Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ôn Nhu Độc Nhất

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
636,983
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
400965023-256-k798497.jpg

Ôn Nhu Độc Nhất
Tác giả: -tinhannha-
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ôn Nhu Độc Nhất là câu chuyện tình yêu xoay quanh Phó Kỳ Ngôn và Vân Noãn Chi, Kỳ Ngôn là người từng trải qua đau thương, Noãn Chi là người đến và sưởi ấm cuộc đời của Kỳ Ngôn, họ chỉ vô tình gặp nhau nhưng lại trở thành một phần không thể thiếu của nhau, trải qua bao chia cắt, bao sóng gió nhưng họ vẫn luôn dành cho nhau một sự tin tưởng nhất định, bên nhau đến cuối đời!

 
Ôn Nhu Độc Nhất
Chương 1: Ngôi nhà cuối hẻm


Màn đêm buông xuống con hẻm nhỏ, trời hôm nay gió mát trăng thanh, nhà nhà đều sáng đèn, có nhà thì cùng ăn bữa cơm tối, có nhà thì cùng quây quần xem tivi, cứ ngỡ mọi thứ yên bình, nhưng đâu ai biết ở cuối con hẻm đó mọi thứ đều chẳng bình yênTrong căn nhà nhỏ ở cuối hẻm, từng tiếng cãi vã vang lên làm phá tan cả bầu không khí tĩnh mịchCăn nhà cũ kĩ nhưng được quét dọn gọn gàng, trong nhà chẳng có nội thất gì nhiều, chỉ có một vài cái bàn cũ và hai chiếc giườngTrong góc nhà, một cậu bé chừng mười ba tuổi đang ngồi co ro, dùng hai tay bịt kín tai lại, nước mắt chảy thành hàng trên đôi má ửng đỏBên ngoài, tiếng cãi vã không dừng lại mà ngày một lớn thêm, dù cho có bịt kín tai thì âm thanh ấy vẫn có thể len vào được "Mày tránh ra!"

Tiếng chửi lớn vang vọng trong nhà''Em xin anh!

Trong nhà chỉ còn nhiêu tiền đây thôi, anh đừng lấy đi đánh bạc nữa!"

Kèm theo tiếng chửi đó là tiếng khóc van xin thảm thiết"Mày tránh ra!

Thứ đàn bà vô dụng như mày thì biết cái gì?!

Cứ ngoan ngoãn đưa tiền cho tao, tao mà thắng lớn thì mẹ con bây sẽ đổi đời!"

"Không được!

Em xin anh, trả lại cho em đi!"*Chát*
"Đồ ngoan cố!"

Người phụ nữ sờ vào một bên má còn nóng ran đang sưng đỏ lên, khóe miệng rỉ m.á.u, khóc nghẹn không thành tiếng, chỉ có thể ngồi đó nhìn chồng mình đi ra khỏi nhà, trên tay là số tiền cuối cùng còn trong nhà, giờ đang chuẩn bị đổ hết vào sòng bạc"Mẹ" Một giọng nói nghèn nghẹn ở phía sau khiến cho bà bừng tỉnhBà cố gắng lau hết nước mắt rồi mới quay lại trả lời: "Mẹ đây""Ba lại đánh mẹ nữa sao?"

Câu nói ấy khiến cho bà khựng lại, bà cố kìm nén nước mắt mà đứng lên: "Tiểu Ngôn à, mẹ xin lỗi...ngày nào cũng để con phải thấy những cảnh tượng khủng khiếp này...là mẹ bất tài..."

"Mẹ, mẹ không có lỗi, mẹ đừng tự trách bản thân" Cậu ngước mắt lên nhìn thấy khóe miệng của bà đang rỉ m.á.u, cố gắng không khóc mà hỏi thêm: "Mẹ đau lắm phải không mẹ?"

Bà cố nở nụ cười để trấn an cậu: "Không, mẹ không sao""Tiểu Ngôn à, con đói rồi phải không?

Chúng ta đi ăn cơm nha?"

Cậu biết rằng bà đang cố tỏ ra mình ổn, cũng chẳng nói gì thêm mà đi theo mẹ vào trong bếpTrong căn bếp cũ ấy, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, nhưng lại chẳng có thứ gì còn nguyên vẹnBên kệ chén, chẳng có cái chén nào là không nứt, không mẻCũng chẳng biết làm sao bây giờ, đó là những cái chén duy nhất được mẹ giấu kĩ để không bị ba đập mỗi khi uống say vềNhìn lại mới thấy, mẹ giờ đã ốm hơn lúc trước khá nhiều, da vẻ cũng xanh xao chẳng còn chút sức sống"Tiểu Ngôn, lại đây"Giọng nói dịu dàng ấy kéo cậu ra khỏi những suy nghĩCậu từ từ bước đến chiếc bàn ăn cũ, kéo ghế ngồi xuống"Chắc con đói lắm rồi phải không?

Con mau ăn đi"Nhìn cái chén trước mặt mình, nó cũng không mới lắm, cũng có nứt mẻ, nhưng chắc đã là cái chén lành lặn nhất trong kệ chén kia, mẹ luôn dành những thứ tốt nhất cho cậuTrên bàn ăn cũng chỉ có cơm trắng và một ít dưa cải, mẹ luôn chỉ ăn cơm trắng, còn dưa cải sẽ nhường hết cho cậu ăn"Tiểu Ngôn, con ăn nhiều lên cho có sức học, đợi khi mẹ có tiền lương rồi sẽ mua đồ ngon cho con ăn""Mẹ, mẹ cũng ăn nhiều vào cho có sức đi làm ạ" Cậu nhẹ nhàng nói"Mẹ ăn nhiêu đây là no rồi, con đang trong tuổi phát triển, nên ăn nhiều vào để mau lớn" Bà dịu dàng đáp lạiVốn dĩ cậu biết bà ăn không no, chỉ nói vậy để cậu yên tâm mà ănGia đình cậu trước đây hoàn toàn không phải sống trong hoàn cảnh thế nàyTrước đây cậu là thiếu gia sống trong một căn biệt thự ở trong thành phố, nhưng bốn năm trước, ba cậu làm ăn thua lỗ, công ty bị phá sản, nợ nần chồng chất, phải bán hết tài sản đang có để trả nợ, số tiền còn dư lại khá ít ỏi, chỉ mua được căn nhà nhỏ trong hẻm nàyTừ lúc ấy thì mẹ phải kiếm việc làm để có tiền lo cho gia đình, lo cho cậu ăn họcTừ sau hôm bị phá sản đó, ba cậu lao đầu vào rượu chè, rồi được một người bạn rượu rủ đi đánh bạc, vài lần đầu thì thắng được không ít tiền, cứ như thế mà ông ấy lầm tưởng đây là con đường nhanh nhất để giàu lênRồi cứ thế hằng ngày đều đem tiền đổ vào đó, nhưng càng về sau thì càng thua tơi tả, số tiền mấy hôm trước vừa thắng được cũng đã đem đổ trở lại vào sòng bạcTiền lương đi làm của mẹ vốn đã ít, nay còn bị ba lấy đi, khiến mẹ phải chia ra giấu đi một nửa để lo cho cậu, một nửa còn lại bị ba đem đi đổ hết vào sòng bạcTrước đây, lúc chưa bị phá sản, ba thật sự rất yêu thương hai mẹ con, cái gì cũng đặt hai mẹ con lên hàng đầu, nhưng từ khi chuyện đó xảy ra, ba như trở thành một người khác, từ một người đàn ông lịch lãm phong độ, bây giờ lại trở thành người đàn ông luộm thuộm, tóc dài không cắt, râu dài không cạo, lại còn hay buông lời chửi rủa, gây chuyện khắp nơi, mọi người đồn rằng ông ta là một tên lưu manh, nghĩ lại thật thất vọng"Tiểu Ngôn, con nghĩ gì thế, mau ăn đi"Giọng nói dịu dàng ấy kéo cậu trở về thực tại"Dạ...con ăn đây"Từng miếng cơm được nuốt xuống cùng với dưa cải, dù món ăn đơn giản nhưng qua bàn tay của mẹ nấu lại trở thành một món ăn ngon không thể diễn tả được...Sau khi ăn xong, cậu trở về phòng, căn phòng nhỏ chỉ có 1 chiếc giường ở giữa, kế bên là cái bàn xếp nhỏ để đựng balo và tập sáchCậu từng bước đi lại cái bàn xếp ấy, soạn tập sách vào balo để chuẩn bị cho buổi học ngày maiTrước kia cậu học trong một ngôi trường lớn ở trong thành phố, nhưng từ khi chuyện đó xảy ra thì cậu phải chuyển trường, hiện tại cậu học trong một ngôi trường nhỏ ở thị trấnSoạn tập xong, cậu trở về giường, nằm xuống đó nghĩ nghĩ một lát rồi cũng chìm vào giấc ngủ...Đang ngủ thì cậu giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ thì đã 1:15, cổ họng giờ khô khốcCậu bật ngồi dậy bước xuống giường, vừa mở cửa phòng ra, cậu đã thấy ánh đèn mờ mờ từ phòng khách hắt xuống, vừa đi vừa lần theo bức tường, từ từ cũng đến được phòng kháchMột người phụ nữ gầy gò đang ngồi cặm cụi làm gì đó dưới ánh đèn mờCậu thở dài, đi từ từ lại phía đó"Mẹ" Cậu khẽ gọiBà hơi giật mình, nhưng nhận ra ngay đó là giọng của con trai, liền quay lại"Mẹ đây, sao giờ này con chưa ngủ?"

"Con đang ngủ thì giật mình dậy, định đi uống nước" Cậu ngừng một lát rồi nói tiếp: "Sao mẹ chưa ngủ?

Giờ đã gần 1h30 sáng rồi""Mẹ định làm xong mấy thứ này sẽ đi ngủ, ai ngờ lo làm quá nên quên giờ" Cười trấn an cậu"Thức khuya quá không tốt đâu mẹ, mẹ đừng làm nữa""Ừm, mẹ biết rồi"Cậu đứng đó một lúc rồi mới đi vào bếp rót nước uốngĐang uống thì cậu lại nghe tiếng mẹ ho, không biết trong ngày nay mẹ đã ho mấy lần rồi, ho ngày một nhiều hơn nhưng mẹ lại không chịu đi bệnh viện vì sợ tốn tiềnCậu bước ra từ bếp: "Mẹ, hay ngày mai mẹ đến bệnh viện khám thử đi""Không cần đâu, mấy bệnh vặt này thì đến bệnh viện làm gì""Con mau đi ngủ đi, mai còn đi học sớm""Vâng ạ" Giọng khe khẽ"Mẹ cũng ngủ sớm đi ạ""Mẹ biết rồi"Nói xong cậu trở về phòng, nằm trên giường mắt nhìn lên trần nhà, giờ này bố chưa về, chắc đang ngồi đánh bạc rồiNghĩ nghĩ một lúc cậu cũng chìm vào giấc ngủ...Sáng hôm sauÁnh nắng ban mai nhè nhẹ len qua khung cửa sổ chiếu vào phòngCậu trở mình qua lại rồi cũng bật dậy, rời khỏi giườngLát sau, cậu đeo balo, đi xuống bếp, thấy mẹ đã chuẩn bị bữa sáng để trên bànBữa sáng đỡn giản, chỉ có ổ bánh mì không nhỏ và một ly sữa ấmCậu kéo ghế, ngồi vào bàn ăn sáng, thầm nghĩ chắc mẹ đã đi làm rồi...Ăn sáng xong cậu đến trường, vì từ nhà đến trường không xa, đi bộ tầm mười phút là đếnCon đường dẫn đến trường mát mẻ, hai bên đường có hàng cây xanh, nắng ban mai len lỏi qua từng tán lá chiếu xuống mặt đường tạo thành một bóng cây lớn, mát mẻTiếng chim hót líu lo trên những cành cây, chúng bay qua bay lại, thỏa sức đập cánh uốn lượn chao nghiêng, khoe bộ lông xinh đẹp với đồng loạiDần dần trường học hiện ra trước mắt, đó là một ngôi trường nhỏ nằm bên trái con đường, trước trường có một cái cây lớn, gió thổi lá cây đung đưa tạo nên từng tiếng xào xạcTrong sân, các bạn học sinh nô đùa qua lại, có người ngồi băng ghế, có người đùa giỡn, tiếng cười nói vang vọngĐi dần vào trong là dãy hành lang cùng với các lớp học, lớp của cậu ở cuối dãy, hành lang không rộng lắm nên đi vài bước là đếnTrong lớp, có người thì ôn bài, có người thì nói chuyện đùa giỡn, cậu vừa vào thì đám người nói chuyện giỡn cợt ở cuối lớp đột nhiên im lặngỞ lớp này, cậu chẳng có bạn bè, bọn họ vì biết ba cậu là lưu manh nên chẳng ai dám lại gần cậu, đến nói chuyện cũng không dámCậu như bị cô lập hoàn toàn trong lớp...Tiết học bắt đầuCô giáo vào lớp, bắt đầu điểm danh từng bạn"Lớp trật tự!

Cô bắt đầu điểm danh" Giọng nói lớn, rõ ràng và đầy uy lực đó vang lên khiến cho cả lớp ngồi im không nhúc nhíchCô đọc đến hơn nửa lớp mới đến cậu"Phó Kỳ Ngôn""Dạ có"
 
Ôn Nhu Độc Nhất
Chương 2: Phát hiện bí mật


Ngày tháng dần qua đi, nhưng trong căn nhà nhỏ ở cuối hẻm ấy vẫn như trước, tiếng cãi vã vẫn ko ngớt đi mà ngày một nhiều thêmTiền trong nhà có bao nhiêu đều bị lấy sạch chẳng còn đồng nào, tất cả đem đổ hết vào sòng bạcThời gian ba cậu ở nhà ít dần, hầu hết là ở sòng bạc, chơi đến khi hết tiền thì lại quay về đòi thêmCó khi thua bạc mà không có tiền chơi tiếp, ông ta lại vay nóng của ông chủ sòng, tiền lãi không ít, có hôm đến ngày mà không có tiền trả thì bị chủ nợ rượt đến tận nhàTrong nhà bây giờ có thứ gì còn xài được đều bán để lấy tiền trả nợ, nhưng ông ấy vẫn không biết sợ mà lao vào chơi tiếp
...Hôm nay là thứ tư, trời đã vào đông, thời tiết lạnh lẽo vô cùng"Thưa mẹ con mới về" Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng đủ để người trong nhà nghe thấy"Tiểu Ngôn, về rồi à?"

Giọng nói dịu dàng phát ra từ căn bếp cũ"Vâng" Cậu đi vào phòng cất balo rồi đi xuống bếp, thấy mẹ đang loay hoay nấu cơm"Con đói rồi phải không?

Đợi mẹ nấu cơm xong chúng ta cùng ăn nhé?"

"Vâng"Nhìn lại khuôn mặt dịu dàng hiền từ ấy, hai bên má bây giờ cũng đã hóp vào, mắt có nhiều quần thâm và vết nhăn bắt đầu xuất hiệnMẹ trước đây đã gầy, nay còn gầy hơn, da vẻ cũng xanh xao hơn, trời mùa đông lạnh nhưng mẹ cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, chẳng đủ để giữ ấmNhưng mẹ vẫn cố tỏ ra mình ổn, cậu để ý dạo gần đây mẹ ho ngày càng nhiều, mỗi lần ho đều vô cùng nặng nề, bảo mẹ đi khám thì mẹ lại nói này là bệnh vặt, nhất quyết không chịu đi, dù khuyên thế nào cũng nhất quyết không chịu"Tiểu Ngôn à, hôm nay học thế nào?"

"Cũng ổn ạ""Trời vào đông rồi, con đi học nhớ mặc thêm áo ấm vào kẻo lạnh""Vâng, mẹ cũng mặc áo ấm vào cho đỡ lạnh""Mẹ không sao, mẹ lớn rồi, cái lạnh này mẹ có thể chịu được" Bà nở một nụ cười hiền lành trấn an cậu...Sau khi ăn cơm, cậu trở về phòng, trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, cậu đang soạn tập thì bỗng nhiên tiếng động lớn dưới bếp vang lên làm phá tan không gian yên ắngCậu vội chạy xuống thì đã thấy mẹ quỵ gối dưới sàn, bên cạnh là những cái chén đã vỡ"Mẹ!"

Cậu vội chạy lại đỡ mẹ lênNgười phụ nữ gầy gò giờ đang quỵ dưới sàn, một tay bịt miệng ho như sắp không thở nổi"Mẹ!

Mẹ có sao không mẹ?!"

Cậu đỡ bà lênTừ trong đôi bàn tay chai sần ấy của mẹ chảy ra một thứ chất lỏng màu đỏ, cậu bàng hoàng"Mẹ!

Mẹ ho ra m.á.u!"

Không nói thêm gì nhiều, cậu vội đỡ mẹ lao ra ngoài, tìm cách đến bệnh viện...Ở bệnh viện,Cậu đứng một mình ở ngoài, tay chân run cầm cập, mồ hôi chảy không ngừng dù ở đó có điều hòa, cậu cố ngước mặt lên để kìm cho nước mắt không rơi*cạch*Tiếng mở cửa vang lênCậu vội chạy đến"Mẹ"Đứng trước mặt mẹ, giờ đây cậu vẫn còn run, mồ hôi vẫn còn chảy"Bác sĩ nói thế nào ạ?"

Bà nhìn cậu, im lặng một lúc rồi mỉm cười trấn an, dịu dàng nói"Bác sĩ nói mẹ không sao, chỉ bị bệnh nhẹ thôi, uống thuốc sẽ khỏi""Vâng..."

"Tiểu Ngôn à, chúng ta về thôi"Cậu gật đầuVừa đi, bà vừa dịu dàng nói"Ngày mai mẹ nhận lương, sẽ mua đồ ăn ngon cho con""Vâng" ...Tối hôm đó,Cậu đang ngồi trong phòng làm bài"Tiểu Ngôn à" Giọng nói dịu dàng phát ra từ phòng kháchCậu nhanh chóng đi ra phòng khách, thấy mẹ đang ngồi trên ghế, bên cạnh là vài chiếc áo cũ"Con đây ạ""Áo con sao lại bị rách rồi này?"

"Con sơ ý bị té""Con vào phòng mẹ lấy hộp kim chỉ ra giúp mẹ""Vâng"Cậu quay đi vào phòng mẹ, mở cửa ra nhìn quanh phòng mới thấy một chiếc hộp cũ để trên bànCậu cất bước đi lại phía chiếc bàn, định lấy chiếc hộp xuống thì bỗng mắt cậu đảo qua tờ giấy bên cạnhCậu khựng lại, đứng chết lặng tại chỗ, không khí nặng nề tỏa ra khắp căn phòngTrên tờ giấy trắng ấy ghi rõ hai dòng chữ
Tên bệnh nhân: Lục Mộng Ninh
Kết quả xét nghiệm: ung thư phổi giai đoạn cuốiTrước đây cậu đã từng được nghe về bệnh này rồi, cậu cũng hiểu ra rằng bây giờ thời gian còn được ở bên mẹ không nhiềuCậu cố nén đi giọt nước mắt sắp rơi xuống, đưa tay lấy hộp kim chỉ rồi đi ra phòng khách đưa cho mẹ"Đây ạ""Cảm ơn con""Vâng..."

"Mẹ, con vào phòng học bài tiếp đây ạ""Ừm, con đi đi"Cậu đứng đó nhìn mẹ một lát rồi lẳng lặng quay bước đi vào phòngTrong căn phòng nhỏ tối om, chỉ có ánh trăng vàng chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào góc nhỏ trong phòng làm bóng cậu đổ dài trên sàn nhà lạnh buốtTrong góc, cậu ngồi thu mình, hai tay ôm chân, chôn mặt vào hai đầu gối, cứ như thế khóc một mình chẳng ai hayTừng tiếng nấc nghèn nghẹn phát ra, từng giọt nước mắt cứ rơi ra không kìm đượcChỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó không còn được thấy mẹ, không còn được nghe tiếng mẹ, không còn được mẹ ôm nữa...thì cậu lại khóc ...Ngày tháng trôi qua, mỗi thời gian được ở bên mẹ cậu đều trân quý như vàng như bạc, mẹ dạo này yếu đi trong thấy, ho cũng nhiều hơn, da vẻ xanh xao rõ rệtNhững ngày gần vào hè, trời nắng vô cùng oi bức, tiếng ve kêu râm ran trên những cành cây caoBuổi tối trước thi học kì hai, cậu ngồi trên bàn học, chăm chỉ học bài để chuẩn bị cho kì thi ngày mai*cốc cốc cốc*"Tiểu Ngôn, mẹ vào được không?"

"Vâng, mẹ vào đi"Bà mở cửa đi vào, đi lại chỗ cậu rồi ngồi xuống bên cạnh cậu"Ngày mai con thi học kì phải không?"

"Vâng""Con hãy cố gắng lên nhé""Vâng ạ"Bà mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu cậu"Mẹ luôn tin tưởng con trai của mẹ, sau này con luôn phải cố gắng học hành thật tốt, trở thành người có ích cho xã hội"Cậu gật đầu"Con nhớ ngủ sớm nhé, giữ sức để mai thi cho tốt""Vâng"Bà nói xong thì đứng lên đi ra khỏi phòngNghe lời mẹ, cậu đóng sách vở lại, đi qua giường chuẩn bị ngủ...Sáng hôm sau,Cậu thức dậy từ sớm, chuẩn bị sách vở đến trườngTrên đường đi, người đi qua lại khá đông, ai cũng bận rộn với công việc của mìnhSáng hôm nay trời không nắng, chỉ có mây, không khí mát mẻ, gió thổi nhè nhẹ, chim hót líu lo bay qua bay lại trên những cây caoTrường học dần hiện ra trước mắt, trước cổng trường có vài phụ huynh đưa con họ đi thi, ai cũng mỉm cười động viên con mìnhTuy thấy cảnh đó nhưng cậu chẳng có một chút ghen tị nào, ngược lại còn không để tâm tới việc mình tự đi hay được ai đưa đónCậu biết rõ mẹ cậu giờ đã yếu, tự mình đi lại còn khó khăn chứ đừng nói là đưa rước, còn ba thì chẳng còn chút hy vọng nào, mấy tuần nay ông ấy chẳng về nhà, nghe nói là thắng bạc, chắc là đã lấy tiền đó đi chơi ở đâu đó rồiDù mẹ không đưa cậu đi thi như người khác được, nhưng mẹ đã động viên và tiếp thêm tinh thần cho cậu, điều đó đối với cậu còn đáng giá hơn việc đưa đi gấp nhiều lần...Trong phòng thi, cậu nhìn vào tờ đề, đọc từ trên xuống dưới, hít vào thật sâu rồi thở ra, cầm bút lên bắt đầu làm bài...Kì thi cuối học kì kết thúc, ai cũng phấn khởi vui mừng vì sắp được nghỉ hè
Hôm biết kết quả thi, trời mưa tầm tã, người đi đường đều cất bước vội vã để mau về nhàTrong lớp,"Thành tích năm nay của lớp chúng ta rất đáng khen!

Đề năm nay hơi khó so với các em, nhưng các em vẫn làm rất tốt, cô rất tự hào về lớp chúng ta!"

Giọng nói lớn đầy uy lực kèm theo tự hào, học sinh bên dưới ngồi trật tự trên ghế nhưng cũng không giấu được nụ cười"Năm nay có một bạn xuất sắc giành được vị trí nhất lớp"Cả lớp im lặng, hồi hợp lắng nghe, ai cũng muốn mình là người được cô nêu tên"Phó Kỳ Ngôn, cô chúc mừng em!"
 
Ôn Nhu Độc Nhất
Chương 3: Chỗ ở mới


-----
Cô vừa nói dứt câu, cả lớp đều nhìn về phía Kỳ Ngôn, những lời bàn tán xì xầm bắt đầu nổi lênCó người thì khen cậu học thật giỏi, có người thì chậc lưỡi bảo do cậu ăn may thôiNhưng trong lòng cậu thì vô cùng vui mừng, định một lát nữa về nhà sẽ khoe mẹ, chắc mẹ sẽ tự hào lắm...Trên đường về nhà,Trời đã tạnh mưa, nhưng bầu trời lại xám xịt chẳng có tí năng nào, mặt đường vẫn còn ướt, nước mưa vẫn còn đọng lại trên những lá câyTrên suốt đường về, miệng cậu luôn mỉm cười, chỉ muốn đi thật nhanh về nhà để khoe với mẹ, để được nhìn thấy nụ cười tự hào của mẹ và được mẹ xoa đầu khen ngợi...Về đến nhà,"Mẹ ơi" Giọng nói vui vẻ của cậu vang khắp nhà, nhưng chẳng ai lên tiếng trả lời cậu"Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?"

Giọng nói của cậu càng lớn lên, mang theo một nổi bất an và lo sợ"Mẹ ơi" Cậu vừa đi vừa gọi, đi khắp nhà chẳng thấy mẹ đâu, nổi bất an lo sợ càng dâng lên tột độBỗng cậu có một linh cảm không lành khi đi ngang qua phòng"Mẹ ơi!"

Cậu nhanh chân chạy hối hả vào phòng, trên tay vẫn còn cầm giấy báo điểm thiĐứng trước cửa phòng ba mẹ, chân tay cậu run không kiểm soát được, cậu cố gắng bình tĩnh, đưa bàn tay run rẩy đó lên cầm lấy tay nắm cửa, mở cửa đi vàoCánh cửa bật mở,Cậu đứng chết lặng, tờ giấy báo điểm thi từ từ rơi xuống nền gạch lạnh buốtTrên chiếc giường, người phụ nữ gầy gò xanh xao đang nằm đó, cả cơ thể đã cứng đờ và lạnh ngắt, khuôn mặt bà lúc này rất yên bình, trên miệng còn nở một nụ cười nhẹ như được giải thoát, bà ra đi rất thanh thảnBên bàn cạnh giường còn có một lá thư và một ít tiền, nhưng cậu chẳng có tâm trí nào để đọc thư nữa"Mẹ ơi...!"

Cậu từ từ nhấc đôi chân run lên, bước về phía giường, nước mắt từ từ rơi xuống"Mẹ...mẹ ơi...!"

Đứng bên giường, cậu quỳ xuống khóc nấc, đưa tay lên cầm lấy bàn tay lạnh ngắt ấy"Mẹ!

Mẹ tỉnh lại đi mẹ!.."

Cậu vừa nói vừa khóc nấc, nước mắt chảy không thể kiểm soát đượcLát sau, cậu mới từ từ đứng lên, chân tay vẫn còn run lẩy bẩy, đôi mắt đã đỏ hoe cậu quay người nhìn lên chiếc bàn, đưa tay lấy lá thư và mở ra đọc, trong thư là những nét chữ được mẹ cẩn thận viết lần cuốiNội dung thư:
"Tiểu Ngôn à, mẹ xin lỗi con vì mẹ đã không thể giữ được lời hứa sống đến trăm tuổi để nhìn con trưởng thành, mong con tha lỗi cho mẹ.

Con là một cậu bé ngoan, mẹ rất tin tưởng con trai của mẹ.

Mẹ mong con đừng quá đau buồn, hãy sống thật tốt, lớn lên thật tốt.

Mong con hãy nhớ lời dặn của mẹ, trở thành một người có ít cho xã hội, mẹ sẽ luôn dõi theo con.

Mẹ Lục Mộng Ninh"Đọc xong, cậu ôm lá thư mà khóc tiếp, khóc đến nghẹn, nước mắt cứ rơi không kiểm soát đượcBên ngoài trời cũng bắt đầu đổ mưa, cứ như bầu trời cũng tiếc thương cho sự ra đi ấyHôm mẹ mất, trời không có tí nắng nào, cứ mưa mãi mưa mãi, mây đen cứ kéo đến không ngừng, gió cũng chẳng ngừng thổi...Ở tang lễ, ông bà luôn ở bên cạnh cậu, giờ đây cậu chỉ còn có ông bà để nương tựa, trong đám tang của mẹ cũng không thấy ba cậu đâu Lần cuối cùng trước khi mẹ được đẩy đi, cậu không khóc, không phải vì cậu không muốn khóc, mà là vì có muốn cũng chẳng còn nước mắt để khócMấy hôm nay cậu đã khóc quá nhiều, khóc đến kiệt sức, mắt cũng bắt đầu sưng lên rồiHọ đẩy mẹ cậu đi thật xa, đến khi cậu nhận lại chỉ là một chiếc hũ đựng tro cốt lạnh lẽoTrên đường ra nghĩa trang, bầu trời xám xịt, đoàn người bước đi trong sự u buồnGiờ đây, mỗi lần nhớ mẹ cậu chỉ có thể nhìn lại ảnh cũ, cũng chẳng còn được nghe tiếng mẹ gọi nữa, cũng chẳng còn được mẹ ôm hay xoa đầu mỗi khi được điểm cao nữaTất cả, đã trở thành quá khứ, một quá khứ mà có muốn cũng không thể trở lại được Đứng trước bia mộ của mẹ, nhìn rõ tên mẹ trên tấm bia ấy cậu lại cảm thấy đau lòngCậu gạt hết nước mắt, quỳ xuống trước bia mộ, cố nở một nụ cười: "Mẹ, mẹ hãy yên tâm, con nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng" Giọng nói của cậu rất nhỏ, chỉ đủ mình cậu nghe thấy, nhưng cậu tin rằng mẹ cũng đã nghe thấyMột cơn gió nhè nhẹ thổi qua, giống như lời đồng ý nhờ gió gửi từ phương xa của mẹ...Sau khi mẹ mất, cậu được chuyển đến thị trấn A ở với ông bàĐối với cậu, thị trấn A này khác với thị trấn C lúc trước cậu sống, ở đây không khí trong lành hơn, mọi thứ đều vô cùng mới mẻỞ đây không có những ký ức buồn bã, không có những lời la mắng chửi rủa của ba, không có những lời bàn tán gièm pha của mấy người trong xóm, tất cả đều rất yên bình"Kỳ Ngôn, cháu vào đây" Lời nói dịu dàng của bà từ trong nhà vọng ra, kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ"Vâng"Nghe lời bà, cậu cởi giày để lên kệ rồi bước vào nhàTrong nhà, mọi thứ được sắp xếp vô cùng gọn gàng và ngăn nắp, cả căn nhà toát lên không khí ấm cúng của một gia đình thật sựĐây là bầu không khí mà từ năm năm trước cậu đã không còn được cảm nhận nữa rồi"Kỳ Ngôn, lên đây""Vâng" Đi theo tiếng gọi của bà lên lầu, bà đang đứng trước một căn phòng"Cháu vào xem thử đi, bà không biết cháu thích gì nên chỉ trang trí sơ sơ thôi, sau này cháu thích gì thì cứ mua trang trí thêm nhé" Bà vừa nói vừa nở nụ cười dịu dàng và ấm áp "Vâng, cảm ơn bà ạ""Thằng nhóc này, bây giờ về ở với ông bà rồi, cứ tự nhiên, đừng ngại gì hết" Bà vừa nói vừa mỉm cười xoa đầu cậu"Vâng" "Thôi cháu nghỉ ngơi đi, có gì thì gọi bà"Cậu gật đầuSau khi bà đi xuống lầu, cậu mới mở cửa đi vào, căn phòng này hoàn toàn khác với căn phòng nhỏ của cậu lúc trước, bên trong phòng rộng rãi thoáng mát, có điều hòa, có giường ngủ với chăn gối ấm áp còn vương lại mùi nắngGió bên ngoài khẽ thổi làm cho rèm ở cửa sổ bay lên, nắng chiều chiếu vào phòng làm căn phòng thêm phần sáng sủaBên cạnh giường ngủ còn có bàn học lớn, đầy đủ những dụng cụ cần thiết, nhìn qua bên đối diện, còn có một cái tủ quần áo Cậu đi đến chỗ tủ, từ từ mở tủ ra, bên trong có một bộ giá treo quần áo, cậu để balo xuống, mở balo rồi soạn đồ ra và treo vào tủSau khi cất quần áo vào tủ, xếp hết sách lên bàn, cậu đi đến chỗ cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoàiNhìn ánh hoàng hôn dần buông xuống, cậu chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác yên bình, không biết đã bao lâu rồi cậu mới được ngắm hoàng hôn thế này, bây giờ cậu chỉ muốn đứng đây ngắm mãi cho đến khi mặt trời lặn hẳnVì cửa sổ phòng cậu hướng thẳng ra đường, giờ này người dân qua lại cũng không ít, có người thì đang đi làm về, có người thì đi chơi Nhưng ánh mắt của cậu lại dừng ở một cô bé vừa đi vừa ôm túi bánh, tóc tết hai bên, mặc chiếc váy màu hồng nhạtCậu đứng đó ngây người ra, nhìn theo cô bé ấy cho đến tận khi cô bé đi khuất"Tiểu Ngôn, xuống ăn tối thôi" Giọng nói dịu dàng của bà vang lên từ dưới lầuNghe tiếng của bà cậu mới hoàn hồn lại, lúc ấy thì cô bé đó đã đi mất"Vâng"Mặt trời lúc này cũng đã lặn để nhường chỗ cho ánh trăng vàng và những vì sao lấp lánhCậu đưa tay đóng cửa sổ lại rồi quay bước đi ra khỏi phòng, đi xuống lầuỞ trong bếp, bàn ăn trống trãi khi nãy bây giờ đã được lấp đầy bằng các món ăn ngon do chính tay bà chế biếnÔng cũng vừa đi công việc về, đang loay hoay tháo giày, đóng cửa"Chào ông ạ"Nghe tiếng của cậu, ông liền ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hiền từ"Tiểu Ngôn, cháu mới đến hả?"

"Vâng"Ông treo áo khoác lên giá rồi đi lại phía cậu, đưa tay lên xoa đầu cậu"

Sau này ở đây với ông bà rồi, đừng ngại gì hết, có gì cứ nói với ông bà"Cậu gật đầu"Lúc nãy ông đã đi xin giấy chuyển trường cho cháu rồi này" "Cảm ơn ông""Hai ông cháu vào ăn cơm này" Giọng bà vang ra từ bếp"Vâng"...Trên bàn ăn, toàn là những món ngon và đầy đủ dinh dưỡng"Cháu ăn nhiều vào nhé" Bà gắp đồ ăn để vào chén cho cậu"Cảm ơn bà" Cậu gắp đồ ăn cho vào miệng, từ từ thưởng thứcQuả thực vị ngon này lâu lắm rồi cậu mới có thể nếm lại đượcLúc còn ở nhà cũ với mẹ, lâu lâu cậu mới được ăn nhiều thịt cá như thế này, ngày thường thì ăn củ cải hoặc rau luộc, thịt cá cũng chỉ có một ítNhưng từ khi mẹ mất, cậu không có tâm trạng để ăn uống nên chỉ ăn qua loa để no bụng cho qua, cũng chẳng buồn để ý xem đồ ăn có vị gìCậu ăn thêm vài miếng nữa, thật là ngon, món này có vị giống với mấy món mẹ hay làm, chắc là vì mẹ học nấu ăn từ bà"Có ngon không Tiểu Ngôn?"

Giọng nói dịu dàng của bà vang lên ở phía đối diện"Ngon lắm ạ""Ngon thì ăn nhiều vào nhé" Cậu gật đầu, cho thêm đồ ăn vào miệng...Ăn tối xong, cậu thu dọn chén đĩa rồi mang đến bồn rửa giúp bà"Ây ây, để đó bà dọn, cháu lên phòng nghỉ ngơi đi" Bà vừa nói vừa lấy đống chén đĩa dơ từ tay cậu, hất hất tay ý bảo cậu đi lên phòng đi"Để cháu giúp bà ạ""Thôi thôi, mấy việc này để bà, hôm nay cháu đi đường dài chắc mệt lắm rồi, mau đi nghỉ sớm đi""Vâng" Cậu đứng chần chừ một lúc rồi cũng đi ra khỏi bếp và đi lên phòng ngủ
...Ở trong phòng, căn phòng này thật ấm áp, không giống như căn phòng tối tăm lạnh lẽo trước kia của cậuÁnh trăng sáng chiếu qua khung cửa sổ, cậu đi đến mở cửa sổ ra, gió nhè nhẹ thổi qua làm rèm cửa khẽ bay lên, bầu trời đêm nay thật nhiều sao"Tiểu Ngôn, ngủ sớm đi cháu" "Vâng ạ"Đứng ngắm thêm một lúc, rồi cậu cũng đóng cửa, kéo rèm lại, tắt đèn và đi ngủ, ga giường thật êm, chăn gối thật mềm và thơm khiến cậu vừa nằm xuống đã cảm thấy muốn ngủ ngayCũng vì hôm nay phải đi đường dài, thu dọn nhiều thứ nên giờ cậu chẳng còn tí sức nào, thêm việc điều kiện ngủ quá tốt khiến cho cậu ngủ lúc nào không hayĐêm nay cậu ngủ thật ngon, bù lại cho những ngày sống trong sợ hãi và lo lắngSợ vì có thể ba sẽ về đánh mắng tiếp, lo lắng vì bệnh của mẹ, nhưng giờ những chuyện đó đã trôi qua, nó đã trở thành những kí ức, một kí ức mà cậu mãi mãi không muốn quay trở lại
 
Ôn Nhu Độc Nhất
Chương 4: Cô bé tóc nâu


...Sáng hôm sau,Tia nắng ban mai nhẹ nhàng len qua rèm cửa, chiếu vào phòngMí mắt cậu khẽ run, tay chân khẽ cử động, cậu từ từ mở mắt ra, chớp chớp mắt nhìn lên trần nhàHôm nay là buổi sáng đầu tiên của cậu ở thị trấn A, cậu kéo chăn bật ngồi dậy, nhìn ra ngoài thấy mặt trời đã lên, bên ngoài còn có tiếng chim hót líu loCậu bước xuống giường, vươn vai một cái đầy uể oải rồi đi đến cửa sổ, vén rèm qua rồi mở cửa ra, mặt trời đã lên, bên ngoài người đi đường qua lại không ít, mỗi người một việc, ai cũng bận rộn
...Sau khi vệ sinh cá nhân, cậu xuống lầu, ông đã ra ngoài từ sớm, bà cũng đi chợ chưa về, căn nhà trống trải chỉ có mình cậuCậu nhìn quanh rồi đi về phía cửa chính và mở cửa ra, điều khiến cậu chú ý ngay lúc cửa vừa mở ra chính là những cây hoa hướng dương đã nở Lúc đến đây cậu cũng chẳng để ý đến chúng, giờ mới biết trước nhà ông bà có trồng hoa hướng dươngNhững cây hoa đang vươn mình nở rực rỡ theo hướng ánh mặt trời lấp lánh trên cao, cũng không biết chúng được trồng từ khi nào nữa, lúc trước cậu đến đây chơi thì không thấyĐang đứng ngắm thì bỗng nghe tiếng gọi"Tiểu Ngôn, cháu dậy rồi à?"

Cậu giật mình quay sang thấy bà đang xách giỏ đi tới"Vâng""Hôm nay bà mua hơi nhiều thứ nên đi chợ có hơi lâu, cháu dậy lâu chưa?"

"Cháu mới dậy ạ" Cậu chạy đến xách giỏ vào nhà giúp bà"Cảm ơn tiểu Ngôn, bà mua nhiều món lắm, cháu thích ăn gì cứ lấy" Bà buông được chiếc giỏ nặng đầy đồ ăn xuống liền cảm thấy người khỏe khoắn hơn, xoa xoa cổ tay và đầu vai vài cái"Vâng ạ"Trong giỏ khá nhiều món, từ các loại bánh đến các món làm sẵn đều có hết, đợi bà soạn ra xong, cậu đưa tay chọn cho mình một túi bánh quen thuộc, trước đây mỗi khi nhận lương mẹ cũng thường mua bánh này cho cậu ăn Ăn lại, quả đúng là mùi vị bánh quen thuộc này, không lẫn vào đâu được, giờ được ăn lại, thật là ngon...Chiều đến,"Tiểu Ngôn, cháu đi mua ít đồ giùm bà có được không?"

"Được ạ"Bà đi đến chỗ cậu, đưa cho cậu một tờ giấy ghi nhớ: "Cháu ra khỏi nhà, rẽ trái rồi đi thẳng, đến một cái ngã ba thì rẽ phải sẽ đến cửa hàng tiện lợi" Bà chỉ đường rồi đưa tiền cho cậu"Vâng""Cháu đi cẩn thận nhé""Vâng"Cậu cầm giấy ghi nhớ và tiền, xếp chúng lại cho vào túi rồi thay dép, đi ra ngoài"Để coi...rẽ trái rồi đi thẳng"Cậu đi theo chỉ dẫn của bà, trời chiều ở đây nhìn thật bình yên, trên đường giờ này ít người qua lại do chưa tới giờ cao điểm"Đến ngã ba...rẽ phải..."

Đi được theo chỉ dẫn của bà, cuối cùng cậu cũng đến được cửa hàng tiện lợi...Sau khi mua hết những đồ cần thiết, cậu thanh toán rồi trở về nhàTrên đường về, cậu đi đến ngã ba, vừa chuẩn bị rẽ trái để về nhà thì bỗng khựng lại, chân không đi tiếp nữa mà đứng đó quay đầu sang nhìn bên hướng đối diệnĐối diện có hai tên nhóc chừng mười một hay mười hai tuổi gì đó đang đứng chống nạnh, nhìn kĩ vào mới thấy đứng trước mặt hai tên nhóc đó có một cô bé khoảng chừng mười tuổiCô bé ấy có vẻ rất sợ do hai tên kia có dáng người to cao, khuôn mặt hung hăng dữ tợn, còn cô chỉ thấp bé chưa đến vai của bọn họ, trên tay cô đang cầm túi đồ, chân cứ liên tục lùi về phía sau"Đưa túi bánh đó cho tụi tao!"

Một tên cao gầy cất giọng đầy hung hăngThấy cô bé không chịu đưa, tên béo còn lại định giật lấy, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị ai đó bắt cánh tay lạiNgười đó siết rất chặt, chặt đến nổi tay của tên đó đỏ hết cả lênTên đó đau quá mà la lên, rút tay lại"Mẹ nó, thằng nào vậy?!"

Vừa nói dứt câu tên đó đã quay sang nhìn người vừa cầm tay mình bằng ánh mắt như dữ tợn, nhưng chưa được bao lâu thì ánh mắt ấy đã không còn dữ nữa, thay vào đó là sợ, sợ đến xanh hết cả mặtTrước mặt tên đó là một cậu bé khác lớn tuổi hơn, cao hơn và gương mặt cũng hung dữ hơnTên gầy kia khẽ nuốt khan một cái, hết nhìn cô bé trước mặt rồi lại quay sang nhìn người kìa"Hôm...hôm nay tao tha cho mày đó!"

Tên gầy cố cất giọng hung hăng nhưng người nghe chẳng thấy sợ chút nào, ngược lại nhìn mặt hai tên đó còn có chút buồn cườiNói xong tên gầy kéo tên béo chạy một mạch đi mà không dám quay đầu lại, để lại hai người đứng đây cố nhịn cười"Cảm ơn anh nhé" Giọng nói trong trẻo và vô cùng êm tai vang lên, không quá to cũng chẳng quá nhỏ, đủ để lọt vào tai cậuCậu quay mặt lại, có đôi chút ngạc nhiên vì trước mắt cậu chính là cô bé mà hôm qua cậu nhìn thấy khi đang ngắm mặt trời lặnCô bé có làn da trắng tinh như sứ, khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc mũi nhỏ xinh, có thêm đôi má hồng hồng, đôi mắt to hai mí, long lanh và trong veo như mặt hồ, đáy mắt cô bé ánh lên một tia dịu dàng, trông nhìn vào là cứ muốn nhìn mãi, điều khiến cậu đặc biệt chú ý đó là cô bé này có mái tóc màu nâu, nâu như màu của hạt dẻ"Không có chi" Cậu nhẹ nhàng đáp lại, giọng cũng dịu dàng không rõ lí doCô bé đó mỉm cười, đôi mắt to lúc nãy giờ cong lên như vầng trăng khuyết, bên đôi má hồng còn có một lúm đồng tiền, nó không sâu nhưng cũng đủ để người khác nhìn ra"Nhóc con, em tên là gì?"

"Vân Noãn Chi ạ" Cô mỉm cười, chớp chớp mắt hỏi cậu: "Còn anh?

Anh tên là gì?"

"Phó Kỳ Ngôn""Vâng..."

Cô vừa nói vừa tìm trong túi đồ, lấy ra một viên kẹo nhỏ được gói bằng giấy màu hồng"Em tặng anh, cảm ơn anh vì hồi nãy đã giúp em"Cậu có hơi ngạc nhiên, không ngờ cô bé này lại làm như vậy, nhìn cô có vẻ rất lễ phép, dùng hai tay đưa viên kẹo cho cậu, miệng còn đang nở nụ cười trông rất đáng yêu, nhìn thấy cảnh trước mắt bỗng trong lòng cậu dâng lên một cái cảm giác gì đó rất lạ, chính cậu cũng không thể biết cái cảm giác ấy là gì"Tặng anh sao?"

"Vâng, tặng anh" Noãn Chi chớp đôi mắt xinh đẹp, môi vẫn nở nụ cườiCậu từ từ vươn tay ra, lấy viên kẹo đó từ hai lòng bàn tay nhỏ nhắn kia "Cảm ơn nhóc con"Nói rồi, cậu quay lưng, cất bước đi về thì lại nghe tiếng chân chạy theo đằng sau, quay đầu lại thì cô đang ở sau lưng"Sao thế?"

"Cho em đi chung với anh nhé?"

"Nhà em ở đâu mà lại muốn đi chung với anh?"

"Rẽ phải, đi thẳng" Rẽ phải, đi thẳng, hướng đó cũng là hướng mà cậu đang đi"Ừm"Trên đường về,"Nhóc con, sau này ra ngoài nhớ đi cùng người lớn, đừng đi một mình, nguy hiểm lắm" Cậu vừa đi vừa nói"Vâng, nhưng nếu sau này được đi cùng anh thì em không sợ gì nữa" Cô nở nụ cười ngây ngôCậu định nói thêm, nhưng khi thấy nụ cười ngây ngô đó thì cậu lại nuốt hết câu vừa định nói vào lại bên trong, cảm giác lòng cũng dịu đi, không biết lí do là gì nữa"Này, em còn nhỏ mà đã nhuộm tóc rồi hả?"

Cô khựng lại, quay sang nhìn cậu với đôi mắt mang ý cười: "Tóc em là bẩm sinh đấy, không phải nhuộm đâu""Bẩm sinh sao?

Ồ...lạ thật đấy!"

Cậu nói với vẻ ngạc nhiên, màu tóc bẩm sinh này trước đây khi đọc sách cậu đã từng đọc qua, nhưng số người có màu tóc bẩm sinh này thì không nhiều lắm, cậu chưa từng gặp ai có màu tóc như vậy ở ngoài đời bao giờ"Em được di truyền màu tóc này từ mẹ, có phải là lạ lắm không?"

Cậu mỉm cười "Đúng là có chút lạ, nhưng anh thấy rất đẹp""Cảm ơn anh" Noãn Chi mỉm cười nhìn cậu, trong lòng cũng có cảm xúc khó tả, có lẽ cảm xúc này vượt xa tầm hiểu biết của một cô bé chỉ mới mười tuổi"Lúc đi học em cũng bị thầy cô hiểu lầm về chuyện này nhiều lắm, bạn bè mới gặp em đều thấy em lạ nên ai cũng hỏi, nhưng từ từ mọi người cũng đều quen hết rồi nên không thấy lạ nữa"Cậu nở một nụ cười nhẹ, đáy mắt ánh lên những tia dịu dàng hiếm thấy: "Anh thấy nó rất hợp với em, trông rất đẹp""Thật vậy sao?

Cảm ơn anh nhé" Noãn Chi vẫn nở nụ cười ngọt ngào nhìn cậu khiến cậu không muốn chú ý cũng phải quay sang lén nhìn một chútCảm giác này là sao vậy chứ?

Cô bé này thật lạ, bước vào cuộc đời cậu chỉ bằng một nụ cười nhưng đã khiến cho cậu vừa nhìn là đã không dứt ra được mà cứ muốn nhìn mãi, hình như nhịp tim cũng đang tăng lên thì phải, không xong rồi, nó càng ngày càng đập mạnh rồi, cậu không ngăn nó lại được nữa rồiCô bé như ánh mặt trời chiếu vào con đường tối tăm mang nỗi đau mất mát quá lớn của cậu, mất đi người thân yêu nhất cũng giống như mất đi cả bầu trờiCô bước vào cuộc đời cậu một cách nhẹ nhàng như thế, chỉ là một cuộc gặp gỡ vô tình nhưng lại để lại trong lòng cậu một cảm xúc khó diễn tả mà cũng khó quên...Đến nhà ông bà, cậu dừng lại trước hẻm, quay sang tạm biệt cô, nhưng không vội vào mà đứng đó nhìn cô đi Nhưng Noãn Chi đi được vài bước thì bỗng dừng lại, quay đầu lại mỉm cười: "Anh ơi, sau này em gọi anh là anh Kỳ Ngôn có được không?"

Cậu mỉm cười đáp lại: "Được, nhóc về cẩn thận đấy""Vâng" Noãn Chi vẫy tay với cậu rồi quay người chạy tung tăng đi mấtCậu thì lại đứng ngây ra đó, miệng cứ nở nụ cười dịu dàng như bị ai nhập, đến khi cô đi khuất thì cậu mới vào nhà"Thưa bà cháu mới về""Tiểu Ngôn về rồi à, có mua được không cháu?"

"Được ạ, mua được đủ hết mấy món bà ghi luôn đấy bà" Cậu đến bên bếp đặt túi đồ xuống"Cảm ơn cháu nhé, cháu đi tắm đi rồi xuống ăn tối, chắc giờ này ông cũng sắp về rồi" Bà vừa nói vừa soạn đồ trong túi ra, đủ hết các món cần mua, nhìn món nào cũng thấy rất ưng mắt, chắc cậu nhóc đã lựa rất kĩ"Vâng"...Trong phòng,Cậu bước ra khỏi phòng tắm, mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, tóc còn hơi ướt, vừa đi vừa dùng khăn lau tóc, mắt cậu dừng lại ở viên kẹo vừa được tặng đang để trên bàn họcLau tóc xong, cậu treo khăn lên rồi đi đến trước bàn, đưa tay cầm lấy viên kẹo đó lên, ngắm nghía một hồi lâu rồi bất giác mỉm cười nhẹ, nghĩ thầm cô bé này thật đáng yêu
 
Ôn Nhu Độc Nhất
Chương 5: Viên kẹo nhỏ


-----Sau khi ăn tối xong, cậu trở về phòng, hôm nay trăng sáng nhưng trời ít sao, gió cũng ít, lâu lâu mới có một cơn gió thổi quaCậu ngồi trên bàn học, lật từng trang sách ra đọc, mấy quyển sách này là ông mua cho cậu, vì ông biết cậu thích đọc mấy loại sách thế nàyLật lật vài trang, cậu không đọc nữa mà hướng mắt sáng viên kẹo bên cạnh, từ nãy tới giờ nó cứ khiến cậu mất tập trungCậu cầm viên kẹo lên, nhìn nhìn rồi cũng mở viên kẹo ra, viên kẹo được bọc hai lớp, cậu giữ lại lớp giấy gói bên ngoài, ăn phần kẹo bên trong rồi vứt lớp vỏ đã dính đường vào sọt rác nhỏ bên bàn họcViên kẹo vừa được đưa vào miệng đã lan tỏa vị ngọt ra khắp khoang miệng, vị ngọt không gắt mà mang lại cảm giác dễ chịu, thì ra kẹo này vị dâu, bên trong kẹo còn có nhân nữa, từ trước tới giờ cậu chưa từng ăn viên kẹo nào ngon thế nàySau khi kẹo tan, vị ngọt vẫn còn vương trong miệng, miếng giấy gói lúc nãy cậu giữ lại vẫn còn để trên bànCậu mở hộp bút, lấy ra một cây viết rồi bấm ngòi bút lên, ghi vào miếng giấy gói một dòng chữ nhỏGhi xong, cậu cẩn thận xếp giấy lại để chữ bên trong không bị lem ra, rồi đem cất miếng giấy đó vào một chiếc hộp gỗ hình vuông được đặt trong ngăn kéo thứ nhất của tủ cạnh giường...Ở ngôi nhà đằng xa xa nào đó,"Tiểu Chi, nhớ ngủ sớm nhé" Giọng của mẹ phát ra từ dưới lầu"Vâng ạ"Noãn Chi đang nằm trong phòng đọc truyện tranh, đây là bộ truyện mà cô rất thích, nay được ba tặng lúc chiều, cô vô cùng vui, giờ vừa đọc mà miệng vẫn còn mỉm cườiVì nội dung truyện là cuộc sống của những công chúa bánh ngọt, bản thân cô rất thích bánh, không phải vì thích ăn, mà là vì thích tự làm ra những chiếc bánh có hương vị ngọt ngào, mang đến cảm giác vui vẻ và xoa dịu tâm hồn của mọi ngườiNhưng giờ cô vẫn còn nhỏ, chỉ được làm phụ bếp mỗi khi mẹ làm bánh, mẹ cần gì thì lấy giúp, đánh trứng, trang trí bánh, hoặc những công việc nhẹ nhàng, không chạm đến những đồ vật nguy hiểmMỗi khi nhìn những chiếc bánh vừa mới ra lò, cô lại cảm thấy rất vui, còn khi được ăn những chiếc bánh có công của mình phụ vào, lại thấy thật hạnh phúcCô đọc rất tập trung, tay lật từng trang, mắt thì nhìn vào hình vẽBỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa*cốc cốc cốc* "Mẹ vào nhé?"

"Vâng ạ"Bà mở cửa đi vào, nhìn thấy cô công chúa nhỏ của mình giờ này còn nằm sấp trên giường đọc truyện tranh mà chỉ thở dài, bà cũng không nói gì đến mấy chuyện này nhiều, vì bà biết dù đọc bao lâu thì đúng giờ cô sẽ tự động đóng truyện lại rồi đi ngủĐó đã là đức tính được bà rèn từ nhỏ cho cô, bây giờ cũng đã thành thói quen"Có chuyện gì sao mẹ?"

Noãn Chi ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt to nhìn mẹ"Cũng không có chuyện gì, mẹ định vào nói với con là sáng mai chúng ta luyện đàn""Vâng ạ""Thôi con ngủ sớm đi, đừng đọc truyện tranh nữa""Vâng ạ""Mẹ ra ngoài đây, con ngủ ngon""Vâng, ba mẹ ngủ ngon ạ"*cạch*Tiếng cửa đóng lại, bà trở về phòng, còn cô thì vẫn nằm trên giường đọc truyện tranh tiếpTrước đây, lúc chưa cưới ông Vân Hiên Vũ, bà Trương Bội Ngọc từng là một nghệ sĩ piano nổi tiếng, thường đi lưu diễn nhiều nơi, nhưng khi đến một thành phố để lưu diễn, ý trời khiến cho bà gặp được ông Vân Hiên VũLúc ấy, ông Vân Hiên Vũ là con trai cả của một tập đoàn lớn nhất nhì vào lúc ấy, đang đi xem buổi biểu diễn, hai người đã phải lòng nhau từ cái nhìn đầu tiên

Sau này, khi đã có chồng rồi thì bà Trương Bội Ngọc không đi lưu diễn nữa, rời bỏ nơi phồn hoa đô thị, xe cộ tấp nập, hai vợ chồng chuyển về thị trấn A sống vì muốn ở một nơi thanh bình, không khí trong lành để hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc với gia đình của mìnhCưới nhau được một năm thì bà có thai rồi sinh ra cô tiểu thư nhỏ đặt tên là Vân Noãn Chi, từ nhỏ đến lớn Noãn Chi luôn được ba mẹ yêu thương và chiều chuộng như công chúa nhỏĐáp lại sự yêu thương chiều chuộng đó, Noãn Chi có tính cách ngoan hiền, lễ phép và rất biết suy nghĩ, hiểu chuyện, học hành cũng rất tốt, thầy cô rất thương, bạn bè cũng mến, chỉ có khuyết điểm là hơi kén ăn, điều đó khiến bà Trương Bội Ngọc cứ phải rầy la mãi*ting ting*Đồng hồ báo đến giờ ngủ, cô nhẹ nhàng đóng quyển truyện tranh lại, đem qua bàn học cất lên kệ, tắt đèn rồi trở lại giường, kéo chăn ấm lên và từ từ chìm vào giấc ngủ...Sáng hôm sau,Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ, xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòngTrên chiếc giường, cô cử động, hàng mi dài khẽ run nhẹ, tay kéo chăn ra, lăn qua lăn lại rồi cũng từ từ mở mắt ra, ánh nắng chiếu vào chói mắt làm cô hơi nhíu màyBên ngoài có tiếng gõ cửa*cốc cốc cốc*"Tiểu Chi, dậy đi con"Được một lát, nhận thấy bên trong không có tiếng trả lời, bà thấy lạ nên mở cửa vào xem thử"Tiểu Chi"Cô đang ngồi trên giường, tóc rối, hai mắt nhắm lại, cả cơ thể thả lỏng để tỉnh ngủ"Tiểu công chúa, dậy đi nào, hôm nay con có nhiệm vụ gì có nhớ không?"

Bà cất giọng dịu dàng nhưng nhìn bộ dạng của con gái lúc này thì bật cười: "Con sao thế?"

"Con chưa tỉnh ngủ..."

Cô đáp với chất giọng còn ngáy ngủ, uể oải và lười biếng"Tối qua con thức khuya đọc truyện tranh phải không?"

Bà cất giọng có chút nghiêm khắc nhưng đáy mắt vẫn hiện lên ý cười"Con ngủ đúng giờ mà..."

"Vậy con ngồi một lát cho tỉnh, mẹ xuống nhà trước đây""Vâng..."

Trước khi ra khỏi phòng bà còn đưa tay bóp nhẹ cái má mềm mại của con gái rồi mới quay đi"Nhanh xuống ăn sáng nhé, bỏ bữa sáng là không tốt đâu""Vâng"...Lát sau,Cô bước xuống lầu, mái tóc đã chải gọn gàng, mặt mũi không còn ngáy ngủ nữa mà đã tươi tỉnh hơn"Tiểu Chi, bữa sáng trên bàn là của con""Vâng"Cô đi đến bàn và kéo ghế ngồi xuống, bữa sáng hôm nay là bánh sandwich, trứng và một ly sữa nóng"Ba đâu rồi mẹ?"

"Công ty có việc nên ba đã đi từ sớm rồi" Bà vừa rửa trái cây bên bồn, vừa nói"Vâng" Cô cầm bánh sandwich lên rồi cắn một miếng"Lát nữa chúng ta luyện đàn nhé?"

"Vâng""Hôm trước luyện, mẹ thấy con chơi có tiến bộ rồi đấy, cứ thế mà phát huy""Vâng"Thấy cô cứ cầm mãi miếng bánh sandwich mà ăn, không đụng đến miếng trứng nào, bà liền cau mày: "Ăn trứng vào, không được kén ăn""Lát nữa con ăn""Nhớ ăn đấy, mẹ sẽ kiểm tra""Vâng"...Sau khi ăn xong, cô đi rửa tay sạch sẽ, lau tay lên chiếc khăn lụa mẹ để trên bàn rồi đi về phía chiếc đại dương cầm để trong phòng kháchTrên ghế đàn đã được mẹ kê cho một chiếc gối mỏng, ngồi lên vừa êm vừa đủ tầm với tới những phím đàn"Con đã rửa tay sạch sẽ chưa đó?"

Bà Bội Ngọc từ trên lầu đi xuống, tay cầm theo cuốn nhạc ký "Con rửa rồi ạ""Giỏi quá, hôm nay chúng ta ôn lại bài 'Vì sao lấp lánh'""Vâng"Bà đứng bên cạnh, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế cho cô"Lưng thẳng lên một tí""Vâng" Cô lập tức ngồi thẳng lưng"Vai thả lỏng"Cô gật đầu, vai đã thả lỏng"Đúng rồi, vậy bắt đầu""Vâng"Bàn tay nhỏ nhắn ấy cẩn thận đẩy nắp đàn lên, các phím đàn đen trắng dần hiện raCô đặt tay lên, từng ngón tay nhỏ bắt đầu ấn vào từng phím đàn, linh hoạt và nhanh nhẹnÂm thanh du dương từ chiếc đàn vang ra khắp phòng khách, bên ngoài nắng khẽ chiếu vào phòng, gió nhẹ thổi qua làm lá cây đung đưa như đang nhảy múa theo nhạc, tạo ra một bầu không khí vô cùng tuyệt vờiBà Bội Ngọc đứng bên cạnh cũng nhắm mắt tận hưởng âm thanh nhẹ nhàng ấy, tiếng đàn không bị ngắt quãng mà nghe có vẻ như người chơi đã rất thành thạo Noãn Chi cũng rất tập trung, từng ngón tay nhỏ lướt từ phím này đến phím khác, thao tác nhanh nhẹn vì đã luyện nhiều lầnMột lúc sau, Noãn Chi ấn vào phím cuối cùng, kết thúc bài thật trọn vẹn"Con giỏi lắm!"

Bà mỉm cười đầy tự hào, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng"Cảm ơn mẹ ạ""Thành thạo bài này rồi, con cảm thấy thế nào?"

"Ưm...con thấy rất vui ạ, cứ như được hòa mình vào trong bài vậy đấy"Bà mỉm cười: "Âm nhạc là một điều vô hình, con không thể chạm vào nó, nhưng con có thể cảm nhận được nó, hòa mình vào nó, giống như khi con nghe được bản nhạc buồn, con sẽ cảm nhận được từng giai điệu nói lên nỗi buồn của người viết ra nó...ngược lại, nếu con nghe được bản nhạc vui, thì con sẽ cảm nhận được niềm vui trong từng giai điệu, thậm chí là từng phím đàn" Đây là những hiểu biết sâu sắc trong suốt những năm còn là một nghệ sĩ piano của bà, chỉ khi cảm nhận được nó, tìm thấy một niềm đam mê với nó thì mới có thể vững vàng tiếp tục được, bà muốn Noãn Chi hiểu chơi đàn không chỉ chơi bằng tayNoãn Chi chăm chú nghe mẹ nói, đôi mắt long lanh sáng rỡ mang chút tò mò"Chơi đàn cũng vậy, nếu con cảm nhận được bản nhạc đó thì nó là một điều tuyệt vời, phải không?"

"Nghệ sĩ chơi đàn không chỉ chơi bằng tay, mà còn chơi bằng cả trái tim" Bà xoa đầu cô, mỉm cười nói tiếp: "Khi con đã có thể tự cảm nhận được một bản nhạc rồi, thì lúc ấy âm nhạc đã trở thành một phần trong con rồi đấy""Vâng ạ" Cô mỉm cười nhìn mẹ, đôi mắt long lanh trong veo cong lên như vầng trăng khuyết, vui vì được mẹ khen và vì được nghe mẹ giải thích về âm nhạc, không ngờ âm nhạc lại phản chiếu lên cảm xúc của một con người như thế"Được rồi, chúng ta luyện tiếp...để xem nào..."

Bà lật từng trang nhạc ký, nhìn qua nhìn lại rồi cuối cùng dừng lại ở một trang gần giữa"Chúng ta tập bài 'Bài ca niềm vui'""Vâng ạ""Con mệt không?

Có cần nghỉ ngơi một lát không?"

"Không ạ""Vậy bắt đầu nhé?"

"Vâng"Bà bắt đầu chỉ dạy cho cô một bản nhạc mới, ban đầu cô còn lạ lẫm, chưa quen tay, vẫn còn đàn sai, nhưng với sự chỉ dạy của mẹ, cô dần dần quen với giai điệu, tay cũng nhanh nhẹn hơn, có khi đàn sai mãi một chỗ, mẹ ân cần cầm tay cô, chỉ cô ấn từng phímGió bên ngoài làm rèm cửa khẽ bay, bên trong là tiếng nhạc du dương vang ra, một bản nhạc mới, hành trình mới đầy hy vọng
 
Ôn Nhu Độc Nhất
Chương 6: Người bạn thân đầu tiên


-----"Bà ra ngoài đi công việc tí nhé, cháu ở nhà một mình cẩn thận"Bà vừa nói vừa mặc áo khoác vào, quay đầu lại nhìn cậu đang ngồi trên sô pha đọc sáchNghe bà nói, cậu ngẩng đầu lên: "Bà đi đâu thế ạ?"

"Bà đi công việc thôi, lát sẽ về""Vâng""Vậy bà đi đấy nhé""Vâng"*cạch*Tiếng cửa khẽ đóng lại, bà đã ra ngoài đi công việc, ông cũng không có nhà, giờ chỉ có mình cậu trong ngôi nhàTự nhiên thấy nhà trống trải buồn bã thật, giờ cũng chán chẳng có việc gì cho cậu làm được, chỉ ngồi trên sô pha ôm quyển sách mà đọcNgồi đọc chưa được bao lâu thì bỗng ngoài cửa có tiếng gọi"Bà ơi, bà có nhà không ạ?"

Vừa nghe đã biết là giọng của con trai, giọng nói này nghe cũng khá êm tai, không lớn lắm cũng không nhỏ lắm, độ vang vừa đủ chứ không nghe chói taiCậu đặt quyển sách xuống bàn, bước xuống sô pha một cách đầy uể oải rồi đi ra mở cửaTrong nhà ban nãy ít ánh sáng, vừa đẩy cửa ra, nắng đã chiếu vào khiến cho một khoảng nhà sáng bừng lênTrước mắt là một cậu nhóc trạc tuổi cậu, nhưng nhìn dáng thì có vẻ thấp hơn cậu một chút, người không quá gầy cũng chẳng quá béo, da cũng trắng hơn một cậu một chút"Bà tôi đi công việc chưa về, tìm bà có việc gì không?"

Cậu hỏi bằng giọng có chút uể oải"Ồ, bà đi công việc rồi á?"

Cậu nhóc đó vừa nhìn vào đã biết là một người hoạt bát lanh lợi, cách nói chuyện cũng vui vẻ hòa đồng không hề có chút ngượng ngùng với người lạ"Ừm""Tôi qua biếu ông bà mấy trái đào" Cậu nhóc đó nhìn chằm chằm vào cậu một lát rồi tò mò hỏi: "Cậu là cháu của ông bà à?"

"Ừm""Nhìn cậu lạ quá, trước đây tôi chưa gặp cậu, hè cậu về nhà ông bà chơi hả?"

"...không, ở đây luôn""Ồ..., xin tự giới thiệu, tôi tên Ân Hàn Triệt, rất vui vì được gặp, cậu tên gì?"

Hàn Triệt vừa nói vừa cười thật tươi như đang hân hoan chào đón ai đó vậy"Tôi là Phó Kỳ Ngôn" Cậu nhìn dáng vẻ đó thì thấy có chút thú vị, cậu bạn này hướng ngoại thật, chỉ mới gặp lần đầu mà cách nói chuyện cứ như là thân thiết lâu lắm rồi vậy"Vậy...Kỳ Ngôn, cho làm quen nha, nhà tôi là căn bên đó" Hàn Triệt vừa nói vừa chỉ tayCậu cũng có chút tò mò nên nhìn theo hướng tay, thấy một căn nhà lớn cách nhà ông bà hai ba căn, trước nhà còn có cây đào to rợp bóng mát đang sum suê quả"Ồ...mời cậu vào nhà""Ừm" Hàn Triệt lập tức tháo dép để bên ngoài rồi đi theo Kỳ Ngôn vào nhà, miệng vẫn luôn nở nụ cườiCả hai đi vào trong, Hàn Triệt đưa giỏ đào cho Kỳ Ngôn rồi qua sô pha ngồi"Cậu cứ tự nhiên nhé""Được được" Nhà của ông bà Lục cậu đã qua chơi nhiều lần rồi, mỗi lần rảnh rỗi sẽ đến chơi với bà để bà ở nhà một mình đỡ buồn chán, vài việc nặng thì cũng giúp bà một tay đượcKỳ Ngôn cầm giỏ đào đem vào bếp cất, sẵn tay rót hai ly nước đem ra đặt lên bàn"Cậu uống nước nhé""Cảm ơn cậu"Kỳ Ngôn đi đến ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh: "Tôi mới từ thị trấn C chuyển đến đây sống cùng ông bà""À...hèn gì trước giờ tôi chưa bao giờ gặp cậu""Trông tôi và cậu có vẻ bằng tuổi nhỉ?"

"Năm nay tôi mười hai""Ồ...vậy bằng tuổi rồi" Hàn Triệt mỉm cười "Trước đây tôi cũng thường qua nhà ông bà chơi, cũng có nghe bà nói về cậu cháu trai, giờ mới được gặp" Nói xong thì uống một ngụm nước"Trước đây lâu lâu tôi mới có dịp về thăm ông bà, mà mấy lần đó tôi không ở lâu nên không gặp được là đương nhiên rồi, à phải rồi, cảm ơn cậu vì mấy trái đào nhé""Không có chi đâu, mỗi năm đến mùa ba mẹ đều bảo tôi mang qua biếu ông bà mà""Ừm"Hàn Triệt uống đến nửa ly nước thì chợt nghĩ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi: "Phải rồi, cậu mới đến đây không lâu nên chắc chưa quen ai trong xóm đâu nhỉ?"

"À, thì chưa thật" Thật ra thì cậu chỉ thích một mình, có thể làm chuyện mình thích, cũng không thích kết bạn cho lắm, chắc vì suốt năm năm cậu bị cô lập nên dần dần trở thành thói quen không thích kết bạn, mà nói ra thì từ trước đến nay trong cuộc sống của cậu chưa có ai được gọi là bạn thân cả, cùng lắm chỉ là một người bạn thường hay trò chuyện chứ cũng chẳng thể gọi là bạn bè thân thiết"Vậy từ giờ chúng ta là bạn nhé, tôi biết nhiều điều ở đây lắm nên có gì cậu cứ việc hỏi tôi" Hàn Triệt nở một nụ cười thật tươi, nói với cậu bằng giọng điệu chân thành và vô cùng chắc chắn
Kỳ Ngôn ngạc nhiên một lát rồi cũng mỉm cười nhẹ: "Được"...Khoảng năm giờ chiều, ánh chiều tà dần buông xuống, mặt trời đang từ từ lặng đi để nhường chỗ cho ánh trăng và các vì sao, nhà nhà đã bắt đầu sáng đèn Ở nhà, ông bà cũng đã về"Đào này của nhà hàng xóm đem qua biếu đấy bà""À...có phải là một cậu nhóc lanh lợi mang qua phải không?"

Cậu gật đầu"Cậu nhóc ấy bằng tuổi cháu đấy, năm nào đến mùa đào đều mang qua cho ông bà""Vâng""Để ngày mai bà gọt cho cháu ăn nhé?"

"Vâng" Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nhưng cậu bạn đó đúng là hoạt bát thật đấy bà, mới gặp cháu lần đầu mà đã nói chuyện rất tự nhiên như thân thiết lâu rồi vậy""Ừm, cậu nhóc đó hoạt bát, nói chuyện rất vui, nó cũng thường qua nhà chơi với bà""Vâng""Xong rồi đây, cháu phụ bà mang đĩa đó ra bàn nhé?"

"Vâng ạ"Cậu lập tức làm theo lời bà, mang đĩa thịt xào ra bàn, còn đứng lại nhìn nhìn xem đặt đâu thì đẹp mắt"Rồi, ăn tối thôi" Bà mang món ăn cuối cùng ra, tháo tạp dề rồi dọn chén đũa ra"Ông đâu rồi nhỉ?"

"Để cháu đi mời ông"Cậu liền đi ra khỏi bếp, đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy ông đang ngồi bên kệ lau lại đôi giày: "Ông ơi, vào ăn cơm thôi ạ""Rồi rồi ông vào đây"Ông đưa lên trước mắt nhìn qua ngắm lại rồi gật đầu như đã hài lòng, sau đó vứt miếng khăn giấy vào sọt rác rồi cất giày lên kệ, hai ông cháu cùng vào bếp, nơi chiếc bàn ăn đầy ắp món ăn và bà đang ngồi đợi...Ở bên ngôi nhà nào đó,"Tiểu Chi, xuống ăn tối""Vâng ạ"Chỉ ít phút sau khi nghe mẹ gọi cô đã đi xuống, mẹ đang mang đồ ăn ra bàn, ba thì đang lấy chén đũa: "Lại đây ăn nào""Vâng ạ"Mọi người cùng ngồi vào bàn, nhanh chóng chén của cô đã đầy thức ăn vì được ba mẹ thay phiên gắp cho"Tiểu Chi, ăn nhiều vào cho mau lớn nhé" Ba vừa nói vừa gắp một miếng thịt bỏ vào chén cho cô"Cảm ơn ba ạ""Hôm nay con đã thành thạo bài 'Vì sao lấp lánh' rồi đấy anh" Giọng mẹ vô cùng vui như đang khoe thành tích con gái vừa đạt được"Ô, giỏi vậy à!"

Ba mỉm cười xoa đầu cô, lại gắp thêm cho cô một miếng thịtCô mỉm cười, tiếp tục gắp đồ ăn cho vào miệng, ăn hết trong chén thì lại được ba mẹ gắp thêm vào, khiến cô no cả bụngSau khi ăn xong, cô giúp mẹ thu dọn chén vào rồi đem qua bồn rửa, hai mẹ con đứng trong bếp lâu lâu lại phát ra tiếng cười rôm rảGiúp mẹ xong, Noãn Chi lên phòng, bụng còn no căn khiến cô không thể lên giường ngủ ngay được, phải ra ban công đứng một látTối hôm nay trời đầy sao, mặt trăng sáng rọi xuống làm bóng cô đổ dài bên ban công, gió thổi qua làm tóc cô khẽ bay bay theoĐứng một lát, cô chợt nhớ đến chuyện hôm đó, cái hôm cô bị bắt nạt được anh Kỳ Ngôn cứuMột suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu, hay ngày mai mình đến rủ anh ấy đi chơi nhỉ?...Sáng hôm sau,Hôm nay là một buổi sáng cuối tuần, thời tiết mát mẻ, trời ít nắng, không khí này thật sự rất dễ chịu, thích hợp để ngồi thư giãn sau một tuần làm việc mệt mỏiNoãn Chi đã dậy từ sớm, đến ba mẹ cũng thấy lạ vì hôm nay cô siêng năng đến lạ thườngBình thường phải có việc gì đó thì Noãn Chi mới dậy sớm, nhưng dậy rồi cũng không tươi tỉnh đến thế, có khi dậy rồi nhưng không tỉnh nổi lại ngả ra ngủ tiếpÔng Vân Hiên Vũ đang uống cà phê thư giãn dưới phòng khách, bỗng nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thangÔng ngước lên nhìn thì thấy Noãn Chi đang đi xuống, tóc đã buộc gọn gàng, váy màu trắng ngà khẽ lay lay theo từng bước chân, khuôn mặt rạng rỡ, tươi tỉnh hơn thường ngàyÔng nhướng mày, chuyện này thật là lạ: "Sao hôm nay con dậy sớm thế?"

"Một lát nữa con định ra ngoài ạ""Con đi với ai?"

"Đi với bạn ạ" Cô nở một nụ cười"Đi thì nhớ nhìn đường cẩn thận nhé, xe qua lại không ít đâu đấy con""Vâng ạ""Mẹ đâu rồi ba?"

"Mẹ đi chợ rồi""Vâng"Ngay lúc đó thì mẹ về đến, một tay xách giỏ đã đầy ấp đồ, tay còn lại mở cửa"Mẹ về rồi đây""Đây đây, để anh xách vào cho" Ba vừa nói vừa đi qua lấy giỏ trên tay mẹ, xách vào trong bếp"Ôi, con dậy sớm thế?"

"Lát nữa con định ra ngoài ạ""Lạ nha, con đi đâu mà dậy sớm chuẩn bị thế này?"

Bà vừa nói vừa cười cười trêu cô"Con đi chơi thôi, đi chơi thôi""Thôi không trêu nữa, con vào ăn sáng cho no đã rồi đi đâu thì đi""Vâng ạ"...Sau khi ăn xong, vừa định đi thì bỗng có một việc đột ngột khiến cô từ bỏ ý định, nhà có khách, là dì từ xa đến chơi, có thêm hai cô em họ nữa "Cháu chào dì ạ""Ôi Noãn Chi, mới mấy tháng không gặp, nay cháu cao lên rồi này, càng lớn trông càng dễ thương, càng xinh""Cháu cảm ơn dì ạ""Em chào chị Noãn Chi" Hai cô em họ cùng đồng thanh, khoanh tay lại lễ phép chàoDì là em của mẹ, lâu lâu có dịp vẫn hay đến nhà cô chơi, còn hai cô em họ sinh đôi Vương Thanh và Vương Nhi thì năm nay vừa được năm tuổiHai cô em họ này rất thích chơi với Noãn Chi, lần nào đến ba người cũng kéo đi chơi trò chơi này kia, chơi vui đến không nỡ về, nên hôm nay khi vừa đến, Noãn Chi đã bị hai đứa em kéo đi chơi, còn dì thì vào chơi với ba mẹ"Chị Noãn Chi, chơi cái này đi" Vương Thanh mở túi đồ chơi làm bếp ra"Không, chị Noãn Chi chơi cái này trước đi" Vương Nhi đẩy túi đồ chơi làm bếp qua một bên rồi kéo túi đồ chơi khác lại"Không, chơi cái này trước" Vương Thanh nhíu mày lớn tiếng cãi lại, đưa tay kéo túi đồ chơi mới bị Vương Nhi đẩy đi"Không, phải chơi cái này trước" Vương Nhi lớn tiếng cãi lạiTiếng nói qua lại dần trở thành tiếng cãi nhau, cảm nhận được chuyện chẳng lành đang sắp kéo đến, Noãn Chi đành gác lại chuyện rủ Kỳ Ngôn đi chơi, trước mắt phải ngồi xuống giải quyết mâu thuẫn cho hai em cái đã"Thôi thôi, đừng lớn tiếng với nhau"Vương Thanh và Vương Nhi đang cãi thì bỗng im lại khi nghe Noãn Chi nói, cả hai cùng quay lại nhìn cô"Chị sẽ chơi cái này trước nhé, chơi xong thì chúng ta chơi tiếp đến cái kia, được không nào?"

Noãn Chi mỉm cười"Được ạ""

Sau này không được lớn tiếng cãi nhau như thế nữa""Vâng" Vương Thanh và Vương Nhi nhìn nhau, sau đó cùng lên tiếngNói xong, hai cô em bắt đầu đổ đồ chơi ra, cả ba bắt đầu chơi, chơi hết trò này rồi lại đến trò kia, chơi hoài chơi mãi, thời gian cũng cứ thế trôi qua
 
Ôn Nhu Độc Nhất
Chương 7: Dốc cỏ xanh


-----Thế là sáng ngày hôm ấy, dự định rủ anh Kỳ Ngôn đi chơi của cô bị dập tắtMột phần vì nhà có khách không thể bỏ đi chơi được, phần còn lại là vì hai cô em họ này rất mến cô, từ lúc đến đã muốn chơi cùng cô rồi...Trời đã gần về chiều, dì và hai em đã về, đồ chơi lúc nãy đã được thu dọn vào ngăn nắp lại như cũ, không gian trong nhà yên tĩnh, không còn tiếng cười đùa của trẻ con nữaBên ngoài trời đã không còn nắng, bầu trời toàn là mây, chỉ có gió nhẹ cứ tiếp nối nhau thổi qua làm hoa cỏ hai bên đường đung đưaNoãn Chi đã thay giày, đeo túi rồi ra ngoài và bảo là đi chơi...Ở nhà Kỳ NgônCậu vừa đọc hết một cuốn sách, vừa gập sách lại, mắt nhìn xa còn chưa rõ vì chăm chú nhìn mấy dòng chữ nhỏ quá lâuÔng bà đã ra ngoài rồi, không gian yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ treo tườngCậu đưa tay lấy ly nước trên bàn, bên trong chỉ còn một ít nước, sau đó uống một hơi cạn ly rồi đem đi cấtBỗng bên ngoài có tiếng gọi: "Anh Kỳ Ngôn ơi"Giọng nói này nghe quen quen, cậu liền đi ra cửa, vừa mở cửa ra đã thấy một cô bé mặc chiếc váy màu trắng ngà, đeo chiếc túi nhỏ, tóc buộc gọn gàng, trên mặt là một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy cậu"Gì thế nhóc con?"

"Anh ra ngoài chơi không?

Chiều nay trời đẹp lắm"Kỳ Ngôn nghĩ lại, bây giờ ở nhà cũng chỉ có mình cậu, chẳng có việc gì làm, chắc nên ra ngoài chơi một chút, hít thở không khí trong lành"Được, vậy chờ anh một chút"Cậu vào nhà lấy chìa khóa cửa rồi đi ra, đóng cửa lại khóa cẩn thận, chìa khóa thì cho vào túi quần"Đi thôi"Cả hai cùng đi, nhưng chưa biết là sẽ đi đâu, chỉ cùng nhau đi như thế"Hôm nay em đưa anh Kỳ Ngôn đến một chỗ, nhất định anh sẽ thích" Noãn Chi mỉm cười nóiGiọng của cô ngọt ngào, nghe là biết đang vô cùng vui, khi nói sẽ dẫn cậu đến một nơi, có thể thấy sự phấn khích trong đôi mắt long lanh của cô"Là chỗ nào?"

"Bí mật, anh cứ đi theo em, một lát sẽ biết"Cậu cũng chẳng nghi ngờ gì, cứ đi theo cô, đi hoài đi mãi, đi đến ngã ba hôm trước thì lại rẽ trái, qua khỏi chỗ hôm trước cô bị bắt nạt được cậu giúp, đi một lát thì lại đến ngã ba"Này, đến chưa vậy?"

"Sắp đến rồi, đi thêm xíu nữa thôi"Cuối cùng, Noãn Chi dừng bước ở ngã ba, không rẽ trái cũng không rẽ phải, chỉ dừng lại rồi đi thẳng đến lề đường bên kia, cậu cũng đi theo"Anh nhìn đi"Cậu đưa mắt nhìn, trước mắt cậu là một con dốc phủ cỏ xanh ngát, trải dài đến tận bên dưới, dưới đó còn có một dòng sông nhỏ chảy qua, mặt nước khẽ lay động theo từng cơn gió thổi, lúc này mặt trời mới dần xuất hiện sau những đám mây, chiếu xuống mặt nước tạo thành những ánh vàng lấp lánhTrên những bãi cỏ xanh đó còn có những đóa bồ công anh, bỗng một cơn gió thổi qua làm chúng bay lên khắp nơiCó bông còn vướng lại trên áo cậu, rồi được cậu cầm lên và đưa theo hướng gió để nó được bay đi tiếp"Tuyệt lắm phải không?"

Gió vừa ngừng thổi thì giọng nói ngọt ngào ấy vang lên, cậu quay sang nhìn thì thấy cô đang mỉm cười, một nụ cười như chờ đợi câu trả lời của cậu"Ừm, rất tuyệt"Vừa nghe cậu nói xong, đôi mắt ấy đã sáng rỡ lên, long lanh như mặt nước kiaNoãn Chi mỉm cười: "Mỗi khi buồn em thường ra đây ngồi để giải tỏa căng thẳng""Tại sao?"

Cậu quay sang nhìn"Vì ở đây không khí trong lành, có gió mát, cỏ xanh và còn có hoa bồ công anh nữa""Ừm,...nhưng anh là muốn biết vì sao em buồn?"

Vừa nghe xong Noãn Chi đã hơi khựng lại rồi từ từ quay sang nhìn cậuKhoảng khắc cô quay sang, hai mắt chạm nhau, bỗng trong đầu cậu nảy lên một ý nghĩ là chỉ muốn thời gian hãy ngừng lại ngay lúc này, để cậu được ngắm cô bé này thêm một látNhưng hiện thực lại không như cậu mong muốn, Noãn Chi vừa quay sang nhìn chỉ vài giây đã quay sang chỗ khác"Có khi là vì điểm số không như mong muốn, có khi là vì bị la, cũng có khi là vì cứ đàn sai mãi một chỗ nên hơi thất vọng về bản thân" Cô im lặng một lúc rồi nói thêm: "Nhưng em không phải kiểu người buồn lâu, chỉ cần ra đây ngồi hóng gió một lát là em đã thấy vui trở lại rồi, với lại, xung quanh em còn có nhiều niềm vui khác, khi buồn em chỉ cần nghĩ đến những niềm vui đó là tâm trạng sẽ ổn lại ngay"Trong lúc Noãn Chi nói, cô thì hướng mắt nhìn trời nhìn cỏ, còn cậu thì nhìn cô...Ánh chiều tà dần buông xuống, mây đã chuyển sang màu cam nhạt, gió chiều cũng đã thổi, chim cũng đang bay về tổChỉ có hai người ngồi trên dốc cỏ ngắm mặt trời đang dần lặng xuống"Mặt trời sắp lặng rồi" Giọng cô có chút tiếc nuối"Cũng trễ rồi, hay chúng ta về thôi?"

"Vâng"Trên đường đi về, ánh đèn vàng từ cửa sổ nhà dân hắt ra ngoài đường, đèn đường cũng đã bật sáng, mặt trời bây giờ đã lặn hẳn, chỉ còn lại bầu trời màu cam rực rỡ và những vì sao lấp lánh đang chuẩn bị xuất hiện"Hôm nay được ngắm mặt trời lặn, đúng là đẹp thật ha" Noãn Chi vừa đi vừa mỉm cười nóiKỳ Ngôn hơi khựng lại nhưng cũng nhanh chóng gật gật đầu: "...ừm"Thật sự là từ lúc hai người ngồi đó đến lúc hai người đi về, không biết là cậu ngắm mặt trời được bao lâu nữa, vì hầu hết sự chú ý của cậu đều dồn về người ngồi bên cạnh, cả ánh mắt lẫn suy nghĩ đều hướng về người bên cạnh, nên bây giờ hỏi mặt trời bắt đầu lặn khi nào có thể cậu còn không biếtLúc đi thì thấy lâu, nhưng đến lúc về thì lại thấy nhanh vô cùng, mới đi một lát mà đã đến nhà cậuCả hai dừng trước cổng nhà cậu, trước khi đi Noãn Chi đã tặng cậu một viên kẹo giống hệt viên lần trước"Tặng anh, cảm ơn anh vì hôm nay đã cùng em đi chơi"Nói xong cô đã để viên kẹo vào tay cậu, chưa kịp nói gì thì cô đã chạy tung tăng đi mất"Em về đây, tạm biệt" Noãn Chi vẫy tay với cậu rồi quay người đi mất"...tạm biệt" Cậu đứng đó nhìn đến lúc cô đi khuất thì mới mở cổng vào nhàBên trong nhà, mùi hương từ căn bếp đã lan tỏa khắp nơi, bà đang ở trong bếp để nấu ăn, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại nhìn thì thấy cậu vẻ mặt có chút lạ lạ đi vào"Cháu về rồi đây ạ""Cháu về rồi đấy à?

Mau đi tắm rồi xuống ăn tối""Vâng"Cậu thay dép đi trong nhà rồi đi lên phòng, nét mặt cậu từ lúc vào nhà đến giờ vẫn không thay đổi, nhìn vẫn cứ bình thường không buồn không vuiNhưng mấy ai biết được, trong lòng cậu đang vui đến nổi như mở tiệc, bắn pháo hoa rộn ràngVừa vào phòng cậu đã lấy viên kẹo kia ra, cứ nhìn hoài không chán, chăm chú đến mức không để ý phía trước, va vào chân giường một cái đau thấu trời xanh"Ui da!"

Nghe tiếng cậu la trên phòng, bà hốt hoảng chạy lên"Kỳ Ngôn!

Cháu có sao không vậy?!"

"Cháu...bị va chân vào chân giường, không sao ạ""..."

Nghe xong bà chỉ biết thở dài bất lực vì đứa cháu trai, sau đó cũng đi xuống nhà làm tiếp món ăn đang làm dang dởCòn cậu, trước giờ cậu chưa từng như vậy, nhưng hôm nay lại tự thấy bản thân có hơi bất bình thường nên phải dặn lòng có vui bao nhiêu cũng phải kiềm chế lại
...Sau khi tắm xong, cậu mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, hai tay dùng khăn lau tóc, mắt thì nhìn viên kẹo trên bàn, miệng thì cứ mỉm cười cứ như một tên ngốc"Tiểu Ngôn, xuống ăn tối thôi""Vâng ạ"Cậu treo khăn lên rồi ra khỏi phòngTối nay trên bàn ăn, cậu ăn nhanh hơn mọi lần, hai chữ vui vẻ hiện rõ trên mặt cậu nhưng khi ông bà hỏi thì cậu lại không nói, còn chối là bản thân bình thườngÔng bà chỉ biết nhìn nhau, mỗi người ôm một thắc mắc, trước giờ hiếm thấy cậu vui đến như vậy, phải gọi là vui hơn mức bình thườngBà còn sợ hôm nay cậu ra ngoài gặp chuyện gì nên về nhà mới như vậy, còn muốn mai dẫn cậu đi khám sức khỏeVì Kỳ Ngôn trong mắt mọi người từ khi mẹ cậu mất là một cậu bé ít vui vẻ và mỉm cười, chỉ một cảm xúc bình thường, không vui không buồn, có khi trong ánh mắt của cậu còn có chút lạnhNhưng chắc hôm nay cậu có chuyện gì đó vui thật, ông bà cũng không hỏi thêm gì nữa, lâu lâu cháu trai mới có chuyện vui nên cũng không muốn hỏi thêm để tránh làm cháu mất vui...Tối hôm ấy,Cậu ngồi bên bàn học, một tay chống cằm, tay còn lại cầm viên kẹo ngắm qua ngắm lạiCuối cùng cậu cũng mở kẹo ra ăn, vẫn là hương vị ngọt ngào này, như thói quen cậu giữ lại tờ giấy gói bên ngoài rồi cúi đầu ghi gì đó lên sau đó cho vào hộp và đem cấtCứ như thế, cậu đứng bên cửa sổ ngắm sao, trong miệng vẫn còn vị ngọt của viên kẹo vừa ăn...Tối nay bầu trời đầy sao lấp lánh, còn trong phòng, trên chiếc giường êm ái, cậu đã chìm vào giấc ngủ, nhưng khóe miệng vẫn còn hơi nhếch lên
 
Ôn Nhu Độc Nhất
Chương 8: Năm học mới


...Từ hôm ấy, ngày nào Noãn Chi cũng đến rủ cậu đi chơi, nếu không chơi gì thì cứ ngồi lại cùng ngắm cảnh, ngắm mặt trờiCòn Hàn Triệt cứ cách vài ngày là đến nhà rủ cậu đi chơi bóng, đi tắm sông, đi chơi đủ thứ trò chơi, rồi cũng từ đó mà hai người trở thành đôi bạn thân thiết, gắn bó như anh emCó hôm Hàn Triệt rủ cậu chơi bóng rổ, môn thể thao này lúc còn ở trường cũ cậu có thấy mấy bạn chơi nhưng chưa chơi thử, nghe Hàn Triệt rủ thì cậu cũng muốn thửNhưng không ngờ, khi đã thử chơi thì cậu thấy bản thân như tìm được niềm đam mê với bóng rổ, cảm thấy rất vui nên từ đó đã nghiên cứu nhiều hơn về môn này, cũng dần dần chơi tốt hơn...Ngày tháng trôi qua, mới đó mà đã gần hết kì nghỉ hè, học sinh bắt đầu mua sách vở, quần áo, giày dép để chuẩn bị cho năm học mớiNăm nay Kỳ Ngôn được học ở một ngôi trường mới, môi trường học tập hoàn toàn mới, cậu cũng được vào chung lớp với Hàn Triệt, thế là cả hai lại tiếp tục trở thành đôi bạn cùng tiếnCòn về Noãn Chi, năm nay cô lên lớp năm, cũng đã mua đủ đồng phục và sách vở để chuẩn bị cho năm học cuối cấp một ...Ngày đầu vào học,Hôm ấy, ông đi cùng Kỳ Ngôn vì cậu mới đến, học sinh ở đây hầu hết là người sống trong cùng thị trấn, nhìn ai cũng quen mặtNgôi trường này cách nhà cậu khoảng mười phút đi bộTrường mới lớn hơn trường cũ nơi cậu từng học, trước cổng trường cũng có một gốc cây to cao lớn rợp bóng mátĐi vào trong, cậu được thêm phần trầm trồ, sân trường nhìn chung khá sạch sẽ, có nhiều cây bóng mát, dưới tán cây thì có vài bạn đang ngồi trên băng ghế cười đùa hoặc chỉ đơn giản là thư giãn hay đọc sáchBên trái có một căn tin lớn, học sinh ra vào cũng không ít, còn bên phải là nhà xe, đi thẳng vào trong, trường này có hai lầu, lớp của cậu nằm ở lầu hai...Tại lớp 9A1, học sinh đã dần vào đủ, Hàn Triệt cũng đã vào lớp trước để giành chỗ ngồi tốt trong lớpKết quả là cậu đã giành được bàn ba ở dãy hai tính từ ngoài cửa vào, lớp có bốn dãy, mỗi dãy có năm bàn, thế nên vị trí này đối với cậu là ổn nhấtGiành được bàn rồi, Hàn Triệt liền ngồi vào, ghế bên cạnh thì đặt balo lên, ai đến hỏi cũng nói ghế có chủ rồiKim đồng hồ chỉ đến 7:00Cô giáo bước vào, đặt một chồng giáo án lên bàn giáo viên, nghiêm giọng nói lớn: "Lớp trật tự!"

Cả lớp bên dưới đang bàn tán ồn ào, vừa nghe giọng cô thì đã ngồi ngay ngắn, miệng cũng không dám hé thêm lời nàoCô Từ Khả Châu là một trong những giáo viên dạy toán lâu năm trong trường, năm nay được chọn làm giáo viên chủ nhiệm của lớp 9A1Cô Từ xưa nay nổi tiếng nghiêm khắc, dù bề ngoài có hơi dữ nhưng cô rất tốt và dạy vô cùng giỏi, các học sinh được học cô, người kém thì ngày càng tiến bộ, người giỏi thì càng giỏi hơnĐôi mắt sắc lẹm của cô nhìn quanh lớp, thấy học sinh đã ổn định cô mới nói tiếp"Năm nay tôi sẽ là chủ nhiệm lớp các em, hy vọng trong năm học mới cô trò chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ""Vâng ạ" Cả lớp đồng thanh nói"Năm nay lớp chúng ta có thêm một bạn học mới" Từ Khả Châu quay sang nhìn ra phía cửa chính của lớp, cất giọng gọi: " Vào đi em"Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa chính, cánh cửa ấy từ từ được mở ra, một cậu học sinh cao ráo, có làn da hơi trắng, đồng phục chỉnh tề, đeo một chiếc balo đen trên vai từ từ đi vàoKỳ Ngôn bước đến cạnh cô giáo, cô khẽ nói với cậu: "Em hãy tự giới thiệu về bản thân của mình đi"
"Vâng"Cậu quay xuống nhìn các bạn trong lớp, cất giọng nói to vừa đủ cho cả lớp nghe: "Chào các bạn, mình tên là Phó Kỳ Ngôn, mình mới đến nên có gì chưa biết mong được các bạn giúp đỡ"Cô giáo cất giọng nói thêm: "Tốt, các em giúp đỡ lẫn nhau nhé!"

Cả lớp đang cùng nhìn Kỳ Ngôn với ánh mắt tò mò, đột nhiên nghe giọng của cô Từ thì mới hoàn hồn lại mà cùng đồng thanh: "Vâng ạ"Hầu hết các bạn trong lớp đều biết ông của Kỳ Ngôn, ông nổi tiếng trong thị trấn về sự tốt bụng, đã giúp đỡ khá nhiều người, ai cũng kính trọng ôngCô giáo nhìn xuống lớp, lúc này Hàn Triệt đã lấy balo ra khỏi ghế, thành ra lớp còn chỗ đó là trống, thì ra cậu để balo lên ghế và không cho ai ngồi là vì muốn giữ chỗ cho cậu bạn thân"Còn bàn ba ở dãy hai, cạnh bạn Ân Hàn Triệt, em ngồi chỗ đó""Vâng"Trước khi xuống chỗ, cậu có đi về phía ông đang đứng: "Ông ơi, ông có thể yên tâm về được rồi ạ""Được, cháu học tốt nhé, tan học nhớ về cẩn thận" Ông mỉm cười dịu dàng"Vâng"Sau đó ông nhìn lên cô giáo, cô gật đầu một cái chào ông, ông cũng gật lại rồi quay bước ra về...Tiết học bắt đầu,Vì là ngày học đầu tiên của năm học mới, học sinh ai cũng còn để tâm trí ở nhà, người thì đầu óc treo ngược cành cây, người thì gục lên gục xuống, có người thì dựng sách lên che rồi ngủ luônỞ bàn ba dãy hai,Hàn Triệt đã gục lên gục xuống không biết bao nhiêu lần, lơ mơ không tập trung lên bảng, đầu óc vẫn còn vướng lại mấy món ăn mẹ nấu sáng nayCòn Kỳ Ngôn ngồi bên cạnh vẫn luôn tỉnh táo, tập trung hướng mắt lên bảng nghe giảng"Này, sao cậu tỉnh táo được hay thế?"

Hàn Triệt quay sang nhìn cậu nói với giọng uể oải"Đừng nghĩ đến ngủ là được" Kỳ Ngôn chỉ bình tĩnh đáp lại một câu ngắn gọn đối với mình là dễ dàng, nhưng đối với người bên cạnh thì là một thử thách khó khăn"Không muốn nghĩ cũng phải nghĩ thôi, mới tiết đầu mà đã học văn rồi" Hàn Triệt uể oải ngáp một cái rõ dài"Cậu than câu này được năm lần rồi đấy" Kỳ Ngôn nhíu mày quay sang nhìn"Haiz...sắp hết tiết chưa""Còn hai mươi phút" Kỳ Ngôn nhẹ nhàng nói"Sao lâu thế?!"

Hàn Triệt nói với vẻ như không thể tin được, cậu thấy từ nãy đến giờ đã lâu lắm rồi cơ mà, sao lại còn đến hai mươi phút?"

Tại cậu cứ ngồi than vãn nên mới thấy lâu đấy, thử ngồi thẳng dậy nghe giảng đi sẽ thấy, cũng không lâu lắm đâu" Kỳ Ngôn nhếch môi cười nhẹ"Nếu được tôi đã thử rồi, môn này không phải môn tôi yêu thích" Hàn Triệt tiếp tục uể oải gục xuống bàn"Vậy thì hết cách, cứ ngồi đó than tiếp trong hai mươi phút đi" Kỳ Ngôn dời tầm mắt tiếp tục nhìn lên bảng nghe giảng"Haiz..."...Thời gian lúc đi học lại trôi qua khá chậm, học sinh uể oải, người thì còn mơ tưởng đến đồ ăn ngon ở nhà, người thì nhớ đến chiếc giường êm ái và đám thú nhồi bông, buổi học đầu tiên khá bất ổn...Đến giờ ra chơi,Tiếng chuông vừa vang lên, học sinh trong lớp như bừng tỉnh lại, ai cũng rạng rỡ khác hẳn với trạng thái trong tiết lúc nãyCô vừa bước ra khỏi lớp chưa bao lâu, các học sinh đã kéo nhau đi, thoáng chốc lớp chẳng còn ai Kỳ Ngôn đang thu dọn những sách vở đã học vào, còn Hàn Triệt thì như được tiếp thêm sức sống, tươi cười rạng rỡ rủ cậu đi xuống sân chơi"Này, ra ngoài chơi không?"

Hàn Triệt mỉm cười vỗ vỗ vai cậu"Thôi, lười lắm" Kỳ Ngôn chóng cằm hất hất tay"Ơ...đi đi mà, đi đi còn nhiều nơi trong trường cậu chưa biết mà phải không?

Tôi giới thiệu cho cậu, đi đi" Hàn Triệt nói với giọng pha chút này nỉ, có thêm sự nũng nịu nghe nổi hết da gàVới sự này nỉ đó của Hàn Triệt, cậu biết chắc nếu không đi cũng sẽ bị kéo đi, đi hay không giờ cũng như nhau, thôi thì đi ra ngoài cho thư giãn đầu óc"Thôi được rồi, cậu đừng có nói cái giọng kiểu đó nữa, nghe nổi hết cả da gà""Ơ...nghe đáng yêu mà nhỉ?"

"..."

Cả hai cùng đi ra khỏi lớp, có hai cầu thang để dẫn xuống sân, một cầu thang lớn và một cầu thang nhỏ, cái lớn thì nhiều người đi hơn, cái nhỏ thì không thuận đường nên ít người đi, chỉ khi có gì đó bất đắc dĩ mới điỞ dưới sân, học sinh qua lại khá nhiều, người thì ngồi thành một nhóm nói chuyện, người đi đang ăn gì đó, người thì ôm một chồng sách, có lẽ là mới mượn từ thư viện vềDưới căn tin lại càng đông hơn, hầu hết học sinh sẽ ở dưới đó, căn tin của trường rộng rãi thoáng mát, đồ ăn ngon giá vừa túi tiền nên cứ ra chơi là lại đông nghẹt, muốn ăn gì phải đợi mới mua đượcCả hai vừa bước đến căn tin đã nghe hương thơm của đồ ăn bay ra, bây giờ đã không còn đông đến mức phải xếp hàng nữa vì hai cậu xuống có hơi trễ, các bạn khác ăn xong rồi, có người thì rời đi, có người thì ở lại nói chuyện rôm rảHai người nhanh chóng chọn một bàn gần cửa sổ rồi cũng nhanh chân chạy đi mua đồ ăn vì phải học đến tận ba giờ chiều...Bắt đầu vào tiết lúc một giờ, học sinh đều uể oải, ngáp lên ngáp xuống nhưng vẫn cố gắng tập trung nghe giảngỞ lớp 9A1,Các học sinh ngồi bàn cuối mắt đã lim dim, mấy người ngồi trong góc đã che sách lại ngủ gụcThời tiết hôm nay ít nắng, gió mát từ cửa sổ thổi vào lớp làm ai cũng cảm thấy có chút buồn ngủNhưng Kỳ Ngôn thì lại khác, vẫn rất nghiêm túc nghe giảng, từ đầu đến cuối không hề có chút lơ đãng nào như người ngồi bên cạnhHàn Triệt bây giờ ngáp đã muốn rộng miệng, tay ghi còn mắt thì nhắm, chữ của cậu vốn đã không đẹp, giờ còn mắt nhắm mắt mở mà ghi nên chữ bay lên bay xuống nhìn không ra chữ nào là chữ nào...Tiếng chuông reo lên phá tan bầu không khí mệt mỏi, ai nấy nghe tiếng chuông xong cũng đều tươi tỉnh lại, cất đồ vào balo nhanh thật nhanh rồi phóng ra vềCác phòng học náo nhiệt túa ra như bầy ong vỡ tổTrong phòng lớp 9A1 bây giờ chỉ còn lại vài người đang thu dọn sách vởKỳ Ngôn vừa để tập sách vào balo vừa kiểm tra xem còn quên thứ gì không, nhìn lên nhìn xuống rồi cuối cùng cũng kéo khóa balo lại"Cậu cẩn thận thật đấy" Giọng nói có chút đùaCậu nhìn lên đã thấy Hàn Triệt đeo balo trên vai đợi từ lúc nào, miệng còn đang cười vì vừa nói đùa cậu xongCậu cũng mỉm cười lại, đeo balo lên vai rồi nói: "Phải cẩn thận chứ, lỡ quên đồ rồi quay lại lấy thì phiền lắm"Hàn Triệt gật đầu cười cười rồi đến bên cạnh khoác vai cậu: "Về thôi""Ừm"Cả hai cùng ra khỏi lớp, bên ngoài trời không nắng, chỉ có mây và gió mátDưới sân trường, có mấy bạn học sinh còn ở lại, vài lớp khối dưới thì vẫn còn họcRa khỏi cổng trường, giờ này chưa phải giờ cao điểm, xe qua lại không nhiều, người qua lại chỉ toàn là học sinh, cấp hai cũng có, cấp ba cũng cóNhà cậu và Hàn Triệt gần nhau nên đi học và đi về đều đi cùng nhau, đi với cậu ấy cậu thấy giảm bớt nhiều căng thẳng, vì tính cậu ấy hướng ngoại, lại còn vui tính nên nói chuyện rất vuiMuốn từ trường về nhà thì phải đi ngang qua trường cấp một, giờ này một số lớp ở cấp một có vẻ đã tan, có vài phụ huynh đến đón ở trước cổng trườngHai người đang đi chưa đến cổng trường cấp một thì đã thấy đằng xa kia có một bóng dáng nhỏ nhắn, tóc buộc gọn gàng, mặc váy đồng phục, đeo balo màu trắng có họa tiết hoa nhỏ đứng trước cổng và đang vẫy tay chào ai đóKỳ Ngôn nhìn thấy đầu tiên, lập tức mỉm cười bước nhanh về hướng đó, chẳng mấy chốc đã đến sau lưng người ấyThì ra là Noãn Chi, hôm nay lớp cô cũng tan lúc ba giờ, lúc nãy là cô đang vẫy tay tạm biệt bạn thân, hai người định về chung nhưng bạn thân của cô có việc đột xuất nên phải về trướcKỳ Ngôn nhận thấy người đứng trước mặt chưa nhận ra mình đứng đằng sau, khẽ mỉm cười nhẹ, đưa tay vỗ vai Noãn Chi một cáiNoãn Chi đang không để ý đằng sau, bị vỗ vai bất ngờ nên giật mình, quay phắt lại đằng sau thì thấy Kỳ Ngôn đang đứng đó"Ôi mẹ ơi!"

Noãn Chi chớp chớp mắt, có lẽ mới hoàn hồn"Mới tan à?"

Cậu dịu dàng hỏi, ánh mắt mang theo chút ý cười"Vâng, anh làm em hết hồn""Tan rồi sao không về mà còn đứng đây?"

"Em chuẩn bị về đây"Hàn Triệt bây giờ mới đi đến, thấy Noãn Chi thì mới hiểu vì sao bạn thân của mình lại đi nhanh bất thường như thế"Chào bé Noãn Chi""Em chào anh ạ, hay anh cũng mới tan hả?"

"Ừm" Hàn Triệt mỉm cười gật đầuBỗng lúc đó, có một chiếc ô tô chạy đến dừng trước mặt ba người đang đứng, người trong xe là ba của Hàn TriệtKính xe từ từ hạ xuống, bên trong là một người đàn ông khoảng trên dưới năm mươi tuổi có vẻ ngoài phong độ, mặc vest chỉnh tề mỉm cười với Hàn Triệt: "Ba xong việc sớm nên đến đón con đây, lên xe đi tối nay nhà chúng ta ra ngoài chơi"Hàn Triệt nghe vậy thì mắt sáng rỡ lên, hí ha hí hửng mở cửa xe, trước đó cũng không quên nói vài lời với cậu bạn bên cạnh"Tôi có việc về trước nhé, hai người về cẩn thận""Ừm"Nói rồi cậu lên xe, chú Ân trong xe nhìn ra, cậu và Noãn Chi gật đầu chào, chú cũng mỉm cười gật đầu rồi lái xe điTrên đường đi về, Noãn Chi đi trước, Kỳ Ngôn đi sau, bỗng cậu để ý thấy balo của Noãn Chi nhìn có hơi phình ra, chắc do để nhiều đồ, cậu khẽ nhíu mày: "Em đem gì trong balo mà nó phình ra thế?"

Noãn Chi quay lại nhìn cậu, nhớ lại sáng nay đúng là đem có hơi nhiều thật, vì tiết đầu là môn mỹ thuật nên cô phải đem theo màu, hộp màu hơi to nên để vào bị chiếm hết nửa ngăn, để thêm sách vở và hộp bút vào thì nó phình ra một tí, tưởng là không ai để ý nên cô cũng kệ luôn, ai ngờ anh Kỳ Ngôn lại để ý đến"Tiết đầu có môn mỹ thuật nên em phải đem màu, mà hộp màu của em hơi to nên để thêm sách vở vào thì balo bị phình ra""Nặng không?"

Cậu nhíu mày hỏi"Không nặng lắm đâu, cũng tạm" Noãn Chi mỉm cười nóiNói rồi cô quay mặt nhìn về phía trước để đi tiếp, lát sau cô lại cảm thấy hình như trên vai không còn cảm giác nặng như khi nãy nữa mà lại thấy nhẹ nhẹ đi đôi chútNoãn Chi quay ra đằng sau thì thấy Kỳ Ngôn đã cầm quai balo của cô nhấc lên, cậu cao hơn cô khá nhiều cho nên khi cậu cầm quai balo của cô nhấc lên thì tay chỉ vươn lên đến ngang ngực, nhẹ nhàng như đang cầm một túi đồ nhỏ"Nó cũng không có nặng lắm, anh không cần nhấc lên phụ em đâu" Noãn Chi định kéo quai balo từ tay Kỳ Ngôn lại nhưng cậu chỉ càng siết chặt hơnKỳ Ngôn nhíu mày: "Em thấy nhẹ rồi thì cứ đi thong thả đi, quay lại nhìn làm gì?"

"Thấy lạ nên phải quay lại kiểm tra chứ, lỡ làm rơi đồ thì sao" Noãn Chi nhíu mày nói"Có anh đi sau lưng, đồ trong balo của em không dám rơi ra đâu" Kỳ Ngôn nhếch môi cười, nói với giọng đầy tự tin"..."

"Đã nhỏ rồi còn đeo balo nặng thì khi nào mới cao lên nổi?"

Kỳ Ngôn nói với giọng chút giỡn cợt, miệng còn cười cười"Anh...anh đừng có nghĩ anh cao rồi ghẹo em hoài nha!

Đợi khi em lớn, em sẽ cao lên, cao hơn anh luôn!"

Noãn Chi tức giận đến mức muốn bóc khói, đâu phải cô không muốn cao, cô cũng uống sữa, cũng ăn đầy đủ chất mà, nhưng hết cách rồi, chắc cơ thể cô từ chối hấp thu mấy chất đó, cô chỉ tròn lên chứ không cao"Được, vậy khi anh trưởng thành rồi sẽ đợi em lớn" Giọng cậu lúc này không còn đùa giỡn như lúc nãy mà nghe rất chắc chắn, nói xong cậu còn mỉm cười dịu dàngCô cũng bất giác mỉm cười, một nụ cười thật tươi làm lúm đồng tiền bên má lúm sâu vào, sự tức giận ban nãy chưa kịp lớn đã bị đá văng đi mất: "Được, anh nói rồi đấy nhé!"
 
Ôn Nhu Độc Nhất
Chương 9: Áo khoác


-----Ngày hôm sau,Kỳ Ngôn đeo balo đứng trước cổng nhà đợi Hàn Triệt cùng đi học chungThời tiết hôm nay đột nhiên lạnh hơn thường ngày, trời không nắng, gió lạnh thổi nhiều làm cậu khẽ rùng mình"Kỳ Ngôn, xin lỗi nhé, cậu đợi lâu chưa?"

Giọng nói phía sau vang lên, Hàn Triệt ôm balo chạy đến, cổng nhà còn chưa kịp đóng, hôm nay cậu ngủ quên nên dậy trễ, làm gì cũng vội"Chưa, mới ra""Hôm nay tôi ngủ quên" Hàn Triệt ngáp dài một cái, trên tay là túi đồ ăn sáng chưa kịp ăn"Tôi vừa nhìn là đã biết rồi" Kỳ Ngôn nhếch môi cười nhẹHàn Triệt cười cười, mở túi đồ ăn sáng ra vừa đi đến trường vừa ăn sáng...Ở ngôi nhà nào đó"Noãn Chi, bữa sáng mẹ để trên bàn nhé, mẹ đi công việc, lát đi học nhớ khóa cửa cẩn thận""Vâng ạ"Noãn Chi ôm balo tung tăng đi xuống nhà, mẹ cũng vừa ra ngoài đi công việc, bữa sáng còn nóng được mẹ dọn sẵn trên bànCô để balo qua sô pha rồi qua bàn ăn sáng, vừa ăn vừa nhìn trời qua khung cửa sổ, trời hôm nay không thấy tí nắng nào, gió thì lại thổi nhiều, Noãn Chi vừa thấy là đã rung người, chắc hôm nay cô nên mặc áo khoác...Cô ăn vừa xong thì bạn thân của cô cũng vừa đến"Chi Chi, đi học thôi" Một giọng nói có chút cá tính, nhưng nghe êm tai, vừa đủ lớn vang lên từ ngoài cổng"Mình ra ngay"Cô tức tốc đem đĩa vào bếp, lấy áo khoác trên giá mặc vào, đeo balo rồi mang giày sau đó khóa cửa"San San, đi thôi""Ừm"Cả hai cùng đi đến trường, người này là Tô Nhược San, bạn thân của Noãn Chi, hai người biết nhau vì ba cô và ba của Nhược San là bạn làm ăn, lúc nhỏ hay dẫn Nhược San qua nhà cô chơi nên từ đó trở nên thân thiếtNhược San là một người rất cá tính, hai người cùng tuổi nhưng cô ấy mạnh mẽ hơn cô nhiều, lúc nhỏ vì bản thân thấp bé nên cô bị bắt nạt, lúc ấy toàn là Nhược San đứng ra bảo vệ cô, chửi lại mấy đám con trai, từ đó họ thấy cô cũng không dám bén mảng lại gầnCòn hai tên hồi hè bắt nạt cô chắc là từ đâu mới đến, nhưng được anh Kỳ Ngôn bảo vệ, bọn họ cũng không dám đến gần bắt nạt cô nữa...Ở trường cấp một,Trường có một lầu, lớp của cô ở trên lầu, đi một cầu thang lớn rồi đi hết dãy hành lang mới đến lớp của côỞ phòng họp lớp 5A, nơi đây quy tụ những học sinh có thành tích học tập khá giỏi trong khốiHai người vừa bước vào là các ánh mắt đã đổ dồn về cả hai, trong lớp không ai là không để ý đến hai người này, có người nói đùa rằng người học giỏi và xinh đẹp thường chơi với nhauNoãn Chi giỏi về văn học, còn Nhược San giỏi ngoại ngữ, Noãn Chi mang vẻ đẹp dịu dàng, thuần khiết, còn Nhược San mang vẻ đẹp mạnh mẽ và cá tính, không biết sau này lớn lên hai người này còn rõ nét và đẹp thêm bao nhiêu nữa, còn hiện tại thì có thể thu hút được hết ánh nhìn của mấy đám con traiTrái lại, mấy đám con gái trong lớp lại mang lòng ganh ghét, đố kỵ nhau, hầu hết thì chỉ làm bạn bình thường, còn muốn kết thân thì phải để xem đối phương thế nào, tất nhiên đối với Noãn Chi thì Nhược San là ngoại lệ về chuyện đó, vì hai người thân từ nhỏ, hiểu rõ tính lẫn nhau...Tiết học bắt đầu,Bàn của Noãn Chi và Nhược San là bàn hai ở dãy ba, vì Noãn Chi có hơi thấp bé nên phải ngồi các bàn đầu, còn Nhược San thì không muốn ngồi xa bạn thân nên cũng lên bàn hai ngồi cùng Noãn Chi"Các em tập trung!

Lật sách trang chín, chúng ta học bài mới""Vâng ạ" Cả lớp cùng đồng thanh...Tiết học nhanh chóng trôi qua, hầu hết học sinh đã dần quen với giờ giấc mới nên ít thấy có người ngủ trong giờ học, năm nay lại là năm cuối cấp một, mọi người phải tập trung học thật kĩ để nắm vững kiến thức lên cấp haiNoãn Chi cũng không là ngoại lệ, từ trước đến nay thành tích của cô luôn rất tốt, năm nào cũng được nhận thưởng...Đến giờ ra chơi,Tiếng chuông vừa reo lên, học sinh các lớp đã nháo nhào lên, lớp nào cũng ồn àoỞ lớp 5A, cô giáo vừa ra khỏi cửa, học sinh đã đứng dậy mạnh ai nấy đi chơi, có người thì ở lại ôn bài, có người thì tranh thủ chợp mắt, có người thì đi xuống căn tin mua đồ ăn Noãn Chi đang thu dọn mấy quyển sách đã học vào, Nhược San thì đứng lên vươn vai một cái: "Chi Chi, xuống sân chơi không?"

"Cũng được""Đi thôi"Nhược San ra khỏi chỗ ngồi, đi ra cửa chính đợi, Noãn Chi cũng nhanh chóng thu dọn rồi chạy ra cửa cùng Nhược San xuống sânHôm nay thời tiết bất ngờ chuyển lạnh, học sinh dưới sân hầu hết đều có mặc áo khoác, Noãn Chi thuộc kiểu người không ưa lạnh nên mặc một chiếc áo len dày, hai tay rút trong tay áo không dám thò raTrái với cô, Nhược San thì lại thấy bình thường, cô chịu được hết, dù nóng hay lạnh thì nhìn cô vẫn luôn khỏe mạnhCăn tin trường đông đến mức không còn chỗ để ngồi, bàn ghế ở đây ít quá, mấy bạn khác lại nhanh tay nhanh chân hơn nên mấy người ra sau đành chịuNoãn Chi chỉ xuống sân cho thư giãn đầu óc chứ với cái thời tiết này cô chẳng muốn ăn gì cả, Nhược San thì đã vào mua đồ ăn, với tính của Nhược San, cái gì cô ấy cũng chịu được, trừ việc đói bụngĐứng bên ngoài đợi, gió lạnh cứ thổi mãi làm cô chau mày, trong đầu nghĩ thầm sao hôm nay trời lạnh thế nhỉ?

Thật là ghét cái thời tiết nàyĐang đứng đợi thì bỗng cô thấy có một đám con trai đang đi đến, hình như là lớp bên cạnh, trong nhóm có hai người đang cầm ly mì, hai người kia thì đùa giỡn với nhau, vừa đi vừa xô qua đẩy lại, bỗng cô cảm thấy có chuyện chẳng lành đang đếnVà đúng thật, họ đi ngang qua cô, nhưng chưa kịp đi qua, hai người đang giỡn lúc nãy bỗng mất thăng bằng, ngã vào người đang cầm ly mì, làm người đó cũng ngã theo, vì ngay tầm, ly mì đó một phát đổ thẳng lên tay áo của côBỗng cô cảm thấy một bên tay áo bị ướt, mà còn ấm ấm, cô đưa mắt nhìn xuống một bên tay áo đã ướt nhẹp nước mì, còn có mấy sợi mì dính lại trên đó nữaMấy người đó lập tức đứng lên, nhận ra đã làm dơ áo bạn khác liền cúi đầu xin lỗi liên tục, họ cũng không ngờ lại xảy ra cớ sự nàyLúc này thì Nhược San vừa đi ra, trên tay còn đang cầm gói bánh, định nói gì đó với Noãn Chi thì mới nhìn xuống cái tay áo ướt nhẹp đó, rồi nhìn qua mấy người đứng bên cạnh đang xin lỗiĐầu Noãn Chi lúc này đã thật sự bốc khói, đây là chiếc áo bảo bối để cô chóng lại cái lạnh, vậy mà giờ lại bị người khác làm dơCô định mở miệng ra nói thì nhận ra người bên cạnh còn nóng hơn cả cô, mắt Nhược San như hai viên đạn liếc thẳng vào ba người kiaVà thế là, cô không chưa kịp ra tay thì đã có người ra tay trước côMấy người đó bị Nhược San dạy cho một trận nhớ đời, Nhược San đọc nhiều sách, ngôn từ của cô ấy khá phong phú, dù cô ấy không phải nói nặng lời, nhưng chắc chắn mấy người đó sẽ không dám đùa giỡn như vậy nữaThật ra thì mấy người đó cũng không thuộc dạng tốt đẹp gì cả, chỉ là một đám ăn chơi, hay trốn học đi chơi điện tử, họ xin lỗi cô vì biết lỡ đụng nhầm ngườiGiải quyết xong mấy người đó, cô phải vào nhà vệ sinh để rửa cánh tay bị dính nước mì, còn áo khoác thì cũng phải cởi ra luôn, áo này làm bằng len nên chắc sẽ lâu khô, cũng đành chịu, chuyện này quá xui xẻoCô ra khỏi nhà vệ sinh với khuôn mặt khó chịu, vậy là cô sẽ phải chịu đựng cái thời tiết lạnh lẽo này đến gần ba giờ chiều...Khoảng hai giờ năm mươi lăm phút, lớp học đã bắt đầu có tiếng nói chuyện xì xầm, học sinh đã chuẩn bị balo trên vai sẵn sàng, chỉ cần tiếng chuông reo lên là phóng về ngay"Hôm nay cô bắt đầu phân công trực nhật, tổ một và tổ hai hôm nay ở lại, ngày mai đến tổ ba và tổ bốn"Tổ một vừa nghe xong đã than thở, tổ hai thì chỉ thở dài, dù sao thì cô đã quyết rồi, có nói gì đi nữa thì vẫn ở lại thôi"Thôi được, mình sẽ cố làm việc để không cảm thấy lạnh" Noãn Chi nói, giọng có chút quyết tâm"Còn cái áo đó thì cậu tính sao?"

"Thì đem về giặt thôi...haiz...đúng là xui xẻo"Tiếng chuông reo lên, tổ ba và tổ bốn ùa về, để lại tổ một và tổ hai ở lại trực nhậtMọi người cùng phân chia, người đi lấy nước, người lau bảng, người thay nước cho chậu cây, người xếp ghếVì đông người nên làm không lâu, thoáng chốc mà lớp đã sạch sẽ gọn gàng, phấn được xếp lại ngay ngắn, học sinh lần lượt ra vềCàng về chiều, bên ngoài càng trở lạnh, hôm nay chẳng có tí nắng nào, chỉ có mây cứ kéo đến che kín bầu trời và gió lạnh không ngừng thổiNoãn Chi vừa xuống sân, một cơn gió lạnh đã thổi qua cuốn theo lá trên cây rơi xuống sân, cô vừa đi vừa ôm chiếc áo khoác bị dơ ban nãy, không có nó giúp cô chóng lại cái lạnh này, bây giờ cô chỉ muốn đi thật nhanh về nhà và cuộn tròn trong chăn ấmBỗng Nhược San dừng bước, nhìn ra cổng"Ơ...hình như ba mình đến đón"Cô cũng nhìn theo thì thấy chú Tô đang đứng ngoài cổng, bên cạnh là chiếc xe đen quen thuộc của nhà Nhược San"Chi Chi, chắc mình không về chung với cậu được rồi""Không sao đâu, khi khác về chung cũng được""Cậu...chắc chắn là ổn chứ?"

"Mình ổn mà, cậu đi đi kẻo ba cậu đợi lâu""Ừm, vậy mình về trước nhé, tạm biệt""Tạm biệt"Nhược San chạy ra cổng, thì ra hôm nay chú Tô xong việc sớm nên đến đón con gái tan họcChỉ trong vài phút, chiếc xe đen đã lăn bánh chạy đi, không còn ở cổng trường nữa...Trên đường về, bầu trời đã chuyển màu xám, gió lạnh thổi nhiều hơn, có lẽ là sắp mưa rồi, cô cất bước đi nhanh hơn để về nhàĐang đi thì bỗng cô nghe tiếng gọi từ đằng sau"Chi Chi"Giọng này quen lắm, cô quay ra đằng sau, thấy anh Kỳ Ngôn đang chạy đến, vẫn là đồng phục trường cấp hai, balo đeo một bên vai, chắc anh ấy vừa tan học"Anh Kỳ Ngôn"Kỳ Ngôn chạy đến trước mặt cô, thở hổn hển: "Em...đi nhanh quá luôn đấy..làm anh đuổi theo không kịp""Anh mới tan học hả""Ừm""Do hôm nay lạnh nên em chỉ muốn đi nhanh về nhà thôi""Đúng là hôm nay lạnh thật"Mắt cậu dừng lại ở chiếc áo khoác len cô đang ôm trước bụng"Lạnh thì sao không mặc áo khoác vào?"

Cô thở dài chán nản, mở áo ra đưa lên trước mặt cậu"Áo em dơ rồi"Kỳ Ngôn vừa nhìn vào đã thấy nguyên một bên cánh tay áo đậm màu hơn, sờ vào thì còn ẩm ẩm, lại còn có mùi mì"Sao thành ra thế này?"

"Em đứng đợi bạn ở căn tin thì có đám học sinh lớp khác đi ngang, không biết xô đẩy kiểu gì rồi làm đổ ly mì lên áo em""Lạnh không?"

Cô gật đầu"Vậy thì đi gần anh một chút cho đỡ lạnh""Vâng"Cậu cất bước đi tiếp, cô thì lẽo đẽo đi bên cạnh*hắc xì*Đang đi thì bỗng cô hắc xì một cái, cảm thấy mắt hơi cay cay, mũi khó chịu, cả người như sắp đông cứng"Có sao không?"

"Lạnh quá""Em không chịu được lạnh à?"

"Vâng..."

"Có thấy khó chịu ở đâu không?"

"Mũi hơi khó chịu""Đợi anh một lát"Cậu tháo balo ra khỏi vai, nhấc một chân lên để đỡ balo rồi mở khóa balo lấy ra một cái áo khoác, đây là áo khoác đồng phục của trường, do cậu không thích mặc áo khoác cho lắm nên mới gấp gọn lại để trong balo"Cái áo này là của anh, em mặc tạm vào để đỡ lạnh" Kỳ Ngôn vừa nói vừa đưa áo cho cô"Vâng"Noãn Chi nhận lấy chiếc áo khoác từ tay cậu, mặc vào thì rộng thùng thình vì cậu cao lớn hơn cô nhiều, nhưng như thế cũng tốt, cô có thể giữ ấm đượcKỳ Ngôn kéo khóa balo lại, đeo lên vai"Về nhanh thôi, hình như trời sắp mưa thì phải""Vâng"Hai người cùng bước đi tiếp, Noãn Chi đã dần cảm thấy đỡ lạnh hơn nhờ mặc chiếc áo cậu đưaTrên bầu trời, mây đen đã kéo đến bao phủ kín trời, người qua lại vội vã đi nhanh về nhà...Đến trước đường vào nhà Kỳ Ngôn, cậu không yên tâm lắm nên cứ đứng đó nhìn theo Noãn Chi đi cho đến tận khi bóng dáng ấy đã đi khuất thì mới vào nhà"Thưa ông bà con mới về ạ""Tiểu Ngôn về rồi đấy à?

Thật may quá, trời sắp mưa nên bà sợ cháu về không kịp""Cháu lên phòng nghỉ ngơi đi, lát xuống ăn cơm cùng ông bà""Vâng"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back