Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi

Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 20: Chương 20



Là Tạ Ngộ gửi tin nhắn đến, hỏi cậu sao tối qua không về ký túc xá.

WeChat có không ít tin nhắn, Giang Lộc trả lời Tạ Ngộ, đồng thời trả lời những người khác.

Chuyển sự chú ý sang chuyện khác, cơ thể cậu cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Sau khi trả lời xong tin nhắn, cậu nghe thấy tiếng Bố Bố cào cửa bên ngoài, âm thanh có phần lớn.

“……” Giang Lộc ngẩn ra, quay người nhìn Lâm Huyên, nhắm mắt lại, do dự một chút, nhẹ nhàng lấy tay, rón rén xuống giường, đi dép lê và mở cửa.

Bố Bố có chút nóng ruột, dựng đuôi đứng trước cửa, thúc giục, kêu meo meo về phía cậu.

Giang Lộc giơ ngón tay trỏ lên, thở dài, ra hiệu nó đừng làm Lâm Huyên tỉnh giấc, sau đó cúi người bế nó lên, dán tai vào bên tai nó, dịu dàng nói khẽ: "Sao thế, bảo bối?"

Bố Bố vẫy đuôi qua cánh tay cậu: "Meo."

Giang Lộc lúc nãy nghe thấy nó liên tục cào cửa, tưởng nó gặp vấn đề gì, nhưng lúc này thấy nó không quá sốt ruột, cậu hơi thở phào, đi tới chỗ bát ăn của nó, mới hiểu ra chuyện gì.

Bố Bố dùng bát ăn để xác định vị trí của thức ăn, sáng nay bát hơi bẩn, Bố Bố chờ lâu mà không có thức ăn, sốt ruột nên mới đi cào cửa.

Giang Lộc vỗ vỗ vào bát ăn của nó, rồi đưa thức ăn cho nó, bát cơm của nó sau đó được lấp đầy thành một đống nhỏ.

Bố Bố nhảy xuống khỏi cánh tay cậu.

Mèo con chưa ăn nhiều, Bố Bố mới sinh xong con, mấy hôm nay Lâm Huyên nghiên cứu nhiều thực đơn để bổ sung dinh dưỡng cho nó, chăm sóc rất chu đáo.

Giang Lộc vuốt bộ lông bóng loáng mềm mại của Bố Bố, đi tới tủ đồ ăn vặt của nó, lấy một hũ cá khô nhỏ và thịt hộp, ngồi xuống cạnh nó.

Bố Bố bị cậu vuốt, cổ họng khò khè phát ra tiếng, nghe thấy tiếng mở thịt hộp, liền cọ cọ mu bàn tay của cậu.

Giang Lộc mỉm cười nhẹ, đặt hũ thịt hộp trước mặt Bố Bố, một tay chống cằm, cong mắt nhìn nó li3m thịt hộp, nghịch tai nó:

" Bé mèo nhỏ ham ăn."

Bố Bố nhạy cảm lắc lắc tai.

Mèo con bị nó bỏ lại trong ổ, có lẽ vẫn chưa nhận ra mẹ nó đã rời đi, vẫn rất yên tĩnh.

Những con mèo con sau khi sinh chưa thể rời mẹ lâu, Bố Bố khó có thể không phải lo lắng cho chúng.

Giang Lộc khép mắt, chống cằm, ánh mắt dịu dàng nhìn nó.

Lâm Huyên từ trong phòng bước ra, nhìn thấy bức tranh trước mặt.

Hắn ra ngoài không phát ra tiếng động lớn, Giang Lộc không nghe thấy, nhưng Bố Bố nhạy bén ngẩng đầu lên, quay lại nhìn hắn.

Giang Lộc dường như có cảm giác, quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Lâm Huyên, cậu không khỏi nhớ lại cảm giác ấm áp trong lồ ng ngực và hơi thở mãnh liệt lúc nãy. Mặt cậu không khỏi đỏ lên, không tự nhiên tránh ánh mắt của Lâm Huyên, cúi đầu, lắp bắp nói,

" Cậu... Cậu tỉnh rồi à?"

"Ừ." Lâm Huyên trả lời, giọng hơi mệt mỏi, đi qua phía sau cậu, rót cho mình một ly nước .

Giang Lộc nghe tiếng Lâm Huyên rót nước vang lên, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước, không khỏi xoa xoa tai mình, cảm thấy có chút nóng bừng.

Lâm Huyên quay lại, thấy Giang Lộc đang cúi đầu vuốt bộ lông mềm mại của Bố Bố.

Lâm Huyên ngồi xuống cạnh cậu, bế Bố Bố đặt lên đùi, mở hộp thức ăn cho nó, nhẹ nhàng hỏi,

"Tiểu Lộc, tối qua ngủ ngon không?"

Hắn nhìn Giang Lộc, nhưng Giang Lộc lại tránh ánh mắt của hắn.

Bố Bố bị Lâm Huyên bế lên, Giang Lộc không thể vuốt v3 nữa, chỉ lặng lẽ nhìn nó ngồi ngoan ngoãn trên đùi Lâm Huyên, li3m đồ hộp. Nghe câu hỏi của Lâm Huyên, cậu chỉ đáp lại một tiếng "Ừ".

Thực ra cậu ngủ khá ngon, ngoại trừ lúc mới tỉnh dậy.

Nhưng cậu không có ý định nói cho Lâm Huyên.

Giữa hai người ngập tràn trong không khí im lặng khó nói.

Lâm Huyên vẫn luôn nhìn hắn, Giang Lộc cảm thấy không thoải mái vô cùng, đang định nói gì đó thì điện thoại trên bàn trà đột ngột rung lên, cắt ngang những gì cậu định nói.

Giang Lộc cầm điện thoại lên, trước tiên nhìn thấy một chuỗi số quen thuộc, hơi ngừng lại, khóe môi khẽ nhếch lên, mặc dù sáng sớm trong lòng có chút lo lắng, nhưng lúc này cậu dần bình tĩnh lại.

Cậu theo bản năng nhìn về phía Lâm Huyên, vừa cầm điện thoại vừa đứng dậy, "Tôi nhận điện thoại."

Lâm Huyên gật đầu: "Được."

Giang Lộc đi đến cửa sổ sát đất, đầu ngón tay dừng lại trên nút màu xanh lục, ngừng hai giây, rồi ấn xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Cha."

Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó là một giọng nói quen thuộc, uy nghiêm và vững vàng truyền qua ống nghe, khiến lòng bàn tay Giang Lộc lạnh ngắt:
"Tối nay về nhà."

Giọng nói rất lạnh lùng, thậm chí còn không bằng cách đối xử của trợ lý với cậu.

Đây là cha cậu, Giang Kính Minh.

Cha mẹ của cậu, cả cha -Giang Kính Minh và mẹ- Thu Y nữ sĩ, đều là những nhân vật lớn trong giới kinh doanh, đứng đầu trong số những người quan trọng. Khi nói chuyện với cậu, họ hiếm khi thể hiện sự thân thiết hay ôn hòa, mà thường giữ khoảng cách, khiến cậu cảm thấy như mình là một người xa lạ trong mắt họ.

Giang Lộc đã từng nghĩ rằng tính cách của họ là như vậy, vì từ nhỏ, cậu đã thấy cha mẹ luôn lạnh lùng, ít khi nói cười, và cách họ đối xử với nhau cũng chẳng khác gì.

Nếu không phải vì cậu vô tình xuyên đến 17 năm sau, hôm nay, chứng kiến cảnh tượng của họ và cách họ đối xử với Giang Minh, có lẽ cậu sẽ không nhận ra được sự khác biệt.

Giang Lộc khẽ giật ngón tay, khóe môi hơi mím lại, im lặng trong chốc lát, hít một hơi thật sâu, rồi mới lên tiếng,

" Có chuyện gì vậy?"

Sau khi cậu rời khỏi nhà, đã không quay lại lần nào, cũng không bao giờ nghĩ đến việc gửi tiền cho họ. Trước đây, số tiền cậu tích cóp đủ để sống thoải mái vài năm.

Đây là lần đầu tiên họ yêu cầu cậu trở về nhà.

"Mẹ con bị ốm." Giang Kính Minh trả lời lạnh nhạt, "Con về nhìn mẹ con chút đi"

Giang Lộc hé miệng, "Con không muốn về." Những lời này nghẹn lại nơi yết hầu, nhưng khi nghe thấy giọng nói tiếp theo của cha cậu, "Ta sẽ cử tài xế đến đón con," cậu không nói gì thêm.

Mẹ của cậu Thu Y nữ sĩ bị ốm, nhưng Giang Lộc, làm con trai, từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm quá nhiều. Giọng nói của Giang Kính Minh không có chút cảm xúc nào, chỉ bình thản, lạnh nhạt, "Đừng làm mẹ con thất vọng."

Giang Lộc nghe thấy âm thanh trong ống nghe, nhắm mắt lại một lúc, nhìn ngón tay trắng nõn rõ ràng, vai hơi thả lỏng, từ từ buông lỏng trái tim đang nặng nề.

Cha cậu từ đầu đến cuối đều không hề hỏi ý kiến của cậu, chỉ đơn giản là thông báo cho cậu mà thôi.

Giang Lộc không còn cảm thấy ngạc nhiên.
 
Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 21: Chương 21



Giang Lộc kiềm chế cảm xúc, quay người ngồi xuống cạnh Lâm Huyên và Bố Bố, cả hai đều ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Bố Bố đã ăn xong đồ hộp, đang li3m móng vuốt để rửa mặt, Giang Lộc ngồi xuống, nó liền nhảy khỏi người Lâm Huyên, nhảy vào lòng cậu, thân mật làm nũng, dụi dụi cằm cậu.

Cằm Giang Lộc bị cọ vào thật sự ngứa, cậu nhíu mày cười cười, vươn ngón tay chạm vào chiếc mũi ẩm ướt của Bố Bố:
"Được rồi, đừng cọ nữa, ngứa lắm."

"Miêu." Bố Bố kêu một tiếng thật ngọt ngào, đuôi lông xù xù quét qua cánh tay Giang Lộc.

Nó ngồi trong lòng cậu như một chiếc lò sưởi nhỏ, ấm áp, xua tan đi sự lạnh lẽo trong tim Giang Lộc, tâm trạng cậu trong giây lát trở nên vui vẻ, không kìm được cúi đầu hôn lên đầu nhỏ của nó, trong lúc đó cậu vô tình nhìn thấy Lâm Huyên đang nhìn chằm chằm vào cậu, nhẹ nhàng nhấp môi dưới.

Trong ổ mèo, mèo con tỉnh dậy, kêu
" meo meo", Bố Bố lập tức nhảy ra khỏi vòng tay Giang Lộc, nhanh chóng chạy về phía mèo con.

Giang Lộc dõi theo nó, vô tình lại cùng Lâm Huyên chạm phải ánh mắt, cậu theo phản xạ có điều kiện liền né tránh.

"Tối qua," Lâm Huyên bỗng lên tiếng, "Có phải tôi làm gì khiến Tiểu Lộc không vui không?"

Giang Lộc không hiểu lý do: "Không có, sao vậy?"

"Vì từ nãy đến giờ, Tiểu Lộc có vẻ như đang tránh tôi." Lâm Huyên nói, "Tôi cứ nghĩ là mình làm Tiểu Lộc không vui, cuối cùng..."

Hắn nhìn Giang Lộc, nhẹ nhàng cong khóe môi, thanh âm trầm thấp, mang theo một chút tự giễu, "Mặc kệ tôi làm gì, cuối cùng cũng sẽ thành ra như vậy."

"Không có." Giang Lộc vội vàng che giấu sự chột dạ, chú ý đến Lâm Huyên cuối cùng đã nói ra, hiểu được ý của hắn, dừng lại một chút, lòng bất giác cảm thấy đau.

Mọi người, bao gồm cả gia đình cậu, đều có thành kiến với Lâm Huyên, dù cho cậu chẳng làm gì sai, nhưng những người đó sẽ không bao giờ đối xử tốt với cậu, vì vậy Lâm Huyên đã quen với việc người khác thay đổi thái độ với mình.

Giang Lộc nhìn sắc mặt hắn mềm đi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Tôi chỉ là... có chút ngượng ngùng thôi." Cậu nh ỏ giọng lẩm bẩm: " Cậu buổi sáng cứ ôm tôi, không chịu buông."

"……" Lâm Huyên dường như mới nhận ra, ho nhẹ một tiếng, "Xin lỗi."

Giang Lộc lắp bắp nói, "Không sao đâu."

Cảm thấy càng lúc càng xấu hổ, Giang Lộc nhéo nhéo tai mình đang nóng lên, rồi đổi chủ đề: "Tối nay tôi phải về nhà một chuyến, lát nữa tôi sẽ về ký túc xá trước."

Lâm Huyên nói: "Tôi đưa cậu về."

Giang Lộc cười cười, không từ chối: "Được."

Ngón tay cậu hơi trong suốt một chút sau khi sử dụng điện thoại lúc nãy, cậu nghĩ mình sẽ ở lại cạnh Lâm Huyên một lúc, nghỉ ngơi một chút.

May mắn là có Lâm Huyên ở bên cạnh.

Giang Lộc trong lòng thầm cảm ơn.

Tài xế mà Giang Kính Minh phái đến đón cậu là người mới, Giang Lộc không quen lắm. Trước đây, tài xế cũ của cậu gặp vấn đề về chân, nên đã nghỉ hưu cách đây hai năm.

Tài xế họ Trương, chiều hôm đó đúng giờ đến ký túc xá đón Giang Lộc và gọi điện thoại cho cậu.

Giang Lộc chỉ có lúc ban đầu mới mở miệng bảo tài xế ghé vào cửa hàng bán hoa để mua một bó hoa, suốt dọc đường đi rất im lặng.

Nhìn quán cà phê xa xa bên sông, một lúc lâu sau, tài xế mới dừng xe lại.

Giang Lộc ngủ một giấc, tỉnh lại khi xe dừng, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía quán cà phê, phát hiện không biết từ khi nào, bên ngoài đã bắt đầu rơi những giọt mưa nhỏ.

Cơn mưa làm gia tăng cảm giác bất an trong lòng, cùng sự chống đối đối với việc sắp trở lại nơi này, Giang Lộc mím môi, siết chặt tay, hít một hơi thật sâu.

Vừa mở cửa xe, quản gia đã cầm ô chạy lại, chậm rãi tiến đến.

“Trời mưa.” Thu Y nữ sĩ khuôn mặt mang nét uể oải, khoác áo ngoài, dựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ có hoa Tulip, ngắm nhìn mưa bụi bay qua cửa sổ.

Giang Kính Minh đặt chén thuốc xuống, đứng dậy đóng cửa sổ lại, rồi lại ngồi xuống mép giường của Thu Y nữ sĩ, đỡ bà uống thuốc.

Ánh sáng từ đèn sợi đốt chiếu xuống từ trên cao, làm nổi bật các nếp nhăn ở khóe mắt của cả hai người.

Cả hai vợ chồng đều đã không còn trẻ.

Giang Kính Minh lớn hơn vợ năm tuổi, đã qua tuổi 60, tóc bạc trắng, nhưng vẫn xử lý gọn gàng, không chút lôi thôi, trên mũi là cặp kính vô khung, giữa trán có một nếp nhăn sâu, là dấu vết của nhiều năm làm việc, thể hiện uy nghiêm và sự trầm ổn, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy vẻ đẹp tuấn tú khi còn trẻ.

Ông có ánh mắt sắc bén, còn Thu Y nữ sĩ lại có đôi mắt phượng dài.

Giang Lộc di truyền đôi mắt phượng của mẹ, lại kế thừa đủ những ưu điểm của cả cha mẹ, so với Giang Kính Minh, cậu lớn lên càng giống cả hai.

Thu Y nữ sĩ cúi đầu uống thuốc, vị đắng trên lưỡi và khoang miệng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Con trai đã trở về.” Giang Kính Minh lại múc một muỗng thuốc đưa lên môi bà, nhẹ giọng nói, “Tôi đã bảo nó đến thăm bà.”

Thu Y nữ sĩ sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Tôi còn chưa chết, gọi nó về làm gì?”

“Nó dù sao cũng là đứa con đầu tiên của chúng ta, bà không chỉ là mẹ Giang Niên và Giang Minh, mà cũng là mẹ của nó, dù về tình về lý, nó đều nên về thăm bà.” Giang Kính Minh bình thản nói, “Giang Niên tối nay đi theo anh trai đến nhà Tiểu Lục, sẽ không gặp mặt nó đâu.”

“Không cần.” Thu Y nữ sĩ nói từng chữ một, hạ mắt, nhẫn tâm nói, “Để nó đi đi.”

Ở ngoài cửa phòng, Giang Lộc gõ cửa, trầm mặc hai giây, rồi quay người đưa bó hoa cho quản gia, nhẹ giọng nói: “Làm ơn giúp tôi nói với mẹ, chúc bà ấy sớm khỏe lại.”

“Bà ấy thấy tôi liền không vui, ngược lại lại không tốt cho sức khỏe.” Giang Lộc rõ ràng cảm thấy đầu ngón tay lạnh dần, nhẹ giọng nói, “Tôi đi trước.”
 
Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 22: Chương 22



Giang Lộc đến rồi đi một cách yên lặng, lúc đến cầm theo bó hoa, khi đi thì hai tay trống trơn, chỉ cầm theo một chiếc dù.

Tài xế Trương đưa cậu đến xong rồi nghỉ làm, Giang Lộc không cho anh ta số điện thoại, đứng đợi ở cửa quán cà phê bên sông.

Quán cà phê đứng vững trong khu vực ồn ào của thành phố, bên ngoài nhiều xe cộ, lúc cậu còn đang ngơ ngẩn đứng chờ mưa tạnh, thì một chiếc xe đã dừng lại trước mặt cậu.

Giang Lộc mở cửa xe ra, mới phát hiện không phải là tài xế cậu đã gọi.

Là Lục Giác Minh.

Đối phương đã khóa cửa xe ngay khi Giang Lộc đóng cửa, chặn đường lui của cậu.

"Muốn đi đâu?" Lục Giác Minh ánh mắt giao nhau với Giang Lộc qua kính chiếu hậu, ánh mắt lạnh lùng nhưng đuôi mắt lại mềm mại, khiến Giang Lộc nhìn thấy bóng dáng người anh trai trúc mã quen thuộc.

Lục Giác Minh có vẻ vừa mới từ công ty về, vẫn mặc bộ âu phục vừa vặn, đường cắt tinh tế, khuôn mặt lãnh đạm, đẹp trai như trước, vẫn gọi cậu bằng giọng điệu ấm áp như trước: "Nai con."

Giọng nói của hắn khiến mắt Giang Lộc hơi ướt, cậu cúi đầu tránh đi ánh mắt của đối phương.

Cậu và Lục Giác Minh lớn lên cùng nhau, nếu nói ai là người cậu hiểu rõ nhất trong đời này, thì không quá lời khi nói chính là Lục Giác Minh. Sau một thời gian ngắn đối diện, cậu hiểu ra rằng Lục Giác Minh sẽ không dễ dàng để cậu đi, vì vậy cậu đành cúi đầu, bỏ đi quyết định ban đầu và nói: "Tôi phải về trường học."

Trong suốt mấy tháng qua, Giang Lộc chỉ có thể đếm số lần gặp mặt Lục Giác Minh trên đầu ngón tay.

Cậu luôn cố tình lảng tránh những chuyện cũ, nhưng khi gặp lại, những ký ức ấy lại bùng lên không thể kiểm soát.

Trong suốt hơn mười năm quá khứ, Lục Giác Minh luôn đi theo cậu như hình với bóng, Giang Lộc từng rất dựa dẫm vào hắn.

Giang Kính Minh và Thu Y, hai người thuộc gia tộc liên hôn, khi sinh ra cậu thì không có chút tình cảm nào với nhau.

Sau khi sinh cậu, cả hai đều bận rộn, cả năm chỉ về nhà vài lần, vì vậy mặc dù Giang Lộc gặp phải bảo mẫu có ác ý, hai người vẫn không hề hay biết. Cuối cùng, chính Lục Giác Minh là người giúp cậu giải quyết mọi chuyện.

Lục Giác Minh luôn giúp cậu vượt qua những khó khăn, bảo vệ cậu, đạp xe đưa cậu đi học, nắm tay dẫn dắt cậu lớn lên, đối với cậu như một người anh trai.

Có lẽ vì cậu đã không sống cùng cha mẹ từ nhỏ, không giống những đứa trẻ khác, bị bảo mẫu chăm sóc quá kỹ càng, khiến cậu trở nên nhạy cảm, thấu hiểu những tình cảm nhỏ nhặt của người khác. Thiếu tình yêu từ cha mẹ, cậu rất coi trọng từng sự quan tâm nhỏ nhặt từ người khác.

Vì vậy, khi nghe Lục Giác Minh nói về tình cảm của mình, Giang Lộc từng rất nghiêm túc nghĩ đến việc đáp lại tình cảm đó, muốn nỗ lực yêu thương hắn, đền đáp sự quan tâm của Lục Giác Minh.

Tuy nhiên, bất kể trước kia họ thân thiết thế nào, Giang Lộc có bao nhiêu sự ỷ lại vào Lục Giác Minh, thì hiện tại, mối quan hệ giữa họ đã không còn phù hợp để duy trì như những ngày xưa.

Lục Giác Minh hiện tại đã là vị hôn phu của người khác, cậu giờ chỉ còn là một người bạn chơi từ thuở nhỏ mà thôi, trong khi tình cảm giữa họ đã dần phai nhạt theo thời gian. Mặc dù đối phương không cần sự bảo vệ, nhưng Giang Lộc vẫn bị mắc kẹt trong quá khứ.

Chỉ có điều, khi xuyên qua thời gian, sự thân mật giữa họ khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, cậu chỉ biết cố gắng làm mình quên đi.

Nhưng thật sự, cậu rất đau lòng.

Giang Lộc cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, nhận khăn lông từ Lục Giác Minh, im lặng lau tóc, động tác nhẹ nhàng làm cậu phải hạ thấp ánh mắt, cố gắng đè nén cảm xúc trong mắt xuống.

Cơn mưa bụi bị gió thổi loạn xạ, dù cậu có tránh đi, cũng không thể ngăn cản mình bị ướt.

Ngón tay cậu lạnh buốt, gần như không còn cảm giác gì nữa.

Giang Lộc biết, những cảm giác đó lại bắt đầu biến mất.

Cậu không nhìn sang bên cạnh, chỉ đặt khăn lông xuống, quay đầu nhìn qua cửa sổ, thấy cảnh phố phường lùi lại nhanh chóng, màn mưa làm những ánh đèn đường trở nên mơ hồ kỳ lạ.

Giang Lộc cảm thấy trái tim mình run lên từng cơn.

Nếu Lâm Huyên ở đây, tay cậu chắc chắn sẽ không bao giờ lạnh, cũng không sợ biến mất.

Giang Lộc cúi đầu, mi mắt rũ xuống.

Cậu đột nhiên rất muốn gặp Lâm Huyên.

"Nai con." Lục Giác Minh đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng trong xe, "Em không muốn nói chuyện với tôi sao?"

" Không có." Giang Lộc hơi im lặng, đáp lại trong giọng nói thấp.

" Chú bàn việc cuối năm cùng…Cậu ấy tới nhà tôi , nên tôi biết em đã về." Lục Giác Minh nói đến Giang Minh thì dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua một cách mơ hồ, "Tôi cố ý tới chờ em."

"ừm." Giang Lộc không biết nên trả lời thế nào, nghĩ một lúc rồi khẽ nhếch môi nói, "Nghe Giang Minh nói, anh và Giang Minh sắp đính hôn rồi, chúc mừng nhé, Lục ca."

Lục Giác Minh dường như đang suy nghĩ điều gì, tránh đi lời chúc mừng của cậu, chỉ lo nói những gì mình muốn: "Em không thấy mấy năm qua, chú và dì sống không được tốt sao?"

Rồi sau đó thì sao?

Chẳng phải là có người mới để trao gửi tình cảm sao?

Giang Lộc cười nhạt, không trả lời câu hỏi của Lục Giác Minh, chỉ lặng lẽ cúi đầu mở khung chat với Lâm Huyên.

Thật ra, trong mắt cậu, cảnh tượng này rất kỳ lạ, vì cậu hoàn toàn không thấy được tay mình, chỉ có thể dựa vào cảm giác để chậm rãi gõ chữ.

Dòng chữ từ từ hiện ra trong khung chat, cậu ấn gửi đi, đối diện nhanh chóng có hồi đáp.

Giang Lộc: [ Có thể gặp mặt không? ]

Lâm Huyên: [ Được. ^_^ ]
 
Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 23: Chương 23



Nghĩ đến Lâm Huyên không chút do dự đồng ý, trái tim Giang Lộc bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Khóe môi cậu không còn căng thẳng như trước, đầu ngón tay run rẩy khẽ nhúc nhích, như thể dấu vết của cảm xúc nào đó đang ẩn hiện.

Lục Giác Minh chờ mãi vẫn không thấy cậu đáp lại, liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu. Thấy cậu cúi đầu chăm chú nhìn vào điện thoại, anh dừng lại một chút rồi gọi:

"Nai con."

Giang Lộc ngẩng đầu lên: "Lục ca?"

Lục Giác Minh nhíu mày: "Em có đang nghe tôi nói chuyện không?"

Dù anh che giấu cảm xúc rất giỏi, nhưng từ câu nói này, Giang Lộc vẫn nhạy bén nhận ra sự không hài lòng của anh ta.

Lục Giác Minh, với tư cách là chủ tịch tập đoàn Lục thị, đã quen với việc ra lệnh trong suốt những năm qua. Ở vị trí cao quá lâu, anh không cho phép ai chống đối mình. Dù có cố gắng tỏ ra bình thường trước mặt cậu thế nào đi nữa, anh cũng không còn là anh Lục ngày trước—người từng dung túng cậu vô điều kiện.

Lục Giác Minh bây giờ thậm chí còn không thoải mái bằng lần trước khi Giang Lộc vô tình bắt gặp anh ở trước mặt Giang Minh.

Đầu ngón tay Giang Lộc khẽ run lên vài lần như đang giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ hạ xuống, im lìm tan biến như chưa từng tồn tại.
Giang Lộc úp màn hình điện thoại xuống đùi, bình tĩnh mỉm cười với Lục Giác Minh:

"Xin lỗi, Lục ca. Anh cứ nói tiếp đi."

Lục Giác Minh im lặng nhìn sự xa cách và xa lạ trong ánh mắt cậu một lúc lâu, ánh mắt trầm xuống, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Khóe môi anh khẽ động, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang.

Anh không nhìn màn hình hiển thị số gọi đến, nhưng theo bản năng liếc về phía Giang Lộc. Do dự hai giây, cuối cùng vẫn tắt máy.

Giang Lộc không nghe ra có gì đặc biệt trong tiếng chuông đó, nhưng từ phản ứng của Lục Giác Minh, cậu cũng đoán được phần nào.

Người gọi đến hẳn là Giang Minh.

Giang Lộc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào cơn mưa phùn đã biến thành mưa lớn. Nước mưa trút xuống cửa kính xe như một thác nước nhỏ.

Mưa to như vậy, vậy mà Lục Giác Minh vẫn chưa về nhà. Không trách Giang Minh phải gọi điện tìm anh.

Giang Lộc lặng lẽ nhìn vệt sáng phản chiếu trên cửa kính xe, xuất thần.

Không gian nhỏ hẹp trong xe lại rơi vào tĩnh lặng.

Suốt quãng đường, không ai nói gì.

Mãi đến khi xe dừng trước khu chung cư, Lục Giác Minh cuối cùng cũng lên tiếng:

" Chú và dì không phải không yêu em, nai con."

Tim Giang Lộc như lỡ một nhịp vì câu nói ấy. Cậu lặng lẽ nhìn anh, không đáp.

"Thực ra, bọn họ yêu em hơn bất cứ ai."Lục Giác Minh nhẹ gõ ngón tay lên vô lăng hai lần, dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Giang Minh... Cậu ấy chưa từng có ý định thay thế vị trí của em trong lòng họ. Cậu ấy cũng vô tội, nai con."

"..."

Trái tim Giang Lộc như ngừng đập trong thoáng chốc, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục lại nhịp điệu bình thường. Cậu rũ mắt, bật cười khẽ, giọng nói trầm thấp:

"Thật nực cười."

Cậu tưởng rằng Lục Giác Minh thực sự chỉ đơn thuần đến thăm cậu.

Giang Lộc khẽ thở ra, mỉm cười:

"Tôi không trách cậu ta, Lục ca, anh không cần..."

Cậu khựng lại, yết hầu khẽ động, rồi tiếp tục mỉm cười:

"Anh không cần cố ý tìm tôi, rồi dùng cách này để nói cho tôi biết."

"Mẹ không muốn tôi về nhà. Họ có yêu tôi hay không, tôi đã sớm biết rồi."
Giọng Giang Lộc bình thản, ngữ điệu vững vàng, nhưng đáy mắt dần dần mơ hồ có ánh nước.
"Nhiều năm như vậy, tôi đã sớm biết. Tôi cũng rất rõ ràng."

Cậu ra đời chỉ vì cha mẹ cần một đứa con để củng cố liên hôn, không phải vì tình yêu hay sự mong đợi.

Vậy nên dù cậu có bệnh, hay đến sinh nhật, cha mẹ cũng chưa từng trở về thăm cậu. Hình ảnh duy nhất họ để lại trong ký ức của cậu luôn là sự vội vã và xa cách.

Ký ức sâu đậm nhất trong tâm trí Giang Lộc là một lần khi còn nhỏ, vào ngày sinh nhật của cậu. Vì quá mong cha mẹ có thể ở bên mình, cậu đã lén chạy đến công ty của họ, đứng trước mặt họ, nhưng họ chỉ lạnh lùng và xa lạ nhìn cậu một cái, rồi giữa vòng vây của thư ký và vệ sĩ, vội vã lên xe rời đi.

Tối hôm đó, cậu nhìn thấy trên TV hình ảnh cha mẹ mang theo quà tặng và bánh kem đến viện mồ côi mà họ thường làm từ thiện, cùng bọn trẻ nơi đó tổ chức sinh nhật.

Đó chính là cha mẹ của cậu.

Dù cậu có xuất hiện ngay trước mặt, họ cũng không bao giờ dành cho cậu dù chỉ một ánh mắt dư thừa.

Cậu đã ghi lại rất nhiều lần khoảnh khắc như thế này trong nhật ký.

Nhưng trong cuốn sách mà Giang Minh là nhân vật chính, tất cả những gì cậu từng trải qua đều bị tóm tắt thành một câu:

"Bọn họ cũng là lần đầu tiên làm cha mẹ, còn chưa biết cách làm tốt. Cho nên, chỉ sau khi có đứa con thứ hai, họ mới thực sự hiểu thế nào là một bậc cha mẹ tốt."

Nhưng Lục Giác Minh, người đã ở bên cậu suốt hơn mười năm qua, hiểu rõ hơn bất kỳ ai—cha mẹ cậu vốn dĩ chưa từng yêu cậu.

Giang Lộc nghĩ, có lẽ cậu đã hiểu vì sao Lục Giác Minh đột nhiên thay đổi cách nói.

Bởi vì anh muốn kết hôn với Giang Minh. Bọn họ sắp trở thành một gia đình.

Còn cậu, là người duy nhất đứng ngoài Giang gia. Sự tồn tại của cậu sẽ làm xáo trộn gia đình "hạnh phúc" ấy.

"Cha mẹ và con cái có duyên phận hay không cũng là chuyện trời định."

Vết thương tưởng chừng đã khép miệng thực ra vẫn đang không ngừng mục rữa, lớp vảy che giấu sự dối trá nay bị tàn nhẫn lột tr@n. Từ sau khi nhìn thấy người Giang gia ở Yến Sơn, cảm xúc mà Giang Lộc đã cố đè nén cuối cùng cũng vỡ vụn vào khoảnh khắc này. Nước mắt cậu rơi xuống từng giọt như chuỗi hạt đứt dây, nhanh chóng thấm ướt cả gương mặt.

Nhưng giọng nói cậu vẫn gắng gượng giữ lấy sự bình tĩnh cuối cùng:

"Là tôi và bọn họ không có duyên phận. Tôi không trách Giang Minh, Lục ca. Tôi sẽ không làm tổn thương cậu ta."

"Giữa chúng ta không có gì cả. Nếu Giang Minh vì chuyện này mà hiểu lầm quan hệ giữa anh và tôi, thì cứ giải thích rõ ràng đi. Đừng vì một hiểu lầm mà tranh cãi, như vậy không tốt."

"Sổ hộ khẩu của tôi đã được tách riêng. Từ giờ trở đi, các người cứ xem như tôi đã chết, đừng tìm tôi nữa. Làm ơn."

"Tôi không có ý đó, nai con." Lục Giác Minh cuối cùng cũng biến sắc, giọng nói mất đi sự bình tĩnh vốn có.

"Chuyện không phải như em nghĩ. Chú và dì không nói thật với em, là vì họ không muốn làm em tổn thương. Em nghe tôi nói, nai con, em chỉ là..."**

Cốc cốc—

Tiếng gõ cửa kính xe đột ngột cắt ngang lời anh.

Giang Lộc nước mắt giàn giụa quay đầu lại, thấy Lâm Huyên đang che ô đứng bên ngoài. Người kia hơi cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cậu, trong ánh mắt đó chỉ có duy nhất hình bóng của cậu.

Thấy cậu quay sang, Lâm Huyên nhẹ nhàng mỉm cười. Trong mắt ánh lên tia sắc bén khó lường, nhưng giọng nói lại dịu dàng vô cùng:

" Bạn học Tiểu Lộc."

"Tôi đến đón cậu."

Giang Lộc như tìm thấy điểm tựa cuối cùng, nước mắt càng không thể kiềm chế. Cậu không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào từ Lục Giác Minh nữa, vội vàng mở cửa xuống xe, như một chú chim nhỏ vội vã sà vào vòng tay của Lâm Huyên.
 
Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 24: Chương 24



Lục Giác Minh nhíu chặt mày, nhìn về phía khu vực duy nhất trong cơn mưa lớn không bị ướt.

Lâm Huyên như một u linh trong đêm mưa, khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng, từ đầu đến cuối không hề dành cho anh dù chỉ một ánh nhìn.

Ánh mắt của người đó dường như mãi mãi chỉ dừng lại trên người Giang Lộc.

Vậy nên, ngay khi Giang Lộc vội vàng mở cửa xe lao ra, hắn có thể chuẩn xác đón lấy, dùng cơ thể và chiếc ô che chắn cho người trong lòng, bảo vệ cậu kín kẽ khỏi cơn mưa.

Hắn đứng giữa mưa lớn, tạo nên một khoảng trời khô ráo nhỏ bé, bao bọc lấy Giang Lộc trong đó, không để cậu bị gió mưa chạm đến.

Tiếng mưa đập mạnh lên ô tạo thành những âm thanh nặng nề. Giang Lộc vùi mặt vào lồ ng ngực Lâm Huyên.

Hơi ấm từ cơ thể người kia bao bọc lấy cậu, xua tan cái lạnh đã thấm vào tứ chi. Những ngón tay tê cứng đã mất đi cảm giác bỗng chốc nhận được hơi ấm, dần dần tìm lại sự kết nối với thần kinh của cậu.

“Nai con.”

Giọng của Lục Giác Minh vọng đến từ xa qua màn mưa dày đặc. Trong lòng Giang Lộc trào lên cảm giác ấm ức, cậu càng rúc sâu vào lồ ng ngực Lâm Huyên, như một chú đà điểu trốn tránh mọi thứ, giả vờ như không nghe thấy.

Cậu không muốn nghe thêm một lời nào về những con người đó từ bất cứ ai.

Lục Giác Minh rõ ràng biết cậu đã trải qua những gì, vậy mà vừa rồi lại nói như thế. Cậu có cảm giác bị 'đâm sau lưng'.

Nỗi đau này thực sự đã chạm đến tận tâm can.

Cậu đã rất biết điều, cũng chưa từng chủ động dây dưa với bọn họ.

Cảm giác ẩm ướt nơi lồ ng ngực rất rõ ràng, nhưng ý cười trên môi Lâm Huyên lại càng sâu. Hắn cúi xuống, thì thầm bên tai Giang Lộc hai câu, không buồn liếc nhìn Lục Giác Minh lấy một lần, chỉ ôm cậu xoay người rời đi.

Dù là người thừa kế của tập đoàn Lâm thị, Lâm Huyên hiếm khi xuất hiện trước công chúng, thế nên dù thấy hắn quen mắt, Lục Giác Minh nhất thời cũng không nhận ra hắn là ai.

Bị cơn mưa lớn vây hãm trong xe, Lục Giác Minh chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Lộc bị người khác đưa đi mà chẳng thể làm gì.

Mãi đến khi đã rời xa chiếc xe của Lục Giác Minh, Lâm Huyên vẫn không buông tay Giang Lộc.

Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn lan truyền qua nơi tiếp xúc. Giang Lộc cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt, nhưng bất chợt nhận ra—

Cánh tay vốn dĩ sắp tan biến của cậu, vào lúc này, lại hiện lên một cách rõ ràng và chân thực.

Tốc độ thật nhanh.

Chỉ cần Lâm Huyên ở bên cạnh, cơ thể cậu liền không còn trong suốt nữa.

Nhận thức này khiến hốc mắt Giang Lộc nóng lên, nước mắt vừa mới ngừng lại tiếp tục rơi xuống.

Cậu vội vàng cúi đầu, những giọt nước mắt hòa lẫn với nước mưa, rơi xuống vũng nước dưới chân. Dù có ai nhìn thấy, cũng chẳng thể phân biệt đó là nước mưa hay nước mắt của cậu.

May mà Lâm Huyên không cúi xuống, ánh đèn đường cũng bị chiếc ô đen trên đầu che khuất, bóng tối dưới ô khiến sự chật vật của cậu được giấu đi phần nào.

Chóp mũi Giang Lộc đỏ hồng, cố tình gạt bỏ hình ảnh Lục Giác Minh ra khỏi tâm trí.

Lâm Huyên biết cậu đã khóc nhưng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ dắt cậu vào nhà.

Trong thang máy, Giang Lộc cuối cùng không nhịn được, giọng khàn khàn cất lên:

"Lâm Huyên... tại sao cậu không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Huyên khẽ cười: "Vậy cậu muốn nói sao?"

Giang Lộc mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

"Không muốn nói cũng không sao." Cậu nghe thấy giọng nói ấm áp của Lâm Huyên, nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ chảy qua,

"Nếu bạn học Tiểu Lộc không muốn nói, đó là quyền của cậu. Tôi chỉ cần ở bên cạnh cậu là đủ rồi."

Hắn dừng lại một chút, giọng điệu pha lẫn ý cười:

"Hơn nữa, Tiểu Lộc chủ động tìm tôi, tôi đã rất vui rồi."

"Bởi vì điều đó chứng tỏ, Tiểu Lộc thực sự xem tôi là bạn bè."

Giang Lộc mím môi, trong lòng dâng lên một cảm giác xúc động rối bời.

Lâm Huyên… thật sự là một người tốt, một người vừa dịu dàng, vừa chân thành.

Giang Lộc vô cùng may mắn vì đã quen biết Lâm Huyên trước khi những lời đồn ác ý lan truyền khắp nơi. Nhờ vậy, cậu mới không bỏ lỡ một người như thế.

Lâm Huyên hạ tầm mắt, thấy nét xúc động trên gương mặt Giang Lộc liền khẽ cong môi, ánh mắt lướt qua một tia sâu thẳm.

... Đồ ngốc.

Lúc rời đi, Lâm Huyên không bật đèn trong phòng khách. Chỉ khi đến khu vực sáng hơn, Giang Lộc mới cảm thấy hơi ngượng ngùng, cúi đầu mím môi.

Như nhận ra điều đó, Lâm Huyên tắt đèn lớn, chỉ để lại hai ngọn đèn nhỏ chiếu sáng lờ mờ trên mặt đất.

Giang Lộc nhẹ nhõm thở ra, rõ ràng tự nhiên hơn so với vừa rồi, nhưng vẫn lưu luyến hơi ấm từ lòng bàn tay của Lâm Huyên, không nỡ buông ra. Mà Lâm Huyên cũng để mặc cậu nắm lấy.

Trên bàn trà đặt một cuốn phác họa, trang giấy mở ra đúng bức vẽ mà Lâm Huyên từng cho cậu xem cách đây hai ngày.

Nhưng khác biệt ở chỗ, bức tranh này có nhiều dấu vết chỉnh sửa, dường như Lâm Huyên vẫn chưa tìm được hướng đi để hoàn thiện nó.

Lâm Huyên dẫn hắn ngồi xuống trước bàn trà, chú ý đến ánh mắt Giang Lộc đang dừng lại trên bức tranh:
"Sao thế?"

Bố Bố nghe thấy động tĩnh, liền từ ổ mèo chui ra, cọ cọ quanh mắt cá chân của Giang Lộc.

Giang Lộc xoa đầu Bố Bố, khi mở miệng giọng vẫn khàn đặc, cậu liền ho nhẹ một tiếng, thanh giọng rồi mới tiếp tục nói:
"Cậu… vẫn đang vẽ bức này à?"

"Ừm."Giọng nói ôn hòa của Lâm Huyên mang theo chút trầm tư:

"Lần trước Tiểu Lộc giúp tôi khơi dậy linh cảm, sau đó tôi vẫn luôn thử chỉnh sửa, nhưng dù vẽ thế nào vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó."

Giang Lộc ôm Bố Bố – con mèo vẫn luôn cọ tới cọ lui bên chân – đặt lên đầu gối, rồi cầm lấy cuốn phác họa lật xem vài trang. Quả nhiên, tất cả đều là những bản phác thảo liên quan đến bức tranh trước đó, với nhiều dấu vết chỉnh sửa rõ ràng.

Cậu chợt nghe thấy Lâm Huyên lẩm bẩm:

"Nếu có thể tận mắt nhìn thấy thì tốt rồi..."

Giang Lộc nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng hỏi lại: "Cái gì?"

"Không có gì."Lâm Huyên khẽ cong môi cười, nghiêng đầu liếc nhìn cậu một chút, rồi dừng lại.

Giang Lộc vừa mới khóc xong, hàng mi vẫn còn ướt, bám lại thành từng sợi nhỏ. Đôi môi mềm mại hơi ửng đỏ, khuôn mặt trắng mịn phơn phớt hồng, đôi mắt còn đọng lại ánh nước, trông yếu đuối đến mức khiến người ta động lòng.

"Có muốn uống nước không?"Lâm Huyên hỏi.

Giang Lộc lúc này mới kịp phản ứng lại ý tứ trong câu nói trước đó của Lâm Huyên. Cậu nghe thấy câu hỏi liền gật đầu, nhưng khi thấy Lâm Huyên đứng dậy thì cũng ôm Bố Bố theo sau, lặng lẽ bước theo hắn, vừa đi vừa thất thần suy nghĩ về bức tranh kia.

Trước đây, Lâm Huyên đã nói rằng chiếc vòng cổ của thiếu niên trong bức tranh chính là một chiếc máy nghe trộm.

Giang Lộc thực sự rất cảm kích Lâm Huyên vì đã giúp cậu hôm nay — dù Lâm Huyên không hề nghĩ vậy. Nhưng giờ đây, khi cậu thấy Lâm Huyên gặp khó khăn, cậu cũng muốn giúp đỡ, chỉ là không biết nên làm thế nào.

Làm sao để giúp cậu ấy đây?
 
Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 25: Chương 25



"Đang nghĩ gì thế?"

Lâm Huyên xoay người lại, suýt chút nữa va vào Giang Lộc. Hắn khẽ nghiêng mình tránh đi, không để nước từ viên đá lạnh chạm vào người đối phương.

Giang Lộc như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, lúc này mới nhận ra bản thân đã vô thức đi theo sát phía sau Lâm Huyên.

Nhưng rất nhanh, cậu liền hiểu được lý do.

Bởi vì bàn tay cậu.

Lâm Huyên mang đến cho cậu một cảm giác an toàn quá mức đầy đủ. Đôi tay cậu vừa mới trở lại trạng thái bình thường, theo bản năng không muốn rời xa Lâm Huyên quá lâu. Vì vậy, gần như vô thức, ngay khi Lâm Huyên đứng dậy, cậu cũng đứng lên theo, muốn lại gần, muốn… chạm vào cậu ấy.

Trong lòng Giang Lộc có chút lúng túng, hơi xấu hổ liền giơ tay gãi gãi cằm Bố Bố. Con mèo nhỏ lập tức phát ra những tiếng "khò khè" đáng yêu. Trong khi đó, cậu ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười ngoan ngoãn với Lâm Huyên, thành thật đáp:

"Nghĩ về bản phác họa của cậu."

Bố Bố bị gãi đến mức híp mắt lại, thoải mái duỗi người.

"Sao thế?"
Lâm Huyên khẽ cười, rồi từ tủ lạnh lấy ra một viên đá lạnh. Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Giang Lộc, hắn nhẹ cong lông mi, đôi mắt dưới ánh sáng mờ ảo trở nên vô cùng ôn hòa.

"Mắt cậu hơi sưng lên rồi. Dùng đá lạnh chườm một lát, ngày mai sẽ thấy dễ chịu hơn."

Nghe vậy, Giang Lộc đưa tay chạm nhẹ vào khóe mắt. Đúng là hốc mắt vẫn còn nóng ran, có hơi sưng đỏ một chút, tuy không nghiêm trọng nhưng cậu vẫn nhận lấy viên đá từ tay Lâm Huyên.

" Được. Cảm ơn."

"Không cần khách sáo, Tiểu Lộc ."

Lâm Huyên xoa nhẹ đầu cậu, dường như do dự trong giây lát, rồi bất ngờ nắm lấy tay cậu.

Lòng bàn tay ấm áp, xúc cảm nóng bỏng. Giang Lộc ngoan ngoãn để hắn dắt đi. Khi Lâm Huyên muốn giúp cậu chườm đá lên mắt, cậu cũng chỉ ngập ngừng một chút, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt, tùy ý để đối phương chăm sóc.

Trong Ánh sáng mờ ảo Giang Lộc có thể cảm nhận rõ ràng rằng Lâm Huyên đang rất gần. Gần đến mức cậu có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của đối phương lướt qua gò má mình.

Cậu vô thức nuốt nước bọt, cảm nhận ánh mắt chăm chú nghiêm túc của Lâm Huyên. Hàng mi hơi run, ngón tay khẽ vùi vào lớp lông mềm mại của Bố Bố.

"Bức tranh đó..." Giang Lộc li3m nhẹ môi, chủ động lên tiếng, giọng nói rất khẽ. "Có cần tôi giúp không?"

"Hửm?" Lâm Huyên khẽ nâng cao âm cuối, giọng nói cũng trầm thấp, tầm mắt dừng lại trên đôi mắt khẽ run rẩy của Giang Lộc. Sau một thoáng suy tư, hắn liền hiểu ra tâm tư của đối phương, không khỏi bật cười:

"Tôi thực sự rất cần bạn học Tiểu Lộc giúp đỡ."

Lâm Huyên đổi tay, nhẹ nhàng tiếp tục chườm đá lên mắt Giang Lộc. Đầu ngón tay lành lạnh vô tình chạm nhẹ lên gò má cậu, giọng nói ôn nhu nhưng kiên định:

"Nhưng nếu Tiểu Lộc chỉ vì muốn trả ơn vì tôi đón cậu đêm nay, thì không cần."

"Tại sao?" Giang Lộc khó hiểu.
"Chẳng phải cũng như nhau sao?"

"Không giống nhau." Lâm Huyên nghiêm túc nói,
"Tôi không muốn cậu mang ơn tôi."

Giang Lộc lẩm bẩm khe khẽ:
"Nhưng tôi có nói là muốn trả ơn đâu..."

Lâm Huyên lại đổi khăn và viên đá lạnh khác, tiếp tục chườm lên mắt còn lại cho cậu.

Giang Lộc nhân cơ hội mở mắt, liếc nhìn đối phương một cái. Không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Lâm Huyên đang chăm chú nhìn mình.

Dưới ánh sáng mờ tối, gương mặt tuấn mỹ ôn nhu của người thanh niên trông càng thêm sâu sắc. Đôi mắt hắn, mang theo chút thâm tình khó tả, lại gần đến mức có thể khiến người ta cảm thấy hô hấp đình trệ.

Mặt Giang Lộc bỗng nhiên nóng lên, vội vã tránh né, nhanh chóng nhắm mắt lại không dám nhìn hắn nữa. Đôi tai đỏ bừng, ẩn hiện giữa những sợi tóc mềm mại.

Lâm Huyên khẽ cười, không có ý định buông tha cậu:

"Tiểu Lộc , mặt cậu nóng quá. Có phải rất nóng không?"

"…Không… à không." Giang Lộc nói lắp, định đưa tay nhận lấy khăn để tự chườm, "Tôi tự làm cũng được."

Nhưng Lâm Huyên không đưa cho cậu: "Một lát nữa là được rồi."

Giang Lộc không tiếp tục kiên trì nữa, cúi đầu nhẹ nhàng xoa tai Bố Bố. Con mèo nhỏ bị chọc đến mức quay đầu lại, dùng răng cắn khẽ vào lòng bàn tay cậu, nhưng không đau.

"Tối nay cậu có về không?" Lâm Huyên hỏi.

"Không về." Giang Lộc hơi dừng tay, thực ra cậu cũng không muốn quay về ký túc xá lúc này. Sau một lát, cậu lí nhí nói thêm: "Dù sao ngày mai cũng không có lớp."

Ngày mai mới là chủ nhật, kỳ nghỉ vẫn còn chưa kết thúc.

"Được."Lâm Huyên gật đầu.

Không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên yên lặng.

Giang Lộc lại cảm thấy bầu không khí lúc này còn ám muội hơn cả vừa rồi, khiến cậu không khỏi li3m nhẹ môi. Đôi mắt dưới hàng mi khẽ đảo lung tung, mí mắt cũng vì thế mà nhẹ nhàng rung động.

"Tôi không phải vì muốn trả ơn cậu mới nói sẽ giúp."

Cuối cùng, cậu lại mở miệng, giọng điệu có chút cố chấp.

"Thật sự không cần tôi giúp sao?"

“……” Lâm Huyên im lặng trong chốc lát, cuối cùng lên tiếng:
“Cậu nghĩ sẽ giúp thế nào?”

Giang Lộc đáp:
“Cậu muốn tôi làm thế nào, tôi sẽ làm như thế.”

“Cái vòng cổ của cậu ta là thiết bị nghe lén.” Lâm Huyên nói.

“Nếu tôi để cậu mang theo nó bên người, cậu sẽ làm vậy chứ?”

“ Ừm.”Giang Lộc lúng túng đáp lại.

Lâm Huyên cúi mắt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt Giang Lộc. Ánh mắt hắn đen nhánh, gần như không thể thấy được ánh sáng, chỉ lộ ra một chút tia sáng mờ nhạt. Cơn si mê và nỗi lo lắng về bệnh tình của Giang Lộc dường như lộ ra trong lúc cậu nhắm mắt. Hắn khẽ thì thầm:

“Nhưng như vậy sẽ xâm phạm quyền riêng tư của cậu.”

“Đến lúc đó, tôi sẽ biết hết những gì cậu đã nói, gặp những ai. Cậu sẽ hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của tôi.”

“…… Vậy phải làm sao bây giờ?” Lâm Huyên nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng kiềm chế sự cuồng nhiệt sắp trào ra. Trên khuôn mặt ôn nhu của hắn giờ đã được thay thế bằng một biểu cảm sung sướng.

Khi cậu bị tổn thương, “đúng lúc đó” xuất hiện, đưa cậu về nhà, quên tắt đèn, vô tình để cậu phát hiện bức tranh, sự cảm thông và tôn trọng ở ranh giới đó, cùng với việc không cần phải giả vờ là người đạo mạo để giữ lại lòng tự trọng... tất cả những điều này đều là do hắn từng bước tỉ mỉ sắp xếp và thiết kế.

Lâm Huyên đã giấu tất cả những lời nói dối này vào sâu thẳm trong lòng mình.

Cuối cùng, hắn cười, khóe môi cong lên, giọng nói ôn nhã như trước, nhưng ẩn chứa sự dụ dỗ và quyến rũ: “Nếu không thì thôi vậy, Tiểu Lộc .”

“Bức tranh này không hoàn thành, cũng không sao.” Hắn nói.

“Cậu mới là quan trọng nhất.”
 
Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 26: Chương 26



Giang Lộc cảm thấy trái tim mình rung động trong một khoảnh khắc, hơi thở theo bản năng ngừng lại, rất nhanh, cậu nghe thấy tiếng tim đập mạnh hơn cả nhịp thở bên tai.

Chưa bao giờ có ai nói với cậu những lời như vậy, nói với cậu rằng cậu mới là người quan trọng nhất.

Ở trong lòng Giang tiên sinh và Thu Y nữ sĩ , rất nhiều người đều quan trọng hơn cậu: Trước kia là công ty, hiện tại là Giang Niên và Giang Minh, cậu từ trước đến nay chưa bao giờ được họ coi trọng . Cậu chỉ là phần "không quan trọng", "đồ vặt" trong gia đình đó.

Cho dù ở nơi mà cậu coi Lục Giác Minh là anh trai, mặc dù bọn họ là bạn thuở nhỏ, có lẽ đối với cậu mà nói đó là điều quan trọng, nhưng với hắn, vẫn có rất nhiều người quan trọng hơn: Ba mẹ Lục Gia, anh em.

Khi nghe Lâm Huyên nói những lời này, Giang Lộc có chút muốn rơi lệ, nhưng rất nhanh cậu đã kìm lại cảm xúc, cố gắng kiềm chế cơn nghẹn ngào trong cổ họng.

Lâm Huyên vừa mới giúp cậu đắp mắt xong, cậu không muốn khóc, vì nếu lại khóc thì sẽ phải đắp lại lần nữa.

Giang Lộc lặng lẽ kìm lại tiếng nấc, mở miệng một cách chậm rãi:

"Nhưng bức tranh này, nếu không hoàn thành, thật sự không sao sao?"

Bức tranh đó đã bị sửa chữa quá nhiều, cậu có thể thấy rõ trong lòng Lâm Huyên thực sự muốn hoàn thành nó.

Lâm Huyên bị hỏi đến nghẹn lời, im lặng một lúc rồi mới nhẹ nhàng trả lời:
"Không sao."

"Vậy nếu tôi sẵn lòng mang theo nó bên người thì sao, Lâm Huyên?" Giang Lộc lại hỏi.

Cậu nhìn thẳng vào Lâm Huyên, đôi mắt ẩm ướt, giống như một chú cún con dễ thương.

"Cậu không phải nói tôi là cảm hứng của cậu sao? Khi cậu gặp khó khăn, nếu tôi không giúp cậu, vậy... Cậu sẽ nghĩ sao?"

Lâm Huyên rũ mắt, nhìn vào đôi mắt trong sáng của Giang Lộc, sắc mặt ôn hòa nhưng lộ ra chút cảm động. Sau một lúc lâu, hắn thở dài, không thể không thỏa hiệp:
"Vậy làm ơn, Tiểu Lộc ."

Lục Giác Minh sống ở khu biệt thự chỉ cách bữa tiệc nửa giờ đi đường. Khi hắn về đến nhà, vừa lúc thấy Giang Minh và Giang Niên đang ngồi chơi cờ vây trong phòng khách.

Hai anh em đang chăm chú nhìn bàn cờ, không nhận ra sự xuất hiện của hắn.

Người hầu đưa khăn lông cho Lục Giác Minh: "Tiên sinh."

Giang Minh quay đầu lại, thì thầm vài câu với Giang Niên, rồi đứng dậy đi về phía hành lang. Cậu ta nhận khăn lông và nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mưa trên người Lục Giác Minh, vừa nói nhỏ:
"Đi đâu vậy? Sao không nhận điện thoại của em?"

Lục Giác Minh hơi im lặng một lát, rồi nói bằng giọng lạnh lùng:
"Trở về Giang gia một chuyến."

"Ba ba bảo anh về sao?"
Giang Minh không nghi ngờ gì, oán giận nói,
"Sao không nói cho em biết, ba ba còn bảo em ở lại với anh. Các người lại đang bàn chuyện gì vậy?"

Lục Giác Minh không trả lời ngay.

Giang Minh cảm nhận được tâm trạng của Lục Giác Minh không ổn, nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ. Đột nhiên, cậu ta nhận ra điều gì đó vì đêm nay bố mẹ nuôi của cậu ta đã gửi Giang Niên tới đây ở lại, sắc mặt cậu ta lập tức tái nhợt, giọng nói yếu ớt:
"Có phải là... Cậu ấy đã trở lại?"

"Ừ."Lục Giác Minh đứng thẳng người, tránh tay Giang Minh, giải thích nhẹ nhàng:

"Vừa rồi anh đưa cậu ấy về trường học."

Vì vậy hắn không nhận điện thoại của Giang Minh.

"À."Giang Minh không tự giác siết chặt khăn lông trong tay, cảm thấy không biết phải làm sao. Cậu ta biết rõ Lục Giác Minh sẽ không nhận điện thoại của cậu ta khi có Giang Lộc ở đó.

Giang Lộc mới là người mà hắn xem như ánh trăng sáng trong lòng, không ai có thể lay chuyển vị trí của cậu ấy trong tim hắn. Huống hồ, ngay từ đầu, cậu ta đã là chim khách chiếm tổ.

"Cậu ấy..." Giang Minh đè nén sự không cam lòng, miễn cưỡng giữ nét mặt dịu dàng, nói:
"Bây giờ bệnh tình của cậu ấy thế nào? Ba mẹ không cho em gặp cậu ấy, em..."

"Đừng để cậu ấy nhìn thấy em." Lục Giác Minh lạnh nhạt nói, ánh mắt lướt qua vai cậu ta, nhìn về phía người đang ngồi trước bàn cờ, nét mặt căng thẳng suy tư , trông Giang Niên đang ngoan ngoãn, nhướng mày, giọng nói càng lạnh hơn:
"Lo mà quản tốt Giang Niên đi."

Ba mẹ nhà họ Giang yêu chiều cậu con trai út, nhưng không thể nào đặt cậu ngang hàng với con trai trưởng. Huống hồ, ngay từ đầu, Lục Giác Minh đã có ác cảm với Giang Niên.

Giang Minh biết lý do là gì-giống như trước đây Lục Giác Minh từng chán ghét cậu ta, vì cả cậu ta và Giang Niên đều đang chiếm lấy vị trí vốn thuộc về Giang Lộc.

Chỉ là Lục Giác Minh lớn hơn Giang Niên gần hai mươi tuổi, hiếm khi thể hiện ra điều đó. Chỉ khi lén tiếp xúc với hắn, người ta mới có thể nhận ra sự chán ghét của hắn mỗi khi nhắc đến Giang Niên.

Sau khi Giang Lộc trở về, hắn và cha mẹ nuôi đều vì bệnh tình của Giang Lộc mà đối xử với cậu ta vô cùng cẩn thận. Chỉ có Giang Niên là cứ vô tư tranh giành, không biết chừng nếu cậu ta đắc tội với Giang Lộc, ngay cả cha mẹ nuôi cũng sẽ không phản đối đề nghị của Lục Giác Minh-cắt hết mọi nguồn chu cấp của cậu ta, thậm chí đưa cậu ta ra nước ngoài.

Cũng chỉ vì muốn Giang Lộc ổn định bệnh tình.

Dù cho Giang Niên chẳng hề hay biết gì.

Từ nhỏ, Giang Niên đã lớn lên trong môi trường được nuông chiều, luôn được cha mẹ, anh trai và cả người hầu bảo vệ cẩn thận. Nếu bị đưa ra nước ngoài, chẳng khác nào phải vật lộn để sinh tồn giữa tận thế.

Cha mẹ nuôi và Lục Giác Minh trở nên đặc biệt lạnh lùng và vô tình khi nói đến chuyện của Giang Lộc.

Mà Giang Niên chỉ nghe lời mỗi mình cậu ta.

Nghe được lời cảnh cáo của Lục Giác Minh, Giang Minh lập tức có ảo giác như có kim đâm vào lưng.

"...Được." Cậu ta không dám nhìn vào mắt Lục Giác Minh, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Giang Niên, sắc mặt có chút tái nhợt. "Em sẽ trông chừng nó."

Lục Giác Minh nhẹ nhàng gật đầu. Rất nhanh, vẻ lạnh lùng nơi khóe mắt và chân mày hắn dần tan đi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng. Hắn xoa đầu Giang Minh như đang vỗ về một chú cún con, rồi xoay người lên lầu, vào phòng.

Khác hoàn toàn với hình ảnh lạnh lùng như băng của hắn bên ngoài, phong cách trang trí trong phòng lại mang tông màu ấm áp, chỉ là có chút cô quạnh một cách khó hiểu. Rõ ràng, căn phòng này chỉ có một chủ nhân duy nhất, không hề có dấu vết của người thứ hai từng bước vào.

Lục Giác Minh ngồi xuống bên giường, chạm nhẹ vào mép giường một lúc lâu. Bỗng nhiên, hắn giơ tay cầm lấy khung ảnh đặt cạnh đầu giường.

Trong khung ảnh là một bức hình đã ngả vàng. Gương mặt còn mang nét non nớt của Lục Giác Minh hiện lên với đôi mắt cong cong, ánh mắt trong veo của một thiếu niên, nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính.

Ngón tay hắn lướt nhẹ trên gương mặt của chàng trai trong ảnh, rồi lật mặt sau bức hình. Đằng sau ảnh có mấy dòng chữ viết bằng bút bi màu lam:

"Ngày 12 tháng 10 năm 2005, Đại hội thể thao lần thứ 31 của trường Trung học Tinh Anh, Lục Giác Minh và chú nai con của hắn. Bạch Dao chụp."

Bên dưới là một hàng chữ ngay ngắn, đẹp đẽ:

"Chúc mừng Lục ca giành giải nhất! Hy vọng Lục ca mãi mãi là số một! -Nai con"

Trong khoảnh khắc đọc được dòng chữ ấy, băng tuyết trong đáy mắt Lục Giác Minh hoàn toàn tan chảy.
 
Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 27: Chương 27



Lâm Huyên trở về phòng, lấy ra một chiếc hộp gấm buộc chỉ đỏ, rồi mở ra ngay trước mặt Giang Lộc. Bên trong là một mặt dây chuyền hình nai con.

Mặt dây được chế tác tinh xảo, không rõ làm từ chất liệu gì, chỉ biết rằng nó có cảm giác lành lạnh khi chạm vào, nằm trong lòng bàn tay lại nặng trĩu.

Lâm Huyên đưa tay đeo nó lên cổ Giang Lộc. Giang Lộc sờ sờ mặt dây chuyền, nhưng không thấy có gì đặc biệt.

“Bên trong có… máy nghe lén không?” Cậu hỏi, có chút thắc mắc tại sao đối phương lại có thể lấy ra món đồ này nhanh như vậy.

“Có.” Lâm Huyên đứng phía sau cậu, nghe ra sự nghi hoặc trong giọng điệu của Giang Lộc, khóe môi khẽ cong nhưng không giải thích gì thêm. Hắn chỉ dịu dàng nói:
“Nếu không thích, Tiểu Lộc có thể tháo nó xuống bất cứ lúc nào.”

“…À… Được.” Giang Lộc chớp mắt, khẽ đáp.

Cậu nghĩ ngợi một lát, mím môi dưới, nhưng rồi cũng không nghĩ thêm nữa, gạt hết nghi hoặc sang một bên. Cúi đầu xuống, cậu nắm chặt mặt dây trong tay một lúc rồi lại thả ra. Sau đó, cậu mỉm cười với Lâm Huyên, vẫn không cảm thấy có gì đặc biệt, liền giấu mặt dây chuyền vào trong cổ áo.

Một lát sau, cậu giơ ngón trỏ lên nhẹ gãi má, khẽ ho vài tiếng rồi mở miệng:

“Đúng rồi, Lâm Huyên, tối nay… tôi có thể tiếp tục ngủ cùng cậu không?”

Mặc dù có khả năng lại gặp tình huống giống sáng nay, nhưng… cậu không muốn nhìn thấy bàn tay mình biến mất thêm lần nào nữa.

Ít nhất, trước khi trời sáng, cậu không muốn đối diện với điều đó.

Cậu muốn ở lại bên cạnh Lâm Huyên.

Giang Lộc ngửa đầu nhìn người đứng trước mặt, chắp tay trước ngực, giọng nói mềm mại như đang làm nũng:

“Làm ơn đi mà, Lâm Huyên.”

Lâm Huyên hơi rũ mắt xuống, chạm vào đôi mắt xinh đẹp như phủ một chút nước của cậu trong vài giây. Đáy mắt Lâm Huyên dần dâng lên những gợn sóng dịu dàng.

“Được.”

Nhận được câu trả lời mong đợi, ánh mắt Giang Lộc bừng sáng, khóe mắt hơi cong lên. Khi bị Lâm Huyên nhẹ nhàng véo lấy vành tai, cậu chỉ mím môi, không nói gì thêm.

Lúc này, có lẽ Giang tiên sinh và Thu Y nữ sĩ đã biết cậu bỏ đi. Nhưng Giang Lộc đã sớm quyết định cắt đứt liên lạc, từ chối mọi kết nối với họ.

Lâm Huyên cùng cậu ngồi chơi với Bố Bố và mấy chú mèo con trong phòng khách một lúc lâu, sau đó mới dẫn cậu về phòng nghỉ ngơi.

Hiện tại, Giang Lộc rất bám lấy hắn, chẳng khác nào Bố Bố.

Phòng của Lâm Huyên có cách âm rất tốt, gần như không nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài.

Giang Lộc chăm chú nhìn đèn tường mờ tối trên trần nhà, có chút thẫn thờ. Ngay lúc đó, một bóng tối nhẹ nhàng phủ xuống trước mắt cậu.

Là Lâm Huyên.

Lâm Huyên đã thay áo ngủ, mái tóc vẫn còn ướt một nửa, vài sợi tóc mái lòa xòa trước trán, phảng phất hương dầu gội đặc trưng của hắn.

Trong tay hắn cầm một ly nước ấm, cúi người che đi ánh sáng của Giang Lộc, khiến khuôn mặt hắn nửa ẩn trong bóng tối.

Ánh mắt Lâm Huyên dừng lại trên mặt dây chuyền bên cổ Giang Lộc trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng đưa tay sờ trán cậu, sau đó vuốt lên mái tóc mềm mại.

“Sao vậy?” Giang Lộc ngước mắt nhìn hắn, chủ động hỏi. Bàn tay Lâm Huyên rất ấm, còn mang theo hơi nước từ phòng tắm. Giang Lộc lặng lẽ áp má vào lòng bàn tay hắn.

“Cho cậu ly nước.” Lâm Huyên đáp.

Giang Lộc nghiêng người ngồi dậy, mặt dây chuyền theo đó trượt vào trong cổ áo. Cậu lúc này cũng đang hơi khát, liền vươn tay ra đón lấy:

“Vừa hay, tôi cũng muốn uống nước.”

Lâm Huyên đưa ly nước cho Giang Lộc. Nhưng khi Giang Lộc uống xong, không biết thế nào lại chạm trúng tay hắn, khiến chiếc ly bị trượt khỏi tay. Phần nước còn lại đổ thẳng lên người Lâm Huyên, làm ướt đẫm bộ áo ngủ của hắn.

“Xin lỗi!” Giang Lộc hốt hoảng kêu nhỏ, vội vàng ngồi dậy, luống cuống giải thích: “Tôi không cố ý.”

“Không sao.” Lâm Huyên ấn nhẹ vai cậu, ra hiệu không cần căng thẳng.

“Tôi thay một bộ khác là được, cậu cứ nằm yên, không cần dậy.”

Ly nước đã cạn, Lâm Huyên định đứng dậy đi rót thêm, nhưng thấy Giang Lộc hơi cau mày, vẻ mặt áy náy, bèn đổi ý nói:

“Vậy cậu giúp tôi lấy một bộ áo ngủ khác nhé, Tiểu Lộc?”

“Được!” Giang Lộc lập tức đáp lời.

Lâm Huyên cởi bộ đồ ngủ ướt đẫm ra, chỉ mặc một chiếc quần dài rồi bước ra ngoài lấy nước. Giang Lộc cũng theo đó xuống giường, nhanh chóng mở tủ quần áo của Lâm Huyên, chọn ra một bộ đồ ngủ rồi đặt lên giường. Khi Lâm Huyên quay lại, cậu chủ động nhận lấy ly nước trên tay đối phương, đồng thời thúc giục:

“Mau thay đồ đi.”

Lâm Huyên nhìn có vẻ gầy, nhưng khi cởi áo ra, mới thấy rõ dưới lớp vải là những đường nét cơ bắp rắn chắc, gọn gàng. Không hề phô trương, nhưng cũng không giống một thân thể thiếu rèn luyện. Rõ ràng là có luyện tập thường xuyên. Chiếc quần ngủ vừa vặn ôm lấy eo, dưới ánh sáng dịu nhẹ của căn phòng, từng đường nét trên cơ thể hắn hiện lên đầy nam tính.

Giang Lộc hơi mất tự nhiên mà dời mắt đi. Nhưng khi Lâm Huyên lại gần, cậu vô thức nhìn lại, lần này, ánh mắt cậu dừng lại trên một vết sẹo dài ngang vùng dưới xương sườn của đối phương.

Vết sẹo ấy hoàn toàn phá vỡ sự cân đối hoàn mỹ trên cơ thể Lâm Huyên.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, Giang Lộc không thể nhìn rõ đó là vết sẹo cũ hay mới. Nhưng chưa kịp suy nghĩ, câu hỏi đã bật ra khỏi miệng:

“Cậu bị sao vậy? Sao lại có vết sẹo này?”

Lâm Huyên đã mặc xong áo ngủ, che khuất vết sẹo ấy. Dường như hắn không để t@m đến nó, nhưng khi nghe Giang Lộc hỏi, hắn khẽ quay đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của đối phương, giọng nói ôn hòa trấn an:

“Chỉ là lấy đi một đoạn xương sườn, không có gì nghiêm trọng.”

“Xảy ra tai nạn sao?” Giang Lộc vẫn không yên tâm.

“Không.” Lâm Huyên đáp. “Tôi chủ động muốn lấy nó ra.”

“Tại sao?” Giang Lộc không hiểu. Đang yên đang lành, tại sao lại muốn lấy xương sườn ra? Lấy rồi thì dùng để làm gì?

Lâm Huyên hơi trầm ngâm, rồi chậm rãi nói:

“Trong thần thoại Hebrew, Thượng Đế đã dùng một chiếc xương sườn của Adam để tạo ra Eve.”

Hắn đứng trước mặt Giang Lộc, im lặng trong vài giây, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một tia tối tăm khó đoán. Rồi hắn khẽ nhếch môi, như có như không nở một nụ cười. Nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ:

“Tôi dùng xương sườn của mình để làm một món quà, định sau này sẽ tặng cho người đó. Tiểu Lộc, cậu thấy việc tôi làm có kỳ lạ không?”

Giang Lộc: “……”

Cậu sững người. Trong đầu lập tức hiện lên hàng loạt suy nghĩ rời rạc:

Làm quà tặng? Một món quà trông như thế nào?

Tặng cho người đó? Người đó là ai?

Những người làm nghệ thuật thật kỳ quái. Sao lại nghĩ đến chuyện dùng xương sườn để làm quà…?

Lâm Huyên… cũng có người mình thích sao? Nếu không thì tại sao… lại có ý tưởng này?

Nếu Lâm Huyên đã có người mình yêu… thì sau này, cậu ấy sẽ không còn thân cận với mình như thế này nữa.

Trước đó, cậu đã từng nghĩ đến vấn đề này.

Hàng loạt suy nghĩ lướt qua trong đầu, cuối cùng để lại một nỗi buồn âm ỉ. Giang Lộc mím môi, cố gắng đè nén ý niệm cuối cùng trong lòng, chỉ nhẹ nhàng chạm môi vào thành ly, nhưng rốt cuộc cũng chỉ làm ướt bờ môi mà thôi.

Cậu hơi buồn bực, không vui, giọng điệu có phần thờ ơ, lơ đãng đáp:

“Tôi thấy cũng bình thường thôi.”

Nói rồi, cậu đặt ly nước lên đầu giường, sau đó lại chui vào chăn.

Không bao lâu sau, cậu cảm nhận được tấm nệm bên cạnh lún xuống. Giang Lộc nghiêng đầu, liền thấy Lâm Huyên cũng đã lên giường.

Hơi ấm từ chăn khẽ lan tỏa, sự hiện diện của Lâm Huyên ở ngay bên cạnh khiến Giang Lộc khẽ nhúc nhích đầu ngón tay. Do dự một hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn dịch người về phía đối phương.

Giang Lộc nghiêng người nhìn hắn, rồi khẽ gọi tên trong giọng nói nhỏ nhẹ bên tai:

“Lâm Huyên.”

Nghe vậy, Lâm Huyên cũng nghiêng đầu lại:

“Sao vậy?”

“Cậu…” Giang Lộc khẽ run rẩy hàng mi, nuốt nước bọt, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Lâm Huyên truyền đến. Cậu do dự hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, giọng nói mang theo chút khổ sở:

“Cậu có phải… có người mình thích rồi không?”
 
Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 28: Chương 28



Lâm Huyên không trả lời ngay, sự im lặng dần lan tỏa trong không gian. Qua vài phút, Giang Lộc chợt nghe hắn nhẹ nhàng hỏi:

"Vì sao trông cậu lại khổ sở như vậy, Tiểu Lộc?"

Giang Lộc nhỏ giọng phản bác:

"Tôi không có."

Cậu tránh đi ánh mắt của Lâm Huyên, nhưng rồi lại không kìm được mà nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói:

"Nếu cậu có người thích rồi, nhất định phải nói cho tôi biết, đừng giấu tôi."

Tư thế của hai người đã thay đổi, giờ đây họ nằm nghiêng, mặt đối mặt. Ánh sáng lờ mờ phủ lên cả hai, tạo nên một bầu không khí kỳ lạ nhưng lại mang theo chút ấm áp.

Giang Lộc nhanh chóng thấy Lâm Huyên hơi hơi mỉm cười với mình. Giữa tiếng tim đập dồn dập, cậu chăm chú nhìn đôi môi của Lâm Huyên khẽ mở ra, sau đó nghe thấy giọng nói chậm rãi nhưng rõ ràng:

"Tôi có người mình thích rồi."

Thanh kiếm Damocles lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim hoảng loạn của Giang Lộc như bị treo lơ lửng rồi đột ngột rơi mạnh xuống đất. Cậu thoáng chốc mất đi cảm giác, nhưng ngay lập tức, từng cơn đau nhói bén nhọn từ tim lan ra khắp cơ thể, đến tận đầu ngón tay, dần dần trở nên tê dại.

"......"

Giang Lộc bình tĩnh nhìn Lâm Huyên. Có một đến hai giây, cậu không thể kiềm chế được những cảm xúc mờ tối đang không ngừng lớn lên trong lòng.

Cậu thực sự muốn ích kỷ một lần, chỉ một lần thôi...

Chỉ cần cậu hôn Lâm Huyên, thì vì không muốn mất đi tình bạn này, Lâm Huyên nhất định sẽ chọn ở bên cậu.

Cậu muốn làm vậy.

Chỉ cần như thế, cậu có thể giữ lấy Lâm Huyên. Lâm Huyên sẽ không giống những người khác, không vì một người nào khác mà rời bỏ cậu, không bỏ mặc cậu một mình.

Cậu sẽ không bị quên lãng, không bị xóa đi hết thảy dấu vết trên thế gian này.

Ít nhất, Lâm Huyên vẫn còn nhớ đến cậu.

Bởi vì, Lâm Huyên vô cùng trân trọng người bạn duy nhất này.

Nhưng... nếu làm vậy, chẳng phải quá ích kỷ sao?

Giang Lộc thống khổ nhắm mắt lại.

Lâm Huyên có quyền lựa chọn ở bên cạnh người mà hắn thực sự thích, chứ không phải vì muốn giữ tình bạn với cậu mà thỏa hiệp.

Cậu biết, nếu ích kỷ giữ lấy Lâm Huyên, rồi sẽ có một ngày cậu khiến đối phương đau khổ, khiến những tình cảm này hao mòn đến cạn kiệt.

Cậu… không thể làm thế.

Trong lòng Giang Lộc, lý trí và h@m muốn ích kỷ giằng xé kịch liệt.

Cậu có đạo đức quá lớn, nhưng nội tâm lại không hoàn toàn thuần khiết. Chính vì vậy, khi những ý niệm đáng khinh này trỗi dậy, cậu lại càng cảm thấy thống khổ và giày vò.

Thật sự quá đau đớn.

Đột nhiên, một cảm giác ấm áp chạm nhẹ vào giữa chân mày cậu.

Giang Lộc khẽ run, mở mắt ra, đập vào mắt là bàn tay gần ngay trước mặt hắn của Lâm Huyên, gần như che đi một nửa ánh sáng.

Lòng bàn tay khô ráo và ấm áp ấy nhẹ nhàng chạm vào giữa chân mày đang nhíu lại của cậu. Trong ánh mắt của Lâm Huyên, có vài phần khó hiểu, có chút thương tiếc, nhưng cũng xen lẫn một cảm xúc nào đó không thể xác định.

Hắn bình tĩnh nhìn Giang Lộc, bàn tay chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng vuốt v3 gò má cậu.

Giọng nói của Lâm Huyên vang lên, như thể thì thầm:

"Vì sao khi nghe tôi nói có người mình thích, cậu lại khổ sở đến vậy, Tiểu Lộc?"

Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn lan tỏa trên da.

"......"

Giang Lộc theo bản năng ngẩng mặt lên, cọ cọ vào lòng bàn tay của Lâm Huyên để tìm kiếm chút hơi ấm. Trong lòng cậu rối bời, không muốn nói gì cả, chỉ lặng lẽ siết lấy mu bàn tay của đối phương.

Cậu ngước mắt lên, có chút ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt của Lâm Huyên, nhưng vẫn không thể đọc được sắc đen sâu thẳm trong ánh mắt ấy.

Lâm Huyên nhẹ nhàng vuốt v3 cậu, hàng mi hơi rũ xuống, ánh mắt dừng lại ở đôi môi của Giang Lộc.

"Vì sao lại khổ sở như vậy?"

Lâm Huyên khẽ thở dài, âm thanh dịu dàng. Trong khi Giang Lộc còn đang sững sờ nhìn hắn, Lâm Huyên chậm rãi cúi người xuống, hơi ấm từ chóp mũi phảng phất lướt qua gò má cậu, gần đến mức khiến người ta ngạt thở.

Hắn không hỏi thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nâng mí mắt lên, nhìn thẳng vào Giang Lộc. Khoảng cách quá gần khiến Giang Lộc có thể thấy rõ một nốt ruồi nhỏ nhàn nhạt bên khóe mắt hắn.

Tứ chi quấn quýt, hơi thở hòa vào nhau.

Không khí lúc này, ám muội đến mức gần như có thể nhuộm thành sắc màu.

Giang Lộc hơi căng thẳng siết chặt quần áo.

Rất nhanh, Lâm Huyên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu. Nhẹ tựa như chuồn chuồn lướt nước, như cánh bướm khẽ rung động, chỉ để lại một gợn sóng rất nhỏ.

Giang Lộc không né tránh, chỉ hơi mở to mắt, có chút ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Lâm Huyên.

“Tôi không muốn chỉ làm bạn với cậu. Tôi thích cậu, Tiểu Lộc.”

Lâm Huyên khẽ chạm chóp mũi vào cậu, lại đặt thêm một nụ hôn nhẹ, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng,

“Vậy nên, đừng đau lòng nữa. Người tôi thích chính là cậu.”

"……"

Đôi mắt Giang Lộc khẽ sáng lên, môi mấp máy vài lần, rồi không nhịn được siết chặt góc áo của Lâm Huyên. Một lúc lâu sau, cậu mới tìm lại được giọng nói của chính mình:

“Cậu nói… cậu thích tôi?”

“Đúng vậy.” Lâm Huyên dịu dàng trả lời, bất đắc dĩ cười nhẹ,

“Tôi vốn định đợi đến khi chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo rồi mới tỏ tình, ít nhất cũng phải tìm một nơi thích hợp, chứ không phải như bây giờ, chỉ nằm trên giường mà nói ra. Nhưng tôi không muốn thấy Tiểu Lộc vì hiểu lầm mà buồn bã, cho nên…”

Hắn khẽ cười, đôi tai dưới ánh sáng mờ nhạt ửng đỏ, ánh mắt vẫn ôn nhu như trước, nhưng lần này lại xen lẫn chút mong chờ và e dè.

“Vậy, Tiểu Lộc, cậu có muốn chấp nhận lời tỏ tình của tôi không?”

Giang Lộc lặng lẽ nhìn hắn hai giây, rồi đột nhiên đưa tay ôm lấy eo hắn, áp mặt vào trước ngực hắn.

Lời tỏ tình của Lâm Huyên khiến sự dày vò và cảm giác tội lỗi trong lòng cậu vơi đi không ít. Nhưng so với niềm vui, cậu lại cảm thấy áy náy nhiều hơn. Cậu không nói gì, chỉ vùi mặt vào lồ ng ngực đối phương. Chợt, cậu nghe thấy nhịp tim của Lâm Huyên đập như sấm.

Rõ ràng vô cùng.

Mạnh mẽ từng nhịp, như tiếng trống rộn ràng gõ vào màng tai hắn.

Thình thịch.

Thình thịch.

Mỗi nhịp đập đều mạnh hơn trước, khoảng cách giữa từng nhịp cũng dần ngắn lại.
 
Pháo Hôi Trong Truyện Đoàn Sủng Thức Tỉnh Rồi
Chương 29: Chương 29



Một người có thể nói dối, nhưng nhịp tim của người đó sẽ không biết nói dối.

Nhịp tim của Lâm Huyên ngày càng nhanh hơn. Giang Lộc khẽ rủ hàng mi, nét mặt căng thẳng dần giãn ra. Đôi tai cậu nóng bừng lên vì tiếng tim đập của đối phương, không biết từ khi nào mà chính nhịp tim của cậu cũng dần hòa cùng một nhịp.

Cậu đột nhiên nhận ra… cậu thích nghe tiếng tim đập của Lâm Huyên.

“…Tiểu Lộc.” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói có chút bất đắc dĩ của Lâm Huyên, lồ ng ngực dưới tai cậu nhẹ nhàng rung động,
“Nghĩ kỹ chưa?”

Giang Lộc ngước lên, đối diện với đôi mắt ôn nhu của Lâm Huyên.

“Cậu đang suy nghĩ xem có nên đồng ý tôi không sao?”

“Tôi…” Giang Lộc mở lời, rồi chần chừ, ánh mắt thoáng do dự.

Cậu muốn đồng ý với Lâm Huyên.

Nhưng cậu biết bản thân không hoàn toàn chân thành. Ít nhất, thứ cậu muốn không chỉ đơn thuần là tình cảm đó.

Cậu không biết liệu mình có thích Lâm Huyên hay không. Nhưng cậu nhớ rất rõ cảm giác tim đập nhanh khi ở cạnh hắn. Nhưng hơn tất cả, cậu muốn lợi dụng lời tỏ tình này để trói chặt Lâm Huyên bên cạnh mình. Cậu không muốn buông tay, không muốn sau khi bị từ chối, Lâm Huyên sẽ dần xa cách và không còn để ý đến cậu nữa.

Cậu không biết tình cảm này có phải là "thích" không, nhưng cậu biết mình không muốn mất đi Lâm Huyên.

Cậu ích kỷ, và chính điều đó khiến cậu cảm thấy tội lỗi, khiến cậu không thể dễ dàng đáp lại tình cảm này.

“Tôi muốn đồng ý với cậu, nhưng Lâm Huyên, tôi…”

Giang Lộc hít sâu một hơi, rồi một lần nữa ngước lên, cuối cùng lấy hết dũng khí để thành thật với chính mình:

“Tôi muốn đồng ý với cậu, không phải vì tôi thích cậu, mà là vì…”

Cậu ép bản thân đối diện với ánh mắt của Lâm Huyên.

“Tôi không muốn sau khi bị tôi từ chối, cậu sẽ không để ý đến tôi nữa.”

“Tôi không muốn bị cậu bỏ quên.”

Cậu nhìn thấy khóe môi Lâm Huyên khẽ động, như thể muốn nói gì đó, nhưng Giang Lộc không để hắn có cơ hội mở miệng.

“Vừa nãy, khi tôi chưa biết cậu thích tôi, tôi đã muốn hôn cậu. Cậu biết vì sao không?”

Giang Lộc dừng lại, nhìn thẳng vào Lâm Huyên.

Lâm Huyên khẽ cười, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, phối hợp hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì…” Giang Lộc nói,
“Tôi không muốn cậu ở bên cạnh người khác.”

Cậu cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, giọng nói khẽ trầm xuống:

“Những người tôi từng quen đều có những người quan trọng hơn tôi. Không ai xem tôi là duy nhất, kể cả cha mẹ tôi. Nhưng chỉ có cậu là khác biệt. Vì thế, tôi không muốn mất cậu, cũng không muốn có ai khác chia sẻ sự chú ý của cậu.”

“Vậy nên, đối với Tiểu Lộc mà nói, tôi cũng rất quan trọng.”

Lâm Huyên cúi xuống, đuôi mắt khẽ lướt qua gò má mềm mại của Giang Lộc, giọng nói nhẹ nhàng như đang thì thầm,
“Có phải vậy không, Tiểu Lộc?”

“…Ừm.” Giang Lộc do dự một lúc lâu rồi cũng gật đầu, lại nói,

“Nhưng tôi rất ích kỷ, tôi muốn cậu chỉ được nhìn tôi.”

“Nếu vậy, cậu còn thích tôi không?”

“Đây không phải là ích kỷ.”
Lâm Huyên cong môi cười, giọng nói êm ái:

“Đây là sự chiếm hữu. Tôi cũng có cảm giác đó đối với cậu, Tiểu Lộc. Khi thấy cậu ở cạnh bạn bè, tôi cũng muốn trong mắt cậu chỉ mỗi mình tôi.”

“Thật sao?” Giang Lộc kiên trì truy hỏi,
“Đây là thích?”

“Đây là cách tôi thích cậu.”Lâm Huyên trả lời.

Giang Lộc trầm mặc, suy nghĩ về lời hắn nói.

Đây là cách Lâm Huyên thích cậu.

Còn cậu thì sao?

Đây có phải là "thích" không? Liệu giữa bạn bè có thể tồn tại sự chiếm hữu mãnh liệt như thế này không?

Thấy cậu im lặng quá lâu, Lâm Huyên nhẹ giọng nói:

“Cự tuyệt tôi cũng không sao, Tiểu Lộc. Cậu không cần miễn cưỡng bản thân, đây là quyền tự do của cậu.”

Giọng nói của hắn mang theo chút mất mát, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như trước:
“Tôi sẽ không vì vậy mà rời xa cậu, cậu không cần lo lắng.”

Đến lúc này rồi, vậy mà Lâm Huyên vẫn còn đang an ủi cậu.

Lâm Huyên thật sự vô cùng dịu dàng và lịch thiệp.

"Tôi mới không muốn từ chối cậu." Giang Lộc chớp mắt hơi đỏ hơn lúc trước, cậu liếc nhìn Lâm Huyên một cái, lẩm bẩm:

"Tôi đã nói là muốn đồng ý với cậu mà."

" Bạn học Tiểu Lộc ?" Lâm Huyên nghi hoặc.

"Tôi nói," Giang Lộc nắm lấy mặt dây chuyền trên chiếc vòng cổ ở xương quai xanh, hơi nâng cao giọng. Tuy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn chậm rãi nhấn từng chữ, vô cùng nghiêm túc: "Tôi muốn ở bên cậu."

Lâm Huyên tốt như vậy, dù hiện tại cậu vẫn chưa thể hoàn toàn xác định bản thân có thật sự thích hắn hay không, nhưng cậu nhất định sẽ khiến bản thân thích hắn.

Lâm Huyên dường như sững sờ trong giây lát, nhưng ánh mắt hắn rất nhanh liền sáng rực dưới cái nhìn chăm chú của Giang Lộc. Niềm vui mãnh liệt bùng nổ, thậm chí có thể nói là rạng rỡ hẳn lên. Hắn ôm chặt lấy Giang Lộc, vùi mặt vào cổ cậu, khẽ thì thầm một lời hứa:

"Tôi sẽ đối xử tốt với cậu, sẽ yêu cậu thật tốt, Tiểu Lộc ."

Giang Lộc cũng giơ tay ôm lấy hắn, kiềm nén sự nóng bừng nơi hốc mắt, giọng mũi nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng: "Được."

Lòng bàn tay rộng lớn và ấm áp của Lâm Huyên vuốt nhẹ trên lưng cậu. Giang Lộc tựa đầu vào lồ ng ngực hắn, dần dần ngăn lại sự cay nóng nơi hốc mắt, hỏi:

"Cậu... xương sườn của cậu.... rốt cuộc thế nào?"

Lâm Huyên bật cười trầm thấp hai tiếng: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không hỏi."

Giang Lộc kéo nhẹ vạt áo hắn: "Cậu không định nói cho tôi biết sao, Lâm Huyên?"

Lâm Huyên lại khẽ cười, đầu ngón tay chạm vào vòng cổ trên cổ Giang Lộc, chậm rãi vuốt xuống, đến mặt dây chuyền nhỏ.

Giang Lộc cúi đầu, nhưng vòng cổ không dài, cậu không thể nhìn thấy mặt dây chuyền. Nghĩ ngợi một lúc, cậu hỏi: "Là cái này sao?"

"Ừ." Lâm Huyên hơi cong khóe mắt, nhẹ giọng đáp: "Tôi đã mài nó thành tro, làm thành xương sứ."

Mặt dây chuyền xương sứ vốn lạnh lẽo giờ đã nhiễm hơi ấm từ cơ thể Giang Lộc. Hắn chạm nhẹ vào nó, quan sát biểu cảm của Giang Lộc, giọng hắn có chút dè dặt: "Cậu có sợ không?"

Giang Lộc trầm tư một lát, cuối cùng lắc đầu: "Không."

Lâm Huyên nhét lại mặt dây vào trong cổ áo cậu. Dưới tác động của trọng lực, mặt dây chuyền lệch xuống gần cổ cậu. Giang Lộc an tĩnh rúc vào lồ ng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ kia.

Cậu cũng không ngủ được.

Nhịp tim của Lâm Huyên và cậu giống nhau, trong chốc lát không thể bình ổn lại.

"Tôi muốn nghe một chút." Giang Lộc đột nhiên nói.

"Cái gì?" Cậu nói không đầu không đuôi, khiến Lâm Huyên nhất thời không phản ứng kịp.

"Thứ này." Giang Lộc nhấc mặt dây chuyền lên, lắc nhẹ trước mặt Lâm Huyên. "Tôi muốn nghe thử."

"Được." Lâm Huyên đồng ý, lấy điện thoại và tai nghe từ tủ đầu giường, mở một ứng dụng rồi nhét tai nghe vào tai Giang Lộc.

Ban đầu không có gì, tai nghe rất yên tĩnh. Phải lắng nghe thật kỹ mới có thể nghe thấy tiếng hít thở rất khẽ.

Giang Lộc ngước mắt nhìn hắn: "Đây là..."

Cậu vừa mới mở miệng, tai nghe liền truyền đến giọng của chính mình, vô cùng rõ ràng, không chút méo mó.

Giang Lộc chớp mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả.

"Sao vậy?" Lâm Huyên cúi mắt hỏi.

"Giống như có một sợi dây vô hình quấn quanh người." Giang Lộc tháo tai nghe ra trả lại cho hắn, không nhịn được mà nói: "Cảm giác có hơi kỳ quái."

Lâm Huyên hơi cong môi, đặt điện thoại và tai nghe sang một bên, rồi lại ôm lấy Giang Lộc.

"Cậu thường xuyên nghe sao?" Giang Lộc hỏi.

Lâm Huyên hỏi lại: "Tiểu Lộc hy vọng tôi làm vậy sao?"

Giang Lộc lắc đầu: "Tôi không biết."

"Vậy thì, mỗi khi tôi muốn nghe, tôi sẽ nói trước với cậu. Nếu cậu không muốn, có thể từ chối tôi."

Lâm Huyên vỗ nhẹ đầu cậu, giọng nói chứa ý cười nhàn nhạt.

"Ngủ đi, đã muộn rồi."

"...Ừm." Giang Lộc đáp khẽ, nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ được.

Giờ này đã trễ hơn nhiều so với lúc cậu thường ngủ. Cơn buồn ngủ từ lâu đã bị sự hưng phấn lấn át. Nhưng cậu không nói thêm gì, chỉ yên tĩnh nằm đó, cố gắng tìm lại cơn buồn ngủ.

Ai ngờ khi cậu vừa bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, lại có một ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cậu.

Là Lâm Huyên.

Cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

Lông mi Giang Lộc khẽ run lên, nhưng cậu không mở mắt, để mặc Lâm Huyên chạm vào gương mặt mình. Hơi ấm từ đầu ngón tay hắn dường như truyền vào da thịt cậu, khiến mặt cậu hơi nóng lên.

Cậu nhắm mắt, không nhìn thấy Lâm Huyên đang cúi xuống quan sát biểu cảm của mình. Không nhìn thấy ánh mắt hắn chậm rãi để lộ ra một tia nguy hiểm lạnh lẽo, tựa như một con rắn độc âm thầm bộc lộ nanh vuốt, sẽ không buông tay chừng nào chưa đạt được mục đích.

Hắn đã lừa được người vào tay, thì sẽ không bao giờ buông ra nữa.

Hắn sẽ không từ thủ đoạn, sẽ vĩnh viễn trói chặt cậu bên mình, cho đến khi cả hai cùng chết đi, linh hồn cũng chẳng thể tách rời.

Ánh mắt Lâm Huyên lướt nhẹ trên gương mặt Giang Lộc, u ám nhưng lại tràn đầy nhiệt tình cuồng si.

Hắn có thể nhìn ra được Giang Lộc chỉ đang giả vờ ngủ.

Đáng yêu quá.

Lâm Huyên thầm nghĩ.

Rất nhanh, Giang Lộc cảm thấy Lâm Huyên cúi xuống, khẽ hôn lên thái dương cậu, đôi môi ấm áp dán vào da thịt, nhẹ nhàng thủ thỉ:

"Ngủ ngon, Tiểu Lộc ."

Lông mi Giang Lộc run lên mạnh hơn, thậm chí chạm nhẹ vào cằm Lâm Huyên.

Lâm Huyên cúi đầu, nhìn dáng vẻ đó của cậu, khẽ cười thành tiếng:

"Ngủ không được sao?"

Giang Lộc biết mình bị phát hiện, không giả vờ nữa, khẽ đáp: "Có chút."

Lâm Huyên mỉm cười dịu dàng, giọng nói ấm áp như thể có thể tan ra: "Muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ không?"
 
Back
Top Bottom