Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
635,509
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczMBPT0II3rHPj9kDPc_ADH-yrtuBCMZpkXWRWc26t4B38H1uvaCnQieXiELtE_oz9Ly6ogRnm4u5qf2hTpNsg4wYWOa3CGAyvcWIST9iDPOACVZqHIv2aptcFngpD1wnFn2CtGjw9BxsNMitasjq6R2=w215-h322-s-no-gm

Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Tác giả: A Kỳ 30 tuổi
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi đã trở thành tình nhân của ông trùm iới giải trí Hồng Kông suốt ba năm.

Nhưng CMN, tôi có thai rồi!!

Giang Khâm ghét nhất là tình nhân của hắn mang thai.

Nhân cơ hội đến ngày anh ta đính hôn thì tôi “ôm bụng bầu” bỏ trốn.

Năm năm sau, tôi và con trai vô tình gặp lại anh ta.

Ánh mắt của Giang Khâm nhìn chằm chằm tôi, nơi hốc mắt đỏ lên.

“Ba đứa nhỏ đâu rồi?”

“…Chết rồi.”

“Tốt, tốt lắm, chết hay lắm.”

“Vậy thì bây giờ con là của tôi.”

Tôi: Hả?​
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 1


Tôi đã trở thành tình nhân của ông trùm iới giải trí Hồng Kông suốt ba năm.

Nhưng CMN, tôi có thai rồi!!

Giang Khâm ghét nhất là tình nhân của hắn mang thai.

Nhân cơ hội đến ngày anh ta đính hôn thì tôi “ôm bụng bầu” bỏ trốn.

Năm năm sau, tôi và con trai vô tình gặp lại anh ta.

Ánh mắt của Giang Khâm nhìn chằm chằm tôi, nơi hốc mắt đỏ lên.

“Ba đứa nhỏ đâu rồi?”

“…Chết rồi.”

“Tốt, tốt lắm, chết hay lắm.”

“Vậy thì bây giờ con là của tôi.”

Tôi: Hả?

1

Tôi bồn chồn bất an, nhìn Giang Khâm bất ngờ xuất hiện.

Một thị trấn nghèo nàn, xa xôi ở Quảng Thị.

Tôi không tin việc anh ta xuất hiện ở đây là tình cờ.

Ngón tay Giang Khâm gõ hai cái lên mặt bàn.

“‘Chết’ được năm năm, con thì bốn tuổi rưỡi. Nguyễn Dao, em nói xem, con là của ai?”

“…Thật ra lúc đó em cắm sừng anh rồi.”

Giang Khâm tức đến bật cười: “Ai cắm sừng tôi?”

“…Anh ta chết rồi.”

“…Tốt, chết hay lắm.” Giang Khâm ngửa cổ uống hai ngụm cà phê.

“Không phải em cũng đã ‘chết’ rồi sao? Chết vì tai nạn, lao xe xuống vực, không tìm thấy xác, giấy chứng tử cũng đã có.”

Anh giật sợi dây chuyền trên cổ xuống, ném mạnh lên bàn: “Nguyễn Dao, em thấy vui lắm à? Em có biết tôi từng nghĩ em thật sự đã chết không?”

Ánh mắt tôi vô thức rơi vào sợi dây chuyền bị ném trên bàn.

Trên đó chính là chiếc nhẫn kim cương năm xưa Giang Khâm đã tặng tôi.

Tim tôi khẽ rung động, Giang Khâm lên tiếng.

“Về với tôi.”

“Tôi…”

Anh cao lớn, chân dài, gần mét chín, đứng chắn hết ánh sáng trước mặt tôi.

Anh bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.

“Hay là em muốn đối đầu với tôi đến cùng?”

Đồ đàn ông khốn kiếp!

2

Không đối đầu nổi, thì nên biết dừng đúng lúc.

Tôi thu dọn hành lý đơn giản, dắt theo Nguyễn An Niên cùng Giang Khâm trở về cảng thành.

Đúng dịp nghỉ hè, coi như đi du lịch.

Chiếc xe limousine Lincoln kéo dài chạy vào khu biệt thự thì tôi mới sực tỉnh.

Thì ra dù đã năm năm trôi qua, tôi vẫn nhớ rõ con đường về nhà Giang Khâm.

“Ma mi…”

Niên Niên ngủ suốt quãng đường, tôi nhìn dáng vẻ mềm nhũn ngái ngủ của thằng bé, lòng mềm ra.

“Niên Niên, sắp đến rồi. Mấy hôm nữa con đi chơi nhà chú này với mẹ nhé, chơi xong là mình về, được không?”

Giọng Giang Khâm đầy uy h**p: “Còn muốn đi đâu?”

“Về nhà.”

Giang Khâm nhấn mạnh: “Nhà em ở đây.”

Tôi quay mặt đi không nói gì.

Niên Niên thì trầm trồ liên tục: “Ma mi, chỗ này đẹp quá!”

Khu biệt thự Khải Mậu, từng tấc đất đều đáng giá vàng, đương nhiên là đẹp.

Đúng mùa hoa nở, cả khu vườn rực rỡ hương sắc.

“Niên Niên thích thì ở đây với mẹ luôn nhé.”

Niên Niên hơi kiêu ngạo: “Con thích, nhưng con nghe lời ma mi. Mẹ ở đâu thì con ở đó.”

Lòng tôi khẽ rung lên, quay đầu liếc Giang Khâm đầy tự hào.

Vậy mà anh lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khóe môi ẩn hiện một nụ cười.

Nhìn tòa nhà quen thuộc trước mặt, tôi thầm thở dài trong lòng.

Lâu lắm rồi… như cách cả đời.

Vừa mở cửa, tôi đã phát hiện cách bài trí bên trong không khác gì trước kia.

Bộ ghế sofa tông ấm là tôi chọn, đèn đứng màu kẹo cũng do tôi chọn, ngay cả cặp ly tình nhân trên bàn trà cũng là của tôi mua.

Chỉ là hiện giờ, chỉ còn chiếc ly nam cô đơn nằm ở đó.

Điểm khác biệt duy nhất…

Là thêm cả một bức tường toàn đồ chơi.

Đúng như mong đợi, tôi nghe thấy tiếng Niên Niên “Oa!” đầy kinh ngạc.

Giang Khâm cười: “Chú dẫn con đi bóc hộp nha.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi.

Tên đàn ông này, đúng là giỏi mua chuộc lòng người.

Tôi mang đôi dép lê màu hồng mà Giang Khâm chuẩn bị, đi lẹp kẹp đến bên cạnh tường đồ chơi, giọng chua lét:

“Mua đồ chơi cho con người khác mà chu đáo quá ha.”

Giang Khâm: “Ừ ừ.”

Không biết lôi từ đâu ra một chiếc hộp nhung: “Anh còn mua dây chuyền cho vợ người khác nè.”

Tôi cúi đầu nhìn—

Chết tiệt!

Là sợi dây chuyền hàng show tôi vừa mới lưu trên Xiaohongshu (RED) mấy ngày trước!

Chưa kịp phản ứng, Giang Khâm đã kéo tay Niên Niên vào trong: “Chú dẫn con đi xem phòng của con.”

Tôi siết chặt cái hộp nhung, lẽo đẽo đi theo.

Nhìn căn phòng trẻ con được trang trí tỉ mỉ trước mắt:

“Phòng đẹp thế này cũng dành cho con người khác à?”

Giang Khâm khoanh tay, tựa vào cửa, cười mỉa, kéo dài giọng:

“Ừ đúng rồi, rồi còn ngủ chung phòng với vợ người khác nữa.”

Chính cái mặt này năm xưa làm tôi mê mệt đến không phân rõ phương hướng.

Tim tôi đập loạn. Nghĩ tới lời Giang Khâm vừa nói, tôi nghiêm giọng:

“Niên Niên từ nhỏ đến giờ ngủ cùng tôi.

Không có tôi là nó ngủ không được.

Nên tối nay tôi với Niên Niên ngủ chung.”

Niên Niên phản xạ có điều kiện: “Ma mi, con là đàn ông mà, khi nào con…”

Tôi trừng mắt liếc thằng bé một cái.

Niên Niên rùng mình, bẻ lái gấp: “Khi nào… cũng đều ngủ với mẹ hết ạ.”

Nhóc con, biết điều đấy.
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 2


Niên Niên rùng mình, bẻ lái gấp: “Khi nào… cũng đều ngủ với mẹ hết ạ.”

Nhóc con, biết điều đấy.

3

Giang Khâm nhường phòng ngủ chính cho tôi và Niên Niên.

Còn anh thì ngủ ở phòng trẻ con của Niên Niên.

“Nhiều phòng không ngủ, lại chui vào phòng con nít, trẻ con thật.”

“Ừ, trẻ con đấy.” Anh tiện tay bóc con tôm thả vào bát tôi, “Ngủ ở phòng Niên Niên, mở mắt ra là thấy mình có con trai rồi. Vui.”

Tôi định phản bác, thì nghe thấy Niên Niên nhỏ giọng hỏi:

“Ma mi, chú ấy thật sự là ba con hả?”

Lời định nói nghẹn trong cổ.

Từ nhỏ tôi luôn nói với Niên Niên rằng, ba nó rất bận công việc, không có thời gian ở bên hai mẹ con, nhưng là người rất yêu thương tụi tôi.

Dù sao thì Giang Khâm cũng là cha ruột của Niên Niên.

Lỡ một ngày con lớn, hiểu chuyện, vẫn muốn nhận ba…

Tôi không thể tước đoạt quyền đó của nó.

Tôi không thể vì hờn giận của mình mà cứ khăng khăng nói Giang Khâm không phải ba nó.

Giang Khâm nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dài hẹp đầy mong đợi.

Nhưng thấy tôi không đáp, tia sáng đó trong mắt anh lại tối sầm.

Anh buồn gì chứ?

Rõ ràng năm xưa là anh khiến tôi tuyệt vọng.

Tôi chưa từng muốn làm anh khó xử.

Hôm sau, Giang Khâm không ở nhà.

Tôi định ra ngoài dạo một vòng, tiện thể cân nhắc đường lui.

Thì bị dì Trương tươi cười chặn ở cửa.

“Cô Nguyễn, cô thật sự trở về rồi! Tôi còn tưởng ông chủ gạt tôi chứ.

Không ngờ con trai đã lớn thế này rồi, giống y đúc lúc tổng giám đốc Giang còn nhỏ.”

Tôi: “…”

Buổi trưa, dì Trương nấu cơm cho chúng tôi.

Niên Niên ăn rất vui, còn khen hết mức:

“Dì Trương nấu ăn ngon quá mẹ ơi, ngon như đồ ăn trong căng tin mẫu giáo của con vậy!”

Khóe miệng tôi co giật.

Dì Trương là đầu bếp Quảng Đông, lương theo giờ tính đến hàng chục nghìn tệ đấy.

Đừng để dì nghe thấy câu đó…

Hồi trước tôi bị đau dạ dày, hay ăn đồ dì nấu.

Vậy nên Giang Khâm mới trả tiền cao mời dì về ở luôn.

Gần đây tôi trở về, dì cũng trở lại làm việc.

Giang Khâm về rất trễ.

Sau khi sinh con, tôi bị mất ngủ.

Nên khi cửa phòng ngủ bị mở, tôi lập tức nghe thấy.

Chết tiệt!

Quên khoá cửa!

Tôi nín thở giả vờ ngủ, cảm nhận được người đó bước nhẹ tới giường Niên Niên đứng một lát, rồi lại tới bên tôi.

Lâu lắm rồi, anh vẫn chưa đi.

Bất ngờ, Giang Khâm ngồi xổm xuống.

Hơi thở nóng hổi xen lẫn mùi rượu áp sát.

Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi.

Tôi tức điên, mở mắt định tát anh—

Thì bị Giang Khâm nhanh tay bắt được.

Bàn tay khô ráo của anh đan chặt lấy tay tôi.

Mắt đã quen với bóng tối, anh bật cười, hôn lên khóe môi tôi:

“Không giả vờ ngủ nữa à? Đừng đánh thức Niên Niên.”

Nói rồi, lại hôn thêm mấy cái.

Tôi không dám giãy mạnh, nghiến răng:

“Anh say rồi, mùi rượu khó chịu chết đi được!”

Giang Khâm trước giờ luôn lạnh lùng cao ngạo.

Chưa từng thế này—ngồi bệt dưới đất, còn kéo tay tôi dụi vào cằm mình đầy râu.

“Ừm… em định bao giờ mới nói cho Niên Niên anh là ba nó?”

“Anh không phải.”

“Chết rồi miệng vẫn còn cứng. Em giấu được nhất thời, không giấu được cả đời đâu.”

Tôi thật sự nổi giận:

“Anh không sợ vợ anh biết à?”

“Anh chưa kết hôn… Em đi thật triệt để, đến mức không hề quan tâm anh sống chết ra sao.”

Tôi ngẩn ra.

Nhưng hôm tôi bỏ đi, rõ ràng là tiệc mừng thọ của ông nội vị hôn thê anh mà?

Tôi đổi giọng: “Vị hôn thê của anh…”

“Anh không có vị hôn thê.”

“Sao có thể, anh…”

Giang Khâm nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng, không rõ là do men rượu hay thật lòng:

“Anh chỉ có em.”

Chiếc giường rung lên.

Nhưng Giang Khâm không động đậy.

Tôi nhìn theo ánh mắt anh.

Lặng lẽ quay đầu.
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 3


Nhưng Giang Khâm không động đậy.

Tôi nhìn theo ánh mắt anh.

Lặng lẽ quay đầu.

Phát hiện một dáng người nhỏ xíu đang khoác chăn lặng lẽ bò đi.

Không gian yên tĩnh.

Niên Niên cũng phát hiện ra mình bị phát hiện.

Thằng bé quay đầu, thấy tôi và Giang Khâm đều đang nhìn mình, thở dài một hơi bất đắc dĩ.

“Ma mi, con về phòng con ngủ.

Con không muốn làm một phần trong trò ‘chơi’ của hai người.”

Tôi: “…”

Giang Khâm vẫn nắm tay tôi, cười đến chấn cả ngực.

4

Chúng tôi đã trở về được một tuần.

Ngôi nhà từng vắng vẻ lạnh lẽo nay lại rộn ràng.

Dì Trương quay lại, những bảo vệ quen thuộc cũng trở lại, còn có thêm vài cô giúp việc người Philippines.

Ngày nào họ cũng tám chuyện, mà nội dung thì… toàn xoay quanh Giang Khâm.

Tôi vừa vào bếp lấy nước, mấy cô giúp việc đã bắt đầu buôn:

“Giám đốc Giang chưa từng đính hôn, chưa từng kết hôn, sống rất mẫu mực, bao năm nay chẳng vướng vào ai, chỉ chăm chăm lo sự nghiệp.”

“Đúng đúng, giám đốc Giang là kim cương độc thân đấy!”

Tôi ra vườn tưới cây, thì giọng lạnh tanh của chú bảo vệ vang lên:

“Nghe chưa? Dạo trước có nữ minh tinh cố tình (ám chỉ) mình có quan hệ với giám đốc Giang, người đó là nữ thần quốc dân đấy. Cô đoán xem giám đốc Giang xử lý sao?”

“Xử sao?”

“Ảnh đăng liền ba thông cáo phủ nhận quan hệ, còn bảo người ta đừng hại ảnh. Mặt ảnh như viết rõ chữ ‘Cô đừng có lại gần tôi!’”

“Giám đốc Giang đúng là đàn ông có đức hạnh. Dù vợ con không bên cạnh, cũng giữ mình như ngọc. Đàn ông tốt đấy!”

Tôi: “……”

Giang Khâm rất bận,

nhưng hễ có thời gian, anh đều về nhà ở bên cạnh mẹ con tôi.

Tôi không để ý tới anh thì anh chơi với Niên Niên,

chơi lắp ghép lego, ngắm sao cùng con.

Cái kính thiên văn hơn trăm vạn nói mua là mua, mỗi chòm sao anh đều kể được mấy điển cố.

Những điều đó… tôi chưa bao giờ cho Niên Niên được.

Tôi là sau khi quen Giang Khâm mới biết trên đời có món đồ chơi tên là lego mà cả người lớn trẻ con đều mê, mà giá thì “xé ví”.

Tôi cũng chẳng biết gì về thiên văn học,

đó là sở thích của người có tiền.

Từ nhỏ, tôi chỉ được dạy rằng:

“Con gái học nhiều để làm gì.”

Tôi cứ tưởng mình đã cho con những điều tốt nhất trong khả năng.

Nhưng khả năng của tôi… cũng chỉ có vậy.

Tôi biết vượt qua rào cản giai cấp khó đến mức nào.

Và cũng hiểu rõ: chấp nhận bản thân sinh ra bình thường đau đớn đến đâu.

Thật ra tôi cũng có tiền,

chỉ là… không nhiều đến vậy.

Vậy Niên Niên có nên đi theo tôi cả đời, mà từ bỏ thứ giàu sang phú quý ngay trước mắt—

dù là vật chất hay tinh thần?

Giang Khâm luôn để mắt tới tôi.

Thấy tôi buồn, anh kéo Niên Niên đang ngắm sao:

“Mẹ con tâm trạng không tốt, lại không chịu để ý đến ba. Con đi dỗ mẹ giùm ba được không?”

Tôi sững người,

Niên Niên lập tức chạy về phía tôi, kéo tay tôi cúi người.

Đôi môi nhỏ chụt một cái hôn lên mặt tôi,

rồi ghé sát tai tôi nói nhỏ:

“Ba nhờ con hôn đó.”

Tôi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia, bất động.

Giang Khâm đương nhiên không nghe thấy câu đó.

Anh chỉ đứng không xa, nhìn tôi và Niên Niên như đang nhìn cả thế giới của mình vậy.

5

Tâm trí tôi rối bời.

Nửa đêm tôi bật dậy.

Tôi là tác giả viết tiểu thuyết mạng,

bản thảo dự trữ sắp cạn,

không viết tiếp thì độc giả sẽ “giết” tôi mất.

Tôi đeo kính gọng bạc, ngồi trước quầy bar, lạch cạch gõ chữ.

Giang Khâm cũng ra ngoài.

Trên tay là chiếc iPad đầy bảng biểu dày đặc.

Trên mũi cũng là kính gọng bạc giống tôi.

“…Còn chưa ngủ à?”

Tôi chẳng buồn để ý, gõ gõ gõ: “Bận việc.”

“Bận gì thế?”

“Chẳng bận gì cả.”

Anh uống ngụm nước.

Vẫn cố tìm chuyện để bắt chuyện.

“Không bận gì sao nuôi con? Một cái thẻ cũng không lấy.”

“…Lấy của mẹ anh rồi.”

“Nhưng không tiêu.”

Không phải không tiêu, mà là tạm thời chưa cần.

Nếu sau này có chuyện gấp, tôi chắc chắn sẽ tiêu không chần chừ.

Anh chẳng cần tới gần nhìn màn hình,

lại hỏi: “Bận gì hả!”

Tôi lờ đi.

Anh bật cười: “Hơ, không chịu nói chứ gì?”

Anh mở điện thoại,

chuyển giọng đọc truyền hình, từng chữ từng câu:

“《Ánh sao rực rỡ, vợ bé tổng tài thật phiền phức》

《Theo đuổi! 99 lần vợ bỏ trốn của tổng tài》

《Xuyên vào show trẻ con, ảnh hậu giết sạch toàn trường》…”

Tôi khựng tay,

mặt đỏ bừng.

mẹ nó, đó là mấy bộ truyện ngôn tình lố lăng tôi viết mà!!
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 4


mẹ nó, đó là mấy bộ truyện ngôn tình lố lăng tôi viết mà!!

“Giang Khâm!!”

Tôi tức điên, nhảy dựng lên định giật điện thoại.

Anh cười tới mức mắt cong tít.

Điện thoại không lấy được, tôi lại ngã vào lòng anh.

Anh liền thuận tay ôm eo tôi, siết chặt, không cho tôi giãy.

Mùi tuyết tùng nam tính nhè nhẹ phả vào mũi, khiến tôi cay sống mũi.

Cũng không phải là… chưa từng nhớ cái ôm này.

Anh ôm chặt tôi,

hơi thở nóng hổi phả sau tai tôi.

Tôi ngẩng đầu giận dữ:

“Anh buông ra!”

Anh nhướng mày: “Đừng làm nũng.”

Tôi nổi đóa: “Anh buông ra không!”

“Em hôn một cái là anh buông.”

“Anh buông không buông!”

Anh bị tôi chọc cười, lồng ngực run run.

“Em đáng yêu quá.”

“Không buông đâu.”

Tôi sắp tức đến khóc: “Anh sao lại thế này!”

Anh ngày xưa cũng từng dỗ tôi,

nhưng luôn giữ thể diện,

chứ không trơ mặt ra như bây giờ.

“Em viết hay lắm, ngại cái gì?”

Giọng anh trầm thấp vang lên:

“Bộ này là viết hay nhất.”

“《Những năm tháng có liên quan đến anh》.”

Nghe tới cái tên truyện bình thường này, tôi khựng lại, không nhúc nhích nữa.

Giang Khâm nhẹ nhàng hỏi:

“Nhân vật chính, là chúng ta đúng không?

Chỉ cần em nói đúng, thì những gì em muốn biết, anh sẽ nói cho em hết.”

Cửa sổ biệt thự chưa đóng.

Giữa mùa hè, gió thổi lùa hương hoa đầy vườn.

Hương thơm kéo theo ký ức ùa về—

Trong khoảnh khắc đó, tôi như trở lại nhiều năm về trước.

6

Tôi quen biết Giang Khâm là vào tám năm trước.

Tôi sinh ra ở một huyện nhỏ thuộc Quảng Thị, nơi người ta sống bằng nghề phơi rong biển.

Trong một gia đình trọng nam khinh nữ.

Thật ra tên tôi không phải là “Nguyễn Dao”, mà là “Nguyễn Yểu”.

Yểu trong “yểu mệnh” – chết yểu.

Còn cậu em trai sinh sau tôi một năm, lại được đặt tên là “Nguyễn Tông Diệu” – ánh sáng rạng danh tổ tông.

Tôi vô tình nghe mấy bà trong thôn ngồi tám chuyện, nhắc tới ý nghĩa cái tên, lúc đó mới hiểu.

Hóa ra là cha mẹ ruột của tôi, nhưng họ lại căm ghét tôi đến thế.

Về sau tôi mới dần hiểu ra – sự ngu muội là tội nguyên thủy.

Những cái tên như Yểu Mai, Dẫn Đệ, Vọng Đinh…

Con gái vừa sinh ra đã bị đóng dấu là một công cụ.

Từ nhỏ tôi đã cảm nhận rõ rệt sự ghét bỏ và thiên vị của cha mẹ.

Tôi chưa từng có nổi một bộ quần áo mới – đều là đồ mẹ tôi mặc rách rồi sửa lại cho tôi.

Những miếng vá cứ chồng lên miếng vá.

Còn em trai thì mỗi mùa đều có quần áo mới.

Cha mẹ tôi làm công nhân, lương cộng lại chưa tới hai ngàn tệ mỗi tháng.

Vậy mà mua cho em tôi đôi giày ba bốn trăm tệ, chưa bao giờ tiếc tay.

Tôi thì mùa đông cũng phải mang dép lê, tay chân nứt nẻ vì lạnh.

Em tôi ăn gà rán, miệng dính đầy dầu mỡ,

Còn tôi chỉ có cháo loãng dưa muối, thèm quá lắm mới dám lén lấy miếng da gà thì bị chửi là “mặt dày”.

Họ nói con gái mà béo thì không ai lấy, nuôi cũng chỉ tốn của.

Ở ngôi trường làng tiểu học đó, con gái được kỳ vọng rất ít.

Bọn họ dần dà cũng cam chịu số phận, cho rằng con gái chẳng cần học nhiều –

Tới tuổi thì gả đi, đời người chỉ loanh quanh ở mảnh đất này, không có con đường nào khác.

Nhưng cũng có người không cam lòng từ bỏ.

Từ nhỏ tôi chỉ có một mục tiêu – bước lên trên.

Bước ra ngoài.

Thế giới rộng lớn này, không lẽ chỉ có mỗi con đường bị người ta ngã giá, lấy chồng sinh con thôi sao?

Sau này, tôi vô tình đọc được một câu nói:

*“Bước đầu tiên để trở thành nhà văn là gì?”

“Là phải có một gia đình nguyên sinh không hoàn hảo.”

Lên cấp hai, tôi tình cờ đọc mấy cuốn tiểu thuyết, rồi nảy ra suy nghĩ muốn viết nên một câu chuyện.

Tôi đem gia đình, trải nghiệm, và lý tưởng của mình, viết hết vào trong cuốn nhật ký.

Tôi muốn trở thành một nhà văn.

Rồi một ngày, cuốn nhật ký của tôi bị cô giáo phát hiện.

7

Sau khi cô Chu tịch thu cuốn nhật ký của tôi, cô gọi tôi lên văn phòng.

Tôi có chút sợ hãi.

Trong đó viết đầy những bí mật mà tôi không thể nói thành lời, và cả những ước mơ hoang đường mà khi ấy tôi còn thấy xấu hổ.

Thế nhưng, sự lo lắng của tôi nhanh chóng tan biến bởi nụ cười dịu dàng của cô.

Cô trả lại cuốn sổ:

“Tiết đó là tiết vật lý, em không nên làm chuyện khác trong giờ học.”

Rồi cô ngừng lại một chút, mỉm cười:

“Cô chỉ xem một trang thôi, em viết rất tốt, có năng khiếu lắm.”

“Nhớ nhé, lần sau viết vào tiết đọc sách nha.”
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 5


“Nhớ nhé, lần sau viết vào tiết đọc sách nha.”

Tôi rất ngạc nhiên, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt cô.

Cô Chu bằng tuổi mẹ tôi, nhưng ánh mắt cô nhìn tôi khác hẳn với ánh nhìn của mẹ.

Khi cô nhìn tôi, cả đuôi mắt đều là dịu dàng.

Mắt tôi bỗng cay cay, tôi gật đầu thật mạnh.

Tôi luôn cho rằng chỉ cần nỗ lực là có thể dần thoát khỏi cảnh ngộ này.

Cho đến một ngày, tôi nghe thấy cha mẹ nói chuyện với bác Trương hàng xóm.

Bác Trương nói:

“Con gái học hết 9 năm bắt buộc là coi như cha mẹ làm tròn trách nhiệm rồi.

Học cho lắm thì cũng chỉ để sau này dạy con.

Con gái cuối cùng cũng không phải người nhà. Cho nó đi làm sớm, phụ đỡ cho Tông Diệu mới là đúng.

Lớn vậy rồi mà không kiếm tiền lại còn tiêu tiền? Ai nuôi con gái kiểu đó?

Con Yểu nhìn cũng xinh, người để ý không ít đâu.

Lúc đó đòi sính lễ nhiều một chút, sau này cũng có tiền cưới vợ cho Tông Diệu.

Gả nó đi rồi, sinh cho chồng đứa con, chăm sóc nhà cửa là được.

Đời người chẳng phải vậy sao?

Đến lúc Tông Diệu cưới vợ, vợ nó đẻ cho mấy đứa cháu mập mạp, hai bác tha hồ hưởng phúc.”

Ngoài kia là tiếng cười nói rộn ràng.

Lần đầu tiên tôi thấy mẹ cười vui vẻ đến vậy – bà mơ về tương lai như thế với đầy kỳ vọng.

Còn tôi thì đứng sau cánh cửa sổ nhỏ dính đầy bùn, cả người lạnh buốt.

Hóa ra dù thành tích tôi có tốt đến mấy,

bố mẹ cũng không định cho tôi học tiếp lên cấp ba.

Tôi biết rõ con gái bỏ học sớm rồi sẽ ra sao.

Sớm lấy chồng, sinh con.

Những vết rạn da trên bụng sẽ trở thành cơn ác mộng mãi mãi trong giấc mơ tôi.

Nếu chồng siêng năng thì còn tạm ổn,

nếu không thương thì chỉ nằm chờ người ta hầu hạ,

phụ nữ chỉ là một con người phục vụ.

Có người chưa tới hai mươi, trên lưng đã cõng một đứa trẻ khóc suốt ngày,

tay thì xoay sở giữa nồi niêu chén bát,

đằng sau là người đàn ông ngồi chơi game bài,

vừa chơi vừa đá một cú như đang đuổi một con lừa –

Có người sinh con gái, chưa kịp ra tháng đã mang thai lần nữa,

nhất định phải sinh con trai.

Con gái ấy, tên cũng dính “Đệ”, “Đinh” gì đó, sơ sài và đáng thương.

Lớn lên rồi lại lặp lại cuộc đời của mẹ.

Tôi nghe thấy kế hoạch của họ.

Nhưng tôi không có cách nào phản kháng.

Chỉ có thể giả vờ không biết, rồi điên cuồng học hành.

Việc nhà vẫn âm thầm làm.

Số tiền sinh hoạt ít ỏi cũng ráng dành dụm, mong đủ tiền đóng học phí cấp ba.

Ai biết tôi ghen tị với Nguyễn Tông Diệu đến mức nào?

Cũng hận cậu ta đến mức nào vì có cơ hội học mà lại phung phí thời gian, ôm lấy cái điện thoại duy nhất trong nhà mà chơi suốt cả ngày không chán.

8

Sau kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, tôi đỗ vào trường cấp ba thành phố với thành tích đứng đầu toàn trường.

Đây là lần đầu tiên trong 15 năm tôi run rẩy cầm giấy báo nhập học, dồn hết can đảm để đưa ra một yêu cầu với gia đình.

Tôi mặc chiếc áo ngắn tay lỏng lẻo, đứng trước bố mẹ đang ngồi im lặng, nhỏ giọng nói:

“Bố mẹ ơi, con muốn đi học tiếp.”

Họ ngồi trên ghế đẩu, cúi đầu, im lặng không nói lời nào.

Người phản ứng đầu tiên là bố tôi.

Ông ném điếu thuốc xuống đất:

“Học hành rồi đâm ra muốn loạn tâm! Muốn học là được học chắc? Nhà này lấy đâu ra tiền cho mày học?!”

Tôi đã lường trước được kết cục cuộc nói chuyện này, nhưng vẫn không khỏi tủi thân.

Nước mắt chực trào, tôi hét lên:

“Sao lại không có tiền? Cho thằng Tông Diệu ăn gà rán thì có, cho nó đi chơi thì có, nó làm gì cũng có tiền, còn con thì ngay cả tiền học cũng không có?!”

Tông Diệu giờ nặng hơn 100kg, đang ngồi một bên chửi thề chơi game.

Nghe tôi nói vậy, nó đập mạnh cuốn sách kê dưới tay xuống đất:

“Con đ*, mày có ý gì đấy?! Mày không muốn tao sống tốt đúng không?!”

Cuốn sách vốn chỉ là đồ để nó kê tay khi chơi game,

vậy mà lại chính là thứ có thể nâng đỡ cuộc đời tôi.

Bố tôi tức đến thở phì phò như bò:

“Con ranh chết tiệt! Đồ con gái không đẻ được con trai, đồ tốn cơm! Mày dám so với Tông Diệu à? Mày thì so được với nó chắc?!”

“Nếu không có Tông Diệu, mày khiến nhà họ Nguyễn chúng tao tuyệt hậu rồi biết không?!”

Vừa hét, ông vừa xé nát giấy báo nhập học của tôi.

Tôi lao vào giành lại thì bị ông vung tay tát ngã ra đất.

Mẹ tôi im lặng không nói gì, đi nấu cơm.

Bà đã mua sẵn sườn, vì Tông Diệu muốn ăn sườn kho.

Tông Diệu không động tay động chân gì, nhưng vẫn là người chiến thắng.

Nó nhổ một bãi nước bọt về phía tôi, không ai cản lại.

Ngay khoảnh khắc đó, họ đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của tôi.

Vết thương do ngã vẫn đau rát đến tận đêm, không ai băng bó.

Tôi nằm trên giường, khóc thầm, cắn chặt cổ tay để không bật ra tiếng.
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 6


Tôi nằm trên giường, khóc thầm, cắn chặt cổ tay để không bật ra tiếng.

Đêm tối đen.

Ở nông thôn, đêm còn tối hơn nữa – tối đến mức như không có lấy một tia sáng.

Chẳng bao lâu sau, tin “thủ khoa từ bỏ học cấp ba” lan khắp trường.

Mọi người chỉ thở dài cảm thán:

“Haiz, con gái mà…”

“Con gái thì không có chí lớn được đâu.”

Nếu con gái không lên tiếng, chẳng ai biết họ đã bị chôn vùi thế nào.

Người ta chỉ hời hợt nói: “Tự họ không có chí hướng thôi mà.”

Không lâu sau, cô giáo Chu đến tìm tôi.

Cô kéo tôi vào văn phòng ngồi xuống, nhìn tôi hồi lâu rồi mới nói:

“Nguyễn Dao, cô đã nói rồi, em có năng khiếu, em viết truyện rất hay.

Nhưng… viết lách cần có trải nghiệm, cần tích lũy. Cô thấy trong bài em viết, em muốn trở thành nhà văn. Mà làm nhà văn thì sao có thể không đi học được?”

Nỗi uất ức nghẹn trong lồng ngực trào ra, tôi bật khóc, không nói được lời nào.

Đôi khi, thứ khiến người ta đau nhất không phải là nỗi đau trước mắt,

mà là việc bạn từng thực sự tin rằng, mình có thể trở thành người mà mình mơ ước.

“Không phải em không muốn học, mà là em không được học.

Giấy báo bị bố em xé rồi. Ông không cho em đi học…”

Tôi nức nở, níu lấy tay áo cô Chu:

“Cô ơi, tại sao em lại không được đi học?

Chỉ vì em là con gái sao?

Con gái thì không thể học sao?

Con gái thì chỉ có một con đường duy nhất thôi à?”

Cô Chu mắt khẽ động, ôm tôi vào lòng.

Tôi tưởng cái ôm ấy là đoạn kết.

Tôi thậm chí đã bắt đầu nghĩ, nếu buộc phải vào xưởng, phải lấy chồng, sinh con…

thì mình nên làm thế nào để vùng vẫy trong đó.

Liệu mình có thể vùng vẫy thoát được không?

Tôi không ngờ, cô Chu đến tận nhà tôi.

Cô mang theo một phong bì, đặt lên bàn trước mặt bố mẹ tôi:

“Trong đây là 10.000 tệ.”

Cả tôi và bố mẹ đều sững sờ.

Đó là hơn nửa năm tiền lương của họ, nhưng vì Tông Diệu ăn uống chơi bời, họ mấy năm cũng chẳng tiết kiệm nổi từng đó.

Một lúc sau, mẹ tôi lắp bắp hỏi:

“Cô giáo… đây là?”

Cô Chu mỉm cười nắm lấy tay tôi:

“Nguyễn Dao thi thủ khoa, mang lại vinh dự cho trường.

Đây là học bổng của trường cấp ba thành phố, chỉ thủ khoa mới có.

Bên trường nói rồi, nếu Nguyễn Dao nhập học, sẽ miễn hết học phí và các khoản khác.”

Tôi chưa từng nghe nói gì về việc này.

Nhưng tôi không còn là đứa trẻ ngây thơ nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc, tôi đã hiểu ra.

Số tiền này là do cô giáo Chu bỏ ra.

Bố tôi nhìn tiền, rồi nhìn cô Chu:

“Học mà còn kiếm được tiền nữa à?”

Cô Chu lắc đầu:

“Không phải ai cũng được vậy đâu, chỉ có học giỏi mới được.

Nguyễn Dao nếu sau này đỗ đại học, sẽ còn được học bổng, trợ cấp,

gia đình khó khăn cũng có thể vay vốn sinh viên, sau khi tốt nghiệp mới phải trả.

Con bé này là mầm tốt, sau này ra trường sẽ có tương lai.

Tôi nghe nói giờ các anh chị đang định gả con bé?

Ở quê, tiền sính lễ được mấy đồng?

Sau này con bé tự kiếm tiền, các anh chị nghĩ xem nó có thể kiếm bao nhiêu?

Chẳng lẽ không tính ra nổi cái khoản đó?”

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng vẫn kiên định đứng chắn trước mặt tôi.

Còn tôi thì nhìn chằm chằm vào bộ quần áo sờn rách của cô, nước mắt lã chã.

Tôi nhớ rõ hôm đó bố tôi đồng ý.

Mẹ tôi vội vàng cầm tiền đếm từng tờ một cách dè dặt.

Sau đó, tôi tiễn cô Chu ra cửa, cô nắm tay tôi ra đến tận đầu ngõ,

xác nhận không ai theo sau mới lén đưa cho tôi một chiếc thẻ:

“Khóc cái gì mà khóc? Không được khóc.

Con chỉ cần học thật tốt, cứ mạnh dạn bước về phía trước.

Cô và gia đình cô đã bàn rồi, tiền học đại học của con để tụi cô lo.

Xem như cho con mượn, sau này phải trả, hiểu không?”

Tôi muốn học lắm.

Vừa khóc vừa gật đầu, siết chặt thẻ ngân hàng:

“Hiểu ạ.”

Cô Chu mỉm cười dịu dàng, xoa đầu tôi.

Phía trước là ánh đèn lấp lánh.

Sau lưng là màn đêm dài vô tận.

Tôi đứng nơi ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, gào khóc nức nở.

Thầm thề, nhất định không được phụ lòng.
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 7


Tôi đứng nơi ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, gào khóc nức nở.

Thầm thề, nhất định không được phụ lòng.

9

Tôi được nhận vào khoa Trung Văn của Đại học Hong Kong.

Năm nhất, tôi đăng ký vay vốn sinh viên.

Năm đó, ngoài việc vùi đầu học tập, tôi còn không ngừng làm thêm.

Để đạt được học bổng cao hơn, tất cả những hoạt động trong trường có thể cộng điểm, lại không tốn nhiều thời gian, tôi đều tham gia.

Ví dụ như cuộc thi ca hát trong trường.

Tôi có chất giọng hơi khàn, hát khá có năng khiếu, đặc biệt là nhạc Quảng Đông.

Hồi cấp ba, cô giáo dạy nhạc thấy tôi hay im lặng, từng gọi tôi lên hát một bài, còn đùa rằng tôi là “tiểu Vệ Lan”.

Nhưng sau khi luyện tập kỹ lưỡng trong bí mật, đến gần ngày thi tôi mới nhận ra:

Ở đại học, nhất là những trường đại học danh tiếng, nhiều cuộc thi không chỉ là cuộc thi, mà là những lần va chạm đầu tiên của tuổi trẻ với xã hội – là cơ hội xã giao đầu đời.

Nhiều cựu học sinh danh tiếng sẽ đến trao giải – phần lớn là quản lý cấp cao của các công ty lớn, con quan chức, hoặc con nhà giàu.

Sinh viên tham gia thi đều dốc hết vốn liếng, mặc quần áo đẹp nhất mình có.

Tôi thì không phải người hám hư vinh, nhưng lúc đó, đến một chiếc váy tử tế tôi cũng không có.

Để tham gia được, tôi phải đi thuê một cái váy – chiếc rẻ nhất ở tiệm thuê, nhưng vẫn hơi không vừa người.

Hôm thi trúng vào đêm Giáng Sinh.

Khắp các trung tâm thương mại, cửa tiệm đều trang trí Giáng Sinh.

Trong khu giảng đường còn có cây thông to thật to.

Tôi từ bên ngoài về phòng chờ, đầu óc mơ màng nghĩ:

Người ta nói ông già Noel cưỡi xe tuần lộc kéo trên tuyết, nhưng tôi chưa từng thấy tuyết.

Và chính vào hôm đó, tôi gặp Giang Khâm lần đầu tiên.

Tôi là người thứ hai từ cuối lên sân khấu.

Tôi không chọn hát nhạc Quảng Đông, mà chọn bài “Nhân sinh hải hải” của ban nhạc Mayday.

Thời gian đó tôi rất thích bài này – giai điệu mang theo cảm giác biển khơi và tự do.

Khi tự giới thiệu bản thân, tôi vừa nhìn xuống đã lập tức bị Giang Khâm thu hút.

Anh ấy ngồi ở hàng ghế đầu, trong góc, khác hẳn những người lớn tuổi xung quanh – vẻ ngoài xuất chúng, khí chất lạnh lùng nổi bật.

Lúc đó tôi chỉ biết anh ấy là cựu sinh viên ưu tú, gia thế hiển hách, không biết gì nhiều hơn.

Chỉ cảm thấy anh cao ráo, lông mày đôi mắt như họa, khí chất cực kỳ xuất sắc.

Lúc đầu, phần biểu diễn rất suôn sẻ.

Tôi khuấy động được không khí phía dưới, ánh đèn mờ tạo điều kiện cho ánh sáng điện thoại lấp lánh như sao.

Khán giả bắt đầu vẫy đèn flash, giống như tôi đang đứng giữa dải ngân hà.

Nhưng ngay khi bài hát gần kết thúc, chiếc váy mượn bị tuột dây kéo.

Tôi nghe rõ tiếng “rắc” ở sau lưng – dây kéo bung ra.

Tôi rất xấu hổ, lúc đó trong đầu chỉ nghĩ: “Chỉ mong là dây kéo tuột chứ váy không bị rách, không thì tôi phải đền tiền mất.”

May sao, tôi phản ứng kịp.

Lập tức xõa tóc đã cố định từ trước, để che đi sự cố sau lưng.

Mái tóc dài buông xuống như thác, ngay khi tung nhẹ ra liền khiến khán giả phía dưới huýt sáo ầm ĩ.

Tôi thở nhẹ lui vào hậu trường, cuống cuồng xử lý cái váy – và phát hiện dây kéo hỏng thật rồi.

Ngoài kia đang chấm điểm, tôi rõ ràng không có thời gian thay đồ.

Tôi đang tính chỉnh tóc che bớt phần lưng, thì bỗng thấy Giang Khâm đứng trước phòng thử đồ.

Tôi khựng lại.

Không biết nên gọi anh là gì.

Tôi vừa định mở lời, thì thấy anh bước tới, khoác áo vest của mình lên người tôi.

Hương tuyết tùng pha mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Đây là lần đầu tiên tôi gần gũi đến vậy với một người đàn ông.

Mặt tôi nóng bừng, vô thức muốn từ chối: “Cảm ơn, nhưng mà…”

Giang Khâm khẽ khàn giọng: “Mặc vào đi.”

Tôi mím môi, cởi dây váy trong ra, dùng dây đó cột áo vest lại phần eo, còn xắn tay áo lên cho gọn.

Nhìn như một chiếc áo khoác rộng của nữ.

Tôi cười nhẹ nhìn anh: “Cảm ơn anh.”

Nhưng sau khi kết thúc sự kiện, anh rời đi luôn.

Tôi biết tên, biết thân phận anh, nhưng cũng vô ích – tôi không có cách nào liên hệ được.

Cảnh tượng đêm đó cứ lặp lại trong đầu tôi.

Tôi mãi không hiểu, sao anh lại phát hiện sự cố váy của tôi – rõ ràng không ai thấy mà?

Tôi đem áo vest đi giặt khô, rồi cất vào góc sâu nhất trong tủ quần áo.

Không có cách trả lại, chỉ đành để nó nằm tạm ở đó.

10

Tôi đọc rất nhiều sách, bắt đầu lên ý tưởng viết tiểu thuyết.

Trên một trang web, tôi đã có một ít độc giả đầu tiên.

Dù nhuận bút lúc đó không nhiều, nhưng cũng là một nguồn động lực với tôi.

Tôi bắt đầu nghĩ – nếu cố gắng hơn, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ không cần đi làm thêm bên ngoài nữa, có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc mình yêu thích.

Tôi đã tính toán, suốt ba năm cấp ba, cộng với số tiền tôi từng đưa cho cha mẹ, và học phí đại học mà cô Chu nhất định giúp tôi đóng – tôi tổng cộng nợ cô ấy gần 40.000.

Năm đầu, tôi đã trả được 10.000.

Cô Chu sợ tôi vất vả, luôn khuyên tôi đừng quá vội, đại học có những năm tháng tươi đẹp, đừng để chạy nhanh quá mà bỏ lỡ phong cảnh hai bên đường.

Nhưng bố mẹ tôi thì sao?

Nhận tiền rồi mà vẫn mặt lạnh tanh, như thể đó là việc tôi đương nhiên phải làm.

Dù vậy, mỗi ngày bận rộn mà đầy hy vọng, tôi cảm thấy dường như mình thật sự nhìn thấy chút ánh sáng trong cuộc sống gian khó này.

Nhưng đến mùa đông năm hai đại học, mọi thứ sụp đổ.
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 8


Dù vậy, mỗi ngày bận rộn mà đầy hy vọng, tôi cảm thấy dường như mình thật sự nhìn thấy chút ánh sáng trong cuộc sống gian khó này.

Nhưng đến mùa đông năm hai đại học, mọi thứ sụp đổ.

Người em trai cùng cha khác mẹ,Nguyễn Tông Diệu, đã vét sạch tiền nhà để đóng học một trường dân lập, sau đó lại mượn tiền online để nạp game, nợ đến 100.000.

Công ty đòi nợ làm rò rỉ danh bạ điện thoại của nó.

Bố mẹ tôi bị bọn đòi nợ tìm tới, dọa dẫm dữ dội.

Nhà họ Nguyễn lập tức thành đề tài bàn tán của cả khu trong suốt tháng đó.

Tôi nhận được cuộc gọi vào nửa đêm, khi vừa tan ca ở tiệm trà sữa.

Tuy mùa đông ở Hồng Kông không lạnh như miền Bắc, nhưng nghe giọng mẹ tôi qua điện thoại, tôi vẫn cảm thấy lạnh từ lồng ngực lan tới tận đầu ngón tay.

“Mẹ khổ quá, ông trời ơi, sao lại khổ thế này…”

Tiếng mẹ tôi khóc thảm thiết bên kia.

“Mẹ à, con không có tiền.”

“Con mỗi năm đã đưa mẹ 10.000 rồi, đó là tất cả số tiền con gắng gượng làm ra được rồi… con còn phải sống, còn phải đi học…”

Gió lùa nước mắt tôi tràn ra.

“Để tiết kiệm tiền, mỗi ngày con chỉ dám tiêu dưới 7 tệ…”

Tôi bị cắt ngang.

“Mẹ không quan tâm! Cái cô giáo kia chẳng phải nói học đại học là nhà nước cho tiền à?!”

“Đi học rồi là lòng cũng đi hoang, có tiền không chịu đưa về nhà đúng không?! Đúng là con gái không nuôi được, toàn là lũ vô ơn! Ai biết mày đang tính toán cái gì?!”

“Mày muốn ép chết tụi tao đúng không?!”

Tôi nghẹn lời.

Thật nực cười – chừng ấy năm mà tôi vẫn chưa nhìn thấu sao?

Vẫn còn ngu ngốc muốn được họ thương hại.

“Đợi đấy, nếu mày không đưa tiền, tao cho em mày lên mạng bóc phốt mày! Đừng quên nó rất giỏi dùng mạng!”

“Em mày chưa đủ, tao nằm luôn trước cổng trường mày! Tao xem mày có mặt mũi không?!”

“Mày không đưa tiền, tụi tao đi tìm cô giáo mày!”

“Không được!!”

Tôi hét lên.

Mẹ tôi thì cười đắc ý như tìm được điểm yếu của tôi.

“Vậy thì mau gửi tiền về đi.”



Đó là mùa đông bận rộn nhất trong ký ức của tôi.

Trước đây tôi chỉ làm thêm cuối tuần.

Nhưng giờ, tôi bắt đầu trốn học.

Ban ngày làm phục vụ ở nhà hàng Tây, tối làm gia sư.

Dạy xong nếu còn sớm, tôi đi hát ở quán bar.

Sợ ảnh hưởng bạn cùng phòng, tôi trùm chăn, dùng điện thoại gõ chương mới của truyện để kịp đăng sáng hôm sau.

Và chính trong khoảng thời gian đó, tôi gặp lại Giang Khâm.

11

Tôi đang vội vàng rời khỏi nhà hàng để đến dạy kèm thì nhận được điện thoại của Cố Siêu — con trai cô Chu, thầy giáo của tôi.

Anh ấy lớn hơn tôi vài tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học năm nay và vào làm ở cơ quan nhà nước thành phố. Hè năm ngoái tôi còn nghe cô Chu kể anh ấy đã ổn định công việc, ánh mắt đầy mãn nguyện, như thể chờ đợi bao năm giờ cuối cùng cũng yên lòng được.

Tôi học đại học danh giá, Cố Siêu có việc làm, cô Chu cũng chỉ còn chờ nghỉ hưu.

Nhưng sao cô ấy lại bệnh rồi…

Giọng Cố Siêu đầy khó xử:

“Lúc trước mẹ tôi muốn kéo cô một tay, cả nhà tôi đều đồng ý. Nhưng giờ bà bị bệnh rồi.

Tôi thì chẳng có bao nhiêu tiền tích lũy, bố tôi lại bị huyết áp cao, phải uống thuốc lâu dài…

Tôi gọi điện tới, là có chuyện không tiện mở miệng — tiền mẹ tôi cho cô mượn trước đây, không biết… có thể trả lại không? Không gấp, tôi vẫn còn xoay sở được… chỉ là muốn nói trước với cô một tiếng thôi.”

Giọng anh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng là một nụ cười khổ:

“thật ra tôi không mặt mũi nào nói ra, mẹ tôi cũng không cho tôi nói. Nhưng giờ nhà tôi bế tắc quá rồi, bố tôi đang tính bán nhà.”

Tôi như bị ai đó tát mạnh một cái vào mặt, rát buốt.

Tôi mím môi, cổ họng nghẹn lại, vành mắt cay nóng, nhưng lời nói ra vẫn bình tĩnh đến lạnh lẽo:

“Cô Chu… sao rồi?”

“Tạm thời vẫn ổn. Nhưng sau này có thể phải lên tỉnh điều trị tiếp…”

“Cần bao nhiêu?”

“Bảo hiểm có thể chi trả một phần, nhưng phải tạm ứng trước. Chi phí phẫu thuật không nhiều, nhưng điều trị sau mổ thì…”

“Chúng tôi cũng đang tìm cách, còn bên cô…”

“Được.” – Tôi nhẹ giọng trấn an. – “Anh đừng lo, để tôi nghĩ cách.”

Tôi không nghe rõ anh nói gì sau đó nữa.

Tối hôm ấy, tôi vẫn như thường lệ đến quán bar hát.

Giang Khâm đã biến mất gần nửa tháng… lại đến.

Tôi lại hát bài — Lênh đênh kiếp người.

Lần trước tôi hát vô cớ.

Nhưng lần này, tôi có lý do.

Giang Khâm đang nói chuyện với người khác, vừa nghe thấy giai điệu thì động tác dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía sân khấu.

Khi tôi bước xuống, bên ngoài náo nhiệt khác thường, không giống nửa đêm chút nào.

Tôi vội vàng, chẳng kịp tẩy trang, lấy áo vest vẫn để sẵn trong phòng thay đồ rồi lao ra.

Anh ấy đã rời chỗ ngồi.

Nhưng đi không xa.
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 9


Anh ấy đã rời chỗ ngồi.

Nhưng đi không xa.

Tôi đi xuyên qua dòng người, không dừng lại.

Giữa mùa đông, trán tôi đổ mồ hôi.

Cuối cùng, tôi thấy Giang Khâm đang đứng dưới ánh đèn đường, nghe điện thoại.

Anh cầm một điếu thuốc chưa châm lửa, gương mặt sắc lạnh, nhưng ánh đèn vàng dịu lại khiến anh bớt xa cách.

Tôi dừng bước, đứng cách không xa, trong tầm mắt anh.

Anh vừa cúp máy, theo phản xạ quay đầu, tay đang định châm thuốc cũng khựng lại.

Tôi hít sâu, bước lên, lấy dũng khí:

“Giang tổng, áo của anh, trả lại cho anh.”

Anh liếc nhìn chiếc áo vest, rồi như có hứng thú mà nhìn tôi:

“Đổi ý rồi?”

Tôi lòng rối như tơ, nhưng không quay đầu bỏ chạy nữa.

Giây tiếp theo, anh lại đắp chiếc áo vest lên người tôi.

Chiếc áo từng nằm rất lâu trong tủ quần áo tôi, đã không còn mùi chủ nhân.

Nhưng bây giờ, như thể lại có mùi nước hoa nhè nhẹ của lần đầu tiên.

Anh mỉm cười, giọng khàn khàn:

“Áo còn chưa kịp mặc, vội gì thế? Tôi vẫn chưa mời em uống rượu, tôi có chạy đâu.”

Tôi lên xe Maybach của anh.

Đã nửa đêm, trời tối đen.

Điểm đến là khách sạn hạng sang tầng cao nhất.

Một đêm giá vạn tệ, đến thang máy cũng lấp lánh vàng rực.

Tầng cao chỉ có hai phòng, mỗi phòng chiếm nửa tầng.

Phòng tắm thiết kế tách khô – ướt.

Tôi tắm xong, hơi nước mờ ảo không còn nữa.

Anh mở một chai vang đỏ, mặc sơ mi đen lụa, giơ tay ra với tôi.

Tôi ngoan ngoãn bước tới, thảm mềm như mộng.

Dưới áo choàng tắm, tôi không mặc gì.

Giang Khâm năm đó 26 tuổi.

Anh bế tôi lên đùi, thân thể anh nóng rực, khiến tôi không dám động đậy.

Anh vẫn cười, giọng khẽ, đi thẳng vào vấn đề:

“Ở bên tôi nhé?”

Tôi không biết giới nhà giàu sống thế nào,

coi như tích lũy tư liệu viết lách vậy.

Tôi hít một hơi thật sâu:

“Được.”

Lúc mới bắt đầu qua lại với tôi, Giang Khâm giống như đang nuôi thú cưng vậy.

Chúng tôi gặp nhau khá thường xuyên, một tuần cỡ hai ba lần.

Anh ấy rất thích mua quần áo, túi xách cho tôi, rồi ăn mặc theo gu anh ấy thích để dắt tôi ra ngoài gặp người.

Tôi không biết nhiều về các thương hiệu xa xỉ, chỉ là lúc làm thêm có nghe qua ít nhiều.

Tôi biết có những cái túi giá tới vài chục, thậm chí cả trăm triệu, trong giới nhà giàu còn khó mua, khiến tôi kinh ngạc không thôi.

Anh ấy rất thích nhìn dáng vẻ ngây thơ kinh ngạc của tôi.

Chuyện trên giường cũng thế.

Ra giường ẩm ướt, tôi thật sự rất thích chuyện ấy với anh.

Tôi không ngờ rằng cái lần vượt ranh giới đầu tiên ấy lại khiến người ta dễ nghiện đến thế.

Bị anh dày vò đến phát khóc, tôi nức nở: “Tắt đèn đi…”

Giang Khâm lại khẽ cười khàn khàn bên tai tôi:

“Đẹp lắm, Dao Dao.”

…Anh ấy mới là người đẹp.

Tôi mê man nhìn khuôn mặt trước mắt.

Gương mặt ấy khỏi nói, là người đàn ông mà các cô gái giới con nhà giàu ở Cảng Thành truyền tai nhau là muốn gả nhất.

Tôi còn thấy được thân hình rắn chắc do tập luyện lâu năm, các múi cơ đẹp đến mức không thể rời mắt.

Không như tôi – gầy gò, thiếu dinh dưỡng, da dẻ trắng bệch.

Trên tay còn đầy vết chai và sẹo do đông lạnh.

Nghĩ lại, tôi luôn cảm thấy người được lợi là mình.

Tôi không đam mê hàng hiệu, cũng hiểu rõ đó là thứ nằm ngoài khả năng mình với tới.

Chỉ biết nó đắt đỏ, chưa từng dám mang đến trường.

Cũng may tôi vốn không hòa đồng, lại thường đi làm thêm, nên mỗi lần từ chỗ Giang Khâm về đều thay lại quần áo của mình.

Nhưng luôn có những lúc không tránh được.

Có lần, chính Giang Khâm chở tôi đến.

Anh ấy đỗ xe theo yêu cầu của tôi – cách trường một đoạn, tôi cũng không tiện thay đồ ngay trước mặt anh.

Anh không khẳng định cũng không phủ nhận điều đó, lúc này lại tỏ vẻ làm cao: “Anh xấu mặt đến thế sao?”

“T… không phải…”

“Vậy thì hôn một cái rồi hẵng đi.”

Rõ ràng chuyện thân mật hơn còn làm rồi, thế mà câu nói này lại khiến mặt tôi đỏ bừng.

Tôi vội rướn lên hôn anh một cái rồi chuồn xuống xe trong tiếng cười của anh.

Lúc vào lớp thì còn sớm, tiết đầu buổi chiều ai cũng ngáp ngắn ngáp dài.

Bạn cùng phòng tôi – , vừa thấy tôi liền tỉnh ngủ, kéo cô bạn nhà giàu Hạ Hiểu bên cạnh, ánh mắt quét từ trên xuống dưới như tia X.

“Bộ này thật không vậy? Miumiu phiên bản mới nhất đấy?”

Tôi giả ngu: “…Cái gì Miumiu?”

Cô ấy hìn thêm vài giây, rồi bĩu môi chán ghét:

“Nghĩ cũng đúng, cô làm gì có tiền mà mua. Nhưng cái này cô mua ở đâu vậy? Hàng fake mà giống thật quá…”

Tôi không đáp, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sâu xa của Hạ Hiểu.

Tan học, tôi về ký túc lấy tài liệu.

Chỉ có Hạ Hiểu ở đó.

Cô ấy đang đắp mặt nạ, chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi.

“Người tối qua… là cô, đúng không?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back