- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 647,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Ôn Nhu Độc Nhất
Chương 5: Viên kẹo nhỏ
Chương 5: Viên kẹo nhỏ
-----Sau khi ăn tối xong, cậu trở về phòng, hôm nay trăng sáng nhưng trời ít sao, gió cũng ít, lâu lâu mới có một cơn gió thổi quaCậu ngồi trên bàn học, lật từng trang sách ra đọc, mấy quyển sách này là ông mua cho cậu, vì ông biết cậu thích đọc mấy loại sách thế nàyLật lật vài trang, cậu không đọc nữa mà hướng mắt sáng viên kẹo bên cạnh, từ nãy tới giờ nó cứ khiến cậu mất tập trungCậu cầm viên kẹo lên, nhìn nhìn rồi cũng mở viên kẹo ra, viên kẹo được bọc hai lớp, cậu giữ lại lớp giấy gói bên ngoài, ăn phần kẹo bên trong rồi vứt lớp vỏ đã dính đường vào sọt rác nhỏ bên bàn họcViên kẹo vừa được đưa vào miệng đã lan tỏa vị ngọt ra khắp khoang miệng, vị ngọt không gắt mà mang lại cảm giác dễ chịu, thì ra kẹo này vị dâu, bên trong kẹo còn có nhân nữa, từ trước tới giờ cậu chưa từng ăn viên kẹo nào ngon thế nàySau khi kẹo tan, vị ngọt vẫn còn vương trong miệng, miếng giấy gói lúc nãy cậu giữ lại vẫn còn để trên bànCậu mở hộp bút, lấy ra một cây viết rồi bấm ngòi bút lên, ghi vào miếng giấy gói một dòng chữ nhỏGhi xong, cậu cẩn thận xếp giấy lại để chữ bên trong không bị lem ra, rồi đem cất miếng giấy đó vào một chiếc hộp gỗ hình vuông được đặt trong ngăn kéo thứ nhất của tủ cạnh giường...Ở ngôi nhà đằng xa xa nào đó,"Tiểu Chi, nhớ ngủ sớm nhé" Giọng của mẹ phát ra từ dưới lầu"Vâng ạ"Noãn Chi đang nằm trong phòng đọc truyện tranh, đây là bộ truyện mà cô rất thích, nay được ba tặng lúc chiều, cô vô cùng vui, giờ vừa đọc mà miệng vẫn còn mỉm cườiVì nội dung truyện là cuộc sống của những công chúa bánh ngọt, bản thân cô rất thích bánh, không phải vì thích ăn, mà là vì thích tự làm ra những chiếc bánh có hương vị ngọt ngào, mang đến cảm giác vui vẻ và xoa dịu tâm hồn của mọi ngườiNhưng giờ cô vẫn còn nhỏ, chỉ được làm phụ bếp mỗi khi mẹ làm bánh, mẹ cần gì thì lấy giúp, đánh trứng, trang trí bánh, hoặc những công việc nhẹ nhàng, không chạm đến những đồ vật nguy hiểmMỗi khi nhìn những chiếc bánh vừa mới ra lò, cô lại cảm thấy rất vui, còn khi được ăn những chiếc bánh có công của mình phụ vào, lại thấy thật hạnh phúcCô đọc rất tập trung, tay lật từng trang, mắt thì nhìn vào hình vẽBỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa*cốc cốc cốc* "Mẹ vào nhé?"
"Vâng ạ"Bà mở cửa đi vào, nhìn thấy cô công chúa nhỏ của mình giờ này còn nằm sấp trên giường đọc truyện tranh mà chỉ thở dài, bà cũng không nói gì đến mấy chuyện này nhiều, vì bà biết dù đọc bao lâu thì đúng giờ cô sẽ tự động đóng truyện lại rồi đi ngủĐó đã là đức tính được bà rèn từ nhỏ cho cô, bây giờ cũng đã thành thói quen"Có chuyện gì sao mẹ?"
Noãn Chi ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt to nhìn mẹ"Cũng không có chuyện gì, mẹ định vào nói với con là sáng mai chúng ta luyện đàn""Vâng ạ""Thôi con ngủ sớm đi, đừng đọc truyện tranh nữa""Vâng ạ""Mẹ ra ngoài đây, con ngủ ngon""Vâng, ba mẹ ngủ ngon ạ"*cạch*Tiếng cửa đóng lại, bà trở về phòng, còn cô thì vẫn nằm trên giường đọc truyện tranh tiếpTrước đây, lúc chưa cưới ông Vân Hiên Vũ, bà Trương Bội Ngọc từng là một nghệ sĩ piano nổi tiếng, thường đi lưu diễn nhiều nơi, nhưng khi đến một thành phố để lưu diễn, ý trời khiến cho bà gặp được ông Vân Hiên VũLúc ấy, ông Vân Hiên Vũ là con trai cả của một tập đoàn lớn nhất nhì vào lúc ấy, đang đi xem buổi biểu diễn, hai người đã phải lòng nhau từ cái nhìn đầu tiên
Sau này, khi đã có chồng rồi thì bà Trương Bội Ngọc không đi lưu diễn nữa, rời bỏ nơi phồn hoa đô thị, xe cộ tấp nập, hai vợ chồng chuyển về thị trấn A sống vì muốn ở một nơi thanh bình, không khí trong lành để hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc với gia đình của mìnhCưới nhau được một năm thì bà có thai rồi sinh ra cô tiểu thư nhỏ đặt tên là Vân Noãn Chi, từ nhỏ đến lớn Noãn Chi luôn được ba mẹ yêu thương và chiều chuộng như công chúa nhỏĐáp lại sự yêu thương chiều chuộng đó, Noãn Chi có tính cách ngoan hiền, lễ phép và rất biết suy nghĩ, hiểu chuyện, học hành cũng rất tốt, thầy cô rất thương, bạn bè cũng mến, chỉ có khuyết điểm là hơi kén ăn, điều đó khiến bà Trương Bội Ngọc cứ phải rầy la mãi*ting ting*Đồng hồ báo đến giờ ngủ, cô nhẹ nhàng đóng quyển truyện tranh lại, đem qua bàn học cất lên kệ, tắt đèn rồi trở lại giường, kéo chăn ấm lên và từ từ chìm vào giấc ngủ...Sáng hôm sau,Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ, xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòngTrên chiếc giường, cô cử động, hàng mi dài khẽ run nhẹ, tay kéo chăn ra, lăn qua lăn lại rồi cũng từ từ mở mắt ra, ánh nắng chiếu vào chói mắt làm cô hơi nhíu màyBên ngoài có tiếng gõ cửa*cốc cốc cốc*"Tiểu Chi, dậy đi con"Được một lát, nhận thấy bên trong không có tiếng trả lời, bà thấy lạ nên mở cửa vào xem thử"Tiểu Chi"Cô đang ngồi trên giường, tóc rối, hai mắt nhắm lại, cả cơ thể thả lỏng để tỉnh ngủ"Tiểu công chúa, dậy đi nào, hôm nay con có nhiệm vụ gì có nhớ không?"
Bà cất giọng dịu dàng nhưng nhìn bộ dạng của con gái lúc này thì bật cười: "Con sao thế?"
"Con chưa tỉnh ngủ..."
Cô đáp với chất giọng còn ngáy ngủ, uể oải và lười biếng"Tối qua con thức khuya đọc truyện tranh phải không?"
Bà cất giọng có chút nghiêm khắc nhưng đáy mắt vẫn hiện lên ý cười"Con ngủ đúng giờ mà..."
"Vậy con ngồi một lát cho tỉnh, mẹ xuống nhà trước đây""Vâng..."
Trước khi ra khỏi phòng bà còn đưa tay bóp nhẹ cái má mềm mại của con gái rồi mới quay đi"Nhanh xuống ăn sáng nhé, bỏ bữa sáng là không tốt đâu""Vâng"...Lát sau,Cô bước xuống lầu, mái tóc đã chải gọn gàng, mặt mũi không còn ngáy ngủ nữa mà đã tươi tỉnh hơn"Tiểu Chi, bữa sáng trên bàn là của con""Vâng"Cô đi đến bàn và kéo ghế ngồi xuống, bữa sáng hôm nay là bánh sandwich, trứng và một ly sữa nóng"Ba đâu rồi mẹ?"
"Công ty có việc nên ba đã đi từ sớm rồi" Bà vừa rửa trái cây bên bồn, vừa nói"Vâng" Cô cầm bánh sandwich lên rồi cắn một miếng"Lát nữa chúng ta luyện đàn nhé?"
"Vâng""Hôm trước luyện, mẹ thấy con chơi có tiến bộ rồi đấy, cứ thế mà phát huy""Vâng"Thấy cô cứ cầm mãi miếng bánh sandwich mà ăn, không đụng đến miếng trứng nào, bà liền cau mày: "Ăn trứng vào, không được kén ăn""Lát nữa con ăn""Nhớ ăn đấy, mẹ sẽ kiểm tra""Vâng"...Sau khi ăn xong, cô đi rửa tay sạch sẽ, lau tay lên chiếc khăn lụa mẹ để trên bàn rồi đi về phía chiếc đại dương cầm để trong phòng kháchTrên ghế đàn đã được mẹ kê cho một chiếc gối mỏng, ngồi lên vừa êm vừa đủ tầm với tới những phím đàn"Con đã rửa tay sạch sẽ chưa đó?"
Bà Bội Ngọc từ trên lầu đi xuống, tay cầm theo cuốn nhạc ký "Con rửa rồi ạ""Giỏi quá, hôm nay chúng ta ôn lại bài 'Vì sao lấp lánh'""Vâng"Bà đứng bên cạnh, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế cho cô"Lưng thẳng lên một tí""Vâng" Cô lập tức ngồi thẳng lưng"Vai thả lỏng"Cô gật đầu, vai đã thả lỏng"Đúng rồi, vậy bắt đầu""Vâng"Bàn tay nhỏ nhắn ấy cẩn thận đẩy nắp đàn lên, các phím đàn đen trắng dần hiện raCô đặt tay lên, từng ngón tay nhỏ bắt đầu ấn vào từng phím đàn, linh hoạt và nhanh nhẹnÂm thanh du dương từ chiếc đàn vang ra khắp phòng khách, bên ngoài nắng khẽ chiếu vào phòng, gió nhẹ thổi qua làm lá cây đung đưa như đang nhảy múa theo nhạc, tạo ra một bầu không khí vô cùng tuyệt vờiBà Bội Ngọc đứng bên cạnh cũng nhắm mắt tận hưởng âm thanh nhẹ nhàng ấy, tiếng đàn không bị ngắt quãng mà nghe có vẻ như người chơi đã rất thành thạo Noãn Chi cũng rất tập trung, từng ngón tay nhỏ lướt từ phím này đến phím khác, thao tác nhanh nhẹn vì đã luyện nhiều lầnMột lúc sau, Noãn Chi ấn vào phím cuối cùng, kết thúc bài thật trọn vẹn"Con giỏi lắm!"
Bà mỉm cười đầy tự hào, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng"Cảm ơn mẹ ạ""Thành thạo bài này rồi, con cảm thấy thế nào?"
"Ưm...con thấy rất vui ạ, cứ như được hòa mình vào trong bài vậy đấy"Bà mỉm cười: "Âm nhạc là một điều vô hình, con không thể chạm vào nó, nhưng con có thể cảm nhận được nó, hòa mình vào nó, giống như khi con nghe được bản nhạc buồn, con sẽ cảm nhận được từng giai điệu nói lên nỗi buồn của người viết ra nó...ngược lại, nếu con nghe được bản nhạc vui, thì con sẽ cảm nhận được niềm vui trong từng giai điệu, thậm chí là từng phím đàn" Đây là những hiểu biết sâu sắc trong suốt những năm còn là một nghệ sĩ piano của bà, chỉ khi cảm nhận được nó, tìm thấy một niềm đam mê với nó thì mới có thể vững vàng tiếp tục được, bà muốn Noãn Chi hiểu chơi đàn không chỉ chơi bằng tayNoãn Chi chăm chú nghe mẹ nói, đôi mắt long lanh sáng rỡ mang chút tò mò"Chơi đàn cũng vậy, nếu con cảm nhận được bản nhạc đó thì nó là một điều tuyệt vời, phải không?"
"Nghệ sĩ chơi đàn không chỉ chơi bằng tay, mà còn chơi bằng cả trái tim" Bà xoa đầu cô, mỉm cười nói tiếp: "Khi con đã có thể tự cảm nhận được một bản nhạc rồi, thì lúc ấy âm nhạc đã trở thành một phần trong con rồi đấy""Vâng ạ" Cô mỉm cười nhìn mẹ, đôi mắt long lanh trong veo cong lên như vầng trăng khuyết, vui vì được mẹ khen và vì được nghe mẹ giải thích về âm nhạc, không ngờ âm nhạc lại phản chiếu lên cảm xúc của một con người như thế"Được rồi, chúng ta luyện tiếp...để xem nào..."
Bà lật từng trang nhạc ký, nhìn qua nhìn lại rồi cuối cùng dừng lại ở một trang gần giữa"Chúng ta tập bài 'Bài ca niềm vui'""Vâng ạ""Con mệt không?
Có cần nghỉ ngơi một lát không?"
"Không ạ""Vậy bắt đầu nhé?"
"Vâng"Bà bắt đầu chỉ dạy cho cô một bản nhạc mới, ban đầu cô còn lạ lẫm, chưa quen tay, vẫn còn đàn sai, nhưng với sự chỉ dạy của mẹ, cô dần dần quen với giai điệu, tay cũng nhanh nhẹn hơn, có khi đàn sai mãi một chỗ, mẹ ân cần cầm tay cô, chỉ cô ấn từng phímGió bên ngoài làm rèm cửa khẽ bay, bên trong là tiếng nhạc du dương vang ra, một bản nhạc mới, hành trình mới đầy hy vọng