận được sự sung sướng của trận làm tình, vì thế anh không phóng túng đâm thọc mà chỉ hôn cô không ngừng, sau đó nhẹ nhàng tiến vào trong cô.Ngay khi Dư Trì Bắc thở gấp bắn tinh, cánh cửa bị một người đá văng, cảnh sát tay cầm súng phá cửa xông vào, hướng về phía anh hô lên, "Không được nhúc nhích!"

Dư Trì Bắc hơi sửng sốt, tiếp theo anh phủ quần áo lên người Đường Cổ, đặt một nụ hôn lên trán cô, lúc này mới xoay cơ thể trần trụi lại."

Giơ hai tay lên!"

Một đám cảnh sát vây quanh anh, lo lắng anh sẽ ra tay với người phụ nữ bên cạnh, lấy cô làm con tim để khống chế.Dư Trì Bắc không giãy giụa, tay anh ôm đầu đặt sau gáy, xoay người nhìn Đường Cổ đang phát ngốc ở trên ghế.Anh cười với cô, giọng nói khàn khàn, "Bé ngoan, chờ tôi trở lại."

Vừa dứt lời, cảnh sát lập tức xông đến đè anh trên mặt đất, lấy còng tay khóa anh lại.Có một người cảnh sát tìm một tấm thảm bao lên người Đường Cổ, "Không sao rồi, chúng tôi đến cứu cô..."

Đường Cổ òa khóc thành tiếng.Trước mặt cô, anh đang nằm trên mặt đất, gương mặt vốn đang chật vật lại cười với cô.Đôi môi anh mấp máy, hình như có tiếng nói khàn khàn lọt vào trong tai cô, trỗi dậy sự rùng mình từ sâu trong linh hồn."

Đợi tôi."============
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 37: Anh bỏ tôi ra


Cảnh diễn hôm nay khá ngắn, đạo diễn Từ vốn định quay một buổi sáng là xong, buổi chiều có thể chuyển đến địa điểm khác, ai ngờ Sầm Loan ngủ đến tận trưa, lãng phí nửa ngày trời.Bây giờ quay xong đã bốn rưỡi chiều, nếu hiện tại di chuyển đến nơi khác để quay tiếp, sẽ kéo dài đến tận khuya.Đạo diễn Từ đành phải kết thúc công việc, để mọi người trở về nghỉ ngơi.Sầm Loan bị ông gọi vào nói chuyện.Mặt khác, Diệp Phù bị Tống Vũ gọi đi, "Đi thôi, lát nữa ảnh đế sẽ đến, cô đi với chúng tôi trước đi?"

Nghĩ ảnh đế cũng đi, Diệp Phù nhẹ nhàng thở ra, "Tôi ngồi xe trợ lý được rồi."

"Ừ."

Tống Vũ báo địa chỉ, "Nhanh lên nhé, chúng tôi chờ cô."

Diệp Phù thay quần áo, nói cho Tiêu Hiểu Hồng biết chuyện Tống Vũ mời cô đi dự sinh nhật.Tiêu Hiểu Hồng lập tức xuống xe, "Để em đi hỏi anh Sầm."

Diệp Phù kéo cô ấy lại, "Thôi đừng, ảnh đế đang nói chuyện với đạo diễn Từ, chốc nữa anh ấy cũng đến, không sao đâu, tôi qua đó ngồi một lát rồi đi luôn."

Tiêu Hiểu Hồng vẫn không tin, cô ấy lặng lẽ gửi tin nhắn cho Sầm Loan, lúc này mới lái xe đưa Diệp Phù đi.Sinh nhật?

Tiêu Hiểu Hồng không chắc chắn.

Tống Vũ diễn vai đáng khinh "con khỉ", không kém bản thân hắn ngoài đời là bao.

Sợ rằng sinh nhật là giả, lừa chị Phù mới là thật.Tiêu Hiểu Hồng không yên tâm, sau khi chạy xe đến địa điểm, cô ấy cùng Diệp Phù đi vào.

Suy cho cùng, cô là trợ lý mà Sầm Loan tìm đến cho Diệp Phù, nếu Diệp Phù xảy ra chuyện gì, anh Sầm chắc chắn sẽ lôi cô ra tính sổ đầu tiên.Sinh nhật Tống Vũ không tổ chức ở khách sạn mà là một quán bar KTV.Diệp Phù cúi đầu đi vào, cô đeo khẩu trang và kính râm.

Cô đang đóng phim, nhỡ có người chụp được cô đến nơi này, khó tránh việc bộ phim điện ảnh của đạo diễn Từ bị bôi đen.Đi qua sàn nhảy và quầy bar ở tầng một, Diệp Phù lên một căn phòng ở tầng hai.Tống Vũ đã đợi ở bên trong, ngoài ra còn có mấy nam diễn viên khác, đều là những người đóng vai "bọn cướp".

Diệp Phù chào hỏi bọn họ, cầm ly rượu lên chúc mừng hắn sinh nhật vui vẻ.Uống rượu xong, cô đang chuẩn bị đứng dậy trở về.

Tống Vũ ngăn cô lại, "Sao vừa tới đã đi rồi?"

Cánh tay hắn dài, ôm lấy bả vai cô, "Ngày mai chúng ta có cảnh quay chung, hôm nay tôi gọi cô tới, định diễn thử với cô đây này."

Diễn thử?Làm gì có ai diễn thử ở quán bar?Diệp Phù giãy giụa, nhưng lại bị Tống Vũ ôm càng chặt, cánh tay hắn vòng qua cô, tay kia giữ chặt eo Diệp Phù, nói bên tai cô, "Ngày mai tôi kéo cô như vậy, cô thấy sao?

Có đau không?"

Diệp Phù vừa xấu hổ vừa cảm thấy vớ vẩn, cô vùng vằng, giọng nói thay đổi, "Tống Vũ, chỗ này không thích hợp để diễn thử, anh bỏ tôi ra, tôi phải về rồi."

Tiêu Hiểu Hồng định nhẫn nhịn nhưng không chịu được, cô ấy đi đến kéo cánh tay Tống Vũ ra, "Anh Tống, chị Phù đang mệt, tôi đưa chị ấy về nghỉ ngơi."

"Cô là ai, tránh qua một bên đi."

Tống Vũ không biết Tiêu Hiểu Hồng là người mà Sầm Loan tìm tới, hắn chỉ nghĩ đây là trợ lý mà Diệp Phù mang theo, lập tức không có sắc mặt tốt, "Tôi đang nói chuyện với cô ta, cô lắm mồm cái gì vậy."

Nói xong, hắn đột nhiên vung tay, đẩy Tiêu Hiểu Hồng ngã ra đất.Ngày mai Diệp Phù còn có vai diễn phối hợp với Tống Vũ, cô không muốn làm lớn chuyện bèn ăn nói nhỏ nhẹ, "Tống Vũ, mai đến trường quay diễn thử, anh thấy được không?"

"Sao vậy?

Diễn thử với ảnh đế ở trong xe, lại không thể diễn thử với tôi à?"

Tống Vũ trào phúng thổi hơi vào tai cô, "Coi thường tôi đúng không?"

Diệp Phù nghe thấy hắn nói thì kinh hoàng, đôi mắt xinh đẹp, sạch sẽ hiện lên vẻ sợ hãi.Tống Vũ thấy cô phản ứng như vậy, hắn càng cười lớn, "Nói thử xem, là cô quyến rũ ảnh đế, hay hắn ta... không nhịn được, cưỡng bức cô?"
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 38: Chỗ đó của em... hơi đau


"Anh ấy không phải!"

Diệp Phù không nghĩ ngợi, phản bác lại hắn, "Anh ấy không phải như thế!

Anh đừng nói linh tinh!"

Ảnh đế Sầm Loan cao cao tại thượng, tựa như tiên, được nhiều người tôn kính và các cô gái ngưỡng mộ, sao có thể bị chửi bới như vậy.Diệp Phù tức giận đến phát khóc."

Ồ?

Hắn không phải là người như thế, vậy cô quyến rũ hắn sao?"

Bàn tay của Tống Vũ dễ dàng nắm lấy ngực cô, "Hắn cho cô cái gì?

Vai nữ chính này hắn cho cô sao?"

Diệp Phù lắc đầu, nước mắt tí tách rơi xuống, "Không phải, là tôi quyến rũ anh ấy, anh ấy không làm gì hết, anh đừng nói anh ấy như vậy."

"Cô che chở cho hắn?"

Tống Vũ vươn tay muốn thăm dò xuống chân cô, "Hai chúng ta làm một giao dịch được không?

Tôi sẽ không nói chuyện của cô và ảnh đế ra ngoài, cô ngủ với tôi một lần, thế nào?"

Diệp Phù kinh sợ, run rẩy.Tiêu Hiểu Hồng đang nằm trên mặt đất bò dậy, trộm gọi cho ảnh đế, lúc này di động của anh mới liên hệ được, Tiêu Hiểu Hồng không nói nhiều, cô ấn mở loa."

A lô, anh Sầm, bọn em ở tầng hai KTV, đi lên cầu thang rẽ phải, anh đến rồi phải không?"

Cô ấy lớn giọng, "Để em ra đón anh."

Ở đầu dây bên kia, Sầm Loan nghe ra Tiêu Hiểu Hồng sốt ruột cũng như cố tình, giọng nói anh lạnh lùng, "Ừ, xuống đi, tôi đang ở cửa."

Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, Tống Vũ buông lỏng Diệp Phù ra, nói nhỏ bên tai cô, "Cô dám nói cho ảnh đế, tôi sẽ nói chuyện của hai người ra bên ngoài."

Diệp Phù lau nước mắt, không quay đầu lại nhìn mà kéo Tiêu Hiểu Hồng rời đi.Sau khi hai người ra khỏi phòng, Diệp Phù chạy thẳng vào toilet, cô rửa mặt xong, đi ra nói với Tiêu Hiểu Hồng, "Cô đừng nói gì với ảnh đế."

Tiêu Hiểu Hồng không dám tin nhìn cô, "Vì sao ạ?"

"Cô đừng hỏi."

Diệp Phù vẫn còn run, cô rửa sạch mặt, sau khi chắc chắn không còn nước mắt nữa mới xoay người."

Tôi không muốn ảnh hưởng đến anh ấy."

Tiêu Hiểu Hồng kinh ngạc nhìn Diệp Phù rời đi.

Rõ ràng cô sợ hãi như vậy, nhưng ở trong tình huống này, cô vẫn nghĩ cho ảnh đế.Diệp Phù vừa ra tới cửa thì nhìn thấy xe của anh, dường như anh mới đến, Sầm Loan đang muốn xuống xe thì trông thấy cô.Anh không đeo khẩu trang, lại càng không mang kính râm, ánh sáng lập lòe của quán bar KTV hắt từng tia nhỏ lên khuôn mặt anh, hiện ra hình dáng hết sức đẹp mắt.Diệp Phù lo lắng anh bị người khác nhận ra, vội vàng lên xe đóng cửa lại, lúc này cô lặng lẽ gọi điện cho Tiêu Hiểu Hồng, bảo cô ấy tự lái xe về.Điện thoại vừa ngắt, cô đã bị anh đè ra ghế sau.

Trán anh nhăn lại, con ngươi đỏ ửng."

Có phải tôi đã từng nói, em không được đi cùng người đàn ông khác, đúng hay không?"

Giọng anh khàn khàn, khiến cho cả thể xác và tinh thần Diệp Phù phát run lên."

Em...

Chỉ đến đây uống 1 ly rồi đi, không sao cả."

Dưới ánh mắt sắc bén của anh, cô run rẩy trả lời."

Không sao?"

Anh vươn tay lau khóe mắt đang đỏ lên của Diệp Phù, trước vẻ sợ sệt của cô, rốt cuộc anh cũng đặc xá mà nói, "Trở về."

Lời này là nói với Hồ Tùng Vũ ở phía trước.

Anh ta làm theo, bắt đầu khởi động xe.Diệp Phù thở phào nhẹ nhõm.Trở lại khách sạn, Sầm Loan không về phòng của mình mà ở lại phòng Diệp Phù, chờ cô tắm rửa xong, anh đè cô lên giường, nhẹ nhàng hôn lên.Diệp Phù rùng mình, có chút khó mở miệng nói, "Chỗ đó của em... hơi đau."

Vừa sưng vừa đau.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 39: Bé ngoan, tôi không chịu được


Đương nhiên là Sầm Loan biết, anh hôn lên môi cô, giọng nói khàn đặc, "Tôi biết, tôi sẽ không chạm vào em."

Anh tách hai chân cô ra, bôi một ít thuốc mỡ lên miệng huyệt sưng đỏ, thuốc mỡ được ấm áp vây quanh, mau chóng tan thành nước.

Người đàn ông thấy chỗ đó đã ướt, anh đút ngón tay vào càng sâu."

A..."

Diệp Phù run nhẹ, hai tay víu chặt cánh tay anh, thở gấp, "Ưm..."

Anh chỉ bôi thuốc mà thôi, nhưng khi rút tay ra, chúng dính vệt nước trong suốt dưới ánh đèn.

Diệp Phù xấu hổ không dám nhìn anh.Anh khẽ cười, "Ngủ đi, tôi đi tắm rửa."

Ban ngày Diệp Phù thực sự rất mệt mỏi, buổi tối lại gặp chuyện như vậy, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Sầm Loan tắm rửa đi ra, anh lên giường nằm và ôm chặt cô vào lòng, lúc này anh lấy di động gọi cho Tiêu Hiểu Hồng, giọng nói lạnh như băng."

Cô nói đi."

Tiêu Hiểu Hồng nơm nớp lo sợ kể chi tiết mọi việc mà Diệp Phù gặp phải cho anh nghe.

Khi nghe thấy Tiêu Hiểu Hồng thuật lại câu nói mà Diệp Phù đã nói: "Không phải, là tôi quyến rũ anh ấy, anh ấy không làm gì hết, anh đừng nói anh ấy như vậy", anh vô cùng đau lòng, rồi lại cảm thấy ngọt ngào dâng tràn.Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, cô vô ý thức mếu máo đầy tủi thân, lông mày thanh mảnh cũng nhăn lại, như một chú mèo con bị bỏ rơi.

Cả người trông đáng thương đến đau lòng.Anh hôn lông mày cô, rồi đến chóp mũi xinh xắn, cuối cùng hôn lên đôi môi mềm mại, thơm ngọt.

Diệp Phù ưm một tiếng, cô bị anh hôn không thở được nên mới mơ màng mở mắt ra, Sầm Loan đang chôn trước ngực cô, há mồm cắn núm vú cô.Sao anh bảo...

Không chạm vào cô cơ mà?Cô còn không tỉnh táo, khoái cảm lại dâng lên.

Môi mỏng hé mở, tiếng rên rỉ phát ra: "A...

Ưm...

Ư...

Không...

A..."

Sầm Loan giữ tay cô, đan ngón tay vào nhau, lúc cô ưỡn người lên, anh cúi đầu ngậm lấy lỗ nhỏ đang chảy ra dâm thủy, há mồm nuốt vào.Diệp Phù vô thức kẹp chặt hai chân nhưng lại bị anh đặt lên vai, Sầm Loan vùi mặt vào giữa hai chân cô, tập trung dịu dàng liếm láp tiểu huyệt nhạy cảm của cô.Cô lại hét chói tai lên đỉnh.

Dư âm đó còn chưa kịp tan đi, người đàn ông đã cúi xuống hôn lên môi cô, giọng nói khàn đặc vang lên bên tai đầy mê hoặc."

Bé ngoan, tôi không chịu được, em dùng miệng giúp tôi được không?"

Tuy là câu hỏi nhưng Diệp Phù chưa mở mắt ra, dương vật nóng bỏng đã để bên miệng cô.

Vừa cứng vừa nóng. dương vật hưng phấn, còn giật giật trên gương mặt Diệp Phù.Đôi mắt nhập nhèm còn đang buồn ngủ của cô mở ra, Diệp Phù ngoan ngoãn nuốt vào đồ vật to lớn của anh, mặt khác cô muốn ngước lên nhìn dáng vẻ của người đàn ông nhưng khuôn mặt anh lại quá mơ hồ.Cô chỉ nhìn được yết hầu chuyển động lên xuống của Sầm Loan cùng với cơ ngực rắn chắc và hai chân thẳng tắp.

Cuối cùng là quái vật khổng lồ trong miệng.

Mỗi một bộ phận trên cơ thể anh đều gợi cảm chết mất.Diệp Phù tận tình liếm láp, chỉ muốn anh được sung sướng.

Người đàn ông vuốt ve tai cô, cổ họng phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn, chỉ một lúc sau, anh bắn vào miệng cô.Cô bị dòng tinh dịch ấm nóng tưới vào đến run rẩy, bất giác nuốt vào khá nhiều.

Sầm Loan nhìn thấy cảnh này, mặt anh đỏ lên, anh nhẫn nhịn sờ đầu cô, tiếng nói càng khàn lại, "Ngoan."

Diệp Phù được anh ôm đi rửa mặt, trên đường trở về đã ngủ rồi.Sầm Loan nằm trên giường, nhìn cơ thể xinh đẹp, nhỏ bé của cô, nghĩ lại từng câu từng chữ cô che chở cho anh mà trong lòng dâng lên một cỗ ngọt ngào, ấm áp.
 
Back
Top Bottom