Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
653,945
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczMBPT0II3rHPj9kDPc_ADH-yrtuBCMZpkXWRWc26t4B38H1uvaCnQieXiELtE_oz9Ly6ogRnm4u5qf2hTpNsg4wYWOa3CGAyvcWIST9iDPOACVZqHIv2aptcFngpD1wnFn2CtGjw9BxsNMitasjq6R2=w215-h322-s-no-gm

Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Tác giả: A Kỳ 30 tuổi
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi đã trở thành tình nhân của ông trùm iới giải trí Hồng Kông suốt ba năm.

Nhưng CMN, tôi có thai rồi!!

Giang Khâm ghét nhất là tình nhân của hắn mang thai.

Nhân cơ hội đến ngày anh ta đính hôn thì tôi “ôm bụng bầu” bỏ trốn.

Năm năm sau, tôi và con trai vô tình gặp lại anh ta.

Ánh mắt của Giang Khâm nhìn chằm chằm tôi, nơi hốc mắt đỏ lên.

“Ba đứa nhỏ đâu rồi?”

“…Chết rồi.”

“Tốt, tốt lắm, chết hay lắm.”

“Vậy thì bây giờ con là của tôi.”

Tôi: Hả?​
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 1


Tôi đã trở thành tình nhân của ông trùm iới giải trí Hồng Kông suốt ba năm.

Nhưng CMN, tôi có thai rồi!!

Giang Khâm ghét nhất là tình nhân của hắn mang thai.

Nhân cơ hội đến ngày anh ta đính hôn thì tôi “ôm bụng bầu” bỏ trốn.

Năm năm sau, tôi và con trai vô tình gặp lại anh ta.

Ánh mắt của Giang Khâm nhìn chằm chằm tôi, nơi hốc mắt đỏ lên.

“Ba đứa nhỏ đâu rồi?”

“…Chết rồi.”

“Tốt, tốt lắm, chết hay lắm.”

“Vậy thì bây giờ con là của tôi.”

Tôi: Hả?

1

Tôi bồn chồn bất an, nhìn Giang Khâm bất ngờ xuất hiện.

Một thị trấn nghèo nàn, xa xôi ở Quảng Thị.

Tôi không tin việc anh ta xuất hiện ở đây là tình cờ.

Ngón tay Giang Khâm gõ hai cái lên mặt bàn.

“‘Chết’ được năm năm, con thì bốn tuổi rưỡi. Nguyễn Dao, em nói xem, con là của ai?”

“…Thật ra lúc đó em cắm sừng anh rồi.”

Giang Khâm tức đến bật cười: “Ai cắm sừng tôi?”

“…Anh ta chết rồi.”

“…Tốt, chết hay lắm.” Giang Khâm ngửa cổ uống hai ngụm cà phê.

“Không phải em cũng đã ‘chết’ rồi sao? Chết vì tai nạn, lao xe xuống vực, không tìm thấy xác, giấy chứng tử cũng đã có.”

Anh giật sợi dây chuyền trên cổ xuống, ném mạnh lên bàn: “Nguyễn Dao, em thấy vui lắm à? Em có biết tôi từng nghĩ em thật sự đã chết không?”

Ánh mắt tôi vô thức rơi vào sợi dây chuyền bị ném trên bàn.

Trên đó chính là chiếc nhẫn kim cương năm xưa Giang Khâm đã tặng tôi.

Tim tôi khẽ rung động, Giang Khâm lên tiếng.

“Về với tôi.”

“Tôi…”

Anh cao lớn, chân dài, gần mét chín, đứng chắn hết ánh sáng trước mặt tôi.

Anh bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.

“Hay là em muốn đối đầu với tôi đến cùng?”

Đồ đàn ông khốn kiếp!

2

Không đối đầu nổi, thì nên biết dừng đúng lúc.

Tôi thu dọn hành lý đơn giản, dắt theo Nguyễn An Niên cùng Giang Khâm trở về cảng thành.

Đúng dịp nghỉ hè, coi như đi du lịch.

Chiếc xe limousine Lincoln kéo dài chạy vào khu biệt thự thì tôi mới sực tỉnh.

Thì ra dù đã năm năm trôi qua, tôi vẫn nhớ rõ con đường về nhà Giang Khâm.

“Ma mi…”

Niên Niên ngủ suốt quãng đường, tôi nhìn dáng vẻ mềm nhũn ngái ngủ của thằng bé, lòng mềm ra.

“Niên Niên, sắp đến rồi. Mấy hôm nữa con đi chơi nhà chú này với mẹ nhé, chơi xong là mình về, được không?”

Giọng Giang Khâm đầy uy h**p: “Còn muốn đi đâu?”

“Về nhà.”

Giang Khâm nhấn mạnh: “Nhà em ở đây.”

Tôi quay mặt đi không nói gì.

Niên Niên thì trầm trồ liên tục: “Ma mi, chỗ này đẹp quá!”

Khu biệt thự Khải Mậu, từng tấc đất đều đáng giá vàng, đương nhiên là đẹp.

Đúng mùa hoa nở, cả khu vườn rực rỡ hương sắc.

“Niên Niên thích thì ở đây với mẹ luôn nhé.”

Niên Niên hơi kiêu ngạo: “Con thích, nhưng con nghe lời ma mi. Mẹ ở đâu thì con ở đó.”

Lòng tôi khẽ rung lên, quay đầu liếc Giang Khâm đầy tự hào.

Vậy mà anh lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khóe môi ẩn hiện một nụ cười.

Nhìn tòa nhà quen thuộc trước mặt, tôi thầm thở dài trong lòng.

Lâu lắm rồi… như cách cả đời.

Vừa mở cửa, tôi đã phát hiện cách bài trí bên trong không khác gì trước kia.

Bộ ghế sofa tông ấm là tôi chọn, đèn đứng màu kẹo cũng do tôi chọn, ngay cả cặp ly tình nhân trên bàn trà cũng là của tôi mua.

Chỉ là hiện giờ, chỉ còn chiếc ly nam cô đơn nằm ở đó.

Điểm khác biệt duy nhất…

Là thêm cả một bức tường toàn đồ chơi.

Đúng như mong đợi, tôi nghe thấy tiếng Niên Niên “Oa!” đầy kinh ngạc.

Giang Khâm cười: “Chú dẫn con đi bóc hộp nha.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi.

Tên đàn ông này, đúng là giỏi mua chuộc lòng người.

Tôi mang đôi dép lê màu hồng mà Giang Khâm chuẩn bị, đi lẹp kẹp đến bên cạnh tường đồ chơi, giọng chua lét:

“Mua đồ chơi cho con người khác mà chu đáo quá ha.”

Giang Khâm: “Ừ ừ.”

Không biết lôi từ đâu ra một chiếc hộp nhung: “Anh còn mua dây chuyền cho vợ người khác nè.”

Tôi cúi đầu nhìn—

Chết tiệt!

Là sợi dây chuyền hàng show tôi vừa mới lưu trên Xiaohongshu (RED) mấy ngày trước!

Chưa kịp phản ứng, Giang Khâm đã kéo tay Niên Niên vào trong: “Chú dẫn con đi xem phòng của con.”

Tôi siết chặt cái hộp nhung, lẽo đẽo đi theo.

Nhìn căn phòng trẻ con được trang trí tỉ mỉ trước mắt:

“Phòng đẹp thế này cũng dành cho con người khác à?”

Giang Khâm khoanh tay, tựa vào cửa, cười mỉa, kéo dài giọng:

“Ừ đúng rồi, rồi còn ngủ chung phòng với vợ người khác nữa.”

Chính cái mặt này năm xưa làm tôi mê mệt đến không phân rõ phương hướng.

Tim tôi đập loạn. Nghĩ tới lời Giang Khâm vừa nói, tôi nghiêm giọng:

“Niên Niên từ nhỏ đến giờ ngủ cùng tôi.

Không có tôi là nó ngủ không được.

Nên tối nay tôi với Niên Niên ngủ chung.”

Niên Niên phản xạ có điều kiện: “Ma mi, con là đàn ông mà, khi nào con…”

Tôi trừng mắt liếc thằng bé một cái.

Niên Niên rùng mình, bẻ lái gấp: “Khi nào… cũng đều ngủ với mẹ hết ạ.”

Nhóc con, biết điều đấy.
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 2


Niên Niên rùng mình, bẻ lái gấp: “Khi nào… cũng đều ngủ với mẹ hết ạ.”

Nhóc con, biết điều đấy.

3

Giang Khâm nhường phòng ngủ chính cho tôi và Niên Niên.

Còn anh thì ngủ ở phòng trẻ con của Niên Niên.

“Nhiều phòng không ngủ, lại chui vào phòng con nít, trẻ con thật.”

“Ừ, trẻ con đấy.” Anh tiện tay bóc con tôm thả vào bát tôi, “Ngủ ở phòng Niên Niên, mở mắt ra là thấy mình có con trai rồi. Vui.”

Tôi định phản bác, thì nghe thấy Niên Niên nhỏ giọng hỏi:

“Ma mi, chú ấy thật sự là ba con hả?”

Lời định nói nghẹn trong cổ.

Từ nhỏ tôi luôn nói với Niên Niên rằng, ba nó rất bận công việc, không có thời gian ở bên hai mẹ con, nhưng là người rất yêu thương tụi tôi.

Dù sao thì Giang Khâm cũng là cha ruột của Niên Niên.

Lỡ một ngày con lớn, hiểu chuyện, vẫn muốn nhận ba…

Tôi không thể tước đoạt quyền đó của nó.

Tôi không thể vì hờn giận của mình mà cứ khăng khăng nói Giang Khâm không phải ba nó.

Giang Khâm nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dài hẹp đầy mong đợi.

Nhưng thấy tôi không đáp, tia sáng đó trong mắt anh lại tối sầm.

Anh buồn gì chứ?

Rõ ràng năm xưa là anh khiến tôi tuyệt vọng.

Tôi chưa từng muốn làm anh khó xử.

Hôm sau, Giang Khâm không ở nhà.

Tôi định ra ngoài dạo một vòng, tiện thể cân nhắc đường lui.

Thì bị dì Trương tươi cười chặn ở cửa.

“Cô Nguyễn, cô thật sự trở về rồi! Tôi còn tưởng ông chủ gạt tôi chứ.

Không ngờ con trai đã lớn thế này rồi, giống y đúc lúc tổng giám đốc Giang còn nhỏ.”

Tôi: “…”

Buổi trưa, dì Trương nấu cơm cho chúng tôi.

Niên Niên ăn rất vui, còn khen hết mức:

“Dì Trương nấu ăn ngon quá mẹ ơi, ngon như đồ ăn trong căng tin mẫu giáo của con vậy!”

Khóe miệng tôi co giật.

Dì Trương là đầu bếp Quảng Đông, lương theo giờ tính đến hàng chục nghìn tệ đấy.

Đừng để dì nghe thấy câu đó…

Hồi trước tôi bị đau dạ dày, hay ăn đồ dì nấu.

Vậy nên Giang Khâm mới trả tiền cao mời dì về ở luôn.

Gần đây tôi trở về, dì cũng trở lại làm việc.

Giang Khâm về rất trễ.

Sau khi sinh con, tôi bị mất ngủ.

Nên khi cửa phòng ngủ bị mở, tôi lập tức nghe thấy.

Chết tiệt!

Quên khoá cửa!

Tôi nín thở giả vờ ngủ, cảm nhận được người đó bước nhẹ tới giường Niên Niên đứng một lát, rồi lại tới bên tôi.

Lâu lắm rồi, anh vẫn chưa đi.

Bất ngờ, Giang Khâm ngồi xổm xuống.

Hơi thở nóng hổi xen lẫn mùi rượu áp sát.

Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi.

Tôi tức điên, mở mắt định tát anh—

Thì bị Giang Khâm nhanh tay bắt được.

Bàn tay khô ráo của anh đan chặt lấy tay tôi.

Mắt đã quen với bóng tối, anh bật cười, hôn lên khóe môi tôi:

“Không giả vờ ngủ nữa à? Đừng đánh thức Niên Niên.”

Nói rồi, lại hôn thêm mấy cái.

Tôi không dám giãy mạnh, nghiến răng:

“Anh say rồi, mùi rượu khó chịu chết đi được!”

Giang Khâm trước giờ luôn lạnh lùng cao ngạo.

Chưa từng thế này—ngồi bệt dưới đất, còn kéo tay tôi dụi vào cằm mình đầy râu.

“Ừm… em định bao giờ mới nói cho Niên Niên anh là ba nó?”

“Anh không phải.”

“Chết rồi miệng vẫn còn cứng. Em giấu được nhất thời, không giấu được cả đời đâu.”

Tôi thật sự nổi giận:

“Anh không sợ vợ anh biết à?”

“Anh chưa kết hôn… Em đi thật triệt để, đến mức không hề quan tâm anh sống chết ra sao.”

Tôi ngẩn ra.

Nhưng hôm tôi bỏ đi, rõ ràng là tiệc mừng thọ của ông nội vị hôn thê anh mà?

Tôi đổi giọng: “Vị hôn thê của anh…”

“Anh không có vị hôn thê.”

“Sao có thể, anh…”

Giang Khâm nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng, không rõ là do men rượu hay thật lòng:

“Anh chỉ có em.”

Chiếc giường rung lên.

Nhưng Giang Khâm không động đậy.

Tôi nhìn theo ánh mắt anh.

Lặng lẽ quay đầu.
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 3


Nhưng Giang Khâm không động đậy.

Tôi nhìn theo ánh mắt anh.

Lặng lẽ quay đầu.

Phát hiện một dáng người nhỏ xíu đang khoác chăn lặng lẽ bò đi.

Không gian yên tĩnh.

Niên Niên cũng phát hiện ra mình bị phát hiện.

Thằng bé quay đầu, thấy tôi và Giang Khâm đều đang nhìn mình, thở dài một hơi bất đắc dĩ.

“Ma mi, con về phòng con ngủ.

Con không muốn làm một phần trong trò ‘chơi’ của hai người.”

Tôi: “…”

Giang Khâm vẫn nắm tay tôi, cười đến chấn cả ngực.

4

Chúng tôi đã trở về được một tuần.

Ngôi nhà từng vắng vẻ lạnh lẽo nay lại rộn ràng.

Dì Trương quay lại, những bảo vệ quen thuộc cũng trở lại, còn có thêm vài cô giúp việc người Philippines.

Ngày nào họ cũng tám chuyện, mà nội dung thì… toàn xoay quanh Giang Khâm.

Tôi vừa vào bếp lấy nước, mấy cô giúp việc đã bắt đầu buôn:

“Giám đốc Giang chưa từng đính hôn, chưa từng kết hôn, sống rất mẫu mực, bao năm nay chẳng vướng vào ai, chỉ chăm chăm lo sự nghiệp.”

“Đúng đúng, giám đốc Giang là kim cương độc thân đấy!”

Tôi ra vườn tưới cây, thì giọng lạnh tanh của chú bảo vệ vang lên:

“Nghe chưa? Dạo trước có nữ minh tinh cố tình (ám chỉ) mình có quan hệ với giám đốc Giang, người đó là nữ thần quốc dân đấy. Cô đoán xem giám đốc Giang xử lý sao?”

“Xử sao?”

“Ảnh đăng liền ba thông cáo phủ nhận quan hệ, còn bảo người ta đừng hại ảnh. Mặt ảnh như viết rõ chữ ‘Cô đừng có lại gần tôi!’”

“Giám đốc Giang đúng là đàn ông có đức hạnh. Dù vợ con không bên cạnh, cũng giữ mình như ngọc. Đàn ông tốt đấy!”

Tôi: “……”

Giang Khâm rất bận,

nhưng hễ có thời gian, anh đều về nhà ở bên cạnh mẹ con tôi.

Tôi không để ý tới anh thì anh chơi với Niên Niên,

chơi lắp ghép lego, ngắm sao cùng con.

Cái kính thiên văn hơn trăm vạn nói mua là mua, mỗi chòm sao anh đều kể được mấy điển cố.

Những điều đó… tôi chưa bao giờ cho Niên Niên được.

Tôi là sau khi quen Giang Khâm mới biết trên đời có món đồ chơi tên là lego mà cả người lớn trẻ con đều mê, mà giá thì “xé ví”.

Tôi cũng chẳng biết gì về thiên văn học,

đó là sở thích của người có tiền.

Từ nhỏ, tôi chỉ được dạy rằng:

“Con gái học nhiều để làm gì.”

Tôi cứ tưởng mình đã cho con những điều tốt nhất trong khả năng.

Nhưng khả năng của tôi… cũng chỉ có vậy.

Tôi biết vượt qua rào cản giai cấp khó đến mức nào.

Và cũng hiểu rõ: chấp nhận bản thân sinh ra bình thường đau đớn đến đâu.

Thật ra tôi cũng có tiền,

chỉ là… không nhiều đến vậy.

Vậy Niên Niên có nên đi theo tôi cả đời, mà từ bỏ thứ giàu sang phú quý ngay trước mắt—

dù là vật chất hay tinh thần?

Giang Khâm luôn để mắt tới tôi.

Thấy tôi buồn, anh kéo Niên Niên đang ngắm sao:

“Mẹ con tâm trạng không tốt, lại không chịu để ý đến ba. Con đi dỗ mẹ giùm ba được không?”

Tôi sững người,

Niên Niên lập tức chạy về phía tôi, kéo tay tôi cúi người.

Đôi môi nhỏ chụt một cái hôn lên mặt tôi,

rồi ghé sát tai tôi nói nhỏ:

“Ba nhờ con hôn đó.”

Tôi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia, bất động.

Giang Khâm đương nhiên không nghe thấy câu đó.

Anh chỉ đứng không xa, nhìn tôi và Niên Niên như đang nhìn cả thế giới của mình vậy.

5

Tâm trí tôi rối bời.

Nửa đêm tôi bật dậy.

Tôi là tác giả viết tiểu thuyết mạng,

bản thảo dự trữ sắp cạn,

không viết tiếp thì độc giả sẽ “giết” tôi mất.

Tôi đeo kính gọng bạc, ngồi trước quầy bar, lạch cạch gõ chữ.

Giang Khâm cũng ra ngoài.

Trên tay là chiếc iPad đầy bảng biểu dày đặc.

Trên mũi cũng là kính gọng bạc giống tôi.

“…Còn chưa ngủ à?”

Tôi chẳng buồn để ý, gõ gõ gõ: “Bận việc.”

“Bận gì thế?”

“Chẳng bận gì cả.”

Anh uống ngụm nước.

Vẫn cố tìm chuyện để bắt chuyện.

“Không bận gì sao nuôi con? Một cái thẻ cũng không lấy.”

“…Lấy của mẹ anh rồi.”

“Nhưng không tiêu.”

Không phải không tiêu, mà là tạm thời chưa cần.

Nếu sau này có chuyện gấp, tôi chắc chắn sẽ tiêu không chần chừ.

Anh chẳng cần tới gần nhìn màn hình,

lại hỏi: “Bận gì hả!”

Tôi lờ đi.

Anh bật cười: “Hơ, không chịu nói chứ gì?”

Anh mở điện thoại,

chuyển giọng đọc truyền hình, từng chữ từng câu:

“《Ánh sao rực rỡ, vợ bé tổng tài thật phiền phức》

《Theo đuổi! 99 lần vợ bỏ trốn của tổng tài》

《Xuyên vào show trẻ con, ảnh hậu giết sạch toàn trường》…”

Tôi khựng tay,

mặt đỏ bừng.

mẹ nó, đó là mấy bộ truyện ngôn tình lố lăng tôi viết mà!!
 
Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
Chương 4


mẹ nó, đó là mấy bộ truyện ngôn tình lố lăng tôi viết mà!!

“Giang Khâm!!”

Tôi tức điên, nhảy dựng lên định giật điện thoại.

Anh cười tới mức mắt cong tít.

Điện thoại không lấy được, tôi lại ngã vào lòng anh.

Anh liền thuận tay ôm eo tôi, siết chặt, không cho tôi giãy.

Mùi tuyết tùng nam tính nhè nhẹ phả vào mũi, khiến tôi cay sống mũi.

Cũng không phải là… chưa từng nhớ cái ôm này.

Anh ôm chặt tôi,

hơi thở nóng hổi phả sau tai tôi.

Tôi ngẩng đầu giận dữ:

“Anh buông ra!”

Anh nhướng mày: “Đừng làm nũng.”

Tôi nổi đóa: “Anh buông ra không!”

“Em hôn một cái là anh buông.”

“Anh buông không buông!”

Anh bị tôi chọc cười, lồng ngực run run.

“Em đáng yêu quá.”

“Không buông đâu.”

Tôi sắp tức đến khóc: “Anh sao lại thế này!”

Anh ngày xưa cũng từng dỗ tôi,

nhưng luôn giữ thể diện,

chứ không trơ mặt ra như bây giờ.

“Em viết hay lắm, ngại cái gì?”

Giọng anh trầm thấp vang lên:

“Bộ này là viết hay nhất.”

“《Những năm tháng có liên quan đến anh》.”

Nghe tới cái tên truyện bình thường này, tôi khựng lại, không nhúc nhích nữa.

Giang Khâm nhẹ nhàng hỏi:

“Nhân vật chính, là chúng ta đúng không?

Chỉ cần em nói đúng, thì những gì em muốn biết, anh sẽ nói cho em hết.”

Cửa sổ biệt thự chưa đóng.

Giữa mùa hè, gió thổi lùa hương hoa đầy vườn.

Hương thơm kéo theo ký ức ùa về—

Trong khoảnh khắc đó, tôi như trở lại nhiều năm về trước.

6

Tôi quen biết Giang Khâm là vào tám năm trước.

Tôi sinh ra ở một huyện nhỏ thuộc Quảng Thị, nơi người ta sống bằng nghề phơi rong biển.

Trong một gia đình trọng nam khinh nữ.

Thật ra tên tôi không phải là “Nguyễn Dao”, mà là “Nguyễn Yểu”.

Yểu trong “yểu mệnh” – chết yểu.

Còn cậu em trai sinh sau tôi một năm, lại được đặt tên là “Nguyễn Tông Diệu” – ánh sáng rạng danh tổ tông.

Tôi vô tình nghe mấy bà trong thôn ngồi tám chuyện, nhắc tới ý nghĩa cái tên, lúc đó mới hiểu.

Hóa ra là cha mẹ ruột của tôi, nhưng họ lại căm ghét tôi đến thế.

Về sau tôi mới dần hiểu ra – sự ngu muội là tội nguyên thủy.

Những cái tên như Yểu Mai, Dẫn Đệ, Vọng Đinh…

Con gái vừa sinh ra đã bị đóng dấu là một công cụ.

Từ nhỏ tôi đã cảm nhận rõ rệt sự ghét bỏ và thiên vị của cha mẹ.

Tôi chưa từng có nổi một bộ quần áo mới – đều là đồ mẹ tôi mặc rách rồi sửa lại cho tôi.

Những miếng vá cứ chồng lên miếng vá.

Còn em trai thì mỗi mùa đều có quần áo mới.

Cha mẹ tôi làm công nhân, lương cộng lại chưa tới hai ngàn tệ mỗi tháng.

Vậy mà mua cho em tôi đôi giày ba bốn trăm tệ, chưa bao giờ tiếc tay.

Tôi thì mùa đông cũng phải mang dép lê, tay chân nứt nẻ vì lạnh.

Em tôi ăn gà rán, miệng dính đầy dầu mỡ,

Còn tôi chỉ có cháo loãng dưa muối, thèm quá lắm mới dám lén lấy miếng da gà thì bị chửi là “mặt dày”.

Họ nói con gái mà béo thì không ai lấy, nuôi cũng chỉ tốn của.

Ở ngôi trường làng tiểu học đó, con gái được kỳ vọng rất ít.

Bọn họ dần dà cũng cam chịu số phận, cho rằng con gái chẳng cần học nhiều –

Tới tuổi thì gả đi, đời người chỉ loanh quanh ở mảnh đất này, không có con đường nào khác.

Nhưng cũng có người không cam lòng từ bỏ.

Từ nhỏ tôi chỉ có một mục tiêu – bước lên trên.

Bước ra ngoài.

Thế giới rộng lớn này, không lẽ chỉ có mỗi con đường bị người ta ngã giá, lấy chồng sinh con thôi sao?

Sau này, tôi vô tình đọc được một câu nói:

*“Bước đầu tiên để trở thành nhà văn là gì?”

“Là phải có một gia đình nguyên sinh không hoàn hảo.”

Lên cấp hai, tôi tình cờ đọc mấy cuốn tiểu thuyết, rồi nảy ra suy nghĩ muốn viết nên một câu chuyện.

Tôi đem gia đình, trải nghiệm, và lý tưởng của mình, viết hết vào trong cuốn nhật ký.

Tôi muốn trở thành một nhà văn.

Rồi một ngày, cuốn nhật ký của tôi bị cô giáo phát hiện.

7

Sau khi cô Chu tịch thu cuốn nhật ký của tôi, cô gọi tôi lên văn phòng.

Tôi có chút sợ hãi.

Trong đó viết đầy những bí mật mà tôi không thể nói thành lời, và cả những ước mơ hoang đường mà khi ấy tôi còn thấy xấu hổ.

Thế nhưng, sự lo lắng của tôi nhanh chóng tan biến bởi nụ cười dịu dàng của cô.

Cô trả lại cuốn sổ:

“Tiết đó là tiết vật lý, em không nên làm chuyện khác trong giờ học.”

Rồi cô ngừng lại một chút, mỉm cười:

“Cô chỉ xem một trang thôi, em viết rất tốt, có năng khiếu lắm.”

“Nhớ nhé, lần sau viết vào tiết đọc sách nha.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back