Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 749: Đối phó nữ nhân xấu xa, tuyệt đối không thể nương tay


Trong phút chốc, vô số suy nghĩ xẹt qua trong đầu Lao phi.

Với tình thế Quý phi đắc sủng, nếu sinh được hoàng trưởng tử, nói không chừng sẽ được sắc phong Hoàng hậu.Không được!Không thể để Quý phi sinh được con!Cơn giận trong lòng Lao phi dâng trào, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh.Nàng chậm rãi bước xuống từng bậc thang, trong đầu đang nhanh chóng nghĩ cách.Hiện giờ Quý phi chưa công bố chuyện mình mang thai, nói cách khác, dù nàng có làm mất đứa bé trong bụng Quý phi, cũng có thể chối là nàng không phải cố ý, nàng vốn không biết Quý phi mang thai.Tục ngữ nói, không biết thì không có tội, cùng lắm là nàng bị dạy dỗ một trận rồi bị cấm túc một thời gian, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.Nghĩ đến đây, trong lòng Lao phi đã có quyết định.Nàng dừng lại trước mặt Quý phi, hít một hơi thật sâu, chậm rãi hỏi."

Quý phi nương nương, người hẳn là hận thần thiếp lắm nhỉ?"

Tiêu Hề Hề còn đang sờ bụng, thầm nghĩ khi về nhất định phải ăn nhiều một chút.Lúc nàng nghe Lao phi nói, một dấu chấm hỏi lớn xuất hiện trên đầu nàng.Nữ nhân này lại muốn làm gì?Hai mắt Lao phi phút chốc đỏ lên "Đúng là thần thiếp đến nhờ Thái hoàng thái hậu làm chủ, nhưng thần thiếp không cố ý nhắm vào người, thần thiếp chỉ không muốn người phạm thêm sai lầm mà thôi."

Tiêu Hề Hề cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu "Cô nói đúng, đúng là bổn cung sai rồi."

Sai lầm lớn nhất của nàng không mang đồ ăn khi ra ngoài!

Sau này nàng ra ngoài, nhất định phải giấu một ít thức ăn trên người, đề phòng trường hợp khẩn cấp.Lao phi trực tiếp quỳ xuống."

Không, thần thiếp mới là người có lỗi, vốn thần thiếp chỉ muốn cầu xin Thái hoàng thái hậu nhắc nhở người một chút, để người hiểu được hoàn cảnh của mình, đừng để người khác nắm được điểm yếu, thần thiếp không ngờ Thái hoàng thái hậu phạt người, xin lỗi, thật sự xin lỗi!"

Nàng vừa nói vừa rơi nước mắt, bộ dạng trông rất đau khổ, như thể nàng mới là người chịu khổ.Liễu Nhứ cũng quỳ xuống, nhỏ giọng khuyên "Nương nương đừng khóc nữa."

Lao phi khấu đầu với Quý phi."

Lần này thần thiếp có lỗi với người, hại người chịu khổ thế này, thần thiếp xin lỗi người, hi vọng người có thể tha thứ."

Lúc nàng ngẩng mặt lên, khuôn mặt đã đẫm nước mắt, trông càng đáng thương.Tiêu Hề Hề khó hiểu "Sao cô lại khấu đầu với bổn cung?

Còn chưa đến Tết mà."

Nét mặt Lao phi cứng đờ.Sau đó nàng giả như không nghe thấy gì, tiếp tục tự mình nói."

Thần thiếp biết người sẽ không dễ dàng tha thứ cho thần thiếp, sau khi thần thiếp trở về nhất định sẽ tự kiểm điểm bản thân, bảo đảm sau này sẽ không gây thêm phiền phức cho người."

Nói đến đây, nàng bèn đứng dậy.Kết quả lúc nàng đứng dậy, vô tình giẫm phải gấu váy, lao thẳng về phía Quý phi!

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Tiêu Hề Hề còn chưa kịp né đã bị nàng ngã mạnh trúng vào người.Ngã trúng thì cũng thôi đi, dù sao Lao phi chỉ là một nữ nhân yếu đuối, trọng lượng có hạn, không thể làm một người luyện võ như Tiêu Hề Hề bị thương.Nhưng nàng không hiểu tại sao cùi chỏ của Lao phi lại nhất quyết đánh vào bụng nàng?Nàng đã đói đến mức bụng kêu ục ục rồi, tại sao Lao phi còn ra tay tàn độc với cái bụng nhỏ đáng thương của nàng?Nữ nhân này thật xấu xa!Đối phó nữ nhân xấu xa, tuyệt đối không thể nương tay.Tiêu Hề Hề giơ tay dùng nội lực, không thương tiếc chưởng nữ nhân xấu xa này bay ra xa.Dù sao cũng đã có người biết nàng biết võ công nên không cần giấu nữa.Lao phi bị đánh bay xa hơn mười trượng rồi ngã mạnh xuống đất.Lúc Thường công công và Thanh Tùng đi tới tình cờ thấy cảnh này, cả hai đều sững người.Trời đất ơi, bọn họ vừa đến đã xem được kịch hay rồi!

Liễu Nhứ giật mình trước cảnh tượng bất ngờ này, hét lên thất thanh."

Lao phi nương nương!"

Lao phi thảm hại ngã xuống đất, cánh tay phải vô tình bị va chạm, xương bị trật khớp, đau đớn khiến sắc mặt nàng tái nhợt, lập tức toát mồ hôi lạnh.Liễu Nhứ bò trên đất đến cạnh Lao phi, muốn dìu Lao phi đứng dậy nhưng lại vô tình chạm vào cánh tay phải của Lao phi khiến Lao phi hét lên đau đớn.Liễu Nhứ luống cuống dừng tay hét lớn."

Cứu với!

Quý phi đánh người rồi!"

Nàng vừa hét lên, tất cả mọi người trong cung Trường Lạc đều bị gọi đến, bao gồm cả Thái hoàng thái hậu.Lúc Thái hoàng thái hậu thấy Lao phi bị thương, bà lập tức sai người gọi thái y, rồi sai người dìu Lao phi đứng dậy.Lao phi nghiến răng chịu đau, quay sang nhìn Quý phi có đau bụng hay chảy máu gì không.Nào ngờ Quý phi chỉ xoa bụng, không có dấu hiệu sẩy thai nào khác.Trong lòng Lao phi nghi ngờ.Nàng không biết Quý phi mạng lớn giữ được đứa bé, hay là Quý phi vốn không có thai.Sau khi nghe Liễu Nhứ giải thích mọi chuyện, Thái hoàng thái hậu cau mày nhìn Quý phi."

Ai gia bảo ngươi ở đây tự kiểm điểm, ngươi còn dám ra tay đánh người?

Trong mắt ngươi có còn vương pháp không?"

Tiêu Hề Hề "Là Lao phi va vào thần thiếp trước, Lao phi còn đánh vào bụng thần thiếp, thần thiếp chỉ phản ứng theo bản năng."

Thái hoàng thái hậu "Dù Lao phi vô tình đụng trúng ngươi, ngươi đẩy Lao phi ra là được, cần gì ra tay tàn độc như vậy?"

Tiêu Hề Hề "Thần thiếp không ra tay tàn độc, thần thiếp còn chưa dùng hết sức lực."

Nàng nói thật.Vừa rồi nàng chỉ dùng ba phần nội lực.Nếu dùng hết nội lực, chỉ sợ thân thể nhỏ bé này của Lao phi đã bê bết máu dậy không nổi rồi.Tuy nhiên, Thái hoàng thái hậu không tin lời nàng, mặc định là nàng cố ý đánh người."

Ai gia không biết trước đây Nam Nguyệt vương đã dạy ngươi thế nào, tóm lại nếu ngươi đã gả vào Đại Thịnh thì phải cư xử theo phép tắc của Đại Thịnh, hiện tại ngươi công khai đả thương người khác, chuyện này không thể dung thứ, người đâu, lôi Quý phi xuống đánh hai mươi trượng!"

Lao phi nghe vậy thầm mừng trong lòng.Dù nàng bị thương nhưng nếu có thể khiến Quý phi bị đánh, nàng bị thương cũng không uổng!Thường công công lập tức ra mặt, lớn tiếng ngăn cản."

Xin Thái hoàng thái hậu bớt giận, Quý phi thân thể yếu ớt, không thể chịu nổi hình phạt nặng như vậy."

Lúc này Thái hoàng thái hậu mới chú ý tới Thường công công, cau mày hỏi."

Thường Hỉ, ngươi không ở bên cạnh Hoàng thượng hầu hạ, đến cung Trường Lạc để làm gì?"

Thường công công cầm trong tay một hộp gấm vuông, mỉm cười cung kính nói."

Nô tài phụng lệnh Hoàng thượng đến đưa một thứ cho Quý phi nương nương."

Tiêu Hề Hề nhìn hắn "Thứ gì?"

Thường công công mở hộp gấm, bên trong là một con dấu.Con dấu này được làm bằng vàng ròng, trên đó có khắc một con phượng hoàng sống động như thật."

Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, sự vụ trong cung quá nhiều, trẫm không muốn Thái hoàng thái hậu nhọc lòng lo lắng, trẫm biết Quý phi hiền lương thục đức, thông minh xinh đẹp, từ nay về sau mọi chuyện trong hậu cung sẽ do Quý phi quản lý, để tiện cho việc Quý phi quản lý hậu cung, tạm thời giao phượng ấn cho Quý phi bảo quản."

Lời này vừa nói ra, cả hiện trường đều im lặng.Thái hoàng thái hậu suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.Bà không khỏi hỏi lại."

Ngươi vừa mới nói gì?

Quý phi hiền lương thục đức?"

Nàng ta đánh bay người khác còn dám bảo nàng ta hiền lương thục đức?!Hiền lương thục đức là cái quái gì!
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 750: Phượng ấn


Thường công công quả đúng là người từng trải sóng to gió lớn, lúc này đối mặt với câu hỏi của Thái hoàng thái hậu vẫn bình tĩnh đáp lại.

"Hồi bẩm Thái hoàng thái hậu, những lời này đều do Hoàng thượng căn dặn, nô tài không nói sai chữ nào."

Thái hoàng thái hậu nhìn phượng ấn trong tay hắn, rồi nhìn Quý phi đang quỳ bên cạnh, cảm thấy thái dương giật giật.Chuyện quái quỷ gì đây?!

Bà vừa mới phạt Quý phi quỳ thì Hoàng đế đã sai người đưa phượng ấn cho Quý phi.Chẳng phải Hoàng đế đang tát vào mặt bà sao?!Thấy sắc mặt Thái hoàng thái hậu không ổn, Khổng nữ sử vội an ủi "Người bình tĩnh một chút, Hoàng thượng làm vậy cũng là vì tấm lòng hiếu thảo, không muốn người đã lớn tuổi mà vẫn phải nhọc lòng nhiều chuyện, người phải hiểu cho nỗi khổ của Hoàng thượng!"

Dù trong lòng Thái hoàng thái hậu nghĩ thế nào thì cũng không tỏ thái độ gì với Hoàng đế trước mặt nhiều người.Thái hoàng thái hậu đương nhiên hiểu điểm này.Bà hít một hơi thật sâu, dùng hết sức lực mới đè nén được cơn giận trong lồng ngực."

Được, nếu Hoàng đế đã nói vậy, ai gia còn có thể làm gì?

Các ngươi muốn làm sao thì làm, ai gia không quản nữa."

Khổng nữ sử đỡ bà đi về.Lúc này Tiêu Hề Hề gọi bà lại."

Thái hoàng thái hậu xin dừng bước!"

Thái hoàng thái hậu dừng lại, lạnh lùng nhìn nàng "Ngươi còn chuyện gì?"

Giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn.Tiêu Hề Hề "Thần thiếp còn cần phải quỳ tiếp không?"

Thái hoàng thái hậu "Ngươi phá hủy quy tắc trong cung, phải quỳ một canh giờ."

Tiêu Hề Hề vội về ăn cơm, không muốn quỳ ở đây nữa, bèn nói."

Thần thiếp trước khi làm việc không báo trước cho Thái hoàng thái hậu là sơ suất của thần thiếp, thần thiếp nhận phạt, nhưng sổ sách mà Lao phi phụ trách xảy ra vấn đề, có phải Lao phi cũng nên bị phạt?"

Nét mặt Lao phi thay đổi khi tự dưng bị điểm danh.Nàng nhịn đau, nói "Sổ sách mà thần thiếp phụ trách xảy ra vấn đề khi nào?

Quý phi nương nương đừng ngậm máu phun người."

Tiêu Hề Hề mặc kệ nàng, chỉ nhìn Thái hoàng thái hậu, nói nhanh nhưng từng chữ rõ ràng."

Nếu Thái hoàng thái hậu không tin, có thể triệu Lý phi đến hỏi.

Khoảng thời gian này, Lao phi luôn dưỡng bệnh trong cung Yên Vũ, sổ sách do Lao phi quản lý đều giao cho Lý phi.

Sau khi Lý phi kiểm tra, phát hiện sổ sách có hơn mười sai sót.

Thần thiếp không biết là Lao phi tham ô, hay là do Lao phi giám sát không tốt hạ nhân để người khác thừa cơ hội chiếm lợi.

Tóm lại, Lao phi nên chịu trách nhiệm chuyện này.

Cũng vì vậy mà thần thiếp mới giao việc quản lý sổ sách cho phi tần khác.

Xin Thái hoàng thái hậu minh xét!"

Thái hoàng thái hậu thấy nàng nói có sách, mách có chứng, không giống như đang nói dối.

Hơn nữa tất cả sổ sách đều do Lý phi cất giữ, có sai sót hay không thì chỉ cần điều tra là biết, nàng không cần nói dối một chuyện dễ tra như vậy."

Nếu ngươi biết sổ sách có vấn đề, tại sao không nói sớm?"

Tiêu Hề Hề "Lao phi đã theo Hoàng thượng nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, Hoàng thượng còn là người niệm tình cũ, thần thiếp không muốn làm khó Lao phi, nên mới không vạch trần chuyện này với mọi người."

Thái hoàng thái hậu cười như có như không "Nói vậy, ngươi còn là người trọng tình trọng nghĩa, là ai gia trách lầm ngươi sao?"

Tiêu Hề Hề "Tình cảm của thần thiếp đều đặt trên người Hoàng thượng, mọi việc thần thiếp làm đều vì nghĩ cho Hoàng thượng."

Lời cũng đã bị nàng nói hết, Thái hoàng thái hậu còn có thể nói gì?Chỉ đành nói."

Nếu ngươi nói sổ sách do Lao phi quản lý có vấn đề, vậy ngươi sai người điều tra, dù gì phượng ấn cũng đã nằm trong tay ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, ai gia không quản nữa."

Tiêu Hề Hề "Vậy thần thiếp có cần quỳ tiếp không?"

Thái hoàng thái hậu không muốn để ý, nhưng bà cũng biết lúc này quả thật không cần phải lên mặt với Quý phi, chỉ vì niềm vui nhất thời không phải là chuyện người thông minh sẽ làm.Bà chậm rãi nói "Nếu ai gia đã trách lầm ngươi, vậy ngươi về đi, sau này chuyện hậu cung giao cho ngươi, hy vọng ngươi không phụ lòng tin của Hoàng đế."

Tiêu Hề Hề biết không cần quỳ nữa thì rất vui, vội vàng tạ ân."

Đa tạ Thái hoàng thái hậu dạy dỗ!"

Thái hoàng thái hậu vịn tay Khổng nữ sử rời đi.Còn chuyện Lao phi đắc tội Quý phi có bị trả thù hay không, Thái hoàng thái hậu cũng không muốn quản, người nào cũng khó đối phó, cứ để các nàng tự tranh đi!Những người khác cũng đã giải tán.Liễu Nhứ thấy vậy liền muốn dìu Lao phi lặng lẽ rời đi.Tuy nhiên, hai người mới đi được hai bước thì đã bị ánh mắt sắc bén của Bảo Cầm phát hiện."

Lao phi nương nương muốn đi đâu vậy?"

Lao phi và Liễu Nhứ đành phải dừng lại.Tiêu Hề Hề được Bảo Cầm dìu đứng dậy.Bảo Cầm cúi xuống giúp nàng phủi bụi trên váy.Tiêu Hề Hề "Lao phi về dưỡng bệnh trước đi, ngày mai bổn cung sẽ bảo Lý phi và Mẫn tiệp dư đối chiếu sổ sách với cô, nếu tra ra sổ sách có vấn đề thật, hy vọng Lao phi có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý."

Sắc mặt Lao phi tái nhợt, không biết vì đau hay vì cái gì khác.Nàng cắn môi "Thần thiếp không tham ô."

Tiêu Hề Hề "Đương nhiên bổn cung hy vọng cô không tham ô, dù sao thì phụ thân cô cũng là thầy của Hoàng thượng, nếu tra ra cô tham ô, dù là phụ thân cô hay là Hoàng thượng đều sẽ mất hết mặt mũi."

Sắc mặt Lao phi càng tái nhợt hơn.Nàng gân cổ nói lại lần nữa."

Thần thiếp thật sự không có tham ô!"

Dù nàng không ưa Quý phi, trong lòng thường oán hận nhưng nàng không nhất thiết vì chút lợi cỏn con mà tham ô.Nhà mẹ của nàng không phải đại tộc to lớn gì, nhưng cũng là thế gia thư hương, xem thường nhất chính là hành vi trộm vặt như vậy.Nàng tuyệt đối không làm ra mấy chuyện như tham ô!Tiêu Hề Hề "Sự thật thế nào, điều tra sẽ biết."

Lúc này nàng đang đói bụng, không có tâm trạng nói nhảm với Lao phi, nàng nhanh chóng cầm hộp gấm chứa phượng ấn từ tay Thường công công, dẫn Bảo Cầm và Thanh Tùng về cung Vân Tụ.Thường công công cúi đầu hành lễ với Lao phi rồi quay người rời đi.Trong sân rộng lớn chỉ còn lại Lao phi và Liễu Nhứ.Lao phi vẫn đang lẩm bẩm."

Ta thật sự không có tham ô."

Liễu Nhứ nghiến răng "Chắc chắn là tay chân của đám hạ nhân không sạch sẽ!

Bọn chúng ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, quen giả vờ đối tốt với người khác, nương nương nhân từ khoan dung, cho nên mới bị bọn chúng lừa gạt."

Cánh tay phải của Lao phi đang bị thương, đau nhức dữ dội, đành vội về gọi thái y, chốc sau đã rời đi.Sau khi về cung Vân Tụ, Tiêu Hề Hề ném phượng ấn lên bàn, trìu mến gọi."

Ta đói quá!

Lấy thứ gì đó cho ta ăn đi!"

Bảo Cầm và Thanh Tùng giật mình trước động tác thô bạo của nàng.Bảo Cầm vội vàng chạy tới, cẩn thận nhặt hộp gấm đựng phượng ấn lên."

Đây là phượng ấn, sao nương nương có thể tùy tiện vứt như vậy?

Lỡ làm nó vỡ thì sao?"

Thanh Tùng cũng tới kiểm tra phượng ấn với Bảo Cầm, xác nhận nó còn nguyên vẹn, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.Tiêu Hề Hề vẫn thúc giục."

Đi nấu món gì đó đi, mau đi mau đi!"

Bảo Cầm đành nói "Người ăn ít trái cây trước, nô tỳ bảo Tế Vũ đi chuẩn bị bữa tối ngay."
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 751: Dấu hôn


Tin tức phượng ấn được giao cho Quý phi nhanh chóng truyền khắp hoàng cung.Lúc này trong cung nổi một trận sóng lớn.Ai nấy đều biết phượng ấn tượng trưng cho điều gì.Các phi tần trong hậu cung đều mơ ước có được nó.Không ngờ nó lại được giao cho Quý phi.Tuy Hoàng đế nói để Quý phi tạm thời bảo quản, nhưng ai biết sẽ bảo quản bao lâu?Nếu sau này Hoàng đế quên lấy lại phượng ấn, chẳng phải phượng ấn sẽ nằm trong tay Quý phi cả đời sao?Thế có khác gì trực tiếp phong Quý phi làm Hoàng hậu?!Nhất thời, đố kị ghen ghét hận thù của mọi người với Quý phi tăng lên mức độ cao hơn.Hôm nay Lạc Thanh Hàn khá bận, lúc đến cung Vân Tụ thì trời đã khuya.Tiêu Hề Hề sớm đã ngủ say.Lúc nàng đang ngủ, cảm thấy có ai đó chạm vào chân mình.Nàng vô thức đá chân, hất bàn tay đáng ghét kia ra, nhưng ngay sau đó bàn tay đó lại chạm vào.Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, mở mắt nhìn người quấy rầy giấc ngủ của mình."

Bệ hạ, chàng đang làm gì vậy?"

Lạc Thanh Hàn ngồi trên giường, ngón tay móc vào ống quần của nàng từ từ xắn lên, để lộ vết bầm tím trên đầu gối và bắp chân.Là vết thương để lại sau khi nàng bị phạt quỳ trong cung Trường Lạc.Da của nàng trắng như tuyết, khiến những vết bầm đó càng thêm nhức mắt.Lạc Thanh Hàn hỏi "Đã bôi thuốc chưa?

Còn đau không?"

Tiêu Hề Hề ngẩn một hồi mới ý thức được hắn đang hỏi gì, nàng chống một tay lên giường ngồi dậy, cúi đầu nhìn vết bầm tím trên chân, thờ ơ nói."

Không sao, đã bôi thuốc rồi, không đau lắm."

Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng xoa xoa vết bầm.Chỗ bị thương cực kỳ nhạy cảm, khi có người chạm vào sẽ có cảm giác như bị điện giật, Tiêu Hề Hề rùng mình.Nàng vội thu chân vào chăn, ngượng cười nói."

Không sao thật mà, cũng đã muộn rồi, chàng mau ngủ đi."

Lạc Thanh Hàn ngước mắt nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy của hắn dường như ẩn chứa rất nhiều cảm xúc sâu xa."

Nàng có trách ta không?"

Tiêu Hề Hề ngẩn người "Trách chàng chuyện gì?"

Lạc Thanh Hàn "Là ta đẩy nàng lên đầu ngọn sóng, hôm nay nàng chịu khổ đều là vì ta, nàng nên trách ta."

Tiêu Hề Hề "Chàng nghĩ nhiều rồi, chuyện này không liên quan tới chàng."

Lạc Thanh Hàn "Trước đó Thái hoàng thái hậu từng nhắc nhở ta, nếu ta thật sự thích nàng thì không nên khoa trương như vậy.

Ta nâng nàng càng cao thì người khác càng hận nàng, hoàn cảnh của nàng càng nguy hiểm.

Nhưng ta không nghe, ta nghĩ mình bảo vệ được nàng nhưng nàng vẫn bị thương."

Lúc trước hắn là Thái tử, cứ nghĩ sau khi trở thành Hoàng đế sẽ không còn trói buộc.Nhưng bây giờ hắn đã trở thành Hoàng đế, lại phát hiện mình càng nhiều trói buộc hơn.Thậm chí hắn muốn yêu chiều nữ nhân mình thích một chút cũng sẽ có vô số người chỉ trích.Tiêu Hề Hề biết hắn lại đang tự đẩy mình vào ngõ cụt.Trước đây hắn luôn có tật xấu này, gặp chuyện gì chỉ toàn nghĩ đến hướng xấu, vô cùng bi quan.Nói thẳng ra là không có cảm giác an toàn.Điểm này hẳn là liên quan đến xuất thân và hoàn cảnh sống của hắn.Tiêu Hề Hề "Đây chỉ là vết thương ngoài da, đối với ta không là gì cả, chàng không cần nghĩ nhiều như vậy."

Lạc Thanh Hàn "Hôm nay chỉ là vết thương ngoài da, nhưng sau này thì sao?

Sau này có thể nàng sẽ bị thương nặng hơn?

Hay thậm chí nguy hiểm đến tính mạng?"

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Chàng cũng xem thường ta quá rồi, nếu nguy hiểm đến tính mạng thật, ta nhất định sẽ đánh trả, chàng quên ta bách độc bất xâm còn biết võ công rồi sao?

Sở dĩ hôm nay ta ngoan ngoãn chịu phạt là vì ta thấy quỳ một chút cũng chẳng sao cả, không cần thiết vì chút chuyện nhỏ mà trở mặt với Thái hoàng thái hậu."

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng chằm chằm."

Nàng không trở mặt với Thái hoàng thái hậu là vì không muốn ta khó xử, phải không?"

Tiêu Hề Hề "Nói sao đây, hiện giờ áp lực của chàng rất lớn, ta không muốn gây thêm phiền phức cho chàng."

Lạc Thanh Hàn vẫn im lặng.Là hắn đã làm nàng chịu ấm ức.Tiêu Hề Hề nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói "Chúng ta trải qua bao sóng gió mới đi tới hôm nay, trước đây có những lúc còn khó khăn hơn thế này nhiều, khó khăn hiện giờ này có là gì."

Lạc Thanh Hàn cảm thấy một loại cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng, vừa chua xót lại rất ngọt ngào.Hắn giơ tay ôm nàng vào lòng, trầm giọng hỏi."

Sao nàng lại tốt với ta như vậy?"

Tiêu Hề Hề định cấp cho hắn thẻ người tốt theo thông lệ quốc tế, nhưng hắn đã từ chối trước.Lạc Thanh Hàn "Đừng dùng mấy lời người tốt đó của nàng qua loa với ta."

Tiêu Hề Hề chỉ đành nói thật."

Vì chàng rất quan trọng với ta, ta muốn chàng đạt được ước nguyện."

Lạc Thanh Hàn cong khóe môi, trong đôi mắt đen sâu thẳm có một chút dịu dàng.Hắn cúi xuống hôn lên môi nàng rồi nhẹ giọng nói."

Ta đã đạt được ước nguyện rồi."

"Nàng là ước nguyện của ta."

Tiêu Hề Hề "......"

Vậy ... vậy mà mình bị cưa ngược lại rồi.Nàng vùi khuôn mặt hơi nóng của mình vào lòng hắn, ngượng ngùng nói."

Chàng đột nhiên nói nhiều như vậy, làm ta có hơi không quen."

Lạc Thanh Hàn "Ta chỉ nói ra lời trong lòng mà thôi."

Tiêu Hề Hề duỗi ngón tay chọc vào ngực hắn "Ta đâu thấy được tim chàng, sao biết được chàng nói thật hay giả?"

Lạc Thanh Hàn "Không phải từ lâu nàng đã sống trong tim ta rồi sao?

Còn là kiểu không có hàng xóm."

Tiêu Hề Hề hừ một tiếng "Ta phát hiện bây giờ chàng nói năng ngày càng ngọt xớt."

Lạc Thanh Hàn "Có lẽ là gần mực thì đen."

Tiêu Hề Hề "Tại sao không phải gần đèn thì sáng?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng nói xem?"

Tiêu Hề Hề "......"

Ta nghi ngờ chàng đang giễu cợt ta.Nàng duỗi tay ôm cổ hắn, nghiêng người về phía trước, mút thật mạnh vào cổ hắn.Lạc Thanh Hàn cảm thấy hơi đau.Hắn khẽ cau mày, nhưng thay vì đẩy ra, hắn lại ôm nàng chặt hơn."

Nàng làm gì đó?"

Giọng hắn nghe có vẻ hơi trầm khàn gợi cảm.Ngón tay Tiêu Hề Hề chạm vào dấu hôn đỏ trên cổ hắn, cười xấu xa."

Trồng cho chàng một quả dâu tây."

Lạc Thanh Hàn "Dâu tây là thứ gì?"

Tiêu Hề Hề "Một loại trái cây, chua chua ngọt ngọt, rất ngon."

Lạc Thanh Hàn "Ta chưa từng ăn."

Tiêu Hề Hề "Vậy chứng tỏ chàng thiếu hiểu biết."

Lạc Thanh Hàn "......"

Nữ nhân này lại dám chê bai quân vương một nước thiếu hiểu biết, to gan quá rồi!Hắn đưa tay đánh vào mông nàng một cái, xem như hình phạt.Sáng hôm sau, khi các cung nữ thay y phục cho Hoàng đế thì thấy vết đỏ trên cổ hắn, trong lòng đều thầm cười trộm.Lạc Thanh Hàn hoàn toàn không phát hiện.Đến khi mặc y phục chỉnh tề rồi nhìn vào gương, hắn mới phát hiện vết đỏ trên cổ mình.Hề Hề cố ý để dấu hôn gần bên tai, cao đến nỗi dù có kéo cổ áo lên cũng không che được, người tinh mắt có thể thấy ngay.Lạc Thanh Hàn chạm vào dấu hôn, khẽ bật cười.Cô nàng cũng dân chơi quá nhỉ.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 752: Nổi trận lôi đình


Từ xưa đến nay, triều đình và hậu cung luôn dính chặt với nhau.

Hậu cung xảy ra chuyện lớn như thế, chẳng mấy chốc triều đình đã hay tin.Biết được Quý phi tiếp quản phượng ấn, một hòn đá khơi dậy ngàn ngọn sóng, các đại thần lần lượt dâng tấu cầu xin Hoàng đế suy xét.Kết quả tất cả tấu chương đều như bị ném xuống biển, không thấy hồi đáp.Có vài quan văn không sợ chết nhân cơ hội thượng triều nhắc chuyện này với Hoàng đế, cầu xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh, đừng để người ngoại tộc tiếp quản phượng ấn.Thật ra trong lòng Lạc Thanh Hàn biết rõ, đám người này nói ngoài miệng thì dễ nghe, vì bảo vệ Đại Thịnh khỏi sự can thiệp của ngoại bang.Thực chất bọn họ chỉ sợ ngôi vị Hoàng hậu bị người khác chiếm.Hiện giờ trong nhà các triều thần đều có nữ nhi đang đợi gả, bọn họ tính toán chuyện gì trong lòng thì bọn họ là người rõ nhất.Nét mặt Lạc Thanh Hàn vô cảm ngồi ở chủ tọa, nhìn đám người nói đến văng nước bọt, hồi lâu mới nói."

Hiện giờ trẫm đã giao phượng ấn cho Quý phi, Quý phi không làm sai chuyện gì, các khanh cứ bắt trẫm lấy lại phượng ấn, các khanh có ý gì?

Cảm thấy lời trẫm nói như trò trẻ con, muốn bỏ là bỏ?"

Mọi người vội đáp "Chúng thần không dám!"

Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Không dám?

Các khanh còn chuyện gì mà không dám?

Đến chuyện nhà của trẫm mà các khanh cũng nhúng tay vào, nếu cứ tiếp tục thế này, sau này có phải các khanh cũng muốn làm chủ luôn giang sơn của trẫm!"

Sắc mặt mọi người thay đổi, cuống quít quỳ xuống."

Xin bệ hạ bớt giận, chúng thần không có ý đó!"

"Chúng thần chỉ nghĩ cho giang sơn Đại Thịnh, không hề có ý bất kính."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn bọn họ "Các khanh đều là nhân tài được tuyển chọn từ hàng ngàn người, ai nấy học thức vẹn toàn, tùy tiện chọn một người cũng có thể xuất khẩu thành thơ, nhưng các khanh bỏ mặc chuyện quốc gia đại sự, suốt ngày như một đám nhiều chuyện chăm chăm vào chuyện hậu cung, bắt tay nhau ức hiếp một nữ nhân, các khanh không thấy mất mặt, trẫm cũng thấy mất mặt thay các khanh!"

Mọi người bị mắng đến đỏ mặt, không ai dám nói gì.Lạc Thanh Hàn sai Thường công công mang tất cả tấu chương luận tội Quý phi đến.Một rương lớn đầy ắp.Lạc Thanh Hàn chỉ vào rương đựng đầy tấu chương, lạnh lùng nói."

Các khanh tố cáo Quý phi hoành hành ngang ngược trong hậu cung, ác ý chèn ép các phi tần khác, vậy các khanh nói trẫm nghe, Quý phi đã chèn ép ai?"

Một đại thần do dự một lát mới đứng ra nói "Nghe nói Quý phi gài bẫy hãm hại Lục thị, khiến nàng bị giáng làm Tuyển thị, bị đày vào lãnh cung.

Còn có Thiệu lương nhân bị Quý phi vu oan giá họa."

Lạc Thanh Hàn sớm đã liệu trước bọn họ sẽ nhắc đến chuyện của Lục tuyển thị và Thiệu lương nhân, bèn sai người lấy bản lời khai của hai người ra, cho người đọc lớn từng chữ, còn lệnh người trình ra chứng cứ liên quan.Nhìn những bằng chứng xác thực và lời khai rõ ràng, mọi người có mặt không nói nên lời.Lạc Thanh Hàn lại hỏi "Các khanh còn tố cáo Quý phi mê hoặc quân vương, họa loạn triều cương, chuyện này còn buồn cười hơn.

Ngày nào trẫm cũng cùng đại thần Nội các nghị sự, triều lớn mùng Một và Mười lăm cũng chưa từng chậm trễ, chính sự chưa từng xảy ra sai sót, xin hỏi họa loạn triều cương mà các khanh nói là có ý gì?"

Mọi người đổ mồ hôi hột, không thể trả lời.Lạc Thanh Hàn cũng không mong bọn họ có thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng gì nên sai người bật lửa đốt hết tấu chương luận tội Quý phi trước mặt các triều thần."

Hôm nay trẫm cũng nói rõ, chỉ cần trẫm còn làm Hoàng đế một ngày, các khanh đừng hòng động đến một sợi tóc của Quý phi!"

"

Sau này nếu là tấu chương luận tội Quý phi, không cần đưa trẫm xem, cứ trực tiếp đốt đi."

"Nếu có người muốn lấy cái chết căn ngăn, trẫm khuyên các khanh tiết kiệm sức lực một chút, dù các khanh có đập đầu chết trên triều đường thì danh tiếng của các khanh cũn không khá hơn bao nhiêu, đến lúc đó, trẫm sẽ cho Sử quan ghi vào sử sách, để hậu thế xem thử bộ mặt chua ngoa như đàn bà của các khanh!"

Nói xong, hắn không quan tâm đến phản ứng kinh ngạc hay sợ hãi của triều thần, đột nhiên đứng dậy hất tay áo, bước thẳng ra khỏi điện Nghị Sự.Mãi cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ngoài cửa, các triều thần mới phản ứng lại, vội vàng cung kính tiễn Hoàng đế đi.Hôm nay Hoàng đế nổi trận lôi đình trên triều, quả thật dọa nhiều người khiếp sợ.Lúc đầu bọn họ còn tưởng Hoàng đế mới đăng cơ, trẻ tuổi non nớt, chỉ cần bọn họ cùng nhau dâng tấu luận tội Quý phi, dù trong lòng Hoàng đế không vui cũng sẽ không nói gì, dù sao cũng không thể phạt một lúc quá nhiều người.Nào ngờ Hoàng đế lại ra lệnh đốt hết tất cả tấu chương.Trong phủ Tĩnh vương, phụ tá quỳ trên đệm, lắc đầu thở dài."

Đốt tấu chương trước mặt nhiều người, chuyện này trước nay chưa từng xảy ra!"

Tĩnh vương Lạc Diên Chi đặt tách trà xuống, trong đôi mắt hoa đào hiện lên ý cười "Điều này cho thấy Hoàng thượng bị dồn ép lắm rồi, xem ra vị Hoàng thượng này của chúng ta còn là một kẻ si tình."

Phụ tá cũng cười "Si tình thì si tình, nhưng thân là Hoàng đế, nếu quá đắm chìm trong tình cảm sẽ dễ bị người đời chỉ trích, không phải chuyện tốt."

Thật ra Lạc Diên Chi cũng không hiểu lắm, theo lý mà nói, Quý phi có thể mê hoặc Hoàng đế phải là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.Nhưng lần trước nhìn Quý phi từ xa, y chỉ cảm thấy nữ nhân này dung mạo cũng được, nhưng chưa đến mức đó.Thật sự không biết Hoàng đế thích gì ở nàng ta?Liệu có thật như lời đồn là do Quý phi trông giống Tiêu trắc phi?Nếu đúng như vậy thì tình cảm mà Hoàng đế thể hiện lại quá buồn cười.Lạc Diên Chi thấp giọng nói "Sắp cuối năm rồi, thời tiết ngày càng lạnh, bảo vật chuẩn bị từ các nơi sắp đến Thịnh Kinh rồi phải không?"

Phụ tá "Quả thật sắp đến rồi."

Lạc Diên Chi cười đầy ẩn ý "Nhiều bảo vật như vậy, Hoàng thượng hẳn sẽ rất vui."......Trong cung.Sáng sớm hôm nay, Lý phi và Mẫn tiệp dư mang sổ sách đến cung Yên Vũ tìm Lao phi vẫn đang dưỡng thương, bắt đầu kiểm tra từng khoản sổ sách.Cuối cùng, quả thật có mười bốn khoản không khớp.Sắc mặt Lao phi vốn tái nhợt, bây giờ nhìn sổ sách có vấn đề, sắc mặt càng khó coi.Nàng biết đám hạ nhân thích chiếm lợi nhỏ, bình thường chỉ cần bọn họ không lấy nhiều thì nàng cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ, dù sao người ta làm việc cho nàng, chí ít cũng phải cho người ta lợi lộc mới được.Nhưng lần này có hơn mười khoản xảy ra vấn đề, cộng lại gần ngàn lượng.Đây chỉ mới là của một quý.Không nghĩ cũng biết tay của đám người này bẩn thế nào, ngày thường tham ô nhiều thế nào.Lao phi cảm thấy cổ họng khô khốc.Nàng uống hai hớp trà, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn mới khó khăn nói."

Dù các người có tin hay không thì ta cũng không lấy số tiền này."

Ngàn lượng bạc là con số không nhỏ, nhưng đối với Bạch gia lại chẳng là gì, nếu thiếu tiền, nàng chỉ cần sai người đưa tin về nhà mẹ là được, thật sự không cần mạo hiểm tham ô số tiền ít ỏi này.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 753: Trung thành


Lý phi nhìn khuôn mặt tái nhợt hốc hác của nàng, nghĩ đến những tranh chấp ân oán giữa hai người bao năm qua, không khỏi bật cười.

"Dù ngươi không biết chuyện thật, thế thì đã sao?

Ngươi là người quản lý sổ sách, cả đám hạ nhân cũng quản không được.

Để bọn chúng thừa cơ chiếm lợi, tham ô tài sản trong cung.

Lẽ nào không phải do ngươi quá kém cỏi sao?"

Ở một nơi như hoàng cung, kém cỏi còn chí mạng hơn tham ô.Lao phi tức giận thở dốc, thân thể lảo đảo muốn ngã.Liễu Nhứ mau chóng lấy thuốc đưa cho Lao phi."

Nương nương, người đừng gấp, chuyện này không liên quan tới người, là do người quá tốt bụng nên mới bị đám người kia che mờ mắt."

Lý phi nghe vậy không khỏi bật cười chế giễu."

Phải rồi, Lao phi là người tốt bụng nhất trong cung!

Nghe nói Thanh Tùng bên cạnh Quý phi lúc còn làm việc trong cung Yên Vũ bị các ngươi tra tấn suốt ngày, suýt nữa là bị hành hạ tới chết.

Lẽ nào đó cũng là do Lao phi của các ngươi quá tốt bụng à?"

Liễu Nhứ muốn phản bác, nhưng ngại thân phận của đối phương nên không dám cãi lại, chỉ đành ấm ức ngậm miệng.Lý phi chiêm ngưỡng bộ dạng đáng thương tức giận run người của Lao phi, mãi đến muộn mới gọi Mẫn tiệp dư quay về.Trước khi đi, Lý phi không quên nhắc nhở."

Bổn cung sẽ giao số sổ sách sai sót này cho Quý phi nương nương, để Quý phi nương nương quyết định xử lý ngươi thế nào.

Hi vọng Lao phi có thể chuẩn bị thuốc trước, tránh đến lúc đó tức giận phát bệnh, bổn cung không chịu trách nhiệm đâu đấy."

Sau khi Lý phi và Mẫn tiệp dư rời đi, Lao phi mới hít thở nhẹ nhõm hơn một chút.Nàng hơi thở dốc, yếu ớt nói."

Chuẩn bị bút mực, bổn cung muốn viết thư cho phụ thân."

Nàng phải móc tiền túi bù vào chỗ ngàn lượng thiếu hụt kia, nếu không nàng không thể giải thích được chuyện này.Nàng vẫn còn ít tiền tiết kiệm nhưng ngày thường phải tạo mối quan hệ, rồi mua thuốc các thứ vẫn cần đến tiền, vì vậy nàng phải giữ lại khoản tiết kiệm đó để sau này sử dụng.Sau khi thư được gửi đi, ngày hôm sau Bạch Hạo Thành trình thẻ bài cho Hoàng đế, được cho phép mới có thể đến cung Yên Vũ gặp con gái.Bạch Hạo Thành vốn là Thái phó của Thái tử, sau khi Thái tử đăng cơ thì được thăng làm Học sĩ viện Hàn Lâm, gia nhập Nội các, hiện là một trong những quan văn có danh tiếng nhất trong triều.Ông đưa ngàn lượng bạc đã chuẩn bị trước cho con gái, hỏi nguyên do vay tiền.Lao phi biết một khi cầu cứu phụ thân, chắc chắn phụ thân sẽ hỏi lý do, vì vậy nàng úp mở kể lại.Bạch Hạo Thành nghe xong hơi kinh ngạc, còn có hơi tức giận."

Lúc con chưa xuất giá cũng từng theo mẫu thân học quản lý nhà cửa.

Lúc đó con biểu hiện rất tốt, tại sao sau khi vào cung lại trở thành thế này?

Chỉ quản lý sổ sách mà sinh ra nhiều chuyện như vậy!

Ngàn lượng bạc là chuyện nhỏ, nhưng mất mặt là chuyện lớn, con kém cỏi như vậy bảo sau này Hoàng thượng làm sao tin con?"

Trong mắt Hoàng đế, có thể dạy ra một đứa con gái kém cỏi thế này thì năng lực của người cha này e là cũng không đến đâu.Lao phi không thể trả lời, chỉ đành cúi đầu ôm mặt nức nở.Bạch Hạo Thành vẫn thấy thương xót con gái, thấy nàng khóc thảm thiết như vậy, không đành lòng trách mắng nữa, kiềm nén lại giọng điệu, dùng lời lẽ ân cần an ủi.Đợi Lao phi dần ngừng khóc.Bạch Hạo Thành đưa đơn thuốc và lá bùa vào tay nàng, nhỏ giọng nói."

Đơn thuốc này là mẫu thân đặc biệt nhờ người tìm giúp, nghe nói có thể giúp thụ thai.

Còn lá bùa này, mẫu thân đã đến đạo quán xin về, có thể bảo vệ con bình an.

Những thứ này lẽ ra là do mẫu thân đưa cho con, nhưng dạo này bà ấy không khỏe, không tiện ra ngoài nên đưa ta mang vào.

Con giữ cho kỹ, đừng để người khác nhìn thấy."

Lao phi đưa hai tay cầm lấy, gấp gáp hỏi "Mẫu thân thế nào?

Bệnh có nặng không?"

Bạch Hạo Thành thở dài "Vẫn là bệnh đau thắt ngực, uống thuốc đều đặn nhưng lúc tốt lúc xấu."

Lao phi "Con không tiện rời cung, lát nữa con sẽ sai người cầm lệnh bài đến Thái y viện, bảo bọn họ cử thái y cùng ngươi về, để thái y đó khám cho mẫu thân."

Vốn Bạch Hạo Thành cũng có ý định này, nghe vậy gật đầu đồng ý.Sau khi tiễn Bạch Hạo Thành đi, Lao phi nhìn hai vật trong tay cười khổ.Nàng hiểu ý của cha mẹ, họ muốn nàng mang thai hoàng tự càng sớm càng tốt, để địa vị của nàng vững chắc hơn.Nhưng chuyện mang thai hoàng tự nàng muốn là làm được sao?Đây là chuyện của hai người, một mình nàng nỗ lực cũng vô ích!Nhớ đến nét mặt lạnh lùng vô tâm của Hoàng đế, Lao phi lại thấy thê lương.Tiếc thay nỗi khổ này không thể nói ra, nàng chỉ có thể đè nén trong lòng, để nó lên men thối rữa, bào mòn tâm hồn nàng.......Lao phi bảo Liễu Nhứ đưa ngàn lượng bạc đến cung Vân Tụ giao cho Quý phi.Tiêu Hề Hề đặt ngân phiếu sang một bên, rồi hỏi."

Gần đây Lao phi thế nào?

Sức khoẻ đã tốt hơn chưa?"

Trong lòng Liễu Nhứ rất coi thường vị công chúa Nam Nguyệt này, nhưng ngoài mặt vẫn phải thể hiện sự cung kính."

Nhờ phúc của Quý phi nương nương, Lao phi nương nương đã khá hơn nhiều rồi."

Tiêu Hề Hề "Vậy thì tốt, dù sao Lao phi cũng là người đã theo Hoàng đế nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, bổn cung hi vọng nàng khỏe mạnh, đừng gây thêm phiền phức gì nữa, ngươi đã hiểu chưa?"

Liễu Nhứ cúi đầu đáp "Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ sẽ truyền lời của người cho Lao phi nương nương."

Tiêu Hề Hề gõ nhẹ tờ ngân phiếu trên bàn, chậm rãi nói."

Dù đã bù lại những khoản thiếu hụt, nhưng quy tắc là quy tắc, nếu Lao phi làm việc bất lực thì nên chịu phạt.

Bổn cung niệm tình thái độ nhận lỗi của nàng khá tốt, chỉ phạt nàng hai tháng bổng lộc, cấm túc một tháng."

Liễu Nhứ không dám làm trái, cúi đầu quỳ xuống."

Nô tỳ thay Lao phi nương nương tạ Quý phi nương nương khai ân."

Dù Quý phi cũng là phi, nhưng hiện giờ Quý phi nắm giữ phượng ấn, hơn nữa là Lao phi phạm lỗi trước, nên Lao phi chỉ đành nhận phạt.Ngày hôm sau, lúc Mẫn tiệp dư đến cung Vân Tụ để thỉnh an, Tiêu Hề Hề đã đưa cho nàng ngân phiếu ngàn lượng bạc."

Đây là tiền mà Lao phi đưa đến, cô cầm lấy bù vào chỗ thiếu hụt trong sổ sách, còn những người tự ý tham ô tài sản trong cung, cô và Lý phi tự xem mà làm đi."

Mẫn tiệp dư cẩn thận thu lại ngân phiếu, cung kính đáp "Vâng."

Tiêu Hề Hề ngáp một cái "Bổn cung buồn ngủ rồi, cô lui xuống đi."

Mẫn tiệp dư đứng dậy rời đi.Sau khi nàng đi, Tiêu Hề Hề đứng dậy duỗi người.Bảo Cầm vừa giúp nàng vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, vừa nói."

Vị Mẫn tiệp dư này xem ra rất trung thành."

Tiêu Hề Hề cười cười "Có lẽ vậy."

Nói gì mà trung thành hay không trung thành?Ai cũng phi tần, đều là nữ nhân của Hoàng đế, ai cao quý hơn ai?Chẳng qua chỉ cố nhịn mà thôi.Tiêu Hề Hề "

Sau này Mẫn tiệp dư tới, thì em tiếp đón đi, trừ khi có việc cần thiết, thì đừng làm phiền ta."

Tuy Bảo Cầm không hiểu tại sao Quý phi luôn có thái độ lạnh nhạt với Mẫn tiệp dư, nhưng nàng vẫn thành thật đáp."

Vâng."
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 754: Thiên tai


Thời tiết ngày càng lạnh, thành Thịnh Kinh cuối cùng đã đón trận tuyết đầu tiên trong năm.

Tuyết rơi dày đặc kéo dài suốt năm ngày mới dừng lại.Tránh để rau ở hậu viện bị đóng băng, Thanh Tùng dẫn một nhóm tiểu thái giám đi hái các loại rau có thể hái cất vào hầm.Bọn họ còn bọc trái cây bằng rơm khô, hi vọng có thể giữ ấm.Còn gà vịt lợn ngỗng trong chuồng thì không cần lo, sớm đã làm xong cách giữ nhiệt, bọn chúng sẽ không bị lạnh.Ăn tối xong, Tiêu Hề Hề đứng dưới hiên ngẩng đầu nhìn trời đêm.Đêm nay không có mây đen, trên trời chỉ có vài ngôi sao.Bảo Cầm bước nhanh ra ngoài, khoác áo choàng dày cho Quý phi."

Bên ngoài gió lớn, nương nương đừng đứng lâu kẻo bị cảm."

Tiêu Hề Hề nhìn bầu trời đầy sao, khẽ cau mày "Sợ là gần đây sẽ xảy ra chuyện không hay."

Bảo Cầm sửng sốt "Chuyện không hay gì?"

Lúc này Lạc Thanh Hàn đã tắm xong, tóc khô gần nửa, vừa đi ra ngoài đúng lúc nghe thấy Tiêu Hề Hề nói, liền hỏi."

Nàng nhìn thấy gì?"

Tiêu Hề Hề thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn hắn."

Quan sát tinh tượng cho thấy, e là năm nay phương bắc sẽ xảy ra thiên tai."

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn cũng nghiêm túc hơn "Có thể nhìn ra là thiên tai gì không?"

Tiêu Hề Hề "Từ tinh tượng không thể nhìn ra, nhưng theo suy đoán của ta, có thể liên quan đến trận tuyết lớn này."

Tuyết lớn có thể gây ra thiên tai, có khả năng là bão tuyết hoặc đóng băng.Cách sưởi ấm ngày nay vẫn còn ở giai đoạn đốt than, cả địa noãn trong cung cũng dựa vào lượng nhiệt do đốt than mang lại.Trong thời tiết lạnh giá khắc nghiệt này, gia đình giàu có thì không sao, trong nhà không thiếu y phục dày dặn, chỉ cần đốt thêm than là được.Gia đình nghèo thì không được như vậy, điều kiện của bọn họ có hạn, không đủ tiền mua vải, cả nhà mặc chung một bộ quần áo bông, bình thường ra ngoài cũng tính toán xem ai mặc áo bông, ai mặc quần bông.

Có gia đình nghèo đến nỗi quần áo bông cũng không có, muốn giữ ấm thì chỉ đành dựa vào đốt củi, mà củi thì có hạn, cháy hết sẽ chết cóng.Gió lạnh thổi qua, Tiêu Hề Hề lạnh đến phát run.Bảo Cầm lại thúc giục "Mau vào trong thôi, có gì thì vào phòng nói."

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn bước vào phòng.Trong phòng có địa noãn rất thoải mái.Tiêu Hề Hề cởi áo choàng đi tới trước mặt Lạc Thanh Hàn, thấy hắn mở bản đồ ra.Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trên bản đồ."

Khu vực này đều là phía bắc, phạm vi quá lớn."

Tiêu Hề Hề đột nhiên hỏi "Chàng có tiền đồng không?"

Trên người Lạc Thanh Hàn không có, hắn sai người lấy một xâu tiền đồng.Tiêu Hề Hề lấy một tiền đồng đặt vào lòng bàn tay, chắp hai tay thì thầm vài câu cầu nguyện rồi nhẹ nhàng ném tiền đồng lên bản đồ.Tiền đồng rơi xuống bản đồ, lăn vài vòng rồi cuối cùng dừng ở một chỗ.Chỗ đó có viết ba từ —Quận Phượng Dương.Tiêu Hề Hề cầm tiền đồng lên, ném thêm hai lần nữa.Lần nào tiền đồng cũng rơi xuống quận Phượng Dương.Lúc này không cần nàng nói, Lạc Thanh Hàn cũng biết nơi gặp thiên tai có thể là quận Phượng Dương.Tiêu Hề Hề mò mẫm tiền đồng trong tay, nhắc nhở nói "Cách bắt quẻ này có xác suất sai sót nhất định, ta không chắc nơi gặp thiên tai là quận Phượng Dương, chỉ có thể nói xác suất nơi này gặp thiên tai tương đối cao."

Lạc Thanh Hàn "Ta biết, nhưng để đảm bảo thì vẫn phải lệnh Quận thú quận Phượng Dương chú ý hơn."

Tiêu Hề Hề "Có thể sai người chuẩn bị một số vật dụng chống rét như quần áo bông, than củi gửi đến quận Phượng Dương.

Một khi phát hiện có dân chúng gặp nạn, quan phủ địa phương có thể kịp thời phát vật tư, cố gắng giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất."

Lạc Thanh Hàn gật đầu, những chuyện này hắn càng nghĩ chu đáo hơn Tiêu Hề Hề.Ngoài quần áo bông và than củi, còn phải chuẩn bị lương thực và dược liệu.Vì trong lòng lo nghĩ nhiều chuyện, tối nay Lạc Thanh Hàn ngủ hơi muộn.

Ngày hôm sau trời chưa sáng hắn đã thức dậy.Tiêu Hề Hề chật vật bò ra khỏi chiếc giường ấm áp.Lạc Thanh Hàn nhìn vẻ ngơ ngác của nàng có hơi không đành."

Nàng ngủ tiếp đi, không cần phải dậy ăn sáng với ta."

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không được, ta không yên tâm, chàng không ngoan ngoãn ăn thì làm sao?"

Lạc Thanh Hàn cười nói "Ta không phải trẻ con, ăn cơm phải có người trông chừng."

Tiêu Hề Hề "Nhưng có lúc chàng giống như trẻ con, bên cạnh nhất định phải có người trông chừng, nếu không chàng sẽ lười biếng, không chăm sóc tốt bản thân."

Cung nữ hầu hạ nàng thay y phục, rồi nghiêng ngả lảo đảo đi theo Lạc Thanh Hàn ăn sáng.Ăn xong bữa sáng, Lạc Thanh Hàn bảo Tiêu Hề Hề quay về ngủ.Tiêu Hề Hề ngáp một cái "Chàng chăm chỉ làm việc, buổi trưa ta sẽ đến ăn trưa với chàng."

Lạc Thanh Hàn đột nhiên cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng.Thường công công và Bảo Cầm lập tức quay đầu lại, những người khác cũng cúi đầu làm như không thấy gì.Sau khi Lạc Thanh Hàn đi, Tiêu Hề Hề quay về phòng ngủ tiếp.Lúc nàng lần nữa thức dậy thì trời đã sáng.Bảo Cầm vừa hầu hạ nàng chải tóc thay y phục, vừa nói."

Vừa nãy Mẫn tiệp dư có đến thỉnh an người, nô tỳ nói người còn đang ngủ, Mẫn tiệp dư ngồi ở trắc điện một lát, uống một tách trà rồi mới đi."

Tiêu Hề Hề gật đầu biểu thị mình đã biết.Nàng đọc truyện một lúc, đợi đến gần trưa thì nàng khoác áo choàng lên xe ngựa đến ngự thư phòng.Khi Tiêu Hề Hề bước vào ngự thư phòng, tình cờ đi ngang qua vài đại thần Nội các.Các đại thần thấy nàng đều lần lượt nhường đường hành lễ.Tiêu Hề Hề cũng lịch sự đáp lễ.Nàng nhạy bén nhận ra tâm trạng của các đại thần dường như rất tốt, thậm chí có hai người còn đang cười tươi.Lẽ nào có chuyện tốt đến à?Biết Quý phi đến, Thường công công ra nghênh đón."

Nô tài thỉnh an Quý phi nương nương, mời nương nương đi bên này."

Tiêu Hề Hề bước vào ngự thư phòng, lập tức nhìn thấy Hoàng đế đang ngồi sau bàn làm việc.Dường như hắn đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó, thấy Quý phi tới liền vỗ vỗ vị trí bên cạnh."

Qua đây ngồi."

Thông thường vị trí này ngoại trừ Hoàng đế thì ai cũng không thể ngồi.Nhưng ở đây không có người ngoài, Tiêu Hề Hề cũng không để ý nhiều, trực tiếp đi tới ngồi xuống cạnh hắn.Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Vừa nãy ta thấy mấy đại thần đó trông rất vui, lẽ nào gặp chuyện tốt gì à?"

Lạc Thanh Hàn không giấu diếm, thản nhiên nói."

Hôm nay quận Phượng Dương đưa tới một hòn đá."

Tiêu Hề Hề "Đá gì mà có thể làm bọn họ vui đến như vậy?"

Lạc Thanh Hàn sai người khiêng đá vào cho Tiêu Hề Hề xem.Tiêu Hề Hề đến gần nhìn kỹ, phát hiện đó là một khối hổ phách khổng lồ, trong hổ phách có một vật thể nhìn như một con rồng."

Con rồng" có hàm răng móng vuốt trông rất uy phong, như thể có thể bay lên trời, cưỡi mây đi bất cứ lúc nào.
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 755: Mượn tiền


Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Đá này được đào từ quận Phượng Dương, người bên Khâm Thiên Giám đã xem qua, nói đá này là điềm lành."

Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Đám đại thần đó tin chuyện này sao?"

Thật ra hàng năm đều có người dâng vật lành để lấy lòng Hoàng đế, nếu may mắn sẽ có cơ hội thăng quan tiến chức, là một vụ làm ăn tốt.Còn chuyện điềm lành có mấy phần là thật, mấy phần là giả thì chỉ có người liên quan mới biết được.Lạc Thanh Hàn "Vừa nãy trẫm mới bàn bạc với các đại thần, muốn trích ngân khố mua vật tư mùa đông gửi đến quận Phượng Dương, nhưng vừa nói xong thì có người nói quận Phượng Dương xuất hiện điềm lành nên dâng hòn đá này.

Hòn đá này thật hay giả không quan trọng, quan trọng là nó xuất hiện quá đúng lúc."

Vốn các đại thần không tin lời Hoàng đế nói, đang yên lành thì quận Phượng Dương sao có thể gặp nạn tuyết được?Bây giờ là cuối năm, mọi người chỉ muốn yên bình đón Tết, lúc này Hoàng đế đột nhiên nói quận Phượng Dương sắp gặp thiên tai, thế thì còn ăn Tết nổi nữa sao?

Đây không phải đang tự tìm phiền phức à!

Sáu đại thần Nội các đều phản đối đề xuất của Hoàng đế.Lúc này, quận Phượng Dương dâng lên điềm lành, chẳng khác nào xác nhận suy đoán của các đại thần —Vì ở quận Phượng Dương xuất hiện điềm lành, có nghĩa là thiên hạ thái bình, sẽ không xảy ra thiên tai gì.Tất cả đều là lo lắng vô căn cứ của Hoàng đế!Tiêu Hề Hề nhìn hắn "Đề xuất mua vật tư mùa đông bị bác bỏ rồi?"

Lạc Thanh Hàn "Không nói bác bỏ, chỉ nói tạm thời gác lại, cần tính kế lâu dài."

Nói tạm thời gác lại, thực chất là trì hoãn.Các đại thần muốn trì hoãn chuyện này đến khi thời tiết ấm hơn vào xuân tới, cái gọi là nạn tuyết sẽ trở thành trò đùa.Đây là lý do tại sao các đại thần trông có vui vẻ khi rời khỏi ngự thư phòng.Trước đó bọn họ dâng tấu luận tội Quý phi bị Hoàng đế bác bỏ đã mất hết mặt mũi, bây giờ bọn họ lấy lại được một chút thể diện, giành được chiến thắng tâm lý, đương nhiên thấy vui trong lòng.Tiêu Hề Hề lo lắng "Thế chàng định làm sao?"

Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói "Trẫm đã sai người gửi thư cho Quận thú quận Phượng Dương, bảo ông ta chú ý hơn.

Nếu phát hiện dân chúng bị ảnh hưởng bởi thiên tai thì phải cứu trợ kịp thời.

Còn chuyện mua vật tư thì cần Anh vương giúp đỡ, xin huynh ấy cho ta mượn tiền."

Nhà ngoại của Anh vương là Cao gia, Cao gia là thương hộ hoàng gia, trong nhà không có gì ngoài tiền.Chỉ cần thuyết phục được Cao gia thì chuyện mua vật tư chắc chắn không thành vấn đề.Thật ra chỉ cần Lạc Thanh Hàn hạ chỉ, dù Cao gia không muốn cũng chỉ đành ngoan ngoãn ra tiền, nhưng làm vậy khó tránh khỏi mang tiếng hống hách ngang ngược, chuyện này quả thật không cần thiết.Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên "Chàng định xuất cung tìm Anh vương?

Có thể dẫn ta đi cùng không?"

Xuất cung đồng nghĩa với chuyện sẽ có nhiều món ngon, chỉ nghĩ thôi đã không kiềm được nước bọt.Lạc Thanh Hàn vốn muốn triệu Anh vương vào cung bàn bạc, nhưng khi thấy dáng vẻ mong đợi của Tiêu Hề Hề, chợt nhớ ra nàng từ khi vào cung chưa từng rời cung, hắn chợt mềm lòng đồng ý."

Ừm, chúng ta thay y phục xuất cung."

Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh "Được, được!"

Hai người mặc thường phục, ngồi xe ngựa xuất cung.Tiêu Hề Hề ngồi trong xe ngựa vén rèm nhìn ra ngoài, tuyết rơi dày đặc liên tục năm ngày đã biến Thịnh Kinh thành một mùa phủ đầy bạc.Trên mái nhà phủ tuyết trắng xóa, những tinh băng lấp lánh treo dưới mái hiên, cây cối ven đường cũng bị bao phủ bởi sương giá như pha lê.Tuyết trên đường đã được xúc đi nhưng mặt đất vẫn trơn trượt, không cẩn thận vẫn dễ trượt ngã.Chỉ trong chốc lát, Tiêu Hề Hề đã nhìn thấy mấy người ngã xuống đường.Gió lạnh thổi vào làm mũi nàng đỏ bừng.Nàng buông rèm xe xuống, quay đầu nhìn Lạc Thanh Hàn."

Chúng ta đến thẳng chỗ của Anh vương à?"

Lạc Thanh Hàn biết nàng đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói "Tìm một chỗ ăn trưa trước đã."

Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên."

Chúng ta đi đâu ăn?"

Lạc Thanh Hàn "Tùy nàng."

Tiêu Hề Hề suy nghĩ hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại."

Món gì ta cũng muốn ăn, ta không chọn được."

Lạc Thanh Hàn "Đến Lưu Quang Các trước đi, sau khi xong việc, buổi tối ta sẽ dẫn nàng dạo chợ đêm."

Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh "Được được!"

Lưu Quang Các là tửu lâu nổi tiếng ở thành Thịnh Kinh, đồ ăn thức uống đương nhiên rất ngon, nhưng giá cả hơi đắt.Thế thì có làm sao chứ?Dù gì nàng cũng đi cùng kim chủ ba ba, hoàn toàn không cần lo chuyện tiền bạc!Xe ngựa dừng lại ở lối vào Lưu Quang Các.Tiêu Hề Hề nhảy xuống xe, vui vẻ chạy đến Lưu Quang Các.Hầu bàn vội vàng đi tới, tức thì kinh ngạc trước dáng vẻ của tiểu nương tử trước mặt.Tiểu nương tử này môi đỏ răng trắng, đôi mắt hạnh lấp lánh như sao, trông vô cùng đáng yêu.Đặc biệt khi nàng cười, hai bên miệng xuất hiện lúm đồng tiền, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm càng khiến nàng dễ thương hơn.Hôm nay nàng mặc váy hồng nhạt, bên ngoài khoác áo choàng đỏ, cổ quấn khăn lông cáo trắng, sự tương phản giữa hai màu trắng đỏ tôn lên nét thanh tú tươi sáng của khuôn mặt, trông nàng càng yêu kiều duyên dáng, khiến người khác yêu thích.Tiêu Hề Hề biết Lưu Quang Các làm ăn rất tốt, thường xuyên đông khách, vì thế mỉm cười hỏi."

Còn chỗ trống không?"

Hầu bàn định thần lại, lễ phép nói "Còn chứ còn chứ, khách quan đi mấy người?"

Hầu bàn vừa hỏi vừa lén nhìn khuôn mặt nàng.Hắn từng gặp rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, nhưng một người vừa yêu kiều lại dễ thương như nàng thì hiếm có.Thấy nàng búi tóc kiểu phụ nữ thì chắc là đã có gia đình.Không biết lang quân nhà nào lại may mắn cưới được tiểu nương tử đáng yêu như vậy.Tiêu Hề Hề "Chúng ta đi hai người, còn có mấy tùy tùng."

Nàng quay lại thấy Lạc Thanh Hàn đã xuống xe, vội vẫy tay với hắn."

Mau đi mau đi, còn chỗ nè!"

Hầu bàn nhìn theo ánh mắt nàng, thấy Lạc Thanh Hàn lại giật mình.Ngoại hình của lang quân này không kém gì tiểu nương tử bên cạnh, khen một câu như thần tiên trên trời cũng không hề quá lời.Nhưng sao ngoại hình của lang quân này có hơi quen quen?

Hình như trước đây đã từng gặp.Trí nhớ của hầu bàn khá tốt, chẳng mấy chốc đã nhớ ra lang quân này từng tới Lưu Quang Các, hình như còn quen với ông chủ Anh vương của bọn họ.Nếu đã là bạn của Anh vương thì không thể lơ là.Hầu bàn bày ra dáng vẻ nhiệt tình nhất, mời hai người vào trong."

Hai vị khách quý, mời ngồi."

Lạc Thanh Hàn nhìn chỗ ngồi trước mặt, có hơi không hài lòng.Chiếc bàn này rất gần cửa, tuy cửa có treo rèm nỉ dày nhưng gió lạnh vẫn luồn qua khe hở trên nỉ, bên cạnh thường xuyên có người đi lại rất khó chịu.Tiêu Hề Hề hỏi "Không có phòng riêng sao?"
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 756: Giàu có hào sảng


Hầu bàn mỉm cười xin lỗi nói "Ngại quá, đừng nói là phòng riêng, cả bàn trong sảnh cũng chật kín, đây là bàn trống cuối cùng rồi."

Tiêu Hề Hề đảo mắt, cười ranh mãnh."

Ta nhớ Anh vương có một phòng riêng chuyên dụng ở đây, cho chúng ta ngồi nhờ một lát đi."

Hầu bàn khó xử nói "Chuyện ... chuyện này không hay lắm đâu?"

Đó là phòng riêng của Anh vương, ngoài Anh vương và những vị khách được Anh vương mời, không ai được phép sử dụng phòng riêng đó.Nếu có người lén sử dụng phòng riêng đó mà bị Anh vương phát hiện, chắc chắn Anh vương sẽ nổi trận lôi đình.Hầu bàn gánh không nổi trách nhiệm này.Tiêu Hề Hề "Gọi chưởng quỹ của các ngươi tới đây, ta sẽ đích thân nói chuyện với ông ấy."

Hầu bàn nhanh chóng gọi chưởng quỹ tới.Vốn chưởng quỹ không muốn nhường phòng riêng của Anh vương, sau đó Tiêu Hề Hề nói nhỏ vào tai ông mấy câu.Biểu hiện của ông tức thì thay đổi.Ông vô thức nhìn Lạc Thanh Hàn, lấy hết can đảm quan sát cẩn thận, phát hiện dung mạo của vị lang quân này quả thật có hơi giống Anh vương.Hai chân ông mềm nhũn, muốn quỳ xuống hành lễ nhưng Tiêu Hề Hề ngăn lại."

Không cần đa lễ, chúng ta ra ngoài đi dạo, không muốn gây nhiều phiền phức."

Chưởng quỹ không dám nói gì nữa, thành thật dẫn hai người vào phòng riêng.Sau khi sắp xếp cho hai người xong, chưởng quỹ rời phòng riêng, lập tức phái người đến phủ Anh vương thông báo cho Anh vương chuyện Hoàng đế vi phục xuất tuần.Chốc sau, vợ chồng Anh vương ngồi xe ngựa đến Lưu Quang Các.Lúc hai người bước vào phòng riêng, đồ ăn vừa được bưng lên.Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn thấy hai vợ chồng xuất hiện cũng không hề ngạc nhiên.Vợ chồng Anh vương bước tới hành lễ.Bộ Sanh Yên nói "Không biết bệ hạ và Quý phi nương nương đại giá quang lâm, không kịp đón tiếp từ xa, mong được thứ tội."

Lạc Dạ Thần nhìn Hoàng đế rồi nhìn Quý phi, trong lòng thầm nghĩ Hoàng đế quả đúng là thích Quý phi thật, thậm chí còn cố ý dẫn tới đây ăn cơm.Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói "Ngồi đi."

Bốn người ngồi quanh bàn.Bộ Sanh Yên nhìn một bàn đầy đủ các món, thầm nghĩ Hoàng đế hẳn đã dự đoán được họ sẽ đến nên mới gọi nhiều món như vậy.Vợ chồng Anh vương nâng ly chào mừng Hoàng đế và Quý phi.Tiêu Hề Hề uống một ngụm rượu, sau đó cầm đũa vui vẻ ăn.Mới chẳng bao lâu mà tay nghề đầu bếp ở Lưu Quang Các đã cao hơn một bậc rồi!Lạc Thanh Hàn hỏi "Tay huynh đã đỡ hơn chưa?"

Lạc Dạ Thần vỗ vỗ cánh tay, đắc ý nói "Sớm đã khỏi rồi, đại phu nói thân thể của ta tốt nên khỏi nhanh hơn người bình thường."

Bộ Sanh Yên nghĩ thầm, đại phu chỉ nói mấy lời khách khí thôi, chàng còn xem là thật, rồi đi khoe với Hoàng đế, có phải ngốc không?Lạc Thanh Hàn "Trẫm đã dạy Tĩnh vương một bài học rồi, sau này hai người cố gắng tránh xa đệ ấy một chút."

Lạc Dạ Thần bất mãn nói "Người nên tránh xa phải là tên đó mới đúng, sau này ta gặp một lần sẽ đánh một lần!"

Bộ Sanh Yên ho hai tiếng, ra hiệu cho y nói ít lại.Dù trong lòng bọn họ bất mãn với Tĩnh vương thì cũng không nên thể hiện trước mặt Hoàng đế, vì như vậy sẽ làm bản thân trông quá nhỏ mọn.May là Lạc Thanh Hàn đã quen với tính khí thất thường của Lạc Dạ Thần, không mấy để ý chuyện này.Hắn điềm tĩnh nói "Trẫm có chuyện muốn bàn với Anh vương."

Lạc Dạ Thần kinh ngạc, Hoàng đế chủ động tìm y bàn bạc, chuyện hiếm thấy nha!Y hiện giờ chỉ là một vương gia nhàn tản, trong tay chẳng có gì ngoài tiền, có thể bàn bạc chuyện gì được chứ?Lạc Dạ Thần bày ra tư thế chăm chú lắng nghe."

Ngài nói đi."

Lạc Thanh Hàn nói về đề xuất mua vật tư mùa đông."

Số tiền này lẽ ra do quốc khố chi trả, nhưng đại thần trong triều phản đối chuyện này.

Trẫm không muốn lãng phí thời gian quý giá để tranh cãi với bọn họ nên muốn bàn chuyện này với huynh, mượn tiền từ Cao gia mua vật tư rồi đưa đến quận Phượng Dương.

Nếu quận Phượng Dương bình an vô sự đương nhiên là chuyện vui.

Nếu quận Phượng Dương không may gặp thiên tai, sau khi xong việc thì số tiền này sẽ được quốc khố trả lại Cao gia kèm theo lãi suất."

Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên nhìn nhau.Trong lòng Bộ Sanh Yên có rất nhiều suy nghĩ, nhưng nàng biết hiện giờ không phải lúc cho nàng nói, mấy chuyện này nên do Lạc Dạ Thần quyết định.Trong lòng Lạc Dạ Thần đắc ý không tả được.Trước đây toàn là y cầu xin Hoàng đế giúp đỡ, hiện giờ cuối cùng cũng đến lượt Hoàng đế cầu cứu y.Mặt mũi ta đây to quá mà!

Bộ Sanh Yên thấy y cười lớn, lặng lẽ nhéo eo y, nhắc nhở y phải kiềm chế, đừng vui mừng ra mặt như vậy.Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, hiếm khi Hoàng đế hạ mình chủ động cầu cứu, nếu chọc giận Hoàng đế thật, cuối cùng người xui xẻo vẫn là Lạc Dạ Thần.Lạc Dạ Thần giật mình, nụ cười trên mặt đông cứng lại.Y che eo mình lại, quay đầu nhìn vương phi nhà mình "Nàng làm gì vậy?"

Bộ Sanh Yên trừng mắt nhìn y.Lạc Dạ Thần tức thì rén ngang.Y xoa xoa eo, không dám đắc ý nữa, ủ rũ hỏi."

Bệ hạ cần bao nhiêu tiền?"

Lạc Thanh Hàn "Hai trăm vạn lượng bạc."

Lạc Dạ Thần hất cằm, khinh thường xì một tiếng."

Có chút tiền thế mà đám đại thần kia cũng không cho, đúng là một đám bủn xỉn!

Bệ hạ yên tâm, ngày mai ta sẽ đưa tiền cho bệ hạ, bệ hạ muốn tiền mặt hay ngân phiếu?"

Lạc Thanh Hàn "Huynh không cần bàn bạc với Cao gia sao?"

Lạc Dạ Thần không khỏi lại cong đuôi lên, đắc ý cười."

Không cần, ta cũng có phần trong công việc kinh doanh của Cao gia, mẫu phi ta lúc còn sống để lại cho ta rất nhiều tài sản, chỉ riêng tiền lời hàng năm của ta đã gần một trăm vạn lượng.

Hai trăm vạn lượng đối với ta chỉ là chuyện nhỏ, một mình ta cũng tự bỏ ra được, không cần để Cao gia biết."

Lạc Thanh Hàn cười như có như không "Đúng là Anh vương có khác, giàu có hào sảng."

Lạc Dạ Thần càng thêm đắc ý "Ha ha, thứ khác ta không có, chỉ có tiền là nhiều!"

Bộ Sanh Yên im lặng ôm trán, không muốn nói thêm gì nữa.Nàng một lần nữa cảm khái vô vàn.May là đương kim Hoàng đế vẫn có chút tình cảm huynh đệ với Lạc Dạ Thần.Nếu đổi thành một Hoàng đế máu lạnh tàn nhẫn, ích kỷ tham lam thì Lạc Dạ Thần đã trở thành miếng thịt trên thớt của người khác, dù sao thì tiền bạc cũng làm động lòng người.Lạc Thanh Hàn nâng ly chạm vào ly của Lạc Dạ Thần."

Chuyện lần này cảm ơn huynh."

Lạc Dạ Thần ưỡn ngực "Là huynh đệ với nhau, khách sáo làm gì?

Sau này nếu còn cần tiền thì cứ nói với ta, đại ca sẽ giúp đệ!"

Bộ Sanh Yên "......"

Tên ngốc này sao lời gì cũng dám nói hết vậy?!Bộ Sanh Yên ngại ngùng nói "Bệ hạ, Anh vương một khi uống rượu vào thường hay nói nhảm, ngài đừng so đo với chàng."

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Không sao, trẫm quen rồi."

Lúc ba người bàn chuyện xong, chuẩn bị dùng bữa thì phát hiện dĩa trên bàn đã sạch trơn.Thức ăn đâu?Ba người cùng nhìn về phía Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề sờ sờ cái bụng no căng của mình, hài lòng ợ một tiếng.Lạc Dạ Thần khó tin hỏi."

Nhiều thức ăn thế này, cô ăn hết rồi?"

Tiêu Hề Hề cười ngọt ngào để lộ lúm đồng tiền ở khóe miệng."

Ừm."

Lạc Dạ Thần sửng sốt, nữ nhân này chẳng những trông giống Tiêu trắc phi, thậm chí lượng cơm cũng gần giống Tiêu trắc phi.Trên đời có chuyện trùng hợp thế sao?
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 757: Lãng phí


Bộ Sanh Yên gọi thêm món.

Vương phi có lệnh thì phía nhà bếp đương nhiên sẽ ưu tiên.Chẳng mấy chốc hầu bàn đã bưng món mới lên.Nhìn món ngon trước mắt, Tiêu Hề Hề kiềm lòng không được muốn ăn tiếp, nhưng không được, nàng đã ăn nhiều lắm rồi, còn ăn nữa sẽ chướng bụng mất.Nàng vội nói "Mọi người ăn đi, ta ra ngoài đi dạo."

Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói "Đừng đi quá xa."

"Ừm."

Tiêu Hề Hề đứng dậy, ra khỏi phòng riêng.Lạc Dạ Thần vẫn còn ngơ ngác, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.Mãi đến khi Bộ Sanh Yên bảo y ăn canh, y mới tỉnh táo lại.Y uống một hớp canh gà, do dự mãi nhưng vẫn không kìm được nghi ngờ trong lòng, thận trọng hỏi."

Bệ hạ, vị Quý phi nương nương này là tỷ muội với Tiêu trắc phi hả?"

Lạc Thanh Hàn còn chưa kịp trả lời, Lạc Dạ Thần lập tức phủ nhận suy đoán này."

Không thể nào, không thể nào, Tiêu trắc phi là con gái của Tiêu tướng quân, con gái của Tiêu tướng quân sao có thể liên quan gì tới công chúa Nam Nguyệt?

Chuyện này tuyệt đối không thể nào."

Thật ra Bộ Sanh Yên cũng có hơi nghi ngờ.Nhưng hướng nghi ngờ của nàng hoàn toàn khác với Lạc Dạ Thần.Dù có tin đồn Tiêu trắc phi đã chết nhưng nếu không thấy thi thể của Tiêu trắc phi thì không thể xác nhận Tiêu trắc phi có thật sự đã chết hay không.Nếu không phải vì ngoại hình, dáng người và giọng nói giữa Quý phi và Tiêu trắc phi khác biệt, Bộ Sanh Yên đã nghi ngờ Quý phi chính là Tiêu trắc phi rồi.Lạc Dạ Thần ăn một lúc, nhịn không được hỏi lại."

Hai người họ không phải tỷ muội thật hả?

Kiểu như biểu tỷ muội đồ đó."

Lạc Thanh Hàn liếc y một cái "Sao huynh lại quan tâm chuyện Quý phi và Tiêu trắc phi quá vậy?

Trước đây không phải huynh rất ghét Tiêu trắc phi sao?

Bây giờ nàng không còn nữa, huynh nên vui mừng mới đúng."

Lạc Dạ Thần bĩu môi "Ai nói ta quan tâm Tiêu trắc phi?

Ta chỉ tò mò nên thuận miệng hỏi thôi."

Lạc Thanh Hàn "Mặc kệ huynh nghĩ thế nào, trong lòng ta, Quý phi chính là Tiêu trắc phi, hai người là một."

Lạc Dạ Thần "Quả nhiên đệ thật sự xem Quý phi là thế thân của Tiêu trắc phi!"

Bộ Sanh Yên lại nhéo eo y.Lạc Dạ Thần hậm hực ngậm miệng.Bộ Sanh Yên nhìn sang Hoàng đế, nhẹ nhõm khi thấy Hoàng đế không có ý tức giận.Lúc này Tiêu Hề Hề đột nhiên quay lại.Nàng ngồi phịch xuống bàn.Lạc Thanh Hàn hỏi "Không phải nàng ra ngoài đi dạo à?

Sao lại quay về?"

Tiêu Hề Hề "Vừa rồi ở bên ngoài ta nhìn thấy hai tên mập đang ăn."

Lạc Thanh Hàn "Cho nên?"

Tiêu Hề Hề "Ta thấy có động lực, bọn họ đã mập như vậy mà vẫn còn ăn, ta ốm thế này, tại sao lại không ăn?!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Tiêu Hề Hề yên tâm cầm bát đũa lên, lại bắt đầu ăn.Vì thế nàng hùng hồn ăn đến chướng bụng.Sau bữa ăn, nàng ngồi sụp xuống bàn, không chịu cử động."

Ta mệt quá, không cử động được, để ta nghỉ một lát."

Bộ Sanh Yên lập tức sai người mang trà giúp tiêu hóa đến.Tiêu Hề Hề uống xong trà, tiếp tục nói "Mùa đông vừa đến ta cảm thấy rất mệt..."

Lạc Thanh Hàn "Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, nàng cũng từng nói câu này."

Lạc Dạ Thần phàn nàn "Cô mệt cả năm luôn sao?"

Tiêu Hề Hề "Ngài không hiểu, thể chất của ta rất dễ mệt, bất cứ lúc nào cũng cảm thấy rất mệt, cho nên ta chỉ thích hợp nằm."

Lạc Dạ Thần "Đây chẳng phải là lười à?"

Tiêu Hề Hề "Lười nếu nói theo một hướng khác, thật ra có nghĩa là thông minh, suy nghĩ giỏi hơn người khác."

Lạc Dạ Thần tỏ ra khó tin.Tiêu Hề Hề cười nói."

Ngài đừng có không tin như thế, ta có thể cho ngài một ví dụ.

Ví như bây giờ chúng ta gặp chuyện phiền phức.

Suy nghĩ đầu tiên của ngài chính là nhanh chóng giải quyết nó.

Nhưng ta thì khác, ta sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động.

Trước tiên ta phải suy nghĩ xem liệu chuyện này ta có làm được không?

Rồi suy nghĩ tiếp có thể để mai làm không?

Cuối cùng nghĩ xem có thể giao chuyện này cho người khác làm không?"

Lạc Dạ Thần nghe tới ngẩn người.Nghe ... nghe cũng có lý.Bộ Sanh Yên không nỡ nhìn vương gia nhà mình bị lừa nên ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề."

Lát nữa bệ hạ và Quý phi nương nương có kế hoạch gì không?"

Lạc Thanh Hàn "Buổi chiều đi dạo trong thành."

Bộ Sanh Yên "Có cần chúng thần đi cùng không?

Hay là hai người muốn đi riêng?"

Tiêu Hề Hề không do dự nói "Cùng đi đi, đông người mới vui."

Anh vương giàu như vậy, dẫn y đi theo có thể ăn uống thoải mái.Bộ Sanh Yên không biết Quý phi đang nghĩ đến việc ăn uống, nàng dẫn Quý phi và Hoàng đế đến lầu Yên Chi lớn nhất trong thành, nữ nhân mà, ai chẳng thích son phấn làm đẹp chứ?Vừa bước vào lầu Yên Chi, Tiêu Hề Hề đã ngửi thấy mùi phấn nồng nặc.Người làm thấy họ ăn mặc chỉnh tề, thái độ rất nhiệt tình "Cửa tiệm chúng tôi mới cho ra một loại kem dưỡng ẩm, khi bôi lên rất tốt cho da mặt, khách quan có muốn dùng thử không?"

Tiêu Hề Hề có hứng thú "Lấy cho ta xem."

Chốc sau người làm mang đến một lọ sứ rất đẹp.Tiêu Hề Hề mở lọ sứ, thấy bên trong đựng sữa chua.Người làm nhiệt tình giải thích "Đây là kem dưỡng ẩm được làm bằng phương pháp đặc biệt, chỉ cần trộn với bột ngọc trai rồi thoa lên mặt, thì da mặt sẽ trắng mịn hơn."

Người làm lấy một gói bột ngọc trai ra rồi bắt đầu giới thiệu giá cả, tác dụng chăm sóc da tốt thế nào.Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm sữa chua trong lọ, đột nhiên cảm thấy da mặt của mình không quá quan trọng.Người làm đưa một chiếc thìa nhỏ."

Khách quan có thể lấy một ít thử lên mu bàn tay."

Tiêu Hề Hề cầm thìa, múc một thìa sữa chua trực tiếp nhét vào miệng.Vị chua chua, còn có mùi sữa.Đây đúng là sữa chua mà!Ai nấy đều sững người.Người làm hét lên "Khách quan, đây là kem dưỡng ẩm, không ăn được!"

Lạc Thanh Hàn cau mày "Không phải nàng mới vừa ăn no sao?

Thứ này dùng để bôi lên mặt, không thể ăn bậy, lỡ như ăn đau bụng thì sao?"

Tiêu Hề Hề chẹp chẹp môi "Không đâu, đây là sữa lên men, có thể ăn được, trước đây ta từng ăn rồi, không có gì đâu."

Lạc Thanh Hàn nghe nàng nói đã từng ăn thì mới yên tâm.Người làm nghe nàng nói biết cách làm kem dưỡng ẩm, bất chợt thấy căng thẳng, sợ nàng sẽ truyền cách làm ra ngoài.Kem dưỡng da này là sản phẩm đặc biệt mới được nghiên cứu phát triển trong cửa tiệm, doanh số bán hàng rất tốt, chủ tiệm hy vọng sẽ kiếm được nhiều tiền từ loại kem dưỡng da này.Tiêu Hề Hề hỏi "Thứ này bán thế nào?"

Người làm "Tám lượng một lọ."

Tiêu Hề Hề "Đắt quá."

Bộ Sanh Yên lấy một tờ ngân phiếu đưa cho người làm, mua một lọ kem dưỡng da, cười nói với Tiêu Hề Hề."

Ta tặng cô."

Tiêu Hề Hề lập tức mỉm cười "Cảm ơn!"

Người làm mang một lọ kem dưỡng da mới đến cho Tiêu Hề Hề.Tiêu Hề Hề mở nắp, ăn hết sữa chua trong lọ trước mặt mọi người.Ăn xong nàng liếm liếm miệng, cảm thấy chưa đã.Người làm nhìn đờ cả người.Không chỉ người làm mà những khách hàng khác trong cửa tiệm cũng ngơ ngác.Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người ăn kem dưỡng da.Vấn đề là lọ kem dưỡng da có giá tám lượng, ăn như vậy thật lãng phí!
 
[P4] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 758: Tên nam nhân này thật đáng ghét!


Tiêu Hề Hề không quên vẫy tay với người làm trước khi rời đi.

"

Sau này nếu có sản phẩm mới, nhớ báo cho ta biết, ta sẽ đến ăn thử!"

Người làm "......"

Lúc ra khỏi lầu Yên Chi, vẻ mặt Lạc Dạ Thần rất khó diễn tả, y chưa từng gặp nữ nhân nào ăn khỏe như Quý phi, cả kem dưỡng bôi lên mặt cũng không bỏ qua!Chờ đã.Cũng từng có một nữ nhân ăn khỏe như Quý phi.Lạc Dạ Thần không khỏi lại nhớ đến Tiêu trắc phi, ánh mắt y liếc nhìn khuôn mặt của Quý phi.Lúc đầu chỉ thấy các đường nét trên khuôn mặt có phần giống, nhưng bây giờ cộng với hành vi khó hiểu của nàng, càng nhìn càng thấy hai người rất giống.Tiêu Hề Hề cảm nhận được ánh mắt của Lạc Dạ Thần, cười ranh mãnh với y."

Sao Anh vương cứ nhìn ta mãi vậy?

Lẽ nào bị vẻ đẹp của ta mê hoặc rồi à?"

Lạc Dạ Thần không kìm được trợn mắt.Lúc quay đầu nhìn lại thấy Bộ Sanh Yên đang cười lạnh, khiến cả người y căng cứng.Y nhanh chóng bào chữa "Nàng đừng nghe cô ta nói bậy, sao ta có thể có hứng thú với một nữ nhân chỉ biết ăn như cô ta chứ?!"

Tiêu Hề Hề bĩu môi, kéo tay áo Lạc Thanh Hàn nhõng nhẽo."

Bệ hạ, Anh vương chê thần thiếp chỉ biết ăn, thần thiếp là nữ nhân của ngài, Anh vương chê thần thiếp chẳng phải là đang chê ngài sao."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Lạc Dạ Thần.Cả người Lạc Dạ Thần lập tức cảnh giác, nói "Đệ nhìn ta như vậy là ý gì?

Vừa nãy ta chỉ nhìn cô ta có hai lần thôi, đệ đừng hòng kiếm cớ."

Nói xong, y tiến hai bước về phía Bộ Sanh Yên để tìm kiếm cảm giác an toàn.Trước kia, y một chọi hai, lần nào cũng bị đè bẹp.Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.Y có vương phi rồi, mà vương phi còn rất giỏi võ.Hai chọi hai, y không sợ!Lạc Thanh Hàn "Nàng không chỉ biết ăn."

Lạc Dạ Thần sửng sờ một lúc mới nhận ra Hoàng đế đang phản bác lời mình vừa nói.Tiêu Hề Hề đầy mong đợi nhìn Lạc Thanh Hàn, hắn đang nói giúp nàng, trai thẳng cũng có mặt dịu dàng và che chở nữa này!Lạc Thanh Hàn "Nàng còn biết ngủ."

Tiêu Hề Hề "......"

Ngốc quá, nàng thật là ngu ngốc.Sao nàng lại kỳ vọng vào một trai thẳng miệng độc được chứ?Lạc Dạ Thần cười không thương tiếc, rống lên như ngỗng "Ăn được ngủ được chẳng phải là lợn sao, éc éc éc!"

Bộ Sanh Yên đưa nắm tay lên môi ho hai tiếng, ra hiệu cho Lạc Dạ Thần đừng cười nữa, giữ thể diện cho Quý phi.Tiêu Hề Hề: ta cảm thấy bị xúc phạm.Nàng vừa buông tay áo Lạc Thanh Hàn thì hắn đã nắm lấy tay nàngHắn thản nhiên nói "Đúng vậy, nàng là bé lợn ta nuôi, một bé lợn ngốc nghếch chỉ thuộc về ta."

Lạc Dạ Thần bất ngờ bị nhét thức ăn cho chó, nụ cười trên mặt cứng đờ.Lần này đến lượt Tiêu Hề Hề cười lớn.Lạc Dạ Thần bị tiếng cười của nàng làm thẹn, tức giận hung hăng nói."

Cô kiêu ngạo gì chứ?

Người mà Hoàng đế thật sự thích đâu phải là cô!"

Lời này có hơi quá đáng rồi.Nói xong y thấy có hơi hối hận, nhưng y trước giờ ưa sĩ diện, lúc này y gãi cổ hất cằm, bày ra dáng vẻ 'lời ta nói là thật, ta không sai'.Bộ Sanh Yên sợ Hoàng đế tức giận trách tội Anh vương nên lặng lẽ kéo kéo Lạc Dạ Thần, bảo y ít nói lại.Bộ Sanh Yên cung kính nói "Hoàng thượng, nương nương, trước nay Anh vương nói chuyện chưa từng động não, hai người đừng so đo với chàng."

Nhưng hai người ngạc nhiên khi Hoàng đế và Quý phi không hề tức giận.Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Chúng ta vi phục xuất cung, cứ gọi chúng ta là công tử phu nhân là được."

Tiêu Hề Hề chớp chớp đôi mắt hạnh, vẻ mặt đầy tò mò "Ngài nói người công tử thích không phải ta, vậy công tử thích ai?"

Lạc Dạ Thần hừ lạnh một tiếng "Sao ta phải nói cho cô biết?!"

Tiêu Hề Hề "Là Tiêu trắc phi à?

Ta cũng từng nghe về nàng, nghe nói nàng không chỉ xinh đẹp như hoa, còn thông minh lanh lợi, là nữ tử kỳ tài trăm năm hiếm gặp, đứng cùng Hoàng thượng đúng là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi."

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy!

Để vớt vát thể diện, Lạc Dạ Thần cố tình nói lớn "Đúng vậy, Tiêu trắc phi không chỉ tốt bụng còn thông minh dễ thương, rất được người khác yêu thích, trước kia dù Thái tử đi đâu cũng sẽ dẫn nàng theo, tình cảm của hai người rất tốt!"

Tiêu Hề Hề che miệng cười, đôi mắt hạnh cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.Lạc Dạ Thần thấy nàng chẳng những không tức giận, mà còn cười rất vui vẻ, trong lòng chợt thấy chán nản.Y nói với Hoàng đế."

Tiêu trắc phi mất tích lâu như vậy, sao không thấy đệ lo lắng gì?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Ta lo chứ, mất hơn trăm cân thịt lợn, ai mà không lo?"

Tiêu Hề Hề "......"

Lạc Dạ Thần "......"

Bộ Sanh Yên "......"

Bất ngờ bị lời độc địa của Hoàng đế làm tức gần chết.Dọc đường Tiêu Hề Hề lại không nói với câu nào với Lạc Thanh Hàn.Tên nam nhân này thật đáng ghét!Đến khi trời tối, bọn họ đi đến phố Bình Nam, mới nhận ra gần đây do tiết trời quá lạnh, số người ra ngoài chơi đêm giảm đáng kể, việc kinh doanh cũng không khá khẩm nên số lượng người dựng sạp hàng cũng ít đi rất nhiều.Tất nhiên cũng có một số người bất chấp gió lạnh dựng sạp hàng kiếm tiền, cuối cùng đều bị cảm lạnh, số tiền chữa bệnh và thuốc than còn nhiều hơn số tiền kiếm được, thua lỗ rất nhiều.Vì vậy mấy ngày nay chợ đêm toàn đóng cửa, phố Bình Nam vốn là nơi sầm uất nhất về đêm giờ vắng tanh.Kế hoạch dạo chợ đêm ăn đồ ngon của nàng hỏng bét, tổn thương hơn cả đòn công kích độc địa của Lạc Thanh Hàn.Tâm trạng của nàng càng ủ rũ hơn.Lạc Dạ Thần gợi ý "Ta biết phía trước có một quán lẩu dê rất ngon, có muốn ăn thử không?"

Hai mắt Tiêu Hề Hề chợt sáng lên "Đi đi đi, đi mau đi!"

Mùa đông, quán lẩu dê buôn bán rất tốt.Lúc họ bước vào, cửa hàng đã gần đầy.Tình cờ khách ngồi bàn cạnh cửa sổ đã ăn xong và rời đi nên bốn người lập tức ngồi xuống.Chiếc bàn này nằm sát trong góc nên không phải chịu đựng sự ra vào của người xung quanh, Lạc Thanh Hàn miễn cưỡng chấp nhận.Tiêu Hề Hề gọi một lẩu dê cực lớn và nhấn mạnh."

Thêm thịt dê, thêm củ cải và thêm cơm!"

Bà chủ cũng là người hào phóng, mỉm cười đáp "Dạ được!"

Bọn họ gọi thêm sáu món ăn và một bình rượu.Chẳng mấy chốc đồ ăn và rượu đã được bưng lên.Những miếng thịt dê lớn và những miếng củ cải trắng được hầm trong nồi, nước lẩu nóng hổi đang sôi sùng sục tỏa ra mùi thơm nồng.Tiêu Hề Hề gắp một miếng thịt dê bỏ vào miệng, vừa mềm vừa nhừ, dư vị vô tận.Nàng nếm thử một miếng củ cải, củ cải hầm trong suốt như pha lê, gần như tan trong miệng nàng.Lạc Dạ Thần vừa uống một ngụm rượu, vừa đắc ý nói."

Chỗ này là ta vô tình phát hiện ra, sau khi ăn thử lẩu dê ở đây một lần, ta thường mời bạn bè đến đây ăn."

Trong quán có một đống lửa than đang cháy, Lạc Thanh Hàn cảm thấy ngột ngạt nên mở cửa sổ bên cạnh ra.Cửa sổ này nằm bên hông quán, đối diện với một tửu lâu.Bên ngoài tửu lâu treo đèn lồng đỏ, trước cửa khách đến nườm nượp, trong đó có rất nhiều cô nương trang điểm xinh đẹp vẫy khăn tay gọi mời khách.
 
Back
Top Bottom