Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 449: Cắm sừng


Lạc Dạ Thần nhấp một ngụm rượu, thầm chuẩn bị lời trong lòng rồi mới nói.

"Ta có chuyện muốn nói với đệ."

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Vừa hay ta cũng có chuyện muốn nói với huynh."

Lạc Dạ Thần sửng sốt, sau đó tự tin nói "Chuyện đệ muốn nói chắc chắn không quan trọng bằng chuyện ta muốn nói!"

Lạc Thanh Hàn "Chưa chắc."

Lạc Dạ Thần không tin "Chuyện ta muốn nói rất quan trọng với đệ."

Lạc Thanh Hàn "Ta cũng vậy."

Lạc Dạ Thần nghi ngờ nhìn hắn "Đệ muốn nói gì?"

Lạc Thanh Hàn "Vẫn là huynh nói trước đi."

Lạc Dạ Thần nóng lòng muốn xem phản ứng của Thái tử sau khi biết sự thật, nhưng y không thể nói quá trực tiếp, bèn do dự một hồi rồi mới lên tiếng."

Ta có một người bạn ..."

Tiêu Hề Hề gặm chân gà, nói đùa "Người bạn đó là người nhỉ!"

Lạc Dạ Thần nấc một tiếng.Y tức giận nói "Cô ăn của cô đi, đừng có xen vào!"

Tiêu Hề Hề "Hừ!"

Dù bị ngắt lời, Lạc Dạ Thần vẫn cố tiếp tục cuộc trò chuyện."

Ta có một người bạn, vợ của hắn ...

à cũng không thể xem là vợ, dù sao thì cũng là nữ nhân của hắn, vụng trộm với nam nhân khác, đệ thấy ta nên nói thế nào với hắn?"

Ngay cả Thái tử Điện hạ từng trải rất nhiều chuyện, lúc này cũng hơi hoang mang.Hắn vô thức quay đầu nhìn Tiêu Hề Hề bên cạnh.Tiêu Hề Hề cũng đang nhìn hắn.Hai người nhìn nhau, trong đầu cùng hiện lên một ý nghĩ ---Anh vương biết mình bị người ta cắm sừng rồi?!Lạc Dạ Thần thấy phản ứng của hai người, cũng sốc không kém, buột miệng nói "Lẽ nào đệ cũng biết rồi?"

Lạc Thanh Hàn thầm nghĩ, nếu đối phương đã biết, hắn cũng không cần giấu giếm, liền thẳng thắn thừa nhận."

Ta biết rồi."

Lạc Dạ Thần không tin được "Đệ biết rồi!"

Thông thường loại chuyện này không tiện để người khác biết, tục ngữ có câu, đẹp khoe xấu che, Lạc Thanh Hàn thấu hiểu phản ứng lúc này của đối phương, bình tĩnh nói "Yên tâm, ta sẽ không nói lung tung."

Lạc Dạ Thần nghĩ thầm, chuyện xấu trong nhà, chắc chắn không muốn nhắc đến.Lạc Dạ Thần thấy hắn bình tĩnh như vậy, như chẳng có gì xảy ra, nhịn không được hỏi "Lẽ nào đệ không giận sao?"

Lạc Thanh Hàn "Không sao."

Lạc Dạ Thần rất sốc.Thái tử bị người khác cắm sừng mà vẫn thản nhiên nói mình không sao?

Thái độ không phải tốt quá rồi à!Lạc Dạ Thần rất tò mò "Làm sao đệ biết chuyện này?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời.Tiêu Hề Hề giơ tay tự nói "Là ta nói với ngài ấy!"

Lạc Dạ Thần càng sốc hơn "Sao lại là cô?!"

Tiêu Hề Hề "Đúng vậy, là ta!"

Lạc Dạ Thần lập tức nhìn sang Thái tử, chất vấn nói "Cô ta còn dám nói chuyện này trước mặt đệ, cô ta điên như vậy sao đệ không dạy dỗ lại?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng nói đều là sự thật, sao ta phải dạy dỗ nàng?"

Lạc Dạ Thần "Đệ cũng biết cô ta nói thật, nhưng đệ vẫn không muốn dạy dỗ cô ta, đệ quá vô dụng rồi!"

Có nam nhân nào biết mình bị cắm sừng còn có thể bình tĩnh như vậy?Thái tử đúng là làm mới nhận thức của y!Lạc Thanh Hàn nhíu mày "Huynh nói năng cho cẩn thận, dù ở ngoài cung cũng phải chú ý cấp bậc thân phận."

Lạc Dạ Thần tức giận cười "Được rồi, nếu đệ không quan tâm, ta hà tất phải lo chuyện bao đồng?

Hai người muốn làm gì thì làm!"

Lạc Thanh Hàn nhận thấy thái độ của y là lạ.Không chỉ Lạc Thanh Hàn, mà cả Tiêu Hề Hề cũng thấy phản ứng của Lạc Dạ Thần rất lạ.Không lẽ Lạc Dạ Thần hiểu lầm chuyện gì?Tiêu Hề Hề nhặt một lá tre xanh trên dĩa, cuộn nó thành hình chiếc mũ đưa sang."

Vương gia, đây là món quà nhỏ ta tặng người."

Lạc Dạ Thần hỏi "Đây là gì?"

Tiêu Hề Hề tiếp tục gợi ý "Người không thấy nó giống mũ xanh sao?"

Nàng gợi ý rõ như vậy, hẳn là Anh vương cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi nhỉ.Lạc Dạ Thần "......"

Y vạch trần chuyện Tiêu trắc phi vụng trộm, nữ nhân này muốn báo thù y, bèn tặng cho y mũ xanh, trù y bị cắm sừng.Nữ nhân này quá độc ác!Lạc Dạ Thần im lặng nhận 'mũ xanh'.Tiêu Hề Hề thở phào, có vẻ như ngài ấy hiểu ra rồi.Sau đó, nàng thấy Lạc Dạ Thần đặt 'mũ xanh' trước mặt Thái tử, Lạc Dạ Thần nghiêm túc nói "Ta thấy mũ xanh này hợp với đệ hơn."

Y không tin mình gợi ý rõ vậy rồi, Thái tử vẫn có thể nhịn được?!Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn duỗi hai ngón tay, đẩy 'mũ xanh' trở lại trước mặt Lạc Dạ Thần."

Mũ này cho huynh, huynh giữ lấy đi."

Lạc Dạ Thần đẩy qua lần nữa "Không, đệ mới là chủ của nó."

Lạc Thanh Hàn lại đẩy "Hợp với huynh hơn."

Lạc Dạ Thần đẩy sang "Có duyên với đệ hơn."......'Mũ xanh' là do Tiêu Hề Hề tiện tay xếp, không chắc chắn lắm, bị hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng chịu không nổi áp lực rách ra.Không khí trên bàn ăn rơi vào trầm mặc.Tâm trạng Lạc Dạ Thần lúc này vô cùng phức tạp.Một mặt y thông cảm Thái tử bị cắm sừng, mặt khác lại rất giận, cảm thấy Thái tử quá vô dụng.

Biết nữ nhân của mình vụng trộm, vẫn không dám nói lời nào, nếu là y, y đã tát vào mặt cô ta từ lâu rồi!Tâm trạng Lạc Thanh Hàn cũng vô cùng phức tạp.Một mặt hắn thông cảm Lạc Dạ Thần bị cắm sừng, mặt khác lại cảm thấy người này quá ngu ngốc, nếu đã biết bộ mặt thật của Tạ Sơ Tuyết, sao lại ngu ngốc muốn cưới người ta?Tâm trạng của Tiêu Hề Hề cũng giống tâm trạng của Thái tử.Nàng thì thầm vào tai Thái tử."

Đến nước này rồi mà Anh vương vẫn muốn cưới Tạ cô nương, xem ra là tình yêu đích thực đó."

Lạc Thanh Hàn "Có phải tình yêu đích thực hay không vẫn chưa chắc."

Tiêu Hề Hề "Chúng ta không có bằng chứng, chỉ nói miệng thì ngài ấy không tin đâu."

Lạc Thanh Hàn "Có lẽ ta có thể tìm thấy bằng chứng."

Tiêu Hề Hề chớp mắt.Lạc Thanh Hàn gọi một Ngọc Lân vệ đi tìm Tiêu Lăng Phong tới.Ngọc Lân vệ nhận lệnh rời đi.Lạc Dạ Thần khó hiểu "Đệ gọi Tiêu Lăng Phong đến làm gì?"

Lạc Thanh Hàn "Đến lúc đó huynh sẽ biết."

Tiêu Hề Hề theo bản năng nhận thấy sắp có kịch hay, bèn tăng nhanh tốc độ ăn.Lạc Thanh Hàn trầm giọng nhắc nhở "Ăn từ từ, ăn nhanh quá không tốt cho dạ dày tiêu hóa."

Lạc Dạ Thần tặc lưỡi, tức giận nói "Cô ta đối xử với đệ như vậy mà đệ còn quan tâm cô ta, xem ra đệ rất yêu cô ta nhỉ!"

Lạc Thanh Hàn "Nàng đối xử với ta thế nào?"

Lạc Dạ Thần hỏi ngược lại "Không phải đệ biết hết rồi sao?"

Lạc Thanh Hàn "Biết cái gì?"

"Vừa nãy đệ cũng thừa nhận rồi, sao bây giờ lại giả ngu?"

Lạc Dạ Thần cười lạnh "Yên tâm đi, ta cũng biết hết rồi, dù đệ có giả ngu cũng vô dụng."
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 450: Đừng đi quá xa!


Lạc Thanh Hàn nhìn nữ nhân bên cạnh, hỏi "Huynh ấy đang nói gì?"

Đầu óc Tiêu Hề Hề cũng trống rỗng "Ta cũng không biết."

Lạc Dạ Thần bất mãn nói "Ta cũng đã nói tới nước này rồi, hai người không cần giả ngu nữa, vừa nãy ở Thương Lan Viên, ta nhìn thấy cả rồi!"

Lạc Thanh Hàn "Huynh nhìn thấy gì?"

Lạc Dạ Thần bị thái độ của hắn chọc tức "Đệ đi mà hỏi Tiêu trắc phi, cô ta làm gì trong lòng biết rõ nhất!"

Tiêu Hề Hề vô tội "Ta không làm gì hết!"

Lạc Dạ Thần thấy nàng vẫn không thừa nhận, càng tức giận hơn.Bây giờ y mặc kệ thể diện gì đó, trực tiếp vạch trần mọi chuyện."

Cô không làm gì, thế sao lại một mình ở cùng Phương quản sự?!"

Tiêu Hề Hề giải thích "Ta chỉ nói vài câu với huynh ấy thôi."

Lạc Dạ Thần cảm thấy nàng nói dối quá vụng về, bèn cười giễu nói "Chỉ nói vài câu, các người có cần đứng gần vậy không?

Gã còn đưa tay xoa đầu cô, chậc chậc, nhìn hai người thân mật biết bao, nhìn thoáng là biết sớm đã cấu kết với nhau rồi!"

Tiêu Hề Hề tức thì nhìn sang Thái tử bên cạnh.Quả nhiên, khuôn mặt đẹp trai của hắn chợt tối sầm.Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, toi rồi, tính chiếm hữu của tên này lại sắp bùng nổ!Lạc Dạ Thần cảm thấy chưa đủ loạn, bèn thêm dầu vào lửa."

Thái tử đệ đệ à, nghe ta khuyên một câu, không thể chiều chuộng nữ nhân quá mức, đệ càng chiều nàng, thì nàng sẽ được nước lấn tới.

Tiêu trắc phi chính là một ví dụ điển hình, bình thường đệ cưng chiều cô ta như bảo bối, đi đâu làm gì cũng dẫn cô ta theo, kết quả cô ta chẳng những không biết ơn còn vụng trộm với nam nhân khác, cắm cho đệ cặp sừng.

Ta thấy, đệ phải dạy dỗ cô ta cho tốt, để cô ta biết đệ lợi hại ra sao, tuyệt đối đừng để cô ta ra ngoài làm bậy."

"Y xoa đầu nàng?"

Tiêu Hề Hề khó khăn gật đầu "Ừm."

Lạc Thanh Hàn giơ tay, ấn sau gáy nàng, kéo nàng vào lòng, dùng sức xoa đầu nàng thật mạnh.Tiêu Hề Hề cảm giác được tóc mình rối tung, vội vùng vẫy "Người làm gì vậy?"

Lạc Thanh Hàn xoa đầu xong vẫn cảm thấy chưa đủ, thậm chí còn cúi đầu hôn đầu, trán, mặt nàng mấy lần.Nhìn hắn như vậy, như muốn dùng hơi thở của mình che đi hơi thở Phương Vô Tửu để lại.Tiêu Hề Hề bị hôn đỏ cả mặt.Không phải trước đây nàng chưa từng bị hắn hôn, nhưng toàn ở nơi không người, bây giờ trước mặt nàng còn có một người sống sờ sờ đang nhìn!Nàng đẩy hắn ra, ra hiệu cho hắn nhận thức được mình đang làm gì.Khó lắm mới đẩy được người ra, Tiêu Hề Hề vừa vuốt tóc vừa quay đầu nhìn Lạc Dạ Thần đang ngồi đối diện.Lạc Dạ Thần "......"

Y không nên ở đây, y nên ở dưới gầm bàn.Tiêu Hề Hề sợ y đi nói lung tung, lần nữa giải thích "Trước đây ta và Phương quản sự có quen biết, nhưng ta không có vụng trộm với huynh ấy."

Lạc Thanh Hàn nhìn sang, nghiêm túc nói "Đây là chuyện riêng của chúng ta, nàng không cần giải thích với người ngoài."

Tiêu Hề Hề "Lỡ như ngài ấy ra ngoài nói bậy thì sao?"

Lạc Thanh Hàn "Nếu huynh ấy dám nói bậy, ta sẽ lan truyền mấy chuyện đáng xấu hổ của huynh ấy ra ngoài."

Lạc Dạ Thần "......"

Y không khỏi suy nghĩ, tại sao y lại ngồi đây tự làm nhục mình?Lúc Tiêu Lăng Phong đến, Tiêu Hề Hề đã ăn bát cơm thứ tư.Ông bước tới hành lễ với Thái tử.Lạc Thanh Hàn "Trước đó ta bảo khanh phái người theo dõi Tạ Sơ Tuyết, chuyện thế nào rồi?"

Tiêu Lăng Phong thành thật trả lời "Trong khoảng thời gian này, gần như ngày nào Tạ cô nương cũng ra ngoài, mạt tướng phái người theo dõi, phát hiện lần nào Tạ cô nương cũng chỉ gặp một người."

Lúc này Lạc Thanh Hàn còn chưa kịp lên tiếng, Lạc Dạ Thần đã gấp gáp hỏi "Muội ấy đi gặp ai?"

Tiêu Lăng Phong nhìn Thái tử trước, thấy Thái tử chẳng có biểu hiện gì, bèn đáp."

Tạ cô nương đi gặp Nhị hoàng tử."

Lạc Dạ Thần chợt đứng dậy, tức giận nói "Ta không tin!

Ngươi đang gạt ta!"

Tiêu Lăng Phong bình tĩnh nói "Nếu vương gia không tin, có thể tự mình đi xem, vừa rồi thuộc hạ của mạt tướng truyền tin về, nói Tạ cô nương lại ra ngoài, chắc chắn lại đi gặp Nhị hoàng tử."

Lạc Dạ Thần thấy ông nói chắc như vậy, không khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng y vẫn ôm chút hi vọng cuối cùng, to tiếng nói."

Đi thì đi!"

Nói xong, y dẫn đầu sải bước ra ngoài.Tiêu Hề Hề nhanh chóng ăn hết miếng cơm cuối cùng trong bát, tiện tay cầm theo hai quả lê.Ngậm lê trong miệng, nàng và Thái tử bước ra khỏi phòng riêng, Tiêu Lăng Phong đi theo phía sau.Một nhóm người ra khỏi lầu Đông Lai, lên xe ngựa.Tiêu Lăng Phong cưỡi ngựa dẫn đường.Tiêu Hề Hề chia một quả lê cho Thái tử.Thái tử không nhận, nhưng cúi đầu cắn một miếng.Tiêu Hề Hề hỏi "Ngọt không?"

Lạc Thanh Hàn chậm rãi nuốt lê "Rất ngọt."

Tiêu Hề Hề "Ăn nữa không?"

"Không ăn nữa."

Tiêu Hề Hề vui vẻ đưa quả lê lên miệng, cắn một miếng thật lớn, không ghét bỏ quả lê này vừa bị người khác cắn.Mùi lê ngọt tràn ngập trong xe.Lạc Thanh Hàn yên lặng nhìn nàng, ánh mắt dừng trên môi dính nước lê của nàng, ánh mắt sâu xa khó hiểu.Hắn đột ngột hỏi."

Ta có thể hôn nàng không?"

"Khụ khụ khụ!"

Tiêu Hề Hề không kịp thở, bị sắc nước lê, điên cuồng ho khan, khuôn mặt đỏ bừng.Lạc Thanh Hàn giơ tay vỗ lưng giúp nàng nhuận khí.Một lúc sau, Tiêu Hề Hề mới dần hết.Không phải trước đây nàng và Lạc Thanh Hàn chưa từng hôn, mà trước đây muốn hôn là hôn, chưa từng lịch sự hỏi ý nàng như bây giờ.Lúc làm chuyện này, tự dưng nói ra làm có cảm giác xấu hổ không nói nên lời.Đặc biệt là khi Lạc Thanh Hàn hỏi chuyện này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dường như không phải hỏi chuyện có thể hôn hay không, mà như đang thương nghị quốc gia đại sự, cảm giác tương phản này càng khiến người ta thấy lúng túng.Tiêu Hề Hề không tự nhiên "Sao tự dưng người khách khí quá vậy?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời, mà hỏi lại "Được không?"

Nàng hỏi lại "Ta có thể nói không được sao?"

Lạc Thanh Hàn không nói, cứ an tĩnh nhìn nàng.Tiêu Hề Hề không chịu được ánh mắt của hắn, dứt khoát nhắm mắt."

Tới đi!"

Không phải chỉ hôn thôi sao?

Đâu phải trước đây chưa từng hôn!Cứ xem như nàng hôn chó con mà mình nuôi thôi!Qua một lúc lâu, nàng mới cảm nhận được hơi ấm trên môi, hơi thở quen thuộc phả vào mũi, khiến nàng không tự chủ được mà thở chậm lại.Nàng nghĩ hắn bất chợt muốn hôn, chạm vào rồi thôi.Nào ngờ người này lại cạy môi nàng ra.Tiêu Hề Hề bất chợt mở mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt.Nàng dùng ánh mắt nhắc nhở đối phương, làm người phải biết đủ, hôn một chút là được rồi, đừng đi quá xa!
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 451: Nàng chột dạ làm gì?


Lạc Thanh Hàn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt không né tránh.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh mắt hướng về nhau, mỗi người đều có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương.Cứ như thể trong mắt họ chỉ có nhau.Mọi thứ trở thành hư vô.Nụ hôn ngày càng sâu hơn.Tiêu Hề Hề thiếu hơi, đầu óc hơi choáng.Nàng cảm thấy cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.Nàng giơ tay đẩy hắn ra.Lạc Thanh Hàn cũng không bám riết, thuận thế lùi lại một chút.Tiêu Hề Hề hít thở không khí trong lành, hi vọng có thể sử dụng lượng lớn oxy để ép mấy thứ đồi trụy trong đầu nàng xuống.Hắn cúi đầu nhìn Tiêu Hề Hề, trong miệng vẫn còn vị lê ngọt, đó là hương vị của nàng.Lạc Thanh Hàn nhịn không được lại hôn lên môi nàng một cái, khàn giọng hỏi."

Nàng có hôn Đại sư huynh của nàng không?"

Tiêu Hề Hề suýt bị phát ngôn chấn động của hắn làm tắt thở.Nàng kinh hoàng hét lên "Ta bị điên à?

Sao ta lại hôn Đại sư huynh?"

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng sởn cả da đầu rồi được chưa?!Lạc Thanh Hàn nhìn chăm chú "Nhưng nàng hôn ta."

Tiêu Hề Hề nghẹn họng.Lạc Thanh Hàn "Nàng ôm ta, ngủ với ta, ăn thức ăn dính nước bọt của ta."

Tiêu Hề Hề gần như bóp nát quả lê trong tay.Nàng lớn tiếng cãi lại "Ta chỉ không muốn lãng phí thức ăn, ta không cố tình ăn nước bọt của người, đừng nói như kiểu ta giống biến thái như thế."

Lạc Thanh Hàn "Nàng chột dạ làm gì?"

Tiêu Hề Hề "Ta chột dạ hồi nào?!"

Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng không chột dạ, nàng lớn tiếng thế làm gì?"

Tiêu Hề Hề "Giọng ta lớn, không được sao?"

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng chăm chú.Tiêu Hề Hề bị nhìn sởn cả gai ốc, co rúm người lại "Người nhìn ta như vậy làm gì?"

Sau hồi lâu im lặng.Lạc Thanh Hàn đột nhiên mỉm cười.Dù hắn cười rất đẹp, nhưng Tiêu Hề Hề không có tâm trạng tán thưởng, ngược lại càng sởn gai ốc hơn.Tâm trạng Lạc Thanh Hàn lúc này rất tốt, giống như nút thắt tích tụ trong lòng đã lâu đột nhiên được cởi bỏ, trong lòng dâng lên cảm giác nhẹ nhõm khó tả."

Ta hiểu rồi."

Tiêu Hề Hề khó hiểu "Người hiểu cái gì?"

Lạc Thanh Hàn nhàn nhã nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên."

Mấy chuyện này, nàng chỉ muốn làm với ta."

Hắn quả thật rất ghen tị với Phương Vô Tửu.Phương Vô Tửu là Đại sư huynh cùng Tiêu Hề Hề lớn lên, nhìn nàng từ một đứa trẻ trở thành cô nương, mười bảy năm cuộc sống của nàng chỉ toàn hình bóng của y.Đó là giai đoạn rất quan trọng trong cuộc đời Tiêu Hề Hề, cũng là khoảng thời gian hắn chưa từng tham gia.Lạc Thanh Hàn vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng thấy rất khó chịu.Trước đó, hắn buộc Tiêu Hề Hề phải lựa chọn giữa hắn và Phương Vô Tửu, chỉ là muốn xác nhận vị trí của hắn trong lòng nàng.Dù biết làm vậy sẽ khiến nàng khó xử nhưng hắn vẫn kiềm không được muốn biết câu trả lời, hắn cần câu trả lời này để kìm nén ghen tị và bất an trong lòng.Nhưng vừa nãy hôn nàng, Lạc Thanh Hàn chợt hiểu ra.Cả khi Tiêu Hề Hề đã sống cùng Phương Vô Tửu mười mấy năm, nàng cũng không bao giờ hôn, ôm hoặc ngủ với Phương Vô Tửu.Người duy nhất có thể làm mấy chuyện này với nàng, là Lạc Thanh Hàn hắn.Tiêu Hề Hề rất muốn phản bác, nhưng không tìm được lời nào, cuối cùng chỉ đành ủ rũ tiếp tục gặm lê.Lạc Thanh Hàn hỏi "Lê này ngon không?"

Tiêu Hề Hề ấp úng nói "Vừa nãy không phải người ăn rồi sao?"

Lạc Thanh Hàn "Ta vẫn muốn ăn nữa."

Tiêu Hề Hề "Hết rồi, đây đều là của ta."

Lạc Thanh Hàn chẳng những không giận, trái lại còn cười.Hắn không thường cười, nhưng bây giờ hắn cứ cười liên tục, làm Tiêu Hề Hề ngày càng sợ hãi, rốt cuộc hắn bị sao vậy?

Tự dưng đổi tính?Nàng không khỏi thì thầm "Người có thể đừng nhìn ta cười nữa được không?

Biến thái lắm."

Lạc Thanh Hàn "......"

Nụ cười của hắn nhạt dần."

Nàng nói ai biến thái?"

Tiêu Hề Hề cố gắng giải thích "Ta không mắng người biến thái, ta chỉ cảm thấy người cười quá đáng sợ, làm ta thấy sợ lắm.

Nếu người muốn nói gì thì cứ nói thẳng, miễn là không vay tiền, ta có thể xem xét giúp người."

Lạc Thanh Hàn vô cảm nhìn nàng.Có lúc hắn thật muốn mở miệng của nàng ra xem thử nữ nhân này có phải ăn đan dược đoạn tình tuyệt ái gì không?!Xe ngựa dừng lại.Tiêu Hề Hề nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ trong xe.Lạc Dạ Thần từ cỗ xe ngựa khác nhảy xuống.Trước mặt là một quán trà yên tĩnh tao nhã, cửa quán đóng chặt, hình như không mở cửa kinh doanh.Y quay đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, nghi ngờ hỏi "Ngươi xác định bọn họ ở đây?

Chỗ này không mở cửa."

Tiêu Lăng Phong gọi một thuộc hạ đang đứng canh gần đó.Thuộc hạ thành thật trả lời "Nhị hoàng tử bao cả quán trà, hôm nay chỉ tiếp đón Nhị hoàng tử và khách của ngài ấy, vừa rồi thuộc hạ tận mắt thấy Tạ cô nương dẫn theo thị nữ tới đây, đến giờ vẫn chưa ra ngoài."

Lạc Dạ Thần nghe vậy, sắc mặt tức thì khó coi hơn.Y muốn gõ cửa, nhưng Tiêu Lăng Phong đã ngăn lại."

Vương gia chờ đã, đừng đánh cỏ động rắn."

Tiêu Lăng Phong bước tới, nhẹ nhàng gõ cửa.Kế đó cánh cửa từ bên trong mở ra.Người mở cửa là hầu bàn, nhìn người đứng bên ngoài, vội nói "Xin lỗi, hôm nay quán trà của chúng tôi không mở cửa, mời hôm khác trở lại."

Nói xong hầu bàn định đóng cửa, nhưng Tiêu Lăng Phong đã giữ cửa lại.Trước khi hầu bàn kịp phản ứng, Tiêu Lăng Phong đã sải bước vào cửa.Sắc mặt hầu bàn thay đổi, muốn đuổi người đi.Tiêu Lăng Phong đánh thẳng vào gáy hầu bàn.Trước mắt hầu bàn tối sầm, cứ thế ngất đi.Hầu bàn ngã thẳng xuống đất, phát ra tiếng bịch như vật nặng rơi xuống đất.Chỉ cần nghe thấy tiếng cũng cảm thấy cú ngã này rất đau.Tiêu Lăng Phong dọn đường xong, những người khác theo sát phía sau, sải bước vào trong.Quán trà này nhìn bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng cảnh trí bên trong rất ngoạn mục, Tiêu Hề Hề vừa đi vừa nhìn, phải thừa nhận đây đúng là một nơi tốt để hẹn hò.Bọn họ gặp những hầu bàn khác trên đường, nhưng đều bị Tiêu Lăng Phong và thuộc hạ khống chế.Kế đó Lạc Dạ Thần tìm thấy Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên và Tạ Sơ Tuyết.Hai người đang cùng nhau ngâm thơ viết phú, bỗng thấy có người xông vào, cả hai đều giật mình.Lạc Vân Hiên đang định quở trách người đến, nhưng phát hiện người đến lại là Đại hoàng huynh, lời quở trách đến môi chợt dừng lại, y hỏi ngược lại."

Hoàng huynh, sao huynh lại đến đây?"

Lạc Dạ Thần nhìn Nhị hoàng đệ trước, sau đó lại nhìn Tạ Sơ Tuyết bên cạnh.Hôm nay hai người đều mặc y phục nhạt màu, ngồi cùng nhau như trời sinh một cặp.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 452: Bắt gian


Tạ Sơ Tuyết hiển nhiên không ngờ Anh vương sẽ xuất hiện, nàng giật mình nên khó tránh khỏi có hơi luống cuống.

Nàng vội đứng dậy hành lễ "Bái kiến vương ..."

Nàng còn chưa nói hết câu, Lạc Dạ Thần đã thô bạo đá chiếc bàn trước mặt!Bút mực giấy nghiên trên bàn văng khắp sàn nhà.Tạ Sơ Tuyết hét lên.Lạc Vân Hiên vội kéo nàng ra sau người bảo vệ, sợ nàng va vào bàn.Thái tử và Tiêu Hề Hề đứng ngoài cửa không vào.Tiêu Hề Hề hơi ngạc nhiên, nàng không ngờ Lạc Dạ Thần chẳng nói lời nào đã trực tiếp động thủ, nàng còn tưởng Lạc Dạ Thần sẽ nói một đống đạo lý trước chứ.Lạc Dạ Thần như một con sư tử nổi giận, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt."

Lão nhị, ngươi hỏi ta đến đây làm gì?

Ta nói ngươi biết, lão tử tới bắt gian!"

Lạc Vân Hiên cảm thấy lời nói của y rất lố bịch."

Hoàng huynh, phiền huynh hiểu rõ, Tạ cô nương không có đính ước gì với huynh, dù muội ấy ở cùng ai cũng không liên quan đến huynh."

Lạc Dạ Thần tức giận nói "Lão tử đã cầu hôn cô ta rồi, sao lại không liên quan?!"

Lạc Vân Hiên sững người, y không biết chuyện này.Y quay đầu nhìn Tạ Sơ Tuyết đang trốn sau lưng mình.Tạ Sơ Tuyết nhỏ giọng trả lời "Ngài ấy cầu hôn, nhưng ta chưa đồng ý."

Lạc Dạ Thần nghe vậy càng giận hơn "Đúng, cô chưa đồng ý, nhưng cũng không từ chối!

Nếu không muốn gả cho ta thì muội cứ nói thẳng, chỉ cần cô nói rõ một câu ta không muốn gả, lão tử cam đoan lập tức rời đi, tuyệt đối sẽ không bám lấy cô!"

Tai Tạ Sơ Tuyết ù đi vì tiếng hét, sắc mặt nàng tái đi.Nàng đáng thương nói "Xin lỗi, ta sợ làm tổn thương thể diện của người, nên không dám dứt khoát từ chối người."

Lạc Dạ Thần tức giận gầm lên "Đây là lý do cô đùa giỡn ta sao?"

Tạ Sơ Tuyết sợ tới mức toàn thân phát run, hai mắt đỏ hoe "Xin ... xin lỗi."

Lạc Vân Hiên không chịu được nữa, cau mày nói "Hoàng huynh, mọi chuyện đã rõ, người ta cũng không có ý như vậy với huynh, huynh đi đi, đừng làm loạn ở đây nữa, lỡ làm ầm mọi chuyện lên, hai chúng ta đều xấu mặt."

Lạc Dạ Thần mặc kệ xấu mặt gì đó.Trong lòng y lúc này đang bốc hỏa, nhất định phải trút ra!Y tức giận lui hai bước, sau đó cầm đồ sứ bên cạnh, đập mạnh vào tường!Đồ sứ vỡ vụn thành từng mảnh.Tạ Sơ Tuyết hét lên "A!"

Lạc Vân Hiên vội kéo nàng trốn sang một bên.Lạc Vân Hiên cũng tức giận "Nếu huynh muốn phát điên thì ra ngoài phát điên, đừng làm loạn ở đây!"

Lạc Dạ Thần cũng phớt lờ y, đập nát bất cứ thứ gì mình cầm được.Ông chủ nghe thấy động tĩnh, muốn lại gần thì bị Tiêu Lăng Phong dẫn người ngăn lại, chỉ có thể ở ngoài lo lắng giậm chân.Ông đã chi rất nhiều tiền mua đồ đạc trong phòng đó!Lạc Vân Hiên không ngăn được Lạc Dạ Thần, chỉ đành nói với Thái tử đang đứng ngoài cửa."

Thái tử, đệ khuyên hoàng huynh đi, ở đây là bên ngoài, không thể để huynh ấy làm bậy như vậy!"

Lạc Thanh Hàn điềm nhiên nói "Liên quan gì đến ta, ta chỉ đi ngang thôi."

Lạc Vân Hiên "......"

Lạc Dạ Thần đập nát tất cả những thứ có thể di chuyển trong phòng.Cơn giận dồn nén trong lồng ngực cuối cùng cũng tiêu tan một phần.Y chửi thề, sải bước ra ngoài, đến cửa thì dừng lại.Y quay lại, giơ tay phải lên.Lạc Vân Hiên tưởng y muốn động thủ, tức thì căng thẳng định tiếp chiêu.Lạc Dạ Thần thậm chí không thèm nhìn y, giơ tay lấy một lá bùa bình an từ trong tay áo."

Nữ nhân họ Tạ kia, đây là thứ mà cô đưa cho ta, bây giờ lão tử trả cho cô."

Nói xong, y xé bỏ bùa bình an ném xuống đất, không quên giẫm mạnh lên.Bây giờ đến lượt Lạc Vân Hiên sửng sốt.Y nhìn bùa bình an bị xé rách trên đất, sau đó giơ tay sờ sờ ống tay áo.Trong tay áo của y cũng có một lá bùa bình an giống vậy.Lạc Vân Hiên quay đầu nhìn nữ nhân đứng phía sau.Tạ Sơ Tuyết đang cúi đầu lau nước mắt, trông rất đáng thương.Lạc Vân Hiên rất muốn hỏi, muội đã đưa bùa bình an cho bao nhiêu người?Lạc Dạ Thần lúc này đang rất giận, hoàn toàn không nhận thấy nét mặt thay đổi của Nhị hoàng tử, giận dữ lao ra ngoài.Y vừa đi, Thái tử và Tiêu Hề Hề cũng đi theo.Trước khi đi, Thái tử không quên bảo Tiêu Lăng Phong lập danh sách những món đồ bị đập nát với ông chủ, cần phải đền bao nhiêu tiền.Tiêu Lăng Phong chắp tay đáp "Vâng!"

Lạc Dạ Thần ủ rũ lao ra khỏi quán trà, thậm chí còn không lên xe ngựa mà đi thẳng vào một quán rượu gần đó.Môi trường của quán rượu này rõ ràng không tốt bằng lầu Đông Lai, nhưng y không quan tâm, y chỉ muốn tìm một nơi uống say.Bây giờ chưa đến giờ ăn tối, quán rượu vắng tanh không một bóng người.Y gọi một lúc cả chục món.Ông chủ tốt bụng nhắc nhở "Khách quan chỉ có một mình, không ăn hết nhiều món như vậy, sẽ lãng phí ..."

Lạc Dạ Thần thô lỗ ngắt lời ông, đập bàn hét lên "Lão tử thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ngươi quản được sao?"

Ông chủ sợ sệt im bặt, không dám nói gì thêm.Sau khi xác nhận món ăn, ông cẩn thận rót một tách trà cho Lạc Dạ Thần.Lạc Dạ Thần hất tách trà xuống đất "Lão tử đến đây uống rượu, mang thứ rác rưởi này cút đi!"

Ông chủ vội nhặt tách trà lên, thở phào khi thấy tách trà không vỡ.Lúc này Tiêu Hề Hề và Thái tử bước vào.Hai người ngồi xuống đối diện với bàn của Lạc Dạ Thần.Lạc Dạ Thần thấy họ, càng tức giận hơn."

Các ngươi đến xem trò cười của ta sao?"

Lạc Thanh Hàn sắc mặt không đổi nhìn y, bình tĩnh thốt một chữ "Ừ."

Lạc Dạ Thần "......"

Đối phương bình tĩnh, ngược lại làm y không biết nên tiếp lời thế nào.Tiêu Hề Hề "Thấy chưa, ngay từ đầu ta đã nói đây là đào hoa tàn, nhưng người cứ không tin, cuối cùng bây giờ chịu thiệt rồi."

Lạc Dạ Thần tức giận hét lên "Đã đến lúc này rồi, các ngươi còn bỏ đá xuống giếng, không có lương tâm!"

Nói đến cuối cùng, giọng y bất chợt yếu đi, lộ ra chút uất ức.Lúc này, hầu bàn bưng rượu và thức ăn đến.Bình rượu vừa đặt lên bàn, Lạc Dạ Thần đã giật lấy.Lạc Dạ Thần không thèm dùng ly, tu rượu cả bình.Bây giờ y chỉ có một ý nghĩ, đó là mau chóng say, say rồi sẽ quên hết thảy.Chỉ sau hai ngụm, y đặt cái bình lên bàn, gầm lên giận dữ."

Ông chủ!"

Ông chủ vội chạy tới "Khách quan có gì dặn dò?"

Lạc Dạ Thần tức giận hỏi "Rượu của tiệm các ngươi sao lại pha nước vào?"

Y thường uống rượu ngon, loại rượu pha nước này, y vừa uống đã nhận ra mùi vị không đúng.Ông chủ cũng tài giỏi, thay vì hoảng sợ, ngược lại nói năng lý lẽ."

Đúng vậy, chỗ chúng tôi mua rượu tặng nước, người xem tôi đâu có tính tiền nước."

Lạc Dạ Thần tức giận bật cười."

Ngươi có biết lão tử là ai không?

Ngươi dám bán cho ta rượu giả pha nước này, có tin ta lập tức cho người đóng cửa cái quán rách nát này của ngươi không!"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 453: Cuộc sống khó khăn quá rồi!


Ông chủ thấy y ăn mặc bảnh bao lại có vẻ dữ tợn, biết y không dễ chọc, không dám giở trò nữa, vội vàng xin lỗi.

"Khách quan đừng nóng, tôi lập tức đổi cho người một vò rượu ngon, hôm nay miễn hết toàn bộ tiền rượu cho người."

Nói xong, ông nhanh chóng cầm bình rượu chạy đi.Chốc sau ông mang đến một bình rượu mới.Lạc Dạ Thần nhấp một ngụm, xác định không pha nước mới thả ông chủ đi.Y cũng không ăn đồ ăn, chỉ vùi đầu uống rượu.Tiêu Hề Hề thấy y đáng thương, quyết định an ủi y."

Đừng buồn, cũ không đi, mới không tới, người sớm muộn gì cũng gặp được người tốt hơn."

Lạc Dạ Thần khịt mũi, vì uống rượu mà càng đỏ hơn "Thật sao?"

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Đương nhiên là thật, trong kinh nhiều quý nữ danh môn như vậy, sau này người tìm thử, nhất định sẽ tìm được ..."

Nói tới đây nàng hơi do dự."

Bỏ đi, người cứ độc thân như vầy cũng tốt."

Lạc Dạ Thần "Tại sao?"

Tiêu Hề Hề "Quý nữ nhà người ta vô tội, không thể hại đời người ta, người có nghĩ vậy không?"

Lạc Dạ Thần "......"

Y cả giận nói "Hại đời người ta là có ý gì?

Ta tốt xấu gì cũng là Anh vương, lẽ nào ta không xứng với quý nữ sao?"

Y hét to đến nỗi cả quán rượu đều nghe thấy, ông chủ nghe y tự xưng là Anh vương thì sắc mặt thay đổi.Trời đất ơi!

Ông thế mà bán rượu pha nước cho Anh vương, liệu ông có bị bắt bỏ vào ngục không?Tiêu Hề Hề an ủi "Người đừng gấp, ta không có ý coi thường người, ta chỉ muốn an ủi người chút thôi."

Lạc Dạ Thần vừa tức giận vừa uất ức "Có ai an ủi như cô không?"

Tiêu Hề Hề "Ta sai rồi, ta sai rồi, ta tự phạt mình một bát cơm."

Nàng quẹt quẹt vài cái đã hết bát cơm.Lạc Dạ Thần nhìn vẻ mặt ăn chưa đã của nàng, rất bực bội "Rốt cuộc cô đến đây an ủi ta hay là đến ăn chùa?"

Tiêu Hề Hề "Ta chủ yếu đến đây an ủi người, nhân tiện ăn chùa luôn."

Lạc Dạ Thần hừ một tiếng, xem thường lời nàng.Tiêu Hề Hề cảm thán nói "Người phải nghĩ thoáng một chút, đừng vì chuyện nhỏ này mà tổn thương bản thân, phải biết là rất nhiều chuyện trong cuộc sống sẽ dần tốt lên theo thời gian."

Lạc Dạ Thần hiếm khi nghe nàng nói tiếng người, cũng phấn chấn được một chút "Ví dụ như?"

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nghĩ "Ví dụ như bây giờ người chỉ ngốc, nhưng sau một thời gian người sẽ trở nên rất ngốc."

Lạc Dạ Thần "......"

Lạc Thanh Hàn "......"

Lạc Thanh Hàn rất muốn cười, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, nên hắn mượn động tác uống trà che đi khóe miệng hơi nhếch lên.Lúc này, Lạc Dạ Thần cảm thấy mình đúng là ngốc, lại trông cậy vào Tiêu trắc phi an ủi người khác.Y hơi sụp đổ "Ta cầu xin cô làm người tốt được không?

Ta đã thảm vậy rồi, cô không thể nói tiếng người sao?"

Vẻ mặt Tiêu Hề Hề vô tội "Lẽ nào ta nói không đúng sao?"

Lạc Dạ Thần "Dù đúng hay không, cô cũng không thể nói như vậy!

Cô thử nghĩ xem, nếu cô thấy Thái tử tán tỉnh nữ nhân khác, lẽ nào cô không cảm thấy tổn thương tức giận sao?"

Lạc Thanh Hàn đặt tách trà xuống "Đừng lấy ta làm ví dụ."

Lạc Dạ Thần gân cổ nói "Ta chỉ đang so sánh thôi!"

Tiêu Hề Hề nói "Nếu ta là người, có lẽ ta sẽ rất tức giận, sau đó ta sẽ thầm thề rằng sau này không bao giờ tức giận nữa, như vậy không phải mọi chuyện ổn rồi sao."

Lạc Dạ Thần "......"

Ta phát hiện nữ nhân này có cách suy nghĩ về mọi chuyện thật khó hiểu!Lạc Thanh Hàn hiển nhiên không ngờ Tiêu Hề Hề lại linh hoạt như vậy, do dự một hồi vẫn nhỏ giọng nói "Ta sẽ không tán tỉnh nữ nhân khác."

Vì vậy nàng không cần phải ép mình nhượng bộ.Tiêu Hề Hề nói "Ta biết."

Sự nghiệp của Thái tử đang thăng tiến, sao có thời gian tán tỉnh nữ nhân?Đợi hắn thành công đạt đến đỉnh cao sự nghiệp, nếu hắn muốn nữ nhân, vốn không cần tán tỉnh, người ta sẽ tự mình dâng đến cửa.May là Thái tử không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, nếu không hắn chắc chắn sẽ lập tức xù lông.Lạc Dạ Thần chẳng những không nhận được an ủi nào của Tiêu trắc phi, mà còn bị lời của nàng đâm chọc thành cái sàng.Y không muốn nói nữa, chỉ vùi đầu uống rượu.Tiêu Hề Hề "Người uống ít thôi."

Lạc Dạ Thần "Không cần cô quan tâm!"

Tiêu Hề Hề "Không phải ta quan tâm người, ta sợ người say rồi thì không ai trả tiền."

Lạc Dạ Thần "......"

Cuối cùng y không chịu được nữa bật khóc.Y đã tạo nghiệt gì, không chỉ bị Tạ Sơ Tuyết đùa giỡn tình cảm, còn bị Tiêu trắc phi điên cuồng xỏ xiên!Cuộc sống khó khăn quá rồi!Lạc Dạ Thần ôm bình rượu khóc chết đi sống lại.Tiêu Hề Hề nghe y khóc, lại ăn thêm hai bát cơm.Ăn uống no nê xong, Lạc Dạ Thần cuối cùng cũng ngừng khóc, y đã say đến mức nằm bất tỉnh trên bàn.Tiêu Hề Hề tặc lưỡi, nhìn y thế này, chắc chắn không thể trả tiền.Nàng gọi ông chủ tới.Ông chủ xoa xoa tay, nịnh nọt hỏi "Khách quan có gì cần dặn dò?"

Tiêu Hề Hề buột miệng "Ông có thể trả tiền giúp ta không?"

Ông chủ "......"

Lạc Thanh Hàn lấy một nén bạc ra, hỏi "Như vậy đủ chưa?"

Ông chủ lấy nén bạc đi cân, vội nói "Chẳng những đủ, mà còn dư rồi, khách quan chờ một chút, tôi đi tìm tiền thối."

Lạc Thanh Hàn lại nói "Không cần, ông dùng tiền thừa thuê một cỗ xe ngựa đưa người này về phủ Anh vương."

Ông chủ nhanh chóng đáp "Được được, tôi nhất định sẽ làm."

Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề "Về thôi."

Tiêu Hề Hề sờ bụng no căng của mình, hài lòng đáp."

Ừm."

Lần này ra ngoài rất đáng, không chỉ ăn chùa được hai bữa mà còn được xem kịch hay.Lúc hai người ngồi xe ngựa về Đông cung thì trời đã gần tối.Bảo Cầm đi lấy nước nóng hầu hạ Tiêu trắc phi tắm rửa.Bảo Cầm vừa giúp nàng chà người, vừa hỏi "Nương nương, hôm nay người có gặp Tạ cô nương không?"

Tiêu Hề Hề "Gặp rồi."

"Nàng ta không nói mấy lời khó nghe với người chứ?"

Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại "Nàng ta có thể nói mấy lời khó nghe gì?"

"Không phải Thái hậu muốn mai mối nàng ta cho Thái tử sao?

Dù Thái tử không đồng ý, nàng ta cũng là một nửa tình địch của người, nàng ta cố ý gửi thiệp mời chắc chắn là có ý đồ xấu."

Tiêu Hề Hề "Em nghĩ nhiều rồi, Tạ Sơ Tuyết không có ý định cướp Thái tử, nàng ta để mắt đến Nhị hoàng tử."

Bảo Cầm giật mình "Sao lại dính đến Nhị hoàng tử?

Không phải nàng ta rất thân thiết với Anh vương sao?"

Tiêu Hề Hề "Tin tức của em lạc hậu quá rồi, Anh vương là thì quá khứ, còn Nhị hoàng tử mới là hiện tại tiếp diễn của Tạ Sơ Tuyết."

Bảo Cầm bội phục "Tạ cô nương đúng là máu mặt thật, trước tiên là xem mắt Thái tử, sau đó dây dưa không rõ với Anh vương, rồi bây giờ có quan hệ với Nhị hoàng tử, nàng ta không phải chân đạp hai thuyền, mà là liên hoàn thuyền!"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 454: Các ngươi thật sự muốn cưới Tạ Sơ Tuyết cho bằng được?


Thực tế chứng minh không phải ai cũng có thể chống đỡ được chuyện liên hoàn thuyền này.

Hôm sau, tin đồn Anh vương và Nhị hoàng tử xung đột vì Tạ Sơ Tuyết đã lan truyền khắp Thịnh Kinh, thậm chí còn đến tai Hoàng đế.Tảo triều kết thúc, bá quan lui ra ngoài, chỉ còn Anh vương và Nhị hoàng tử.Hoàng đế nhìn hai người con trai đứng trước mặt, tức giận ném tấu chương trong tay xuống."

Các ngươi giỏi lắm, trẫm tốn bao công sức nuôi nấng các ngươi, còn cố tình giao Công bộ và Lễ bộ cho các ngươi.

Các ngươi thì hay rồi, chẳng những không chăm chỉ làm việc, lại vì tranh giành nữ nhân mà ra tay đánh nhau, chuyện ầm ĩ đến mức ai cũng biết, các ngươi muốn làm trẫm mất hết mặt mũi sao?!"

Hai người nhanh chóng quỳ xuống.Lạc Dạ Thần "Nhi thần sai rồi, sau này nhi thần không dám nữa."

Lạc Vân Hiên "Đều là lỗi của nhi thần, phụ hoàng muốn phạt nhi thần thế nào, nhi thần đều chấp nhận, chỉ mong phụ hoàng đừng tức giận hại đến sức khỏe."

Lạc Dạ Thần không chịu thua kém, nhanh chóng bổ sung "Sức khỏe của phụ hoàng là quan trọng nhất!"

Hoàng đế tức giận bật cười "Bây giờ các ngươi biết nói lời này rồi à, lúc ghen tuông đánh nhau bên ngoài có từng nghĩ trẫm sẽ tức giận hại sức khỏe không?

Trẫm anh minh một đời sao lại sinh ra hai kẻ khốn kiếp không có chí tiến thủ như các ngươi chứ!"

Lạc Dạ Thần và Lạc Vân Hiên không dám cãi lại, chỉ đành cúi đầu chịu đựng.Hoàng đế rất tức giận, chỉ vào hai người con trai của mình mắng mỏ nặng lời.Mãi đến khi cổ họng khô đi, mới dừng lại.Cam Phúc lập tức dâng một tách trà ấm.Hoàng đế uống hai hớp trà, cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều, cơn giận cũng tiêu tan một chút.Ông đặt tách trà xuống, cau mày hỏi "Trẫm không biết quan hệ giữa ba người các ngươi thế nào, trẫm chỉ muốn các ngươi nói một câu, các ngươi thật sự phải cưới Tạ Sơ Tuyết cho bằng được?"

Lạc Dạ Thần nặng nề khấu đầu "Tối qua sau khi trở về, nhi thần đã rút được bài học xương máu, cảm thấy nhi thần và Tạ cô nương không hợp nhau, nhi thần quyết định từ bỏ Tạ cô nương, tác thành cho Nhị hoàng đệ!"

Hoàng đế không ngờ y lại có phản ứng như vậy, không khỏi sửng sốt.Kế đó, Lạc Vân Hiên cũng nói "Hôm qua Đại hoàng huynh nổi giận vì Tạ cô nương, nhi thần cảm thấy rất áy náy, chuyện này quả thật là do nhi thần cư xử không đúng mực, có lỗi với Đại hoàng huynh.

Phàm là mọi chuyện đều có trước sau, nếu Đại hoàng huynh thích Tạ cô nương trước, vậy Tạ cô nương nên thuộc về Đại hoàng huynh, nhi thần bằng lòng tác thành cho hai người!"

Lạc Dạ Thần lập tức phủ nhận "Không, ta không còn hứng thú với Tạ cô nương nữa, Nhị hoàng đệ có thể yên tâm sống đến bạc đầu với cô ta, không cần vì ta mà chịu đựng nỗi đau chia cách."

Lạc Vân Hiên nhượng bộ nói "Đại hoàng huynh đừng như vậy, dù đệ và Tạ cô nương có chút giao tình, nhưng chỉ giới hạn ở mức tình bạn đơn thuần, thật sự không có tình cảm nam nữ."

Lạc Dạ Thần "Giữa nam nữ làm gì có quan hệ tình bạn đơn thuần?Y dừng một chút, bổ sung một câu "Trừ khi là người xấu xí."

Lạc Vân Hiên "......"

Lạc Vân Hiện nghiến răng nói "Đệ cảm thấy mình rất xấu, Tạ cô nương nhất định không quan tâm đến đệ như quan tâm đến huynh."

Lạc Dạ Thần "Nhị hoàng đệ quá khiêm tốn rồi, với phong thái tao nhã này của Nhị hoàng đệ, rất nhiều quý nữ trong kinh đều phải lòng, sao Nhị hoàng đệ có thể xem thường bản thân như vậy?

Ta nghĩ Tạ cô nương nhất định thích Nhị hoàng đệ hơn."

Lạc Vân Hiên "Đệ chỉ là gối thêu hoa có vẻ ngoài mà thôi, sao có thể sánh với Đại hoàng huynh còn trẻ tuổi đã được sắc phong Anh vương?

Tài hoa và năng lực của huynh vượt xa đệ, Tạ cô nương chắc chắn ngưỡng mộ huynh hơn."

Lạc Dạ Thần "Không không không, Nhị hoàng đệ hợp với Tạ cô nương hơn."

Lạc Vân Hiên "Không không không, huynh mới là chân mệnh thiên tử của Tạ cô nương!"......Hoàng đế "......"

Hoàng đế cảm thấy não mình không đủ dùng.Rõ ràng hôm qua hai người này còn tranh giành Tạ Sơ Tuyết, tại sao chỉ trong một đêm đột nhiên thay đổi rồi?Nhìn cách hai người này nhường nhau, đúng là huynh đệ kính trọng, hòa thuận với nhau.Hoàng đế vốn tưởng hai người đang diễn, nhưng sau khi quan sát kỹ lưỡng, bọn họ nói toàn xuất phát từ tình cảm chân thật, vì không cưới Tạ Sơ Tuyết, thậm chí còn chê bai bản thân, tâng bốc đối phương.Trước đây chuyện này chưa từng xảy ra.Hoàng đế nhìn cảnh này, tức giận trong lòng nhất thời biến mất, thay vào đó là tò mò."

Hai con không muốn cưới Tạ Sơ Tuyết nữa sao?"

Lạc Dạ Thần và Lạc Vân Hiên đồng thời nói ra ý nghĩ của mình."

Phải!"

Nói xong hai người nhìn nhau.Lạc Dạ Thần cũng bối rối, không hiểu tại sao Lạc Vân Hiên đột nhiên thay đổi quyết định.Lý do khiến Lạc Vân Hiên thay đổi quyết định là lá bùa bình an.Khi thấy Lạc Dạ Thần lấy ra lá bùa bình an, y biết mình và Lạc Dạ Thần đã bị Tạ Sơ Tuyết lừa.Y không biết mục đích của Tạ Sơ Tuyết là gì, dù sao y cũng không thể cưới một nữ nhân có ý đồ xấu.Hoàng đế "Các con chắc chắn?"

Lạc Dạ Thần và Lạc Vân Hiên lại đồng thời trả lời."

Chắc chắn!"

Hoàng đế rất tò mò, không khỏi hỏi "Hai con vì sao đột nhiên không muốn cưới Tạ Sơ Tuyết nữa vậy?

Lẽ nào nàng ta đã làm chuyện gì mà hai con cảm thấy không chấp nhận được?"

Lạc Dạ Thần không muốn nói ra sự thật, y không muốn mọi người biết nữ nhân mà y nằng nặc đòi cưới chỉ đùa giỡn mình, quá mất mặt.Y nhất thời không tìm được lý do thích hợp, dứt khoát lấy lời của Thái tử dùng."

Nhi thần cảm thấy tình huynh đệ quan trọng hơn tình cảm nam nữ."

Lời vừa nói ra, không chỉ Hoàng đế, cả Lạc Vân Hiên cũng không khỏi nhìn sang.Không ngờ người đầu óc đơn giản này lại có thể nói ra đạo lý như vậy, thật là phải lau mắt mà nhìn nha!

Hoàng đế biết lời này chưa hẳn là thật, nhưng ông vẫn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, lập tức khen ngợi."

Con nói đúng!

Nữ nhân xinh đẹp đến đâu cũng không bằng huynh đệ ruột thịt, phải biết chúng ta mới là người một nhà.

Người một nhà nên tương thân tương ái, không nên vì chuyện nhỏ mà tranh giành, chỉ có hai bên cùng thiệt hại, người ngoài thì được lợi, biết chưa?"

Lạc Dạ Thần và Lạc Vân Hiên đồng thời trả lời "Nhi thần biết rồi!"

Hoàng đế lúc này đã hoàn toàn hết giận.Ông cười nói "Thấy hai con đã biết sai, lần này trẫm sẽ không phạt, hai con về đi.

Còn chuyện hôn nhân đại sự, hai con không cần lo, trẫm sẽ chọn người thích hợp nhất cho hai con."

Lạc Dạ Thần và Lạc Vân Hiên cáo từ với Hoàng đế, sánh vai rời khỏi điện Nghị Sự.Lạc Dạ Thần quay sang nhìn người bên cạnh, cười giễu nói "Hôm qua không phải còn xem Tạ Sơ Tuyết như bảo bối à?

Sao hôm nay lại đổi ý rồi?"

Lạc Vân Hiên "Huynh nổi giận vì muội ấy, nếu đệ vẫn cố chấp cưới muội ấy, chẳng phải tình huynh đệ giữa chúng ta sẽ không còn?"

Lạc Dạ Thần khinh thường cười khẩy "Nói như giữa chúng ta có tình huynh đệ vậy."

Lạc Vân Hiên "......"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 455: Muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm


Lạc Vân Hiên giả như không nghe thấy đối phương phàn nàn, nghiêm túc nói.

"Chuyện này xem như một bài học cho huynh đệ chúng ta, sau này nhất định phải cẩn thận, đừng để người khác lừa."

Lạc Dạ Thần trợn tròn mắt, thầm nghĩ người này lại bắt đầu ra vẻ rồi, giả tạo!Lúc này, một tiểu thái giám vội tiến lên đón, cung kính hành lễ."

Anh vương xin dừng bước, Thái tử Điện hạ mời người sang đó một chuyến."

Lạc Vân Hiên biết Anh vương và Thái tử gần đây rất thân, mỉm cười nói."

Quan hệ giữa Đại hoàng huynh và Thái tử ngày càng tốt, huynh đệ chúng ta có thể thân thiết như vậy, thật sự là chuyện tốt."

Lạc Dạ Thần không cần nghĩ đã phủ nhận "Ai nói quan hệ giữa ta và hắn tốt?!"

"Nếu quan hệ không tốt, sao hôm qua hai người lại xuất hiện ở quán trà?"

Lạc Vân Hiên luôn nghi ngờ nguyên nhân Anh vương có thể tìm thấy mình và Tạ Sơ Tuyết ở quán trà là vì Thái tử giúp đỡ, nên vừa hay dò hỏi một câu.Hiếm thấy là, lần này Lạc Dạ Thần luôn thích bán đứng đồng đội nhất không hề nhắc đến Thái tử.Lạc Dạ Thần hừ lạnh một tiếng."

Muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm!"

Nói xong câu này, Lạc Dạ Thần sải bước đi.Tiểu thái giám chắp tay với Nhị hoàng tử, sau đó nhanh chóng đuổi theo.Lạc Vân Hiên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng bọn họ, ánh mắt dần tối đi.Trong số rất nhiều hoàng tử, có rất nhiều người bất mãn với Thái tử, người biểu hiện rõ ràng nhất chính là Lạc Dạ Thần.Trước đây, Lạc Dạ Thần không có cơ hội cũng sẽ tạo ra cơ hội chỉ trích Thái tử, nhưng từ khi Lạc Dạ Thần và Thái tử từ quận Trần Lưu trở về, hai người thường xuyên qua lại, quan hệ giữa hai người cũng hòa hoãn rất nhiều.Đây không phải là dấu hiệu tốt cho Lạc Vân Hiên.......Trong cung Minh Quang.Thái tử đang nghị sự với Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân.Đổng Minh Xuân hai tay dâng một phong thư, cung kính nói."

Đây là mật thư của người được cử đến huyện Ỷ La tiếp quản vị trí của Ngưu Hoằng, người trong thư nói đã điều tra kỹ cái chết của đệ ấy, phát hiện cái chết của đệ ấy có nhiều điểm đáng nghi.

Rất có thể Ngưu Hoằng chết không phải do tai nạn mà do có kẻ âm mưu giết hại, rồi ngụy trang cái chết thành ngoài ý muốn.

Ngoài ra, người này còn đích thân hỏi thăm hàng xóm của bà lão điên.

Được biết, bà lão điên từng là nô tỳ của một gia đình giàu có nào đó, sau này tuổi tác bà ấy lớn, được ông chủ tốt bụng trả khế ước bán thân, cho về quê thành thân."

Lạc Thanh Hàn nghe đến đây, động tác mở phong thư hơi khựng lại.Hắn như ý thức được gì, ngước mắt nhìn Đổng Minh Xuân hỏi "Trước đây bà ấy là nô tỳ của nhà nào?"

Thông tin về bà lão điên kia trong sổ hộ tịch của quan phủ vốn rất ít, không thể điều tra được gì, nhưng trùng hợp là cách đây không lâu, Huyết Vũ Lâu gây chuyện, dám động thủ với Thái tử và hoàng tử, khiến Hoàng đế hạ lệnh truy nã sát thủ của Huyết Vũ Lâu, còn ra lệnh điều tra kĩ càng dân cư các nơi, tránh bị người của Huyết Vũ Lâu trà trộn.Huyện lệnh các nơi sợ bị Hoàng đế phạt, bèn dốc sức làm việc, hộ tịch các nơi vì thế mà hoàn thiện hơn rất nhiều.Cũng vì vậy, Đổng Minh Xuân điều tra thông tin hộ tịch của bà lão điên dễ dàng hơn rất nhiều, nhanh chóng tìm thấy thông tin mình muốn.Đổng Minh Xuân thành thật trả lời "Vi thần đã sai người điều tra thông tin hộ tịch của bà lão điên đó, biết được chủ nhân trước đây của bà ấy họ Thẩm."

Lạc Thanh Hàn "Là Thẩm gia ở quận Trần Lưu?"

Đổng Minh Xuân "Đúng vậy."

Suy đoán trong lòng Lạc Thành Hàn đã được xác nhận.Bà lão điên đó trước khi chết còn kêu gào người trong nhà đã bị người khác giết chết, nhưng chẳng lâu sau bà ấy thắt cổ tự vẫn, Ngưu Hoằng nghi ngờ tiếp tục điều tra cũng chết ngay sau đó.Mà những chuyện này đều liên quan đến Thẩm gia.Dường như trong bóng tối, có người đang cố dẫn dắt Lạc Thanh Hàn điều tra vụ án Thẩm gia, nhưng lại có người đang cố ngăn Lạc Thanh Hàn điều tra tiếp.Hai thế lực đang âm thầm tranh đấu, quyết định cuối cùng rơi vào tay Lạc Thanh Hàn.Điều tra tiếp?

Hay từ bỏ?Lạc Thanh Hàn nhớ những gì Trần Lưu vương nói trước khi chết ..."

Không phải tất cả chân tướng đều có thể được phơi bày, nghe ta khuyên một câu, đừng điều tra nữa, biết càng nhiều, càng bất lợi cho người ..."

Sắc mặt Lạc Thanh Hàn không đổi, cúi đầu nhìn thư trong tay.Có lẽ lời khuyên của Trần Lưu vương rất đúng, đôi khi giả vờ câm điếc là cách tốt nhất để bảo vệ bản thân.Nhưng Lạc Thanh Hàn không muốn bị người khác thao túng như kẻ ngốc.Hắn không muốn bị người khác lừa gạt, hắn phải biết tất cả chân tướng.Hắn muốn biết tại sao Thẩm gia bị diệt?

Muốn biết tại sao mẫu phi chết?Hắn cần biết những người xung quanh rốt cuộc là người hay quỷ?Dù chân tướng cuối cùng được tìm ra khiến hắn không chấp nhận được, hắn sẵn lòng gánh chịu mọi hậu quả.Nội dung phong thư gần giống miêu tả của Đổng Minh Xuân, nhưng chi tiết hơn một chút.Đổng Minh Xuân đứng cúi đầu, thỉnh thoảng lén nhìn Thái tử, không biết Thái tử sẽ phản ứng thế nào.Đáng tiếc, tuy Thái tử tuổi còn trẻ, nhưng đã hình thành thói quen che giấu cảm xúc.Hắn đọc hết phong thư, sắc mặt vẫn không đổi, khó đoán được hắn đang nghĩ gì.Lạc Thanh Hàn đặt phong thư xuống, bình tĩnh nói "Tiếp tục điều tra, ta muốn biết ai đã giết Ngưu Hoằng."

Đổng Minh Xuân chắp tay đáp "Vâng."

Ông lấy ra một tập hồ sơ dày khác."

Điện hạ, đây là án gian lận bị phát hiện trong kỳ thi hương năm ngoái, mời người xem qua."

Vương triều Đại Thịnh tổ chức khoa cử bốn năm một lần, đầu tiên do quan phủ các nơi tổ chức thi hương, thông qua thi hương sẽ được trao tặng danh hiệu cử nhân, những cử nhân này sẽ tập trung ở Thịnh Kinh tham gia thi cử vào mùa xuân năm sau.Thường thì có thể dự thi, tức là đã bước một chân vào quan trường, chỉ cần thi đỗ là có tư cách vào triều làm quan.Được làm quan là ước mơ của những người đọc sách.Dưới cám dỗ của danh tiếng và tiền tài, gian lận nhiều lần xảy ra.Năm ngoái cũng không ngoại lệ.Kỳ thi hương tổ chức vào thu đông năm ngoái, nhiều thí sinh gian lận bị bắt quả tang, những thí sinh này đồng loạt bị loại và nhốt ở huyện nha.Huyện lệnh các nơi đưa ra phán quyết, nhưng vẫn cần Hình bộ đóng dấu phê duyệt trước khi phán quyết có hiệu lực.Lạc Thanh Hàn "Để đó đi, ta sẽ xem sau."

Đổng Minh Xuân cẩn thận đặt hồ sơ lên bàn.Lúc này Thường công công vào, cung kính nói "Điện hạ, Anh vương tới rồi."

Lạc Thanh Hàn "Cho vào."

Sau đó hắn nói với Đổng Minh Xuân."

Khanh về đi."

"Vi thần cáo lui."

Đổng Minh Xuân vừa đi, Anh vương đã bước vào.Lạc Dạ Thần không thích nơi này lắm, vừa đặt chân đến đây đã nhớ đến chuyện đeo mận gai nhận tội của mình, cảm thấy vô cùng khó chịu.Y gân cổ nói "Ngươi tìm ta làm gì?

Có chuyện thì nói nhanh lên, ta còn có việc."

Lạc Thanh Hàn đặt một bản danh sách trước mặt y, bình tĩnh nói "Đây là danh sách những thứ mà huynh đập trong quán trà hôm qua, ta đã cho người liệt kê ra rồi, huynh nhớ bồi thường cho người ta."
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 456: Quả anh đào


Lạc Dạ Thần bất mãn "Chút chuyện nhỏ như vậy, cũng đáng để gọi ta tới sao?"

Lạc Thanh Hàn "Còn một chuyện muốn dặn dò huynh."

"Chuyện gì?"

"Chuyện Tiêu trắc phi và Phương quản sự là người quen cũ, hi vọng huynh có thể giữ bí mật."

Lạc Dạ Thần cười nhạo "Tại sao ta phải giữ bí mật giúp ngươi?"

Lạc Thanh Hàn "Huynh còn nhớ hôm qua sau khi uống say bản thân thảm hại thế nào không?

Nếu không muốn mọi người biết huynh vì nữ nhân khóc lóc thảm thương thì xin quản cho tốt miệng mình, đừng nói những lời không nên nói."

Mặt Lạc Dạ Thần tức thì đỏ bừng."

Ngươi lại uy hiếp ta!"

Lạc Thanh Hàn "Nói chính xác thì là trao đổi bình đẳng, dù sao cũng là ta giúp huynh nhận ra bộ mặt thật của Tạ Sơ Tuyết, nếu ta và Tiêu trắc phi không ra mặt nhắc nhở, ta sợ huynh vẫn còn đang bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay."

Tuy sự thật là thế, nhưng hắn nói to rõ như vậy làm người khác rất khó chấp nhận.Lạc Dạ Thần thẹn quá hóa giận "Ta chỉ tạm thời bị cô ta gạt thôi, ta không có bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay."

Lạc Thanh Hàn lười nói với y, thản nhiên nói "Huynh có thể đi rồi."

Lạc Dạ Thần bực mình thái độ của Thái tử, nhưng y không dám cãi nhau với Thái tử, dù gì Thái tử vẫn nắm thóp của mình.Cuối cùng, y đành cầm danh sách, tức giận rời cung Minh Quang.......Hôm nay Diêu chiêu huấn lại đến buôn dưa với Tiêu trắc phi.Nào ngờ vừa ngồi xuống đã bị Tiêu trắc phi kéo đi đánh mạt chược.Diêu chiêu huấn ngẩn ngơ nhìn mạt chược trước mặt."

Muội ... muội không biết chơi trò này."

Tiêu Hề Hề vừa chơi mạt chược vừa nói "Trò này rất đơn giản, ta dạy cô chơi hai ván, cô sẽ biết ngay thôi."

Ngoài hai người họ, còn có hai tiểu cung nữ chơi cùng.Diêu chiêu huấn chỉ định chơi hai ván với Tiêu trắc phi, nào ngờ càng chơi càng nghiện, thậm chí vứt luôn ý định buôn dưa ra sau đầu.Vì không cược tiền nên mọi người chơi rất thoải mái, không áp lực gì.Nháy mắt trời đã giữa trưa.Bảo Cầm đến nhắc đã tới giờ dùng bữa trưa.Diêu chiêu huấn nhanh chóng đứng dậy cáo từ.Tiêu Hề Hề không giữ lại.Trước đây, Diêu chiêu huấn chưa từng chơi trò này, trải nghiệm hôm nay như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, cho nàng cảm nhận sâu sắc niềm vui trong thế giới này ngoài chuyện buôn dưa.Nhưng nàng không có mạt chược, muốn chơi chỉ có thể tìm đến Tiêu trắc phi.Trước khi đi, nàng không nhịn được hỏi "Tỷ tỷ, ngày mai muội có thể đến chơi với tỷ không?"

Lúc nàng hỏi, khuôn mặt nàng đầy vẻ nịnh nọt, vì sợ đối phương không đồng ý.Tiêu Hề Hề sảng khoái đồng ý "Được chứ, ngày mai chúng ta chơi tiếp."

Diêu chiêu huấn vui mừng, bước nhanh ra ngoài.Rời khỏi điện Thanh Ca, nàng mới nhớ mình đến tìm Tiêu trắc phi buôn dưa.Mà cũng không sao, ngày mai nàng vẫn có thể đến, đến lúc đó vừa chơi mạt chược vừa buôn dưa, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.Chơi mạt chược cả buổi sáng, đến chiều, tinh thần Tiêu Hề Hề kém đi.Nàng ngủ trong phòng suốt buổi chiều.Lúc nàng thức dậy thì trời đã tối, ngoài trời mưa nhỏ rả rích.Mưa đập vào lá chuối tạo ra tiếng lộp bộp.Bảo Cầm mở cửa bước vào, vừa nói vừa hầu hạ nàng thay y phục."

Vừa rồi Thái tử cho người truyền tin, nói tối nay ngài ấy có việc, không tới điện Thanh Ca, ngài ấy còn gửi cho người một giỏ quả anh đào."

Tiêu Hề Hề còn đang ngáp, nhưng nghe thấy từ 'quả anh đào' thì lập tức tràn trề năng lượng.Nàng nóng lòng muốn chạy đi xem những quả anh đào.Trong điện Lân Đức có trồng hai cây anh đào, năm nào cũng ra rất nhiều quả, năm ngoái Lạc Thanh Hàn sai người hái mấy quả anh đào đẹp mắt gửi cho Tần hoàng hậu và Thái hậu nếm thử.Năm nay thì khác.Hắn sai người chọn ra những quả anh đào ngon nhất, chất đầy hai giỏ, một giỏ gửi đến điện Thanh Ca, một giỏ gửi đến cung Trường Lạc.Phần anh đào còn lại chọn ra một số, rồi gửi đến điện Tiêu Phòng.Tần hoàng hậu không bận tâm chuyện ăn uống, bà vốn không để ý những món ăn vặt này, quả anh đào những năm trước Lạc Thanh Hàn đưa tới chất đống một góc thối rữa dần.Năm nay cũng không ngoại lệ.Tần hoàng hậu nhận quả anh đào, chỉ nhìn thoáng qua rồi sai người mang đi.Trân Châu thử hỏi "Nô tỳ rửa một dĩa cho người nếm thử nhé?

Đây dù gì cũng là tấm lòng của Thái tử."

Tần hoàng hậu thản nhiên nói "Không cần."

Bà là đích nữ Tần gia, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, sau đó gả vào cung làm Hoàng hậu, có món ngon gì chưa từng ăn?

Sao có thể để ý đến số quả anh đào này?Trân Châu lại nói "Những quả anh đào này không bảo quản được lâu, chi bằng nô tỳ nấu thành sốt anh đào?

Như vậy có thể bảo quản được lâu hơn."

Tần hoàng hậu "Tùy ngươi."

Thấy bà không quan tâm, Trân Châu đành ngậm miệng không nói gì thêm.Trong cung Trường Lạc.Thái hậu nhận được quả anh đào do Thái tử gửi tới, vô cùng vui vẻ cười nói với nữ quan bên cạnh."

Thái tử không thích nói nhiều, nhưng trong lòng rất hiếu thuận, mỗi năm không quên gửi quả anh đào đến cho ai gia."

Tuy vật bình thường, nhưng thắng ở tấm lòng.Nữ quan đáp "Quả thật Thái tử Điện hạ rất hiếu thuận, phàm là có thứ gì tốt đều gửi tới cho người trước tiên.

Người nhìn những quả anh đào này xem, thoáng nhìn là biết được cẩn thận chọn lựa, đỏ mọng nhìn rất là ngon!"

Trái cây tươi không bảo quản được lâu, Thái hậu đương nhiên không ăn nhiều như vậy, bà giữ lại một phần nhỏ, còn lại ban thưởng cho người dưới.Trong điện Thanh Ca.Tiêu Hề Hề ăn tối xong, ôm một bát quả anh đào lớn vui vẻ ăn.Những quả anh đào to đỏ mọng vào miệng rất ngọt, nàng ăn không ngừng nghỉ, một bát lớn đã nhanh chóng bị nàng ăn hết.Nàng muốn một bát khác.Bảo Cầm khuyên "Trời cũng khuya rồi, người nên nghỉ ngơi đi, buổi tối ăn nhiều sẽ không ngủ được."

Tiêu Hề Hề "Không đâu, dù ta có ăn nhiều hơn nữa cũng sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Bảo Cầm tốt bụng, thêm một bát nữa đi, cầu xin em mà ~"Nàng ôm chặt cánh tay Bảo Cầm.Bảo Cầm hết cách, chỉ đành thỏa hiệp, rửa thêm cho nàng một bát lớn khác.Tiêu Hề Hề ăn xong bát thứ hai, Bảo Cầm giục nàng đi ngủ.Sáng sớm hôm sau, Diêu chiêu huấn vui vẻ ra ngoài, định đến điện Thanh Ca chơi mạt chược với Tiêu trắc phi, không ngờ trên đường gặp Lý trắc phi.Diêu chiêu huấn hành lễ "Thỉnh an tỷ tỷ."

Lý trắc phi dạo này nhàn rỗi vô cùng.Trước đó muốn chép xong ba trăm lần kinh thư, nên Lý trắc phi gấp rút chép miệt mài ngày đêm, khiến nàng suýt nữa phế mất tay phải.Bây giờ nàng không cần chép kinh nữa, đột nhiên nhàn rỗi vẫn chưa kịp thích ứng, mỗi ngày đều cảm giác như có việc chưa làm xong, nghĩ kĩ lại thì lập tức nhớ đến kinh thư ...Cánh tay phải của nàng chợt thấy đau trở lại.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 457: Tâm cơ của nữ nhân này quá thâm trầm!


Để bản thân không tiếp tục suy nghĩ lung tung, Lý trắc phi quyết định ra ngoài đi dạo một lát, nếu may mắn còn có thể gặp được Thái tử, sẽ có một màn gặp gỡ lãng mạn.

Kết quả không gặp được Thái tử, lại đụng phải Diêu chiêu huấn.Lý trắc phi tặc lưỡi "Ngươi muốn đi đâu đấy?"

Trong bốn Trắc phi, Lý trắc phi có vẻ khó chọc vào nhất, Diêu chiêu huấn không dám giấu giếm, thành thật đáp "Muội đi tìm Tiêu trắc phi."

Nếu hỏi người mà Lý trắc phi ghét nhất trong Đông cung này là ai, ngoại trừ Tần phụng nghi, thì chính là Tiêu trắc phi!Tần phụng nghi đã bị giam trong lầu Lãnh Hương, không có gì phải sợ, nhưng Tiêu trắc phi thì khác, nữ nhân này được sủng ái, mỗi khi Lý trắc phi nghĩ đến nàng ta đều thấy oán hận ghen ghét.Ánh mắt Lý trắc phi nhìn Diêu chiêu huấn chợt trở nên không thân thiện."

Đang yên lành ngươi đi tìm Tiêu trắc phi làm gì?

Lẽ nào thấy Tiêu trắc phi được sủng ái, muốn nhân cơ hội lấy lòng à?"

Diêu chiêu huấn quả thật có ý nghĩ này.Dù sao nàng cũng chỉ là một Chiêu huấn cỏn con, không thể dựa dẫm nhà mẹ, Thái tử cũng không có hứng thú với nàng, muốn sống an nhàn chỉ có thể lấy lòng các phi tần có địa vị cao.Trong bốn Trắc phi, Tiêu trắc phi có vẻ là người dễ nói chuyện nhất, thế nên Diêu chiêu huấn coi Tiêu trắc phi là mục tiêu lấy lòng đầu tiên.Quả đúng như nàng nghĩ, tính tình Tiêu trắc phi dễ gần, tốt bụng với người khác.

Diêu chiêu huấn nhiều lần đến gặp, ban đầu còn căng thẳng, cũng dần trở nên thoải mái.Lúc này, Diêu chiêu huấn bị lời của Lý trắc phi vạch trần tâm tư, có hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng đáp "Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, muội chỉ muốn tán gẫu với Tiêu trắc phi thôi."

Lý trắc phi cười lạnh "Ngươi chỉ là một Chiêu huấn cỏn con, có thể tán gẫu chuyện gì với Tiêu trắc phi?

Ta thấy ngươi đang cố ý lấy lòng Tiêu trắc phi, ta từng gặp không ít người chạy theo chiều gió như ngươi.

Hôm nay Tiêu trắc phi đắc sủng, các ngươi hận không thể dán cả người lên, đến khi nàng ta thất sủng, các ngươi là người chạy nhanh hơn ai hết!"

Diêu chiêu huấn bị nói đến đỏ mặt, nhưng không dám phản bác, chỉ đành chịu đựng.Lý trắc phi "Sao không nói nữa?

Câm rồi à?"

Diêu chiêu huấn nhỏ giọng nói "Tỷ tỷ thật sự hiểu lầm rồi, muội chỉ tìm Tiêu trắc phi tán gẫu chút thôi, không có phức tạp như tỷ nghĩ đâu."

Thấy nàng vẫn không chịu thừa nhận, nét mặt Lý trắc phi càng thêm châm chọc "Được, nếu ngươi không chịu thừa nhận, vậy ta sẽ cùng ngươi đi tìm Tiêu trắc phi, ta thật muốn xem thử, Tiêu trắc phi đối xử thế nào với con chó vẫy đuôi như ngươi?"

Diêu chiêu huấn giật mình, không ngờ Lý trắc phi lại muốn đến điện Thanh Ca, nàng vốn muốn từ chối, nhưng Lý trắc phi không cho nàng cơ hội, nói xong liền đi về hướng điện Thanh Ca.Lý trắc phi đi hai bước, phát hiện không ai đi theo, quay đầu nhìn Diêu chiêu huấn cười lạnh một tiếng."

Còn đứng ngây ra đó?

Cần ta dìu ngươi đi sao?"

Diêu chiêu huấn vội lắc đầu "Muội không có ý đó, muội đi đây."

Nàng cắn răng đi theo.Lúc các nàng đến điện Thanh Ca, Tiêu Hề Hề vừa mới ăn sáng xong, đang ăn một bát anh đào lớn.Thấy Lý trắc phi và Diêu chiêu huấn cùng đến, Tiêu Hề Hề khá ngạc nhiên, hai người họ từ khi nào đi cùng nhau vậy?Diêu chiêu huấn thấp thỏm hành lễ.Nàng nhỏ giọng giải thích "Trên đường muội tới đây thì tình cờ gặp được Lý trắc phi, tỷ ấy biết muội tới gặp tỷ, cho nên đi cùng muội đến đây."

Nàng đang chứng tỏ mình không qua lại nhiều với Lý trắc phi, để Tiêu trắc phi đừng nghĩ nhiều.Vốn Tiêu trắc phi không nghĩ nhiều, thậm chí còn hỏi "Muốn ăn anh đào không?

Số anh đào này là hôm qua Thái tử cho người đưa tới, rất ngọt!"

Lý trắc phi nghe xong, cả người chua như chanh.Nàng biết trong điện Lân Đức có trồng nhiều gốc anh đào, hàng năm những gốc anh đào đó sẽ cho ra rất nhiều quả, nhưng Thái tử chưa từng tặng anh đào cho các phi tần trong Đông cung.Lúc mọi người không có, không ai để ý chuyện này.Nhưng bây giờ thấy Tiêu trắc phi bưng một bát anh đào đỏ tươi lớn như vậy, trong lòng Lý trắc phi chợt nảy sinh ghen tị, không thể kìm nén được!Đều là Trắc phi, vì sao chỉ có Tiêu trắc phi được Thái tử tặng anh đào?

Mà nàng thì đến bóng dáng quả anh đào cũng không nhìn thấy!Thật thiên vị quá đáng!

Bảo Cầm đặt một bát lớn đựng quả anh đào đã rửa sạch lên bàn.Tiêu trắc phi mời Lý trắc phi và Diêu chiêu huấn ăn thử.Lý trắc phi nhìn quả anh đào đỏ tươi căng mọng, hai mắt đỏ bừng ghen tị.Nàng thầm nghĩ, Tiêu trắc phi nhất định là cố ý khoe khoang, tâm cơ của nữ nhân này quá thâm trầm!Lý trắc phi mãi không động đậy, Diêu chiêu huấn không dám ăn trước, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn anh đào.Bây giờ Tiêu trắc phi phụ trách nội vụ Đông cung, nàng chưa từng từ chối nhu cầu thiết yếu hàng ngày của các phi tần, nhưng lại không quản được hạ nhân thích nâng cao đạp thấp, người trong cung luôn có cách ăn bớt.Những phi tần xuất thân bình thường và không được sủng ái như Diêu chiêu huấn, đương nhiên là mục tiêu bị ăn bớt đầu tiên.Diêu chiêu huấn sống qua ngày không dễ dàng gì, bình thường rất ít cơ hội được ăn trái cây và điểm tâm, quả anh đào trước mắt thật sự nhìn rất ngon, nàng không khỏi thầm nuốt nước bọt.Tiêu Hề Hề hỏi "Sao hai người không ăn?"

Lý trắc phi khẽ cười "Ta không thích ăn anh đào."

Dù ghen ghét trong lòng sôi sục, nhưng nàng vẫn phải giữ thể diện.Diêu chiêu huấn rất muốn ăn, nhưng lúc này lại ngại nói ra, chỉ đành nhỏ giọng nói "Lúc muội ra ngoài đã ăn sáng rồi, bây giờ vẫn chưa đói."

Tiêu Hề Hề cười nói "Vậy ăn sau đi, quả anh đào này thật sự rất ngọt, không thử thì tiếc lắm."

Diêu chiêu huấn cảm kích trong lòng "Cảm ơn."

Lát nữa nàng có thể ăn anh đào rồi!Tiêu Hề Hề sai người bày mạt chược, nàng gọi Diêu chiêu huấn và Lý trắc phi đến chơi mạt chược.Lý trắc phi cau mày hỏi "Mạt chược là cái gì?"

Diêu chiêu huấn giúp giới thiệu cách chơi mạt chược, cuối cùng nói."

Hôm qua, muội và Tiêu tỷ tỷ chơi mạt chược cả buổi sáng, mạt chược này rất vui!"

Lý trắc phi giễu cợt "Ta còn tưởng ngươi chạy tới tìm Tiêu trắc phi làm gì?

Thì ra là đánh mạt chược với nàng ta, ta không hứng thú với chuyện này, các ngươi từ từ mà chơi."

Nàng nói xong thì định xoay người rời đi.Tiêu Hề Hề vội gọi nàng lại "Đến cũng đến rồi, chơi hai ván thì có làm sao?

Dù sao cô cũng đâu có chuyện gì làm."

Lý trắc phi lập tức lớn tiếng phản bác "Ai nói ta không có chuyện gì làm?

Ngày nào ta cũng rất bận!

Ta không có nhàn rỗi như hai ngươi, không có mưu cầu, chỉ biết hưởng thụ!"

Tiêu Hề Hề hỏi "Cô thì bận chuyện gì?"

Lý trắc phi nhất thời không trả lời được, đè nén đỏ cả mặt.Phải mất một lúc nàng mới bực bội nói một câu."

Ta bận đọc sách!"

Tiêu Hề Hề "Đọc sách gì?

Lẽ nào là kinh Pháp Hoa?"

Lý trắc phi vừa nghe đến ba chữ kinh Pháp Hoa, chợt nhảy dựng lên, giống như bị ai giẫm lên chân đau "Đừng nhắc ba chữ này với ta!"

Nàng chép kinh Pháp Hoa bốn trăm lần, bây giờ mỗi khi nghe ba chữ này, nàng sẽ bị nỗi sợ chép kinh chi phối.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 458: Để Thái tử trị tội ta


Vì để giữ Lý trắc phi lại, Tiêu Hề Hề sai người lấy hộp trang sức ra.

Nàng mở hộp để lộ trang sức châu báu bên trong.Tiêu Hề Hề cười nói "Đây là tiền cược của ta, hai người thắng ta một ván, có thể lấy đi một món trang sức."

Diêu chiêu huấn lập tức rung động, mắt nàng nhìn chằm chằm trang sức.Nàng cũng có trang sức, nhưng số lượng và kiểu dáng đều kém xa so với của Tiêu trắc phi.Lý trắc phi cũng bị những món trang sức đẹp đẽ đó làm lóa mắt, nhưng nàng nhanh chóng định thần lại, khinh thường cười khẩy."

Không phải chỉ là mấy món trang sức thôi sao?

Ngươi nghĩ ta chưa từng thấy thứ gì tốt à?

Trang sức như vậy, ta có rất nhiều!"

Tiêu Hề Hề hỏi "Những thứ này đều là do Thái tử ban thưởng, cô không muốn thật sao?"

Lý trắc phi "......"

Nói không muốn thì là nói dối.Nàng có rất nhiều trang sức, nhưng không có cái nào do Thái tử ban thưởng.Nàng ghen tị trong lòng, hậm hực nói "Những món trang sức này là Thái tử ban thưởng cho ngươi, dù ta đoạt được cũng có ích gì?"

Tiêu Hề Hề "Cô có thể mang những món trang sức này đi cáo trạng với Thái tử, nói ta cố tình dùng những thứ Thái tử ban thưởng làm tiền cược, đây là hành vi khinh thường Thái tử, để Thái tử trị tội ta."

Đôi mắt đẹp của Lý trắc phi không khỏi mở to.Từ lâu nàng đã bất mãn với Tiêu trắc phi, hận không thể lập tức loại bỏ Tiêu trắc phi.Bây giờ cơ hội tự dâng tới, dù biết có thể có bẫy, nhưng Lý trắc phi vẫn không khỏi động lòng.Nàng lập tức nói "Được, cứ như vậy đi!"

Tiêu Hề Hề lại nói "Những món trang sức này là tiền cược của ta, còn tiền cược của cô thì sao?"

Lý trắc phi trực tiếp tháo tất cả trâm ngọc trang sức, ngọc bội và túi tiền mang theo bên người đặt lên bàn, đắc ý nói."

Đây là tiền cược của ta!"

Diêu chiêu huấn không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.Ngoài sửng sốt, nàng cũng có chút phấn khích.Tiêu trắc phi và Lý trắc phi đối đầu nhau, nhất định có kịch hay để xem, mấy chuyện bên lề trước kia Diêu chiêu huấn biết được là do nghe ngóng, nhưng hôm nay nàng có thể xem tại hiện trường, đây chắc chắn là cơ hội hiếm có nha!Để có thể ăn dưa tại hiện trường, Diêu chiêu huấn cắn răng cởi hết trang sức trên người đặt lên bàn."

Muội không có nhiều trang sức như hai tỷ tỷ, bây giờ chỉ có thể lấy ra nhiêu đây, hi vọng hai tỷ tỷ không ghét bỏ."

Lý trắc phi muốn trang sức của Tiêu trắc phi, nên vốn không thèm để ý tới Diêu chiêu huấn, thậm chí còn không thèm liếc một cái.Tiêu Hề Hề ra hiệu cho họ ngồi xuống.Ba thiếu một, Tiêu Hề Hề gọi Bảo Cầm đến cho đủ tụ.Lý trắc phi cảnh giác nói "Hai người các ngươi không bao che nhau đấy chứ?"

Tiêu Hề Hề rất bình tĩnh "Nếu cô không yên tâm, có thể bảo cung nữ của mình vào thay."

Hôm nay, Lý trắc phi dẫn theo Thải Vân, nhưng Thải Vân chưa từng chơi mạt chược, nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm, Lý trắc phi không trả lời, nàng định thử hai ván trước.Ván đầu tiên là để dạy cách chơi, Tiêu Hề Hề không chơi nghiêm túc, cố tình để Lý trắc phi thắng.Lý trắc phi lấy một trâm vàng trong hộp nữ trang của Tiêu Hề Hề, cảm thấy rất đắc ý.Mục đích chính của nàng là cáo trạng với Thái tử, nàng có được trâm vàng này làm chứng cứ, thật sự đã có thể dừng tay rời đi.Nhưng nàng lại nổi hứng con bạc, nghĩ nếu nàng có thể thắng ván đầu tiên, sẽ có thể thắng ván thứ hai.Dù sao, trò mạt chược này trông khá đơn giản, nàng chắc chắn có thể thắng nhiều hơn.Ánh mắt Lý trắc phi lướt qua chiếc hộp, thầm nghĩ hôm nay nhất định phải đoạt hết trang sức của Tiêu trắc phi, để Tiêu trắc phi chỉ có thể trơ mắt nhìn, cho nữ nhân đáng ghét này tức chết!Vì vậy, nàng đặt trâm vàng xuống, bắt đầu vòng thứ hai.Lần này, Tiêu Hề Hề không nhường nữa, dứt khoát ù bài.Lý trắc phi không tin được, vừa mới bắt đầu bao lâu đâu?

Sao nàng ta ù bài rồi?

Cũng quá nhanh rồi đi!Tiêu Hề Hề cười nói "Ván này ta khá là may mắn."

Nàng giơ tay đoạt lại trâm vàng mà Lý trắc phi vừa lấy.Lý trắc phi không cam lòng, nghiến răng nói "Chơi lại!"

Ván thứ ba vẫn là Tiêu Hề Hề ù bài.Lý trắc phi bắt đầu nghi ngờ nàng ta gian lận, yêu cầu đổi chỗ ngồi.Tiêu Hề Hề sẵn sàng đồng ý.Hai người đổi chỗ cho nhau.Tuy nhiên, ván thứ tư vẫn là Tiêu Hề Hề thắng.Lý trắc phi không tin ma quỷ, chơi tiếp hai ván, Tiêu Hề Hề vẫn thắng.Hai mắt Lý trắc phi đỏ lên "Các ngươi bắt tay ức hiếp ta?!"

Tiêu Hề Hề "Cô có thể gọi người khác đến thay."

Lý trắc phi gọi Thải Vân đến.Thải Vân thay thế Bảo Cầm.Thải Vân vừa rồi xem họ chơi, đã biết sơ sơ cách chơi, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tế.Nàng cố gắng đưa cho Lý trắc phi quân bài tốt, hy vọng có thể giúp Lý trắc phi thắng.Dù vậy, cuối cùng vẫn là Tiêu Hề Hề thắng.Lý trắc phi không tin ma quỷ, nàng đẩy mạt chược trước mặt, cả giận nói "Chơi lại!"

Hết ván này đến ván khác, Tiêu Hề Hề vẫn cứ luôn thắng.Diêu chiêu huấn là người đầu tiên không chịu được nữa, yếu ớt nói "Muội thua sạch rồi."

Tiêu Hề Hề hào phóng nói "Ta có thể cho cô mượn."

Nói xong, nàng thản nhiên đẩy một số trang sức cho Diêu chiêu huấn.Diêu chiêu huấn vội xua tay "Không cần đâu, muội mượn không nổi, không mượn đâu, hai vị tỷ tỷ chơi đi, muội ở bên cạnh xem."

Tiêu Hề Hề cũng không ép.Lý trắc phi rất khó chịu, cau mày nói "Không phải chỉ mượn chút đồ thôi sao?

Sao lại không mượn nổi?

Có phải ngươi có ý kiến gì với ta, nên cố ý không muốn chơi bài với ta?"

Diêu chiêu huấn cuống quít phủ nhận "Không, muội không có ý đó!"

Lý trắc phi ngang ngược nói "Nếu không có, vậy thì không được đi, tiếp tục chơi bài với chúng ta."

Nàng không tin, hôm nay nàng không thắng được Tiêu trắc phi!Xem ra lòng quyết thắng thua của Lý trắc phi đã bị kích động, nếu hôm nay nàng không hài lòng, trò chơi nhất định sẽ không kết thúc.Diêu chiêu huấn đành hậm hực mượn trang sức của Tiêu trắc phi.Bảo Cầm nhắc nhở "Nếu đã mượn, thì phải lập văn tự, để sau này còn tính cho rõ ràng."

Tiêu Hề Hề thấy cũng có lý, bèn sai người mang giấy bút, đặt trước mặt Diêu chiêu huấn.Diêu chiêu huấn xanh mặt hối hận.Sớm biết thua cả gia tài thì nàng đã không chơi bài với Tiêu trắc phi và Lý trắc phi!Để được ăn dưa mà nàng phải trả cái giá quá lớn!Tuy nhiên, bây giờ nàng không còn cơ hội hối hận, chỉ đành hậm hực viết giấy mượn rồi lăn tay.Bảo Cầm mang giấy mượn nợ đi.Trò chơi tiếp tục.Sau đó, họ chơi thêm năm ván, vẫn là Tiêu Hề Hề thắng.Trang sức đã chất đống trước mặt Tiêu Hề Hề.Sau khi mất món trang sức cuối cùng, Lý trắc phi muốn tiếp tục nhưng bị Thải Vân ngăn cản."

Nương nương, hay là thôi đi."
 
Back
Top Bottom