...Từ hôm ấy, ngày nào Noãn Chi cũng đến rủ cậu đi chơi, nếu không chơi gì thì cứ ngồi lại cùng ngắm cảnh, ngắm mặt trờiCòn Hàn Triệt cứ cách vài ngày là đến nhà rủ cậu đi chơi bóng, đi tắm sông, đi chơi đủ thứ trò chơi, rồi cũng từ đó mà hai người trở thành đôi bạn thân thiết, gắn bó như anh emCó hôm Hàn Triệt rủ cậu chơi bóng rổ, môn thể thao này lúc còn ở trường cũ cậu có thấy mấy bạn chơi nhưng chưa chơi thử, nghe Hàn Triệt rủ thì cậu cũng muốn thửNhưng không ngờ, khi đã thử chơi thì cậu thấy bản thân như tìm được niềm đam mê với bóng rổ, cảm thấy rất vui nên từ đó đã nghiên cứu nhiều hơn về môn này, cũng dần dần chơi tốt hơn...Ngày tháng trôi qua, mới đó mà đã gần hết kì nghỉ hè, học sinh bắt đầu mua sách vở, quần áo, giày dép để chuẩn bị cho năm học mớiNăm nay Kỳ Ngôn được học ở một ngôi trường mới, môi trường học tập hoàn toàn mới, cậu cũng được vào chung lớp với Hàn Triệt, thế là cả hai lại tiếp tục trở thành đôi bạn cùng tiếnCòn về Noãn Chi, năm nay cô lên lớp năm, cũng đã mua đủ đồng phục và sách vở để chuẩn bị cho năm học cuối cấp một ...Ngày đầu vào học,Hôm ấy, ông đi cùng Kỳ Ngôn vì cậu mới đến, học sinh ở đây hầu hết là người sống trong cùng thị trấn, nhìn ai cũng quen mặtNgôi trường này cách nhà cậu khoảng mười phút đi bộTrường mới lớn hơn trường cũ nơi cậu từng học, trước cổng trường cũng có một gốc cây to cao lớn rợp bóng mátĐi vào trong, cậu được thêm phần trầm trồ, sân trường nhìn chung khá sạch sẽ, có nhiều cây bóng mát, dưới tán cây thì có vài bạn đang ngồi trên băng ghế cười đùa hoặc chỉ đơn giản là thư giãn hay đọc sáchBên trái có một căn tin lớn, học sinh ra vào cũng không ít, còn bên phải là nhà xe, đi thẳng vào trong, trường này có hai lầu, lớp của cậu nằm ở lầu hai...Tại lớp 9A1, học sinh đã dần vào đủ, Hàn Triệt cũng đã vào lớp trước để giành chỗ ngồi tốt trong lớpKết quả là cậu đã giành được bàn ba ở dãy hai tính từ ngoài cửa vào, lớp có bốn dãy, mỗi dãy có năm bàn, thế nên vị trí này đối với cậu là ổn nhấtGiành được bàn rồi, Hàn Triệt liền ngồi vào, ghế bên cạnh thì đặt balo lên, ai đến hỏi cũng nói ghế có chủ rồiKim đồng hồ chỉ đến 7:00Cô giáo bước vào, đặt một chồng giáo án lên bàn giáo viên, nghiêm giọng nói lớn: "Lớp trật tự!"
Cả lớp bên dưới đang bàn tán ồn ào, vừa nghe giọng cô thì đã ngồi ngay ngắn, miệng cũng không dám hé thêm lời nàoCô Từ Khả Châu là một trong những giáo viên dạy toán lâu năm trong trường, năm nay được chọn làm giáo viên chủ nhiệm của lớp 9A1Cô Từ xưa nay nổi tiếng nghiêm khắc, dù bề ngoài có hơi dữ nhưng cô rất tốt và dạy vô cùng giỏi, các học sinh được học cô, người kém thì ngày càng tiến bộ, người giỏi thì càng giỏi hơnĐôi mắt sắc lẹm của cô nhìn quanh lớp, thấy học sinh đã ổn định cô mới nói tiếp"Năm nay tôi sẽ là chủ nhiệm lớp các em, hy vọng trong năm học mới cô trò chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ""Vâng ạ" Cả lớp đồng thanh nói"Năm nay lớp chúng ta có thêm một bạn học mới" Từ Khả Châu quay sang nhìn ra phía cửa chính của lớp, cất giọng gọi: " Vào đi em"Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa chính, cánh cửa ấy từ từ được mở ra, một cậu học sinh cao ráo, có làn da hơi trắng, đồng phục chỉnh tề, đeo một chiếc balo đen trên vai từ từ đi vàoKỳ Ngôn bước đến cạnh cô giáo, cô khẽ nói với cậu: "Em hãy tự giới thiệu về bản thân của mình đi"
"Vâng"Cậu quay xuống nhìn các bạn trong lớp, cất giọng nói to vừa đủ cho cả lớp nghe: "Chào các bạn, mình tên là Phó Kỳ Ngôn, mình mới đến nên có gì chưa biết mong được các bạn giúp đỡ"Cô giáo cất giọng nói thêm: "Tốt, các em giúp đỡ lẫn nhau nhé!"
Cả lớp đang cùng nhìn Kỳ Ngôn với ánh mắt tò mò, đột nhiên nghe giọng của cô Từ thì mới hoàn hồn lại mà cùng đồng thanh: "Vâng ạ"Hầu hết các bạn trong lớp đều biết ông của Kỳ Ngôn, ông nổi tiếng trong thị trấn về sự tốt bụng, đã giúp đỡ khá nhiều người, ai cũng kính trọng ôngCô giáo nhìn xuống lớp, lúc này Hàn Triệt đã lấy balo ra khỏi ghế, thành ra lớp còn chỗ đó là trống, thì ra cậu để balo lên ghế và không cho ai ngồi là vì muốn giữ chỗ cho cậu bạn thân"Còn bàn ba ở dãy hai, cạnh bạn Ân Hàn Triệt, em ngồi chỗ đó""Vâng"Trước khi xuống chỗ, cậu có đi về phía ông đang đứng: "Ông ơi, ông có thể yên tâm về được rồi ạ""Được, cháu học tốt nhé, tan học nhớ về cẩn thận" Ông mỉm cười dịu dàng"Vâng"Sau đó ông nhìn lên cô giáo, cô gật đầu một cái chào ông, ông cũng gật lại rồi quay bước ra về...Tiết học bắt đầu,Vì là ngày học đầu tiên của năm học mới, học sinh ai cũng còn để tâm trí ở nhà, người thì đầu óc treo ngược cành cây, người thì gục lên gục xuống, có người thì dựng sách lên che rồi ngủ luônỞ bàn ba dãy hai,Hàn Triệt đã gục lên gục xuống không biết bao nhiêu lần, lơ mơ không tập trung lên bảng, đầu óc vẫn còn vướng lại mấy món ăn mẹ nấu sáng nayCòn Kỳ Ngôn ngồi bên cạnh vẫn luôn tỉnh táo, tập trung hướng mắt lên bảng nghe giảng"Này, sao cậu tỉnh táo được hay thế?"
Hàn Triệt quay sang nhìn cậu nói với giọng uể oải"Đừng nghĩ đến ngủ là được" Kỳ Ngôn chỉ bình tĩnh đáp lại một câu ngắn gọn đối với mình là dễ dàng, nhưng đối với người bên cạnh thì là một thử thách khó khăn"Không muốn nghĩ cũng phải nghĩ thôi, mới tiết đầu mà đã học văn rồi" Hàn Triệt uể oải ngáp một cái rõ dài"Cậu than câu này được năm lần rồi đấy" Kỳ Ngôn nhíu mày quay sang nhìn"Haiz...sắp hết tiết chưa""Còn hai mươi phút" Kỳ Ngôn nhẹ nhàng nói"Sao lâu thế?!"
Hàn Triệt nói với vẻ như không thể tin được, cậu thấy từ nãy đến giờ đã lâu lắm rồi cơ mà, sao lại còn đến hai mươi phút?"
Tại cậu cứ ngồi than vãn nên mới thấy lâu đấy, thử ngồi thẳng dậy nghe giảng đi sẽ thấy, cũng không lâu lắm đâu" Kỳ Ngôn nhếch môi cười nhẹ"Nếu được tôi đã thử rồi, môn này không phải môn tôi yêu thích" Hàn Triệt tiếp tục uể oải gục xuống bàn"Vậy thì hết cách, cứ ngồi đó than tiếp trong hai mươi phút đi" Kỳ Ngôn dời tầm mắt tiếp tục nhìn lên bảng nghe giảng"Haiz..."...Thời gian lúc đi học lại trôi qua khá chậm, học sinh uể oải, người thì còn mơ tưởng đến đồ ăn ngon ở nhà, người thì nhớ đến chiếc giường êm ái và đám thú nhồi bông, buổi học đầu tiên khá bất ổn...Đến giờ ra chơi,Tiếng chuông vừa vang lên, học sinh trong lớp như bừng tỉnh lại, ai cũng rạng rỡ khác hẳn với trạng thái trong tiết lúc nãyCô vừa bước ra khỏi lớp chưa bao lâu, các học sinh đã kéo nhau đi, thoáng chốc lớp chẳng còn ai Kỳ Ngôn đang thu dọn những sách vở đã học vào, còn Hàn Triệt thì như được tiếp thêm sức sống, tươi cười rạng rỡ rủ cậu đi xuống sân chơi"Này, ra ngoài chơi không?"
Hàn Triệt mỉm cười vỗ vỗ vai cậu"Thôi, lười lắm" Kỳ Ngôn chóng cằm hất hất tay"Ơ...đi đi mà, đi đi còn nhiều nơi trong trường cậu chưa biết mà phải không?
Tôi giới thiệu cho cậu, đi đi" Hàn Triệt nói với giọng pha chút này nỉ, có thêm sự nũng nịu nghe nổi hết da gàVới sự này nỉ đó của Hàn Triệt, cậu biết chắc nếu không đi cũng sẽ bị kéo đi, đi hay không giờ cũng như nhau, thôi thì đi ra ngoài cho thư giãn đầu óc"Thôi được rồi, cậu đừng có nói cái giọng kiểu đó nữa, nghe nổi hết cả da gà""Ơ...nghe đáng yêu mà nhỉ?"
"..."
Cả hai cùng đi ra khỏi lớp, có hai cầu thang để dẫn xuống sân, một cầu thang lớn và một cầu thang nhỏ, cái lớn thì nhiều người đi hơn, cái nhỏ thì không thuận đường nên ít người đi, chỉ khi có gì đó bất đắc dĩ mới điỞ dưới sân, học sinh qua lại khá nhiều, người thì ngồi thành một nhóm nói chuyện, người đi đang ăn gì đó, người thì ôm một chồng sách, có lẽ là mới mượn từ thư viện vềDưới căn tin lại càng đông hơn, hầu hết học sinh sẽ ở dưới đó, căn tin của trường rộng rãi thoáng mát, đồ ăn ngon giá vừa túi tiền nên cứ ra chơi là lại đông nghẹt, muốn ăn gì phải đợi mới mua đượcCả hai vừa bước đến căn tin đã nghe hương thơm của đồ ăn bay ra, bây giờ đã không còn đông đến mức phải xếp hàng nữa vì hai cậu xuống có hơi trễ, các bạn khác ăn xong rồi, có người thì rời đi, có người thì ở lại nói chuyện rôm rảHai người nhanh chóng chọn một bàn gần cửa sổ rồi cũng nhanh chân chạy đi mua đồ ăn vì phải học đến tận ba giờ chiều...Bắt đầu vào tiết lúc một giờ, học sinh đều uể oải, ngáp lên ngáp xuống nhưng vẫn cố gắng tập trung nghe giảngỞ lớp 9A1,Các học sinh ngồi bàn cuối mắt đã lim dim, mấy người ngồi trong góc đã che sách lại ngủ gụcThời tiết hôm nay ít nắng, gió mát từ cửa sổ thổi vào lớp làm ai cũng cảm thấy có chút buồn ngủNhưng Kỳ Ngôn thì lại khác, vẫn rất nghiêm túc nghe giảng, từ đầu đến cuối không hề có chút lơ đãng nào như người ngồi bên cạnhHàn Triệt bây giờ ngáp đã muốn rộng miệng, tay ghi còn mắt thì nhắm, chữ của cậu vốn đã không đẹp, giờ còn mắt nhắm mắt mở mà ghi nên chữ bay lên bay xuống nhìn không ra chữ nào là chữ nào...Tiếng chuông reo lên phá tan bầu không khí mệt mỏi, ai nấy nghe tiếng chuông xong cũng đều tươi tỉnh lại, cất đồ vào balo nhanh thật nhanh rồi phóng ra vềCác phòng học náo nhiệt túa ra như bầy ong vỡ tổTrong phòng lớp 9A1 bây giờ chỉ còn lại vài người đang thu dọn sách vởKỳ Ngôn vừa để tập sách vào balo vừa kiểm tra xem còn quên thứ gì không, nhìn lên nhìn xuống rồi cuối cùng cũng kéo khóa balo lại"Cậu cẩn thận thật đấy" Giọng nói có chút đùaCậu nhìn lên đã thấy Hàn Triệt đeo balo trên vai đợi từ lúc nào, miệng còn đang cười vì vừa nói đùa cậu xongCậu cũng mỉm cười lại, đeo balo lên vai rồi nói: "Phải cẩn thận chứ, lỡ quên đồ rồi quay lại lấy thì phiền lắm"Hàn Triệt gật đầu cười cười rồi đến bên cạnh khoác vai cậu: "Về thôi""Ừm"Cả hai cùng ra khỏi lớp, bên ngoài trời không nắng, chỉ có mây và gió mátDưới sân trường, có mấy bạn học sinh còn ở lại, vài lớp khối dưới thì vẫn còn họcRa khỏi cổng trường, giờ này chưa phải giờ cao điểm, xe qua lại không nhiều, người qua lại chỉ toàn là học sinh, cấp hai cũng có, cấp ba cũng cóNhà cậu và Hàn Triệt gần nhau nên đi học và đi về đều đi cùng nhau, đi với cậu ấy cậu thấy giảm bớt nhiều căng thẳng, vì tính cậu ấy hướng ngoại, lại còn vui tính nên nói chuyện rất vuiMuốn từ trường về nhà thì phải đi ngang qua trường cấp một, giờ này một số lớp ở cấp một có vẻ đã tan, có vài phụ huynh đến đón ở trước cổng trườngHai người đang đi chưa đến cổng trường cấp một thì đã thấy đằng xa kia có một bóng dáng nhỏ nhắn, tóc buộc gọn gàng, mặc váy đồng phục, đeo balo màu trắng có họa tiết hoa nhỏ đứng trước cổng và đang vẫy tay chào ai đóKỳ Ngôn nhìn thấy đầu tiên, lập tức mỉm cười bước nhanh về hướng đó, chẳng mấy chốc đã đến sau lưng người ấyThì ra là Noãn Chi, hôm nay lớp cô cũng tan lúc ba giờ, lúc nãy là cô đang vẫy tay tạm biệt bạn thân, hai người định về chung nhưng bạn thân của cô có việc đột xuất nên phải về trướcKỳ Ngôn nhận thấy người đứng trước mặt chưa nhận ra mình đứng đằng sau, khẽ mỉm cười nhẹ, đưa tay vỗ vai Noãn Chi một cáiNoãn Chi đang không để ý đằng sau, bị vỗ vai bất ngờ nên giật mình, quay phắt lại đằng sau thì thấy Kỳ Ngôn đang đứng đó"Ôi mẹ ơi!"
Noãn Chi chớp chớp mắt, có lẽ mới hoàn hồn"Mới tan à?"
Cậu dịu dàng hỏi, ánh mắt mang theo chút ý cười"Vâng, anh làm em hết hồn""Tan rồi sao không về mà còn đứng đây?"
"Em chuẩn bị về đây"Hàn Triệt bây giờ mới đi đến, thấy Noãn Chi thì mới hiểu vì sao bạn thân của mình lại đi nhanh bất thường như thế"Chào bé Noãn Chi""Em chào anh ạ, hay anh cũng mới tan hả?"
"Ừm" Hàn Triệt mỉm cười gật đầuBỗng lúc đó, có một chiếc ô tô chạy đến dừng trước mặt ba người đang đứng, người trong xe là ba của Hàn TriệtKính xe từ từ hạ xuống, bên trong là một người đàn ông khoảng trên dưới năm mươi tuổi có vẻ ngoài phong độ, mặc vest chỉnh tề mỉm cười với Hàn Triệt: "Ba xong việc sớm nên đến đón con đây, lên xe đi tối nay nhà chúng ta ra ngoài chơi"Hàn Triệt nghe vậy thì mắt sáng rỡ lên, hí ha hí hửng mở cửa xe, trước đó cũng không quên nói vài lời với cậu bạn bên cạnh"Tôi có việc về trước nhé, hai người về cẩn thận""Ừm"Nói rồi cậu lên xe, chú Ân trong xe nhìn ra, cậu và Noãn Chi gật đầu chào, chú cũng mỉm cười gật đầu rồi lái xe điTrên đường đi về, Noãn Chi đi trước, Kỳ Ngôn đi sau, bỗng cậu để ý thấy balo của Noãn Chi nhìn có hơi phình ra, chắc do để nhiều đồ, cậu khẽ nhíu mày: "Em đem gì trong balo mà nó phình ra thế?"
Noãn Chi quay lại nhìn cậu, nhớ lại sáng nay đúng là đem có hơi nhiều thật, vì tiết đầu là môn mỹ thuật nên cô phải đem theo màu, hộp màu hơi to nên để vào bị chiếm hết nửa ngăn, để thêm sách vở và hộp bút vào thì nó phình ra một tí, tưởng là không ai để ý nên cô cũng kệ luôn, ai ngờ anh Kỳ Ngôn lại để ý đến"Tiết đầu có môn mỹ thuật nên em phải đem màu, mà hộp màu của em hơi to nên để thêm sách vở vào thì balo bị phình ra""Nặng không?"
Cậu nhíu mày hỏi"Không nặng lắm đâu, cũng tạm" Noãn Chi mỉm cười nóiNói rồi cô quay mặt nhìn về phía trước để đi tiếp, lát sau cô lại cảm thấy hình như trên vai không còn cảm giác nặng như khi nãy nữa mà lại thấy nhẹ nhẹ đi đôi chútNoãn Chi quay ra đằng sau thì thấy Kỳ Ngôn đã cầm quai balo của cô nhấc lên, cậu cao hơn cô khá nhiều cho nên khi cậu cầm quai balo của cô nhấc lên thì tay chỉ vươn lên đến ngang ngực, nhẹ nhàng như đang cầm một túi đồ nhỏ"Nó cũng không có nặng lắm, anh không cần nhấc lên phụ em đâu" Noãn Chi định kéo quai balo từ tay Kỳ Ngôn lại nhưng cậu chỉ càng siết chặt hơnKỳ Ngôn nhíu mày: "Em thấy nhẹ rồi thì cứ đi thong thả đi, quay lại nhìn làm gì?"
"Thấy lạ nên phải quay lại kiểm tra chứ, lỡ làm rơi đồ thì sao" Noãn Chi nhíu mày nói"Có anh đi sau lưng, đồ trong balo của em không dám rơi ra đâu" Kỳ Ngôn nhếch môi cười, nói với giọng đầy tự tin"..."
"Đã nhỏ rồi còn đeo balo nặng thì khi nào mới cao lên nổi?"
Kỳ Ngôn nói với giọng chút giỡn cợt, miệng còn cười cười"Anh...anh đừng có nghĩ anh cao rồi ghẹo em hoài nha!
Đợi khi em lớn, em sẽ cao lên, cao hơn anh luôn!"
Noãn Chi tức giận đến mức muốn bóc khói, đâu phải cô không muốn cao, cô cũng uống sữa, cũng ăn đầy đủ chất mà, nhưng hết cách rồi, chắc cơ thể cô từ chối hấp thu mấy chất đó, cô chỉ tròn lên chứ không cao"Được, vậy khi anh trưởng thành rồi sẽ đợi em lớn" Giọng cậu lúc này không còn đùa giỡn như lúc nãy mà nghe rất chắc chắn, nói xong cậu còn mỉm cười dịu dàngCô cũng bất giác mỉm cười, một nụ cười thật tươi làm lúm đồng tiền bên má lúm sâu vào, sự tức giận ban nãy chưa kịp lớn đã bị đá văng đi mất: "Được, anh nói rồi đấy nhé!"