Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
336385667-256-k261657.jpg

[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Tác giả: holythuankhiet
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Đại Quả Lạp

Thể loại: Ngôn tình, song khiết, xuyên không, ngọt sủng, cung đình hầu tước
Người dịch: Hồ Ly Thuần Khiết
Bìa: Trịnh Châu Anh
Tiêu Hề Hề xuyên về thời cổ đại, trở thành một trong những cô vợ bé của Thái tử.

Vốn nên bắt đầu một màn cung đấu, nhưng nàng chỉ muốn làm con cá muối.

Tranh sủng?

Không đời nào!

Cá muối mới là đạo sinh tồn, ăn no chờ chết mới là chân lý cuộc sống!

Trớ trêu thay, Thái tử lại thích điểm này của nàng.
......

Cha Tiêu: Con gái à, con phải tranh sủng chứ, cả nhà ta chỉ trông cậy vào con để bám rồng dựa phượng thôi!

Tiêu Hề Hề: Không, con chỉ muốn làm cá muối.

Cung nữ: Tiểu chủ, người phải phấn đấu lên, nhất định phải đánh bại mấy ả trà xanh, trở thành Thái tử phi!

Tiêu Hề Hề: Không, ta chỉ muốn làm cá muối.

Thái tử: Ái phi, nàng phải gắng lên, ta chỉ trông cậy vào nàng để nối dõi tông đường thôi!

Tiêu Hề Hề: Không, thiếp chỉ muốn làm cá muối.

Thái tử: Không sao, cá muối ta cũng có thể.

 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 400: Chia tay


Nàng luôn dễ dỗ như vậy, chỉ cần có đồ ăn ngon, bất mãn lớn đến đâu cũng sẽ nhanh chóng tiêu tan.Lạc Thanh Hàn không khỏi suy nghĩ sâu xa hơn, nếu sau này họ có con gái, nhất định không thể để con gái học theo tấm gương của Tiêu Hề Hề, vì con bé như thế rất dễ bị đám sói bên ngoài dụ đi mất.Hắn phải trau dồi kiến thức cho con gái từ lúc còn nhỏ, để con gái có mắt nhìn cao hơn người thường.Như vậy, đám sói bên ngoài sẽ không dễ lừa được con gái của hắn.Mọi thứ đều như Thái tử mong đợi.Kết thúc bữa tiệc này, Tiêu Hề Hề đã quên đi tổn thương tinh thần do những lời độc địa gây ra.Nàng vui vẻ theo Thái tử trở về Hóa Tiên cư.Có Nhiếp Trường Bình tiếp quản quận Trần Lưu và quân Xích Tiêu, cộng thêm sự trợ giúp của Giang Viễn Sơn, Thái tử cuối cùng đã có thể sắp xếp lịch trình hồi cung.Trước đó tin tức Thái tử chết được đưa về Thịnh Kinh, gây náo động trong triều đình.Trong một thời gian ngắn, tin tức lan truyền khắp mọi miền đất nước bởi những người vào Nam ra Bắc.Dân chúng khắp nơi bàng hoàng khi hay tin Thái tử chết.Đặc biệt là dân chúng ở bốn quận phía nam, ngoài bàng hoàng thì càng thêm buồn bã tức giận.Trước đó Thái tử cầu mưa cho phía nam, cứu bọn họ khỏi đại nạn, họ xem Thái tử như ân nhân cứu mạng, nhận định Thái tử là con trời, không ai có thể thay thế địa vị của Thái tửBây giờ Thái tử bị kẻ gian mưu hại, những dân chúng này làm sao chịu nổi?Dân chúng lòng đầy phẫn nộ, vội vàng bảo nhau, hợp từng nhóm đến huyện nha địa phương, muốn Huyện lệnh viết tấu chương dâng lên triều đình, xin Hoàng đế hạ lệnh điều tra kỹ càng vụ án Thái tử bị hại, kẻ giết Thái tử phải bị băm thành trăm mảnh!Huyện lệnh các nơi bị ép đến không còn cách nào khác, chỉ đành làm theo yêu cầu của dân chúng.Vô số tấu chương được đưa đến Thịnh Kinh, giao cho Nội các, sau đó Nội các lựa chọn rồi dâng lên Hoàng đế.Tuy đã chọn lọc bớt, nhưng cuối cùng vẫn còn rất nhiều tấu chương, Huyện lệnh các nơi bày tỏ rằng dân chúng vô cùng đau buồn trước cái chết của Thái tử, cầu xin Hoàng đế đòi lại công bằng cho Thái tử để trấn an lòng dân!Hoàng đế nhìn đống tấu chương này, tâm trạng rất phức tạp.Một mặt, ông thấy mình không chọn sai người, Lạc Thanh Hàn quả nhiên là người thích hợp làm Thái tử nhất, tương lai nhất định sẽ là người kế vị xuất sắc.Mặt khác, ông không hài lòng vì những dân chúng này lại coi trọng Thái tử như vậy.Rõ ràng Hoàng đế vẫn còn sống, nhưng dân chúng lại trung thành với Thái tử.Bọn họ đặt Hoàng đế ở đâu chứ?Hoàng đế ném số tấu chương này sang một bên, cầm phong thư nằm bên cạnh.Đây là mật thư khẩn cấp được đưa đến từ quận Trần Lưu.Hoàng đế đã xem qua mật thư.Mật thư này do đích thân Thái tử viết, trong thư giải thích đại khái việc mình thoát chết thế nào, đồng thời nhấn mạnh Cừu Viễn mưu đồ bất chính, giết cha giết đệ, rồi âm mưu tạo phản.Hiện giờ Cừu Viễn đã bị xử tử, Trần Lưu vương qua đời vì bệnh, đứa con trai duy nhất còn lại của ông ấy biến mất, đến giờ sống chết chưa rõ.Vì ổn định cục diện ở quận Trần Lưu, Thái tử quyết định để Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình tạm thời ở lại quận Trần Lưu xử lý sự vụ, tiếp quản việc giám sát quân Xích Tiêu.Ánh mắt Hoàng đế dừng lại ở hai dòng cuối cùng.Nói dễ nghe thì Nhiếp Trường Bình chỉ tạm thời ở lại quận Trần Lưu.Nhưng trong lòng ai nấy đều biết, một khi Nhiếp Trường Bình bén rễ ở quận Trần Lưu thì không thể rời đi.Nếu là người khác, Hoàng đế có thể sẽ dùng biện pháp cứng rắn nào đó gọi về.Nhưng Nhiếp Trường Bình thì khác.Mẫu thân y là Trưởng công chúa Cảnh Dương vì cứu Hoàng đế mà chết, chuyện này thiên hạ ai cũng biết, dù Hoàng đế thật lòng hay giả ý, nếu muốn giữ vững thiết lập nhân từ độ lượng, nhất định phải đối đãi tử tế với con trai duy nhất của Trưởng công chúa Cảnh Dương.Hiện giờ Nhiếp Trường Bình muốn ở lại quận Trần Lưu, Hoàng đế vô cùng không hài lòng, nhưng cuối cùng chỉ đành chấp nhận.Sau khi bàn bạc với các đại thần Nội các, ông sai người soạn thánh chỉ, phong Nhiếp Trường Bình làm Quận vương Trần Lưu, ban quận Trần Lưu cho y làm đất phong, giao cho y năm mươi ngàn quân Xích Tiêu.Đồng thời, Hoàng đế còn ban một thánh chỉ khác, triệu Thái tử lập tức về kinh, không được chậm trễ.Hai thánh chỉ cùng nhau rời Thịnh Kinh.Dân chúng còn chưa biết Thái tử 'sống lại' nhưng người trong cung đã biết.Vui mừng nhất chính là các phi tần Đông cung.Thái tử chưa chết, các nàng không cần tuẫn táng nữa!Không vui nhất chính là các hoàng tử.Bọn họ tưởng Thái tử chết rồi, bản thân sẽ có cơ hội.Nào ngờ Thái tử không chết, bọn họ trước đó vui mừng đều uổng công.Tần hoàng hậu ở điện Tiêu Phòng vẫn không có biểu hiện gì nhiều, bà hạ lệnh trong cung không cần ăn chay nữa, gỡ bỏ hết cờ trắng, cả những đồ tang lễ đã chuẩn bị trước đó.......Trong thành Bàn Vân.Lạc Thanh Hàn sớm đã cho người sắp xếp chuyện về kinh.Khi nhận được thánh chỉ, hắn lập tức ra lệnh lên đường về kinh.Bây giờ Nhiếp Trường Bình đã trở thành Quận vương Trần Lưu, y lười lập phủ khác, trực tiếp tu sửa phủ Trần Lưu vương ban đầu, sau đó dẫn hộ vệ dọn hành lý vào.Y vẫn chưa thành thân, trong phủ ngoài y, chỉ có một nhóm người hầu và hộ vệ.Hôm nay, Thái tử rời thành Bàn Vân, vì vậy mới sáng sớm Nhiếp Trường Bình đã dẫn người đến trước cổng hành cung đợi.Sau khi đoàn xe của Thái tử khởi hành, Nhiếp Trường Bình dẫn người hộ tống hắn một quãng đường, Giang Viễn Sơn cũng ở trong đội ngũ.Sau khi tiễn ra khỏi thành, đi thêm mười dặm, Thái tử mới bảo họ dừng lại."

Ngàn dặm đưa tiễn rồi cũng chia tay, tiễn tới đây là được rồi, các ngươi về đi.

Chuyện cần dặn ta cũng dặn hết rồi, nhớ phái người trông nom Nhạc lão tam, đừng quấy rầy cuộc sống của họ, chỉ giúp đỡ khi họ cần là được."

Nhiếp Trường Bình xuống ngựa, quỳ xuống đáp."

Vâng!"

Giang Viễn Sơn và những người đi theo cũng quỳ xuống.Bọn họ đều biết, lần chia tay này, không biết khi nào sẽ gặp lại."

Mong Thái tử Điện hạ bảo trọng thân thể!"

Lạc Thanh Hàn "Các ngươi cũng vậy, tự mình bảo trọng."

Nói xong, hắn nhìn đi chỗ khác, hạ rèm che xuống.Tấm rèm mỏng chắn tầm nhìn phía ngoài.Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói "Đi thôi."

Xe ngựa khởi động, tiếp tục lên đường.Mãi đến khi đoàn xe đi xa, không thấy bóng dáng nữa, nhóm người Nhiếp Trường Bình mới đứng dậy.Gió lạnh thổi tuyết bay, nối tiếp nhau rơi xuống.Một trận tuyết lớn khác đang đến.Nhiếp Trường Bình lên ngựa vung roi, chiến mã phi nước đại về phía thành Bàn Vân, áo choàng sau lưng y tung bay theo gió lạnh, như đôi cánh dang rộng, muốn đưa y lên bầu trời.Những người khác cưỡi ngựa theo sau.Tiếng vó ngựa lóc cóc để lại chuỗi dấu chân rõ rệt trên tuyết.Những dấu chân này nhanh chóng bị tuyết che lấp.Như thể chưa từng để lại thứ gì.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 401: Thử độc


Đi đường là một chuyện rất nhàm chán.Tiêu Hề Hề rất nhớ mấy cuốn truyện của mình, mà khổ là mỗi ngày nàng ở cạnh Thái tử, không có cơ hội đọc truyện.Số sách truyện đó vẫn đang gửi ở chỗ Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần.Trước khi rời hành cung, Thường công công kiểm tra hành lý, phát hiện trong hành lý của Đại hoàng tử có thêm một chiếc rương.Thế nên hắn đích thân tới hỏi Đại hoàng tử, muốn biết trong rương này có gì?Lạc Dạ Thần giả vờ như không quan tâm, thản nhiên nói "Đây là mấy cuốn sách ta sai người đi mua, sao hả?

Lẽ nào ta đọc sách gì ngươi cũng muốn quản?"

Thường công công vội nói "Không không không, nô tài không có ý đó, nô tài chỉ muốn biết rương này đựng gì, để tránh sơ suất gây tổn thất cho Đại hoàng tử."

Bây giờ đã biết rương đựng sách, Thường công công cũng không hỏi chi tiết.Hắn sai người chất rương sách cùng với hành lý khác của Đại hoàng tử lên xe.Khi Lạc Dạ Thần thấy buồn chán, sẽ lấy truyện trong rương ra đọc giết thời gian.Vì Tiêu Hề Hề đã phân loại, mấy cuốn có nội dung kì lạ, y không dám động vào nữa.Bây giờ y đọc toàn là nội dung khá bình thường, nhân vật chính là một nam một nữ, hơn nữa đều là người!Tiêu Hề Hề vô cùng ghen tị và ngưỡng mộ.Nàng cũng muốn đọc truyện!Tuyết rơi ngày càng dày đặc, con đường núi phía trước bị đóng băng, xe ngựa trượt bánh nghiêm trọng nên đoàn xe của Thái tử phải đi đường vòng.Mà đường vòng này buộc phải chệch khỏi quan đạo.Đường càng lúc càng ngoằn ngoèo, mãi đến khi trời tối cũng không thấy dịch trạm, nhưng lại bắt gặp một am ni cô tên Tịnh Tâm bên đường.Người mở cửa là một tiểu ni cô mặt mày thanh tú.Nàng thấy nhiều người lạ đứng bên ngoài, biểu hiện khá sợ hãi.Sau khi Tiêu Lăng Phong nói rõ tên họ và mục đích, tiểu ni cô nhỏ giọng trả lời "Các vị chờ một chút, tôi đi hỏi sư phụ."

Nàng đóng cửa vào trong.Không lâu sau, cửa am lại mở ra, lần này không chỉ có tiểu ni cô còn có một lão ni cô và bốn tiểu ni cô trẻ tuổi.Lão ni cô là chủ trì sư thái của am này.Bà dẫn một nhóm tiểu ni cô ra ngoài, hành lễ với Thái tử rồi đón Thái tử vào trong nghỉ ngơi.Tiêu Hề Hề theo Thái tử ra khỏi xe ngựa.Nàng nhìn các ni cô trước mặt, bất giác dừng lại.Lạc Thanh Hàn phát hiện nàng khác thường, quay đầu nhìn nàng, thấp giọng hỏi "Sao vậy?"

Tiêu Hề Hề thì thầm vào tai hắn."

Mấy ni cô này có vấn đề."

Lạc Thanh Hàn không hỏi cụ thể, chỉ thản nhiên đáp lại, biểu thị mình biết rồi, sau đó bước vào am Tịnh Tâm như thể không biết gì.Tiêu Hề Hề theo sát bước vào.Lúc Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần nhìn thấy các ni cô đó cũng sửng sốt.Y không thấy gì khác thường, chỉ đơn giản nghĩ là mấy ni cô này cũng quá đẹp rồi đi.Không nói đến chủ trì sư thái tuổi tác hơi lớn kia, mấy tiểu ni cô trẻ tuổi đó mỗi người mỗi vẻ, dù không tô son đánh phấn vẫn xinh đẹp rạng ngời trong mắt người khác.Lạc Dạ Thần bất giác thấy hơi ngứa ngáy.Mấy ngày gần đây y luôn đọc truyện, cả người nóng ran mà không có nơi phát tiết, khiến y gần như ngạt thở.Lúc này y nhìn thấy ni cô mới không kiềm được mà mơ mộng.Y mỉm cười với các ni cô trẻ trung xinh đẹp, làm các ni cô đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt y.Thấy vậy, Lạc Dạ Thần càng thấy ngứa ngáy hơn.Lão sư thái xem như không thấy, sau khi Đại hoàng tử bước vào am, bà mới thi lễ với những người khác."

Xin lỗi, am chúng tôi phòng ở có hạn, không thể dọn đủ phòng cho các vị, tối nay chỉ đành mời các vị qua đêm ở bên ngoài, bần ni lát nữa sẽ mang canh nóng và đồ ăn cho các vị."

Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong trả lễ, bày tỏ cảm tạ.Diện tích am ni cô này rất nhỏ, vì để tiếp đãi Thái tử Điện hạ, lão sư thái cố ý dành ra căn phòng của mình.Tiêu Hề Hề hỏi "Chúng tôi ở phòng của người, vậy tối nay người ở đâu?"

Lão sư thái cười nói "Bần ni ở cùng với đồ đệ một đêm, chỗ đó là giường chung, thêm một người cũng không sao cả."

"Vậy Đại hoàng tử ở đâu?"

Lão sư thái kiên nhẫn giới thiệu "Đại hoàng tử ở phòng khách đối diện, là phòng khách duy nhất trong am Tịnh Tâm, bình thường nếu có khách hành hương đến sẽ sắp xếp nghỉ ngơi ở đó, phòng đó nhỏ hơn một chút, vừa vặn cho Đại hoàng tử ở một mình."

Tiêu Hề Hề cười nói "Phiền sư thái quá."

"Nương nương đừng khách khí, bần ni có thể tiếp đãi Thái tử Điện hạ và nương nương là vinh hạnh cả đời của bần ni."

Lão sư thái chắp hai tay hành lễ."

Hai vị khách quý nghỉ ngơi một lát, bần ni cho người đi chuẩn bị nước nóng và cơm chay, cáo từ."

Sau khi lão sư thái đi, Tiêu Hề Hề đóng cửa, quay đầu nhìn Thái tử, trầm giọng nói."

Vừa nãy thần thiếp mới thầm bói một quẻ, am ni cô này có vấn đề!"

Lạc Thanh Hàn "Ừm, ta cũng nhìn ra, mấy ni cô này trông không giống ni cô lắm, có lẽ bọn họ cải trang."

Tiêu Hề Hề "Bọn họ nhắm vào người sao?"

Lạc Thanh Hàn "Tạm thời chưa thể xác định, chúng ta xem tình hình trước."

"Vâng."

Chốc sau, hai ni cô mang cơm chay nóng hổi tới.Sau khi bọn họ đặt cơm chay xuống thì lặng lẽ lui ra ngoài, không nói hay làm những điều dư thừa.Tiêu Hề Hề nhìn cơm chay trước mặt, cảm thấy rất đói.Tuy nơi này rất hẻo lánh, nhưng cơm chay nấu rất thơm, chỉ ngửi thôi cũng làm người ta chảy nước miếng.Nàng cầm đũa lên "Để thần thiếp thử độc trước."

Lạc Thanh Hàn ngăn nàng lại, hắn lấy châm bạc thử độc trước, sau khi xác nhận cơm chay không có độc, mới cho Tiêu Hề Hề động đũa.Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Thật ra người không cần cẩn thận như vậy, dù cơm chay có kịch độc cũng không giết được thần thiếp, cùng lắm chỉ làm thần thiếp khó chịu mấy ngày."

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "An toàn cẩn thận là trên hết."

Tiêu Hề Hề thử từng món trên bàn, cẩn thận cảm nhận."

Không có cảm giác gì, lẽ nào do độ cảm nhận chất độc của thần thiếp quá chậm, nên không cảm giác được dược tính?"

Bây giờ nàng có thể chắc chắn mấy món này không có độc, nhưng không thể chắc chắn liệu trong mấy món này có những loại thuốc khác không, chẳng hạn như thuốc mê, bùa mê, hay đại loại gì đó tương tự.Lạc Thanh Hàn "Muốn biết trong món ăn có thuốc hay không, đợi thêm một chút thì biết."

"Đợi gì?"

"Đợi Đại hoàng tử ở đối diện ăn cơm xong là sẽ biết kết quả."

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Người lấy Đại hoàng tử làm chuột bạch hả?"

Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc nói "Cả ngày huynh ấy không làm gì, chẳng có tích sự gì, dù sao cũng phải để huynh ấy phát huy chút ít tác dụng, tránh cho huynh ấy trở thành phế vật thật."

Tiêu Hề Hề âm thầm mặc niệm cho Đại hoàng tử.Chúc người may mắn!
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 402: Rốt cuộc y có ý gì chứ?


Vốn Lạc Dạ Thần vẫn còn lưu luyến mấy ni cô xinh đẹp đó.

Nhưng khi tiểu ni cô bưng cơm chay thơm ngon bước vào, ánh mắt Lạc Dạ Thần lập tức bị món chay hấp dẫn.Vì gấp rút lên đường, buổi trưa y chỉ ăn chút cháo và bánh mì, y đói meo cả bụng.Lúc này, Lạc Dạ Thần vừa nhìn thấy món ngon, nóng lòng cầm bát đũa vùi đầu ăn.Tiểu ni cô đứng bên cạnh không đi, nàng nũng nịu gọi một tiếng."

Đại hoàng tử Điện hạ."

Lạc Dạ Thần bây giờ tập trung ăn uống, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, thản nhiên đáp một tiếng "Gì?"

Tiểu ni cô sáp đến gần y, giọng ngày càng mềm mỏng "Điện hạ, người thấy cơm chay của am ni cô chúng tôi thế nào?"

Lạc Dạ Thần vừa ăn vừa nói "Ngon lắm, chỉ là hơi ít dầu mỡ, có thể thêm hai món thịt thì càng tốt."

Tiểu ni cô che miệng cười nói "Điện hạ thật biết nói đùa, nơi này là am ni cô, chỉ có thể ăn chay, không thể ăn thịt."

Lạc Dạ Thần không trả lời, tiếp tục vùi đầu ăn.Tiểu ni cô thấy vậy, trong lòng hơi phiền muộn.Vừa nãy ở ngoài cổng am, Đại hoàng tử còn cười với bọn họ, xem dáng vẻ thì có hứng thú với bọn họ.

Bây giờ chỉ có hai người, trai đơn gái chiếc ở trong phòng, cơ hội tốt vậy mà Đại hoàng tử không thèm nhìn nàng một lần.Rốt cuộc y có ý gì chứ?Tiểu ni cô lại thử gọi một tiếng "Điện hạ."

Lạc Dạ Thần bị làm ồn hơi mất kiên nhẫn.Y đặt đũa xuống bàn, cả giận mắng "Cô rốt cuộc có chuyện gì?

Có chuyện thì nói, không có chuyện thì cút ra ngoài, đừng quấy rầy bổn hoàng tử dùng bữa!"

Y sắp đói chết rồi, nữ nhân này còn ở bên cạnh lải nhải, làm y ăn cơm cũng không yên, phiền chết đi được!Tiểu ni cô "......"

Nàng hít sâu một hơi, suýt chút trợn tròn mắt.Nàng vốn nghĩ tên cầm thú này nhìn thấy mỹ nữ là không thể dời mắt, không ngờ y còn không bằng cầm thú!Tiểu ni cô tức giận thầm mắng, ăn đi ăn đi, ăn cho chết luôn đi!Nàng cố nặn ra nụ cười "Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi người có muốn ăn thêm không?"

Lạc Dạ Thần trực tiếp đưa bát cơm, không hề khách khí nói "Thêm một bát nữa, nhanh lên!"

Tiểu ni cô "......"

Biểu cảm của nàng vặn vẹo khó coi.Nàng giơ tay cầm bát cơm, xoay người ra khỏi phòng khách.Vừa đóng cửa lại, nụ cười trên mặt nàng tức thì biến thành khó chịu.Nàng quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó tức giận đi về phía phòng bếp.Lão sư thái và các ni cô khác đang bận việc trong bếp, thấy tiểu ni cô đi tới đều dừng tay.Lão sư thái hỏi "Chuyện thế nào rồi?

Đại hoàng tử mắc câu chưa?"

Tiểu ni cô đặt mạnh bát lên bếp, bực mình nói "Nam nhân đó chỉ là một cái thùng cơm!

Trong mắt chỉ có miếng ăn, uống công ta nháy mắt với y nhiều như vậy, kết quả là nháy mắt với người mù, tức chết mất!"

Lão sư thái hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả như vậy.Bà kinh ngạc hỏi "Sao lại như vậy?

Vừa rồi nhìn thái độ của Đại hoàng tử, rõ ràng là có hứng thú với ngươi, sao chỉ trong nháy mắt đã đổi ý?

Lẽ nào y phát hiện sơ hở gì rồi?"

Tiểu ni cô nghe bà nói như vậy, do dự một chút "Không thể nào?

Ta biểu hiện rất tốt, y chắc sẽ không nhìn ra được."

Vẻ mặt lão sư thái trở nên nghiêm túc "Để đề phòng, tạm thời không dùng mỹ nhân kế, chúng ta chuyển sang kế hoạch thứ hai."

Tiểu ni cô gật đầu nói "Ừm!"

Lão sư thái nhìn món ăn vừa bưng ra khỏi nồi, hỏi "Bỏ thuốc mê vào chưa?"

Tiểu ni cô phụ trách nấu nướng gật đầu nói "Người yên tâm, tất cả món ăn đều đã bỏ thuốc, đảm bảo bọn họ ăn xong sẽ lăn ra ngủ như heo chết."

Lão sư thái gật đầu hài lòng.Bà đích thân múc đầy một bát cơm đưa cho tiểu ni cô."

Mau đưa cho Đại hoàng tử, nhớ trông chừng y ăn xong."

"Rõ!"

Tiểu ni cô nhận bát cơm, xoay người rời đi.Lão sư thái sai những người khác gói đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, rồi đưa cho Ngọc Lân vệ và nhóm người ở bên ngoài.......Lạc Dạ Thần thấy tiểu ni cô trở lại, tức giận phàn nàn."

Sao lâu như vậy mới về?

Trẻ tuổi mà sao đi chậm vậy?!"

Tiểu ni cô kiềm lại xúc động muốn đập đầu chó của đối phương, mỉm cười đặt bát cơm trước mặt y, nhẹ giọng nói "Xin lỗi đã để người đợi lâu, mời người từ từ dùng."

Lạc Dạ Thần tiếp tục tập trung vào việc ăn uống.Tiểu ni cô không đi, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.Nàng nhìn dáng vẻ ăn uống của Đại hoàng tử, trong lòng thầm cười lạnh, này thì xem bà đây như nha hoàn sai khiến, lát nữa xem bà đây làm sao xử chết ngươi!

Lạc Dạ Thần nhanh chóng ăn sạch thức ăn trước mặt.Y hài lòng ợ một tiếng.Tiểu ni cô bước tới thu dọn bát đĩa.Đôi mắt Lạc Dạ Thần đảo quanh người nàng, đặc biệt là khi y nhìn thấy vòng eo thon thả và làn da trắng mịn của nàng, trái tim y ngứa ngáy không chịu nổi.Tục ngữ có câu, ăn no mặc ấm thì lòng sinh dục vọng.Vừa rồi y đói bụng, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện ăn, bây giờ no rồi, lại kiềm không được mà muốn làm chuyện khác.Y nhếch khóe miệng cười "Nàng tên gì?"

Tiểu ni cô sững người.Nàng quay đầu nhìn Đại hoàng tử, thấy y dùng ánh mắt ám muội nhìn nàng.Nàng từng trải bao lần phong nguyệt, lập tức hiểu ánh mắt y.Y đang muốn dụ dỗ nàng!Tiểu ni cô cảm thấy nam nhân này phản ứng quá chậm.Vừa rồi nàng nỗ lực dụ dỗ y, y lại không thèm nhìn nàng, bây giờ nàng từ bỏ ý định đùa giỡn y, y lại chủ động cắn câu.Tuy không đoán được y đang nghĩ gì, nhưng tiểu ni cô cảm thấy đây là cơ hội, ít nhất nàng có thể nhân cơ hội này chứng minh, mị lực của mình không hề giảm.Nàng hơi cúi đầu, ngượng ngùng cười nói "Thiếp tên Linh Nhi."

Lạc Dạ Thần nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, bất giác giơ tay chạm vào mặt nàng."

Linh Nhi, đây là tên tục gia của nàng à?"

Sắc mặt tiểu ni cô càng đỏ, ngượng ngùng đáp "Vâng."

Lạc Dạ Thần thấy nàng không phản kháng, trong lòng càng nóng hơn.Y giơ tay kéo nàng vào lòng.Cơ thể hai người áp sát vào nhau.Tiểu ni cô co rúm trong lòng y, dáng vẻ ngại ngùng, khiến người khác thương yêu.Lạc Dạ Thần rất hài lòng với biểu hiện của nàng.Y nâng cằm tiểu ni cô lên, bá đạo lại uy nghiêm hỏi."

Nữ nhân, nàng có bằng lòng hầu hạ bổn hoàng tử không?"

Tiểu ni cô đỏ mặt, yêu kiều nói "Điện hạ xấu quá đi."

Nàng như vậy có nghĩa là đồng ý.Vì cả hai đều có tình nên Lạc Dạ Thần không chút đắn đo, lập tức muốn đè nàng dưới thân bắt tay vào việc.Không ngờ vừa cởi áo, y nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ.Kế đó, y nhắm mắt, bất tỉnh ngay trên người tiểu ni cô.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 403: Bắt cóc


Tiêu Hề Hề áp tai lên cửa phòng, nghe lén động tĩnh bên ngoài.

Nàng thấp thoáng nghe thấy tiếng đóng mở cửa, còn có tiếng bước chân khe khẽ.Tiếng rất nhỏ, nếu nàng không phải người luyện võ, thính giác nhạy bén hơn người thường, có lẽ sẽ không nghe được tiếng động kia.Nàng quay đầu, đến gần Thái tử nhỏ giọng báo cáo."

Hình như có hai người vào phòng đối diện."

Lạc Thanh Hàn cảm nhận được hơi thở của nàng phả vào tai, có hơi ngứa.Sắc mặt hắn không đổi trả lời "Chắc là đám ni cô kia ra tay rồi."

Vốn hắn còn đang nghi ngờ không biết bọn chúng có phải nhắm vào hắn hay không, bây giờ xem ra, bọn chúng rất có thể nhắm vào Đại hoàng tử.Tiêu Hề Hề nhỏ giọng hỏi "Chúng ta có cần đi cứu người không?"

Lạc Thanh Hàn "Xem tình hình trước."

Tiêu Hề Hề áp tai vào cửa, lắng nghe một lúc, nhưng không nghe thấy gì.Nàng ủ rũ nói "Không có tiếng gì cả."

Nếu không nghe thấy tiếng động, thì không thể biết phòng đối diện xảy ra chuyện gì.Nàng muốn mở cửa xem thử, nhưng lại sợ bị phát hiện, vì không biết bên ngoài có ni cô theo dõi hành tung hay không.Đúng lúc này.Cửa phòng họ chợt bị gõ hai tiếng.Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề đồng thời rút lui, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên bàn, sau đó ngồi xuống, nửa người nằm trên bàn, giả vờ bất tỉnh.Ngoài cửa.Lão sư thái gõ cửa hai lần, thấy bên trong không ai trả lời, liền thử đẩy cửa vào, phát hiện cửa bị khóa từ bên trong.Chuyện này nằm trong dự liệu của bà, với tính cẩn thận của Thái tử, nhất định sẽ giữ thói quen khóa cửa, không để người ngoài tùy tiện tới gần.Tuy nhiên, chuyện này không thể làm khó lão sư thái.Bà vòng qua cửa sổ, dùng ngón tay liếm nước bọt, rồi chọc một lỗ nhỏ trên giấy dán cửa sổ.Bà lén nhìn vào phòng qua cái lỗ nhỏ.Bà thoáng thấy Thái tử và Tiêu trắc phi nằm bất tỉnh trên bàn.Trên bàn vẫn còn bát đũa chưa kịp dọn, thức ăn trên dĩa đã được ăn sạch.Lão sư thái yên tâm, xem ra thuốc đã phát huy tác dụng, Thái tử và Tiêu trắc phi trong thời gian ngắn sẽ không thể tỉnh lại.Bà rời khỏi cửa sổ, đi về phía phòng khách.Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn mới mở mắt.Hai người đứng thẳng dậy.Lạc Thanh Hàn đi đến bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài.Đối diện cửa sổ là hậu viện của am ni cô, lúc này hậu viện không có ai.Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề."

Nàng ở đây đi, ta lên mái nhà xem thử."

Tiêu Hề Hề lập tức nói "Thần thiếp đi với người."

Bây giờ Lạc Thanh Hàn biết nàng có võ công, cũng không từ chối yêu cầu của nàng, chỉ dặn dò "Lát nữa không được phát ra tiếng."

"Vâng!"

Hai người nhảy ra khỏi cửa sổ.Hai người sử dụng khinh công, ngón chân giẫm lên tường dùng sức nhảy lên mái nhà.Lúc này trời đã tối, mái nhà phủ đầy tuyết dày.Hai người lặng lẽ giẫm lên tuyết, đi về phía trước vài bước, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận cạo tuyết, lật hai viên ngói làm lộ ra một cái lỗ.Hai người có thể nhìn thấy cảnh trong phòng thông qua lỗ hổng.Lúc này, Đại hoàng tử đã bị bắt trói.Trong phòng ngoài y còn có lão sư thái và hai tiểu ni cô.Lão sư thái lúc này đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ ngoài hiền từ, sắc mặt lạnh lùng khiến người ta nghĩ bà không phải người tốt.Bà nói "Gọi y dậy đi."

Tiểu ni cô vừa rồi tự xưng là Linh Nhi lập tức bước tới, giơ tay tát mạnh vào mặt Đại hoàng tử.Cái tát này mạnh đến mức khiến Đại hoàng tử giật mình tỉnh dậy.Nhưng Linh Nhi giả như không nhận ra y đã tỉnh, lại tát y hai cái, khiến y hoa mắt chóng mặt, suýt nữa ngất đi.Lão sư thái lớn tiếng nhắc nhở "Vừa phải thôi."

Linh Nhi nhìn hai má tức thì sưng đỏ của Đại hoàng tử, cười lạnh nói "Dám xem bà đây như nha hoàn mà sai bảo!"

Lạc Dạ Thần lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.Y mở to mắt, không dám tin nhìn Linh Nhi.Nữ nhân này lại dám tát vào mặt y!Mà còn tát liền mấy cái!Từ nhỏ đến lớn y chưa từng bị ai đánh!Cả phụ hoàng và mẫu phi cũng chưa từng đánh y!Nữ nhân này là cái thá gì?

Lại dám đánh y!Lửa giận trong lồng ngực Lạc Dạ Thần tăng vọt, thậm chí còn lấn át cả sợ hãi và kinh ngạc, y tức giận nói "Ả đàn bà thối, ngươi dám đánh ta?

Có tin ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây không!"

Linh Nhi không chút khách khí mắng lại "Đánh ngươi thì sao?

Ta đánh đồ ngu như ngươi đó thì sao!"

"Ngươi mới ngu!

Cả nhà ngươi đều ngu!"

Linh Nhi thấy y sắp chết còn kiêu ngạo như vậy, không khỏi ngứa ngáy muốn đánh tiếp, vừa giơ tay thì bị lão sư thái ngăn lại."

Làm chuyện chính trước, các ngươi cứ cãi cọ, những người bên ngoài sắp tỉnh rồi."

Linh Nhi chỉ đành buông tay, không quên ném ánh mắt hung ác cho Lạc Dạ Thần, nhỏ giọng mắng "Ngươi chờ đó, xem ta giết ngươi thế nào!"

Lạc Dạ Thần giận dữ mắng mỏ "Câu này ta nói với ngươi mới phải, ngươi chờ đó cho bổn hoàng tử, sau này ta sẽ cho người giết hết đám ni cô các ngươi, phóng hỏa am ni cô các ngươi, khiến các ngươi chết cũng không được an ổn!"

Lão sư thái không nói nhảm với y, trực tiếp rút dao găm giấu trong tay áo.Bà áp con dao vào má Lạc Dạ Thần, cười lạnh nói."

Đại hoàng tử, ngươi bây giờ ở trong tay chúng ta, trước khi nói chuyện nên nghĩ kĩ, đừng nói lung tung, cẩn thận làm mất mạng của mình."

Cảm nhận được lạnh lẽo từ con dao, Lạc Dạ Thần rùng mình.Giờ khắc này, y mới hoàn hồn lại.Y phát hiện tay chân mình bị trói, không cử động được, trong phòng ngoài y thì chỉ có ba ni cô.Nhìn dáng vẻ hung dữ của bọn họ, là biết bọn họ không tử tế.Liên tưởng tới những chuyện trước khi hôn mê, y dần nhận ra mình đã bị người ta gài bẫy.Y há to miệng, tuyệt vọng hét to "Cứu mạng!

Người đâu!

Có người bắt cóc bổn hoàng tử!!"

Lão sư thái và hai tiểu ni cô thờ ơ nhìn y la hét.Lạc Dạ Thần hét thêm nhiều lần, nhưng không có phản hồi.Ngoài tiếng gió lạnh vù vù, bên ngoài không còn tiếng động nào khác.Lạc Dạ Thần tức thì hoảng sợ.Y bất an hỏi "Sao không ai để ý đến ta?

Đám người ngoài kia sao vậy?

Bọn họ đi đâu rồi?"

Lão sư thái chậm rãi nói "Chúng ta bỏ thuốc vào thức ăn, bây giờ bọn họ hôn mê hết rồi, dù ngươi hét khản cổ cũng sẽ không có ai tới cứu ngươi."

Lạc Dạ Thần như bị sét đánh, sắc mặt tái nhợt.Có lẽ vì quá hoảng loạn sợ hãi, đầu óc y nhất thời trở nên mơ hồ.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 404: Giá họa


Lạc Dạ Thần không khỏi nghĩ tới mấy cuốn truyện y đọc gần đây.

Trong đó cũng có tình tiết tương tự.Thiên kim tiểu thư bị thổ phỉ bắt đi, thổ phỉ cười nham hiểm với thiên kim tiểu thư."

Cô hét đi, dù có hét khản cổ cũng sẽ không có người tới cứu đâu!"

Lúc này, y giống thiên kim tiểu thư bị bắt cóc, mà đám ni cô trước mặt chính là thổ phỉ hung ác.Y kiềm không được đau thương mà bật khóc, vừa nói vừa khóc."

Dù ta có chết cũng sẽ không phục tùng các ngươi, các ngươi từ bỏ đi!"

Lão sư thái "......"

Hai tiểu ni cô "......"

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đang nhìn trộm trên mái nhà "......"

Cách một khoảng khá xa Tiêu Hề Hề vẫn thấy được biểu cảm của lão sư thái và hai tiểu ni cô tức thì trở nên méo mó.Đặc biệt là lão sư thái, biểu cảm đó không thể nhìn tiếp.Lão sư thái tức giận nói "Ngươi đang nói bậy gì đó?!"

Lạc Dạ Thần bị bộ dạng hung dữ của bà làm sợ hãi, không khỏi co vai lại, tiếng khóc cũng yếu dần đi.Nhưng lời nói ra vẫn rất cương quyết."

Ta đường đường là Đại hoàng tử, há có thể để đám ni cô các ngươi làm ô uế?

Nếu các ngươi biết điều thì mau thả ta ra, ta có thể tha cho các ngươi.

Nếu các ngươi ngoan cố cưỡng ép ta, ta sẽ ... ta sẽ ..."

Lão sư thái nở nụ cười nham hiểm nói "Nói đi, ngươi sẽ làm sao?"

Lạc Dạ Thần dường như đã chịu sỉ nhục rất lớn, hậm hực nói "Vậy ta chỉ đành nhắm mắt chịu đựng, coi như bị chó cắn."

Lão sư thái không chịu được nữa, muốn cầm con dao đâm y."

Ngươi nghĩ chúng ta thèm thuồng ngươi lắm sao?

Ngu xuẩn, còn cưỡng ép, bà đây bây giờ một dao đâm chết ngươi, xem ngươi cưỡng ép thế nào!"

Hai tiểu ni cô lao tới giữ chặt bà."

Bà đừng manh động!

Chúng ta còn chưa làm xong chuyện chính, y vẫn chưa chết được!"

Tiêu Hề Hề muốn cười, nhưng vì tránh để người trong phòng phát hiện, nàng quay đầu cắn vai Lạc Thanh Hàn, cố gắng nhịn cười.Lạc Thanh Hàn vẫn bất động, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trong phòng.Chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên một chút.Hai tiểu ni cô dùng sức mới kéo được lão sư thái trở về.Hai mắt lão sư thái lúc này tức giận đỏ bừng, đầy sát khí nhìn chằm chằm Đại hoàng tử.Bà vốn định làm xong chuyện chính sẽ một dao kết liễu Đại hoàng tử.Bây giờ bà đổi ý rồi.Một dao giết y thì quá hời cho y rồi, bà sẽ từ từ hành hạ để y chết trong đau đớn tuyệt vọng, mới giải tỏa mối hận trong lòng bà!Lão sư thái lấy giấy bút đặt trước mặt Lạc Dạ Thần, hằn học nói."

Ta nói gì, ngươi viết đó!"

Để y viết được chữ, hai tiểu ni cô buông tay y ra.Nhưng không cho y cơ hội trốn thoát.Hai tiểu ni cô đè hai bên vai của y, không cho y đứng dậy, đồng thời kề dao găm vào giữa cổ y.Lưỡi dao đó cực kỳ sắc bén.Chỉ cần y cử động một chút, cổ họng sẽ bị cắt ngay lập tức.Một chiếc bút lông được nhét vào tay Lạc Dạ Thần.Y hỏi "Các ngươi muốn ta viết thư cho người nhà, bảo họ mang tiền chuộc đến sao?"

Giọng điệu lão sư thái đầy ác ý "Chúng ta không cần tiền chuộc, chúng ta chỉ muốn ngươi viết một phong thư cho phụ hoàng ngươi, nói ngươi phát hiện Thái tử và Nhiếp Trường Bình thông đồng với nhau, mưu đồ bất chính."

Lạc Dạ Thần "Thái tử và Nhiếp Trường Bình vốn thông đồng với nhau, chuyện này không phải cả triều đình cũng biết à?"

Lão sư thái tức giận nói "Ta bảo ngươi viết, thì ngươi viết!"

Lạc Dạ Thần không chịu viết.Lão sư thái nhặt con dao găm đâm vào đùi y!Con dao vừa đâm vào, máu lập tức phun ra như suối, Lạc Dạ Thần đau đớn hét lên, sắc mặt càng tái nhợt.Lão sư thái rút con dao đầy máu, hung ác nói "Mau viết đi, nếu không ta đâm ngươi thêm một dao."

Lạc Dạ Thần đau đớn tột cùng, vừa giật mình vừa sợ hãi.Y không dám chống đối nữa, một tay che vết thương trên chân, tay kia cầm bút lông, bắt đầu run rẩy viết chữ.Lão sư thái ở bên cạnh quan sát, thấy nét chữ của y siêu vẹo, đập bàn tức giận nói."

Ngươi đang viết thứ gì vậy?

Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi viết chữ cho đàng hoàng ngay ngắn, còn cố tình viết nguệch ngoạc, ta sẽ chặt tay trái của ngươi!

Dù gì ngươi cũng chỉ cần viết chữ bằng tay phải, tay trái giữ lại cũng vô dụng."

Lạc Dạ Thần khóc lóc nói "Ta không cố ý viết nguệch ngoạc, đây là chữ viết của ta!"

Lão sư thái nhìn nét chữ trên giấy, tức thì trầm mặc.Nét chữ này, con nít ba tuổi còn viết đẹp hơn y nữa?!Tiêu Hề Hề đang ngồi trên mái nhà nhìn trộm, thầm cảm thán.Ài, đây là nỗi buồn của học sinh kém!

Lạc Dạ Thần run rẩy hỏi "Ta ... ta có cần viết tiếp không?"

Lão sư thái nghiến răng nói "Viết!

Viết tiếp đi!"

Lạc Dạ Thần đành chịu đựng cơn đau, tiếp tục viết thư.Thân là học sinh kém thiên phú bẩm sinh, đương nhiên không dùng bất kỳ câu cú tu từ bổ nghĩa nào, viết vô cùng đơn giản, cách chọn từ trẻ con đến mức khiến người ta có cảm giác như đang nhìn con nít học viết văn.Lão sư thái cầm phong thư trong tay y.Bà đọc nội dung trong thư, khóe miệng giật giật, tên khốn ngu dốt này lại là Đại hoàng tử.Không biết Hoàng đế đã tạo nghiệt gì mà sinh ra một trưởng tử vô dụng như vậy!Lạc Dạ Thần che vết thương trên chân, thận trọng hỏi "Ta viết thư theo yêu cầu của bà rồi, các ngươi có thể thả ta chưa?"

Lão sư thái cất phong thư, cười lạnh một tiếng."

Thả ngươi?

Ngươi nghĩ hay quá rồi, nếu thả ngươi thì kế hoạch của chúng ta há chẳng phải bại lộ rồi sao?!"

Lạc Dạ Thần kinh hãi hỏi "Lẽ nào các ngươi còn muốn giết ta?

Ta là Đại hoàng tử, nếu các ngươi giết ta, sẽ bị xử trảm cả nhà!"

Ánh mắt lão sư thái nhìn y như nhìn người chết."

Ngươi yên tâm, chờ ngươi chết rồi, chúng ta sẽ gửi phong thư ngươi viết đi, đến lúc đó Hoàng thượng cũng chỉ nghĩ Thái tử giết ngươi diệt khẩu, có liên quan gì đến chúng ta?"

Lạc Dạ Thần mở to mắt, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc "Các ngươi còn muốn giá họa cho Thái tử?!"

Lão sư thái không muốn lãng phí thời gian với y, trực tiếp nắm lấy tay trái y, đè lên bàn đồng thời giơ dao găm lên.Lạc Dạ Thần cuống quít hét lên "Ngươi muốn làm gì?

Thả ta ra!"

Lão sư thái tàn nhẫn nói "Ai bảo ngươi vừa nãy nói nhảm, bây giờ ta chặt đứt từng ngón tay của ngươi, xem ngươi sau này còn dám nói bậy không?!"

Lạc Dạ Thần kinh hoàng hét lên."

Không được!

Cứu mạng!"

Lão sư thái phớt lờ tiếng la hét của y, đâm con dao găm xuống.Cùng lúc đó, mái nhà đột nhiên sụp xuống!
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 405: Cứu người


Tuyết dày và gạch vỡ lộp độp rơi xuống đất.

Bốn người trong phòng sửng sốt trước biến cố xảy ra đột ngột, không kịp né tránh đã bị ngói và tuyết rơi trúng đầu.Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn đáp xuống, lập tức ra tay.Một người khống chế lão sư thái, người còn lại quật ngã hai tiểu ni cô xuống đất.Tình hình tức thì đảo ngược.Lão sư thái và hai tiểu ni cô cố gắng chống cự, nhưng thân thủ của bọn họ kém xa Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn, hoàn toàn không thể chống cự, cuối cùng bị Tiêu Hề Hề dùng khăn trải giường trói chặt.May là Lạc Dạ Thần không bị gạch rơi trúng, chỉ bị tuyết phủ đầu.Y rũ tuyết trên đầu, nhìn hai người trước mắt từ trên trời rơi xuống, sau đó nhìn đám ni cô bị trói chặt, ngây ngẩn cả người."

Hai ... hai người sao lại tới đây?"

Tiêu Hề Hề "Chúng ta tới cứu người đó."

Lạc Dạ Thần không tin được "Hai người không phải đang bất tỉnh à?"

Tiêu Hề Hề "Chúng ta sớm đã phát hiện am ni cô này có vấn đề, vẫn luôn cẩn thận đề phòng, vừa nãy chúng ta giả vờ bất tỉnh, lừa bọn chúng thôi."

Lão sư thái tức giận nói "Các người trơ tráo!"

Tiêu Hề Hề làm mặt quỷ lè lưỡi "Thì sao, chúng ta trơ tráo thế đó, ngươi có giỏi thì tới cắn ta đi."

Lão sư thái "......"

Bà tức giận đỏ mặt, muốn chửi thề.Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân.Lão sư thái biết đồng bọn của mình đến, vừa định hét lên thì Tiêu Hề Hề dùng giẻ bịt miệng bà lại.Giẻ lau lâu ngày không giặt, vừa bẩn vừa hôi, suýt nữa khiến bà ngất xỉu.Hai tiểu ni cô khác cũng bị Tiêu Hề Hề đánh ngất.Lạc Thanh Hàn nháy mắt với nàng.Cả hai vô cùng ăn ý nấp sau cánh cửa.Cửa bị đẩy ra, hai tiểu ni cô lần lượt đi vào, vừa nãy bọn họ đang canh chừng bên ngoài, chợt nghe thấy tiếng động lớn, sợ có chuyện nên vội chạy tới xem tình hình.Vừa vào phòng, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn trốn sau cửa bất ngờ ra tay!Trước khi hai tiểu ni cô biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ đã bị đánh mạnh vào gáy, sau đó mắt tối sầm rồi bất tỉnh.Khăn trải giường đã dùng hết, nên Tiêu Hề Hề chỉ đành rút thắt lưng trên người Đại hoàng tử để trói hai tiểu ni cô lại.Vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Lạc Dạ Thần trắng bệch như tờ giấy, nửa người trên dựa vào mép bàn, toàn thân yếu ớt.Thấy thắt lưng của mình bị cướp, y rất muốn phản kháng nhưng sức lực yếu ớt, đành trơ mắt nhìn thắt lưng bị biến thành dây trói.Lạc Thanh Hàn ra ngoài, đi một vòng xem xét, để đảm bảo trong am ni cô không còn ni cô nào khác.Hắn ra khỏi am ni cô, thấy Triệu Hiền, Tiêu Lăng Phong và Ngọc Lân vệ đều bất tỉnh.Xem ra tất cả họ cũng đã ăn cơm chay có bỏ thuốc mê.Lạc Thanh Hàn đánh thức Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong.Hai người phản ứng rất nhanh, vừa tỉnh lại liền biết mình bị người khác gài bẫy.Hai người lập tức quỳ xuống nhận tội."

Là mạt tướng sơ suất, trúng kế kẻ gian, xin Thái tử Điện hạ trách phạt!"

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Chuyện trách phạt nói sau, đánh thức mọi người trước, đám ni cô bỏ thuốc các ngươi đã bị ta bắt trói, các ngươi đưa bọn chúng đi thẩm vấn, xem kẻ nào là người âm thầm sai khiến."

Hai người đồng thanh trả lời.Bây giờ nghĩ lại, bọn họ có hơi sợ.May là Thái tử thận trọng, không trúng kế, kịp thời khống chế đám ni cô đó, nếu không tối nay bọn họ sẽ mất mạng tại đây.Lạc Thanh Hàn "Gọi thái y tới, Đại hoàng tử bị thương rồi."

"Vâng!"

Lạc Thanh Hàn vừa trở vào am ni cô, thái y cũng theo sau vào.Thái y vừa vào cửa thì quỳ xuống nhận tội với Thái tử."

Là vi thần sơ suất, không kịp thời phát hiện thức ăn bị bỏ thuốc, vi thần tội đáng muôn chết!"

Đáng lý mà nói, bọn họ người đông không nên cẩu thả như vậy, đêm nay thật sự quá lạnh, ai cũng muốn ăn cái gì đó nóng để sưởi ấm cơ thể, hơn nữa đám ni cô đó thoạt nhìn yếu ớt, vì vậy mọi người buông lỏng cảnh giác, không ngờ lại suýt vì thế mà bị diệt.Lạc Thanh Hàn "Trị thương cho Đại hoàng tử trước."

"Vâng."

Thái y đứng dậy, cẩn thận xem vết thương trên chân Đại hoàng tử.Lạc Dạ Thần yếu ớt hỏi "Chân này còn giữ được không?"

Thái y an ủi "Người đừng quá lo, vi thần xem xét vết thương, không có thương tổn đến gân cốt, chỉ cần người nghỉ ngơi thật tốt, sẽ hoàn toàn khôi phục, không ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày."

Nghe vậy, Lạc Dạ Thần thấy nhẹ nhõm "Vậy thì tốt."

Thái y nhanh chóng giúp y băng bó vết thương.Triệu Hiền dẫn theo năm Ngọc Lân vệ bước vào, kéo năm ni cô ra ngoài.Thái tử phất tay, thái y thức thời lui ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại Thái tử, Đại hoàng tử và Tiêu Hề Hề.Lạc Dạ Thần dựa vào cạnh bàn, vết thương trên chân vẫn còn đau.Y nhìn chằm chằm Thái tử và Tiêu Hề Hề, tức giận quát "Nếu các ngươi không bất tỉnh, sao không tới cứu ta sớm một chút?

Nếu các ngươi sớm xuất hiện, ta đã không phải chịu một dao này!"

Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói "Nếu ta xuất hiện sớm, huynh có nghi ngờ ta và đám ni cô này là đồng bọn không?"

Lạc Dạ Thần không thể trả lời.Thật ra, nếu không phải lão sư thái đó ép y viết phong thư kia, nói những lời kia, y có lẽ nghi ngờ Thái tử thật.Dù sao hiện giờ y đang đi cùng Thái tử, quan hệ giữa y và Thái tử cũng không tốt, nếu lúc này y xảy ra chuyện, Thái tử nhất định là kẻ tình nghi lớn nhất.Lạc Thanh Hàn "Ta không ngại nói huynh biết, ta chỉ muốn huynh chịu khổ một chút, tục ngữ có câu, đi một ngày đàng học một sàng khôn, lần này cho huynh một bài học, để huynh biết có bao nhiêu người đang âm thầm nhắm vào ta và huynh.

Trước đó, bọn chúng muốn giết ta, giá họa cho huynh, bây giờ bọn chúng muốn giết huynh, giá họa cho ta, huynh và ta như nhau, cùng là mục tiêu sống trong mắt người khác."

Lạc Dạ Thần muốn bác bỏ, nhưng y mấp máy môi lại không biết nói gì.Tất cả sự thật bày trước mắt y, y không thể phủ nhận.Dù là Thái tử hay Hoàng trưởng tử, đều là hòn đá ngáng chân trên con đường tiến thân của người khác.Lạc Thanh Hàn "Hôm nay huynh may mắn thoát nạn, nhưng huynh có thể đảm bảo lần nào huynh cũng may mắn như vậy không?

Nếu huynh cứ tiếp tục ngu ngơ như vậy, sớm muộn gì cũng bị người khác giết chết, đến lúc đó chuyện ta có thể làm chính là tiết Thanh Minh mỗi năm thắp cho huynh thêm hai nén hương."

Sắc mặt Lạc Dạ Thần đỏ bừng sau khi bị hắn dạy dỗ, vô cùng xấu hổ tức giận."

Chuyện nên nói ta nói hết rồi, huynh tự mình suy nghĩ đi."

Lạc Thanh Hàn nói xong, xoay người đi ra ngoài.Lúc đi đến cửa, hắn nghe thấy Lạc Dạ Thần không cam lòng nói một câu."

Cảm ơn."

Lạc Thanh Hàn dừng bước, quay lại nhìn y.Lạc Dạ Thần lập tức xù lông "Ngươi nhìn gì mà nhìn?!"

Lạc Thanh Hàn phớt lờ y, nói với Tiêu Hề Hề bên cạnh "Chúng ta đi."

"Vâng."

Tiêu Hề Hề nhanh chóng theo sau, rời đi với Thái tử.
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 406: Giữa chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè thuần túy


Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn trở về phòng, rửa mặt sơ qua rồi đi ngủ.

Dù đã muộn nhưng vẫn có thể ngủ thêm một lúc.Lạc Thanh Hàn tự nhiên ôm người vào trong lòng, trầm giọng hỏi."

Nàng có thể thông qua tướng mạo đoán được lai lịch của đám ni cô kia không?"

Tiêu Hề Hề ngáp một cái "Từ tướng mạo của bọn chúng, hẳn là sát thủ chuyên nghiệp, trước kia giết không ít người, bọn chúng còn có một tổ chức sát thủ, cụ thể là gì thì nhìn không ra."

Lạc Thanh Hàn trầm ngâm.Nếu đám ni cô là sát thủ giả dạng, nghĩa là có người thuê bọn chúng.Vậy kẻ chủ mưu đằng sau là ai?Sáng hôm sau, Thái tử vừa tắm xong thì được báo Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong đến.Cả đêm qua hai người không ngủ.Vì bù đắp lỗi lầm của mình, hai người vắt óc suy nghĩ, dùng mọi cách có thể, cuối cùng đã moi được thông tin hữu ích từ đám ni cô đó."

Hồi bẩm Thái tử Điện hạ, đám ni cô đó là sát thủ giả dạng, bọn chúng thuộc một tổ chức sát thủ tên là Huyết Vũ Lâu, một tháng trước nhận nhiệm vụ ám sát Đại hoàng tử, bọn chúng biết đường núi phía trước bị tuyết đóng băng, xe ngựa không thể đi qua nên cố ý giăng bẫy ở đây để dụ Thái tử Điện hạ và Đại hoàng tử."

Tiêu Lăng Phong vừa nói, hai tay vừa dâng bản khẩu cung.Lạc Thanh Hàn nhận lấy, xem qua khẩu cung, đám ni cô giả này được người khác thuê, chỉ biết đối phương ra giá cao, chứ không biết danh tính cụ thể.Đây cũng là quy tắc của Huyết Vũ Lâu, sát thủ chỉ phụ trách giết người, giết người xong sẽ đến địa điểm chỉ định nhận tiền.Còn về người thuê là ai, sát thủ không hề quan tâm.Lúc này Triệu Hiền mới lên tiếng."

Trước đó Đổng Minh Xuân bị ám sát, mạt tướng có nhờ bằng hữu nghe ngóng, được biết đám sát thủ đó cũng đến từ một tổ chức sát thủ tên là Huyết Vũ Lâu.

Nghe nói Huyết Vũ Lâu khá nổi tiếng trong giang hồ, thậm chí bọn chúng còn có bảng xếp hạng sát thủ, cấp bậc sát thủ càng cao thì giá càng đắt.

Trong số bốn sát thủ ám sát Đổng Minh Xuân, hai sát thủ trốn thoát đều có tên trên bảng xếp hạng, thân thủ của bọn chúng quả thật rất lợi hại."

Lạc Thanh Hàn trầm ngâm "Đều là sát thủ của Huyết Vũ Lâu, trùng hợp vậy sao?"

Triệu Hiền thử hỏi "Người nghi ngờ vụ ám sát Đổng Minh Xuân và ám sát Đại hoàng tử là do cùng một người chỉ thị?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời.Từ góc độ lý thuyết, rất có thể là cùng một người chỉ thị.Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, sẽ phát hiện tác phong hai lần ám sát rất khác nhau.Vụ ám sát Đổng Minh Xuân ra tay dứt khoát gọn gàng, trước sau không tìm ra manh mối, thậm chí Thái tử đến giờ vẫn không biết tại sao kẻ chủ mưu lại nhất quyết muốn ám sát Đổng Minh Xuân?Mà hành động ám sát Đại hoàng tử đêm qua đơn giản lỗ mãng hơn nhiều.Đối phương nói rõ muốn giết Đại hoàng tử, giá họa cho Thái tử.Ai có đầu óc đều biết kẻ chủ mưu chắc chắn nhắm vào ngôi vị Thái tử.Lạc Thanh Hàn mơ hồ nhận thấy hai chuyện này dường như không phải do cùng một người chỉ thị.Hắn đặt khẩu cung lên bàn.Xem ra phải điều tra Huyết Vũ Lâu kia trước.Đám ni cô đó đã khai ra hai căn cứ bí mật của Huyết Vũ Lâu, tình cờ là hai nơi mà họ sẽ đi ngang trong lúc về kinh.Lạc Thanh Hàn định trong lúc lên đường về kinh, thuận tiện giải quyết hai nơi đó, xem thử hắn có thể tra được bối cảnh lai lịch của Huyết Vũ Lâu hay không.Hắn nhìn hai người trước mặt, lạnh lùng nói."

Tối qua hai ngươi sơ suất, làm kẻ khác có cơ hội ra tay, suýt nữa gây họa lớn, mỗi người phạt hai mươi roi, còn tái phạm sẽ cách chức điều tra."

Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong chắp tay."

Đa tạ Thái tử khai ân!"

Hai người xoay người ra khỏi am ni cô, đứng trong sân nhận hình phạt.Tiêu Hề Hề không ra ngoài xem, nhưng vẫn nghe thấy tiếng đánh qua cửa sổ, nghĩ thôi cũng biết đau đớn thế nào.Đám ni cô đó qua một đêm dùng hình tra khảo, bây giờ chỉ còn hơi thở thoi thóp, thoạt nhìn như không sống được bao lâu nữa.Thái tử không muốn mang theo phiền phức lên đường, dù gì những thứ cần khai bọn chúng cũng khai rồi, giữ lại cũng vô dụng, bèn sai người giết bọn chúng rồi tìm đại một chỗ chôn.Giải quyết xong mọi chuyện, đoàn xe của Thái tử lại khởi động, tiếp tục lên đường.Vì vết thương trên chân, mấy ngày nay Lạc Dạ Thần vô cùng ngoan ngoãn, ban ngày ở trong xe ngựa, ban đêm ở trong phòng khách.Vết thương trên chân Lạc Dạ Thần được thái y cẩn thận chăm sóc đã dần dần đỡ hơn, ít nhất không còn đau như trước, nhưng vẫn đi lại khập khiễng.Hôm nay bọn họ qua đêm ở dịch trạm huyện Hoài Triệu.Trong huyện Hoài Triệu có một quán trà, đó là căn cứ bí mật của Huyết Vũ Lâu, vài sát thủ sẽ nhận nhiệm vụ và nhận thưởng ở đây.Nửa đêm, Triệu Hiền dẫn Ngọc Lân vệ bao vây quán trà.Đá cửa đi vào, phát hiện quán trà không có người.Có vẻ như người trong Huyết Vũ Lâu sớm nhận được tin, trước đó đã sơ tán khỏi căn cứ này.Triệu Hiền trở về tay không, bẩm báo với Thái tử.Thái tử không ngạc nhiên, chỉ điềm tĩnh ra lệnh."

Sáng mai đi hỏi những người xung quanh quán trà."

"Vâng."

Sáng hôm sau, Tiêu Hề Hề ngủ dậy, phát hiện bên cạnh trống không, Thái tử không biết đã đi đâu.Các cung nữ bước vào giúp nàng tắm rửa thay y phục.Nàng ngáp một cái, hỏi "Thái tử đâu?"

Một cung nữ thành thật trả lời "Vừa rồi Huyện lệnh địa phương tới, Thái tử đang nghị sự với Huyện lệnh ở đại sảnh."

"Ừm."

Tiêu Hề Hề tắm rửa sạch sẽ, dùng một bữa sáng thịnh soạn.Nàng cho cung nữ lui ra ngoài, lén chạy ra đại sảnh.Nàng đến đại sảnh thăm dò, thấy Thái tử còn đang nghị sự với Huyện lệnh, chắc là lâu lắm mới xong.Nàng quay người, chạy đến phòng khách của Đại hoàng tử.Lúc này Lạc Dạ Thần đang nằm trên giường đọc truyện.Y thấy Tiêu trắc phi đột nhiên chạy vào, giật mình giận dữ hét lên."

Sao cô lại vậy nữa?

Không cho ai thông báo đã chạy vào rồi, lỡ ta đang thay y phục thì sao?"

Tiêu Hề Hề thờ ơ nói "Người thay y phục của người, ta cũng đâu có nhìn người."

Nàng tự mình tìm rương sách, lấy truyện ra, tìm một chỗ ngồi xuống đọc.Lạc Dạ Thần bị dáng vẻ hành động tự nhiên này của nàng chọc tức."

Cô thân là Trắc phi của Thái tử, không có chuyện gì cứ chạy đến chỗ ta làm gì?

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, lỡ bị người khác hiểu lầm thì sao?"

Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm truyện trong tay, qua loa nói "Giữa chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè thuần túy, sẽ không ai hiểu lầm đâu."

Lạc Dạ Thần khinh thường cười nhạo "Giữa nam nữ làm gì có quan hệ bạn bè thuần túy?"

Tiêu Hề Hề "Ai nói vậy?

Chỉ cần người xấu, bốn bể đều là bạn bè!"

Lạc Dạ Thần "......"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 407: Đêm giao thừa


Lạc Dạ Thần tức giận gầm lên "Cô nói ai xấu?"

Tai Tiêu Hề Hề đau nhức.Nàng xoa xoa lỗ tai nhắc nhở "Người nhỏ tiếng một chút, đừng để Thái tử nghe thấy."

Lạc Dạ Thần tức giận, ngực phập phồng kịch liệt, hung ác nói "Cô đừng có chuyển chủ đề!

Cô nói rõ đi, rốt cuộc là ai xấu?"

Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ liếc y một cái "Được được, là ta xấu, thế người vừa lòng chưa?"

Lạc Dạ Thần càng khó chịu hơn.Nàng nói mình xấu nhưng giọng điệu qua loa hời hợt, không hề chú tâm, như thể nàng bị buộc phải thừa nhận mình xấu.Y tức giận đập giường "Cô cút đi!

Đây là phòng của ta, ta không muốn nhìn thấy cô!"

Tiêu Hề Hề "Không được, sách của ta đều ở chỗ người, nếu ta đi thì không có sách đọc."

"Cô có thể mang sách của cô đi cùng!"

Tiêu Hề Hề vẫn lắc đầu "Như vậy không được, Thái tử sẽ phát hiện."

Lạc Dạ Thần "Nếu cô không đi, bây giờ ta sẽ mách với Thái tử, nói cô giấu rương sách cấm ở chỗ ta!"

Tiêu Hề Hề kinh ngạc nhìn y "Người muốn chết chung với ta à?"

Lạc Dạ Thần cười khẩy "Ai muốn chết chung với cô?

Là số cô xui xẻo, ta ngồi bên cạnh xem kịch hay."

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Nếu người mách với Thái tử, Thái tử sẽ biết người cũng đọc qua số sách truyện này, người cũng biết đó, số sách truyện này có rất nhiều tình tiết kỳ lạ, nếu để người ngoài biết đường đường là Đại hoàng tử vậy mà xem mấy loại sách truyện kỳ lạ này, mọi người sẽ nghĩ sao về người?"

Lạc Dạ Thần "......"

Vừa tưởng tượng đến cảnh đó, y cảm thấy ngột ngạt.Khí thế của y tức thì chùng xuống.Tiêu Hề Hề tốt bụng khuyên "Chỉ cần người không nói, ta không nói, sẽ không ai biết chúng ta đọc số sách truyện này, chúng ta cùng nhau giữ bí mật này, trở thành bạn tốt, thế nào?"

Lạc Dạ Thần bây giờ không thể trút giận, đành ấm ức nói "Ta với cô không phải bạn!"

Y thanh cao phóng khoáng, thân như cây ngọc, không liên quan gì đến chữ xấu, y không thèm làm bạn với nàng!Thấy y từ bỏ ý định mách lẻo, Tiêu Hề Hề nhẹ nhõm, tiếp tục chăm chú đọc truyện.Trong phòng có thêm một người, Lạc Dạ Thần không có tâm trí đọc truyện.

Đôi mắt y đảo quanh người Tiêu trắc phi.Y đột nhiên hỏi "Cô biết võ công?"

Tiêu Hề Hề nhìn truyện trong tay không chớp mắt, hờ hững đáp một tiếng "Ừm."

"Cô học võ ở đâu?"

Tiêu Hề Hề "Đoán xem."

Lạc Dạ Thần "Ta không muốn đoán."

Tiêu Hề Hề "Là do người đoán không ra."

Lạc Dạ Thần tức thì cau mày "Cô đừng coi thường người khác, ta đường đường là Đại hoàng tử, sao có thể đoán không ra?

Ta không thèm đoán mấy chuyện vặt vãnh của cô."

Tiêu Hề Hề chợt bật cười.Lạc Dạ Thần càng khó chịu hơn "Cô đang cười ta à?"

Tiêu Hề Hề vừa cười vừa nói "Không có, ta xem đến đoạn khá buồn cười, nên mới cười thôi."

Lạc Dạ Thần không tin "Cô chắc chắn đang cười ta!"

Tiêu Hề Hề cầm truyện đi tới, cho y xem đoạn hài hước trong truyện.Lạc Dạ Thần xem xong, không có phản ứng gì "Có gì buồn cười?

Không phải chỉ là một nữ yêu tỏ tình với thư sinh thôi sao?

Loại cốt truyện sáo rỗng này, ta xem vô số lần rồi!"

Tiêu Hề Hề "Người xem tiếp khúc sau đi, nữ yêu không cẩn thận tuột quần thư sinh, rồi bày ra vẻ mặt chán ghét, kế đó ăn sạch thư sinh, ha ha ha!

Người không thấy buồn cười sao?"

Lạc Dạ Thần "......"

Chẳng những không buồn cười mà còn hơi rùng rợn.Lạc Dạ Thần thấy nàng vẫn còn cười, không khỏi nói "Cô không thấy thư sinh đó rất đáng thương sao?

Vô duyên vô cớ bị yêu tinh ăn thịt."

Tiêu Hề Hề "Không thấy, thư sinh này không phải người tốt, bản thân đã có vợ con, còn chạy ra ngoài qua lại với nữ yêu, đáng bị ăn thịt."

Lạc Dạ Thần không thể hiểu lối suy nghĩ của nàng, cau mày nói "Nam nhân tam thê tứ thiếp không phải chuyện rất bình thường sao?

Dù thư sinh trong nhà có vợ con, thì vẫn có thể nạp thiếp, thư sinh và nữ yêu có tình cảm, cũng không có người nhà ép buộc, sao lại đáng bị ăn thịt?"

Tiêu Hề Hề biết loại chuyện này không thể nói rõ ràng, nàng cũng không có lòng hiếu thắng, dứt khoát lùi một bước."

Người nói cũng có lý, nhưng ta không thích tình tiết đó, ta thích tình tiết trong truyện này hơn."

Lạc Dạ Thần "Ta thấy mắt nhìn của cô có vấn đề, bao nhiêu tình tiết nam nữ hoan ái để đó không xem, lại cứ xem mấy cuốn ăn thịt người."

Tiêu Hề Hề "Ăn thịt người không tốt sao?

Yêu người thì ăn người vào bụng, cảm động biết bao nhiêu!"

Lạc Dạ Thần "......"

Y bị sốc trước lời nói của nàng, sợ hãi nhất thời không thể nói thành lời.Y đột nhiên hơi lo lắng cho an nguy của Thái tử.Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo."

Thái tử Điện hạ giá đáo!"

Cả Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần đều giật mình.Hai người gần như không kịp nghĩ, nhét cuốn truyện trong tay xuống dưới gối.Lạc Dạ Thần tức giận nói "Đây là gối của ta, cô giấu chỗ khác đi!"

Tiêu Hề Hề đành nhét truyện vào chăn bên cạnh, sau đó nhảy dựng lên, cách xa khỏi giường.Cửa bị đẩy ra, Lạc Thanh Hàn đi vào.Hắn biết Tiêu Hề Hề ở trong phòng Đại hoàng tử, hắn tới đây tìm Tiêu Hề Hề.Ánh mắt hắn đảo qua Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần, phát hiện ánh mắt hai người quay đi chỗ khác, như thể đang che giấu bí mật nào đó.Tiêu Hề Hề hành lễ "Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ."

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh hỏi "Nàng tới đây làm gì?"

Tiêu Hề Hề "Thần thiếp nhàn rỗi buồn chán, nên đến thăm Đại hoàng tử."

Lạc Thanh Hàn nhìn sang Đại hoàng tử nằm trên giường, hỏi "Vết thương của huynh sao rồi?"

Lạc Dạ Thần không dám nhìn hắn, nhìn sang một bên, giả vờ bình tĩnh "Đỡ hơn nhiều rồi."

Lạc Thanh Hàn "Đêm nay là giao thừa, ta định ở lại huyện Hoài Triệu một đêm, đón năm mới ở đây, sáng mai tiếp tục lên đường."

Nghe hắn nói, Tiêu Hề Hề mới nhớ hôm nay là đêm giao thừa.Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt đã qua một năm.Tiêu Hề Hề tức thì quên sách truyện, mong đợi hỏi "Nếu đã là đêm giao thừa, có phải chúng ta sẽ ăn cơm tất niên không?"

Lạc Thanh Hàn trả lời "Ừm, ta bảo ngự trù chuẩn bị rồi, nghe Huyện lệnh nói, tối nay gần miếu Thành Hoàng có lễ hội.

Nếu nàng muốn đi xem, ăn cơm tất niên xong, chúng ta đi dạo miếu hội."

Tiêu Hề Hề dùng sức gật đầu "Được chứ, được chứ!"

Lạc Dạ Thần không muốn cô đơn, tức giận nói "Ta còn sống sờ sờ ở đây, sao không hỏi ta có muốn đi không?"
 
[P3] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 408: Sủi cảo


Lạc Thanh Hàn sắc mặt không đổi nói "Vì ta không muốn dẫn theo huynh dạo miếu hội."

Câu trả lời này quá thẳng thắn, suýt nữa khiến Lạc Dạ Thần nghẹn họng!Lạc Dạ Thần tức giận đập xuống giường "Ta mặc kệ!

Ta cũng đi!

Dựa vào đâu mà hai người các ngươi có thể ra ngoài dạo chơi, còn ta phải ở lại dịch trạm?

Ta không phục!

Ta cũng muốn đi miếu hội!"

Tiêu Hề Hề nhắc nhở "Chân người còn đang bị thương, đi đứng không tiện."

Lạc Dạ Thần "Ta có thể chống nạng!"

Tiêu Hề Hề "Cần gì phải vậy?"

Lạc Dạ Thần tức giận chỉ trích "Vừa nãy cô còn nói làm bạn tốt với ta, bây giờ lại muốn bỏ rơi ta, cô có còn lương tâm không?!"

Tiêu Hề Hề "Nhưng vừa nãy không phải người từ chối làm bạn với ta rồi à?"

Lạc Dạ Thần tức giận hét lên "Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ, ta đổi ý rồi, không được sao?"

Tai Tiêu Hề Hề lại đau nhức.Nàng rụt người về chỗ Thái tử, nhỏ giọng nói "Điện hạ, thấy ngài ấy một mình đáng thương như vậy, hay chúng ta làm việc thiện, dẫn ngài ấy đi cùng đi."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Ta không biết quan hệ giữa hai người từ khi nào mà tốt như vậy?

Chẳng lẽ hai người làm chuyện gì lén lút sau lưng ta?"

Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần đồng thời lắc đầu."

Không có!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Xem ra hai người đã làm chuyện gì không thể để người khác biết rồi.Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Hai người cũng ăn ý thật đó."

Tiếng cười làm da đầu tê dại, Tiêu Hề Hề và Lạc Dạ Thần đồng thời rùng mình, càng cảm thấy chột dạ.Dù tâm tình của Thái tử Điện hạ có vẻ không tốt, nhưng vẫn đồng ý dẫn theo bóng đèn cỡ lớn Đại hoàng tử đi cùng.Tiêu Hề Hề cảm thấy, nếu đã đón năm mới, vậy nhất định phải ăn sủi cảo, như thế mới có không khí năm mới.Năm ngoái đón năm mới ở Đông cung, nàng còn kêu Bảo Cầm nấu một nồi sủi cảo lớn, năm nay đón năm mới ngoài cung cũng không thể thiếu tục lệ này.Tiêu Hề Hề nhờ Thường công công đến phòng bếp tìm ít nguyên liệu gói sủi cảo.Nàng hào hứng nói "Dù sao cũng rảnh mà, chúng ta cùng gói sủi cảo đi!"

Lạc Thanh Hàn chưa từng gói sủi cảo, cũng không thấy gói sủi cảo có ý nghĩa gì đặc biệt, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy dáng vẻ Tiêu Hề Hề lúc này rất đáng yêu, không muốn làm nàng thất vọng.Vì vậy hắn đáp "Ừm."

Lạc Dạ Thần không thể tin nhìn họ "Không phải có ngự trù sao?

Sao chúng ta phải tự gói sủi cảo?!"

Tiêu Hề Hề "Chuyện này thì người không biết rồi, sủi cảo chúng ta tự làm càng có hương vị năm mới hơn, ta còn phải thêm chút bất ngờ vào sủi cảo."

Lạc Dạ Thần cảnh giác hỏi "Bất ngờ gì?

Cô lại muốn làm gì?"

Tiêu Hề Hề "Đừng sợ, ta chỉ muốn cho mọi người một điềm lành."

Nàng bày ra từng nguyên liệu.Thường công công đứng bên cạnh giúp đỡ.Lạc Dạ Thần tức giận nói "Các ngươi gói sủi cảo thì gói sủi cảo, tại sao cứ phải làm trong phòng ta?

Các ngươi không thể đổi chỗ khác à?"

Tiêu Hề Hề không ngẩng đầu nói "Chẳng phải để chăm sóc vết thương của người sao?

Chân người bị thương, không tiện đi lại, chúng ta gói sủi cảo ở đây để người có thể tham gia vào hoạt động của chúng ta, tránh cho người đợi trong cô đơn lạnh lẽo."

Lạc Dạ Thần hừ một tiếng "Ta mới không thấy cô đơn lạnh lẽo!"

Tiêu Hề Hề hỏi Thái tử bên cạnh."

Người thích ăn sủi cảo nhân gì?"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Gì cũng được."

Tiêu Hề Hề kiểm tra nguyên liệu "Chúng ta có thể gói nhân trứng hẹ, thịt heo cải thảo với nhân hải sản, ba vị chắc là đủ rồi nhỉ."

Lạc Thanh Hàn "Ừm."

Hắn hoàn toàn không biết gói sủi cảo, Tiêu Hề Hề bảo hắn làm gì thì hắn làm đó, lúc này hắn là công cụ tận tụy với công việc.Thường công công nhỏ giọng nhắc nhở "Người cán vỏ bánh quá lớn, phải nhỏ một chút."

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Không sao, Tiêu trắc phi thích ăn sủi cảo lớn."

Tiêu Hề Hề nghe vậy, lập tức gật đầu phụ họa."

Đúng vậy, thần thiếp thích ăn sủi cảo lớn, Điện hạ có thể làm vỏ bánh lớn một chút, dày một chút, như vậy khi bỏ sủi cảo vào nồi sẽ không bị nát."

Lạc Thanh Hàn gật đầu biểu thị hiểu rồi.Thường công công muốn nói lại thôi.Vỏ bánh dày như vậy, cho vào nồi chín nổi không?Thái tử cán vỏ bánh, Tiêu Hề Hề trộn sẵn nhân.Nàng bắt đầu dạy Thái tử gói sủi cảo.Số lần nàng gói sủi cảo không nhiều, nên tay nghề cũng không cao lắm, nhưng ít ra nàng cũng giỏi hơn Thái tử mới học.Thường công công nhìn sủi cảo hai người làm, cái này còn to hơn cái kia, muốn nhắc nhở hai người đang gói sủi cảo chứ không phải gói bánh bao, nhưng thấy hai người mải mê chuyên chú, nghĩ ngợi một chút rồi không muốn nói nữa.Ài, hai người vui là được!Lạc Dạ Thần vẫn giả vờ như đang ngủ, nhưng nghe thấy hai người nói chuyện, y kiềm không được lén mở mắt xem họ đang làm gì.Lạc Dạ Thần thấy họ đang vùi đầu gói sủi cảo, bèn rướn cổ xem sủi cảo họ làm trông ra sao.Tiêu Hề Hề chú ý tới động tác của y, tò mò hỏi "Người nhìn cái gì?"

Lạc Dạ Thần tức thì nhìn đi chỗ khác, khinh thường khịt mũi "Ta chỉ muốn xem sủi cảo các ngươi làm xấu đến mức nào!"

Tiêu Hề Hề "Xấu chỗ nào?

Sủi cảo chúng ta làm rất đẹp!"

Nàng thích ăn thịt nên cố ý làm sủi cảo hình tròn, mỗi chiếc sủi cảo đều nhồi đầy thịt.Chỉ cần tưởng tượng mùi thơm nồng của mấy chiếc sủi cảo lớn đó sau khi được nấu chín là nàng không kiềm được mà chảy nước miếng.Để có được điềm lành, Tiêu Hề Hề âm thầm nhét đồng tiền vào vài chiếc sủi cảo.Thường công công mang sủi cảo đã gói xong vào bếp.Sau đó có cung nữ thái giám bước vào dọn bàn.Lạc Thanh Hàn nhàn nhã thưởng trà, trở lại dáng vẻ lạnh lùng xa cách, không còn sự vụng về khi gói sủi cảo.Tiêu Hề Hề chống cằm, mong đợi nói "Lát nữa thôi là được ăn sủi cảo chúng ta gói rồi!"

Lạc Dạ Thần không tiếc dội gáo nước lạnh vào nàng "Xét đến trình độ của các ngươi, sủi cảo làm ra nhất định cực kỳ khó ăn!"

Tiêu Hề Hề xòe ngón tay tính "Chúng ta gói tổng cộng một trăm chiếc sủi cảo, Thái tử ăn ba mươi, Đại hoàng tử hai mươi, phần còn lại thuộc về ta, hi hi hi."

Lạc Dạ Thần bất mãn "Dựa vào đâu ta chỉ có hai mươi?"

Tiêu Hề Hề "Vừa nãy không phải người nói nhất định rất khó ăn sao?

Nếu vậy người ăn ít thì hơn."

Lạc Dạ Thần tức giận đến mức xì khói mũi, nhưng không thể phản bác.Bữa trưa hôm nay là món sủi cảo.Lúc Thường công công bưng ba bát sủi cảo vào, Lạc Dạ Thần lê cái chân bị thương nhảy ra khỏi giường, cầm lấy bát sủi cảo lớn nhất trước.Tiêu Hề Hề bị hành động giật đồ ăn của y làm ngẩn người.Nàng uất ức nhìn Thái tử mách tội."

Ngài ấy cướp sủi cảo của thần thiếp."

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Đại hoàng tử "Huynh có thể nào chừa cho mình chút mặt mũi không?"
 
Back
Top Bottom