Lãng Mạn Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]

Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 40: Anh ấy rất tốt với tôi


Hôm sau trường quay đổi địa điểm sang cục cảnh sát.Dư Trì Bắc bị bắt, Đường Cổ ở cục cảnh sát làm ghi chép, bên cạnh cô là cha mẹ đang khóc đỏ bừng mắt."

Hắn cầm tù cô, thực hiện những hành vi xâm phạm cô có đúng không?"

Nam cảnh sát hỏi.Dường như tinh thần xảy ra vấn đề, cô ngây ngốc nhìn mặt bàn, một lúc sau, cô mới nhìn về phía cảnh sát, "Anh ấy... sẽ ngồi tù sao?"

"Đó là điều chắc chắn, chỉ cần cô xác định trong khoảng thời gian này hắn ta cầm tù cô, mỗi ngày đều xâm phạm cô, chúng tôi có biện pháp để hắn ngồi tù cả đời."

"Cả đời?"

Đường Cổ ngơ ngác hỏi, "

Sau này anh ấy...

Không ra được sao?"

Cảnh sát gật đầu, "Đúng vậy."

Bỗng nhiên Đường Cổ giàn giụa nước mắt.Cảnh sát và cha mẹ cô đều cho rằng, cô thoát khỏi nơi đó, hơn nữa tinh thần bị chịu kích thích nặng nề nên bây giờ mới khóc lóc vui vẻ.Nhưng câu nói tiếp theo của Đường Cổ lại làm mọi người ở đây sững sờ."

Không."

Cô thong thả, kiên định nói: "Anh ấy không xâm phạm tôi."

Ở bên ngoài, khi nhìn thấy Diệp Phù nói những lời này, trái tim Sầm Loan như bị bóp nghẹn bủn rủn.Có phải đêm qua, cô cũng giống như hiện tại, đôi mắt ngập nước, kiên định nói cho mọi người."

Anh ấy không xâm phạm tôi."

Nam cảnh sát liếc nhìn nữ cảnh sát, thay đổi câu hỏi."

Hắn cởi qυần áo cô sao?"

Đường Cổ gật đầu.Nữ cảnh sát không chịu được bèn nói, "Đây là hành vi xâm phạm, cô thử nhìn xem trên người và chân cô đều có dấu vết, đây là chứng cứ chứng minh hắn xâm phạm cô, đến lúc đấy chúng tôi chỉ cần đưa chứng cứ trình lên..."

Đường Cổ lấy cảnh phục trên người che lại tay và chân, giọng nói run rẩy, "Không...

Anh ấy không làm gì cả...

Anh ấy rất tốt với tôi...."

Cảnh sát kinh ngạc, sửng sốt.Che mẹ đứng bên cạnh xông tới, tát một cái lên mặt Đường Cổ, "Con điên rồi sao!?

Đứa nhỏ ngốc nghếch này!

Con bị cưỡng gian!

Tên súc sinh kia cưỡng gian con!

Con còn nói tốt cho hắn!

Có phải con bị ma ám rồi không?

Con gái đáng thương của tôi..."

Cảnh sát trấn an họ vài câu rồi cho người đưa họ đi.

Sau đó cảnh sát lại ngồi xuống, tiếp tục hỏi Đường Cổ: "Cô nói hắn đối tốt với cô?

Tốt như thế nào?"

Dường như Đường Cổ đang đắm chìm trong hồi ức, khóe miệng bất giác mỉm cười, "Anh ấy tắm, đánh răng, mặc quần áo và còn cắt móng tay cho tôi, lúc ăn cơm sẽ ôm tôi, lúc ngủ cũng ôm...

Anh ấy còn nói, chờ một thời gian nữa sẽ đưa tôi đi du lịch, đi bất kỳ nơi nào mà tôi muốn...

"Cảnh sát nghe thấy thì trợn mắt há mồm, hai người nhìn nhau một lát, sau đó nam cảnh sát viết xuống giấy một dòng chữ:Hội chứng Stockholm*.*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.

Những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" thường được xem là vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.

Nữ cảnh sát gật đầu.Máy quay quay đúng vào Diệp Phù, lúc này đây chỉ thấy cô đang cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống chân không đi dép.Đôi chân trắng nõn, sạch sẽ, móng chân được cắt tỉa gọn gàng, tựa như cô đang nhớ đến cảnh tượng người đàn ông cắt móng chân cho cô, sau đó anh hôn lên chúng.

Khóe miệng lại giơ lên.Gương mặt cảnh sát phức tạp nhìn cô một cái, đứng dậy rời đi."

Cut!"

Đạo diễn Từ hô dừng lại, ở trước mặt mọi người, ông khen ngợi Diệp Phù, "Rất tốt, tôi còn lo cảnh này cô phải quay lại nhiều lần đấy, trạng thái lúc nãy không tồi, rất có tư thái của một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu, tiếp tục phát huy nhé."

Diệp Phù được khen thì đỏ ửng mặt, ánh mắt cô nhìn nơi khác nhưng lại không dám nhìn ảnh đế."

Chuẩn bị cảnh tiếp theo!

Nhanh lên nào!"

Đạo diễn Từ cho người thu dọn đồ đạc, đi đến địa điểm khác.Khi Diệp Phù đi từ trong toilet ra, cô nhìn thấy ảnh đế đang đứng ở bồn rửa tay, anh rửa xong đang đặt tay ở dưới máy sấy khô, tiếng gió nóng ù ù truyền đến.Cô không dám nhìn anh, vội vàng rửa sạch tay rồi rời đi.

Nhưng so với cô thì anh càng bước nhanh hơn, lúc đi ngang qua cô, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, "Biểu hiện vừa nãy không tồi."

Nụ hôn kia nhẹ nhàng và chớp nhoáng, nếu không phải đang đứng trước gương, Diệp Phù chỉ ngỡ như ngón tay anh dừng ở đỉnh đầu.Khuôn mặt cô hồng lên, cô nhanh chóng nhìn lại nhưng anh đã rời đi.Anh tới để khen cô sao?Diệp Phù không nhịn được, nhẹ đưa tay lên sờ đầu mình.Thật là kỳ lạ, khi đạo diễn Từ khen cô, cô chỉ cảm thấy vui vẻ.

Nhưng khi ảnh đế khen, cô lại cảm thấy máu trong người sôi trào, hưng phấn đến độ cả cơ thể đều nóng lên.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 41: Tên cầm thú kia


[ Một mình Đường Cổ ở trong phòng, mẹ cô ở bên ngoài gõ cửa. ]"Ăn cơm thôi."

Đường Cổ giấu bức vẽ vào trong ngăn kéo, lúc này mới đứng dậy ra ngoài.

Mẹ cô nhìn vào phòng, vẫn không thấy cái gì, chỉ thấy trên bàn bày ra mấy cây bút vẽ.Đường Cổ học mỹ thuật, cô là một người có năng khiếu.

Vốn dĩ ở trường có cuộc thi mỹ thuật, nhưng vì cô bị bắt cóc lâu như vậy nên đã bị mất quyền dự thi.

Bây giờ, đừng nói đến chuyện có tư cách thi hay không, ngay cả trường học cô cũng chưa có cách nào quay lại, tốt nghiệp được hay không cũng là một vấn đề.Trên bàn cơm, cha cô trầm mặc ngồi đó, Đường Cổ vừa ăn xong một thìa cơm, trong phòng truyền ra tiếng quát của mẹ, "Mày điên rồi!

Sao mày lại vẽ thứ này?!"

Đường Cổ bỏ bát đĩa ra chạy vọt vào phòng, cha cô cũng lo lắng đi theo sau.Hai người vừa đi đến cửa phòng, mẹ cô đã lôi bức vẽ ra tức giận chất vấn cô, "Mày điên rồi phải không?

Sao mày có thể vẽ tên tội phạm cưỡиɠ ɦϊếp kia hả?

Sao mày lại không biết xấu hổ vẽ thứ đó!

Đường Cổ!

Mày điên rồi sao?"

Đường Cổ định xông lên lấy bức vẽ về nhưng mẹ cô xoay người né tránh, bà đau khổ khóc lóc, tay xé chúng thành từng mảnh nhỏ, "Mày không biết hắn làm gì sao?!

Hắn cầm tù mày!

Hắn còn cưỡиɠ ɦϊếp mày!

Hắn giam mày lâu như vậy mày không hận hắn sao?!

Tao và cha mày hận hắn đến thấu xương!

Hận không thế dùng dao đâm chết hắn..."

Trong chớp mắt bức tranh bị xé thành từng mảnh vụn, bay xuống đất.

Cha cô nhặt lên một mảnh giấy to, ông nhìn thấy trên đó vẽ lại cảnh một người đàn ông và một cô gái đang hôn nhau, mà cô gái đó chính là con gái mình, còn người đàn ông lại là tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи mà bọn họ đã nhìn thấy trong Cục cảnh sát.Cha cô tức giận, lòng quặn đau lại, ông nhìn Đường Cổ, cảm thấy bản thân như già đi mười tuổi, giọng nói bất lực, "Con đang làm gì thế này?

Con gái, hắn đối xử với con như vậy...

Thế mà con còn vẽ hắn sao..."

Đường Cổ quỳ trên mặt đất, cô im lặng nhặt từng mảnh giấy lên, sau đó ngồi vào bàn, xếp những mảnh đó lại với nhau.

Trên giấy vẽ một đôi nam nữ đang hôn nhau trên ghế.

Đó là cảnh trước khi Dư Trì Bắc bị bắt.Cô gái với tấm lưng lõα ɭồ, cánh tay mảnh khảnh chủ động ôm cổ người đàn ông, dâng lên cánh môi mềm mại đến bên môi anh, khi anh hôn cô, khóe miệng cũng mang ý cười.Đường Cổ vuốt ve đôi môi đang cười của người đàn ông, sau đó cô nở một nụ cười.

Cha mẹ cô thấy vậy, đau lòng khóc thành tiếng.Hai ngày sau, cảnh sát lại đến, lần này bọn họ còn mang theo một chuyên gia tâm lý.

Đường Cổ ngồi trên ghế, cô rũ mắt, dáng vẻ nghiêm túc và an tĩnh.Cô rất xinh đẹp, lông mày thanh mảnh, chiếc mũi nhỏ nhắn, cánh môi đỏ bừng, đôi mắt đen láy như quả nho ướŧ áŧ trong sáng, làn da trắng nõn, cô mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc đen buông xõa trên vai, khí chất thanh thuần động lòng người.Chuyên gia tâm lý là một người phụ nữ tóc ngắn đầy giỏi giang.

Bà không giống cảnh sát, mỗi lần hỏi bà sẽ hỏi những vấn đề rất nhỏ và chi tiết.Cách khác, "Lúc cô và Dư Trì Bắc ở bên nhau, hai người đã làm những gì?"

Đường Cổ đỏ mặt, cô cắn môi, do dự một lúc mới nhìn cố vấn tâm lý Lương Hữu Cầm, "Tôi không muốn trả lời vấn đề này."

Lương Hữu Cầm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô cũng loáng thoáng nhận ra được điều gì, theo phép lịch sự bà cũng không hỏi lại mà chỉ đổi qua đề tài khác.

Nhưng cha mẹ cô đứng ở đằng sau lại từ vấn đề này mà nhớ tới bức tranh lúc nãy, nhất thời tức giận đến mức rơi nước mắt.Tên cầm thú kia...

Mỗi ngày đều làm loại chuyện này với con gái của bọn họ.=============
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 42: Không... đừng mà...


"Những lời hắn hứa hẹn với cô đều là giả."

Lương Hữu Cầm khẽ mỉm cười, "Hắn nhất định sẽ bị bắt, cũng sẽ ngồi tù, hắn biết, nên hắn mới giả vờ hứa hẹn với cô, đó cũng chỉ là những thủ đoạn để mê hoặc những cô gái trẻ mà thôi."

Đường Cổ tức giận, "Không!

Không phải là giả!"

Lương Hữu Cầm biết trong giai đoạn này cô vẫn không tiếp thu được, nhưng qua một thời gian nữa sẽ ổn, bà cười, "Cô cho tôi thời gian, tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, những biểu hiện mà hắn xây dựng cho cô đều là giả dối."

Đường Cổ tức giận xoay người rời đi.

Cô nhốt mình ở trong phòng hơn một tuần, cảnh sát và chuyên gia tâm lý đến nhưng cô cũng không ra gặp.Có lần đang ăn cơm, Đường Cổ ngửi thấy mùi tanh, không chịu được nên vừa nôn khan vừa chạy vào toilet.

Đợi đến lúc súc miệng xong đứng dậy, cô nhìn thấy cha mẹ đang đứng ở cửa với vẻ mặt khiếp sợ.

Lúc này Đường Cổ mới nhận ra được có chuyện gì đó, cô cúi đầu nhìn xuống bụng.

Chu kỳ kinh nguyệt lần trước xảy ra khi nào cô đã quên rồi.Mẹ cô nhanh chóng đi đến, kéo cổ tay cô, "Đi, cùng mẹ đến bệnh viện..."

Đường Cổ sợ hãi trốn tránh, "Mẹ..."

Mẹ cô trừng mắt lên với cô, đôi mắt hàm chứa nước mắt, "Con đừng có mơ tưởng!

Đây là đứa con hoang!

Không có khả năng!

Chỉ cần mẹ còn sống trên đời này, mẹ sẽ không để đứa con hoang kia tồn tại!"

"Không...

đừng mà mẹ..."

Đường Cổ khóc lóc cầu xin, "Mẹ...

Không...

Con xin mẹ..."

Nhưng bà không quan tâm mà kéo cô ra cửa, Đường Cổ vội túm ống tay áo của cha, "Cha...

Con xin cha...

Cha...

Đừng mà..."

Tuy nhiên, Đường Cổ vẫn bị cha mẹ bắt ép lôi lên xe đến bệnh viện.

Kết quả kiểm tra ra tới, cô đã sớm mang thai, hơn nữa, đã gần tháng rồi.Cha mẹ lập tức sắp xếp để cô phẫu thuật sinh non, Đường Cổ cầu xin không có kết quả đành phải nghe theo.

Cô cũng xin cha mẹ, về nhà mang bút và giấy vẽ của mình tới, cô muốn vẽ tranh trong lúc nằm trong viện.Cha cô đi, để mẹ cô ở lại."

Con muốn đi toilet."

Đường Cổ nói với mẹ đang canh giữ ở bên.

Bà đi theo cô, một tấc cũng không rời, "Được rồi."

Cô tiến vào trong căn phòng và đóng cửa lại, xuyên qua khẽ hở, cô thấy mẹ mình chần chừ hai giây rồi nhanh chóng chạy vào gian bên cạnh, bà vội vàng định đi WC xong để tiếp tục trông giữ Đường Cổ.Nhân dịp cơ hội này, Đường Cổ không do dự xông ra ngoài.

Cô chạy như bay ra ngoài, dường như còn nghe thấy tiếng mẹ mình đang hoảng loạn hô lên, "Đường Cổ..."

Đường Cổ vẫn luôn chạy về phía trước, cô vọt ra tới cổng bệnh viện, ngăn một chiếc taxi lại, nói với tài xế, "Nhanh lái xe..."

Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười sởn tóc gáy.

Trong nháy mắt Đường Cổ thấy gương mặt kia, da đầu cô tê dại.Là khỉ con!"

Mở cửa!"

Cô vội vã mở cửa, nhưng không cách nào mở được.Khỉ con khởi động xe, phi ra ngoài.

Người phụ nữ đáng chết này, nếu không vì cô ta, "thằng nhỏ" của hắn cũng không bị phế.

Nếu không phải do cô ta, hắn và đại ca sẽ không trở mặt đến nước này!Cô ta chính là người gây ra tai họa!Khỉ con phẫn nộ nhìn cô, "Người phụ nữ đáng chết này, tất cả là do cô!"

Hắn đạp chân ga với tư thế đồng quy vu tận, làm Đường Cổ sợ tới mức hét thất thanh, "A..."

"Cut!"

Sau khi đạo diễn kêu dừng, Diệp Phù từ trên xe xuống nhìn về phía Sầm Loan, anh đang hóa trang, tiếp theo là cảnh diễn của anh.Trông anh càng có khí chất thuần thục, gương mặt đen đi nhiều, cằm mọc đầy râu, anh mặc trang phục tù nhân, mang còng tay, cơ thể vô cùng cao lớn, mặc dù ngồi, chân không duỗi nhưng cũng đủ để thấy nó dài thế nào.

-----------------------------------Từ chương 43 trên các web truyện đều khóa vip muốn đọc thì phải nạp tiền nếu bạn nào có kiên nhẫn mỗi ngày mình sẽ cố gắng đăng 1 - 2 chương cho hết vì ko thể cop truyện được nên phải gõ từng chữ sẽ tốn rất nhiều thời gian Ai thấy hay thì có thể cho sao để mình có động lực đăng những chương sau
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 43: Anh có phải là người không vậy?


Từ Đạo nói lại cho anh nghe một lần nữa về kịch bản, Sầm Loan nghe, gật đầu lia lịa, nhưng ánh mắt lại liếc về phía đám đông, nhìn Diệp Phù.Diệp Phù ở trong đám đông, bị anh nhìn thì thấy ngại ngùng, cúi đầu nhìn xuống chân, rồi ngẩng đầu lên vẫn thấy anh đang nhìn cô, như đang đợi cô nhìn lại vậy.Tai cô đỏ ửng lên.Cô vung chân trong không trung, do dự một lúc sau mới nhìn anh một cái.Người đàn ông chớp mắt nhìn về hướng cô.Từ Đạo cầm kịch bản ném thẳng xuống bàn nói lớn , " Bắt đầu quay ".Sầm Loan mỉm cười , " Lão Từ, ông sắp tới tháng hả "."

Nếu như lần này mà cậu còn không quay được cho xong, tôi sẽ cho cậu thấy sự kinh khủng của việc tới tháng là như nào".

Từ Đạo hét gọi thư ký trường quay đến, những người khác thì chuẩn bị ánh sáng cho cảnh quay.Lúc đang căng thẳng như vậy rồi, Sầm Loan vẫn mỉm cười an ủi nhìn về hướng Diệp Phù.Diệp Phù đang lo lắng thay cho anh, thấy vậy trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.Mọi người cầm thiết bị vào phòng, cái này gọi là " Phòng thẩm vấn "" Stockholm cảnh thứ 70, lần 1!

Action!

" Thư ký trường quay hô lớn.[Dư Trì Bắc ngồi trên ghế.

Tư thế uể oải, anh ta nằm bẹp dí, nhìn hai viên cảnh sát bằng lỗ mũi]."

Tôi hỏi anh lần cuối, anh rốt cuộc có biết, anh em của anh chạy đi hướng nào rồi không?"

"Nếu như anh nói ra, chúng tôi sẽ giảm án cho anh".Dư Trì Bắc cười lạnh lùng, " Đừng có hét lên, trong này thoải mái hơn nhiều, có ăn có uống, so với bên ngoài kia tốt gấp bao nhiêu"."

Anh thật sự không muốn ra ngoài?"

Nam cảnh sát nhịn không nổi, nhắc đến Đường Cổ" Anh không phải đã hứa với mọi người, sẽ đưa mọi người đi du lịch?

Sao vậy?

Thật sự không muốn ra ngoài sao?"

Dư Trì Bắc mặt biến sắc, anh ta lạnh lùng nhìn nam cảnh sát, lưỡi đẩy vào phần má, ánh mắt lập tức hung dữ, nhưng chớp mắt, nó lại trở về với vẻ uể oải lười biếng, anh ta bình thản nói, "Phụ nữ mà, cơ thể đẹp, ngủ với tôi thấy rất thoải mái đấy".Nữ cảnh sát đứng bên cạnh nghe thấy những lời nói thô tục của anh ta, tức giận đập bàn, " Dư Trì Bắc!

Anh không phải là người!

Đường Cổ bây giờ bị anh em của anh bắt cóc rồi, sống chết còn chưa biết, vậy mà anh vẫn còn nói mấy lời như vậy sao!

"Người đàn ông vậy mà đột ngột đứng dậy, túm lấy cổ áo nữ cảnh sát, "Cô nói cái gì?"

Nữ cảnh sát bị túm cổ áo, cô ta lần đầu tiên nhìn tên tù nhân này gần như vậy, giờ mới phát hiện ra anh ta cũng rất đẹp trai, cô ta đỏ mặt lên, hất tay người đàn ông ra, " Anh buông ra......"

Viên cảnh sát nam cũng lao đến định vặn tay anh ta lại, nhưng bị Dư Trì Bắc đẩy ra.Người đàn ông kéo cổ áo nữ cảnh sát, giọng chói tai, " Lão tử đang hỏi con mẹ nhà cô đấy----!

Chuyện đó xảy ra khi nào?!Cô ấy bị người ta bắt đi ở đâu?!Là ai làm?!"

Nữ cảnh sát bị khí chất của anh ta dọa cho một trận, lắp bắp nói, "...Hôm nay, tối, gần bệnh viện...cổng bệnh viện, anh ta...cái người đó, lái xe taxi...."

"Hầu tử".

Dư Trì Bắc bình tĩnh lại nói ra một cái tên, " Biệt danh là Hầu Tử, tên là Hầu Cường ".Nữ cảnh sát ngơ ra một lúc, rồi mới định thần lại, người đàn ông đang khai ra thông tin về những người anh em khác của anh ta.Nam cảnh sát cũng vội vàng đứng dậy, lấy bút ra ghi chép lại."

Mục tiêu của anh ta là tôi, thả tôi ra, tôi sẽ đưa Đường Cổ về an toàn".

Dư Trì Bắc khi nói, vết sẹo ở đuôi mắt hằn xuống dưới, khiến cho gương mặt của anh ta trở nên u ám và đáng sợ.Nữ cảnh sát từ chối, "Không được!

Chúng tôi không thể thả anh ra!"

"Tôi sẽ không chạy mất đâu, chỉ cần cô thả tôi ra, tôi sẽ đưa cô ấy về an toàn".

Dư Trì Bắc nhìn cô ta, "Tôi thề với trời".----------------Gõ từng chữ thật rất lâu

Thêm sao cho mình có động lực nha
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 44: Hạ hỏa


Trong phòng thẩm vấn, hai cảnh sát liếc nhau, hai người đều cảm thấy lời nói vừa rồi của hắn quả thực hoang đường đến thái quá."

Tôi có thể liên lạc với anh ta".

Dư Trì Bắc lấy ra lợi thế cuối cùng, "Điều kiện tiên quyết là các người dẫn tôi đi tìm anh ta"."

Anh có thể liên lạc được với anh ta không?"

Nữ cảnh sát dao động, nam cảnh sát lại một phen kéo nữ cảnh sát, "Cô điên rồi sao?!Cô sẽ thả anh ta ra?"

"Không phải thả anh ta ra, anh đã nghe anh ta nói chưa?Chúng tôi đã đưa anh ta đi tìm, không phải anh ta đi một mình".Ba người trong phòng nhìn nhau.Ánh mắt Dư Trì Bắc sắc bén lại thản nhiên, anh ta nhìn đồng hồ trên tường, trán bởi vì kiềm chế cùng nhẫn nhịn mà gân xanh nổi lên."

Được!"

Nữ cảnh sát đi ra ngoài,"Tôi đi báo cáo với sếp".Nam cảnh sát nhìn Dư Trì Bắc một cái, cũng theo sau nữ cảnh sát đi ra ngoài.Dư Trì Bắc nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, trong đầu thoáng hiện lên nụ cười của Đường Cổ, cánh tay rủ xuống hai bên siết chặt, cánh tay buông thõng hai bên đột nhiên nổi gân xanh, mu bàn tay thô bạo đập mạnh vài cái lên bàn.Cảnh sát không bao lâu mang tin tức về, cục trưởng đồng ý yêu cầu của Dư Trì Bắc.Sau đó, Dư Trì Bắc bị người ta đưa lên xe cảnh sát, trong tay anh ta cầm điện thoại di động của nữ cảnh sát, gọi điện thoại cho Hầu Tử.Lần đầu tiên không bắt máy, lần thứ hai, Hầu Tử mới bắt máy, nhưng phòng bị không mở miệng."

Là tôi".

Dư Trì Bắc mở miệng, giọng nói rất lạnh.Anh ta không hỏi Hầu Tử ở đâu.Chỉ nói với điện thoại, "Chờ tôi".Giọng nói của anh ta từ cổ họng phát ra, khàn khàn như là tiếng giấy nhám văng vẳng bên tai."

A".Một màn này qua đi, Đạo diễn Từ không nói gì, kêu gọi những người khác chuyển máy móc đổi chỗ.Sầm Loan ngồi đó, chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho anh.Sau khi trang điểm xong, anh đi theo sau chuyên gia trang điểm, nhìn chuyên gia trang điểm trang điểm cho Diệp Phù.Diệp Phù nhắm mắt lại, cảm nhận được ánh mắt của anh rơi vào trên mặt, khóe miệng nhịn không được nhếch lên."

Anh Sầm, anh muốn học trang điểm không?"

Chuyên gia trang điểm thấy anh vẫn nhìn chằm chằm, giống như muốn thử xem, liền nói đùa, "Anh thử xem sao?"

Sầm Loan cọ quét qua mặt Diệp Phù.Rõ ràng là cùng một cọ, nhưng khi ảnh đế quét tới, trái tim Diệp Phù cũng sắp nhảy ra, vành tai cũng đỏ lên."

Cọ không tệ".

Sầm Loan thấy vành tai đỏ chót của Diệp Phù, chỉ muốn tìm một chỗ không có người, cắn liếm xương tai mỏng manh kia vào miệng.Chuyên gia trang điểm nghe vậy vui vẻ nở nụ cười, "Quay xong lại tặng anh một bộ?"

Sầm Loan đáp: "Được".Trong đầu lại là đang suy nghĩ, nhúng chiếc cọ kia vào nước, quét lên người cô.Núm vú nhạy cảm của cô...Dục vọng trong con ngươi anh hiện lên rõ ràng như vậy, Diệp Phù kinh ngạc bất chấp trên mặt chưa trang điểm xong, liền đứng lên muốn đi."

Này..."

Chuyên gia trang điểm kêu một tiếng, Diệp Phù bị giữ chặt, mặt đỏ tía tai, chuyên gia trang điểm kì quái nói, "Chị Phù, sao mặt chị lại đỏ như vậy?"

Ở đây không dựa vào tuổi tác, chỉ gọi người theo địa vị.Trước mắt Diệp Phù là nữ chính, bởi vậy, mọi người trong đoàn làm phim nhìn thấy cô, đều gọi một tiếng chị Phù.Đó còn là mặt mũi của ảnh đế, bởi vì trợ lí ảnh đế Hồ Tùng Vũ cùng Tiếu Hiểu Hồng dẫn đầu đều gọi chị Phù.Diệp Phù sờ sờ mặt, cắn môi nói, "Nóng quá".Sầm Loan cách đó không xa cười khẽ, không trêu chọc cô nữa, xoay người rời đi, lời nói từ từ bay tới."

Trời nóng, mua cho tôi một li nước lạnh, để hạ hỏa..."

Ba chữ cuối cùng nói chậm rãi lại mập mờ.Hồ Tùng Vũ sững sờ thành thật liền đi mua, chỉ có Diệp Phù dừng tại chỗ, mặt đỏ tai hồng nhìn chằm chằm bóng lưng ảnh đế, trong lòng nhịn không được nghĩ.Ảnh đế quá tệ.-------------------------Nếu có sai chính tả mn cmt để mình biết mà sửa nha
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 45: Ngoan, chờ tôi ra ngoài


Mấy người trang điểm xong, máy móc cũng đã được vận chuyển đến địa điểm quay phim, đoàn người ngồi xe qua, đạo diễn Từ sắp xếp xong vị trí máy, hô hoán ghi chép, sau đó, Sầm Loan đứng ở giữa vị trí máy quay.Người đàn ông thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm, trên người còn mặt trang phục tù nhân, cả người rất là chật vật, nhưng đôi mắt kia lại sáng dị thường.Anh ta đã tìm thấy nơi ẩn náu của Hầu Tử.Hầu Tử trăm triệu lần không nghĩ tới, cái chỗ này sẽ bị anh ta tìm được, lúc này kéo Đường Cổ trốn về phía cửa sau, nào biết, cửa sau đã sớm bị cảnh sát mai phục.Ngay sau khi anh ta mở cửa, đã bị cảnh sát khống chế.Sau khi được cảnh sát giải cứu, Đường Cổ mới cúi đầu nhỏ giọng nức nở."

Đường Cổ--------"Phía sau truyền đến tiếng gọi của người đàn ông.Đường Cổ xoay người lại, liền thấy Dư Trì Bắc đứng ở đó.Cô ấy đẩy cảnh sát trước mặt ra, không chút nghĩ ngợi chạy về phía anh ta.Dư Trì Bắc lộ ra nụ cười.Nữ cảnh sát cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, người đàn ông kia sẽ có một mặt cười dịu dàng như vậy.Anh ta hơi cúi người, ôm cô gái xông tới trước mặt vào trong ngực, sau đó giơ tay nắm cằm, hôn xuống.Đường Cổ bị hôn đến thiếu ói, nước mắt chảy ròng ròng, thân hình gầy yếu còn đang run rẩy, giọng nói còn mang theo nức nở, "Anh...làm thế nào...lại ở đây...?"

Dư Trì Bắc kiểm tra kĩ một lượt, thấy cô ấy không sao, lúc này mới ôm vào trong ngực, dùng cằm đè lên đỉnh đầu cô, "anh muốn gặp em".Anh ta thì thầm.Đường Cổ không kìm chế được mà khóc.Anh ta mỉm cười : "Đừng khóc".Phía sau truyền đến giọng nói của cảnh sát, "Cho anh thêm một phút".Dư Trì Bắc đưa tay lau nước mắt của cô ấy, "Anh phải đi".Đường Cổ khóc lắc đầu, ngón tay nắm chặt tay anh ta, "Đừng..."

Dư Trì Bắc sờ mặt cô ấy, "Ngoan, chờ anh ra"."

Đừng đi..."

Đường Cổ khóc ôm lấy anh ta, "Đừng..."

Hốc mắt Dư Trì Bắc ửng đỏ, anh ta ôm lấy thân thể run rẩy của cô gái nhỏ, giọng nói khàn khàn, "Anh sẽ sớm ra, bảo bối, đừng khóc, kiên nhẫn chờ anh, anh nhất định..."

Anh ta còn chưa dứt lời, đã nghe thấy cô gái nhỏ nghẹn ngào nói."

Em...Đang mang thai".Anh ta sững sờ.Đường Cổ buông anh ra, khóc đến không thể thở nổi, trên khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ bừng, môi mấp máy, lặp lại một lần."

Em có thai".Nước mắt cô ấy rơi xuống, nhìn anh ta, nói từng chữ một, "Con của anh".Dư Trì Bắc ngơ ngác nhìn bụng cô ấy, niềm vui bất ngờ xuất hiện đánh gục người đàn ông cao lớn này, hốc mắt anh ta đỏ lên, nửa quỳ trên mặt đất, đưa tay chạm vào vùng bụng bằng phẳng của Đường Cổ.

Đứa bé.Con của anh ta.Khóe miệng anh ta nhếch lên, cười, cười đến nước mắt đều rơi xuống.Anh ta liền quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng vòng quanh eo Đường Cổ, đem mặt dán lên bụng cô gái nhỏ cảm nhận một lát, sau đó nhịn không được cách lớp quần áo hôn lên bụng cô ấy.Đường Cổ còn đang khóc.Dư Trì Bắc đứng lên, giơ tay lau nước mắt của cô ấy, giọng nói khàn khàn, lại lộ ra dịu dàng, "Hy vọng là một bé gái".Anh ta vuốt mặt Đường Cổ, khẽ mỉm cười,"Nhất định bộ dạng giống em, xinh đẹp, giống hoa hồng có gai".Đường Cổ khóc lắc đầu."

Ngoan".

Dư Trì Bắc dán vào bên tai Đường Cổ nói một địa chỉ, "Lúc cần tiền liền đi chỗ này".Cuối cùng anh hôn môi Đường Cổ, nói với cô ấy, "Anh phải đi rồi, đừng khóc".
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 46: Tắm rửa sạch sẽ đợi anh


Hầu Tử bị cảnh sát bắt lên xe đang ngồi thì đột nhiên nghe thấy hai cảnh sát nói về chuyện Đường Cổ có thai, anh ta khó hiểu nhìn về phía Dư Trì Bắc và Đường Cổ.Cái người phụ nữ đó có thai rồi sao?!Dựa vào cái gì?!Dựa vào cái gì mà Dư Trì Bắc lại có con?!Dư Trì Bắc đã bỏ đi khả năng làm cha đời này của anh ta rồi, cho dù ngay lúc đó anh ta có ra tù, anh ta cũng không có khả năng có con.Dựa vào cái gì mà Dư Trì Bắc lại có con?!Hầu Tử nhìn chăm chăm về hướng hai người họ, nhìn Dư Trì Bắc và Đường Cổ vẫn cứ hôn dính lấy nhau như cũ, đầy tức giận, anh ta nghiêng đầu nhìn thấy súng dắt ở eo của cảnh sát.Anh ta ngay lập tức rút nó ra, nhắm thẳng hướng bụng của Đường Cổ mà bắn.Ngay khi phát súng đầu tiên nổ ra, cảnh sát bị dọa cho cúi đầu xuống, Dư Trì Bắc thì theo phản xạ có điều kiện mà đứng ra che chắn cho Đường Cổ, ôm cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng.Tiếng súng nổ liên tục bốn năm lần.Đến khi Hầu Tử bị chế phục, Đường Cổ mới phát hiện, người đàn ông đang che chắn cho cô ấy người đẫm máu.Đôi mắt cô ấy mở to ra, thế giới xung quanh cô ấy như không còn bất cứ tiếng động gì.Cảnh sát chạy đến, có ai đó đang điên cuồng hét gì đấy bên tai, Hầu Tử bị cướp súng, rồi bị cảnh sát đè nằm xuống đất.Có ai đó túm lấy cô ấy, rồi hét lên cái gì đó.Đường Cổ ngơ người ra, đôi mắt thất thần nhìn Dư Trì Bắc, anh ta vẫn mỉm cười, môi mấp máy nói cái gì đó, "Ngoan, đừng sợ".Nhưng cô ấy chẳng nghe thấy gì cả.Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.Hòa lẫn với máu.Thế giới xung quanh cô ấy xoay chuyển, cô nhắm mắt lại ngất đi.Cả thế giới thu nhỏ lại thành một khung cảnh cực nhỏ.Người đàn ông nằm trong vũng máu, người phụ nữ nằm cách anh ta không xa, xung quanh là tiếng la hét của cảnh sát và tiếng còi hú, Hầu Tử bị giữ nằm dưới đất phát ra nụ cười kinh tởm vui vẻ.Sau khi quay xong cảnh này.Diệp Phù trốn trong nhà vệ sinh khóc rất lâu, cảm xúc của cô có chút không thu lại được.Tất cả những người khác đã hoàn thành công việc, cô vẫn đang khóc.Khóc rất đau khổ.Sầm Loan cũng đã thay xong quần áo và đi đến, đến cửa nhà vệ sinh liền nghe thấy tiếng khóc đau khổ của cô.Anh đi vào, Diệp Phù giật mình che miệng lại, không dám phát ra bất cứ tiếng động gì, nhưng lại phát hiện ra tiếng bước chân không đúng lắm, nó đi thẳng đến chỗ cô mới dừng lại.Cô khẽ nói:"....có người".Người đàn ông mỉm cười giơ tay lên gõ cửa.Diệp Phù khịt mũi, lại nói,"Có người".Nhưng tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại.Diệp Phù không thể nhịn nổi liền mở cửa và nhìn thấy Ảnh Đế đang đứng bên ngoài.Cô giật mình trợn tròn mắt,"....Ảnh Đế, đây là nhà vệ sinh nữ".Sầm Loan cau mày,"Có ai khác đâu".Anh nghiêng người đi vào trong, Diệp Phù kinh ngạc lùi lại,"Anh...".Lời còn chưa nói hết, đã bị người đàn ông đè vào vách ngăn và hôn rồi."

Ừm..."

Diệp Phù giơ tay muốn đẩy anh ra, cửa còn chưa đóng lại, cô sợ sẽ có người đi vào và nhìn thấy họ, cả người cô run lên.Người đàn ông thò tay vào, xuyên qua đồ lót đang che chắn vú của cô, những ngón tay tiến thẳng vào sờ nắn núm vú của cô.Diệp Phù thở hổn hển."...ha...a.....".Cô mím môi không dám kêu to thành tiếng, người đàn ông liền cúi xuống hôn lên môi cô, chặn hết tiếng rên rỉ trong miệng cô."

Ổn hơn chưa?"

Người đàn ông hôn xong, thu tay lại, vỗ nhẹ vai cô.Lúc này Diệp Phù mới ý thức được, anh là đang an ủi cô.Chỉ là....tại sao lại dùng cách này an ủi.Diệp Phù đỏ mặt muốn chết."

Ngoan, quay về trước đi, anh có chút chuyện".

Anh lại hôn lên môi cô, dịu dàng thì thầm vào tai cô, "Tắm rửa sạch sẽ đợi anh".Diệp Phù đỏ mặt tía tai cúi đầu, người đàn ông sờ dái tai của cô, rồi quay người rời đi.-----------------------------------Hôm thứ 5 với thứ 6 bận thi thử nên giờ mới đăng chap mới được
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 47: Cô ấy câu dẫn cậu?


Cảnh quay của Tống Vũ hôm nay đã xong, nhiều vai phụ khác cũng đã quay xong cảnh quay của họ, nhưng vì Từ Đạo không bao giờ tham gia vào những bữa tiệc chia tay, do đó, những diễn viên đã cùng nhau tổ chức một bữa ăn.Trong khi một nhóm người đang ăn uống tại một phòng riêng trong khách sạn, thì không ngờ Ảnh Đế Sầm Loan cũng đến.Anh lặng lẽ ngồi xuống, từng người một cứ lần lượt mời rượu anh, anh cũng rất bình thản nhận lấy, uống.Mọi người thấy anh hòa hợp như vậy, cũng không còn kiêng dè gì nữa, bắt đầu lôi lôi kéo kéo anh chơi đùa.Có vài người vẫn ngồi uống đến cuối cùng, Tống Vũ là uống nhiều nhất, anh ta cầm ly rượu đến đứng bên cạnh Sầm Loan, "Ảnh Đế, ly này em mời anh, anh thật sự rất lợi hại, theo anh em học được rất là nhiều."

Học được cái gì?"

Sầm Loan bình thản hỏi.Tống Vũ gãi đầu, hiếm khi có cơ hội thẹn thùng, "Chính...là rất nhiều.

Kĩ năng quay phim gì đó nè, còn có vị trí đứng sao cho chuẩn nè"."

Vậy sao?"

Sầm Loan hơi nhếch môi cười.Tống Vũ cảm thấy, Ảnh Đế có vẻ không thoải mái, anh ta cầm ly rượu lên ngại ngùng cười, rồi tìm một cái cớ để quay về vị trí của mình.Đợi đến khi mọi người uống cũng kha khá rồi mới giải tán.Tống Vũ vừa xả nước, đang kéo khóa quần lên, thì bị người ta đá vào hông, cả người ngã văng vào vách ngăn, rồi lại bị sút cho một cái, ngã khụy xuống đất.Anh ta ngẩng đầu lên nhìn, ngơ người, "....Ảnh Đế?"

Sầm Loan nới lỏng cà vạt, mở cúc áo, sau đó bình thản nhìn anh ta, "Đứng dậy".Anh ta bò dậy mấy lần mới đứng dậy được, anh ta uống khá nhiều rượu, đầu óc vẫn hơi choáng váng.Sầm Loan lại đấm thêm một cái, đấm thẳng vào mặt anh ta.Tống Vũ bị đấm đến chảy cả máu mồm máu mũi, nhưng anh ta vẫn cố cười nói, "Anh Sầm, sao vậy?Chúng ta có phải có hiểu lầm gì đó hay không?"

"Hiểu lầm?"

Sầm Loan cười lạnh lùng,"Cậu nói xem?"

Tống Vũ lập tức nghĩ đến Diệp Phù, hỏi,"Anh Sầm, nhất định là người phụ nữ đó nói linh tinh, em đâu có làm gì đâu, anh Sầm, em xin thề với anh, em không có làm gì hết á...đều là cái người phụ nữ đó, cô ta muốn câu dẫn em, sau đó..."

"Câu dẫn cậu?"

Ánh mắt Sầm Loan càng lạnh lùng hơn, "Tôi câu dẫn người ta lâu như vậy, người ta mới vào tay tôi, cậu là cái thá gì, mà cô ấy câu dẫn cậu?"

Tống Vũ đột nhiên nghe Ảnh Đế nói ra những câu hạ thấp thân phận như vậy, anh ta há hốc mồm.Anh ta lại càng không ngờ đến, người phụ nữ tên Diệp Phù lại có bản lĩnh như vậy, lại còn có thể khiến Ảnh Đế đi câu dẫn cô."

Tôi nói cho cậu biết, Tống Vũ."

Sầm Loan nắm lấy cổ áo Tống Vũ,"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, sau này nếu có muốn động lòng với ai ấy, thì đi rửa mắt cho sáng vào, xem xem người đó có thể đụng vào được không, có nhiều người cậu không nên đụng vào đâu".Sầm Loan có hậu thuẫn phía sau rất lớn, năm đó mới trẻ tuổi đã có tiếng tăm, nhiều người còn cho rằng có phải anh có địa vị như vậy do lên giường không, sau đó thông tin gia đình anh bị lộ ra, hậu thuẫn của gia đình, rồi sau đó nữa, tất cả những thông tin về gia đình anh lại bị xóa đi sạch sẽ.Trong giới giải trí, rất ít người dám công khai nói hay thảo luận về gia thế của anh.Một là, Sầm Loan rất cao tay, dù anh có đi ra nước ngoài nhiều năm, không quay phim, quay về cũng có một lượng lớn lưu lượng cho anh.Hai là, công ty giải trí Cảnh Lạc quản lý anh, cũng được cho là của gia đình anh.Vì vậy, những ai còn muốn ngoi lên trên, thì không ai dám đắc tội với anh, sợ không cẩn thận lại đắc tội với cả gia tộc sau anh, thì sẽ bị phong sát.Sầm Loan có thể nói những lời này trước mặt Tống Vũ, anh ta liền biết, anh ta đã hoàn toàn đắc tội với Sầm Loan rồi.Anh ta toát mồ hôi lạnh, van xin, "Anh Sầm, em sai rồi, vừa nãy nãy em nói tào lao, anh đừng để ý, em..."

Sầm Loan đá anh ta một cái, "Cút"Tống Vũ lạnh cả người, "Anh Sầm...anh đừng phong sát em..."

"Phim còn chưa phát sóng, không cần lo", Sầm Loan lạnh lùng nói một câu rồi rời đi.Tống Vũ ngơ người ra ngồi trong nhà vệ sinh, mặc kệ sàn nhà bẩn thế nào, anh ta cũng chỉ biết là anh ta xong rồi.Hoàn toàn kết thúc rồi.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 48: Cần phải thổi


Diệp Phù đang nằm trên giường lướt Weibo, bất thình lình nhìn thấy một tin tức, kinh ngạc há to miệng.Đạo diễn Trần Việt Mật, người từng áp dụng quy tắc ngầm với cô, tối hôm qua vừa từ nước ngoài trở về, kết quả hôm nay đã bị người ta buộc tội cưỡng hiếp một cô gái, đã được đưa đến cục cảnh sát để thẩm vấn.Cô cứ lướt xuống, phía dưới không ít người đang mắng anh ta, còn có những nữ minh tinh khác đứng ra, đem chuyện cũ từng bị vị đạo diễn này quấy rối tình dục kể lại.Diệp Phù cũng có acc phụ, acc chính của cô không có mấy người chú ý, lo lắng lưu lại dấu vết đen tối, ảnh hưởng không tốt đến sau này, bởi vậy vẫn dùng acc phụ.Cô lặng lẽ để lại bình luận của nữ minh tinh:[Tôi cũng vậy, chị cố lên, quên đi những thứ đó đi, nhìn về phía trước.]Vừa bình luận xong, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô đi qua nhìn, ảnh đế đã trở về, đang đứng ở cửa.Diệp Phù chạy tới mở cửa.Người đàn ông dường như đã uống rượu, người đầy mùi rượu, nhưng trên mặt không thể nhìn thấy một chút dấu vết nào."

Anh...Anh uống rượu à?"

Diệp Phù nhẹ giọng hỏi."

Một chút.

"Anh cởi áo khoác, đáy mắt hơi đỏ, "Anh đi tắm rửa."

Diệp Phù có chút lo lắng đi theo, "Một mình anh có thể không?".Sầm Loan dừng lại, hô hấp đột nhiên nặng nề vài phần: "Hình như, không được".Diệp Phù có phòng bị đi tới, "Làm sao vậy?

Anh có khó chịu chỗ nào không?"

Cô đi tới sờ sờ trán người đàn ông, "Em xuống mua cho anh một ít thuốc nhé?

Anh có bị đau đầu không?

Em bóp đầu cho anh nhé?"

Sầm Loan kéo khóa quần xuống, lấy ra dương vật đã dựng đứng, chỉ vào nó nói: "Ở đây đau, cần thổi".Diệp Phù:"..."

Cô mặt đỏ tai hồng nhìn về phía Sầm Loan.Quả thực khó có thể tin được, ảnh đế làm sao có thể...Nói những lời khiêu dâm như vậy.Bàn tay người đàn ông đã vươn tới, ngón tay nắm cằm, ngón tay vuốt ve cánh môi cô, giọng khàn khàn nói, "Thổi?"

Tai Diệp Phù đỏ đến mức có thể nhỏ máu.Cô cúi đầu nhìn dương vật ngẩng đầu dựng đứng kia, hơi cắn cắn môi, sau đó mới xấu hổ gật đầu.Người đàn ông xoa đầu cô, "Ngoan".Diệp Phù ngồi xổm xuống, hai má không cẩn thận cọ đến cái vật khổng lồ kia, bị sự nóng bỏng kia làm cho rùng mình một chút, sau đó mới cẩn thận đỡ lấy nó.Thật cứng.Ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy, thấy rằng bàn tay cô không thể bọc hết được nó.Mắt ngựa bởi vì hưng phấn đã chảy ra một chút chất lỏng trong suốt, cô do dự vài giây, cúi đầu hôn lên mắt ngựa, đầu lưỡi khẽ liếm, đem chất lỏng trong suốt kia liếm đi.Sầm Loan bị cái lưỡi mềm mại kia đảo qua, chỉ cảm thấy sống lưng tê dại, đỉnh đầu bùng nổ cảm giác mất hồn.Anh hơi dùng sức giữ lấy gáy cô, chậm rãi đẩy vật khổng lồ của anh về phía trước.Bị cái miệng nhỏ nhắn nóng ẩm kia bao lấy, thắt lưng run lên vì sảng khoái, dương vật hưng phấn mà to lên hẳn một vòng.Diệp Phù nuốt rất khó khăn, dương vật của ảnh đế vừa lớn vừa cứng, cô căn bản ăn không nổi.Bất thình lình người đàn ông bỗng nhiên ôm lấy gáy cô, đẩy dương vật sâu đến cổ họng, Diệp Phù không chịu nổi đẩy ra anh, trong cổ họng phát ra tiếng, "Ọc ọc..."

Sầm Loan liên tục đẩy vào miệng cô mấy chục cái, cuối cùng rút ra, kéo cô dậy, dạng một chân cô ra, cầm dương vật cắm vào tiểu huyệt đã ướt đẫm, ngập cả gốc dương vật.Ngón chân Diệp Phù co lại, run rẩy kêu một tiếng, "A..."

Sầm Loan ôm cô nhấp vài cái, cuối cùng trực tiếp ôm cô lên, để chân cô vòng qua thắt lưng, sau đó đặt cô dựa vào tường, mạnh mẽ đâm vào.Diệp Phù bị cắm vừa mệt vừa sâu, giọng nói mang theo một chút nức nở, "Ha...ha...Ah...Ảnh đế...nhanh quá..."

Sầm Loan cúi đầu vừa cắn vừa liếm một bên núm vú màu hồng nhạt của cô, một tay đùa bỡn núm vú bên kia, tay kia giữ khoảng cách với vách tường, đỡ lấy eo mềm mại của cô.Mấy bộ phận mẫn cảm của Diệp Phù bị Sầm Loan cùng lúc tấn công, khoái cảm tột đỉnh đánh úp, không bao lâu sau, dưới sự công kích dồn dập và mạnh mẽ của người đàn ông, cô hét lên một tiếng, bụng dưới co giật trực tiếp lên cao trào.---------------------------Qua đêm nay là năm mới rồi, chúc mn năm mới vui vẻ nha.Happy New Year 🎊
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 49: Ảnh đế...Chậm lại


"Nhanh như vậy?"

Người đàn ông cắn cắn xương tai của cô, "Không đợi anh, đáng bị trừng phạt".Trong giọng nói của anh mang theo men say, rõ ràng không có say, nhưng giọng nói nghe có loại cảm giác làm say lòng người.Diệp Phù bị anh đâm đến sảng khoái liên tục, run giọng hỏi, "...Phạt cái gì?"

"Phạt em..."

Sầm Loan giơ hai tay cô lên đỉnh đầu, đâm vào rút ra hơn hai mươi cái, thở hổn hển, "Trước kia từng học múa phải không?"

Diệp Phù không rõ anh đột nhiên hỏi cái này là có ý gì, gật gật đầu, giọng nói run rẩy mang theo nức nở, "Đúng là...Ha a..."

Sầm Loan nhếch môi cười, "Thật tuyệt".Anh ôm người vào bồn tắm, anh nằm đó, bàn tay to nắm lấy vòng eo mềm mại của cô, khàn giọng nói, "Em cử động".Diệp Phù xấu hổ không chịu nổi, hai cánh tay cô đặt ở mép bồn tắm, đầu vú dựng đứng run run, ngồi trên cơ thể người đàn ông nhún nhún.Sắc mặt cô ửng, con ngươi ướt át, khóe mắt đỏ lên.Sầm Loan bất động, nằm ngửa ở đó, chỉ dùng ngón tay thô ráp vuốt ve đầu vú nhạy cảm của người phụ nữ.Diệp Phù run rẩy lợi hại, từng đợt khoái cảm giống như đều bị chặn ở đó, cô nhắm lại, bởi vì thẹn thùng, da thịt trắng nõn được phủ một lớp màu hồng nhạt.Cô căng thắt lưng và bụng, ngồi bên trên bắt đầu di chuyển.Sầm Loan khàn khàn khen cô: "Bảo bối nhảy không tệ".Diệp Phù xấu hổ đến đỏ bừng mặt."

Nâng cao một chút".

Người đàn ông hướng dẫn cô, bàn tay nóng bỏng xoa nắn bờ mông đầy đặn của cô, đồng thời khi cô nhún xuống, anh hơi ưỡn người đưa dương vật của mình vào sâu trong cơ thể cô.Vòng eo Diệp Phù run run, cả người mềm nhũn dựa vào trong lòng anh, trong miệng run rẩy phát ra tiếng khóc, "Ha...Chạm đến đỉnh rồi..."

Sầm Loan cười khẽ: "Em xác định em muốn nằm sấp trong lòng anh?"

Diệp Phù vừa mới bị dương vật đâm vào tử cung, chân tay run rẩy, khoái cảm tầng tầng lớp lớp chạy dọc theo sống lưng đến da đầu, cô nhỏ giọng nức nở, "Sâu quá..."

Sầm Loan ôm lấy mông cô, nghiêng đầu cắn cắn vào xương tai cô, "Còn có thể sâu hơn".Nói xong, anh liền ôm cô, mạnh mẽ thọc ra rút vào.Nước trong bồn tắm vì hành động của hai người mà nổi lên từng đợt sóng lăn tăn.Nơi hai người kết hợp cũng truyền đến tiếng mập mờ của da thịt va chạm.Khoái cảm của Diệp Phù gần như ngập đầu, cô không kiềm chế được cào sau lưng ảnh đế, khóc lóc, tiếng rên vừa kiều mị vừa quyến rũ, "Ah...a...a...sâu quá...xin anh..."

Bàn tay Sầm Loan nắm chặt eo cô, nặng nề đâm vào bên trong.

Cô khó chịu mà cong người lên, cúi đầu cắn một bên núm vú của cô, vừa ngậm vừa cắn núm vú căng cứng.

Diệp Phù rốt cuộc chịu không nổi, kêu to một tiếng, "A a a a..."

Bụng cô run rẩy co giật không ngừng, nước mắt chảy đầy mặt, lần cao trào này kéo dài hơn mười giây, thân thể mềm mại mới ngừng run rẩy.Sầm Loan bị cô siết chặt đến không chịu được, anh đứng lên, đặt người phụ nữ lên vách bồn tắm, bóp eo nhỏ, dương vật liên tục ra vào, dâm thủy theo đó chảy ra.Thân thể Diệp Phù vừa mới cao trào đặc biệt mẫn cảm, vừa run rẩy, vừa khóc lóc, "...Ảnh đế...Chậm một chút..."

"Gọi anh là gì?"

Sầm Loan nghe tiếng gọi mị lực kia, ánh mắt càng sâu, lực đạo càng mạnh.Diệp Phù nghe vậy, lắc đầu hét lên,.

Anh Sầm...Sầm Loan...Dư Trì Bắc..."

Nghe được ba chữ cuối cùng, Sầm Loan không khống chế được thân thể run lên, ở trong người cô bắn ra.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 50: Anh ấy đang hôn tôi


[Trong phòng tư vấn tâm lý].

Một bác sĩ tâm lý trung niên đang làm liệu pháp trị liệu bằng thôi miên cho một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sofa đơn.

"Hãy nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ trước mặt cô, đợi đến khi tôi đếm đến 10, cô hãy nhắm mắt lại".Cô ấy cầm một chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay, rồi đung đưa trước mặt người phụ nữ.

"1,2,3......."

Khi bác sĩ tâm lý đếm đến 10, người phụ nữ liền nhắm mắt lại, rồi cô ấy hỏi, "Cô nhìn thấy gì?"

"Một căn phòng".

"Căn phòng như thế nào?"

"Có chút lộn xộn".

"Trong phòng có ai không?"

"Có".

"Cô có quen biết không?"

"Có quen".Người phụ nữ ngồi trên ghế sofa đơn đột nhiên ưỡn người.Bác sĩ tâm lý khẽ nắm lấy tay cô ấy, "Sao vậy?Là người cô sợ sao?"

"Không, là người tôi yêu".Đường Cổ lộ ra nụ cười dịu dàng."

Anh ấy đang hôn tôi".Bác sĩ tâm lý khẽ thở dài một cái.Cô ấy là bác sĩ tâm lý 8 năm trước đã trị liệu cho Đường Cổ, chuyên gia Lương Hữu Cầm.Lúc này đây, cô ấy không thể không thừa nhận một chuyện, chính là...cô ấy không chữa nổi cho Đường Cổ.Đường Cổ ngồi ưỡn người trên ghế sofa, trong thế giới thôi miên của cô ấy.

Người đàn ông đang luồn tay ra sau lưng cô, trước mặt bác sĩ tâm lý, hung bạo tiến vào bên trong cơ thể cô.Anh ta hôn rất mãnh liệt và nóng bỏng,

nó như thiêu đốt cô ấy.Bàn tay anh ta thô ráp, mạnh mẽ, những ngón tay thô ráp đang sờ nắn núm vú mẫn cảm của cô ấy, sau đó lại luồn xuống giữ lấy eo cô ấy, trong lúc cô đang mở rộng chân ra thì đẩy mạnh vào một cái.Đường Cổ ngồi trên ghế sofa thở hổn hển."

Dư Trì Bắc..."

Cô ấy khẽ rên rỉ lên một cái tên, khi người đàn ông bắn tinh dịch vào trong người cô ấy, phần bụng dưới của cô ấy co lại và cô ấy lên đỉnh.Sau khi lên đỉnh, Đường Cổ khẽ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một tấm rèm cửa màu xám, Lương Hữu Cầm đưa khăn giấy ra trước mặt cô ấy.Cô ấy nhận lấy, gương mặt vẫn như bình thường lấy khăn lau phần quần lót ướt đẫm của cô ấy.Rồi cô ấy nhận lấy, gương mặt vẫn như bình thường lấy khăn lau phần quần lót ướt đẫm của cô ấy.Rồi cô ấy đứng ngay dậy, nói với Lương Hữu Cầm, "Cảm ơn cô, tuần sau tôi sẽ lại đến".Lương Hữu Cầm thở dài, "Đường Cổ, không cần đến đâu".Đường Cổ dừng lại, quay đầu nhìn Lương Hữu Cầm.Chỉ thấy bà ấy nói: "Cô không bị bệnh, cô rất bình thường".Đường Cổ mỉm cười: "Cảm ơn".Khi cô ấy đẩy cửa ra, trên ghế ngoài hành lang có một cô bé tầm 6-7 tuổi, rất xinh xắn, mắt to, mũi nhỏ, da trắng nõn.Cô bé mặc chiếc váy công chúa, nhìn như một con búp bê vậy.Nhưng Lương Hữu Cầm lại nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đó qua cặp lông mày của cô bé."

Đường Bắc".Đường Cổ gọi cô bé, "Về nhà thôi"."

Dạ, tạm biệt dì Lương".

Cô bé lễ phép vẫy tay chào Lương Hữu Cầm, rồi cầm tay Đường Cổ rời đi.Lương Hữu Cầm nhìn bóng lưng của hai người họ, suy nghĩ hồi lâu."

Cắt".Từ Đạo hét lên.Diệp Phù lo lắng nhìn Từ Đạo.Cảnh vừa rồi là cảnh cuối phim, vậy mà, cô đã quay tới 5 lần rồi.Vì trong quá trình thôi miên, Ảnh Đế muốn ở trước mặt bác sĩ tâm lý "làm" với cô.Diệp Phù là lần đầu tiên có người phụ nữ khác nhìn cảnh giường chiếu của cô và Ảnh Đế gần như vậy, cho nên cứ không thả lỏng được.Nhưng ngược lại với cô, Ảnh Đế lại rất thả lỏng.Diệp Phù còn chưa chuẩn bị xong, anh đã đè cô xuống và hôn cô rồi, cứ hôn thẳng vào môi cô, khi cô đang run rẩy, anh đã cởi đồ của cô ra, cúi đầu ngậm lấy núm vú của cô.Diệp Phù căng thẳng, khi mở mắt ra, thấy Vương Khả diễn vai Lương Hữu Cầm đang ở ngay bên cạnh.Từ Đạo thấy cô căng thẳng, ngừng lại cho cô ít thời gian.Lần thứ 2, Ảnh Đế xé rách quần lót của cô, bộ phận sinh dục áp sát vào giống như tiến vào trong người cô.Rõ ràng là đang diễn, nhưng anh diễn quá thật, khiến cho Diệp Phù kinh hãi mở to mắt, sợ Vương Khả ở bên cạnh nhìn thấy.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 51: Đừng có dịu dàng như thế...


Lần thứ 3 quay, anh diễn đút lệch chỗ khác, nhưng đút được một lúc, lại ôm chầm lấy cô, vậy là cái phần đầu khấc màu đỏ hồng kia lại bị ép trực tiếp tiến vào, Diệp Phù bị ép cho quên cả lời thoại của diễn viên, câu đầu tiên kêu lên lại là Ảnh Đế.Sầm Loan thấy cô gọi cũng trả lời lại.Từ Đạo tức đến ném cả kịch bản xuống ngay tại chỗ.Lần thứ 4, Diệp Phù cẩn thận đi cẩn thận lại, nhưng vẫn nói sai lời thoại.Vừa rồi là lần thứ 5, cô hi vọng có thể khiến cho Từ Đạo vừa ý.Bởi vì, chỉ cần đoạn vừa rồi qua được, thì nó chứng minh, bộ fiml đầu tiên cô đóng vai chính đã thành công quay xong tất cả các cảnh."

Được, cảnh vừa quay được, không vấn đề gì, nhiếp ảnh gia qua chụp vài tấm ảnh, còn nữa, cảnh vừa rồi ở phía sau ấy, chụp một bức ảnh ở xa để xem xem nào".Từ Đạo nói xong, cả đoàn phim đều thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến đã xong hết rồi, mọi người trên mặt đều nở nụ cười vui vẻ.Diệp Phù thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cười và dắt diễn viên nhí khi nãy.Cô bé diễn viên nhí rất xinh xắn, mắt to, nhưng ánh mắt không đen lắm, nó có chút nhạt, nhìn lướt qua, thật sự có chút giống Ảnh Đế.Cả hai cùng chụp một tấm ảnh.Rồi lại bị kêu đi thay quần áo để cùng nhau tập trung cả đoàn chụp vài bức ảnh.Sầm Loan vừa trang điểm lại xong, thì thấy Diệp Phù đi đến, nhìn cô cười.Diệp Phù không thèm để ý đến anh, vì hành vi đầy bạo lực và to gan của anh lúc quay phim khi nãy.Sầm Loan bĩu môi.Chuyên gia trang điểm trang điểm lại cho Diệp Phù, trên người cô vẽ thêm vết thâm và cắn.Cô vừa thay quần áo xong, đó là bộ đồng phục học sinh khi cô quay cảnh bị "trói".Chỉ là lúc này bộ quần áo bẩn hơn, trên người lại vẽ rất nhiều vết tích, nó càng khiến cho gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô nhìn tội nghiệp và đáng thương hơn."

Đường Cổ nằm trên đất, Dư Trì Bắc lấy tay nâng cằm cô ấy lên, đúng rồi...chính là như vậy, ánh mắt Đường Cổ, sợ hãi, đúng...mềm mỏng ra chút, yếu đuối...ánh mắt Dư Trì Bắc hung dữ lên chút đi.., đừng có dịu dàng như thế...."

Nhiếp ảnh gia đứng ngoài chỉ đạo, Diệp Phù vốn đang yếu đuối mong manh, bị một câu cuối của anh ta làm cho bật cười.Cô cười, Sầm Loan cũng không nhịn được mà cười theo.Nhiếp ảnh gia nhìn bọn họ qua ống kính, bộ dạng anh ta bất lực, "Anh Sầm, cô Diệp.

Hai người đừng làm như chụp ảnh cưới có được không?

Tôi là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp mà, hai người làm vậy, tôi mất việc chết đấy"Diệp Phù bị anh ta nói đỏ cả mặt.Sầm Loan nhướng mày, "Được rồi, lần chụp ảnh cưới tới anh đến chụp nha".Diệp Phù kinh ngạc nhìn anh, cho rằng anh đang nói đùa mà thôi.Nhiếp ảnh gia cười ha ha, trong khi quay phim cũng có thể nhìn ra, hai người này có gì đó, nhiếp ảnh gia vỗ ngực "Được luôn, cứ để cho tôi".Sau khi hai người chụp ảnh xong, thì bên ngoài trời cũng đã tối.Bởi vì bộ phim cũng đã quay xong, cảnh quay của tất cả cũng đã hoàn thành hết, vì vậy Từ Đạo đã đặt một bàn ăn, mời mọi người đi ăn một bữa.Trong bữa ăn, có ai đó nhắn đến Tống Vũ.Nói anh ta ngày hôm đó ăn uống xong thì không biết bị ai đánh cho một trận, nhập viện luôn.Diệp Phù nghe xong thấy kì lạ, không biết anh ta đắc tội với người nào, mà làm sao lại bị đánh cho nhập viện luôn.Mà nói đến cũng lạ.Trước kia ông đạo diễn Trần có ý muốn dùng vài quy tắc ngầm với cô để thăng tiến cũng bị bắt vào đồn cảnh sát, mấy hôm trước cô bị Tống Vũ đe dọa thì anh ta cũng bị đánh cho nhập viện.Diệp Phù cảm thấy, gần đây cô thấy bản thân cứ như có thần may mắn bên cạnh vậy.Cô có uống chút rượu, nhưng rồi lại thành uống quá nhiều.Bị Tiêu Hiểu Hồng đưa lên xe, cả người cô toàn mùi rượu, mặt đỏ ửng, mỉm cười suốt.-----------------------Vậy là kết thúc quay phim chương sau sẽ nói đến chuyện tình cảm nam nữ 9

Cảm ơn mn đã ủng hộ.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 52: Em có thích anh không?


"Chị Phù, quay xong rồi chị thấy vui không?"

Tiêu Hiểu Hồng cười hỏi."

Vui".Diệp Phù nheo mắt cười, "Rất vui".Tiêu Hiểu Hồng cười đưa cô lên ghế sau, "Chị đợi lát nữa sẽ càng vui hơn".Diệp Phù gật gật đầu, "Vui".Tiêu Hiểu Hồng thấy vẻ mặt say rượu của cô, bộ dáng híp mắt ngây thơ đáng yêu, nhịn không được nở nụ cười, "Chị Phù, chị đẹp quá".Diệp Phù lại lắc đầu, nghiêm trang nói, "Ảnh đế rất đẹp"."

Ha ha ha, đúng, ảnh đế đẹp".

Tiêu Hiểu Hồng cười to ra tiếng.Cô ấy lái xe đến bãi đỗ xe dưới lầu khách sạn, xe của Sầm Loan cũng đi theo phía sau.

Sau khi xuống xe, Tiêu Hiểu Hồng còn chưa cởi dây an toàn ra, Sầm Loan đã đi tới mở cửa sau, ngồi vào."

Say rồi?"

Anh vươn tay sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Phù, ôm người vào trong ngực.Trong bữa tiệc hai người ngồi đối diện, Diệp Phù toàn bộ quá trình cũng không dám nhìn anh, lo lắng bị người ta nhìn ra cái gì, chỉ rũ mắt thật cẩn thận nhìn bàn tay anh đặt trên bàn.Trong lòng Sầm Loan bị ánh mắt giống như mèo của cô làm ngứa ngáy, ngay cả đạo diễn Từ bên cạnh nói gì cũng không nghe thấy.Diệp Phù thấy anh, ngọt ngào nở nụ cười, "Ảnh đế".Sầm Loan cúi đầu hôn lên môi cô, "Ừm, là anh".Tiêu Hiểu Hồng cách gương chiếu hậu nhìn thấy một màn này, vội vàng rụt đầu, mặt đỏ tai hồng đóng cửa xuống xeA a a a, ảnh đế thật dịu dàng!Người bình thường cô ấy nhìn thấy quả thực là hai người!Sau khi xuống xe cô ấy thấy Hồ Tùng Vũ đeo khẩu trang và kính râm, lén lút đứng ở một bên.Tiêu Hiểu Hồng đi tới túm lấy tay áo anh ta, "Anh làm gì vậy?"

Hồ Tùng Vũ chỉ vào cô, "Mau đeo khẩu trang, bị người ta nhận ra liền xong rồi"Tiêu Hiểu Hồng chỉ chỉ anh ta, "Anh trai à, anh bịt kín như vậy càng khiến người ta chú ý hơn có được không?"

Hồ Tùng Vũ: "..."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Sầm Loan đã ôm Diệp Phù xuống xe.Tiêu Hiểu Hồng chỉ chỉ Sầm Loan, "Thấy chưa, rất thoải mái, người đàn ông như vậy đẹp trai biết bao!"

Cô ấy nhìn Sầm Loan, lại nhìn Hồ Tùng Vũ bên cạnh, "Anh xem anh kìa, một chút cũng không ra dáng đàn ông chút nào".Hồ Tùng Vũ: "..."

Sầm Loan ôm Diệp Phù một đường đến trước cửa khách sạn, mới buông người xuống.Diệp Phu mông lung nhìn căn phòng, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trên thảm tất cả đều là cánh hoa màu đỏ, cô hoảng hốt cảm thấy mình hình như đang nằm mơ, cười cười với ảnh đế phía sau, "Ảnh đế.

Trên mặt đất hình như có hoa..."

Sầm Loan nắm tay cô, thấp giọng nói: "Ừm".Diệp Phù đi vào liền phát hiện, trên giường cũng có cánh hoa, trên bàn đặt hơn mười bó hoa hồng đỏ rực rỡ, cô nhìn thấy trên hoa hồng có một tấm thiệp, liền lắc lư bước chân đi tới, cầm lấy tấm thiệp.Nó là một dòng chữ viết tay.[ Chúc mừng em. ]Bên dưới là một từ: SầmDiệp Phù che miệng, cười cười, hốc mắt có chút chua xót.Cô xoay người, nhìn ảnh đế một lát, lắt lư đi tới chỗ anh, khẽ choàng tay ôm cổ anh, "...Cám ơn anh."

Cô ấy sụt sịt,"Như đang mơ vậy".Đây là lần đầu tiên cô hoàn thành một bộ phim và có ai đó tặng hoa cho cô.Hơn nữa người này, còn là ảnh đế.Một người mà cô không bao giờ dám nghĩ đến.Sầm Loan dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, nâng cằm lên, hôn lên môi cô, hôn đến khi hai người thở hồng hộc, lúc này mới thấp giọng hỏi: "Thích không?"

Diệp Phù gật gật đầu, "Thích".Sầm Loan lại hôn cô, giọng nói từ giữa hai hàm răng đi ra, khàn khàn lại lưu loát: "Tôi hỏi, em có thích anh không?"

--------------------Nam9 hỏi vậy có tính là tỏ tình không nhỉ ?

Cùng đón xem nu9 sẽ trả lời thế nào nha.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 53: Em có muốn về nhà với anh không?


Hai cánh tay Diệp Phù ôm lấy anh run lên, cô hoảng hốt không dám trả lời, mặc dù uống rượu, đầu óc cũng mơ hồ, nhưng cô biết chừng mực, không dám gây phiền toái cho ảnh đế, càng không dám khiến người ta phiền lòng.Cô chuẩn bị quay xong phim thì rời khỏi ảnh đế.Tuyệt đối không nghĩ tới, ảnh đế sẽ cho cô một điều bất ngờ như vậy.Vào thời điểm như vậy, hỏi cô những lời như vậy.Giống như vậy.Tất nhiên là cô thích.Anh căn bản không biết mình có bao nhiêu mị lực, nữ diễn viên diễn chung với anh, rất khó có thể không thích anh.Nhưng...Cô không xứng với anh.Cô là một nữ diễn viên nhỏ ẩn mình trong tuyết.Mà anh là ảnh đế nổi tiếng.Khoảng cách giữa họ, nếu không phải có bộ phim này, họ sẽ không có mối quan hệ sâu sắc như vậy.Bây giờ bộ phim đã hoàn thành.Kết cục tốt nhất giữa bọn họ là...Làm như không có chuyện gì xảy ra, gặp mặt cũng có thể gật đầu chào hỏi."

Ngoan, đừng nghĩ nhiều như vậy".

Sầm Loan hôn vành tai cô, giọng nói mang theo mê hoặc: "Trong đầu chỉ cần suy nghĩ một chuyện, thích anh không?"

Diệp Phù gật gật đầu, giọng nói mang theo tiếng mũi mềm mại, "Thích, rất thích.

Em thích anh rất nhiều".Trái tim Sầm Loan mềm nhũn, ôm chặt cô hơn, cảm giác thỏa mãn khiến anh không nhịn được nhếch môi, nở nụ cười thật lớn.Diệp Phù lại ôm anh, nhỏ giọng khóc, "Rất thích anh.

Có thể cho thêm em một chút thời gian...

Chờ cho đến khi em không còn thích anh như vậy...sau đó đi..."

Sầm Loan khẽ cười ra tiếng: "Đi đâu vậy?"

Diệp Phù lắc đầu, nghẹn hít mũi, "Em không biết..."

"Tiếp theo em đi đâu?"

Sầm Loan buồn cười hỏi cô, nghe cô khóc thảm thiết, không nhịn được cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.Tiếp theo là đi đâu?Đi tìm chỗ ở, trước khi quay phim, cô đã trả lại căn nhà đã thuê.Còn phải về nhà một chuyến, đưa tiền cho mẹ, còn muốn xem cha bệnh như thế nào...Đều là chuyện vặt vãnh, cô không muốn nhắc tới với ảnh đế.Giống như nếu mở miệng, ấm ức mấy năm nay sẽ khiến cô suy sụp phát khóc.Nhưng cô lại không khống chế được, người trước mắt tốt như vậy, cô chỉ muốn đem tất cả những điều tốt đẹp mình có được đều đưa đến trước mặt anh."

Ừ?"

Hồi lâu cũng không thấy cô trả lời, người đàn ông cúi đầu cọ cọ trán cô.Diệp Phù rũ mắt xuống, mí mắt khẽ run rẩy, "Về nhà".Về nhà cũng không có chỗ cô ở, cô nói dối, chỉ là cô không muốn bản thân phải khó xử khi ở trước mặt ảnh đế.Cô không muốn ảnh đế biết, người phụ nữ trước mặt anh là người ngay cả nhà cũng không thuê nổi.Người đàn ông trên đỉnh đầu phát ra một tiếng thở dài, Diệp Phù ngẩng đầu, người đàn ông đã hôn lên mắt cô, giọng nói khàn khàn, "Có muốn về nhà với anh không?"

Diệp Phù hoài nghi mình nghe lầm, ánh mắt mờ mịt mở to, đầu óc bị rượu xâm nhập cũng có chút không tỉnh táo.Ảnh đế đã nói gì?Về nhà với anh?Thật sao?Cô có nghe nhầm không?Cô mở to mắt nhìn Sầm Loan, nhìn chằm chằm cánh môi anh, hồi lâu, hỏi một câu: "Ảnh đế, nhắc lại lần nữa, em vừa...em vừa mới..."

Cô còn chưa dứt lời, bị người đàn ông ôm lấy.Người đàn ông đặt cô lên giường, kéo cà vạt che mắt cô, cúi đầu mút lấy đôi môi mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn đến bốc hỏa, "Anh coi như là em đồng ý".Anh nói xong, dùng răng mở quần áo của người phụ nữ, từng chút từng chút, trên cơ thể người phụ nữ rơi xuống những nụ hôn nóng bỏng.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 54: Anh Sầm... Em không thể chịu được nữa...


"Ha a..."

Diệp Phù bị che mắt, thân thể trở nên đặc biệt mẫn cảm, nụ hôn nóng bỏng ra làm cho cô run rẩy thở hổn hển, "A..."

Người đàn ông cúi đầu ngậm lấy đầu vú đứng thẳng kia, dùng lưỡi liếm liếm, cắn nhẹ một cái.Diệp Phù vặn người khó chịu thở dốc, "A...Ưm..."

Sầm Loan đưa tay thăm dò, dâm thủy tràn trề ướt đẫm, anh vươn ngón trỏ đâm vào, tay kia vuốt ve bộ ngực đầy đặn của cô, cúi đầu dùng đầu lưỡi tỉ mỉ cắn đầu vú, lại há miệng ngậm lấy nửa bầu vú của cô, mút ra thành tiếng.Diệp Phù kêu lên, thân hình mềm mại run rẩy dưới lòng bàn tay anh, không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ giống như khóc lóc, "Ưm...

Ha a..."

Sầm Loan lại thêm một ngón tay, cứ nhét vào bên trong, tìm người một miếng thịt mềm mềm, cứng cứng, dùng ngón tay cào nhẹ.Thân thể Diệp Phù cong lên, cổ họng rên rỉ, "A...

Đừng..."

Khóe miệng Sầm Loan nhếch lên: "Tìm được rồi".Lòng bàn tay anh bao lấy đầu vú của cô, vừa mạnh bạo vừa tàn nhẫn, một tay khác cắm vào trong cơ thể cô, ấn vào miếng thịt mềm cứng rắn kia, ra sức trêu chọc.Diệp Phù rất nhanh nức nở kêu lên, "A a a a...

Đừng...

Khó chịu quá...

Em sẽ tiểu ra mất...

A a a..."

Sầm Loan gia tăng lực, tốc độ cũng nhanh hơn, không bao lâu sau, Diệp Phù liền khom người co giật, một dòng dâm dịch phun ra ngoài.Sầm Loan thu tay lại, nhìn bàn tay ướt nhẹp, anh kéo khóa kéo xuống, bôi dâm dịch lên dương vật của mình.Diệp Phù còn đang run rẩy sau cao trào, bất thình lình, người đàn ông cầm lấy dương vật mạnh mẽ đâm vào, hai chân cô duỗi thẳng, bị khoái cảm đánh úp, lắc đầu rên rỉ, "A..."

Sầm Loan đè cô xuống, giơ tay cởi cà vạt trên mắt cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn, hai tay nắm lấy tay cô, đan ngón tay vào nhau, sau đó đặt hai cánh tay lên đỉnh đầu.Diệp Phù bị ép ưỡn ngực, người đàn ông cúi đầu ngậm núm vú của cô, cắn cắn liếm liếm, dương vật đâm vào vừa nhanh vừa sâu.Khoái cảm từng trận từng trận tiến tới, Diệp Phù không kìm nén được thét ra tiếng, ngón chân cong lại, ở dưới thân người đàn ông run rẩy đạt tới cao trào.Cô thở dốc, tóc dài ướt đẫm, nước mắt còn đọng nơi khóe mắt, thoạt nhìn bộ dạng rất đáng thương.Sầm Loan sờ sờ gò má ướt đẫm mồ hôi của cô, nâng hai chân cô lên, âm đạo bị mở ra cực hạn, sau đó đâm vào trong, vừa nhanh vừa mạnh mẽ.Nơi giao hợp phát ra tiếng càng lúc càng lớn.Diệp Phù lại bị buộc phải thấy rõ cảnh tục tĩu này, cô xấu hổ đỏ mặt, lại bị dương vật của người đàn ông này đâm đến thở dốc.Cuối cùng âm thanh đã thay đổi hoàn toàn.Mang theo nức nở, yếu ớt, càng lúc càng dâm đãng."

A...Ảnh đế...Anh Sầm...Em không thể chịu đựng được nữa...Tha cho em...Đừng...Đừng mà..."

Sau khi đè cô ra đâm liên tiếp hơn hai mươi mấy cái, lúc này mới đâm mạnh vào bên trong bắn vào.Diệp Phù bị tinh dịch nóng bỏng làm cho thất thần hét lên, bụng dưới co giật, lại lên đỉnh một lần nữa.Người đàn ông vuốt ve mặt mày ướt đẫm mồ hôi của cô, tỉ mỉ hôn lên môi cô, Diệp Phù nhận ra bản thân hoàn toàn không mất đi ý thức, trong miệng ngoại trừ rên rỉ chính là tiếng kêu.Sầm Loan ôm lấy eo mềm mại của cô, cầm dương vật đang cương cứng của mình lại đâm vào bên trong.Đêm vẫn còn rất dài.Tiếng rên rỉ và hơi thở trong phòng giống như những nốt nhạc không bao giờ kết thúc, cất lên nhẹ nhàng trong bóng tối.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 55: Kết thúc (I)


Trước khi bộ phim [Stockholm] được phát hành ở nước ngoài, Diệp Phù đã được Sầm Loan đưa đến Paris, hai người vừa chụp ảnh ở tháp Eiffel.Không ai ở đây nhận ra họ, họ có thể ôm và trao nhau những cái hôn mà không cần để ý bất cứ điều gì.Vào tháng 12, mùa đông ở Paris khá ấm áp, hai người mặc áo khoác, tay trong tay đi dạo trên phố.Đạo diễn Từ gửi tin nhắn Wechat thông báo cho Diệp Phù, hai ngày sau tham gia công chiếu phim.Diệp Phù đáp lại, "Được".Đạo diễn Từ lại trả lời, "Anh ấy ở bên cạnh cô, cô nói với anh ấy một tiếng, đỡ để tôi thông báo lại một lần nữa".Khi Diệp Phù nhìn thấy tin tức, khuôn mặt của cô đỏ như quả bóng bay màu đỏ trong tay.Sầm Loan ôm cô, cúi đầu nhìn màn hình Wechat của cô, vươn tay cầm lấy, gõ mấy chữ trả lời.Diệp Phù nhìn thấy câu trả lời của anh, kinh ngạc đưa tay muốn cướp, nhưng Sầm Loan nhanh tay, đã gửi.Nội dung tổng cộng bốn chữ, lại mang theo ý tứ rõ ràng:[Biết rồi, lão Từ]."

Xấu hổ cái gì ?"

Sầm Loan ôm lấy cô, hôn lên tai cô.Sắc mặt Diệp Phù đỏ bừng không dám nhìn anh, nghĩ đến gương mặt đạo diễn Từ, lại nhịn không được phỏng đoán ngày công chiếu, không biết anh sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô.Sầm Loan nắm cằm cô, không cho cô suy nghĩ lung tung, chỉ hỏi: "Còn muốn đi đâu nữa không?".Diệp Phù nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hé miệng cười: "Không biết".Từ sau khi phim kết thúc, hai người bọn họ liền ra ngoài du sơn ngoạn thủy chơi ước chừng đã ba tháng.Cô còn nhớ rõ, trong phim Dư Trì Bắc hứa với Đường Cổ, sẽ dẫn cô ấy đi khắp mọi ngóc ngách mà cô ấy muốn đi.Trong bộ phim, họ đã không làm được.Nhưng bên ngoài bộ phim, "Dư Trì Bắc" đã làm được.Anh thật sự mang theo cô, từng bước từng bước đi đến một đất nước xa lạ mà cô từng khát vọng.Ban ngày hai người đi chơi, buổi tối ở khách sạn làm tình không biết mệt mỏi.

Sầm Loan rất mê luyến cơ thể cô, thường xuyên trong giấc ngủ cũng phải nhét dương vật vào cơ thể cô.Diệp Phù thường xuyên tỉnh lại trong cao trào, ý thức còn chưa tỉnh táo, chân tay đã tự động ôm lấy anh, chịu đựng xâm nhập mãnh liệt của anh.Sầm Loan đối xử rất tốt với cô.So với Dư Trì Bắc trong phim còn tốt hơn.Anh sẽ cắt móng tay cho cô trong lúc cô ngủ, sẽ giặt khăn và lau mặt cho cô vào buổi sáng, sẽ dịu dàng ôm lấy cô, sẽ ôm cô ngủ.Có lần trên nhà hàng ăn cơm, ảnh đế trên đường đi vệ sinh gặp mỹ nữ nước ngoài bắt chuyện.Diệp Phù đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng kia.Người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai, đầu ngón tay thon dài, cách một khoảng chỉ về phía cô, dùng tiếng Anh nói với đối phương, "Xin lỗi, tôi kết hôn rồi, kia là vợ tôi".Diệp Phù từng vì quay phim, học tiếng Anh một thời gian, ngay tại chỗ liền nghe hiểu anh nói cái gì.Khi Sầm Loan trở về, sắc mặt cực kì thản nhiên, Diệp Phù mặt đỏ tai hồng vẫn không dám nhìn anh.Về sau, ảnh đế không nhắc tới chuyện này, Diệp Phù đương nhiên cũng coi như không biết.Trong lòng cô có chờ mong, càng sợ rằng tất cả những gì cô nhận được bây giờ chỉ là giấc mơ.Cô sợ rằng sau khi cô thức dậy, giấc mơ cũng mất.Cả thế giới, chỉ còn lại chính cô.Trong bộ phim, cũng chỉ còn lại một mình cô.Trong ngày công chiếu, cô và Sầm Loan một trước một sau đi đến.Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen thuần khiết, khuôn mặt lạnh lùng, cẩn thận nói cười, mà cô một thân váy trắng, giống như thiên sứ rơi xuống nhân gian, một nụ cười đều xinh đẹp động lòng người.Hai người đồng thời xuất hiện, khiến cho không ít người chấn động.Ảnh đế Sầm Loan rất nổi tiếng, nhưng Diệp Phù bên cạnh anh lại là diễn viên nhỏ, căn bản không ai biết cô đã diễn tác phẩm gì, dưới đài có người nhỏ giọng nghị luận, hai người trên sân khấu lại thoải mái đi trên thảm đỏ, ký tên, sau đó đi về phía chỗ ngồi của mình.Hai người ngồi cùng nhau.Sầm Loan không hề né tránh sau khi sửa sang lại làn váy cho Diệp Phù, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt cô, giống như không nhìn thấy nhiều ánh mắt quan sát phía sau.Đạo diễn Từ ở bên cạnh không nói lời nào, nhỏ giọng nhắc nhở anh chú ý một chút.Sầm Loan lại tươi cười thản nhiên: "Không được, không nhịn được muốn nhìn cô ấy".Đạo diễn Từ một phen bị nhét thức ăn cho chó, ngay tại chỗ đã bị nghẹn, tức giận quay đầu không nhìn hai người này nữa.Bộ phim mở đầu, tất cả đều yên tĩnh.Diệp Phù có chút lo lắng, ngón tay bỗng nhiên bị người ta nắm lấy, cô nghiêng đầu nhìn, ảnh đế ánh mắt nhìn màn hình, khóe môi lại cong lên.Bàn tay to khô ráo lại ấm áp đã cho cô sức mạnh.Cô hít một hơi, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên màn hình phía trước.----------------Dạo này bận với đang bệnh nên không đăng chap nhanh được mong mn thông cảm.
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Chương 56: Kết thúc (II)


Đây là bộ phim đầu tiên cô đóng vai chính, là...Một bộ phim có quy mô lớn.Ngay từ đầu bộ phim đã là hình ảnh nữ chính Đường Cổ xuất hiện trước cửa ngân hàng.

Khi Diệp Phù quay phim, vị trí quay phim là toàn cảnh, cô cho rằng không chụp được mình, không nghĩ tới, khi nhìn thấy phim được sản xuất ra, mới phát hiện, thủ pháp quay phim của đạo diễn Từ quả nhiên không giống người thường.Giống như kiểu người kinh doanh, Đường Cổ lấy số, kiên nhẫn chờ đợi.Cho đến khi tên cướp xuất hiện, giơ súng lên bắt đầu nhắm vào bọn họ, bảo bọn họ ôm đầu ngồi xổm xuống.Lúc quay phim, cô không chú ý tới vị trí của ảnh đế ở đâu, giờ phút này mới thấy rõ, ảnh đế là người cuối cùng tiến vào, đeo mặt nạ hổ, hai chân thon dài, vô cùng bình tĩnh, trong tay cầm một khẩu súng.Ngay sau khi bước vào, anh ta đã trực tiếp tìm thấy người quản lí ngân hàng một cách dễ dàng, sau đó ném cho ông ta một vài túi hành lí, sử dụng súng để uy hiếp đối phương, bắt ông ta nhét tiền vào trong túi.Mà sau lưng anh ta, Đường Cổ bị Hầu Tử khinh thường trêu chọc.Lần thứ hai nhìn thấy Tống Vũ, Diệp Phù quay đầu nhìn xung quanh như đang suy nghĩ điều gì đó, khi cô ấy đi qua, dường như không thấy Tống Vũ.Sầm Loan thấy cô quay đầu, nghiêng đầu ghé vào tai cô hỏi: "Sao vậy?"

Hơi thở nóng rực phả vào tai, Diệp Phù bị nóng đến run rẩy, "Không có gì".Cô nhìn về phía màn hình một lần nữa.Kế tiếp chính là cảnh cô bị mang đi, sau đó là bị...

Đàn ông cưỡng hiếp.Phân cảnh bị cắt bớt rất nhiều, nhưng quá trình lại vô cùng khiến người ta sốc.Cảnh giường chiếu khiến rất nhiều người dưới đài phát ra tiếng kinh ngạc, Diệp Phù có chút thẹn thùng, cố gắng kiên trì xem xong toàn cảnh.Khi ra ngoài, bàn chân mềm nhũn.Quần lót cũng ướt đẫm.Lúc đi toilet trở về, vậy mà có không ít người vây quanh hỏi cô muốn kí tên, Diệp Phù có chút kinh ngạc, cô run tay kí mấy tờ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ảnh đế đứng cách đó không xa, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.Cảnh tượng giờ phút này cực kì giống cảnh Dư Trì Bắc từ trong phòng đi ra cứu cô, cảnh đứng trước mặt cô.Diệp Phù cười với anh, sau đó cười chạy về phía anh.Lần đầu tiên cô lớn mật như vậy, chủ động ôm lấy anh ở hành lang nhiều người qua lại như thế.Có phóng viên cùng các diễn viên khác đi ra, nhìn thấy cảnh này đều nhịn không được che miệng kinh ngạc.Có diễn viên nhập vai quá sâu, đi ra nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, sững sờ bật khóc.[Stockhom] sau khi được công chiếu ở nước ngoài, không ngừng leo lên hot search, về việc hai diễn viên chính phim giả thành thật, một số báo cáo viết về cặp đôi này, còn có nhân viên đoàn làm phim tiết lộ, nói trong lúc hai người quay phim đã ở cùng một chỗ, từng thấy qua xe của ảnh đế ở Thượng Diệp Phù, còn không chỉ một lần.Nội dung thật thật giả giả, không thể kiểm tra.Hàng chục triệu cư dân mạng đã ăn dưa trong một đến hai tháng mà không tìm ra sự thật.Cho đến khi liên hoan phim được trao giải thưởng, hàng trăm triệu khán giả ngồi trước ti vi và chứng kiến sự thật về hai diễn viên chính của bộ phim.Diệp Phù giành giải nữ chính xuất sắc nhất.Ảnh đế Sầm Loan không thể giành được nam chính xuất sắc nhất, bởi vì cùng thời điểm đó có một nam diễn viên quay đề tài cảnh sát vô cùng nhiệt huyết, đoạt giải nam chính xuất sắc nhất.Anh không có gì hối hận, ảnh đế anh đã lấy rất nhiều năm.Ngược lại Diệp Phù, lần đầu tiên nhận được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, khán giả ở dưới đài cũng đã rơi nước mắt vì xúc động.Lúc cô lên sân khấu bởi vì quá lo lắng, cuối cùng là ảnh đế đỡ cô lên đài, cô cũng không ý thức được việc đó.Đợi đến khi nhận giải, mới phát hiện ảnh đế còn đứng ở bên cạnh.Sầm Loan đợi cô nói xong lời cảm ơn giải thưởng, mới nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy cô, hôn lên trán cô: "Ngoan, đây là phần thưởng".Diệp Phù che miệng lại, nhịn không được hai mắt đỏ hoe.Sầm Loan dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, thấy cô khóc không ngừng, có chút bất đắc dĩ ôm cô vào lòng.Tất cả mọi người dưới đài đều sôi trào, có tiếng thét chói tai truyền đến.Tất cả người hâm mộ ngồi trước ti vi đều nổ tung, đồng loạt để lại bình luận trên mạng, khiến mạng lưới tê liệt.Mà hai người trong cuộc, sau khi nhận giải thưởng, biến mất trong tầm mắt công chúng.Theo những người quen thuộc với vấn đề này cho biết, họ đã đi du lịch.Theo các nguồn tin không đáng tin cậy, họ đã bí mật nhận giấy kết hôn và đi hưởng tuần trăng mật.Theo tin tức của Từ đạo, Diệp Phù đã mang thai, đang ở trong biệt thự an tâm dưỡng thai.Cư dân mạng ăn dưa đến no, mãi đến giáng sinh năm sau, lúc này mới nhìn thấy weibo của ảnh đế đăng một tấm ảnh.Trong ảnh là một đôi chân nhỏ.Ảnh đế phối văn:Cô ấy tên là Đường Bắc.Toàn bộ mạng lưới một lần nữa nổ tung.-----------------------------Vậy là Dư Trì Bắc đã đoàn tụ cùng với Đường Cổ rồi.

Tung hoa nào🌼🌼🌼
 
Phim Giả Tình Thật [Truyện H+]
Cảm nhận sau khi đọc truyện


Trước hết mình sorry mn vì đã đăng chap cuối trễ vì thời gian qua mình bận phải thi tốt nghiệp THPT QG .

Lúc nãy nhờ một bạn cmt hỏi chap cuối thì mình mới nhớ ra liền lập tức đi gõ đăng chap cuối liền.

Một lần nữa sorry vì bắt mn chờ lâu.

Còn về phần cảm nhận của riêng mình khi đọc xong bộ truyện là cảm thấy truyện có hơi ngắn về mặt nội dung nhưng vẫn rất xúc tích , cảm xúc của nhân vật vẫn rất đầy đủ .

Riêng mình nếu là tác giả thì vẫn mong có chương ngoại về gia đình nhỏ của nhân vật chính nữa thì sẽ tuyệt vời hơn nhưng dù sao cũng cảm ơn tác giả Tô Mã Lệ đã mang đến cho mình cũng như các độc giả khác một bộ truyện hay như thế.Các bạn đọc xong truyện có thể nêu cảm nhận dưới phần cmt nha.Trong phim Dư Trì Bắc không thể đến với Đường Cổ nhưng anh ấy đã để lại một món quà vô cùng quý giá đối với cô và ngoài phim Sầm Loan cùng với Diệp Phù đã viết tiếp chuyện tình dang dở giữa hai nhân vật .

Và câu chuyện về hai nhân vật Sầm Loan - Diệp Phù ( Dư Trì Bắc - Đường Cổ ) đến đây xin chính thức khép lại cảm ơn mn đã ủng hộ.
 
Back
Top Bottom