Lịch Sử Phi Châu Sang Nghiệp Thực Lục - 非洲创业实录

Người Tại Pokémon Xoát Dòng Thuộc Tính, Dưỡng Thành Yêu Hoàng Gardevoir (Nhân Tại Tinh Linh Xoát Từ Điều, Dưỡng Thành Yêu Hoàng Sa Nại Đóa) - 人在精灵刷词条,养成妖皇沙奈朵
Chương 480 : Phối hợp diễn kịch


Chương 480: Phối hợp diễn kịch

Để tăng cường sức mạnh quân sự của Mozambique, Anh và Pháp quyết định để thuộc địa này sử dụng người da đen bản địa tổ chức một lực lượng vũ trang. Người Bồ Đào Nha tuy không mấy cam lòng, nhưng với việc bên cạnh có một chính quyền Đông Phi có sức bành trướng cực lớn, thì cũng đành chấp nhận.

Hình tượng của Đông Phi tại Nam Phi chẳng khác nào hình tượng của Đế quốc Nga ở châu Âu. Chỉ khác là Nga “cao cấp” hơn, tại châu Á cũng hung hăng chẳng kém, vì thế hình ảnh “Sa Nga” khét tiếng khắp toàn cầu. Còn Đông Phi thì lắm lắm cũng chỉ có chút danh tiếng ở miền Nam Phi, ra tới Tây Phi, Bắc Phi thì chẳng mấy ai để tâm. Thậm chí Ai Cập còn có ấn tượng không tệ với chính quyền Đông Phi, ngoại trừ một số vương triều vong quốc bị Đông Phi xua đuổi chạy dạt lên phương Bắc thì ai nấy mới biết rõ.

Mozambique dùng người da đen để xây dựng quân đội, kỳ thực cũng phù hợp với tình hình của họ. Cách thức thực dân của Bồ Đào Nha vốn khác với người Anh. Người Bồ không giữ nổi thắt lưng quần của mình, cũng chẳng tuyệt tình như Anglo-Saxon, nên ở Mozambique, cũng như tại Brazil, xuất hiện một tầng lớp đông đảo con lai: cha là người Bồ, mẹ là bản địa châu Phi.

Chính những hậu duệ lai này trở thành phương tiện hữu hiệu giúp Bồ Đào Nha vẫn duy trì quyền kiểm soát thuộc địa, ngay cả khi quốc lực đã suy kiệt. Thực tế mà nói, sức mạnh hiện thời của Bồ chẳng hơn gì một số tiểu quốc Đông Á; Ernst thậm chí còn hoài nghi Bồ Đào Nha chưa chắc đã đấu lại được Vương quốc Ý.

Ý, sau khi bị Áo-Hung áp chế, tuy co cụm lại trong bán đảo Appennine cùng vài hòn đảo, nhưng dân số và công nghiệp vẫn vượt hẳn Bồ.

Vậy nên nếu Mozambique tuyển lính từ đám người da đen, ắt hẳn sẽ chủ yếu chọn trong đám con lai. Số con lai nhiều hơn dân Bồ chính gốc, và lợi ích của họ gắn liền với việc đàn áp người da đen thuần chủng. Thực ra, con lai vốn đã là một bộ phận của tầng lớp thống trị Mozambique, chỉ khác là tầng lớp cao nhất vẫn nằm trong tay người Bồ trắng. Nếu con lai nắm giữ được quân đội, cục diện ấy có thể thay đổi. Đó chính là điều khiến Thống đốc Leford lo lắng.

Tháng 3 năm 1878.

Tỉnh Nam Salzburg.

Trong khi Anh–Pháp bắt tay cùng Mozambique, thì Vương quốc Đông Phi cũng ngấm ngầm chuẩn bị đối sách. Hai bên đồng thời chơi trò “chạy đua vũ trang trong bóng tối”: Mozambique lập quân đội da đen, Đông Phi cũng tổ chức một quân đoàn da đen.

Nghe chẳng sai, Đông Phi cũng định thành lập một đội quân toàn da đen, nhưng mục đích lại khác xa Bồ Đào Nha.

Ở miền Đông, khi Đông Phi lấy gia súc thay thế cho lao dịch da đen, một phần nô lệ bị thay thế đã được đưa bằng đường sắt tới tỉnh Nam Salzburg, bờ Đông hồ Malawi, để tập hợp và chỉnh huấn.

Khi tận mắt thấy người Đức thật sự phát súng cho mình, đám da đen kia vừa kinh ngạc vừa run sợ, bởi họ biết rõ người Đức cưỡi trên đầu mình chính nhờ loại “thần khí” này.

Có súng trong tay, nhưng họ chẳng dám phản kháng. Bao năm bị Đông Phi áp bức, nỗi sợ khắc sâu trong tim họ không thể một sớm một chiều xóa nhòa.

Đúng như họ nghĩ, có súng mà không có đạn, thì cũng chỉ là gậy nhóm lửa.

Song khi đã thật sự ra chiến trường, thấy máu đổ, tâm tính e rằng sẽ khác đi. Ở kiếp trước, chính những đội quân da đen như thế, đặc biệt là ở Đông Phi thuộc Đức, dưới sự chỉ huy của người Đức đã vượt qua nỗi sợ hãi da trắng, khiến liên quân Anh–Bồ–Bỉ mất hết thể diện.

Đây cũng là nỗi lo của Mozambique: nếu cho người da đen vũ khí hiện đại, e rằng sẽ xóa nhòa hình tượng “da trắng bất khả chiến thắng” trong mắt họ.

Nhưng Đông Phi chẳng hề lo ngại điều đó. Đối với họ, quân đội da đen lần này chỉ là thứ dùng một lần, sau khi xong việc sẽ cho lên tàu sang Tân Thế Giới. Có trở mặt thành họa cũng chẳng thể truy về đầu Đông Phi.

Ngắm nhìn đội ngũ hơn năm nghìn binh lính da đen xếp thành hàng ngũ đen kịt, quả thực đã có chút phong thái “quân đội quốc gia Phi châu” trong kiếp sau, chỉ còn thiếu mấy cái mũ nồi đỏ.

Ernst gật gù nói:

“Quân đội chúng ta nếu cố tình diễn trò với bọn Bồ thì sẽ quá giả tạo. Muốn cho chúng có ảo giác ‘kỳ phùng địch thủ’, ta phải làm thật. Vậy nên quân đoàn da đen tất nhiên có lý do để tồn tại.”

Tư lệnh Sư đoàn 111, Johann Sebastian, lo lắng hỏi:

“Điện hạ, liệu có vấn đề gì không? Tôi thực tình nghi ngờ sức chiến đấu của người da đen. Nếu họ thành tử huyệt trên chiến trường, kéo cả quân chính quy xuống nước thì sao?”

Ernst cười nhạt:

“Sợ gì chứ? Bồ Đào Nha chắc chắn cũng sẽ lập quân đội da đen, vì chúng đâu có đủ người da trắng mà đem đi xài. Dù chúng có liều, điều thêm quân bản thổ sang, thì đội ngũ phụ trợ da đen cũng không thể thiếu. Người da đen đấu với người da đen, các ngươi còn sợ không có ưu thế sao?”

Thực tế, đúng là chẳng có ưu thế. Quân đoàn da đen của Đông Phi được trang bị toàn súng hỏa mai tịch thu từ dân binh, còn kém xa súng Minié hay Enfield mà Pháp–Anh chuẩn bị cho Mozambique.

Ernst dĩ nhiên chẳng biết chuyện đó, bởi mãi lúc này Pháp và Anh mới dỡ hàng đống vũ khí tồn kho ra, chuyển tới Mozambique và Angola cho quân da đen dùng. Tình báo Đông Phi chẳng thể kịp thời nắm bắt.

Mà có biết đi chăng nữa, Ernst vẫn sẽ lựa chọn trang bị cho quân đoàn da đen toàn súng cũ. Bởi mục đích là để Đông Phi “đánh cho khó coi”, mà trận diễn này dĩ nhiên không thể giao cho quân chính quy. Nếu chẳng may diễn thành thật, thì đúng là khóc không ra nước mắt. Thế nên, cứ để quân đoàn da đen gánh lấy phần diễn xuất này.

Ernst:

“Quân ta đã trải qua bao trận chinh chiến, dù đối thủ không mạnh, nhưng khí phách và tố chất đều đã rèn nên. Cho dù đối mặt quân đội Âu châu cũng không hề hấn. Nếu để quân chính quy đối đầu thẳng với bọn Bồ, e rằng chúng sẽ tuyệt vọng mất. Đó không phải điều ta muốn. Phải dùng quân đoàn da đen, mới khiến vở kịch này diễn trọn vẹn.”

Johann Sebastian gật đầu:

“Nếu nói thế thì quả đúng! Tôi cảm thấy chỉ riêng Sư đoàn 111 thôi cũng đủ nghiền nát Mozambique. Chiếm lĩnh toàn bộ thì khó vì nhân lực có hạn, nhưng nếu chỉ là hủy diệt, thì cày đi cày lại mấy vòng cũng xong.”

Ernst:

“Cho nên, lần này đối phó Bồ Đào Nha, chủ lực không phải các ngươi. Để quân đoàn da đen và đơn vị hạng hai xông lên trước, các ngươi chỉ cần theo sau giữ vững trận thế, ngăn bất trắc xảy ra.”

Chiến lược Đông Phi là: quân da đen ở tiền tuyến, đơn vị hạng hai theo sát làm quân giám, quân chính quy tinh nhuệ đứng sau làm lá chắn cuối cùng. Ba tầng phòng ngự, trừ phi người Bồ cũng biết niệm phép “Đại hỏa cầu”, bằng không thì muốn thua cũng chẳng được.

Ernst kết lại:

“Tiếp theo, còn sẽ tập hợp thêm lực lượng da đen. Lần này trước mắt tổ chức sáu vạn quân, xem người Bồ xoay xở ra sao.”

Sáu vạn quân da đen, nhưng súng hỏa mai chỉ đủ phát cho bốn vạn. Đó là cả Đông Phi đã lục tung kho tàng mới moi ra được chừng ấy. Số còn lại đành cầm vũ khí lạnh. Còn súng hiện đại kiểu Dreyse hay Mauser? Đừng mơ, Ernst tuyệt đối không cho họ.

(Hết chương)
 
Người Tại Pokémon Xoát Dòng Thuộc Tính, Dưỡng Thành Yêu Hoàng Gardevoir (Nhân Tại Tinh Linh Xoát Từ Điều, Dưỡng Thành Yêu Hoàng Sa Nại Đóa) - 人在精灵刷词条,养成妖皇沙奈朵
Chương 481 : Bosnia


Chương 481: Bosnia

Tháng 3 năm 1878.

Khi cuộc Chiến tranh Nga–Thổ vẫn đang tiếp diễn, Đế quốc Áo–Hung theo đúng thỏa thuận trước đó với Nga Sa hoàng, nhân lúc ách thống trị của Đế quốc Ottoman ở bán đảo Balkan đang lung lay, đã điều quân tiến vào Sarajevo. Đây vốn là con bài mà Nga dùng để đổi lấy sự trung lập của Áo–Hung trong cuộc chiến.

Do sự quấy nhiễu của Đông Phi, việc mở rộng thế lực của Nga tại thảo nguyên Trung Á và khu vực Tây Á không thuận lợi như lịch sử, vì vậy lo sợ Áo–Hung trở mặt, Nga buộc phải sớm lấy vùng Bosnia ra để mua chuộc.

Bosnia, tức Bosnia và Herzegovina ở kiếp trước, gọi tắt là Bosnia–Herzegovina, có thể nói là một trong những khu vực loạn lạc nhất châu Âu, nổi tiếng nhất chính là thủ phủ Sarajevo, nơi từng châm ngòi cho Thế chiến thứ nhất.

Trên thực tế, trong con mắt của Ernst, Bosnia chẳng phải vùng đất gì tốt đẹp, nhưng bất đắc dĩ nơi này lại là điểm giao thoa của các nền văn minh: Công giáo, Chính thống giáo và Hồi giáo, chính là tiền tuyến xung đột tôn giáo, tập hợp đầy đủ nhân tố bất ổn.

Dù ở thế kỷ 21 kiếp trước, Bosnia bề ngoài có hòa bình, nhưng Ernst tin rằng, chỉ cần có người thổi bùng ngọn lửa, nơi này vẫn sẽ hỗn loạn như trong lịch sử. Bởi lẽ, Bosnia từng là một quốc gia còn “trừu tượng” hơn cả đế chế nhị nguyên Áo–Hung: có hai chính quyền (Bosnia, Herzegovina), ba tổng thống (mỗi cộng đồng tín ngưỡng một người), hai thủ đô (Banja Luka, Sarajevo).

Khi quân đội Áo–Hung chiếm đóng Bosnia, Tập đoàn Hechingen cũng lập tức đi theo, ồ ạt thu mua đất đai.

Dưới thời Ottoman, phần lớn đất đai Bosnia nằm trong tay giai tầng Timar (tương đương với lãnh chúa phong kiến châu Âu). Nhưng chế độ Timar khác với chế độ phong ấp phương Tây, do Ottoman tập quyền mạnh hơn, quyền lực lãnh chúa bị hạn chế. Ví dụ, đất đai ngoài một phần rất nhỏ theo quy định thì không được thừa kế, lãnh chúa phải phân cho nông dân cày cấy, bản thân chỉ được giữ một phần nhỏ, thuế khóa cũng do triều đình giám sát.

Song khi Ottoman ngừng bành trướng, tầng lớp Timar không còn nguồn lợi từ chiến tranh, đâm ra chỉ biết bóc lột dân chúng, khiến luật lệ giám sát thành giấy vụn.

Nửa sau thế kỷ 17, quá trình tập trung ruộng đất tăng tốc, tầng lớp Timar bành trướng đất bằng đủ loại thủ đoạn, ép nông dân phá sản, thu hồi ruộng.

Bởi vậy, việc Tập đoàn Hechingen thu mua đất đai ở Bosnia tiến triển rất thuận lợi, chiếm tới 30% diện tích canh tác của toàn khu.

Tất nhiên, nguyên nhân thực sự không phải do Ottoman tan rã, mà vì các thế lực châu Âu khác chẳng coi Bosnia ra gì.

Diện tích Bosnia, trên 40% là núi, 20% đồi, đồng bằng chưa đến 5%, lại thêm gần 30% là địa hình karst. Đặt trong châu Âu thì đây rõ ràng là vùng đất “rác rưởi”, chẳng khác gì tỉnh Quý Châu ở Viễn Đông. Chỉ khác là Quý Châu ít ra còn 7% đồng bằng, diện tích lại gấp ba Bosnia.

Do đó, sau khi quân Áo–Hung chiếm đóng, gần như chỉ có Tập đoàn Hechingen tỏ ra hứng thú.

Hợp tác với quân đội Áo–Hung, tập đoàn dễ dàng mua rẻ đất từ tầng lớp Timar. Để ép họ nhượng bộ, Hechingen còn cố tình thổi bùng loạn thế cục, tung tin rằng Áo–Hung sẽ thanh trừng giới Hồi giáo, tịch thu đất của dị giáo… Lời đồn này chẳng khác nào chọc tổ ong, hàng loạt lãnh chúa Timar bán tháo ruộng đất, chạy về Ottoman bản thổ.

Còn chuyện phản kháng thì không thể, bởi Ottoman đang bận chiến Nga, chẳng rảnh lo cho họ. Toàn bộ Balkan đã bị Nga và các nước bản địa cắt rời, Bosnia trở thành một hòn đảo cô lập, mặc cho người xâu xé.

Song, thủ đoạn của Tập đoàn Hechingen khiến quân đội Áo–Hung bất mãn. Đại diện quân đội, Ronaldiño, lập tức chất vấn:

“Ngài Becker! Có phải chính người của các ông ở Bosnia tung tin đồn thanh trừng? Hơn ba mươi vụ bạo loạn lớn đều vì chuyện này, gây phiền phức to lớn cho chúng tôi!”

Thanh trừng tất nhiên là có, nhưng theo ý Áo–Hung thì phải tiến hành âm thầm, tránh kích động. Bosnia tuy chiếm được dễ dàng, nhưng thế lực địa phương vẫn còn mạnh, nên cần từng bước.

Becker giả bộ vô tội:

“Tướng quân Ronaldiño, sao có thể thế được! Công ty Phát triển Nông nghiệp Bosnia của chúng tôi là doanh nghiệp tuân thủ pháp luật, làm sao phá hoại đoàn kết và hòa bình được.”

Ronaldiño hừ lạnh:

“Đừng tưởng ta dễ lừa! Chắc chắn là vì chuyện đất đai các người mới dám làm vậy.”

Becker điềm nhiên đáp:

“Tướng quân, đó chỉ là ngài suy đoán. Chúng tôi chẳng cần làm thế. Có lẽ chỉ là phần tử chống Ottoman cố ý phá hoại, tung tin bất lợi cho đoàn kết mà thôi.”

Nói rồi, Becker rút ra một phong thư:

“Tướng quân, đây là bức thư cha ngài nhờ tôi chuyển, xem xong rồi hãy kết luận.”

Ronaldiño vốn cứng rắn, nhưng đọc thư xong lập tức đổi sắc mặt:

“Nếu là phần tử chống Ottoman, vậy tung tin đồn cũng hợp lý. Đối với những kẻ dị giáo này, quả thực nên trừng trị nghiêm khắc.”

Becker thuận thế bổ sung:

“Không chỉ vậy, vì lợi ích của đế quốc, chúng ta cần cải tạo dân chúng địa phương, không thể để họ quên vị trí của mình. Ngài nói có đúng không, tướng quân?”

Ronaldiño ngờ vực:

“Ngài Becker, câu này ý của ai?”

Becker mỉm cười:

“Tất nhiên là ý của những người Đức như chúng ta. Chẳng phải ngài thấy dân số người Đức trong đế quốc quá ít, bất lợi cho sự ổn định sao?”

Ronaldiño cau mày:

“Becker! Đằng sau ông rốt cuộc là ai?”

Becker chậm rãi đáp:

“Tướng quân Ronaldiño, có lời chỉ là ý kiến cá nhân. Tôi chỉ nói cho riêng ngài nghe, không đại diện cho ai khác.”

Dĩ nhiên Ronaldiño không tin. Một công ty có thể ồ ạt thâu tóm đất ở Bosnia, tuyệt đối không phải thế lực nhỏ, nhưng lời Becker cũng có lý: nhân tố bất ổn của đế quốc chính là số lượng người Đức quá ít.

Ông ta hỏi vặn:

“Ngài Becker, lời ông nói có lý, nhưng Bosnia toàn người Slav, làm gì có người Đức?”

Becker cười:

“Sao lại không? Tôi thấy rõ ràng có rất nhiều người Đức bị Ottoman cưỡng ép, biến thành Slav. Chỉ cần chúng ta khôi phục thân phận cho họ, họ sẽ trở về với dân tộc Đức. Bosnia vốn là đất của đế quốc, chỉ vì ngoại tộc bóp méo lịch sử nên dân chúng mới bị che mắt mà thôi.”

Những lời ấy càng khiến Ronaldiño tin rằng Becker tuyệt không đơn giản là một thương nhân.

Thực chất, sau lưng Becker chính là Tập đoàn Hechingen. Hoạt động của họ tại Bosnia chẳng qua là bước dạo đầu cho việc “Đức hóa” khu vực: nắm kinh tế trước, sau đó thay đổi văn hóa.

Cũng như thủ đoạn đồng hóa của Ottoman rất hiệu quả: nhờ chính sách thuế, đến nay tín đồ Hồi giáo ở Bosnia đã chiếm đa số.

Đáng tiếc, chính phủ Áo–Hung đối phó chủ nghĩa dân tộc lại quá kém, thêm cả chướng ngại Hungary, khiến nhiều việc không thể làm. Thế thì chỉ có thể để thế lực dân sự thay triều đình ra tay.

Bosnia vốn kinh tế kém, nông nghiệp lạc hậu, dân số ít. Điều này ngược lại tạo điều kiện để Hechingen tiến hành cải tạo, áp dụng phương thức từng dùng ở Đông Phi, giúp củng cố thống trị Áo–Hung.

Ở kiếp trước, Áo–Hung chiếm đóng Bosnia hơn hai mươi năm, kết quả lại để Serbia chiếm ưu thế. Kết cục này Ernst rất bất mãn, nhưng ông cũng không tiện trách Franz, bởi ở vị trí ấy quả thực bị bó buộc quá nhiều.

(Hết chương)
 
Người Tại Pokémon Xoát Dòng Thuộc Tính, Dưỡng Thành Yêu Hoàng Gardevoir (Nhân Tại Tinh Linh Xoát Từ Điều, Dưỡng Thành Yêu Hoàng Sa Nại Đóa) - 人在精灵刷词条,养成妖皇沙奈朵
Chương 482 : Dân tộc mới


Chương 482: Dân tộc mới

Việc tập đoàn Hechingen can thiệp vào khu vực Bosnia hầu như không gây nhiều chú ý. Quân sự chiếm lĩnh không đồng nghĩa với việc Đế quốc Áo–Hung đưa nơi này vào sự cai trị của mình. Trong lịch sử, Áo–Hung từng muốn sáp nhập Bosnia, nhưng đó đã là chuyện tận đầu thế kỷ 20.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là lợi ích không đủ. Bosnia nghèo tài nguyên, tuy có than đá tương đối phong phú, nhưng giao thông hết sức bế tắc, việc khai thác vô cùng khó khăn.

Ở bất kỳ giai đoạn nào, Bosnia hầu như đều là khu vực nghèo nhất bán đảo Balkan, không có giá trị kinh tế lớn. Thí dụ như trong thời kỳ khủng hoảng nông nghiệp, thương nhân chịu đến Bosnia khai thác nông nghiệp gần như bằng không.

Áo–Hung chú trọng Bosnia, kỳ thực chẳng liên quan gì đến kinh tế. Lý do chính là nơi đây từng là tiền đồn khi Đế quốc Ottoman bắc tiến, uy hiếp Áo và châu Âu.

Sarajevo chính là cứ điểm quân sự phía bắc mà Ottoman lập nên, dần phát triển thành thành phố trọng yếu nhất Bosnia.

Nếu Áo–Hung định hỗ trợ kinh tế Bosnia thì cũng bất khả thi: ai chịu bỏ tiền ra là vấn đề lớn. Hungary chắc chắn không bỏ một xu. Ngay cả tập đoàn Hechingen tiến vào Bosnia cũng chẳng phải để làm từ thiện, mà ôm mục tiêu chính trị.

Về việc thu lợi kinh tế tại đây, Ernst chưa từng nghĩ đến. Điều kiện ở Bosnia quá tệ, có thể duy trì vận hành mà không lỗ vốn đã xem như thành công.

Ferdinand nói:

“Ngươi đầu tư vào Bosnia, mục tiêu chính là thay đổi cơ cấu dân cư. Nhưng đây đâu phải chuyện dễ dàng, ngay cả chính phủ Áo–Hung cũng không làm nổi, huống chi chỉ một công ty nông nghiệp?”

Ernst đáp:

“Chúng ta vào Bosnia, không phải thật sự vì phát triển địa phương. Trọng tâm là thay đổi sự nhận đồng và tín ngưỡng của người dân. Thứ gọi là tín ngưỡng hay bản sắc dân tộc, thực ra trước lợi ích kinh tế chẳng đáng là gì. Vì sao Ottoman có thể cải biến người Slav nơi đây? Xét đến cùng vẫn là vì kinh tế. Không theo Ottoman thì chắc chắn nghèo đói—mà nghèo đói còn đáng sợ hơn bất cứ tín ngưỡng nào.”

Ferdinand hỏi:

“Vậy ngươi định thao tác thế nào?”

Ernst:

“Hiện tại ba phần mười đất canh tác ở Bosnia nằm trong tay chúng ta. Bosnia là vùng thuần nông, nông nghiệp chiếm gần như toàn bộ nền kinh tế. Như vậy, chúng ta đã nắm trong tay mạch máu kinh tế của cả Bosnia, tức là chúng ta có thể dễ dàng quyết định vận mệnh người Slav ở nơi này.”

“Trước hết, tập đoàn Hechingen sẽ mạnh mẽ làm suy giảm dân số tín đồ Hồi giáo bản địa. Cơ sở của việc này là khiến họ không còn lợi nhuận.”

Ferdinand:

“Ý ngươi là dùng phân phối quyền sử dụng đất để ép họ cải đạo?”

Ernst lắc đầu:

“Không phải vậy, mà là giảm về mặt vật lý.”

“Ngươi điên rồi sao?” Ferdinand kinh ngạc. “Ngươi không sợ dân địa phương nổi loạn à?”

“Cho dù Bosnia có nổi loạn cũng chẳng ảnh hưởng đến Đông Phi. Đây chỉ là thử nghiệm. Và cái ta nói ‘giảm vật lý’ không phải tàn sát, mà là bức bách họ rời đi. Dù sao Bosnia nằm ở vị trí tốt, đi đâu kiếm việc cũng dễ. Nếu nông nghiệp không nuôi nổi gia đình, phần lớn dân bản địa sẽ buộc phải ra ngoài mưu sinh.”

Ferdinand:

“Nếu họ kiên quyết kháng cự thì sao? Nếu khiến Franz khó xử, ta tin ông ấy sẽ trực tiếp truy tội ngươi.”

Ernst:

“Vậy thì chia phe để khống chế. Chúng ta kéo người Croat về phía mình, trong khi Serbia và tín đồ Hồi giáo là đối tượng bị trục xuất. Người Serbia có thể về Serbia hoặc sang Đông Phi; còn tín đồ Hồi giáo thì có thể đến bất cứ vùng Hồi giáo nào, chỉ không được ở lại.”

“Nhưng nếu chỉ dựa vào Croat, điều đó cũng chẳng có lợi cho Áo–Hung trong việc cai trị. Trái lại, có thể còn nâng cao trọng lượng chính trị của Croat trong đế quốc. Một Hungary đã đủ làm Áo đau đầu, lẽ nào lại muốn thêm một Croatia lớn nữa?”

Ernst cười:

“Ngài hiểu lầm rồi, thưa nhạc phụ. Cái ta nói ‘kéo về’ chính là chỉ những người Croat sẵn sàng từ bỏ bản sắc Croat. Họ vốn đã là tín đồ Công giáo, chỉ cần về kinh tế gắn bó với tập đoàn Hechingen. Điều kiện tiên quyết là phải gia nhập dân tộc Đức.”

Ferdinand vẫn lo lắng:

“Xóa bỏ dấu ấn dân tộc đâu có dễ như thế.”

Ernst:

“Bởi vậy chúng ta phải chủ động tiến hành cải tạo văn hóa. Tín ngưỡng và thói quen sinh hoạt của Croat gần với người Đức nhất, đặc biệt là người Đức theo Công giáo.

“Hơn nữa, Croat ở đây vốn luôn ở tầng đáy bị trị, ngoại trừ giới giáo sĩ, gần như chẳng có ai có trình độ học vấn. Chính điều này tạo điều kiện cho chúng ta sửa đổi lịch sử của họ.”

Ferdinand hứng thú:

“Ngươi định sửa đổi thế nào?”

Ernst:

“Chúng ta hoàn toàn có thể tuyên bố rằng họ vốn là người Đức di cư từ Nam Đức vào Bosnia thời Trung cổ, chỉ vì bị Ottoman áp bức nên phải bỏ gốc gác. Đoạn lịch sử ấy bị Ottoman che giấu, nay Bosnia trở lại với Đức thì tự nhiên phải ‘nhận tổ quy tông’.”

Ferdinand nhếch môi:

“Ngươi lừa ma chắc?”

Ernst mặt dày:

“Chỉ cần khiến dân bản địa vui vẻ chấp nhận sự lừa dối, vậy là thành công.”

Ferdinand:

“Nhưng làm sao họ tin? Chỉ dựa vào tuyên truyền của ngươi? Người dân đâu ngu ngốc, ai cũng rõ gốc gác gia tộc mình.”

Ernst:

“Chỉ cần nhiều mánh khóe, chẳng sợ họ không chịu phục.”

“Ngươi có mánh gì?”

Ernst:

“Cái gì cũng cần bằng chứng. Chúng ta có thể hoàn toàn ngụy tạo chứng cứ. Nam Đức vốn chẳng có nhiều người di cư sang Bosnia, nhưng ta có thể tự dựng chuyện.

“Việc này rất dễ. Vương quốc Hechingen Hohenzollern của ta có thể cung cấp bằng chứng: nhiều người Hohenzollern vì chiến loạn hay nạn đói mà đến Bosnia sinh sống. Giả chế vài bộ cổ tịch đâu khó. Trình độ dân trí bản địa thấp, người ta nói gì thì tin nấy. Dù có kẻ không tin, để tránh liên lụy họ cũng sẽ giả vờ tin. Lời nói dối lặp lại nhiều lần, ắt có người tin thật. Qua vài đời, nó sẽ thành lịch sử. Ngay cả Kinh Thánh còn được xem là tư liệu lịch sử cơ mà. So ra, việc ta làm chẳng quá đáng.”

Ernst tiếp lời:

“Thứ hai, phải bôi đen Ottoman và cả thế giới Ả Rập. Khi ta nắm được dư luận, ta có thể thông qua hạ thấp Ottoman để thúc đẩy người dân nhanh chóng tẩy sạch quan hệ với đế quốc ấy.”

Thực tế, đây là một kiểu “kỳ thị vùng miền”, mà sức mạnh của nó thì khỏi bàn. Chỉ cần vận hành khéo, sẽ trở thành vũ khí văn hóa hữu hiệu.

Hơn nữa, phương Tây và thế giới Ả Rập vốn đã luôn công kích lẫn nhau, Ernst chỉ thuận theo dòng mà thôi.

“Sau đó, dùng giáo dục để tái tạo bản sắc dân tộc cho thế hệ mới.”

Ferdinand:

“Ý ngươi là muốn áp dụng giáo dục bắt buộc ở Bosnia sao?”

Ernst:

“Không phải vậy, mà là giáo dục doanh nghiệp. Nếu muốn làm nhân viên Công ty Phát triển Nông nghiệp Bosnia, nếu muốn sống được, thì bắt buộc phải gửi con cái đến trường học của công ty, tiếp nhận nền giáo dục hoàn toàn kiểu Đức.”

Hiện công ty này nắm 30% đất nông nghiệp Bosnia, nghĩa là ba phần mười dân Bosnia phải dựa vào nó để sinh tồn. Do đó, cải đạo và học tiếng Đức trở thành điều kiện tất yếu.

Tỷ lệ đất đai công ty nắm giữ sẽ còn tăng. Trong kế hoạch của Ernst, họ sẽ dùng chiến lược bán phá giá lương thực dài hạn, ép nông dân bản địa phá sản, cuối cùng gom thêm đất về công ty.

Ferdinand:

“Kế hoạch này quả là không tồi, nhưng vấn đề ở chỗ: tín đồ Công giáo Croat chỉ chiếm hai, ba phần mười dân số địa phương.”

Ernst:

“Dĩ nhiên ta tính cả người Serbia và tín đồ Hồi giáo. Chỉ cần họ chịu bỏ tín ngưỡng Chính thống hay Hồi giáo, cùng mọi bản sắc phi-Đức, thì họ có thể ở lại Bosnia. Đối với Croat cũng vậy: họ dễ cải tạo nhất, nhưng vẫn phải từ bỏ bản sắc Croat để hòa nhập vào gia đình dân tộc Đức của chúng ta. Nếu không, cuộc sống của họ cũng chẳng khác gì kiếp dị giáo dưới ách Ottoman.”

Ferdinand:

“Vậy nếu thế lực địa phương kịch liệt phản kháng, không hợp tác thì sao?”

Ernst:

“Còn có quân đội Áo–Hung giúp sức. Chúng ta đã quan hệ tốt với đồn trú. Chỉ cần họ thiên vị chúng ta trong các cuộc trấn áp phản kháng là đủ.”

Ferdinand:

“Chỉ dựa vào quân đội e là chưa đủ.”

Ernst:

“Vậy thì còn một chiêu cuối: giống như Đông Phi, ta sẽ ‘bơm nước’, tức là đưa dân nhập cư, thay đổi cơ cấu dân số.”

Ferdinand:

“Ý ngươi là di dân Đức sang Bosnia?”

Ernst:

“Không chỉ người Đức, mà cả người Viễn Đông. Dù sao ngay ở Đông Phi, người Đức chúng ta cũng đã không đủ dùng.”

Ferdinand trợn mắt:

“Ngươi muốn đưa cả người Viễn Đông đến Bosnia? Chẳng phải sẽ gây phẫn nộ sao?”

Ernst:

“Chúng ta cũng cần ‘tay chân’. Những việc này nhất định phải có số lượng người đông đảo mới thực hiện nổi. Quân đội Áo–Hung không tiện làm, chúng ta có thể. Chính là phải khiến những kẻ không chịu bỏ bản sắc dị tộc và dị giáo ở Bosnia cũng như thổ dân Đông Phi: hoàn toàn bất lực trước chúng ta.”

Ngoài ra, Ernst còn một ý đồ: biến Bosnia thành vùng đất thiên hướng ủng hộ Đông Phi trong lòng đế quốc Áo–Hung. Bởi vậy, để họ kết hôn với một số người phương Đông cũng có lợi. Đông Phi tương lai sẽ là xã hội lai chủ đạo, còn những vùng thuần Đức chưa chắc xem Đông Phi là “người nhà”. Thêm một sắc thái vào đế quốc, về lâu dài giúp người Đức Đông Phi phát huy ảnh hưởng.

Tư duy của Ernst không dừng lại ở đây. Ở Cộng hòa Lanfang, ông lại định áp dụng biện pháp ngược hẳn: đưa người da trắng vào, biến nơi đó thành quốc gia lai chủ yếu mang văn hóa Đức.

Người Bosnia dư thừa có thể đưa sang Đông Phi hoặc Lanfang. Như vậy, các cộng đồng lai gốc Đức sẽ hình thành ba trụ cột: châu Âu, châu Phi, châu Á. Tương lai, thậm chí có thể xuất hiện một dân tộc mới vắt ngang ba châu lục, sở hữu tầm ảnh hưởng thế giới.

(Hết chương
 
Người Tại Pokémon Xoát Dòng Thuộc Tính, Dưỡng Thành Yêu Hoàng Gardevoir (Nhân Tại Tinh Linh Xoát Từ Điều, Dưỡng Thành Yêu Hoàng Sa Nại Đóa) - 人在精灵刷词条,养成妖皇沙奈朵
Chương 483 : Huấn luyện


Chương 483: Huấn luyện

Đông Phi, với tư cách một quốc gia lai tạp, trong tương lai sẽ phải đối mặt với một vấn đề hết sức khó xử: không có bề dày lịch sử và văn hóa.

Mà lịch sử – văn hóa thực ra lại vô cùng quan trọng. Hãy nhìn vào vòng văn hóa Đông Á, vòng văn hóa Ả Rập, vòng văn hóa Thổ Nhĩ Kỳ… Chúng không chỉ tượng trưng cho ảnh hưởng mà còn gắn liền với lợi ích chính trị. Tất cả đều được kết nối bằng nền tảng lịch sử – văn hóa chung.

Vậy căn nguyên văn hóa của Đông Phi trong tương lai nên đặt ở đâu? Chẳng lẽ chỉ có thể nghiêng hẳn về văn hóa Đức hoặc văn hóa Viễn Đông? Đây hiển nhiên không phải là điều Ernst mong muốn.

Đông Phi có lợi ích riêng, rồi sẽ hình thành giá trị quan và lợi ích cốt lõi riêng. Ernst dù có tình cảm đặc biệt với Đức và Viễn Đông, nhưng trên thực tế, Đông Phi đã tách ra thành một nền văn minh độc lập.

Một cây không thành rừng. Nếu Đông Phi muốn mở rộng ảnh hưởng văn hóa – lịch sử, tất yếu không thể để Đức hay Viễn Đông chiếm quyền chủ đạo, mà phải chủ động mở rộng sang những khu vực có thuộc tính văn hóa tương đồng.

Trong mắt Ernst, Bosnia và Cộng hòa Lan Phương chính là hai nơi thí nghiệm lý tưởng. Nếu có thể biến những vùng đất này thành nơi có cấu trúc dân cư và thuộc tính văn hóa tương tự Đông Phi, thì tình cảm và lợi ích tương lai của họ tất sẽ nghiêng về Đông Phi.

Lấy Lan Phương mà nói: hiện tại đây là một quốc gia thuần người Hoa, về văn hóa và tình cảm chắc chắn sẽ hướng về Viễn Đông, chứ không phải Đông Phi – nơi có dân cư lai Đức – Hoa. Nhưng nếu Đông Phi có thể cải biến thành phần dân số Lan Phương cho giống mình, thì sớm muộn Lan Phương cũng sẽ ngả theo Đông Phi.

Từ trước đến nay, Đông Phi luôn coi Ấn Độ Dương là lợi ích cốt lõi trong tương lai về mặt hải quyền, trong đó Nam Dương là trọng điểm. Kẻ có thể uy hiếp lợi ích cốt lõi ấy, theo lịch sử đời trước, nhiều khả năng chính là Viễn Đông – đối thủ hoặc kẻ thách thức trực tiếp. Mỹ và Anh trước kia đã từng nếm trải sâu sắc chuyện này.

Tương tự, khu vực Đức – bao gồm cả Đế quốc Đức và Áo – cũng là trọng yếu với Đông Phi. Nhất là trong tình thế hiện nay, việc có hai “đàn anh” đứng chắn phía trước là cực kỳ cần thiết. Nhưng ngược lại, trong mắt họ, Đông Phi chưa bao giờ được đặt ở vị trí tương xứng.

Đối với họ, địa vị Đông Phi chẳng khác nào cái nhìn của người Anh đối với Canada và Australia: ngươi thực sự nghĩ mình có thể so sánh với dân bản thổ sao?

Chính vì thế, việc Ernst “pha loãng” dân số ở Bosnia có một mục đích quan trọng: gài một quả mìn nhân khẩu học ngay trong phạm vi ảnh hưởng của Áo–Hung (Bosnia khi đó chưa chính thức thuộc lãnh thổ Áo–Hung). Nếu Áo–Hung không màng tới Bosnia, quả mìn ấy sẽ mãi mãi vô dụng. Nhưng một khi Áo–Hung có ý đồ, Đông Phi sẽ nắm ngay nhược điểm trong tay.

Cho dù Áo–Hung thực sự không ham Bosnia – viên kẹo bọc đường này – thì Đông Phi ít nhất cũng coi như cắm được một cái đinh ở bán đảo Balkan. Tầm quan trọng của Balkan thì khỏi cần bàn, thế nào cũng có lợi cho Đông Phi.

Bosnia và Lan Phương chỉ là bước khởi đầu. Về sau sẽ còn nhiều nơi khác bị Đông Phi cải tạo. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải vượt qua cửa ải Anh – Pháp trước.

Maputo.

Người Bồ Đào Nha đầy hứng thú quan sát thành quả huấn luyện của người Pháp. Trên bãi đất trống, một trăm binh lính da đen bị lột áo, hai tay ôm đầu, ngồi thụp xuống đất.

“Bốp!… Bốp!… Bốp!…”

Trong sân tập, viên huấn luyện viên người Pháp Wilson cầm roi quất tới tấp lên lưng trần những binh sĩ không chịu nghe lệnh, chẳng chút nương tay. Những vết máu đỏ hằn dài trên da thịt đen nhẻm.

“Đồ chết tiệt! Chẳng lẽ phải làm bảo mẫu cho lũ mọi đen này chúng mới chịu học cách phục tùng sao? Ngay cả giữ hàng ngũ đơn giản thế mà cũng không biết!”

Wilson gần như phát điên. Kết quả hai tháng huấn luyện khiến hắn hoàn toàn sụp đổ. Ban đầu, Wilson tràn đầy tự tin. Là một huấn luyện viên ưu tú của Pháp, hắn từng chỉnh đốn không ít tên lính cứng đầu hoặc ngu ngốc, bất kể kẻ nào, trong vòng một tháng dưới tay hắn đều biến thành chiến sĩ tinh nhuệ.

Sau đó hắn bị điều đến Mozambique. Wilson vốn nghĩ: người da đen cũng là người, dẫu kém cỏi thế nào thì cũng chẳng thể tệ hơn lũ la trong quân đội.

Thế nhưng chỉ sau ba ngày, hắn phát hiện mình đã sai. Một tuần sau, hắn cảm thấy mình vướng phải một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành. Một tháng sau, hắn đành “nằm phẳng”, không còn mơ tưởng huấn luyện đám da đen này thành lính Pháp, mà giờ thì hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Các huấn luyện viên Pháp tức giận tột độ khi phải thao luyện binh lính da đen, bởi trình độ văn hóa của họ quá thấp. Đừng nói huấn luyện phức tạp, ngay cả những bài tập cơ bản nhất cũng không làm nổi.

Nhưng sự thật là các giáo quan Pháp đã không tinh tế. Đây vốn là vấn đề thực tế mà mọi quân đội ở vùng lạc hậu đều gặp phải. Dĩ nhiên cũng phải thừa nhận, nhiều bộ lạc châu Phi đúng là quá lạc hậu.

Những binh sĩ da đen đến từ các xã hội bộ lạc, văn minh chưa phát triển, thậm chí ngôn ngữ còn chưa hoàn chỉnh. Những khái niệm cơ bản mà người đời sau coi là hiển nhiên, ở họ lại hoàn toàn vắng bóng.

Năng lực tổ chức gần như bằng không. Song công bằng mà nói, Ernst thừa nhận, đó không phải lỗi của họ, mà là do người Pháp đã chọn sai cách huấn luyện. Thực tế, người da đen vẫn biết hợp tác tác chiến – điển hình là trong săn bắn. Vài người phối hợp với cung tên và giáo mác cũng có thể gieo nỗi sợ hãi cho thú dữ thảo nguyên.

Nhưng hễ số lượng tăng lên, họ lập tức tỏ ra yếu kém. Lý do là nhiều bộ lạc chỉ có hơn chục người, năng lực sản xuất thấp, một vùng đất chỉ nuôi nổi bấy nhiêu. Giống như bầy sư tử, khi con mồi ít thì tự động tách đàn. Đại đa số người da đen không biết trồng trọt, cũng chẳng hình thành du mục.

Cho nên, các thế lực da đen có thể phát triển thành hình thái nhà nước sơ khai đã được coi là văn minh đỉnh cao của châu Phi. Nhưng thực chất, quy mô cũng chẳng lớn, nhiều lắm chỉ là siêu bộ lạc. Phần lớn “quốc gia” ở đây chỉ có một thành trì hay bản làng làm trung tâm. Trên bản đồ tuy vẽ rộng, nhưng đều là “hư danh”, cộng cả vô số tiểu bộ lạc độc lập. Trong mắt Ernst, nền văn minh ấy chẳng khác nào mấy nghìn năm trước, như thời liên minh bộ lạc Viêm Hoàng ở Viễn Đông.

Lúc đó, liên minh Viêm Hoàng có thủ lĩnh, nhưng các bộ lạc bên dưới vẫn độc lập. Những “quốc gia” châu Phi kia cũng tương tự, đóng vai trò như thủ lĩnh bộ lạc. Thậm chí nói họ là thủ lĩnh còn quá lời, bởi ảnh hưởng thực sự rất hạn chế.

Ngày trước, khi Lục quân Đông Phi vẫn là quân đội thuộc địa, ngay cả sĩ quan chỉ huy của lính đánh thuê và học viên Học viện Quân sự Hohenzollern cũng đau đầu khi phải huấn luyện lính nhập cư.

Nhiều người chẳng phân biệt nổi trái – phải là chuyện thường. Họ không cảm nhận rõ phương hướng, nhưng lạ thay lại phân biệt được Đông – Tây – Nam – Bắc.

So với kỳ vọng của Pháp đối với binh đoàn da đen, Đông Phi lại không hề đặt ra yêu cầu cao như vậy. Ernst chưa từng tin rằng Lục quân Đông Phi có thể rèn luyện ra một đội quân da đen chính quy.

Dĩ nhiên, không phải toàn bộ người da đen đều là “lính hạng bét” trong mắt Pháp và Đông Phi. Thực tế, Abyssinia và vùng Bắc Phi từng có những chiến binh da đen vô cùng thiện chiến. Người Ả Rập lẫn châu Âu đều từng tuyển mộ họ. Abyssinia từng là bá chủ Hồng Hải, chống lại người Ả Rập suốt cả ngàn năm. Thậm chí vùng Nubia ở Sudan xưa kia cũng từng phản công ngược lên tận Ai Cập. Rõ ràng, môi trường cạnh tranh khốc liệt sẽ thúc đẩy văn minh tiến bộ.

Để khiến những người da đen này nhanh chóng hình thành sức chiến đấu, phương thức huấn luyện của Đông Phi cực kỳ đơn giản: biết nạp đạn rồi bóp cò, nghe lệnh tiến lên hay lùi lại là đủ. Còn chạy lộn xộn, động tác vụng về, bắn không chuẩn – tất cả đều không thành vấn đề.

(Hết chương)
 
Người Tại Pokémon Xoát Dòng Thuộc Tính, Dưỡng Thành Yêu Hoàng Gardevoir (Nhân Tại Tinh Linh Xoát Từ Điều, Dưỡng Thành Yêu Hoàng Sa Nại Đóa) - 人在精灵刷词条,养成妖皇沙奈朵
Chương 484 : Diễn tập chiến tranh


Chương 484: Diễn tập chiến tranh

Trong lúc đang huấn luyện binh lính da đen, các tướng lĩnh Đông Phi đồng thời tiến hành phân tích ý đồ chiến lược của Mozambique.

Yalman nói:

“Thông qua tình báo thu được về Mozambique, chúng ta có thể xác định rằng quân đội Mozambique hiện tập trung chủ yếu ở phía nam, có một lượng lớn binh lính da đen được huấn luyện, số lượng cụ thể chưa rõ, nhưng chắc chắn không dưới ba vạn, chỉ riêng tại Maputo đã có hơn một vạn.”

Sivert phân tích:

“Chúng ta có thể dựa theo khả năng tối đa mà suy đoán số quân Mozambique có thể huy động. Theo mật độ dân số thổ dân Đông Phi trước đây mà tính, Mozambique có khoảng hơn hai triệu dân, vậy thì về lý thuyết, việc Bồ Đào Nha tổ chức vài chục vạn quân đội là khả thi. Nhưng trên thực tế họ không có năng lực ấy, ngay cả trang bị vũ khí cũng không thể giải quyết. Tuy nhiên, nếu bị chúng ta ép quá, họ có thể lôi ra hơn mười vạn binh sĩ. Nếu có Anh và Pháp trợ giúp, một đạo quân da đen vài vạn người, trang bị khá tinh nhuệ, có lẽ có thể thành lập. Nhưng sức chiến đấu thì e là không cao, còn người Bồ Đào Nha bản xứ có lẽ cũng chỉ xuất được vài nghìn quân.”

Felix nói:

“Mozambique giáp Đông Phi ba mặt, vậy họ có ba hướng có thể tấn công ta: một là tỉnh Nam Biên Cương, một là tỉnh Matabele, cuối cùng là tuyến hồ Malawi và sông Rovuma ở phía bắc. Nếu giả định rằng Bồ Đào Nha có thể huy động được năm vạn quân, thì họ chỉ đủ khả năng tấn công theo một hướng mà thôi.”

Sivert nói:

“Tuyến phòng ngự sông Rovuma của ta đã xây dựng vô cùng hoàn chỉnh. Hơn mười năm nay, ta luôn coi sông Rovuma là biên giới mặc định giữa đôi bên, nên hệ thống công sự phòng thủ dọc theo sông đã được gia cố rất tốt. Nếu Mozambique lấy binh lính da đen làm chủ lực để tấn công vào tuyến Rovuma, thì tuyệt đối là hành động ngu xuẩn.”

Merck phản bác:

“Tôi không nghĩ vậy. Phòng tuyến sông Rovuma dựa vào lực lượng thủy quân nội địa, nhưng thực tế năng lực thủy quân sông hồ của ta có hạn. Ví dụ như vùng trung và thượng lưu đều không thể bao phủ hết, mà sông Rovuma lại kéo dài, đặc biệt ở phía tây, con sông này không nối liền với hồ Malawi, để lại một khoảng trống lớn.”

Sivert tiếp lời:

“Nhưng tương ứng, người Bồ Đào Nha ở tuyến sông Rovuma còn không có ưu thế nào. Họ hầu như không khai thác gì ở bờ nam Rovuma, còn ta có thủy quân nội địa làm viện trợ. Họ đến cả thuyền vượt sông cũng khó mà gom góp nổi, trừ phi tạm thời đóng một loạt thuyền phà.”

Yalman lại hỏi:

“Khả năng Nam Biên Cương và tỉnh Hohenzollern bị tấn công thì sao?”

“Rất có thể. Hai khu vực này quá gần Maputo, tôi tin rằng áp lực của người Bồ Đào Nha với hai tỉnh ấy là lớn nhất.”

“Nhưng tỉnh Hohenzollern có dãy núi Drakensberg chắn ngang, lợi thế địa hình tự nhiên quá rõ, người Bồ Đào Nha hẳn sẽ không dồn trọng điểm vào đó. Vậy nên lực lượng ở tỉnh Nam Biên Cương cần được tăng cường. Tuyến phòng thủ chủ yếu của ta tại tỉnh Nam Biên Cương vốn đặt ở sông Tugela phía nam, để đề phòng người Anh, nên phía bắc quả thực còn nhiều sơ hở.”

“Nếu Bồ Đào Nha thật sự tiến công tỉnh Nam Biên Cương, họ chỉ có thể men theo đồng bằng ven biển mà đánh xuống phía nam. Đoạn địa hình này khá hẹp, chỉ cần thêm một lữ đoàn binh lực là đủ ngăn giữ. Chiến lược của ta không thể ngay từ đầu đã thẳng tiến Maputo, bằng không Bồ Đào Nha có thể sẽ trực tiếp đầu hàng. Vì vậy, tuyến bắc tỉnh Nam Biên Cương phải lấy thủ làm chủ.”

……

Trong khi Đông Phi xây dựng chiến lược tác chiến với Bồ Đào Nha, thì hai ông lớn Anh – Pháp cũng đang bày mưu tính kế giúp Bồ Đào Nha. Thế nhưng so với sự bình thản của Đông Phi, các sĩ quan Anh – Pháp lại hết sức đau đầu.

“Địa hình Mozambique cực kỳ bất lợi cho phòng ngự. Có thể nói là nặng hai đầu, nhẹ giữa, rất dễ bị cắt ngang. Còn việc Đông Phi có thể chặt đôi họ hay không, còn phải xem thực lực nội địa của Đông Phi, xem binh lực Đông Phi bố trí ra sao.”

Sĩ quan huấn luyện người Anh, Johnson, đắc ý nói:

“Binh lực Đông Phi chủ yếu tập trung ở hai khu vực: một là phía bắc sông Rovuma, nơi lực lượng mạnh nhất; tiếp đến là phía nam, Đông Phi ở Nam Phi cũng có bố trí quân sự không tồi, vốn do e ngại Cape Town. Bởi vậy, dù quân Đông Phi đông, nhưng vùng lãnh thổ phải phòng thủ lại nhiều hơn, họ đã bị chúng ta kiềm chế ít nhất một nửa sức mạnh. Nếu không phải các người Bồ Đào Nha bất tài, thì Đông Phi đã chẳng thể bành trướng nhanh như vậy.”

Nghe giọng điệu trịch thượng của tay Anh quốc, sĩ quan Pháp cau mày đầy khó chịu, nhưng đúng là người Bồ Đào Nha quá vô dụng. Bao nhiêu thế kỷ đặt chân ở châu Phi, vẫn dựa vào di sản cũ để cầm cự, cuối cùng lại bị đám người Đức mới trỗi dậy chèn ép đến tận đầu. Quả thật mất mặt.

Thế nhưng nói thì dễ, nếu Bồ Đào Nha thật sự có dũng khí và thực lực để bành trướng lớn ở châu Phi, thì e rằng hôm nay đã là Anh, Pháp, Đức liên thủ chống lại Bồ Đào Nha rồi.

Còn về việc tại sao Bồ Đào Nha chẳng tiến triển gì lớn ở châu Phi, thì chẳng thể hoàn toàn trách lên đầu hai chính quyền thuộc địa. Bởi từ xưa, đứa con cưng của Vương quốc Bồ Đào Nha là Brazil, mọi nguồn lực đầu tư đều dồn vào đó. Ai ngờ Brazil lại trực tiếp tuyên bố độc lập.

Mất Brazil, nội bộ chính quyền Bồ Đào Nha lại vô cùng hỗn loạn, chẳng còn tinh lực nào để đồng lòng đối ngoại, ngược lại chỉ biết tự tiêu hao. Cái di chứng của việc Brazil độc lập khiến chính quyền Lisbon càng thêm do dự trong việc đầu tư vào thuộc địa – lỡ đâu lại mất trắng thì sao?

Khác hẳn với Đông Phi – vốn xem lãnh thổ châu Phi như đất bản thổ để xây dựng, Mozambique và Angola phát triển chậm chạp, bị trói buộc cả tay lẫn chân. Không những không được đầu tư, mà còn bị chính quốc hút máu, trong khi bản thân kinh tế quốc nội cũng lao đao, chẳng còn hạt thóc dư nào để chia.

“Cho nên, ở hai hướng chiến lược, phía bắc chỉ có thể lấy thủ làm chủ. Mục tiêu của chúng ta là đánh vào và chia cắt Đông Phi, tiêu diệt hoàn toàn thì không thực tế, chi bằng lấy Nam Phi làm trọng điểm tiến công.”

Johnson đề xuất như thế cũng vì có dụng ý: muốn lợi dụng Bồ Đào Nha để tiêu hao sức mạnh Đông Phi ở Nam Phi. Dù sao Cape Town vẫn còn ngồi đó nhìn chằm chằm.

Sĩ quan Pháp, Clément, thấy rõ tâm tư của gã người Anh liền nói:

“Như ngươi đã nói vừa rồi, Đông Phi ở Nam Phi bố trí binh lực không hề ít. Nếu lại bắt Bồ Đào Nha dốc toàn lực đánh hướng này, tôi e là không ổn.”

Thống đốc Mozambique, Leford, cũng gật gù đồng ý:

“Đại tá Clément nói có lý. Đông Phi người đông thế mạnh, nếu chúng ta tập trung hết vào hướng Nam Phi, sẽ bất lợi cho ta. Không thể để tất cả trứng trong cùng một giỏ.”

Tỉnh Nam Biên Cương đúng là một chiếc đinh ghim vào hông Maputo, nhưng nếu Bồ Đào Nha nhổ chiếc đinh ấy đi, thì họ sẽ phải đối diện trực tiếp với người Anh. Thà để Đông Phi ở đó còn hơn. Giống như chính người Anh thừa nhận, họ đã kìm hãm được phần lớn sức lực Đông Phi, thì Đông Phi ở Nam Biên Cương cũng không thể toàn tâm toàn ý chống Bồ Đào Nha.

Đây là một bài toán chọn lựa, mà cả hai đáp án đều có lợi lẫn có hại. Trong mắt Leford, mối đe dọa từ người Anh còn lớn hơn Đông Phi. Đối phó Đông Phi thì Bồ Đào Nha có thể dựa vào sự cân bằng của Anh – Pháp. Nhưng nếu chọc phải người Anh, ai sẽ kiềm chế họ? Trông chờ vào người Pháp ư? Họ thậm chí có thể bán đứng Bồ Đào Nha để đổi lấy nhượng bộ từ Anh ở nơi khác, ví như Tây Phi.

Mặc dù mối đe dọa từ Đông Phi đã ở ngay trước mắt, nhưng công bằng mà nói, những năm qua Đông Phi đối xử với Mozambique quả thật không tệ, chưa từng làm điều gì quá đáng. Ngược lại, người Anh thì đã có tiền án.

Sai lầm của Đông Phi chỉ là tốc độ bành trướng quá nhanh, khiến Bồ Đào Nha hoảng sợ. Còn lần này, với sự bảo đảm của Anh – Pháp, cho dù Bồ Đào Nha có thua trận, Đông Phi cũng sẽ không được phép thôn tính Mozambique và Angola. Nếu Đông Phi vẫn ngoan cố, thì Anh – Pháp sẽ lập tức liên thủ gây áp lực. Chính sự bảo đảm ấy mới khiến Bồ Đào Nha dám liều lĩnh nhặt lửa trong tay. Thắng thì đại lợi, có khi còn nối liền Angola và Mozambique thành một mảng rộng lớn chẳng khác gì Brazil trước đây. Thua thì vẫn giữ được cả hai thuộc địa, chẳng đến nỗi mất trắng.

Thấy kế hoạch bị phủ quyết, Johnson bực bội nói:

“Thế ngài có cao kiến gì hơn?”

Clément đáp:

“Tôi cho rằng ở cả hai hướng nam – bắc, ta đều nên lấy thủ làm chủ. Nhất là Maputo, tuy gần thuộc địa phía nam của Đông Phi, nhưng muốn công phá nơi này là không thể. Phòng thủ của Maputo tôi dám nói là hàng đầu toàn châu Phi, nếu không có trọng pháo và đại quân, thì gần như không thể đánh hạ.”

Clément không phải tâng bốc người Bồ Đào Nha, mà là sự thật khách quan. Maputo quả thực là một trong những pháo đài khó công phá nhất ở châu Phi hạ Sahara, e rằng chỉ có Cape Town – tòa thành trăm năm tuổi – mới đủ sức sánh ngang.

Có người lại lo lắng:

“Nếu Đông Phi tấn công từ hướng biển thì sao? Hải quân Đông Phi không hề yếu, họ gần như đã mua trọn bộ hải quân từ người Áo.”

Clément nói:

“Vậy thì cần hải quân hai nước chúng ta phối hợp. Hải quân Đông Phi mạnh đến đâu cũng không thể mạnh hơn cả chúng ta cộng lại. Ta cần đưa ra một tối hậu thư quân sự, nghiêm cấm mọi thế lực hải quân trong vùng Ấn Độ Dương can dự vào cuộc chiến này.”

Nói trắng ra là muốn trói chặt một cánh tay của Đông Phi mà đánh. Nếu Anh – Pháp cùng lên tiếng, Ernst cũng phải thừa nhận sức răn đe ấy rất lớn. Hải quân Đông Phi chẳng thể nào chịu nổi sự liên hợp của hai hải quân hùng mạnh nhất thế giới.

Clément tiếp tục:

“Điểm công kích trọng yếu nên đặt ở khu vực trung tâm, đánh thẳng vào phần bụng của Đông Phi. Đây là chỗ yếu của Mozambique, cũng là chỗ yếu của Đông Phi. Lấy thủ ở hai đầu nam – bắc để kìm chân chủ lực Đông Phi, còn ở giữa thì nhanh chóng cắt đứt sự liên hệ giữa nam và bắc của vương quốc Đông Phi. Khi Angola và Mozambique hội sư tại vùng trung, thì miền Nam Đông Phi sẽ biến thành một dải đất rời rạc. Như vậy, uy hiếp của Đông Phi sẽ giảm mạnh.”

Nếu kế hoạch của Clément thành công, Đông Phi sẽ mất hoàn toàn dải trung tâm gồm Zimbabwe và Zambia. Khi sự liên kết với miền Bắc bị cắt đứt, thì Nam Phi và Tây Nam Phi sẽ biến thành miếng thịt mặc người xâu xé. Đông Phi thật sự có nguy cơ bị đẩy lùi mười năm.

Thế nhưng đây chỉ là trạng thái lý tưởng. Bộ ba Anh – Pháp – Bồ thực tế đã đánh giá sai sức mạnh quân sự thật sự của Đông Phi, hơn nữa còn bỏ qua một thứ vũ khí sát thương hạng nặng trong chiến tranh mà Đông Phi đang nắm giữ. Lần trước trong Chiến tranh Pháp – Phổ, Pháp thất bại có nguyên nhân quan trọng từ hệ thống đường sắt của Phổ. Vậy mà lần này, người Pháp lại tiếp tục xem nhẹ vấn đề ấy. Đông Phi sở hữu một tuyến “đại động mạch” xuyên suốt nội địa – tuyến đường sắt trung ương – bất cứ lúc nào cũng có thể dùng để chi viện nhanh chóng cho những khu vực yếu trên chiến trường.

(Hết chương)
 
Người Tại Pokémon Xoát Dòng Thuộc Tính, Dưỡng Thành Yêu Hoàng Gardevoir (Nhân Tại Tinh Linh Xoát Từ Điều, Dưỡng Thành Yêu Hoàng Sa Nại Đóa) - 人在精灵刷词条,养成妖皇沙奈朵
Chương 485 : Ngoại giao áp chế


Chương 485: Ngoại giao áp chế

Tuyến Đường sắt Trung ương băng ngang qua cao nguyên Matabele, ẩn mình ở hậu phương Đông Phi. Người Bồ Đào Nha tuy biết Đông Phi có đường sắt, nhưng lại không nghĩ rằng nó kéo dài thẳng vào nội lục.

Đây chính là chỗ mù lòa trong tư duy của họ — bởi đường sắt nếu không có dòng người và hàng hóa thì chỉ là một khoản thua lỗ. Với mật độ dân cư thưa thớt và trình độ kinh tế của châu Phi, muốn thu hồi vốn e rằng phải qua một chu kỳ rất dài, hay nói đúng hơn, không ai tin một quốc gia Phi châu lại có đủ thực lực làm được việc này.

“Sau khi chặn đứt Đông Phi ở giữa, Bồ Đào Nha lấy đi phần đất trung tâm, rồi chúng ta tuyên bố đình chiến. Dựa vào sức của Bồ Đào Nha thì khó lòng chống lại Đông Phi lâu dài.” Clément cũng hiểu rõ đạo lý “biết đủ thì dừng”, song ngay cả kết quả này, phía Đông Phi chắc chắn cũng không thể chấp nhận.

Nếu người Đông Phi nghe thấy suy nghĩ này của Pháp, nhất định sẽ cười lạnh: “Mơ tưởng hay nhỉ? Đất đai nói chia là chia sao? Hơn nữa lại còn muốn cắt ngay phần giữa Đông Phi! Cho dù có phải bồi thường đất đai, thì cũng chỉ bắt đầu từ rìa biên cương, nào có chuyện chém ngang thân thể?”

Clément quả là tự mình đa tình. Người Pháp đã quen thói hống hách ở thuộc địa, ngỡ rằng Đông Phi cũng giống mấy thứ thuộc địa mềm yếu kia. May thay lần này Pháp chỉ đóng vai kẻ xúi giục bên cạnh, chứ nếu thật sự nhúng tay, thì Đông Phi chắc chắn sẽ bẻ gãy răng cửa của họ.

Cung điện Schönbrunn.

“Bệ hạ, sáng nay phái viên ngoại giao Anh thông báo với chúng ta rằng Bồ Đào Nha và Đông Phi sắp bùng nổ chiến tranh, khuyên chúng ta không nên dễ dàng can dự.”

“Ừm!” Franz tức giận nói: “Khi nào thì đến lượt người Anh chỉ đạo chúng ta rồi? Họ bảo không can dự thì ta liền ngoan ngoãn nghe theo ư?”

Thực tế Franz hoàn toàn không hề biết tin chiến sự Đông Phi – Bồ Đào Nha, bởi phía Đông Phi chưa từng báo cho ông. Kết quả lại do chính miệng người Anh truyền đến, mà thái độ kia thật sự khiến ông bực bội: Chúng ta cũng là cường quốc chủ đạo trật tự thế giới, ít ra Áo-Hung không tự thấy thua kém gì Anh, vậy mà còn muốn sai khiến chúng ta?

“Bệ hạ, chính hành động này cho thấy Anh coi trọng châu Phi, hay nói đúng hơn, coi trọng Đông Phi. Rõ ràng lợi ích của họ đã bị Đông Phi uy hiếp nên mới nhằm vào như vậy.”

Franz hừ lạnh: “Hừ! Anh quốc nghĩ chúng ta có thể sai khiến được Đông Phi sao? Hơn nữa, thái độ của họ ngạo mạn quá mức rồi.”

“Đây cũng là chuyện bất khả kháng. Anh quốc nắm giữ kênh đào Suez, lại có hạm đội mạnh ở Địa Trung Hải, hoàn toàn có thể cắt đứt liên hệ giữa chúng ta và Đông Phi. Hải quân Đế quốc vốn dĩ không đủ sức thách thức Anh quốc, cho nên khi họ cấm đoán, chúng ta thực sự bó tay.”

Bởi vậy, Áo-Hung không mấy mặn mà với chuyện mở rộng hải ngoại. Dù hải quân không yếu, nhưng bị kẹt cứng trong biển Adriatic, nếu dựng lập thuộc địa, sẽ không đủ sức bảo vệ, dễ dàng bị Anh – Pháp chia cắt đường liên lạc.

Đương nhiên, nếu học theo cách nước Đức đời trước, chỉ nhặt mấy mảnh vụn bên lề làm thuộc địa, thì không phải không thể, nhưng Áo-Hung lại coi trọng chi phí. Thuộc địa càng nhiều, gánh nặng cai trị càng nặng, nếu lợi nhuận không cao, chẳng lẽ cứ để mẫu quốc hằng năm bỏ tiền bù lỗ?

Đông Phi chiếm được lãnh thổ rộng lớn hôm nay, dựa vào nỗ lực và thời cơ, đúng lúc chộp lấy khoảng trống, từ đó mở rộng từng bước. Tuy kinh tế mẫu quốc khởi sắc nhờ thành quả Đông Phi, nhưng khi quả chín thì luôn có kẻ dòm ngó muốn hái.

“Càng bị ngăn cản, trẫm càng muốn xem người Anh mất mặt. Khanh nói xem, chúng ta nên ủng hộ Đông Phi thế nào?” Franz hỏi.

“Bệ hạ, chúng ta có cần vì Đông Phi mà đắc tội với Anh quốc không?”

“Gì mà vì Đông Phi? Đây là sĩ diện của chúng ta! Chẳng lẽ Anh quốc nói gì thì các ngươi liền làm theo? Các ngươi đâu phải chính phủ cấp dưới của Anh!”

“Nhưng thực sự chúng ta không có cách gì viện trợ Đông Phi. Vị trí địa lý đã định, quân đội Đế quốc chỉ phát huy tác dụng trong châu Âu, còn Đông Phi vượt ngoài tầm ảnh hưởng. Nếu Anh quốc muốn, đến một con tàu hàng cũng không thể gửi sang đó.”

Thực lực Anh vượt trội, nên mới dám ngang ngược hăm dọa. Bởi bên ngoài đều coi Đông Phi như “tiểu đệ” của Áo-Hung do có hiệp ước bán liên minh, nên muốn đánh gõ thì dĩ nhiên phải gõ vào “đại ca” trước.

Anh quốc một mặt ngăn Áo-Hung can dự, một mặt lại viện trợ quân sự quy mô lớn cho Bồ Đào Nha. Trên miệng thì bảo “một chọi một công bằng”, thực tế thì hai bên Anh – Pháp đều nghiêng hẳn về một phía.

“Vả lại, hình như chúng ta chẳng có gì có thể giúp Đông Phi. Hệ thống vũ khí của họ gần gũi với Đức hơn, chỉ có pháo là tương tự với chúng ta.”

Quân viện tất phải tính đến trang bị, nhưng Đông Phi đã có hệ thống vũ khí hoàn chỉnh, tự cung tự cấp, Áo-Hung thật sự không biết phải hỗ trợ thế nào.

Franz bèn triệu Đại sứ Đông Phi tại Áo-Hung đến hỏi:

“Người Anh chuẩn bị động thủ với các ngươi, sao các ngươi không hề có động tĩnh?”

“Bệ hạ, chúng tôi nắm rất rõ. Anh – Pháp muốn lấy Bồ Đào Nha làm quân cờ, gây chiến với Đông Phi, nhằm làm suy yếu chúng tôi.”

“Trong này còn có cả Pháp nữa sao? Thế mà các ngươi vẫn an tọa thế này?” Franz nhìn chăm chăm vị đại sứ, ngạc nhiên trước thái độ bình thản.

“Bệ hạ, chỉ cần Anh quốc không trực tiếp xuất binh, chúng tôi hoàn toàn tin tưởng đánh bại được Bồ Đào Nha. Dù cho Anh quốc thật sự nhúng tay, chúng tôi cũng có đủ tự tin đối đầu.”

Franz: “…”

Lúc này, Franz chỉ cảm thấy Đông Phi và nước Phổ kia quả là cùng một khuôn đúc ra, dường như cái họ Hohenzollern chính là mầm mống khiến họ luôn chọn con đường giải quyết bằng vũ lực.

Thấy Franz vẫn bán tín bán nghi, Đại sứ Đông Phi nói thêm:

“Bệ hạ yên tâm, chúng tôi có hơn hai mươi vạn quân chính quy tinh nhuệ, toàn bộ trang bị súng trường Mauser đời mới, hỏa lực cơ giới và pháo binh đầy đủ. Ở châu Phi, đây tuyệt đối là lực lượng hùng mạnh nhất, đó mới là nguyên nhân thực sự khiến Đông Phi không hề e ngại chiến tranh.”

Franz hỏi vặn:

“Ngươi chắc chắn không tính cả dân binh? Không có khung xương quân chuyên nghiệp, mấy đội quân tạm bợ đó chẳng dùng được đâu.”

“Xin Bệ hạ yên lòng. Chúng tôi không cần phải dối trá. Thực ra, Đại công Ferdinand hiểu rất rõ sức mạnh quân sự Đông Phi, nếu Bệ hạ nghi ngờ, có thể trực tiếp điện báo hỏi ngài ấy.”

Trước kia Đông Phi còn hay giữ bí mật, nay thì không cần nữa. Một khi chiến tranh nổ ra, thực lực tất sẽ phơi bày, giấu giếm cũng vô ích.

(Hết chương)
 
Back
Top Bottom