Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp

[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 109: Rất khó nuốt


Triệu Hiền tìm một nơi bí mật, giấu bốn thích khách, phái hai mươi thị vệ canh gác nghiêm ngặt.

Phía Nhiếp Trường Bình càng đơn giản hơn, một ly rượu độc mang tới, Dịch thừa chết ngay hôm đó.Dịch thừa tuy chỉ là quan viên cấp thấp, nhưng dù gì vẫn thuộc người trong quan trường, một khi gã chết nhất định phải báo lên triều đình.Nhiếp Trường Bình ghi nguyên nhân cái chết do sợ tội tự sát, về phần tại sao Dịch thừa sợ tội tự sát, trong hồ sơ ghi rất mơ hồ, có ý giấu đầu lòi đuôi.Một khi tin này truyền ra, ai có đầu óc đều sẽ liên hệ đến chuyện Thái tử bị hành thích ở dịch trạm, tự nhiên sẽ đoán được nguyên nhân.Sau khi sắp xếp xong mọi việc, sáng sớm ngày thứ ba, đội xe tập hợp tiếp tục đi về phía Nam dọc theo sông Di.Đội ngũ hùng hậu ngàn người này thoạt nhìn vẫn như trước, xa giá của Thái tử vẫn còn, nhưng chỉ có số ít biết người ngồi trong xe không phải Thái tử, mà là một thế thân có dáng người giống Thái tử.Thái tử thật đã cải trang lên thuyền buôn hướng về phía Nam.Ban đầu Lạc Thanh Hàn chỉ định mang Tiêu Hề Hề và bốn thị vệ, nhưng tên khốn Nhiếp Trường Bình mặt dày đó nhất quyết đi theo hắn.Nhiếp Trường Bình mang theo hai tiểu tư và hai thị vệ, vì thế bọn họ từ sáu người thành mười một người.Lạc Thanh Hàn cải trang thành một thiếu gia giàu có du ngoạn phương Nam, Tiêu Hề Hề là đệ đệ của hắn, dù hai người chẳng giống nhau nhưng cả hai đều trông rất đẹp, đứng cùng nhau vô cùng bắt mắt.Chỉ cần họ xuất hiện, sẽ luôn thu hút chú ý của nhiều người.Các thuyền buôn xuôi dòng với tốc độ nhanh hơn so với di chuyển bằng xe ngựa.Tiêu Hề Hề vừa lên thuyền, vì tò mò nên đứng trên sàn thuyền một lúc, sau đó rút về khoang thuyền tiếp tục đánh một giấc.Nàng vẫn ở chung phòng với Lạc Thanh Hàn.Thuyền buôn không cung cấp bữa ăn, hành khách chỉ có thể tự tìm cách giải quyết ba bữa mỗi ngày.Thế nên nhóm người Lạc Thanh Hàn chỉ có thể ăn lương khô.Loại màn thầu được làm bằng bột mì thượng đẳng vừa trắng vừa mềm, hương vị cũng rất được, nhưng đối với Thái tử Điện hạ đã quen dùng ngự thiện trong cung mà nói, thật sự rất khó nuốt.Không chỉ Thái tử, Nhiếp Trường Bình cũng thấy khó ăn.Nhưng không thể không ăn, phía trước còn cả một chặng đường dài, không thể chết đói được.Tiêu Hề Hề sớm đã ăn hết đồ ăn nhẹ mà nàng mang theo, nàng cũng gặm màn thầu ăn cải muối với mọi người.Nàng hẳn là người gặm màn thầu vui vẻ nhất trong số mọi người ở đây.Nàng cắn một miếng màn thầu, gắp một miếng cải muối, ăn ngon lành.Lạc Thanh Hàn đặt nửa cái màn thầu chưa ăn hết xuống, mặt không đổi sắc nói "Ta không ăn nổi nữa."

Tiêu Hề Hề lo lắng nói "Người ăn ít quá, lát nữa sẽ đói đó."

"Đói bụng rồi tính sau."

Thấy hắn thật sự không muốn ăn nữa, Tiêu Hề Hề liền cầm màn thầu của hắn bắt đầu ăn, không hề có ý chê bai bánh bao đã bị ăn qua.Lạc Thanh Hàn nhìn nàng ăn, nghĩ tới chuyện màn thầu này hắn mới vừa ăn, bây giờ nàng ăn nó, môi của hai người cắn cùng một chỗ ...Tâm trạng của hắn có hơi khó tả.Nhiếp Trường Bình thấy Tiêu Tây gặm màn thầu hai má phúng phính, đáng yêu vô cùng, muốn đưa tay nhéo một cái.Đáng tiếc Tiêu Tây đã là người của Thái tử rồi.Nhiếp Trường Bình không dám chọc người của Thái tử, chỉ có thể tiếp tục gặm màn thầu.Càng ăn càng khó nuốt, y ăn không nổi nữa, chỉ muốn ném nửa cái màn thầu còn lại đi.Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Đây đều là lương thực, đừng lãng phí."

Nhiếp Trường Bình không quan tâm "Chỉ là nửa cái màn thầu thôi, bình thường loại đồ ăn thấp kém này còn không xứng bày trên bàn."

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn y "Ăn hết đi."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 110: Vào thành


Nhiếp Trường Bình uất ức nói "Không phải người cũng ăn không hết đó sao?"

Lạc Thanh Hàn "Ngươi có thể so với ta?"

Nhiếp Trường Bình không dám nói "Thì ... thì dĩ nhiên không thể so."

Bị Thái tử Điện hạ lạnh lùng nhìn, Nhiếp Trường Bình đành cắn răng ăn nốt chỗ màn thầu còn lại.Một đường sóng yên biển lặng.Mười ngày sau, thuyền buôn cập bến Tân An gần quận Cảnh Thọ.Nhóm người Lạc Thanh Hàn xuống thuyền ở đây.Bến Tân An gần huyện Tân An, ở đây đã bốn tháng không có mưa, nhưng vì gần sông Di nên dân chúng mỗi ngày gánh nước từ đây về, miễn cưỡng sống qua ngày.Họ ở lại huyện thành Tân An một đêm, ngày hôm sau mua hai xe ngựa và năm con ngựa, tiến vào quận Cảnh Thọ theo quan đạo.Theo ước định, họ sẽ gặp mặt ở huyện Cam Cốc trong quận Cảnh Thọ.Huyện Cam Cốc nằm trong nội địa của quận Cảnh Thọ, sau khi thành công mở nhánh sông, nước sẽ dọc theo nhánh sông chảy xuống, hội tụ thành hồ ở vùng trũng của huyện Cam Cốc.Sau khi hồ hình thành, họ sẽ tiến hành nghi lễ cầu mưa bên hồ.Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe ngựa, vén rèm nhìn hoa màu bên đường héo úa, đất đai khô cằn nứt nẻ.Vài nông dân ngồi trên sườn ruộng, tuyệt vọng khóc than.Càng đi sâu vào quận Cảnh Thọ, tình hình càng tồi tệ hơn.Trời cứ mãi không mưa, ruộng đồng không có mùa gặt, nhiều người không còn nơi nào để đi, hoặc xa xứ nương nhờ người thân ở nơi khác, hoặc chỉ còn biết bán con.Khắp nơi đều là người tị nạn xanh xao tiều tụy, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng khóc than thương tâm.Đây là cảnh tượng mà Lạc Thanh Hàn và Nhiếp Trường Bình chưa từng thấy.Trước đây, họ chỉ biết nạn hạn hán thông qua tấu chương do quan viên dâng lên, nhưng quan viên chỉ nói nơi nào đó ảnh hưởng do hạn hán, năm nay giảm bao nhiêu cân lương thực, bao nhiêu dân chúng có thể bị đói chết, hoặc bao nhiêu dân chúng đã chết đói, nói những điều rất chung chung, nghe có vẻ không nghiêm trọng lắm.Nhưng hiện tại, những con số đại khái đã trở thành hiện thực, bày ra trước mặt bọn họ, để bọn họ tận mắt nhìn thấy khi con người đói đến mức cùng cực có thể làm ra những hành động điên rồ gì.Bán con, đập phá cướp của, gặm vỏ cây, ăn đất sét trắng.Nếu cứ tiếp tục thế này, thậm chí còn có thể dám ăn thịt người.Lạc Thanh Hàn không còn tâm trí đọc sách.Hắn và Nhiếp Trường Bình không còn ghét màn thầu khó ăn nữa.Xe ngựa dọc theo quan đạo mười ngày, cuối cùng đã nhìn thấy cổng thành huyện Cam Cốc.Cổng thành huyện Cam Cốc đóng chặt, rất nhiều nạn dân xanh xao tiều tụy tập trung ngoài thành, những nạn dân này không thể sống trong nhà được nữa, muốn vào thành ăn xin, nhưng cửa thành đóng chặt không thể vào được, chỉ có thể ngồi ngoài thành.Khi thấy có xe ngựa đến gần cổng thành, đám người như đàn ong xúm lại vây quanh xe ngựa xin ăn.Dọc đường đã xảy ra rất nhiều chuyện tương tự, thị vệ không nói gì, trực tiếp rút trường đao bên hông, ánh đao sắc bén khiến những nạn dân sợ hãi lùi lại.Xe ngựa chạy đến cổng thành.Thị vệ bước tới gọi cửa.Một nha dịch thò đầu ra trên tường thành, hét vọng xuống "Các ngươi là ai?"

Thị vệ nói "Chúng ta từ phương Bắc tới, muốn tá túc ở đây một đêm, đây là giấy thông quan của chúng ta."

Thị vệ lấy phần giấy thông quan từ trong ngực, vẫy vẫy nó với người trên tường thành.Một lúc sau, cổng thành mở ra một kẽ hở.Bàn tay của nha dịch thò qua khe cửa.Thị vệ nghĩ nha dịch muốn đọc giấy thông quan, bèn đưa nó qua.Không ngờ, nha dịch đẩy giấy thông quan ra, tức giận nói "Ngươi đưa thứ này cho ta làm gì?

Cái ta muốn là phí vào thành, mỗi người mười lượng bạc, mau đưa tiền!"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 111: Sợ chưa đủ loạn hay sao?


Thị vệ giật mình.

Suốt hành trình, đi qua không ít huyện thành, phí vào thành bình thường chỉ mấy văn tiền, sao đến huyện Cam Cốc lại thành mười lượng bạc?Hai lượng bạc lúc này đủ cho một nhà ba người ăn uống hơn nửa năm, nha dịch này mở miệng là đòi mười lượng bạc, đúng là tống tiền người khác!Thị vệ không biết có nên đưa tiền hay không, chỉ có thể quay đầu nhìn Thái tử.Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Đưa tiền cho gã."

Cả thảy có mười một người, tổng cộng một trăm mười lạng bạc.Nha dịch cầm ngân phiếu, xác nhận số tiền, lúc này mới mở cửa thành rộng một chút, giục bọn họ mau vào.Khi nạn dân thấy cổng thành mở, nhốn nháo chạy đến, muốn theo xe ngựa lẻn vào thành.Bọn nha dịch sớm đoán được chuyện này, chúng cầm đao thương xông ra, hung hăng đuổi nạn dân cầm đầu lao tới, những người phía sau không dám lại gần, đành bất lực nhìn cổng thành đóng lại.Trong thành sạch sẽ hơn bên ngoài rất nhiều, các cửa tiệm trên đường cũng rất chỉnh tề.Bọn họ chọn một quán trọ trông đẹp mắt để trọ lại.Nhiếp Trường Bình ngồi không yên được, muốn ra ngoài tản bộ, hỏi Thái tử có muốn cùng đi không?Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý.Vì Thái tử muốn đi, Tiêu Hề Hề thân làm trang sức trên chân hắn, dĩ nhiên sẽ đi theo.Nhiếp Trường Bình gọi hầu bàn quán trọ hỏi trong thành có nơi nào thú vị không?Hầu bàn cười khổ nói "Ở huyện thành nhỏ như chúng tôi thì làm gì có chỗ nào thú vị?

Trước kia mùng một và mười lăm Tết có họp chợ, nhưng bây giờ cửa thành phong tỏa, ra không được, vào cũng không xong, đương nhiên chợ cũng không còn."

Nhiếp Trường Bình tò mò hỏi "Tại sao chỗ các người lại phong tỏa cổng thành vậy?"

Quán trọ chẳng kinh doanh gì, hầu bàn rảnh rỗi buồn chán nói thêm vài câu với bọn họ."

Còn không phải do hạn hán gây náo loạn sao, rất nhiều nạn dân đổ xô vào thành ăn xin, lại xảy ra mấy vụ phá phách cướp của, khiến người trong thành hoang mang.

Lại đúng lúc Thái tử muốn đến huyện Cam Cốc chúng tôi, Dương huyện lệnh sợ nạn dân tụ tập trong thành sẽ khó coi, nên đã hạ lệnh đuổi tất cả nạn dân ra khỏi thành, còn phong tỏa cổng thành, không ai được phép ra vào cổng thành."

Nghe tới hai chữ Thái tử, ánh mắt Lạc Thanh Hàn chuyển động.Hắn hỏi "Các ngươi đều biết Thái tử sẽ tới?"

Hầu bàn bĩu môi "Còn không đúng ư, Dương huyện lệnh nhận được tin lâu rồi, nói là Thái tử muốn đến chỗ chúng ta mấy ngày.

Vì lấy lòng Thái tử, ông ta vơ vét cao lương mỹ vị, thậm chí lệnh người xây một hành cung trong thành, nhiều nam tử trong thành đều bị bắt lao động khổ sai, làm tiếng oán than trong thành ngày càng nhiều hơn."

Tuy ngoài miệng không nói rõ, nhưng từ thái độ có thể nhìn ra, hầu bàn rất không hài lòng với việc Thái tử đến đây.Cuộc sống đã khó khăn lắm rồi, Thái tử còn chạy đến đây làm gì?

Sợ chưa đủ loạn hay sao?Lạc Thanh Hàn hỏi "Hành cung xây ở đâu?"

Hầu bàn nói "Ở bên kia thành đông, các người ra ngoài rẽ trái đi thẳng về phía trước là có thể nhìn thấy."

Bọn họ rời quán trọ, đi theo hướng hầu bàn chỉ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy hành cung.Hành cung chưa hoàn thành nhưng đã thành hình, quy mô lớn ngoài dự kiến, chiếm gần một phần tư diện tích của huyện Cam Cốc.Vô số dân chúng mồ hôi nhễ nhại khuân vác đá, xung quanh có rất nhiều nha dịch tuần tra, không chỉ giám sát dân chúng làm việc, còn phải ngăn cản những kẻ không liên quan đến gần hành cung.Lạc Thanh Hàn đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn hành cung quy mô lớn trước mặt, ánh mắt nặng trĩu.Nếu hắn không che giấu thân phận, âm thầm đến huyện Cam Cốc, có lẽ sẽ không bao giờ biết được những người dưới trướng hắn đang làm những chuyện ngu xuẩn gì.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 112: Đặt điều vu khống


Lạc Thành Hàn lệnh Nhiếp Trường Bình nghĩ cách điều tra bối cảnh lai lịch của Dương huyện lệnh kia.

Nhiếp Trường Bình vốn là kiểu người chỉ sợ thiên hạ không loạn, biết Dương huyện lệnh đắc tội Thái tử, lập tức cười hì hì đáp lại.Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề trở về quán trọ.Tiêu Hề Hề cảm thấy hơi đói, tìm thức ăn khắp nơi, cuối cùng tìm thấy một hộp đồ ăn nhẹ trong đống hành lý.Đây là thứ nàng tiện tay mua trên đường tới đây.Tiêu Hề Hề gọi hầu bàn mang một ấm trà đến.Hầu bàn lúng túng nói "Theo lý thì trà nước nhất định phải có, nhưng gần đây chỗ chúng tôi gặp hạn hán, nước rất khan hiếm, cho nên ..."

Tiêu Hề Hề "Bao nhiêu tiền?"

"Một đồng một ấm trà."

"Được."

Hầu bàn lập tức chạy vào bếp, mang lên một ấm trà cho nàng.Tiêu Hề Hề bảo hầu bàn ghi sổ, sau này thanh toán một lần.Hầu bàn vui vẻ nói được.Tiêu Hề Hề mang ấm trà vào phòng, thấy Thái tử Điện hạ ngồi bên cửa sổ, bất động nhìn ra ngoài, nắng chiều phủ trên người hắn, vầng sáng ấm áp bao bọc lấy hắn.Cảnh này thật đẹp mắt.Tiêu Hề Hề đi tới, ngồi xuống đối diện, rót cho hắn một tách trà, nước trà hơi vẩn đục, trà cũng là loại lá to rẻ tiền nhất, cả hương vị lẫn màu sắc đều rất tệ.Lạc Thanh Hàn chỉ liếc nhìn, không chạm vào tách trà.Tiêu Hề Hề ăn hai miếng bánh ngọt, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, nàng thăm dò hỏi "Điện hạ không vui sao?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Quả thật không vui nổi."

"Hay là ta hát một bài, giúp người vui lên được không?"

Lạc Thanh Hàn quả quyết từ chối "Không cần."

Tiêu Hề Hề tiếp tục cố gắng "Kể chuyện cười thì sao?"

"Không muốn nghe chuyện cười của nàng."

Tiêu Hề Hề thở dài "Người đúng là khó dỗ mà."

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm "Nàng nói, những người đó có phải xem ta là kẻ ngốc gạt cho qua chuyện?"

"Nhưng người không phải kẻ ngốc, người là Thái tử Điện hạ thông minh cơ trí, bọn họ lừa không được người."

"Nếu ta không âm thầm đến đây trước, có lẽ đã bị bọn chúng lừa rồi.

Bọn chúng mượn danh nghĩa của ta, vơ vét tiền của, cưỡng ép chiêu mộ tráng đinh, dấy lên oán than của dân chúng.

Oán than đó cuối cùng sẽ đổ hết lên người ta, dân chúng sẽ nghĩ ta là kẻ ngu muội không biết nỗi khổ của dân, chỉ biết ăn uống hưởng thụ, thanh danh của ta từng chút bị hủy hoại mà ta không hề hay biết."

Tiêu Hề Hề an ủi "Điện hạ đừng lo lắng, chuyện gì cũng phải suy nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ thanh danh của người sớm đã bị người khác hủy hoại hết rồi?"

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn lạnh lùng vô cảm nhìn nàng.Tiêu Hề Hề cười khúc khích "Đùa thôi mà, đừng tin là thật chứ."

Lạc Thanh Hàn không muốn nói với nàng nữa.Tiêu Hề Hề ăn một miếng bánh ngọt, uống một ngụm trà, nhanh chóng ăn no đủ.Nàng nằm xuống giường định chợp mắt một chút, vừa nhắm mắt thì nghe thấy tiếng gõ cửa.Nhiếp Trường Bình đã quay về.Y còn đưa về một tiểu cô nương tầm mười hai mười ba tuổi.Tiểu cô nương đầu tóc rối bù, má trái có một vết tát đỏ tươi, cổ áo bị xé toạc, hai mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương.Tiêu Hề Hề nhìn tiểu cô nương, sau đó nhìn Nhiếp Trường Bình, biểu cảm trở nên cực kỳ phức tạp."

Tiểu quận vương, dù người có thèm khát thế nào, cũng không thể ép buộc một tiểu cô nương vậy chứ?

Người ta còn rất nhỏ mà!"

Ánh mắt nàng như đang nhìn một cầm thú.Nhiếp Trường Bình mặt đỏ bừng "Ngươi ... ngươi sao lại đặt điều vu khống ta?"
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 113: Đánh cược


Sau khi Nhiếp Trường Bình giải thích, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng biết lai lịch của tiểu cô nương.

Cô nương này tên Hạnh Nhi, sống ở một thôn nhỏ trên núi thuộc quyền quản lý của huyện Cam Cốc.Từ ngày quận Cảnh Thọ hạn hán, hoa màu trên ruộng dần chết khô, giếng trong thôn không còn nước, nhiều người trong thôn bắt đầu chạy ra ngoài.Hạnh Nhi theo gia gia của mình đến huyện thành cậy nhờ người thân.Nào ngờ người thân đó lại là sói đội lốt người, lợi dụng lúc gia gia bệnh nặng, đánh Hạnh Nhi bất tỉnh rồi bán đi.Nàng bị bán vào huyện nha.Nhiếp Trường Bình đến huyện nha hỏi thăm chuyện của Dương huyện lệnh, tình cờ thấy nàng chạy ra từ cửa sau huyện nha, phía sau có một đám nha dịch hung ác đuổi theo, y thấy nàng đáng thương, nhất thời nổi hứng, tiện tay cứu nàng.Hạnh Nhi quỳ trên đất, trước khấu đầu với Nhiếp Trường Bình, sau đó nức nở nói với Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề."

Đa tạ các vị ân nhân, cám ơn các ngài đã cứu tôi, tôi bây giờ không có gì báo đáp, chờ tôi về thăm gia gia xong, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho các vị ân nhân!"

Tiêu Hề Hề ngồi xổm xuống, nhìn mặt của nàng, do dự một lúc nói."

Muốn thăm gia gia thì đi mau đi, nếu chậm trễ có thể không gặp được nữa."

Hạnh Nhi mở to hai mắt, không thể tin được "Sao có thể?"

Tiêu Hề Hề thở dài, giọng điệu hơi xót thương "Ta xem tướng mạo của cô, hôm nay sẽ có người thân qua đời, người thân nhất của cô hẳn là chỉ còn mỗi mình gia gia thôi nhỉ."

Cả người Hạnh Nhi run rẩy, nước mắt lăn dài trên mặt.Thật vậy, cha mẹ nàng mất sớm, nàng luôn sống cùng gia gia, gia gia chính là người thân duy nhất còn lại của nàng trên đời này.Nàng không dám chậm trễ, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.Nàng phải mau về gặp gia gia lần cuối.Tiêu Hề Hề nói "Phái người đi theo, đừng để cô nương ấy bị bán lần nữa."

Lạc Thanh Hàn "Tiêu Nam, đi theo cô nương ấy."

Một thị vệ tên Tiêu Nam bước ra đáp vâng, nhanh chóng đuổi theo.Nhiếp Trường Bình tiêu hóa thông tin, nửa tin nửa ngờ hỏi "Lẽ nào ngươi biết xem tướng?"

Tiêu Hề Hề bình tĩnh nói "Biết sơ sơ."

"Vậy ngươi xem cho ta đi, tối nay ta ăn gì?"

"Đương nhiên là bánh ngô với thịt xông khói."

Nhiếp Trường Bình cười nói "Ngươi sai rồi, ta ghét nhất bánh ngô, tối nay nhất định không ăn."

Tiêu Hề Hề đảo mắt "Nếu ta đúng thì sao?"

"Không thể nào, không thể nào!"

"Chỉ là giả thiết thôi mà, nếu ta đúng, tối nay thịt xông khói của người đều là của ta, thế nào?"

Nhiếp Trường Bình không chút do dự đồng ý "Được, vậy đánh cược thịt xông khói, nếu ngươi đúng, thịt xông khói của ta sẽ là của ngươi, nếu ngươi sai, thịt xông khói của ngươi sẽ là của ta."

Tiêu Hề Hề cười cong mắt "Một lời đã định."

Nhiếp Trường Bình đầy tự tin "Tứ mã nan truy!"

Vừa lúc đó, hầu bàn gõ cửa.Hầu bàn đứng ở cửa hỏi "Các vị khách quan, xin hỏi tối nay các vị có dùng cơm ở quán trọ không?

Nếu có, tôi sẽ bảo phòng bếp bắt đầu nấu cơm."

Nhiếp Trường Bình không chút do dự nói "Ngoại trừ bánh ngô, những thứ khác đều được."

Hầu bàn lúng túng nói "Nhưng món chính trong quán chỉ có bánh ngô mà thôi."

Nhiếp Trường Bình ngẩn người.Y không thể tin được "Quán trọ lớn như vậy, sao có thể chỉ có bánh ngô?

Cơm đâu?

Mỳ đâu?

Nếu thật sự không có, thì bánh bao màn thầu cũng được!"

Hầu bàn khó khăn giải thích "Cả huyện Cam Cốc chúng tôi rất thiếu lương thực, ngoài kho lúa của huyện nha, tìm đâu ra gạo mì chứ?

Bột ngô và thịt xông khói trong quán đều là hàng tồn năm ngoái, ăn một miếng thiếu một chút, cũng không biết có thể trụ được bao nhiêu ngày."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 114: Nhân tài không được trọng dụng


Nhiếp Trường Bình quay đầu hỏi tiểu tư.

"Lương khô chúng ta mang theo còn bao nhiêu?"

Tiểu tư cay đắng nói "Ăn hết rồi."

Nhiếp Trường Bình ngoan cố không chịu thua, nghiến răng nói "Tối nay ta không ăn món chính, chỉ ăn thịt!

Cho ta một dĩa thịt xông khói lớn!"

Trừ y ra, những người khác đều nói muốn ăn món chính, dù món chính chỉ là bánh ngô, vẫn tốt hơn ăn mỗi thịt xông khói.Tiêu Hề Hề gọi thêm một bát canh dưa chua.Hầu bàn nhanh chóng mang thức ăn lên.Bánh ngô khô cứng, những người quen ăn ngon như họ, quả thật rất khó nuốt.Nhiếp Trường Bình thấy họ cau mày ăn bánh thì bật cười ha hả."

May là ta không gọi bánh ngô, ta đã biết món này rất khó ăn!"

Nhưng kế đó y không cười nổi nữa.Thịt xông khói được thái lát mỏng chiên giòn, không có đồ ăn kèm hay gia vị nào khác, ăn vào miệng thấy vừa khô vừa mặn.Ăn được vài miếng, y không thể ăn thêm nữa, hét lên đòi nước.Tiểu tư nhanh chóng đưa trà cho y.Tiêu Hề Hề nhắc nhở "Một ấm trà giá một đồng, Tiểu quận vương uống tiết kiệm một chút."

Nhiếp Trường Bình ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng xé bánh ngô thành từng miếng nhỏ ngâm vào canh dưa chua, bánh ngô khô cứng sau khi ngâm canh sẽ mềm đi rất nhiều.Nàng bỏ miếng bánh được ngâm mềm vào bát, đẩy chúng đến trước mặt Thái tử.Sau đó, nàng ôm bát canh của mình, bắt đầu ăn một miếng bánh kèm một miếng thịt, ăn rất ngon lành.Nhiếp Trường Bình không ngờ còn có thể ăn như vậy.Y gọi hầu bàn, cho mình một bát canh dưa chua và một ít bánh ngô.Vì canh dưa chua có rất nhiều nước, nên đây là món ăn đắt nhất trong tất cả.Cũng may bọn họ không thiếu tiền, dù có đắt cũng phải ăn canh, nếu không chẳng thể nào nuốt nổi bánh ngô.Thấy Nhiếp Trường Bình đã ăn bánh ngô, Tiêu Hề Hề không chút do dự vươn tay kéo cả dĩa thịt xông khói trước mặt y về phía mình."

Tiểu quận vương, người thua rồi, thịt xông khói này đều là của ta."

Nhiếp Trường Bình tranh cãi "Nhiều thịt như vậy ngươi cũng ăn không hết, ta giúp ngươi một chút."

Tiêu Hề Hề cười hì hì "Không cần, dù bữa này ta ăn không hết, ta có thể để dành cho bữa sau, dù sao thịt xông khói có thể giữ được một thời gian dài."

Nhiếp Trường Bình định gọi hầu bàn mang thêm một dĩa thịt xông khói.Tiêu Hề Hề nhắc nhở thân thiện "Theo đánh cược của chúng ta, tất cả thịt xông khói tối nay của người sẽ là của ta, dù người có gọi thêm vài dĩa thịt xông khói, cuối cùng vẫn phải cống nạp cho ta, một miếng thịt người cũng không được ăn."

Lúc này Nhiếp Trường Bình mới ngẩn ra.Hóa ra còn có bẫy ẩn như vậy!Y cả giận nói "Với bản lĩnh của ngươi, làm tiểu thái giám thật sự là nhân tài không được trọng dụng."

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Ta nhận lời khen của người, nhưng ta sẽ không chia thịt xông khói với người."

Nhiếp Trường Bình "......"

Y tức giận nói "Ta không thèm chút thịt xông khói của ngươi!"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh ăn hết thức ăn khô khốc trong bát.Dù mùi vị vẫn không ngon, nhưng ít nhất có thể lấp đầy bụng.Sáng hôm sau.Thị vệ dẫn Hạnh Nhi trở về.Mắt của Hạnh Nhi sưng đỏ vì khóc, trông còn thảm hại hơn trước.Hôm qua nàng về nhà chú họ, chú thím thấy nàng thì rất ngạc nhiên, hỏi nàng tại sao lại quay lại?Hạnh Nhi không muốn quan tâm bọn họ, nàng chỉ muốn gặp gia gia.Chú thím không buông tha nàng, nghi ngờ Hạnh Nhi bỏ trốn, sợ Hạnh Nhi gây rắc rối cho cả nhà nên định trói nàng đưa về huyện nha.May là Tiêu Nam ra tay kịp thời, đánh ngất chú thím nhốt vào phòng chứa củi.
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 115: Về sau cô sẽ thuộc về ta


Lúc Hạnh Nhi gặp gia gia, gia gia chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Hai ngày qua, gia gia sống không tốt, chẳng những bệnh, mà chú thím cũng không cho ông ăn, cố ý bỏ đói ông, đợi ông chết rồi vứt ra ngoài, như vậy mới bớt được một miệng ăn trong nhà.Khi hai ông cháu gặp nhau, nước mắt đầm đìa.Hạnh Nhi muốn tìm đại phu cho gia gia, nhưng nàng không có tiền.Nàng muốn cầu xin chú thím, vay tiền họ đi mời đại phu.Gia gia ngăn nàng lại."

Bộ xương già này của ông đáng lẽ nên chết từ lâu rồi, đừng cầu xin hai thứ súc sinh kia, cũng đừng lo cho ông, cháu chỉ cần ... chỉ cần chăm sóc mình cho tốt là được rồi."

Dặn dò xong, gia gia trút hơi thở cuối cùng.Hạnh Nhi quỳ bên giường khóc cạn nước mắt, Tiêu Nam đứng ngoài cửa, nghe tiếng khóc trong phòng, cảm thấy có hơi không thoải mái.Hạnh Nhi cứ khóc như vậy cả đêm, mãi đến hừng đông, nàng mới dần dần ngừng khóc.Nàng muốn mượn tiền của Tiêu Nam, khổ nỗi trên người chẳng có gì cả, dù nàng vay tiền, cũng chưa chắc trả được, huống chi Tiêu Nam đã giúp nàng rất nhiều, nàng không thể được nước làm tới.Cuối cùng, Tiêu Nam vẫn nảy sinh đồng cảm, chỉ cho nàng một hướng."

Cô có thể thử hỏi chủ tử nhà ta, có lẽ họ sẽ giúp được cô."

Thế nên Hạnh Nhi lại theo Tiêu Nam đến quán trọ.Hạnh Nhi quỳ xuống, nghẹn ngào nói "Gia gia của tôi đã bệnh chết, bây giờ trên người tôi không có tiền, cả quan tài rẻ tiền cũng không mua được, hức hức!

Tôi không có gì để thế chấp cho các ngài, tôi chỉ có thể bán mình đi, chỉ cần hai lượng bạc ... không, một lượng bạc thôi cũng đủ rồi, tôi muốn mua một chiếc quan tài để chôn cất gia gia tử tế, cầu xin các ngài mua tôi đi."

Nói xong, nàng dập đầu mạnh.Tiêu Hề Hề ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nghiêm túc hỏi "Cô có sở trường gì không?"

Hạnh Nhi vừa khóc vừa nói "Tôi có thể may vá, làm việc nhà, trồng trọt nuôi gà."

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Cô biết trồng trọt nuôi gà sao?"

"Vâng, gia gia tuổi tác cao, chân đi không tiện, ruộng rau và gà ở nhà đều do tôi phụ trách, trước đây còn nuôi heo và vịt, cái gì cũng làm được!

Dù bây giờ tôi không biết, tôi có thể học, tôi học rất là nhanh!"

Hạnh Nhi sợ đối phương không muốn mình, nàng cố gắng chào hàng bản thân.Tiêu Hề Hề nghe nàng biết cách nuôi heo, hai mắt tức thì sáng lên.Tiêu Hề Hề lập tức lấy ra hai lượng bạc từ trong túi tiền "Tiền này cho cô, về sau cô sẽ thuộc về ta."

Hai tay Hạnh Nhi cầm tiền, mạnh mẽ dập đầu với nàng."

Cảm ơn người, bây giờ tôi đi mua quan tài, chờ chôn cất gia gia xong, tôi sẽ quay lại tìm người."

Tiêu Hề Hề nói được.Hạnh Nhi cầm tiền rời đi.Thị vệ nhìn Thái tử Điện hạ, thấy Thái tử gật đầu, lập tức bước ra ngoài.Lạc Thanh Hàn hỏi Tiêu Hề Hề."

Nàng mua cô nương ấy làm gì?

Điện Thanh Ca không đủ người cho nàng sai bảo à?"

Tiêu Hề Hề nhỏ giọng thì thầm "Nhưng những người đó không biết nuôi heo."

Lạc Thanh Hàn còn tưởng mình nghe lầm "Nàng nói cái gì?

Nàng muốn nuôi cái gì?"

Tiêu Hề Hề cười nịnh nọt, nói "Ta thấy chỉ ăn gà, vịt, cá thì quá đơn điệu, trong thực đơn sao có thể bỏ lỡ món thịt heo thơm ngon chứ?

Người thử nghĩ xem, thịt ba chỉ béo được xào thành thịt cháy cạnh, ngon biết mấy!

Nếu người không muốn ăn thịt cháy cạnh, chúng ta cũng có thể làm thịt kho Đông Pha, hoặc khâu nhục cũng được!

Ây da, không được rồi, càng nghĩ càng thèm, nước dãi sắp chảy ra luôn rồi."

---------回锅肉 - thịt cháy cạnh


东坡肉 - thịt kho Đông Pha


梅菜扣肉 - khâu nhục
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 116: Duy nhất lần này, không có lần sau


Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói "Ta không cho phép nàng nuôi heo ở Đông cung!"

Hắn có thể chịu đựng nàng nuôi gà vịt cá đã là cực hạn rồi, nàng còn muốn nuôi heo?

Nàng thật sự coi Đông cung là trại chăn nuôi à?Tiêu Hề Hề nắm tay áo hắn lắc lắc."

Điện hạ, cầu xin người, người ta rất muốn ăn thịt heo mà ~"Lạc Thanh Hàn hất tay nàng ra "Không được làm nũng!"

Tiêu Hề Hề lại quấn lấy hắn, ôm cánh tay hắn "Điện hạ, thịt heo cay ăn ngon lắm, người không muốn ăn thật sao?"

Lạc Thanh Hàn "Ta không muốn ăn."

"Nhưng ta rất muốn ăn, khi còn bé ở trên núi ăn không ăn được món gì ngon, mỗi ngày ngoài cải trắng, củ cải thì là đậu phụ, quanh năm suốt tháng chỉ có ngày Tết mới được ăn chút thịt.

Lúc ấy ta nghĩ, đợi ta xuống núi, nhất định phải ăn thật nhiều thật nhiều thịt heo, Điện hạ, người không thể thương xót ta, giúp ta hoàn thành tâm nguyện này sao?"

Lạc Thanh Hàn "Huyền Môn của nàng đã nghèo đến mức thịt heo cũng không ăn được à?"

"Phải đó, thật sự nghèo lắm."

"Là bị nàng ăn đến nghèo nhỉ?"

Tiêu Hề Hề "......"

Điện hạ, người như vậy không đáng yêu chút nào hết nha.Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng thật sự muốn ăn thịt heo, có thể bảo ngự thiện phòng làm cho nàng."

Tiêu Hề Hề mếu máo "Ta thấy ngự thiện phòng làm không ngon bằng Bảo Cầm, hơn nữa ngự thiện phòng cách điện Thanh Ca quá xa, mỗi lần mang món ăn từ đó về đều nguội hết cả, thịt cháy cạnh vừa nấu xong mới thơm ngon, nguội rồi sẽ không ngon."

Lạc Thanh Hàn vẫn kiên quyết "Vậy cũng không thể để nàng nuôi heo ở Đông cung."

Tiêu Hề Hề "Thật sự không thể nuôi hả?"

Lạc Thanh Hàn "Không được."

Hắn nghĩ Tiêu Hề Hề sẽ dây dưa không thôi, ai ngờ nàng buông hắn ra.Nàng lùi lại hai bước, ngồi xuống đệm, bắt đầu yếu ớt hát."

Cô gái nhỏ sống trong thị trấn nhỏ dưới cầu ở Giang Châu, trong nhà có phòng có ruộng, ai ngờ ác bá đến nhà, chiếm phòng chiếm ruộng, gia gia chống đối, bị gã đánh một gậy!

Ác bá đó cưỡng ép ta, bắt ta làm thiếp thứ mười tám, ai biết lòng ta đau đớn, chỉ có chết mới chứng minh được trong sạch ~ lấy cái chết chứng minh trong sạch ~"Lạc Thanh Hàn "......"

Ai là ác bá?

Nàng làm thiếp thứ mười tám của ai?Hai bên thái dương hắn giật giật, nữ nhân này vì miếng ăn mà cái gì cũng dám nói!Tiêu Hề Hề thở dài, tiếp tục oán than hát "Làm thiếp thứ mười tám, thịt heo cũng không cho ăn, ai biết lòng ta đau đớn ..."

Lạc Thanh Hàn không chịu được nữa, cắt ngang mấy lời nhảm nhí của nàng, tức giận nói."

Chỉ được nuôi một con, duy nhất lần này, không có lần sau!"

Tiêu Hề Hề lập tức như cá muối giãy đành đạch, nhảy lên ôm eo hắn, cười rạng rỡ."

Điện hạ, người thật sự là Điện hạ tốt nhất trên đời!

Moah moah!"

Lạc Thanh Hàn nội tâm thê lương.Hắn cảm thấy mình nhất định là Thái tử hoang đường nhất từ trước đến nay, thế mà cho phép phi tần nuôi heo trong Đông cung.Hắn thậm chí không dám tưởng tượng Hoàng đế, Hoàng hậu với các triều thần sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện này.Chắc sẽ điên mất.Nhiếp Trường Bình mở cửa đi vào "Thái tử Điện hạ, chúng ta ..."

Y đang nói chợt im bặt.Y mở to hai mắt nhìn Tiêu Tây ôm chặt Thái tử, mặt Tiêu Tây còn dán trước ngực Thái tử, tư thế này ...Mẹ kiếp, ban ngày ban mặt Thái tử cùng tiểu thái giám làm loạn trong phòng!Quan trọng là Thái tử không ngăn Tiêu Tây, còn cùng làm loạn theo.Chậc chậc chậc.Thật là phóng đãng!
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 117: Phẫn nộ nhưng không dám nói


Khi ánh mắt lạnh lẽo của Thái tử quay sang, Nhiếp Trường Bình mới hoàn hồn, hoảng loạn lui về sau, còn không quên giải thích.

"Xin lỗi, ta không phải cố ý quấy rầy hai người, các người tiếp tục, tiếp tục đi!"

Lạc Thanh Hàn lạnh băng nói "Đứng lại."

Nhiếp Trường Bình buộc đứng lại, nịnh nọt cười nói "Điện hạ, ta sai rồi, ta không thấy gì hết, người cứ xem như ta chưa từng tới đây, ta cam đoan sẽ không nói chuyện hai người ấy ấy ra ngoài."

Tiêu Hề Hề buông Thái tử ra, tò mò hỏi "Chuyện ấy ấy là chuyện gì?"

Nhiếp Trường Bình không dám nói rõ, chỉ có thể mơ hồ ám chỉ "Thì là chuyện ấy đó, các người hiểu mà."

Tiêu Hề Hề mờ mịt "Ta không hiểu, rốt cuộc là gì?

Người nói rõ chút đi."

Nhiếp Trường Bình xoắn xuýt "Loại chuyện này sao nói huỵch toẹt ra được chứ?"

"Có gì mà không nói thẳng ra được?"

"Ây da, thì là loại chuyện ngươi và Thái tử cùng làm ấy."

"Ta và Thái tử đang bàn chuyện nuôi ..."

"Được rồi."

Lạc Thanh Hàn cắt ngang, không để nàng nói chuyện nuôi heo ra ngoài.Hắn thà bị hiểu lầm làm loạn với tiểu thái giam, còn hơn bị người khác biết phi tần của mình nuôi heo ở Đông cung.Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi "Nhiếp Trường Bình, ngươi tới đây làm gì?"

Nhiếp Trường Bình lúc này mới nhớ ra mình có chuyện muốn bàn bạc với Thái tử, vội nói."

Hôm nay ta ra ngoài đi dạo, nghe nói gần đây trong thành có nhiều đứa trẻ mất tích, phụ mẫu người thân của bọn trẻ trình báo lên huyện nha, nhưng nha dịch nói bọn họ bận chuẩn bị đón tiếp Thái tử, không có thời gian quản mấy chuyện nhỏ nhặt này, những người đến báo quan đều bị đuổi ra ngoài."

Lạc Thanh Hàn nhíu mày: "Gần đây cổng thành phong tỏa, người bên trong ra không được, người bên ngoài cũng không thể vào, bọn trẻ mất tích nhất định còn ở trong thành, cứ lục soát là tìm được rồi, tại sao huyện nha không quản chuyện này?"

Nhiếp Trường Bình gật đầu "Ta cũng cảm thấy chuyện này kỳ lạ, nên mới tới bẩm báo với Điện hạ, muốn hỏi người có cần điều tra không?"

Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại "Hôm qua ta bảo ngươi điều tra Dương huyện lệnh, có kết quả chưa?"

"Dương huyện lệnh tên đầy đủ là Dương Khai Quang, nghe nói năm nay lão đã sáu mươi ba, mười năm trước được điều đến huyện Cam Cốc.

Nghe dân chúng nói, hai năm đầu tiên mới tới huyện Cam Cốc, lão rất chăm chỉ, xem như là một vị quan tốt, nhưng thời gian lâu dần, lão dần bộc lộ bản chất tham lam của mình.

Phàm là người vào nha môn, mặc kệ có lý hay không có lý, đều phải nộp tiền trước, không có tiền thì bị phạt trượng.

Giống như mấy gia đình giàu có ở đây, dù giết người phóng hỏa, miễn là có đủ tiền, Dương Khai Quang cũng có thể áp vụ án xuống, dân chúng phẫn nộ mà không dám nói."

"Hai năm trước có một thư sinh, huynh trưởng của y bị ác bá đánh chết, thư sinh đến huyện nha kiện ác bá, nhưng vì không có tiền lôi kéo quan hệ, bị nha dịch đánh hai mươi trượng trên công đường.

Thư sinh kia cũng rất kiên cường, thấy Dương huyện lệnh không trả công bằng cho mình, y đang định đến Thịnh Kinh kiện cáo, đáng tiếc còn chưa kịp đi, thì một nhà bốn người bị thiêu sống trong nhà.

Nha dịch thông báo với bên ngoài là nhà của thư sinh kia vô tình bốc cháy, nhưng thâm tâm mọi người đều biết, cả nhà thư sinh đã bị diệt khẩu.

Một bài học đáng sợ trước mắt, trong huyện Cam Cốc không còn ai dám kiện cáo, chỉ đành để Dương Khai Quang lộng hành ở huyện Cam Cốc."

"Dương Khai Quang sở dĩ hạ lệnh phong tỏa cổng thành, trên danh nghĩa là vì duy trì trị an trong thành để đón tiếp Thái tử Điện hạ, trên thực tế là muốn nhân cơ hội phát tài.

Lão quy định, người muốn vào thành phải nộp mười lượng bạc, không nộp tiền thì không được vào thành.

Lão còn kiểm soát hai giếng nước duy nhất trong thành, ngày đêm phái người canh giữ, không cho dân chúng lại gần, muốn uống nước chỉ có thể mua với giá cao."
 
[P1] Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Đại Quả Lạp
Chương 118: Các ngài bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó


"Còn cả hành cung đặc biệt xây cho người, thật ra chỉ là vỏ bọc mà thôi.

Dương Khai Quang lấy cớ xây hành cung để thu thuế của dân chúng.

Mấy cường hào địa phương vẫn sống tốt, bọn chúng rất nhiều tiền, thậm chí còn sẵn lòng chi tiền nhiều hơn, hi vọng sau này có thể diện kiến Thái tử Điện hạ.

Đáng thương cho dân chúng nghèo khổ, không có tiền, chỉ đành đi làm lao động khổ sai, giúp xây dựng hành cung ngày đêm không biết mệt, vô số người mệt đến kiệt sức."
......Nhiếp Trường Bình nói một hơi rất nhiều chuyện về Dương huyện lệnh.Phần lớn là y nghe ngóng từ dân chúng, còn số ít là do tối qua y lệnh hai thị vệ lẻn vào huyện nha nghe lén.Hồi lâu sau, Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói "Tạm thời không cần quản chuyện tên Dương huyện lệnh kia, ta xử lý lão sau, điều tra chuyện bọn trẻ mất tích trước đã."

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Tiêu Hề Hề, hỏi "Ngươi có thể bói được phương hướng của bọn trẻ không?"

Tiêu Hề Hề nói "Ta cần sinh thần bát tự của bọn trẻ."

Lạc Thanh Hàn lệnh Nhiếp Trường Bình dò hỏi.Hôm qua, Nhiếp Trường Bình đã lĩnh giáo bản lĩnh bói toán của Tiêu Tây, lúc này không nhiều lời, nhận lệnh rời đi.Mãi đến chiều, Nhiếp Trường Bình mới quay về.Y đặt một tờ giấy ghi đầy tên và sinh thần bát tự trước mặt Tiêu Hề Hề."

Ta chỉ dò hỏi được nhiêu đây thôi, có phụ mẫu của vài đứa trẻ khóc đến ngất đi, ta muốn hỏi cũng không hỏi được gì."

Tiêu Hề Hề nói "Nhiều thế này đủ rồi."

Nàng nhìn lướt qua sinh thần bát tự, tất cả đều là những đứa trẻ chưa trưởng thành từ tám đến mười hai tuổi, trai gái có đủ.Nàng nhắm mắt lại, bắt đầu âm thầm bói toán trong lòng.Lạnh lẽo, đói khát, hoảng loạn, bất lực ...Vô số cảm xúc tiêu cực ập đến, lấn át trái tim Tiêu Hề Hề.Nàng chống tay xuống mặt bàn, sắc mặt hơi tái đi.Lạc Thanh Hàn ngồi cạnh nàng, thấy nàng như vậy, hắn chủ động giơ tay ôm lấy vai nàng, để nàng dựa vào người hắn.Thấy vậy, Nhiếp Trường Bình không khỏi chậc lưỡi, Thái tử thật sự rất sủng ái tiểu thái giám này!Tiêu Hề Hề dựa vào người Thái tử, phải mất một lúc mới thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực đó, nàng nhẹ giọng nói "Bọn trẻ bị nhốt ở một nơi rất tối, không có cửa sổ, xung quanh rất lạnh, nơi đó nằm ở phía đông nam, cách chúng ta ba dặm."

Lạc Thanh Hàn nhìn Nhiếp Trường Bình.Y lập tức nói "Ta lập tức đi điều tra."

Nhiếp Trường Bình dẫn thị vệ nhanh chóng rời đi.Lạc Thanh Hàn nghĩ về những gì Tiêu Hề Hề vừa nói, lúc cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng đã dựa vào hắn ngủ mất.Sắc mặt nàng vẫn còn hơi nhợt nhạt, nhưng hàng mày đã giãn ra, dường như đang ngủ rất say.Khoảnh khắc này.Dường như hối hả náo động trên thế gian đã biến mất.Lòng hắn thanh thản vô cùng.Cốc cốcCó tiếng gõ cửa.Giọng của Tiêu Nam vọng qua cửa truyền đến."

Thiếu gia."

Lạc Thanh Hàn "Vào đi."

Tiêu Nam và Hạnh Nhi lần lượt bước vào.Hạnh Nhi không khóc nữa, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe.Nàng muốn lên tiếng, nhưng khi thấy Tiêu Hề Hề đang ngủ, đột nhiên không dám nói nữa, nàng sợ quấy rầy giấc ngủ của đối phương.Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Cô muốn nói gì thì cứ nói, y không tỉnh đâu."

Lúc này Hạnh Nhi mới thận trọng nói, giọng rất khàn."

Tôi đã chôn cất gia gia xong rồi, từ giờ trở đi, tôi là nô tỳ của các ngài, các ngài bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó."
 
Back
Top Bottom